Paradise way (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, Lisa và Chaeyoung tụ tập ăn tối như đã định. Chaeyoung đưa Jennie cùng đến, vừa gặp mặt liền tặng cho cô một hộp quà nhỏ xinh xắn. "Happy birthday!"

Sau khi nhận quà, Lisa cầm trên tay ước lượng trọng lượng, cười khổ, nói:

"Phấn mắt hay là phấn má vậy?"

Chaeyoung cười tủm tỉm.

"Hai trong một, tầng trên là phấn mắt, tầng dưới là phấn má, rảnh rỗi cậu cứ bôi bôi, quét quét một chút đi, đừng có lúc nào cũng để bộ dạng nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ thế này, quá ảnh hưởng đến diện mạo thành phố. Jennie, chị nói xem có phải không?"

Jennie chỉ cười, không tiếp lời.

"Đúng rồi, chuyện tìm Kim Jisoo mình đã nói với Jennie, chị ấy bảo cậu cung cấp thêm thông tin, chỉ dựa vào một cái tên thì rất khó tìm."

"Mình có thể có thông tin gì chứ, nếu có thì chẳng cần nhờ cảnh sát nhân dân vất vả ra tay tìm người giúp."

Jennie bất lực buông tay.

"Lisa, vậy chị e rằng rất khó giúp được em. Em phải biết nhân khẩu thường trú ở thành phố này hàng triệu triệu người, tổng dân số gần mười triệu, tìm một người trong số đó chẳng khác gì mò kim đáy bể."

Lisa gật gật đầu.

"Em biết rất khó tìm, không tìm được thì thôi vậy. Buổi chiều em cũng chỉ là nhất thời kích động nên mới nói chuyện này với Chaeyoung, bây giờ bỏ đi, không làm phiền chị nữa."

Jennie liền hiếu kỳ hỏi:

"Chaeyoung nói em muốn tìm người họ Kim này để chỉnh chị ta? Vì sao vậy, chị ta có thù với em à?"

Xem ra Chaeyoung không nói gì nhiều với Jennie. Bình thường cô ấy giống hệt như cái sọt chứa chuyện, chẳng bao giờ hết chuyện để nói, nhưng vẫn biết nặng nhẹ, những chuyện không nên nói tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, cho dù là đối với Jennie yêu thương của cô ấy. Lisa bất giác nhìn cô bạn một cái vẻ tán thưởng, Chaeyoung hiểu rõ thầm chớp mắt cười với cô.

"Đúng vậy, em với cô ta có thù, nhưng cũng chẳng phải là thù không đội trời chung gì cả, cho nên, nếu như cô ta may mắn thì đừng gặp lại em nữa, em cũng sẽ mở lòng từ bi tha cho chị ta một mạng."

Lisa dùng một câu nhẹ nhàng, bình thản, gạt đi nghi vấn của Jennie.

---------------------------------
Kim Jisoo phớt lờ cô, vờ như chẳng nghe thấy gì, nhanh chóng rời đi. Ánh đèn neon di chuyển trên chiếc áo sơ mi màu xanh da trời sạch sẽ của cô, khiến thân hình nhỏ nhắn, yếu đuối của cô trông thật vô hình. Nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp ấy lại là đôi mắt băng giá, lạnh lẽo, không một tia ấm áp.

Ánh mặt trời càng lúc càng nóng.

Hoa tầm xuân đầu hạ đã tàn, sắc xanh của tiết giữa hè bắt đầu xuất hiện, xanh tươi, xanh thẫm, xanh đen, xanh biếc... các loại màu xanh đậm nhạt tràn ngập trong mắt.

Từ mùa xuân tươi tắn sắc hoa, đến mùa hạ xanh tươi sắc trời, sắc lá, sự thay đổi của thời tiết tạo nên một bức tranh rực rỡ.

Lisa không cảm thấy được sự thay đổi rõ ràng của thời tiết, bởi vì cô là thành viên của tộc SOHO*, hằng ngày làm việc ở nhà, vẽ minh họa cho một số tạp chí thời trang, cũng làm bìa sách cho một số nhà xuất bản. Cô thường xuyên ngồi lì trước màn hình máy tính cả ngày trời, tính chất công việc quyết định cuộc sống của cô vể cơ bản đều ở trạng thái "sống trong hang" - trốn ở nhà hoàn toàn, mặc kệ hết xuân hạ hay thu đông.

( * SOHO: Small office home office, làm việc ở nhà, phần lớn là chỉ những người làm việc tự do.)

Từ khi sang tháng Năm, ánh mặt trời chói mắt ra sao, đều là do Chaeyoung nói cho cô biết.

"Cậu biết không, mình đi ở trên đường, nóng đến mức đi giầy rồi mà vẫn có thể cảm thấy hơi nóng dưới mặt đất, tóc thì bị phơi đến mức sắp cháy khét rồi. Nóng quá! Nóng quá đi mất! Mình cảm thấy đi thêm vài bước nữa là sẽ bốc cháy mất."

Trong điện thoại, Chaeyoung ríu rít, tíu tít như bình thường, ngữ khí đau khổ vô hạn.

"Này Lisa, biên tập viên mỹ thuật của bọn mình nói tranh minh họa bản thảo tháng này của cậu còn thiếu một tấm chưa giao đó. Nhắc nhở cậu đừng có kéo dài thời gian giao bản thảo!"

"Biết rồi, chẳng phải bây giờ mình đang chạy tiến độ sao, cậu nhanh chóng dập điện thoại đi, đó chính là sự hỗ trợ lớn nhất đối với mình đấy."

Chaeyoung chán nản dập máy. Nhưng yên tĩnh chưa được đầy hai phút, di động lại lần nữa đổ chuông. Lisa thực sự bị làm ồn đến phát bực, cầm điện thoại, chẳng buồn nhìn xem là ai gọi đã trực tiếp tắt máy. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, khi không bị làm phiền cô vẽ rất nhập tâm, một buổi chiều cảm hứng dâng trào hoàn thành một bản vẽ, không phải buồn phiền vì không giao được bản thảo nữa rồi.

Sau khi làm việc cả buổi chiều trước máy tính, cô vừa ngẩng đầu, nắng hoàng hôn đã nhuộm khắp thế giới ngoài cửa sổ thành một mảng màu vàng kim. Bụng đã hát vang bài hát "không thành kế", đói quá rồi! Lúc Lisa chuẩn bị ra tủ lạnh tìm chút đồ ăn thì bỗng có tiếng chuông cửa.

Mở cửa ra, bên ngoài, Hwang Ji Yong đang cười rạng rỡ. "Lisa, gọi điện thoại em tắt máy, đành tìm đến tận cửa."

Hóa ra cuộc điện thoại vừa rồi là anh ấy gọi, Lisa cười, xin lỗi:

"Vừa rồi chạy bản thảo nên tắt máy để tránh bị làm phiền. Anh tìm em có việc gì à?"

Ji Yong tỏ vẻ kinh ngạc.

"Em quên rồi à? Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười sáu của Young Ok, con bé đã hẹn em tham gia bữa tiệc sinh nhật của nó rồi mà, hơn nữa hai ngày trước chẳng phải còn gọi điện đến nhắc lại với em rồi à?"

Lisa vỗ đầu một cái.

"Ôi trời, bận quá suýt chút nữa thì quên mất."

Hôm kia Young Ok gọi điện thoại cho Lisa để mời cô tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ mười sáu của cô bé, còn nhắc đi nhắc lại:

"Chị nhất định phải đến tham gia đó! Không được lấy bất cứ lý do gì để không đến, nếu không em sẽ tuyệt giao với chị."

Trước sự ngang bướng, nhõng nhẽo của cô bé, Lisa tủm tỉm cười, gật đầu, đồng ý là cho dù có mưa đao rơi xuống cô cũng sẽ đến đúng giờ. Cô rất thích cô em gái ngây thơ, đáng yêu này, tuy không muốn tham gia bữa tiệc sinh nhật lắm, bởi vì chắc chắn lúc đó, bữa tiệc sẽ là thiên hạ của đám nam sinh, nữ sinh mười mấy tuổi như Young Ok kia, còn với vị "cao niên" hai mươi tư tuổi như cô, bị kẹp ở trong đó thì chẳng thích hợp chút nào. Nhưng dù không thích hợp đi chăng nữa, cô vẫn phải đi một chuyến, đến một chút gọi là có mặt, ở lại độ nửa tiếng rồi đi, cũng coi như ổn rồi nhỉ?

"Biết ngay là em chẳng đáng tin cậy mà, cho nên anh đặc biệt gọi điện đến để nhắc nhở em, vậy mà em còn tắt máy không nghe, anh đành phải tìm đến tận cửa để đón em, chuẩn bị một chút rồi đi nhé."

Lisa nói:

"Mời anh xuống dưới nhà đợi em mười phút, cảm ơn!"

Lisa dùng mười phút này để tắm rửa và thay một bộ đồ sạch sẽ, sau đó xuống lầu gặp Ji Yong. Anh nhìn chiếc áo phông đen cộc tay rộng thùng thình và chiếc quần bò ngố trên người cô, chẳng biết làm thế nào, chỉ cười, lắc đầu.

"Xem ra chiếc váy anh tặng đã bị em tống vào lãnh cung rồi."

Lisa thì cười, gật đầu.

"Đúng vậy, trẫm không hề yêu thích vị mỹ nhân mà Hwang ái khanh ngươi tiến cống."

Chiếc váy xanh lam xinh đẹp đó bị Lisa cất đi thật kĩ. Nếu chiếc váy có ý thức, chắc là sẽ lặng lẽ than thở, muốn khóc mà chẳng có nước mắt nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro