5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Ta hận bọn họ đến mức nếu bây giờ họ đứng trước mặt ta thì ta sẽ cầm d.ao giế.t họ mà không có chút do dự nào nữa.

Sau khi từ cung của Đồng phi về, ta ở trong phòng bếp bận rộn cả một buổi chiều, cuối cùng vào thời gian bữa tối bưng ra một nồi canh gà hầm nấm thơm nức mũi.

Khi Tạ Hành tới, ta đặt một bát canh trước mặt chàng: "Tối nay ta sẽ canh chừng chàng, chàng nhất định phải uống hết hai bát đó."

Chàng cười bất lực, nhưng có vẻ như là rất vui: "Được."

Sau khi dùng bữa xong, ta và Tạ Hành ngồi đối diện với nhau trên chiếc ghế dài êm ái.

Ta tiếp tục đọc sách và học chữ, chàng chăm chú phê duyệt tấu chương.

Ngọn nến sáng le lói trong đèn lưu ly, mùi vỏ quýt hơ trên bếp than khiến cả gian phòng vương vấn một mùi thơm thanh ngọt.

Khi ta lật đến trang sách cuối cùng, ta đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chàng: "Tạ Hành."

"Ừm?"


Bàn tay cầm bút của chàng khẽ khựng lại, chàng cũng nhìn ta.

Ngọn nến màu đỏ cam lay động trong đáy mắt chàng, mang đến sự ấm áp mơ hồ từ sâu thẳm, không nhanh không chậm nhẹ nhàng bao phủ ta.

Ta nắm chặt trang sách, nhẹ nói: "Năm năm trước... Năm ta chín tuổi, đệ đệ ham chơi, nằng nặc đòi ta dẫn ra hồ bắt cá."

"Hôm đó là đông chí, ngoài trời tuyết rơi dày đặc, rất lạnh, thậm chí mặt hồ cũng đóng băng. Ở đó có một cái hố tròn để câu cá, đệ ấy đã đẩy ta xuống đó.

"Nhưng ta biết bơi, mặc dù trời rất lạnh nên ta vẫn ngoi lên được ngay lập tức."

Tạ Hành nhất thời không lên tiếng, dường như chỉ có ánh sáng như sao xa lưu chuyển trong mắt chàng, sau đó chàng đột nhiên đặt bút xuống, đứng dậy đi tới ôm lấy ta.

Ta nép trong vòng tay của chàng, nhìn chàng không chớp mắt.

Đầu ngón tay ấm áp lướt qua má ta, ta nghe thấy giọng nói khàn khàn trầm thấp của Tạ Hành: "... Tang Tang."

"Tạ Hành." Ta nhỏ giọng gọi tên chàng, "Giá như lúc ấy ta quen biết chàng, ta nhất định sẽ cứu chàng ngay lập tức".

Sự an bài của trời cao thật kỳ diệu, 5 năm trước vào ngày đông chí đó, khi mà ta còn chưa gặp được Tạ Hành, trong trận tuyết dày năm đó, vận mệnh của bọn ta có một sự trùng lặp diệu kỳ.

Tạ Hành tựa cằm vào vai ta, nhẹ giọng nói: "Nếu như lúc đó quen biết Tang Tang, ta cũng không bao giờ để nàng chịu khổ nhiều như vậy."

Đêm đó, Tạ Hành đã để ta ngủ trong vòng tay của chàng ấy.

Nửa mơ nửa tỉnh, ta cảm thấy có thứ gì đó nóng hôi hổi dán vào chân ta, vì vậy ta đưa tay ra đẩy đẩy: "Tạ Hành, ta đã nóng lắm rồi, mau bỏ cái bình nước nóng xa ra chút đi."

*hihi đoán xem là cái gì, chong xáng lên các bạn ơi :))

Trên đỉnh đầu phát ra một tiếng rên trầm thấp đè nén, một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Tạ Hành mới vang lên: "... Được."

17.

Mùa đông sắp đến, cách sinh thần lần thứ mười lăm của ta ngày càng gần.

Tạ Hành nói với ta, Tề Ngọc Thần cuối cùng không biết kéo đâu ra một con dê thế mạng, tự nhận là kẻ đã ám s.át chàng tại cửa phủ Thừa tướng ngày hôm đó.

Kẻ này cũng khai ra "chủ mưu sai khiến" phía sau hắn, chính là Tướng quân ở Tây Châu nắm trong tay 10 vạn quân - Tống Ngôn.

Lúc lên triều, Tề Ngọc Thần và Tống ngôn đã cãi nhau một trận, còn suýt chút nữa động thủ.

Cuối cùng, Tạ Hành hạ chỉ, lệnh cho Tống Ngôn hiệp lực với Tề Ngọc Thần cùng nhau tra xét lại sự việc.

"Tây Châu có 10 vạn binh mã, còn Hoạt Châu có 6 vạn, không thể để chúng tập trung hết vào một chỗ được, đương nhiên cần phải đánh hạ từng chút một ..."

Tạ Hành ngồi ở bàn đối diện với ta, cầm bút suy nghĩ một lúc, khẽ cau mày.

Sau mấy ngày nghiên cứu binh pháp, ta thử đưa ra đề nghị: "Không thì tạm thời giao cho Tề Ngọc Thần cai quản binh mã ở Hoạt Châu, để hắn ta tiến lên phía Bắc dẹp loạn."

"Ồ?" Tạ Hành dừng lại, ngẩng đầu nhìn ta, "Ý của Tang Tang là gì?"

Ta cắn môi, mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Trăng tròn đã không thấy nữa rồi.

"Ta hoài nghi... Tạ Chinh chưa ch.ết, mà được người của phủ Thừa tướng giấu gần thành Hoạt Châu."

Tạ Chinh chính là Thái tử trước đây.

Ban đầu, hắn ta định làm phản, buộc Tiên Hoàng phải thoái vị, nhưng cuối cùng lại bị phế truất ngôi vị và bị giam lỏng trong cung.

Kết quả là vài ngày sau, cung của Thái tử bốc cháy, sau khi dập được lửa, họ tìm thấy một thi thể không thể nhận diện trong phòng của Tạ Chinh.

"Suy đoán của Tang Tang là đúng, nếu không có huyết thống của Hoàng thất trong tay, Tề gia cũng không dám to gan như vậy."

Tạ Hành cười mà hai mắt đều cong lên: "Nếu đã như vậy, ta sẽ cho bọn họ thêm một cơ hội để tiến hành âm mưu soán ngôi."

Trong binh pháp nói, chiêu này được gọi là dụ rắn ra khỏi hang.

Ngày thứ ba sau khi Tề Ngọc Thần rời khỏi Kinh thành, chính là sinh thần lần thứ mười lăm của ta.

Sáng vừa thức dậy, ta liền nhận được chiếu chỉ do Phó Công công tuyên đọc.

Tạ Hành trực tiếp phong cho ta Quý phi.

Thực tế thì phong hay không phong thì cũng chẳng có gì khác biệt, bởi vì hai ngày trước ta mới biết được từ chỗ của Đồng phi, hậu cung của Tạ Hành chỉ có ta và nàng ấy.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Quý phi và Mỹ nhân, chính là ta và Đồng phi không ai phải hành lễ với ai cả.

Ta đang suy nghĩ lung tung thì thấy Phó Công công nhìn ta cười: "Tang Quý phi, người mau mau tiếp chỉ đi. Trang sức và quần áo lúc trước đều đã chuẩn bị xong cả rồi, Hoàng thượng bảo người xem thử có thích không."

Đương nhiên là thích rồi.

Ngoài những bộ đã may trước đó, Tạ Hành còn sai người đưa tới một chiếc áo choàng trắng như tuyết làm bằng lông cáo, quanh cổ áo có lông mềm mềm, ta chưa từng trải qua mùa đông nào ấm áp như vậy.

Buổi sáng, Đồng phi cũng đặc biệt đến đây một chuyến, tặng ta một chiếc hộp làm quà, còn đặc biệt dặn dò ta, nhất định phải đọc xong nó trước khi Tạ Hành đến.

Ta làm như lời nàng ấy nói.

Sau đó bị chấn kinh.

Buổi chiều khi Tạ Hành đến Huyền Linh cung, rất kinh ngạc: "Tang Tang, sao mặt nàng lại đỏ như vậy?"

Ta cầm quạt phẩy mạnh hai cái: "Áo lông cáo đó ấm quá, có lẽ là nóng quá, nóng quá thôi."

Trong tập tranh mà Đồng phi đưa tới ....... là vẽ như thế nào ấy nhỉ?

*haha Cung xuân đồ à =)))

Trước bữa tối, ta đặc biệt dặn dò Quất Hạ ủ nóng một ấm rượu, sau khi uống vài chén, cả ta và Tạ Hành đều mơ màng say.

Lửa nóng từ than bốc khói nghi ngút, Quất Hạ bảo tất cả lui ra hết, ta mơ mơ hồ hồ loạng choạng kéo dây lưng của Tạ Hành.

"Tang Tang!" Chàng nhẹ giọng khiển trách, "Dừng tay, nàng vẫn còn nhỏ!"

"Không nhỏ nữa rồi." 

18.

Ta giơ mấy ngón tay lên nghiêm túc đếm một lúc rồi nhìn chàng: "Trong sách ấy nói rằng nữ nhân mười lăm tuổi cũng có thể thành thân, cũng có thể nên duyên vợ chồng."

Ta ngẩng đầu lên háo hức nhìn chàng: "Tạ Hành, hiện tại ta cũng mười bốn, mười lăm tuổi rồi."

Nói rồi ta cởi nhẹ chiếc áo khoác của mình, bên trong là áo lụa màu xanh nhạt, rồi ta lại tiếp tục cởi.

Tạ Hành ngay lập tức giữ chặt tay ta: "Không được...Tang Tang, ta sẽ không làm gì cho tới khi nàng mười sáu tuổi."

Giọng chàng vang lên, nghe như chàng đang phải kìm nén thứ gì to tát lắm.

Ta tự hỏi không biết có phải ta đã vô tình làm chàng tổn thương không nên đã dừng lại ngay lập tức.

Tạ Hành nhân lúc này, cầm lấy chăn quấn chặt người ta lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tang Tang, ngủ ngon, đừng nhúc nhích."

Ta tròn mắt nhìn chàng: "Tạ Hành, chàng tức giận sao?"

"Nếu nàng không chịu ngủ, ta sẽ tức giận."

Nghe vậy, ta liền nhắm mắt ngay lập tức.

Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, ta nhìn thấy mắt Tạ Hành có màu xanh đen nhàn nhạt.

Sáng nay chàng không lên triều. Ngay sau khi dùng bữa sáng xong, chàng liền dẫn ta đến cung Diên Khánh, chưa kịp nhìn thấy Đồng phi chàng đã bắt đầu hét: "Lương Uyển Đồng, ra đây cho trẫm!!"

"Người làm sao vậy?" Đồng phi vừa bước ra khỏi cung vừa ngáp. Ngay khi nhìn thấy Tạ Hành, nàng ta liền nhướng mày cười, "Bệ hạ tối qua có phải đã rất vui vẻ không?"

Tạ Hành lạnh lùng nói: "Tang Quý phi mới mười bốn tuổi, nàng dạy nàng ấy những điều đó làm gì?"

"Mười bốn tuổi?" Đồng phi sửng sốt, "Nàng ấy không phải đã mười lăm tuổi rồi sao?"

Nghe vậy ánh mắt Tạ Hành càng trở nên lạnh lùng: "Kể cả có mười lăm tuổi thì sao?"

Đồng phi biết mình đã sai đành ngậm miệng im lặng.

Nhưng Tạ Hành vẫn tức giận không nguôi, vẫn trừng mắt nhìn nàng ta một cái, ta vội vàng kéo ống tay áo chàng, nói: "Bỏ đi, Đồng phi cũng chỉ có ý tốt."

"Không đúng." Nghe ta nói những lời này, Đồng phi cũng nói: "Hiện tại người đã gần hai mươi tuổi nhưng vẫn chưa làm ăn được gì. Những nam nhân thuộc tầng lớp quý tộc bằng tuổi người đều đã năm thê bảy thiếp, con cái đầy nhà rồi đó..."

Tạ Hành tức giận cười lạnh nói: "Đây là chuyện giữa ta và Tang Quý phi, không cần nàng lo lắng."

Nói rồi chàng nắm tay ta rời đi. Trước khi đi, Đồng phi còn ghé vào tai ta nói nhỏ: "Ta chưa từng thấy Hoàng thượng nổi nóng như vậy bao giờ"

19.

Tạ Hành đến thư phòng để giải quyết công việc tiền triều, trước khi đi còn đặc biệt dặn dò Quất Hạ mời một mama đến dạy dỗ ta mọi lễ nghi trong cung.

Nhờ đó mà ta cũng nhận ra bản thân đã thật sự thiếu hiểu biết, và cũng hiểu được thêm phần nào những chuyện đang xảy ra xung quanh mình.

Mama âu yếm nhìn ta: "Nương nương vẫn còn nhỏ nên chuyện này không gấp. Nhưng mà trước tiên người cần chăm lo cho bản thân đã."

Kể từ hôm đó, ngày nào ta cũng phải ăn thêm một bát cơm vào buổi trưa.

Cũng bởi vì mama nói chuyện này sẽ làm Bệ hạ vui. Và ta đương nhiên muốn làm Tạ Hành vui.

Bởi vì ta rất thích chàng.

Nhưng dạo này, chàng càng ngày càng trở nên bận rộn. Thậm chí có lần ta đến thư phòng tìm Tạ Hành thì thấy Thập Nhất mặc đồ đen đang quỳ trước mặt chàng, trên khuôn mặt trắng bóc của cậu bé ấy vẫn còn dính vài vết m.áu.

"Những kẻ phản nghịch ở Bắc Tân Cương đều đã bị gi.ết, tám vạn quân tinh nhuệ đã được các tướng giỏi tiếp quản."

Đúng lúc ta đi vào thì nghe thấy câu này, Thập Nhất nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía ta.

Tạ Hành gõ ngón tay lên bàn, bình tĩnh nói: "Tiếp tục."

"...Ngày hôm qua thuộc hạ của thần đã lẻn vào phủ Tướng quân, thuyết phục được Tống Tướng quân quy phục triều đình. Hắn đã hứa nếu Lăng Tướng quân có phản đối, nhất định sẽ dùng hết sức trấn áp."

Tạ Hành mím môi cười.

Ánh mắt chàng đảo qua rồi rơi trên người ta: "Tang Tang, lời nói của Tống Ngôn có đáng tin không?"

"Khó nói lắm."

Kể từ khi Tạ Hành lên ngôi, vị trí của Tống Ngôn không còn được như xưa nữa.

Những người như hắn ta chỉ đứng về phía những người mang lại lợi ích cho hắn.

Ta bước tới, nhìn xuống những thứ trước mặt Tạ Hành.

Đó là một bức mật thư nh.uốm m.áu.

"Bên ngoài thành Nhạc Châu sóng yên biển lặng, nhưng thực ra từ lâu đã hoàn toàn bị người của Tề Nghiêu khống chế. Cùng với 60 vạn binh mã, tất cả đều được đưa về phủ của Tể tướng."

Giọng nói của Tạ Hành chầm chậm, nghe có vẻ bình tĩnh nhưng ẩn chứa bên trong là sự sắc lạnh như những dòng nước ngầm chảy xiết.

Chàng vuốt nhẹ món đồ giữ giấy làm bằng ngọc, nhẹ giọng nói: "Thử chờ xem. Ta muốn xem loại p.hế vật như Tề Nghiêu có thể tạo nên sóng gió gì."

Gần đến năm mới nên cũng có nhiều chuyện cần được xử lý, khiến Tạ Hành trở nên bận rộn đến mức không kịp ăn uống, làm ta luôn phải túc trực bên cạnh chăm sóc chàng.

Đêm hôm đó, căn phòng bừng sáng với hương thơm thanh ngọt, ta nằm gọn trong vòng tay Tạ Hành rồi dần chìm vào giấc ngủ. Đêm ấy, ta đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, chàng vẫn đang ở trong cung Huyền Linh, trên mặt đất đầy hoa dâm bụt đỏ rực như lửa, Tạ Hành mặc một chiếc áo đỏ tươi khiến sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Ta vui vẻ chạy lại, hỏi chàng: "Tạ Hành, chàng đến đây để cưới ta sao?"

Chàng cúi xuống nhìn ta, đôi mắt đầy vẻ lạnh lùng giễu cợt.

Sau đó ta mới nhận ra rằng trên tay chàng đang cầm một thanh kiế.m.

"Không." Chàng nhẹ nhàng nói, "Ta đến đây để giế.t nàng."

Trong giấc mơ, tim ta đập dữ dội, cơn đau này khiến ta lập tức tỉnh lại, nhưng khi nhìn quanh phòng thì không còn một ai.

Nơi Tạ Hành nằm trước đó đã trống vắng, hơi ấm cũng dần trở nên lạnh lẽo.

Ta bất động một lúc.

Tuy nhiên, trong lúc bàng hoàng, cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, sau đó một bóng người cao gầy xuất hiện.

Thấy ta tỉnh dậy, chàng liền dừng bước.

Mặt đất bên ngoài cung điện có một lớp tuyết dày, tuyết phản chiếu ánh trăng chiếu vào khuôn mặt của Tạ Hành cùng với sự bối rối và hoảng sợ trong mắt chàng hiện lên rất rõ ràng.

"Tang Tang," chàng thì thầm, "Sao nàng lại thức dậy?"

Ta ngẩng đầu nhìn chàng từ xa: "Tạ Hành, chàng muốn g.iết ta sao?"

Tạ Hành không trả lời ta ngay, chàng chỉ vội vã bước vào phòng ngủ, đến cạnh giường rồi kéo ta vào lòng.

Trên người chàng có một lớp tuyết mỏng, bị hơi ấm của bếp than trong phòng làm tan thành những giọt nước nhỏ rơi trên mặt ta.

"Tang Tang, nàng gặp á.c mộng sao?" Chàng nhẹ nhàng nói, "Ta thật sự rất thích nàng, làm sao có thể nỡ giế.t nàng chứ?" 

20.

Giọng của chàng rất ấm áp, mang theo cảm giác vỗ về, nhưng nỗi hoảng hốt trong lòng ta chẳng hề vơi đi chút nào.

Bởi vì từ trên người Tạ Hành mang theo là gió lạnh, là băng tuyết và hương lê ngọt ngào, và cũng mang theo cả mùi m.áu tanh nồng không thể che đậy.

Ta dùng sức ôm lấy chàng, ngón tay lướt hết lớp quần áo trên lưng, chạm vào xương bướm lộ ra.

Nỗi sợ hãi vô biên như loài thủy sinh không ngừng dâng lên trong lòng ta.

"Tạ Hành...." ta cố gắng đè nén giọng nói run rẩy, "Chàng hãy nói thật với ta..."

"Thân thể của chàng, rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề gì?"

Sau khi ta hỏi câu đó, Tạ Hành trầm mặc rất lâu, sau đó chàng nhẹ nhàng thở ra

"Tang Tang, không phải là thân thể ta, là nàng."

Tạ Hành thay ta chỉnh lại vạt áo bay tán loạn, mặc vào từng chiếc váy, khoác lên bộ lông cáo...

Cuối cùng, chàng dẫn ta đến một mật thất tối tăm.

Vừa vào cửa, ta liền nhìn thấy th.i th.ể nằm ngang dọc trên đất, còn có Thập Nhất đang đứng bên cạnh.

Lưỡi kiếm trong tay hắn vẫn còn đang r.ỉ m.áu.

Ta nhìn sang th.i th.ể trên đất, vậy mà lại không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ là càng nhìn càng thấy quen mắt.

Sau khoảnh khắc đó, đột nhiên ta phản ứng lại: "Bao Nguyệt?!"

"Là cô ta."

Tạ Hành vuốt cằm, hạ giọng nói: "Cô ta không phải là người của Tề Ngọc Thần, mà là mật thám của Bắc Tân Cương trà trộn vào Kinh thành, sau đó trà trộn vào phủ Thừa tướng, cuối cùng bị tên ngốc Tề Ngọc Thần đưa vào cung."

"Mấy hôm nay, cô ta vẫn luôn đem tin tức bố trí canh phòng trong cung truyền ra ngoài, hôm qua Thập Nhất chặn được mật thư, mới biết được ám vệ Hoàng thất của gia tộc Khương đã lẻn vào Kinh thành mai phục xong. Mà lúc khai xuân năm sau, Tề Ngọc Thần sẽ lấy danh nghĩa của Tạ Trừng viện cớ chi viện chính thống, một đường từ Nhạc Châu tấn công vào Kinh thành."

"Khi đó, gia tộc Khương sẽ lợi dụng hỗn loạn mà vào nội cung, bắt giữ Tân Đế, lấy làm con tin."

Ta vạn lần không ngờ tới, ngoài dã tâm lang sói của Tề Ngọc Thần và phủ Thừa tướng ra, thì vẫn còn có một thế lực ngầm như vậy.

Liên tưởng đến những ngày trước ở trong ngự thư phòng, Thập Nhất nói những kẻ phản nghịch ở Bắc Tân Cương đã bị hành quyết, ta mới có chút hoảng loạn.

Tạ Hành nói xong những điều này, trầm mặc một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Tang Tang, ta muốn cho nàng xuất cung một thời gian."

Trong mật thư của Bao Nguyệt truyền cho người tộc Khương, đặc biệt viết rằng, ta là người mà Tạ Hành xem trọng nhất.

Tạ Hành nói, Bao Nguyệt vừa chế.t, mật thư mới vẫn chưa được truyền ra ngoài, chàng sẽ đưa ta xuất cung, đi đến một nơi an toàn, cho đến khi sự việc này kết thúc, tất cả bình ổn, sẽ đón ta về cung.

"Sau khi nàng đi, ta sẽ để Quất Hạ giả thành nàng, vẫn như cũ ở Huyền Linh cung. Nàng ta có võ nghệ, sẽ không xảy ra chuyện gì."

Ta vốn dĩ không muốn đồng ý.

Nhưng lại hiểu rõ, nếu ta ở lại trong cung, thì sẽ trở thành điểm yếu cực lớn của Tạ Hành.

Ta đồng ý với Tạ Hành.

Vì đề phòng tình huống xấu nhất xảy ra, chàng để Đồng phi theo ta cùng xuất cung, còn sai Thập Nhất sắp xếp ám vệ, bảo vệ xung quanh chúng ta.

Ngày đầu tiên của năm mới, khi ánh sáng vừa tắt, ta cùng Đồng phi ngồi trong xe ngựa, từ cổng phía Tây xuất cung.

Cơn gió khắc nghiệt từ màn xe thổi vào, lưu lại cảm giác đau đớn trên mặt ta

Ta nắm chặt váy, hét lớn: "Ngừng xe."

Thị vệ cưỡi xe ngừng xe lại, ta nhấc váy nhảy xuống.

Tạ Hành đứng ở cửa cung, nắm lấy chiếc áo choàng trắng như tuyết, cách một màn sương mờ lúc tinh mơ, nhìn theo ta.

Ta hít sâu, cố gắng gia tốc những bước chân nhỏ bé chạy về phía chàng, sau đó vùi vào lòng chàng, dùng hết sức ôm chặt.

"....Tiểu Phù Tang."

"Tạ Hành, ta không muốn gây rắc rối cho chàng, nhưng chàng phải sống thật tốt." Ta vùi mặt vào ngực chàng, nhỏ giọng nói, "Chàng hãy nhớ, Hoàng cung chính là nhà của ta, chàng chính là người thân duy nhất của ta."

"Nếu như chàng chết, ta cũng sẽ xuống hoàng tuyền tìm chàng."

Ngón tay ấm áp của Tạ Hành nhè nhẹ lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt ta: "Tang Tang, ta biết nàng cũng có việc muốn làm, chỉ cần nàng làm, vạn sự đã có ta lo liệu."

Chàng hôn lên môi ta: "Hãy nhớ những lời ta nói với nàng ngày hôm đó, nàng hận bọn họ, muốn giế.t bọn họ cũng không hề sai. Đợi tất cả kết thúc, ta sẽ đón nàng về nhà."

Đến khi ta quay về lại xe ngựa, cõi lòng hoảng loạn đã bình tĩnh hơn nhiều.

Lương Uyển Đồng đảo mắt: "Thứ yêu nghiệt gì vậy?"

Ta nghiêm túc sửa lời nàng ấy: "Không, người không hiểu, đó là tình yêu."

Ám vệ sắp xếp cho chúng ta là Thập Thất, tuổi của cậu ta xem ra còn nhỏ hơn cả Thập Nhất, nhưng nhìn cũng khá đáng tin cậy.

Thập Thất thuê một căn nhà nhỏ có ba gian ở chợ, lại m.ua thêm vài thị nữ, loan báo với bên ngoài, ta và Lương Uyển Đồng là nữ thương gia lên Kinh tìm người thân.

"Việc xuất cung lần này, vì để đảm bảo an toàn, ngay cả phụ mẫu và ca ca ta cũng không biết."

Trong đêm, Lương Uyển Đồng ôm một bầu rượu đến tìm ta, đến ly thứ 3, nàng đột nhiên hỏi ta: "Thật ra ngươi căn bản không phải là muội muội của Tề Ngọc Thần đúng không?"

Ta lưỡng lự một khắc, cuối cùng cũng thừa nhận.

"Ta biết ngay mà, ta cùng Tề Ngọc Thần có hôn ước nhiều năm như vậy, ta chưa từng nghe chàng ta có muội muội lưu lạc ở bên ngoài gì đó." Nàng cười nói, "Con người Tề Ngọc Thần này, lúc đó đã từng cứu mạng ta, ta cho rằng chàng ta là một người tốt bụng và ấm áp. Nhưng mà sau này, chàng ta thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức ta cảm thấy xa lạ, lần đó chàng ta đến nhà muốn hủy hôn, ta mới ý thức được, thật ra ta đã không thích chàng ta nữa rồi."

Mặc dù giọng điệu của nàng nhẹ nhàng, nhưng ta vẫn có thể nghe ra được sự khó chịu trong đó.

Nhưng nàng ấy nói chuyện này, nghe thật không giống chuyện mà Tề Ngọc Thần sẽ làm được.

"Nhưng ta cảm thấy, Tề Ngọc Thần vốn dĩ không phải là người tốt gì, người có từng nghĩ qua, người cứu mạng năm đó, có thể không phải là chàng ta?"

Lời nói vừa dứt, Lương Uyển Đồng đột nhiên đứng dậy.

Ta bị nàng ấy dọa một trận, vừa muốn nói đây là ta đoán, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng ấy đột nhiên sáng lên: "Đúng rồi....ta căn bản không nhìn rõ dáng vẻ của người đó, sao Tề Ngọc Thần lại nói là chàng ta, ta liền tin là chàng ta?"

Lúc sau, Lương Uyển Đồng cũng bình phục lại tâm tình, lần nữa ngồi xuống.

Sau đó nàng hỏi ta: "Nếu ngươi không phải là tiểu thư của phủ Thừa tướng, vậy ngươi là ai?"

Ta nói sự thật với nàng ấy.

Lương Uyển Đồng nghe xong thì đầy phẫn nộ, nghiến răng nói: "Cầm thú như vậy, cũng xứng làm phụ mẫu sao?"

"Đừng nghe tên cẩu Tề Ngọc Thần đó! Hắn ta mặt dày vô sỉ, mới có thể nói ra những lời như thân thể da tóc là nhận của phụ mẫu, phụ mẫu bất ty bất thiện như vậy, không xứng nhận được sự hiếu thuận của con cái."

Ta cùng Lương uyển Đồng nói rất nhiều chuyện, cuối cùng, một bầu rượu đã uống sạch, mới say khướt tự trở về phòng mỗi người nghỉ ngơi.

Trước khi rời đi, nàng ấy vỗ vai ta, nói với ta: "Nếu như có chuyện cần ta giúp đỡ, đừng ngại mở miệng nói."

Ngày thứ hai sau khi tỉnh lại, ta cố ý ăn bận thật trang trọng, sau đó trở về nhà.

Mẫu thân nhìn thấy lần này ta chỉ có một mình, bên cạnh không có Phó Công công theo, lập tức thay đổi sắc mặt, nhào tới túm lấy cổ áo ta, lột sạch trang sức trên tóc và cổ tay ta xong, bây giờ mới hỏi: "Tiểu Thảo, ngươi sao lại trở về đây, Đại Công tử đâu?"

Ta nghĩ một lúc rồi nói với bà: "Đại Công tử xuất Kinh làm việc rồi, mấy ngày này, chàng sắp xếp ta ở ngoại trạch phía Tây thành, các người nếu có việc gì thì có thể đến đó tìm ta." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang