Duyến khởi túy nguyệt duyến diệt thất nguyệt (Edit: Gián)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DUYẾN KHỞI TÚY NGUYỆT DUYẾN DIỆT THẤT NGUYỆT

Tác giả: Thanh Lãnh Nguyệt Sắc

Edit trích đoạn: Gián

Tóm tắt:

Thụ (Dạ Vô Song) là tiểu quan chỉ bán nghệ không bán thân, y rất muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng vì tú ông là 1 tay có máu mặt, nên ko ai dám chuộc y ra.

Công (Âu Dương Vinh Hoành)là tiểu vương gia cao quý, trong 1 lần thất tình đến đây uống rượu. Thụ vì muốn lợi dụng thân thế của công để thoát ra, nên uống Thánh Tuyền thủy(thuốc làm nam nhân mang bầu) rồi dụ công lên giường.

Công miễn cưỡng đưa thụ về phủ. Khi mà thụ tưởng rằng sẽ bị ghét thì lại tìm đc bằng hữu trong phủ. (Quản gia Quách Thạch Lễ, Liễu Hỏa Tử, thần y Lôi Khang Bác và Lục Xảo Trọng). Rồi dần dần công thụ yêu nhau

Khi thụ mang thai tháng thứ bảy, tình cũ của công (Cảnh Phái Linh) quay lại, chỉ là để nói chuyện chơi thôi chứ ko có ý gì. Không ngờ người này trúng độc. Công nghĩ thụ hạ độc tình cũ, nên tát thụ 1 cái ngã xuống đất rồi bỏ đi. Trích đoạn này là từ sau khi công bỏ đi cho đến hết truyện.

Về nhân vật Trưởng Tôn Huyễn Minh và Nguyễn Bác Nhã được nhắc đến ở chương 18. Bác Nhã cũng vì níu kéo Huyễn Minh mà cố tình mang thai, nói sau khi sinh sẽ để Huyễn Minh tự do. Hôm Bác Nhã sinh, Huyễn Minh nói, cuối cùng ta cũng tự do rồi. Nhưng Huyễn Minh ko nhận ra mình đã yêu Bác Nhã, để rồi khi chạy vào phòng sinh, Bác Nhã đã vì khó sinh mà chết. Đứa con cũng chưa được sinh ra.

..............................

Chương 17

"Vô Song? !" Liễu Hỏa Tử không tin Dạ Vô Song lại làm chuyện như thế, đang định đến tìm Dạ Vô Song để hỏi rõ ràng, ai ngờ vừa vào cửa đã thấy tình cảnh như thế này.

"Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy? Ngươi nói gì với ta đi?" Liễu Hỏa Tử thấykhuôn mặt trắng bệch của Dạ Vô Song cùng vũng máy chảy tràn trên mặt đất, nhất thời lo sợ đến hoang mang

"Đau quá!" Đau đớn vốn đã chậm lại, bỗng nhiên lại dâng lên, một trận tiếp một trận, máu tưởng như đã ngừng lại tiếp tục tuôn ra. Đau! Một cơn đau nữa lại mãnh liệt tập kích y, y chỉ thấy trước mắt mơ hồ, đôi môi nói không ra lời, chỉ không ngừng thở dốc.

"Vô Song, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Liễu Hỏa Tử lo lắng đến phát khóc

"Hỏa Tử... Đừng sợ... Ta... Ta vừa rồi không cẩn thận bị ngã... động thai... Hiện tại... Hiện tại sợ rằng... Sợ rằng sắp sinh..."

"A... Ngươi sắp sinh? Ta... Ta nên làm cái gì bây giờ ?"

"Trước hết... ngươi đỡ ta lên giường... Sau... Sau đó gọi người tới... Mau..." Dạ Vô Song gián đoạn mà nói

"Nga, được rồi!" Liễu Hỏa Tử lập tức đỡ Dạ Vô Song lên giường, rồi chạy như bay đi tìm người.

Dạ Vô Song nhìn khắp căn phòng đầy bóng người, nhưng chỉ có không có thân ảnh Âu Dương Vinh Hoành

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..." Quách Thạch Lễ gấp như kiến bò trên chảo nóng, Dạ Vô Song động thai sinh non, thế nhưng Lôi Khang Bác ngày mai mới trở về, hiện tại chỉ có thể dựa vào y thuật học được từ Lôi Khang Bác mà chống đỡ, thân thể Dạ Vô Song suy yếu như vậy, vốn định hai tháng này sẽ cố gắng điều dưỡng, ai biết được ngày hôm nay sẽ lâm bồn, mong là không có việc gì.

"Thế nào, có việc gì không?" Vừa nhìn Lục Xảo Trọng đi ra, tất cả mọi người vây quanh lại hỏi

"Không tốt lắm..." Lục Xảo Trọng lắc đầu nói "Phải nói vô cùng không tốt, hài tử chỉ có bảy tháng, lúc này sinh non sẽ rát nguy hiểm, hơn nữa, thân thể y quá hư nhược rồi, khí huyết không thông, hơn nữa trước kia cũng đã từng bị động thai, sợ rằng không chống đỡ nổi..."

"Hơn nữa..." Nghe Lục Xảo Trọng nói, tất cả mọi người đều không biết phải làm sao

"Hơn nữa, vị trí thai nhi bị ngược, đầu vẫn quay về phía trên, chân sẽ ra trước, căn bản là sinh không được, tình huống của y, có thể nói là nguy kịch nhất."

"Vậy... vậy làm sao bây giờ ?" Quách Thạch Lễ lo lắng hỏi

"Loại tình huống này ta cũng không biết xử lý như thế nào, chỉ có thể chờ Khang Bác trở về..." Lục Xảo Trọng khổ sở nói

"Cũng chỉ có thể làm như vậy."

"Đều do ta học nghệ không tinh, bằng không có thể giúp đỡ Dạ Vô Song rồi, loại sự tình này vô cùng khó nói, ta thực sự rất sợ y sẽ chết." Lục Xảo Trọng áy náy

"Lục Xảo Trọng, không phải lỗi của ngươi, chúng ta phải tin tưởng Dạ Vô Song, y nhất định sẽ chống đỡ được, y kiên cường như vậy, dũng cảm như vậy, y tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha."

"Ân..."

"Không xong rồi!" Liễu Hỏa Tử bỗng nhiên hoang mang rối loạn mà kêu to

"Làm sao vậy?"

"Vô Song y... Y hình như ngất đi rồi."

"Cái gì?"

Lục Xảo Trọng đi tới trước giường Dạ Vô Song, kiểm tra hơi thở của y, mới phát hiện hơi thở vô cùng yếu ớt, dường như sắp tắt thở.

"Y đã đau đến xóc hông rồi, mau lấy Điểm Tham Phiến ra!"

"Được, để ta!" Quách Thạch Lễ vội vàng chạy đi lấy thuốc

Lục Xảo Trọng lấy ra một gói thuốc từ trong hòm, đưa qua đưa lại trước mũi Dạ Vô Song, chỉ chốc lát sau, Dạ Vô Song đã tỉnh lại

" Đau quá..." Hai tay y ôm lấy bụng, nhẹ nhàng rên rỉ

Liễu Hỏa Tử vừa nghe, chỉ một thoáng đỏ hai con mắt, y biết Dạ Vô Song bình thường rất kiên cường, nếu không phải bởi vì đau đến không chịu nổi, nhất định sẽ không kêu 1 tiếng.

Dạ Vô Song hé mắt, thấy tất cả mọi người đang ở bên cạnh mình, trong lòng không khỏi cảm động, tuy rằng Âu Dương Vinh Hoành không đến, nhưng có nhiều bằng hữu quan tâm y như vậy, y nhất định phải cố gắng đến cùng

"Hỏa Tử... Đừng lo lắng... Ta không sao..." Y cố gắng nở nụ cười, khiến mọi người chua xót

Thời gian ì ạch trôi qua. Mỗi một giây, mỗi một phút, đều như đem y xử lăng trì, y chưa từng trải qua cơn đau nào như vậy, cảm giác trướng đau ầm ầm kéo tới, che phủ tất cả các giác quan. Thế nhưng, Dạ Vô Song quật cường không kêu một tiếng, chỉ cắn chặt môi, khiến hô hấp dường như đình chỉ...

Cho đến khi bầu trời đã tối đen như mực, lăn qua lăn lại trọn một ngày đêm làm cho y không còn một tia khí lực, từng đợt đau nhức khiến y không thở nổi, nhưng đứa trẻ vẫn chưa chịu xuống dưới

"Đã tròn một ngày một đêm, Dạ Vô Song đã đau muốn chết, vì sao hài tử còn không ra?" Liễu Hỏa Tử khóc sưng mắt, lại không biết nên làm như thế nào

"Hỏa Tử đừng lo lắng, Dạ Vô Song y..."

"Lôi Khang Bác đã về rồi! Lôi Khang Bác đã trở về!" Quách Thạch Lễ một bên túm Lôi Khang Bác tới giường Dạ Vô Song, một bên hô to

"Thật tốt quá, Lôi Khang Bác, mau dến xem Dạ Vô Song, y... y sắp không được..."

"Đừng nóng vội, để ta xem!" Lôi Khang Bác tới gần Dạ Vô Song

Sắc mặt y so với chăn đệm trên giường còn trắng hơn, mồ hôi ướt đẫm tóc cùng gối đầu, môi đã bị hàm răng cắn dập nát, cả người như mất đi ý thức, hơi thở mong manh

"Sao lại biến thành như vậy?" Lôi Khang Bác khiếp sợ hỏi

"Không kịp giải thích đâu, ngươi mau cứu y." Quách Thạch Lễ giục

"Được, hiện tại ta sẽ chậm rãi đẩy bụng y, xem có thể làm thai nhi di chuyển nhiều một chút hay không, bất quá các ngươi phải chuẩn bị tâm lý, Dạ Vô Song hay hài tử, tối đa chỉ có thể giữ lại một người, hơn nữa thân thể Dạ Vô Song vô cùng suy yếu, cực kỳ nguy hiểm..."

"Vậy... Vậy nếu như không giữ đứa nhỏ?"

"Nếu như hiện tại ép đứa nhỏ ra ngay, sợ rằng Dạ Vô Song lập tức sẽ chết."

"Vậy... Vậy ngươi mau động thủ đi."

"Được rồi!" Lôi Khang Bác ngay lập tức thúc mạnh vào cái bụng nhô cao của Dạ Vô Song

Loại thống này so với lúc trước còn khó chịu hơn gấp trăm lần, Dạ Vô Song rốt cục nhịn không được mà kêu lên

"Đau... Đau quá... Ngươi đừng đẩy nữa... Ta chịu không nổi..."

"Không được, không thể dừng lại, nếu như không đẩy nữa, ngươi và hài tử đều sẽ chết!" Lôi Khang Bác không để ý đến thỉnh cầu của Dạ Vô Song, tiếp tục thúc thật mạnh

Thân thể suy yếu của Dạ Vô Song sớm đã không chịu nổi thống khổ dằn vặt, y vốn không còn khí lực giãy dụa, đột nhiên một trận đau đớn như vỡ vụn khiến y ngất lịm. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Dạ Vô Song bị đau đớn kéo tỉnh lại từ trong hôn mê, sau đó càng chìm vào vực sâu thống khổ, y đau đớn thét chói tai khiến cả Vương phủ như run rẩy.

Thật sâu trong tham tâm, thân thể lạnh lẽo của Dạ Vô Song phát ra một tia khí lực, tóc đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, y thì thào nói: "Hài... tử, xin lỗi... Ta có lẽ không giữ được ngươi... Ta có lẽ không giữ được ngươi..."

Chương 18

Đến sáng sớm ngày thứ ba, hài tử vẫn không thể sinh hạ, Dạ Vô Song suy yếu nằm trên giường mở to hai mắt, máu đọng trên chăn đệm đã khô hết.

"Lôi Khang Bác, làm sao bây giờ ?" Nhìn Dạ Vô Song không chỉ có không có khởi sắc, trái lại càng ngày càng suy yếu, tất cả mọi người chân tay luống cuống.

Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra

"Trưởng Tôn Huyễn Minh? !" Tất cả đều kinh ngạc trước sự xuất hiện của hắn

"Ta mới từ Bột Hải trở về, đang chuẩn bị đến thăm Dạ Vô Song, y làm sao vậy?" Trưởng Tôn Huyễn Minh vừa nhìn người người tiều tụy, chỉ biết nhất định là Dạ Vô Song đã xảy ra chuyện.

"Dạ Vô Song động thai sinh non, ai ngờ là khó sinh, đã đau hơn hai ngày rồi, hài tử vẫn không ra, hôm nay đã là ngày thứ ba, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ rằng... sợ rằng..." Liễu Hỏa Tử nói, thương tâm òa khóc.

"Âu Dương Vinh Hoành đâu?" Trước đó đã nghe loáng thoáng mọi việc, nhưng người cần ở bên Dạ Vô Song lúc này nhất lại không thấy, hắn đã mơ hồ đoán được tình hình

"Hắn không chịu tới, Dạ Vô Song đã đau muốn chết, hắn vẫn quyết chẳng quan tâm!"

"Ta đi gọi hắn, ngươi giúp Dạ Vô Song chống chọi, ta nhất định sẽ mang hắn đến!" Tình huống của Dạ Vô Song ngày hôm nay hệt như Nguyễn Bác Nhã ngày trước, trong lòng dâng lên 1 nỗi sợ hãi lớn lao, hắn sợ bi kịch tái diễn, hắn phải gọi Âu Dương Vinh Hoành đến, chỉ có Âu Dương Vinh Hoành mới có thể truyền thêm sức lực cho Dạ Vô Song.

"Âu Dương Vinh Hoành! Ngươi ra đây cho ta" Trưởng Tôn Huyễn Minh vừa vào gian phòng tựu rống to hơn đứng lên

"Làm gì?" Âu Dương Vinh Hoành từ thư phòng đi ra, lạnh lùng hỏi

"Ngươi vì sao không đến với Dạ Vô Song?"

"Loại người này cũng muốn ta phải đi xem sao?"

"Sao ngươi lại nói vậy? Trong bụng y chính là hài tử của ngươi?"

"Hài tử của ta? Nếu y không tính kế hại ta, sao có thể có hài tử này?"

"Đến tận bây giờ ngươi vẫn chấp nhất chuyện đó? Quá khứ đã quá khứ, ngươi còn tính toán cái gì?"

"Chuyện này ta đã không còn nghĩ đến, thế nhưng hiện tại Cảnh Phái Linh thân trúng kịch độc hôn mê bất tỉnh, sao có thể không tính toán?"

"Ngươi dựa vào mà khẳng định là Dạ Vô Song làm? Y đã có được ngươi, y cần gì phải làm chuyện này nữa?"

"Ta cũng rất muốn biết nguyên nhân!"

"Ngươi vì sao không chịu nghe y giải thích?"

"Ta vì quá tin tưởng y, nên mọi chuyện mới trở thành như ngày hôm nay!"

"Ngươi từ khi nào bắt đầu hành động theo cảm tính thế? Quá nhiều chuyện trùng hợp, ngươi không tự hỏi vì sao ư?"

"Nhưng..." Nghe Trưởng Tôn Huyễn Minh nói, Âu Dương Vinh Hoành tựa hồ trầm hẳn

"Nói cho cùng, cho dù Dạ Vô Song làm chuyện này, ngươi hiện tại cũng không nên bỏ mặc y, thậm chí còn quyết không nhìn mặt y nữa! !"

Âu Dương Vinh Hoành trong lòng chợt thắt lại, lẽ nào Dạ Vô Song y...

"Y làm sao vậy?"

"Y hiện tại đang liều mạng sinh hạ hài tử của ngươi, thế nhưng đã đau hơn hai ngày đêm rồi, hài tử vẫn không chịu đi ra, Lôi Khang Bác đã hết cách, ngươi thực sự quyết tâm không nhìn mặt y?"

Từng câu từng chứ như xoáy vào lòng Âu Dương Vinh Hoành, Dạ Vô Song tại sao có thể như vậy? Lẽ nào là bởi cái tát kia của hắn?

"Y sống hay chết cũng chẳng liên quan đến ta." Âu Dương Vinh Hoành quật cường quay đầu đi chỗ khác, bỏ lại một câu

"Ngươi vì không bỏ được sự kiêu ngạo của mình? Lẽ nào ngươi không thấy ví dụ trước mắt là ta sao? Lúc đó ngươi khuyên ta phải quý trọng Nguyễn Bác Nhã, vì sao hôm nay chính ngươi lại không làm được? Lẽ nào ngươi cũng muốn giống ta và Nguyễn Bác Nhã, để thời gian trôi qua mà không thể vãn hồi?"

"Nguyễn Bác Nhã... ..." Âu Dương Vinh Hoành bắt đầu nhớ lại, hắn chỉ cảm thấy trái tim đau nhức, đau đến mức không thở được

"Đừng do dự nữa, đi theo ta!" Không để Âu Dương Vinh Hoành suy nghĩ thêm nữa, Trưởng Tôn Huyễn Minh mạnh mẽ kéo hắn đi

Dạ Vô Song nằm ở trên giường, đau bụng sinh đã lau lắm khiến y không còn một tia khí lực, y vỗ về cái bụng căng tròn, không khỏi rơi lệ, sao y lại không muốn sinh hạ đứa nhỏ thuộc về Âu Dương Vinh Hoành cơ chứ? Nhưng y minh bạch, bản thân không xứng đáng với người kia, cũng không có tư cách vì hắn sinh hạ con nối dòng, nhất là khi nghĩ đến hận ý thâm thâm, ánh mắt khinh bỉ của hắn, y có thể nào sinh hạ một hài tử giống hắn như đúc? Sở dĩ, y muốn cùng hài tử này chết đi ... bởi vì... linh hồn y sẽ không cô độc chốn nhân gian, lọt vào ánh mắt lạnh lùng trào phúng trong nhân thế. Huống chi, cha đứa nhỏ này cũng không cần nó nữa!

Bỗng nhiên, bụng dưới từng đợt đau nhức như đem thân thể y xé nát, Dạ Vô Song hai tay siết chặt chăn đơn, cắn răng chịu đựng. Đau bụng sinh duy trì liên tục không ngừng, dằn vặt khiến y chết đi sống lại, nhưng hài tử trong bụng lại chậm chạp không một động tĩnh, thế nào cũng không chịu đi ra, chỉ hành hạ y đau đớn, toàn bộ nguyên khí cũng mang ra dùng hết.

"Nếu cứ tiếp tục như thế, phải làm sao bây giờ?" Lục Xảo Trọng cũng bắt đầu rối loạn.

Quách Thạch Lễ nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết, Dạ Vô Song đã đau đến hôn mê, một cỗ dự cảm không tốt dâng lên. Mắt thấy y khí tức càng ngày càng yếu ớt, nhưng người trong phòng cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn.

Đột nhiên, y mở mắt, suy yếu nói: "Nói cho Âu Dương Vinh Hoành... . . . Thực sự... không phải... Ta làm chuyện kia..." Nói xong, nhắm mắt lại, nặng nề ngủ

"Vô Song! !" Trưởng Tôn Huyễn Minh kéo Âu Dương Vinh Hoành chạy vào phòng

Âu Dương Vinh Hoành nhìn người trên giường như cành liễu trước gió, khổ sở nói không nên lời

"Ngươi đã tới chậm!" Liễu Hỏa Tử cố nén nước mắt, lạnh lùng nói

"Ngươi... Ngươi có ý gì." Âu Dương Vinh Hoành cả người run rẩy, hắn sợ phải nghe được tin tức kia

"Y đã đi rồi, y nói, chuyện Cảnh Phái Linh thực sự không phải là y làm..." Liễu Hỏa Tử nói, rồi cũng nhịn không được, nhào vào lòng Quách Thạch Lễ òa khóc

"Ta... không... tin..."

"Ngươi nên chuẩn bị hậu sự cho y đi."

"Không... Điều đó không có khả năng... Y mang thai hài tử của ta, còn chưa sinh hạ, sao có thể..." Âu Dương Vinh Hoành chậm rãi đến bên cạnh Dạ Vô Song, trái tin quặn lên đau nhói.

"Âu Dương Vinh Hoành, ngươi đối mặt với hiện thực đi, Dạ Vô Song đã..." Quách Thạch Lễ nghẹn ngào

"Sẽ không... Sẽ không..." Âu Dương Vinh Hoành kéo Dạ Vô Song ôm vào trong ngực, ghé vào tai y thì thầm: "Đừng bỏ rơi ta... Xin lỗi... Ta không nên hoài nghi ngươi... Càng không nên đánh ngươi... Cầu xin ngươi... Đừng bỏ ta lại một mình..."

Hắn cho tới bây giờ mới hiểu được, kỳ thực bản thân vẫn chưa thể bỏ xuống được tình cảm với Cảnh Phái Linh, cho nên mới bị phẫn nộ che mắt hai mắt, xúc phạm người mình yêu, thế nhưng vì sao luôn để mất đi rồi mới biết trân trọng, thời gian đã không thể lấy lại được nữa rồi...

"Vô Song, tỉnh lại... Mở mắt nhìn ta..."

Thế nhưng vô luận hắn nói cái gì, Dạ Vô Song cũng tựa như quyết tâm bỏ rơi hắn, hai mắt nhắm nghiền, một chút phản ứng cũng không có.

"Âu Dương Vinh Hoành, đừng như vậy... Ngươi hãy để y ra đi thanh thản..." Trưởng Tôn Huyễn Minh cũng không thể đứng nhìn, hắn vỗ nhẹ vào vai Âu Dương Vinh Hoành trấn an

"Không!" Âu Dương Vinh Hoành chẳng nghe được gì, nỗi sợ hãi ngày càng lớn lên, hắn chưa từng có như thế sợ quá, nếu như Dạ Vô Song thực sự không tỉnh lại, hắn nhất định sẽ hội hận đến chết.

Cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi không còn huyết sắc, nước mắt rốt cục ức chế không được mà rơi xuống.

"Đừng... Ta yêu ngươi..."

"Ta thực sự... Rất yêu ngươi..."

Chương 19

Nóng...

Nóng quá...

Là cái gì đang rơi trên khuôn mặt ta...

"Ai... . . ." Lúc này, Dạ Vô Song vốn không còn khí lực lại thì thào

"Vô Song ——" Âu Dương Vinh Hoành nhìn đôi mắt y hé mở, vừa mừng vừa sợ "Y tỉnh rồi, y tỉnh lại rồi! !"

"Vinh Hoành... Là ngươi sao..." Nhìn rõ người bên cạnh, Dạ Vô Song vô cùng kinh ngạc

"Vô Song, xin lỗi..." Âu Dương Vinh Hoành chăm chú nắm bàn tay nhỏ bé lạnh ngắt của y, nói ra hết những áy náy trong lòng

"Xin lỗi... Ta không nên hoài nghi ngươi... Không nên hoài nghi ngươi..."

"Vinh Hoành... Ta không trách ngươi... Thực sự..." Dạ Vô Song suy yếu nói

"Xin lỗi... Đều là lỗi của ta..." Âu Dương Vinh Hoành hối hận nói

"Vinh Hoành, ta..." Dạ Vô Song đang muốn nói cái gì đó, bụng dưới đột nhiên lại truyền đến một cơn đau cuồn cuộn như sóng trào

"A... Đau... Đau quá..." Y ôm bụng, thống khổ mà rên rỉ

"Lôi Khang Bác, còn đứng đó làm gì, mau giúp y!" Âu Dương Vinh Hoành vội vàng hô

"Được rồi, để ta xem." Lôi Khang Bác lập tức đi tới, xốc lên chăn kiểm tra tình hình Dạ Vô Song

"Vô Song, ngươi nghe này, ta biết ngươi rất đau, thế nhưng ngươi nhất định phải sống, ta sẽ vẫn ở bên ngươi, chúng ta cùng nhau nỗ lực, ngươi đừng buông tha a! !" Âu Dương Vinh Hoành đưa tay thay Dạ Vô Song lau đi những giọt mồ hôi, mạnh mẽ nắm tay y, như muốn tiếp thêm nội lực.

"Ân..." Dạ Vô Song nỗ lực gật đầu.

"Ta thấy đầu đứa bé rồi!" Lôi Khang Bác mừng rỡ hô to

"Thật sao? Mau mau giúp y! ! Vô Song quá hư nhược rồi, y không còn khí lực sinh hài tử nữa." Âu Dương Vinh Hoành một bên trấn an Dạ Vô Song, một bên ra lệnh.

"Được rồi... Dạ Vô Song, nghe đây, ta sẽ từ từ đẩy hài tử trong bụng ngươi ra, ngươi có lẽ sẽ đau đớn vô cùng, thế nhưng ngươi nhất định phải kiên trì, ngàn vạn lần không được ngất đi, biết không?"

"... Được... ..." Dạ Vô Song gian nan trả lời

"Âu Dương Vinh Hoành, ngươi nói chuyện với y, phân tán sự chú ý của y."

Không đợi Khang Bác nói cho hết lời, Âu Dương Vinh Hoành đã nghe thấy tiếng Dạ Vô Song

"Vinh Hoành... Cảm ơn ngươi đã tin tưởng ta... Nếu như ta có phải chết đi... Ta cũng không có gì tiếc nuối..." Dạ Vô Song vẻ mặt hạnh phúc nói.

"Không được nói bậy, ngươi sẽ không sao hết, ngươi nếu yêu ta thì phải theo ta cả đời, biết không?"

"Ta... A... A! Đau quá... Lôi Khang Bác ngươi chậm một chút... Ta... Ta... Không thở nổi..." Hai tay y siết chặt tấm chăn, như là cố sức nổi trên mặt nước, cả người thống khổ không ngớt.

"Vô Song..."

Âu Dương Vinh Hoành ôm lấy thân thể mảnh khảnh kia, hôn hai gò má tái nhợt của đối phương, đau lòng tới tột đỉnh. Là hắn hại y đến nông nỗi này, nếu như hắn hảo hảo chiếu cố Dạ Vô Song, y sẽ không biến thành như vậy.

"Vinh Hoành... Ngươi đừng tự trách... Không phải là lỗi của ngươi... Là ta... A... Đau quá... Đừng tự trách nữa... Van cầu ngươi... Ta..."

Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của Dạ Vô Song khiến trái tim Âu Dương Vinh Hoành như vỡ thành từng mảnh nhỏ, hắn nắm chặt tay Dạ Vô Song, bất lực nhìn y vì hài tử của bọn họ mà cố gắng, tiếng kêu của y thật thê lương, hẳn là đau đớn vô cùng. Mà bản thân mình ngoại trừ làm y thương tổn, thì chẳng cho y được cái gì, thời khắc y thống khổ nhất, hắn lại chỉ có thể trừng mắt nhìn, không cách nào cùng y chia sẻ. Âu Dương Vinh Hoành chưa bao giờ hận chính mình đến vậy, hận mình làm tổn thương Dạ Vô Song, hận mình không giúp được Dạ Vô Song, chuyện hắn có thể làm, chỉ là canh giữ bên cạnh Dạ Vô Song, cổ vũ y, cho y thêm dũng khí cùng sức lực.

"Dạ Vô Song, nếu ngươi không dùng sức, hài tử kẹt bên trong lâu như vậy sẽ xảy ra chuyện!" Khang Bác lo lắng nói

Dạ Vô Song liều mình gật đầu, thế nhưng lăn qua lăn lại tròn ba ngày, thân thể y đã suy yếu bất kham, đâu còn khí lực?

"Nếu đau, hãy kêu lên, không cần nhẫn nhịn quá."

Dạ Vô Song mở to đôi mắt trống rỗng, đột nhiên hạ thân một trận đau nhức, hài tử liều mạng đi ra, liên tục chui về phía trước, như muốn đem thân thể y xé rách. Sinh hài tử đúng là đau như vậy! ! Quá trình một tiểu sinh mệnh ra đời, như là lấy mạng y, là dùng một mạng đổi một mạng...

"Vinh Hoành! Vinh Hoành! Vinh Hoành —— "

Dạ Vô Song một tiếng lại một tiếng, bất lực gào lên, Âu Dương Vinh Hoành dường như rơi lệ

"Vô Song, nắm tay ta, ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ ngươi..." Nhẹ nhàng nắm tay bàn tay nhỏ bé, ôn nhu nói

Dạ Vô Song mệt mỏi cười với hắn. Nhưng ngay sau đó một cơn đau lại kéo tới, y nhịn không được. Y nắm chặt cánh tay Âu Dương Vinh Hoành, Âu Dương Vinh Hoành thấy thật đau, phát hiện móng tay y đã cắm sâu vào da thịt hắn.

Âu Dương Vinh Hoành một tay để y siết chặt, tay kia thay Dạ Vô Song lau đi từng dòng mồ hôi lã chã. Hắn vô pháp tưởng tượng cái thống khổ khi sinh sản, đến khi tận mắt kiến, mới biết đây là chuyện gian nan cỡ nào.

"Cố lên! Lại dùng sức! !"

Dạ Vô Song dồn hết khí lực, tưởng như máu toàn thân bị rút cạn, thịt bị gặm nát, trải qua kiếp nạn, chuyển thế làm người ——

Đột nhiên, vương phủ vang lên một tiếng khóc vang dội, cao vút đến tận trời, Dạ Vô Song cũng hư thoát mà tỉnh lại...

Chương 20

"Âu Dương Vinh Hoành, chúc mừng ngươi, hài tử tuy rằng sinh non, thế nhưng rất khỏe mạnh." Lôi Khang Bác ôm đứ bé mới sinh, đi tới trước mặt Âu Dương Vinh Hoành và Dạ Vô Song.

"Vô Song, ngươi mau nhìn xem! Con của chúng ta! Nó đẹp như ngươi vậy!" Âu Dương Vinh Hoành nhìn đứa trẻ mới sinh, mừng rỡ như điên nói với Dạ Vô Song

"... Hài tử... Hài tử của ta..." Dạ Vô Song nhìn hài tử, nhìn người đang vô cùng khẩn trương kia thở dài một hơi, ngay khi hài tử vừa ra khỏi thân thể y, sinh mệnh của y cũng phảng phất rời đi, chỉ là một chút ý chí mạnh mẽ níu chân y lại... Lúc này, y không cố gắng chống đỡ nữa, chuyện cần làm cũng đã làm rồi, có thể yên tâm mà ra đi.

"Vô Song? Ngươi làm sao vậy?" Phát giác Dạ Vô Song không bình thường, Âu Dương Vinh Hoành lo lắng kêu lên, ngay khi hắn vừa lơ đãng quay đầu, đã thấy hạ thân Dạ Vô Song tiên huyết nhuộm dần, máu như thủy triều, ồ ồ chảy ra, nhiễm đỏ chăn đệm, tràn lan trên mặt đất.

"Có chuyện gì vậy? Lôi Khang Bác, nhanh cầm máu a! !"

"Âu Dương Vinh Hoành, xin lỗi, máu không cầm được nữa..." Lôi Khang Bác khổ sở cúi đầu

"Sẽ không! Vô Song! Ngươi đừng xảy ra chuyện gì, chúng ta một nhà ba người thật vất vả mới có thể cùng một chỗ, ngươi không thể bỏ rơi ta!" Âu Dương Vinh Hoành phảng phất nhìn thấy một màn kịch hệt như Nguyễn Bác Nhã trước khi chết, hắn chẳng thể làm như thế nào cho phải, chỉ có thể ôm chặt Dạ Vô Song, thống khổ mà gào thét

"Vinh Hoành... Đúng... Xin lỗi... Không có cách nào cùng ngươi nữa" Dạ Vô Song run run vỗ về Âu Dương Vinh Hoành, như là muốn đem bóng hình hắn vĩnh viễn khắc sâu

"Đừng nói nữa... Van cầu ngươi đừng nói nữa..."

"... Nếu như... Nếu có kiếp sau... Ta vẫn muốn cùng ngươi một chỗ... Tại một... nơi... . . ." Thật chậm, đôi mắt mỹ lệ của Dạ Vô Song khép lại, y cảm thấy thân thể trôi bồng bềnh giữa không gian, vẳng bên tai là tiếng khóc la ai oán, hình như có người cường liệt lay thân thể y, liên tục gọi tên y.

Dạ Vô Song rất muốn mở mắt nhìn người ấy, người mà y vô cùng yêu thương, người ấy cũng rất yêu y, thế nhưng y đã quá mệt mỏi rồi, thực sự không thể mở mắt ra được nữa, tự y minh bạch, y đang dần rời khỏi hắn, đi về một nơi vô cùng xa xôi, vĩnh viễn không thể trở về.

"Vô Song! ! Đừng bỏ rơi ta! ! Ngươi mau mở mắt ra! ! Mau tỉnh lại nhìn ta a! !" Âu Dương Vinh Hoành vẫn liên tục lay thân thể Dạ Vô Song, gào lên như cuồng dại.

Thế nhưng Dạ Vô Song không cách nào mở mắt nữa. Sau hơn mười một canh giờ thống khổ, y muốn nghỉ ngơi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, tựa hồ đó là một loại giải thoát, ý chí sinh tồn biến mất khỏi tâm tư...

"Vô Song... Ngươi trở về đi... Mở mắt nhìn ta..."

Vinh Hoành...

Xin lỗi...

Ta cũng rất yêu ngươi...

Thực sự không muốn rời xa ngươi...

"Đừng... Đừng rời khỏi ta... Đừng..."

Thế nhưng ta phải đi rồi...

Đừng quên ta...

Chúng ta hẹn kiếp sau gặp lại...

Gặp lại...

... ...

"Vô Song! ! Không! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !" Con mắt mỹ lệ của Dạ Vô Song không mở nữa, chỉ để lại Âu Dương Vinh Hoành tuyệt vọng thét gào...

Mười sáu năm sau

"Tiểu vương gia đã về rồi! Tiểu vương gia đã về rồi! !" Con trai độc nhất của Âu Dương Vinh Hoành ra ngoài học đã năm năm rốt cục cũng hồi phủ, Thanh vương phủ trên dưới đều vui mừng

"Phụ thân! Phụ thân!" Một thiếu niên mảnh khảnh vội vã tiêu sái tiến vào phòng khách

"Phụ thân! Con đã trở về!"

Âu Dương Vinh Hoành nghe vậy, muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng trong nháy mắt sững lại

"Phụ thân làm sao vậy?" Thiếu niên tỏ vẻ kì quái nhìn biểu tình ngơ ngác của phụ thân

"Vô Song..."

"Phụ thân, người gọi cái gì vậy?"

"Vô Song..." Âu Dương Vinh Hoành dường như cái gì cũng không nghe được, chỉ thì thào gọi tên một người đã đi thật xa mười sáu năm về trước

Thiếu niên đó là con của Âu Dương Vinh Hoành và Dạ Vô Song, năm năm trước, để nâng cao học thức, Âu Dương Vinh Hoành đưa nó đi du học ở các quốc gia khác, không ngờ năm năm sau, đứa bé này trổ mã giống hệt Dạ Vô Song.

Ngoại trừ mái tóc nâu cùng dáng người di truyền từ Âu Dương Vinh Hoành, nhan sắc hay đôi mắt, nụ cười vân đạm phong khinh, cực kì giống người đã mang cả thiên hạ của hắn đi mất.

Thiếu niên biết phụ thân đang nghĩ gì, cũng từng nghe có người nói mình rất giống Dạ Vô Song, nhưng không ngờ lại khiến cho Âu Dương Vinh Hoành chấn động đến nhường này

"Phụ thân, hài nhi đã trở về..." Thiếu niên nhẹ nhàng tiến lên, hai tay đỡ lấy đôi vai Âu Dương Vinh Hoành

"Ngươi đã trở về..." Âu Dương Vinh Hoành rốt cục phục hồi tinh thần lại "Ngươi lớn lên cùng Vô Song... thật giống nhau..." Âu Dương Vinh Hoành cả người run rẩy nói, không để ý từ lâu lệ đã rơi đầy mặt

"... ... ..." Thiếu niên nghe vậy, trong lòng chua xót, vì biết đây là nỗi đau cả đời phụ thân, là tiếc nuối vĩnh viễn không thể lấp đầy...

"Đứa bé ngoan, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..." Âu Dương Vinh Hoành nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng thiếu niên

"Ta mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."

"Ân... Phụ thân... Người... Người sẽ không rời khỏi con chứ..." Thiếu niên nhìn thân ảnh cô tịch, một dự cảm bất thường nảy lên trong lòng

"..." Âu Dương Vinh Hoành cái gì cũng không nói, chỉ nhìn hài tử, đứa bé hắn hết mực thương yêu đã mười sáu tuổi rồi

"Phụ thân, phụ thân là người thân duy nhất của con, vì thế... xin đừng bỏ rơi con..." Thiếu niên nghẹn ngào cầu khẩn.

Nhìn nhi tử đôi mắt ngập nước, Âu Dương Vinh Hoành hoảng hốt nhớ lại ngày xưa, khi Dạ Vô Song còn bên cạnh

"Đứa nhỏ này, ngươi đã trưởng thành rồi, mà ta, đã mệt mỏi từ lâu..." Nói xong, nhẹ nhàng đưa ngón tay lên thái dương day day, vô cùng tiêu sái

"Phụ thân..." Thiếu niên vô lực quỳ rạp xuống đất, sớm biết rằng, Âu Dương Vinh Hoành một mực chờ ngày này, thiếu niên cũng biết, đây là từ biệt, là vĩnh viễn...

Âu Dương Vinh Hoành đi tới gian phòng trước đây Dạ Vô Song từng ở, bình tĩnh nằm trên chiếc giường Dạ Vô Song đã ra đi, móc ra thuốc độc đã cất giấu mười sáu năm, thong dong nuốt xuống...

"Vô Song, con của chúng ta đã trưởng thành, nó lớn lên thật giống ngươi..."

"Ngươi có biết hay không, nhiều năm như vậy đã trôi qua, ta vẫn luôn nhớ ngươi..."

"Ngươi cũng thật tuyệt tình, mười sáu năm qua chẳng khi nào tới thăm ta trong giấc mộng..."

"Bất quá, hiện tại, ta tới tìm ngươi đây..."

"Không cần chờ lâu nữa... . . ."

"Chúng ta rất nhanh có thể ở bên nhau rồi..."

"Vĩnh viễn bên nhau..."

"Bên nhau..."

Trong mông lung, hắn thấy Dạ Vô Song mỉm cười đi về phía hắn...

_____Hết_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro