[Trans/TNT] Thế giới không thuộc về giấc mộng thiếu niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tên Gốc : 出逃 ( Trốn Chạy )
Tác Giả :茶香奶油包
Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả !
Vui lòng không mang đi nơi khác !
Không gán lên người thật !

//

Hạ Tuấn Lâm lần đầu tiên nghe Nghiêm Hạo Tường nói yêu mình là vào một mùa hè, mùa hè khi bọn họ gặp lại.

Cái nóng tới làm cho người ta nằm trong không khí oi bức không tài nào ngủ được.

Không nghĩ tới, sẽ gặp lại nhau ở những nơi như vậy

"Lại thêm một bài của Hứa Tung." Hạ Tuấn Lâm đặt tiền boa lên quầy bar, tay lướt qua mép ly rượu, ngước mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên ghế quầy bar ôm cây đàn guitar nhếch khóe miệng.

Bọn họ chia tay ba năm, Hạ Tuấn Lâm ở trong quán bar nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang ôm guitar trên sân khấu, hai người không nói điều gì, đem kinh ngạc cùng vui sướng chôn ở đáy lòng, bọn họ không có ân cần hỏi thăm "Đã lâu không gặp", chỉ là sau khi Nghiêm Hạo Tường hát xong, mới mời uống một ly.

" Hiện tại như thế nào rồi ?" Nghiêm Hạo Tường hạ mũ lưỡi trai xuống, tựa vào sofa, Hạ Tuấn Lâm không nhìn rõ được biểu tình của hắn

" Rất tốt, miễn cưỡng có thể sống." Hạ Tuấn Lâm nhếch khóe môi, đưa tay bưng ly rượu Nghiêm Hạo Tường mang đến, nhấp một ngụm, có chút cay.

"Còn đang hát à?"

"Đúng vậy, ở cùng một chỗ với bạn bè." Hạ Tuấn Lâm chống đầu chờ trả lời, cậu không biết ba năm nay Nghiêm Hạo Tường có tốt hay không, cậu có chút chờ mong lại có chút sợ hãi nhìn thẳng vào hắn , sợ mình không che giấu được nỗi nhớ, lại sợ trong mắt hắn không có nhớ nhung.

Hai người ngồi trên sô pha quán bar, trò chuyện cả một đêm, lúc sắp bình minh, Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu lên, Hạ Tuấn Lâm mới thấy rõ, hốc mắt hắn ửng đỏ, đáy mắt mang theo cảm xúc chờ mong , mở miệng nói: " Có thể dẫn tớ đi không? "

Hạ Tuấn Lâm đáp ứng thỉnh cầu của hắn, cậu cầu còn không được, sau khi trời sáng, hai người ngồi trên xe về, kỳ thật lần này Hạ Tuấn Lâm chỉ tới nơi này tham gia một hoạt động, một trung tâm mua sắm mở cửa, gọi cậu đến ca hát, được 2000, có thể trả tiền thuê nhà nửa tháng, chỗ bọn họ nhiều người ở , chi phí rất lớn, Hạ Tuấn Lâm nói cho Nghiêm Hạo Tường, cậu không thể ngồi không chờ cơm, phải ra ngoài làm việc.

"Dùng cái này?" Nghiêm Hạo Tường vỗ vỗ cây đàn guitar của mình hỏi.

Hạ Tuấn Lâm đánh giá hắn một chút, rũ mắt cười cười nói: "Chúng ta đều dùng cái này. "

Đường trở về mất tám tiếng đồng hồ, xe dừng lại, người lên xe khá nhiều, đã đầy nửa xe, hai người ngồi ở hàng cuối cùng bên cửa sổ, hầu hết những người lên xe cũng có bạn đồng hành giống hai người, lên xe liền bắt đầu tán gẫu, thanh âm cũng không nhỏ, có mấy người phụ nữ trung niên lớn tuổi hơn một chút, ngồi ở trước mặt bọn họ tán gẫu không ngừng.

Hạ Tuấn Lâm nhíu nhíu mày, đeo tai nghe nhìn lưng ghế phía trước ngẩn người, các bác gái phía trước tán gẫu vui vẻ, liền bắt đầu trao đổi thức ăn, bánh bao thịt, trứng trà, hương thơm dầu mỡ của bánh rau gợi lên sự thèm ăn của mọi người trên xe buýt, nhao nhao bắt đầu ăn.

  Nghiêm Hạo Tường không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo đưa tới trước mặt Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm cúi đầu ngẩn người đưa tay tiếp nhận kẹo , mở bao bì nhét vào trong miệng, ngọt , miễn cưỡng ngăn cản đói khát.

Mấy tiếng đồng hồ đi xe khiến hai người kiệt sức, nhà Hạ Tuấn Lâm cách bến xe không xa, hai người đi bộ về nhà, một tòa nhà dân cư cũ nát, nhà Hạ Tuấn Lâm ở tầng ba, 302.

Căn nhà không lớn, sáu người sống, cộng với hắn là bảy, ánh sáng không tốt lắm, chỉ có một vài ánh đèn chiếu sáng. Đại đa số mọi người trong phòng đều quen biết hắn, có người tên Mã Gia Kỳ là không quen biết, nhưng thoạt nhìn không khó ở chung.

Mọi người đối với sự xuất hiện của hắn, cũng không có tỏ vẻ kinh ngạc cỡ nào, giống như đã sớm đoán được Hạ Tuấn Lâm sẽ mang hắn trở về, có lẽ bọn họ cũng giống như hắn, đem nhớ nhung giấu vào trong lòng , Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nghĩ.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu trở lại rồi, liền cùng Hạ nhi chung một phòng đi." Đinh Trình Hâm giúp Nghiêm Hạo Tường cầm hành lý vào trong phòng, hành lý của hắn không nhiều lắm, xem như đây toàn bộ tài sản của hắn đi.

"Thế nào, hai người trước đây không ở chung một chỗ?" Đinh Trình Hâm thấy sắc mặt hắn có chút không thích hợp, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật gật đầu, dù sao phòng có hạn, hắn không có lựa chọn.

"Chưa ăn cơm đúng không? Anh nấu cho cậu một bát mì "Trong phòng không có ai nói chuyện, Mã Gia Kỳ muốn điều chỉnh bầu không khí xấu hổ một chút, đứng dậy đi vào phòng bếp, anh nấu cơm nấu mì không tệ, mỗi lần có bạn nhỏ buổi tối đói bụng đều sẽ đi tìm anh và Đinh Trình Hâm, bởi vì lớn tuổi nhất, bọn họ cũng bất tri bất giác gánh vác mọi thứ, cho tới bây giờ chưa từng có ai hỏi bọn họ có muốn hay không, bọn họ cũng chưa từng nói qua.

"Bài tập về nhà đã làm xong chưa?" Trương Chân Nguyên bưng nước chanh đi ra, đặt ở trên bàn trà, ngồi trên băng ghế nhỏ bên cạnh nhìn hai đứa nhỏ nằm sấp trên bàn trà làm bài tập về nhà.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên còn đang đi học, chỉ có hai người là còn đang đi học, chi phí sinh hoạt là do những người khác ban ngày đi làm kiếm, ban ngày bọn họ đi làm, đi học, buổi tối cùng nhau ra ngoài hát, thỉnh thoảng được người qua đường thưởng thức sẽ cho bọn họ một vài tờ vào trong hộp đàn, nhưng số tiền đó chỉ đủ tiền cơm ngày thường của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn ở trường. Tống Á Hiên vốn không muốn học, Mã Gia Kỳ lại kiên trì bảo cậu học hết cấp 3.

Anh thường nói: "Tống Á Hiên như vậy, không vào học viện âm nhạc thì rất đáng tiếc. "

"Chị Tiểu Tri mua cho đấy." Trương Chân Nguyên đặt hai cái cặp sách mới trên sô pha chụp ảnh, hai người quay đầu lại nhìn thoáng qua, là hàng hiệu, Trần Tri là bạn gái của Trương Chân Nguyên, một nhân viên văn phòng bình thường, một tháng tiền lương trả tiền thuê nhà chỉ còn lại một chút , số tiền còn lại đều dùng để mua thêm các loại đồ đạc cho bọn họ, có đôi khi Trần Tri trở về thăm bọn họ, mỗi lần đến đều lấy ra tiền mình tích góp mời bọn họ ăn một bữa ngon, đôi khi bọn họ cự tuyệt, cô luôn nói: "Mời hai nhóc ăn cơm không tốn bao nhiêu tiền, chị cũng không phải không nuôi nổi bản thân mình. "

Mỗi lần cô nói như vậy, mọi người liền không tiện cự tuyệt nữa.

"Mì đã xong, bạn nhỏ nào muốn ăn nè ?" Mã Gia Kỳ thò đầu ra khỏi căn bếp nhỏ, mọi người nhao nhao giơ tay lên, mỗi lần như thế anh đều vui vẻ cười cười, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm ngồi xe một ngày, Mã Gia Kỳ cho bọn họ hai quả trứng gà, không quản việc nhà không biết củi gạo mắc , thêm trứng gà đã là bữa ăn rất tốt rồi.
 
Hơi nước nấu mì làm cho căn phòng trở nên oi bức, Đinh Trình Hâm mở cửa sổ ra, nhưng giữa hè, muỗi thật sự không ít, vì phòng ngừa muỗi đồng loạt xông vào, bọn họ tắt bớt đèn, ngồi trước sô pha ăn mì.

"Khụ khụ khụ." Có vẻ như ai đó đã bị nghẹn

"Á Hiên còn chưa uống thuốc đâu đấy" Mã Gia Kỳ đứng dậy đi về phía tủ bên cạnh phòng khách, ở bên trong lục lọi tìm ra một lọ thuốc, rót một ly nước, bưng cho Tống Á Hiên, Tống Á Hiên tiếp nhận viên thuốc, uống vào, viên thuốc trượt qua đầu lưỡi, rất đắng, chỉ mong có thể chữa khỏi bệnh của bản thân, cậu nghĩ.

Phổi của cậu không tốt lắm, bởi vì vậy nên cậu vẫn luôn nghĩ mình là một gánh nặng, mỗi lần khổ sở đều tự mình trốn vào phòng. Mã Gia Kỳ luôn là người đầu tiên phát hiện và tìm được cậu, cậu không thích căn phòng tối tăm, luôn cảm thấy ở chỗ này có thứ gì bẩn thỉu đi vào phổi cậu, cậu muốn đi biển ngắm mặt trời mọc, cậu thích ánh mặt trời.

Tống Á Hiên thường nói muốn đi biển, cứ như vậy, tất cả mọi người đều muốn đi.

"Tích góp tiền tiết kiệm, chờ các em thi đậu đại học, chúng ta cùng nhau đi xem." Mã Gia Lượng thường an ủi họ như vậy.

Phải, không có tiền, không thể đi đâu hết.

"Cậu định sẽ làm gì?" Đinh Trình Hâm hỏi Nghiêm Hạo Tường, nói thật Nghiêm Hạo Tường còn chưa nghĩ đến điều đó, bọn họ cũng nhìn ra do dự của hắn.

"Nhà hàng chỗ bọn anh đang tuyển người." Trương Chân Nguyên mở miệng, làm công việc bán thời gian ở quán ăn phía sau đường, chủ là một người phụ nữ trung niên, mang theo một đứa con, thích thuê những anh chàng đẹp trai, nhưng người không tệ, Nghiêm Hạo Tường đáp ứng, hắn cũng không muốn ăn không ngồi rồi.

Cơm nước xong, hai đứa trẻ làm bài tập về nhà xong phải đi ngủ sớm, tất cả mọi người đều sớm dọn dẹp xong liền nghỉ ngơi, hôm nay nghỉ ngơi , ngày mai còn rất nhiều việc phải làm.

Một số đường ống trong nhà cũ ngổn ngang, lộ ra ngoài chiếm một phần diện tích phòng tắm, ngồi xe một ngày, đi tắm liền rất thoải mái, có máy nước nóng, điều này làm cho họ rất hài lòng.

Nghiêm Hạo Tường tắm rửa xong, tất cả mọi người đều ngủ, không tiện dùng máy sấy tóc, liền dùng khăn mặt ôm lấy tóc đi vào phòng, Hạ Tuấn Lâm hình như đã ngủ, không nhìn thấy mặt cậu, hắn đi qua cẩn thận nằm xuống, ở một mình đã lâu, bỗng nhiên bên cạnh có người, thật không thích ứng lắm.

Bỗng nhiên, người bên cạnh xoay người đưa tay ôm lấy mình, hắn sửng sốt một chút, cứng đờ, cúi đầu nhìn người, Hạ Tuấn Lâm tựa mặt vào người hắn, không có ngủ.

"Nghiêm Hạo Tường, chúng ta lại ở cạnh nhau rồi"

//

Nghiêm Hạo Tường và Trương Chân Nguyên cùng nhau đi làm, ban ngày đi làm, buổi tối ra ngoài hát, so với lúc một mình có mệt mỏi hơn một chút, nhưng có người đi cùng, Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm mỗi ngày đều trở về muộn nhất, có đôi khi bọn họ sẽ mang về chút đồ ăn ngon.

Đinh Trình Hâm làm việc ở trung tâm thương mại cách đó không xa, Mã Gia Kỳ làm việc ở một quán trà sữa, bởi vì bộ dạng đẹp, quán trà sữa làm ăn cũng không tệ lắm, thu nhập của hai người là phần lớn nguồn thu nhập trong nhà, có đôi khi Đinh Trình Hâm tan tầm sớm còn về cửa hàng của Mã Gia Kỳ chờ anh, Mã Gia Kỳ luôn lén mở bếp nhỏ cho y, nấu đồ ăn ngon cho y, chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, nhìn quan hệ hai người tốt, liền mở một mắt nhắm một mắt xem như không thấy gì.

"Sắp tới sinh nhật Hiên nhi" Mã Gia Kỳ nằm sấp trước quầy trà sữa, múc một thìa kem trong tay cho Đinh Trình Hâm ăn.

"Mua cho nhóc ấy một món quà sinh nhật?" Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế xoay tới đi lui, ngẩng đầu hỏi Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhíu mày, anh đã sớm nghĩ nên mua cái gì.

Bữa tối mua há cảo chiên về, cửa hàng há cảo chiên ở góc phố, ăn ngon lại không đắt, lượng cũng vừa đủ, các bạn nhỏ có thể ăn no, hôm nay bài tập về nhà của Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đã sớm hoàn thành, cơm nước xong, mang theo guitar ra khỏi cửa, chợ đêm là địa bàn nhỏ của bọn họ, mỗi ngày đều có thể hát ở đây, thỉnh thoảng chợ đêm buôn bán đông đúc, có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đương nhiên cũng không thể thiếu cường hào ác bá* đến tìm, có một nhóm gọi là Bàng Tây, vốn đã khó chịu với bọn họ từ lâu, thường xuyên tới tìm chuyện, vì không gọi quản lý tới được, bọn họ chỉ có thể đem toàn bộ số tiền hát được đưa ra cho đám người kia, phá tài tiêu tai*.

* Cường hào ác bá : Chỉ côn đồ, tay anh chị, hay đi bắt nạt, ức hiếp người khác
* Phá tài tiêu tai : Bỏ tiền để trừ tai hoạ

Vừa hay hôm nay đám người kia lại đến, vì vậy lại là một ngày không có thu hoạch.

Ngay cả vào mùa đông, chợ đêm không có tuyết vào ban đêm cũng rất oi bức, đồ nướng nấu lẩu, khói dầu tràn ngập không khí.

Trên đường về nhà, Trương Chân Nguyên dùng tiền tiêu vặt hôm nay mua cho Hạ Tuấn Lâm một cái cây kem

"Hai chúng ta cùng nhau ăn." Hạ Tuấn Lâm chạy tới giữ chặt tay Nghiêm Hạo Tường, đặt kem bên miệng hắn.

Một bên có người nhìn bọn họ xì xào bàn tán, Hạ Tuấn Lâm không nghe thấy, Nghiêm Hạo Tường lại nghe thấy, nói chút lời nói không chịu nổi.

"Hai người này hình như là một đôi a."

" Nam nhân và nam nhân cũng có thể yêu nhau sao ?"

"Thật ghê tởm."

" Cậu nói bọn họ có phải đều tuỳ tiện như vậy hay không?"

"Vậy cậu kêu đi, xem hắn có tới hay không?"

Một tiếng huýt sáo lưu manh, không ít người quay đầu nhìn xung quanh, Hạ Tuấn Lâm cũng tò mò quay đầu nhìn người huýt sáo, là mấy lão nam nhân, ngồi trước một quầy thịt nướng, mặc áo khoác chồn trong tay mang theo bia, hơn phân nửa hói đầu, dầu mỡ đầy mặt, nhìn Hạ Tuấn Lâm cười xấu xa.

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, quay đầu sang một bên: "Cậu ăn đi" Nói xong, rút tay mình ra, đi tới đứng bên cạnh Trương Chân Nguyên ở phía xa

"Làm sao vậy?" Trương Chân Nguyên quay đầu hỏi hắn.

"Bên kia quá nóng." Nghiêm Hạo Tường lau mồ hôi trên trán.

" Mã ca, em cũng muốn ăn kem!" Lưu Diệu Văn nhìn thấy cây kem trong tay Hạ Tuấn Lâm, kéo tay áo Mã Gia Kỳ làm nũng nói, Tống Á Hiên ở một bên thấy thế cũng tới túm lấy anh ồn ào, Mã Gia Kỳ bị hai đứa trẻ quấn lấy, đưa tay búng trán Tống Á Hiên một cái nói: " Bạn nhỏ bị bệnh không thể ăn kem, về nhà uống nước ấm. "

"A ~~" Tống Á Hiên mất mát buông tay ra, Đinh Trình Hâm ở một bên lại ôm cổ Lưu Diệu Văn nói: "Đi, anh dẫn em đi mua" Nói xong, ôm Lưu Diệu Văn đi đến cửa hàng.

"Em cũng đừng nghĩ nữa, trở về uống thuốc thật tốt đi." Mã Gia Kỳ nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tống Á Hiên xoa xoa tóc cậu cười nói, bệnh của Tống Á Hiên kéo dài rất lâu, ho khan, mỗi lần kê đơn thuốc trở về uống một thời gian dài lại liền lặp đi lặp lại.

Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm ở bên ngoài ăn kem xong mới về nhà, về nhà không có việc gì, mọi người một ngày đều rất mệt mỏi, đều chuẩn bị đi ngủ.

"Tớ đi tắm." Mã Gia Kỳ cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Đinh Trình Hâm tắm rửa xong ngồi trên giường ghi sổ sách, mọi người kiếm được không nhiều tiền, mỗi cuối tháng phải nộp tiền thuê nhà, nhất định phải nhớ rõ từng khoản chi tiêu, để tránh bọn họ ngay cả chỗ dung thân cuối cùng cũng không có.

Dưới ánh đèn lờ mờ ghi sổ sách xong, y khép quyển sổ lại, chuẩn bị đứng dậy đặt nó lên bàn, lại trong nháy mắt đứng lên, trước mắt tối đen ngã về phía sau, may mắn y phản ứng nhanh, một tay chống đỡ tường bên cạnh, tim mạnh mẽ đập, y ôm lấy trái tim, thở dốc thật lâu mới bình tĩnh lại, mệt nhọc lâu dài khiến y động một chút liền choáng váng, tim còn có thể đập nhanh hơn.

"Làm sao vậy?" Mã Gia Kỳ tắm rửa xong trở lại phòng ngủ thấy Đinh Trình Hâm đỡ tường, không biết chuyện gì xảy ra, đi tới hỏi, Đinh Trình Hâm đứng dậy lau mồ hôi cười nói: "Không có việc gì, ghi sổ sách thôi." Nói xong đem sổ sách trong tay bỏ vào trong tủ.

"Có phải chấn thương thắt lưng lại tái phát không? nằm sấp xuống tớ xoa bóp cho cậu. "Mã Gia Kỳ xoa xoa mũi hỏi, không đợi Đinh Trình Hâm nói gì, liền bảo y nằm sấp trên giường, tay nhẹ nhàng vuốt ve eo , xoa bóp nhẹ nhàng.

"Một chút nữa đổi lại tớ xoa bóp cho cậu." Đinh Trình Hâm đặt tay lên đùi Mã Gia Kỳ nói.

"Được ~" Mã Gia Kỳ cười cười.

Hai người đều bị thương ở thắt lưng, chấn thương thắt lưng của Đinh Trình Hâm rất nghiêm trọng, mỗi ngày phải đứng thật lâu, điều này làm cho vết thương ở thắt lưng trở nên trầm trọng hơn, có một lần đau, ở trên giường động một chút cũng không động được, nằm vài ngày, đều là người trong nhà chiếu cố, sau đó Mã Gia Kỳ tạm ứng tiền lương đưa y đến bệnh viện mới hòa hoãn một chút, tu dưỡng nửa tháng,mới có thể xuống giường.

Bởi vì sợ lại phát sinh chuyện này, Mã Gia Kỳ dùng mấy ngày học được toàn bộ thủ pháp xoa bóp, anh không bao giờ muốn lo lắng, sợ hãi nhìn Đinh Trình Hâm nằm trên giường, một mình anh không chịu nổi cái nhà này, anh cũng không thể mất đi Đinh Trình Hâm.

Họ là anh trai của bọn nhỏ , là trụ cột của nhau

Thiếu một cũng không được
/

Vào ngày sinh nhật của Tống Á Hiên, Mã Gia Kỳ xin phép cho Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn nghỉ một bữa , nếu là sinh nhật, thì phải vui vẻ, bọn nhỏ rốt cục cũng có một giấc ngủ ngon, ngủ đến trưa.

"Hiên nhi, Văn nhi, mặc quần áo xong rồi đi ra" Trương Chân Nguyên đứng ở cửa phòng bọn họ gõ cửa gọi to, chỉ chốc lát sau, hai thằng nhóc ngái ngủ đi ra, các anh trai đều thu dọn xong ngồi ở phòng khách, một cô gái mặc áo khoác màu xanh sẫm ngồi ở giữa bọn họ, thấy bọn họ đi ra, vội vàng đứng dậy, cầm lấy túi xách bên cạnh đưa cho Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn nói: "Á Hiên, quà sinh nhật. Văn Văn cũng có. "

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn Văn vẻ mặt buồn ngủ, sau khi nhìn thấy cô gái trong nháy mắt tinh thần phấn chấn hẳn lên, kêu lên một tiếng: "Chị Tiểu Tri. "

Trong túi là quần áo mới, hôm nay là sinh nhật Tống Á Hiên, Trần Tri đặc biệt dùng tiền thưởng mua cho cậu một bộ quần áo mới, thuận tiện mua quần áo mới cho những người khác, dùng lời của cô mà nói, cả nhà đều phải chỉnh tề

"Cảm ơn chị Tiểu Tri !" Hai đứa nhỏ ôm quần áo hô lên, Trần Tri đối với bọn họ vẫn rất tốt, lần trước sinh nhật Hạ Tuấn Lâm, cô dùng nửa tháng lương mua cho Hạ Tuấn Lâm cái túi mới nhất, cũng ủng hộ Trương Chân Nguyên làm chuyện mà anh thích, kỳ thật bọn họ đã sớm nên kết hôn, nhưng Trương Chân Nguyên bởi vì cuộc sống không ổn định vẫn không muốn, cô cũng không muốn làm khó Trương Chân Nguyên mà rời khỏi bọn họ.

Những người thực sự yêu bạn sẽ không cho phép bạn cân nhắc trước tình yêu và tình bạn.

"Mau đi thu dọn, thử quần áo một chút, lát nữa chị dẫn đi ăn! Thịt ! Nướng!" Trần Tri vỗ vỗ hai nhóc, cười nói.

Hai đứa trẻ gật đầu chạy đi rửa mặt.

"Trần Tri, một tháng lương của em cũng không cao, vẫn nên giữ lại cho mình thêm một chút." Đinh Trình Hâm mở miệng nói, y quả thật đau lòng cô gái này, thật sự rất tốt, bọn họ cũng thường xuyên khuyên Trương Chân Nguyên nhanh chóng cưới người ta về nhà, không nên chậm trễ cô gái nhà người ta, nhưng Trương Chân Nguyên luôn do dự giữa bọn họ.

"Không có việc gì, tiền có thể kiếm thêm, sinh nhật một năm chỉ có một lần." Trần Tri cười cười.

Trần Tri dẫn bọn họ đi ăn một nhà thịt nướng kiểu Hàn Quốc rất ngon, một năm cũng không ăn được mấy lần, các bạn nhỏ đương nhiên rất vui vẻ.

Món quà của các anh trai tặng là một cây đàn guitar, là các anh trai dành dụm tiền mua được

Một cây đàn guitar mới, Tống Á Hiên muốn nó rất lâu rồi, sinh nhật này thật tốt, ngoại trừ bữa ăn có những vị khách không mời mà tới.

Bàng Tây dẫn người đi kiếm chuyện.

"Yo, đây là cô gái của ai vậy? Ánh mắt không tệ a, cho gia chơi vài ngày, miễn phí bảo kê một tháng cho chúng mày. "Bàng Tây vươn tay đầy vết chai muốn nhéo mặt Trần Tri, lại bị Trần Tri đẩy ra.

"Ai, anh, ở đây còn có thằng gay nè !" Không biết vì sao người ở bên cạnh bỗng nhiên phát hiện Nghiêm Hạo Tường lôi kéo Hạ Tuấn Lâm, đi tới chỉ vào hai người bọn họ cười nói, thanh âm to lớn, cả phòng ăn đều có thể nghe được, không ít người đưa tới ánh mắt khác thường.

"Ai, chơi vui đấy, đến đây, hôn gia một cái." Bàng Tây đi tới nói với hai người, Nghiêm Hạo Tường bất động, nắm chặt tay Hạ Tuấn Lâm, Bàng Tây thấy hai người bất động liền vẫy vẫy tay với người bên cạnh, trực tiếp có người đi lên nắm mặt hai người đối diện, những người khác muốn tiến lên, lại bị người đè lại.

Hai người bị ấn, mặt dán cùng một chỗ, Bàng Tây ở một bên cầm điện thoại di động chụp về phía bọn họ, vừa vỗ vừa cười nói: "Nào, gia đây quay lại cho chúng mày, để cho mọi người đến thưởng thức. "

Hắn còn chưa dứt lời, Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên giãy giụa mạnh mẽ, tránh thoát khỏi người đang ấn mình, nhào về phía hắn: " Đưa điện thoại cho tao! "Vừa gầm vừa cướp lấy điện thoại di động, những người khác thấy thế cũng vội vàng đứng dậy đánh nhau với người phía sau.

Trước đó, mấy người Trương Chân Nguyên đã trao đổi ánh mắt, lặng lẽ kéo Lưu Diệu Văn tới nói: "Dẫn Hiên Nhi đi trước. "

Vừa mới bắt đầu loạn, Lưu Diệu Văn mạnh mẽ đứng lên, túm lấy Tống Á Hiên ở một bên bỏ chạy, cầm lấy một chai bia chưa mở trên bàn, xách trong tay nhìn thấy người liền đưa lên trên, trước tiên mang theo Tống Á Hiên xông ra ngoài, Tống Á Hiên ôm cây đàn guitar của mình, theo Lưu Diệu Văn một đường chạy như điên, rẽ vào một con hẻm, vòng qua một lúc lâu mới dừng lại.

"Họ...đâu" Tống Á Hiên ôm cây đàn guitar thở hồng hộc hỏi, Lưu Diệu Văn cũng mệt mỏi đến mức sặc, tựa vào tường thở hổn hển, còn chưa mở miệng, trong ngõ đã truyền đến một trận tiếng bước chân, các anh trai xuất hiện trước mặt bọn họ.

Quần áo lộn xộn, trên người Đinh Trình Hâm còn vương màu, ngay cả Trần Tri cũng cởi giày cao gót xách trên tay, quần áo cũng rối tung lên

Phía sau không có ai đuổi theo, mọi người tựa vào tường ,chậm lại trong chốc lát, tiếng thở dốc quanh quẩn trong ngõ nhỏ, không biết là ai, bỗng nhiên bật cười ra tiếng, mang theo tất cả mọi người nở nụ cười, tuy rằng cơm còn chưa ăn xong, nhưng lại trốn được thanh toán.

"Có an bài gì không?" Trương Chân Nguyên tựa vào tường để ý mái tóc lộn xộn của Trần Tri cười nói.

"Xem phim, đi!" Mã Gia Kỳ đứng dậy, mọi người đi theo anh ra khỏi ngõ nhỏ, tiền cơm còn lại, vừa lúc dùng để bắt taxi.

Lưu Diệu Văn xin chút tiền, mua bông tẩm cồn và băng quấn cho Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm tự nhiên cao hứng, cảm thấy em trai đã trưởng thành.

Lúc lên xe, Tống Á Hiên tựa người vào Lưu Diệu Văn, cửa sổ xe mở ra, gió ban đêm thổi vào, rất lạnh, mang theo mùi cỏ xanh, Tống Á Hiên ho khan vài tiếng, Lưu Diệu Văn vội vàng cúi đầu xem xét, cậu lắc đầu nói không sao.

"Lưu Diệu Văn.."

"Ừ?"

" Anh rất vui a "

" Sao thế?"

Tống Á Hiên không trả lời , chỉ giật giật dựa vào đầu Lưu Diệu Văn, vươn tay cảm thụ gió thổi qua đầu ngón tay ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

May mắn thay, có bọn họ, có Lưu Diệu Văn.

Cậu không phải là một đứa trẻ thích nổi bật, từ nhỏ đã sợ nhất loại chuyện này, sợ loại trường hợp này.

Các anh trai đều biết cậu không thích , vì vậy luôn cố gắng hết sức không để cho cậu gặp phải điều này.

Cũng may, đêm sinh nhật này, Lưu Diệu Văn dẫn Tống Á Hiên chạy trốn...

//

Mã Gia Kỳ tiến đến mua xuất phim cuối cùng, may mắn bắt kịp giờ.

Mọi người ngồi xuống, trong phòng chiếu, chỉ có bảy người bọn họ,mỗi người đều mang tâm sự.

"Có phải cuộc sống luôn khó khăn như vậy, hay chỉ có thời thơ ấu là như vậy?"

"Luôn luôn như vậy."

Khi Mã Gia Kỳ quay đầu, phát hiện vị trí bên cạnh Lưu Diệu Văn trống không.

Trong nhà vệ sinh của rạp chiếu phim, một trận ho khan kịch liệt cùng tiếng nôn khan, nước trong bồn cậu nhà vệ sinh bị nhuộm đỏ, tiếng xả nước vang lên, Tống Á Hiên lau đi máu đỏ tươi trên khóe miệng, gian nan đi ra khỏi gian phòng, chân có chút mềm nhũn, trước mắt rậm rạp nhiều chấm đen, cậu cố gắng chống đỡ thân thể, đi đến bồn rửa tay, mở vòi nước, tiếp một nắm nước sạch rót vào miệng đem mùi máu tươi rửa sạch, trong miệng rửa sạch, cổ họng lại rửa không sạch.

Cậu ngẩng đầu, phát hiện phía sau không biết từ lúc nào có thêm một Mã Gia Kỳ, đầu tiên là bị hoảng sợ, nhưng cũng không có khí lực quay đầu lại.

Mã Gia Kỳ đứng sau lưng cậu, Tống Á Hiên không biết anh tới từ khi nào, nhìn thấy bao nhiêu, nhưng hiển nhiên anh rất bình tĩnh, ít nhất là...giả vờ rất bình tĩnh.

Tống Á Hiên chống tay lên bồn rửa lạnh lẽo, nhìn mình trong gương, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng bị nhuộm đỏ một chút, cực kỳ đáng thương.

"Hiên nhi." Mã Gia Kỳ đi tới phía sau cậu, nhẹ giọng gọi tên cậu, cậu rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nhào vào trong ngực Mã Gia Kỳ, nước mắt trong nháy mắt làm ướt quần áo Mã Gia Kỳ, cậu không dám nức nở, sẽ đau.

"Anh....những gì trong bộ phim đó nói là sự thật sao? "Thanh âm của cậu cực kỳ khàn khàn, Mã Gia Kỳ sửng sốt một chút, ôm cậu vào lòng vỗ vỗ nói: "Giả "

Mã Gia Kỳ mua cho Tống Á Hiên một tách trà nóng, đưa cậu về phòng chiếu phim ngồi xuống bên cạnh Lưu Diệu Văn.

"Có muốn uống không?" Tống Á Hiên đưa trà đến bên miệng Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đang nhìn mê mẩn, há miệng xúc động, đưa tay ôm Tống Á Hiên vào trong ngực mình

"Cậu có thể ôm tớ không?" Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường có chút kinh ngạc,hắn nhìn ra cửa, vươn tay ôm Hạ Tuấn Lâm , Lúc này Hạ Tuấn Lâm mới hài lòng dựa vào vai hắn tiếp tục xem phim.

Bộ phim kết thúc cũng đã rất muộn, tâm tình mọi người đều không tệ, mười hai giờ, sinh nhật Tống Á Hiên cũng qua.

Có một cửa hàng trà sữa duy nhất trong rạp chiếu phim vẫn đang mở cửa.

Trương Chân Nguyên dẫn Trần Tri đi mua trà sữa.

"Chúng ta cũng đi thôi." Hạ Tuấn Lâm muốn nắm tay Nghiêm Hạo Tường, lại bị hắn né tránh, Nghiêm Hạo Tường quay đầu cười cười với cậu: "Được'' Nói xong liền đi về phía quán trà sữa.

"Xin chào, ngài nhu cầu gì không, chúng tôi bên này làm hoạt động, giảm nửa giá cho tình nhân " nhân viên cửa hàng cười khanh khách đi tới.

"Của ngài hết hai mươi tệ " Anh nhân viên bán hàng đưa biên lai cho Trương Chân Nguyên.

" Của ngài là bốn mươi tệ " Nhân viên cửa hàng còn chưa mở miệng, Nghiêm Hạo Tường đã chuyển tiền qua.

Bốn mươi, không có bất kỳ tuyên bố nào

Hạ Tuấn Lâm ngước mắt nhìn hắn, trong ánh mắt có chút kinh ngạc, Nghiêm Hạo Tường lại giống như không nhìn thấy, mỉm cười tiếp nhận biên lai xoay người sang một bên chờ đợi.

Cầm trà sữa lên, Hạ Tuấn Lâm uống nhưng lại không cảm thấy ngọt, nghĩ thầm quán trà sữa này sao lại không có tâm như vậy, đắt như vậy còn không nỡ cho đường.

Mọi người đưa Trần Tri về nhà, đưa mắt nhìn Trần Tri lên lầu.

"Tiểu Trương Trương, một cô gái tốt như Trần Tri, cậu chuẩn bị khi nào đem con gái nhà người ta cưới về đây?" Đinh Trình Hâm ngồi ở hàng ghế đầu hỏi.

"Đúng vậy, chị Tiểu Tri rất tốt, lúc nào thì có thể gọi chị dâu?" Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên, hai đứa trẻ dựa vào nhau đẩy Trương Chân Nguyên cười nói

Trương Chân Nguyên cúi đầu cười cười: "Hiện tại còn chưa ổn định, tụi em đang thương lượng, trước tiên tích góp tiền, mua một căn nhà. Cũng không thể để cho cô ấy theo em ở như vậy "

"Cũng đúng. ." Đinh Trình Hâm đăm chiêu sờ sờ cằm, trong xe lâm vào trầm mặc.

"Không có việc gì, đến lúc đó cậu ở chỗ nào bọn này liền chuyển đi chỗ đó, lầu trên lầu dưới, nếu hai người có con, bọn này còn có thể hỗ trợ chăm sóc trẻ con" Cảm giác không khí có chút áp lực, Mã Gia Kỳ đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Chân Nguyên cười nói, sau khi lời nói của đám cuồng con gái này mở ra, đều nói nhất định phải để Trương Chân Nguyên sinh con gái, bọn họ nhất định đi hỗ trợ chăm sóc.

Hạ Tuấn Lâm cũng tham dự, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Nghiêm Hạo Tường, lại phát hiện hắn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trở về, hắn cũng không có cùng Hạ Tuấn Lâm nói qua một câu,Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên có chút sợ hãi, ba năm trước trước khi hắn đi, cũng là không nói một lời.

Lúc Nghiêm Hạo Tường tắm rửa xong trở về, Hạ Tuấn Lâm còn chưa ngủ, hắn nhìn thoáng qua Hạ Tuấn Lâm đang ngồi trên giường nhỏ, cố ý tránh khỏi hốc mắt đỏ bừng của cậu, cúi đầu đưa khăn lau đầu của mình.

"Nghiêm Hạo Tường, cậu nói chuyện với tớ đi..tớ sợ...."  

Nghiêm Hạo Tường dừng động tác trong tay, tay vịn khăn mặt trên đỉnh đầu buông xuống.

"Hạ nhi, nếu không....vẫn là quên đi"

"Hà tất phải vậy..."

Hạ Tuấn Lâm không nói gì, hắn cũng không dám quay đầu lại nhìn cậu.

"Tại sao?" Thật lâu sau, thanh âm nức nở của Hạ Tuấn Lâm vang lên ở phía sau

"Chúng ta có tương lai không?" Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn cậu, ánh đèn bàn chiếu từ sau lưng hắn lên người Hạ Tuấn Lâm , Hạ Tuấn Lâm rụt vào một góc ôm chặt lấy mình, trên mặt lộ ra nước mắt.

"Các cặp tình nhân trong các cửa hàng trà sữa được giảm nửa giá, chúng tôi không thể, Trương ca có thể đăng ký kết hôn với người mình yêu, pháp luật công nhận họ, chúng ta cũng không thể. Cho dù có một ngày cậu nằm trong phòng phẫu thuật sắp không được, tớ cũng không có thân phận giúp cậu ký tên. Hạ Nhi, tớ sợ. Tớ sợ ánh nhìn của người khác, sợ người khác vì mối quan hệ của chúng ta làm tổn thương cậu, ngoại trừ yêu cậu, tớ không thể làm bất cứ điều gì. "

"Nhưng làm sao để con người luôn chìm trong nỗi trống vắng của tình yêu.. quá đau đớn rồi. Vậy nên . . vẫn là quên đi..."

Hạ Tuấn Lâm không nói lời nào, chỉ lui vào góc nghe hắn nói xong những lời này, giữa hai người trầm mặc thật lâu, Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên đi tới, khom lưng xuống, Hạ Tuấn Lâm vươn tay muốn ôm hắn, mà hắn chỉ khom lưng ôm lấy chăn, đi ra khỏi phòng, ngủ trên sô pha.

Đây chỉ là cái ôm mà một mình Hạ Tuấn Lâm nghĩ .

Tối hôm đó khi Hạ Tuấn Lâm ngủ một mình, tất cả mọi người đều không ngủ, phòng cũng không cách âm, tất cả mọi người đều nghe được.

Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đang nằm đối mặt nhìn nhau cười, Lưu Diệu Văn giúp Tống Á Hiên không ngừng ho khan nhẹ nhàng vỗ lưng, Trương Chân Nguyên ngồi trên giường, nhìn thẻ ngân hàng trong tay ngẩn người.

Một gian phòng, bảy con người, mỗi người một tâm tư.

/

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm chia tay, hai người không biết đi đâu để giải sầu, tách ra đi riêng, bọn họ đều nói sẽ trở về, nhưng không nói khi nào trở về.

Có đôi khi hai đứa nhỏ sẽ nhớ anh trai, luôn hỏi bọn họ lúc nào trở về, Mã Gia Kỳ luôn nói cho bọn họ biết sẽ nhanh thôi.

Kỳ thật chính anh cũng không biết, bọn họ rốt cuộc có thể trở về hay không.

Trương Chân Nguyên gần đây cùng Trần Tri ở cùng một chỗ, thời gian càng ngày càng lâu, hẳn là bận rộn chuyện mua nhà, bọn họ đều rất hâm mộ hắn, phải biết rằng họ đã mong được uống rượu cưới của Trương Chân Nguyên từ lâu rồi.

Ngôi nhà càng ngày càng yên tĩnh, dần dần chỉ có bốn người hoạt động, không còn đông đúc, lại thiếu rất nhiều tiếng cười.

Thời gian bọn họ hát cùng nhau cũng càng ngày càng ít, giấc mộng của thiếu niên dường như đang bị hiện thực mài mòn.

/

"Tiểu Mã ca đã vể rồi ?" Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn nằm sấp trong phòng khách làm bài tập về nhà, nhìn thấy Mã Gia Kỳ mang theo đồ ăn mới mua trở về, ngẩng đầu nhìn.

"Ừm, muốn ăn cái gì?" Mã Gia Kỳ thay giày, mang đồ ăn vào phòng bếp hỏi.

"Đều được, Tiểu Mã ca mua cái gì vậy ?" Lưu Diệu Văn nhét bút vào trong túi bút, nhảy nhót chạy vào phòng bếp.

Mã Gia Kỳ quay đầu cười hắc hắc: "Mua thịt, làm thịt kho cho mấy nhóc! "

" Được a" Hai đứa trẻ trở nên phấn khích.

Thịt rất ít khi ăn, dù sao hiện tại giá thịt không rẻ, bọn họ đều lương không cao, bọn nhỏ còn đang phát triển thân thể, ăn nhiều mới tốt.

- Tiểu Mã ca, em đến giúp anh !" Lưu Diệu Văn đi tới đi lui bên cạnh Mã Gia Kỳ.

"Bài tập về nhà làm xong rồi?"

" Xong hết rồi."

Mã Gia Kỳ quay đầu nhìn đồng hồ trong phòng khách, đã quá muộn rồi, Đinh Trình Hâm còn chưa trở về.

"Đi, xem A Trình ca của nhóc tan làm chưa"

Khi Mã Gia Kỳ vui vẻ, đều thích gọi A Trình.

"Được!"

Có thể đi ra ngoài đương nhiên là rất vui vẻ, Lưu Diệu Văn thích Đinh Trình Hâm nhất.

Ra khỏi cửa ,một đường chạy đi tìm Đinh Trình Hâm.

Trong khoảng thời gian này Đinh Trình Hâm mời chào không ít khách, ông chủ phát tiền thưởng để thể hiện sự khích lệ.

Hôm nay khách rất nhiều, tan tầm lại muộn, thay quần áo xong từ cửa sau trung tâm thương mại đi ra ngoài, chuẩn bị đi đường tắt về nhà, không nghĩ tới vừa ra đã bị người của Bàng Tây chặn lại.

Không chỉ dừng lại ở đó,bọn chúng biết chuyện Đinh Trình Hâm được phát tiền thưởng, lại đến cướp bóc, Đinh Trình Hâm tự nhiên không cho, hai ba câu nói không được liền đánh nhau.

" Đinh ca!"

Vừa đánh nhau đã bị Lưu Diệu Văn bắt gặp, cầm gậy bên cạnh xông lên. Đinh Trình Hâm vốn không phải là người tốt gì, nghĩ đừng để cho bọn họ cướp tiền là được, đánh hai quyền cũng không sao. Không nghĩ tới Lưu Diệu Văn bỗng nhiên xuất hiện, nhóc tuổi còn nhỏ, đâu phải là đối thủ của đám côn đồ này, mấy cái đã bị người đánh ngã trên mặt đất.

"Lưu Diệu Văn!"

Đinh Trình Hâm cầm gậy lên, mấy gậy đánh người vây quanh Lưu Diệu Văn, đưa tay kéo Lưu Diệu Văn lên, vứt gậy bỏ chạy.

Đinh Trình Hâm nắm chặt tay Lưu Diệu Văn, sợ làm mất nhóc, Lưu Diệu Văn cũng theo sát y , chạy đến chỗ có ánh sáng.

Đến nơi đông người, đám Bàng Tây mới không đuổi theo nữa, hai người tựa vào bậc thềm trước cửa một khách sạn thở hổn hển.

Đinh Trình Hâm tựa vào cột trụ nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm thấy tim đập mạnh, một cỗ nhiệt lưu vọt lên đỉnh đầu, trước mắt tối sầm, thân thể không khống chế được ngã sang bên cạnh.

"Đinh ca! Anh làm sao vậy?! "Lưu Diệu Văn thấy y ngã sang một bên, vội vàng đưa tay giữ chặt y lại.

Cũng may trạng thái này chỉ kéo dài vài giây, Đinh Trình Hâm liền tỉnh táo lại, cúi đầu lắc lắc cười: "Không có việc gì. "

Lưu Diệu Văn thấy y không sao, mới thở phào nhẹ nhõm.

"A, chảy máu rồi." Đinh Trình Hâm quay đầu nhìn thấy cánh tay lưu Diệu Văn chảy máu, vừa định đưa tay chạm vào, Lưu Diệu Văn lại bỗng nhiên vươn tay, lau sạch máu trên khóe miệng y

 Y ngẩng đầu sửng sốt một chút, nhìn hốc mắt ửng đỏ của Lưu Diệu Văn, đưa tay nhéo mặt nhóc, cười: "Làm sao vậy? "

"Đinh ca, có phải em liên lụy đến anh hay không."

"Làm thế nào có thể? Đừng nói như thế''Đinh Trình Hâm đưa tay xoa xoa tóc nhóc cười nói: "Văn Văn chúng ta là đứa trẻ dũng cảm nhất. "

"Nhưng em không muốn làm điều dũng cảm nhất."

"Em muốn làm điều lợi hại nhất, lợi hại đến mức có thể bảo vệ anh"

Đinh Trình Hâm sửng sốt một chút, nhếch khóe miệng.

"Em sẽ làm được, nhưng trước khi em biến thành bạn nhỏ lợi hại nhất, anh sẽ vẫn bảo vệ em, cho đến khi em không cần anh bảo vệ nữa "

"Được." Lưu Diệu Văn nhìn Đinh Trình Hâm, nhếch miệng cười cười, Đinh Trình Hâm luôn có thể cho nhóc cảm giác an toàn.

Đinh Trình Hâm vỗ vỗ quần đứng lên, vươn tay nói với Lưu Diệu Văn: "Đi, hôm nay anh phát tiền thưởng, mời nhóc ăn xiên chiên. "

Trẻ con luôn thích ăn xiên chiên, Đinh Trình Hâm luôn có thể làm cho Lưu Diệu Văn vui vẻ.

"Chúng ta đi đường nhỏ về nhà" Đinh Trình Hâm mang theo một túi chiên lảo đảo đi trên đường.

Lưu Diệu Văn cắn xiên que chien, nhảy nhót đi theo phía sau nói: "Được, nhưng em sợ tối. "

" Làm sao có thể chứ ?"

"Sao ?"

"Văn Văn chính là ánh sáng, sao lại sợ tối chứ?"

- Cũng đúng ~ đi thôi!

Hai người đi ra khỏi ánh đèn đường, bóng lưng trong ngõ nhỏ kéo rất dài.

Lưu Diệu Văn là ánh sáng của Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Hâm là tấm gương để Lưu Diệu Văn phải noi theo.

/

Tống Á Hiên bệnh lại nặng hơn, sốt cao không ngừng, đã ở nhà nghỉ ngơi một tuần.

Mã Gia Kỳ xin nghỉ phép để chăm sóc cậu, nhìn Tống Á Hiên gầy gò từng chút một, mỗi một tiếng ho khan đục ngầu đều khiến trái tim anh run rẩy mãnh liệt.

"Tiểu Mã ca, đây là em mang từ nhà tới, anh hầm cho Hiên Hiên, còn có cái này canh tuyết lê em nấu, cho em ấy uống,em đi làm trước. "Trần Tri cầm một bó sen tuyết cùng gà mái già đến, Trương Chân Nguyên có đôi khi trở về nói đùa, cô ấy sắp dọn sạch nhà mình rồi.

"Chuẩn bị mua nhà chưa?" Mã Gia Kỳ vừa thái rau vừa nhìn Trương Chân Nguyên đang rửa gà mái hỏi.

"Xem được một căn, chuẩn bị trả khoản trước, chúng em nghĩ, chờ nhà ở xong xuôi, để Hiên Hiên đến chỗ chúng em ở một thời gian, căn nhà kia ánh mặt trời tốt, lưu thông không khí cũng không tệ, cải thiện bệnh tình của em ấy."

Trương Chân Nguyên đặt gà mái lên bàn, cầm dao băm xuống

 "Cũng tốt....như vậy cũng tốt..." Mã Gia Kỳ cúi đầu lẩm bẩm.

"Hiên Hiên, canh xong rồi, Trương ca đi làm, ngày mai lại đến thăm em." Trương Chân Nguyên đẩy cửa ra, đi qua sờ sờ trán nóng bỏng của Tống Á Hiên nhỏ giọng nói.

Tống Á Hiên nhu thuận gật gật đầu, Trương Chân Nguyên cầm lấy túi xách ra cửa.

" Nào Hiên Hiên , dậy uống canh."

Mã Gia Kỳ bưng canh đi vào, đỡ Tống Á Hiên dậy, cho cậu ăn một chén canh gà.

"Còn muốn uống không?" Anh giúp Tống Á Hiên lau miệng hỏi.

Tống Á Hiên lắc đầu, sốt thật sự không có khẩu vị.

"Vậy anh hâm nóng cho em, khi nào muốn uống thì nói cho anh biết, anh đi đem canh tuyết lê của chị Tiểu Tri mang tới cho em"

Mã Gia Kỳ đứng dậy đi ra ngoài rót một chén canh tuyết lê tiến vào.

" Anh...anh không cần em nữa sao?" Tống Á Hiên bỗng nhiên giương mắt nhìn anh hỏi.

Mã Gia Kỳ có chút kinh ngạc, đưa tay gạt tóc vụn trước trán Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhìn bộ dạng nghi hoặc của Mã Gia Kỳ, hốc mắt đỏ lên, cổ họng vốn khàn khàn nghẹn ngào: "Em không muốn quấy rầy Trương ca và chị Tiểu Tri, cũng không muốn tách ra với anh. "

Tống Á Hiên nắm chặt tay Mã Gia Kỳ, tuy rằng sinh bệnh, nhưng lại nắm chặt tay anh khiến Mã Gia Kỳ rất đau

Lúc sinh bệnh tâm tình của đứa nhỏ luôn đặc biệt mẫn cảm, Mã Gia Kỳ vội vàng đưa tay ôm cậu vào lòng nhẹ giọng an ủi nói: "Được được được, anh đồng ý với em, không có tách ra , vậy em phải nhanh chóng khỏe lại , sau khi khỏe lên, em muốn đi đâu anh cũng sẽ ở bên cạnh em. "

Sau khi được Mã Gia Kỳ ôm lấy, Tống Á Hiên không kìm được nước mắt nữa, khóc lên: " Em muốn đi xem biển. "

Đây là nơi cậu muốn đến nhất.

"Được, chờ em khỏe lại, mọi người đi cùng em"

Mã Gia Kỳ dịu dàng vỗ vỗ lưng cậu, an ủi đứa nhỏ đang khóc.

/

Nghiêm Hạo Tường mang theo cây đàn guitar đi dạo rất nhiều nơi, lên xe buýt rất nhiều lần, nhưng không còn cảm giác ngày đó khi về nhà với Hạ Tuấn Lâm.

Đã nhìn thấy rất nhiều người, cùng với với rất nhiều người, nhưng trái tim dường như không thực sự hạnh phúc.

Hắn ở trong quán bar hát, có đôi khi cũng sẽ nhìn thấy một ít nam nữ ở cùng một chỗ, nhưng vô luận nhìn thấy ai, trong lòng đều sẽ nhớ tới Hạ Tuấn Lâm.

Trong lòng có một người, thế nào cũng không quên được.

Bỗng nhiên có một ngày, Hạ Tuấn Lâm tìm được hắn.

"Hiên Hiên bệnh nặng, cùng tớ trở về đi"

Hạ Tuấn Lâm chỉ nói một câu, hắn liền cùng cậu trở về.

Trên xe buýt suốt đêm trở về, tiếng ngáy không ngừng, không ít người cởi giày, mùi mồ hôi và mùi chân trộn lẫn với nhau, không khí nóng bức, hai người mất ngủ.

"Mệt mỏi liền dựa vào tớ ngủ một lát." Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm ngủ gật ở một bên nói.

Hạ Tuấn Lâm không nói gì, nghiêng đầu tựa vào người hắn

Tiếng ngáy trong xe quá lớn, ầm ĩ làm cậu có chút mất ngủ, giật giật đầu vài lần, tóc cọ lên vai Nghiêm Hạo Tường có chút ngứa.

Không biết qua bao lâu, người tựa vào, người bất động

 Có lẽ cậu đang ngủ.

Bên ngoài xe đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ.

"Hạ Tuấn Lâm, cậu vì sao luôn có thể tìm được tớ?"

Dường như đang nói chuyện với chính mình.

"Bởi vì tớ yêu cậu"

Những người xung quanh trả lời câu hỏi của hắn

Hạ Tuấn Lâm rất yêu Nghiêm Hạo Tường, vô luận hắn đi bao xa, cậu đều sẽ tìm được.

/

Tống Á Hiên sốt cao kéo dài không giảm, các anh trai đưa cậu đến bệnh viện, quả nhiên kiểm tra xảy ra vấn đề, khối u, cần phải cắt bỏ, chi phí phẫu thuật rất đắt, bọn họ không trả nổi, thậm chí ngay cả tiền thuốc cũng không đủ.

Lưu Diệu Văn còn chưa tan học, Tống Á Hiên im lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt cực kỳ tái nhợt.

Đinh Trình Hâm ngồi trên ghế hành lang cúi đầu không nói, Mã Gia Kỳ đi tới bên cạnh, bỗng nhiên, một quyền mạnh mẽ đấm vào tường, Đinh Trình Hâm ngẩng đầu nhìn, không lên tiếng.

Phải làm gì đây... Bọn họ không biết, Đinh Trình Hâm lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Trương Chân Nguyên, điện thoại vang lên trong chốc lát mới bắt máy.

Trương Chân Nguyên " Alo " vài tiếng, Đinh Trình Hâm mới hắng giọng mở miệng: " Trương ca..."

Trần Tri vội vàng vội vàng trở về, vừa vào nhà liền thấy nhà đầy hỗn độn, Trương Chân Nguyên ngồi trên sô pha, cúi đầu, tóc mái che mặt anh, nhưng Trần Tri biết đang anh khóc.

Cô buông túi xách đi qua, Trương Chân Nguyên đứng dậy ôm lấy cô, vùi mặt lên vai cô, cô nghe thấy tiếng Trương Chân Nguyên nức nở, cũng đỏ hốc mắt, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng anh, thật lâu sau, cô ôn nhu nói.

"Em lấy tiền mua nhà ra."

Trương Chân Nguyên sửng sốt một chút, ngẩng đầu sững sờ nhìn cô, Trần Tri lấy ra một tấm thẻ từ trong túi ra, đưa cho anh nói: "Đây là tiền mua nhà, cùng tiền tiết kiệm mấy năm nay của em, anh cầm trước đi mua thuốc cho Hiên Hiên, tiền phẫu thuật em sẽ gom góp. Nói xong đem thẻ nhét vào trong tay anh.

Trương Chân Nguyên cúi đầu nhìn thẻ trong tay, trong lòng có vô số lời muốn nói, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Hốc mắt Trần Tri ửng đỏ, rút một tờ giấy lau mồ hôi trên trán cho anh, cười nói: "Ba mẹ em ở bên kia, em sẽ nói lại, mặc kệ có nhà hay không, em đều sẽ gả cho anh. "

Tiền của Trần Tri tới rất kịp thời, có thuốc chống đỡ, ít nhất sẽ không thống khổ nữa, bọn họ đem bệnh tình của Tống Á Hiên nói cho Lưu Diệu Văn, để cho nhóc tiếp nhận sự thật rất đau đớn, nhưng nhóc phải học cách tiếp nhận.

"Hiên Hiên, em có sợ không?" Các anh trai ở bên ngoài thương lượng chuyện, Trần Tri một mình xoa mu bàn tay cho Tống Á Hiên trong phòng bệnh, mỗi ngày đều tiêm, trên cánh tay vốn gầy gò của Tống Á Hiên phồng lên một cái túi nhỏ, ấn liền đau, Trần Tri mỗi ngày đều đến xoa bóp cho cậu, Tống Á Hiên nói ngón tay chị Tiểu Tri rất mềm, rất dịu dàng.

"Sợ..."

Là người đều rất sợ, huống chi cậu là một đứa nhỏ.

"Nhưng em vẫn rất vui vẻ."

Trần Tri ngẩng đầu, Tống Á Hiên nở nụ cười, cậu rất thích cười, cho dù tay bị ấn đau cũng sẽ cười với Trần Tri.

"Tường ca và Hạ Nhi đều đã trở về, kỳ thật sinh bệnh cũng có lợi."

Trần Tri nhìn, hơi giật giật khóe miệng, nhưng lúc cúi đầu, ánh mắt đã đỏ bừng.

"Người nhỏ quỷ lớn*" Tống Á Hiên nghe ra giọng nói của cô nghẹn ngào, cậu muốn nói điều gì đó để giảm bớt bầu không khí, nhưng không còn sức lực, đành phải cười cười, người khác đều nói cậu cười rộ lên là đẹp nhất.

*人小鬼大: Người nhỏ quỷ lớn : Tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiểu chuyện

/

Gần đây thời gian các anh trai đến bệnh viện không nhiều lắm, đều là Trần Tri đến chăm sóc Tống Á Hiên, Tống Á Hiên luôn hỏi vì sao bọn họ không đến thăm mình, Trần Tri đều nói bọn họ đang bận, lại không nói bận cái gì.

"Được rồi, Hiên Hiên, ngủ đi, sáng mai dậy làm kiểm tra " Trần Tri nhìn Tống Á Hiên uống thuốc xong liền dỗ cậu ngủ.

Hôm nay các anh trai lại không đến, có chút tiếc nuối, Tống Á Hiên xoay người ngủ, chờ cậu ngủ say, Trần Tri mới lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy đám người Mã Gia Kỳ.

"Đến rồi à? Hôm nay thế nào? "Trần Tri lấy khăn giấy ra lau mồ hôi cho bọn họ, đang mùa đông, sáu người lại mồ hôi đầm đìa, đều mang theo nhạc cụ

"Thế nào rồi?" Mã Gia Kỳ hỏi cô, mấy người còn lại đều trèo lên cửa sổ thủy tinh nhỏ hẹp nhìn Tống Á Hiên đang ngủ say bên trong, bọn họ không dám đi vào, sợ quấy rầy cậu.

Trần Tri lắc đầu: "Không tốt lắm, bác sĩ nói bệnh tình có thể chuyển biến xấu đi, ngày mai phải kiểm tra lại "

"Được, hai ngày nay làm phiền em" Mã Gia Kỳ cười cười với Trần Tri.

"Không có việc gì, các anh cũng phải chiếu cố tốt chính mình, đừng không đem Hiên Hiên chữa khỏi chính mình lại ngã trước." Trần Tri cười cười.

Mấy ngày nay, ban ngày bọn họ đi làm thuê, buổi tối hát, cứ thế xoay vòng, Lưu Diệu Văn cả ngày ngủ ở trường bị tìm phụ huynh nhiều lần, đều là Trần Tri đi.

Sau khi đến thăm Tống Á Hiên một chút, mọi người liền về nhà, còn có thể ngủ hai tiếng đồng hồ.

Mã Gia Kỳ ngồi bên giường tính toán thu nhập của bọn họ, đây là mạng của Tống Á Hiên, cũng là mạng của bọn họ.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Mã Gia Kỳ gọi mọi người dậy, nên đi làm thì đi làm ,nên đi học thì đi học

Lưu Diệu Văn thật sự không dậy nổi, Mã Gia Kỳ xin nghỉ phép cho cậu nhóc, bảo nhóc tỉnh ngủ thì đến bệnh viện hỗ trợ.

/

/

/

Kết quả kiểm tra lại đã được đưa ra, bệnh nặng hơn, phải nhanh chóng phẫu thuật.

Còn thiếu 20.000...

"Nào, uống chút canh tuyết lê." Trần Tri bưng canh tuyết lê cho bọn họ, mấy ngày nay làm việc ngày đêm, cổ họng bọn họ đã sớm khàn khàn, thanh âm tắc nghẽn, ngậm miệng đầy mùi máu tươi.

Trong căn phòng nhỏ hẹp chỉ có tiếng thìa sắt va chạm với nồi niêu , cũng canh tuyết lê của Trần Tri , yên tĩnh làm cho người ta hít thở không thông.

"Người.... còn có thể cứu không?" Lưu Diệu Văn cầm bát gốm sứ, hốc mắt đỏ bừng.

"Cứu, nhất định phải cứu" Đinh Trình Hâm rũ mắt, nắm tay trong tay siết chặt.

" Nhất định sẽ có biện pháp..." Mã Gia Kỳ vỗ vỗ lưng y, không biết vì sao, lần đầu tiên Mã Gia Kỳ vỗ lên lưng y, y bỗng nhiên cảm thấy thân thể bất ổn, ngã về phía trước một chút, lại lập tức chậm lại.

Cánh tay chống trên đùi không ngừng run rẩy, y đưa tay nắm lấy cánh tay run rẩy, đem cánh tay giấu ở sau lưng đè xuống.

"Em có biện pháp." Trần Tri bỗng nhiên từ trong phòng bếp đi ra, mọi người giương mắt nhìn cô.

Trong nhà Trần Tri có một đôi vòng tay ,là tổ tiên để lại, bán đi có thể bù đắp không ít tiền, đã tìm được người mua, chỉ cần lấy được đồ là có thể thanh toán.

"Hiện tại ngoại trừ như vậy, các anh còn có biện pháp gì khác không?" Trần Tri nhìn bọn họ, mọi người hai mặt nhìn nhau, quả thật, ngoại trừ như vậy, bọn họ không còn biện pháp nào khác.

Trương Chân Nguyên và Trần Tri về nhà cũ lấy đồ cho người mua, Mã Gia Kỳ đến bệnh viện chăm sóc Tống Á Hiên, những người còn lại đi lấy số tiền còn lại ra.

Mọi người thương lượng một chút, chuẩn bị ngày hôm sau xuất phát.

Đêm đó Trần Tri sống cùng bọn họ, mọi người ngồi trên sô pha hát trước khi đi ngủ.

Thanh âm các thiếu niên khàn khàn, bài hát hát ra vẫn động lòng người như trước.

Chỉ thiếu một cậu bé yêu thích ca hát.

"Sau khi bệnh của Hiên Hiên được chữa khỏi, chúng ta sẽ đi biển."

"Ừm, đi biển, đi tới đó hát."

"Chúng ta có thể hát mãi, nhất định sẽ có người nghe, chúng ta sẽ đứng trên sân khấu."

"Đến lúc đó Trương ca và chị Tiểu Tri kết hôn, sinh thêm một bé gái, cô bé khẳng định rất hạnh phúc, có sáu người chú đẹp trai như vậy." Lưu Diệu Văn nói xong, đưa tay sờ sờ khuôn mặt mình

"Có kết hôn hay không không sao cả, có thể ở cùng một chỗ là tốt rồi." Trần Tri nằm trong lòng Trương Chân Nguyên cười nói.

"Nhưng anh nhất định sẽ cưới em" Trương Chân Nguyên đưa tay cầm tay Trần Tri, Trần Tri cười cười, gật gật đầu.

Đêm đó họ nói rất nhiều, như thể trong giấc mơ được dệt nên, không có nỗi buồn và rắc rối, tất cả mọi thứ đêu rất tốt .

Bao gồm các phòng chật chội và đường ống phòng tắm nguy hiểm.

Thiếu niên lấy giấc mộng làm ngựa, lấy thanh xuân làm thương, muốn sáng tạo ra một mảnh thiên địa, nhưng lại trốn không khỏi hiện thực.

Tất cả mọi người đi ngủ, Trần Tri một mình ở trong bếp rửa bát đũa.

"Chị Tiểu Tri" Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, Trần Tri quay đầu lại nhìn hắn một cái, cũng không có kinh ngạc.

" Em có việc muốn hỏi một chút." Hắn đi vào, đứng bên cạnh Trần Tri nói, Trần Tri mở vòi nước, rửa sạch nước rửa tay vội vàng quay đầu nói: "Bọn họ đều đang ngủ, nếu không chúng ta đi ra ngoài nói? "

Nghiêm Hạo Tường gật gật đầu, hai người liền ra cửa, lên sân thượng.

Đêm nay thời tiết không tốt lắm, chỉ có thể từ trong mây đen loáng thoáng nhìn thấy mặt trăng lộ ra, gió đêm rất mát mẻ, lướt qua hai má đem buồn ngủ thổi tan.

"Chị Tiểu Tri , kết hôn, là chuyện rất quan trọng sao?"

Trần Tri cũng không kinh ngạc khi Nghiêm Hạo Tường đi thẳng vào vấn đề.

"Kết hôn rất quan trọng."

Câu trả lời của Trần Tri trong nháy mắt dập tắt sự chờ mong trong mắt Nghiêm Hạo Tường.

"Nhưng tại sao chúng ta phải kết hôn?" Trần Tri tựa vào lan can, nhìn Nghiêm Hạo Tường cười cười.

"Nếu như chị không yêu anh ấy, tất cả đều không có ý nghĩa gì, nhưng chị yêu anh ấy, cho dù không thể nhận được giấy chứng nhận đó, cũng không có cách nào thay đổi được việc chị rất yêu anh ấy."

Sân thượng ban đêm rất yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy.

"Trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi, đừng để cảm lạnh." Trần Tri vỗ vỗ bả vai Nghiêm Hạo Tường nhẹ giọng nói, nói xong, xoay người đi xuống lầu.

Không ai biết ngày đó Nghiêm Hạo Tường trở về từ khi nào, chỉ biết ngày hôm sau khi Hạ Tuấn Lâm tỉnh lại, là ở trong ngực Nghiêm Hạo Tường.

"Tối nay tớ mời cậu ăn cơm nhé"

Hạ Tuấn Lâm vẻ mặt ngơ ngác nhìn Nghiêm Hạo Tường rời giường mặc quần áo.

"Có một số việc, muốn nói với cậu" Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn cậu, Hạ Tuấn Lâm còn chưa rõ tình huống, chỉ gật gật đầu, Nghiêm Hạo Tường liền ra cửa.

Hôm nay không có ai chuẩn bị bữa sáng, lúc trời còn chưa sáng, Trương Chân Nguyên và Trần Tri đã xuất phát, nhà Trần Tri ở nông thôn cách đó mấy tiếng đồng hồ, bọn họ thuê một chiếc xe, lái xe đi.

Thật vất vả mới lấy được vòng tay ,gặp được người mua, một tay giao tiền một tay giao hàng

Ngoài cửa sổ có những giọt mưa, những đám mây rất thấp, không có mặt trời, ngay cả hoàng hôn cũng không thể nhìn thấy.

Trần Tri tựa vào ghế lái phụ nghỉ ngơi, mấy ngày nay cô có chút mệt mỏi, may mắn tiền đã lấy được, có thể chữa bệnh cho Tống Á Hiên, cô quay đầu, nhìn Trương Chân Nguyên đang lái xe ở một bên, nhếch khóe miệng, đưa tay sờ sờ mặt anh.

Trương Chân Nguyên cười cười, đưa tay nắm lấy tay cô hôn một cái nói: "Vất vả cho em rồi. "

Trần Tri cười lắc đầu, cô biết ý nghĩa của những người anh em này đối với Trương Chân Nguyên, đương nhiên sẽ dốc toàn lực giúp anh.

"Trần Tri, chúng ta đi lĩnh chứng đi."

Trương Chân Nguyên bỗng nhiên mở miệng, tuy rằng bọn họ đều biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng trong nháy mắt nói ra miệng, Trần Tri vẫn ngây ngẩn cả người.

"Được."

Trương Chân Nguyên nhìn con đường phía trước, không nhìn thấy ánh mắt đầy nước mắt của cô.

"Thật ra, em có một chuyện, vẫn chưa nói cho anh biết..."

Trần Tri còn chưa dứt lời, điện thoại trong túi liền vang lên, cô lấy điện thoại ra, là Mã Gia Kỳ.

" Tiểu Mã Ca...cái gì?! "Trần Tri trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Được được được, anh đừng nóng vội, chúng em lập tức trở về. "

Cúp máy

"Mau , Hiên nhi bỗng nhiên nghiêm trọng."

Trương Chân Nguyên trong lòng căng thẳng, chân ga dùng sức đạp xuống, xe từ trên cao tốc phóng nhanh qua, không nhìn thấy xe tải lớn rẽ ngược chiều phía trước.

" Cẩn thận!" Chỉ nghe thấy tiếng kinh hô qua đi, vài tiếng nổ lớn.

/

Bệnh tình của Tống Á Hiên lúc chạng vạng bỗng nhiên nặng thêm, bác sĩ và y tá tiến hành sơ cứu thông báo bọn họ phải lập tức tiến hành phẫu thuật.

Mã Gia Kỳ bảo Đinh Trình Hâm và Lưu Diệu Văn về nhà lấy thẻ, bọn họ ở lại chờ Trương Chân Nguyên và Trần Tri.

"Đi nhanh đi." Bên ngoài trời mưa to, trời sắp tối, trên đường không có nhiều người, bệnh viện không quá xa nhà, nhưng cũng không gần.

Đinh Trình Hâm kéo Lưu Diệu Văn chạy như điên về phía trước, Lưu Diệu Văn cúi đầu nắm chặt tay Đinh Trình Hâm, Lưu Diệu Văn không thể mất đi một người anh trai nữa, nước mưa làm ướt quần áo hai người.

Hai người chạy như điên về nhà, Đinh Trình Hâm vọt vào phòng lấy thẻ, đầu óc ngẩn người, trước mắt tối sầm lại, tuy rằng rất nhanh có thể nhìn thấy, nhưng tay cầm thẻ vẫn không ngừng run rẩy.

"Đinh ca, tay anh làm sao vậy?" Lưu Diệu Văn tới nhìn tay Đinh Trình Hâm hỏi

"Không có việc gì, có thể là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chúng ta đi thôi." Đinh Trình Hâm bỏ thẻ vào túi, kéo cậu lên và rời khỏi nhà.

Ba người còn lại ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Mã Gia Kỳ cúi đầu nắm tóc không nói lời nào, Hạ Tuấn Lâm đứng ở cửa phòng cấp cứu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn vào trong.

"Mã ca, chúng em đi mua chút gì đó về , anh đã một ngày không ăn gì rồi" Nghiêm Hạo Tường đưa tay vỗ vỗ bả vai Mã Gia Kỳ, hôm nay anh đến chăm sóc Tống Á Hiên sớm nhất, ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn.

"Đi đi." Mã Gia KỲ gật gật đầu, Nghiêm Hạo Tường liền đứng dậy lôi kéo Hạ Tuấn Lâm rời đi.

Hôm nay trời mưa to, cửa hàng bên ngoài đều đóng cửa sớm, hai người tìm rất lâu, mới tìm được một quán ăn vặt, dùng tiền lẻ còn lại không nhiều mua chút đồ ăn.

"Hai vị có muốn thử đồ uống nhà chúng ta không? Có rất nhiều sản phẩm mới. "Nhân viên bán hàng nhiệt tình , Hạ Tuấn Lâm nhìn thoáng qua, tình nhân được giảm giá một nửa, rũ mắt đang muốn mở miệng, Nghiêm Hạo Tường ở một bên lại mở miệng trước.

"Hai ly đi." Hắn chỉ vào tấm biển bên cạnh, nhân viên cửa hàng nhìn thoáng qua, cúi đầu đặt hàng cho bọn họ, không có trào phúng như trong tưởng tượng.

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

"Không phải cậu không thích uống mấy thứ này sao?" cậu sững sờ hỏi.

"Cùng cậu uống." Nghiêm Hạo Tường đưa tay xoa xoa tóc Hạ Tuấn Lâm

Nhân viên cửa hàng đưa trà sữa tới, ly trà sữa giấy nóng hổi, Hạ Tuấn Lâm
liếc mắt nhìn chiếc ly trong tay Nghiêm Hạo Tường.

Uống ly thứ hai giảm nửa giá, bọn họ hiện tại, xem như là ở cùng một chỗ sao?

Hai người ôm đồ ăn vặt đi ra khỏi cửa hàng, lại vừa ra khỏi góc cửa, liền đụng phải một đám người quen cũ.

Bàng Tây không biết từ khi nào đã lang thang đến gần bệnh viện, thời tiết u ám làm cho tâm tình hắn phiền não, đột nhiên hai người xuất hiện tự nhiên trở thành công cụ tìm niềm vui của bọn họ.

Hai người bị ép vào trong hẻm nhỏ, những người trước mặt vẻ mặt cười xấu xa, Nghiêm Hạo Tường bảo vệ Hạ Tuấn Lâm ở phía sau, từng chút từng chút lui về phía sau, nhưng rất nhanh con hẻm nhỏ đã đến cuối đường, bọn họ không thể lui nữa

" Lại gặp nhau rồi "Bàng Tây xoay đao trong tay, tiến lại gần cười cười, nhíu mày nói: "Tao có chút tò mò a, bình thường chúng mày làm như thế nào đây? Tiểu mỹ nhân này thích tư thế gì? "

Nói xong, đưa tay về phía Hạ Tuấn Lâm, lại bị Nghiêm Hạo Tường hất ra, Hạ Tuấn Lâm đứng ở phía sau nắm chặt góc áo hắn.

"Nào, cởi đồ biểu diễn cho bọn này xem một chút, gia thấy cao hứng liền thả chúng mày đi." Bàng Tây nhìn người phía sau cười nói, người phía sau hắn cũng phát ra từng đợt tiếng cười, thanh âm kia làm hai người muốn nôn mửa.

"Nhanh lên!" Bàng Tây quay đầu nhìn hai người, ý cười trên mặt dần dần biến mất, thấy hai người bất động, hắn phất phất tay, người phía sau đồng loạt mạnh mẽ tách ra.

Bàng Tây đi qua bắt lấy Hạ Tuấn Lâm, bắt đầu cởi quần áo của cậu, Hạ Tuấn Lâm hoảng sợ, vặn vẹo thân thể kêu to: "Làm gì vậy? Đừng chạm vào tôi! Cút ! "

" Buông cậu ấy ra! buông ra! "Nghiêm Hạo Tường ra sức giãy dụa, lại bị người gắt gao ấn ở trên tường bên cạnh, hắn vặn vẹo thân thể, mặt bị đặt ở một bên tường gập ghềnh, mài đến đau đớn.

Bàng Tây bảo mấy người đè Hạ Tuấn Lâm, tự mình nhanh chóng cởi thắt lưng quần ra nói: "Mày không đến, vậy tao đến. "

"Không được động ! Cút ! Cút ra ! "

Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được tay hắn đang lướt trên người mình, thét chói tai như phát điên, Nghiêm Hạo Tường nhìn bàn tay bẩn thỉu của Bàng Tây sờ lên người Hạ Tuấn Lâm, hốc mắt trở nên đỏ bừng, cả người run rẩy, Bàng Tây cười hì hì tiến lên, bỗng nhiên một bóng đen bay ra một cước đá vào trên lưng hắn, chỉ nghe thấy Bàng Tây kêu thảm thiết ngã xuống đất, mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt.

"Đinh ca!" Nghiêm Hạo Tường vừa thấy rõ bóng người là ai, người đang đè hắn cũng buông lỏng tay, hắn nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết, quay đầu nhìn, là Lưu Diệu Văn.

"Mau đi!" Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm đỡ hai người dậy định chạy, lại bị người của Bàng Tây ngăn lại.

"Má nó chúng mày! Đánh cho tao" Bàng Tây còn chưa khỏi đau đớn hồi phục, nằm trên mặt đất ôm áo chỉ vào bốn người hô lên, người chung quanh trong nháy mắt vây quanh, lần này không giống lần trước, không ít người, bốn người bọn họ, quả nhiên không địch lại.

Nghiêm Hạo Tường vừa mới một cước đá bay một cái, quay đầu liền nhìn thấy mấy người đàn ông bức Hạ Tuấn Lâm đến góc tường, cúi đầu cầm một cây gậy đập thẳng lên đầu người ta một cái, cây gậy trong nháy mắt bị gãy , người nọ ngã xuống đất, Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy hắn ngã xuống, phía sau đầu cắm gai gỗ.

Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, sau lưng Nghiêm Hạo Tường đã bị một gậy, hắn quay đầu lại cùng người khác đánh nhau.

Hạ Tuấn Lâm vừa định đi lên giúp hắn, bỗng nhiên bị người từ sau lưng che miệng, bên hông đau mạnh một chút, cậu trợn to hai mắt.

Đó là một con dao, một con dao cắm vào cơ thể của cậu, con dao chuyển động trong cơ thể của cậu, sắp xoắn thịt của cậu, đau quá ...

Thân thể trong nháy mắt không còn khí lực, trong nháy mắt bị người buông ra, cậu ngã xuống, mơ hồ nhìn thấy, người nọ hướng Nghiêm Hạo Tường đi qua, cậu muốn hô, lại nhìn thấy chủy thủ màu đỏ trong tay người nọ bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn đâm vào thân thể Nghiêm Hạo Tường.

" Không được" Cậu dùng hết khí lực cả người hô thành tiếng, nhớ tới thân thể, lại ngất đi.

Nghiêm Hạo Tường không thể chết, cậu chỉ mới vừa tìm được hắn về.

Lưu Diệu Văn bị người ta ép đến góc tường đấm đá, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm phương hướng của anh trai, bỗng nhiên nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm ngã xuống vũng máu, trong lòng căng thẳng.

"Ah!!! Tao liều với chúng mày! " Cậu nhóc mạnh mẽ đứng dậy, muốn từ trong quyền đấm cước đá tránh thoát ra ngoài, kết quả bị đánh càng ác liệt, cậu lại một chút cũng không có bộ dáng lùi bước, liên tục xông về phía trước, kết quả bị một gậy mạnh đánh vào đầu, ngã trên mặt đất, trước mắt một trận đen sạm, ù tai ,ngay cả tiếng kêu mắng cũng không nghe được, chỉ cảm thấy vô số người đang hướng về phía mình quyền đấm cước đá.

Đinh Trình Hâm vừa mới đem toàn bộ người chung quanh đánh ngã xuống đất, y đứng tại chỗ, cảm giác thân thể nhẹ nhàng phiêu phiêu, tay chân đều đang run rẩy, y đưa tay bắt lấy cổ tay.

Đừng bao giờ phát tác bây giờ, đừng ...

Y quay đầu nhìn thấy Bàng Tây cầm đao đứng trước mặt Lưu Diệu Văn.

- Diệu Văn!

Lưu Diệu Văn nằm trên mặt đất, thính giác khôi phục từng chút một, nhưng ánh mắt vẫn không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy thân thể bị người nhào tới, ánh mắt bị người che lại, bên tai truyền đến tiếng kêu đau đớn của Đinh Trình Hâm.

"Đinh ca?!" Cậu biết trên người mình là Đinh Trình Hâm, cậu muốn đưa tay lại bị Đinh Trình Hâm đè lại, cậu nhìn không thấy, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ thống khổ của Đinh Trình Hâm, cùng thân thể cậu run rẩy, một cái hai cái....

Nhưng y lại gắt gao ôm lấy Lưu Diệu Văn không cho cậu động đậy, y cũng cảm giác khí lực của mình đang dần dần tiêu tán, chỗ vừa rồi bị đánh giống như nứt ra, đau muốn chết, không biết qua bao lâu, y nghe thấy Bàng Tây mắng vài , đạp bọn họ mấy cước, bước chân liền dần dần rời xa.

Cậu muốn mở miệng gọi Đinh Trình Hâm, muốn đưa tay đẩy y, nhưng không có một chút khí lực, nước mưa vỗ vào người bọn họ, cậu có chút bối rối, Đinh Trình Hâm nằm sấp trên người cậu hình như... không nhúc nhích...

"Đinh ca..." cậu nhóc hao hết toàn lực mở miệng gọi Đinh Trình Hâm, lại không được đáp lại, nước mắt thoáng cái từ trong mắt chảy ra.

Thân thể của cậu không thể cử động, đau đầu muốn nứt ra, trước mắt chỉ có một mảnh hắc ám.

" Đinh ca ,Tường ca, Hạ Nhi, mọi người nói một câu đi được không."

Chỉ có giọng nói của cậu nhóc trong con hẻm.

"Mọi người kêu lên được không, em không nhìn thấy gì hết...em sợ..."

Nước mắt không ngừng tuôn ra, đầu càng đau dữ dội.

"Hiên nhi còn ở bệnh viện... Chúng ta..."

Giọng nói của cậu dần dần bị tiếng mưa chôn vùi, bệnh viện cách đó không xa, đáng tiếc bọn họ không thể đi nữa...

Cùng một ngày, trong bệnh viện có bảy giấy chứng tử, Mã Gia Kỳ một mình cầm sáu bản, lúc cha mẹ Trần Tri chạy tới, tìm được một báo cáo trong di vật của cô, là một báo cáo khám thai.

Cô ấy có thai...

Đó là bí mật của cô ấy.

Nhìn người nhà Trần Tri khóc ngất ở bệnh viện, Mã Gia Kỳ không nói gì, mắt anh sưng đỏ, cánh tay tiêm thuốc an thần có chút đau đớn, trên người dính máu không biết là của ai.

Anh ra khỏi bệnh viện, không biết phải đi đâu, về nhà sao? Nơi không có họ có còn là nhà không ?

Căn phòng tối tăm chật chội kia ngoại trừ những kỷ niệm khiến anh phát điên thì còn lại có cái gì...

Cảnh sát đã tới bệnh viện điều tra, bọn họ biết ai đã làm, nói cho Mã Gia Kỳ biết, bọn họ nhất định sẽ phụ trách đến cùng. Mã Gia Kỳ chỉ cười cười , Bàng Tây không phải là người bọn họ dám chọc, anh biết bọn họ nói như vậy chỉ là muốn an ủi anh mà thôi.

Anh trở về phòng, thu dọn đồ đạc , mua vé xe buýt

Không ai biết anh đi đâu, chỉ biết anh đã lấy đi tất cả tiền của mình đi

/

Mã Gia Kỳ đi chân trần lên bãi cát rạng sáng, ánh sáng ban ngày chợt sáng lên, biển trời tiếp giáp xuất hiện ánh sáng trắng nhàn nhạt, bãi biển mát mẻ, gió biển cũng vậy.

Anh mang theo hộp đàn , một bưu kiện lớn ,đi bộ trên bãi biển cát mềm mại.

Khi đi đến bờ biển, anh đặt đồ xuống, mở ra, lấy ra những thứ bên trong từng chút một.

Nhật ký Nghiêm Hạo Tường rời đi trong ba năm

Một thẻ ngân hàng của Trương Chân Nguyên

Túi xách mới mà Hạ Tuấn Lâm luôn muốn

Đôi giày yêu thích của Lưu Diệu Văn

Vòng cổ hồ ly nhỏ của Đinh Trình Hâm

Anh lấy cây đàn guitar ra, đặt lên đùi, đó là quà sinh nhật anh tặng cho Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên bảo quản nó rất tốt, cậu thật sự rất thích ca hát, đáng tiếc, không thể thi đậu học viện âm nhạc.

Anh gảy dây đàn , ngân nga những bài hát mà họ đã từng hát cùng nhau.

Mặt trời dần dần mọc lên, ánh sáng màu vàng chiếu lên người , anh ngẩng đầu lên, nhắm mắt cảm thụ hơi thở gió biển thổi tới, hít sâu một hơi, đem gió biển hút vào trong phổi.

Anh đặt đàn trên cát mềm mại, đứng dậy vỗ vỗ quần, đi về phía trước.

Nước biển bị ánh mặt trời chiếu thành màu vàng, lại lạnh lẽo đến thấu xương

Anh từng bước từng bước đi về phía biển sâu

"Á Hiên nhi , biển rất đẹp, anh dẫn em đi xem nhé"...

END

Câu chuỵên này có làm hài lòng bạn không?
Hãy comment bên dưới để nói lên nhận xét của bạn nhé 😉
Mỗi comment đều là động lực trans 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro