Câu chuyện về tân nương xuyên qua nhỏ nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: cống trà

Editor : Tichhoalinh

Thể loại :Đoản văn , xuyên không ,...

Tâm can bảo bối

Lúc Trầm Vân Nhu khôi phục ý thức cảm thấy thân thể như bị dùng sức đẩy ra, tiếp theo cả người lạnh lẽo, nước dinh dính cực kỳ khó chịu, không tự chủ được liền há mồm hô lên.

"Oa oa. . . . . ." .

Đây là tiếng trẻ con khóc? Trầm Vân Nhu kinh ngạc vạn phần, mộng cảnh quả nhiên rất không đáng tin, loạn kêu mấy câu cũng có thể kỳ quái biến thành tiếng trẻ con khóc .

Trầm Vân Nhu vừa tiếp tục"Oa oa" kêu, vừa cố gắng muốn mở mắt, mắt của nàng mắt chỉ chớp chớp, cảm giác ánh sáng quá chói mắt, không tự chủ được lại nhắm lại, trong miệng tiếp tục hét to. Lúc này mới nghe ra âm thanh hỗn loạn quanh người , có mấy thanh âm vui vẻ không kiềm chế được nói: "Chúc mừng Quận chúa, là một vị thiên kim!"

"A, là con gái ? Thật là con gái ?" Một cái thanh âm mặc dù suy yếu, lại vui mừng vô hạn, liên tục muốn bà mụ xác nhận lời nói là thật, lại khẽ reo lên: "Mau, mau, trước ôm cho ta nhìn một chút!"

"Là con trai hay con gái ?" Nghe được trẻ nít tiếng khóc, ngoài cửa sổ đã có mấy thanh âm cực kỳ khẩn trương hỏi thăm.

"Chúc mừng Vương Gia, chúc mừng vương phi, chúc mừng Quận mã, mẫu nữ bình an!"

Nghe được mấy cái chữ mẫu nữ bình an, mấy người ngoài cửa sổ vừa niệm Phật vừa vui mừng nói: "Nghe được tiếng khóc to rõ, còn tưởng rằng lại là con trai ! Ông trời phù hộ, thật cho một nữ oa nhi a!" Nói xong liền xông vào bên trong, lại bị người ngăn cản, khuyên nhủ: "Tre con mới dinh sợ âm thanh , còn phải thao thượng □, ăn sữa , mới không hù dọa nàng. Vương Gia vương phi xin chờ một chút."

Bà mụ thấy hai ma ma khác thành công ngăn lại người kia , không khỏi cười, vội vàng bế Trầm Vân Nhu giơ lên cho sản phụ trên giường - Khánh Trữ Quận chúa nhìn, vừa cất giọng chúc mừng người ngoài cửa sổ , ngay sau đó lau thân thể cho Trầm Vân Nhu , dùng áo bông bọc kỹ đặt vào trong lòng Khánh Trữ Quận chúa, cười không khép miệng nói: " tâm nguyện của quận chúa được đền bù rồi !"

Khánh Trữ Quận chúa ôm lấy Trầm Vân Nhu, không để ý hậu sản mệt mỏi, vén áo bông lên , lại sờ sờ tay nhỏ chân nhỏ , kiểm xem một lần, lúc này mới yên lòng .

Trầm Vân Nhu cảm thấy một đôi mềm mại tay nhẹ nhàng đặt ở trên lưng nàng cùng trên đùi, da từng trận co rút nhanh, xúc giác nói cho nàng biết, đây giống như không phải là mơ.

Này, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ bắt kịp trào lưu, hồn xuyên qua thành trẻ nít rồi ? Nếu như vậy, thì tương đương có thêm một cuộc sống , nhặt được bảo khố ! Trầm Vân Nhu mình cười nhạo một tiếng: hắc hắc, bình thường xem nhiều tiểu thuyết xuyên việt, sức tưởng tượng phong phú nha !

Không đúng không đúng, này xúc cảm, cái mùi này, rất không đúng với kia! Chẳng lẽ bị điện giật lại thật sự xuyên qua?

Lúc Trầm Vân Nhu 2 tuổi , cha mẹ ly dị, đều tự lập gia đình riêng , nàng bị vứt cho bà ngoại nuôi. Thật may là bà ngoại là người mạnh mẽ , mọi phương diện đều không thiếu thốn , hơn nữa chính nàng thiên tính hoạt bát, ngược lại cả người khỏe mạnh lớn lên. Đợi nàng thi lên đại học thì bà ngoại lại mắc bệnh qua đời. Nghỉ hè năm nhất đại học , Trầm Vân Nhu trở lại nhà bà ngoại , ban đêm nhớ tới bà ngoại, sờ soạng chạy đến trong phòng bà, bởi vì một phen lau nước mắt , đưa tay ra mở đèn, không ngờ công tắc lâu không dùng tới , lại rò điện rồi. Trầm Vân Nhu trong nháy mắt bị điện giật , ngã xuống thì trong lòng thở ra một hơi nói: bà ngoại, ta tới đây!

Hiện nay Trầm Vân Nhu rõ ràng cảm giác mình tỉnh, cũng vô lực mở mắt, lại cảm thấy thân thể mềm nhũn, không có chút sức lực , giãy giụa một cái cũng không có hơi sức, lúc này mới ý thức , vấn đề rất lớn, chuyện rất không ổn.

Một vị bà mụ thấy Trầm Vân Nhu khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại , cái mũi nhỏ tựa hồ giật giật, không khỏi cười đối với Khánh Trữ Quận chúa nói: "Tiểu bảo bảo rất có tinh thần, lúc này mới ra đời , đã có hơi sức tìm ăn." Nói xong muốn ômTrầm Vân Nhu, bảo bà vú cho bú sữa, không ngờ Khánh Trữ Quận chúa không chịu buông tay, chỉ nhỏ giọng nói: "Không cần người khác, tự ta cho ăn là được."

"Quận chúa, ngài hậu sản suy yếu, chuyện này ?" Bà mụ làm khó.

"Ta nói được là được!" Khánh Trữ Quận chúa nói xong, nhấc vạt áo lên, bảo bà vú cầm khăn lông nóng tới đây giúp nàng xoa xoa, nhu thuận, lúc này mới nhét vào miệng Trầm Vân Nhu.

Trầm Vân Nhu không tự chủ được khẽ hút, trong miệng tất cả đều là mùi sữa, chỉ một lúc sau, liền ngủ thật say, không suy nghĩ gì nữa .

Don dẹp lại phòng sanh một chút xong , Thành vương gia cùng Thành vương phi đã vội vàng tiến vào , trước nhìn thấy Khánh Trữ Quận chúa ăn canh, tinh thần rất tốt , lại được bà mụ bảo đảm nói bình an, liền nhìn tới Trầm Vân Nhu bên cạnh Khánh Trữ Quận chúa , trong giọng nói không che giấu được sự vui mừng, cũng cười nói: "Viên Thông đại sư quả nhiên là có năng lực, hắn nói là nữ , quả nhiên sinh ra nữ oa . Chậc chậc, không hổ là nữ oa, nhìn là thấy khác biệt."

Quận mã Trầm Bình Sơ đã là vào phòng sanh, trước nhẫn nại không đi nhìn Trầm Vân Nhu, chỉ ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng cầm tay Khánh Trữ Quận chúa , nhỏ giọng nói: "Nàng vất vả rồi !"

Khánh Trữ Quận chúa vừa nghe lời này, trong lòng ngọt ngào, lại cười nói: "Chàng không đi xem nữ nhi một chút ?"

"Không có nàng, ở đâu ra nữ nhi? Dĩ nhiên là nàng quan trọng hơn." Trầm Bình Sơ trong đôi mắt tất cả đều vui mừng, lại làm bộ không thèm để ý nữ nhi, chỉ để ý Khánh Trữ Quận chúa.

Khánh Trữ Quận chúa tuy biết hiểu hắn là có ý trêu chọc mình , nhưng cũng ngọt ngào, chạm nhẹ một cái hắn một chút nói: "Được rồi, đi nhìn một chút a!"

Trầm Bình Sơ nghe được nói như vậy, lúc này mới tiến tới bên cạnh Thành vương gia, cúi đầu nhìn Trầm Vân Nhu, khen: "con gái vẫn là con gái (convert là tả nhi), nhìn xinh đẹp."

"Lúc này mới sinh ra, mặt tròn tròn , chỗ nào nhìn ra xinh đẹp hay không ?" Khánh Trữ Quận chúa có chút buồn cười, bảo ma ma dùng khăn nóng giúp cho nàng lau mặt, lại lau tay, một mặt không nhịn được quay đầu lại đi nhìn Trầm Vân Nhu, lại dặn bảo mọi người nói: "Nàng mới ngủ , cũng đừng đánh thức."

"Yên tâm, yên tâm, sẽ không làm phiền nàng." Khuôn mặt già nua của Thành vương gia cười tươi như hoa cúc , nhỏ giọng nói: "Phủ nhà chúng ta quả nhiên là có phúc ,nhìn xem, nữ nhi đầu tiên như thế nào !"

Thành vương phi cũng vui vô cùng, lại đau lòng nữ nhi,đi qua giúp Khánh Trữ Quận chúa dịch góc chăn, đỡ nàng nằm xuống, vừa chỉ huy người khác : "Mau gọi thái y đi vào chẩn mạch, ăn uống phải an bài như thế nào , toàn bộ nghe thái y ."

Tiếp đó, trong phòng sinh người đến người đi, nhưng đều đi rón rén , gọn gàng ngăn nắp.

Lúc Trầm Vân Nhu ngủ đủ tỉnh lại, nghe được một giọng nam nói: "Ba tiểu tử của chúng ta, một là vân kiệt, một là vân liệt, một là Vân Nhiên, con gải, liền kêu Vân Nhu, nàng thấy có được không?"

"Tên của ba đứa đều có tứ chích túc ,con gái vì sao lại không có ?" Giọng của nữ nhân có chút nghi ngờ.

( Trong convert tên của ba người con trước là : Vân kiệt (云杰),vân liệt (云烈), Vân Nhiên (云然) đều có bốn dấu phẩy ở dưới là tứ chích túc hay chính là 4 cái chân , vân nhu viết thế này 云柔không có )

"Tiểu tử , tương lai tự nhiên dựa vào bốn chân bôn tẩu bên ngoài , kiến công lập nghiệp. Con gái là để nuông chiều , cần gì đến tứ chích túc ?" Nam tử thanh âm an ủi.

"Nhu nhi! Ân, tên không tệ." Giọng nữ nghe được giải thích, dáng vẻ có chút thỏa mãn .

Ta không muốn xuyên qua trẻ con a! Trầm Vân Nhu cảm giác rất đói bụng, lỗ tai lại nhạy bén , nghe được giọng nói của hai người, nội tâm thầm gào thét : tuy nói ta luôn luôn khát vọng gia đình đầy đủ cha mẹ , mỗi lần bái Phật, luôn là yên lặng cầu phù hộ, cầu kiếp sau cha mẹ song toàn, tốt nhất phía trên có ba ca ca yêu mếm ta linh tinh , nhưng mà, ta yêu cầu là kiếp sau phải có những thứ này, không phải là xuyên qua phải có những thứ này a!

Trầm Vân Nhu trong lòng gào thét , há miệng, lại thành tiếng trẻ con khóc, thanh âm lên án, chỉ trích ông trời nghe lầm lời khấn cầu của nàng.

Khánh Trữ Quận chúa nghe được tiếng khóc, đã là ôm lấy Trầm Vân Nhu, vén vạt áo lên muốn cho ăn, vừa dụ dỗ nói: "Tiểu Quai Quai đừng khóc!"

Trầm Vân Nhu đối với chuyện bú sữa mẹ rất kháng cự, nhưng là bất đắc dĩ bụng quá đói, liền không có cốt khí dựa vào lồng ngực Khánh Trữ Quận chúa, như để hả giận mãnh liệt hút.

"Chậm một chút chậm một chút, không ai giành với ngươi!" Khánh Trữ Quận chúa thấy Trầm Vân Nhu há miệng , tiếng hút " tư tư " vang lên , cực kỳ tự hào, nói với Trầm Bình Sơ : "con gái thân thể tốt lắm, chàng xem , hết sức bú sữa này . . . . . ."

Trầm Vân Nhu vừa hút sữa, vừa thâm trầm tự hỏi: nghe phương thức nói chuyện của hai người này , có khả năng là cổ đại. Cổ đại này nha, vô ý một chút , trẻ nhỏ dẽ dàng chết non. Dù sao xuyên cũng xuyên rồi , nhìn cha mẹ cũng ân ái, phía trên còn có ba cái " tứ chích túc " làm ca ca, ăn được uống được tốt lắm, khỏe mạnh lớn lên mới được.

Một lúc sau , mấy tiểu nam hài ( bé trai ) tiến vào , thất chủy bát thiệt nói chuyện, lại muốn đi sờ Trầm Vân Nhu, nhưng là bị người kéo lại. Một nam hài trong số đó cẩn trọng hỏi : "Mẹ, ta ôm muội muội một cái có được không?"

"Chớ nghịch ngợm , trẻ con mới sinh nhát gan, không được ầm ĩ , các ngươi nhỏ giọng một chút." Trầm Bình Sơ ngăn bọn họ nói: "Toàn bộ đi tắm rửa ăn cơm, chớ chen chúc ở chỗ này."

Trầm Vân Nhu nghe thanh âm, yên lặng nhân biết ,Ân, thanh âm ôn hòa , hẳn là đại ca Trầm Vân kiệt, chợt chợt đáng yêu ,hẳn là nhị ca Trầm Vân liệt, thúy thúy đồng âm , là Tam ca Trầm Vân nhiên.

Đang ồn ào, lại nghe bên ngoài có tiếng âm nói: "Thánh chỉ đến!"

"Nha, trong cung nghe được tin tức, hạ thánh chỉ!" Thành vương phi vừa nghe, vội lĩnh người đi ra ngoài tiếp chỉ.

Rất nhanh, một nhóm người vào phòng sanh, liên tiếp chúc mừng . Nói trong cung hạ chỉ cho Trầm Vân Nhu làm Nhân Thọ Quận chúa, thành Hoàng thất ngọc diệp, nói sáng mai hoàng hậu sẽ tới vấn an .

Trầm Vân Nhu nghe được như rơi vào trong sương mù, cực kỳ kinh ngạc, sinh nữ nhi thế nào cao hứng thành ra như vậy? Đây là muốn chuyện gì? Chẳng lẽ nơi này là thế giới nữ tôn, nữ nhân vi vinh ? Nhìn không giống a!

Trẻ con mới sinh dù sao cũng dễ buồn ngủ, chỉ một hồi, Trầm Vân Nhu đã ngủ say.

Khánh Trữ Quận chúa từ lúc nghe trong cung thánh chỉ, vừa mừng vừa lo, nhìn Trầm Vân Nhu đang ngủ say, mấp máy miệng, nhỏ giọng nói: "Ngươi là tâm can bảo bối của nương, nhất định sẽ không để cho ngươi đi hòa thân ."

Thì ra là cái thế giới này có ba Đại Cường Quốc, theo thứ tự là Nam Hán triều, Bắc Trần triều , Thục vương triều, thành thế chân vạc .

Nam Hán triều vẫn muốn tóm thâu khác hai quốc gia, nhưng hai quốc gia khác cũng có ý tưởng này, chỉ âm thầm so tài.

Sau khi Nam Hán triều Chiêu Nhân Hoàng đế đăng vị , muốn mượn dùng phương pháp kết thân, cùng Bắc Trần triều kết minh, cô lập Thục vương triều, không ngờ Hoàng đế Bắc Trần triều nói kết thân có thể, nhưng chỉ cần công chúa hoặc là Quận chúa mang huyết mạch hoàng tộc, bình dân được phong công chúa Quận chúa, hay mỹ mạo cũng không cần.

Nhưng hậu cung phi tử của Chiêu Nhân Hoàng đế tổng cộng sinh hạ mười hai vị hoàng tử, không có một vị công chúa. Ca ca của Hoàng đế Thành vương gia ngược lại sinh hạ một con gái là Khánh Trữ Quận chúa, nhưng Khánh Trữ Quận chúa đã sớm có chiêu Quận mã, làm không thể làm đám hỏi. Vì thế, Chiêu Nhân Hoàng đế chỉ đành phải đưa ánh mắt đặt trên người hoàng tử .

Tới mười hai vị hoàng tử một vị thái tử, mười một vị xuất cung Phong vương gia, đón dâu sinh con , sinh hạ như cũ tất cả đều là nhi tử ( con trai ) , Hoàng đế lúc này mới nóng nảy, hô triệu Viên Thông đại sư ở Hoàng Giác tự vào cung hỏi thăm.

Theo Viên Thông đại sư nói, đây là do phong thủy lăng mộ hoàng thất gây ra, phong thủy khiến đồng lứa này , quái tượng biểu hiện quẻ càn Thuần Dương, vì vậy Hoàng thất Âm Dương không điều, sinh hạ , tất cả đều là con trai. .

Hoàng đế vừa nghe, vội hỏi có gì biện pháp có thể sinh con gái. Viên Thông đại sư liền nói: "Các hoàng tử là trực thuộc Hoàng thất , chịu ảnh hưởng lớn nhất, coi như sanh hạ con gái , cũng không cách nào giữ được. Nếu muốn may mắn, chỉ có thể rơi vào trên người Khánh Trữ Quận chúa." .

Khánh Trữ Quận chúa cùng chiêu Quận mã , hợp sinh hạ ba nhi tử, cũng vô cùng khát vọng sinh hạ nữ nhi, nghe được lời của Viên Thông đại sư , mặc dù thầm nói , sợ hạ nữ nhi sẽ bị đưa đi hòa thân, nhưng trong bụng đối với nữ nhi khát vọng cũng không ngừng nghỉ, rốt cuộc nghe theo Viên Thông đại sư chỉ đạo, cùng Quận mã chia phòng mà ngủ, cho đến năm âm tháng âm giờ âm mới cùng Quận mã viên phòng.

Sau đó giữa vạn chúng trong chờ mong, sinh hạ nữ nhi Trầm Vân Nhu.

Đứa con gái quý báu

Trẻ con mới sinh ăn no là ngủ, Trầm Vân Nhu ngủ một cái, chính là mấy canh giờ. Ở nơi này vài canh giờ, Thành vương phủ người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt. Cửa phủ chật ních ngựa xe của hoàng thân quốc thích , có nhiều cáo mệnh phu nhân nghe hỏi mà đến, muốn vào phủ chúc mừng một tiếng.

Thành vương gia cùng Thành vương phi tư cách lão, cũng không tự mình tiếp đãi khách, chỉ làm cho mấy nhi tử cùng con dâu đi xã giao.

Năm đó Chiêu Nhân Hoàng đế mình không có nữ nhi, thấy Khánh Trữ Quận chúa đáng yêu, mấy lần muốn phá cách phong làm công chúa, để nàng vào cung thật nhiều, có điều Thành vương gia chết cũng không cho, nói mình có năm nhi tử, chỉ có một nữ nhi, Hoàng đế không thể đoạt đi, muốn nữ nhi, tự mình sinh đi. Chiêu Nhân Hoàng đế bất đắc dĩ, chỉ đành phải thôi, nhưng đến tột cùng không cam lòng, thường thường cho đòi Khánh Trữ Quận chúa vào cung, cực kỳ sủng ái. Hiện nay Khánh Trữ Quận chúa sinh hạ nữ nhi, Hoàng đế vui vô cùng, liên tiếp ban thưởng, cả đám hoàng thân quốc thích như thế nào chịu rơi ở phía sau, nghe được tin tức tự nhiên chạy đến.

Thành vương phủ người làm loay hoay chân không chạm đất, mặc dù như thế cũng rất vui mừng , nhóm nương tử lắm mồm cũng lợi dụng thời gian rãnh thảo luận mấy câu.

"Hoàng thất mấy năm này đều hi vọng có tiểu công chúa Tiểu Quận Chúa, chúng hoàng phi một cũng sinh ra được, Quân chúa của chúng ta thật có phúc a, cư nhiên sinh hạ con gái rồi. Nhu nhi lúc này mới ra đời, trong cung đã hạ chỉ, phong làm Nhân Thọ Quận chúa !"

"Nghe nói lúc Quận chúa sinh , ngoài phòng sanh có Ngũ Thải Tường Vân ( mây ngũ sắc), thật hay giả?"

"Khụ, ban ngày, lấy đâu ra Ngũ Thải Tường Vân? Đây là có người muốn nịnh nọt Quận chúa, loạn truyền đây này! Tóm lại, càng truyền càng thần kỳ."

"Cũng không trách người ngoài như vậy truyền. Hoàng thất những năm này không có sinh hạ công chúa , chính là một thế hệ , cũng chỉ có Thành vương phi sinh hạ Khánh Trữ Quận chúa mà thôi. Hiện nay các hoàng tử những hoàng tử kia phi trắc phi phu nhân các loại , sanh cũng đều là nhi tử, tất cả đều không thấy sinh hạ nữ nhi, dân chúng cái gì cũng nói. Hiện nay Quận chúa sinh hạ nữ nhi,người ngoài tự nhiên suy đoán cùng đồn đại."

Đang nói, có một đại nha đầu mặt đỏ bừng chạy tới nói: "các thím, hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương cũng tới, các ngươi động tác mau chút, mau dâng trà rót nước."

"Nha, hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương tới, mười một vị hoàng tử phi khác còn có thể không tới sao?"

"Hoàng tử phi cũng theo tới rồi, đang bên ngoài xuống kiệu, chặn trước cửa phủ nha !" Đại nha đầu thở gấp nói: "Mới được một lúc, tin tức đã truyền ra ngoài, biết Quận chúa sinh hạ nữ nhi, đều chạy tới !"

Một vị nương tử hơi lớn tuổi nói: "Vương Gia cùng vương phi canh giữ ở ngoài phòng sanh, không cho khách đi vào thấy Nhu nhi, chỉ sợ kinh động. Hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương tới, chỉ sợ đến bảo họ đi xem Nhu nhi ."

Mọi người nói chuyện thì Trầm Vân Nhu đang ru rú trong lòng Khánh Trữ Quận chúa vừa dung sức hút sữa, vừa vểnh tai nghe động tĩnh, muốn hiểu rõ hoàn cảnh của mình .

Chờ hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương vào phòng sanh, các hoàng tử phi khác bị chăn ở ngoài cửa thì Trầm Vân Nhu mới ý thức được, thân phận lão nương của mình hình như không tầm thường. Đợi nghe được mọi người kêu Quận chúa thì lúc này mới tỉnh ngộ lại, a a, thì ra lão nương của mình là Quận chúa được sủng ái a! Chậm đã, Quận chúa có được sủng ái đi nữa, sinh một nữ nhân nhi cũng không cần phải going trống khua chiêng lớn như vậy chứ? Chuyện này là thế nào?

Trầm Vân Nhu vừa bú sữa vừa suy nghĩ, kết quả trí nhớ tiêu hao quá độ, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Hoàng hậu cùng Thái Tử Phi vừa thấy bé gái trắng nõn nà, liền dừng lại, đã thấy Trầm Vân Nhu trong giấc mộng nhếch miệng giật giật, long đều mềm nhũn, khẽ cười nói: "Nữ oa chính là nữ oa, nhìn một chút, thật khiến người khác thích a !"

Không đợi họ nói tiếp, Thành vương gia đã là tiến lên đuổi người, cười nói: "Hoàng hậu nương nương, Thái Tử Phi nương nương, Nhu nhi mới sinh, không chịu nổi quấy nhiễu, các ngươi xem?"

Thái Tử Phi vốn là chuẩn trước nói muốn nhận Trầm Vân Nhu làm nghĩa nữ, miễn bị người khác vượt lên nói trước, nghe được lời nói của Thành vương gia, biết không thể ở lâu trong phòng sanh,liền vội vàng nói: "Vương Gia, ta vừa biết canh giờ Nhu nhi ra đời, liền vội cho người coi bát tự, thầy tướng số nói , Nhu nhi mệnh cách lớn, đính hảo khế một nghĩa mẫu. Ta tự đề cử mình tới!"

Phải, chúng ta còn chưa kịp làm cho người ta coi bát tự, ngươi đã đem coi? Đây rõ ràng là lấy cớ muốn cướp thời cơ nhận nghĩa nữ thôi! Thành vương gia trong lòng hiểu rõ, ngoài miệng lại cười nói: "Không vội không vội, đợi Nhu nhi qua một tuổi , trảo chu xong rồi hẵng bàn chuyện nhận nghĩa nữ sau." ( trảo chu : đại khái là một buổi lễ bày một số đồ vật lên cho đứa trẻ bắt , từ đó đoán được tương lai sau này của đứa trẻ )

Ai không biết Hoàng Đế lão nhi vẫn muốn cùng Bắc Trần triều kết thân, chỉ là khổ nổi Hoàng thất không có nữ oa đang tuổi thành hôn, nên mới từ bỏ ý định . Hiện nay nếu Thái Tử Phi nhận Nhu nhi làm nghĩa nữ, tương lai bất kể Thái Tử Phi mình có sinh hạ nữ nhi hay không, cũng có thể đẩy Nhu tỷ đi hòa thân thay. Hừ, tính toán hay thật!

Thái Tử Phi vốn cho là Thành vương gia nhất định sẽ đáp ứng nàng nhận Trầm Vân Nhu làm nghĩa nữ, không ngờ câu nói đầu tiên của Thành vương gia câu liền ngăn cản nàng, không khỏi ngẩn ra, lập tức uất ức đứng lên: được rồi, hoàng thượng là muốn cùng Bắc Trần triều kết thân, nhưng hiện nay Nhu nhi mới ra đời, ai lại lập tức đánh chủ ý như vậy ? Tự ta không có sinh hạ con gái, là thật tâm thích con gái , Thành vương gia tại sao có thể hiểu lầm ta như vậy ?

Thành vương phi thấy thần sắc của Thái Tử Phi, tiến lên hoà giải nói: "Hoàng hậu nương nương cùng Thái Tử Phi nương nương là kim quý nhân, cũng không nên đợi lâu ở phòng sanh, tốt hơn là theo lão thân ra ngoài uống trà đi !"

Bí mật, hoàng hậu cũng phải kêu Thành vương phi một tiếng tẩu tẩu, thấy Thành vương phi ân cần, liền đánh ánh mắt cho Thái Tử Phi, tỏ ta chuyện nhân nghĩa nữ không nên nóng vội. Nhất thời vừa cười dịu dàng nói: "Được rồi, Khánh Trữ sau khi sinh còn mệt nhọc, chúng ta cũng không nên làm phiền nàng, đợi nàng tháng trở lại thăm sau!"

Thành vương phi vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm. Đợi đưa đi hai pho Đại Phật này, lại đưa đi mười một vị hoàng tử phi cùng các vị cáo mệnh phu nhân, sắc trời đã bắt đầu tối.

Tới ngày thứ hai, người đến Thành vương phủ chúc mừng còn nối liền không dứt, Thành vương gia liền phân phó đóng cửa từ chối tiếp khách, trong phủ lúc này mới thanh tịnh .

Trầm Vân Nhu ăn ăn ngủ ngủ, ngủ ngủ ăn ăn qua mười ngày, lúc này mới hơi biết rõ tình cảnh của mình, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng còn có một chuyện nghi hoặc: Quận chúa không phải nên ở Quận Chúa Phủ sao? Thế nào lão nương của mình lại ở Thành Vương phủ sinh , chẳng lẽ muốn Chiêu Tế vào cửa?

Trầm Vân Nhu không biết , bởi vì Thành vương gia sinh năm nhi tử, không dễ dàng sinh hạ được Khánh Trữ Quận chúa, dĩ nhiên là nâng ở trên tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan rồi, cưng chiều vô cùng. Đến lúc chọn con rể, mọi cách bắt bẻ, muôn vàn nghiêm khắc, làm Khánh Trữ Quận chúa mười sáu tuổi còn khuê nữ. Khánh Trữ Quận chúa hoạt bát có chủ kiến , với hôn sự , cũng không muốn nghe chủ ý của Thành vương gia, chỉ muốn tìm một người ôn hoà hiền hậu sống qua ngày, cuối cùng chọn Kinh Thành Thẩm thị đại tộc - Trầm Bình Sơ. Sau khi cưới không bao lâu, Thành vương gia liền nghĩ mọi cách , bắt Trầm Bình Sơ cùng Khánh Trữ Quận chúa về Thành vương phủ ở. Trầm Bình Sơ nghĩ cha mẹ mình đã mất, cũng sợ Khánh Trữ Quận chúa tương lai sanh hạ hài nhi thì bên cạnh không có trưởng bối nâng đỡ, nghĩ tới nghĩ lui, liền đáp ứng cùng Khánh Trữ Quận chúa bàn trở về Thành vương phủ .

Trầm Vân Nhu biết rõ tình cảnh của Trầm Bình Sơ thì lại đã qua mấy ngày, đã là đứa trẻ ra đời được nửa tháng rồi. Chỉ là mấy ngày gần đây, chỉ cần nàng mở mắt, lập tức có người dùng đầu lưỡi bập bập trong miệng, phát ra thanh âm "Chậc chậc" tới trêu chọc nàng. Cuối cùng, nàng vừa nghe đến các loại âm thanh trêu chọc này liền muốn khóc. A ô, các đại nhân, các ngươi không thể bỏ qua cho một đứa con nít sao? Không thể để cho một đứa con nít thanh tĩnh một lát sao?

Thành vương gia đang trêu chọc Trầm Vân Nhu, đột nhiên thấy nàng miệng bĩu một cái, "Oa oa" khóc lớn lên, không khỏi luống cuống, chỉ huy bà vú nói: "Xem một chút có phải đói bụng hay không, hay là đi tiểu ướt?"

Mới vừa cho ăn, nơi đó đói bụng được? Bà vú cách một lúc lại sờ cái mông nhỏ của ta đây, đi tiểu lập tức liền thay tả, chỗ nào ướt được à nha? Làm ơn Lão Nhân Gia rồi, không cần "Chậc chậc" nữa trêu chọc ta đây sao? Trầm Vân Nhu nhìn bà vú đưa tay qua kiểm tra, không nhịn được lại"Oa oa" kêu lên.

Cũng là Khánh Trữ Quận chúa mẫu nữ ( mẹ và con gái) liên tâm, tựa hồ như đã hiểu rõ tại sao Trầm Vân Nhu lại khóc, không khỏi cười mà nói: "Phụ thân, mọi người mấy ngày vừa tiến đến liền chắt lưỡi trêu chọc Nhu nhi, có phải quá ồn rồi hay không, Nhu nhi không thích nghe thanh âm này?"

"Chỉ là đứa trẻ mới hơn, cư nhiên thông minh như vậy?" Thành vương gia dùng một loại ánh mắt nhìn thiên tài nhi đồng nhìn Trầm Vân Nhu, cảm thán cực kỳ.

Thấy Thành vương gia rốt cuộc không hề nữa cắn lưỡi đầu trêu chọc nàng, Trầm Vân Nhu thở phào nhẹ nhõm, thử học lật người. Nàng đã sớm muốn học tập xoay người, chỉ là cả ngày có người nhìn chằm chằm, không thể lộn xộn, sợ bị coi là yêu nghiệt. Hiện nay đã được nửa tháng , lật mình một cái chắc không có vấn đề gì chứ?

Thành vương gia cùng Khánh Trữ Quận chúa nói dứt lời, vừa quay đầu, đã thấy Trầm Vân Nhu đùi phải khoác lên trên chân trái, vai trái dùng sức, ngoắt một cái , "Ba" một tiếng, trở mình , nhất thời cả kinh ngây dại.

Khánh Trữ Quận chúa cùng mấy đại nha đầu cũng nín hô hấp nhìn, đợi Trầm Vân Nhu thành công lật người, không khỏi cũng cất tiếng hoan hô, "Nhu nhi giỏi quá, mới được hơn mười ngày, lại có thể biết xoay người! Trời ạ, thật lợi hại!"

Thành vương gia càng thêm kích động đến nói liên tục: "Không hổ là cháu gái của ta, không hổ là cháu gái của ta. . . . . ."

Trầm Vân Nhu nghe được những người này kích động, không khỏi tâm thần thấp thỏm, ân, trẻ con sau bao nhiêu ngày sẽ lật người mới hợp lý ? Ta biểu hiện có phải vượt mức quy định rồi hay không ? Không được, phải khiêm tốn, phải khiêm tốn !

Trầm Vân Nhu mặc dù nghĩ giữ vững khiêm tốn, nhưng chuyện nàng hơn mười ngày biết lật người , đã sớm truyền ra ngoài, tin tức thậm chí rất nhanh vượt qua quốc cảnh, truyền tới tai hoàng đế Bắc Trần triều cùng Thục vương triều .

Hoàng đế Bắc Trần triều: di, Nghe nói Nam Hán triều bởi vì vấn đề phong thủy của Hoàng Lăng, lien tục sinh con trai, không sanh được con gái, hiện nay cư nhiên sinh được con gái, đứa trẻ này mới mười mấy ngày đã biết lật người? Lúc trước Nam Hán triều lão nhi muốn kết thân, khổ nổi Hoàng thất không có công chúađang tuổi thành hôn nên mới thôi , hiện nay này nữ nhi của Khánh Trữ Quận, xét cho cùng cũng là huyết mạch Hoàng thất, xem ra là thời điểm kết thân.

Hoàng đế Thục Vương triều: nghe nói Nam Hán triều lão nhi vẫn muốn cùng Bắc Trần triều lão nhi liên thành một nhà , liên thủ chèn ép ta đây Thục vương triều , khổ nổi Quốc Nội không có công chúa Quận chúa đang tuổi thành hôn,nên mới bỏ qua. Hiện nay Khánh Trữ Quận chúa sinh hạ nữ nhi, nói không chừng Hoàng đế lão nhi hai nước sẽ nhanh chóng cấu kết với nhau làm việc xấu, móc ngoặc với nhau . Không được, ta phải suy nghĩ một phương pháp , diệt tiểu nữ oa đó đi .

Bà vú sát thủ

"Đến đây, bảo bối, lại trở mình một cái xem!" Thành vương gia dụ dỗ, hận không thể đưa tay giúp Trầm Vân Nhu lật người.

Kể từ ngày đó Trầm Vân Nhu lật người một cái, Thành vương gia liền nơi nói khoác, nói Trầm Vân Nhu mới được nửa tháng , đã lợi hại như thế nào . Kết quả Thành vương phủ lần nữa lại trở nên náo nhiệt , ngày ngày có hoàng tử phi tới cửa, muốn thấy Trầm Vân Nhu lật người, có điều mỗi lần Trầm Vân Nhu đều chỉ thổi nước miếng chơi, chứ không lật người, Thành vương gia lo lắng,như vậy giống như hắn nói dối người ngoài vậy.

Trầm Vân Nhu không để ý tới Thành vương gia, trong miệng thổi bong bóng chơi, chính mình thoải mái vui vẻ. Tam hoàng tử phi đến xem Trầm Vân Nhu thấy Thành vương gia vẫn còn đang dụ dỗ, không khỏi cười mà nói: "Nhu nhi chưa được quá nửa tháng, sao có thể nghe hiểu được lời đại nhân nói?"

Thành vương gia hơi lúng túng, nhất thời nghĩ đến Khánh Trữ Quận chúa còn chưa hết cữ, hắn làm phụ thân ,cứ chạy vào cũng không phải là chuyện tốt, liền vén rèm đi ra ngoài.

Tam hoàng tử phi thấy Thành vương gia đi ra ngoài, lúc này mới ôm lấy Trầm Vân Nhu, đi tới bên cửa sổ, cười hướng Khánh Trữ Quận chúa nói: "Quận chúa, để Nhu nhi nhận ta làm nghĩa mẫu được không?"

Khánh Trữ Quận chúa cười nói: "Không phải là của ta không muốn, chỉ là Thái Tử Phi nương nương cùng nhị hoàng tử phi cũng đề cập tới chuyện này, nhưng ta cũng không đáp ứng, hiện nay ngươi hỏi tới, nếu đáp ứng , họ có thể không oán trách sao?"

Tam hoàng tử phi cá tính dịu dàng, lúc trước thân cận cới Khánh Trữ Quận chúa , quan hệ rất tốt, biết Khánh Trữ Quận chúa khó xử, nghe được nàng nói vậy, cũng đành phải bỏ qua ý định, đợi cúi đầu xuống nhìn, đã thấy Trầm Vân Nhu không thổi nước miếng nữa, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi cười mà nói: "Di, các ngươi nhìn Nhu nhi này, nhìn thật chăm chú! Tựa như đang trầm tư!"

Nha, không ổn, ta đây cũng không muốn hết món lật người chi, lại tới sự kiện trầm tư đâu. Trầm Vân Nhu vừa nghe Tam hoàng tử phi nói, lập tức lại thổi lên nước miếng.

Tam hoàng tử phi thấy Trầm Vân Nhu nhếch lên miệng nhỏ thổi nước miếng, một bộ heo ngốc đáng yêu , cũng không nhịn được nữa, lại gò má nhỏ nhắn của nàng, "Bá" một tiếng hôn một cái, dậm chân nói: "Tại sao ta lại sinh ra nữ nhi , chỉ sinh một đống tiểu tử thúi?"

Khánh Trữ Quận chúa che miệng cười nói: "Ngươi cố gắng nữa, không chừng lần sau liền sinh ra một nữ nhi ."

Tam hoàng tử phi không khỏi"Phi" một tiếng , cười nói: "Ngươi có bản lãnh, tiếp tục sinh thêm một nữ nhi a ?"

"Ta không có bản lãnh, về sau liền nhìn ngươi a!" Khánh Trữ Quận chúa lại đùa Tam hoàng tử phi mấy câu.

Tam hoàng tử phi bởi vì thấy bà vú không có ở trước mặt, liền hỏi: "Tuy nói ngươi tự cho bú sữa, nhưng vốn phải có mấy bà vú có kinh nghiệm ở bên cạnh mới phải, sao hôm nay một người cũng không thấy? Tất cả đều là tiểu nha đầu phiến tử."

Nói đến chuyện này, Khánh Trữ Quận chúa đáp: "Bình thường cũng có ba bà vú túc trực, bởi vì Nhu nhi không uống sữa của các nàng , ăn uống của họ , liền không ai nhìn đến, ai ngờ hôm nay họ cùng lúc ăn hư bụng, tra nửa ngày, cũng không biết ăn nhầm phải cái gì, chỉ đành để các nàng đi xuống nghỉ ngơi."

Tam hoàng tử phi vừa nghe, sợ hết hồn, sắc mặt càng thay đổi nói: "May mà Nhu nhi không uống sữa của các nàng , nếu là uống, vậy. . . . . ."

Khánh Trữ Quận chúa gật đầu nói: "Phụ thân bình thường cũng cho người kiểm tra xem xét kỹ càng, phải tra ra ăn nhầm thứ gì rồi mới bỏ qua . Chỉ là cũng không dám kêu nữa họ tới nữa , lại phải đi tìm bà vú trong sạch tới dùng."

Trầm Vân Nhu nghe lời nói của họ, khốn ý dần dần tràn đến, rất nhanh liền ngủ mất rồi.

Trôi qua nửa tháng, Trầm Vân Nhu đã đầy tháng rồi, bày tiệc đầy tháng , đại môn của Thành vương phủ lại bị kiều mã làm tắc, các loại quà tặng liên tục đưa vào phủ không ngừng .

Các hoàng tử phi cùng các loại cảo mệnh phu nhân thay phiên ôm Trầm Vân Nhu, cũng"Chậc chậc" tán dương: "Chỉ mới đầy tháng, mặt mày đã nảy nở, thật tinh xảo! Lúc lớn lên, khẳng định so Quận chúa còn đẹp hơn. Đến lúc đó người tới cầu hôn sợ sẽ đạp đổ cả cửa."

Nói đến hai chữ cầu hôn, hoàng hậu cùng Thái Tử Phi trong lòng đều "lọp bôp " vừa vang lên, Bắc Trần triều hôm qua có Sứ giả tới đây, tựa hồ nói tới chuyện kết thân, chỉ là Nhu nhi lúc này mới đầy tháng, hoàng thượng sẽ không đáp ứng mới đúng.

Khánh Trữ Quận chúa cũng được một chút phong thanh, liền nói với Trầm Bình Sơ : "Nếu hoàng thượng dám bắt Nhu nhi hòa thân, ta liền vào cung liều mạng với hắn."

Trầm Bình Sơ có chút lo lắng nhìn Khánh Trữ Quận chúa, nhỏ giọng nói: "Ban đầu hoàng thượng bảo Viên Thông đại sư chỉ dẫn chúng ta, phải sinh hạ nữ nhi, mục đích còn không phải là. . . . . ."

Đúng vậy, bọn họ lúc ấy vô cùng khát vọng sinh một nữ nhi, nghe được biện pháp của Viên Thông đại sư, không suy nghĩ nhiều, liền làm theo. Cho đến lúc mang thai , lúc này mới nghĩ đến Chiêu Nhân hoàng thượng vẫn muốn kết than với Bắc Trần triều, Lại bởi vì Nam Hán triều không có công chúa và Quận chúa đang tuổi thành hôn, mới bỏ qua chuyện này. Nếu bọn họ sinh ra nữ nhi, chỉ sợ sẽ phải để nữ nhi hòa thân rồi. Mặc dù như thế, trong lòng bọn hắn còn chút may mắn, hi vọng nam bắc hai nước có cách thức kết minh khác, không dùng phương thức kết thân. Chỉ là Bắc Trần triều Sứ giả đã đến, nói vậy sẽ nhanh chóng thương lượng chuyện này.

Khánh Trữ Quận chúa nghiêm mặt nói: "Hừ, tại sao? Tại sao lại là nữ nhi của ta, máu mủ cuẩt, phải đưa đi hòa thân? Hơn nữa nàng bây giờ còn là đứa trẻ con, lúc này mới đầy tháng . Hoàng thượng dù có đáp ứng, cũng phải đợi đến lúc Nhu nhi lớn lên, khi đó còn không biết chuyện như thế nào." Nếu đến lúc đó thái tử kế vị, thái tử liệu có thích việc kết thân này ? Nếu muốn phá hỏng chuyện này, thì phải phá hỏng quan hệ nam bắc trước . Nhưng mà. . . . . .

Con gái của nàng tuyệt đối không đi hòa thân, hai sứ giả Bắc Trần triều kia, chết chắc! Khánh Trữ Quận chúa môi mím chặt môi, vừa ngẩng đầu thấy mấy hoàng tử phi vây ở bên cạnh bà vú, không ngừng trêu chọc Trầm Vân Nhu, Trầm Vân Nhu vùi trong ngực bà vú, muốn khóc mà không khóc được, bộ dạng không chịu nổi quấy nhiễu, không khỏi khiến người ta đau lòng, đi tới nói: "Nhu nhi ra ngoài một lúc lâu rồi, sợ là mệt nhọc, bà vú ôm nàng đi vào ngủ một chút đi!"

Giải phóng? Trầm Vân Nhu vừa nghe Khánh Trữ Quận chúa nói, không khỏi thở phào một cái. Tuy nói hôm nay là đầy tháng của, nhưng mà nàng vẫn là đứa nhỏ, thời gian ra ngoài xã giao cũng đã hơi lâu một chút. Còn nữa, những hoàng tử phi không ngừng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, lại không ngừng trêu chọc, tự cho là chơi với trẻ con, là thương yêu, vốn không biết, trêu chọc quá mức, là quấy rầy a! Vốn muốn giả bộ ngủ , nhưng nghĩ tới mình mới đầy tháng, nhỏ như vậy liền bắt đầu"Giả bộ" , bất lợi cả người khỏe mạnh, cho nên đành chịu đựng . Hiện nay lão nương lên tiếng, vừa đúng rời tầm mắt những người này, thanh tịnh một lát.

Bà vú nghe thấy Khánh Trữ Quận chúa nói, khẽ đáp, ôm Trầm Vân Nhu xoay người hướng vào trong phòng.

Mọi người lưu luyến không rời nhìn bà vú ôm Trầm Vân Nhu đi vào, vừa nói: "Vị này bà vú nhìn lạ mặt , không phải mấy người lần trước, chẳng lẽ là mới tới?"

Khánh Trữ Quận chúa cười nói: "Chính là bà vú mới tới. bà vú phương này ôm trẻ con cũng có bộ dáng, so mấy bà vú lúc trước còn phải thỏa đáng hơn một chút."

Bà vú Phương ôm Trầm Vân Nhu vào phòng, đem nàng sắp đặt ở trên giường nhỏ, rón rén đắp kín mền, lúc này mới cười nói với mấy đại nha đầu mới tiến vào: "Các cô nương cũng mệt mỏi rồi? Không bằng đi xuống nghỉ ngơi một chút ? Nơi này đã có ta chiếu cố !"

mặc dù bà vú Phương vào phủ không lâu, bởi vì ít nói chuyện, làm việc chịu khó, rất được lòng người, mấy đại nha đầu mắt thấy Trầm Vân Nhu ngủ thiếp đi, bà vú phương lại quen thuộc với nàng, liền cười nói mấy câu, lui xuống.

Trầm Vân Nhu nghe được tiếng bước chân đi xa, chung quanh dần dần an toàn, cặp mắt đang mơ màng, lại nghe thấy"bộp" một tiếng vang nhỏ, nhất mở to hai mắt nhỏ chăm chú nhìn, bà vú Phương từ trong lòng ngực lấy ra một cái hộp, nhẹ nhàng bóp một cái, mở cái hộp ra, từ trong hộp lấy ra một hắc hoàn ( viên màu đen ) lớn bằng ngón út , dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ hắc hoàn, thấy móng tay từ từ thâm lại , lúc này mới đem hắc hoàn bỏ vào cái hộp, để lại vào trong ngực, sau đó giơ ngón tay lẩm bẩm nói: "Đứa trẻ nho nhỏ, cũng chỉ có thể cho ăn một chút như vậy, nếu nhiều một chút, lập tức chết đi thì không ổn."

Trời ạ, bà vú nhìn có vẻ ôn hòa hiền hậu này cư nhiên lại là sát thủ, lại muốn độc giết mộ đứa trẻ mới đầy tháng ! Trầm Vân Nhu nhìn bà vú phương khóe miệng khẽ nhếch cười, từng bước từng bước đến gần giường nhỏ, trái tim nho nhỏ nhảy dựng lên

Trời sinh một đôi

"Oa oa. . . . . ." Ô a, cứu mạng a, có người muốn độc chết trẻ con a, mau tới cứu người a! Trầm Vân Nhu nuốt nước miếng một cái, phó mặc cho số phận, thê lương khóc.

Bà vú Phương đến gần bên giường, đang muốn có động tác, lại thấyTrầm Vân Nhu đột nhiên khóc lớn , không khỏi giật mình, phản xạ có điều kiện đem tay dấu ra phía sau. Không đợi nàng suy nghĩ kĩ, mấy đại nha đầu đã là quay người chạy trở lại, luôn miệng hỏi: "Nhu nhi làm sao rồi?"

"Có thể là gặp ác mộng , trẻ con rất dẽ nhìn phải đồ vật không sạch sẽ ." Bà vú Phương rất nhanh trấn định lại, không biến sắc gõ gõ móng ngón tay, khiến bột thuốc trong móng tay rơi xuống đất, tức thì từ ái ôm lấy Trầm Vân Nhu, vỗ nhè nhẹ lưng nàng, trấn an nói: "Đừng sợ, đừng sợ, không có chuyện gì ."

Có một bà vú xà hạt ở bên người, có thể không sợ sao? Trầm Vân Nhu tiếp tục khóc lớn, đến khi nghe được thanh âm của Khánh Trữ Quận chúa cùng đám người Thành vương phi, tiếng khóc mới dần dần nhỏ xuống. An toàn rồi sao? Trời ạ, hù chết ta! Thiếu chút nữa là thành trẻ chết oan rồi.

Khánh Trữ Quận chúa ôn lấy Trầm Vân Nhu, luôn miệng dụ dỗ, lại vén xiêm áo nàng lên kiểm tra khắp nơi , thấy cũng không có bị thương, lúc này mới thở phảo, cau mày hỏi bà vú Phương : "Vừa mới còn tốt , sao vừa vào đây , lại khóc thê lương như vậy?"

Bà vú Phương lại đem chiêu tiểu oa nhi dễ dàng thấy đồ không sạch sẽ nói một lần, đề nghị: "Nhu nhi cũng đầy tháng rồi, không bằng ôm đến Hoàng Giác tự dâng hương một chút, thuận đường bảo đại sư nhìn một chút, cấu một cái bùa hộ thân?"

Cái gì? Tính kế không thành , lại nảy ý định khác? Muốn dụ dỗ lão nương ta xuất phủ, để ngươi dễ xuống tay? khổ nổi Trầm Vân Nhu là trẻ con, không cách nào phản kích bà vú Phương, không khỏi nức nở, ô, hi vọng lão nương anh minh một chút, cuối cùng có thể lật mặt bà vú Phương ác độc.

Bởi vì phòng ngoài còn có khách, Khánh Trữ Quận chúa dụ dỗ trong chốc lát, thấy Trầm Vân Nhu không hề nữa khóc lớn, lại đem nàng đưa cho bà vú Phương, nói: "Ru ngủ một chút a !"

A, không cần a, không nên đem ta đây giao cho bà vú Phương a! Trấn định trấn định, chi đànhvận dụng đòn sát thủ của trẻ con tự cứu, Trầm Vân Nhu lần phó cho số mệnh, dùng hết sức lực khóc lên.

Khánh Trữ Quận chúa nghe thấy Trầm Vân Nhu vừa khóc , không khỏi luống cuống, vội muốn đưa tay đi ôm trở về nàng, lại thấy nàng dung hết sức khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn trướng thành màu đỏ tím, tiếp"Oa" một tiếng, toàn bộ sữa ăn lúc sáng nôn ra ngoài.

"Tiểu Quai Quai, đây là làm sao rồi?" Khánh Trữ Quận chúa làm sợ tới mức sắc mặt khẩn trương rồi, một thanh ôm qua Trầm Vân Nhu, luôn miệng nói: "Mau, thỉnh thái y đến xem !"

Thành vương phi cũng gấp, nhanh chóng để cho người chuẩn bị đồ lót tới cho Trầm Vân Nhu thay, lại phân phó: "Thái y đâu rồi, đã tới chưa?"

Trong thời gian Khánh Trữ Quận chúa sinh con đến lúc ở cữ, trong cung có phái một thái y đến , tùy thời chỉ đạo ăn uống cùng hộ lý, vị kia thái y đối với việc chăm sóc trẻ con cũng rất hiểu biết, rất được Khánh Trữ Quận chúa tin tưởng. Khánh Trữ Quận chúa hiện nay mặc dù hết tháng, vẫn giữ thái y ở trong phủ.

Thái y cuối cùng chạy đến, nghe thấy Trầm Vân Nhu khóc lớn đại náo, lại phun sữa, cũng không khẩn trương, cười nói: "Nếu Quận chúa ăn được quá tốt, sữa táo nhiệt , dạ dày của trẻ nhỏ không chịu nổi, nhất thời khó chịu, lúc này mới ói sữa ."

Bà vú Phương thấy Trầm Vân Nhu vừa khóc rống vừa ói sữa, vốn là lo lắng ,lúc này nghe được lời thái y nói, mới thở nhẹ ra một hơi phụ họa theo: "Dạ dày của trẻ nhỏ còn yếu ,không chịu được , nếu không khỏe một chút là sẽ khóc nháo lên."

Khánh Trữ Quận chúa ngẩn ra nói: "Mấy ngày nay cũng dựa theo thái y dặn dò, cũng không có ăn nhiều đồ, nước canh cũng nhẹ,chuyện này. . . . . ."

Thái y vừa nghe, lửng thững đi tới vừa, cầm đồ vừa thay ra của Trầm Vân Nhu, đưa lên mũi ngửi ( bùn nôn quá ! ="=), vẻ mặt nhất thời nghiêm túc, hồi lâu mới nói: "Sữa này mùi hôi chua cũng không nặng ,quả thật không phải do táo nhiệt , chuyện này thật lạ ." Hắn nói xong, xốc đồ lót lên nhìn kỹ, đột nhiên phát hiện phần lưng đồ lót có điểm đen nhỏ, nhất thời nhìn lại, sau đó mặt liền biến sắc, từ trong hòm thuốc lấy ra một cây ngân châm, nhẹ châm vào điểm đen nhỏ kia, mắt thấy ngân châm dần dần biến thành đen, toàn bộ người trong phòng lặng đi, chỉ còn lại tiếng khóc ấm ách của Trầm Vân Nhu.

Thái y khiếp sợ dị thường, lại lấy ra cây ngân châm khác châm vào chỗ sữaTrầm Vân Nhu nôn ra ngoài, thấy ngân châm không biến đen , lúc này mới thở phào một cái, đứng lên nói: "Vương phi, Quận chúa, đây là có người muốn độc hại Nhu nhi."

Trầm Vân Nhu vừa nghe thái y nói, như trút được gánh nặng. Được rồi, thái y kiểm ra sau lưng đồ lót có dính độc phấn, lão nương khẳng định khẩn trương, cũng sẽ không để cho bà vú Phương được như ý rồi, ta cũng có thể an tâm ngủ một lúc. Hi vọng sau khi tỉnh ngủ , đã bắt được bà vú Phương. Trầm Vân Nhu dù sao còn nhỏ, khóc lớn một hồi sau, buồn ngủ dị thường, nghe được mọi người ong ong nói chuyện, rất nhanh liền ngủ say.

Trầm Vân Nhu ngủ một giấc tỉnh lại, quả nhiên không thấy bà vú Phương, bên cạnh đã đổi một ma ma lâu năm đáng tin cậy trông chừng. Khánh Trữ Quận chúa cùng Thành vương phi đám người thay phiên canh giữ ở bên người nàng, không dám thư giãn.

Chừng mấy ngày sau, Trầm Vân Nhu nghe được mấy nha đầu nói chuyện với nhau, mới biết hộ vệ tìm được độc hoàn từ trong người bà vú Phương , bà vú Phương đoạt lấy Độc Hoàn, ăn vào tự sát. Về phần bà vú Phương đến tột cùng do ai sai khiến, tại sao phải làm như vậy, một chút cũng không tra được.

Bắc Trần triều Sứ giả, nghe được có người muốn hạ độc hại Trầm Vân Nhu, thiếu chút nữa đoạt ssi một mạng , vội vàng viết thơ bẩm với Hoàng đế Bắc Trần quốc. Hoàng đế Bắc Trần quốc vừa nghe, cho là Trầm Vân Nhu còn nhỏ, có thể thuận lợi lớn lên hay không còn chưa biết , chuyện đám hỏi, cũng nên để bàn lại sau , bởi vậy hồi âm chỉ thị hai người Sứ giả. Không lâu, hai người Sứ giả liền cáo từ trở về nước.

Ngày tháng thuận lợi trôi qua , Trầm Vân Nhu tỉnh thì liền cố gắng nghe bọn nha đầu bát quái, hiểu rõ tình huống trong Thành vương phủ. Ngày nay đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lại nghe mấy nha đầu thảo luận : "Nhu nhi tuy nhỏ, lại khéo léo dị thường, cực kỳ hiếm có . Các ngươi có nhớ chuyện của đám người Kiệt ca nhi khi còn nhỏ ?"

"Nhớ, thế nào không nhớ được chứ? Ba huynh đệ a, ban ngày ngủ, buổi tối làm ầm ĩ, chưa tới một khắc đồng hồ liền đi tiểu ướt mấy lần, huyên náo người ngã ngựa đổ. Đi đường thì thế nào cũng không chịu làm cho người ta đỡ, muốn tự mình đi, kết quả vấp ngã, bọn nha đầu đều bị trách phạt rồi."

"Lại nói, trẻ con đa số giống như bọn Kiệt ca nhi vậy . Khéo léo giống như Nhu nhi, cũng là hiếm thấy, cảm thấy a. . . . . ." Nha đầu kia nói xong, dừng lại lời nói.

Trầm Vân Nhu nghe xong nha đầu lời nói, trong bụng"Ơ" một tiếng, ai da nha, ta nhưng là nhỏ trẻ nít a, quá biết điều, quả thật sẽ làm cho người lòng nghi ngờ. Hay nên khóc sẽ khóc, nên náo liền náo, nên đi tiểu liền đi tiểu, nếu không, làm cho người lòng nghi ngờ, vậy cũng không hay.

Cách được mấy ngày, Khánh Trữ Quận chúa phát hiện Trầm Vân Nhu so lúc trước làm ầm ĩ chút, cũng không kinh ngạc, ngược lại cười nói: "Thái y nói, trẻ con thích ồn ào tinh khí mới đủ."

Hắc,ầm ĩ một chút quả nhiên cũng tốt, ngủ cũng tốt hơn. Trầm Vân tóc mềm phát hiện sau khi mình khóc nháo xong , thể lực quả thật khá hơn chút, cổ vốn nhũn như con chi chi hình như cũng có thể chuyển động rồi. Ngày nay nằm ở trên giường nhỏ, thấy Khánh Trữ Quận chúa đi tới, cho là nàng nghĩ đến ôm mình, bất tri bất giác rướn cổ, bắp chân vừa dùng lực, "sầm"Một tiếng, thân mình liền lật qua, biến thành nằm úp. Nhất thời không khỏi ngẩn ra, ô, có thể xoay người có thể xoay người, thật làm người ta vui mừng a! Ra đời nửa tháng khéo dùng lực trở mình một cái, sau lại muốn lật , cũng lật không được, đang lo lắng , không ngờ bây giờ đã có thể lật người.

Khánh Trữ Quận chúa sớm ôm lấy nàng, luôn miệng khích lệ nói: "Lúc này mới ba tháng , đã biết lật người , chậc chậc!"

Một nha đầu ở bên cạnh nhắc nhở: "Quận chúa, tả nhi ra đời nửa tháng thì đã từng lật người một lần ."

"Đúng vậy a, lần đó còn tưởng rằng hoa mắt!" Khánh Trữ Quận chúa cười trêu chọc Trầm Vân Nhu, chợt nghe được phòng ngoài có người bẩm: "Quận chúa, Thái Tử Phi mang theo hai vị huynh đệ đã tới."

"Mau mời!" Khánh Trữ Quận chúa thời gian này buồn bực ở trong phủ mang Trầm Vân Nhu, đang cảm thấy nhàm chán, nghe được Thái Tử Phi tới, cực kỳ cao hứng.

Thái Tử Phi cũng là mang theo đứa con lớn nhất chu Thừa An tám tuổi tiểu nhi tử ba tuổi chu thừa Ninh tới, vừa vào phòng liền ôm lấy Trầm Vân nhìn, cười nói : " Vài ngày không gặp , lại xinh đệp hơn một chút rồi ." Nói xong liền quay sang Khánh Trữ quận chúa nói : " Khánh Trữ , ngươi nếu không chịu để Nhu nhi nhận ta làm can nương , vật để thân càng thêm thân , để Nhu nhi làm con dâu của ta đi ." Nói xong nháy mắt mấy cái , ta nhưng là hảo tâm . Lúc đầu Bắc Trần quốc khổng phải phái sứ giả tới đây đề cập chuyện đám hỏi sao ? Nếu Nhi nhi sớm hứa gả cho con ta , tuyên cáo thiên hạ , Bắc trần quốc tự nhiên sẽ không đánh chủ ý lên Nhu nhi .

Thái tử phi yêu thích Trầm Vân Nhu không giả , nhưng đồng thời nàng còn có tâm tư khác . Hoàng thái hậu sủng ái Khánh Trữ quận chúa , các vị hoàng tử phi cũng giao hảo cùng Khánh Trữ quận chúa . Con trai nàng nếu có thể thú con gái của Khánh Trữ quận chúa , nàng sẽ lấy được trợ lực không nhỏ chút nào . Tương lai thái tử đăng vị , vị trí hoàng hậu lại càng không ai dám động đến .

Khánh Trữ quận chúa tự nhiên hiểu được tâm tư thái tử phi , chính là hồi tâm nghĩ lại , cũng lo lắng cho tương lai của Trầm Vân Nhu , còn không bằng hiện giờ định thân cho nàng !

Thái tử phi nhìn Khánh Trữ quận chúa hé miệng cười , cũng không có ý phản đối , hai mắt không khỏi sáng lên , chỉ chỉ Chu Thừa An và Chu Thừa Trữ nói :" Thế nào, con nhà ta đều tuấn tú , lớn tuấn tú , nhỏ khỏe mạnh , tùy ý ngươi chọn một đứa ."

Chu Thừa an mặc dù mới tám tuổi,mi thanh mục tú , môi hồng răng trắng , đúng là thiếu niên tuấn tú . Chu Thừa Trữ ba tuổi , mập mạp , bộ dáng hàm hậu , Khánh Trữ quận chúa cười hì hì nói : " Hai đứa đều tốt , thật là khó chọn ! "

Chu Thừa An hơi hiểu chuyện , nghe được lời người lớn nói , không khỏi chỉ chỉ Chu Thừa trữ , reo lên : " Tuyển chọn đệ đệ , tuyển chọn đệ đệ , xem, hắn ba tuổi , muội muội ba tháng , một đôi trời sinh , rất thích hợp a !"

Thích hợp làm muội muội ngươi a ! Trầm Vân Nhu giãy dụa trong lòng Thái tử phi , thuận tiện liếc mắt nhìn bé mập " Thích hợp " một cái , rên rỉ .

Bé mập Chu Thừa Trữ không rõ chân tướng , cười hì hì đi sờ Trầm Vân Nhu , hỏi :" Là muốn đem muội muội gả cho nhà chúng ta sao ?"

" Đúng vậy , ngươi muốn hay không ?" Khánh Trữ quận chúa đừa với Chu Thừa Trữ .

Chu Thừa Trữ dùng lực gật đầu , nhếch môi cười nói :" Muốn ! " ( = = ")

Không cần a ! Không cần đính hôn sớm như vậy a ! Trầm Vân Nhu chuyển khóc không ra nước mắt , lão nương lão nương , hiện tại đính hôn cho ta , có phải hơi bị qua loa hay không ?

Bị ghét bỏ

Người ta nói ba tuổi xem tám mươi , bé mập Chu Thừa Trữ tuy là tiểu nhi tử của Thái tử phi , lại rất ít làm nũng , cả ngày cười tủm tỉm làm cho người ta thích . Trưởng thành lên , khẳng định là một chủ nhân dễ sống chung . Nhu nhi nếu gả cho hắn , kỳ thật cũng không sai . Trái lại Chu Thừa An , mặc dù tuấn tú , cũng không nhất định là lương thiện . Đầu tiên , nếu thái tử thuận lợi đăng vị , Chu Thừa An là trưởng tử , khẳng định tương lai sẽ là thái tử của một quốc gia , đến lúc đó sao rảnh mà bận tâm đến tâm tư nữ tử , sao có thể độc sủng một nữ tử ? Tiếp là , Chu Thừa An lớn hơn Nhu Nhi bảy tuổi, đợi đến khi Nhu nhi lớn lên, hắn cũng không nhỏ tuổi , hai người có hợp ý hay không cũng là một vấn đề .

Khánh Trữ quận chúa đùa với Chu Thừa Trữ , thấy hắn thấy hắn thật thà , càng nhìn càng mừng , trong lòng đã có tính toán .

Thái Tử Phi thuyết phục Khánh Trữ quận chúa, trong lòng mừng thầm ,lại bàn tiếp , Chu Thừa An cùng Trầm Vân Nhu là đường biểu ca biểu muội , hai nhà đều là hoàng thân , môn đăng hậu đối , thật là lương phối . Nhưng nàng cũng biết , cho dù nàng và Khánh Trữ quận chúa đồng ý hôn sự này , kỳ thật cũng không dễ dàng . Đồng lứa trong hoàng thật , nữ oa có huyết mạch hoàng thất , cũng chỉ có mình Trầm Vân Nhu mà thôi.b Hôn sự của Trầm Vân Nhu , không phải cha mẹ bọn hắn có thể tác chủ , còn phải được hoàng đế đồng ý mới được .

Khánh Trữ quận chúa biết được suy nghĩ của Thái tủ phi , cười nói :" Cởi chuông cần tìm người buộc chuông . Lúc trước Viên Thông đại sư chỉ điểm , mới sinh hạ được Nhu nhi . Hiện nay hôn sự của Nhu nhi , tự nhiên còn phải nhờ Viên Thông đại sư ."

Thái tử phi nghe xong liền rõ , việc này nếu có thể thỉnh Viên Thông đại sư mở miệng , không chừng thật có thể thành .

Thái tử phi muốn mượn Khánh Trữ  ổn định thế lực của mình , Khánh Trữ quận chúa muốn mượn thái tử phi tránh việc Nhu nhi phải hòa thân , hai nữ nhân càng nói càng hăng ,thấy xung quanh không có ngoại nhân , nữ tỳ hầu hạ cũng đứng xa , đã nhịn không được đùa cợt , xưng với nhau là thân gia .

Trầm Vân Nhu nghe được co rút mãi , trước còn tưởng rằng người cổ đại bảo thủ , hiện tại mới biết đơợc , người cổ đại cũng thật là cởi mở . Nhìn xem , một người là thái tử phi cao cao tại thượng , một người là quận chúa tôn quý , nói hai ba câu liền nhận thân gia , thân mật châu đầu ghé tai . Chẳng như trong tivi tiểu thuyết , hai nữ nhân tôn quý nghiêm túc đối tọa , nói chuyện nề nếp , lúc này chẳng thích hợp chút nào .

Sau khi tiễn bước Thái tử phi , Khánh Trức quận chúa suy nghĩ một hồi , quyết định sớm làm hoàng thượng tự đi gặp Viên Thông đại sư . Mặc kệ là đem Trầm vân Nhu gả cho ai , cũng tốt hơn là đi hòa thân . Huống hồ con gái của nàng là ai ? Con gái của nàng là Nhân Thọ quận chúa do đích thân hoàng thượng phong , là nữ oa duy nhất trẻ tuổi nhất mang huyết mạch hoàng thất Nam Hán triều , cho dù là gả cho nhi tử của thái tử hay thân vương khác cũng đều dư dả .

Thẩm Bình Sơ và Thành vương gia vừa nghe tính toán của Khánh Trữ quận chúa , cũng tỏ vẻ tán thành . Thành cương gia thậm chí còn nhỏ giọng nói : " Trước định thân cho oa nhi , tương lai nếu không hài lòng , nhiều nhất là thối hôn , sợ cái gì ?"

Bọn họ không ngờ là , Viên Thông đại sư mấy ngày trước ra ngoài , nghe đệ tử hắn nói , có thể nửa năm sau mới trở về . Khánh Trức quận chúa nghe xong , cũng đành thương nghị với Thái tử phi , bàn chuyện hôn nhân sau , đợi Viên Thông đại sư trở về rồi nói sau .

Thái Tử Phi cũng biết bằng phân lượng của mình muốn đả động Chiêu Nhân Hoàng đế đem Trầm Vân Nhu phối choChu Thừa Trữ , cơ hội quá nhỏ, bởi vậy nói với Khánh Trữ Quận chúa : "Nhu nhi còn nhỏ , đợi thêm một năm nửa năm cũng không sao."

Trầm Vân Nhu nghe qua được mình lớn lên có khả năng phải hòa thân , không khỏi giật mình. Ô, đã nói mà , sinh ra là quý nữ, cha mẹ song toàn, phía trên có ba ca ca, một đống người thương yêu, sao có chuyện tốt như vậy chứ ? Thì ra ta là đứa trẻ lưng đeo số mệnh phải hòa thân a!

Không trách được lão nương muốn ddinhjj thân cho mình , hóa ra là vì muốn tránh bi kịch tương lai phải hòa thân . Trầm Vân Nhu vừa biết nội tình , nội tâm lập tức đồng ý Khánh Trữ quận chúa an bài . Nhưng mà khoan đã , không cần phải chọ bé mập Chu Thừa Trữ được không ?

Trầm Vân Nhu quyết định, lần tới Chu Thừa An cùng Chu Thừa Trữ tới phủ chơi, nhất định phải tỏ rõ thái độ của mình, khiến đại nhân ý thức được, nàng ưa Chu Thừa An , mà không phải Chu Thừa Trữ .

È hèm, nếu là cùng Chu Thừa An định thân , lấy tuổi của Chu Thừa An , không đợi mình lớn lên, khẳng định cùng khác cô nương cái ấy , đến lúc đó có thể dễ dàng giải trừ hôn ước. Nếu là cùng Bé mập Chu Thừa Trữ định ra hôn ước, hai người tuổi không kém nhiều, Bé mập nhìn lại thật thà, dưới uy áp của đại nhân , khẳng định không dám làm loạn, cứ như vậy, lấy cớ gì giải trừ hôn ước đây?

Còn nữa, nếu nàng cùng thái tử một nước định hôn ước , nói vậy mọi người ngại mặt mũi quốc gia , cũng sẽ không để nàng đi hòa thân a! Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, nếu muốn đính hôn, người chọn lựa hàng đầu không ai hơn được Chu Thừa An .

Đảo mắt đến mùa thu, Trầm Vân Nhu hơn bảy tháng rồi, bắt đầu học ngồi, học bò, lại mọc ra hai cái răng cửa . Lúc này, mọi người phát hiện, mỗi khi Thái Tử Phi dẫn theo Chu Thừa An cùng Chu Thừa Trữ đến Thành vương phủ thì Trầm Vân Nhu liền trở nên vui vẻ , khuôn mặt nhỏ nhắn giống như hoa hướng dương , đều hướng tới Chu Thừa An .

Thái Tử Phi phát hiện chuyện này trước nhất , không khỏi cười mà nói: "Uh, không lẽ Nhu nhi thích An ca nhi, không thích Trữ ca vậy?"

Chu Thừa An dù sao tuổi còn nhỏ, phía dưới vừa không có muội muội, thấy trắng nõn nà Trầm Vân Nhu thích bò về phía hắn, tâm tình thiếu niên nho nhỏ cũng mềm nhũn , có lúc cũng sẽ ôm lấy Trầm Vân Nhu trêu chọc . Khánh Trữ Quận chúa thấy, cười nói: "Di, Nhu nhi yêu thích An ca ca hơn một chút đấy!"

Đúng vậy đúng vậy , định đây làm con rể đi ! Trầm Vân Nhu đem cái mặt nho nhỏ lại gần Chu Thừa An , cố gắng muốn khiến mọi người hiểu nàng thật là thích Chu Thừa An mà không nhớ nàng gần đây đang mọc răng, một phát miệng, nước miếng toàn bộ rơi trên tay Chu Thừa An , Chu Thừa An "Oa" kêu lên, đem Trầm Vân Nhu nhét còn Khánh Trữ Quận chúa nói: "Trời ạ, trẻ con đều như vậy sao? Động chút là chảy nước miếng."

Trầm Vân Nhu vừa sanh ra liền được mọi người chiều chuộng đủ điều, tựa như chúng tinh ủng nguyệt, ngắn ngủn hơn bảy tháng, nàng đã tạo thành cảm giác ưu việt cực kì . Cảm giác mình là một đứa trẻ cực kì đáng yêu , đứa con traighét bỏ nàng là không phân biệt tốt xấu. Hiện nay vừa nghe Chu Thừa An nói, không khỏi chu mỏ: tiểu tử, dám chê ta?Ta trưởng thành sẽ thu thập ngươi.

Chu Thừa Trữ lại không giống như Chu Thừa An bộ dạng ghét bỏ, mà là nhận lấy khăn lông nhỏ trong tay nha đầu , cười hì hì lau nước miếng cho Trầm Vân Nhu, có bộ dáng của một ca ca tốt .

Khánh Trữ Quận chúa vừa so sánh liền nói: "Vẫn là Trữ ca ca yêu thương ngươi."

Đừng a, có đau lòng nữa cũng không thể chọn hắn làm con rể ! Trầm Vân Nhu âm thầm lo lắng , giờ hiểu rõ , về sau chắc gì đã thế ! Bây giờ mến yêu Oa Nhi , lớn lên chưa chắc mến yêu nàng !

Ngay lúc Khánh Trữ Quận chúa cùng Thái Tử Phi đạt thành nhận thức chung thì Bắc Trần quốc Hoàng đế lại tâm huyết dâng trào , phái người hỏi thăm tình huống của Trầm Vân Nhu . Nghe được nàng đã biết bò , khỏe mạnh hoạt bát, không khỏi cười mà nói: "Đầu mùa xuân sau cho Sứ giả tới xem một chút, nếu không có gì sai sót , không ngại nhắc lại hôn sự."

Lời nói của Hoàng đế Bắc Trần quốc , nhanh chóng truyền tới ta Hoàng đế Thục Vương triều , Hoàng đế Thục Vương triều hừ nói: "Lần trước cho người mua chuộc một bà vú Nam Hán triều , khiến nữ oa kia sống không quá trăm ngày , không ngờ bà vú kia lại thất thủ, đáng tiếc."

Một vị Mưu Thần nghe được lời nói Hoàng đế Thục Vương triều, đề nghị: "Hoàng thượng, không bằng đợi lúc Sứ giả Bắc Trần quốc vào Nam Hán quốc cho người lẻn vào Thành vương phủ ôm nữ oa kia đi, ném ở nơi sứ giả Bắn Trần quốc đi qua ."

Hoàng đế Thục Vương triều vừa nghe, vỗ tay nói: "Kế hay. Một đứa trẻ nho nhỏ, nằm trên đất đợi một đêm, tình huống tất nhiên không ổn. Đến lúc đó đại đội nhân mã Sứ giả Bắc Trần quốc đi qua , vó ngựa giết chết đứa trẻ nằm dưới đất , đó cũng là chuyện thường. Đến lúc đó, Nam Hán quốc tất nổi giận, tất nhiên không kịp tra rõ chân tướng, sẽ giết Sứ giả Bắc Trần quốc cho hả giận. Như thế, hai nước quan hệ nhất định biến xấu."

Nửa đêm kinh hồn

Xuân về hoa nở, thoáng đã vào hạ. Những ngày này Thành vương phủ vừa cực kỳ náo nhiệt, tất cả phu nhân ngồi kiệu tới nối liền không dứt , cũng là tới quan sát Trầm Vân Nhu trảo chu ( lễ chọn đồ vật đoán tương lai cử hành khi trẻ được 1 tuổi - đã giải thích ở trên ).

Trầm Vân Nhu bị ôm đến trên đài, mắt thấy tràn đầy một án đài tràn ngập đồ vật sặc sỡ , không khỏi hưng phấn, sờ sờ cái này, sờ sờ món kia , trong miệng"Chậc chậc" mấy tiếng. Không có biện pháp, sau khi xuyên qua thành trẻ con , bú sữa mẹ học bò học ngồi mọc răng , một bộ phận hành động cùng tâm tính cũng không lý giải được hóa thành giống như trẻ con chân chính, ví dụ thích các đồ vật sặc sỡ , thích ăn đồ ngọt, nhìn thấy ăn ngon , không tự chủ được sẽ huơ tay múa chân, thậm chí chảy nước miếng.

Khánh Trữ Quận chúa thấy Trầm Vân Nhu sờ tới sờ lui, tựa hồ cũng thích, bộ dạng không ciết nên bắt cái nào , không khỏi khẩn trương nhìn. Tuy nói lấy thân phận của Trầm Vân Nhu, coi như có lấy cái nào cũng không quan hệ , cũng không ảnh hưởng gì lớn , nhưng nếu có thể bắt một món đồ tốt , cũng là trên gấm thêm hoa ( tốt càng tốt hơn ).

Chu Thừa An ở bên cạnh thấy Trầm Vân Nhu sờ sờ hộp phấn, dáng vẻ yêu thích không buông tay, không khỏi hừ hừ nói: "Con gái đúng là con gái , lúc này mới một tuổi đã thích làm đẹp , sờ cái gì không sờ , lại sờ hộp phấn kia ?"

Trầm Vân kiệt nghe được lời Chu Thừa An lời, liếc hắn một cái nói: "Này, sao ngươi lại nói xấu muội muội ta ! Con gái thích hộp phấn thì đã sao?"

"Còn thế nào , sợ rằng sau này nàng lớn lên biến thành một cái dong chi tục phấn ( tầm thường ) ."

"Vậy cũng với ngươi không liên quân tới ngươi."

"Sao lại khồn liên quan đến ta ? Ngộ nhỡ. . . . . ." Chu Thừa An nói tới chỗ này, lập tức ngậm miệng, hừ hừ, dù sao ta cũng không muốn làm tiểu nữ tế của oa nhi này , quan tâm gì ?

Trong lúc Trầm Vân kiệt cùng Chu Thừa An cãi vã, Trầm Vân Nhu đã không sờ hộp phấn nữa, đang duỗi tay nhỏ đẩy đẩy một viên cầu, nhất thời cười hì hì ngẩng đầu nhìn về phía Khánh Trữ Quận chúa, vừa ngắm ngắm Chu Thừa An , thấy Chu Thừa An nhíu mày , bộ dạng như bị đau răng, không khỏi nói thầm: tiểu tử này lại làm sao rồi? Nói hắn không thích trẻ con , sao lần nào cũng đi theo Thái Tử Phi nương nương tới đây tham gia náo nhiệt. Nếu nói hắn thích ta , thì sao lần nào cũng là cái bộ dạng này . Phi phi, nghĩ xa, hắn hiện nay chỉ là đứa trẻ chín tuổi, ta chẳng qua cũng mới một tuổi , nghĩ cái gì thích hay không thích ?

Khánh Trữ Quận chúa thấy Trầm Vân Nhu vuốt đùa viên cầu nhìn nàng, không khỏi gấp gáp, nha, bảo bối, đừng trảo món đó. Món đó chỉ có thể chơi, không có ý tốt đầu kia!

Các vị hoàng tử phi thấy, đã là mỉm cười khuyến khích nói: "Nhu nhi, bắt a, bắt a!" Làm gì có chuyện cái gì đắc ý cũng cho Thành vương phủ các ngươi a , Thành vương gia ngày ngày nói khoác, nói Nhu nhi thông minh thế nào, tương lai nhất định có tiền đồ lớn. Chỉ là một tiểu nữ oa, có cần phải khen như vậy không ? Tốt lắm, hiện nay nếu là chọn đồ vật đoán tương lai bắt một quả , xem mặt mũi Thành vương gia đặt ở chỗ nào?

Trầm Vân Nhu nghe được mọi người khuyến khích, dương dương đắc ý nhìn nhìn mọi người, cười hì hì đẩy viên cầu ra, vòng cái mông nhỏ, từ trong đống đồ lấy ra một cuốn sách đỏ , cầm thả trên đầu gối, mở ra tờ thứ nhất, bắt đầu xem .

Mọi người giật một cái, đột nhiên nở nụ cười nói: "A, Nhu nhi đây là biết chữ rồi sao?"

Hắc hắc, xem thường ta là trẻ con sao ? Đây chỉ là chữ phồn thể, có cái gì không biết được hay sao? Trầm Vân Nhu lại lật qua một tờ, cái miệng nhỏ giống như cánh hoa giật giật, tựa hồ ở mặc niệm. Mọi người thấy, càng thêm vui, trêu ghẹo Khánh Trữ Quận chúa nói: "Quận chúa, ngươi nhưng là sinh một đại văn học giả ! Chọn đồ vật đoán tương lai bắt một quyển sách, còn biết chữ rồi !"

Khánh Trữ Quận chúa sớm cười đi lên ôm Trầm Vân Nhu, hôn rồi lại hôn, lại giúp nàng cầm sách, cười không khép miệng.đám người Thành vương phi càng thêm cười nói: "Từ lúc sinh hạ tả nhi , trong phủ thêm náo nhiệt , nàng trảo chu cũng có thể chọc vui mọi người."

Tra chu xong rồi, khách tới tan hết, Khánh Trữ Quận chúa ôm Trầm Vân Nhu trở về phòng, ru ngủ, lúc này mới cười hướng Trầm Bình Sơ nói: "Lúc đầu sinh hạ bọn Kiệt ca nhi là do bà vú chăm , cũng không cảm thấy như thế nào. Như thế nào tự mình chăm sóc Nhu nhi, lúc này mới cảm thấy, thời gian trôi qua thực vui vẻ, một cái chớp mắt, nàngđã được một tuổi chẵn rồi ."

Trầm Bình Sơ nghe, đầu đặt trên vai Khánh Trữ Quận chúa , cúi bên tai nàng nói: "Tả nhi cũng một tuổi rồi, có phải nên để bà vú chăm nàng ngủ hay không?"

Khánh Trữ Quận chúa nghe được lời nói củaTrầm Bình Sơ, liếc xéo hắn một cái không nói lời nào.

Trầm Bình Sơ chà xát tay, nhỏ giọng nói: "Nhu nhi cũng lớn, nàng cùng chúng ta cùng ngủ một phòng, ta ban đêm liền. . . . . ." Có một tiểu hài nhi ở đây, cũng không thể đại triển bản lĩnh, chỉ sợ kinh động đến nàng!

Khánh Trữ Quận chúa không khỏi hé miệng mà cười cười , lấy thân phận của nàng, Trầm Bình Sơ một người thiếp cũng không dám nạp, thời gian này bởi vì nàng tự mình chăm Trầm Vân Nhu, để Trầm Vân Nhu cùng ngủ ở trong phòng, Trầm Bình Sơ hết sức kiềm chế , nhịn được cũng khổ cực. Hôm nay Nhu nhi một tuổi rồi, quả thật nên để cho nàng mình ngủ một gian phòng rồi. Nghĩ tới đây, Khánh Trữ Quận chúa cất giọng gọi hai nha đầu , cười nói: "Đem tả sương phòng thu thập một chút, buổi chiều bảo bà vú dẫn Nhu nhi bên tả sương phòng ngủ."

Tới buổi chiều, Trầm Vân Nhu liền cùng bà vú đem đến tả sương phòng. Khánh Trữ Quận chúa cùng Trầm Bình Sơ không yên lòng, một đêm chạy tới nhìn nàng mấy lần, thấy nàng gần tối mặc dù khóc mấy tiếng, sau liền ngủ ngọt ngào, lúc này mới yên lòng lại.

Trầm Vân Nhu vừa tời khỏi Khánh Trữ Quận chúa, cùng bà vú ngủ một gian phòng, thật ra thì cũng có chút không có thói quen, trong nội tâm chỉ cười nhạo mình: hãn a , xuyên qua thành teẻ con mà thôi , sao ta lại thật sự giống như trẻ con , liền yêu mếm đại nhân đâu ?

Bà vú sơ ngủ cùng Trầm Vân Nhu , cực kỳ dụng tâm, cách một lúc liền muốn chỉnh góc chăn của Trầm Vân Nhu, kiểm tra lại , rất sợ Trầm Vân Nhu bị lạnh, trẻ con còn nhỏ sợ nóng , luôn luôn đạp mở chăn, đưa hai chân nhỏ ra hóng mát. Bà vú cuối cùng không có cách nào, chỉ đành phải để đổi cho Trầm Vân Nhu một cái chăn mỏng , giằng co nửa đêm, thấy Trầm Vân Nhu ngủ an ổn, lúc này mới ở bên cạnh nàng buồn ngủ. Bà vú là một người tỉnh ngủ , nhưng đêm nay ngủ lại rất say .

Đêm khuya yên tĩnh, một bóng đen lặng lẽ mở ra một cánh cửa sổ, bước chân nhẹ như mèo tiến vào tả sương phòng , từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn, giơ lên mũi bà vú , chợt thu hồi khăn, vạch cái chăn của Trầm Vân Nhu ,ôm lấy nàng, hướng bên cửa sổ nhảy một cái, nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất trong đêm tối.

Trầm Vân Nhu chìm trong mọng đẹp , đột nhiên cảm thấy thân thể lạnh lẽo, không khỏi rụt một cái, dựa vào chỗ ấm áp , chỉ một hồi, chợt giựt mình tỉnh lại, nửa tỉnh nửa mê nhìn quanh , thiếu chút nữa liền hô lên. Mẹ ơi, đây là chuyện gì xảy ra ? Đại thúc áo đen này là ai ? Không được, ta bị người bắt?

Tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo. Lần trước đầy tháng thì dựa vào trí khôn liền vạch mặt bà vú sát thủ, lúc này cũng có thể, cũng có thể thoát thân chứ? Ô, ta chỉ là một tuổi, đến tột cùng đắc tội qua người nào? Tại sao những người này luôn không chịu buông qua ta, hết lần này tới lần khác sử chiêu đâu ?

Người áo đen trong đêm tối chạy hồi lâu, cuối cùng chạy tới bên hồ, nhìn chung quanh môt cái , vachj oột bụi cỏ, đang muốn tùy ý đem Trầm Vân Nhu ném vào trong bụi cỏ, mượn ánh sao nhìn coi, thấy đứa trẻ trong lòng tựa hồ đang trong mộng đẹp, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng ngây thơ, không tự chủ được, động tác của hắn liền nhẹ nhàng đi , ngồi chồm hổm xuống đem Trầm Vân Nhu thả vào trong bụi cỏ.

Trầm Vân Nhu liều mạng đối với mình nói: buông lỏng, buông lỏng, gồng người, nếu không, hắn một chưởng hạ xuống, ta liền chết non .

Gió thổi qua, vang lên côn trùng kêu vang một mảnh, người áo đen do dự một chút, cởi trên xiêm áo người xuống đắp lên trên người Trầm Vân Nhu, lẩm bẩm nói: "Thật là làm bậy a!" Thành vương phủ cao thủ nhiều như mây, có thể nhẹ nhàng tiến vào trong đó, ôm một đứa trẻ đi , đương thời chỉ là mấy người mà thôi. Ai, cùng trách ta a, vì sao phải cùng người đánh cuộc đây? Lại vì saolại đồng ý thua sẽ thay hắn làm một việc đây ? Đứa trẻ này lại là bảo bối trong lòng Khánh Trữ quận chúa , nếu là xảy ra chuyện, chỉ sợ Hoàng thất muốn loạn .

Hồi lâu, nữa không có thanh âm, Trầm Vân Nhu lúc này mới mở mắt, dưới ánh sao, trong bụi cỏ có giọt sương lăn xuông , "Ba" một tiếng, rơi xuống trên môi nàng, vỡ tan thành mảnh nhỏ.

Gió phất qua, bụi cỏ lay động, phát ra âm thanh xào xạc. Trầm Vân Nhu vễnh tai nghe động tĩnh chung quanh , trong bụng nghĩ ngợi. Người áo đen đem nàng bắt tới chỗ này, mục đích là gì? Người áo đen kia lúc gần đi, còn cởi áo khoác đắp lên trên người nàng, rõ ràng không muốn lấy tánh mạng nàng, rốt cuộc muốn làm gì đây? Bất kể như thế nào, không thể để cho người xấu được như ý.

Trầm Vân Nhu giật giật tay chân, đưa tay đem áo khoác người áo đen lưu lại cuộn cuộn , tìm được hai góc áo ,buộc lung tung lại trên người , nhất thời cảm thấy ấm áp rất nhiều. Thời đại này trẻ con, thường bởi vì tình cờ bị lạnh liền mất đi tánh mạng, nàng phải bảo trọng chút mới được.

Lại dựng thẳng tai nghe ngóng một hội, xác định chung quanh không người, Trầm Vân Nhu mới buông lỏng xuống một chút , cố gắng bò về phía trước. Dễ dàng leo ra ngoài bụi cỏ , đợi cặp mắt thích ứng bóng tối thì nhanh chóng bò đến dưới một tàng cây , lấy một đoạn cây khô , tay nhỏ dùng sức một cái , phát hiện cành khô rất chắc , mới đem cành cây nắm trong tay , mượn ực đứng lên , nhìn quanh bốn phía .

Ô, ta chỉ có một tuổi chẵn, bởi vì người trong phủ mọi cách sủng ái, nếu không có đồ trợ giúp , còn chưa đi được đâu ! Hiện giờ chỉ có thể đem cành khô này làm gậy chống , chạy trốn.

Dưới ánh sao, một người nhỏ nhỏ quấn áo đen ,bóng người nho nhỏ tay phải chống gậy, gian nan di động, một hồi lâu, mới chuyển đến dưới một cây đại thụ, ngồi dán vào gốc cây .

Ân, người trong Thành vương phủ phát hiện không thấy mình, chắc chắn phái người ra ngoài tìm, chỉ cần chống đỡ được đến khi có người tìm đến , sẽ được cứu.

Nàng giằng co một đêm, vừa bò vừa chạy, hiện nay đã là buồn ngủ dị thường, cũng không dám ngủ gà ngủ gật, chỉ liều mạng chống mí mắt, nghiêng tai nghe động tĩnh chung quanh. Cho đến khi trong gió truyền đến một hồi tiếng vó ngựa, nàng mới chở vận số, há mồm , tinh thần phấn chấn, "Ô ô" khóc.

Xung hỉ tiểu oa nhi

"Di, là một nữ oa nhi!" Một chiếc xe ngựa dừng lại, màn xe vạch lên, nhảy xuống một phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, phụ nữ tiến lên hai bước, ôm lấy Trầm Vân Nhu, vén hắc bào trên eo nàng nhìn coi , sờ sờ bắp chân nàng nói: "Da mềm thịt trắng , không tệ!"

Da mềm thịt trắng ? Nữ nhân này buôn người sao ? Trầm Vân Nhu không khỏi giật mình, ô, chẳng lẽ mới vừa ra khỏi miệng hổ lại lọt vào ổ sói ?

Phu xe có chút không dám tiến lên, chần chờ nói: "Lão phu nhân, đêm hôm khuya khoắt , đột nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi, chuyện như vậy. . . . . ."

Đường lão phu nhân mượn ánh sao nhìn kỹ Trầm Vân Nhu, thấy nàng tay chân xước sát rồi, trên mặt liền đen thành một đoàn, nhưng mặt mày linh động, rõ ràng là một đứa trẻ xinh đẹp, không khỏi ôm chặt , đưa tay xuống trên cần cổ nàng lấy xuống một cái vòng , kêu phu xe nói: "Lão Vương, ngươi đem cái đèn lồng tới nhìn một chút chữ trên này ."

Phu xe nghe vậy, vội lấy đèn lồng giắt cạnh xe ngựa xuống , tiến tới chiếu lên cái vòng . Đường lão phu nhân nhờ ánh đèn , đọc chữ trên chiếc vòng một lần .

Phu xe sững sờ , bỗng nhiên nói: "Lão phu nhân, bát tự của đứa trẻ này ?"

Đường lão phu nhân ngửa mặt lên trời cười nói: "Đúng nha, oa nhi này chính là sinh năm hổ tháng hổ giờ hổ , Thu ca nhi được cứu rồi!"

Chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra? Trầm Vân Nhu không rõ đối phương muốn làm gì, không khỏi khóc lên, ô, không cần a, ta không muốn rơi vào tay người xấu a!

"Đừng khóc đừng khóc, tổ mẫu thương ngươi a!" Đường lão phu nhân ôm Trầm Vân Nhu lên xe ngựa, chỉ huy xa phu lấy ra bình nước, cho Trầm Vân Nhu uống nước xong, lại đưa cho nàng một miếng bánh , cười nói: "Trên trời rơi xuống một tức phụ nhi ( cháu dâu ) , thật tốt."

Phu xe thấy Trầm Vân Nhu ăn được uống được, cũng không giống như từ không khí hiện ra cũng yên lòng, nhất thời lại nhắc nhở: "Lão phu nhân, đứa trẻ này ăn mặc không tầm thường, chúng ta cứ ôm đi thế này, nếu người nhà tới tìm , thì biết làm sao ?"

" Tới thì cứ tới ! " Đường lão phu nhân cười tủm tỉm nói : " Tìm đến vừa vặn nhận thân gia luôn ."

Trầm Vân Nhu nghe được mấy câu , phát hiện hai người nói chuyện tuy khiến người ta không hiểu , nhưng dường như không có ác ý , nhất thời cơn buồn ngủ lại dâng lên , nhắm mắt lại liền ngủ .

Sáng sớm , Hạ nhân Nhân phủ mồm năm miệng mười truyền ra ngoài , nói Đường lão phu nhân quả nhiên ôm về một tiểu nữ oa như hoa như ngọc vội tới xung hỉ cho Thu ca nhi , tiểu nữ oa vừa mới vào cửa , Bệnh của Thu ca nhi liền tốt lên vân vân .....

Lúc mọi người đang bàn tán , Trầm Vân Nhu nghủ đã giấc tỉnh lại , nàng lặng lẽ mở to mắt , mới phát hiện tay chân mình bị trầy da đã bôi thuốc , trên người cũng đổi một bộ hồng y , Nghe được người khác nói chuyện , lại vừa nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ , vừa nghe lén hai nha đầu nói chuyện .

"....Lão phu nhân chạy suốt đêm tới Đường gia , đã muốn bế tiểu tôn nữ Đường gia về đây , không ngờ tức phụ Đường gia nói đứa trẻ mới được một tuổi không chịu nổi đường xa lặn lội , sợ bị kinh hách , sống chết không chịu để cho lão phu nhân ôm đi . Lão phu nhân tức giận đến mức duốt đêm trở về , không ngờ trên đường lại nhặt được một nữ oa trắng trẻo đáng yêu như vậy , trùng hợp lại sinh đúng năm hổ tháng hổ ngày hổ ."

Hóa ra đây là Nhâm phủ , con trai của Nhâm Ngự sử năm nay bốn tuổi , lần trước nhiễm lạnh , bệnh tình vẫn không chuyển biến , đại phu thúc thủ vô sách ( pó tay ) . Mắt thấy nhi tử mấy ngày hôn mê trên giường , đám người Nhâm ngự sử thấy lo lắng . Đường lão phu nhân nơi nơi cầu thần bái phật , được một đạo nhân lang thang mách cho , tìm một nữ oa sinh ngày hổ tháng hổ năm hổ , xung hỉ cho Nhâm Bạch Thu . Có điều , chưa nói Nhâm Bạch Thu bệnh thành như vậy , hắn năm nay cũng mới có bốn tuổi, có nhà nào muốn đem khuê nữ đưa đi cung hỉ cho hắn ? Đường lão phu nhân tìm suốt mấy ngày , cũng không tìm được oa nhi dinh năm hổ tháng hổ ngày hổ , muốn chạy về nhà mẹ đẻ ôm chất nữ về , không ngờ lại bị tức phụ phản đối , thế nào cũng không chịu . Bà trong cơn tức giận , liền suốt đêm trở về, trùng hợp nhặt được Trầm Vân Nhu sinh năm hổ tháng hổ ngày hổ .

Trầm Vân Nhu nghe được một hồi lâu , rốt cục hiểu rõ, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh . Cái gì " Để ta - một đứa trẻ mới tròn một tuổi - đi xung hỉ cho một đứa trẻ bốn tuổi ? Vậy mà bọn họ cũng nghĩ ra được ! Nếu ta đột nhiên khóc lóc om sồm , lăn lộn , sau đó hai mắt trắng dã giả chết , xem các ngươi xung hỉ thế nào ? Không được , không được , phải ra ngoài một cái , nhìn xem có người quen tới xem lễ hay không.

Lúc này trời đã sáng rõ , Nhân phủ giăng đén kết hoa , nơi nơi dán chữ hỉ , lại cho người đi tặng thiếp mời ra ngoài , thỉnh mấy gia đình thân thích tới xem lễ .

Trầm Vân Nhu bị ôm đi tắm , thay đồ đỏ thẫm, trên đầu cài trâm hồng , cách ăn mặc thay đổi hoàn toàn , lúc này mới được ôm vào trong phòng .

Hỉ nương thấy Trầm Vân Nhu hé miệng muốn khóc , đã lấy điểm tâm nhét vào trong miệng nàng ,lại nhét thêm một viên cầu nhỏ vào tay nàng , ôn nhu dỗ dành .

Rất nhanh sau đó , mọi người ôm tiểu tân lang (chú rể nhỏ) - Nhậm Bạch Thu ra .Nhận Bạch Thu bị bệnh nhiều ngày , sắc mặt tái nhợt , hữu khí vô lực , nằm trong lòng bà vú , hắn nghe thấy tiếng người ồn ào , không khỏi giương mắt lên nhìn , thì thào hỏi bà vú :" Ma ma , có chuyện gì vậy ?"

Bà vú đau lòng nhìn hắn , nói :" Thu ca nhi , tổ mẫu ngươi tìm được một nữ oa xung hỉ cho ngươi , ngươi ngoan ngoãn cùng nàng bái được , bệnh có thể tốt lện "

" Thật sự sao ?" Nhận Bạch Thu hai mắt sáng lên , nhìn sang Trầm Vân Nhu đang vừa ăn điểm tâm, vừa nghịch viên cầu , mím môi nói :" Nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ con ."

Trầm Vân Nhu nghe thấy động tĩnh , giương mắt nhìn lên Nhậm Bạch Thu , thấy Nhâm Bạch Thu mi thanh mục tú , nhưng mắt trắng như giấy , không khỏi hừ hừ : khinh ta là trẻ con , ta mới khinh ngươi là con mèo bệnh !

Trầm Vân Nhu chợt nhớ ra , lại ngoài ra phòng ngoài , thấy vài vị phu nhân tiến vào , nhưng không gặp người nào quen cả , không khỏi thất vọng . Nàng là thiên kim của Thành vương phủ , các cảo mệnh phu nhân đã gặp qua phân nửa , hiện giờ cũng có mấy cảo mệnh phu nhân tới nhưng một người quen cũng không thấy .

uhm , không sao không sao , chỉ cần những người này tới xem lễ , trở về chắc chắn thảo luận , nói Đường lão phu nhân từ bên ngoài nhặt về một đứa bé một tuổi xung hỉ cho đứa cháu bốn tuổi . Chuyện hoang đường như vậy sẽ nhanh chóng truyền tới tai người trong Thành vương phủ , đến lúc đó mình sẽ được cứu .

Các vị phu nhân đi vào Nhâm phủ ,liếc mắt thấy Trầm Vân Nhu trắng trẻo đáng yêu , đều đã " chậc chậc " vây quanh dò hỏi :" Đây là đứa trẻ đó sao? nhìn thật giống một tiểu tiên nữ !"

Mấy vị phu nhân đùa Trầm Vân Nhu một hồi , thấy nàng không khóc không náo , cũng sinh lòng yêu thích , hỏi Đường lão phu nhân :" Lão phu nhân nhặt được ở đâu vậy ? chúng ta đi tới đó , xem có nhặt được một đứa khồn ?"

Trời đất ới ! các người cho rằng một đứa trẻ giống ta khắp đường đều thấy được sao " Trầm Vân Nhu bị mấy vị phu nhân sờ mó , khuôn mặt nhở càng nhăn lại , miệng nhỏ cũng cong lên . các ngươi cứ sờ nữa đi , sờ nữa ta liền khóc !

Nhậm Bạch Thu thấy Trầm Vân Nhu mím môi , liền bảo bà vú ôm hắn lại gần , giọng nói non nớt vang lên :" Nàng còn nhỏ , các ngươi đừng trêu nàng !"

" A , còn chưa bái đường , đã bắt đầu bênh nhau rồi ." Các vị phu nhân thấy Nhậm Bạch Thu nói , bỗng " Ha ha " cười , có mấy người cười đến đau cả ruột .

Nói tới nam nhi Nhậm gia , quả thật là kì hoa của Nam Hán triều . Nam nhi Nhậm gia đều là nhân vật bụng đầy tài hoa , bọn họ trời dinh di tình , cưới thế thất liền toàn tâm đối đãi , không nạp thị thiếp . Nhậm lão thái gia như thế , Nhậm lão gia cũng như vậy . Hiện giờ thấy Nhậm Bạch Thu , dường như cũng là loại người này .

Có một vị phu nhân khẽ nói : " Đường phu nhân thân thể yếu ớt , sau khi sinh hạ Thu ca nhi , thì không sinh được nữa , Nhậm lão gia có chấp , cũng không chịu nạo thiếp . Hiện Thu ca nhi bị bệnh , dù có là cách gì , Đường lão phu nhân cũng đều tin . Đạo nhân lang thang kia nói để một đứa trẻ sinh năm hổ tháng hổ tới xung hỉ , nàng cũng tin , Chuyện này nói ra , thật là ....."

Một vị phu nhân khác cũng thì thầm nói :" Chuyện nào cũng thật kì lạ , không tin cũng khó . Mấy ngày trước đây Thu ca nhi chẳng phải bệnh tới không rời giường được sao , ngươi xem hiện tại hắn không phải có thể nói cười sao ? Không chừng để hắn bái đường , bệnh của hắn thật sự có thể khỏi ?"

Trầm Vân Nhu nghe không sót chữ nào , không khỏi nhìn sang Nhậm Bạch Thu một cái : Con mèo bệnh này hẳn không phải là đang hồi quang phản chiếu đi ?

( gần chết thì trở nên mạnh mẽ hơn một chút , giống ngọn lửa bùng lên trước khi tắt hăn )

Bái đường thành thân ( kết cục )

Đường lão phu nhân thấy Đường phu nhân tâm thần bất định , chỉ lo nhìn về phia Nhậm Bạch Thu , " Khụ " một tiếng nói :" Lời nói của Du Phương đạo nhân kia quả nhiên đáng tin , ngươi nhìn xem , Thu ca nhi có tinh thần hơn một chút rồi ."

Đường phu nhân là cháu gái của Đường lão phu nhân , lúc trước tiến gả và Nhậm gia , vẫn là do Đường lão phu nhân dốc hết sức tác hợp hôn sự . Tuy là bà tức ( bà và cháu dâu ) , nhưng cũng là cô cháu , nhiều năm ở chung cũng coi như là hòa thuận .

Đường phu nhân nghe Đường lão phu nhân nói vậy cũng gật đầu nói :" Thu ca nhi tối hôm qua nôn mửa một hồi , về sau liền kêu đói bụng , uống vào được nửa bát canh , sau đó mới an ổn ngủ . Sáng nay xem lại thì cũng đỡ hơn nhiều . HIện giờ còn có thể mở miệng nói chuyện , đúng là ông trời phù hộ . Xem ra lời nói của Du Phương đạo nhân kia quả nhiên là tin được , đứa trẻ này quả là phúc tinh của Thu ca nhi ."

Đường lão phu nhân nhìn Nhậm Bạch Thu tựa vào trên người bà vú , khóe miệng mỉm cười nhìn Trầm Vân Nhu , cũng không khỏi cười ta , gật đầu nói :" Đứa bé này nhu thuận cực kỳ , cũng rất can đảm , những người này vây quanh nàng , nàng không có nửa điểm luống cuống , có lẽ thường ngày cũng có nô tỳ thành đàn vây quanh , mới luyện thành thói quen ."

Đường phu nhân nói :" Quần áo của đứa trẻ này thay ra , con cũng đã cẩn thận xem qua , cũng không phải là vật gia đình bình thường có thể mua được ."

Đường lão phu nhân gật đầu nói :" Đúng là nàng có lai lịch không đơn giản , sợ rằng đại nhân nhà nàng sẽ nhanh chóng tìm tới cửa , thế nên bây giờ mới phải nhanh chóng bái đường thành thân ."

Lúc này , Nhậm ngự sử đã bước nhanh vào , vốn thấy Nhậm Bạch Thu bệnh rất nặng , hắn mới xin nghỉ ở nhà , trong lòng ưu phiền không thôi , nghe thấy Đường lão phu nhân ôm về một đứa trẻ xung hỉ cho Nhậm Bạch Thu , miệng tuy nói hoang đường , nhưng cũng không đứng ra ngăn lại . Vừa mới đang ở trong thư phòng lật qua sách thuốc , đã nghe thấy một người hầu cận báo lại , nói hôm qua Thành vương gia không thấy Nhân Thọ tiểu quận chúa , người trong Thành vương phủ suốt đêm tìm kiếm , lật tung cả kình thành lên , trong ngoài xôn xao , Đường lão phu nhân lại trùng hợp đem về một đứa trẻ , liệu có thể là Nhân Thọ tiểu quận chúa hay không . Hắn vừa nghe thấy , sắc mặt không khỏi thay đổi , vội vàng chạy tới , đem những lời người hầu cận kia nói lại cho Đường lão phu nhân cùng Đường phu nhân .

Đường lão phu nhân ngeh vậy , cũng biến sắc , lập tức nói :" Nhanh , bảo hỉ nương nhanh chóng chuẩn bị , trước để Thu ca nhi cùng nàng bái đường rồi nói sau ."

" Mâu thân , này . . . . . " Nhậm ngự sử nói cản lại , lại bị Đường lão phu nhân ngắt lời nói : " Nói hươu nói vượn .Ngươi sợ đắc tội Thành vương phủ , hay là lo cho tính mạng của Thu ca nhi ? Huống hồ , Thu ca nhi từ nhỏ đã thông tuệ , ai không biết hắn là thần đông ? Có ai không nói hắn tương lai chỉ có công chúa , quận chúa mới xứng đôi ? Cho dù đứa trẻ kia thật sự là Nhân Thọ tiểu quận chúa , Thu ca nhi của chúng ta phối với nàng cũng là dư dả . Trước thành thân , bảo trụ tính mạng của Thu ca nhi , chuyện khác nói sau . Nói không chừng Thành vương phủ cũng sẽ không trách tội , còn có thể bởi vì ta cứu tiểu quận chúa một mạng mà càng thân thiết nhận thông gia ?"

Nhậm ngự sử ngẩn ra , sau đó kích động nói , " Mẫu thân nói rất đúng . Lúc đầu loáng thoàng nghe được , Bắc Trần triều muốn dạm hỏi với Nam Hán triều , chỉ có điều Nhân Thọ tiểu quận chúa còn nhỏ , mới đành từ bỏ . Nhưng Thành vương phủ nhất định không chịu để cho Nhân Thọ quận chúa đi hòa thân . Hiện giờ Thu ca nhi thành thân với Nhân Thọ quận chúa , đối với chúng ta là để phúc khí của Nhân Thọ quận chúa bảo vệ tính mạng của Thu ca nhi . Mà ở Thành vương phủ mà nói , có thể để Thu ca nhi trở thành con rể , né tránh được việc Bắc Trần triều cầu hôn . Đây là một đại hỉ sự , Thành vương phủ hẳn không làm khó chúng ta ."

Đường phu nhân nói :" Bất kể thế nào , ra tay trước thì chiếm được lợi thế rồi ." Nói xong phân phó hỉ nương : " Nhanh bố trí một chút , chuẩn bị bái đường ."

Rất nhanh , hỉ nương đã hô lên :" Giờ lành đã tới !"

Theo tiếng hô , hai vị bà vú ôm Nhậm Bạch Thu và Trầm vân Nhu tiến vào chính giữa phòng . Trầm Vân Nhu cân nhắc tình thế , Uhm , ban đầu vì tránh bị kịch phải hòa thân đánh chủ ý lên Chu Thừa An , còn sợ người trong cung không đáp ứng sinh trắc trở . Lúc này bái đường với con mèo bệnh này cũng là chủ ý không tệ . Gia đình này , quan tước không lớn cũng không nhỏ , huống hồ bọn họ chỉ có mình Nhậm Bạch Thu là nhi tử , một khi đã bái đường cho dù có tình huống gì , khẳng định sẽ cố gắng giữ mình làm con dâu , không để cho Bắc Trần quốc tới tranh . Quận chúa lão nương suy nghĩ cho mình cũng sẽ đứng về phía Nhậm gia , chuyện hòa thân tự nhiên tránh được . Đến như hôn sự với mèo bệnh , ha ha , bằng vào thế lực của quận chúa lão nương muốn bỏ muốn nhận còn không dễ dàng sao ?

Các vị phu nhân mắt thấy hai đứa trẻ bái đường , mặc dù cảm thấy như trò trẻ con, nhưng thấy Nhậm Bạch Thu sắc mặt tốt lên , không khỏi lặng lẽ thì thầm :" Đứa trẻ này quả thật là phúc tinh ! Thu ca nhi hôm qua vẫn còn hôn mê trên giường , hôm nay cư nhiên có thể nói chuyện ."

Ngay lúc hai đứa trẻ bái đường , người trong Thành vương phủ cũng hỏi thăm được lão thái thái Nhậm phủ tối qua ôm một đứa trẻ về phủ , một đại đội nhân mã hộ tống KHánh Trữ quận chúa hướng thẳng Nhậm phủ mà tới .

Lát sau , người trong kình thành đều nghe nói , Khánh Trữ quận chúa cùng Nhậm phủ kết thành 

thân gia , Trầm Vân Nhu một tuổi cùng Nhậm Bạch Thu mới bốn tuổi đã bái đường thành thận rồi . Sứ giả Bắc Trần quốc nghe được tin này ,liền truyền tin về, hoàng đế Bắc Trần quốc nghe được cũng ngạc nhiên , đành phải từ bỏ ý dạm hỏi .

Khánh Trức quận chúa thật muốn mượn Nhậm Bạch Thu né tránh chuyện hòa thân cho Trầm Vân Nhu , đem Trầm Vân Nhu hồi phủ , tiện thỉnh thái y đến Nhậm phủ điều trị cho Nhậm Bạch Thu , được thái y điều trị , Nhậm Bạch Thu nhanh chóng bình phục .

Sáu năm sau , Chiêu Nhân hoàng đế băng hà , truyền ngôi cho thái tử . Tân hoàng đăng vị , tác phong khác với tiên hoàng , không hề có ý muốn dùng hôn nhân để củng cố mình ước , cho rằng khiến dân giàu nước mạnh mới có thể khiến cho Bắc Trần quốc không dám bội ước . Lúc này , đám người Khánh Trữ quận chúa mới thở ra nhẹ nhõm .

Lúc Trầm Vân Nhu cập kê , Nhậm Bạch Thu liền trúng tam giáp , giành chức Thám Hoa , giục ngựa dạo phố , chính thức tới Thành vương phủ bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu .

Năm thức hai , Nhậm Bạch Thu cùng Trầm Vân Nhu bổ sung một hồi hôn lễ oanh động kình thành , hai người " Thành thân " mười mấy năm , rốt cược đã được động phòng . Được rồi tác giả lừa gạt .......

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro