Trùng sinh chi Thiên hạ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bách Dạ (百夜)

Biên tập và Chỉnh sửa: Tuyết Lạc Hạ (Jade)

Nguồn:

Thể loại: Xuyên không, Trùng sinh, Cung đình hầu tước, Thiên kiêu chi tử, Phụ tử văn, Niên thượng...

Tình trạng truyện: Hoàn – 176 chương

Tiến độ: 1 chương/ngày

(Mang tính phi thương mại. Chưa được đồng ý của tác giả. Không đảm bảo đúng nguyên tác 100%, cuối cùng là yêu cầu biết tôn trọng tác giả và người edit.)

Văn án

Thế thứ nhất hắn rõ ràng là trưởng tử lại bị phụ thân từ bỏ, chẳng những mất đi quyền thừa kế, còn bị đưa khỏi hoàng thất trở thành dân thường, đệ đệ song sinh lại trở thành Thái tử nhận được hàng vạn hàng nghìn sủng ái.

Thế thứ hai trở thành độc tôn trong gia tộc giàu có nhất, nhận được các loại quan tâm yêu thích từ trưởng bối, cho dù tại trung học thì nhớ được trí nhớ của kiếp trước, nhưng cuộc sống hạnh phúc phong phú cũng có thể làm cho hắn đối với việc nhớ lại này cười mà cho qua.

Ai ngờ được một hồi ngoài ý muốn trước khi tốt nghiệp, cư nhiên làm cho hắn trọng sinh đến thế thứ nhất vào ngày bị vứt bỏ kia, Dương Trừng không nói gì nghẹn ngào, thật chỉ muốn khóc lớn một hồi, có thể trả hàng không, thân?!

Một đời này hắn không tranh thiên hạ, chỉ cầu bình an, nhưng muốn hoàn thành nguyện vọng này vì cái lông gì lại khó như vậy chứ?!

|Một trận khóc lóc kinh thiên của trẻ sơ sinh quấy nhiễu Dương Trừng từ trong mộng đẹp tỉnh lại!

Ầm ĩ chết mất, hắn ở trong lòng nói thầm, lại dùng lực nhắm chặt hai mắt, thật sự không muốn thua ở trong tay tiếng ồn này! Không đợi hắn chống lại tiếng ồn lần nữa đi vào giấc ngủ, đã nghe được một âm thanh hơi có vẻ lanh lảnh vang lên.

"Hoàng thượng, ngày mai chính là đầy tháng của các Hoàng tử..."

"Đã biết, trẫm hôm nay sẽ làm quyết định!"

Dương Trừng sau khi nghe được Hoàng đế kia nói xong, trong phòng trừ bỏ tiếng trẻ sơ sinh khóc nỉ non, thì chỉ có tiếng vải vóc ma sát loạt xoạt, tựa hồ đang có người đang lo lắng mà đi qua đi lại.

Lão mẹ đây là đang xem truyền hình nhiều tập rẻ tiền gì vậy, thời gian dài như thế rồi mà không có lời thoại với tình tiết, khán giả nào có hứng thú chờ đợi a! Dương Trừng yên lặng phun tào nói, chẳng lẽ là người diễn Hoàng đế kia đẹp trai đến kinh thiên động địa, chỉ cần hắn lên sân khấu là có thể cam đoan gặt hái tỉ suất xem sao?

"Hôm qua thái y nói thế nào?" Vào thời điểm hắn đang oán thầm, Hoàng đế kia đột nhiên lại mở miệng.

"Bẩm Hoàng thượng, Ngô Viện Phán nói Nhị hoàng tử thân thể phi thường tốt, thỉnh Hoàng thượng yên tâm."

"Vậy Đại hoàng tử sao?"

Dương Trừng nghe được một tiếng nuốt nước miếng có chút rõ rệt, tiếp theo phịch phịch một tiếng có âm thanh người quỳ xuống đất.

Chỉ nghe âm thanh lanh lảnh kia mang theo vài phần khiếp ý nói, "Ngô Viện Phán nói Đại hoàng tử chứng khí hư thể yếu là tật bệnh trong bào thai, chỉ có thể chậm rãi điều dưỡng. Nhưng mà, nhưng mà Đại hoàng tử tháng này đã phát sốt hai lần, nếu lại cảm lạnh chỉ sợ...Chỉ sợ không bảo đảm."

"Đứng lên đi!"

Người diễn Hoàng đế kia nói xong những lời này, thì lại làm cho gian phòng lâm vào trầm mặc, phụ họa tiếng kêu khóc của trẻ sơ sinh bị bỏ mặc sau đó càng ngày càng vang dội, có vẻ càng phát ra quỷ dị.

Dương Trừng đang ở trong lòng nói thầm kịch truyền hình này thật không đủ phấn khích, lão mẹ làm sao xem tiếp nữa, thì nghe Hoàng đế kia tựa hồ phất xuống ống tay áo, trầm giọng nói, "Tuyên Ninh Kính Hiền."

"Dạ!"

Cảm giác được có người nhẹ nhàng lui ra ngoài, Dương Trừng trong lòng lại nổi lên sóng lớn kinh thiên, nhịn không được mở mắt.

Ninh Kính Hiền tên này với hắn mà nói thật sự là như sấm bên tai, Dương Trừng một bên hướng thần phật khắp trời cầu nguyện chuyện này chỉ là trùng hợp, một bên bắt đầu quan sát xung quanh.

Sau khi mở to mắt Dương Trừng mới phát hiện không thích hợp, thân thể của mình hình như giống như bị giam cầm, cả người mềm nhũn không thể động đậy, hắn nỗ lực nâng lên tay phải lại nhìn thấy một nắm bàn tay nhỏ bé trắng múp míp giống như bánh bao đang rụt trong ống tay áo.

Không! Đây không phải là cơ thể của mình, mình làm sao lại biến thành một đứa bé sơ sinh!

Đang lúc trong lòng hắn kinh hoảng không thôi, trong phòng vang lên tiếng bước chân cộp cộp, tiếp theo một người bước tiến vào.

"Vi thần khấu kiến Hoàng thượng!"

"Dậy đi!"

Quân thần đối lễ xong, tiếng trẻ sơ sinh khóc nháo càng ngày càng vang dội, hơn nữa âm thanh rõ ràng ngay ở bên cạnh mình, Dương Trừng bị âm thanh giống như ma âm này lọt vào tai tra tấn đến mơ hồ, ngay cả tinh thần cũng không có biện pháp tập trung, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn xà ngang khắc rồng trên đỉnh đầu ngẩn người.

Một mạt sáng màu vàng đột nhiên ánh vào mi mắt hắn, một thiếu niên hơn mười tuổi xoay người ôm lấy đứa bé sơ sinh đang khóc nháo bên cạnh hắn kia, nhẹ giọng dỗ.

Cho dù chỉ là hơi kinh động thoáng nhìn Dương Trừng cũng nhận ra thân phận của người nọ, dù sao cũng là oan gia cũ đấu vài thập niên, khuôn mặt kia cho dù có hóa thành tro bụi hắn cũng nhận ra được, trong lòng hắn có một loại tuyệt vọng loáng thoáng, hình như mình trọng sinh, hơn nữa chính là trọng sinh tại ngày mà vận mệnh của mình biến đổi.

Một biểu tình buồn rầu cùng phẫn hận xuất hiện trên mặt của một đứa bé sơ sinh thật sự là kỳ quái, may mắn người trong phòng cũng không chú ý tới hắn, đợi cho sau khi tiếng khóc của đứa bé sơ sinh nhỏ một chút, Hoàng đế kia liền mở miệng nói, "Lý Đức Minh, đem Nhị hoàng tử đưa đến chỗ nhũ mẫu của hắn."

Nghe một câu như thế, Dương Trừng đã biết Hoàng đế chết tiệt kia cùng đời trước giống nhau hạ quyết tâm vứt bỏ mình, hắn không nhịn được trong lòng rất hận, đều nói trọng sinh có thể làm cho nhân sinh của bản thân lại một lần, nhưng vì cái gì sớm không sớm muộn không muộn cố tình là thời điểm này!

Một đời kia hắn sau khi tìm ra được thân thế của mình mới biết được, mình cùng Thái tử đương triều là song bào thai, hơn nữa mình mới là Trưởng tử chân chính, lại bởi vì từ nhỏ thể yếu còn mang theo tật bệnh từ trong bụng mẹ, lúc đó mới bị Hoàng đế tước đoạt quyền thừa kế, ôm ra hoàng cung, lang bạc kỳ hồ ăn không ít đau khổ.

Nếu sớm một chút trọng sinh dựa vào tu luyện tâm quyết trước đây tự mình đạt được, thời gian một tháng chỉ sợ đã có thể chữa trị được cơ thể rách nát suy yếu này, có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh!

Hiển nhiên oán niệm của hắn không ai có thể nghe thấy được, tiểu Hoàng đế đã mở miệng nói, "Dịch Thành, trẫm đã nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này thì chỉ có thể giao cho ngươi."

Dương Trừng biết Dịch Thành chính là tự của Ninh Kính Hiền, nếu người cha hời của mình này đã đưa quyết định, mình một đứa bé sơ sinh chưa đầy tháng hiện tại miệng không thể nói tay không thể động cũng chỉ có thể nhận mệnh! Bất quá chuyện một đời kia chỉ có thể nghe nói, hiện tại lại có thể tận mắt chứng kiến thật sự là có loại cảm giác kỳ quái!

Ngay lúc trong lòng hắn nói thầm, tiểu Hoàng đế đột nhiên xoay người một tay đem hắn bế lên, "Ngươi đem Đại hoàng tử mang ra hoàng cung, ra ngoài trực tiếp tìm một cô nhi viện bỏ lại đi..."

Tiểu Hoàng đế là xuyên qua hai nách Dương Trừng đem hắn ôm vào trên người, vừa lúc để cho Dương Trừng đối diện Ninh Kính Hiền. Hoàng đế vừa dứt lời, chỉ thấy hắn đột nhiên quỳ xuống đất hung hăng dập đầu lạy ba cái, nức nở nói, "Hoàng thượng, việc này trăm triệu không thể được! Đại hoàng tử là Trưởng tử của ngài, lại là Hoàng hậu liều mạng sinh hạ ra, cho dù bọn hắn thân là song sinh không thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế, ngài chỉ cần hủy bỏ quyền thừa kế của hai vị Hoàng tử là được, cần gì phải đem Đại hoàng tử trục xuất hoàng cung. Dân chúng dân gian cuộc sống khổ cực, Đại hoàng tử thân thể lại yếu, trời đông giá rét như thế đem hắn đưa ra cung, là muốn mệnh điện hạ đó!"

"Trẫm lại thế nào không biết!" Hoàng đế lạnh lùng nói, "Hừ, phàm là có biện pháp khác trẫm làm sao sẽ đưa ra hạ sách này! Thế cục trong triều ngươi cũng không phải không biết."

Văn Chân ngươi tên hỗn đản vương bát đản trứng thối này, rõ ràng có những biện pháp khác, chính ngươi ngại phiền toái mà thôi! Dương Trừng ở trong lòng oán thầm, tiếp theo cảm giác Hoàng đế thay đổi tư thế ôm mình, một tay nâng mông nhỏ của mình, một tay kê ở sau lưng, tư thế này chẳng những thoải mái, mà còn vừa vặn có thể thấy rõ hai người một đứng một quỳ trong phòng, phi thường thích hợp xem cuộc vui.

"Hoàng thượng, thỉnh ngài nghĩ lại đi!" Ninh Kính Hiền tựa hồ cũng biết Hoàng đế tâm ý đã quyết, nhưng vẫn không buông tha mà vừa dập đầu vừa khuyên nhủ nói, "Đại hoàng tử dù sao cũng là huyết mạch của ngài, chỉ cần đợi một chút không hẳn là không có chuyển cơ..."

"Chuyển cơ! Ngươi nói chuyển cơ phải đợi tới khi nào, trẫm có thể đợi, thiên hạ này triều đình này có thể đợi sao!?" Văn Chân cả giận nói, "Lão hóa Phu Mông Trác Minh kia hiện giờ đối với trẫm rõ là dồn ép, hắn đã có thể nắm trong tay hơn phân nửa triều cương. Hiện tại bên ngoài đều nói thiên hạ đốc phủ chỉ biết Trác Minh không biết Quân, nếu lại không có cách nào giành được ủng hộ của lão hóa Tả Sư Hoành kia, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế này của trẫm cũng ngồi không xong, thiên hạ này thì lại phải rối loạn! Trẫm hiện tại cần một Thái tử, một người thừa kế có huyết mạch của Tả Sư gia!"

Văn Chân sau khi trực tiếp phủ đầu mắng xong, bên trong gian phòng lại lâm vào yên tĩnh. Lúc này hắn thật sự là lửa giận đầy mình, rồi lại không biết nên làm sao phát tiết. Hắn ôm đứa bé sơ sinh im lặng trong lòng mà đi tới đi lui, rồi lại không dám cúi đầu nhìn con mình một cái.

Đều nói con đầu đối với phụ mẫu mà nói luôn đặc biệt, mình đối với song sinh tử lại đều là đích tử, còn là Hoàng hậu liều mạng khó sanh sinh hạ ra, đổi làm thời gian khác, cho dù song sinh tử không thể thừa kế ngôi vị Hoàng đế, mình cũng khẳng định sẽ hảo hảo yêu thương bọn chúng, cố tình hiện tại lại đúng là thời điểm thời cuộc nguy hiểm nhất, hắn hiện tại thật sự không có quá nhiều tâm tư nhi nữ tình trường, hy sinh một Trưởng tử tùy thời có thể chết non, đổi lấy chính trị tư bản thật lớn, là biện pháp tốt nhất sau khi trái lo phải nghĩ có thể tìm được!

Lúc này Văn Chân tuy rằng đã đăng cơ năm sáu năm, nhưng dù sao cũng chỉ là cậu bé mười lăm tuổi, cho dù ông cụ non, nhưng cũng không phải bộ dáng Dương Trừng trước kia nhìn thấy một bộ cáo già thâm tàng bất lộ, nhìn hắn trên khuôn mặt tuấn mỹ trẻ tuổi lộ ra rối rắm cùng vẻ mặt mê mang không khỏi cảm thấy có chút mới lạ.

Trước kia chỉ là nghe người ta nói qua mà thôi, nói là Tuyên đế tại thời niên thiếu thiên phú đã từng gian khó thế nào, chẳng những triều chính do đại thần phụ chính nắm trong tay, lại có quyền thần lạm quyền, Văn Chân Hoàng đế này còn thiếu chút nữa bị quyền thần Phu Mông Trác Minh phế bỏ, đổi lập Hoàng tử khác Tiên hoàng lưu lại.

Nếu không phải hắn cơ linh, cưới tôn nữ của một trong tứ đại đại thần phụ chính Tả Sư Hoành làm Hoàng hậu, lại lập con của bọn họ làm Thái tử, cuối cùng lấy được ủng hộ toàn diện của Tả Sư gia, chỉ sợ vua bù nhìn này đã sớm trộn lẫn không nổi nữa!

Bây giờ có thể thấy tận mắt chứng kiến đoạn lịch sử này, Dương Trừng phát hiện Văn Chân tiểu Hoàng đế này quả nhiên ngôi vị Hoàng đế không xong, giống như ngồi ở trên núi đao biển lửa, không nhịn được có chút cao hứng. Nhìn thấy kẻ thù cũ xui xẻo, hắn thế nhưng nhịn không được nở nụ cười.

Tiếng cười khanh khách của trẻ sơ sinh ở trong phòng tĩnh lặng quanh quẩn, có vẻ phá lệ rõ ràng, Văn Chân nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua nhi tử đang cười đến ngây ngô, trong lòng đau xót.

Trưởng tử này tuy rằng đường nét còn chưa nẩy nở, nhưng cũng có thể nhìn ra được sinh trưởng vô cùng tốt. Hắn lớn lên giống mẫu thân hơn một chút, đôi mắt đen láy kia, làn da phấn nộn cùng cái miệng nhỏ đô đô vô cùng đáng yêu, còn lộ ra một bộ khuôn mặt tươi cười ngây ngô không biết đau khổ nhân gian, tựa hồ căn bản không biết mình sắp mất đi thân phận tôn quý nhất trên đời.

"Dịch Thành, hoàng nhi chính là kính nhờ ngươi, hảo hảo chiếu cố hắn!" Văn Chân vươn tay sờ sờ mặt Dương Trừng, nhìn thấy có một giọt nước nhỏ trên mặt hắn mới biết được mình cư nhiên rơi lệ. Hắn có chút nức nở nói, "Đưa cho cô nhi viện nhiều bạc một chút, nếu...nếu có thể tốt nhất có thể tìm cho hắn một nhà khá giả!"

Lão hỗn đản kia cư nhiên khóc!

Hắn cư nhiên cũng sẽ vì mình khóc!

Thẳng đến Dương Trừng bị nhét vào trong lòng ngực Ninh Kính Hiền, hắn vẫn đắm chìm ở trong một màn vừa mới nhìn thấy kia, Văn Chân kia nước mắt cùng áy náy trên mặt còn hơi có vẻ non nớt làm cho hắn giống như bị sét đánh một nửa, quả thật không thể tin được.

Đời kia sau khi biết thân thế của mình, Dương Trừng quả thật là giận không thể tả, dựa vào cái gì mình thân là Trưởng tử lại bởi vì cơ thể bị yếu mà trở thành kẻ bị vứt bỏ!

Làm một cô nhi hắn ở dân gian chịu nhiều đau khổ, vì ăn một bữa cơm no, hắn chỉ có thể nơi nơi ăn xin mà sống, nếu không phải gặp phải một tên ăn mày nghèo túng tốt bụng truyền hắn một chút nội công tâm pháp chỉ sợ đã sớm chết!

Sau khi lão ăn mày chết vì để cho cuộc sống của mình được tốt hơn một chút, hắn đã dấn thân vào lục doanh, tiếp theo thì đi Tây Bắc vùng đất lạnh khủng khiếp kia đánh giặc. Một cô nhi không có bối cảnh gì, mặc dù ở trong chiến đấu xuất sinh nhập tử không biết lập bao nhiêu công lao, cũng bị người đè nặng không có biện pháp vươn lên, đợi cho thời điểm hắn lấy quân công hơn người trở thành Đại Tướng quân đại quan nhất phẩm, quan lạy nhiều quan tâm, mới biết được Thái tử phong cảnh vô hạn hưởng hết vinh hoa phú quý cư nhiên chính là đệ đệ song thai của mình, một khắc kia trong lòng hắn lửa giận quả thật không thể đè nén.

Vì khôi phục thân phận tôn quý của mình, nửa đời sau hắn đều bị vây kết bè kết cán, đùa bỡn trong mưu quyền, mặc dù hắn cuối cùng kéo Thái tử xuống, tìm cách phế đi vài tên Hoàng tử, kết quả vẫn là bại bởi Văn Chân Tuyên đế tâm tư kín đáo rơi vào thất bại trong gang tấc, cuối cùng bị bắt tự vẫn ở trong thiên lao.

Bất quá hận một đời kia đã bị hắn cuộc sống thế thứ hai làm Dương Trừng triệt để xoa dịu, khi đó làm con trai độc nhất của đại gia tộc, hắn được tất cả trưởng bối trong nhà sủng ái, cho dù là trước khi đi học đại học chợt nhớ đến trí nhớ của thế thứ nhất, nhưng cũng không hề oán hận nữa!

Chỉ bất quá hắn rõ ràng nhớ mình một khắc trước đó còn ở trên lễ tốt nghiệp đại học, sắp bắt đầu nhân sinh tốt đẹp, làm sao vừa tỉnh dậy lại trọng sinh tại nơi này!

Nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, Dương Trừng bị buộc ở ngực Ninh Kính Hiền buồn rầu mà nghĩ, có thể trả hàng không, thân!?

| || Cư nhiên dễ dàng như vậy đã đem mình bí mật mang ra hoàng cung!

Sự thật tàn khốc này đối với Dương Trừng ngóng trông làm cho lão cha hỗn đản nhà mình thêm chút phiền toái cũng là một đả kích lớn, trong lòng buồn bực hắn không biết Ninh Kính Hiền nếu muốn làm được chút chuyện này cũng là tương đối không dễ dàng.

Ninh Kính Hiền khi cáo biệt Văn Chân chuẩn bị ra cửa cung, sắc trời đã tối mờ không sai biệt lắm. Vào đêm cửa cung đã đóng, hắn lúc chạy tới thị vệ ngoại ca đang chuẩn bị đem cửa cung khóa lại. Phải biết rằng một khi cửa cung khóa lại, cho dù hắn mang thủ dụ của Hoàng thượng cũng không dễ đi ra ngoài như vậy, càng miễn bàn phải bí mật mang theo một đứa bé sơ sinh.

Vào lúc Dương Trừng ngẩn người thì bị Ninh Kính Hiền dùng một loại mê hương làm hôn mê đi, bởi vậy hoàn toàn không biết mình bị mang ra hoàng cung như thế nào.

Trên thực tế Ninh Kính Hiền đối với bí mật mang theo đồ vật ra hoàng cung có thể nói là quen tay hay việc, mặc dù mang một người sống ra ngoài là lần đầu tiên, nhưng cũng không gây trở ngại hắn phát huy. Hắn đem Dương Trừng buộc ở trong một cái bọc, lại dùng tã lót quấn kỹ rồi cột ở phía sau, tạm nhìn qua giống như là một đại hành trang.

Ninh Kính Hiền chính là phó lĩnh thị vệ tam phẩm, rất được Hoàng đế yêu thích, nhân duyên của hắn cũng không tệ, bình thường ở trong cung rất có vài phần thể diện, trừ bỏ một vài thị vệ cá biệt địa vị khá cao đối với hắn kiêu căng một chút, những thị vệ khác thấy hắn đều phải nhiệt tình xưng hô một tiếng Ninh đại nhân.

Dù sao hắn ở trước mặt Hoàng thượng một câu nâng đỡ có thể làm cho người ta ít đi phấn đấu vài năm, giống như thị vệ bọn họ nếu có thể thả ra ngoài đi làm quan nhỏ, chẳng những không cần mỗi ngày nhàm chán thủ vệ, còn có thể kiếm một bộn đầy.

Gần đây sắp xếp ca người làm đều là Ninh Kính Hiền một tay sắp xếp, lĩnh thị vệ nội đại thần đối với mấy việc nhỏ bình thường không nhúng tay vào, chỉ cần hắn sắp xếp tốt, làm một điều lệ để mà phủ lên một điều khoản phù hợp là được.

Phải từ trong cung bí mật mang đồ vật ra ngoài, Ninh Kính Hiền tự nhiên sẽ không ngốc đi đến chỗ có mấy người trông coi cửa cung cùng mình bất hòa. Đường vòng Tây Hoa môn, bên này hai thị vệ trông coi đều là hắn một tay đề bạt đi lên, vừa nhìn thấy hắn tự nhiên đã nhiệt tình mà tiến lên cùng hắn chào hỏi.

"Ninh đại nhân, vội vã như vậy chính là nhận hoàng mệnh sao?"

Ninh Kính Hiền bất động thanh sắc, cười nói ôn hòa, "Cũng không phải, Hoàng thượng vừa mới xem phần chiết tử thỉnh an, nghĩ đến năm nay rơi tuyết lớn, nghe nói Thiếu Chính đại nhân thân thể gần đây không tốt, liền ban thưởng một bộ áo choàng da khỉ lông vàng lệnh ta một đường nhanh chóng đưa đến cho Thiếu Chính đại nhân."

"Đây chính là thiên đại ân điển a! Hoàng thượng nhân từ." Trong mắt người nọ một mạt hâm mộ, tuy rằng trong nhà hắn cũng không phải mua không nổi một bộ áo choàng da lông như thế, thế nhưng ngự ban cho cùng mình mua cảm giác dù sao hoàn toàn không giống nhau.

"Vậy Ninh đại nhân lần này thật là phải chịu khổ rồi!" Một người khác thì lại phúc hậu hơn nhiều, nhìn trên tay Ninh Kính Hiền đang cầm một cuộn thánh chỉ, trên lưng một cái bọc vải bố màu vàng làm thành, trên người ngay cả một cái áo choàng cũng không có, cứ thế này một hồi thời gian trên mặt đã sắp đông lạnh đến đỏ bừng, "Mùa đông này thời điểm khắc nghiệt sắp nhanh đến, ta nghĩ đều lạnh đến xương đau!"

"Đúng vậy đó! Ninh đại nhân chính mình cần phải chú ý thân thể."

Ninh Kính Hiền cười nói, "Hai tên tiểu tử các ngươi! Được rồi, ta vội vàng đi làm việc vì Hoàng thượng, cửa cung cũng mau khóa lại, các ngươi nhanh chóng kiểm tra một chút, ta phải vội nhanh rời đi, nếu không chốc nữa không ra được cửa thành." Nói xong hắn giơ tay lên phà một hơi, "Hôm nay trời cũng thật lạnh, chỉ sợ còn muốn rơi tuyết, ta còn phải đi trước thêm chút quần áo."

Trong khoảng thời gian này Hoàng đế thường xuyên đột nhiên nhớ tới ai thì ban thưởng xuống một ít đồ, bọn thị vệ đối với một màn này nhưng thật ra cũng đã quen rồi. Theo lệ là phải kiểm tra một chút, bất quá bọn thị vệ tuần tra từ trước đến nay là từ ngoài hướng trong kiểm tra nghiêm túc, từ trong ra ngoài kiểm tra thì qua loa hơn, hơn nữa Ninh Kính Hiền lại là cấp trên của bọn họ, hai người kia nào dám thật sự muốn cởi xuống bọc của hắn, cũng chỉ là tra xét thẻ bài, lại bóp bóp hành trang trên người hắn, cảm giác đụng chạm mềm mại xác thật là áo choàng lông, thì cũng không có làm nhiều rắc rối rất dễ dàng để hắn rời hoàng cung.

Đến khi Ninh Kính Hiền ở trên xe ngựa cùng tùy tùng của mình hội hợp, sau khi lên xa ngựa của mình tâm hắn nhấc lên lúc này mới thả xuống. Ninh Kính Hiền sợ đem Hoàng tử ngộp chết, đem người đổi thành ôm vào trong ngực. Trên đường hắn phân phó tùy tùng Phúc Mãn về nhà lấy cho mình quần áo chống lạnh sau đó ở cửa thành hội hợp, hắn thì chuẩn bị trực tiếp ra khỏi thành tránh cho đêm dài lắm mộng.

Cho dù Ninh Kính Hiền động tác cẩn thận nữa, cũng tránh không được làm cho Dương Trừng thổi tới một ít gió lạnh. Gió tháng giêng trong kinh thành như con dao giống nhau, vừa rát vừa lạnh, băng hàn đến xương, trực tiếp thổi tới trên mặt ngay cả người lớn cũng có chút chịu không nổi, chớ nói chi là trẻ sơ sinh mềm yếu, hôn mê qua đi Dương Trừng đã bị luồng gió lạnh này thổi tỉnh lại.

Bên tai rõ ràng nhất chính là tiếng vó ngựa lộc cộc cùng tiếng tim đập trầm ổn của Ninh Kính Hiền, Dương Trừng cũng không lập tức mở to mắt, mà là tiếp tục làm bộ hôn mê tự hỏi tình cảnh của mình.

Trong thế thứ hai trở thành Dương Trừng hắn đối với Văn Chân hận vốn đã phai nhạt không ít, đối với qua lại một đời kia không sai biệt lắm có thể cười mà qua, kỳ thật hồi tưởng lại lúc ban đầu Văn Chân cũng có không ít cơ hội có thể làm cho mình thất bại thảm hại, nhưng cuối cùng đều là cao cao giơ lên lại nhẹ nhàng rơi xuống.

Thời điểm đó mình bị cừu hận cùng quyền thế mê ánh mắt, tỉnh táo lại hồi tưởng qua, nếu không phải hoàng đế hỗn đản đối với mình đứa con bị vứt bỏ này còn có vài phần áy náy, bằng hắn một Hoàng đế đã gộp quyền đã lâu muốn chỉnh trị mình một Đại Tướng quân như thế vẫn là rất dễ dàng. Nếu không phải hắn vẫn luôn mỉa mai thế lực suy yếu của mình, thì cũng sẽ không làm cho mình có được thế lực lớn như thế.

Vừa rồi Văn Chân rơi nước mắt ở trên mặt mình cũng quả thật làm cho Dương Trừng tâm có chút xúc động, ngẫm lại hắn Hoàng đế này làm đến cũng quả thật khổ bức, ngoài có tứ đại đại thần phụ chính nắm giữ triều đình, trong còn có thân huynh đệ không có khi nào muốn kéo hắn xuống nước, thật vất vả tìm được một cửa đột phá cưới cháu gái của Tả Sư Hoành muốn mượn sức Tả Sư gia, kết quả Hoàng hậu khó sinh, mình thành người không vợ không nói, cùng Tả Sư gia liên hệ cũng chỉ còn lại có hai người con trai.

Cố tình hai nhi tử này lại đều là song sinh tử, không chỉ có Đại Hạ triều, trên thực tế lịch đại triều đình đều thừa nhận trẻ song sinh tử không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế, dù sao ngôi vị Hoàng đế chỉ có một, song sinh tử diện mạo quá mức giống nhau, dễ dẫn ra tranh chấp.

Văn Chân năm trước đã đại hôn, ấn lệ hẳn là có thể trước tiên tự mình chấp chính, thế nhưng lại vẫn bị Phu Mông Trác Minh đè nặng. Phu Mông Trác Minh chẳng những không cho hắn tự mình chấp chính, còn ngầm tìm cách để nhi tử thứ mười sáu của Tiên hoàng vừa mới mười bảy tuổi đẩy lên hoàng vị, một khi để cho hắn thành công Văn Chân chẳng những phải mất đi ngôi vị Hoàng đế, còn mệnh nhỏ khó bảo toàn.

Mà Tả Sư Hoành là nguyên lão tam triều, ở trong triều thế lực không kém Phu Mông Trác Minh, đồng thời Tả Sư gia cũng một là trong năm thế gia vọng tộc tộc Phụng Thiên (thừa lệnh trời), đệ tử trải rộng triều đình và dân gian, chỉ có lấy được ủng hộ Văn Chân mới có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng đế này.

Tựa hồ mình còn phải cảm kích thời điểm này Văn Chân còn có vài phần khờ dại, chẳng những không có một đao giải quyết mình, ngược lại chọn biện pháp phiền toái như vậy mạo hiểm phiêu lưu đem mình đưa ra cung. Dương Trừng trong lòng nói thầm, nhưng nhìn phân thượng vài giọt nước mắt kia, hắn rốt cuộc quyết định buông tha cho ưu thế trọng sinh có được, cả đời này không lại như cũ muốn cái ghế rách kia, chính mình hảo hảo sống thôi!

Trong lòng nếu hạ quyết định Dương Trừng vậy không thể không suy nghĩ một chút cuộc sống tương lai của mình, muốn hắn lại ở dân gian qua một lần thời gian khổ cực, hắn là tuyệt đối không muốn!

Phải biết rằng Đại Hạ triều chính là quốc gia chế độ phong kiến bán nô lệ, cùng hắn thế thứ hai trên lịch sử đại Thanh triều hết sức giống nhau, đồng dạng là sử dụng chế độ Bát Kỳ, cuộc sống cùng cuộc sống người Hán quả thật là cách biệt một trời.

Một đời kia Ninh Kính Hiền đối với mình cũng không tệ lắm, chẳng những đem mình đưa đến phủ Hàng Châu ở ngoài ngàn dặm, còn cho cô nhi viện không ít tiền bạc, thậm chí làm một tờ giấy chứng nhận để cho mình không bị cắt nhập tiện tịch.

Thuế má thiên hạ một phần ba xuất từ Giang Nam, cũng chỉ có như phủ Hàng Châu này những cô nhi viện trong thủ phủ phồn hoa mới không phải thùng rỗng kêu to, mình thời kỳ còn nhỏ xem như không có trở ngại, nhưng đợi cho năm năm sau Giang Nam phát sinh lũ lụt, chẳng những ngay cả cô nhi viện cũng ngập, còn làm cho sau thiên tai ôn dịch hoành hành, Giang Nam cũng thành địa ngục nhân gian.

Khi đó xung quanh thành thị ngay cả gốc cỏ cũng sắp bị người nhổ hết, nơi nơi đều là thê ly tử tán, bán con bán nữ nhân, ai còn quản được ai, lại để cho mình đi qua cái loại thời kỳ khổ cực đói bụng đến ngay cả đất cũng ăn, mình tuyệt đối chịu không nổi.

Không nói đời kia sau khi trở thành Tướng quân cuộc sống hủ bại, mình thân là Dương Trừng hơn hai mươi năm qua được hưởng thụ cũng không kém hơn Hoàng đế. Làm độc đinh một đời của Dương gia, hắn chẳng những có cha mẹ đau, còn có bốn lão nhân biết kiếm tiền sủng, đó thật sự là cuộc sống từ quần áo đến vươn tay cơm đến há mồm.

Phải nói cuộc sống hiện đại của người có qua tiền tuyệt đối không thể kém hơn Hoàng đế, làm Hoàng đế còn phải phí sức lao động, như ngồi tù giống nhau ở trong Tử Cấm Thành đông lạnh hạ nóng, muốn ra ngoài hít thở chẳng những rắc rối, còn chỉ có thể ngồi xe ngựa hoặc là cỗ kiệu đến người phát điên; không có điều hòa, trừ nóng chỉ có thể dựa vào băng với cây quạt của hạ nhân...

Nghĩ đến về sau đã cùng các loại công nghệ cao cáo biệt, Dương Trừng không nhịn được vô cùng buồn bực, hận không thể lại xuyên trở về là tốt rồi. Cho dù không thể quay về hắn cũng không nguyện ý bị Ninh Kính Hiền đưa đến Giang Nam trải qua thời kỳ khổ cực, một hồi trọng sinh cho dù mình không đi tranh cái ghế rách kia, cũng không thể để cho mình trải qua đến thảm như vậy.

Mắt thấy cửa thành sắp tới rồi, Dương Trừng trong lòng không nhịn được có chút sốt ruột, nhưng với bộ dáng hiện tại của hắn đây miệng không thể nói cũng vẫn không có biện pháp đấu tranh.

"Không biết bệnh của Tĩnh Tuệ có đỡ không, gần đây vội vàng chuyện công vụ, không thể đi xem nàng." Có lẽ là nghĩ đến phải rời kinh một thời gian ngắn, Ninh Kính Hiền trong lòng cũng có chút phiền muộn, nhịn không được cùng tùy tùng của mình lải nhải, "Phúc An, ngươi nghe nương ngươi nói qua bệnh tình của thái thái không?"

"Thái thái tâm hiền tất sẽ bình phục, nghe nương ta nói thái thái mấy ngày nay tinh thần tốt lên nhiều, lão gia ngài cứ yên tâm đi!" Phúc An vội vàng nói.

Ninh Kính Hiền thở dài nói, "Hy vọng là như thế! Đoạn thời gian trước lễ mừng năm mới trong cung bận quá, nàng sinh sản cũng không thể bồi, ngay cả con cũng chưa nhìn qua mấy lần!"

Phúc An lập tức thông minh mà khuyên nhủ, "Đó không phải là lão gia bận việc sao, thái thái người hiền thục như vậy khẳng định sẽ lý giải."

Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Dương Trừng trước mắt sáng ngời đột nhiên trong lòng có chủ ý. Đối với Ninh Kính Hiền này hắn trước kia là làm qua một phen điều tra cẩn thận chặt chẽ, phải biết rằng người này chẳng những là tâm phúc của Văn Chân, hơn nữa còn là anh em đồng hao của Hoàng đế, cưới chính là cháu gái thứ lớn nhất của Tả Sư Hoành Tả Sư Tĩnh Tuệ.

Nếu như nói mình nhớ không lầm, Tả Sư Tĩnh Tuệ sinh sản lần này cùng Hoàng hậu chỉ kém hai ngày, nhưng nàng là sản tử có tuổi, sau khi sinh con thì bệnh cũng không nhẹ, ngày chết đúng là đêm nay, càng trùng hợp chính là đứa bé nàng sinh cũng thể yếu nhiều bệnh, vào hôm nay đồng thời chết non.

Hắn lại nhớ rõ lúc này cũng là đúng dịp, thứ nhất là ngày mai chính là ngày đầy tháng của mình, thứ hai hôm nay cũng là ngày mình bị đưa đi, thật sự là làm cho Dương Trừng ấn tượng khắc sâu, hai đời đều không thể quên.

Một đời kia Ninh Kính Hiền phải đưa mình đi Giang Nam, ngay cả gặp mặt cuối cùng vợ con của mình cũng không kịp, nếu như có thể có biện pháp làm cho Ninh Kính Hiền trở về nhà một chuyến, với tình huống lộn xộn trong nhà hắn, chuyện đưa mình rời đi chỉ sợ sẽ chậm một chút, cũng có thể để cho mình nghĩ ra một biện pháp tốt hơn!

Không cần rất cảm ơn ta đâu! Dương Trừng khanh khách vui vẻ mà nở nụ cười, cẳng chân nhỏ dùng sức đạp đem tã lót làm lỏng một chút, một tia nước tiểu đồng tử bắn ra, rất nhanh đã xuyên qua tã, đem ngực Ninh Kính Hiền tẩm ướt một bãi lớn!

|| Ninh Kính Hiền hôm nay vốn cũng không trực, là bị Văn Chân triệu vào trong cung. Bởi vì đi rất gấp hắn đã không cầm y phục lông dày, mà trên người chính là một bộ miên bào (áo dài bông) lụa nhàu Hồ Châu. Đáng tiếc miên bào hút nước, bãi nước tiểu đồng tử của Dương Trừng này còn là tích góp từng chút trong thời gian dài, xác thật không ít, rất nhanh đã thấm ướt vào vải lót bên trong thấm trên quần áo dán vào người.

Khí trời nhiệt độ vốn đã thấp, gió thổi qua bãi tròn ẩm ướt kia đã có dấu hiệu kết băng. Trời rất lạnh trong ngực có khối băng ước đoán cảm nhận là gì, nhìn biểu tình rối rắm của Ninh Kính Hiền thì biết.

Tuy rằng Dương Trừng chính mình cũng không chịu nổi, nhưng hắn còn có tã lót bọc chung quy không cần trực tiếp đón gió, bởi vậy còn có thể có lòng thảnh thơi nhìn Ninh Kính Hiền buồn bực vẻ mặt trộm vui vẻ. Biết dùng một chiêu như thế Dương Trừng cũng đúng là bất đắc dĩ, ai biểu hiện tại hắn còn quá nhỏ chứ, toàn thân cao thấp có vũ khí sát thương quy mô lớn cũng chỉ có chiêu này.

Đầu năm nay quan to quý nhân càng có thể diện lại càng có chút bệnh nhỏ ưa sạch sẽ, đối với Ninh Kính Hiền mà nói lạnh là thứ yếu, nhịn nhịn cũng qua thôi, nhưng vừa nghĩ đến nguồn gốc chất lỏng kia, thì khiến cho cả người hắn không được tự nhiên.

Phúc An cưỡi ngựa yên lặng đi theo phía sau hắn, không rên một tiếng cúi đầu chịu đựng cười, tự nhiên biết rõ lão gia nhà mình trong lòng rối rắm.

Hai người lại tiến lên hơn hai mươi thước trước mắt đó là một chỗ ngã rẽ, đi phía trái là đến trước cửa thành, Ninh Kính Hiền ngây một chút, dây cương vun lên đem đầu ngựa nhắm ngay lối đường bên phải.

Phúc An vui vẻ, một bên đuổi kịp một bên hỏi, "Lão gia, chúng ta đây là trở về phủ sao?"

"Ừ. Về phủ trước một chuyến." Ninh Kính Hiền ừm ho một tiếng, dặn dò, "Hồi phủ nếu có người hỏi hài tử này là sao thì nói ven đường nhặt, không được lắm miệng."

"Lão gia ngài thì cứ yên tâm, tiểu nhân nhất định miệng so với vỏ ngọc trai còn chặt hơn." Phúc An vội vàng thề nói, hắn có thể trở thành tùy tùng bên người tự nhiên là biết nặng nhẹ.

Nghe Ninh Kính Hiền đối với Phúc An công đạo sau khi hồi phủ ứng đối về thân thế của mình, Dương Trừng cười đắc ý! Lại lựa chọn thời gian cùng vị trí ở chỗ kia, tự nhiên là hắn đã sớm tính toán rất tốt.

Hắn nhớ rõ lúc nhập tộc Phụng Thiên Ninh gia còn chưa nhập Kỳ, bởi vậy không có tư cách ở bên trong thành, nhà cũ Ninh gia là chỗ ở gần cổng thành. Ninh gia bắt đầu phát tài vẫn là bởi vì cha của Ninh Kính Hiền Ninh Đào Húc đột nhiên thức tỉnh huyết mạch Phụng Thiên, hơn nữa còn là năng lực phương diện an hồn.

Nhập Tộc Phụng Thiên này liên quan từ hơn năm mươi năm trước đến bây giờ, mãi cho đến đất nước có chiến loạn, Ninh Đào Húc nhiều lần mạo hiểm nguy hiểm tính mạng hướng vào giữa chiến trường chỗ tử tuyệt, vì quân sĩ tham chiến xua tan lệ khí, cầu phúc, đồng thời trừ khử oán khí trên chiến trường, tận lực lập một số công lao.

Năng lực của ông xuất chúng, thái độ làm người lại rất có thủ đoạn, tự nhien cũng được hoàng gia coi trọng, Cẩn Thân vương Diên Lâm bèn đem con gái thứ năm Hàm Ngưng gả cho ông. Hàm Ngưng mặc dù là thứ nữ Thân vương nhưng cũng là thân phận Quận chúa, sau khi trở thành Nghi Tân, Ninh Đào Húc đã bắt đầu số làm quan, cho dù ông không lệ thuộc tứ đại đại thần phụ chính, có Cẩn Thân vương quan tâm ông cũng một đường lên chức, thành Tổng đốc Cam Túc nhị phẩm chính cống, năm kia đã mang theo lão bà ngàn dặm xa xôi đi nhậm chức.

Cũng chính bởi vì Ninh Đào Húc ông hiện tại không có ở trong kinh, cho nên nhà mới Ninh gia ở bên trong thành ở bên trong mặc dù đã tu sửa rất tốt, Ninh Kính Hiền cũng vẫn chưa dọn qua, lúc này mới khiến cho Dương Trừng có cơ hội gian lận.

Dương Trừng biết lấy lòng trung thành của Ninh Kính Hiền với Văn Chân, cho dù trong nhà xảy ra chuyện cũng sẽ thành thành thật thật đem chuyện Hoàng đế công đạo làm tốt, nhưng hiện tại loại tình huống này hắn cũng chỉ có thể đi từng bước nhìn từng bước, có thể kéo dài nhất thời thì nhất thời.

Rất nhanh chủ tớ hai người Ninh Kính Hiền đã đến trước một tòa nhà đại môn sơn son, Phúc An chính mình xuống ngựa trước, kéo dây cương đầu ngựa Ninh Kính Hiền.

Ninh Kính Hiền đem đứa bé sơ sinh trong lòng đưa tới trong tay hắn, mình xoay người nhảy xuống ngựa.

Mới vừa đứng vững thì nhìn thấy Phúc Mãn dắt ngựa hoang mang rối loạn lật đật mà từ cửa bên đi ra, Ninh Kính Hiên cau mày bất mãn mà gọi hắn lại.

"Lão gia!" Phúc Mãn vừa thấy hắn vẻ mặt như đưa đám tiến lên hành lễ.

Ninh Kính Hiền tuy rằng đối với hạ nhân độ lượng, nhưng luôn luôn trọng quy củ, không nhịn được khiển trách, "Hoảng hoảng hốt hốt thành bộ dáng gì nữa!" Nhìn thoáng qua trên thần tình Phúc Mãn mang vài phần khổ sở, hắn cuối cùng nghĩ đến tùy tùng của hắn luôn luôn trầm ổn, nếu không phải xảy ra chuyện lớn tuyệt đối sẽ không hoảng loạn thành như thế, liền lại hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"

"Gia, Nhị thiếu gia vừa mới đi!" Phúc Mãn quỳ xuống đất dập đầu, khóc ròng nói, "Thái thái, thái thái vừa mới tỉnh lại đã vẫn luôn hô muốn nhìn Nhị thiếu gia một cái. Đại quản gia sợ kích thích đến thái thái, không dám nói với nàng việc này, để cho tiểu nhân nhanh nhanh tìm lão gia quyết định. Thái y nói thái thái nếu chịu đựng không quá hôm nay, cũng liền, cũng liền..."

Tin tức liên tiếp mà đến làm Ninh Kính Hiền hai chân như nhũn ra, mặc hắn là một hán tử kiên cường cỡ nào, đột nhiên đối mặt tin dữ của thê cùng đích tử cũng không tránh được có chút chịu đựng không được.

Nhìn hắn dùng tay thái dương bộ dáng khó ở, Phúc Mãn vội vàng đứng lên đưa tay đỡ hắn, miệng vội vàng nói, "Lão gia ngài bản thân phải gắng bảo trọng a!"

"Mang ta đi trước nhìn xem Tiểu nhị!" Ninh Kính Hiền giọng nói có chút khàn khàn, một phen phất Phúc Mãn đi vào bên trong. Phúc Mãn cùng Phúc An liếc nhau, đem ngựa giao cho hạ nhân canh cửa, vội vàng đi theo phía sau hắn.

Phòng của Tiểu nhị Ninh gia ở trong viện Ninh Kính Hiền, cùng phòng ở cữ của Tĩnh Tuệ chỉ cách một bức tường. Bất qua từ sau khi Tĩnh Tuệ bệnh, sợ khí bệnh lây con, cơ hội nàng nhìn thấy nhi tử ngược lại không nhiều lắm.

Ninh Kính Hiền khi đi vào phòng, đại quản gia Phùng Tùng Bách đang lo lắng mà bước đi qua lại, một phụ nhân hơn hai mươi tuổi thì lại quỳ trên mặt đất yên lặng rơi lệ.

Phất tay để cho Phùng Tùng Bách không cần hành lễ, Ninh Kính Hiền nhìn giường đưa xa vẻn vẹn ba bước chân lại nổi lên do dự, không dám tiến lên. Mặc dù sớm biết nhi tử này sinh ra đã thể yếu nhiều bệnh, chỉ sợ gắng không được, nhưng thật sự thấy hắn cứ như vậy đã đi rồi, vẫn làm cho Ninh Kính Hiền có chút ảm đạm tâm đau.

"Tiểu nhị đi như thế nào?"

"Bẩm lão gia, Nhị thiếu gia lúc trời mới tối vẫn ăn một lần sữa, sau đó được vú nuôi dỗ ngủ, nhìn so với ngày hôm qua tinh thần khá tốt." Phùng Tùng Bách vội vàng nói, "Ai biết thái thái vừa mới đột nhiên tỉnh lại nói là muốn nhìn Nhị thiếu gia, bọn nha đầu không dám quyết định, liền tới hướng lão nô xin chỉ thị. Nô tài nghĩ chỉ là để cho Nhị thiếu gia ở trong phòng thái thái chơi một hồi mà thôi, hẳn là không ngại, liền để cho vú nuôi đi bế Nhị thiếu gia, kết quả, kết quả Nhị thiếu gia đã là bất tỉnh..."

"Nhũ mẫu đâu! Nàng đã làm chuyện gì, Nhị thiếu gia giao cho nàng..." Ninh Kính Hiền cả giận nói. Hắn càng giận phụ nhân quỳ trên mặt đất kia lập tức trên mặt đất liều mạng dập đầu trong miệng hô to tội đáng chết vạn lần.

Trán nện ở trên mặt đất phát ra tiếng vang bịch bịch, làm cho Ninh Kính Hiền luồng tức giận vừa mới bộc phát ra lại cảm thấy lấy một hạ nhân trút giận thật sự là mất mặt, thần sắc ảm đạm mà than một tiếng, đối với nhũ mẫu kia nói, "Quên đi, đừng đập."

Hắn cũng biết bọn hạ nhân mặc dù trông coi nhi tử, nhưng không có khả năng không khi nào không chặt chẽ nhìn chằm chằm, hài tử ngủ sau đó các nàng mới có thể nghỉ ngơi một hồi, vừa đưa nôi vừa thêu thùa sinh hoạt vân vân, ai cũng sẽ không nhàn rỗi đến không có việc gì đi dò xét hơi thở của hài tử, xét đến cùng vẫn chính là nhi tử của mình phúc mỏng, thân thể căn cơ thật sự quá kém.

Nhìn trong phòng một phòng yên tĩnh, Dương Trừng biết hẳn là mình lên sân khấu, Ninh Kính Hiền vốn đối với mình đã có đồng tình, thời điểm này lại mới vừa chết con đúng là thời điểm yếu ớt, vô luận mình là bán mang hay là chơi xấu cũng là thời điểm dễ dàng đạt được hảo cảm của hắn, làm cho hắn đối với mình hảo cảm càng nhiều, mình bị đưa đi sau đó đãi ngộ mới có thể càng cao!

Nghĩ đến đây Dương Trừng cái miệng nhỏ nhắn méo, oa oa gào to lên. Không có biện pháp, ai kêu hắn không phải ảnh đế, có thể nói khóc đã rơi nước mắt chứ! Duy nhất đáng được chúc mừng chính là hắn hiện tại là trẻ sơ sinh, vụng về đánh sét không mưa cũng chẳng ai sẽ cảm thấy quá kỳ quái.

Một trận trẻ khóc xuất hiện ở trong phòng đứa bé mới chết, thật sự trong lòng người có loại quái dị nói không nên lời. Dương Trừng không chỉ lớn tiếng kêu khóc, mà còn lấy ra sức uống sữa đạp loạn.

Bé con mềm nhũn, như là không xương, da thịt lại mềm mại, Phúc An ôm hắn vốn cũng không dám dùng sức, hắn lộn xộn như thế, biến thành Phúc An dùng sức cũng không được, không dùng sức ôm lấy lại sợ quăng ngã hắn, mùa đông lạnh cư nhiên làm ra một đầu đầy mồ hôi.

Nhìn thấy Ninh Kính Hiền đem tầm mắt dừng ở trên người mình, Dương Trừng méo cái miệng nhỏ nhắn múm mím, run rẩy mà hướng hắn vươn hai tay.

"Lão gia, tiểu gia này xem ra là thân thiết ngài một chút đó!" Phúc An đau đầu nói.

Ninh Kính Hiền nhìn bé con ở trong lòng Phúc An giãy dụa, hắn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm nhăn đến như mặt bánh bao, trên lông mi nhỏ dài tinh mịn hiện nước mắt, ở dưới ánh nén lòe lòe tỏa sáng, hai mắt hồn nhiên ngây thơ chiếu thân ảnh của mình giống như tràn ngập tín nhiệm.

Thấy hắn cái miệng nhỏ kia tội nghiệp mím môi, đối với mình vươn hai tay, Ninh Kính Hiền trong lòng mềm nhũn, từ trong tay Phúc An đem bé con ôm lấy.

Nói đến cũng kỳ quái, bé con vừa đến trong lòng hắn thì ngừng giãy dụa cùng khóc, còn dùng khuôn mặt nhỏ vô cùng thân thiết cọ mặt mình.

Bé con kia khuôn mặt non mềm bóng loáng nhỏ nhắn má dán ở trên mặt quả thật là thoải mái không nên lời, hơn nữa mềm nhũn như là làm cho người ta tâm đều giống như yếu mềm.

Tuy rằng được bé con như vậy thân cận là loại hưởng thủ, Ninh Kính Hiền lại thật đúng là không dám để hắn dính nhiều vào mình. Hắn mới từ bên ngoài tiến vào, trên mặt làn da đều là lạnh lẽo, nghe nói Đại hoàng tử thân thể vốn đã không tốt, vạn nhất cảm lạnh thì làm sao bây giờ.

Hắn đem bé con trong lòng hơi chút ôm hở một chút, thì nhìn thấy bé con đối với hắn lộ ra một nụ cười không răng xán lạn đến hai mắt mù lòa.

Nghe tiếng cười vui của hài tử, Phùng Tùng Bách tiến lên đánh giá một phen, có chút nghi hoặc nói, "Gia, oa nhi này cùng Nhị thiếu gia bộ dáng cũng thật giống! Ngài là ở đâu ôm đến vậy?"

Ninh Kính Hiền tiến lên từng bước đi đến bên cạnh nôi, Tiểu nhị nhà mình tuy rằng môi phát xanh, nhưng biểu tình vô cùng bình yên, như là còn đang trong ngủ say giống nhau. Tầm mắt ở trên mặt hai người con trai đánh giá qua lại, phát hiện chợt vừa nhìn qua quả nhiên gần như khó có thể nhận ra.

Nghe nói Đại hoàng tử cũng là trong thai dinh dưỡng không đủ, cùng con thứ hai của mình thời gian sinh ra lại vừa kém không nhiều lắm, hai oa nhi này cũng giống như mèo con dường chỉ chỉ có một nắm nho nhỏ, hai người con trai này đặt ở cạnh nhau, nhìn so với Nhị hoàng tử càng như là thai song sinh. Lại nói tiếp hai người bọn họ còn là biểu huynh đệ đó, bộ dáng tương tự cũng không ngạc nhiên.

Đang lúc Ninh Kính Hiền ngây người, ngoài cửa truyền đến âm thanh giòn giã của một tiểu nha đầu, "Đại quản gia, thái thái vừa mới lại hỏi nữa, nói muốn nhìn Nhị thiếu gia, để cho nhũ mẫu nhanh lên ôm thiếu gia qua đi!"

"Gia! Người xem phải làm sao cùng thái thái nói mới tốt..." Phùng Tùng Bách khó xử nói, "Tiểu nhân thấy bộ dáng của thái thái thật sự là không tốt, buổi chiều Trần thái y cũng tới xem qua, xem xong luôn luôn lắc đầu, nói đêm nay nếu chịu đựng không qua, thì..."

Phùng Tùng Bách trong lời chưa xong Ninh Kính Hiền tự nhiên rõ ràng, hắn cùng Tĩnh Tuệ thành thân mười năm đến nay tuy rằng chưa nói đến thề non hẹn biển tình nồng, nhưng đúng là có vài phần nhu tình tương cứu trong lúc hoạn nạn, một nữ tử ôn nhu hiền thục như thế trong lòng hắn cũng là kính trọng, làm sao cam lòng để cho nàng lúc triền miên trên giường bệnh biết tin dữ của nhi tử.

Trong lòng hắn thời điểm chưa làm khó xử, đột nhiên trên mặt ấm áp, tiểu oa nhi trong ngực vươn tay nhỏ vuốt mặt mình, đôi mắt đen bóng chuyên chú đang nhìn mình, như là đang an ủi giống nhau.

"Vương mụ mụ đem hài tử này đổi bộ quần áo của Tiểu nhị, đưa hắn ôm cho thái thái xem." Ninh Kính Hiền biến sắc đối với người bên trong nhìn lướt qua, lãnh đạm nói, "Về sau đây là Nhị thiếu gia trong phủ, hài tử chết là hài tử bị vứt bỏ ta ôm về. Chuyện này nếu tiết lộ ra ngoài, mấy người các ngươi đều cẩn thận đầu!"

Trong phòng vài hạ nhân liền nói không dám, nói thẳng sẽ làm chuyện này nát rữa ở trong lòng, về sau sẽ hảo hảo hầu hạ thiếu gia. Người khác là Phúc Mãn và Phúc An vẫn luôn đi theo bên người Ninh Kính Hiền, biết hài tử này là từ trong cung ôm ra, thân phận chỉ sợ là càng thêm tôn quý, nào dám loạn nhai miệng lưỡi, loại chuyện này liên quan tư tình chuyện riêng hoàng gia nói lung tung cũng không phải không muốn sống nữa.

Nhìn mấy người trong phòng bắt đầu mỗi nhiệm vụ chức trách của mình, ở dưới phân phó của Ninh Kính Hiền tiến hành giải quyết tốt hậu qủa, Dương Trừng trong lòng là đại đại nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản chỉ là muốn kéo dài một chút thời gian, muốn nghĩ biện pháp tốt thay đổi tình cảnh không may mình sắp gặp, không nghĩ tới có hi vọng, lấy được hiệu quả rất tốt so với dự đoán, thật sự làm cho hắn ngoài ý muốn.

Nhị thiếu gia Ninh gia này thân phận mặc dù đang ở trong kinh thành tràn đầy tôn thất quyền quý không tính là nhiều tôn quý, nhưng cũng so với đến cô nhi viện làm cô nhi tốt hơn, hơn nữa Dương Trừng chính là rất rõ, Ninh gia ít nhất còn muốn phong cảnh gần hai mươi năm, thẳng đến bị cuốn vào phong ba tranh đoạt mới có thể suy sụp xuống, thời gian dài như thế cũng đủ hắn lớn dần!

Từ phát giác mình trọng sinh cho tới nay Dương Trừng đã luôn luôn ở trong sầu lo tương lai của mình, thật sự là hao phí tâm cơ, làm một em bé sơ sinh thể yếu nhiều bệnh, hắn hiện tại thể lực vốn đã không tốt, mắt thấy đại sự trong lòng lạc định, hắn liền thả lỏng xuống, vào lúc vú nuôi thay quần áo cho hắn thì không tim không phổi mà vù vù ngủ say mất!

Lời giác giả: Tác phẩm này bối cảnh là căn cứ vào hai triều Minh Thanh để tự tưởng tượng, khụ khụ, sẽ chọn dùng quan chế trong đó.

Tri thức phổ cập: Ở Minh triều chồng của công chúa kêu phò mã, chồng của quận chúa trở xuống đều gọi Nghi Tân, tôi lúc tìm tư liệu phát hiện còn có kêu quận mã, huyện mã, cảm giác thật sự rất 囧 nên không chọn dùng

||Cũng không biết có phải hay không thân thể này của hắn đúng là không có duyên phận nhận thức mẹ, Dương Trừng cuối cùng vẫn là không có nhìn thấy mặt của người mẹ bở kia, đợi hắn sau khi từ trong mê man tỉnh lại, nữ chủ nhân phủ Ninh Kính Hiền đã tắt hơi được hai ngày. Từ trong câu chuyện phiếm của nhũ mẫu cùng nhóm tiểu nha đầu của mình, Dương Trừng mới biết được vận mệnh của mình mặc dù cua một góc cua nhỏ, nhưng mà nữ nhân kia vẫn là không thoát được vận mệnh đã định, tại ngày gặp mặt mình lần cuối kia sau đó đã bình an rời thế.

Không nói đến trong Ninh phủ là như thế nào vì nữ chủ nhân lo liệu tang sự, Ninh Kính Hiền lại là làm sao báo lại cho Văn Chân, giải quyết tốt hậu quả chuyện làm mình biến thành con của hắn, chuyện này Dương Trừng cũng không có tâm tư đi chú ý, bởi vì hắn bệnh, bệnh thật sự nghiêm trọng.

Nguyên bản thân thể hắn đã không tốt, Thái y thậm ý đã muốn mơ hồ để lộ qua tin hắn có thể sẽ chết non, bằng không thân là Trưởng tử hắn cũng sẽ không trở thành kẻ bị vứt bỏ.

Vào lúc Ninh Kính Hiền đưa ra, hắn chẳng những đón gió lạnh nhận một ít hàn khí, còn tự mình gây sức ép đá văng tã lót, đi tiểu rồi ngâm nước tiểu đồng tử, trên thân thể nguyên nhân khách quan không nói, hắn lại phải vượt qua chuyện xấu của việc trọng sinh này, vì thay đổi vận mệnh vắt hết óc, thật sự là tâm lực tiều tụy, sau khi về Ninh phủ dàn xếp xong sau đó đã mê man.

Chờ hắn sau hai ngày hôn mê, thì vẫn luôn choáng váng nặng nề phát sốt nhẹ, thậm chí ba bữa một ngày đút thuốc, sắc mặt cũng dần dân mà tái nhợt phát xanh, thoạt nhìn như một cái không cẩn thận sẽ như tắt thở, đem bọn hạ nhân chiếu cố hắn sợ đến quá chừng, mỗi ngày đều là hai người thay lượt, ngay cả mắt cũng không dám nháy một chút.

Vừa mới bắt đầu vài ngày Dương Trừng còn có chút tinh thần có thể chú ý chuyện xung quanh, đợi cho thời điểm càng sốt càng hỗn loạn, trong lòng hắn chỉ có đối với lão tặc thiên tràn đầy oán giận.

Đời trước bị Ninh Kính Hiền một đường gây sức ép đưa ngoài ngàn dặm cũng còn sống, hiện tại cẩm y ngọc thực được người hầu hạ lẽ nào ngược lại sẽ rớt rụng!

Vốn mình làm Dương Trừng trôi qua đến tốt đẹp, lão tặc thiên đột nhiên lại khiến cho mình trở lại đời Đại Hạ, lẽ nào chính là vì làm cho mình lại thể nghiệm tử vong lần nữa!

Trong lòng lúc hắn mắng ông trời, cũng không biết rằng đời trước thời điểm thân là trẻ sơ sinh chân chính cũng không như hắn giống nhau gây sức ép ra nhiều chuyện rắc rối, chẳng những giãy tã lót, còn ở bên ngoài dừng lại lâu như thế. Khi đó Ninh Kính Hiền một đường thông thuận mà đưa hắn mang ra khỏi cửa thành, thay xe ngựa mời nhũ mẫu liền chậm rì rì hướng Giang Nam đi, căn bản chưa cho hắn cơ hội sinh bệnh.

Không thể không nói Dương Trừng đúng là tâm tính đã có được rồi thì an tâm, hơn nữa trong khung còn mang theo tính ngang ngược đời trước làm quân nhân thì nhiễm phải. Theo lý thuyết hắn là người đã chân chính chết qua hai lần, đối với cái chết căn bản chẳng phải sợ hãi, nhưng vừa nghĩ đến mình đời này vẫn chuyện gì cũng còn chưa kịp làm, lại bị gió lạnh bệnh nhỏ như thế giày vò chết, trong lòng hắn làm sao cũng không cam tâm.

Vì mạng nhỏ này của mình, cũng vì không để cho lão tặc thiên đắc ý, Dương Trừng cũng chú ý không suy nghĩ nhiều, rốt cuộc chính là yên lặng bắt đầu luyện công pháp vô danh cho là sẽ không bao giờ chạm vào nữa.

Dương Trừng ở trong đầu thuộc đến thuộc làu, cho dù đã qua hai đời cũng không thể quên được tổng cộng có hai bộ công pháp, một bộ là sau khi bắt đầu thịnh vượng mới tìm người mua được một quyển tên là tâm pháp thượng đẳng Thái Huyền Kinh, một bản còn lại khác là bản công pháp vô danh.

Bản công pháp vô danh kia là hắn sau khi đi Tây Bắc có được, lúc ấy hắn một lòng muốn trở nên vượt trội, cũng biết ở trong quân đội muốn hướng lên trên ít nhất phải nhận biết được mấy chữ chính, lúc này mới cầm lương vốn đã ít đến đáng thương hướng mời một tú tài nghèo túng dạy hắn biết chữ.

Trong nhà tú tài cũng không tính giàu có, nhưng như hắn người có công danh như thế cũng sẽ không đói chết, nếu không phải nương tử trong nhà bệnh nặng, hắn cũng sẽ không bỏ sách vở, tìm phân tư thục dạy học sống. Tú tài làm người vô cùng rộng rãi, lại thật ra không ghét bỏ hắn trả tiền học phí ít, thấy hắn học tốt chăm chỉ ngược lại dạy đến thật lòng, làm Dương Trừng vô cùng ngượng ngùng, mỗi khi được nghỉ phép thì đến nhà tú tài làm chút việc nặng, thường xuyên qua lại hai người đã vô cùng thân quen.

Ngay lúc đó Tây Bắc chiến sự thường xuyên, hắn tuổi còn nhỏ, lại chỉ là một tên ăn mày học qua một chút kỹ năng thô thiển, giá trị vũ lực quá thấp ở trong quân tự nhiên là đối tượng bị ăn hiếp. Trong quân đội từ trước đến nay là thực lực vi tôn, tiếp tế lục doanh càng quanh năm bị khất nợ, thức ăn trang bị chiến lợi phẩm này nọ cũng đều là dựa vào tranh đoạt, hắn đoạt không được trang bị đầy đủ, lại thường xuyên ăn cơm không đủ no, cho dù làm người lanh lợi, đến lượt doanh trại bọn họ đây ra trận lúc giết địch cũng từng bị thương.

Khi đó hắn cùng tú tài quan hệ đã rất tốt, tú tài lại thật ra đem hắn làm đệ đệ như nhau mà đối đãi, thấy hắn luôn thương nặng thương nhẹ liên tục, thì lấy ra một quyển sách gia truyền cho hắn. Sách kia là bản võ công bí tịch, mặc dù bảo quản đến không tệ, chỉ là lúc truyền lại đời sau cũng đã không còn mặt bìa, hơn nữa dùng trong lời nói của tú tài mà nói, người nhà bọn họ không có một người có thể luyện thành, giữ lại cũng vô dụng, để cho hắn thử xem có hay không có cơ duyên kia.

Công pháp vô danh toàn sách tổng cộng có hai ngàn tám trăm chữ, trong đó khúc dạo đầu có gần năm trăm chưa lưu loát thổi phồng sau khi luyện thành thần công sẽ như thế nào 'Quân tử như ngọc' 'Thanh u phiêu dật' 'Phi bỉ tầm thường' (không thể so với kẻ tầm thường) 'Hãn hữu địch thủ' (Ít có kẻ địch) linh tinh, tiếp theo đó là kể lại bức vẽ miêu tả chín chiêu thức võ thuật, làm cho hắn lúc ấy còn trẻ nhìn xem tâm ngứa không thôi, hận không thể có thể lập tức luyện thành thần công là tốt rồi, lúc ấy cứ dựa theo nội dung trên sách khoa tay múa chân, kết quả thật đúng là làm cho hắn luyện ra một chút khí cơ.

Ai biết ở cuối sách còn có gần ba trăm chữ cấm kỵ về võ này, cái gì phải từ trước sáu tuổi bắt đầu luyện để tinh lọc tiên thiên chi khí, cái gì ở trước giai đoạn dưỡng khí phải bảo trì thân đồng tử linh tinh đều quên đi, trong đó tối hố cha một chút chính là người có công pháp khác nội công nhiều nhất chỉ có thể luyện đến tầng thứ hai.

Nội công của vô danh thần công chia làm bốn tầng rèn thể, luyện thể, dưỡng khí, nhuận thần, mỗi một tầng đều làm cho thân thể cùng khí chất phát sinh thay đổi rất lớn, mà cố tình quan trọng nhất rõ ràng là hai tầng cuối cùng. Người ăn mày năm đó dạy võ công cho hắn tuy rằng rất kém cỏi, nhưng cố tình vẫn là luyện ra một chút nội công, vì thế hắn đã hoàn toàn bi kịch!

Phải biết rằng với dạng này của hắn hồi nhỏ diện mạo bảy phần giống Hoàng hậu, ba phần giống Hoàng đế, nguyên bản cũng là ngọc tuyết đáng yêu, kết quả bắt đầu từ lúc hắn mười ba tuổi bắt đầu luyện vô danh thần công này, hắn cả người như bánh màn thầu nở giống nhau, đầu tiên là thân thể hướng ngang phát triển, đợi cho sau khi thịt béo biến thành thịt bắp, cả người như là khoác một tầng áo giáp thịt như nhau, làm cho người ta cảm giác giống như là tráng hán như tháp sắt, vừa cao vừa tráng.

Với tướng mạo của hắn xấu cũng không xấu đến nỗi nào, bỏ ở hiện đại chính là một bộ dạng mỹ nam cường tráng không tệ mà thôi, cũng vẫn là có thị trường!

Chính là thượng tầng Đại Hạ vô luận nam nữ già trẻ phong lưu đều là chỉ có phong phạm quân tử, tuy là thẩm mỹ thời Ngụy Tấn nhìn không có cực đoan như vậy, mỹ thiếu niên đều phải thoa phấn chấm son, nhưng hắn cái loại diện mạo tráng hán này tuyệt đối là không có thị trường, thậm chí có chút quan to quý nhân hà khắc chút cảm thấy được nhìn hắn đều đau mắt, cho dù hắn sau khi ở vị trí đỉnh cao dân thần còn ở sau lưng nói hắn là một thô nhân, tục nhân.

Thần công đúng là thần công, cho dù hắn chỉ luyện hai tầng cũng làm cho võ công của hắn xa vượt người khác, chỉ là về mặt tướng mạo tiếc nuối lại làm cho hắn thật sự buồn bực nửa đời người, diện mạo hắn biến hóa rất lớn, thậm chí ngay cả cha ruột cùng thằng em song sinh cũng nhận không ra hắn, thẳng đến sau khi dùng phương thức đặc biệt của hoàng gia xác định, mới dám nhận thân, đủ thấy hắn biến tàn đến có bao nhiêu lợi hại.

Dương Trừng không biết là bởi vì mình không làm theo cấm kỵ trên sách, nên quyển sách kia căn bản là gạt người, nhưng hắn thật đúng là không dám lại nếm thử, sợ lại biến thành bộ dáng đời trước. Nguyên bản kế hoạch của hắn đợi cho đem thân xác dưỡng tốt rồi lại mở bắt đầu luyện Thái Huyền Kinh, phải biết rằng Thái Huyền Kinh là một môn công pháp thượng đẳng, chỉ cần luyện ra một tia nội công, là có thể tẩy tủy chặt mạch, cải thiện thể chất suy nhược này của mình.

Chỉ là Thái Huyền Kinh có một cái không tốt một chút chính là khó nhập môn, sơ học giả rất khó cảm ứng được khí cơ trong cơ thể, Dương Trừng năm đó chính là gánh xuống khẩu quyết còn chưa kịp luyện, phỏng chừng mình hiện giờ muốn luyện ra nội công ít nhất phải có hai ba tháng, đợi cho khi đó món hoa cúc cũng lạnh, mình chỉ sợ cũng chết mất tiêu, chỉ có thể đem vô danh công phu lại nhặt lên để luyện!

Hắn đúng là cùng vô danh công pháp này hữu duyên, chỉ cần vận chuyển khẩu quyết là có thể cảm giác được một tia ấm áp từ đan điền dâng lên bắt đầu chạy ở trong kinh mạch, thân mình lại là đời trước luyện qua một lần, không đến thời gian một ngày đã thành công luyện ra một luồng nội lực.

Bởi vì hắn nghẹn khẩu khí này thật sự không muốn chết đến uất ức như thế, liền vô cùng phối hợp uống thuốc, thời gian nhàn rỗi thì luyện công, rất nhanh cố gắng của hắn đã thấy được hiệu quả.

Tầng thứ nhất của vô danh thần công này nếu dám xưng là rèn thể, như vậy đối với thân thể cải tạo rõ ràng.

Trong 'Thuyết Văn' đem rèn giải là tiểu luyện. Lấy kim cho vào hỏa mà đập gõ làm tiểu luyện, vô danh thần công luyện ra nội lực thì lại như hỏa kia giống nhau chạy ở trong cơ thể hắn, một lần một lận gột rửa kinh mạch yếu ớt của Dương Trừng, như gió xuân mưu phùn giống nhau chậm rãi thấm vào cải thiện thể chất của hắn, kể từ đó không đến thời gian một tháng hắn cư nhiên thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.

Hôm nay lại là đại phu bắt mạch cho hắn, Dương Trừng nhìn lão nhân râu bạc kia cầm lấy cổ tay của mình, sắc mặt biến ảo không ngừng, trong lòng cười thầm không thôi.

Ninh Kính Hiền lúc đi vào phòng đối với bọn hạ nhân làm thủ thế miễn lễ, miên cho quấy nhiễu đại phu bắt mạch, thẳng đến thấy lão nhân đưa tay buông lúc này mới đặt câu hỏi, "Lý đại phu, xin hỏi thân thể tiểu nhi như thế nào?"

Lý đại phu kia sờ sờ râu dê của mình, rung đùi đắc ý nói, "Quả thật là kỳ tích a! Quý công tử nguyên bản mạch tượng suy yếu, phủ tạng nóng rần, tà nhiệt thúc giục đều biết mạch hướng về chết non, hiện giờ mạch tượng này lại xu hướng bình thường, mặc dù còn có chút chứng thể hư, nhưng chỉ cần chậm rãi điều dưỡng là được."

"Thật như thế sao?" Ninh Kính Hiền trong lòng vui vẻ lại đi nhanh tiến lên đi đến cạnh nôi nhìn Dương Trừng, kích động nói, "Tổ tiên phù hộ a! Đại phu cần dược liệu gì cứ việc khai ra, chỉ cần có thể đem thân thể tiểu nhi điều dưỡng tốt, ngươi cứ việc xuống toa thuốc!"

Lý đại phu mỉm cười gật đầu, gia chủ nếu nói như vậy, vậy tiền khám bệnh của mình tự nhiên cũng sẽ không thiếu, nghĩ đến bạc trắng bóng thì vừa lòng mà đến cạnh bàn cầm bút lông đã chuẩn bị tốt trầm ngâm đi kê đơn thuốc.

Ninh Kính Hiền xoay người tiến đến bên nôi, đầu tiên là vươn tay dùng lòng bàn tay sờ sờ trán của Dương Trừng, cúi đầu thì thầm một câu, "Quả thật không có sốt!" Xác định sốt lui, hắn mới chuyển thành dùng ngón tay cái sờ sờ hai má bóng loáng của bé con, "Tháng này chính là có chút hung hiểm, chắc là nương ngươi phù hộ, Tiểu nhị ngươi cần phải hảo hảo lớn lên đó!"

Người này cư nhiên tiều tụy thành như vậy!

Trẻ sơ sinh ánh mắt đều không quá tốt, chỉ có thể nhìn rõ một hình dáng, đợi cho Ninh Kính Hiền ngồi xổm xuống thì Dương Trừng mới nhìn rõ bộ dáng hiện tại của hắn, cùng một tháng trước so sánh Ninh Kính Hiền ít nhất gầy hơn mười cân, trên người nguyên bản quần áo mặc vừa người cũng có chút rộng, hai má hướng lõm, dưới mắt là quầng thâm thật sâu, xem bộ dáng là thật lâu không có hảo hảo nghỉ ngơi!

Người khác không biết Dương Trừng lại là rõ ràng hắn mất đi không chỉ có thê tử, còn có một Đích tử, chính là mình đội thân phận con của hắn, con của hắn liền không thể quang minh chính đại tế điện. Lại có tang sự của Ninh phu nhân, tuy rằng trên có lão nhân, chỉ làm 'Ngũ thất', lại đều phải hắn một tay xử lý, đầu năm nay coi trọng việc tang lễ, một hồi tang sự cực kỳ nhừ người, mà ngay cả người khỏe cũng có thể nhừ bệnh; Trưởng tử Trưởng nữ của hắn cũng chưa quá bảy tám tuổi mà thôi, đúng là thời điểm cần trấn an, chính mình người đội tên tuổi con thứ hai của hắn lại sắp chết không sống được, có thể tưởng tượng Ninh Kính Hiền một tháng này trôi qua là thời kỳ ra sao!

Bất quá cho dù thời điểm bận rộn như thế này, Ninh Kính Hiền mỗi ngày cũng sẽ bớt thời giờ đến phòng mình, có đôi khi là đối với mình trò chuyện, có đôi khi là tự tay đút thuốc cho mình, mặc dù lúc đó sốt mơ hồ, hắn nói gì đó cũng không nhớ rõ, nhưng lúc được hắn ôm cái loại cảm giác ấm áp đó lại quên không được.

Dương Trừng tâm tư phức tạp che giấu ở dưới da trẻ sơ sinh mềm nhũn của hắn, Ninh Kính Hiền chỉ cảm thấy tiểu oa nhi đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm mặt mình, theo động tác của mình đôi mắt ướt sũng liền đổi tới đổi lui, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ, làm cho trong lòng không hiểu sao liền mềm nhũn.

Hắn nhẹ nhàng mà nhéo nhéo cái mũi nhỏ cũng dễ thương, vô cùng thân thiết nói, "Tiểu nhị từ nhỏ đã biết gây sức ép phụ thân như thế, trưởng thành cần phải ngoan ngoãn hiếu thuận lão tử à!"

Ninh Kính Hiền trong lời nói làm cho bọn hạ nhân trong phòng đều nở nụ cười, cũng có như Phúc An lớn gan như vậy xen mồm nói, "Lão gia, Nhị thiếu còn nhỏ như vậy mà, nghe hiểu được sao..."

Lời của hắn tiếng còn chưa dứt, thì nhìn thấy tiểu oa nhi vươn tay bắt đươc ngón trỏ của Ninh Kính Hiền, dùng sức vặn a vặn, như là nghe hiểu ngoéo tay như nhau, nhất thời làm cho tất cả mọi người buồn cười, bọn họ lại không biết Dương Trừng cũng trong lòng là suy nghĩ, mặc kệ Ninh Kính Hiên là xuất phát từ lý do gì đối với mình tốt, nhưng trên hành động xác thật là đối với mình không tệ, nhận thức người cha bở này thật sự không lỗ vốn!

||E&B:Jade

Dương Trừng thật sự thanh tỉnh nhìn thấy ca ca tỷ tỷ trên danh nghĩa đời này của mình vẫn là ở ngày đưa tang, việc này đối với hắn mà nói cũng là trải nghiệm mới lạ, lúc trước sống hai đời hắn cũng không có cơ hội dùng xưng hô ca ca cùng tỷ tỷ như thế.

Đưa tang phải nhanh chóng, bởi vậy trời còn chưa sáng hắn đã cảm giác được nhũ mẫu từng lớp từng lớp quần áo cho mình, nữ nhân đã muốn trở thành chim sợ cành cong đem y phục nhỏ hắn dùng bọc đến chặt chặt chẽ chẽ sau đó lại cho hắn một bộ quần áo dùng vải bố cứng rất thô chế thành, bởi vì áo tang phục thô kia căn bản là không khâu mép, có nhiều chỗ còn lộ ra một ít sợi râu nhỏ, nhìn giống như là hai miếng vải bố tùy ý ghép lại gắn liền.

Tiếp theo nhũ mẫu lại đem tã lót hắn dùng quấn kỹ, thật cẩn thận mà ôm ra phòng.

Toàn bộ trong quá trình nhũ mẫu cùng nhóm tiểu nha đầu đầu thấp giọng nói nhỏ nhẹ, nhất cử nhất động đặc biệt có quy tắc, động tác vô cùng nhanh nhẹn, Dương Trừng lúc còn ở trong choáng vù vù thì đã bị các nàng mang theo đi qua trùng trùng hành lang rồi đến sân trước.

Còn chưa đi vào chỗ đặt linh cữu thì đã nghe được tiếng khóc sướt mướt cùng âm thanh niệm kinh của đạo sĩ, tiếp theo chóp mũi đã ngửi được loại hương vị nồng đậm đặc thù của nhang cùng tiền giấy sau khi đốt, Dương Trừng chống đỡ lơ mơ một hồi, đột nhiên cảm giác được nhũ mẫu mang theo hắn đi qua một ngưỡng cửa, một làn mùi kỳ lạ nhảy vào trong mũi làm cho hắn mãnh liệt đánh vài cái hắt xì, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Ánh nến, lò sưởi cháy, lò đốt lửa than, còn có cả phòng mùi người hỗn hợp tiếng khóc, tiếng niệm kinh, tiếng nói chuyện trộn lẫn sau đó không chỉ làm cho bầu không khí cũng trở nên rất nặng, còn vẩn đục đến làm cho người ta gần như hít thở không thông như nhau, làm cho người ta cảm thấy nơi đây cùng bên ngoài quả thật là hai thế giới.

Dương Trừng cái mũi mềm mại cùng đôi mắt hoàn toàn chịu không nổi kích thích như vậy, chẳng những càng không ngừng đánh hắt hơi, nước mắt cũng không tự giác mà ào ào chảy ra ngoài, thuần túy là bị xông.

Phùng Tùng Bách bận rộn đến đầu óc choáng váng vừa thấy các nàng đã chỉ huy, "Mau ôm Nhị thiếu gia cùng Đại thiếu gia bọn hắn đứng cùng nhau." Thấy nhũ mẫu kia còn đứng không nhúc nhích, hắn dậm chân thúc giục nói, "Còn không nhanh chút, giờ sắp đến."

Nhũ mẫu vâng dạ mà đi lên trước đi từng bước, lại lui trở lại trước mặt Phùng Tùng Bách khó xử nói, "Đại quản gia, Nhị thiếu gia thân mình dễ hỏng, linh đường này thật sự không thích hợp thiếu gia ở lâu..."

"Biết, biết, làm xong lễ thì đem Nhị thiếu gia ôm trở về hậu viện." Phùng Tùng Bách trong lòng biết nhũ mẫu này là bị dọa sợ, trước một chủ tử thân thể yếu đến bất tri bất giác đã đi, chủ tử mới này lại là một thân thể kém, nàng là sợ tiểu chủ tử lại xảy ra chuyện làm mình nhận gánh trách nhiệm, cũng không ngẫm lại nếu lão gia không nắm chắc làm sao sẽ để nàng ôm thiếu gia đi ra.

Thật là một người không đầu óc! Trong lòng mắng một câu, hắn không kiên nhẫn nói, "Hôm nay đưa tang chung quy phải để Nhị gia đưa thái thái một đoạn đường, lão gia thái thái thông gia đều đến đây, cũng không thể làm cho người ta để ý bới móc chúng ta, lão gia đặc biệt phân phó để cho Nhị gia đi ra lộ mặt."

Nhũ mẫu lúc này mới yên ổn quyết tâm đi, ôm Dương Trừng hướng chỗ hiếu tử hiếu nữ khóc nức nở.

"Để cho người đi xuống dưới kiểm tra, chậu sành chuẩn bị tốt chưa..."

Nghe phía sau Phùng Tùng Bách lớn tiếng đối với tiểu tư thét to, tựa hồ không có gì khác thường, nhưng khi hắn xoay người nhìn phía nhũ mẫu hung ác Dương Trừng lại không để vuột.

Dương Trừng cong xuống khóe miệng, biết mình chỉ sợ phải đổi nhũ mẫu. Có chút đáng tiếc a, nhũ mẫu này mặc dù có chút đầu gỗ, bất quá tốt xấu chiếu cố người xem như tinh tế, bộ dạng cũng không tệ lắm, ít nhất thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, không biết người mới đổi như thế nào?

Hắn cũng không được thất thần bao lâu, đã bị tiếng khóc gào bừng tỉnh.

Người trong nước vốn là trọng mai táng, tộc Phụng Thiên là có phong tục hậu táng, trên tang lễ hiếu tử hiếu nữ phải lớn tiếng khóc thảm thiết nhằm bày tỏ đau thương, âm lượng gào khóc càng lớn biểu tình càng đau khổ lúc này mới càng biểu hiện hiếu thuận của bọn họ.

Vì thế Dương Trừng đã thấy ca ca tỷ tỷ của mình đang quỳ gối trên một cái đệm màu trắng, mặc quần áo dùng mình giống nhau vải bố cứng từng trận từng trận khóc lớn, ngay cả câu nguyên lành nói cũng nói không rõ.

Kiếp trước lúc điều tra lúc điều tra phảng phất nhớ rõ đại nhi tử của Ninh Kính Hiền tên Ninh Vân Đình, khuê danh nữ nhi hắn thì không biết. Từ trong miệng mấy tiểu nha đầu Dương Trừng đã lấy được một ít tin tức, hình như trong hai đứa nữ nhi lớn hơn, cùng Đại thiếu gia chỉ kém một tuổi

Hai bé tỷ đệ này đều lớn lên môi hồng răng trắng, đứng chung một chỗ như kim đồng ngọc nữ giống nhau, tướng mạo có thể nói trên tốt, đều là giống mẹ của bọn họ hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa đã ốm đến nhọn nhọn, hai mắt bọn chúng cũng sưng đỏ như cùng quả đào giống nhau, tinh thần uể oải trong mắt vô thần, nhìn rất là đáng thương.

Dương Trừng mơ hồ nhớ rõ mình mấy ngày nay ốm đến hung hiểm hai đứa cũng đi thăm qua mình, nhưng khi đó mình sốt mơ hồ, cũng không có ấn tượng gì, sau đó tiền viện bận rộn tang sự liền không thấy bọn họ xuất hiện qua nữa, thật không biết hai người bọn chúng đối với mình đệ đệ này đã có cảm tưởng gì!

Trong linh đường không khí đau thương đối với Dương Trừng không có ảnh hưởng gì, nhưng không khí vẩn đục cùng âm thanh tranh cãi ầm ĩ lại biến hắn rất không thoải mái, vì dời đi lực chú ý, hắn chỉ có thể ở trong tã lót chuyển động mắt to đen bóng mà đánh giá người lui tới.

Qua đời chính là dâu trưởng Ninh gia, lại là đương gia thái thái, còn là nữ nhi của đại thần phụ chính Tả Sư Hoành, linh đường phô trương lớn, khách nhân đến đây cũng rất nhiều.

Vì hôm nay chuẩn bị tốt không xảy ra sự cố, Ninh gia ngũ phục* chí thân sớm đã tụ tập bên nhau chiêu đãi tân khách đến, nhóm nữ quyến đi hành lễ rồi được mời đến hậu viện thỉnh đãi, nam khách cũng có người tiếp đón, có trật tự mà không để cho nữ khách bị va chạm, cũng tận lực không để cho nam khách cảm thấy bị bỏ qua, trước trước sau sau nhân thủ xuất động thật sự là đáng xem.

*Áo tang lễ chia làm 5 loại, mỗi loại phù hợp với danh phận của người mặc.

Toàn bộ linh đường ở giữa thắp đầy nến, chiếu đến đèn đuốc sáng trưng, ở vị trí chân sau quan tài cũng đốt đèn, được người tỉ mỉ trông chừng sợ tắt, lại vừa có đàn tràng thủy bộ long trọng, thanh thế lớn.

Phương diện khách đến mặc dù so không được đời trước nhìn thấy tang sự vương phủ tôn thất lúc mà cái loại khí phái đến nâng mười kiệu lớn, bốn năm mươi kiệu nhỏ, hơn trăm chiếc xe ngựa trải rộng, nhưng hôm nay tới ba Thế tử Thân vương, còn có một Quốc trượng, bậc trận thế này cũng làm cho Ninh gia nghênh đón không ít quan kinh đô đã sớm chờ ngày hôm nay, có thể nói dòng người không thôi.

Nếu là đích thân của Tả Sư Hoành, chỉ sợ hôm nay sẽ càng náo nhiệt. Dương Trừng không tim không phổi mà nghĩ, tâm tình cũng không tự giác mà xuống, cảnh tượng náo nhiệt này, làm hắn nhịn không được phỏng đoán mình đã chết hai lần nhưng không biết tang lễ chính là như thế nào!

Ở thế thứ nhất thời trẻ mình không rảnh cưới vợ, đợi cho về sau biết thân phận của mình rồi lại chung quy cảm thấy con gái mấy nhà cửa nhỏ nhà nghèo kia không xứng với mình,chỉ là nhà thế gia vọng tộc cho dù là thứ nữ cũng chướng mắt mình, thường xuyên qua lại hôn sự liền đã trì hoãn, vì chuyện này còn đắc tội không ít người.

Cuối cùng vẫn là sau khi nhận thân lại có công cứu giá mới được tứ hôn, bất quá lập gia đình không tới hai năm nàng kia đã chết bệnh, mình cũng không phải nặng dục, toàn tâm toàn ý chạy ở trong sự nghiệp mưu phản soán vị vĩ đại, đợi cho mình gặp chuyện không may sau đó trong phủ cũng chỉ còn lại bốn nha đầu thông phòng do người khác đưa, ngay cả nhất nhi bán nữ cũng không lưu lại.

Phạm vào tội lớn phải chém cửu tộc, nhưng lại không có thân tộc có thể cho Hoàng đế giết, không biết Văn Chân kia nổi giận không chỗ phát tác có bị tức chết không.

Có thể khẳng định tên kia lòng dạ hẹp hòi hoàng lăng chính là khẳng định sẽ không để cho mình tiến vào, không biết cuối cùng có phải hay không quấn một vòng chiếu cỏ rồi tùy tiện chôn vào phần mộ liền tống đi.

Mà mình đời làm Dương Trừng, có cha mẹ của mình yêu thương cùng ông bà như thế, tang lễ hẳn là được làm rất long trọng đi! Nhưng người đầu bạc tiễn người đầu xanh thì lại quá mức bi ai, chỉ hy vọng bọn họ có thể chịu đựng được qua đi, không nên bị thương thân thể. Thế giới kia khoa học kỹ thuật đã phát triển như thế, cha mẹ cũng xem như trẻ tuổi, có lẽ còn kịp lại sinh một đứa con hầu hạ dưới gối.

Cho dù như thế nào tự mình an ủi tâm tình Dương Trừng cũng không tránh được hạ xuống, không còn tâm tư xem Ninh gia náo nhiệt, trong đầu một hồi là thế thứ nhất thê lương, một hồi là thế thứ hai thân nhân bi thương, tâm tư phức tạp này rối rắm cùng một chỗ, hắn nhìn hai đứa trẻ trước mắt khóc đến thương tâm, cư nhiên có một loại ý nghĩ trách trời thương dân.

Hắn ngầm cân nhắc, nếu ca ca tỷ tỷ bở này nhân phẩm không tệ, về sau có thể đối với hai đứa trẻ không mẹ đáng thương này tốt một chút, ít nhất phải xem chừng Ninh Vân Đình người này đừng để cho hắn cuốn vào gần trong đấu tranh tranh đoạt, đem toàn bộ Ninh gia bồi vào.

Dương Trừng mò mẫm cân nhắc, Ninh Kính Hiền trước đó bị kêu đi chiêu đãi bốn vị khách quý không biết từ chỗ nào đi tới, nhìn hắn cả người bộ dáng tiều tụy lại chịu đựng vài ngày chỉ sợ cũng chống đỡ không nổi nữa, cũng may hôm nay có thể đưa tang.

Chỉ thấy Ninh Kính Hiền đi đến bên cạnh hai đứa trẻ, thở dài, "Hai người các con đứng dậy đi, chỉnh đốn bản thân một chút, một hồi theo ta đi đưa tiễn nương các con..."

Lời của hắn chưa nói xong hai đứa trẻ đã nhịn không được lại thất thanh khóc lên, trẻ em cổ đại trưởng thành sớm, bọn chúng đã sớm hiểu được mẫu thân mình nằm ở cái hòm lớn kia rốt cuộc không cử động nữa, khi đưa nàng ra cửa này thì thật sự rốt cuộc không về được.

Mấy ngày này tới nay trong nhà người đến người đi, đặc biệt trưởng bối tự cho là hòa ái luôn thích sờ sờ đầu bọn hắn, miệng còn lẩm bẩm "Hài tử đáng thương nhỏ như vậy mà không có nương thương", mỗi một lần gặp tân khách chính là một lần nhắc nhở bọn hắn bầu trời bên người đã sụp rồi, mẫu thân của mình đã không còn.

Lúc này nghe được phụ thân từ nhỏ sùng đã bái quấn quýt cũng mở miệng nói phải đưa tiễn mẫu thân, hai đứa trẻ choai choai rốt cuộc tan vỡ.

Ninh Vân Đình tuổi nhỏ hơn kéo vạt áo dài của Ninh Kính Hiền, nước mắt chảy ào ào ra ngoài, khóc hô, "Phụ thân...phụ thân hài nhi luyến tiếc mẫu thân..."

Hắn vừa nói, chọc đến tiểu cô nương bên cạnh cũng ôm hắn cùng nhau nhỏ tiếng nức nở lên, hai đứa trẻ nắm tay trên mặt tràn đầy thống khổ mất đi thân nhân, cùng với đối với cuộc sống tương lai mê mang, trên mặt tái nhợt nước mắt từng đường từng đường, khóc đến một đoàn chật vật, nhìn rất đáng thương.

Dương Trừng một người cùng bọn chúng còn không có quan hệ gì cùng những người đứng xem cũng có chút lòng trắc ẩn, chớ nói cho là thân cha của bọn chúng.

Ninh Kính Hiền một tay ôm một đứa, nhịn khôn được đỏ hốc mắt, rơi mấy giọt lệ nam nhi, tiếp theo lại vỗ đầu hai đứa an ủi, khẽ tiếng nói nhỏ rốt cuộc đem hai người con dỗ đến sau đó không còn gào khóc, nắm tay hai đứa đi hướng linh tiền.

Tộc Phụng Thiên so với dân tộc Hán càng chú ý lễ nghi một chút, lúc đưa tang quan tài nâng dậy, ra cửa mỗi một canh giờ đều là đặc biệt xem quẻ ra, không cho phép xuất hiện nửa điểm sai lầm.

Bên này đóng cửa, nhạc lễ vân vân chuyện tình đều an bài tốt rồi, ba cha con hát vai chính lại vẫn không lại đây, đại quản gia Phùng Túng Bách đã sớm nôn nóng, đang bê chậu sành mãi cắn răng, nếu không phải chú ý quy củ đã muốn tiến lên thúc giục.

Dựa theo tập tục đưa ma lúc nâng quan tài phải đi qua chậu vỡ, chính là do Trưởng tử người chết ở linh tiền ném vỡ một cái chậu sành, việc này tự nhiên phải do Ninh Vân Đình làm, Phùng Tùng Bách ôm chính là chậu sành phải ném.

Vừa nhìn thấy ba người lại đây hắn đã nghênh đón, sau khi tiến hành xong lễ thì cong thắt lưng đối với Ninh Vân Đình nói, "Đại thiếu gia, còn nhớ rõ ngày đó dạy ngươi như thế nào ném chậu không, đây chính là đại sự, muốn hay không lại nói với ngài một lần?"

"Mới không cần đâu! Ta nhớ rõ, sẽ không nhỡ mẫu thân." Ninh Vân Đình tựa như tiểu đại nhân khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc.

Phùng Tùng Bách lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cầm trong tay chậu sành đường kính trên dưới bốn tấc, ở giữa lõm rộng đưa cho hắn ôm, lại lo lắng mà dặn dò, "Vậy Đại thiếu gia nhớ lấy, khi nghe được kêu ngài ném thì đem chậu ném vỡ đi."

Ninh Kính Hiền dẫn đầu mang theo hai người con đi đến trước quan tài dập đầu, mà Dương Trừng ngay cả cái bánh nhân đậu cũng không bằng, nhiều nhất là nhân cuốn trong nem chả, động cũng không động, tự nhiên là do nhũ mẫu ôm theo phía sau hành lễ.

Đợi cho lạy xong đứng giữa linh đường thì bất tri bất giác an tĩnh lại, Dương Trừng cũng không thấy là ai gào to một tiếng "Ném chậu, nâng quan", Ninh Vân Đình khóc đến tay mềm chân nhuyễn liền căng mặt nhỏ lấy ra khí lực ăn sữa đem chậu sành kia ném ở trên đất nát vụn.

Tiếng trống nhạc rung trời vang lên, hai đứa trẻ bị người thúc giục, trên khuôn mặt nhỏ mang theo kinh hoàng run run mà dẫn đầu đi ra linh đường. Ở phía sau bọn chúng, quan tài gỗ lim thượng đẳng khắc hoa của nữ chủ nhân Ninh phủ yên ngủ được bốn tên trai tráng mặc quần áo mới tinh mang nâng lên, bước vững bước chân để cho nàng từ từ mà rời xa tòa nhà nơi nàng sống đã nhiều năm.

Chương 6

"Tỷ tỷ, vì sao chúng ta mỗi lần đến xem Tiểu nhị hắn đều đang ngủ vậy?" Ninh Vân Đình vươn tay chọt chọt khuôn mặt thịt múp míp của tiểu oa nhi trong nôi, bất mãn mà oán trách nói. "Vài này nữa ta có thể lại phải đến trường học đọc sách, đến lúc đó cũng không có biện pháp mỗi ngày lại đây nhìn đệ đệ."

"Phụ thân xin cho ngươi hơn một tuần nghỉ để ngươi ở nhà nghỉ ngơi, ngươi còn không biết đủ ư!" Ninh Xảo hân kéo tay của hắn ở trên mặt Dương Trừng làm loạn, nhìn thấy trên mặt trắng mềm của tiểu đệ đỏ lên một mảnh nhỏ, tức giận mà liếc hắn một cái, "Xem, thiếu chút nữa rách da rồi đó! Cũng bao nhiêu tuổi rồi còn không hiểu chuyện, ngươi dùng khí lực lớn như thế, nếu làm tiểu đệ khóc, coi chừng phụ thân biết rồi đánh ngươi!"

"Ta mới không dùng lực đâu!" Ninh Vân Đình tức giận nói, "Là tiểu đệ cả ngày cùng con heo con giống nhau, đùa hắn làm đến như thế cũng không tỉnh, không phải là bệnh còn chưa hết chứ!?"

Ninh Xảo Hân vừa nghe đã mất hứng, "Ngươi mới trước đây cũng là như thế, nhũ mẫu các nàng đều nói tiểu hài tử chính là phải ngủ mỗi ngày!"

"Ta mới sẽ không giống tiểu đệ lười biếng như thế! Ta cũng chưa thấy hắn mở mắt qua vài lần."

"Ngươi cũng như thế!"

Dương Trừng hơi hơi híp mắt nhìn lén bọn chúng một cái, nhìn thấy hai bé cách chiếc nôi đã muốn cãi đến thần tình đỏ bừng, ở trong lòng bất đắc dĩ mà đảo cái xem thường, làm bộ đánh ngáp một cái lật người, đem mình cả người cuộn tròn, trong lòng lẩm nhẩm mắt không thấy thì được yên tĩnh.

Hai bé ngây thơ tranh luận cũng không thể duy trì bao lâu, bởi vì Ninh Kính Hiền đến. Hắn mỗi ngày trước bữa tối đều đến phòng Dương Trừng dạo qua, việc này đã sắp thành một thói quen của hắn, bởi vậy đem hành vi không hữu ái của hai bé bắt tại trận.

Bị phụ thân dùng ánh mắt tràn ngập uy nghiêm phủ lên, hai bé đều thành thật, mím môi cúi thấp đầu, ngoan ngoãn đứng thẳng tắp, chờ tiếp nhận chỉ dạy.

"Hai người các con ở trong phòng Tiểu nhị ầm ĩ gì đó?"

Ninh Xảo Hân chỉ vài Ninh Vân Đình nói, "Đình nhi nói tiểu đệ là heo con, con nói hắn còn không nhận sai, còn cùng con cãi."

"Ngươi...Ác nhân cáo trạng trước!" Ninh Vân Đình tức giận đến dậm chân, trừng mắt nhìn nàng một cái, chống lại ánh mắt phụ thân lại nhịn không được chột dạ, nhỏ tiếng nói, "Con chỉ là cảm thấy tiểu đệ ngủ mỗi này không tốt."

"Tiểu nhị vân là ấu nhi mà, vốn đã ngủ rất nhiều. Chờ hắn trưởng thành có thể cùng con chơi!" Tĩnh Tuệ đi rồi hai bé thật vất vả có chút tươi cười, Ninh Kính Hiền cũng không nhẫn tâm trách móc bọn chúng nặng nề, chỉ là dặn dò, "Lần sau đừng ở đây náo loạn, cẩn thận đem đệ đệ các con đánh thức." Nói xong, hắn hướng trong nôi nhìn một cái, kết quả nhìn thấy tiểu nhi tử nhà mình đã ở trong nôi mở mắt, đang há môi đối với mình cười.

Ninh Kính Hiền xoay người đem bé con bế lên, bé con trong lòng ngực mềm nhũn một đoàn, như là dùng chút lực sẽ nắm hư. Bé con được mình ôm cũng không khóc không nháo, chỉ là bắt một cọng tóc của mình hướng về ngón tay chơi đùa, thoạt nhìn vô cùng nhu thuận.

"A, đệ đệ tỉnh! Ta là ca ca nà!" Ninh Vân Đình hưng phấn là nhảy dựng lên, vươn tay ở trước mắt Dương Trừng vẫy vẫy, đáng tiếc Dương Trừng để ý cũng lười để ý hắn, thậm chí không dư ra tặng hắn hai ánh mắt. Hắn đành phải ngửa đầu nhìn Ninh Kính Hiền hỏi nói, "Phụ thân, con có thể ôm tiểu đệ không?"

"Không thể. Con cũng không biết ôm hài tử." Ninh Kính Hiền không chút do dự cự tuyệt, trên thực tế chính hắn cũng không dám ôm nhiều, sinh vật mềm nhũn như thế ôm vào trong ngực tay hắn cũng không biết đặt như thế nào, cả người không được tự nhiên, vì thế lại xoay người đem bé con đặt ở trong nôi.

Thấy Ninh Kính Hiền đem hai bé mang ra ngoài dùng bữa, Dương Trừng đánh ngáp một cái, bắt đầu vận chuyển tâm pháp yên lặng bắt đầu luyện công.

Ở trong mắt mọi người, điều này đại biểu cho tiểu thiếu gia lại muốn ngủ, vì thế hết sức tự giác mà đắp chăn nhỏ lên cho hắn, trong phòng thì lại khôi phục im lặng.

Trên thực tế đó cũng là cử chỉ bất đắc dĩ của Dương Trừng, làm một đứa bé sơ sinh không hề có năng lực hành động, trừ ăn uống ngủ ra, hắn cũng chỉ có thể dùng luyện công để giết thời gian. Bất quá nếu về sau đều phải ở Ninh gia sinh hoạt, chung quy phải học được lấy lòng cha mẹ áo cơm, bởi vậy thời gian Ninh Kính Hiền tới thăm mình hắn đều biểu hiện vô cùng nhu thuận, hơn nữa biểu hiện ra bộ dáng thật dính của hắn.

Hắn biết chỉ cần là người bình thường, được người thân cận như thế, được người dựa vào thì chung quy sẽ mềm lòng một chút, cảm thấy được gần gũi một chút, như vậy đợi cho mình trưởng thành mới có thể khoái hoạt làm Nhị thiếu gia Ninh phủ được yêu thương.

Sách lược này của Dương Trừng tiến hành thành công, Ninh Kính Hiền không chút hoài nghi, dù sao không ai lại hoài nghi một em bé đang quét tâm cơ, chút bất tri bất giác trên dưới quý phủ đều biết Nhị thiếu gia dính lão gia, chỉ cần thấy lão gia đến là muốn ôm, làm cho lão gia đem tập tục ôm tôn không ôm tử đều đánh vỡ.

Dương Trừng trước khi làm tiệc trăm ngày nhũ mẫu hắn rốt cục đổi, về phần sống chết của nàng hắn cũng chưa làm rõ, chỉ là đột nhiên phát hiện ngày hôm sau đổi người khác chiếu cố mình.

Nhũ mẫu mới tới hơn ba mươi tuổi đã có năm đứa con, kinh nghiệm chăm trẻ con phong phú, bộ dang vô cùng đoan trang, trước kia là đại nha hoàn trong phòng lão thái gia, là Phùng Tùng Bách thật vất vả ở trong người hầu lựa chọn ra, hiện tại bên trong không có nữ chủ đương gia, hắn sợ bọn hạ nhân đối với Nhị thiếu gia chiếu cố không chu toàn.

Đáng tiếc hắn tuy rằng nghĩ được chu toàn, Dương Trừng cũng không vui, người nọ lúc từng là đại nha đầu đầu giỏi nhất là nhìn người làm việc, lúc gặp chủ tử thì phụ họa làm theo, quay lưng mặt đối với tiểu nha đầu trong phòng thì trừng mắt lạnh đối đãi, từ khi được chọn làm nhũ mẫu của mình về sau người này đã bắt đầu tùy tiện, đối với nhóm tiểu nha đầu chọn tam nhặt tứ, vừa thấy đã không phải người thành thật.

Đầu năm nay ở nhà thế gia vọng tộc làm nhũ mẫu chính là cuộc sống vô cùng thể diện, nếu như nói không có ngoài ý muốn các nàng phải theo thiếu gia tiểu thư thẳng đến lớn, làm mãi đến không động được mới có thể đi hưởng vinh. Đại bộ phận gia đình quan hệ giữa nhũ mẫu cùng tiểu chủ tử so với cha mẹ ruột còn thân mật hơn vài phần, dù sao cũng là uống sữa nàng lớn lên, ân sinh, ân dưỡng, cổ nhân đều rất xem trọng, cho dù là gia đình chủ mẫu còn ở cũng sẽ cho mấy nhũ mẫu này một chút thể diện, giống như Ninh phủ này không có nữ chủ nhân trong phủ, nhũ mẫu cũng gần có thể đánh đồng với dưỡng mẫu, tự nhiên địa vị rất cao.

Nguyên bản Dương Trừng còn muốn nhịn nhịn bỏ qua, đợi cho tiệc trăm ngày của mình sau khi kết thúc, hắn đã nổi giận, quyết tâm nhất định phải đem người này đổi bỏ!

Lại làm hắn kiên định như thế nguyên do ở chỗ bạc!

Cho dù sống hai đời Dương Trừng bản tính thích gom tài lại như trước kiên định không lay được, Ninh phủ tiền bạc lui tới của mỗi phòng chủ tử là tách biệt, cho dù là như hắn một đứa bé như vậy cũng có tiểu kim khố.

Mặc dù hắn sinh ra bất qua là trăm ngày, nhưng đã muốn trải qua lễ ra đời, lễ ba ngày cùng lễ đầy tháng, trong đó trừ lễ đầy tháng trong nhà có tang lễ không có trắng trợn lo liệu, hai lễ khác bọn nha đầu nói lúc ấy trong phủ chính là vô cùng náo nhiệt, cũng thu không ít lễ vật quý giá.

Những tiền biếu thu được, lễ vật trước khi chưa phân chia quà tặng đều đến ghi sổ của chung, cũng chính là hắn chỉ thu không cần lo đáp lễ, đúng là thời điểm gom tài! Vài thứ kia đều được thu vào trong một cái rương nhỏ khóa kỹ, chìa khóa do nhũ mẫu của hắn quản lý, trở thành tiểu kim khố của mình, có thể để cho ngày sau chi tiêu.

Nếu Dương Trừng có năng lực hành động hắn đã sớm ôm rương đếm bạc, nhưng hắn còn chưa kịp thay đổi hành động, nhũ mẫu mới trước đã động thủ trước. Nếu nàng chỉ kiểm kê một lần, Dương Trừng cũng xem như nàng là tính sổ cho mình, cố tình nàng luôn luôn chọn buổi tối đem nhóm tiểu nha đầu phái đi ra noài, đem Dương Trừng để ở một bên, đem thứ tốt trong rương lấy ra xem không ngừng, nhìn như kiểu nếu đồ vật bên trong đều là không ghi sổ, chỉ sợ hận đến không thể lấy đi một ít!

Tuy rằng Ninh gia không tính đại phú đại quý, nhưng người lui tới đặc biệt là những dòng dõi thông gia đều cao a, chỗ phủ Thân vương, phủ Tả Sư đưa tới đều là thứ tốt.

Đại Hạ triều ngọc tốt, lại có tập quán nam tử đeo ngọc, lần này trăm ngày hai phủ tặng trọng lễ, phủ Thân vương đưa tới một ngọc bội hình hổ dán hoa văn, phủ Tả Sư tặng một miếng ngọc đeo thắt lưng hoa văn li hổ (rồng hổ), chẳng những là ngọc bích thượng đẳng chạm trổ ra, còn đều là ngọc Hán triều lưu truyền xuống đến nay, tuy rằng đao pháp đơn giản, nhưng tạo hình mới mẻ, lại được người bảo dưỡng đến bóng bẩy ánh nước, cả vật thể mềm nhẵn trắng nõn, làm cho người ta vừa thấy đã yêu thích không buông tay.

Dương Trừng lúc ấy liếc mắt một cái đã coi trọng hai khối ngọc bội này, ôm không chịu buông tay, đáng tiếc đầu của chúng nó quá lớn, Ninh Kính Hiền không có khả năng cho phép hắn mang theo, dặn dò hạ nhân để hắn thu vào.

Chính hắn cũng thưởng thức đồ vật không được, cố tình nhũ mẫu kia còn một bộ bộ dáng tham tiền thường thường lấy ra ở dưới đèn đánh giá, càng đáng giận hơn là trừ bỏ những đồ bằng ngọc kia, nàng còn muốn lấy kim nguyên bảo ra xem nữa, làm cho Dương Trừng thấy răng luôn ngứa.

Dương Trừng trong lòng nổi giận ghê lắm ấy, nữ chủ nhân còn thi cốt chưa lạnh đâu, quy củ trong phủ đã phá hủy, giữ một nhũ mẫu tham tài trong tay, vạn nhất về sau đem mình bán cũng không biết!

Phải đổi, nhất định đổi!

Tuy rằng hắn hiện tại ngay cả tiếng người nhỏ nhẹ cũng làm không được – vẫn không thể nói chuyện – nhưng phải sửa trị một nhũ mẫu vẫn là có thể, từ khi quyết định chủ ý Dương Trừng đã kiên quyết không uống sữa nàng. Ngày đầu còn chưa có hạ nhân dám lên tiếng hướng lên trên báo cáo, đợi cho ngày hôm sau hắn cố ý ở trước mặt Ninh Kính Hiền sau đó kêu khóc, việc này rốt cuộc bị lộ.

Nghe được hắn không chịu bú sữa, còn đã đói bụng hai ngày, Ninh Kính Hiền đầu tiên là đem hạ nhân trong phòng hắn đều mắng một lần, tiếp theo nhìn thấy tiểu nhi tử bị đè đầu cũng không chịu uống sữa, hắn cũng liền đau đầu.

Dương Trừng lần này hạ quyết tâm phải chọn một nhũ mẫu mình vừa lòng, xấu không cần, già không cần, phẩm hạnh không tốt không cần, xấu đẹp này chọn cũng được, phẩm hạnh chính là cần thời gian nhìn, cũng may hắn hiện tại người quá bé không ai biết phòng bị, người được chọn nhậm chức nhũ mẫu của hắn sau đó xui xẻo như những người khác, ở trước mặt hắn chung quy sẽ lộ chút manh mối, vì thế một khi có vấn đề, thì lại xuất hiện tình huống Dương Trừng đánh chết không uống sữa.

Muốn ở nhà thế gia vọng tộc làm nhũ mẫu tối thiểu một chút chính là phải hiểu biết tận gốc, vừa không thể giáo dưỡng quá kém, vừa phải đang ở thời kỳ đút sữa, vốn đã khó chọn người, bị Dương Trừng chọn chọn lựa lựa như vậy, sau khi thay đổi sáu nhũ mẫu, rốt cuộc làm cho hắn tìm được một người hợp ý.

Nhũ mẫu này là con dâu trưởng của ngoại quản gia Lý Nguyên phụ trách quản thôn trang, mới vừa sinh qua đứa con thứ hai không lâu, bộ dáng hơn hai mươi. Nhà mẹ đẻ nàng nguyên là làm buôn bán nhỏ, đọc qua học vỡ lòng, không chỉ biết xem sổ sách mà còn biết gảy bàn tính, mặt mày bộ dáng có chút giống mẫu thân thế thứ hai của Dương Trừng, sau khi khảo sát vài ngày phẩm hạnh cũng không thành vấn đề, vì thế Dương Trừng rốt cuộc yên tĩnh.

Thấy hắn rốt cuộc thành thật, Ninh Kính Hiền lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, gần hai tháng gây sức ép xuống, biến thành hắn cũng mệt theo. Một khi thấy Dương Trừng chống cự sau đó không uống sữa, cũng chỉ có thời điểm hắn đút mới ăn một chút, nếu không tình nguyện bị đói cũng không ăn, may mắn hắn hiện tại chuyện tình trong tay không nhiều lắm, có thể ôm tiểu tử này mang theo trên người mỗi lần cách hai giờ đút một lần, nếu không chỉ sợ sẽ đói ra bệnh rồi!

Mặc dù như thế, Ninh Kính Hiền dù sao không thể mỗi ngày chờ ở trong phủ, Dương Trừng vẫn là đói bụng vài lần, nguyên bản thật vất vả nuôi ra một chút thịt, rất nhanh đã gầy xuống, nhìn làm cho người ta xác thật có chút đau lòng.

Cuối cùng quyết định được nhũ mẫu chính là con dâu của ngoại quản gia làm cho Ninh Kính Hiền cũng có chút kinh ngạc, nếu có thể lựa chọn người được chọn thật sự không nhiều lắm, cũng có thể dùng nàng, chỉ hy vọng phụ nhân này là một người hiểu chuyện, nếu không vậy thì đừng trách mình vô tình!

||Dương Trừng làm tuyệt thực lần hành động này lại thật ra làm hắn được một chút phúc lợi thêm vào, đây là thu hoạch hắn không ngờ được.

Ninh Kính Hiền rốt cuộc là sợ hắn bị đói bụng, chỉ cần người ở trong phủ đều tận lực ôm hắn đặt ở trong tay, đến giờ sẽ bớt thời giờ đút hắn vài ngụm. Hơn nữa Dương Trừng không giống em bé bình thường sẽ không có gì khóc lớn đại náo, hắn đại đa số thời gian đều im lặng, cho dù là chung sống một phòng cũng không đối với hắn xử lý công vụ có ảnh hưởng quá lớn, bởi vậy về sau Ninh Kính Hiền cũng thành thói quen.

Kể từ đó có thể thường xuyên cùng Ninh Kính Hiền ở cùng một chỗ, Dương Trừng đã có thể nghe được một ít tin tức trong cung ngoài cung.

Nói ví dụ như làm cho Dương Trừng răng ngứa ngứa – Trưởng tử Hoàng thượng rốt cuộc là phúc mỏng, trước đầy tháng đã chết non, một cái hòm nhỏ bọc táng ở hoàng lăng.

Lại nói ví dụ như làm cho hắn có chút oán niệm – nguyên Nhị hoàng tử – hiện tại Đại hoàng tử – tiệc đầy tháng cùng tiệc trăm ngày là cỡ nào náo nhiệt, Hoàng thượng đối với đứa con này phá lệ yêu thượng, thậm chí đặc biệt cho phép ở tại thiên điện cung Càn Thanh.

Càng có một số tin tức đại thần nào đó trong triều lại rớt ngã, ai lại phạm sai lầm đánh mất chức quan linh tinh, làm cho Dương Trừng đối với hỗn chiến kịch liệt hiện tại trong triều có một ít kinh hãi, lúc từ hạ nhân trong phủ lén lút thảo luận chuyện Hoàng thượng muốn lập Thái tử lại bị quần thần phản đối, số lần Ninh Kính Hiền về nhà cũng càng ngày càng ít, thần sắc càng ngày càng nghiêm túc.

Đặc biệt càng tới gần tháng mười hai – ngày Đại hoàng tử tòn một tuổi, Ninh Kính Hiền trong một tháng cơ hồ chỉ trở lại vài ngày mà thôi, Dương Trừng nhìn thấy hắn vài lần có hạn, chỉ thấy mỗi ngày cau mày mặt nhăn gắt gao, tựa hồ áp lực càng lúc càng lớn.

Một bên yên lặng chú ý thời cuộc, một bên luyện công trải qua cuộc sống bình thản của mình, Dương Trừng bất tri bất giác cũng đến lúc phải đầy một tuổi. Nhị thiếu gia Ninh phủ hắn thế thân so với mình chỉ hơn một ngày mà thôi, sinh nhật là ngày một tháng mười hai, tuy rằng Ninh Kính Hiền vô cùng bận rộn nhưng vẫn làm cho nhóm quản gia bắt đầu chuẩn bị lễ trảo chu (chọn đồ vật đoán tương lai), cũng mở yến hội mời chút thân bằng hảo hữu.

Dương Trừng trong lòng kỳ thật thầm nói thầm, hắn đã muốn liên tục vài ngày nhìn thấy Ninh Kính Hiền ở nhà an bài người bố trí phòng ở, còn phân phó quản gia tăng mạnh phòng vệ trong phủ.

Ninh Kính Hiền loại coi trọng này phá lệ khác thường, ở trong mắt Dương Trừng thật sự có chút không đúng, mình chỉ là thứ tử mà thôi, một tràng diện tiệc đầy tháng đáng giá làm lớn như vậy sao, đặc biệt lúc đám nha đầu nói linh tinh nói ra năm đó Ninh Vân Đình thân là Trưởng tử cũng không có đãi ngộ này, khiến cho hắn cảm thấy được lại càng không thích hợp.

Sắp tròn một tuổi Dương Trừng đã nóng lòng hướng tới tiến hóa đứng thẳng đi, luôn giãy ra ôm ấp của nhũ mẫu cùng bọn nha hoàn ở trên kháng luyện tập bước đi.

Ninh Kính Hiền tựa hồ đặc biệt thích nhìn bộ dạng hắn luyện tập bước đi, gần đây luôn để cho người đem hắn ôm đến trong phòng mình. Hai phụ tử tuy rằng cùng một chỗ, Ninh Kính Hiền lại cũng không đặc biệt nhiều chú ý hắn, sau khi đem hắn đặt ở trên kháng, mình ngay tại trước thư trác (bàn làm việc) viết chiết tử hoặc là đọc sách, ngẫu nhiên mới ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, mang theo một loại mỉm cười làm cho Dương Trừng sợ hãi.

Bản thân Dương Trừng không biết hắn hiện tại bộ dáng cố gắng luyện tập có bao nhiêu đáng yêu, mặc dù là mùa đông đốt kháng, nhưng hắn vẫn bị bọc đến cùng cục bông giống nhau, với tuổi tác hiện tại của hắn tuy rằng có thể đi vài bước, nhưng sẽ thường thường chân mềm nhũn té ngã, sau đó lại giãy dụa đứng lên, tựa như một viên thịt tròn trắng bành bạch mềm nhũn ở trên kháng lăn qua lăn lại, lặp lại như thế, nhìn thật sự đáng yêu.

Ngày hôm đó Dương Trừng lại bị ôm tới trong thư phòng Ninh Kính Hiền, hắn dường như chưa hưu mộc*, cư nhiên cả ngày trốn ở nhà. Ngày hôm sau là lễ trảo chủ của Dương Trừng, tựa hồ Ninh Kính Hiền lại không chuẩn bị vào trong cung, điều này làm cho Dương Trừng cảm thấy rất khác thường. Hắn một bên luyện tập bước đi, một bên kỳ quái Ninh Kính Hiền lấy đâu ra nhiều thời gian như thế đợi ở nhà.

*Thôi gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật 休沐日. Jade: Cha con gặp lại lần đầu tiên.

Đang lúc hắn suy đoán lung tung, Phúc An ở ngoài cửa thông báo, "Lão gia, Phó Truyền Phó đại nhân tới."

"Hắn tới làm gì?" Ninh Kính Hiền có chút kinh ngạc đứng dậy, vặn xuống đầu mày, đem sách đặt ở trên thư trác.

Phúc An nói, "Phó đại nhân nói hắn ngày mai có thể không rảnh qua phủ, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng lão gia, thuận tiện nhìn xem Nhị thiếu gia."

Ninh Kính Hiền đấm tay đi qua lại hai bước, phân phó nói, "Mời Phó đại nhân đến thư phòng."

Xem ra là một 'Khách không mời mà đến', bất quá có thể được mời vào thư phòng hẳn là lại là một quan hệ thân cận, Dương Trừng vắt hết óc nhớ lại tư liệu đời trước về Ninh gia, nhưng thật sự là thời đại quá mức xưa cũ, ở giữa lại còn kẹp một đời, hắn thật sự là nhớ không rõ, nhưng nếu mình một chút ấn tượng cũng không có, hẳn là một người không có dừng chân ở trong triều.

Phó Truyền rất nhanh đã được Phùng Tùng Bách mời vào thư phòng, thừa dịp thời điểm hắn cùng Ninh Kính Hiền chào lẫn nhau, Dương Trừng đã lén lút mà đánh giá.

Đây là một võ tướng.

Phó Truyền là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, mặt chữ điền mày rậm, râu để ngắn, hai mắt hữu thần lợi hại, làm cho người ta cảm giác vừa thấy chính là một người khôn khéo cương nghị. Chỉ thấy cách thức hắn bước đi uy vũ sinh uy, Dương Trừng cảm giác đầu tiên chính là người này không phải trong quân thì chính là thị vệ trong cung.

Thấy hắn cùng Ninh Kính Hiền bộ dáng khách sáo lẫn nhau, giữa hai người cũng không phải là bạn tốt rất quen thuộc, người như thế tâm tư làm sao có thể tinh tế, còn có thể bởi vì không thể tham gia lễ trảo chu của thứ tử đồng liêu đặc biệt chạy tới bái phỏng, chỉ sợ là có nguyên do khác mới đúng.

Quả nhiên Dương Trừng đoán không lầm, sau khi trà bánh tốt nhất Ninh Kính Hiền rất nhanh đã vẫy lui hạ nhân, rồi đem hắn ở lại trong phòng, hai người bắt đầu nhỏ giọng nói nhỏ nói nói.

Phó Truyền liếc mắt Dương Trừng tiểu ngoạn ý ở trên kháng cúi đầu tự trông nom tự chơi đùa, "Đây là Tiểu nhị nhà ngươi rồi, đáng tiếc ngày mai không thể tới nhà Ninh đại nhân tụ tập náo nhiệt, không biết trong nhà đại nhân chuẩn bị xong như thế nào?"

"Tự nhiên đã sớm thu thập thỏa đáng, Phó đại nhân yên tâm." Ninh Kính Hiền nhìn nhi tử cười cười, "Chỉ là Phó đại nhân phải vất vả, loại thời tiết này ban sai* vất vả đến cấp bách."

*Làm việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.

"Đều là vì Hoàng thượng làm việc, nào nói khổ cực." Phó Truyền đối với phương hướng hoàng cung chắp tay, biểu tình lại trở nên nghiêm túc, "Lại nói tiếp hai ngày trước trong cung lại có trộm tiến vào, Ninh đại nhân nơi này cũng phải chú ý môn hộ."

"Đa tạ Phó đại nhân nhắc nhở." Ninh Kính Hiền biểu tình có chút buồn rầu, "Từ khi Hoàng thượng quyết định phải lập Thái tử về sau, trong cung đã liên tục gặp chuyện không may, chỉ hy vọng mấy ngày nữa có thể yên lặng một chút, tốt xấu để cho chúng ta có thể an ổn qua vài năm."

"Nhưng không được!" Phó Truyền thở dài, "Hoàng thượng lần này là quyết tâm phải tại Đại hoàng tử một tuổi thì sắc lập Thái tử, xem đám lão tặc kia còn có gì lấy cớ kéo dài."

Ninh Kính Hiền gật đầu phụ họa vài câu, tiếp theo hai người nói chuyện liên chuyển thành thảo luận mấy bản tin trên công báo sắp tới, có chút cảm giác khó có gì nói thì tìm lời, rất nhanh Phó Truyền đã tìm lý do rời đi.

Phó Truyền này mạc danh kỳ diệu bái phỏng làm Dương Trừng ít nhất đã biết hai sự kiện – lập Thái tử cùng thế cục Văn Chân không ổn.

Trước kia Dương Trừng chính là từ trong điều tra biết được đoạn lịch sử này, thời gian này cơ hồ là Văn Chân bị đảng Phu Mông Trác Minh bức đến thời điểm tuyệt cảnh. Dựa theo cách nói của Đại Hạ, đứa bé bất quá một tuổi thì không tính là hoàn toàn đứng vững, cho nên một năm này Văn Chân tuy rằng đề cập qua vài lần phải lập Thái tử nhưng vẫn bị đại thần trong triều dùng đủ loại nguyên nhân phản đối.

Tả Sư Hoành không thể nghi ngờ là một cáo già, điển hình không thấy con thỏ không thả ưng, vào trước khi tằng tôn không được lên làm Thái tử, tuy rằng cho Văn Chân một ít trợ giúp, nhưng cũng không hoàn toàn nghiêng hướng bên Hoàng đế. Hắn đối với Văn Chân trợ giúp đại bộ phận đều ở trên triều, chỉ là mấy tháng qua trong cung lại bắt đầu không ngừng gặp chuyện không may, người ám sát Văn Chân cùng Đại hoàng tử dồn dập, hoàn toàn là chuẩn bị từ trên ** diệt trừ thế cục của hắn.

Vào trước khi Thái tử người được chọn chưa xác định xuống, Văn Chân chỉ cần vừa chết, nhóm huynh đệ của hắn hoặc là nhóm thúc thúc có thể được đẩy lên hoàng vị, vì lợi ích thật lớn này, người cuốn vào cũng nước đục này càng ngày càng nhiều, thậm chí đã sắp không chỉ là đội ngũ nhất hệ của Phu Mông Trác Minh.

Tuy rằng so với bất luận kẻ nào đều rõ ràng hơn Văn Chân có thể tiểu cường *qua thời kỳ này, nhưng lần đầu tiên có cảm giác tự mình trải qua lịch sử Dương Trừng vẫn là rất cao hứng, cho dù chỉ có thể bàng quan cũng không chút gây trở ngại hắn vì Văn Chân xui xẻo mà cảm thấy tâm tình vui sướng.

*Vừa chỉ con gián, vừa chỉ mạnh mẽ: Dai như gián diệt không chết

Dương Trừng buổi tối làm một đêm mộng đẹp, trong mộng tất cả đều là Văn Chân, trong đó hắn không phải bị ám sát, chính là đem mình nhốt ở trong cung Càn Thanh nổi giận lôi đình, thần sắc xám trắng khuôn mặt tiều tụy, một bộ bộ dáng gặp khổ lớn xui xẻo.

"Nhị thiếu gia cũng không biết là mộng đến cái gì, hôm qua chính là nở nụ cười cả đêm." Chân Văn Tú một bên đem Dương Trừng bọc đến kín, một bên cười nói, "Thấy khuôn mặt nhỏ vui vẻ, nếu không phải lão gia làm cho ôm đi đông viện, thật đúng là không nỡ đánh thức hắn."

"Cũng đúng! Hiếm khi nhìn thấy Nhị gia chúng ta không có ở bên người lão gia cũng vui vẻ như vậy đâu!" Thúy Hương cười nói, vừa đem đồ chơi Dương Trừng thường chơi cất kỹ, đặt ở trong một cái túi nhỏ. Nàng là một trong hai đại nha đầu nhất đẳng của Dương Trừng, vốn là đại nha đầu trong phòng mẫu thân bở của hắn, giúp đỡ Tĩnh Tuệ vị thái thái Ninh gia này quản qua nhà, ở trong phủ rất có vài phần thể diện, là một người thông minh khéo tay lại biết nhìn năng lực người, sau khi Ninh Kính Hiền càng ngày càng yêu thương Dương Trừng, ba tháng trước được điều đến đặt ở trong phòng hắn.

Dương Trừng đắm chìm trong mộng đẹp thật sự không muốn tỉnh lại, nguyên bản còn tưởng rằng hai người là muốn mang mình đi tiền viện, không nghĩ tới các nàng quấn tới quấn đi, cư nhiên rất nhanh đem hắn ôm tới đông viện rồi.

Nhà cũ Ninh phủ ở trong kinh không tính lớn, đông viện là lưu cho vị lão thái gia Ninh Đào Húc, bởi vì có một lão bà Quận chúa tồn tại xem như là viện khí thế nhất trong phủ. Mấy ngày trước Dương Trừng đã nghe nói Ninh Kính Hiền để cho người ta thu dọn đông viện, hắn còn tưởng rằng ông nội bở của mình muốn lên kinh.

Một bước vào cửa sân Dương Trừng chỉ biết mình đã đoán sai, tuy rằng nói vừa nhìn cùng bình thường không có gì khác biệt hai dạng, còn chưa bước vào cổng tò vò hắn cũng đã cảm giác được vài đường tầm mắt từ trên người mình đảo qua.

Tuy rằng không thấy được rõ một người, nhưng Dương Trừng có thể khẳng định ở nơi canh gác ngầm gần đó chỉ sợ không ít hơn mười người.

Lão thái gia Ninh phủ cũng không có phô trương lớn như vậy!

Quả nhiên sau khi đi vào trong phòng Dương Trừng đã nhìn thấy Ninh Kính Hiền đang vẻ mặt trang nghiêm đứng ở cạnh kháng, đối với thiếu niên trên kháng cung kính nói, "Hoàng thượng, đây là thứ tử của vi thần." Nói xong hắn còn hướng chỗ phía Dương Trừng trộm trừng mắt liếc một cái.

Dương Trừng chỉ cảm thấy nhũ mẫu nhà mình hơi run lên một cái, tay ôm mình cũng phát run.

Chân Văn Tú từ lúc cửa mở cũng không dám ngắm loạn, đặc biệt sau khi biết người trước mắt là ai, trong lòng lại không yên, đợi cho gia chủ trừng mắt nhìn mình một cái sau đó nàng ngược lại trấn định xuống, ôm Nhị thiếu gia trong lồng ngực lưu loát quỳ xuống, khéo léo tinh tế chỉnh tốt rồi hành lễ, miệng hô, "Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"Miễn lễ!" Văn Chân âm thanh rất lãnh đạm, mặc một thân trường bào màu xanh đen đoan chính ngồi ở trên kháng, trên mặt nhìn không ra một chút biểu tình, "Tiểu tử nhà ngươi cùng Đại hoàng tử chỉ kém vài ngày mà thôi, đây cũng là duyên phận, ôm lại đây để cho trẫm nhìn một cái."

Chân Văn Tú vội vàng thẳng người, cúi đầu ôm Dương Trừng đến gần cạnh kháng, không đợi nàng đến gần trong vòng năm trước, Lý Đức Minh đã che ở trước mặt nàng, đem Dương Trừng đón qua.

Lấy hiểu biết của Lý Đức Minh đối với tâm tư Hoàng đế, nếu nói là nhìn một cái, tự nhiên sẽ không muốn ôm Ninh gia Nhị thiếu gia này, cho nên hắn chỉ là cẩn thận mà đem hài tử đặt ở gần bên cạnh kháng.

Văn Chân cúi đầu liếc mắt một cái, hài tử trong tã lót đang nắm nắm tay, chuyển một đôi mắt đen bóng mà ánh mắt cùng mình đối diện, không nhịn được cảm thấy thú vị, đưa tay ở trên mặt nhéo một phen, "Tiểu hài tử này nhìn lại thật ra tướng mạo đẹp, tựa hồ có chút quen thuộc mà!"

Lý Đức Minh lập tức phát động kỹ năng vỗ mông rồng, cười nói, "Hoàng thượng tuệ nhãn, với ánh mắt tiểu nhân hài tử này cùng Đại hoàng tử có chút tương tự."

Văn Chân nguyên bản chính là lấy cớ xem hài tử này cho chút ban thưởng, bán chút ân huệ làm cho Ninh gia đối với mình càng trung tâm mà thôi, làm sao có tâm tình xem nhiều một tiểu oa nhi, vừa rồi chỉ là tùy ý nhìn lướt qua, lúc này nhìn kỹ không khỏi nhướn mày nhìn phía Ninh Kính Hiền, "Oa nhi này cùng Đại hoàng tử tựa như giống song bào thai!"

Hắn chỉ là thuận miệng một câu, nhưng không biết đem Ninh Kính Hiền cùng Dương Trừng sợ tới mức tâm đều treo lên.

||May mắn ở đây đơn giản không có một người !

Dương Trừng chỉ là lười biết mà đánh ngáp, sau đó liền ngây thơ nắm ngón tay của mình chơi, tầm mắt quang minh chính đại ở trên mặt hai người đổi tới đổi lui, trên mặt không lộ nửa điểm dị thường.

Ninh Kính Hiền phản ứng cũng rất nhanh, hai tay hắn ôm quyền, trên mặt có ba phần sợ hãi, ba phần kích động, lại có chứa vài phần luống cuống, "Gặp Hoàng thượng xem trọng, bất quá Tiểu nhị không khỏe, muôn vàn không dám cùng Hoàng tử so sánh." Tiếp theo hắn lại ra vẻ bối rối nói, "Tiểu hài tử này càng lớn càng giống hệt nương hắn, mỗi lần nhìn đến hắn dung mạo này, vi thần...Vi thần..."

Văn Chân vừa mở miệng cũng có chút hối hận, một đứa con nhà thần tử dù quý giá thì làm sao có thể so được với Hoàng tử, mình cho dù muốn lung lạc Ninh gia cũng không nhất định vội vã như thế, ngược lại rơi xuống kém cỏi. Bất quá biểu tình Ninh Kính Hiền vừa rồi lại làm cho hắn hết sức vừa lòng, mình khen ngợi tiểu tử nhà hắn giống Hoàng tử vừa là ân điển vừa là khích lệ, hắn kích động hưng phấn là một chuyện, nhưng nếu không có tâm sợ hãi thì lại là cuồng ngạo.

Đợi cho thấy Ninh Kính Hiền có chút nghẹn ngào, tựa hồ bi thống đến một câu cũng nói không xong, hắn lại không khỏi nhớ tới chính thê Ninh Kính Hiền cùng Hoàng hậu là tỷ muội, nếu nói tiểu hài tử bộ dáng giống nương cùng Hoàng tử giống nhau cũng không ngạc nhiên.

Nghĩ đến mình cùng Ninh Kính Hiền không sai biệt lắm trải qua góa vợ, Văn Chân ánh mắt cũng nhu hòa một chút, "Dịch Thành cần tiêu sầu, đừng vì quá buồn mà thương thân thể mình. Trẫm nhớ rõ kỳ tang của ngươi cũng sắp qua, con nhà ngươi hiểu chuyện, bên trong không người không thể được, sang năm đại tuyển không bằng tái giá nhất phòng. Trẫm chỉ hôn cho ngươi."

"Ta Hoàng thượng ân điển." Ninh Kính Hiền thần tình cảm kích, vội vàng dập đầu tạ ơn, trong lòng lại khổ như ăn hoàng liên như nhau. Hắn nguyên bản kế hoạch chờ Trưởng tử lại lớn hơn một chút sau lại tái giá thê, khi đó Ninh Vân Đình ở trong phủ địa vị đã muốn xác định, cho dù tái giá thê sinh hạ Đích tử cũng sẽ không trong nhà huyên náo không yên, Hoàng thượng này đột nhiên vừa hành động mặc dù là thêm ân, lại quấy rầy tính toán của mình, chỉ hy vọng sang năm chỉ hôn nàng kia không phải một người tâm lớn.

"Dịch Thành không cần câu nệ, trẫm chính là ở nhà ngươi làm khách." Văn Chân tiến lên từng bước, vươn tay ở khuỷu tay hạ nâng hư không một cái.

Ninh Kính Hiền nào dám thật để cho hắn dùng lực, vội vàng đứng dậy, trong miệng ngay thẳng nói "Đa tạ Hoàng thượng nâng đỡ."

Vân Chân thấy hắn câu nệ, như trước có nề nếp, sợ mất nửa điểm quy củ, chỉ đành cười cười, nhưng trong lòng vô cùng hưởng thụ. Hắn quay đầu nhìn Lý Đức Minh một cái, phân phó nói, "Đem ấn chương (con dấu) huyết kê mang tới."

Lý Đức Minh sửng sốt một chút, "Hoàng thượng, đây không phải là ngài lưu cho Đại hoàng tử chọn đồ vật đoán tương lai..." Hắn là một người khôn khéo, nói chỉ chậm rãi nói một nửa. Quả nhiên Ninh Kính Hiền đã muốn kích động lại cảm động nhìn hắn một cái, tiếp theo Văn Chân đã muốn cười khoát tay, "Vô phương. Hôm nay đã mượn lễ trảo chu của Tiểu nhị Ninh gia đến Ninh phủ, trẫm cũng không thể tay không mà đến."

Vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.

Dương Trừng trong lòng oán thầm, cũng không hiểu được Văn Chân vội vã như vậy mà lung lạc Ninh gia là vì cái gì, vừa tứ hôn vừa tặng lễ, tuy rằng phía sau Ninh gia đứng một Thân vương phủ, nhưng chỉ là quan hệ thông gia cách đời, cũng không cần hắn như thế ra sức ân sủng đi!

Hắn đang ở trong hoài nghi, Lý Đức Minh đã muốn tay bê một cái khay đi tới trước mặt hai người.

"Dịch Thành đến xem." Văn Chân cười nói, "Ấn chương này phủ nội vụ mới vừa dâng lên, phẩm chất rất tốt, hôm nay tiểu tử nhà ngươi trảo chu, đúng lúc có thể sử dụng."

Hoàng đế ban cho nào dám chối từ, Ninh Kính Hiền đành phải tiếp nhận khay, lại dập đầu bái tạ.

Dương Trừng mặc dù hiếu kỳ hình dáng ấn chương kia, nhưng nếu chỉ rõ trên trảo chu phải dùng, tự nhiên không thể để cho hắn nhìn thấy trước, Ninh Kính Hiền đứng dậy Lý Đứng Minh thì cầm một tấm lụa vàng đem khay phủ lên.

Một loạt thêm ân làm xong, Văn Chân cũng không có tâm tình nói nữa, "Sắp gần ngọ, trẫm liền không chậm trễ canh giờ tốt của Tiểu nhị nhà ngươi. Ngươi trước đi bận việc đi!"

Ninh Kính Hiền đang sợ lỡ nghi thức trảo chu, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau tạ an thì để cho nhũ mẫu ôm Dương Trừng đến trước tiền viện.

Trảo chu bình thường phải ở trước giữa trưa ăn mì trường thọ, hai gia bọn hắn lúc đi vào đại đường, thân bằng hảo hữu Ninh gia cũng đã tụ bên nhau.

Dương Trừng nhìn lướt qua bài trì đại đường, chính giữa bày một đại án, mặt trên trải đệm giường bông thật dày, phần đầu dựa vào đại môn đặc ấn chương, kinh thư, văn phòng tứ bảo, bàn tính, tiền tệ, sổ sách, thức ăn, cung tiễn, đao kiếm, mấy đồ chơi, tầm mắt hắn cư nhiên còn ở một góc phát hiện một hộp son phấn, cũng không biết là ai bỏ vào.

Ninh Kính Hiền đi phía trước, đem khối ấn chương điền hoàng (ngọc vàng) mình tự chuẩn bị kia đổi thành cái vừa mới ngự ban, trong lòng lại thở dài, không biết đây có tính là âm dương sai lầm hay không. Ấn chương ở trảo chu thì xem như là một vật quan trọng nhất, đại biểu số làm quan, bình thường đều là người thân phân tôn quý nhất trong nhà hoặc là bậc cha chú tự mình chuẩn bị, Hoàng thượng này đến là đều chiếm toàn bộ.

Thấy hắn đổi đồ vật, cũng không ai nghi ngờ, sau khi cùng thân hữu thấy hành lễ, Ninh Kính Hiền đã để cho Chân Văn Tú đem Dương Trừng đặt ở trên đại án, tuyên bố trảo chu bắt đầu.

Lác đác mấy chục tầm mắt người đều tụ tập ở trên người mình, Dương Trừng nhưng thật ra vô cùng bình tĩnh, bất quá nhìn đống đồ vật trước mặt kia, hắn lại chính là ngồi không nhúc nhích.

Nhóm đại nhân thật đều nhẫn nhịn được, Ninh Vân Đình lại nóng nảy, hắn tiến đến bên cạnh đại án nhỏ tiếng nói, "Tiểu đệ, ngươi hãy nhanh bắt đi, ngươi xem đồ chơi tốt nhiều như thế, mau thừa dịp lấy một loại!"

Dương Trừng hướng hắn cười khúc khích, tùy tay bắt lên một cán kiếm nhỏ bên cạnh, Ninh Vân Đình hưng phấn mà nói, "Hảo, nam nhi xem như luyện hảo võ nghệ bảo vệ quốc gia..."

Không đợi hắn nói xong, Dương Trừng đã tùy tay một ném đem kiếm nhỏ ném qua một bên. Hắn đời trước mệt mỏi một đời, hiện tại mắt thấy có thể qua ngày lành, hắn cũng không muốn đến trong quân chịu đựng tư lịch (tư cách và trải nghiệm)!"

Hắn chọn chọn lựa lựa mà đen đồ trên đại án biến thành loạn một đống, tuy rằng làm trảo chu không được chuẩn, lại có thể ảnh hưởng nhất định phương hướng bồi dưỡng trong nhà đối với mình. Mấy ngày nay lúc hắn nhàm chán, trong lòng đã muốn tính toán phương hướng tương lai của mình, đầu tiên quan là nhất định phải làm, đầu năm nay không tước vị quan lại quả thật nửa bước khó đi, gặp người đều phải thấp một bậc, chính là nếu thân rỗng hắn cũng không chịu nổi.

Nghĩ hắn đã không chút do dự bắt lên ấn chương đá huyết kê cực phẩm Văn Chân ban cho kia.

"Hảo!" Ninh Vân Đình tuy rằng tuổi không lớn lắm, nhưng cũng hiểu được ấn chương đại biểu cái gì, hưng phấn vỗ tay một cái.

Một bên nhóm thân bằng hảo hữu thì lại bắt đầu chúc mừng Ninh Kính Hiền, đều nói trước bắt ấn chương ngày sau nhất định thiên ân tổ đức, số làm quan.

Ninh Kính Hiền trong lòng tự nhiên vui mừng, nhưng vừa nghĩ tới thân phận chân chính, ngày khác cho dù Tiểu nhị có thể làm quan nhất phẩm cũng bất quá là nô tài hoàng gia, thần tử Đại Hạ, chung quy mất đi thân phận tôn quý nhất trên đời này, không nhịn được lại nhiều vài phần thương hại.

Trảo chu là có thể bắt hai lần, thấy tiểu đệ lấy một kiện bắt được trong tay sau đó thì lại chọn lựa lấy nửa ngày không hạ thủ, Ninh Vân Đình cúi thân để cho mình cùng hắn nhìn thẳng, nhỏ tiếng cổ động nói, "Tiếp, tiểu đệ lại lấy một kiện."

Dương Trừng thấy hắn méo miệng cười, trong lòng lại nói thầm, nghe nói vị Đại thiếu gia Ninh gia này trên công khóa có chút trở ngại, ghét văn ưa võ, xem ra về sau là đi lối cũ của Ninh Kính Hiền, mưu cầu thị vệ ít đi lộ tuyến võ tướng khả năng tính khá lớn.

Nếu để Dương Trừng tự mình tuyển thêm thị vệ thiếu đương nhiên tốt nhất, đặc biệt thị vệ nội ban, chẳng những ít việc nhiều tiền, còn là ở trước ngự đảo quanh dễ lên chức, chịu đựng đến nhất đẳng thì có thể chuẩn bị phóng ra ngoài, một chức vị cực kỳ tôn vinh. Có điều đệ tử trong Kỳ vẫn không đảm đương được, đáng tiếc cố tình trong triều có quy định, tổ tôn đích thân, phụ tử, thúc bá, huynh đệ đều không được đồng thời ở cùng nha môn sắp xếp nhiệm vụ.

Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình tuổi tác hoàn hảo, chờ lúc Ninh Vân Đình bổ khuyết, Ninh Kính Hiên hẳn là đã muốn phóng ra ngoài hoặc là chuyển vào lục bộ. Nhưng mình lúc trưởng thành lại vừa lúc Ninh Vân Đình đâm vào, nếu vào không được nội ban, mãi ở ngoại ban chịu khổ cũng không có ý tứ gì, gió thổi mưa dầm vì Văn Chân gác hắn cũng không hứng thú tự mình chuốc lấy khổ!

Nghĩ nghĩ hắn liền quyết định bắt giữ một cây bút lông trong tay, để mình lập xuống chí nguyện to lớn nhập vào trong tiến sĩ hàn lâm!

Ở trong một vùng tiếng khen tặng ngày sau đỗ đạt tam nguyên, làm đến văn vẻ gấm vóc, Dương Trừng được ôm tới hậu viện, kế tiếp lễ trảo chu này hắn cũng không còn chuyện gì!

Đến ngày hôm sau, Dương Trừng mới biết được, Văn Chân cư nhiên chưa trở về cung, ngược lại ở Ninh phủ ở lại. Bọn hạ nhân tựa hồ phần lớn cũng không biết phủ dư một người, chớ nói chi là thân phận của hắn, vẫn là Dương Trừng buổi chiều nghe được Thúy Hương cùng Chân Văn Tú chuyện phiếm, nói là vị khách quý kia hình như ở lại trong phủ, thế mới biết có chuyện như vậy.

Bất quá hai người này đều là cẩn thận, lại biết thân phận của Văn Chân, nói hai câu đã lại đem đề tài dời chỗ khác.

Nhưng thật ra Dương Trừng nhịn không được bắt đầu suy nghĩ trong đầu lướt lướt, vua một nước cư nhiên phải trách sang nhà thần tử, tình trạng trong cung rốt cuộc khẩn trương thành bộ dáng gì nữa!?

Dựa vào trí nhớ trước kia, trong khoảng thời gian này hậu cung Văn Chân trống không, lại không có Hoàng hậu cầm giữ cung vụ, lão nương hắn tuy rằng là Thái hậu địa vị cao quý cố tình thân thể không tốt, ba ngày một bệnh nhẹ, mười ngày một bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh căn bản không được việc, mấy Thái phi cùng hai sủng phi có con đem hậu cung quấy nhiễu đến đến cùng cái rây giống nhau, loạn thành một đống thật sự là ai cũng có.

Thời kỳ này đúng là thời điểm tiền triều đấu tranh kịch liệt nhất, Văn Chân chưa kịp tự mình chấp chính sự tình cùng Phu Mông Trác Minh càng đấu chết đi sống lại, nào có tinh lực quản hậu cung! Tại trước khi xác định lập Thái tử, hắn đúng là nguy hiểm nhất, không biết có bao nhiêu người muốn hắn chết, ở trong cung lúc nào cũng phải gặp phải ám sát.

Dương Trừng trong lòng suy nghĩ rồi lại đột nhiên cảm thấy được không đúng, Văn Chân tính tình rất cứng rắn, làm sao sẽ vì tránh đi ám sát mà tránh ở trong nhà thần tử! Suy nghĩ như thế hắn chung quy thấy được mình tựa hồ quên cái gì, cố tình lại càng gấp càng muốn không nghĩ ra.

Trong phủ hơn một Hoàng đế vào ở, Ninh Kính Hiền tựa hồ lập tức bận rộn rất nhiều, ban ngày phải đến trong cung làm nhiệm vụ, buổi tối cho dù về nhà cũng không thấy được bóng người, Dương Trừng liên tục ba ngày cũng không nhìn thấy hắn, sau lại mới nghe nhũ mẫu nói, Ninh Kính Hiền lúc lại đây nhìn hắn, hắn đã muốn đi vào giấc ngủ.

Thẳng đến sinh nhật chân chính của mình – buổi tối trước ngày năm tháng mười hai một ngày, Dương Trừng lại nhìn thấy Ninh Kính Hiền.

Hắn lúc này đã sắp có thể hàm hàm hồ hồ nói mấy câu, vừa nhìn thấy Ninh Kính Hiền ngồi vào trên kháng đã hơi hơi run run đứng lên nhào tới trong lồng ngực của hắn, ngửa đầu giọng non hơi sữa hô một câu, "Đa (cha)!"

Ninh Kính Hiền vội vàng một tay ôm hắn vào trong ngực, làm bộ vỗ vỗ mông hắn, "Nghịch ngợm, nếu ngã xuống kháng mà nếu còn tốt thì lạ đó!"

"Đa...Đa đa..." Dương Trừng vội vàng bán manh, hắn cười khanh khách, trán chống lên ngực Ninh Kính Hiền cọ cọ.

Ninh Kính Hiền bị hắn cọ đến ngứa, ngửi mùi sửa của oa nhi trong lòng trong tâm phát ấm, mấy ngày nay mệt mỏi tựa hồ cũng trở thành hư không. Hắn đem Dương Trừng đặt ở trên kháng, xoa xoa hai má phấn nộn kia, ánh mắt lại trở nên thâm trầm.

Dương Trừng nhìn dưới mắt hắn một vòng xanh đen, làn da chẳng những đen cũng thô ráp hơn nhiều. Xúc cảm trên mặt nói cho hắn biết, vết chai dày trên bụng ngón tay của Ninh Kính Hiền so với đoạn thời gian trước dày hơn một tầng, da trên tay còn thấy được một số vết thương nhỏ, mấy tình tiết nhỏ này Dương Trừng cũng không xa lạ, hẳn là huấn luyện gấp gáp lưu lại.

Mùa đông dài ai lại vào thời điểm này luyện binh!? Dương Trừng đang nói thầm, lại nghe được Ninh Kính Hiền phân phó nhũ mẫu cho mình lên một bộ quần áo dày.

Lại lần nữa bị ôm vào đông viện, Dương Trừng vừa vặn nhìn thấy mười một người đang quỳ gối trong viện đối với Văn Chân dập đầu, sau khi nhóm bọn hắn đến gần, những người này đã lập tức được Văn Chân vẫy lui. Mấy người đó đi vào một gian phòng bên cạnh, chỉ chừa cho bọn hắn một bóng dáng.

Dáng người mạnh mẽ, nện bước ngay ngắn, trong cử chỉ mang theo cảnh giác cùng phối hợp, tuy rằng không thấy được diện mạo của những người này, nhìn hết bóng lưng cùng bước chân trầm ổn cũng có thể nhìn ra những người này đều là cao thủ.

Dương Trừng đang nhìn phương hướng bọn họ biến mất ngẩn người, Ninh Kính Hiền đã tiến lên dẫn đầu hướng Văn Chân hành lễ.

Hắn được nhũ mẫu ôm đi theo phía sau Ninh Kính Hiền, đột nhiên phát hiện Ninh Kính Hiền thân hình cùng mười một người cũng kém không nhiều lắm.

Mười hai, thị vệ, cao thủ...Dương Trừng trên mặt sáng tỏ, rốt cuộc hiểu được mình đã quên điều gì.

Ngày năm tháng mười hai Thiên Thụ năm thứ bảy, Tuyên đế lập Thái Tử, bắt quyền thần Phu Mông Trác Minh!

||Sau khi Dương Trừng được ôm vào sương phòng chỗ ở của Văn Chân, thì những người khác đều bị vẫy lui, chỉ để lưu lại Lý Đức Minh cùng phụ tử Ninh Kính Hiền.

Văn Chân ngồi ở trên kháng, ban thưởng ngồi cho Ninh Kính Hiền rồi bắt đầu khuôn mặt trầm ổn uống trà. Rốt cuộc sợ Dương Trừng đông lạnh hỏng mất, hắn vẫn là hào phóng mà để cho Dương Trừng cũng lên kháng.

Dương trừng bò ở trên kháng, tìm một góc độ không sai, bảo đảm mình có thể thấy rõ biểu tình của cha ruột cùng cha nuôi, lúc này mới đặt mông ngồi xuống xem cuộc vui.

Văn Chân không nói lời nào, trong phòng tự nhiên không ai dám mở miệng.

Trong phòng không khí yên tĩnh đến quỷ dị làm cho Dương Trừng có chút bực mình, nghĩ đến ngày mai có thể – hoặc là nói khẳng định sẽ phát sinh chuyện đại sự kia, trong lòng không khỏi liền càng thêm có chút bất an.

Lại nói tiếp Văn Chân trải qua lại thật ra có chút giống lịch sử Khang Hi đại đế thế thứ hai, đều là còn trẻ đăng cơ, quyền thần cầm quyền. Nhưng trên thực tế Văn Chân so Khang Hi khổ bức hơn nhiều, Khang Hi tuy rằng không có cha, tốt xấu còn có một Hiếu Trang khôn khéo vì hắn làm hậu thuẫn, Văn Chân lại còn phải che chở cho nương ốm yếu kia của hắn!

Hậu cung không nói, chỉ là quan hệ hỗn loạn tiền triều cũng vô cùng hỗn loạn.

Tộc Phụng Thiên nguyên bản sinh hoạt ở Đông Bắc, là từ một hoàng tộc, năm thế gia vọng tộc cùng với chín họ nhỏ cấu thành dân tộc. Nếu là muốn hướng về ngược dòng khởi nguồn thì có thể thẳng đến bản ghi chép hạ triều thượng cổ, từ trong tộc ghi lại có thể xác định tộc Phụng Thiên chủ yếu là lục khanh gia tộc hạ triều, trong đó có càng có tế ti nắm chuyện thần linh, lúc hạ triều thua sau đó thương lượng, bọn họ vì chạy loạn cùng bảo tồn huyến mạch đã toàn thể di chuyển đến vùng đất Đông Bắc vô cùng lạnh.

Năm đó tiền triều chính trị hủ bại, hoạn quan lộng quyền, lại đang gặp đại hạn cùng với động đất bảy mươi năm không gặp, nơi nơi dân chúng lầm than, chiến hỏa nổi lên bốn phía. Tộc Phụng Thiên nguyên bản chỉ là muốn nhập quan (làm chính trị) đục nước béo cò một phen, ai biết càng đánh càng thuận, kết quả không nghĩ qua là sẽ đem tiền triều diệt, đem mấy quân nông dân cũng đồng dạng trấn áp hết.

Bậc thời cổ Thái Tông, Thái Chúc, Thái Sĩ, Thái Bốc được gọi chung là lục khanh, trong đó Thái Tông cùng lễ nghi nhà tế có liên quan hơn nữa đa số là huyết mạch hoàng thất trực tiếp đảm nhiệm, mặt khác những người có thể đảm nhiệm tế ti trong huyết mạch cũng ẩn chứa vu lực cường đại, bởi vậy Tông Chính thân là nhất mạch hoàng thất đó là tộc nổi bật trong tộc Phụng Thiên.

Tộc Phụng Thiên đem lực lượng huyết mạch chia làm ba bậc, phân biệt là tế thiên, tế địa cùng tế nhân quỷ, ngoại trừ Tông Chính gia rất ít người có thể thức tỉnh năng lực tế thiên, những người khác phần lớn chỉ có năng lực tế địa cùng tế nhân quỷ.

Trải qua nhiều năm diễn biến sinh sôi như thế, tộc Phụng Thiên huyết mạch cũng loãng rất nhiều, có thể thức tỉnh năng lực đặc thù của huyết mạch càng ngày càng ít, người có thể có năng lực tế thiên càng hiếm, nhưng Tông Chính gia duy trì huyết thống vẫn là rất tốt, bọn họ đại đa số mọi người có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch của mình, có thể thông qua tế địa thần linh tiến hành cầu mưa, trừ khử tai họa, chỉ là năng lực như thế có thể làm cho người bình thường đem bọn họ làm thần để cúng bái!

Tộc Phụng Thiên những người khác tuy rằng không như Tông Chính nhất mạch nghịch thiên như thế, nhưng cho dù người không thức tỉnh năng lực huyết mạch tại học tiên đoán, xem bói, y thuật mấy phương diện cũng có thể ai cũng có sở trường riêng, năng lực cùng tri thức này ở trong loạn thế vẫn là rất hữu dụng.

Theo tộc Phụng Thiên đánh đến chỗ nào, là có thể dựa vào những người này mang đến phúc lợi cho bách tính địa phương, điều này đã làm cho bách tính nhanh chóng tiếp nhận thống trị của bọn họ.

Vừa mới nhập quan thì tộc Tông Chính mặc dù là tộc Phụng Thiên ít người nhất, nhưng là nhất mạch cường đại nhất, Thái tổ Tông Chính Thành Đức chẳng những là võ sĩ đệ nhất trong tộc, còn là tế ti xuất sắc nhất, các loại nghi thức do hắn chủ trì đều là thành công nhất, có thể gọi là muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Mà lúc ấy toàn bộ đất nước Hoa Hạ vừa vặn gặp phải chính là một trận hạn hán diện tích liên quan rộng nhất, thời gian liên tục dài nhất, vì tranh thủ dân tâm, tộc Phụng Thiên mỗi lần chiếm đóng một vùng đất thì phải tiến hành một lần hoặc là nhiều lần nghi thức cầu mưa.

Trên thế giới này cũng không có cơm trưa miễn phí, cho dù được tế phẩm phong phú, tộc Tông Chính muốn mỗi lần đều thành công cũng cần lấy năng lực sinh mệnh của mình làm đại giới, kết quả đã làm cho Thành Đức kia một đời thức tỉnh năng lực huyết mạch người đã sớm già rất nhiều, mà ngay cả chính Thành Đức mặc dù đi lên ngôi vị Hoàng đế, không quá mười năm đã chết.

Những nhi tử của Thái tổ Thành Đức có năng lực có thủ đoạn vẫn luôn cùng hắn cùng nhau chinh chiến, hiến tế trấn an lòng người, nhưng muốn sử dụng năng lực huyết mạch cùng tu hành cá nhân là có quan hệ, tu vi bọn hắn kém hơn Thành Đức, kết quả năng lực dùng quá mức thường xuyên có chút bị chết so với hắn còn sớm hơn, cuối cùng lúc Thành Đức chết chỉ để lại một thứ Trưởng tử thành niên nhưng không có năng lực huyết mạch cùng một Đích tử Diên Niên năm ấy sáu tuổi đã có năng lực huyết mạch. Mà những huynh đệ có năng lực huyết mạch của hắn bị chết cũng kém không nhiều lắm, trong mấy người còn lại năng lực cực mạnh, thế lực lớn nhất nhất đó là Thành Quý.

Thế tổ Diên Niên đó là ở trong cuộc chiến thúc thúc cùng ca ca đoạt vị đi lên ngôi vị Hoàng đế, bởi vì hắn vận khí thật sự là rất tốt, sau đại hạn là các nơi dồn dập phát lũ lụt, lúc ấy trong Tông Chính nhất mạch chỉ có Diên Niên có năng lực trăm phần trăm hiến tế thành công, đồng thời năm đó tộc Phụng Vũ đồng dạng bị đuổi ra Trung guyên cũng bắt đầu thừa dịp nạn lũ chuẩn bị xuôi nam nhặt tiện nghị, muốn noi theo tộc Phụng Thiên lại nhập chủ Trung nguyên, khôi phục vinh quang của lão tổ tông, thành lập Đại Thương triều. Bởi vì chút nguyên do chút âm dương vừa khéo này, nếu muốn đem Đại Hạ quốc gia mới vừa thành lập này ổn định xuống, quả thật cần một Quân chủ có được năng lực huyết mạch đột hiển (bất ngờ lộ ra) đặc biệt.

Bất quá Diên Niên mặc dù đi lên ngôi vị Hoàng đế, hắn một đứa trẻ con cũng cầm giữ không được triều chính, chân chính cầm quyền chính là thúc thúc cùng ca ca của hắn, bản thân mình chỉ là một tồn tại như vật cát tường, có yêu cầu thì bị đẩy đi đi làm một lần hiến tế, hắn đần độn qua hai mươi mấy năm, rốt cuộc sau đó đem thúc thúc cùng ca ca dần chết, Diên Niên mới chính thức bắt đầu nắm chắc triều chính, kết quả không quá vài năm bởi vì năng lực cạn kiệt hơn nữa nhiều năm tận tình ca múa và sắc đẹp đã đào rỗng cơ thể, rất nhanh đã đi đời nhà ma.

Hoàng hậu Diên Niên chưa sinh con thì đã chết, sau đó thì không lập nữa, kết quả toàn bộ nhi tử đều là thứ tử, hắn trước khi chết kiểm tra ra năng lực huyết mạch cực mạnh chỉ có Văn Chân, vì thế đã truyền ngôi cho hắn. Hắn lo lắng nhi tử giống mình giống nhau bị vương thúc quản thúc, một hơi cho Văn Chân để lại bốn đại thần phụ chính, kết quả phiền toái liền lớn.

Dù sao tộc Phụng Thiên đã nhập quan nhiều năm như vậy, thống trị đã sớm bắt đầu ổn định lại, thời điểm này đã sắp không cần năng lực tế thiên phạm vi lớn, Hoàng đế có hay không có năng lực huyết cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cứ như vậy người khác cũng liền không khỏi phải bắt đầu dùng đến cân não, dù sao cái ghế tôn quý nhất thiên hạ kia ai mà không muốn ngồi xuống!?

Cho nên nói Hoàng đế Đại Hạ quả thật là chức nghiệp cao quý! Sống lại lần nữa Dương Trừng cảm thán, cũng không biết mình năm đó não tràn nước mới muốn đi đoạt nắm cái ghế kia!

Trong lòng hắn nghĩ chuyện loạn thất bát tao, Lý Đức Minh thì lại đã vì Văn Chân thêm chén trà thượng đẳng thứ hai.

Ở ngoài mặt tuy rằng bình tĩnh, Văn Chân trong lòng trên thực tế lại vô cùng buồn khổ, còn có vài phần đối với hành động ngày mai băn khoăn, nếu bắt không được lão thất phu Phu Mông Trác Minh kia, chết chính là mình! Tiên hoàng năm đó tuy rằng bị quản thúc, tốt xấu sinh mệnh không lo, nhân mã hai phe cũng còn phải giữ mạng cho hắn, chỉ là mình hiện tại lại không có chút đường lui, lui từng bước chính là vực sâu.

Mình không muốn chết, vậy chỉ có thể để cho người khác chết!

Văn Chân đem chén trà đặt lên bàn, tiếng gõ thanh thúy ở trong gian phòng vang lên. Ánh mắt hắn không thay đổi, ánh mắt lại trở nên thâm thúy, nhìn Ninh Kính Hiền hỏi nói, "Chuyện ngày mai chuẩn bị như thế nào, có mấy phần tính trước? Lão hóa Phu Mông Trác Minh kia chính là đệ nhất cao thủ trong Kỳ, các ngươi có lòng tin hay không đem hắn bắt!"

"Khởi bẩm Hoàng thượng, việc này nhiều nhất chỉ có năm phần tính trước..." Ninh Kính Hiền có chút do dự, hắn dừng một chút bất đắc dĩ nói, "Thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại, khi có sách lược vẹn toàn sau đó có thể thực hiện hành động."

"Hừ!" Văn Chân hừ lạnh nhưng cũng không phát hỏa, hắn vỗ bàn một phen, phẫn hận nói, "Mục Cáp Thác sắp không được, Thái y nói chịu đựng không qua năm nay, Phu Mông Trác Minh muốn để cho tam tử nhà hắn tiếp nhận."

"Hắn muốn cầu vị trí Cửu Môn Đề Đốc, này..." Ninh Kính Hiền lần này thật sự chấn kinh rồi, lẩm bẩm nói, "Hắn đây cũng quá lòng tham, Trưởng tử là thống lĩnh bộ binh, lại để cho hắn lấy Cửu Môn Đề Đốc, trong kinh quá nửa binh lực đều ở trong tay hắn!"

"Trẫm tìm người quẻ qua, thẳng đến năm mới cũng chỉ có cơ hội lúc này có thể làm cho hắn lẻ loi một mình, nếu bỏ qua lần này, muốn đến chỗ ở hắn để bắt người đó mới là khó càng thêm khó, một cái không cẩn thận làm cho lão tặc này chạy trốn, với tính tình của hắn chỉ sợ liền trực tiếp mang binh phản!" Văn Chân đem ngón tay siết chặt đến run run, ánh mắt liều chết nhìn chằm chằm Ninh Kính Hiền, "Mười hai người các ngươi là tin tốt nhất của trẫm, mấy ngày này lại phối hợp luyện tập qua, vô luận như thế nào ngày mai đều phải đem người bắt cho trẫm!"

Ninh Kính Hiền hất góc bào lập tức quỳ một gối xuống đất, cất cao giọng nói, "Hoàng thượng lại tin dùng nơi thần, thần muôn lần chết không chối từ."

Đừng mà! Ngươi nếu chết rồi, cuộc sống sau này của lão nhân gia ta có thể không dễ chịu lắm đâu!

Dương Trừng khó chịu mà nhổ một nhúm lông của thảm lông trên kháng, không tự giác mà du lên cái miệng nhỏ nhắn. Tuy rằng biết Ninh Kính Hiền ngày mai hẳn là không có gặp chuyện không may, nhiệm vụ cũng thành công, nhưng hắn biết lịch sự có thể thay đổi, vạn nhất bởi vì mình xuyên qua vẫy xuống cánh bươm bướm, đem bươm bướm cha bở này chết thì bi kịch mất!

Dương Trừng nhổ lông động tác quá mức minh mục trương đảm (rõ ràng), làm động tĩnh đến Văn Chân cũng không phải người chết cùng hắn ngồi trên một thảm, tự nhiên cảm giác được.

Bất quá một tiểu hài tử thịt múp míp chuyên tâm cùng lông thảm dày đấu tranh hình ảnh thật sự quá mức đáng yêu, cũng làm cho Văn Chân sắc mặt nhu hòa một ít, "Trẫm nghe nói ngươi đối với oa nhi này phá lệ yêu thương, mỗi ngày bất luận muộn bao nhiêu cũng phải gặp hắn một lần mới có thể đi vào giấc ngủ, hôm nay gọi ngươi ôm hắn đến, trẫm chính là muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc có chỗ nào đặc thù."

Ninh Kính Hiền có chút dở khóc dở cười, hắn thở dài nói, "Thần đối với ba hài tử trong nhà đều là đối xử bình đẳng, chẳng qua Tiểu nhị tuổi còn nhỏ, thì quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi."

Văn Chân nhướn mày, thuận miệng hỏi nói, "Nga, một khi đã thương hắn như vậy, vì sao còn chưa lấy tên cho hắn?"

Ninh Kính Hiền thật sự là không nghĩ ra tại sao Hoàng đế lại đối với chuyện của Tiểu nhị để bụng như vậy, hắn biết Văn Chân đa nghi, năm trước tuy rằng lừa dối qua đi, nhưng thấy Hoàng thượng hai lần hành động này lại như là nổi lên lòng nghi ngờ, điều này làm cho trong lòng hắn lại ẩn ẩn có chút sầu lo, nhưng càng là như thế hắn chỉ có thể càng thẳng thắn vô tư mới không hiện ra chột dạ.

Thấy hắn có chút do dự không nói gì, Lý Đức Minh nghĩ thầm thời điểm này bán một nhân tình cũng tốt, liền cười nói, "Hoàng thượng, ngài có thể không biết, dân gian sợ tiểu hài tử khó nuôi, bị địa phủ sớm câu linh hồn nhỏ, không thì trước lấy một tiện danh dùng, chính là ngay tại trước khi đi học mới nhận đại danh."

"Còn có cách nói này?" Văn Chân lại thật ra lần đầu tiên nghe nói.

Ninh Kính Hiền vội vàng gật đầu nói đúng, lại giải thích, "Tiểu nhi từ nhỏ thể yếu, nhiều lần đều vô cùng hung hiểm, thần sợ hắn chịu đựng không qua, liền vẫn luôn chưa cho hắn tên gọi, chỉ sợ hắn bị câu hồn đi!"

"Ta thấy hắn thân mình xương cốt hiện tại rất khỏe!" Văn Chân nhìn oa nhi béo trên kháng tự trông nom tự chơi đùa đến vui vẻ, nhịn không được chợt nhớ đến Trưởng tử chết yểu của mình.

Tuy rằng lúc trước quyết định đưa hắn cất bước, cũng có dự cảm dữ nhiều lành ít, nhưng mà vào thời điểm Ninh Kính Hiền thật sự ôm một khối thi thể lạnh như băng trở về, hắn ngay cả dũng khí nhìn kỹ một cái cũng không có, dù sao cũng là hài tử đầu tiên của mình, trong lòng khó tránh khỏi vẫn là có chút buồn bã!

Ngày ấy nghe được Lý Đức Minh nói hài tử này cùng Đại hoàng tử tương tự, hắn liền cũng động tâm tư, hoài nghi Ninh Kính Hiền có phải hay không ở trong động tay động chân. Trong khoảng thời gian ở Ninh phủ này, hắn để cho người ta đặc biệt hỏi thăm một phen, bọn hạ nhân đều nói Ninh Kính Hiền vô cùng yêu thương hài tử này, ở trong mắt Văn Chân nếu không phải thân sinh, mặc dù Hoàng tử chung quy cũng có thể có vài phần xa cách. Lúc sau hắn lại làm người hỏi thầy thuốc đã vì hai hài tử bắt mạch qua, hai hài tử thể chất cũng quả thật không giống nhau.

Đại hoàng tử là thể yếu bẩm sinh, dinh dưỡng trong thai đều để cho huynh đệ ruột thịt đoạt lấy; Tiểu nhị Ninh gia thì lại là mẫu thể quá yếu khiến cho thể hư, chỉ cần hảo hảo điều dưỡng thì có thể dưỡng khỏe, có bản chất khác nhau. Bởi vì dạng này Văn Chân mới bỏ một chút lòng nghi ngờ, đêm nay đặc biệt đem người gọi tới thử một phen mà thôi.

Dù sao mới chỉ là mười mấy tuổi mà thôi, còn không phải Hoàng đế về sau thiên uy khó dò kia, không có biện pháp hoàn toàn che giấu tâm tình của mình.

Dương Trừng vừa thấy hắn hành động khác thường chỉ biết trong lòng Văn Chân tính toán nhỏ, nói trắng ra còn không phải sợ Ninh Kính Hiền mai sau huy hoàng, thích hợp tại ngày hôm nay giải thích nghi hoặc mà thôi. Đáng được ăn mừng chính là một chút hoài nghi như thế, Văn Chân vẫn không có biện pháp da mặt dày như vậy đem mình tìm cách đi nhận thân!

Văn Chân sau khi hỏi xong, lại cùng Ninh Kính Hiền hàn huyên một chút chuyện trong triều, đem đề tài từ trên người Dương Trừng dời đi chỗ khác, điều này làm cho Ninh Kính Hiền cùng Dương Trừng trong lòng đều nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá hai người hiển nhiên yên tâm đến quá sớm, mà Văn Chân dần dần hiển lộ ra bản tính – ngươi làm ta không vui, ta cho ngươi cả nhà khó sống, hắn miệng vàng lời ngọc tỏ vẻ Dương Trừng hiện tại thân thể rất tốt, có thể đặt tên, liền thêm vào ân điển vì Dương Trừng gọi tên là Ninh Vân Tấn.

Vừa nghe tên này, Dương Trừng nhịn không được ngay ở trong lòng bắt đầu mắng! Cũng không phải nói tên này không tốt, nhưng mà cổ nhân coi trọng tị húy*, cách viết Kính (Jìng: Tôn kính, cao quý) cùng Tấn (jìn) mặc dùng bất đồng, nhưng âm đọc quả thật giống, cho mình lấy một cái tên như vậy về sau chính là rất phiền toái!

*Trong thời kỳ phong kiến không được nói hoặc viết tên họ của vua chúa hay hoàng thân trực tiếp, gọi là kiêng tên huý.

Đối với Dương Trừng, hoặc là nói Ninh Vân Tấn hiện tại mà nói, tự mình tham dự lịch sử là một chuyện làm cho hắn rối rắm. Hắn là người trải qua triều Thiên Thụ huy hoàng, Tông Chính Văn Chân này được mọi người xưng là vĩ đại, Đế vương anh minh chân chính quật khởi đi vào trong mắt thế nhân chính là bắt đầu từ hôm nay.

Ninh Vân Tấn khi tiến vào kinh đô này trung tâm triều đình này, chuyện bắt Phu Mông Trác Minh đã qua hơn hai mươi năm, khi đó trên dưới cả nước cũng đã ở dưới sự quản khống (cai quản khống chế) của Văn Chân, tuy rằng Tây Bắc vẫn luôn có ưu sầu về chiến sự, nhưng phương diện triều chính đã gần không có bao nhiêu người dám làm trái Đế vương Văn Chân này.

Ở dưới sự ca tụng Tuyên đế là như thế nào trí tuệ bắt quyền thần, ở trong cố sự đánh kẻ phản bội, bởi vì trên dưới nhất trí im miệng, ngoài cung người biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ chuyện này căn bản không nhiều lắm, trong truyền lưu sự tích nhiều hơn là hướng đến dụng ý Văn Chân xuất sắc vùng lên, nhưng cũng nói rõ trá hình thảm thiết của lần hành động này.

Thị vệ vật hy sinh không nói, chủ yếu mười hai người chấp hành nhiệm vụ đương trường đã chết bảy, còn lại vài người không phải trọng thương rời khỏi nhiệm vụ, thì chính là tổn thương nguyên khí cơ thể cuối cùng mất sớm, có thể từ lần này từ trong sự nghiệp chi Long đạt lợi ích cũng không có nhiều người – dù sao chân chính cùng Hoàng đế thân cận chính là bản thân bọn hắn, người chết đèn tắt, cho dù ân huệ che chở con cháu gia tộc, nhưng loại tin một bề này dù sao cũng kém một tầng.

Ninh Vân Tấn nhớ rõ Ninh Kính Hiền chính là một trong người may mắn sống sót, nhưng tựa hồ cũng bị trọng thương. Hắn chỉ biết là thời điểm này Phu Mông Trác Minh chẳng những là đệ nhất cao thủ trong Kỳ, đồng thời cũng là một trong thiên hạ ngũ đại Tông sư, quan trọng hơn Đại Hạ kinh sợ lực lượng tộc Phụng Vũ Tây Bắc, ở trong mắt Ninh Vân Tấn nếu mười một người kia võ công đều cùng Ninh Kính Hiền không sai biệt lắm, nhưng mà dùng biện pháp thông thường, cho dù hơn mười hai người nữa hẳn là cũng không phải đối thủ của Phu Mông, khẳng định còn có những thứ thủ đoạn khác phụ trợ, nếu không căn bản không thành công được.

Ninh Vân Tấn thời điểm điều tra trước kia làm sao nghĩ đến mình sẽ cùng Ninh Kính Hiền có nguồn gốc như thế, đến tột cùng thương thế của hắn bao nhiêu nặng, là một chút cũng không muốn nghĩ. Đợi cho ngày cũng biến tối, còn không thấy Ninh Kính Hiền trở về, hắn cũng không nhịn được có chút nóng nảy.

Tuy rằng lập Thái tử trong cung sẽ có yến ban thưởng, nhưng mà hẳn là sẽ không vượt qua buổi trưa sẽ chấm dứt, trong cung không thể lưu qua một đại nam nhân, thời điểm này Ninh Kính Hiền còn chưa trở lại, không khỏi làm hắn có hoài nghi có phải hay không đã gần bị thương nặng không thể di chuyển.

Hắn cũng có chút đứng ngồi không yên mà đứng lên, lắc lắc lắc lắc mà đi đến một đầu kháng khác, Chân Văn Tú đang ngồi quấn guồng cuốn chỉ.

Thấy hắn đi tới, Chân Văn Tú vội vàng buông đồ thêu, khẩn trương mà theo dõi hắn, "Ai yo, Tiểu thiếu gia của ta, kháng này rất cao, ngươi cũng đừng té xuống."

Thân thể trẻ con thật sự quá khó điều khiển, Ninh Vân Tấn bước đi đường một chút đã cảm thấy được chân nhũn, đơn giản ngồi ở trên kháng, kéo kéo góc áo, "Đa...Đa đa đâu..."

Chân Văn Tú chỉ cho là hắn nhớ Ninh Kính Hiền, vội vàng dỗ nói, "Lão gia bên ngoài bận bịu mà, lập tức sẽ đến xem thiếu gia!"

Ninh Vân Tấn lúc này chỉ muốn biết tình huống bên ngoài, nghiêm mặt nghiêm túc nói, "Đa đa...Muốn đa đa..."

Một tiểu bất điểm trắng trẻo mập mạp lại nghiêm túc mà cau bản mặt, hiệu quả tạo thành cũng chỉ có dị thường đáng yêu mà thôi, thấy mắt hắn chăm chú mà nhìn cửa phòng, Thúy Hương đi đầu chịu không nổi. Nàng đứng lên đối với Chân Văn Tú nói, "Ngày thường lúc này lão gia đều đã tới một chuyến, thiếu gia đây là nhớ lão gia rồi, nếu không ta ra ngoài nhìn xem!"

"Cũng được!" Chân Văn Tú gật đầu, "Ta thấy thiếu gia ngày chưa tối thì vẫn luôn nhìn bên ngoài, đây là ngóng trông đó! Nghe nói trong cung hôm nay bận rộn, nếu lão gia không trở lại chúng ta cũng sớm một chút dỗ thiếu gia ngủ."

"Thiếu gia với lão gia đây là tình cảm tốt mà!" Thúy Hương che miệng cười, xoay người đẩy mành đi ra ngoài.

Ninh Vân Tấn trộm mà bĩu môi, nghĩ thầm nếu không phải sợ người nào đó bị mình xuất hiện cho con bướm, hắn mới sẽ không quan tâm đâu!

Thúy Hương đi ra ngoài chưa quá hai khắc thời gian, tiền viện đột nhiên đèn đuốc sáng trưng, huyên náo loạn lên, mơ hồ có thể nghe thấy có âm thanh người gọi nấu nước, lấy dược. Ninh Vân Tấn trong lòng nhất thời lộp bộp, biết chỉ sợ Ninh Kính Hiền đã bị đưa về đây.

Chân Văn Tú là một người thông minh, nghe như là bên ngoài có việc, đã đứng dậy bắt đầu mặc bên ngoài xiêm y rộng.

Rất nhanh Thúy Hương đã trở lại, nàng là một đường chạy chậm, hôm nay lạnh mà rét cư nhiên còn đầu đầy mồ hôi, trâm trên đầu đều lệch đi.

Chân Văn Tú vừa thấy bộ dáng nàng, đã vội vàng hỏi nói, "Làm sao vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

"Lão gia..." Thúy Hương sắc mặt có chút trắng bệch, "Lão gia bị trọng thương được vài đại nhân thị vệ đưa về, trên người rất nhiều máu."

"Không phải nói vào trong cung dự tiệc sao? Làm sao lại bị thương." Chân Văn Tú hết sức kinh ngạc, "Lẽ nào là có thích khách?"

Thúy Hương lắc đầu, "Ta đây cũng không biết. Nghe nói tựa hồ không phải chuyện xấu, Đại quản gia đưa cho vài vị đại nhân kia lá bạc."

Ninh Vân Tấn thấy nàng nửa ngày không nói đến trọng điểm, đứng lên hét, "Đa, muốn đa đa..."

"Tiểu thiếu gia, ngài thời điểm này cũng đừng nháo!" Chân Văn Tú vội vàng ôm hắn, lại quay đầu nhìn phía Thúy Hương, "Đúng rồi, thương lão gia thế nào?"

"Ta không gặp lão gia, tiền viện người nhiều quá, không thích hợp ra ngoài." Thúy Hương lắc đầu, "Hình như nói ở trong cung Thái y đã xem qua, lúc này mới đưa về."

Hai người còn nói vài câu đã bắt đầu hợp lực dỗ Ninh Vân Tấn dời đi lực chú ý của hắn, xem tình huống hiện tại là không cần trông cậy lão gia lại qua đây!

Ninh Vân Tấn biết đêm nay nhiều nhất cũng chỉ biết chút tin ấy, dù sao Thúy Hương cũng chỉ là một đại nha hoàn mà thôi, không thích hợp đến tiền viện phần đông nam đinh, vì thế đã phối hợp ấp ở trong ổ chăn ấm áp, nhắm mắt lại bắt đầu luyện công.

Thời điểm hắn lại nhìn thấy Ninh Vân Tấn đã là ba ngày sau, mấy ngày nay nguồn gốc tin tức của hắn chỉ có Thúy Hương tìm hiểu, nghe nói lão gia thương rất nặng chuyển về phòng đã hộc máu hôn mê, nghe nói Hoàng thượng phái Thái y lại đây cứu chữa hai ngày bệnh tình lão gia mới chuyển tốt, lại nghe nói lão gia lập công lớn Hoàng thượng muốn trọng dụng...Tin tức loạn thất bát tao này Ninh Vân Tấn cũng không để trong lòng, nghe thấy Ninh Kính Hiền tỉnh lại hắn một lòng cũng đã ổn xuống rồi, Ninh gia tương lai hai mươi năm phú quý đã chạy không thoát.

Ninh Vân Tấn được ôm vào phòng Ninh Kính Hiền thì, đại ca hắn đang cầm một cái thìa từng thìa từng thùa hầu hạ lão cha uống thuốc, tỷ tỷ thì lại bưng một chén cháo thịt nạc rau mùi bốn phía ở bên cạnh chờ đợi. Ninh Kính Hiền nghiêng ở trên kháng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, nhìn không ra một tia huyết sắc, hai tay hắn đều bị mảnh vải quấn lấy, mơ hồ có thể nhìn thấy tơ mấu chảy ra từ bên trong, xem ra quả thật bị thương không nhẹ.

Ninh Kính Hiền sau khi đem một thìa dược cuối cùng nuốt xuống, cong xuống đầu mày. Chờ Chân Văn Tú sau khi thỉnh xong an ổn, hỏi nói, "Ngươi chiếu cố Nhị thiếu gia thế nào vậy, chỗ này lộn xộn, dẫn hắn lại đây để làm chi?"

Thanh âm của hắn tuy rằng vô cùng suy yếu, nhưng không khỏi mang theo vài phần uy nghiêm, Chân Văn Tú ôm Ninh Vân Tấn cánh tay rụt lui, vội vàng nói, "Hồi bẩm lão gia, hai ngày nay Nhị thiếu gia vẫn luôn khóc nháo muốn gặp ngài, hôm nay thật sự là dỗ không được, lúc này mới mang Nhị thiếu gia..."

Ninh Vân Tấn là đặc biệt đến rồi giả vờ ngoan ngoãn ra sức lanh lợi, cũng không phải đến xem ai mắng hạ nhân mình! Hắn không đợi Chân Văn Tú nói xong, đã muốn ở trong lòng nàng giãy dụa lên. Chân Văn Tú nguyên bản đã quỳ, lại sợ ném té hắn, đành phải đem hắn đặt ở trên đất.

Hai chân vừa chạm đất, hắn đã nghiêng ngả lảo đảo đi đến trước kháng, ghé vào cạnh kháng níu níu mà nhìn Ninh Kính Hiền, "Đa đa. Nhớ...Đa đa..."

Đứa bé một tuổi ai cũng không trông cậy vào hắn có thể nói ra lời gì lưu loát cao thâm, nhưng chỉ là ánh mắt nhỏ quấn quýt gần gũi đã đủ làm cho người ta động dung. Ninh Vân Tấn tròng mắt vừa chuyển, đã đem Ninh Kính Hiền trong mắt hưởng thụ thấy ở trong lòng.

Bất quá thấy hắn còn muốn hướng trên kháng chen chúc, Ninh Xảo Hân vội vàng một phen giữ chặt bàn tay nhỏ lộn xộn của hắn, nghiêm túc mà giáo dục, "Tiểu đệ không thể bướng bỉnh, trên người phụ thân có thương tích đó!"

"Thương..." Ninh Vân Tấn nghiêng đầu nhìn phía Ninh Kính Hiền, "Là đau đau sao..." Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn giãy tay Ninh Xảo Hân, tiến đến Ninh Kính Hiền trên tay bị thương đặt ở mép kháng, thổi thổi, "Thổi đi..."

"Hảo hảo hảo. Đều là hảo hài tử!" Nhìn con canh giữ bên người, Ninh Kính Hiền ánh mắt có chút chua xót, rồi lại rất nhanh mà khống chế tốt cảm xúc lộ ra ngoài. Tuy rằng cảm xúc kích động khiến cho vết thương của hắn ẩn ẩn đau, nhưng mà trong lòng hắn cũng là ấm áp, trai gái nhu thuận đáng yêu khờ dại hiếu thuận, mình ở bên ngoài vì con cháu gia tộc sinh tử giao tranh thì cũng có hy vọng, có động lực.

Tiểu nhi tử không biết chuyện không nói, nghe nói Trưởng tử Trưởng nữ đã gần liên tục không ngủ chiếu cố mình, hai đứa đều hai mắt sưng đỏ, nhìn thấy hắn cũng không tránh khỏi đau lòng, "Cha không có việc gì, hai người các con cũng đi nghỉ ngơi đi, nếu là chịu đựng bị bệnh làm sao tốt được! Đem Tiểu nhị cũng mang về, nơi này mùi thuốc đông y quá nặng, đối với thân thể hắn không tốt."

Tuy rằng rất muốn trông coi phụ thân, nhưng mà Ninh Vân Đình cũng thật sự mệt nhọc. Hắn năm nay cũng mới tròn tám tuổi mà thôi, ba ngày nay tuy rằng không phải hoàn toàn không ngủ, nhưng mà chỉ là ở trên kháng nằm một chút mà thôi, có gió thổi cỏ lay thì đã tỉnh, đặc biệt Ninh Kính Hiền cách mỗi hai canh giờ sẽ đổi dược, trong phòng nói nhao nhao ồn ào cũng làm cho người không có biện pháp an tâm nghỉ ngơi.

Hơn nữa phụ thân chính là trụ cột trong nhà, trong lòng lo lắng thương thế của phụ thân, hắn làm sao ngủ được, vẫn luôn ác mộng không ngừng, khi đến trưa nhìn thấy phụ thân chân chính tỉnh lại, tâm treo mới rơi xuống. Mặc dù phụ thân gọi hắn đi nghỉ ngơi, nhưng trong tiềm thức lại cảm thấy tựa hồ không tốt, trong lòng hắn rối rắm, liền quay đầu nhìn tỷ tỷ.

Tâm tư đệ đệ Ninh Xảo Hân tự nhiên hiểu được, nữ hài tử hiểu chuyện sớm, tuổi mụ mười tuổi cũng sắp có thể quản nhà non nửa. Nàng sờ sờ đầu Ninh Vân Đình nói, "Hai ta thay phiên trông phụ thân, hôm nay ngươi đi ngủ trước! Ngày mai lại đổi ngươi."

"Hồ nháo!" Tâm tư trai gái tuy rằng làm cho Ninh Kính Hiền động dung, nhưng nếu mình tỉnh lại, muôn vàn không có đạo lý để cho hài tử nhỏ như vậy chiếu cố mình. "Cũng không phải không có người hầu hạ, đâu vẫn dùng đến các con. Xảo Hân con cũng đi nghỉ ngơi."

"Phụ thân!" Ninh Xảo Hân trong lanh lảnh mà nói, "Xin thành toàn cho một mảnh tận hiếu chi tâm của con cùng với đệ đệ! Nếu là phụ thân thân thể không khỏe, chúng ta chẳng quan tâm thì chẳng phải là thành hạng người bất trung bất hiếu!"

Ninh gia giáo dục được thật không tệ, tuổi nhỏ như vậy đã biết trung hiếu, tình cảm giữa người nhà cũng rất tốt, quả nhiên là nơi tốt! Ninh Vân Tấn thấy Ninh Kính Hiền rõ là bị trai gái thuyết phục, hắn cũng liền tiếp tục bán manh vô giúp vui, tận lực phồng khuôn mặt nhỏ nhắn, "Hiếu...Tận hiếu...Trông...Đa đa..."

Lời của hắn tuy rằng đứt quãng, bất quá trọng điểm cũng đã biểu đạt ra! Đáng tiếc chính là hắn thân là một cái bánh nhân đậu không hề có nhân quyền, trực tiếp bị Ninh Kính Hiền kêu nhũ mẫu ôm về chỗ của mình!

|| So với Ninh gia vui vẻ hòa thuận phụ từ tử hiếu, Văn Chân ngồi ở trên long ỷ thật lớn rốt cuộc xem xong chiết tử trọng yếu cuối cùng của ngày hôm nay nhăn nhăn mũi, làm cho hai mắt của mình đã nhức đến sắp co giật nghỉ ngơi một chút.

Lý Đức Minh đánh giá sắc mặt của hắn, chỉ là thời gian hai ba ngày, nguyên bản Đế vương thiếu niên thần thái sáng láng trên mặt đã hơi vài phần sắc mệt mỏi, chẳng những không có chút huyết sắc nào, thậm chí ngay cả thần sắc hồng nhuận lúc trước cũng trở nên tái nhợt, nếu không phải cặp mắt kia như trước kiên nghị lóe sáng, nhìn qua quả thật như là một hồi bệnh nặng.

Hắn cũng bất chấp vượt lên, trần thuật nói, "Hoàng thượng, long thể ngài quan trọng hơn mà, thương hai ngày trước còn chưa có tốt liền lại, ngài đã mất ăn mất ngủ như thế xem chiết tử, thật sự là không ổn."

"Chút tâm tư của ngươi, trẫm còn không biết sao. Không phải là sợ Trần Thái y tìm ngươi lải nhải." Văn Chân nở nụ cười, phẩy tay áo một cái đứng lên, "Nếu không phải vì giải quyết tốt hậu quả, trẫm cũng sẽ không chịu đựng như thế. Qua ngày mai, trẫm đã có thể ngủ yên một giấc, đến lúc đó lại hảo hảo nghỉ ngơi sau!"

Lý Đức Minh lấy ra chiếc khăn, điểm nhẹ nước mắt dính dính mới vừa nặn ra, sầu não nói, "Hoàng thượng ngài vất vả. Lão nô vô năng, không thể giúp Hoàng thượng ngài bận rộn."

Hắn một trận nói khó tránh khỏi tác động tâm tư Văn Chân, từ khi ngồi lên long ỷ này mình đã vẫn luôn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hiện tại tòa núi lớn nhất đặt ở trên đầu mình đã bị cạy đi rồi, đầu tiên cảm thấy cũng không phải thoải mái, ngược lại là có một loại thất vọng khó tin.

Nhìn chiết tử mới vừa phê xong, hắn không nhịn được nhập thần. Chiết tử kia là ban ngày nội các nghĩ tốt hành vi phạm tội của Phu Mông Trác Minh, nhiều vô số cư nhiên có hơn ba mươi mục, trong đó khi quân thiện quyền, ý đồ mưu phản, trong ngoài kết đảng mấy tội danh đểu để phán hắn tru di cửu tộc.

Tộc Phu Mông là đại tộc Phụng Thiên, thế gia vọng tộc cùng với hắn đều có liên hôn, nếu thật sự phán quyết như vậy mặc dù trong lòng hắn hết giận, chỉ là không khỏi liên lụy rất rộng, Văn Chân sau khi cẩn thận lo lắng, rốt cuộc vẫn là đem luồng oán khí kia ép xuống, cuối cùng quyết định chỉ xử lý nhất hệ hắn, chi thứ thì lại tiến hành chèn ép.

Lần này Phu Mông Trác Minh ngã xuống rồi, ban đầu thế lực trên tay hắn sẽ bị chia cắt, mà mình thân là Hoàng đế cư nhiên là bên thế lực yếu nhất. Tân tân khổ khổ mạo hiểm to như vậy phiêu lưu đem lão tặc kia bắt giữ, cuối cùng ngay cả mình cũng bị buộc ra tay đối địch, nhưng tại đây trong thịnh yến thu hoạch này gặt hái lớn nhất lại là mấy tộc khác, nghĩ vậy trong lòng Văn Chân đã vô cùng buồn bực.

Có lẽ quá mức hậm hực, hắn đột nhiên cảm thấy được cổ họng bỗng ngọt, mãnh liệt ho lên, cuối cùng miệng cư nhiên tràn đầy mùi máu tươi.

"Hoàng thượng! Hoàng thượng ngài làm sao vậy?" Lý Đức Minh hoảng đến cực kỳ, từ một bên trong tay cung nhân đoạt lấy một chiếc khăn sạch sẽ liền vì hắn chà lau khóe miệng. Nhìn thấy trên khăn trắng nhiều ra màu đỏ tươi, hắn cả kinh nói, "Hoàng thượng ngươi hộc máu, chính là thương thế lại phác tác? Các ngươi những người này đã chết rồi sao, còn không đi thỉnh Thái y?"

"Không cần!" Văn Chân gọi lại cung nhân đã sắp chạy tới cửa. Chính hắn cũng hiểu một chút y lý, đối với thân thể mình biết quan tâm hơn hết, hắn rõ ràng cảm giác được ngụm huyết mới nôn ra ngoài ra, thân thể ngược lại thư thái một chút.

Lúc này Văn Chân mới cảm nhận được lợi hại của Phu Mông Trác Minh, nếu không phải ngày ấy có tâm tính vô tâm, lợi dụng Phu Mông Trác Minh sơ suất trước dùng dược vật tan công lực của hắn, còn không nhất định có thể đem người bắt. Cho dù là như thế, ở dưới tình huống Phu Mông Trác Minh giảm đi công lực, một bên mình vẫn tổn thất thảm trọng, giống mình như vậy chỉ là từ bên cạnh mọi người tấn công cũng bị thương không nhẹ, cũng khó trách thị vệ trực tiếp cùng giao thủ đều không chết chính là bị thương.

Nghĩ đến mấy người tâm phúc kia bị nâng đưa ra cung, hắn quay đầu nhìn phía Lý Đức Minh, "Mấy người bọn họ thương như thế nào? Có thể có chuyển biến tốt đẹp?"

"Trừ Phó đại nhân trọng thương liên tục chữa, Ninh đại nhân còn chưa thanh tỉnh, mấy vị đại nhân khác đều thoát ly nguy hiểm."

Nghe được tin dữ Phó Truyền, Văn Chân sắc mặt có chút âm trầm, Phó Truyền là võ công cao nhất trên tay hắn, cũng là thị vệ tín nhiệm nhất, ngày ấy phái riêng hắn đi tróc nã nhi tử Phu Mông Trác Minh, ai ngờ đối phương cư nhiên cũng là cao thủ, cũng bởi vì chủ kiến này làm cho mình mất đi một cánh tay, thật sự là đáng tiếc.

Thấy hắn thần sắc bất định, Lý Đức Minh lau trán mồ hôi, đem tới một cái hộp thị vệ trình tới hai tay nâng cao giơ lên trước mặt Văn Chân, "Hoàng thượng, đây là mật chiết hôm nay."

Vừa nghe đến mật chiết Văn Chân vừa mới chuẩn bị đi ngủ đã trước mắt sáng ngời, cả người lại tinh thần lên. So với minh chiết a dua nịnh hót, mật chiết này mới là trọng yếu nhất, là hắn chân chính hiểu biết. Bất chấp ngày mai phải lâm triều, hắn lấy ra chìa khóa đem hòm mở ra.

Bên trong hòm là ba rương nhỏ mang khóa, Văn Chân nhìn lướt qua, đem cái ở giữa cầm lên. Sau khi lấy ra mật chiết bên trong, hắn đọc nhanh như gió, nhìn đến cuối cùng cư nhiên nở nụ cười. Thấy Lý Đức Minh tựa hồ có chút ngạc nhiên, Văn Chân cầm chiết tử đọc lên.

"Lão gia hôn mê ba ngày, Đại thiếu gia cùng tiểu thư ngày đêm không ngủ phụng dưỡng...Hôm nay chuyển tỉnh...Nhị thiếu gia đi tới trước giường..." Chiết tử đều là dùng tiếng thông tục, Văn Chân đọc đến tùy ý, nhưng nếu để cho người Ninh gia nghe được thì không khỏi phải trong lòng sợ hãi, hôm nay trong phòng Ninh Kính Hiền phát sinh hết thảy cư nhiên đều bị hoàn hoàn chỉnh chỉnh miêu tả ra.

Lý Đức Minh thấy Văn Chân tựa hồ hết sức cao hứng, chờ hắn đọc xong đã vội không ngừng nói, "Công tử tiểu thư Ninh gia thuần khiết hiếu thuận, nhà bọn hắn đáng được khen ngợi a! Bất quá thám tử cũng thật sự viết nhiều làm nhỏ, vừa rồi không có đại sự gì còn muốn trình lên mật chiết."

"Hắn trong thời gian ngắn như vậy có thể tìm được tin tức trong phòng Dịch Thành đã muốn rất tốt! Tới sang năm trong Ninh phủ có gia chủ, có thể cũng không thuận lợi như thế." Văn Chân đem chiết tử ở trong tay vỗ vỗ, ánh mắt trở nên thâm thúy lên. Chiết tử này đem một màn kia miêu tả đến giống như đúc, quả thật làm cho người ta có thể thấy được tràng cảnh toàn gia hòa thuận.

Tính tính này, tiểu tử Ninh gia cũng chỉ so Thái tử lớn hơn vài ngày, cư nhiên đã muốn hiểu chuyện như vậy, mà Thái tử chính mình thế nhưng vẫn chỉ biết khóc nháo, Văn Chân thần sắc không khỏi trở nên nghiêm túc lên.

Thân là Thái tử tự nhiên nơi chốn đều phải so thần tử mạnh hơn, nếu không Thái tử mình lập này là một người tài trí bình thường đây chính là một cái tát vào mình, vì thế Văn Chân âm thầm quyết định mai sau đối với Thái tử nhất định phải tăng cường giáo dục.

Xa ở Ninh phủ Ninh Vân Tấn tự nhiên không biết Văn Chân trong lòng tính toán làm sao bồi dưỡng người thừa kế ưu tú nhất cho đế quốc, hắn ở Ninh phủ nhàn nhã tự tại trải qua ngày lành, mỗi ngày chỉ có ăn uống ngủ luyện công và bán manh năm chuyện lớn này.

Tháng giêng Thiên Thụ năm thứ tám ở dưới sự thúc đẩy của Tả Sư Hoành, rốt cuộc bắt đầu tự mình chấp chính. Tháng năm, Ninh Kính Hiền trọng thương nửa năm lại bước vào triều đình, từ đang là lĩnh thị vệ tam phẩm thăng chức vụ làm Đô thống hộ quân chính Bạch Kỳ nhị phẩm. Tháng chín đại tuyển, Hoàng thượng thân điểm thứ nữ chi thứ của An Bình gia làm kế thất của Ninh Kính Hiền, cũng tuyển tam nữ trực hệ An Bình gia làm Hậu, hai người lại làm anh em đồng hao lần nữa.

An Bình gia cũng là một trong năm thế gia vọng tộc tộc Phụng Thiên, thân thích trải rộng trong Kỳ, đương đại gia chủ chính trực tráng niên bốn mươi. Tuy rằng gia lớn nghiệp lớn, nhưng An Bình gia lại không giống bốn gia tộc khác có đại thần phụ chính quyền trọng, mà ngay cả gia chủ An Bình Bách Xuyên cũng bất quá là từ Đô Sát viện nhất phẩm lên Đô Ngự Sử mà thôi, cũng không bao nhiêu thực quyền. Nhưng trong tộc An Bình quan viên tam phẩm trở lên chừng bảy người, cho dù so ra kém thế lực của mấy nhà khác, nhưng so với gia tộc khác cũng không kém

Hậu cung bao giờ cũng liên quan đến tiền triều. Ninh Vân Tấn nhớ rõ trước kia mình đối với việc này từng có phân tích, Văn Chân thời điểm này đem nữ nhi của An Bình Bách Xuyên phong làm Hoàng hậu, nhìn như cũng không rõ ràng, chỉ là vì không để hậu cung vô chủ mà thôi. Nhưng sau lập Hậu cũng rất dễ có thể thêm ân đề bạt An Bình gia, làm cho Hậu tộc mới hình thành này cùng Hậu tộc Tả Sư gia lên lôi đài, là một bước tuyệt diệu chơi đẹp, có thể tránh cho Tả Sư gia trở thành quyền thần mới, làm cho mình bị thao túng, nói đến nói đi vẫn là vì con đường cân bằng.

Gả vào Ninh gia là thứ nữ An Bình Bội Hoa của đường đệ An Bình Bách Danh của An Bình gia , xuân xanh mười lăm, dung mạo, tài nghệ, nữ hồng đều là thượng giai, hơi có chút tâm cao khí ngạo, nàng vẫn cảm thấy nếu không phải cùng đường muội cùng năm tuyển tú, mà gia thất mình so đường muội kém một chút, mình cũng cũng có thể làm Hoàng hậu. Kết quả có lẽ là bởi vì lý tưởng cùng sự thật lệch lạc quá lớn, tuy rằng được tứ hôn cho một đại thần nhị phẩm, nhưng tuổi tác lớn hơn mình nhiều như thế, còn vừa vào cửa đã làm nương của ba hài tử có sẵn, bị chỉ hôn sau đó đã bệnh nặng một hồi.

Đợi cho tháng giêng Thiên Thụ năm thứ chín sau khi vào cửa, nàng nhìn con riêng kế nữ so với mình cũng kém không bao nhiêu tuổi, trong lòng khó tránh khỏi nghẹn một miệng oán khí, sau khi tiếp nhận quản gia, có phần làm ra một chút thiêu thân.

Ninh Vân Tấn trong phòng khá tốt, dù sao hắn tuổi còn nhỏ, bị ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ là Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân cuộc sống lại bị quấy rầy.

Vừa lúc gặp ba tháng cuối xuân, ngày hôm đó Ninh Vân Tấn nhìn khí trời không tệ liền nhờ nhũ mẫu đem ghế nằm chuyên chúc của mình dọn đến trong viện, một bên phơi nắng, một bên buồn ngủ. Không đợi hắn ngủ, Ninh Vân Đình đã nổi giận đùng đùng mà chui vào viện hắn.

Ninh Vân Đình đặt mông ngồi ở trên ghế nằng, quơ lên cái chén đặt ở trên bàn con, cũng không nhìn là cái gì đã hướng vào trong miệng đổ. Vừa vào cổ họng là miệng đầy vị sữa, hắn lại lập tức phun ra, "Phì phì, tại sao là sữa bò."

"Đại ca!" Ninh Vân Tấn bò dậy, ngồi nghiêm chỉnh đối với Ninh Vân Tấn ngọt ngào cười, "Sữa bò uống ngon không? Ngươi hôm nay không cần đọc sách sao, làm sao rảnh rỗi đến viện đệ đệ vậy?"

"Một làn mùi tanh. Ngươi tên tiểu tử không cai sữa." Ninh Vân Đình khinh bỉ trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không biết ai cùng tiểu đệ nói uống sữa bò có thể cao lớn, qua sinh nhật hai tuổi hài tử này vẫn luôn uống sữa. Bất qua bị ngoài ý muốn này giảo hợp, buồn bực trong lòng hắn lại thật ra tán đi một ít.

Hắn vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt béo của Ninh Vân Tấn, méo miệng nói, "Đại ca hôm nay tâm tình không tốt, tìm phu tử xin phép."

"Oa, đại ca, ngươi trốn khóa, ta muốn méc phụ thân!" Ninh Vân Tấn bụm mặt kêu gào lên.

"Ta đã xin phép!" Ninh Vân Tấn con mắt trợn tròn, uy hiếp nói, "Ngươi tiểu tử này dám lắm miệng, cũng đừng nghĩ ta lại mua đồ ăn ngon cho ngươi."

Ninh Vân Tấn ra vẻ ngây thơ che miệng, tội nghiệp mà nhìn hắn. Không đợi hắn từ miệng Ninh Vân Đình dụ ra chân tướng tâm tình không tốt, Ninh Xảo Hân cũng vào tiểu viện tử của hắn, ngồi ở trên ghế nhỏ Thúy Hương đưa đến mím môi quệt miệng im lặng mà lau nước mắt.

Ninh Vân Tấn bị hai người biến thành không hiểu ra sao, đây là làm sao đây, một người nổi giận một người ủy khuất. Hắn còn chưa có thăm dò rõ ràng, Ninh Vân Đình đã muốn phẫn nộ đứng lên, "Lẽ nào nữ nhân kia cũng làm khó dễ tỷ tỷ? Tức chết ta rồi, ta phải nói cho phụ thân, lúc mới vào cửa vài ngày đã khi dễ đến trên đầu chúng ta, không phải trong nhà ra một Hoàng hậu sao, có gì đặc biệt hơn người!"

"Đình đệ không được vô lễ, đó là thê tử phụ thân cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta phải gọi nàng là mẫu thân."

"Phi. Dựa vào cái gì phải kêu nàng mẫu thân, thân nương của ta chỉ có một!"

Kế thất cũng là chính thê, tử nữ nguyên phối cũng phải đem làm thân nương phụng dưỡng, lời này của Ninh Vân Đình bị người nghe qua thì chỉ có đại bất kính.

Ninh Xảo Hân cùng Ninh Vân Đình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ càng thân thiết hơn một chút, sợ hắn nổi giận đùng đùng mà chọc mầm tai vạ, liền vội vàng kéo tay áo hắn dỗ hắn.

Hai người gần đây đều là phiền muộn đầy mình, vốn là muốn đến trong viện tiểu đệ nhả khí, cũng lo lắng tiểu đệ quá nhỏ bị làm khó dễ còn không biết, nguyên tưởng rằng chỉ có chính mình nhận ủy khuất, không nghĩ tới đối phương đem móng vuốt vươn dài đến thế.

Cuối cùng sau khi Ninh Xảo Hân đem đề tài chuyển đến trên người Ninh Vân Tấn cứ thích ngủ, mới dời đi lực chú ý của Ninh Vân Đình, tránh cho hắn xúc động lại đi gây chuyện.

Thấy hai người không chịu nói chuyện ảnh hưởng tâm tình của bọn họ, chỉ là thú vị tìm Chân Văn Tú cùng Thúy Hương hỏi cuộc sống gần đây của mình, Ninh Vân Tấn tự nhiên không dễ truy hỏi, nhưng mà lại cũng đem chuyện để ở trong lòng, chuẩn bị trở về lại đi điều tra một phen.

|| Ninh Vân Tấn rất nhanh đã biết chuyện phát sinh trên người ca ca tỷ tỷ của mình, nữ chủ nhân mới vào cửa chuyện đã làm cũng chẳng tốt đẹp, trong phủ bọn hạ nhân cũng lén ở dưới nghị luận sôi nổi, hắn chỉ cần hơi chút chú ý một chút đã biết chuyện đầu đuôi.

Tân nương đương nhiệm mới vừa nắm quyền, sự vụ trong phủ nàng bắt đầu rất nhanh, chìa khóa khố phòng sau khi giao đến trên tay nàng, xuất phát từ đối với nàng tôn trọng Ninh Kính hiền đã không hề nhún tay, chỉ là phân phó Phùng Tùng Bách hết sức phối hợp nàng. Nhưng mà khiến cho người ta làm chức vụ mẹ kế nhỏ này, An Bình Bội Hoa rõ ràng đi ứng đối không hiền thục, mỗi lần khi Ninh gia tam tỷ đệ đi thỉnh an nàng, cho dù nàng cố gắng mà bày ra một khuôn mặt hòa ái, nhưng dù sao lòng dạ không đủ sâu, bị Ninh Vân Đình bên trong nói lén bình luận nói cười là cùng đau răng như nhau, mất mặt.

Ninh Vân Đình ở trước mặt tỷ đệ nói vui đùa cũng không biết là bị người hạ nhân nào nhiều chuyện truyền ra ngoài, thậm chí rơi vào trong tai Bội Hoa, tức giận đến nàng xoắn xé rách một chiếc khăn gấm. Nhưng mà tuy rằng lòng có oán khí, nàng ở ngoài sáng trên mặt vẫn là không thể đối với tam tỷ đệ Ninh gia làm chuyện gì, vì thể diện của An Bình gia nàng ngay cả lời nói lạnh nhạt cũng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nghe nhũ mẫu của mình khuyên bảo yên lặng mà nhẫn nại tìm cơ hội.

Cứ như vậy đợi hơn một tháng, nàng rốt cuộc tìm được chỗ cơ hội có thể đối với tỷ đệ Ninh gia xuống tay – nàng một hơi cho hai người thay đổi hai nha đầu nhị đẳng, tương đương với đem người bên cạnh hai người thay đổi một phần ba.

Ở Ninh gia, thiếu gia tiểu thư bắt đầu vỡ lòng sau đó sẽ phải đệm hai nha đầu nhắt đẳng cùng bốn nha đầu nhị đẳng, Ninh Vân Đình thiếu gia như thế còn phải đệm thêm một thư đồng cùng tùy tùng. Những nha đầu nhất đẳng, thư đồng, thư đồng cùng tùy tùng của thiếu gia tiểu thư này đều là công việc vẻ vang trong phủ, cũng là chức vị người hầu gia tộc gia chủ ban ân cho tử nữ, vị trí mấu chốt này Bội Hoa một tân nương tự nhiên không dám nhúng tay, nàng có thể làm chủ an bài chỉ có nha hoàn nhị đẳng này.

Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân nha hoàn bên người đúng là tuổi tác quá lớn, càng nàng vẫn là năm đó Tĩnh Tuệ còn thì an bài, có thể nói là nhìn hai người lớn lên, bốn nha đầu đều sắp hai mươi tuổi, nếu không phải lúc trước Ninh phủ thiếu nữ chủ nhân làm chủ không ai quan tâm việc này, thì đã sớm nên thả ra đi lập gia đình.

An Bình Bội Hoa chút nóng vội tuyển vào này quả thật không sai, nếu không phải tính kế chính là ca ca tỷ tỷ của mình, Ninh Vân Tấn cũng nhịn không được phải khen một cái. Hắn nhìn kỹ qua mấy nha đầu kia, mỗi người đều lớn lên nhu thuận tú lệ, tuổi ở bộ dáng mười hai mười ba, nhìn chính là tay chân lanh lẹ làm việc lanh lợi, rất rõ ràng là phải tìm một phen công phu mới có thể lựa chọn ra người được chọn.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là bốn nha đầu này mặc là dù là người hầu gia tộc, lại không phải là Ninh gia, mà là An Bình gia, là nha đầu trong thôn trang hồi môn của Bội Hoa! Dạng như thế An Bình Bội Hoa đánh chủ ý gì đã rất rõ ràng, mà ngay cả chút tâm tư thông thấu này gia phó cũng biết được tính toán của nàng, chỉ có Ninh Kính Hiền không quá chú ý chuyện hậu viện vẫn chưa biết chuyện này!

Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân hai đứa dù sao còn nhỏ, chỉ là cảm thấy nha đầu của mình bị người bỏ cũ thay mới trong lòng có chút khó chịu, cũng không hiểu được đường đường cong cong trong đó, Ninh Vân Tấn đã biết hai người chỗ Ninh Vân Đình cũng thôi đi, nếu hai nha đầu kia tâm lớn, mình ở chỗ ca ca chút thuốc mắt vẫn có thể làm cho hắn bánh bao thịt đánh chó, nhưng mà hai người bên cạnh Ninh Xảo Hân kia nhất định phải đổi bỏ, dù sao tỷ tỷ của hắn đã sắp mười một tuổi mụ, tiếp qua hai năm phải tham gia đại tuyển, chuẩn bị xuất giá, bên người lưu hai nha đầu như thế đến lúc đó không phải cho tỷ tỷ cuộc sống hôn nhân ngột ngạt sao!

Ninh Vân Tấn biết mình người bé lời nhỏ, tùy tiện chạy tới chỗ Ninh Kính Hiền nói chuyện này lấy không được thứ tốt, nhưng việc này đối với hắn từng là cáo già mà nói, lại cũng không phải việc khó, rất nhanh hắn đã tìm cơ hội xuống tay rồi.

Bốn ngày sau rốt cuộc tới thời điểm Ninh Kính Hiền hưu mộc, Ninh Vân Tấn bấm chuẩn thời gian hắn dùng tảo thiện mời ca ca tỷ tỷ đi thỉnh an, hơn nữa thuận lợi làm cho ba người đều tới cọ bữa cơm. Dù sao trước đó cũng là tân hôn của Ninh Kính Hiền, bọn họ cũng không ổn đi quấy rầy, đây là lần đầu tiên sau khi người vợ mới vào cửa cùng đi ăn sáng.

Nhìn ba hài tử nhu thuận hiếu thuận, Ninh Kính Hiền trong lòng vừa lòng không thôi, nhất là tiểu nhi tử ngọc tuyết đáng yêu, mặc dù có chút tham ngủ lười biếng, nhưng hai năm được điều dưỡng đến tròn múp míp phấn nộn nộn, từ khi hắn có thể tự mình đi lại về sau mỗi ngày đều sớm chiều định viếng thăm cho mình thỉnh an, việc đã đến hơn một năm này cư nhiên vẫn luôn là gió mặc gió, mưa mặc mưa, cũng không biết một tiểu bất điểm như thế kiếm nghị lực ở đâu.

Nhìn tiểu nhi tử ngồi ở trên ghế, cố gắng dùng móng vuốt thịt đáng yêu như khúc ngó sen, cầm muỗng sứ trắng đem cháo kê vàng óng hương vị ngọt ngào mà múc một muỗng cẩn thận thổi một thổi, sau đó mở ra đôi môi bóng nước phấn nộn đặt vào miệng, lộ ra bộ dáng tràn đầy hưởng thụ trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, hắn nhịn không được cười nói, "Tiểu nhị, buổi sáng ăn nhiều như vậy đi ngủ không tốt, lát nữa cùng phụ thân đến thư phòng đọc sách đi!"

Nghe được xưng hô Tiểu nhị này Ninh Vân Tấn trên mặt giựt giựt, đây là di chứng Văn Chân bắt đầu cho mình cái tên tồi này. Thứ bậc hài tử đời hắn đây đều có chữ Vân, trong tục danh cha nhà mình lại có một chữ Kính, mà ngay cả Ninh Kính Hiền cũng không tiện gọi tên hắn, vô luận kêu là Vân ca nhi, Tấn ca nhi nghe đều vô cùng không được tự nhiên, cho dù có tên cũng chỉ có thể vẫn kêu là Tiểu nhị, biến thành hắn có chút cam chịu, có đôi khi nghe được có người gọi là Tiểu nhị, vẫn có thể ứng một tiếng đến nhổ ra mời khách quan phân phó.

"Mới không cần đi đọc sách đâu! Ăn no rồi ngủ mới tốt!" Ninh Vân Tấn phồng má lời nói chính nghĩa là cự tuyệt đề nghị của Ninh Kính Hiền, vẻ mặt thiên chân khả ái mà nhìn hắn nói.

Ninh Vân Đình để đũa xuống, vui sướng khi người gặp họa mà liếc Ninh Vân Tấn một cái, đối với Ninh Kính Hiền nói, "Phụ thân, hài nhi cảm thấy được tiểu đệ sớm thông minh, có thể trước để cho hắn vỡ lòng. Con tháng trước mới dạy tiểu đệ Tam Tự Kinh hắn đã đều có thể thuộc lòng ra."

"Đúng đó! Tiểu đệ còn có thể viết đại tự rồi đó." Ninh Xảo Hân che miệng cười khẽ, đối với tiểu đệ phóng tới ánh mắt u oán làm như không thấy, tiếp theo bất ngờ thêm vào nói, "Trước đó vài ngày con dạy hắn viết tên người trong nhà, hắn đều có thể viết đến giống như khuông như dạng, không bằng để cho hắn sớm đi vỡ lòng đi! Chung quy so với hắn một mình mỗi ngày ủ ở trong viện ngủ tốt hơn."

Tiểu nha đầu không có hảo tâm! Ninh Vân Tấn cũng không muốn sớm vỡ lòng, nhìn bộ dáng đại cao thì biết, trẻ em nhà thế gia vọng tộc trước khi đọc sách tiêu diêu tự tại, sau khi đọc sách đã bị ép buộc đến hoảng sợ. Trong lòng hắn buồn bực nói thầm, ta đây không phải ngủ, là đang luyện công!! Mấy năm sắp tới là thời điểm rất mấu chốt, lão tử phải tâm không có gì không chuyên tâm luyện đến tầng thứ hai!

Đáng tiếc ở đây không ai có thể nghe được ai oán trong lòng hắn, Ninh Vân Đình rõ ràng cũng đồng ý ý kiến của tỷ tỷ, "Phụ thân, con cùng tỷ tỷ nếu không tìm tiểu đệ, hắn đã lười biếng ở trong viện không nhúc nhích, như vậy đối với thân thể tiểu đệ không tốt đâu."

Ninh Kính Hiền tuy rằng không thường ở trong phủ, nhưng đối với tập tính của tiểu nhi cũng rất hiểu rõ, chỉ cần một mình ở trong viện hắn phần lớn thời gian đều dùng để ngủ, im lặng thành thật đến một chút cũng không giống tiểu hài tử ba tuổi, Vân Đình năm đó thời điểm lớn như hắn chính là như một con khỉ nghịch ngợm giống nhau, liếc mắt một cái không thấy được thì không biết đi đến nơi đâu gây sự! Hắn cũng quả thật lo lắng tiểu nhi tử tính tình này quá mức u ám, có chút do sự, "Ba tuổi vỡ lòng có thể hay không quá sớm một chút..."

"Con mới không cần hiện tại đã bắt đầu đọc sách đâu! Ca ca cũng là sáu tuổi mới đi học đường." Ninh Vân Tấn trừng lớn mắt đem ca ca tỷ tỷ chơi xấu từng người trừng mắt nhìn một cái. Đáng tiếc thân là một cái bánh bao thịt trắng lại mềm, hắn nhìn chằm chằm trước mắt không có một chút uy lực, ngược lại bởi vì rất đáng yêu, làm cho Ninh Vân Đình nhịn không được ở trên mặt bẹo hắn một phen.

"Hảo hảo hảo, tùy con đi!" Ninh Kính Hiền cười nói, nhưng cũng thật tình luyến tiếc để cho hắn chịu khổ, thấy hắn không muốn cũng liền đánh mất chủ ý.

Nhìn bên bốn người bọn họ vui vẻ hòa thuận, An Bình Bội Hoa nhìn một màn này chiếc khăn trong tay lại sém quấn gãy móng ngón tay giữa. Trong lòng nàng phẫn hận không thôi, biểu tình cũng dần dần trở nên có chút dữ tợn, đáng tiếc phụ tử bốn người đang nói chuyện không một người phát hiện, nhưng Triệu di nương gắp thức ăn cho nàng vốn là người nhát gan mẫn cảm, trong lúc vô tình thấy được biểu tình khủng bố kia của nàng, sợ tới mức tay run lên, một khối thức ăn nện ở trong tô, phát ra một tiếng vang giòn.

Nhìn thấy Triệu di nương xảy ra sơ suất, An Bình Bội An đã nhanh chóng đem vẻ mặt của mình thu thập lại bởi vậy lúc Ninh Kính Hiền nhìn phía nàng thì, chỉ thấy thê tử khuôn mặt đoan trang an hiền, chỉ có Ninh Vân Tấn luôn trộm quan sát đến nàng lộ ra ý vị thâm trường tươi cười.

Cảm giác được tầm mắt mọi người đều tụ tập trên người mình, An Bình Bội An đè tức giận trong lòng, nhìn Triệu di nương ra vẻ rộng lượng nói, "Một chút việc nhỏ cũng làm không được, quên đi, ngươi lui ra nghỉ tạm đi!"

Triệu di nương mặt như xanh xao, nơm nớp lo sợ mà tạ ơn sau đó rời đi, nhưng trong lòng hiểu được mình sau này thời gian sắp không khá giả. Lão gia tổng cộng chỉ có ba thông phòng, một người là lão thái thái ban cho, một người vốn là đại nha đầu của lão gia, chỉ có mình địa vị xấu hổ nhất, vốn là nha đầu hồi môn của tiểu thư Tĩnh Tuệ, sau lại được tiểu thư an bài hầu hạ lão gia, lúc này mới mở mặt. Hiện giờ tiểu thư đi rồi, mình lại không lưu một nhất nhi bán nữ, thái thái mới này mắt thấy đã không phải từ tâm, lại đúng là thời điểm lập uy trong phủ, còn không biết về sau sẽ làm sao chỉnh trị mình.

Đã xảy ra chuyện Triệu di nương, trên bàn cơm nguyên bản không khí hòa thuận lập tức lại không còn, trở nên có chút trầm mặc, mỗi người đều cúi đầu trầm mặc không nói dùng bữa.

An Bình Bội Hoa thấy trượng phu nhìn cũng không nhìn mình một cái, trong lòng cũng thấy là ủy khuất, cũng không phải lỗi của mình, bày sắc mặt gì chứ. Nàng để đũa xuống, xoắn xoắn chiếc khăn, do dự một chút, rốt cuộc vẫn là kiềm nén cảm xúc không được, nhìn phía Ninh Kính Hiền nói, "Phu quân, có câu thiếp thân không biết thích hợp nói không..."

"Đều là người một nhà có cái gì nói thích hợp hay không!" Ninh Kính Hiền đối với tiểu thê tử mới vào cửa này tạm thời cũng không có gì bất mãn, không hổ là tiểu thư khuê các, ít nhất mấy ngày nay nàng quản gia vẫn là gọn gàng ngăn nắp. Thấy nàng có chút muốn nói lại thôi, tựa hồ bộ dáng khó có thể mà mở miệng, hắn rất là cho mặt mũi nói, "Về sau ngươi chính là nữ chủ nhân của Ninh gia, có cái gì nên nói, dứt khoát hỏi nói là được."

An Bình Bội Hoa liếc liếc Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân một cái, tầm mắt còn đặc biệt ở trên người Ninh Xảo Hân dừng nhiều lại một hồi, ra vẻ lo lắng nói, "Thánh nhân nói ăn không nói ngủ không nói, đây là đang ở nhà cũng được, nếu là ở bên ngoài cũng giống như vậy dùng bữa thì nói không ngừng, chỉ sợ người khác đã cho là nhà chúng ta mất cấp bậc lễ nghĩa."

Ninh Kính Hiền sửng sốt, không nghĩ tới thê tử sẽ nói điều này. Trước kia bàn ăn Ninh gia cũng là rất im lặng, nhưng là từ sau khi Ninh Vân Tấn có thể nói, khi hắn luôn ở cùng nhau dùng bữa, ở trên bàn cơm hỏi cuộc sống hàng ngày của mỗi người, dần dà đều trở thành thời điểm người một nhà trao đổi tình cảm, không nghĩ tới quy củ linh tinh gì.

Hắn không phản ứng Ninh Vân Đình lại nhịn không được, chiếc đũa hướng trên bàn hung hắn mà vỗ. Hắn đã sớm đối với nữ nhân luôn nói chuyện kỳ quái này bất mãn, cả giận nói, "Ngươi là có ý gì, nói Ninh gia chúng ta gia giáo không tốt sao!"

Ninh Xảo Hân liền vội vàng kéo hắn, "Đình đệ, không được nói lung tung."

An Bình Bội Hoa lại như là giống như bị hù sợ đến rồi, cả người co rụt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, thật sự nặn ra vài giọt nước mắt, nước mắt lưng tròng mà nhìn Ninh Kính Hiền nói, "Phu quân, thiếp thân chỉ là lo lắng, đại nha đầu tiếp qua hai năm sẽ xuất giá, Đình ca nhi cũng lớn, bên ngoài có nhiều xã giao, việc nhỏ này không chú ý tới, sẽ..."

"Ngươi băn khoăn rất đúng." Ninh Kính Hiền không để cho nàng nói thêm gì nữa, việc này là hắn tự mình dung túng ra, tự nhiên sẽ không để cho con chịu tiếng xấu thay người khác, hắn giải thích, "Đình nhi cùng Xảo Hân đều là hiểu chuyện, đạo lý này bọn hắn đều hiểu. Bất quá ở nhà dùng bữa thật sự không cần chú ý quy củ nhiều như vậy, ngươi xem trước vài lần dùng bữa bọn hắn không phải đều làm tốt lắm sao! Hơn nữa vừa rồi cũng là ta mở miệng nói chuyện trước."

Nói xong mặt hắn nghiêm, trừng hướng Ninh Vân Đình nói, "Quy củ của con đâu? Đối với Đích mẫu (mẹ cả) vỗ bàn, phản! Trở về đem hiếu kinh chép mười lần, ngày mai đưa cho ta xem!"

Ninh Vân Đình méo miệng, ủ rũ mà đáp lại.

Lại bắt đầu ăn cơm, không khí trên bàn cơm vô cùng quỷ dị, đều hận không thể sớm một chút ăn xong chạy lấy người, chỉ có Ninh Vân Tấn tựa hồ một chút không chịu ảnh hưởng, vừa ăn thức ăn, mắt to đen bóng còn đổi tới đổi lui, thỉnh thoảng lại ở phía sau Ninh Xảo Hân đảo quanh.

Ninh Kính Hiền cho dù là một người mù cũng có thể thấy được động tĩnh của hắn, chớ nói cho là hắn đã sớm quen đem tầm mắt nhiều chú ý mà đặt ở trên người tiểu nhi tử nhìn như nhu thuận kỳ thật cổ quái linh tinh này. Rốt cuộc vẫn là nhịn không được đánh vỡ im lặng trên bàn cơm, hỏi nói, "Tiểu nhị, con luôn nhìn về tỷ tỷ ngươi để làm chi!"

Ninh Vân Tấn nhìn liếc phía sau Ninh Xảo Hân, làm bộ thẹn thùng mà bẻ ngón tay mình, nhìn qua muốn bao nhiêu đáng yêu thì bấy nhiêu đáng yêu, nhỏ tiếng nói, "Con không thấy tỷ tỷ nha!"

"Còn nói không thấy. Đôi mắt hạt châu cũng chỉ kém không dính ở tỷ tỷ con..." Ninh Kính Hiền dừng một chút, có chút hồ nghi mà nhìn hai nha đầu phía sau nữ nhi, tựa hồ mặt nhìn vào có chút xa lạ, nhan sắc cũng tốt hơn một chút! Tầm mắt của hắn lướt qua một vòng, lúc này phát hiện phía sau nhi tử cũng nhiều hơn hai nha đầu xa lạ.

"Phụ thân!" Ninh Vân Tân như là bất công đột nhiên nổi lên dũng khí, nhanh nhẹn mà nhảy xuống ghế, bước chân ngắn vọt tới bên người Ninh Kính Hiền, lắc lắc tay hắn, chớp mắt to khờ nói, "Phụ thân, thái thái bất công nhé, đều an bài cho ca ca với tỷ tỷ tỷ tỷ xinh đẹp, con cũng muốn đổi nha! Nếu không con lấy Mai Hương với Cúc Hương đổi đi!"

Ninh Kính Hiền nhìn tử nữ biểu tình ngây thơ, lại nhìn thoáng qua thê tử có chút thần sắc xấu hổ, hắn cũng là ở triều đình trải qua nhiều năm cáo già như vậy, làm sao không rõ chút ** hậu viện, trong lòng không nhịn được dâng lên vài phần thất vọng.

Trên mặt hắn bất động thanh sắc, lại yêu thương mà sờ sờ đầu nhỏ tóc mượt của nhi tử, dỗ nói, "Con tiểu quỷ này, mới chút lớn đã biết thích nha đầu nhan sắc đẹp, làm sao trưởng thành được." Nói như vậy, hắn lại quay đầu nhìn phía An Bình Bội Hoa nói, "Nếu Tiểu nhị thích, vậy đem hai nha đầu bên người Xảo Hân cùng bên người Tiểu nhị thay đổi đi!"

||"Ta hiện tại mới biết được, nữ nhân kia cư nhiên ôm tâm tư ác độc như vậy." Ninh Vân Đình trên trán đổ mồ hôi, biểu tình nghiêm túc mà nhìn tỷ tỷ cùng đệ đệ.

Ninh Xảo Hân thấy hắn cả người thấm mồ hôi, vội vàng đứng dậy lấy ra chiếc khăn cho hắn chà lau. "Cái gì nữ nhân kia, đó là đích mẫu, ngươi phải tôn kính nàng, nếu để cho phụ thân nghe được, lại muốn phạt ngươi!"

Ninh Vân Tấn trong lòng cười trộm, cũng không biết là ai đem lợi hại trong đó phân tích cho đại ca nghe, đem hắn sợ tới mức học một chút đã vọt tới hậu viện tìm tỷ tỷ. Ôm một mảnh tâm nghe bát quái, hắn vừa nghe vừa cầm một trái táo cùng dao nhỏ, tay chân linh hoạt mà gọt.

Ninh Xảo Hân nhìn thấy động tác của hắn, khuôn mặt tinh xảo cũng sợ tái, "Tiểu đệ, ngươi đem dao buông cho ta, quá nguy hiểm."

"Đại tỷ, đệ đệ đều đúng mực. Xem ta gọt trái cây cho các ngươi ăn nà." Ninh Vân Tấn đối với quan tâm của nàng mặc dù hưởng thụ, nhưng mà lại như trước làm theo ý mình. Bữa sáng mấy ngày hôm trước than phiền của người nhà hắn cũng đặt trong lòng, hắn có chút kiểm điểm lại sinh hoạt hằng ngày của mình, tựa hồ thật sự là hơi chán chường một chút, mỗi ngày không phải ăn chính là ngủ, lên một thân thịt, cũng nên luyện tập rèn luyện.

Hành động quá mức khác thường hắn tự nhiên sẽ không làm, rèn luyện cường độ cao mình hiện tại thân thể nhỏ cũng tiêu thụ không nổi, Ninh Vân Tấn càng nghĩ càng quyết định trước luyện tập công phu, gọt vỏ là bước đầu tiên, bước tiếp theo là khắc hoa, chút sở thích nhỏ này của hắn, cũng có thể rèn luyện hai tay ổn định, khéo léo, cân bằng, công phu trên tay luyện tốt rồi, về sau vô luận là luyện chữ hay là tập võ đều là làm ít công to.

"Đại tỷ, ngươi đừng quản hắn, tiểu đệ rất thông minh. Ngươi xem hắn dùng dao rất tốt." Ninh Vân Đình không thèm quan tâm nói, ở trong lòng hắn tiểu nam hài thích chơi dao quả thật là cực kỳ bình thường. Hắn rót miếng nước nói, "Ngươi không biết, nữ nhân kia tâm rất xấu đó, đổi nha đầu cho chúng ta cư nhiên là ôm tâm tư phá hư như vậy!"

Ninh Xảo Hân thấy tiểu đệ tuy rằng tay nho nhỏ chỉ có thể miễn cưỡng nắm nửa trái cây, nhưng dao lại dùng đến vững vàng, gọt vỏ vừa mỏng vừa đều đặn, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng hoàn toàn không có đứt đoạn, so với mình động thủ khá tốt, liền cũng yên tâm. Nàng đối với đại đệ đệ mỉm cười cười nói, "Ngươi trái lại chầm chậm nói, đừng lại mới nghe gió nổi đã nghĩ mưa rơi, lời tin đồn vớ vẩn."

Ninh Vân Đình bất mãn nói, "Là Ninh Vân Bằng giúp ta phân tích. Hắn rất thông minh, phu tử vẫn luôn đã khen hắn đó!"

Đối với Ninh Vân Bằng tên này cho dù là đang ở trong nhà cũng không xa lạ, Ninh Vân Tấn xen mồm nói, "Chính là Ninh Vân Bằng người mới mười hai tuổi đã thành tú tài?"

"Ừ, chính là hắn." Ninh Vân Đình gật đầu nói, "Hắn nói nữ nhân kia đổi nha đầu xinh đẹp như vậy cho tỷ tỷ, căn bản là không mang hảo tâm, đó không phải người hầu gia tộc của Ninh gia, nếu không an phận cùng di nương nhà hắn giống nhau, về sau tỷ tỷ xuất giá sẽ nhận khổ."

Ninh Xảo Hân vừa nghe khuôn mặt tinh xảo đều trắng bệch, Ninh Vân Bằng cùng các nàng cùng thế hệ, ngày lễ ngày tết giữa thân thích lui tới cũng là có nghe nói một chuyện nhà hắn. Giữa thân thích hạ nhân truyền lưu về sự tích của Ninh Vân Bằng, cùng hắn tuổi còn nhỏ đã thành tú tài đồng dạng nổi danh đó là cha hắn thanh danh sủng thiếp diệt thê.

Nghe nói nhà Ninh Văn Bằng chính là đương gia sủng thiếp, di nương kia vốn là nha đầu hồi môn của mẫu thân hắn, là trước xuất giá ở chỗ người môi giới mua. Không biết nha đầu kia dùng biện pháp gì bò lên giường phụ thân, lúc sau cư nhiên vô cùng được sủng ái, làm cho mẫu thân hắn thân là chính thê cũng chiếm không được tốt. Mẫu thân hắn vốn cũng là quan to, cố tình tại năm đầu Thiên Thụ liên quan đến tranh đảng, tuy rằng không có bỏ tù, nhưng cũng bị tước thành bình dân, dưới sự khó bảo đảm bản thân nhà mẹ đẻ cũng quản không được nữ nhi xuất giá, kết quả biến thành Ninh Vân Bằng một Trưởng tử ở nhà không chịu sủng không nói, còn nhận hết khổ.

Ninh Xảo Hân quay đầu nhìn thoáng qua Mai Hương cùng Cúc Hương phía sau mình, một người nhu thuận lanh lợi, một người khờ dại ngây thơ, đều là người hầu gia tộc thành thật của Ninh gia, năm kia mới từ phụ thân tự mình chọn lựa ra đặt ở bên cạnh đệ đệ. Nàng đỡ ngực nói, "May mắn phụ thân đáp ứng tiểu đệ, đem hai người kia đổi đi."

"Phụ thân tự nhiên nhìn rõ mọi việc, khẳng định cũng luyến tiếc tỷ tỷ chịu khổ." Nhắc tới phụ thân Ninh Vân Đình trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy kiêu ngạo, bất quá lập tức lại vẻ mặt đau khổ nói, "Chỉ là phụ thân vì sao không để cho ta cũng đổi bỏ chứ! Vân Bằng nói nữ nhân kia thả người bên cạnh ta là dùng mỹ nhân kế, về sau muốn gió thổi bên gối!"

Ninh Vân Tấn ha ha bật cười, đem trái táo gọt xong nhét vào trong tay đại ca mình. Hắn vui vẻ nói, "Đại ca, phụ thân là muốn rèn luyện ngươi đó. Về sau Ninh gia đều phải dựa vào ngươi kế thừa, chỉ là hai nữ tử mà thôi ngươi còn sợ thu phục không được sao? Nếu ngươi ngược lại bị gây khó dễ, về sau làm sao giúp phụ thân sắp xếp chuyện gì đó phân giải chuyện kia..."

"Là bài ưu giải nan." Nhìn tiểu đệ nghiêm trang bị thành ngữ làm khó, Ninh Xảo Hân mím môi miệng nở nụ cười. Nàng quay đầu nhìn về phía Ninh Vân Đình, "Ta cảm thấy rằng tiểu đệ nói có lý, phụ thân nói không chừng thật sự là muốn cân nhắc hai người các ngươi đó! Mẫu thân nói làm sao điều giáo nô tài cũng là học thức đó."

Ninh Vân Đình bị tỷ tỷ đệ đệ ủng hộ nhất thời hào hùng vạn trượng lên, hắn vui sướng hài lòng mà cắn một họng trái cây đệ đệ thân mến gọt cho, mơ hồ nói không rõ, "Hóa ra Vân Bằng không phải trấn an ta! Hắn nói nam tử cùng nữ tử bất đồng, có đề phòng chi tâm thì cật bất liễu khuy (ăn không bị lỗ)."

Tỷ đệ ba người còn nói một hồi chuyện, trong lời nói ngoài nói tự nhiên là về làm sao cùng tân nương thân thiết giao tiếp, vô luận đối phương kiểu như thế nào cũng là đích mẫu, nếu đối với nàng không tôn kính chịu thiệt vẫn là chính mình, Ninh Xảo Hân cũng không phải lo lắng tiểu đệ, chỉ là ân cần dạy bảo dặn dò Ninh Vân Đình.

Tiễn bước ca ca tỷ tỷ, Ninh Vân Tấn nằm lại trên giường chuẩn bị ngủ bù. Trong lòng hắn cũng không phải vô cùng lo lắng mẹ kế thích gây chuyện kia, Hoàng đế đem An Bình gia cùng Ninh gia buộc hôn là muốn ban ân, làm cho Ninh gia thủy chung bảo trì cùng mình lập trường đồng dạng, mà không phải tạo cừu, hai bên có mâu thuẫn còn không biết Hoàng đế là giúp ai đâu!

An Bình Bội Hoa dù sao cũng là chi thứ, hơn nữa An Bình Bách Danh còn là một người tài học bình thường, tính cách yếu đuối. Người như thế không làm Văn Chân thích nhất, nếu không phải tạm thời không người có thể dùng phỏng chừng Văn Chân đối với hắn căn bản là chướng mắt, đợi cho sau khi Hoàng đế bồi dưỡng ra trực hệ của bản thân, vị trí tuần phủ Sơn Đông tốt như thế nhất định phải thoái vị, nhà mẹ đẻ ngã bại, An Bình Bội Hoa tự nhiên cũng kiêu ngạo không nổi.

Thời gian sau đó có lẽ là Ninh Kính Hiền đã mỉa mai qua An Bình Bội Hoa, nữ nhân kia thành thật hơn, không lại dùng âm thủ. Cho dù nghe nói Hoàng hậu đã truyền ra tin vui, lại có ý niệm không an phận trong đầu, nhưng cũng bị Ninh Kính Hiền áp chế xuống, trong Ninh phủ an an ổn ổn mà qua một đoạn thời gian.

Ngày sau cũng không xuất hiện cái gì lịch sử sai lệch, đúng như Ninh Vân Tấn sở liệu, phong nữ tử An Bình gia làm Hậu, để cho Văn Chân đem bồi dưỡng của hắn lên trong mơ hồ cùng Tả Sư gia phân sân đối chọi, chính hắn thì lại từ khoa cử bao năm qua dự trữ cùng với trong thế gia tôn thất chọn lựa nhân tài trung với Hoàng đế, bồi dưỡng thế lực của mình, phân hóa, mượn sức, ban ân, không đến một năm thời gian Văn Chân đối với triều đình nắm trong tay ít nhất có sáu bảy phần, sẽ không bao giờ là vua bù nhìn mặc cho người định đoạt.

Tháng mười một Thiên Thụ năm thứ chín, Hoàng hậu sinh hạ Nhị hoàng tử, nửa tháng sau Hoàng hậu chết. Vào thời điểm An Bình gia thu liễm cánh chim, không biết từ đâu cũng đã dần dần truyền ra đồn đãi Hoàng đế khắc thê.

Đây đúng là Ninh Vân Tấn chờ xem náo nhiệt, phải biết rằng đây vẫn chỉ là bắt đầu mà thôi, hậu thế khiến cho người ta nhắc tới vị trí Hoàng hậu trống thì chỉ dám nói thầm, luôn có lý do!

Ngày hôm đó hắn bị Ninh Kính Hiền tóm vào trong thư phòng đọc sách, tuy rằng đáp ứng không để hắn sớm đọc sách vỡ lòng, nhưng cũng không có nghĩa là Ninh Kính Hiền sẽ thả mặc hắn nhàn nhã tản mạn, chỉ cần hắn rảnh rỗi sẽ lại tự mình dạy Ninh Vân Tấn.

Thuộc lòng xong rồi Ninh Kính Hiền qua ngày hưu mộc sắp xếp văn chương, Ninh Vân Tấn bị sắp xếp đứng ở trên ghế học viết đại tự, Ninh Kính Hiến chính mình thì lại mang công báo mới ra lò ở một bên lật đọc.

Ninh Vân Tấn mới vừa viết hai chữ đã nghe được Ninh Kính Hiền phát ra một tiếng cảm thán kinh ngạc, ngay cả chén trà trong tay cũng nặng nề mà đặt ở trên bàn.

Ninh Kính Hiền thấy nhi tử trừng to hai mắt đang nhìn mình, có chút xấu hổ khụ một tiếng, khoát tay nói, "Con tiếp tục viết chữ, không được do dự."

Ninh Vân Tấn mới mặc kệ nhiều như vậy, hắn đối với tin tức có thể khiến cho Ninh Kính Hiền phản ứng lớn như vậy vô cùng tò mò. Đem bút lông cất kỹ nhảy xuống ghế, hắn ba bước cũng thành hai bước vọt tới bên người Ninh Kính Hiền, dựa vào bắp đùi của hắn liền xoay người nhảy lên.

Chờ hắn sau khi ngồi vững vàng Ninh Kính Hiền một tay nắm cả thắt lưng của hắn, sợ hắn té xuống, đem hắn hướng trong lòng mình ôm ôm. Hai gia động tác thành thạo, vừa thấy đã không phải lần đầu tiên hợp tác rồi.

Ninh Vân Tấn níu công báo đưa đầu nhỏ quét qua tin tức mặt trên.

Ninh Kính Hiền đem cằm để ở trên đầu nhi tử, vê a vê, một làn hương trầm xông vào mũi. Từ lúc tiểu nhi có thể đi có thể chạy, chỉ cần mình xem công báo sẽ tiếp cận, hắn cũng nhìn quen không trách. Hắn buồn cười hỏi, "Có thể xem hiểu bao nhiêu a?"

Ninh Vân Tấn rất nhanh tìm tới tin tức làm cho Ninh Kính Hiền kinh ngạc kia, hắn dùng ngón tay thịt múp míp chỉ chữ mặt trên, "Mười lăm tháng tư...cùng...Hậu...Hứa...Đại...Học sĩ..."

Nghe nhi tử giọng sữa hơi sữa đem chữ mình nhận được chọn lựa ra, Ninh Kính Hiền trong lòng cảm thấy rất buồn cười, nhưng nghĩ đến nội dung nhắc tới bên trong tin tức kia, ánh mắt của hắn lại không khỏi thâm thúy lên.

Năm trước Hoàng hậu chết mặc dù có nghe đồn Hoàng thượng khắc thê truyền tới, nhưng đồng dạng cũng có người góp lời hậu cung không thể một ngày vô chủ, nhìn thấy phong cảnh An Bình gia không người nào không hâm mộ trở thành Hậu tộc mới, hậu cung phi tần tất cả sử dụng ra thế võ toàn thân, ngoài cung gia tộc có nữ tử phải tham gia lần đại tuyển lần sau thì lại tất cả xoắn tay áo lên.

Nhưng mấy người đó cũng không ngẫm lại, Hoàng thương là một người có kế hoạch lớn chí lớn, chán ghét nhất có người đối với mình vung tay múa chân. Hiện tại tiền triều đã sắp bị hắn không sai biệt lắm nắm ở trong tay, sẽ làm sao còn có thể lại bồi dưỡng một Hậu tộc, quả nhiên mượn lần này Hòa phi có hỉ, đem trực tiếp nâng làm Hoàng hậu.

Hòa phi xuất từ dõng dõi thư hương Hứa gia, gia gia nàng Hứa Đình là một đại văn hào, tính cách chính trực ghét ác như cừu, chẳng những là quan văn dân tộc Hán đứng đầu trong triều, cũng chính là Bảo Hoàng phái chính thống nhất, lần này mượn phong Hậu đem bọn hắn nâng lên đi vào các, phong làm Đại học sĩ điện các, trở thành vị Đại học sĩ thứ tư chưa kể Tả Sư Hoành, Thiếu Chính Hành, Thị Kỳ Như Hải, với hàm ý Hoàng thượng đối với nắm trong tay triều đình lại tranh đoạt mạnh vài phần.

Ninh Kính Hiền phỏng đoán tính toán của Hoàng đế, đã ở trong lòng cảnh giác ngày sau cùng An Bình gia quan hệ phải càng cẩn thận, đang tính toán lại nghe nhi tử nói thầm, "Làm thê tử của Hoàng đế quá nguy hiểm, không nghĩ qua là sẽ chết..."

Hắn dở khóc dở cười mà ở trên mông thịt núc ních của nhi tử vỗ một cái, "Tiểu nhị, không thể nói lời lung tung." Hiện giờ trong cung đã có một Thái tử, một Đích tử, nếu là lần này tân Hậu lại sau sản tử gặp chuyện không may, vậy về sau đã có thể náo nhiệt!

|| Đầu tháng hai Thiên Thụ năm thứ mười một, người trong thiên hạ vừa qua kết thúc một tân niên náo nhiệt, cả triều văn võ mới vừa thu thập xong tâm tình chuẩn bị vùi đầu vào bận rộn trong chính vụ, trong hậu cung liền truyền đến tin Thái hậu bệnh tình nguy kịch.

Thái hậu đã sắp triền miên giường bệnh năm sáu năm, thân thể của nàng nguyên bản đã suy nhược, sau đại sự của Tiên hoàng đã bắt đầu thường xuyên sinh bệnh. Mỗi cách mấy tháng chung quy sẽ có chút tin tức nhỏ từ trong cung, nói Thái hậu lần này không tốt, nhất là mùa đông hằng năm, chỉ cần hơi chút không chú ý qua gió, Thái hậu thân thể sẽ nghiêm trọng không tốt, dần dần, mọi người cũng liền giống như bình thường vốn đã quen, không quá mức đem chuyện báo lại.

Chỉ là lần này Thái hậu bệnh tựa hồ đặc biệt nghiêm trọng, đầu tháng phát bệnh, không tới giữa tháng đã bệnh đến bất tỉnh nhân sự, vô luận Thái y viện như thế nào dùng ra thế võ cả người để trị liệu, chịu đựng đến ngày mười ba tháng hai Thái hậu rốt cuộc chống đỡ không được, rốt cục buông tay nhân gian.

Vị thánh mẫu Hoàng thái hậu này trước kia người không được sủng, cũng không có công tích từ đức gì, nhưng sinh một nhi tử tốt. Văn Chân tuy rằng cùng nàng cũng không phải rất thân, hiếu đạo lại chưa bao giờ mất, dù sao cũng là nữ nhân này vào thời điểm mình tuổi nhỏ vẫn luôn che chở mình, chung quy vẫn là có vài phần nhụ mộ chi tình (quấn quýt mẹ con), bởi vậy đối với tang sự của Thái hậu vô cùng coi trọng.

Thái hậu băng hà là quốc tang, không nói đến cả triều văn võ, mà ngay cả người trong thiên hạ đều phải tang phục. Quân dân bách tính trong kinh ở trong hai mươi bảy ngày chọn quan anh (tua quan), y phục lụa trắng, cấm cầu nguyện cùng báo thờ cúng, trong một tháng ngừng gả cưới, trong bốn mươi chín ngày không có phép giết mổ, trong trăm ngày không cho phép mua vui.

Ninh Kính Hiền quan lớn như thế tại dạng thời điểm này căn bản không được thanh nhàn, đã sớm ngừng chuyện công vụ trong tay, mỗi ngày luân phiên đi trong cung khóc tang. Cùng hắn cùng nhau đồng hành còn có đương gia thái thái đương nhiệm của Ninh gia An Bình Bội Hoa.

Năm ngoái Ninh Kính Hiền đã xin cho Bội Hoa lệnh phong (xin vua phong tước), làm mệnh phụ nàng cũng phải vào trong cung. Thời gian gần một tháng, hai người đi sớm về trễ, đi theo phần đông đội ngũ hành động, mắt đều sưng lên, đỏ rực như quả đào chín nhừ giống nhau.

Hai người thời gian xuất môn cùng thời gian lâm triều không sai biệt lắm, buổi tối trở về ngày đều tối sầm, nhưng mà Ninh Vân Tấn mỗi ngày thỉnh an lại vẫn kiên trì. Hắn tuổi còn nhỏ chuyện cần quản trong nhà không nhiều, mỗi ngày trừ bỏ lúc thỉnh an thì cùng phụ thân nói vài câu chuyện phiếm, còn tri kỷ để cho phòng bếp chuẩn bị một chút điểm tâm giữ bụng, dược hoàn nhuận hầu để cho Phúc An mang theo cho Ninh Kính Hiền.

Nhi tử hiếu tâm làm cho Ninh Kính Hiền cả người dễ chịu, phải biết rằng khóc tang cũng là công việc thể lực, mặc áo bông thật dày ở trong thời tiết tồi tệ băng hàn đến xương vừa quỳ vừa gào khóc khỏi phải nói có bao nhiêu giằng co, trong cung bận rộn rối loạn lại chỉ bày ra hai bữa, vừa mệt vừa lạnh vừa đói, đem một đám đại lão gia quen sống an nhàn sung sướng tra tấn quá chừng.

Thời điểm ngày đầu tiên mọi người kinh nghiệm cũng không đủ, chuẩn bị cũng không đầy đủ. Chỉ có Ninh Kính Hiền thời điểm nghỉ ngơi, có thể uống được trà nóng nhi tử một mảnh hiếu tâm chuẩn bị tốt, ăn điểm tâm tỉ mỉ chuẩn bị giữ dạ dày, cổ họng khóc than còn có thể ngậm vào một viên dược hoàn nhuận hầu thư giải một chút, làm cho một đám đồng nghiệp ánh mắt đều đói xanh ghen tị quá chừng.

Cho dù ngày hôm sau phu nhân trong nhà đám đồng nghiệp đó cũng tri kỷ chuẩn bị đồ vật giống nhau, nhưng cảm giác kia dù sao không giống nhau, làm cho Ninh Kính Hiền trong lòng đặc biệt đắc ý, rất là tăng lên một hồi sắc mặt.

Càng làm cho Ninh Kính Hiền đắc ý hơn chính là buổi tối trở về nhà, tiểu nhi tử luôn luôn thích ngủ cư nhiên vẫn canh cửa chờ hắn.

Xe ngựa vừa mới tiền vào cửa đã nhìn thấy nhi tử tiến lên thỉnh an, còn để cho bọn nha đầu chuẩn bị khăn mặt nóng hầm hập lau mặt, thái độ ân cần kia thật sự làm cho người ta cảm thấy tâm tích đọng, ấm đến đáy lòng.

Rốt cuộc luyến tiếc nhi tử đi theo mình chịu khổ, khí trời rất lạnh, hắn cũng sợ hài tử sinh bệnh, ngày hôm sau Ninh Kính Hiền đã phân phó hắn không cần chờ mình, muốn hắn sớm nghỉ ngơi một chút. Nhưng Ninh Vân Tấn khó tìm được cơ hội biểu hiện, làm sao nghe hắn, vẫn là như thế cùng kiên trì kết thúc quốc tang.

Thấy nhi tử cằm gầy nhọn – không có thịt thà người nào đó kén ăn, cơ thể nhỏ gầy yếu – cao ốm giống như nhánh cây dài ra, làm Ninh Kính Hiền lại yêu thương đến tâm đau.

Hai mươi bảy ngày qua đi, Hoàng đế quyết định không tuân theo lệ cũ lấy ngày đại nguyệt, kiên trì nên vì thánh mẫu Hoàng thái hậu giữ đạo hiếu ba năm, trong lúc nhất thời Hoàng đế thanh danh thuần hiếu cảm động thiên hạ. Nhân tiện, còn có một người ở trong sóng triều dòng hiếu cảm thiên hạ dính chút ánh sáng – Ninh Vân Tấn thanh danh cực hiếu thuận ở trong cả triều văn võ cũng truyền lưu ra.

Đảo mắt đã tới ngày ba đầu tháng bảy, Ninh Kính Hiền nguyên bản đang xử lý công vụ, đột nhiên có một tiểu thái giám đến truyền lời, để cho hắn đến Càn Thanh cung gặp giá. Hắn đem sự tình gần đây qua một lần trong lòng lòng, tựa hồ không có gì cần kinh động chỗ Hoàng thượng, không khỏi có chút không yên, vì thế lấy ra một tiểu hà bao nhét trong lòng bàn tay tiểu thái giám, hỏi thăm nói, "Vị công công này, không biết Hoàng thượng có chuyện gì cho truyền gọi?"

Tiểu thái giám Hoàng Cẩm nặn nặn hà bao kia, bên trong mỏng manh tựa hồ chỉ có một tờ giấy, hắn vừa lòng thu ở trong tay áo. Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng có thể trà trộn vào người hầu Càn Thanh cung tự nhiên vẫn là có vài phần bản lĩnh. Hoàng Cẩm biết Ninh Kính Hiền trước mặt là tâm phúc của Hoàng thượng, ra tay lại hào phóng, tự nhiên không ngại cho hắn chút gợi ý, "Ninh đại nhân cứ phóng tâm đi, là chuyện tốt đó!"

Ninh Kính Hiền trong lòng có cơ sở, thì cũng liền không ép buộc hắn nói ra chuyện tốt gì như thế nào. Hai người có 'Giao tế' thì thân cận một chút, tuy rằng không nói chuyện với nhau, nhưng cũng không câu nệ như trước.

Sau khi tới gần Càn Thanh cung, Hoàng Cẩm vào điện tìm hiểu một chút, rất nhanh lại đi ra. Hắn thất bại bỉu môi nói, "Lễ bộ Thiếu Chính đại nhân cùng Lý đại nhân mới vào yết kiến, làm phiền Ninh đại nhân chờ một chút."

"Hẳn vậy!" Ninh Kính Hiền lên tiếng, liền mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng ở một bên chờ đợi.

Càn Thanh cung dù sao cũng là nơi ở của Hoàng đế, chung quanh là vô cùng im lặng, ở chỗ này cũng không ai dám lớn tiếng xôn xao, bởi vậy liền có vẻ từ trong chính điện truyền ra tiếng gầm gừ phá lệ rõ ràng, cho dù Ninh Kính Hiền không cố ý vận công đi nghe, Hoàng đế tức giận cũng vẫn luôn hướng trong lỗ tai rót vào.

"...Các ngươi hai người một người đặt ngoạn ý kia trên vai lẽ nào không có một chút tác dụng, trẫm đem Lễ bộ giao cho các ngươi, là tín nhiệm các ngươi, khẳng định năng lực của các ngươi. Kết quả đâu? Một lần là như thế, hai lần là như thế, năm ngoái cho các ngươi thời gian dài như thế đi tính quẻ, trẫm cũng không cầu bát tự có nhiều tương hợp, có nhiều nghi nam chi tượng (tướng sinh con trai), chỉ yêu cầu đơn giản như vậy các ngươi cư nhiên đều không thành..."

"Lúc trước hai người lấy đầu trên cổ cam đoan Hoàng hậu là trường thọ chi tượng, kết quả đâu!! Trẫm cũng không muốn đầu các ngươi, người đâu, bỏ mũ miện của bọn hắn cho ta..."

Trong điện truyền đến một trận tiếng cầu xin tha thứ cùng tiếng dập đầu vang dội, trán đụng trên gạch nung vàng gõ giòn vang làm Ninh Kính Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn hận không thể đem tai mình lấp kín thì tốt rồi, xem giống như năm ngoái như miệng quạ đen của tiểu nhi, Hoàng hậu tiếp theo lại sắp băng hà!

Từ khi tang sự Thái hậu xong xuôi, trong cung đã truyền ra đồn đãi Hoàng hậu thân thể không linh hoạt, nói là ở trên tang lễ Hoàng hậu mang theo cung phi, nhóm mệnh phụ khóc tang đến vô cùng thê lương bi ai, lại còn phải làm lụng cung vụ vất vả, bởi vì bi thương quá độ hơn nữa từ sau khi cảm nhiễm phong hàn, thì thân thể tổn thương, sau mấy tháng vẫn luôn lúc tốt lúc xấu.

Trận quốc tang kia gây sức ép đám đại thần mệnh phụ vào cung số người sinh bệnh không ít, mà ngay cả chính Ninh Kính Hiền cũng bị tiểu nhi tử quấn lấy uống một chút thuốc bổ, bởi vậy ai cũng không quá để ý việc này.

Phải biết rằng Hoàng hậu trước mắt này đã là người mệnh dài nhất, năm ngoái sinh hạ Tam hoàng tử sau đó thân thể vẫn luôn vô cùng khỏe mạnh, nhìn thế nào cũng không như đoản mệnh, làm cho tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Dù sao ba năm trước sau đã muốn chết hai Hoàng hậu, cả triều văn võ nhất là chính Hoàng đế cũng ngóng trông có thể có một người có thể đánh vỡ vận rủi này.

Ai biết tiệc vui chóng tàn, hai ngày trước Ninh Kính Hiền đã có được tin nói Hoàng hậu đã sắp bệnh không dậy nổi, nghe nói chính là treo mệnh mà thôi, hiện giờ thấy Hoàng thượng làm lưu loát dứt khoát như thế lấy được hai cái mũ của Lễ bộ Thượng thư, xem ra tin tức này là sự thật, Hoàng hậu băng hà chỉ là vấn đề thời gian.

Bất quá nghĩ đến sắp phải gặp tang lễ, Ninh Kính Hiền đối với hai người này cũng thật sự đồng tình không nổi. Dân chúng bình thường cưới xin cũng phải hợp bát tự, Hoàng đế thú thê tự nhiên càng là đại sự hàng đầu của Lễ bộ, kết quả hai Hoàng hậu kế tục hai người ở đây đảm đương băng hà, đầu không rơi thật sự là Hoàng thượng nhân từ, uổng phí Thiếu Chính gia trong Kỳ danh hiệu khá tốt là rất giỏi bói quẻ mà!

Trong điện rất nhanh đã an tĩnh lại, tiếp theo nguyên Lễ bộ Thượng thư Thiếu Chính Kỳ cùng Lý Liên Chu cước bộ tập tễnh đi ra. Ninh Kính Hiền ngắm hai người bọn hắn một cái, mặt của bọn họ tái nhợt, hồng anh1 (tua đỏ) trên mũ cùng triều châu2 (chuỗi ngọc) trên đều bị lấy xuống, một bộ bộ dáng như cha mẹ chết.

Như bọn họ đây bởi vì làm việc sơ suất bị giáng chức, trên cơ bản chỉ cần Hoàng thượng tại vị sẽ không có khả năng lại đề bạt, Hoàng thượng hiện tại còn đang là thời điểm hào hoa phong nhã, hai người này phỏng chừng cũng chịu đựng không đến tân hoàng kế nhiệm. Lý Liên Châu quan Hán khoa cử tấn chức như thế thì cũng được, Thiếu Chính Kỳ chính là gia chủ bổ nhiệm tiếp theo của Thiếu Chính gia, hắn mất chức quan này, chỉ sợ Thiếu Chính gia phải có chút phong ba.

Nhưng so với Thiếu Chính gia, Hoàng thượng chỉ sợ sẽ càng đau đầu, hiện tại trong cung có Thái tử nguyên Hậu sinh, có hai Nhị hoàng tử cùng Tam hoàng tử sau đó sinh, có Tứ hoàng tử Tuệ tần sinh, Hoàng thượng phải giữ đạo hiếu ba năm nói cách khác trong khoảng thời gian này trong cung cũng sẽ không có việc vui, đợi cho các Hoàng tử sau khi trưởng thành...Vậy đã có thể náo nhiệt!

Ninh Kính Hiền nghĩ chuyện tương lai nhịn không được nhăn đầu lông mày, bất quá hắn cũng không làm cho mình suy nghĩ phát tán ra, mà là thu liễm tâm thần chuẩn bị yết kiến.

Chờ hắn sau khi thỉnh an xong, Văn Chân ban thưởng ngồi cho Ninh Kính Hiền.

Ninh Kính Hiền nửa ngồi ở trên đệm vải, trộm đánh giá thần sắc Hoàng thượng một chút, phát hiện hắn đã khôi phục thành bộ dáng mặt không chút thay đổi, nhìn như vô cùng bình thản, hỉ nộ không hình cùng sắc. Hắn không khỏi cảm thán Hoàng thượng thật sự là càng ngày càng thiên uy khó dò, cùng bốn năm trước còn non nớt lược bớt hiềm nghi vội vàng xao động so sánh, hiện tại Hoàng thượng đã sắp không phải thần tử có thể dễ dàng phỏng đoán.

"Hôm nay gọi ngươi đến, là vì nhị tử nhà ngươi." Văn Chân chờ hắn ngồi vào chỗ của mình, đã đi thẳng vào vấn đề nói, "Là kêu Văn Tấn đi, vẫn là ta cho thủ danh mà! Nghe nói là một hài tử hiếu thuận. Thái tử trước đó vài ngày nói muốn sớm đọc sách một năm, trẫm nhớ nhị tử nhà ngươi cùng Thái tử cùng năm, đã chuẩn bị để cho hắn cùng Hồng Minh làm bạn."

Thái tử đại danh Tông Chính Hồng Minh, Hoàng thượng ý là muốn cho Vân Tấn làm thư đồng của Thái tử, Ninh Kính Hiền trong lòng lộp bộp, thân thế gì đó cũng thôi đi, nghĩ đến tính cách của tiểu nhi tử, hắn trong lòng liền nhức đầu, vội vàng quỳ rạp xuống đất khó xử nói, "Hoàng thượng long ân, thần vô cùng cảm kích. Nhưng tiểu nhi tuy rằng hiếu thuận, cũng là bướng bỉnh. Để cho hắn ngồi đọc chút sách đã mắc buồn ngủ, thần chỉ lo lắng hắn bỏ lỡ một phen hảo tâm của Hoàng thượng."

Ninh Kính Hiền nói vô cùng hàm súc, Văn Chân lại đột nhiên nhớ tới mật chiết Ninh phủ. Đặt người ở Ninh phủ giám thị tự nhiên lực chú ý đều là ở trên người Ninh Kính Hiền, bất quá Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Tấn hỗ động nhiều nhất, vài năm gần đây số lần nhắc tới hắn cũng không ít.

Cùng nhị tử Ninh gia hiếu thuận hiểu chuyện đồng dạng thường nhắc tới nhất chính là yêu ngủ lại lười, tham tài, không làm việc đàng hoàng...Văn Chân trí nhớ tốt, lúc trước thời điểm tuyển thư đồng cho Thái tử đầu tiên nghĩ đến chính là gia thế cùng tuổi tác, lần này hồi tưởng lại cũng nghĩ tới điều động nội bộ chọn người phẩm hạnh, ngay cả thân cha đối phương cũng mờ mịt như thế lo lắng nhi tử đem phá hư Thái tử, hắn cũng không tránh có chút do dự.

Văn Chân do dự hỏi han, "Nhi tử nhà ngươi còn thích hướng phòng bếp chạy đến, đùa nghịch củ cải rau xanh?"

Ninh Kính Hiền trên mặt hiện lên một mạt xấu hổ, xấu hổ vô cùng nói, "Hồi Hoàng thượng, đều là thần quản giáo không nghiêm, tiểu nhi thật sự nhiều lần khuyên không thôi, thần nghĩ hắn tuổi còn nhỏ liền tùy hắn đi."

"Hồ nháo. Tử không giáo phụ chi qua*, lẽ nào ngươi còn muốn nuông chiều đường đường là Đích tôn của Quận chúa đi làm việc bẩn thỉu." Văn Chân bắt đầu rối rắm, xem ra chọn người thư đồng phải một lần nữa suy nghĩ.

*Con không dạy là do phụ sơ suất

Ninh Vân Tấn cũng không biết mình thường xuyên chạy đến phòng bếp hành động dùng dưa leo khoai tây luyện tập xắt sợi, dùng củ cải luyện tập khắc hoa, bị người trở thành lập chí làm đầu bếp, đem cha ruột cùng cha nuôi buồn bực rồi – đương nhiên hắn đã biết cũng khẳng định sẽ không kiểm điểm, chỉ sợ còn có thể vì Văn Chân buồn bực cười dài ba tiếng.

Văn Chân sau khi giáo huấn xong, thấy Ninh Kính Hiền sợ hãi bất đắc dĩ biểu tình có chút khó khăn.

Bình tĩnh mà xem xét hắn là rất thích thần tử Ninh Kính Hiền này, trung tâm, thông minh, năng lực làm việc mạnh, gia thế lại càng không tệ, mặc dù bởi vì lần trước mắt Phu Mông Trác Minh bị thương thân thể không thể lại hướng võ quan phát triển, nhưng cũng có thể ném đến bộ binh, với thủ đoạn của hắn có thể vững vàng thao túng cho mình.

Thần tử dùng tốt như vậy hắn tự nhiên cũng nguyện ý ban ân, để cho thế hệ con cùng Thái tử bọn hắn giao hảo đó là đối với tương lai Ninh gia bảo đảm, ai ngờ Ninh gia gia phong trước sau như một nghiêm cẩn xuất hiện một ngoài ý muốn như thế...Văn Chân do dự một chút, chưa từ bỏ ý định nói, "Tiểu hài tử tâm tính chưa ổn, có lẽ hảo hảo quản giáo một chút thì có thể uốn nắn lại. Ngày mai ngươi đem hắn mang đến cho trẫm nhìn xem."

Ninh Kính Hiền nắn nắn nắm tay, hận không thể đem hỗn tiểu tử kia bắt đến hung hăng quất mông, nếu không cũng sẽ không làm cho mình xấu hổ như vậy, mất mặt ném đến trước mặt Hoàng thượng.

Bất qua thời điểm này hắn lại rối rắm cũng vô dụng, thời gian nửa ngày hắn không thể đem nhi tử tóm trở về, chỉ phải xin lỗi nói, "Hoàng thượng, tiểu nhi trước đó vài ngày đến thôn trang tránh nóng, chỉ sợ gần nhất ngày mai trở về chạy không đến trong kinh."

"Tránh nóng?" Văn Chân hồ nghi, chỉ là tránh nóng Ninh Kính Hiền làm sao lại một bộ biểu tình ảo não. Hắn tò mò hỏi, "Tiểu nhị nhà ngươi ở trong thôn trang lại phạm vào cái gì?"

Ninh Kính Hiền cắn răng nói, "Hắn ở phía sau thôn trang đào động..."

"Đào động?"

Ninh Kính Hiền rõ ràng Hoàng thượng muốn biết khẳng định giấu không được, đành phải cam chịu nói, "Hắn nói trong kinh quá nóng, phải xây động ngầm tránh nóng. Trong tháng năm tiểu nhi đã sai quản gia tìm công tượng giỏi sửa lăng mộ, mang theo người đứng đầu trang đem sau núi tốc hành đào động..."

Văn Chân bị nghẹn nói không ra lời được, thần sắc cổ quái mà nhìn hắn, lời nói thấm thía nói, "Dịch Thành à, nhi tử không thể quá chiều..."

_________

1,2: Mũ quan, Triêu châu

|| Gần đây Văn Chân tâm tình không tốt. Cho dù là ai chưa đến năm năm đã chết ba lão bà tâm tình cũng không khá hơn chút nào – mặc dù đương nhiệm còn ở, nhưng hắn đã sắp không ôm hy vọng quá lớn, Thái y viện mấy ngày hôm trước cũng đã bất đắc dĩ mà tuyên bố chỉ có thể tận lực người việc nghe ý trời.

Hắn là thật tâm không nghĩ tới chuyện tình sẽ biến thành loại cục diện khó giải quyết hiện giờ này – người bình thường cũng sẽ không vào thời điểm chính mình hai mươi tuổi đi suy nghĩ chuyện sau trăm tuổi.

Đế vương Văn Chân năm nay mới tròn hai mươi tuổi, đúng là khí phách phong nhã, thời điểm chuẩn bị vén tay áo lên thi triển khát vọng của mình, lại làm sao sẽ nghĩ tới vấn đề người thừa kế tương lai. Chờ hắn đem tiền triều năm giữ trong tay mới kịp phản ứng, trong cung cũng đã xuất hiện loại thế cục trước nay chưa từng có một Thái tử hai Đích tử nhưng không có Hoàng hậu này.

Cưới nguyên Hậu ở trong mắt Văn Chân là bị bất đắc dĩ, không đi một bước kia cỏ phần mộ mình nói không chừng đều so với người cao hơn, hướng về phần ân cứu mạng này, hắn cũng không để ý nhiều yêu thương Thái tử vài phần; cưới nữ tử An Bình gia càng là theo hướng thời thế, khi đó trong tay hắn không người có thể dùng, không kịp kiềm chế thế lực phát triển bành trướng của Tả Sư gia, cho dù diệt trừ Phu Mông Trác Minh, cũng chỉ là sói đi trước hổ đi sau.

Ai biết hai nữ tử kia cư nhiên đều đoản mệnh như thế, hắn cũng biết nữ nhân sinh hài tử chính là qua một cửa sinh tử, nguyên Hậu cũng thôi đi, lần đầu sinh sản đã gặp phải song bào thai, không giữ được tính mạng cũng là chuyện bình thường, chỉ là không nghĩ tới An Bình gia nàng kia sống qua cửa ải sinh hài tử khó khăn, kết quả vẫn là không sống sót nổi.

Lúc ấy lại đem Hòa phi làm kế tục, Văn Chân thật đúng là không đem chuyện nghĩ quá phức tạp, thứ nhất khi đó Thái hậu thân thể không tốt, hậu cung vô chủ rốt cuộc không có phương tiện, hắn cần phải có người thay mình tận hiếu; thứ hai thì về lời đồn mình khắc thê quả thật nháo tâm, hơn nữa khi đó muốn lung lạc một dòng chảy sạch khoa cử tiến thân, một người phi Hán không thuộc Kỳ làm Hậu là thuận tiện mau lẹ nhất.

Lúc ấy Lễ bộ lời thề sắc son hướng mình cam đoan Hòa phi là một trường mệnh...Nghĩ đến đây Văn Chân mặt không khỏi cứng ngắc một chút, trong ba nữ tử, Hoàng hậu hiện tại này đích xác đi theo mình lâu nhất.

Mặc dù không phải lần đầu tiên cùng Hoàng thượng ngồi chung một xe, nhưng Ninh Kính Hiền lần này phá lệ cẩn thận. Từ khi lên xe sau đó Hoàng thượng đã vẫn luôn nghiêm mặt, như là đang tự hỏi vấn đề nghiêm túc gì đó, thỉnh thoảng vô tình suy nghĩ mà chuyển động ban chỉ trên ngón cái. Người lãnh đạo trực tiếp không nói lời nào, Ninh Kính Hiền tự nhiên cũng không dám mở miệng nói, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Dư quang khóe mắt nhìn thấy Hoàng thượng biểu tình đột nhiên vặn vẹo một chút, Ninh Kính Hiền tâm không khỏi nhảy lên cổ họng, xem ra Hoàng thượng tâm tình đích xác không phải tốt lắm!

Hắn cũng không biết Hoàng thượng làm sao lại đột nhiên có hưng trí nhanh chân đến xem Tiểu nhị đào động ngầm, cố tình ngày mai không có đại triều, Hoàng thượng sớm định ra chỉ là đi Tây uyển nghỉ ngơi một ngày, hiện giờ phải thay đổi kế hoạch đi thôn trang Ninh gia, ngay cả cơ hội mình khuyên nhủ từ chối cũng không có.

Bọn hắn đoàn người này không hẹn mà tới, Ninh Kính Hiền việc đến không lo lắng, cũng chỉ sợ Tiểu nhị không biết trời cao đất rộng quấy rầy thánh giá.

Ngay tại thời điểm Ninh Kính Hiền rối rắm, tốc độ xe ngựa trở nên thong thả xuống, Phúc Mãn ở ngoài xe cung kính nói, "Lão gia, đến thôn trang."

Ninh Kính Hiền nhìn phía Văn Chân, xin chỉ thị, "Hoàng thượng đã sắp tới cửa, ngài xem là trực tiếp vào trang tử nghỉ ngơi, hay là đi xem sơn động trước..."

"Thật đúng là cách trong kinh quá xa! Nhưng thời gian một ngày cũng đủ qua lại mà!" Văn Chân nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ đã sắp tà dương xuống núi, bọn họ một chuyến ngựa khỏe phi chạy dùng hơn ba giờ, khó trách Ninh Kính Hiền luyến tiếc gây sức ép nhi tử.

Ninh Kính Hiền sờ sờ mũi, cúi đầu hạ mắt không dám hé răng.

Văn Chân liếc mắt thuộc hạ tất cung tất kính, cũng không dự định làm khó hắn, nghĩ đến mấy năm trước nhìn thấy tiểu hài tử như viên thịt nhỏ kia ngược lại tới vài phần hưng trí, "Ở trong xe cũng đợi chán, trẫm phải đi xuống một chút. Lần này chỉ là đặc biệt tới gặp kiến thức động ngầm là như thế nào đào!"

Ninh Kính Hiền xấu hổ cười, bên kia Lý Đức Minh liền nhanh nhẹn đẩy mành ra hầu hạ Văn Chân xuống xe!

Thôn trang Ninh gia này được một vòng đồng ruộng vây quanh, phía sau còn lại là đồi núi nhấp nhô, trên núi thưa thớt một chút loại cây cùng gậy trúc, gió đêm thổi phất nhánh cây lay động, mặc dù rất có ý cảnh lại cùng 'Sau núi' trong tưởng tượng củaVăn Chân hơi kém khá xa, nói là đồi núi nhỏ cũng cân nhắc!

Văn Chân có chút thất vọng rồi, đột nhiên cảm thấy được mình đội nắng nóng chạy đến nơi đây thật sự là có chút đầu nóng lên. Đã đến rồi thì cứ xếp đặt, trên mặt hắn không có biểu hiện ra ngoài, quạt xếp ở lòng bàn tay vỗ, nhìn phía Ninh Kính Hiền hỏi nói, "Tiểu nhị nhà ngươi đâu?"

Ninh Kính Hiền nhìn phía Phúc Mãn, Phúc Mãn vội vàng nói, "Phúc An đã trước đi phía sau núi tìm thiếu gia!"

"Trẫm chỉ là cải trang vi hành, không thể tiết lộ thân phận của trẫm." Văn Chân lơ đãng nói, nói xong cây quạt chỉ vào Ninh Kính Hiền, "Đi, mang trẫm đến sau núi nhìn xem."

Ninh Kính Hiền trong lòng như là giống như uống phải nước hoàng liên, mang theo đoàn người hướng tới phương hướng sau núi đi. Hắn chỉ ngóng trông Phúc An là một người thông minh, đã sắp trước một bước cho nhi tử biết thân phận người tới, nếu không xú tiểu tử kia không chừng có thể làm ra chuyện gì nữa!

"Phụ thân. Phụ thân!"

"Nhị thiếu gia ngài chậm một chút, đừng ngã."

Không đợi bọn hắn đi đến gần núi, một tiểu đậu đinh cũng đã hướng phía bọn hắn vọt qua, phía sau hắn là hai nha đầu kéo váy đuổi theo cùng mấy gia đinh, một bộ bộ dáng rối loạn.

Văn Chân thị lực rất tốt, bởi vậy cũng đem tiểu đậu đinh xung trận lên ngựa trước nhìn xem vô cùng rõ ràng.

Tiểu hài tử đang là năm tóc trái đào, có lẽ là bởi vì trời nóng, hai bên đầu đều buộc một búi gió xoáy nhỏ, vì không cho tóc bay loạn, ở giữa phân chia mái tóc lại buộc lần nữa.

Từ dáng người thấy tiểu hài tử thuộc loại có chút béo, so với Thái tử nhà mình bộ dáng còn trắng nõn hơn một chút, trên người mặc đơn bào mỏng màu hồng cánh sen, xa xa nhìn hoạt bát linh động, bộ dáng phấn phấn nộn nộn so với oa oa béo trên tranh tết còn đáng yêu hơn vài phần.

"Chất vải kia nhìn rất quen mắt a!" Văn Chân trí nhớ vẫn là rất không tệ, hắn tựa hồ ở trên người Tuệ phi thấy qua quần áo màu sắc đồng dạng.

Ninh Kính Hiền nhỏ tiếng đáp, "Là năm ngoái Hoàng thượng thưởng, thần thấy màu sắc xinh đẹp đã để cho người ta cho Tiểu nhị làm quần áo."

"Là rất hợp!" Màu hồng cánh sen kia tôn lên làn da tiểu toa nhi càng phát ra trắng nõn phấn nộn, Văn Chân miệng khen, ánh mắt nhìn Ninh Kính Hiền đã có chút cổ quái.

Hắn chính là rất rõ ràng chất vải màu sắc này nữ nhân có bao nhiêu thích, năm ngoái là phần thưởng trong nhà thần tử, phần lớn đều là cho chính thê chiếm làm quần áo cho mình, Ninh Kính Hiền này cư nhiên lại cho nhi tử dùng!

Ninh Kính Hiền cũng không biết trong lòng Văn Chân nói thầm, chất vải này hắn ban đầu là cho nữ nhi dùng, bất quá Ninh Xảo Hân người nhỏ, sau khi làm xong quần áo vải có dư ra một chút, lúc này mới lại cho Tiểu nhị may một bộ mà thôi.

Hắn đã thấy rõ Ninh Vân Tấn một thân trang phục, biết là sau khi chỉnh đốn mới đi ra đón khách, bất quá tiểu tử này cũng quá thành thật, Ninh Kính Hiền tình nguyện hắn không cần long trọng như vậy.

Ninh Vân Tấn chạy đến trước mặt bọn hắn trên cổ mang một vòng cổ vàng nặng trịch, trên vòng cổ xen kẽ được khảm mười viên hồng ngọc bích, vừa thấy đã vô cùng 'Quý giá'; hắn chạy nhanh mạnh thì tay áo hướng khủy tay tụt một chút, lộ ra cánh tay như ngó sen trắng, cũng làm cho người ta có thể rõ ràng nhìn thấy hai bên trên cổ tay đều mang một cái vòng vàng, rất rõ ràng là cùng vòng cổ cùng bộ, cũng được khảm hồng ngọc bích.

Ninh Vân Tấn chạy đi thì đúng lúc khuất bóng, trời chiều rơi trên người hắn, có lẽ là ánh sáng chiếu xạ, trên đầu của hắn thỉnh thoảng lấp lóe tỏa sáng. Chờ hắn sau khi đến gần rồi, Văn Chân mới phát hiện trên đầu kia bên ngoài đội một vòng vàng, phía trên được đục xuyên to to nhỏ nhỏ kim cương, đúng là ánh sáng phản xạ của mấy kim cương đã đánh bóng kia.

Ở trên lưng Ninh Vân Tấn là một vòng đai lưng hoàng ngọc, mặt trên treo một túi hương bạch ngọc khắc song điểu. Hắn tới gần Văn Chân đã ngửi thấy hương vị đĩnh vàng.

Một 'Kim Đồng' hàng thật giá thật lòe lòe kim quang đột nhiên đứng trước mặt mình, Văn Chân có loại cảm giác hai mắt bị mù lòa. Hắn ít khi ra cung, làm sao gặp qua một kỳ ba (kỳ lạ) đem chính mình chất thành châu báu bày ra, nhất thời ngây ngẩn cả người!

Nụ cười của hắn có chút cứng ngắc, nhìn Ninh Kính Hiền nói, "Bảo thạch này nhìn cũng rất thấy quen mắt."

Ninh Kính Hiền như khụ một tiếng, "Hoàng thượng năm nay ban cho."

"Vàng này phẩm chất không tệ nha!" Văn Chân giả cười châm chọc nói.

"Đó là đương nhiên. Đây chính là hai tháng trước phụ thân ban sai có năng lực, Hoàng thượng thưởng năm mươi lượng vàng tan." Ninh Vân Tấn ngửa cằm thịt, dào dạt đắc ý nói.

Hắn giơ vòng cổ hướng người đến đắc ý khoe ra một chút, lúc này mới giọng sữa hơi sữa nói, "Phụ thân hảo, nhi tử cho phụ thân thỉnh an! Người này là ai vậy ạ? Như thế nào cùng phụ thân cùng đến thôn trang?"

Hắn vừa nói còn hướng tới Văn Chân ném một cái ánh mắt 'Người này rất không kiến thức'.

Nếu nói là Văn Chân bị ánh mắt nhỏ này của hắn buồn bực đến không nhẹ, vậy Ninh Kính Hiền còn lại là bị hắn dọa tới mức không nhẹ, ánh mắt trừng, nghiêm mặt nói, "Tiểu nhị, không được vô lễ, đây là..."

Hắn nghẹn một chút không biết nên giới thiệu như thế nào, vừa rồi còn chưa kịp móc nối tốt với thân phận Hoàng thượng.

"Là ai ạ?" Ninh Vân Tấn nhu thuận mà đứng vững, mắt to đen trắng phân rõ ở giữa hai người lui tới tuần tra.

Hắn vốn đã sinh ra một bộ tướng mạo ngọc tuyết đáng yêu, lại tận lực bán manh giả vờ biểu tình nhu thuận, làm hai mắt linh động kia lúc chuyển động nhanh như chớp, tăng thêm vài phần động lòng người.

Văn Chân nhịn không được ở trên mặt hắn nhéo một cái, cười nói, "Ta chính là di phu (dượng) ngươi, còn không mau hành lễ."

Từ bên thân mẫu của Tiểu nhị Ninh gia, lão công của muội muội của mụ mụ, cũng không nhất định là dượng, mình chính là 'Lần đầu tiên' diện thánh, đại nhân nói vậy chính là thế đi!

Ninh Vân Tấn trong lòng khịt mũi, trên mặt lại kinh hoảng cực kỳ, reo lên, "Vị di phu này con cư nhiên chưa từng thấy qua!"

Ninh Kính Hiền vừa thấy hắn biểu tình này thì trong lòng biết sắp hỏng bét, đáng tiếc động tác của hắn vẫn là chậm một bước.

Ninh Vân Tấn đã muốn nhanh nhẹn mà khấu đầu chào, động tác của hắn vô cùng quy củ, vừa thấy chính là nghiêm chỉnh huấn luyện. Vừa hành lễ trong miệng hắn còn nói lời cát tường, "Tiểu tử Ninh Vân Tấn cho di phu thỉnh an, chúc di phu hàng năm có năm như hôm nay có ngày như bây giờ, tinh thần long mã, sớm sinh quý tử, phúc thái an khang...Ai u, đau quá, cha ngài véo con làm gì!?"

Ninh Kính Hiền thầm nghĩ đem tiểu tử hồ ngôn loạn ngữ này tha xuống quất một chút, cũng không biết là ở đâu làm sao nghe được lời này nhặt được thì dùng loạn, còn chúc Hoàng thượng hằng năm như hôm nay, đây không phải là rắp tâm làm cho người ta ngột ngạt sao!?

Văn Chân lại thật ra không nổi giận – chủ yếu là không như Ninh Kính Hiền nhĩ sâu sắc phức tạp. Hắn cũng biết tiểu hài tử thích học đại nhân nói chuyện, vừa thấy chính là tiểu tử này không biết ở đâu nghe được người ta nói qua, liền học nói theo. Hắn cười nói, "Dậy đi!"

Ninh Vân Tấn bị cha nhéo cũng kiên trì không đứng dậy, Văn Chân để cho hắn đứng lên tự nhiên cũng không có động, nhưng lại quỳ hướng Văn Chân liếc mắt.

Ninh Kính Hiền xấu hổ giận dữ!

Tiểu tử này tật xấu thấy tiền sáng mắt lại tái phát, đối với thân thích bằng hữu lễ gặp mặt 'Phải kiếm' cũng quên đi, làm sao có thể muốn đến trên đầu Hoàng thượng.

Hắn xách sau cổ Ninh Vân Tấn nhấc lên, để cho hắn đứng lên. Ninh Kính Hiền nghiêm mặt giáo huấn nói, "Di phu con sớm đã cho con lễ gặp mặt, chỉ là khi đó còn nhỏ chưa biết chuyện mà thôi!"

Bị Ninh Kính Hiền 'Hung tợn' mà trừng mắt – bé nào đó kiểm soát cảm giác mình – Ninh Vân Tấn thành thật. Hắn nhu thuận mà đứng ở trước mặt hai người, cúi đầu chơi ngón tay, âm u nhìn Văn Chân một cái, ai oán mà thở dài.

Biểu tình này của hắn Văn Chân thật sự là thấy nhiều lắm, nhóm hậu phi lúc muốn câu dẫn mình hoặc là bị mình lãnh đạm sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy, bất quá bị một tiểu oa nhi học ra như thế, hiệu quả chỉ có mười phần hài kịch, Văn Chân nhịn không được bật cười, không phúc hậu mà liếc Ninh Kính Hiền một cáu, phỏng đoán đây là tiểu thiếp của thần tử tâm phúc nào đó ở trước mặt hài tử biểu hiện qua dáng vẻ kệch cỡm như vậy!

|| "Vậy được rồi! Trở về người nên nói cho con biết cái nào của di phu." Ninh Vân Tấn một bộ biểu tình khoan hồng độ lượng, thật lòng mà đối với Ninh Kính Hiền dặn dò.

Văn Chân lại vui vẻ, da mặt của hắn còn chưa dày đến có thể không thấy ánh mắt tha thiết của một đứa trẻ, vả lại lễ gặp mặt nho nhỏ hắn vẫn cho được.

Nghĩ nghĩ, hắn đem ban chỉ trên ngón cái rút ra, nắm bàn to nhỏ bé thịt múp múp như kẹo đường của Ninh Vân Tấn, nhét vào trong lòng bàn tay của hắn, "Cầm, di phu đưa cho ngươi lễ gặp mặt."

"Cám ơn di phu. Di phu thật tốt." Ninh Vân Tấn nhất thời nắm ban chỉ kia tươi cười rạng rỡ, một bên nói lời cảm tạ, một bên đem ban chỉ kia hướng trên ngón tay của mình đeo.

Đó là một ban chỉ hình trục vàng hổ phách sáng nhẵn bóng, cả đồ vật sáng trắng không vân, hiện ra màu vàng kim tiên diễm, bên trong chứa nhiều vết băng rạn. Tuy rằng nói 'Hổ phách lấy huyết làm đầu, kim phách làm thứ', nhưng sắc thái tiên diễm, phú quý hoa mỹ được xưng là kim phách tài thạch cũng không phải ai cũng có thể dùng tới.

Ninh Vân Tấn biết rõ dùng kim phách làm ban chỉ là cực kỳ hiếm thấy, nhẫn này lại hiếm thấy trong suốt sáng trong, cho dù trong cống phẩm chỉ sợ cũng là thượng phẩm, nói không chừng là vật Văn Chân yêu thích, lần này chính là kiếm lời.

Đáng tiếc trên người hắn tuy rằng thịt nhiều, rốt cuộc so không được ngón tay lớn của người trưởng thành, nhẫn đeo vào còn lớn hơn một vòng, căn bản đep không được. Ở trong giễu cợt của Văn Chân cùng Ninh Kính Hiền đành phải ngượng ngùng đem ban chỉ bỏ vào bên trong tiểu hà bao.

Sau khi được lễ gặp mặt, Văn Chân phát hiện tiểu bàng hài (em bé béo) này thái độ đối với mình đều ân cần vài phần, liền cười nói, "Nghe nói ngươi ở trong thôn trang làm đại công trình, có thể mang di phu đi nhìn một cái không?"

"Đương nhiên không thành vấn đề." Ninh Vân Tấn một hơi đáp ứng xuống, tay nhỏ bé tự giác mà vươn vào trong lòng bàn tay Ninh Kính Hiền, hai phụ tử tay trong tay hướng chỗ núi đi. Hắn một bên vui vẻ mà vung cánh tay, một bên nghiêng đầu hỏi, "Phụ thân là biết ngọa phòng (phòng ngủ) người đã sắp làm xong, đặc biệt đến nhìn sao?"

"Còn có ngọa phòng của ta?" Ninh Kính Hiền lúc trước đáp ứng hắn thi công công trình này, cũng không chú ý nữa.

"Đó là đương nhiên." Ninh Vân Tấn kiêu ngạo ngửa cằm, "Phụ thân chính là nhất chi gia chủ mà, làm sao có thể không có phòng người, con trù tính cho người một thư phòng đó, bất quá bây giờ còn chưa trang trí xong!"

Nói xong hắn nghịch ngợm mà làm mặt quỷ, chọc đến Ninh Kính Hiền nhịn không được nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, xem như đáy lòng mình thật cao hứng, cũng phải nhắc nhở xuống nhi tử đừng ở trước mặt Hoàng đế thất lễ.

Văn Chân phát hiện động tác nhỏ của hắn, trong lòng có vài phần không cho là đúng, lẽ nào trẫm còn có thể cùng một tiểu hài tử so đo hay sao, Ninh Kính Hiền này cũng quá cẩn thận rồi! Bất quá nghĩ đến vừa mới nắm đến bàn tay nhỏ thịt múp míp, mềm mại không xương kia, hắn nhịn không được ở trong hư không nắm vài cái, tựa hồ cảm giác cũng không tệ lắm!

Thấy Ninh Kính Hiền một bộ bộ dáng có con vạn sự đủ, Văn Chân có chút bất bình so sánh, cũng không phải chỉ có ngươi có nhi tử. Hắn cúi đầu chọc Ninh Vân Tấn, "Nhìn ngươi đầu đầy mồ hôi, còn hướng bên người cha ngươi đến gần, ngươi bao tuổi, xấu hổ hay không xấu hổ a!"

Nghe nói như thế, tiểu hài tử hơi chút có chút tự tôn lúc này đều muốn hất tay phụ thân ra, một bộ bộ dáng tiểu đại nhân mình đã sắp lớn! Nhưng Ninh Vân Tấn làm sao để hắn khiêu khích ly gián, ngược lại hướng trên người Ninh Kính Hiền dán dán, đem đầu đầy mồ hôi trét ở tay áo hắn, vô lại nói, "Cùng phụ thân thân thiết có gì không tốt, mặc kệ con lớn bao nhiêu, ở trong mắt phụ thân còn không phải đều là tiểu hài tử."

Văn Chân bị hắn ngẹn ghê gớm, Ninh Kính Hiền có chút xấu hổ, chỉ có thể xiết chặt tay nhi tử để cho hắn đừng làm thiêu thân.

Nhìn hai gia bên cạnh bộ dáng thân mật, làm cho Văn Chân có chút hối hận không đem Thái tử mang ra, lập tức lại nhớ đến mình tựa hồ chưa từng dắt qua tay nhi tử, vì thế liền âm thầm quyết định chờ hồi cung phải thử một chút.

Trong khi cười nói rất nhanh đến chỗ Ninh Vân Tấn khởi công, hắn đắc ý chỉ vào một chỗ cửa động nói, "Phụ thân, ngươi nhìn, đó là động đào nguyên của chúng ta."

Hắn chỉ cửa động đã tu sửa đến không sai biệt lắm, đủ có thể chứa hai người sóng vai mà đi, bên cạnh dùng đá phiến tiến hành gia cố, ở trên cửa động có khắc ba chữ 'Động Đào Nguyên', hai bên thì lại có khắc một bộ câu đối 'Nhân gian Đào Nguyên động, Thiên ngoại Bạch Vân thôn.'

Văn Chân nhìn chữ quen thộc kia, quay đầu nhìn phía Ninh Kính Hiền, "Dịch Thành, đây là chữ ngươi đi?"

"Vâng, Hoàng...Ngài tuệ nhãn." Ninh Kính Hiền cũng không biết nên xưng hô hắn như thế nào, hàm hồ đáp, "Lần trước Tiểu nhị quấn quít lấy thần...Quấn quít lấy ta viết."

Ninh Vân Tấn làm bộ không nghe thấy phụ thân lỡ miệng, hưng phấn mà dắt hắn đi đến gần cửa động, "Cha, mau tới vào nhìn xem, động núi này đem hướng Đông Tây Nam Bắc đều đào thông, sau đó ở hai bên lại đào nhĩ phòng (phòng cạnh), con đã ở hai tối, bên trong mát mẻ thoải mái đó!"

Nói thật ra hai đại nhân đi vào động núi này, trong lòng đều chán ghét thích ứng không được. Ở trong tư tưởng của bọn họ, loại sơn động dùng đá phiến gia cố này, tương tự địa cung, thì không nên cho người ở, cố tình Ninh Vân Tấn còn ngại không đủ kích thích, thấy hai người ở cửa không chịu nhấc chân, lại gào to lên.

"Tạ sư phụ không hổ là công tượng có chút danh tiếng, nguyên bản con còn muốn chính là làm đơn giản một chút là tốt rồi, hắn lại nói phụ thân ngài thân phận như vậy ít nhất phải làm một ít tân trang. Hài nhi suy nghĩ cũng đúng, khiến cho hắn tìm người đến khắc một vài bức tranh, quả nhiên xinh đẹp hơn."

Nói xong hắn khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lại có chút vặn vẹo, bụm tiểu hà bao thở dài nói, "Đáng tiếc cứ như thế thì vượt qua dự trì phụ thân chi cho nhi tử, chỉ có thể động vào vốn riêng của mình, hại hà bao con cũng thật quá gầy!"

Thấy hắn đôi mắt nhỏ tội nghiệp, Ninh Kính Hiền lần này kiên quyết chống cự, vượt chi hoàn toàn là tiểu tử này tự làm tự chịu, đừng nghĩ mình sẽ lại trợ cấp hắn!

Muốn dẫn Hoàng thượng vào địa cung từ công tượng sửa lăng xây dựng, Ninh Kính Hiền thật sự không có lá gan kia. Hắn khó xử mà nhìn Văn Chân nói, "Nếu không chúng ta vẫn là vào trong thôn trang nghỉ ngơi đi?"

"Tạ sư phụ này chính là công tượng giỏi sửa lăng kia?" Văn Chân nghiền ngẫm mà nhìn hắn, nhìn thấy Ninh Kính Hiền như là bị nghẹn giống như vẻ mặt đau khổ gật đầu. Hắn ý vị thâm trường nói, "Thấy nhi tử ngươi biết bao hiếu thuận a, sửa địa cung còn không quên hiếu thuận ngươi!"

"Đó là đương nhiên, nhi tử hiếu thuận phụ thân là thiên kinh nghĩa địa mà! Đúng không phụ thân." Ninh Vân Tấn nghiêm trang, dắt tay áo Ninh Kính Hiền nói, "Chúng ta đi vào ngồi nói đi, bên ngoài thật sự quá nóng, đi như vậy trong chốc lát hài nhi đã ra một thân mồ hôi!"

Ninh Vân Tấn lập tức thật đúng là không nghĩ tới nguyên nhân hai đại nhân đang ở bên ngoài do dự, hắn thế thứ nhất không nhận qua giáo dục gì, là một người không kiêng kỵ gì, lại ở Tây Bắc ở qua nhà hầm, thế thứ hai hình thái xã hội lại không cần kiêng kị gì, bởi vậy căn bản không cảm thấy được lấy sơn động tránh nóng là bao nhiêu chuyện vòng vèo!

Hắn là thật sự nóng đến chịu không nổi, ở cổ đại hàng giảm nóng chỉ có thể dựa vào chậu băng cùng chiếc quạt của hạ nhân, nhưng băng cũng có mức quy định, quạt về chút gió mát này căn bản là gãi không đúng chỗ ngứa, mà còn đại bộ phận là gió nóng, là chuyện vô bổ.

Hắn nhớ rõ trước kia ở nhà hầm đông ấm hạ mát, lúc này mới nhớ tới biện pháp này, làm nũng bán manh để cho Ninh Kính Hiền đáp ứng hắn ở thôn trang đào động.

Nguyên bản hắn cũng chỉ tùy tiện chọn một sơn động ở, sau lại nghĩ đến sau vài năm chính là một năm so với một năm nóng hơn, triều đình hàng năm các nơi đều có tin đại hạn, lúc này mới đành phải phụ trợ tiền riêng của mình, đem động này chỉnh sửa đến càng xinh đẹp hơn một chút.

Ninh Vân Tấn u oan mà quét Văn Chân một cái, ai kêu Hoàng đế này vô dụng, còn không có đem tộc Phụng Vũ ở phía Bắc bắt vào trong tay, nếu không cũng có thể học Khang Hi đại đế giống nhau hàng năm đi phía Bắc tránh nóng!

Văn Chân thu được ai oán của đôi mắt nhỏ, còn nghĩ rằng là tiểu bất điểm này đang oán giận hai người vẫn luôn không chịu vào động, nhịn không được vui vẻ, hắn vỗ vỗ Ninh Kính Hiền, "Nếu đều đến đây, dù sao cũng phải vào xem!"

Hoàng thượng cũng lên tiếng, Ninh Kính Hiền đành phải tuân chỉ làm việc. Hai tên thị vệ mặc thường phục đi đầu tiến vào trong động, tiếp theo là phụ tử Ninh gia, sau đó là hai người Văn Chân cùng Lý Đức Minh, những tùy tùng khác thì lại đi theo phía sau.

Vừa đi vào trong động mọi người đã cảm thấy được nhiệt độ không khí đột nhiên giảm bớt rất nhiều, từng trận gió lạnh phía trước mà đến. Toàn bộ sơn động đều được gia cố qua, đường hầm kết cấu hình vòng, trên vách tường đá phiến hai bên khắc một đó 'Bạch Hạc thanh tùng đồ' 'Trăm điểu tề minh đồ' mấy đồ án cát tường, dựa trên vách tường cứ cách mỗi khoảng cách thì đặt đèn chằng chịt, có thể nhìn rất rõ ràng.

Vừa đi Ninh Vân Tấn một bên đắc ý lải nhải, "Động này vừa mới đào xong còn có chút mùi đất, chờ thông gió một thời gian ngắn thì tốt rồi. Hiện tại bố trí tốt chỉ có bốn gian ngọa phòng cùng một gian nghênh khách thính, chờ sau khi đem thư phòng phụ thân mở ra, cần chậm rãi khởi công."

"Kỳ thật là luyến tiếc bạc của mình đi!" Văn Chân trong thời gian ngắn đã đem bản chất của hắn bắt được rồi.

Ninh Vân Tấn quay đầu đối với hắn không chút khách khí mà làm mặt quỷ, nghiêm túc nói, "Vân Tấn chính là tiểu hài tử làm sao có thể tự chủ trương, đương nhiên phải đợi phụ thân nghiệm thu sau đó lại làm quyết định!"

Nói xong hắn kéo tay Ninh Kính Hiền, ngửa đầu nói, "Nó sửa sang được chứ, phụ thân!"

"Không được vô lễ!" Ninh Kính Hiền đã sắp bị hắn biến thành không còn cách nào khác, hắn luôn luôn tự nhận đối với ba tử nữ đối xử bình đẳng, Trưởng tử cùng nữ nhi đều là đối với mình kính sợ có thêm, cố tình chính là tiểu nhi này phá lệ dính mình.

Nói hắn giữ vững làm nũng để được sủng, nhưng hắn lại vô cùng nắm chắc đúng mực – ai đó nhi khống (bị con điều khiển) phát hiện giới hạn của mình cứ như vậy một chút bị nảy sinh cái mới, nếu không sơn động này là làm sao!

Đi được một hồi thì nhìn thấy một đại động trống trải, bên trong rất rõ ràng tiến hành bố trí tỉ mỉ, chẳng những cùng đại sảnh thôn trang Ninh gia rộng không sai biệt lắm, ngay cả bài trí cũng kém không nhiều lắm. Động này chọn chính là ánh sáng trắng, trên đỉnh đều đào hai chỗ thông, làm cho đường ánh sáng có thể cùng chiếu vào trong động, như là hai ngọn đèn chiếu giống nhau làm cho trung tâm có vẻ vô cùng sáng sủa.

Văn Chân ngửa đầu đánh giá liếc mắt, khen, "Cũng thật ra biến thành có hình có dạng, bất quá trời mưa xuống sẽ không bắn nước xuống dưới sao?"

"Sẽ không!" Ninh Vân Tấn đắc ý nói.

Ninh Kính Hiền cũng ngẩng đầu cân nhắc một hồi, "Mặt trên là kết cấu đan xen, hẳn là mương dẫn nước đi! Người thiết kế đúng là có vài phần khéo léo."

Ninh Vân Tấn hướng hắn giơ ngón tay cái lên, khoa trương mà kêu la, "Quả nhiên vẫn là phụ thân thông minh." Nói xong hắn còn cố ý nhướn mày, ném một cái ánh mắt nhỏ 'Ngươi rất ngốc' cho Văn Chân.

Văn Chân bị buồn bực rồi! Nhưng hắn lại không thể cùng một tiểu hài tử so đo, chỉ có thể nghẹn!

Hai đại nhân ngồi ở chỗ ngồi chính giữa trong đại sảnh, Ninh Vân Tấn đạp đạp chạy đến một cửa động nhỏ bên cạnh, kêu lên, "Thúy Hương, nhanh lên dâng trà, phụ thân khát!"

Thúy Hương từ cửa động kia nhô đầu ra, lên tiếng, "Dạ, lập tức đến, thiếu gia ngài trước nghỉ ngơi."

Ninh Vân Tấn tiểu đại nhân dường như nghiêm túc mà gật đầu, chờ Thúy Hương rụt đầu lại, hắn liền khôi phục thành bộ dáng tiểu hài tử nghịch ngợm, chạy đến giữa đại sảnh, leo lên trên ghế gần chỗ ngồi giữa nhất đoan chính ngồi xuống!

"Chỗ đó làm gì?" Ninh Kính Hiền hỏi.

"Đặc biệt thiết kế một tiểu trù phòng, có thể đun nước nóng, làm chút thức ăn vặt." Ninh Vân Tấn cười tủm tỉm nói, "Buổi tối đói bụng cũng không cần ra cửa kêu làm đồ ăn."

Đang nói Thúy Hương đã muốn cẩn thận mà bưng một cái mâm nhỏ đi ra, cho ba người ngồi hai bên từng người đặt lên một cái chén, phía sau một tiểu nha đầu xinh đẹp đi theo nàng thì lại đặt lên hai dĩa hoa quả kiều diễm ướt át.

Một đường đi đến mọi người là thật khát, Ninh Kính Hiền bưng chén lên hướng Văn Chân nói, "Thỉnh dùng trà."

Chén ba người đều là gốm trắng thượng đẳng mạ vàng giống nhau như đúc, Ninh Kính Hiền cũng không chú ý tới càn khôn bên trong. Hắn bưng chén lên, uống một hơi, phát hiện bên trong căn bản không phải nước trà, là trà lạnh nhiệt độ bình thường.

Trà lạnh này là năm ngoái Ninh Vân Tấn tìm đại phu kê, nghe nói tiêu nóng giải lạnh, vị cũng không tệ, Ninh phủ cao thấp đều vô cùng thích, ở trong mùa hè thời tiết nóng bức một chén quả thật làm cho người ta cả người thoải mái.

Văn Chân mở ra nắp chén lại sửng sốt, sóng nhiệt cuồn cuộn nghênh diện mà đến, nắng nóng mới vừa áp chế nhất thời lại xông lên trong lòng. Hắn liếc liếc trong chén trà Ninh Kính Hiền một cái, rõ ràng cùng mình không giống, lại vừa thấy tiểu đậu đinh Ninh Vân Tấn kia, bưng lên cái chén đang phóng khoáng uống một hơi cạn sạch.

Hắn thị lực vô cùng không tệ, đem bọt nước trên vách chén thấy rất rõ ràng, rất rõ ràng đó là một chén nước trà đã ướp lạnh qua!

Văn Chân trong lòng khó chịu, bất bình nhận định! Hắn đem cái chén trong tay đặt trên bàn, tầm mắt âm u mà nhìn phía Ninh Kính Hiền, dựa vào cái gì hai gia các ngươi cùng trẫm uống lại không giống nhau, đây là đạo đãi khách của Ninh gia?!

Ninh Kính Hiền uống ngay một miệng trà thì cảm giác không khí không đúng, tầm mắt của hắn theo Văn Chân dạo qua một vòng, thiếu chút nữa sặc, lập tức trong lòng biết không tốt. Thấy Thúy Hương đang thêm một chén nữa cho xú tiểu tử, hắn thật sự là giận không có chỗ phát!

"Thúy Hương, tại sao trà không giống nhau! Ngươi làm chuyện gì đây."

Thúy Hương sợ tới mức run lên, chén trà trong tay run theo, nước trà bên trong cũng hất ra một chút, nhất thời một làn mùi ngọt chua ở trong đại sảnh tản ra.

Văn Chân mặt âm trầm nói, "Đã có nước ô mai ướp lạnh, cũng cho ta một chén." Hắn quay đầu nhìn Ninh Kính Hiền, "Dịch Thành, sẽ không luyến tiếc đi!"

Thúy Hương chỉ cảm thấy sắp bị lão gia nhà mình tầm mắt không tốt trừng thủng, sợ tới mức nhanh nhẹn mà quỳ trên mặt đất, khuôn mặt tái nhợt nói, "Hồi bẩm lão gia, nô tỳ, nô tỳ chính là dựa theo phân phó của thiếu gia mà thôi!"

Đối mặt hai đường ánh mắt đột nhiên bắn phá ở trên người mình, Ninh Vân Tấn người không có việc gì chớp chớp mắt, thiên chân vô tà nói, "Là phụ thân nói qua đối đãi khách quý phải thận trọng nha! Con đặc biệt để cho Thúy Hương cho di phu Long Tĩnh thượng đẳng Hoàng thượng ban cho năm nay, nghe nói một chút nhỏ như thế cần phải thiệt nhiều bạc, trà lạnh cùng nước ô mai là lên không được mặt bàn gì đó làm sao có thể đãi khách chứ."

Vừa nói hắn còn như khuông như dạng vươn ngón tay nhỏ khoa tay múa chân cỡ 'Chút chút đây thôi', một bộ bộ dáng lấy nhiều máu sau đó thịt đau! Hai đại nhân nhất thời không nói gì.

Nhìn trà nóng trên bàn từ từ bốc lên hơi nóng, khách nhân tôn quý lại buồn bực rồi!

|| Rốt cuộc Văn Chân vẫn là uống một chén nước uống không được lên mặt bàn!

Ở trong kiểu thời tiết mùa hè nóng nực này, có thể ngồi trong đại sảnh mát mẻ, một bên uống nước ô mai đã qua ướp lạnh, một bên cảm thụ được gió mát thổi qua bên người, đúng là một loại hưởng thụ vô cùng.

Văn Chân liếc liếc tiểu bàng hài ngồi trên ghế quay đến quay đi điều chỉnh tư thế, quay đầu đối với Ninh Kính Hiền nói, "Tiểu tử nhà ngươi thật đúng là một tham thích hưởng thụ, tiếp tục như thế không thể được. Ngươi cũng quá phóng túng hắn, phải quản quản!"

Ninh Vân Tấn trộm mà trừng mắt hắn một cái, bất quá lại không tranh cãi nữa. Hắn hôm nay đã làm ra không ít chuyện dư thừa, làm nữa thì vượt quá!

Lúc trước Văn Chân không cùng mình so đo, cũng chỉ là nhìn phân thượng mình tuổi nhỏ, làm quá đáng quá đừng nói Văn Chân có thể khả nghi, Ninh phụ cũng sẽ lo lắng mình thành tiểu hài tử không giáo dưỡng, trở về khẳng định sẽ hung hăng giáo huấn mình.

Hắn tự cho là động tác bí mật đương nhiên không thể gạt được hai cao thủ ngồi chính giữa – đương nhiên đây là Ninh Vân Tấn muốn!

Thấy hắn sau khi lén lút trừng mắt nhìn một cái, khi phồng má nghiêm mặt ngồi ở trên ghế đếm đầu ngón tay, không nói lời nào. Ninh Kính Hiền trong lòng nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ nói, "Cũng không biết hắn suốt ngày đau ra nhiều mưu mô như thế, về chút dáng vẻ thông minh này cũng dùng ở chơi đùa, đợi cho sang năm sau khi nhập học, ta sẽ dặn dò phu tử đối với hắn nghiêm khắc một chút!"

Ninh Vân Tấn vừa nghe đã du mỏ, đầu mày nhỏ vo thành một cục, thành một khuôn mặt khổ qua – di thường phù hợp biểu tình buồn khổ của một hài tử nghe được phải đi học bị quản giáo.

Văn Chân thấy hắn bày mặt béo nhỏ biều tình sinh động thì nhịn không được nở nụ cười, nói với Ninh Kính Hiền, "Nói đến nói đi ngươi vẫn là luyến tiếc mình tự mình quản giáo, như thế không thể được, cho dù hắn không phải Trưởng tử Ninh gia, cũng phải hảo hảo dạy mới được. Nếu sau khi lớn lên chờ thành hoàn khố đệ tử (con cháu ăn chơi), chẳng phải là đánh mắt thể diện của tộc nhân chúng ta."

"Tất nhiên là thế. Thân là nam nhi ngày sau chung quy phải thành gia lập nghiệp, khởi động một mảnh gia nghiệp. Ta cũng chỉ bất quá để cho hắn trước nhập học nhiều thoải mái một ít ngày." Ninh Kính Hiền nào dám phản bác, đành phải gật đầu nhận lời.

Văn Chân vừa lòng mà gật đầu, bưng lên chén Long Tĩnh thượng đẳng đã để nguội kia, uống vào một hơi, nhất thời cảm giác ngọt ngào quanh co gắn bó, thư sướng nói không nên lời, đúng là trà ngon năm nay mới cống, xem ra tiểu tử này cũng không phải cố tình.

Nghĩ như vậy, tâm tư của hắn vừa chuyển, lại nói, "Cũng không nên quá hà khắc, đừng đem phần thông minh kia mài rớt, cùng con mọt sách giống nhau, không có ý nghĩa. Hắn đào sơn động tránh nóng phương pháp cũng rất không tệ, ta nhớ rõ Tây Bắc tựa hồ lưu hành ở nhà hầm, nghĩ đến cũng không phải chuyện gì khác người, chỉ là về sau đừng tìm công tượng giỏi sửa lăng kia, ha ha ha."

Nói xong chính hắn ngược lại nở nụ cười.

Chỉ có Ninh Kính Hiền trong lòng buồn bực nói không nên lời, nói phải nghiêm gia tăng quản giáo chính là ngươi, nói không cần quá hà khắc cũng là ngươi, bất quá nghe được Hoàng thượng luôn luôn đối với người yêu cầu rất cao khen ngợi nhi tử, hắn cũng không ngăn được nhếch khóe miệng lên, cười theo.

Văn Chân nhìn không được cái bộ đức hạnh lấy con làm quang vinh – hắn hôm nay ăn vài lần mệt ngầm, chỉnh đốn không được người nhỏ chỉ có thể lấy người lớn khai đao.

Rồi đột nhiên thu hồi tươi cười, hắn nghiêm mặt làm ra vẻ mà nói xong tâm đắc dạy con của mình, "Muốn ta nói tiểu hài tử từ nhỏ phải dạy bọn hắn lập thân, không bằng sớm một chút để cho bọn hắn biết cái gì là Chí vu đạo, Cứ vu đức, Y vu nhân, Du vu nghệ*, trưởng thành cũng chỉ là trở thành bình thường, không được trở thành rường cột nước nhà."

*Luận ngữ và Thuật của Khổng Tử: Lập chí theo đuổi lý tưởng nhân sinh, xác định nắm chắc đức hạnh tu dưỡng, tuyệt không rời bỏ nhân sinh chính đạo, tự tại hoạt động trong văn nghệ.

Thấy Ninh Kính Hiền nghe rất thật lòng, Văn Chân tính nói quá trớn đem nhi tử của mình cũng lấy ra xào lăn, "Như Trưởng tử nhà ta, ta từ nhỏ đã nói cho hắn biết có nhiều trách nhiệm, hắn đem một phần gia nghiệp làm sao kế thừa, làm cho hắn từ nhỏ đã nghiêm gia tăng yêu cầu của mình, ngươi xem, hiệu quả rất tốt, chẳng những quy củ lễ nghi học được nửa điểm không kém, mà còn chủ động yêu cầu sớm đọc sách một năm, thật sư là cực kỳ ưu tú!"

Ninh Vân Tấn nghe xong trộm bĩu môi, ngươi hiện tại cứ đắc ý đi, chờ đem Thái tử dạy đến rất xuất sắc, người ta sẽ chờ không kịp muốn một cước đem ngươi đá xuống ghế kia, nhìn ngươi còn có thể hay không tiếp tục đắc ý!

Hai tên làm cha cứ nói về đề tài dạy con, không biết đã như thế nào dần dần bắt đầu từ đơn giản đến phức tạp, bắt đầu nói đến càng nhiều vấn đề con cháu trong Kỳ không hăng hái phấn đấu, Ninh Kính Hiền cũng rốt cuộc thoát khỏi quẫn cảnh trước đó nghe nhiều lời ít – hắn nào dám đàm luận vấn đề Hoàng đế dạy con, có thể phát biểu một chút ngôn luận của mình.

Ninh Vân Tấn ngồi ở một bên thật sự nhàm chán, tìm cớ nói đi an bài chuyện dùng bữa, xoay người chạy.

Bữa tối đã sớm chuẩn bị, chỗ dùng bữa cũng định ở trong đại sảnh động Đào Nguyên. Có Văn Chân ở, bữa tối tự nhiên là phong phú cực kỳ, các loại sơn trân đều chọn tốt nhất trình lên.

Trên bàn cơm Ninh Vân Tấn thành thật vô cùng, chỉ chú ý chuyên tâm chọn thịt cá thịt nạc ưa thích xuống tay, đem nhanh chuẩn phát huy mười thành, chỉ là rau dưa mang màu xanh biếc đó là nửa điểm không chạm, như là mù nhất thời giống nhau trực tiếp không nhìn.

E ngại có Văn Chân ở Ninh Kính Hiền cũng không tiện răng dạy hắn trên bàn, trừng mắt nhìn vài lần không có tác dụng, đành phải trơ mắt mà nhìn tiểu tử này chẳng kiêng nể kén ăn.

Sau khi dùng xong bữa cơm Ninh Vân Tấn thoát khỏi hai đại nhân, trốn về phòng mình tiêu diêu tự tại đi. Ninh Kính Hiền thì lại mang Văn Chân ở thôn trang đi lại xung quanh, vừa đi vừa nói chút chuyện trong triều, sau khi tiêu thực hắn xin chỉ thị bắt đầu an bài buổi tối nghỉ ngơi.

Trong động Đào Nguyên mát mẻ làm cho Văn Chân hết sức hài lòng, có chỗ ở mát mẻ, hắn cũng không muốn đến ở thôn trang chịu tội, chỗ nghỉ ngơi liền định ở động Đào Nguyên.

Hoàng thượng muốn ở, Ninh Kính Hiền tự nhiên là đem biệt gian sơn động thuộc về mình nhường lại, mình đi ở phòng Ninh Vân Tấn bố trí cho Ninh Vân Đình.

Ninh Vân Tấn bố trí gian phòng này cho Ninh Kính Hiền nhìn ra được dùng tâm tư, gian phòng này rộng cỡ gấp hai hơn đứt mấy phòng khác, chọn dùng kết cấu hai tầng, phía dưới là một tiểu thính, trác ỷ bình phong đầy đủ mọi thứ, từ thang lầu bên cạnh đi lên mới là ngọa phòng.

Không gian trên lầu cũng được ngăn cách chia làm ba gian, chính giữa rất rõ ràng là phòng chủ nhân, đặt một cái giường gỗ khắc hoa tốt nhất, trên mặt giường trải một cái chiếu ngọc, mà tiểu gian hai bên thì lại đặt một giường nhỏ, cũng không biết là giữ cho tiểu thiếp, hay để cho nha đầu gác đêm dùng.

Không chỉ có bố cục được suy nghĩ đầy đủ, một số tiểu tiết bên trong gian phòng lại làm cho người ta cảm thấy được là có tâm tư. Từ chỉnh thể phối hợp màu sắc, đến bài trí nhỏ, khắc đá trên vách tường, không có chỗ nào mà không phải là Ninh Kính Hiền thích.

Đáng tiếc cho dù hắn liếc mắt một cái đã thích phải gian phòng này hôm nay cũng ở không được, Văn Chân vừa nhìn thấy sau đó lại đồng dạng hết sức hài lòng, không hề áy náy mà cưu chiêm thước sào.

Một đêm này Văn Chân ngủ đến phá lệ yên ổn, từ sau khi thời tiết vào nóng hắn đã luôn dễ vào nửa đêm nóng tỉnh. Hắn ngủ không thích có người ở bên cạnh – đó cũng là lúc trước vì lo lắng an toàn cho mình. Không ai quạt cũng chỉ có thể dùng chậu băng cho phòng hạ nhiệt độ, nhưng ép buộc như thế nhiệt độ giảm căn bản quản không được bao lâu, làm sao so được với thiên nhiên mát mẻ như vậy.

Nhưng là hắn nhất định ngủ không được một giấc ngon, còn chưa qua nửa đêm, đang đứng trong mộng đẹp Văn Chân đã bị Lý Đức Minh kêu dậy, nói là trong cung có người đến!

Tiếp theo là một trận thu thập lộn xộn, Văn Chân mang theo Ninh Kính Hiền suốt đêm chạy về trong kinh, bởi vì Hoàng hậu lại chết!

Nhìn thấy Văn Chân xui xẻo, Ninh Vân Tấn buổi tối nằm mở cũng đẹp vài phần, khi thời điểm hắn vù vù ngủ say, Văn Chân ở trên xe ngựa một đường xóc nảy; khi thời điểm hắn thích ý nhóp nhép dùng bữa sáng, Văn Chân đã sắp chạy về trong cung bắt đầu chủ trì tang lễ Hoàng hậu.

Trừ bỏ nương gia Hoàng hậu, mọi người đều rất bình tĩnh, chủ trì tang lễ Lễ bộ cùng phủ Nội vụ lại nghiệp vụ thuần thục – Hoàng hậu liên tiếp chết không thuần thục cũng không được, hết thảy đều đâu vào đấy ấn chương làm việc, không thấy có chút hỗn loạn.

Văn Chân từ sau khi hồi kinh cũng không lộ qua sắc hòa nhã, cho dù hắn cứng miệng đi nữa, trong lòng cũng có chút chột dạ. Trong lòng hắn rõ ràng mình khắc thê thanh danh này chỉ sợ là sự thật, cho dù ngày sau muốn lại chọn một nữ tử đại tộc làm Hậu, phỏng chừng trưởng bối người ta trong lòng đều là không tình nguyện.

Nữ tử đại tộc trong Kỳ được chiều chuộng, huyết mạch lại trân quý, gả đại tộc cùng với họ còn có thể nhiều thân gia, bị mình phong Hậu trừ bỏ thêm tên tuổi Hậu tộc, cái khác nửa điểm đòi không được lời, chính Văn Chân cũng không muốn lại cho thế cục trong cung này thêm phiền!

Kế tục lần này luận thân phận so ra kém hai vị trước, trong quy chế lễ tang hẳn là thấp hơn chút, nhưng Văn Chân nghĩ nghĩ, vì mượn sức quan Hán, như trước dùng chính là nghi thức tang cùng An Bình Hoàng hậu giống nhau.

Nghỉ triều năm ngày, phục lụa trắng, sớm chiều khóc ba lượt, chế văn cầu phúc, tự mình đem cát sông Tử cung đưa đến Tấn cung, một phen gây sức ép xuống, cho dù Văn Chân chỉ là nói không làm chuyện cũng mệt mỏi, chớ nói cho là bá quan văn võ đi theo khóc tang.

Đến tận nhiều năm sau, cho dù Văn Chân vẫn treo Hậu vị trống không, cũng sẽ không có ngôn quan lắm miệng khuyên giải Hoàng thượng thú thê!

Xong xuôi tang sự Hoàng hậu, Văn Chân rốt cuộc nhảy ra xuất thủ để an bài đại sự đọc sách của Thái tử.

Từ lần trước sau khi Hoàng thượng đề cập qua để cho tiểu nhi tử làm thư đồng, Ninh Kính Hiền vẫn luôn chú ý chuyện này, nhưng mà Hoàng hậu băng hà qua đi thì không có tiếp sau đó, trong lòng hắn không yên muốn mau chóng biết kết quả.

Rất nhanh trong cung đã hạ ý chỉ, Đại học sĩ Thị Kỳ Như Hải, Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Trương Bang Ngạn cùng với thiếu gia Chiêm Sự phủ Chiêm Sự Ngụy Thượng Hành, ba người vì Thái tử làm văn sư phó, ngoài ra Tả Sư Thành cùng Lô Văn Đạo được chọn làm thư đồng Thái tử.

Ba lão sư của Thái tử đều là trí thức học nhiều, Đại học sĩ Thị Kỳ Như Hải càng là đại Nho số một số hai trong tộc, Thái tử sau khi bái sư, sau lưng đã có hai nhà Thị Kỳ cùng Tả Sư duy trì, rất rõ ràng Hoàng thượng vì đề cao địa vị cho Thái tử đặc biệt an bài.

Hai thiếu niên được chọn làm thư đồng một người là Trưởng tôn trực hệ của Tả Sư gia, một người là Trưởng tôn của Lại Bộ Thị Lang Lô Tự Hữu, bởi vì sớm tuệ nhạy bán đã có một chút danh khí nhỏ, thường xuyên được người trong Kỳ khen ngợi.

Ninh Kính Hiền đối với tâm tư Văn Chân rõ ràng hơn một chút, hắn biết Hoàng thượng đối với Lại Bộ Thượng Thư hiện tại đã sớm có bất mãn, chỉ là còn không tìm được cơ hội bỏ cũ thay mới mà thôi, Lô Tự Hữu chính là người nối nghiệp Hoàng thượng xem trọng.

Đem phần công báo kia đặt ở trên bàn, trong lòng hắn tuy rằng nhẹ thở ra, rồi lại có chút phiền muộn. Tiểu nhị nhà mình luận gia thất cùng trí tuệ so với Lô Văn Đạo không biết mạnh hơn bao nhiêu, nếu không phải sợ hắn tính tình láu lỉnh kia gây họa, nếu có thể lên làm tư đồng Thái tử, con đường làm quan ngày sau liền thông thuận hơn!

Ninh Vân Tấn còn đang trong động Đào Nguyên tránh nóng cũng không biết rằng cha nhà mình phiền muộn, càng không biết bởi vì hành động khi diện thánh làm cho Văn Chân sợ hắn đem Thái tử phá hư, làm cho mình cùng vị trí thư đồng Thái tử gặp thoáng qua – đương nhiên, cho dù hắn biết cũng không nhất định nguyện ý.

Hắn đang buồn bực nhìn sổ sách, vẻ mặt đau khổ kiểm kê tiểu kim khố ngâm nước nghiêm trọng của mình, chuẩn bị đại kế tìm cách kiếm tiền!

||Ninh Vân Tấn là một tiểu tài chủ, đây là sự thực Ninh phủ công nhận. Trong tiểu kim khố của hắn trừ bỏ phần định lệ trong phủ thuộc về hắn kia, tiền mừng tuổi hàng năm, sinh nhật cùng với ngày lễ ngày tết thu lễ, phát sinh lớn nhất là ở chỗ thu lễ gặp mặt.

Ở cổ đại có tập tục trưởng bối cho lễ gặp mặt lần đầu gặp tiểu bối, nếu như được tiểu bối bái kiến không cho chút lễ gặp mặt, nói ra quả thật có thể khiến người ta không chỗ dung thân.

Bất đồng với tiểu hài tử khác sợ hãi hoặc là chán ghét đi theo đại nhân đi gặp ngoại nhân, Ninh Vân Tấn quả thật là chờ hết thảy cơ hội đi theo Ninh Kính Hiền đi gặp khách lạ, đem nhân sinh bốn năm đầu đều ân cần không biết mệt mỏi dùng trên bán manh thỉnh an, thu lễ gặp mặt.

Ninh Kính Hiền cũng không phải quan thất phẩm tép riu, cho dù là ở kinh thành phần đông quan lớn này cũng có vài phần thể diện, quan viên hắn lui tới tự nhiên cũng đều là không kém, người cho lễ gặp mặt hiếm khi sẽ có kém phẩm, làm cho Ninh Vân Tấn mỗi lần thu lễ đến mặt mày hớn hở.

Bất quá đúng là bởi vì vài thứ kia rất trân quý, Ninh Vân Tấn ngược lại luyến tiếc đổi thành tiền mặt, lần này vì tu kiến động Đào Nguyên, hắn trợ giúp không ít bạc, kết quả kiểm kê xuống, trong tay chỉ còn lại có hơn một ngàn lượng bạc!

Lẽ ra nhiều bạc như vậy đủ nhà bình dân ăn mặc chi phí sinh hoạt cả đời, nhưng Ninh Vân Tấn biết mình sang năm xác định chắc phải nhập học, đến lúc đó chi tiêu cá nhân khẳng định không nhỏ.

Hắn rất hiểu mình, là một người tiêu tiền tiêu như nước, thay lời nói khác chính là thích mua đan, đến lúc đó mỗi tháng chỉ dựa vào chút định lệ này sống khẳng định chịu không nổi, có nữa chính là thân phận hiện tại của hắn dù sao chỉ là thứ tử Ninh phủ mà thôi, tài nguyên hưởng thụ so không được Trưởng tử, tuy rằng hiện tại tài sản chú trọng phân chia đồng đều, nhưng điều kiện tiên quyết là cha phụ thân qua đời huynh đệ phải ở riêng, điều đó còn phải vài thập niên nữa, hắn cũng không muốn ngày sau mình cưới vợ sinh con, lão bà đứa nhỏ dùng chút tiền còn phải đến công trướng (sổ sách chung) nhìn mặt người!

Đối với Ninh Vân Tấn mà nói, kiếm tiền là hắn sớm hay muộn phải phải xếp vào đại sự mỗi tháng!

Bất quá mấy chủ ý có thể kiếm tiền, với lại hắn đây loại vóc người nhỏ có thể chân chính làm sinh ý, trong nửa thời gian hắn thật đúng là nghĩ không ra.

Lúc hắn là Dương Trừng đến chết cũng vẫn chưa rời vườn trường, khi đó được trong nhà chìn chòng chọc sít xao, hắn ngay cả cơ hội rèn luyện làm việc cũng không có, mà ở đời trước, nửa đời trước của cải phát sinh đều là chiến tranh, nửa đời sau còn lại là dựa vào ăn thịt người hiếu kính, không cần mình quan tâm.

Ninh Vân Tấn năm đó xem như phúc hậu, không giống mấy tướng lĩnh lòng dạ hiểm độc dựa vào uống máu binh sĩ kiếm được bộn đầy, nhưng hắn biết đánh giặc, chỉ dựa vào mỗi lần đánh thắng trận cũng có thể hung hăng mà kiếm được một số, dù sao quý tộc tộc Phụng Vũ này chính là vô cùng có tiền. Theo lý chiến lợi phẩm hẳn là phải nộp lên, nhưng khi đó tài chính triều đình căng thẳng, mà ngay cả quân bị của quân Bát Kỳ cũng thường xuyên chậm phát làm nợ, chớ nói chi là lương bổng lục doanh bình thường, vì không khiến cho binh biến đối với chiến lợi phẩm việc này trên dưới triều đình đều là mở một mắt nhắm một mắt.

Trước kia hắn cũng xem qua một ít tiểu thuyết xuyên qua, đáng tiếc bên trong nhắc tới cái gì nung thủy tinh, nuôi trân châu, mở ngân hàng, bán lá trà mấy thủ đoạn đại chúng nhất là khỏi phải trông cậy.

Trước mắt ở Đại Hạ, thủy tinh chẳng qua là phân xưởng dân gian công nghệ thiếu chút nữa thôi, cống phẩm đã đến trình độ cơ hồ cùng hiện đại giống nhau, khiếm khuyết chính là các loại nghệ thuật gia công sáng tạo; mà toàn thể Đại Hạ này ngọc tốt là trào lưu, trân châu thứ này tuy rằng các nữ nhân thích, nhưng không phải hạt châu thiên nhiên tốt nhất là bán không được giá cao; mà toàn thể Đại Hạ này lấy ngọc tốt làm trào lưu, trân châu thứ này tuy rằng các nữ nhân thích, nhưng không phải hạt châu thiên nhiên tốt nhất thì bán không được giá cao; càng giận hơn chính là Hộ bộ cùng phủ Nội vụ đã phân chia mở dây chuyền tiền trang (ngân hàng) cả nước, tuy rằng trước mắt chỉ có nghiệp vụ đổi ngân phiếu, nhưng mà đã có ngân hàng chiếm lĩnh, trừ phi Hoàng đế trao quyền, không ai dám đối với mảng này vươn móng vuốt.

Lá trà mảng này lại thật ra chưa hoàn toàn bị bịt kín, bất quá thập đại danh trà Trung Quốc đã gần đầy đủ hết, muốn phát tài chỉ có thể chặt đi một nét bút nghiêng, đi tìm nơi sản sinh lá trà uống ngon ở đời sau lại không bị dâng làm cống phẩm, nhưng mà trong tay của Ninh Vân Tấn không có người, cho dù hắn nhớ rõ một vài địa phương sản sinh trà trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp tiến hành hoạt động!

Thưởng thức túi thơm ngọc trên eo, Ninh Vân Tấn nhịn không được bắt đầu méo méo, ở Đại Hạ đã có nếp sống đổ thạch, nếu mình có thiên nhãn trong mấy tiểu thuyết kia, vậy cũng chính là làm ăn một vốn bốn lời, sẽ không bao giờ cần lo lắng thiếu tiền tiêu!

Ninh Vân Tấn không phải một người để tâm vào chuyện vụn vặt, không nghĩ ra được chủ ý cũng sẽ không khó xử mình, như cũ ăn được uống được chơi rất vui.

Ngày hôm đó, đã gần hơn một tháng trời không mưa lão thiên gia cuối cùng giáng một chút mưa, mặc dù ngay cả mặt đất cũng không hoàn toàn ướt nhẹp, nhưng đám mây mang đến cuối cùng làm cho thời tiết mát mẻ một chút, hắn liền hưng trí bừng bừng mà trở lại trong thôn trang dạo chơi vườn.

Thôn trang Ninh gia nằm ở thôn Bạch Hương này, là dự định làm sản nghiệp tổ tiên, xung quanh một mảnh đồng ruộng đều bị phân chia làm tế điền (đất cúng tế).

Tế điền, là tài sản bị xét nhà cũng sẽ không bị niêm phong, lúc trước Ninh Vân Tấn biết mảnh thổ địa này diện tích có hơn trăm khoảnh (rộng 100 mẫu = 6,6667ha) thì đã nhịn không được líu lưỡi.

Thật là chỉ có lúc trở thành con cháu Ninh gia, mới có thể cảm nhận được đương gia hai đời Ninh gia rốt cuộc có bao nhiêu thận trọng chuyện nhỏ, tại Vĩnh Hưng triều cùng năm đầu Thiên Thụ trong đấu tranh chính trị kịch liệt như thế, bọn họ chẳng những có thể thăng quan tiến chức, còn lại vì hậu nhân ném xuống một mảnh gia nghiệp lớn như thế, nếu không phải sau đó bị con cháu gia tộc liên lụy cuốn vào cuộc chiến tranh đoạt, cũng sẽ không rơi xuống cuối cùng kết cục suy bại.

Chuyện về sau Ninh Vân Tấn hiện tại cũng vẫn không vội vã lo lắng, khi hắn ở trong hoa viên thấy hoa hồng mọc thành bụi bộ dạng vô cùng tươi tốt kia thì, đột nhiên trước mắt sáng ngời, trong lòng mơ mơ hồ hồ mà có chủ ý.

"Người đâu, đến hỏi vườn hoa này là ai chăm sóc, đem người gọi tới cho ta."

"Dạ. Thiếu gia, nô tỳ đây thì đi an bài người, ngày hôm nay đầu lại phơi nắng, nếu không ngài đến trước trong đình nghỉ ngơi một chút đi?" Thúy Hương nhận lệnh, nhịn không được thân thiết lải nhải một câu. Nhị thiếu gia làn da vừa trắng vừa non, nếu phơi nắng đen như cũng liền rất đáng tiếc!

"Ngươi cứ miệng nhảm, gia là nam tử hán, phơi nắng đen mới suất." Ninh Vân Tấn khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, sờ sờ cằm tự nhận bày ra một tạo hình đẹp trai.

Đáng tiếc hắn biểu tình mặc dù nghiêm túc, nhưng phối với dáng người mượt mà kia, nhìn thế nào cũng chỉ là đáng yêu mà thôi, chọc đến nhóm tiểu nha đầu che miệng đều nở nụ cười.

Hiện giờ Ninh Vân Tấn mặc dù còn chưa có phối thêm tùy tùng, nhưng một nhũ mẫu một đại nha đầu bốn tiểu nha đầu bố trí là đầy đủ hết, hắn bình thường ra ngoài thích đem toàn bộ người mang theo, có thể chậm rãi mà rất có khí thế.

Thúy Thương hướng một tiểu nha đầu trong đó dùng một cái ra mắt, người nọ liền cười hì hì xoay người đi tìm người.

Ninh Vân Tấn ngồi xổm xuống, hướng một bụi hoa hồng đã bắt đầu kết quả tỉ mỉ nghiên cứu. Hắn đếm, xác định ở trên một nhánh cây ít nhất có năm đến chín phiến lá, hơn nữa trên nhánh cây gai so với mấy bông hoa còn dày rậm hơn nhiều, không khỏi hoài nghi bụi này là hoa hồng.

Hoa hồng thứ này tác dụng thật sự rất nhiều, bất quá Ninh Vân Tấn bị mấy quảng cáo linh tinh 'Hoa tươi không vận từ Vân Nam' lừa lọc, chung quy cảm thấy là sản xuất từ bên phía Nam Vân Nam, không nghĩ tới Bắc Kinh cư nhiên cũng có thể gieo trồng.

Trong lòng hắn đang tấm tắc xưng hiếm thấy, rồi lại nhịn không được tính toán ra, năm đó lão mẹ nhà hắn là một người ưa thích bảo dưỡng sản phẩm DIY (hàng tự làm), chẳng những biết làm son phấn, mà còn tự mình làm dụng cụ cất tinh dầu, mà mình chính là trợ thủ số một của của bà. Vô luận ở thời đại nào kiếm tiền của nữ nhân đều là một vốn bốn lời, nếu có thể ở gần kinh thành gieo trồng hoa hồng quy mô lớn, sau đó bán các loại bảo dưỡng phẩm cùng hoa hồng có liên quan vậy cũng đã phát tài!

Rất nhanh thợ hoa đã được mời tới trước mặt Ninh Vân Tấn, hắn ước chừng hơn năm mươi tuổi, làn da hơi vàng, vóc dáng hơi lùn, gầy gầy gò gò, một đôi tay có vẻ phá lệ lớn, mặc dù mặc rất chỉnh tề, nhưng trong móng tay vẫn nhìn thấy được bùn đất dơ hàng năm chăm sóc, vài tiểu nha đầu đều có chút ghét bỏ bịt mũi tránh đi.

Thợ hoa tự xưng là họ Vương, tên Thành, chờ hắn sau khi gặp xong lễ, Ninh Vân Tấn liền vẫy tay để cho hắn đến bên cạnh mình, chỉ vào bụi thực vật kia hỏi, "Đây có phải cây hoa hồng không? Có phải hay không chỉ nở một mùa?"

Thợ hoa Vương là một đời chỉ cùng bùn đất hoa cỏ tiếp xúc, nhìn thấy tiểu chủ tử có chút run rẩy, thấy Ninh Vân Tấn mặc một thân chỉnh tề hoa lệ, phú quý bức người, lại sợ bẩn mắt chủ tử, hai tay không ngừng ở phía trước vạt áo chùi, khẩn trương nói, "Hồi bẩm thiếu gia, phải...Đây không phải cây hoa hồng, là Hồng gai núi1. Hoa này cùng hoa hồng giống nhau, hơn nữa lúc hoa nở hương thơm, cho nên nô tài tự chủ trương đặc biệt trồng loại này một ít."

"Đừng khẩn trương, ta không có ý tứ trách tội ngươi." Ninh Vân Tấn lại thật ra lý giải tâm tính của hắn, cũng không cảm thấy được động tác này buồn cười.

Nhớ lúc ban đầu thời điểm mình lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử, chỉ sợ cũng cùng thợ hoa này không sai biệt lắm, trong lòng có một loại cảm giác đom đóm không thể cùng tinh nguyệt tranh nhau phát sáng, đối phương phong lưu phóng khoáng giơ tay nhấc chân đều tôn quý không nên lời, mà cùng mình đối lập như là thô bỉ đến khó coi, cho dù trước vào cung đã học qua một ít quy củ, cũng đều chỉ là giống Đông Thi bắt chước nhăn mặt* càng buồn cười.

*Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa.

Trừng mắt một cái nhóm tiểu nha đầu nhìn thợ hoa Vương cười trộm, làm cho bọn nàng chú ý thu liễm, hắn vẻ mặt ôn hòa hỏi, "Ta tìm ngươi đến chỉ là muốn hỏi một chút hồng gai này gần kinh thành nhiều không?"

Nghe được tiểu chủ tử không phải hỏi tội, Vương Thành trong lòng kiên định hơn.

Ninh Vân Tấn đã ở thôn trang một thời gian ngắn, cũng biết vị tiểu chủ tử này là một người hiền lành dễ ở chung, vì thế hắn vội vàng gật đầu hồi đáp, "Hồi bẩm Tiểu thiếu gia, hồng gai núi nay gần trên núi rất nhiều, nói xung quanh kinh thành, Tây Sơn, Thông Hóa đều có, mùa xuân hàng năm nở rất đẹp kia, mùi thì miễn bàn ngửi rất thơm."

"Ta đây nếu muốn làm mảnh đất này toàn bộ trồng hồng gai này, dễ trồng sống không? Cần tiền bạc nhiều hay không?" Ninh Vân Tấn nhất thời hưng phấn, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc hướng trong tay mình bay tới.

Nói tới chuyên ngành của mình Vương Thành hơi vài phần lo lắng, hắn bấm ngón tay tính tính, "Hồng gai núi này đất phù sa chút đều có thể lớn, lại chịu hạn chịu lũ, không cần đặc biệt làm đất ruộng, thiếu gia nếu muốn gieo trồng quy mô lớn, có thể thu mua một ít đất hoang, chỉ cần trồng ở chỗ hướng mặt trời là được, tốn không bao nhiêu tiền."

Ninh Vân Tấn trong lòng vui mừng nở hoa, "Ta nghĩ trước trồng mười khoảnh, nếu đem việc này giao cho ngươi, có thể làm tốt hay không? Nếu ngươi có tự tin, bổn thiếu gia phải đi tìm phụ thân đem ngươi đòi qua đây, đi theo ta làm!"

Lập tức từ một tấc vuông hoa viên đến có thể tiếp nhận mười khoảnh đất, hơn nữa nghe khẩu khí của thiếu gia này chỉ là mở đầu mà thôi, Vương Thành cơ hồ bị kinh hỉ thật lớn này xông đến suy nghĩ choáng váng, bất quá hắn rốt cuộc là một người thành thật, đối với gánh trọng trách có bản năng sợ hãi, do dự nói, "Thiếu...thiếu gia, nếu chỉ là để cho nô tài quan sát làm mấy hoa kia cùng đất còn được, chính là những thứ khác nô tài chỉ sợ làm không xong."

Ninh Vân Tấn tưởng tượng cũng đúng, lão Vương này trung thực, mua đất và vân vân biệt cật liễu khuy, loại chuyện đề cập giao dịch này vẫn là giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp tương đối tiện.

"Vậy đi, đất gieo trồng cùng hoa giống đều từ ngươi đi chọn, mua bán khác ta tìm người đến phụ trách."

Thấy lão Vương vội gật đầu không ngừng, nếp nhăn trên mặt cũng cười giãn, Ninh Vân Tấn nghiêm túc mà vỗ vỗ cánh tay hắn – thật sự là thân cao có hạn, "Làm rất tốt, gia xem trọng ngươi đó!"

____

1. Hồng gai núi

||Nói phơi nắng đen sẽ tương đối suất, đương nhiên chẳng qua là nói giỡn thôi!

Ninh Vân Tấn đời này chính là hạ quyết tâm muốn đem mình bồi dưỡng thành thiếu niên lang (lang quân) phong lưu phiên phiên, thật muốn biến thành một cái hắc mỹ nhân không phù hợp thẩm mỹ Đại Hạ, người đầu tiên sốt ruột chính là hắn! Hỏi xong tình huống về hoa hồng, hắn đã mang người trốn vào trong đình.

Sau khi ước trà, điểm tâm hầu hạ, Ninh Vân Tấn lại sai người đưa lên bút mực, để cho nhũ mẫu viết thay, múa múa vẫy vẫy một phong thư nhà cho Ninh Kính Hiền, trong suy nghĩ chính là tỏ vẻ mình đột nhiên muốn mua một mảnh đất trồng hoa, tiền bạc không cần trong phủ chi, nhưng mà phải kiếm từ phụ thân một hạ nhân, thỉnh cầu phụ thân cho phép.

Thư đưa đến trên tay Ninh Kính Hiền, làm cho chắn dở khóc dở cười, là cảm thấy ngạc nhiên khi nhi tử có tinh thần làm đi làm lại!

Bất quá so với lúc trước học khắc thực vật, đào sơn động vân vân, trồng hoa việc nhỏ như vậy quả thật không đáng nhắc tới – trong thư Ninh Vân Tấn 'không cẩn thận' không có nói tới diện tích muốn trồng hoa.

Ninh Kính Hiền chỉ cho là nhi tử lại có phương pháp gì không đứng đắn, thì cũng không quá để ý chuyện này. Bỏ thư xuống đối với Bội Hoa phân phó một câu, về sau Vương Thành đi làm người hầu Tiểu thiếu gia, lần nữa an bài cho thôn trang một thợ hoa, rồi đem chuyện này quên sau đầu rồi.

Ninh Vân Tấn an bài người phụ trách làm ăn sạp chuyện này cũng không phải người trong phủ, mà là đệ đệ của nhũ mẫu hắn Chân Vạn Phúc.

Chân Vạn Phúc là tam tử Chân gia, còn là một thứ xuất. Tuy rằng hắn tài ăn nói tốt, làm người thông minh, là một người có khiếu buôn bán, nhưng chỉ chút xuất thân này của hắn, cơ bản cũng đã cùng gia nghiệp vô duyên.

Lão gia Chân gia chỉ có một thê một thiếp, trong nhà thật xem như hòa hợp, bởi vậy giữa quan hệ huynh đệ tỷ muội Chân Văn Tú cũng không tệ, thấy Ninh Vân Tấn không kịp chọn lựa người biết buôn bán mà phát sầu, liền lớn mật đề cử hắn.

Ninh Vân Tấn không quá muốn dùng người Ninh phủ đến quản lý làm ăn của mình, dù sao trồng hoa chỉ là bước đầu tiên, đến tiếp phát triển sau đó mới là làm ăn lớn, hắn muốn tìm một người chỉ trung với mình như vậy mới yên tâm, mà người nhà nhũ mẫu mình đang thuộc loại phạm trù này, vì thế đã đáp ứng trước gặp mặt một lần.

Chân Vạn Phúc là một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, năm nay mới nhược quán (20t) mà thôi, cũng đã ở nhà hỗ trợ làm công việc năm năm. Khi được Ninh Vân Tấn khảo giáo (xét kiểm tra), hắn chút không luống cuống, nói ra chuyện mua bán càng rõ ràng mạch lạc, điều này làm cho Ninh Vân Tấn đối với người này hết sức hài lòng, trực tiếp gõ nhịp định khế thân, chuẩn bị lên cương vị!

Tỷ đệ Chân gia nguyên bản chỉ là muốn thông qua làm ăn 'nhỏ' này đáp lên thuyền của Nhị thiếu Ninh gia, không nghĩ tới ngược lại còn thành tựu một phen thành tựu, đương nhiên đây đều là nói sau không đề cập tới!

An bài xong một loạt chuyện về hoa điền, Ninh Vân Tấn liền thu thập đóng gói chuẩn bị trở lại kinh thành. Không phải hắn không muốn tiếp tục ở thôn trang chờ tiếp, mà là Ninh Vân Đính sắp đến sinh nhật, sau lại có lễ Trung thu, hắn không thể không rời đi động Đào Nguyên thoải mái, trở về trong kinh chịu tội – còn muốn nóng một hai tháng đó!

Ngoại trừ điều này, quan trọng hơn một chút là vô danh thần công của hắn sẽ đột phá tầng rèn thể, đến lúc đó dung mạo sẽ phát sinh biến hóa rất lớn.

Lần này lần nữa luyện vô danh thần công, Ninh Vân Tấn trong lòng vẫn luôn vô cùng không yên, bất quá hiển nhiên sau khi tránh đi làm cấm kỵ trong sách, chuyện hắn lo cũng không phát sinh. Tựa hồ đặc tính bản công pháp này chính là ở tầng rèn thể này, người luyện công dáng người sẽ không tự chủ được mập ra, thân thể kinh mạch sẽ bị nở rộng, một số bệnh kín cùng tai họa ngầm cũng sẽ dần dần mà bị nội lực ôn nhuận cải thiện.

Vừa mới bắt đầu Ninh Vân Tấn phát hiện mình béo còn tưởng rằng là lượng vận động quá ít, mỗi ngày ăn rồi ngủ rước họa, thẳng đến phát hiện cho dù tiến hành khống chế cũng không có biện pháp giảm béo, quả thật cùng đời trước giống nhau như đúc, lúc này mới tắt tâm tư, chỉ là một lòng một dạ cố gắng luyện công mà thôi.

May mắn tiểu mập mạp bốn tuổi cùng tên béo phì mười mấy tuổi, quả thật không thuộc cùng loại sinh vật!

Tiểu mập mạp đó gọi là manh vật, bộ dáng tốt nói béo chút ngược lại càng thêm đáng yêu, nhưng cho dù tên béo phì nhìn tốt...Khụ khụ, chuyện cũ nghĩ mà kinh, Ninh Vân Tấn tỏ vẻ từ chối nhớ lại.

Vì tránh cho người trong nhà cho là mình bị đánh tráo, Ninh Vân Tấn quyết định trong khoảng thời gian này cứ ấp ở trong Ninh phủ, làm cho biến hóa của mình phát sinh ở trước mắt người nhà tương đối thỏa đáng!

Ngày một tháng tám Thiên Thụ năm thứ mười một thích hợp xuất hành, nhập học nhất.

Vào thời điểm Ninh Vân Tấn ở trong xe ngựa du dương tự tại hướng tới kinh thành đi đến, trong Tử Cấm Thành ánh mắt khắp nơi không hẹn mà cùng chú ý một đại sự – Thái tử nhập học.

Bởi vì Văn Chân vô cùng coi trọng chuyện Thái tử đọc sách này, toàn thể trong cung tự nhiên cũng không dám qua loa, thậm chí đem thượng thư phòng đặc biệt để cho Hoàng tử đọc sách lần nữa tu sửa một phen.

Thượng thư phòng nằm ở nội môn Càn Thanh cung bên trái nam hành lang, cùng sở hữu năm gian phòng, cửa xây hướng Bắc.

Hiện tại bên trong đọc sách chỉ có ba đệ đệ nhỏ tuổi của Văn Chân, mọi người đều biết, bởi vì Phu Mông Trác Minh nháo ra chuyện đó, Hoàng thượng cực kỳ không muốn thấy mấy đệ đệ này, bởi vậy thượng thư phòng vẫn luôn tĩnh lặng cùng lãnh cung giống nhau, người bình thường cũng không hướng bên này tới gần.

Vì nâng thân phận Thái tử lên, Văn Chân đặc biệt sau lâm triều tự mình đưa Thái tử Hồng Minh đi thư phòng bái sư. Hắn cũng không để cho Hồng Minh vội vã dọn ra trắc điện Càn Thanh cung, hai phụ tử sau khi ở Càn Thanh cung hội hợp, lựa chọn đi bộ đi trước thượng thư phòng.

Tuy rằng tuổi thật còn chưa tròn năm tuổi, nhưng ở dưới mưa dầm thấm dất của Văn Chân tiểu Thái tử đã có vài phần uy nghiêm. Trong cử chỉ hắn không tự giác mà bắt chước tư thế của Văn Chân, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc khẽ nâng cằm, ở dưới phụ trợ của triều phục Thái tử màu vàng hơi sắc đỏ có vẻ phá lệ tôn quý.

Thấy nhi tử xuất sắc, Văn Chân trong lòng kiêu ngạo nói không nên lời, thấy tiểu tử kia ngẫu nhiên lại không tự giác mà nhếch môi, biết hắn đối với sau khi đến thượng thư phòng phải đối mặt ba sư phó tài hoa trác tuyệt, có chút lo lắng không đủ.

Văn Chân dừng bước lại, quay đầu nhìn phía Thái tử, cười nói, "Thế nào, Thái tử của trẫm luống cuống sao?"

"Mới không có!" Rất ngửa cằm lên, cao ngạo nói, "Hài nhi chỉ là lo lắng không đạt được kỳ vọng của phụ hoàng, làm cho phụ hoàng thất vọng rồi."

Cho nên vẫn là luống cuống, rốt cuộc vẫn là tuổi quá nhỏ mà! Văn Chân ở trong lòng cười thầm, đột nhiên trong đầu hình ảnh Ninh gia phụ tử tay trong tay, giống như bị ma quỷ ám ảnh xoay người cầm lấy tay nhỏ của Thái tử.

Thái tử quý giá từ nhỏ chưa ăn qua khổ, đôi tay kia cầm qua đồ vật nặng nhất chỉ có bút lông, tự nhiên là bóng loáng nhẵn nhụi, còn mang theo mềm mại đặc biệt của ấu nhi, đương nhiên cũng không thể thiếu nhiệt độ cơ thể hơi cao của nhi đồng – đây đang là tháng tám.

Hai phụ tử cảm giác đầu tiên không phải đi lĩnh hội tay của đối phương cảm giác như thế nào, mà là không hẹn mà cùng cảm thán – nóng quá!

Khi sau khi nhiệt độ nóng cháy từ trong lòng bàn tay rơi vào trong não, tiếp theo hai gia tôn quý nhất thiên hạ này cũng cảm giác cả người cứng đờ, cả người cũng không được tự nhiên.

Trời đất chứng giám, tuy rằng Thái tử từ nhỏ đã cùng Văn Chân ở cùng một chỗ, đối ngoại tuyên bố phụ tử tình cảm cỡ nào hòa thuận, nhưng Văn Chân chỉ là vội vàng bảo trụ ngôi vị Hoàng đế, chỉnh đốn đại thần tiền triều, xử lý triều chính quầy chuyện này khiến cho hắn bận rộn cực kỳ, đâu ra thời gian nhiều như vậy mang hài tử, ba ngày hai đầu nhìn một cái mới là thái độ bình thường, tựa như đùa mèo đùa chó cùng chơi một hồi là chuyện rất ít, loại chuyện dắt tay này đối với hai người mà nói đều là ngoạn ý mới mẻ.

Thái tử cứng ngắc cùng kinh ngạc trên mặt cho dù đã muốn tận lực che giấu, nhưng cũng làm cho người vừa thấy hiểu ngay – dù sao oa nhi này còn quá nhỏ.

Cùng so sánh với Văn Chân thì lại đem thất thố của mình che giấu cho hết trọn vẹn toàn bộ, hắn mấy năm nay ở trong cung lo lắng đề phòng sống, thật đúng là rất ít cùng người có khoảng cách tiếp xúc thân mật như thế, cho dù trong lòng hắn đã sớm hối hận, hận không thể đem bàn tay nhỏ dần dần đổ mồ hôi trong lòng bàn tay kia hất ra, nhưng cũng vẫn là dùng lực ý chí thật lớn cố nén hành động không có lễ này.

Dù sao đây chính là con mình, chính mình nhất thời tâm huyết dâng trào dắt tay hắn là vì cổ vũ hắn, mà không phải đặc biệt đả kích hắn! Mới vừa dắt tay thì lại bỏ ra, bị cung nhân truyền ra sau này còn không biết sẽ bị nói thành bộ dáng gì nữa.

Hắn bất động thanh sắc mà lôi kéo Hồng Minh, làm cho cùng mình đi song song, bình thản ung dung nói, "Trẫm thấy Dịch Thành cùng nhị tử nhà hắn cứ thường xuyên tay trong tay, như là như thế có vẻ thân mật một chút. Nghĩa hai người các ngươi tuổi xấp xỉ, cũng sẽ muốn cùng trẫm dắt tay, thế nào ngươi không vui sao?"

Lại là nhị tử Ninh gia đáng ghét kia!

Trước đó Hồng Minh trong đầu giống một một bãi keo đặc, kinh hỉ vô hạn tuần hoàn phụ hoàng cùng mình dắt tay – cho dù hắn là Thái tử cao quý, cũng chỉ bất quá là khát vọng thân tình mà thôi. Nhưng một câu nhị tử Ninh gia này của Văn Chân đem đầu hắn lập tức đập tan nổi lên trấn tĩnh, sắc mặt không khỏi hết sức khó coi.

"Như này không quen sao?" Hồng Minh sắc mặt khó coi làm cho Văn Chân biết thời biết thế 'Hiểu lầm', hắn buông tay ra cười nói, "Thái tử của trẫm cũng đã trưởng thành, không giống tiểu bàng hài kia vẫn là tiểu hài tử không cai sữa! Một lát các sư phó sẽ khảo giáo ngươi, cần phải hảo hảo biểu hiện."

"Phụ hoàng ngài yên tâm đi, nhi thần sẽ không để người thất vọng!" Hồng Minh lưu luyến nhìn Văn Chân thu tay vào trong tay áo, nhưng trong lòng đang vô hạn điên cuồng hét, chỉ hận không thể đối với phụ hoàng nhà mình lớn tiếng rít gào, mình tuyệt đối không phải không thích, chính là rất kinh hỉ, cầu người lại đến một lần!

Hắn chỉ chú ý mình buồn bực cùng thất vọng, tự nhiên không phát hiện sau khi buông tay ra, phụ hoàng nhà mình trên mặt chợt lóe qua thoải mái, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cho nhị tử Ninh gia kia lỗi lại thêm một khoản.

Đối với Thái tử Hồng Minh nho nhỏ mà nói, nhị tử Ninh gia giống như là tiểu hài tử nhà người khác hoàn mỹ nhất trong miệng phụ mẫu thiên hạ, từ lúc hắn bắt đầu hiểu chuyện thì thỉnh thoảng nghe trong miệng phụ hoàng, nhũ mẫu cùng với nhóm cung nhân nói nhị tử Ninh gia làm chuyện gì, có bao nhiêu hiếu thuận linh tinh, mình sinh làm Thái tử không thể so với hắn kém cỏi hơn!

Hồng Minh cũng học sớm chiều định thăm hỏi muốn cho phụ hoàng thỉnh an, chỉ là mỗi ngày thức dậy so gà sớm hơn hắn thật sự kiên trì thật sự thống khổ, bởi vì phụ hoàng nhà mình tinh lực thật sự là quá tốt, rõ ràng hắn thân là Hoàng đế chỉ cần giờ Dần Mão chuẩn bị tiếp kiến đại thần là được, cố tình hắn mỗi ngày giờ Sửu đã rời giường rèn luyện thân thể.

Mình thân là nhi tử cũng không thể chờ hắn rèn luyện xong lại đi thỉnh an – vậy còn không bằng không làm vẻ ngoài phép tắc tinh tế như thế. Một ngày còn đỡ, một tháng cũng được, nhưng mà kiên trì năm lặp năm mỗi ngày giờ Sửu rời giường đối với tiểu hài tử ham ngủ mà nói thật sự là một loại giày vò.

Hồng Minh cũng không còn cách nào, một lòng muốn tìm một lý do quang minh chính đại thoát khỏi khốn cảnh mỗi ngày thỉnh an, lại thật sự muốn áp chế 'Tiểu hài từ nhà người khác' kia một lần, lúc này mới yêu cầu sớm nhập học.

Tiểu Thái tử đáng thương không biết, một khi bắt đầu đọc sách cho dù Mão vào Thân ra, nhưng học viện hoàng gia chính là cả năm chỉ có năm ngày nghỉ, cuộc sống sau này chỉ biết thảm hại hơn thôi.

Ninh Vân Tấn còn chưa biết Văn Chân hành động vô tình lại kéo cừu hận cho mình, hắn một đường thảnh thơi đi chầm chậm, đợi cho trở lại Ninh phủ đã qua giờ Mùi.

Lúc này Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình cũng vẫn chưa hồi phủ, hắn cứ đơn giản sửa sang lại bề ngoài một chút, sau đó cho Bội Hoa Đích mẫu trên danh nghĩa này thỉnh an.

Thúy Hương đã sớm gọi người hỏi thăm tốt, thời điểm này thái thái cùng Xảo Hân tiểu thư đều ở khuê phòng làm công, liền để cho tiểu nha đầu đi trước thông báo, lúc này mới mang theo Ninh Vân Tấn trực tiếp tiến vào.

Quy củ sau khi cho Đích mẫu cùng tỷ tỷ thỉnh an xong, Ninh Vân Tấn tìm ghế ngồi xuống, lúc này mới phát hiện sắc mặt Bội Hoa có chút không tốt, tựa hồ bởi vì nguyên nhân gì tâm tình khó chịu.

Ánh mắt hắn ở trong phòng quét một vòng, lập tức phát hiện đồ thêu của tỷ tỷ cùng Bội Hoa đều đặt ở một bên, trên bàn giữa kháng các nàng thì lại đặt một phong thơ, phỏng chừng trước khi mình đến các ngàng đang thảo luận nội dung thơ.

Ninh Vân Tấn hướng Ninh Xảo Hân nháy mắt ra hiệu, hỏi nói, "Đại tỷ, nhớ ta không?"

"Ai sẽ nhớ ngươi tiểu tử không lương tâm." Ninh Xảo Hân giả vờ giận mà trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, bĩu môi nói, "Một mình chạy tới thôn trang tiêu dao khoái hoạt, nếu không phải Đình nhi sinh nhật, có phải hay không không dự định trở về?"

"Nào có, Vân Tấn mỗi ngày hàng đêm nhớ tỷ tỷ mà!" Ninh Vân Tấn cợt nhả đứng lên mà đến cạnh kháng, "Ta chính là đi làm đại công trình, tỷ tỷ qua mấy ngày nay nhất định phải đi nhìn xe, rất mát mẻ. Đệ đệ còn đặc biệt bố trí cho ngươi một phòng nhé, bảo đảm ngươi thích."

Bội Hoa miễn cưỡng kéo một cái mỉm cười, nói với Ninh Vân Tấn, "Lão gia thương ca nhi nhất mà, trong phủ người nào không biết. Bất quá về sau cũng không thể hồ nháo, quy củ cũng phải học."

"Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì sao?" Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt, một bộ bộ dáng vô tội khó hiểu mà nhìn phía Ninh Xảo Hân.

Ninh Xảo Hân che miệng cười nói, "Lão thái thái muốn về kinh rồi đó, lão nhân gia nàng trọng nhất quy củ, ngày sau ngươi nếu phạm sai, phụ thân cũng cứu không được ngươi!"

Ninh Vân Tấn thấy rõ ràng trong mắt tỷ tỷ hiện lên vui sướng khi người gặp họa, bất quá đối tượng rõ ràng không phải nhằm vào mình, bởi vì lời của nàng nói xong, Bội Hoa bên cạnh mặt quyết đoán đen vài phần.

Hắn ghé vào bàn trên kháng, nhìn về phía lá thư, "Là gia thư sao? Ta muốn xem."

Ninh Xảo Hân một phen đẩy hắn chụp tay vào gia thư, cười nói, "Ngươi nhận được chữ sao, tỷ tỷ đọc cho ngươi nghe." Nói xong, nàng liền cầm lấy phân thư kia mỗi chữ chậm rãi đọc to lên.

Ninh Vân Tấn nào chờ được tốc độ đọc chậm rì rì của nàng, chen đến bên người nàng đọc nhanh như gió cùng nhau xem.

Phong gia thư này rõ ràng chẳng qua là gồm chủ thư mặt sau thêm một trang giấy, là lão thái thái tự tay viết, nội dung cũng không dài, mặt trên chỉ nhắc đến hai chuyện. Chuyện thứ nhất là lão thái gia sắp sửa chuyển công tác đến Trực Lệ, lão thái thái lần này không theo bổ nhiệm, mà là hồi kinh ở lại; chuyện thứ hai chính là để cho trong phủ dọn dẹp một chút, vào tháng chín dời vào nhà mới nghênh đón lão thái thái.

Vừa xem xong thư Ninh Vân Tấn đã biết tỷ tỷ vì sao vui sướng khi người gặp họa, cảm tình là biết Bội Hoa thái thái này ngày lành chấm dứt!

Từ khi An Bình Hoàng hậu qua đời, Bội Hoa cha nàng sau đó lại bị qua hai lần buộc tội, vị thái thái Ninh gia này quả thật yên tĩnh rất nhiều. Bất quá nàng an phận chỉ là tương đối, đối với vài hài tử bọn hắn là một dạng, đối với những người khác trong phủ lại là một bộ mặt mũi khác.

Mấy ngày nay nàng đối với Ninh Vân Tấn cùng Ninh Xảo Hân chẳng những vẻ mặt ôn hòa, thậm chí quan tâm đầy đủ, mà ngay cả đối với Ninh Vân Đình Trưởng tử này cũng quan tâm rất nhiều.

Ninh Vân Tấn phỏng chừng nàng là được người nào chỉ điểm, dù sao mình tuổi nhỏ còn có thể kéo gần gũi, mà Ninh Xảo Hân tóm lại là phải xuất giá, không tất yếu đắc tội, mà Ninh Vân Đình vừa thấy chính là dựa theo người thừa kế bồi dưỡng, trước khi nàng chưa sinh nhi tử, cùng vị Đại thiếu gia này biến thành cứng lại càng không sáng suốt, bởi vậy vài năm nay nàng đã thu liễm hành động, một lòng một dạ muốn sinh hài tử.

Cũng không biết là nguyên nhân gì, từ sau khi nàng vào phủ, trong phủ cũng không thấy việc vui truyền tới, ngay cả ba di nương kia cũng không có tin vui, sau Ninh Vân Tấn lại trộm hỏi thăm mới biết, Bội Hoa đối với nhóm di nương như đề phòng trộm giống nhau, bỏ qua là trước khi mình mang bầu không để cho các nàng cơ hội.

Dùng chút thông tục nói gọi là chiếm ổ không đẻ trứng. Nếu như ở hiện đại, phòng tiểu tam đương nhiên là phải thế, nhưng đây chính là xã hội phong kiến, chính thất làm loại chuyện này chính là biểu hiện không hiền thục.

Hiện giờ bà bà (mẹ chồng) phải về phủ, nàng nào dám lại làm hành động như thế. Ninh phủ mặc dù chỉ có nhị tử nhất nữ, nhưng là như cũ không xem là con cái phong phú, nếu trong mệnh đã định như thế cũng thôi đi, lão thái thái nếu biết là có người động tay động chân gây trở ngại Ninh gia truyền thừa tử tự, chỉ sợ một trong số bảy tội liền chụp ở trên đầu nàng, khó trách Bội Hoa sắc mặt không tốt như thế.

Khi nói chuyện có hạ nhân thông báo Ninh Kính Hiền hồi phủ, Ninh Vân Tấn vội vàng cho Bội Hoa cùng tỷ tỷ hành lễ cao lui, nhanh như chớp mà hướng tới cửa viện phóng đi.

Ninh Kính Hiền quen sau khi hồi phủ đến phòng trước cởi thay triều phục, hắn mới vào cửa phòng mới vừa gở xuống triều châu, đã nhìn thấy tiểu nhi tử nhảy đến bên chân mình, vui vẻ mà cho mình hành lễ.

Mặc dù mấy ngày hôm trước vừa mới gặp qua, Ninh Vân Tấn lại biểu biểu như cửu biệt gặp lại, sau khi đứng dậy liền níu lấy vạt áo trước của hắn, "Phụ thân, phụ thân, Vân Tấn rất nhớ ngươi, phụ thân có hay không nhớ con!"

Ninh Kính Hiền bị hắn chọc cười, "Ta cũng không nhìn ra con có bao nhiêu nhớ vi phụ, chơi vui đến quên cả trời đất đi!"

"Phụ thân ngươi hôm nay nhất định mắt không tốt, không thấy rõ Vân Tấn đối với người nhớ nhung." Ninh Vân Tấn nghiêm trang mà vuốt cằm, ra vẻ nghiêm túc nói.

"Có bao nhiêu nhớ hả?" Ninh Kính Hiền cười nói.

Ninh Vân Tấn vờ ho hắng giọng một cái, một hơi nói ra một loạt thành ngữ, "Đó thật đúng là một ngày không thấy như cách tam thu, mong nhớ ngày đêm, chưa nằm đã tỉnh, nhớ nhiều, trên đường trở về Vân Tấn cũng đã mỏi mắt chờ mong, nỗi nhớ nhà giống như mũi tên, bánh xe ngựa mài nhỏ một vòng đó!"

"Xuy, tiểu đệ ngươi mồm mép đúng là ngày càng trơn mà! Vài ngày không thấy thành ngữ cũng biết nhiều hơn!" Ninh Xảo Hân ở cửa che miệng cười duyên, nhịn không được trêu chọc hắn. Tiếp theo mới đi đến trước người Ninh Kính Hiền, vắt chiếc khăn quy củ rồi hành lễ, bất quá nụ cười trên mặt vẫn là ngừng không được.

"Cũng không biết học với ai, về sau nếu học xấu thì sao!" Ninh Kính Hiền nhịn không được ở trên mặt nhỏ béo của Ninh Vân Tấn bẹo một phen, "Nhìn một cái, tựa hồ lại béo, xem ra ở trong thôn thật sự là quá thoải mái!"

"A, thiếu gia ta không mặt mũi nhìn người!" Ninh Vân Tấn bụm mặt quát to một tiếng, chờ thả hai tay ra, thần tình tiều tụy tang thương nói, "Các ngươi chờ xem đi, ta muốn giảm béo!"

Ninh Xảo Hân bị hắn chọc cho ha ha cười lên tiếng, Ninh Kính Hiền thì lại điểm điểm mũi hắn, "Chờ con chừng nào có thể không kén ăn nói giảm béo sau đi! Mỗi bữa ăn nhiều thịt như thế, nếu không phải Ninh gia chúng ta xem như giàu có, có thể nuôi không nổi con. Nếu không, vì phối hợp con giảm béo, chúng ta trong phủ bắt đầu một tháng ăn chay."

"Khó mà làm được! Không thịt sống thế nào đây...Không, ý của con là toàn thể cả nhà làm sao có thể bởi vì một mình con mà ăn chay chứ!" Ninh Vân Tấn nhăn nhó nói, bất quá nói xong chính mình cũng nhịn không được cười dài, rốt cuộc giả vờ không được, đành phải nhìn phụ thân cùng tỷ tỷ hi hi cười ngây ngô.

"Thôi đi, đừng ở đây lảm nhảm, đều đi xuống đi!" Bị Ninh Vân Tấn một lần làm động tác chọc cười, Ninh Kính Hiền chỉ cảm thấy một ngày mệt nhọc cũng mất. Nhưng triều phục mặc một ngày dù sao không thoải mái, hắn thầm nghĩ mau đổi thân quần áo.

Ninh Vân Tấn kéo kéo bào tử Ninh Kính Hiền, tò mò hỏi, "Phụ thân, có phải hay không gia gia muốn thăng quan? Là phải làm Tổng đốc Trực Lệ ạ?"

"Ừ!" Ninh Kính Hiền gật đầu, lập tức lại cảm thấy được không đúng, tin tức này hôm nay mới truyền đến tiểu nhi tử làm sao mà biết, "Ai nói cho con biết?"

"Tỷ tỷ đó!" Ninh Vân Tấn chỉ vào Ninh Xảo Hân nói.

Ninh Xảo hân thấy phụ thân hướng mình nhìn qua, mờ mịt nói, "Ta khi nào thì nói cho ngươi biết?"

"Tỷ tỷ vừa mới không phải đọc cho ta phong gia thư kia sao?" Ninh Vân Tấn ngửa cằm nhỏ, đắc ý nói, "Tất cả mọi người nói, Tổng đốc thiên hạ Trực Lệ dẫn đầu, lúc kết thúc Tổng đốc Trực Lệ sẽ ban Lầu các thờ cúng. Gia gia nguyên bản chính là Tổng đốc Cam Túc, lại không phạm sai lầm, nếu được điều đi Trực Lệ, nhất định là làm Tổng đốc nha!"

"Tiểu đệ thật thông minh!" Ninh Xảo Hân hai mắt trừng đến rất tròn, "Ta so ngươi sớm xem xong thư cũng không nghĩ tới đâu!" Nói xong nàng quay đầu nhìn phía Ninh Kính Hiền nói, "Phụ thân, có thật không?"

Ninh Kính Hiền gật đầu, trên mặt tràn đầy tươi cười, dù sao đó cũng là việc vui của Ninh gia. Bất qua nghĩ lại hắn lại lập tức nghiêm mặt đối với nữ nhi dặn dò, "Chuyện gia gia các con làm Tổng đốc Trực Lệ thánh thượng vừa mới hạ ý chỉ, người trong nhà biết là được, không được nói loạn huyên thuyên, cũng không được kiêu ngạo tự mãn, nếu ta nghe được các con nơi nơi thổi phòng chuyện lão thái gia ngày sau sẽ ban lầu các thờ cúng, xem ta không đánh gãy chân các con."

Vừa nói hắn vừa nghiêm túc mà nhìn Ninh Vân Tấn một cái, dù sao Ninh Xảo Hân một thiên kim đại tiểu thư không ra cửa, hắn chỉ lo tiểu nhi tử tên đại tiểu quỷ này!

"Đã biết! Con cũng không ngốc đâu." Ninh Vân Tấn nhăn mũi thè lưỡi, vì mình bị coi thường mà cảm thấy bất mãn.

Chiếm được tin tức mình muốn, Ninh Vân Tấn liền cáo biệt phụ thân cùng tỷ tỷ, trở lại viện mình. Bình tĩnh mà xem xét, ở trong lòng hắn cũng rất muốn có thể nhìn thấy Ninh Đào Húc, đây chính là một người truyền kỳ tính cáo già. Đáng tiếc vị lão gia tử này thời điểm lần trước hồi kinh báo cáo công tác, Văn Chân đang trải qua đi tảo mộ cho cha hắn, không có ở trong kinh, biến thành lão gia tử cũng là ở trong kinh làm một chuyển vòng cùng Ninh Kính Hiền gặp một lần, liền đuổi theo thánh giá ra cung, làm Ninh Vân Tấn từ nhỏ còn chưa gặp qua ông nội bà nội trên danh nghĩa.

Cùng Ninh Kính Hiền dựa vào cẩn thận trung thành ở trong triều làm công vụ, Ninh Đào Húc chính là trà trộn tam triều, hơn nữa từ một người bình thường đến hiện tại quan chức càng đi càng cao, không một chút thủ đoạn là không có khả năng, Ninh Vân Tấn rất muốn ở bên cạnh hắn học mấy chiêu, vì mai sau tiến vào quan trường làm chuẩn bị.

Mặc dù đời trước Ninh Vân Tấn trộn cũng không tệ, nhưng đại bộ phận đều là vòng luẩn quẩn võ tướng, dựa vào mình có thể đánh, nói nghĩa khí, có tín nghĩa, nhưng mà hắn ba cái lưỡi rìu này ở trong quân trộn còn tốt, đợi cho sau khi đánh giặc xong hồi kinh, gặp gỡ quan viên nói chuyện cũng phải lừa gạt mấy vòng thế nhưng quả thật ăn chút đau khổ.

Khi đó mình quyền cao chức trọng chịu thiệt còn có thể dựa vào dốc hết sức rớt hoàn toàn sẽ trả thù ở về, hơn nữa lúc ấy quan viên hắn kết giao đại bộ phận đã là quan to một hai phẩm, nhóm lão gia này tự giữ thân phận, thật là có chút sợ mình chân trần này.

Nhưng tục ngữ nói qua, Diêm Vương sống khá Tiểu quỷ khó chơi, mình lần này cần từ quan văn tầng chót hướng lên trên đi, đây chính là cùng võ quan tầng dưới chót hoàn toàn là hai thế giới bất đồng, Ninh Vân Tấn trong lòng thật là có chút trống rỗng. Hiện giờ bên người có sẵn một lão sư có thể dạy mình phương diện thủ đoạn này, bởi vậy Ninh Vân Tấn rất chờ mong.

|| Cách một ngày đó là ngày ba đầu tháng tám, chính là sinh nhật Ninh Vân Đình, dù sao hắn là Đại thiếu gia Ninh phủ, sinh nhật tự nhiên khá được coi trọng.

Ngày này năm ngoái, trong phủ cũng dọn lên mấy bàn, mở tiệc chiêu đãi thân thích bằng hữu Ninh gia cùng bằng hữu của chính Ninh Vân Đình, còn có thể ở quý phủ mời một gánh hát náo nhiệt một phen.

Chỉ là năm nay Ninh Vân Đình có chủ ý của mình, hắn muốn ở tửu lâu bên ngoài mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thư viện, không muốn ở trong phủ lăn qua lăn lại, cũng không biết hắn nói như thế nào với Ninh Kính Hiền, cư nhiên đáp ứng điều thỉnh cầu này của hắn, biến thành Ninh Xảo Hân rất là không vui mà cho hắn vài ngày sắc mặt, làm cho Ninh Vân Đình cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Ngày hôm qua Ninh Vân Tấn mới vừa dàn xếp thỏa đáng, đã bị Ninh Vân Đình bắt lấy tố khổ cả ngày, cũng đem lý do mình làm như vậy nói một lần.

Nguyên lai năm nay hắn đã tròn mười hai tuổi, Ninh Kính Hiền cảm thấy rằng tuổi của hắn đủ rồi, tháng trước đã đem hắn đưa vào thư viện Bạch Lộc.

Thư viện Bạch Lộc này không phải trường quan, là đầu năm Vĩnh Hưng từ Bát Kỳ quyền quý bỏ vốn xây lên, hàng năm ngày một tháng bảy nhập học. Thư viện mời mấy vị đại Nho đương thời, buổi chiều học cưỡi ngựa cùng tài nghệ khác trong lục nghệ, thường thường còn có Hàn lâm sẽ đến thư viện dạy học, có thể nói là khu thư viện điều kiện dạy học tốt nhất trong kinh.

Tuy rằng yêu cầu đầu tiên đi học của thư viện này là thuộc chính Kỳ, nhưng đồng dạng là người Bát Kỳ, nhiều năm tiếp như vậy, có tiền cùng không có tiền, có quyền cùng không có quyền, mấy đẳng cấp khác nhau rõ ràng cũng dần dần xuất hiện.

Ninh Vân Đình thì mới đi học một tháng, mặc dù kết giao vài bằng hữu, nhưng thật sự là không chắc căn nguyên đối phương. Hắn cảm thấy tỷ tỷ đang làm chuẩn bị sang năm đại tuyển, mang theo một đám tiểu tử không biết sâu cạn về nhà, cho dù chơi không tận hứng, cũng sợ quấy nhiễu nàng, cho nên mới đưa ra muốn ở bên ngoài mở tiệc chiêu đãi.

Được hắn nói Ninh Vân Tấn mới nhớ tới mình quên chuyện này, khó trách Ninh Xảo Hân gần đây thời gian làm đồ thêu càng ngày càng nhiều. Hắn bấm tay tính toán, nguyên bản năm nay đúng là năm đại tuyển, chính là bởi vì Thái hậu băng hà phải ngừng một năm, sang năm không phải là năm tỷ tỷ xuất giá sao!

Chỉ sợ lão thái thái muốn về kinh ở lại cũng không chỉ là ngại đi lại gây sức ép – người trong thiên hạ nhận thức chung Tổng đốc Trực Lệ hiếm có thể đảm nhiệm toàn vẹn, còn làm chủ cho tôn nữ, ý tứ bên trong là chọn hôn sự một cửa danh giá, dù sao Bội Hoa là kế thất, cũng sẽ không tận tâm chọn con rể!

Ninh Vân Đình chiếm được một ngày nghỉ, rất là hăng hái. Sáng sớm dậy cho Ninh Kính Hiền thỉnh an, người cả nhà cùng hắn ăn bát mì trường thọ, tiếp theo thì mang theo tùy tùng xuất môn chuyển một vòng, ngay cả cơm trưa cũng không trở về ăn.

Đợi đến một khắc khoảng giờ Thân hắn trở lại trong phủ, đón tiểu đệ Ninh Vân Tấn ăn mặc chỉnh tề, cùng nhau đến trước tiểu lâu mở tiệc chiêu đãi cùng bạn học.

Ngồi ở trên xe ngựa, Ninh Vân Đình rất buồn bực, "Hôm nay đến đều là bằng hữu của ta, ngươi một xú tiểu tử muốn đi theo xem náo nhiệt gì!"

Ninh Vân Tấn bĩu môi, "Xem ra ngươi là không muốn để cho ta giúp ngươi ở trước mặt tỷ tỷ nói tốt!"

"Ngươi còn nói ư!" Ninh Vân Đình vừa nói lên việc này đã nghẹn khuất, "Ngày hôm qua hướng ngươi oán giận vài câu, cư nhiên còn giúp tỷ tỷ quở trách ta."

"Vốn chính là ngươi xứng đáng mà!" Ninh Vân Tán cười nhạo nói, một chút cũng không đồng tình hắn, "Ngươi biết rất rõ tỷ tỷ quanh năm suốt tháng không ra cửa vài lần, vốn cũng không có gì tiêu khiển, chỉ ngóng trông người trong nhà đến sinh nhật có thể nhìn xem náo nhiệt một chút, ngươi còn cố tình muốn hủy bỏ."

Ninh Vân Đình trong lòng ủy khuất muốn chết, "Ta còn không phải là vì danh dự nàng suy nghĩ..."

"Nói hay ghê!" Ninh Vân Tấn hướng hắn thè lưỡi, "Đừng cho là ta không biết, các ngươi là muốn uống rượu, không dám ở trong phủ nháo. Thời điểm xem tuồng vị trí nam nữ đều tách ra, làm sao đụng chạm đến tỷ tỷ!"

"Ngươi tên xú tiểu tử!" Ninh Vân Đình thẹn quá thành giận, nắm bắt mặt nhỏ béo của đệ đệ uy hiếp nói, "Có phải hay không muốn để ta đem ngươi đuổi về đi, thật không biết phụ thân nghĩ sao, cư nhiên cho ngươi đi theo."

"Ta cũng tặng lễ cho ngươi, chẳng lẽ ngay một bữa cơm cũng không thể ăn!! Đại ca ngươi cũng không được quá keo kiệt!" Ninh Vân Tấn giãy dụa đẩy ra ma trảo của hắn, kẻ ngày gần đây cưỡi ngựa có tiến bộ, lực tay cũng phát ra lớn hơn, nhéo mặt đau quá.

"Đại ca, ngươi xong rồi, chờ cho ta. Ta hôm nay chính là mang theo nhiệm vụ phụ thân công đạo tới!"

"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Ninh Vân Đình tò mò hỏi.

"Cứ không nói cho ngươi!"

Giữa lúc hai huynh đệ cười đùa xe ngựa cũng dừng ở một tòa tửu lâu tên là Nghênh Tân lâu, hai người một trước một sau xuống xe.

Ninh Vân Đình sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt nhìn tiểu đệ luôn luôn vài phần hồ nghi, không biết nhiệm vụ hắn nói là gì!

Ninh Vân Tấn lại tựa như người không có việc gì bưng khuôn mặt nhỏ, nhìn như là quý công tử tôn quý bức người, đáng tiếc trên mặt bị nhéo ra hai mạt hồng ngân làm cho hắn nhìn thêm đáng yêu.

Nghênh Tân lâu là tòa tửu lâu nổi danh nhất kinh thành, tổng cộng có ba tầng, lầu một là đại sảnh, lầu hai đều là nhã gian, lầu ba thì lại cần dự tính mới có thể sử dung, chuyên môn tiếp đãi khách nhân tôn quý, người bình thường còn đặt tiệc ở đó không được.

Văn Chân hôm nay ở trong cung ở đến có chút nhàm chán, liền dẫn người ra cung, ở trên đường sau khi dạo một vòng, muốn một nhã gian ở lầu hai nghỉ ngơi.

Từ sau khi diệt trừ Phu Mông Trác Minh, hắn cũng không bao giờ cần giống như trước lo lắng đề phòng, bắt đầu đối với thế giới ngoài cung nổi lên tò mò, thường xuyên bớt thời gian ra cung nhìn xem dân sinh kinh thành.

Một bên uống trà, hắn một bên quan sát xe ngựa người đi đường lui tới trên đường, lúc này vừa vặn là cuối giờ Thân, sắp đến thời gian dùng bữa, xe ngựa hướng tới tửu lâu dần gia tăng.

Thấy trên xe ngựa xuống một tiểu bàng hài, Văn Chân trên mặt dẫn theo vài phần nghiền ngẫm, "Lý Đức Minh, ngươi nhìn oa nhi kia là lão nhị Ninh gia đi? Hắn làm sao chạy đến nơi đây."

Lý Đức Minh nhìn liếc một cái, trả lời, "Xe ngựa kia là Ninh gia, thiếu niên lớn hơn chỉ sợ là Đại công tử Ninh gia."

Văn Chân nhìn tiểu bàng hài bắt hai tay, vô cùng có bộ dáng hướng tửu lâu đi, khóe miệng mang theo vài phần ý cười.

Nghênh Tân lâu trang trí vô cùng khí phái, cửa gỗ lấy đỏ thẫm làm chủ thế, trên cạnh cửa là một vài bức tranh khắc hoa ngụ ý cát tường, dùng vân trang trí nối liền phức tạp. Vân trang trí dùng sắc tươi diễm lớn mật, cửa gỗ khắc hoa cùng khắc hoa trên cạnh cửa đều lá vàng diện tích lớn tiến hành trang trí, chẳng những vô cùng đoạt mắt, hơn nữa có loại cảm giác xa hoa.

Ở trước cửa chính Nghênh Tân lâu, một loạt tiểu nhị mặc chỉnh tề đứng ở cửa mà nghênh đón, bất quá bọn hắn bình thường chỉ phụ trách phục vụ đại sảnh, như khách nhân dự định sương phòng lầu hai trở lên tự nhiên có người đặc biệt phục vụ.

Người bình thường rất ít nhìn thấy trang hoàng lớn mật lại làm màu như thế, dù sao quan gia cùng người nhà giàu sẽ ngại quá mức lòe loẹt, người bình thường lại không có tiền trang hoàng như thế, lần đầu tiên đến nơi đây khách nhân trước vào cửa đều đã cẩn thận đánh giá một phen, nhưng Ninh Vân Tấn lại chỉ là mang vẻ kiêu ngạo, đôi mắt trước trang trí xa hoa mắt không liếc xéo – hắn trước kia đến nơi này không biết ăn bao nhiêu lần yến hội, tự nhiên không có một chút lòng hiếu kỳ.

Ninh Vân Tấn cầm lời hỏi, "Đặt lầu mấy?"

"Nhã gian lớn nhất lầu hai." Ninh Vân Đình sờ sờ mũi đi nhanh hai bước cùng hắn đi song song, chung quy cảm thấy mùi vị kia có chút không đúng, mình ngược lại như là người hầu đệ đệ.

Nhìn một lớn một nhỏ đi vào tửu lâu, Văn Chân đối với Lý Đức Minh ra một ánh mắt, "Đi để cho ngươi hỏi thăm nhìn xem, hai tiểu tử Ninh gia này đến đây làm chi!"

Cạnh cửa lập tức có một thị vệ xoay người rời đi!

Ninh Vân Đình vẫn là đầu tiên tiến vào nơi này, luôn luôn cảm giác như mắt không đủ dùng. Ninh gia mặc dù có tiền nhưng cũng không nuông chiều con cháu, hắn trước kia cũng chưa từng ở nơi dạng này ăn cơm, yến hội hôm nay cũng là hắn sau khi báo nhân số, đem bái thiếp Ninh Kính Hiền trực tiếp đặt.

Hắn vừa đi vừa hiếm lạ đánh giá, vì nhìn đèn thủy tinh trên đỉnh đầu, lúc lên lầu còn bị vấp lảo đảo một cái, nếu không phải Ninh Vân Tấn kéo hắn một phen, sẽ đầu rạp xuống đất.

Bị một lần kinh hách như thế, Ninh Vân Đình lập tức thành thật, bày trở về bộ dáng Đại thiếu gia Ninh phủ, vừa đi vừa cảm thán nói, "Đèn này nhìn thật đẹp nha, gắn ở trên đỉnh vừa đẹp vừa sáng, nếu chúng ta có thể trang trí thì tốt rồi!"

"Nghĩ đẹp quá! Cái đó giá bao nhiêu bạc nha, thứ này bảo dưỡng rất phiền toái, còn lại khó rửa, phụ thân mới sẽ không đáp ứng làm thứ đồ tệ này." Ninh Vân Tấn không lưu tình chút nào mà đả kích hắn.

"Cũng không phải lấy bạc của ngươi, ngươi này tiểu keo kiệt!" Ninh Vân Đinh phun tào nói.

Ninh Vân Tấn nghiêm trang nói, "Phải tăng thu giảm chi hiểu không! Thứ này hào nhoáng bên ngoài. Tự ngươi đếm đếm một ngọn đèn phải mất bao nhiêu thủy tinh, nếu chỉ vì sáng một chút, còn nhiều biện pháp mà, mất nhiều tiền như vậy căn bản không đáng."

Đèn thủy tinh ngoạn ý này là gần đây mới từ công nghệ chỗ người nước ngoài truyền đến, nhưng đầu năm nay cũng không có người tạo ra thủy tinh, dùng đều là thủy tinh thiên nhiên. Cho dù thủy tinh so ra kém giá ngọc khí, nhưng giá chế tạo một ngọn đèn cũng là quý đến hù chết người, Ninh Kính Hiền nếu đem ngoạn ý này bố trí ở nhà, quay đầu sẽ bị người vạch tội một tấu chương.

"Biện pháp, ngươi lại có biện pháp gì." Ninh Vân tấn hận đến nghiến răng ngứa lợi vươn tay túm túm bím tóc gió xoáy của hắn.

"Xú đại ca mau buông tay, không được làm loạn kiểu tóc của ta!" Ninh Vân Tấn một chưởng đẩy hắn ra, "Ta mới không nói cho ngươi đâu!"

Hai người cười đùa đi vào phòng nhã gian Ninh Vân Đình đặt, nhã gian kia ở tận cùng bên trong hành lang, bày thả bốn bàn tiệc như cũ có vẻ trống trải, bên cạnh còn lắp đặt một vòng ghế ngồi để uống trà nói chuyện phiếm, đã có chút cảm giác ghế lô hiện đại xa hoa.

Thư viện Bạch Lộc buổi chiều cuối giờ Thân mới tan học, chạy tới bên đây còn cần chút thời gian. Ninh Vân Đình thì chú ý để Ninh Vân Tấn ngồi xong, khẩn trương hề hề mà dặn dò hắn không thể ở trên tửu yến quấy rối, hại mình ở trước mặt các bạn học ném mất mặt mũi.

Ninh Vân Tấn đối với dặn dò của hắn mắt điếc tai ngơ, tự bản thân nhìn chọn mấy điểm tâm thử hương vị.

Tiểu nhị phục vụ nhã gian này vì hai người pha cho mỗi người một chén trà, động tác thuần thục mà nhẹ nhàng, sau khi đặt chén trà thì lặng yên không tiếng động mà thối lui một bên.

Tiểu nhị nhã gian phục sức rõ ràng so với tiểu nhị dưới lầu mặc tốt hơn, trên người là quần áo vải bông thượng đẳng màu xanh, mỗi người tướng mạo thanh tú, tuổi tác đều ở bộ dáng mười lăm mười sáu, so với nhi tử nhà bình thường cũng có thể diện.

Về phần lầu ba này thì mấy tiểu nhị lại càng ghê gớm, chẳng những diện mạo xuất chúng biết ăn nói, còn có một tay tài nghệ giỏi, được xưng có thể làm khách nhân có phục vụ thoải mái nhất. Ninh Vân Tấn trước kia còn không cảm thấy được, bây giờ trở về nhớ tới, Nghênh Tân lâu này trong phục vụ đạt vượt mức quy định, làm hắn có chút hoài nghi lão bản này sẽ không cũng là xuyên qua đến đây đi!

Hắn miên man suy nghĩ, đột nhiên ngoài nhã gian có người gõ cửa. Ninh Vân Đình hướng tiểu nhị gật đầu, mở cửa ra, một nam tử một thân y phục bình thường màu xanh đứng ở bên ngoài.

"Ninh Nhị công tử, lão gia nhà ta nói cùng ngươi quen biết, tức là dữu duyên ở Nghênh Tân lâu lại gặp gỡ, muốn mời ngươi qua nhã gian cách vách ôn chuyện."

Ninh Vân Tấn chớp mắt một cái, "Lão gia nhà ngươi là ai, ta nhận thức sao?"

Nam tử biểu tình quái dị mà nhìn Ninh Vân Tấn nói, "Lão gia nhà ta nói là di phu ngươi..."

"À, vậy ngược lại nhất định đến bái kiến!" Ninh Vân Tấn vội vàng đứng lên, thuận tay níu Ninh Vân Đình thần tình nghi vấn, cùng nhau hướng cửa đi đến.

Nam tử kia vội vàng ngăn lại hai người, "Lão gia nhà ta chỉ mời một mình Ninh gia Nhị công tử." Hai chữ cuối cùng hắn đọc đặc biệt nhấn.

Ninh Vân Tấn thần tình khó hiểu mà nhìn hắn, "Đã là di phu ta, tự nhiên cũng là di phu ca ca ta, hai huynh đệ ta đương nhiên phải cùng đi bái kiến trưởng bối."

Nam tử không biết nên làm sao khuyên can, đành phải nhìn hắn kéo Ninh Vân Đình đi vào nhã gian cách vách.

Ninh Vân Đình đầu tiên nhìn thấy chính là Lý Đức Minh ngăn ở cạnh cửa, cho dù mặc y phục bình thường, khí chất Thái giám vẫn là rất nhận rõ. Phải biết rằng vương phủ bình thường cũng không thể sắp xếp Thái giám, hắn mặc dù một người thành thật, nhưng cũng không ngốc, ở trong lòng đem tỷ muội xuất giá của mẫu thân dạo qua một vòng, lập tức đã nghĩ tới người nổi danh nhất kia.

Miệng đen, đây không phải di phu, là Hoàng thượng đó!

Ninh Vân Đình chỉ cảm thấy tâm can nhỏ run lên ba cái, tiếp theo thì thấy được một màn càng làm cho hắn đầu choáng mắt hoa, đệ đệ to gan lớn mặt kia của mình cư nhiên hành qua lễ sau đó đã bắt đầu chen vào nói đùa vung động tác nói hưu nói vượn!

"Di phu, hôm nay ngài thật đúng là anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, so trước đó vài ngày càng nét mặt tỏa sáng một chút. Hôm nay thật sự là đúng lúc, nếu không phải sinh nhật đại ca của ta, còn gặp không được ngài!"

Vừa nói Ninh Vân tấn đạp đạp chạy đến bên người Ninh Vân Đình ngốc đứng ở cửa, một tay bắt lấy hắn túm tới trước mặt Văn Chân, "Đây là ca ca ta, ngài gặp qua chưa? Ca ca ngốc, còn không nhanh cho di phu thỉnh an. Thật là một ngốc tử."

Ninh Vân Đình nhìn Hoàng thượng biểu tình tựa tiếu phi tiếu, nội tâm nhịn không được hét rầm lên, Tiểu nhị, ngươi đây là muốn làm gì, Hoàng hậu chính là vừa mới băng hà, ngươi còn khen Hoàng thượng nét mặt ửng sáng...Phụ thân, ta rất xin lỗi ngươi, rất xin lỗi Ninh gia, cư nhiên không quản được Tiểu nhị, hu hu!

||Văn Chân hôm nay đầu đội quan bạch ngọc, trên tay cầm quạt khung ngọc, mặc một thân bào tử trắng tuyết, trên mặt bào dùng hoa văn ngân tuyến thêu phức tạp, hắn một thân bên ngoài đã không tầm thường, đóng vai này tự nhiên làm cho hắn phá lệ anh tuấn xuất chúng, nhìn có khí phách xa hoa ngầm.

Chỉ là nhìn sắc mặt tất nhiên nhìn không ra Văn Chân có chỗ nào không thích hợp, bất quá so với trước đó vài ngày lúc đến trang tử Ninh gia nhìn vẫn là gầy một chút.

Văn Chân nhìn chằm chằm tiểu bàng hài ước chừng mười giây không nói gì, nhìn hắn biểu tình như trước một bộ bộ dáng ngây thơ khờ dại, lú này mới thuyết phục mình là đa nghi.

Hắn tin tưởng Ninh Kính Hiền tính tình cẩn thận như vậy sẽ không đem thân phận của mình nói cho tiểu bàng hài, dù sao bị tiểu bàng hài khoe ra ngoài cũng không phải chuyện tốt. Hắn đối với loại ánh mắt đánh giá người khác của mình lại tin tưởng mười phần, mà ngay cả mấy quan viên diện thánh cũng chống đỡ không được mười giây, lại càng không cần nói đến một hài tử.

Ninh Vân Đình thấy Hoàng thượng nhìn chằm chằm tiểu đệ thật lâu không nói lời nào, hắn tiến lên thỉnh an cũng không được, bất động cũng không được, bị không khí quỷ dị kia kinh động đến cả người lông tơ đều dựng thẳng lên.

Cuối cùng Hoàng thượng đột nhiên đem chiếc quạt khung ngọc cầm trong tay xòe ra, trên mặt lộ ra một nụ cười như thường, Ninh Vân Tấn biết đây là cảnh báo giải trừ, vội vàng nơm nớp lo sợ mà tiến lên hành lễ.

"Đệ tử Ninh Vân Đình cho...ngài thỉnh an!" Ninh Vân Đình cũng không có lá gan lớn như tiểu đệ trực tiếp gọi di phu, lại không dám bại lộ thân phận của Hoàng thượng, nên hàm hồ lược nhanh qua.

Thừa dịp lực chú ý của Văn Chân bị động tác thỉnh an của đại ca hấp dẫn, Ninh Vân Tấn trộm mà hạ mi, muốn gạt ta cũng không dễ như thế, một không có mặc vào một thân long bào, hai không có thêm tình trạng nghi thức cùng đại điện hoàng cung, chính là mười giây mà thôi hắn là sẽ không lộ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là sau khi trải qua Hoàng đến bốn mươi tuổi, lại nhìn thấy hai mươi tuổi này cảm giác quả thật hòa ái dễ gần hơn!

Hắn đang oán thầm, sau khi bên Văn Chân nhận lễ Ninh Vân Đình, đã làm cho hắn đứng dậy, "Là một người hiểu chuyện, thấy ngươi làm việc rất có phong phạm của cha ngươi, cũng không giống đệ đệ ngươi giống như không quy củ."

Ninh Vân Đình trán mồ hôi lạnh đều xông ra, nói lắp mà vì tiểu đệ biện giải nói, "Đệ đệ còn nhỏ không hiểu chuyện, thỉnh ngài thứ tội."

"Ta...Xác thật còn có thể cùng hắn một tiểu hài tử so đo sao, hôm nay là sinh nhật ngươi, lại là lần đầu tiên gặp mặt, thứ này liền đưa cho ngươi, tạm thời làm lễ gặp mặt đi!" Nói xong Văn Chân cởi ra một chuỗi ngọc phật châu, hướng Ninh Vân Đình đưa qua.

Ninh Vân Đình vừa mừng vừa sợ, hai tay nâng chuỗi hạt châu kia liên thanh nói lời cảm tạ.

Văn Chân liếc tiểu bàng hài một bên, phát hiện hắn đang trông mong mà nhìn chuỗi hạt châu trên tay Ninh Vân Đình kia, nhất thời vui vẻ, "Thế nào, ngươi cũng muốn có sao? Di phu lần trước đã cho ngươi lễ gặp mặt rồi."

Ninh Vân Tấn nhìn như ý chí kiên định mà lắc đầu, "Mới không có đâu! Vân Tấn cũng không phải người lòng tham, di phu không thể nói bừa nha!"

Văn Chân thấy hắn mắt mang khát vọng nhìn lễ vật trong tay ca ca, nhiều ý hứng thú mà cám dỗ nói, "Nói thật di phu có thưởng!"

Ninh Vân Tấn ai oán mà thở dài, mang theo mấy phần phiễn não nói, "Phụ thân nói, Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, không thể tham không thuộc về mình. Vân Tấn thật sự không muốn, chỉ là nhìn xem mà thôi."

*Người quân tử thích tiền của, để dùng nó cho việc đạo

Văn Chân có chút giật mình, ở trong mật chiết Ninh phủ, tiểu tử này cũng không phải là loại người thích đồ trắng vàng bình thường, không nghĩ tới tuổi còn nhỏ cư nhiên thật sự vượt qua được cám dỗ, có thể thấy được Ninh phủ giáo dục cũng không tệ lắm – hắn còn không nghĩ qua tiểu hài tử năm tuổi có thể có được hành động ảnh đế siêu việt, còn chính là mình tương lai rèn luyện mà ra!

Hắn mỉm cười đối với Ninh Vân Tấn gật đầu, hai ngón tay mang theo một chuỗi hạt khác cười nói, "Vậy xem ra phần thưởng này của ta có thể tiết kiệm rồi!"

Ninh Vân Tấn tròng mắt đi theo tay hắn dạo qua một vòng, thẳng đến tay cầm hạt châu lùi về tay áo, trên mặt đan xen mà hiện lên khát vọng, ảo não, tiếp theo nhăn nhó mà bẻ tay, nhỏ tiếng nói quanh co, "Kỳ thật phụ thân còn nói qua, trưởng giả ban thưởng, không dám từ. Di phu thật muốn thưởng cho tiểu tử, Vân Tấn cũng không dám từ chối!"

Hắn bộ dáng nhỏ này làm cho bọn thị vệ trong phòng cũng nhịn không được nở nụ cười, Văn Chân lại trong kinh ngạc sau đó lộ ra tiếng cười thoải mái nhất gần đây.

Chỉ có Ninh Vân Đình nhìn đệ đệ cùng người cùng nhau cười ngây ngô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép rất nhiều, trong lòng thật lạnh thật lạnh, phụ thân biết nhất định sẽ nổi giận, đât chính là mất mặt ném đến trước mặt Hoàng thượng.

"Nếu muốn được thưởng cũng dễ." Văn Chân lại đem ngọc phật châu kia lấy ra lần nữa ở trước mặt Ninh Vân Tấn quơ, "Nghe nói ngươi gần đây bắt đầu học nhận thức chữ, vừa lúc hôm nay cũng là sinh nhật ca ca ngươi, nếu ngươi có thể một hơi nói ra mười thành ngữ chúc thị, chuỗi hạt này liền thưởng ngươi!" Hắn vừa mới xem qua chiết tử về Ninh phủ, tự nhiên rất rõ ràng một trong sở thích gần đây của Ninh Vân Tấn.

Ninh Vân Tấn vui rạo rực nói, "Nếu là di phu khảo giáo, tiểu tử tự nhiên không dám từ chối." Nói xong, hắn quàng tay sau lưng học tư thế cổ giả, bước chân chữ bát (八) chầm chậm mà đi đến trước mặt Ninh Vân Đình, hai tay ôm quyền hành lễ nói.

Hắn hành động này tự nhiên lại chọc một trận tiếng cười trong phòng, Ninh Vân Tấn lại tựa hồ không có phát hiện, đầu mày khẽ cau, chờ hắn đứng thẳng thân thể, môi hé ra một chuỗi thành ngữ liền đi ra, "Chúc đại ca Phúc như Đông Hải, Vạn sự như ý, Tâm tưởng sự thành, Tiếu khẩu thường khai, Thân thể kiện khang...Tử tôn mãn đường...Thập toàn thập mĩ...Tùng hạc trường xuân..."

"Thọ bỉ nam sơn, xuân thu bất lão!"

Năm câu trước đều rất có thứ tự, càng đi về sau lại càng kẹt, hắn nói một câu bẻ một ngón tay, chờ Ninh Vân Tấn nói xong câu cuối cùng trong phòng đã muốn một mảnh tiếng cười vang, mà tiểu thọ tinh được chúc thọ lại mặt đều đỏ lên – là quẫn cùng là giận, ai kêu hắn không như đệ đệ nhà mình da mặt dày như vậy chứ!

Văn Chân vui vẻ, chỉ cảm thấy hôm nay ra cung vì là nụ cười này lập tức không mệt! Hắn thật sự xác định hỗn tiểu tử này không phải nhằm vào mình, hài tử này chính là người ba hoa lại hài hước, chỉ cần đối tượng xui xẻo không phải là mình, thật đúng quả là người hài hước.

Ôm hiểu lầm tốt đẹp, Văn Chân đem chuỗi hạt châu kia nhét vào trong tay Ninh Vân Tấn, cười nói, "Tốt lắm, xem như ngươi qua cửa, chỗi hạt này liền thưởng ngươi. Bất qua lần sau cũng không thể kém cỏi như thế, về sau di phu còn muốn khảo giáo ngươi. Trở về để cho phụ thân ngươi dạy ngươi nhiều một ít học vấn!"

"Đa tạ di phu!" Ninh Vân Tấn bắt hạt châu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến xạn lạn, ngửa đầu ánh mắt lóe lóe tỏa sáng, "Di phu, một hồi thọ tinh ca ca đây muốn mời ăn vãn yến, ngài muốn hay không vui lòng đến dự, theo chúng ta cùng nhau..."

Cùng Hoàng thượng dùng bữa!!!!!

Ninh Vân Đình cả kinh cũng sắp nhảy dựng lên, may mắn Văn Chân khoát tay áo cự tuyệt nói, "Không được, các ngươi chơi đi, di phu phải về...nhà rồi!"

Nói xong Văn Chân phe phẩy quạt hướng môn khẩu đi đến, Ninh Vân Tấn cùng Ninh Vân Đình đi theo phía sau cung tiễn hắn.

Mới ra cửa nhã gian, hắn xoay người hòa ái dễ gần mà ở trên đầu Ninh Vân Tấn xoa xoa, "Không cần tiễn, các ngươi nhanh đi đi!"

Thấy hắn bóng dáng tiêu diêu tự tại dần dần xuống lầu, Ninh Vân Tấn đỡ bó tóc khóc không ra nước mắt, kiểu tóc hắn vẫn là rối!

||Văn Chân tâm tình thư sướng mà rời đi, Ninh Vân Tấn trong lòng cũng đắc ý. Hắn biết Văn Chân ghét nhất chính là cái loại người cao to trên dưới cả người là lễ giáo tông pháp, dùng thần tử thích nhất chính là người có nhược điểm, mình từ nhỏ để lại cho hắn hình tượng tham tài lại từ chối lấy vì việc đạo, đối với ngày sau làm quan chỉ biết có lợi!

Hắn đối với mình hôm nay diện thánh biểu diễn hết sức hài lòng – trừ bỏ tóc bị làm loạn chút tỳ vết ấy ra, không chút khách khí mà cho mình một phần thỏa mãn.

Ninh Vân Tấn cũng biết mình không có khả năng vẫn luôn như thế đối với Văn Chân lắm mồm tiếp, hiện tại Văn Chân chẳng qua là thấy mình tuổi nhỏ, không cùng mình so đo mà thôi!

Nhưng vừa nghĩ đến có thể không hề kiêng kị như thế cùng Văn Chân nói chuyện, ngẫu nhiên còn có thể trộm châm chọc hắn hai câu, cũng chỉ là một vài năm thời gian tốt đẹp mà thôi. Đợi cho mình tròn sáu tuổi nếu dám làm như vậy, cho dù Ninh Kính Hiền yên thương mình đi nữa, chỉ sợ cũng phải lên gia pháp!

Tưởng tượng như vậy hắn liền có một loại không chỗ dùng ưu thế được hưởng, cảm thấy bị vương bát đản kia cắm sừng, vậy cũng quá chịu thiệt – cũng không phải tác phong của mình!

Thẳng đến không nhìn thấy thân ảnh của Văn Chân, Ninh Vân Đình mới hung hăng mà thả khẩu khí, hắn ở trên vai Ninh Vân Tấn chụp một phen, suy yếu mà nói, "Ai da, làm ta sợ muốn chết, vừa rồi cùng vị kia nói chuyện sau đó chân đều nhũn."

"Có gì phải sợ?" Ninh Vân Tấn hê hê cười nói.

"Ngươi...Hừ, quên đi, không nói cho ngươi, xú tiểu tử không cai sữa!" Ninh Vân Tấn thấy hắn bộ dáng cợt nhả không sao cả thì nổi giận, hắn uy hiếp nói, "Dù sao việc làm hôm nay của ngươi, buổi tối sẽ ta sẽ nói cho phụ thân."

"Xí! Ta mới không sợ đâu." Ninh Vân Tấn không thèm quan tâm, hắn hướng tới Ninh Vân Đình ngoắc ngón tay, "Cúi đầu, ta cho ngươi biết một bí mật."

Ninh Vân Đình rất muốn không để ý tới hắn, chính là nhịn không được tò mò bí mật hắn nói là gì, trong lòng một phen giãy dụa, cuối cùng vân là cong hạ thắt lưng.

"Đại ca ngươi rất ngốc." Ninh Vân Tấn ghé vào lỗ tai hắn nhỏ tiếng nói, nhìn thấy Ninh Vân Đình biến sắc sẽ đối với mình động thủ, lại vội vàng ở trên lưng hắn bắt giữ một phen, nhỏ tiếng nói, "Hắn nói là di phu, chúng ta coi như hắn là di phu, có gì phải sợ."

Ninh Vân Đình đứng thẳng thân, sắc mặt cổ quái mà liếc hắn một cái. Nhẫn nhịn, hắn rốt cuộc vẫn là nhịn không được vươn hai tay, bắt lấy bím gió xoáy của Ninh Vân Tấn vốn là bị Văn Chân làm loạn kéo ra ngoài, "Đúng là ngươi đại tiểu quỷ."

"Đau đau đau, buông tay a đại ca!"

Cứ giày vò như thế, kiểu tóc Ninh Vân Tấn trước khi xuất môn tỉ mỉ buộc ra rốt cục hoàn toàn không thể gặp người.

Bao sương bọn hắn sắp xếp bốn tiểu nhị chuyên môn phục vụ, nghe thấy Ninh Vân Tấn gọi người hỗ trợ chải đầu, một người trong đó lập tức đã đi tìm lược gỗ cùng gương.

Ninh Vân Tấn suy nghĩ một chút, cảm thấy ở nhã gian này chải đầu vẫn là không tốt, bằng hữu đại ca cũng sắp tới rồi, nếu vào cửa thấy mình đang chải đầu có vẻ quá mức thất lễ.

Hắn đành phải tức giận mà trừng mắt nhìn Ninh Vân Đình một cái, đến gian nghỉ ngơi của nhóm tiểu nhị ca tìm người hỗ trợ chải đầu.

Dẫn Ninh Vân Tấn đi chải đầu chính là áo lam lúc trước vì bọn họ châm trà, hắn có phần xin lỗi nói, "Tiểu gia, chỗ các nô tài có chút loạn, ngài đừng để ý."

Ninh Vân Tấn tròng mắt vừa chuyển đem tình trạng phòng thu vào đáy mắt, gian nghỉ ngơi này ước chừng ba mét vuông, bên trong đặt bàn sơ trang cùng mấy ghế ngồi, hẳn là chính là để cho tiểu nhị lầu hai chỉnh đốn dung nhan cùng nghỉ ngơi một chút.

Hiện tại chính là thời điểm tửu lâu bận rộn, bên trong một người cũng không có.

Gian này so với trong tưởng tượng hắn tốt hơn nhiều, Ninh Vân Tấn liền trực tiếp ngồi xuống ghế bàn sơ trang, cười nói, "Ở đây cũng không tệ, lão bản các ngươi ngược lại chăm sóc các ngươi. Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

"Hồi bẩm gia, ta gọi là Thanh Y, có thể vào lầu hai đều ban thưởng chữ Thanh." Thanh Y vừa lấy ra một lược gỗ đàn hương, vừa nói, "Lão bản chúng ta là người tốt lắm, còn làm cho người ta dạy chúng ta luyện chữ." Dừng một chút, hắn hỏi nói, "Gia, ngài muốn chải thành kiểu gì?"

Ninh Vân Tấn đối diện gương trái phải nhìn nhìn, cũng không nghĩ ra kiểu tóc gì, liền phân phó nói, "Chính là bộ kiểu lúc trước, ngươi biết chứ?"

Thanh Y gật đầu, trước giúp hắn tháo dây buộc, sau đó nắm lên một luồng tóc nhẹ tay nhẹ chân chải.

Ninh Vân Tấn chú ý tới ngón tay của hắn thon dài trắng nõn, chỉ chừa lại hạt gạo móng tay, nhìn sạch sẽ, mặt trên cư nhiên ngay cả vết chai cũng không có, đây không phải tay của người nhà nghèo.

Thanh Y xem ra rất giỏi hầu hạ người, động tác của hắn mềm nhẹ thuần thục, ngược lại so ra cũng không kém Thúy Hương trong phủ, rất nhanh đã chải cho Ninh Vân Tấn kiểu lúc trước.

Ninh Vân Tấn như có điều suy nghĩ mà liếc mắt ngăn kéo dưới bàn sơ trang, đúng lên rời phòng. Hắn chú ý tới, vào thời điểm đóng cửa, Thanh Y ở trên cửa khảy một chút, phát ra tiếng cơ quan khép lại cực kỳ nhỏ, nếu không phải Ninh Vân Tấn thần công thành công, gần đây càng tỏ ra tai thính mắt tinh, thiếu chút nữa nghe không được.

Hắn lúc trở lại nhã gian, phát hiện bên trong đã gần bắt đầu náo nhiệt, bốn bàn lớn cũng ngồi không ít người.

Ninh Vân Đình ngồi bàn bên trái cạnh cửa sổ, đang cao hứng mà cùng người bên cạnh nói chuyện, bàn hắn đã ngồi chín người, chỉ có vị trí bên cạnh hắn là trống.

Chủ nhân ngồi xuống, cửa nhã gian lại đứng một thiếu niên so với đại ca nhà mình lớn hơn vài tuổi hỗ trợ đón khách.

Thiếu niên kia bộ dáng vô cùng tuấn tú nho nhã, khóe miệng hơi hơi hàm chứa một mạt tươi cười bình thành, nhưng làm cho người ta cảm giác nụ cười lại không rơi vào trong lòng, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp đời sau người này thuộc loại hoa mỹ nam u buồn.

Thiếu niên mặc một kiện bào tử màu chàm mới bảy phần, tóc dùng một cây trâm gỗ đào cố định, nếu chỉ nhìn bề ngoài một cách đơn thuần hắn cùng thư sinh bình thường không có gì khác nhau, Ninh Vân Tấn lại phát hiện dưới góc bào hắn lộ ra giày vải cũng là nửa cũ, thậm chí có nhiều chỗ trở nên trắng.

U buồn, trong nhà điều kiện không tốt, lại có thể học ở thư viện Bạch Lộc, Ninh Vân Tấn trong lòng nắm chắc, ước chừng biết người kia là ai.

Thiếu niên thấy Ninh Vân Tấn đến sau đó biểu tình có chút giật mình, nhưng một mạt giật mình kia che giấu thật sự nhanh. Hắn ân cần mà đi đến bên người Ninh Vân Tấn, ngồi xổm người xuống hỏi nói, "Ngài là Nhị thiếu gia đi, không nghĩ tới Đại thiếu gia hôm nay đem ngài cũng mang đến, nhanh nhanh bên này thỉnh."

Hắn sau khi ngồi xổm xuống tầm mắt cơ hồ cùng Ninh Vân Tấn song song, làm cho hắn có thể rõ ràng nhìn thấy một đôi mắt quá mức sâu thẳm trầm tĩnh. Ninh Vân Tấn đỡ cằm, không nhìn hắn đưa qua muốn dắt tay mình, bước nhanh đi đến bên người Ninh Vân Đình.

Hắn ở trên lưng Ninh Vân Đình đang ba hoa khoác lác hung hăng mà đánh một chút, "Đại ca!"

Ninh Vân Đình đau đến nhe răng, "Ngươi này xú tiểu tử, là đang trả thù ta sao!"

Người trên bàn nhìn thấy vẻ mặt này của hắn đều cười vang, một người mặc bào trắng cạnh tay phải Ninh Vân Đình, phe phẩy quạt, tự cho là thiếu niên phong lưu triêu chọc nói, "Vân Đình, đây là đệ đệ bảo bối nhà ngươi à, rốt cuộc nhìn thấy ngươi bỏ được dẫn hắn ra nha! Nhìn là một người có phúc nha!"

Hắn vừa nói xong những người khác trên bàn đều hướng Ninh Vân Tấn liếc mắt, mập mạp, tròn tròn, cũng không phải là có phúc!

"Đa tạ vị ca ca này khích lệ!" Ninh Vân Tấn cũng không nổi giận, đối với thiếu niên kia chắp tay chào, sau đó cười hì hì nói, "Có phúc khí cũng vô dụng nha, sao so được vị ca ca này."

Một người ồn ào hỏi nói, "Tại sao?"

"Có phúc khí nhưng không được làm mỹ nhân." Ninh Vân Tấn vẻ mặt đau khổ nói.

Lại một người cười hỏi, "Vậy ngươi cảm thấy được vị ca ca này là mỹ nhân á?"

Ninh Vân Tấn hì hì cười, thấy mọi người trên bàn chờ hắn trả lời, cũng không ra sức cài then, "Đương nhiên rồi!"

Thiếu niên kia đắc ý đem quạt trong tay, hướng trong lòng bàn tay vỗ, "Nhỏ như thế đã thật tinh mắt, không tệ, không tệ."

Ninh Vân Tấn đem tầm mắt chuyển qua trên eo hắn, nói tiếp, "Đều nói mỹ nhân eo nhỏ nha, vị ca ca này tự nhiên là mỹ nhân!"

Hắn thốt ra lời này xong, thiếu niên kia ngây người, sau đó khuôn mặt nhỏ nhất thời có hồng có trắng, người khác thì lại lớn tiếng cười vang lên, trong đó thiếu niên có chút mập ngồi tay dưới, còn thỉnh thoảng hô, "Mỹ nhân, tiểu mỹ nhân!"

"Không lễ phép!" Ninh Vân Đình nghẹn cười ở trán Ninh Vân Tấn gõ một cái, giáo huấn nói, "Còn không cho Sở Linh ca ca ngươi giải thích."

"Giải thích?" Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt, trên mặt tràn đầy ủy khuất, "Ta đâu nói sai?"

"Chỗ nào không sai!"

"Đúng, đừng nghe ca ca ngươi."

Sở Linh kia cũng tác phong trở lại bình thường, bất qua có chút dở khóc dở cười, chính là hối hận không nên trêu tiểu đậu đinh.

Nhắc tới trên bàn tướng mạo xấu thật đúng là không có mấy người, nhưng bộ dáng tốt nhất chính là Sở Linh này. Hắn dáng người gầy yếu, thắt lưng so với nữ nhân còn mảnh hơn, cố tình tên này lại gọi Sở Linh, trong ngày thường thư viện đã có người lấy tên hắn trêu ghẹo, nói là cổ có Sở Linh vương thích eo nhỏ, nay có Sở Linh eo nhỏ.

Hắn tự nhiên không tin Ninh Vân Tấn nhỏ như vậy đã biết điển cố Sở vương thích eo nhỏ, lại còn biết tính danh của mình, chỉ cho là trùng hợp thôi, một hơi giận chỉ có thể giấu ở trong lòng.

Trong tiếng cười đùa Ninh Vân Đình đem từng bằng hữu trên bàn giới thiếu cho Ninh Vân Tấn, Ninh Vân Tấn trong đó nhớ rõ nhất chính là thiếu niên có chút mập tên là Mục Đan Thư, một người khác ầm ĩ dữ nhất tên Hoắc Cẩm Mẫn. Đương nhiên người trên bàn sau khi giới thiệu xong, Ninh Vân Đình mới nhắc tới thiếu niên Ninh Vân Bằng vừa mới dẫn hắn tới.

Vào lúc bọn họ tiến hành giới thiệu, Ninh Vân Bằng cứ vân đạm phong khinh lẳng lặng đứng một bên, rất có một phen khí độ, nhưng Ninh Vân Tấn để nhiều vài phần tâm tư chú ý hắn, cũng đã bắt giữ được oán giận cùng không cam lòng trên mặt hắn chợt lóe mà qua.

Ninh Vân Đình sau khi vì hắn giới thiệu xong bàn bằng hữu này, lại mang theo Ninh Vân Tấn đi ba bàn khác dạo qua một vòng. Chỉ là nghe tên các thiếu niên, Ninh Vân Tấn đã phát hiện người bốn bàn này là phân chia như thế nào!

Bàn chỗ Ninh Vân Đình là mấy bằng hữu hắn ở thư viện Bạch Lộc chơi rất tốt, hợp rơ nhau, bàn khác cạnh cửa sổ thì lại là con cháu chín họ nhỏ trong Kỳ trong, mà hai bàn còn lại là bằng hữu Kỳ khác cùng thân thích trong gia học.

Chút điểm này, từ hai bàn kia đã muốn ngồi chật, chỉ có bàn chín họ nhỏ kia còn có chỗ trống có thể nhìn ra được – dù sao địa vị càng thấp là vĩnh viễn dùng chung quy củ.

Thừa dịp lại có hai thiếu niên tiến vào nhã gian khoảnh khắc Ninh Vân Bằng tiến lên nghênh đón, Ninh Vân Tấn kéo Ninh Vân Đình làm cho hắn xoay người, nhỏ tiếng nói, "Đại ca, ngươi tại sao không tự đi nghênh đón vậy?"

"Đều là huynh đệ bằng hữu, không cần khách khí như thế." Ninh Vân Đình tùy tiện nói, "Hơn nữa còn có Vân Bằng giúp ta mà!"

"Vậy chỗ ngồi đều là hắn hỗ trợ sắp xếp?" Ninh Vân Tấn híp mắt hỏi.

"Ừ." Ninh Vân Đình hồn nhiên không phát giác quái dị trong giọng nói đệ đệ, "Phải nói vẫn là Văn Bằng lợi hại, ta cũng không cố ý nói, đã an bài đến hợp ý lòng ta như thế."

Ninh Vân Tấn thở phào một cái, nhịn không được nở nụ cười, "Như vậy xem ra hắn còn có chút ý tứ?"

Ninh Vân Đình bị đệ đệ mờ ám linh tinh biến thành không hiểu ra sao, bất quá Ninh Vân Tấn cũng không thèm để ý đến hắn.

Vừa đúng lúc này, lại có một thiếu niên mang theo hai tùy tùng đi đến. Người này hai huynh đệ trái lại đều biết, là biểu huynh đệ của hai người – Trưởng tôn Cẩn thân vương Tông Chính Hồng Huy.

Đều là thân thích cũng không cần phải khách sáo, ba người sau khi thân mật gặp qua lễ, Ninh Vân Đình chỉ lo cùng Hồng Huy nói chuyện. Ninh Vân Bằng liền tận trách dẫn hai người bọn họ hướng tới chỗ ngồi đi đến.

Ninh Vân Tấn thấy đại ca ngốc nhà mình hoàn toàn không phát hiện Hồng Huy sắp sửa bị mang đến bên cạnh bàn chín họ nhỏ kia, hắn đau răng như nứt ra nói, một phen nắm tay Hồng Huy nói, "Đại biểu ca một đường đến mệt mỏi ha, ca ta cũng thật là, một chút cũng không biết chăm sóc, mau mời ngồi."

Hồng Huy năm nay mười một, trong nhà sủng cực kỳ, cũng là người ngây thơ, bị Ninh Vân Tấn kéo liền cũng cười hì hì thuận theo, thuận thế ngồi ở vị trí trống bên tay trái Ninh Vân Đình.

Ninh Vân Đình chỉ cảm thấy chỗ nào không đúng, đã thấy đệ đệ ngồi lên chỗ trống trên bàn bên cạnh, ở trong lòng hắn hai người đều là đệ đệ, đều là thân nhân thì cũng không có nhiều lời, vui vẻ tiếp nhận chúc phúc của các bằng hữu.

|| Vãn yến (tiệc tối) lần này của Ninh Vân Đình có thể nói là xem như ở nhà, trên tất cả bàn đều đủ đầy, bận đến bọn tiểu nhị hầu hạ mang thức ăn lên trong nhã gian bọn hắn cả người là mồ hôi.

Khai vị có hoa quả khô mứt quả loại bánh trái thì có bánh nhân hạt đào1, hạt điều rang muối, hạnh nhân hổ phách2, mật đường tơ vàng, nhựa hạt dẻ, Bánh đường mật3, Nước hạt dẻ, Bánh bơ giòn, Bánh nướng Hoàng Kiều4, Bánh đào mừng thọ. Món đầu có năm vị, San hô cải trắng5, Dưa leo năm dây6, Tôm miếng cánh bướm7, Thị thỏ Trần Bì8, Thịt nguội kho9.

Trong đó món chính đều là món chiêu bài của Nghênh Tân lâu, có Bào ngư Côn Luân, Bắp hươu nhất phẩm, Tổ yến nấm Khẩu Bắc lát vịt, Phì kê mổ chân giò, Vây cá Phật thủ10; cũng như có Sò tú cầu11, Hoẵng núi nguội, Heo tứ hỉ12, Râu rồng xào13 mấy món rau.

Hiển nhiên người Ninh phủ gọi món đều là một đám tiểu tử choai choai, chẳng những sức chiến đấu mạnh, cũng đều là thích ăn thịt, chọn món cực kỳ hợp ý, ăn đến miệng bóng trơn, đợi lúc hại vị điểm tâm tuối cùng cho Bánh ngô nhỏ14 cùng Đậu phụ hoàng15 đi lên, cũng đã một đám ôm bụng dứt khoát kêu gào ăn không vô.

Trên tửu yến mỗi người đều được phân một chén rượu nhỏ – ngay cả Ninh Vân Tấn cũng không ngoại lệ.

Rượu này cũng không phải rượu tầm thường, là rượu Bích Đào nổi danh nhất Nghênh Tân lâu. Rượu này nồng độ không lớn, thích hợp cho người thiếu niên cùng nữ tử uống nhất, muốn Ninh Vân Tấn nói chính là rượu gạo tương đối đậm, nhưng mà không ngăn được tiếng tăm lớn của nó.

Dù sao năm đó rượu này chính là được Đường Thái Tông ban tưởng một câu thơ: Nhu lục thắng lan sinh, thúy đào qua ngọc giới. Thiên nhật túy bất tỉnh, thập niên vị bất bại.*

*Đại ý: Câu đầu miêu ta quá trình ngâm rượu. Câu sau là tác dụng của nó.

Một đám tiểu tử uống chút rượu cũng đã đem quy củ ngày thường tạm thời gác một bên, rất có tinh thần mà ầm ĩ, thậm chí còn học đòi văn vẻ chơi phạt rượu.

Đợi cho bọn họ ăn xong bữa cơm này ước chừng dùng gần hai canh giờ, ngoại trừ Ninh Vân Tấn ra, mỗi người đều có chút say rượu, là bị tùy tùng của mỗi người nâng ra Nghênh Tân lâu.

Lần tửu yến này xem như Ninh Vân Đình lần đầu tiên lấy danh nghĩa của mình tiến hành xã giao, nhìn ra được Ninh Kính Hiền là cho hắn mặt mũi, trên đường trở về hắn còn trên đường hè hè người ngây ngô, bắt lấy Ninh Vân Tấn nói tâm tình hưng phấn của mình.

Hai huynh đệ mới vào đại môn, Phúc An canh giữ môn khẩu đợi liền tiến lên đón.

Vừa nghe Phúc An nói Ninh Kính Hiền muốn bọn họ hồi phủ trực tiếp đến thư phòng gặp hắn, Ninh Vân Đình cũng có chút đầu óc phát mộng, hắn là dạng nhi tử truyền thống của Trung Quốc, đối với gặp phụ thân luôn giống như chuột thấy mèo.

Đi qua hành lang trong phủ, gió đêm nhẹ phất, Ninh Vân Đình rượu cũng tỉnh không ít, hắn có chút bất an mà níu lấy đệ đệ nói, "Ngươi nói phụ thân vội vàng như vậy gặp chúng ta là vì sao? Nếu không chúng ta trước đổi thân quần áo đi, tràn đầy mùi rượu gặp phụ thân tóm lại là thất lễ."

Ninh Vân Tấn chỉ uống vài chén rượu mà thôi, so với thọ tinh bị rót thanh tỉnh hơn. Hắn sớm biết mục đích của Ninh Kính Hiền, lại ý xấu mà cố ý không nói, một phen níu lấy Ninh Vân Đình nói, "Phụ thân kêu chúng ta đi thì đi thôi, ngươi lo lắng cái gì."

Hai người bọn họ lúc đến thư phòng, Ninh Kính Hiền đang luyện chữ, nhìn thấy nhi tử đã đến, hắn dường như chưa phát giác. Thẳng đến hai người thỉnh an xong, hành lễ qua, chữ dưới ngòi bút hắn vừa vặn viết xong, mới đặt bút xuống.

"Thế nào, an bài hôm nay có vừa lòng không?" Ninh Kính Hiền trước nhìn phía đại nhi tử, "Đây là uống không ít rượu?"

"Đa tạ phụ thân an bài, khiến ngài lo lắng!" Ninh Vân Đình hưng phấn mặt càng đỏ hơn, có chút ngượng ngùng nói, "Bọn hắn nói hôm nay là sinh nhật con mỗi người đều rót cho con, bất quá hài nhi ghi nhớ phụ thân nói qua, quân tử uống rượu cần thẳng thắn suy tính rõ ràng, không thể say mèm mất đức hạnh. Hài nhi thấy bữa tiệc có người đã uống quá chén, liền kêu ngừng."

"Thấy con mồm miệng, cũng xem như rõ ràng, xác nhận còn nhớ rõ vi phụ dạy bảo." Ninh Kính Hiền gật đầu nói, trên thực tế hắn cũng không lo đại nhi tử không nghe lời, có lẽ Ninh Vân Đình không đủ khéo đưa đẩy, nhưng lời mình nói qua cũng là không dám ngỗ nghịch.

Hắn lại nhìn phía tiểu nhi tử ngoan ngoãn đứng một bên, cười hỏi, "Con nói phải giúp vi phụ đi xem xét bằng hữu Ninh Vân Đình, cũng nói nói xem cảm tưởng hôm nay đi?"

Ninh Vân Đình vừa nghe ánh mắt đều trợn tròn, thất bại nhìn đệ đệ miệng nói không ra lời, nguyên lai nhiệm vụ tiểu tử này nói cư nhiên là đây!

"Phụ thân, trước khi đáp lời hài nhi còn muốn hỏi đại ca mấy vấn đề." Ninh Vân Tấn đối với Ninh Kính Hiền ngọt ngào cười, thấy hắn còn gật đầu đã biết mình chiếm được cho phép.

Ninh Vân Tấn nhìn phía Ninh Vân Đình, nghiêm trang hỏi, "Đại ca, xin hỏi hôm nay Vân Bằng giúp ngươi tiếp khách, là chính ngươi muốn hắn hỗ trợ, hay là hắn chủ động đề cập?"

Ninh Vân Đình tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái, bất quá với uy áp bức bách của phụ thân, nghĩ nghĩ thành thật trả lời, "Hình như là tự mình nói muốn hắn hỗ trợ."

Ninh Vân Tấn híp mắt, "Lúc ấy ngươi nói như thế nào?"

Ninh Vân Đình nhớ lại một chút thuận tiện nói, "Ngày ấy sau khi tan học ta đang viết thiệp mời, Vân Bằng thấy ta gấp chẳng qua đến liền tới hỗ trợ, còn hỏi ta tìm người hỗ trợ tiếp khách không, ta liền chủ động mời hắn giúp ta..."

Cảm giác được phụ thân cùng đệ đệ ném ánh mắt tới, âm thanh của hắn càng ngày càng nhỏ.

Ninh Vân Tấn lại hỏi, "Vậy chuyện đại biểu ca muốn tới, Vân Bằng biết không?"

"Hắn đương nhiên biết." Ninh Vân Đình khẳng định nói, "Cho Hồng Huy thiệp mời vẫn là hắn giúp ta viết mà!"

Thấy đệ đệ thần tình không tán thành mà nhìn mình, hắn nhỏ tiếng mà nói úp mở, "Dù sao cũng là phải đưa thân vương phủ thiếp mời, Vân Bằng chữ viết đẹp hơn ta..."

Ninh Vân Tấn thở dài, nhìn phía Ninh Kính Hiền, "Phụ thân, hài nhi hỏi xong."

Ninh Kính Hiền chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Ninh Vân Đình một cái, rồi mới hướng hắn nói, "Vậy thì nói xem cái nhìn của con đối với đêm nay đi!"

"Bằng hữu ca ca này trừ bỏ Sở Linh kia, Mục Đan Thư, những thứ khác đều là có thể lui tới nhưng không quá thâm giao, nhất là Hoắc Cẩm Mẫn kia, đại ca tốt nhất là có thể xa hắn một chút..."

"Dựa vào cái gì!" Ninh Vân Đình vừa nghe tiểu đệ nói xấu hảo hữu, cũng không để ý Ninh Kính Hiền ở đây, nổi giận đùng đùng mà đánh gảy.

Ninh Kính Hiền đối với hắn bất đắc dĩ mà lắc đầu, "Tiểu nhị, lời với đại ca con thận trọng một chút đi!"

Thấy Ninh Vân Đình trợn tròn mà trong mắt hơi nước mù mịt, Ninh Vân Tấn thật đúng là không muốn đem mình làm người xấu, nhưng chính là cần phải nói, "Sở Linh kia mặc dù nhìn như tự cho mình siêu phàm, như là người lỗ mãng, nhưng mà hắn cho dù bị lúng túng, bị người đùa giỡn cũng không ghi hận, nói lên hắn lòng dạ vô cùng rộng rãi, đối với bằng hữu cũng chân thành, là một người ngay thẳng."

Thấy Ninh Vân Đình cảm xúc chậm giãn một chút, Ninh Vân Tấn lại nói, "Mục Đan Thư kia mặc dù là thích ồn ào, nhưng không có nhằm vào ai, trong lời nói cũng không nói gì có tính vũ nhục, nói lên người này xem như trước sau như một, chẳng qua là thiên tính như thế. Hơn nữa bàn hắn ngồi trừ bỏ biểu ca Hồng Huy thân phận cao nhất, bị Vân Bằng an bài đến chỗ ngồi thấp cũng không nổi giận, xem ra cũng là đem ca ca ngươi trở thành bằng hữu."

"Con để cho hắn ngồi chỗ cuối!" Ninh Kính Hiền hít vào một hơi, như là đau răng mà nhe răng.

Mục Đan Thư này trong nhà cũng không phải người bình thường, gia gia của Mục Cáp Thác ban đầu mặc dù chỉ là bắt đầu từ nhất phẩm, nhưng là Cửu Môn Đề Đốc được Hoàng thượng tín nhiệm nhất. Lão gia tử sau khi qua đời, phụ thân Mục Đan Thư thành lĩnh thị vệ nội đại thần, chính nhất phẩm, đồng dạng là cận thần thiên tử, lại nói tiếp Mục gia so với Ninh gia còn muốn hiển hách hơn một chút.

Ninh Vân Đình bị hắn trừng đến có chút chột dạ, rụt lui cổ, nói quanh co rồi lại nói không nên lời một nguyên nhân. Cuối cùng nhỏ tiếng nói, "Đều là bằng hữu, ngồi ở chỗ cuối cũng không sao mà!"

"Đại ca nếu là muốn cùng ta ngồi cùng bàn, chỗ cuối hẳn là ta ngồi." Ninh Vân Tấn lắc đầu nói, hắn biết Mục Đan Thư tiểu béo tròn kia chỉ sợ là bị hình thể liên lụy, trước kia hắn cũng không thiếu bị loại kỳ thị này, đào tâm đào phế đối với người tốt, người khác vẫn là xa mình, nghĩ như vậy không khỏi dâng lên một cỗ đối với huynh đệ béo này cảm giác đồng mệnh tương liên.

Ninh Kính Hiền vừa nghe đối với Ninh Vân Đình lại hung ác liếc mắt một cái, tức giận nói, "Hắn còn làm gì!"

Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ thở dài nói, "Đại ca đem vị trí chủ khách lưu cho con, biểu ca Hồng Huy thiếu chút nữa bị Vân Bằng dẫn tới bàn bên đó."

Lời hắn mới vừa nói xong, Ninh Kính Hiền ở trên bàn hung hăng mà vỗ một cái. Hắn cả giận nói, "Trong ngày thường không dạy con việc này sao?"

Rầm một tiếng thật lớn, sợ tới mức Ninh Vân Đình không tự giác mà hướng tới Ninh Vân Tấn đến gần vài bước, ủy khuất nói, "Con cũng biết chủ khách thứ khách này đó, cũng biết Hồng Huy thân phận tôn quý, chỉ là hôm nay là thật nhất thời không nghĩ ra mà thôi. Con chỉ là nghĩ, hôm nay đến đều là huynh đệ bằng hữu chơi được, bọn hắn sẽ không để ý điều này."

"Đợi lát nữa lại thu thập con!" Ninh Kính Hiền hừ một tiếng, nhìn Ninh Vân Tấn nói, "Con tiếp tục nói."

"Những hảo bằng hữu khác bàn của ca ca..." Ninh Vân Tấn cường điệu một chữ "Hảo", mới nói tiếp, "Bọn hắn nhìn đều vô cùng sáng sủa hoạt bát, người như thế quả thật dễ giao hảo, đều dễ trôi xuôi ra bên ngoài. Toàn bộ buổi tối vài người bọn hắn đều tụ bên nhau, cho dù có người bàn khác đến mời rượu, cũng đều mang vẻ kiêu ngạo, đối với người trong gia học lại hờ hững, đặc biệt là Hoắc Cẩm Mẫn kia, hắn chẳng những đối với người mình nói hà khắc, đối với những người khác lại quá phận."

"Hắn đó là khôi hài..." Ninh Vân Đình không cam lòng mà nhỏ tiếng phản bác nói, nhưng ở dưới tầm mắt bình tĩnh của Ninh Vân Tấn mà dần dần lại chột dạ. Hắn nhịn không được cắn cắn môi dưới nói, "Ngươi chỉ là cùng bọn hắn ở chung thời gian ngắn mà thôi, lại hiểu gì chứ!"

Ninh Vân Tấn ngửa đâu nói, "Ca ca rõ ràng dã dạy ta, Tử viết, Quân tử chu nhi bất tỉ, tiểu nhân tỉ nhi bất chu*. Bọn hắn nhìn thân phận dưới dĩa, kết nhóm gặp gỡ quan hệ, chính là tiểu nhân tỉ nhi bất chu."

*Đại ý: Quân tử cùng người kết giao tuy rằng rộng khắp, nhưng đều lấy công nghĩa đối xử với mọi người, không hề có tâm tư lợi; tiểu nhân cùng người kết giao tuy rằng thân mật, nhưng đều lất tư lợi đối với người ngoài, không hề có tâm công nghĩa.

Ninh Vân Đình bị hắn chặn đến nghẹn lời, đành phải ủ rũ nhìn hắn.

Ninh Kính Hiền hai tay khép lại trầm tư một lát, lúc này mới nhìn Ninh Vân Tấn hỏi, "Vậy con cảm thấy Vân Bằng thế nào!?"

"Người này có chút ý tứ!"

Ninh Vân Tấn nhịn không được cười híp mắt, biết phụ thân từ lời nói lúc trước của mình đã nghe ra vấn đề. Hắn thận trọng nói, "Người này đối với Ninh gia hẳn chính là cái gọi là dao hai mặt, Ninh gia dùng được có thể bởi vì hắn lại có một chi đạt được huy hoàng, dùng không tốt chỉ sợ Ninh gia sẽ vì hắn sinh họa."

"Nói cụ thể xem." Ninh Kính Hiền nói.

Ninh Vân Tấn nghĩ nghĩ nói, "Người này tương đối có phần vị đạo vinh nhục không kinh sợ, làm việc cũng coi như ổn trọng, chỉ là nhìn hắn làm việc đã có một chút ý tứ. Hắn đối với ca ca chỉ sợ là tâm tình có chút mâu thuẫn, một bên tận tâm tận lực hỗ trợ, một bên lại khống chế không được chính mình dùng ngáng chân."

"Tiểu đệ ngươi đừng nói bậy!" Ninh Vân Đình cái này rất nổi giận, "Vân Bằng từ nhỏ đến lớn vẫn luôn giúp ta, lần đến đến thư viện Bạch Lộc cũng là hắn dẫn ta quen thuộc hoàn cảnh. Ngươi còn như vậy, đại ca cũng thật nổi giận!"

Ninh Vân Tấn bĩu môi nói, "Vậy ngươi nói hắn vì sao biết rõ biểu ca Hồng Huy cùng Mục Đan Thư thân phận tôn quý còn muốn an bài như vậy?! Ngươi cũng biết, hôm nay nếu thật để cho biểu ca ngồi vào bàn bên, trở về Cẩn vương phủ còn không biết nhìn chúng ta ra sao, cửa thân thích này còn muốn hay không?"

Hắn nhăn mặt mũi nói, "May mắn lúc ấy ngươi giữ cho ta chính là vị trí bên trái, để ta đem đại biểu ca kéo đến chỗ ngồi chủ khách kia, nếu không có thể phiền toái lớn!"

Ninh Vân Đình khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Có lẽ là Vân Bằng nhất thời không chú ý mà thôi!"

"Lừa tiểu hài tử sao!" Ninh Vân Tấn hướng hắn le lưỡi, "Trước kia lúc tỷ tỷ học quản gia ta cũng đi theo nghe hết, Phùng Tùng Bách đã nói qua, đem vị trí tiếp khách nhân học thuộc lòng, nhà chủ nhân cũng phải trong lòng hiểu rõ. Ngươi xem hắn hôm lúc giúp ngươi tiếp khách, những người khác đều là quy củ không ra nửa điểm sai lầm, nói lên hắn là biết nên làm như thế nào, làm sao cố tình đến chỗ đại biểu ca thì nổi lên vấn đề?!"

Ninh Vân Đình bị chèn ép đến trợn mắt há mồm, á khẩu không trả lời được, về điểm này cảm giác say đã hoàn toàn biến mất không thấy. Hắn mặc dù là người thành thật, nhưng cũng không ngốc, chỉ là có đôi khi sẽ không nghĩ chuyển biến sâu xa như vậy, lại quá mức một chút tin tưởng Vân Bằng, hiện giờ bị Ninh Vân Tấn một chút đi ra như thế, hắn cũng đã nhận ra một ít cong cong nhiễu nhiễu trong đó, nhất thời toàn bộ vui vẻ hôm nay cũng không cánh mà bay, chỉ còn lại tràn đầy mất mác.

Thấy đại nhi tử bộ dáng chán chường. Ninh Kính Hiền cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, hắn đối với hai người nói, "Hai người các con đi xuống nghỉ ngơi đi! Vân Đình, con trước hảo hảo ngẫm lại hôm nay có chỗ nào không đúng, ba ngày sau ta hỏi lại suy nghĩ của con!"

Nghe được hắn đuổi người, hai bé tự nhiên ngoan ngoãn hành lễ rời đi, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ, Ninh Kính Hiền nhịn không được thở dài, hai nhi tử một đứa rất thành thật, một đứa rất tinh quái, cũng không biết nên dạy như thế nào, thật sự là phụ thân khó làm, làm phụ thân tốt càng khó mà!

||Ninh Vân Đình gần đây rất buồn bực, phải nói là từ sau khi sinh nhật hắn cũng không vui vẻ qua.

Trầm mặc mà thu thập xong túi sách của mình, hắn đối với Sở Linh cùng Mục Thư Đan đang thân thiết nhìn mình lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, liền rời khỏi lớp học.

Mục Thư Đan vẫn chưa yên tâm mà ở phía sau hắn hỏi, "Vân Đình, ngươi thế nào hai ngày nay cũng không bộ dáng vui vẻ, có phải hay không ngày đó uống rượu cha ngươi giáo huấn ngươi?"

"Không có. Phụ thân mới sẽ không bởi vì chuyện đó nói ta đâu." Ninh Vân Đình cười khổ nói, uống rượu tính là gì, mình chính là làm chuyện làm cho phụ thân càng căm tức, nghĩ đến ngày mai chính là hạn ba ngày hắn liền càng phiền muộn.

"Vậy là tốt rồi, ta về nhà chính là bị mẫu thân hung hăng lải nhải một phen." Mục Đan Thư buồn rầu mà vò đầu, một bộ bộ dáng chịu không nổi, "Nói cái gì không nên nhỏ như vậy đã học đại nhân uống rượu, sau khi say thương thân vân vân, lỗ ta ta đều sắp bị niệm đến đóng kén, cuối cùng vẫn là cha ta trở về phòng lúc này mới cứu ta một mạng."

"Nương ngươi cũng là quan tâm ngươi." Ninh Vân Đình vỗ vỗ bờ vai hắng, trong mắt lại hiện lên một mạt hâm mộ. Phụ thân đối xử với mình cho dù tốt nhưng cũng là nghiêm khắc, một khi làm sai chuyện xử phạt cũng nghiêm trọng, nếu mẫu thân ôn nhu còn sống hẳn là cũng sẽ giống nương của Đan Thư hắn vậy vì mìn lo lắng đi!

Mục Đan Thư mặc dù lỗ mãng nhưng cũng không ngốc, vừa thấy bộ dáng của hắn đã biết mình nói sai, vội vàng mím môi chớp chớp mắt nhìn hắn.

"Ta là đang suy nghĩ việc khác, các ngươi không cần lo lắng." Ninh Vân Đình đối với hai bằng hữu nói.

Cảm giác được chân thành của hai người, nguyên bản hắn còn muốn cùng bọn hắn nói vài câu, chỉ là vừa nhìn thấy Ninh Vân Bằng từ đằng xa đi tới, Ninh Vân Đình đã vội vàng nói, "Ta hôm nay có việc đi trước, chúng ta ngày mai nói sau."

Sơ Linh cùng Mục Đan Thư thấy hắn bóng dáng như là chạy trốn, có chút mờ mịt, mà ngày cả Ninh Vân Bằng liên tục hai ngày phủ phục không được ánh mắt lại sâu thẳm.

Ra đại môn thư viện, Ninh Vân Đình đem túi sách gia cho tùy tùng Lý Trình chờ ở một bên, mặt không chút thay đổi mà lên xe ngựa.

Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình là đang tránh né Vân Bằng, chẳng qua là sau khi nghe xong những lời đó của đệ đệ, trong lòng khó tránh khỏi có chút ghét ứng phó mà thôi!

Mình đối với Vân Bằng vẫn luôn chân thành đối đãi với nhau, từ nhỏ đến lớn có ăn ngon chơi vui cũng sẽ không quên hắn một phần, thậm chí đem hắn trở thành tồn tại như ca ca của mình, còn muốn đem một ít tâm tư giấu ở đáy lòng đều nói cùng hắn nghe, chỉ là không nghĩ tới Vân Bằng đối với mình căn bản không phải thật tình, khó trách mỗi lần cũng chỉ là mình nói, hắn đang nghe mà thôi.

Có lẽ Vân Bằng trong lòng căn bản là khinh thường một bằng hữu như hắn đi!

Mình đọc sách không thông minh như hắn, cũng không như đệ đệ thông minh hiểu chuyện như vậy...Cảm giác bị bằng hữu tốt nhất phản bội Ninh Vân Đình không nghĩ qua là đi vào chỗ bế tắc, nhất là gần hai ngày nay hắn yên lặng quan sát đồng bạn nguyên bản thường xuyên chơi với nhau này, lại phát hiện quả thật cùng tiểu đệ nói giống nhau.

Mấy người kia chính mình cho là hảo bằng hữu đối với người cùng học thân phận địa vị so với bọn hắn kém hơn thì cao ngạo mà hờ hững, đối với người nhà điều kiện không tốt thì mặc ý ăn hiếp vũ nhục, giống như địa thế tự nhiên hình thành một vòng nhỏ hẹp mang tính loại trừ, diện mạo xấu xí đến kinh người, Ninh Vân Đình vừa nghĩ tới mình nếu cùng bọn họ chơi lâu có lẽ sẽ biến thành người như vậy, thì không rét mà run.

Sự thật kinh người này làm cho Ninh Vân Đình trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác bị thất bại, mình cũng là đại nhân mười hai tuổi cư nhiên còn so ra kém hơn tiểu đệ năm tuổi. Rõ ràng đệ đệ chỉ là gặp bọn hắn một lần mà thôi, có thể nhìn ra nhiều chuyện như vậy, chính là mình cùng bọn hắn sớm chiều ở chung cư nhiên vẫn không cảm giác được, lẽ nào thật sự là ngu bại bẩm sinh sao?!

Ninh Vân Đình nhịn không được tim thủy tinh!

Trong lòng hắn rối bời, đường hồi đi qua đường nhỏ hoa viên, thấy tiểu đệ đang cùng tỷ tỷ ở trong đình bận rộn mấy thứ gì, vì thế nhấc chân thói quen tính tiến lên mà muốn đến chào hỏi.

Trong đình Ninh Xảo Hân không biết nói với Ninh Vân Tấn câu gì, Ninh Vân Tấn ngẩng đầu khẽ mỉm cười, tươi cười tinh thuần thấu triệt, rồi lại mang theo chỉ của riêng hắn chính là giảo hoạt.

Ninh Vân Đình nhất thời lại nhớ đến mình ngày đó đối với tiểu đệ ác ngôn ác ngữ, trong lòng không tự giác mà cảm thấy ngượng ngùng, tiểu đệ chính là vì tốt cho mình, chỉ là mình cư nhiên đối với hắn như vậy...Tưởng tượng như vậy, mới vừa bước chân ra lại rụt trở về, quay đầu hướng viện mình bước nhanh đi.

"Vân Đình tại sao chào hỏi cũng không đã đi!" Ninh Xảo Hân nghi hoặc nói, nàng vừa rồi đã phát hiện Ninh Vân Đình, lúc này mới kêu Ninh Vân Tấn một tiếng, chuẩn bị nghênh đón hắn.

Ninh Vân Tấn nào biết tồn tại của mình cho một thiếu niên đáng thương mà 'Thành thật' tạo thành bóng ma cùng phiền não, mờ mịt mà lắc đầu.

Ninh Xảo Hân buông đồ thêu trong tay, thật lòng hỏi, "Hai người các ngươi cãi nhau?"

"Không có ạ." Ninh Vân Tấn vội vàng phủ nhận, "Ca ca mỗi ngày phải đi học, ta đâu ra thời gian cùng hắn cãi nhau."

Ninh Xảo Hân suy nghĩ một chút, lẩm bẩm, "Vậy ngược lại cũng đúng! Kỳ quái, làm sao cảm thấy Vân Đình hai ngày nay là lạ."

Ninh Vân Tấn ở trong lòng cân nhắc một lát, có chút trì độn mà nhận ra tâm tư Ninh Vân Đình không được tự nhiên.

Phải chăng là sau đêm đó mình ở trước mặt phụ thân nói những lời này, đại ca cảm thấy ngượng ngùng khi thấy mình đi?! Hắn có chút dở khóc dở cười, cũng lo lắng Ninh Kính Hiền lại nóng vội, dù sao tâm cơ cũng không phải lập tức có thể học được, giống Ninh Vân Bằng toàn thân là người tâm nhãn như thế suy cho cùng là số ít.

Người không ăn nhiều lắm vài lần mệt luôn sẽ không học được lớn lên, chính mình đời trước cũng là bị hố vô số lần mới học được hoa chiêu nhỏ như thế nào đối đãi với mấy tầng tầng lớp lớp kia. Mà Ninh Vân Đình từ nhỏ ở trong hoàn cảnh đơn thuần lớn lên, trong Ninh phủ được quản giáo rất nghiêm, không có quá nhiều bát nháo hậu trạch riêng tư, càng không có chuyện ghê tởm thứ thứ chi tranh làm ra này đó.

Ninh Vân Đình hoàn cảnh đọc sách lại vẫn luôn là ở trong gia học, trong gia học này đệ tử đọc sách là lệ thuộc vào hài tử của gia chủ, đối với Trưởng tử Ninh phủ này nịnh hót cũng không kịp, làm sao lại sẽ đi đắc tội hắn, nếu ở trong hoàn cảnh đơn thuần như thế hắn còn có thể lệch dài mới gọi kỳ ba.

Ninh Vân Đình lớn lên như thế lại vừa mới đến thư viện Bạch Lộc một tháng, ở trong đại hoàn cảnh dạng kia, có chút thích ứng bất lương hoặc là ăn chút mệt là chuyện rất bình thường.

Ninh Vân Tấn đã muốn loáng thoáng nắm chắc một ít suy nghĩ của Ninh Kính Hiền, phải biết rằng có một số nhà giầu tiểu hài tử người ta đọc xong vỡ lòng đã bị đưa đi thư viện Bạch Lộc, chính là vì để cho con cháu học được cùng đủ loại người giao tế, nhưng mà Ninh Kính Hiền lại không cố ý đưa hắn đi giữ đến mười hai tuổi mới đưa đi học, hẳn là chính là vì duy trì hắn một mảnh lòng son.

Ninh Đào Húc nhập các sắp đến, mà Ninh Kính Hiền chỉ cần không khinh suất, thân là tâm phúc của Văn Chân hắn nhất định đường quan thẳng tiến, như vậy Ninh gia ít nhất phải hiển hách vài thập niên.

Đối với một người căn cơ không sâu, gia tộc nhân số không nhiều lắm mà nói, con cháu quá mức bừa bãi ương ngạnh ngược lại sẽ gây họa, vì suy nghĩ kéo dài gia tộc, Ninh Vân Đình là người thừa kế tiếp theo cần giữ gìn cái đang có.

Vừa lúc Ninh Vân Đình bản tính thẳng thắn thành thật, là người được chọn tốt nhất, tính cách như vậy sau khi vào triều, cho dù không ra màu, nhưng cũng không dễ đắc tội với người, chỉ cần chỉ dạy hắn tránh né các loại đả kích ngấm ngầm hay công khai, có thể bảo vệ Ninh gia rất tốt.

Chỉ là Ninh Kính Hiền đời trước khẳng định tính sót một Ninh Vân Bằng, càng không nghĩ tới Ninh Vân Đình bởi vì từ nhỏ quen đối với hắn vô cùng tin phục, đợi cho lúc hắn phát hiện đã bị quấn vào trong cuộc chiến tranh đoạt, đem Ninh gia kéo vào trong vũng bùn.

So với một ca ca giảo hoạt, Ninh Vân Tấn tự nhiên thích người hiện tại này mặc dù có chút đơn thuần, nhưng bản tính tinh khiết thiện lương, ít nhất bên cạnh người như vậy cảm giác an tâm hơn. Hơn nữa mình một người làm đệ đệ cũng không tốt bày ra giáo dục ca ca, nếu phụ thân đã phát hiện ra vấn đề trên tính cách của ca ca, tự nhiên sẽ quản giáo hắn, hơn nữa mình lại nho nhỏ ly gián một chút cảm tình của đại ca cùng Ninh Vân Bằng, hẳn là sẽ không xuất hiện cục diện như đời trước Ninh Vân Bằng nói nhất định nghe theo!

Ninh Xảo Hân cũng không biết được chuyện hắn đang nghĩ ngợi trong lòng, chỉ cảm thấy bàn tay nhỏ múp míp cầm dao lên một phen chuyển lướt khắc lên gỗ mềm, một thời gian sau ở trong lòng bàn tay của hắn đã có một đóa hoa giống tường vi như đúc, nàng trong mắt nhịn không được hiện lên một phần kinh diễm.

Muốn nói ở Ninh phủ ai khéo léo nhất, tuyệt đối không phải nữ tử nào, mà là Ninh Vân Tấn còn nhỏ tuổi! Hắn tựa hồ từ nhỏ đã đối với việc điêu khắc này vô cùng để bụng, gặp được dịp hắn đã cầm tiểu dao gọt dưa và trái cây, đợi cho lớn lên một chút thì bắt đầu ở trên dưa và trái cây khắc hoa.

Ninh Xảo Hân rất rõ ràng tiểu đệ là hai ngày này mới bắt đầu học khắc gỗ mềm, không nghĩ tới nhanh như vậy lại đã có thể khắc ra thành phẩm tinh mỹ.

Cảm giác tầm mắt của tỷ tỷ vẫn luôn dừng ở trên bông hoa trong lòng bàn tay, Ninh Vân Tấn cho là nàng muốn có. Trước kia hắn người nhỏ khí lực nhỏ, cũng không dám ở trên mảnh gỗ thử tay nghề, nhưng là gần đây cảm giác tùy thời có thể đột phá đến tầng thứ hai, cho nên mới thử dùng gỗ mềm thử xem, hoa hình này hắn đã sắp lần này đến lần khác lặp lại luyện tập qua hơn trăm ngàn lần, nhắm mắt lại cũng có thể nhanh chóng khắc ra, cho dù thất thần cũng khắc ra được.

Ninh Vân Tấn ở trong giỏ của Ninh Xảo Hân tìm kiếm dây trang trí một chút, tìm ra một sợi dây màu đỏ, cẩn thận mà ở phần đuôi tường vi gỗ buộc vào, ra vẻ tiêu sái dâng lên đưa đến trước mặt Ninh Xảo Hân, "Hoa tươi tặng giai nhân, vị tiểu mỹ nhân này có hay không hãnh diện bồi tiểu sinh cùng dạo hoa viên."

Ninh Xảo Hân bị hắn chọc cười cho khanh khách, vươn ngón tay ngọc xanh mướt ở giữa mi hắn xấu hổ buồn bực mà điểm một cái, "Ngươi nha, tuổi còn nhỏ đã miệng lưỡi trơn tru, cũng không biết ngày sau nữ tử nào sẽ thu tâm của ngươi."

Hai người đang cười đùa, Thúy Hương lúc trước bị Ninh Vân Tấn sai đi lấy dưa leo mang theo Mai Hương đã đi tới Ninh Vân Tấn thấy nàng thần sắc có chút không đúng, liền thuận miệng hỏi một câu.

"Sao vậy, thần sắc ảm đạm như vậy, còn có ai lại bắt nạt ngươi sao?"

"Gia nói đùa, trong phủ này ai sẽ khi dễ Thúy Hương chứ!" Mai Hương nguyên bản cũng là nha đầu bên người Ninh Vân Tấn, biết vị tiểu gia này trong ngày thường đối với hạ nhân vô cùng hiền lành, liền cười khanh khách nói, "Chính là chúng ta vừa mới nghe nói thái thái công đạo, sau Trung thu thì chuẩn bị chuyển nhà, năm nay ai cũng không cho phép tùy ý xuấy môn. Thúy Hương tỷ tỷ nguyên bản muốn đi miếu, thế này đi sao được, nên cũng không vui vẻ nổi!"

"Không cho phép xuất môn!" Ninh Xảo Hân cả kinh nói, đầu mày nhịn không được đều nhíu lại.

Thúy Hương thấy bộ dáng này, vội vàng an ủi, "Có lẽ thái thái chỉ là không cho phép chúng ta đi ra ngoài, tiểu thư hẳn là có thể đi ra xem một chút đó!"

"Ai." Ninh Xảo Hân thở dài, "Nếu thái thái nói như vậy, khẳng định nữ quyến cả nhà cũng không được ra."

Cho dù biết là phải chuẩn bị chuyển nhà nghênh đón lão thái thái, tâm tình của nàng cũng nhịn không được hạ xuống. Nàng hâm mộ nhéo nhéo khuôn mặt của tiểu đệ, "Vẫn là thân nam nhi tốt, may mắn Tiểu nhị của chúng ta biết đầu thai, không cần giống như tỷ tỷ chỉ có thể quanh năm suốt tháng vây hãm ở bên trong thế giới nhỏ này."

Ninh Vân Tấn lo lắng mà nhìn nàng, "Tỷ tỷ!"

Ninh Xảo Hân không nói nữa, chỉ là thần sắc lại vô cùng giảm sút, lại ngồi một hồi thì cáo từ trở về phòng.

|| Ninh Vân Tấn trở lại trong viện nghĩ nghĩ đến biểu tình của tỷ tỷ, thì để cho Thúy Hương lại đi đem chuyện này hỏi thăm rõ ràng một chút, chính hắn thì lại đùa nghịch thành phẩm mình gần đây khắc ra.

Chưa qua nửa canh giờ, Thúy Hương đã mang theo tin tức trở lại.

Nói là thái thái một hồi đến chỗ lão gia xin chỉ thị hắn, việc này liền xem như chính đại qua đường. Thái thái nói thời gian chuyển nhà quá ngắn, chuyện trong phủ quá nhiều, không thích hợp xuất môn, tránh cho đến lúc đó vội vội vàng vàng mà ra sự cố, lão gia liền đồng ý đề nghị của thái thái.

Trong kinh có tập tục bái nguyệt, nguyên bản trong phu là định xong rồi năm nay đến thôn trang trên núi thưởng nguyệt, sau đó người một nhà ở nơi đó ở một đêm lại hồi phủ.

Ngày đó nếu chủ nhân không ở trong phủ, bọn nha đầu trong phủ thì có thể thừa dịp cơ hội khó có được xuất môn ở trong miếu bái lạy hoặc là cùng người nhà đoàn viên, đều rất chờ mong!

Có một Thúy Hương am hiểu hỏi thăm ở bên người, Ninh Vân Tấn ở trong phủ tin tức vô cùng linh thông, bởi vậy hắn cũng biết chuyện phát sinh hai ngày trước.

Bội Hoa này làm sao sợ chuyển nhà sẽ xảy ra vấn đề, rõ ràng chính là bởi vì ba di nương lúc trước hướng phụ thân xin chỉ thị muốn đến miếu Quan Âm bái tế, sau khi thám thính được phụ thân đồng ý đã dùng ra ám chiêu.

Biết lão thái thái muốn về kinh ở, nhóm di nương này tâm tư cũng liền lung lay, dù sao một đời nữ nhân này dựa vào chính là trượng phu nhi tử, các nàng tuổi cũng không lớn, thế nào cũng vẫn muốn có cơ hội sinh một hài tử ở bên mình.

Mặc dù biết rõ Bội Hoa là vì chỉnh trị mấy di nương muốn đi cầu con kia, nhưng nhầm lẫn âm dương mà làm cho Ninh Xảo Hân bị liên lụy, thật sự là tai vạ gió bay.

Phải nói nữ tử cổ đại thật sự là đáng thương, quanh năm suốt tháng cũng chỉ có Thượng Nguyên, Thanh Minh, Trung Thu vài ngày này có thể xuất môn một lần, còn có chính là người trong phủ trải qua sinh nhật có thể mời gánh hát náo nhiệt một chút, cả đời phạm vi sinh hoạt cũng chỉ có một chút mảnh đất tấc vuông trong phủ, cho dù lập gia đình cũng chỉ là từ một viện tiến vào một viện xa lạ mà thôi.

Năm nay bởi vì Ninh Vân Đình 'Tự tiện chủ trương' không ở trong phủ làm sinh nhật, đã muốn làm cho Ninh Xảo Hân thiếu một lần cơ hội náo nhiệt, lần này hủy bỏ đến thông trang, thì lại ít đi một lần cơ hội xuất môn, so với tự do của nữ tử đời sau, nữ tử ở cổ đại thật sự là đáng thương.

Nghĩ đến tỷ tỷ sang năm có thể sẽ lập gia đình, sau khi tới nhà chống rồi phải giúp chồng dạy con, hầu hạ cha mẹ chồng, xuất môn khẳng định lại càng không tự do, Ninh Vân Tấn liền nhịn không được đối với tỷ tỷ nổi lên đau lòng!

Đều nói trưởng tỷ như mẹ, Ninh Xảo Hân đối với hắn chính là tốt đến không còn gì để nói, ăn chưa bao giờ quên mình một phần, từ nhỏ mũ giày mặc đều là nàng tự tay khâu, trước khi Bội Hoa chưa gả về đây, y phục của mình cũng đều là nàng tự mình chọn kiểu dáng, vừa nghĩ tới biểu tình ảm đạm kia của tỷ tỷ, hắn liền có chút ngồi không yên.

Chỉ là đây dù sao cũng là hoàn cảnh xã hội, cho dù đau lòng tỷ tỷ Ninh Vân Tấn cũng không có biện pháp giải quyết, cùng với nghĩ chuyện không tìm giới hạn, không bằng nghĩ biện pháp làm cho tỷ tỷ vui vẻ một chút.

Ninh Vân Tấn vắt hết óc mà nghĩ biện pháp có thể làm cho Ninh Xảo Hân vui vẻ, đột nhiên nhìn tượng gỗ tiểu lâu thưởng thức trên tay trong lòng có chủ ý, khóe miệng hắn có chút cong, chuẩn bị đưa nàng một phần lễ vật Trung thu độc đáo

Hắn đầu tiên là dành cả thời gian đem vẽ ra bản thiết kế sơ lược, ngày hôm sau thì từ trong tiểu kim khố của mình lấy ra một ít ngân lượng, để cho người ta đi mua tài liệu.

Ninh Vân Đình lúc đi vào viện hắn, bị một đống lớn khúc gỗ trên mặt đất dọa một cái. Tiểu đệ mình lại rạp ở trên mặt đất kiểm tra, không khỏi tò mò hỏi, "Ngươi đây là đang bận gì vậy?"

Ninh Vân Tấn đứng lên đối với hắn hành lễ, cũng cẩn thận quan sát ánh mắt hắn một chút.

So với hai ngày trước bộ dáng ủ rũ kia, hiện tại Ninh Vân Đình rõ ràng lại khôi phục nguyên trạng, chính là trong ánh mắt tựa hồ hơn một ít kiên định. Hắn không khỏi nổi lên tò mò, rốt cục phụ thân cùng ca ca nói những điều gì, cư nhiên thần kỳ như thế có thể làm cho hắn cảnh tỉnh.

Phát hiện đệ đệ nhìn mình chằm chằm, Ninh Vân Vân Đình không khỏi có chút ngượng ngùng cùng áy náy, hắn sờ mũi, lớn tiếng nói, "Tiểu đệ, ngày đó ca ca không đúng, không nên không tin ngươi."

Ninh Vân Tấn bị hắn kinh sợ, tiểu tử này cư nhiên ở trước sân đầy hạ nhân nói ra như vậy – cũng quá thành thật đi! Hắn là sợ người khác không biết hai huynh đệ từng có khắc khẩu sao?!

Hắn đem hạ nhân hầu hạ trong viện đều nhìn lướt qua, hoàn hảo đều là mấy người đã từng sai bảo.

"Đại ca nghiêm trọng, ta ngày đó cũng không nên vọng ngôn như thế. Hoàn hảo ca ca không có trách tội ta!"

"Không không không, ngươi nói đều rất đúng." Ninh Vân Đình nói. "Là ta tự mình nhìn người không rõ."

Ninh Vân Tấn thở phào cười một tiếng, "Thôi đi đại ca, vốn đã không phải chuyện lớn, ngươi còn thật lòng như vậy tiểu đệ ta lại gánh không nổi!"

Ninh Vân Đình cũng hì hì cười theo, nụ cười này đem chút xa cách cùng xấu hổ hai ngày trước sinh ra lập tức đã giải trừ, xem như lại hòa hảo như lúc ban đầu.

Ninh Vân Đình bị gián đoạn đã quên hỏi hắn mua nhiều vât liệu gỗ là để làm gì, hắn việc học cũng nhiều, càng có Ninh Kính Hiền bố trí thêm vào nhiệm vụ quá mức cho hắn, cùng đệ đệ nói mấy câu đã về phòng mình cố gắng học tập.

Thấy hắn vội vàng trở về, Ninh Vân Tấn mới hậu tri hậu giác phát hiện chỉ sợ đại ca là đặc biệt tới giải thích với mình.

Mặc dù hiếu kỳ Ninh Kính Hiền dự định làm sao dạy Ninh Vân Đình, nhưng hắn cũng không tiện trực tiếp hỏi, tránh cho lại tổn thương lòng tự trọng của ca ca, dù sao tiểu hài tử mười hai mười ba tuổi vẫn là rất mẫn cảm.

Ninh Vân Tấn thì đem chuyện này trước gác một bên, dù sao ngày sau tự nhiên sẽ nhìn ra manh mối, liền chuyên tâm mà bắt đầu cho Ninh Xảo Hân lễ vật, hy vọng có thể ở trước Trung thu làm xong đưa cho nàng.

Xét thấy nữ tử khuê các giải trí thật sự không nhiều lắm, Ninh Vân Tấn chuẩn bị đưa một bộ bàn trò chơi tự mình điêu khắc cho nàng, đề tài lựa chọn chính là đại phú ông (cờ tỷ phú).

Món đồ chơi đại phú ông này thật sự là già trẻ đều thích hợp, năm đó từng phổ biến một thời, vào những năm lúc hắn còn đi học, ngươi nếu nói không chơi vì xấu hổ vậy cũng nói lên ngươi đã từng chơi nó.

Đương nhiên Ninh Vân Tấn không có khả năng một mạch rập khuôn cờ đại phú ông đời sau, trừ bỏ trụ cột quy tắc ra, bố trí bàn cờ vân vân toàn bộ đều phải thay đổi, nếu không làm sao dạy tỷ tỷ phổ cập khoa học cái gì là xe máy, cái gì là cổ phiếu, cái gì là xổ số giải thưởng lớn đều là vấn đề lớn.

Hắn thiết kế đem bàn cờ thay đổi thành kinh thành, sau đó đem một số kiến trúc danh tiếng trong kinh dùng tượng gỗ chế ra, cứ như vậy đã có thể cho tỷ tỷ không ra cửa xem đến nghiện, cũng có thể có nhiều cách giải trí.

Dù sao đây là suy nghĩ đột phát của hắn, cách Trung thu cũng chưa đến vài ngày, Ninh Vân Tấn liền đem phần lớn thời gian đều ở lại trong phòng chế tác bàn trò chơi.

Điêu khắc trên thực tế là chuyện cực kỳ hao phí tâm lực hạng nhất, đồng thời cũng sẽ rèn luyện nhãn lực cùng lực khống chế thân thể, Ninh Vân Tấn lại lựa chọn từ nhỏ luyện tập thứ này, một mặt chính là sở thích của hắn, mặt khác cũng là vì có thể rèn luyện mình cho thật tốt.

Có lẽ là nguyên nhân quá mức nhập tâm, Ninh Vân Tấn thậm chí còn chưa cảm giác gì, nguyên bản phần bình cảnh trở ngại hắn thăng cấp kia đột nhiên tại một ngày nào đó bị đánh phá, giống như nước chảy thành sông, khi hắn khắc xong kiến trúc bằng gỗ lớn nhất trên bàn cờ, vông danh thần công của hắn cũng tới tầng thứ hai rồi.

Hắn từng có một lần trải qua đột phá, biết công pháp thần kỳ này cho tới bây giờ đều không có gì kinh thiên nghĩa địa, luôn luôn đều là thực chất trôi chảy như không tiếng động, bởi vậy cũng không cảm giác được kỳ quái.

Tầng thứ hai tên là luyện thể. Một chữ luyện ở trong tự điển có ý nghĩa làm cho vật chất tinh thuần, cô lọc khiến nó tinh luyện. Tên như ý nghĩa, khi thời điểm luyện đến tầng này, ở dưới sự ảnh hưởng của nội lực thần bí kia, cơ thể con người sẽ bắt đầu phát sinh biến hóa lớn.

Ninh Vân Tấn không yên bất an mà xem xét thân thể mình biến hóa, đời trước hắn chính là vô cùng không hay ho sau khi đột phá từ thanh niên béo biến thành kẻ cơ bắp bọc thép, một thân thịt béo toàn bộ biến thành bắp thịt, chắc nịch đến làm cho lòng người chua xót.

Làm cho hắn kinh hỉ chính là lúc này đây hiển nhiên không có phát sinh bi kịch lần đó!

Có lẽ nguyên nhân là dựa theo yêu cầu trên sách tu luyện, cùng đời trước bất đồng, Ninh Vân Tấn phát hiện lần này phát sinh trước thay đổi lớn nhất chính là xương cốt, khung xương hắn tựa hồ bắt đầu trở nên rất dẻo dai, càng thêm rắn chắc.

Thử làm hạ thắt lưng, động tác giạng chân mức độ khó, thậm chí học làm vài động tác yoga đời trước ngẫu nhiên nhìn thấy, hắn phát hiện trước kia căn bản làm không được vài động tác này, mình ở trong một buổi cư nhiên không cần luyện tập có thể làm được, hơn nữa độ dẻo dai như vậy theo tu luyện của mình tựa hồ còn có thể gia tăng.

Lấy tình huống như vậy để xem, nếu tu luyện tới đỉnh tầng thứ hai, chỉ sợ mình so với mấy diễn viên từ nhỏ luyện tập diễn xiếc còn mềm mại linh hoạt hơn.

Ninh Vân Tấn cũng không phải Lăng Đầu Thanh*, hắn biết xương cốt như thế mới là tư chất tốt nhất tu luyện võ học thượng đẳng. Từ xưa đến nay chân chính giỏi võ nghệ đều là vừa mềm vừa dẻo, một số môn phái lớn thu đồ đệ vì sao phải đi lần mò xương, chính là bởi vì xương cốt đối với thành tựu của người tu luyện ngày sau ảnh hưởng vô cùng lớn.

*Không có đầu óc, không biết suy nghĩ, chuyên làm việc xảy ra hậu quả nghiêm trọng...

Không chút nào khách khí mà nói nếu với tình huống hiện tại của hắn nếu như đi bái sư, chỉ sợ lập tức sẽ bị người đội lên cái mũ 'Cốt cách thanh kỳ'(xương cốt hiếm thấy), sau đó bị người đoạt thu đồ đệ.

Tiếp theo Ninh Vân Tấn vui rạo rực phát hiện trên người mình biến hóa thứ hai – hắn rốt cuộc bắt đầu cao ốm! Không cần ăn uống điều độ, không cần tập luyện, thịt trên người nguyên bản làm sao cũng giảm không được đột nhiên bắt đầu thả ra, mặc dù biến hóa lui giảm dùng mắt thường cơ hồ nhìn không ra, nhưng Ninh Vân Tấn vẫn luôn chú ý cơ thể của mình làm sao lại không phát hiện được chứ!

Đời trước hắn sau khi đột phá tầng thứ hai là chuyển biến cơ thể trước, đợi cho lúc sắp đến đỉnh xương cốt mới bắt đầu biến hóa một chút, nhưng khi đó đã có một thân cơ thể cứng rắn, cho dù học những chiêu thức cao thâm khác cũng luyện không được dáng vẻ mềm mại yêu cầu, chung quy làm cho người ta có loại cảm giác người thô lỗ, cùng hình tượng quân tử chỉ có ôn văn nho nhã, phong độ khác biệt xa.

Đối với biến hóa thứ hai này hắn quả thật là thích quan sát, điều này có ý nghĩa công lực của mình sâu sắc thêm, hoặc là sau khi lên cao sẽ tự nhiên mà ẩn xuống, tuyệt đối sẽ không lại phát sinh bi kịch đời trước!

Hai tin tốt này làm cho Ninh Vân Tấn cuối cùng vững quyết tâm, khẳng định bản vô danh thần công này tuyệt đối là thứ tốt, nên hắn cũng tạm thời không đi quản một ít biến hóa nhỏ những thứ khác trên người của, chuyên tâm bắt đầu muốn làm lễ vật tặng cho Ninh Xảo Hân.

Trong Ninh phủ đang bận rộn chuẩn bị qua lễ Trung thu, còn phải đêm một số đồ không thường dùng đóng gói trước thu dọn tốt, toàn thể cả nhà đều bận không ngừng, hắn mỗi ngày trốn ở nhà ngược lại không có khiến cho chú ý cái gì, chỉ là Ninh Kính Hiền ngẫu nhiên sẽ cảm thấy được gần đây cạnh mình im lặng quá, cũng không có chuyện gì làm cho mình đau đầu phải thu thập, trải qua vài ngày rất yên tĩnh.

Nguyên bản Ninh Vân Tấn điêu khắc tốc độ cũng nhanh, dù sao chạm trổ hắn trước kia đã có trụ cột, sau khi đột phá tầng thứ hai nội lực cũng sâu thêm rất nhiều, hơn nữa làm thuận tay sau đó quen tay hay việc, cuối cùng vào trước một ngày lễ Trung thu hắn đem bộ cờ đại phú ông bản Đại Hạ này làm ra.

|| Lễ Trung thu Thiên Thụ năm thứ mười một.

Tuy rằng không có biện pháp đến thôn trang lên núi ngắm trăng, nhưng trong phủ nên có tế nguyệt lại là cũng không thể thiếu. Hiếm khi ngày lễ Ninh Xảo Hân cũng không muốn suy nghĩ chuyện không vui.

Mấy ngày nay nàng đặc biệt tự tay cuộn hơn mười chiến đèn lồng, chuẩn bị đưa đến viện phụ thân cùng các đệ đệ thêm chút vui vẻ.

Cúc Hương giơ mấy chiến đèn lồng đẹp nhất khen suốt, "Tiểu thư, tay ngươi thật là càng ngày càng khéo léo, đèn hình con cá này thật đúng là làm rất đẹp!"

"Chiếc này chính là giữ riêng cho đệ đệ." Ninh Xảo Hân trái nhìn một cái phải nhìn một cái, đem đèn lồng phân tốt, mỗi viện hai chiếc, còn lại là lúc buổi tối ngắm trăng trên lên cao.

Ninh Vân Tấn lúc đi vào sân nàng đúng lúc nghe được, vui rạo rực mà sáp lại gần từ trong tay Cúc Hương lấy qua chiến đèn lồng hình cá kia, "Ta chính là nghe được, đây là tỷ tỷ làm cho ta. Quả nhiên vẫn là tỷ tỷ thương ta."

"Chẳng lẽ ta vẫn không thương ngươi sao?"

Lời của hắn nói xong, Ninh Vân Đình cư nhiên xuất hiện, hắn đi vào sân ở trên đầu Ninh Vân Tấn gõ một cái, "Mệt ta còn đặc biệt từ Đạo Hương Thôn mua cho ngươi bánh Trung thu chiêu bài của bọn hắn thưởng món ngon mà!"

"Các ngươi đây là hẹn tốt rồi sao! Tại sao đều đột nhiên tới chỗ của ta." Ninh Xảo Hân mím môi miệng vui vẻ cười rộ lên, nhìn hai đệ đệ cười đùa.

"Ta là đến đưa đồ ăn cho tỷ tỷ ngươi." Ninh Vân Đình quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau hắn Lý Trình liền tiến lên đưa gói giấy dầu trên tay cho Mai Hương một bên.

Hai người đem tầm mắt nhìn phía Ninh Vân Tấn, đặc biệt là tiểu tư phía sau hắn nâng hai hộp gỗ, Ninh Vân Đình tò mò hỏi, "Tiểu đệ, ngươi đem theo gì đó?"

"Đồ tốt!" Ninh Vân Tấn đắc ý ngửa cằm lên, đối với Ninh Xảo Hân nói, "Đây chính là lễ vật Trung thu ta làm ra đưa cho tỷ tỷ."

"Lễ vật? Là đồ tốt gì?" Ninh Xảo Hân kinh hỉ nói.

Thúy Hương thông minh mà tiến lên đem bàn đá trong sân thu dọn sạch sẽ, cười nói, "Đây chính là Nhị thiếu gia mất nhiều công phu làm đó, chúng ta hỏi hắn còn giữ bí mật, chúng ta cũng đều muốn biết là cái gì!"

"Ngồi xuống nói." Ninh Vân Tấn nói. Nói xong hắn ngồi xuống trước, chỉ thị hai tiểu tư đem hộp gỗ đặt bàn lên.

Ninh Xảo Hân cùng Ninh Vân Đình đối với hắn hành động thần bí hề hề cảm thấy vô cùng tò mò, liền cũng đi theo ngồi xuống.

Ninh Vân Tấn đầu tiên là đem một cái hộp gỗ đặt ở trên ghế đá, mở ra một hộp khác. Trong hộp gỗ là tám miếng tấm ván gỗ, mặt trên có cấu tạo lắp ráp, hắn đem mấy miếng kia gắn vào nhau, rất nhanh tám miếng tấm ván gỗ biến thành một miếng tấm ván gỗ hoàn chỉnh, cư nhiên so với bàn đá còn lớn hơn.

"Ô vuông nhỏ này có tác dụng gì?" Ninh Xảo Hân phát hiện sau khi tấm ván gỗ hợp lại xong quả thật không chê vào đâu được, mặt trên khắc mấy ô vuông nhỏ tạo thành khung bất quy tắc, uốn uốn loạn loạn giống như bản đồ cơ hồ chiếm đầy tám ván gỗ, chỉ ở vị trí trung tâm nhất giữ lại một không gian hình vuông.

Có năm cái ô vuông nhỏ được tô thành một loại màu sắc, mặt trên còn có một có lỗ nhỏ. Nàng còn đang nghi hoặc tác dụng của lỗ nhỏ này, thì nhìn thấy Ninh Vân Tấn mở ra một cái hộp khác, từ bên trong lấy ra một cái tượng cung điện gỗ.

Dưới cung điện kia có ba cây que gỗ, Ninh Vân Tấn đem que gỗ kia nhắm ngay ba lỗ ở trung tâm ván gỗ nhất, Ninh Xảo Hân thế mới biết đó là tác dụng cố định.

Theo động tác của Ninh Vân Tấn, rất nhanh ở vị trí trung tâm ván gỗ đã xuất hiện một tòa kiến trúc như hoàng thành, có tường cung, có đai sông ngọc, có quảng trưởng, có một cụm kiến trúc hình thành một bộ ba lớn bốn nhỏ, sống động chính là bản thu nhỏ của hoàng cung.

"Đây là...bàn mô hình?" Ninh Vân Đình không xác định hỏi.

"Khôn phải, đợi sẽ biết." Ninh Vân Tấn vẫn là duy trì thần bí, lại đem tượng gỗ ở trên năm ô vuông lớn hơn một chút.

Lần này năm tượng gỗ là từng tòa kết cấu tiểu lâu, bất quá ở trên nhóc nhà lại phân biệt có khắc hiệu cầm đồ, tiền trang, y quán, nha môn, tiệm đổi tiền.

"A, nhìn tựa hồ có chút quen mắt nha!" Ninh Vân Đình dù sao cũng là thường xuyên ra ngoài, nhìn ra một số kỳ lạ, hình dáng tiền trang kia rất rõ ràng như là tiền trang phủ Nội vu lo liệu thông tiền, nha môn thì lại có phần như là Đại Lý Tự.

Vừa nhìn thấy trên y quán kia hình dạng mái hiên độc đáo hắn liền vui vẻ, đối với Ninh Xảo Hân cười nói, "Tiểu nhị tựa hồ là dựa theo kiến trúc nổi danh trong kinh khắc, thật đúng là làm rất giống mà!"

Ninh Xảo Hân tò mò mà vuốt tổ hợp tượng gỗ hoàng cung chính là vừa thấy kia, chủ thể kiến trúc đều là dùng gỗ hạch đào tốt khắc, không có tô màu, đại môn đại điện kia là mở rộng, thậm chí có thể nhìn thấy bên trong bài trí tinh xảo khéo léo.

"Tiểu đệ, đây là tiêu tốn không ít công phu để điêu khắc đi! Điêu khắc xinh đẹp như thế thật là muốn tặng cho ta?"

"Còn có thể giả hay sao, những thứ này là từ mô phỏng kiến trúc nổi danh trong kinh khắc ra, tỷ tỷ tự mình nhìn lại một đám người chậm rãi nhìn." Ninh Vân Tấn chỉ vào mấy tượng gỗ nhỏ đã dọn xong trên mặt tấm ván gỗ, lại để cho hai người nhìn thoáng qua hộp gỗ bên trong, bên trong cũng có không ít mấy tiểu lâu nhỏ điêu khắc ra.

"Ngươi làm thứ này có ích lợi gì? Cho tỷ tỷ xem làm sao không quét sơn lên biến thành đẹp một chút, thật sự là lãng phí chạm trổ này." Ninh Vân Đình khó hiểu hỏi.

Ninh Vân Tấn lấy ra hai viên xúc xắc gỗ ném tới phía trên quảng trường hoàng cung, thần bí cười nói, "Bởi vì tác dụng lớn nhất kỳ thật là chơi, quét nước sơn rất dễ phai màu!"

"Chơi?!" Hai người trăm miệng một lời kêu sợ hãi, tiếp theo Ninh Vân Tấn liền ở trong ánh mắt chờ mong của hai người giảng giải quy tắc đi.

Đại phú ông trước khi trở thành trò chơi máy tính nguyên bản chính là bàn trò chơi, Ninh Vân Tấn chỉ là đem thành đặc sắc của Đại Hạ mà thôi. Tỷ như đem ngân hàng nguyên bản bỏ đi thành hiệu cầm đồ cùng tiền trang, đem nhà tù đổi thành nha môn, đem cửa hàng đạo cụ đổi thành hiệu đổi tiền, cũng đem một ít cạc đạo cụ sửa để cho cổ nhân dễ hiểu hơn một chút mà thôi.

Dựa theo Ninh Vân Tấn đặt ra mỗi người lúc ban đầu có thể nhận đến chín trăm chín mươi chín hai quỹ khởi động, đương nhiên ngân lượng này cũng là dùng gỗ khắc ra tiểu nguyên bảo cùng tiền bạc. Đơn giản sau khi đem một vài hạng mục công việc cần chú ý nói xong, hắn nhân tiện nói, "Không bằng vừa chơi vừa học, xem ai lợi hại nhất."

"Tiểu đệ ngươi thật đúng là không làm việc đàng hoàng, phụ thân hai ngày trước còn nói ngươi biến ngoan, kết quả ngươi cư nhiên là mãi chơi đùa trò chơi này." Trò chơi này vừa nghe chính là cùng loại kinh thương, Ninh Vân Đình trong ngữ khí khó tránh khỏi có chứa một tia xem thường, không có biện pháp, sĩ nông công thương, ai kêu thương nhân chức nghiệp này ở hiện tại là hèn mọn nhất chứ!

Trò chơi lúc bắt đầu mấy vòng ban đầu tự nhiên là gặp đất phải mua, vừa mới bắt đầu cũng nhìn đoán không ra ưu thế. Ninh Vân Tấn vận khí rất tốt, ở lần đầu tiên lúc đi qua hiệu hổi tiền mua được một 'Thẻ đầm lầy', thẻ này sau khi sử dụng ở hiệp ba kế tiếp vô luận ném bao nhiêu điểm cũng chỉ có thể đi một bước.

Bởi vì không có máy tính máy móc đi theo, lúc đi ngang quá hiệu đổi tiền quy định mỗi người có thể rút thăm ba lượt, giới hạn mua sắm.

Ít nhất ba miếng đất cùng màu mới có thể sửa xây khách điếm cao nhất – ô vuông nhỏ không xây được kiến trúc lớn.

Ninh Vân Tấn rất nhanh đã đem thẻ đầm lầy dùng, mua ba miếng đất cùng màu, sau đó một hơi lên tới cao nhất, bạc trong tay hắn lập tức ít rất nhiều.

Ba người đùa nói cạnh tranh cũng không tính quá kịch liệt, sau khi chơi mấy vòng, bạc trong tay vào vào ra ra, luôn luôn lần mò quy tắc Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân cũng dần dần chơi ra hứng thú – dù sao không ai không thích cảm giác kiếm tiền!

Rất nhanh trên bàn cờ cờ hiệu phân minh, đất Ninh Vân Đình nhiều nhất nhưn mà phân tán rất nhiều, Ninh Xảo Hân tiêu tiền có chút cẩn thận, sau khi mua đất đối với khách điếm cao cấp nhất hứng thú không lớn, chỉ có Ninh Vân Tấn lợi dụng hết thảy tài nguyên mua đất nối liền bên nhau, hơn nữa đều ở trên xây lên kiến trúc cần lộ phí lớn mua.

Sau khi đất trống đều bán hết, kế tiếp chính là so đấu năng lực hãm hại đối thủ!

Ninh Vân Tấn luyến tiếc chỉnh tỷ tỷ, tự nhiên liều mạng gây sức ép Ninh Vân Đình, một hồi làm cho hắn vào y quán, một hồi làm cho hắn vào nha môn. Vào hai chỗ này là phải tổn thất một bộ tiền mặt □, vừa mới bắt đầu Ninh Vân Đình còn mang theo toàn bộ bạc chạy, sau lại bị chỉnh sợ, cũng học bắt đầu đem bạc tập trung ở bên trong tiền trang.

Nhưng Ninh Vân Tấn nhiều quấy phá a, bắt được 'Dây cản ngựa' 'Thẻ đầm lầy' đạo cụ như vậy khiến cho hắn mất phí lúc đi qua địa bàn mình, khi tiền mặt không đủ sẽ bị cưỡng chế bán đấu giá, biến thành Ninh Vân Đình không nghĩ qua là đã tổn thất vài miếng đất, đây quả thật là họa vô đơn chí, rất nhanh hắn đành phải tuyên bố phá sản.

Cuộc đấu giữa Ninh Vân Tấn cùng Ninh Xảo Hân giằng co một thời gian ngắn, bị bắt bị loại Ninh Vân Đình luôn luôn bày mưu tính kế cho tỷ tỷ, hơn nữa Ninh Vân Tấn hơi chút thả nước, sau một thời gian ngắn giằng co, với thắng lợi của Ninh Xảo Hân chấm dứt.

"Thứ này thật đúng là chơi thật khá!" Ngay từ đầu còn xem thường trò chơi này Ninh Vân Đình thấy tiểu đệ bị chỉnh sau khi phá sản, vui vẻ đến như là mình thắng.

Ninh Xảo Hân lại thấy được chỗ tốt khác, "Thứ tốt này thật đúng là tiêu hết thời gian, chúng ta vừa mới chơi cư nhiên đã gần một canh giờ."

Đồ tốt như vậy Ninh Xảo Hân tự nhiên là vui vẻ nhận, nhàn hạ thì để cho a đầu hoặc là đệ đệ cùng chơi một ván đã cảm thấy ngày qua quá nhanh.

Ninh Vân Đình so với nàng hoàn toàn nghiện hơn, nếu không phải hắn thời gian rảnh rỗi quá ít, hơn nữa việc học bận rộn, quả thật hận không thể mỗi ngày đều muốn chơi mấy ván.

Cho dù là như thế có đôi khi gặp được thư viện tan học sớm, hắn liền hẹn Sở Linh cùng Mục Đan Thư hoặc là hảo bằng hữu chơi được khác cùng nhau đến trong phủ, tìm Ninh Xảo Hân đem bàn cờ mượn để chơi. Vì thế hắn hoàn toàn đối với Ninh Vân Tấn hung hăng oán giận một phen, nói sinh nhật mình cũng chỉ tặng đồ rửa bút, vậy mà đưa lễ vật Trung thu cho tỷ tỷ thì là đồ chơi hay tinh xảo như vậy.

Ninh Kính Hiền chỉ biết là mấy tử nữ gần đây trầm mê với một loại trò chơi chính bọn hắn chơi đùa mãi, cũng không quá phận chú ý. Thẳng đến ngày hai đầu tháng chín, trước một ngày chuẩn bị chuyển nhà, hắn đột nhiên bị Văn Chân cho triệu vào trong cung.

"Nghe nói Tiểu nhị nhà ngươi làm ra trò chơi mới mẻ?" Sau khi làm cho hắn bình thân Văn Chân đi thẳng vấn đề hỏi.

"Hồi bẩm Hoàng thượng, không phải đồ vật kỳ lạ gì, là Tiểu nhị nhà ta luyện điêu khắc thì tiện tay làm ra một ít vật nhỏ." Ninh Kính Hiền cẩn thận mà trả lời.

"Trẫm nghe nói là một đồ chơi chơi tốt lắm! Hai tiểu tử Mục gia cùng Sở gia sau khi chơi về, chính là càng không ngừng khen, biến thành Thái tử cũng ngứa tâm." Văn Chân ý vị thâm trường nói, "Bất quá trẫm còn nghe nói trò chơi này là phải ở trên quảng trường điện Thái Hòa của trẫm đổ xúc xắc, Tiểu nhị nhà ngươi quả thật là rất có sáng ý a!"

Ninh Kính Hiền vừa nghe sợ tới mức sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng dập đầu thỉnh tôi, "Thỉnh Hoàng thượng chuộc tội. Vi thần hồi phủ sẽ hảo hảo giáo dục hắn. Thỉnh Hoàng thượng niệm tình khuyển tử tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, bỏ qua cho hắn lần này."

Văn Chân nhíu mày phân phó nói, "Ngày mai đem Tiểu nhị nhà ngươi, còn có trò chơi kia đều đưa trong cung cho trẫm nhìn một cái."

||Trở lại trong phủ Ninh Kính Hiền sắc mặt âm trầm giống như nước đọng, hắn để cho Phúc Mãn đi tìm Ninh Vân Tấn, lại làm cho Phúc An đi đến viện Ninh Xảo Hân đem 'Tiểu ngoạn ý' gì kia mang tới, mình thì lại ngồi ở trong thư phòng chờ.

Hắn thật sự không nghĩ qua bất quá nửa tháng không quản tiểu nhi tử mà thôi, xú tiểu tử này liền chọc một rắc rối lớn như vậy.

Tại quảng trường điện Thái Hòa ném xúc xắc!

Nghe xem, có nhiều sáng ý, có nhiều ý tưởng mà! Thiên hạ này có bao nhiêu người nghĩ cũng không dám nghĩ chuyện này, cố tình hỗn tiểu tử này cư nhiên làm ra được!

Rất nhanh Ninh Vân Tấn đã đi theo Phúc Mãn đến thư phòng, Ninh Kính Hiền trừng mắt hắn, cũng không nói chuyện, trước đặt qua một bên.

Phúc An động tác cũng không chậm, hắn mỗi tay mang theo một cái hộp gỗ, ở dưới ý bảo của Ninh Kính Hiền, đem đồ vật đặt ở trên thư trác.

Ninh Vân Tấn nguyên bản không hiểu ra sao, chỉ cảm thấy cha mình mình biểu tình rất nghiêm khắc, vừa thấy hai hộp này, hắn liền biết chỉ sợ là cùng đại phú ông này có liên quan.

Bất quá là một một bàn trò chơi mà thôi, dù biểu tình đáng sự vậy sao?

"Đều đi xuống đi!" Ninh Kính Hiền sau khi dọn xong, liền mặt không chút thay đổi mà đánh giá tiểu nhi tử thần tình vô tội.

Không ai ở đây Ninh Vân Tấn trong lòng trước liền nhẹ nhàng thở ra, hắn tính tình cũng không phải là ngồi chờ chết, ba bước cũng còn hai bước đi đến bên người Ninh Kính Hiền, đáng thương mà nhìn hắn, trong mắt hiện lên khó hiểu cùng nghi hoặc.

Bị đôi mắt manh vậy nhìn chằm chằm, Ninh Kính Hiền lửa giận trong lòng trước đã mất vài phần, hắn nghiêm mặt đối với hộp gỗ kia chỉ chỉ, "Đem đồ con làm ra ghép lại cho ta xem."

"Dạ!" Ninh Vân Tấn nhu thuận mà chớp mắt, mở ra hộp bắt đầu ghép lại.

Thấy giữa bàn cờ bằng gỗ là cụm kiến trúc cùng hoàng cung giống nhau, Ninh Kính Hiền mi đầu đã nhíu lại, chỉ vào chỗ trống quảng trường rộng rãi nói, "Đây là chỗ đổ xúc sắc?"

"Đúng ạ!" Ninh Vân Tấn thành thật mà gật đầu, "Đặc biệt giữ chỗ trống ra đó!"

"Đặc biệt giữ chỗ trống!" Ninh Kính Hiền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói, "Dùng quảng trường điện Thái Hòa đổ xúc xắc, con thật sự là ngại mệnh dài đúng không!"

"Hả?"

Ninh Kính Hiền cả giận nói, "Con có biết Hoàng thượng đã biết con làm ra chuyện tốt này! Đây chính là đại bất kính đó!"

Hắn đem hai chữ chuyện tốt nói đến vô cùng nặng, Ninh Vân Tấn tâm niệm vừa động đã đoán được nguyên nhân hắn tức giận.

Ở niên đại này hoàng quyền trong mắt người bình thường là vô cùng thần thánh, đại biểu kiến trúc hoàng gia tự nhiên cũng có địa vị cao thượng, đặc biệt là quảng trường cùng điện Thái Hòa cử hành loại nghi thức lớn hoặc là thi đình, ở trong mắt đám quan viên đây chính là cao quý không thể xâm phạm, giống như đem dùng trong trò chơi của trò chơi trẻ con, thậm chí đổ xúc xắc gặp nhân so đo thật đúng là dễ bị trở thành đối với Hoàng thượng đại bất kính.

Người đối với Hoàng đế bất kính loại chuyện này từ trước đến nay là vừa nhiều vừa ít, gặp được Hoàng thượng rộng lượng rộng lượng thì có thể cười mà qua, gặp phải hẹp hòi thậm chí sẽ trở thành sai lầm lớn gây họa cho người trong nhà – cổ đại chính là đặc biệt có một tội danh tên là đại bất kính, khó trách Ninh Kính Hiền biểu tình khó coi như thế.

Bất quá hoàn hảo Ninh Vân Tấn cũng không phải Lăng Đầu Thanh, lúc trước khi chế tác tỷ phú đã để lại đường lui, hắn thần tình vô tội nói, "Phụ thân, đây là hoàng cung con tưởng tượng ra mà thôi, cũng không phải hoàng cung của Hoàng thượng, nhiều nhất chỉ là giống mà thôi, Hoàng thượng anh minh như thế, hẳn là sẽ không trách tội đâu!"

Bị hắn vừa nói như vậy, Ninh Kính Hiền lại càng thêm đánh giá cẩn thận một chút, phát hiện tượng gỗ kia tuy rằng khắc đến giống như đúc, nhưng cùng điện Thái Hòa chân chính vẫn là có chút khác nhau, quan trọng hơn là trên nhóc nhà không có mười Phi thiềm tẩu thú1!

Phi thiềm tẩu thú là đặc điểm trang trí quan trọng nhất của cung điện cùng miếu thờ, là đại biểu kiến trúc cấp bậc cao nhất thiên hạ, trên điện Thái Hòa dùng mười con, đại biểu thập toàn thập mỹ, thiên hạ không hai.

Ninh Kính Hiền nhẹ nhàng thở ra, hỏi nói, "Đây là con tưởng tượng ra?"

"Dạ!" Ninh Vân Tấn cúi thấp đầu, nhỏ tiếng nói, "Con chưa từng đến hoàng cung, đây là con lục lọi một ít tranh sau đó tưởng tượng ra. Tỷ tỷ thật đáng thương, không được ra cửa, con muốn làm cho nàng cũng có thể nhìn nhiều cảnh sắc bên ngoài, cho nên đã làm trò chơi này cho nàng."

Hắn ủy khuất mà kéo vạt áo Ninh Kính Hiền, giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn cố ý dùng tiếng nói mềm nhẹ hỏi nói, "Phụ thân, hài nhi làm sai sao?"

Thấy tiểu nhi tử bán manh không giới hạn, Ninh Kính Hiền lại làm sao nói ra được lời nói nặng, cho dù biết tiểu tử quỷ ranh mãnh nàu chỉ sợ có bảy phần là giả vờ đáng thương, nhưng mà so với dự tính ban đầu của hắn chung quy cũng tốt hơn!

Hắn bất đắc dĩ mà thở dài, sờ sờ đầu Ninh Vân Tấn nói, "Ngày mai phụ thân mang con đến hoàng cung, thấy Hoàng thượng sau đó nếu là bị hỏi, con đáp giống như vừa rồi. Vào thời điểm khác, không cho phép nói lung tung, có nghe hay không!"

Ninh Vân Tấn vội vàng gật đầu, trong lòng lại lộp bộp một tiếng, không nghĩ tới việc nhỏ như thế cũng có thể nhanh như thế kinh động Văn Chân, hoàn hảo lúc ấy xuất phát từ cẩn thận không có chân chính dựa theo vẻ ngoài điện Thái Hòa điêu khắc.

Dù sao mình lại chưa đến hoàng cung, thật muốn nguyên trạng điêu khắc ra, cũng không tiện giải thích, lại bởi vì Phi thiềm tẩu thú rất dễ bị hư bèn không khắc ra, điều này có thể giải thích qua.

Ngày hôm sau không cần vào triều sớm, Ninh Kính Hiền đã mang theo Ninh Vân Tấn trực tiếp đến giao bài tử Hoàng cung. Dọc theo đường đi hắn có vẻ dị thường trầm mặc, thần sắc cũng có chút uể oải, trên thực tế tối hôm qua hắn đã không thể ngủ, trong lòng vẫn luôn phỏng đoán Hoàng thượng đối với chuyện này xử lý, cùng với mình làm sao ứng đối, nếu phát sinh tình huống xấu nhất, lại nên làm sao bảo trụ Tiểu nhị, làm sao bảo trụ Ninh gia.

Hai phụ tử khi tiến vào hoàng cung đã gần trưa, ngày thường lúc này Văn Chân đã ở nam thư phòng xử lý chuyện cần làm buổi sáng, trở lại Càn Thanh cung chuẩn bị dùng bữa, hoặc là bớt thời gian tiếp kiến một số thần tử. Bất quá Văn Chân hiển nhiên còn chưa chuẩn bị gặp hai người, sai công công kêu Hoàng Cẩm kia mang hai phụ tử đến một nơi chờ đợi, liền đem bàn trò chơi sắp xếp Đại Hạ kia đầu tiên đem lấy đi.

Lúc hai phụ tử một người bụng đầy lo lắng, một người vô tâm vô phế đánh giá hoàng cung, một đôi phụ tử tôn quý nhất thiên hạ lại bắt đầu trò chơi.

Văn Chân đã sớm rõ quy tắc chơi đại phú ông, nói là Thái tử có hứng thú, trên thực tế là chính hắn tò mò mà thôi. Lần mò đem bàn cờ hợp lại tốt, lại đem tượng gỗ kiến trúc khéo léo đặt ở trên bàn cờ, Văn Chân cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, sau khi lại dạy Thái tử quy tắc, hai người đã bắt đầu chơi.

Phải nói trò chơi đại phú ông này quy tắc kỳ thật cũng không khó, nhưng lại là rất khảo nghiệm tâm cơ con người, càng am hiểu lợi dụng đạo cụ, thì càng dễ thắng. Người thành thật lúc chơi thông thường dùng nhiều thẻ hồng, ít hãm hại người khác, trừ phi vận khí đặc biệt tốt, nếu không đại đa số người chơi đều chơi chỉ vì am hiểu hại người.

Với cẩn thận của Văn Chân, tiểu Thái tử làm sao là đối thủ của hắn, nửa canh giờ chưa đến, cũng chỉ có thể khuôn mặt nhỏ nhăn nhó tuyên cáo phá sản!

"Chơi rất vui sao?" Thấy nhi tử ha mắt long lanh, Văn Chân cười hỏi.

"Dạ." Hồng Minh liên tục gật đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ở trong lòng hắn càng cao hứng kỳ thật có thể cùng phụ hoàng cùng nhau chơi trò chơi. Hắn cẩn thận mà nhìn Văn Chân một cái, thấp giọng thỉnh cầu nói, "Phụ hoàng, còn có thể chơi một ván nữa không?"

"Không được. Ngươi nên trở về thượng thư phòng đọc sách." Văn Chân kiên định cự tuyệt nói.

Hồng Minh khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời suy sụp xuống, hiếm khi phụ hoàng đem mình từ thượng thư phòng kêu đến, còn tưởng rằng hôm nay có thể tranh thủ thời gian một lần chứ, không nghĩ tới buổi chiều vẫn là phải đi đọc sách.

Văn Chân cũng sẽ không quản hắn, ở phương diện đọc sách hắn luôn luôn được quản nghiêm. Tầm mắt thay đổi đến trên bàn cờ tinh xảo kia, hắn lại dâng lên vài phần hứng thú, muốn hắn nói trò chơi này kêu đại phú ông cũng hoàn toàn chính xác, tiểu hài tử nếu là chơi nhiều, ở việc học lợi dụng ưu thế của mình nói không chừng còn có thể có vài phần tiến bộ.

Lại nhìn kiến trúc điêu khắc giống như đúc này, ai có thể đoán được đồ chơi tinh xảo như thế chính là xuất phát từ tay một trĩ đồng (nhi đồng) chưa đến năm tuổi.

"Thứ này cư nhiên là một hài tử so với ngươi hơn vài ngày làm, thật đúng là bất khả tư nghị!"

Hồng Minh kinh ngạc mà trợn tròn mắt, "Ai ạ?"

"Nhị tử Ninh gia." Văn Chân gảy kiến trúc cùng điện Thái Hòa có vài phần tương tự, cười nói, "Hắn ở ngay trong cung, Hồng Minh muốn gặp hay không."

Vừa nghe đến hài tử nhà người khác kia – người mình chán ghét đứng đầu danh sách, Hồng Minh lập tức ngạo khí nói, "Không gặp. Thứ này kỳ thật cũng không chơi vui như thế."

"Không gặp thì không gặp, ngươi đi xuống đi!" Văn Chân đem Thái tử miệng nói chơi không vui, ánh mắt lại lưu luyến không rời mà nhìn chằm chằm bàn cờ đuổi đi, rồi sai người truyền phụ tử Ninh Kính Hiền.

Ninh Vân Tấn cúi đầu đi theo phía sau Ninh Kính Hiền, quy củ mà hành lễ, dập đầu, cho dù sau khi kêu đứng dậy cũng không dám ánh mắt ngắm loạn.

Văn Chân thêm vào hứng thú đánh giá tiểu bàng hài rất có ý tứ này!

Tiểu hài tử dần lớn thật là đúng là một ngày một vẻ, Văn Chân phát hiện chẳng qua là hơn một tháng không gặp mà thôi, tiểu tử này bộ dáng đã thay đổi thật lớn. Nhìn qua như là cao lên một tí, lại không lộ vẻ béo, mặc dù cảm giác vẫn là thịt ù ù, bất quá rõ ràng bộ dáng càng thêm tinh xảo một chút.

Cũng không phải nói tiểu bàng hài nguyên bản không đáng yêu, nhưng hôm nay vừa thấy, trên người hắn như là cảm giác nhiều hơn gì đó.

Nếu như nói trước kia hắn là một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, hiện tại nhìn ngọc oa oa (búp bê ngọc) này giống như là được người cẩn thận bảo dưỡng qua, hơn vài phần linh tính cùng trơn bóng, thế nước màu sáng hoàn toàn cùng ngọc mới không phải một cấp bậc.

Nhìn bộ dáng làn da ánh nước bóng loáng, cả người trong trắng lộ hồng, như là có thể nhéo một phen có thể nhỏ nước, chọc đến Văn Chân nhịn không được mà ngứa tay ngón tay vuốt nhè nhẹ một chút.

"Dịch Thành a, tiểu hầu tử nhà ngươi hôm nay làm sao ngoan đến cùng con chim cút giống nhau, bình thường không phải miệng lưỡi bén nhọn chỉnh người không tha sao!" Văn Chân hiền hòa mà cười hỏi.

Ninh Kính Hiền thấy hắn tâm tình tự hồ không tệ, vội vàng nói, "Hoàng thượng, hắn biết phạm sai lầm, đây là đến tạ lỗi."

"Một khi đã vậy thì ngẩng đầu lên, nói cho trẫm ngươi phạm vào tội gì." Văn Chân nhìn Ninh Vân Tấn, cười tủm tỉm hỏi.

Giả vờ, không không giả vờ sẽ chết sao!

Ninh Vân Tấn ở trong lòng phun tào, lại nhút nhất mà ngẩng đầu nhìn phía mặt rồng, tiếp theo trên khuôn mặt nhỏ non nớt của hắn kia xuất hiện khiếp sợ, biểu tình nghi hoặc, cả người như là ngây người giống nhau, mắt mở trong, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, chỉ ngây ngốc mà hô nhỏ một tiếng, "Di phu...?"

Tựa hồ bộ dáng ngốc của hắn lấy lòng Văn Chân, Hoàng đế trẻ tuổi trên long ỷ vui sướng mà cười ha ha.

Ninh Vân Tấn lại khẳng định hành động vừa rồi của mình tuyệt đối là cấp bậc ảnh đế siêu việt, hắn không ngừng cố gắng giả bộ một bộ biểu tình kinh hoảng bắt lấy tay Ninh Kính Hiền một bên, nói năng lộn xộn nói, "Phụ thân, di phu...Làm sao lại biến thành Hoàng thượng..."

"..." Ninh Kính Hiền nhìn tiểu nhi tử hành động cẩn thận yên lặng phiền muộn, Vân Đình nói qua hỗn tiểu tử này đã sớm biết thân phận Hoàng thượng, còn ở chỗ này giả bộ như thật sự là bị kinh hách.

Ngươi đây là muốn nháo cái gì?!

________

1. Phi thiềm tẩu thú: Thú chạy trên mái cong

|| Văn Chân trên thực tế cũng không dự định đem Ninh Vân Tấn làm gì, lại bị hắn một trận giả ngu bán manh như thế, chỉ cảm thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt tiểu tử kia đã đáng giá chuộc về, trước vài lần bởi vì tiểu tử này chịu đựng đến móp mép thoáng cái đều bằng phẳng lại.

Hắn buồn cười mà nhìn Ninh Vân Tấn uể oải hỏi nói, "Đến, nói cho trẫm xem ngươi phạm vào cái sai gì!"

Ninh Vân Tấn bĩu môi đầy bụng ủy khuất mà nhìn bàn cờ đại phú ông kia, cúi đầu, "Phụ thân nói ta không nên ở trên bàn cờ làm một hoàng cung..." Dừng một chút, hắn bẻ ngón tay nhỏ tiếng nói, "Lại càng không nên đem hoàng cung dùng làm chỗ đổ xúc xắc, đây là đối với Hoàng thượng ngài đại bất kính."

"Đều là phụ thân nói..." Văn Chân ý vị thâm trường mà liếc liếc Ninh Kính Hiền thần tình khẩn trương bên cạnh hắn, "Xem ra ngươi là không biết ngươi sai rồi?"

"Đó cũng không phải điện Thái Hòa." Ninh Vân Tấn thưa dạ nói, "Ta là dựa theo kiến thức thay đổi tự điêu khắc, đều là mái hiên nhọn đuôi, chỉ là làm lớn một chút thôi."

Văn Chân trong lòng buồn cười nhưng cũng không vạch trần tranh cãi của hắn, phải nói cụm kiến trúc cổ của Trung Quốc thật đúng là khó phân biệt, mái hiên nhọn đuôi ở trên rất nhiều ở miếu thờ cũng vận dụng, mà điện Thái Hòa chẳng qua là một tòa lớn nhất khí phái nhất mà thôi, sau khi thu nhỏ lại thành gỗ khắc kỳ thật cũng rất khó phân biệt, miễn cưỡng muốn một mực chắc chắn đây là chùa miếu với hắn cũng không phải không có cách, dù sao trên cung điện kia một không khắc lên hoành phi, hai không có Phi thiềm tẩu thú đại biểu thân phận địa vị.

Thấy Ninh Kính Hiền một bộ bộ dáng phải thỉnh tội, Văn Chân đối với hắn khoát tay áo, tiếp tục đối với Ninh Vân Tấn nói, "Cho dù ngươi có lý! Nói thử xem, ngươi vì sao phải phí nhiều tâm tư như thế làm trò chơi này tặng cho tỷ tỷ ngươi?"

"Bởi vì ta cảm thấy tỷ tỷ thật đáng thương, thân là nữ tử không thể tùy ý xuất môn, trong kinh nhiều cảnh đẹp cùng kiến trúc xinh đẹp cũng thấy không được, cho nên ta đã nghĩ biện pháp này..." Ninh Vân Tấn chớp chớp mắt nói.

Văn Chân nui vẻ, "Nhìn đoán không ra ngươi lại tiếc hương xót ngọc. Được, thấy trò chơi này cũng rất có ý tứ, trẫm cũng không truy cứu, ngươi đem bộ này cho trẫm thế nào?"

Ninh Vân Tấn mím môi, lại thần tình không vui. Thấy hai người đều nhìn mình chằm chằm chờ đáp án, hắn nói quanh co nghẹn ra mấy chữ, "Quân tử không đoạt yêu thích của người khác...Đồ này ta đã đưa cho tỷ tỷ!"

Ninh Kính Hiền không nghĩ tới tiểu tử này lá gan lớn như vậy, biết trước mặt chính là Hoàng thượng còn dám như thế, hận không thể quất hắn một chút là tốt rồi.

May mắn lúc này Văn Chân cười ha ha lên, "Vậy thì cho trẫm mượn ba ngày mô phỏng một bộ được chứ?"

Ngươi cũng khai kim khẩu (nói lời vàng) sơn trại đòi, ai còn dám ngăn cản sao?!

Ninh Vân Tấn trong lòng oán thầm, ở mặt ngoài lại vội gật đầu không ngừng.

"Dịch Thành a, nhi tử này của ngươi rất ghê gớm." Đùa qua Ninh tiểu béo, Văn Chân lúc này mới thu liễm tươi cười cùng Ninh Kính Hiền nói chuyện.

Đó là nhi tử tốt ngươi sinh, từ nhỏ đã gây sức ép người khác đó! Hoàng thượng!!

Ninh Kính Hiền buồn bực mà nghĩ, trên mặt lại là lộ vẻ hết cách, trong giọng nói mang theo sủng nịch nói, "Hắn tính tình này thật đúng là không biết giống ai, thật sự là tóc đều vì lo cho hắn mà trắng, suốt ngày đi theo phía sau hắn thu thập cục diện rối rắm."

Văn Chân thấy Ninh tiểu béo một bộ bộ dáng nhỏ giận mà không dám nói, níu vạt áo cha hắn, nhịn không được nở nụ cười, "Ngươi đây cũng chỉ có khiêm tốn, hắn mới lớn chút thế này, đã làm ra nhiều thành tựu như thế, ngày sau chắc chắn là một người có tiền đồ!"

Quân thần lại đối đáp vài câu khiêm tốn, Văn Chân phát hiện Ninh Vân Tấn thỉnh thoảng lại trộm ngắm mình một cái, sau đó lại vô cùng phiền muộn mà cúi thấp đầu. Theo lý thuyết không có thánh ý nhìn trộm thánh nhan chính là tội đại bất kính, nặng thì đem chém, nhưng một tiểu hài tử ngọc tuyết đáng yêu làm ra động tác như thế tự nhiên hiệu quả bất đồng, Văn Chân chính là tò mò hắn rối rắm những gì.

Hắn nhìn phía Ninh Vân Tấn hỏi nói, "Ngươi làm gì nhìn trộm trẫm rồi lộ ra biểu tình như thế."

Ninh Vân Tấn thần tình sau khi bị chộp bộ dáng giật mình, lại trộm liếc mắt Ninh Kính Hiền, một bộ biểu tình không dám nói.

Hắn một phen làm bộ làm tịch như thế ngược lại làm cho Văn Chân càng hiếu kỳ, "Nam tử hán đại trượng phu có gì ngại ngùng, có trẫm ở đây, cha ngươi chẳng lẽ còn sẽ đánh ngươi được sao."

"Cha ta có thể về nhà đánh..." Ninh Vân Tấn nói xong mộ bộ bộ dáng muốn cắn lưỡi thu hồi, tiếp theo thì giống như bất cứ giá nào nhìn Văn Chân nói, "Ta chỉ là đang nghĩ, di phu làm sao lại đột nhiên biến thành Hoàng thượng chứ!"

"Trẫm vừa không thể là Hoàng thượng, vừa là di phu ngươi sao?"

Ninh Vân Tấn phiền muộn nói, "Đó không giống nhau nha! Hoàng thượng ngài cực kỳ tôn quý, lễ mừng năm mới lại không thể đi thân thích."

Văn Chân sửng sốt một chút, tâm tư rẽ mấy vòng, nhất thời hiểu được Ninh tiểu béo biểu tình thịt đau là vì sao.

"Không ngờ ngươi như thế là nhớ thương tiền mừng tuổi lễ mừng năm mới!"

Tuy là nghi vấn, Văn Chân lại nói đến khẳng định, Ninh Vân Tấn đối với hắn ngượng ngùng cười, làm cho Ninh Kính Hiền một bên nhìn chán nản.

Văn Chân vui vẻ, chỉ cảm thấy tiểu tử đại tiểu quỷ này cũng quá đáng yêu, dừng một chút, "Thôi thôi, ngươi tiểu tham tiền này, trẫm di phụ này lại cũng không thể keo kiệt, lễ mừng năm mới chắc chắn cho ngươi một bao đỏ thẫm!"

Bên ngày ba người còn nói cười trong chốc lát, Lý Đức Minh đã đến xin chỉ thị có hay không truyền lệnh, dù sao đây chính là đại sự, không thể để Hoàng thượng đói bụng đến long thể.

Văn Chân buổi chiều còn có chuyện phải bận, cũng không dự định giữ lại hai gia Ninh gia dùng cơm, liền để cho bọn họ quỳ an.

Sau khi diện thánh xong, đại phú ông bản Đại Hạ này xem như ở trước mặt Hoàng đế treo hiệu, người bình thường cũng không dám lấy việc này đối với Ninh gia dâng tấu nữa, cũng xem như chuyện tốt!

Hai gia bọn họ bụng đói kêu vang hướng phủ chạy, trên đường chính là để cho Phúc An đến cửa hàng điểm tâm mua chút điểm tâm.

Trở lại trong phủ tất cả mọi người chờ Ninh Kính Hiền vị đại lão gia này khai kim khẩu, chuẩn bị tốt chuyển nhà đó!

Mặc dù hôm nay đã có chút chậm, nhưng mà ngày này quả thật là ngày gần nhất duy nhất thích hợp để chuyển dời, bỏ lỡ còn phải chờ nửa tháng, khi đó lão thái thái cũng hồi kinh.

Rất nhiều đồ vật cần chuyển cũng đã thu dọn xong đặt ở trên xe ngựa, Ninh Kính Hiền ra lệnh một tiếng, đoàn xe từng chiếc chậm rãi chậm rãi hướng tới Ninh phủ mới chạy tới.

Ninh phủ mới tọa lạc ở nội thành, chiếm diện tích rất rộng, chia làm ba khu vực Đông Tây Trung tâm.

Ninh Kính Hiền là đương gia đương nhiệm, tự nhiên ở tại khu vực trung tâm. Khu Đông đầu và cuối là từ một cụm tứ tiến viện1(sân bốn cửa), cùng với hai tiểu khóa viện1(viện bắt ngang) bắt ngang tạo thành, lão thái thái muốn về kinh ở, lão thái gia cũng không biết khi nào sẽ điều nhiệm, tam tiến viện2 của Đông viện kia tất nhiên là lưu cho hai lão, phía sau gần hoa viên Tây khóa viện thì Ninh Xảo Hân ở.

Khu Tây dáng vẻ so với khu Đông kém hơn một chút, đồng dạng là từ một lớn hai nhỏ tứ hợp viện3 tạo thành, hai tiểu viện tạo thành Đông Tây khóa viện, Ninh Vân Đình Trưởng tử này tất nhiên phân tới tứ hợp viện lớn nhất rồi.

Nguyên bản Ninh Vân Tấn bất mãn thuộc loại tiểu hài tử sáu tuổi, hẳn là để cho hắn ở tại chỗ ở bên trong, nhưng Ninh Kính Hiền nghĩ tiểu nhi tử này từ nhỏ đã có chủ kiến, liền để cho hắn ở tại Tây khóa viện của khu Tây.

Tới Ninh phủ mới rồi Ninh Vân tấn cũng bất chấp nhìn Ninh Kính Hiền mặt đen – cha hắn đang bận rộn đãi khách cũng không rảnh quản hắn, đầu tiên đã vọt vào trong tiểu viện của mình, đi thăm dò xem một mẫu ba phân đất tương lai của mình kia.

Hắn kinh hỉ phát hiện Tây khóa viện này của mình quả thật là lớn gấp hai tiểu viện trước kia, nhà giữa có ba gian, trái phải đều mang nhĩ phòng, còn có sương phòng đông tây đều có ba gian, mà tiểu viện kia lại gặp một hoa viên nhỏ, chỗ trống bên cạnh xếp đặt một vài dụng cụ tập luyện, một bên thì lại xếp đặt bàn đá ghế đá tinh xảo.

Miệng nói là hủ bại, xa xỉ, Ninh Vân Tấn trong lòng thì lại bắt đầu tính toán làm sao vận dụng phòng này. Thư phòng nhất định phải một gian, phòng điêu khắc phòng làm việc phải một gian, thu dọn một gian ngày sau đãi khách dùng, thừa lại hắn còn một chút thật sự nghĩ không ra có công dụng gì.

Lưu lại Thúy Hương mang theo một đám tiểu nha đầu nhanh chóng đem ngọa phòng sửa sang lại, Ninh Vân Tấn thì chạy tới chỗ Ninh Vân Đình đi thăm. Tứ hợp viện của Ninh Vân Đình so với hắn lớn hơn, nhà giữa chừng năm gian, đông tây sương phòng đồng dạng có ba gian, trong đại viện cũng giống như cái sân bóng rổ. Bên này đồng dạng cũng là lộn xộn, bất quá Ninh Vân Đình còn ở thư viện chưa trở về, hai mắt nhìn hắn liền đi chỗ khác đi thăm.

Làm cho hắn vừa lòng nhất tất nhiên là khu đại hoa viên phần sau khu trung tâm, bên trong chẳng những đào một ao xây nhà thủy tạ4, bên cạnh còn dựng năm gian đại hí lâu4, bên trong hoa viên chính là sắc màu rực rỡ, có một tòa núi giả đá chồng, trên núi giả còn xây một tòa lương đình. Sau hí lâu còn có một loạt năm gian phòng chính để tiếp khách, sau nữa đồng dạng là năm gian phòng, làm từ đường.

Giữa kiến trúc tự có hành lang khoanh tay4 tương liên, đường cong thông u, mặc dù dáng vẻ hơi kém vương phủ, nhưng mức độ hoa lệ cùng tinh mỹ này vượt qua tòa nhà của Ninh Vân Tấn năm đó.

Nghĩ đến một tòa nhà kiểu đẹp như thế, Ninh gia cư nhiên đem bỏ trống nhiều năm như thế, thật sự là vô lực phun tào, thật sâu cảm giác được vách đá cheo leo giữa hán tử ăn no không biết hán tử đói khát!

Toàn bộ buổi chiều trước cửa Ninh phủ liền vẫn luôn pháo không ngừng, một số bằng hữu cùng Ninh Kính Hiền thân cận trực tiếp đăng môn bái phỏng, hàng xóm xung quanh cũng có đưa lên bái thiếp, ước chừng xã giao hai ngày, Ninh phủ lại nhận được một phong gia thư, nói là lão thái gia cùng lão thái thái năm ngày sau sẽ đến kinh thành.

Ninh Đào Húc lần này hồi kinh báo cáo công tác, sau khi diện thánh thì trực tiếp đến Trực Lệ nhậm chức.

Phụ mẫu đều muốn hồi kinh, Ninh Kính Hiền làm nhi tử tất nhiên không có khả năng ở trong kinh chờ, trùng hợp ngày ấy chính là gặp hưu mộc, hắn để đại nhi tử ở thư viện xin nghỉ, buổi tối trước một ngày thì mang theo hai nhi tử chạy tới trạm dịch bên cạnh Thông Châu.

Điều kiện trạm dịch tự nhiên cùng trong nhà so sánh không được, cho dù dịch thừa (quan trạm dịch) thu dọn cho bọn hắn hai gian phòng hảo hạng, hoàn cảnh kia cũng chính là hơi chút tốt một chút mà thôi.

Ninh Vân Đình đời này vẫn là lần đầu tiên ở chỗ kém như thế, nhìn tiểu đệ bên người vù vù ngủ trong lòng hắn không ngừng hâm mộ, mặc dù buồn ngủ muốn chết, nhưng mà nhắm mắt lại hắn chung quy nghe được tiếng ruồi muỗi vờn quanh ở bên tai, làn da cũng lại không tự giác ngứa, chung quy cảm thấy sẽ có con rận nhảy lên người, cuối cùng vẫn luôn chịu đựng đến trời sắp sáng hắn mới mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát.

Nhìn tơ mắt trong mắt hắn, Ninh Kính Hiền híp mắt, biểu tình trở nên phá lệ nghiêm túc, nhưng lại cái gì cũng chưa nói.

Ninh Vân Tấn nhìn sắc mặt của hắn trong lòng nhột nhột, gần đây cha nhà mình nhìn đại ca chính là một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lúc nhìn mình thì liền trở nên phá lệ thâm trầm, biến thành hắn thật sự có chút chột dạ, nhịn không được kiểm điểm một phen, mình gần đây rõ ràng không mắc chuyện sai gì nha?!


Sáng sớm hôm sau, trên quan đạo đã bắt đầu náo nhiệt.

Ninh Kính Hiền để cho Phúc Mãn dẫn theo hai người đi phía trước một dặm nữa để canh giữ, phụ tử ba người thì ở trong trạm dịch dùng tảo thiện.

Mặc dù Ninh Kính Hiền không phải đi công vụ, theo lý thuyết ở trạm dịch là không phù hợp quy định, nhưng dịch thừa nào còn có thể ăn no rồi không có việc gì làm xua đuổi mấy đại quan?!

Lúc tối hôm qua tới Ninh Kính Hiền cũng đã để cho Phúc An tặng bạc, bởi vậy buổi sáng dịch thừa cho bọn hắn thức ăn phá lệ phong phú.

Trên bàn vuông đặt ba tô lớn. Một tô chính là cháo thịt rau xanh bốc lên hơi nóng, một tô là màn thầu bột trắng tròn chồng lên nhau cùng vài cái bánh nướng áp chảo, lại có một tô là canh trứng gà cà chua thơm ngào ngạt, mặt trên còn rắc mấy lá hành băm, nhìn vô cùng hấp dẫn.

Bên cạnh ba tô lớn còn đặt một vài dĩa rau nhỏ, rau trộn thịt bò, cá chiên, su hào, củ cải, đậu phộng ngâm dấm mấy thứ trộn vào thành tám dĩa nhỏ rau trộn.

Ninh Kính Hiền vừa thấy đã biết dịch thừa xem như tận tâm tận lực, tuy rằng không có vừa lòng gật đầu, nhưng mà biểu tình nhu hòa một ít, làm một ánh mắt đưa cho Phúc An.

Phúc An lấy ra một thỏi bạc nhét vào trên tay dịch thừa có chút khẩn trương kia, "Vất vả."

Dịch thừa kia là một hán tử trung niên cao gầy, nắm thỏi bạc trong lòng bàn tay trong lòng mới vững tâm. Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau khi nói lời cảm tạ thì lại tiếp tục đi bận rộn. Mặc dù trạm dịch này quản lý không thiếu chiêu đãi qua quan lớn, nhưng mà dễ nói chuyện như vậy thật sự là tấm lòng hiếm thấy.

Ninh Kính Hiền đi đầu ngồi xuống, phía sau hắn hai tiểu tử mới mỗi người chọn một bên ngồi xuống.

Ở trong chồng bát nhỏ mỗi người lấy một cái, Ninh Kính Hiền tự mình múc một bát cháo, gắp một miếng thịt bò cho vào trong miệng, bắt đầu ăn.

Sau khi hắn động đũa, Ninh Vân Tấn đã sớm đói bụng kêu vang cũng liền không khách khí, trước múc cho mình nửa bát canh, sau đó lấy một cái màn thầu bột trắng phân ra hai nửa, gắp thịt bò, củ cải khô, dưa muối nhét vào bên trong, lúc này mới vừa lòng cắn một hơi.

Thấy hắn một bộ đức hạnh lão thao (tham ăn), Ninh Kính Hiền buồn cười mà nhếch khóe miệng lên.

Mặc dù gọi là màn thầu bột trắng, nhưng thứ này cũng không phải đầu bếp chuyên nghiệp làm, cũng không phải bột tinh mịn đặc biệt chọn, chỉ là so với màu thầu nhà dân chúng bình thường vừa vàng vừa cứng kia hơn chút, ăn vào khẳng định khô cằn không chút hương vị, thật đúng là chỉ có kẹp vào thức ăn, dựa vào tương chấm bên trong mới có thể nuốt xuống.

Bên này hai người đã bắt đầu ăn, Ninh Vân Đình còn ở trên bàn nhìn đồ ăn không biết nên xuống tay như thế nào.

Thân là tiểu công tử Ninh phủ, cơm tiệc hắn có thể kiến thức trước mắt đều tinh vi không gì sánh được. Nhà giàu người ta dùng bữa chú ý cái gì, người một nhà ngồi ở bàn cơm đều là nha đầu cầm đũa chung gắp chia thức ăn vào trong bát, làm sao gặp qua tô như chậu rửa mặt bát lớn trực tiếp đặt trên bàn ăn.

Hắn trái nhìn phải nhìn, rốt cuộc cầm lấy múc cho mình một chén cháo. Đối với màn thầu Ninh Vân Đình là không chút muốn ăn, hắn trước kia lúc đến đại trù phòng tìm tiểu đệ kiến thức qua vài lần, mấy tạp dịch trong phủ ăn màn thầu bột kia đều so với thứ này mịn hơn vài phần, nghĩ nghĩ, hắn rốt cuộc vươn đũa gắp một cái bánh nướng áp chảo.

Một hơi cắn xuống, Ninh Vân Đình sắc mặt liền thay đổi, nếu không phải lễ nghi bàn ăn làm hại, hắn đã sớm một hơi nhổ ra. Hắn liếc sắc mặt phụ thân một cái, cứng rắn mà đem thứ kia nuốt xuống.

Nửa cái màn thầu của Ninh Vân Tấn đã xuống bụng, nhìn bộ dáng của hắn trong lòng cười đến thắt lại, lại thiên chân vô tà mà nhìn hắn, "Đại ca, ăn ngon không?"

Ăn ngon cái rắm!

Ninh Vân Đình thật tình muốn nói tục, nhưng dưới ánh mắt bình thản của phụ thân lại tự dưng mà chột dạ, hắn nói quanh co không lên tiếng, bánh đặt ở trong dĩa kia lại không có dũng khí cắn miếng thứ hai.

Ninh Kính Hiền uống ngay miếng cháo, lấy cái màn thầu cùng Ninh Vân Tấn giống nhau bắt đầu hướng bên trong nhét rau trộn.

Ninh Vân Đình trong lòng nhẹ thở ra, thấy phụ thân cùng đệ đệ đều chọn màn thầu xuống tay, hắn cảm giác đó tương đối đáng tin, vì thế nâng đũa lên muốn hướng tới màn thầu xuống tay.

"Không được lãng phí lương thực." Ninh Kính Hiền liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói, "Phải ăn xong cái đã chạm."

Ninh Vân Đình cả người sửng sốt, nhìn bánh nướng áp chảo vàng óng ánh trên dĩa, mặt đều nhăn thành một đống.

Đáng thương. Ninh Vân Tấn ném cho hắn một ánh mắt thương hại, lại lấy một cái màn thầu tiếp tục há to ăn nhanh. Ở lại địa phương nhỏ này, hăn chính là chưa bao giờ dám ăn bậy đồ nhiều dầu, ai biết chiên qua cái gì, chỉ có màn thầu là bảo đảm nhất, mặc dù hắn ăn cũng không phải ăn không trôi, nhưng có thể có lựa chọn khác tự nhiên cũng không nguyện ý chịu tội.

Phải biết rằng bánh nướng áp chảo thứ này mặc dù đại chúng, nhưng mà muốn làm ăn ngon thì hao tinh bột cùng trứng, muốn chiên đẹp mắt ăn ngon thì càng phải dầu nhiều. Hai loại trước, người trong trạm dịch sẽ không cắt xén bọn họ, nhưng dầu ở chỗ nhà người bình thường chính là thứ quý giá, đều là dùng tiết kiệm lược bớt, nếu chiên qua gì đó sau khi ăn, còn phải từng giọt không lọt đựng ở trong bát, chờ dùng lần nữa.

Bởi vậy vừa nhìn thấy trên bàn có cá chiên, Ninh Vân Tấn liền đối với bánh nướng áp chảo này kính nhi viễn chi, cho dù bánh nướng áp chảo bỏ thêm hành băm vừa thơm vừa đẹp, nghĩ đến vào miệng thì làn dầu đậm mùi cá hắn sẽ không nửa điểm hứng thú, cũng chỉ có Ninh Vân Đình này kẻ lỗ mãng chưa ăn qua khổ sẽ mắc mưu.

Ninh Vân Tấn phần phật lại nhét vào ba cái màn thầu, uống ngay bát canh, lại múc hai chén cháo, cuối cùng chọn rau trộn ăn đến thừa miệng lưỡi vuốt cái bụng lấp no.

Ninh Kính Hiền có chút lo lắng liếc cái bụng của hắn một cái, thật sự là lo lắng tiểu nhi tử đem mình no đến hư. Hắn tốc độ ăn cơm chậm rãi, cũng là nghĩ không cố ý làm cho đại nhi tử nuông chiều từ nhỏ ăn chút khổ – dù sao hắn vừa nói ăn no đại nhi tử liền giải thoát rồi.

Ninh Vân Tấn nào còn không biết phụ thân chơi xấu, nhìn Ninh Vân Đình ăn một miếng bánh nướng áp chảo, uống một miếng canh, quả thật là làm như uống thuốc, nuốt xong còn cẩn thận ngắm liếc Ninh Kính Hiền, xem tư thế kia chỉ cần phụ thân để đũa xuống, sẽ nói mình ăn no rồi.

"Đại ca, ta chỉ nghe nói qua tú sắc khả cơm (xinh đẹp ngon cơm), ngươi dùng bữa sáng, cuối cùng nhìn lén phụ thân là chuyện gì hả?" Hắn cười xấu xa nói.

Ninh Vân Đình mặt nhất thời đỏ, chôn đầu vào bát mình không hé răng.

Ninh Vân Tấn vui vẻ, còn tiếp tục nói, "Là nhìn phụ thân ăn được ngon một ít sao, ta cũng tới thử xem." Nói xong, hắn gắp một hạt đậu phộng, một bên nhai một bên nhìn chằm chằm Ninh Kính Hiền hê hê cười, giả bộ làm tịch không ngừng gật đầu, "Ừm ừm ừm, tựa hồ thật sự hương vị ngon một chút."

"Ít nói nhảm." Ninh Kính Hiền tức giận vươn tay ở trên đầu hắn gõ một cái.

Ninh Vân Đình miếng bánh nướng áp chảo này ăn có chút gian nan, càng làm cho hắn bi kịch chính là hắn mới vừa nuốt xong một hơi cuối cùng, lúc trước Phúc An đi theo đi ra ngoài một mình đã trở lại.

Người nọ đầu đẩy mồ hôi, lại mang đến tin tức làm cho Ninh Kính Hiền kinh hỉ, lão thái gia sắp đến.

Đợi cho phụ thân đặt đũa đứng lên, thì Ninh Vân Đình một bụng nước canh cùng một cái bánh áp chảo cũng vội vàng để đũa xuống đuổi theo. Vừa đi hắn vừa nhỏ tiếng nói thầm với đệ đệ, "Bánh này cũng thật khó ăn, toàn mùi cá."

Một hồi còn phải ngồi xe ngựa đến trưa, nếu sốc đến ói ra...Ninh Vân Tấn không có tâm đồng tình gì mà liếc hắn một cái, bắt đầu dự tính là dựa vào ở bên người phụ thân cưỡi ngựa, hay là chen lên xe ngựa bên ông nội bọn hắn?

Ninh Vân Đình còn chưa có lĩnh hội qua uy lực của dầu cùng nước ở trong dạ dày trộn lẫn, còn đang nhỏ tiếng oán giận, "Phụ thân cũng thật là, cư nhiên còn muốn ta toàn bộ ăn hết. Cuối cùng không phải vẫn lãng phí nhiều bánh như vậy sao?"

"Đó làm sao giống được, chúng ta cũng không đụng qua, đều là sạch nguyên!" Ninh Vân Tấn nói, "Lát nữa nhóm tôi tớ trạm dịch hâm nóng còn có thể ăn đó!"

Ninh Vân Đình vừa nghe thức ăn trên bàn mình nếm qua còn muốn thu về, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không được tự nhiên.

Cứ như vậy một chút cơn không thoải mái nổi lên, nếu đại ca đi ăn đi ăn tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước) của nông dân chỉ sợ sẽ nhổ ra. Ninh Vân Tấn bĩu môi, có chút không có hảo tâm mà nghĩ lần sau xúi giục hắn đi thử xem. Bất quá vừa nghĩ tới thân phận của đại ca cho dù đi ăn cũng là thượng tịch (tiệc cao cấp), nhất thời lại cảm thấy được không lý thú gì!

Hắn ông cụ non mà nói, "Đại ca ngươi cũng đừng quá xoi mói, nơi đây mặc dù là địa điểm nhất định vào kinh, nhưng trước không thôn sau không cửa tiệm. Người thật sự phải gấp gáp thì có ai mong muốn nghỉ ở trạm dịch, đã sớm phi ngựa vào kinh, nên loại địa phương này làm sao có thể có thứ gì tốt, có thể gom góp cho chúng ta đạt được tảo thiện như thế đã là rất tốt."

"Tiểu lém lỉnh." Ninh Vân Đình bị quen hắn giáo huấn, cũng không tức giận, nửa điểm không cảm thấy mình mất tôn nghiêm làm ca ca, ngược lại gãi gãi đầu, "Nói như thế, ta cảm thấy được vẫn là trong phủ chúng ta tốt."

Ninh Vân Tấn không lên tiếng, hắn thật đúng là không biết nên làm sao giải thích cho đại ca, người cẩm y ngọc thực lớn lên tự nhiên chưa ăn qua khổ, làm sao sẽ tưởng tượng được chỗ khổ sở của người nghèo, nếu không làm sao sẽ có điển cổ 'Sao không ăn thịt'* từ xưa lưu truyền.

*Tấn Huệ Đế tên thật là Tư Mã Trung, là vị vua thứ hai của nhà Tây Tấn. Ông từ nhỏ đã là một đứa trẻ có trí não kém phát triển nên là một nhà vui rất bất tài. Có một năm phát sinh nạn đói, dân chúng phải ăn cả đất, cả cỏ, dẫn đến tình cảnh đâu đâu cũng gặp người chết đói. Vua sau khi nghe đại thần tấu xong, thấy khó hiểu vô cùng. Vì thế đã nói một câu: "Dân không có gạo ăn, sao không ăn thịt?"

Ninh phủ tự nhiên là tốt, mặc dù quy củ nghiêm một chút, nhưng mà một cũng không hà khắc hạ nhân, hai không đánh chửi hạ nhân, mấy nha đầu tiểu tử hầu hạ gần chủ tử đãi ngộ so với tiểu tử của thiếu gia gia tộc nhỏ hoàn hảo hơn, nếu một số người không phải ngẫu nhiên phạm sai lầm bị đuổi ra phủ rồi khóc trời giống như giết cha mẹ, nô tài như thế cũng không tính là người quan trọng, là biết gì nói gì mới là lựa chọn tốt nhất!

Hai người bọn họ nói chuyện có nhỏ nữa Ninh Kính Hiền cũng nghe thấy, vì thế lại ở trong lòng yên lặng cho Ninh Vân Đình bỏ thêm một khóa giáo dục, bất qua việc này phải đợi khi trở về rồi nói sau, nhìn phương xa chậm rãi chạy đến một đoàn xe, hắn nhịn không được lộ ra nụ cười mong chờ.

Trong đoàn xe có ba chiếc xe ngựa, hơn nữa tùy tùng hộ vệ ước chừng có hai mươi người đến, trong đó chiếc xe ngựa đi đầu là cực kỳ xa hoa, chính là xe ngồi Quận chúa của lão thái thái Ninh gia.

"Hài nhi bái kiến phụ thân mẫu thân!"

Ninh Kính Hiền kiềm nén không được kích động trong lòng bước nhanh đi đến trước chiếc xe ngựa kia, cho dù mình thân đã là làm cha, nhưng phụ mẫu như cũ là một mảnh trời của hắn, cũng là trụ cột chân chính của Ninh gia, chỉ là giữ tốt nhà ở kinh thành thôi hắn đã có chút tâm lực tiều tụy. Hiện giờ trong triều lại có chút mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, có chút chuyện bí mật quả thật không tiện nói dưới ngòi bút, phụ thân lần này có thể hồi kinh một chuyến, thật sự là cực kỳ quá tốt, có một số việc có thể cùng lão nhân gia hắn thương lượng một chút.

Ninh Vân Tấn có chút chờ mong đi theo phía sau hắn, chỉ thấy xe ngồi Quận chúa mành được đẩy ra, đi xuống một người.

Người nọ mặc một thân ngoại bào trắng xanh đan xen cổ áo tay áo giao nhau, hành động chầm chậm, lại có một loại tao nhã nói không nên lời.

Đợi cho hắn sau khi đứng vững, Ninh Vân Tấn mới nhìn rõ tướng mạo hắn. Tướng mạo hắn cùng Ninh Kính Hiền có bảy phần tương tự, lại càng thêm tinh tế một chút, tóc trắng hết, trên mặt lại không có nếp nhăn, chỉ là khóe mắt có chút nếp nhăn nơi khóe mắt, bởi vậy làm cho người ta có chút nhìn không ra tuổi.

Ở trong tưởng tượng của Ninh Vân Tấn vị gia gia này phải là tuấn mỹ, trong mắt lại tràn ngập tang thương, là một suất lão nhân kiểu cáo già, kết quả hình tượng chân chính hoàn toàn bất đồng, vị gia gia Ninh gia này toàn thân đều tản ra một làn khí chất thanh nhã vô hại, phối với trường bào cùng đầu bạc, quả thật là giống như trích tiên phiêu phiêu dục tiên rơi vào thế gian.

"Dịch Thành vất vả, ở trong phủ chờ ta với nương ngươi cũng được, cần gì phải chạy đến chỗ xa như vậy đón tiếp." Ninh Đào Húc ánh mắt vô cùng ôn hòa, lại quay đầu nhìn về phía hai bé phía sau hắn, "Đây là Vân Đình với Vân Tấn sao, đều là hảo hài tử!"

Ninh Vân nhìn lão soái ca trong truyền thuyết, kinh sợ! Âm thanh thật sự là nghe quá hay!!!! Chỉ là âm thanh chất lượng tốt cùng vẻ ngoài hòa nhã này thôi thì sẽ tăng thêm cho hắn bao nhiêu phần a, khó trách ở tại niên đại nhân tài xuất hiện lớp lớp này lộ tài năng.

||Ninh Đào Húc âm thanh trong rõ lại mang theo một tia từ tính, nói xong một hơi tiếng quan thoại tiêu chuẩn, nhưng trong ngữ điệu lại ẩn chứa một loại vần luật kỳ lạ, nếu như nói nhắm mắt lại, căn bản tưởng tượng không được người nói chuyện chính là một vị lão nhân đã sắp qua năm mươi tuổi.

Hắn nói chuyện ngữ điệu rõ ràng mà nhu hòa, cho dù chỉ là câu hỏi bình thường từ miệng hắn thảo luận ra, cũng giống như là được thăng hoa, làm cho người ta nghe qua cơ hồ đã quên diện mạo của hắn, chỉ chuyên chú với lời nói của hắn thôi.

Nếu như là đám người đời sau trầm mê với âm thanh ưu tú chỉ sợ sẽ đem vị gia gia Ninh gia này tôn sùng là nam thần! Nhưng trên thực tế, cho dù chỉ với giám định và thưởng thức tiêu chuẩn của Đại Hạ thôi, vị lão thái gia Ninh gia này cũng là một mỹ nam cấp bậc siêu cấp.

Trên quan đạo dù sao cũng có ngoại nam, Quận chúa Tịnh An cũng không thể xuống xe, chỉ là để cho hai người nhỏ cho nàng một lễ cách mành.

Sau đó đoàn người cũng không tiến vào trạm dịch nghỉ tạm nữa, hai đội nhân mã hội hợp phi thẳng đến kinh thành chạy đến.

Ninh Vân Tấn được an bài cùng lão thái thái, tổ tôn ba người kia thì lại lên một chiếc xe ngựa khác.

Quận chúa Tịnh An không tính là xinh đẹp, bộ dáng đoan chính, đại khí đoan trang, khóe môi hơi trễ xuống có khí thế không giận tự uy.

Không phải mỗi người đều giống như Ninh lão thái gia đã được lão thiên gia chiếu cố, năm tháng ở trên người hắn lưu lại dấu vết chỉ hiện ra tại trên tóc, bà tuy rằng so Ninh Đào Húc nhỏ hơi vài tuổi, lại bảo dưỡng thích đáng, nhưng nhìn so với hắn tuổi còn lớn hơn một chút.

Nhìn vị nãi nãi bở đã kéo xuống giá trị vẻ đẹp của lão cha mình, Ninh Vân Tấn không phúc hậu đoán rằng mỗi ngày đối diện với trượng phu cấp bậc yêu nghiệt như vậy, chỉ sợ áp lê sơn đại (áp lực quá lớn) rồi!

Tiểu hài tử trắng trắng mềm mềm dễ lấy được yêu thích của lão nhân, lão thái thái đối với ấn tượng đầu tiên của hắn cũng rất tốt. Bà thì rất muốn cùng hắn thân thiết, bất quá một đường xa chạy mệt nhọc, lúc này có chút buồn ngủ, Ninh Vân Tấn vội dỗ nàng, để cho nàng trước chợp mắt một chút, dù sao về sau đều phải ở trong kinh cùng nhau sinh hoạt, không lo gì không có thời gian.

Thấy hắn hiểu chuyện như vậy, lão thái thái đối với hắn cảm giác rất tốt.

Bên Ninh gia này vui vẻ hòa thuận đoàn tụ, hoàng cung trong thượng thư phòng lão sư đệ tử liên quan lại đang thừa nhận lửa giận của Hoàng đế.

Tiểu Thái tử chôn đầu quỳ trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám, mồ hôi lớn như hạt đậu dọc theo thái dương thấm ướt tóc mai hắn.

"Trẫm chỉ có yêu cầu lúc ngươi nhập học sớm đó là hiếu học, nhưng mà lại làm trẫm thất vọng như thế." Văn Chân giận dữ đối với Thái tử từng việc thói quen kể ra, "Đọc sách không chăm, không hiểu nghĩa lý, càng không có chút nghiêm túc truy hỏi kỹ càng sự việc. Trẫm thời điểm lớn như ngươi, ngày nào không khêu đèn đêm học, mỗi ngày văn chương đọc trăm lần, chỉ cần có một chữ không hiểu, không hiểu hết hoàn toàn thì quyết không bỏ qua."

Hoàng đế mắng người ai lại dám tranh luận, liền nghe hắn lại răn dạy nói, "Thời điểm ấu niên chính là thời cơ tốt nhất khiêm tốn dốc lòng cầu học, lúc này không có bao nhiêu tư tâm tạp niệm, tinh thần chuyên tâm nhất, tư tưởng mới dễ dàng tập trung. Không thừa dịp thời điểm như thế cố gắng đọc sách, lại suốt ngày thầm muốn vui đùa an nhàn, ngươi như thế này nào có một chút bộ dáng Thái tử!"

Bị hắn như thế mắng trước mặt mọi người, Hồng Minh chính là mặt đỏ lên, hận không thể đào một cái động đem mình nhảy vào.

Phải biết rằng Văn Chân ấu niên đọc sách đúng là khắc khổ, mặc dù không có như Khang Hi cố gắng đến nông nỗi ho ra máu, nhưng hắn là một Hoàng tử cha không đau, nương thân phận không cao có thể ở trong chúng Hoàng tử trổ hết tài năng, quả thật chỉ có thể dựa vào bản thân dụng công.

Hắn thuở nhỏ đối với vui đùa hài tử cùng tuổi cảm thấy hứng thú đều không có mê luyến đặc biệt, cơ hồ đem toàn bộ thời gian đều dùng ở hai chuyện đọc sách tập võ, đệ tử hoàng gia thì không cần đi thi khoa cử, ai lại giống hắn luyện võ tới tay chân rút gân, đọc sách đọc nôn ra máu, bởi vậy vẫn luôn bị coi là ngoại tộc trong hoàng cung, không được nhận đãi ngộ của các Hoàng tử khác.

Thái tử lần này đơn thuần thật là do xui xẻo, vừa vặn đụng vào lưỡi giáo của hắn.

Từ khi Thái tử bắt đầu đọc sách tới nay, Văn Chân đến thượng thư phòng cũng siêng hơn, tình trạng bình thường là tại giờ Thìn sau khi lâm triều xong thì đến đó tự mình kiểm tra công khóa của Thái tử. Nếu giờ đó không tới, vậy khảo giáo để lại vào buổi tối.

Phải biết rằng lúc này chính là tiết Trung Phục, là thời điểm nóng nhất trong năm, bên ngoài nắng gắt như lửa, bên trong giống như lồng hấp oi bức.

Thái thử y phục hàng ngày mặc dù là tơ lụa lụa mỏng, nhưng mà trùm đến kín không kẽ hở, nóng đến anh bạn nhỏ Hồng Minh cả người thấm mồ hôi, vì bảo trì dáng vẻ, hắn không thể cởi y quan, nóng đến có chút choáng váng nặng nề.

Nguyên bản hắn cũng có thể kiên trì chịu đựng xuống, nhưng mà mấy ngày trước Văn Chân thưởng một bộ đại phú ông khắc tinh mỹ, liên tục buổi tối vài ngày đều chơi đến tối muộn, lại có người Tả Sư vì lấy lòng hắn đưa tới một con Yểng hiếm thấy.

Con chim kia chẳng những xinh đẹp đáng yêu, tiếng hót uyển chuyển động lòng người, còn có thể nói chuyện, thấy chủ nhân cho nó thức ăn, ngẫu nhiên còn có thể hót hai câu điệu hát dân gian.

Chim thông minh như thế, ngay cả đại nhân nhìn cũng hiếm lạ, Tả Sư Bình Lâm nghĩ thầm Thái tử đúng là tuổi ham chơi, liền để cho người ta dùng vàng đúc thành một lồng chim tinh xảo, còn được khảm không ít bảo thạch, mang ngay cả lồng chim đưa cho Hồng Minh.

Được một bảo bối như vậy, Hồng Minh liên tục hai buổi tối đều ngủ muộn, cũng chỉ muốn dạy chim kia nói mấy câu.

Nếu là tiểu hài tử bình thường, ngày hôm trước ngủ muộn nhiều nhất cũng chính là ngày thứ hai ngủ thêm một chút, nhưng mà Thái tử đã đặt đọc sách trên người đó là nguyện vọng không có khả năng thực hiện.

Không may hài tử này buổi sáng ba giờ phải rời giường ôn tập, sau đó đến thượng thư phòng chờ sư phó đến dạy, bởi vậy tại loại nắng nóng khó chịu nổi này, chút tinh thần phấn khởi của hắn tản ra, sau đó khó tránh khỏi thể lực chống đỡ hết nổi, choáng choáng nặng nề, đầu nhỏ từng chút từng chút, nheo mắt lại ngủ gật.

Lão sư hôm nay là Ngụy Thượng Hành trực, cũng lo hắn nóng đến ra bệnh, thấy qua giờ Thìn biết Hoàng thượng hẳn là sẽ không đến đây, thì cũng liền mở một mắt nhắm một mắt, chuẩn bị khóa sau lại đối với Thái tử khuyên giải một chút.

Ai biết hài tử này là một người xui xẻo!

Văn Chân đang là thời điểm tràn đầy nhiệt tình muốn hảo hảo dạy bảo nhi tử, thấy chỉ là đã trễ một chút mà thôi, mặt trời như cũ ở trên đỉnh mà đến thượng thư phòng, nhưng lại đặc biệt để cho người ta không thông báo, trực tiếp vào phòng.

Vì thế Văn Chân đã thấy mấy hài tử khác đều chăm chú nhìn ngồi thẳng, nghiêm túc dựa bàn viết chữ, mà Thái tử lại cầm một cây bút trộm ngủ gà ngủ gật, điều này làm cho hắn làm sao không tức giận?!

Nguyên bản hắn còn chịu đựng tính tình không có bùng nổ, muốn giữ cho nhi tử một chút thể diện, vì thế đã khảo giáo Thái tử công khóa ngày hôm qua. Hiện giờ Thái tử còn đang học luận ngữ, hắn ngay cả năm tuổi cũng chưa tròn, nhóm sư phó đối với hắn yêu cầu cũng chỉ là có thể viết có thể thuộc, có thể nhớ rõ chú thích đã dạy, không cưỡng cầu hắn có lý giải của mình.

Chỉ là ngày hôm qua chơi chim ngủ muộn, Hồng Minh buổi sáng lúc ôn tập mơ mơ màng màng, thì làm sao còn nhớ rõ, trả lời tự nhiên là ậm ừ, bừa bãi không nói, còn có vài câu ngay cả ý tứ cũng nói không rõ lắm, đem Văn Chân tức giận đến không nhẹ!

Phải biết rằng Văn Chân đối với Thái tử chính là gửi kỳ vọng cao, hắn biết không thể lấy tình huống ấu niên của mình yêu cầu Thái tử, bởi vậy lựa chọn nhân vật đối lập tự nhiên chính là Ninh tiểu béo cùng tuổi với Thái tử.

Ninh phủ có thám tử của hắn để ý, bất quá thám tử này rất khổ bức, quanh năm không có nội dung gì để báo cáo. Ninh Kính Hiền cuộc sống đơn giản đến nhàm chán, hồi phủ cũng chỉ làm có bốn chuyện chính đọc sách luyện chữ luyện võ dạy con, hắn cũng chỉ có thể đem chuyện của người nhỏ cũng hướng trong chiết tử viết, trong đó tự nhiên liền có vấn đề vỡ lòng của Ninh tiểu béo.

Ninh Vân Tấn bánh bao nhân hạt mè đen này vỡ lòng mấy nội dung 'Tam tự kinh' 'Bách gia tính' 'Thiên tự văn', là ở dưới sự dạy bảo của Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân hoàn thành, hắn nguyên bản đã nhận được chữ, chẳng qua lại ôn tập một lần mà thôi, bởi vậy tùy tùy tiện tiện bán manh thì thuộc xong rồi.

Dạy hắn thật sự là rất có cảm giác thành tựu, kế tiếp 'Luận ngữ' chính là Ninh Kính Hiền đi đầu, Ninh Vân Đình đi theo ồn ào, hai người ngươi một câu ta một câu dạy, dù sao bất luận là ai dạy, Ninh Vân Tấn tự nhiên đều là một lần học xong, sẽ không quên, còn có thể một câu phản ba đến dùng.

Tuổi của hắn cùng tuổi Thái tử chỉ kém hơn vài ngày, lại là biểu huynh đệ, Văn Chân tự nhiên là đem Ninh tiểu béo làm bản mẫu đối lập cùng Thái tử, vừa nghĩ tới tiểu béo tham tài kia luận ngữ cũng đã học xong, nhi tử mình cư nhiên ngay cả nội dung ôn tập cũng thuộc không tốt, hơn nữa thái độ học tập còn không nghiêm túc, hắn có thể không tức giận sao?!

Vì thế Thái tử hiển nhiên xui xẻo!

Đầu năm nay lưu hành chính là gậy đánh ra con giỏi, lại càng sẽ không quản cái gì là tâm lý học nhi đồng, lo lắng tiểu hài tử có tâm lý bóng ma chính là mây bay – không ai biết thứ này.

Ở trong mắt Văn Chân đã có hài tử cùng tuổi có thể làm ra chuyện, thân là Thái tử tôn quý nếu làm không được, như vậy chính là lão sư dạy không đủ tận tâm, đệ tử học tập không đủ nghiêm túc.

Văn Chân đổ xuống đầu Ngụy Thượng Hành đang làm nhiệm vụ phạt đi nửa năm bổng lộc đánh hai mươi đại bản, tiếp theo lại tịch thu Yểng của Thái tử, còn phạt hắn sao chép công khóa hôm qua trăm lần, sau đó vung tay áo đi mất, không nhìn đến tiểu Thái tử khuôn mặt nhỏ khóc đến thảm thương.

Lúc Hồng Minh ở dưới đèn lau nước mắt hạt châu, lúc một bên nức nở một bên sao chép luận ngữ, hài tử nhà người khác Ninh Vân Tấn đã ở trên giường lớn của mình thoải mái mà đánh một giấc ngủ ngon.

Trên thực tế bọn họ buổi chiều đã đến kinh thành, bất quá Ninh Đào Húc dù sao là thuộc loại đi công vụ, vào kinh trước phải đến đưa bài tử chờ yết kiến, cho nên người một nhà sau khi vào thành thì chia ra, hai người nhỏ cùng lão thái thái về phủ trước, Ninh Kính Hiền thì lại cùng lão gia tử đi vào cung.

Văn Chân buổi sáng bị Thái tử chọc tức đến không nhẹ, trong lòng có chút khó chịu, thấy bài tử của Ninh Đào Húc thì cố ý không chọn, đặt ở một bên.

Chạy một chuyến vô ích hai phụ tử vừa lúc còn kịp về Ninh phủ dùng bữa, Ninh gia hiếm khi được một lần người một nhà đoàn viên, hơn nữa ở nhà mới ăn một bữa cơm.

Có Ninh Đào Húc cùng lão thái thái ở, tự nhiên quy củ đều làm đủ, lễ nghi dùng bữa đều tiêu chuẩn như rập khuông, tân tức phụ lại khẩn trương đến có chút thật sự nuốt không trôi.

Thật vất vả dùng cơm xong, Ninh Kính Hiền đã đem lão gia tử thỉnh đến thư phòng, hai người khêu đèn đêm tán gẫu, cũng không biết nói gì, cư nhiên cho tới nửa đêm.

Ninh Vân Tấn buổi tối ngủ một giấc ngon, ngày hôm sau dậy thật sớm, trước chạy tới ngoại viện nhị lão thăm hỏi, đợi cho bên trong sáng đèn hắn liền đi vào thỉnh an.

Chưa đến giờ Dần, thời điểm này tiểu hài tử nào không phải còn tham ngủ ủ ở trên giường, nhị lão thấy hắn đến thật sự là vừa mừng vừa sợ, đợi đến khi Ninh Kính Hiền cũng An Bình Bội Hoa đến thỉnh an, lão thái thái đã ôm lấy Ninh Vân Tấn một hơi một cái tâm can bảo bối nhi.

Sau khi dùng qua tảo thiện, vào triều thì vào triều, đọc sách thì đọc sách, lão thái thái muốn tìm con dâu hỏi chuyện tình quý phủ, Ninh Vân Tấn liền lại lấy được tự do lại nhàn rỗi. Hắn đầu tiên là bò lại trên giường ngủ một canh giờ, canh giờ tại giữa trưa dùng cơm thì tỉnh lại.

Loại chuyện thái thể ngu thân (nịnh nọt người thân) này Ninh Vân Tấn hiện tại làm rất thuận tay, đơn giản hắn ở trong phủ cũng không có chính sự gì, chờ lão thái thái ngủ xong ngủ trưa, hắn đã dính ở bên người lão nhân, cùng nhau cùng dạo vườn.

Hắn đây há mồm chỉ cần không có không tự trọng, lấy lòng một người thật sự là mọi việc đều thuận lợi, một hồi nói lão thái thái là nãi nãi xinh đẹp nhất hắn gặp qua, trong chốc lát nói trên xiêm y thêu loại tinh xảo, chỉ có vật như vậy mới xứng với lão thái thái.

Mặc dù Tịnh An Quận chúa là một người tính tình cứng nhắc mà nghiêm túc, bị tiểu tôn nhi một phen càn quấy như thế, cũng vui vẻ đến tâm cũng tan ra, thẳng thắn đem cháu vàng này làm bảo bối yêu thương.

Đợi thời điểm Ninh Kính Hiền sắc mặt cổ quái mà mang theo một cái lồng chim tinh xảo ở hoa viên tìm được hai tổ tôn, hắn liền kinh tủng nhìn thấy mẫu thân tính tình cực kỳ cổ quái nhà mình, đang bị tiểu nhi tử đùa cho trâm hoa run rẩy, hoàn toàn không giống mẫu thân trong trí nhớ của mình.

|| Ninh Vân Tấn nhìn không chuyển mắt nhìn tay Ninh Kính Hiền...Trên lồng chim vàng kim kia.

Chiếc lồng kia là một chiếc lồng hình tròn, thật sự là đến vô cùng tinh xảo, giữa mỗi thanh ngăn đều chỉ một lóng tay mà thôi, mỗi thanh ngăn vàng kim đều được mài đến lòe lòe tỏa sáng, trên đỉnh lồng được khảm một vòng hồng ngọc bích cỡ hạt gạo làm trang sắc, móc lồng phía dưới được ép thành dạng hình thoi, hai bên phân biệt khảm hồng ngọc cùng ngọc bích cỡ một một đoạn lóng tay cái

Ở trong lồng một con Yểng màu đen đang ở trong lồng vàng kim nhảy lên nhảy xuống trên giá gỗ, đôi mắt nhỏ cỡ hạt đậu xanh lớn nhìn Ninh Vân Tấn.

"Khách đến thăm!"

"Lớn mật."

"Quỳ an đi!"

Ninh Vân Tấn bị con chim này kêu lớn chọc cười, hắn kinh hỉ mà Nhìn Kinh Hiền hỏi, "Phụ thân, đây là đưa cho con?" Nói xong, hắn còn kích động chà xát tay, ngượng ngùng nói, "Điều này sao có thể, làm sao không biết xấu hổ được, thật sự cũng quá quý trọng!"

Ninh Kính Hiền dở khóc dở cười một hất ra móng vuốt hắn đưa tới, đem lồng kia nâng cao một chút, "Con nghĩ hay ghê! Tình hình như lúc trước, đợi một lát nữa đi theo ta đến thư phòng."

Giải quyết xong nhi tử nghịch ngợm như khỉ, hắn đối với lão thái thái nói, "Mẫu thân, nhi tử tìm Tiểu nhị có một chút việc..."

Lão thái thái đã khôi phục bộ dáng nghiêm túc ngày thường, gật đầu, "Vội đi đi! Tiểu nhị là một hài tử hợp ý, để cho hắn lúc nhiều rảnh rỗi đến bồi ta."

Cáo biệt lão thái thái, Ninh Kính Hiền mang theo Ninh Vân Tấn hướng thư phòng mình đi đến. Dọc theo đường đi Ninh Vân Tấn vẫn luôn truy hỏi con chim này từ đâu ra, mắt thiếu chút nữa từ trong lồng chim to kia dứt không ra, Ninh Kính Hiền lại cười mà không nói.

Tới thư phòng Ninh Vân Tấn mới phát hiện bên trong đã ngồi một người, đúng là Ninh Đào Húc.

Ninh Vân Tấn khi quay mắt về phía hắn trong lòng vẫn là có vài phần bất an thấp thỏm, hắn dám ở trước mặt Ninh Kính Hiền, thậm chí là Văn Chân trẻ tuổi chêm vào làm động tác trêu đùa, nhưng bị vị suất gia gia nhìn như vân đạm khinh phong này dùng ánh mắt nhu hòa nhìn thì cả người không được tự nhiên, giống như cả người đều bị hắn nhìn thấu, nếu không phải tố chất tâm lý không tệ chỉ sợ tay chân cũng không biết nên đặt ra sao.

Đừng nhìn Ninh Đào Húc một bộ bộ dáng hiền lành, nếu tin tưởng chân tướng vị này chính là một người lạnh nhạt vô hạn, chỉ sợ bị bán còn có thể hỗ trợ kiếm tiền.

Ninh Kính Hiền nhìn hắn cùng ngày xưa khoe mẽ bất đồng, bộ dáng thành thành thật thật, chắc lưỡi nói, "Thật không nghĩ tới Tiểu nhị con cũng có lúc thành thật như thế."

Ninh Vân Tấn đối với hắn vô tội mà nháy mắt, một bộ biểu tình giống như nghe không hiểu.

Ninh Kính Hiền với hắn không có cách, cười lắc đầu nói, "Con không phải muốn biết con chim này ở đâu ra sao?" Hắn nâng giơ lồng, thuận tay đặt ở trên thư trác, nhìn thấy Ninh Vân Tấn tiểu bộ dáng hai mắt lòe lòe sáng lên, nhịn không được nở nụ cười.

"Đây cũng không phải là đưa cho con!"

Hắn một câu làm cho khóe miệng Ninh Vân Tấn lập tức suy sụp xuống.

"Đây là nhiệm vụ Hoàng thượng giao cho con, Hoàng thượng nói, muốn kiếm hồng bao của di phu không dễ như thế, cho con giúp Thái tử đem con chim này chu đáo nuôi tốt, lễ mừng năm mới mới có thưởng."

Đợi cho Ninh Kính Hiền đem lời nói hết, Ninh Vân Tấn cái miệng nhỏ đã bất mãn mà bĩu môi, một bộ bộ dáng mệt mỏi, "Ai, thật sự không có ý tứ. Đây nhưng còn có nửa năm đó, phải chăm sóc con chim này tốn nhiều việc a!"

Ninh Kính Hiền đem vẻ mặt của hắn thu vào đáy mắt, quay đầu nhìn phía Ninh Đào Húc sau thư trác.

"Ngươi lo lắng rất đúng." Ninh Đào Húc nhẹ nhàng mà thở ra, âm điệu kỳ lạ kia làm cho người ta có một loại xúc động đi hỗ trợ an ủi sầu lo của hắn. Hắn đối với Ninh Kính Hiền hơi hơi gật đầu, "Một khi đã vậy, thì chiếu theo an bài trước đó của ngươi đi, ta chút nữa lại tự tay viết lên bái thiếp mang Tiểu nhị qua."

Ninh Vân Tấn bị lời nói của hai người bọn họ biến thành không hiểu ra sao, mờ mịt mà nhìn bọn họ, trong lòng lại điên cuồng vận hành, đoán có chuyện gì về mình phát sinh.

Đột nhiên cảm giác được một bàn tay khoát lên vai, Ninh Vân Tấn có chút bất an mà nhìn phía Ninh Kính Hiền.

"Tiểu nhị con giỏi lắm, vượt qua hảo mong đợi của phụ thân!"

Ninh Kính Hiền vừa nói vừa sờ sờ đầu của hắn, nhu hòa nói, "Phụ thân cũng chưa thấy qua hài tử xuất sắc như con vậy! Ta tin tưởng với thông minh tài trí của con, ngày sau thành tựu của con khẳng định bất phàm, có thể dễ dàng vượt qua vi phụ."

Ninh Vân Tấn bị hắn khen đến lông tơ dựng thẳng đứng, chung quy cảm thấy hắn khác thường như thế mà tán dương mình cũng không phải chuyện tốt, nhịn không được ở trong lòng tự kiểm điểm mình gần đây làm ra chuyện xấu gì, lẽ nào ngày xưa quá phách lối?!

Chỉ nghe Ninh Kính Hiền tiếp tục nói, "Nếu ca ca con có thể có cơ trí cùng tâm cơ hai trong mười phần của con, vi phụ cũng không cần thay hắn, thay Ninh gia quan tâm. Con là một hài tử tốt, từ trước đến nay cũng biết làm sao nắm chắc đúng mực. Nhưng gần đây có một chuyện, để ta cảm thấy được không thể lại như vậy phóng túng con nữa, vừa lúc tổ phụ con vào kinh, chờ sau khi hắn rảnh rỗi, thì làm cho hắn đưa con đến chùa Bạch Vân đi!"

Ninh Vân Tấn vừa nghe cả người đều mông lung, hắn ngơ ngác ngửa đầu nhìn Ninh Kính Hiền mặt nghiêm túc, cái miệng nhỏ khẽ run lên, hỏi, "Phụ thân, người không cần con sao?"

Ninh Kính Hiền nhìn thấy trong hốc mắt hắn chảy rớt giọt nước mắt, bị hắn để lộ chân tình dọa rồi.

Hắn vội vàng cong hạ thắt lưng, một tay giúp Ninh Vân Tấn lau nước mắt, một tay mềm nhẹ vỗ vỗ phía sau lưng, sau đó do dự một chút, đem Ninh Vân Tấn ôm vào trong ngực, dở khóc dở cười nói, "Con đứa ngốc này nghĩ cái gì chứ! Con chính là Nhị thiếu Ninh gia, vi phụ làm sao sẽ không cần con."

Dựa ở trong ngực ấm áp của Ninh Kính Hiền, Ninh Vân Tấn biết mình khẳng định nghĩa lệch lạc, hắn ngượng ngùng tựa đầu chôn ở trong ngực phụ thân.

Ngay tại vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn giống như lại nhớ tới thời điểm tuổi nhỏ đời trước, mỗi khi nhớ tới phụ mẫu chưa từng gặp mặt, hắn sẽ nghĩ vì sao bọn họ lại đem mình vứt bỏ.

Mấy người phụ mẫu nhà nghèo khổ dù vất vả đi nữa mệt mỏi đi nữa cũng đem hài tử nuôi lớn lên, cho nên hắn chung quy nghĩ có phải hay không bởi vì mình không đủ nghe lời, không đủ nhu thuận...Hắn nguyên bản cho là trải qua một đời Dương Trừng kia, đã có thể quên đi hết thảy, hiện tại mới biết được, hóa ra trải qua bị vứt bỏ đã trở thành tâm ma của mình.

Ninh Kính Hiền làm sao sẽ biết trải qua của hắn, chỉ là khó hiểu hài tử này làm sao lại không có cảm giác an toàn như thế, theo lý thuyết hắn từ nhỏ lớn lên ở Ninh phủ, chưa bao giờ thiếu thốn qua quan ái, hẳn là sẽ không nhớ rõ chuyện bị Hoàng thượng vứt bỏ nha?! Hắn bất đắc dĩ mà vỗ lưng Ninh Vân Tấn giải thích, "Tiểu nhị, con là một hài tử có tiền đồ, nhưng con lại có một thiếu sót rất lớn, cho nên vi phụ là muốn đưa con đến chùa Bạch Vân học tập."

"Thiếu sót?" Ninh Vân Tấn đem mặt ở ngực hắn cọ cọ vài cái, cảm thấy đã đem nước mắt trên mặt lau khô lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng không biết vẫn có nước mắt vụn dính ở trên lông mi thật dài, có vẻ điềm đạm đáng yêu.

"Con rất thông minh, cũng rất cơ trí, đã có thể làm được điều rất nhiều đại nhân làm không được. Chỉ là dựa vào một lần gặp mặt, con đã có thể phỏng đoán nhân phẩm tính cách con người, đoán thân phận của đối phương." Ninh Kính Hiền nghiêm túc nói, "Con thậm chí có thể lợi dụng ưu thế mình còn nhỏ, ở trước mặt Hoàng thượng vô lễ, thậm chí nhiều lần phạm vào tội đại bất kính cũng làm cho Hoàng thượng không sao cả phớt lờ đi."

Ninh Vân Tấn sau khi nghe xong có chút đắc ý, lại nghe Ninh Kính Hiền thở dài nói, "Nhưng mà điều này cũng là thiếu sót lớn nhất của con, con thiếu khuyết tâm sợ hãi hoàng quyền."

"Trước vài lần không nói, chỉ nói chuyện Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc cho con vì Thái tử nuôi chim. Nếu là tiểu hài tử tầm thường, thậm chí là đại thần trong triều, được trách nhiệm như vậy, ai mà không tận tâm tận lực, lòng tràn đầy vui mừng, đây là Hoàng thượng đối với mình tín nhiệm. Con lại không e dè mà lộ ra biểu tình ghét bỏ, thậm chí không tình nguyện đi làm."

Ninh Kính Hiền thấy Ninh Vân Tấn lộ ra biểu tình có chút lĩnh ngộ, thì tiếp tục nói, "Tiểu nhị con sẽ không vĩnh viễn chỉ là bốn năm tuổi, hiện tại tuổi của con nhỏ, Hoàng thượng lại chưa thấy qua hài tử nhạy bén như con, cho nên đối với con phá lệ khoan dung, đối với con ngẫu nhiên có hành vi thất lễ cũng không thèm để ý. Nhưng mà con chung quy phải lớn lên làm công vụ, thời điểm hơn hai mươi tuổi, đối với Hoàng thượng nếu vẫn là thái độ như thế, thì phải là dẫm nát huyền nhai, vượt qua long tâm bất mãn, một chút vấp phải thì đều là sai lầm lớn phải bị chém đầu."

Việc này Ninh Vân Tấn cũng biết, chỉ là chỉ cần vừa thấy Văn Chân trong lòng hắn đã không thoải mái, hắn luôn suy nghĩ dù sao mình bây giờ còn nhỏ, đợi khi một hai năm nữa hãy thu liễm. Vả lại, sau khi trải qua hai lần tử vong, sâu trong nội tâm của hắn căn bản không màng sinh tử, thậm chí đối với tử vong có một loại ẩn ẩn chờ mong, ở sâu bên trong tâm hắn vẫn là muốn làm Dương Trừng, trở lại cuộc sống đơn giản được trưởng bối sủng ái nhân sinh.

Hắn lại có cử chỉ quá mưu nghịch – mặc dù không thành công, dù sao cuối cùng, vẫn là muốn hắn đối với hoàng quyền, đối với Văn Chân đại biểu hoàng quyền có tâm sợ hãi thật sự hơi khó khăn.

Nhìn thấy trên mặt hắn lộ ra biểu tình lã chã muốn khóc, trong đôi mắt tràn ngập ý đau buồn, Ninh Kính Hiền có chút luống cuống, cho dù mình nói nặng một chút, "Con cũng không cần quá lo lắng, Hoàng thượng nếu chưa từng truy cứu, tự nhiên cũng là hiếm lạ con. Nhưng mà ta và tổ phụ con đều cảm thấy tiếp tục như thế không được, nếu để cho con dưỡng thành thói quen, đợi lớn lên không tiện sửa lại."

Bị chọc phá hy vọng đáy lòng, Ninh Vân Tấn có chút rầu rĩ, cam chịu nói, "Phụ thân đưa con đi xem Bạch Vân, là muốn cho con làm đạo sĩ sao?"

"Nói bậy gì đó!" Ninh Kính Hiền ở trán hắn gõ một cái, "Quán (chùa) chủ chùa Bạch Vân Thanh Dương đạo trưởng cùng Vân lão đang qua thiền (hành khất) ở đó đều là huynh đệ kết nghĩa với tổ phụ con, bọn hắn một là am hiểu sâu đạo Hoàng lão, một người là đại Nho hiếm có đương thời, ngày trước phụ thân đã cùng bọn hắn thông qua thư muốn cho bọn hắn thu con làm đồ đệ, dạy con học vấn."

Thanh Dương đạo trưởng Ninh Vân Tấn có nghe nói qua, vị đạo trưởng này có thể được xưng là cao thủ số một số hai Bắc võ lâm, càng khó có được chính là hắn chẳng những võ thuật cao, hắn đối với học tập của Hoàng lão nắm giữ lại bất phàm, từ xưa đạo Nho chẳng phân biệt được, không ít Nho sĩ đều cùng giao hảo, thường xuyên ở bên nhau trao đổi tư tưởng lẫn nhau.

Mà Vân lão kia...Ninh Vân Tấn đột nhiên mở to hai mắt nhìn, "Chính là vị Kiến Đình tiên sinh được xưng là Vân lão kia?"

"Thế nào, nguyện ý không?" Ninh Kính Hiền thấy hắn bộ dáng nín khóc mà cười, nhịn không được xoa xoa đầu hắn.

Ninh Vân Tấn ngượng ngùng mà gật đầu, nếu thật sự có thể bái môn hạ vị lão sư kia, vô luận là vào triều làm quan, hay là tự do làm sĩ, đều là thiên đại ưu đãi, vị tiên sinh kia chính là thần tượng của người đọc sách trong thiên hạ, là người đi đầu lý học (triết học nhà Tống và Thanh) Chu Trình.

Thấy phụ tử bọn hắn luận xong, Ninh Đào Húc đối với hắn khẽ mỉm cười.

Ninh Vân Tấn thấy biểu tình của hắn tựa hồ cũng là muốn phát biểu, vội vàng đứng thẳng thân mình, cúi đầu nghe huấn.

"Hài tử ngươi là một người thông minh, nên phụ thân ngươi nói rồi, ta thì cũng sẽ không nói nhiều." Ninh Đào Húc chỉ chỉ hộp gỗ trên bàn, "Nghe nói ngươi thích điêu khắc, hôm trước ta có được vật trang trí này, bèn tặng cùng ngươi thưởng thức, ngươi nhìn kỹ xem cũng dễ biết mình thiếu hụt chỗ nào."

Ninh Vân Tấn gật đầu, tiến lên nâng hộp kia, trong lòng hiểu được bên trong mới là thứ hắn muốn dạy bảo mình!

|| Khép lại cửa thư phòng, Ninh Vân Tấn mới đi ra vài bước, thì nghe được bên trong truyền đến âm thanh nhỏ giọng nói chuyện, trong lòng hắn vừa động, vẫn duy trì nhẹ nhàng nện bước, lại nhịn không được vận công bắt đầu nghe lén.

"Hy vọng ở dưới sự chỉ dạy của hai vị kia, có thể mài phẳng một chút góc cạnh của Tiểu nhị." Chỉ nghe Ninh Kính Hiền lo lắng nói, "Hôm nay đem Yểng kia mang về phủ thì xem như đã đắc tội Thái tử, hiện giờ chỉ có thể theo sát Hoàng thượng, chuyện ngày sau hãy nói."

Ngữ khí Ninh Đào cũng rất bình thản, "Không cần lo lắng, chuyện ngày sau ai biết được, ai cười đến cuối cùng còn chưa nhất định, ít nhất vài thập nhiên này Ninh gia chỉ cần vẫn luôn ủng hộ Hoàng thượng là được."

"Lời phụ thân nói cực đúng. Hoàng thượng là người có khát vọng lớn, cũng trọng tình nghĩa." Ninh Kính Hiền cười khổ, "Cũng không biết Tiểu nhị là xảy ra chuyện gì, mỗi lần nhìn thấy Hoàng thượng đều như cùng cừu nhân đời trước gặp nhau, nhi tử thật đúng là lo lắng ngày sau hắn đi sai một bước. Hắn lại không giống Ninh Vân Đình, bảo ta làm sao không lo lắng."

"Càng là người thông minh gặp phải tai họa càng lớn, ngươi lo lắng cũng đúng." Ninh Đào Húc trấn an nói, "Ta thấy hắn là một người thông minh, không đến bao nhiêu thời gian đã có thể suy nghĩ ra mục đích ngươi đưa hắn đi chùa Bạch Vân, chỉ cần hắn có thể học được bốn phần bản lĩnh của hai người kia, thành tựu ngày sau đó là đủ ổn."

Ninh Vân Tấn một tay nâng lồng chim, một tay ôm hộp nhịn không được nở nụ cười, Văn Chân không phải là cừu nhân đời trước cộng thêm đời này của mình sao?! Chỉ là không nghĩ tới oán khí của mình đối với hắn đã lộ ra tình cảnh dễ bị người nhìn xuyên thấu như vậy, mệt mình còn vẫn luôn cho là che giấu rất khá!

Cũng không biết Văn Chân có nhìn ra hay không?!

Bất quá hắn lại suy nghĩ, lại cảm thấy được không thể, phụ thân là bởi vì đối với mình quá quen thuộc, Văn Chân cũng không có cùng mình tiếp xúc mấy lần, hẳn là vẫn không cảm thấy được.

Như vậy Ninh Vân Tấn cũng nghĩ phỏng đoán được phụ thân vì sao lại đưa mình đến chùa Bạch Vân hướng hai người kia học tập.

Phải nói lý học Chu Trịnh xem trọng nhất 'Tam cương ngũ thường', nhấn mạnh tư tưởng lý luận Quân chủ tối thượng, dù sao chính là có gần ngàn năm thời gian quân chủ lịch đại đều làm ra lý luận tư tưởng giáo hóa vạn dân, học tốt tự nhiên là có thể khiến cho Hoàng đế lòng vui vẻ, học không tốt ít nhất cũng có thể bảo trì cung kính mặt ngoài, như vậy vô luận mình làm đến gan góc cỡ nào, phụ thân muốn mài dòng lệ khí của mình mục đích cũng đã đạt tới.

Cái gọi là ba tuổi nhìn rất già, tính cách mình sớm đã định hình, không có khả năng lại bị lý luận tư tưởng này ảnh hưởng, chỉ là học giỏi quy tắc mới có thể lợi dụng tốt quy tắc ấy điểm này Ninh Vân Tấn chính là rất rõ ràng, bởi vậy ẩn ẩn đối với chuyện đến chùa Bạch Vân bái sư có chút chờ mong.

Buổi tối sau khi dùng cơm xong hắn liền đi trêu đùa con Yểng hoạt bát kia, lúc này trong thiên điện Càn Thanh cung Hồng Minh lại chờ nghe cung nhân thám thính được tin tức.

Suốt hôm qua nhịn uất ức, hắn mới đưa công khóa hoàn thành phụ hoàng phạt chép, sáng nay đi học thật sự khốn khổ chịu không nổi, nhưng lần này hắn cũng không dám có nửa phần lơi lỏng nữa, mỗi khi thời điểm buồn ngủ đánh nhau, thì ở trên đùi mình hung hăng nhéo một phen, đợi hồi cung nghỉ ngơi mới phát hiện trên đùi cũng đã xanh tím.

Giờ Thìn khảo giáo Hồng Minh lại như lâm đại địch, may mắn buổi sáng rời giường đã hảo hảo ôn tập qua một lần, cuối cùng thuận lợi lọt qua cửa.

Lúc phụ hoàng từng tờ từng tờ nghiêm túc lật xem công khóa phạt mình chép, thì Hồng Minh lúc này mới ở trong lòng may mắn hôm qua không có nghe nhũ mẫu làm cho người ta hỗ trợ chép phạt, mà là mình từng một chữ cẩn thận viết, bằng không không thể thay đổi được chắc lại bị phát hiện.

Hồng Minh tay còn nhỏ, cổ tay cũng không dùng đủ lực, viết ra tự nhiên chính là có thể nhìn mà thôi, bất quá Văn Chân đối với thái độ nghiêm túc kia của hắn rất là vừa lòng, con đề bút ở trên viết vài chữ tốt khoanh đỏ lấy tay khen ngợi.

Nghĩ đến phụ hoàng buổi sáng nói con chim kia giao cho người thay mình nuôi, đợi học xong luận ngữ mới trả lại cho mình, Hồng Minh đã cảm thấy bực mình, bởi vậy học một chút đã cho người đi hỏi thăm.

"Ngươi nói phụ hoàng đem lồng chim kia để cho Ninh đại nhân mang về?" Hồng Minh cắn răng nói.

Đi hỏi thăm là một tiểu Thái giám, hắn hồi bẩm nói, "Buổi chiều Hoàng thượng gặp Ninh lão đại nhân cùng Ninh đại nhân, lúc đi ra ngoài trong tay Ninh đại nhân đã mang theo một chiếc lồng chim.. Nô tài nghe ngóng Hoàng thượng nói Nhị thiếu gia Ninh gia dù sao vẫn chưa nhập học, thì đem phần việc thay Thái tử nuôi chim này giao cho hắn, xem như trước làm cho hắn học làm công vụ."

Nhị thiếu gia Ninh gia!!

Hồng Minh khuôn mặt nhỏ đáng yêu vặn vẹo một chút, nhìn trò chơi đại phú ông chế tác tinh xảo trên mặt bàn kia, tâm linh bé nhỏ như là bị người nắm đến khó chịu.

Đại phú ông sơn trại hoàng gia tự nhiên bất đồng bộ Ninh Vân Tấn tự mình làm, chạm trổ tinh xảo hơn nhiều không nói, mà ngay cả chất liệu gỗ cũng là gỗ lim tơ vàng tốt nhất, nhưng trò chơi hay như thế thì có ích lợi gì, mình căn bản không có thời gian chơi đùa, mà ngay cả con chim chơi nhiều một hồi cũng lại bị phụ hoàng quở trách, mỗi ngày còn phải đi sớm về trễ đọc sách – Thái tử điện hạ đã giận đến hồ đồ, quên là chính mình yêu cầu nhập học sớm.

Nhị thiếu gia Ninh gia kia cả ngày ở nhà không có chuyện gì, muốn chơi gì thì chơi cái đó, cố tình mọi người lại còn nói hắn nhu thuận, hiếu thuận, thông minh...Thật giống như hắn là hài tử tốt nhất trên đời!

Dựa vào cái gì!!!

Mình thân là Thái tử mới phải là người xuất sắc nhất tôn quý nhất, hắn một thân non nô tài dựa vào cái gì cùng mình so sánh!

Hồng Minh phẫn hận mà đem cây bút cầm trong tay một phen bẻ gẫy, lại thuận tay đem toàn bộ vật trên bàn đều quét rơi đất, âm trầm mà đối với Thái giám cung nữ nằm rạp trên mặt đất nói, "Đem mấy thứ kia đều thu lại cho Cô, đốt đèn hầu hạ, Cô muốn đọc sách."

Hắn chỉ vài thứ vật nhỏ ngày thường nhàn rỗi chơi đùa – bao gồm cả bộ đại phú ông kia, bắt đầu từ đêm nay trong lòng Hồng Minh có những thứ gì đó khó phân biệt nảy sinh, là đối với Nhị thiếu Ninh gia, hoặc là phụ hoàng, hắn cũng nói không rõ, nhưng hắn mông lung phát hiện nếu phụ hoàng yêu cầu mình đọc tốt sách, vậy mình liền phải làm đến tốt nhất, nếu không cho dù thân là Thái tử, cũng phải trải qua khốn đốn như hôm qua bị quở trách ở trước mặt mọi người!

Xác định địa vị mình ở Ninh phủ, ở trong lòng Ninh Kính Hiền Ninh Vân Tấn cả đem ngủ đến thoải mái trước nay chưa từng có, thậm chí ngay cả mộng kỳ quái cũng không làm một cái, ngày hôm sau đã thần thanh khí sảng bò lên giường, tự nhiên không biết huynh đệ ruột thịt đã ở trong trầm mặc bắt đầu biến thái, mà mình vẫn là chất xúc tác quan trọng kia.

Cho trưởng bối thỉnh an xong, lại cùng lão thái thái nói chuyện, hắn lúc này mới trở về phòng mình.

Tâm trạng ngày hôm qua có chút hỗn độn, Ninh Vân Tấn đã không có xem đồ gia gia đưa, hiện tại rảnh rỗi hắn tự nhiên muốn hảo hảo suy nghĩ một phen.

Mở hộp ra Ninh Vân Tấn phát hiện bên trong chính là một Quan Âm khắc gỗ, hắn đem vật trang trí kia cẩn thận đặt ở trên bàn, cũng chỉ là liếc mắt một cái mà thôi, hắn đã cảm giác được rung động.

Đại đạo chí giản (đạo lớn rất đơn giản) bốn chữ này vô luận là dùng ở phương diện nào đều là chân lý vĩnh viễn, nhất là phương diện ở tư tưởng cùng học thuật lại lời lẽ chí lý.

Pho Quan Âm khắc gỗ này mới chỉ là chạm trổ đơn giản nhất, nhưng chính là tô đậm viết nhạt đã ở trên khúc gỗ khắc ra một hình thượng Quan Thế Âm Bồ Tát trách trời thương dân.

Quan Âm một tay bưng bình ngọc, một tay vớt cành liễu, khi nhìn đến xuất thần, giống như cảm giác được cành liễu kia nhẹ nhàng rung động. Mà càng làm cho người kinh ngạc chính là biểu tình của Quan Âm, phảng phất như có muôn vài biến hóa, khi thì từ bi khi thì thương xót khi thì phổ độ chúng sinh khi thì lạnh lùng cao quý, nếu là lại đổi một góc độ quan sát, lại giống như lại bất đồng.

Không hề nghi ngờ cho dù pho tượng trang trí này chỉ là dùng chất gỗ cực kỳ bình thường nhất, chạm trổ đơn giản nhất, cũng là tinh phẩm cấp bậc đại tông sư!

Ninh Vân Tấn hai đời cũng chưa gặp qua tác phẩm nghệ thuật thần kỳ đến mức tận cùng như thế, hắn thân mình cũng là một người thích điêu khắc, cầm lên tay liền thích đến yêu thích không buông, cho tới trưa đều ngắm nghía trên pho gỗ chạm khắc.

"Lớn mật!"

"Còn không mau hầu hạ gia dùng bữa."

Tiếng ta lớn kêu la của Yểng đánh gãy trầm mê của Ninh Vân Tấn, hắn nắm một vốc gạo kê đặt ở trong hộp, hít sâu một hơi, làm cho mình chỉnh sửa lại cảm xúc.

Hắn biết lão hồ ly gia gia nhà mình đem một bảo bối như vậy đưa cho mình khẳng định không phải vì làm cho mình ngắm nghía mà thôi, nhất định có ý tứ khắc sâu hơn, vì thế lại đi đến phòng giữa ở trên cái giá chọn trái chọn phải, cầm hai vật trang trí mình điêu khắc ra đặt ở bên cạnh pho khắc gỗ kia.

Hai vật trang trí kia là hắn sau khi đạt tới tầng hai của vô danh công pháp điêu khắc, trừ bỏ lực mạnh yếu điêu khắc so với đỉnh điểm đời trước thì hơi có chênh lệch khoảng cách, có thể nói là đạt tới đỉnh cao chạm trổ của mình.

Một pho Quan Âm, một pho phật Di Lặc, là hắn chuẩn bị đưa cho ca ca tỷ tỷ, xem như lễ vật mừng đến nhà mới.

Quan Âm tay phải nắm ấn thuyết pháp, tay trái bưng tịnh bình, trên phải giẫm tòa sen, đoan trang học giả, mà phật Di Lặc thì lại nằm ở trên tòa sen, một tay cầm tràng hạt, một tay nâng kim nguyên bảo, dáng điệu ngây thơ đáng yêu. Vô luận là tòa sen hay là các phật biểu tình đều là điêu khắc tinh tế, trông rất sống động.

Hai pho phật khắc ra sau một lát thì được mọi người thấy, Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân cũng thích vô cùng, nếu không phải chờ nước sơn đủ khô, sớm đã bị hai người đều tự mời về trong phòng mình.

Chỉ là hiện giờ hai pho vật trang trí này đặt ở bên cạnh tượng gỗ khắc, thì quả thật như là khác nhau một trời một vực, chạm trổ xinh đẹp phức tạp này vụng về đến làm cho Ninh Vân Tấn đỏ mặt lên.

Nguyên bản hắn đã có chút đắc ý dạt dào, mình có ưu thế trọng sinh, chỉ cần không tạo phản, cả đời này tuyệt đối có thể sống đến tự tại thoải mái!

Phải nói hắn không muốn lập một phen sự nghiệp, hoặc là lại học đời trước đem Văn Chân kéo xuống ngựa tuyệt đối là gạt người!

Nhưng mà đúng là bởi vì nếm thử qua một lần hắn mới biết được điều kia có bao nhiêu khó, Văn Chân lợi hại chỉ có thời điểm làm kẻ địch của hắn mới biết được, hắn không muốn giống đời trước bị giam ở trong lao mỗi ngày nghe bằng hữu thuộc hạ của mình một đám bị quyết xử, tin tức kết cục thê thảm, thống khổ cùng dày vò như thế bị qua một lần là đủ rồi.

Quân sinh ta chưa sinh quả thật là miêu tả tốt nhất hắn cùng Văn Chân, nếu sinh ra sớm mười năm hắn tuyệt đối sẽ lại lợi dụng ưu thế liều mạng một phen, hoặc là lại sinh muộn mười năm đợi cho Văn Chân bị mấy nhi tử kia gây sức ép đến không còn cách nào khác, lại đục nước béo cò. Cố tình trong hai mươi mấy năm sau đó cũng là thời điểm Văn Chân đối với triều đình nắm giữ hoàn toàn nhất, cho dù đời này có ưu thế trọng sinh vào Ninh gia, cũng không nhất định có thể có hy vọng.

Ninh Vân Tấn là một người thức thời, cùng với đời trước lại lâm vào vũng bùn phí sức lao động, còn muốn đối với Ninh gia có ân với mình dụ dỗ, còn không bằng đời này hảo hảo sống.

Nhưng hắn mặc dù vẫn luôn làm gây dựng cho mình, nhưng trong lòng trở sâu bên trong dù sao vẫn là có chút không cam lòng, oán khí trong lòng luôn không tự giác mà đã xông ra. Điểm này từ điêu khắc mạnh mẽ phức tạp của hắn, cùng với thời điểm thái độ vô lễ đối mặt Văn Chân đều ẩn ẩn biểu hiện ra, khó trách Ninh Kính Hiền nhận thấy điểm ấy lại lo lắng như thế.

Nhìn gỗ chạm khắc cấp bậc tôn sư, Ninh Vân Tấn lâm vào trầm tư, ở sâu trong nội tâm như là có chỗ nào lặng lẽ cải biến!

|| Cách ngày Ninh Vân Tấn lại được Phúc Mãn mời đến thư phòng Ninh Kính Hiền, thấy Ninh Vân Đình đồng dạng vẻ mặt mờ mịt, hắn nhỏ tiếng hỏi, "Đại ca, ngươi có biết phụ thân tìm chúng ta làm gì không?"

Ninh Vân Đình lắc lắc đầu, "Chỉ nói là có chuyện quan trọng, ta mới hồi phủ đã được Phúc Yên gọi tới."

"Có thể có chuyện gì quan trọng phải tìm chúng ta đó?" Ninh Vân Tấn trong lòng cảm thấy kỳ quái.

Ninh Kính Hiền vội vàng đi vào thư phòng, đối với hai người nói, "Nếu đều tới rồi, vậy đi theo ta!"

Ninh Vân Tấn thấy hắn còn một thân triều phục, hiển nhiên là vừa từ nha môn gấp trở về, liền nhu thuận nói, "Phụ thân, ngài muốn trước đi đổi một thân quần áo hay không?"

"Không sao. Rất nhanh đã xong rồi." Ninh Kính Hiền khóe miệng có chút cong, hưởng thụ quan tâm của nhi tử.

"Phụ thân, chúng ta đây là đến từ đường sao?" Ninh Vân Đình nhìn qua phương hướng đi đến, nhịn không được đoán nói.

"Ừ, gia gia đã ở nơi đó chờ." Ninh Kính Hiền nói.

Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, kinh hô, "Phụ thân, lẽ nào là chuẩn bị cho con cùng đại ca thử nghiệm năng lực huyết mạch?"

"Vẫn là con thông minh!" Ninh Kính Hiền nhịn không được ở đỉnh đầu hắn xoa xoa, lại vừa xác định suy đoán của Ninh Vân Tấn, "Thông thường sáu tuổi cùng mười hai tuổi đều phải dò một lần năng lực huyết mạch, hiếm khi gia gia các con hồi kinh một chuyến, hai người các con cứ cùng nhau đi!"

Vừa nghe là chuyện này, Ninh Vân Đình uể oải, Ninh Vân Tấn lại hưng phấn đến hai mắt sáng lên, đây chính là chuyện đời trước hắn chưa từng thử qua.

Nghe nói mỗi con cháu Bát Kỳ đến năm sáu tuổi sẽ ở dưới sự chủ trì của tộc lão có năng lực mở ra năng lực huyết mạch, gia đình cho dù không có tộc lão, cũng sẽ do phó lĩnh thống nhất phụ trách.

Nếu có điều kiện thức tỉnh sẽ được gia tộc trọng điểm bồi dưỡng, lúc này thì được xưng là khai mạch. Được hướng dẫn tiến hành khai mạch so với tự thức tỉnh an toàn hơn, mà khi đó dù sao vẫn rất nhỏ tuổi, ở thời kỳ trưởng thành cũng có thể sẽ tự động thức tỉnh, bởi vậy bình thường con cháu đến mười hai tuổi thì vẫn có thể lại tiến hành thử nghiệm một lần.

Nếu trải qua lần thứ hai thử nghiệm vẫn không có dấu hiệu thức tỉnh, thì ý nghĩa người này không có năng lực đặc thù.

Ninh Vân Tấn đời trước là vào lúc mình tám tuổi sau khi lần đầu tiên giết người thức tỉnh, khi đó hắn cảm thấy vô cùng ghê tởm đến nôn ra, đã bị kích thích thật lớn, kết quả nửa đêm cảm thấy bên trong đau đến giống như muốn vỡ ra, sau khi giằng co cả đêm, đột nhiên ngày hôm sau đã cảm thấy mình khác hơn một chút là có năng lực xem qua là nhớ, đầu óc cũng như là đột nhiên thông suốt, thông minh hơn.

Đợi cho hắn sau khi lớn tuổi, hắn mới nghe nói chuyện năng lực huyết mạch, nhưng đối với mình đến tột cùng là cấp bậc gì vẫn luôn không rõ ràng lắm, vẫn là sau lại nhận thân sau đó làm giám định, xác định thức tỉnh năng lực tế nhân quỷ, nhưng là bởi vì đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất học tập lợi dụng huyết mạch, dị năng phụ của bản thân cũng không dùng được.

Đối với tộc Phụng Thiên dựa vào năng lực đặc thù tế thế, Ninh Vân Tấn vẫn luôn là tâm giữ hiếu kỳ, dù sao đây là lĩnh vực hắn chưa từng bước vào trải qua. Tựa như đời trước hắn vẫn luôn biết Văn Chân rất cường đại, mạnh như thế giống như không có điểm mấu chốt, mỗi lần mình cảm thấy đẩy được hắn vào tuyệt cảnh, đảo mắt lại bị hắn phúc thủ phiên vân (lặp đi lặp lại thay đổi tình thế).

Ninh Vân Tấn chỉ có thể đoán, hết thảy điều đó đều cùng năng lực huyết mạch của Văn Chân có liên quan, mình nếu như có thể hiểu biết năng lực huyết mạch thần bí kia, có lẽ có thể hiểu biết bí mật cường đại của Văn Chân.

Đi theo phía sau Ninh Kính Hiền tiến vào từ đường, Ninh Vân Tấn phát hiện nơi ngày thường vắng lặng nhưng lãnh lẽo yên tĩnh giống như thay đổi một dạng khác. Bốn phía bị rào vây, trên bàn thờ ở giữa đặt một hàng trái cây thịt thà cống phẩm, dưới bàn thờ thêm một cái bàn, mặt trên đặt một đỉnh đồng phong cách cổ xưa.

Gia gia bọn hắn Ninh Đào Húc đổi một thân lễ phục trang trọng màu trắng thêu tuyến bạc, một đầu tóc dài màu bạc dùng dây buộc ghim lên, ở giữa có một viên đá quý đen bóng nhìn không ra chủng loại làm trang sức, trong từ đường rõ ràng không có gió, nhưng trường bào cùng tóc dài của hắn lại hơi hơi nhẹ bay, phối với bóng râm từ đường làm cho đáy lòng người ta cảm giác lạnh lẽo.

Càng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là viên đá quý kia nếu nhìn xem lâu, chung quy có loại cảm giác đem linh hồn người ta đều hút vào, biến thành hắn không dám nhìn nhiều, rồi lại luôn nhịn không được bị hấp dẫn.

"Các ngươi tới." Bọn họ lúc tiến vào hắn mắt Ninh Đào Húc là nhắm, nghe được tiếng bước chân thì mí mắt khẽ hở liếc bọn hắn một cái, chính là cái nhìn kia Ninh Vân Tấn đã cảm thấy linh hồn đều sắp bị câu ra, trong lòng bùm nhảy đập, lúc này hắn mới phát hiện hai mắt phần màu đen của gia gia cơ hồ chiếm cứ hai phần ba, có vẻ phá lệ quỷ dị.

Hắn trộm liếc Ninh Vân Đình bên cạnh, thấy hắn khuôn mặt nhỏ đều trắng bệch, khó trách vừa nghe nói phải thử nghiệm năng lực huyết mạch đại ca cảm xúc đã không cao, chỉ sợ là trước đây lưu lại bóng ma tâm lý.

Hai đại nhân mới không để ý hoạt động tâm lý của nhóm tiểu quỷ, Ninh Đào Húc đột nhiên đem tay phải giơ thẳng, tay hơi hơi vụt qua một cái, một trận tiếng chuông bấc giác vang xa đã ở trong từ đường vang lên. Cùng với tiếng chuông, hắn đem tầm mắt tập trung ở trên người Ninh Vân Đình, "Vân Đình lại đây."

Trong lòng Ninh Vân Đình là một ngàn cái một vạn cái không muốn, bị cặp mắt của gia gia theo dõi hắn cảm giác mình giống như là bị rắn nhìn ếch giống nhau, nhưng mà rồi lại kháng cự không được uy áp từ trên người Ninh Đào Húc truyền đến, hai chân khẽ run đi tới cái bàn phía trước.

Hắn đã có một lần kinh nghiệm, vô cùng tự giác mà hai tay giơ thẳng, lòng bàn tay hướng về miệng đỉnh đặt ở phía trước. Chỉ thấy tay trái Ninh Đào Húc từ trên tay hắn phất qua, Ninh Vân Đình trong lòng bàn tay liền cắt qua một đạo vết máu.

Ninh Đào Húc cầm lấy tay hắn đổi thành lòng bàn tay xuống phía dưới, hai giọt máu một trước một sau dừng ở trong đỉnh, trong yên tĩnh im lặng đến giống như có thể nghe rõ được tiếng nước rơi xuống.

Ninh Vân Tấn vẫn luôn nhìn không chuyển mắt nhìn động tác của hai người, hắn phát hiện sau khi giọt máu rơi, khuôn mặt đại ca liền trắng hơn, tiếp theo gia gia liền một bên lắc chuông, một bên dùng ngữ điệu thâm ảo không hiểu đọc gì đó.

Theo âm thanh của hắn ngang đều đến dồn dập, từ trong đỉnh kia truyền đến âm thanh nước sôi trào, sau đó phảng phất có một làn khói đen từ trong đỉnh bốc lên, đầu tiên là đem hai tay Ninh Vân Tấn bao lấy, tiếp theo chưa đến thời gian chớp mắt, hắn cả người đều bị khói đen kia bao lại.

Sống hai đời Ninh Vân Tấn đều cho tới bây giờ chưa thấy qua tình huống quỷ dị như thế – hắn đời trước bỏ lỡ thời gian thức tỉnh chỉ là giám định mà thôi, nhịn không được hướng tới bên người Ninh Kính Hiền sát qua. Như là cảm thấy được hắn bất an, Ninh Kính Hiền nắm tay hắn, không tiếng động mà trấn an hắn.

Âm thanh của Ninh Đào Húc dần dần trở nên mỏng manh, khói đen bao vây Ninh Đào Húc kia cũng rút về trong đỉnh, tiếp theo hắn hét một tiếng 'Ha' liền nhanh như chớp ôm lấy hai tay Ninh Vân Đình nhét vào trong đỉnh.

Ninh Vân Đình như là bị điện giật một chút cả người run rẩy, ước chừng qua ba giây đồng hồ mới khôi phục, đợi cho Ninh Đào Húc buông tay hắn ra thì, khuôn mặt nhỏ chợt trắng chợt tái như là một trận bệnh nặng.

"Vẫn là không thức tỉnh." Ninh Đào Húc có chút tiếc nuối mà lắc đầu, sắc mặt so với Ninh Vân Đình càng khó xem.

Ninh Kính Hiền trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhìn thấy kết quả này cũng không cảm thấy thất vọng, "Nghe nhóm phó lĩnh nói, con cháu trong Kỳ hiện tại có thể thức tỉnh càng ngày càng ít, cho dù ngẫu nhiên thức tỉnh, cũng chỉ là biểu hiện ở trên mặt thông tuệ một chút, chỉ sợ tiếp qua mười mấy năm chúng ta cũng phải cùng tộc Phụng Vũ không sai biệt lắm."

Ninh Đào Húc tự nhiên cũng rõ ràng việc này, nhịn không được âm u thở dài, "Đổi Vân Tấn đến thử xem."

"Phụ thân, nếu không ngài trước nghỉ ngơi một chút đi?" Nhìn sắc mặt của hắn, Ninh Kính Hiền thật sự có chút không yên lòng.

"Không cần lo lắng, ta cha ngươi còn chưa có tình cảnh khai mạch đến nơi đến chốn cho hai tiểu tử kia cũng vất vả." Ninh Đào Húc tức giận mà trừng mắt liếc hắn một cái, đối với Ninh Vân Tấn vẫy tay, "Vân Tấn lại đây."

Ninh Vân Tấn trong lại kích động, lại khẩn trương, liếc Ninh Kính Hiền bước ra phía trước, Ninh Vân Đình cho hắn một biểu tình 'Tự cầu nhiều phúc', bước chân hư nhuyễn cước bộ tránh ra.

Cùng Ninh Vân Đình nhưng mà thử nghiệm bất đồng, Ninh Vân Tấn thuộc loại khai mạch, bởi vậy động tác của Ninh Đào Húc có chút khác nhau.

Hắn đầu tiên là hai tay bê đỉnh kia, đem chất lỏng không rõ bên trong đỏ vào trong thùng bên cạnh, tiếp theo từ một bên lấy ra chai chai lọ lọ to to nhỏ nhỏ màu sắc khác nhau đổ vào trong đỉnh, nhìn khói trắng bốc lên còn có chất lỏng quay tròn ở trong đỉnh, Ninh Vân Tấn trong lòng có chút ớn ớn, như thế nào cũng cảm thấy cùng axit không sai biệt lắm!

Sau khi điều chế xong Ninh Đào Húc đem đỉnh lại thả lại tại chỗ, tiếp theo tìm Ninh Vân Tấn muốn một sợi tóc, chính hắn cũng cắt ngón trỏ nhỏ một giọt máu ở bên trong. Phi thường thần kỳ chính là lúc máu kia sau khi dung nhập vào chất lỏng trong đỉnh, nguyên bản khói trắng lập tức tiêu thất, chất lỏng bên trong đỉnh cũng khôi phục phẳng lặng.

Làm xong hết thảy Ninh Đào Húc mới muốn hắn vươn hai tay, đồng dạng ở trong lòng bàn tay hắn cắt một đường, làm cho máu dừng ở trong đỉnh.

Ninh Vân Tấn nguyên bản cho là tay trái gia gia có dao, khi đến lượt mình mới phát hiện hắn cư nhiên trực tiếp dùng móng tay ngón út, không đợi hắn suy nghĩ ra móng tay kia nhìn như không có chỗ nào đặc biệt làm sao lại sắc bén như thế, đột nhiên từ hai tay truyền đến một cảm giác lạnh như băng làm cho hắn rốt cuộc không có biện pháp thất thần.

Đồng dạng là từ trong đỉnh nhảy ra một làn khói đen, lúc thấy Ninh Vân Đình bị bao vây còn không cảm giác được, sau khi đến lượt mình Ninh Vân Tấn mới phát hiện làn khói đen kia thật sự là lạnh quá mức, sau khi bao vây toàn thân ở trong loại ngày nóng nhất cũng giống như đặt mình trong hầm băng, không đến ba giây hắn cũng đông lạnh đến nhịn không được phát run.

Bị dòng hàn ý này kích thích Ninh Vân Tấn cũng không thèm quan tâm có gì cấm kỵ, nhịn không được bắt đầu vận chuyển tâm pháp vô danh, nội lực ở trong tâm mạch hoạt động, hắn kinh sợ phát hiện khói đen kia nguyên bản chỉ là bám vào bên ngoài thân cư nhiên xâm nhập trong cơ thể, sau đó giống như bị nội lực hấp dẫn bắt đầu ở trong kinh mạch lưu chuyển.

Lần này Ninh Vân Tấn quả thật khóc không ra nước mắt, nguyên bản chỉ là bên ngoài thân lạnh mà thôi, hiện giờ khói đen sau khi cùng nội lực kết hợp, mà ngay cả huyết mạch cũng giống như đều cứng lại.

Khi đang lo lắng sẽ có biến cố gì, hắn cảm giác được hai tay mình bị người cầm, một dòng ấm áp từ bên kia truyền đến, liền giống như mùa đông khắc nghiệt đột nhiên đến gần một đoàn lửa, Ninh Vân Tấn liền liều mạng từ đối diện hấp thu dòng ấm áp kia.

Một hơi, hai hơi...Hoàn toàn đắm chìm trong đó Ninh Vân Tấn không phát hiện Ninh Kính Hiền đã kích động đến xiết chặt nắm tay, mà Ninh Đào Húc tuy rằng sắc mặt càng ngày càng trắng, kinh hỉ trong mắt lại giống như bốc cháy lên.

Ước chừng qua một khắc đồng hồ Ninh Đào Húc cảm giác bàn tay nhỏ bé trong lòng đã bắt đầu phát run, lúc này mới 'Ha' một tiếng đem hai tay hắn nhét vào trong đỉnh.

Ninh Vân Tấn đã bị đông lạnh đến mơ mơ hồ hồ cảm giác được cả người như là giựt điện, hét lên một tiếng tỉnh táo lại, tiếp theo hắn đã phát hiện trong đỉnh kia phát ra ánh sáng trắng sáng ngời, chiếu đến từ đường âm trầm giống như mở đèn lớn siêu trăm watt sáng rực.

Tiếp theo hắn đã nghe được Ninh Đào Húc kinh hỉ lẫn lộn mà nói, "Tổ tông phù hộ! Cư nhiên là năng lực tế thiên."

|| Cách ngày Ninh Vân Tấn đã bị xách đến trong cung đi diện thánh, trong tộc xuất hiện tế thiên giả chính là chuyện thật lâu không xuất hiện, đây là không thể giấu. Lần này bọn họ một nhà ba người đãi ngộ vô cùng tốt, cơ hồ là Văn Chân hạ triều đã tiếp kiến bọn họ.

Ninh Vân Tấn đi theo phía sau phụ thân và gia gia cho Văn Chân dập đầu hành lễ, sau khi bình thân, tiếp theo lại chuyển hướng Thái tử bên cạnh Văn Chân. Hắn đang kiềm chế lòng tràn đầy không tình nguyện chuẩn bị cho đệ đệ Thái tử kia của mình lần đầu tiên gặp mặt kia dập đầu, không nghĩ tới còn chưa quỳ xuống đã bị Văn Chân không dấu vết mà từ chối một cái.

Hắn trước người hai vị trưởng bối sau khi bái xong, bộ dáng một mình đứng sừng sững liền phá lệ thấy rõ.

Thấy hắn thần tình biểu tình mờ mịt, Văn Chân phất tay áo cười nói, "Tế thiên giả chỉ bái thiên địa nhân quân thân sư, ngươi cũng không tất yếu đa lễ." Vừa nói hắn lại hiếm lạ đánh giá Ninh Vân Tấn, "Trẫm đã nói qua ngươi là một người thông minh, lại không nghĩ tới cư nhiên lại cho trẫm kinh hỉ như thế."

Ninh Vân Tấn cảm thấy mình bị đệ đệ Thái tử kia hung hăng mà trừng mắt một cái, hắn cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, mình cũng không đắc tội qua hắn làm cho bộ biểu tình này. Trong nháy mắt thấy Thái tử đã muốn khôi phục mặt không chút thay đổi, hắn đành phải sờ sờ mũi để chút nghi hoặc ấy một bên.

Vừa nghe Văn Chân nói về sau có thể miễn dập đầu, Ninh Vân Tấn trong lòng cũng bắt đầu vui vẻ, ở niên đại này có thể đem cột thắt lưng đứng thẳng cũng là may mắn cực kỳ. Hắn còn chưa rõ tác dụng lớn nhất của năng lực tế thiên này, nhưng ít nhất một ưu đãi của vinh dự này có thể làm cho hắn cười đến toe toét.

"Nhìn ngươi mừng rỡ, bất quá ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, cũng chỉ là hôm nay cho ngươi hưởng thụ trước tiên một chút mà thôi." Văn Chân nhìn hắn bộ dáng nhỏ đắc ý, đả kích nói, "Chuyện ngươi là tế thiên giả vẫn không thể tuyên dương ra ngoài quá sớm, trước khi ngươi không có năng lực tự bảo vệ mình, nên giữ quy củ gì vẫn là phải làm theo."

Ninh Vân Tấn vừa nghe lời này khuôn mặt nhỏ nhắn đã suy sụp xuống, hắn còn tưởng rằng thật có thể đối với những người khác miễn quỳ rồi đó!

Thấy biểu tình kia của hắn, Ninh Kính Hiền hận không thể tiến lên quất hắn, ngày hôm trước mới giáo huấn qua tiểu tử này, hiện tại lại lớn mật như thế với Hoàng thượng!

"Khuôn mặt khổ kia để làm gì?" Văn Chân không có hảo ý nói, "Một tế thiên giả chắc chắn chính là một đại tông sư, ngươi nếu không sợ bị người sớm ám sát trước, cho ngươi không quỳ lại có chất vấn sao?!"

Đại tông sư!!!!

Ninh Vân Tấn lần này là thật sự trợn mắt há hốc mồm, hai mắt trừng đến rất tròn.

Đại tông sư là khái niệm gì, hiện tại đại tông sư tổng cộng chỉ có bốn, Âu Hầu Tu Kỷ tộc Phụng Thiên, Tất Thương Lãng tộc Phụng Vũ, cùng với Ngô Khiêm Nhất và Thạch Vu Xuân tộc Hán. Trừ bỏ Thạch Vu Xuân là nhàn vân dã hạc* cơ hồ không ai biết hành tung của hắn, ba người khác mỗi Phụng tộc cung một cái, có thể nói là vũ khí quy mô sát thương lớn của thời đại này.

*Nhàn vân dã hạc (闲云野鹤): giải nghĩa: nhàn tản như mây lững lờ trôi, hoang dã như hạc, nghĩa bóng chỉ cuộc sống an nhàn, thoát khỏi thế sự của những vị ẩn sĩ

Chính là bởi vì có tồn tại của bọn họ, tuy rằng mấy năm nay Đại Hạ và tộc Phụng Thiên cùng với tiền triều lưu lại thần dân ngẫu nhiên có ma xát, nhưng chiến tranh quy mô lớn vẫn không đánh nhau.

Hắn trước kia chỉ biết là đại tông sư cảnh giới hết sức khó đạt tới, lại không nghĩ tới một tế thiên giả cư nhiên đã tương đương một đại tông sư tiêu chuẩn, Ninh Vân Tấn này trong lòng thật sự là cực kỳ lo lắng, hắn thật là có chút sợ bị người có tâm mưu phản khác biết sau đó đem mình răng rắc, lúc này để cho hành lễ dập đầu với người ta tính là cái gì, đại trượng phu có thể co có thể cong, chỉ cần mình có thể sống đến cuối cùng chính là đãi ngộ so với Hoàng đế hoàn hảo hơn!

Đột nhiên biết bí mật này, hắn có chút hiểu được vì sao sau khi tộc Phụng Vũ dám động võ, bởi vì giao tiếp với đại tông sư của tộc Phụng Thiên đã xuất hiện bước kết thúc.

Âu Hầu Tu Kỷ là nhi tử của tỷ tỷ Thái tổ Thành Đức, tuổi của hắn trên thực tế đã không nhỏ, trước mắt là đại tông sư niên kỷ lớn nhất trong bốn vị, đã không tùy tiện xuất hiện trước mặt người khác, trong ngày thường không biết ở chỗ nào dưỡng thân – điều này vẫn luôn là bí mật của Hoàng gia, cho dù như thế vài năm sau hắn vẫn là đã qua đời, thậm chí còn chưa kịp dạy cho tộc Phụng Thiên ra một đại tông sư.

Ninh Vân Tấn đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh, phát hiện mình bị mọi người trong điện nhìn chăm chú. Hắn cũng không phải chưa bị vạn người chúc mục qua, nhưng mà dạng bị trở thành cà rốt trước mắt con lừa, thịt ba chỉ trước mắt sói đói này, đãi ngộ như thế vẫn là làm cho người ta cả người không thoải mái.

"Đều nhìn ta như vậy để làm gì?" Hắn nói thầm một tiếng, đem mình trốn ở phía sau Ninh Kính Hiền.

Ninh Kính Hiền dở khóc dở cười mà đem hắn kéo ra, đối với Văn Chân chắp tay hỏi nói, "Không biết Hoàng thượng đối với tiểu nhi ngày sau có gì an bài?"

Văn Chân không cần nghĩ ngợi nói, "Trẫm đã làm cho người ta bẩm báo Âu Hầu lão sư, lão sư cho người truyền lời nói buổi chiều muốn gặp hắn." Hắn trầm ngâm một chút lại nói, "Tiểu nhị nhà ngươi là tế thiên giả, khiến hắn vừa gặp người đã phải lạy quỳ cũng không ổn, chung quy phải cho một thân phận. Nếu lão sư thu hắn làm đồ đệ, trẫm lợi dụng danh nghĩa hắn là đồ đệ của đại tông sư, ban thưởng Khinh xa đô úy nhất đẳng, đối ngoại thì công khai nói tiểu nhị là tế địa giả, như vậy thì cũng không có vẻ đường đột."

Khinh xa đô úy nhất đẳng thuộc loại chính tam phẩm, treo ở trên người hắn một tiểu mao hài chưa đến năm tuổi, không biết có bao nhiêu người chú ý, chỉ là nếu Ninh Vân Tấn thân là đồ đệ của đại tông sư, thân lại gồm cả tế địa giả rồi lại không có vẻ chói mắt. Dù sao từ mười mấy năm qua thức tỉnh giả càng ngày càng ít, tế địa giả có thể nói lông phượng sừng lân tình huống càng ngày càng nghiêm trọng, trong Kỳ chỉ cần xuất hiện một tế địa giả, nhìn mức độ năng lực đều được ban thưởng làm Kinh xa đô úy tam đẳng.

Ni mã a!!!! (Mẹ nó chứ)

So với chuyện mình trở thành nhân viên công vụ nhận bổng lộc, Ninh Vân Tấn kinh hãi nhất chính là từ trong lời Văn Chân để lộ tin tức. Văn Chân hàng này cư nhiên là đồ đệ của đại tông sư, khó trách năm đó lâm vào quân địch vây quanh, bị các loại ám sát đều khiến hắn không chết được!

Văn Chân sau khi miệng vàng lời ngọc, Ninh Kính Hiền cùng Ninh Đào Húc tự nhiên vội vàng tạ ơn, nhìn thấy Ninh Vân Tấn còn ngốc sững sờ mà đứng, Ninh Kính Hiền đành phải kéo hắn một phen.

Tạ Hoàng thượng xong rồi, Văn Chân liền khẩn cấp mà để người chuẩn bị xe, trừ bỏ Ninh Đào Húc được lưu lại, người khác đều bị hắn đuổi đi, nên làm gì thì làm đó!

Ở trong cung dùng một bữa cơm ngự thiện trong truyền thuyết, Ninh Vân Tấn đã bị Văn Chân mang theo đi trước thăm chỗ ở của mình. Hắn cảm thấy Văn Chân đối với chuyện mình trở thành tế thiên giả, có loại nhiệt tình khó nói, cảm giác không bình thường mà cổ quái.

Bất quá hắn đây cũng không phải ảo giáo, Văn Chân đối với trong tộc có thể xuất hiện một tế thiên giả đúng là cao hứng, càng tuyệt diệu hơn là còn không phải ra từ Tông Chính nhất thị. Tế thiên giả không thể so với tế địa giả, quả thật có thể được trở thành con cưng của trời cao, ở trên lịch sử tộc Phụng Thiên, cơ hồ mỗi vị tế thiên giả đều nổi bật, hơn nữa chỉ cần có thể thuận lợi trưởng thành ít nhất đều có thể đạt tới cảnh giới đại tông sư, trở thành người thủ hộ của tộc Phụng Thiên.

Tộc Phụng Thiên sau khi nhập quan, cho dù dùng chế độ Bát Kỳ tăng mạnh trông nom huyết mạch, nhưng tộc Phụng Thiên huyết mạch mức độ tinh thuần cũng bắt đầu không thể tránh khỏi giảm xuống.

Trước nhập quan nói chung, nếu đôi bên phu thê đều là tử nữ chi nhất của thế gia vọng tộc tộc Phụng Thiên hoặc là thức tỉnh giả trong huyết mạch chín họ nhỏ, đứa con được sinh ra đầu tiên đều xác định có thể thức tỉnh năng lực huyết mạch, cho dù chỉ là năng lực tế nhân quỷ mỏng manh, nhưng hài tử kia tuyệt đối tại văn, võ, bói quẻ, chữa bệnh các chuyện nhất định sẽ nổi bật như nhau.

Mà dựa vào nghiên cứu tin cậy, đôi bên phu thê □ càng nhiều, sinh dục càng nhiều, nhị tử, tam tử tình huống thức tỉnh thì lại dần dần giẩm dần, bởi vậy đó cũng là nguyên cớ vì sao tộc Phụng Thiên vô cùng coi trọng Trưởng tử.

Trước kia lúc tộc Phụng Thiên ở quan ngoại, dù sao điều kiện gian khổ, năng lực càng mạnh mới càng có thể sinh hoạt tốt được, bởi vậy quản lý thì cũng dễ dàng, tất cả mọi người có thể tương đối tự giác tuân thủ quy định trong tộc.

Chỉ là nhập quan năm mươi năm qua, cuộc sống Bát Kỳ càng ngày càng an nhàn, trong Kỳ khó tránh khỏi liền nhiễm phải tật xấu trêu hoa ghẹo nguyệt, tuy rằng trong Kỳ quy định nữ tử Bát Kỳ đều phải sau tuyển tú mới có thể hôn phối, nhưng mà lại quản không được nam tử. Cho tới bây giờ trước đại hôn không có cùng thông phồng pha trộn gần như là lông phượng kỳ lân, thậm chí rất nhiều trước đại hôn đã làm ra thứ tử, thứ nữ, cứ như vậy hài tử sinh ra tỷ lệ thức tỉnh đã tự nhiên mà giảm xuống.

Với tiền lệ của Ninh gia, Ninh Đào Húc có được năng lực tế nhân quỷ, Quận chúc Tịnh An là thứ nữ Tông Chính gia, hai người bọn họ kết hợp hài tử phải là có tám phần có tỷ lệ thức tỉnh năng lực, trên thực tế cũng là như thế, hai người bọn họ sinh sản lần đầu nữ nhi, nữ nhi này liền đã có năng lực tế nhân quỷ mỏng manh, đến lượt lúc thai thứ hai Ninh Kính Hiền, thì không có biện pháp thức tỉnh. Tiếp theo Ninh Kính Hiền đồng dạng thú thê là thứ nữ Tả Sư gia, đôi bên phu thê sinh ra hài tử có năng lực thức tỉnh tỷ lệ liền vô cùng nhỏ, không có bất ngờ gì xảy ra Ninh Vân Đình cùng Ninh Xảo Hân cũng không thể thuận lợi thức tỉnh.

Chỉ là không nghĩ tới nhị tử Ninh gia chỉ có huyết mạch Tông Chính gầy còm như thế, cư nhiên giẫm vận cứt chó thức tỉnh năng lực tế thiên!

Văn Chân bản thân là tế địa giả, hơn nữa biết rằng trong Kỳ tế thiên giả năng lực cực mạnh, hắn tự nhiên không hy vọng có một tế họ hoàng tộc Tông Chính thức tỉnh năng lực tế thiên dao động địa vị không thể thay thế của mình. Nhưng đại tông sư của tộc Phụng Thiên đúng là già rồi, không có tân đại tông sư xuất hiện tương lai náo động quả thật không thể tránh né!

Nguyên bản Phu Mông Trác Minh không chết còn có hy vọng thăng cấp, nhưng mà một đại tông sư có dã tâm còn không bằng không cần tốt hơn. Có thể ở dưới thần dân của mình xuất hiện một tế thiên giả là cực kỳ tốt nhất, Ninh Vân Tấn không thuộc về dòng họ, ngày sau nếu trở thành đại tông sư, chỉ cần hắn có thể cùng Âu Hầu lão sư giống nhau công bằng không thiên vị kẻ nào, chỉ một lòng bảo hộ tộc Phụng Thiên, đối với triều chính ảnh hưởng đều là bề ngoài!

Càng tuyệt vời hơn chính là hiện tại Ninh Vân Tấn chỉ là một đứa nhỏ, chỉ cần mình hảo hảo thu nạp, không lo thu phục hắn không được.

Bất quá hiển nhiên cũng chỉ là nguyện vọng tốt đẹp của Văn Chân, Ninh Vân Tấn đi theo phía sau hắn đi vào thăm hỏi chỗ ở của mình cũng muốn thông qua điểm mấu chốt trong đó. Hắn đè nép kích động và hưng phấn trong lòng, chuẩn bị trước chỉnh đốn lại tốt cảm xúc đối diện với vị đại tông sư mang tính truyền kỳ kia!

Âu Hầu Tu Kỷ được hầu hạ cung phụng ở chỗ đặc biệt vì hắn xây dựng, đây một tòa nhị tiến trạch trong nội thành nhìn như bình thường cực điểm, nếu không phải Văn Chân dẫn đường, Ninh Vân Tấn căn bản không thể tưởng được đại tông sư lừng lẫy tiếng tăm kia lại ở một nơi như vậy.

Ba người xuống xe ngựa, Văn Chân liền trực tiếp đẩy cửa khép hờ, không đợi thông báo đã đi vào sân. Bọn họ sau khi tiến vào qua một bức tường phù điêu1, thì thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ, lông mày thật dài buông đến trên hai má đang mang theo một bình nước tưới nước hoa cỏ trong sân.

Văn Chân đi đầu cho lão nhân một cái lễ, "Lão sư, người mang đến."

Ninh Vân Tấn trộm liếc gia gia nhà mình một cái, hắn đã sớm kích động quỳ gối, xem ra là vô cùng sùng bái vị lão nhân ánh mắt nhìn người đạm nhạt này. Nhưng mà hắn nên làm lễ gì vẫn còn có chút làm không rõ, bởi vậy động tác đã chậm vài phần.

"Tốt lắm, hài tử này không tệ. Ngươi cứ cùng Hoàng đế giống nhau gọi ta lão sư đi!" Lão nhân đầu cũng không nâng, tựa hồ nhìn cũng không nhìn bọn hắn một cái, đã hướng ba người phất tay, "Về sau cách mỗi năm ngày một lần, thời gian khác đừng đến làm phiền ta. Lần sau đến nhớ rõ đem nội dung bên trong đều thuộc hết."

Cũng không thấy rõ lão nhân có động tác gì, Ninh Vân Tấn lại cảm giác có một quyển sách thật dày vút bay xuống ngực, hắn thuận tay cầm ở trong tay.

Ôm quyển sách nặng chết được, ba người bọn họ đã bị đuổi ra chỗ ở của lão nhân. Thẳng đến xe ngựa Văn Chân rời đi, hắn ngơ ngác đứng ở môn khẩu lão nhân còn có một loại cảm giác không chân thật.

Ni mã, hố cha á! Cái này kêu là bái sư?! Cư nhiên ngay cả lễ bái sư cũng không dùng!

_______

1. Tường phù điêu

|| Nhìn thấy một quyển sách dày như thế, Ninh Vân Tấn vẫn là rất sầu lo, lão gia tử kia chính là nói phải năm ngày học thuộc, đây không phải là khó xử người sao?! Bất quá hắn cũng là người muốn thể diện, nếu là học thuộc không được thật sự là dọa người.

Trên đường trở về Ninh phủ hắn chao đảo, phát hiện quyển sách kia cư nhiên là một quyển na ná từ điển gì đó, một loại chữ như là khắc giáp cốt tương ứng với hàm nghĩa của nó.

Ninh Đào Húc liếc mắt một cái, liền cười, "Đây là sau khi thức tỉnh huyết mạch mỗi người đều phải học, trong tộc đem loại văn tự này gọi là kim văn (chữ khắc trên đồng), chỉ có dùng nó phát âm đọc ra mới có thể sử dụng năng lực huyết mạch."

"Dùng năng lực huyết mạch không có biện pháp khác ạ?" Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, đời trước cũng không có ai dạy điều này cho hắn.

"Có, nhưng không biết. Ngươi cũng biết tộc Phụng Vũ là hậu duệ triều Thương, mà hiện tại trong tộc Hán thì lại có vài đại tộc thuộc hậu duệ triều Chu, hai tộc bọn họ cũng đều dùng cách thức năng lực huyết mạch. Nhưng đó đều là bí mật trong tộc của mỗi tộc, không thể biết được dễ dàng." Ninh Đào Húc giải thích.

Ninh Vân Tấn gật đầu tỏ vẻ đã biết, khó trách mình trước đây không có năng lực lại không có biện pháp dùng, cũng chỉ là tai thính mắt tinh, đọc sách luyện chữ nhanh một chút, hóa ra còn có chú trọng như thế.

"Bất quá Tu Kỷ đại nhân thật đúng là nghiêm khắc." Ninh Đào Húc cảm thán nói, "Năm đó khi chúng ta học tập chữ này, chỉ là ước chừng dùng thời gian hai tháng."

Ninh Vân Tấn nhất thời sợ ngây người!

Cho dù hắn muốn giành giật từng giây học thuộc lòng, chuyện tốt dự tính vẫn là phải đi làm, buổi chiều ngày hôm đó là Ninh Đào Húc hẹn xong thời gian đưa hắn đến chùa Bạch Vân.

Buổi sáng Ninh Đào Húc đã diện thánh lĩnh chỉ qua, đợi đến khi đưa Ninh Vân Tấn gặp đạo trưởng Thanh Dương và Vân lão sau đó thì trực tiếp khởi hành xuất phát đến Trực Lệ, bởi vậy hành trình của hai người vô cùng gấp rút.

Chùa Bạch Vân tọa lạc ở bên ngoài cổng phụ Tây, có tiếng là Thánh địa đạo giáo. Hai gia đến bên ngoài chùa đã gặp được không ít khách hành hương, Ninh Đào Húc nắm tay nhỏ của Ninh Vân Tấn, quen thuộc cua qua cua lại, rất nhanh đã mang hắn đến một sương phòng yên tĩnh.

Vừa đi hắn vừa dặn dò, "Thanh Dương tử và Kiến Đình đều là người hiền lành, gia gia đã cùng bọn hắn thương lượng tốt, Thanh Dương tử thu ngươi làm đệ tử ký danh truyền cho ngươi điển tịch đạo gia, Kiến Đình thì lại sư ngầm của ngươi, đây là cơ hội hiếm có ngươi cần phải hảo hảo nắm chắc."

Ninh Vân Tấn tự nhiên biết có thể bái một người trong đó là sư đều là cơ hội người ngoài cầu cũng cầu không được, phụ thân cùng gia gia lại làm cho mình một thứ tử có thể bái hai người học tập, còn không biết là mất bao nhiêu công phu, trong lòng không nhịn được ấm áp dào dạt, thật sự là cực kỳ ứ nghẹn.

Đã nhiều ngày ở chung hắn đối với gia gia này cũng thân cận một chút, nhất là cảm giác được phụ thân cũng không nói ra với gia gia thân thế chân chính của mình, vị gia gia này là thật tâm đem mình xem như là tôn nhi mà yêu thương, nên cũng có đi có lại mà chân thành đối đãi, "Gia gia, con phải ở lại chùa Bạch Vân ư? Tôn nhi luyến tiếc phụ thân, nãi nãi với ca ca tỷ tỷ."

"Lại nhìn không ra ngươi một một người lưu luyến gia đình." Ninh Đào Húc nở nụ cười, "Ngươi là một người hiểu chuyện, cũng không cần đến nơi đây tôi luyện tâm tính. Dù sao ngươi mỗi ngày dậy sớm, chùa Bạch Vân cũng không xa trong phủ lắm, thì mỗi ngày ngồi xe đến đây học tập đi!"

Vừa nghe được an bài như thế, Ninh Vân Tấn liền vừa lòng. Dù sao tình cảm cũng là ở chung mà ra, nếu mình bị ném tới chùa Bạch Vân học tập, vậy ở chung với người Ninh gia tự nhiên sẽ ít đi, chẳng phải là mất nhiều hơn được.

Bởi vì đã sớm gửi bái thiếp, Kiến Đình tiên sinh và Thanh Dương tử đều ở trong sương phòng đợi hai người.

Ninh Đào Húc cùng hai người hàn huyên một hồi, cũng để cho bản thân Ninh Vân Tấn dâng lễ bái sư.

Đưa cho Thanh Dương tử chính là một cây tiêu ngọc bích toàn thân xanh mướt, còn lại đưa cho Kiến Đình tiên sinh lại là một cây đàn cổ, cầm dài hơn một thước mặc dù rất nhẹ, nhưng so với người Ninh Vân Tấn còn cao hơn, mất nhiều khí lực mới không đem cầm rớt.

Hai người nhận lấy hai đồ vật này hiển nhiên hết sức hài lòng, nhìn ra được lễ này của Ninh Đào Húc là vừa lòng bọn hắn, tiếp theo đó là Ninh Vân Tấn dập đầu bái sư.

Kiến Đình tiên sinh là một người nhìn như hiền lành, nhưng một khi cầm sách vở liền nghiêm khắc đến lục thân không nhận, đầu tiên là khảo giáo một chút học vấn của Ninh Vân Tấn, cùng với tiến độ học tập của hắn, tiếp theo đã không chút khách khí mà bắt đầu sắp xếp công khóa, yêu cầu hắn ở trong ba ngày sao chép luận ngữ một lần, hơn nữa viết lên chú thích của mình.

Thanh Dương tử thì lại là một người mặt than, nhìn lạnh như băng, đợi cho Kiến Đình tiên sinh bố trí xong công khóa sau đó, hắn theo thói quen sờ xương cốt Ninh Vân Tấn.

Khi hắn sờ xong sau đó Ninh Vân Tấn cảm giác được vị lão sư này mắt đều sắp lồi ra, chỉ nghe hắn há mồm đã hỏi, "Có nguyện theo ta tập võ không?"

"Không muốn. Ta muốn cùng phụ thân học." Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu, không chút khách khí mà từ chối. Hiện tại hắn đã luyện công pháp vô danh, học võ công của Thanh Dương tử nữa cũng không biết nói sao để che giấu.

Động tác của hắn nhanh đến Ninh Đào Húc ngay cả ngăn cản cũng không kịp, Thanh Dương tử mặc dù hiếm khi gặp được một hài tử căn cốt thượng giai, nhưng cũng không phải người tính cách bám riết không tha, sau khi thấy Ninh Vân Tấn cự tuyệt thì ném cho hắn một quyển sách, để cho hắn trong ba ngày thuộc hết mười trang đầu, hơn nữa hắn phải buổi sáng mỗi ngày đến đây đi theo các tiểu đạo sĩ cùng nhau tham gia tảo khóa (giờ học sáng).

Ninh Vân Tấn nhìn thoáng qua mặt bìa sách, mặt trên viết rõ ràng 'Lão tử tưởng nhĩ chú' (Ghi chép suy luận của Lão tử).

Lập tức hơn ba người lão sư, lại nhiều ra một công khóa như thế, nhất thời đầu Ninh Vân Tấn đều lớn, nhưng đầu năm nay lão sư cũng sẽ không chú ý giảm gánh nặng cái gì, hoàn thành không được tự nhiên là phải phạt.

Rời chùa Bạch Vân, Ninh Đào Húc còn cảm thấy có chút đáng tiếc, "Thanh Dương tử một thân công phu đã sớm đạt tới đỉnh cao, hơn nữa đối với đồ đệ vô cùng tốt, là một người cực kỳ chân thành cực kỳ tài giỏi. Tu Kỷ đại nhân mặc dù là đại tông sư, nhưng cũng không thích dạy đồ đệ, phương diện võ học có thể đối với ngươi không có lợi ích quá lớn, như vậy ngươi càng phải tự mình mò mẫm. Phụ thân ngươi thì đừng hy vọng nữa."

Ninh Vân Tấn đành phải trấn an nói, "Gia gia không cần lo lắng, mỗi người tự có duyên pháp."

Thấy hắn một bộ dạng tiểu quỷ ra vẻ đại nhân, Ninh Đào Húc thì cũng nghĩ thông, thời gian cũng không còn sớm hắn phải nhanh một chút ra khỏi thành chạy đến trạm dịch, hai ông cháu liền ở cửa chùa Bạch Vân nói cáo biệt.

Từ đó cuộc sống nhàn nhã của Ninh Vân Tấn đã chấm dứt, sáng sớm mỗi ngày hắn cho lão thái thái và vợ chồng Ninh Kính Hiền thỉnh an, tiếp theo thì ngồi xe ngựa đến chùa Bạch Vân lên tảo khóa. Sau khi lên tảo khóa, buổi sáng đi theo Kiến Đình tiên sinh học tập, buổi chiều đi theo Thanh Dương tử đọc kinh, buổi tối trở về phủ còn phải thuộc bản tự điển kia, lúc ở trên xe ngựa thì nắm chặt thời gian luyện công, nếu không bản võ công vô danh kia căn bản cho dù luyện đến đau hông, chỉ sợ đã sớm tẩu hỏa nhập ma.

Cuộc sống bận rộn như thế Ninh Vân Tấn nguyên bản cho là mình sẽ ứng phó không trôi, dù sao việc học như thế đối với một hài tử chưa đến năm tuổi mà nói thật sự là quá nặng nề một chút, nhưng hắn phát hiện cái gọi là sau khi năng lực huyết mạch thức tỉnh, mình căn bản không có cảm giác cố hết sức, ngược lại tay nghề điêu luyện.

Nếu như nói trước kia hắn sau khi thức tỉnh năng lực tế nhân quỷ là xem qua là nhớ, hiện tại thì lại có thể một cái nhìn hơn chục dòng, xem qua cái gì như khắc ở trong đầu giống nhau. Càng tuyệt diệu hơn chính là đầu óc của hắn càng ngày càng thanh minh, học tập mấy thứ này căn bản là không cảm giác được tắc nghẽn, cho dù ngẫu nhiên gặp phải chỗ không hiểu, chỉ cần hơi chút đề cập một chút đã lập tức có thể nghĩ thông suốt, kể từ đó hiệu suất học tập tự nhiên cũng vô cùng nhanh chóng.

Ninh Vân Tấn nhịn không được đắm chìm ở trong dạng cuộc sống bận rộn này, như bọt biển giống nhau hấp thu tri thức. Vào lúc hắn bận rộn, cuộc sống của Văn Chân lại bắt đầu không dễ chịu lắm.

Nguyên lai năm nay còn chưa vào thời tiết nóng trước đó đã nhiều nơi cả nước có chừng hơn mười ngày không có trời mưa, hiện giờ sắp lập thu vẫn là không có một giọt mưa rơi xuống. Kinh thành còn tạm, từng rơi qua hai lần mưa phùn nho nhỏ đến đất cũng không có thấm ướt, nơi khác thì lại đã hạn đến chết không ít hoa màu, ngay cả đất cũng rạn nứt.

Tình hình hạn hán không như những thiên tai khác như thế vừa nhìn hiểu ngay, cho dù là ở hiện đại vật chất thông tin phát triển cũng thường là hậu tri hậu giác, chớ nói cho là cổ đại thông tin bất biến.

Đợi cho lục tục các nơi bắt đầu báo cáo có tình hình hạn hán, thế cục đã càng không thể vãn hồi, cả nước ước chừng có tám tỉnh đã bị nạn hạn hán nghiêm trọng khỏa lạp vô thu (một hạt cũng không thu được), trong đó cũng bao gồm Lưỡng Hồ, hạ du trung Trường Giang các miền sản lương, nếu xử lý không tốt chỉ phải sang năm nạn dân có thể đem quốc gia vừa mới ổn định này làm cho rối lên.

Gặp được thời cơ tốt như thế làm sao có thể không ai mượn cơ nháo sự!

Văn Chân mặc dù tự mình chấp chính đến nay luôn luôn tăng mạnh khống chế của mình với triều chính, nhưng tộc Phụng Thiên quả trứng mỏng chế độ Bát Kỳ này quyết định tộc Tông Chính chỉ có thể xem như là cổ đông lớn nhất thiên hạ thôi, hoàng quyền không đủ tập trung tự nhiên cũng bị kiếm cách không được ngôn đường (tiếng nói trong tộc).

Văn Chân vài năm này mặc dù với năm thế gia vọng tộc khác liên tục tiêu trừ lôi kéo quan hệ, nhưng mà người bản thân hắn có thể dùng không quá nhiều, lại càng không dám ở thời điểm loạn trong giặc ngoài đem trụ cột vững vàng của tộc Phụng Thiên toàn bộ đắc tội, động tác chỉ có thể tương đối ôn hòa, nhưng cho dù như thế vẫn là khiêu khích không ít người kiêng kị.

Những người này mặc dù đối với Hoàng đế Văn Chân xem như vừa lòng, nhưng mà cũng muốn cho hắn một giáo huấn, sau khi chuyện tình hình hạn hán hoàn toàn bộc phát ra, thì đột nhiên có một kẻ lỗ mãng Ngự sử thượng tấu yêu cầu Hoàng đế tế trời cầu mưa.

Văn Chân cũng không phải ngốc tử, gia gia, cha của hắn nhiều vết xe đổ bày ở trước mặt như thế, làm sao sẽ nguyện ý đáp ứng, hơn nữa hắn cũng thập phần rõ ràng, một quốc gia to như thế chung quy sẽ có lúc phía đông lụt phía tây hạn, nếu đều là phải dựa vào năng lực của Hoàng đế đến khẩn cầu mưa thuận gió hòa, vậy thật sự là mình có mấy cái mệnh cũng không đủ dùng, liền đem chiết tử kia để lại ở giữa không mở ra hoàn toàn không đếm xỉa.

Nhưng chưa đến hai ngày đột nhiên có rất nhiều dân chạy nạn hướng tới kinh thành chạy đến, bọn họ vừa khóc vừa ầm ĩ, lại cầu Hoàng thượng từ bi mong mỏi có thể tế trời cầu mưa giữ được thiên hạ bình an. Phải biết rằng lịch đại đến nay, nếu gặp phải đại hạn đều có Hoàng đế đi đầu cầu mưa, dân chúng gặp thiên tai này chỉ nhận thức một lý lẽ này, Hoàng đến không có năng lực cầu được mưa thuận gió hòa cũng đã vì dân chúng đi cầu mưa, nếu đương kim Hoàng đế ngươi có năng lực cầu mưa vì sao không thể?!

Văn Chân bị dân chạy nạn này biến thành có chút đại giận, chỉ có thể một bên phái người giúp nạn thiên tai, vừa hướng dân chạy nạn tiến hành khai thông. Chỉ là hiển nhiên trừ bỏ người trong Kỳ muốn chỉnh trị hắn ra, cũng có di thần (quan sót lại) tiền triều đều bắt đầu lầm ầm ĩ lên, bọn hắn vội vàng xua nạn dân xung quanh kinh thành, khiến cho nạn dân vùng ngoại ô kinh thành càng ngày càng nhiều.

Vừa mới bắt đầu Văn Chân còn có thể gánh được áp lực, hắn biết chỉ cần mở đầu này, về sau mình sẽ rất khó lại kết thúc, thậm chí hắn còn nghĩ qua nếu là tra ra độc thủ sau màn thì làm cho đệ tử trong gia tộc bọ hắn đi thay trời cầu mưa.

Nhưng mà rất nhanh chuyện càng họa vô đơn chí đã xảy ra, một chi thuộc về tộc Phụng Vũ bộ tộc Khoa Lặc dẫn theo một đội binh mã năm nghìn người hỏi thăm cửa ải, khói báo động nổi lên.

Một bên phải đánh trận một bên còn đang nội loạn, Văn Chân rốt cuộc gánh không được, đành phải mặc lên bên ngoài đầy đủ đi đầu mang theo văn võ bá quan đến trước thiên đàn cầu mưa.

||Văn Chân trong lòng kỳ thật rất buồn bực, nhưng mà cho dù hắn nổi giận đi nữa thì sức nhẫn nhịn so với việc Thái tử điện hạ bình an lớn lên vẫn tốt hơn nhiều lắm, cho nên bị ép đến tình cảnh không thể không đi tế thiên, bài trí cung Càn Thanh cũng không bị hắn phá hư, không giống như bày biện thiên điện Càn Thanh cung sau một lần Thái tử gặp qua Ninh Vân Tấn gần như thay đổi mới một lần nữa.

Tế thiên cầu vũ với giai đoạn trước chuẩn bị người lễ bộ và ti thiên giám đến nói đều là thuần thục khéo léo, mặc dù là lần đầu tiên Thiên Thụ cầu mưa, nhưng dựa theo ghi chép máy móc triều đầu tiên lưu lại chuẩn bị chắc chắn không tồi. Chưa đến thời gian một ngày bọn hắn đã chọn xong ngày hoàng đạo, lại ở trong vòng ba ngày chuẩn bị đủ hết vật dụng tế thiên cần dùng.

Làm một nhất đẳng khinh xa đô úy mới thăng Ninh Vân Tấn cũng vô cùng vinh hạnh tham gia lần tế thiên cầu vũ lần này, mặc dù vị trí xếp hạng của hắn ở vị trí khá sau cuối văn võ bá quan, nhưng một đại hài tử đậu đinh ít nhất ở trong đội ngũ trung niên có vẻ phá lệ chói mắt.

Bất quá trường hợp nghiêm minh như thế không ai dám phân tán, bởi vậy hắn cũng thoát khỏi bị vây xem, có thể chuyên tâm xem Văn Chân biểu diễn.

Tộc Phụng Thiên là hậu duệ của hạ triều, tự có một bộ kiểu mẫu tế thiên, nhưng sau khi tiến vào chiếm giữ quan nội như cũ dùng thiên đàn tiền triều lưu lại, chỉ là trên quy trình có một chút cải biến mà thôi.

Chỉ thấy sau khi giờ lành đến, trống nhạc toàn bộ vang lên, tiếp theo Văn Chân cổn phục (lễ phục của vua chúa thời xưa), đầu đội mũ miện trước sau buông xuống mươi hai chuỗi ngọc, thắt lưng đeo một thanh trường kiếm, tay cầm trấn khuê1 chậm rãi xuất hiện.

Phía sau hắn thì chính là mười tám tế tự mặc lễ phục màu trắng, trên tay bọn họ phân biệt cầm thịt heo bò dê, máu tươi, đại canh (nước thịt), hình canh (nước canh thêm muối), rượu, ngọc bích, ngọc khuê, gấm lụa vân vân làm tế phẩm.

Chỉ thấy Văn Chân chậm rãi bước đi đến trước đống củi dựng tốt, lấy ra một cây đuốc người hầu dâng lên đốt, nhất thời đống củi đã thêm chất cháy kia liền hừng hực thiêu cháy.

Phía sau hắn tế tự mang ngọc bích, ngọc khuê cùng gấm lụa từng lượt đi đến bên cạnh Văn Chan, hắn từ trong mâm bọn hắn giơ lên lấy ra mấy thứ kia ném vào trong đống lửa. Mỗi một loại tế phẩm bị hắn đưa vào trong lửa, ngọn lửa kia liền cao vài phần, sau khi đem phần gấm lụa cuối cùng ném vào trong lửa, ngọn lửa bùng một tiếng phựt lên, một luồng khói xanh thẳng tắp bốc lên, giống như muốn thẳng hướng tận trời.

Đống lửa kia sau khi thiêu cháy dữ dội, Ninh Vân Tấn cho dù đứng đến xa như thế cũng có thể cảm giác được dòng khí nóng kia. Hắn cũng từng tham gia qua tế thiên, nhưng hiển nhiên tế thiên khi đó cùng lần này hoàn toàn bất đồng, chỉ có thể nói trình tự này gọi là nhân tự (lễ tế trời), trước kia có thể làm cho khói bốc lên đã không tệ, nào còn có thể làm cho người ta có cảm giác nóng rực.

Hắn không nhịn được khâm phục nhìn Văn Chân mặt không đổi sắc trước đống lửa, mình đứng xa như thế còn nóng đến chịu không nổi, tên kia còn là nguyên bộ cổn phục mười hai lớp chứ! Quả nhiên có thể làm Hoàng đế đều có thể nhẫn nhịn điều mà người ta không thể nhận nhịn được!

Văn Chân tự nhiên không biết trường hợp tế thiên trịnh trọng như thế còn có người suy nghĩ miên man, tính cách của hắn là nếu làm sẽ làm tốt. Theo tiếng trống nhạc thi chủ (người ngồi vị trí thay người được cúng tế) đại biểu thiên đế hóa thân lên đài, hắn đầu tiên đem tế phẩm trình lên, đầu tiên là máu tươi, rồi là rượu, tiếp theo là những thứ tế phẩm khác, trước sau tổng cộng chín lần dâng hiến, đợi cho sau khi thi chủ giả dạng thiên đế đều thưởng thức, Văn Chân bắt đầu công tác quan trọng nhất.

Chỉ thấy một đám tế tự mang theo mặt nạ trắng làm cho người ta sợ hãi xuất hiện trên đài cao, Văn Chân thay đổi một thân trường bào trắng tinh mỹ, rút ra trường kiếm bên hông bắt đầu theo trống nhạc nhảy điệu múa hiến tế.

Cùng Đại Chu cũng chính là dân tộc Hán khi hiến tế thì dùng vũ nhạc 'Vân Môn' khác nhau, tộc Phụng Thiên nguồn gốc từ hạ triều vũ nhạc 'Đại Hạ' vốn chính là tuyên dương võ thuật uy hiếp bách tính, rất có sắc thái phóng túng thô bạo, động tác đại mở đại hợp, tận lực hiển lộ ra dương cương nam tử.

Ninh Vân Tấn nhìn xem tấm tắc diễn đạt kinh ngạc, hắn đây là lần đầu tiên thấy Văn Chân nhảy điệu múa hiến tế, đời trước Văn Chân đã nắm giữ triều chính, hắn làm sao hao phí tâm lực tự mình đi nhảy múa, cho dù là khi thiên tử tế trời, cũng là để cho người khác thay hắn làm việc, bản thân chỉ làm phần đầu quá trình hiến tế.

Văn Chân thoạt nhìn hơi gầy yếu, mặc dù hắn thân cao vượt qua một thước tám, nhưng bình thường được vương miện cổn phục bao bọc không hề nhìn ra dáng người diện mạo – cũng không ai dám cẩn thận đánh giá, nhưng hiện giờ sau khi thay đổi một thân trang phục đã làm cho người ta cảm giác toàn thân hoàn toàn thay đổi.

Khi hắn bật nhảy hoặc là động tác duỗi thân lúc trường bào dán sát vào thân thể, có thể thấy rõ cơ thể rèn luyện đến vô cùng cân xứng, tràn ngập vẻ đẹp dương cương, đem điệu múa hiến tế kia diễn dịch đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Ninh Vân Tấn cũng chưa phát hiện mình đã nhìn đến ngây người, cái gọi là người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo, hắn mặc dù mới vừa bước vào môn đạo năng lực huyết mạch, nhưng vẫn là cùng người bình thường bất đồng.

Các quan viên đủ kiểu khác có thể đang là đơn thuần bị vũ nhạc tinh diệu kia của Văn Chân hấp dẫn, nhưng mà hắn cũng đã có thể nhìn ra theo mỗi một động tác hoàn thành của Văn Chân, từ mũi nhọn kiếm kia liền có một làn sương mù màu trắng mắt thường gần như nhìn không rõ lắm vươn đi ra, sương mù kia giống như sợi tơ hướng tới không trung vươn lên, cùng khói mỏng trên đống lửa quấn quanh lên không trung.

Một điệu múa chưa xong bầu trời đột nhiên mây đen dày đặc, tiếng sấm cuồn cuộn thậm chí phủ tiếng trống nhạc rung trời. Đem toàn bộ nghi thức chấm dứt ngay sau đó, một trận mưa lớn mưa như trút nước thật lâu chưa đến liền hạ xuống, mặc dù mỗi người đều bị xối đến chật vật như là ướt như chuột lột, nhưng mà trong lòng đều hân hoan, bọn họ đang ở thiên đàn thậm chí có thể ẩn ẩn nghe được tiếng hoan hô trong ngoài thành, có thể tưởng tượng được bầu không khí sôi động bên ngoài khẳng định so với mấy đại lão gia tự giữ thân phận này càng vui mừng hơn!

Dựa theo thứ tự văn võ bá quan trình tự rời đi, Ninh Vân Tấn mặc dù thường xuyên nghe nói năng lực huyết mạch tộc Phụng Thiên lợi hại, nhưng cũng là lần đầu tiên chính mắt tận mắt chứng kiến, trong lòng không nhịn được chờ mong lại có một loại tư vị nói không rõ, đây chính là so với mấy cơn mưa nhân tạo đời sau còn trâu hơn.

Nhưng tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Văn Chân, bởi vậy tự nhiên cũng không nhìn sót Văn Chân trải qua một điệu múa đi đứng cơ hồ cũng không vững, là bị người nâng – hoặc là nói chống đỡ rời đi, sắc mặt kia chợt trắng chợt bạch giống như là giấy trắng.

Hiện tại Văn Chân suy yếu như thế trước mặt người khác gần như là Ninh Vân Tấn không thể tưởng tượng, nam nhân hay thể diện cho dù là cắt thịt róc xương đều là mặt không đổi sắc, bởi vậy Ninh Vân Tấn có thể kết luận hắn trả giá đại giới hẳn là cũng tính không nhỏ, khó trách Tiên hoàng mất sớm như thế!

Khi trở về Ninh Vân Tấn tự nhiên cùng Ninh Kính Hiền cùng xe, thấy nhi tử khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, đầu mày nhăn gắt gao, hắn tò mò hỏi, "Con còn sầu lo gì nữa, thật vất vả hạ trận mưa cũng không thấy con vui vẻ một chút."

"Phụ thân, con về sau sẽ phải gần giống như Hoàng thượng sao?" Ninh Vân Tấn có chút lo lắng hỏi, "Nhìn qua Hoàng thượng tựa hồ có chút không khỏe..."

Ninh Kính Hiền sửng sốt một chút, lập tức nghĩ tới Hoàng thượng bộ dáng yếu ớt, trong lòng một trận thổn thức. Hắn lắc đầu nói, "Con là tế thiên giả, hiện tại không có người để cho con đi làm hiến tế."

Ninh Vân Tấn có chút không rõ, chuyện như thế lẽ nào không phải người càng mạnh cần phải xuất thủ sao? Nghe nói cầu mưa như thế để tế thiên giả đi làm trả giá đại giới sẽ không lớn lắm.

Rốt cuộc vẫn là hài tử! Ninh Kính Hiền ngược lại là lần đầu tiên thấy may mắn, hắn rời khỏi hoàng cung, nhưng lại có được tế thiên giả năng lực ưu tú như thế.

Hắn ôn hòa sờ sờ đầu nhi tử nói, "Con là bất đồng. Hiện giờ trong tộc có thể thức tỉnh năng lực tế thiên gần như không có, đại tông sư liên quan đến toàn bộ đường lui của tộc Phụng Thiên, một người tế thiên giả, chuẩn đại tông sư chính là thần bảo hộ tộc nhân sau này, đối với người toàn tộc mà nói so với giang sơn xã tắc quan trọng hơn, đó là đường lui của mọi người chúng ta."

Thấy hắn vẫn là bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê vùi đầu suy tư, Ninh Kính Hiền hơi cong khóe miệng không cần phải nhiều lời nữa, hắn tin chờ nhi tử lớn lên tự nhiên sẽ hiều được!

Trên thực tế Ninh Vân Tấn so với tưởng tượng của hắn hiểu được nhanh hơn, gần như là ở trong nháy mắt cúi đầu cũng đã nghĩ thông suốt mấu chốt trong đó. Hắn chỉ là nhất thời thật không ngờ, cũng đã tiến quan gần nửa thế kỷ, tộc nhân trong tộc Phụng Thiên vẫn phòng ngừa chu đáo như thế, lo lắng có một ngày lại bị bức ra quan ngoại.

Nếu thật sự có một ngày như thế, có đại tông sư cùng không có đại tông sư tồn tại đúng là cách biệt một trời, người trước có thể làm cho cả bộ tộc tiếp tục sinh tồn tiếp, người sau thì lại có thể làm cho diệt tộc. Khó trách Âu Hầu lão sư gần như cái gì cũng không cần làm, chỉ cần hảo hảo sống sót mà ngay cả Hoàng đế cũng phải cung phụng ông.

Sau khi trải qua tràng tế trời cầu mưa, tâm Ninh Vân Tấn dần dần mà trầm tĩnh xuống. Cuộc sống học tập của hắn vô cùng khẩn trương, nhưng cũng tràn ngập lạc thú, bởi vậy có chút cảm giác vui vẻ chịu đựng.

Ở trong ba người lão sư dễ ở chung nhất chính là Thanh Dương tử, vị lão sư này quả thật đảm đương rất tốt đánh giá rất tinh khiết mà Ninh Đào Húc cho ông kia, hỉ là hỉ, nộ là nộ, hắn đối với Ninh Vân Tấn cảm giác đầu tiên không tệ, cho dù lời mời thu đồ đệ bị cự tuyệt, nhưng hắn đối với Ninh Vân Tấn dạy dỗ như cũ vô cùng tận tâm.

Ngoại trừ Lý học (học thuyết Tống Nho) ra, hắn nhất thời hứng khởi còn có thể truyền thụ một chút tâm đắc học võ của mình, dạy hắn thổi tiêu vân vân, làm cho Ninh Vân Tấn mỗi lần đều chờ mong cung hắn lên lớp tiếp theo.

Mà lão sư khó đối phó nhất tự nhiên là Kiến Đình tiên sinh! Hắn quả thật có thể xưng với đại danh từ nghiêm sư.

Ở trên việc học hắn yêu cầu quả thật là cẩn thận tỉ mỉ, nếu làm lỗi còn có thể bị đánh bàn tay. Cây thước kia so với mười tám loại vũ khí còn hung tàn hơn đừng thấy chỉ là từ một thanh trúc rộng hai ngón tay làm thành, đánh vào trong lòng bàn tay quả thật là toàn tâm đau, mấu chốt là còn không dám vận công đi ngăn cản. Ninh Vân Tấn hưởng qua một lần sau đó sẽ thấy lại không muốn bị đánh lần thứ hai.

Một lần kia cũng chính là bản thân hắn không đúng, ỷ vào trí nhớ mình tốt bởi vậy bài tập tiên sinh cho xem qua một lần chính mình sẽ không hảo hảo đọc một lượt nữa, nhưng trí nhớ cho dù tốt lại không ngăn được trong sách có lỗi chính tả, khi hắn viết chính tả ra chữ cùng trên sách giống như đúc, Kiến Đình tiên sinh sẽ biết miêu nị* trong đó, nhất thời giận dữ đem tay phải hắn đều đánh sưng lên.

*[猫腻]: thổ ngữ Bắc Kinh, dựa vào lỗ hổng để giở chiêu trò mánh khóe.

Tay sưng lên cao nửa thước, còn phải cầm bút chép phạt, trở lại nhà mặc dù được trưởng bối nữ tính che chở một chút, nhưng bị phụ thân một trận giáo dục thẳng thắn nói đáng đánh, đánh mới có thể nhớ, làm cho Ninh Vân Tấn quả thật khóc không ra nước mắt, bất quá từ sau đó hắn là thật không dám lại có chút lơi lỏng. Hắn cũng hiểu được một đạo lý, mặc dù thiên phú là tự mình, nhưng học tri thức nếu không tiến vào trong lòng, cũng là không có ý nghĩa.

Bất quá từ đó về sau Kiến Đình tiên sinh hiển nhiên càng xem trọng bồi dưỡng tâm tính của hắn, để cho hắn một ngày tam tỉnh. Vừa mới bắt đầu Ninh Vân Tấn còn có chút không quen, nhưng đôi khi ngồi trên xe ngựa, nghe âm thanh hạt mưa tí tách nhỏ giọt đánh vào trần xe, ngẫu nhiên nghĩ đến khuôn mặt tái nhợt của Văn Chân kia, tâm hắn không biết vì sao lại càng ngày càng tĩnh lặng.

Về phần một vị lão sư đức cao vọng trọng khác Ninh Vân Tấn hiếm khi thấy mặt lão nhân gia hắn, phần lớn là hắn đưa một quyển sách để cho mình học thuộc, cách năm ngày đi để cho lão sư nghiệm thu, tiếp theo lại nhận một quyển.

Thời gian cực nhanh bất tri bất giác hơn nửa năm đã trôi qua, đang lúc khắp nơi đã sắp xuân về hoa nở, Ninh Vân Tấn vẫn không có cơ hội nếm thử sử dụng năng lực huyết mạch, nhưng mà học được một đống tri thức trụ cột.

Ngay tại lúc hắn một lòng dốc lòng cầu học, các bách tính kinh thành lại dần dần mà lâm vào trong một mảng kinh hoảng.

Thiên Thụ ngày tám tháng ba năm thứ mười hai, Thái tử bị bệnh đậu mùa, Hoàng thượng bãi triều. Ngày kế, Ninh Vân Tấn lần đầu tiên chưa đúng giờ bò lên giường, sốt cao không lùi.

________

1. Trấn khuê: dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, trên nhọn dưới vuông

||Văn Chân bãi triều gợi lên một phen dậy sóng hết sức, trong triều nhao nhao nghị luận. Tuy rằng quan viên có thể vào triều đều đã là người làm phụ mẫu, cũng có thể lý giải Hoàng thượng một mảnh tấm lòng khẩn thiết yêu con, nhưng mà vẫn còn lê dân thiên hạ đợi Hoàng thượng quyết đoán đó!

Phải biết rằng trận bệnh đậu mùa thổi quét kinh thành này rõ ràng không bình thường, vương triều này vốn luôn luôn quản lý đến vô cùng nghiêm khắc với bệnh dịch đậu mùa, hiểu rõ tình hình không báo đều là tội trọng tội liên đới. Nhưng mà lúc này chẳng những trong một đêm số người nhiễm đông đúc, thậm chí ngay cả trong hoàng cung cũng có cung nhân bị lây bệnh, lại khiến cho Thái tử cũng trúng chiêu, việc này liền không thể không làm cho người ta thấy kỳ quái, phải biết rằng thời điểm này triều đình đang tại Đông Bắc cùng tộc Phụng Vũ đánh trận, khó bảo toàn không phải đối phương nhóm phản tặc thông đồng làm ra chuyện này!

Nói đến trận tiến đánh Đông Bắc kia đủ loại quan viên trong triều đều vô cùng phẫn hận, nguyên bản chỉ là một thị tộc Khoa Lặc muốn thừa dịp Trung Nguyên đại hạn đến đục nước béo cò, nhưng mà đi theo ngon ngọt càng ngày càng nhiều, rất nhanh ba thị tộc khác cũng đều nghe tin lập tức hành động, bốn thị tộc này tụ tập bên ngoài hợp thành một chi quân sĩ kỵ binh hơn ba vạn người, ở biên cảnh đốt giết cướp bóc, triều đình mặc dù xuất động đại quân, nhưng rốt cục bộ binh đối với kỵ binh luôn thiếu tính cơ động, rất nhiều lần đều chụp hụt, một hồi trận lục tục đánh hơn nửa năm vẫn còn chưa tiêu diệt được chủ lực của đối phương.

Thẳng đến mười ngày trước quân báo khẩn cấp tám trăm dặm truyền đến, nói là đã vây khốn một trong ba thị tộc chủ lực, tiếp theo chưa đến vài ngày trong kinh đã gặp chuyện không may, nhắc đến quan hệ trong đó, ai tin được?!

May mắn Văn Chân mặc dù bãi triều nhưng không phải hoàn toàn mặc kệ chuyện, hắn một bên cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố nhi tử, một bên để cho nội các đem chiết tử viết tốt sắp xếp đưa cho hắn ngự phê.

Thái tử trong ngày thường thân thể vô cùng khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn ngay cả cảm mạo nhỏ cũng rất ít, nhưng cũng bởi vì dạng này sau khi hắn đậu mùa nguy cấp phản ứng vô cùng kịch liệt, uống xong dược cũng luôn nôn ra, biến thành Văn Chân cuối cùng không có biện pháp chỉ có thể tự mình đút uống.

Cùng hắn so sánh Ninh Vân Tấn thì lại may mắn hơn nhiều lắm, hắn mặc dù từ nhỏ đã thân thể không tốt, nhưng mà lại đánh bậy đánh bạ học công pháp vô danh kỳ diệu kia, so với bệnh nhân đậu mùa khác, hắn chỉ là ra mấy nốt bệnh sởi mà thôi, ngày thứ ba đốt cũng gần lặn.

Ninh Kính Hiền chiếu cố hắn nghe đại phu nói hắn sẽ chuyển biến tốt đẹp đang vui mừng, kết qur vừa đến buổi tối bệnh tình lặp lại, khiến hắn vô cùng lo lắng.

Chỉ có đáy lòng Ninh Vân Tấn rõ ràng đây là chuyện gì, hắn có thể xác định thân thể của mình bệnh trạng không nghiêm trọng lắm, sốt cao lặp lại này là có nguyên nhân khác. Có lẽ là cảm ứng giữa song bào thai quả thật tồn tại, khi Thái tử bệnh đến hung hiểm, hắn đã bắt đầu phát sốt cảm thấy khó chịu.

Có đệ đệ song bào thai như thế Ninh Vân Tấn thật tình cảm thấy rất phiền lòng, khi đối phương hưởng phúc mình lấy không được tốt, khi hắn không hay ho lại còn muốn liên lụy mình.

Hắn còn nhớ rõ đời trước cũng là thời điểm này, mình ở trong viện cô nhi tự dưng sốt cao vài ngày, khi đó trừ bỏ một lão nhân trông cửa ngẫu nhiên đến xem, ngay cả người chiếu cố mình cũng không có, càng miễn bàn đến mời đại phu, cuối cùng vẫn là đột nhiên có một ngày tự mình chịu đựng qua là tốt rồi.

Mắt thấy thời gian từng ngày từng ngày qua đi, trong cung dần dần truyền ra tin tức nói Thái tử không tốt, mà ngay cả Thị Kỳ gia cung phụng y thuật giỏi nhất cũng nói trị không hết, ngay tại thời điểm mọi người muốn chuẩn bị hậu sự cho Thái tử, ai ngờ đột nhiên Thái tử tốt lên, trong cung nhất thời một mảnh tiếng hoan hô.

Tự nhiên trong Ninh phủ Ninh Vân Tấn xui xẻo bị liên lụy đã nằm trên giường sau mười một ngày khôi phục, sau lại hắn mới từ chỗ phụ thân biết Hoàng thượng hình như dùng năng lực đặc thù cứu Thái tử.

Chuyện đậu mùa lần này sau khi điều tra ra đúng là thị tộc Khoa lặc cùng phản tặc kết bè làm, triều đình bắt giữ một nhóm người, chém một đống đầu, sau đó thì không giải quyết được gì.

Trong kinh từng ngày khôi phục yên bình, tiền tuyết truyền đến cũng đều là tin tức tốt, mắt thấy đã sắp đi vào tháng năm thời tiết càng ngày càng nóng, Ninh Vân Tấn ở một lần cho Ninh Kính Hiền thỉnh an, thì nghe được phụ thân nói Hoàng thượng chuẩn bị nam tuần, hắn cũng muốn bạn giá (theo vua) thì nhất thời có chút tâm động!

Ninh Vân Tấn tâm động cũng không phải là vì có thể đi phía Nam, nơi đó hắn nửa đời trước ở lâu như thế mới sẽ không nhớ thương đâu, hắn nghĩ đến tựa hồ là mình có một lần cơ hội tuyệt hảo chỉnh Văn Chân, nếu nói thao tác tốt thậm chí có thể làm cho vị Hoàng đế bệ hạ này ăn khổ năm đó của mình – nói không chừng còn có thể thuận tiện mò được công cứu giá.

Hắn chính là rất rõ ràng nếu nói lần nam tuần này không bị mình bươm bướm, Văn Chân sẽ ở phủ Hàng Châu gặp phải hồng thủy vỡ đê, rút lui thì lại trải qua phản tặc ám sát, với năng lực của Văn Chân nguyên bản sẽ không để ý ám sát không quan trọng kia, cố tình chưa đến một năm liên tục dùng hai lần năng lực hắn tự nhiên cũng phải trả giá một ít đại giới, dường như lần đó hắn chẳng những bị thương, lại còn ra một số vấn đề khác, ngự giá lúc đó liền khẩn cấp hổi kinh, sau đó một đoạn thời gian Văn Chân căn bản không có xử lí triều chính, nếu không phải lộ mặt qua vài lần, thiếu chút nữa bị người hoài nghi hắn bị giam lỏng, may mắn cách hơn mười ngày đã khôi phục lại bình thường, việc này liền bỏ mặc.

Trải qua gần một năm thời gian học tập, Ninh Vân Tấn đối với Văn Chân hận cũng đã phai nhạt, nguyên bản đời trước hắn ầm ĩ chính là vì trong lòng bất bình và Thái tử với mình xem thường, nhưng hiện tại mình có người nhà yêu thương, lại học được công pháp thần kỳ, nhất định có được tương lai tốt đẹp, lại còn không biết đủ thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống.

Sau khi trải qua chuyện năm ngoái Văn Chân tế thiên, hắn đối với ngôi vị Hoàng đến kia lòng càng có sầu sầu hơn, thân ở vị trí tôn quý nhất kia kỳ thật cũng có chuyện không hề hài lòng, thậm chí so với người thường còn không tự do hơn!

"Tâm của ngươi giống như có chút không yên." Lão nhân một bên sửa hoa lá, một bên lơ đãng hỏi.

Ninh Vân Tấn vừa mới thuộc xong công khóa lúc trước, tất cung tất kính chờ sư phụ bỏ lại cho mình một quyển sách. Hắn mỗi lần đến tiểu viện nhị tiến này, cơ hồ đều thấy vị đại tông sư này đùa nghịch hoa hoa cỏ cỏ trong sân, không phải tưới nước, chỉnh sửa, chính là tự mình bắt sâu, đem hoa cỏ này hầu hạ đến kiều diễm ướt át, so xa với nhà bình thường nở đến tràn đầy sức sống, nếu không phải sợ bị đánh Ninh Vân Tấn thật đúng là muốn mời hắn đến xử lí mảnh hoa điền kia của mình.

Lão nhân rất ít nói chuyện ngoài công khóa với hắn, thình lình bị hỏi như thế, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa không phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng nói, "Không có ạ, lão sư."

"Tâm của ngươi rối loạn." Lão nhân nhìn cũng không nhìn hắn một cái tiếp tục nói.

Ninh Vân Tấn trong lòng lộp bộp, biết cảm xúc của mình mặc dù gạt được những người khác, nhưng mà lại khẳng định lừa không qua vị đại tông sư này. Hắn đành phải thành thật nói, "Nghe phụ thân nói hắn sắp cùng Hoàng thượng đi phía nam, phải đi hai ba tháng thời gian dài như thế chứ..."

"Cũng đừng nói cho ta biết ngươi là luyến tiếc tách khỏi cha." Lão nhân tùy ý nói, đột nhiên ngẩng đầu nhìn phía Ninh Vân Tấn.

Âu Hầu Tu Kỷ hai mắt giống như một ao nước sâu không thấy đáy, Ninh Vân Tấn bị đôi mắt thấy rõ lòng người kia nhìn đến lời nói dối há miệng muốn đáp căn bản nói không nên lời.

Lão nhân lại đột nhiên hiểu rõ hỏi, "Ngươi muốn đi."

Mặc dù là câu nghi vấn, lão nhân nói đến vô cùng khẳng định. Ninh Vân Tấn thè lưỡi nói, "Tất nhiên muốn đi, nhưng mà ta cũng không đủ tư cách..."

"Vậy thì đi đi! Ta sẽ cùng Hoàng đế nói." Lão nhân phất phất tay, cũng không có sắp xếp công khóa, đã đem Ninh Vân Tấn đuổi ra ngoài, để hắn sau khi hồi kinh lại đến tìm mình.

Ninh Vân Tấn không hiểu ra sao mà bị vị lão sư thần bí này đuổi đi, cũng không nghe thấy lão nhân này nỉ non nói với hoa cỏ trước mặt, "Nghiệt duyên, tình duyên. Tình duyên, nghiệt duyên. Thật sự là quá lạ, quá lạ. Thấy tiểu tử này bắt đầu thời gian xuôi nam đã là nhất niệm chi sai*."

*[一念之差]: nghĩ sai thì hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng).

Có một câu của vị lão sư này, trong đội ngũ nam tuần liền thừa một tiểu đậu đinh Ninh Vân Tấn như thế, Ninh Kính Hiền nhìn hắn mà có chút đau đầu, Văn Chân lại rất cao hứng, còn thuận tiện đem Thái tử nguyên bản không nghĩ mang theo cùng nhau đóng gói mang đi, mỹ danh nói cùng nhau làm bạn trông thấy quen mặt.

Lần nam tuần này của Văn Chân thứ nhất là vì tuần tra công trình trị thủy, thứ hai là vì đi Giang Nam trấn an lòng người, thứ ba là triều đình đánh thắng trận mình lại phí sức lao động lâu như thế thật sự muốn khoan khoái thoải mái, đi tuần mặc dù cũng không tự tại, rốt cuộc vẫn so với trong cung tốt hơn một chút.

Hành trình của bọn họ là dọc theo Kinh Hàng Đại Vận Hà* xuôi nam, địa phương tuần du có mấy thành thị Nam Kinh, Dương Châu, Hàng Châu, mặc dù trong tháng tư đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng chân chính đến đến lúc đi tuần đã là tháng bảy. Đây là chính là ngâm lỏng mới định ra ngày, bằng không dựa theo ý tưởng của mấy quan viên tiếp đãi có thể kéo dài đến tháng chín là tốt nhất.

*Là con kênh nhân tạo cổ đại, vượt qua các tỉnh Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang. Là di sản UNESCO thế giới.

Văn Chân tự nhiên hiểu được miêu nị trong đó, hắn nguyên bản chính là vì xem tình huống tu sửa công trình trị thủy, đợi cho tháng chín khi đỉnh lũ đẩy lùi đại sự hẳn là đã xảy ra rồi, ven đường vì nghênh giá bạc thu thập cũng đều choáng váng, vậy lần xuôi nam này chính mình ngược lại hao tốn tiền của.

Giữa tháng bảy đúng là mùa mưa, năm ngoái cùng thời gian nước rơi không giống nhau, năm nay thường thường đến một trận mưa to, mới giữa tháng bảy mực nước kênh đào đã rất cao, chỗ cao nhất khoảng cách đê cư nhiên chỉ kém nửa thước, nếu lại đến một trận mưa to thì có chút căng thẳng.

Đứng ở trên ngự thuyền Văn Chân nhìn phong cảnh dương liễu lả lướt hai bên bờ, hơi chút hăm hở, đây chính là giang sơn quý báu mình thủ hộ.

Phía sau hắn một trái một phải đứng thẳng chính là Thái tử và Ninh Vân Tấn, hai bé mặc dù từ lúc bắt đầu nam tuần đã bạn giá ở bên người Văn Chân, đáng tiếc không có chút nào tâm luyến tiếc nhau của song sinh tử, đều nghĩ cho rằng đối phương là người ẩn hình, chỉ có lúc đối mặt Văn Chân, mới giả bộ một bộ biểu tình khác. Thái tử chiêu hiền đãi sĩ, Ninh Vân Tấn theo khuôn phép cũ.

Xa xa xa xa có thể thấy hình dáng thành quách, Văn Chân chỉ vào hai bờ sông hỏi, "Hồng Minh, ngươi có biết tầm quan trọng của quản lý sông ngòi?"

Hồng Minh trưởng thành sớm đi nữa cũng bất quá vừa mới tròn năm tuổi mà thôi, nào nói được cái gì đạo lý lớn, bất quá ven đường hắn cũng đi theo phía sau Văn Chân nghe được không ít, nghĩ nghĩ đã diễn đạt, "Hồi bẩm phụ hoàng, quan hệ đến thủy vận."

Văn Chân cười cười, nhưng không hài lòng, quay đầu nhìn phía Ninh tiểu béo vừa lúc kinh ngạc nhìn bờ sông, "Vân Tấn, ngươi cảm thấy thế nào?"

Ninh Vân Tấn không nghĩ tới còn có chuyện của mình, bất quá phương diện này đạo lý nhiều lắm, cố tình cũng không thích hợp hắn một đứa trẻ nói. Thái tử không biết vì sao đã đủ xem hắn là kẻ thù, lại biểu hiện quá mức đó là tìm đánh, hắn sửng sốt một chút hắc hắc cười nói, "Ta cảm thấy được Thái tử nói đúng a, đường sông không thông, thủy vận không suông sẻ, lương thực kia liền chuyển không đến trong kinh. Lão tử không phải cũng nói sao, thượng thiện trị thủy (Trị thủy là trên hết)."

"Xem ra trong khoảng thời gian này không lãng phí, tiểu tử ngươi còn học được một số thứ. Cố gắng chút, trở về dượng lại cho ngươi một bao đỏ thẫm." Văn Chân rất vừa lòng mà gật đầu, nhìn phía trước nói, "Trẫm từ đầu đến cuối tổng cộng rút hai trăm hai mươi vạn lượng bạc, chẳng những cho người đào sâu vào dòng Hải Hà*, còn lệnh Giang Nam thuộc Hoài Dương ở chỗ ven sông trồng cây liễu vì chuẩn bị cần thiết cho công trình trị thủy, lại thêm việc sông cho Tổng đốc Tuần phủ Chiết Giang, tăng mạnh dọn dẹp đê điều sông ngòi tắc nghẽn, chỉ mong những công trình trị thủy mới kiến thành này có thể tạo phúc vạn dân, nếu không quê hương của họ bị ngập, đau khổ trôi dạt khắp nơi."

*Hải Hà (hệ thống sông lớn nhất vùng Hoa Bắc, Trung Quốc)

Với nguyện vọng tốt đẹp của hắn, Ninh Vân Tấn chỉ là trộm bĩu môi, ngài đây vẫn là trước cầu nguyện mấy bạc này đều không bị tham ô sạch, còn có thể truy tìm về một chút đi!

||Sau khi Văn Chân hào hùng biểu đạt xong, thì thả hai bé đều tự mình trở về phòng nghỉ ngơi.

Hồng Minh trở lại khoang thuyền của mình sau đó thì ngồi yên lặng ở trên ghế sinh hờn dỗi, đối đáp vừa rồi ở bong thuyền thật sự làm cho trong lòng hắn có chút âu lo.

"Các ngươi nói, tiểu tử kia rõ ràng cùng ta không sai biệt lắm, vì sao phụ hoàng lại cao hứng như thế?"

Hắn hỏi chính là hai Thái giám đi theo mình xuất hành lần này, một người tên là Mã Phương, một người tên là Cao Khả, đều là người từ nhỏ đi theo hắn.

Cao Khả là người quen gặp gió theo đà, nhưng mà lại không có văn hóa gì. Hắn nào biết rằng khác biệt giữa hai câu nói, đành phải a dua nói, "Điện hạ, tiểu tử kia chẳng qua là bắt chước lời người khác thôi, Hoàng thượng thánh minh, sẽ không bị hắn mê hoặc."

Nếu như là ngày thường hắn dỗ như thế Hồng Minh cũng đã vui vẻ rồi, nhưng thời điểm này hắn đang nổi nóng, vì thế một cước đá vào trên người hắn, đem Cao Khả một tên rắm thối ngồi trên mặt đất, "Đều là mấy lời vô ích, nếu như là ta đáp tốt phụ hoàng vì sao không hài lòng! Mã Phương, ngươi nói!"

Mã Phương mặc dù bình thường nhìn hàm hậu tùy tiện, trong lòng cũng là một người nhiều cong cong loạn loạn. Hắn thấy Tiểu thái tử biểu tình hơi có vẻ dữ tợn, không biết làm sao đã nghĩ tới năm ngoái khi Hoàng thượng đem con Yểng được dưỡng đến lông vũ sáng mượt mà trả lại cho Thái tử. Rõ ràng lúc trước thích chim chóc như thế, cư nhiên đã bị Thái tử chộp trong tay răng rắc vặn gãy đầu, cuối cùng vẫn là chính mình đi chôn.

Hắn hơi hơi run rẩy □, cảm giác được đối đáp Thái tử không thuận không buông tha, đành phải trầm ngâm một lát, cẩn thận mà trả lời, "Hồi bẩm chủ tử, Nhị thiếu gia Ninh gia kia đáp phía trước đều cùng ngài không sai biệt lắm, Hoàng thượng có phải hay không bởi vì câu phía sau mới cao? Nếu là Thánh nhân nói Đại thiện trị thủy (trị thủy là lớn nhất), chỉ e Hoàng thượng nghe cũng thoải mái."

"Đại thiện trị thủy...Lão tử nói rõ ràng là Đại thiện nhược thủy (Nước là lớn nhất)..." Hồng Minh có lỗi suy nghĩ có chút hỗn loạn, hắn mặc dù đã đọc sách hơn một năm, nhưng xem chủ yếu đều là tứ thư đứng đắn. Bất quá bản thân hắn không biết không việc gì, trên thuyền này còn có một vị Đại học sĩ đi theo mà!

Hắn chỉ vào Mã Phương nói, "Ngươi đi hỏi xem Như Hải sư phó, rốt cuộc Lão tử nói chính là cái gì?"

Mã Phương lĩnh khẩu dụ của hắn vội vàng ra ngoài tìm Thị Kỳ Như Hải.

Hồng Minh miệng nói lặp đi lặp lại hai từ hận không thể lập tức thu được nguyên cớ, chỉ cần nhàn rỗi trong đầu hắn lại liên tục hồi tưởng biểu tình phụ hoàng nhìn nhị tử Ninh gia kia tán thưởng, làm cho hắn tức giạn đến nhịn không được nghiến răng.

Rất nhanh Mã Phương đã trở lại, xem ra hắn một đường đều là dùng chạy chậm, sau khi vào cửa còn thở hổn hển.

"Như Hải sư phó nói như thế nào?"

Mã Phương hít một hơn thật sâu để cho hô hấp bình ổn lại, đáp, "Các (nội các) lão nói Đạo Đức Kinh chương thứ tám của Lão tử tên là 'Trị thủy' chính là lấy 'Thượng thiện trị thủy' mở đề, câu này với lão tổ tông cũng là một thân tổng kết công tích. Chẳng qua thời Hán vì đọc tôn học thuật nho gia, đem câu này đổi thành Thượng thiện nhược thủy, Các lão nói, phiên bản trong tộc thì cùng bình thường bất đồng."

Muốn nói trong lịch sử Trung Quốc ai sẽ đứng đầu trị thủy, vậy không cần phải nói đầu tiên nghĩ đến chính là *Đại Vũ, tộc Phụng Thiên từ hậu duệ Hạ tộc tạo thành, bọn họ dẫn ra cao ngạo cho là lão tổ tông tự nhiên chính là Đại Vũ!

*vua Vũ: vua đầu tiên thời Hạ ở Trung Quốc, theo truyền thuyết đã từng chống lụt thành công.

Hồng Minh mặc dù tuổi còn nhỏ cũng biết tiểu tử kia đem phụ hoàng cùng lão tổ tông đặt cùng nhau so sánh, mông ngựa này thật đúng vỗ đến ổn ổn, khó trách biểu tình phụ hoàng...Cổ họng hắn giống như bị nghẹn, nửa ngày mới phun ra một câu, "Hừ, đồ mông ngựa."

Chính mình chính là Thái tử tôn quý, không cùng loại nịnh thần tiểu nhân so đo! Vì thế Thái tử ngạo kiều liền đem tiểu cừu hận vừa ra từ đối đáp này trước bỏ qua.

Bởi vì Văn Chân muốn trước kỳ nước lên đem công trình trị thủy mới làm xong đều tuần tra một lần, làm cho hành trình của đoàn người bọn họ rất gấp, chẳng những không có thời gian du ngoạn, ven đường có vài thành lớn đều gác lại ở thời gian trên đường trở về. Bọn họ chỉ là đặt chân ở trên bờ Nam Kinh và Tô Châu, Văn Chân ở địa phương tiếp kiến quan viên và thân sĩ, tiếp theo ngự thuyền liền không hề tạm dừng mà trực tiếp đến Hàng Châu.

Hàng Châu là điểm trạm cuối cùng của Kinh Hàng Đại Vận Hà, cũng là một trong cùng phồn hoa nhất của Giang Nam.

Ninh Vân Tấn ngồi thuyền một tháng sau khi lên bờ cảm giác đầu tiên chính là chân mềm nhũn giống như lung lay, nửa ngày mới tỉnh lại tinh thần. Hắn trộm liếc Thái tử một cái, phát hiện tiểu tử kia khuôn mặt tuy rằng rất nghiêm túc, ra vẻ bộ dáng người không có việc gì, nhưng đi vài bước chân liền nhũn một chút, thoạt nhìn cũng là có chút không thích ứng.

Chân chính không có một chút phản ứng chính là Văn Chân, hắn thoạt nhìn như trước rất tinh thần, chỉ là đầu mày hơi hơi nhăn lại, tựa hồ rất bất mãn tràng trận phủ Hàng Chân làm ra. Văn Chân không phải không biết củi gạo dầu muối đắt tiền, lần xuất hành này hắn đặt thời gian ngắn, ven đường chỗ đặt chân cũng ít, chỉ là không nghĩ tới quan viên làm nghênh giá phô trương lãng phí.

Chuyến đi này của bọn họ ngự thuyền tổng cộng chỉ có hai chiếc, thuyền hộ tống chưa đến trăm chiếc thuyền, cung binh kéo dây sông cần dùng một trăm người, như vậy đội thuyền vẫn luôn đi trên kênh đào, mặc dù vẫn là cờ Bát Kỳ che phủ không trung, có thể xa hoa thanh thế, nhưng so với đế vương nhiều lần nam tuần thật sự đã xem như tiết kiệm.

Nhưng phủ Hàng Châu bên này tựa hồ hoàn toàn không có lĩnh hội được tinh thần của lãnh đạo, tiếp đãi lần này quả thật là cực kỳ phô trương. Vào lúc ngự thuyền cách bến thuyền Hàng Châu còn có mười dặm, ven đường đã bắt đầu nổ pháo, thỉnh thoảng có pháo hoa tận trời, tiếp theo còn có tiếng tiêu du dương lọt vào tai, vào lúc Văn Chân nhìn thấy tấu nhạc cư nhên là quân Bát Kỳ và quân lục doanh mặt đều đen.

Đợi cho sau khi lên bờ, trên bến thuyền của đối phương chỗ vốn là hàng hóa đặt một cái vũ đài lớn, thấy người trên ngự thuyền xuống liền thổi sáo trống biểu diễn tiết mục náo nhiệt, hướng về hai bên bờ sông nhìn một chút đều là sạch sẽ, ngay cả trên nhánh cây cũng quấn vải đỏ ngày vui.

Văn Chân không nhịn được giận dữ hóa cười nhìn Tổng đốc Chiết Giang dẫn đầu quan viên liên quan, liên thanh nói, "Hảo hảo hảo!" Tiếp theo cước bộ cũng không ngừng đã mang theo hai bé phía sau trực tiếp lên long liễn (xe vua).

Có cá biệt đần độn thấy Hoàng thượng nở nụ cười, còn lôi kéo người bên cạnh hỏi, "Hoàng thượng đây là vừa lòng nghênh giá của chúng ta hả?"

Người thông minh chút tự nhiên cũng đã nhíu mày, ngữ khí kia của Hoàng thượng thật sự không giống như là cao hứng.

Tổng đốc Chiết Giang Chu Thăng ruột đều sắp xanh, sớm biết mình đã không vì danh tiếng vội vàng tại ngày hôm nay đến nghênh giá, vạn nhất Hoàng thượng truy cứu cho là mình cũng chen vào một chân, vậy thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng tẩy không sạch – quan viên Giang Nam thân mình thì có mấy ai sạch sẽ chứ.

Ninh Vân Tấn vẫn là lần đầu ngồi long liễn, xe này thân xe nơi nơi được khảm ngọc khí và bảo thạch trân châu, còn điêu khắc đồ án long phượng, tận sức hiển lộ tôn quý và khí phái hoàng gia, là đặc biệt từ kinh mang đến. Nguyên bản xe ngựa này chỉ có Hoàng đế và Hoàng hậu có tư cách ngồi, hắn một nhi tử đại thần không có khả năng dính dáng. Bất quá hắn tuổi còn nhỏ, lại là Hoàng đế gọi lên xe, các đại thần xung quanh đi theo cũng liền đều mở một mắt nhắm một mắt.

Thấy hắn nhìn vách tường xe bộ dáng hai mắt sáng lên, Thái tử tức giận mà trộm trừng mắt liếc hắn một cái, âm thầm nói thầm, thật là một tên không kiến thức, phụ hoàng trước đây thế nhưng mang mình ngồi qua nhiều lần, so sánh như thế trong lòng Hồng minh không biết vì sao đã vô cùng thư sướng, thắt lưng nhỏ cứng nhắc cũng thẳng lên một chút.

Mặc dù Văn Chân một bụng khí, nhưng thấy nhi tử đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh bộ dáng nghiêm túc vẫn là có chút buồn cười. Hắn vỗ vỗ Hồng Minh nói, "Cũng không phải trước mặt người khác, ở trước mặt phụ hoàng không cần câu nệ như thế."

Lời của hắn làm cho Hồng Minh thả lỏng một chút, nhưng biểu tình lại rất nghiêm túc như cũ. Tuy rằng Văn Chân thỏa mãn với việc nhi tử tôn kính với mình, nhưng cũng có chút thất vọng như là mất mát, phụ tử hoàng gia làm thế nào cũng không thể giống phụ từ tử hiếu bình thường, hắn liếc liếc Ninh tiểu béo hai mắt lòe lòe tỏa sách đánh giá long liễn một cái, không khỏi có chút ảm đạm.

"Hôm nay các ngươi nhìn thấy trường hợp nghênh giá này có ý kiến gì không?"

Trong lòng Hồng Minh lộp bộp một cái, biết khảo giáo hôm nay lại tới nữa. Từ khi xuất hành đến nay, phụ hoàng liền thích hỏi ra một ít vấn đề đồng thời hỏi mình và tiểu tử chán ghét kia, cố tình mỗi lần đều là đáp án của tiểu tử kia làm cho phụ hoàng vừa lòng hơn – cho dù có đôi khi rõ ràng thuần túy là vuốt mông ngựa!

"Phủ Hàng Châu nghênh giá so với hai nơi trước đều lớn hơn, dân chúng ven đường thoạt nhìn tinh thần cũng so với địa phương khác tốt hơn, có thể thấy được Giang Nam phồn hoa giàu có, cuộc sống dân chúng không tệ." Hồng Minh vắt óc tìm mưu kế hồi tưởng kinh hồng thoáng qua vừa rồi ở trên bến thuyền, "Bất quá mấy pháo trúc vũ đài vân vân, thật sự điều động binh lực quá mức một chút."

"Ngươi có thể nhìn được điểm này rất tốt. Thuế má Giang Nam chiếm một nửa thu thập thuế má cả nước, trong đó Tô, Tùng, Hàng thì lại chiếm sáu phần trong đó, có thể thấy được tầm quan trọng của vùng Giang Nam." Văn Chân gật gật đầu, lại nhìn phía Ninh Vân Tấn, hỏi nói, "Còn ngươi, có ý kiến gì không?"

Ninh Vân Tấn trong lòng sớm đã có đáp án, há mồm nhân tiện nói, "Ăn mày tiêu diệt hầu như không còn, quan binh đa tài đa nghệ, tơ lụa so với giấy còn rẻ hơn, ca nhạc xướng không tệ." Hắn nói một câu Văn Chân liền đen một chút, cố tình Ninh Vân Tấn còn thêm dầu vào lửa nói, "Địa phương khác là ba năm thanh lọc tri phủ, vét mười vạn bạc trắng, nơi này chỉ sợ có thể vơ vét được hơn trăm vạn, cho nên làm quan vẫn là phải chọn Giang Nam mới tốt."

Văn Chân bị hắn đao đao nói đâm tin làm cho tức giận đến không nhẹ, nhưng rồi lại không thể phủ nhận những câu tiểu tử này nói là thật, chỉ có thể nhịn không được nghiến răng nói, "Chờ ngươi trưởng thành, trẫm liền phái ngươi đến Giang Nam, ngươi nói được hay không được?"

Ninh Vân Tấn cường nhếch miệng, nháy mắt, giả vờ mà nói, "Vậy vi thần liền trước tiên cảm tạ Hoàng thượng nâng đỡ!"

"Có điều..." Văn Chân ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Nếu trẫm phát hiện ngươi tham một lượng bạc liền lột quần ngươi ở trước nha môn đánh đòn!"

Vừa nghĩ tới cảnh tượng kia Ninh Vân Tấn khuôn mặt nhỏ liền cương, Hồng Minh thì lại không chút khách khí mà cười ra tiếng.

Trong đùa giỡn ngự giá đã đến nơi nghỉ ngơi hôm nay, Văn Chân vẫn là Hoàng đế đầu tiên của Đại Hạ đến Giang Nam, tất nhiên ở Hàng Châu không có xây hành cung, nơi ở của bọn họ là phủ Hàng Châu tạo ra, cũng là nơi Hoàng đế tiền triều nam tuần đã ở lại, quan viên địa phương đã tiến hành tu sửa trước đó rồi, mặc dù thời gian quá ngắn, nhưng cũng biến thành tráng lệ, một chút không thể kém hơn trong cung.

'Trên có thiên đường, dưới có Tô Hàng.' Nếu đã đặt chân xuống Hàng Châu, Văn Chân liền chuẩn bị dừng lại hơn hai ngày, thứ nhất là giao du một chút Tây hồ nổi tiếng thiên hạ, thứ hai là đến lúc bóng gió tính toán duyệt binh, hắn muốn xem binh nơi đây trừ bỏ thổi tiêu tấu nhạc ra còn có bản lĩnh gì khác.

Văn Chân khảo xét duyệt binh là không có nói thông tri trước, làm cho nhóm quan viên địa phương Hàng Châu ngay cả thời gian chuẩn bị cũng không có. Kéo binh ra, hay nha, già yếu bệnh tàn đủ cả.

Quan võ địa phương cũng không phải chưa làm qua chuẩn bị Hoàng đế có thể sẽ duyệt binh, binh Bát Kỳ cùng lục doanh đều có mấy đội ngũ có thể đảm đương bề ngoài.

Nhưng Văn Chân mặc dù chưa hề mang binh, thưởng thức cơ bản cùng miêu nị trong đó cũng rõ ràng. Miền Giang Nam bình thường tối đa là tiêu diệt cường đạo, đánh giặc Oa mà thôi, mặc dù mấy người này cực kỳ hung ác, nhưng cũng là binh lực không dùng được, binh Bát Kỳ và lục doanh đóng quân kém đi nữa cũng là quân chính quy, lấy nhiều hiếp ít như ong vỡ tổ vẫn là làm được, bởi vậy ăn vô ích tiền lương, hiện tượng dối quân công cực kỳ nghiêm trọng.

Nói như thế duyệt binh đều là tách ra binh Bát Kỳ và lục doanh, thế thì mấy chuyện như xuất hiện ở trước mặt Hoàng đế là thuộc về quân Bát Kỳ, bởi vậy trước khi Thánh giá đến áo giáp của bọn hắn đã lau lòe lòe tỏa sáng, thậm chí còn triệu tập một số binh lục doanh đến cho đủ số, tụ lại di chuyển đội ngũ vài lần.

Chỉ là Văn Chân căn bản không dựa vào bài cũ ra mục, khi điều động duyệt binh dứt khoát hai bên cùng nhau, hơn nữa định thời gian thật sự gấp, việc này có thể đã rối loạn tổng thể, không chỉ phải cho mấy người bị mượn trở về chỗ cũ, còn phải bổ sung chỉnh tề nhân số nguyên bản, rối loạn bên trong cũng lo không được có phải người già yếu hay không, chỉ cần là người phải đủ.

Bởi vậy trên tràng duyệt binh đã có thể thấy được có áo giáp trang bị đầy đủ hết, cũng có cầm vũ khí gỗ chế bình thường dùng luyện tập đã lên sân khấu. Lại khảo giáo kỵ xạ, lại càng không xong, cư nhiên còn có người cung cũng kéo không ra, người cũng không ở trên ngựa, vừa nhìn cũng không biết từ chỗ nào lôi ra đội ngũ này.

Đừng nói Văn Chân, mà ngay cả mặt Chu Thăng cũng tức méo, tham là một chuyện, ít nhất cũng đừng làm đến quá đáng quá là được! Hắn đây là lần thứ hai hối hận mình để làm chi từ nha môn Tổng đốc Ôn Châu chạy đến nơi đây kéo theo mắng chửi.

Trường hợp mất mặt này Văn Chân cũng nhìn không được nữa, bỏ lại một câu "Bắn mũi tên không trúng, người cưỡi ngựa rớt đất' đã phẩy tay áo bỏ đi. Hắn lúc này tức giận, Tây Hồ cũng không muốn đi thăm, trực tiếp lần nữa hướng Hải Ninh xuất phát.

Văn Chân là rất buồn bực, khai quốc chưa đến năm mươi năm thôi mà, lại trị* cư nhiên đã hủ bại đến trình độ này, ngay cả quân đội cũng là cái dạng này, vậy công trình trị thủy miếng thịt béo lớn nhất này, còn không biết bị bao nhiêu người lớp lớp bóc lột, hắn là thât lo lắng không thôi.

*Tác phong và uy tín của quan lại thời xưa.

Phải biết rằng hắn lo lắng không phải không có đạo lý, Tây Hải Ninh kề Hàng Châu, Nam kề sông Tiền Đường, là vùng xem thủy triều nổi danh xa gần cả nước. Lúc bấy giờ thủy triều cửa sông Tiền Đường ra vào có ba cửa khẩu, khi thủy triều đột kích thì, chỉ có dòng chính thời điểm chảy trong cửa nhỏ hai bờ sông mới ít có tai ương thủy triều, bằng không chảy hướng về cổng Nam thì gây họa Thiệu Hưng, hướng cổng Bắc thì khu vực Hải Ninh xui xẻo. Càng không xong chính là, một khi đại đê Hải Ninh bị va đập hỏng, như vậy Tô Hàng Gia Hưng khu đông đúc và giàu có nhất cả nước vân vân sẽ bị nước biển bao phủ, trong lần tu sửa đê này xuống hơn tám phần ngân lượng chính là sửa xây đê vùng này.

Văn Chân bộ dáng lo lắng buồn phiền làm cho hai bé cùng xe với hắn đều chỉ có thể thật cẩn thận không dám phát ra một chút âm thanh, đem Ninh Vân Tấn hối hận đến không nhẹ, sớm biết hẳn là lấy cớ thân phận không hợp, tránh ở trên mã xa của mình.

Thật vất vả đến thời gian nghỉ ngơi trên đường, Hồng Minh tìm Ninh Vân Tấn, vẻ mặt không tình nguyện nói, "Ngươi không phải giỏi nhất vuốt mông ngựa sao, làm sao cũng không có biện pháp làm cho phụ hoàng tâm tình tốt một chút?"

"Vuốt mông ngựa! Thái tử điện hạ, tiểu nhân làm sao chụp qua mông ngựa Hoàng thượng." Ninh Vân Tấn thần tình vô tội nói.

Hồng Minh trừng mắt hắn, một bộ biểu tình tự ngươi hiểu được, đáng tiếc da mặt Ninh Vân Tấn có thể so với hắn dày hơn, căn bản là thờ ơ, coi như giống như bị vũ nhục.

Nghĩ đến thân phận chuẩn đại tông sư của hắn, Hồng Minh cũng không tốt đem người hướng trong cụt đắc tội – ít nhất trước khi hắn đăng cơ không được, hắn đành phải nói, "Cô mặc kệ, phụ hoàng hiện giờ không biết vì sao có chuyện lo lắng, ngươi phải nghĩ biện pháp đi dỗ hắn vui vẻ."

Ninh Vân Tấn không nói gì mà nhìn hắn, "Điện hạ, chuyện như thế vẫn là thân nhi tử ngài đi làm tương đối hay hơn!"

Cô nếu làm được, còn cần cầu tiểu nhân ngươi sao! Hồng Minh buồn bực quặm môi, khó chịu mà xoạt liếc hắn một cái thở phì phì mà xoay người rời đi.

May mắn cảm xúc Văn Chân sau khi dùng qua bữa trưa đã dịu lại, vì dời đi tâm tình hắn đã cầm lấy sách bắt đầu khảo giáo công khóa hai người nhỏ, làm cho hai bé nguyên bản tinh thần sáng sủa cũng ỉu xìu.

Hải Ninh cùng Hàng Châu là tiếp giáp, bọn họ một hàng dọc theo đê đi đến, sau khi ở Diêm Thương nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị buổi tối ở trấn Diêm Quan tá túc, dù sao nơi đây là vùng đất huyện lị huyện Hải Ninh.

Đi trên hàng đầu Văn Chân thỉnh thoảng sẽ để cho người dừng xe trên đê xem xét tình huống, càng xem sắc mặt của hắn càng không tốt, mặc dù đê đập nhìn như xây dựng rất cao, còn dựa theo yêu cầu trồng cây liễu, nhưng mà có nhiều chỗ người giẫm lên nhiều chút đã sụp.

Vẫn luôn đi theo giá ở phía sau hắn Chu Thăng nhìn công trình bã đậu này, cả người đã đờ đẫn, ngay cả thở mạnh cũng không dám bật ra một tiếng.

Thị Kỳ Như Hải nhìn mực nước sông, lo lắng nói với Văn Chân, "Hoàng thượng, năm nay mực nước cao khác thường, xem tình huống này vạn nhất có nước lớn chỉ sợ là ngăn không được.

Văn Chân làm sao không biết, hắn nhăn đầu mày nói, "Kêu người tốc độ mã xa nhanh chút, trẫm muốn đến trấn Diêm Quan nhìn xem."

"Hoàng thượng không thể." Đã biết mình hơn phân nửa mũ ô sa khó giữ được Chu Thăng trong lòng cả kinh, há mồm nhân tiện nói, "Nhiều ngày nay chính là thời điểm nước lớn, nên...nên là..."

Văn Chân tức giận trừng mắt hắn, "Trẫm trái lại nhanh chân đến xem đường cắt ngang sông thiên hạ này kỳ quan này."

Nhìn thấy Hoàng thượng lên xe ngựa, Chu Thăng trong lòng sầu ghê luôn! Hôm nay chính là mười tám tháng tám xem triều nhật tốt nhất, khu vực trấn Diêm Quan mặt sông chỉ có ba km, chỉ có thể nhìn thấy 'Giang hoành bạch luyện nhất tuyến triều' (một đường thủy triều vắt ngang màu trắng), vấn đề là tình trạng đại đê chỉ cần có vạn nhất...Hắn quả thật không dám tưởng tượng.

Đáng tiếc ý chí Văn Chân không phải có thể từ hắn chuyển biến, Hoàng thượng cố ý muốn đi thì ai có thể ngăn được.

Có lẽ là gần đây chuyện làm cho hắn phiền lòng quá nhiều, Ninh Vân Tấn phát hiện sắc mặt Văn Chân tựa hồ có chút không tốt, là thật sự có chút xám trắng, đầu mày cũng bắt đầu nhíu chặt như nhẫn nại gì đó, xem bộ dáng là thân thể có chút không khỏe. Điều này làm cho trong lòng hắn vừa kích động vừa hưng phấn, lẽ nào hôm nay chính là ngày gặp chuyện không may sao?!

Đoàn người rất nhanh đến trấn Diêm Quan, lúc này ở cạnh đê đã tụ tập không ít người, xem ra đều là hướng về triều lên hôm nay tới. Huyện quan nơi đây mặc dù được thông tin dọn dẹp để cho ngự giá thông hành, nhưng cũng không có biện pháp đem toàn bộ mọi người cạnh đê đuổi đi.

Lúc này kỳ thật đã có thể nhìn thấy được cảnh hùng tráng của thủy triều Tiền Đường, từng sóng từng sóng đồ sộ khí lớn, rước lấy người ở nơi đây thỉnh thoảng kinh hô. Thủy triều mấy lần này không phải rất hung mãnh, Văn Chân liền bắt đầu để cho Chu Thăng vì mình chỉ điểm chỗ nào là đê mới xây sửa.

Hồng Minh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh hùng vĩ như thế, mặc dù cũng đi theo phía sau Văn Chân, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng lại bị thủy triều kia hấp dẫn.

Khi bọn họ tiến đến một chỗ đại đê mới sửa xây, đột nhiên có một nữ nhân la to hướng về phía mặt sông kêu khóc, "Con ta, con ta té xuống...Van cầu các ngươi giúp hỗ trợ, xin thương xót, cứu lấy hắn."

Nàng nói là tiếng địa phương, Văn Chân bọn hắn người đi cùng phần lớn là người phương Bắc căn bản nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ là bị la hét ồn ào có chút không thoải mái, vì thế lực chú ý bị nàng hấp dẫn. Ngay tại trong thời gian chớp mắt này, đột nhiên một trận mưa tên đã hướng đến chỗ bọn hắn bên đây bắn lại.

Ninh Vân Tấn vẫn luôn mắt nhìn tứ phía tai nghe tám phương chú ý tình huống xung quanh, vừa thấy tên đã kéo Thái tử bên người một phen, chính mình thuận thế nằm nhào.

Lực chú ý của Hồng Minh luôn luôn ở trên thủy triều, đột nhiên bị người mình ghét nhất kéo một phen, trong lòng hắn tức giận, cư nhiên dựa vào một cỗ nghị lực ngược lại đứng vững vàng. Nhưng hắn vừa đứng thì lại ngã đổ, phải biết rằng tên này tự nhiên hướng mục tiêu rõ ràng nhất là chỗ Văn Chân, mà hắn thân là Thái tử lại là cách Hoàng đế khoảng cách gần nhất.

Văn Chân đã đánh rớt một ít tên hướng mình mà đến, còn lại thì dựa vào thân pháp tránh thoát, dư quang khóe mắt nhìn thấy hai mũi rõ ràng bắn lệch sắp găm vào trên người nhi tử mình, thậm chí ngay cả đánh rớt cũng không kịp, hắn không chút do dự nào vươn cánh tay trái đem hai mũi tên kia cản lại.

Hành động của hắn như nhắc nhở thích khách mai phục một bên, làn mũi tên lần thứ hai đã chia là ba, một đợt bắn về phía Thái tử, một đợt bắn về phía Văn Chân, đợt khác nhiều nhất tự nhiên là hướng tới đại thần tùy giá khác, ngăn cản bọn hắn đến gần Văn Chân tiến hành hộ giá.

Tên nếu đều là bắn về phía mình ngược lại dễ chắn, nhưng nếu nói phải phân tâm bảo hộ Hồng Minh cho dù Văn Chân võ công cao đến đâu cũng hơi khó khăn, đặc biệt trong đó có một người tên vừa hung vừa chuẩn, còn phảng phất như có tính biết trước, chuyên tấn công chỗ cần phải cứu của Văn Chân.

Sau hai đợt tên nhóm binh lính hộ giá rốt cuộc động, thị vệ bên người Văn Chân cũng giải quyết tên nhích lại gần, mắt thấy chính là vấn đề thời gian có thể giải quyết thích khách này. Chỉ là người xui xẻo chính là uống nước cũng kẹt răng, vừa lúc đó một đợt sóng to chưa từng có trực tiếp đập ở trên đê.

Văn Chân phản ứng nhanh chóng một phen ôm Hồng Minh, sau đó bị sóng lớn kia đánh cho kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo đó là có người kinh hô, kêu thảm thiết.

"Đại đê sụp!"

"Chạy mau đi!"

Từng sóng tiếp từng sóng sông đánh tới, nguyên bản kỳ cảnh hùng vĩ biến thành một hồi tai họa. Đoạn đê mới sửa nơi Văn Chân bọn hắn đứng là sụp đổ trước, gặp phải sóng lớn như thế căn bản không phải con người có thể ngăn cản, hắn chỉ có thể ôm chặt nhi tử theo dòng nước cuốn.

Văn Chân chỉ cảm thấy mình bị nước dập hướng đến nện ở trên một khối đá lớn, tay hắn bị thương không biết đụng phải cái gì, đau đến run lên rốt cuộc ôm không được Hồng Minh. Bọn hắn hai người màu vàng chói mắt quả thật là bia ngắm rõ ràng cực kỳ, chỉ là sóng nước hơi chút đẩy lui trong chớp mắt đã có tên hướng bọn hắn bắn tới.

Thân là người phương Bắc, hai gia Văn Chân đều là vịt trên cạn, với dòng nước hung mãnh như thế vốn là có chút phát ra kính sợ từ bản năng, lại còn phải đối mặt thích khách ùn ùn công kích, Hồng Minh cho dù trưởng thành sớm cũng chỉ có thể tránh ở phía sau Văn Chân, tận lực không để hắn thêm rối.

Dòng nước tựa hồ bình lặng một chút, thậm chí còn rút về phía sau, Văn Chân chống tảng đá kia chuyên tâm đối phó mũi tên, vừa lúc đó hắn đột nhiên phát hiện trong nước tựa hồ thấy nguy hiểm hướng mình mà đến. Chính là lúc này cũng đã chậm, một nam tử y phục màu đen dựa vào nước đem chủy thủ hướng hắn đâm đến.

Phía trên là tên, đối mặt chính là chủy thủ hung ác, Văn Chân nguyên bản cũng còn có tin tưởng bảo hộ nhi tử, nhưng mà ngay tại lúc hắn muốn đem nam tử kia đẩy lui, đột nhiên nội lực bên trong của hắn lại nhấc không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy chủy thủ kia chui vào bên hông mình, hắn cũng bất chấp chật vật dựa vào động tác ngăn cản, tiếp theo tay chân cùng ngực vẫn bị đâm mấy đao.

Ngay lúc nam tử kia hung tợn mà muốn kết thúc Văn Chân đã sắp vô lực ngăn cản thì, đột nhiên mắt hắn trợn trừng cả người cứng đờ toản thân. Khi hắn chậm rãi quay đầu lại, lúc này mới phát hiện một tiểu đậu đinh đem một cây kiếm từ thân thể của mình □.

Ninh Vân Tấn một cước đá văng người nọ, đem tiểu chủy thủ cắm ở bên hông, một tay bắt lấy Văn Chân, một tay bắt lấy Hồng Minh, 'Hít vào."

Chỉ thị này của hắn thật sự mạc danh kỳ diệu, Hồng Minh chậm một bước, kết quả nhìn thấy một đợt sóng lớn so lúc trước lớn hơn đánh úp lại, lần này cũng không có người bảo hộ, dòng nước mãnh liệt trực tiếp cọ rửa trên người, tiếp theo hắn liền cái gì cũng không biết.

|| Cho dù Ninh Vân Tấn đã sắp đột phá tầng thứ hai, muốn ở kiểu bên trong dòng nước xiết mang theo hai người bơi chuyển cũng có chút cố hết sức. Hắn có thể làm được chính là chặt chẽ bắt lấy hai người, sau đó nước chảy bèo trôi.

Trong hồng thủy như thế cát đá và nhánh cây gãy lẫn lộn, đánh vào ngươi toàn tâm đau, nhưng mà sức người rốt cuộc so ra kém lực lượng thiên nhiên nhiều, ngay cả muốn mình điều khiển phương hướng cũng làm không được.

Văn Chân vừa mới bắt đầu còn có chút ý chí, chỉ cảm thấy tiểu bàng tử Ninh gia cầm lấy tay mình nắm đến cổ tay mình đều đau. Rốt cuộc là bàn tay tiểu hài tử, năm ngón tay quá ngắn khi cầm cổ tay căn bản không thể sát, liền cũng không dùng tốt lực, chỉ có thể dùng lực lớn hơn nữa mới có thể cam đoan hai người sẽ không bị dòng nước tách ra.

Làn sóng sông này tựa hồ cực kỳ hung mãnh, không biết từ nơi đâu vọt tới một đoạn gỗ gãy, đúng lúc nện ở trên lưng Văn Chân, hắn kêu rên một tiếng, uống mấy ngụm nước, nội ngoại thương lẫn lộn một hơi khí rốt cuộc thở gấp không được nữa hôn mê đi, trước đó ý thức hắn chỉ mông lung cảm giác được cái tay bắt lấy mình thật mềm, thật nhỏ.

Kỹ năng bơi của Ninh Vân Tấn mặc dù không tệ, nhưng sau một lúc hắn cũng có chút ăn không tiêu. Nếu buông ra một người, bám giữ một nhánh cây vân vân, với kỹ năng bơi của hắn muốn thoát khỏi nguy hiểm như thế vẫn là rất dễ dàng, chỉ là hai bên đều là người huyết thống thân nhất ở trên thế giới này của mình...Cho dù cũng không thân thiết, nhưng buông người nào ra hắn đều làm không được.

Đang thời điểm khó khăn, hắn nhìn thấy một người y phục thị vệ đang cầm lấy một cây gỗ bơi, cố gắng hướng đến bên chỗ mình bơi qua, người nọ nhìn có chút quen mắt, Ninh Vân Tấn nhận ra đó hẳn là người bảo hộ Văn Chân.

Nếu để cho người nọ tiến tới đây đầu tiên sẽ trước bảo đảm Hoàng đế, Ninh Vân Tấn cũng không muốn làm cho người này phá hư kế hoạch của mình.

Phương hướng người nọ đi tới chính là ở cạnh tay trái hắn, cánh tay kia của hắn vừa vặn bắt lấy Thái tử đệ đệ, mắt thấy người nọ cách bên mình càng ngày càng gần, Ninh Vân Tấn giả vờ bị đầu sóng đánh cho không chịu nổi, tay trái buông lỏng, lập tức kinh hoảng mà hô to lên, "Mau cứu Thái tử..."

Nghe được tiếng gào của hắn người nọ phản xạ có điều kiện vươn tay bắt đem Thái tử vớt lên, đợi cho hắn sau khi đem Hông Minh gác lên cây gỗ, lại ngẩng đầu Hoàng thượng thuộc mạt minh hoàng cùng tiểu hài tử Ninh gia cách mình càng ngày càng xa.

Tiễn bước một trong trói buộc trong tay, Ninh Vân Tấn tựa như cùng giao long nhập biển giống nhau, hắn hai tay bắt lấy Văn Chân theo dòng nước thủy triều hướng phía mình xem trọng rất nhanh bơi đi. Bọn hắn chính là vừa lúc xui xẻo đứng ở chỗ đê vỡ, hồng thủy mặc dù hung hăng một chút, nhưng xung quanh vẫn là tạm thời có chỗ đất trống có thể nghỉ chân.

Ninh Vân Tấn cẩn thân mà tránh người, mang theo Văn Chân hướng tới chỗ hẻo lánh bơi, thậm chí còn may mắn bắt được một khúc gỗ lên bờ. Sau khi lên bờ hắn liền đem long bào đáng chú ý kia của Văn Chân nhanh chóng cởi xuống, sau đó chụp lên cây gỗ ném vào trong hồng thủy, phân biệt phương hướng một chút liền đỡ hắn hướng phía trái ngược bọn họ đi đến.

Làm người vẫn luôn đi theo bên người Hoàng đế, Ninh Vân Tấn đối với sắp xếp phòng vệ lần đi tuần này tự nhiên rất rõ ràng, cha nhà mình phụ trách chính là đường lui an toàn của Văn Chân, nếu hướng tới phương hướng trấn Diêm Thương, nhất định có thể tìm được quân cứu viện thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mình thật vất vả đem Hoàng đế trộm ra, làm sao sẽ hướng bên kia đi chứ!

Ninh Vân Tấn lựa chọn hướng hướng chính là vùng thiên tai nặng lần này, hai người sau khi cởi bỏ ngoại bào hoa lệ, đều là đầy người lầy lội, thoạt nhìn cùng với người cùng hắn hốt hoảng chạy nạn không sai biệt lắm. Hắn cũng không biết đi như thế bao lâu, chỉ cảm thấy người xung quanh càng ngày càng ít, nội lực của mình cũng bắt đầu không được tốt.

Không có nội lực hắn đỡ Văn Chân người cao to như thế lên không nổi, mắt thấy sắc trời đã sắp tối sầm xuống, hẳn là cách phạm vi quan binh tìm kiếm cũng đủ xa, Ninh Vân Tấn liền tìm một cái miếu đổ nát dừng lại.

Trong lúc này Văn Chân từng hỗn loạn tỉnh lại qua hai lần, nhưng mà ngay cả nói cũng không được. Hắn đầu tiên là bị ngoại thương không nhẹ, lại bị sóng lớn hung hăng mà đánh trên người bị đánh sâu vào, tiếp theo nội lực cũng không biết xảy ra vấn đề gì khi tốt khi xấu, Ninh Vân Tấn kề sát thân thể hắn cũng có thể cảm nhận được Văn Chân luôn luôn run nhè nhẹ, phát ra tiếng rên khó chịu.

Đợi cho sau khi đưa hắn vào miếu đổ nát buông xuống, Ninh Vân Tấn vừa sờ trán của hắn, lúc này mới xác định Văn Chân đang phát sốt.

Nhìn thoáng qua một thân chật vật của hai người, Ninh Vân Tấn đầu tiên là ở trên người hắn sờ sờ, đem ngọc bội có thể chứng minh thân phận, ban chỉ ngọc bội gì đó đều lấy xuống, lại nhìn bộ dáng, ở trong nước bùn bắt Hoàng đế lăn một cái thì cùng nam tử lưu lạc ven đường không sai biệt lắm.

Ninh Vân Tấn ở trong miếu đổ nát tìm một vòng, tìm được một cái chậu mẻ không biết ai lưu lại, mặc dù cạnh có chút nứt ra, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sử dụng, liền cầm ra miếu đổ nát.

Ở Giang Nam vùng sông nước này không thiếu nhất chính là nguồn nước, Ninh Vân Tấn biết, nếu nơi đây lúc trước là miếu khẳng định gần đây liền có nguồn nước sạch sẽ.

Quả nhiên hắn ở xung quanh tìm một chút, thì phát hiện một dòng suối nhỏ, càng tuyệt chính là ở bên dòng suối nhỏ cư nhiên còn có một thôn nhỏ, xem ra bởi vì nơi xa xôi này hình thế tương đối cao, nên không có bị nước ngập.

Lúc này Ninh Vân Tấn sớm có dự mưu đã nhìn ra, trên người hắn mang theo một tiểu hà bao, bên trong kim qua tử, ngân lõa tử và tiền xâu cũng bỏ một ít, nặng trịch một đống, hắn mỗi ngày mang theo cũng không ngại nặng, nhưng vật vàng trắng này sau khi cả người ngâm nước, so với ngân phiếu có thể dùng tốt hơn.

Trong thôn này chỉ có mấy nhân hộ mà thôi, nghe thấy hắn nói trước đó vỡ đê đều có chút kinh hoảng, Ninh Vân Tấn lấy ra mấy xâu tiền tìm bọn họ đổi bốn bộ quần áo cũ – hai lớn hai nhỏ cùng một chăn mỏng. Vận khí của hắn xem ra rất tốt, trong thôn này cư nhiên còn có một người hái thuốc, trong nhà dự trữ một ít thảo dược trị ngoại thương, nghĩ đến một thân thương của Văn Chân kia, vì thế hắn cũng mua một ít.

Cáo biệt thôn nhân, hắn đầu tiên là cởi hết y phục một thân đầy lầy lội của mình, lại bị nhiệt độ cơ thể hong khô chính mình nhảy vào vào trong dòng suối nhỏ sảng khoái mà tắm rửa một cái, sau đó thay quần áo cũ của tiểu hài tử nông gia. Ninh Vân Tấn đem quần áo mình giặt một lân, lúc này mới múc một chậu nước, cõng theo đồ vật đổi chỗ thôn nhân trở lại miếu đổ nát.

Văn Chân vẫn chưa tỉnh. Đầu mày hắn nhăn đến gắt gao, hai gò má nóng cháy đỏ bừng, hô hấp cực kỳ dồn dập, hai tay ôm đầu tựa hồ đang chịu đựng thống khổ gì đó.

Cho dù trên mặt còn có chút vết bùn bẩn cũng có thể nhìn ra được người này tướng mạo thật sự lớn lên rất đẹp, rút đi một thân long bào chính trang tăng độ thành trăm phần trăm, Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

Hắn mi phong như kiếm như thẳng xuyên qua thái dương, mũi cao thẳng, xương gò má hai bên hơi cao, môi mỏng mà màu nhạt, dùng xem tướng trên sách mà nói người dáng môi đơn bạc trời sinh đối với việc tình cảm ít có lưu luyến, công danh lợi lộc nặng tâm, mà tướng mạo xương gò má hơi cao dễ vì thành công mà không từ thủ đoạn, chẳng những cư xử nghiêm khắc, càng khó tìm tư tình.

Mà người này cũng đang là ứng với tướng mạo của hắn, vì thiên hạ đã đem mình bỏ qua, làm cho mình ăn nhiều khổ như thế...Ninh Vân Tấn nhìn hắn không nhịn được thất thần, người này là phụ thân thân sinh của mình, cũng chính là kẻ thù của mình. Hắn đang hôn mê, căn bản vô lực phản kháng, chỉ cần mình đến phía trước, giơ tay chém xuống, oán cừu oán hận gì đó liền cũng có thể xong hết mọi việc.

Ninh Vân Tấn giống như bị mê hoặc, từng bước một hướng Văn Chân đi đến.

Không đợi hắn chạm tới da Văn Chân, đột nhiên một cỗ lực thật lớn đánh tới đánh vào trên người mình, cuối cùng Ninh Vân Tấn kịp thời phản ứng, dùng nội lực bảo vệ mình, dù rằng như thế hắn cả người vẫn bị đánh bay ra ngoài, nện thật mạnh ở trên đất.

Văn Chân không biết khi nào đã mở mắt, hắn gian nan mà ngồi dậy, thần tình đề phòng mà nhìn Ninh Vân Tấn, "Ngươi là ai?"

Ninh Vân Tấn không nghĩ tới thương thành như thế Văn Chân cư nhiên còn có lực công kích lớn như thế, không khỏi may mắn ý niệm tà ác kia trong đầu mình chỉ là tùy tiện ngẫm lại mà thôi, dù sao hắn nếu chân mính muốn mạng Văn Chân ở trong hồng thủy là có thể động thủ tay chân.

Bất quá thấy trong mắt Văn Chân cẩn thận cùng xa lạ, trong lòng hắn vừa động, bĩu môi ủy khuất hỏi, "Ngươi không biết ta sao?"

Văn Chân nhướn đầu mày, vốn thấy là một tiểu hài tử đề phòng của hắn liền đã bớt một ít, lại vừa thấy trên tay tiểu hài tử cầm chính là một đoạn mảnh vải từ trên y phục kéo xuống, biểu tình như lâm đại địch mới vừa tỉnh lại kia lại thả lỏng xuống. Hắn cẩn thận đánh giá diện mạo tiểu hài tử, tựa hồ thật sự có chút quen thuộc, nhưng mà chỉ cần suy nghĩ một cái đầu của mình giống như có người cầm búa gõ, đau đến chết.

"Ngươi là ai?" Câu hỏi đồng dạng, Văn Chân lần này chẳng những hiền lành hơn, thậm chí còn mang theo vài phần nghi hoặc.

Văn Chân vừa thấy hắn bộ dáng hình như chịu đựng đau đầu, nghĩ sự tình gần đây đoán trong lòng không khỏi hơn vài phần khẳng định.

Mặc dù ở năng lực huyết mạch làm sao sử dụng hắn vẫn chỉ là một sơ học giả, nhưng tri thức lý luận đã học không ít. Trong đó có mấy mục cấm kỵ là được nhiều lần cường điệu, nói ví dụ như không nên trong khoảng thời gian ngắn thường xuyên sử dụng vượt phạm vi năng lực của bản thân, không nên ở trong việc đột phá sử dụng năng lực quá độ, nếu không nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì dễ dàng tổn hại mệnh.

Nghĩ đến Thái tử đệ đệ của mình mạc danh kỳ diệu đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, lại hồi tưởng lại lúc trước gặp nạn thì Văn Chân bảo hộ cho hắn, Ninh Vân Tấn trong lòng không nhịn được chua xót, nào còn không biết Văn Chân đây là tẩu hỏa nhập ma, nội công khi tốt khi xấu, đau đầu, mất trí nhớ vân vân chỉ sợ đều là tác dụng phụ.

Văn Chân thấy tiểu hài tử đang mình mình biểu tình đột nhiên trở nên vô cùng u oán, trong mắt còn mang theo vài phần trách móc, hắn không biết vì sao trong lòng cư nhiên có chút yếu ớt, vì thế cẩn thận mà thử hỏi, "Chúng ta là quen biết sao? Ngươi là...đệ đệ của ta?"

Đệ đệ?!!

Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa cười đến phun ra, may mắn hắn vài năm nay công lực diễn trò giỏi từng bước, cư nhiên vẫn là bảo trì một bộ biểu tình kinh ngạc mà mặt than. Hắn cũng là ở trước mặt Văn Chân thói quen nói năng ngọt xớt, vặn mảnh vài rách ủy khuất mà lắc lắc, bĩu môi nói, "Ta mới không phải đệ đệ của ngươi đâu! Ngươi làm sao có thể quên ta, mệt ngươi còn ở trước mặt cha ta nói qua phải chiếu cố ta!"

Văn Chân thấy bàn tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài kia hai mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ mím thật chặt – nghẹn nín cười, nhìn đáng thương, hắn ẩn ẩn nhớ rõ mình hình như thật sự đáp ứng người nào đó phải chiếu cố tiểu hài tử, nhưng mà mình hình như chẳng những không có làm được, ngược lại còn đánh hắn một chưởng.

Thấy hắn vẫn luôn ngồi dưới đất, cũng không biết vừa rồi ngã đau không, Văn Chân liền có chút định vươn thân hướng tiểu hài tử đến gần, ai ngờ vừa động đã cảm thấy mình cả người vô cùng đau đớn, nhịn không được kêu rên một tiếng.

Ninh Vân Tấn vội vàng bò thân lên, chạy đến bên cạnh hắn, sốt ruột hỏi, "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao." Văn Chân nhăn đầu mày nhịn đau xuống, hắn trở tay bắt lấy tiểu hài tử hỏi, "Ta mặc dù hiện tại không nhớ, nhưng cũng sẽ chiếu cố ngươi. Nhưng mà ta rốt cuộc là ai?"

Ninh Vân Tấn cười tủm tỉm nói, "Ngươi là con dâu nuôi từ bé cha ta giúp ta tìm đó!"

|| Kêu ngươi miệng tiện!

Câu nói kia Ninh Vân Tấn nói ra miệng đã nghĩ cắn rụng đầu lưỡi của mình, hắn nguyên bản chỉ là muốn nói giỡn, không nghĩ tới hiện tại Văn Chân chỉ sợ đầu thật sự có chút không rõ lắm, cư nhiên thản nhiên 'Nga' một tiếng, xem bộ dáng là tưởng thật!

Sau khi xác định quan hệ giữa hai người, ánh mắt của Văn Chân nhìn hắn liền nhu hòa đến làm cho Ninh Vân Tấn trong lòng sợ hãi, ngược lại không có can đảm suy tính giải thích vừa rồi chỉ là mình vui đùa thôi.

Dù sao hắn biết rõ Văn Chân cảnh giác nặng, nếu lật lọng còn nói mình là lừa hắn, vậy rất khó lại lấy được tín nhiệm của đối phương, đến nông nỗi kia, mục đích mình đem hắn lừa gạt ra chẳng phải là không đạt được!

Một bên rối rắm vạn nhất Vân Chân khôi phục trí nhớ mình phải ứng đối thế nào, Ninh Vân Tấn một bên tìm phát cáu thiệt thòi đem chậu nước nứt kia đốt lên, đợi cho hơi nước hơi nguội sau đó thì bắt đầu vì hắn rửa sạch miệng vết thương.

Không thấy không biết, vừa thấy đã giật mình, sau khi đem quần áo Văn Chân cởi ra, vết thương đầy người kia có chút kinh người.

Lần này người đến ám sát toàn cao thủ, đặc biệt người lặn xuống nước gần người kia lại lợi hại, Văn Chân đầu tiên là vì cứu Thái tử bị tên gây thương tích, khi vượt qua thời điểm tẩu hỏa nhập ma, lại bị người nọ ở trên người, trên cánh tay hung hăng đâm mấy đao, đao đao đều là đâm vào đụng xương.

Đùi phải hắn trật, không biết là bị đầu sóng đánh sâu vào hay là đánh vào trên tảng đá kia thì bị thương, đã sắp sưng lên cao cao; trên cổ tay tay trái thì lại còn găm hai khúc mũi tên, thương thành một bộ đức hạnh này người này cư nhiên cổ họng cũng không rên ra một tiếng.

Ninh Vân Tấn rút ra tiểu thủy chủ, cẩn thận muốn đem kia khúc mũi tên kia moi ra. Mặc dù động tác của hắn nhẹ đi nữa, ở dưới tình huống không có thuốc mê Văn Chân cũng đau đến mồ hôi lạnh cả người, cánh tay không bị khốn chế mà run run, nhưng cơ thể hắn lại không nhúc nhích, tùy ý Ninh Vân Tấn làm.

Vết thương trên người Văn Chân đều ngâm qua nước bẩn, ngoài da đều hơi hơi trắng bệch, hoàn hảo lúc trước Ninh Vân Tấn tìm một bình rượu dược nông làm, mặc dù là thổ rượu nông gia số độ không cao, nhưng thời điểm này cũng có ít còn hơn không, chung quy so với không tiêu độc tốt hơn!

Vì Văn Chân rửa sạch tốt thương toàn thân, lại đắp cho hắn thảo dược, Ninh Vân Tấn có chút phát sầu nhìn đùi phải của hắn, "Chân của ngươi chỉ sợ là sai vị, ta cũng không biết chỉnh làm sao bây giờ?"

Kỳ thật sai vị đơn giản Ninh Vân Tấn thật ra biết chỉnh, ai kêu đời trước cực kỳ xem nhẹ bệnh chứ, có bị ngã thương tật đều là tự mình sờ soạng! Nhưng là bó xương thật tình là một kỹ năng sống, là coi trọng quen tay hay việc, hắn sau khi trộn lẫn xuất đầu thì không tự mình làm qua nữa, hiện tại tay lại quá nhỏ không nắm chắc tốt vị trí, thật đúng là khôn dám bó xương loạn cho Văn Chân.

"Không có việc gì." Tay phải Văn Chân chỉ là bị đâm một đao mà thôi, vẫn chưa thương tổn gân cốt, tự hắn vươn tay sờ soạng chỗ sai vị, giống như dựa vào bản năng, cũng không biết vừa động, liền đem chỗ sai vị kia chỉnh lại.

Hắn có chút ý bất mãn mà nhìn đùi phải mình, nhíu mày nói, "Bị thương có chút nặng, chỉ sợ phải tu dưỡng một tháng."

Xác định Văn Chân sắp sửa làm nhân sĩ thương tàn một tháng, Ninh Vân Tấn trong lòng vừa lòng vô cùng, trên mặt hắn lại vô cùng lo lắng nói, "Vậy nên làm sao cho phải, nghe nói phía trước lụt tai, vạn nhất chúng ta bị nhốt ở trên núi làm sao bây giờ đây?"

"Lũ lụt?" Văn Chân khó hiểu hỏi.

Ninh Vân Tấn gật đầu nói, "Ừ. Chúng ta lúc xem thủy triều đại đê đột nhiên đổ sụp, vì tránh đại hồng thủy, mới đến nơi này."

Văn Chân làm cho hắn kể lại mà nói tình huống phía trước, đầu của hắn mặc dù suy nghĩ một cái thì đau, nhưng tư duy còn đó, hồ nghi hỏi, "Nếu là lũ lụt, tại sao trên người của ta có vết đao thương cùng trúng tên?"

"Bởi vì chúng ta bị đánh cướp mà!" Lời nói dối kia của Ninh Vân Tấn tự nhiên là há mồm mà ra, biên tập vô cùng có thứ tự, "Đại đê sụp sau đó nơi nơi hỗn loạn, khi chúng ta chạy đi gặp phải một đám người muốn đoạt ngân lượng của chúng ta, sau đó ngươi đã cùng bọn hắn bắt đầu đánh nhau, kết quả...kết quả..."

Thấy hắn một bộ biểu tình hàm chứa nước mắt 'Đều do mình kéo chân sau hại ngươi bị thương', Văn Chân nhìn thoáng qua vải dệt bị thay của tiểu hài tử cùng trên người mình đều là mềm mại mới tinh, hiển nhiên điều kiện không tệ, thì cũng không nghi hắn, "Chúng ta đây còn bạc không?"

Ninh Vân Tấn lắc lắc đầu, thần tình khổ sở nói, "Bọn hắn nhiều người...Vốn trên ngươi ta còn có một thỏi bạc, bất quá vừa mới tìm người đổi quần áo với chăn."

Thấy hắn bộ dáng ảo não mà hối hận, Văn Chân nào còn có thể tránh cứ hắn, an ủi, "Không sao cả, chung quy có biện pháp."

Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động vội vàng nói, "Ta còn đổi một chiếc xe, nơi đây cách chỗ ngập nước quá gần, mặc dù ngươi hiện tại không có phương tiện đi lại, nhưng vì an toàn chúng ta vẫn là nhanh chóng rời đi!"

Văn Chân ôm lấy tiểu hài tử nhảy dựng lên, "Hoãn một đêm cũng không quan hệ, ngươi hãy nghỉ ngơi trước."

"Ta đây đi tìm chút thức ăn." Ninh Vân Tấn gật đầu nói, xoay người liền đi ra miếu đổ nát, hướng đến thôn nhỏ kia đi tới.

Kỳ thật hắn làm sao sợ ngập nước, là lo lắng quan binh mở rộng phạm vi điều tra đến bên này mà thôi.

Ninh Vân Tấn đầu tiên là chạy đến trong thôn lại tiêu tiền đổi một chiếc xe đẩy, sau đó ở nhà người ta lăn lộn một bữa cơm. Chờ mình sau khi no bụng tám phần rồi, thì vào trong rừng tìm một ít rau dại, ở trong suối nhỏ rửa sau đó mới trở lại miếu đổ.

Văn Chân xa xa đã nghe thấy âm thanh bánh xe lăn, không lâu thì nhìn thấy tiểu hài tử đầu đầy mồ hôi mà đẩy một chiếc xe trở về. Trên xe kia đặt một vại sứ, bên cạnh có túi nhỏ, còn có không ít rau dại.

Hắn còn đang nghi hoặc thì nghe tiểu hài tử nói, "Bọn họ thấy ta là tiểu hài tử còn tặng ta một cái vại và một ít gạo lức, bất quá ta sợ ngươi đói bụng ăn không đủ no, lại tìm một ít rau dại."

Thấy Văn Chân nhìn rau dại này bộ dáng thần tình nghi hoặc, Ninh Vân Tấn vội nói, "Ngươi yên tâm đi, rau này có thể ăn, đều là bọn họ dạy ta hái, nói rửa nấu có thể ăn!"

Văn Chân lúc này động cũng không động, chỉ có thể nhìn tiểu hài tử tay chân vụng về mà chồng một cái bếp đơn giản, sau đó cầm hỏa chiết1 bắt đầu nhóm lửa. Tiểu hài tử vừa nhìn chính là nuông chiều từ bé, trên tay ngay cả vết chai cũng không có, trên khuôn mặt nhỏ biến thành bụi xám đen, bất quá ngược lại nổi bật lên cặp mắt to vô cùng sáng ngời kia.

Thấy tiểu hài tử thật vất vả sau đó đem lửa nổi lên, đem rau rửa sạch ném vào trong vại. Tiểu hài tử nhìn vẫn có chút tí thông minh, ít nhất biết nấu cơm phải vo gạo cho nước, đầu tiên đã ở suối nhỏ làm tốt trình tự kia.

Thấy hắn bộ dáng trước vụng về sau bận rộn, Văn Chân mặc dù đã cảm thấy được bụng có chút đói, nhưng cũng không đành lòng thúc giục, trong lòng lại có vài phần cảm động, "Ta như thế nào ngay cả ngươi tên gì cũng không nhớ rõ?"

"Có phải hay không bị thương rất nghiêm trọng, có lẽ mấy ngày nữa thì tốt rồi." Ninh Vân Tấn cố ý mài mài cọ xát mà làm việc, chỉ là muốn chờ Văn Chân đói bụng đến chịu không nổi – nếu không hắn thật đúng là lo lắng đêm nay người nào đó ăn cơm không trôi. Hắn nhếch miệng chỉ vào mình đắc ý cười nói, "Ta gọi là Ninh Vân Tấn, ngươi trước kia cũng gọi ta là Vân Tấn."

"Vân Tấn...Là một tên rất hay." Văn Chân nhẩm hai tiếng phát hiện quả thật có một loại quen thuộc, gật đầu nói, "Ta đây tên gọi là gì?"

"Ninh tiểu nhị đó! Ta đứng hàng thứ hai, sau đó ngươi là vợ ta, cho nên tất cả mọi người gọi ngươi là Nhị oa!" Ninh Vân Tấn há mồm liền nói, thấy Văn Chân đối với tên này tựa hồ có chút hoang mang. Sau khi hắn miệng tiện, vội vàng làm bộ như vội vàng nấu cháo không dám hé răng, cúi đầu nhón chút muối rắc bên trong vại.

Văn Chân có thể xác định mình có chút quen thuộc với xưng hô Ninh tiểu nhị này, bất quá quá Nhị oa tử...Tên nhà quê như thế thì không hề cảm giác! Chỉ là Vân Tấn tận tâm tận lực như thế chăm sóc mình, cũng không có lý do ở trong loại việc nhỏ này lừa gạt mình đâu?!

Lửa nổi lên rất nhanh trong vại truyền ra mùi hương thức ăn, hương gạo hòa với vài loại rau dại mùi thơm chọc đến Văn Chân bụng ọt ọt kêu lên, bọn hắn chính là đã giằng co một buổi trưa, còn đều làm chính là chuyện tiêu hao thể lực, một đại nam nhân làm sao không thể đói!

Ninh Vân Tấn cầm muỗng gỗ ở trong vại rộng miệng khuấy vài cái, phát hiện cháo này có chút giống cháo đã nấu ổn rồi, hắn lấy ra một cái chén nhỏ múc cho mình một chút, sau đó để một bên, đem vại dùng vải bố lót bưng lên, toàn bộ đặt ở trước mặt Văn Chân, "Bọn họ chỉ cho ta một cái bát, Nhị oa ngươi cứ tạm bợ một chút đi, trực tiếp dùng vại ăn."

Thấy Ninh Vân Tấn thật cẩn thận bưng cái bát nhỏ kia, phùng má thổi khí, một bộ bộ dáng khẩn cấp mà, mặc dù trên mặt trắng trắng non non dính khói đen, nhưng nói có bao nhiêu đáng yêu thì bấy nhiêu đáng yêu!

Văn Chân lo lắng hỏi, "Ngươi chỉ ăn một chút như thế đủ rồi sao?"

Ninh Vân Tấn nhu thuận mà gật đầu, "Đủ rồi mà, chúng ta thức ăn ít. Nhị oa ngươi ăn nhiều một chút, ăn no rồi mới có thể nhanh tốt lên."

Cho dù đầu có chút mơ hồ, Văn Chân cũng biết bình thường tiểu hài tử sẽ không chỉ ăn ít như thế. Hắn không nhịn được có chút áy náy, mình một đại nam nhân không làm được chuyện, để cho một tiểu hài tử hẳn là được mình quan tâm vội trước vội sau, ngay cả ăn cái gì cũng chỉ có thể ăn một chút như thế, nhưng hắn không phải một người có thể trực tiếp biểu đạt cảm xúc bản thân, chỉ có thể vùi đầu đem muỗng gỗ kia khuấy, thời điểm này chỉ có chính mình nhanh chóng khang phục mới sẽ không trở thành liên lụy.

Cháo rất nhanh đã nguội, Văn Chân múc ra một muỗng cho vào trong miệng, dù hắn là một người có thể chịu đựng cỡ nào, một hơi cháo này vào miệng, sắc mặt của hắn toàn bộ đều thay đổi!

Hắn thề, mình khẳng định cho tới bây giờ chưa ăn qua thức ăn nào khó ăn như thế!!!!!

Ninh Vân Tấn nhìn lén vẻ mặt của hắn, trong lòng cuồng tiếu không thôi! Hắn đối diện mép bát uống một hơi, ở trong hương vị khó uống kia sau khi liếc liếc bộ dáng Văn Chân một cái, cũng trở nên không phải khó có thể vào miệng!

Nghĩ đến đây mới là ngày đầu tiên mà thôi, tâm tình của hắn đã rất tốt, rất có tâm nhàn uống ngay ngụm thứ hai.

Cháo này khó uống tuyệt đối không phải bởi vì Ninh Vân Tấn không khéo tay – nấu cháo cũng không cần kỹ thuật hàm lượng! Chỉ là lại xử lý không được nguyên liệu quá kém nha.

Gạo là Ninh Vân Tấn đặc biệt mua gạo lức lâu năm kém nhất, hơn nữa còn là cái loại sinh sâu. Miền Giang Nam giàu có và đông đúc, cho dù loại thôn trang nhỏ này chỉ cần bằng lòng kiên kiên định định làm việc cũng là điều kiện không tệ, loại gạo lức này là nông gia dùng để nuôi heo nuôi gà.

Mà cho rau dại vào trong cháo, lại thật ra nước rau cần bình thường, rau sam vân vân, bất quá mấy rau này đều là hương vị nặng, nếu như nước nóng chần qua sau đó dùng dầu vừng nước tương trộn lên lại thật ra là một món ăn ngon, nhưng mà trực tiếp vào nấu chỉ thả một chút muối bên trong, hương vị kia cũng đừng nói ra!

Văn Chân có thể một hơi uống xuống không nhổ ra, thật sự là hắn tính tự chủ tốt. Hắn nhìn bát cháo, mặc dù đã đói bụng đến không chịu được, nhưng mà thật sự không muốn ăn miếng thứ hai.

Nhưng mà hắn vừa mới ngẩng đầu, chỉ thấy Ninh Vân Tấn đã uống xong non nửa bát cháo, đang chớp chớp mắt nhìn mình, "Ăn không ngon à?"

"..." Vừa thấy tiểu hài tử nếu mình dám nói ăn không ngon, bộ dáng sẽ ủy khuất đến khóc lên, Văn Chân trầm mặc.

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, hắn rốt cuộc che giấu lương tâm múc muỗng thứ hai cho vào miệng, trực tiếp nuốt xuống, rồi mới hướng Ninh Vân Tấn lộ ra một khuôn mặt tươi cười có chút gượng ép, "Ăn ngon!"

_______

1. Đồ lấy lửa của người xưa

|Ăn xong thứ này làm cho nội tâm Văn Chân bỗng nhiên rối rắm cơm chiều vô cùng, Ninh Vân Tấn thì la la điệu hát dân gian mà bắt đầu thu dọn.

Miếu này mặc dù cực kỳ cũ nát, nhưng nhìn qua thường xuyên có người sẽ đến đặt chân, cũng không biến thành trạng thái mạng nhện dày đặc hoang vắng, bất quá ván cửa vân vân đều bị người dỡ xuống, phật tượng cũng đổ.

Ninh Vân Tấn đem vại và bát ôm đi rửa phía sau, còn đến chỗ gần chỗ bệ thờ thu dọn ra hai chỗ có thể để cho hai người nằm nghỉ ngơi.

Sắc trời sau khi ngầm xuống, nguồn sáng trong miếu thì chỉ còn lại có đống lửa sau khi nấu cơm lưu lại, ánh sáng sắc da cam đem thần sắc Ninh Vân Tấn chiếu đến nhu hòa khác thường, Văn Chân nhìn hắn một mình khoái hoạt bận rộn.

Củi đốt nhặt quá ít, đống lửa khẳng định chống đỡ không được qua một tối, Ninh Vân Tấn đem chăn mỏng kia cho Văn Chân đắp lên, mình bọc một bộ quần áo cũ cuộn mình ở một bên.

Minh Vân Tấn đánh một cái ngáp, nói với Văn Chân, "Nhị oa ta ngủ, ngươi nếu không thoải mái gọi ta."

Thấy hắn mắt đã sắp nhắm cũng mở không ra, Văn Chân nhu hòa nói, "Ngủ đi."

Đêm tháng tám kỳ thật đã có chút lạnh, nghe tiếng hít thở đều đều của tiểu hài tử, Văn Chân lại làm sao cũng ngủ không được, miệng vết thương đau là một chuyện, ở loại hoàn cảnh này hắn luôn luôn có một loại cảnh giác, không có biện pháp an nhiên đi vào giấc ngủ.

Buổi tối hôm nay ngay cả ánh trăng cũng không có, đến nửa đêm rồi thì bắt đầu nổi gió, thổi trúng nhánh cây xào xạc vang lên. Mặc dù không rõ lắm, Văn Chân lại có thể loáng thoáng nhìn thấy tiểu hài tử nằm thẳng chậm rãi biến thành tư thế cuộn mình ngủ.

Đây chẳng lẽ là lạnh?

Văn Chân xốc tung chăn mỏng trên người, chăn này tuy rằng cũ nát không chịu nổi, thậm chí còn mang theo một cỗ hơi ẩm, ngửi cũng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng ít nhất so với một lớp quần áo mỏng manh của tiểu hài tử kia vẫn ấm áp hơn!

Tuy rằng đối với tiểu hài tử có cảm giác quen thuộc, nhưng loại cảm giác này lại không sâu đậm, bởi vậy hắn cảm thấy được mình trước kia cùng tiểu hài tử này khẳng định không phải quá quen thuộc.

Đáy lòng Văn Chân đối với lời nói của tiểu hài tử cũng không phải tin hoàn toàn, chỉ là từ khi mình thanh tỉnh đến hiện tại, hài tử kêu Ninh Vân Tấn này nhu thuận đến quả thật không giống một hài tử bình thường, với mình cũng vẫn luôn là chiếu cố tốt, nếu không phải hắn, mình trọng thương thành như thế, lại hành động bất tiện, chỉ sợ ngay cả một bữa cơm nóng cũng không có mà ăn.

Nhìn thân ảnh cuộn thành một cục nho nhỏ, hắn màu mắt đen tối không rõ.

Con dâu nuôi từ bé, Văn Chân dưới đáy lòng hừ một tiếng, ai tin?!

Đột nhiên một tiếng sấm rền, tiếp theo không trung thì như là bị một một đường ánh sáng vẽ qua, sắc quang trắng xanh đem mặt đất in một mảnh trắng bệch, sau đó liên tục vài tiếng âm thanh ầm vang, thì mới hạ xuống mưa to.

Ninh Vân Tấn xoay người đứng lên, cả kinh nói, "Đây là hạ mưa to?"

"Lại đây chút, ngươi nơi đó ngập nước." Văn Chân dựa ánh sáng tia chớp, đã thấy rõ ràng xung quanh chỗ kia đang tích nước.

Ninh Vân Tấn lắc đầu, "Vô ích, bên ngươi cũng bắt đầu ngập."

Hắn vừa nói trước đem quần áo sạch sẽ của hai người quàng ở trên người, sau đó giả vờ làm bộ dáng cực kỳ cố hết sức đem bàn thờ nặng nề kia hướng đến chỗ Văn Chân đẩy.

Đợi cho sau khi bàn thờ phủ Văn Chân, hắn mới chui vào dưới bàn, thở hắt ra, "May mắn còn có cái bàn này."

Cách quần áo cũng có thể cảm thấy nhiệt độ như lửa nóng của tiểu hài tử, cứ dán ở bên cạnh mình, Văn Chân có một chút không được tự nhiên, nhưng đụng đến trên quần áo sau đó cảm giác mát cùng nhiễm nước, tay hắn cư nhiên ma xui quỷ khiến vươn ra ôm thân thể nho nhỏ của Ninh Vân Tấn, làm cho hắn dán sát vào mình, sau đó đưa tay làm cho chăn mỏng kia bao lấy hai người.

Ninh Vân Tấn sửng sốt một chút, hai tay đẩy hắn, có chút kinh hoảng nói, "Ta...trên người của ta có nước."

"Đừng để bị lạnh." Văn Chân ôm tay hắn ngược lại dùng sức một chút, cố chấp nói, "Ngủ đi! Xem ra mưa này hạ một đêm."

Bị Văn Chân ôm, thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể, hơi thở cùng tim đập của hắn, Ninh Vân Tấn làm sao còn có thể ngủ được, hắn tuy rằng nhắm mắt lại chợp mắt, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ miên man nổi lên.

Tính ra đây có thể là lần đầu mình gần Văn Chân nhất từ hai đời đến nay – mới trước đây không tính, một người như thế cho dù là chính nữ nhân của mình có thân cận và quan ái chi tâm, nhưng trời sinh lạnh bạc và đủ loại quy củ hoàng cung cũng làm cho hắn sẽ không cùng người khác quá mức thân cận, chứ nói chi là kề gần như thế.

Tình cảm với Văn Chân, Ninh Vân Tấn trong lòng là rất phức tạp, người này mặc dù là phụ thân thân sinh của mình, nhưng không có chân chính nuôi dưỡng qua mình, thậm chí vì thiên hạ đem mình vứt bỏ, ở trong lòng hắn căn bản không thể đem việc này cùng từ phụ thân liên hệ, hắn cũng sớm đã ở trong lòng quyết định đời này phụ thân là Ninh Kính Hiền.

Nhưng mà phải nói bởi vì hắn có lỗi với mình, nên đem đánh giết mà trút căm phẫn, Ninh Vân Tấn cũng làm không được. Đời trước mình ầm ĩ thành như thế, Văn Chân cố nhiên là đem mình bắt giữ, lại trì hoãn không hạ lệnh đem mình tên đầu sỏ gây lên chém đầu, hơn nữa lúc ấy mình cũng quả thật lâm vào cử chỉ điên rồ, làm sai không ít chuyện.

Hiện giờ hắn hơn đời trước hồi ức Dương Trừng hạnh phúc, lại có Ninh Kính Hiền dốc lòng dạy dỗ, oán giận dưới đáy lòng với Văn Chân cũng không chấp nhất như vậy, lúc này đây đi theo đến nam tuần, cũng chỉ bất quá là muốn cho hắn ăn khổ, xem như giải quyết xong oán niệm và khúc mắc của mình, cũng làm cho Hoàng đế bệ hạ ở nơi cao triều đình hiểu rõ cuộc sống không dễ dàng của dân gian.

Đường đường nam tử hán đại trượng phu lúc nào cũng ở trên chuyện đã bị vạch trần rối rắm, cũng thật sự là rất kỳ cục, đợi cho sau khi trở về Ninh Vân Tấn liền quyết tâm hảo hảo kiếm tiền, thật lòng đọc sách, sau đó vào triều làm quan, vì dân chúng lê dân Đại Hạ làm chút chuyện tốt, thật sự.

Nghĩ đến lúc trước nói dối với Văn Chân, Ninh Vân Tấn ở trong lòng thè lưỡi, việc này nếu đợi sau khi hắn thanh tỉnh mình khẳng định thảm.

Hoàn hảo sớm đã có suy nghĩ kế hoạch lừa gạt Hoàng đế ra ngoài, hắn lại đã sớm làm chuẩn bị!

Ninh Vân Tấn ở trong học tập về năng lực huyết mạch, từng đề cập đến một loại thuật hỗn loạn trí nhở chỉ có thể từ tế thiên giả thi triển , dùng một giọt máu người thi thuật sử dụng chú ngữ luyện chế thành hạt giống để cho người đó ăn, tiếp theo thi chú làm cho giữa hai người sinh ra liên hệ, khi muốn sử dụng chỉ cần nắm một pháp quyết là có thể lần lộn một đoạn trí nhớ bên trong thời gian đã định của người nọ.

Hắn từng cẩn thận nghiên cứu qua trên sách tình huống sau khi lẫn lộn trí nhớ, việc đó cũng không phải đem trí nhớ xóa đi, mà đem cất kín ở trong đầu, chỉ cần không bị kích thích thì sẽ không nhớ lại chi tiết trong đó, thậm chí người bị thi thuật hoàn toàn không cảm giác được trí nhớ xảy ra vấn đề.

Loại hiện tượng này đại khái thì có chút giống bạn học cùng lớp của mình khi còn bé rất nhiều năm về sau đột nhiên nhớ tới, có lẽ rõ ràng ở bên nhau đọc sách vài năm, nhưng bạn học không thân lại trầm mặc ở trong trí nhớ lại như là chỉ có một bóng dáng hoặc là tiếng đọc sách, hoàn toàn nghĩ không ra mình đã từng cùng đối phương nói qua lời nào hoặc là quá trình ở chung cụ thể, người kia trong trí nhớ cũng chỉ có một dấu hiệu mà thôi.

Tuy rằng ngoài ý muốn gặp gỡ Văn Chân tẩu hỏa nhập ma xuất hiện suy nghĩ hỗn loạn, nhưng Ninh Vân Tấn cũng không ngốc, hắn biết với cẩn thận của Văn Chân cho dù mình nói đến ba hoa chích chòe, đối phương cũng sẽ không hoàn toàn tin, ở chung lâu lời nói cử chỉ của mình khẳng định sẽ tích tụ vào trong.

Nếu không có chiêu thuật hỗn loạn trí nhớ này làm hậu thuẫn, hắn cũng sẽ không nghĩ biện pháp đem Hoàng đến lén đưa ra để chỉnh ác!

Năng lực võ công của Văn Chân tuy rằng không tệ, nhưng mà chiêu này chỉ với đại tông sư là không có hiệu quả, Ninh Vân Tấn mới không tin Văn Chân thân là Hoàng đế bận rộn như thế, còn có thể trở thành đại tông sư.

Bên ngoài hạ mưa to, trong phòng nước mưa nhỏ xuống, chỉ có một mảnh chỗ bọn họ được bàn thờ che là vẫn khô, bất quá hai người một đêm này cũng không ngủ ngon, thẳng đến sau nửa đêm mới trong tiếng dông tố mơ mơ màng màng mà đi vào giấc ngủ.

Ngày mới mới vừa tảng sáng Ninh Vân Tấn đã dậy, hắn đón lấy giọt nước nhỏ ngoài cửa nhìn thoáng qua, cả kinh nói, "Không xong, bên ngoài sắp thành một mảnh đại dương mênh mông, chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây đi!"

Cho dù không đứng ở cửa, Văn Chân thông qua thế mưa đêm qua cũng có thể phán đoán ra, hắn cau mày nói, "Chúng ta phải nhanh chạy rời đi."

"Nhưng mà vết thương của ngươi không thể gặp nước!" Ninh Vân Tấn khó xử nói, hắn cũng muốn sớm một chút dời đi nha!

"Không sao cả." Văn Chân nói, "Thế mưa đang nhỏ đi, ngươi trước đem đồ thu dọn xon, mưa dừng chúng ta bước đi."

Văn Chân phán đoán vẫn là có vài phần chuẩn xác, đợi cho Ninh Vân Tấn đem gia sản hai người vẻn vẹn có sau đó đóng gói tốt, mưa đã ngừng.

Hắn hưng phấn mà đẩy xe, tranh công nói, "Nhị oa ngươi hành động bất tiện, nếu không ta đẩy ngươi nhé?"

Nhìn thân thể nhỏ kia của Ninh Vân Tấn, Văn Chân có chút chần chừ, "Ngươi đẩy động được à?"

Ninh Vân Tấn đã chạy đến giúp đỡ hắn nói, "Thử xem thôi, ta chính là đại lực sĩ đó! Nếu không thì ngươi bộ dáng bị thương chân, chúng ta khi nào thì có thể tìm đến chỗ dừng chân chứ!"

Văn Chân được hán đặt ở trên xe đẩy, Ninh Vân Tấn hai tay nắm tay lái, giống như dùng sức bình sinh đem xe nâng ổn, sau đó trở tay cầm cán hai bên. Hắn như cố hết sức, trên thực tế chỉ cân nội lực của hắn đầy đủ, dùng xe đẩy đẩy chuyển một người cũng không khó, bất quá vì không cho Văn Chân nghi ngờ, hắn vẫn là cố ý vận công đem mặt bức đỏ một chút.

Thất tha thất thểu mà đẩy xe ra miếu đổ, Văn Chân ngoài ý muốn phát hiện Ninh Vân Tấn cư nhiên thật đúng là đẩy động được mình, bất quá nghĩ tiểu hài tử như thế ngày hôm qua có thể đem mình trọng thương nâng đến nơi đây, khí lực nhất định là không nhỏ, nhưng mà xe này sau khi đem nâng hoàn toàn cơ hồ đến vai tiểu hài tử, nhìn hắn giống như là dùng hai vai đẩy xe.

Thấy đường xuống dốc đã biết cái này là nặng đầu, tiểu hài tử cũng sắp bị tay lái nhếch lên tay treo hai chân cách mặt đất, nhìn thật sự có chút buồn cười.

Hắn vỗ vỗ vách xe, "Đặt ta xuống đi, ngươi vóc dáng quá thấp không dùng được sức."

Ninh Vân Tấn có chút xấu hổ giận dữ, cư nhiên chiều cao khiến cho kéo chân sau!

Văn Chân chỉ vào cánh rừng nói, "Đi tìm cho ta hai cây gậy gỗ một dài hai ngắn."

"Làm chi?" Ninh Vân Tấn hỏi.

"Làm một đôi quải trượng." Văn Chân nói xong thì không để ý tới hắn, lấy ra một bộ y phục của mình đã bị làm thành đầy lỗ xé thành từng mảnh vải.

Dùng cây gậy Ninh Vân Tấn nhặt tới đem chân cố định một chút, Văn Chân liền chống quái trượng xuống bước đi. Hành động của hắn không tiện, kỳ thật không chỉ bởi vì nguyên chân do chân, mà là thương trên người, mỗi bước đi miệng vết thương liền đau đớn.

Ninh Vân Tấn trộm nhìn sắc mặt của hắn, kẻ này cư nhiên ngay cả đầu mày cũng không cau một chút.

Văn Chân tự nhiên cũng cảm giác được Ninh Vân Tấn đang nhìn lén mình, hỏi nói, "Chúng ta đây là đi đâu?"

"Hôm qua thôn dân nói nếu Hải Ninh ngập sẽ không thể hướng Hàng Châu đi nữa, bọn họ chuẩn bị hướng về Bắc đến Gia Hưng xem thử." Ninh Vân Tấn thật lòng nói, dù sao bên gần bên mới là khu thiên tai lũ nặng.

Văn Chân cũng không biết nói suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là trầm mặc đi theo sát Ninh Vân Tấn, đợi sau khi lên một quan đạo, nhìn thấy có không ít người dắt vợ mang con cũng cùng bọn họ một phương hướng, thì cũng an tâm.

| || Đời trước Ninh Vân Tấn từ nhỏ sinh hoạt ở vùng này, saukhi rời khỏi cô nhi viện hắn ngay tại phụ cận lưu lạc, đối với khu địa phươngnào đó bị tai nghiêm trọng sẽ cực kỳ rõ ràng.Năm nay mưa rơi đặc biệt lớn, lúc đầu trận đại hồng tai đặc biệt nàychính là Hải Ninh vỡ đê, nguyên bản hẳn chính là khu vực Hải Ninh gặp tai họa,nhưng mà sau đó thì liên tục hạ gần nửa tháng mưa to, mực nước các nơi dần dầnlên, đê lần lượt sụp đổ, biến thành một trận thủy tai kéo dài toàn bộ vùngduyên hải Chiết Giang.Phải biết rằng từ xưa đến nay Tứ phủ Hàng, Gia, Ninh, Thiệu bởi vì cùngbiển lớn gần nhau, đều đã xây dựng vòng bảo hộ đê điều dài khắp nơi, thủy triềudễ dàng lên ngược, một ngày hai ngày bị triều tịch cọ rửa, nếu đê phòng thủ xâykhông chắc thì vô cùng dễ bị hủy.Nhưng làm quan viên địa phương mà nói lại đem công trình đê phòng thủ nàyxem là thủ đoạn mưu lợi hàng đầu, bất luận đê biển còn bền chắc hay không đềunhao nhao xin tu sửa. Sau khi chi bạc, hoặc có qua loa tắc trách xong việc,hoặc có bỏ cũ xây mới, cũng có ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu.Nguyên bản đê phòng thủ này yêu cầu cao, dựa theo tiêu chuẩn phải là đálớn dày chắc xếp bậc độ sâu, nhưng mà mấy chuyện ăn bớt nguyên vật liệu thườngthường là lộ đá bên ngoài trong là bùn, đê như thế sao có thể chịu đựng đượcsóng thủy triều cuồn cuộn đánh vào?!Văn Chân lúc trước đã giảm bạc đánh giặc từ bộ binh, tám phần tiền tukiến công trình đê phòng thủ là vì lợi dân, chủ ý tự nhiên là ý tốt. Hắn biếtkhu vực Giang Nam quan viên tham ô, nhưng mà lại cho rằng cho dù tham một phần,ít nhất yêu cầu của mình tu kiến công trình sẽ hoàn thành, chỉ là hắn lại xemthường tham ô này đến ngay cả lương tâm cũng có sâu mọt.Tu kiến lần này bọn họ đã chọn dùng biện pháp hủy đê cũ xây đê mới,nguyên liệu dùng là của đê cũ, nhân công cơ hồ là không dùng tiền, từ dân khỏemạnh ra lao dịch, có vì địa phương xây đê mới xong sau đó thậm chí còn cónguyên liệu dư ra, được bán đi lời một số tiền. Trong đó mấy địa phương có hiệntượng nghiêm trọng nhất thì có Hải Ninh, Đồng Hương, Gia Hưng.Dùng phương pháp xây mới đê như thế so với ban đầu còn không bằng, muốnngăn cản hạn lụt ngập hại mãnh liệt như năm nay, quả thật là nằm mơ!Cho nên lần này là thiên tai nhưng cũng là nhân họa, Ninh Vân Tấn là thậttâm muốn cho Văn Chân nhìn xem thảm trạng của vùng đất giàu có và đông đúc củanửa tháng sau đó.Trên quan đạo đám nạn dân càng ngày càng nhiều, bọn họ mang đến tin tứccủa Hải Ninh, nghe nói bên kia đã sắp thành một mảnh đại dương mênh mông, trậnmưa to hôm qua trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.Không ít người lương thực tiền tài đều bị lũ lụt cuốn đi, điền viên bịngập, thấy nước còn đang tràn đầy, chỉ có thể rời đi gia viên đi tìm con đườngsống.Ninh Vân Tấn vẫn luôn hết sức trầm mặc, hắn biết đám người này lựa chọntiến về Gia Hưng mà may mắn, ít nhất so với đám đồng hương lưu vong kia nhiềungười còn vài ngày hòa hoãn.Nhìn nạn dân này Văn Chân không biết vì sao đáy lòng có chút phẫn nộ,nhưng hắn không biết nỗi tức giận này là nhằm vào ai.Ninh Vân Tấn phát hiện sắc mặt của hắn càng ngày càng âm trầm, cho là vếtthương của hắn đâu, nghĩ người đã trải qua nửa ngày đi bộ rồi, cũng đừng thậtsự làm cho hắn lưu lại di chứng gì, nên hỏi, "Đường bên này còn bằng phẳng, Nhịoa ngươi đi qua nghỉ ngơi chút đi!"Văn Chân cũng không cảm kích, muốn từ chối, mình một đại nam nhân làm saocó thể để cho tiểu hài tử đẩy. Bất quá hắn bởi vì buổi sáng đi lại, chỗ vếtthương bó thuốc lại bị vỡ ra, máu đã tẩm ướt quần áo, lưu lại một vết màu đỏhình tròn.Một lão nhân đi theo bên cạnh bọn họ nhìn không được nữa, "Tiểu tử, đệ đệcủa ngươi cũng là vì tốt cho ngươi, một đường này cũng không có y quán, cho dùcó chúng ta cũng không có bạc, ngươi lại cậy mạnh vết thương sau khi nghiêmtrọng, ngược lại càng liên lụy người.""Đúng đó, thấy ngươi khập khiễng thật sự là bận lòng." Bên cạnh cũng cóngười bắt đầu phụ họa.Tuy rằng bọn họ nói chính là giọng mềm của dân Ngô, bất quá Văn Chân cũngvẫn là nghe hiểu ý tứ đại khái, thấy tiểu hài tử hai mắt trong suốt đang nhìnmình, bên trong tràn ngập quan tâm, thì cũng không cố chấp nữa, để cho Ninh VânTấn đỡ mình lên xe đẩy.Sau khi hắn lên xe tốc độ tiến độ hai người nhanh hơn, đến thời điểm gầntrưa nhóm người bọn họ đã đến một trấn nhỏ. Dân trấn không cho bọn họ một đámnạn dân chật vật như thế tiến vào, đám dân chạy nạn liền đều tản ra tìm kiếmthức ăn.Ninh Vân Tấn đem Văn Chân nâng đến bên cạnh một gốc cây ngồi xuống,"Ngươi ở đây chờ ta, ta đi tìm chút thức ăn."Thấy thân ảnh tiểu hài tử biến mất trong tầm mắt, ánh mắt Văn Chân trởnên có chút thâm trầm.Vương bá ban đầu khuyên Văn Chân cảm thán nói, "Đệ đệ của ngươi thật đúnglà người không tệ.""Không phải đệ đệ." Văn Chân âm trầm mà nói một câu, tiếp theo thì dùngquải trượng chống bắt đầu ở xung quanh tìm kiếm củi lửa.Ninh Vân Tấn sau khi vào thôn trước tiên đến y quán mua chút thuốc trịthương, cũng không thể làm cho người ta bệnh chết. Sau đó hắn gõ một một cửanhà của dân trấn, lúc này tửu lâu quán cơm vân vân Ninh Vân Tấn cũng không dámđi, trên người chung quy vẫn có mang theo ít bạc, hắn cũng không muốn bị ngườiđồng hành phát hiện.Hộ nhân gia hắn gõ mở là một quả phụ sống một mình, Ninh Vân Tấn nói ngọtmột hơi nãi nãi, lại đem chuyện mình gặp nạn nói đến đáng thương, một tiểu hàitử xinh đẹp như thế muốn dùng tiền ăn chút cơm, lão quả phụ nào mặc kệ được,cho dù là miễn phí nàng cũng nguyện ý cho.Sau khi xì xèo một bữa cơm, Ninh Vân Tấn bắt đầu tính toán cơm trưa củaVăn Chân, thấy trong nhà quả phụ này còn có chút cám trấu lúa mạch thì dùng hơnchút tiền mua lấy.Quả phụ này vô cùng phúc hậu, ngược lại bị hắn biến thành có chút ngượngngùng, chỉ là một chút không đáng giá, tiểu hài tử lại cho mình không ít bạc,vì thế muốn trì hoãn.Ninh Vân Tấn biết tiếp qua một thời gian ngắn giá gạo sẽ tăng, đến lúc đócám trấu lúa mạch này cũng xem như thứ tốt, cuộc sống quả phụ đã không quá tốt,hắn cũng không muốn một người thiện tâm như thế không may, tiền vẫn là cứng rắnđưa cho nàng, chỉ là lại muốn một ít củi đốt lửa mà thôi, lúc đi hắn còn đặcbiệt dặn dò lũ lụt ngày càng nghiêm trọng, sắp tới trong nhà nhất định phải nhớrõ tích trữ lương.Đợi đến lúc Ninh Vân Tấn trở lại gốc dưới tàng cây kia phát hiện Văn Chânđang cố hết sức dùng hỏa chiết nhóm lửa, bất quá ngày hôm qua hạ một trận mưalớn như thế, làm sao có củi đốt nữa. Cho dù hắn đã muốn hết sức tìm kiếm một ítnhánh cây, vẫn là nửa ngày cũng dẫn không cháy lửa.Văn Chân nhìn thấy phía sau hắn cõng một đống củi, mặt đen, có chút ngâyra ngồi trở lại tại chỗ.Ninh Vân Tấn nén cười đem đồ trên tay cất kỹ, thần sắc thân thiết hỏi,"Nhị oa ngươi làm gì rối loạn vậy, chờ ta đến làm là được rồi!"Văn Chân không lên tiếng, nhìn tiểu hài tử đem mấy củi ẩm lấy ra, sau đóbắt đầu nhóm lửa, lúc này hắn mới phát hiện tiểu hài tử còn mang về thứ khác.Hắn cầm lấy thuốc trị thương và hai gói cám trấu lúa mạch to, nghiêm túchỏi, "Thứ này ngươi lấy đâu ra bạc mua?"Ninh Vân Tấn không nói gì, mím môi ủy khuất mà nhìn hắn một cái, tay lạilén lút đẩy một cái tiểu thủy chủ bên hông.Văn Chân đối với tiểu thủy chủ xinh đẹp kia ấn tượng khắc sâu, vật kiachiều dài còn chưa lớn bằng bàn tay của mình, tinh xảo đáng yêu, thoạt nhìn chỉcó thể gọt hoa quả. Trên mặt ban đầu còn có một viên bảo thạch lớn, nhưng màhiện tại đã bị cậy ra, trống rỗng có vẻ phá lệ khó coi.Hắn trầm mặc dựa vào thân cây ngồi, tầm mắt vẫn luôn nhìn Ninh Vân Tấn,nhìn tiểu hài tử bận rộn mang nước đem chút gạo lức cuối cùng cộng thêm cámtrấu lúa mạch nấu chung.Vẫn là cùng ngày hôm qua giống nhau, Ninh Vân Tấn chỉ múc cho mình mộtbát nhỏ, đem vại lớn để lại cho Văn Chân.Văn Chân nhìn thoáng qua, lần này cuối cùng không phải cháo, ít nhất làmột bát cơm khô. Hắn hướng Ninh Vân Tấn vẫy vẫy tay, "Lại đây."Ninh Vân Tấn bê bát nhỏ đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, khó hiểu mà nhìnhắn.Văn Chân múc ra một muỗng cơm lớn cho hắn đựng vào trong bát, ép ăn, "Ănđi."Mặc dù biết đây là Văn Chân không được tự nhiên mà biểu đạt phương thứcquan tâm, nhưng Ninh Vân Tấn thật tình không nghĩ muốn đâu!!!!Hắn vừa rồi ăn được rất no rồi, còn chưa có tiêu hóa, một bát cơm trộn nhưthế ăn vào bụng khẳng định sẽ no đến khó chịu.Nội tâm rối rắm, Ninh Vân Tấn lại còn phải chớp chớp con mắt vẻ mặt cảmđộng nhìn Văn Chân, "Nhị oa ngươi thật tốt với ta!"Văn Chân cảm thấy hai chữ Nhị oa kia thật sự chói tai cực kỳ, nhưng biểutình của tiểu hài tử lại làm cho hắn có chút nhận được đến thẹn, rõ ràng đồ nàyđều là bản thân tiểu hài tử làm ra!Hắn xoa xoa đầu Ninh Vân Tấn, trầm giọng nói, "Mau ăn cơm, một hồinguội."Văn Chân không để ý đến hắn, tự mình trước cúi đầu ăn một hơi, so vớicháo ngày hôm qua mà nói, cơm trộn hôm nay quả thật là mỹ thực, tuy rằng đều làcó chút vụn nhỏ gạo vàng hoặc là trấu, thậm chí còn mang theo một chút vị rượu,nhưng ít nhất hương vị không đáng sợ đến nông nỗi như ngày hôm qua, Văn Chânnhẫn nại vị hỏng bét một muỗng lại một muỗng cư nhiên đem cơm trộn trong vại ănhết rồi.Ninh Vân Tấn trong lòng cười trộm, hai ngày này hắn bị thương nặng vẫn làngẫu nhiên ăn chút đồ tốt bổ sung thể lực, có điều bữa tiếp theo ăn cơm quả duhay là cơm vỏ cây đây?!Lượng cơm Văn Chân vốn đã nhiều, ngày hôm qua chưa ăn no, buổi sáng chưaăn cơm, đến giữa trưa đã sớm đói bụng kêu vang, ăn hết cơm trong vại hắn mới nobảy phần, chỉ có thể tiếc nuối vét vét vại. Đột nhiên một đống cơm rơi vào đáyvại, hắn ngẩng đầu nhìn phía tiểu hài tử đem bát lùi về.Ninh Vân Tấn cố ý sờ sờ bụng nói, "Ta ăn không hết, Nhị oa ngươi giúp tađi!"Nhìn đống cơm so với mình múc qua còn nhiều hơn, Văn Chân vẻ mặt có chútphức tạp, có chút thật không biết vị mà ăn vào.Giải quyết xong cơm trưa, Ninh Vân Tấn đem đồ thu dọn xong, thì bắt đầutìm người xung quanh nói chuyện sớm, đứng mũi chịu sào tự nhiên là Vương bánhiệt tâm kia."Vương bá, vì sao các ngươi không ở thôn trấn này lưu lại vậy?"Vương bá lắc đầu thở dài nói, "Tiểu oa nhi ngươi không biết đâu, nếu HảiNinh chúng ta gặp tai, thôn trấn bên này hơn phân nửa cũng không bảo đảm, ngươichờ mà xem đi, xuống một hai trận mưa nữa nước có thể tràn đến đây, vẫn là đếnĐại Thành tương đối an toàn."Ninh Vân Tấn ra vẻ khó hiểu hỏi, "Gặp tai lớn như thế, quan phủ cũngkhông quản sao?""Nếu không phải bởi vì đám quan tham kia, thì làm sao có vỡ đê lần này!"Vương bá tức giận nói, "Khi chúng ta rời đi Hải Ninh, đám quan viên bên kiacũng giống như điên rồi, nghe nói hình như Hoàng thượng ở đâu đó bị đâm. Ngươilà không thấy được đâu, từng lớp từng lớp quan binh nơi nơi điều tra thíchkhách, hung thần ác sát, đừng nói tổ chức giúp nạn thiên tai, không bị bọn hắnđem làm thích khách chộp bắt là may rồi!""Nhà cách vách bọn họ chính là bị đem thành thích khách bắt đi." Mộtngười sáp gần lại than thở nói, "Nhà hắn cũng là xui xẻo, trước hai ngày vừavặn đến ở một thân thích nơi xa, một đám quan binh được tin đã hướng tới nhàhắn không hỏi một tiếng, trực tiếp đem người tra tấn, chỉ sợ dữ nhiều lành ítrồi!"Đột nhiên đáy lòng Văn Chân dâng lên một cỗ tức giận, "Lẽ nào không cóvương pháp sao?!"Vương bá cười khổ nói, "Ở vùng này, bọn hắn không phải là vương pháp sao?Chỉ trông mong Hoàng thượng anh minh thần võ, có thể hảo hảo xử phạt một chútmấy tham quan này.""Nếu không phải đám thích khách chết tiệt này..." Người nọ nhìn thoáng quaquần áo Văn Chân bị máu làm dơ, có chút hồ nghi, "Chỉ là lũ lụt mà thôi, ngươilàm sao một thân ngoại thương còn trật chân, không phải cũng là một trong thíchkhách chứ?"Hắn vừa nói như thế, những người khác đều bắt đầu dùng ánh mắt kinh nghiđánh giá Văn Chân, thật sự là người này cho dù mặc quần áo cũ nát, trên ngườilại bị thương cũng không giống là người bình thường."Không phải, chúng ta mới không phải thích khách!" Ninh Vân Tấn vội vànggiải thích, "Chúng ta là gặp phải kẻ cắp, hắn vì bảo hộ ta mới bị thương. Cácngươi không nên nói lung tung."Cho dù hắn biện bạch như vậy, mấy dân chạy nạn này đồng thời cũng bắt đầuđều rời xa hai người, rất sợ bị bọn họ mang đến tai nạn. || Từ khi luyện đến tầng thứ hai công pháp vô danh về sau,khí lực Ninh Vân Tấn so với nam tử trưởng thành cũng lớn hơn, kỳ thật muốn đẩyVăn Chân tiến tới cho nhanh hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng mà hắn làm saocó thể lộ ra sơ hở, cho dù thiên phú dị bẩm kỳ tài luyện võ ở vào tuổi của hắncũng chỉ bất quá là vừa mới tiếp xúc võ học mà thôi, vì thế trong sự cố ý kéodài kéo giãn của hắn tốc độ bọn họ chậm phi thường.Không biết là không cố ý lảng tránh hay là ghét bỏ hai người bọn họ điquá chậm, Vương bá bọn họ ban đầu cùng nhau vào buổi chiều đã đi phía trước haingười.Dọc theo đường đi dần dần nạn dân vượt qua bọn họ càng ngày càng nhiều,bọn họ đi lại vội vàng, hẳn là vội vàng đến Gia Hưng nghỉ qua đêm.Văn Chân không biết vì sao có vẻ phá lệ trầm mặc, hắn không nói lời nàoNinh Vân Tấn cũng không trêu chọc hắn tự mình làm cho mất mặt.Đợi cho sắc trời dần dần tối xuống, Ninh Vân Tấn bọn họ còn chưa tới GiaHưng, vừa lúc đến một trấn nhỏ gọi là Vương Điếm."Ở đây nghỉ ngơi một chút đi!" Văn Chân thấy tiểu hài tử nóng đến đầu đầymồ hôi, y phục trên người cũng bị mồ hôi tẩm ướt, trong lòng có một loại cảmgiác khác thường.Buổi trưa khi mới xuất phát, hắn vẫn là vui vẻ, miệng lao thao, nhưng màbuổi chiều lại không thấy hé răng qua, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của hắn.Đây là đi mệt rồi sao?!Ninh Vân Tấn đi là không có cảm giác gì, bất quá lại tiếp tục tiến vềphía trước đuổi theo, vạn nhất đến Gia Hưng nhất thời không có chỗ chặn gió chemưa cũng là phiền toái, cho nên hắn đi theo đám đông ở ngoại trấn tìm một gianphòng sụp một nửa, đem Văn Chân nâng vào.Dựa theo lệ thường Ninh Vân Tấn đi tìm thức ăn, Văn Chân trông coi đồvật. Hắn hôm nay không có vào thôn trấn, mà là vận công chạy thật xa, tìm mộtchỗ không ai.Ninh Vân Tấn từ trong lòng ngực lấy ra một bao bố nhỏ, bên trong một câychâm, một bình sứ nhỏ cỡ ngón cái, còn có vật liệu kỳ lạ hiếm thấy khác. Đâyđều là hắn lúc trước vì thuật hỗn loạn trí nhớ chuẩn bị tốt đồ vật trước.Trước dùng châm bên ngón trỏ tay trái đâm một lỗ nhỏ, nặn một giọt máu,tiếp theo tay phải hắn kết pháp quyết, bắt đầu thấp giọng đọc lên chú ngữ khóđọc, mỗi khi hắn đổi một lần thủ thế, sẽ nhấc lên tài liệu đều đặn chiếu trêngiọt máu kia.Ninh Vân Tấn vẻ mặt vô cùng khẩn trương, dù sao đây cũng là lần đầu tiênhắn dùng loại năng lực huyết mạch không khoa học rõ ràng này, có chút lo lắngcho mình có thể hay không dựa theo trên sách viết hoàn thành. Bất quá theo thờigian dần dần qua đi, hắn phát hiện giọt máu tựa hồ càng ngày càng kiều diễm ướtát, đợi cho sau khi khi đọc xong chú ngữ, giọt máu thoạt nhìn giống như mộtviên rubi xinh đẹp, hơn nữa ngửi vào một chút mùi máu tươi cũng không có.Giọt máu kia ở dưới sự ảnh hưởng của lực lượng thần bí, giống như bị mộtlớp nhựa dẻo trong suốt bao quanh, tay Ninh Vân Tấn hơi hơi động, liền lăn vàolòng bàn tay của hắn. Dùng bình sứ nhỏ đem giọt máu này cất kỹ, hắn ở xungquanh tìm một chút thức ăn và củi gỗ đã vội vàng trở lại gian phòng sụp kia.Ninh Vân Tấn còn chưa vào nhà thì phát hiện bên trong có hơi thở nhiềungười, hắn vào cửa vừa thấy, phát hiện bên trong còn có những dân chạy nạnkhác.Bảy người nhiều ra kia rõ ràng chia làm ba nhóm, bình thường nhất chínhlà một đôi vợ chồng trẻ tuổi mang theo một tiểu cô nương một nhà ba miệng, bọnhọ chiếm cứ vị trí bên trong tận cùng, hai vợ chồng đang bận rộn, tiểu cô nươngthì lại mút ngón tay nhìn nồi; ở bên cạnh bọn họ thì lại là một thanh niên mặtrỗ, thanh niên kia vừa đen vừa gầy, cầm trong tay một quyển sách, biểu tình cóchút mờ mịt, một nữ tử trẻ tuổi y phục phụ nhân thì đang vội vàng nhóm lửa nấucơm; bên kia còn lại là hai nam tử trưởng thành, người lớn tuổi đi đứng hìnhnhư có chút không tiện, hơn nữa thần sắc có bệnh, đang xử lý nguyên liệu nấu ăn,người trẻ tuổi kia hẳn chỉ là so với Ninh Vân Tấn vào cửa trước một chút, trongtay bê một đống củi.Vốn chỉ là một gian phòng sụp, tất nhiên không có đạo lý bọn họ dùng thìkhông cho người khác vào, Ninh Vân Tấn thấy Văn Chân cũng không nói gì, thì cườicười với hắn, giơ lên đồ trên tay, đắc ý nói, "Xem ta hôm nay vận khí rất tốt,cư nhiên đào ra một quả trứng chim, chúng ta có thể thêm cơm.""Càng ngày càng tài giỏi." Văn Chân thấy hắn lại khôi phục thành tiểu bộdáng đắc ý, cũng an tâm một ít, "Còn có thể đào ra trứng chim, ở nhà khôngthiếu nghịch ngợm đi!"Ninh Vân Tấn cau mũi nhỏ, bất mãn nói, "Nói bừa, ta ở nhà có nghe lời."Văn Chân bộ dáng vẻ mặt không tin.Hai người tán gẫu đem lửa nổi lên, vẫn là như giữa trưa cháo trộn khôngsai biệt lắm, bất quá bỏ thêm hai trứng chim, hương vị ngửi liền giống như thơmhơn.Ninh Vân Tấn đem phần mình múc ra, khi đang chuẩn bị đem vại bưng lên vộitới Văn Chân, đột nhiên bị đau mà kêu một tiếng."Sao vậy?" Văn Chân vội vàng hỏi.Ninh Vân Tấn khuôn mặt nhỏ nhắn đau xót đem tay trái nâng lên vội cho hắnxem, "Bị đâm một lỗ."Văn Chân một tay lấy tay kéo giữ tay hắn lại, chỉ thấy trên tay trắngtrắng mềm mềm đã chảy ra một đường vết máu uốn lượn. Hắn cẩn thận tìm một chút,phát hiện ở trên ngón trỏ bị rách mở một đường nứt ra thật dài, máu đang ồ ồchảy ra, có vẻ vô cùng chói mắt.Trong tay cũng không có gì có thể vệ sinh vết thương, Văn Chân liền trựctiếp đem đầu ngón tay mềm nhũn kia ngậm trong miệng, hơi hơi mút vào một hơimùi máu tươi liền trực tiếp bốc lên ở trong miệng, khi hắn làm hoàn toàn làphát ra từ bản năng, thậm chí còn muốn đầu lưỡi đặt ở trên vết thương kia.Ninh Vân Tấn làm sao nghĩ hắn muốn làm như vậy, chỉ là một vết thương nhỏmà thôi, còn là hắn cố ý canh chuẩn xác cắt ra.Đầu lưỡi mềm ấm kia chạm vào bụng ngón tay xúc cảm làm cho hắn cả ngườikhông được tự nhiên, thậm chí mẫn cảm có thể từ mạch máu dưới lưỡi cảm giácđược tim đập của Văn Chân. Nhìn ngón tay mình bị Văn Chân bộ dáng thật lòng màngập trong miệng, Ninh Vân Tấn không biết làm sao trên mặt đột nhiên có chútnóng lên.Hắn có chút nói lắp nói, "Vết thương cũng không sâu...Không cần phải quantâm."Văn Chân há miệng buông ngón tay của hắn ra, đem máu bẩn phun ra. Hắn từtrong bao quần áo lấy ra thuốc trị thương, thật sư cho Ninh Vân Tấn bôi lên,"Vẫn là cẩn thận một chút, tay ngươi đẹp như thế, lưu sẹo cũng không tốt."Ninh Vân Tấn vẻ mặt có chút hoảng hốt, si ngốc nhìn Văn Chân.Văn Chân trên mặt tuy rằng không có biểu tình gì, nhưng động tác băng bólại phá lệ chuyên chú, làm cho hắn thậm chí có một loại áo giác, người trướcmắt đã sắp không phải Hoàng đế cao cao tại thượng kia, mà chỉ là một trưởng bốiquan tâm mình.Mũi hắn chua xót, lời nói trong đáy lòng đột nhiên thốt ra, "Nhị oa,ngươi thật tốt với ta.""Đứa ngốc, xem ngươi nói mấy thứ ngốc gì thế! Ngươi không phải nói taphải tốt với ngươi sao?" Văn Chân xoa xoa đầu của hắn, "Chú ý một chút gần đâyđừng dính nước.""Nhị oa, Nhị oa, Nhị oa..." Ninh Vân Tấn tiến đên trước mặt hắn từng tiếngtừng tiếng gọi, ngón tay bị băng bó vểnh cao cao.Văn Chân chỉ cảm thấy gân xanh trên trán mình giựt giựt, rốt cục nhịnkhông được ở trên đầu của hắn gõ một cái, "Câm miệng, không cho phép gọi ta Nhịoa. Ăn cơm."Ninh Vân Tấn bưng bát nhỏ của mình cười ngây ngô, hắn vừa mới tỉnh ngộlại, hiện tại người này cũng không phải là Hoàng đế cao cao tại thượng, mà làNhị oa thần chí không rõ, đã có thuật hỗn loạn trí nhớ làm hậu thuẫn, mình hoàntoàn không cần như lúc trước thật cẩn thận.Hắn tiến đến bên người Văn Chân, vui tươi hớn hở hỏi, "Nhị oa, ta vừa rồicó thể đã nhiễu máu ở trong cơm của ngươi, ngươi sẽ để ý chứ?""Ta hiện tại ăn thứ gì cũng là mùi máu tươi, để ý ngươi có thể lại tìm rathứ khác ăn à?" Văn Chân trợn trắng liếc hắn, tức giận nói.Ninh Vân Tấn sờ sờ mũi, "Ta đây cũng không có biện pháp.""Ăn cơm cũng lấp không được miệng ngươi." Văn Chân liếc hắn, cúi đầu cầmmuỗng ăn vào."Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng đụng vào trên cạnh, chỗ đó sắc bén."Người thôn gia thêm đưa đồ vật vào tất nhiên không có khả năng là hoàn toànkhông hao tổn gì, bên cạnh đều mẻ một ít chỗ, lúc trước Ninh Vân Tấn đặc biệtchọn riêng một cái như thế."Ngươi cho ta là ngươi à!" Văn Chân khịt mũi nói.Ninh Vân Tấn hắc hắc cười với hắn, nhìn thấy hắn từng muỗng từng muỗngđem miếng nguyên liệu cháo ăn vào miệng, lúc này mới yên tâm!Hai người bọn họ ở cạnh nhau môi lưỡi khẫu chiến, nhưng người ở bên ngoàinhìn vào chính là hình tượng một đại nam nhân bóc lột một tiểu hài tử. Chuyệnlà tiểu hài tử làm, thức ăn là tiểu hài tử tìm, khi ăn thứ đó tiểu hài tử chỉcó một chút, còn lại bị đại nam nhân kia vẻ mặt hung ác lạnh nhạt trào phúng,nhìn tiểu hài tử bộ dáng xinh đẹp mà nhu thuận kia bưng bát, thật sự là muốnbao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.Nam tử trẻ tuổi kia nhịn không được trước, "Ta nói ngươi người này tạisao như vậy, một đại nam nhân ức hiếp tiểu hài tử thì tính là cái gì?"Văn Chân mạc danh kỳ diệu bị mắng, âm trầm mà trừng mắt nam tử kia, khíthế kia của hắn vừa phát, đáng sợ đến mức nam tử hướng về nam nhân trung niênlui một chút."Ta nói huynh đệ này, xuất môn bên ngoài không dễ dàng, nhưng mà tiểu hàitử vội trước vội sau nhiều vất vả, chung quy phải để cho hắn ăn được chắc chắnmột chút." Mẫu thân trẻ tuổi kia cũng mở miệng, thần tình trách cứ nói, "Tiểuhài tử đang là thời điểm thân thể cao đó!"Văn Chân lúc này mới hiểu được những người này làm sao một bộ bộ dángbênh vực kẻ yếu, nhịn không được trừng mắt liếc tiểu tử bên cạnh cười đến lộ ratám cái răng trắng.Ninh Vân Tấn sau khi cười đủ rồi, Văn Chân chuẩn xác phân chút thức ăncho mình, vội vàng bưng bát đứng lên, nói với những người khác trong phòng,"Mọi người hiểu làm rồi đó! Là bản thân ta chủ cần ăn nhiều như thế, hắn đangbệnh không làm được chuyện. Tức phụ của ta vừa rồi là đang quan tâm ta, hây,hắn chính là mặt ác tâm thiện như thế thôi, thương tiếc người cũng không hảohảo trách móc.""Tức phụ nhi?" Mọi người trong phòng vẻ mặt cổ quái mà nhìn hai người bọnhọ, Văn Chân mặt thì lại toàn bộ đều đen.Ninh Vân Tấn đắc ý ngẩng đầu lên, "Đúng nha, cha ta định cho ta đồngdưỡng tức, xinh đẹp ha!"Mọi người sắc mặt càng quái dị, dân gian Đại Hạ ủng hộ nam phong, GiangNam Phúc Kiến hai nơi càng rất nhiều kết làm khế huynh đệ hơn, như thế không kỳquái, nhưng một đôi này nhìn lại không giống như miệng tiểu hài tử nói.Mẫu thân trẻ tuổi kia nhanh mồng nhanh miệng nói, "Ta phải nói ngươi làmđồng dưỡng tức còn không sai biệt lắm, nhìn ngươi da mềm thịt non, còn hầu hạhắn giống với đại lão gia." Nàng hướng tới phụ nhân bên kia bĩu môi, "Đó mới làbộ dáng đồng dưỡng tức đó!"Nhìn tiểu tức phụ kia bộ dáng tận tâm tận lực hầu hạ thanh niên mặt rỗcùng hành động vừa rồi của Ninh Vân Tấn thật là có chút tương tự, điều này đếnlượt Ninh Vân Tấn buồn bực, bĩu môi ngồi xuống yên lặng ăn cơm, bộ dáng đángyêu này chọc đến những người khác đều nở nụ cười.Chỉ có thanh niên mặt rỗ kia rung đùi đắc ý, miệng vẫn luôn nhắc tới,"Hương dã ngu phu, xuẩn bất khả cập."*

*Đại ý: Trai quê khờ, đần không gì sánh kịp. Mắng em ngu để cho 'vợ' leo lên đầu.

||Từ Hải Ninh đến Gia Hưng đường đi chưa đến ba mươi km,hai người chậm rì rì mà bước đi cả nửa ngày, cũng bởi vì bọn họ và quan binhtìm kiếm Văn Chân xuất phát sai, đợi cho bọn họ đến ngoài thành Gia Hưng, nơiđây dân chạy nạn đã tụ tập không ít, nơi nơi đều rối ren.Ninh Vân Tấn cùng Văn Chân không có lộ dẫn và hộ tịch, căn bản không vàothành được. Cuối cùng chỉ có thể ở ngoài thành tìm một nơi có thể cản gió chemưa, tạm thời sắp xếp.Vận khí của bọn hắn rất không tệ, bắt đầu từ ngày tìm được chỗ ở, ngày đógiống như là thủng một cái lỗ, trời luôn luôn mưa.Thương của Văn Chân bởi vì một đường xóc nảy có chút nứt, vào ban đêm đãphát sốt nhẹ, đến ngày hôm sau suy yếu đến không thể động, hoàn toàn chỉ có thểdựa vào Ninh Vân Tấn chiếu cố.Ninh Vân Tấn tuy rằng tận tâm tận lực chiếu cố hắn, nhưng sau lưng lạivẫn giở trò xấu, thân thể hắn khôi phục tốt lên một chút, thì chỉ có cám trấulúa mạch thêm các loại rau dại ăn, chỉ có lúc thân không thoải mái, mới có thểngẫu nhiên có chút trứng chim và thêm cơm chẳng hạn.Mưa liên miên hạ suốt thời gian năm ngày, xung quanh Gia Hưng cũng bịnước lũ bao vây, từng lớp dân chạy nạn hướng thành Gia Hưng xông vào. Nhiều dânchạy nạn không rõ nội tình không có khả năng thả bọn họ vào thành, cấp bách vớiáp lực quan phủ và thân sĩ đành phải liên hợp lại, bắt đầu đúng giờ bố thícháo.Ninh Vân Tấn mấy ngày nay cùng Văn Chân cùng ăn cùng uống cùng ngủ quanhệ tốt lên không ít, dù sao trời mưa chuyển lạnh, Văn Chân làm sao cũng khôngthể nhìn một hài tử chịu lạnh, hai người liền đành phải ngủ cùng nhau sưởi ấm.Từ thời điểm ban đầu ngủ gần nhau hai người đều cả người không được tựnhiên, đến Ninh Vân Tấn tư thế ngủ không tốt lăn trong lồng ngực Văn Chân cũngchỉ bất quá dùng thời gian ba ngày ngắn ngủi mà thôi, rất nhanh bọn họ đã quenthuộc nhiệt độ cơ thể và hơi thở của nhau.Vì tìm kiếm thức ăn Ninh Vân Tấn mỗi ngày đều bận rộn nhiều việc – dù saobản thân hắn ngẫu nhiên phải ra ngoài ăn bữa ngon, cách mỗi một ngày còn phảinấu nước cho Văn Chân lau mình, bất quá hắn lại thật ra cũng không cảm thấy quávất vả.Mặc dù mức độ mình chỉnh ách Văn Chân, có thể không bằng hai phần mườicủa mình đời trước, nhưng chỉ cần vừa nghĩ mình cư nhiên có thể có cơ hội làmcho Hoàng đế cao cao tại thượng này ăn mấy thức ăn gì đó chỉ có nhà nghèo khổnhất ăn, hắn đã trong âm thầm muốn cười trộm.Ninh Vân Tấn cũng biết mình trả thù quá mức ngây thơ một chút, nhưng màđối với một người không thể đánh không thể mắng còn không thể đắc tội, nếu muốnbáo thù thật tình rất khó khăn. Càng làm cho hắn phiền não chính là Văn Chânngười này cũng tội không đáng chết, tuy rằng đối với mình mà nói hắn không phảimột người cha tốt, nhưng mà lại là một Hoàng đế tốt – cho dù bây giờ còn nonmột chút.Nếu khiến cho Văn Chân chết ở Giang Nam, không nói trước vì ngội vị Hoàngđế, thế cục thiên hạ vừa mới ổn định lại này sẽ biến thành bộ dáng gì nữa, vềsau đổi Hoàng đế mới cũng không nhất định so với Văn Chân tốt hơn.Ninh Vân Tấn cảm thấy rằng Văn Chân mất trí nhớ kỳ thật đùa rất vui, hắnchỉ tín nhiệm một mình mình, hơn nữa có đôi khi cũng sẽ đáp lại mình, đủ khảnăng quan tâm mình, vô luận loại quan tâm này là xuất phát từ loại nguyên nhânnào, nhưng hắn đã cảm thấy được như vậy là đủ rồi, việc này hắn hai đời cũngkhông dám tưởng tượng.Nước không thể một ngày không có vua, mình cũng không thể vẫn luôn làmcho Hoàng đế mất tích, Ninh Vân Tấn chuẩn bị đợi cho Văn Chân thương hơi tốtmột chút, thì bắt đầu chuẩn bị đi liên lạc cha nhà mình, đem người trở về, cóthể trộm người này đến thời gian mười ngày, hắn đã rất thỏa mãn.Mười ngày ngày một chỗ làm cho Ninh Vân Tấn hiện tại nhìn thấy Văn Chânđầu tiên không phải cảm giác oán niệm, mà là nghĩ đến hắn bộ dáng nghiêm túc héra một khuôn măt than ăn gì đó, tuy rằng vẫn là thiếu khuyết loại tâm kính sợmà gia gia và phụ thân nói, nhưng hắn tin tưởng mình ngày sau đã có thể làmđược không đối chọi gay gắt, vậy cũng là thu hoạch lớn nhất.Mặc dù trong lòng làm đủ loại mô phỏng, nhưng khi Ninh Vân Tấn ở bênngoài đem bụng của mình lấp đến tám phần ăn no, bưng hai cái bánh bao vào cửa,kết quả đối diện cặp mắt âm trầm của Văn Chân thì hắn vẫn là thiếu chút nữaquăng vỡ bổ nhào!Ni mã! Lẽ nào Văn Chân cư nhiên khôi phục trí nhớ.Trong lòng Ninh Vân Tấn vừa hiện ý niệm này trong đầu, thì nghe Văn Chânhừ lạnh một tiếng, "Đồng dưỡng tức! Thật sự là giống (giống loài) tốt, thật sựlà nhi tử tốt của Ninh Kính Hiền..."Ninh Vân Tấn làm sao sẽ chờ hắn mắng xong, tay rảnh liên tục ấn phápquyết, miệng nhỏ tiếng đọc chú ngữ, Văn Chân giống như đột nhiên bị người chấmđịnh thân chú, chỉ là công phu trong chớp mắt mà tức giận trên mặt hắn đã rútđi."Mấy ngày nay thật sự là làm khó ngươi." Đợi cho sau khi Ninh Vân Tấnhoàn thành một loạt động tác, biểu tình của Văn Chân trở nên có chút lạnh lùngxa cách, nhưng trong mắt lại vẫn là đối với Ninh Vân Tấn có tán thưởng, "Trẫmtrước đây hẳn là tẩu hỏa nhập ma, có chút vô tri, nếu không phải ngươi...Khôngtệ, Ninh Kính Hiền quả nhiên sinh một nhi tử tốt.""Hoàng thượng, ngài thật sự tỉnh táo lại rồi?" Ninh Vân Tấn vẻ mặt kinhhỉ – đương nhiên kinh là thật hỉ là giả.Văn Chân nhìn hoàn cảnh gay go xung quanh, không tự giác mà nhíu đầu mày.Vẻ mặt của hắn làm cho Ninh Vân Tấn trong lòng nhảy cùng tựa như lo lắng,không biết Văn Chân rốt cuộc còn nhớ rõ bao nhiêu, thật sự là có chút lo lắngkhông thừa, dù sao đây là lần đầu tiên mình thi thuật."Chúng ta đây là đang làm sao?" Văn Chân đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dươnghỏi.Ninh Vân Tấn cẩn thận mà thử nói, "Hoàng thượng, ngài không nhớ rõ sao?Chúng ta ở Gia Hưng đã sắp dừng lại gần tám ngày.""Lâu như thế?!" Văn Chân nhíu mi, thì thầm nói trầm, "Trẫm chỉ nhớ rõngươi giết tên thích khách kia, sau đó mang theo trẫm cùng Thái tử bơi trongnước, tiếp đó hai ta đã ở trong một cái miếu đổ nghỉ ngơi...Đúng rồi, tựa hồ làhạ mưa to, chúng ta đành phải bị ép hướng tới Gia Hưng dời đi, kết quả vừa đếnnơi này đã gặp mưa liên miên không dứt."Chiêu này cũng quá thần kỳ!Ninh Vân Tấn mừng rỡ trong lòng, hắn đúng là đem trí nhớ Văn Chân từ miếuđổ bắt đầu đến nay hỗn loạn. Hiển nhiên Văn Chân có thể nhớ lại chuyện phátsinh mấy ngày nay là hình thức đại khái, cũng không nhớ rõ nói chuyện chi tiết,hơn nữa chính hắn cũng không cảm giác được kỳ quái chút nào, chỉ cần kế tiếpmình không lộ sơ hở, thì không cần lo lắng."Đúng là như thế đó!" Ninh Vân Tấn giả vờ khổ não mà nói, "Mưa này vẫnluôn hạ liên tục không ngừng, khiến cho chuyện gì cũng làm không được. Nghe nóixung quanh Gia Hưng đều bị ngập, rất nhiều dân chạy nạn đều tụ tập qua đó, bấtquá hôm nay có một hương thân phát bánh bao, Hoàng thượng ngài hẳn là đói bụngrồi!Nói xong hắn đã đưa hai cái bánh bao dùng giấy dầu bao trong tay hướngVăn Chân đưa qua.Văn Chân nhìn bánh bao nóng hầm hập trong tay, trong lòng vừa động, nhưngkhông biết nghĩ như thế nào nổi lên bộ dáng tiểu hài tử cầm cái bát cái miệngnhỏ nhắn ăn gì đó."Hoàng thượng, hiện tại trong thành lương thực cũng rất cấp bách, đâychính là ta xếp hàng đã lâu mới nhận được." Ninh Vân Tấn méo miệng ủy khuất mànói ra.Hắn cho là Văn Chân ghét bỏ bánh bao này, nào biết đâu rằng thuật hỗnloạn trí nhớ này kỳ thật cũng có một tai hại, đó chính là sẽ làm kẻ bị thithuật ở trong đầu lưu lại một màn trí nhớ khắc sâu nhất. Điều này như là ngườibình thường thấy vị tuyệt vời đã nghĩ đến vị muối tương1, nhìn thấyM màu vàng đã nghĩ đến McDonald2, di chứng Văn Chân lưu lại chính làvừa nhìn thấy Ninh Vân Tấn, trong đầu đã xuất hiện hắn bộ dáng giống như chuộthai tay bưng bát ăn gì đó."Trẫm hiểu được, ngươi vất vả." Văn Chân cau đầu mày, muốn đêm một màn rõràng trong đầu kia hất rớt.Ai biết Ninh Vân Tấn thấy hắn không phải trách mình, thì tự chiếu cố tựmình múc ra một muỗng cháo vào trong bát nhỏ, cuộn mình ngồi dưới đất, dùng haitay bê, sau đó phồng má cái miệng nhỏ thổi nguội."Không nghĩ tới Hoàng thượng ngài nấu món cháo cũng rất không tệ đâu!"Cảnh tượng trong đầu cùng thực tế trùng hợp, Văn Chân không biết vì saotrong lòng cảm thấy được có chút không thoải mái, lại cảm thấy có chút chóimắt. Hắn nhíu đầu mày đè nén xuống cảm xúc quái dị trong lòng, ngồi ở bên cạnhNinh Vân Tấn."Trẫm dù sao cũng nhàn rỗi chung quy phải một chuyện." Hắn đem bánh baođưa cho Ninh Vân Tấn, hỏi nói, "Nói cho trẫm tình huống bên ngoài đi? Mấy ngàynay ngươi cũng chưa nghĩ biện pháp liên hệ những người khác sao?"Ninh Vân Tấn không nhận cái bánh bao kia, nhu thuận mà từ chối nói,"Hoàng thượng, ngài ăn đi, ta không đói bụng."Làm sao có thể sẽ không đói!Văn Chân chính là nhìn lướt qua bộ dáng hiện tại của Ninh Vân Tấn, tronglòng của hắn liền không nhịn được có chút khác thường.Tiểu hài tử rõ ràng so với trong kinh gầy không ít, tuy rằng tướng mạotrở nên càng thêm thanh tú xinh đẹp, nhưng mà không có loại cảm giác thịt ù ùđáng yêu trước đây.Trên tay của hắn còn lưu một chút vết thương nhỏ, cũng không biết là thờiđiểm nhặt củi hay là hái rau làm thành, nhìn ra được mấy ngày nay ăn không ítkhổ, mình trọng thương đến nghiêm trọng như thế lại có thể khôi phục đến nhanhnhư vậy, khẳng định cùng tiểu hài tử dốc lòng chăm sóc tách không ra.Thấy Ninh Vân Tấn kiên quyết không nhận, Văn Chân cũng không muốn cùnghắn vì một cái bánh bao tranh chấp, càng không có biện pháp cô phụ ý tốt củamột hài tử.Trong lòng hắn thở dài, Văn Chân chính là biết Ninh Kính Hiền có baonhiêu nâng cao hài tử này, hài tử này lại vẫn là có thể nhu thuận hiểu chuyệnnhư thế, có thể thấy được là một người tâm địa thiện lương.Ninh Vân Tấn không biết Văn Chân trong lòng bách chuyển thiên hồi đã sinhra hiểu lầm tốt đẹp, đem hành vi của hắn tăng lên một độ cao hoa lệ, liền bắtđầu vì Văn Chân giảng giải đại khái tình huống bên ngoài, tiếp theo hắn oángiận nói, "Một đám quan binh này hung thần ác sát, nhìn thấy thân phận khả nghixem như thích khách bắt đi, đồ chúng ta có thể chứng minh thân phận đều đánhmất, ngài thương thế lại nặng, còn có chút...Ta thật sự là không dám cùng bọn họliên hệ."Hắn vẻ mặt cầu xin nói, "Nghe nói phụ thân ban đầu dẫn người đến Gia Hưngđi tìm chúng ta, nhưng mà lại bỏ lỡ, hiện tại hắn đến Hàng Châu. Ta còn nghĩ cóthể từ Gia Hưng đi vòng đi về Hàng Châu, nhưng bọn họ nói quan đạo bên kia cũngbị ngập, hiện tại không thông, đi những đường khác ta thật sự là sợ lạc đường.Nếu có bạc thì tốt rồi, cũng có thể thuê một chiếc xe ngựa."Thấy hắn bộ dáng ủ rũ, Văn Chân nhịn không được vươn tay xoa xoa đầu củahắn, tán thưởng nói, "Ngươi đã làm rất tốt, đại nhân bình thường có thể cũngkhông có trí tuệ như ngươi."Ninh Vân Tấn cười cười với hắn, bảy phần ngượng ngùng ba phần đắc ý, làmcho Văn Chân nhịn không được cũng cười lên, "Một hồi ngươi dẫn ta đến cửa thànhđi!"Yêu cầu của Văn Chân làm cho Ninh Vân Tấn có chút mê mang, nhưng lại nhuthuận mà gật đầu.Ăn xong một bữa cơm đơn sơ nhất, Ninh Vân Tấn đem Văn Chân nâng đến vencửa thành.Văn Chân dùng một cây gỗ đốt qua ở chỗ cách bên trái đại môn trăm trượngkhắc lại ký hiệu kỳ quái, sau đó thì chỉ điểm Ninh Vân Tấn hướng một hướng đi.Thấy Ninh Vân Tấn thần tình tò mò biểu tình lại muốn nói lại thôi, VănChân vui vẻ, cười nói, "Muốn biết sao?"Ninh Vân Tấn cắn môi nói, "Phụ thân nói không thể cái gì đều hỏi loạn.""Dịch Thành người này chính là rất cứng nhắc." Văn Chân tuy rằng oán giậnmột câu, trong lòng cũng là thích, dù sao chính là thủ hạ như thế dùng mới cóthể yên tâm.Hắn cười cười, "Nói cho ngươi biết cũng không sao, đó là phương pháp liênhệ đặc thù, mỗi ngày sẽ có người đi đến đó xem xét hai lần, trẫm viết chính làđể cho người ta đến trong một km thành nam đón người."Ninh Vân Tấn hai mắt tỏa sáng, "Đó là nha môn gì mà thần bí như vậy?""Nha môn kia lại một chút cũng không thần bí, từng một châu phủ đều có."Văn Chân cười nói, "Chính là người của cô nhi viện mà thôi."Cô nhi viện!Ninh Vân Tấn ngây người, cố tình Văn Chân còn tiếp tục nổ liều lượng, "Kỳthật người phụ trách ngươi cũng nhận thức, còn rất quen thuộc."Oh my! Thiên vạn không nên là người trong lòng mình nghĩ kia!!!Ninh Vân Tấn trong lòng mặc niệm, nhưng Văn Chân không chút nào phối hợp,nói thẳng nói, "Chính là phụ thân ngươi, Ninh Kính Hiền."Vì thế Ninh Vân Tấn ngây ra như phỗng!_________1. Vịt chiên2. Dấu hiệu của McDonald || Hôm nay tính nói chuyện của Văn Chân tựa hồ phá lệ nhiều, trước khi hướnghẹn định địa điểm đường đi, thậm chí còn có lòng thanh nhàn oán giận với NinhVân Tấn."Năm đó khi trẫm vừa mới đăng cơ, người có thể dùng rất ít không baonhiêu, ở vị trí cao trên triều đình, căn bản không có biện pháp với tình hìnhcủa dân gian rồi tiến hành giải quyết. Người trong thiên hạ cũng biết nếu muốnthám thính tin tức, hai địa phương tốt nhất chính là tửu lâu và thanh lâu."Chỉ nghe hắn nói, "Đáng tiếc hai địa phương này cần phí tổn rất cao, địaphương nổi danh lại bị thế lực khác cầm giữ, trẫm càng nghĩ, liền bắt đầu ở cônhi viện xếp nhân thủ vào."Ninh Vân Tấn nhịn không được ở trong lòng đảo cái xem thường, kẻ này khiđăng cơ hình như mới hơn tám tuổi thôi, cư nhiên bé như thế đã yêu nghiệt nhưvậy! Muốn thật sự khen một tiếng là đa mưu túc trí à?!"Hoàng thượng anh minh thần võ." Ninh Vân Tấn mở to hai mắt, một bộ bộdáng đột nhiên tỉnh ngộ, "Cô nhi viện các phủ các huyệt đều phải thiết lập, nếuxếp vào những người này đi vào quả thật một chút cũng không dễ chú ý!""Ngươi hài tử này quả thật là thông minh, không hổ là tế thiên giả." VănChân tán thưởng mà xoa xoa đầu của hắn.Ninh Vân Tấn gục đầu xuống bộ dáng làm bộ như thẹn thùng, trong con ngươilại tràn ngập âm trầm, hắn hiện tại tâm tình thật sự có chút phức tạp, khôngquá muốn cùng Văn Chân lá mặt lá trái.May mà khoảng cách cửa thành càng xa, dân chạy nạn tụ tập lại càng nhiều,khi Văn Chân nhìn thấy nạn dân đói khát quần áo tả tơi dựa vào nhau cuộn mình ởcác loại lều đơn sơ, thì càng ngày càng trầm mặc."Lũ lụt cư nhiên nghiêm trọng như thế?"Ninh Vân Tấn giải thích, "Hiện tại đại bộ phận tụ tập tới đều là tá điềnhoặc là người sớm mất đất dựa vào làm công ngắn hạn, phần lớn họn họ ban đầucũng chỉ có một gian phòng ở, hiện giờ không ít địa phương bị ngập, trừ bỏ rờiđi chỗ ở thì không còn sinh lộ khác."Văn Chân trầm mặc, hắn biết Ninh Vân Tấn đây là nói rất hàm súc.Tình huống miền Giang Nam vẫn luôn là trọng điểm chú ý của triều đình,thổ địa nơi này diễn kịch hết sức lợi hại, nông dân mất đất hoặc là thiếu đấtcàng ngày càng nhiều, bọn họ chỉ có đi làm tá điền cho đại địa chủ, mới có thểmiễn cưỡng duy trì sinh kế, nhưng năm trước một hồi đại nạn khiến cho đất đaigần như một hạt không thu.Mặc dù sau này mình chủ trì tế thiên cầu vũ, làm cho nông dân có thể gieotrồng một ít thu hoạch ngắn hạn, nhưng việc đó ngay cả giao địa tô và thuế mácũng không đủ, nhóm tá điền thật vất vả chịu đựng đến sang năm, rồi lại họa vôđơn chí gặp phải một trận lũ lụt, hoa mầu trong đất lại bị ngập, sinh kế khókhăn đã có thể nghĩ ra, chỉ sợ trừ bỏ bán nhi bán nữ cũng không còn sinh lộkhác.Đúng như hắn đoán, khi bọn họ đến một mảnh đất lớn mắc không ít lều, thìnhìn thấy một cái lều phía trước vô cùng náo nhiệt.Văn Chân để cho Ninh Vân Tấn đỡ mình nhìn, thì nhìn thấy bên trong quỳkhông ít tiểu hài tử và một số phụ nhân trẻ tuổi, tiểu hài tử nữ có nam có,trên mặt còn mang theo nước mắt, mà phụ nhân lại vẻ mặt chết lặng. Trên đầu bọnhọ đều cắm cọng cỏ, đang có vài người quần áo chỉnh tề nhìn như là quản giahoặc là người môi giới đang hỏi giá."Tiểu nha đầu hai tám đấu gạo thì bán.""Mười hai ngàn đồng có thể đổi thành một nam hài, có khả năng làm saivặt, mua về làm tiểu tư không đạt?""Phụ nhân nhanh nhẹn ngàn tiền thì có thể giao dịch."Cho dù nhóm người ở phía sau hài tử hoặc là phụ nhân cao giọng rao hàng,nhưng cũng vẫn là nhiều người xem, người hỏi ít, ngẫu nhiên có vài nha đầu tiểutử tướng mạo đoan chính bị nhìn trúng, thì mẫu tử hoặc là phụ tử ôm đầu mộttrận cuồng loạn kêu khóc, tiếp theo ở trên khế bán mình ấn dấu tay, thì thànhnô lệ nhà người khác.Cho dù thân là tá điền cuộc sống gian khổ, nhưng mà cũng so với người làmnô lệ kiên cường hơn, ít nhất vẫn là người tự do. Thân là nô lệ, hậu thế củamình thì cũng chỉ có thể nhiều thế hệ làm nô, gặp chủ nhân tốt còn đỡ, gặp hàkhắc thậm chí tánh mạng bấp bênh, nếu không phải thật sự không còn cách nàokhác sinh tồn tiếp, không ai nguyện ý làm quyết định như thế.Rời khỏi mảnh đất kia, Văn Chân sắc mặt âm trầm đến có thể nhỏ nước.Trước khi nhập quan tộc Phụng Thiên thì vẫn luôn là chế độ nô lệ, chỉ là mấynăm gần đây, xem như nô lệ chân chính sử dụng phần lớn là tù binh, tội phạm,tuy rằng có có một phần tự nguyện bái cường giả làm nô, nhưng bộ phận người kiađã không thể được xưng là nô lệ.Hiện giờ ở dưới thái bình như thế làm cho dân chúng không sống nổi, chỉcó thể bán nhi bán nữ, thậm chí bán thê tử, lấy kế mưu sinh, việc này đối vớiVăn Chân chính trị giả theo đuổi biện pháp thi hành hoàn mỹ mà nói quả thật làmột loại sỉ nhục."Hiện tại giá thóc bao nhiêu?" Văn Chân lạnh lùng hỏi nói."Hai ngày trước nghe nói trong thành đấu mễ tăng tới một trăm hai mươi bađồng bạc." Ninh Vân Tấn đáp, "Hiện tại thức ăn lên giá rất nhanh, một ngày mộtgiá." Hắn ảo não nói, "Nguyên bản ta còn muốn kiếm cho ngài chút gà bổ thânmình, kết quả hai còn gà lớn thì giá ngàn đồng, gà con mới gáy cũng phải nămsáu trăm đồng."Giá hàng kinh người này làm cho Văn Chân kinh hãi, nhưng mà nhìn thấyNinh Vân Tấn tựa hồ bởi vì không thể chăm sóc tốt mình mà bộ dáng ngượng ngùng,trong lòng lại ấm áp dào dạt.Cho dù thông minh nữa cũng bất quá là một tiểu hài tử mà thôi, dưới tìnhhuống trong người không xu có thể làm cho hai người cũng không đến nỗi đói khátchỉ sợ là đã tận sức cố gắng lớn nhất, còn có ai nhẫn tâm hà khắc?!"Người là một hài tử tốt." Văn Chân vỗ vỗ vai hắn.Lúc sau trên đường Văn Chân vẫn luôn trầm mặc, đến địa điểm liên hệ cũngchỉ là lẳng lặng quan sát nạn dân trăm vẻ xung quanh.Ninh Vân Tấn vừa lúc tâm tình cũng vô cùng phức tạp, còn chưa có từ chênhvênh trong lòng của Nhị oa biến mất khôi phục, lại hao tổn tâm cơ ứng đối VănChân, tiếp theo lại đột nhiên biết về chuyện cô nhi viện, thật sự là làm chohắn có chút phiền lòng.Hai người đều tự trầm mặc, đợi ước chừng nửa canh giờ thì có một chiếc xengựa lao nhanh mà đến. Xe ngựa ở chỗ lều của hai người hơn mười bước dừng lại,người đánh xe sau khi nhảy xuống, đầu đầy mồ hôi nhìn khắp nơi.Khí chất của Văn Chân thật sự là hạc trong bầy gà quá mức, Ninh Vân Tấnđáng yêu mũm mĩm cũng căn bản không giống tiểu hài tử gặp tai họa, hai ngườibọn họ mặc dù mặc bố y cũ bình thường, nhưng toàn thân lại sạch sẽ, không giốngnạn dân quần áo tả tơi, có thể làm cho người liếc một cái phân biệt ra haingười bất đồng.Người nọ gần như là vừa thấy hai người đã lập tức đi tới, trên nét mặt cóche giấu không được kích động. Ninh Vân Tấn thậm chí nhìn thấy trong mắt hắn cưnhiên có lấp lánh nước mắt, không biết đây rốt cuộc là biểu lộ chân tình, haylà hành động xuất sắc."Hoàng..."Văn Chân vươn tay ngăn trở hắn muốn động tác hành lễ, "Lão Vu, để chúngta lên xe, đến Hàng Châu."Người được gọi là lão Vu liên tục gật đầu, hắn phát hiện Văn Chân tựa hồhành động bất tiện, lập tức nghĩ tiến lên đỡ.Văn Chân không để ý đến ân cần của hắn, sức nặng vẫn là đặt trên ngườiNinh Vân Tấn, lão Vu đành phải vội vàng che ô giấy dầu cho hai người, vì bọn họngăn cản mưa phùn liên miên.Lão Vu cũng biết ở chỗ phần đông nạn dân không phải thời điểm nói chuyện,vạn nhất lộ ra ngoài thân phận Hoàng thượng ai biết sẽ phát sinh chuyện gì. Chờhai người lên xe ngựa, hắn liền đánh xe chạy như bay.Hạ mưa nhiều ngày như thế, cho dù là quan đạo sau tu chỉnh cũng đều lầylội không chịu nổi, Ninh Vân Tấn một người khỏe mạnh như thế bị xóc đến cảngười không thoải mái, càng miễn bàn Văn Chân cả người thương tích.Hắn trộm liếc mắt một cái, phát hiện Văn Chân đang cau mày nhịn đau, dodự một lát, liền vén mành lên nói với lão Vu, "Chậm một chút, chậm một chút, cóthương tích đó!"Tiểu hài tử vui vẻ mà tự nhiên không phải người có thương tích, lão Vu sợtới mức tay run cầm cập, kéo dây cương tốc độ liền chậm lại.Kỳ thật cho dù xe ngựa chậm lại, cũng không có nhiều bao nhiêu, chỗ nênxóc nảy vẫn là xóc nảy giống nhau, nhưng ít nhất có thể làm cho người trong xethở nhẹ một hơi.Đợi cho được một lát, sau khi rời xa Gia Hưng một chút, Văn Chân chuyểnqua trước thùng xe, hỏi nói, "Lão Vu, hiện tại là thế cục gì?"Nói cho cùng cũng là hạ mưa nhỏ, trên quan đạo chỉ có thưa thớt vài ngườiđi lại, lúc này nói chuyện đã cũng không cần cố kỵ, lão Vu vừa đánh xe, vừanói, "Hoàng thượng, mấy ngày nay đúng là loạn đến không ổn, tin tức ngài mấttích làm cho Chu đại nhân lo lắng, hắn cùng Thái tử vừa hạ lệnh bốn phía trócnã thích khách, còn muốn tìm cầm bức vẽ của ngài và Ninh Nhị thiếu gia tìmkiếm. Nhưng mà Ninh đại nhân nói hiện giờ thích khách thân phận không rõ, khôngthể để cho tin Hoàng thượng ngài mất tích truyền ra, cuối cùng còn thuyết phụcđược Thị Kỳ đại nhân, chỉ ở trong thầm lặng phái người tìm kiếm ngài.""Chu Thăng tên ngu xuẩn! Trong đầu hắn lẽ nào đặt là rơm rạ, Thái tửkhông hiểu chuyện, hắn còn có thể không biết nặng nhẹ sao!" Văn Chân đã đemTổng đốc Chiết Giang này sinh hận, chính hắn lúc này đây bị tội, còn có thảmtrạng hiện giờ của Chiết Giang, làm cho hắn nhớ tới đã nổi giận, dưới giận dữcông tâm, hắn mãnh liệt ho khan nổi lên, cư nhiên kho ra một cục máu đen.Ninh Vân Tấn bị hoảng sợ, vội vàng giúp hắn vỗ lưng, lại ở trong xe ngựatìm một tấm khăn sạch đưa qua.Văn Chân thấy trên mặt hắn không chút nào che giấu thân thiết, trong lòngkhông nhịn được ấm áp, chuyển cho hắn một ánh mắt mình không có chuyện gì, lạihỏi, "Hiện tại tình huống trong thành thế nào? Giá hàng bao nhiêu?"Lão Vu đối với Chu Thăng kỳ thật cũng là khinh bỉ nói không nên lời,người này trừ bỏ vét bạc và vuốt mông ngựa ra không nửa điểm bản lĩnh, hắn nếukhông phải Phò mã Tiên hoàng vì Trưởng công chúa chỉ định làm sao có thể lênlàm Tổng đốc Chiết Giang. Nếu không phải Hoàng thượng vừa mới thanh lý quyềnthần tiền triều, còn chưa có tiện động tôn thất, đã sớm đem người nọ loại bỏ.Bất quá những lời này hắn thân là thần tử cũng không thể nói lung tung,đành phải đem tình huống mình hiểu biết từng cái nói ra.Lão Vu nói đều là giá hàng mới nhất hôm nay, so với Ninh Vân Tấn biếtđược càng tỉ mỉ, nghe được giá dầu và thịt heo đều tăng tới một cân một đồng,Văn Chân cả kinh nói, "Hai năm trước giá dầu không phải chỉ cần mỗi cân trămvăn, làm sao lại trong thời gian ngắn lên nhiều như thế?""Còn không phải đều là nạn đói gây họa!" Lão Vu than thở nói, "Năm trướcsau nạn hạn hán, có nhiều chỗ còn sinh nạn châu chấu, lương thực ngay cả mọingười cũng không đủ ăn, càng miễn bàn nuôi gia súc. Hiện tại trong thành mấythứ dầu muối gạo đã bắt đầu có giá không hàng, giá cả lên như bão tố, nếu khôngphải đè ổn giá hàng, chỉ sợ dân chúng đều phải sống không nổi nữa!"Văn Chân sắc mặt xanh mét, hung hăng một đấm vách tường xe, "Chu Thănglàm ăn cái gì không biết?""Hắn hiện tại một lòng theo dõi chuyện bắt thích khách, nào có tâm tìnhquản việc này." Lão Vu bất mãn nói, "Rõ ràng Thị Kỳ đại nhân cũng tán thành đểcho Ninh đại nhân phụ trách, hắn chỉ cần phối hợp là được."Văn Chân sau khi tức giận dần dần khôi phục bình tĩnh, "Nhanh chóng đưachúng ta đến Hàng Châu, sau đó liên hệ Ninh Kính Hiền.""Nhưng mà thương của ngài..." Lão Vu có chút khó xử."Không cần quan tâm." Văn Chân thản nhiên nói, "Nhanh chóng đi."Mệnh lệnh của hắn lão Vu không dám không theo, đành phải roi ngựa vunglên, người đánh xe ngựa hướng Hàng Châu chạy như bay, trong thùng xe hai ngườithì lại nhắm mắt lại chợp mắt. || Gia Hưng và Hàng Châu khoảng cách không xa, nhưng màquan đạo Đồng Hương khu vực giáp giới với Gia Hưng bị ngập, thường xuyên phảiđi vòng. Bởi vì Văn Chân nóng vội chạy tới Hàng Châu, ba người buổi chiều xuấtphát, ngay cả bữa tối cũng là ở trên xe tùy tiện dùng một chút lương khô, bởivì phải vòng một vòng lớn, hai con ngựa kéo xe thật sự mệt đến không ổn, cuốicùng đành phải tìm một trạm dịch thay ngựa tiếp tục suốt đêm chạy đi, vào cuốigiờ Dần bọn họ rốt cục chạy tới ngoại thành Hàng Châu.Khoảng cách mở cửa thành còn một thời gian ngắn, dựa vào ánh sáng đènngựa mờ nhạt, có thể thấy không ít vết thương trên người Văn Chân đều nứt rarồi. Vỗn dĩ mấy vết thương này của hắn đã nặng, thật vất vả ở dưới không códược tốt dựa vào tự thân khép lại lực khôi phục một chút, bị cả đêm xóc nảy nhưthế, lập tức biến thành bộ dáng máu tươi đầm đìa.Lão Vu sợ tới mức không nhẹ, lấy ra kim sang dược thượng đẳng của mìnhmuốn bó thuốc cho Văn Chân.Văn Chân khoát tay không cho hắn gần người, sau khi đem dược lưu lại, thìmuốn hắn đi vào thành tìm người phụ trách Hàng Châu, cũng muốn người nọ nhanhchóng liên hệ với Ninh Kính Hiền.Ninh Vân Tấn vừa nghe hắn sắp xếp thì trộm bĩu môi, trong thành Hàng Châutất nhiên không có khả năng chỉ có một quan viên ở, nhưng mà Văn Châu lại chỉliên hệ phụ thân cũng không phải chỉ là tín nhiệm mà thôi, rõ ràng là trước khichưa liên hệ được hộ vệ, đối với người khác cũng không tin tưởng.Khi hắn đang oán thầm, Văn Chân hướng hắn vẫy vẫy tay, đem hộp kim sangđược nhét trong tay Ninh Vân Tấn, "Đến, giúp trẫm bôi dược."Ninh Vân Tấn trong lòng có chút không tình nguyện, vừa rồi rõ ràng cóngười xum xoe không sai khiến, lại cố tình muốn tới nô dịch mình. Nhưng mà hắncũng sẽ không ở trong chuyện này cùng Văn Chân so đo, đành phải vén quần áo đãnhuộm máu kia, chuẩn bị bôi thuốc.Vết thương nguyên bản đã gần khép lại hiện tại lại vỡ ra, thương như thếso với lần đầu tiên còn đau hơn, lúc ngón tay Ninh Vân Tấn dính một cục thuốcmỡ quẹt qua, Văn Chân liền không tự giác mà rụt một chút. Cho dù biết đây là cơthể cơ thể tự bảo hộ phản xạ có điều kiện, nhưng động tác của hắn không tự giácmà mềm nhẹ xuống."Không cần quá cẩn thận như thế." Văn Chân theo dõi khuôn mặt nhỏ nhắnnhư lâm đại địch của hắn, không khỏi có chút buồn cười, "Ngươi không phải hẳnlà đã sớm quen bôi dược cho trẫm sao? Hơn nữa, cho dù làm không tốt, trẫm cũngsẽ không trách ngươi."Miệng nói nghe hay quá, Ninh Vân Tấn trong lòng nói thầm, miệng lại nói,"Cũng đã trễ mấy ngày, Hoàng thượng ngài làm gì lại chạy như thế, thật vất vảsắp tốt lên! Như vậy nhiều khó chịu lắm!""Chính là bởi vì dạng này, trẫm mới sốt ruột." Văn Chân lắc lắc đầu, thởdài nói, "Xã thương cả nước bại hoại, mười không có một, đừng nói lấy Chu Thăngcầm đầu đám quan tham vô tâm giúp nạn thiên tai, quan phủ cũng không có nănglực cứu viện nạn dân. Mỗi lần kéo dài một ngày thì giá lương tăng lên lại gaygắt vài phần, cứ như vậy đi tiếp vấn đề nạn dân không có cách nào khác giảiquyết, chỉ sợ sẽ khiến cho bất ngờ làm phản, đến lúc đó vô luận là trấn hay làan ủi đều là dân chúng chịu khổ."Lời của hắn vẫn chưa nói xong, ngoài xe ngựa đã truyền đến tiếng bướcchân hai người, Văn Chân vẻ mặt biến đổi, lập tức khôi phục thành bộ dáng caocao tại thượng, tự mình quấn ổn quần áo đẩy mành ra.Xuyên thấu qua mành Ninh Vân Tấn thấy được người bên cạnh lão Vu, ngườinọ họ Hồ, có chút lưng còng, tóc hoa râm, trên mặt còn có rất nhiều mặt rỗ, mắtcủa hắn là ngược trên, xứng với lông mày thô rối nùi, khi không nói lời nào quảthật có thể dọa khóc tiểu hài tử.Người này là người trông cửa cô độc của cô nhi viện Hàng Châu, cũng làngười mà Ninh Vân Tấn đời trước nhận được duy nhất một chút ôn nhu và quan tâm,nhưng hắn đồng dạng cũng là thủ hạ của Văn Chân, là người phụ trách tổ chức tintức bí mật Hàng Châu.Ninh Vân Tấn trong đầu loạn thành một đoàn, trong chốc lát là vẻ mặt vàngôn ngữ vừa rồi của Văn Chân, trong chốc lát là thảm trạng lão Hồ chết thảmđầu đường. Rất nhiều chuyện hắn lúc đó không rõ, bỗng nhiên giống như Đề Hồ xốiđầu (ngộ ra) có đáp án.Đời trước hắn đã luôn luôn nghĩ đến tột cùng ai lại muốn đi giết mộtngười trông cửa của cô nhi viện, hơn nữa còn là dùng khổ hình tàn nhẫn nhất,lão Hồ khi được tìm thấy hai chân gãy, mười ngón tay bị cắt, ngay cả mắt cũngbị móc ra một con, không ít người đều nói hắn là bị người quan phủ làm hại, nếukhông làm sao lại có vết thương như thế.Thời điểm kia thành Hàng Châu quả thật giống như địa ngục hỗn loạn khôngchịu nổi, Chu Thăng đóng cửa thành, không có phép người tùy tiện ra vào, khiđem nạn dân từ chối ngoài cửa thành, người trong thành đã miệng ăn núi lở, cuộcsống gian nan. Lão Hồ sau khi chết cũng không thấy ai đặc biệt chiếu cố mìnhnữa, thời đại kia cho dù là cô nhi viện cũng rất khó kiếm được thức ăn, hắn chỉcó thể tự mình tìm kiếm thức ăn, sau khi thành Hàng Châu xóa bỏ lệnh cấm, phạmvi tìm kiếm thức ăn càng ngày càng rộng, rời trong thành cũng càng ngày càngxa, cuối cùng thậm chí hoàn toàn rời khỏi cô nhi viện.Bây giờ nghĩ lại lão Hồ hẳn là được chỉ lệnh chiếu cố mình, nhưng mà ChuThăng thân là Phò mã của Trưởng công chúa khẳng định cũng biết Văn Chân thànhlập con đường tin tức bí mật, vì phong tỏa tin tức đem lão Hồ giết.Hóa ra mình lúc ấy cư nhiên luôn luôn ở dưới sự quan tâm của Văn Chân,nhưng rốt cuộc là vì có thể nắm nhân sinh của mình trong tay, nên có thể đúnglúc đem dị động là mình trừ khử hầu như không còn, hay là bởi vì lo lắng chomình, hiện giờ lại cũng không có cách nào nữa đi hỏi Văn Chân câu kia.Trong lòng hắn rùng mình một cái, nếu khi đó mình không phải tuổi khôngđủ mạo danh hộ tịch người khác tham quân, nếu không phải tướng mạo mình đạibiến, Văn Chân chẳng phải là thấy mình là có thể biết thân phận của mình.Ninh Vân Tấn trong lòng thật sự là ngũ vị tạp trần, nhìn lão Hồ đối diệnVăn Chân hồi báo tin tức, nước mắt cũng không tự chủ mà từ hốc mắt chảy xuống.Hắn đột nhiên cảm thấy mình đường đường là một nam tử hán đại trượng phu đikhông ngoảnh lại, thật sự là quá mức nhùng nhằng, quá khứ đã qua đi, ít nhấthiện tại lão Hồ còn sống, Văn Chân cùng từng quan tâm qua mình, lại truy tìmđáp án không quan trọng đã không có ý nghĩa này.Tiếng vó ngựa đắc đắc vang lên, Ninh Kính Hiền cưỡi ngựa trên đường tới,dây cương hắn run lên, một con ngựa khỏe bị kéo đến đứng thẳng về phía sau,chưa đợi nó đứng vững, Ninh Kính Hiền đã xoay người nhảy xuống. Hắn vừa mừngvừa sợ nhìn Văn Chân, tầm mắt cũng không tự giác mà tìm tòi bốn phía.Ninh Vân Tấn lau nước mắt, nhảy xuống xe ngựa vọt tới trước mặt hắn, mộtphen ôm lại ở thắt lưng của hắn.Ninh Kính Hiền suýt nữa bị xung lượng như đạn pháo này của hắn đâm cho téngã, may mắn lui về phía sau từng bước thì ổn định thân hình. Hắn vừa định răndạy tiểu tử thúi này vài câu, nhưng mà vừa thấy đôi mắt đỏ bừng đẫm lệ kia củaNinh Vân Tấn, những lời này liền bị kẹt ở miệng nói không nên lời."Giấu mình, giấu mình lâu quá...Con hài tử này cũng quá lỗ mãng...""Phụ thân, phụ thân, phụ thân..." Ninh Vân Tấn miệng kêu to, mặt lại ởtrước vạt áo Ninh Kính Hiền hung hăng cọ, không chút khách khí mà đem nước mắtnước mũi đều chà lên trên người hắn, "Phụ thân ngài cũng gầy."Ninh Kính Hiền chỉ cho là hắn mấy ngày nay chịu khổ muốn tố khổ, lại chỗnào sẽ nghĩ tới Ninh Vân Tấn hai ngày nay thế giới quan vẫn luôn được nảy sinhcái mới, từng kiên trì, chấp nhất, oán hạn, oán niệm, tiếc nuối đều thành bọtnước, tâm tình phức tạp đến thật sự không biết nên phát tiết như thế nào, lúcnày thầm nghĩ ở trong ngực người nhà hảo hảo khóc lớn một hồi.Ngay tại trong chớp mắt ngắn ngủi hai phụ tử này buồn nôn, lại có hơn mườikỵ binh chạy tới, trong đó đi đầu cũng là một tên võ tướng, thấy Ninh Kính Hiềnthì biểu tình có chút chế nhạo.Ninh Kính Hiền xấu hổ hướng hắn cười, cố tình hất không ra 'Hành trang'nhỏ trên người, hắn vỗ vỗ sau lưng Ninh Vân Tấn, sau khi vỗ hai cái cảm giácbàn tay đã sắp có thể gặp xương cốt, lại nhịn không được cần vỗ thành xoa nhẹ,ôn nhu nói, "Đừng làm rộn, vi phụ còn chưa có diện thánh, quá thất lễ."Ninh Vân Tấn ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt lóe nước mắt, cái miệng nhỏnhắn hơi hơi vểnh lên, đè xuống hai má đầy, nhìn bộ dáng cư nhiên vô cùng đángthương.Hắn tuy rằng một câu cũng không nói, nhưng không nói gì kể ra làm choNinh Kính Hiền động tác trên tay dừng một chút."Con cho là mình còn nhỏ à!" Ninh Kính Hiền miệng oán trách như thế, lạicong xuống thắt lưng một tay đem nhi tử không còn là tiểu bàng tử bế lên, ởtrong tiếng cười nhạo của đồng nghiệp, hướng tới Văn Chân đi.Văn Chân tuy rằng luôn luôn hỏi chuyện với lão Vu và lão Hồ, nhưng mà tầmmắt lại chú ý xung quanh, tự nhiên cũng nhìn thấy một màn tiểu tử Ninh gia làmnũng, nhìn hai phụ tử kia thân mật hỗ động, trong lòng hắn đột nhiên có mộtchút không thoải mái.Cưỡng chế đè nén xuống cái loại xúc động muốn tiến lên kéo ra hai người,Văn Chân nhịn không được nhíu đầu mày, hai phụ tử người ta vốn đã thân thiết,hiện giờ cửu biệt gặp lại thân thiết một chút quả thật cũng là bình thường cựckỳ, trong lòng mình loại khó chịu giống như khi năm tuổi món đồ chơi bị hoànghuynh cướp đi đến tột cùng từ đâu mà đến!Hoàng đế điện hạ buồn bực, chuyện này không khoa học a! ||Ninh Vân Tấn được Ninh Kính Hiền ôm đến chỗ Văn Chân, lúcnày hắn đã hơi chút điều chỉnh tốt tâm tình của mình, bắt đầu đánh giá xungquanh. Khi bọn họ tới gần Văn Chân, trên mặt lão Vu và lão Hồ đều mang một vẻmặt kinh kịch như chọc cười hài đồng, thoạt nhìn có chút buồn cười.Có Ninh Kính Hiền và đám người kia hộ vệ, hai người bọn họ thuận lợi tiếnvào trong thành Hàng Châu. Lần nữa ở trong phủ Hàng Châu chuẩn bị cho, Ninh VânTấn có một loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ, chẳng qua mười ngày ngắnngủi mà thôi, ở trong bất tri bất giác cũng đã cải biến rất nhiều.Hồng Minh vẫn luôn ở đây, bất quá Văn Chân mất tích làm cho hắn vô cùnglo âu, hắn nào đâu biết phương pháp giải tỏa áp lực chính xác, thời điểm tronglòng khó chịu chỉ có thể lấy người xung quanh trút. Hắn thân là Thái tử thânphận cao quý, bọn hạ nhân này kêu khổ thấu trời, hoàn hảo không thể trêu vàothì chung quy còn có thể trốn mất, rất nhanh người quanh hắn trừ bỏ người khôngthể không hầu hạ, thì không còn người ở.Thời điểm này hắn tuổi còn nhỏ, không thể tưởng tượng được chuyện nảytình hình phức tạp, chỉ là một hài tử đối với phụ thân có nhụ mộ chi tình màthôi, sau khi nghe được bọn hạ nhân thông báo Hoàng thượng trở về, Hồng Minhcao hứng đến không chú ý lễ nghi, cả người nhảy dựng lên, ba bước cũng chỉ haibước hướng cửa trước phóng đi chuẩn bị nghênh đón.Khi Văn Chân lại nhìn thấy nhi tử trong lòng cũng có vài phần cảm khái,thấy hắn hai mắt đỏ bừng đứng ở cạnh cửa si ngốc nhìn mình, vì như thế trongchớp mắt Văn Chân còn tưởng rằng Thái tử sẽ nhào đến trước mặt mình khóc hô"Phụ hoàng, phụ hoàng."Bất quá cảnh tượng như vậy tóm lại chính là hắn dựa vào bộ dáng lúc trướccủa người nào đó phán đoán mà thôi, Thái tử tuổi tuy nhỏ, nhưng thuở nhỏ ởtrong hoàng cung lớn lên hài tử nào không phải là nhân tinh, hắn rất nhanh thuthập tốt tâm tình của mình, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc mà cứng nhắc, vững vàngxoạt xoạt mà đi trước vài bước đi đến trước mặt Văn Chân, quy củ mà hành mộtlễ."Cung nghênh phụ hoàng. Ngài bình an vô sự thật sự là quá tốt.""Dậy đi." Văn Chân nhìn Thái tử quy củ đến bới không ra chút tật xấu lễnghi, vừa lòng mà cho hắn một ánh mắt cổ vũ.Mặc dù trong lòng đối với cử chỉ của Thái tử hết sức hài lòng, nhưng khinhìn thấy vạt áo dưới của Ninh Kính Hiền bị Ninh Vân Tấn biến thành nhiều nếpnhăn, thì đáy lòng hắn lại không biết vì sao có vài phần thất lạc nói không nênlời.Đối với hành lễ của phụ tử Ninh gia, Thái tử biểu tình lãnh đạm rồi lạikhông chút nào chịu thất lễ, sau đó yên lặng thối lui đến bên cạnh người VănChân.Ninh Vân Tấn trong lòng vui vẻ, hôm nay chính là lần đầu tiên Thái tử đệđệ không trừng mắt lạnh với mình, một bộ biểu tình rối rắm kia nhìn cư nhiêncòn có vài phần đáng yêu.Hắn nào biết đâu rằng trong lòng Hồng Minh phiền não, cư nhiên bị ngườimình ghét nhất cứu một mạng, việc này đối với Thái tử mà nói quả thật là thiênđại sỉ nhục, chỉ cần nghĩ đến là khiến cho Hồng Minh ăn không ngon, ngủ khôngyên. Nhưng mà đối phương đã cứu phụ hoàng và mình, nếu không tâm có cảm kích,còn căm tức đối phương, lại tựa hồ quá mức lấy oán trả ơn, sẽ làm mình mất đạonghĩa, bởi vậy Hồng Minh thiếu niên nho nhỏ này trong lòng thật sự là phiền nãovô cùng.Hoàn hảo thời gian kế tiếp Hồng Mình và Ninh Vân Tấn gặp mặt dần giảmbớt, bởi vì Văn Chân bắt đầu công việc bận rộn lên, không rảnh đem hai ngườimang theo bên người khảo giáo, làm Thái tử sau khi tự giác mà đợi ở bên ngườiVăn Chân, hai người đã tự nhiên mà tách ra.Giang Nam hiện giờ chính là một lỗ thủng lớn, nơi nơi ngập nước vỡ đêkhông nói, cho dù là đê này còn ở tại chỗ, vậy cũng sắp trong ngoài giống nhau.Bên ngoài các thành lớn tụ tập nạn dân càng ngày càng nhiều, bởi vì vấn đề thứcăn dẫn phát phát sinh liên tiếp vấn đề xã hội, thế cục như thế muốn nhanh chóngổn định lại tự nhiên cần hao phí hết sức tâm huyết, Văn Chân tự mình chăm sóckhông tốt cho mình còn là thương bệnh, bắt đầu tọa trấn Hàng Châu tiến hành cácmục an bài.Hiện giờ giúp nạn thiên tai mới là việc cấp bách chuyện quan trọng đầutiên, xét xử với bọn quan viên tham ô không làm tròn trách nhiệm đều phải trướchoãn chậm lại, dù sao ổn định mới là chuyện quan trọng, đem những người nàytoàn bộ bắt giữ, còn đâu người hiểu rõ tình huống địa phương mà đến làm việc.Văn Chân tạm thời dọn ra không ra tay tới thu thập đám sâu mọt tạo thànhhết thảy này, bèn rõ ràng hạ lệnh trong lần cứu tế này biểu hiện người tài,ngày sau có thể lập công chuộc tội.Sau khi có những lời này của hắn, đám quan viên Chiết Giang ôm ít nhất làtử tội cũng tránh cho có suy nghĩ, từ sớm đã giống như chim sợ cành cong, cưnhiên đột nhiên mạnh mẽ nổi lên một phen.Ba tên thợ giày thối còn có thể hơn một Gia Cát Lượng mà, ở dưới trí kếbách xuất của một đám người vốn là láu cá, cư nhiên trong thời gian ngắn nhấtđã đem giá lương dần dần bình ức xuống, ở trước các nơi cửa thành nhân sĩ bốthí cháo thiện tâm dần dần nhiều hơn, lương thực trăm thạch ngàn thạch giúp nạnthiên tai cũng ra roi thúc ngựa chuyển đến.Đợi cho đoàn người Văn Chân rời đi Giang Nam khi trở lại kinh thành, tìnhhuống Giang Nam đã không sai biệt lắm ổn định xuống, tuy rằng chỗ bị ngập nhấtthời hồi lâu vẫn không có biện pháp khôi phục, nhưng mực nước đã dần dần mà bắtđầu giảm xuống. Văn Chân ban bố bố cáo tỉnh Chiết Giang miễn thuế hai năm,những nạn dân không có đi cùng nhau, cảm kích hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, cómột số người đã bắt đầu trở về nhà của mình, muốn thử xem xem có thể hay khôngvãn hồi một chút tổn thất, chỉ cần sống qua một năm này, ngày này sang năm thìsẽ không khổ như vậy nữa.Trên đường về kinh cảm xúc của Văn Chân có chút xuống, dựa theo chủ tâmcủa hắn là muốn người việc được không đủ bại sự có thừa này tất cả đều hoàntoàn bắt, nhưng mà sự thật tàn khốc lại xảy ra trước mắt, hương thân sĩ tộcGiang Nam thế lực cường đại mặc dù sợ hoàng quyền, nhưng bọn họ trộn vào nhauthế lực phía sau cũng có dũng khí chống đỡ triều đình.Bởi vì quy định kho chứa bại hoại, trong kho quan phủ căn bản không cóbao nhiêu lương thực, tuyệt đại bộ phận lương thực đều nắm ở trên tay đại địachủ và sĩ tộc, muốn bọn họ nghe theo cầm lương thực trên tay ra giúp đỡ nạnthiên tai, bình ổn giá lương quả thật như cắt thịt bọn họ, tuy rằng bởi vìthánh giá ở Hàng Châu, bọn họ vì lưu lại ấn tượng tốt với Hoàng đế, vài nhà mấyhộ thu thập chút nhỏ gạo phát cháo bố thí cho nạn dân, nhưng đây chẳng qua làxuất phát từ lấy lòng Hoàng thượng, cùng với lo lắng dân loạn mà thôi.Khi Văn Chân đem mấy đại địa chủ đi đầu triệu tập lại với nhau yêu cầubọn họ mở kho phát lương, từ sau khi quan phủ tiếp tế bằng ngân lượng của bọnhọ, những người này đã đông cứng thành một đoàn, kiên quyết không chịu tuânmệnh, làm cho Văn Chân chỉ có thể lại bắt đầu dùng quan viên địa phương quenthuộc tính cách của những người này, tức giận đến hắn cùng ngày thiếu chút nữakhông ăn nổi bữa tối.Trên đường trở về Văn Chân rốt cuộc vô tâm lưu lại ở những thứ khác, dọctheo đường đi càng không ngừng truyền cho đòi Thị Kỳ Như Hải và mấy quan viênđi theo khác nghiên cứu cải cách quy định kho chứa, chỉnh đốn lại trị, HồngMinh bị bao phủ ở trong cảm xúc thất vọng – hắn đang ngóng trông có thể ở ngoàicung chơi nhiều hơn chút lát, lần đầu tiên Nam tuần của Văn Chân vội vàng chấmdứt.Ninh Vân Tấn khi trở lại phủ đã được quan tâm mức độ thật nhiều, hắn khira ngoài vẫn là bộ dáng múp míp trắng nõn, xuất môn dạo qua một vòng trở vềngay cả cằm cũng nhọn, hoàn toàn thoát ly giới hơi béo, hình thể biến thànhcùng tiểu hài tử cùng tuổi không khác lắm.Ninh lão thái thái vừa nhìn thấy hắn, đã đem Ninh Vân Tấn ôm vào trongngực, miệng nói, "Tôn nhi ngoan của ta, cháu đã chịu khổ."Ninh Xảo Hân thì lại kéo tay trái Ninh Vân Tấn, một tay càng không ngừnglau nước mắt, "Làm sao gầy nhiều như thế, nghe nói ngươi còn ở bên ngoài ăn khổnhiều ngày, đã trở lại nên hảo hảo bồi bồ.""Đúng, là phải bồi bồi." Ninh lão thái thái quay đầu phân phó nói với AnBình Bội Hoa, "Lát nữa để cho trù phòng mỗi ngày đưa đến cho chỗ Nhị tiểu tửmột bát canh gà nhân sâm, từ trong phân lệ của ta trừ."Bội Hoa lại thật ra cảm thấy sau khi Tiểu nhị này gầy đúng là xinh đẹphơn, nhưng nàng cũng không phải ngốc tử, lúc mọi người cả nhà dùng biểu tình'Hài tử này thật sự là gặp nhiều khổ, gầy đến độ so sánh với người tàn tật' vừayêu vừa xót nhìn Ninh Vân Tấn, nàng làm sao nhiều chuyện.Chỉ thấy nàng vung khăn, cười uyển chuyển nói, "Sao có thể trừ phân lệcủa lão thái thái ngài chứ, đương nhiên phải chuyển từ trong công trướng. Nghenói Tiểu nhị lần này chính là đại danh tiếng đó, là đại công thần cứu Hoàngthượng và Thái tử.""Ta nhớ ra chỗ ta còn có một gốc sâm già thượng phẩm cứ cầm cho Tiểu nhịđi!" Ninh lão thái thái nói xong, yêu thương mà sờ sờ đầu của hắn, hỏi nói, "Cótừng bị thương không?"Thấy tỷ tỷ cũng dùng ánh mắt thân thiết đang nhìn mình, Ninh Vân Tấn vộivàng lắc đầu nói, "Ta cũng không bị thương."Được nữ quyến trong nhà một phen yêu thương che chở xong, cuối cùng saukhi Ninh Kính Hiền hồi phủ, hắn mới từ trong quan tâm yêu thương ngọt ngào giảithoát.Trong lòng Ninh Vân Tấn thật sự là dở khóc dở cười, nhưng đáy lòng lại ấmáp dào dạt. Hắn trộm mà ở trên người mình nhéo một phen, khi mặc quần áo khôngthấy, nhưng bóp ra thịt cũng còn rất nhiều, nhưng một bộ biểu tình của ngườitrong nhà kia, làm cho hắn thật sự không dám nói ra chân tướng biến gầy.Cũng không biết có phải hay không bởi vì tâm tình thay đổi, hay là nguyênnhân khác, sau khi đến Gia Hưng công lực của Ninh Vân Tấn dùng tốc độ cực nhanhtăng lên, khi bọn họ từ Hàng Châu rời đi, Ninh Vân Tấn đã sắp hoàn thành về rènluyện xương cốt, khung xương nhỏ đi không ít. Nói cách khác, tuy rằng hắn thoạtnhìn gầy, trên thực tế thịt thịt trên người vẫn là rất nhiều.Gốc sâm già kia của lão thái thái rốt cuộc không dùng, cùng đi theo NinhKính Hiền còn có một Thái giám truyền chỉ, phía sau hắn còn đi theo hai cáirương gấm vàng lớn. Văn Chân ban thưởng nhân sâm, hồng sâm, một rương thuốcĐông y đông trùng hạ thảo vân vân, còn có hai trăm kim nguyên bảo, ngọc traiphương Đông, bảo thạch và mười bộ ngọc khí.Thái giám truyền chỉ kia là người quen của Ninh Kính Hiền, chính là HoàngCẩm. Hắn sau khi đọc xong thánh chỉ, xoa xoa mồ hôi cả người, hâm mộ mà chúcmừng nói, "Chúc mừng Ninh đại nhân, Nhị công tử nhà ngài đúng là đã sắp lọt vàomắt Hoàng thượng, Hoàng thượng nói, dược này là cho Nhị công tử bổ thân thể,rương nhỏ khác là ban cho Nhị công tử chơi đùa, lát nữa còn có tặng phẩm chínhthức tới.""Nhi tử nhà ta bất hảo, nhận được ưu ái của Hoàng thượng, thật sự là thụchi hữu quý (nhận mà thẹn)." Ninh Kính Hiềnkhiếm tốn nói, đem nhi tử đối diện rương bảo bối kia mà hai mắt sáng lên tómđến bên người."Tiểu công tử trí tuệ, ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng." Hoàng Cẩmche miệng cười, trong lòng cũng là thật sự cảm khái. Phải biết rằng Hoàngthượng chính là vừa mới hồi cung đã tự mình nghĩ ý chỉ, để cho người đem mấythứ này thu thập ra trước đưa đến Ninh phủ.Phải biết rằng Nhị công tử Ninh gia chính là thoáng cái cứu Hoàng đế vàThái tử, thu tước vị và các loại ban cho là khẳng định không thiếu được, bấtquá cái này phải tìm Lễ bộ thương nghị định điều lệ cụ thể, cần một chút thờigian, nhưng mà không nghĩ tới Hoàng thượng ngay cả chút công phu này cũng khôngmuốn chờ, trước ban thưởng một đám thưởng xuống, có thể thấy được ngày sau Ninhnhị công tử này thánh quyến nồng hậu.Ninh Kính Hiền cho Hoàng Cẩm và người nâng đồ một phong lì xì, chờ hắnquay người trở về phát hiện Ninh Vân Tấn đã chúi vào trong rương tiền kia cườiđến mức thấy răng không thấy mắt.Ninh Vân Tấn tay trái cầm nguyên bảo nhỏ, tay phải cầm một đống ngọc traiphương Đông, đối diện hắn nhếch miệng cười, hưng phấn mà nói, "Phụ thân, đồ nàycư nhiên đều không có kí hiệu nội tạo, Hoàng thượng thật đúng là thức thời mà!""Nhìn bộ dáng không tiền đồ của con kìa, trong nhà lẽ nào thiếu con ănmặc." Ninh Kính Hiền nhịn không được ở trên đầu của hắn gõ một cái, trong lònglại nhịn không được nói thầm, Hoàng thượng này thật đúng là hiểu biết tính cáchcủa Tiểu nhị, thà rằng mấy phần thưởng hào nhoáng bên người còn hơi vật báu nộitạo trân quý chỉ có thể cống phẩm, ngược lại không bằng mấy vật nhỏ này khiếncho tiểu nhi yêu thích. NinhVân Đình sau khi về nhà, thì bị kích động mà thẳng đến viện của đệ đệ.Hắn đầu tiên là tóm lấy Ninh Vân Tấn từ trên xuống dưới nhìn chăm chú,trong miệng thì nói, "Gầy, quả thật gầy không ít, may mắn không bị rám đen,nhìn người tinh thần hơn. Nghe nói ngươi lúc ở Giang Nam còn giết thích khách,cứu Hoàng thượng và Thái tử nhanh nói cho ta nghe một chút đi."Ninh Vân Tấn trong lòng kích động nha, cuối cùng là có một người bìnhthường! Mình rõ ràng là biến thành soái, cố tình đám quân nương tử còn có charuột và cha nuôi lại đem mình giống như bị ngược đãi qua, một bộ thái độ muốngiúp mình đại bổ.Nhìn đại ca thần tình kích động, Ninh Vân Tấn bắt đầu lên mặt mà nóiphong cảnh một đường Giang Nam. Tài ăn nói của hắn vốn đã tốt, lại các loạithêm mắm thê muối, đem quang cảnh xuôi nam kia miêu tả đến xa hoa lộng lẫy, sauđó lại đem nguy hiểm vỡ đê, anh minh thần võ khi mình cứu giá, khoa trương đếngiống như sách nói một loại ưu việt."Tiểu đệ ngươi thật đúng là dũng cảm, khi đó ngươi lẽ nào một chút cũngkhông sợ sao?" Ninh Vân Tấn vẻ mặt nghĩ mà sợ, "Nếu như là ta, chỉ là nhìn thấynước ngập qua chỉ sợ là sẽ sợ tới mức hoảng loạn lên, ngươi cư nhiên còn có thểcầm chủy thủ đi giết thích khách. Bất quá ngươi cũng quả thật hơi quá lỗ mãng,nếu vạn nhất không thể giết thích khách, ngược lại mình bị thương thì làm saomới tốt.""Tình huống lúc đó khẩn cấp, ta cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy, cũngkhông thể nhìn Hoàng thượng và Thái tử gặp chuyện không may mà!" Ninh Vân Tấnthần tình kiên định tinh trung báo quốc, lại chọc cho Ninh Vân Đình một trận mêtít, phải biết loại cứu giá này cơ hội lại là rất ít.Thấy Ninh Vân Đình tuy rằng hâm mộ, không chút nào bộ dáng ghen tị, NinhVân Tấn có chút cảm thán, người vẫn là nên biết thỏa mãn mới tốt.Hắn đối với ca ca này một chút vừa ý nhất chính là điểm người thành thậtnày, ban đầu mình đã có tước vị trước người thừa kế hắn đây, lần này còn kiếmcông cứu giá, nếu là đổi thành người nhiều tâm nhãn chỉ sợ sẽ đối với mình cókiêng kị, rất sợ bị mình thủ nhi đại chi (giànhlấy), cũng chỉ có đại ca loại người thành thật này còn sẽ nghĩ tới quantâm mình khi đó an toàn hay không an toàn.Chỉ thấy Ninh Vân Đình nhìn phía nam, có chút hâm mộ nói, "Nghe ngươi vừanói như thế, ta còn thật muốn đi Giang Nam, chỗ đó quả nhiên giống như trongsách nói xinh đẹp giống nhau, ta lớn như thế cũng còn chưa đi qua chỗ xa nhưthế!"Ninh Vân Tấn cũng không muốn cổ động hắn hiện tại thì ra ngoài du lịch,người giống đại ca thành thật như thế vẫn là học tập nhiều vài năm là tốt hơn.Hắn vội vàng lục lọi ra lễ vật mình mang về, dỗ nói, "Đại ca ngươi cũng sắpmười lăm, đợi đến thời điểm đó phụ thân chỉ sợ muốn sắp xếp ngươi làm sai dịch,về sau còn nhiều cơ hội quang minh chính đại đi các nơi mà!"Ninh Vân Đình suy nghĩ cũng đúng, liền bắt đầu thưởng thức đồ tiểu đệ đưacho mình.Ninh Vân Tấn mang về chủ yếu là tượng đất, bút lông Hồ Châu, tranh sắtvân vân, đều là đồ chơi nhỏ không đáng giá, bất quá đều có chứa phong tình độchữu Giang Nam, Ninh Vân Đình hiếu kỳ ngắm nghía, một chút phiền muộn nhỏ tronglòng lập tức ném đến chín tầng mây.Tất cả mọi người nhận định Ninh Vân Tấn lần này sẽ có đại phúc, nhưngngoài tưởng tượng của mọi người, trừ bỏ khen thưởng lần này ra, những thứ khácban cho lại vẫn không nhúc nhích.Bản thân Ninh Vân Tấn cũng không phải cấp bách, hắn đã nhận được đồ thựctế ích lợi nhất, những thứ khác đều có thể chậm rãi đợi. Nếu Văn Chân cảm thấymột mạng của mình và Thái tử chỉ cần một chút đồ như thế là có thể sắp xếp, chỉcần hắn không biết xấu hổ, Ninh Vân Tấn cũng không ngại chê cười.Gần đây trong triều đình thay đổi lớn nhất không gì khác ngoài Giang Nam,sau khi Văn Chân quay về kinh Tổng đốc Chiết Giang đã trực tiếp đổi người, sauđó chính là nhân sự liên tiếp thay đổi.Ninh Vân Tấn lật công báo của Ninh Kính Hiền nhìn vài lần, nhìn thấy họChu kia cư nhiên cuối cùng chỉ là bị cách chức gọt tước mà thôi, hắn không khỏichậc chậc vài tiếng.Sau hắn lại hỏi qua Ninh Kính Hiền mới biết được chuyện tình phía sau,nghe nói khi nghị tội cho Chu Thăng nặng nhất chính là không làm tròn tráchnhiệm, thiếu đôn đốc kiểm tra vân vân, ngược lại là tham ô bị xem nhẹ, cứ nhưvậy giới hạn hình phạt liền lớn.Dù sao lũ lụt lần này ảnh hưởng quá lớn, đối với Chu Thăng Tổng đốc thấttrách này phán không nặng đủ để bình dân phẫn, nhưng là do ở sau lưng Chu Thăngcòn có một Trưởng công chúa, tất cả mọi người cảm thấy rất đau đầu, vì thế cứtừ khoan đến nghiêm nghĩ hai bộ phương án đưa lên chiết tử để Hoàng thượng tựmình khoanh chọn.Văn Chân đối với Chu Thăng hận đến nghiến răng, hễ là người có đầu ócsáng suốt, sau khi nghe mình gặp chuyện không may nghe theo an bài của Thị KỳNhư Hải trước an bài nhân thủ giúp nạn thiên tai, cũng sẽ không khiến thế cụcChiết Giang về sau càng ngày càng chuyển biến xấu, tạo thành nhiều người bánnhi bán nữ như thế.Càng nghĩ, cuối cùng, hắn khoanh chính là cách chức gọt tước, vĩnh viễnkhông dùng, tù tội ba năm.Với tội danh bên ngoài của Chu Thăng, xử phạt này xem như theo nghiêmphán quyết, chẳng khác gì là triệt để kết thúc đường quan của Chu Thăng, huốngchi còn phải tiến hành lao động ba năm, cho dù Chu Thăng tự mình hoàn thành,Trưởng công chúa cũng không có biện pháp tuân theo ba năm quả phụ.Ý chỉ vừa mới định ra, Trưởng công chúa đã không biết từ nơi nào nhậnđược tin tức này, nàng thẳng đến hoàng cung diện thánh, cuối cùng nàng trải quaở trước mặt Văn Chân sau khi một hồi đau khổ cầu xin, tù tội ba năm cải thànhcho phép nộp lên vạn lượng bạc tương đương.Sau khi Ninh Vân Tấn biết việc này, có một lần ở trên đường đụng phải ChuThăng vẻ mặt mệt mỏi, phảng phất thấy được sơn đương đợi làm thịt, hiện giờngười này lại chỉ có danh hiệu Phò mã trên người, chỉ cần bản thân lại tìmđường chết, vậy thật sự có thể chết – nhưng Chu Thăng chỗ nào là người an phậnchứ?!Văn Chân tuy rằng hận không thể đem quan trường Giang Nam từ đầu tới đuôichải vuốt một lần, nhưng dù sao đó chỉ là giấc mộng mà thôi, hắn không phảingười xúc động như thế, nhân sự Giang Nam quan hệ rắc tối phức tạp, rất có thểsau lưng là Thân vương, phía sau là Đại học sĩ, cho dù hắn thân là Hoàng đếcũng không thể tùy ý làm, đem toàn bộ thần tử đắc tội.Giết một đám, tù một đám, đày một đám, còn có một chút vấn đề không lớngiáng một bậc giữ dùng, vì thế trận địa chấn quan trường Giang Nam oanh oanhliệt liệt vẫn liên tục đến cuối tháng mười mới chấm dứt.Ninh Vân Tấn sau khi tìm hiểu kết cục của Chu Thăng thì không hề chú ýviệc này, trong khoảng thời gian này hắn đang bận rộn kiếm tiền và chuyện NinhXảo Hân đại tuyển.Thời gian đại tuyển năm nay đã sắp định, từ tháng mười hai bắt đầu sơtuyển, bởi vì trong cung không có Hoàng hậu, việc này thì do Tuệ phi và Nhu phichủ trì, hiện giờ tất cả gia đình trong kinh muốn tham tuyển đều vội vàng đạisự này.Trong nhà có người muốn tham gia đại tuyển không khí liền lập tức khônggiống với lúc trước, tất cả mọi người Ninh gia bắt đầu vây quanh Ninh Xảo Hânchuyển động, chính nàng ấy thì vùi đầu càng không ngừng làm thêu thùa.Ngày hôm đó Ninh Vân Tấn bồi xong lão thái thái, thì đi tìm Ninh Xảo Hân,hắn biết chỉ có thời gian mình đi tìm nàng, đại tỷ mới có thể nghỉ ngơi trongchốc lát. Nhưng nếu chậm trễ quá lâu, tỷ tỷ lại sẽ thức đêm đêm tiến bộ bù trởvề, Ninh Vân Tấn biết buổi tối thêu đồ hao tổn mắt nhất, tự nhiên cũng luyếntiếc tỷ tỷ quá hao tâm tổn sức, chỉ có thể khống chế tốt thời gian.Sau khi thỉnh an, hắn đến gần quan sát chất vải trên tay Ninh Xảo Hân.Đó là áo choàng màu xanh ngọc, dùng đường viền ngân tuyến, vạt áo choàngvà trên tay áo dùng tuyến cùng màu thêu hoa hồng lên, hoa hồng cành lá xum xuê,sau đó dùng hạt châu nhỏ lớn bằng hạt gạo đem hoa đồng đều tô lại một lần, nhìnvừa đơn giản lại xa hoa.Ninh Vân Tấn thích nhất loại y phục bị Ninh Vân Đình gọi là bảnh chọe,ánh mắt đầu tiên nhìn đã thích, trong lòng cân nhắc nên hay không cũng đi làmmột bộ để mặc.Màu sắc chất vải này vừa nhìn đúng là cho nam nhân mặc, nghĩ đến tỷ tỷxinh đẹp ôn nhu của mình đã phải lập gia đình, Ninh Vân Tấn ghen mà kéo y phụckia trêu ghẹo nói, "Yo, về sau ta cũng không phải là bảo duy nhất của tỷ tỷ,còn chưa có qua cửa mà đã bắt đầu làm y phục cho tỷ phu tương lai!"Ninh Xảo Hân một tiểu thư khuê các nào chịu được vui đùa này, khuôn mặtnhỏ nhất thời đỏ bừng.Cúc Hương một bên bịt cái miệng nhỏ cười ha ha không ngừng, vừa cười vừanói, "Nhị thiếu gia cũng không cần nhặt ghen đâu, tiểu thư gần đây đều là vộivàng làm y phục cho ngươi và Đại thiếu gia. Cái này lại là đặc biệt làm chongươi.""Cho ta?" Ninh Vân Tấn vừa mừng vừa sợ, cầm áo choàng kia run rẩy một chút,"Tỷ tỷ, cái này làm lớn quá!"Ninh Xảo Hân cầm y phục ở trên người hắn so, lắc đầu nói, "Lớn một chútmới tốt, ngươi còn nhỏ gần đây vóc người lại lớn nhanh, hiện tại để cho ngườicao một chút là có thể mặc, như vậy mới không lãng phí chất vải thượng hạngnày. Hơn nữa ngươi gần đây cao không ít, rất nhiều y phục cũng không vừa người,tỷ tỷ chuẩn bị trước xuất giá làm cho ngươi đủ năm bộ."Cúc Hương chen miệng nói, "Đại thiếu gia cũng chỉ có ba bộ thôi, Nhịthiếu gia ngươi cũng không thể nói ra ngoài nha!""Cũng không nhất định chỉ hôn sang năm sẽ gả. Ta thật là luyến tiếc sớmnhư vậy đã lập gia đình nha!" Ninh Vân Tấn chu môi nói."Tiểu thiếu gia ngài nói, Tiểu thư đang ở thời kỳ như hoa, lẽ nào cũngbởi vì ngài luyến tiếc phải ở nhà ở cả đời sao?" Cúc Hương cười nói.Ninh Vân Tấn đầu nghiêng qua, hung hăng nói, "Chỉ cần tỷ tỷ nguyện ý,nuôi tỷ tỷ cả đời có cái gì không được. Nếu ngày sau tỷ phu kia dám không tốtvới tỷ tỷ, xem ta làm sao thu thập hắn."Ninh Xảo Hân bị hai người ngươi một lời ta một câu biến thành khuôn mặtnhỏ đỏ bừng, Ninh Vân Tấn thật lo lắng nói thêm gì đi nữa mặt tỷ tỷ sẽ nóngchín, liền vội vàng vòng vo đề tài."Đẹp hay không?" Ninh Vân Tấn đem y phục choàng ở trước ngực quay mộtvòng, oán trách nói, "Đại ca tục nhân kia, mặc y phục gì đều là hiệu quả giốngnhau, tỷ tỷ làm ba bộ cho hắn đều là lãng phí!"Lời này của hắn chọc Ninh Xảo Hân mím môi nở nụ cười, phải biết điều nàythật đúng là đâm chọt chỗ đau của Ninh Vân Đình.Có lẽ là mặt tùy tâm sinh, Ninh Vân Đình tuổi càng lớn, trên mặt làm chongười ta cảm giác lại càng là hàm hậu thành thật, biến thành mặc bất cứ quần áonào đều có một loại cảm giác dáng vẻ quê mùa thật thà chất phác, càng là quầnáo xinh đẹp tinh xảo cho hắn mặc, người khác nhìn lại càng không được tự nhiên."Ngươi này thích nói xấu, để Vân Đình nghe được xem hắn không đánh ngươimới là lạ." Ninh Xảo Hân cười duyên tủm tỉm mà ở trên trán hắn chọt một cái,"Bất quá tiểu nhị nhà chúng ta làn da trắng bộ dáng lại cao tuấn tú như thế,thật sự là mặc y phục gì nhìn cũng đẹp."Ninh Vân Tấn đắc ý giương cao cằm, còn đặc biệt ở trên cổ gật gật, "Đó làđương nhiên, ta chính là mỗi ngày đều dùng nước hoa hồng đó! Ngửi ngửi, thơmha!"Ninh Xảo Hân cùng Cúc Hương lại nở nụ cười, nàng nén lòng không ở trênkhuôn mặt nhỏ đáng yêu của đệ đệ mà ngắt một cái, "Thơm, thơm đến ghê gớm.Nhưng mà ngươi đi làm 'Người phát ngôn' gì đó, có thể so với mẫu thân và ta ratrận dữ dội hơn nhiều."Ninh Vân Tấn cười đùa nói, "Vậy cũng không giống, ta là người phát ngônnam, các ngươi là người phát ngôn nữ, sản phẩm chúng ta sử dụng đều là khácnhau.""Chính là mấy thứ quỷ linh tinh đa dạng ngươi đã làm này, mấy thứ kiathật sự có người mua sao? Ngươi còn bán mắc như thế." Ninh Xảo Hân hiếu kỳ hỏi,"Nghe Chân ma ma nói Văn Hương cư hai tháng trước vẫn không có sinh ý gì, đệ đệcủa nàng nóng vội đến cơm cũng ăn không vô nữa.""Đó là bởi vì ta lúc trước không có đây, tỷ tỷ ngươi cứ việc yên tâm đi!"Ninh Vân Tấn vung tay nhỏ lên, buông hào ngôn nói, "Ngày mai đầu tháng ngày mộttháng mười vừa vặn là hoạt động của chúng ta, đến lúc đó nhất định là tàinguyên cuồn cuộn đến! Năm nay kiếm bạc, tiểu đệ đến lúc đó toàn bộ cho ngươithêm đồ cưới."Ninh Xảo Hân bị hắn ầm ĩ đến mặt đỏ chín, xấu hổ mà đem tiểu tử da dàynày đuổi ra ngoài.|| Hôm nay ngày mười tháng mười Ninh Vân Tấn thỉnh an xongtrưởng bối, thì chuẩn bị xuất môn. Ninh Kính Hiền cùng hắn xuất môn, đưa hắnđến cửa Văn Hương cư, còn muốn Phúc An bên người ở lại hỗ trợ, dặn dò hắn cẩnthận làm việc, liền đi vào triều.Hôm nay là thời gian Văn Hương cư chính thức lộ diện, lúc trước chỉ làbảng hiệu lặng tiếng mà treo cao, im ắng mà bắt đầu buôn bán mà thôi, không ítngười đi ngang qua gian cửa hàng này đều không rõ bên trong bán cái gì, ngửihương vị tuy rằng không tệ, nhưng vừa thấy bảng giá trên chai chai lọ lọ kia đãbị hù sợ.Hiện tại Văn Hương cư mới mở sản phẩm còn chưa nhiều, cơ bản là xà phònghoa hồng, nước hoa tinh khiết, tinh dầu, sữa rửa mặt và một loạt kem dưỡng dacơ bản.Ninh Vân Tấn biết tinh dầu gì đó, niên đại này cũng đã có người biết dùngtủy trâu, tuyến tụy heo hầm chế mỡ như vậy thì có thể thông qua điều tiết lượngnước khác nhau có được tinh hoa, dịch sữa và phấn.Thân là một gian thương đủ tư cách, hắn đem sương tinh khiết, sữa rửamặt, tinh hoa, dịch sữa và sương hợp thành một hộp, còn phân thành hàng loạtquân tử thục nữ hai loại khác nhau, hơn nữa loạt quân tử bán so với loạt thụcnữa còn mắc hơn ba phần.Số lượng một bộ trong hộp chỉ có thể sử dụng năm ngày mà thôi, mỗi bộ giábán mười lượng bạc quả thật khiến chưởng quỹ Chân Vạn Phúc bán đến hãi hùngkhiếp vía.Hắn lại là rất rõ ràng quá trình điều chế của mấy thứ này, một bộ hàmlượng tinh dầu bên trong có thể nhiều nhất là hai giọt mà thôi, hơn nữa cái gọilà loạt quân tử và thục nữ chẳng qua là sừng, xà phòng, phấn ngọc trai cùng vớilượng nước khác nhau mà thôi.Chân Vạn Phúc thật sự là lo lắng nhỡ bị người phát hiện chân tướng, cóthể hay không bị rắc rối, bất quá Ninh Vân Tấn đối với điều này cười nhạt, đồtrang điểm không được lợi kếch sù thì sao xứng với quần chúng đang chờ đợi tinvui của mình, chỉ cần hiệu quả tốt không lo không có người coi tiền như rác.Quyết định của Ninh Vân Tấn Chân Vạn Phúc thật sự là dao động không được,chỉ có thể bắt lấy từng người vào điếm thổi lớn công hiệu, nhưng trừ bỏ số ítngười không thiếu tiền muốn nếm đồ mới, trong cửa hàng căn bản là bán không racái gì, loại tình huống này thẳng đến Ninh Vân Tấn nam tuần trở về mới thayđổi.Sau khi Ninh Vân Tấn quay về kinh thì hắn như nói khoác vậy, căn bảnkhông lo thứ này bán không được. Con đường tiêu thụ chính thức Văn Hương cưbiến thành trực tiếp đưa hàng tới cửa những nhân gia đại hộ, lúc này Ninh VânTấn phản ngược lại là cố ý bóp nguồn cung cấp, không tiến hành tiêu thụ quy môlớn, chỉ đợi đến làm một lần hoạt động ra danh tiếng.Thời gian Ninh Vân Tấn xuôi nam vườn hoa hồng đã bắt đầu chế tinh dầu vàmấy sản phẩm, lúc ấy hắn đã giấu một ít trên người, chuẩn bị lợi dụng cơ hộicực tốt lần này làm tuyên truyền.Trên thực tế người có thể tham gia Nam tuần lần này xuất thân đều là rấtkhông tệ, những quan viên kia khẳng định đều là Văn Chân yêu thích, mà thị vệbên người cũng đều là con cháu Bát Kỳ, cũng là người quan trọng.Dọc theo đường đi Ninh Vân Tấn tắm rửa phải bỏ tinh dầu, rửa mặt phải bỏ,khi uống sữa bò còn phải nhỏ một giọt, cả người đều thơm ngào ngạt tỏa ra mộtlàn hương hoa hồng.Hương hoa hồng vốn còn có tác dụng ngưng thần tĩnh khí, trấn định giảmcăng thẳng, trấn an trợ ngủ, bởi vậy khi trên đường trở về, đám quan viên bởivì chuyện Chiết Giang biến thành áp lực như núi đều rất thích cùng hắn một chỗ,ít nhất có thể thư giãn tâm tình của mình một chút.Đợi cho Văn Chân bởi vì thức đêm quá nhiều, rồi lại bởi vì tinh thần quámức kích động ngủ không được, cũng chịu đựng không nổi để người từ chỗ hắn cầmmột ít sản phẩm, đặc biệt tinh dầu ước chừng cầm đi mấy lọ.Hoàng thượng muốn dùng đồ gì phải trải qua tầng tầng kiểm tra, Ninh VânTấn tuy rằng còn muốn chạy lên lộ tuyến cao tầng, nhưng vốn dĩ đã không trôngcậy vào Văn Chân có thể hỗ trợ làm 'Đại ngôn', ai ngờ cư nhiên chó ngáp phảiruồi.Thái y đi theo đem tinh dầu hoa hồng kia khích lệ một chút, Ninh Vân Tấnlúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, hóa ra tinh dầu hoa hồng từ sớm trên ythuật đã có ghi lại, 'Thực vật thảo mộc' 'Đề cương bổ sung' vân vân trong sáchy học đều có nghiên cứu qua và ghi lại, hơn nữa đã có tiền án dùng nước hoahồng trị liệu thần kinh suy nhược.Tuy rằng Hoàng đế muốn dùng đồ gì phải trải qua tầng tầng kiểm tra đolường, bất quá tất cả mọi người là nhìn hắn sử dụng, không nói trước công năngan thần, hiệu quả dưỡng nhan lại là thật.Bọn họ dọc theo đường đi phần lớn là ở trên mặt nước, trên đường xuôi namđang ở thời gian mặt trời chiếu thẳng, ở trên thuyền liền càng dễ rám đen, ngaycả Văn Chân và Thái tử này xuất môn còn có nghi thức người cũng bị phơi thànhlàm da màu mạch, nhưng Ninh Vân Tấn ở trên thuyền chạy tới chạy lui, lại cứ vẫnlà làn da ánh nước trắng nõn, làm cho người ta nhìn rất là thèm muốn.Không ai biết Ninh Vân Tấn làn da tốt như thế kỳ thật công thần lớn nhấtlà thần công vô danh, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hắn ở trên mặt bôi qua mộtchút đồ gì đó, lúc ấy những người đó đã rất hiếu kỳ, chẳng qua là ngại hỏi thămmà thôi.Trên đường trở về người trên ngự thuyền đều biết Hoàng thượng từ chỗ hắncầm đi một ít đồ hương vị hoa hồng, đợi cho thời gian sắp gần kinh thành bọn họtận mắt nhìn thấy làn da Hoàng thượng khôi phục trắng nõn nguyên bản, nhất thờimọi người đối với đồ vật kia xua như xua vịt.Ở trong quốc gia Đại Hạ này lấy trắng làm đẹp, cho dù là nam nhân, chỉcần ngày thường quá đen đều có nếp sống thoa phấn, trong rất nhiều gia đình đềucó phối phương trắng đẹp đặc biệt, có thể nghĩ sản phẩm trắng đẹp hiệu quả rõràng như vậy có bao nhiêu được người ưu ái.Sau khi quay về kinh đã có không ít người ngầm tìm Ninh Kính Hiền hỏithăm, muốn hỏi thăm một chút nhi tử hắn đến tốt cùng là dùng bí phương gì.Khi Nam tuần Ninh Kính Hiền không cùng Ninh Vân Tấn một chỗ, bởi vì hắnphụ trách phòng vệ luôn luôn cùng bên Hoàng thượng xa xa cách xa nhau, nào biếtđâu rằng Ninh Vân Tấn lại làm ra một số thiêu thân gì.Hắn chỉ biết là Tiểu nhị nhà mình trước rời kinh chơi đùa ra một cái gìVăn Hương cư, chuẩn bị bán bộ sản phẩm vườn hoa hồng của hắn làm ra, hơn nữa mìnhcùng cầm một ít sản phẩm sử dụng, sau khi hắn đến tìm Ninh Vân Tấn hỏi rõ tìnhhuống thật đúng là vừa mừng vừa sợ.Ninh Vân Tấn đem sản phẩm hàng thật giá thật đặc biệt giữ cho người nhàhiếu kính cho hắn sử dụng, lại cầm một ít hộp nam sĩ chuyên dùng giao cho hắn,rất là hào phóng nói, chỉ cần có người hỏi ngày sau phụ thân có thể đem thứ nàyxem thành tùy lễ đưa ra ngoài.Ninh Kính Hiền vừa nhìn thấy hộp này tinh xảo trên có khắc ba chữ lớn VănHương cư, lập tức biết hắn là đang đánh chủ ý gì, liền không khách khí mà thunhận. Sau đó chỉ cần là đồng nghiệp bằng hữu có quan hệ đến hỏi thăm, thì đưalên một bộ, thường xuyên qua lại đã đem danh khí đánh ra.Ngay tại Ninh Vân Tấn đang bận rộn trong Văn Hương cư, Văn Chân đã nhìnthấy Thái tử ở cửa cung Càn Thanh chuyển động ba vòng. Đối với nhi tử này hiếmkhi hành động tính hài tử, Văn Chân cảm thấy được có chút kỳ quái, không biếtđến tột cùng là có chuyện gì khó mở miệng khiến hài tử này rối rắm như thế.Bất quá lại chuyển động tiếp, ngày hôm nay hắn đọc sách sẽ muộn, vì thếVăn Chân đã kêu người đem Hồng Minh tuyên tiến vào.Sau khi Hồng Minh đi vào đầu tiên là quy củ mà hành lễ, thấy Văn Chân chỉlà yên lặng đánh giá mình, hắn mím môi nhỏ có chút khẩn trương hỏi, "Phụ hoàng,ngài tìm ta có chuyện gì không?" "Không phải ngươi có chuyện gì muốn nói với tasao?" Văn Chân cười nói.Hồng Minh cúi đầu, vẻ mặt mệt mỏi, biểu tình tựa hồ có chút giãy dụa,thật vất vả mới nói hàm súc, "Phụ hoàng, nhi thần hai ngày trước nhận được mộttấm bái thiếp..."Hắn chưa nói dứt lời Văn Chân cũng không nói tiếp, bất động thanh sắcnhìn hắn. Hồng Minh thân là Thái tử thu được một bái thiếp chẳng qua là bìnhthường, muốn đi hoặc là không đi chính hắn cũng có thể sắp xếp tốt, nhưng mà cóthể làm cho hài tử này rối rắm như thế...trong lòng hắn vừa động, nghĩ tới nguyêndo.Thấy phụ hoàng nhà mình biểu tình tựa tiếu phi tiếu, Hồng Minh ảo nãonói, "Nhị tử Ninh gia kia không biết tốt xấu, Cô gia mỗi ngày bận rộn với đọcsách tập võ, làm gì có thời gian xuất cung đi cùng hắn dự một cửa hàng khaitrương."Ở trước mặt mình ngay cả Cô gia cũng đã nói ra miệng, xem ra tiểu gia hỏalà thật sự xuất hổ. Văn Chân ý vị thâm trường nói, "Nếu không muốn đi...""Không phải!" Hồng Minh vội vàng nói, "Nhi thần ngược lại là muốn đi,nhưng hôm nay phải đọc sách ạ!" Cảm giác được Văn Chân nhìn chằm chằm mắt mình,hắn thưa dạ nói, "Tốt xấu hắn đã cứu ta, chút mặt mũi này chung quy phải cho..."Văn Chân nhẫn nhịn không được nở nụ cười, trong nội tâm hắn vẫn là muốnnhìn thấy hai hài tử này quan hệ thân thiết, đừng nói có ân cứu mạng tầng quanhệ này, nếu Ninh Vân Tấn có thể trở thành Đại tông sư, cuối cùng vẫn là lôi kéovì Đại Hạ phục vụ mới tốt!Hắn liền nghiêm túc nói, "Một khi đã như vậy, trẫm liền giao cho ngươimột nhiệm vụ, Hồng Minh tiếp chỉ."Hồng Minh thấy hắn nghiêm túc, vội vàng quỳ xuống lĩnh chỉ.Mang theo nhiệm vụ Văn Chân giao cho mình, Hồng Minh vui rạo rực rời khỏihoàng cung, hắn đã quyết định chủ ý, cứ tính tiểu tử kia khiến người chán ghétmột chút, mình cũng phải hảo hảo lợi dụng một ngày rảnh rỗi hiếm có này ở ngoàicung chơi nửa ngày.Cho dù người toàn bộ kinh thành đều biết đây là Nhị thiếu gia Ninh gia mởcửa hàng, nhưng là vì quan lộ ngày sau của mình suy nghĩ, Ninh Vân Tấn cũng chỉlà sau khi an bài xong xuôi thì ngồi ở một tòa tửu lâu phụ cận, xem xét tìnhhuống xung quanh.Tin tức hoạt động cũng sớm đã thả ra, hôm nay chẳng những có múa lân biểudiễn, còn có thể bắn pháo hoa pháo trúc, cũng có thể mua tám sản phẩm chiết ưuđãi, cùng với phát thẻ hội viên số lượng.Không ít người bắt đầu sử dụng sản phẩm Văn Hương cư nghe được, thẻ hộiviên này lại là đồ tốt, ngày sau mua đồ chẳng những hàng năm có chiết khấu, cònlại có phục vụ tới cửa đặc biệt. Muỗi có nhỏ đi nữa cũng là thịt, với sản phẩmnày tần suất năm ngày đã phải lại mua mới một lần, có thẻ có thể giảm không ítbạc, càng có không ít người hiếu kỳ phục vụ kèm theo của thẻ hội viên, rấtnhiều gia đình phải quản gia chạy đến hôm nay giúp vui chính là vì thứ này.Ninh Vân Tấn khi đang nhàn nhã uống trà nghe nói Thái tử tự mình đến truyềnchỉ, hơn nữa đưa tới một tấm bảng hiệu 'Thiên hạ đệ nhất hương' Hoàng thượngban cho, một miệng trà thiếu chút nữa phun ra ngoài, hắn vội vàng đứng dậy tiếnđến cửa hàng. Dùng sao với thân phận chưởng quỹ của Chân Vạn Phúc tiếp chỉ thìcó thể, nhưng mà chiêu đãi Thái tử thì lại không được!"Hãy bình thân!" Hồng Minh nhìn thấy Ninh Vân Tấn chạy ra trán đổ mồ hôi,trong lòng vô cùng thoải mái, tự giác rộng lượng nói, "Ngươi nói xem viện tửVăn Hương cư này tu kiến thật sự tinh diệu, hãy dẫn Cô gia đi tham quan xem,thế nào?"Ninh Vân Tấn cho Thái tử bái thiếp chỉ là thử vận may, nào sẽ nghĩ đếntiểu tử này thật sự lại đến, còn mang theo một phần đại lễ như thế. Thái tửtruyền chỉ, bảng hiệu ngự tứ, thứ này treo lên cấp bậc đã có thể không giốngvới lúc trước, hắn vui vẻ ra mặt nói, "Đó là tất nhiên, Thái tử điện hạ bên nàythỉnh."Hồng Minh đi theo Ninh Vân Tấn đi vào Văn Hương cư, phát hiện nơi đây cưnhiên là một trạch tử tam tiến, bên ngoài đổi thành cửa mặt, bên trong lại làlối cong đường sâu, tu kiến thành bộ dáng lâm viên Giang Nam, mười bước mộtcảnh, thoạt nhìn có loại cảm giác kinh diễm.Hắn không hỏi hiếu kỳ hỏi, "Ngươi chỉ là bán đồ này nọ thôi sao, làm gìxây viện lớn như vậy?"Thấy hắn bộ dáng tiểu quỷ đại nhân Ninh Vân Tấn có chút buồn bực, chỗ nàychính là hắn suy nghĩ sai lầm. Lúc ấy hắn còn muốn cung cấp phục vụ cùng loạitinh dầu mát xa, biến thành một nơi tiêu tiền, chẳng những khổ tâm thiết kếviện này, lại còn mua một số gã sai vặt nha đầu diện mạo tuấn mỹ dạy bọn họ thủpháp mát xa.Vì điều này hẳn bỏ vào số nhiều bạc, kết quả trước khi khai trương câunói đầu tiên của Chân Vạn Phúc khiến hắn kinh sợ. Người có thể dùng được sảnphẩm của bọn họ không phải phú thì cũng là quý, đến lúc đó mấy đại gia được mátxa đến thoải mái, yêu cầu cung cấp thêm phục vụ, là bỏ hay theo?Không theo bọn họ đắc tội không nổi, theo lời nói thanh danh của VănHương cư liền xấu, nhóm nữ khách chỉ sợ sẽ không dùng sản phẩm nơi này nữa,Ninh Vân Tấn so sánh lợi hại một chút, đành phải nhịn đau buông tha cho mảng này.Bất quá vì không lãng phí nhân viên đã huấn luyện tốt, chuẩn bị lợi dụng thẻhội viên cung cấp tới cửa phục vụ.Hồng Minh nào biết chỗ khổ của hắn, thấy hắn mím môi không nói lời nào,bộ dáng mặt đầy buồn bực, thì càng hiếu kỳ, "Thế nào, vẫn không thể cùng Cô gianói sao?""Thái tử điện hạ cần gì phải truy vấn thế, lẽ nào nhất định phải thấy tachuyện không vui ngươi mới vui vẻ sao?" Ninh Vân Tấn ảo não nói, "Nếu ta nói,ta hài lòng, ngài tin sao?"Hồng Minh ném cho hắn một ánh mắt, trên khuôn mặt nhỏ rõ ràng viết ba chữlớn 'Không tin'.Ninh Vân Tấn đành phải đem tầng băn khoăn kia nói ra, bất quá xét thấyThái tử đệ đệ còn nhỏ, hắn nói đến vô cùng mờ mịt, chỉ nói là sợ có người đắctội không nổi.Hồng Minh vừa nghe đắc ý ngẩng cằm lên, ngạo kiều nói, "Hóa ra là mộtchút chuyện nhỏ như thế, hiện giờ ngươi có bảng hiệu phụ hoàng khâm ban, ngườibình thường cũng không dám động ngươi, nếu là ngươi van cầu Cô gia, nói khôngchừng Cô gia nguyện ý ngày sau che chở ngươi."Ninh Vân Tấn trộm bĩu môi, cứ thân thể nhỏ này của ngươi, đổi cha ngươiđến còn không sai biệt lắm!Hồng Minh thấy hắn chậm chạp không mở miệng nói chuyện, không khỏi cóchút xấu hổ, hắn ở trên vai Ninh Vân Tấn đẩy, cả giận nói, "Làm sao, ngươikhinh thường Cô gia sao?"Ninh Vân Tấn thình lình bị hắn đẩy lui về sau mấy bước, đột nhiên cảmthấy xoang mũi ngứa, hắn đưa tay lau cư nhiên đầy tay là máu.Máu kia bị lau trét không ít ở trên mặt, nổi bật lên làn da loại bạchngọc trong suốt thủy nhuận càng thêm trắng nõn, lại cũng có vẻ càng phát ra kinhtâm động phách, Hồng Minh không khỏi luống cuống, "Ngươi không sao chứ?"Ninh Vân Tấn một tay bụm mặt, vừa thẹn vừa giận, trong lòng biết đây làphát đại bổ! || Ninh Vân Tấn là một tiểu hài tử có thân thể khỏe mạnh,vào kiểu thời tiết cuối hạ đầu thu này bị các loại đại bổ thang ngày ngày hầuhạ, cho dù hắn hiện tại thân thể tố chất mặc dù tốt, cũng là đền bù quá mức.Hắn tự mình biết chảy máu mũi là bởi vì sao, nhưng mà Hồng Minh lại khôngbiết nha!Tiểu Thái tử chỉ thấy hắn bụm mặt, vùng mày tinh xảo cau thành một nắm,nhìn qua bộ dáng tựa hồ rất thống khổ, chỉ khi mình bị hắn đẩy ra mới biết điềugì xảy ra. Hôm nay khi ra cung, Cao Khả bọn chúng nghiêm túc phân tích qua chomình, phụ hoàng hẳn là hài lòng nhìn thấy mình cùng tiểu tử này kết giao, nhưngmà lần này chỉ sợ mình phải làm hỏng!Ninh Vân Tấn ngửa đầu kiên quyết không lên tiếng, chuyện mất mặt như thếsao có thể để Thái tử biết, cho hắn biết chân tướng còn không biết tiểu tử nàysẽ cười nhạo mình như thế nào.Đợi sau khi cảm thấy khoang mũi không ngứa nữa, hắn mới thả tay xuống,vung tùy ý, giả vờ làm ra một bộ bộ dáng hào khí, "Không có việc gì! Nào cóchuyện gì chứ."Hắn có thể không có việc gì tự nhiên là tốt nhất, nhưng hàng động vẩy nàycủa Ninh Vân Tấn lại như chọc vào cái sọt, mấy giọt máu cư nhiên vô tư mà bắnvào trước ngực Hồng Minh, thậm chí có một giọt đem kim long trên bào phục Tháitử nhuộm thành mắt đỏ.Hồng Minh vừa thấy khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên, chỉ vào Ninh Vân Tấn, cả giậnnói, "Ngươi...!!"Ninh Vân Tấn vội vàng xin lỗi, "Thái tử điện hạ thỉnh chuộc tội, thảo dânkhông phải cố ý đâu!"Đáng tiếc biểu cảm kia thiếu vẻ thành kính, thỉnh tội hơi có vẻ tùy tiệnngược lại khiến Hồng Minh càng thêm tức giận, trong lòng nhận định hắn là mượncơ hội trả thù mình. Chỉ thấy Tiểu Thái tử hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìnNinh Vân Tấn một cái, tay áo vung xoay người liền rời viện.Vì thế hai huynh đệ song bào thai lại tan rã trong không vui!Ninh Vân Tấn cũng không đem lần xung đột này để ở trong lòng, hắn hiệntại mới không sợ đắc tội Thái tử đâu!Trở về phủ Ninh Vân Tấn đầu tiên là hướng nãi nãi cùng tỷ tỷ làm nũng,nghiêm trọng nói rõ thân thể mình hiện tại rất tốt, căn bản không cần canh bổhầu hạ, lại muốn bổ cứu đã xảy ra chuyện gì! Tiếp đó là trở lại phòng mình, ômsổ sách nhếch miệng đếm bạc.Hắn hôm nay thật sự là kiếm được đầy chậu đầy bát, sản phẩm trong điếmđến xế chiều đã bắt đứt hàng, thẻ hội viên yêu cầu tiêu phí hơn năm trăm lượngbạc mới có thể cho phát, nhưng điều kiện như thế cư nhiên trong vòng một ngàyđã phát ra ngoài gần trăm thẻ, có thể thấy được đám đại lão gia trong kinhthành này sức tiêu phí lớn.Tinh dầu hoa hồng trắng đẹp dưỡng ẩm hiệu quả là dễ thấy, mình ở trongmấy sản phẩm bảo vệ da kia tuy rằng trộn rất ít, nhưng so với công ty mỹ phẩmđời sau phúc hậu hơn nhiều, ít nhất là tinh dầu hàng thật giá thật, hơn nữa hắnlà kem với phấn so với dầu bôi hiện tại mấy người đó vẽ loạn là nhẹ nhàng thoảimái hơn nhiều, sử dụng cũng thuận tiện, không lo không có nguồn tiêu thụ.Có phương pháp kiếm tiền ổn định, áp lực trong lòng Ninh Vân Tấn giảmdần, hắn là cái loại thích tích góp tiền, nhưng là người càng ưa thích tiêutiền như nước, đặc biệt thích vung tiền như rác, trước kia khi tình hình kinhtế eo hẹp khiến hắn rất không cảm giác an toàn!Ninh Kính Hiền ở nha môn nghe nói nhi tử và Thái tử cùng nhau không đếnmột khắc, hai người đã tan rã trong không vui, mặc dù biết với tiểu tính tìnhcủa tiểu tử này sẽ không ăn khổ, nhưng nghe Phúc Yên nói khi Thái tử mặt hắnđầy máu, trong lòng vẫn là có chút không yên lòng được, đặc biệt xin nghỉ hồiphủ.Kết quả hắn vừa tiến vào phòng Ninh Vân Tấn, đã nhìn thấy tiểu tử này ômbạc đang vù vù ngủ say, thật sự là khóc cười không được, đành phải lắc đầu luira ngoài.Chuyện này sau khi trôi qua năm ngày, Ninh Vân Tấn lại khôi phục hìnhthức học tập đột nhiên bị Ninh Kính Hiền mang theo vào cung.Ninh Vân Tấn vẫn cho rằng sau nam tuần có thể đem Văn Chân trở thànhngười qua đường, thẳng đến mình vào triều làm quan mới có thể gặp mặt một lần,không nghĩ tới cư nhiên nhanh như thế lại gặp mặt.Trước khi tiến vào Càn Thanh cung diện thánh, hắn không biết không hiểuvì sao có chút khẩn trương, sát vào Ninh Kính Hiền nhỏ giọng hỏi, "Phụ thân,Hoàng thượng tuyên con yết kiến có chuyện gì vậy?"Ninh Kính Hiền lắc đầu, hắn cũng không rõ lắm Hoàng thượng rốt cuộc muốnlàm gì, phần thưởng Tiểu nhị cứu giá chậm chạp chưa xuống, lại đột nhiên bị gọitới diện thánh, hắn quả thật đoán không ra câu chữ trong hồ lô muốn làm gì.Văn Chân nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ gần như kề sát, nhất là Ninh VânTấn bộ dáng thật cẩn thận cúi đầu mày thuận, nhẫn nại không nhịn được cau mày,lẽ nào trẫm có đáng sợ như vậy?Ninh Vân Tấn đi theo phía sau Ninh Kính Hiền nghiêm túc khấu đầu, nhưngmà lại chậm chạp không đợi được âm thanh "Bình thân" kia, hắn có chút rối rắmchôn đầu nhỏ, ngón tay trộm gảy gạch vàng trên nền.Động tác nhỏ của hắn tự nhiên bị Văn Chân nhìn thấy rõ ràng, trong lòngcười thầm. Hắn cảm giác bầu không khí đã nổi lên đúng lúc, đột nhiên nghiêm túcmà lớn tiếng hỏi, "Ninh Vân Tấn, ngươi có hay không có gì gạt trẫm?!"Lẽ nào hắn đã biết!Ninh Vân Tấn đồng tử co rụt lại, tiểu tâm can sợ tới mức bùm bùm đậploạn. Bất quá rốt cuộc là kinh nghiệm phong phú, tư thế của hắn cư nhiên mộttia cũng chưa loạn, ngược lại ngẩng đầu thần tình mờ mịt nhìn Văn Chân.Hắn phen này biểu diễn chân thật đến cực điểm, thể hiện đầy đủ một tiểuhài tử năm tuổi bị mờ mịt và luống cuống khi không bị chất vấn, thần tình đôimắt nhỏ càng là không tự giác mà liếc về phía Ninh Kính Hiền, một bộ bộ dángmuốn tìm phụ thân cầu cứu.Nguyên bản thấy Ninh Vân Tấn trên mặt chẳng có mảy may chột dạ, Văn Chânliền không dự định trêu đùa hắn, dù sao hắn tin tưởng cứ tính hài tử này là tếthiên giả, cuối cùng vẫn chỉ có năm tuổi mà thôi, bị mình đột nhiên quát hỏicuối cùng sẽ lộ ra chút dấu vết. Đợi cho nhìn thấy phản ứng của hắn đầu tiênkhông phải hướng mình xin lỗi, mà là nhìn phía Ninh Kính Hiền tìm kiếm an ủi vàbảo hộ, trong lòng đột nhiên nổi lên khó chịu.Mình cùng hắn đơn độc ở chung nhiều ngày như thế, chẳng lẽ còn sẽ lấy oántrả lơn đối đãi hắn hay sao! Cư nhiên sợ mình như thế.Ninh Kính Hiền nào biết đầu rằng trong chớp mắt như thế, trong lòng Hoàngđế cũng đã cong cong loạn loạn tự, hắn chỉ là vỗ đầu nhỏ của Ninh Vân Tấn cùngnhau dập đầu, liên tục tạ lỗi nói, "Thỉnh Hoàng thượng xem tiểu nhi còn quánhỏ, tha thứ hắn liều lĩnh. Hắn thật không phải là cố ý đắc tội Thái tử, vithần đã hung hăng trách phạt qua hắn, thỉnh Hoàng thượng chuộc tội."Văn Chân nhướn mày, lẽ nào hai gia này tưởng rằng mình là để Thái tử trútgiận mới gọi bọn hắn tiến cung! Hắn bí hiểm nói, "Chuyện bẩn y phục Thái tửtrái lại cũng được, Ninh Tiểu nhị, ngươi thì không có gì nghĩ muốn cùng trẫmnói ra sao?"Trong đầu Ninh Vân Tấn điên cuồng mà nghĩ mình đến tột cùng đã làm chuyệngì đắc tội Văn Chân, cố tình mờ ám vụng trộm quá nhiều, hắn nhất thời còn thậtsự không nghĩ tới là chuyện gì lộ ra, lần này ánh mắt hắn nhìn Văn Chân là thậtsự mờ mịt khó hiểu.Văn Chân cũng không muốn quá mức ép buộc hắn, đành phải giải thích, "Ngàyấy thích khách trong nước võ công vô cùng cao thâm, cho dù cùng trẫm ở cùng ởtrên đất đánh nhau cũng sẽ không rơi vào hạ phong, ngươi một tiểu đồng nămtuổi, đến tột cùng là làm sao tránh thoát cảm ứng của hắn, ám sát hắn?!"Hóa ra bởi vì điểm ấy hỏng chuyện! Bệnh đa nghi cũng thật nặng.Ninh Vân Tấn trong lòng nhẹ nhàng thở ra, Văn Chân thốt ra lời này xong,hắn chỉ biết ý tứ thật sự kỳ thật là ngày đó bản thân Văn Chân cũng không cảmgiác được mình tồn tại, khó trách sẽ nghi ngờ!Hắn móc móc ngón tay của mình, vô tội nói, "Có thể không nói cho sư phụkhông?""A~" Văn Chân kéo dài âm thanh, "Nếu là giải thích của ngươi có thể làmcho trẫm vừa lòng!"Ninh Vân Tấn nặn ra âm thanh mềm nhẹ, giải thích, "Sư phụ lúc trước chota một quyển sách, mặt trên có chút pháp thuật nhỏ dễ làm, nhưng hắn không đểta dựa theo trên đó làm, nói ta quá nhỏ khống chế không tốt. Nhưng mà, ta nhìnthấy trên đó viết một cái gọi là liễm tức thuật rất dễ làm, liền học trộm. Tamuốn là trốn núp đi, có thể dọa đại ca nhảy dựng a, hắn rốt cuộc không có biệnpháp phát hiện ta trước tiên."Liễm tức thuật Văn Chân cũng học qua, nghe đến đó mới trong nghi hoặc màyên tâm, để cho hai gia Ninh gia rời đi. Bất quá cuối cùng hắn nói câu kia vớiNinh Kính Hiền, gần đây không nên bừa bãi xuất môn, dẫn tới hai người bọn họnghi hoặc không thôi.May mắn rất nhanh câu đó này đã giải mở, trong mấy ngày kế tiếp, banthưởng cho Ninh gia không ngừng. Đầu tiên là Ninh Đào Húc gia phong hàm Thiếuphó, tiếp theo là Ninh Kính Hiền rốt cuộc thăng quan, điều nhập Binh bộ nhậmThượng thư, cuối cùng mới là Ninh Vân Tấn chính hắn một công thần chân chínhđược thưởng mười hòm châu báu, hai mươi đồ da lông tốt nhất, năm mươi cuộn tơlụa các loại, cùng với ba tòa thôn trang ngoại ô kinh thành.Mặc dù gia phong Ninh gia làm cho người ta đỏ mắt, bất quá người sángsuốt đều cảm thấy được Ninh gia lần này thiệt thòi.Phụ tử Ninh gia đó là người Hoàng thượng nhất định phải dùng, lần nàychẳng qua là tìm được cớ trước thời gian mà thôi, như vậy thoạt nhìn một côngcứu giá chỉ có đổi lại chút vật chất châu báu thôn trang như thế, thật không cólời, cứ tính là đem tước vị trên người Ninh Vân Tấn đổi thành lợi ích thừa kếcòn thực tế hơn.Ninh Vân Tấn trong lòng tự nhiên cũng có chút khó chịu, Văn Chân cũng đemmạng hắn và Thái tử nhìn rất không đáng tiền đi! Bất quá hắn cũng không có biệnpháp vào cung tìm Văn Chân lý luận, trừ bỏ chuyên tâm học tập ra, thời giannhàn hạ tâm tư của hắn đều đặt ở trên chuyện đại tuyển của tỷ tỷ.Đợi cho đại tuyển khiến kinh thành sôi trào hơn một tháng sắp chấm dứt,tất cả mọi người Ninh gia nhẹ nhàng thở ra, Ninh Xảo Hân được để lại bài tửtrong cung, đây là cửa cuối cùng, cho dù sau đó bị xoát xuống tự động hôn phốicũng có thể tìm nhà tốt.Đối với hôn sự của nữ nhi Ninh Kính Hiền vô cùng coi trọng, một đời Ninhgia này đã muốn quá mức bắt mắt, hắn cũng không dự định dùng hạnh phúc của NinhXảo Hân để đổi lấy tiền đồ của Ninh gia, bởi vậy cũng sớm nhìn con cháu mấynhà, tuy rằng điều kiện trong nhà bọn hắn so ra kém Ninh gia, nhưng cũng đều lànhân gia đại hộ trong Kỳ, càng là nhân khẩu đơn giản, dường như thích hợp tínhtình đơn thuần của nữ nhi.Nhưng mà ngoài đoán trước của mọi người, Văn Chân cư nhiên một tờ thánhchỉ đem Ninh Xảo Hân chỉ hôn cho thế tử Lộc thân vương. Nhất thời toàn bộ kinhthành đã vì tin này mà oanh động, Ninh gia lại mở chốt một nhà tôn thất, điềunày lại là triệt để nâng thân phận.Thẳng đến bản thánh chỉ này đưa tới Ninh gia, Ninh Vân Tấn mới yên lòng,lần này hắn thật sự tin tưởng Văn Chân đối với mình là dụng tâm, là muốn thànhtâm bồi dưỡng mình! || Ninh Vân Tấn hiện tại mới tròn sáu tuổi, thậm chí chưavào triều làm quan, hiện tại trên người hắn đã có một tước vị chính tam phẩm,điều này đã đủ gây chú ý, Văn Chân lại cho mình tấn tước là dễ, nhưng mà đợicho mình sau khi trưởng thành, Hoàng đế còn có gì để thưởng cho mình?Nếu chuyện thăng quan tấn tước này thật sự rơi trên đầu mình, đó chính lànâng sát. Thật sự phải như thế, Ninh Vân Tấn hiện tại phải lo lắng đường lui!Đối với hôn sự của Ninh Xảo Hân người trong phủ đều rất hài lòng, Lộcvương phủ gia phong nổi danh là tốt, cũng là một trong vương gia tôn thất Hoàngthượng vẫn luôn hợp tác.Tổ tiên của Lộc vương phủ này là một chi thân huynh đệ với Thái tổ cùngnhau giành chính quyền, là thừa kế tước Thân vương, bởi vì phụ mẫu của Lộc thânvương qua đời từ sớm, hắn từ nhỏ đã được ôm vào trong cung nuôi, là nhìn VănChân lớn lên.Hắn cũng là trước mắt trừ bỏ Cẩn thân vương ra là một trong hai vương giacó thực quyền, hiện giờ chưởng quản Hộ bộ, có thể thấy được với thân phận củaNinh Xảo Hân có thể gả vào nhà vương phủ này làm chính phi đúng là gia ân củaHoàng thượng!Lộc vương gia là có tiếng không hảo mĩ sắc, cùng vương phi vẫn cầm sắthòa minh, nhưng mà Ninh Vân Tấn đối với nhi tử của hắn vẫn là có chút không yênlòng, khiến người đi hỏi thăm một chút danh tiếng của tỷ phu tương lai.Sau khi nghe ngóng chuyện này hắn đúng là vui vẻ, vị tỷ phu này thật đúnglà một diệu nhân.Thế tử Tông Chính Nhã Kỳ này mặc dù là trí tuệ, bất quá từ nhỏ chỉ có mộtyêu thích – thích xem sách, nghe nói trong phòng ngay cả nha hoàn thông phòngcũng không có, rất là thủ lễ, người đi hỏi thăm quả thật tìm không ra một chútkhông tốt của hắn ta.Khi hai nhà xong xuôi nạp thái, sau khi Vấn danh và Nạp cát, Ninh Vân Tấnđã đặc biệt tìm nhóm lão sư xin thời gian, nghĩ muốn tận mắt xem tỷ phu tươnglai này một chút.Vị Thế tử này thời gian xuất môn rất ít, bình thường chỉ là cố định đimấy nhà thư điếm và tiệm đồ cổ, lộ tuyến vô cùng dễ hỏi thăm. Kế hoạch ban đầucủa Ninh Vân Tấn là ở một nhà thư điếm trong chờ đợi ôm cây đợi thỏ.Không nghĩ tới Tông Chính Nhã Kỳ cũng không phải ngốc tử chỉ biết đọc thửthư, hắn vào tiến vào gian cửa hàng luôn luôn đến này, đã phát hiện có một tiểuđậu đinh vừa lật sách vừa nhìn lén mình, lúc này hắn đã có chỗ cảnh giác.Tướng mạo tiểu hài tử sinh rất tốt, y phục cũng thân phận, ngửi thấy trênngười hắn truyền đến hương hoa hồng nhàn nhạt, Nhã Kỳ trong lòng khẽ động đãđoán được thân phận của hài tử. Hắn đi lên trước thăm dò hỏi, "Ninh nhị côngtử?""..."Ninh Vân Tấn không nghĩ tới vừa đối mặt mình đã bị bắt phủ – hắn cònkhông biết mình ở kinh thành danh khí có bao nhiêu lớn, bất quá gia hỏa này làda mặt dày, không có chút nào tự giác bị chọc thủng mục đích, tự nhiên nhà nhãnói, "Tiểu đệ cho tỷ phu thỉnh an."Nhã Kỳ bị tiếng tỷ phu này của hắn biến thành ngại ngùng mà cười, tronglòng lại với đệ đệ nhu thuận này nhiều hơn vài phần yêu thích, hài tử xinh đẹpđáng yêu lúc nào cũng được yêu thích hơn.Nhìn thấy nụ cười của hắn cho dù Ninh Vân Tấn với ánh mắt xoi mói cũngphải tán thưởng một tiếng, người này nhìn qua chính là dạng quân tử ôn nhuậnnhư ngọc, ngôn luận nói năng không có gì là không nho nhã lễ độ, cực kỳ dễ làmcho người ta hảo cảm, khó trách phụ thân đối với con rể này khen không dứtmiệng.Đợi cho Ninh Vân Tấn cùng Nhã Kỳ cùng nhau ở Nghênh Tân lâu ăn xong, haingười đã thân đến giống như thân huynh đệ.Nhã Kỳ thích sự thông tuệ nhạy bén của hắn, Ninh Vân Tấn thưởng thức ônnhu khéo léo của y, xử sự chu đáo, một bữa cơm tán gẫu xong bọn họ gần như trởthành anh em kết nghĩa, đợi cho chia tay lại có chút lưu luyến không rời.Nhã Kỳ lúc trước đã hỏi thăm chuyện của Ninh phủ, biết Ninh Vân Tấn cũngcó thể nói là được thê tử tương lai của mình chăm sóc, đều nói gần đèn thìrạng, tiểu đệ thông minh lanh lợi này khiến hắn cũng không khỏi đối với hôn lễsang năm ôm lấy vài phần chờ mong.Việc vui của Ninh gia có thể nói là liên tiếp, ngay tại sau khi hôn kỳcủa Ninh Xảo Hân định tốt, thì tuần tự tra ra Bội Hoa và Triệu di nương đều cóbầu, đem Ninh lão thái thái mừng rỡ vui rạo rực.Lão nhân gia đều ngóng trông nhân đinh của nhi tử hưng vượng, ba tỷ muộiNinh gia trong lòng lại có chút tư vị không khỏe.Thiên Thụ ngày tám tháng năm năm thứ mười ba Ninh Xảo Hân xuất giá, ngàynào đó có thể nói là mười dặm hồng trang, tràn đầy một trăm hai mươi tám gánhđồ cưới từ Ninh phủ mang ra, cho dù công chúa xuất giá cũng không hơn gì việcnày, chọc trúng mắt người nóng không thôi.Mọi người chỉ cho là Ninh phủ hào phóng, nhưng không biết những đồ cướinày trong đó có ít nhất một nửa là công lao của Ninh Vân Tấn.Ban đầu Bội Hoa cho Ninh Xảo Hân đồ cưới cũng chỉ có toàn bộ một bộ sáumươi bốn gánh mà thôi, nữ nhi gả ra ngoài như nước hắt ra ngoài, nàng đã có bầumuốn vì hài tử trong bụng mình tính toán.Nhiều đồ cưới như thế nếu như là gả vào nhân gia phú quý tầm thường nhấtđịnh là đủ rồi, nhưng mà Ninh Xảo Hân lại là phải gả vào vương phủ làm chínhphi, số lượng thì lại có vẻ tầm thường!Vì thế Ninh Vân Tấn đối với việc này rất không hài lòng, hắn năm trước đãnói qua tiền lời của Văn Hương cư phải toàn bộ cho tỷ tỷ làm hồi môn, ngànhnghề có món lãi kếch sù như thế cho dù loại trừ phí tổn, bạc kiếm được cũng hếtsức kinh người.Nửa năm tìm xếp đặt hết, hắn ước chừng mua thêm cho Ninh Xảo Hân không ítthứ tốt, trăm cài các loại, ngọc trai phương Đông, bảo thạch, vòng san hô cácloại thì đủ để chứa đầy mười hộp, còn có vải và da thuộc các loại thượng đẳngVăn Chân ban cho hắn, trong đó có một bàn trang điểm làm bằng gỗ tử đàn NinhVân Tấn tự tay chế khắc hoa, mỹ phẩm dưỡng da các loại khiến Bội Hoa cũng nhìnnóng mắt.Sáu mươi bốn gánh ban đầu thêm đồ Ninh Vân Tấn mua thêm, thì gần trăm,hơn nữa đó đều là đồ tốt, nếu đồ kém một chút còn có thể hơn mấy gánh, cuốicùng vẫn là lão thái thái ra tay, từ trong tư kho của mình lấp một chút, trongcông trướng lại thêm một ít, cuối cùng không thể làm cho cô nương nhà mình đếnvương phủ chịu ủy khuất.Vì việc này trong lòng Bội Hoa hận đến ngứa răng, bên trong đồ cưới mấygia cụ đại kiện đều là sớm chuẩn bị tốt, lấp thêm nữ trang cũng chỉ có thể dùngvàng bạc châu báu hoặc là thôn trang, vì thế nàng triệt để cùng Ninh Vân Tấncăng cứng.Đối với chuyện này Ninh Vân Tấn hồn nhiên không thèm để ý, hắn biết BộiHoa rốt cuộc là bản thân mang thai oa nhi, hiện giờ đủ bận rộn, dù sao cùngmình hai huynh đệ làm cứng là chuyện sớm hay muộn.Cuối tháng chín Triệu di nương sinh non sinh hạ một bé gái nặng sáu cân,điều này làm cho Bội Hoa nhẹ nhàng thở ra, tới trung tuần tháng mười, chínhnàng ta thuận thuận lợi lợi mà sinh hạ một nhi tử to béo nặng tám cân.Trong phủ đã lâu không có sinh nhi tử, nàng sinh Thiếu gia tự nhiên làviệc vui cực tốt, liên tiếp yến hội không ngừng khiến Ninh phủ náo nhiệt lên.Hài tử được Bội Hoa đem làm mắt châu mà yêu thương cuối cùng được NinhKính Hiền mệnh danh là Ninh Vân Tường, bất quá cho dù sinh làm ca ca của hắn,Ninh Vân Tấn số lần gặp hài tử này cũng không nhiều. Bội Hoa đem hắn trông coiđến kín, không phải nàng để tâm mọi người không cho tới gần, Ninh Vân Tấn chỉbiết hài tử kia thẳng đến tròn một tuổi cũng còn muốn cho người ôm, ngay cả điđường cũng sẽ không đi.Ngày cứ như vậy không mặn không nhạt lại quả thật trôi nhanh, trong nhữngngày đó Ninh Vân Tấn không còn cơ hội diện thánh, bất quá ngày lễ tết Văn Châncũng cho hắn một ít ban thưởng, ngẫu nhiên trong cung có cống phẩm mới còn cóthể để cho người đưa lại cho hắn, làm cho người ta có thể rõ ràng thấy đượcHoàng thượng thánh quyết nồng đậm với hắn.Thiên Thụ năm thứ mười bốn là năm tháng không yên ổn, bởi vì trời đôngnăm trước rất là lạnh, phương bắc đông lạnh chết không ít súc vật, một số bộlạc ở vùng tộc Phụng Vũ chịu đựng không qua được, rốt cuộc tập hợp lại gõ cửaải.Nếu khai chiến Ninh Kính Hiền thân là Binh bộ Thượng thư thì không thểkhông bận rộn lên, hắn lúc trước chưa tiếp xúc qua bộ vụ này, một năm nay cũngchẳng qua là vừa mới cùng đám thuộc hạ cọ sát tốt, làm rõ các loại quan hệ rắcrối phức tạp mà thôi, hiện giờ gặp phải chiến sự khó tránh khỏi có chút luốngcuống tay chân, đôi khi bận rộn đêm không về ngủ là chuyện thường xuyên.Cùng với Thiên thụ năm thứ mười hai đục nước béo cò khác nhau, bộ tộc tộcPhụng Vũ phương Bắc lần này là tử chiến đến cùng. Hai năm nay không phải nạnhạn hán thì là lũ lụt, mùa đông lại phá lệ lạnh, bọn họ nếu không đánh vàoTrung nguyên đoạt lấy lương thảo thức ăn thì chống đỡ không nổi đến mùa nướctràn cỏ dày quý giá.Nhưng Đại Hạ đồng dạng là nhận thiên tai ảnh hưởng nghiêm trọng, đặc biệtnăm trước Giang Nam lũ lụt triền miên, triều đình chẳng những không thu thuế mácòn trợ giúp không ít bạc giúp thiên tai, sau đó lại miễn hai năm thuế má choGiang Nam, chỗ nào còn đủ lương cho đánh giặc, cuối cùng triều đình giảm mặcchắt ăn cũng chỉ là phái đi một nhánh quân đội năm vạn người.Bộ tộc tộc Phụng Vũ tổ hợp lại ước chừng gần một vạn năm, bất quá đều làkỵ binh, bọn họ lấy chiến nuôi chiến, cư nhiên cùng năm vạn người này đánhngang tay.Ninh Kính Hiền là người làm việc nghiêm túc, một ít chuyện trọng yếu luônluôn sẽ tự lực tự làm. Ai cũng không nghĩ tới trận chiến tranh này với tộcPhụng Vũ phương Bắc tạo thành trạng thái giằng co, ước chừng giằng co đến mùađông, kéo đến Binh bộ và Hộ bộ đều có chút tình cảnh bi thảm.Đầu tiên phát hiện Ninh Kính Hiền không thích hợp vẫn là Ninh Vân Tấn!Hắn biết phụ thân vào Thiên Thụ năm thứ bảy khi bắt Phu Mông Trác Minhthì bị thương, lúc ấy tuy rằng trị, nhưng võ công khó mà tinh tiến cũng khôngnói nữa, mùa đông hàng năm nếu làm lụng vất vả quá độ còn sẽ khiến cho ngựcnghẹn ho ra máu.Tháng mười một năm này kinh Bắc phá lệ khô ráo rét lạnh, Ninh Vân Tấn vàothời gian thỉnh an phát hiện thần sắc Ninh Kính Hiền có chút xám tàn không khỏicó chút bận tâm.Nam nữ bảy tuổi bất đồng, hắn lúc này đã tám tuổi, thật sự không thíchhợp chú ý quá mức chuyện bên trong. Cho dù cùng Bội Hoa làm cứng, bất quá cấpbậc lễ nghĩa ngoài mặt hắn vẫn là làm rất tốt, vì thế càng nghĩ thì vẫn là thừadịp thời gian cho Bội Hoa thỉnh an nói ra một câu."Mẫu thân, gần đây bình an mạch của phụ thân, có nên mời đại phu bắt mạchcho hắn hay không?"Bội Hoa trêu đùa Ninh Vân Tường đã hơn một tuổi, mày hơi hơi thoáng nhướncuối cùng cho hắn một ánh mắt, "Phụ thân ngươi bất quá là mệt nhọc, đợi chochiến tranh đánh xong lại hảo hảo nghỉ ngơi một chút là được rồi."Thấy nàng vừa nói còn vừa thần tình yêu thương vuốt nhi tử, Ninh Vân Tấnnhíu mày, trong lòng nổi lên khó chịu, có người làm thê tử như thế sào?! Nữnhân ngu xuẩn này.Đúng lúc này Ninh Vân Tường đột nhiên oa oa khó lên, Bội Hoa vội vàng ômlên dỗ. Thấy hắn cắm một bên như cột gỗ, chán ghét mà liếc mắt nhìn hắn, "Nếukhông còn việc gì thì lui ra ngoài đi!"Ninh Vân Tấn vung tay áo, nổi giận đùng đùng mà đi ra.Khi quay về viện của mình hắn cân nhắc chuyện vừa rồi, cảm giác được BộiHoa nhìn mình thần tình tựa hồ có chút phức tạp, ghen tị, tức giận thậm chí oánniệm nồng đậm, hắn nén lòng không ở trong bụng nói thầm, mình gần nhất hình nhưkhông có đụng chạm nữ nhân này đi?Hắn lại không biết Bội Hoa vừa nhìn thấy Ninh Vân Tấn, thì nghĩ đến nghebọn hạ nhân nói, khi Ninh Vân Tấn trảo chu trong phủ khung cảnh náo nhiệt,nhưng mà tháng trước đến lượt Vân Tường yến trảo chu, Ninh Kính Hiền lại nóitrong kinh đang bởi vì chiến tranh phương Bắc không khí khẩn trương, không thíchhợp phô trương, chỉ là mời thân bằng hảo hữu dọn mấy bàn, thì tan.Đánh giặc thì làm sao?! Chẳng lẽ bởi vì lúc này đánh giặc, thì không thểbày rượu, nghe kịch sao? Thiên hạ làm gì có đạo lý này.Lúc trước nàng đã cảm thấy trượng phu đối với nhi tử coi trọng cùng yêuthương so ra kém hơn hai nhi tử trước, vì việc này Bội Hoa ngay cả Ninh KínhHiền cũng oán, vài ngày không muốn phản ứng đến hắn, hiện giờ nhìn thấy NinhVân Tấn niềm vui nhất của Ninh Kính Hiền, nàng chỗ nào thì hiểu ý thuận khí. ||Ninh Vân Tấn thật sự nghĩ không hiểu suy nghĩ của nữnhân, từ khi có nhi tử lại một dạng bộ dáng có con mọi sự đủ, đối với phụ thâncũng chỉ là làm ngoài mặt lấy lệ mà thôi, nhưng mà kiểu giống như trước dụngtâm lấy lòng lại không có!Đó không phải ngu xuẩn là cái gì?!Đầu năm nay cả đời nữ nhân chính là xoay quanh giúp chồng dạy con, bảobối của ngươi chính là nhi tử của ngươi không có vấn đề, nhưng mà ngay cảtrượng phu cũng không chuyên tâm lôi kéo đây không phải ngu xuẩn thì là cái gì?Đây lại là niên đại tiểu tam hợp pháp đó!Bất quá hắn cũng khó làm cho nữ nhân này bận tâm, dứt khoát thẳng đếnphòng Ninh lão thái thái.Lão thái thái ngày hôm nay có chút mệt mỏi, còn nửa nghiêng ở trên kháng,nhìn thấy Ninh Vân Tấn đến thì gọi nha hoàn bên người giúp đỡ mình ngồi dậy."Đừng ngồi dậy, hôm nay lạnh lắm!" Ninh Vân Tấn bịch bịch chạy đến kháng,vội vàng dịch tốt chăn cho nàng, "Nãi nãi, tôn nhi chính là đến thăm ngài."Lão thái thái cầm lấy tay hắn lòng tràn đầy vui mừng, cười đến cực kỳhiền lành, "Hảo hảo hảo, từ sau khi nha đầu Xảo Hân xuất giá, cũng chỉ có ngươihài tử tri kỷ này sẽ đến bồi lão bà tử ta!"Ninh Vân Tấn trong lòng cười trộm, lão thái thái trong ngày thường rấttrang nghiêm, Ninh Vân Đình thấy nàng đã khẩn trương, không thích hướng bên nàyqua, hai đứa khác mới hơn một tuổi, cũng không phải cũng chỉ có mình một ngườiđến xum xoe!Hắn vây quanh kháng vừa bóp vai cho lão thái thái, nén nhỏ âm thanh hỏi,"Nãi nãi, tôn nhi lần trước đưa đến nước hoa dưỡng da dùng thế nào?"Lão thái thái nén lòng không được sờ sờ mặt mình càng ngày càng bóngloáng, vừa lòng đến thẳng thắn gật đầu, "Dùng đặc biệt tốt, tuy rằng hương vịlạ một chút, nhưng so với loại nước hoa hồng kia hiệu quả rõ ràng hơn!"Ninh Vân Tấn lần này cho bà chính là từ ba loại tinh dầu Đàn hương, hoahồng và hoa chanh điều ra phối phương xa xỉ, có thể làm dịu da, mềm hóa làn da,hơn nữa đối với da biến chất rất có cải thiện tốt. Hắn cố ý tâng bốc mặt lãothái thái, làm bộ cẩn thận đánh giá, "Khó trách nãi nãi gần đây giống như trẻlên vài tuổi!""Không lớn không nhỏ!" Lão thái thái vui vẻ đem móng vuốt hắn hất ra, nóitiếp, "Bất quá dầu ngâm mình, mát xa có thể đổi lại hay không, mỗi làn làm xongcảm thấy một làn mùi cà rốt! Nên là mùi hoa hồng trước đây."Ninh Vân Tấn làm khó nói, "Nhưng loại này tôn nhi đặc biệt vì ngài điềuchế ra, có thể bỏ đồi mồi phòng nếp nhăn, mỗi tuần mát xa hai lần làn da rấttrơn lại có co dãn!""Vậy thì thôi, cũng là ngươi hài tử này một mảnh hiếu tâm thôi!" Lão tháithái vừa nghe vội vàng sửa miệng, mùi khó ngửi một chút có thể chịu được, nhưngmà một tháng với hiệu quả giảm bớt nếp nhăn lại là rất rõ ràng. Nàng vỗ vỗ mubàn tay của Ninh Vân Tấn nói, "Thứ ngươi cho nãi nãi cần phải tốn không ít bạcđi!""Coi ngài nói kìa, thứ này chính là hiếu kính của tôn nhi, còn có thểcùng ngài nói bạc có thể sao." Ninh Vân Tấn cười hì hì nói, "Người trong nhàđều có thể cung cấp miễn phí đó!"Hắn đang nói mặt thay đổi, giả bộ bộ dáng buồn rầu, "Bất quá nãi nãi,thái thái nói với tôn nhi không cần lãng phí sản phẩm này cho di nương, nhưngmà tôn nhi nghĩ muốn nha, đều là người hầu hạ phụ thân, nhan sắc của các nàngtốt, phụ thân nhìn mới thoải mái chứ! Nói không chừng còn có thể ra thêm vài đệđệ muội muội, khiến trong phủ náo nhiệt náo nhiệt.""Việc này quan tâm là đúng!"Lão thái thái lại không hồ đồ, hài tử ranh này nói là miễn phí cung cấpcho người trong nhà, trong nữ quyến lại cũng chỉ có cho mình và Xảo Hân chínhlà loại tốt nhất, đều là đặc biệt chọn điều chế cho da mình, cho Bội Hoa vớimấy người di nương kia đều là hàng bán đại trà trong cửa hàng.Người này a, chỉ sợ hàng so với hàng, vừa thấy bên mình hiệu quả rõ ràngcũng không có nhiều thấu tình đạt lý, còn muốn tiểu tôn tử chặt đứt cung ứng củamấy di nương, việc này trong lòng làm tính toán gì, sợ người khác không biết ư!Bà vuốt ve bàn tay nhỏ mềm mại nhẵn nhụi của tôn nhi, vẻ mặt hiền hòanói, "Việc này ngươi làm tốt, nàng nếu bới móc lý sự, ngươi hãy nói là ta chophép!""Vẫn là nãi nãi quan tâm phụ thân!" Ninh Vân Tấn ôm tay lão thái thái làmnũng, vểnh miệng lên nói, "Gần đây tôn nhi thấy phụ thân thần sắc không tốt,lại đã lâu không xem bình an mạch, tôn nhi nói với thái thái một câu, nhưngnàng cứ nói phụ thân chỉ là mệt nhọc!" Hắn oán trách nói, "Phụ thân lúc trướclại bị thương quá nặng, mùa đông gian nan nhất.""Ngươi nhìn rõ rồi chứ, Hiền nhi thật là sắc mặt không tốt?" Lão tháithái vừa nghe khẩn trương, nàng thế nhưng chỉ có duy nhất một đứa con!Ninh Vân Tấn dùng sức gật đầu, đáng thương nói, "Nãi nãi, tôn nhi lo lắngcho phụ thân!""Hảo hài tử! Cũng là ngươi hiếu thuận nhất đó!" Lão thái thái cảm độngđến tâm đều mềm nhũn, nàng ôm cổ Ninh Vân Tấn vuốt ve một hồi.Ninh Vân Tấn lại bồi nàng một hồi, thì cáo lui! Chờ hắn vừa đi, ánh mắtlão thái thái biến lạnh xuống, sắc nghiêm túc vô cùng, trực tiếp gọi nha hoànđi hỏi thăm.Đợi cho a hoàn kia trở về mới đem chuyện vừa rồi trong phòng Bội Hoa nóimột lần, lão thái thái hừ lạnh một tiếng, "Trong mắt chỉ có béo nhi tử kia,thật sự là không có nhãn giới!"Nhãn dược này của Ninh Vân Tân qua một ngày một đêm mới xong, ngày hômđầu sớm mai ngay tại trong phòng lão thái thái nhìn thấy Trần thái y đã từngxem bình an mạch cho người trong nhà, vì thế hắn cứ nghiêm chỉnh ở một bên chờđợi.Về phụng dưỡng cái nhiệm vụ thăm hỏi cố định này, trong Ninh phủ độ hoànthành cao nhất chỉ có một mình Ninh Vân Tấn, ai cũng không thể so với hắn dậysớm hơn.Ninh Kính Hiền cùng Bội Hoa là nhóm thứ hai đến thỉnh an, vừa thấy trậnnày trái lại là sửng sốt. Lão thái thái chỉ vào ghế để Ninh Kính Hiền ngồixuống, khép hờ mắt, mặt không chút thay đổi nói, "Hiền nhi, nghe nói ngươi rấtlâu không xem bình an mạch! Ngươi ngồi xuống, để Trần thái y bắt mạch xong rồilại đi."Ninh Kính Hiền cười khổ nói, "Nương, nha môn ta còn bận rộn mà!"Lão thái thái bất vi sở động, "Bắt mạch không hao phí của ngươi bao nhiêuthời gian." Ninh Kính Hiền thấy lão thái thái quyết tâm, đành phải ngồi xuống,bất quá trước khi ngồi xuống hắn không hảo khí trừng mắt liếc nhi tử bên cạnh, vừathấy chính là tiểu tử thúi này xúi giục!Bội Hoa ôm nhi tử ở phía sau thỉnh an xong, thấy lão thái thái ngay cảcon mắt cũng không cho mình, sắc mặt không khỏi có chút cứng ngắc, chỉ có thểthành thành thật thật mà đem hài tử đưa cho bà vú, quy củ đứng ngay cạnh lãothái thái.Trần thái y bắt mạch tốc độ quả thật rất nhanh, ngón tay hắn vừa rời khỏimạch đập Ninh Kính Hiền, đã may mắn nói, "May mắn, may mắn, lần này hoàn hảophát hiện sớm, nếu không thân thể Ninh đại nhân sắp phải suy yếu!" Tiếp đó hắn nóimột trận thuật ngữ y học, đại ý không gì ngoài tinh mệt, khí trệ máu ứ, làmlụng vất vả quá độ dẫn đến thân thể suy yếu, kéo dài nữa thì phải mệt nhọc lâungày tật.Lão thái thái bị dọa đến không nhẹ, xụ mặt đối diện Ninh Kính Hiền khiểntrách, "Bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi phải nhớ rõ đúng giờ uống thuốc."Ninh Kính Hiền bất đắc dĩ mà đáp ứng, cuối cùng nhận được giải thoát, ướcchừng đến nha môn.Đợi khi Ninh Vân Đình đến, thì chỉ nhìn thấy lão thái thái nói chuyệngiống như kẹp tay đang chỉ trích Bội Hoa. Hắn chỉ hận mình tới không phải lú,thỉnh an xong cũng không biết nên lui, hay là nên nghe tiếp.Nghe lão thái thái nói gần nói xa, chỉ trong là nói Bội Hoa thân là đươnggia thái thái lại ngay cả thân thể lão gia cũng không chú ý, thân là người bêngối thậm chí so với nhi tử cũng không bằng.Ninh Vân Đình nghe xong nửa nguồn ngọn lão thái thái để hắn rời đi, đợicho ra sân, hắn không nhịn được cũng thấy nổi lên hổ thẹn, mình căn bản khôngcó chú ý qua thân thể của phụ thân, chỉ sợ lại là tiểu đệ phát hiện.Hiện giờ hắn đã tròn mười lăm tuổi, bình thường đến tuổi này con cháutrong Kỳ thì sẽ không đi thư viện đọc sách nữa, mà là lựa chọn bổ khuyết chotrong nhà hoặc là tiếp tục đọc sách thi cử.Ninh Vân Đình thật sự không phải tài nguyên đọc sách, tú tài của hắn làtrong nhà đưa cho, năm nay tuy rằng tham qua khoa cửa bất quá là thi rớt khônghề ngoài ý muốn, cố tình lại không biết Ninh Kính Hiền là bận rộn hay là xuấtphát từ nguyên nhân gì, vẫn chưa an bài tiền đồ cho hắn, kết quả từ tháng támđến hiện tại vẫn rảnh rỗi ở nhà.Trong lòng hắn vẫn là có chút nghẹn khuất, đệ đệ hiện giờ có tước vị,cũng có sự nghiệp của mình, đối với người nhà cũng đầy đủ quan tâm, tự thânmình làm ca ca hiện giờ thì vẫn còn là kẻ vô tích sự. Bất quá việc này hắn cấpbách cũng vô dụng, đành phải trở về phòng than thở.Ngày không có mục tiêu đặc biệt gian nan, rồi lại trôi qua nhanh! Thờigian nháy mắt đã đến gần trưa, Ninh Vân Đình để người đánh xe, chậm chậm màhướng Nghênh Tân lâu chạy đến.Khi hắn đến Nghênh Tân lâu, người khác còn chưa tới, hôm nay Ninh VânBằng một thân mới toanh mời khách, tinh thần cực tốt đang ở cạnh cửa đón khách.Ninh Vân Bằng vừa thấy hắn đã nhiệt tình nghênh đớn, đưa hắn mời đến vịtrí thượng khách, "Vân Đình ngươi cư nhiên đến đầu tiên, tình này ca ca ta tiếpnhận. Ngươi cũng biết tình huống nhà ta, không có biện pháp mời các ngươi lênlầu hai, ngươi cũng đừng ghét bỏ.""Coi ngươi nói kìa, hôm nay chính là ngày tốt của ngươi!" Ninh Vân Đìnhvội vàng nói. Kỳ thật nhiệt tình của Ninh Vân Bằng khiến hắn có chút xấu hổ, vịđường huynh đệ này chính là dựa vào học vấn chân thật đậu Tiến sĩ, trước đókhông lâu lại xác định bổ thượng làm huyện lệnh Trường Sa, mình cùng hắn sosánh thật sự là cực kỳ tầm thường, cũng chỉ là đầu thai mệnh tốt!Ninh Vân Bằng tự nhiên nhìn thấu không được tự nhiên của hắn, thở dàinói, "Vân Đình, ngươi có hay không là tâm lý còn đang oán ta? Khi đó ta tuổicòn nhỏ không hiểu chuyện."Ninh Vân Đình từ ba năm trước đây sau lần yến sinh nhật đó cùng hắn nổilên hiềm khích, quả thật có một thời gian ngắn không cùng Ninh Vân Bằng cùngchơi với nhau. Nhưng mà không ngăn nổi Ninh Vân Bằng luôn nhiệt tình tiếp cận,thường xuyên qua lại, hai người lại chơi với nhau.Bất quá kể từ khi biết đệ đệ là tế thiên giả, sau đó thái độ làm ngườilại có trí tuệ, có chút chuyện không hiểu hắn sẽ hỏi Ninh Vân Tấn, chỉ có mộtchút chuyện không tiện mở miệng mới có thể tìm Ninh Vân Bằng thương thảo, rốtcuộc không bằng thân mật như lúc trước!Hắn do dự một chút, đem hiểu biết buổi sáng hôm nay nói với Ninh VânBằng. "Vân Tấn ưu tú như vậy, ta hiện tại càng ngày càng cảm thấy áp lực lớn!"Ninh Vân Bằng híp mắt lại, tiến đến bên tai Ninh Vân Đình nói, "Nói thật,ngươi thật sự không lo lắng sao? Tuy rằng các ngươi là huynh đệ đồng mẫu, nhưngVân Tấn hiện tại chẳng những có tước vị cao như thế, còn lại tự mình làm sảnnghiệm kiếm tiền như vậy, ngươi sẽ không sợ gia gia cùng phụ thân của ngươingày sau đem Ninh gia giao cho hắn!""Sẽ không! Gia gia cùng phụ thân đã sớm nói với ta, tiền đồ của đệ đệkhông ở Ninh gia, đem Ninh gia giao cho hắn ngược lại là trói buộc tiền đồ củhắn." Lời nói này của Ninh Vân Đình vô cùng khẳng định, hắn biết tước vị củaNinh Vân Tấn là vì thân phận tế thiên giả, bất quá đây là bí mật không thể nói.Hắn ngừng một chút nói, "Nói nữa Vân Tấn cũng không keo kiệt, bạc năm đầukiếm đều cho tỷ tỷ làm đồ cưới, năm thứ hai thì bắt đầu phân cho ta hai phầnlãi.""Hai phần!" Ninh Vân Bằng cả kinh nói, "Vậy được không ít bạc rồi!"Ninh Vân Đình than thở gật đầu, "Ừm. Ta cái gì cũng không làm qua, lạilấy không bạc của đệ đệ, thật sự xấu hổ!""Ngươi có một đệ đệ tốt, thì đừng nghĩ những phiền não trước kia nữa! Changươi coi trọng ngươi như thế, cuối cùng sẽ không vẫn như cũ mặc kệ ngươi."Ninh Vân Bằng ánh mắt phức tạp mà vỗ vỗ vai hắn, tiếp liền lấy cớ đón kháchnhân tạm thời rời khỏi. || Ninh Vân Đình sau khi về nhà càng nghĩ càng không thích hợp, những lời kiacủa Vân Bằng tuy rằng nói rất hàm súc, nhưng mà nhiều lần nhấm nuốt chung quycảm thấy có chút mùi vị châm ngòi ly gián. Hắn cuối cùng cũng là được trưởngbối trong nhà dốc lòng giáo dục nhiều năm như thế, tuy rằng bản tính thuần phácnhư trước, nhưng mà thiện ác thị phi lại vẫn là phân rất rõ ràng.Phụ thân chính là để cho mình đọc tròn hai năm Nịnh thần truyện với Gianthần truyện, không riêng gì phải đọc, mỗi ngày còn phải viết phân tích lý giảicủa mình, lại nghe phụ thân tiến hành lý giải và phân tích, đã như thế lạikhông có tiến bộ hắn cũng ngại gặp người!Một hai năm này tuổi mình lớn dần, phụ thân càng sẽ đem công báo cùngmình xem, sau đó dựa vào thế cục trước mắt tiến hành phân tích, hiện tại muốnđể cho hắn đi hại người khả năng làm không được, nhưng mà chỉ là phòng bị chínhlà vẫn làm được!Lại thêm Ninh Vân Tấn còn ủng hộ chỉ qua từng chiêu cho hắn, gặp ngườikhác có dụng tâm hoặc là phản ứng, nhất thời phán đoán không rõ quan hệ, saukhi về nhà ở trong đầu lăn lộn nếm mùi nhiều lần, hoặc là tìm người tín nhiệmthương lượng một chút, chung quy có thể làm rõ đối phương đang bán dược gì.Hắn đem hành động của Ninh Vân Bằng ở trong đầu nghĩ thêm, vẫn là có chútlàm không rõ, trước Vân Bằng rõ ràng là muốn châm ngòi quan hệ của mình với đệđệ, nhưng mà đảo mắt lại thay đổi lời khen đệ đệ tốt, còn lại trấn an mình, cửchỉ làm việc thật sự là mâu thuẫn đến cực điểm, thật không rõ đây là loại tâmlý gì.Ninh vân Đình trong lòng hoang mang không hiểu, vì thế ngày hôm sau dứtkhoát đi tìm Ninh Vân Tấn."Ngươi nói Vân Bằng đây rốt cuộc là suy nghĩ gì? Hắn luôn làm nhữngchuyện thật sự khiến cho người ta cảm thấy không đàng hoàng được ngay."Ninh Vân Tấn nhìn hắn có chút không lời gì để nói, hắn ngược lại có thểhiểu được Ninh Vân Bằng, còn có thể là cái gì, ghen tị thôi! Bất quá ghen tịthì ghen tị, cố tình thời gian này Ninh Vân Bằng tuổi còn nhỏ, tâm chưa đủ đen,lại còn coi trọng hữu tình với ca ca, cho nên mâu thuẫn vô cùng.Ninh Vân Tấn cũng qua tuổi tâm lý hắc ám, như đại ca nhà mình loại nănglực này bình thường sinh ra đã hơn hẳn so với những người khác, cố tình gia hỏanày lại còn cả đời thuận lợi, đúng là dễ khiến người ghen ghét!"Ngươi không cần quản hắn, hắn cũng còn chưa có cập quan đâu, chờ trưởngthành hiểu chuyện thì tốt rồi!" Ninh Vân Tấn khuyên nhủ.Ninh Vân Đình nhịn không được lại nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn một cái,"Ngươi một đại oa nhi đậu đinh còn nói người khác tuổi còn nhỏ."Ninh Vân Tấn ngôn từ chính nghĩa mà nói, "Tuổi tâm lý của ta so với cácngươi đều lớn hơn! Các ngươi một đám gia hỏa ấu trĩ."Hắn một tiểu bộ dáng đắc chí, khiến Ninh Vân Đình nhịn không được lạinhéo hắn một hồi, thấy Ninh Vân Tấn kêu la muốn trả thù lúc này mới dừng tay.Ninh Vân Đình nâng chén trà lên uống một ngụm, than thở nói, "Ngươi nóiphụ thân có phải quên an bài chuyện công vụ cho ta hay không? Cũng vài thángcòn chưa có động tĩnh, rảnh rỗi như vậy nữa ta cũng cảm thấy muốn mốc meo."Ninh Vân Tấn ngược lại không nghĩ qua vấn đề này, đại ca là Trưởng tửNinh gia theo tính của phụ thân bận rộn nữa cũng không có khả năng quên chuyệncủa hắn đâu! Hắn nghĩ nghĩ thế cục gần đây, lắc đầu nói, "Khẳng định sẽ không,ta đoán phụ thân là không muốn ở tại thời điểm này để ngươi đi tiền phương đó!"Vì sao?" Ninh Vân Đình cả kinh nói, "Ta nếu thời gian này có thể đếntiền phương, chẳng những có thể đánh giặc lập công, còn có thể bảo vệ Đại Hạcủa chúng ta, đó là chuyện bao nhiêu khí phách hưng phấn chứ, nghe nói Mục ĐanThư hắn đã trải qua ở bên kia tự tay đâm man tử, thật sự là hâm mộ mà!"Trong lời nói của hắn chưa nói ra ý tứ hàm xúc Ninh Vân Tấn cũng phân ra,cho dù Mục Đan Thư nhóc tròn trĩnh kia cũng có thể lập quân công, đại ca khẳngđịnh cảm thấy mình cũng sẽ không kém."Ngươi hãy cắt tâm tư kia đi, phụ thân tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi.Ta phỏng chừng chuyện công vụ của ngươi phải đợi sau khi trận chiến sự này chấmdứt phụ thân mới có thể quyết định." Ninh Vân Tấn phun tào nói, nhưng tronglòng hơi hơi vừa động mơ hồ đoán được nguyên nhân phụ thân áp chế ca ca khôngcho hắn hiện tại làm quan viên nhỏ."Ai biết trận chiến này thời điểm này có thể đánh xong a!" Ninh Vân Đìnhbị hắn một phen đả kích biến thành cả người đều mệt mỏi, "Bất quá thời gian nàyngươi không phải là nên đến chùa Bạch Vân học tập sao, làm sao còn ở trongphủ?"Ninh Vân Tấn đảo cái xem thường, cự tuyết tiến hành trả lời với vấn đềnày, cũng không thể nói lão sư của mình chạy mất! Cũng không biết hai lão nhânkia lòi ra cái điên gì, một phen tuổi cư nhiên còn cùng mời đi xem phương nam,một câu mình đã có thể xuất sư, đã bỏ gánh không quản, thật sự là khiến hắn vônăng phun tào.Đuổi Ninh Vân Đình đi, hắn hơi chút nghỉ ngơi một hồi, lại ngồi xe ngựađến tiểu viện tử của Âu Hầu lão sư. Hiện giờ tri thức lý luận của năng lựchuyết mạch nên nắm giữ hắn đã thuộc không sai biệt lắm, bắt đầu từ lần trướclão gia tử đã nói muốn bắt đầu truyền thụ cho hắn các loại động tác hiến tế bấtđồng và các loại kiếm vũ.Một lần kia lão gia tử ném một quyển sách vẽ đầy các loại động tác, sauđó nhặt một nhánh cây vì hắn làm một lần, tiếp đó đã phủi tay chẳng quan tâm,muốn hắn luyện xong lần sau lại ở đây nghiệm thu.Mặc cho Ninh Vân Tấn tự nhận mình nhìn qua là nhớ, gân cốt mềm mại, còncó năng lực lý giải của người trưởng thành, phải dựa vào tình huống qua loathậm chí không có chỉ giải như thế, nắm giữ múa kiếm phức tạp như thế cũng làrất khó khăn.Hắn quả thật đem động tác của lão gia tử nhớ rõ nhất thanh nhị sở, thậmchí có thể tùy thời ở trong đầu thu thả, nhưng người dựa theo video học bài thểdục phức tạp hoặc là Thái Cực quyền vân vân cũng biết, thời điểm luyện tập nhưthế nếu không người chỉ giải điểm yếu, là rất khó khiến cho động tác chân chínhlàm thành.Ninh Vân Tấn luyện tập tròn mười ngày cũng chỉ bất quá đem động tácnguyên vẹn bắt chước lại, bất quá loại bắt chước này có thể thông qua kiểm tracủa lão gia tử hay không trong lòng hắn thật sự là không chắc. Quả nhiên, buổichiều hắn bị lão gia tử trực tiếp răn dạy một trận, cũng có lẽ là xem phânthượng hắn bình thường thái độ nghiêm túc, lão gia tử còn cho hắn một lần cơhội, lại biểu thị một lần cho hắn quan sát.Bình thường vị đại tông sư này đối với mình đều là xa cách, Ninh Vân Tấncăn bản không dám ở trước mặt hắn lỗ mãng, thấy hắn hôm nay tâm tình tựa hồkhông tồi, vì thế hắn tăng thêm lá gan nói, "Lão sư, có thể hay không giúp tagiảng giải một chút chỗ phải chú ý của bộ động tác này đến tột cùng là chỗnào?"Âu Hầu đại tông sư mở trừng hai mắt, "Động tác múa kiếm toàn dựa vào bảnthân lĩnh ngộ, động tác tiêu chuẩn tuy rằng quan trọng, nhưng mà lý giải củabản thân quan trọng hơn."Ninh Vân Tấn khó được thấy hắn nói nhiều lời như thế, lần thứ hai khẳngđịnh lão đầu tâm tình không tồi, lại truy hỏi nói, "Vậy chung quy phải có tâmđắc học tập chứ?!""Không có!" Đại tông sư mày dựng lên, không kiên nhẫn mà nói, "Trăm ngànnăm qua tất cả mọi người là học như vậy." Nói xong hắn cũng không nghe Ninh VânTấn nói nhiều, trực tiếp đem hắn đuổi ra ngoài.Loại lão sư không hợp cách tuyệt bích này, nào có hiền lành!!Ninh Vân Tấn tuy rằng đầy người oán niệm, nhưng mà cũng không dám đối vớivị lão sư kiêu ngạo này la hét phát hỏa, càng không có bộ giáo dục có thể tráchcứ. Hắn tức giận đến ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, căng khuôn mặt nhỏ giẫmbước chân nhỏ đi về phủ.Còn chưa vào phủ hắn đã nhìn thấy một tiểu tư của đại trù phòng mang theohộp thức ăn đi ra, Ninh Vân Tấn đem hắn gọi lại, "Đây là đưa đi đâu?"Tiểu tư nói, "Lão gia đêm nay còn phải bận việc ở nha môn, Phúc Mãn casai người trở về đưa thức ăn qua."Ninh Vân Tấn mắt nhìn trời, cũng sắp gần giờ cơm, chờ đến tiểu tư này điđến Bộ binh chỉ sợ cũng phải bỏ qua thời gian. Hắn nhíu mày nói, "Hộp cơm đưata, một hồi ta ngồi xe đưa đi!""Thiếu gia thật sự là hiếu thuận." Tiểu tư vội vàng vỗ mông ngựa, đem hộpcơm đưa cho tiểu tử hơn mười tuổi đi theo phía sau Ninh Vân Tấn, trong mắt làhâm mộ nói không nên lời, "Tần Minh ca, ngươi cầm chắc."Người gọi Tần Minh kia lên tiếng, vững vàng mà đem hộp cơm cầm trên tay.Cũng không lạ khi tiểu tử nhìn thấy hắn sẽ hâm mộ, tiểu tử này lớn lên mithanh mục tú, trắng trắng sạch sạch, một bộ tác phong nhã nhặn, mặc y phục đềulà vải tám phấn mới, nếu là không người biết thấy được còn cho là thiếu gia nhàai, trên dưới cả nhà chỉ có hai người hầu của Nhị thiếu gia mới có thể mặc đẹpnhư thế.Nghe nói tiền thưởng mỗi tháng của bọn họ so với tiền tiêu hàng tháng cònnhiều hơn, cố tình đây đều là vốn riêng của Nhị thiếu gia thêm vào, ngay cảthái thái cũng không có nói! Nếu không phải Nhị thiếu gia chọn người hầu là lãogia tự mình tuyển, yêu cầu lại cao, chỉ sợ không ít người chen đến bể đầu cũngmuốn đi.Ninh Vân Tấn đem hộp cơm kia mở ra nhìn thoáng qua, ba món một canh cũngxem như phong phú, liền xoay người lên xe ngựa.Nha môn Lục bộ đều ở bên tường Đông cung, Lễ bộ, Công bộ nha môn thanhnhàn như thế đã người đi nhà trống, chỉ có trước nha môn Hộ bộ và Binh bộ cókhông ít hạ nhân đưa hộp cơm. Bọn họ không vào được đại môn, chỉ có thể sau khithông báo, chờ người ở bên trong đi ra lấy.Ninh Vân Tấn tự nhiên không cần giống bọn họ, trực tiếp được người dẫnvào, bất quá hắn tới không khéo, Ninh Kính Hiền chân trước mới vừa bị gọi đidiện thánh, hắn đành phải một bên uống trà chờ.Cũng đã là thời điểm rời nha môn, chính là còn có lục tục vài vị đại nhânBinh bộ được truyền triệu tiến cung, vừa vặn bọn họ ở một bên chờ Ninh KínhHiền, liền có người nhiều chuyện chua chua mà nói, "Ninh đại nhân thật sự làhảo phúc khí."Ninh Kính Hiền bị đâm vào không hiểu ra sao, thẳng đến có người khác cảmthán, "Ninh đại nhân dạy con có cách a, nhị tử kia của ngài vừa sớm tuệ lạihiếu thuận, so với mấy tiểu tử của chúng ta thật sự là..."Chờ hắn làm rõ là nhị nhi tử đem cơm mình, hắn không khỏi dở khóc dởcười, việc nhỏ như vậy có cái gì thật hâm mộ!Ở trong mắt Ninh Kính Hiền Tiểu nhị nhà mình làm đều bất quá là việc nhỏ,nhưng mà hắn cũng không ngẫm lại, trong nhà mấy quan to hiển quý con cháu khôngđến chỗ nháo sự để cho bọn họ ở sau lưng chùi đít cũng đã xem như hiểu chuyện,người so nhân khí với người, lại nhìn thấy tiểu hài tử nhà người khác mới lớnchút đã khó lường như vậy, ai làm gia trưởng sẽ không ăn chua.Mấy người đợi một hồi, lại không nghĩ rằng lại có tiểu thái giám đếntruyền, Hoàng thượng và vài vị đại học sĩ còn đang thương thảo sự ình, thờiđiểm chưa định, làm cho bọn họ trước tản đi, Ninh Kính Hiến bọn họ lại đànhphải trở về lại trong nha môn.Hiện tại chính là thời điểm tình hình chiến đấu khẩn cấp, lại theo hiệntại đang gặp trời đông giá rét, không nói trước vấn đề thiếu y thiếu dược, chỉlà phương bắc rét lạnh đã yếu bớt sức chiến đấu, Văn Chân đang để người giatăng dò xét vị trí bộ đội chủ lực của đối phương, chuẩn bị một kích tất trúng,nếu không được cũng chỉ có thể trước lùi về quan nội phòng thủ hết mùa đôngnày, bởi vậy người thuộc bộ cùng trận chiến này liên quan đều vội gấp đôi.Tại thời điểm Ninh Kính Hiền đang lùa cơm, Văn Chân bên kia thương thảolại kết thúc sớm trước. Hắn hiện tại công lực càng ngày càng thâm hậu, cho dùngười phía ngoài nói chuyện âm thanh rất nhỏ, cũng mơ hồ nghe được từ ngữ hiếuthuận, nhị tử linh tinh. Vài từ này tách ra nghe được hắn không biết là có gì,nhưng một khi liên quan đến Ninh gia, trong đầu hắn chung quy là nhịn khôngđược nghĩ đến tiểu hài nhi đáng yêu bưng bát bể ăn cơm kia.Đang chờ ngự thiện trong nhàn rỗi, hắn liền tìm Lý Đức Minh hỏi một vàicâu, nghe nói Nhị thiếu gia Ninh gia đưa cơm sau công vụ. Tuy rằng trong cungkhông có khả năng xuất hiện đưa cơm gì đó, Văn Chân trong lòng vẫn là khôngbiết vì sao có chút buồn bực, ăn ngự thiện tinh xảo đã có chút ăn không biếtvị, nghĩ đến nhi tử lão thành quy củ kia của mình một đứa so với một đứa, nhịnkhông được có chút chênh lệch.Hắn không có tư vị mà nói, "Hừ, tiểu tử kia không bận bịu học tập vớikiếm tiền sao, làm sao hiện tại nhàn rỗi như thế." || Ninh Vân Tấn càng nghĩ, càng cảm thấy Ninh Vân Bằng vớiđại ca nha mình loại trạng thái xoắn xuýt này thật sự không dài. Bất luận nóinhư thế nào Ninh Vân Bằng người nọ đúng là một nhân tài, nếu như có thể mộtlòng hướng về Ninh gia, hảo hảo trợ giúp đại ca thế nào cũng là một chuyện tốt.Hai người bọn họ loại mâu thuẫn cãi đánh nhau lặt vặt này, thật sự khôngtính là chuyện lớn, nếu có thể tại trước khi Ninh Vân Bằng ra ngoài giải quyết,cũng có thể khiến cho đại ca giảm phiền muộn một chút, rốt cuộc hai người làbằng hữu nhiều năm như thế, biến thành như vậy trong lòng đại ca khẳng định chịukhổ sở.Sáng ngày thứ hai, hắn liền đề bút viết một chữ 'Ninh', gấp lại đặt ởtrong phong thư, để cho Tần Minh đi đưa cho Ninh Vân Bằng.Tần Minh mặc dù mới theo hắn một năm, nhưng mà cũng đã hiểu biết tínhtình của Ninh Vân Tấn, "Nhị thiếu gia, nếu ngươi cứ viết một câu như thế, VânBằng thiếu gia có thể nhìn xem hiểu không?"Ninh Vân Tấn ý vị sâu xa mà cười cười, "Hắn người thông minh như thế,khẳng định biết ta đang nói cái gì!"Tần Minh cầm lá thư này đi rồi, Ninh Vân Tấn âm thầm đắc ý vì mình đã ramột chiêu tuyệt diệu, nhưng không biết về tình huống gần đây của mình đã bịngười trình lên ngự bàn.Văn Chân kỳ thật có một đoạn thời gian không chú ý qua tình trạng củaNinh Vân Tấn, thứ nhất là một năm này quá bận rộn, thứ hai là hắn đã phát hiệnThái tử mâu thuẫn tâm lý với Ninh Vân Tấn, mình đối với Tiểu nhị Ninh gia càngcảm thấy hứng thú, Thái tử đối với hắn liền càng phản cảm.Hắn đem định tính này cho là Thái tử lo lắng rằng quan ái của mình vớihắn sẽ bị phân tán, bởi vậy bộc lộ tính tình tiểu hài tử, rốt cuộc vẫn là nhitử của mình, Văn Chân cũng không muốn khiến Thái tử không có cảm giác an toàn,liền chỉ có thể áp chế hứng thú của mình với Tiểu nhị Ninh gia.Bất quá Lý Đức Minh người có thể ở bên cạnh hắn nán lại nhiều năm nhưthế, tự nhiên có thể nhận thấy được từ sau khi nam tuần trở về, Văn Chân theobản năng đối xử bất đồng với Ninh tiểu nhị, cho dù hắn không đề cập tới, cũnglà một mực yên lặng thu thập tình báo về Ninh Vân Tấn.Này thì, Văn Chân mới vừa thuận miệng nói một câu cảm thấy hắn rất nhàn,các loại mật chiết về Ninh Vân Tấn đã trình lên.Mật chiết là dựa theo thời gian đảo ngược để đặt, khi nhìn thấy ngày hômqua Ninh Vân Tấn từ chỗ Âu Hầu lão sư đi ra vẻ mặt uể oải, Văn Chân nhịn khôngđược nở nụ cười, tính tính thời gian đây đúng là thời điểm hắn bắt đầu học tậpkiếm vũ và động tác hiến tế, chỉ sợ phải ở chỗ lão sư ăn không ít đau khổ.Hắn lại lật xem chiết tử, khi nhìn thấy Thanh Dương tử và Kiến Đình tiênsinh cùng dẫn nhau rời kinh, con ngươi không khỏi lóe lóe, động tâm tư.Ninh Kính Hiền gần đây bận quá cũng không có thời gian quản chuyện trongphủ, chớ nói chi là giúp hắn tìm tiên sinh tạm thời. Ninh Vân Tấn đột nhiênnhiều ra không ít thời gian, hắn hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày, đang chuẩn bị tìmcách muốn hay không lại làm một chút phương pháp kiếm tiền, chính là nghĩ đếntình huống hiện tại của Ninh gia lại do dự, hiện tại tựa hồ không thích hợp lạira nổi bật.Hiện tại Văn Hương cư có thể nói là ngày vào cả đấu vàng, bất luận ở niênđại gì đi con đường xa xỉ phẩm vĩnh viễn là dễ kiếm tiền nhất! Đồ trong cửahàng hắn giá cả đều phi thường cao, hiệu quả lại tốt, hết sức được nhóm nhàgiầu truy nâng.Ngoài dự liệu của hắn chính là bán tốt nhất ngược lại là các loại xàphòng thơm chế từ tinh dầu, thứ này trong cửa hàng giá là rẻ nhất, mặc dù cáchgiá xà phòng bình thường là gấp mười, nhưng mà hiệu quả sử dụng quả thật tốt,sau đó Ninh Vân Tấn lại làm ra nước cốt tinh thuần không thêm tinh dầu, có thểdùng làm xà bông giặt quần áo vệ sinh bình thường.Thứ này phí tổn so với xà phòng bình thường còn rẻ hơn, hiệu quả vệ sinhso với xà phòng còn tốt hơn, bất quá giá cả bán quá thấp thật sự không thíchhợp tiêu thụ ở Văn Hương cư, Ninh Vân Tấn cũng khó vì thứ này lại mở một cửahàng. Nguyên bản hắn chính là dùng để ở nhà cho mình dùng, không nghĩ tới ChânVạn Phúc não linh hoạt đem thứ này đem làm vật kèm theo đưa cho những người hộiviên, ngược lại còn chọc đến không ít người muốn đến cửa mua.Không phải là không có người thèm thuồng qua phát đạt của Văn Hương cư,trộm phối phương, đến gây chuyện vẫn luôn ùn ùn, may mắn Ninh Vân Tấn đối vớiphương diện này phòng bị vẫn luôn vô cùng nghiêm mật, lại có tấm bảng hiệu củaVăn Chân làm bùa đỡ thân, tốt xấu chắn một số họa người, nhưng mà tiếp tục nữasớm hay muộn phải xảy ra vấn đề, dù sao không có đạo lý mỗi ngày đề phòng cướp.Ngay tại lúc hắn ôm một quyển sách ngẩn người, đã có tiểu tư đến truyềnlời, nói là có vị công công đến phủ.Ninh Vân Tấn vội vàng đứng dậy để người chỉnh lý quần áo cho mình, hắnthuận miệng hỏi, "Vị công công kia nói là muốn ta làm gì không?"Tiểu tử kia nghĩ nghĩ, "Nghe hắn cùng người bên cạnh nói chuyện, hình nhưlà đến truyền chỉ muốn Nhị thiếu gia ngài tiến cung yết kiến."Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, trước khi ra ngoài ở ngăn kéo của thưtrác lấy ra một cuộn giấy bỏ vào ngực.Lần thứ hai nhìn thấy Văn Chân, Ninh Vân Tấn cảm thấy hắn vùng với đếvương không giận tự uy trong trí nhớ kia càng ngày càng giống, hiện tại đôi mắtlạnh như băng mà phảng phất như không vướng bụi trần, rồi lại sâu thẳm đếngiống như không thấy đáy, khi có ánh mắt như thế nhìn chằm chằm mình, không ailại có tâm tư đánh giá tướng mạo của hắn.Hắn quy củ mà hành lễ thỉnh an, lại chậm chạp không thấy Văn Chân nóibình thân.Ngay tại lúc hắn trộm đánh giá Văn Chân, Văn Chân vị Hoàng đế này lạiđang quang minh chính đại quan sát tiểu hài tử quỳ dưới.Lâu như vậy không thấy hài tử này, hắn so với trước kia thoạt nhìn nhiềuquy củ, nghe nói hắn từ sau lần nam tuần đó lại thấy không béo lên, thân hìnhthoạt nhìn so với hài đồng cùng tuổi gầy yếu một chút. Tướng mạo kia của hắn làvô cùng tốt, có vài phần là hình dáng của nữ nhân Tả Sư gia, nhưng mà khí chấtlại cực kỳ độc đáo, trộn lẫn sau đó liền khiến người ta cảm giác hài tử này aicũng không giống, hắn chính là bản thân hắn.Nếu không phải tiểu hài tử kia một thân y phục cực kỳ xa hoa, và sau khiquỳ xuống còn cực kỳ bí mật trộm đánh giá mình hành vi khiến Văn Chân vô cùngquen thuộc, thật đúng là thiếu chút nữa nhận không ra."Hãy bình thân!"Ninh Vân Tấn nghe thấy một tiếng mà giống như tiếng trời, vội vàng nhanhnhẹn mà đứng lên. Cho dù đứng thẳng hắn cũng cúi đầu thuận mi, nhu thuận đếngiống như chim cút, khiến Văn Chân nhịn không được cười thầm. Nếu không phảimình mấy năm qua công lực dần lên, đối với ánh mắt người khác cực kỳ mẫn cảm, chỉsợ cũng phát hiện không được động tác nhỏ của hài tử này."Trẫm nghe nói ngươi gần đây rất nhàn?"Ai tạo tin đồn! Bất luận Văn Chân hỏi điều này mục đích là gì, Ninh VânTấn phản ứng đầu tiên là phủ nhận, hắn vội vàng nói, "Hồi bẩm Hoàng thượng, vithần ngày gần đây ở nhà ra sức học vấn học hành.""Tiến độ học tập như thế nào?"Ninh Vân Tấn rối rắm một chút, điều này nên trả lời thế nào nha! Hắn nghĩnghĩ nói, "Tứ thư ngũ kinh đã đọc xong.""Tiến độ này có chút chậm!"Ninh Vân Tấn nhìn Văn Chân tựa hồ không phải nói giỡn, âm thầm mắng mánó, bình thường tiểu hài tử thời gian này một nửa cũng không đọc xong có đượckhông hả!Hắn nghẹn một hơi nói, "Vi thần nô độn.""Trẫm nghe lão sư nói ngươi quả thật có chút không thông suốt." Văn Chânvô động thanh sắc mà phun tào, "Một bộ động tác đến bây giờ còn chưa học tốt!""..." Ninh Vân Tấn nín thinh, với tính cách của lão sư sẽ không bát quáirồi! Chẳng lẽ mật thám của Văn Chân cũng đã có thể tiến nhập phủ đại tông sư?!Văn Chân nhìn thấy mặt hắn có chút buồn bực, không khỏi vui vẻ, mặt khôngđổi sắc mà bỏ lại một câu có thể so với boom nói."Ngày sau cứ từ trẫm truyền cho ngươi phương pháp tế thiên và các kiểukiếm vũ, mặt khác, vừa lúc năm nay Nhị hoàng tử muốn nhập thượng thư phòng,ngươi hãy đồng thời nhập học đọc sách đi!"Ninh Vân Tấn lần này là thật sự ngốc, so với khiến vị 'Sư huynh' này thụnghệ hắn tình nguyện thống khổ tự học được chưa nè! Càng kinh hoàng chính là,cái gì gọi là đồng thời nhập học, lỗ tai hắn không có vấn đề, Văn Chân vừa mớinói không phải để cho mình đi làm thư đồng, mà là cùng Hoàng tử một dạng đithượng thư phòng đọc sách, để cho nhi tử nhà một đại thần cùng các Hoàng tửđồng thời đọc sách, đây chính là chiêu đầu phá lệ.Hắn hận không thể lắc lắc Văn Chân, đem thằng nhãi này lắc đến thanh tỉnhmột chút, đại ca ngươi là nháo đến kiểu nào thế! Mình thân phận như thế đếnthượng thư phòng đọc sách, đây là kéo cừu hận hay là nuôi cừu hận hả?!"Như thế không ổn ạ...Hoàng thượng..." Ninh Vân Tấn lắp bắp, một bộ bộ dángkinh hách quá độ, "Ngài mỗi này nhật lý vạn cơ (trămnghìn việc), lo lắng cho Đại Hạ cũng không kịp, sao có thể vì chuyện củavi thần chậm trễ thời gian nghỉ ngơi quý giá của ngài...Hơn nữa...""Việc này tâm ý trẫm đã định." Ninh Vân Tấn biểu tình rối rắm khiến tâmtình Văn Chân tốt hơn, hắn khoát tay áo nói, "Ngươi nếu có thể sớm ngày họcthành, cũng là phúc của Đại Hạ.""Nhưng mà..." Ninh Vân Tấn còn muốn giãy dụa một phen."Thế nào, ngươi chẳng lẽ là ghét bỏ trẫm..." Văn Chân cố ý kéo dài âm cuối,một bộ bộ dáng muốn hỏi tội.Ninh Vân Tấn nào còn không biết việc này lại không có đường sống chutoàn, mệt mỏi mà tạ lỗi, liên thanh nói không dám.Văn Chân lúc này mới cười tủm tỉm mà nói, "Như thế ban ngày ngươi cứ ởthư phòng đọc sách, bắt đầu canh ba giờ Dậu trẫm sẽ rút thời gian dạy ngươi."Ninh Vân Tấn hết sức hộc máu, ngay cả thời gian cũng an bài xong, mìnhdám nói không đáp ứng sao?! Trong lòng hắn nổi giận ngầm, lại còn phải cảm kíchlong ân, quả thật là nén giận vô cùng. Miệng nói lời cảm kích, hắn trộm đemcuộn giấy trong tay áo kia rụt trở về.Về chút động tác nhỏ này của hắn tự nhiên bị Văn Chân nhìn nhất thanh nhịsở, hưng trí dạt dào hỏi, "Trên tay ngươi là gì, không cần cảm thấy khó xử,trực tiếp trình cho trẫm đi!"Cần da mặt dày như thế hay không, ta chưa nói muốn mặt ngươi có được không!Nếu đã bị Văn Chân phát hiện, Ninh Vân Tấn cũng chỉ biết làm ra một bộbiểu tình vui vẻ, hai tay nâng, nghiêm túc mà nói, "Hồi bẩm Hoàng thượng, đâylà phối phương xà phòng, nghe phụ thân nói Hoàng thượng đang vì lương bổng củachiến sự phương Bắc phát sầu, vi thần nhận nhiều long ân không thể không báo,chỉ có trình lên phương thuốc này hy vọng có thể vì Hoàng thượng giải ưu."Lý Đức Minh từ trên tay hắn tiếp nhận cuộn giấy mỏng kia, cẩn cẩn thậnthận, không phát hiện vấn đề gì, mới đưa tới trên tay Văn Chân.Văn Chân cầm tờ giấu kia đọc nhanh như gió, phát hiện trên mặt quả thậtghi lại phương pháp chế tạo xà phòng, thậm chí chính xác đến từng mỗi bước đi,dựa theo phương pháp từng thao tác ghi phía trên này, chỉ cần không ngốc hẳn làđều có thể chế xuất loại xà phòng thơm quà tặng Văn Hương cư làm.Hắn hiện tại cũng dùng xà phòng thơm Văn Hương cư chế tạo, tự nhiên biếttrình độ hoan nghênh của thứ này. Đối với chuyện của Văn Hương cư Văn Chân cũngtừng động tâm tư đi hỏi thăm qua, hắn biết trên ngoài mặt không phải không cóngười ý đồ phỏng chế qua, đặc biệt là cái loại đồ tên là xà phòng, nhưng làmsao cũng chế không ra hiệu quả vệ sinh của Văn Hương cư, chỉ cần phối phươngkhông bại lộ cơ hồ có thể xưng là lũng đoạn thương trường.Văn Chân có chút chấn động mà nói, "Ngươi cần phải rõ ràng, phương thuốcnày tuy rằng chỉ là xà phòng bình thường, nhưng mà rất có thể sẽ ngay cả phươngpháp chế tạo xà phòng thơm cũng lộ ra ngoài.""Vi thần hiểu được." Ninh Vân Tấn tự nhiên biết về sau khi Văn Chân mởrộng sản xuất xà phòng, bí mật liền giữ không được, bất quá hắn cũng không quantâm, "Hoàng thượng, tiền là kiếm không hết, vi thần một mình cầm phương thuốcnày cũng không thể khiến vật xà phòng này tạo phúc vạn dân, chỉ có giao choHoàng thượng mới có thể khiến nó tận dụng mọi thứ.""Hảo!" Văn Chân nhìn hài tử trước mắt, cất cao giọng nói, "Trẫm quả nhiênkhông nhìn lầm ngươi!" ||Ninh Vân Tấn và Văn Chân ai cũng không trông cậy vào dùngmột phương thuốc xà phòng có thể dân giàu nước mạnh, thứ này nhiều nhất chínhlà có thể làm cho Văn Chân nhiều ra con đường phát tài mà thôi, dùng để hơichút bù lại một ít lỗ thủng chiến sự phương bắc lưu lại, kỳ thật biểu đạt thaythế chính là thái độ của Ninh gia – Ninh gia vĩnh viễn là trung quân.So với lần này và chiến sự phương bắc, kỳ thật hắn càng lo lắng là chuyệnvài năm sau cùng tộc Phụng Vũ khai chiến toàn diện.Sau khi rời khỏi hoàng cung, Ninh Vân Tấn không ngừng mà suy đoán dụng ýcủa Văn Chân. Phải biết rằng đến thượng thư phòng đọc sách chí ít chính là concháu tôn thất bình thường đều cầu không được – trừ phi là làm thư đồng.Về phần từ Hoàng đế tự mình đổi sư truyền thụ tài nghệ, việc này đã cóthể nói lên sau này Văn Chân chính là nửa thầy của mình, tuy rằng việc này xácđịnh chắc chắn là sẽ không thông cáo thiên hạ, nhưng mà những tin tức đó trongcung đám quan to hiển quý muốn nghe được vẫn là rất dễ dàng.Coi như mình là tế thiên giả, ân sủng này cũng thật sự là quá mức mộtchút, trong lòng Ninh Vân Tấn thật sự là có chút không nỡ.Về trong nhà Ninh Kính Hiền phá lệ cư nhiên đã về nhà, Ninh Vân Tấn rấtmuốn cùng hắn nói một câu chuyện này, nhưng mà Ninh Kính Hiền lại xua tay ngăntrở, chỉ là đâu vào đấy mà ở nhà sắp xếp chuyện tình, thẳng đến dùng xong bữatối, hắn mới gọi Ninh Vân Tấn vào thư phòng mình."Phụ thân, trong nhà sắp có khách quý sao?" Ninh Vân Tấn tuy rằng khôngphải vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, nhưng mà những phân phó đó không có chỗ nàokhông phải là đón khách, cho nên bèn hỏi.Ninh Kính Hiền đưa tay thưởng thức chén trà, sắc mặt có chút không tốt,"Gia gia con phải về kinh.""Không thể vào đâu!" Ninh Vân Tấn cả kinh nói. Nhìn trận thế hôm nay giagia chính là muốn ở kinh, thân là Tổng đốc Trực Lệ phải về kinh không phải làthăng quan, chính là phạm sai lầm bị trục, nhìn thế nào cũng là cái trước.Hiện giờ mắt thấy chiến sự tiền phương sắp chấm dứt, năm trước khẳng địnhsẽ phải bàn về công được thưởng, hiện giờ phụ thân là Binh bộ Thượng thư, lầnđại chiến này không có công lao cũng có khổ lao, chung quy phải có chỗ khenthưởng, Văn Chân có thể hào phóng như thế để phụ tử Ninh gia đều làm quan nhấtphẩm?!"Con hài tử này thật sự là càng ngày càng ghê gớm!" Ninh Kính Hiền thởdài, từ trong lòng lấy ra một chiết tử, "Trước đó vài ngày gia gia con cáo bệnhtừ quan."Ninh Vân Tấn thần sắc có chút phức tạp, "Hoàng thượng chuẩn ạ?""Còn chưa có hạ minh chỉ, nhưng mà hơn phân nửa sẽ đồng ý." Ninh KínhHiền có chút phiền muộn mà nói, "Hôm qua Hoàng thượng đã tìm ta đi lộ chút ýtứ."Ninh Vân Tấn cắn cắn môi dưới, lại cũng không biết nên như thế nào khuyêngiải an ủi. Đành phải nói, "Ít nhất gia gia có thể trở về kinh một nhà đoàn tụ,chút chuyện của ca ca cũng có thể an bài, phụ thân sao không nhìn về phíatrước."Ninh Kính Hiền nhìn mắt hắn có chút vui mừng, "Con hài tử này nhìn xemquả nhiên thông thấu. Ý tứ của gia gia con cũng là như thế. Nhưng mà phụ thânvất vả một đời, trước nhập Các lại..."Ninh Vân Tấn có chút chán nản nói, "Đều là con làm lỡ gia gia.""Hài tử ngốc!" Thấy hắn bộ dáng ủ rũ, Ninh Kính Hiền xoa xoa đầu của hắn,"Con không nên nghĩ quá nhiều, thân phận tế thiên giả là ông trời ban cho, côngcứu giá kia càng là phát ra từ chân tâm mà làm, ai còn có thể trách con haysao. Chỉ cần có con và ca ca con ở, Ninh gia liền có hy vọng."Ninh Vân Tấn ngoan ngoãn mà gật đầu, sau đó đem chuyện hôm nay ở trongcung nói một lần."Con đây mới suy nghĩ cẩn thận, Hoàng thượng làm sao sẽ cho Ninh gia thểdiện lớn như thế, hóa ra còn có chuyện gia gia từ quan...""Đây là Hoàng thượng thích con, thích thân cận con, bằng không hắn làmsao dùng phương pháp kia." Ninh Kính Hiền cũng nhịn không được ở trong lòngnghĩ hai người này lẽ nào thật sự là thiên tính phụ tử, cho dù không quen biếtnhau cũng hấp dẫn lẫn nhau, từ lúc Hoàng thượng nhìn thấy Tiểu nhị đã bắt đầuphá lệ khoan dung với hắn, chiếu cố nhiều hơn.Hắn dặn dò, "Nếu Hoàng thượng một lòng muốn bồi dưỡng con, con hãy hảohảo dụng công."Ninh Vân Tấn tự nhiên chỉ có đáp ứng.Ngày hôm sau hoàng cung hạ ý chỉ, quả thật khiến đám người liên can rớttròng mắt. Trên thánh chỉ nhắc tới Ninh Đào Húc bởi vì thân thể khó chịu cáobệnh từ quan, Hoàng thượng cảm niệm trung thành và tận tâm này điều nhiệm làmti tế công văn tông miếu, tôn tử thông minh lanh lợi, phúc tuệ song tu, lạihiếu thuận có thừa, đặc biệt ban thưởng vào thượng thư phòng đọc sách.Chuyện về Ninh gia mọi người vẫn luôn đoán, một nhà phụ tử cùng hướng làmquan có hai nhất phẩm, chuyện như vậy trước nay chưa có, cho dù Hoàng thượngnguyện ý, gia tộc của hắn cũng phải đỏ mắt, trên đời này cũng không phải chỉ cóNinh gia có năng lực nhất, lẽ nào cứ bởi vì bọn họ nhận tín nhiệm của Hoàngthượng, là có thể chiếm cứ hai nhất phẩm vị?!Hoàng thượng sẽ xử lý chuyện Ninh gia như thế nào, tất cả mọi người đangchờ xem.Bất quá người sáng suốt cũng biết việc này hẳn là sẽ tại thời điểm chiếnsự phương bắc chấm dứt, luận công để thưởng mới nhắc tới trên mặt bàn, khôngnghĩ tới cáo già Ninh gia quả nhiên không đơn giản, cư nhiên không chút nào lưuluyến hấp dẫn sáp nhập Các, một phong chiết tử trực tiếp cáo bệnh từ quan, vìhậu thế dành vị trí.Nhìn một chiêu thức ấy của hắn chơi quá vi diệu, trước mắt vì Hoàngthượng giải ưu, lại khiến Ninh gia chiếm đại nghĩa. Hoàng thượng quả nhiên cũngcho Ninh gia thể diện, ti tế tông miếu có thể nói chính là chỗ dưỡng lão, ti tếcông văn công tác chính là chỉnh lý một chút tư liệu năng lực huyết mạch và tâmđắc trong tộc, cố tình lại cùng cấp với đại quan nhất phẩm, thật là một chức vịcực kỳ thanh quý.Chỉ có Ninh Vân Tấn sau khi nhìn thấy thánh chỉ này ở trong lòng nóithầm, chức vị này kiếm không dễ chính là ngó phương thuốc kia mà mua về. Bấtquá như vậy cũng tốt, gia gia mới hơn năm mươi tuổi, muốn để hắn sớm như thế đãnhàn rỗi ở nhà, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ có chút mất mát, an bài như thế ngượclại tốt hơn.Ngày hôm sau nhận được thánh chỉ, Ninh Vân Tấn cũng chỉ có thể ngoanngoãn đến trước học viện đệ tử hoàng gia. Đến thượng thư phòng hắn mới pháthiện hóa ra mình cư nhiên không phải học sinh xếp lớp duy nhất ở đây đọc sách,trừ bỏ Nhị hoàng tử tân sinh chân chính cùng thư đồng của hắn ra, còn có một sốcon cháu đại quan tôn thất tuổi không sai biệt lắm, như vậy hắn đến nơi lại cănbản không dễ gây chú ý.Ninh Vân Tấn thấy vậy không khỏi cảm thán, không hổ là tác phong của VănChân, tựa như lần trước công cứu giá một dạng xử lý, đã làm tròn chín mươichín, mà hắn ngay cả một chút bại lộ cũng không cho phép có, suy xét đến chutoàn hai mặt.Hồng Minh vào thượng thư phòng nhìn bên trong có bao nhiêu người như thế,đặc biệt còn có nhị tử Ninh gia đáng ghét kia, vẻ mặt của hắn liền luôn luôn cóchút tối tăm. Từ sau khi vài vị hoàng thúc đầy mười lăm xuất cung lập phủ, gầnđây toàn bộ thượng thư phòng cũng chỉ có một mình hắn, an an tĩnh tĩnh mà rấtkhoái hoạt.Nhưng mà phụ hoàng lại nói người quá ít, cư nhiên thừa dịp Nhị đệ nhậphọc nhét vào nhiều người như thế! Thật sự là rất chán ghét.Ninh Vân Tấn đã lâu không thấy đệ đệ Thái tử này, hắn hiện tại lớn lêngiống bản thu nhỏ của Văn Chân, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhìn như mặt không đổisắc, nhưng mà ngẫu nhiên nhướn lông mày lại nói rõ trong lòng người này đangkhó chịu, thật sự có chút đáng yêu.Hồng Minh cảm giác một đường tầm mắt dừng ở trên người mình, quay đầu vừathấy phát hiện cư nhiên là nhị tử Ninh gia, không khỏi trong lòng một bụng hỏa,nhưng mà không đợi hắn tìm Ninh Vân Tấn phiền toái, Nhị hoàng tử đến.So với Ninh Vân Tấn, Hồng Minh càng chán ghét đệ đệ này, hắn quả thật làtrời sinh thích cùng mình đối lập, cố tình ở trước mặt phụ hoàng lại thích giảvờ ngoan ngoãn bán lanh lợi.Thấy Hồng Tích cười đến hiền lành cùng những con cháu tôn thất mới tớikết quan hệ, không ra chớp mắt công phu bên cạnh hắn đã tụ tập một tốp người,cũng không biết bọn họ đang nói gì, thỉnh thoảng sẽ phát ra một trận tiếngcười.Ninh Vân Tấn cũng không có dựa tiến lên, sau khi cho Nhị hoàng tử thỉnhan đã rời đi, may mắn Hồng Tích cũng không đem con của đại thần này để ở tronglòng, bởi vậy cũng không thèm để ý.Hắn đánh giá sắc mặt của Thái tử đệ đệ, Hồng Minh và thư đồng cô đơnchiếc bóng đứng ở bên kia, sắc mặt vô cùng âm trầm, nhịn không được cười.Hồng Minh tự nhiên cũng thấy khuôn mặt cười của hắn, cả giận nói, "Ngươicười cái gì?""Đã lâu không thấy Thái tử, vi thần trong lòng vui mừng." Ninh Vân Tấncười tủm tỉm mà nhìn hắn, nhàm chán mà đùa tiểu hài tử xù lông."Cô cũng không vui lòng nhìn thấy ngươi." Hồng Minh nâng cằm kiêu ngạo mànói, "Cũng không biết nhà ngươi cho phụ hoàng ta mê dược gì, cư nhiên còn chongươi đến thượng thư phòng đọc sách."Ninh Vân Tấn hướng hắn cười ngọt ngào, "Hoàng thượng anh minh thần võ nhưthế, sao lại bị người khác mê hoặc."Hồng Minh bị hắn nghẹn, không đợi hắn phát tác, hôm nay Thị Kỳ Như Hảilàm nhiệm vụ lão sư đến, mọi người vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình.Nơi này trừ bỏ Thái tử ra, những người khác đều xem như tân sinh, lão sưcũng không có khả năng sẽ dạy học từng người, đơn giản để cho mọi người đi theohọc lại một lần.Ninh Vân Tấn vừa nghe còn phải học lại một lần tứ thư ngũ kinh, cả ngườiđều chết lặng, trong lòng buồn bực cực kỳ.Vào buổi trưa Văn Chân lại tới một chuyến, khảo giáo học vấn Thái tử, lạikhích lệ những người khác một phen, liền vội vàng rời đi. Giữa trưa cơm nướcxong nghỉ ngơi một hồi mọi người liền bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung võ công,thứ này với Ninh Vân Tấn mà nói là chuyện mới mẻ, trái lại học đến khá dụngcông.Đời trước hắn chính là một tên thả rong, dựa vào là công phu tay chân,cưỡi ngựa bắn cung cơ bản chưa chạm qua. Ninh gia thấy hắn ngày thường việc họckhác bận, lại có đại tông sư truyền thụ, liền không an bài giáo đầu cưỡi ngựabắn cung.Thẳng đến hiện tại phụ thân vẫn luôn đều cho rằng võ công của mình là đạitông sư dạy, nhưng mà trên thực tế đại tông sư chỉ là ném một câu ngươi hiệntại luyện tâm pháp không tồi, thì không có quan tâm qua, với hiểu lầm tốt đẹpnày, Ninh Vân Tấn cũng không cho phép bị vạch trần.Đến giờ Dậu thượng thư phòng liền tan học, người khác đều từng người vềnhà, Ninh Vân Tấn căn bản không nghĩ cùng Văn Chân học cái gì, đang cân nhắcnên hay không nhân cơ hội chạy trốn, lúc này vị công công nhìn quen mắt HoàngCẩm lại dẫn theo hai tiểu thái giám lại đây.Ninh Vân Tấn tước vị cao, tuy rằng Hoàng Cẩm này là hồng nhân trước mặtHoàng đến cũng phải cho hắn hành lễ."Ninh công tử, Lý tổng quản để chúng ta dẫn ngươi đến chỗ Hoàng thượng.""Làm phiền công công!" Ninh Vân Tấn chắp tay với hắn, dán đến bên ngườiHoàng Cẩm, lấy ra hai tiểu hà bao dày, nhét vào trong tay hắn, "Đây là tiểu tửhiếu kính ngài, một chút tục vật cũng đừng ghét bỏ. Còn có chút là cho hai vịkia, ngài giúp phân chia."Hoàng Cẩm ngầm hiểu trong lòng mà hướng hắn cười cười, đem đồ vật nhétvào trong tay áo, đi thẳng dẫn tiểu tử này lên đường. Hắn đem Ninh Vân Tấn đưađến Dưỡng Tâm điện, người dâng lên trà nóng liền đi.Chờ đến chỗ không người, hắn đem tiểu hà bao kia lấy ra nhìn thoáng qua,bên trong là vài kim qua tử và một ít hạt châu thượng đẳng, dưới cùng còn kèmtheo ngân phiếu, vừa thấy mặt trên, liền cười ngoác miệng.Hoàng Cẩm đem hai tấm ngân phiếu kia nhét vào trong ngực, ra cửa liền némcái khác vào hai tiểu thái giám, "Đây là Ninh công tử thưởng, cũng đừng quênchỗ tốt của người ta, cẩn thận hầu hạ."Hai người kia mở túi nhìn vào, lập tức vui rạo rực mà nở nụ cười, liềnnói, "Hoàng tổng quản ngài cứ bảo đảm yên tâm đi!"Hồng Minh trước khi đi vừa lúc nhìn thấy một màn Ninh Vân Tấn đưa đồ vật,cảm thấy chói mắt ngay được, bĩu môi mà nói kẻ nịnh hót, hất hất tay áo ngẩngđầu rời đi. || Sau khi vào Dưỡng Tâm điện, ban đầu là thái giám cung nữ dâng nước trà liềnnối đuôi nhau mà lui xuống, chỉ còn lại Hoàng Cẩm bên người và hai thái giámkia tiếp tục canh cửa.Ninh Vân Tấn cũng không cảm thấy căng thẳng, ngược lại một tay điểm tâmmột tay trà, dùng rất khoan khoái. Tiểu tử choai choai ăn đến quên mất cha mẹ,hắn giữa trưa tuy rằng ăn rất nhiều, nhưng mà nguyên một buổi chiều 'Khóa thểdục' với chút thức ăn đó đã sớm tiêu hóa."Trẫm ban đầu còn lo lắng ngươi ở trong điện sẽ khẩn trương, xem ra làquá lo lắng."Ninh Vân Tấn vừa nghe âm thanh này thiếu chút nữa nghẹn, trong miệng hắnmới vừa nuốt vào một họng đậu phụ vàng, đành phải vội vàng vừa nuốt, vừa chuẩnbị quỳ xuống đất cho thỉnh an, bất quá cho dù dốc lực cũng chỉ là từ trong hàmrăng nhả ra vài chữ, "Cho...Hoàng thượng..."Văn Chân nhìn hắn hai má phình bộ dáng chật vật nhịn không được nở nụcười, quả nhiên chỉ cần vừa nhìn thấy tiểu tử này tâm tình liền sẽ biến tốt.Bất quá hắn cũng không muốn thật sự nghẹn chết hài tử, vui vẻ nói, "Miễn lễ đi,ngươi trước uống ngụm nước nuốt hơi."Ninh Vân Tấn cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, hung hăng uống một miếng trà."Nếu đến nơi này thì không cần đa lễ." Văn Chân tùy ý mà nói.Ninh Vân Tấn trực tiếp vào tai trái ra tai phải, thật sự phải tin lờinày, ngày sau xui xẻo là mình. Trong lòng nói thầm là một chuyện, ở mặt ngoàihắn chính là thành thành thật thật mà đứng ở một bên, chớp chớp mắt nhìn VănChân."Trẫm hôm nay thời gian không nhiều lắm, ngươi cứ trước đem bộ kiếm vũluyện không tốt kia múa một lần đi!" Văn Chân cũng không ép buộc, với thân phậncủa mình, cho dù là nhi tử cùng huynh đệ nhìn thấy mình cũng là tất cung tấtkính, tiểu tử này đã xem như lớn mật.Ninh Vân Tấn cũng muốn biết vấn đề của mình rốt cuộc ở chỗ nào, khiến lãosư không hài lòng đủ thứ. Hắn đã sớm nhìn đến giá vũ khí đặt trong điện, phíatrên đặt các loại kiếm, cũng liền không khách khí mà tùy tay cầm một cán kiếmgỗ khéo léo.Hắn đầu tiên là thu liễm tinh thần, sau đó giương vẽ kiếm, dùng thức đầutiên.Bộ kiếm vũ hắn vẫn luôn không thể luyện tốt tên là 'Thần tích', chỉ dùngđể kể ra thời đại thần thoại huy hoàng rực rỡ của thời thượng cổ, có thể xem làmột bộ vũ đạo, nhưng cũng có thể xem là một bộ kiếm thuật, bên trong có khôngít động tác siêu việt lạ thường.Ninh Vân Tấn lúc lão sư cho mình kiếm phổ, nhìn thấy bên trong đề cập đếncó thể thông qua bộ kiếm vũ này dẫn độn năng lực huyết mạch, bất quá hắn đãluyện tập hơn hai mươi ngày cũng không có loại cảm giác này.Văn Chân vui mừng phát hiện động tác của hắn có thể nói là hoàn toàngiống như một dạng khuôn bản mà lão sư Âu Hầu phục chế, với hiểu biết của hắnvới lão sư, một bộ động tác nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì lặp lại hai balần, hài tử này có thể học tập đến một dạng như khuôn như thế, đúng là rấtthiên phú. Mình lúc trước học những thứ này là do sau khi xem kỹ lão sư, lại đếntông miếu tìm ti tế khác hỏi ý kiến mới học hiểu.Chờ khi Ninh Vân Tấn ngừng động tác, Văn Chân vỗ vỗ bàn tay, tán thưởngnói, "Động tác của ngươi hoàn thành rất không tệ."Ninh Vân Tấn kích động đến sắp rơi lệ, đã thật lâu không có lão sư sẽtiến hành cỗ vũ cho mình, giống như mình có thể học được đều là thiên kinhnghĩa địa. Hiện giờ nghe được một loại biểu dương, cho dù xuất phát từ VănChân, hắn đều cảm thấy tâm tình tốt.Hắn có chút hoang mang không hiểu hỏi, "Nhưng nếu động tác của ta hoànthành rất tốt, lão sư vì sao vẫn không hài lòng chứ!"Văn Chân cong cong khóe miệng, "Đó là bởi vì ngươi không nắm giữ đượctinh hoa. Ngươi tại thời gian học tập không phát hiện động tác của lão sư vớiđộng tác trên kiếm phổ có gì khác nhau sao?"Ninh Vân Tấn hơi híp mắt đem hai bộ động tác nhớ lại trong đầu, phát hiệncư nhiên thật sự hình như có khác biệt rất nhỏ.Văn Chân cũng không trực tiếp chỉ điểm khác biệt chỗ nào, ngược lại tiếnlên cầm một thanh kiếm, vung kiếm vẽ chỉ vào hắn nói, "Nhìn kỹ!"Hắn vừa nói xong, thì bắt đầu múa. Ninh Vân Tấn vội vàng tập trung tinhthần mà quan sát hắn, cố gắng đem động tác của Văn Chân nhớ vào trong đầu.Nhìn Văn Chân múa kiếm quả thật là một loại hưởng thụ nghệ thuật, hắnđộng như giao long, y phụ phất lả lướt, mỗi một động tác đều đại khai đại hợpcó mỹ cảm dương cương, tràn ngập mị lực nam tính kiên cường, cố tình tại vàiyêu cầu động tác cao độ ngẫu nhiên lại thể hiện mềm dẻo trung tính, khiến ngườivừa không chú ý thì sẽ đắm chìm ở trong động tác của hắn.Chờ khi Văn Chân ngừng động tác, một nắm tóc rối bỗng nhiên từ trong kimquan rơi ra, rũ trong cổ áo hơi hơi mở rộng của hắn, Ninh Vân Tấn lúc này mớiphát hiện mình cư nhiên nhìn hắn nhìn đến nhập thần.Văn Chân chỉnh quần áo, đối diện Ninh Vân Tấn thản nhiên mỉm cười, "Thếnào, phát hiện có gì bất đồng chưa?"Ninh Vân Tấn đem suy nghĩ miên man vừa rồi trong đầu dứt bỏ, đem ba bộđộng tác đều hồi tưởng một lần, một hồi so sánh, liền đã nhận ra một tia khácnhau trong đó, "Ta hình như có chút hiểu được, hình thể khác nhau, tính cách,thậm chí là thói quen ra tay đều sẽ ảnh hưởng kiếm chiêu, cho nên lệ thuộc họctheo là không được.""Ngươi quả nhiên thiên phú rất cao. Toàn bộ kiếm vũ và động tác hiến tếđều là như vây, không phải cùng điệu nhạc hoặc là cùng dạng động tác với lão sưmới tốt nhất, mà là phải có phong thái của mình. Nếu đã tìm được nguyên nhân,vậy ngươi cứ về nhà hảo hảo luyện đi! Ngày mai trẫm lại đến nghiệm thu." VănChân tùy tay ném, chuôi kiếm trong tay đã lập tức rơi vào trong giá vũ khí.Ninh Vân Tấn thấy hắn long bào cũng không thay đã chạy đến đây, nhịnkhông được suy đoán nói, "Hoàng thượng ngài lẽ nào còn không nghỉ ngơi?""Trẫm để nhóm Đại học sĩ cuối giờ Dậu đến Càn Thanh cung, đã đến thờigian." Văn Chân mắt nhìn sắc trời, phân phó nói, "Ngươi cũng trở về sớm mộtchút đi!"Thời gian này chạy đến Càn Thanh cung nghị sự, chỉ sợ ngay cả thời giandùng thiện cũng không có, Ninh Vân Tấn có chút không hiểu, người này rốt cuộcvì sao muốn đích thân dạy mình?!Điểm này Văn Chân kỳ thật cũng rất ngạc nhiên, hắn chỉ biết tiểu tử nàycó thể dẫn động tâm tình của mình, cho dù không biết nguyên nhân cũng quyếtđịnh trước đem người đặt ở bên người, không biết về sau Ninh Vân Tấn biết chântướng có thể phiền muộn đến hộc máu không.Liên tiếp vài ngày sau khóa học, thế lực thượng thư phòng ẩn ẩn phân làba làn, làn sóng nhiều nhất là Thái tử làm trung tâm, đám ít hơn lại lấy Nhịhoàng tử làm trung tâm, trong đó Ninh Vân tấn không phụ sự mong đợi của mọingười mà trở thành kẻ thù chung của toàn bộ hài tử.Những hài tử này đến thượng thư phòng đọc sách tính cách khác nhau, cóchống đỡ mới kinh thường người khác, có nhiều tâm nhãn, nhưng đều có một điểmgiống nhau, chính là trưởng thành sớm.Tuy rằng thời điểm ngày đầu tiên đại đa số hài tử đều đối với Nhị hoàngtử nhu thuận đáng yêu khá yêu thích, đối với Thái tử cao ngạo lạnh lùng khó cóthể thân cận có chút hướng về tránh xa, bất quá về nhà trải qua trưởng bối giáodục một phen, ngày hôm sau đã có người bắt đầu thân cận với Thái tử, cho dù cóvài người đồng dạng cao ngạo, nhưng mà ít nhất biểu đạt thiện ý với Thái tử.Hồng Tích tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng mà cao nâng thấp giẫm ởtrong cung cũng là thông thường nhất, so với Thái tử ca ca thân phận cao quýlại được phụ hoàng coi trọng, hắn vĩnh viễn chỉ có thể thân ở vị thứ, bởi vậythái độ của hắn như trước vô cùng bình dị gần gũi, cố gắng cùng mọi người xâytốt quan hệ.Ninh Vân Tấn rất có hưng trí mà vây xem tranh đấu gay gắt trong thượngthư phòng, một đám củ cải đỏ chơi tâm kế thật sự là vừa vụng về lại đáng yêu,hắn giống như là một dạng quái đại thúc không đếm xỉa đến, xem bọn hắn náonhiệt.Mọi người cũng có thể cảm giác được lão sư đối xử Ninh Vân Tấn rộng rãi,hắn không cần cùng mọi người cùng dạng đọc viết gần trăm lần, công khóa cũngcùng mọi người không giống, thậm chí ngay cả thời điểm Hoàng thượng khảo giáocũng rất ít điểm danh, nhưng mà chỉ cần hắn trả lời, cuối cùng tất nhiên làkhích lệ, khi mọi người phát hiện hắn ở trên lớp học xem 'Tạp thư' – 'Sách luậnphân tích rỗng tuếch', mà các lão sư còn không quan tâm, mọi người đều nổigiận.Những người có thể vào thượng thư phòng đều là trong nhà sủng mà lớn lên,chỗ nào chịu được loại đãi ngộ khác biệt này, chưa đến ba ngày đã bắt đầu khángnghị. Bọn họ không dám tìm Văn Chân gây khó dễ, đầu tiên là chọn lão sư NgụyThượng Hành địa vị thấp nhất.Ngụy Thượng Hành với những người này đã sớm có chuẩn bị, bọn họ ba vị lãosư trước cũng đã được Hoàng thượng phân phó, bởi vậy bình tĩnh. Với chất vấncủa các học sinh, hắn chỉ là đem bài tập Ninh Vân Tấn đưa cho bọn họ xem, lạnhnhạt nói, "Nếu mà các ngươi cũng có thể làm được, vậy thì có thể cùng như Ninhcông tử."Mọi người chỉ là nhìn thoáng qua đã trầm mặc, bài tập của Ninh Vân Tấncùng bọn họ chính là sao chép bất đồng, đều là sách luận, kinh nghĩa, có ngàynội dung thậm chí là thi phú, muốn cho bọn họ đám người tiếp xúc tứ thư ngũkinh chưa lâu đi làm loại bài tập này, đó là không có khả năng!Cho dù là Thái tử tự nhận mình đã đọc rộng toàn thư, cũng biết mình cănbản còn làm không tốt sách luận.Trận chúng học sinh hành động kháng nghị này, còn chưa phát động đã bịtrán áp rồi! Bất quá sau đó, mọi người đều bắt đầu không muốn thấy Ninh VânTấn.Nguyên bản bọn họ ở nhà đã thường xuyên nghe gia trưởng nói nhị tử Ninhgia như thế nào bất phầm, khi dó tuy rằng không đáp lại, nhưng bị nghẹn hơi ởtrong lòng, hiện tại lại bị hắn đả kích như thế, tự nhiên đều cùng Hồng Minhgiống nhau đem người này làm kẻ thù chung.Ninh Vân Tấn phát hiện từ sau lần đó, không khí thượng thư phòng nặng nềkhông ít, hắn sờ sờ càm, nhịn không được phỏng đoán, chẳng lẽ Văn Chân tên cổnhân này cũng biết cái gì là hiệu ứng cá nheo*?!

*Hiệu ứng cá nheo: Dùng để chỉ một cách thức/biện pháp kích thích một đối tượng nào đó trở nên năng động hơn, lao vào đám đông để cạnh tranh tìm chỗ đứng.

Cá nheo Ninh Vân Tấn chân nhỏ cũng không đem quá nhiều tâm tư đặt ởthượng thư phòng, mà là dụng tâm nghiên cứu năng lực huyết mạch, càng tiếp xúcsâu vào, lại càng cảm giác năng lực huyết mạch thần kỳ, hắn chung quy cảm thấybên trong còn rất nhiều bí mật có thể khai quật.Khi hắn cảm giác Văn Chân thật sự là thành tâm thực lòng mà giáo dụcmình, thì cũng bắt đầu nhân cơ hội hiếm có này hấp thu tri thức, so với lão sưÂu Hầu đơn giản thô bạo, Văn Chân lão sư mới này quả thật là tẫn trách đếnkhiến Ninh Vân Tấn cảm động, ai biết hắn động kinh thời điểm này sẽ khôi phục,Ninh Vân Tấn tự nhiên muốn hảo hảo nắm chắc!Thời gian nhoáng lên một cái đến đầu tháng mười hai sinh nhật Nhị côngtử, hắn năm nay tròn chín tuổi, dựa theo tiêu chuẩn cổ đại thì xem như đại hài tử,trong nhà hảo hảo chuẩn bị chúc mừng cho hắn một chút.Quy định thượng thư phòng là sinh nhật của mình có thể nghỉ một ngày,Ninh Vân Tấn liền núp ở nhà không xuất môn, còn chưa tới giữa trưa, bên ngoàiđột nhiên pháo vang lớn, hắn vội vàng để cho một trong người hầu của mình PhùngThành Chí đi hỏi thăm.Phùng Thành Chí là cháu trai của đại quản gia, lớn lên môi hồng răngtrắng, một bộ dạng thông minh. Hắn ra ngoài đi một vòng, lập tức kích độnghướng trở về, hưng phấn mà nói, "Nhị công tử, là tin tốt đó! Tiền phương đạithắng chiến báo truyền về."Chiến tranh duy trì mấy tháng rốt cuộc kết thúc trước năm, đúng là tintức tốt tận trời, trong nhà cũng có thể bình an mà qua một năm, nhưng hắn chungquy cảm thấy tin này khiến hắn có chút tâm thần không yên, vì thế cẩn thận truyhỏi.Phùng Thành Chí nghĩ nghĩ nói, "Tiểu nhân là ở cửa trước nghe được tin,hẳn là xem như tương đối kỹ càng tỉ mỉ, nghe nói tướng sĩ tiền phương dụ địchxâm nhập, toàn bộ tiêu diệt hai ngàn kỵ binh của đối phương, còn đem man tử khácđuổi ra biên giới."Ninh Vân Tấn vừa nghe mày đã nhíu lại, mới hai ngàn kỵ binh mà thôi, quânđịch khác còn lại căn bản không nhắc tới, trận này gọi là đại thắng không phảichỉ là để lời văn hoa mỹ chứ?! || Phùng Thành Chí thấy Ninh Vân Tấn sắc mặt không hề vuivẻ, thật cẩn thận hỏi, "Nhị công tử, chẳng lẽ đánh thắng trận vẫn không đượcà?"Ninh Vân Tấn không để ý đến hắn, nghĩ nghĩ liền phân phó nói, "Ngươi gầnđây giúp ta đi hỏi thăm cẩn thận tin chiến sự lần này, thuận tiện cũng đem mộtít đại sự Đại Hạ năm nay phát sinh hỏi thăm một chút."Phùng Thành Chí vò đầu nói, "Tin chiến sự còn được, những cái khác phạmvi cũng quá rộng rồi, cụ thể công tử muốn biết những phương diện nào?"Ninh Vân Tấn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói, "Không có phương diện nào cụ thể,chỉ cần là các nơi quán trà tửu lâu thậm chí nghe nhạc kể chuyện bao nhiêu tincũng được."Phùng Thành Chí nhận nhiệm vụ mạc danh kỳ diệu này, cho dù nghĩ khônghiểu suy nghĩ của Nhị công tử, nhưng mà chuyện lãnh đạo công đạo nhất định phảilàm tốt.Suy nghĩ của hắn nhạy bén, mới sẽ không khô khan đi chấp hành mệnh lệnh,ra Ninh phủ Phùng Thành Chí liền mướn vài người biết chữ giỏi nói đến nhữngquán trà hoặc là tửu lâu nổi danh trong thành, miễn bàn cao nhã tầm thường đềukhông bỏ qua, sau đó muốn bọn họ đi tìm khách nhân tìm hiểu tin tức các nơi.Người hành tẩu bên ngoài chân chính kiệm lời thiếu tiếng không nhiều lắm,những người này mời cho bọn hắn vài chén trà hoặc là rượu, thì có thể cùngnhững người bên ngoài đó bắt chuyện thật vui. Bọn họ hỏi thăm được đủ loại tintức, lớn đến chiến sự biên quan kịch liệt ra sao, nhỏ đến lão gia nào đó cướitiểu thiếp bị chính thê bán đi, Phùng Thành Chí sau khi thu thập mấy tin tức này,dựa theo loại hơi phân biệt làm phân loại, liền đống thành tập đưa cho Ninh VânTấn.Ninh Vân Tấn lật xem cuốn sách nhỏ này thật sự tựa như đang xem tạp chígiải trí bát quái, vui ha hả đưa thưởng Phùng Thành Chí, còn phân phó hắn đừngtiết kiệm bạc, dứt khoát nửa tháng làm cho mình một cuốn sách.Được thưởng Phùng Thành Chí càng dồi dào hưng trí, ở dưới nỗ lực của hắn,Ninh Vân Tấn cũng thông qua những tin tức gần như trò cười này nhặt giải đếntình huống cụ thể của cuộc chiến biên cảnh.Trận chiến sự này tuy rằng Đại Hạ quả thật thắng, nhưng chỉ là thắng thảmmà thôi, thậm chí cũng không đem đối phương đánh đến tàn, nhưng mà hai bên hiểnnhiên đều không muốn lại tiếp tục trận chiến này, bởi vậy sau cuộc chiến tiêudiệt địch đó, bộ tộc Phụng Vũ sót lại còn thừa hơn tám ngàn người đã bắt đầuhướng phía tây bắc di chuyển.Văn Chân là một quân chủ cường thế, hắn sẽ ngầm thừa nhận kết quả nhưthế, chỉ có một khả năng, thì chính là quốc khố thiếu tiền!Chân tướng này khiến Ninh Vân Tấn chấn kinh rồi, hắn biết lịch sử đã trảiqua thay đổi thật lớn, những việc mình đã trải qua lại không có biện pháp sửdụng!Thông qua những tin tức thiên nam hải bắc đó, hắn bắt đầu nhớ lại lịchsử. Trước khi hắn trọng sinh, ảnh hưởng chẳng qua là Ninh gia mà thôi, nhiều ramột Nhị thiếu gia, với thời cuộc triều đình ảnh hưởng có thể nói là cực kỳ bénhỏ, nhưng mà sau nam tuần mình con hồ điệp này bắt đầu ảnh hưởng đến toàn bộthời cuộc Đại Hạ.Bởi vì mình đem Văn Chân bắt ở Giang Nam, kết quả khiến Chu Thăng xuốngngựa trước, đời trước việc hắn làm tuy rằng là ức hiếp bách tính khiến cho dânchúng Giang Nam nhất là Chiết Giang lầm than, nhưng mà cũng có khiến cho tàichính Đại Hạ bị ảnh hưởng quá lớn.Thế nhưng đời này Văn Chân chẳng những mạnh mẽ tiêu tiền giúp nạn thiêntai, còn giảm miễn hai năm thuế má ở khu thiên tai nặng, hơn nữa còn muốn chitrùng tu công trình thủy lợi, việc này khiến quốc khố tại lúc khai chiến liềnkhông đủ căng đầy.Thời điểm đời trước bởi vì lúc ấy quốc khố có tiền, lại có thuế má GiangNam làm bảo chứng sau này, Đại Hạ phái ra tám vạn binh lực đến phương Bắc, kếtquả tiêu diệt địch năm nghìn, tù binh ba nghìn, những bộ tộc tộc Phụng Vũ sótlại đều bị đánh đâu, một phần quy thuận Đại Hạ, chỉ có không đến hai ngàn ngườidi chuyển đến Tây Bắc.Tại thế đầu tiên tộc Phụng Vũ cuối cùng ở Tây Bắc xây nước, mà còn cùngĐại Hạ mở ra chiến tranh dài đến nhiều năm, một lượng lớn bộ tộc di chuyển cóhuyết hải thâm cừu trở thành lực lượng chiến đấu trung kiên, nhưng mà bởi vìbọn họ thiếu số người, tuy rằng người người đều dũng mãnh thiện chiến, chungquy tạo thành uy hiếp không quá lớn.Nhưng mà đời này bọn họ đã có gần tám ngàn người, Ninh Vân Tấn vừa nghĩtới thiết kỵ lãnh khốc thị huyết kia, nhịn không được trên người nổi lên da gà.Suy nghĩ một khi phát tán ra, Ninh Vân Tấn liền ngừng không được!Năm đó Đại Hạ cùng Đại Chu tộc Phụng Vũ thành lập chiến gần mười năm, bứcđến Văn Chân chỉ có thể tự mình ngự giá thân chinh, lực lượng cả nước tử chiếnđến cùng mới giành được thắng lợi cuối cùng.Không phải Ninh Vân Tấn khoe khoang, bản thân hắn ở trong trận đại chiếnkia độ quan trọng tuyệt đối không thể đo lường, chính là bởi vì lúc trước mìnhdũng mãnh không sợ chết tại mấy lần mang tính mấu chốt trong chiến đấu xoaychuyển thời cuộc, mới vì Đại Hạ tranh thủ được cơ hội thắng lợi.Nhưng mà hiện tại lịch sử đã trả qua thay đổi, mà với thân phận tế thiêngiả hiện tại của mình, phỏng chừng là rốt cuộc không còn cơ hội đến tiền tuyếntác chiến nữa, cứ như vậy, Đại Hạ lần này còn có thể thắng lợi sao?Ninh Vân Tấn còn nghĩ tới một chuyện càng nghiêm trọng, không gian lịchsử này tuy rằng truyền lại một ít sắc thái thời đại thần thoại, nhưng mà tổngthể phát triển vẫn là cùng không gian chỗ Dương Trừng tương tự, nếu đem Đại Hạso sánh với Thanh triều, vậy rất nhanh sẽ đem phạm vi toàn bộ thế giới này xuấthiện thời đại hàng hải.Trên thực tế hiện tại vùng cảng duyên hải cũng đã có dấu hiệu như thế,mấy năm qua người nước ngoài đến đã so với những năm trước nhiều hơn vài lần,vừa nghĩ tới những hải tặc trên biển, Ninh Vân Tấn liền nhịn không được nhíumày.Hắn nhớ rõ năm đó trước khi mình có một lần tụ hội đại triều, có tin tứcnói có người nước ngoài đã chiếm giữ đảo Luzon*, đang chuẩn bị tấn công ĐàiLoan và Macau. Khi đó Văn Chân đã chiếm cứ lãnh thổ rộng lớn của tộc Phụng Vũ,thực lực của một nước cường thịnh, binh hùng tướng mạnh, lại trải qua vài nămnghỉ ngơi lại sức, tuy rằng hải quân sức chiến đấu bình thường, hắn vẫn là trựctiếp lực chọn cùng giặc tây khai chiến.

*Luzon hải đảo lớn nhất của Philippines, nằm ở miền Bắc quốc gia này.

Thế nhưng nếu bởi vì mình ở Giang Nam sở tác sở vi, khiến cho Đại Hạkhông thắng được Đại Chu, hoặc là chiến sự giằng co thêm hai năm, khiến nhữnggiặc tây đó cơ hội có thừa, vậy mình là tội nhân của Đại Hạ!Vô luận Ninh Vân Tấn có bao nhiêu không mong thấy Văn Chân Hoàng đế này,với Đại Hạ quốc gia mình đã từng dùng tính mạng bảo hộ qua, trong đáy lòng hắnvẫn là vô cùng nhiệt tình yêu thương.Vì bản thân hắn phỏng đoán được hậu quả gay go nhất, Ninh Vân Tấn liêntục vài buổi tối đều làm ác mộng, thậm chí có mấy lần còn mơ thấy thảm trạngtám quân liên minh quốc tế vọt vào kinh tành đốt giết cướp bóc, vừa nhắm mắtlại chính là lửa nóng thiêu đốt hừng hực cung điện lâu vũ.Hắn trạng thái tinh thần uể oải, cho dù là Ninh Vân Đình tên thần kinh thôcũng phát hiện, nên miễn bàn những người tinh ý bên người, chẳng qua đều ăn ýkhông hỏi mà thôi.Ngày hai mươi sáu tháng mười hai, Ninh Kính Hiền từ ngoài thành dẫn NinhĐào Húc trở lại kinh thành quanh vinh an dưỡng đón về nhà, hơn nữa bản thân hắnđã từ trong tay Tả Sư Hoành tiếp nhận ấn chính, thực sự trở thành chủ quan bộbinh, còn được thưởng triêu quan nhất phẩm, bởi vậy Ninh phủ cao thấp giăng đènkết hoa, vui mừng.Ở trong một mảnh không khí chúc mừng ngày hội và việc vui liên tục, NinhVân Tấn vẻ mặt mệt mỏi tự nhiên có vẻ phá lệ dễ thấy, vì thế sau khi người mộtnhà dùng xong bữa tối, hắn đã bị một mình xách vào thư phòng vì Ninh Đào Húcchuẩn bị."Thế nào, Tiểu nhị không vui mừng nhìn thấy lão đầu tử ta đây hả?" NinhĐào Húc ngồi trên chủ vị, không động thanh sắc mà đánh giá hắn. Hơn hai nămkhông thấy, hài tử này ngũ quan đã dần dần nở ra, cả người cũng hình như thayđổi bộ dáng, cùng hình dáng mẫu thân hắn càng ngày càng giống, lại cơ hồi tìmkhông thấy một chút đặc thù của Ninh gia, hắn không khỏi nghi hoặc mà liếc mắtnhi tử một cái.Ninh Vân Tấn vội vàng phủ nhận, "Gia gia, ngài quá suy nghĩ."Ninh Đào Húc cười nói, "Vậy tại sao cả đêm không thấy ngươi cười đù, nếukhông phải xác định ngươi là bản nhân, gia gia còn cho là ngươi bị người đánhtráo rồi đó!"Ninh Vân Tấn giống như xin giúp đỡ nhìn chằm chằm Ninh Kính Hiền, biết rõtiểu tử này là giả vờ đáng thương, hắn vẫn nhịn không được giải thích, "Tiểu tửnày gần vài ngày nay đều là bộ dáng này, nghe bọn nha hoàn nói, hắn cư nhiêncòn làm ác mộng!"Ninh Vân Tấn không nghĩ tới chuyện mình nằm ác mộng như thế, cũng sẽ bịphụ thân biết, không khỏi lộ ra biểu tình quẫn bách.Ninh Kính Hiền vì chuyện hắn gần đây khác thường đã phỏng đoán vài ngày,hắn quay đầu nhìn Ninh Đào húc nghiêm túc hỏi, "Phụ thân, Tiểu nhị không phảilà bị cái gì đó làm cho méo mó đi!""Không có khả năng." Ninh Đào Húc lắc đầu, "Bản thân hắn là tế thiên giả,với quỷ thần và nguyền rủa năng lực chống cự cao hơn người thường, sẽ không dễdàng bị mộng phá như thế." Hắn nghĩ nghĩ, nhìn chăm chú Ninh Vân Tấn hỏi, "Tiểunhị, ngươi gần đây đến tột cùng là suy nghĩ gì, tâm suy nghĩ cư nhiên nặng nhưthế."Ninh Vân Tấn biết tâm tình của mình không thể gạt được cáo già gia gianày, mình hiện tại dạng này chỉ có thể là bởi vì ngày có chút suy nghĩ, vừa lúchắn cũng muốn mâu thuẫn của mình cùng hai vị trưởng bối quan tâm mình bày ranói chuyện, như vậy mới có thể càng giải quyết nhanh.Hắn cắn cắn môi dưới, sau đó ngẩng đầu nhìn phụ tử Ninh gia trước mắt, vẻmặt kiên định."Gia gia, phụ thân, hài nhi có một chuyện nghĩ không rõ, hy vọng có thểgiải thích nghi hoặc!"Ninh Kính Hiền sửng sốt một chút quay đầu nhìn phía Ninh Đào Húc, ngườisau không động thanh sắc đối diện Ninh Vân Tấn gật đầu, "Nói nghe một chút.""Hài nhi muốn biết lợi ích cá nhân và lợi ích gia tộc cái nào nặng cáinào nhẹ?"Ninh Đào Húc dùng ngón tay trỏ gõ mặt bàn, lạnh lùng mà nói, "Không cógia tộc, nào có cá nhân."Ninh Vân Tấn gật đầu, "Hết thảy gia gia ngài có thể vì Ninh gia từ quan,buông tha tiền đồ cá nhân.""Không tồi." Ninh Đào Húc trên mặt không thấy bất cứ tiếc nuối nào, nói,"Khi Hoàng thượng để ta liên tục ba năm làm Tổng đốc Trực Lệ, ta đã biết phảinhanh chóng tiến hành lấy hay bỏ, Ninh gia có phụ thân ngươi, có ngươi, cho dùgia gia lui cũng có thể bảo đảm Ninh gia không suy."Ninh Vân Tấn lại hỏi, "Như vậy gia gia, lợi ích gia tộc và lợi ích quốcgia cái nào nặng cái nào nhẹ?"Ninh Đào Húc cùng Ninh Kính Hiền liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đã phân ramột chút hương vị, hiển nhiên Tiểu nhị là muốn làm một chuyện nào đó có lợi choquốc gia, nhưng mà chuyện này có khả năng mạo hiểm sẽ đền vào toàn bộ Ninh gia,cho nên hiện tại do dự không quyết. Hắn biết tôn tử này đối với nhi tử nhà mìnhỷ lại, vì thế ném một ánh mắt trả lời cẩn thận.Ninh Kính Hiền nghĩ nghĩ, hỏi, "Đều là nói quốc gia, trước có quốc mới cógia, nhưng không có gia cũng sẽ không có quốc, nguồn gốc lợi ích này liên quanđến bao nhiêu người.""Nếu là ngàn người vạn người đấy?!" Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, là tinh trungbáo quốc, vẫn là lựa chọn người nhà, khi vấn đề này chân thật đặt ở trước mặtthì hẳn là mỗi người đều sẽ hơi hơi bối rối một chút ha?"Lợi ích gia tộc quan trọng nhất!" Ninh Kính Hiền không chút do dự đáp,nam nhi Ninh gia không sợ hãi vì nước kính dâng, nhưng quan trọng nhất vẫn làngười nhà!Ninh Vân Tấn trong lòng có loại cảm giác không ngoài sở liệu, phụ thânbình thường cho người ta cảm giác chính là như thế, hắn nhếch môi, nói năng cókhí phách hỏi, "Nếu là liên quan đến vạn người, triệu dân ạ?"Ninh Kính Hiền khiếp sợ đứng lên, hắn quay đầu nhìn phía Ninh Đào Húc,cũng không trả lời ngay.Về triệu dân, đó là liên quan đến chuyện toàn bộ Đại Hạ, Ninh Kính Hiềnrõ ràng nhớ rõ không lâu công tác hộ bộ thống kê, Đại Hạ có một triệu mườinghìn nhân khẩu, hắn không biết nhi tử là muốn làm gì, hoặc là biết cái gì,nhưng mà hiển nhiên không phải chuyện hắn có thể làm quyết định!Ninh Đào Húc hai tay tạo thành chữ thập, hơi hơi híp mắt, hắn trầm ngâmmột khắc, liền hỏi, "Việc này chính là không thể không làm?"Ninh Vân Tấn kiên định gật đầu nói, "Vô luận có thể việc được mấy phần,Đại Hạ hẳn là đều có thể dân giàu nước mạnh, tứ hải thái bình, nhưng mà nếuthành công, Ninh gia ắt phải làm người ghen ghét, nếu thất bại, thì sẽ làmngười mang hận, cho nên tôn nhi không dám chuyên quyền.""Hay cho câu tứ hải thái bình!" Ninh Đào Húc một chưởng vô vào trên mặtbàn, phát ra tiếng vang thanh thúy. "Ninh gia không có loại hèn nhát, cho dùcùng ngươi đánh bạc một lần thì có hề chi."Ninh Vân Tấn vừa thấy gia gia cùng phụ thân bộ dáng tràn ngập nhiệt huyết,nhịn không thè lưỡi nói, "Các ngươi trước đừng kích động như thế, ta vẫn chỉ làsuy nghĩ mà thôi, có được hay không còn phải xem Hoàng thượng..."Một câu nói kia của hắn giống như một kim đâm bong bóng căng khí, NinhKính Hiền không nhịn xuống, ảo não mà ở trên đầu hắn vỗ một chưởng, cả giậnnói, "Ngươi hài tử đáng giận, đùa chúng ta vui à!"


Chiếm được ủng hộ của phụ thân và gia gia, Ninh Vân Tấn trong lòng nhẹnhàng thở ra. Cả đời này Ninh gia che chở và cho mình thân tình, hắn vô luậnnhư thế nào cũng không muốn lấy oán trả ơn khiến Ninh gia bị mình liên lụy vôtội.Nếu hắn có thể xem nhẹ mình mang đến hiệu ứng bươm bướm, một lòng chỉ làhảo hảo tu luyện, như vậy thời điểm khi mình thật có thể trở thành đại tông sư,Ninh gia tất nhiên cũng sẽ bởi vì tồn tại của mình mà càng tỏ ra hiển quý.Nhưng mà làm một người nam nhân, làm một người kiến thức qua lợi hại của thựcdân ngoại quốc, hắn làm không được để Đại Hạ lại lâm vào tình trạng gần trămnăm lịch sử hắc ám.Hơn nữa Ninh Vân Tấn rõ ràng hơn, thời này không có thực dân nhưng lợihại hơn! Bởi vì chiến loạn ba tộc Viêm Hoàng người lưu lại có được năng lựchuyết mạch mấy năm nay càng ngày càng ít, nhưng mà giặc tây thông qua tôn giáotruyền thừa xuống người có được các loại năng lực đặc biệt số lượng là rất rấtnhiều!Đại tông sư tuy rằng lợi hại, nhưng mà dù sao vẻn vẹn chỉ là một người màthôi, cũng không có khả năng sẽ làm quốc gia cường đại lên!Một quốc gia cường đại hẳn là khiến dân chúng sinh hoạt không có phiềnmuộn về sau, quân đội càng cường đại hơn đủ để nước được bảo hộ không chịu xâmphạm, nhưng mà muốn làm được hai điểm này, nói trắng ra thì chỉ có một chút –tiền!Nhưng mà loại chuyện kiếm tiền này, với sáng ý của một cá nhân mà nói,một phần phối phương độc đáo hoặc là một thương nghiệp quan trọng có lẽ có thểtạo nên một phú ông siêu cấp, nhưng đặt ở trong một quốc gia to như thế, điềunày bất quá như là muối bỏ biển mà thôi.Chân chính có thể làm cho quốc gia phồn vinh phú cường lên chỉ có cảicách, tại thể chế bên trong hiện có đối với xã hội từ cao xuống thấp tiến hànhcác loại cách tân thay đổi, như vậy mới có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của mộtquốc gia.Nhưng mà chỉ cần cải cách thì sẽ đụng chạm đến lợi ích giai cấp của aiđó, từ lịch sử nhìn lên, vô luận cải cách cuối cùng thành công hay không, ngườiđề xuất cải cách đều không chiếm được kết cục gì tốt, thậm chí sẽ họa liên lụyngười nhà, cho nên mấy ngày gần đây Ninh Vân Tấn luôn luôn do dự chuyện tình.Nghe xung quanh lanh lảnh tiếng đọc sách, Ninh Vân Tấn bắt đầu suy xétchuyện mình năm gần đây cần làm. Đầu tiên quan trọng nhất chính là lấy tínnhiệm tuyệt đối của Văn Chân, nếu ngay cả điểm ấy cũng làm không được, thìkhông cần lại nghĩ đến chuyện tiếp theo.Ninh Vân Tấn buồn bực đến miệng phát sưng, sớm biết rằng vòng vòng chuyểnchuyển vẫn là phải đối mặt tình cảm làm cho Văn Chân vui vẻ, mấy năm trước nêndốc sức một chút, tuy nói trước kia không đắc tội qua tên lòng dạ hẹp hòi,nhưng cũng có không ít ngầm vụng trộm khoe miệng lưỡi độc hại, trông cậy vàohắn không ghen ghét tựa hồ rất khó?!Nghĩ đến sau này phải dốc sức nịnh hót nhiều người, Ninh Vân tấn đànhphải yên lặng an ủi mình, không phải nói lợi ích quốc gia cao hơn lợi ích cánhân sao, suy nghĩ như vậy hắn nhất thời cảm thấy mình cao lớn lên, nhịn khôngđược từ trạng thái ủ rũ sử thành ngồi đến thẳng tắp.Hắn nghĩ chuyện quá mức tập trung, bởi vậy không phát hiện tiếng đọc tođã ngừng lại, một đám tiểu tử không có hảo ý đang nháy mắt cho nhau, ngẫu nhiêntrộm liếc mắt nhìn hắn một cái. Chờ lão sư hôm nay Trương Bang Ngạn chân trướcrời khỏi thượng thư phòng, hai thứ mang theo mùi thôi liền hướng phía hắn trướcmặt bay tới.Bất quá Ninh Vân Tấn là ai! Cho dù thất thần hắn cũng sẽ không bị đám củcải này tính kế.Đầu hắn hơi hơi nghiêng thì hai vật bay không rõ hiện ra. Chỉ nghe 'Bốpbốp' hai tiếng, thứ tanh hôi kia nện ở trên người hai thư đồng bên người Hoàngtử.Phải nói một chút chỗ ngồi thượng thư phòng cũng là có để ý, phía trướcnhất tự nhiên là Hoàng tử ngồi, sau đó là con cháu tôn thất, tiếp nữa mới làcon của vài tên đại quan đặc cách và thư đồng của hai vị Hoàng tử.Trong nhà thân phận của Ninh Vân Tấn ở trong tầng lớp bọn họ là thấpnhất, nhưng cố tình hắn lại có tước vị trong người, tự nhiên chỉ ở dưới concháu tôn thất, mà ngay cả Tả Sư Thành cũng phải ngồi ở ghế bên cạnh.Bởi vậy phía sau Ninh Vân tấn một trái một phải phân bố chính là thư đồngkhác của Nhị Hoàng tử tôn quý, khi hắn né tránh vật bay không rõ kia liền ởtrên bàn trước người bọn họ bể ra.Thấy hắn tránh thoát một kích, lại có người nhanh mà ném hai bao qua.Ninh Vân Tấn không chút hoang mang mà đối với bọn họ nhe răng, lần thứhai nhàn nhã né tránh.Hai bao này ném nói không rõ là tốt hay là kém, dù sao một cái vừa vặn dừngở trên mặt thư đồng Minh Lãng Thanh của Nhị hoàng tử, một bao khác nện ở trênngười Lô Văn Đạo.Sau khi mấy thứ kia triệt để bể ra, một làn mùi cá và nước mực mùi thốiliền tràn ngập trong không khí, khó ngửi đến cực điểm.Ninh Vân Tấn không thể không cảm thán sáng ý của bọn người kia, cư nhiênnghĩ đến dùng mang cá nước mực đến chỉnh người, nhìn hai người xui xẻo bị dínhtrúng, chỉ sợ cả ngày cũng rửa không sạch mùi khủng bố kia.Hắn rung đùi đắc ý đối với mấy cái người hai mặt nhìn nhau nói, "Chậc chậc,các ngươi làm sao có thể ném loạn rác, phá hỏng nhiều hoa hoa cỏ cỏ không tốt."Lô Văn Đạo một trong hoa hoa cỏ cỏ sắc mặt xanh mét, một gốc cây cỏ khácmới sáu tuổi Minh Lãng Thanh một phen lau nước mực nồng mùi trên mặt, ủy khuấtđến hốc mắt đỏ lên, dứt khoát trực tiếp khóc thét lên.Hai vị Hoàng tử huynh đệ lần này rốt cuộc đoàn kết nhất trí một lên, bọnhọ không hẹn mà cùng giận trừng Ninh Vân Tấn, quát, "Ninh Vân Tấn, ngươi thậtto gan!"Ninh Vân Tấn thần tình vô tội mà nhìn hai người bọn họ, hành lễ nói, "Hồibẩm điện hạ, vi thần chẳng qua là hoạt động cổ một chút mà thôi, vẫn là làmviệc vượt mặt khác, thỉnh điện hạ minh giám."Hai huynh đệ Hồng Minh Hồng Tích bị hắn nói biến thành chán nản, nhưng màlại không thể nói ra muốn Ninh Vân tấn ngoan ngoán đứng để cho bọn họ phá, đànhphải đối với hắn hừ lạnh một tiếng. Bọn họ gọi người tiến vào quét dọn đóng lộnxộn này, lại dẫn theo thư đồng của mỗi người về cung rửa mặt chải đầu thay quầnáo, Hồng Minh càng là sắc mặt âm trầm mà hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nàolắm mồm.Thời gian nghỉ trưa tốt đẹp bọn họ chẳng những không thể chỉnh được NinhVân Tấn, còn vì sai lầm biến thành ngay cả cơm trưa cũng chỉ là tùy tiện lùahai cái, có thể xác định chính là thù này to ra!Ninh Vân Tấn kỳ thật rất rõ ràng tiểu tử này vì sao đột nhiên hận thùmình như thế, nói đến nói đi vẫn là bởi vì chuyện Văn Chân tự mình dạy mình hấpthụ tri thức.Quang vinh đặc biệt như thế không nói đến những tiểu hài tử đó, mà ngaycả hai hoàng tử Hồng Minh Hồng Tích cũng không ngừng hâm mộ, đó chính là đãingộ mà bọn họ thân là nhi tử cũng không được hưởng qua, bọn họ có thể không hâmmộ ghen tỵ sao?!Hắn cũng không định bụng trả thù lại, nhưng mà cũng lười cho bọn ngườikia giữ mặt mũi. Ninh Vân Tấn rất có lòng tinh với mình, dù sao chờ những ngườinày kế thừa tước vị hoặc là đi vào quan trường mình hẳn là cũng có thể trởthành đại tông sư, khi đó hoàn toàn không cần lo lắng mấy chuyện xấu của bọnhọ.Một đường nghĩ tính toán ngày sau cho mình, Ninh Vân Tấn chạy tới DưỡngTâm điện phát hiện người phía ngoài hơi nhiều, hắn nhìn hai tiểu thái giám canhcửa ngày thường ở đây.Bọn họ gần đây đã thông qua các loại túi bạc phát triển ra 'Hữu nghị' tốtđẹp, một người trong đó lại gần nhỏ giọng nói, "Hoàng thượng hôm nay đến trước,sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, Ninh công tử chú ý một chút."Ninh Vân Tấn ngầm hiểu mà gật gật, người nọ còn lại liền lấy lòng mà cườicười, vì hắn mở cửa điện ra.Hắn vừa vào cửa thì nhìn thấy Văn Chân ngồi nghiêng trên bảo tọa, thầnsắc tựa hồ có chút mệt mỏi. Ninh Vân Tấn nhẹ khép cửa lại, tìm một cái đệm cóimà ngồi xuống.Ninh Vân Tấn cũng không lo lắng tồn tại của mình sẽ quấy nhiễu đến VănChân, người như hắn ta tuy rằng võ công cao cường, nhưng mà xung quanh không cókhả năng hoàn toàn không có người, đã luyện từ sớm chưa tới gần phạm vi nhấtđịnh thì không có kỹ năng phản ứng.Tuy rằng ngồi ở trên đệm cói, nhưng mà hắn cũng không tính toán luyệncông trong hoàng cung, đành phải nhàm chán đánh giá tiền điện không ít lần đilại.Dưỡng Tâm điện nguyên bản chính là vì để Hoàng đế lâm thời nghỉ ngơi màbố trí cung điện, bên trong tiền điện vốn có ngự án ngai vàng, thậm chí còn cótủ sách.Bất quá cũng có lẽ là vì để cho mình tới nơi này luyện tập, ngự án bị bỏđi, bởi vậy có vẻ phá lệ rộng rãi, cũng bởi vậy hắn có thể nhìn thấy không sótmột điểm gương mặt ngủ của Văn Chân.Người này tựa hồ ngủ rất say, dựa vào đèn đã đốt trong điện, có thể rõràng nhìn thấy dưới mắt hắn có một quầng thâm, cũng không biết là lông mi quádài, hay là giấc ngủ quá ít mệt mỏi.Ninh Vân Tấn suy nghĩ nguyên nhân Văn Chân bận rộn tư duy liền phát tán,năm nay nha môn lúc này đều đóng kín không có chuyện gì, phụ thân mấy ngày naytựa hồ cũng bận bịu. Xem ra cho dù lần này đại thắng không hoàn mỹ, nhưng nếukết quả đã vậy, vẫn là phải luận công đi thưởng, vậy lợi ích to lớn trong đó,nghĩ đến quan hệ phức tạp đã khiến cho người ta đau đầu..."Nếu đến, thế nào không gọi trẫm tỉnh lại!"Văn Chân còn cho là ai dám vào tiền điện lại an an tĩnh tình không ratiếng, vừa mở mắt ra lại nhìn thấy tiểu tử kia nhìn chằm chằm mặt mình ngẩnngười. Mình đã quan sát hắn một hồi lâu, gia hỏa lại cứ một bộ như đi vào cõithần tiên vô hồn cư nhiên vẫn luôn không phát hiện, khiến Văn Chân đành phải mởmiệng trước hỏi ý kiến.Ninh Vân Tấn liên tục chớp mắt hai lần mới miễn cường điều chuẩn tiêu cự,nhìn thấy Văn Chân đối diện mình cười, hắn sờ sờ mũi nói, "Vi thần thấy Hoàngthượng tựa hồ mệt, lại ngủ đến đến sâu...""Ngươi có lòng rồi! Ngày mai hãy bắt đầu ngày hưu đầu tiên, cũng không cóchuyện gì, trẫm liền trước ở bên này, chỉ là như thế trong chốc lát cư nhiênchợp mắt đến ngủ." Văn Chân uể oải mà thẳng thân thể, vừa nói vừa cầm dực thiệnquan lưới vàng1 hai tay nâng, chuẩn bị đưa đến trên đầu."Hoàng thượng mỗi ngày nhật lí vạn kỵ, đúng là vất vả!" Ninh Vân Tấn khenmột câu, lại cảm thấy mông ngựa này rất khô khan, vội vàng thêm vào một câu,"Hoàng thượng nên bảo trọng long thể a!"Văn Chân vui vẻ, cười nói, "Ngươi tiểu tử này chung quy là thích quảnviệc nhỏ lặt vặt, nghe nói ngươi ở nhà thì chung quy thích nhìn chằm chăm thânthể phụ thân ngươi, như thế nào, bây giờ còn chuẩn bị quản đến trên đầu trẫm?""Nào có a! Vi thần chỉ là quan tâm phụ thân mà thôi." Ninh Vân Tấn cợtnhả mà nói, làm ra một bộ phiền muộn 'Người trong thiên hạ không hiểu lòng ta'.Thấy Văn Chân chọc cười, thì lại nói, "Hoàng thượng ngài khỏe mạnh du quanthiên hạ, tự nhiên phải chú ý nhiều hơn.""Ngươi cứ lắm miệng, trẫm vốn tưởng rằng tiểu tử ngươi lớn lên đổi tính,hóa ra vẫn là như vậy!"Ninh Vân Tấn thu hồi tươi cười, nghiêm trang chững chạc mà nói, "Hoàngthượng ngài hiểu lầm, vi thần đây không phải đang lắm lời, là đang quan tâmchuyện quốc gia đại sự đó!"Thấy Ninh Vân Tấn hôm nay quét đi câu nệ mất tự nhiên mấy ngày trước, VănChân cũng không đa nghi, chỉ đem tiểu tử này thành thật vài ngày liền lộ bảntính. Từ đáy lòng cười, hắn ngược lại tương đối quen thuộc bộ dạng hài tử miệnglưỡi trơn tru, cảm giác sẽ thân thiết hơn một chút.Ninh Vân Tấn thấy tốt thì thu, không lại ở đây dây dưa trên đề tài này,nói nhiều liền khiến người ghét! Hắn có chút chần chờ mà nói, "Hoàng thượng, mũngài lệch một chút, nếu không vi thần gọi Lý tổng quản tiến vào?"Văn Chân không chút suy nghĩ nhân tiện nói, "Không cần, ngươi lại đâygiúp trẫm chỉnh lý một chút."Bản đại gia mới không muốn hầu hạ ngươi đâu!Ninh Vân Tấn ở trong lòng oán thầm, trên mặt lại hết sức kích động. Hắntiến lên đứng ở bên người Văn Chân, trái trái phải phải di chuyển vị trí dựcthiện quan.Văn Chân sau khi nói xong câu kia, trong lòng mình đều có chút kinh ngạc,từ thời điểm nào bắt đầu cư nhiên đối với hài tử này yên tâm như thế, có thểcho hắn kề sát bên cạnh mình như thế. Bất quá nhìn thấy tiểu tử này ngoan ngoanngoãn ngoãn mà đứng ở bên cạnh mình, loại cảm giác này lại cảm thấy không tồi,thậm chí còn có loại cảm giác quen thuộc, khiến Văn Chân thật sự có chút nghihoặc."Còn chưa chuẩn bị tốt? Có phải hay không bị bảo thạch ở trên làm cho lóamắt." Trước mắt chính là mũ thường phục của Hoàng đế, không nói đến lưới vàngđan thành thân, mặt trên dùng lưới vàng xếp chồng làm thân rồng, sau đó khảmcác bảo thạch cùng trân châu làm nhị long hí châu thì đúng là phối với bềngoài, có thể nói cực kỳ xa hoa."Nào có..." Ninh Vân Tấn xấu hổ mà xua tay, vội vàng vì hắn chỉnh tốt vịtrí mũ, thần tình thành kính, phát ra từ gan phổi mà nói, "Vi thần đây đều làlần đầu tiên đụng đến dực thiện quan, cho nên...Không cẩn thận có chút khẩntrương ạ!"Lời này của hắn Văn Chân tuy rằng nửa lời không tin, rồi lại cảm thấy hàitử này cho dù tham tiền hành động cũng đáng yêu đến khó đỡ, nhịn không đượctrêu chọc nói, "Với năng lực Văn Hương cư ngày vào đấu vàng, cho dù làm chế mộtcái cũng không phải việc khó mà!"Ninh Vân Tấn vẻ mặt khổ chát mà nhìn hắn, "Hoàng thượng chớ để ý vui đùacủa vi thân, tiểu tử lá gan quá nhỏ, cũng không dám làm loại chuyện chế tạo vượtquá này!"Dựa thiện qua là mũ thường phục của Hoàng đến, Quận vương tôn thất ởtrên, đồng thời cũng là một loại mũ ô sa, có thể mang chỉ có quan viên, vô luậnloại nào hắn hiện tại chính là đều không có tư cách mang!Văn Chân cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai của hắn, không thể không chân thành màan ủi, "Mau mau lớn lên, về sau thì có thể mang mũ ô sa đỡ nghiện!"Hai người nói một hồi, thời gian dạy hôm nay đã đi hơn phân nửa. Văn Chânđơn giản nhân tiện nói, "Hôm nay thì không dạy ngươi nội dung mới, múa một lầncho trẫm động tác hôm qua dạy ngươi, trở về nhà hảo hảo nghỉ ngơi đi!"Ninh Vân Tấn thành thành thật thật mà đáp ứng, thần tình thân thiết mànói, "Bắt đầu từ ngày mai Hoàng thượng cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi, năm mớirồi!"Văn Chân không đem lời của hài tử hắn để ở trong lòng, năm mới trong cungso với bình thường càng vội, vừa nghĩ đến vài ngày sau đó vòng quanh, tâm tìnhhắn vừa mới sáng sủa lên lập tức lại chuyển thành nhiều mây!Ninh Vân Tấn nhìn sắc mặt của hắn, vội vàng chọn thanh kiếm, chuẩn bị tốcchiến tốc thắng, đánh xong kết thúc công việc. Hắn lặng lẽ phát thệ dưới đáylòng nói, lần này cũng thật không phải cố ý, chỉ do phản xạ có điều kiện!______1. Dực thiện quan || Cách ngày chính là Trừ Tịch, Đại Hạ theo chế độ nhàĐường cho nhóm 'Nhân viên công chức' thả bảy ngày nghỉ. Bất quá bắt đầu từ ngàynay trong cung liền vô cùng bận rộn, giờ Dần chưa đến Văn Chân đã rời giường, ởcác cung điện thắp hương hành lễ, mời các loại thần phật vào cung ăn Tết. Hắnngười nhất gia chi chủ đây bận rộn, trong cung từ trên xuống dưới tự nhiên cũngphải vòng quanh hắn di chuyển.Trong cung bắn pháo, trời vang bùm bùm, cách từ xa tiếng kêu vang cũngnghe không rõ ràng.Hồng Tích hiếm khi không đến trước mặt Văn Chân đi khoe cảm giác tồn tại,hắn vẫy lui thị tùy, kề gần bên cạnh Hồng Minh, nhỏ giọng nói, "Thái tử ca ca,ngươi có hứng thú chỉnh tiểu tử kiêu ngạo kia không?"Tiểu tử kia là ai căn bản không cần nói rõ, Hồng Minh không động thanhsắc, "Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng xằng bậy.""Chẳng lẽ Thái tử ca ca ngươi không muốn giáo huấn hắn? Ngươi không phảicũng rất chán ghét tiểu tử kia sao?" Hồng Tích có chút sốt ruột, "Bọn họ suynghĩ một biện pháp tuyệt diệu, lần này khẳng định có thể cho hắn ăn chút đaukhổ."Hồng Minh nhíu mày, hảo tâm nói, "Các ngươi đừng luôn cùng hắn so đo, phụhoàng chính là rất coi trọng hắn!"Lời này giống như là lửa cháy đổ thêm dầu, Hồng Tích ghen ghét mà nói,"Phụ hoàng đối xử tốt với hắn có thể sánh bằng đối với chúng ta, nếu không tínhtoán, chỉ sợ ngày nào đó tiểu tử kia cũng ngồi trên đầu chúng ta."Hồng Minh mím mím khóe miệng, cũng không đáp ứng hắn. Tiểu tử này vừanhìn chính là tìm mình dẫn đầu tiện đối phó với phụ hoàng, mình làm chi đi làmcon chim đầu đàn kia.Phụ hoàng đã sớm nói nguyên nhân đối xử khác với người nọ, nếu không phảivì thân phận tế thiên giả của hắn, mình làm sao vẫn luôn chịu đựng, ngay cả mộtđộng tác nhỏ cũng không làm, nếu Hồng Tích muốn đi đắc tội người ta, khiến haingười chán ghét nhất đối đầu, chẳng phải là càng diệu."Ta cảm thấy hắn nhìn xem như ổn, các ngươi muốn làm gì cũng đừng đem Côra!" Hồng Minh nói xong, ngẩng đầu lên đi nhanh rời khỏi.Hồng Tích rốt cuộc vẫn là tuổi quá nhỏ, làm không được vui giận khônghiện ra sắc mặt, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ khó coi. Hắn có tự tin Thái tửđối với tiểu tử kia vô cùng chán ghét, vì sao lại cố tình không nguyện ý ra taytrả thù chứ?Trừ Tịch mặc dù nha môn nghỉ, nhưng mà Hoàng đế bao gồm nhóm văn võ báquan kỳ thật như cũ không rảnh rỗi.Ninh Vân Tấn hiện giờ xem như là một nửa tiểu tử, lại có tước vị, năm naycư nhiên đặc biệt chiếm được tư cách thưởng yển, buổi trưa chưa đến đã đi theogia gia phụ thân trước chạy tới điện Bảo Hòa.Ba đời Ninh gia nhất tề xuất hiện tại thưởng yến, một già một trẻ tướngmạo càng nổi bật, khiến cho mọi người ghé mắt, không ít đại thần ngoại phiêncũng nhịn không được châu đầu ghé tai bắt đầu hỏi thăm lai lịch của bọn họ.Ninh Vân Tấn đời này vẫn là lần đầu tiên tham gia loại yến tiệc cử hànhhàng năm tại điện Bảo Hòa này, bởi vậy thích hợp giữ ứng phó với lòng hiếu kỳcủa tiểu hài tử.Ninh Đào Húc thấy tầm mắt của hắn đều dừng ở trên người những đại thầnngoại phiên, tưởng hắn tò mò tướng mạo của người nước ngoài, liền giải thích,"Ngồi bên kia đều là đại thần ngoại phiên triều đại này, một hồi đến gần cũngkhông thể nhìn chằm chằm mặt người ta đánh giá.""Tôn nhi biết, gia gia ngài cứ yên tâm đi!" Ninh Vân Tấn mới sẽ không ởloại trường hợp lớn này thất lễ, hắn đánh giá những người đó chẳng qua là muốnxem một chút thái độ phía sau của bọn họ với Đại Hạ.Tại Đại Hạ cái gọi là ngoại phiên có nghĩa bao gồm hai bộ phận, một phầnlà Tân Cương Hồi Bộ*, Tây Tạng, Thanh Hải cùng với vùng thảo nguyên Hulunbuircủa bộc tộc tộc Phụng Vũ, đây là lãnh thổ mặt ngoài thuộc thống trị của Đại Hạnhư do địa phương tự trị; một bộ phận khác lại là Triều Tiên, Việt Nam, Myanmar,Lưu Cầu, Lữ Tống vân vân mấy nước thuộc địa, bọn họ tuy rằng đem Đại Hạ xem làmẫu quốc, nhưng Đại Hạ cũng đem họ xem là thượng khách.

*Hồi Cương (Hán ngữ: huí jiāng) tên gọi thông dụng của triều Thanh với phía Nam Thiên Sơn Tân Cương. Vùng đất này là dân tộc Duy Ngô Nhĩ, dân tộc Uzbek tụ cư, Thanh triều đối với tín ngưỡng Hồi giáo của mấy dân tộc xưng là 'Hồi Triền', tên cổ. Cũng xưng là 'Hồi Bộ'.

Ở trong điện mặt khác còn có vài vị tướng mạo rõ ràng là người Tây Dương,bọn họ có một nửa mặc quần áo tu sĩ, Ninh Vân Tấn tò mò chính là bọn họ, hắncòn thật không biết Văn Chân đã sớm như thế hứng thú với tây học, đem bọn dẫnvào cung đình.Thấy tầm mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trên người mấy người kia, Ninh KínhHiền nhỏ giọng nói, "Đó tu sĩ là đến từ Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Italy và Anhquốc, quý tộc nước Nga, Hoàng thượng đối với một số lý luận của bọn họ rất cóhứng thú, liền đem bọn họ giữ lại."Ninh Vân Tấn gật đầu, thấy có tiểu thái giám lại đó dẫn bọn họ nhập tọa,liền không nói chuyện nữa.Với địa vị hiện tại của Ninh gia, ghế phân được tương đương gần phíatrước, phía trên bọn họ là một nhà Tả Sư, phía dưới là ghế Binh bộ, đều làngười quen biết, cũng là một chuyện vui vui vẻ vẻ.Tả Sư gia rõ ràng đã bắt đầu bồi dưỡng người thừa kế, hôm nay đem Tả SưThành trong tiểu bối có tiền đồ nhất mang ra ngoài trải nghiệm. Bất quá so vớiNinh Vân Tấn còn có một chỗ ngồi, hắn chỉ có thể đứng ở một bên hầu hạ Tả SưHoành tuổi tác đã cao.Tuy rằng bởi vì Tả Sư Tĩnh Tuệ qua đời, người hai nhà quan hệ không cóthân thiết như trước kia, nhưng mà Ninh Vân Tấn bên ngoài lại vẫn là cháu ngoạicủa Tả Sư Bình Lâm, tự nhiên phải tiến lên bái hạ.Người hai nhà gặp qua lễ lẫn nhau, Tả Sư Thành hướng các trưởng bối xinchỉ thị, "Thái gia gia, tôn nhi muốn cùng biểu đệ nói mấy lời riêng tư, đượckhông ạ?"Tả Sư Hoành sờ sờ chòm râu, cười ha ha mà đồng ý, "Hài tử này, hai ngườicác ngươi mỗi ngày ở thượng thư phòng thấy nhau, còn có thể có gì nói riêng."Ninh Đào Húc cười nói, "Điều này không phải nói lên rốt cuộc là huyếtnhục thân tình, hai hài tử thân thiết ư!"Thân cái rắm, Ninh Vân Tấn ngầm mà văng thô một tiếng, vị biểu ca nàychính là theo sát bước chân của Thái tử, ở thượng thư phòng luôn đối với mìnhkính nhi viễn chi, chỉ hận không thể cho tới bây giờ chưa thấy qua mình, giữabọn họ có thể có cái gì muốn nói?Ôm tâm hiếu kỳ, hắn đi theo Tả Sư Thành tránh ở một bên.Tả Sư Thành mắt nhìn xung quanh không người chú ý, liền ghé vào lỗ taihắn nhỏ giọng nói, "Ngươi chính là đem Nhị hoàng tử bọn họ đắc tội lắm rồi đó,gần đây cũng phải cẩn thận một chút!""Ngày hôm qua chuyện đó là Nhị hoàng tử sai khiến?" Ninh Vân Tấn tò mòhỏi.Tả Sư Thành lắc đầu, "Đó cũng không phải, là mấy con cháu tôn thấy kiadẫn đầu, Nhị hoàng tử chẳng qua là chỗ dựa của bọn hắn. Bất quá ngươi ngày hômqua làm cho bọn họ xuống đài không được, lại làm khóc Minh Lãng Thanh, nếu Nhịhoàng tử không tìm lại thể diện này..."Ninh Vân Tấn cười he he, tỏ vẻ hiểu rõ.Tả Sư Thành thấy hắn mơ hồ không thèm để ý, xả hắn một trận, "Ngươi đừngkhông để trong lòng, Nhị hoàng tử đã nói ra cho ngươi mất mặt.""Biết, tình này của biểu ca Ninh Vân Tấn tâm nhận," Ninh Vân Tấn đối vớihắn ôm quyền, đoan chính là nói cảm ơn.Tả Sư Thành ngược lại cũng không dễ nhận lễ này, vẻ mặt hắn có chút cổquái mà nói, "Là Thái tử điện hạ sai ta cho ngươi biết.""Vậy càng phải cám ơn biểu ca, nếu không phải ngươi nói ngọt, Thái tử làmsao đem chuyện của ta để ở trong lòng!" Ninh Vân Tấn vẻ mặt chân thành mà nói.Ngươi là đồ ngốc hay là đồ khờ hả! Tả Sư Thành nhìn vẻ mặt của hắn cònthật không biết là không phải cố ý châm chọc mình, bất quá dù sao lời mình đãđưa đến, vạn nhất xảy ra chuyện gì cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ.Hai người trở lại chỗ ngồi không lâu, tiếng trống nhạc đã vang lên, tiếpđó Văn Chân liền dẫn theo Thái tử, Nhị hoàng tử xuất hiện. Chờ sau khi hắn giálâm, theo thứ tự bắt đầu lễ yến, tấu nhạc, dâng trà, nâng cốc, mời rượu vânvân.Gây sức ép một trận, thật vất vả sau khi chờ vào bữa ăn, Ninh Vân Tấntrộm quan sát ba phụ tử trên đài, Văn Chân thoạt nhìn tinh thần sáng láng,không chút nào thấy mệt mỏi hôm qua, Thái tử thì mặt mang mỉm cười xuân phongấm áp, nửa điểm nhìn đoán không ra ngạo kiều thường ngày, về phần tiểu đậu đinhNhị hoàng tử thì một bộ bộ dáng ngây thơ đáng yêu, nhìn vô cùng hàm hậu, ai lạisẽ nghĩ tới hài tử này mới sáu tuổi cũng đã người nhỏ quỷ lớn làm âm mưu quỷkế.Hắn chậc chậc lấy làm kỳ lạ nói, mấy người này thật không hổ là khôngphải người một nhà không tiến vào gia môn.Tên nào đó cũng am hiểu sâu đạo này hoàn toàn không có tự giác xem náonhiệt, vừa xem biểu diên, vừa ăn thức ăn. Nói thật thưởng yến cũng không mỹ vị,ngày đông lạnh thức ăn còn bê lên sớm, lại đợi lâu như thế, đã sớm lạnh thấu,cố tình người phương bắc lại thích dầu, thức ăn còn nhiều là thịt cá, nhìn phíatrên dầu đông lạnh nên khẩu vị gì cũng không có.Ninh Vân Tấn kinh nghiệm phong phú trước đệm chút điểm tâm mới đến, chonên chỉ là ý tứ một chút duỗi mấy đũa mà thôi.Đối với ý tốt đột ngột của Thái tử, hắn cũng không cảm thấy kỳ quái,không ngoài gì khác mà muốn ngồi nhận ngư ông đắc lợi mà thôi, chỉ là khôngbiết Nhị hoàng tử sẽ cho người xuống tay như thế nào.Trong cung thưởng yên cũng không duy trì liên tục quá lâu, chuẩn bị tốtmúa nhạc, tạp kỹ và làm trò từng lượt diễn xong, liền có nghĩa yến xong, văn võbá quan và những đại thần ngoại phiên kia nhất tề tạ ơn, thì có thể ai về nhàngười ấy chuẩn bị ăn gia yến buổi tối.Năm nay Ninh gia hiếm có một lần Tết Âm lịch đoàn viên toàn gia, trongphủ vô cùng náo nhiệt, nơi chốn đều giăng đèn kết hoa dán câu đối chúc mừng.Nhóm nam đinh trong nhà đầu tiên là tại dẫn dắt của Ninh Đào Húc đến trước từđường cử hành nghi thức tế tổ long trọng, chờ nghi thức chấm dứt vừa vặn đếnthời điểm dùng bữa tối.Ninh gia bọn họ nhánh bản gia này nhân khẩu quá ít, tổ tôn ba đời thêmnam đinh cũng bất quá chỉ có năm người. Đều là người chí thân cũng không nóinhiều quy củ, làm có vẻ náo nhiệt một chút, lão thái thái cùng Bội Hoa liềnmang theo đại đinh điểm Vân Tường ngồi trên bàn.Nhìn người nhà Ninh Đào Húc tâm tình tốt, lòng tràn đầy vui sướng mà lêntiếng nói, "Bình an khỏe mạnh đó là phúc, cuối cùng người một nhà đoàn viên.Vắng Vân Đình cũng không sao, năm sau đã phải làm sai, nhà chúng ta ngày sau sẽcàng ngày càng tốt!"Trên bàn ngoại trừ Ninh Vân Tường ra đều phân đến một chén rượu, lão giatử vừa nói xong, liền sôi nổi nói hết câu cát tường rồi đem rượu uống một hơicạn sạch, bắt đầu hy vọng năm sau có một điềm báo tốt.Mùng một Tết Thiên Thụ năm thứ mười lăm, Ninh Đào Húc và Ninh Kính Hiềnhai đại quan sai này sáng sớm đã tiến đến quảng trưởng điện Thái Hòa cho Hoàngđế chúc Tết, bởi vì mọi người đều biết nguyên nhân, năm nay không có thưởng ngọyến, sau đại điển chúc tuổi thì ai về nhà nấy. Chờ khi hai người bọn họ về nhàđã lục tục có khách đến nhà chúc Tết.Hàng năm Ninh Vân Tấn thích nhất chính là thời gian này, bất quá năm nayhắn không đi theo phụ thân, mà là dính vào bên người gia gia. Thường thường vàicâu nói lấy lòng, có thể đổi được một bao đỏ thẫm, có đôi khi dỗ người đến caohứng còn sẽ ném cho mình từng cái rơi vào trong tay một cái ban chỉ hoặc làngọc bội gì đó.Cho dù mùng một những người tới phần lớn là thuộc hạ của phụ tử Ninh gia,đặc biệt những người có thể lên làm ti tế tông miếu ít nhiều đều có chút béobở, bọn họ mang theo đồ vật tùy thân đều không phải vật phàm, so với mấy đámnhà giàu quan kinh kia, thời gian nửa ngày ngắn ngủi Ninh Vân Tấn đã thu mộthộp đồ vật và tiền lì xì, đem hắn vui vẻ cười đến không khép miệng.Ninh Vân Đình khi tìm đến hắn, thì nhìn thấy Ninh Vân Tấn đang kiểm kê đồtrong hộp, nhịn không được đảo cái xem thường, "Văn Hương cư kia của ngươi mộtnăm kiếm nhiều bạc như thế, làm sao còn hiếm lạ chút vật nhỏ như vậy!"Ninh Vân Tấn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói, "Đại ca ngươi thậtsự là không làm đương gia không biết dầu muối quý, có thể lấy không đồ mắc mớgì không lấy!""Bộ dạng ngươi như thế nếu bị người nhìn thấy, thể diện Ninh gia đều bịngươi đánh mất." Ninh Vân Đình bất đắc dĩ mà nói.Ninh Vân Tấn bĩu môi một bộ bộ dáng không cùng hắn quen biết, ngược lạihỏi, "Đại ca ngươi tìm ta làm gì?""Phụ thân nói giúp ta bổ khuyết thị vệ nội ban, ngươi không phải thườngxuyên ra vào hoàng cung sao, ta đã nghĩ hỏi một chút có gì cần chú ý không."Ninh Vân Đình vừa chờ mong lại lo lắng mà nói."Còn vài ngày nữa mới mở nha môn mà, ngươi gấp cái gì!" Ninh Vân Tấn lạilười hiện giờ nói mấy thứ này, thời gian hiện tại thì chỉ có tiền tài thôi!Ninh Vân Đình nắn nắn nắm tay, làm ra một bộ biểu tình cưỡng bức, "Ngươicó nói hay không!"Không đợi Ninh Vân Tấn biểu hiện ra hắn thà chết chứ không khuất phục,Tần Minh đã vẻ mặt khẩn trương đi đến, hắn cũng không e ngại Ninh Vân Đình cònở, chắp tay thuận tiện nói, "Nhị thiếu gia, Văn Hương cư đã xảy ra chuyện!" || Ninh Vân Tấn cũng không sốt ruột, "Ngươi từ từ nói, VănHương cư đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"Hắn trấn định ảnh hưởng đến Tần Minh, hít sâu một hơi, lúc này mới đemchuyện Chân Vạn Phúc truyền đến chậm rãi nói.Hôm nay mặc dù là mùng một Tết, Văn Hương cư lại không có nghỉ, không ítngười đi thăm bạn bè họ hàng đều thích mang theo hộp quà năm mới trong cửa hàngđi tặng, cho nên sau khi từ đầu năm đã có người gõ cửa mua đồ, Ninh Vân Tấn đãphân phó sau giờ Ngọ mùng một thì mở cửa buôn bán.Hướng về phúc lợi hắn từ mùng một đến mùng năm mỗi người đều cho gấp batiền công, đám tiểu nhị bắt đầu làm việc không có một câu oán hận chút nào, mộtđám đều là tươi cười rạng rỡ.Nhưng mà năm nay mới vừa mở cửa buôn bán không bao lâu, đã tới một nữnhân sắc mặt tái nhợt dẫn theo một đám người ở tại cửa tiệm kêu khóc, nói làbởi vì dùng đồ của Văn Hương cư sảy thai, còn là một nam hài chưa thành hình,cũng chẳng trách mang theo một đám người đánh tới cửa.Ninh Vân Tấn vừa nghe là nguyên nhân này, thì hừ lạnh một tiếng, "Quả nhiênlà giỏi tính kế."Nhị hoàng tử vừa mới thả lời thì ra chuyện này, mình nếu hành động thiếusuy nghĩ mới là ngốc!"Nhị đệ, là ai đang tính kế ngươi?" Ninh Vân Đình khẩn trương hỏi, "Ngươithế nào một chút cũng không gấp vậy, việc này có nên nói cho phụ thân haykhông?""Không sao cả." Ninh Vân Tấn lắc đầu, nói với Tần Minh, "Phái người nóicho Chân Vạn Phúc, để cho những người đó ầm ĩ đi! Không cần quản."Tần Minh kinh ngạc mà nói, "Nhị thiếu gia, bọn họ chính là ầm ĩ cửa VănHương cư, như vậy sẽ ảnh hưởng đến buôn bán. Ngài thật sự không cần đi xử lýmột chút sao?""Không cần, cũng không phải chuyện lớn, làm ồn ào cũng tốt!" Ninh Vân Tấncười nói, "Chờ thêm một hồi, nếu bọn họ còn ầm ĩ thì kêu người nha môn."Tần Minh đầu đầy mờ mịt rời đi, Ninh Vân Đình càng không hiểu, "Dựng phụnày ầm ĩ thật đúng là không đạo lý, rõ ràng thương phẩm Văn Hương cư hàm chứatinh dầu đều có đặc biệt cảnh báo, không thể cho dựng phụ dùng."Ninh Vân Tấn cười lạnh nói, "Ai biết nàng là sinh non như thế nào chứ!"Tuy rằng miệng nói là không quản, nhưng cũng không thể một chút cũngkhông rõ, hắn cứ để cho Phùng Thành Chí dẫn người đi điều tra lai lịch ngườigây chuyện kia.Mùng hai đi nhà cha mẹ vợ, nhà mẹ.Buổi sáng Ninh Kính Hiền dẫn theo huynh đệ Ninh gia trước đi bái phỏng TảSư gia, buổi chiều lại dẫn theo Ninh Vân Tường đến An Bình gia, hai vào hai ra,hắn phát hiện mọi người hướng mặt mình khác thường.Sau khi về phủ Ninh Kính Hiền gọi đại quản gia Phùng Tùng Bách hỏi ýkiến, thế mới biết vì sao người khác một bộ bộ dáng xem náo nhiệt.Cũng là người cực kỳ thông minh, không nghĩ tới chuyện Văn Hương cư chỉlà tiểu hài tử gây mâu thuẫn dẫn đến – lại chọn loại thời gian này để người quanăm cũng không an ổn cắt tài lộ của người ta phải có bao nhiêu cừu hận chứ!Đám đại nhân tư tưởng phức tạp không cẩn thận đã nghĩ đến tương đối sâusắc!Chờ đến mùng bốn đầu năm chuyện sản phẩm Văn Hương cư xảy ra vấn đề càngnháo lớn, nói chung người mở tiệm buôn bán sợ nhất là gây khó khăn như thế,hoặc là cứ trả tiền đuổi chuyện, hoặc là cứ trộm hạ độc thủ chỉnh trị, càngngoan tâm một chút thì hủy diệt thân thể, ai cũng sẽ không như Văn Hương cư mặccho đối phương gây sức ép như thế.Bất quá lần này tương đối kỳ quái chính là đám người gây chuyện kia đếncàng hung ác, người khác đồng tình lại càng ít, buôn bán của Văn Hương cư tốt ynhư cũ.Người dùng qua sản phẩm của Văn Hương cư đều biết, vô luận là chưởng quầyhay tiểu nhị đều sẽ đặc biệt dặn dò một câu, vật chứa tinh dầu không thể chodựng phụ dùng, trong hộp bổ sung bản thuyết minh cũng viết qua hạng mục côngviệc chú ý, chính ngươi muốn dùng chẳng trách còn muốn trách chủ quán?! Quảthật chính là cố tình gây chuyện, không phải là lừa bịp tống tiền chứ!Văn Chân chính là tại ngày đó nhận được mật chiết về chuyện này, cùng mộtdạng người lại nghe được tin tức bất đồng, phần trên tay hắn nội dung gì đócàng toàn diện hơn chút, ngay cả người gây chuyện tiếp xúc qua thế lực gì cũngnhất thanh nhị sở.Sau khi điều tra rõ ràng chân tướng, hắn với Ninh Vân Tấn 'Nhẫn nhục làmtrọng' vô cùng vừa lòng, nhưng cũng khó hiểu cảm thấy trong lòng không thoảimái, cảm thấy ủy khuất hài tử này, vừa vặn bắt đầu ngày mai hắn rốt cuộc có thểthanh nhàn hai ngày, liền để người truyền chỉ khiến Ninh Vân Tán yết kiến.Bản thân thành công đạt thành mục đích, khiến Ninh Vân Tấn đắc ý cườicong khóe môi, nếu không phải muốn kinh động Văn Chân hắn làm sao cho đốiphương nhảy nhót lâu như thế.Ở trong mắt hắn Nhị hoàng tử cho dù muốn trả thù mình, tốc độ xuống taycũng không có khả năng nhanh như thế, còn có thể dùng tới người ngoài cung, saulưng chỉ sợ có thế lực khác khuấy nước đục. Bất quá nếu Hồng Tích ngốc ù ù lọttiếng gió, tự nhiên muốn lợi dụng cơ hội này biểu đạt trung tâm với hoàng gia,kể ủy khuất.Mấy ngày nay thăm dò vội vội vàng vàng mang ra một phần đồ tốt, hắn liềnbình tĩnh mà vào hoàng cung.Sau một hồi dập dầu hành lễ, Văn Chân để tiểu thái giám dọn đệm vải choNinh Vân Tấn ngồi xuống.Thấy tiểu hài tử hốc mắt đỏ ửng, nước mắt đang chuyển vòng quật cường màkhông rơi xuống – thức đêm với bôi gừng, cái miệng nhỏ nhắn mím thật chặt,khuôn mặt nhỏ cứng ngắc kéo căng."Thế nào vẻ mặt không vui, ai ức hiếp ngươi phải không?" Văn Chân hỏi."Không có chuyện đó!" Ninh Vân Tấn trên mặt tuy rằng còn tràn ngập ủykhuất, khi nói chuyện cũng rất kiên định. Hắn cong khóe miệng, lộ ra một tiamỉm cười nói, "Vi thần còn chưa có đa tạ Hoàng thượng ban thưởng lễ năm mớiđâu, thật sự là vô cùng cảm ơn!"Ninh Vân Tấn tiểu bộ dáng giống như là miễn cưỡng cười vui rồi lại quậtcường, Văn Chân tâm tình có chút phức tạp."Cây cung nhỏ này là trẫm trước kia đã dùng qua, nghe nói ngươi cưỡi ngựabắn cung còn chưa được, ngày sau cần phải cố gắng."Năm nay Văn Chân cho lễ năm mới ban thưởng xuống một cây cung nhỏ hoa lệđến cực điểm, mặt trên khảm bảo thạch đã có vài viên, lại càng không nói đến đủloại trang sức vàng, quả thật có thể xưng là tác phẩm nghệ thuật, Ninh Vân Tấntất nhiên là khá vừa lòng."Hoàng thượng ban ân, vi thần cảm kích chảy lệ, ngày sau tự nhiên máuchảy đầu rơi lấy báo ưu ái." Hắn đầu tiên là quỳ gối tạ ơn, tiếp lại dày mặtnói, "Vi thần cả gan, nhưng không phủ định lại tìm Hoàng thượng cầu một ânđiển."Động tác lần kia của hắn, nếu là một hán tử thiết cốt rắn chắc hoặc làlão ông tóc trắng xóa làm ra, ngược lại còn có vài phần tính thuyết phục, mộttiểu hài tử mặc như đống vải bông học theo, đã có mười phần hài hước, khiến VănChân không nhịn cười được.Văn Chân híp lại hạ ánh mắt suy đoán, thời gian này cầu ân điển lẽ nào làmuốn phản kích? Hắn nghĩ nghĩ, xem như mình đáp ứng thì có làm sao, nhân tiệnnói, "Nói nói thử xem, muốn tìm trẫm cầu ân điển gì?"Ninh Vân Tấn từ trong tay áo lấy ra phần đồ đã chuẩn bị tốt kia, cườinói, "Hoàng thượng, người hầu của vi thần am hiểu tìm hiểu tin tức, trước từtrong miệng của mấy đám người bán dạo nghe được không ít chuyện thú vị buồncười, tiểu tử có chút làm theo cho lão thái thái trong nhà nghe, bà cũng ngherất thích, vi thần khi đó đã nghĩ, người đều có tâm tò mò, nếu có thể như mộtdạng công báo đem những thứ đó phát toàn quốc, chỉ sợ người nguyện ý mua cũngkhông ít, còn có thể chọc người vui cười.""Có thể kiếm tiền cũng là nguyên nhân đầu tiên đi!" Văn Chân cười nói,"Bất quá trong tòa báo có mấy nhà, ngươi tự mình đi làm cũng được, còn dùng cầuân điển gì."Ninh Vân Tấn vẻ mặt đau khổ nói, "Vi thần hỏi qua người Thông chính ti,bọn họ nói làm báo chỉ có thể đăng báo một ít văn kiện và tin tức quan phủ chophép tuyên bố, không có tiền lệ đăng báo những tin tức nhàm chán bát quái,không chịu trả lời cho thần."Văn Chân trầm ngâm nói, "Điều này cũng đúng, tôn chỉ làm báo này củangươi cũng thật sự quá trò chơi hài tử một chút." Đại Hạ đối với phát tin quảnkhống vô cùng nghiêm khắc, trong đó đã có một tin làm cấm đoán thăm dò viếtngoài lục khoa, điều này đã định trước toàn bộ tòa báo đều chỉ có thể xoayquanh nội dung công báo làm văn.Thấy Văn Chân trong do dự, Ninh Vân Tấn đành phải chờ hắn hạ quyết đoán.Bất quá trong lòng lại vẫn âm thầm phun tào, những thứ đó nếu viết vào trongsách có thể làm báo chí kiếm nhiều tiền, cũng quá không phù hợp thực tế, khôngthu phục được Hoàng đế ngươi sau này làm chỉ có một chữ chết.Loại ngôn luận này từ xưa đến nay đều là nắm giữ ở trong tay người đươngquyền, chế độ công báo từ đời Hán phát triển đến hiện tại đã sớm hình thành quytrình cố định.Triều đại noi theo tiền triều, quan báo từ Thông chính ti phụ trách quyềnphát, còn phải trải qua hai phân đoạn lục khoa và đề đường, đồng thời cho phépdân gian tự bố trí báo phòng, thậm chí tại ngoài cửa Đông Hoa còn bố trí saochép phòng riêng biệt.Người báo phòng mỗi ngày có thể đi khắp nơi phái người chép lấy chính sựtrong ngày của triều đình, động thái cùng với chỉ dụ, tấu chương vân vân, sauđó căn cứ tình thế xếp chữ thay đổi bất đồng hình thành nhật báo và vãn báo.Căn cứ điều tra của Ninh Vân Tấn, hiện trại trong kinh đã có hơn mười nhàtòa soạn, chỗ sản xuất báo chí lượng tiêu dùng khả quan, thậm chí có hai nhàtài chính hùng hậu đã ở thành thị khác mở phân xã, đồng thời còn có một nhómngười lấy chuyển báo vì nghề nghiệp, được xưng là phòng báo Cổ Nhi.Duy nhất có thể làm cho Ninh Vân Tấn nhìn thấy cơ hội làm ăn chính làhiện tại sự nghiệp làm báo tuy rằng đã có hình thức ban đầu, nhưng nội dung vôcùng đơn giản, đều là việc cùng đại sự triều đình tương quan, hơn nữa không cókhái niệm quảng cáo, nếu như có thể được ẩn điển của Văn Chân xây dựng một phầnbáo chí mang tính giải trí, phong cảnh tiền này tuyệt đối không thể khinhthường.Văn Chân càng nghĩ cũng không thể phát hiện trong đó có cạm bẫy gì, nhưngcứ lo lắng cửa miệng này một khi mở đối với không khí dân gian có ảnh hưởng.Bất quá đầu năm nay người có thể xem hiểu báo chỉ có sĩ phu, học sinh vàmột số ít nữ quyến nhân gia nhà giàu, hắn cũng từng lấy được qua môt phần đồcủa Phùng Thành Chí sao chép cho Ninh Vân Tấn, mặc dù rất thú vị, nhưng trừ bỏnhóm nữ quyến chân chính cảm thấy hứng thú hẳn là không nhiều lắm...đi?!"Ngươi xác định có thể kiếm được tiền?"Ninh Vân Tấn liên tục gật đầu, cười tủm tỉm mà nói, "Hoàng thượng nếu cótin tưởng với vi thần, không ngại khiến Nội vụ phủ cũng tham gia môt phần?""Tiểu tử ngươi là muốn kéo đại Kỳ à!" Văn Chân ngầm hiểu mà nói, "Đáp ứngngươi cũng không phải không được, nhưng mà trẫm cũng muốn phân sáu phần, ngươiđồng ý không?"Lão nhân gia người khẩu vị cũng quá lớn đi! Ninh Vân Tấn trợn mắt há mồm.Văn Chân giải thích, "Cũng đừng cho rằng trẫm chiếm tiện nghi của ngươi,ngươi đã kéo trẫm lên, vậy làm thành một nhà lớn nhất, Nội vụ phủ ra vạn lượngbạc trắng chiếm ba phần, Hộ bộ chiếm ba thành, nhưng mà tài nguyên Thông chínhti có thể cho ngươi tùy tiện dùng, ngươi có dám tiếp nhận!"Ninh Vân Tấn vừa mừng vừa sợ, Văn Chân với mình cũng quá tin tưởng rồi,nếu có thể dùng tới tài nguyên của Thông chính ti, chỉ cần tài chính đầy đủ làcó thể trực tiếp rãi chạy đến toàn nước, không dám tiếp nhận mới là ngu ngốc!Hắn lập tức vui mừng hài lòng mà nói, "Vi thần nhất định sẽ không cô phụkỳ vọng cao của Hoàng thượng."Văn Chân tán tưởng gật đầu, mặc dù tiểu tử này tuổi còn nhỏ nhưng chí khícũng rất cao, tiền đồ ngày sao nhất định bất khả hạn lượng."Vậy năm sau ngươi hãy cẩn thận nghĩ chương trình cho trẫm, trẫm ngượclại tò mò bản đầu tiên của ngươi sẽ là thế nào!"Ninh Vân Tấn đem một chiết tử thật dày trên tay giơ lên cao, hai tay nângtrình cho Văn Chân, "Vi thần làm một phần kế hoạch tiến hành và hàng mẫu báochí đây, Hoàng thượng có thể nhìn xem!"Văn Chân không để Lý Đức Minh giúp mình, liền hiếu kỳ mà tiếp nhận đồ hắnđưa tới, vừa mở ra ánh mắt mi mắt chính là chữ chỉnh tề tiêu chuẩn, kiểu chữngay ngắn, bút họa sáng tròn, sắc mực đen sẫm đúng là thể quán các mùa thi tônsùng nhất, hắn vừa lòng nói, "Chữ tay của ngươi so với lần trước nhìn ngược lạimạnh mẽ không ít, luyện lên ba năm nữa tăng thêm chút lực bút, trẫm có thể điểmngươi làm Thám hoa."Ninh Vân Tấn đắc ý ngửa cằm, phương thuốc lần trước kia vẫn là viết xuốngtừ mấy năm trước, sao có thể so sánh với hiện tại.Kiến Đình tiên sinh với chữ của mình chính là bắt vô cùng nghiêm khắc,hắn với mình tin tưởng mười phần, nhận định mình có thể đậu Tiến sĩ. Đến thờiđiểm thi Đình quan trọng nhất chính là chữ viết tay được như thế nào, nội dungthi vấn đáp và hành văn đều ngược lại ở thứ hai.Thấy hắn bộ dáng cao hứng đến cái đuôi cũng sắp nhếch lên, Văn Chân cườimắng một câu, "Không thể kiêu ngạo tự mãn, chữ này của ngươi có khi bay lênkhoảng không."Ninh Vân Tấn đành phải liên tục gật đầu.Văn Chân lúc này mới lật xem nội dung bên trong, bên trong chiết tử làphương pháp làm báo tường tận, từng cái liệt ra hình thức lợi nhuận, nhìn mặttrên viết chủ yếu là dựa vào chiêu quảng cáo kinh thương kiếm tiền không khỏitrước mắt sáng ngời.Hắn trước còn cho là mình có bệnh thì vái tứ phương, cư nhiên trông cậyvào một tiểu hài tử choai choai thay mình giải nguy cơ quốc khố. Nếu không phảitiểu tử này mấy năm trước một mình đã gây sức ép ra Văn Hương cư ngày vào đấuvàng, hắn cũng không dám hạ đặt cược này, hiện giờ chỉ nhìn phần sách kế hoạchnày Văn Chân đã có cân nhắc."Biện pháp này của ngươi đúng là khả thi."Đọc nhanh như gió mà quét xong nội dung trên chiết tử, hắn lại mở mộtphần khác bản báo chí xếp tốt.Báo chí này cùng 'Kinh Báo' hiện tại lưu hành trong kinh trên dưới khôngsai biệt lắm, đều là hai trang gấp đối mặt, đại khái cỡ một quyển sách mở ra,không có bìa mặt, cùng sở hữu năm trang giấy có nội dung, mặt trên dùng đường ôvuông nhỏ cỡ không đồng nhất ngăn cách thành, nội dung đều được vòng ở bêntrong.Mặt trên ô vuông nhỏ còn viết một ít tiêu đề nhỏ, như đầu đề đầu bản, tintức quan trọng sắp tới, điểm nóng truyền lại, pháp chế Đại Hạ, văn hóa địaphương, thăm dò tri thức, tiểu thuyết nhiều kỳ, độc giả gửi thư linh tinh, nộidung rực rỡ muôn màu.Phần báo chí này đầu đề đầu bản chính là thưởng yến của điện Bảo Hòa khiTrừ Tịch, dùng thủ pháp chép lại đem trình bày, yến hội cùng với lời nói ngàyđó của mình đều rất sống động viết ra; tin tức quan trọng sắp tới và điểm nóngtruyền lại là trích một ít nội dung công báo về chiến sự; pháp chế Thiên Thụmột phần cũng không có khô khan của cách viết văn điều luật, mà là viết ThuậnThiên phủ phán một vụ án giết hàng xóm, mặt trên ghi lại kỹ càng tỉ mỉ căn cứxác thực lời của mỗi người, cuối cùng lại tổng kết lời bình kết cục chỗ nào xúcphạm đến pháp luật.Tuy rằng đề cập chuyện triều chính không nhiều lắm, nhưng thắng ở sinhđộng linh hoạt, khi xem báo còn có thể học được một số thứ, Văn Chân chỉ là tùytiện lật một chút đã cảm thấy vô cùng hấp dẫn người, so với công báo buồn tẻthú vị hơn nhiều.Chờ khi hắn nhìn đến mảng trang văn hóa địa phương và thăm dò tri thức,Văn Chân nhịn không được híp mắt, khiếp sợ mà nói, "Mặt trên này viết chính làchuyện thật?""Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần để người đi Sơn Đông hỏi thăm qua, đúng làsự thật." Ninh Vân Tấn thấy hắn rốt cuộc phát hiện mấu chốt, nhịn không đượcnhẹ nhàng thở ra.Kỳ này hắn đem hai trang tờ biến thành địa thế liên quan, văn hóa địaphương giới thiệu chính là Tân Vấn Sơn Đông, bên trong trừ bỏ giới thiệu phongthổ nơi này, còn nhắc tới nơi này có một loại than đá đặc biệt, cũng lấy giọngđiệu dã sử viết đã từng có người dùng loại than đá này thay thế than củi luyệnsắt, sản lượng và chế sắt đều tăng lên rõ ràng.Ở trong thăm dò tri thức đã đem vấn đề này tiến hành kéo dài, suy nghĩnếu như có thể lợi dụng trọn vẹn loại than đá này lần nữa nghiên cứu ra phươngpháp luyện sắt, có phải hay không có thể khiến trình độ luyện sắt được đề cao.Rất nhanh mà xem xong suy nghĩ phía trên, Văn Chân trong lòng vừa kíchđộng vừa khiếp sợ mà đem báo chí kia gấp lại một phen, liền nói, "Ngươi hài tửnày, ngươi hài tử này! Tin tức như thế làm sao có thể phát ra."Ninh Vân Tấn vẻ mặt vô tội mà nói, "Vi thần nghĩ dân gian có nhiều xưởngluyện sắt như thế, có lẽ có người nhìn thấy tin tức mặt trên nguyện ý đi thửnghiệm, nếu là thật sự có thể thành công, chẳng phải là phúc của Đại Hạ."Văn Chân bất đắc dĩ mà nhìn hắn, cũng phân không rõ tiểu tử này là giảngu hay là thật ngốc.Tuy rằng bắt đầu từ tiền triều đã lấy xưởng luyện sắt dân mưu cầu làmchủ, nhưng gang chính là tài nguyên chiến lược trọng yếu, có phương pháp cảithiện công nghệ tự nhiên phải đem nắm ở trong tay quan phủ, làm sao có thể choxưởng luyện sắt dân gian biết. Biện pháp này nếu không thành thì thôi, nếu nhưlà thật sự lại bị địch quốc biết, chẳng phải là đáng tiếc lớn!Cho dù Đại Hạ đã là thế giới của sản phẩm làm bằng sắt, nhưng hiện giờxưởng luyện sắt hiệu quả sản xuất đều không cao, cho dù là nhà xưởng quy mô lớnchia đều mỗi người sản xuất sắc cũng không đủ ba cân, sản lượng gang thiếu đếnđáng thương phải đồng thời thỏa mãn chế tác nông cụ dân gian, còn phải mở rộngquân bị, thật sự có chút trứng chọi đá.Chuyện như thế có thể ảnh hưởng vận mệnh quốc gia, cho dù với tâm tínhcủa Văn Chân cũng nhịn không được không bình tĩnh, hắn đi qua đi lại, hỏi,"Việc này cũng không thể vui đùa, ngươi xác định tin tức này là thật."Ninh Vân Tấn nghiêm túc mà nói, "Hoàng thượng yên tâm, vi thần biết việcnày rất quan trọng, đặc biệt mà tìm gia gia hỗ trợ tìm người chứng thực qua,quả thật thiên chân vạn xác."Văn Chân nhìn hắn, thầm nghĩ trong lòng tiểu tử này thật đúng là bảo bối,tính cách khiến yêu thích không nói, lại phúc khí đầy người, chỉ là tìm hiểutin tức vui chơi mà thôi, còn có thể nghe được chuyện như thế.Hắn nguyên bản còn muốn dựa vào chuyện Văn Hương cư khiến tiểu tử này rènluyện thủ đoạn, dù sao trong đó liên quan đến Hoàng tử, người bình thường đềusẽ cảm thấy xử lý không tốt, hiện tại xem ra ngược lại không nên khiến loạichuyện nhỏ này chậm trễ chính sự.Suy nghĩ như thế Văn Chân liền hiền lành mà nói, "Một khi đã vậy ngươigần đây cứ một lòng làm tốt báo chí, lại phối hợp với người của trẫm điều traloại than đá đặc biệt này, việc nhỏ khác thì không cần quản!"Việc nhỏ của quầy Văn Hương cư kia được người tiếp nhận, hôm nay Ninh VânTấn tiến cung toàn bộ mục đích đều đạt tới, hắn tự nhiên là miệng cười khôngkhép đáp ứng.Sau khi ra hoàng cung Ninh Vân Tấn cũng có chút áp lực không nhịn đượctâm tình hưng phấn của mình, loại báo chí này khi bắt đầu lên tiếng, hiệu lưuthông tin tức thứ tốt không đề cập tới, có thể đem phương pháp lò luyện thanđẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài thì xem như chuyện tốt tận trời!Cùng Dương Trừng thời không kia một dạng, từ sau khi tiền triều nghiêncứu ra phương pháp tinh luyện kim loại tái thép, sự nghiệp sắt thép Trung Hoacứ vẫn luôn dẫn đầu thế giới, loại phương pháp tinh luyện kim loại này thậm chíđến thời dân quốc còn có nhà máy đang sử dụng, có thể thấy được phương pháptiên tiến của loại tinh luyện kim loại này.Đã từng có chuyên gia ngoại quốc nói qua, "Tại thời Trung cổ, ngoại trừTrung Quốc, không có nơi nào có thể cung ứng đủ lượng gang và thép."Nhưng mà ngại tại sau khi người Anh phát minh ra kỹ thuật luyện sắt bằngthan luyện, khiến cho quốc gia phương tây ở trên kỹ thuật luyện kim sắt thépnhanh chóng phát triển, vượt qua Trung Quốc, cuối cùng khiến cho Anh dùng thanvà vũ khí sắt 'Pháo hạm' gõ cửa Trung Quốc.Mặc dù mình rất nhiều đồ đời sau đều chỉ biết lý luận đại khái, nhưngTrung Quốc cho tới bây giờ cũng không thiếu người tài ba chí sĩ, chỉ cần mìnhthông qua báo chí đề xuất lý luận, chung quy sẽ có người có thể nghiên cứu ra,như vậy không nhận thức được vài năm, cho dù trong thời gian ngắn thúc đẩykhông ra cách mạng công nghệ của Đại Hạ, nhưng mà chung quy sẽ đối với quốc giacó lợi ích.Ngày sau Ninh Vân Tấn liền không rảnh rỗi, đầu tiên là phối hợp với ngườiVăn Chân phái tới phân biệt ra than luyện, tiếp đó hắn bắt đầu cùng người liênhệ Nội vụ phủ, Hộ bộ, Thông chính ti phái tới, bắt đầu chế định làm chươngtrình báo chí.Bởi vì Hoàng thượng tự mình đốc thúc, quan lại này cũng không khó xử NinhVân Tấn nhiều, hơn nữa đợt tiến công bằng bạc của hắn, mỗi một nha môn đều mộtđường vì hắn chiếu rõ đèn xanh. Sau khi thủ tục tư liệu đầy đủ hết, in ấn liềncàng không cần Ninh Vân Tấn sầu lo, đầu năm nay thuật in ấn sớm đã vận dụnghàng loạt, còn là kỹ thuật in ấn thuần thục.Phùng Thành Chí tạm thời được bổ nhiệm đảm nhận làm xã trưởng đầu tiêncủa 'Tạp báo Đại Hạ', trước hắn thuê mấy người hình thành nhóm phóng viên đầutiên, Ninh Vân Tấn bản thân cũng lười quản quầy chuyện này, bất quá bởi vì cònchưa tìm được người thích hợp an bài sửa bản thảo, đành phải trước làm chủ biênnghiệp dư một chút.Thời gian mười ngày ngắn ngủi phần báo chí đầu tiên của chủ biên Ninh VânTấn đã in ấn ra, mỗi phần chỉ bán một tiền, giá tiền này rẻ khiến người Nội vụphủ và Hộ bộ phủ đều cảm thấy quá thấp, thời điểm nào có thể lấy lại vốn nha!Đáng tiếc hắn cố ý định giá như thế, lại có Hoàng thượng làm chỗ dựa chohắn, những người khác cũng không có biện pháp với hắn. Bọn họ lại không biết, ởtrong mắt Ninh Vân Tấn giá này cũng quá cao, đầu năm nay một hai lượng bạc hoặclà nói khoảng một ngàn năm trăm đồng tiền cũng có thể đủ bình dân phổ thôngsống một năm, bán báo chí đến quá mắc cũng không lợi cho kế hoạch của hắn.Bởi vì vấn đề giao thông hiện tại, trừ bỏ bên ngoài kinh thành ra, tỉnhlị thành thị khác Ninh Vân Tấn đều chọn dùng hình thức kinh doanh chính là hợptác, từ Thông chính ti và đề đường đem một phần báo chí xếp chữ tốt gửi đến cácnơi, sau đó từ tòa soạn hợp tác địa phương tiến hành in ấn và phái đi, chia đềumỗi ba ngày ra một lần xuất bản, chỗ quá xa ngày kéo dài.Vì loại phương thức hợp tác này Ninh Vân Tấn còn đặc biệt mà đem quảngcáo phân làm bản toàn quốc và bản địa phương, quảng cáo bản địa phương từ tòasoạn địa phương của mình chiêu thương, quảng cáo thu vào ba phần trong Tạp báoĐại Hạ.Kỳ đầu tiên của 'Tạp báo Đại Hạ' trong phạm vi toàn quốc bán ra gần vạnbản, lượng mua này nghe qua tuy rằng rất nhiều, nhưng vẫn là khiến những đámquan lão gia vô cùng thất vọng. Dù sao tiền không được lợi bao nhiêu, quảng cáoduy nhất thu vào vẫn chỉ có Văn Hương cư.Bất quá chờ đến kỳ thứ hai, kỳ thứ ba sau khi lượng tiêu thụ lên thànhgấp đôi, mọi người đều bắt đầu cười đến cười toe toét, phải biết đây chính làphí tổn cực thấp thu vào trường kỳ, ngày qua ngày gộp lại lợi nhuận cực kỳ khảquan.Bởi vì đây là báo chí tính giải trí đầu tiên phía quan phê chuẩn – có thểxác định trong thời gian ngắn đều là độc quyền – thẳng đến Hoàng đế không thiếutiền, 'Tạp báo Đại Hạ' phương thức hành văn mới lạ khiến người cảm thấy mới mẻ,rất thích thú liền khiến cho mọi người hiếu kỳ, đám thương gia cũng nhìn thấychỗ tốt trong đó, tới năm thứ hai quảng cáo bắt đầu thu vào càng ngày càngnhiều.Ninh Vân Tấn từ khi làm ra quầy sự này sau đó thì bận rộn đến xoay quanh,hắn thật sự bội phục những người xuyên qua bên trong sách chỉ cần miệng caothấp chạm một chút đã có thể làm chưởng quầy vung tay.Chân chính gây dựng sự nghiệp nào có dễ như vậy, chỉ là phải tìm một chủbiên có thể lĩnh hội tinh thần của mình hắn đã tìm một năm công phu, lại mangtheo bên người hảo hảo giáo dục một năm mới dám buông tay để hắn ta một mìnhthao tác.Chờ đến Ninh Vân Tấn thật vất vả thoải mái một chút, sang năm vừa vặnphải tham gia khoa khảo, vì thế Kiến Đình tiên sinh còn đặc biệt mà ủy thácngười mang về phong thư, nói thẳng nếu không thể đậu liên trung tam Nguyên*đừng nói mình là học sinh của hắn, biến thành Ninh Vân Tấn như trải qua núi đè,loại chuyện chỗ nào cũng có thể gặp vận khí này mình nào xác định được.

*Liên tục giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên

Ngày đầu chín tháng tám Thiên Thụ năm thứ mười tám, Ninh Vân Tấn rốt cuộctròn mười hai tuổi tin tưởng tràn trề đi vào trường thi thi Hương, bắt đầu conđường khoa cử của hắn. || Tuy rẳng chỉ là trường thi thi Hương, trước trường thiđã là đầu người lớp lớp, nếu không phải bọn họ xuất môn đến sớm, lại còn làcưỡi ngựa mà đến, chỉ sợ cũng phải bị ngăn ở bên ngoài.Sau khi qua tuyến cảnh giới, đám người hầu thư đồng cũng không thể đitheo nữa, Ninh Vân Tấn xách theo cái giỏ người nhà chuẩn bị cho mình, xếp hàngchờ kiểm tra.Đội ngũ rất dài, phòng bị gian dối trước sân kiểm tra đặc biệt nghiêmkhắc, nhóm quan nhỏ không dám nơi lỏng lại kiểm tra đến phá lệ cẩn trọng, nhìnra còn phải chờ đợi thời gian rất dài. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hàng dàiphía sau, không ngạc nhiên nhìn thấy phụ thân và ca ca trên con ngựa cao to xaxa.Đây chỉ là thi Hương trận đầu mà thôi, trong nhà cũng không có toàn viênxuất động, chỉ có Ninh Kính Hiền và Ninh Vân Đình đưa hắn đến trường thi. Nhìnxem sắc trời, bọn họ nếu không đi có khả năng bị đến muộn, Ninh Vân Tấn liềnhướng hai người phất phất tay.Ninh Kính Hiền vuốt cằm mỉm cười, Ninh Vân Đình thì làm cái thủ thế cốlên với hắn, hai người lúc này mới quay đầu ngựa lại hướng phía hoàng cung chạyđi.Trên đường bọn họ gặp xe ngựa Ninh phủ vì Ninh Vân Tấn chuẩn bị, lúc nàycòn kẹt ở trên đường không thể động đậy, Ninh Kính Hiền liền công đạo Tần Minhở trên xe cần phải ở bên ngoài trường thi chờ, phòng ngừa ngoài ý muốn.Tiễn bước phụ huynh, Ninh Vân Tấn lúc này mới để tâm xuống ở trong đầunhớ lại nội dung đợt thi này. Thi Hương tổng cộng phải thi ba đợt, đợt đầu làlấy 'Luận ngữ', 'Mạnh tử', 'Đại học' 'Trung Dung' mỗi cái làm một bài văn, lạiviết một bài thơ ngũ ngôn bát cú.Bắt đầu tử Thiên Thụ năm nay lượng chữ văn bát cú yêu cầu từ ban đầu sáutrăm năm mươi chữ đổi thành bảy trăm chữ, với hắn mà nói ba vài văn áp lựckhông lớn, mấu chốt ở chỗ bài thơ.Với loại trình độ này của hắn bị Kiến Đình tiên sinh bình là so với tiêuchuẩn thơ xoàng cao hơn một chút, nếu phải viết ra thơ khiến giám khảo trước mắtsáng ngời xác thật không dễ, bởi vậy chia làm khẩn trương một cửa này.Thời điểm tham khảo Ninh Vân Tấn cũng đã vắt hết óc viết mấy bài thơ sángtác, tuy rằng thơ này đã thuộc về phát huy vượt quá ngoài phạm vi, nhưng màkhông có một bài có thể đạt tới kết cấu nghiêm cẩn như 'Phú đắc cổ nguyên thảotống biệt' của Bạch Cư Dị kia, lanh lảnh đọc thuộc lòng, thiên cổ có một khônghai quả nhiên không phải trình độ thường nhân có thể đuổi kịp.Chỉ có vào lúc đó hắn mới phá lệ buồn bực, nhân gia xuyên qua có thể tùytiện chép thơ viết chính tả 'Hồng Lâu Mộng' danh tác linh tinh, đáng tiếc mìnhxuyên qua niên đại gần quá, thật sự không có thơ hay xuống tay.Ngại tại hắn lo lắng đề mục sáng tác thơ có thể rất lệch thời cơ haykhông, quan nhỏ cầm danh sách hô tên nói, "Tiếp theo Ninh Vân Tấn.""Đến."Ninh Vân Tấn vội vàng lên tiếng đi lên trước. Một tiếng giòn tan này củahắn, khiến cho người xung quanh rốt cuộc cũng có thể quang minh chính đại màđem tầm mắt tụ tập ở trên người hắn, sôi nổi nhỏ giọng nghị luận.Ninh Vân Tấn vẫn luôn kiên trì mỗi này một ly sữa bắt đầu tác dụng, hắnthân cao đã tiếp cận một thước sáu, xa xa cao hơn bạn cùng lứa tuổi. Tướng mạohắn lại sinh trưởng rất tốt, cho dù ở dưới ánh đèn mờ nhạt làn da cũng như làlộ ra oánh oánh sáng ngọc.Hắn chỉ là mặc một thân quần đơn áo chiếc màu xanh ngọc, đầu buộc chùmkhăn đen1 đơn giản nhất, lại xuất sắc đến cùng người xung quanh tựahồ không hợp nhau. Chỉ là đứng ở nơi đó Ninh Vân Tấn tựa như một bộ tranh thủymặc động nhân nhất, khiến người có chút tự biết xấu hổ bất tri bất giác mà đứngở chỗ cách xa hắn hai ba bước."Hài tử này lớn lên thật đẹp!" Có tán thưởng."Nhỏ tuổi như vậy chỉ sợ là tú tài trong nhà nâng đi!" Có người cảm thán,"Nhìn nhà của hắn bối cảnh nhất định rất tốt, người nhà giàu sinh ra Thiếu giachính là mệnh tốt, hiến một xuất thân, bổ một vị trí trống cũng rất dễ dàng,cần gì phải cùng chúng ta một dạng gian khổ đi khoa cử."Cũng có thí sinh lớn tuổi chỉ là vì danh ngạch Thi Hương đã chịu khổ rấtnhiều năm khó chịu nói, "Hắn xem hiểu đề giám khảo ra sao?"Tuy rằng những lời phiếm nói nhảm của mấy người đó Ninh Vân Tấn cũng ngheđược vào tai, với tầm mắt của những người khác hắn đã sớm thành thói quen khôngnhìn, chỉ là xen lẫn ở trong đó một cỗ ánh mắt mang theo ác ý nhìn qua khiến hắnchú ý.Làm bộ như bộ dáng không thèm để ý, Ninh Vân Tấn hướng phương hướng kialiếc nhìn một cái, phát hiện cư nhiên là Lô Văn Đạo.Thấy tiểu quan đã thẩm tra đối chiếu xong thân phận của mình, phân phómình đi vào kiểm tra, Ninh Vân Tấn đã trước đem chuyện Lô Văn Đạo đặt ở mộtbên, chuyên tâm ứng phó để mắt tới kiểm tra soát người cực kỳ tàn ác phíatrước.Thật vất vả có thể tiến vào phòng số, sắc mặt của hắn có chút không tốtnghĩ đến loại kiểm tra này ít nhất còn có ba bốn lần, Ninh Vân Tấn sắc mặt liềncàng tái nhợt, âm thầm nói, cho dù là vì điều này cũng không thể thi rớt!Mỗi một tràng Thi Hương đều chỉ có thời gian một ngày, Ninh Vân Tấn bìnhtĩnh mà không nhìn môi trường bẩn thỉu trong phòng số kia, thu liễm tâm thầnbắt đầu chuyên tâm ứng phó.Đợt thứ hai là ngày mười hai tháng tám, lấy Ngũ kinh làm văn; đợt thứ bangày mười lăm tháng tháng, thi vấn đáp Ngũ đạo.Sau khi thi xong Ninh Vân Tấn thở phào một cái thật dài, tuy rằng đemtheo lương khô ăn uống không có vấn đề, nhưng mà tấm miếng bàn ngủ của phòng sốkia rất không thoải mái, sau khi về đến nhà hắn đã chẳng tiếng nào mà ngủ thậtsâu.Tuy rằng trong nhà không có người trải qua khoa cử, bất quá mọi người đềubiết cuộc thi vô cùng hành người, cũng đều không quấy rầy hắn.Ninh Vân Tấn một giấc ngủ này ngủ thẳng đến hừng đông ngày hôm sau, hắnbiếng nhắc mà duỗi thắt lưng lười biếng lúc này mới cảm thấy mình sống lại.Tần Minh nghe được động tĩnh gõ gõ cửa, cảm khái mà nói, "Nhị công tử,ngày đã tỉnh rồi, nha hoàn bên người lão thái thái đều đến hỏi thăm ba lượtrồi, ngủ tiếp nữa lão thái thái chỉ sợ muốn đích thân đến thăm ngươi!""Xem ngươi nói khoa trương kìa!" Ninh Vân Tấn sức sống mười phần mà nhảyxuống giường, "Gọi người tiến vào rửa mặt, gia cho lão thái thái thỉnh an chứ!"Đến phòng lão thái thái, lão nhân gia vừa nhìn thấy quầng mắt đen dướimắt hắn, liền ôm Ninh Vân Tấn đau lòng mà nói, "Cháu ngoan à, đây chính bị khổlớn! Mới Thi Hương đã hành người như thế, chờ đến Thi Hội làm sao đây, đâychính là mỗi đợt ba ngày, còn phải thi ba trận, nếu không ta vẫn là đừng thiđi!""Tiểu hài tử phải rèn luyện một trận như thế mới tốt! Đừng sủng mùquáng." Ninh Đào Húc nghiêm mặt nói với lão phu nhân một câu, lúc này mới quayđầu hỏi Ninh Vân Tấn, "Ngươi thi như thế nào?"Ninh Vân Tấn tràn đầy tự tin mà nói, "Cảm giác rất tốt, trúng cử hẳn làkhông khó."Ninh Đào Húc hé miệng cười, "Sư phó của ngươi chính là muốn ngươi đậuliền tam Nguyên, nếu trúng không được Nguyên, lần sau thấy hắn cũng phải cẩnthận!"Nhớ tới lá thư của Kiến Đình tiên sinh, Ninh Vân Tấn lập tức đau khổkhuôn mặt nhỏ nhắn.Lão thái thái vừa thấy liền không thuận theo, tâm hữu linh tê mà đemtiếng lòng hắn nói ra, "Lời này ta cũng không thích nghe, Tiểu nhị văn vẻ làmđược dù tốt, không chắc khẩu vị giám khảo cũng là uổng công, nếu không từ xưađến nay nào có nhiều tài tử như thế cũng sẽ thi rớt. Chúng ta người nhà như thếlại không dựa vào khoa cử tiến thân, muốn ta nói Tiểu nhị vẫn là như Đình canhi một dạng bổ sung làm thị vệ tốt hơn!""Cách nhìn của phụ nhân." Ninh Đào Húc nhíu mày phản bác nói, "Trăm nămvượng tộc chân chính đều phải dựa vào gia truyền khoa cử, chỉ trông vào ân chechở chung quy vẫn là sai, Tiểu nhị là một người có bản lĩnh, nên nhiều rènluyện rèn luyện."Ninh Vân Tấn vừa thấy hai lão sắp nổi tranh cãi, vội vàng cáo lui, xámxịt chạy. Giờ này, Ninh Kính Hiền cùng Ninh Vân Đình đều đến nha môn, chỗ BộiHoa hắn không muốn đi, chỉ cân nhắc nên hay không ra ngoài dạo một vòng, thì cótiểu thái giám đến truyền chỉ khiến hắn tiến cung yết kiến.Thái giám gọi là Hà Nhân Quý này cũng là người quen, chính là một trongtiểu thái giám ban đầu ở Dưỡng Tâm điện, một người cơ linh cực kỳ, được HoàngCẩm thu làm đồ đệ, hiện giờ ở trong cung rất có vài phần thể diện.Không cần Ninh Vân Tấn chuẩn bị cho hắn, hắn đã kề sát vào cười nói,"Ninh công tử thật sự là được thánh quyến sâu nặng, Hoàng thượng hôm nay thoángcái hướng tìm Lý tổng quản hỏi chuyện của ngươi."Ninh Vân Tấn cùng hắn quan hệ không tồi, ngược lại không cần luôn luônbiếu tặng. Hắn thuận miệng nói, "Công công không phải lừa ta đi, chỉ là một thiHương nhỏ mà thôi, Hoàng thượng làm sao có lòng nhàn rỗi chú ý, lẽ nào khôngphải tìm ta hỏi những chuyện khác, ngài cũng cho tiểu tử ta một lời chắc chắn,để cho ta sớm làm chuẩn bị.""Công tử đây chính tự coi nhẹ mình." Hà Nhân Quý cười hê hê, nhỏ giọng mànói, "Trong cung này người nào không biết Hoàng thượng đối xử công tử khônggiống chứ! Muốn ta nói, Hoàng thượng đối xử mấy Hoàng tử Công chúa sinh sau kialại còn không có tốt như với công tử đâu!""Lời này nói ra chính là muốn rơi đầu, công công chớ muốn hại ta!" NinhVân Tấn trong lòng rùng mình, hắn ngược lại không nghĩ tới vài năm này siêngnăng chạy vào hoàng cung cư nhiên để cho người khác sinh ra ấn tượng như thế,bất quá suy nghĩ một chút Văn Chân hiện giờ với mình tin một bề quả thật khôngđồng nhất.Trong lòng hắn có loại vui mừng nói không nên lời, lại chung quy cảm thấycó chút bất an. Nhưng mà cân nhắc đến được Hoàng đế chú ý chung quy không phảichuyện xấu, Ninh Vân Tấn liền cũng đem chút lo lắng này trước đặt ở một bên.Văn Chân trực tiếp ở Tây Noãn Các cung Càn Thanh tiếp kiến hắn, nơi nàylà tẩm cung của Hoàng đế, người bình thường ngay cả đến gần cũng không được.Ninh Vân tấn bắt đầu từ năm trước đã thường xuyên tiến vào nơi này, trước cònkhông biết, hiện tại nhớ tới, cho dù là mấy Các lão cũng không có quang vinhđặc biệt này, có thể thấy được Văn Chân đối với mình tin cậy và vinh sủng!Thời điểm hắn đến Văn Chân đang tranh thủ lúc nhàn rỗi mà uống trà nghệ,sau khi nhìn xong lễ, Văn Chân liền trực tiếp đón hắn tiến lên pha trà chomình.Bản thân Ninh Vân Tấn cũng không thích uống trà, nề hà nhóm sư phó củahắn đều là người thích trà, làm tiểu bối tự nhiên chỉ có thể học tốt kỹ năngpha trà hiếu kính. Phương thức hắn pha trà là học từ Kiến Đình tiên sinh, nhấtcử nhất động lại bắt chước Ninh Đào Húc, có loại tao nhã nói không nên lời,phối với tướng mạo rất tốt, quả thật là cảnh đẹp ý vui."Nghỉ ngơi một ngày cũng nên tỉnh lại rồi chứ?" Văn Chân câu nói đầu tiênquả nhiên là hỏi chuyện thi cử của hắn, "Thi thế nào rồi? Trẫm chính là chờsang năm điểm Thám Hoa ngươi đó!"Đây đã là trực tiếp đem thứ bậc thi Đình định ra cho mình, đã có rất cólòng tin với mình đi!Bất quá Ninh Vân Tấn hiện tại với Văn Chân vô cùng thả lỏng, vui cườinói, "Hoàng thượng, việc này không thể được đâu, nếu chỉ là Thám Hoa lang, vithần chính là sẽ bị tiên sinh trục xuất sư môn! Hoàng thượng ngài nên khai âna.""Xem bộ tướng mạo tốt này của ngươi, đến lúc đó áo mới ngựa khỏe làm ThámHoa lang trẻ tuổi nhất triều đại cũng không phải là vừa lúc." Văn Chân nghiêmmặt nói, "Trạng Nguyên mười ba tuổi, chính là đứng đầu từ cổ chí kim, nếu vănvẻ làm không tốt cũng bị người trách móc, không thể tham lam."Ninh Vân Tấn kiêu ngạo mà ngẩng cằm, "Làm người phải có mục tiêu, làmTrạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất triều đại càng kì diệu!"Văn Chân vui vẻ, "Xem ra chí khí không nhỏ, còn thật hướng đến liên trungtam Nguyên đi! Trẫm sẽ chờ xem văn vẻ Thi Đình của ngươi, nếu quá kém thì khôngnên trách trẫm không lưu tình mặt mũi đó!""Hoàng thượng ngài cứ việc yên tâm đi!" Đem một ly trà nóng đặt trước mặtVăn Chân, Ninh Vân Tấn căng mặt oán giận nói, "Vừa nghĩ tới thi Hội còn phảilại bị soát người lần nữa, vi thần đã hận không thể một hơi hoàn toàn thi xonglà tốt rồi!""Tiểu tử ngươi cứ thỏa mãn đi, nếu không phải trẫm đặc biệt công đạokhông cần làm khó dễ ngươi, ngươi cho là soát người đơn giản có thể thông quanhư vậy?!" Văn Chân không có ý tốt mà trên dưới quan sát hắn nói.Ninh Vân Tấn vừa nghĩ tới trường hợp soát người liền biểu tình vẻ mặt khôngchịu nổi, bất quá nghĩ đến những người trước sau mình đó chẳng những ở trướcmắt bao người bị sờ toàn thân, cởi hết quần áo, một số ngay cả □ cũng bị vạchxem.So sánh xuống ít nhất mình còn bảo vệ dải khố, không có cởi truồng. Hắnbiểu cảm túng quẫn nói, "Chẳng lẽ là..."Tầm mắt Văn Chân dừng ở trên mông nhỏ vểnh vểnh của hắn, "Trẫm nghe nóimỗi khi gặp cuộc thi, môn khẩu trường thi liền chật ních dân chúng chuyên mônđến xem tràng cảnh nhóm thí sinh cởi truồng. Tiểu tử ngươi lớn lên thật sự rấtchọc người phạm tội, nếu trước mặt mọi người cởi sạch cũng không ổn, năm naytrẫm mới đặc biệt mà phân phó kiểm tra bên trong tại trường thi, ngươi nóichẳng lẽ không nên cảm tạ trẫm sao?"Cho dù Ninh Vân Tấn da mặt dày như tường thành, cũng bị tầm mắt của VănChân này tuần tra lui tới ở trên cái mông của mình biến thành túng quẫn đỏ mặt.Trong lòng hắn phẫn hận mà nghĩ, tuyệt bích này là đùa giỡn đi! Thấy hắn khuônmặt nhỏ hồng chậm chạp không mở miệng, Văn Chân lại vui vẻ nói, "Xem ra ngươilà thật sự không muốn tạ ơn, vậy sang năm thời điểm thi Hội không cần chiếu cốđặc biệt này đi!"Ninh Vân Tấn trên mặt cứng đờ, nhịn không được trừng mắt liếc hắn mộtcái, ấp úng mà nói, "Đa tạ Hoàng thượng chiếu cố. Hoàng thượng yên dân như con,ơn trạch thiên hạ, công việc mới này...vẫn là tiếp tục mới tốt, cũng thành toànthể diện của nhóm thi cử."Một cái liếc mắt này của hắn khi rạng mây đỏ trên mặt chưa lui, lại chínhlà niên linh sống mái không biện giải, ngược lại có vẻ diễm lệ vô cùng, tuy làđã quen nhìn các loại sắc đẹp Văn Chân cũng không cẩn thận nhìn ngây người!__________1. Khăn buộc đầu ||Thấy Văn Chân đang nhìn mình không nói lời nào, Ninh VânTấn liền nhẹ giọng kêu, "Hoàng thượng...Ngài không phải thật đang hối hận chứ?"Ninh Vân Tấn còn chưa bắt đầu tiến vào thời kỳ đổi giọng, lại bởi vì saukhi học tập thuật huyết mạch càng biết làm sao vận dụng tốt âm điệu thanh vận,khi Ninh Vân Tấn nhả từ từ âm thanh nói chuyện, giọng nói trong sáng của hài tửgiống như mang theo trong trẻo thấu triệt trau chuốt tao nhã.Mà khi hắn bất chợt không tự giác mà ở âm cuối mang chút 'Uốn lưỡi cuốiâm vần' rồi lại lộ ra một chút mềm dẻo và đáng yêu, khiến người nhịn không đượcđắm chìm ở trong tiếng nói động nhân đó của hắn, bên tai tựa hồ có dư âm lượnlờ.Tiểu tử này không đợi về sau cũng đã là một yêu nghiệt!Văn Chân không khỏi cảm thán, một hài tử tài tình như vậy, tướng mạo nhưthế, xuất sắc chừng này không biết ngày sau nữ tử nhà ai có thể xứng đôi vớihắn!Vừa nghĩ tới ngày sau mình chỉ hôn cho hắn, tâm tình Văn Chân đột nhiêncó chút suy sụp. Hai tay của hắn khoa tay múa chân, giận dữ nói, "Trẫm vừa rồichỉ là nghĩ đến thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy ngươi chỉ mới dài chút nàythôi! Khi đó còn chưa đầy trăm ngày, nhoáng một cái cư nhiên đã lớn như thế,trẫm già rồi!"Đây là đánh trống lảng sao, vừa rồi không phải còn đang nói khoa cử, thếnào lại đột nhiên lệch sang tuổi tác?!Bất quá Ninh Vân Tấn biết Hoàng đế Văn Chân này có sở thích tự nói mộtmình, tật xấu suy nghĩ lại xoay chuyển nhanh, lập tức nói tiếp, "Hoàng thượngngài cũng còn chưa đến nhi lập chi niên (30t)đã nói tiếng già, vậy nhóm Các lão kia chỉ sợ đều phải nối đuôi cáo lão hồihương! Muốn vi thần nói, tiếp qua hai năm ngài và Thái tử đứng chung một chỗthì giống như huynh đệ, còn trẻ mà!"Văn Chân nhịn không được nở nụ cười, "Miệng này của tiểu tử ngươi đúng làcàng ngày càng ngọt!""Không có biện pháp, ai kêu vi thần ăn rất nhiều tương hoa hồng." NinhVân Tấn thần tình phiền não, nghiêm trang chững chạc mà nói, "Lần trước đại cacủa ta còn nói ở trong miệng ta bốc một mùi hoa hồng đó! Cười ta quá nương vânvân, thật sự là khó ưa."Hai người còn nói một hồi, thời gian nghỉ ngơi của Văn Chân cũng sắp kếtthúc, hắn phải tiếp tục xem chiết tử, Ninh Vân Tấn liền thức thời cáo từ!Hắn mới vừa đi khỏi cung Càn Thanh thì nhìn thấy Ninh Kính Hiền đang chờở bên ngoài, vội vàng vui hớn hở mà đi tới, "Phụ thân, ngài thế nào đến đây?""Vốn là đến đưa bài tử, nghe nói con ở bên trong, nên đợi chốc lát, chúngta cùng nhau về nhà." Ninh Kính Hiền chắp tay sau mông, thản nhiên mỉm cười."Vậy phụ thân người chỉ sợ chờ lâu rồi! Sớm biết con đã đi ra sớm chút."Ninh Vân Tấn ảo não mà nói, vui hớn hở mà dán lên, kéo tay hắn, cũng không để ýtới đám thị vệ xung quanh nháy mắt đùa cợt, quang minh chính đại mà ngẩng đầutrừng lại bọn họ!Gia chính là làm nũng thì sao chứ, mười hai tuổi đặt ở đời sau chính làmột đứa con nít đó!Tuy rằng đã sớm quen hành động thân mật của nhi tử, bất quá mỗi khi bịngười quen nhìn thấy Ninh Kính Hiền vẫn là có chút không được tự nhiên, kéo taytiểu da trâu một đường hướng ngoài cung đi. Hắn bất đắc dĩ mà dặn dò, "Khôngnên nói lung tung, thời điểm yết kiến muốn đi hay không không phải người làmthần tử định đoạt!""Con cũng chỉ là thuận miệng nói thế thôi, phụ thân ngài đừng nghiêm túcthế chứ!" Ninh Vân Tấn thè lưỡi nói.Hai gia này thân ảnh thân thân nồng nồng mà dính một chỗ rời đi, lại vừavặn bị Văn Chân đi ra nhìn thấy. Hắn nhíu đầu mày, thầm nghĩ, người cũng baonhiêu rồi còn cùng phụ thân dính như thế, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!Dịch Thành cũng quá chiều nhi tử.Văn Chân khi bước vào chính điện, nhịn không được quay đầu nói với Lý ĐứcMinh, "Đi xem Thái tử làm xong công khóa chưa, nếu đang rỗi, thì để hắn lạiđây, trẫm muốn dạy hắn xem chiết tử!""Dạ!" Lý Đức Minh lên tiếng lui ra, trong lòng lại âm thầm phun tào,Hoàng thượng à, mọi người đều biết ngài cũng có nhi tử, thì tính là ngài hâm mộphụ tử Ninh gia thân mật, muốn cùng Thái tử thân cận thân cận, nhưng không thểthông qua chuyện xem chiết tử nhàm chán như vậy được!Trong lòng nói thầm thế nào nữa, Hoàng thượng nếu hạ khẩu dụ, hắn cũng chỉcó thể tự mình đi một chuyến đến chỗ Thái tử.Thời điểm Thiên Thụ năm thứ mười sáu Văn Chân vì nâng địa vị hiện tại củaHồng Minh, đặc biệt mà vì hắn tu kiến xây thành cung Dục Khánh. Xét thấy chỗnày cùng chỗ ở của Thái tử xui xẻo nào đó tên giống nhau, Ninh Vân Tấn vì Tháitử đệ đệ của mình trộm vốc một phen lệ.Lý Đức Minh khi chạy đến cung Dục Khánh, Hồng Minh vừa mới tan học, ngaycả y phục cũng còn không kịp đổi. Vừa nghe Văn Chân triệu kiến, cho dù là bậncũng phải nói không bận, hắn qua loa mà đi tắm rửa một thân mồ hôi, tiến đếncung Càn Thanh.Có thể được Hoàng đế tự mình chỉ đạo, cho dù là với các Hoàng tử cũng làân sủng lớn lao.Thế nhưng Hồng Minh trong lúc đi vào trên khuôn mặt nhỏ có một loại đạmmạc nói không nên lời, tựa hồ cũng không bởi vậy mà hưng phấn. Hắn ở trong lòngngẫu nhiên hồi ức công khóa hôm nay, lại thỉnh thoảng diễn luyện ứng đối sau đóvới phụ hoàng, không chút nào dám lơi lỏng.Hiện giờ hắn so với lúc nhỏ càng thêm trầm mặc lãnh tĩnh, đã từng tùy ýphóng ra ngoài tự cao tự đại tất cả đều thu liễm lại.Hồng Minh biết mình ở trong cung mặc dù là Hoàng tử được Hoàng đế coitrọng nhất, nhưng mà trước có nhị tử Ninh gia châu ngọc xuất sắc đến khiến toànbộ bạn cùng lứa theo không kịp, sau có Nhị đệ Tam đệ Tứ đệ càng ngày càng ưu túđuổi sát phía sau, theo tuổi tác tăng trưởng ưu thế niên kỷ của mình với bọnhắn đang dần dần thu nhỏ lại, điều này làm cho Hồng minh có một loại cảm giácnguy cơ khó hiểu.Với Hồng Minh mà nói, tin tức tốt duy nhất là năng lực huyết mạch của hắnđã thức tỉnh, lại cùng Tứ đệ giống nhau cũng chỉ là tế nhân quỷ mà thôi.Năng lực của mình ước chừng kém nhị tử Ninh gia hai cấp, điều này làm chohắn có một chút tâm tư cùng đối phương phân cao thấp, chỉ cần dựa vào năng lựcnhư thế trong chúng Hoàng tử ở trong cung đã giữ nổi bậc nhất, hắn đã phải trảgiá khá nhiều cố gắng, đã không còn trải qua phức tạp nữa.Tựa như cố ngoại tổ phụ dặn dò, mình nếu muốn bảo trụ Thái tử vị chỉ cóthể dựa vào sủng ái của phụ hoàng, nếu phụ hoàng một lòng muốn bồi dưỡng nhị tửNinh gia, mình cùng hắn làm căng ngược lại dễ mất thánh tâm.Cố ngoại tổ phụ nói đúng, Ninh Vân Tấn cho dù xuất sắc đi nữa cũng chẳngqua là một thần tử mà thôi, chờ đến lúc mình có thể thuận lợi đăng cơ...Hừ!Nhưng mà mặc dù Hồng Minh thấy rõ tình thế, chỉ là hắn dù sao cũng là mộthài tử chân chính, chỗ nào nuốt xuống khẩu khí này, ở dưới loại áp lực tâm lýthật nặng này, tính tình hắn trở nên càng ngày càng âm trầm, thủ đoạn cũng càngphát ra tàn nhẫn, khi xử phạt người khác đắc tội mình càng không lưu tình chútnào.Một bộ dáng này của Hồng Minh khiến Ninh Vân Tấn mỗi lần thời điểm nhìnthấy hắn đều kinh hãi, trong trí nhớ đời trước Thái tử mặc dù có chút tự cao tựđại, lại có khí phách phấn chấn, phong độ thanh tao, giống như minh nguyệt mượtmà cao cao tại thượng, khinh thường cùng tinh thần tranh nhau phát sáng, làmsao giống hiện tại loại bộ dáng tối tăm này, hai thế chỗ duy nhất khiến hắnquen thuộc vừa vặn chỉ còn lại thủ đoạn của Thái tử càng ngày càng tàn nhẫn.Tạm thời không đề cập đến hai phụ tử trong cung dùng tấu chương liên lạctình cảm như thế nào, ra cửa cung Ninh Vân Tấn đã đi theo chui vào xe ngựa NinhKính Hiền.Từ khi nghe nói qua một lần nhi tử và Hoàng đế ở chung về sau, Ninh KínhHiền có chút chịu không nổi kích thích – Hoàng đế hiền lành như thế thật chínhlà người mình biết đến sao?Từ đó hắn cũng không chủ động hỏi ý kiến của Ninh Vân Tấn với chuyện củaHoàng thượng, cho nên sau khi lên xe chỉ là hỏi một ít chuyện Thi Hương.Ninh Vân Tấn sau khi trả lời từng cái, liền tò mò hỏi, "Nhi tử trước vàotrường thấy được Lô Văn Đạo, hắn như thế nào lại cũng đi tham gia khoa cử? Chodù hắn mất đi chức thư đồng, dựa vào gia gia của hắn là Lại bộ Thị lang, nếumuốn làm một chức bên ngoài không phải dễ dàng sao?""Lão gia tử sắp không được." Ninh Kính Hiền thở dài, "Người Lô gia nếuphục hưng, chỉ sợ phải suy bại, Hoàng thượng là thật sự chán ghét mà vứt bỏ nhàhắn."Ninh Vân Tấn bừng tỉnh đại ngộ, phun một hơi nói, "Khó trách hắn lại phảiđi tham gia cuộc thi, không ai không biến thành là muốn sau khi ở nơi cao gộtrửa danh dự của mình?"Ninh Kính Hiền ở trên đầu hắn gõ nhẹ một cái, dặn dò, "Con biết thì tốt,đừng ở bên ngoài vui vẻ khi người gặp họa, Ninh gia chúng ta không có khí lượnghẹp hòi!""Điều này không phải chỉ phụ thân ngài quyết định nha!" Ninh Vân Tấn cườihe he, "Ngài không biết, ngày ấy ánh mắt hắn nhìn con, như là muốn ăn sống nuốttươi nhi tử, oán độc kia...Chậc chậc!""Hắn dám!" Ninh Kính Hiền giận trừng mắt, rốt cuộc hắn cũng từng là võquan, mấy năm gần đây đường quan thăng tiến, lại cùng nhiều quân nhân giaotiếp, nóng giận rất có vài phần uy nghi."Tiểu tử kia nếu dám gây chuyện sinh sự, Ninh gia chúng ta cũng không sợhắn! Lần trước nếu không phải Hoàng thượng xuống tay quá sớm, lão gia tử Lô gialại xảy ra chuyện kia, thật sự không ổn bỏ đá xuống giếng nữa. Hắn dám to ganchà thể diện Ninh gia, đừng nói gia gia con, vi phụ tạm tha cho hắn cũng khôngđược."Ninh Vân Tấn làm bộ làm tịch mà chắp tay, đắc ý nháy mắt ra hiệu, "Chỉbiết phụ thân hiểu rõ nhi tử nhất."Nhắc tới Lô Văn Đạo kia, Ninh Vân Tấn liền trong lòng chán ngấy ngayđược, thấy hắn xui xẻo, chỉ có cao hứng trong âm thầm. Cũng không phải hắnthiếu lòng đồng tình, thật sự là tiểu tử kia tự làm tự chịu.Cọc ân oán này của hai người bọn họ còn phải ngược dòng đến năm kia VănHương cư xảy ra chuyện, mặc dù ở bên ngoài nói chính là Nhị hoàng tử, Ninh VânTấn lại biết chuyện cũng không đơn giản, bởi vây không tùy tiện động thủ mà làgiao cho Văn Chân xử lý.Hắn dù sao không có người đặc biệt điều tra, chỉ biết là những chỗ trađến tra đi đó người này quả thật đã từng cùng người của Nhị hoàng tử tiếp xúcqua, nhưng mà thẳng đến trong tháng hai thời điểm Văn Chân đột nhiên ở thượngthư phòng khảo nghiệm công khóa làm khó dễ, Ninh Vân Tấn mới biết việc này cưnhiên còn cùng Lô Văn Đạo có liên quan.Lần đó mọi người được khảo sát đề mục đều tại phạm vi bình thường, chỉcần dụng công đọc sách thì có thể trả lời, duy chỉ có Nhị hoàng tử và Lô VănĐạo hỏi đề vô cùng khó, cho dù với Ninh Vân Tấn trình độ vượt qua hai người ứngđối cũng khó khăn, chớ nói chi là hai người bọn họ.Sau đó Văn Chân liền mượn đề tài nói chuyện của mình, phạt Nhị hoàng tửsao chép trăm lần tứ thư để tĩnh tâm, mà Lô Văn Đạo thì với 'Tư chất nô độn, vôpháp một lòng dốc lòng cầu học' làm thuận theo trực tiếp cách bỏ thân phận thưđồng của hắn.Ninh Vân Tấn nghe nói Hồng Minh nguyên bản còn muốn ra mặt bảo vệ hắn,sau lại cũng không biết Thái tử từ chỗ nào nghe nói Lô Văn Đạo cùng chuyện VănHương cư có liên quan, liền không có hạ lời.Không quản hắn ta là cùng Nhị hoàng tử lén lút ngầm thông xã giao, cho dùhắn ta luôn miệng nói như vậy chỉ là muốn vì mình giải ưu, khiến Nhị hoàng tửvà Ninh Vân Tấn đối địch, ở trong mắt Thái tử Lô Văn Đạo đều là vi phạm mệnhlệnh của mình, người như vậy hắn không xử phạt đó là nhìn tại nhiều năm cảmtình!Vì chuyện này Lô gia và Ninh gia có một đoạn thời gian biến rất căng,người trong kinh cũng chờ xem náo nhiệt của hai nhà.Dù sao chỉ là hài tử hai nhà ầm ĩ ra chuyện, Văn Chân cũng không muốnthấy bề tôi cánh tay của mình đối đầu lẫn nhau, vừa vặn Quảng Châu xuất hiệngiữa người nước ngoài và dân chúng xung đột, bởi vì trong đó đề cập Tổng đốcLưỡng Quảng (chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây,Trung Quốc), hắn liền dứt khoát đem Lô Tự Hữu thăng chức Lại bộ Thượngthư cử ra ngoài xử lý.Văn Chân nguyên ý là muốn bảo toàn hai nhà, dù sao thành viên Lô gia saukhi ra ngoài ắt phải khiêm tốn, mà Ninh gia cũng không giỏi ỷ thế hiếp người,ai biết Lô lão gia tử lần này đi ra ngoài lại phát hỏng chuyện.Chuyện Quảng Châu nháo đến rất lớn, nhưng mà bởi vì con đường xa xôitrong kinh còn chưa quá rõ ràng tình huống. Chỉ biết là người nước ngoài độtnhiên vây quanh huyện nha, đánh chết người hầu của tri huyện địa phương, sau đódân chúng phẫn nộ vọt vào thương quán đánh chết ba bốn mươi người, đốt cháy mộtgiáo đường nước Anh, trực tiếp khiến đám người nước ngoài đem đại pháo trênthuyền dựng thẳng lên, một bộ không giải thích bồi thường thì không bỏ qua tưthế nghĩ muốn khai chiến.Lô Tự Hữu ngàn dặm xa xôi sau khi chạy tới Quảng Châu, đầu tiên khôngphân nguyên do đem tri huyện kia cách chức lưu đày, lại xử tử tám người dẫn đầugây chuyện, sung quân lưu đầy hơn hai mươi người cùng gây chuyện, lại còn kýkết hiệp nghị bồi thường người Anh mười vạn hai bạc trắng.Lúc đó kết quả xử trí của hắn là tự ý cho là dựa trên quan sát, năm naytộc Phụng Vũ vẫn luôn rục rịch, đế quốc lại mới vừa kết thúc một trận chiến sự,không nên cùng người nước ngoài khai chiến.Chờ được kết quả này và nguyên nhân chân chính xung đột sau khi truyềnvào trong cung, nghe nói Văn Chân đương trường bóp nát một khối ngọc thạch chặngiấy.Hóa ra nguyên nhân lại xảy ra việc này là người nước ngoài kiếm hai mươivạn lượng bạc trắng hối lộ Tổng đốc Lưỡng Quảng, muốn hắn hạ lệnh hủy bỏ đườngthập tam, để người nước ngoài có thể trực tiếp tiêu thụ hoặc quyền lợi nhậphàng.Vào lúc ấy hàng thương được xưng là 'Đường thập tam' lũng đoạn mậu dịchhải ngoại, hơn nữa toàn bộ ngoại thương ra vào cửa mậu dịch quyền kinh thươngđều nắm giữ trong tay bọn họ, tuy rằng hàng thượng tồn tại làm lợi rất nhiềucho người nước ngoài, nhưng cũng nắm giữ giá cả thương phẩm, khiến đám ngườinước ngoài cho là mình ăn lỗ.Công văn của Tổng đốc Lưỡng Quảng còn chưa chính thức truyền đạt xuống,nhưng không biết tin tức linh thông như thế nào mà nhóm hàng thương biết, bọnhọ liên danh trên thư đưa đến nha môn tri phủ địa phương, yêu cầu đưa chiết tửlên lên triều đình.Tri huyện địa phương bị bức bách đành phải thụ lí thỉnh cầu của bọn họ,lúc này lại có dân chúng nghe nói nhà thờ nào đó của người nước ngoài chiếmlĩnh cô nhi viện! Nuôi dưỡng! Chuyện hài tử bị hành hạ đến chết hoặc là lừabán, vì thế tụ tập hơn một ngàn người vây quanh thương quán người Anh yêu cầubọn họ giao ra cầm thú.Người Anh thứ nhất cho là bạc của mình sắp sửa như nước hắt, thứ hai chorằng bên quan không giúp bọn hắn đàn áp những dân chúng đánh đổ thương quán, cưnhiên đang trong cùng tri huyện tranh chấp một lời không hòa hợp nổ súng, kếtquả bắn chết một nô bộc của tri huyện, lúc này mới xuất hiện những chuyện sauđó.Với tính cách của Văn Chân làm sao cam tâm tiếp thu hiệp nghị mất nướcnhục nhã quyền, còn chưa chờ Lô Tự Hữu về kinh đã hạ chỉ giáng chức một bậc lưudụng, kết quả hắn xử trí cũng bị phủ định, những dân quốc bị bắt đều được thả,Tổng đốc Lưỡng Quảng bị cách chức giam giữ, cuối cùng lại dùng thủ đoạn mạnh mẽkhiến người Anh đáp ứng tiếp nhận mười vạn bạc trắng bồi thường xong việc.Sau khi rõ việc này, Văn Chân lại trực tiếp hạ chỉ vĩnh viễn từ chối cùngngười Anh tiến hành mậu dịch hải ngoại, lúc này mới giải giận trong đầu hắn,bất quá cho dù như thế hắn nhìn thấy người Lô gia cũng phiền chán.Kể từ đó, sau khi mất thánh quyến khiến cho Lô gia vốn đã bởi vì hiệpnghị này mất đi danh dự họa vô đơn chí, làm người xử thế càng tỏ ra lặng hơi.Chuyện Lô gia hai năm nay ở trong kinh ầm ĩ đến ồn ào huyên náo, ngườicùng nhà hắn quen biết đều tiếc hận, Ninh Vân Tấn lại chỉ nghe chê cười, thậmchí cảm thấy vô cùng hết giận, với loại người cột sống lưng quá mềm hắn tuyệtđối không có cách nào thưởng thức.Hơn nữa hắn rõ ràng chưa bao giờ đắc tội qua Lô Văn Đạo, tiểu tử kia lạixuống tay với mình, Ninh Vân Tấn vẫn cảm thấy kỳ quái, chỉ là bởi vì tin tứcquá ít tìm không thấy nguyên nhân thật sự.Thẳng đến nghe gia gia nói phân tích, có thể tiểu tử kia là muốn ngư ôngđắc lợi hảo tâm làm chuyện xấu.Lô Phi Hà cha hắn là lang trung trong Kỳ của Binh bộ Lại ti Võ TuyểnThanh, nếu mình nhất thời xúc động cùng Nhị hoàng tử náo loạn lên, phụ thân ítnhất cũng phải gánh tội danh vô phương giáo tử, cứ như vậy Binh bộ Thượng thưkhả năng là phải đổi người, sau toàn bộ vị trí người của Bộ binh cũng có thểdịch một chút, nếu thông qua Lô Tự Hữu hoạt động một phen, nói không chừng LôPhi Hà có thể thăng chức làm Hữu thị lang.Vừa nghĩ tới tiểu tử kia chẳng những muốn chỉnh mình, còn muốn hạ phụ thân,Ninh Vân Tấn đã cảm thấy Lô gia xui xẻo chính là xứng đáng! || Một đĩa đậu phộng, một đĩa thịt bò khô, một bình rượunhạt.Ninh Vân Tấn nhàn nhã ngồi ở một tửu lâu sát bên đường, nâng cằm biếngnhác mà nhìn người đi đường rộn ràng nhốn nháo lui tới.Buổi sáng dễ chán chường như vầy đúng là bình thường, sau khi thi xongthi Hương mấy ngày nay hắn đều lười biếng mà nhấc không nổi sức lực, loại cảmgiác này tựa như sau khi thi xong đại học thầm nghĩ hung hăng mà chơi đùa điênloạn, giống như tận tình mà nghỉ ngơi.Dù sao vô luận bạn có tài hoa xuất chúng bao nhiêu, thi khoa cử cũng làvăn phong phú chép siêu việt, Ninh Vân Tấn mặc dù có khả năng xem qua là nhớ,cũng muốn đem toàn bộ sách đều quét hình cũng như lý giải một lần mới được.Người từng có kinh nghiệm cũng biết, cảm giác trong đầu tràn đầy thứ thì mộtchút cũng không thoải mái, hắn hiện tại chỉ muốn thả lỏng đầu óc một chút.Có lẽ lần này giống như trải qua đại học, khiến hắn gần đây chung quy làvô ý mà nhớ lại ký ức khi mình vẫn là Dương Trừng.Năm đó vì thưởng cho mình thi được điểm tốt, ba mẹ đặc biệt điều chỉnhngày nghỉ, hơn nữa ông nội bà nội một nhà năm miệng đi Châu Âu sung sung sướngsướng mà chơi gần một tháng.Những kiến trúc huy hoàng hoa lệ, nhà thờ tinh xảo xa hoa, ngã tư đườngcổ điển và hiện đại giao hòa, phong cảnh sơn thủy kiều diễm, cùng với di sảnvăn hóa quý giá mỗi quốc gia bảo tồn trong viện bảo tàng 'Bảo tàng quốcgia'...Vốn dĩ nghĩ rằng phủ đầy bụi, cho dù chỉ là một lỗ hổng rất nhỏ, những kýức ấm áp đó vẫn tràn tràn nhồi kín con tim, khiến Ninh Vân Tấn nhịn không đượctâm tình suy sụp xuống.Hắn không phải không thừa nhận đời Dương Trừng cho mình thay đổi cực lớn,cho dù có đôi khi thay đổi này khiến hắn có loại cảm giác mình sắp phân chia,nhưng với phẩm đức tấm lòng của mình ảnh hưởng cũng rất nhiều.Hóa ra đời kia mình một câu khó nghe chính là có nương sinh không phụgiáo, gia giáo, phẩm đức gì đó đều là mây bay, tại hoàn cảnh sinh hoạt của mìnhchỉ có nắm đấm là đạo lý, hết thảy đều chỉ vì làm cho mình càng dễ sinh tồntiếp – cho dù không từ thủ đoạn.Cuối cùng sau khi gặp gỡ thư sinh kia dạy đạo đức luân lý cơ bản nhất chomình, kiếp sống quân lữ lại dạy mình cái gì là nghĩa khí huynh đệ, cho nên cuốicùng hiếm có sau khi nắm giữ quyền thế không biến thành tiểu nhân ngay cả mìnhcũng phỉ nhổ.Sau khi biến thành Dương Trừng mười tám năm hắn không có bất luận ký ứcgì, giống như một tờ giấy trắng, cho dù trên người mang chút bản tính thói quenkhó sửa, nhưng mà cũng dưỡng thành tính cách độc lập chỉ thuộc về Dương Trừng.Khi đó ba mẹ đối với hắn quản giáo vô cùng nghiêm khắc, trưởng bối Dươnggia tuy rằng yêu thương hắn, nhưng cũng sẽ không quá mức cưng chiều, phạm saithì sẽ bị giáo dục.Dương Trừng nuông chiều từ bé lớn lên mặc dù cùng đại đa số con một giốngnhau có chút kiêu căng, nhưng mà ngôn hành cử chỉ lại đều vẫn có phong cách quýtộc. Tiểu hài tử bị hoàn cảnh gia đình ảnh hưởng là nhiều nhất, ở dưới ảnhhưởng mưa dầm thấm đất của người nhà, cho dù sau khi khôi phục ký ức, khắc vàotrong xương trải qua trưởng thành thì đã trở thành một nhân cách quan trọngkhác của hắn.Đời này tính cách hắn thỉnh thoảng giao nhau ở giữa hai người, hiện giờthì cũng đã dần dần định hình xuống, thời điểm đối đãi thân nhân bằng hữu hơnphân nửa là Dương Trừng tính cách thoát tuyến đơn thuần, thời điểm khác thì xemtình huống mà định, kết quả như thế khiến Ninh Vân Tấn nhẹ nhàng thở ra. Hắnlại không biết, tính cách mâu thuẫn như thế ngược lại khiến người cảm thấy càngthêm thần bí khó dò, có loại mị lực độc đáo.Cố gắng đem những sinh hoạt hạnh phúc bình yên an ổn chôn ở đáy lòng, hắncó chút phiền muộn mà mấp máy môi. Phục hồi lại tinh thần, Ninh Vân Tấn độtnhiên ở dưới lầu thấy được hai người quen.Sở Linh nhìn một bao ăn vặt Ninh Vân Tần mang trên tay, chéo tay mà mỉmcười, "Người đã thành hôn này đúng là không cùng dạng, biết mang đồ về thươngtức phụ nhi! Bánh mứt táo Đạo Hương Thôn ư, còn đặc biệt lựa mua nóng."Ninh Vân Đình quơ quơ đồ, cong cao khóe môi, "Ta chưa lần nào xuất môn đidạo mà không mang thứ này trở về, nào có gì ngạc nhiên."Sở Linh bĩu môi nói, "Trước kia ngươi đều là mang cho đệ đệ tham ăn kiacủa ngươi ăn, cùng với cho tức phụ nhi có thể giống nhau sao?""Đây cũng là mua cho hắn mà!" Ninh Vân Đình nhướn mày nói, "Ta chưa nóiqua sao, hắn gần đây không biết làm sao mê thích ăn thứ này, mọi người xuất mônđều sẽ mang chút về cho hắn."Sở Linh vỗ đầu, phạch một tiếng mà xòe quạt vẫy vẫy, cảm thán nói, "Chậcchậc, đệ đệ nhà ngươi đãi ngộ kia...Đều là đại nhân tham gia khoa cử còn thích ănđồ ngọt ngấy mà đám đàn bà thích! Nếu ta là hắn, bị cha ta thấy ăn thứ này nhấtđịnh đập đầu ta. Nhà các ngươi làm ngược, cư nhiên một đám vội vàng mua chohắn, cũng đều quá chiều hắn!""Chúng ta tự nguyện!" Ninh Vân Đình đắc ý nói, "Người bình thường có thểcùng Tiểu nhị nhà ta so sánh sao? Ai có thể có bản lĩnh của Tiểu nhị nhà ta?!""Hứ! Ngươi nói tới hắn là vui vẻ." Sở Linh nhịn không được phun một ngụm,"Có sự hiện hữu của hắn, người cùng thế hệ trong kinh chúng ta đều phải ngẩngđầu lên."Ninh Vân Đình nghe hắn vừa nói như thế, giống như đang khen ngợi mình. SởLinh thấy hắn bộ dáng đệ khống khó chữa này, chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu,"Ta còn thật sự vì Đồng nhi không đáng giá, ở trong lòng ngươi, tức phụ nhi chỉsợ đều phải xếp hạng sau đệ đệ đi! Nàng chính là thai đầu, ngươi nhiều quan tâmnàng chút, nếu không cẩn thận Đan Thư trở về đánh ngươi.""Ai nói. Đồng nhi chính là cũng rất thích Tiểu nhị." Nhắc tới thê tử củamình qua cửa hai năm trước và hài tử sắp chào đời, Ninh Vân Đình không khỏi dịusắc mặt.Thê tử của hắn là muội muội Mục Đồng Nhi của hảo hữu Mục Đan Thư, hai bênđều biết gốc rễ, sau khi thẻ bài Đồng nhi đặt xuống hiển nhiên đã tiến hành bànbạc.Mục gia tuy rằng so kém hơn Ninh gia liên tục phát triển, nhưng cưới vợcửa thấp cũng vừa vặn hợp truyền thống, nếu không nữ tử dòng dõi cao thêm mộtchút lão thái thái Ninh gia ră mặt cũng không phải cầu không được, nhưng BộiHoa chỉ là thứ nữ sinh ra có lẽ đè không được tức phụ, toàn bộ trừ bỏ lão tháithái với cửa hôn nhân này hơi có vẻ phê bình kính đáo, người Ninh gia đều rấtvừa lòng.Hai người đang nói đột nhiên không trung có vật ấm ngầm hướng Sở Linh rẽgió mà đến, Sở Linh thoạt nhìn tuy rằng gầy yếu, rốt cuộc cũng là một Ngự tiền thịvệ, chung quy luyện qua mấy chiêu, hắn đem cây quạt khép lại sau đó phất qua,đem vật kia đánh rơi trên mặt đất.Chờ hai người như lâm đại địch nhìn thấy ám khí kia bất quá là một hạtđậu phộng, vẻ mặt không đỡ được! Bọn họ hướng chỗném ám khí đến nhìn qua, liền phát hiện Ninh Vân Tấn đang cười đếp chụp bàn.Ninh Vân Tấn đối diện bọn họ vẫy tay, hai người liền căng mặt đi tới. Bấtquá bọn hắn còn chưa kịp hàn huyên với nhau, một tiểu tư trông cửa Ninh gia đãthở hổn hển chạy lên lầu, chắp tay với Ninh Vân Tấn nói, "Nhị thiếu gia, lãothái thái mời ngài mau chóng hồi phủ."Ninh Vân Đình nhíu mày hỏi, "Lão thái thái có thể nói là chuyện gì?"Tiểu tư lúc này mới phát hiện hắn cũng ở, vội vàng làm lễ với Ninh VânĐình. Hắn khó xử mà nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói, "Là kháchquý tới, không gửi bái thiếp đã đến cửa tìm Nhị thiếu gia. Bất quá xem thần sắcbọn hắn tựa hồ không tốt, lão thái gia phân phó tiểu nhân đến gọi Nhị thiếu giatrở về."Ninh Vân Tấn gật đầu, nói với ca ca và Sở Linh, "Một khi đã như thế taliền trở về nhìn xem khách không mời mà đến này là ai, ca ca còn muốn tiếp tụcđi dạo sao?""Ta đi với ngươi!" Ninh Vân Đình có chút không yên lòng, lại nói vốn cũngđã chuẩn bị về phủ. Sở Linh thấy hai huynh đệ có chính sự, liền thức thời cáotừ.Trở lại trong phủ Ninh Vân Tấn mới phát hiện người tới cư nhiên là Tả SưBình Lâm, hắn nhìn thoáng qua gia gia đang tiếp khách, phát hiện trên mặt lãogia tử không có biểu tình gì, liền yên tâm, ít nhất xác định không phải ngườitrong nhà có việc.Tả Sư Bình Lâm bộ dáng vẻ mặt lo lắng mà tiều tụy, đang vì chuyện gìphiền lòng, sau khi hắn nhìn thấy Ninh Vân Tấn thần sắc khẽ biến, tựa hồ cóchút kích động.Hắn chính là ngoại tổ phụ của huynh đệ Ninh gia, cho dù từ khi mẫu thânqua đời Tả Sư gia trừ bỏ vị Các lão kia, những người khác đối xử bọn hắn khôngmặn không nhạt, nhưng mà đám tiểu bối Ninh Vân Tấn bọn họ lai không thể mất cấpbậc lễ nghĩa.Chờ sau khi hắn gặp qua lễ, Tả Sư Bình Lâm cũng không lời rỗng tuếch nữa,nói thẳng với Ninh Vân Tấn, "Tiểu nhị, ngoại tổ phụ lần này là mời ngươi hỗtrợ!""Tìm ta hỗ trợ?!" Ninh Vân Tấn kinh ngạc mà nói, "Ngoại tôn nhi lại khônglàm công vụ có gì có thể giúp đỡ ngài?"Tả Sư Bình Lâm có chút khó có thể mở miệng, nói quanh co, "Không phảichuyện trên triều đình!"Ninh Vân Tấn trong lòng vừa động, hiện nay Tả Sư gia chịu thiệt duy nhấtchính là không có người thức tỉnh năng lực huyết mạch, có thể làm cho vị ngoạitổ phụ tự cho mình rất cao lại không có bản lĩnh gì tìm tới cửa cũng chỉ cóchuyện liên quan đến năng lực huyết mạch.Phàm là đề cập đến phương diện này đã có thể là chuyện không dễ giảiquyết, hắn mới không không muốn ở tình huống không biết đã tùy tiện đồng ý, vộivàng cầu cứu mà nhìn phía Ninh Đào Húc.Ninh Đào Húc đối diện hắn tinh vi không thể dò xét mà gật đầu, Ninh VânTấn liền an tâm xuống, dù sao mình chỉ cần nghe gia gia an bài là được.Chỉ thấy Ninh Đào Húc cười nói, "Lão ca ca, ngươi cũng quá nóng vội, bọnhọ lại sẽ bị dọa đó.""Ta không vội không được, lão đệ ngươi cũng biết tình huống của Tả Sưgia!" Tả Sư Bình Lâm cười khổ nói.Cho tới nay hắn đối với cửa hôn này của Ninh đều rất có oán hận, chẳngqua là dựa vào lão thiên chiếu cố chút năng lực huyết mạch phát triển, lại dựavào tướng mạo tốt được Cẩn thân vương hợp mắt mà thôi, nếu không phải Hoàngthượng thiên vị, lão gia tử lại tán thành, hắn căn bản không muốn cùng Ninh giakết thân.Bất quá lúc này có việc cầu người, hắn cũng cố không đối với Ninh Đào Húcxem thường, thành thính làm một thủ thế thỉnh cầu, "Lão đệ, ta nói cũng khôngkiềm chế, lão ca ca biết lần này cầu tới cửa là không phúc hậu, nhưng mà ngươicũng biết lão gia tử bây giờ không thể gặp chuyện không may, trên người Tiểunhị lại lưu giữ huyết mạch Tả Sư gia, vô luận thế nào điều này cấp bách hắncũng không thể không giúp!"Xem ra là vị cố ngoại tổ phụ kia của mình đã xảy ra chuyện, vinh sủng củaTả Sư gia đều tụ hội ở trên người vị lão gia tử này, vị ngoại tổ phụ này chínhlà kẻ bất tài nâng không dậy nổi, nếu không phải có cái danh quốc trượng, sớmbị Văn Chân gỡ mũ về nhà sống nhờ nhà mình, làm sao để hắn ở vị trí Hộ bộThượng thư ngồi nhiều năm như thế.Ninh Vân Tấn trộm bĩu môi, nhìn lời nói không được nhiều trình độ này, rõràng là cưỡng bức hiếp bức, việc này không phải đang cầu người, là đang kéo cừuhận mà! Khó trách nhiều năm như thế còn không lên làm đường quan chưởng ấn,chậc chậc!Ninh Đào Húc ứng phó hắn nửa ngày sớm đã nhàm chán, lại nghe hắn thả ralời chắc chắn như thế, mặt cười quét sạch, lãnh ngữ nói, "Lão ca ca cũng khôngphải Tiểu nhị không giúp đỡ, quy củ trong tộc ngươi cũng biết. Hơn nữa việc nàyta không thể giúp, năng lực Tiểu nhị tuy mạnh nhưng vẫn còn chưa xuất sư, nếuxảy ra chuyện ai gánh được trách nhiệm này?!"Thấy Tả Sư Bình Lâm mang phẫn nộ trên mặt, ngay cả hai người hầu phía saucũng thần tình tức giận biểu tình bất bình, hắn liền lại chuyển đầu đề câuchuyện, "Muốn ta nói, còn không bằng đi cầu Hoàng thượng hạ ân điển, nói khôngchừng Các lão liền cứu được!"Tả Sư Bình Lâm thấy hắn không chịu buông ra, hừ một tiếng, cũng liềnkhông nói thêm nữa, cư nhiên trực tiếp cáo từ!Chờ hắn rời đi Ninh Vân Tấn mới nói, "Gia gia, cố ngoại tổ phủ làm saovậy, tình huống rất nghiêm trọng sao, ngoại tổ phụ cư nhiên thất thố như thế?!""Chỉ là bệnh cũ!" Ninh Đào Húc thở dài nói, "Mùa nóng trong kinh ngày nóngrất khó chịu, từ tháng trước thân thể Các lão đã khi tốt khi xấu, hai ngàytrước nghe nói có chút hung hiểm.""Chẳng lẽ bọn họ là muốn Tiểu nhị giúp cố ngoại tổ phụ chữa bệnh?" NinhVân Đình tên này cũng phục hồi lại tinh thần, hắn kinh ngạc mà nói, "Bọn họ đemquy củ trong tộc đều quên sao?!""Nếu thật sự là quên thì sẽ không cầu xin Ninh gia đâu!" Ninh Vân Tấncười lạnh nói. Tuy rằng hắn cảm thấy năng lực huyết mạch trừ bỏ có thể làm chongười biến thông minh ra, những thuật khác dùng nhiều đều là lợi người hạimình, nhưng mà tại cầu phúc, phương diện chữa bệnh thật đúng là có hiệu quả,cho nên hắn mới có thể thành thành thật thật mà luyện nhiều năm như thế.Nếu như dựa theo lịch sử ban đầu, Ninh Đào Húc năm trước nên chết bệnh,mà Ninh Kính Hiền sẽ bởi vì trận tang sự kia bị tổn thương thân thể, nhưng bởivì năm mới hàng năm Ninh Vân Tấn đều sẽ vì hai vị lão nhân gia cầu phúc, phù hộthân thể khỏe mạnh, cho nên hiện tại thân thể vẫn rất tốt.Nhưng mà năng lực như thế ít nhất phải trên năng lực tế địa giả mới cóthể thi triển, dựa theo phân tích của Ninh Vân Tấn, nếu chỉ là đơn thuần cầuphúc yêu cầu một đơn vị tinh lực, như vậy tế địa giả thì phải trả hai đơn vịtinh lực để trao đổi, ít nhất yêu cầu tĩnh dưỡng chừng một tháng, trong lúc nàythân thể sẽ trở nên suy yếu.Nhưng mà nếu từ tế thiên giả thi triển, chỉ cần đồng giá trao đổi làđược, với Ninh Vân Tấn mà nói tổn thất tinh lực, thông qua công pháp vô danhtầng hai công lực đỉnh cao mỗi ngày tu luyện nhiều một chu thiên, sáu bảy ngàyđã có thể khôi phục lại.Nếu muốn chữa bệnh hiệu quả hơn nữa, ít nhất phải trả giá ba bốn đơn vị,cho nên lần đó liên tục ra tay hai lần Văn Chân mới có thể có vẻ đặc biệt suyyếu, thậm chí dẫn đến tẩu hỏa nhập ma.Nếu không phải bị bất đắc dĩ, không có người thức năng lực huyết mạchnguyện ý làm loại chuyện này, quá tự hại một chút!Năng lực huyết mạch dù sao cũng là tài nguyên trân quý, nếu dùng loạncũng sẽ khiến phiền toái, trong tộc đã sớm có quy định, không phải chí thânkhông thể chưa qua tông miếu phê chuẩn dùng năng lực trị liệu, không thể vì kéodài số mệnh cho người khác sử dụng năng lực, như kiểu Tả Sư Hoành này bởi vìgià rồi cơ năng thân thể suy yếu khiến bệnh liền thuộc loại phạm vi không nêntrị liệu."Các lão lần này là trước nhiễm phong hàn, lại dẫn phát tật bệnh khác,cho nên Tả Sư gia muốn đi cây cầu gần này."Ninh Đào Húc thấy Ninh Vân Tấn đã trải qua suy nghĩ cẩn thận gút mắttrong đó, giải thích, "Bất quá cho dù cho chuẩn bị nhiều hơn nữa, người tôngmiếu cũng sẽ không nguyện ý tiếp loại chuyện này, nếu là xuyên đến chỗ Hoàngthượng, càng sẽ có người cản trở. Vị trí thủ phụ (=chức phó) kia của Các lão không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, làmsao khiến Tả Sư gia như nguyện, cho nên lần này bọn họ chỉ có thể trông cậy vàongươi!"Lúc này Ninh Vân Đình mới rõ ràng chân tướng, một bên là cố ngoại tổ phụvới mình không tồi, một bên là thân thể đệ đệ, hai bên đều khó có thể lấy haybỏ, hắn đành phải thức thời câm miệng.Ninh Vân Tấn ngược lại không rối rắm như hắn, "Gia gia, về tình về lý cốngoại tổ phụ đều là phải cứu, nhưng mà ngài xem thời điểm nào ra tay tương đốitốt?""Ngoại tổ phụ kia của ngươi là một người không có khoan dung gì, nếu tựmình ra mặt không thành, hắn cũng chỉ còn lại một biện pháp!" Ninh Đào Húc vuimừng mà liếc mắt nhìn hắn, "Một khi đã vậy, ngươi cứ cho Thái tử thể diện đi!"Ninh Vân Tấn ngầm hiểu mà gật đầu đáp ứng.Giống như Ninh Đào Húc suy đoán, buổi chiều bái thiếp Thái tử đã đưa đếnNinh phủ. Xin nghỉ một ngày, ngày mai Hồng Minh xuất cung thăm bệnh sẽ tiệnđường đến đây mời các biểu đệ cùng đi. ||Giờ Thìn ngày hôm sau Thái tử đã đúng hẹn tới cửa, ngườiNinh gia cũng sớm cung kính chờ đợi ở nhà.Hồng Minh đối xử Ninh Vân Tấn tuy rằng vẫn luôn hâm mộ ghen tỵ, nhưng màbởi vì ân cứu mạng năm đó, lại có tình cảm biểu huynh đệ, trên mặt mũi lễ nghĩavẫn là làm được rất tốt, nhất cử nhất động đều rất có phong phạm hoàng gia.Đầu tiên hắn cho hại vị lão nhân gia thỉnh an, chờ nhị lão Ninh gia thứcthời rời đi, lúc này mới cười tủm tỉm mà nhìn phía Ninh Vân Tấn."Biểu đệ, cố ngoại tổ phụ bị bệnh, không bằng cùng Cô cùng nhau đi thămbệnh?"Ninh Vân Đình tiến lên một bước che trước người Ninh Vân Tấn, hắn rốtcuộc vẫn là lo lắng đệ đệ hơn một chút. Tuy rằng ngày hôm qua với tình thế còncó chút ngây thơ, nhưng mà buổi tối trở về cân nhắc lại cảm thấy chính xáckhông phải cọc chuyện tốt!Thứ nhất đệ đệ mặc dù là tế thiên giả, nhưng mà cũng chưa xuất sư, nếuthời điểm nghi thức xảy ra sai lầm, với thân thể hẳn là tổn hại cực lớn; thứhai giúp thủ phụ Đại học sĩ chữa bệnh liên lụy rất rộng, không nói hắn là thânphận cố ngoại tổ phụ, riêng thân là tồn tại định hải thần châm của triều đình,nếu ngoài ý muốn Tiểu nhị sẽ trong ngoài không phải người bị động tương xứng,hắn chung quy cảm thấy đệ đệ không nên lén lút nhúng tay.Thế nhưng đối diện tầm mắt tràn ngập uy nghi của Thái tử, Ninh Vân Đìnhlại nói không nên lời lời nói phản bác."Thế nào Vân Đình ngươi hôm nay hưu mộc à?" Thái tử lạnh lùng nhìn hắn, "Xemra thị vệ nội ban quả thật rất nhẹ nhàng, nếu không ngươi cũng cùng đi đi!"Thị vệ nội ban là công tác ba ngày, nghỉ ngơi ba ngày, chỉ cần trong cungkhông đại sự thì cực kỳ thoải mái. Bất quá Thái tử biết rõ như vậy còn hỏi lạilà có chút ý tứ hàm xúc uy hiếp bên trong.Ninh Vân Tấn biết ca ca khi ở trong cung bị Nhị hoàng làm khó dễ, vẫn lànhận qua ân huệ của Thái tử, có thể làm cho đại ca bị phụ thân giáo huấn trongđầu đầy tư tưởng trung quân che trước mình cũng đã thể hiện đầy đủ tình huynhđệ, dù sao việc này nhất định phải đáp ứng, không tất yếu khiến hắn đối đầu vớiThái tử.Hắn nắm tay đại ca, không dấu vết mà lôi kéo Ninh Vân Đình tiến lên mộtbước, cười mỉm nói, "Nghe lời Thái tử, huynh đệ chúng ta đây không phải đangchờ ngài, mọi người thuận tiện cùng đi thăm bệnh chứ!""Biểu đệ quả nhiên một người biết thức thời." Hồng Minh híp mắt nhìn hắn,nói xong liền dẫn đầu ra chính đường Ninh phủ.Nhìn hai tiểu tử vừa rồi trước đó còn đang biểu diễn 'Dùng ánh mắt giếtngười' sau đã nói chuyện với nhau thật vui, Ninh Vân Đình nhịn không được đảocái xem thường, tiểu hài tử mà ranh mãnh quái dị thật sự rất đáng ghét.Đến phủ Tả Sư, tấy Ninh Vân Tấn phía sau người Tả Sư gia đều nhẹ thở ra.Ninh Vân Tấn cũng không muốn kéo dài thêm, nếu muốn ra tay tự nhiên làcàng sớm càng tốt, một trận hàn huyên qua đi, hắn liền nhấc lên hiếu tâm cốgắng muốn vì cố ngoại tổ phụ chữa bệnh.Tả Sư Bình Lâm dẫn ba người bọn họ đưa đến phòng Tả Sư Hoành, vừa vào cửađã ngửi thấy một làn mùi vị thuốc đông y nồng đậm, hun đến người ngứa mũi.Thấy tầm mắt bọn họ dừng ở Tả Sư Hoành đang nhắm mắt ngủ say trên kháng,Tả Sư Bình Lâm cười khổ nói, "Lão gia tử đã hôn mê hai ngày, hai ngày này mộthạt gạo cũng chưa ăn, thật sự khiến người lo lắng căng thẳng.""Ngoại tổ phụ, tôn nhi có thể hạ mạch không?" Ninh Vân Tấn hỏi.Tả Sư Bình Lâm gật đầu, "Ngươi tự tiện đi!"Lấy được cho phép, Ninh Vân Tấn lúc này mới vén tay áo mình, ngồi một bêntrên kháng. Hắn nắm tay trái Tả Sư Hành, vừa vào tay đã cảm thấy nóng bỏng, xemra sốt rất lợi hại, khó trách Tả Sư gia cấp bách mất đi lòng người.Ninh Vân Tấn tuy rằng không khai phương thuốc, nhưng mà thứ hắn học tậpthì bao gồm bắt mạch, càng tìm tòi, mày hắn liền nhăn càng chặt.Vốn là lão nhân gia cảm mạo dẫn phát nhiều loại bệnh biến chứng, tuổi táchắn đã cao, công năng cơ thể suy kiệt đến lợi hại, hai này lại chưa ăn cơm, nếukéo một ngày nữa, chỉ sợ là Tả Sư gia đã phải làm tang sự.Vẻ mặt hắn khiến Tả Sư Bình Lâm vô cùng khẩn trương, chờ Ninh Vân Tấnbuông tay ra liền truy hỏi hói, "Thế nào?"Ninh Vân Tấn khó xử mà nói, "Ngoại tổ phụ, không phải tôn nhi tử chối,thật sự là còn chưa xuất sư chưa làm qua loại trị liệu này, hơn nữa cố ngoại tổphụ với tuổi tác này, cho dù trị sau này thân thể cũng hư..."Hắn chưa hết ý Tả Sư Bình Lâm tự nhiên hiểu được, bất quá hiện giờ cũngkhông có biện pháp khác, chỉ có thể kéo một ngày tính một ngày. Hắn cắn răngnói, "Tôn nhi ngoan, việc này chỉ có thể kính nhờ ngươi! Vô luận cuối cùng thếnào, trong lòng ngoại tổ phụ cũng chỉ có cảm kích."Ninh Vân Tấn lú này mới gật đầu nói, "Vậy mời ngoại tổ phụ nhanh chóngchuẩn bị xong đồ." Hắn nhìn quanh xung quanh một chút, "Vậy đem nơi này thudọn, tại phòng thi thuật đi!"Tả Sư gia cũng là đại gia tộc truyền thừa nhiều năm, cần muốn những thứgì đều là dứt khoát, khiến Ninh Vân Tấn giản lược không ít chuyện. Chờ Tả SưBình Lâm xuất môn phân phó bọn hạ nhân làm chuẩn bị, sau đó Thái tử cũng lấy cớđi hỗ trợ, Ninh Vân Đình bĩu môi, thần tình khó chịu."Khi tìm ta hỗ trợ chính là tôn nhi ngoan, tại ngày thường chính là họNinh, đây cũng quá rõ ràng rồi!"Ninh Vân Tấn bị lời này của hắn chọc cười, bất quá hắn hiểu biết linh mẫnnghe bên ngoài có tiếng bước chân, liền nhỏ giọng nói, "Đại ca nhạy bén đừng ởchỗ này nói lời như thế, khiến người nghe được thì chỉ có chúng ta không đúng."Cảm giác người phía ngoài sắp tới gần cửa, hắn hơi hơi thả âm lượng nói,"Đại ca nói rất đúng, làm con cháu hiếu đạo là quan trọng nhất, vô luận thế nàochung quy phải hết sức thử một lần.""Ngươi hài tử này làm việc chung quy là lỗ mãng như thế." Người tới hámồm đã trách cứ nói, Ninh Vân Tấn quay đầu hướng cửa nhìn qua, cư nhiên thấychính là Văn Chân.Chỉ thấy hắn mặt mang bất mãn, "Kỹ thuật mèo quào như ngươi còn muốn cứungười, nếu ra sai sót, làm sao đảm đương nổi.""Cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."Hai huynh đệ quy củ cho Văn Chân hành lễ, sau đó Ninh Vân Tấn liếc mắt TảSư Bình Lâm phía sau hắn thần tình lo sự không yên, liền cúi thấp đầu khôngnói.Hắn một phen làm vẻ ta đây sẽ chờ Văn Chân nói tiếp, nhưng mà đối phươngchỉ là đạm mạc mà nhìn mình chằm chằm. Ninh Vân Tấn biết hắn đang chờ mình tỏthái độ, đành phải nhỏ giọng mà nói, "Hoàng thượng, vi thần biết sai rồi, nhưngđây dù sao cũng là cố ngoại tổ phụ..."Sau khi thấy hắn nhận sai tầm mắt Văn Chân lúc này mới trở nên nhu hòa,mình hạ triều đã vội vàng đến phủ Tả Sư, chỉ là muốn gõ tiểu tử này một chút,cho dù hắn là tế thiên giả, nếu không biết trời cao đất dày mà cho rằng cứu tốtmột người thì có thể không gì làm không được, ngày sau cũng là sẽ bản thân suyyếu."Niệm tình ngươi là một mảnh hiếu tâm, trẫm cũng liền không thay lão sưxử phạt ngươi!" Văn Chân nói, "Một hồi trẫm giúp các ngươi đốc thúc, xem như làkiểm lường thành quả học tập của ngươi."Ninh Vân Tấn tự nhiên vội vàng nói tạ ơn, trên mặt hắn không động thanhsắc, trong lòng lại thầm nhủ nguyên nhân Văn Chân đến.Tả Sư Hoành hiện giờ không thể chết được!Vô luận là xuất phát từ tình huống hiện tại của triều đình, hay là nângcao địa vị của Thái tử, lão nhân gia ông ấy đêu phải sống nhiều hơn vài nămnữa.Hiện tại Văn Chân đang ở dưới sự duy trì của Tả Sư Hoành hung hăng màchỉnh đốn lại chế, ngày nay trong triều có ít nhất trên ba phần đại thần là mônsinh của hắn, chỉ cần vị Tả Sư Hoành đã từng làm sư phó này còn ở vị trí thủphụ Đại học sĩ, những người này dù bằng mặt không bằng lòng cũng không thể côngkhai phản đối.Nhưng mà nếu vị Các lão này qua đời, những người kia sẽ lập tức trở mặtbiến thành lực cản, trên dưới triều đình cũng sẽ vì vị trí thủ phụ trở nên sóngngầm mãnh liệt. Đồng thời còn có vị Hộ bộ Thượng thư sẽ có đại tang, tình thếnhư vậy làm Văn Chân thi hành biện pháp chính sẽ khó khăn gấp bội, trong lúcnày Thái tử cũng sẽ bởi vì thiếu khuyết ngoại thích ủng hộ có vẻ yếu thế, bịHoàng tử khác áp qua một đầu.Chỉ có Tả Sư Hoành lại chống đỡ hai ba năm, tốt nhất chờ đến Thái tử trònmười lăm tuổi, trong khoảng thời gian này có thể cho Văn Chân càng nằm giữtriều đình, cũng có thể khiến Thái tử đã thành niên rời thượng thư phòng, đivào triều đình, bởi vậy không thể không nói sinh tử của vị nguyên lão tam triềunày rất quan trọng.Tựa như Ninh Đào Húc nói vậy, người tông miếu căn bản sẽ không nguyện ývì thỉnh cầu của Tả Sư gia tự mình ra tay, ai dám ra tay thì sẽ nhất định đắctội với một chuỗi người điển hình của phí sức không được kết quả tốt, chỉ cóvừa là tế thiên giả vừa là chí thân Ninh Vân Tấn ra mặt mới là lựa chọn tốtnhất.Một lão hai tiểu hồ ly lựa chọn là nhất trí, làm việc thì phải làm đếnđẹp, chọn thời cơ Thái tử đến cửa đáp ứng đó là làm một hòn đá ném hai conchim, vừa cho phụ tử nhà vua thể diện, lại cho Tả Sư gia thể diện.Vô luận Văn Chân là vì thể hiện coi trọng với Tả Sư gia, hay là vì áptrận cho mình, kiểm nghiệm thành quả học tập của mình chạy đến đây, đáy lòngNinh Vân Tấn đều không tự giác mà nhẹ nhàng thở ra, hắn vẫn là lần đầu tiênthao tác loại chuyện này, nói không thấp thỏm mới là làm bộ.Hiện tại có Văn Chân một bên, thì tính trên đường bại lộ hắn còn có thểhỗ trợ nhắc nhở cho mình một chút, nếu thật sự không cứu sống, cũng có thể hỗtrợ làm chứng mình quả thật làm hết sức, thật sự không thể tốt hơn.Văn Chân mắt tinh tường mà nhìn thấy hắn bộ dáng nhẹ nhàng thở ra yêntâm, đi đến bên cạnh hắn nhỏ giọng mà cười nói, "Thế nào, biết phải cảm kíchtrẫm?"Ninh Vân Tấn chột dạ mà nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện 'Người tạp vụcác loại' khác đều đã bị mời ra ngoài uống trà, chỉ có Tả Sư Bình Lâm dẫn haitiểu tư bố trí đặt trên bàn.Hắn lúc này mới đáp, "Quả thật nhìn thấy Hoàng thượng ngài đã an tâm, tuyrằng đã học qua toàn bộ quá trình thao tác, nhưng chưa sử dụng thực tế qua,trong lòng vi thần sợ hãi chứ!"Văn Chân vỗ vỗ vai hắn ai ủi, "Trẫm tin tưởng ngươi có thể làm được hoànmỹ vô cùng, nếu không Âu Hầu lão sư lại phải tìm ngươi hảo hảo tiếp chuyện!"Vừa nghĩ tới vị lão sư kia, trong lòng Ninh Vân Tấn nghiêm túc, vội vàngở trong đầu cẩn thận nhớ lại mỗi một quá trình, sợ có một tia lo nghĩ. Tuy rằnglão gia tử cho tới bây giờ chưa hung qua mình, nhưng mà ánh mắt giống như xuyênthủng nhân tâm quét ở trên người thật sự là chống đỡ không được.Thời điểm nghi thức trong phòng không có người ở lại, chỉ còn lại VănChân và Tả Sư Bình Lâm nhìn Ninh Vân Tấn thi thuật.Cho dù là năng lực huyết mạch loại năng lực nghịch thiên này cũng khôngcó khả năng người chết sống lại rồi xương thịt mọc ra, cho nên khi người thithuật cho người trị liệu chia làm hai giai đoạn.Giai đoạn đầu tiên cũng là khó khăn nhất chính là thông qua cầu nguyệnkích thích tiềm lực của chính thân thể người bệnh, dùng hiện đại nói là cườnghóa lực miễn dịch của bản thân. Tại giai đoạn này, người thi thuật phải thôngqua bí pháp thông cáo với trời, sau đó giữa hai người đạt thành một liên hệ,trong lúc này trong thân thể người thi thuật tinh lực tràn đầy sẽ tràn trànchảy vào trong cơ thể đối phương, xoa dịu thân thể đối phương.Với bản thân Ninh Vân Tấn mà nói, kỳ thật có chút như là cùng chung sinhmệnh trong trò chơi, chẳng qua cái chìa khóa là nắm giữ ở trong tay mình màthôi. Nói như vậy nếu không phải người chí thân tiếp cận, người thi thuật cũngchỉ vẻn vẹn là đang kích hoạt tế bào cơ thể đối phương sau đó thì đóng chốt,một tia tinh lực cũng luyến tiếc cho thêm.Về phần giai đoạn thứ hai thì đơn giản hơn chút, đó là thời gian câuthông với trời, vì đối phương tiến hành cầu phúc, phù hộ thân thể đối phươngkhỏe mạnh, thêm thân phúc khí linh tinh, xem như Ninh Vân Tấn trước đây vì nhịlão làm loại cầu phúc này nên ván này mạnh hơn.Đem toàn bộ quá trình sau khi qua một lần trong đầu, Ninh Vân Tấn đứng ởtrước bàn biểu tình trang nghiêm. Trước mặt hắn đặt ba kiện pháp khí, phân biệtlà chuông đồng, đỉnh vuông bằng đồng và kiếm khảm chỉ bạc, đều là kiểu dángphong cách cổ xưa trang nhã, mặt trên đủ loại trang trí.Quanh thân đồng khí đều bị sờ đến sáng bóng, không thấy rỉ sét chút nào,hiển nhiên ít nhất là sản phẩm thời chiến quốc, một bộ đồ như thế đặt ở đời sauít nhất là di sản văn hóa bậc quốc gia, cho dù ở niên đại này cũng không phảingười bình thường có thể tìm thấy được, là một bộ đồ dùng thi thuật Văn Chânđưa cho hắn.Ninh Vân Tấn đầu tiên là dùng móng tay cắt qua ngón út mình, nặn ra mộtgiọt máu rơi ở trong đỉnh. Dược tề trong đỉnh là Tả Sư gia phối, tự nhiên đềulà dùng nguyên liệu tốt nhất, máu của hắn rơi vào trong đỉnh thì bắt đầu ongong rung vang.Hắn một tay lắc chuông, một tay ấn pháp quyết thấp giọng mà tụng lên tếvăn người bình thường khó có thể nghe hiểu, chờ sau khi trong đỉnh nổi sương mùở trên mặt bàn tụ tập mảng lớn, Ninh Vân Tấn lúc này mới buông chuông đồngxuống, cầm lấy kiếm khảm chỉ bạc kia.Mũi kiếm chỉ mảnh sương mù trắng xóa phía xa kia, trong miệng hắn độtnhiên hét một tiếng "Hây", vung tay lên mũi kiếm đổi thành chỉ hướng Tả SưHoành trên kháng. Mảng sương mù kia tựa như được người dẫn dắt, hóa thành mộtđường trắng thẳng tắp bắn về phía trên người Tả Sư Hoành.Sương mù sau khi dừng ở trên người Tả Sư Hoành, thì ở trong tầm mắt khẩntrương của Tả Sư Bình Lâm mà vọt một cái triển khai, đem cả người hắn bao phủ.Trong lòng hắn ta yên tâm một chút, biết ít nhất nghi thức lần này thành côngba phần.Tiếp theo Ninh Vân Tấn liền cầm kiếm bắt đầu múa, bộ điệu múa hiến tế nàycực kỳ khó, lúc trước hắn ước chừng luyện ba tháng, được Văn Chân từng cái màlàm cho thẳng, lúc này mới hình thành phong cách động tác chỉ có hắn mới có.Trước khi đến Tả Sư gia, hắn đã trai giới một đêm, đổi thành một thân áochoàng trắng rộng rãi. Buổi sáng khi tắm rửa Ninh Vân Tấn thả vài giọt tinh dầuhỗn hợp, hiện giờ vừa động, hương thơm kia phát hương ra, lan tỏa ra toàn bộphòng.Ngửi mùi hương mê người kia, nhìn vũ đạo tràn ngập lực lượng và vẻ đẹpkia, Văn Chân nhìn thân ảnh vọt lên bay múa nhịn không được thất thần. Hắn cũngkhông phải lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Vân Tấn làm động tác như thế, nhưng màVăn Chân lại cảm thấy tiểu tử này gần đây tựa hồ trở nên càng ngày càng mêngười.Chờ khi hắn phục hồi lại tinh thần, Ninh Vân Tấn cư nhiên đã làm xongtoàn bộ động tác, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, tay nắm kiếmđang hơi hơi phát run, tựa hồ một bộ tùy thời sẽ hôn mê ngã xuống, cùng hắn khásuy yếu chính là Tả Sư Hoành sắc mặt lại hồng nhuận nhiều hơn, hô hấp trở nênbình ổn.Bộ dáng Ninh Vân Tấn lung lay sắp đổ khiến người nhìn xem lo lắng, thấyhắn lảo đảo mà đi đến bên cạnh bàn thờ, đột nhiên cả người sau đó lảo đảo, VănChân không tự chủ được mà bước một bước, liền đem hắn ôm vào trong ngực.Văn Chân cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tiểu hài tử trong ngực khéphờ hai mắt, lông mi thật dài run rẩy, sắc mặt tái nhợt như cùng tờ giấy giốngnhau, hô hấp trở nên hết sức dồn dập.Hai tay hắn ở bên hông Ninh Vân Tấn hung hăng nhéo một phen, nhìn thấyngười trong ngực phát ra tiếng rên nhịn đau mà khó nhịn mới buông tay ra.Tả Sư Bình Lâm bị động tĩnh này hoảng sợ, hỏi, "Hắn làm sao vậy?""Sợ là suy kiệt quá độ, cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng!" Văn Chân nghiêmmặt, lạnh lùng phân phó nói, "Nếu lão đại nhân đã chuyển tốt, trẫm liền trướcđưa tiểu tử này về nhà nghỉ ngơi, ngươi chỉ cần hảo hảo chiếu cố Các lão."Tả Sư Bình Lâm cảm kích mà tạ ơn, lại tự mình đưa Văn Chân ra ngoài,thẳng đến hắn leo lên xe ngựa mộc mạc chuyên môn cải trang vi hành cũng khôngđem người trong ngực thả xuống – về phần hai tên 'Người tạp vụ các loại' cònđang uống trà ở chính sách Tả Sư gia tự nhiên bị người lựa chọn quên đi.Xe ngựa chậm rãi nhanh chóng rời phủ Tả Sư, Văn Chân lúc này mới tiến đếnbên tai Ninh Vân Tấn còn đang suy yếu, nhỏ giọng nói, "Tế địa giả thoát lựccũng sẽ không chỉ có khó chịu ẩn nhẫn chút như thế, ngươi giả vờ còn chưa đủgiống, nếu đổi thành Tả Sư Hoành chỉ sợ sớm đã nhìn ra!""Hoàng thượng...Ngài biết ta giả vờ à?!" Ninh Vân Tấn xấu hổ mà đứng dậy,lại không thể tránh khỏi giam cầm của Văn Chân, hắn khẩn trương mà sờ sờ mũinhỏ giọng hỏi, "Đây không tính là tội khi quân chứ!"Ninh Vân Tấn còn thật không nghĩ tới sẽ bóc trần Văn Chân, cho rằng hắnhiểu ý biết rõ đem mình đưa về đâu! Cảm giác khí tức Văn Chân phun ở trên cổmình, hắn cảm thấy vô cùng không được tự nhiên, vặn vẹo cơ thể, thấp gọi mộttiếng, "Hoàng thượng...?"Văn Chân có chút không muốn mà buông tay, thấy tiểu tử kia như thỏ lựachọn vị trí đối diện mình ngồi xuống, không nhịn được mà cười nói, "Nhìn trênphân thượng ngươi vẫn thông minh trẫm liền không phạt ngươi, nhớ kỹ, thân thểcủa ngươi suy yếu yêu cầu ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm, cũng đừng cho trắm qua mườingày nửa tháng đã vui vẻ ở trong kinh tiêu dao."Ninh Vân Tấn vừa nghe mặt đã đau khổ, đây không phải là nhốt trá hìnhcanh kỹ mình sao, không được qua cầu rún ván được hay không hả! Cho dù là vìtốt cho mình, hắn cũng không muốn nhận khẩu dụ này. || Hồng Tích rốt cuộc cảm nhận được cái gì là vui mừng vô ích một chuyến,nguyên bản còn nghĩ rằng Tả Sư Hoành nếu thật sự chết rồi, Thái tử liền phảimất một trợ lực, thì có thể mang đến cho mình một chút chỗ tốt, không nghĩ tớiviệc này gần đến giờ cuối cùng lại vòng vèo.Từ một năm kia chuyện chỉnh trị Ninh Vân Tấn bại lộ, hắn xem như học đượccái gì gọi là nhún nhường, chuyện gì cũng ầm ĩ bên ngoài thật sự rất dễ bịngười lợi dụng.Nghe nội thị của mình báo cáo phụ hoàng đã có nửa tháng không gọi lão NhịNinh gia vào cung, Hồng Tích nhịn không được vụng trộm vui mừng. Đây chính làchuyện rất hiếm có của mấy năm gần đây, ai cũng biết phụ hoàng coi trọng tiểutử kia, gần như mỗi ngày đều phải triệu kiến hắn ta một lần, trước đó vài ngàytiểu tử kia vì chuyện Thi Hương số lần tiến cung thiếu, phụ hoàng còn đặc biệtmà truyền gọi qua hắn ta gặp mặt.Nếu muốn đem một người bị bệnh mãn tính nguy cấp cứu về, không có khảnăng không trả giá đại giới một chút, nếu bởi vì chuyện lần này khiến thân thểtiểu tử Ninh gia kia tổn thương hoặc là năng lực giảm xuống, vậy bị phụ hoàng chánghét mà vứt bỏ, Ninh gia không có khả năng đối với Thái tử không có oán hận.Nghĩ đến ngoại tổ phụ phân tích qua chuyện này với mình, Hồng Tích khôngkhỏi bắt đầu bất mãn phụ hoàng bất công, trong ngày thường đối xử Thái tử coitrọng nhất không nói, còn sớm như thế vì hắn ta chuẩn bị tốt tổ chức thànhviên, bồi dưỡng hiền thần, như gia tộc Ninh gia không cần phải nói, khẳng địnhchính là phụ hoàng vì Hồng Minh chuẩn bị đồng minh.Đáng tiếc cùng phân tích của Hồng Tích khác nhau, nguyên nhân Văn Chân khôngtriệu kiến Ninh Vân Tấn vừa lúc tương phản. Hắn cảm thấy mình tựa hồ rất thíchtiểu tử kia một chút, thậm chí trình độ coi trọng vượt quá tử nữ của mình,chuyện này tựa hồ không đúng lắm.Hắn không phải non trẻ trên tình cảm, tuy rằng đời này chưa từng có áitình oanh oanh liệt liệt, nhưng mà ít nhất có thể phân rõ chỗ khác nhau củathích có gì khác nhau, tình cảm của mình với hài tử Ninh Vân Tấn kia tựa hồđang hướng theo một hướng phát triển nào đó không thích hợp.Trong hoàng cung không thiếu nhất chính là mỹ nhân, mình lại cho tới bâygiờ chưa từng bị những người có vỏ ngoài đó mê hoặc qua, cố tình lại đã nhìnNinh Vân Tấn xuất thần qua mấy lần.Trong lòng Văn Chân rõ ràng, mình thích nhất cũng không phải bề ngoài củatiểu tử kia, mà là năng lực và thông tuệ vượt qua người bình thường của NinhVân Tấn, khi cùng hắn một chỗ thậm chí sẽ thường xuyên quên tuổi của hắn, cholà mình đối mặt chính là một người thành niên.Càng hiếm có chính là hài tử kia mặc dù nhỏ, lại có thể hiểu biết chínhkiến và khát vọng của mình, ngẫu nhiên mình và hắn nói chút chuyện của triềuđình, cư nhiên còn có thể ra chủ ý cho mình, xác thật là hiếm có.Với một nam hài mình nhìn lớn lên, còn cùng con mình cỡ tuổi giống nhauđộng tâm tư, Văn Chân nhịn không được cũng phải phỉ nhổ chính mình. Việc nàynếu như bị người ngoài biết, chỉ sợ hai người đều phải mất sạch thanh danh.Mình ngược lại còn đỡ, ít nhất không ai dám ở trước mặt Hoàng đế nói lungtung, tiểu tử kia lại sẽ bị người mắng thêm là ô danh kẻ hoặc chủ, nếu thật sựvì tốt cho Ninh Vân Tấn, nên rời xa hắn một chút, cũng sẽ không làm cho mìnhmất một lương thần tương lai.Mặc dù quyết định như thế, Văn Chân lại sau nửa tháng nhẫn nhịn, mà bắtđầu nhớ nhung thời điểm tiểu tử kia ở bên người ồn ồn ào ào pha trò.Ngày hôm đó nhàn hạ hắn rốt cục vẫn là mở chiết tử về Ninh phủ ra xem,vừa xem lại không khỏi nở nụ cười, "Hắn ngày ngày ngược lại rất thích ý."Ninh Vân Tấn nguyên bản chính là đầu tim của mọi người Ninh phủ, đượcsủng vô cùng, lần này cho dù thoạt nhìn không nghiêm trọng như thế, cũng là bịkhổ thiên chân vạn xác, cho nên hắn mấy ngày nay trôi qua ở trong phủ vô cùngthoải mái."Giờ Dần Ninh nhị công tử vào trong lộ viện cho lão thái gia thỉnh an,lão thái thái lưu thiện, cũng lệnh uống cạn một bát canh vịt nhân sâm...Buổi trưaở Lưu Danh viện dùng bữa, tiểu trù phòng chuẩn bị ba món một canh, nha hoànthiếp thân của Mục Đồng Nhi đưa hai con bồ câu non. Bồ câu non là thôn Mục phủđưa ra, Mục phu nhân cho người đưa tới Ninh phủ vì nữ nhi bổ thân dùng."Phần chiết tử Văn Chân cầm trên tay vừa vặn là nội dung ngày hôm qua, nộidung trước đó xem còn tốt, hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra được tiểu tử kiaở trong phủ bộ dáng đắc ý, nhưng mà chờ hắn nhìn đến mặt sau thì không tự giácmà nhíu mày lại."Canh ba giờ Thân tới thủy tạ tránh nắng, lấy đám nha hoàn bên người làmmột bộ bức hình mỹ nhân đồ, Tịch Nhan mài mực, Tử Uyển phẩy quạt, Mộc Cẩn tayngọc đút trái cây, Sơn Trà tay mềm điểm lư hương..."Cho dù trên chiết tử này chính là lác đác số nét dùng làm viết chữ, VănChân cũng hình như có thể nhìn ra một vẻ hồng tụ thiêm hương kiều diễm.Hắn chính là rất rõ ràng, đám nha hoàn bên người Ninh Vân Tấn đều là nhansắc tốt nhất trong phủ. Một đám đều trẻ tuổi mỹ mạo, ôn nhu động nhân khôngnói, càng hiếm thấy chính là cực kỳ săn sóc lại biết quan tâm người, đều làNinh lão thái thái dốc lòng nuôi dạy ra.Bên người Ninh Vân Đình Đại thiếu gia này lão thái thái cũng chỉ bỏ thảđược một người hầu hạ, vài người khác cố tình lại được Ninh Vân Tấn coi trọng,chờ đến đám nha hoàn lớn tuổi của hắn được thả ra ngoài sinh con, hắn liền đitìm lão thái thái cầu xin.Ninh Vân Tấn miệng nói, Lưu Danh viện của hắn nếu với tự kinh quốc công'Cấp thủy trí tân hoa, thủ úy dĩ lưu phương'*, vậy tự nhiên muốn viễn cảnh nhahoàn xinh đẹp giữ mặt cửa. Một trận càn quấy như thế, cao thấp Ninh gia cưnhiên cũng cho phép hắn, lão thái thái cho hắn bốn, mặt khác lại thêm hai nhahoàn nhị đẳng xinh đẹp lanh lợi.

*Đại ý: Tưới nước cho bông mới (dưỡng người tài), để yên lòng để lưu danh

Trẫm chính mình cũng không xuống tay, cũng không thể khiến bọn nha hoànhạ đẳng này làm bẩn huyết mạch tế thiên giả được! Văn Chân sắc mặt âm trầm mànhịn không được bẻ gẫy một cây ngự bút.Lý Đức Minh thấy bộ dáng của hắn đã biết Hoàng thượng tâm tình không tốt,nhưng mà canh giờ đến mình không đề cập tới rõ ràng cũng không ổn. Hắn đến gầncung kính mà nói, "Hoàng thượng, người kính sự phòng đến." Nói xong, hắn đốivới tiểu thái giám kính sự phòng vứt cho một ánh mắt ra hiệu, khiến người đangnâng sáu thẻ đầu tiến lên.Văn Chân liếc mắt một cái khay bạc tiểu thái giám nâng trong tay, khônghề 'Tính' thú âm thanh lạnh lùng nói, "Đi."Chờ khi thái giám kính sự phòng rút đi, Lý Đức Minh nhỏ giọng nói, "Hoàngthượng, ngài cũng nửa tháng không lâm hạnh hậu cung, nhóm phi tần này...""Trẫm nghĩ như thế nào, không cần người khác nói nhiều." Văn Chân khôngcho chen vào, ngược lại phân phó nói với Lý Đức Minh, "Chuẩn bị nghĩ chỉ, trẫmmuốn đưa phân lễ đến Ninh phủ, hôm nay phải làm thỏa đáng."Hoàng thượng làm khó ta, việc này lại lập tức phải đóng cửa cung, ngàilại muốn ra đâu! Lý Đức Minh sợ chậm trễ thời gian, lập tức nhanh nhẹn đệm tốttrang giấy, may mắn mực cũng đã mài xong, nếu không hắn còn thật lo lắng khôngkịp.Khi 'Đại lễ' của Văn Chân đưa đến Ninh phủ, Ninh Vân Tấn vừa mới ăn xong bữatối về viện mình, bình thường ở Ninh gia chỉ có đợt bữa tối là tụ lại với nhau.Nghe thấy người trong cung đến, Ninh Vân Tấn đành phải lại chạy về chínhđường đi tiếp nhận thánh chỉ. Sau một trận ba vái chín lạy cảm tạ hoàng ân, hắnchỉ có thể nhìn cung nữ xinh đẹp phía sau Hoàng Cẩm một trận sững sờ.Đừng nói là hắn, mà ngay cả Ninh Đào Húc cũng sắp không rõ Hoàng đế đâylà nghĩ muốn làm gì, trên thánh chỉ chỉ viết ban thưởng người xuống hầu hạ sinhhoạt hằng ngày, nhưng bình thường hoàng cung ban thưởng cung nữ chính là đểngười thu vào trong phòng, nhưng mà Tiểu nhị còn chưa có thành thân, lúc nàyban thường một cung nữ xuống là có ý gì?Ninh Vân Tấn đem Hoàng Cẩm gọi vào một bên, một tờ bạc mỏng manh từ trongtay áo trượt vào trong tầm tay, trực tiếp nhét vào trong tay hắn ta. Nhìn thấyHoàng Cẩm lộ ra ý vị sâu xa tươi cười, lúc này mới hỏi, "Hoàng Cẩm tổng quảnnêu ra cho tiểu tử một tỉnh ngộ đi, Hoàng thượng đây rốt cuộc là ý gì? Cung nữgọi Hồng Đậu này nên đối đãi như thế nào mới tốt?"Hoàng Cẩm cười tủm tỉn mà nói, "Ninh công tử cũng không cần khẩn trương,trước khi chúng ta xuất cung Hoàng thượng đặc biệt mà công đạo qua, Hồng Đậulần này tới là Hoàng thượng thương cảm công tử bị thương thân mình đặc biệt màquan tâm sinh hoạt thường ngày của ngài. Hoàng thượng còn nói, công tử ngàituổi còn nhỏ, lần này lại bị thương nguyên khí, không thể lại bị chuyện phòngthe khoét rỗng cơ thể, nếu như không nghe lời mà muốn bò trên giường trực tiếpđuổi đi là được!"Ninh Vân tấn nghe công đạo này cảm giác quái quái, bình thường mà nói đưanữ nhân không phải là để người làm trên giường sao, thế nào Văn Chân lần nàylại phương pháp trái ngược, bị khẩu dụ như vậy của hắn công đạo, xem ra trướcđại hôn của mình là không cần nghĩ gần nữ sắc.Bất quá cuối cùng biết thái độ đối đãi với cung nữ kia, hắn cũng yên tâm,chắp tay nói, "Đa tạ công công."Cất bước thái giám truyền chỉ, Ninh Vân Tấn liền đem cung nữ trước khixuất cung bị ban tên là Hồng Đậu mang về viện an bài. Viện hắn phòng không tuynhiều, cũng ý nghĩ vui vẻ cho bọn nha hoàn một ít ưu đãi, nhưng cũng không thểquá vượt mức, hai nha hoàn nhất đẳng ở một gian hạ phòng, bốn nhị đẳng nha hoànkhác một gian, bọn nha hoàn tam đẳng khác cũng chỉ có thể chung giường.Nhưng với Hồng Đậu này lại không thể xử lý như vậy, đầu tiên Ninh Vân Tấnđem sáu nha hoàn bên người gọi tới để cho mấy nàng nhận thức, lại hỏi Hồng Đậumột câu cấp bậc trước khi xuất cung.Hắn nhìn Hồng Đậu này tuổi cũng không lớn, tuy rằng tướng mạo lớn lênxinh đẹp lại bày khuôn mặt cứng nhắc, uy nghiêm vô cùng, nhất cử nhất động đềuquy củ thì có chút nắm không chắc địa vị đối phương.Hồng Đậu không chút nào dám làm bộ làm tịch, nắm chiếc khăn hành lễ nói,"Nô tỷ trước khi xuất cung là Thượng nghi ngự tiền."Ni mã!Trong lòng Ninh Vân Tấn mắng một tiếng, khó trách mình chưa thấy qua vịnày, Thượng nghi chính là nắm dạy lễ nghi, kiêm trách nhiệm giám sát lễ nghi,bỏ thêm hai chữ ngự tiền thì càng quý giá, chỉ sợ toàn bộ cung nữ Càn Thanhcung đều hẳn là trải qua tay vị này, một nữ quan chính ngũ phẩm như thế đặt ởchỗ mình, Văn Chân rốt cuộc là ý gì?!Nguyên bản Ninh Vân Tấn chỉ biết cung nữ không thể tùy ý đối xử, có thểđi vào cung làm cung nữ đều là tú nữ tam kỳ tiểu tuyển đi vào nô bộc, tuy rằngbắt đầu từ vị trí nói là nô tài, nhưng đó cũng là nô tài hoàng thất, như tú nữcó thể ở cung Càn Thanh làm người hầu, hơn phân nữa phụ huynh đều là gia tộcnắm giữ phủ Nội vụ, cho dù là người Bát kỳ cũng rất tí sẽ đắc tội bọn họ.Mà như Hồng Đậu này thì lại càng ghê gớm, địa vị nữ quan bất đồng vớicung nữ bình thường, bình thường được xưng là hậu phi dự tuyển, những người đótần phi phân vị thấp hơn một chút đối với các nàng đều phải nịnh bợ.Ninh Vân Tấn trong lòng vô cùng rối rắm, Hồng Đậu này cấp bậc đặt ở đâysai sử hắn là không dám suy nghĩ, cuối cùng đành phải để cho nàng trước quenthuộc tình huống ở trong viện, đồng thời hỗ trợ dạy dỗ quy củ bọn nha hoàn.Khi tự an bài chỗ ở cho Hồng Đậu hắn lại phát hiện khó khăn, càng nghĩđành phải trước đem người an bài tại trong nhĩ phòng của phòng ngủ chính của mình.Dựa vào ý nghĩ của hắn tốt nhất là có thể chọn gian phòng để người thuận tiện,nhưng mà ở bên ngoài đây cũng là Hoàng đế ban thưởng xuống chiếu cố mình, đặt ởxa hình như là đang oán giận.Càng làm cho Ninh Vân Tấn nghẹn khuất chính là, Văn Chân phụng chỉ chomình cuộc sống dưỡng bệnh bổ sung một cái tường lớn như vậy, mình cư nhiên cònphải dâng bài tử đi tạ ơn.Bài tử hắn vừa đưa lên, liền được gặp Văn Chân. Bất quá Văn Chân thần sắcbình thản, nhìn đoán không ra không chút nào thích hợp, hai người uống trà nóichút chuyện phiếm chuyện gần đây, thì có đại thần cầu kiến, Ninh Vân Tấn liềnthức thời cáo từ.Chỉ là trước khi Ninh Vân Tấn đi Văn Chân lại mạc danh kỳ diệu mà dặn hơnmột câu, hảo hảo điều dưỡng thân thể, không nên học những con cháu phong lưutrong Kỳ cả ngày nhớ thương chuyện không lên được mặt bàn.Ninh Vân Tấn không hiểu ra sao rời hoàng cung, cho dù đầu năm nay chuyệntiểu tử mười hai mười ba tuổi khai trai là thường, càng có không ít chơi ra'Mạng người', nhưng đó đều là việc tư bên trong, Văn Chân thằng nhãi này vớimình cũng quản quá rộng rồi đó?! || Trong viện thừa một ngoại nhân, mỗi ngày của Ninh VânTấn vẫn là cứ như thường lệ trôi qua.Từ sau ngày ấy, gần như hắn đều trốn ở trong phủ rất ít xuất môn, vì cứuTả Sư Hoành quả thật có lẽ mất một chút khí lực. Đoạn thời gian này mặc dù đượcngười trong nhà liên tục ép điều dưỡng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ vẫn là trắngbệch, hoàn toàn không như trước kia bộ dáng trong vắt lộ hồng kia.Ninh Vân Tấn biết nếu muốn khiến thân thể nhanh chóng tốt lên, chỉ có nắmchặt thời gian luyện công. Bắt đầu từ năm trước hắn đã gặp phải bình cảnh, vẫnluôn kẹt ở tầng thứ hai đỉnh không hề có động tĩnh gì. Bất quá hoàn hảo hắn cókinh nghiệm đời trước, cho nên cũng không sốt ruột, đằng đẵng thời gian một nămcũng chỉ là làm nội lực từng bước tích lũy.Lúc này không thể so với lần trước, chưa đầy mười hai tuổi có thể chạmđến tầng thứ hai đỉnh, cho nên hắn biết mình rất có hy vọng có thể đột phá đếntầng thứ ba.Xét thấy tại giai đoạn dưỡng khí phải bảo trì thân đồng tử, Ninh Vân Tấnchính là khá giữ mình trong sạch, hắn không đợi kịp muốn biết công pháp vô danhthần kỳ đang luyện này khi đến giai đoạn dưỡng khí sẽ có chỗ đặc biệt gì.Ngày bảy tháng chín, đầu sáng sớm Ninh phủ đã náo nhiệt, chờ sau khi bavị nam đinh Ninh gia đi làm công vụ, bọn hạ nhân liền bắt đầu chuẩn bị xe ngựa,người các viện cũng kiểm kê lễ vật của viện mình, gộp ở trong một chiếc xe.Hôm nay là ngày nhi tử Ninh Xảo Hân tròn một tuổi, thân là người nươnggia tự nhiên phải toàn viên xuất động đi đến uống rượu. Bên nữ quyến trước làdo Ninh Vân Tấn chiếu cố đưa đến phủ Lộc vương, ba vị khác thì đến nha môntrước giờ Mão, lại chạy tới là được.Ninh lão thái thái và Mục Đồng Nhi ngồi một chiếc xe ngựa, Bội Hoa thìdẫn theo Ninh Vân Tường một chiếc xe, ở sau nge ngựa các nàng còn có ba trángđinh áp một chiếc xe đầy lễ vật, Ninh Vân Tấn thì cưỡi ngựa, kèm ở bên cạnh xecủa lão thái thái.Giữa Lộc vương phủ và Ninh phủ có chút khoảng cách, cơ hồ xuyên qua nonnửa nội thành, sáng sớm đoàn người đã xuất phát, bất quá xe ngựa thật sự đi rấtchậm, mới được nửa lộ trình, thái dương đã dâng lên.Lão thái thái ở trong xe ngựa chán đến nản, đẩy mành ra nhìn tôn nhi bên ngoài,"Tiểu nhị, thái dương bên ngoài lớn lắm, nếu không ngươi vào trong xe này đi!"Ninh Vân Tấn nghiêng thân cười nói với lão thái thái, "Biết lão thái tháithương tôn nhi, nhưng tôn nhi là đại nhân, không tốt cùng tẩu tử cùng xe đâu,nếu để ca ca biết, không chừng đi đánh ta đó!""Hắn dám!" Lão thái thái dựng mày lên, có chút lo lắng mà nhìn Ninh VânTấn. Sắc mặt của hắn tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, khóe mắt có màuxanh mờ mờ, cánh môi cũng lộ ra chút sắc thâm, nhìn qua so với ngày thường còn nghiêmtrọng hơn.Bà lo lắng nói, "Vậy ngươi nên cẩn thận một chút, nếu không thoải mái, đểcho Tần Minh đi thuê chiếc xe. Sớm biết hôm nay sẽ nóng như thế, để cho ngươicũng ngồi xe!""Lão thái thái ngài cứ yên tâm đi! Tôn nhi sẽ không cậy mạnh, nếu bị bệnh,ngài lại đau lòng rồi." Ninh Vân Tấn cười cười, nhìn thấy lão thái thái bỏ hạmành, liền đưa tay sờ sờ hai má.Xem ra bôi phấn rất đều, giả vờ để lộ công khai hôm nay hẳn là khá thànhcông. Lão thái thái khoảng cách gần như thế cũng không thể nhìn ra manh mối,trong chốc lát khả năng lộ ra tính nhỏ nhiều nha!Nếu không thừa dịp cơ hội tốt này khiến nhóm dòng họ quyền quý cả triềunhìn xem mình bộ dáng tiều tụy, ngày sau một đám tìm tới cửa, mình có còn sốnghay không?! Nói giỡn, hắn cũng không muốn làm cuộc sống Lôi Phong.Mục Đồng Nhi là một tiểu cô nương mặt tròn thành thật hàm hậu, hoặc có lẽlà bởi vì sinh tại gia đình võ tướng, tính cách vô cùng trong sáng phóngkhoáng. Nàng hâm mộ mà nhìn hỗ động giữa lão thái thái và Ninh Vân Tấn, nhịnkhông được xoa xoa bụng của mình, nếu hài tử của mình có thể có được một nửatướng mạo nhân phẩm của Nhị thúc hắn, cũng đã quá đủ rồi.Lão thái thái sau khi hạ mành vẻ mặt liền khôi phục nghiêm túc, bà quayđầu nói với Mục Đồng Nhi, "Dù sao cảm thấy Tiểu nhị vẫn là một hài tử, khôngnghĩ tới chớp mắt cũng đã đến tuổi trưởng thành!""Nhị đệ là một người hiểu chuyện, quả quyết sẽ không nỡ khiến cho lãothái thái ngài lo lắng đâu!" Lời nói chắc chắn này của lão thái thái nói xong,cũng may Mục Đồng Nhi là người điển hình bề ngoài không khớp với tâm, ngược làmột người người có tâm tinh tế. Hơn nữa Ninh Vân Tấn sớm cùng nàng nhắc nhởqua, lão thái thái là một người mặt lạnh tâm nóng, cho nên cũng không sợ bà,hiểu lão nhân gia đây là vì buột miệng vừa rồi quanh co giải thích đó!Nàng cười khanh khách nói, "Nhị đệ ngày thường không phải dạng nghiêmchỉnh, tôn tức cũng thường xuyên cảm thấy hắn còn dường như chưa lớn, đúng làkhiến người yêu thương.""Đó là Tiểu nhị thân thiết với chúng ta thôi, tiểu tử này tinh quái,không phải được hắn xem trọng thì kiêu ngạo ngay." Lão thái thái cầm lấy taynàng vỗ vỗ, "Ta thấy ngươi chính là một người tốt, làm một nữ nhân đứng đầu,tâm phải khoan hồng độ lượng, tính toán chi li lên không được mặt bàn. Đừng cảngày giống như người kia làm một chút thiêu thân, nhìn xem một hài tử tốt đẹpbị nàng nuôi thành bộ dáng thế nào, còn so ra kém một di nương."Mục Đồng Nhi nghĩ đến tiểu đệ bị bà bà nuôi đến béo ụt ịt bốc đồng, nhịnkhông được co rút khóe miệng. Bất quá cho dù Bội Hoa không phải bà bà đúng quycách của mình, nàng cũng không nên nói trưởng bối không được, vội vàng chuyểnđề tài.Đến Lộc vương phủ, Ninh Vân Tấn đem lễ thiền (danhmục quà tặng) giao cho người gác cổng, cũng không lâu lắm Tông ChínhNhược Kỳ đã tự mình xuất môn nghênh đón.Nhược Kỳ vừa thấy bộ dáng Ninh Vân Tấn đã chấn động, "Đây chính là đạithương nguyên khí?"Ninh Vân Tấn cùng hắn là anh em kết nghĩa, mấy năm gần đây quan hệ vôcùng thân thiết, cười khổ nói, "Dù sao cũng là cố ngoại tổ phụ...""Hồ đồ." Nhược Kỳ nhỏ giọng mắng, "Dùng đến tận sức thế sao, Tả Sư gia lẽnào sẽ nhớ kỹ ngươi tốt?! Cứu sống người đó là công đức." Hắn nhắc tới vài câunhìn thấy Ninh Vân Tấn biểu tình bất đắc dĩ, lại cảm thấy không có ý nghĩa.Kéo tay Ninh Vân Tấn, Nhược Kỳ giận dữ nói, "Thôi, không nói, tỷ tỷ ngươisáng sớm đã ngóng trông các ngươi đến đó! Nhìn cái dạng này của ngươi, chỉ sợlại khổ sở."Tại thời gian này Ninh Xảo Hân rất bận rộn, bất quá người nương gia đếncuối cùng vẫn có thể bớt thời gian gặp mặt. Nàng đầu tiên là dàn xếp tốt cholão thái thái các nàng, nói nói mấy câu, đã tìm cớ xem Ninh Vân Tấn.Từ khi tuổi nhiều lên, Ninh Vân Tấn đã không tiện lại tùy tiện xuất nhậpnội viện, cho dù là thân cận như tỷ tỷ cũng phải tỵ hiềm, hai tỷ đệ đã lâukhông hảo hảo nhìn mặt một lần.Ninh Xảo Hân vừa nhìn thấy hắn, mắt đã ươn ướt, "Đệ đệ gầy.""Tỷ tỷ nở nang một chút, nhìn càng tỏ ra xinh đẹp nha." Ninh Vân Tấn lấychiếc khăn đưa cho nàng, "Nhìn thấy tỷ phu đối xử tốt với ngươi, đệ đệ an tâm.""Sau khi sinh hài tư thì không gầy nổi nữa, tỷ phu ngươi là một ngườitốt, cũng đừng lại cùng hắn giận dỗi." Ninh Xảo Hân lấy khăn chấm chấm nướcmắt, nín khóc mà cười nói, "Mấy năm trước tỷ tỷ vẫn luôn không sinh sản, Vươngphi cho người thêm phòng hắn đều từ chối, Cúc Hương là sau khi có Tử Thuần tỷ tỷlàm chủ ra mặt, ngươi cũng đừng giận hắn."Ninh Vân Tấn đau lòng mà nhìn nàng, muốn đem trượng phu của mình phân ra,nữ nhân nào không khổ sở. Bất quá mệnh nữ nhân của niên đại hiện tại này, chodù lão thái thái là quận chúa cao quý, tại thời điểm con nối dòng Ninh giakhông sung túc cũng phải chủ động đặt a hoàn trong phòng gia gia, chớ nói chilà tỷ tỷ trèo cao gả đến Vương phủ.Nhưng hiểu là một chuyện, năm nay thời điểm năm mới thấy Cúc Hương thayđổi trang phục, hắn vẫn là thiếu chút nữa muốn cho tỷ phu một cục gạch. Cũng cólẽ là lúc ấy sắc mặt của hắn quá khó coi, Ninh Xảo Hân sau khi về vương phủngược lại vẫn luôn viết thư khuyên giải an ủi hắn.Nhược Kỳ khi là Thế tử còn đỡ một chút, chờ khi có thể danh chính ngônthuận kế thừa vương vị lại nạp hai trắc phi, loại chuyện này sớm hay muộn đềuphải có tâm lý chuẩn bị. Tỷ phu bây giờ có thể đứng vững áp lực, chỉ lấy ngườitỷ tỷ làm chủ an bài, hơn nữa kiên trì khiến tỷ tỷ sinh ra Trưởng tử, đúng làcó thành ý đầy đủ."Thôi, tỷ tỷ cảm thấy tốt thì được." Ninh Vân Tấn bất đắc dĩ mà nói, "Tròchơi xếp gỗ trong lễ thiền là đệ đệ cho người làm, tuy rằng không đáng tiền gì,lại chơi rất hay! Tỷ tỷ tỷ phu có thể dựa theo bản thuyết minh, hảo hảo cânnhắc một phen lại dạy cho Tử Thuần."Nói xong hắn lại mở hà bao trên thắt lưng, một phen nhét ở trong tay NinhXảo Hân, "Đây là không ghi chép trong lễ thiền, xâu tay trầm hương là cho tỷtỷ, ngọc xanh hình cá sánh đôi là cho ngoại sanh chơi đùa, còn có một ngàn haingân phiếu tỷ tỷ cũng cất kỹ, thiếu cái gì thì mua, cũng đừng câu thúc.""Điều này sao được." Ninh Xảo Hân thật sự cầm phỏng tay, ngày thường đệđệ đưa đến sản phẩm của Văn Hương cư đã giá trị không ít tiền, bây giờ còn lénlút cho mình đồ vật. Phải biết rằng Hoàng hậu sinh sản cũng bất quá là thưởngngàn hai bạc trắng, đệ đệ cũng quá hào phóng!Ninh Vân Tấn đỉnh đạc mà cười nói, "Tỷ tỷ còn không biết đệ đệ sao, khôngthiếu nhất chính là tiền. Ta cũng chỉ có ngươi một người tỷ tỷ, nếu không phảilo lắng người khác sẽ nghĩ nhiều, trên mặt tỷ phu cũng ngượng ngùng, thật sự làhận không thể đem thứ tốt đều cho ngươi đó, mấy thứ này ngươi chỉ cần lo cầm làđược!"Rốt cuộc hắn là ngoại nam, cũng không tiện cùng Ninh Xảo Hân lén lút nóichuyện quá lâu, liền chủ động yêu cầu đi xem ngoại sanh.Tông Chính Tử Thuần làm yến trảo chu cực kỳ náo nhiệt, văn võ cả triềuđến mặt bàn sôi nổi chúc mừng.Sau yếu mục đích của Ninh Vân Tấn cũng đạt tới, ai cũng biết nhi tử Ninhgia vì cứu cố ngoại tổ phụ bị thương nguyên khí, cực kỳ suy yếu, người nguyênbản rục rịch có chút ý kiến liền cũng đánh mất chủ ý, há mồm ngậm miệng cũngchỉ nói tiểu từ này là một người hiếu thuận.Đối thoại giữa Ninh Vân Tấn và Ninh Xảo Hân tuy rằng bí mật, nhưng màkhông cách vài ngày lại sẽ biến thành mật chiết đặt ở trên ngự án Văn Chân. Tuyrằng vẫn chưa có thể sắp xếp rõ ràng tâm tình của mình, nhưng mà vẫn không ảnhhưởng đến một phần chú ý của Văn Chân với Ninh Vân Tấn, thậm chí để người đemchiết tử một mình về hắn bỏ một hộp."Tiểu tử này ngược lại cẩn thận. Mặc dù là một người tính tình tham tài,nhưng lại không keo kiệt, bỏ được ở trên người người nhà, là một người trọngtình trọng nghĩa!"Văn Chân đối với thủ pháp xử lý của Ninh Vân Tấn quả thật vô cùng thưởngthức, tiểu tử kia mặc dù hay làm náo động nhưng biết điểm đến mà dừng, tuy rằngthích cùng người tranh cường đấu thằng rồi lại sẽ không khinh xuất, đúng mựcnắm chắc vừa vặn hòa hợp, vừa khiến người có thể biết tài nghệ bản lĩnh củahắn, cũng sẽ không khiến người cảm thấy chán ghét, thật sự không giống một hàitử.Cứ như lần tặng lễ cho Lộc vương phủ này, hắn đã xử lý cực diệu!Thế nhân đều biết Ninh Vân Tấn có tiền, biết kiếm tiền, nhưng mà hắn dùsao cũng là Thứ tử Ninh gia, trên còn có phụ huynh ở, nếu hắn đưa lễ lướt quabọn họ, trên mặt các trưởng bối cũng không dễ nhìn.Nhưng mà hắn thân là thân đệ đệ của Ninh Xảo Hân, lại là một đương sựkhông thiếu tiền, đưa thiếu lễ, trên dưới Lộc vương phủ tự nhiên sẽ có suynghĩ, lén lút cho Ninh Xảo Hân ngược lại thể diện cho cả người hai nhà.Tiểu tử này mới chỉ qua mười hai tuổi mà thôi, đã đem đạo lý đối nhân xửthế mà rất nhiều người cả đời cũng đoán không ra chơi rất thuần thục, thật sựlà rất hiếm có! Văn Chân ở trong cung tán thưởng, lại không biết Ninh Vân Tấnlà bởi vì đời trước cưới vợ quá muộn, bị bức học được kỹ năng chuẩn bị lễ tặngnày.Cũng không biết có phải hay không tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, VănChân càng thu thập tin tức về Ninh Vân Tấn, càng cảm thấy tiểu tử này không đơngiản, thông minh, có khả năng, nói ngọt, biết kiếm tiền, có thể dỗ người, diệnmạo kia còn càng lâu càng đậm nồng, giống như tụ tập linh khí trong thiên địa,xinh đẹp đến không giống phàm nhân, thật sự khiến người muốn chán ghét cũngkhó.Vừa mới bắt đầu Văn Chân còn có thể chịu đựng một tháng triệu kiến NinhVân Tấn một lần, tiếp đã biến thành một tuần, mười ngày, năm ngày...Chờ đến ngàymười tháng mười một, sau khi yết bảng Thi Hương, vị thủ khoa cao trung năm nayniên kỷ nhỏ nhất trong các vị lập tức bỗng nhiên nổi tiếng đi vào tầm mắt mọingười.Nhìn thấy nhóm thanh nhiên tài giỏi đến từ các nơi bái thiếp sôi nổi đưavào Ninh phủ, Văn Chân có chút ngồi không yên! || Ninh Vân Đình nằm nghiêng ở trên kháng, nhàm chán mà lậtquyển sách trên tay. Hôm nay là hưu mộc, không cần mạo hiểm có tuyết mà xuấtmôn, cả người cũng nổi lên lười nhác. Lật hai trang sách, lại giương mắt nhìntức phụ đang cúi đầu thêu hoa một chút, chỉ cảm thấy ngày này quả thật khoáihoạt như thần tiên.Mục Đồng Nhi đã gần đến ngày sinh, bụng tròn trịa, ẩn ẩn thấy nhọn đầu,thậm chí nói nàng là có phúc, thai này khẳng định là một nhi tử. Nàng nhìn thìtự tại thêu hoa, trên thực tế tâm tư căn bản không dùng ở mặt ngoài, tại lầnthứ ba sau khi đối diện với mắt Ninh Vân Đình, dứt khoát cầm thêu hoa trong tayđặt một bên."Tướng công, nếu không thì phần tiền lãi kia của Văn Hương cư chúng tađừng cầm nhé?"Ninh Vân Đình xoay người ngồi thẳng thân mình, ngạc nhiên hỏi han, "Thếnào, là Tiểu nhị nói gì đó?""Không có. Nhị đệ tôn kính ca ca chàng như thế làm sao nói gì được!" MụcĐồng Nhi dịu dàng nói, "Chỉ là thiếp thân cảm thấy chúng ta lại chưa làm quađiều gì, trắng trợn lấy một phần tiền lãi thật sự không ổn."Ninh Vân Đình chân mày cau lại xem như nghe ra một chút manh mối, "Là ailại đỏ mắt sao?" Hắn cũng không phải rất ngốc, suy nghĩ đã hiểu ra, "Lại làthái thái rồi! Nàng chính là đỏ mắt đã lâu, đáng tiếc lúc trước khi sắm sửa đềulà dùng vốn riêng của Tiểu Nhị, không thuộc về trong công. Nàng mặc kệ nàng ta,đây là Tiểu nhị hiếu kính ca ca ta đây, ai cũng bới lý lẽ không ra.""Hai ngày trước thái thái gọi ta qua, nói là hai năm nay tiền đồ thôntrang không tốt, ngày trong phủ khó khăn..." Mục Đồng Nhi khó xử mà nói, "Tháithái muốn đem của hồi môn trước khi vào cửa của ta một mặt mượn để nàng mở cửahàng, nếu không được cho nàng mượn ít bạc cũng được.""Xuy, nàng ta đúng là có suy nghĩ." Ninh Vân Đình hừ lạnh nói. Hắn trướckia cũng muốn cự tuyệt Tiểu nhị đưa tiền lãi, dù sao vô công bất thụ lộc, tiềnnày lấy rất chột dạ.Nhưng mà Tiểu nhị cũng nói, một nét viết không ra được hai chữ Ninh, mìnhhiện giờ làm chức quan nhỏ, ngày thường xã giao nhiều, trong tay nhiều bạc chútmới dễ làm chuyện, còn không biết dùng biện pháp gì khiến phụ thân cũng ngượclại khuyên nhủ mình, hắn lúc này mới cầm phần tiền lãi này, chỉ có thể ở chỗkhác hồi báo phần tình nghĩa này của Tiểu nhị.Thấy trượng phu không cho là đúng, Mục Đồng Nhi đành phải quanh co lòngvòng mà nhắc nhở nói, "Năm đó khi Nhị đệ mở cửa hàng, Vân Tường và Xảo Bìnhcũng chưa sinh ra, Nhị đệ mua sắm đồ cưới cho Đại tỷ, cho tướng công ngươi tiềnlãi đó là huynh đệ tình thâm. Nhưng mắt xem xét hai hài tử tuổi cũng lớn, Nhịđệ đối đãi bọn họ cũng không tỏ vẻ gì. Chỗ Triệu di nương cũng thôi, chính làthái thái..."Nàng liếc mắt Ninh Vân Đình một cái, nói, "Nam nhân các chàng sơ ý quaquýt, chung quy không quan tâm việc nhỏ, nhưng ta dù sao cũng cảm thấy tiếp nhưthế, người sắp sinh oán hận về sau là phải sinh phiền toái."Ninh Vân Đình trừng mắt nói, "Nhị đệ không phải người keo kiệt, cứ tínhhai đứa kia với chúng ta không phải cùng từ một bụng mẹ sinh ra, ngươi nhìnTiểu nhị lần nào bạc đãi qua Xảo Bình. Chỗ Vân Tường là thái thái tự mình khôngcho chúng ta thân cận."Hắn cả giận nói, "Nàng chính là không biết, hắn lúc nhỏ chúng ta nhìnnhiều một cái thái thái cũng không cho, đưa thức ăn đồ chơi cũng bị nàng némđi, sợ chúng ta sẽ đem Vân Tường một dạng gì đó, điều này cũng đừng oán Nhị đệkhông cho nàng ta sắc mặt hòa nhã."Nói xong, hắn vỗ lên án, "Không được, việc này ta phải đi tìm gia gia hảohảo nói chuyện, trong phủ chúng ta có thôn trang có cửa hàng, làm sao lại quakhông nổi nữa. Cư nhiên còn dòm ngó bạc của Tiểu nhị, nào có cái lý này.""Chàng cũng đừng xúc động." Mục Đồng Nhị một cái bắt được tay hắn nói,"Lão thái thái hai ngày trước động tâm tư, nói muốn đem Vân Tường mang theo bênngười, còn nói không thể để cho người đem hắn nuôi đến cùng các ngươi mất phầntình huynh đệ. Chàng trước hết đừng thêm rộn, thật sự không được trước cùng Nhịđệ thông suốt ý tứ, hỏi hắn có tính toán gì không.""Cũng được!" Ninh Vân Đình cũng không phải người xúc động, được thê tửkhuyên nhủ đã bình tĩnh trở lại, nhưng rốt cuộc là tâm trạng khó ổn, "Nếu khôngta sẽ đi ngay bây giờ tìm Nhị đệ nói chuyện."Mục Đồng Nhi bụm miệng nhỏ nở nụ cười, "Hôm nay Nhị đệ cũng không ở trongphủ, chàng đi qua cũng là một chuyến tay không.""Đi đâu?" Ninh Vân Đình ngạc nhiên nói, tiểu tử kia chính là tống khôngít bái thiếp, mỗi ngày trốn ở nhà, thời tiết lạnh như thế làm sao sao lại chạyra ngoài."Đại tỷ phu dẫn hắn đi ven hồ tham gia thi hội của các Cử tử tổ chức."Nàng cười hi hi, "Nghe nói muốn thưởng tuyết đánh đàn, vây lò ngâm thơ, phươngdiện đúng là phong nhã."Ninh Vân Đình phun một hơi, "Ngày đông lạnh đi thưởng tuyết, sợ là đầu óckhông tốt rồi!"Giờ khắc này hai huynh đệ tư duy cư nhiên đồng bộ, Ninh Vân Tấn tronglòng cũng tức giận mắng, đám người văn nhân thi sĩ kia trước có hình có dángkiêu ngạo đoan chính đến cao vút, sau khi uống thật nhiều thật sự là cầm thúkhông bằng.Bọn họ lúc này đây đến hơn hai mươi người, chỗ uống rượu là một trongmười cái đình ven hồ, giương mắt thì có thể thấy bông tuyết lưu chuyển là dừngở trên mặt hồ đã hơi hơi kết băng.Bởi vì nhiều ngươi, bọn họ chiếm cứ chính là một cái đình lớn nhất,giương mắt có thể nhìn thấy liễu rủ và cầu vòng của sắc bạc ôm trắng, chỗ xahơn còn có lầu các lầu chuông tường đỏ ngói đen, nếu không phải rất là lạnh, aicũng phải khen một tiếng phong cảnh đẹp.Tuy rằng đã nổi bếp lò, nhưng mà tại chỗ bốn phía gió lùa cũng không cóhiệu quả gì, nếu không phải đã trải qua mấy chén rượu nhạt xuống bụng Ninh VânTấn cũng phải lạnh đến run run, cũng chẳng trách hắn âm thầm oán thầm đám ngườikia là bệnh thần kinh.Cố tình đám người kia hắn vẫn không nên đắc tội, bọn họ có là thủ khoacác nơi hai lần trước sớm trước vào kinh chuẩn bị thi, có là danh sĩ sớm đã cótiếng tăm bên ngoài, cũng là chọn người đứng đầu trong cuộc thi lớn sang năm.Mình bị Văn Chân kia làm việc tư vào hoàng cung đọc sách, ngày sau ởtriều đình liền thiếu một nhân mạch với bạn đồng môn này, đành phải mất bò mớilo làm chuồng kết nhiều bạn đồng khoa tương lai một chút, cho nên mới tiếpphong bái thiếp này, cũng kêu tỷ phu ra tiếp khách.Ninh Vân Tấn lạnh đến không chịu nổi, nghĩ muốn về nhà, thì đã đến lượtTông Chính Nhược Kỳ bên cạnh hắn rút thẻ rượu.Vừa mới bắt đầu bọn họ chơi là ném thẻ vào bình rượu, hắn và tỷ phu mỗilần đều không phân sàn sàn như nhau, khiến những người muốn phạt rượu bọn họnày đều không có cơ hội, liền sửa lại làm chơi thẻ rượu.Lần chơi này là trộn lẫn một đống thẻ rượu toàn bộ một trăm cái, mặtchính viết thơ cổ nhân một đống tạp nham, mặt trái dựa vào nội dung câu thơ,phối hợp định rượu, có điểm như là rút thăm nhã nhặn một chút.Cứ như vậy tỷ lệ mọi người bị phạt rượu liền không sai biệt lắm. Bất quáphàm là chỉ cần có dính dáng với Ninh Vân Tấn một chút, đám người kia đã thíchlôi kéo hắn uống, hoàn toàn không có ý tử bảo vệ vị thành niên, bởi vậy bắt đầutừ đổi thành chơi thẻ rượu hắn cũng đã bị uống đến hai má đỏ ửng."Thám hoa kỵ đạp hồng trần nhuyễn, thừa xa chí giả ẩm nhất bôi." TôngChính Nhược Kỳ đem thẻ mình rút được đọc ra, cười nói, "Vừa vặn hôm nay chínhlà ngồi xe mà đến, liền tự uống một chén."Một chén rượu của Nhược Kỳ sau khi xuống bụng, kim quy bạc cõng ống thẻrượu đã chuyển đến bên Ninh Vân Tán. Hắn vươn tay mà chọn một chiếc thẻ lệnh,cầm lên nhìn thoáng qua."Nhất đóa năng hàng bạch mẫu đơn, bạch diện giả ẩm tam bôi." Ninh Vân Tấnvừa mới đem thẻ lệnh đọc ra, đã có người cười ha hả. Hắn nhìn lướt hết bàn,thật đúng là không có ai da trắng hơn mình, đành phải bưng chén rượu lên uốngmột mình ba chén.Lại chuyển hai vòng, đại bộ phận thẻ đều bị rút ra đã có người đề nghịlại đổi cách chơi.Ninh Vân Tấn phát hiện có hai người đặc biệt thích gọi mình cùng ẩm,trong đó một người là thủ khoa khóa một của Thuận Thiên phủ, tên là Từ BấtDụng, hắn chỉ lớn hơn mình bốn tuổi, khi trúng cử mới mười ba tuổi, ở trong mắthắn vị này mới là thần đồng chân chính.Một người khác là Cử tử đến từ Chiết Giang tên là Tôn Bản Thiện, giỏinhất vẽ tranh, mặc dù mới hai sáu hai bảy tuổi, hiện giờ tranh hắn ở trong kinhđã là thiên kim khó cầu.Ninh Vân Tấn với sự tích làm quan của hai người này không rõ lắm, khi hắnđến kinh thành, Từ Bất Dụng đã bị lưu đày bên ngoài, Tôn Bản Thiện thì từ quanchuyên nghiên cứu về kỹ thuật vẽ.Nhưng hai người này đều đặc biệt tùy tính, mai sau không hẹn mà cùng đemcái danh hảo nam sắc ầm ĩ đến khắp kinh thành đều biết điểm ấy hắn vẫn là biết!Bởi vậy nhìn thấy hai người kia đối với mình quá nhiệt tình một chút, khôngkhỏi có chút chán ghét đáp lại, thật sự là rất cầm thú, mình tháng sau mới trònmười ba tuổi đó!Khi ở trong lòng hắn đang nói thầm, mọi người một hồi thương nghị đãquyết định chọn dùng đánh trống truyền hoa, hoa rơi nhà ai thì phải ngâm lênmột bài thơi mang theo cảnh tuyết mà còn phù hợp tình cảnh trước mặt.Tuy rằng lần này ra ngoài không mang trống, bất quá Từ Bất Dụng mang cầmtheo đến, liền sửa thành do hắn đánh đàn. Cúng với hoa lần thứ ba dừng ở trướcmặt Ninh Vân Tấn, mà ngay cả Nhược Kỳ cũng cảm giác không đúng.Ninh Vân Tấn định liệu trước đứng lên nói, với loại khảo nghiệm nghephong phú nhớ ưu việt hắn ngược lại một chút cũng không hoảng hốt, "Yến thượngtuyết hoa đại như tịch, phân phân xuy lạc hiên viên thai..."Tôn Bản Thiện ngồi ở bên tay phải Ninh Vân Tấn lắc đầu mà thở dài nói,"Xem ra chúng ta nghĩ muốn tiểu tài tử tự phạt cũng không dễ dàng."Từ Bất Dụng ôm cầm huyền cười nói, "Chỉ bằng phẩm cấp dung mạo của hiềnđệ Ninh Vân Tấn người này, thật sự là không có người thường có thể đuổi kịp,nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ngu huynh thật sự không thể tin được có nhânvật phong lưu như thế." Hắn sau khi nói xong khen tặng còn đối diện Ninh VânTấn ẩn tình đưa tình mà nháy chớp mắt.Cứ tính tướng mạo bất phàm, văn chương xuất sắc của Từ Bất Dụng, cũng làmột thiếu niên lang nhanh nhẹn, nhưng bị một đại nam nhân hai mắt ẩn tình mànhìn, hãy để cho Ninh Vân Tấn không tự giác mà nổi da gà.Ngay tại thời điểm hắn tay ngứa nhịn không được nắm tay, lúc này độtnhiên có một nam tử mặc cẩm y màu xanh đen đi tới."Nghe nói Ninh công tử ở đây uống rượu, chủ nhân nhà ta muốn mời ngài quađó cùng ẩm một chén."Ninh Vân Tấn đang lo không cách nào thoát thân, mắt hắn ở trên kiếm treođệm bên hông người kia nhìn lướt qua, thì đã biết chủ nhân hắn là ai. Cùng vớimấy đồng sự tương lai này xã giao, còn không bằng đi lấy lòng đại Boss đâu!Vì thế hắn liền gật đầu nói, "Ta đây liền đi cùng với ngươi! Xin tráng sĩđợi chút."Hắn quay đầu nói câu xin lỗi với người trong đình, mọi người nguyên bảnkhông thuận theo, bất quá thấy nam tử kia khí độ bất phàm cư nhiên chỉ là tùytùng, cũng biết chủ nhân nhà hắn lai lịch bất phàm, đành để Ninh Vân Tấn tựphạt ba chén thì thả người.Uống xong rượu phạt, Ninh Vân Tấn tựa ở bên tai Nhược Kỳ nhỏ giọng nói,"Là vị kia, không đi không được."Nhược Kỳ thấy hắn chỉ chỉ trời, đã gật đầu, "Nếu là vị kia, thì không nênlại trì hoãn, ngươi mau đi đi!"Ninh Vân Tấn cáo biệt mọi người, đi theo nam tử kia ba bốn trăm mét, thìđến một tòa nhà. Tòa nhà này tuy rằng chỉ có nhị tiến, lại bố trí vô cùng tinhxảo, vừa đi vào đại sảnh quả nhiên nhìn thấy Văn Chân đang thưởng thức một thứnhư là ống nhòm chiếc hoặc là đồ chơi kính vạn hoa bằng đồng.Văn Chân cười như không cười mà nhìn hắn hành lễ, tuy tay đem đồ chơi kiađặt ở trên bàn, "Ngươi mấy ngày nay ngược lại tiêu sái, đem phân phó của trẫmđều quên đúng không!""Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần không dám." Ninh Vân Tấn không nghĩ tớihắn ta vừa thấy mặt đã hưng sư vấn tội, nhạt nhẽo mà nói, "Chính là vi thần đãở nhà tĩnh dưỡng lâu như thế, lại không tiếp nhận chút bái thiếp thật sự là...""Được rồi, biết ngươi là sợ người nói ngươi có tài khinh người. Đây khôngphải ở trong cung, ngươi cũng đừng mất tự nhiên, miễn lễ đi!" Văn Chân đứnglên, cười mỉm mà đi đến trước người hắn, hai tay khoát lên hai tay Ninh Vân Tấnxách đỡ đứng lên.Ninh Vân Tấn có chút kinh ngạc, tuy rằng vài năm này quan hệ với Văn Chântrương đối thân mật, nhưng đãi ngộ này có phải hay không cũng quá tốt mộtchút?! Chờ đến Văn Chân thuận tay đổi thành nắm cổ tay mình, hưng trí bừng bừngmà nói, "Đi, cùng trẫm đi thưởng cảnh tuyết này."Từ lòng bàn tay của Văn Chân truyền đến độ nóng, đem tay hắn đông đến cóchút run lên phủ đến có chút tê dại, hắn không khỏi nói thâm nói, Hoàng thượngnè, cứ tính ngài tâm tình tốt, cũng đừng động thủ động cước biết không, vi thầnthật sự kinh sợ!Sau khi ra đại sảnh, Văn Chân thấy tay Ninh Vân Tấn vẫn làcó chút lạnh, hắn cởi bỏ áo lông chồn trắng trên người mình. Hắn đem áo lôngkia giũ giũ, phóng lên trên người Ninh Vân Tấn.Vóc dáng Văn Chân cao hơn Ninh Vân Tấn không ít, hắn mặc áo lông gần đếnđầu gối, không sai biệt lắm đem cả người Ninh Vân Tấn bao lại, thậm chí có mộtđoạn còn buông xuống đất, nhìn có chút buồn cười. Hắn vừa thấp giọng cười, vừanói, "Tuy rằng ngươi không giống như tế địa giả thật sự phải điều dưỡng hai banăm, nhưng mà nửa năm này vẫn là phải nhiều để ý mới tốt, nước rượu, lạnh, quávất vả cũng không được.Trên áo lông còn mang theo nhiệt độ cơ thể Văn Chân, ấm áp dễ chịu, ápvào trên người thoải mái vô cùng. Chỉ là nhìn Văn Chân cúi đầu buộc dây lưngcho mình, lại liếc liếc giọt nước bị chấn động rơi xuống đất, Ninh Vân Tấntrong lòng lại bất ổn.Động tác ôn hòa này đếu lại là Ninh Kính Hiền làm ra, hắn tự nhiên cảmthấy lòng tràn đầy ấm áp, biết phụ thân là đang quan tâm mình, nhưng mà đặt ởtrên người Văn Chân, Ninh Vân Tấn không tự chủ được mà bắt đầu suy tư Văn Chânlàm dụng ý lần này.Đồ giống như ống nhòm, áo lông rộng quét ẩm ướt, thằng nhãi này căn bảnkhông phải vừa đến chứ!Chỉ sợ hắn sớm đã ở chỗ nào đó đợi một đoạn thời gian quan sát, chỉ làthời tiết lạnh như thế, Hoàng đế Văn Chân này không trốn ở trong cung hưởngthụ, chạy đến làm chi?!Là thật vì ngắm cảnh tuyết, hoặc là nghĩ trước quan sát các Cử tử đangcần dùng, hay là chỉ là muốn tìm mình thưởng tuyết?Cho dù Ninh Vân Tấn tự nhận đời này quả thật là trời sinh khó khăn khôngcó chí tiến thủ, vẫn là đem suy đoán cuối cùng kia đánh bay, hắn cũng khôngnhận ra mình ở trước mặt Văn Chân có mặt mũi như thế.Nghĩ tới nghĩ lui, hắn tìm được một đáp án có thể, Văn Chân chỉ sợ làmuốn hỏi mình ấn tưởng với những Cử tử kia đi!Văn Chân giơ ô giấy dầu, ôm vai hắn để Ninh Vân Tấn gần sát mình, một lớnmột nhỏ chậm rãi dạo bước ở trên mặt tuyết."Ngươi cảm thấy những Cử tử đó thế nào?"Quả nhiên! Ninh Vân Tấn trong lòng chắc chắn, cuối cùng vì Văn Chân khácthường tìm được đáp án, liền bắt đầu nói ra lời bình phẩm. Hắn cũng không sợVăn Chân sẽ không hợp người, chỉ để ý chọn ra một đám người nói ra cảm giác vớibọn họ.Hắn vừa phải kéo góc áo lông rộng để ngừa mình giẫm lên, còn vừa phải suynghĩ nên đánh giá những người đó thế nào, bởi vậy cũng đã không phát hiện mìnhdựa vào Văn Chân ngày càng gần, cơ hồ dán ở trên người hắn, hơn nữa đã cùng VănChân song song bước đi.Văn Chân dẫn theo hắn bảy rẽ tám vượt bước đi, sau khi chờ hắn đem haingươi người gần như nói một lần, trước mặt bọn họ đó là một tòa lầu các batầng."Người vừa rồi hình như sót Từ Bất Dụng với Tôn Bản Thiện, hai vị nàychính là đại tài tử nổi danh, ngươi cảm thấy hai người bọn họ thế nào?"Tuy rằng hai người này với mình quá nhiệt tình một chút, bất quá cũngkhông có ác ý lớn, Ninh Vân Tấn cũng ngại ở trước mặt Văn Chân bôi mắt (nói xấu, thêm mắm muối), nghĩ nghĩ thì cười nói,"Đây không phải là điều tốt phải ở cuối cùng sao! Hai người bọn họ đều là cóđại tài, Tôn Bản Thiện tính cách ngay thẳng, lại si mê với họa kỹ, ngày saunhất định có thể trở thành bậc thầy giới hội họa; về phần Từ Bất Dụng, hắn vănchương xuất chúng, nghe nhiều nhớ kỹ, vi thần không bằng hắn!""Ngươi cũng quá tự xem nhẹ mình!" Hai người đã một đường không cản trở đivào lầu các, Văn Chân thu tán tiện tay để một bên. Hắn cười nói, "Xem ra ngươicó ấn tượng rất tốt với Từ Bất Dụng.""Vi thần chính là người thức tỉnh huyết mạch, bắt đầu từ năm tuổi đã đọcsách dưới sự giáo dục của danh sư, lúc này mới có thể tuổi nhỏ trúng cử." NinhVân Tấn thấy Văn Chân vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, cho rằng hắnbất mãn lời bình có lệ của mình, giải thích, "Nhưng Từ Bất Dụng với tài năngcủa một người bình thường có thể vào mười ba tuổi trúng cử, có thể thấy đượcbất phàm."Thấy Ninh Vân Tấn vì Từ Bất Dụng kia biện giải, đồng tử Văn Chân hơi hơico rụt lại. Hắn vô cùng tự nhiên mà dắt tay Ninh Vân Tấn, kéo hắn hướng trênlầu đi, "Được rồi, đến đây ngồi, không nói trước những người đó, cùng trẫm đilên nhìn xem."Ninh Vân Tấn được hắn ta dắt trong lòng bàn tay vô cùng không được tựnhiên, thật sự muốn kéo cổ áo Văn Chân gào thét, hai đại nam nhân dắt tay cáilông! Đáng tiếc hắn chỉ dám ở trong đầu bổ não, không dám thật sự làm ra.Văn Chân dẫn theo hắn trực tiếp lên lầu ba, đứng trước cửa hai công côngtượng gỗ, thấy bọn họ đã đến liền vì hai người mở cửa.Sau khi Ninh Vân Tấn vào cửa cảm thấy đến chỗ này thật sự là ấm áp ngayđược, trong phòng không lớn đặt ba cái chậu than, mỗi cái đều đốt đến rừng rực.Phòng này ở kết cấu Hán Đường, bên trong cư nhiên lót chiếu cói, ở giữađặt một cái bàn cầm, một cái án đặt bày ra bộ đồ ăn, còn có hai cái bồ đoàn,chính diện mặt là một cánh cửa khắc hoa mở ra, cũng là có lẽ là vấn đề hướng,cư nhiên không có gió gì thổi tiến vào, chung quanh treo màn che ở không khínóng lạnh dẫn dắt trong gió nhẹ nhàng phất động, nhìn dễ chịu nói không nênlời.Hai tiểu thái giám hầu hạ hai người cởi giày, Ninh Vân Tấn ôm một chéntrà nóng sau khi uống một hơi, cuối cùng cảm thấy cả người đều nổi lên ấm áp!Hắn không khỏi cảm thán, đây mới là hưởng thụ của Hoàng đế nha!Văn Chân nhìn bộ dáng thần tình thỏa mãn của Ninh Vân Tấn, hơi hơi hípmắt.Lúc này Ninh Vân Tấn hai mắt có chút mê ly, trên gương mặt mang theo ửngđỏ màu hoa đào, ngũ quan giãn nở ra có một loại xinh đẹp kinh diễm không thểđịnh vật, mà ngay cả mình quen nhìn sắc đẹp cũng cản không được hấp dẫn nhưthế, khó trách hai người vừa rồi không ngừng mà nghĩ muốn tiếp cận bên người hắnta.Văn Chân không khỏi có chút phát sầu, thiếu nhiên mười ba mười bốn tuổiđúng là tuổi tác đại đa số người hảo nam phong thích nhất, nam đồng tuổi này cóthẹn thùng, có thụy lệ (vẻ đẹp tốt lành),nhu mì khỏe mạnh như xử nữ, rất là tuyệt không thể tả.Cố tình Tiểu nhị Ninh gia này ngày thường bộ dáng đẹp, khi cùng nam tửkết giao lại chưa bao giờ chú ý điều này, gặp gỡ thân cận người khác thích dánở trên người hắn cũng không cảm giác, thường thường bản thân còn muốn chủ độngcùng người kề vai sát cánh, nhưng không biết nếu là dừng ở trong mắt người hữutâm quả thật giống như một dạng quyết rũ...Ninh Vân Tấn nào biết được người nào đó kẻ dâm trước mặt thấy dâm, đangvì mình ăn mặn lo củ cải nhạt. Hắn kiếp trước là một gia môn thô tục, bị bàixích ra ngoài yêu thích của văn nhóm văn nhân thơ ca, không dính qua nam phong,Dương Trừng khi đó đồng tính luyến ái cũng không phải trào lưu, ở trong mắt hắncùng bạn hữu kề vai sát cánh quả thật bình thường không thể hơn nữa.Thấy Văn Chân không nói lời nào, Ninh Vân Tấn còn tưởng rằng hắn đang tựhỏi chuyện tình, hắn cũng là uống nhiều một chút, liền có chút nhàm chán màdùng tay phải nhấc lên cái gẩy cầm huyền, gẩy, lướt, không có cách thức mà bắnra tiếng đàn hỗn độn.Nhìn hắn bộ dáng sau khi rượu hơi say, Văn Chân thật sự lo lắng ngày nàođó người này uống quá nhiều liền bị người chiếm tiện nghi, mình tuy rằng cònchưa có quyết định chủ ý nên đối đãi với hắn như thế nào, nhưng cũng không muốnngày sau hối hận, chỉ có thể âm thầm quyết định về sau phải đem người trông kỹmột chút.Hắn một cái bắt được cái tay tác loạn kia của Ninh Vân Tấn, tiếng đàn imbặt mà ngừng.Ninh Vân Tấn nghiêng đầu, lăng lăng nhìn phía Văn Chân.Văn Chân cười nói, "Nghe nói Thanh Dương tử và Kiến Đình tiên sinh amhiểu hợp tấu cầm tiêu, ngươi là đệ tử của hai người hắn cũng hẳn là học mộtchút chứ?""Đó là tất nhiên!" Ninh Vân Tấn ngẩng đầu, kiêu ngạo mà nói, "Đánh đànthổi tiêu đều không làm khó được ta."Xem ra là thật có chút say, với trẫm nói 'Ta' còn không có tự giác, bấtquá chính là như thế mới có ý tử. Văn Chân híp mắt nói, "Một khi đã thế, khôngbằng khiến trẫm kiến thức một chút kỹ xảo thổi tiêu của ngươi như thế nào!""Ta thổi tiêu lại rất hay!" Ninh Vân Tấn hì hì mỉm cười, đầu chuyểnchuyển, "Tiêu đâu, ta thổi cho người xem!"Bộ dáng đáng yêu của hắn khiến Văn Chân thiếu chút nữa đã tà ác, hắn vỗtay tán thưởng nói, "Đều lui ra."Ninh Vân Tấn cảm giác mấy công công xung quanh ẩn ở góc đều rón rén rónrén mà rời khỏi phòng, không biết vì sao hắn chung quy cảm thấy Văn Chân đangnhìn mình tươi cười có chút không có hảo ý.Ý thức nguy hiểm khiến rượu của hắn tỉnh một chút, nuốt nước bọt, thấpthỏm hỏi han, "Tiêu đâu!""Đừng nóng vội, trẫm liền đem tiêu của trẫm đưa cho ngươi." Văn Chân nóixong, tay hướng dưới bàn cầm sờ soạng.Ninh Vân Tấn cuối cùng là nghe ra nghĩa khác, thấy Văn Chân nhanh tayđụng tới vạt áo choàng của hắn, tim cũng sắp nhảy đến cổ họng, các loại hìnhảnh cực bạo nhất nhất hiện lên.Bất quá tay Văn Chân lại lướt qua vạt áo, trực tiếp tìm ở dưới bàn cầm,cư nhiên lấy ra một cái hộp dài mảnh.Ninh Vân Tấn trong lòng nhẹ thở ra, âm thầm phỉ nhổ mình thật sự là bổnão quá nhiều, cư nhiên nghĩ đến loại chuyện tình không có này!Văn Chân mở hộp ra, bên trong lẳng lặng nằm một cây tiêu ngọc bích. Hắncầm lấy cây tiêu kia, có chút hoài niệm vuốt ve, "Tiêu ngọc bích này của trẫmlà lễ vật sinh nhật Tiên hoàng cho trẫm, nghe nói là đồ cổ thời cuối Tống, âmsắc rất tốt, ngươi thử xem.""Này..." Ninh Vân Tấn nâng tiêu kia khẩn trương mà nói, "Đây cũng quá quýgiá..." Hắn chính là biết tiêu này chính là vật trân ái nhất của Văn Chân."Chỉ là cho ngươi mượn dùng một chút, cũng không phải ban cho ngươi!" VănChân thấy hắn bộ dáng không tiền đồ kia, nhịn không dược đùa nói, "Bất quángươi nếu là phá hủy của trẫm, vậy phải cẩn thận, hừ!""Hoàng thượng ngài cứ thả tâm một trăm lần đi!" Ninh Vân Tấn nói, tiếptheo bắt đầu thử âm.Hai người đầu tiên là hợp tấu một khúc 'Lương tiêu dẫn', ca khúc này lànhập môn sơ học đàn cổ, nhưng mà du dương cùng thanh cao, là một bài ca khúcmiêu tả nhã hứng đêm đẹp.Cầm là cầm tốt nhất, tiêu cũng là tiêu quý giá nhất, kỹ xão hai ngườicũng tương đương xuất sắc, một khúc hoàn thành, đều cảm thấy có chút ý do vịtẫn, giống như hai người vừa mới ở trong đêm thu tại mọi âm thanh đều tĩnh lặngcùng nhau sân vắng dạo chơi, nghe gió, ngắm trăng, chỉ có tiếng đàn, tiếng tiêusâu kín.Văn Chân nổi điệu, "Thử xem 'Bình sa lạc nhạn'."Độ khó của khúc này giản lược nhiều, là một trong ca khúc lưu hành gầntrăm năm qua, có biết bao loại truyền phổ lưu phái, miêu tả viễn chí của chimnhạn. Đàn cổ không thể so với những khúc phổ khác, đồng dạng điệu nhạc ngườibất đồng đối với lý giải ý khúc cũng có bất đồng, chỉ là loại ca khúc này viếtnăm gần đây đều có đủ loại phiên bản, lại càng không cần phải nói những cổ khúctrứ danh kia, Văn Chân chọn bài này chính là lo lắng Ninh Vân Tấn theo khôngkịp.Nhưng mà Văn Chân rõ ràng quá lo lắng, Ninh Vân Tấn chỉ sợ là người hiểurõ hắn nhất trên thế giới này, thậm chí so với bản thân Văn Chân còn hiểu rõhơn, dù sao hắn là người trên đời này rõ ràng nhất tính cách sinh thành cuộcđời của Văn Chân, bởi vậy hắn chung quy có thể tại thời điểm thích hợp hòa nhậptiếng tiêu.Một khúc xong, Văn Chân chỉ cảm thấy vui sướng tràn trề, lần đầu tiên cóloại cảm giác tìm được tri âm, hóa ra hắn đã cảm thấy Ninh Vân Tấn có thể hiểukhát vọng của mình, hiện giờ hắn mới chính thức xác định!Hắn cao hứng mà nói, "Thử lại thử 'Cao sơn lưu thủy'."Văn Chân hưng phấn nổi lên thì không quan tâm mà khảy đàn, nếu là dùngthời gian CD để chia, 'Lương tiêu dẫn' nhiều nhất chỉ có một hai phút, nhưng màthêm 'Cao sơn lưu thủy' có thể đàn ba bốn mươi phút, phải khảy đàn tiếp thật sựlà lực sống thân thể.Phiên bản Văn Chân khảy đàn là phiên bản lưu hành nhất tiền triều lưutruyền tới nay, đem toàn khúc phá thành bốn đoạn 'Cao sơn', tám đoạn 'Lưuthủy', đợi khi hắn bắt đầu đàn phần 'Lưu thủy', Ninh Vân Tấn kỳ thật chính làmiễn cưỡng chống đỡ.Nếu hắn trước kia thân thể được chụp ở lúc trạng thái tốt nhất, muốn đuổikịp còn không có vấn đề, nhưng lần đó giúp Tả Sư Hoành trị liệu quả thật bịthương một chút gốc, trong ngày thường nhìn đoán không ra, nhưng mà hiện giờthời điểm phải khảo nghiệm công lực rõ ràng tác dụng chậm không đủ.Ngay tại lúc mắt Ninh Vân Tấn có chút choáng váng, dây thứ bảy của VănChân đột nhiên đứt. Nghe thấy tiếng đàn rốt cuộc ngừng lại hắn rốt cuộc nhẹnhàng thở ra.Trong đàn cổ này đường dây rất mảnh, hiện giờ dùng lại là sợi tơ tằm, đứtlà chuyện thường, Văn Chân chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài đem hai tay đặt ởtrên cầm. Tuy rằng không có hoàn toàn tận hứng, nhưng mà hắn cũng hiểu được hếtsức thỏa mãn, ý vị một hồi mới mở mắt vừa rồi bởi vì quá mức tập trung nhắmlại.Lọt vào trong tầm mắt đã nhìn thấy Ninh Vân Tấn nguyên bản khuôn mặt nhỏửng đỏ đã trở nên trắng bệch, hắn nhất thời đau lòng mà nói, "Là trẫm hồ đồ,thân thể của ngươi còn chưa có điều dưỡng tốt mà!"Ninh Vân Tấn lạnh nhạt mỉm cười, "Như Hoàng thượng nói, hôm nay khôngphải là ngày tận hứng hiếm có sao!"Văn Chân cảm thấy nụ cười kia của hắn chói mắt ngay được, thật sự lộ vẻ sầuthảm quá mức một chút. Hắn một phen kéo Ninh Vân Tấn qua, khiến hắn nằm ở trênđùi của mình, vươn tay giúp hắn xoa xoa huyệt vị đầu.Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấy một cỗ chân khí ấm áp từ đầu truyền tới, chẳngnhững thần kinh vừa rồi căng quá chặt thả lỏng ra, mà ngay cả nội lực trong cơthể hắn cũng như là giống như bị hấp dẫn đuổi theo cỗ chân khí kia ở trong kinhmạch vội vàng lưu động, thật sự thoải mái chết được, hắn cũng bất chấp vượt mứcvân vân, chuyện đại bất kính tinh tinh, đơn giản ỡm ờ híp mắt bắt đầu hưởngthụ. ||Thấy Ninh Vân Tấn cư nhiên cứ như thế yên tâm mà ngủ, VănChân có chút dở khóc dở cười. Chỉ vừa vặn cúi đầu đã có thể thấy dung nhan xinhđẹp của hắn, cùng với cần cổ trắng nõn yếu ớt.Văn Chân vươn tay phải ra đặt ở bên gò má của hắn, chỉ là chặt chẽ kềsát, nhưng không có đụng vào làn da Ninh Vân Tấn.Nếu là hướng lên trên, bụng ngón tay đã có thể đụng đến dàn da nhẵn nhụibóng loáng của hắn, chắc chắn cùng tay hắn giống nhau, sờ vào giống như mộtkhối nhuyễn ngọc (nephrite) tốt nhất.Nếu di xuống, chỉ cần hai ngón tay đặt ở hầu kết hắn nhẹ nhàng mà dùngchút lực, mình liền không cần lo lắng nhiều ra một vết nhơ, cũng không cần nộitâm vô cùng rối rắm nữa.Bàn tay Văn Chân đột nhiên vươn ra, bất quá còn chưa kịp động tác, NinhVân Tấn nằm ở trên đùi hắn lại mở ánh mắt mông lung ra.Ninh Vân Tấn là bị làm tỉnh lại!Nếu có người đem lòng bàn tay ấm áp dễ chịu dán ở bên mặt mình còn khôngtỉnh lại, vậy nhiều năm công phu như thế đã luyện không, còn không bằng về lạibụng mẹ đầu thai lần nữa.Hắn không dám có động tác, chỉ là cố gắng trấn định mở to mắt nhìn VănChân."Nếu đã tỉnh còn không đứng dậy." Bàn tay Văn Chân đã dò tìm nhịn khôngđược ở trên mặt hắn nhéo một phen, cười nói, "Trẫm nếu biết ngươi có bậc kỹ xảonày, ngày sau chỉ sợ phải thường triệu ngươi vào cung."Ninh Vân Tấn xoay người ngồi thẳng, ngồi nghiêm chỉnh mà đem hai tay đặtở trên đùi mình, "Đó vinh hạnh lớn lao của thần."Tiếp đó hai người liền không ở lâu nữa, Văn Chân dùng xe ngựa đem NinhVân Tấn đuổi về phủ, dặn hắn về phủ nhớ rõ uống hết canh gừng nóng nóng khửlạnh, liền lập tức về hoàng cung.Ninh Vân Tấn đứng ở đại môn khẩu, chờ đến xe ngựa Văn Chân biến mất ở gócđường, lúc này mới có chút nghĩ mà sợ sờ sờ cổ của mình. Hắn thật sự là khôngrõ, mình đến tột cùng là chỗ nào đắc tội Văn Chân, làm sao đột nhiên có mộtchút sát khí. Tuy rằng sát khí kia tới cũng nhanh, đi đến càng nhanh, nhưng màbàn tay đặt ở bên cổ mình lại làm không giả được.Vấn đề là vừa rồi Văn Chân nếu muốn giết mình còn nhiều cơ hội, mìnhtrong chốc lát chính là không hề phòng bị mà nằm ở lòng bàn tay của hắn, làmsao sau khi mình mở to mắt rồi lại muốn mình ngày sau vào cung nhiều hơn?!Ninh Vân Tấn buồn rầu mà cau mày suy nghĩ nhất cử nhất động vừa rồi củaVăn Chân, từ thái độ của hắn nhìn ra, hẳn là đối với mình cũng không có bấtmãn...Ninh Kính Hiền vừa đến nhà đã nhìn thấy Tiểu nhị của mình ở đại môn khẩutrong chốc lát nhíu mày, một hồi thở dài, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đống, bộdáng ngốc nghếch ngây ngốc kia cùng khôn khéo trong ngày thường hoàn toàn bấtđồng, không khỏi buồn cười. Thấy trên vai Ninh Vân Tấn đã rơi xuống chút tuyếtđọng, hắn lo lắng hài tử cảm lạnh."Tiểu nhị, con ở đây phát ngốc cái gì thế!""Phụ thân!" Ninh Vân Tấn nhìn thấy hắn không khỏi lộ ra khuôn mặt tươicười, có chút xấu hổ mà gãi gãi, "Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ chuyệnthôi!"Hai gia cùng đi vào trong phủ, Ninh Vân Tấn nói chút tin hôm nay chứngkiến, nhịn không được hỏi, "Phụ thân, Hoàng thượng gần đây rất nhàn ạ?""Chỗ nào nhàn." Ninh Kính Hiền thở dài, "Sinh nhật Thái tử sắp đến khôngnói, biên cảnh còn muốn đến tin tức, tộc Phụng Vũ đang chuẩn bị kiến quốc, nghenói đô thành cũng đã định xong. Trên dưới triều đình đều đang chuẩn bị chiếntranh, chờ xem kết quả tiếp theo của việc này."Nếu bận như thế, Văn Chân làm sao còn có thời gian chạy ra cung thưởngtuyết?! Ninh Vân Tấn cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá nhắc tới chuyện tộcPhụng Vũ kiến quốc, hắn cuối cùng là phải nổi lên chuyện mình vẫn luôn khôngnghĩ tới."Phụ thân, cha gần đây có nghe qua tin tức của Âu Hầu lão sư không?" NinhVân Tấn hỏi.Ninh Kính Hiền lắc đầu, "Chưa nghe nói qua, con gần đây không đến chỗ lãonhân gia sao?""Từ lần trước lão sư đã không có ở nhà, cũng không nghe nói ông đến chỗnào." Ninh Vân Tấn nói, hắn nhỡ rõ lão gia tử là qua đời năm nay, nhưng cụ thểthời điểm nào lại không rõ ràng lắm. Lão gia tử trong ngày thường cực kỳ chú ýdưỡng sinh, nội công lại sâu thâm hậu, thân thể so với người trẻ tuổi bìnhthường còn khỏe hơn, mắt xem xét cũng đã đến cuối năm, nhìn thế nào cũng khôngbiết đó là bộ dáng sẽ xảy ra chuyện.Ninh Kính Hiền tất nhiên không biết suy nghĩ của hắn, chỉ là dặn dò, "Đầuxuân đã phải chuẩn bị thi Tỉnh, con tạm thu hồi tâm, hảo hảo chuẩn bị thi. Hiệntại thân thể của con cũng xấu, vừa lúc mượn cớ này có thể từ chối thì từ chối,chờ đến lúc công tác còn nhiều thời gian để con xã giao.""Nhi tử hiểu." Ninh Vân Tấn một bộ bộ dáng khiêm tốn thụ giáo, nhu thuậnmà nói, "Từ đầu tháng đã bắt đầu sắp xếp sách vở."Ninh Kính Hiền vừa lòng mà gật đầu, "Con là người hiểu chuyện, vi phụcũng chỉ là nhắc một câu như thế. Nếu bản thân con chọn con đường khoa cử này,thì phải dốc lòng đi tiếp. Ninh gia chúng ta chưa phát sinh qua như con có thểđọc sách, phương diện công khóa không ai giúp được con, bất quá những thứ kháctuyệt đối sẽ không thiếu con.""Phụ thân ngài hãy yên tâm đi!" Ninh Vân Tấn kéo tay hắn, cười hì hì nói,"Nhi tử định đem thành tích thi tốt làm vẻ vang của Ninh phủ."Ngày ấy sau khi cùng phụ thân nói chuyện thêm, Ninh Vân Tấn đã thật sựbắt đầu đem toàn bộ tâm tư dùng ở trên đọc sách. Đời sau xưng thi cao học làthiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, so với khoa cử này thì còn đường đó mà nóiquả thật là khiêm tốn bạo. Thi Tỉnh không thể so với thi Hương, phải cùng ngườitoàn quốc đọ sức, Hoa Hạ chưa bao giờ thiếu người tài hoa hơn người, nếu muốncó thể lấy được thành tích tốt, cho dù là người như Ninh Vân Tấn có được thiênphú bất phàm như thế cũng phải dụng công khắc khổ.Huống chi mục tiêu của Ninh Vân Tấn là 'Liên trung tam Nguyên', khẩu hiệunày tuy rằng thường dùng để khen tặng thí sinh, nhưng trên lịch sử người chânchính có thể đạt được lác đác không có mấy. Hiện nay trên lịch sử biết qua vừavặn là mười vị, hai tay vừa vặn có thể đếm rõ ràng mà thôi. Vương triều từ khaiquốc đến sau khi khôi phục chế độ khoa cử, vẫn không có một người có thể liêntrung tam Nguyên, cứ cho Văn Chân đối với mình vô cùng thưởng thức, nhưng màkhi thi Đình nêu mình văn vẻ không thể sức áp quần hùng, chỉ sợ Văn Chân cũngkhông vui một chút!Hắn vừa chỉ bế quan đọc sách vài ngày mà thôi, đột nhiên đã có kháchkhông mời mà đến tìm tới cửa. Tiểu tư gác cổng khi đến thông báo chỉ nói ngườiđến là phủ Âu Hầu, cũng không có bái thiếp, Ninh Vân Tấn vừa nghe đã trong lòngchuyển động, đặt xuống quyển sách trên tay vốn là cùng theo ra.Vừa thấy người đến là tiểu tư duy nhất trong phủ Âu Hầu chiếu cố cuộcsống sinh hoạt hằng ngày của lão sư, nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt hắn,Ninh Vân Tấn nhướn mày, chẳng lẽ thật đã xảy ra chuyện?!"Lão sư làm sao vậy, thế nào lại vội vã như thế bảo ta đi qua?""Đại tông sư chỉ là gọi nô tài đến mời Ninh công tử, mời công tử nhanhđi." Tiểu tư kia lo lắng mà nói, nói xong hắn còn nhịn không được bổ sung mộtcâu, "Đại tông sư xem như có thương tích...Chỉ là vài ngày ngắn ngủi như thế, lãonhân gia nhìn già thật nhiều."Ninh Vân Tấn vừa nghe trong lòng đã lộp bộp, thông thường khi nói ngườinội công càng cao càng là thuật giữ nhan, người như đại tông sư đây ngày thườngnhìn giống như lão nhân bảy mươi tuổi, ai cũng sẽ không nghĩ hắn đã là nhânthụy (người có phúc) hơn trăm tuổi, chẳngqua là sinh lý tuổi già của hắn so với người thường chậm vài lần mà thôi.Nhưng hiệu quả như thế đều là ích lợi từ nội công, một khi bị trọngthương dẫn đến nội lực xói mòn hoặc là công lực giảm đi, thì sẽ dần dần trở vềban đầu trở thành bộ dáng thật tuổi thật. Chỉ nghe tiểu tư miêu tả, Ninh VânTấn đã biết đại tông sư lần này chỉ sợ bị thương không rõ, đã lung lay căn cơ,cho nên mới lại ở trong thời gian ngắn như thế mà bắt đầu già đi.Hắn cưỡi ngựa, một đường trầm mặc mà cùng tiểu tư hướng phía phủ Âu Hầumà đi. Tuy rằng trong lòng lo lắng vạn phần, rồi lại không thể không bị giớihạn quy định trong thành không được thúc ngựa phi nước đạiĐến phủ Âu Hầu, Ninh Vân Tấn lần đầu tiên được mời vào phòng đại tông sư.Đừng thấy hắn đi theo Âu Hầu học nhiều ngần ấy năm, chỗ thường xuyên đi chỉ cóhai nơi, bên ngoài sân và đại sảnh, những địa phương khác thật sự không dám điloạn.Vừa vào phòng, Ninh Vân Tấn đã cảm thấy chỗ lão gia tử thật sự quá mứcđơn giản, có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường, trừ bỏ bình phong vào cửa vàkháng ra cơ bản nhìn không ra bài trí gì, căn bản không giống nơi ở của mộtngười trấn thủ quốc gia, toàn bộ bộ tộc vài thập niên."Ngươi đã đến rồi!" Âu Hầu Tu Kỷ nhìn đệ tử nhỏ nhất của mình, trong conngươi hiện lên một tia tiếc nuối.Ninh Vân Tấn sau khi vượt qua bình phong, thì thấy được lão gia tử nằm ởtrên kháng. Chỉ là liếc một cái hắn đã lộ ra biểu tình khiếp sợ, ba bước cũnglàm hai bước xông lên trước ghé vào cạnh kháng, kinh ngạc hỏi, "Lão sư, ngàisao vậy!"Âu Hầu Tu Kỷ nghiêng nghiêng nằm ở trên kháng, đầu của hắn hoa chòm râuđã trằng toàn bộ, mà ngay cả trên mặt cũng phủ kín nếp nhăn và đồi mồi, nhìngiống như lão nhân sắp sửa nhập hòm."Không có gì. Chẳng qua là già rồi mà thôi."Âm thanh của hắn cùng thường ngày bộ dáng trung khí mười phần hoàn toànbất đồng, Ninh Vân Tấn không nghĩ ra chỉ là chưa đến thời gian một tháng màthôi, lão gia tử làm sao lại biến thành như thế. Hắn khẩn trương mà nói, "Lãosư, nếu không ta...""Tâm ý của ngươi vi sư nhận." Âu Hầu Tu Kỷ nhìn hắn, lắc lắc đầu, "Chỉ làđã không cần thiết."Ninh Vân Tấn thấy hắn chỉ mới lắc đầu đã vô cùng suy yếu, dưới khiếp sợlên tiếng, "Lão sư, đệ tử vượt mức." Nói xong hắn liền ra tay như tia chớp mắtlấy tay lão gia tử, đem mạch bắt.Tay của lão nhân khô gầy như củi, lại không có chút phản kháng nào. NinhVân Tấn gần như cảm giác không được nhịp đập của hắn, chờ sau khi dò xét xong,hắn quá sợ hãi, "Lão sư, công lực ngài...""Tán." Âu Hầu Tu Kỳ tự nhiên không thèm để ý mà nói, "Xem ra vẫn là khôngcó học không."Ninh Vân Tấn không biết nên nói gì, cả người đờ đẫn, hắn nguyên bản tưởngrằng vận mệnh của lão gia tử cũng bị mình tồn tại cánh bướm lay động, chính làngay tại thời điểm cho rằng không có khả năng phát sinh nhất, gốc trụ cột củaĐại Hạ này đã bị ngã gục!"Lão nhân ta đã qua tuổi của nhân tiên, không có ý nguyện vọng gì." ÂuHầu Tu Kỷ lạnh nhạt mà nói, "Chẳng qua có chút tiếc nuối, nguyên bản tưởng rằngcòn có rất nhiều thời gian, ít nhất có thể dạy ngươi đến tuổi nhược quán, chonên trước vẫn luôn đều đúc chặt trụ cột cho ngươi.""Lão sư... Là ai làm thương ngài?" Ninh Vân Tấn đã phát hiện trên người lãonhân có không ít trúng tên, trong cơ thể còn có độc tố và chân khí âm hàn, rấtrõ ràng lão gia tử chẳng những là tán công, thân thể còn đang chịu đủ giày vò."Ta nói, ngươi nghe." Âu Hầu Tu Kỷ tránh, "Vi sư biết mệnh cách của ngươibất phàm, lại là người có kỳ ngộ, ngươi không thể so với hài tử bình thường,dạy kỹ càng ngược lại hiệu quả tốt không bằng chính ngươi lĩnh ngộ, mấy năm nayngươi có oán ta?"Ninh Vân Tấn vội vàng lắc đầu, phương thức dạy của lão gia tử tuy rằngđơn giản thô sơ, nhưng mỗi một động tác yêu cầu đều vô cùng nghiêm khắc, nhìnra được đối với mình cũng là dụng tâm."Ta đi rồi, ngươi là phải nắm chặt cố gắng, không thể lại lười biếnggiống như trước." Âu Hầu Tu Kỷ đột nhiên ánh mắt như điện mà nhìn hắn, "Đáp ứngvi sư một điều kiện, nếu không lão nhân gia ta chết cũng không nhắm mắt!""Chỉ cần không đến thời điểm nước mất nhà tan, không cho can thiệp cuộcchiến đoạt vị."Ninh Vân Tấn sửng sốt một chút, thấy Âu Hầu Tu Kỷ đang gắt gao nhìn mình,hắn nuốt nước miếng, hít sâu một hơi. Chỉ thấy mắt của hắn đột nhiên trừng lớn,dứt khoát nói, "Ta Ninh Vân Tấn tại đây phát thệ, chỉ cần không đến thời điểmĐại Hạ nước mất nhà tan, thì không can thiệp cuộc chiến đoạt vị, nếu không ngàysau chết không được tử tế."Người có được năng lực huyết mạch phát thệ chính là khác với người bìnhthường, đó là chính xác phải linh nghiệm! Âu Hầu Tu Kỷ sau khi thấy hắn phátthề qua, lại khôi phục thành bộ dáng yếu ớt, "Quả nhiên là một hài tử tốt. Visư biết người là mang oán mà sinh, nhưng mà thời vậy mệnh vậy, ngươi nếu vẫnnhìn không thấu, chung quy chính là được một hồi kính hoa thủy nguyệt."Ninh Vân Tấn cười khổ, hắn chung quy cảm thấy lão nhân gia lần này nóigiống như đã biết mình trọng sinh mà đến, nhưng mà hắn cũng không dám thật sựmở miệng hỏi ra ý, chỉ là gật đầu nói, "Lão sư, đệ tử sớm đã nhìn ra.""Nhân sinh trăm năm cũng bất quá là trong chớp mắt mà thôi." Âu Hầu Tu Kỷthở dài nói, "Từ xưa đến nay tế thiên giả ứng thiên vận mà sinh, con nối dònglại cực kỳ gian nan, thân nhân không thọ, lão nhân đây cho ngươi một câu lờikhuyên." Hắn ngừng một chút nói, "Nhớ rõ phải quý trọng hiện tại. Chờ ngươi giàrồi sẽ biết bỏ lỡ là trân quý biết bao nhiêu."Ninh Vân Tấn trừng mắt nhìn, trong hốc mắt nước mắt lại không tự chủ màchảy xuống. Hắn biết lão gia tử đây đã là đang công đạo di ngôn, loạn xạ mà laumặt một phen, nức nở nói, "Đệ tử biết."Âu Hầu Tu Kỷ nói xong lời lần này thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nếu khôngphải ngực còn có hơi hơi phập phồng, quả thật giống như chết giống nhau. NinhVân Tấn canh giữ ở một bên không dám rời đi, ước chừng qua nửa canh giờ, hắn đãnghe thấy tiểu tư kia ở ngoài cửa thấp giọng nói, "Đại tông sư, Hoàng thượnggiá lâm!"Ninh Vân Tấn quay đầu nhìn phía cửa phòng, thì nhìn thấy Văn Chân mặc mộtthân thanh y mộc mạc đến cực điểm chậm rãi đi đến. || Văn Chân vào cửa đã cho lão nhân trên giường một lễ đệ tử."Lão sư, ngài vất vả."Âu Hầu Tu Kỷ mở to mắt, cũng có lẽ là vừa rồi mới nghỉ ngơi khôi phục mộtchút thể lực, hai mắt của hắn thoạt nhìn cũng sáng ngời một chút."Hoàng đế ngươi đến nhanh lắm." Âu Hầu gọi hắn một tiếng, liền ý bảo NinhVân Tấn đỡ mình ngồi dậy.Ninh Vân Tấn vội vàng cẩn thận mà nâng lão nhân dậy, lại ở phía sau hắnđệm vài cái đệm, khiến hắn dựa vào thoải mái hơn một chút."Lão sư, quốc thư bên kia đã đưa qua." Văn Chân từ trong tay áo lấy ramột chiết tử, hai tay đưa lên trước, "Là cầu hòa.""Hoàng đế ngươi tự mình xử lý đi!"Âu Hầu cũng không nhận chiết tử kia, giữa thần sắc có mang một cỗ ngạokhí bễ nghễ thiên hạ, "Lần này ta với lão thất phu Tất Thương Lãng kia ướcchiến ngoài cửa ải, ban đầu là vì ngăn cản tộc Phụng Vũ lập quốc, tuy rằng talàm thương nặng hắn, lại không nghĩ rằng Mông Tháp cư nhiên không để ý thể diệnphái sĩ binh tiếp ứng."Hắn thở dài nói, "Tất Thương Lãng bị ta chấn thương phế phủ, cộng thêmđối phương không biết thương lão phu thế nào, chờ sau khi ta chết, chỉ cần giữkín không phát tang, ít nhất vẫn có bảo đảm Đại Hạ ba đến năm năm thái bình.Hoàng đế ngươi thuận tiện dùng trong khoảng thời gian này tự giải quyết cho tốtđi!"Ninh Vân Tấn bị lời của lão gia tử cả kinh trừng to hai mắt nhìn, hắn thếmới biết vì sao lão sư lại đột nhiên xảy ra chuyện, hóa ra ở dưới dạng thờiđiểm nhìn như thiên hạ thái bình, lão nhân gia cư nhiên đi đại chiến một trậnvới đại tông sư tộc Phụng Vũ.Lúc này hắn mới hiểu được, vì sao đời trước sau khi tộc Phụng Vũ kiếnquốc chỉ là quy mô nhỏ nhiễu biên cương, cư nhiên hết thảy là bởi vì lão gia tửuy thế vẫn còn đó."Là trẫm không nghĩ tới Mông Tháp lại điên cuồng như thế, nếu không cũngphái người tiếp ứng lão sư..." Văn Chân ngày thường mặt không đổi sắc mà trên mặthiện lên một tia áy náy."Cùng ngươi có quan hệ gì. Là lão phu tự mình từ chối, chỉ là tìm ngườiáp trận mà thôi." Âu Hầu Tu Kỷ tự nhiên không thèm để ý, hắn quay đầu liếc nhìnNinh Vân Tấn, "Tiểu tử, ta muốn công đạo ngươi đã nói xong, ngươi đi về trướcđi!"Ninh Vân Tấn biết đây là lão sư có việc công đạo với Văn Chân, nhưng lạikhông thể để cho mình nghe được, tuy rằng có chút không nỡ cũng chỉ có thể đứngdậy hành lễ với hai người, rời phòng.Ra phòng Âu Hầu Tu Kỷ, hắn cũng không có vội vã rời đi, ngược lại là đứngở cạnh hiện chờ Văn Chân. Lão nhân gia nếu đã tán công, sẽ phải suy yếu từngngày, chỉ sợ thời gian không nhiều lắm, chí thân của ông cũng đã không còn,người thân cận nhất chỉ còn lại có Văn Chân và mình.Tuy rằng biết Văn Chân nhất định có thể xử lý tốt hậu thế của lão nhângia, nhưng hắn vẫn là muốn đủ khả năng tận lực tâm ý của mình.Vừa chờ đợi, hắn vừa nghĩ những lời lão sư vừa mới nói với mình.Tuy rằng bị ép phát lời thề, Ninh Vân Tấn lại không ý kiến gì với lãonhân gia. Hắn hoài nghi lão sư đã biết thân thế của mình, cho nên mới yêu cầumình như thế, bất quá đời này hắn vốn đã không nghĩ qua đi đoạt ngôi vị Hoàngđế kia, lại có bùa hộ mệnh tế thiên giả này thì càng không tất yếu đi khuấy hồnước đục kia!Nghĩ đến thân phận tế thiên giả này, Ninh Vân Tấn liền bắt đầu cân nhắclời thiện ngôn của lão nhân. Quý trọng hiện tại hắn tự nhiên rõ, cũng vì thếtrả giá đại giới.Tại thời điểm mình là Dương Trừng, chung quy cảm thấy cả đời còn rất dài,ở trong hoàn cảnh sinh hoạt bình yên hạnh phúc phảng phất như lớn lên khôngnhìn thấy điểm cuối, khi đó hắn vẫn cho rằng mình sau này có chính là thời gianđi theo những người nhà yêu thương mình.Chỉ là sinh mệnh con người có đôi khi chính là yếu ớt đến vô pháp tưởngtượng, chỉ là một điều ngoài ý muốn, mình đã...Hắn căn bản vô pháp suy nghĩ chamẹ ông nội bà nội bọn họ sẽ thương tâm khổ sở cỡ nào, sống lại tới nay hối tiếccuối cùng của Ninh Vân Tấn chính là năm đó không có nắm chắc một phần thời gianlàm bạn với bọn họ.Hắn không muốn lại trải qua một lần hối tiếc, cho nên đời này Ninh VânTấn mới phá lệ quý trọng người Ninh gia!Nhưng nếu chỉ là đạo lý đơn giản như thế, lão sư khẳng định sẽ không đơnđộc nói ra, phương diện này tất nhiên có thâm ý, chỉ là mình nhất thời vẫnkhông thông mà thôi.Chẳng lẽ là giống lão sư đây thân phận tế thiên giả trở thành đại tông sưcó quan hệ?!Ninh Vân Tấn nhịn không được nổi lên suy đoán, hắn đã từng xem qua mộtquyển sách gia gia thu được ở trong tạp ký, tế thiên giả là con cưng của trời,bởi vì thật sự quá mức nghịch thiên, bọn họ hình như đều sẽ khó có con nốidòng, và duyên phận giữa chí thân cũng rất mỏng, cũng không cố định xuất hiện ởmột gia tộc nào, chỉ có có lưu huyết mạch thượng cổ đều có khả năng thức tỉnh.Lý luận nói chỉ cần là trong con cháu Hoa Hạ đều có tỷ lệ xuất hiện tếthiên giả, nhưng bởi vì Đại Chu năm đó lựa chọn pha loãng dung hợp huyết mạch,trừ bỏ những đại gia tộc có truyền thừa, tế thiên giả cho dù thức tỉnh cũng cănbản không có biện pháp tự mình làm nắm giữ chính xác phương pháp sử dụng huyếtmạch.Nhưng có một chút có thể xác định tế thiên giả chỉ cần không chết nonnhất định có thể trở thành đại tông sư, hơn nữa vẫn luôn có người đề xuất mộtlý luận, tại khi bọn họ tấn chức làm đại tông sư hoặc là trước khi chết có thểkhông tự giác mà cảm ứng thiên địa, mà còn thấy tương lai của người quan trọngnhất của mình. Tuy rằng thuyết pháp này cho tới bây giờ không có ở chỗ đương sựchứng thực qua, bất quá đã có rất nhiều người đều rất tin không nghi ngờ.Ninh Vân Tấn có chút buồn bực, mình đến là có cơ hội đi chứng thực thuyếtpháp này, bất quá nếu muốn trở thành đại tông sư ít nhất phải đột phá tầng thứba gia đoạn dưỡng khí, mình hiện tại vẫn còn ở tầng đỉnh tầng thứ hai thôi!"Đang chờ trẫm?"Văn Chân sắc mặt ngưng trọng, vô thanh vô tức mà đi đến bên cạnh Ninh VânTấn."Hoàng thượng!" Ninh Vân Tấn bị hắn ta dọa sợ, công lực người này lẽ nàolại biến mạnh?! Cứ tính mình vừa rồi phân thần, hẳn là cũng không đến mức mộtchút âm thanh cũng không nghe được đi!Văn Chân không đối với hắn thất thố nói gì, ngược lại hai mắt chớp cũngkhông chớp mà nhìn hắn.Ninh Vân Tấn bị cặp mắt sâu thẳm như hồ sâu kia nhìn chòng chọc, tronglòng có chút sợ hãi, bất quá may mắn hắn cũng không cảm giác được ác ý gì,chẳng qua cảm xúc Văn Chân có chút không bình thường mà thôi!Hắn chỉ cho là Văn Chân ở chỗ lão sư nghe được những tin tức gì khôngtốt, đành phải chống áp lực ngẩng đầu ưỡn ngực cứng rắn chống chờ Văn Chân thuliễm cảm xúc.Văn Chân thất thố cũng không duy trì liên tục bao lâu, sau khi khôi phụcbình thường vừa thấy tiểu bộ dáng cố gắng trấn định kia, thì nhịn không đượccong khóe miệng. Hắn vươn tay phủi đi bông tuyết hạ xuống áo lông, thậm chí đầungón tay đem viên tuyết trên đầu tóc hất đi."Hôm nay rét mà lạnh, tại sao không đến trên xe chờ!"Động tác của hắn tuy rằng mềm nhẹ thong thả, nhưng mà khó tránh khỏi sẽcó lúc đầu ngón tay vô ý xẹt qua hai má. Cứ việc ở bên ngoài này đứng một hồi,trên mặt đã bị gió lạnh thổi đến có chút tê tái, chính là cái loại cảm giác tócgáy bị đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua này, hãy để cho Ninh Vân Tấn nhịnkhông được run rẩy một chút.Ni mã!Ninh Vân Tấn cố nén xúc động sờ da gà nổi cả người, cảm thán nói, so vớitức giận, bộ dáng âm trầm của Văn Chân, hắn nổi lên ôn nhu càng muốn mệnhngười, quả thật rất khủng bố, người nọ là ở trong đó bị cái gì kích thích?!"Hoàng thượng, vi thần muốn hỏi lão sư..." Ninh Vân Tấn thật sự nói khôngnên lời từ kia, dừng một chút, "Đến tột cùng là cách thức gì."Văn Chân bắt tay hắn, hướng phía xe ngựa đã chuẩn bị tốt đi đến, "Trên xelại nói, ngươi hài tử này cũng không biết yêu quý bản thân, trẫm nói cũng nhưgió thổi bên tai!"Ninh Vân Tấn bị hắn bắt lại không dám tránh, đành phải thành thật đi theohắn lên xe.Mặc dù là xe ngựa ngụy trang qua, bề ngoài nhìn rất bình thường, nhưng dùsao cũng là Văn Chân muốn dùng, bố trí bên trong cực kỳ thoải mái, còn đã chuẩnbị lò sưởi, ngồi vào liền vô cùng ấm áp. Bất quá dù sao xe ngựa không gian cóhạn, thừa ra những đồ dùng và trang trí hoa lệ kia, thì chỉ bố trí chỗ ngồingang cho một người.Chẳng lẽ mình phải đứng?! Ninh Vân Tấn trong đầu mới vừa hiện lên suynghĩ này, Văn Chân đã kéo hắn đồng thời ngồi ở trên vị trí kia.Xe ngựa tuy rằng rộng, nhưng mà Văn Chân đã có ý vô ý mà ngồi ở chínhgiữa, cứ như vậy Ninh Vân Tấn sau khi bị hắn kéo ngồi ở bên tay phải hắn ta,chỉ có thể gần sát hắn ta.Mặc dù mặc quần áo mùa đông thật dày cứ tính kề sát nhau cũng sẽ không cócảm giác gì, nhưng mà Ninh Vân Tấn nào dám thật sự sát trên người Văn Chân, chỉđể cho mình kề vách tường xe.Văn Chân thấy tiểu hài nhi bên người ăn mặc mềm mại thật sự cùng mìnhtách ra khe hở một lóng tay, tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng cảm thấy buồn cười.Nếu là ngày thường nhất định phải hảo hảo chọc hắn một phen, chỉ là nghĩ đếnlão sư Âu Hầu, tâm tình của hắn đã trầm xuống."Chỉ sợ thời gian của lão sư không nhiều, không cần ngươi quan tâm, trẫmđể cho người an bài."Ninh Vân Tấn tâm tình có chút suy sụp, hắn nói, "Hoàng thượng, lão sưkhông có con cháu, người thân cận nhất của ông chỉ có hai người chúng ta, thânphận của ngài có chút không tiện, không bằng từ vi thần vì lão sư...""Không nhất thiết như thế." Văn Chân biết ngụ ý của hắn, bất quá lại trựctiếp từ chối, "Ngươi vẫn là dụng tâm chuẩn bị cuộc thi sang năm đi!"Ninh Vân Tấn vội la lên, "Nhưng mà sư vô đương vu ngũ phục*, ngũ phụcphất đắc bất thân."

*Phục服: Áo tang – Ngũ phục五服 gồm Trảm thôi 斬衰+Tư thôi 齊衰(Đại tang), Đại công 大功(Để tang 9 tháng), Tiểu công 小功(Để tang năm tháng), Ti ma 緦麻(Để tang ba tháng).

Hắn nói chính là trong lời 'Học ký', tuy rằng lão sư cũng không ở tronghàng ngũ phục, nhưng mà nếu không có lão sư, quan hệ giữa ngũ phục cũng khôngthân mật.Cho nên nói tóm lại, tuy rằng với lão sư chỉ cần làm được 'Sinh thì cẩndưỡng (nuôi kỹ), tử thì tế điện (truy điệu)', mà nếu quả là Âu Hầu dạng tình huốngkhông có chí thân, nếu muốn làm tốt lễ tang chỉ có thể từ đệ tử ra mặt. Dựatheo lẽ thường, chỉ cần ra người chỉ đảo này, thì cũng phải làm giữ đạo hiếu banăm.Văn Chân tự nhiên biết chuyện này, nhưng mà tiền đề là phải có lễ tang...Hắn thở dài nói, "Chuyện của lão sư không thể truyền ra ngoài, lão nhângia ông ấy đã sớm nói qua bí mật không phát tang, nếu không Đại Thương chỉ sợlập tức muốn xe bỏ quốc thư. Đến lúc đó lão sư dùng mệnh tranh thủ được vài nămcũng đã uổng phí..."Ninh Vân Tấn ngây ngẩn cả người, hắn nức nở nói, "Như thế...Như thế thật sựrất ủy khuất lão sư...""Trẫm làm sao không biết." Văn Chân bất đắc dĩ mà nói, "Những năm trướcđây không phải lụt cũng là ngập, một hai năm này mới hoãn lại một chút. Phàm làphải quốc khố dồi dào, lại trị trong sạch, trẫm cũng có thể có hào khí khôngquan tâm kia."Ninh Vân Tấn biết Văn Chân nói chính là sự thật, lời nói không dễ nghe,Văn Chân khi tiếp nhận Đại Hạ, tình huống thật sự là cực kỳ không ổn. Thời Tiênhoàng trong triều đã loạn đấu hơn hai mươi năm, tiếp đó lại có chuyện Phu MôngTrác Phu loạn quyền, Văn Chân thật vất vả thu quyền lợi về trong tay, đã vấpphải nạn lớn liên tục, lại còn có hai trận chiến sự tiêu hao hết quốc khố, đúnglà gian nan vô cùng.Muốn trị một quốc gia lớn như thế, không phải chuyện môi trên chạm môidưới, nếu như là tiểu thuyết YY, thân là Hoàng đế tự nhiên có thể bàn tay tovung lên, từ ý tưởng của mình đến xoa dịu.Tham quan ô lại, đổi.Vô năng tầm thường, bỏ.Không kính quốc pháp giả, bắt, tù giết.Nhưng mà trong hiện thực không thể tùy ý như thế, vì lợi ích con người cóthể phát huy năng lượng vô tận, cho dù là một đám tham quan ô lại tụ tập lạivới nhau cũng có thể tạo phiền toái cho Hoàng đế, vì sao Hoàng đế hận nhất nhómđảng chính là đạo lý này.Cứ cho Ninh Vân Tấn đã từng học lịch sử mà xem, Ung Chính gia viết 'Luậnngự chế kết đảng' bác bỏ 'Luận kết đảng' của Âu Dương Tu là thống hận nhất thamquan, cải cách mạnh mẽ vang dội nhất, nhưng mà kết quả đâu, hắn mệt chết ở trênlong ỷ thống trị tốt quốc gia, rốt cuộc con tiếp nhận, các mục cải cách trướcđó đã bị hủy bỏ đến không sai biệt lắm.Hiển nhiên EQ của Văn Chân so với Ung Chính cao hơn không ít, hắn tuyrằng cũng nóng vội muốn đổi cách, nhưng mà lại không có dứt khoát hẳn hoi. Hắndùng chính là phương thức nhẹ nhàng, đầu tiên đem người của mình từng bậc xếpvào, bỏ cũ thay mới những quan viên có vấn đề, chờ đến sau khi hết thảy bố cụcxong, ở trong năm mới tỏ ý Tả Sư Hoành sắp đặt thứ tự lại trị cải cách, kể tửđó âm thanh phản đối trong triều tuy rằng lớn, lại tạm thời tung không nổi sónggió.Nhưng mà đây là thành lập ở dưới tình huống trên dưới triều đình một mảnhhài hòa, nếu thật sự cùng Đại Thương giao chiến, như vậy vì duy trì ổn định,cục diện thật vất vả khai sáng ra liền phải mắc cạn.Trên lý trí Ninh Vân Tấn có thể lý giải suy tính của Văn Chân, nhưng màtrên tình cảm hắn lại cảm thấy không tiếp thụ được.Lão gia tử trấn thủ quốc gia này nhiều năm, thậm chí vì thế bỏ tính mạng,lại ngay cả vinh quang nên có cũng không thể có được. Trước kia hắn đã nghe nóiqua không ít chuyện anh hùng vô danh, khi đó chỉ là cảm thấy rất vĩ đại, rấttài giỏi, nhưng khi chuyện như vậy phát sinh ở trên người thân nhân bằng hữucủa mình, lại chỉ cảm thấy vô hạn bi thương.Nhìn thấy biểu tình khổ sở của hắn, Văn Chân nhịn không được xoa xoa đầuNinh Vân Tấn, ánh mắt nhu hòa xuống."Ngươi rất tốt, cũng không uổng công lão sư thương ngươi như thế, còn đặcbiệt mà muốn trẫm..." Văn Chân đột nhiên dừng lại, đổi đề tài nói, "Lão sư nói,tòa trạch tử này ngày sau thì giao cho ngươi, bên trong không có đồ vật gì đánggiá, bất quá có rất nhiều tàng vật của ông mấy năm nay, tin tưởng ngươi sẽ quýtrọng."Ninh Vân Tấn cau mày, vừa rồi Văn Chân rõ ràng là nói lỡ miệng, nhưng màđến tốt cùng lão sư muốn hắn ta làm gì chứ?Chẳng lẽ là cùng mình có quan hệ?! Lòng hiếu kỳ một khi bị khơi mào,trong lòng hắn giống như bị bảy tám con mèo nhỏ đang cào cào, nhưng mà Văn Châncũng rốt cuộc không tiếp tục đề tài kia, ngược lại nói lên những an bài thứkhác. || Mấy ngày kế tiếp, Ninh Vân Tấn đều sẽ đến phủ Âu Hầutrước. Tuy rằng chuyện này yêu cầu giữ bí mật, nhưng không cần phải gạt gia giavà phụ thân, sau khi tự nói qua cho hai người chuyện lão sư Âu Hầu, bọn họ đềuthổn thức không thôi, cực kỳ đồng ý hành động của hắn.Lão gia tử lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được già đi, cũng có lẽ làcơ năng cơ thể suy yếu, ngoại thương trên người hắn khép lại vô cùng chậm, hơnnữa độc tố lưu lại trong cơ thể, đem lão nhân tra tấn đến cực kỳ tiều tụy, phầnlớn thời gian đều lâm vào ngủ say, ngay cả tinh lực nói chuyện cũng không có.Người sắp chết, bên người lại không có chí than, lão gia tử không cựtuyệt Ninh Vân Tấn thấn cận, bất quá hắn cũng chỉ để Ninh Vân Tấn buổi sáng lạichỗ mình, trong một ngày chỉ có thời gian đó tinh thần hắn sẽ tốt một chút.Buổi sáng mỗi ngày Ninh Vân Tấn sẽ sớm chạy đến phủ Âu Hầu, phục vụ lãogia tử ăn cơm, giúp ông chà lau cơ thể, bôi thuốc. Có đôi khi làm xong việc,lão gia tử lại không muốn nói chuyện, hắn sẽ vừa cầm sách ngồi ở cạnh kháng vừatrông coi. Có khi lão gia tử tinh thần tốt một chút, hắn sẽ nghe lão nhân nóiliên miên cằn nhằn nói một chút chuyện lúc tuổi còn trẻ.Cuộc đời của lão nhân so với đại đa số người niên đại này đều sống lâuhơn, hắn cũng đã từng có thời điểm hoành hành bá đạo, đi qua rất nhiều địaphương, dấu chân cơ hồ đáp khắp toàn bộ Đại Hạ, thậm chí ra biên giới nhìn quathảo nguyên rộng lơn và biển rộng hùng vĩ bao la, bắc tới Nga La Tư (LB Nga), nam tới Mã Lục Giáp (Malacca).Trong sinh mệnh của hắn trải qua nhiều người như thế, nhiều chuyện nhưvậy, nhưn mà những điều đó cuối cùng đều trở thành sinh mệnh khách qua đường,chờ sau khi Đại Hạ kiến quốc, từng đời đời huyết mạch giả điêu linh, lại khôngcó đại tông sư sinh ra, chỉ có thể vì tộc nhân trấn thủ ở kinh thành, trải quasinh hoạt bình thường nhất.Ở trong cái nhìn của Ninh Vân Tấn dạng đó như là một loại trói buộc lớnlao, trách nhiệm như thế làm sao không khiến lão nhân mất đi tự do. Ở trong bốnvị đại tông sư Tất Thương Lãng sống đến tôn quý, Ngô Khiêm Nhất sống đến tùy ý,Thạch Vu Xuân trải qua đến tiêu dao, duy độc chỉ có lão gia tử là trải qua lặngtiếng nhất, ông trải qua cuộc sống xa rời quần chúng, không có chiến tích hiểnhách gì, thậm chí ngay cả trong con cháu mới ra đời của Bát Kỳ cũng sắp quên sựhiện hữu của ông.Thế nhưng chỉ là nhìn lão nhân diện mạo không thu hút như thế lại khôngnói một tiếng mà trực tiếp đánh bại Tất Thương Lãng được tộc Phụng Vũ xem làthần linh, Ninh Vân Tấn cảm thấy vị lão sư này thật sự là rất giỏi, hắn tự hỏimình vô luận làm thế nào cũng không vô tư được như thế, với toàn bộ mạo hiểmcủa tộc đàn mà không hề có mưu cầu.Thần trí của lão nhân theo thân thể già cả dân dần cũng đã có chút hỗnđộn, tại vài ngày cuối cùng của sinh mệnh hắn lảm nhảm nhiều nhất là quê hươngbiển rừng bao la, còn có một người tên là Đông Nhi.Ngay tại sau mười hai ngày Ninh Vân Tấn bồi lão nhân, vào lúc sáng sớmhôm sau khi đến phủ Âu Hầu, thì nhìn thấy tiểu tư kia hai mắt sưng đỏ chờ mình.Ngày tám tháng mười hai Thiên Thụ năm thứ mười tám, Đại tông sư tộc PhụngThiên Âu Hầu Tu Kỷ qua đời, hưởng thọ một trăm lẻ tám tuổi.Ninh Vân Tấn trong lòng hối hận nói không nên lời, hắn chẳng qua là vìlúc ra cửa bị chuyện tình trì hoãn, đến trễ một khắc mà thôi, không nghĩ tớichính là bởi vì loại ngẫu nhiên đó mà ngay cả tâm nguyện đưa lão sư đoạn đườngcuối cùng cũng không hoàn thành. Nghe tiểu tư nói lão nhân gia vẫn luôn chờ hắn,thẳng đến đã đến thời gian thường ngày ông đến mới nuốt xuống một hơi cuốicùng, hắn hổ thẹn đến nước mắt ngừng cũng không ngừng được rơi xuống.Khi Văn Chân hỏi tin chạy đến thì vừa lúc thấy một màn như vậy, thiếuniên hai mắt chứa lệ, cả người lộ ra bi thương thảm thiết thấu xương.Đẹp nhất chỉ có mỹ nhân rơi lệ, Ninh Vân Tấn chỉ là lặng lặng mà đứng ởngoài cửa phòng Âu Hầu Tu Kỷ, mặc cho nước mắt chảy xuống hai má. Không lớntiếng kêu khóc, không bi thiết than trời trách đất, nhưng mà mặc cho ai cũng cóthể nhìn thấy thiếu niên kia yếu đuối một ngón tay cũng đám lủng.Kiểu khóc không ra tiếng kiềm nén này khiến tiểu tư đem lời nói xong sợtới mức luống cuống, một màn này cũng giống như một cây búa to hung hăng mà đậpở trong lòng Văn Chân. Hắn thấy qua rất nhiều bộ dáng của Ninh Vân Tấn, vuicười tùy hứng, giả ngoan bán ngốc, thông minh hiểu chuyện hay là xinh đẹp phonghoa tuyệt đại, nhưng mà lại không nghĩ rằng hài tử này sẽ có phản ứng lớn vớilão sư qua đời như thế.Giống như một loại sai khiến, Văn Chân đi lên trước, vươn ngón tay lâu đinước mắt trên mặt Ninh Vân Tấn, "Đừng khóc. Lão sư đi rất yên bình, đây là hỉtang.""Chỉ là muộn một bước mà thôi, nếu mà ta xuất môn sớm một chút thì có thểnhìn mặt lão sư lần cuối, không cho hắn một mình lẻ loi mà đi..." Ninh Vân Tấnngửa đầu nhìn Văn Chân lẩm bẩm.Chỉ là Âu Hầu qua đời Ninh Vân Tấn nguyên bản cũng sẽ không có phản ứnglớn như vậy, hắn dĩ vãng thời gian cùng lão nhân ở chung cũng không nhiều, tuyrằng tôn kính có thừa, lại thân cận không đủ, chính là ở trong khoảng thời giannày mới có thể cảm giác được lão nhân quả thật đối xử mình thiện ý giống như tửbối (đời con cháu), cho nên có đi có lại.Lão gia tử liền giống như một ngọn núi cao vô pháp ngừng ngưỡng mộ, cho dù táncông, Ninh Vân Tấn cũng hiểu được không thể nào nhanh sụp như thế.Hôm qua hắn thậm chí cảm giác được tinh thần lão gia tử tốt lên không ít,ít nhất nói lên chuyện thời niên thiếu cùng người gọi là Đông Nhi kia trộm chạyvào trong rừng săn thú. Nhưng mà cố tình ngay tại thời điểm không tưởng đượcnhất, lão nhân đã vô thanh vô tức đi rồi.Việc này tựa như trái boom đem vỏ cứng hắn vô số lần xây lên nổ đến tannát, khát vọng và hối hận chôn sâu dưới đáy lòng chớp mắt đem hắn bao phủ. Nếunhư mình ngày đó không xuất môn, nếu như mình làm bạn với người nhà nhiều mộtchút, có phải hay không tâm lý sẽ dễ chịu một chút...Giống như thực vật sẽ đi theo ánh mặt trời sinh trưởng, người cũng sẽ nhớnhung ấm áp đã từng nhận được, so với nhiều năm sinh hoạt ở Đại Hạ như vậy,Ninh Vân Tấn càng hoài niệm đoạn ngày trở thành Dương Trừng kia, nhưng mà cốtình hắn lại rốt cuộc trở về không được, điều này làm cho hắn làm sao khôngtiếc nuối.Nhiều năm như thế hắn cho rằng căn bản không có biện pháp tìm đúng địnhvị của mình, tuy rằng sinh tại Đại Hạ lại không có biện pháp chủ động đi yêunó. Cứ cho trong đầu có nhiều tri thức hiện đại siêu việt như thế, nhưng NinhVân Tấn lại không lấy ra, mà ngay cả lúc trước đã bị rung động làm ra báo chí,sau đó trên quỹ đạo cũng đã buông tay không quản.Nhưng mà lão gia tử hôm nay qua đời lại làm cho hắn thấy rõ hiện thực,nếu kỷ niệm qua đi nữa, mình sẽ ngay cả hiện tại có được cũng không quý trọng.Văn Chân nào biết tâm sự phức tạp của hắn, chỉ cho là hắn trọng tìnhtrọng nghĩa, an ủi, "Ngươi hiếu thuận lão sư đều thấy trong mắt, lão nhân giaông ấy sẽ không hối tiếc."Ninh Vân Tấn đưa tay lau khô nước mắt, lúc này mới phát hiện mình cònchưa có cho Văn Chân hành lễ, vội vàng xin lỗi.Thời gian này Văn Chân làm sao có thể trách tội hắn, dắt tay phải NinhVân Tấn đi vào phòng Âu Hầu.Tang lễ lão nhân gia đã định trước không thể bốn phía xử lý, hắn lạikhông có hiếu tử hiếu nữ thay y phục, liền từ Văn Chân tự mình lau thay quần áolót, từ Ninh Vân Tấn vì lão nhân cắt tóc cạo râu. Hai người yên lặng làm chuyệntình, tuy rằng giản lược hết thảy, giữ kín, nhưng mà cũng không thể ủy khuất vịđại tông sư này, cấp bậc lễ nghĩa nên có cũng không thể mất.Nguyện vọng của lão gia tử là hỏa táng, sau đó đem tro cốt chôn về lạichốn cũ, Văn Chân vốn là an bài người đi làm chuyện này, nhưng mà Ninh Vân Tấnlại muốn mình sau khi thi xong tự mình đi một chuyến. Văn Chân không lay chuyểnđược hắn, nên đồng ý.Xong xuôi tất cả, khuôn mặt nhỏ của Ninh Vân Tấn cũng gầy, nhưng mà trongthần sắc kiên định lại càng phát ra rõ ràng. Người biết tin Âu Hầu qua đời chicho là hắn đã trải qua trưởng bối rời thế mà trong chớp mắt trưởng thành, chỉcó hắn tự mình biết nguyên nhân.Tuy rằng không có biện pháp quang minh chính đại vì lão gia tử tang phục,bất quá Ninh Vân Tấn vẫn là tự giác mà đem y phục của mình đều đổi thành y phụctrắng, ngừng uống rượu ăn thịt, nguyên ngày ở nhà đóng cửa đọc sách. Văn Chânthấy hắn như thế, trong lòng chỉ có yêu thích, chuyện nguyên bản còn muốnthường xuyên triệu hắn tiến cung làm bạn bèn cũng không tiến hành!Thời gian nhoáng cái đã đến Thiên Thụ tháng tư năm thứ mười chín, từ thiTỉnh bắt đầu, kinh thành lần thứ hai sôi trào lên. Ngày thi năm nay định tạimười chín, vừa đến đầu ngày mười Ninh gia đã quay xung quanh Ninh Vân Tấn bắtđầu bận rộn chuyện tình.Thi Tỉnh không thể so với thi Hương giữa đường còn có thể đi ra, cuộc thinày thì phải liên tục chín ngày bảy đêm, thời điểm thi chỉ có thể mặc áo đơnkhố đơn, thức ăn cũng phải chuẩn bị tiêu hóa tốt, trong đó chú ý rất nhiều.Ninh gia dù sao không có người tham gia qua khoa cử, chờ đến sau khi nghe đượcnhững đồ dùng chuẩn bị, tất cả dụng cụ cũng đã tăng vài lần.Ngày thi Ninh Vân Tấn được phụ huynh trong nhà tự mình đưa đến trườngthi, lại nghĩ đến mấy ngày qua hạ nhân trong nhà ngay cả đi qua viện mình cũngphải rón ra rón rén, không cho phép làm ra một chút âm thanh, hắn không khỏicảm thấy buồn cười, trong lòng lại ấm áp.Địa điểm thi Tỉnh bố trí tại trường thi kinh thành, điều kiện so với chỗthi Hương không biết tốt hơn bao nhiêu, tuy rằng đồng dạng là phòng nhỏ ngăncách không cửa không cửa sổ, bên trong thì chống hai miếng ván gỗ, nhưng mà tốtxấu không nặng mùi mốc và mạng nhện. Trải qua so với thi Hương càng kiểm soátnghiêm khắc, Ninh Vân Tấn rốt cuộc tìm được số phòng của mình.Có lẽ thật là có tỏ ý của Văn Chân, quan nhỏ kiểm tra cho hắn rất cungkính, Ninh Vân Tấn chính là thấy trong chớp mắt đã đem người phía sau hắn lộtđến sạch bách, ngay cả mền cũng bới ra xem xét cẩn thận. Thật là một tên quỷxui xẻo, đem sao chép tí tiu y chang lông chuột viết ở trong áo lót, sau khikiểm tra ra đã kêu khóc bị kéo đi rồi.Nghe nói nước trong phòng số mỗi ngày chỉ cung ứng một lần, Ninh gia liềnchuẩn bị cho hắn một cái chum thật lớn, lại không nghĩ rằng bên trong cư nhiêncòn có một cái chậu ngăn. Ninh Vân Tấn thấy cái chậu kia xem như sạch sẽ, thìcũng nhận chút nước, đem phòng số lau một chút, dù sao cũng là chỗ phải ở vàingày, có thể thoải mái một chút thì là một chút.Sau khi canh giờ đến, bài thi phát xuống, Ninh Vân Tấn trước nhìn đề mụcthi hỏi. Thi hỏi có chút như là đề hỏi hiện đại, trước nhìn kỹ sau trả lời làcó thể bắt đầu suy nghĩ.Sau khi đem toàn bộ đề mục nhìn lướt qua, Ninh Vân Tấn phát hiện đề thihỏi năm nay cùng thi phú có liên hệ. Đề mục thi phú là: "Tháng Giêng Thiên Thụnăm thứ mười chín, trên ngự điện Thái Hòa, khi Đại Thương sai sứ giả trình quốcthư, cố tình đọc thơ 'Khoản tắc lai hưởng', sau đó đề mục thi hỏi cũng là quayquanh chuyện Đại Thương kiến quốc, hắn chỉ là hơi chút phỏng đoán tâm tư VănChân một chút, đã biết dụng ý định đề của khoa cử năm nay.'Khoản tắc lai hưởng' này xuất từ 'Nghị hiếu Vũ miếu lạc hiếu' của HánTuyên đế, ở trong mục, khung khổ, có thể lý giải ý tứ là khách ngoài cửa ải đếnphục tùng, trong đề mục có ý tứ khen ngợi thiên hạ thống nhất. Dựa theo lệthường, thi phú tuyệt đối đại đa số đều là dùng để ca ngợi công đức của Hoàngđế, chỉ cần không phải hướng của đề mục nghiêng về khen ngợi ngoải cửa ải thốngnhất là được. Nhưng mà bên thi hỏi cũng là đào hố, nếu mà chỉ nhìn đến ĐạiThương nghị hòa và một mặt xuân thu hòa bình, vậy khẳng định rớt đất không sót.Hắn vốn là biết suy nghĩ Văn Chân thi hành biện pháp chính trị, lại rõràng chuyện sau lưng Đại Thương kiến quốc, trong lòng sau khi có tính toán,liền đặt bút lên tinh thần! ||Thi xong chín ngày bảy đêm dù là Ninh Vân Tấn thể lực dưthừa cũng thấy cả người khó chịu, không khỏi cảm thán khoa cử cũng là lực sốngthân thể. Khó trách tại sau vài ngày chung quy sẽ nhìn đến ngất, bị bệnh, sauđó được mang ra ngoài.Trở lại trong phủ hắn chỉ cảm thấy cả người thoải mái, chờ hắn nghỉ ngơimột ngày, nhị lão đã đem hắn gọi vào trong phòng.Lão thái thái kéo tay hắn luyến tiếc buông ra, còn sờ soạng một phen haimá gầy yếu, đau lòng mà nói, "Nhìn Tiểu nhị chịu đựng này, mặt cũng gầy."Ninh Vân Tấn vỗ vỗ tay lão thái thái, cười tủm tỉm mà nói, "Thân thể tônnhi tốt mà, thi xong trận này chỉ còn lại có thi Đình, có thể nghỉ ngơi bìnhthường.""Quả thật phải thoải mái thoải mái." Lão thái thái gật đầu, phân phó nói,"Ngươi hiện giờ xem như là bận rộn xong, giữa trưa một mình ở viện ăn cơm cũngbuồn chán, không bằng cứ đến theo bồi lão bà tử ta thế nào."Ninh Vân Tấn biết lão nhân gia nghĩ muốn mình bồi bà ăn cơm hơn phân nửalà nghĩ muốn săn sóc ẩm thực cho mình, là quan tâm mình, tự nhiên gật đầu đápứng.Thấy hắn với lão thái thái buồn nôn xong, Ninh Đào Húc mới nói, "Nhìn bộdáng ngươi như vậy là định liệu trước, ta thì không hỏi nhiều.""Đó là tất nhiên, tôn nhi chính hướng Hội Nguyên (ngườiđỗ đầu khoa thi Hội) mà đi." Ninh Vân Tấn tự tin mà nói, "Lại nói đề mụcnăm nay ra thật sự là diệu, khi tôn nhi trả lời như có thần trợ giúp, nhất địnhcó thể lấy được thành tích tốt."Ninh Đào Húc vừa lòng gật đầu, ngập mắt đều là tán thưởng và tự đắc, hắntừ một tiểu nhân vật không có quyền không có thế, có thể đem gia tộc phát triểnphồn thịnh như thế cho tới bây giờ, thật sự là không dễ dàng. Những năm trướcđây nhìn thấy Ninh Vân Bằng nhánh bên đậu Tiến sĩ, hắn liền mắt thèm cực kỳ,ngày nay cháu ruột mình nâng cao một bậc, hắn không thể không kiêu ngạo!Chờ đến công bố kết quả thời gian còn phải hơn ba tháng, Ninh Vân Tấnmuốn thừa dịp trong khoảng thời gian này mà đi bắc đem tro cốt lão sư chôn cất,nhân tiện nói, "Gia gia, thừa dịp trước khi công bố kết quả trong khoảng thờigian này, tôn nhi muốn đến chỗ tàng long đi xem, được không?"Ninh Đào Húc sửng sốt một chút, hắn là người biết chân tướng đại tông sưqua đời, lập tức đã nghĩ đến nguyên nhân hắn nói như vậy. Hắn lắc lắc đầu,"Không ổn, mặc dù khoái mã đi đi về về cũng dùng không được bao lâu, thế nhưnglại thật sự giày vò con người, vạn nhất trên đường có điều nguy hiểm hoặc làchậm trễ, lỡ thi Đình sẽ không tốt."Ninh Vân Tấn mấp máy môi, "Nhưng mà nếu thi Đình xong thì phải vào triềulàm quan, chỉ sợ không có thời gian tự do gì.""Không cần phải vội, bên Hoàng thượng sẽ không không quan tâm." Ninh ĐàoHúc nói, "Ngươi chỉ cần hảo hảo chuẩn bị chuyện thi Đình."Ninh Vân Tấn suy nghĩ cũng đúng là lý này, nên đáp ứng.Từ đề mục lần thi Tỉnh này mà xem, Văn Chân phá lệ coi trọng cuộc thi nămnay, xem ra bởi vì chuyện Đại Thương kiến quốc gây áp lực lớn cho hắn. Lại rađề mục như thế đơn giản chính là muốn chọn lựa một số người đối với thi hànhbiện pháp chính trị có được năng lực nhạy bén thấu suốt, nếu nói để cho hắn épđề, Ninh Vân Tấn có khuynh hướng thi hỏi thi Đình cũng chính là phương diện gầnvới tình hình chính trị đương thời.Nếu muốn ở trong mấy trăm chữ ngắn ngủn đem suy nghĩ của mình biểu đạtđầy đủ ra, chẳng những yêu cầu bản lĩnh văn tự vững chắc, còn cần có nhận thứcrõ ràng với xã hội hiện nay, Ninh Vân Tấn biết mình nếu muốn thi ra thành tíchtốt, đúng là còn cần dụng công, trước ngược lại có chút sơ suất.Định ra ý nghĩ như vậy, Ninh Vân Tấn liền tĩnh tâm xuống ở lại trong phủ.Trong khoảng thời gian này trong kinh thành Cử tử rất nhiều, cũng có người mộdanh đến bái phỏng hắn thần đồng này, hoặc là mời hắn tham gia tụ hội giữa vănnhân.Bất quá Ninh Vân Tấn cũng không muốn ở trong chịu tang lão sư ra ngoàiuống rượu mua vui, người đến cửa đều nhiệt tình chiêu đãi, mở tiệc chiêu đãilại đều uyển chuyển cự tuyệt. Thường xuyên qua lại, người có thăm dò tính tìnhhắn thì sẽ chủ động đến nhà, trong đó hai người cần mẫn nhất tự nhiên là Từ BấtDụng và Tôn Bản Thiện.Tuy rằng Ninh Vân Tấn vẫn luôn muốn cùng người nhiệt tình quá mức vớimình này giữ một khoảng cách, nhưng mà bọn họ đều là người tài hoa xuất chúng,lời nói hành vi lại hết sức ổn, cùng người như thế ở chung thật sự khó sinh racảm xúc chán ghét, thấy hai người cũng không có cử chỉ quá phận gì, chậm rãiliền cũng thả lỏng, đem bọn họ làm bằng hữu cùng đối đãi.Ninh phủ trong lúc này hảo hảo náo nhiệt một lần, là tại cuối tháng tư vìnhi tử Ninh Vân Đình làm yến trăm ngày. Trong tháng Giêng này sinh ra tiểu oanhi trắng trắng mập mập, chờ sau khi ngũ quan nảy nở một chút, người Ninh giaphát hiện hắn cư nhiên lớn lên cùng phụ mẫu đều không giống, ngược lại là ditruyền cách đời được tướng mạo tốt của Ninh Đào Húc.Đừng nói nhị lão đối với trưởng tôn trưởng tử quan trọng này thích chếtđược, mà ngay cả Ninh Vân Tấn cũng thích trêu chọc đùa hắn, cố tình hài tử nàycòn cùng hắn thân cực kỳ, chỉ cần hắn tới gần đã mở to mắt nhìn, ôm lấy cònkhông buông tay, phần dáng vẻ thân mật kia ngay cả Ninh Vân Đình làm cha đâynhìn cũng đỏ mắt.Nguyên bản Ninh Vân Tấn đã vì chất nhi chuẩn bị trọng lễ, thật sự làtrong lòng thích chết được lại nhịn không được hòa mười cân vàng tìm người đúcmột pho búp bê mập thêm ra. Hành động này của hắn trên thực tế là vượt mức,vượt qua lễ hai lão và bậc thúc phụ đưa.Sau khi xúc động xong hắn vội vàng giả vờ ngoan ngoãn đi giải thích, bấtquá trưởng bối thấy huynh đệ bọn họ hòa thuận trong lòng chỉ có cao hứng, chỗnào bỏ được trách tội hắn. Từ nhỏ Ninh Vân Tấn đã bất phàm, các trưởng bối cũngchỉ lo lắng hai huynh đệ nổi lên khoảng cách, chỉ cần bọn họ không có mâuthuẫn, đều hết sức vừa lòng.Ngày bình bình đạm đạm mà chớp mắt đã vào tháng sáu, mắt thấy thời tiếtchuyển nóng, Ninh Vân Tấn đã cân nhắc suy nghĩ đến thôn trang tránh nóng, khôngnghĩ tới Tôn Bản Thiện lại tìm đến cửa."Muốn lấy ta làm mẫu vẽ tranh?"Sau khi dẫn người mời vào viện, một chén trà xuống bụng, Tôn Bản Thiện đãkhông thể chờ đợi được mà nói ra thỉnh cầu của mình."Ta có cái gì vẽ đẹp chứ, lại nói chúng ta quen thuộc như vậy, Quý Khanhtrực tiếp đặt bút là được, không cần bản thân ta có mặt." Tuy rằng biết tranhTôn Bản Thiện thiên kim khó cầu, bất quá hắn am hiểu chính là tranh thủy mặc,vẽ xong ngoại trừ thần vận cùng bản nhân tương tự, quỷ biết người trong tranhlà ai, cho nên Ninh Vân Tấn hứng thú cũng không lớn."Là ca ca chưa nói rõ ràng, sở dĩ hướng Vân Tấn ngươi đề yêu cầu này,cũng là muốn mời ngươi hỗ trợ." Tôn Bản Thiện thấy hắn một bộ bộ dáng muốn từchối, vội vàng nói, "Gần đây vi huynh cảm thấy lối vẽ tranh tinh vi có chútthành tựu, nên muốn vẽ nên một bức tranh hải đường xuân thụy, càng nghĩ, trongđám người vi huynh nhận thức nhận được mỹ nhân chỉ có đệ đệ ngươi."Tuy rằng bị người so sánh mỹ nhân, Ninh Vân Tấn lại cũng không thèm để ý,niên đại này khen mỹ nhân chính là không phân biệt nam nữ, hắn cho tới bây giờkhông nghĩ tới mình cư nhiên còn có ngày này, nhịn không được nổi lên đắc ý,xem ra những năm gần đây bảo dưỡng và tu luyện không phải không có hiệu quả.Hơn nữa nếu như là lối vẽ tranh tinh vi, gần giống với tranh sơn dầu,Ninh Vân Tấn thật sự muốn nhìn một chút trong mắt người ngoài mình đến tột cùnglà bộ dáng thế nào, hắn nghĩ nghĩ nhân tiện nói, "Nếu là Quý Khanh huynh thỉnhcầu, tiểu đệ cũng chỉ thuận không thể không theo, chẳng qua sau khi tranh nàyxong, cần phải để cho đệ đệ ngắm nhiều vài ngày.""Cho dù là đưa ngươi một bức cũng được." Tôn Bản Thiện kích động mà nói,"Chẳng qua phải trì hoãn thêm Vân Tấn thời gian vài ngày."Hai người thương nghị một phen, liền quyết định vẽ hai tấm, nhất cử nhấtđộng đều lấy cảnh khác biệt.Tranh động tác chính là tràng cảnh Ninh Vân Tấn trong viện Lưu Danh củamình múa kiếm. Xung quanh viện Lưu Danh của hắn có một số loài hoa tử vi, đếnmùa hạ đỏ, trắng, tím, hồng, hoa nở đầy từng cây, cực kỳ xinh đẹp. Ở trong loạibối cảnh này, hắn mặc một thân trường bào màu trắng có thêu thân trúc phảngphất như nhẹ nhàng khởi vũ, vũ động mang theo tua kiếm dải đỏ của trường kiếm,thật sự là giống như trích tiên hạ phàm.Tôn Bản Thiện giữa bất tri bất giác nhìn ngây người nhiều lần, trong mắttràn đầy mê luyến, đáng tiếc Ninh Vân Tấn quá mức chuyên tâm làm người mẫu,hoàn toàn không phát hiện.Bọn họ tiêu phí thời gian ba ngày mới hoàn thành bức tranh vẽ thủy mặcnày, trong đó Tôn Bản Thiện xé bỏ không ít bản thảo vẽ đẹp. Ninh Vân Tấn ngượclại cảm thấy cực kỳ đáng tiếc, hắn nhìn những bức tranh phác họa tương tự đềurất không tồi, cố tình Tôn Bản Thiện lại quật cườn mà cho rằng không có nắmchắc khí chất của hắn, kiên định muốn vứt đi.Hoàn thành một bộ phận bộ tranh thủy mặc này, công việc của Ninh Vân Tấnliền tính hoàn thành, tiếp đó là bức vẽ thứ hai, đây là bức tranh Tôn Bản Thiệnmuốn nhất, cuối cùng hắn lấy thủy tạ Ninh phủ làm cảnh. Vẽ bức này Ninh Vân Tấnngược lại bớt nhiều việc, chỉ cần thành thành thật thật mà nằm ở ghế quý phi đọcsách là được.Bức họa này đồng dạng mất không ít thời gian, mấy ngày hôm trước thờitiết oi bức phải nằm không động vẫn có chút mệt người, hôm nay cuối cùng mát mẻmột chút, gió nhẹ thổi khoan thai, Ninh Vân Tấn cư nhiên quên Tôn Bản Thiện cònở, thật sự ôm sách mà ngủ.Chờ sau khi hắn tỉnh lại Ninh Vân Tấn phát hiện Tôn Bản Thiện người đãsớm không ở, chỉ có Tịch Nhan và Tử Uyển hai nha hoàn ngồi ở bên cạnh thêu hoa.Ninh Vân Tấn dụi dụi mắt, lười biếng hỏi, "Quý Khanh huynh đâu?"Từ Uyển che miệng nở nụ cười, "Tôn công tử đã sớm đi rồi, thấy công tửngươi ngủ rất say thì cũng không khiến gọi ngươi dậy."Ninh Vân Tấn âm thầm trách mình thật sự sơ suất quá mức, gần đây chungquy để Tôn Bản Thiện ở bên cạnh mình lắc lư, cư nhiên còn quen thuộc sự hiệnhữu của hắn, cũng không đề phòng động tĩnh của hắn."Hôm nay hắn vẽ xong rồi sao? Tại sao lại sớm đi như thế." Hắn ngạc nhiênnói. Mấy ngày nay Tôn Bản Thiện chung quy là chầm chậm chầm chậm đến trước cơmtối mới đi, cho nên Ninh Vân Tấn mới hỏi điều này.Nhắc tới việc này Tịch Nhân cũng vui vẻ, cười nói, "Công tử ngài khôngbiết, sau khi ngài ngủ Tôn công tử giống như trúng tà, nhìn bộ dạng của ngàihai mắt tỏa sáng, lả lướt vài nét bút đã vẽ một tấm, như là nâng bảo bối đivề.""Không sai, công tử ngài không nhìn thấy bộ dáng kia của hắn đâu!" TừUyên bổ sung nói, "Tôn công tử nói mấy ngày kế tiếp hắn muốn dốc lòng đem họatác hoàn thành, ít ngày nữa đem đăng môn bái phỏng."Ninh Vân Tấn ngáp một cái, nếu đã vẽ xong vậy mình không còn chuyện gì,chỉ cần chờ xem thành phẩm. Hắn vừa mới đem việc này đặc ở sau đầu, đột nhiêncảm giác được có đồ phá không mà đến.'Ám khí' kia tốc độ quá chậm, Ninh Vân Tấn nghiêng đầu đã né qua, trựctiếp rơi ở trên nhuyễn tháp. Thấy mền gấm thêu hoa hồng mình thích nhất rơixuống một đống bùn, mặt của hắn nhất thời đen. Mền giường này còn là Ninh XảoHân năm trước tự tay thêu cho hắn, nếu không phải vì lần này vẽ vẽ nào bỏ đượclấy ra.Hắn hung hăng mà trừng hướng nơi 'Ám khí' phát ra, lạnh lùng nói, "TiểuTam nhi, cấp bậc lễ nghĩa của ngươi đâu?""Không cho phép gọi ta Tiểu Tam nhi." Ninh Vân Tường tuy rằng còn nhỏ,cũng không biết 'Tiểu Tam nhi' là có ý gì, nhưng mà hắn theo bản năng cảm thấyNhị ca gọi mình như vậy nghe qua không thoải mái. Hắn sưng mặt nói, "Ta cũngkhông cố ý, không phải một cái mền giường sao, trở về để nương ta đền ngươi.""Ai, đi ra!" Ninh Vân Tấn nghe ra trong bụi hoa không xa tựa hồ có người,quát.Người trong bụi hoa tựa hồ bị dọa, nhánh cây lay động vài cái, đi ra mộttiểu nha đầu chật vật. Nàng khuôn mặt nhỏ nhắn, trên quần áo dính đầy bùn,nguyên bản tóc bím thắt đẹp cũng bị người kéo rối, tóc lộn xộn.Vừa thấy dạng này, Ninh Vân Tấn đã biết tiểu tử kia vì sao nói không phảicố ý, rõ ràng mình là gặp vạ lây. Hắn giận run cả người, trừng Ninh Vân Tấnnói, "Ngươi lại ăn hiếp Xảo Bình, đã quên ta lần trước đã nói với ngươi như thếnào?"Nói thật Ninh Vân Tường có chút sợ Nhị ca này, nhưng mà hắn được Bội Hoanuông chiều, lại sắp đến tuổi chó cũng ngại, thật sự cứng cổ nói, "Ai kêu nàngcư nhiên dám cáo trạng, ta không đánh nàng đã tính không tồi rồi. Nương nói,nàng là người nha hoàn nuôi, căn bản không xứng làm tiểu thư Ninh phủ."Ninh Vân Tấn giận dữ hóa cười, từng bước một chậm rãi hướng hắn đi đến.Ninh Vân Tường bị nụ cười trầm ngầm ngầm của hắn dọa sợ, vừa run run luivề phía sau, vừa mạnh miệng mà mắng, "Ngươi đừng ỷ vào là Nhị ca ta thì xằngbậy, ngươi nếu là dám đánh ta, ta liền nói cho nương ta biết.""Cáo mượn oai hùm học không tồi." Tuy rằng biết tiểu hài tử sẽ hiểu đượccái gì là 'Nha hoàn nuôi' nhưng từ ngữ nhất định là từ miện đại nhân nghe được,chỉ có thể trách người dạy hắn không tốt.Nhưng mà Ninh Vân Tấn nhìn thấy hắn đã phiền, ngày đó nếu không phải nhìnthấy tiểu tử này đang ăn hiếp Ninh Xảo Bình, hắn cũng sẽ không bỏ qua nhìn mặtlão sư lần cuối. Trước đó Ninh Vân Tấn không giận chó đánh mèo tên này là vìhắn thay đổi, không nghĩ tiểu tử này chính là làm càng bí mật mà thôi."Yên tâm, Nhị ca mới lười đánh ngươi." Ninh Vân Tấn âm trầm mà mỉm cười,đột nhiên vận khí xông lên trước bắt cổ hắn đem người mắc lên trên khoảng khôngcủa một gốc cây đại thụ ở hoa viên."A a a a a a!" Đột nhiên bị xách lên một nhánh cây ở trên tầng cao, NinhVân Tường sợ tới mức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo. Hắn quơ taychân muốn bắt được đồ có thể cố định thân thể, nhưng mà càng giãy dụa càng làphí công vô lực. Nghe thấy bạch gấm phát ra tiếng rách, hắn nhất thời cứng lạirồi một cử động nhỏ cũng không dám một chút, buồn rười rượi nói, "Nhị ca, Nhịca, mau thả ta xuống. Ta biết sai rồi."Ninh Vân Tấn ngửa đầu, nhìn hắn, mặt không đổi sắc hỏi, "Vậy ngươi nóixem, ngươi đến tột cùng làm sai chỗ nào." Nói xong, hắn hướng phía Ninh XảoBình quắc tay, tiểu nha đầu như là bị một màn này dọa đến, bất quá vẫn là khiếpsợ mà đi đến bên cạnh Ninh Vân Tấn, nắm chặt chân hắn.Nhìn thấy tay mình ở trên quần áo xinh đẹp của Nhị ca trét không ít bùnđất, tiểu nha đầu vội vàng lại duỗi cánh tay lau đi, kết quả tự nhiên là cànglau càng bẩn, cuối cùng vẻ mặt nước mắt vô thanh vô tức chảy, miệng hàm hồ mànức nở nói, "Nhị ca, Nhị ca, xin lỗi..."Tiểu cô nương nhu thuận đến quả thạt không giống hài tử tuổi của nàng,Ninh Vân Tấn nhịn không được đau lòng, hắn sờ sờ tóc nàng hỏi, "Nhị ca khôngphải nói qua với ngươi, có việc thì tìm đến ta sao?"Nếu không phải lần đó nhìn thấy Ninh Vân Tường vì đoạt hộp nhạc mình choNinh Xảo Bình, đem tiểu nha đầu chặn ở góc chết đánh, thậm chí kéo đầu nàng đậptường, còn không biết nàng chịu bao nhiêu ủy khuất nữa. Vật kia chính là mìnhngẫu nhiên đi dạo phố ở cửa hàng tây bới được, tại niên đại này xem như đồ chơimới lạ, liền đưa cho tiểu nha đầu chơi, không nghĩ tới còn làm nàng chọc taihọa, xác thật khiến Ninh Vân Tấn hối hận.Ninh Xảo Bình nức nở nói, "Di nương nói không thể quấy rầy Nhị ca dụngcông, di nương còn nói, đây là chuyện hậu trạch, không thể nói với người biết..."Ninh Vân Tấn trong lòng thở dài, biết đây là Triệu di nương đang tạm nhânnhượng vì lợi ích toàn cục, cũng chính là vì mình tốt, mình thân là nhi tử cũngkhông thể vì một thứ nữ cùng kế mẫu đối mặt.Ninh Vân Tường bị bắt ở không trung kêu khóc nửa ngày, thấy không ai quantâm mình, cư nhiên dừng lại sợ hãi. Ánh mắt của hắn sắc bén, xa xa nhìn thấyvài nha hoàn vây quanh một nữ nhân mặc y phục đẹp đẽ quý giá đang hướng bên nàyvội vã đi tới, lập tức kêu to lên, "Ta không sai, ta không sai, không đúng làđồ đê tiện nha hoàn nuôi, Nhị ca ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta!""Đó là muội muội của ngươi." Ninh Vân Tấn tự nhiên cũng nghe tiếng bướcchân, biết là tiểu tử này dựa núi đến, lại chỉ là lạnh lùng mà nói, "Ngươi vẫnkhông cho là mình làm sai sao?""Ta không sai!" Ninh Vân Tường đã nhìn thấy nương mình sắp đến, kiêu ngạomà hét lớn, "Chờ ta trưởng thành thi công danh, khiến gia gia và phụ thân vuivẻ, một ngày nào đó phải đem ngươi đuổi ra phủ. Nương nói, Ninh phủ ngày sau làcủa ta."Ninh Vân Tấn cảm thấy buồn cười, căn bản mặc kệ hắn, ngược lại xoay ngườiphòng tuyến nhìn phía Bội Hoa đến.Chỉ nghe một tiếng giọng nữ sắc nhọn, quát lớn, "Ninh Vân Tấn ngươi làmgì, còn không đem Vân Tường thả xuống." || "Thái thái." Ninh Vân Tấn không mất lễ nghĩa là hành lễ với Bội Hoa,theo lý hắn phải người kế mẫu này là mẫu thân, bất quá hắn cũng không nghĩ rằngnữ nhân này xứng với mình gọi nàng như vậy, vẫn luôn gọi là thái thái."Ta bất quá là đang quản giáo Vân Tường mà thôi, không cần tức giận.""Đến lượt ngươi quản giáo sao?!" Bội Hoa giống như một con sói mẹ bảo hộcon biểu tình hung ác, nàng thấy nhi tử bị treo cao trên không trung, tim cũnggiống như bị treo ở cổ họng, vội vã nói, "Còn không nhanh chút đem hắn buôngxuống, ngã ngươi đền được hả?""Ta là ca ca Vân Tường, làm sao không thể quản giáo hắn?" Ninh Vân Tấnngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Chẳng lẽ thái thái cứ không hỏi xemVân Tường rốt cuộc làm gì?"Bội Hoa cũng không phải ngốc, vừa thấy Ninh Xảo Bình bộ dáng mặt mày xámtro đã đoán được nguyên nhân, nhưng mà một tiểu nha đầu nhỏ nhặt mà thôi, nàngchưa từng để ở trong lòng, lại chỗ nào so được với nhi tử bảo bối của mình.Nàng bưng mặt nói, "Vân Tường tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ngươi cùnghắn so đó gì chứ?""Cũng không nhỏ!" Ninh Vân Tấn nhướn mày nói, "Cũng đã biết ăn hiếp muộimuội. Nữ nhi nhà Bát Kỳ ai mà không nuông chiều, Xảo Bình chính là Nhị cô nươngcủa Ninh gia, nếu mà bị người biết ở nhà bị ca ca ăn hiếp, Ninh phủ còn muốnthể diện sao?!""Ta ăn hiếp nàng thì làm sao!" Ninh Vân Tường thấy thân nương mình đếnmình vẫn không có biện pháp được thả xuống, hô lớn nói, "Nương, ta không sai,thả ta xuống. Nương nói thứ gì trong phủ ngày sau đều là của ta."Bội Hoa bị hắn gọi tâm đều luống cuống, thấy Ninh Vân Tấn không có mìnhmặt mũi, mặt của nàng lạnh xuống. Cố tình nàng dẫn đến đều là nha hoàn, khôngai có thể lên cây đem nhi tử cứu được, nàng vội la lên, "Cho dù Vân Tường cósai, có nương ta đây còn ở đây, đến lượt ngươi quản giáo sao?"Ninh Vân Tấn nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia như xuân phongphất mặt, bất quá lại làm cho Bội Hoa trong lòng sợ hãi. Bắt đầu từ tuổi hắncòn nhỏ, mấy năm nay phàm là mình chịu thiệt trước đều sẽ nhìn thấy tiểu tử nàylộ ra kiểu nụ cười ngọt ngào này, nàng cũng đã có kinh nghiệm, nhất thời đã cảmthấy không tốt.Không đợi nàng kịp phản ứng, từ hướng núi giả một đám nha hoàn vây quanhmột lão thái thái mạnh mẽ mà đi ra.Vừa thấy lão thái thái bộ dáng mặt như sương lạnh, tâm Bội Hoa không khỏirun rẩy, nếu mà những lời vừa rồi kia bị lão thái thái nghe được..."Còn thể thống gì!" Lão thái thái tức giận đến liên tục đập long đầutrượng trong tay, "Lão thân lại không biết Tiểu nhị làm ca ca làm sao quản giáokhông được Vân Tường! Hơn nữa, gia gia của hắn vẫn còn ở đây, ngươi đã giật dâyphụ tử huynh đệ bọn họ ly tâm, rốt cuộc là rắp tâm tư gì."Ninh Vân Tấn sợ lão nhân gia giận dữ công tâm, vội vàng tiến lên an ủi,"Nãi nãi, ngài đừng nổi giận. Là tôn nhi không đúng, tôn nhi vừa rồi xúc động.""Ngươi làm tốt, Vân Tường là nên quản giáo quản giáo!" Lão thái thái liếcNinh Xảo Bình theo đuôi bên chân hắn, đối với Bội Hoa hừ lạnh một tiếng."Bất quá không nên là ngươi đến quản!" Nàng nhìn thoáng qua Ninh VânTường trên cây, oán trách nói, "Còn không đem người thả xuống."Ninh Vân Tấn vui cười một tiếng, thả người nhảy lên, đem Ninh Vân Tườngtừ trên cây hái xuống. Sau đó nhu thuận mà lui trở lại phía sau lão thái thái,đối với Tịch Nhan đứng ở một bên tán dương gật đầu, nhỏ giọng nói, "Làm tốtlắm."Nguyên do sự việc bên trong tự mình ra mặt nhất định là không được, khôngquản như thế nào Bội Hoa đều là kế mẫu của mình, ở trên lễ giáo thì trời sinhđè một đầu, hắn chỉ có thể đem chuyện nháo lớn sau đó giao cho lão thái thái đixử lý. Nha đầu Tịch Nhan quả nhiên là người thông minh, không đợi mình ý bảocũng đã trước chạy đi tìm lão thái thái viện binh.Lão thái thái dẫn Bội Hoa và Ninh Vân Tường mang về viện, lại sai nhahoàn đem Ninh Xảo Bình đưa đến chỗ Triệu di nương, làm cho nàng đem tiểu nhađầu trấn an tốt. Ngày hôm sau Ninh Vân Tấn sau khi sai Tịch Nhan nghe ngóng,mới biết được lão thái thái đoạt quyền quản gia của Bội Hoa, đem chìa khóa giaocho Mục Đồng Nhi, lại đem Ninh Vân Tường lưu lại trong viện mình tự mình giáodưỡng.Điểm phạt này thật sự xem như nghiêm trọng, nhi tử không ở bên người, lạimất quyền quản gia, chờ đến Mục Đồng Nhi đem trong phủ nắm ổn chắc, chính làtồn tại dạng tường hoa, hơn nữa vậy cũng là nhận định Đại ca là người thừa kếNinh phủ, chỉ cần không có ngoài ý muốn hẳn là cũng sẽ không có biến số.Nghe nói Bội Hoa tức giận đến ở trong phòng buồn bực hai ngày không xuấtmôn, sau vẫn là lão thái thái đem người xách qua lại giáo huấn một lần, lúc nàymới mệt mỏi mà xuất hiện ở trên mỗi bữa tối.Ninh Vân Tấn đối với ánh mắt oán hận của nàng không phải rất để ý, nhưngmà phát hiện phụ thân thần sắc gần đây có chút ảm đạm, vì thế đặc biệt mà rútthời gian Ninh Kính Hiền hưu mộc đi giải thích."Phụ thân, nếu không phải hài nhi nhất thời xúc động, cũng sẽ không nháothành như vậy." Ninh Vân Tấn thần sắc bất an mà nói, "Ngài đang là oán hàinhi?"Ninh Kính Hiền sờ sờ đầu của hắn, không nói lời nào.Cho dù biết chuyện này ầm ĩ đến cả nhà đều biết là do hài tử này tận lựcthoát không được quan hệ, nhưng mà lại cũng không có biện pháp trách tội hắn.Tuy rằng vẫn luôn biết Bội Hoa từ sau khi có Vân Tường, thuộc hạ mờ ám đã hơnmột ít, nhưng mà lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, hắn trong ngày thường lạibận, chỗ nào có nhiều thời gian đi quản lý chuyện nội trạch.Nguyên bản tưởng rằng Vân Tường nuôi đến trắng trắng mập mập chính làtrời sinh phúc khí, hơn nữa hắn cũng là một hài tử thông tuệ, bộ dáng mập mạpnhìn đúng là chọc người thích. Nhưng sau khi nghe ngóng Ninh Kính Hiền mới biếtđược, nguyên lai cư nhiên là Bội Hoa tận lực nuôi nấng ra, không cần đoán đãbiết, chỉ sợ đó là vì Tiểu nhị được sủng ái chính là vì người trong nhà thíchhài tử như thế.Chuyện trong phủ chỉ cần hắn muốn tận lực đi hỏi thăm, thì không có chuyệnkhông biết.Chờ đến hắn tra được Bội Hoa sau lưng cho vay lãi cao, lại đem địa tôthôn trang Ninh gia nâng lên nửa thành, trong lòng thật sự tức giận đến khôngxong. Hắn là người thông minh, biết nếu muốn gia tộc lâu dàu, vì phú bất nhân,làm quan bất nhân đều là tối kỵ, hiện giờ còn chưa có xảy ra chuyện, Ninh giacũng còn rất được thánh tâm, nhưng mà về sau một khi thất thế việc này bị đốithủ bóc trần chính là vấn đề lớn.Nếu không phải nhìn nàng mấy năm nay đem quản gia được coi như không tồi,còn phải vì Vân Tường suy nghĩ, thật sự không tiện hưu thê, Ninh Kính Hiền chỉmong nàng trải qua lần giáo huấn này có thể thành thật lại, nếu không vậy thìtrách không được bản thân!Thấy phụ thân không nói lời nào, Ninh Vân Tấn giống khi còn bé kéo kéotay áo hắn, nhu nhu mà hô một tiếng, "Phụ thân, ngài thật tức giận?""Không có, con làm rất tốt." Ninh Kính Hiền thở dài nói, "Nhưng mà vi phụnghĩ đến các lão nhân thường nói thú thê phải thú hiền, không phải không có đạolý. Nàng rốt cuộc là so không được mẫu thân các con, một hài tử tốt lành bịnàng dạy thành như vậy."Ninh Vân Tấn bĩu môi nói, "Cũng không phải phụ thân muốn thú, nếu khôngphải...""Nói cẩn thận!" Ninh Kính Hiền thần sắc nghiêm túc, "Mắt thấy con cũng làphải vào triều làm quan, lời gì nên nói, lời gì không nên nói còn không biếtsao?""Phụ thân ngài cũng không phải người ngoài." Ninh Vân Tấn nhỏ giọng nóithầm nói.Ninh Kính Hiền liếc một cái vách tường, nhìn hắn.Ninh Vân Tấn cố hạ miệng, hắn làm sao không biết tai vách mạch rừng, màngay cả thám tử của Văn Chân có khả năng là bao nhiêu người đều trong lòng hiểurõ. Nhưng mà không biết người nọ rốt cuộc mưu toan gì, Ninh gia lại không có dịtâm, đặt nhiều người như vậy ở trong phủ là muốn tỏ rõ thứ gì?!Ninh Kính Hiền vỗ vỗ vai hắn dặn dò, "Con và Vân Đình huynh đệ tình thâm,hắn có quan tâm vi phụ cũng an tâm. Bất quá cho dù Vân Tường không đúng, nhưnghắn dù sao vẫn là một hài tử, có lẽ tính tình còn dạy lại, ngày sau các con vẫnlà phải hảo hảo ở chung."Ninh Vân Tấn tự nhiên là gật đầu đáp ứng.Việc này tại Ninh phủ cứ như thế bình ổn xuống, thái thái đương gia thayngười, như với bọn hạ nhân mà nói không có gì ảnh hưởng, duy nhất trong lònghoảng sợ chỉ có những quản sự Bội Hoa đề bạt, tuy rằng Bội Hoa còn chưa có độngthủ thanh lý người, bất quá ai cũng biết vua nào triều thần ấy, vị trí hiện tạilàm cho người ta đỏ mắt của mình này sớm hay muộn cũng bị đổi mất.Đảo mắt đến cuối tháng bảy, tháng này Văn Chân cư nhiên không triệu mìnhvào cung, Ninh Vân Tấn phát hiện cư nhiên có chút không quen. Tuy rằng tiếncung chẳng qua là ngẫu nhiên cùng hắn thổi tiêu, đánh đàn, chơi cờ hoặc là uốngtrà nói chuyện phiếm, có đôi khi có nói chuyện chính trị đương thời, nhưng màthời gian dài lại như là thành thói quen.Bất quá hắn cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần nghĩ lại suy nghĩ đã đoánđược nguyên nhân. Văn Chân đối với mình cũng là có tin tưởng, bởi vậy đối vớimình có thể đi vào thi Đình không chút nghi ngờ. Tháng này đã phải ra thànhtích, hơn nữa định đề mục thi Đình, nếu mà mình còn cùng Hoàng đế quan hệ chặtchẽ, khó tránh khỏi sẽ bị người hoài nghi là đang thao tác mờ tối —— tuy rằngchân tâm muốn làm dạng như lừa dối vụng trộm là có thể, nhưng mà trên mặt côngphu chung quy phải có.Vừa nghĩ tới Văn Chân cư nhiên lại vì mình vẽ tâm tư nhẵn nhụi như vậy,Ninh Vân Tấn đã cảm thấy có chút không khoa học, người vị trí cao nào lại cânnhắc cảm nhận của người vị trí dưới, vậy cũng không có tục ngữ 'Lãnh đạo hámiệng, cấp dưới chạy gãy chân' này, càng nghĩ, hắn cuối cùng cũng suy đoánkhông được suy nghĩ của Văn Chân, chỉ có thể tự kỷ mà cho rằng, mình thật sựquá mức tài hoa hơn người, Văn Chân ngại ngùng làm cho mình vất vả thi đượccông danh có vết nhơ.Ngày hai mươi ba tháng bảy chính là ngày yết bảng thi Tỉnh, hôm nay mỗinam đinh Ninh gia, trừ Ninh Kính Hiền ở nha môn chưa về, ba người khác đều canhgiữ ở đại sảnh chờ tin tức.Còn chưa đến buổi trưa, thấy Tần Minh xem bảng còn chưa trở lại, Ninh VânĐình đã có chút ngồi không yên, hơi chút động tĩnh đã hướng phía môn khẩu nhìnxung quanh, cuối cùng đơn giản đứng dậy, đứng chờ ở cạnh cửa.Ninh Đào Húc và Ninh Vân Tấn mới vừa chấm dứt toàn cục, cuối cùng lấy lãogia tử thắng ba mục chấm dứt.Hai người kỳ nghệ tương đương, Ninh Vân Tấn giỏi công, Ninh Đào Húc giỏithủ, nếu không phải hắn ngẫu nhiên lại xúc động xuất chút chiêu che mắt, NinhĐào Húc cảm thấy mình có thể sẽ thua ở trong tay tôn nhi. Hắn ý do vị tẫn mànói, "Tiểu nhị gần đây kỳ nghệ lên cao, giữa công thủ đã có kết cấu của mình,nếu không lại đến một ván?"Trước đó vài ngày thường xuyên cùng Hoàng đế tâm nhãn giống như bọt biểnkia chơi cờ, muỗn không tiến bộ cũng khó. Trước mình có cùng gia gia chơi cờ,nhưng mà cho tới bây giờ nhìn không thấy hy vọng thắng lợi, bị ngược đến rấtthảm, cho dù mình trên nước (chỉ thế chủ động trongđánh cờ) cũng không thắng được. Vừa rồi thiếu chút nữa thắng hiểm, hắncũng nhịn không được đến nghiện, gật đầu nói, "Gia gia đã có hưng trí, tôn nhitự nhiên phụng bồi."Chơi cờ chậm rì rì thì có cái gì chơi vui!Ninh Vân Đình đảo cái xem thường nói, "Tiểu nhị, ngươi làm sao một chútcũng không vội, chẳng lẽ ngươi không muốn biết thành tích của mình sao? TầnMinh cũng thật là, tại sao vẫn chưa trở lại."Ninh Vân Tấn tự nhiên không thèm để ý mà nói, "Dù sao hiện giờ bảng cũngdán ra, là thành tích gì cũng không cách nào cải biến, gấp cái gì! Hôm naynhiều người xem bảng, chỉ sợ còn trong chốc lát đó!""Tần Minh kia của ngươi gầy teo yếu ớt thì không nên để hắn đi, sớm biếtthế thì đổi Lý Trình đi." Ninh Vân Đình vò đầu nói.Ninh Vân Tấn trong lòng cười trộm, người hầu kia của Ninh Vân Đình khicòn bé nhìn vóc người nho nhỏ, trưởng thành lại thành nam nhân phương bắc điểnhình cao lớn thô kệch, quả thật so với Tần Minh thích hợp đến chỗ người chenchúc đó hơn, chỉ tiếc hắn từ nhỏ chỉ thích học võ, nhận không ra vài chữ."Vĩnh Thành ngươi gấp cũng vô dụng, sao không ngồi xuống." Ninh Đào Húcnhìn định không được tính tình của trưởng tôn, nhịn không được lắc đầu.Ninh Vân Đình sợ bị gia gia răn dạy, đành phải thành thật ngồi lại nguyênvị, nhỏ giọng nói thầm nói, "Ta gấp gì đâu? Ta mới không vội đâu, chính chủcũng không gấp..."Ninh Vân Tấn bị Đại ca tính trẻ con phản ứng chọc cho vui vẻ không ngừng,đang muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài chiêng trống vang trời vang lên.Ninh Vân Đình vừa nghe đã kích động lên, hắn sớm đã hỏi thăm qua, yếtbảng thi Tỉnh tuy rằng so không bằng náo nhiệt khi yết bảng thi Đình, nhưng màsẽ có chiêng trống chuyên môn gánh hát đến làm cho phần không khí vui mừng, bênngoài động tĩnh lớn như thế, hắn lập tức hô to lên, "Trúng rồi, ít nhất phải làtrước mười! Tiểu nhị, ngươi là Tiến sĩ rồi!"Ninh Vân Tấn hoài nghi nếu không phải sợ vò nát y phục của mình, đại cađến đem mình ôm lên, thật sự rất không bình tĩnh!Chờ đến Tần Minh vẻ mặt hưng phấn mà xông tới, cao giọng kêu, "Trúng rồi,công tử, ngài là đầu danh, là đầu danh đó!"Cho dù đã sớm đối với thành tích của mình dự đoán trước, nhưng mà ngheđược tin tức tốt mình trúng Hội Nguyên như vậy, Ninh Vân Tấn cũng nhịn khôngđược cười banh miệng, rốt cuộc bình tĩnh không nổi! ||Tin tức Ninh Vân Tấn trúng Hội Nguyên khiến Ninh Đào Húclòng già an lòng, để người cho gánh hát trống nhạc ngoài cửa tiền thưởng, lạithưởng cho Tần Minh báo tin một tháng lương.Tuy rằng người quen nhìn thấy Ninh Đào Húc và Ninh Kính Hiền đều sẽ tiếnlên khen tặng vài câu, bất quá Ninh phủ cũng khong có gióng trống khua chiêngmà đặt yến, cũng chỉ có thân thích bình thường thân cận đến cửa lên tiếng chúcmừng, mọi người đều còn vẻ nghẹn nón, chờ mười ngày sau kết quả thi Đình, khiđó mới là thời khắc phong cảnh chân chính của nhóm Cử tử.Bất quá theo lệ cũ, bài thi của tam đầu danh đều sẽ dán ra để cho kẻ sĩthiên hạ nhìn xem.Tuổi tác của Ninh Vân Tấn vốn đã chọc người chú ý, lại là Hội Nguyên lầnnày, bởi vậy phần bài thi kia của hắn tất nhiên chọc người chú ý nhất.Tại phương diện mặt cuộn sạch sẽ gọn gàng, chỉ cần không phải người lôithôi đều cơ hồ không có sơ suất, bất quá một tay lập luận sắc sảo kia của hắn,thể Quán các góc cạnh phân minh vẫn khiến cho người ta tán thưởng không thôi.Nhưng mà sau khi nội dung hắn đối đáp truyền ra, nhất thời cơ hồ mọi người đềucó loại cảm giác danh rất là thực.Từ Bất Dụng sau khi được bản sao bài thi của Ninh Vân Tấn, nhìn xem kinhdiễm vô cùng, cơ hồ kiềm chế không được kích động trong lòng, cũng bất chấp còncó hai ngày thì phải thi Đình, mạo muội đến Ninh phủ nói chúc mừng.Với Từ Bất Dụng người bằng hữu này Ninh Vân Tấn cũng là có hảo cảm, tựnhiên dẫn hắn đón vào cửa."Chúc Mừng Chí Thiện huynh trúng cao, sau khi tiểu đệ đọc văn của ngươi,cảm thán rất nhiều." Từ Bất Dụng là đệ nhị danh lần này, mặc dù Ninh Vân Tấn đãđể người đến cửa chúc mừng, bất quá gặp mặt tất nhiên phải nói một tiếng.Từ Bất Dụng hổ thẹn mà nói, "So không bằng Vân Tấn ngươi, uổng công làhuynh lớn hơn ngươi mấy tuổi, từng trải lại quá ít."Ninh Vân Tấn trong lòng âm thầm đắc ý, bản thân biết nhiều tin tức □ nhưvậy, lại còn có dự kiến đời sau, cho dù văn vẻ ngươi viết không tốt, nếu làcùng so với con người thời đại thiển cận này, vậy cũng đã có thể rất rất là dọangười! Bất quá cũng đã được đệ nhất, lại nói lời khiêm tốn thì cũng là dối trá,hắn đành phải rụt rè cười cười."Vi huynh nhìn thấy bài đáp kia của ngươi, lúc này mới nghĩ tới nguy nancủa đế quốc, lúc trước khi đáp đề, thật sự không nghĩ tới phía sau Đại Thươngkiến quốc còn có nhiều nguy hại như vậy." Từ Bất Dụng cảm thán mà nói, "Vihuynh chỉ nghĩ đến sau khi Đại Thương trình quốc thư, biên cảnh có thể khôngcòn nổi khói lửa, dân chúng có thể càng sinh hoạt tốt, lại quên tộc Phụng Vũlòng muông dạ thú, luôn có một ngày vẫn là muốn xâm lấn Trung nguyên, thật sựlà ánh mắt quá mức thiển cận."Ninh Vân Tấn đành phải an ủi, "Bài vấn đáp kia của Chí Thiện huynh cũnglà cực kỳ xuất sắc, sau khi đem hai nước thiếp lập quan hệ ngoại giao ưu khuyếtđiểm đều phải từng cái tổng kết ra, lại nói tiếp, tiểu đệ thật sự không bằngngươi."Ngay tại thời điểm hai người khiêm tốn lẫn nhau, Văn Chân nhịn không đượclại đem bản sao phần bài thi kia của Ninh Vân Tấn lấy ra nhìn.Trong nam thư phòng ba vị giám khảo đang cúi đầu chờ Hoàng thượng khâmđiểm đề thi Đình, thấy một lúc lâu không động tĩnh, trộm ngẩng đầu nhìn lên mộtcái, phát hiện Hoàng thượng đang mặt không đổi sắc nhìn một phần chiết tử, bọnhọ chỉ cho là Văn Chân đang suy tính những đề mục, đành phải tiếp tục chờ đợi.Kỳ thật độ cong khóe miệng Văn Chân đã cong nhẹ, đáng tiếc bởi vì vấn đềgốc độ, không ai có thể nhìn ra được.Văn Chân còn thật không nghĩ tới hài tử Ninh Vân Tấn này có bản lĩnh nhưthế, có thể thi trúng Hội Nguyên, chỉ là phần bài thi này thôi đã có thể chứngminh hắn danh Hội Nguyên này là hàng thật giá thật.Lần thi đáp này hắn chính là nghĩ chọn một số nhân tài nhạy bén với tìnhhình chính trị đương thời, ít nhất có thể nhìn thấy uy hiếp của tộc Phụng Vũ.Đối với Ninh Vân Tấn có kiến thức tốt như vậy hắn cũng không ngoài ý muốn, tiểutử kia chính là tài nguyên ngồi giữ tòa báo, lại biết nguyên nhân lão sư quađời, cho nên so với phần lời sắc bén thi đáp kia, hắn thích xem nhất tất nhiênlà bài thơ phú.Cùng trong thi đáp đem chuyện nói ra nguy cơ của khách ngoài cửa ải hếtsức khác nhau, trong thơ phú dốc hết khả năng tán thưởng đương kim thánhthượng.Cái gì đế tâm cần mẫn, chính sự hưng thịnh, khổ cực đêm muộn, ưu ái ýdân, cuối cùng lại nếu ý chính khen ngợi có thể so với Tần hoàng Hán võ. Tuyrằng không có một chữ nhắc đến chuyện khách ngoài cửa ải trình quốc thư, nhưngmà rồi lại ngầm tán thưởng tâm nhất thống thiên hạ của đương kim thánh thượng.Dù sao chỉ cần người quen đọc sách sử, người nào không biết chỉ có hai vịĐế vương vĩ đại nhất này nhất thống thiên hạ, đuổi đi dân tộc Hung nô chứ?!Một bài thơ thi Tỉnh ngắn ngủi sáu mươi chữ đem Văn Chân ca ngợi đến màusắc rực rỡ, mặc dù biết trong đó thành phần phô trương chiếm đa số, nhưng màhắn vẫn là nhịn không được nghĩ cùng nhận thức trong đáy lòng.Dù sao mình mấy năm nay chính là thật sự mỗi ngày xem chiết tử đến nửađem, cần mẫn với chính sự, lo lắng dân chúng thiên hạ, hơn nữa đang mưu cầu cảicách, trừ bỏ thu phục tộc Phụng Vũ điểm ấy còn chưa có thể làm được, nhưng hắncó tin tưởng tại sinh thời nhất định có thể đem tấm bản đồ kia thu nạp vàotrong túi.Hắn thích bài thơ này của Ninh Vân Tấn mặc dù có chút là yêu ai yêu cảđường đi, nhưng cũng bởi vì tại trong hơn một nghìn bài thơ phú ca điệu ca tụngHoàng đế tôn sùng Nho trị, đồ vật hoa mỹ, ca múa mừng cảnh thái bình, chỉ cóNinh Vân Tấn là chân chính đem vất vả của mình xem ở trong mắt.Một lần lại một lần đọc bài thơ phú hoa mỹ này, Văn Chân lại một lần nữacảm nhận được loại vui vẻ tri kỷ Bá Nha gặp được Tử Kỳ. Hắn sa khi từ trong suynghĩ say mê của mình tỉnh táo lại, nhịn không được nhấc bút lần nữa viết xuốngmột đề mục thi đáp, Văn Chân ngược lại muốn nhìn một cái, lúc này đây tiểu tửkia có thể cho mình kinh hỉ như thế nào!Ninh Vân Tấn tự nhiên không biết ba vị quan chủ khảo sau khi biết được đềthi đáp kinh ngạc, hắn ở trong phủ bình tĩnh vượt qua hai ngày, chuẩn bị cuộcthi cuối cùng.Trước khi tiến hành thi Đình chính thức còn phải tại Bảo Hòa điện thivòng hai lần nữa, hắn tự nhiên là không hề nghi ngờ thông qua. Thời điểm chínhthức tiến hành thi Đình quá trình tương đối phức tạp, trời còn chưa sáng hắn đãcùng phụ huynh đồng thời xuất môn, tại trước cửa cung chờ đợi.Dựa theo thói quen khi vào triều, quan càng lớn đến càng muộn, chờ đếnkhi Ninh Kính Hiền dẫn theo hắn xuất hiện tại cửa cung, cửa cung đã đứng khôngít người.Chuyện Ninh gia ra một Hội Nguyên đã là ở kinh thành mọi người đều biết,không ít người cũng chờ xem nhị tử Ninh gia có thể hay không một lần liên trungtam Nguyên, nếu là thật sự khiến hắn thi Đình được chọn Trạng Nguyên, vậy chẳngnhững là người đầu tiên liên trung tam Nguyên của triều đại, còn là một ngườitrẻ tuổi nhất trong lịch sử!Quan trường có quy củ của quan trường, cho dù có tâm tiến lên nghĩ muốnkhen tặng cũng không có khả năng ở trước công chúng tiến lên. Chỉ có vài đườngquan lục bộ nói với Ninh Kính Hiền, khen Ninh Vân Tấn vài câu như dạng hậu sinhkhả úy, hôm nay phải hảo hảo thi linh tinh, chờ đến khi nhóm Đại học sĩ nội cácđến giờ đến, cửa cung vừa lúc mở.Sau khi vào cung, Ninh Vân Tấn tất nhiên cùng phụ thân mỗi người đi mộtngả, hắn trước tiến đến Bảo Hòa điện, sau khi đã trải qua điểm danh, trải cuộn,khen lạy, hành lễ chờ lễ, cuối cùng có thể cầm sách đề ban phát bắt đầu đáplại.Nhìn lướt qua đề thi Đình khiến Ninh Vân Tấn sửng sốt, chỉ thấy trên giấyviết 'Luận khuyết điểm của đế quốc và tâm tư của Đế vương', mặt sau lại dùngchữ nhỏ thêm chú đáp văn không giới hạn độ dài. Hắn thầm mắng Văn Chân một câu,tận lực ra thiêu thân. Phải biết thi đáp của thi Đình năm rồi phần lớn chỉ khảogiáo phương diện nào đó của tình hình chính trị đương thời, thế nhưng đề mụcnhư lần này thì rất bình thường.Nếu mà chỉ là nửa phần như trước đó còn đỡ, nhưng mà chọn ra các mục tệđoan của Đại Hạ hiện thời cho dù có thể, chung quy có thể tìm được một ít vấnđề của xã hội hiện nay để đáp lại, cố tình sau đề mục lại bỏ thêm một cái tâmtư Đế vương, yêu cầu người đáp lấy khía cạnh của Đế vương, làm một số biện pháptìm được từ tệ đoan chọn ra, kể từ đó khó khăn đã tăng vọt. Nếu lại theo nămtrước chỉ viết chiều dài bảy tám trăm chữ như vậy, độ dài khẳng định sẽ quángắn, khó trách lại thêm một câu không hạn độ dài.Ninh Vân Tấn nhìn lướt qua xung quanh, đại bộ phận sĩ tử đã bắt đầu ởtrên bản nháp viết viết vẽ vẽ, xem ra là đang liệt kê từng điều, còn có mộtphần thì đang vò đầu, có vẻ có chút bối rối, rất rõ ràng những người này đều làmọt sách trong ngày thường, gặp phải kiểu đề mục linh hoạt này có chút luốngcuống, trong sách tham khảo khoa cử cũng sẽ không có dạng nội dung này.Ở trong một số Cử tử kia Ninh Vân Tấn nhìn thấy một số người quen, thậmchí còn thấy được Tôn Bản Thiện đã lâu không gặp, tướng mạo của hắn so trướcđây gầy rất nhiều, nhưng mà tinh thần nhìn hoàn hảo. Khi tầm mắt của hắn đảoqua một người tuổi còn trẻ, Ninh Vân Tấn sửng sốt!Cái này gọi là duyên phận gì!Hắn phun một hơi của mình, lần đầu tiên có phần không phúc hậu cầu nguyênvị Cử tử này ngàn vặn không nên thi được tam đầu, nếu không chính mình cần phảixui xẻo!Nguyên lai người trẻ tuổi kia không phải người khác, chính là vị đượcđồng dưỡng tức ngày ấy trong triều chạy nạn, dù sao Tiến sĩ khác tuy rằng đượcgặp Văn Chân, nhưng thời điểm diện thánh hình như không dám ngẩng đầu, cho dùrình coi thánh nhan vị này cũng không nhất định dám lắm miệng, nếu để cho hắntrúng một hạng tam đầu, ở lại trong Hàn Lâm viện...Ninh Vân Tấn nhất thời cảmthấy mây đen đỉnh đầu!Khi Ninh Vân Tấn trong lòng đang rối rắm, một trong quan chủ khảo lần nàyChu Trác đang cùng Lý Đức Minh nói chuyện.Chu Trác là Hàn Lâm học sĩ, học phú năm xe, tại văn đàn rất có danh dự,càng hiếm có chính là một người lời cẩn thận, khéo đưa đẩy, người giỏi miệng,Văn Chân cũng khá nể trọng hắn, hai năm nay nhiều tấu chương từ hắn định ra,bởi vậy hai người cũng có chút quen thuộc.Sau khi hai người hàn huyên vài câu, Lý Đức Minh nhân tiện nói, "Chu đạinhân mời tự tiện, Hoàng thượng chính là để chúng ta đến xem tình huống thiĐình, không dám chậm trễ đại nhân giám thị.""Lý tổng quản quá lo lắng, Hoàng thượng lần này khâm điểm đề mục rất cósáng ý, lại nghiêng về độ khó khá cao, những Cử tử này cho dù muốn làm bừa cũngkhó." Chu Trác cười nói, "Lão phu ngược lại rất chờ mong bài thi của TrạngNguyên năm nay, không biết sẽ có kinh hỉ như thế nào!"Lý Đức Minh cùng hắn nói chuyện, ánh mắt lại như có như không mà hướngphía Ninh Vân Tấn lướt qua, thấy hắn đang nhìn xung quanh căn bản không có bộdáng đáp lại, nhịn không được trong lòng lo lắng. Hài tử này thời điểm mấu chốtlàm sao còn lỏng lẻo như thế, Hoàng thượng đang còn chờ bài thi của hắn đó!Tìm được tin sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Lý Đức Minh tự nhiên liền cáotừ, trực tiếp hướng Văn Chân đi hội báo."Tiểu tử kia còn chưa bắt đầu nghĩ bản nháp?" Văn Chân vừa thấy canh giờ,cũng đã gần buổi trưa, mày nhịn không được chau lại, "Hoàng hôn đã phải nộp bàithi, hắn đuổi kịp à?""Cũng không phải vậy!" Lý Đức Minh dứt khoát lắc đầu, "Những người khácđều đầy hai trang bản nháp, Ninh công tử làm sao cũng không có một xíu bộ dángvội vàng?!"Văn Chân cũng không biết tiểu tử kia lại nháo dạng nào, đành phải dặn dò,"Qua buổi trưa lại đi tìm hiểu."Lý Đức Minh nhận lệnh, tất nhiên lại không dám chậm trễ, cuối trưa đếngiờ lại đến Bảo Hòa điện một chuyến, lúc này đây Ninh Vân Tấn tuy rằng không cóhết nhìn đông đến nhìn tây, lại đang vừa ngẩng người vừa mài mực, trên bản nhápvẫn là trống không.Lần này đừng nói Lý Đức Minh, mà ngay cả Văn Chân cũng thay hắn nôn nóng!Ở dưới tình huống Ninh Vân Tấn không hề biết chuyện hắn hưởng thụ một lần đãingộ cao hơn 'Hoàng đế chưa vội Thái giám đã vội'. ||Thẳng đến thời gian Lý Đức Minh chạy đến lần thứ ba, mớinhìn thấy Ninh Vân Tấn bắt đầu viết, hắn nhìn lên thời gian cư nhiên cũng đãcanh ba giờ Thân. Vì tìm hiểu nhiều thông tin một chút để dễ hồi báo Hoàngthượng, hắn hữu ý vô ý mà đi qua cạnh bàn của Ninh Vân Tấn, nhìn lướt qua sauphát hiện vị Ninh công tử này cư nhiên trực tiếp đặt bút, căn bản không nghĩbản nháp!Đây cũng quá...Lý tổng quản thật sự quá mức tài sơ học thiển, đã không tìmthấy từ hình dung, đành phải lo lắng mà mắt nhìn Ninh Vân Tấn đang vẫy bút trảlời, bất mãn mà đi khỏi.Động tác của hắn tuy rằng tự nhận là làm rất bí mật, nhưng mà chỗ nàotrốn qua được ba người quan chủ khảo hỏa nhãn kim tinh. Bất quá bản thân bọnhắn cũng hết sức chú ý tình huống của Ninh Vân Tấn, dù sao nếu thi Đình thànhtích tốt, đợt này nói không chừng có thể cho ra một liên trung tam Nguyên, bọnhọ làm quan sư cũng trên mặt quanh vinh.Nhưng mà cả ngày Ninh Vân Tấn không phải ngẩng người thì là hết nhìn đôngđến nhìn tây, chính là biểu hiện thật sự khiến ba người thất vọng, chờ đến thấyhắn cư nhiên trực tiếp ở trên ống cuộn đặt bút, đều lắc lắc đầu, chỉ cho NinhVân Tấn dù sao vẫn là tuổi quá nhỏ không khống chế được đề mục, đã sớm buôngtha!Ninh Vân Tấn đương nhiên không phải thật sự đang ngẩng người, hắn chẳngqua là trực tiếp ở trong đầu đem suy nghĩ của mình hoàn thiện lại một lần màthôi, với người có năng lực xem qua là nhớ mà nói, hiệu suất như vậy so vớiviết trực tiếp phải cao hơn không ít. Nhưng mà sở dĩ thi Hương thi Tỉnh cònnghĩ bản nháp, chỉ là vì cái gọi là quy định 'Trường thi nhất định có bản nhápcủa bọn họ, để phòng dối trá làm thay' như thế mà thôi, chỉ có đến thi Đìnhtrước mắt bao người như này, mới không cần tránh hiềm nghi!Đề mục này hắn cũng không cảm thấy khó, trên thực tế có không ít tệ đoanđều là về sau sẽ bộc phát ra đến bị khắp nơi bàn tán, cho dù hắn là võ tướngcũng biết không ít. Ninh Vân Tấn chẳng qua là nghĩ nếu dùng kinh nghiệm đờitrước nghĩ ra một điều càng thích đáng, lại càng không đắc tội với người giảiquyết biện pháp mà thôi.Tuy rằng được xưng là thi Đình, nhưng mà Văn Chân tên Hoàng đế này khôngcó khả năng thật sự cùng đám Cử tử thi ở một ngày, trên thực tế hắn chỉ cần tạikết thúc đi vào Bảo Hòa điện giảng nói mấy câu mà thôi. Vì nhìn xem tình huốngcủa Ninh Vân Tấn, hắn lần này đặc biệt mà thời gian sớm một chút.Chờ đến thời điểm Ninh Vân Tấn cũng đã để bút xuống, chỉ chờ nét mực khôhết, một bộ bộ dáng nghĩ muốn nộp bài thi sớm. Vừa thấy biểu tình định liệutrước kia của Ninh Vân Tấn kia, Văn Chân thì cũng không thay hắn quan tâm nữa,ngược lại nhìn tình huống của Cử tử khác.Canh giờ vừa đến, giám khảo không chút lưu tình nào mà bắt đầu thu cuộn,trong đó cư nhiên có một con quỷ xui xẻo chưa có chép xong, ống cuộn sau khi bịthu nhất thời gào khóc.Chờ đến Hoàng đến làm xong nói chuyện thông lệ, chúng Cử tử đã sôi nổirời khỏi Bảo Hòa điện chuẩn bị trở về nhà.Còn chưa có đi ra khỏi Bảo Hòa điện, Từ Bất Dụng và Tôn Bản Thiện đã điđến bên người Ninh Vân Tấn.Văn Chân cũng chưa đi xa, thấy hai người bọn họ ăn ý mà một trái một phảiphân biệt đứng ở hai bên Ninh Vân Tấn, loại thái độ người bảo vệ này khiến hắnnhịn không được chau mày lại.Từ Bất Dụng cười ấm áp, "Nhìn bộ dạng Vân Tấn người đã biết lần này đặtbút như có thần hỗ trợ, vi huynh sẽ chờ được đọc danh tác của ngươi!""Chí Thiện huynh cũng không kém nha!" Ninh Vân Tấn chắp tay cười nói,"Tiểu đệ chính là nhìn thấy ngươi sớm đã hoàn thành văn trước!"Thấy hai người bộ dáng khen tặng lẫn nhau, Tôn Bản Thiện thờ dài nói,"Với văn chương của hai người ít nhất phải vào giáp (hạngđầu), ta lần này hỏng rồi, chỉ sợ tam giáp cũng sờ không được rìa!""Thế nào lại như thế!" Ninh Vân Tấn kinh ngạc hỏi, "Quý Khanh huynh thếnhưng là tài tử đương thời!"Từ Bất Dụng không chút nào đồng tình mà nói, "Muốn ta nói thì Quý Khanhlà xứng đáng thôi! Ngươi nhìn hắn đi trước thi Đình cũng không cần chuẩn bị tâmlý, mấy ngày nay đều ngâm mình ở trên vẽ tranh, một ngày một đêm, ngay cả gànhà hắn gáy cũng không nghe thấy, đừng nói là chuyện đương thời, ngươi nói hắncó thể thi được tốt sao!"Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, "Vẽ gì khiến Quý Khanh huynh mê mẩn như thế?""Chính là hai bức lần trước!" Với cuộc thi thi Đình thất bại Tôn BảnThiện căn bản không cho là đúng, nhưng mà khi nhắc tới kiệt tác của mình, mặtcủa hắn lại nổi lên ửng đỏ, hưng phấn mà nói, "Ta tại ngày hôm qua rốt cuộchoàn thành, suốt đêm đưa đi đến chỗ Vương Truyền đại sư căng khung."Ninh Vân Tấn nhịn không được ở trong lòng đảo cái xem thường, người nàyvới chuyện vẽ tranh cũng quá nhập tâm, khó trách sau đó vì vẽ vẽ ngay cả quancũng không làm! Bất quá với người si tâm chuyên chú vật mình thích như thế, hắnnghiêng về bội phục, cũng chờ mong nhìn thấy tác phẩm lấy mình làm hình vẽ,nhân tiện nói, "Vậy tiểu đệ liền chờ danh tác của Quý Khanh huynh!"Tôn Bản Thiện tự tin mà nói, "Không thành vấn đề, khẳng định sẽ không đểcho Vân Tấn ngươi thất vọng."Ba người đi ra hoàng cung, hẹn ước sau khi ra kết quả thi Đình lại tụhội, liền mỗi người đi một ngả hồi phủ từng người.Thành tích thi Đình tuy nói là từ Hoàng đế khâm điểm, bất quá trên thựctế phạm vi hắn lựa chọn cũng bất quá chỉ có mười bài mà thôi.Thông thường trình tự lúc thi Đình từ tám vị quan phán duyệt đọc cuộn,mỗi người bọn họ một bàn thay phiên truyền đọc, khi chấm bài thi dựa theo vănvẻ tốt xấu cộng thêm năm loại ký hiệu, trong đó được người được '○' là tốtnhất. Cuối cùng lại ở toàn bộ cuộn trúng truyển ra mười cuộn vẽ tròn nhiều nhấttrình lên Hoàng đế, khâm điểm ra tam giáp.Tổng thể lưu trình kéo dài gần ngàn năm như thế, nghiêm khắc, nghiêm túc,không phải Hoàng đế nào dễ đánh vỡ như vậy, nhất là những giám khảo đọc đủ thứthơ văn đều sẽ tự giác giữ gìn, bởi vậy cho dù Văn Chân vội vã tìm được văn củaNinh Vân Tấn, cũng chỉ có thể chờ.Cũng may người tham gia thi Đình bất quá hơn ba trăm người mà thôi, rấtnhanh mười cuộn hay nhất đã chọn ra, Văn Chân vừa thấy cuộn đầu tiên mở ra, mặttrên vẽ một loạt tròn tròn, nhịn không được trước mắt sáng ngời. Hắn cầm lấybản kia, chỉ vào tám ống cuộn hỏi, "Các khanh đều cảm thấy bản này là hay?"Một trong quan chủ khảo Lễ bộ Thị lang Hoàng Trì Trung vuốt râu dài củamình liên tục gật đầu, chỉ nghe hắn khen, "Vị Cử tử này kiến thức bất phàm, vănvẻ lại làm rất chắc khỏe ngắn gọn, xác thật là tác phẩm xuất sắc! Cho nên chúngthần nhất trí cho rằng bản này là cuộn thi Đình giỏi nhất."Văn Chân nhịn không được ha ha nở nụ cười một tiếng, tuy rằng lúc này têntrên cuộn còn dán lại, nhưng mà bút tích quen thuộc kia hắn làm sao sẽ nhậnsai. Hắn không thể chờ được mà mở ra bản cuộn kia, nói, "Đợi trẫm xem trước mộtchút, nếu thật sự có giỏi như các khanh nói, chỉ sợ triều đại thật sự phải ramột liên trung tam Nguyên!"Nói xong hắn cũng không quản mọi người kinh ngạc, bắt đầu xem văn củaNinh Vân Tấn.Ninh Vân Tấn đối đáp bài thi đáp này, tổng cộng lưu loát viết gần haingàn chữ, một cuộn ống thật dày, nhưng không có sữa một chữ sai, từng chữ đềusửa khéo léo tinh tế, có thể thấy được bản lĩnh vững chắc. Cuộn thi Đình đượcxem trọng nhất đặt ở một bên không thảo luận, nội dung hàm lượng thật sự quámức phong phú, chờ Văn Chân đọc gần hai trăm chữ sau đã ngừng đọc nhanh nhưgió.Văn Chân gần như là từ từ thưởng thức mỗi chữ mỗi câu của lời văn, rốtcuộc sau khi xem toàn bộ nội dung, hắn lại quay lại đem phía trước đơn sơ giảnlược xem qua một bộ phận rồi lại nhìn lần nữa. Chờ đến sau khi buông ống cuộnkia xuống, Văn Chân có loại cảm giác sợ hãi giống như tâm tư của mình bị ngườinhìn thấu!Bất quá cảm giác sợ hãi này đến cũng nhanh, đi càng nhanh hơn, đổi lại chínhlà một loại kích động khó hiểu, loại cảm giác suy nghĩ cùng người đồng điệunày, khiến Văn Chân chưa từng có được qua dạng thể nghiệm này cảm thấy kỳ diệu.Trong bài văn này của Ninh Vân Tấn có ít nhất một nửa là tệ đoan đế quốcVăn Chân đang tự hỏi, có chút hắn đã tìm được biện pháp giải quyết, có chút lạicòn bất quá là mới vừa có chút cảm giác mà thôi.Văn Chân biết mình tuy rằng gần hai năm nay ngẫu nhiên sẽ cùng Ninh VânTấn thảo luận một ít chuyện trên triều đình, nhưng mà chưa bao giờ nói đến quámức đi sâu, ít nhất không lộ ra ngoài quá ý đồ của mình, bởi vậy nhất định làNinh Vân Tấn cũng cùng mình có đồng dạng sầu lo mới có thể làm tốt điểm này.Khúc dạo đầu của bài văn này, đã trực tiếp nêu ý chính, Đế vương muốn đemquốc gia thống trị đến hưng thịnh, thì phải nghiêm chính là thành thật, trênphải định cương lập kỷ, xác định pháp quy pháp luật, có pháp có làm theo, dướimới có thể mục tiêu rõ ràng nghe nhìn bất loạn, toàn quốc trên dưới nhất hô báứng, như vậy mới có thể từ trên căn bản thống trị quốc gia.Văn kế tiếp từ mười phương diện lưu loát mà điểm ra tệ nạn của đế quốc,hí kịch của thổ địa ngày càng nghiêm trọng, trong quan trường kết bè kết cánhhối lộ thành phong trào, Kỳ binh thao luyện không đồng đều Lục doanh trang bịcũ kỹ, oan giải sai án chồng chất, quốc khố trống rỗng, lại trị và không khí xãhội càng bại hoại, kẻ thù bên ngoài vờn quanh, kế hoạch dân Bát Kỳ vân vân, đemthế cục Đại Hạ nói vô cùng nguy cơ.Tư thế nói chuyện sét đánh như thế đem Văn Chân nhìn xem cả người nhịnkhông được mồ hôi lạnh không ngừng, bên trong có một chút vấn đề hắn đã có chỗphát hiện, nhưng bởi vì nhãn giới bất đồng, hắn tự nhiên không thể nghĩ đượcmột ít nội dung Ninh Vân Tấn nhắc tới, cứ tỷ như Văn Chân biết Đại Thương đangđánh chủ ý mảnh thổ địa dồi dào này, lại không thể nghĩ được những người nướcngoài lướt gió qua biển mà đến cũng ôm tâm tư không hề hiền lành, đây là chuyệnchưa từng suy xét.Nếu không phải điều đó liên quan đến tệ đoan vận mệnh quốc gia về sau,Ninh Vân Tấn lại viết một ít phương pháp giải quyết khả thi cho hắn, Văn Châncũng nhịn không được muốn xách người lại đây hảo hảo răn dạy một phen, khônglôi kéo nói chuyện sấm sét như thế, cũng sắp đem mình quản lý Đại Hạ nói nướckhông ra nước!?Nhưng mà trên văn đơn sơ giản lược nhắc đến phương pháp, khẳng định khôngthể hình thành chính lệnh, cụ thể phải giải quyết mấy vấn đề này còn không biếtphải bao lâu, nhưng mà trắng ra với văn vẻ mà nói, đây đúng là một bài văn haykhông thể xoi mói, khó trách tám vị quan đọc cuộn không hẹn mà cùng đem bàiNinh Vân Tấn định làm tác phẩm xuất sắc.Hoàng Trì Trung thấy Văn Chân bộ dáng yêu thích không buông tay với ốngcuộn kia, đã biết Hoàng đế cũng bị bài văn này đả động. Hắn nhịn không đượchỏi, "Hoàng thượng cảm thấy vị Cử tử này có nên trở thành Trạng Nguyên?""Nếu bài văn này vẫn không thể cho ra một liên trung tam Nguyên thì chínhlà mắt trẫm vụng về!" Văn Chân cười nói, cầm bút son tự mình ở trên phần cuộncủa Ninh Vân Tấn viết xuống bốn chữ đỏ 'Nhất giáp nhất danh'. Sau khi viết xonghắn đem ống cuộn kia trả về cho Hoàng Trì Trung, cảm thán nói, "Không nghĩ tớivị đầu tiên liên trung tam Nguyên của triều đại lại trẻ như vậy, nhìn thấy hắntrẫm cảm thấy mình cũng già rồi."Mọi người nghĩ đến tuổi tác Ninh Vân Tấn, cũng nhịn không được sôi nổigật đầu, nói thẳng, "Đây thật đúng là hậu sinh khả úy mà!"Sau khi thứ tự Trạng Nguyên đi ra, Bảng Nhãn và Thám Hoa thì thập phầnđịnh tốt rồi, Văn Chân sau đó chính là mỗi phần cuộn nhìn lướt qua, cứ dựa theonhóm quan đọc cuộn bình điểm tình huống, định ra thứ tự.Thành tích thi Đình không phải trước dán thông báo dán ra, mà là ở ngàyra thành tích, để nhóm Tiến sĩ tân khoa và toàn bộ quan viên đồng thời tham gialâm triều.Ninh Vân Tấn đi theo gia gia phụ thân đến trước cửa cung, ngoài cửa cungđã đứng đầy văn võ bá quan cùng với ba trăm tám mươi vị Tiến sĩ tân khoa nămnay. Bởi vì hôm nay là ngày đại triều, vừa phải cử hành đại điển truyền lư*,dòng dõi hoàng thất có tư cách đứng triều cũng đều đến, hắn cũng không tiện lạiđứng ở bên trăm quan, liền chuẩn bị cùng nhóm Tiến sĩ tân khoa đứng cùng nhau.

*Trên truyền bảo dưới gọi là lư. Phép đời khoa cử thi Đình xong, sáng sớm xướng danh các người đỗ gọi là truyền lư 傳臚

Ninh Đào Húc gật đầu đồng ý. Hắn hôm nay là đặc biệt mà cùng ngày thay casau đến tham gia lâm triều, như tông miếu chỉ cần phái ra một người ý tứ mộtchút tham gia lâm triều là được, cũng biết Ninh gia hôm nay có khả năng sẽ ramột liên trung tam Nguyên, bởi vậy muốn lên triều người nọ cũng ý nghĩ vui vẻcùng ông trao đổi.Ninh Kính Hiền thì vỗ vỗ vai hắn, "Tiểu nhị con không cần có áp lực, chodù không phải Trạng Nguyên, cũng rất giỏi!"Phụ thân ngài ra vẻ so với càng kích động càng có áp lực hơn...Ninh Vân Tấnnhịn không được nói thầm, trên mặt tự nhiên là nhu thuận đáp ứng. Hắn mới vừađi vào Tiến sĩ tân khoa, thì nhin thấy cửa cung chậm rãi mở ra!Chỉ nghe trên lầu cửa thành một tiếng chuông vang, có thái giám kéo hô,"Giờ lành đến, trăm quan hãy dẫn cống sinh bái kiến!" || Nhờ vào phúc của cử hành đại điển lần này, Ninh Vân Tấn rốt cuộc tìm đượccảm giác tham quan cố cung. Sau khi sống lại hắn đã có chút hối hận, năm đókhông nên ghét bỏ cố cung du khách quá nhiều, chỉ đi chơi một lần.Người từng đi cố cung tham quan cũng biết, bình thường đều là từ Thiên AnMôn tiến vào, sau đó dọc theo tuyến trục tiến hành tham quan, trong đó điểm chờđầu tiên chính là Ngọ Môn mọi người nghe nhiều nên quen thuộc – chỗn bán vé cốcung ngay tại nơi này. Nếu là du khách tự do có thể quang minh chính đại từcổng tò vò ở giữa nhất đi vào, nhưng mà tại xã hội hoàng quyền bình thường cóthể từ nơi đó ra vào trên thực tế chỉ có Hoàng đế.Nếu là tại Ngọ Môn thời gian xếp hàng đủ lâu, du khách tinh ý sẽ thấyphát hiện, từ chính diện nhìn Ngọ Môn tuy rằng chỉ có ba cổng tò vò, nhưng màtrên thực tế đài thành đông tây còn có hai cái cửa dịch, hai cửa này trong ngàythường chỉ có thời điểm cử hành đại điển mới có thể mở ra.Ninh Vân Tấn đi theo sau văn võ bá quan từ cửa dịch trái đi, xuyên quacổng tò vò sâu thẳm, thì có thể nhìn thấy Thái Hòa Môn, tiếp theo ấn đập vàomắt chính là quảng trường điện Thái Hòa dày đặc lan can bạch ngọc và trụ khắcrồng nhìn xa, tại cuối quảng trường cung điện xanh vàng rực rỡ kia chính làđiện Thái Hòa kiến trúc hùng vĩ nhất trong cung thành.Nếu là ở hiện đại tất nhiên nơi nơi đều là du khách lưu luyến chụp ảnh,mà ngay cả đôi sư tử đồng cũng sẽ không thoát, ở trong loại không khí nói ồn àoầm ĩ ngoại trừ cảm thấy cung điện rộng lớn hùng vĩ, tuyệt đối khiến người cảmgiác không được nửa phần sợ hãi hoàng quyền.Nhưng tại dạng thời điểm văn võ bá quan, công khanh quý tộc chẳng hề cótôn nghiêm mà đứng, Ninh Vân Tấn đi theo quan viên Hồng Lư Tự* xướng tấu làmviệc, cúi đầu ba dập, phân hàng đứng thẳng, nhìn nhóm cống sinh xung quanh kíchđộng sát đất, thậm chí có dâng trào đến lệ rơi đầy mặt, loại sợ hãi và sùng báitột bậc với hoàng quyền này đích thật khiến hắn cũng càng phát ra trầm tĩnhxuống.

*Tương tự Lễ bộ, là nơi chuyên môn quản triều hội, tân khách, nghi lễ, đại lễ, tế tự, yến hội, vân vân.

Ninh Vân Tấn hiểu kích động của những người này, bởi vì hắn đã từng cũnglà ở trong loại không khí này nảy sinh tâm tư không hợp quy tắc. Nhưng mà hiệngiờ hắn lại thật sâu mà nổi lên kiêng kị, tựa như gia gia và phụ thân giáo dụcvậy, tại xã hội hoàng quyền chí thượng rồi lại không phải là loạn thế, mất tâmsợ hãi chẳng qua là làm cho mình vạn kiếp bất phục mà thôi, hắn lại một lần nữaâm thầm cảnh cáo mình, cho dù Văn Chân hiện giờ đối xử với mình có bao nhiêu khácbiệt, cũng không thể được quên người nọ dù sao cũng là Hoàng đế!Các cống sinh như Ninh Vân Tấn hắn này đã đứng ở vị trí cuối đuôi nhấtcủa quảng trường, căn bản không nhìn thấy tình huống trong điện, chỉ có thể quỳgối bên ngoài chờ đợi điển lễ chấm dứt. Thật vất vả trống nhạc lần thứ hai vanglên, Ninh Vân Tán nhìn thấy cố ngoại tổ phụ nhà mình hơi hơi run run đi ra điệnThái Hòa, mở ra một bản cuốn vàng vô cùng tinh mỹ, tuyên đọc nói, "Chư vị cốngsinh nghe tuyên!"Cho dù trên quảng trường an tĩnh đến chỉ có tiếng hít thở của mọi người,âm thanh thật nhỏ kia của Tả Sư Hoành căn bản truyền không hết quảng trường,bất quá sớm có Thái giám phân vị trí đứng vững, theo lớp truyền lờ, rất nhanhNinh Vân Tấn bọn hắn những người đứng trên phần đuôi cũng nghe được lời của TảSư Hoành, nhất thời tinh thần run lên."...Nay thi Đình Thiên Thụ năm thứ mười chín chấm dứt, do bệ hạ thi sáchcống sinh thiên hạ, khâm ban thưởng người cùng bậc Tiến sĩ thi đậu..." Hắn nóichuyện âm thanh rất chậm, nói một câu sẽ phải ngừng một hồi, chờ âm thanh tầngtầng lớp lớp mà truyền tống ra ngoài, hiển nhiên đã nói tuyên chỉ vào chính."...Trong đó thi Đình đầu danh Trạng Nguyên..." Đọc đến nay hắn dừng có phầnthời gian dài, đầu tiên là tự hào hướng xa nhìn cống sinh một cái – tuy rằngđiểm nhỏ lớn bằng hạt vừng cũng thấy không rõ, lại đắc ý nhìn liếc mắt các đồngnghiệp xung quanh lặng ngắt như tờ, lúc này mới lớn tiếng hắng giọng một cáinói, "Ninh Vân Tấn!"Tuy rằng Ninh Vân Tấn đã sớm định liệu trước, nhưng mà cuộc thi chuyệnxấu rất nhiều, thẳng đến giờ phút này tâm của hắn mới rơi xuống đất, lộ ra nụcười vừa lòng."Tuyên Ninh Vân Tấn đầu danh Trạng Nguyên yết kiến!"Ở trong truyền xướng của các Thái giám trong lúc nhất thời toàn bộ trênquảng trường đều chỉ quanh quẩn một âm thanh, Từ Bất Dụng và Tôn Bản Thiện kíchđộng mà vỗ Ninh Vân Tấn, nhỏ giọng nói, "Chúc mừng Vân Tấn, cũng đừng thất thầnnữa, đi nhanh lên đi!"Ninh Vân Tấn đứng lên nhìn thấy đến đón dẫn mình cư nhiên là Hoàng Cẩm,vội vàng hướng chắp tay đầu tiên, nhỏ giọng nói, "Tiểu tử không rõ quy củ lắm,mong rằng Hoàng tổng quản dạy ta!""Cứ cho là thành Trạng Nguyên lang, cũng không nên cùng chúng ta kháchkhí như thế chứ!" Hoàng Cẩm cười cười nói, "Mau nhanh chùng chúng ta vào điệnđi tạ ơn."Lúc này Tả Sư Hoành tuyên chỉ vẫn chưa chấm dứt, mọi người đều còn quỳ,lúc hắn đi theo phía sau Hoàng Cẩm khi đến trước cầu thàng điện Thái Hòa, NinhVân Tấn nhìn đầu người đông nghìn nghịt kia, trong tim hắn dâng lên một cỗ khácthường và mờ mịt. Hắn biết từ lúc bắt đầu mình bước ra bước đầu tiên, thì cónghĩa sắp đi vào quan trường, khát vọng và lý tưởng của mình sắp sẽ cùng vinhsủng tin cậy của Văn Chân quan hệ với nhau, nếu làm không được đem vui buồn củamình che giấu, không bằng trực tiếp quay lại.Khi lúc bước lên cầu thang, Ninh Vân Tấn bước đi bắt đầu trầm ổn, trênmặt thì mang theo một tia mỉm cười kiên định, thong dong mà tại đủ loại ánh mắtđi vào trong điện Thái Hòa.Hoàng Cẩm dẫn hắn trực tiếp đưa đến chính giữa trong đại điện, tiếng nhưmuỗi vo ve mà dặn dò, "Mau cúi đầu tạ ân."Ninh Vân Tấn vội vàng làm theo chỉ thị của hắn, chờ hắn sau khi ở trongxướng lễ ba vái chín lạy tạ ơn, Hoàng Cẩm rối rắm mà nhìn hướng chính tam phẩmmột cái, cuối cùng vẫn là đem hắn dẫn đến vị trí hàng trái chính lục phẩm.Muốn nói Hoàng Cẩm rối rắm cũng không phải không có đạo lý, thật sự làNinh Vân Tấn người tân khoa Trạng Nguyên này thật sự quá mức đặc biệt. Nóichung phẩm cấp của Trạng Nguyên lang chính là chính lục phẩm, nhưng mà Ninh VânTấn chẳng những là liên trung tam Nguyên, hơn nữa trên người có tước vị nhấtphẩm Khinh xa đô úy, xác thật hắn không dễ an bài.Ninh Vân Tấn biết nếu là tại dạng thời điểm trăm quan tụ hợp, đem hắn mộthài tử dẫn hướng chính tam phẩm, thật sự quá mức chói mắt, hắn ngầm chắp tayvới Hoàng Cẩm, tạ qua đối phương có ý bảo hộ.Tuyên chỉ là với ngoài điện, cho nên người trong điện đều còn đứng thẳng,Ninh Vân Tấn với bài trí xung quanh không một chút hứng thú, chính là mắt nhìnmũi mũi nhìn tâm rủ xuống ở khóe mắt lộ ra một tia mỉm cười lạnh nhạt.Hắn không hiếu kỳ, cũng không đại biểu người khác với hắn không có hứngthú, trên thực tế bao gồm Văn Chân bên trong đều dùng một loại ánh mắt vây xembảo vệ động vật quý hiếm đánh giá Ninh Vân Tấn.Dù sao hắn không phải quang minh chính đại vì Âu Hầu tang phục, trường hợpnhư thi Đình này thật sự không tiện mặc một thân y phục trắng. Người Ninh giađối với hắn thật sự là quá mức coi trọng, cũng đều chờ hắn thật có thể bắt đượcTrạng Nguyên, vì để hắn khi vào triều không có vẻ mộc mạc, sáng sớm đã bắt đầuvòng quanh hắn ăn diện.Trên người Ninh Vân Tấn mặc một bộ áo dài trắng đế xanh da trời đậm đườngtay áo rộng, mặt trên thêu một bộ bức tranh Thanh Tùng nghênh nhật giữa ngàytuyết, nửa phải y phục dùng sợi tơ thêu ra Thanh Tùng cứng cỏi, bức tranh nàyphác họa trông rất sống động, một cành cây từ trong tuyết động lộ ra lá thôngxanh tươi có thể thấy rõ, ở vị trí tim ngực trái hắn lại là một vòng mặt trờiđỏ từ sau núi tuyết từ từ dâng lên, y phục này chẳng những ngụ ý tốt, khi hắndùng tư thế quân tư đứng thẳng, càng là cùng Thanh Tùng kia nổi lên chiếu rọilẫn nhau.Một thân y phục này là lão thái thái đặc biệt mà mời người từ Giang Namlàm theo yêu cầu tới, ba bốn tú công giỏi nhất từ năm trước sau khi thi Hươngmà bắt đầu thay phiên thêu, lúc này mới hoàn thành trước mấy ngày vận chuyểnđến kinh thành, có thể thấy được y phục này hiếm thấy.Trong ngày thường Ninh Vân Tấn phần lớn đều là buộc khăn đen, bố quan (mũ vải) đơn giản nhất này miễn cưỡng chỉ có thểbuộc chặt tóc mà thôi, tại dạng trường hợp chính thức này thật sự không tiệndùng! Phải biết cổ nhân chính là vô cùng chú ý đồ trang sức, cho dù là nam tửcũng đều hết sức bảo bối tóc mình, buộc tóc mang quan thậm chí còn có trâm hoa,nếu là tại trường hợp lớn này trên đầu trống không không một chút trang sứchoặc là tóc tai rối bời đều là sẽ bị người xem thường.Chính là tuổi tác Ninh Vân Tấn cho dù là dựa theo tuổi mụ tính đến cũngmới mười bốn mà thôi, chẳng những xa không đến năm nhược quán, mà ngay cả buộctóc mười lăm cũng làm không được, nếu dựa theo tập tục bình thường hắn hoặc làchỉ có thể lựa chọn thả tóc, hoặc chỉ có thể lựa chọn kiểu tóc Na Tra, hai loạinày tự nhiên đều hết sức ghét bỏ.Cuối cùng vẫn là Ninh Đào Húc quyết định, trực tiếp để hắn mang vòng đầu.Trên đầu nam tử mang vòng là tập tục Thương Chu trước kia, hiện tại hình nhưchỉ có tế ti tông miếu mới có thể trang phục như vậy, nhưng đó cũng là một loạikiểu tóc khá lưu hành, lại không có vẻ đột ngột.Vì thế Tịch Nhan dùng tay khéo đem tóc trên trán Ninh Vân Tấn đều thuthập, trái phải mỗi mép thắt một cái bím nhỏ sau đó ở sau đầu hợp thành mộtluồng bím đến cuối đuôi, lại tại chỗ giao hội của bím tóc dùng vòng ngọc bíchtô điểm, lại ở đuôi tối còn buộc một chuỗi hoa tai lục ngọc li ti. Trên tránhắn thì đeo một cái vòng đầu thanh đồng khảm bảo thạch ba màu hồng lam lục rộnghai đốt ngón tay – đây là trân quý của Ninh Đào Húc, đồ cổ hạ triều hàng thậtgiá thật.Thân hình Ninh Vân Tấn vốn là so với bạn cùng lứa tuổi hơi cao, loại kiểutóc phong cách cổ xưa càng khiến hắn có vẻ phiêu dật linh động, giống như là mỹthiếu niên từ trong tranh cổ đi ra.Khi hắn bước đi hoặc là hành lễ vòng trang sức trên người liền phát ranhẹ nhàng mà giòn vang, nhưng mà âm thanh kia phá lệ thanh thúy khoan thai,giống như được trong lúc vô tình phổ thành nhạc khúc.Trang phục xuất sắc như thế cùng Ninh Vân Tấn vốn là có một dung mạo cómột không hai kinh thành chiếu rọi lẫn nhau, tất nhiên là phá lên chói mắt, gầnnhư khiến tầm mắt mọi người đều không rời khỏi hắn, vô luận là thưởng thức tánthưởng hay là hâm mộ ghen tỵ, đều không thể không tán thưởng một tiếng ngườinày quả thật là con cưng của ông trời – tài hoa, tướng mạo, năng lực mọi thứxuất chúng, người như vậy cư nhiên thật sự tồn tại!Tuy rằng Ninh Vân Tấn nguyên bản ở kinh thành cũng bởi vì chuyện VănHương cư, tòa báo hết sức nổi danh, nhưng đó đều giống như là 'Đồng sự bằng hữunhi tử' hoặc là 'Ta biết một người' cách một tầng quen thuộc như vậy, thẳng đếngiờ phút này hắn mới xem như chân chính đi vào tầm mắt của bá quan văn võ, mọingười đều có loại cảm thán nổi tiếng không bằng gặp mặt.Thẳng đến tuyên đọc nhị danh Từ Bất Dụng yết kiến Ninh Vân Tấn mới cảmgiác tầm mắt dừng ở trên người mình ít một chút, nhưng mà còn có một đường chọcngười nhất dừng ở trên người mình, khiến hắn muốn xem nhẹ cũng không được. Hắnđành phải ngẩng đầu nghênh hướng đường tầm mắt kia, kết quả lại cùng tầm mắtVăn Chân vừa lúc chạm nhau.Phát hiện Văn Chân đang mỉm cười mà nhìn mình, Ninh Vân Tấn một trận rétrun, thừa dịp thời điểm Từ Bất Dụng vào điện dập đầu, vội vàng chuyển mắt hướngquay đầu đi.Tiếp theo được tuyên đó là tam danh, là một người gọi là Hồ Duệ, chờ đếnngười nọ tay chân cứng ngắc, thời điểm mộng du mang theo biểu tình hưng phấnđược dẫn vào đại điện, Ninh Vân Tấn ngốc, này thật sự là không nghĩ đến cái gìthì được cái đó, người thiếu niên kia cư nhiên là Thám Hoa năm nay!Ninh Vân Tấn được Trạng Nguyên tâm tình tốt nhất thời tối tăm vài phần,hiện giờ hắn chỉ có thể ngóng trông người này không phải người lắm miệng.Thật vất vả chịu đựng Tiến sĩ tam bảng hoàn tất tạ ơn, kết thúc đại điểnlần này, Văn Chân ngồi kiệu về cung. Trong điện nhóm trăm quan lúc này mới sôinổi khoan khoái lên, vây quanh nhóm thí sinh chúc mừng.Đương nhiên, người phong cảnh nhất hôm nay tự nhiên là Ninh Vân Tấn, bởivì hắn chẳng những là Trạng Nguyên tân khoa, hơn nữa còn là liên trung tamNguyên, càng là đánh vỡ ghi chép đoạt khôi trẻ tuổi nhất của hai triều, TrạngNguyên chưa đến mười bốn tuổi, đặt ở trên dưới trong ba trăm năm đều là suấtđầu!Người tin tức linh thông càng hiểu được vị Ninh nhị công tử này ở tronglòng Hoàng thượng phân lượng không nhẹ, hiện giờ bước lên con đường làm quan,xác định vững chắc là số làm quan, hơn nữa tự thân bối cảnh Ninh gia, vô luậnlà ai cũng nhìn hắn vài phần cao hơn, bởi vậy Ninh Vân Tấn gần như là ở trongánh mắt ghen tỵ hâm mộ các loại của các Tiến sĩ khác bị người vây quanh.Có một số người chen không vào vòng luẩn quẩn kia hoặc là thân phận kiềmchế, chậm chí bắt đầu đường vòng cứu quốc đi tìm Ninh Đào Húc và Ninh Kính Hiềnchúc mừng, khen không ngớt nhỏ, cùng lão đánh tốt giao tế chẳng phải là cànghay, còn có tâm tư lung lay đã bắt đầu tính toán nhỏ nhặt, tiểu nhị Ninh giatựa hồ còn chưa định thân nhỉ! ||Đám người trong đại điện không dám ồn ào, cho dù náonhiệt cũng chỉ dám rất nhỏ giọng nói chuyện. Cũng không lâu lắm, quan viên HồngLư Tự đã lại đây, hắn nói với mọi người trong điện: "Chư vị đại nhân, tam giápdanh còn phải thay y phục, về sau đều là đồng nghiệp có rất nhiều cơ hội tángẫu đấy!""Chính sự quan trọng hơn! Cũng không thể chậm trễ giờ lành." Tả Sư Hoànhđứng chung một chỗ với Ninh Đào Húc liền trực tiếp cười tủm tỉm lên tiếng, hắnchính là vẫn chờ vị cố ngoại tôn này ngự phố khoe quan đó!Thủ phụ đương triều đã lên tiếng, người khác tự nhiên đều mười phần thứcthời, hai người khác cũng đồng ý, nếu chậm trễ vị Trạng Nguyên tân khoa này, cóthể gánh vác không nổi đâu.Ninh Vân Tấn ba người bọn họ nói lời từ biệt với người bên cạnh, sau đóđã đi theo người của Hồng Lư Tự đi vào thiên điện. Trong thiên điện đã dùng mànche cách ra ba phòng thay y phục giản dị, mỗi môn khẩu đều đứng ba cung nữ chờđợi.Thân là Trạng Nguyên tân khoa Ninh Vân Tấn phân đến tự nhiên là gian giữarộng nhất, bên trong là ba cung nữ đều là hắn quen thuộc, không phải trùng hợpnhư thế đi?!Thấy hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, cung nữ đứng đầu nhỏ giọng nói, "LàLý tổng quan phân phó đó!"Trong cung có người dễ làm chuyện mà!Ba người này đều là người Càn Thanh cung, cùng hắn lại cực kỳ quen thuộc,nhiều lần thay hắn thay y phục, Ninh Vân Tấn chỉ cần mở hai tay ra đứng đó làđược.Tựa như hí khúc trong xướng vậy, trúng Trạng Nguyên, áo đỏ, đầu đội hoacung rất mới mẻ. Bất quá hoa cung này không phải trực tiếp cắm ở trên đầu, màlà hai bên trái phải mũ ô sa hoa trâm đỏ thẫm, thay một thân trang phục đỏ rựcnhư thế nhất thời nhìn đã thấy hân hoan.Chỉ có Ninh Vân Tấn trong lòng hiếm lạ, Trạng Nguyên lang này trang phụccư nhiên cùng Tân lang quan quần áo gần như giống nhau như đúc, khó trách kếthôn được xưng là tiểu đăng khoa.Da tay của hắn vốn là hết sức trắng nõn, sau khi mặc vào một bộ quần áonhư vậy, lại đúng là một trong thời khắc phong cảnh nhất của nhân sinh, có vẻvô cùng tinh thần, quả thật như là vật phát sáng kéo ánh nhìn chăm chú.Cung nữ Càn Thanh cung quy củ rất nghiêm, các nàng chưa bao giờ sẽ lắmmiệng nửa câu, cho dù như thế, sau khi nhìn thấy trang phục mới của Ninh VânTấn cũng nhịn không được khen, "Ninh công tử cũng thật thích hợp với màu đỏ!"Sau khi ra màn che, hai người khác đã trước chờ ở bên ngoài, Ninh Vân Tấnnhìn thoáng qua trang phục bọn họ, nhất thời tâm lý cân bằng, ít nhất trên đầumình là hai đóa hoa cung có thể duy trì cân bằng, như Thám Hoa và Bảng Nhãn nàytrên đầu chỉ mang theo một đóa, một bên nặng một bên nhẹ hẳn là rất khó chịunhỉ!Từ Bất Dụng nhìn không chuyển mắt mà nhìn Ninh Vân Tấn, thẳng đến có cungnhân bên cạnh nhẹ nhàng khụ một tiếng mới hồi phục lại tinh thần. Hắn đi đếnbên người Ninh Vân Tấn, chớp mắt vài cái, "Một thân này của Vân Tấn còn khôngbiết phải mê đảo bao nhiêu người!"Ninh Vân Tấn hì hì cười nói, "Chí Thiện huynh cũng thế!"Khi nói chuyện bọn họ được quan viên Hồng Lư Tự dẫn đến đại điện, tiếp đótừ ba vị quan chủ khảo tự mình đưa ra ngoài Ngọ Môn, lúc này Tả Sư Hoành dẫntheo Lễ bộ Thượng thư tiến lên nghênh đón ba người bọn họ, từ Thái Hòa môn rêurao mà xuất cung, tân Tiến sĩ khác thì đi theo ở quan đạo bên cạnh.Đi lại ở trên ngự đường chỉ có Hoàng đế mới có thể đi, Ninh Vân Tấn khôngkhỏi cảm thấy thế sự vô thường, thế thứ nhất nằm mộng cũng muốn ở trên conđường này đi một lần, đời này sớm đã không chấp nhất nữa, lại đạt thành nguyệnvọng.Đi trên ngự đường cả đời không bao giờ có thể đi lần thứ hai, Ninh VânTấn nghĩ mình tựa như trải qua ảo mộng nhân sinh, đi lại thong thả.Cũng may không phải chỉ có hắn một mình đi chầm chậm, dù sao với ngườiđọc sách mà nói, hiện tại ba vị này trải qua chính là thời khắc phong cảnh nhấtkích động nhất của nhân sinh, giống như nằm mơ muốn chìm đắm hơn một hồi, là lẽthường của con người.Tả Sư Hoành đi đầu cũng có thể lý giải tâm tình của bọn họ, thả chậm cướcbộ tùy ý bọn họ chậm rãi đi theo.Từ Kim Loan điện đến cửa trái Trường An dán bảng vàng, phải xuyên qua nămcổng tò vò. Từ Ngọ Môn cửa chính bước ra cung, cho dù là Ninh Vân Tấn cũng kiềmchế không được tâm tình kích động của mình.Con đường dài đi nữa cũng đến thời điểm đi hết, rất nhanh bọn họ đã đếncửa trái Trường An, nơi này đã cắm tốt dựng lên lều rồng tạm thời, trong lềutreo bảng vàng Tiến sĩ, tấm bảng này sẽ treo ba ngày, để cho người quan sát.Tả Sư Hoành dẫn dắt bọn họ tự mình vì Ninh Vân Tấn khoác lụa đỏ chữ thậptrên người, quan viên Hồng Lư Tự phía sau hắn thì vì Ninh Vân Tấn dâng lên roingựa, đem hắn nâng lên một con ngựa cao to lông bờm màu vàng, thân không tạpsắc.Con ngựa kia Ninh Vân Tấn đã từng thấy Văn Chân cưỡi qua, là bảo mã ĐạiUyên năm trước mới tiến cống đến. Hắn không khỏi có chút ngạc nhiên, cứ cho LýĐức Minh quan tâm mình đi nữa, nếu mà không có gật đầu của Văn Chân cũng khônglấy ra, vừa nghĩ tới người nọ cư nhiên chiếu cố mình như vậy, Ninh Vân Tấntrong lòng liền có loại quái dị nói không nên lời.Tại thời điểm hắn sững sờ tiếng trống nhạc nổ lớn, Tả Sư Hoành đang khoáctreo lụa đỏ ở trên mông ngựa vỗ một cái, thúc giục nói, "Còn thất thần làm gì,giờ lành đến!"Ninh Vân Tấn lúc này mới thu hồi suy nghĩ, với thần tình hiền lành củaThủ phụ đại nhân chắp tay cáo biệt.Trong tiếng nhạc Lễ bộ Thượng thư tự mình hộ tống từ hai hàng quân sĩ đạihán nang bảng vàng bàn long chậm rãi mà đi, Ninh Vân Tấn vội vàng giục ngựađuổi kịp, phía sau hắn còn có người giơ một đôi cờ 'Liên trung tam Nguyên' 'Đỗđạt Trạng Nguyên', một đôi quạt xanh, một cán lọng ô đỏ.Một trái một phải đi theo phía sau hắn thì là Bảng Nhãn và Thám Hoa, saunữa mới là Tiến sĩ khác đi theo.Ngự phố khoe quan mỗi cách ba năm là được hoan nghênh nhất của dân chúngkinh thành, niên đại này người thường quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mấy thứgiải trí thôi, loại thời khắc chúc mừng này, đều thích vào giúp vui.Lúc này hai bên phố Trường An sớm đã đứng đầy nam nữ già trẻ, nhìn thấytam đầu danh đích thực của năm nay một người so với một người tuổi trẻ hơn, mộtngười so với một người anh tuấn hơn, nhất là Trạng Nguyên lang quả thật tuấn mỹđến không giống người thường, lại vừa nghĩ đến hắn năm nay chỉ mười ba tuổi đãliên trung tam Nguyên, mọi người hưng phấn mà thét chói tai tiếng sôi trào quảthật có thể chọc phá màng tai người.Không biết là ai đi đầu hướng phía Ninh Vân Tấn ném một đóa hoa, hắn tiếpđược, hai ngón tay vê ở chóp mũi ngửi một chút.Hoa đẹp, người càng đẹp!Đám người nhất thời càng thêm kịch liệt nổi lên nhiệt tình. Từ khi cóđiển cố ném quả đầy xe, mọi người nhìn thấy mỹ nam tử chung quy sẽ nhịn khôngđược tay ngứa, nhất thời người trong tay có hoa tươi, củ quả đều hướng hắn némqua.Nhìn thấy táo lê hoa quả thông thường vân vân như là từng quả quả boomnhỏ hướng phía mình bay tới, Ninh Vân Tán nhất thời da đầu run lên, cho dù vậytrong đó tuyệt đại bộ phận đều là hảo ý của phần lớn quần chúng, nếu là thật sựbị đập vào, vậy tuyệt đối phải mặt mày xám tro.Càng âm hiểm chính là bên trong rõ ràng có một số tốc độ quá nhanh mộtchút, Ninh Vân Tấn không phúc hậu mà nghĩ, nhất định là ai đó thiếu đạo đứcđang ghen tị mình!Hắn vôn là cũng đang là tính tình chơi đùa cá nhân, thấy trận thế nàytuyệt đối không hoảng, hắn đem roi ngựa trong tay vung lên, roi mềm kia độtnhiên giống như một con rắn linh hoạt di chuyển, như cái khoan sắt đem những củquả đó găm xuyên tâm.Tài này của Ninh Vân Tấn có thể sánh bằng xiết ảo thuật vượt cầu suất khíhơn nhiều, nhất thời đổi đổi lấy một trận tiếng trầm trồ khen ngợi rung trời!Hắn đối diện đáp người chắp tay nói, "Mọi người nhiệt tình, Ninh Vân Tấntâm nhận, nhiều hơn nữa có thể bắt không được đâu!"Lời khôi hài này của Ninh Vân Tấn chọc cho mọi người cười vang, ngườithiện ý tất nhiên cũng ngừng tay, lại có nghĩ quấy rối nhìn thấy đám lão giahai bên nhìn chằm chằm cũng không dám ra tay nữa. Bất quá người ném mạnh củ quảtuy rằng không có, nhưng mà cũng không thiếu người mang theo rổ đều sôi nổi đemcánh hoa tươi bên trong hướng trên người Ninh Vân Tấn ném.Gió thổi qua, cánh hoa bay múa lả tả ở trên con đường dài, dừng ở trênđầu hắn, trên người, cánh hoa đủ mọi màu sắc đem Ninh Vân Tấn nổi bật đến nhưtrích tiên, tuấn mỹ vô cùng, cho dù vài thập nhiên sau người nhìn thấy qua mộtmàn này cũng giống như có thể hồi ức về thiếu niên có một không hai kinh thànhkia, chân chính là 'Xuân phong đắc ý ngựa đề tật, nhất nhật khán tận Trường Anhoa', xuất phát đến phong cảnh vô hạn.Sau khi dạo phố xong ba người Ninh Vân Tấn bọn họ còn có một chuỗi việccần hoàn thành, đến nha môn Lại bộ dâng hương, lại đến miếu Quan Âm, miếu QuanĐế dâng hương, tiếp lại chạy về nha môn Lễ bộ, tham gia yến Quỳnh Lâm ngự ban.Cho dù là người tự xưng là quân tử đi nữa, nhìn thấy Ninh Vân Tấn sau khikhen một tiếng anh hùng xuất thiếu niên, cũng nhịn không được phải tâm sinhghen tị. Một người như thế, bản thân đã tướng mạo xuất chúng, gia cảnh ưu việt,lại có năng lực huyết mạch cường đại, còn chưa làm quan cũng đã đế sủng sâusắc, cố tình đọc sách còn lợi hại như vậy, cùng một người như thế thi cùng năm,quả thật không biết là may mắn hay là bất hạnh.Khi vừa mới khai yến, tất cả mọi người còn có chút dè dặt, từ Ninh VânTấn đi đầu cho các tiền bối đầu danh khoa trước chắp tay thi lễ, mời rượu, chờđến sau khi những tiền bối đó đứng dậy nói từ biệt, bọn họ một đám cùng năm nàyđã náo loạn lên, rót rượu lớn tiếng tất nhiên là nhất trí quay về Ninh Vân Tấn.Ninh Vân Tấn đời này tửu lượng vốn là đã bình thường, còn chưa trải qua'Khảo nghiệm rượu' bị người ngươi một ly ta một ly kính như thế, rất nhanh đầuđã có chút choáng ù ù, mặt nhỏ đỏ rần.Cuối cùng không phải mọi người đều đối với hắn hâm mộ ghen tị, như Từ BấtDụng, Tôn Bản Thiện này đã sớm cùng hắn quen thuộc, lại tâm sinh lòng ái mộngười tự nhiên tại thời khắc mấu chốt đứng ra. Có bọn họ hỗ trợ chắn rượu, NinhVân Tấn cuối cùng thở ngụm khí, lấy cớ đi tiểu chạy trốn, chạy ra bên ngoài tìmgóc hóng gió.Gió lạnh lướt qua, hắn đem hai má dán ở trên trụ đá lạnh lẽo, nhất thờicảm thấy hết sức thoải mái.Văn Chân nhìn thấy chính là một màn này, Ninh Vân Tấn trên khuôn mặt nhỏmang theo tươi cười ngu ngơ ôm một cái trụ đá lan can, cong vẹo mà dựa vào,thiếu chút nữa cả người đều dán ở trên cây cột.Hắn nhịn không được ngồi xổm xuống, rất thú vị mà khều gãi cằm Ninh VânTấn, "Không phải dặn dò qua với ngươi uống ít rượu sao?""Hì hì...hơ hơ..." Ninh Vân Tấn mắt say lờ đờ mông lung nhìn, miệng hàm hồ màđọc, "Tam canh đăng hỏa canh kê, chính thị nam nhi lập chí thời. Thập nhiên hànsong vô nhân vấn, nhất cử thành danh thiên hạ tri...Hì hì, không thể tưởng đượcta còn có một ngày trúng Trạng Nguyên, nhân sinh rất rất là kỳ diệu..."Vừa thấy bộ dáng ngây ngốc này của hắn, Văn Chân đã xác định người là saythật.Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng phác họa hai má Ninh Vân Tấn, như có điều suynghĩ mà nói, "Ngươi rất giỏi, giỏi đến cho dù là trẫm cũng luyến tiếc chậm trễngươi, nếu mà ngươi biết mảnh tâm ý này của trẫm, thì sẽ có một tia cảm động..."Ninh Vân Tấn nào biết hắn đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trên mặt ngứa,rụt cổ liên tục tránh né, miệng lầm bầm mơ hồ không rõ mà nói."Chỉ sợ người nếu là biết sự thật, hẳn là sẽ trốn đi rất xa, nhưng mà..."Văn Chân lại hít một hơi, tự mình hồi đáp. Ninh Vân Tấn hai má trơn bóng trắngmịn, ngón tay Văn Chân phảng phất như có ý thức của mình vuốt ve, lưu luyếnquên về, luyến tiếc buông ra, cứ giống như nội tâm rối rắm của hắn."Ngứa, rất ngứa á..." Ninh Vân Tấn thật sự là chịu không nổi quấy rầy nhưthế, nghĩ muốn đem tay hắn đẩy ra, nhưng mà cố tình ánh mắt mê mang đối diệnkhông xác định tiêu cự, bộ dáng ngây thơ kia chọc đến Văn Chân không khỏi nở nụcười."Cười cái gì...Đừng nghĩ rằng ngươi cười trở nên xinh đẹp thì ta sẽ quantâm ngươi...Ngươi còn không có lớn lên xinh đẹp bằng người nọ..."Thân là ngôi cửu ngũ Văn Chân chỗ nào chịu đựng được mình bị so sánh vớingười ngoài, còn bị so thua! Hai mắt của hắn hơi hơi nheo lại, giọng điệu mangnguy hiểm hỏi, "Người nọ là ai?"Ninh Vân Tấn ngây ngốc mỉm cười, "Tất nhiên là cha ta đó...Hắn lớn lên cũngthật thật sự là..."Văn Chân giống như là bị giội nước lạnh, chẳng lẽ tướng mạo của mình ởtrong mắt tiểu tử này cư nhiên so ra kém Ninh Kính Hiền?!Trong lòng hắn buồn bực, rồi lại không thể cùng một con quỷ say so đo,nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân bình bịch, chỉ biết sợ làcó người đến tìm tiểu tử này, đành phải thả người đề khí chạy nhanh rời đi.Bởi vậy hắn cũng không nghe thấy sau đó Ninh Vân Tấn nói thầm mà nói,"...Một Hoàng đế phải tướng mạo đẹp như vậy làm chi, thật sự là lãng phí tàinguyên." Ngàyhôm sau Ninh Vân Tấn rời giường chỉ cảm thấy đầu đau muốn chết, trong dạ dàytựa hồ như đang cuồn cuộn. Hắn ngay cả mình làm sao trở về cũng không nhớ rõ,chỉ là mơ hồ có chút ấn tượng mình làm một giấc mộng có Văn Chân, tiếp theochính là rót rượu không dừng.Hôm qua là ngày thật sự rất cao hứng, hắn căn bản không vận công đẩy rượuđi, tại loại thời khắc phong cảnh nhất của nhân sinh, kẻ ngốc mới có thể để đầumình thanh tỉnh.Ngồi xếp bằng vận công một vòng, Ninh Vân Tấn nhất thời cảm thấy thư tháikhông ít, ngay cả đầu óc cũng thanh tỉnh một chút. Tuy rằng giảm bớt khó chịusau khi say, bất quá dạ dày lại vẫn là ẩn ẩn co rút đau đớn, đem hắn đau đếnkhuôn mặt nhỏ trắng bệch.Lão thái thái vừa thấy bộ dáng của hắn, thì nhịn không được trách cứ,cũng không ở lâu bà đã để Ninh Vân Tấn nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.Nói là nghỉ ngơi nào nghỉ ngơi được, vội vội vàng vàng hớp vài ngụm cháohoa, Ninh Vân Tấn đã ngồi đi nhờ xe phụ thân đồng thời đến trước nha môn. Bọnhọ Tiến sĩ tân khoa này phải đến Hồng Lư Tự học lễ nghi cơ bản làm quan, nhậnchế phục, đái quan và quan trọng nhất là giấy chứng nhận bằng cấp – Tiến sĩ bảothư.Khi hắn chạy tới nhìn thấy người khác so với mình còn chật vật hơn, thậmchí còn có vẻ rượu chưa tan, nhất thời cảm thấy cân bằng trong lòng."Vân Tấn quả nhiên đến, ngày hôm qua bị bọn họ rót nhiều rượu như vậy,thần sắc lại tốt đến thế." Từ Bất Dụng hai tay xoa huyệt thái dương đi đến bêncạnh hắn, cước bộ của hắn tập tễnh vừa thấy chính là đang khó chịu sau sayrượu."Lúc này mới gọi là thiên phú dị bẩm!" Ninh Vân Tấn đắc ý nói, "Bất quánếu không phải ít nhiều có Chí Thiện huynh Quý Khanh huynh các ngươi hỗ trợ,hôm nay tiểu đệ ta chỉ sợ là đi không nổi.""Được tiếng cảm ơn này của ngươi, chúng ta tối hôm qua xuất lực cũngkhông uổng." Tôn Bản Thiện cười nói, lần này thành tích của hắn không giỏi bằnghai người, bất quá vẫn là trúng tam giáp, cùng lăn lộn xuất thân Tiến sĩ, hắncũng biết đủ.Thời điểm ba người nói chuyện thỉnh thoảng có người tiến đến cùng bọn họbắt chuyện, dần dần tụ tập thành một nhóm nhỏ, thẳng đến người Hồng Lư Tự đếnmới tản ra.Ninh Vân Tấn vẫn cảm thấy có một đường tầm mắt như có như không mà quanhquẩn ở trên người mình, hắn làm bộ như vô ý mà hướng phương hướng kia nhìnthoáng qua, phát hiện cư nhiên là người Hồ Duệ kia.Tuy rằng động tác của hắn vô cùng bí mật, nhưng mà Từ Bất Dụng gần nhưkhông thời không khắc chú ý nhất cử nhất động của hắn, tất nhien cũng phát hiệnnguyên nhân trong đó, hắn nhỏ giọng nói, "Vân Tán ngươi nhận thức Thám Hoakia?"Ninh Vân Tấn lắc lắc đầu, "Không biết.""Tròng mắt kia của hắn cũng sắp dính ở trên người ngươi, không khỏi cũngquá thất lễ." Từ Bất Dụng nhíu mày, bất mãn mà nói, trong lòng lại đang nóithầm, không lẽ người nọ đối với Vân Tấn cũng..."Ai, thiên sinh lệ chất khó mà bỏ qua, hắn muốn nhìn thì nhìn kỹ." NinhVân Tấn làm bộ như bộ dáng phiền não, đem lời này nói châm vào chọc cười choqua.Trên thực tế Hồ Duệ kia không phải ánh mắt mê luyến, rõ ràng chỉ là muốntừ trên mặt hắn tìm ra chỗ quen thuộc. Trong lòng hắn kỳ thật đã ở trong tốihoài nghi Trạng Nguyên tân khoa trẻ tuổi nhất này chính là tiểu nam hài năm đó.Bất quá thứ nhất khi đó tiểu hài tử tuổi quá nhỏ, hiện giờ trưởng thànhtướng mạo thì có chút khác nhau, thứ hai sắc trời tối đen hắn cũng không cẩnthận quan sát qua, nếu không phải hai người kia lớn lên thật sự quá mức xuấtsắc, có duyên gần cả đêm cùng phòng, hắn đã sớm không nhớ rõ.Ngày hôm qua hắn đã nghe đám học sinh kinh thành nói qua không ít sự tíchvề Ninh Vân Tấn, nhất là nhắc tới đối phương ở tại Giang Nam từng có công cứugiá. Nếu lúc trước người thanh niên ở bên người Ninh Vân Tấn là Hoàng thượng,như vậy cho dù năm đó là vì ngụy trang thân phận cũng chính là tội đại bất kính!Chỉ tiếc thi Đình và hôm qua không khí trên kim điện quá mức trangnghiêm, thật sự không dám nhìn thẳng mặt rồng...Nhóm Tiến sĩ tân khoa đang say rượu này, trong lòng từng người ôm tâm tưbất đồng, ở dưới chỉ thị của quan viên Hồng Lư Tự bận đến quay vòng. Học xonglễ nghi, đó là trên tạ triều cảm kích hoàng ân, sau đó tạ lão sư, bái Khổngmiếu, một chuỗi sự việc gây sức ép, mà ngay cả Ninh Vân Tấn cũng có loại cảmgiác tình trạng kiệt sức, lại càng không nói đến những thư sinh chính cống thânmỏng thể yếu.Đứng bên cạnh hắn Từ Bất Dụng còn tốt một chút, ít nhất tự mình còn đi dichuyển được, Tôn Bản Thiện tên trạch nam này nhừ đến ngay cả bước chân một bướccuối cùng cũng bước không ra, đành phải do Ninh Vân Tấn đỡ.Thấy hắn mộ bộ thụ sủng nhược kinh, lại bộ dáng kích động mà hưng phấn,Ninh Vân Tấn thật sự cảm thấy rất .Thật vất vả đến một bước cuối cùng —— lập bia đề danh Tiến sĩ, nguyên bảngiống như sương đánh cà chúng Tiến sĩ nhất thời tinh thần nổi lên.Bia này là một tập tục kéo dài nhiều năm nay, từ Công bộ ra mặt lập mộttấm bia, tren khắc tên toàn bộ Tiến sĩ khoa chính quy, sau đó dựng ở trong rừngbia của Quốc Tử Giám, để tạo điều kiện cho thế nhân chiêm ngưỡng, có thể nói làcơ hội tốt để lưu danh sử sách.Tuyệt đại đa số nam nhân cả đời siêng năng cố gắng, chính là ngóng trôngmột khắc như vậy, cũng chẳng trách bọn họ hưng phấn!Bia đề danh dùng chính là đá cẩm thạch màu trắng, cao chừng hơn mộttrượng, Ninh Vân Tấn liếc mắt một cái đã nhìn ra mặt trên sáu thể chữ triện to'Tứ Tiến sĩ đề danh ký' là Văn Chân tự tay viết.Trên bia chia làm hai phần, nửa phần trên là nội dung chiếu thư Tả SưHoành ngày hôm qua đọc, với hoàng ân tràn đầy khen tặng hoa lệ, với Tiến sĩchính khoa hết sức ca ngợi, nửa phần dưới thì khắc lục danh Tiến sĩ.Bởi vì phải khắc quê quán tính danh của Tiến sĩ, mấy trăm tên cá nhân rậmrạp, nghĩ muốn ở mặt trên tìm ra tên mình nếu không dựa theo thứ tự tra tìm,cũng chỉ có thể xuất ra công lực 'Mọi người tìm đến gốc'.Chỉ có người tam đầu danh đặc biệt nhất, tên của ba người bọn họ độcchiếm một hàng, trong đó tên Ninh Vân Tấn dễ thấy nhất, khiến hắn không cầnchen lên cũng có thể nhìn thấy tên mình, hắn thì đứng ở sau đám người cười đắcý.Làm xong việc này, đám quan viên trước đó quay xung quanh bọn họ khentặng đã tán đi, Ninh Vân Tấn lúc này mới có thể chân chính thoải mái.Trên đường trở về Tôn Bản Thiện than thở mà nói, "Cởi ra quầng sáng Tiếnsĩ tân khoa, chúng ta cũng chỉ là quan viên bình thường.""Không thì sao chứ!" Từ Bất Dụng cũng nhịn không được nổi lên thương cảm,"Trừ bỏ số ít ân ấm* nhập sĩ, quan viên khắc nào không phải là xuất thân nhịbảng."

*Ấm (thời đại phong kiến, do cha ông có công mà đem lại quyền lợi cho con cháu được đi học và được bổ làm quan)

Ninh Vân Tấn nhịn không được đảo cái xem thường, "Thôi đi, hai người cácngươi, chúng ta có thể đề tên bảng vàng cũng đã là vinh quang cực lớn, ngày sauhảo hảo cố gắng là được.""Vân Tấn ngươi thật đúng là..." Từ Bất Dụng lắc đầu, "Bất quá ngươi cóHoàng thượng quan tâm cũng không cần ưu sầu tiền đồ.""Thôi đi! Chí Thiện nói vậy thì không phúc hậu rồi." Tôn Bản Thiện buồnbực mà nói, "Hai người các ngươi ít nhất cũng đã xác định có thể đi vào Hàn LâmViện, ta nhưng còn phải chuẩn bị ba ngày sau hướng khảo đó!"Nghe hắn vẻ mặt đau khổ nói ra, Ninh Vân Tấn và Từ Bất Dụng đều nở nụcười.Tên đề bảng vàng nhìn như vinh quang, nhưng mà không phải một bước lêntrời, trừ bỏ tam đầu danh xác định sẽ tiến vào Hàn Lâm Viện, những người khácđều còn phải thi. Hướng khảo này tương đương với tốt nghiệp khảo hạch bố trí,mặc dù ở trong thành tích chung chỉ chiếm hai phần, nhưng mà cũng không chophép xem nhẹ."Đúng." Đến lối rẽ ba người từ biệt lẫn nhau, Tôn Bất Thiện đột nhiênnói, "Vẽ lần trước ngày mai là có thể căng khung xong, chờ ta hướng khảo chấmdứt, ba người chúng ta cần phải hảo hảo uống một chén, đánh đàn thưởng hoa."Ninh Vân Tấn với hai bức tranh kia vô cùng tò mò, tất nhiên là đáp ứng.Được ba ngày nghỉ, hắn lại không thể hảo hảo nghỉ ngơi, thứ nhất còn phảixã giao thân bằng bạn hữu, thứ hai hắn đang chuẩn bị cửa hàng mới trước chuẩnbị khai trương.Lần này cửa hàng hắn chuẩn bị mở là bán nước sốt, nguyên bản chỉ là vìthỏa mãn ham muốn ăn uống của bản thân làm ra nước sốt, kết quả mọi người nóiăn ngon, Ninh Vân Tấn đã nghĩ đến các loại cổ vịt XX đời sau thịnh hành toànquốc, chuẩn bị ở trong kinh cũng mở một cửa hàng như vậy.Bất quá xét thấy cổ đại chi tiêu khác nhau, đại bộ phận đều là bán chẵn,tuy rằng không trông cậy vào buôn bán này có thể như Văn Hương cư có thể ngàyvào đấu vàng, bất quá phỏng chừng kiếm được cũng không ít.Những năm gần đây hắn tuy rằng kiếm được không ít, lại kiếm đến lợi hại,trong tiền lãi của Văn Hương cư phần phân cho đại ca, hắn không tiện lại độngvào, làm ra cửa hàng này cũng là chuẩn bị phân ba phần tiền lãi cho Xảo Bình đồcưới, nha đầu kia là Thứ nữ so không được với tỷ tỷ tôn quý, gả đi khẳng địnhkém một chút, càng cần tiền bạc bên người.Thời điểm bận rộn thời qua trôi qua đến phá lệ nhanh, rất nhanh ba ngàynghỉ đã đi qua, ngày hôm đó hắn mặc vào chế phục mới tinh đến trước Lại bộ Văntuyển ti đi đăng kí.Nói chung Trạng Nguyên đều là từ lục phẩm tu soạn Hàn Lâm Viện, nhưng màbản thân hắn có tước vị cực cao, lại là người đầu tiên liên trung tam Nguyêncủa triều đại, càng là Đế tâm lựa chọn, người sáng suốt đều nhìn ra bia đề danhlần này là Hoàng thượng tự mình viết, trong đó tất nhiên là dính quang của hắn,cho nên tất cả mọi người đối với sắp xếp cho Ninh Vân Tấn hết sức cảm thấy hứngthú.Xuất hồ ý liêu chính ra, ở trên chuyện này Văn Chân cũng không làm rađộng tác dư thừa, cứ để cho hắn làm từng bước trưởng thành từ lục phẩm tu soạnHàn Lâm Viện. Ở dưới chỉ dẫn của quan viên Lại bộ, Ninh Vân Tấn tiến đến báotin Hàn Lâm Viện.Hàn Lâm Viện là một kết cấu khá đơn thuần, nhưng mà chức năng cơ cấutương đối phức tạp, tương đương với việc thư ký của Hoàng đế, trường đảng trungương, tư liệu hồ sơ lịch sử và cơ cấu nghiên cứu học thuật, chẳng những phụtrách bồi dưỡng dự trữ quan viên hậu bị, còn có chức năng đốc tra quan viên họctập.Đến Hàn Lâm Viện Ninh Vân Tấn đầu tiên phải bái phỏng tất nhiên là ngườilãnh đạo trực tiếp. Chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện tổng cộng có hai người, đềulà quan viên từ nhị phẩm, nếu luận ở trên tước vị Ninh Vân Tấn so với bọn hắnchỉ kém một phẩm mà thôi, bởi vậy đối đãi hắn tương đối khách khí.Trong đó chưởng chính ấn Chưởng viện học sĩ là Chu Trác, là một trongquan chủ khảo khoa này, hắn vừa rồi là tòa sư của Ninh Vân Tấn. Chỉ thấy hắnmặt mũi hiền từ mà đánh giá Ninh Vân Tấn, cười tủm tỉm mà nói, "Nghỉ ngơi bangày, xem ra khí sắc tốt hơn nhiều!"Ninh Vân Tấn hiện giờ đã là diễn xuất cấp bậc ảnh đế, ánh mắt cũng khôngcần chớp một chút đã cắt thành biểu tình ngượng ngùng, ngại ngùng mà nói, "Đệtử lỗ mãng!""Khi tên đề bảng vàng chính là một trong tứ hỉ của nhân sinh, cao hứng làbình thường!" Chu Trác hòa nhã nói, "Bất quá nếu đã vào triều làm quan, ngàysau phải đem tâm tư thu thập thu thập!"Ninh Vân Tấn vội vàng chắp tay nói, "Đa tạ lão sư khuyên bảo."Chu Trác thấy hắn với mình cung kính, tuy rằng hai mắt tự tin mà hữu thầnrồi lại không mang nửa phần kiêu ngạo, không khỏi ở trong lòng cảm thán Ninhgia có cách giáo tử.Mười ba tuổi Trạng Nguyên lang đúng là thời thiếu niên xuân phong đắc ý,cho dù người khinh cuồng người bình thường cũng có thể lý giải. Nếu là đổingười khác chỉ sợ cái đuôi cũng phải đắc ý đến vểnh lên trời, hài tử này lạivẫn đôn hậu khiêm tốn như vậy, khó trách ngay cả Hoàng thượng cũng thích hắn,xem ra lời đồn trong cung truyền ra chỉ sợ không phải giả.Ninh Vân Tấn thấy cáo già trước mặt làm bộ làm tịch lật tư liệu của mìnhtrên bàn, trong lòng không khỏi kinh ngạc, rốt cuộc muốn phân cho mình công tácgì, ngài ngược lại nói câu gì đó, trắng trợn như thế hao phí thời gian một buổichiều của mình là rất lãng phí rồi!Hắn nào biết được Chu Trác cũng là đang cân nhắc sắp xếp thế nào mới tốt!Dựa theo lệ thường Trạng Nguyên tân khoa đều là quăng đi theo người khoatrước đi luận soạn văn sử, cũng chính là soạn toàn bộ Chúc văn liên quan đếnHoàng đế, sách Bảo văn vân vân, hoặc là soạn sửa Thực lục, Thánh huấn vân vân.Nhưng mà Chu Trác hai ngày trước cùng Lý Đức Minh nói chuyện phiếm đề tàivề Ninh Vân Tấn, nghe nói Hoàng thượng với Trạng Nguyên tân khoa này chính làrất thích, thích nhất là triệu hắn nói chuyện phiếm.Hắn cũng không phải quan viên ở bên người Hoàng Thượng lần đầu, gặp quakhông ít lần Hoàng thượng đang cùng Ninh Vân Tấn nói chuyện kéo dài tình huốngtriệu kiến khác. Trong cung sớm đã có lời đồn nói, từ mấy năm trước Ninh VânTấn này mặc dù không phải Hoàng tử, nhưng cũng không sai biệt lắm có đãi ngộvượt xa con cháu tôn thất, tất nhiên không thể an bài tùy ý.Vào thời điểm Ninh Vân Tấn chờ đến có chút không kiên nhẫn, Chu Trác rốtcuộc cân nhắc ra vị trí, trực tiếp gõ nhịp nói, "Với tài ba của ngươi nếu mà đitu soạn thật sự quá lãng phí, vậy bổ nhiệm hầu đọc đi!"Ninh Vân Tấn vừa nghe đã sửng sốt, hầu đọc Hoàng đế này cũng không phảidễ làm, ban ngày phải ở sau thượng thư phòng, buổi tối còn phải phân ban ởtrong cung trực đêm, gặp phải Hoàng đế xuất hành còn phải hỗ trợ, tuy rằng chứcquan không cao, lại có thể nói là cùng Hoàng đế ngày đêm không rời.Đều nói gần vua như gần cọp, vừa nghĩ tới về sau phải 'Mỗi ngày gặp VănChân', hắn nhịn không được da đầu run lên! ||Cho dù Ninh Vân Tấn tâm không cam tình không nguyện đinữa, là một nhân viên công vụ cổ đại quanh vinh, hắn cũng chỉ có thể kiên trìlên cương vị.Người trong nhà sớm lên nha môn đã sớm biến thành bốn người, nhất thờiNinh phủ sáng sớm có vẻ náo nhiệt hơn. Hai vị lớn tuổi ngồi xe, hai trẻ tuổithì cưỡi ngựa, bọn họ mỗi người lại còn có hai người hầu, phải đóng xe, dẫnngựa chỉ là thời gian chuẩn bị xuất hành đã không ngắn.Ninh Vân Tấn đã thay quan phục, có vẻ tinh thần sáng láng, tuy rằng khôngphải lần đầu làm quan, nhưng mà hầu đọc Hàn Lâm cũng là việc lần đầu, vứt đinhân tố Văn Chân không nói, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.Tuy rằng triều đại cũng không nghiêm khắc như tiền triều chấp hành quytắc ngầm 'Không phải Hàn Lâm không thể đi vào Các', thần tử chân chính đượcHoàng đế yêu thích có thể ban thưởng cùng xuất thân Tiến sĩ nhập Các. Nhưng màcảm giác như vậy lại kém rất nhiều, cho vào vào Nội Các, thời điểm phân biệtđối xử chung quy cảm thấy kém người một đoạn.Trong Hàn Lâm Viện chỉ tiếp thu Tiến sĩ, lưu lại có thể nói đều là nhântài đứng đầu toàn quốc, chỉ cần cảm xúc đủ, đồng ý nghiên cứu, thì có thể nóiđã cất bước đi ở trên tiền đồ tươi sáng, chỉ cần chịu đựng ba năm năm, trộn lẫnquan sát vượt trội, thì có thể bồi dưỡng ra ngoài đi làm quan.Tại niên đại này cứ cho làm quan kinh giống nhau, quan viên xuất thân HànLâm và ân ấm cũng là khác nhau. Bọn họ hoặc là chưởng quản ngôn luận một triều,giấy bút văn vẻ, hoặc là cận thần thiên tử, cứ việc quan chức không cao, Hoàngtử hoặc vương công quý tộc đã đối đãi bọn họ có nhiều ưu đãi.Ninh Đào Húc nhìn hai tôn tử, một thân thể lẫm lẫm, tướng mạo đườngđường, một người khác phong lưu lỗi lạc, đẹp như quan ngọc, trong lòng tràn đầyvui mừng. Hắn nói với Ninh Kính Hiền, "Vân Đình và Tiểu nhị đều giỏi, chỉ là khôngnghĩ tới nháy mắt mà ngay cả Tiểu nhị cũng phải vào triều làm quan!""Cũng đúng! Thật không nghĩ tới Tiểu nhị lại xuất sắc như thế, năm đó cònlo lắng nuôi không sống. Tĩnh Tuệ mới vừa đi một tháng, sắc mặt hắn đều làxanh..."Ninh Kính Hiền nói xong liếc mắt Ninh Vân Tấn, vóc dáng hắn hiện tại chỉso kém Ninh Vân Đình một cái đầu, ở trong hài đồng cùng tuổi xem như cao, saukhi mặc vào quan phục uy nghi, chêm thêm trang nghiêm, cùng bộ dáng tính hài tửtrong ngày thường hoàn toàn bất đồng.Vừa nghĩ tới khi đó ôm đi một cục nho nhỏ gầy teo, cư nhiên lớn lên xuấtsắc như thế, hắn không khỏi hết sức phiền não.Nếu thật sự phải trung với Hoàng thượng, vậy người thừa kế vượt xa nhữngHoàng tử khác tất nhiên phải báo cáo lên, nhưng mà nếu vì điều này phải để Ninhgia gánh vác tội khi quân, Ninh Kính Hiền cũng trăm triệu không muốn.Ninh Kính Hiền từ trước đến nay đều là người cứng nhắc theo khuôn phépcũ, ngày đó lại không biết làm sao như quỷ mê tâm hồn, làm ra chuyện đại nghịchbất đạo bậc này.Ninh Đào Húc thấy nhi tử không nói lời nào, cho rằng hắn cũng đang cảmthán thời gian như thoi đưa, hắn cười nói, "Hôn sự của Tiểu nhị ngươi cũng chúý nhiều một chút, từ sau khi ngự phố khoe quan, nhân gia trong tối trong sánghỏi thăm Tiểu nhị cũng không ít, ngươi phải chọn người thích hợp, cứ gọi mẫuthân ngươi đi nhìn nhau nhìn xem.""Nhi tử hiểu được!" Ninh Kính Hiền gật đầu, lại nói, "Phụ thân, mắt thấyTiểu nhị cũng làm quan, cho dù chưa đến tuổi, cũng phải vì hắn lấy tên tự đểtiện xưng danh, không bằng hãy do phụ thân ngài vì Tiểu nhị nghĩ một tự.""Ngươi không nói ta ngược lại quên." Ninh Đào Húc với việc này cảm thấyrất hứng thú, vui thú mà nói, "Tên tự Tiểu nhị ta nên hảo hảo cân nhắc cânnhắc."Khi nói chuyện hai huynh đệ đến đây mời hai vị trưởng bối lên xe, mộtchuyến bốn người rời khỏi Ninh phủ. Bất quá phương hướng của bọn hắn và tiến độđều không giống, cũng không lâu lắm đã mỗi người đi một ngả.Ninh Vân Tấn muốn trước đến Hàn Lâm Viện, sau đó lại dựa theo bảng nhiệmvụ sắp xếp. Hắn đánh giá kiểu nhân vật mới của mình như vậy, phải là trước xemtư liệu quen thuộc tình huống, sau đó mới vào cung làm nhiệm vụ.Là người mới ngày đầu tiên chính thức đi làm, hắn cư nhiên còn phân đếnmột gian phòng, bên trong có chút sạch, bất quá Tần Minh vẫn không yên lòng làmquét tước lại một phen. Chờ đến gây sức ép xong, sắc trời đã sáng. Không nghĩtới mông hắn còn chưa ngồi nóng, người lãnh đạo trực tiếp của Ninh Vân Tấn –hầu đọc học sĩ Trần Lập Ngôn đã sai người gọi hắn.Trần Lập Ngôn thoạt nhìn có chút sốt ruột, hai người sau khi hành lễ qualẫn nhau, hắn cũng không cùng Ninh Vân Tấn khách sáo, nói thẳng, "Vốn đang muốncho ngươi quen thuộc thêm thì vào cung, không nghĩ tới Hoàng thượng hôm nay độtnhiên muốn nghị thương, nghe nói ngươi có khả năng xem qua là nhớ, nên muốnnhìn bản lĩnh của ngươi."Không đợi Ninh Vân Tấn trả lời, hắn đã chỉ vào hai bản tư liệu dày từnhiều gần nhau trên bàn, "Cầm thứ này lên theo ta tiến cung, trước khi lâmtriều chấm dứt phải xem xong, để chuẩn bị Hoàng thượng hỏi ý kiến."Ninh Vân Tấn có xúc động hộc máu, hiện giờ cách lâm triều chấm dứt nhiềunhất chỉ có một canh giờ, trong đó còn phải khấu trừ thời gian chạy đến hoàngcung và kiểm soát lộn xộn vào cung, mà hai bản tư liệu kia tính dùng lật ítnhất cũng phải nửa canh giờ, tuyệt bích này là đang ra oai phủ đầu mình hả!Tuy rằng Ninh Vân Tấn sớm có chuẩn bị người làm khó trong lòng, nhưng màkhông nghĩ tới cư nhiên mãnh liệt như thế. Trần Lập Ngôn diễn xuất không tồi,nhưng vẫn là che giấu hắn không được chột dạ trong mắt.Ngẫm lại cũng rất bình thường, không nói trước hai vị trưởng bối Ninhgia, cố ngoại tổ phụ Thủ phụ đương triều, chỉ là bản thân Ninh Vân Tấn đã cótước vị chính tam phẩm trong người, hắn một học sĩ hầu đọc mới từ ngũ phẩm nếukhông người sau lưng chỗ dựa, nào dám làm việc như vậy?!Bất quá Ninh Vân Tấn là một người không chịu thua, cũng không nói nhiềuvô nghĩa, càng là thời điểm người khác chỉnh hắn, hắn càng phải hung hăng màđánh trả. Hắn trực tiếp tiến lên ôm lấy chồng tư liệu kia, cũng cố không thấtlễ vừa xoay người vừa đi theo phía sau Trần Lập Ngôn.Vừa mới đi ra cửa, Trần Lập Ngôn lại ra một thiêu thân, nguyên bản haingười muốn ngồi xe ngựa đến hoàng cung, xa phu ngay cả xe ngựa cũng chuẩn bịtốt, nhưng mà hắn đột nhiên lại nói cưỡi ngựa càng nhanh.Hành động rõ ràng như vậy thật sự quá mức khinh người quá đáng, Tần Minhphẫn hận không thôi, nhỏ giọng nói, "Công tử, hắn là cố ý mà!""Không cần tức giận. Chuẩn bị ngựa đi!" Ninh Vân Tấn lạnh lùng mà nói.Chờ đến hai người bọn họ chạy vào trong cung, lại trải qua kiểm tra dàidòng, thời gian lưu cho Ninh Vân Tấn đã chỉ có ba canh giờ.Hầu đọc Hàn Lâm Viện tại nam thư phòng có một phòng trực ban, lúc này cònchưa hạ triều, người tới trước đang ở bên trong câu được câu không nói chuyệnphiếm. Ninh Vân Tấn vào phòng ngay cả thời gian nói cũng không có, dùng thờigian rất nhanh lật xem.Bên trong chồng tư liệu kia đại bộ phận là số liệu kho bao năm qua, mọingười thuộc qua sách cũng biết, nếu như đồ vặt có tính ăn khớp là dễ nhớ nhất,nếu chỉ là con số khó khăn thì cao hơn chút, hơn nữa hơi không chú ý sẽ gặpthuộc sai.Nếu đổi một người gặp phải làm khó dễ như vậy, tuyệt đối phải khóc khôngra nước mắt, muốn thời điểm ngự tiền tấu đáp vừa hỏi mấy lần đã không biết, vậymất mặt đến trước mặt Hoàng đế, không nói đến tiền đồ chặt hủy, nhưng mà tuyệtđối sẽ không có ấn tượng tốt gì.May mắn Ninh Vân Tấn năng lực xem qua là nhớ này cũng không phải thổiphồng, chờ đến hắn đem một tờ cuối cùng lật xong, cách vách đã có thể nghe đượcâm thanh lào xào lào xào, xem ra là đã hạ triều.Từ khi Văn Chân bắt đầu nắm quyền, hắn đã đem quyền khởi thảo 'Đặc biệtban chiếu chỉ' giao cho nam thư phòng. Trước đó, mục đầu truyền xuống chínhlệnh phải trải qua vương hội nghị và nội các từ dòng dõi các quý tộc cấu thành,hoàng quyền ngược lại trở nên suy yếu, mệnh lệnh Hoàng đế không thể trực tiếptruyền đạt.Mà sau khi bố trí nam thư phòng, trong ngày thường sẽ có Đại học sĩ vàhầu đọc Hàn Lâm trực thủ, sau đó chính lệnh quan trọng đều là ở trong ngày nghịđịnh, trực tiếp truyền đạt xuống, khiến Văn Chân đạt được phân quyền, tăng mạnhmục đích hoàng quyền.Cùng nam thư phòng sau này đời sau tu sửa khác nhau, nơi này lúc này vẫnchỉ là một căn phòng bỏ không dễ thấy của cung tây nam Càn Thanh, chỗ nghị sựlà chính đường, tận cùng bên trong là một dãy kháng, mặt trên đặt long ỷ, bànkháng, phòng hai bên thì song song đặt bốn cái bàn – đây là bàn công tác củanhững Đại học sĩ.Gặp phải thời điểm hiện tại phải nghị sự này, mới có thể dựa theo nhân sốmang lên đầy đủ ghế dựa, mọi người sắp xếp ổn thỏa, bắt đầu trực tiếp vào đềchính.Xuất phát từ tính cơ mặt tại nam thư phòng sẽ không lưu lại thái giámcung nữ, bưng trà rót nước vân vân đều là từ Ninh Vân Tấn hầu đọc bọn họ đếnlàm.Ninh Vân Tấn trước kia cơ hội đến nơi này không nhiều lắm, nhưng mà cũnglà người gặp qua heo chạy. Liếc mắt nhìn lại nơi này chỉ có mình nhỏ tuổi nhất,trải nghiệm ít nhất, đành phải nhận mệnh từ trong tay cung nhân ngoài cửa tiếpnhận khay vì chư vị đại nhân dâng trà.Bình thường người tại nam thư phòng nghị sự không quá nhiều, thông thườngchính là Đại học sĩ nội các, cùng đề tài thảo luận có liên quan đến sự vụ củaThượng thư Lục bộ, Thị lang vân vân, như hôm nay đang ngồi chủ yếu là năm ngườinội các, Hộ bộ, Binh bộ Thượng thư và Thị lang, tổng cộng mới mười người mà thôi.Văn Chân còn chưa tới, chén trà thứ nhất tự nhiên là bưng cho Tả SưHoành, vị Các lão này tiếp nhận trà từ ái nhìn hắn.Chén thứ hai bưng cho Thiếu Chính đi, Thiếu Chính gia và Ninh gia quan hệthường thường, bất quá trưởng bối nhân gia còn nhìn đó, thân là một trong cáogià, tất nhiên cười đến hiền lành.Chén thứ ba là Thị Kỳ Như Hải, tuy rằng chính là khi dạy Thái tử nhântiện đã dạy Ninh Vân Tấn, nhưng xem như là lão sư của hắn. Chén thứ tư là HứaĐình, người nọ trừ Tả Sư Hoành là người lớn tuổi nhất ra, tóc râu đều hoa râm,một bộ bộ dáng tiên phong đạo cốt.Chén thứ năm là Dương Nhượng Công, người này là người trẻ tuổi nhất trongnăm Các lão, chưa đến năm mươi tuổi đã được Văn Chân điểm vào nội các, nhưng màngười này đúng là tài hoa hơn người. Ninh Vân Tấn đưa trà qua hắn tiếp cũngkhông tiếp, vẻ mặt ghét bỏ mà trực tiếp dùng mắt liếc mặt bàn, để hắn đặt ở mộtbên.Ninh Vân Tấn trong lòng mắng một tiếng, có giỏi ngươi đừng có mà đụng cáichén.Dâng trà năm vị Các lão xong tiếp đó là Binh Bộ Thượng thư, Ninh Vân Tấnkhóe miệng nhất thời hơi hơi cong lên, đem buồn bực vào sáng nay quét vào góctường.Khi Văn Chân bước vào thư phòng, thì vừa lúc nhìn thấy hắn hai mắt trànđầy quấn quýt chim non mà bưng trà hướng đến Ninh Kính Hiền, khuôn mặt nhỏ cườiđến giống như xuân phong phất qua hoa đào, hắn nhất thời trong lòng không có tưvị.Híp mắt đánh giá Ninh Kính Hiền một cái, hắn như thế nào đều cảm thấy rõràng là mình lớn lên đẹp hơn, thật không biết hài tử này ánh mắt ra sao.Nhìn thấy hắn mọi người đang muốn hành lễ, Văn Chân trực tiếp phất taymiễn, chỉ vào Ninh Vân Tấn nói, "Vừa lúc trẫm khát, đem trà dâng lên đây đi!"Mắt mở trừng trừng nhìn trà phải bưng cho phụ thân bị Văn Chân vì cớ gìđoạt lấy, Ninh Vân Tấn lại cũng chỉ có thể ở dưới con mắt của phụ thân ngoanngoãn mà làm việc.Văn Chân cười tủm tỉm mà bưng chén, nhẹ ngửi một làn hương trà, cười nói,"Trà Trạng Nguyên tân khoa dâng cảm giác phá lệ thơm, Dịch Thành à, trẫm nhớ rõhài tử này còn chưa có tên tự, không bằng do trẫm thưởng xuống được không?"Đại danh là ngài ban cho, ngay cả tên tự cũng muốn cướp đoạt, nhưng màNinh Kính Hiền có thể dám nói không được sao, đành phải kéo Ninh Vân Tấn đồngthời tạ ơn.Văn Chân nhìn Ninh Vân Tấn, nheo mắt, khóe miệng hơi hơi cong lên.Ninh Vân Tấn bị ánh mắt chăm chú của hắn dọa sợ chung quy cảm thấy có dựcảm không tốt, không phải là tên tự gì đó khá sụp hố chứ!? ||Văn Chân sau khi tự vui vẻ xong, há miệng nhân tiện nói, "Hữumỹ nhất nhân, uyển như thanh dương*. Ta thấy không bằng cứ gọi là Thanh Dươngđi!"

*Trích từ bài 'Thiện tai hành' của Tào Phi, nửa trên khen ngợi mỹ nhân, nửa dưới là lòng thương nhớ.

"Tên hay." Tả Sư Hoành sờ sờ râu mép, khen, "Mỹ mục dương hề, mỹ mụcthanh hề, hài tử này nhận tên này rất phù hợp."Nhân gia cố ngoại tổ phụ cũng mở miệng, lại là Hoàng thượng miệng vànglời ngọc, ai dám nói tên tự này lấy không hay, đều liên thanh khen ngợi.Chỉ có Ninh Vân Tấn có chút giận trong lòng, vừa nghe tên tự này hắn đãnhịn không được nghĩ đến 'Hữu hình tựu tú, vô tiết cánh thanh dương' (Có hình thì đẹp, không đáng càng thanh cao), nhấtthời cả người đều không khỏe. Bất quá trong văn cổ Thanh Dương chẳng nững chỉmặt mày thanh tú, càng nói về người có phong thái và dung nhan tốt đẹp, cũng làngụ ý lời ca ngợi vô cùng tốt.Ở trong một mảnh tán dương, Dương Nhượng Công âm dương quái khí mà nói,"Nghe nói chỉ là một bức họa Ninh nhị công tử hình như cũng đã được người rađến năm nghìn kim, cũng thật sự là bất phàm mà!""Hả?" Ninh Vân Tấn vẫn thật chưa nghe nói qua chuyện này, có chút kinhngạc.Trong phòng này không thiếu nhất chính là người thủ đoạn chồng chất, đạisự trong kinh thành căn bản không giấu được bọn hắn, Thiếu Chính Hành cười giảithích, "Nghe nói Tôn Bản Thiện vì Ninh nhị vẽ hai bức tranh người, không ítngười ở chỗ Vương Truyền đại sư sau khi xem qua chấn động là người trời, sôinổi ra giá nghĩ muốn mua."Ninh Vân Tấn chớp hai mắt, hắn vẫn thật không biết có chuyện như vậy, mấyngày nay quá bận, làm sao có thời gian chú ý. Hắn nhìn thoáng qua phụ thân mặtkhông đổi sắc, hiểu được việc này hơn phân nửa là chuyện thật, nhất thời cóchút nhức đầu, mình cũng phải làm quan, loại chuyện này truyền ra mặc dù làchuyện mọi người ca tụng, nhưng vẫn không thỏa đáng.Rõ ràng chính là đang nói chuyện vẽ, không biết vì sao Văn Chân vừa rồitâm tình cũng không tệ lắm đột nhiên đã khuôn mặt nghiêm túc, có chút đột ngộtmà nói, "Nếu các khanh gia đều đã đến, chúng ta đây hay trước nghị nghị đi!"Người có mặt cũng đã vô cùng thích ứng hỉ nộ vô thường của Văn Chân, vớihành động đông cứng nói sang chuyện khác như vậy cư nhiên không có chút nàokhông thích ứng, sắc mặt nghiêm túc đã tiến nhập kiểu mẫu công việc.Ninh Vân Tấn nhẹ nhàng thở ra, tại dạng trường hợp này đàm luận về chuyệncủa mình quả thật áp lực khá lớn, cứ tính hắn thích làm động tác náo động, cũngkhông muốn bị người đặt ở trên lửa nướng. Hắn bình tĩnh sau khi cho mỗi cá nhândâng trà xong, liền thành thật mà thối lui cạnh chỗ ngồi Trần Lập Ngôn.Hầu đọc như hắn không có chỗ ngồi, nói nghe hay một chút là nhân viênphục vụ cao cấp, nói nghe không hay chính là chân chạy nam thư phòng. Chỉ cóchờ hắn leo đến vị trí của Trần Lập ngôn mới có thể phân đến một cái bàn, bấtquá đó cũng không phải cái gì sống tốt, bởi vì tại loại thời đại không có bútghi âm này làm tóm tắt hội nghị, không có một chút công lực là không được.Đề tài thảo luận hôm nay là kiểm kê khoản quan thương của kinh thành vàmấy tỉnh trọng điểm, cũng triệu tập một nhóm lương thực chuyển đến quân TâyBắc. Cuối thu năm rồi, mỗi bộ lạc tộc Phụng Vũ sẽ sôi nổi xuất động quấy biêncảnh, đánh cướp một đám vật tư tốt để vượt qua trời đông giá rét dài đằng đẵng.Tuy rằng hiện giờ tộc Phụng Vũ chẳng những lập quốc, mà còn trình quốc thư nghịhòa, nhưng mà cũng không có nghĩa là thói quen nhiều năm sẽ thay đổi – dù saotài nguyên của bọn họ cũng không đổi nhiều.Đầu tiên Hộ bộ Thượng thư trần thuật số lượng tồn lương trong khoản hiệntại, hiện tại người chưởng ấn Hộ bộ là Ngô Dung, hắn là người những năm cuốitiền triều sinh ra, trong năm Vĩnh Hưng khi thi đậu Trạng Nguyên đã hơn bốnmươi tuổi, hiện giờ sớm đã râu tóc hoa râm một bó to, người này tuy rằng khônggiỏi giang, nhưng quản lý tài sản cũng là một phen tài năng, há mồm đã đem sốtồn lương các tỉnh báo ra, sản lương của quan thương kinh thành và mấy tỉnh lớnlượng gia tăng gộp lại là ba trăm bốn mươi vạn thạch.Kế tiếp tất nhiên là Ninh Kính Hiền đề xuất nhu cầu của mình, chỉ thấyhắn mở miệng đường vòng, "Nếu muốn thỏa mãn quân đội biên cảnh lương thực cungcấp ít nhất yêu cầu bốn mươi vạn thạch.""Đó không có khả năng!" Ngô Dung không đợi Văn Chân lên tiếng, đã vội vãcự tuyệt, đừng nhìn Ninh Kính Hiền chỉ là muốn số lẻ, nhưng mà số lượng tính ravẫn là quá lớn. Hắn buồn rầu mà nói, "Lương thực này nghĩ muốn phát bổng lộcthì chẳng qua là miễn cường đầy đủ mà thôi, cứ tính chặt lại nhiều nhất cũngchỉ có thể cung cấp mười lăm vạn thạch."Ninh Kính Hiền căn bản không cùng hắn tranh luận, trực tiếp ôm quyền chắptay nói với Văn Chân, "Khởi bẩm Hoàng thượng, nếu muốn ở Tây Bắc xây nên mộtphòng tuyến, ít nhất yêu cầu năm vạn binh lực trở lên, nhưng mà mười lăm vạnthạch nào đủ dùng, chẳng lẽ muốn binh sĩ đói bụng đánh giặc?"Văn Chân vẫn chưa lập tức tỏ thái độ, chính là đợi Ngô Dung nói khó xửcủa mình. Ngô Dung nếp nhăn mặt đều nhăn thành một đống, chỉ kém không chỉ trờiđập đất mà nói mình hết sức, nhưng mà Ninh Kính Hiền lại cắn chết không buôngmiệng.Tuy rằng nhóm đại lão hội nghị này có thể nói là đứng đầu Đại Hạ, nhưngtrường hợp này lại cùng người bán hàng rong phố nhỏ cò kè mặc cả không sai biệtlắm, Ninh Vân Tấn trước kia cũng nhìn thấy qua toàn bộ trực tiếp vai võ phụ,không chút nào có tự giác văn nhân thư sinh động khẩu không động thủ.Bất quá Ninh Vân Tấn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Kính Hiền trongngày thường bộ dáng chững chạc trang nhiêm cùng người tính toán chi li, bởi vậytầm mắt phần lớn thời gian đều tò mò mà dừng ở trên người hắn. Kỳ thật hắn biếtchân tâm cảm thấy phụ thân yêu cầu một chút cũng không quá phận, thậm chí vẫncòn phải thiếu.Một nam nhân thành niên mỗi ngày đều phải trải qua huấn luyện cao độ, ítnhất ăn hai kg lương thực. Hiện tại một thạch ước chừng 59,2 kg, nếu phải camđoan năm vạn người tại trong vòng ba tháng đều ăm cơm no, thì phải trên mườilăm vạn thạch.Nhưng mà hiện giờ quân đội biên cảnh nào chỉ có năm vạn?! Chớ nói chi làlương thực này ở trên đường vận chuyện còn phải bị tầng tầng bóc lột, chânchính rơi vào trên đầu binh sĩ đã thiếu lại càng thiếu.Ninh Vân Tấn chính là bị thời điểm tăng cường quân lần này đi Tây Bắc,nhớ rõ khi đó binh Bát Kỳ còn đỡ, ít nhất mỗi bữa có thể có bữa cơm khô, bọn họbinh lục doanh này bữa cơm đều là cháo, sau huấn luyện, buổi tối đã đói đến ngủkhông được, đành phải rời giường mãnh liệt rót nước đem bụng chống no một chút,thời điểm đi đường cũng cảm thấy lắc lư trong dạ dày, tư vị kia thật sự là đừngnhắc nữa.Hắn thấy Ninh Vân Tấn đang xuất thần, Văn Chân tâm tình lại nổi lên phiềnmuộn, nhịn không được ở trong lòng nói thầm, tiểu tử này cũng lớn như vậy, làmsao còn một bộ bộ dáng không rời được phụ thân.Khẽ hạ yết hầu, Văn Chân đầu tiên là đánh gãy biện luận của hai người,quày đầu nhìn phía Trần Lập Ngôn, "Lương thực quan thương mấy năm gần qua tìnhhuống sử dụng như thế nào?"Trần Lập Ngôn đứng lên không chút hoang mang mà nói, "Hồi bẩm Hoàngthượng, nội dung phần này vi thần cho thuộc hạ Ninh Vân Tấn phụ trách, xin chohắn đáp tấu."Văn Chân khi vào nam thư phòng Lý Đức Minh cũng đã lặng lẽ bẩm báo quachuyện này, hơi hơi nhếch khóe miệng, "Chuẩn."Chi phí tình huống này là vô cùng phức tạp, đề cập đến lương thực hàngnăm thu vào, số lượng lương thực tiêu hao và đường lối, còn phải từng cái nóirõ số lượng hao tổn, phải biết đầu năm nay chính là không có thần khí Exceltiền hành phân tích số liệu. Khi ghi sổ nhiều nhất chính là phân loại đăng kímà thôi, muốn ăn khớp người tính không tốt thậm chí sẽ bị quay ngất đi.Nếu mà không có khả năng xem qua là nhớ, Ninh Vân Tấn chỉ có thể luốngcuống. Bất quá hiện giờ nan đề nhỏ như thế cũng khó không được hắn, chắp taysau mông há mồng đã thao thao bất tuyệt mà nói. Tác dụng khác của học sĩ hầuđọc này – bách khoa toàn thư hình người thêm chức năng tìm kiếm.Hội nghị này chớp mắt gần đến buổi trưa, Văn Chân tựa hồ khôn thể nhìnhắn an nhàn, tại thời điểm thảo luận đến kịch liệt thường thường sẽ hỏi hắn mộtít vấn đề. Ninh Vân Tấn vừa mới bắt đầu còn có chút lo lắng hắn sẽ hỏi mình nộidung không xem qua, không nghĩ tới câu hỏi Văn Chân lại vô cùng có chừng mực,cũng không có tận lực cho hắn ý tứ làm khó.Hắn thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời, khiến những lão đạiđó đều cảm thấy hết sức hài lòng, thậm chí gặp phải nội dung bọn họ cần trựctiếp lướt qua Trần Lập Ngôn hỏi ý kiến Ninh Vân Tấn. Trần Lập Ngôn tức giận đếnmặt già đỏ lên, trăm triệu không nghĩ đến Ninh Vân Tấn cư nhiên có thể đem mộtchuyện làm khó dễ biến nguy thành an, cư nhiên biến thành cơ hội biểu hiện, vừanghĩ tới nếu để cho vị kia biết mình chút việc nhỏ như vậy cũng làm không xong,hắn nhịn không được rùng mình một cái.Dương Nhượng Công không thể thấy Ninh Vân Tấn làm náo động, chọn một cơhội hỏi, "Có biết tiền quan thương hàng năm tiền lời bao nhiêu? Quan viên bởivì tham ô lương thực bị xử phạt bao nhiêu?"Ninh Vân Tấn chuyện này thật sự tịt, việc này hắn vẫn thật không biết,trên mấy quyển tư liệu kia cũng không có nội dung đó. Bất quá nếu nói thẳngkhông biết, còn không biết vị Dương các lão này tiếp theo phải làm sao chánghét đối phó mình.Khi hắn đang nghĩ tới phương pháp ứng đối, Văn Chân đột nhiên nói, "Vấnđề này của Dương các lão ngược lại làm khó Trạng Nguyên tân khoa của chúng ta,Trần Lập Ngôn, lần sau nên nhớ rõ trước đem nội dung phần này chuẩn bị đầy đủhết." Dừng lại một chút, hắn lại nói, "Không còn sớm, hôm nay cứ nghị đến đâyđi, sau khi trở về các khanh nghĩ điều lệ cụ thể dâng chiết tử. Trẫm thì khônggiữ bữa đâu!"Văn Chân rõ ràng bất công như vây, đại danh Ninh nhị đã nghĩ, tên tự làHoàng thượng tự mình lấy, đám cáo già này nào lại không rõ chỗ thánh tâm, bọnhọ nhìn phía Ninh Vân Tấn ánh mắt nhất thời hiền lành đến giống như lão phậtgia, người trẻ tuổi này ngày sau tiền đồ vô lượng à!Bình thường Hoàng đế không giữ bữa, các đại thần tất nhiên đều là về chỗlàm việc ăn hộp cơm trong nhà đưa, bất quá như Ninh Vân Tấn thì tương đối cựckhổ, trong cung không có khả năng để cho bọn họ mang thức ăn tiến vào, chỉ cóthể cùng thị vệ trực ban giống nhau một nồi lớn thức ăn khó ăn.Ninh Kính Hiền khi trẻ tuổi cũng ở trong cung từng làm chức, tất nhiênbiết thức ăn trong cung sau khi đưa đến nhân thủ ngay cả bốc hơi cũng không cònbao nhiêu, tuy rằng biết Tiểu nhị nhà mình có thể chịu được cực khổ, nhưngtràng dạ dày sẽ chịu không nổi, sau khi tản ra tận lực ở bên ngoài đứng đầu chờNinh Vân Tấn đi ra, nghĩ muốn công đạo hơn vài câu.Ninh Vân Tấn vừa thấy hắn đã giơ lên tươi cười, thân thiết mà đi lêntrước hô, "Phụ thân, ngài đang chờ con sao?"Ninh Kính Hiền nhẹ nhàng vuốt cằm, ôn hòa mà giải thích, "Trước bận quáquên nói cho con biết một ít quy củ trong cung, lại cũng không nghĩ tới con lầnđầu làm quan lại tiến cung trực ca." Hắn dặn dò, "Thức ăn trong nhà không cóbiện pháp đưa vào cung, trong cung đưa cơm con cứ dùng ít một chút, sau khi vềnha môn lại ăn thức ăn trong phủ đưa."Ninh Vân Tấn lão bánh quẩy như thế cũng không phải lần đầu tiên tiến cunglàm quan hầu, hắn biết hầu đọc trực ban như bọn họ, nhiều nhất sau trưa có thểcùng trực ca muộn trao đổi xuất cung, đã sớm mang theo hai cái bánh bao lấp vàobụng, xuất cung muốn ăn cái gì cũng được. Bất quá cảm giác có người quan tâm làhoàn toan không đồng dạng, bởi vậy hắn cười đến phá lệ hoa xuân xán lạn.Văn Chân đang chuẩn bị về tẩm cung dùng bữa nhất thời trong lòng khôngcân bằng, tiểu tử này quá không lương tâm, mình vì hắn giải vây một câu cảm ơncũng không có...Hắn quay đầu nói với Lý Đức Minh, "Đi đem Tiểu nhị Ninh gia gọitới mài mực cho trẫm, trẫm vừa nhớ tới, nếu đã lấy tên tự cho hắn không bằngđồng thời đem bảo mực ban thưởng xuống, chuyện tốt thành đôi."Lý Đức Minh sau khi đáp ứng xoay người hướng phía bên hai phụ tử thânthiết nồng nàn đi đến, trong lòng nói thầm, Hoàng thượng nè, trong cung nhiềungười sắp xếp đội cướp đoạt như vậy để muốn hầu hạ ngài, hà tất đi quấy rầy phụtử người khác, đã quấy rầy người khác thân thiết là phải gặp trời phạt! ||Ninh Vân Tấn đi theo Lý Đức Minh vào thư phòng Càn Thanh cung, với phòng nàyhắn rất quen thuộc, thấy Văn Chân ý bảo hắn mài mực, liền đành phải ngoan ngoãnmà vén tay áo lên làm việc.Khóe miệng Văn Chân hơi cong mà nhìn động tác của hắn, tuy rằng tiểu tửnày che giấu rất tốt, nhưng mà khóe mắt khẽ giật lại nói rõ trong lòng cũngkhông bình tĩnh.Chờ đến Lý Đức Minh đem giấy Tuyên Thành bày xong, Văn Chân vươn tay vớtbút lông, dính chút mực chuẩn bị hạ bút. Chữ hắn đoan kính hữu lực, sấu trườngthanh kỳ, đem hai chữ Thanh Dương chữ to phóng khoáng viết đến cương nghị nồngđậm. Nhìn tên thức người, chỉ là chữ viết tay này thôi đã cùng tính tình khônkhéo bình thường của hắn hoàn toàn bất đồng.Nhìn hắn cũng đã ở lạc khoản, chuẩn bị đóng ấn, Ninh Vân Tấn chỉ cảm thấytiền đồ ảm đạm, nghĩ đến cái tên khủng này phải đi theo mình cả đời, hắn thậtsự là nửa điểm cũng cao hứng không nổi.Theo lý thuyến do Hoàng đế tự mình viết lưu niệm mệnh danh, với thần tửbình thường mà nói quả thật là vinh quang lớn lao, nhưng mà Văn Chân lại khôngnhìn ra Ninh Vân Tấn có bộ dáng vui mừng."Thế nào, không thích trẫm vì ngươi lấy tự sao?"Nếu người khác gọi mình, thì nhịn không được nhớ tới dầu gội đầu, thử hỏiai có thể thích?! Nhưng mà cố tình đây cũng là chuyện chỉ có một mình hắn biếtkhổ cực.Ninh Vân Tấn đành phải lắc đầu nói, "Hoàng thượng tự mình ban tự cho vithần nào lại không thích, nhưng mà nguyên bản gia gia đã vì vi thần nghĩ tự,nghĩ đến hắn phải uổng không bận việc một hồi, chung quy cảm thấy có chútngại.""Ngươi đó, chính là nghĩ quá nhiều, nếu gia gia ngươi biết việc này,trong lòng chỉ có vui mừng, nào sẽ có ý nghĩ khác." Văn Chân nhịn không đượccười nói, bất quá hắn chính là thích Ninh Vân Tấn điểm với người nhà phá lệkhoan dung, tất nhiên cũng không đành lòng trách cứ.Đó là không thích cũng phải vui mừng mà! Ninh Vân Tấn ở trong lòng oánthầm nói, bất quá trên mặt lại lộ ra một cái mỉm cười ngại ngùng.Văn Chân lắc đầu, lại thưởng thức một lần chữ tự tay viết, càng xem càngcảm thấy viết đến không tệ, lúc này mới cầm lấy tư ấn của mình ấn lên.Sau ấn, hắn mới mở miệng hỏi, "Ngày đầu tiên làm nhiệm vụ cảm giác thếnào?""Vẫn được, ứng phó được cả." Ninh Vân Tấn vội vàng chấp tay nói, "Bất quáthật sự là ít nhiều Hoàng thượng ngài quan tâm với vi thần, nếu không...""Thôi đi, giữa hai ta hà tất nói khách khí như vậy, trẫm cũng không thíchnghe." Văn Chân cười cười, "Trẫm nghĩ ngươi cũng có thể ứng phó được. Bất quálàm sao lần này không nói cái gì vì trẫm muôn lần chết không từ máu chảy đầurơi?"Giữa hai ta có quan hệ gì sao?! Ninh Vân Tấn ở trong lòng yên lặng phuntào. Thấy Văn Chân tâm tình không tệ, hắn hì hì cười nói, "Học thành văn võnghệ, hóa dữ đế vương gia, vi thần cũng đã bắt đầu làm quan vì Hoàng thượng làmviệc, tự nhiên không cần lại chỉ khoe khoang ngoài miệng. Hoàng thượng ngày sauchỉ cần nhìn biểu hiện của vi thần là được."Lại nói tiếp Ninh Vân Tấn tương đối thưởng thức Văn Chân một chút chínhlà hắn sẽ không như thượng vị giả khác, khi tin người một bề hoàn toàn không đểý tới tình cảnh đối phương.Với thần tử của mình Văn Chân cho tới bây giờ cũng sẽ không hướng về chếttrong tán tụng, phải biết Hoàng đế đối với một thần tử rất đặc biệt cũng khôngphải là chuyện tốt gì, vô luận là không có tâm cũng là nâng sát, hai người nổidanh nhất bị nâng sát không có ai ngoài Niên Canh Nghiêu và Lý Vệ.Văn Chân hiện tại với mình không tệ, nhưng cho dù thời điểm hắn ta biếtmình đang bị thủ trưởng làm khó dễ, cũng sẽ không trực tiếp giáng tội cho ngườinọ, ngược lại tin mình có thể đủ xử lý tốt, nhiều nhất chỉ là thuận tay trợgiúp một phen mà thôi.Ninh Vân Tấn đối với hắn ta cư nhiên là một người có tình vị như thế, vẫncảm thấy tương đối bất khả tư nghị, người ngày IQ đã đủ cao, còn có EQ cao nhưvậy, thật sự là không có thiên lý.Hắn nói chiếu cố, không chú ý ánh mắt Văn Chân trở nên thâm thúy. Trongchớp mắt Văn Chân nhịn không được tà ác —— thiên hạ này đều là của trẫm, chẳngqua muốn bắt một người mà thôi..."Hoàng thượng cao quý cũng không nhất định vì chút việc nhỏ đó của vithần quan tâm," Ninh Vân Tấn tự cho là săn sóc nói, "Chuyện thương khố vô cùngkhó giải quyết, không biết Hoàng thượng đã có sách lược vẹn toàn nào chưa?""Ngươi nhìn ra trẫm đây là muốn động vào kho?" Giống như một chậu nướclạnh tạt trên đầu, Văn Chân đem tư tưởng tà ác ở đáy lòng thu vào, ngạc nhiênhỏi.Văn Chân cảm thấy tiểu tử Ninh Vân Tấn này quả thật là bất khả tư nghị,mình mới vừa mới mượn chuyện Binh bộ cần lương thanh tra quan thương, hắn cũngđã đoán được bước tiếp theo của mình. Nếu không phải xác định chuyện này mìnhcho tới bây giờ chưa cùng bất luận kẻ nào đề cập qua, hắn cũng muốn hoài nghiNinh Vân Tấn có phải hay không có tai mắt ở bên cạnh mình.Mà nếu như không phải hắn có loại năng lực có thể rung động tâm linh củamình này, mình tuyệt đối cũng không cần rối rắm như thế. Văn Chân là lập chímuốn làm một minh quân, Ninh Vân Tấn người có thể lĩnh ngộ tâm tư mình như vậyquả thật là lương thần trời sinh, nếu bị mình biến thành sủng ái nịnh hót...Ninh Vân Tấn không hiểu sao mà nhìn Văn Chân cảm xúc từ hưng trí ngẩngcao đột nhiên trở nên suy sụp, đem bộ tự ban cho mình sau đó đã đuổi mình rờiđi.Nếu không phải mình vào thời điểm quỳ an, Văn Chân đặc biệt mà công đạomình bí mật dâng lên một phần chiết tử về tình huống thương khố hiện tại và cảicách, chứng minh mình cũng không bị thất sủng, Ninh Vân Tấn nhịn không được daođộng lo lắng vừa rồi có phải hay không trong lúc vô tình chỗ nào đắc tội hắnta?!Thật vất vả một ngày gây sức ép trở lại trong phủ, Ninh Vân Tấn nghĩ đếnđám lão đại kia nói, hai bức vẽ Tôn Bản Thiện vẽ cho mình kia nghe nói vô cùngnổi danh.Hắn có tâm muốn đi xem qua một chút, nhưng mà thật sự rút không được thờigian. Thứ nhất hắn là người mới vừa mới làm quan mà thôi, chung quy không nênlập tức xin nghỉ phép giao ban, thứ hai Văn Chân mới bố trí nhiệm vụ cho mình,tuy rằng chưa nói muốn lúc nào nộp lên, nhưng mà chuyển quan trong làm trướcmới không luống cuống.Chế độ cất kho chính là vô cùng phức tạp, cố tình lại liên quan dân sinhxã tắc và chiến tích đế vương, là chuyện mỗi người thống trị đương nhiệm đềuhết sức coi trọng."Thâm oa động, quảng tích lương' từ Lưu Bang năm ấy nói ra về sau thì vẫnluôn được toàn bộ bậc đế vương chú ý, các triều đại đều đem vấn đề tồn lươngđặt ở vị trí đầu muốn trị quốc an bang, là một trong chiến lược tư tưởng quantrọng nhất của Đế vương.Chế độ cất kho bắt đầu để bình ổn gia lương, điều tiết khống chế thịtrường, giúp nạn thiên tai đề phòng mất mùa, an dân gia cố căn cơ, cung cấpnuôi dưỡng quân đội, chuẩn bị chiến tranh ứng chiến nhiều loại sử dụng, cố tìnhlại dễ dàng xảy ra vấn đề nhất, các đời lịch đại nổi danh đều có liên quan đếnbiến cách, ví dụ như Vương An Thạch, Chu Hi, rồi lại không thể không mất sạchmà về, có thể nói là một thanh kiếm hai lưỡi, xử lý không tốt cho dù là Hoàngđế cũng chiếm không được tiện nghi.Đừng nhìn vào số lượng trên khoản của Hộ bộ còn có nhiều như vậy, nhưngmà có thể có một nửa lương thực đã tính không tồi rồi. Hiện giờ vấn đề thuếruộng Đại Hạ hiếu hụt đã vô cùng nghiêm trọng, nếu không những năm trước đâyVăn Chân bận rộn không xuất thủ, đã sớm xuống tay với nó!Vì phần chiết tử này, Ninh Vân Tấn mỗi ngày phải chạy đến Hộ bộ chọn lựatài liệu không ít tư liệu, dùng để làm số liệu phân tích, bận tối mặt tối mày.Cũng may vài ngày gần đây Dương Nhượng Công tựa hồ nhận giáo huấn, khônglại trực tiếp sinh sự, chỉ bất quá hắm giảm bớt thời gian ban ngày mang NinhVân Tấn vào trong cung, lấy Ninh Vân Tấn trẻ tuổi làm lí do khiến hắn trực cađêm nhiều hơn.Ninh Vân Tấn ngược lại cảm thấy không hề gì, ở trong cung trực đêm so banngày còn thoải mái hơn chút, chỉ cần không có Hoàng đế gọi đến, là có thể ở tạiphòng nghỉ tự mình sắp xếp, chịu đựng đến hừng đông là có thể về nhà nghỉ ngơicả ngày.Khiến Ninh Vân Tấn tương đối kỳ quái chính là, không biết Văn Chân biếtmình đang bận rộn, hay là nguyên nhân khác, Văn Chân mấy ngày nay đều không đặcbiệt mà gọi hắn đến, khiến hắn sinh ra một loại cảm giác nguy cơ khó hiểu,chung quy cảm thấy gần đây tựa hồ sẽ có chuyện gì không tốt phát sinh.Chớp mắt Ninh Vân Tấn đã chịu đựng qua mười ngày, rốt cuộc chờ mong đếnngày hưu mộc đầu tiên của kiếp này. Hắn còn chưa có nghĩ xong đi làm gì, Từ BấtDụng đã vội vàng chạy đến Ninh phủ.Sai Tần Minh đem hắn dẫn đến hậu viện của mình, Ninh Vân Tấn cười hỏi,"Chí Thiện huynh mới sáng sớm đã đến, chính là có chuyện gì quan trọng sao?!""Nếu không phải đã xảy ra chuyện, vi huynh cũng không tiện làm kháchkhông mời mà đến này." Từ Bất Dụng thở dài nói, "Quý Khanh bị bệnh, bệnh cũngkhông nhẹ, aiz!""Như thế nào?" Ninh Vân Tấn cả kinh nói, "Lần trước thấy hắn còn vô cùngtinh thần mà! Làm sao lại đột nhiên bệnh nặng?""Là tâm bệnh đó!" Từ Bất Dụng lắc đầu nói, "Thầy thuốc nói, nếu mà hắnvẫn còn luôn không tỉnh ra, sớm hay muộn phải buồn bực thành bệnh. Thanh Dươngcó nguyện cùng vi huynh đi thăm bệnh?""Đó là tất nhiên." Ninh Vân Tấn vội vàng muốn Tần Minh chuẩn bị xe, hắnđem chuyện có thể xảy ra gần đây của Tôn Bản Thiện ở trong đầu loại bỏ từngcái, chung quy cảm thấy không có đại sự gì. Tôn Bản Thiện mới vừa vẽ ra mộtkiệt tác rất danh tiếng, cuộc thi lần trước thành tích cũng không tồi, thật sựkhông nghĩ ra được chuyện gì có thể làm hắn sinh bệnh.Sau khi lên xe ngựa, Ninh Vân Tấn tò mò hỏi, "Tiểu đệ thật sự nghĩ khôngra Quý Khanh huynh làm sao lại đột nhiên sinh bệnh, nếu không phải không lấyđược hưu mộc, ta còn muốn đi xem hai bức họa tác kia đó!"Hắn nhắc tới chuyện họa tác kia, Từ Bất Dụng đột nhiên biểu tình có chútcổ quái. Ninh Vân Tấn thấy thế, hỏi, "Chính là cùng hai bước vẽ kia có liênquan?"Nếu hắn đã đoán được nguyên do Từ Bất Dụng cũng không giấu hắn nữa, đemchuyện nói qua.Hai bức vẽ kia Tôn Bản Thiện thật sự là cực kỳ thích, thời điểm đóngkhung mà đặc biệt đến chỗ Vương Truyền đại sư nổi danh nhất kinh thành. Ngườinày có một tật xấu, phàm là bức tranh qua tay hắn đóng khung hoặc là phục hồikhi phơi khô đều phải treo ở trong hành lang tranh của mình.Lợi dụng danh khí Vương Truyền thường xuyên sẽ hấp dẫn đến một ít quý tộcquan to, khi bọn họ đang thưởng thức những bức tranh đó, có đôi khi sẽ thấy ratiền mua, không ít họa sĩ vẽ ra tác phẩm chính là vì bán, có thể bán ra so vớibày quán giá cả rất cao, bọn họ tự nhiên cũng là cao hứng.Thường xuyên qua lại hàng lang tranh của Vương Truyền liền vô cùng nổidanh, hắn chẳng những kiếm được tiền, còn có thể bắt đầu đầu tác dụng dìu dắthậu bối, nhưng mà không nghĩ tới lúc này đây lại chọc họa!Ninh Vân Tấn ngày đó khi ngự phố khoe quan thật sự là ra hết danh tiếng,cho dù thiên kim đại tiểu thư ngay cả đại môn không bước ra cũng biết hắn vịtài tử thiên hạ dung mạo, văn chương đều có một không hai, lấy hắn làm mẫu vẽra tác phẩm, vốn là dễ được người săn nâng.Mà Tôn Bản Thiện tại phương diện vẽ tranh vốn chính là danh gia thiên hạ,hai bước vẽ này hao phí hắn không ít tâm huyết, đem Ninh Vân Tấn trong bứctranh giống như trao linh hồn, không ít người đến hành lang tranh liếc mắt đãcoi trọng hai bước vẽ này, ở dưới sự cạnh tranh giá cả lẫn nhau của bọn họ, cưnhiên có một kẻ thần bí đem giá cả ra đến năm nghìn hai hoàng kim, đây chính làhọa tác có thể bán ra giá cao nhất của mấy năm gần đây.Tôn Bản Thiện là một người tính tình bướng bỉnh, một bộ bức tranh đã nóixong là đưa Ninh Vân Tấn, một bộ khác hắn muốn cất cho mình, mặc cho người khácnói rách miệng, hai bức đều không nguyện ý bán.Kể từ đó hành vi của hắn tựa giống như chọc tổ ong vò vẽ, từ sau khi TônBản Thiện đem tranh mang về nhà, trong nhà đã liên tục gặp trộm, tuy rằng Tônphủ cũng tăng mạnh phòng thủ, nhưng nào có ngàn ngày đề phòng cướp, rốt cục vàohôm trước họa tác bị một kẻ trộm ăn cắp mất, vì thế Tôn Bản Thiện đã bị bệnh,chính là tâm bệnh!Biết chân tướng, Ninh Vân Tấn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằngtrong lòng có chút tiếc nuối mình cư nhiên không thể thấy được họa tác, nhưngmà khi hắn nhìn thấy Tôn Bản Thiện gặp đả kích sau đó bệnh đến không ổn, cũngchỉ có thể từ bỏ, ngược lại hảo hảo an ủi một trận.Ninh Vân Tấn chỉ đem mình cùng hai bước vẽ này vô duyên, lại không nghĩtới hắn sẽ vào một ngày không lâu sau đó ở một chỗ không tưởng được nhìn thấychúng nó, mà còn phát sinh chuyện khiến hắn không muốn nhớ lại... || Tuy rằng đã hết sức an ủi qua Tôn Bản Thiện, nhưng hắn vẫn buồn bực khôngvui, chẳng qua ở dưới sự quan tâm của hai vị bạn tốt, tinh thần của hắn hơichút tốt một chút, uống dược sau đó không cần nằm trên giường nữa.Thấy bộ dáng đáng thương kia của hắn, Ninh Vân Tấn thiếu chút nữa đáp ứnglần thứ hai hy sinh nhan sắc làm người mẫu lần nữa.Bất quá lần này Tôn Bản Thiện cự tuyệt, dùng cách nói của hắn, bộ vẽ hảiđường xuân thụy kia đã hao phí toàn bộ linh tính của mình, đời này phỏng chừngrốt cuộc vẽ không ra họa tác có thể siêu việt, không nên chậm trễ thời gian củaNinh Vân Tấn nữa.Ninh Vân Tấn biết một bộ tác phẩm nghệ thuật sinh ra chung quy là có tínhngẫu nhiên, cho dù là cùng một người nếu muốn vẽ ra tranh giống nhau như đúccũng không quá khả năng.Tôn Bản Thiện tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mà họa tác của hắn đã có phongcách quý phái, hắn cho rằng tác phẩm đẹp, khẳng định sẽ không kém, đáng tiếcđoạn thời gian kia mình bận quá, cư nhiên cùng bức tranh kia thất chi giao tí (lướt qua nhau).Người chung quy phải nhìn về trước, nếu đã bỏ lỡ Ninh Vân Tấn cũng đemchuyện họa tác kia vứt sau đầu, bắt đầu bận rộn để ý tới chuyện kiểm tra cấtkho nháo niệt rầm rộ mấy ngày gần đây và lễ vật sinh nhật Ninh Kính Hiền.Chế độ cất kho của Đại Hạ triều trên cơ bản lập ra hai loại quốc doanh vàdân biện, lần kiểm tra này chủ yếu là cất kho quốc doanh. Loại cất kho quốcdoanh này dựa theo công dụng khác nhau làm năm loại kho thường bình, kho lương,kho huệ dân, kho quảng huệ và kho dự bị, hiện nay trừ bỏ kho thường bình còn cóthể vận chuyển bình thường, bốn loại khác trên cơ bản đã trên danh nghĩa, cănbản không có nổi lên tác dụng.Tuy rằng trong 'Luật Đại Hạ' đối với thu chi thu mua lương thực, khôngthiếu thuế ruộng, thâm ôm lương thực vân vân đều có văn bản quy định rõ ràng,chỗ điều khoản nghiêm trọng lấy cực hình còn không được đặc xá, nhưng mà trênthực tế hiện tại kho thường bình các nơi trên cơ bản là mười chẳng bằng ba bốn.Ninh Vân Tấn gần đây với phương diện này vô cùng có hứng thú, hắn hiệnnay đã tổng kết ra ba nguyên nhân lớn kho lúa thiếu hụt.Thứ nhất vào cao ra thấp, như kinh thành năm nay được mùa giá gạo mỗithạch đều ở trên một lạng, nhưng mà mắc nợ năm ngoái giá bán lại ở giữa chíntiền đến một lạng, giá bán thấp hơn giá thu, nhất định phải thiếu hụt, hơn nữabình lương càng nhiều thiếu hụt càng lớn. Nhưng mà mấy Tổng đốc tuần phủ vì banân dân chúng giành chiếm được mỹ danh, giống như không nguyện ý đề cao giá gạo,cứ thế mãi không thiếu hụt mới gặp quỷ.Thứ hai là đóng quân mượn lương, Đại Hạ và tiền triều chế độ đóng quânbất đồng, lương thực chỗ đóng quân là do quan địa phương trưng thu cầm dùng,nhưng mà thời điểm gặp tai năm rồi dân gian vô pháp cung ứng, chỉ có thể mượntrước lương kho lúa cho quân đội ăn, nhưng mà thường thường đến mùa thu rồi lạivô pháp bù đủ, hằng năm tích lũy, thiếu hụt đã phá lệ thật lớn.Thứ ba là bàn giao không rõ, tuy rằng dựa theo quy định quan viên khi rờichức phải đem thuế ruộng kho thường bình giao rõ ràng cho quan viên mới bổnhiệm. Nhưng quy định là quy định, tại áp chế của cấp trên và nhân viên liênquan giao thiệp, quan mới thường thường chỉ có thể dắt mũi tiếp thu kho lúc đãthiếu hụt.Cùng với ba điều này so ra, quan địa phương trì hoãn mua lương, dân thiếulương kéo dài giao nộp, trộm bán lương vân vân đều chẳng qua là vấn đề nhỏ màthôi, nói câu cũ rích vô cùng tục khí, chỉ có vấn đề cùng chế độ liên quan mớilà vấn đề lớn.Tuy rằng Ninh Vân Tấn đã đem luận văn Văn Chân an bài hoàn thành khôngsai biệt lắm, nhưng nếu Hoàng đế không có thúc, cũng liền không vội vã nộp lên,hắn chờ tiếp!Nếu nói sự kiện kia không bị mình cánh bướm ảnh hưởng, tính lần này khitoàn quốc kiểm tra kho lúa khẳng định sẽ bộc phát ra, chỉ có tại thời gian kiachọn đem chiết tử đưa lên, mới có thể khiến cho mấy lão đại nội các coi trọn,khi đó Văn Chân nghĩ thông qua cải cách cất kho cũng sẽ dễ một chút.Sau khi lấy điều lương làm theo ý chỉ thanh tra kho lúa gửi đến toànquốc, nhất thời khiến cho chấn động thật lớn, các loại mật chiết giống nhưtuyết rơi rơi vào tay Văn Chân.Mật chiết này quả thật là nhìn thấy ghê người, nhìn một cái so với mộtcái tin tức phiền lòng, Văn Chân thật sự là phiền lòng đến không xong. Hắn đembút son hướng trên bàn ném, thở dài.Lý Đức Minh thấy sắc mặt hắn không tốt, tiến lên hỏi, "Hoàng thượng, nếukhông hôm nay đi ngủ trước? Ngài đã liên tục mấy đêm không hảo hảo nghỉ ngơi!"Văn Chân chỉ cảm thấy mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại nhẹ nhàng nắn mũi, khôngcó lên tiếng trả lời.Lý Đức Minh thấy thế yên lặng mà lui về tại chỗ, biết Hoàng thượng chỉ sợlại phải chịu đựng một đêm.Văn Chân đột nhiên mở to mắt, nhìn phía hắn, "Hắn gần đây còn trực cađêm?""Hồi bẩm Hoàng thượng, Ninh công tử hôm nay vừa vặn đang trực đêm, cầngọi đến?" Lý Đức Minh chỉ kém không phải con giun trong bụng Văn Chân, tuy rằngmấy ngày nay Hoàng thượng đều tận lực không gọi Ninh công tử đến, nhưng điều đócũng không đại biểu Hoàng thượng không quan tâm, hắn tự nhiên là lúc nào cũngkhắc khắc đều lưu ý tin tức của Ninh Vân Tấn, để có lúc tìm xem.Văn Chân buổi chiều ở phía xa nhìn Ninh Vân Tấn một cái, tiểu tử kia sắcmặt tựa hồ có chút trắng nhợt tiều tụy, với công lực của hắn chẳng qua là trựcca đêm mà thôi, làm sao đem mình gây sức ép thành như vậy, hắn không khỏi cóchút ngạc nhiên Ninh Vân Tấn mấy ngày nay mỗi ngày trốn ở trong phòng làm gì!Hắn đứng lên, "Dẫn đường, trẫm đến xem tình huống nam thư phòng trựcđêm."Chỗ phòng ngủ lại của những Hàn Lâm tại nam thư phòng bất quá là một gianhĩ phòng mà thôi, đổi thành nhân gia nhà giàu chính là chỗ cho bọn nha hoàntrực đêm, phương diện này tương đối nhỏ hẹp kín gió, chỉ có một cái kháng đơnsơ, lại đặt một cái bàn.Tuy rằng nơi này ngay tại phụ cận tẩm cung của mình, nhưng mà nói thậtVăn Chân còn thật chưa tới quan, hắn vừa thấy hoàn cảnh kia, nhịn không đượcnhíu mày, "Trong cung có phần nghèo nàn như vậy sao? Người Nội vụ phủ quảnchuyện sao vậy."Xem ngài nói xong lời này, như là yêu cầu tất cả chi phí trong cung lượcbớt cũng không phải là chính ngài hạ chỉ, ai dám vi phạm đây, Lý Đức Minh nhịnkhông được nói thầm một câu. Bất quá hắn trên mặt lại công bằng mà nói, "Hoàngthượng đây là năm trước tu sửa qua một lần, năm rồi chính là ngay cả kháng cũngkhông có, chỉ có một nhuyễn tháp."Văn Chân lúc này mới hơi chút giãn lông mày ra, bất quá trong lòng cóchút do dự, muốn hay không đề cao đãi ngộ của mấy Hàn Lâm một chút, tốt xấu làtrong hoàng cung không thể hà khắc người đọc sách như vậy.Hai người bọn họ nói chuyện âm thanh tuy rằng nhỏ, nhưng mà vẫn khônggiấu được Ninh Vân Tấn nghe được, hắn vội vàng lanh lẹ mà thu thập mấy đồ vụnvặt trên bàn, cứ cho mọi người đều biết thời điểm trực ca đêm có thể làm việc,nhưng bị tóm bắt vẫn là không hay lắm.Đáng tiếc động tác của hắn nhanh, tốc độ Văn Chân lại càng nhanh, đã đẩycửa đi vào, vừa lúc nhìn thấy Ninh Vân Tấn có chút chột dạ cầm quyển sách cheđồ trên bàn."Ha..." Văn Chân cười như không cười mà nói, "Xem ra trẫm đây là quấy rầyNinh Trạng Nguyên.""Hoàng thượng!" Ninh Vân Tấn bình tĩnh hành lễ với hắn, bất quá sau khiđứng lên lại vừa vặn che ở trước mặt bàn, đầu ngón tay ở dưới mặt sách lặng lẽvuốt, tựa hồ muốn bắt gì đó vào trong lòng bàn tay.Tầm mắt Văn Chân vẫn luôn dừng ở trên người hắn, chút động tác nhỏ nhưvậy của Ninh Vân Tấn, tuy rằng làm rất hết sức bí mật, nhưng mà làm sao có thểgiấu được hắn. Bất quá hắn cũng không mở miệng hỏi ý, ngược lại tại kháng bêncạnh Ninh Vân Tấn ngồi xuống, một bộ tư thế muốn nói chuyện phiếm."Xem ra ngươi thích ứng đến cũng không tệ lắm, bất quá trẫm cũng chờngươi sớm gọi về ca sáng đó!"Ninh Vân Tấn cuối cùng là đem đồ trên bàn kéo vào trong tay, liền yênlòng. Hắn hì hì mỉm cười, "Kỳ thật vi thần ngược lại cảm thấy trực ca đêm rấtkhông tệ! Hiện tại nếu muốn vi thần đến hội nghị ghi chép, thật sự là rất có áplực."Nghe khẩu khí là muốn trực tiếp đem Trần Lập Ngôn đánh vào đáy cốc giànhquyền, bất quá Văn Chân lại tin Ninh Vân Tấn có bản lĩnh này, cho nên cũngkhông hỏi tính toán của hắn —— dù sao cuối cùng cũng trở về không qua được ảicủa hắn!Lý Đức Minh thừa dịp một khắc hai người trầm mặc, nhanh tay lẹ mắt mà lênhai chén trà, sau đó yên lặng lui trở lại góc tường.Ngửi hương trà Văn Chân hiếu kỳ hỏi, "Nghe nói chiết tử của ngươi đã hoànthành, tại sao không thấy ngươi trình lên, trẫm chính là chờ đọc danh tác củangươi!"Với tin tức linh thông của Văn Chân Ninh Vân Tấn không lộ ra chút nàohiếu kỳ, chỉ là ngượng ngùng mà mỉm cười, "Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần cònmuốn trau chuốt nhiều hơn nữa, chờ đến ra kết quả kiểm tra lại cho ngài xem. Dùsao cũng là lần đầu tiên vi thần, trình chiết tử."Thời điểm Ninh Vân Tấn nói ra lời cuối cùng kia nói lắp một tiếng, đemchữ then chốt nấc một chút, phối hợp hắn thời khắc đó cố ý làm ra biểu tìnhngượng ngùng, loạn Văn Chân trong đầu nhịn không được vẫn luôn quanh quẩn mộtcảnh tưởng —— Ninh Vân Tấn mặt đầy rạng mây đỏ nói ra dù sao cũng là lần đầutiên của vi thần...Hai người khác trong phòng kinh ngạc phát hiện Văn Chân đột nhiên xấu hổmà ho khan một tiếng, đột nhiên hất rớt giày sửa làm hai chân ngồi xếp bằng ởtrên kháng. Chỉ thấy hắn sau đó hất vạt áo phủ hai chân, nhất thời lại khôiphục bình thường.Ninh Vân Tấn bị hành động đột nhiên của hắn dọa sợ, bất quá hắn cũngkhông nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Văn Chân là đột phát suy nghĩ ngoài dự tính, lúcnày mới bày ra tư thế bề trên muốn nói."Chiết tử kia của ngươi trẫm là có thể chờ, bất quá nhìn ngươi ngược lạirất nhàn nhã đó!"Chỉ là thời gian chớp mắt biểu tình Văn Chân đã khôi phục bình thường,bất quá thấy biểu tình của hai người hắn đã biết mình vừa rồi quá mức đột ngộtmột chút, vì dời đi lực chú ý của Ninh Vân Tấn, hắn cố ý xốc lên sách vở trênkháng.Ninh Vân Tấn quá sợ hãi nghĩ muốn che giấu, nhưng mà vừa nghĩ tới đốidiện chính là Hoàng đế, động tác của hắn đã chậm lại một chút.Sách bị xốc lên sau đó lộ ra vài thanh đao khắc, chỉ vàng và một chén nhỏchất lỏng không rõ.Lý Đức Minh than là Tổng quản đại nội liếc mắt đã nhận ra đó chỉ vàng làmlá bùa, mà chất lỏng lại là nước bùa chú dễ điều phối, rõ ràng đều là phươngpháp dùng. Hắn cả kinh nói, "Lớn mật! Ninh Vân Tấn ngươi cư nhiên dám đem uếvật này vào hoàng cung!"Phải biết đây cũng không phải niên đại cho rằng vu cổ là phong kiến mêtín, chỉ là trong tộc Phụng Thiện lại không biết có bao nhiêu người có thểthông qua 'Vẽ tròn tròn' giết chết người. Vì phòng ngừa nhân viên hoàng thất vị'Vẽ tròn tròn', loại vật phẩm này đều là nghiêm cấm mang vào cung.Văn Chân thấy Ninh Vân Tấn thần sắc mặc dù có chút chột dạ, bất quá biểutình cũng là thẳng thắn vô tư, đã biết hắn khẳng định không có phạm cung quy.Hắn đối với Lý Đức Minh phất tay, "Đừng gào thét lên!"Nói xong hắn bưng chen nhỏ kia lên ngửi một chút, ở trong mùi cỏ cây thơmngát ngửi được một làn mùi máu tươi. Bản thân Văn Chân cũng là cao thủ phươngdiện năng lực huyết mạch, chỉ là ngửi khí vị đã biết đây không phải đồ hạingười, chờ hắn nhận ra nước bùa chú, nhất thời sắc mặt đại biến.Hắn ra tay như điện đột nhiên bắt lấy cổ tay phải Ninh Vân Tấn, Ninh VânTấn nguyên bản công lực đã so với hắn kém một tàng, lại đang bất ngờ không kịpđề phòng bên dưới, bị hắn vừa vặn bắt.Ninh Vân Tấn tay cầm thành một nắm, có thể nhìn ra được trong lòng bàntay hắn nắm một vật nho nhỏ. Nhưng mà tầm mắt Văn Chân lại rơi vào những lỗchâm thật nhỏ chi chít ở trên những đầu ngón tay hắn."Hương hoa đàn, vô căn thủy, lan thanh sa, huyết tinh...Ngươi đây là vì ailàm cốt phù điêu?"Ninh Vân Tấn cười khổ một tiếng, sờ sờ mũi, mở tay mình ra, lộ ra haimiếng cỡ đồng tiền trong lòng bàn tay, đồ khắc toàn thân đỏ ửng.Cốt phù điêu là một loại bùa kèm thâm lưu hành nhất của tộc Phụng Thiên,tuy rằng chỉ cần có một số người năng lực có thể chế tác, nhưng mà đẳng cấp caonhất lại yêu cầu người chế tác lấy ra tinh huyết và tinh khí liên tục bảy bảybốn mươi chín ngày nhuộm dần.Như vậy bùa chế ra có tính chất giống như ngọc, chẳng những đẹp còn cóthể đảm bảo người bình an, thậm chí có thể tiêu tai trừ tà, chính là bởi vì quátrình chế tác quá mức gian nan, hơn nữa với người chế tác linh khí hao tổn cũngquá lớn, như không phải vì chí thân hoặc là tình nhân, không có ai lại nguyện ýhao phí nhiều tinh lực như vậy làm thứ này, hiện giờ càng nhiều là giữa tìnhnhân đưa tặng cho nhau cho rằng tín vật đính ước.Văn Chân vừa thấy đồ khắc kia đã chuyển đỏ, nhất thời ánh mắt nổi lên lợihại, một cỗ lửa vô danh trong đầu trong lòng hừng hực thiêu đốt, ngữ khí hắnbình thản dị thường hỏi, "Thế nào, Thanh Dương tuổi còn nhỏ cũng đã có ngườitrong lòng sao?"Biết rõ tập tính của hắn trên người Ninh Vân Tấn nhịn không được da gànổi lên, bị Văn Chân đột nhiên lửa giận biến thành mạc danh kỳ diệu. Hắn chớpchớp mắt, nhìn Văn Chân thưa dạ mà nói, "Sinh thần phụ thân sắp đến..."Nếu không phải tâm chí đủ kiên định Văn Chân chỉ sợ đã một hơi dài phunmáu ra, hắn thẹn quá thành giận hỏi, "Ngươi không phải đã sớm chuẩn bị tốt thọlễ cho Dịch Thành sao? Vậy nhân sâm năm trăm tuổi, một bộ đai điền bạch ngọctốt nhất, một đôi bình ngọc hồ xuân tiền triều màu trắng vân hoa chim, một sinhthần bình thường mà thôi lễ đó chẳng lẽ còn chưa đủ trọng?"Ninh Vân Tấn bị hắn nghẹn nói không ra lời, cứ cho lão nhân gia ngài càithám tử ở Ninh phủ, quang minh chính đại bại lộ thật sự là đại trượng phu sao?Lý Đức Minh một bên vây xem rốt cuộc nhịn không được ở trong lòng đảo cáixem thường, Hoàng thượng của ta nè, Ninh đại nhân sang năm đó là minh thất chinăm, lẽ nào liền không cho phép người ta làm nhi tử lấp thêm một chút tâm ýsao? ||Ninh Vân Tấn thưởng thức vật khắc trên tay, ánh mắt có vẻphá lệ nhu hòa, "Năm nay thân thể phụ thân có chút kém, lại vừa lúc là ba mươibảy tuổi, vi thần thật sự lo lắng cho cha, cho nên lúc này mới chế tác cốt phùđiêu này, lấy cầu có thể bảo vệ cha bình an.""Thanh Dương hiếu tâm đáng khen." Văn Chân trong lòng như là nghẹn mộthơi, nửa ngày mới khen Ninh Vân Tấn một câu. Mắt hắn dừng ở trên vật khắc kia,cười nói, "Ngươi cho trẫm nhìn xem?"Nói vậy, loại đồ cốt phù điêu dính huyết khí và linh khí này, trước khichế tác hoàn thành là không thể tùy tiện để người chạm. Bất quá Ninh Vân Tấnbiết quan hệ huyết thống của mình và Văn Chân – huyết khí cùng mạch ảnh hưởngrất nhỏ, lại là lần đầu tiên chế đồ phức tạp như thế, quả thật yêu cầu có thểcó người giúp mình đánh giá, liền không chút do dự đưa lên.Thái độ tín nhiệm thoải mái như thế của hắn với mình, ngược lại khiến VănChân có chút ngại ngùng giở thủ đoạn. Bỏ một tầng linh khí bao quanh trên tay,hắn lấy ra một chiếc khăn lụa đem vật khắc cầm lên.Vật khắc vào tay nặng trịch, với ánh mắt giám bảo vô số của Văn Chân tựnhiên liếc mắt đã nhìn ra chất liệu là chọn dùng sừng tê giác. Sừng này hẳn làXiêm La giác (tê giác Châu Á) màu gần trắng,dùng chính là phần đặc gần trước.Chất liệu sừng này trên dày dưới mỏng, chỗ mỏng nhất mài đến chỉ có độdày hai đồng tiền, bề ngoài có hình dáng cung tròn, bên trong lại là bằngphẳng, sau đó lại ở mặt trên điêu khắc các loại đường vân.Đường vân trên cốt điêu rõ ràng chia làm hai dạng hình, bên hình cungtròn kia, một mặt có khắc đồ án tuấn mã và biên bức 'Mã thượng hữu phúc', mộtmặt khác khắc chính là núi xanh biển rộng đại biểu 'Phúc như Đông Hải thủytrường lưu, thọ bỉ Nam Sơn bất lão tùng', chậm trổ cực kỳ nhẵn nhụi, cho dù vớinhãn lực soi mói của Văn Chân cũng khó lấy ra khuyết điểm.Mà ở bên bằng phẳng kia khắc chính là hình vân không rõ hoa văn vờn quanhmột cái đồ án hình đường cong nhìn đoán không ra, Văn Chân vào thời điểm nhìnkỹ mới phát hiện điểm nhỏ hoa văn cấu thành không nhìn rõ kia căn bản là kimvăn*, hắn thuận tay cầm lấy kính lúp Ninh Vân Tấn đặt ở bàn trên kháng, lúc nàymới đem những chữ chỡ hạt vừng phóng to ra.

*Kim văn: Văn tự khắc trên đồng, thời nhà Ân-Chu, Tần-Hán.

Kim văn chính hắn học đến vô cùng ưu tú, tùy tiện nhìn vài chữ đã dễ nhậnra những lời đó là đại biểu chúc phúc, cầu phúc, trừ tà, phòng tai.Bản thân vật này đã có văn tự kết hợp di chuyển lực lượng linh khí thiênđịa khắc vào sừng tê giác khử độc trừ tà có sẵn tính dẫn rất tốt, lại trải quadùng khí huyết của người chế tác hỗn hợp qua ngâm nước bùa chú, quả thật là bùakèm thân cường đại nhất.Văn Chân đã từng chỉ đạo qua Ninh Vân Tấn học tập phương diện năng lựchuyết mạch, tự nhiên với quá trình chế vật này vô cùng rõ ràng. Cốt điêu trêntay hắn này nhuộm dần ra nhan sắc hết sức đều đặn, đã có sừng tê giác nguyênbản là loại hổ phách trong suốt, cũng có thể thấy rõ ràng hoa vân trên chínhthân sừng.Rất rõ ràng Ninh Vân Tấn dùng chính là loại phương thức chế tác phức tạpnhất, đó là khắc một lớp thì dùng một lần nước bùa, phương thức như thế và saukhi khắc xong lại ngâm bốn mươi chín ngày hiệu quả và màu sáng hoàn toàn là haidạng khác biệt.Với Văn Chân thân phận vua một nước cho tới bây giờ cũng không thể đượcthu qua tấm cốt điêu trân quý như vậy, bởi vì có cốt phù điêu người có năng lựcchế tác thường thường không có chạm trổ điêu luyện như thế, mà người có loạichạm trổ này lại không có khả năng có năng lực cầu phúc mạnh như thế.Không nói trước giá trị hộ thân của cốt phù điêu này, chỉ là chạm trổ kiacũng đã có thể xưng là tuyệt thế tinh phẩm!Văn Chân đang chuẩn bị thả cốt điêu phù xuống, nhịn không được trong lòngsinh ra chua xót khó hiểu, khen ngợi Ninh Vân Tấn một phen, lại đột nhiên nhanhtrí, hắn đầu tiên là đem hai cánh trái phải ghé lại một chỗ, lúc này đã có thểdễ nhận ra đường cong trung gian nguyên bản nhìn đoán không ra kia cư nhiên làmột kiểu chữ triện 'Thọ'.Nói như vậy các loại điêu khắc hoặc là trên kiến trúc dùng nhiều là đồ án'Đoàn thọ' hoặc là 'Trường thọ', loại thưởng thức này đã hình thành nhận thứcchung của người điêu khắc, bởi vậy Văn Chân cư nhiên liếc mắt không thể nhận rađược.Khi hắn đang đem hai cánh kia khép lại, hai mặt bằng sau khi ụp vào nhau,vật khắc trong tay đã biến thành một hình quả đào mừng thọ nhỏ nhỏ.Nếu nói là vừa mới bắt đầu Văn Chân nhìn thấy Ninh Vân Tấn vì Ninh KínhHiền chế cốt phù điêu vẫn chính là trong lòng có chút không tư vị, nhưng giờkhắc này Văn Chân thật ghen tị sâu sắc!Cho dù hắn có được thiên hạ thì thế nào, lại còn không sánh bằng một thầntử. Ninh Kính Hiền bất quá là minh thất chi năm mà thôi, chính là mình nămtrước cũng là ám cửu chi năm, tuy rằng lễ vạn thọ văn võ bá quan, Hoàng tử tônthất sôi nổi cống nạp, nhưng mà ai lại sẽ vì mình tiêu phú tâm tư và tâm huyếtnhiều như vậy?!Những lễ vật đó trân quý thế nào đi nữa, cũng bất quá là một chút bạc cóthể mua được vật chết, nào so được thọ lễ như vậy!Trong lòng Văn Chân một hơi quả thật muốn nghẹn đến nội thương, hắn yênlặng buông xuống tấm cốt điêu có thể nói là khéo léo tuyệt vời kia, lẳng lặngmà nhìn Ninh Vân Tấn.Ninh Kính Hiền cư nhiên có đức gì mà có thể có được hài tử xuất sắc nhưvậy!Ninh Vân Tấn nào biết được tâm tư trăm chuyển ngàn nhào của hắn, thấy hắnsắc mặt trầm trọng, còn cho là mình tiêu phí nhiều tâm tư như vậy làm ra phếvật, căn bản không nổi lên hiệu quả.Hắn thật cẩn thận hỏi, "Hoàng thượng, cốt phù điêu này của vi thần chínhlà không làm tốt?"Người này còn nói là không làm tốt những người khác quả thật có thể làchui khe đất đi!Văn Chân tức giận mà nói, "Làm vô cùng tốt, có thể nói không thể xoi mói!Ngươi nghĩ như thế nào mà lấy tâm tư làm vật này cho phụ thân ngươi?" Hắn chualè mà nói, "Dịch Thành một đường quan lục bộ, cũng sẽ không có nguy hiểm gì,chỗ nào cần bùa hộ mệnh tốt như thế."Ninh Vân Tán vừa nghe mình chế tác cũng không xảy ra vấn đề, lập tức cườilệch miệng, hắn cẩn thận đem cốt phù điêu nắm ở trong tay thưởng thức, nghiêmtúc mà nói, "Người có họa phúc sớm tối, chủ ý lão thiên gia nào nói chuẩn, lạinói phụ thân trước bị qua thương, năm gần đây chẳng những thân thể kém đến lợihại, công lực càng là đang suy yếu. Hiện giờ cha lại còn phải bận rộn chuyệntriều đình, nếu mà thứ này có thể vì phụ thân trừ khử chút tai, phù hộ cha bìnhan cũng đã thành toàn một mảnh hiếu tâm của vi thần."Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong lòng Văn Chân nhịn không đượcrất buồn bực!Muốn nói mình mấy năm nay làm sao không là tai nạn không ngừng, thời điểmbắt Phu Mông Trác Minh mình đồng dạng bị trọng thương, tại Giang Nam lần đócàng là suýt nữa mất mạng trong tay thích khách, mặc dù dưới sự trợ giúp củaNinh Vân Tấn biến nguy thành an, rốt cuộc vẫn là tổn hại căn cơ, nhưng cho dùnhư vậy, vừa về tới kinh thành mình vẫn là ôm thân bệnh ngày đem không nghỉ phêduyệt tấu chương, xử lý triều chính.Cho dù mình có hậu cung ba nghìn, nhi nữ thành đàn, tọa ủng thiên hạ,nhưng mà kết quả bên người lại ngay cả người cảm kích hỏi ấm cũng không có, VănChân nhất thời cảm thấy nhân sinh như vậy khiến người có chút rã rời hứng thú.Hắn thâm trầm nhìn Ninh Vân Tấn khuôn mặt ở dưới ánh đèn có vẻ phá lệ nhuhòa, nhịn không được nổi lên mơ mộng, một người phong hoa tuyệt đại như thế,rồi lại trọng tình trọng nghĩ, với thân nhân với bằng hữu đều có thể như thế,nếu là thật sự có người yêu thích thì chính là ra sao...Ninh Vân Tấn bị tầm mắt sâu thẳm của Văn Chân nhìn có chút sợ hãi, nếukhông phải phát hiện tiêu cự hắn tự hồ xuyên thấu qua mình nhìn phía xa xa, chỉsự đều phải nổi da gà.Nhìn thấy Văn Chân cư nhiên mạc danh kỳ diệu đột nhiên lâm vào trong trầmtư, tựa hồ đang đưa ra quyết định trọng đại, Ninh Vân Tấn cùng Lý Đức Minh haimặt nhìn nhau, thở mạnh cũng không dám thở ra, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi.May mắn Văn Chân rất nhanh đã hồi phục tinh thần, với Vân Tấn ôn hòa màdặn dò, "Trẫm trước hồi tẩm cung, ngươi cũng sớm nghỉ tạm một chút. Đèn tối hônám mập mờ, đừng làm những gì hại mắt, cũng không nên ỷ vào mình trẻ tuổi thìkhông quan tâm thân thể, rồi lại thật sự không tốt, phụ thân ngươi có được phầnthọ lễ này cũng sẽ không vui vẻ."Văn Chân loại giọng điệu giống như đại ca ca tri tâm này, đem Ninh VânTấn sợ tới mức không nhẹ, chỉ kém không làm ra một bộ biểu tình tạ ơn cảm kíchchảy nước mắt.Ninh Vân Tấn phát hiện từ sau đêm đó, Văn Chân ngoài mặt vẫn đối đãi mìnhtrước sau như một, vừa không biểu hiện ra đặc biệt chiếu cố nữa, nhưng cũng sẽkhông để cho người khác cho là mình mất thánh quyến, thường thường sẽ banthưởng xuống những trái cây cống phẩm mới vào cung cho mình, phân lượng kia cưnhiên gần so với một số Hoàng tử, xác thật khiến hắn chọc không ít đỏ mắt.Bất quá đây không phải là chuyện khiến Ninh Vân Tấn đau trứng, cũng khôngcũng biết vì sao, hắn cảm thấy ánh mắt Văn Chân mấy ngày nay nhìn mình có vẻphá lệ sâu thẳm, nếu nói muốn hắn hình dung, như là ong mật nhìn hoa tươi chòngchọc, sói đói nhìn chằm chằm thịt mỡ, thật sự là khiến người thấm đến hoảng.Nếu không phải vô cùng xác định Hồ Duệ gần đây đều không bị triệu kiếnqua, chuyện mình năm đó đùa giỡn Văn Chân hẳn là không bị đưa ra ánh sáng, hắncũng nhịn không được hoài nghi Văn Chân đã khôi phục ký ức, đang cân nhắc làmsao thu thập mình, bằng không làm sao mộ bộ thần thái muốn ăn mình – không thểkhông nói đó là một số khía cạnh chân tướng của người nào đó!Ninh Vân Tấn đem chuyện phiền lòng này đặt ở một bên, chuẩn bị trước xửlý Trần Lập Ngôn, hắn đã nhịn ba tháng, nên đến thời điểm ra tay.Quan trường văn hóa và nơi làm việc văn hóa của Trung quốc là được cực kỳchú ý, người mới như Ninh Vân Tấn, nếu vừa nhận chức đã tựa như một người khôngđầu óc đi gài cấp trên, vậy đợi bị người xa lánh, xếp đặt, cái mác 'Ỷ thế hiếpngười' khắc trên đầu đi.Dù sao trong đội ngũ quan lại to lớn trong triều đình quan nhị đại vẫn làthuộc loại số ít, thứ nhất không có khả năng gặp mỗi một thủ trưởng đều có bốicảnh kém hơn mình, thứ hai cũng không có khả năng cùng mỗi một thủ trưởng đềuquan hệ tốt, một khi bị mác như thế gắn bên ngoài, cũng không phải chuyện tốtgì.Ngày sau cho dù dựa vào bản lĩnh của mình bò lên địa vị cao, trong lòngngười khác cũng sẽ không chịu phục, nếu về sau nghĩ muốn thúc đẩy chính lệnh gìđó, chỉ cần thuộc hạ của người ta lén lút giở trò xấu, dù chính sách tốt cũngcó thể bị người đọc thành lệch.Ninh Vân Tấn là người đã trải qua từ dưới hướng lên trên, tất nhiên sẽkhông giống quan nhị đại chân chính tuổi trẻ khí thịnh ngu như vậy. Thân thếcủa hắn, tước vị, thánh quyến đều đặt ở đó, Trần Lập Ngôn nếu đem chuyện chuyệnnhắm vào mình làm đến quá phận, người khác đều là thấy ở trong mắt.Mình chỉ cần chịu đựng một hơi này, người khác đều chỉ biết cảm thấy làTrần Lập Ngôn không biết tốt xấu, đến lúc đó từ mình ra tay hoặc là mượn đao,đều chỉ biết cảm thấy hắn xui xẻo là xứng đáng.Đương nhiên, Ninh Vân Tấn cũng không thể nhịn quá lâu, dù sao nếu bịngười cảm thấy yếu đuối dễ bắt nạt, vậy cuộc sống của hắn sau này thì không dễchịu lắm, thời gian ba tháng hoàn toàn vừa vặn.Muốn đối phó Trần Lập Ngôn loại ngụy quân tử miệng đầy nhân nghĩa đạo đứcnày kỳ thật cũng không dễ, bởi vì người này trong tay không có quyền lợi gì, lágan lại nhỏ, tất nhiên cũng sẽ không có cơ hội phạm sai lầm, nhiều nhất cũngchính là mấy việc nhỏ đưa cho thủ trưởng lễ lớn, thu hiếu kính của cấp dưới.Đầu năm nay tham ô nhận hối lộ căn bản không tính tội lớn, Ninh Vân Tấnnếu là lấy chút chuyện xấu ấy làm khó dễ, chỉ sợ ngược lại sẽ bị người cườinhạo, bất quá sau khi hắn thấy người trong quan hệ với Trần gia, lập tức có chủý. || Đầu năm nay Thứ nữ nhà quan lại và lang quân đọc sáng nhà nghèo cửa nhỏ đượcxưng là một loại quan hệ sống nhờ lẫn nhau, đương nhiên tiền đề là Thứ nữ nàyđược người trong nhà coi trọng.Thứ nữ không bằng Đích nữ, mẫu thân các nàng không phải nha hoàn thìchính là người mua từ chỗ buôn bán, không có đồ cưới dồi dào. Nguyên nhân kếtthân chính là quan hệ tốt hai nhà, Đích nữ tôn quý có thể đạt được cưới xintốt, nhưng mà cuộc sống Thứ nữ thì gian nan nhiều lắm.Gặp phải cha mẹ không đau, Đích mẫu không thích, có thể sẽ bị nhét vàocùng làm thiếp của người nhà giàu cửa rộng, dùng để mượn sức quan hệ. Phải biếtthiếp và chính thất thường thường là cách biệt một trời, cho dù nhà mẹ đẻ điềukiện dù tốt, cũng phải cả đời nhận hết ủy khuất.Lấy người Ninh gia làm ví dụ, Ninh Xảo Hân có thể gả cao đến vương phủlàm Thế tử phi, nhưng Ninh Xảo Bình ngày sau nếu muốn hướng về nhân gia dòngbên của chín họ nhỏ làm chính thê, cũng có thể phải hao phí một phen trắc trở.Ninh gia hiện tại không cần nịnh bợ cấp trên, tất nhiên không cần đemnàng gả cho tôn thất, quan lớn vân vân đi làm thiếp, cứ như vậy đem nàng gả chongười đọc sách có công danh đó là lựa chọn rất tốt.Người giống Ninh Vân Tấn dù sao cũng là số ít, hơn phân nửa người lạicùng khoa cử liều chết sứt mẻ chính là bởi vì không có cánh cửa ân ấm, chỉ cócon đường quý tộc thi lấy công danh mà thôi.Người có thể tuổi còn trẻ đã thi đậu Tiến sĩ chí ít đều là giai cấp địachủ địa phương, điều kiện trong nhà coi như không tồi, cưới một Thứ nữ thế giaquan lại ở trong quan trường liền hơn một phần quan tâm và dắt đỡ.Mà Thứ nữ thứ nhất là gả thấp, thứ hai là nhà chồng còn phải dựa và nhàvợ, thường thường ở nhà có thể có tiếng nói, làm có thể thẳng sống lưng làmthái thái đương gia, gặp được trượng phu là thật sự có tài hoa, nói không chừngngày sau còn có thể kiếm một cái cáo mệnh nhất phẩm, xem như đường ra vô cùngtốt.Nhân gia tính toán như Ninh gia tồn tại không ít, Trần Lập Ngôn thì cũnglà một trong người may mắn.Chính thê của hắn là Thứ nữ của Chiêm Sự phủ* Thiếu Chiêm Sự Thẩm LữCông, tuy rằng Thẩm Lữ Công quan chức không hiển hách, nhưng mà Thẩm gia dù saocũng là dòng nên của chín họ nhỏ, Thứ nữ Thẩm gia gả cho Trần Lập Ngôn tiểu địachủ Giang Tây sinh ra Tiến sĩ tam giáp này chân chính xem như gả thấp.

*Chiêm sự phủ 詹事府 là một chức quan cung cấp mọi việc cho Thái tử.

Dựa vào tin tức Ninh Vân Tấn sai người thám thính, Trần Lập Ngôn năm đóvì mối hôn sự này chính hao phí không ít tâm tư, nếu không phải khoa đậu Tiếnsĩ của bọn họ người trẻ tuổi quá ít, chuyện tốt như thế cũng không đến lượthắn.Sau khi biết được Thẩm gia hữu ý chiêu rể, ngoài ở rể ra Trần Lập Ngônkhông được về bên nhà mình, cư nhiên còn thề son sắt nói ra điều kiện kiếp nàykhông nạp thiếp, đem lão nương hắn thiếu chút nữa nghẹn thở ra bệnh.Thứ nữ Thẩm gia kia là con gái Thẩm Lữ Công có lúc già, lại là tiểu thiếpđược sủng ái nhất sinh, ở trong phủ nuôi ra tính tình nhanh nhẹn mạnh mẽ, tuyrằng hai người kết hôn gần sáu năm chỉ sinh cho hắn ba nữ nhi, nhưng cũng thậtsự kẹp chắc lời Trần Lập Ngôn lúc trước tự mình nói ra miệng, không nhìn cácloại ám chỉ của hắn, lặng thinh không đề cập tới chuyện nạp thiếp cho hắn.Vì nhạc phụ đề bạt và chiếu cố, Trần Lập Ngôn ngụy quân tử như vậy tấtnhiên không dám tự chủ trương hướng thu người vào phòng, chỉ có thể bóp mũinuốt khẩu khí này. Hắn hy sinh cũng rất đáng giá, thời gian vài năm ngắn ngủiđã từ một thứ cát sĩ nho nhỏ đi đến vị trí học sĩ hầu đọc, bất quá người HànLâm Viện cũng đều biết người ngày tâm bệnh lớn nhất cả đời chính là không nhitử.Ninh Vân Tấn không tin người ở sau lưng sai khiến Trần Lập Ngôn chính làHồng Minh, dù sao đó cũng quá rõ ràng, Thái tử ngu nữa cũng sẽ không làm chuyệnnhư vậy, nhưng mà đến tột cùng là ai ra tay hắn vẫn không tra ra được.Muốn mượn sức khống chế Trần Lập Ngôn thật sự là đơn giản, một mỹ nhân kếkhiến hắn cho rằng nữ nhân gặp dịp thì chơi có hài tử của hắn, hơn nữa khichuyện thành công đồng ý quan to lộc hậu khiến hắn đầu choáng váng, đáp ứnggiúp người chỉnh mình – có lẽ hắn cảm thấy giúp người làm chuyện nhỏ như thế cóthể đạt được hồi báo phong phú nhiều như vậy thật sự là có lời!Ninh Vân Tấn tra được mỹ nhân được người sau màn thưởng xuống, Trần LậpNgôn tạm thời còn không dám quang minh chính đại mang về nhà, mà là an trí trongmột trạch tử nhị tiến tại bờ Thập Sát Hải làm ngoại thất, vì thế hắn có lòngtốt cho người trộm báo cho vợ hắn.Tuy rằng rất muốn đi vây xem trường hợp náo nhiệt kia, bất quá ngày Thứnữ Thẩm gia đánh ngoại phòng Trần Lập Ngôn sắp xếp cho hắn chính là ca sáng,hắn đành phải vô cùng tiếc nuối mà nghe Phùng Thành Chí thuật lại cho hắn.Nghe nói Thứ nữ Thẩm gia kia muốn kéo ngoại thất về nhà, bị Trần Lập Ngônvội vàng đuổi tới hung hăng mắng cự tuyệt.Nghe nói Trần Lập Ngôn tính toán nếu ngoại thất sinh nhi tử thì nâng làmquý thiếp, Thứ nữ Thẩm gia lập tức khó trời gào đất lấy ra công văn hắn năm đótự tay viết khi cầu thân, chỉ trích hắn vong ân phụ nghĩa.Nghe nói Trần Lập Ngôn thẹn quá thành giận muốn lấy Thứ nữ Thẩm gia vô tửlàm lí do hưu thê, nhưng mà Thứ nữ Thẩm gia chính là vì công công giữ hiếu banăm, cũng vì hắn dưỡng dục hai nữ nhi, vốn là xếp vào thuộc loại 'Tam bất khứ',cành miễn bàn Thẩm gia cũng sẽ không ngồi xem chuyện mất mặt như vậy phát sinh,nhà thật sự phải có nữ nhi bị hưu, con gái nhà hắn thì đừng nghĩ lại cưới ngườitrong sạch – tuy rằng hiện tại cũng không chỗ nào tốt hơn!Nếu là Ninh Vân Tấn lựa chọn thời cơ khác phát động, mọi người nhiều nhấtcũng là bát quái một chút chuyện xấu nhà hắn ta, nói không ngừng nữ nhi Thẩmgia mạnh mẽ, Trần Lập Ngôn bội bạc linh tinh, việc nhỏ này với làm quan của hắnảnh hưởng cũng không lớn, mọi người chú ý một chút chờ rầm rộ qua đi ai cònquản hắn chuyện nhà một quan nhỏ.Nhưng mà năm nay lại vừa lúc là năm kinh sát (đánhgiá kinh thành), nhóm quan viên đều hận không thể mang theo cái đuôi đốinhân xử thế, để đạt được đánh giá tốt, chuyện nhà hắn ta sau khi nháo lớn, đầutiên là có Ngự sử vạch tội hắn nhà không nghiêm, mất thể diện đại thần, đượcmột tội xử phạt, tiếp đó sau khi mất đi quan tâm của Thẩm gia toàn bộ 'Tứ cách'của hắn làm thường thường, trong 'Bát pháp' không cẩn thận, mới nổi danh trênbảng yếu kém, trực tiếp bị định thuyên chuyển giáng hai cấp.Tuy rằng không có dính vào xử phạt nghiêm nhất 'Tham lam, tàn bạo, khôngtiến thủ', nhưng mà người làm quan không nghiêm cẩn, ngày sau hắn không có tạohóa khác, đường quan coi như là hết.Tương phản chính là Ninh Vân Tấn mới làm quan chưa đến ba tháng thànhtích kinh sát cực kỳ ưu tú, trực tiếp được đề bạt làm học sĩ hầu đọc. Tuy rằngngười với hắn hâm mộ ghen tỵ không ít, đặc biệt Tiến sĩ cùng khoa, nhưng màtước vị Ninh Vân Tấn đặt ở đó, khiến hắn làm học sĩ hầu đọc này coi như đãthấp!Giải quyết rớt thủ trưởng đáng ghét, Ninh Vân Tấn đem tâm tư đều dùng ởchuyện trọng yếu hơn, hắn cơ hồ mỗi ngày đều phải tìm Phùng Thành Chí muốn mộtlần tin tức có liên quan đến Phúc Kiến.Hành động của Ninh Vân Tấn thẳng thắn vô tư, tất nhiên không thể gạt đượctrưởng bối và Văn Chân vô cùng chú ý hắn, rất nhanh hắn đã được Ninh Kính Hiềngọi vào thư phòng 'Tâm sự'.Sau khi hắn về phủ vừa nghe phụ thân tìm mình, đã trực tiếp chạy tới,trên người còn mặc áo lông thật dày. Áo lông kia là chất vải da cáo đen ngựban, bên trên mép cổ là một vòng lông xù viền trắng, đem khuôn mặt nhỏ của NinhVân Tấn tôn đến phá lệ cao quý.Đại Hạ với phục sức da lông có văn bản quy định rõ ràng, dân công, hậu,bá, quan phẩm nhất đến tứ không cho phép mặc da cáo đen, chỉ có Hoàng thượngđặc biệt ban thưởng mới cho phép mặc. Tiểu nhị mấy năm nay càng ngày càng đượcHoàng thượng chú ý, điều này làm cho Ninh Kính Hiền trong lòng thật sự là vừamừng vừa lo."Gia gia, phụ thân." Ninh Vân Tấn cho hai vị trưởng bối hành lễ xong,thấy tầm mắt phụ thân dừng ở áo lông trên người mình, cũng có chút buồn rầu.Hắn tất nhiên biết y phục này rất chói mắt, nhưng mà mình nếu nói không mặc ánhmắt Văn Chân càng đâm người, Ninh Vân Tấn đành phải đến thời điểm vào cung diệnthánh mới có thể mặc vào."Ngồi đi!" Ninh Đào Húc không biết gút mắc trong đó, nhìn thấy áo lôngkia tất nhiên chỉ có cao hứng. Hài từ nhà mình được thánh tâm, tiền đồ rộnglớn, làm trưởng bối đều sẽ cảm giác phá lệ vui vẻ.Bản thân hắn hiện tại lui ở nhị tuyến, bởi vậy đặc biệt chú ý tình huốnghai tôn tử làm quan, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Tiểu nhị đang cảmthấy Phúc Kiến có chuyện gì không ổn muốn phát sinh?"Ninh Vân Tấn cũng không kinh ngạc hai vị trước mắt thần thông quảng đại,trên thực tế mình có thể nghe được chuyện, hai người bọn họ hẳn là biết đượccàng kỹ càng tỉ mỉ, vì thế giải thích nói, "Đúng là như thế. Ngài cũng biết tagần đây đang quan tâm chuyện kiểm tra cất kho, ta cuối cùng cảm thấy Phúc Kiếnchỉ sợ phải gặp rắc rối!""Kiểm tra cất kho không phải là mang tính toàn quốc sao, làm sao lại chỉcó mình Phúc Kiến sẽ xảy ra chuyện?" Ninh Kính Hiền không hiểu hỏi. Nhân cớ doBinh bộ thiếu lương bắt đầu kiểm tra cất kho là kế sách Văn Chân và hắn định,tất nhiên rõ ràng chuyện bên trong, nhưng hắn lại không biết vì sao nhi tử phảiphá lệ chú ý Phúc Kiến.Cùng Ninh Kính Hiền bất đồng, Ninh Đào Húc là người đã làm qua Tổng đốcmột tỉnh, tất nhiên với vấn đề dân sinh càng thêm chú ý. Hắn híp mắt nhớ lạimột chút tin tức thu được về Phúc Kiến, đột nhiên quá sợ hãi mà nói, "Lẽ nàogiá lương Phúc Kiến không khống chế được?""Đúng là như thế." Ninh Vân Tấn biết gia gia đã kịp phản ứng, thì cũngkhông thừa nước đục thả câu, "Phúc Kiến từ xưa là nơi núi nhiều đất ít ngườiđông đúc, quanh năm phần lương thực đều phải từ Giang Tây, Quảng Đông TriềuChâu phủ và Đài Loan phủ tiến hành tiếp tế lương thực, cố tình năm trước gặpnạn lũ, xuân hạ năm nay lại gặp thời tiết nhiều mưa, dẫn đến lương thực mấtmùa."Hắn nhắc ra điều này, tư duy Ninh Kính Hiền cũng liền thông suốt ra.Làm Binh bộ Thượng thư, trước kia lại chấp chưởng qua bộ môn nhãn trongcủa Hoàng đế, tất nhiên có con đường tin tức của mình, "Năm nay Triều Châu phủcũng thu ít, Đài Loan phủ lại gặp nạn bão, lương thực không thể tiếp tế PhúcKiến, hơn nữa buôn lương còn đến bên này mua sắm lương thực, lại có gian thươngtận lực trữ hàng, nghe nói giá lương khắp Phúc Kiến nâng lên rất nhanh."Ninh Vân Tấn gật đầu, khuôn mặt nhỏ phá lệ nghiêm túc, "Hôm nay PhùngThành Chí truyền đến tin tức nói vài nơi của Phúc Kiến giá lương đã đến mộtthạch thóc trên hai lượng bạc, có một số khu thậm chí đã rao giá ba lạng mộtthạch."Ninh Đào Húc cả kinh nói, "Một thạch thóc hơn một lượng bạc, đã có nguycơ dân loạn, Ưng Tường Kiệt chẳng lẽ không có áp dụng biện pháp gì?""Ưng Tường Kiệt một Tổng đốc Phúc Kiến vừa mới nhậm chức cuối năm trướccó thể có biện pháp gì, hắn lại là một người tính tình cổ hu bảo thủ, nửa bướckhông chịu đi thêm một bước." Ninh Kính Hiền biết lúc trước Hoàng thượng chọnmột người phẩm chất thanh liêm như thế tới Phúc Kiến tất nhiên là có suy tínhkhác, nhưng mà gặp phải sự kiệt đột phát với tính cách của người nọ nhất địnhthả không ra tay chân làm việc.Hắn cau mày nói, "Mười kho thường bình không tồn ba, trong tay hắn khônglương có thể có làm được gì. Nghe nói Ưng Tường Kiệt ngược lại có khuyên nhủnhiều phú hộ bán chút lương thực bình ổn giá lương, bất quá ngược lại hoàn toàntương phản, khiến càng nhiều người trữ lương thực đợi lấy giá cao."Ninh Đào Húc nhìn Ninh Vân Tấn hỏi, "Tin này Hoàng thượng có biết?"Ninh Vân Tấn gật đầu, "Tất nhiên biết, bên Phúc Kiến đâu giấu được tinnày, nếu mà để mặc giá lương lên nữa chỉ sợ phải đói chết người, khi đó tộidanh càng lớn. Hai ngày trước đã trình chiết tử đến ngự tiền, Hoàng thượng tuyrằng giận dữ, nhưng mà vẫn hạ chỉ mệnh lệnh Giang Tây chuyển hai mươi vạn thạchgạo cấp tốc đến tháo gỡ Phúc Kiến.""Một khi đã như vậy con còn quan tâm chuyện Phúc Kiến như vậy làm gì?"Ninh Kính Hiền ngạc nhiên nói."Phụ thân ngài cũng biết Hoàng thượng muốn ta dâng một phần chiết tử vềchế độ cất kho, dù sao cũng là công văn chính thức sau lần đầu nhi tử làm quan,tất nhiên muốn có thể bỗng nhiên nổi danh."Ninh Vân Tấn ngượng ngùng mà sờ sờ mũi, đem tâm tư nhỏ của mình nói ra.Hắn nói, "Nhi tử cảm thấy Phúc Kiến lần này thiếu lương thật không thể nào dễgiải quyết như vậy, vấn đề cất kho nếu không phải sát đuôi lông mày Hoàng thượngcũng sẽ không muốn động thủ kiểm tra. Phúc Kiến là mười không tồn ba, Giang Tâykhông chừng nào chỗ nào tốt hơn, trong lúc nhất thời muốn triệu tập hai mươivạn thạch lương thực lấy ra cũng không phải số nhỏ."Hắn dừng một chút, bổ sung nói, "Hơn nữa thánh chỉ này đến là một hồi,còn có thời gian điều lương, thêm ra ngày hao phí chỉ sợ không ít, khó tránhkhỏi sẽ có chuyện xấu gì đó, nếu thật sự sau đó nháo ra chuyện lớn, những Cáclão tất nhiên sẽ càng chú ý chuyện cất kho, chiết tử nhi tử đưa lên hẳn là càngcó thể khiến người chú ý rồi!""Hồ đồ! Nhìn ngươi bình thường cũng là người thông minh, làm sao lần nàylại phạm vào ngu xuẩn." Ninh Đào Húc ở trên bàn vỗ một cái, lắc đầu nói, "Nếuchiết tử kia của ngươi đã viết xong, ngày mai hãy nhanh chóng đưa lên, ngàn vạnđừng trì hoãn."Ninh Vân Tấn bị gia gia nhắm đầu mắng, nhất thời sửng sốt, Ninh Kính Hiềnnhìn nhi tử bình thường như quỷ ranh bộ dáng ngốc hồ hồ nhịn không được congkhóe miệng.Hắn trêu tức mà nói, "Con chính mình ngẫm lại, liệu sự như thần và mã hậupháo rốt cuộc cái gì tốt hơn!Ninh Vân Tấn há to miệng, ầm ầm tỉnh ngộ, mình quả nhiên là trong nhàchưa tỏ, ngoài ngõ đã tường! || Ninh Vân Tấn trở lại phòng mình, vội vàng đem chiết tửcất kỹ tìm ra. Gọi Tịch Nhan tới mài mực cho mình, hắn bắt đầu cân nhắc nên sửachữa phần chiết tử này như thế nào.Hắn chỉ nhớ rõ việc Phúc Kiến thiếu lương cuối cùng sẽ ầm ĩ đến khá lớn,cuối cùng tại thời điểm cuối năm đã xảy ra chuyện ác tính hơn một ngàn dânchúng vây khốn nha môn Tổng đốc, người dẫn đầu có không ít bị bắt, thậm chí cóngười chết.Thời điểm Phúc Kiến xảy ra chuyện hắn đã ở Tây Bắc, chuyện này chính lànghe người ta nói ra, căn bản không biết chân tướng.Hắn mơ hồ nhớ rõ hình như có mấy thuyền chở lương đi qua Phúc Châu chuẩnbị đi qua địa phương khác bán, lúc ấy thân là Phúc Châu thân là tỉnh thành PhúcKiến cũng thiếu lương đến lợi hại, dân chúng liền vây quanh thuyền gạo khôngcho rời đi, yêu cầu quan phủ phát lương, kết quả tranh chấp xung đột từ từthăng cấp, cuối cùng xuất động lục doanh mới bình định phản loạn.Tuy rằng Ninh Vân Tấn có tâm giúp đỡ những dân chúng cùng khổ đó, nhưngmà với lực lượng cá nhân của hắn không có khả năng thu thập được nhiều lươngthực như vậy, chỉ biết gặp phải phiền toái rất lớn, nhiều nhất có thể ngẫm lạimà thôi, thật là có phần tâm kia, còn không bằng hảo hảo giúp Văn Chân chỉnhđốn chế độ cất kho.Chiết tử trong tay hắn đây vốn có chế độ cất kho Văn Chân chỉnh đốn làmmẫu, lại kết hợp cơ chế an toàn lương thực đời sau viết ra một phần chiết tửdài đến vạn chữ, bên trong bao gồm thiết trí cất kho, quy mô chứa đựng, bố cụckho, thay phiên chu kỳ lương thực, thương xã điều chỉnh vân vân mỗi phươngdiện, có thể nói là tiêu phí không ít tâm tư.Dự trữ lương thực đời sau cũng là vấn đề lớn, vô luận từ chế độ, hay làquá trình vận hành đều có các loại vô phương giải quyết vấn đề tồn tại, cũngkhông phải nói tham khảo một mặt, cuối cùng vẫn là nhìn thích hợp hay không vớitình hình trước mặt trong nước Đại Hạ.Đề nghị này của mình thấy hiệu quả so ra chậm, ngày trước quốc gia cũngcần đầu tư nhiều hơn, trong chiết tử càng đề nghị trực tiếp hủy bỏ thương xãhiện tại, đem kho thường bình hiện có xác nhập, dựa theo cấp bậc hành chính cáctỉnh các nơi thiết trí kho huyện, kho thôn, kho trấn vân vân, một mình đóngquân biên phòng thiết trí kho doanh, lại phụ trợ lấy thủy vận quay vòng kho,lần nữa hình thành một bộ hệ thống kho cất chứa.Ninh Vân Tấn không biết đề nghị này của mình cuối cùng có thể được tiếpthu bao nhiêu, nhưng mà hắn biết nếu dựa theo tiêu chuẩn chuyên chế tàn khốccủa Văn Chân thực hiện, tuy rằng trong thời gian ngắn với tệ đoan cất kho cóthể tạo được tác dụng nhất định, nhưng mà đến thời kỳ sau sẽ như cũ xuất hiệnhậu quả xấu.Cho nên chiết tử của hắn mở đầu đã chỉ ra trị lại nghiêm khắc làm cho mấyquan viên vì nghênh hợp ý trên, báo dối, phân chi cưỡng ép vân vân, ngược lạibất lợi với dân, chính là vì thể khiến cho Văn Chân chú ý.Chiết tử này của hắn trước là bởi vì vấn đề lương thực Phúc Kiến xảy rachuyện sau là ngữ khí mang tính tổng kết mà viết, hiện giờ nếu nộp vào trongtay Văn Chân sớm tất nhiên phải đi chỉnh sửa, nhìn chồng chiết tử thật dày kiaNinh Vân Tấn khóc không ra nước mắt, đành phải kiên trì sao chép lần nữa.Ninh Vân Tấn ngày hôm sau đã đem chiết tử trình lên, hắn hiện giờ dẫu saocũng là một quan viên ngũ phẩm, tiến nhập hàng ngũ nộp tấu chương.Chiết tử Đại Hạ chia mà hai loại, một loại là tấu chương bình thường, mộtloại khác là mật chiết. Hai loại chiết tử bình thường đều là trước đặt vào hộpbáo cáo, lại từ phụ trách đưa đến chỗ tấu sự, người chỗ tấu sự lại dựa theo hộpbất đồng tiến hành phân chia.Nói chung chỉ có thể đề cập đến cơ mật hoặc là muốn nhanh chóng khiếnHoàng đế biết đến nhiều công việc quốc gia mới có thể dùng mật chiết, có đôikhi vì tốc độ còn có thể thông qua trạm dịch hoặc con đường khác trực tiếp đưavào nội cung.Phần chiết tử này của Ninh Vân Tấn chẳng qua là nhằm vào cất kho trầnthuật mà thôi, hoàn toàn không cần dùng mật chiết, cho nên hắn cũng không đemchiết tử trực tiếp trình lên ngự tiền, mà là đi trình tự bình thường.Loại con đường bình thường này chiết tử sẽ không trực tiếp đưa đến trêntay Hoàng đế, mà là trước từ nội các đọc thẻ dự tính sau đó lại từ Hoàng đế phêđỏ quyết định, bởi vậy phần tấu chương này của Ninh Vân Tấn sau khi đưa lên,trước hết nhìn thấy tất nhiên là các Đại học sĩ nội các ngày hôm đó.Rất không trùng hợp người nhìn xem tấu chương hắn hoàn toàn là DươngNhượng Công, người này vẫn luôn đối với Ninh Vân Tấn ôm thành kiến, mới chỉ lànhìn vài đoạn mở đầu, thấy Ninh Vân Tấn đem chế độ cất kho hiện có phê phán đếnhầu như gì cũng không tốt, cũng có thể xưng là tồn tại hại nước hại dân, nhấtthời giận dữ."Nhãi ranh càn rỡ!" Hắn cả giận nói, "Một tiểu tử chỉ biết lý luận suôngnào biết được khó khăn của thứ vụ. Hắn chẳng lẽ cho rằng chỉ cần nghĩ là đượcthì có thể thống trị tốt quốc gia to lớn như vậy, thật sự là không tưởng hạinước.""Nào có nghiêm trọng như thế, người trẻ tuổi có khát vọng cũng là bìnhthường. Ta đến xem hắn có cao kiến gì." Thiếu Chính Hành thái độ hướng tới côngbằng, hắn lại là thứ phụ, trong ba vị Đại học sĩ ở đây địa vị cao nhất.Hắn điểm danh muốn xem chiết tử này, Dương Nhượng Công đành phải đemchiết tử đưa tới trong tay hắn.Chiết tử Ninh Vân Tấn nội dung trước khiến Thiếu Chính Hành nhìn xem đồngdạng có chút không thoải mái, phê bình đâm xương như thế chẳng phải là đangchâm chọc Đại học sĩ bọn họ vô năng, cho nên mới đối với tệ đoan này làm nhưkhông thấy.Nhưng hắn là một người cực kỳ ổn trọng, với thứ vụ cũng am hiểu sâu, càngxem rồi lại càng cảm thấy vấn đề phần trước nhắc đến này tuy rằng sắc nhọnnhưng cũng không mất đạo lý, rất nhiều vấn đề đều là chính tại lần kiểm tra cấtkho này từng cái lộ ra ngoài, là làm việc có chủ đích.Hắn chịu đựng bất mãn từng mục từng mục đem chiết tử nhìn hết, nhìn nhữngtrần thuật phần sau cư nhiên nhìn xem đến mê mẩn.Khép lại chiết tử, trong đầu hắn không ngừng mà thoáng hiện kiến nghịNinh Vân Tấn đưa ra ở phần sau, nhịn không được khen, "Cổ có Cam La tám tuổilạy nhau, ta thấy Thanh Dương cũng không kém chút nào, Hoàng thượng có ngườinày quả thật là như hổ thêm cánh!"Một hồi tán dương này của hắn, khiến Hứa Đình cũng nổi lên tò mò, "Thậtsự giỏi như vậy? Có thể mượn đọc không?"Thiếu Chính Hành gật đầu, đem chiết tử đưa cho hắn. Hứa Đình tiếp nhậnchiết tử vùi đầu nhìn qua, khi thì nhíu mày, khi thì trầm tư, cư nhiên cũng đắmchìm trong đó.Ba vị Các lão nhằm vào phần chiết tử của Ninh Vân Tấn tranh luận khá lớn,ba người thì có ba loại ý kiến.Thiếu Chính Hành là phái trung hòa, hắn cảm thấy Ninh Vân Tấn không ít đềnghị tuy rằng không tệ, nhưng chế độ cất kho quốc gia còn chưa tới trình độnghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không cần phá bỏ xây lại.Hứa Đình mặc dù là phái bảo thủ, nhưng cũng là đại nho chân chính, vớichuyện muôn dân trăm họ xem rất quan trọng, với việc bên trong chiết tử NinhVân Tấn nhắc tới tồn lương cất kho chân chính cải thiện cuộc sống nông dân, hắnvô cùng đồng ý, bởi vì có khuynh hướng trước tại một số tỉnh riêng lẻ làm thửmột số đề nghị trong đó.Dương Nhượng Công lại là ôm một cây kim chọc tim, đem chiết tử Ninh VânTấn phê đến cái gì cũng sai. Vì thế ba con cáo già tuổi tác một bó to cư nhiêntrực tiếp nổi lên cãi cọ.Chuyện trong cung chỉ cần Lý Đức Minh có tâm biết, thì thật rất khó giấuđược hắn. Hắn đã sớm công đạo qua chuyện có liên quan đến Ninh gia nhị công tửphải ưu tiên báo cáo, bởi vậy còn chưa qua Ngọ, chiết tử Ninh Vân Tấn đã rơivào trong tay Văn Chân.Nhìn chiết tử còn tỏa ra mùi mực thật nồng, Văn Chân vừa kinh ngạc lạivừa lòng. Kinh chính là không nghĩ tới mình bất quá là tùy tiện đại một câu,tiểu tử kia đã nghiêm túc hoàn thành văn vẻ hàm lượng như thế, vừa lòng lại làNinh Vân Tấn đem lời của mình để ở trong lòng.Tuy rằng biết hơn phân nửa là bởi vì thân phận Hoàng đế của mình, nhưngtrong lòng hắn vẫn là có loại cảm giác thỏa mãn quỷ dị.Bất quá cho dù Văn Chân thưởng thức Ninh Vân Tấn đi nữa, cũng sẽ khônglấy đại sự đi lấy lòng mỹ nhân, hắn chính là đem chiết tử giữ lại ở trong khôngtiết lộ, trong âm thầm lại công đạo năm vị Đại học sĩ nội các ý kiến nhằm vàotrên chiết tử cẩn thận suy nghĩ một chút, chọn dịp lại nghị.Dựa theo quy đình chiết tử thần tử đến tay Hoàng đế, giống nhau là yêucầu cùng ngày đưa ra ý kiến xử lý, chỉ có thật sự là cảm thấy khó giải quyết,mới có thể vì nghĩ biện pháp lảng tránh đem giữ lại trong cung.Loại tấu chương không phê đỏ, không chép bản sao, cũng không chép pháttán này, cho dù là các học sĩ nội các cũng không có quyền lợi nhìn đọc nữa.Ninh Vân Tấn sau khi nghe được tin này, nhất thời có chút hối hận, hiệngiờ chuyện Phúc Kiến còn chưa ầm ĩ lớn, vẻn vẹn chỉ là cất kho thiếu hụt khôngcó khả năng khiến triều đình triệt để phủ định ý tưởng chế độ vốn có, cứ nhưvậy chiết tử hắn đã có vẻ quá mức tiên tiến một chút, có chướng ngại mạnh mẽ,sớm biết thế nên trình mật chiết mà thôi.Bất quá Ninh Vân Tấn lúc này cho dù ảo não cũng đã chậm, khiến hắn càngkhông ngờ chính là một phần nội dung chiết tử tiết lộ ra ngoài, hơn nữa nhữngnội dung tiết lộ mơ hồ không rõ, ngôn ngữ bẻ cong, phương diện trọng điểm đềumiêu tả hắn muốn thủ tiêu thương xã, thay đổi chế độ quyên nạp.Đầu năm nay nguồn gốc cất kho ngoại trừ chọn mua ra, một đầu lớn khácchính là quyên nạp, cũng chính là dùng quyên lúa hướng quan phủ mua lấy côngdanh hoặc là chức quan.Mà thương xã thì càng quang minh chính đại, có thể dựa theo số lượngquyên lúa miễn trừ lao dịch, cho mũ miện tiền lãi vân vân, chỉ cần đút lót giámquan là có thể lợi dụng lương thực thương xã phát tài.Loại mua được công danh này tuy rằng thêm vào một chức vị trống rất khó,nhưng mà đã có một tác dụng rất thực dụng, đó là có thể miễn thuế. Có loạiquầng sáng này bao phủ, đất vườn nhà mình có thể giảm bớt tiền thuế kếch xù,nông hộ càng có thể bị sưu cao thuế nặng bóc lột đến chịu không nổi mang đấttìm nơi nương tựa, không ít địa chủ có công danh chính là thông qua phương thứcnày diễn kịch càng nhiều thổ địa.Hai con đường trực tiếp này, một là phương pháp thân hào nông thôn địaphương đề cao địa vị nhanh nhất, hai là đường phát tài. Hiện giờ truyền tớiNinh Vân Tấn ý đồ ra tay với điều này, dẫn phát động tĩnh có thể nói là hòn đánổi dạy ngàn ngàn lớp sóng.Hiện giờ ngay cả Ninh Kính Hiền lên nha môn gặp đồng nghiệm cũng phải bịchâm chọc vài câu, chớ nói chi là tình cảnh Ninh Vân Tấn.Cố tình những nội dung tiết lộ ra lại là câu có trên chiết tử, cứ như vậyquả thật là khiến Ninh Vân Tấn hết đường chối cãi, rồi lại không có biện phápđem nội dung trong chiết tử công bố ra, nhất thời khiến hắn đau khổ đến khôngchịu nổi.Mắt thấy lập tức đã tới sinh nhật Ninh Vân Tấn, thời gian năm rồi trongphủ nhất định là náo nhiệt một phen, chính là Mục Đồng Nhi cho dù thân ở trongtrạch cũng cảm nhận được loại không khí khẩn trương này, đành phải có chút dodự đi xin chỉ thị lão thái thái."Làm, vì cái gì không làm! Nếu cụp đuôi sống qua ngày, còn cho Ninh giachúng ta sợ những người đó không phải sao." Lão thái thái dựng mày, gõ nhịpnói, "Tiểu nhị chẳng qua là trình một chiết tử mà thôi, nào đã đắc tội bọn họ.Chúng ta lần này chẳng những phải làm lớn, còn phải mở tiệc chiêu đãi, lão thânđến muốn nhìn loại thời điểm này ai mới là người chân tâm."Lão nhân gia ngài nói cũng thật nhẹ, này nào chỉ là chuyện một chiết tử!Mục Đồng Nhi nghe nói bên ngoài đã sắp đem Tiểu nhị truyền thành Vương KinhCông của Thiên Thụ triều, còn đang sôi nổi may mắn Hoàng thượng cũng không bịhắn mê hoặc. Cứ cho nàng đọc sách không nhiều lắm, cũng biết Vương Kinh Công làbởi vì biến pháp đắc tội lợi ích của các đại địa chủ, cuối cùng buồn bực sầunão mà chết, so sánh như vậy cũng không phải lời hay gì.Bất quá nếu lão thái thái đã quyết định chủ ý, nàng cũng không nên nhiềulời, đơn giản xử lý càng thêm nghiêm túc, chỉ ngóng trong năng lực vì trong phủtăng thêm một chút không khí vui mừng, giảm bớt một chút không khí khẩn trươnghiện giờ. || Ninh Vân Tấn nhìn bảng trực ban mỗi tháng lần nữa, xácđịnh không có nhầm sau đó chuẩn bị giao hết hồ sơ chuẩn bị. Suy xét đến ngàymai trong phủ sinh nhật cho mình, hắn liền sắp xếp cho mình ca muộn, như vậycũng không cần đặc biệt xin phép, còn có thể tránh đi những tầm mắt đáng ghétcủa mấy đồng nghiệp gần đây.Hàn Lâm Viện vốn chính là một nơi kết cấu tương đối đơn giản, giống nhaulà thường trực hai học sĩ chưởng viện, dưới là học sĩ hầu đọc và học sĩ hầumang hai người. Bởi vậy sau khi Ninh Vân Tấn thăng chức, người cùng cấp vớiNinh Vân Tấn tổng cộng chỉ có ba người mà thôi, nhất thời thoải mái.Thủ hạ Ninh Vân Tấn tổng cộng có năm người, hai người trong Kỳ, ba ngườiHán, tuổi đều so với hắn lớn hơn, là mấy tam nhất giáp khoa trước, bởi vậy nhìnthủ trưởng mới này nguyên bản đã cảm thấy rất xấu hổ, chờ đến sau khi tấuchương khiến cho phong ba bùng nổ, đều có chút xu thế né tránh hắn.Với thái độ của bọn hắn, Ninh Vân Tấn hồn nhiên không thèm để ý, tại độtuổi hơn mấy chục tuổi đó chính là một đời người, trong bọn họ cũng có người cóthể làm gia gia của mình, nếu mà không hề khúc mắc, thân thiết dán lên, mìnhngược lại phải hoài nghi nhân phẩm của bọn họ.Xét thấy danh mục tặng lễ của quan trường tam tiết lưỡng thọ, Ninh VânTấn ngược lại không phúc hậu chờ xem mấy người bọn họ làm như thế nào.Ban đêm, Ninh Vân Tấn một mình đợi ở trong phòng trực ban nhắm mắt dưỡngthần, lễ vật làm cho phụ thân cơ bản đã hoàn thành, buổi tối ngược lại có chútnhàm chán.Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, đột nhiên khiến hắn tỉnhlại. Hắn mở to mắt từ trên giường ngồi dậy, vừa lúc nhìn thấy Lý Đức Minhnghiêng người vén mành lên.Văn Chân đi vào phòng, thái độ vô cùng tùy ý, "Còn chưa ngủ dậy à?"Ninh Vân Tấn nhanh chóng đứng dậy hành lễ, ba hoa nói, "Tùy thời chờHoàng thượng ngài gọi đến đó!"Ánh mắt Văn Chân tối sầm một chút hơi híp mắt nhìn hắn, lập tức ngồi ởcạnh kháng, "Thấy chỗ ngươi đèn vẫn còn sáng, trẫm liền đến tìm ngươi nóichuyện một chút.""Trời lạnh như thế nào làm phiềm Hoàng thượng đi một chuyến này." NinhVân Tấn có chút kinh ngạc, mấy người như mình trực ban không phải là vì vị nàyphục vụ sao, trực tiếp để người truyền mình đi qua là được."Trẫm nói ngươi chung quy nói vào tai này ra tai kia, năm trước vừa mớitổn hại nguyên khí, năm nay lại vì phụ thân ngươi hao phí tâm lực làm lễ vậtsinh thần..." Văn Chân lắc lắc đầu giận dữ nói.Ninh Vân Tấn không dám lên tiếng, chỉ có thể xấu hổ sờ sờ mũi mình, cườihì hì với Văn Chân, dù sao hắn ta cũng là tốt cho mình.Văn Chân với hắn thật sự không có biện pháp, lại là chuyện đã làm, khôngtiện nói thêm nữa, hắn quay đầu nói với Lý Đức Minh, "Đem đồ lấy lại đây."Lý Đức Minh lên tiếng, xoay người từ ngoài cửa chỗ tiểu thái giám tiếpnhận một cái khay, tự tay bê đến trước mặt Văn Chân.Ninh Vân Tấn nhìn một cái hộp hình trụ nhìn vô cùng quen mắt trên khay,trong lòng không khỏi có một loại suy đoán không dám tin.Chỉ thấy Văn Chân lấy cái hộp kia qua, đặt ở bàn trên kháng, có chútkhông nỡ mà sờ một chút, tiếp trực tiếp đặt ở trước mặt Ninh Vân Tấn."Qua hai canh giờ nữa chính là sinh nhật ngươi, ngươi qua đại sinh nhậtnày tuổi mụ đã mười lăm, là tuổi trưởng thành. Hiện giờ ngươi đã bắt đầu làmquan, trẫm cũng không tiện lại trực tiếp ban cho ngươi, nên đem tiêu ngọc nàytặng cho ngươi đó!""Này...Việc này sao được..." Ninh Vân Tấn cả kinh chỉ kém không nhảy dựnglên, "Đây là vật yêu thích của Hoàng thượng, làm sao tiện ban cho vi thần..."Hắn biểu tình thụ sủng nhược kinh khiến Văn Chân hơi hơi nhếch khóemiệng, cười nói, "Có gì không thể, mấy năm nay tiêu này ngươi cũng dùng quakhông ít.""Đó nào giống nhau..." Ninh Vân Tấn ấp úng mà nói, phải biết thứ này đờitrước Văn Chân chính là cho tới bây giờ chưa rời qua khỏi người, tuy rằng khôngbiết đến tột cùng là lai lịch ra sao, nhưng mà mình cầm chính là rất gây chú ý."Không nên nghĩ quá nhiều, trẫm cho ngươi cầm ngươi cứ lấy!" Văn Chânbiểu tình nghiêm túc, Ninh Vân Tấn lập tức ấp úng không dám lên tiếng nữa.Đại tổng quản Lý Đức Minh gần đây đã có chút thăm dò tâm tư Văn Chân thấythế nhịn không được ở trong lòng phun tào, cho dù đại thần nào đột nhiên nhậnđược phần đại lễ như vậy của Hoàng đế đều sẽ nghĩ nhiều đi?! Hoàng thượng ngàitâm tư Tư Mã Chiêu này thật sự là...Chậc chậc!Văn Chân thấy Ninh Vân Tấn hai tay nâng hộp tạ ơn, lúc này mới vẻ mặt ônhòa, "Chiết tử kia của ngươi rất giỏi, nhưng chính là quá giỏi ngược lại khiếntrẫm không biết nên làm gì bây giờ, trẫm yêu cầu thời gian cùng mấy Các lão cùngbàn bạc, mấy ngày nay làm ngươi rước lấy phiền phức rồi!""Cũng còn đỡ mà, vi thần cũng không đem những điều đó để ở trong lòng."Nhớ tới mấy đồng nghiệp xem thường và châm chọc khiêu khích, Ninh Vân Tấn tuyrằng trong lòng có chút khổ sở lại thật đúng là không lưu tâm gì cả.Phải biết học sĩ hầu đọc thanh quý vừa có năng lực vừa có thể thườngxuyên ra vào ngự tiền, chọn lựa trên lịch sử Kỷ Hiểu Lam xuất chúng như vậycũng là hơn bốn mươi tuổi mới bò lên được, với mình chưa đến nhược quán chi nămđã bò lên vị trí như vậy, cho dù không có chuyện tấu chương ở trong quan trườngcũng dễ bị người đố kỵ hận thù."Trẫm chỉ biết ngươi là người tâm rộng lượng!" Bằng không cũng sẽ khôngthẳng đến bây giờ còn không phát hiện hai 'Hảo hữu' kia có tâm tư với hắn, VănChân nhịn không được yên lặng thở dài.Hắn nói lời thấm thía, "Chuyện lần này trẫm nguyên bản muốn giúp ngươigiải vây, nhưng mà sau lại ngẫm lại với ngươi chưa hẳn là chuyện tốt. Trên quantrường đạo lý đối nhân xử thế đều là văn vẻ, không phải khen ngươi, nâng ngươi,quan tâm ngươi là người tốt, ngươi cứ nhân cơ hội này hảo hảo cân nhắc suy xét,chờ trẫm và mấy Các lão bàn bạc xong sau đó thì có thể giúp ngươi chấn danh.""Đa tạ Hoàng thượng đối với vi thần một mảnh quan ái chi tâm. Gia gia vàphụ thân cũng từng dạy bảo qua vi thần như vậy." Ninh Vân Tấn đáp, nhìn hộptrên bàn ánh mắt lại hết sức phức tạp.Tuy rằng biết mấy năm gần đây Văn Chân vẫn luôn rất tốt với mình, nhưngmà Ninh Vân Tấn còn thật không nghĩ tới hắn đã vì mình suy xét đến mức như vậy,trong lúc nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.Hắn nhịn không được hung hăng mà nghĩ, ngươi nói người này làm sao màkhông tự trọng nà, mình rõ ràng đều quyết định không nhớ kỹ thân tình có đượctrên người hắn ta nữa, đem hắn ta chỉ làm người qua đường cấp bậc lãnh đạo trựctiếp mà đối xử, vì sao người này lại cố tình thích hướng tiếp cận mình, còn đốitốt với mình."Giống gia gia ngươi học nhiều xử thế làm người." Văn Chân không biếtmình đang bị người thầm mắng, vẫn cười nói, "Nếu không phải ngươi hình như sinhra đã có loại khả năng trị thế, với ngươi tư chất thế thiên giả xác thật hẳn làhảo hảo tu luyện mới đúng."Nụ cười của hắn tại lần nói sau khi nói xong trở nên ảm đạm một chút, nếukhông phải tiểu tử này tài hoa xuất chung, lại đã bước chân vào triều đình,mình làm gì cần phải khó xử như thế...Nhắc đến chuyện tu luyện, Ninh Vân Tấn liền buồn bực, bắt đầu từ hai nămtrước hắn đã mơ hồ có dấu hiệu đột phá, nhưng mà thẳng đến hiện tại còn kẹt ởđỉnh tầng hai, loại cảm giác chỉ kém một bước vào nhà này thật sự là khiếnngười nghẹn khuất đến hộc máu.Hắn cười khổ nói, "Hoàng thượng ngài cũng biết trở thành đại tông sư cóbao nhiêu khó, tuy nói vi thần có được năng lực tế thiên giả đã so với ngườithường có ưu thế lớn hơn, nhưng ai biết vi thần tại thời điểm nào mới có thểtrở thành đại tông sư đây?!"Văn Chân ngược lại hiểu được suy nghĩ của Ninh Vân Tấn, hiện tại trongtộc có ghi lại vị đại tông sư trẻ tuổi nhất đến nay, cũng là năm gần ba mươituổi mới tấn cấp. Trở thành đại tông sư chẳng những yêu cầu thiên phú, càng cầnhơn là kỳ ngộ, không phải xa rời thực tế là có thể đạt được, bởi vậy nói chungtrở thành đại tông sư niên linh đều ở hoa giáp chi năm (60t).Ninh Vân Tấn hiện tại mới hơn mười tuổi, cho dù hắn có thể tại mười nămsau hoặc là hai mươi năm sau đã trở thành đại tông sư, nhưng trước thời gian đócũng không thể vẫn luôn bị nuôi trong nhà, thân là nam nhân hắn dù sao cũngphải có sự nghiệp của mình, lại nói con đường tu luyện quá căng thì tràn, chỉcó thể tuần tự tiến dần tới, quả thật không gấp được.Bởi vậy hắn cũng chỉ là dặn dò Ninh Vân Tấn một câu, chớ chậm trễ tuluyện thì không nói thêm nữa.Hai người hàn huyên một hồi buổi, Văn Chân liền về tẩm cung, lưu lại NinhVân Tấn đối diện tiêu ngọc giống như khoai lang phỏng tay kia sầu muộn.Một cái hộp lớn như vậy ngay cả giấu cũng không dễ giấu, chớ nói chi làcòn có kiểm tra, ngày mai xuất cung thì sẽ bị người biết Hoàng đế thưởng đồ chomình.Những người khác có lẽ không biết trong hộp là gì, nhưng mà tần phi trongcung và mấy Hoàng tử kia làm sao không biết được. Mấy năm nay bởi vì Văn Chânthiên vị mình đã đủ làm bọn họ ghen ghét, khi nhãn thần nhìn mình cũng giốngnhư dao nhỏ, hận không thể xoẹt xoẹt hướng trên người mình đâm.Bất quá Ninh Vân Tấn chính là một gia hỏa vô tâm vô phế, dù sao đồ nàyVăn Chân đã ban thưởng xuống, chuyện lớn ngày mai lại nói. Nhìn tư thái này củaVăn Chân buổi tối hẳn là sẽ không triệu mình nữa, hắn bọc chăn liền ngủ vù vù.Một đêm không mộng, giấc ngủ chất lượng tốt khiến Ninh Vân Tấn sắc mặtphấn nộn vô cùng, nhìn liền tinh thần rất tốt. Cùng đồng nghiệp giao ca qua,hắn liền vui hớn hở chạy về Ninh phủ.Ninh phủ hôm nay giăng đèn kết hoa, tuy rằng thời gian còn sớm, nhưng màđã có xe ngựa đứng ở bên ngoài.Ninh Vân Tấn còn chưa vào phủ đã có tiểu tư trông cửa tiến lên hướng hắnchúc mừng, lại nói Đại tiểu thư đến.Nghe nói tỷ tỷ hồi phủ, Ninh Vân Tấn thật sự là vui sướng ngây ngất, saiTần Minh cho hắn ta bao tiền thưởng, hắn sải bước mà hướng bên trong đi vào.Phải biết rằng đầu năm nay nữ xuất giá về nhà một chuyến thật sự là không dễdàng, hắn còn thật không nghĩ tới một cái ngày sinh nhỏ của mình lại làm tỷ tỷvề nhà.Hai tỷ đệ gặp mặt hết sức thân thiết, Ninh Xảo Hân tuy rằng nhắc tới hắnvài câu làm việc lỗ mãng, ầm ĩ đến dư luận xôn xao, nhưng mà với tình cảnh củahắn đau lòng không thôi, một vẻ thái độ khiến hắn chớ để trong lòng.Ninh Vân Tấn vốn là đã không để bụng, tất nhiên đáp ứng cực kỳ sảngkhoái, ngược lại đem Ninh Xảo Hân biến thành có chút luống cuống, cho là mìnhchọc tâm sự đệ đệ, vội vàng chuyển đổi đề tai đem y phục mình tự tay vì hắn maylấy ra, để hắn mặc thử.Từ khi có hài tử thời gian Ninh Xảo Hân có thể động kim thêu đã ít rấtnhiều, hơn nữa thân là nữ gả ra ngoài chung quy không dễ luôn về nhà, cho nênvới Ninh Vân Tấn mà nói tỷ tỷ vì mình làm y phục ngược lại so với chút quà tặngquý giá kia càng thêm trân quý.Buổi sáng chính là thời điểm nha môn bận rộn, khách nhân đến tất nhiênkhông nhiều lắm, phần lớn là nữ quyến nhà thân thích, tôn quý do lão thái tháitự mình tiếp đãi, thân phận bình thường thì do Mục Đồng Nhi an bài, lại có NinhXảo Hân ở một bên hỗ trợ, tất nhiên là có trật tự không lộn xộn, vội mà khôngloạn.Thẳng đến gần trưa mới lục tục có khách nam đến, nhóm đầu tiên cùng dắtnhau đến chính là Từ Bất Dụng, Tôn Bản Thiện mấy người cùng Ninh Vân Tấn thườngxuyên uống rượu tụ hội, thái độ bọn họ cùng trong ngày thường không hề hai dạngkhác biệt, Ninh Vân Tấn cũng không cùng bọn họ quá mức khách sáo, đem người mờivào cửa sau như cũ tại môn khẩu tiếp khách.Năm nay khách nhân tới so với năm rồi thật sự là thiếu không ít, càng làkhông so được phong cảnh Ninh Vân Tấn khi thi đậu tam Nguyên. Trừ bỏ mấy ngườibạn tốt cùng các thân thích nhà mình, phần lớn người khác đều cử quản gia đưatới hạ lễ, những người lúc hắn trúng cử sau đó quen thuộc ngược lại một ngườikhông thấy.Mắt thấy sắp đến thời gian khai yến, thời gian này phỏng chừng hẳn làcũng sẽ không có khách nhân đến, Ninh Vân Tấn cảm thán một câu thời khắc mấuchốt vẫn là người nhà thêm sức, liền chuẩn bị đi vào tìm tỷ phu bọn họ nóichuyện phiếm.Hắn vừa mới ngồi lên vị trí giữ cho mình, Ninh Vân Tấn còn chưa kịp cùngngười nói chuyện, chợt nghe tiểu tư gác cổng đến thông báo."Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử đến!"Hai vị này so với Ninh Vân Tấn nhỏ hơn chút, khi đọc sách ở thượng thưphòng quan hệ cũng bình thường, hắn còn thật không nghĩ tới hai người sẽ đến,cả kinh đứng lên.Lúc này lại có một tiểu tư thở hổn hển chạy đến, "Nhị hoàng tử cũng đến,công tử ngài vẫn là nhanh đi nghênh đón đi!"Ninh Vân Tấn với khách nhân trên bàn vừa chắp tay, vừa gửi lời xin lỗi,liền chuẩn bị đi đến tiền viện.Lúc này Tần Minh vội vàng đến, Ninh Vân Tấn vừa thấy vẻ mặt của hắn đãbiết không ổn.Chỉ nghe hắn há miệng thuận tiện nói, "Công tử, Thái tử đến!"Ninh Vân Tấn nhất thời u mê, đám đệ đệ này rốt cuộc là muốn kiểu ồn àonào đây?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sống