7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa đông nhanh tới, năm ngoái vào thời gian này, gia đình bọn ta sẽ tới núi sương mù ở mấy ngày.

Đó là nơi mà cha mẹ ta đã đính ước, trước đây là học đường, mẹ ta là giáo viên dạy kiếm ở đây. Sau này học sinh đổi chỗ ở, nơi này đã được cha ta mua lại làm nhà.

Mấy năm nay tỷ tỷ của ta bận rộn cung đấu, cuối cùng năm nay cũng dành ra được thời gian dẫn theo cháu gái ngoại ra sân đắp người tuyết.

Mẹ ta đang luyện kiếm, còn cha ta ôm bình nước nóng đu xích đu.

Không biết tại sao năm nay ta còn dẫn theo Thẩm Việt.

Cha ta và tỷ tỷ nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhướng mày với ta.

Thẩm Việt cung kính chào hỏi từng người một.

Mẹ ta không cảm nhận được bầu không khí lạ, khẽ gật đầu: "Thẩm Việt, tới đúng lúc lắm, luyện kiếm với ta đi."

Khi hai người này bàn luận võ nghệ, tỷ tỷ giao cháu gái cho nha hoàn, đưa ta ra ngoài.

"Sao muội lại đưa hắn đến? Ta cứ tưởng muội vụng trộm với Lâm Du Bạch rồi."

"Tại sao lại là hắn?"

"Oan gia vui vẻ mà. Muội mà thấy hắn thì sẽ tức giận, khinh thường thấy rõ."

......

Vẻ mặt ta như ăn phải mướp đắng, tỷ tỷ cuối cùng cũng không trêu ghẹo ta nữa.

"Thật lòng khó cầu, rất khó để hai bên đều thích nhau, Thẩm Việt may mắn lắm mới được muội muội nhìn bằng con mắt khác."

Ta khó hiểu: "Tại sao năm đó tỷ tỷ lại vào cung?"

Tỷ ấy nghĩ rồi đáp: "Có lẽ là vì chán quá, muốn thu phục Hoàng đế cho mọi người xem chơi."

......

Khi quay trở lại, cha ta và Thẩm Việt đang chơi cờ.

Những bông tuyết bay lả tả trong không trung, tuyết đọng trên mặt đất làm ướt giày của ta. Ta chuẩn bị về phòng thay thì thấy trên bàn trang điểm có một hộp gấm.

Ta mở ra, bên trong là một chiếc trâm hoa hải đường, phía trên còn khắc chữ "Thiện".

Ta hỏi nha hoàn trông coi ở đây: "Cái này là ai đưa?"

Nha hoàn trả lời: "Tiểu thư quên rồi sao? Đây là thứ một năm trước Lâm công tử cho người mang tới, lúc đó tiểu thư đang kén rể."

Ta nghĩ, hình như có chuyện như vậy thật.

Lúc ấy ta không để ý hắn tặng cái gì, tiện tay vứt đây. Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ Lâm Du Bạch thích ta?

Nghĩ đến đây, ta hoảng hốt, trong lòng dần dâng lên cảm giác vi diệu.

Người đối đầu với ta thật ra lại thích ta? Vì thích ta nên mới suốt ngày đối đầu với ta?

Gặp ma rồi, chuyện này còn đáng sợ hơn cả sinh con cho Thẩm Việt nữa.

Thẩm Việt bước vào, thấy vẻ mặt ta vặn vẹo thì hỏi: "Cây trâm này làm sao vậy?"

Hắn tiến lại gần, nhìn thấy chữ "Lâm" được khắc ở mặt còn lại của cây trâm.

Lần này thì đến lượt mặt hắn vặn vẹo.

Căn phòng yên tĩnh kỳ dị, Thẩm Việt nhanh chóng khôi phục lại như cũ, kéo ta ngồi xuống mép giường, ngồi xuống dưới đất thay tất và giày bị ướt cho ta.

Có lẽ vì muốn phá vỡ bầu không khí này, hắn cười khẽ nói: "Lần sau nàng chú ý một chút, lần này ta coi như không nhìn thấy."

Ta: ....

Hắn ngẩng đầu nhìn ta: "Thiện Thiện không cần áy náy, thật ra nàng có yêu ta hay không cũng không quan trọng, chỉ cần nàng đồng ý ở bên ta, cho ta yêu nàng là được."

......

Áy náy á? Ta chỉ biết trả đũa thôi.

Ta thở dài thườn thượt: "Thẩm Việt, ta cứ nghĩ chàng khác những nam tử khác, hóa ra chàng cũng nghĩ ta như vậy."

?

Thẩm Việt chớp mắt, khó hiểu.

"Không sao đâu, dù chàng có bỏ ta, ta cũng không trách chàng."

"Sao lại như vậy được? Cả đời này Thẩm Việt sẽ chỉ có một thê tử."

"Thật không? Nhưng hình như chàng chẳng tin tưởng ta chút nào."

Thẩm Việt trầm mặc: "Thiện Thiện, ta yêu nàng, cho nên không quan trọng những thứ đó."

"Nhưng mà Thẩm Việt, tín nhiệm rất quan trọng, nếu ở bên nhau mà cứ hiểu lầm thì dần dần sẽ không còn thích nữa." Ta nói, "Chàng có thể hỏi ta chuyện cây trâm là sao, tại sao Lâm Du Bạch lại đưa cho ta cái này mà."

Hắn vui mừng hỏi: "Ta có thể hỏi sao? Ta nghĩ nàng sẽ thấy phiền nếu ta hỏi nhiều như vậy."

Ta hé miệng, nhất thời không nói gì.

Tình cảm của Thẩm Việt đơn thuần, hoàn toàn là một bó rau dại ngốc nghếch.

Không biết hắn lý giải sự trầm mặc của ta thành cái gì mà nắm cổ tay ta, cười xán lạn: "Vậy nên Thiện Thiện đang quan tâm ta, sợ ta buồn vì những hiểu lầm đó sao?"

......

Tốt lắm, không cần ta tốn công lừa hắn, hắn đã tự lừa bản thân rồi.

Tỷ tỷ vốn đến gọi bọn ta ăn cơm, không cẩn thận nghe được cuộc nói chuyện này, tỷ ấy vỗ tay nói: "Nói đúng lắm, lúc ăn cơm phải bảo Thẩm Việt gắp thịt ăn để bỗ não, à không, bồi bổ cơ thể mới được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang