Đoạn tình kết (Edit: Gián)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Gián (daamlac.wordpress.com)

Đoạn tình kết – Trích phiên ngoại: Thu Diệp Nguyên

(Mình vẫn hay để thụ là "y", công là "hắn", cơ mà ở đây cả 2 đều là thụ, nên đành chuyển Thu Diệp Nguyên sang "hắn" cho khỏi lẫn. Đây là cảnh khi bạn Thu Diệp Nguyên đi hái thuốc, trên đường về gặp trời mưa, nên tìm 1 miếu thờ hoang để trú.)

Thu Diệp Nguyên vội vàng chạy vào, buông giỏ trúc, cẩn thận kiểm tra thảo dược bên trong, phát hiện không có vấn đề, lúc này mới đứng dậy, phủi phủi nước mưa trên người.

"Ai. . . . . . Người nào?"

Một giọng nói mỏng manh, trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, khiến Thu Diệp Nguyên hoảng sợ. Cuống quít nhìn lại, trong một góc sáng sủa ở ngôi miếu đổ nát thâm u này, trên một đống cỏ khô, có một người đang nằm.

"Tại hạ là người hái thuốc, gặp mưa to, muốn vào trong miếu trú tạm." Thu Diệp Nguyên biết ngôi miếu đã hoang phế lâu ngày, người nọ có lẽ cũng là người qua đường vào trú mưa. Chỉ là sắc trời hôn ám, nhìn không rõ diện mạo người kia.

Người nọ không nói gì. Thu Diệp Nguyên nghe thấy một tiếng động thoáng qua, tựa hồ là âmthanh binh khí xẹt qua mặt đất. Vậy đây là người trong giang hồ.

Loại sự tình này vốn cũng bình thường. Khi hắn còn ở Thiên môn, cũng đại khái biết một chút quy củ trên giang hồ. Liền siết chặt tay, cẩn thận nói: "Vị huynh đài, tại hạ chỉ tạm thời ở đây, khi hết mưa sẽ lập tức đi ngay."

Người nọ lặng yên một lát, chậm rãi nói: "Miếu thờ Phật, không phải là nhà ta, ngươi không cần xin phép."

Thu Diệp Nguyên nói: "Đa tạ huynh đài." Ôm lấy giỏ trúc, nhìn chung quanh bốn phía, tìm được một góc sạch sẽ đối diện người nọ, quét tước qua loa một chút, rồi ngồi lên chiếu.

Cả người hắn dính nước mưa ướt sũng, lúc này ngồi xuống mới cảm thấy cái lạnh rùng mình. Lại đứng dậy, lấy trong ngực ra một cây hỏa chiết (chắc là 1 loại mồi lửa). Nhìn lên bàn thờ Phật tổ,thấy nén hương cháy dở, một ít tàn hương rơi trên mặt đất.

Thu Diệp Nguyên đi đến trước bàn thờ Phật tổ, chắp tay thi lễ, vái một cái, lúc này mới cúi đầu nhặt lên một ít gỗ vụn, quay lại chỗ của mình.

Hỏa chiết bao vải dầu , vẫn chưa tẩm thấp. Nhưng sau trận mưa, lại có chút ẩm ướt, hắn lại ở Thiên môn sống an nhàn sung sướng nhiều năm, châm lửa thôi cũng mất nửa ngày.

Thật vất vả lửa mới cháy, Thu Diệp Nguyên vui vẻ nói: "Tốt lắm."

Nói xong, mới nhớ tới người xa lạ ở góc bên kia ngôi miếu, không khỏi lúng túng. Đến gần nói: "Vị huynh đài, ngươi không lạnh sao? Có muốn sưởi ấm không?"

Người nọ ngã vào trong bóng tối, tựa hồ không có nghe thấy hắn nói gì. Thu Diệp Nguyên ngượng ngùng ngồi xuống, giơ áo khoác hong khô.

Bên ngoài tiếng sấm ầm vang, mưa sa gió giật, sắc trời hôn ám ngỡ ban đêm đã đến. Tháng bảy mưa lớn vô cùng, thoạt nhìn sẽ tưởng lúc nào cũng là ban đêm. Hơn nữa đây lại là rừng phía nam, khí hậu thường xuyên thay đổi.

Thu Diệp Nguyên một bên hong quần áo, vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đối diện.

Người nọ quần áo tối màu, ẩn ở trong góc, tựa hồ hòa trong bóng tối, không thể nhìn thấy. Vừa rồi y không nói gì, Thu Diệp Nguyên còn tưởng rằng y đang ngủ, chính là ẩn ẩn nghe thấy y trằn trọc, đám cỏ khô dưới thân phát ra tiếng động.

Tuy rằng động tác y không mạnh, thanh âm quá nhẹ, nhưng Thu Diệp Nguyên dựa vào mẫn cảm của thầy thuốc, theo trực giác đoán người này không được thoải mái.

Thu Diệp Nguyên không có võ công, lại trong thời tiết thế này, căn bản không phát hiện hơi thở dồn dập của người nọ.

Thu Diệp Nguyên đem thảo dược trong giỏ trúc ra, cẩn thận phân loại, đặt giữa đống lửa. Ngửi được mùi thảo dược quen thuộc, cái mũi Thu Diệp Nguyên dần dần khôi phục linh mẫn, ẩn ẩn ngửi được trong miếu tản mát ra một mùi vị thản nhiên, mùi của máu.

.............................

Hắn bất an liếc nhìn người đối diện, do dự một lúc lâu, rốt cục y đức nổi lên, nhẹ giọng hỏi: "Vị huynh đài, ngươi không thoải mái sao?"

Người nọ thấp giọng nói: "Không có." Tiếng sột soạt của cỏ khô ngừng hẳn. Người nọ không thèm nhắc lại, cũng không cử động nữa. Chính là mùi máu tươi vẫn tiếp tục xộc vào mũi hắn.

Nếu là người thường, có lẽ sẽ không phát hiện. Nhưng Thu Diệp Nguyên là thầy thuốc, nhìn thấy, nghe thấy, hỏi han, lại cộng thêm có sẵn thảo dược và y thuật cao thâm. Vừa rồi chỉ lo trú mưa, không chú ý nhiều. Lúc này nghe kỹ lại, người nọ thanh âm thấp trầm, lời nói vô lực, hiển nhiên có chút không bình thường. Mà mùi máu mỏng manh kia vẫn không thay đổi, càng khiến cho Thu Diệp Nguyên chú ý.

Cố lấy dũng khí, Thu Diệp Nguyên đứng dậy, đứng cách người kia ba trượng, thành khẩn nói: "Vị huynh đài này, tại hạ tuy là một người hái thuốc, nhưng có học qua y thuật. Nghe giọng huynh đài tựa hồ có chút không khoẻ, mạo muội hỏi, không biết có thể giúp huynh đài xem xét không?"

Người nọ nói: "Không cần . Đa tạ! Ngươi trở về đi."

Thu Diệp Nguyên nghe lời nói y lịch sự tao nhã, nhưng dùng từ kiêu căng, không giống người thường. Lại thấy cạnh tay trái y là 1 thanh kiếm, thân kiếm bằng kim loại, ở trong bóng tối phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thu Diệp Nguyên biết y là người giang hồ, đại khái là sẽ không dễ dàng nhận sự trợ giúp từ người khác. Bất đắc dĩ đứng đó một lúc lâu, đang định xoay người trở về, lại nghe thấy một tiếng rên rỉ. Chỉ thấy người nọ đột nhiên cuộn mình, run nhè nhẹ, cỏ khô dưới thân lại phát ra tiếng động.

"Huynh đài, ngươi không có việc gì chứ?"

Người nọ không nói gì, Thu Diệp Nguyên tiếp tục lại gần, đột nhiên bạch quang chợt lóe, chuôi kiếm u hàn kia đã dừng trước ngực mình.

"Lui ra!" Người nọ thanh âm khẽ run, nhưng ngữ khí kiên định.

"Huynh đài, ta không có ác ý, ngươi. . . . . ."

"Lui ra!"

Thu Diệp Nguyên không thể, đành phải lui về phía sau hai bước, đẩy thanh kiếm ra, thân thiết nhìn y.

Người nọ vẫn chưa thu hồi kiếm, vẫn đang chĩa vào hắn.

Thu Diệp Nguyên biết, chỉ cần y muốn, mặc dù bản thân lui vài bước, y cũng có thể khiến máu hắn chảy tràn! Bởi vì khí thế kia tuy xơ xác tiêu điều nhưng lạnh thấu xương, Thu Diệp Nguyên khẳng định, công lực của y hẳn là không kém Tây Môn Việt.

Ngay tại thời điểm hai người giằng co, trường kiếm của đối phương lại chợt lay động, tiếp theo tựa như mất đi khí lực, thanh kiếm rơi khỏi tay người đó."Keng!" một tiếng, thanh thúy rơi trên mặt đất.

"Ngô ──"

Lúc này đây tiếng rên rỉ của người nọ rõ ràng mà đau đớn, mạnh mẽ đảo lộn thân thể, tiếng cỏ khô sột soạt không ngừng.

Thu Diệp Nguyên kinh hãi, bất chấp mọi chuyện, vội vàng vọt đến.

Người nọ cuộn mình tại chỗ, cả người run rẩy. Thu Diệp Nguyên kéo tay trái y bắt mạch.

Đối phương đã vô lực giãy dụa, đành phải mặc cho số phận. Bất quá Thu Diệp Nguyên thật sự chỉ bắt mạch, nhưng sau khi xem mạch, lại đưa tay sờ bụng y.

Người nọ lúc này mới kinh hãi biến sắc, một chưởng đánh tới. Chính là nội lực của y suy yếu, lúc này lại không thể vận công, toàn thân chìm trong đau đớn, một chưởng này yếu đuối vô lực.

Thu Diệp Nguyên bị y lay động, vẻ mặt trầm ổn biến mất, biến sắc, quát: "Đừng lộn xộn!" Nói xong không thèm phân trần, hai tay xoa cái bụng phồng lên, thuần thục ấn 2 cái, quát: "Ngươi máy thai thành như vậy, còn động chân khí? Ngươi có biết thai nhi đã sai vị trí hay không ! ?"

Người nọ sửng sốt, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, một cơn đau lại ập tới, không khỏi kêu ra tiếng.

Thu Diệp Nguyên nói: "Ngươi phải sinh ."

Người nọ cả người run lên, hồi lâu sau mới hoãn lại, thấp giọng nói: "Còn, còn chưa đến ngày. . . . . ."

Thu Diệp Nguyên nói: "Không kém là bao . Bất quá thai nhi sai vị, chỉ sợ khó sinh."

Người nọ trên trán ứa mồ hôi lạnh, cắn chặt môi dưới, không nói gì.

Thu Diệp Nguyên lại xoa ấn mấy cái trên bụng y, cẩn thận kiểm tra một phen, nhíu mày nói: "Đứa nhỏ hình như hơi lớn. . . . . . Ngươi có thể không?"

Người nọ không biết hắn có ý gì, hơi hơi ngẩng đầu nhìn hắn.

Thu Diệp Nguyên cũng nhìn y, không khỏi sửng sốt. Người này tướng mạo bình thường, nhưng chỉ là khuôn mặt bình thường, còn đôi mắt lại vô cùng tinh lượng, lóe ra thanh u quang mang, hệt như thanh kiếm của y, lợi hại bức nhân.

Thu Diệp Nguyên đứng dậy trở lại chỗ mình, đem giỏ trúc tới, tìm thuốc cầm máu, vạch vạt áo y, tìm được miệng vết thương đã vỡ ra, một lần nữa đắp thuốc, cẩn thận băng bó.

Miệng vết thương quá sâu, ở ngay chỗ thắt lưng. Chỉ một tấc nữa thôi, sẽ đâm trúng thai nhi trong bụng. Thu Diệp Nguyên phỏng đoán, một kiếm này là hướng vào thai nhi trong bụng y, nhưng bị y tránh được.

Thu Diệp Nguyên trong lòng phẫn nộ. Mặc kệ người trước mắt có thân phận thế nào, làm chuyện gì, thế nhưng có người lại nhẫn tâm đi sát hại một đứa nhỏ chưa xuất thế, thật sự làm cho người ta căm phẫn!

Thu Diệp Nguyên thấy vết thương kia vốn đã xử lý, nhưng vừa rồi người nọ đau bụng sinh, trằn trọc, lại làm miệng vết thương xé rách, máu tươi tràn ra, mới có thể phát ra mùi máu.

Thu Diệp Nguyên nói: "Miệng vết thương quá sâu, tổn thương bên trong, ngươi sẽ sinh sản, có thể kiên trì hay không?"

Người nọ ngửa đầu, dồn dập thở phì phò, qua một lúc lâu, mới hiểu ý của hắn, gật gật đầu. Khàn khàn thanh âm, hỏi: "Ngươi vừa rồi nói đứa nhỏ, đứa nhỏ. . . . . . không có việc gì sao?"

Thu Diệp Nguyên nói: "Đứa nhỏ không có việc gì, có việc chính là ngươi a."

Trong bóng tối, người nọ nghe vậy, dường như mỉm cười, nhưng không nói chuyện.

..........................................

Thu Diệp Nguyên kiểm tra cả người y một lần, phát hiện nhiều miệng vết thương, đều là do binh khí lưu lại. Bất quá tất cả chỉ là bị thương ngoài da, nghiêm trọng thất chính là vết thương ở bụng cùng nội thương.

Thu Diệp Nguyên không chần chừ xử lý miệng vết thương, hai tay không ngừng nghỉ.

Người nọ đã không hề đề phòng, hoặc là cũng không có khí lực đề phòng , khi hắn bận bịu trên cơ thể mình, y chỉ nhìn hắn chăm chú, sau một lúc lâu mới nói: "Thật khác người, cũng không kinh ngạc. . . . . ."

"Ân." Thu Diệp Nguyên không ngẩng đầu, trả lời: "Ta trước kia cũng từng đỡ đẻ cho một người ma da."

Người nọ ngạc nhiên một chút, cười khổ nói: "Nguyên lai tộc của ta trừ bỏ ta, lại vẫn có loại ngốc tử này."

Thu Diệp Nguyên nói: "Y không biết mình có thể sinh con. Ngươi, ngươi có biết?"

Người nọ rên rỉ một tiếng, đứt quãng nói: "Tất, tất nhiên biết. . . . . . Y đại khái, đại khái là lưu lạc bên ngoài tộc đi? Không biết thân thế của mình, cho nên, cho nên không có phòng bị. . . . . . Úc ──"

Thu Diệp Nguyên đợi cơn đau của y qua đi, hỏi: "Nguyên lai có thể phòng bị sao? Ta cho y một ít thuốc tránh thai, đều là loại nữ tử vẫn dùng, nhưng y không dùng được."

Người nọ cười nói: "Tất nhiên là không, mặc kệ dùng. . . . . ." Y còn muốn nói cái gì đó, nhưng đã đau đến mức nói không nên lời.

Thu Diệp Nguyên biết y đang ở thời điểm thế này, mà vẫn có thể tỉnh táo, thật tốt, không hỏi lại nữa, lấy ra một bình thuốc trong ngực, thật ra là đan dược, đưa tới trước mặt y, nói: "Đây là bổ tức đại hoàn đan, ngươi nếu tin ta, hãy ăn nó. Ta sẽ đảm bảo ngươi lớn nhỏ bình an. Bằng không xét tình huống hiện tại, đứa nhỏ có mệnh hệ gì, ngươi cũng không sống được!"

Người nọ miễn cưỡng tiếp nhận, ngửi được hương vị chín loại thảo dược, nói: "Nhưng lại, nhưng lại thật sự là Thiên môn đại hoàn đan." Nói xong nuốt viên dược, hỏi: "Ngươi là người Thiên môn?"

"Ta họ Thu."

Người nọ gật gật đầu, run giọng nói: "Nguyên lai là ngọc diện thần y Thu công tử. Hôm nay gặp được ngươi, thật là, thật là phúc của đứa nhỏ này. . . . . ."

Thu Diệp Nguyên khi đó cũng không hiểu được ý tứ của y, chỉ nghĩ cách giúp y sinh sản. Bằng không thai nhi sai vị, tất là khó sinh, y một mình trong miếu thờ đổ nát giãy dụa, nói không chừng không thể cứu được ai.

Hắn không biết, người ma da này khi đã hạ quyết tâm, cho dù là xé bụng mình, cũng phải để đứa nhỏ bước ra nhân thế. Chính là nghĩ vậy mới tới nơi thâm sơn cổ miếu, hoang tàn vắng vẻ, mặc dù nỗ lực sinh hạ đứa nhỏ, nhưng trẻ con non nớt, chỉ sợ không thể thoát khỏi vận mệnh thảm khốc, cho nên trong lòng bi thương. Ai ngờ lại gặp được Thu Diệp Nguyên.

Từ khi hắn bước vào miếu thờ, người này liền một mực quan sát hắn. Thấy hắn có thuốc, biết tự lo cho bản thân. Tìm gỗ nhóm lửa, cũng phải bái Phật tổ trước, đã nhìn ra tâm địa hắn lương thiện, đơn thuần chính trực, là người có thể phó thác. Cho nên vì đứa nhỏ sắp chào đời, phải cảm tạ ông trời mới đúng.

Thu Diệp Nguyên đem lửa lại gần, ở sau miếu thờ tìm được một cái bát đồng, hứng 1 ít nước mưa, đặt trên ngọn lửa châm rãi đun sôi .

Người nọ đau đớn dần dần kịch liệt hơn, hô hấp cũng càng dồn dập. Thu Diệp Nguyên chậm rãi giúp hắn xoa ấn bụng, đem thai nhi đẩy xuống dưới.

Người nọ đau đớn, giãy dụa không ngừng. Bởi vì dùng sức, miệng vết thương trên người lại dần vỡ toang. Máu tươi lại tràn, nước ối trào ra, hương vị tanh ngọt lập tức tràn ngập trong ngôi miếu đổ nát.

Cơn mưa bên ngoài không biết tử lúc nào đã ngớt đi, từng hạt to nặng rơi xuống, lộp độp trên mái, trên những tảng đá, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Màn đêm thực sự buông xuống, cái lạnh nơi núi rừng lãng đãng bay qua, hơi nước trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ nhàng cuốn đến. Mà người trong miếu, lại không hề hay biết.

Người ma da kia tựa ở trong góc, nửa chống thân mình. Mồ hôi đầm đìa cứ từng giọt từng giọt rơi xuống.

Thu Diệp Nguyên ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn y, thấy đôi mắt y vẫn thanh minh, ngửa cổ, ánh mắt xuyên qua mái nhà, xuyên thấu qua tầng tầng ngói, không biết dừng ở phương nào.

Thu Diệp Nguyên dần dần bị cuốn vào cảm giác thê lương này. Tựa như dã thú bị thương, rơi vào tuyệt cảnh đau khổ.

Thu Diệp Nguyên thầm hạ quyết tâm, vô luận như thế nào, cũng phải khiến y lớn nhỏ bình an. Chính là thai nhi vị trí không bình thường, hơn nữa lại hơi lớn, như thế nào cũng là khó sinh.

Người nọ hậu huyệt đã căng đến cực hạn, hỗn hợp nước ối cùng máu tươi ồ ồ chảy ra. Y mất máu quá nhiều, dần dần khí lực vơi đi, lại vẫn mạnh mẽ chống đỡ, nỗ lực giãy dụa.

Không thể dừng lại!

Thu Diệp Nguyên nhíu mày nói: "Ta phải giúp ngươi lôi đứa nhỏ ra. Loại đau đớn này chỉ sợ ngươi không thể chịu được, có muốn trói hai tay lại hay không?"

Người nọ nói không ra lời, chỉ mỏng manh rên rỉ , lắc đầu.

Thu Diệp Nguyên không nói cái gì nữa, chậm rãi đưa tay vào hạ thân y, chậm rãi sờ soạng vị trí của thai nhi. Trong cơn đau cùng cực, người nọ rốt cục gắt gao nhắm hai mắt, cắn chặt môi dưới, sâu trong yết hầu bật ra tiếng rên rỉ trầm trầm.

Thu Diệp Nguyên rốt cục nắm được chân đứa nhỏ, từng chút từng chút kéo ra, dần dần lôi ra khỏi thân thể người kia.

Quá trình này thong thả kéo dài, tràn ngập đau đớn như vỡ nát. Người nọ gắt gao bấu chặt vách tường loang lổ, móng tay cắm thật sâu trong khe nứt, vôi vữa bong ra từng màng.

"A ──"

Theo một tiếng kêu thảm thiết không thể ức chế, Thu Diệp Nguyên rốt cục bình tĩnh kéo hoàn toàn đứa nhỏ ra ngoài. Máu tươi lập tức tuôn ra.

Hắn không biết tại sao người nọ có thể tiếp nhận loại đau đớn kịch liệt này. Y cơ hồ không giãy dụa nhiều, chính là dùng nghị lực kinh người mà nhẫn nại .

Loại nhẫn nại kinh người này, Thu Diệp Nguyên nhiều năm trước cũng từng nhìn thấy. Hiện tại nghĩ tới, cảm giác hai người rất giống nhau. Chính là Ngôn Phi Ly, hiện cũng không còn ở Thiên môn .

Một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh trong miếu thờ tịch mịch. Tân sinh mệnh bất khả tư nghị, luôn khiến cho trái tim người ta rung động vô ngần.

.............

Sau bạn ma da này bỏ đi, gửi đưa con cho bạn Thu Diệp Nguyên nuôi. Đứa trẻ chính là con gái của Thu Diệp nguyên sau này. Cũng chính người này đã để lại phương thuốc tránh thai cho Ngôn Phi Ly

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro