Trà đạo đọ trà xanh, trà xanh gặp luyến ái não - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng mùng một, ta bỗng nhiên bừng tỉnh.

Trước đây, vào lúc này, cha ta sẽ sớm chuẩn bị hạt dẻ rang đường đặt trước đầu giường của ta, khi ta tỉnh dậy sẽ ăn một hạt.

Bắt đầu một năm mới, ăn hạt dẻ rang đường ngụ ý một năm nay sẽ được thuận lợi.

Trước đây hạt dẻ là do cha ta tự đi mua, bây giờ ta đã xuất giá, suýt nữa quên mất chuyện này.

Ta nhanh chóng xuống giường rửa mặt, dẫn theo hai nha hoàn ra ngoài.

Chờ đi khi mang hạt dẻ rang đường về, không khí trong phủ rất kỳ lạ. Tiêu Lý nhìn thấy ta thì thở phào như trút được gánh nặng.

Ta hỏi: "Sao thế? Tết nhất mà sao mọi người đều ủ rũ vậy?"

Tiểu Lý nói: "Phu nhân, mọi người đều nghĩ người bỏ mặc tướng quân về nhà một mình rồi."

"Thẩm Việt đâu rồi?"

"Sáng sớm tướng quân tới đây không tìm thấy người, giờ không biết đang ngồi ở xó nào đau khổ."

Ta để lại một gói hạt dẻ rang đường, còn đâu thì bảo Tiểu Lý đi chia cho mọi người trong phủ.

Tìm cả buổi mới thấy Thẩm Việt đang ngây ngốc bên cạnh hồ nước. mặt nước đóng băng, trên vai Thẩm Việt cũng có một ít bông tuyết.

Ta đi tới phủi tuyết trên vai hắn.

Hắn ngơ ngác nhìn ta, nói: "Suýt nữa ta đã biến thành chó con rồi."

Hắn đáng thương lên án.

Ta cần lấy một viên hạt dẻ rang đường, nói: "Há miệng."

Thẩm Việt nghe lời há miệng, ta nhét hạt dẻ còn nóng vào miệng hắn.

"Ngọt không?"

"Ngọt."

"Thẩm Việt sẽ không biến thành chó con, năm nay sẽ thuận lợi, bình an."

"Năm nay Thiện Thiện cũng thuận lợi, vạn sự bình an."

Ta kiễng lên hôn hắn: "Oa, miệng chàng còn ngọt hơn cả hạt dẻ nữa."

Lập tức, gương mặt Thẩm Việt còn đỏ hơn cả hạt dẻ.

Khi về nhà mẹ đẻ đã là giữa trưa, mọi người vây quanh bàn ăn.

Anh rể Hoàng thượng cùng ở đây, đang ôm cháu gái ta đút cơm cho nó.

Tổ phụ tổ mẫu rất khách sáo, mẹ ta thì hàng năm đều là miếng băng, nhìn không rõ biểu cảm gì, cha ta thì thoải mái hơn nhiều.

Cha ta gắp thức ăn cho Thẩm Việt: "Thẩm Việt, đây là rau tề thái, ngươi ăn thử đi, đặc biệt làm món này cho ngươi đó."

(Rau tề thái có tác dụng bổ gan, sáng mắt.)

Ta và tỷ tỷ liếc nhau, vùi đầu ăn cơm.

Thẩm Việt được chiều mà lo sợ: "Cảm ơn cha vợ."

"Hương vị thế nào?"

"Rất thơm, nấu rất ngon."

Cha ta cười sâu xa: "Đứa nhỏ ngốc."

Sau bữa trưa, nhà chúng ta đi đốt pháo, trước đây, mẹ ta sẽ đốt pháo đầu tiên, ngụ ý là năm mới gia đình rực rỡ, không bệnh tật tai họa.

Ta nói với mẹ, bà lập tức đồng ý.

Lúc Thẩm Việt đi đốt pháo, ta bắt chước dáng vẻ của cha ta, nắm tay áo Thẩm Viêt trốn ra sau hắn.

Vì sợ Thẩm Việt sẽ nghĩ ta sợ thật nên ta giả vờ trông rất giả, nhưng đó cũng là trạng thái của cha ta khi mẹ ta không nhìn thấy.

Quả nhiên, mẹ ta phát hiện ra điều kỳ lạ, liếc mắt nhìn sang cha ta đứng bên cạnh đang không sợ hãi một chút nào.

Vốn dĩ cha ta đang cười nhạy, khi nhìn thấy ánh mắt của mẹ ta thì đổi sắc trong một giây, cong mắt, nở nụ cười dịu dàng.

"A Du, năm mới rồi."

Nói xong thì nắm tay mẹ ta, dán chặt vào người bà ấy.

Mẹ ta nhìn bàn tay đang nắm chặt của họ, hiểu ra: "Không sao, thiếp ở đây rồi."

Ta lén lút kề sát tai nói nhỏ với Thẩm Việt: "Mau nhìn đi, trà xanh hàng chính hãng đấy."

Tiếng pháo quá ồn, Thẩm Việt không nghe thấy, bỏ lỡ gương mặt thật của cha ta.

Ta tiếc hùi hụi: "Ôi chao, tiếc quá, chàng không thấy bộ mặt thật của ông ấy rồi."

Không biết cha ta đã tới đây từ lúc nào, ông gõ đầu ta, hắng giọng nói: "Thích hại cha con sao? Gương mặt thật của ta là chính là cha của con đó."

......

Thẩm Việt nhanh chóng bảo vệ ta.

Ăn tối xong, ta và Thẩm Việt về nhà trong tiếng pháo.

Ta uống say, không ngồi được xe ngựa nên hắn chỉ có thể cõng ta về nhà.

Một bóng dáng màu trắng lướt qua bọn ta, ta cảm giác cơ thể hắn cứng lại.

Ta ghé vào lưng hắn, không để ý nói: "Thẩm Việt, hình như ta thích chàng rồi."

Thẩm Việt thả lỏng người, không dừng chân: "Đây là lời nói lúc say sao? Nếu ngày mai nàng quỵt nợ thì phải làm sao?"

"Không phải, không say."

"Vậy thì ta tin, nhưng nàng không được đổi ý, nếu không...."

Ta lập tức nói: "Trên đời sẽ xuất hiện một con chó tên là Thẩm Việt, ha ha ha."

......

Thẩm Việt lắc đầu bất lực: "Say thật rồi."

Ta đột nhiên dịch lên, ôm cổ kéo hắn về phía ta, khẽ hôn lên mặt hắn: "Mặc dù ta say nhưng đầu óc ta tỉnh lắm nhé, ta còn biết hôn chàng nè."

Thẩm Việt cười khẽ: "Ta tin."

"Thẩm Việt."

"Ừ."

Cản giác say lại dâng lên, ta bắt đầu nói vớ vẩn.

Ta chọc ngón tay lên vai Thẩm Việt: "Ngươi là ai?"

Hắn nói: "Thiện Thiện, ta là Thẩm Việt, phu quân của nàng."

Ta à một tiếng, lại bò về, thoáng nhìn thấy bóng dáng hiu quạnh đứng sừng sững giữa gió lạnh.

Ta lại hỏi: "Đó là ai?"

Thẩm Việt nói: "Lâm Du Bạch, tình địch của ta."

"À... Sao hơn nửa đêm hắn không về nhà ngủ, đứng đây nhìn chúng ta làm gì?"

"Không biết nữa, chắc là đang ghen tị."

"Kỳ lạ ghê."

Cơn buồn ngủ ập đến, ta không nhịn được nhắm mắt lại.

Ta đột nhiên mở mắt ra, tức giận nói: "Ta nhớ ra rồi! Lâm Du Bạch chính là người hại ta không có bạn! Cực kỳ đáng ghét!"

Thẩm Việt cười khẽ: "Đúng vậy, cực kỳ đáng ghét! Sao hắn có thể làm thế, hắn là người xấu."

Ta gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, người xấu, ngươi là người đầu tiên mắng hắn với ta, ngươi thật tốt bụng. Thẩm Việt, chúng ta kết bạn đi, có câu nói thế nào nhỉ, ta nhớ ra rồi, 'Có bạn từ phương xa đến, chẳng phải vui lắm sao'."

Thẩm Việt: ....

"Hì hì, may mà chàng là phu quân của ta."

Tiếng pháo hoa cuối cùng cũng dừng trong ban đêm yên tĩnh, Thẩm Việt gọi ta.

"Thiện Thiện."

"Ừm."

"Chúng ta về đến nhà rồi, nhà của ta và nàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang