Ta tiến cung năm 14 tuổi - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[PHIÊN NGOẠI]

1.

Năm ta năm tuổi, th.i th.ể của mẫu thân được tìm thấy trong hồ ở Ngự hoa viên phía Tây, đôi chân đều đã bị cá ăn sạch chỉ còn lại bộ xương trắng.

Cho đến khi ra đi, bà ấy cũng chỉ là một Tài nhân mà thôi.

Sau ba ngày ta quỳ ở trước tẩm cung của phụ hoàng, thì cuối cùng ông ta cũng chịu bước ra với chiếc áo choàng xộc xệch, nhẹ nhàng lên tiếng: "Truyền chỉ của trẫm, phong Tấn Tô Tài nhân lên làm Mỹ nhân, mang thi thể chôn cất trong lăng mộ Hoàng gia."

Ngừng lại một lát, ông ta cụp mắt xuống nhìn ta bằng ánh mắt không mấy kiên nhẫn: "Tạ Hành, trẫm đã làm hết sức có thể cho ngươi rồi."

Hôm đó lại là ngày giữa hạ, ánh nắng mặt trời như thiêu đốt cứ thế chiếu thẳng lên người ta, khiến cho da thịt vô cùng bỏng rát.

Ta im lặng nhận lệnh, để cảm ơn liền dập đầu xuống nền gạch trước mặt, máu và bụi đất hòa quyện với nhau tạo thành hình tròn trông như một quả bóng.

Một lạy, hai lạy, rồi ba lạy.

Chờ tới khi ta ngẩng đầu lên thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của phụ hoàng.

Sau này, Tạ Chinh mưu phản, người chỉ đành cắn răng xử lý trưởng tử của mình, sau đó bất đắc dĩ phải phong ta lên làm tân đế.

Ta đứng bên cạnh giường bệnh của người, trong tay cầm một thanh kiếm, nhẹ giọng hỏi: "Phụ hoàng, Người có hối hận không?"

Thoáng chốc, trong đôi mắt mờ đục kia liền lóe lên một tia khác thường.

Ông ta hỏi ta mà miệng đang không ngừng ho ra máu: "Là ngươi?"

Ta khẽ cười: "Đúng vậy."

Người mà gợi ý cho bên nhà ngoại tới uy hiếp Hoàng quyền là ta, người xúi giục Tạ Chinh mưu phản là ta, đương nhiên, người h.ạ đ.ộc vào thức ăn của phụ hoàng... cũng là ta.

"Vốn dĩ mẫu phi của ta chỉ là một cung nữ bình thường, đợi đến khi tròn hai mươi tuổi là có thể xuất cung lập gia đình, nhưng người lại nhân lúc say rượu mà cưỡ.ng b.ức bà ấy, sau đó còn để bà ấy bị Hoàng hậu h.ành h.ạ cho tới chế.t."

Từ từ, từng chút một, ta cắm mũi kiếm vào vai của ông ta, nhìn gương mặt đang run lên vì đau đớn và gào thét giống như một con mãnh thú đang bị mắc kẹt: "Tạ Hành, trẫm là phụ hoàng của ngươi!!!"

"Phụ hoàng?"

Ta chậm rãi nhắc lại hai chữ kia, qua một lúc mới mỉm cười lắc đầu: "Phụ hoàng của ta sớm đã ch.ết rồi, từ khi ta năm tuổi kìa, đã được chôn dưới hồ cùng mẫu phi của ta rồi."

"Còn người đang nằm ở đây, chính là kẻ thù của ta."

Ta luôn nhận thức được rằng, bản thân hoàn toàn không phải là người tốt.

Không nhận cha, không nhận Vua, không nhận trời, không nhận mệnh. Bàn tay ta đã dính đầy m.áu tươi, giẫm lên vô số x.ác ch.ết mới có thể ngồi lên được ngai vàng như ngày hôm nay.

Nhưng thật không ngờ, một kẻ như ta mà cũng được ông trời thương xót, Người đã mang Phù Tang tới bên cạnh ta.

Khi nàng vừa mới xuất hiện thì ta đã xác nhận được rằng, Tề Ngọc Thần đem giấu Tạ Chinh ở Nhạc Châu. Ở đó, bọn họ còn để lại một tấm thẻ bài cuối cùng.

Từ đó, mục đích mà Tề Ngọc Thần đưa Phù Tang vào cung cũng đã bị vạch trần.

Nàng nói không sai, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã có suy nghĩ muốn gi.ết chế.t nàng ngay lập tức.

Nhưng khi đối diện với đôi mắt sợ hãi và hoang mang ấy, thì trái tim ta lại mềm nhũn, không cách nào xuống tay được.

Nàng đúng là một tờ giấy trắng, ngay cả ranh giới giữa yêu và hận cũng không biết, vậy thì ta đành dạy cho nàng vậy.

Ta đã dạy cho nàng biết nhiều thứ, cũng từ đó mà ta có được một tình yêu đáng trân trọng nhất thế gian này.

Buổi tối ngày mà Phù Tang xuất cung, ta đã nằm mơ. Trong mơ, người mà Tề Ngọc Thần phái vào cung không phải là Phù Tang mà chính là Tề Ngọc Nhàn.

Sau khi Lương Uyển Đồng chế.t do trúng đ.ộc, Thập Nhất liền tạo phản. Hắn đến nhờ vả Tạ Chinh, sau đó cấu kết với Tống Ngôn kéo quân xông vào Hoàng cung, tự tay đâm thẳng thanh kiếm xuyên qua trái tim ta.

Trong đôi mắt của hắn nổi lên những tia máu đỏ ngầu, gương mặt tái mét nhìn chằm chằm vào ta: "Hoàng thượng rõ ràng đã hứa với thần rằng sẽ cho nàng ấy một cuộc đời bình an, vậy mà Người lại..."

Trong mơ, ta thấy được hình ảnh mình cau mày lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sau khi bừng tỉnh, thì ngoài trời đã tờ mờ sáng. Ta đang nằm trên chiếc giường ở cung Huyền Linh, bên cạnh vẫn còn tỏa ra hương thơm thanh ngọt trên người Phù Tang.

Ta đột nhiên hiểu ra vì sao trong giấc mơ của ta lại không có nàng ấy.

2.

Trước ngày sinh thần thứ mười tám của Phù Tang, những chú mèo con mà Lương Uyển Đồng và Thập Nhất nuôi cuối cùng cũng đầy tháng.

Ta đã chọn một con đẹp nhất, có bộ lông màu trắng tinh khiết, Lương Uyển Đồng túm lấy nó rồi nhìn trái nhìn phải vài lần, sau đó còn vỗ ngực khẳng định chắc nịch với ta rằng: "Là một con mèo cái vô cùng đáng yêu, tính cách lại rất tốt nữa, đảm bảo Phù Tang nhất định sẽ thích."

Thế là ta liền đem con mèo đó làm quà sinh nhật tặng cho Phù Tang.

Quả nhiên là nàng rất thích, cả ngày cứ hết sờ rồi lại ôm, không ôm thì lại sờ. Con mèo đó cũng bám nàng như sam vậy, dùng bữa cũng phải nhảy lên bàn ngồi, đem bát của nó đặt cạnh bát của Phù Tang mới chịu.

Buổi tối lúc đi ngủ lại càng không cần phải nói.

Lần đầu tiên trong đời, Phù Tang đề nghị dùng riêng chăn với ta

Đầu óc ta choáng váng, có chút không dám tin: "Tại sao?"

Nàng một bên xoa đầu mèo, một bên nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì Tuyết Đoàn còn nhỏ mà, nó rất ỷ lại vào ta, nên ta và nó phải ngủ cùng nhau..."

Tranh sủng với mèo là một điều rất không đáng mặt nam nhi, ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh màu ngọc bích của con mèo một lúc, mỉm cười đồng ý: "Được thôi."

Ngày hôm sau, sau khi hạ triều, ta đã giữ Thập Nhất ở lại một lát, đầu tiên là bàn luận một chút về chuyện triều chính, sau đó mới chuyển tới chủ đề chính: "Mấy con mèo ở nhà khanh, lúc nào cũng dính lấy Lương Uyển Đồng chứ?"

"Bẩm Hoàng thượng, con mèo bám người nhất đã được Người đem tặng cho Hoàng hậu nương nương rồi đấy ạ."

Một lần nữa ta lại bị choáng váng, phải mất một lúc mới có thể phản ứng trở lại, không ngừng nghiến răng nghiến lợi: "Lương! Uyển! Đồng!"

Cũng may là ta đã kịp thời đuổi nàng ta ra khỏi cung, nếu không thì sớm muộn cũng bị nàng ta làm cho tức chế.t.

Sau khi Thập Nhất rời đi, một mình ta ngồi lại ở thư phòng, cuối cùng quyết định, không thể cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy được nữa.

Thế là tối đó, trước khi Quất Hạ trải giường, ta còn đặc biệt dặn dò kỹ lưỡng: "Chỉ giữ lại một chiếc chăn, cái còn lại mang đi, mang cả con mèo kia đi luôn cho trẫm."

Phù Tang muốn đi tìm mèo nhưng lại bị ta túm chặt lấy eo, ôm trở lại giường.

Trước khi nàng mở miệng thì ta đã kịp áp sát môi mình đến bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Tang Tang, nàng muốn đem ta ném vào lãnh cung thật sao?"

"Lãnh cung gì?" Nàng mở to mắt nhìn ta đầy khó hiểu: "Tạ Hành, chàng đang nói cái gì vậy?"

Ta tạm thời không thèm giải thích với nàng, chuyên tâm làm việc của mình.

Chiếc váy đỏ mềm mại bị ta kéo xuống để lộ ra bờ vai trắng nõn của nàng.

Giọng nói của ta bắt đầu trở nên khàn đục: "Tang Tang, ta muốn được nàng yêu thương."

3.

Đại khái là sau khi Thập Nhất trở về đã đem sự tình nói cho Lương Uyển Đồng.

Qua một khoảng thời gian, lúc nàng ta vào cung tìm Phù Tang chơi, còn nhân tiện cười nhạo ta: "Tạ Hành, ngươi thế mà lại cùng mèo tranh sủng, hahahaha. Nếu sau này Phù Tang có con, ngươi phải làm sao đây?"

Ta cười lạnh một tiếng: "Nếu như không phải vì con mèo kia quá dính Tiêu Thập Nhất, ngươi sẽ đem nó cho Phù Tang ư?"

Nhìn biểu cảm sững sờ của Lương Uyển Đồng, ta biết mình đã đoán đúng.

Chờ sau khi nàng ta rời đi, ta ở ngự thư phòng triệu kiến tân Thừa tướng, bàn bạc một vài chuyện chính sự.

Đến lúc trở lại Huyền Linh cung, chỉ thấy Phù Tang đang ngồi trước bàn, ngẩn người nhìn bồn hoa phù tang, nhìn qua trông có vẻ tâm sự trùng trùng điệp điệp.

Ta bước đến, ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm chầm lấy nàng, nhỏ giọng hỏi có chuyện gì xảy ra.

Phù Tang lấy lại tinh thần, quay lại nhìn ta.

"Tạ Hành."

"Ừm?"

"Ta vừa triệu thái y đến để bắt mạch."

"Thái y?" Tim ta đập nhanh thêm đôi nhịp, giọng nói không lưu loát, "Nàng sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

"Có chút...cho nên mới triệu thái y đến kiểm tra thử." Nàng cắn môi, giọng điệu có chút do dự, "Tạ Hành, ta chắc là...có thai rồi."

"..."

Đúng là sợ điều gì thì điều đó sẽ đến, ta nghĩ đến những gì Lương Uyển Đồng mới nói cách đây không lâu, ta thật sự cảm thấy nàng ta nên ra hành nghề xem bói hoặc kể thoại bản mới đúng.

Nhưng chờ đến khi định thần lại thì không khỏi lo lắng.

Bởi vì tuổi của Phù Tang không quá nhỏ nhưng cũng không phải là lớn, lúc mới tiến cung, nàng ấy nhỏ nhắn như vậy, mấy năm nay mới phổng phao lên một chút.

Ta không yên tâm, lại triệu Hồ thái y tới, bảo hắn ở trước mặt ta chẩn đoán một lần nữa.

Hồ thái y vuốt râu nói cho ta biết: "Xin Hoàng thượng yên tâm, nương nương trước kia tuy rằng gầy yếu, nhưng thân thể cũng coi như khỏe mạnh. Hơn nữa cũng đã được chăm sóc trong cung ngần ấy năm, chỉ cần dưỡng thai thật tốt, nhất định sẽ không có chuyện gì."

Ta nắm lấy bàn tay mềm mại và ấm áp của Phù Tang, thản nhiên phân phó: "Đã như vậy, ngươi kê thuốc dưỡng thai đi."

"Chờ một chút."

Phù Tang bỗng nhiên mở miệng, gọi Hồ thái y lại: "Ngươi qua đây giúp Hoàng Thượng bắt mạch trước đã."

Hồ thái y tiến đến bắt mạch, một lát sau, có chút do dự thu tay lại.

Phù Tang nói: "Có chuyện gì, ngươi cứ nói đừng ngại."

"Căn bệnh và độc tính trên người Bệ hạ đều là từ trong bụng mẹ mà ra, cộng thêm lao tâm lao lực trước kia, mạch tượng lúc mạnh lúc yếu, không tính là vững chắc."

Hắn chậm rãi nói: "Nhưng vi thần vừa mới bắt mạch, phát giác mạch tượng của Hoàng thượng đã mạnh hơn rất nhiều, so với người trời sinh khỏe mạnh không kém bao nhiêu."

"Mấy ngày nay, chàng không ho nhiều, khí sắc cũng đỡ hơn rất nhiều..."

Phù Tang đăm chiêu nói, "Hồ thái y, có thể là bởi vì mỗi ngày ta đều canh chừng việc chàng ăn uống, ngủ nghỉ."

*dược thiện: món ăn được chế biến từ các vị thuốc cổ truyền của Trung Quốc, chẳng hạn như gà hầm ngải cứu, vịt tiềm đông trùng hạ thảo, súp nấm trắng, cháo thận cừu,...

"Cũng có thể là khả năng này."

Cuối cùng Hồ thái y kê đơn thuốc dưỡng thai, bảo Quất Hạ theo ông ấy trở về lấy thuốc.

Phù Tang sau đó trở nên vui vẻ hơn rất nhiều: "Tạ Hành, chàng có nghe thấy không? Hồ đại nhân nói thân thể của chàng đã khoẻ mạnh, chứng tỏ ăn uống đầy đủ rất có hiệu quả!"

"Phải."

Trong lòng ta trở nên ấm áp, "Tang Tang, nàng yên tâm. Ta còn muốn sống cùng nàng đến trăm tuổi, nhìn hài tử của chúng ta lớn lên, sẽ không dễ dàng ch.ết như vậy."

Thật ra ta cũng không thích trẻ con lắm, nhưng vì bây giờ nó đang ở trong bụng của Phù Tang, đối với ta mà nói dường như có ý nghĩa khác.

Ta không nói với nàng, sức khỏe của ta được cải thiện, có lẽ không phải vì ăn uống đầy đủ, mà là vì sự hiện diện của nàng ấy.

Bởi vì sau đó, ta đã nhiều lần mơ những giấc mơ không giống nhau.

Trong mơ, ta luôn chỉ có một mình, Phù Tang không xuất hiện, ta cũng không còn gặp được người mình thích, ngay cả giang sơn cùng tính mạng cũng mất đi.

Buổi tối hôm đó, nàng rúc vào lòng ta, đang ngủ mơ mơ màng màng, bỗng nhiên đưa tay ôm chặt ta: "Tạ Hành, có thể gặp được chàng, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta."

Nàng nói rất dịu dàng, cũng vô cùng chân thành.

Giọng nói ấy hóa thành sợi tơ, từng sợi từng sợi quấn quanh trong lòng ta, dung nhập vào trong máu thịt của ta, không bao giờ có thể chia lìa được nữa.

Ngàn vạn cảm xúc bỗng dâng trào, triều dâng sóng dậy, ta nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Tang Tang, là ta nên cảm ơn mới đúng, cảm ơn nàng vì đã tới và thay đổi cuộc đời ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang