còn lại gì vương trên mắt em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một người chỉ thật sự chết khi thế giới lựa chọn lãng quên họ và ngược lại.(***)

1. Chỉ là những cơn mê

Lại một lần nữa thức trắng cho đến khi trời sáng.

Lalisa dụi dụi mắt sưng đỏ cay xè, cố gắng bỏ dậy khỏi giường, đầu đau kịch liệt, gắng gượng lắm mới có thể đứng thẳng người dậy mà vẫn còn thấy chóng mặt từng cơn.

Đã mấy ngày rồi không thể chợp mắt, chỉ cần khép hờ hai hàng mi lại cảm nhận được thái dương lạnh buốt. Rõ ràng là đau đớn muốn chết đi, nhưng tận sâu trong trái tim vẫn luôn khắc khoải.

Có một người con gái ghi dấu trong những giấc mộng mờ ảo.

Ngày dài qua đi bằng những cơn ác mộng ướt át, ngập ngụa trong bóng tối nhớp nháp, đặc quánh lại trong khói thuốc trắng mịt mùng và vị Chivas cay nồng. Giữa những cơn mơ triền miên, ký ức mờ nhạt hoang tàn hiện về thấp thoáng hình bóng cô vẫn khắc khoải.

Một giọt nước mắt rơi trên má cô nóng hổi.

Cuộc đời chỉ là cuộc lẩn khuất trong dòng hồi ức xa xăm nhợt nhạt, bóng ai phai mờ dần trên tờ giấy viết nhạc ố vàng, lạc đi giữa những cơn đau triền miên không dứt.

Những ngày đã qua,

Sao có thể đau đớn đến thế

Những kỷ niệm xa xưa và ký ức còn đọng lại

Tự sâu thẳm trái tim này,

Chính là em. (*)

Vào một buổi chiều cuối hạ, lòng lạnh tanh đỏ quạch màu hoàng hôn bỏng rát, bầu trời sẫm lại tông màu nắng chẳng chút dịu dàng, Kim Jisoo xuất hiện, đâm sầm vào cô như cách cuộc đời họ đâm sầm vào nhau, và cứ thế cuốn chặt cô trong đó.

Khoảnh khắc gặp lại người ấy, trái tim dường như đã nghẹn lại.

Cuộc đời, chỉ là những cơn mê.

2. Kim Jisoo

Khi Lisa tỉnh dậy, trời chỉ vừa hứng sáng. Lọ thuốc ngủ vẫn nằm đó, bên cạnh chai Chivas rỗng lăn lóc giữa sàn. Thuốc ngủ và rượu đều chẳng khiến cho cơn mất ngủ khá hơn một chút.

Trong tất cả loại rượu đã từng thử, Lisa chỉ thích Chivas, thứ chất lỏng đặc biệt sóng sánh đỏ sẫm như màu máu tanh tưởi đặc sệt, quyện vào nước trong vắt và đá lạnh thanh thuần, uống vào rồi mà sao nghe đắng mãi nơi đầu lưỡi. Lắm khi, người ta nghiện một thứ không đơn thuần chỉ vì vị nồng nồng chạy xồng xộc vào trong cơ thể, và vì cái đắng ngắt, cay xè, chông chênh như cuộc đời họ nhiều hơn.

Ngụm Chivas lạnh ngắt chạy qua thực quản cũng không làm dịu bớt đi cơn khát siết chặt nơi cuống họng. Sắm sửa một chút, tiện tay khoác chiếc blazer nằm vắt vẻo trên sofa, Lisa bước ra khỏi nhà, ôm lấy hi vọng bác sĩ sẽ kiếm lại cho cô một chút ký ức, ít nhất về người con gái vẫn hay xuất hiện trong những cơn mơ.

Bệnh viện Lisa đến nằm chắn ngay giữa khu phố xô bồ bậc nhất Seoul nhộn nhịp. Máy điện tim, X-ray não, và mớ dây dợ xanh xanh đỏ đỏ quen thuộc chán ngắt gắn vào người rapper thần tượng hết thời chuyển nghề sang nhạc sĩ, những nét bút nguệch ngoạc trên tập hồ sơ bệnh tâm thành dày cộp. Cuộc đời cô, tự hỏi, phải chăng chỉ đang gắng gượng lết qua những ngày dài vô vị đáng thương cũng khó khăn đến thế.

Lalisa Manoban, hai mươi bảy tuổi, số 703, chẩn đoán PSDT, rối loạn căng thẳng hậu sang chấn.

Bệnh án dày cộp được ghim thêm vài trang, thuốc được kê thêm vài toa cũng không làm nên thay đổi gì nhiều nhặn lên những cơn mê sảng.

Chỉ vừa bước ra khỏi bệnh viện, cơn nhức nhối thoáng qua xộc thẳng lên não, trái tim tôi quặn lại, ngẩn ngơ tìm kiếm giữa những người qua đường vội vã. Trong cả ngàn người bước qua đời tôi, chỉ có bóng hình đó thân quen đến lạ. Mỗi giây mỗi phút trái tim đều cảm nhận được, nụ cười quen thuộc hơn cả hơi thở, nhưng cũng mỏng manh đến mức chưa kịp khẽ chạm đã vội biến mất.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, cả thế giới như đã tan đi.

Chiếc váy bút chì trắng bay bay dưới tán tô màu thiên thanh, một ly latte nhiều sữa sóng sánh và đoá thanh cúc thơm dịu dàng, Kim Jisoo nhỏ bé và mong manh giữa dòng người tấp nập, lẩn khuất trong đám đông như tồn tại sẵn giữa cuộc đời dài dằng dặc. Một vài giọt nắng chảy trên vai nàng rạng rỡ, mắt nàng cười sáng rực không hoà tan được khắc khoải và đau thương.

Nàng bước về phía Lalisa, đẩy chiếc dù che bớt nắng chiều bỏng rát, nắm tay cô chạy qua phố đông người, nhà cao tầng nhấp nhô và quả đồi xanh biếc lộng gió.

Lần đầu tiên gặp mặt và cứ ngỡ đã quen biết từ lâu lắm. Bóng nàng nhỏ bẻ liêu xiêu đổ dài đẫm ánh hoàng hôn đỏ rực.

"Chị biết Lisa, chúng ta quen nhau nhé."

Chúng ta đã quen nhau rất lâu, trước cả khi Lisa biết chị...

Nắng lấp lánh, nhẹ nhàng trên tóc nàng huyễn hoặc. Khoảnh khắc nhìn thấy nàng, Lisa nghe tiếng trái tim run rẩy, một tiếng "Jisoo" bất giác bật ra khỏi khuôn miệng khô rát. Đau đớn tưởng đã chạm đến tận đáy mà thật ra không phải vậy.

Hoàng hôn đỏ và mắt nàng buồn, đâu mới thực sự là tận cùng đau đớn?

Một giọt nước mắt của Kim Jisoo rơi vào ngày đầu tiên gặp lại Lalisa.

Giọt nước mắt duy nhất của chị, sao giống trái tim em đang chảy máu.

***

Vì một lí do kì cục nào đó, nhạc sĩ Lisa lại ngồi cùng người lạ mặt vừa mới gặp chưa đầy một tiếng dưới tán cây rộng trên một quả đồi cách căn hộ tầng cao của mình hơn mười cây số.

Hai chân nàng đan vào nhau, mắt nàng nhắm lại và dang rộng tay như muốn ôm cả bầu trời. Chiếc dù xanh để mờ hờ hững lăn tròn trong gió, nàng chỉ cười mà không giữ lại. Lalisa biết chắc đã bắt gặp khung cảnh này ở đâu đó, trong chiếc máy ảnh cũ dập nát, hoặc chiếc điện thoại cũ bị thất lạc từ lâu.

Ngày hôm đó, Kim Jisoo đã nói với cô rất nhiều thứ, về những người bạn không kể tên, sở thích, về di chứng đã trở thành căn bệnh của nàng và hàng tá những thứ chuyện khác. Nàng nói rằng, một ngày nào đó nàng sẽ quên mất mọi thứ, những ký ức về người mà nàng gặp trước đây, giống như cô của bây giờ, và rằng nàng đang bỏ tất cả để tìm lại.

"Lisa biết không, có nhiều người thật ra họ chết rồi, cái còn lại chỉ là thân xác. Họ muốn tìm lại phần đã chết đi ấy, nhưng không phải vì họ hối hận vì việc mình đã làm. Họ chỉ không muốn bị lãng quên..."

Nàng nhún vai, lẳng lặng bước đi như cách cơn mưa rào cuối hạ lẳng lặng đổ ập xuống. Nàng giấu chiếc ô xanh sâu trong chiếc túi trắng, kéo tuột cả Lalisa chạy điên cuồng qua dãy phố xe thưa thớt, rồi ngất lịm đi trong vòng tay cô từ lúc nào chẳng biết.

Chúng ta đã từng thuộc về nhau.

Đó là điều duy nhất Lisa nghĩ tới khi mắt chạm vào nàng giữa dòng người nhộn nhịp, ngơ ngác tìm cho mình mảnh ký ức lãng quên.

Và rằng, cuộc đời Lalisa không hẳn tăm tối và tồi tệ như cô vẫn thường nghĩ.

Cô cần Kim Jisoo.

Nụ cười và cơn mơ nơi nàng đều là thật.

3. Chúng ta biết gì về mất mát

Kim Jisoo lộn qua lộn lại trên chiếc giường trắng, chiếc áo sơ mi thuỷ thủ xô lệch nhàu nhĩ, quăn lại trên ga giường lộn xộn. Nàng hào hứng vì hôm nay được đi thả thuyền ngắm anh đào nở muộn trên sông Hàn. Chiếc thuyền giấy xanh pha chút màu khói tía là minh chứng hùng hồn cho lời hứa bâng quơ được chính thức thiết lập vào hai tuần trước.

Từ ngày đầu tiên gặp Kim Jisoo, cô đã hứa hẹn với nàng rất nhiều, những lời hứa vội bâng quơ như thế, cô nhớ đặng chẳng hết, nhưng đối với Kim Jisoo, chúng quan trọng hơn bất kể điều gì.

Có một cuốn sổ Jisoo luôn mang theo bên mình, thường gọi là "Purple note". Cô không biết chính xác nó là thứ gì, chỉ thấy hàng ngày, khi cô đi làm và trước giờ ngủ, nàng loay hoay với cái máy ảnh Leica lấy liền cổ lỗ sĩ và cây bút mực chỉ để viết khuông nhạc, hí hoáy tô tô vẽ vẽ, rồi giấu nhẹm đi trước khi cô kịp tò mò muốn hỏi. Mỗi lần như vậy, Jisoo lại đánh trống lảng bằng nhiều cách khác nhau, tỉ như.

"Lisa này, nếu một ngày chị không còn ở đây nữa, em sẽ tìm chị chứ?"

Tiếng nàng khẽ lay trái tim cô giật thót. Tiếng nói vu vơ quen thuộc hơn bất cứ bản nhạc nào cô cầm trên tay.

***

Seoul mùa này sương nhiều mà chẳng thấy tuyết, bốn bề trắng xoá như sa mạc không người, thuyền trôi lãng đãng trên mặt nước mờ đục, nhẹ nhàng chuyển cánh xoay vòng, chở một đoạn tình cừu day dứt.

Mặt sông lăn tăn gợn sóng, ai tìm thấy ai.

Kim Jisoo thả chiếc thuyền hoa đăng nhỏ, khẽ vu vơ câu hát. Tiếng chị gọi hay lòng tôi đang nhớ, nhớ về những hồi ức xa xăm.

"Lisa này, có khi nào... một ngày nào đấy... chị sẽ quên mất..."

Chị sợ quên em, hay người chị vẫn khắc khoải?

Nàng chỉ cười, cơn gió mang hơi nước vuốt ve da mặt lạnh buốt. Dù nàng không nói ra, nhưng Lisa vẫn biết, ngay cả khi ở bên cô, tim nàng vẫn đau và lòng nàng vẫn lạnh.

Nàng đã thôi không nói về những người bạn trong tổng thể hài hoà và thống nhất, cô cũng chẳng biết gì về người cũ, nhưng hình bóng cố nhân vẫn lưu luyến không rời, giống như cảm giác trong ngàn mảnh ký ức hỗn loạn, người đó vẫn luôn tồn tại, sâu thẳm trong cô.

Cô và người nàng luôn khắc khoải, ai mới thật sự là chân thành của Kim Jisoo?

Kéo Jisoo vào lòng rồi hôn lên mái tóc mềm, nỗi khao khát mãnh liệt muốn nhấn chìm Lisa hơn tất cả. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi thở nàng phủ xuống vai tôi yếu ớt như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

"Nhưng chị Jisoo sẽ không quên Lisa mà, phải không?"

Dường như đã hôn nàng rất nhẹ, cũng đã ôm nàng rất lâu, tự như bất lực, tựa như tang thương, mê luyến và huyễn hoặc. Nàng không phản kháng, cũng không chấp nhận, để mặc cho hơi ấm quen thuộc đã mất đi từ rất lâu hoàn toàn bao trọn.

"Ngày mai, và những ngày sau nữa, kể cả khi chị chết đi rồi, Lisa vẫn sẽ nhớ chị như bây giờ, hứa với chị, được không?"

Tôi không nói, cũng không dám cho nàng lời hứa hẹn, đến cuối cùng vẫn là trốn tránh.

"Jisoo ơi, mình về đi, về nhà."

Trong giây lát, tôi có cảm giác Kim Jisoo đang ngồi trước mặt mình mong manh như bước ra từ không khí... từ không khí ấy.

***

Chỉ khi đối mặt với Lalisa, Kim Jisoo mới trở thành đứa trẻ mãi không chịu lớn, cũng không thích nghe lời, mà trẻ con, thông thường, bằng cách này hay cách khác lại có thể khiến người ta đau hơn là chúng tưởng. Nhưng Kim Jisoo không đủ can đảm nhìn thế giới của Lalisa lần nữa sụp đổ, nên nàng chọn cách làm tổn thương bản thân mình.

Dạo gần đây nàng càng ngày càng yếu, quên nhiều hơn và cũng đau nhiều hơn. Thân thể mỏng manh như tờ giấy rách, gió khẽ thổi qua cũng có thể cuốn nàng đi mất. Nhưng mà, nàng lại không thích ở bệnh viện.

Kim Jisoo đối với Lalisa cũng có quá nhiều bí mật. Cô đã không hề biết, rằng chiều nay, khi ngồi bên cạnh cửa sổ đợi Lisa đi làm về, chiếc nhẫn bạc lấp lánh luôn đeo trên cổ rơi xuống khoảnh sân rộng phía sau nhà, và có một kẻ ngốc bất chấp mưa trắng xoá cả trời đất đầu trần tìm nó suốt buổi chiều. Cô không hề hay biết chiếc váy trắng mỏng ướt nhèm nàng còn giấu nhờ dưới giường của Chaeyoung nhà bên, cô cũng chẳng biết mái tóc nàng sấy vội vẫn còn cọng chưa kịp khô.

Chiếc nhẫn ấy, đối với nàng còn quan trọng hơn sinh mệnh.

Lalisa thấy Jisoo bị cảm, chẳng thể làm gì hơn cằn nhằn. Lisa không biết, cô chẳng biết gì về nàng cả.

Kim Jisoo lịm đi trong cơn mê, lạnh lùng gọi tên người mà cô không quen, van nài và cầu xin.

Cô nắm lấy tay nàng, nước mắt trào ra trên gương mặt hốc hác.

Chỉ có nàng đã luôn tin vào lời hứa mà cô chẳng bao giờ nhớ. Tay nàng bám trên vai áo cô nóng rực, khẽ run trong lòng cô, lạc đi trong nỗi nhớ và điên cuồng gọi tên người đó trong vô vọng.

Lalice, Lalice ơi.

Lalice sẽ không bỏ lại chị lần nữa, hứa nhé?

Buông tay chị ra, tôi thấy trái tim mình vỡ tan thành trăm ngàn mảnh nhỏ.

Dường như, tôi đã bỏ lại Jisoo ở một nơi nào đó trong ký ức.

Chúng ta biết gì về mất mát?

Lalisa biết gì về mất mát, Kim Jisoo hiểu gì về chia ly?

Jisoo ơi,

Không có ai đáp lại.

5. Những mảnh vỡ

Thời điểm Kim Jisoo đường đường chính chính bước vào cuộc đời mình, Lisa không thể hiểu bản thân nữa.

Giống như một thói quen từ từ ăn sâu vào huyết quản, cô nhận ra, ở bên Kim Jisoo, bản thân mình đã quên mất phải sống như thế nào.

Nguyên lai, Kim Jisoo đã sớm và cả thế giới của cô.

Lisa thức dậy vào một ngày Seoul mưa tầm tã, căn nhà tối tăm duy nhất một tia sáng lập loè lọt qua khe cửa, chai Chivas đã khô và tàn thuốc đã cháy hết. Cô đẩy Kim Jisoo đi, đột ngột buộc nàng bước ra khỏi cuộc đời mình như cách nàng đột ngột đến.

Nỗi nhớ hay niềm đau, hiện tại hay hồi ức, tất thảy đều thấp thoáng dáng nàng nhỏ bé, mắt nàng cười lém lỉnh và tiếng hát nàng trong trẻo.

Kim Jisoo biến mất khỏi thế giới Lalisa, thứ duy nhất để lại là chiếc nhẫn bạc khắc hình mặt trời nằm nàng đội mưa tìm Chaeyoung trả lại hôm qua cùng cuốn sổ màu tím, và chiếc Leica cũ dán hình chú gà con nghiêng đầu đeo máy ảnh .

Từ quyển sổ rơi ra vài tấm ảnh cũ, Lalisa của những năm đầu đôi mươi, trong mắt chỉ có Kim Jisoo. Lalisa khi đó cao hơn Kim Jisoo một cái đầu, vai đã rộng đủ để chị dựa vào, rực rỡ cười như muốn nói cho cả thế giới rằng, Lalice yêu chị nhất, chị là bầu trời và những ngôi sao, là điều quan trọng nhất trong tất thảy những điều quan trọng mà thế giới quan đứa trẻ mới trưởng thành có thể thu nhận được.

Tấm hình về con thuyền giấy lơ lửng trôi trên sông Hàn vẫn còn in hằn vết mực vào tâm trí. Trong cơn mê chập chờn, cô thấy nàng ngồi đó, thả thuyền hoa đăng ngắm hoa đào nở muộn cùng người tóc vàng thân quen, từng dòng ký ức ùa về như thác đổ, vây quanh cô chỉ còn sắc trắng rợp trời.

Lisa đổ ập xuống sàn, đầu đau buốt không át được trái tim cô quặn lại. Nét chữ ngay ngắn nhoè màu nước mắt của nàng khắc vào trong não, tạc vào trong tâm.

Ánh đèn sân khấu sáng đến hoa mắt, Coachella năm đó lấp lánh tên của nhóm nhạc Hàn Quốc đầu tiên tham dự. Tranh cãi nổ ra khi những tấm ảnh hẹn hò đầu tiên được gửi đến công ty. Lalisa lạnh lùng bỏ lại nàng giữa đám người xa lạ, vây quanh bởi đèn flash nhoà cả mắt người, nụ cười méo mó của nàng và trái tim cô thổi thức.

Cứ nghĩ rằng một mực chối bỏ là tốt cho nàng, cứ nghĩ rằng chỉ có một mình bản thân là người hi sinh, nhưng đã bao giờ cô hỏi Kim Jisoo, làm thế nào mới thật sự tốt.

Người nọ đuổi theo Lisa giữa màn đêm tịch mịch, cô đi nhanh quá nàng không giữ lại được. Còi ô tô rít lên nhức óc, hồi ức chỉ còn là những cơn mơ.

Từng mảnh tình rơi lộp độp trên nền đất lạnh, hoà vào cả tiếng khóc ai nuốt ngược chạy vào tim, tan nhanh mà chẳng kịp giữ.

Hoá ra chị ấy vẫn luôn ở đây, trong kí ức của mình. Tất cả những điều nhỏ nhặt về mình, Kim Jisoo đều nhớ, chỉ có mình là đã quên rồi.

Kim Jisoo đã luôn hỏi cô, liệu rằng có thể hay không luôn nhớ chị ấy, sẽ luôn yêu chị ấy như đã từng. Một lời "em hứa" đơn giản như vậy, đáng lẽ cũng có thể nói với chị ấy như vậy.

Nhưng cô đã không.

"Khi người ta chết đi rồi, chỉ có một thứ duy nhất tồn tại, là trái tim."

"Một người chỉ thật sự chết đi khi bị cả thế giới của mình lãng quên và ngược lại."

Trái tim của cô là Kim Jisoo, lí trí và hoài bão của cô cũng là Kim Jisoo.

Vậy mà một lần, lại một lần, chính Lalisa đã bỏ lại nàng. Bị cả thế giới của mình chối bỏ, hết lần này đến đến khác, Kim Jisoo đã đem hết cả cuộc đời mình ra để yêu cô đó phải làm sao đây?

***

Kim Jisoo đã rất sợ, một ngày nào đó, trước cả khi nàng trước đi, nàng sẽ thật sự lạc mất Lisa trong miền ký ức hỗn loạn.

Nàng đã luôn ở bên Lisa, ngay cả khi em ấy không còn nhớ. Ánh đèn ô tô chói lòa vẫn xuất hiện trong giấc mộng, nước mắt và máu của em hoà vào máu của nàng đỏ rực đập nát màn đêm. Phải chăng ngày đó, nàng không đi tìm Lisa, phải chăng ngày đó, nàng không chút đắn đo rời đi trước khi em quyết định từ bỏ ước mơ của mình.

Trong thế giới của Lisa, nàng không còn tồn tại, nhưng nàng lại sợ mình sẽ quên.

Kim Jisoo quyết định tìm đến, tái hiện tất thảy ký ức còn sót lại, từng mảnh rời rạc hiện lên trên trang giấy trắng Lalisa, lời hứa cùng nhau đi ngắm anh đào nở muộn, tàu thuỷ màu xanh pha khói tía, chiếc nhẫn Lisa tặng nàng ngày BLACKPINK ra mắt, bài hát và tiếng đàn quen thuộc, tất cả nàng đều muốn giữ lại, và rồi, nàng nhận ra mình còn muốn nhiều hơn nữa.

Nàng trở thành gánh nặng kiến Lisa không thể rời mắt. Nàng bất chấp cả những cơn đau, trốn khỏi bệnh viện để cùng Lisa ở một chỗ. Nàng lăn lộn trong cơn mê với hình bóng Lisa xưa cũ, về Nhật Bản, Bangkok và những con thuyền trôi lãng đãng trên sông. Lisa đã không biết, người nàng khắc khoải gọi tên trong vô vọng, người nàng cố gắng níu giữ để không thể quên đi, người luôn đau đáu chờ đợi, tất cả đều là Lalisa.

Rồi nàng nhận ra, dù cố gắng đến đâu, nàng vẫn quên mất, và Lisa lại ra đi, lần này này không giữ lại.

Nàng nghĩ về một ngày nào đó, ngày mà mọi dấu vết về sự xuất hiện của Lalice trong cuộc đời nàng biến mất, như thể em ấy chưa từng tồn tại, như thể nàng chưa từng xé toạc trái tim em ấy ra và đứng trơ mắt nhìn em ấy hấp hối.

Kim Jisoo quyết định rất nhanh, nàng thấy máu chảy ra từ cổ tay, con dao gọt hoa quả nhuộm một màu đỏ nhức mắt. Chết đi rồi, sẽ không sợ quên nữa.

Quá khứ và hiện tại, rốt cuộc nàng ở đâu trong ký ức của Lisa?

Ta luôn dành cho nhau những nỗi đau vô hình.

Em biết gì về mất mát, tôi hiểu gì về chia ly?

Cả hai chúng ta đều không biết.

***

Lisa không biết mình đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại chỉ thấy xung quanh phòng bệnh trắng xoá. Nhớ lại hồi ức đến liên tục trong các giấc mơ, rồi nhận ra, cô thật sự đã chối bỏ Kim Jisoo, một lần nữa.

Chaeyoung bảo phòng bệnh của Jisoo cách đây một toà nhà. Bệnh của nàng chuyển biến ngày càng xấu, trí nhớ chỉ kéo dài vài ngày hoặc ngắn hơn. Kim Jisoo chối bỏ điều trị vì sợ sẽ mất đi kí ức, rồi tự sát mà không thành nhờ Park Chaeyoung may mắn đến kịp.

Mắt Lisa nhìn nàng như chứa đựng cả vũ trụ hoang hoải. Chị vẫn luôn ở đây, chị đã luôn sợ, rằng một ngày nào đó, chị sẽ quên em như cách mình đánh rơi nỗi nhớ của mình. Còn mình thì chối bỏ chị ấy. Jisoo ơi, phải làm thế nào chị mới thôi đau lòng đây?

Kim Jisoo vẫn ở đó, im lặng cúi đầu, nghe hơi mùa đông lạnh buốt rơi trên da thịt, Mảnh gương vỡ sắc lẻm khẽ liếm vào lòng bàn tay nàng một vết cắt rất ngọt, cứa vào tim ai đứng sau bức tường trắng. Nước mắt rơi trên má Lisa ấm nóng, như muốn nhấn chìm cả vũ trụ. Đưa tay ra cố giữ, lại không thể nào nắm được, chỉ sợ chạm vào rồi sẽ lại tan biến đi, tên người kia đến đầu lưỡi rồi mà chẳng thể nào buông ra được.

Để rồi khi gặp lại, Kim Jisoo mỉm cười hiền lành như nàng đã luôn, với một người lạ quen thuộc.

"Xin chào, xin hỏi cậu là?"

Kim Jisoo từng hơn một lần nói nàng đã luôn biết Lisa, trước cả khi cô quen nàng.

Lisa lúc này không có quên nàng, nhưng đối với thế giới của Jisoo, Lalisa lại chưa từng tồn tại.

Mỗi lần nghe câu hỏi đó, nụ cười dịu dàng không biết đã méo mó đi bao nhiêu lần. Hoá ra đây là nỗi đau như cách nàng vẫn đau, chờ đợi như cách nàng vẫn chờ đợi.

Lalisa, người chị yêu hơn cả sinh mệnh.

(*) Secret - Taeyeon, lược dịch

(**) Beautiful liar - VIXX, lược dịch

(***) Một đoạn thoại trong phim CoCo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro