chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đếm ngược thời gian tan tầm 5 phút. 5 phút nữa, 5 phút nữa là có thể tan tầm, cũng có nghĩa là đến cuối tuần. Năm, bốn, ba, hai, một - tiếng chuông báo hiệu tan tầm vang lên!

"Tan tầm rồi, Henry, buổi tối có muốn đi uống một chén không?"

"Hana, mình cùng Jeong Yeon ngày mai muốn đi xem phim, cậu có muốn tham gia không?"

"Này! Cuối tuần cậu cùng bạn gái muốn đi chơi ở đâu hả? Các cậu hình như chủ nhật nào cũng có kế hoạch."

"Mọi người, mình còn có hẹn, đi trước nha."

Bầu không khí trong văn phòng đang trầm lặng bỗng nhiên trở nên náo nhiệt, tràn đầy sức sống, dường như vừa đến ngày nghỉ cuối tuần thì mọi người liền giống nhau đều sống lại. Bất quá cũng không phải mỗi người đều như vậy, trong văn phòng lúc này còn có bốn người đem áo khoác đen trùm đến đỉnh đầu, vẻ mặt đăm chiêu, bất đắc dĩ thở dài,

Aiz...

Jisoo cùng Joohyun không tự chủ được thở dài một hơi, ngồi ở đối diện nhau, khi các cô nghe được tiếng thở dài của đối phương thì cả hai không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, rồi mới lần lượt giật giật khóe môi.

"Nhìn dáng vẻ của cậu, hình như tâm trạng không được tốt lắm?"

Jisoo nói.

"Cậu có vẻ cũng giống như mình?"

Joohyun trả lời.

"Đúng."

Jisoo thừa nhận, cô không nhịn được lại thở dài một hơi.

"Tối nay mình và Soo Young muốn đi uống một chén, cậu có muốn đi cùng bọn mình không?"

Joohyun mời hỏi.

"Thật khéo, mình và Seulgi cũng hẹn cùng đi uống rượu!"

"Tâm trạng của cô ấy cũng không tốt sao?"

"Siêu không tốt!"

"Nhưng là vì chuyện gì?"

"Thất tình."

"Thật khéo, mình cũng như thế"

"Cậu cũng thất tình?"

"Chia tay có tính là thất tình không? Nếu tính, thì là phải rồi!"

Joohyun cười khổ nói.

"Vậy Soo Young đâu? Có nghĩa khí cùng cậu giải sầu, còn..."

"Cô ấy ly hôn rồi!"

Jisoo kinh ngạc một hồi lâu, rồi mới cười khổ nói

"Xem ra chúng ta bốn người có thể tạo thành Liên minh thất tình nha."

"Cậu cũng thất tình?"

Joohyun có chút khó có thể tin được.

"Sao vậy? Thất tình cũng có thể truyền nhiễm được sao? Thật đúng là vật họp theo loài."

"Có thể xem là như thế đi!"

Vẻ mặt Jisoo có phần kỳ lạ.

"Mình gọi điện thoại cho Seulgi, nếu cô ấy nói được, buổi tối chúng ta - bốn thành viên của Liên minh thất tình - cùng nhau đến quán bar uống rượu."

Kang Seul Gi làm việc ở bộ phận khác nên không cùng văn phòng với các cô.

"Được, cậu gọi điện thoại hỏi cô ấy, mình cũng gọi điện thoại cho Soo Young. Còn có, mình cảm thấy tên Liên minh thất tình này rất khó ngửi, không tốt. Hay là, chúng ta gọi Liên minh "Tiếp theo sẽ tốt hơn" đi, như vậy tốt lắm."

Joohyun nghiêm túc nói.

Jisoo trong nháy mắt ngây người, đột nhiên nhếch miệng gật đầu:

"Đúng. Tiếp theo sẽ tốt hơn"

Người tiếp theo sẽ tốt hơn...

Jisoo năm nay hai mươi năm tuổi, từ nhỏ đến lớn cô đều là con gái ngoan của ba mẹ, bất kể họ thay cô sắp xếp cái gì, hoặc là muốn cô làm cái gì, cô đều ngoan ngoãn làm theo lời họ.

Ví dụ như, khi đi học phải đọc sách như thế nào, chọn trường gì, học khoa nào, cô đều nghe theo ba mẹ mình. Sau khi tốt nghiệp, muốn làm công việc gì, cùng với làm việc trong công ty nào, cô cũng tùy ý cha mẹ sắp xếp.

Cũng không phải cô không đủ chủ kiến, chỉ là từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ làm trái với sự sắp xếp và mong đợi của ba mẹ, lâu ngày, ngay cả nghĩ tới muốn làm trái ý họ thôi, cô cũng không có dũng khí.

Đúng nha! Không phải cô không muốn, chẳng qua là cô không có đủ dũng khí thôi.

Gần một năm trước, ba mẹ cô không biết từ đâu quen biết với Cho Seung Youn, sau đó muốn cô thử cùng với hắn gặp gỡ một chút, chuyện này cô hoàn toàn bị động, trong một vài tính huống bất đắc dĩ, một nửa là để đối phó, một nửa là bị ép buộc mới miễn cưỡng cùng xuất hiện với Seung Youn, một tháng gặp mặt nhiều nhất cũng chỉ hai đến ba lần, ít nhất thì nửa lần cũng chẳng có, kết quả ba người bọn họ dựa vào cái gì mà cảm thấy rằng cô và hắn tình cảm ổn định, có thể cân nhắc đến chuyện...

Kết hôn chứ?

Điều làm cho cô bất mãn và gần như bùng nổ, chính là ba người bọn họ, bản thân tự mình cảm thấy hài lòng coi như xong, thế nhưng ngay cả ý kiến của cô cũng chưa từng hỏi, liền tự mình bàn bạc hôn sự của cô cùng quyết định ngày cưới rồi.

Điều này cũng coi như thôi, điều làm cho cô đau lòng cùng khổ sở chính là khi cô bày tỏ chính mình không muốn, vậy mà không có ai để ý đến suy nghĩ cùng cảm nhận của cô, cô thực sự, thực sự là....rất khổ sở.

Nguyên tưởng rằng, cha mẹ mặc dù quản cô rất nhiều chuyện, nhưng điểm khởi đầu nhất định là vì muốn tốt cho cô, vì yêu mến cô, hi vọng cô hạnh phúc, kết quả bọn họ căn bản lại mặc kệ cảm xúc của cô.

Cùng với một người đàn ông cô không yêu, thậm chí còn có chút chán ghét chuyện kết hôn với người này, cô thật sự có thể tìm được hạnh phúc của mình sao?

Cô không biết cha mẹ nghĩ như thế nào, có lẽ bọn họ cảm thấy chỉ cần có tiền là có thể tìm được hạnh phúc, nhưng chuyện tình cảm giống như việc uống nước, nóng lạnh thế nào chỉ có tự mình biết, cô biết mình nhất định sẽ không hạnh phúc.

Cho nên, hơn một tháng qua, cô luôn suy nghĩ xem rốt cuộc là mình nên làm như thế nào.

Nói chuyện với Cho Seung Youn? Vô dụng!

Nói chuyện với cha mẹ? Cũng vô dụng!

Cùng thảo luận với các đồng nghiệp? Hmm...Vô dụng hay là hữu dụng đây? Ít nhất thì họ có thể cho cô vài sáng kiến.

"Tuyệt thực để phản đối đi!"

Joohyun nói.

"Kêu tên kia đồng thời ký vào giấy thỏa thuận ly hôn, như vậy sau khi kết hôn nếu thật sự không hạnh phúc có thể trực tiếp ly hôn."

Soo Young nói.

"Trực tiếp trốn đi cũng được lắm, dù sao thì từ đầu đến giờ cậu cũng chưa đồng ý hôn sự này, hãy để cho nhữngười đáp ứng hôn sự này tự mình kết hôn đi."

Seulgi nói.

Ngày đó cô cùng Joohyun, Soo Young, Seulgi; bốn người cùng nhau mượn rượu giải sầu, sau khi các cô ấy biết được căn nguyên phiền não của cô, từng người liền nghĩ biện pháp giúp cô giải quyết.

Về tuyệt thực, cô cảm thấy vô dụng, chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Về việc ký giấy thỏa thuận ly hôn, cô căn bản là không muốn, bởi vì trước ly hôn không phải là phải kết hôn trước hay sao, phải cùng người đàn ông kia trải qua một đoạn cuộc sống hôn nhân, mà cô vừa nghĩ đến việc cùng chung chăn gối với Seung Youn thì cả người liền khó chịu, không thể chịu đựng được.

Còn về phần chạy trốn theo như lời Seulgi nói, cô cảm thấy có thể làm được, chỉ cần cô có thể lấy đủ dũng khí là được.

Trốn đi... Trốn đi... Trốn đi...

Mỗi một ngày, trong lòng cô đều có một âm thanh như vậy đang cổ vũ cô, thúc giục cô.

Trốn đi... Trốn đi... Trốn đi...

Chúng như tích cát thành tháp, làm cho ý nghĩ muốn trốn hôn của cô ngày càng ngày càng kiên định.

Trốn đi... Trốn đi... Trốn đi...

Chúng như nước chảy đá mòn, làm cho cô phải cúi đầu nhẫn nhục, nghe theo mệnh lệnh hành sự, trong lòng càng lúc càng dao động.

Trốn đi... Trốn đi... Trốn đi...

Rốt cuộc, trước hôn lễ một tuần, ở trên đường lớn cô ngẫu nhiên lại nhìn thấy người sắp cùng cô kết hôn - Seung Youn đang hôn môi người con gái khác. Mặc dù đó cũng không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn thân mật với người con gái khác, nhưng mà hắn và cô sau một tuần nữa sẽ kết hôn rồi không phải sao? Hiện tại hắn còn ở đây biểu diễn cho mọi người xem một màn này, trong mắt hắn còn có người vợ chưa cưới là cô sao?

Trong nháy mắt, ý nghĩ muốn trốn hôn của cô càng thêm kiên định, sau đó không chút do dự bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch chạy trốn của mình.

Bởi vì cô hiểu rõ chỉ có trốn nhà đi mới khiến cho ba mẹ của cô hết hi vọng với cuộc hôn nhân này, bằng không hòa thượng chạy được nhưng miếu còn đó, nói không chừng cô vừa về nhà sẽ lập tức được hộ tống đến Ủy ban nhân dân để đăng ký kết hôn ấy chứ. Còn về phần nhìn thấy Seung Youn hôn người con gái khác, cô cũng sẽ không nói ra, chỉ đơn giản là cô không bận tâm, dù sao có nói ra cũng chẳng có ai tin tưởng cô.

Muốn chạy trốn phải trốn đi thật xa, làm cho bọn họ hiểu được cô thật sự không muốn kết hôn, có chết cũng không đồng ý.

Cô lợi dụng lúc đi làm, mỗi ngày mang một chút đồ đến ký gửi ở tủ đồ trong trạm xe điện ngầm, mấy bộ quần áo để thay đổi, đồ trang điểm, sản phẩm chăm sóc da cùng sạc pin điện thoại di động,... Sổ tiết kiệm, con dấu, chứng minh nhân dân, thẻ bảo hiểm y tế...những vật tùy thân quan trọng dĩ nhiên là phải mang theo, vì dù sao chúng cũng không nặng, cũng không chiếm mất nhiều không gian.

Sau đó, rốt cục đến một ngày trước hôn lễ......

Một ngày này cô vẫn đi làm như bình thường, vốn dĩ là ba mẹ muốn cô xin nghỉ phép, nhưng lại bị cô dùng lý do "dù sao cô cũng không có việc gì phải làm, bởi vì chuyện hôn sự này từ trước đến giờ cũng đều do bọn họ quyết định cùng chuẩn bị, cô căn bản không có việc gì làm, không bằng đi làm vẫn tốt hơn" để cự tuyệt, thật sự có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

Nhưng chuyện đó cũng làm cho cô hiểu được - nếu thật muốn trốn hôn, hôm nay phải hành động, nếu đợi đến ngày mai mới trốn chỉ sợ... sẽ không thoát được.

Ba giờ chiều, cô cầm hợp đồng tới cho chủ quản ký tên.

Mọi người trong công ty đều biết ngày mai cô sẽ kết hôn, chủ quản đương nhiên cũng sẽ không làm khó cô, ký tên phê duyệt xong còn cười nhạo cô hai câu.

"Ngày mai phải kết hôn rồi, hôm nay còn đến công ty đi làm à? Cần phải kiến nghị lên tổng giám đốc để ông ấy trao tặng danh hiệu 'nhân viên xuất sắc' cho cô mới được."

Cô cũng không nói gì, chỉ có thể cười gượng.

"Ngày mai tôi cũng sẽ đi, bất quá khách mời hẳn là rất nhiều, chắc cô không có thời gian tiếp đãi tôi rồi? Hôm nay nói tiếng chức mừng cô trước vậy!"

Cô chỉ có thể cười gượng, nói không nên lời cảm ơn, sau khi nhận lại hợp đồng đã được ký mới máy móc nói một câu "Cảm ơn" để tránh những hoài nghi không cần thiết.

Khi thu dọn đồ đạc, cô gọi điện thoại nội bộ cho Joohyun.

"Cậu sắp tan tầm rồi sao?"

"Ừ"

"Cậu vẫn quyết định đồng ý kết hôn với Cho Seung Youn sao?"

Joohyun hỏi cô, đầu cúi xuống như đang làm việc, thật sự không giống với đang cùng cô tám chuyện.

"Không phải."

Cô đáp.

Joohyun không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn sang chỗ cô một cái, rồi lại cúi đầu xuống:

"Cậu nói vậy là có ý gì?"

Joohyun nhỏ giọng hỏi cô.

"Mình muốn trốn hôn."

"Cái gì?"

Joohyun lại không nhịn được lớn tiếng kêu lên, khiến cho tất cả mọi người trong văn phòng cùng quay đầu về phía cô. Cô làm nhanh một động tác biểu lộ thật có lỗi, sau đó dùng tay che điện thoại hạ thấp giọng nói:

"Cậu mới vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem."

Cô có chút không thể tin được.

"Mình muốn trốn hôn."

Jisoo kiên định nói.

Joohyun lại một lần nữa không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn về phía cô, trong điện thoại hỏi:

"Cậu chắc chắn chứ?"

"Ừ!"

Cô nhìn không chớp mắt đáp.

"Cậu muốn làm như thế nào, cậu muốn đi đâu? Cậu có chỗ để đi sao?"

Joohyun thu hồi tầm mắt nhìn về phía cô, quan tâm thấp giọng hỏi.

"Mấy ngày hôm nay mình đã đem một ít quần áo và đồ dùng thiết yếu ra gửi ở tủ đồ trong trạm xe điện ngầm rồi, nếu thiếu thứ gì sẽ mua sau, mình tạm thời sẽ đi khỏi Seoul. Còn về phần đi nơi nào? Mình cũng chưa quyết định, trước cứ chọn đại một nơi để đến rồi từ từ tính lại sau vậy."

Jisoo không xác định nói.

"Cậu có muốn tới nhà mình ở không?"

"Không được, mình không có tính hết ngày mai lại trở về đâu, chắc là phải trốn nhà đi một thời gian. Cha mẹ mình cùng người nhà họ Cho sẽ không dễ dàng buông tha cho mình như vậy đâu, mình nghĩ phải làm cho bọn họ hiểu được quyết tâm của mình."

"Cho nên thứ hai cậu cũng không đến công ty đi làm nữa sao?"

"Ừ. Có thể một thời gian nữa cũng sẽ không đến đây, còn về phần sau này có quay về làm tiếp hay không thì còn phải xem ý trời thôi."

Joohyun nhất thời không biết nên nói cái gì, bởi vì cô không nghĩ tới Jisoo sẽ quyết tâm như vậy, ngay cả công việc cũng không muốn làm nữa.

Những ngẫm lại thì cũng đúng, giữa tìm một công việc mới và phải lấy một người đàn ông mình không yêu căn bản không cần nói cũng biết, nếu là cô thì cô cũng sẽ quyết định chọn việc tìm một công việc mới để có thoải mái và tự do.

"Cậu phải giữ liên lạc với mình nhé."

Cô ngẩng đầu, thận trọng nhìn Jisoo nói.

"Được."

Jisoo mỉm cười nhìn Joohyun nói, sau đó bấm nút kết thúc cuộc gọi.

Năm phút sau, cô thu dọn lại bàn làm việc, đứng dậy, lấy túi xách, hướng mọi người trong văn phòng nói lời tạm biệt.

"Mình tan tầm trước, mọi người, gặp lại sau."

"Tạm biệt, ngày mai gặp. Mình sẽ đi tham dự đám cưới của cậu."

"Mình cũng sẽ đi, hy vọng có thể ôm cô dâu xinh đẹp một cái."

"Mình muốn hôn gió."

"Mình muốn quậy đêm tân hôn."

"Mình muốn cô dâu cùng mình chạy trốn."

"Haha. Cậu muốn bị chú rể đánh chết hay sao?"

"Mình chỉ nói chơi thôi mà...."

Mọi người nhất thời cười vang làm Jisoo cũng cười theo. Đồng nghiệp của cô thật đáng yêu, nếu như có thể, cô thật sự hy vọng có thể trở về tiếp tục làm việc cùng mọi người. Bất quá chuyện của tương lai không phải cô hy vọng là có thể thành sự thật, cô cũng chỉ có thể tuân theo tự nhiên, tận lực mà nghe theo mệnh trời.

"Mình phải đi rồi. Gặp lại sau."

Cô hướng mọi người vẫy tay chào tạm biệt, sau đó xoay người rời đi mà không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro