Bay Qua Năm Xưa - Thẩm Nam Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên tác phẩm: Bay Qua Năm Xưa
Tác giả: Thẩm Nam Tịch
Editor: Pim
Số chương: 7 chương
Nguồn raw: 19lou + JJ( Cảm ơn cô Du + chị GR )

Văn án:


Anh cười với cô: " Em không biết lúc hôn thì phải nhắm lại sao?."

" Tiểu Đào Kỳ, anh sẽ không để người khác làm tổn thương đến em."

" Tiểu Đào Kỳ, đừng sợ, có thầy ở đây."

 Chương 1


Lần đầu tiên Đào Kỳ nhìn thấy Chu Dư Đông là ở trong thang máy.

Buổi sáng do ngủ dậy muộn, cô ôm sách lao từ kí túc xá thẳng vào thang máy, thang máy đang chuẩn bị khép lại quá vội nên cô lao thẳng vào trong, vô tình bổ nhào vào trong lòng một người đứng trong đó.

Là một người đàn ông.

Kiểu tình huống này hơi cũ nhưng vẫn thường xuyên xảy ra, Đào Kỳ thề, cô không hề cố ý.

Người đó theo bản năng vươn tay đỡ cô, sau đó hạ xuống dưới thắt lưng, thay cô đỡ quyển sách gần rơi xuống đất.

" Phân tích thiết kế hiện đại Phương Tây" – Đào Kỳ.

" Cảm ơn."

Đào Kỳ không dám ngẩng lên, xoay người đứng vào một góc, nhấn nút xuống dưới tầng trệt.

Thang máy dừng ở mấy tầng chờ rồi mới xuống dưới tầng trệt, người ra người vào cô lại bị đụng vào người đó.

Mùi hương thanh nhã vương vất trên chóp mũi của cô, tầm mắt Đào Kỳ xẹt qua thắt lưng cùng chiếc áo sơ mi màu trắng, ở trên góc áo còn có logo của một nhãn hiệu cao cấp.

Một người đàn ông xa xỉ!

Cô chép chép miệng, mắt xem mũi, mũi nhìn ngực, không dám nhúc nhích.

Chu Dư Đông cúi đầu nhìn chiếc đầu bé tròn trong ngực, mái tóc quăn rối bù đen nhánh. Cần cổ trắng nõn ẩn hiện trong chiếc cổ áo, hai má ửng hồng nhàn nhạt, hệt như đứa trẻ. Hai tay đang ôm chặt chồng sách trước ngực, nhìn qua tưởng rằng chỉ mười bảy mười tám tuổi lại đang học năm thứ tư rồi.

Hóa ra là học trò của anh, khóe miệng Chu Dư Đông khẽ cong lên.

Đào Kỳ đi vào lớp học, có lẽ do hôm nay có giáo sư mới lên lớp nên mọi người đều ổn định chỗ ngồi từ sớm, ai cũng sợ bị điểm danh.

Bạn học cùng lớp đã giúp cô giữ chỗ từ sớm, thấy cô đi vào tới cửa đã vẫy tay: " Nghe nói vị giáo sư hôm nay còn rất trẻ, hình như là ở nước ngoài về."

" Mình đang nghĩ xem liệu thầy ấy có phải là con rùa vàng từ biển về không."

" Phải thì sao! Không sợ người ta ' chém đẹp ' bạn sao."

Đào Kỳ bật cười.

Cửa lớp học được mở ra, Đào Kỳ ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên bục giảng.

Chiếc quần vải sậm màu, áo sơ mi trắng, ánh mắt sâu hun hút như chiếc hồ không đáy.

Thì ra là người mình đã đụng phải ở trong thang máy.

" Tôi tên là Chu Dư Đông, là giảng viên khóa này của các bạn." Anh viết tên mình trên bảng, ghi lại địa chỉ MSN, địa chỉ email, nét chữ vô cùng đẹp.

Lớp học chưa bao giờ nghiêm túc đến vậy, phía dưới cũng không ai tỏ ra buồn ngủ, cũng không bấm điện thoại. Mấy bạn nữ thì khen nhãn hiệu áo sơ mi thầy đang mặc, đám con trai thì chúi đầu vào khen tài liệu PPT rất tuyệt.

Cuối tuần, Đào Kỳ đi thăm ông nội, ở ngã tư cô có mua một quả dưa hấu lớn rồi ôm nó trước ngực. Đến nhà ông nội, cô đưa tay bấm chuông cửa, người ra mở cửa là Chu Dư Đông.

Đập ngay vào mắt là gương mặt tuấn tú của Chu Dư Đông, Đào Kỳ không khỏi sửng sốt, nghĩ rằng mình đã đi nhầm nhà thì tiếng ông nội vọng từ trong nhà ra.

Đào Kỳ đáp lời, rồi cô bước vào nhà. Chu Dư Đông đón quả dưa hấu từ trong tay cô.

Bàn tay ấm áp của anh xẹt qua làn da cô, giống như một tia điện lưu truyền tới khiến Đào Kỳ cảm thấy tê tê.

" Cảm ơn thầy Chu." Cô hồi phục lại tinh thần, khuôn mặt trở nên rạng rỡ tươi cười.

Cô mặc chiếc quần sóoc ngắn, áo phông, hai chân thon dài thẳng tắp vô cùng xinh đẹp, đôi mắt to tròn khi cười lại hết sức quyến rũ, ánh mắt lộ ra vẻ ngây thơ thuần khiết. Chu Dư Đông cảm thấy hơi thở có phần gấp gáp.

Chị của Đào Kỳ là Đào Vị từ trên phòng xuống, không để ý tới Đào Kỳ mà chỉ cố gắng tỏ ra vẻ quyến rũ trước mặt Chu Dư Đông: " Anh Dư Đông hóa ra là thầy của Tiểu Kỳ, thật là trùng hợp". Ở trong nhà mà cũng cư xử khéo léo như này, Đào Kỳ cảm thấy mất mặt thay cho Đào Vị.

Chu Dư Đông lấy lại tinh thần rồi quay đầu nhìn Đào Vị nở nụ cười khách sáo, thấy anh cười với mình Đào Vị liền nắm lấy tay Chu Dư Đông.

Trong bữa trưa, Chu Dư Đông ngồi bên cạnh ông nội, sau đó là Đào Vị. Đào Kỳ ngồi cạnh bác họ.Suốt bữa ăn, cô chỉ tập trung ăn đồ ăn của mình.

Đào Vị ân cần gắp rau cho Chu Dư Đông, ngôn ngữ và cử chỉ tỏ ra rất thân thiện, Chu Dư Đông vẫn khách sáo nói tiếng cảm ơn.

Ăn cơm xong, ông nội quay về phòng nghỉ ngơi, Đào Kỳ xin phép về trước, Chu Dư Đông cũng đứng lên nói muốn ra về.

Thấy anh muốn về, Đào Vị có vẻ không được vui, vốn dĩ muốn tìm cơ hội mời anh đi xem phim.

" Vậy Đào Kỳ tiễn thầy Chu về nhé." Bác cả nghiêm mặt lên tiếng.

Đào Kỳ nhìn thấy ánh mắt Đào Vị đang trừng mắt nhìn mẹ mình, sau đó lại tỏ vẻ ngoan ngoãn nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Dư Đông cùng với Đào Kỳ rời khỏi cửa.

Đi ra cửa, cả hai đang đứng đợi thang máy nghe thấy được bác gái gào to: ' Một tên nghèo dạy học, một tháng thì kiếm được bao nhiêu. Đừng vì thấy cậu ta đẹp trai mà mơ mộng vớ vẩn!."

Sau đó, là giọng nói lanh lảnh của chị họ: " Không cần mẹ phải lo, con thích anh ấy."

Giọng nói quá to, cách một cánh cửa đều có thể nghe thấy hết, da mặt Đào Kỳ hơi đỏ lên.

Cũng may, đó không phải cha mẹ cô.

Cô không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Chu Dư Đông nhưng vẫn cảm thấy như có không khí lạnh đang bao trùm cả sống lưng.

Đào Kỳ cảm thấy lúc này mình nên an ủi anh, nhưng lại không biết nói gì cho phải, chỉ dám khe khẽ gọi: " Thầy ơi."

Chu Dư Đông ' uhm ' một tiếng, đó là giọng mũi, vô cùng lạnh lùng.

Cũng may, thang máy đã nhanh xuống tới tầng một, cô vội vàng rời khỏi thang máy, nói lời từ biệt với anh: " Chào thầy".

Bác họ đúng là yêu giàu chê nghèo, từ khi bác trai làm ăn có chút khấm khá thì tự coi mình thuộc giai cấp quý tộc, con cái của mình đều thành công chúa với hoàng tử.

Đào Kỳ nhận thấy rằng chị họ đã hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn chưa có lấy một người bạn trai tử tế, cũng một phần là do bác gái đã quá cay nghiệt.

Đào Kỳ nghĩ, nếu mẹ cô cũng như vậy, vậy thì không nên đưa người yêu về nhà thì tốt hơn.

" Đi thôi, thầy đưa em về." Chu Dư Đông nhoài đầu ra từ cửa kính xe oto nói. Khuôn mặt tuấn tú vẫn không chút biểu cảm, giọng nói của anh như một mệnh lệnh mà cô không thể chối từ.

Chu Dư Đông và Đào Kỳ ở cùng một khu, khi dừng xe ở dưới kí túc xá, nhân lúc giúp cô cởi dây an toàn, giọng nói của anh vang lên từ đỉnh đầu của cô: " Tôi vì lời hứa với bạn mình. Khi về nước, nhờ tôi đến thăm người nhà của anh ấy."

Người bạn thân chính là anh trai của Đào Vị, đang du học Mĩ, hiện tại đã tìm được công việc ở bên đó.

Lúc này, Đào Kỳ mới có can đảm hít thở bình thường.



Chương 2


Lớp học của Chu Dư Đông luôn rất đông học sinh đến dự thính, nhiều đàn em khóa dưới cũng đến góp vui. Các thầy giáo chỉ còn cách đứng ở bên cạnh lắc đầu cười trừ, giáo viên đẹp trai học sinh tới đông cũng là phải. Không phải là ghen tị mà phải nói là cực kì ghen tị.

Tại trường Đại học California đã lấy được bằng thạc sĩ thiết kế. Ba công ty nổi tiếng tại Newyork đã mời anh về làm việc nhưng anh vẫn về trường học trong nước để làm giảng viên, làm cho nhà trường được phen nở mày nở mặt.

Học viên thì chăm chỉ lắng nghe không sót một chữ nào, Chu Dư Đông kết thúc khóa học và giao bài về nhà. Học viên đều ngoan ngoãn vâng lời.

Thứ Hai giao bài tập thứ Năm phải nộp, không nộp kịp thì có thể lui lại vài ngày. Phần lớp học viên trong lớp đều tán thành, dần dần cũng được phổ biến rộng rãi cho cả lớp. Riêng Đào Kỳ lại cảm thấy hơi lo lắng.

Cô ôm bài tập đi qua đi lại văn phòng của anh, cả hành lang chỉ có duy nhất đèn sáng phát ra từ phòng của Chu Dư Đông.

Đào Kỳ gõ cửa văn phòng của anh, thì thấy một học sinh cùng ban khá quen mắt chuẩn bị ra về.

Nhà trường đối với Chu Dư Đông vô cùng tốt, văn phòng của anh khá rộng, ước chừng 40 mét, các ngăn tủ đều chật kín sách, ở giữa phòng còn có một chiếc bàn lớn để đầy mô hình thiết kế. Đây là thiết kế được trưng bày ở triển lãm trung tâm thành phố, nghe nói toàn bộ đều do Chu Dư Đông thiết kế.

Đào Kỳ đem bản vẽ với mô hình tới bàn làm việc của anh, ánh sáng trong phòng nhàn nhạt khiến cô vô cùng khẩn trương.

" Chỗ này nên sửa lại một chút." Anh dùng bút đánh dấu vào chỗ cần sửa: " Phần chân cần vẽ thêm nữa, em không biết chỗ này rất phức tạp sao?."

Cô ôm mô hình rời khỏi phòng, anh lại chỉ vào một góc bàn làm việc rộng lớn của mình nói: " Sửa luôn ở đây."

Đào Kỳ đành ngồi xuống chiếc bàn làm việc.

Lúc sau, Chu Dư Đông không nghe thấy bất kì tiếng động nào phát ra từ người đối diện, anh mới phát hiện cô học trò của mình đang ngủ say sưa từ lúc nào.

Anh nhìn đồng hồ, hóa ra đã hơn mười một giờ.

Chu Dư Đông đi tới chỗ cô học sinh đang hồn nhiên ngủ trên bàn làm việc kia, nhìn gương mặt ngủ say, lông mi vừa dài vừa cong, theo hơi thở mà khẽ đung đưa, đôi môi đỏ au, rồi cả vệt nước miếng chảy dài ở khóe mép, nhìn vô cùng đáng yêu.

Khuôn mặt cô rất nhỏ, mỗi lần anh giao bàn tập về nhà cô đều cúi đầu không nói lời nào, không giống như những học viên khác đều tranh nhau đứng trước mặt anh, hận không thể hỏi anh mười nghìn câu hỏi vì sao.

Nhìn bản vẽ của cô, bài tập không hề sửa lại, chỉ vẽ bừa vài nét vào chỗ anh sửa.

Anh vừa tức vừa cười, cầm lấy bản vẽ, phác thêm vài nét bút sau đó nhìn mô hình của cô, liền bắt đầu chỉnh sửa.

Sửa lại góc độ, bỏ đi một số vật trang trí không cần thiết, chỉ một vài động tác nhỏ đã khiến cho mô hình như được thay máu.

Anh tới tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo khoác rồi nhẹ nhàng đắp lên người cô, cô học trò nhỏ ngọ nguậy cái đầu rồi trong giây lát đã ngồi thẳng dậy.

" Chào thầy."

Cô cuống quít đứng lên, lấy tay lau đi nước miếng ở khóe miệng.

" Về thôi." Chu Dư Đông tắt máy tính, mặc áo khoác, rồi hướng về phía cửa văn phòng.

Toàn bộ hành lang đang chìm trong bầu không khí tĩnh lặng, ngọn đèn cũng mờ ảo, cô khoác nhanh áo vào rồi chạy theo sau anh.

Đi xuống lầu, anh bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn cô một cái: " Về kí túc xá sao?."

Trường học quy định mười giờ sẽ đóng cửa, ở xung quanh đều có phòng trọ, anh biết cô sẽ về nhà.

" Em ... về nhà."

" Vậy tôi đưa em về." Anh xoay người đi về bãi đỗ xe.

Cô đi theo anh, mới phát hiện xe anh là dạng xe cao cấp.

Nếu bác cả mà nhìn thấy chiếc xe này, chắc sẽ khóc toáng lên vì hối hận đã coi thường anh.

Rất nhanh đã tới trước cổng nhà cô, lúc này cô mới nhớ mẹ đã đi công tác, không biết sẽ về trễ như này nên cô không mang theo chìa khóa, trên người cũng chẳng có đồng nào.

" Thầy à, thầy có thể cho em mượn hai trăm đồng được không?." Cô muốn thuê phòng và muốn ăn nữa.

"Không đem theo chìa khóa?." Anh cũng đoán được, liền lui xe một đoạn rồi ngoặt tay lái hướng về phía đường chính, sau đó đi tới một khu tập thể gần đó.

" Vậy ở nhà tôi một đêm vậy."

Cô không có chứng minh thư, không có tiền, với cả một nữ sinh hai mươi tuổi đi thuê phòng ở bên ngoài, nếu xảy ra vấn đề gì thì người thầy này quá vô trách nhiệm.

Nhà Chu Dư Đông có hai phòng lớn, diện tích rất rộng rãi.

" Đây là phòng ngủ, em đi tắm trước đi."

" Vậy còn thầy?." Đào Kỳ mở to đôi mắt tròn, ánh mắt đầy vẻ vô tội nhìn Chu Dư Đông.

Đáy mắt Chu Dư Đông hiện lên ý cười: " Trong phòng đọc sách có giường." Vừa dứt lời, anh liền đưa cô tới phòng sách, mở cửa cho cô thăm quan.

Quả thực là có chiếc giường đơn, cô không biết dáng người cao to của anh có nằm vừa không nữa.

" Thầy à, em ngủ ở đây được rồi." Cô sao lại có thể chiếm tiện nghi của chủ nhà được chứ.

Anh xoa đầu cô, bật cười: " Tôi còn có việc phải làm. Là thầy không tốt, giữ em lại muộn như vậy, để em phải ngủ ở ngoài." Dứt lời, anh đưa cô tới phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy một chiếc áo phông size lớn đưa cho cô.



Chương 3



Đào Kỳ không biết đêm qua mấy giờ anh mới ngủ, sáng sớm nay cô đã bị mùi thơm của trứng ốp lếp đánh thức.

Cô cầm quần áo vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, ăn mặc chỉnh tề đi ra thấy Chu Dư Đông đang dọn đồ ăn.

" Mau tới ăn sáng."

Thường thì vào năm học thứ tư, các bạn học đều có công việc bên ngoài. Nhưng cô thì khác, bình thường Đào Kỳ sẽ ngủ đến mười giờ, sau đó đến thư viện đọc sách, buổi chiều về nhà ngủ thêm một giấc, rồi chờ đến cuối tuần.

" Hôm nay không có tiết học?."

" Vâng."

Cháo vừa mềm vừa thơm, Đào Kỳ nghĩ không biết anh đã nấu cháo và rán trứng cho học viên khác bao giờ chưa.

" Có chỗ thực tập chưa?."

" Dạ chưa."

Cô thầm nghĩ, đến thư viện chau dồi thêm kiến thức để làm luận văn xong mới đi xin việc. So với người khác, cô tìm việc hơi chậm nên cô hiểu rất rõ, người chậm thì cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
" Nếu không thấy ngại, thì tới công ty của tôi."

Đào Kỳ mở to hai mắt nhìn anh.

Chu Dư Đông không nhìn cô. Ngón tay anh dài và thon, sạch sẽ vô cùng, động tác vô cùng tao nhã khi cắt nhỏ miếng thịt hun khói, rồi đưa lên miệng.

Đào Kỳ " Vâng " một tiếng,động tác trở nên luống cuống.

Nhìn hai má của cô phình ra vì thức ăn, khóe miệng anh khẽ cong lên, trên mặt không giấu được nụ cười.

Xe đỗ trước một công ty,Đào Kỳ theo anh đi vào thang máy tới văn phòng của anh.

Dọc theo hành lang, nhân viên đi qua đều chào hỏi anh là Chu tổng, trước cửa văn phòng có tấm biển Tổng Giám Đốc Thiết Kế.

Văn phòng làm việc của Chu Dư Đông vô cùng lớn, là hai phòng kép, ở bên ngoài có bàn làm việc của thư kí, cách vách có một trợ lý.

Anh dặn dò thư ký: " Đưa cô ấy tới phòng nhân sự, rồi bảo với trợ lý văn phòng Lý sắp xếp cho cô ấy một vị trí."

Thư kí gật đầu rồi ra ngoài.

" Không có việc gì thì xem tư liệu trước, làm quen với tình hình của công ty." Anh dặn dò xong liền đi họp.

Công ty Thiên Cực là công ty nổi tiếng ở thành phố, hiện có mấy trăm thiết kế sư lừng danh đều đầu quân cho công ty. Anh trai của Đào Kỳ sau khi tốt nghiệp đã tỏ ra rất hãnh diện khi được vào làm cho Thiên Cực.

Đào Kỳ đương nhiên không thể nhanh thích ứng với công việc của một công ty quy mô lớn như này. Trong tay Chu Dư Đông là hai hợp đồng lớn, đoàn nhân viên theo anh đi vào văn phòng.

Công việc chính của cô thường xuyên giúp anh chuẩn bị tư liệu, giúp anh chuyển lời với các thiết kế khác, thi thoảng anh cũng dạy cô vẽ. Đi theo anh làm việc so với đi học thì kiến thức thu được phong phú hơn nhiều.

Ngoại trừ thời gian lên lớp, phần lớn Đào Kỳ đi làm ở Thiên Cực, cuối tháng cô còn lĩnh được hai nghìn tệ tiền lương, liền hân hoan đưa cho mẹ.

Tới gần kì nghỉ đông, Chu Dư Đông vừa làm việc vừa dạy học ở trường khiến Đào Kỳ cũng bận bù đầu theo anh. Đôi khi cô cũng phải ở lại công ty tới tối muộn để xử lí công việc, lúc đó, anh sẽ mời cô ăn cơm rồi mới đưa về nhà.

Hai môn quan trọng cũng đã thi xong, nhà trường giao cho Chu Dư Đông hướng dẫn cô làm luận văn tốt nghiệp, làm xong báo cáo sẽ đến kì nghỉ đông. Cuối tuần, cô cùng mẹ tới nhà ông nội, vừa đến đã thấy chị họ cùng bác cả đang cãi nhau.

" Đều tại mẹ! Chỉ vì mẹ không đồng ý, bây giờ con đã mất anh ấy."

" Nó lái chiếc xe rách nát như thế, còn ở trường dạy thêm, buổi tối làm giáo viên phụ đạo, không xứng với con." Trong mắt bác gái, Audi chỉ là xe bình thường.

" Người ta làm thầy giáo kiêm cả tổng giám đốc! Là tổng giám đốc thiết kế của Thiên Cực, lương một năm nhiều không đếm hết! Chiếc xe đó là anh ấy mượn tạm của bạn. Xe của anh ấy hơn hai trăm nghìn tệ là BMW đó!" Khuôn mặt chị họ đỏ bừng vì tức giận.

Đi vào cửa, Đào Kỳ cởi giày định đi dép trong nhà, đôi mắt đẹp của ai đó dựng đứng lên: " Đào Kỳ!."

Chỉ cảm thấy sau lưng có người dùng sức bấu cô, sau đó cả người bỗng mất phương hướng, cô bị ném lên sofa.

" Chu Dư Đông là của tôi, trả lại anh ấy cho tôi."

Đào Kỳ bị chị họ đá cho một cái choáng lặng cả người, mẹ cô chạy nhanh tới xem cô có bị thương ở đâu không.

" Đào Vị." Bác cả trách móc con gái, rồi chạy tới chỗ Đào Kỳ: " Chị họ con bị điên, Kỳ Kỳ đừng để ý đến nó."

" Nó không phải em con. Con làm sao có đứa em cướp mất người đàn ông của chị nó! Thượng bất chính, hạ tắc loạn *."

(*)Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh được ( Cr: GG)

Ngay cả mẹ cô cũng bị lôi vào cuộc.

" Đào Kỳ, con nói rõ xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con và Đào Kì tranh giành ai?." Mẹ cô không thèm nhìn Đào Vị, nghiêm khắc hỏi cô.

" Là thầy giới thiệu con đến công ty thực tập, chuyện khác con không biết." Đào Kỳ hơi cúi đầu xuống.

" Không biết? Mỗi ngày đều ở cùng chỗ với Chu Dư Đông nổi tiếng, mượn danh nghĩa thầy trò để ở chung với nhau, tưởng ai cũng mù chắc!"

" Đào Kỳ thực tập ở Thiên Cực bác cũng biết, cũng nói là thầy giáo giới thiệu." Giọng mẹ cô không lớn nhưng mỗi câu nói đều rõ đến từng câu từng chữ: " Đào Kỳ đi làm chứ không phải đi yêu đương lăng nhăng. Đào Vị, cháu nên hỏi rõ người đàn ông kia, đừng tới làm phiền Đào Kỳ." Mẹ cô chưa từng nổi giận với ai nhưng mỗi câu nói của bà đều cho thấy sự kiên quyết của mình.

" Ôi, em dâu, không nên nói như vậy. Thầy Chu và con trai tôi – Đào Nhiên là bạn tốt của nhau, Đào Nhiên vốn đã giới thiệu thầy Chu làm bạn trai của Đào Vị, ngày đó Đào Kỳ cũng có mặt, hẳn đã biết rất rõ. Nhà chúng tôi đối với thầy Chu rất vừa lòng, chỉ có điều hai bên chưa gặp mặt, nhưng Đào Kỳ nhà em cứ bám lấy thì biết phải tính sao?."

" Vậy phải đi tìm thầy giáo họ Chu kia để làm rõ mọi chuyện, dựa vào gì mà lại mắng Đào Kỳ." Mẹ cô đã sớm biết được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ nói mấy câu cũng khiến bác cả phải bẽ mặt.

Lần đầu tiên trong đời, cô chứng kiến mẹ của mình hiên ngang lẫm liệt đến vậy, ra sức bảo vệ cô, cho tới giờ, mẹ ở Đào gia đều rất nhẫn nhịn.

Đào Kỳ lạnh lùng quay đầu ra cửa chính.

Ngày đó, rõ ràng cô nghe thấy bác cả trách móc chị họ vì sao lại thích một tên thầy giáo nghèo, bây giờ thấy người ta giàu liền thay đổi hoàn toàn.

Cô đoán, Chu Dư Đông đã không muốn liên quan gì đến Đào Vị, hôm nay cô và mẹ lại tới đúng lúc hai mẹ con bác cả đang cãi nhau, cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như này.

Giằng co mãi không xong, bỗng nghe thấy tiếng ho khan của ông nội.

" Người một nhà ầm ĩ cái gì, mau đi dọn cơm trưa." Ở trong nhà, ai cũng sợ ông nội.

Bữa cơm hôm nay, ai nấy cũng cảm thấy rất không thoải mái, Đào Vị không ăn cơm mà đã đá cửa rời khỏi nhà. Bác trai không nói lời nào, bác gái thì cứ tươi cười suốt bữa ăn nhưng Đào Kỳ sớm hiểu nụ cười ấy là giả tạo.

Ăn cơm xong, hai mẹ con Đào Kỳ ra về. Cô biết, những lời nói của chị họ đã làm tổn thương đến mẹ.

Bác gái vẫn ghen ghét cha cô năm đó đã không cưới bà mà lại cưới mẹ cô. Vì thế bác gái đã không ngừng thêu dệt nhiều chuyện. Mười năm trước, cha cô gặp tai nạn xe cộ, nằm viện hơn nửa năm thì qua đời. Bác gái nói bóng gió năm đó mẹ cô đã dụ dỗ cha cô, bây giờ còn khắc chết cả chồng.

Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đương nhiên ông nội đau lòng vô cùng, cho nên đối với mẹ cô đều rất lãnh cảm, xa cách. Cho đến khi cô mười bảy tuổi, đạt được thành tích cao trong học tập, lúc đó ông nội mới hòa hoãn hơn so với trước đây, đối xử với mẹ con cô thân thiết hơn trước.


Chương 4



Chớp mắt đã đến cuối năm, công ty Thiên Cực tổ chức party giới thiệu sản phẩm mới, Đào Kỳ cùng trợ lý Lý phụ trách chuẩn bị tư liệu cho bữa tiệc .

Buổi sáng, các đồng nghiệp đều tới hội trường chuẩn bị, Đào Kỳ ở trong văn phòng trực điện thoại. Đến tầm chiều, thư ký Ngô ôm một chiếc hộp lớn đi vào.

" Tiểu Đào Kỳ, mau thay quần áo."

Đào Kỳ ngơ ngác đón chiếc hộp từ tay thư kí Ngô.

" Thầy Chu thưởng cho em." Thư ký Ngô tủm tỉm cười giúp cô mở nắp.

Là một chiếc váy màu trắng còn đúng size của cô.

Chiếc váy làm tôn lên đường cong của người mặc, dáng váy may theo phong cách trẻ trung đáng yêu, ngoài ra còn kèm theo một chiếc khăn lụa màu hồng, đôi giày búp bê màu vàng nhạt.

" Thay nhanh nhé, khách quý đã tới từ lâu rồi. Em phải cùng giám đốc ở cửa chính đón khách, sau đó ngài ấy còn lên phát biểu, em phải ở bên cạnh trợ giúp." Thư ký Ngô có phần gấp gáp.

Đào Kỳ vội vàng cầm váy vào buồng vệ sinh thay quần áo.

" Con mắt của Chu tổng quả thực rất tuyệt." Thư ký Ngô hết lời khen ngợi.

Độ dài thích hợp, mặc trên người cô học viên nhỏ nhắn vừa toát ra vẻ hiền lành lại rất quyến rũ.

Bởi vì đây là party cuối năm nên rất nhiều người có tiếng trong giới đều góp mặt. Do vậy, ai cũng mong sẽ câu được chàng rể giàu có, hòng có cơ hội đổi đời.

Trình tự tuyên bố buổi party khá đơn giản, đầu tiên là giám đốc sản phẩm lên giới thiệu sản phẩm mới sẽ tung ra thị trường trong thời gian tới, sau đó là thiết kế sản phẩm lên giới thiệu, cuối cùng là khai tiệc.
Đào Kỳ đi theo sau Chu Dư Đông, anh giúp cô thực hiện một số thao tác máy tính hỗ trợ cho việc giới thiệu sản phẩm.

Sau khi tuyên bố mở tiệc kết thúc, Chu Dư Đông cầm ly rượu đi khắp nơi xã giao, Đào Kỳ cùng với trợ lý Lý đi theo anh. Đi đến đâu, ai cũng chào anh hai chữ Chu tổng, cũng có người chào anh với danh nghĩa là giáo sư.

Tiệc rượu mở màn không lâu, Đào Kỳ nhìn thấy Đào Vị.

Chiếc váy dạ hội màu đỏ rực, cánh tay trắng nõn đang quàng tay một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, từ xa nhìn thấy Chu Dư Đông, khuôn mặt liền thay đổi, vội buông tay người đàn ông, chạy nhanh tới: " Anh Dư Đông."

" Xin chào, Đào Vị."

Chu Dư Đông lịch sự chào lại, sau đó anh xoay người đối diện với người phụ nữ khác mời rượu.

Đào Vị bị anh lạnh nhạt tỏ ra rất tức giận, liền kéo tay Đào Kỳ đi tới một góc khuất.

" Con khốn! Còn dám nói không có quyến rũ Chu Dư Đông!" Đào Kì trang điểm xinh đẹp nhưng giờ phút này không hề giống với khuôn mặt búp bê chút nào.

" Em là trợ lý của thầy, đương nhiên phải đi theo sát thầy." Đào Kỳ thản nhiên trả lời.

" Cô cùng với mẹ cô đúng là rất giống nhau. Đều thích quyến rũ đàn ông, bằng không vì sao chú Hai lại để ý đến bà ta! Làm sao có thể chết trẻ như thế!"

Mấy câu nói cay nghiệt như này đã nghe rất nhiều từ bác cả. Đào Kỳ nghĩ tới mẹ mình, đành cắn răng nhịn nhục.

" Cô tốt nhất cách xa anh ấy một chút, nếu không tôi sẽ không để yên đâu!"

"Cho dù em có không ở đó, thầy cũng sẽ không chọn chị."

Chu Dư Đông là người như nào, đi theo anh lâu ngày mới hiểu rõ anh. Trừ việc anh là tổng giám đốc thiết kế, anh còn có bối cảnh khác. Nếu không phải là học trò của anh, nếu không sao có thể quang minh chính đại được ở trong công ty học tập tích lũy kinh nghiệm.

Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy, nghe được những lời nói xúc phạm như thế, bây giờ anh còn khiêm nhường với Đào Vị là đã quá nể nang rồi.

" Tôi không có được thì cô cũng đừng có mơ có được." Đào Vị là một cô gái xinh đẹp, trong nhà lại có tiền, từ nhỏ đã hình thành tính tình ương ngạnh, hơn nữa lại chịu sử ảnh hưởng tính cách từ mẹ, chưa bao giờ tôn trọng đứa em họ như Đào Kỳ.

Gương mặt Đào Kỳ hơi đỏ, cô trừng mắt nhìn người chị họ trước mắt, tỏ rõ thái độ không nhân nhượng khiên Đào Vị càng thêm tức giận.

Người con gái có khuôn mặt xinh đẹp, cái trán trơn bóng, nổi bật ra vẻ đẹp trẻ trung sinh động, sau đó nhìn tới quần áo trên người, đột nhiên Đào Vị cười khinh bỉ: " Quần áo này cũng là anh ấy mua cho cô?."

Đào Vị đưa tay xé chiếc váy của Đào Kỳ, kéo cô đi theo mình: " Lên giường với anh ấy rồi? Khó trách, nhưng mà sẽ không quá ba tháng, anh ấy sẽ ném cô vào một xó!"

" Chị mới là người như thế, đừng nghĩ ai cũng giống như chị, không biết xấu hổ!" Những lời nói của Đào Vị thực sự rất khó nghe, Đào Kỳ không thể nhịn được nữa lên tiếng trả lời một cách mỉa mai.

Người chị họ này cũng có vài mối tình, mỗi lần chia tay không phải Đào Vị đá người ta thì bị người ta đá. Quan hệ thân mật cũng không phải lần một lần hai, bây giờ cô đã không còn nhỏ, cũng hiểu được kiểu yêu đương của người chị họ này.

" Bốp"

Một bạt tay giáng xuống, Đào Vị dùng hết sức.

Tư liệu trong tay của Đào Kỳ bị văng xuống đất, mọi thứ bên trong đều rơi hết ra, ánh mắt mọi người trong tiệc rượu đều đổ dồn về phía cô.

Đào Kỳ cắn môi dưới, nắm chặt tay thành nắm đấm lại, ngồi xổm xuống nhặt tư liệu. Chỉ thấy lỗ mũi có chất lỏng ấm nóng nào đó đang chảy ra, từng giọt máu đỏ nhỏ xuống tờ giấy tư liệu màu trắng.
Chưa kịp đứng lên, một đôi giày da đen bóng loáng đã đi tới tầm mắt của cô, sau đó là hành động khiến cô không kịp phản ứng lại đã bị người đó nhấc bổng cả người lên.

Chiếc khăn lụa mềm mại đã thấm hết những giọt máu của của cô, ánh mắt của Chu Dư Đông không che giấu được vẻ tức giận.

" Bởi vì cô là chị của Đào Kỳ, tôi mới bỏ qua cho cô lần này. Nếu lần sau cô còn tái phạm, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua." Dứt lời, anh xoay người ôm lấy Đào Kỳ đi ra sảnh chính.

Anh ôm cô đi tới cửa, kêu người lấy xe rồi nhét cô vào ghế phó lái, nhanh chóng khởi động xe rồi đưa cô tới nhà của mình.

Đi vào tới cửa, cô bị anh kéo tới nhà vệ sinh rửa sạch máu trên mặt, sau đó đi tới tủ lạnh lấy một cục đá rồi bọc vào một chiếc khăn, để cô nằm trên sofa chườm đá.

Bàn tay to lớn ấm áp của Chu Dư Đông xoa lên bên má bị sưng của cô, giống như có một tia điện lưu xẹt qua tim cô khiến cô trở nên tê dại, Đào Kỳ bỗng nhiên bật khóc.

" Tôi và Đào Vị không có quan hệ gì cả, trước và bây giờ đều không có." Anh thay cô lau đi những giọt nước mắt, giải thích rất rõ ràng.

" Em biết."

Ánh mắt Đào Kỳ trở nên bối rối, cô nhìn được vẻ tức giận trong mắt anh.

"Nhưng bởi vì tôi mà em phải chịu oan ức, cho nên, tôi muốn nói xin lỗi em."

" Không cần đâu thầy." Đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn, giống như quấn bay những oan ức của cô.

Huống hồ, thực sự không cần phải nói xin lỗi, anh là thầy giáo của cô, mà người kia lại là chị họ của cô.

Chu Dư Đông bỏ chiếc khăn chườm lạnh ra khỏi mặt cô, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cô lên, ôm chặt cô vào trong lòng mình.

Hai thở ấm áp của anh phả lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô, anh đem mặt cô đặt sát vào trong lồng ngực của mình.

Anh cúi đầu xuống, từ từ, đặt nụ hôn lên môi cô.

Cô ngây ngô ngồi đó, để mặc anh hôn mình, hai mắt cô mở lớn, vốn dĩ nhiệt độ cơ thể đang lạnh lẽo bỗng như có ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim cô.

Anh cười: " Em lúc hôn không biết phải nhắm mắt lại sao?."

Đào Kỳ nghe lời, nhắm mắt lại, nhưng nụ hôn này không có sự xâm nhập bá đạo, chỉ mơn man trên làn môi của cô, sau đó dạo chơi một vòng, tuy rằng chưa đủ thỏa mãn, nhưng anh vẫn quyết định buông tha cho cô.

" Tiểu Đào Kỳ, tôi sẽ không để người khác làm tổn thương em." Anh thì thầm bên tai cô.

Hai người bận bịu ở tiệc rượu cả ngày chưa kịp ăn uống gì, anh cởi áo khoác rồi nhanh vào phòng bếp, không lâu sau đã bưng ra hai bát mì thơm phức đặt trên bàn.

" Lại đây ăn chút mì, nếu không dạ dày sẽ đau." Anh kéo cô tới bàn ăn, rồi đặt đôi đũa vào tay cô.

Đào Kỳ đói meo từ sáng, cô ăn hết sạch bát mì không sót chút nào, chóp mũi lấm tấm mồ hôi.

Mẹ cô đi công tác ba ngày, gọi điện nói ngày mai mới trở về, Chu Dư Đông vẫn nhường phòng ngủ cho cô.

Nửa đêm cô tỉnh lại, đã có người ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô, ở bên tai cô nỉ non: " Tiểu Đào Kỳ đừng sợ, có thầy ở bên em."

Đào Kỳ cảm nhận được hơi ấm truyền ra từ người đó, nhích lại gần hơn,yên tâm đi vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc mơ, cô nhìn thấy gương mặt của cha, ôm cô nói: " Tiểu Đào Kỳ, con nhất định phải hạnh phúc."


Chương 5


Lúc trở lại công ty, cô vẫn làm trợ lý của anh, mỗi khi Chu Dư Đông ra ngoài xã giao đều đưa Đào Kỳ đi cùng, lúc họp ngành thiết kế cũng bảo cô mang theo tư liệu đi cùng anh, khi ấy cô sẽ ngồi ở phía sau anh.

Từ đó tới nay, Đào Vị vẫn thường xuyên gọi điện tìm Đào Kỳ, cô ta gọi rất nhiều lần nhưng Đào Kỳ không nghe. Bởi mỗi lần nghe thì đều là những câu mắng chửi, có khi còn ở trước mặt Chu Dư Đông mắng cô đến trắng bệch cả mặt. Chu Dư Đông thấy vậy liền giật điện thoại vừa đưa lên tai nghe anh liền cúp máy và chặn cuộc gọi từ số máy của Đào Vị.

Lúc tới gần Tết âm lịch, thư kí Ngô đã đặt vé máy bay cho Chu Dư Đông, còn Đào Kỳ thì cùng mẹ sắm Tết.

Trong trí nhớ của mẹ Đào Kỳ, nhiều năm nay bà không đón tết ở nhà, vì công việc nên thường xuyên vắng nhà, vì vậy Đào Kỳ thường ở nhà ông nội ăn Tết, phải nhẫn nhịn tính cách của hai mẹ con Đào Vị. Mẹ cô nói, tiền thưởng Tết năm nay được khá nhiều, có thể trích ra một khoản để cất đi. Số còn lại mẹ cô dùng để mua rất nhiều đồ ăn cho ngày Tết, câu đối đỏ treo trước cửa và cả hạt dưa.

Vào ngày 27/12, Chu Dư Đông phải đi bay tới đảo công tác.

Đêm giao thừa, Đào Kỳ cùng với mẹ tới nhà bác cả ăn bánh trẻo. Đào Vị cố tình tỏ ra không cẩn thận làm đổ cả bát canh nóng lên đùi Đào Kỳ. Thấy vậy, hai mắt mẹ cô đỏ hoe, vội vàng đưa con gái tới bệnh viện, rồi về nhà thoa thuốc mỡ cho cô.

" Mẹ, về sau mẹ con mình đừng tới nhà bác cả nữa, có được không?." Cô nói.

" Mẹ con mình phải đến thăm ông, đó là cha của cha con." Mẹ cô thản nhiên trả lời.

Đầu tháng ba, mẹ cô lại vắng nhà vì đi công tác. Đào Kỳ ôm trong lòng chiếc gối có mùi hương của mẹ hít hà, đang nằm trên chiếc giường chuẩn bị đi ngủ thì Chu Dư Đông gọi điện tới.

" Sao không ra ngoài đi chơi? Cùng mẹ đi xem phim cũng là ý hay." Giọng nói ôn hòa của anh truyền tới trong điện thoại.

" Mẹ em đi công tác rồi."

Đầu dây bên kia không có tiếng trả lời, sau đó có tiếng than nhẹ: " Tiểu Đào Kỳ, em xuống dưới nhà, tôi ở dưới chờ em."

Đào Kỳ vội vàng chạy tới cửa sổ. Quả nhiên, cách dưới khu nhà của cô không xa, xe của anh đang đỗ ở đó.

Cô chạy nhanh như bay xuống dưới, người nào đó giang rộng hai cánh tay chào đón cô.

Chu Dư Đông ôm trọn Đào Kỳ vào trong ngực, đáy mắt toát lên ý cười.

Nhìn thấy hai má cô ửng hồng vì chạy nhanh khiến tim Chu Dư Đông đập liên hồi.

Anh đưa cô tới trung tâm thành phố ăn cơm. Những nhà hàng và khách sạn nhỏ đều tạm đóng cửa, hai người tới một khách sạn cao cấp để ăn cơm.

Trời lạnh thấu xương, anh gọi hai bát canh nóng và mấy món ăn, ánh mắt của anh hệt như một người cha đang săn sóc cô con gái yêu quý của mình.

Nâng bát uống một hơi hết bát canh, những giọt nước mắt vô thức nhỏ vào trong bát.

" Nhớ mẹ?."

Cô nở nụ cười xấu hổ, trông rất ngây thơ.

Ăn cơm xong, anh đưa cô nhà, còn để đồ ăn vặt trong phong khách để cô vừa xem tivi vừa có thể ăn, còn anh đi vào phòng đọc sách để làm việc.

Cô ở phòng khách chờ khá lâu, không thấy anh ra đành đi tới phòng sách tìm anh, thấy anh đang ở trước máy tính vô cùng bận rộn. Vì muốn anh nghỉ ngơi một chút, cô đi vòng ra phía sau lưng anh, lấy hai tay che mắt anh lại. Thấy vậy, anh liền kéo cô ngồi lên trên đùi, hôn đến cô không thở nổi mới chịu buông ra.

Buổi tối, cô vẫn ngủ ở giường lớn, còn anh ngủ ở phòng đọc sách.

Nửa đêm cơn ác mộng khiến cô thức giấc, mở mắt đã nhìn thấy anh ở đầu giường thay cô lau những giọt mồ hôi trên trán.

Trên người anh còn vương lại mùi thơm dịu nhẹ của sữa tắm, đem lại cảm giác dễ chịu khoan khoái vô cùng.

Cô đưa tay kéo vạt áo của anh, ngẩng đầu nhìn gương mặt điển trai trước mắt, đôi mắt anh như hồ nước mùa thu.

" Tiểu Đào Kỳ." Giọng anh trở nên khàn đặc.

Đôi môi nóng bỏng của anh bao phủ lên cánh môi non mềm của cô, anh cũng không chần chừ mà nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cô. Anh muốn cô nhớ rõ người đàn ông của cô lúc này là ai, muốn cô yên tâm mà giao tất cả cho anh.

Vài ngày sau, cô và anh đều ở trong phòng, ban đêm, anh đều ôm cô vào ngực, hôn lên khóe mắt của cô, rồi dịu dàng nói cô đừng sợ. Ban ngày, anh tự mình xuống bếp nấu đồ ăn cho cô, đều nấu những món cô thích nhất khiến dạ dày cô đều no căng.

Hết Tết âm lịch, nhiều bạn học cùng khóa đều chuẩn bị đi xin việc làm, có người thì chuẩn bị thủ tục ra nước ngoài du học, ai cũng thấp thỏm đợi tin tức.

Thư ký Ngô nói,công ty chính thức kí kết hợp đồng với cô.

Các bạn học đều nhìn Đào Kỳ bằng ánh mắt hâm mộ. Để có công việc này, Đào Kỳ phải rất nỗ lực chăm chỉ làm việc, luôn cố gắng hoàn tất công việc được giao.

Có Chu giáo sư hướng dẫn, đề cương luận văn của Đào Kỳ hoàn thành rất thuận lợi, luận văn không cần phải sửa lại nhiều, Chu Dư Đông xoa đầu cô như đang khen ngợi chú cún nhỏ: " Luận án rất xuất sắc, rất đáng được thưởng."

Từ trước đến nay, Đào Kỳ sống khá khiêm tốn, khi được khen cô cũng không cao ngạo, làm không tốt thì sẽ làm lại, cô ngại tranh đấu với đời.

Sau lễ tốt nghiệp, công việc của Chu Dư Đông bận lu bu, anh thường xuyên không ở công ty. Có lúc Đào Kỳ gọi điện thì điện thoại anh ở chế độ tắt máy, có khi còn lén cùng các thiết kế sư bàn luận, nhìn chung Chu Dư Đông dạo gần đây rất kì lạ.

Mẹ cô nói: " Con ra nước ngoài học thêm hai năm đi, con còn nhỏ, cứ học thêm vài năm nữa."

Đào Kỳ tuy kiên cường nhưng có sự mẫn cảm và tinh tế của một người con gái. Cô biết, mẹ muốn tách cô khỏi Chu Dư Đông, nhưng trong nhà đâu có tiền cho cô đi du học?

Đến ngày đi làm ở công ty, Đào Kỳ nhìn thấy Đào Vị đi ra từ văn phòng của Chu Dư Đông.

Lẽ ra, Đào Vị nên đi thẳng nhưng cô ta nán lại, mắng cô: " Đúng là mẹ nào con nấy, đều là một lũ hư hỏng."

" Người ta đã không cần cô, cũng không nên vô sỉ đứng đây làm đá ngáng đường chứ?." Mắng cô, cô có thể nhẫn nhịn, nhưng nếu lôi mẹ cô vào cuộc, cô nhất định sẽ không nhịn.

Đào Vị hẩy đổ văn kiện của Đào Kỳ xuống đất: " Tôi sẽ khiến cô phải khóc lóc cầu xin tôi!" Sau đó, Đào Vị hất những lọn tóc xoăn dài ra phía sau rồi rời đi.

Đào Kỳ đưa văn kiện cho Chu Dư Đông, phát hiện trên vai chiếc áo sơ mi trắng của anh có vệt son đỏ, rất chói mắt.

Cô đứng trước mặt anh, đôi mắt to nhìn chằm chằm Chu Dư Đông.

" Đào Kỳ, tin tưởng thầy một lần nữa, được không?." Vẻ mặt Chu Dư Đông mệt mỏi, dường như đang chịu đựng điều gì đó.

" Được."

Ngoại trừ cha mẹ cô, trên đời này chỉ có anh là đối tốt với cô, anh đã là người thân nhất đối với.

" Em ra nước ngoài học hai năm, tôi sẽ thay em làm thủ tục."

Những lời này hệt như những gì mẹ cô nói, nhưng đối với Đào Kỳ, những lời nói này của Chu Dư Đông có tính sát thương cao hơn rất nhiều.

" Được." Đào Kỳ đồng ý với anh, trái tim cô dường như tan thành những mảnh nhỏ.


Chương 6+7 [HOÀN]


Vào tháng Bảy, Đào Kỳ tới Thượng Hải làm trợ lý thiết kế sư cho một công ty thiết kế. Mỗi ngày đều đi tới công trường ra sức hò hét, chạy đôn chạy đáo tại nơi thi công, lấy công việc vùi lấp đi nỗi đau.
Cô để lại bức thư cho mẹ, nói rằng mình phải đi công tác nhưng không để lại bất kì thông tin nào để liên lạc.

Anh muốn cô rời bỏ anh, vậy cô sẽ hoàn toàn biến mất, sẽ không để lại bất kì một dấu vết nào.

Cô cùng hai người đồng nghiệp cùng công ty ở chung một căn hộ thuê. Hàng tháng, tiền nhà và tiền điện nước đều hơn một nghìn, công ty lại bắt nạt người mới, tiền lương chỉ hơn hai nghìn.

Cho dù cuộc sống không dư dả nhưng mỗi ngày Đào Kỳ đều trích ra một khoản để tiết kiệm, đến năm mới cô mua quà gởi về cho mẹ, nói rằng mình rất khỏe mạnh. Nhưng cứ vào ban đêm, cô lại rúc vào trong chăn khóc đến hai mắt sưng đỏ.

Đến tháng Tư, ông chủ đột nhiên tuyên bố công ty bị một tập đoàn khác thu mua, nhưng vẫn hoạt động độc lập, nhân viên trong công ty vẫn giữ nguyên, ông chủ vẫn là ông chủ, chỉ có Đào Kỳ là thay đổi, cô được thăng chức làm thiết kế chính thức, tiền lương tăng gấp đôi.

Qua hai tuần sau, ông chủ tuyên bố Đào Kỳ được chuyển vào tổng bộ, làm thư kí cho tổng giám đốc.

Đào Kỳ mang theo sự kinh ngạc đi tới báo cáo, vừa vào tới cửa đã thấy thư kí Ngô đứng đó.

" Tiểu Đào Kỳ!" Thư kí Ngô mừng rỡ nắm lấy tay cô.

" Sao anh lại ở đây?." Gặp thư kí Ngô là người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi. Lần này, gặp thư kí Ngô ở đây, cô sợ hệt như gặp phải ma.

" Con tôi tới đây học đại học, giáo sư Chu của em là người tiếp quản công ty này, chúng tôi cùng đến đây để bàn giao công việc."

" Chu Dư Đông?."

Không đợi được thư kí Ngô trả lời, cửa phỏng tổng giám đốc đã mở ra, người đi ra chính là Chu Dư Đông!

" Mời vào." Người nào đó gương mặt vô cùng bình thản, giống như giữa hai người chưa từng xảy ra chuyện gì.

Đào Kỳ vừa bước vào tới cửa, anh đã dùng chân đá mạnh cánh cửa đóng lại, cả người cô ngã vào trong lòng anh.

" Tiểu Đào Kỳ." Hơi thở nóng rực của anh phả vào cổ cô, giọng nói có chút vui mừng.

Đào Kỳ đờ đẫn để mặc anh ôm trong ngực, cả người cô đông cứng lại.

Gần một năm nay, giãy giụa trong nỗi đau khổ gần như rơi vào hố sâu của sự tuyệt vọng, vì sao khi cô đang dần từ cõi chết trở về, anh lại xuất hiện? Vì sao khi cô đã cố gắng quên đi, anh lại trở lại, đùa bỡn với cô?

Nhưng người nào đó không cho cô cơ hội phản kháng, anh dùng sức chế trụ chiếc gáy của cô, đưa chiếc lưỡi của mình vào trong khoang miệng cô mà chiếm hữu, càn quét không chịu buông tha.
Cảm giác quen thuộc khiến cho cô đau đớn như dao cắt, cô òa khóc nức nở trong lòng anh.

" Tiểu Đào Kỳ, anh xin lỗi."

Cô đem theo sự tổn thương sâu sắc rời đi, cả một năm đều sống trong nỗi đau khổ, dáng người hao gầy đơn bạc trước mưa gió, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua, cũng khiến cô lung lay trước nó.
Lúc ấy, anh sợ mình làm tổn thương đến danh dự của cô, muốn để cho cô tự do, nhưng không nghĩ rằng, chính mình đã làm tổn thương cô đến thế. Khi anh sắp xếp xong mọi chuyện, Chu Dư Đông mới phát hiện người con gái của mình đã ra đi.

Cho đến Tết âm lịch vừa rồi, mẹ của cô mới báo tin cho anh, Đào Kỳ đang ở Thượng Hải.

Anh điều tra tỉ mỉ về công ty co làm việc, rồi anh từ chức ở thành phố, trở về Thượng Hải tiếp quản việc kinh doanh của gia đình, sau đó, từ từ tìm tới cô, bảo vệ cô dưới đôi cánh của mình.

Những năm gần đây, mẹ của Đào Kỳ thường xuyên đi công tác, thật ra đều đi tới thành phố khác để gặp một người đàn ông, dùng thân thể của mình để trả nợ tiền thuốc men cho người chồng quá cố của mình.

Trước khi cha Đào Kỳ qua đời, ông phải nằm viện hết nửa năm, đã tốn một khoản tiền chữa trị không nhỏ. Mẹ cô chỉ là phóng viên bình thường, cho dù bán nhà cũng không đủ tiền viện phí, huống hồ nếu làm như vậy Đào Kỳ sẽ không có nhà để ở.

Chủ nợ thì thường xuyên theo đuổi bà, cho dù đã là người đàn ông có vợ. Vì để có tiền chữa trị cho chồng nên bà đã liều lĩnh đi vay tiền. Sau khi chồng qua đời, người đàn ông đó đến nhà nói chuyện với bà, nếu không có tiền trả nợ thì phải ở bên cạnh ông ta mười năm.

Về phía Đào gia, chuyện này cũng không hề biết, sau khi cha Đào Kỳ chết, thì họ để mặc cho hai mẹ con Đào Kỳ tự sinh tự diệt. Chỉ khi biết Đào Kỳ và Chu Dư Đông quen nhau, cho nên họ mới để mắt tới Đào Kỳ.

Sau khi Đào Vị phát hiện ra điều này, lợi dụng tòa soạn báo để phanh phui chuyện này ra, đem ảnh chụp ra để uy hiếp mẹ của Đào Kỳ, sau đó đem những bức hình đó tới cho Chu Dư Đông. Xem những bức ảnh đó xong, Chu Dư Đông rất tức giận bởi chuyện của mẹ Đào Kỳ đã truyền tới tai của gia đình anh.

Mẹ cô và Chu Dư Đông sợ chuyện này ảnh hưởng đến Đào Kỳ, cả hai đều có suy nghĩ rằng sẽ để cô tạm ra nước ngoài.

" Yên tâm đi, mẹ em và người đàn ông đó đã đăng kí kết hôn." Nếu không vì xử lí chuyện này, anh sẽ tới tìm cô sớm hơn.

Đào Kì hết sực ngạc nhiên, mẹ cô tái hôn nhưng cô không hề được biết.

" Người đàn ông đó và vợ không có con, hai năm trước họ đã làm đơn xin ly hôn. Vì ông ta lấy món nợ ra để uy hiếp mẹ em ở bên cạnh mình, nên mẹ em đã hận ông ta không chịu tái hôn."

Mặc cho Chu Dư Đông khuyên can như thế nào, người đàn ông kia vẫn không chịu buông tay, ông ta đã dùng cách thức hèn mọn nhất để ép người phụ nữ mình yêu ở bên cạnh mình mười năm, sau nhiều lần cân nhắc, mẹ cô mới đồng ý lời cầu hôn của ông ta.

Cuối cùng, mẹ cô cũng có nơi để nương tựa, Đào Kỳ có thể yên tâm được rồi.

" Vậy Đào Vị vẫn tốt chứ?."

Cô đã hơn một năm không về nhà bởi cô không có tiền mua vé máy bay trở về, nên chuyện của Đào gia cô không hề biết chút nào.

"Đào Vị và một người đàn ông có hôn ước qua lại, sau đó bị vợ chưa cưới của hắn bắt tại trận, bị vợ hắn rạch mặt, sau đó phải tới Hàn Quốc để phẫu thuật thẩm mĩ." Chu Dư Đông ôm cô vào trong ngực, hôn lên đôi lông mày đang nhíu lại của cô, anh muốn thay cô xóa bỏ hết những nỗi đau buồn trong lòng.

Đào Vị trở thành kẻ thứ ba, chạm tới giới hạn làm người của một người phụ nữ. Sau này, cô và Đào Vị cả hai không hề liên quan gì tới nhau, coi nhau như người xa lạ.

Tới tháng Chín, Đào Kỳ và Chu Dư Đông ra mắt gia đình anh. Gia đình của anh đã sớm được nghe kể về người con gái mà con trai họ yêu say đắm. Bọn họ cho rằng, nếu Đào Kỳ và mẹ cô giống nhau, nhất định sẽ là một người phụ nữ thâm tình.

Đến tháng Mười, Đào Kỳ và thầy của mình – Chu Dư Đông tổ chức hôn lễ ở Thượng Hải.

Mẹ đưa cho cô chiếc túi nhỏ mà ông nội tặng, bên trong là một chiếc nhẫn vàng.

Đây là nhẫn của tổ tiên Đào gia để lại, trên mặt khắc hình con rồng, ở giữa là mặt ngọc.

Chiếc nhẫn này bác cả đã mong ngóng nhiều năm tuy không phải giá trị nhưng lại tượng trưng cho con cháu Đào gia. Trước đây khi lấy bác trai, bà ta cũng không để ý tới điều kiện kinh tế, nhưng chiếc nhẫn này thì khác, nó được truyền lại cho người kế thừa, đại diện cho địa vị ở Đào gia, không thể tưởng tượng được lại tặng cho Đào Kỳ.

Biệt thự Tiểu Hoa là một nơi riêng biệt, vô cùng xa hoa. Ở nơi tổ chức hôn lễ, hoa tươi xếp thành hình vòng cung, tạo nên không khí vô cùng lãng mạn.

Hôn lễ của hai người, chỉ mời những người bạn thân tới dự, những bản nhạc du dương được tấu lên, trên bàn tiệc đầy rượu sâm banh, chiếc bánh cưới ba tầng hết sức xinh đẹp.

Chu Dư Đông mặc lễ phục màu trắng, tuấn tú như một hoàng tử, Đào Kỳ mặc chiếc váy cưới màu trắng, đầu đội vương miện gắn kim cương.

Khách mời đều vỗ tay chúc phúc cho cô dâu chú rể.

Kết thúc nụ hôn của cô dâu chú rể, người chủ trì hôn lễ tuyên bố: " Buổi lễ kết thúc!"

=== HOÀN ===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro