16. Cha Nuôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: Dưỡng phụ

Tác giả: Thủy Thiên Thừa

Thể loại: Đam mỹ hiện đại, ngụy phụ tử, cường công cường thụ, đại thúc thụ, lính đánh thuê, dưỡng thành, nhân thú , HE

Trans: CCP, QT, GG...

Edit & beta: Lan Hoa Chi


Văn án

Mùa hè năm ấy, Thiện Minh bị thương khi đang chấp hành nhiệm vụ phải cùng đồng đội rút lui, bị lạc trong rừng rậm nguyên sinh đáng sợ nơi biên giới Myanmar – Trung Quốc.

Nhờ kinh nghiệm sinh tồn phong phú ở nơi hoang dã, hắn vẫn ôm niềm tin tuyệt đối vào việc có thể thoát khỏi nguy khốn.

Nhưng hắn cần đến thời gian gấp đôi so với mong muốn mới chật vật không chịu nổi mà trốn ra khỏi khu rừng ma quỷ này được.

Nguyên nhân là hắn ngoài ý muốn nhặt được một sinh vật tuyệt đối không nên xuất hiện ở chỗ này — một đứa trẻ — một bé trai người Trung Quốc.

Thiện Minh nhất thời mủi lòng, đem đứa nhỏ từ Quỷ môn quan trở về, cũng từ đó làm thay đổi vận mệnh hai người, thậm chí là vận mệnh của rất nhiều người khác.

Không có dấu vết nào có thể tìm ra máy bay bị nạn, quân đoàn lính đánh thuê gặp phải tầng tầng nguy cơ, sự nghi ngờ của các thành viên cùng với sự hy sinh.

Mối quan hệ mỏng manh như đi trên băng mỏng với Chính phủ, kế hoạch "Vũ khí quốc gia" làm người ta vừa nghe đã sợ mất mật, vận mệnh kì diệu mà bi thương của "Long huyết nhân".

Tưởng như là một nhiệm vụ bình thường, sau lưng là một âm mưu to lớn, tất cả dường như cùng với thân phận bí mật của đứa trẻ có dây mơ rễ má phức tạp với nhau.

Y xuất hiện, đem Thiện Minh cùng với đội quân lính đánh thuê của hắn từng bước đi vào vạn kiếp bất phục......

Khụ, văn án trên đây chỉ là lừa tình, chúng ta hãy xem một văn án vui vẻ hơn:

Bởi vì máy bay gặp nạn mà bị lạc trong rừng nguyên sinh sâu thẳm tại biên giới Myanmar, nhi đồng 5 tuổi bị một thành viên người Trung Quốc trong tổ chức lính đánh thuê quốc tế cưỡng chế nhặt về nuôi. Kể từ khi rơi vào tay cái gã lính đánh thuê vô tâm vô tình này, nhi đồng triệt để vĩnh biệt tuổi thơ nũng nịu sống trong nhung lụa của mình, bắt đầu trưởng thành trong thống khổ.

Khi các nhi đồng 5 tuổi khác còn đang bám dính trong lòng mẹ, y đã bị bắt học làm thế nào chỉ một phát súng đã làm đầu người ta nở hoa.

Khi những đứa trẻ 7 tuổi khác còn đang được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, y không thể không một mình đấu lại tên sát thủ biến thái luôn nhìn y thèm nhỏ dãi.

Khi những thiếu niên 10 tuổi khác còn đắm chìm trong tình cảm thuần khiết với bạn nữ ngồi cùng bàn, y đã đi theo lão cha nuôi vô đạo đức ra vào khắp các nhà chứa xa hoa trụy lạc ở Las Vegas.

Trường kỳ bị vây dưới dâm uy của lão cha nuôi, nhi đồng ngây thơ hồn nhiên, rốt cuộc biến thái ......

Vì thế đây là câu chuyện về một tiểu thiếu gia yếu đuối mảnh mai từ nhỏ đã chịu đủ ức hiếp và huấn luyện tàn khốc, cuối cùng trưởng thành, trở thành một gã lính đánh thuê phúc hắc quỷ súc cường đại lãnh huyết, cũng thành công áp đảo lão cha nuôi vô lương vẫn coi y như lương thực dự trữ và heo chó để sai bảo.


Trích truyện:

Trong vòng hơn một trăm mét bên ngoài, quân của Kẻ cầu nguyện và Chiến sĩ sương đỏ đã biến thành một mảnh địa ngục đầy xương cốt xám trắng. Vô số binh lính vuốt phốt-pho trắng trên người xuống, sau đó lây dính sang các chiến hữu khác, đội quân mấy trăm người loạn thành một đoàn, tiếng kêu rên vang đến tận trời.

Bọn họ bên này nghe thấy Thẩm Trường Trạch nhắc nhở, đều chạy vào công sự che chắn, ngoài Dino ra thì không ai bị dính.

Nhưng ngay lúc Thiện Minh và Houshar nâng Dino chạy trở về, lại một phát đạn mang theo phốt-pho trắng đòi mạng bay đến chỗ họ.

Lúc này, cho dù họ có muốn quan tâm đến Dino hay không thì bọn họ cũng đều chạy không thoát .

Không ai chạy trốn được đạn pháo, cũng không người nào có thể trong vòng vài giây mà chạy được hết mấy chục mét.

Trong mắt Thiện Minh và Houshar đều thấm đẫm tuyệt vọng.

Một luồng sáng màu vàng bắn lại chỗ họ, nắm lấy quần áo hai người bay nhanh về phía toà nhà.

Đạn phát nổ phía sau lưng, Thiện Minh chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết vang lên, trái tim hắn siết chặt, đau đến mức trước mắt hắn đỏ máu.

Thẩm Trường Trạch buông họ xuống, Thiện Minh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy trên cặp cánh mở ra để che giấu bọn họ của y đã bị phốt-pho trắng đốt thủng thành mấy cái lỗ. Răng nanh Thẩm Trường Trạch nghiến ra máu, càng không ngừng lấy tay đấm xuống đất, ý đồ giảm bớt đau đớn, nhưng cũng chỉ vô ích.

Thiện Minh rút dao găm ra vọt tới, giơ tay chém xuống, trước hết chém rơi một miếng thịt của y. Đường Đinh Chi nhanh chóng lấy thuốc ra cầm máu cho y, Thẩm Trường Trạch đau đến mặt cắt không còn chút máu, y gọi một tiếng "ba ơi", sau đó lập tức ôm lấy eo Thiện Minh.

Hốc mắt Thiện Minh đau xót, thiếu chút rơi nước mắt.

Chợt nghe thấy một tiếng súng vang, Bailey nuốt nước mắt bắn vào lồng ngực Dino. Dino bị phốt-pho trắng làm bỏng diện tích lớn, đã không thể cứu được nữa, để hắn được giải thoát khỏi thống khổ là sự nhân từ cuối cùng cho hắn.

Jobert bi thương rống lên một tiếng đâm xuyên qua trái tim mỗi người. Nhìn những đồng đội bị thương xung quanh, sợ hãi, bi thương và phẫn nộ đẩy cảm xúc của mọi người lên tới cực hạn.

Đường Đinh Chi và Houshar cắn răng khoét hết những chỗ bị phốt-pho trắng đốt cháy trên cánh của Thẩm Trường Trạch xuống. Cánh Thẩm Trường Trạch bị đục năm cái lỗ lớn, máu tươi chảy dầm dề, Houshar và Đường Đinh Chi cẩn thận rồi lại cẩn thận nhưng vẫn bị máu y làm bỏng da, nhưng so với sự thống khổ của Thẩm Trường Trạch thì vẫn bé nhỏ không đáng kể.

Thiện Minh đau lòng đến sắp không thở nổi. Khi cả người Thẩm Trường Trạch run rẩy thừa nhận sự thống khổ vì bị cắt thịt, hắn liền ôm chặt Thẩm Trường Trạch, cầu nguyện có thể giảm bớt nửa phần thống khổ của y, chẳng sợ hắn cũng sẽ dính phải.

Cách đó không xa là thi thể vô cùng thê thảm của Dino, một lần nữa nhắc nhở hắn, nếu người nằm đó là Thẩm Trường Trạch, cả đời này hắn đều không thể tha thứ cho mình.

Một trận khổ hình chấm dứt, toàn thân Thẩm Trường Trạch đã mất hết sức lực, mồ hôi trên người thấm ướt hết quần áo. Y ủ rũ bị Thiện Minh ôm vào trong ngực, cái đuôi gắt gao quấn quanh eo Thiện Minh, hai má càng không ngừng cọ vào cổ Thiện Minh, phảng phất như vậy có thể giảm bớt đau đớn.

Thiện Minh run giọng nói, "Nhịn một chút, nhịn thêm một chút, nếu đau thì cắn ta đi."

Thẩm Trường Trạch dường như đã có chút không tỉnh táo, thì thào, "Sao con nỡ chứ......"

Trong lòng Thiện Minh giật mình, nếu nói trên thế giới có cái gì có thể lay động tâm hắn, làm hắn cảm động, làm hắn mê mang, làm hắn cả đời khó quên, đó chỉ có thể là tình cảm của Thẩm Trường Trạch với hắn.

Mười bốn năm trước, rốt cuộc hắn có tâm tình gì khi thu nhận Thẩm Trường Trạch, chính hắn cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ là thú vị, có lẽ là mới mẻ, có lẽ chỉ là hiếu kì muốn biết tâm tình của Lâm Cường khi nuôi lớn hắn, tóm lại, cũng không phải bởi vì hắn thích đứa nhỏ này.

Nhưng mười bốn năm qua, sự nỗ lực của Thẩm Trường Trạch với hắn trở nên sâu đậm như tình cha con thật sự, mà hắn cũng coi Thẩm Trường Trạch như người thân chân chính của mình. Hắn là một kẻ bị gia đình và người thân vứt bỏ, có thể tìm thấy ở Du Chuẩn tình anh em và đồng đội là hắn đã cảm thấy rất khó khăn. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến, quyết định không hề được suy nghĩ của mười bốn năm trước lại cho hắn một đứa con thật sự, một người thân thật sự.

Thiện Minh ôm chặt lấy y, trong lòng bị cảm động và ấm áp lấp đầy, hắn có được quá nhiều những thứ mà một kẻ lưu vong không nên có, hắn đã cảm thấy rất đầy đủ.

Thẩm Trường Trạch bất tri bất giác hôn mê bất tỉnh trong lòng hắn, chỉ là y không hề buông tay, cũng không buông đuôi, tựa như đang biểu thị công khai chủ quyền của mình, quấn chặt eo Thiện Minh, cho dù là trong lúc ngủ mơ cũng không thả lỏng.

Bên ngoài âm thanh lửa đạn không ngừng, nhóm lính đánh thuê phẫn nộ mãnh liệt đánh trả lại quân của Đường Tịnh Chi, dùng máu tươi của kẻ địch để tế linh hồn chiến hữu đã mất đi của họ.

Trong toà kiến trúc bị tàn phá không chịu nổi, mọi người đều phân công nhiệm vụ, chống đỡ kẻ địch tấn công, bảo vệ chiến hữu bên cạnh.

Đường Đinh Chi xử lý vết thương cho Thẩm Trường Trạch xong thì kiệt sức ngã ngồi trên mặt đất.

Thiện Minh hỏi: "Nó đã hôn mê rồi, vì sao không biến trở lại thành người?"

Đường Đinh Chi nhẹ giọng nói: "Bởi vì y đang tự lành, phải ở trạng thái long huyết nhân thì miệng vết thương mới khép lại với tốc độ nhanh nhất."

"Vậy phải mất bao lâu mới tốt?"

"Miệng vết thương quá lớn, không may là lại ở trên cánh chứ không ở trên thân thể, hoàn toàn khép lại phải mất ít nhất hai giờ."

Đường Đinh Chi nói xong theo thói quen đưa tay lên lau mồ hôi, đang bắn tỉa Al liếc thấy động tác của y liền vội cầm lấy tay y. Hắn mở tay Đường Đinh Chi ra, lòng bàn tay đã bị máu Thẩm Trường Trạch thiêu đến máu thịt hỗn độn.

Al mắng một tiếng, bảo Cosky lên thay vị trí của hắn, theo thói quen định lấy cồn sát trùng cho Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi kêu một tiếng, "Không được, trên tay tôi là axit đó!" Nếu đổ lên không phải trực tiếp bốc cháy sao.

Al tát cho mình một phát, "Mẹ nó, hồ đồ!" Hắn kéo băng gạc ra, lau máu trên tay Đường Đinh Chi đi. Mặc dù Đường Đinh Chi đã rất cẩn thận, không chạm đến quá nhiều long huyết, nhưng tính axit trong máu Thẩm Trường Trạch rất cao, Al vừa sát một cái liền lột xuống một tầng da, bàn tay đổ máu không ngừng.

Đường Đinh Chi đau đến run lên, tay Al cũng run rẩy, nhưng vẫn hung ác quyết tâm lau máu đi. Sau khi xác định trên tay Đường Đinh Chi chỉ còn có máu của y, Al đổ thuốc cầm máu lên cho y, sau đó bao lấy toàn bộ cánh tay phải bị trọng thương của Đường Đinh Chi lại, tay trái thì chỉ băng bó lòng bàn tay.

Đường Đinh Chi nhìn hai tay mình, lẩm bẩm: "Tôi là bác sĩ ngoại khoa mà."

Al đẩy y ra sau mình, trầm giọng nói: "Không được lộn xộn nữa."

Thiết bị thông tin bị quấy nhiễu, đạn dược và thuốc men đều nhanh chóng giảm bớt, bọn họ không biết vận mệnh của đồng đội ở các toà kiến trúc khác như thế nào. Mỗi người họ đều bị thương, tình hình đã vô cùng không xong, nhưng bọn họ vẫn như cũ không thể đột phá được ra khỏi tình cảnh địa ngục do kẻ địch dùng súng bắn đạn phốt-pho trắng gây ra.

Đường ra duy nhất còn lại chính là từ chỗ long huyết nhân ra ngoài, phải xử lý những long huyết nhân đang bắn đạn phốt-pho trắng, nếu không sớm hay muộn họ cũng sẽ bị kẻ địch bòn rút sức lực đến chết ở chỗ này.

Trong lòng mọi người đều có một ý niệm để chống đỡ giúp bọn họ sống sót, chính là giết chết Đường Tịnh Chi.

----------------------------------

Hai người đi ra khỏi biệt thự, lính gác cửa tiến hành soát người họ, tìm thấy trên người Thiện Minh một chiếc nhẫn phỉ thúy, tìm ra trong túi Thẩm Trường Trạch một tờ giấy ăn nhăn nhúm y tiện tay nhét vào.

Người lính gác soát người xong nhét trả lại đồ vật cho họ, hành quân lễ với Thẩm Trường Trạch, "Thiếu tá, ngài có thể đi."

Thẩm Trường Trạch trả lại hắn một quân lễ, mang theo Thiện Minh lái xe rời đi.

Xe vừa lái đi không xa, Thẩm Trường Trạch nhanh chóng lấy tờ giấy ăn kia ra, "Ba, nhìn xem."

Thiện Minh mở tờ giấy ra, dùng bật lửa soi thật cẩn thận, xuyên qua ánh lửa, trên tờ giấy ăn mỏng manh hiện ra một hàng chữ, là số thứ tự và mật mã của một cái két ở một cửa hàng nào đó của Bắc Kinh.

Hai người liếc nhìn nhau, đều đoán ở đó có chiếc sừng hải long mà đến giờ Triệu Thanh Linh vẫn không chịu giao ra.

Vào ban đêm họ lái xe trở về nội thành, cửa hàng kia cách cổng chợ đèn hoa rất gần, họ tìm một khách sạn ở gần đó để ngủ đêm.

Bởi vì đều ôm tâm sự, sau khi hai người vào nhà đều không nói gì nhiều.

Buổi tối khi đi ngủ, cái đuôi của Thẩm Trường Trạch như thường lệ quấn quít lấy chân Thiện Minh, Thiện Minh đã có thói quen, gần như không cảm giác được thứ kia tồn tại.

Hắn lăn qua lộn lại ngủ không được, rốt cuộc không nhịn được hỏi, "Nếu thật sự là sừng hải long, mi định xử lý như thế nào?"

Thẩm Trường Trạch trầm mặc một lúc lâu, đáp: "Con càng muốn biết dụng ý của mẹ khi đưa sừng hải long cho con hơn."

"Có lẽ cô ấy không biết nên xử lý như thế nào?" Thiện Minh nghĩ nghĩ, "Nhưng ta nhớ rõ lần trước cô ấy nói muốn tiêu huỷ sừng hải long này."

Thẩm Trường Trạch trầm ngâm nói: "Cũng có thể mẹ không có cơ hội tiêu hủy, muốn để con xử lý."

"Mi...... Mi lấy được nó, mi sẽ tiêu hủy sao?"

Thẩm Trường Trạch lại trầm mặc .

"Mi định xử lý như thế nào?"

"Ba, con chưa nghĩ ra." Cho dù y cũng biết đó không phải thứ tốt, y hẳn là vâng theo ý nguyện của Triệu Thanh Linh mà tiêu hủy sừng hải long, nhưng mà, đối với long huyết nhân mà nói, đó là một thứ thuốc kích thích rất mạnh, chỉ cần sử dụng nó là có thể đạt được sức mạnh cực lớn, trở nên càng cường đại, là thứ mà mỗi người đàn ông đều luôn theo đuổi, Thẩm Trường Trạch do dự .

Thiện Minh xoay người lại đối diện với y, trong bóng đêm hắn nhìn thẳng vào cặp mắt sáng rực kia. Thẩm Trường Trạch cũng nhìn hắn, bàn tay ấm áp vuốt ve eo hắn, "Ba nói xem?"

"Tiêu hủy đi." Thiện Minh nói một cách rõ ràng, "Mi còn nhớ ngày đó chúng ta nhìn thấy thứ gì ở biệt thự của Hanson không? Long huyết nhân như vậy, đời này ta cũng không muốn nhìn thấy nữa."

Thẩm Trường Trạch yên lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói, "Ba, ba hôn con một cái đi."

Thiện Minh giật mình, vươn người tới hôn môi y.

Thẩm Trường Trạch cười nói: "Con nghe lời ba."

Sáng sớm hôm sau, bọn họ đi vào cửa hàng, tìm được cái két chứa đồ kia, dùng mật mã mở ra, bên trong là một cái túi nhìn qua rất bình thường, Thẩm Trường Trạch cầm lấy nó, bàn tay có chút run rẩy.

Hai người nhanh chóng quay về xe, Thẩm Trường Trạch cẩn thận mở cái túi ra, lấy từ bên trong ra một đồ vật, hình dạng giống nhung hươu, rắn chắc mềm dẻo, toàn thân hơi toả ra ánh sáng vàng nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Trạch nhìn thấy sừng hải long chân chính, y không nhịn được đặt sừng hải long dán tại ngực, máu toàn thân y nháy mắt dường như sôi trào. Trong đầu y có một loại cảm giác kỳ dị, thật giống như y có thể cảm giác được sức mạnh của cái sừng này, độ ấm của nó, hương vị của nó, thậm chí là sinh mệnh của nó, Thẩm Trường Trạch đều có thể cảm giác được rõ ràng.

Y biết, y và cái sừng này có DNA tương tự, bọn họ có liên hệ phi vật chất nào đó, thực huyền diệu, mà cũng thực chân thật.

Khi y mở mắt ra, phát hiện Thiện Minh đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn y.

Thẩm Trường Trạch có chút thất thần nói, "Ba, con cảm thấy nó là một bộ phận của thân thể con......"

-------------------------

Ngày tiếp theo tỉnh lại, hắn mắng to Thẩm Trường Trạch một trận, lại lần nữa đặt vé máy bay, buổi chiều Thẩm Trường Trạch tự mình đưa hắn đến sân bay.

Trên đường Thẩm Trường Trạch dặn này dặn kia, làm Thiện Minh nghe đến phiền.

Đến trước cửa kiểm tra an ninh, Thẩm Trường Trạch đưa hành lý cho hắn, lưu luyến không rời nói, "Ba à, hai tháng đó, nhất định phải đúng giờ nha."

"Ai nha, biết rồi, sao mi dông dài thế hả." Thiện Minh xoa xoa eo, vẫn còn đau đó.

Thẩm Trường Trạch sờ sờ hai má Thiện Minh, "Ba, nhất định phải cẩn thận."

"Yên tâm đi. Đúng rồi......" Thiện Minh tìm trong túi hành lý lấy ra một tờ rơi, "Cái nhà này nhìn có vẻ được, đủ lớn, ở ngoại thành, rất vắng lặng, xung quanh không nhiều gia đình, mi có rảnh thì đi xem đi."

Thẩm Trường Trạch nhìn tờ rơi quảng cáo nhà kia, có chút vui sướng hỏi: "Ba, ba muốn mua nhà sao?"

"Đúng vậy, mua chỗ nào hoang vu chút, như vậy bình thường mi ở nhà muốn biến thành long huyết nhân cũng không sợ bị hàng xóm phát hiện."

"Ba!" Thẩm Trường Trạch dùng sức ôm hắn một cái, trong mắt tràn đầy ý cười.

Thiện Minh mỉm cười nhìn y, "Không phải mi nói biến thành bộ dạng quái vật thì cảm thấy thoải mái hơn sao, ở nhà mi thả lỏng một chút cũng tốt. Đi xem nhà đi, không thích hợp thì lại tìm chỗ khác, chọn nơi ít người ấy, dù sao chúng ta cũng không sợ có trộm."

"Được, con sẽ chọn cẩn thận, chờ ba trở về chúng ta sẽ cùng nhau trang hoàng."

"Ai rảnh mà trang hoàng chứ, mi cảm thấy thích hợp là được, ta ở đâu cũng xong hết."

Thẩm Trường Trạch cười nhẹ nói: "Con muốn đặt làm một chiếc giường thật là rộng."

Thiện Minh châm chọc nói: "Cũng không sai, miễn cho ta đi WC lại giẫm phải cánh mi." Hắn nhìn đồng hồ, "Được rồi, ta đi đây, nhớ gọi điện thoại." Nói xong hắn kéo hành lý đi về phía cửa kiểm tra an ninh.

Thẩm Trường Trạch ở sau lưng nhìn hắn nửa giây, đột nhiên không nhịn được đuổi theo, kéo thân thể hắn lại, nắm lấy eo hắn, không coi ai ra gì mà hôn môi hắn.

Quần chúng vây xem đều lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, nghĩ rằng Thủ đô thật là cởi mở, hai người đàn ông lại dám công nhiên hôn tạm biệt nhau ở sân bay.

Thiện Minh ôm cổ y, hai người hôn hơn mười giây mới tách ra.

Thẩm Trường Trạch ôn nhu cười, "Ba, về sớm nhé."

Thiện Minh cũng tươi cười, "Được, chờ ta về nhà."

Thẩm Trường Trạch nhìn bóng dáng Thiện Minh biến mất ở cửa an ninh, không biết làm sao trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng hình mơ hồ. Đó là một bóng dáng rất giống Thiện Minh, chẳng qua là một thân quần áo nguỵ trang cũ nát không chịu nổi, trên người dính đầy máu và bùn đất, đi đường có chút tập tễnh, trên đầu, trên cánh tay đều quấn đầy băng gạc. Đột nhiên, bóng dáng kia quay đầu lại, đó là gương mặt Thiện Minh của thời niên thiếu, sắc mặt hắn không tốt thúc giục, "Còn đi chậm như vậy nữa là ta ném mi nuôi sâu bọ đó."

Đôi mắt Thẩm Trường Trạch có chút ướt át, tình cảnh y gặp Thiện Minh lần đầu vào mười lăm năm trước, y vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy. Mười lăm năm, tình cảm của y đối với Thiện Minh càng ngày càng tăng, tràn đầy chiếm cứ mỗi góc nhỏ trong sinh mệnh của y.

Ba, cám ơn ba đã dẫn con rời đi, cám ơn tất cả những gì ba đã cho con.

Thẩm Trường Trạch đứng tại chỗ, nhìn người đến người đi trong sân bay, tuy rằng trong lòng tràn ngập không nỡ, nhưng y biết, chỉ một thời gian nữa, y sẽ lại lần nữa đứng đây đón ba của y, người yêu nhất của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#list