Hạ huyết vô tình (Edit: Raph)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phong Kinh Dương

Editor: Raph

13.

Cuộc sống tự tại như vậy cũng không diễn ra mãi. Tuy rằng Hạo Thiên tận lực đeo bámThiên Quy đế, nhưng tình sự ngẫu nhiên vẫn khiến cho Nhược Thủy mang thai.


Lần này Nhược Thủy mang thai có phản ứng rất lớn, suốt ba tháng đều không thể ăn cơm một cách bình thường, thường xuyên vừa ăn chưa được bao lâu đã nôn, thân hình cũng gầy sọp. Thỉnh thái y tới khám bệnh, thái y tuy rằng có chút đăm chiêu, nhưng vẫn nói đây là hiện tượng bình thường.

Tiểu Linh bưng đồ ăn tới chỗ Nhược Thủy, hắn nhíu mày ăn, chỉ chốc lát sau, lại nôn ratoàn bộ. Hạo Thiên đau lòng nắm tay Nhược Thủy, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật biết gây sứcép. Tuy rằng thân hình gầy sọp, nhưng bụng Nhược Thủy lại phá lệ rất lớn, chỉ mới bốntháng mà bụng như mang thai sáu tháng.


Sau đó thái y cuối cùng chẩn đoán chính xác, lần này Nhược Thủy hoài song thai. Ở Duyên Khánh, song bào thai có phần khó nuôi, đây là tập tục, thế là Hạo Thiên liền bày cách để một đứa nhỏ được lưu lại chỗ Nhược Thủy.

Vừa lúc đến dịp Lý tướng quân đắc thắng ngoài biên cương, khải hoàn quay về. Trong lúcThiên Quy đế cao hứng uống rượu hơi quá chén, Hạo Thiên cùng thái y đã nói đến việcnày, Thiên Quy đế lúc ấy đã mơ hồ, lại đang cao hứng, ai nói gì hắn đều chuẩn tấu.


Cứ như vậy Hạo Thiên liền lưu một đứa nhỏ bên Nhược Thủy, tin tức này khiến ba người ởtiểu viện kích động không thôi, nhất là Nhược Thủy, không ngừng hỏi Hạo thiên là thật sao,Hạo Thiên kiên nhẫn trả lời một lần lại một lần. Nhược thủy hưng phấn đến đêm cũng chưa chợp mắt.


Biết đứa nhỏ sẽ lưu lại, Tiểu Linh cùng Quế Nhân cũng bắt đầu chuẩn bị làm quần áo cho đứa nhỏ, làm chăn mền, tiểu viện lúc ấy tràn ngập tiếng cười.


Qua kỳ nôn nghén, Nhược thủy bắt đầu ăn được uống được. Một ngày ăn bốn bữa, cònthiên về đồ ngọt. Tiểu Linh mỗi ngày đều làm cho hắn đa dạng các món điểm tâm ngọt,đúng là chiều hư Nhược Thủy, mỗi ngày đều có các món điểm tâm ngọt không lặp lại để ăn.Mỗi khi thấy Nhược Thủy ăn đồ ngọt Hạo Thiên đều hy vọng Nhược Thủy vẫn mãi là bộdạng có mang như vậy.


Bởi vì là song thai, khi sinh nở sẽ phải cố sức, mỗi ngày Nhược Thủy đều phải tiến hành rènluyện. Hạo Thiên thực thích nhìn bộ dáng ngốc ngốc của Nhược Thủy, mỗi lần đều rènluyện cùng Nhược Thủy. Nhược Thủy tản bộ thì hắn đỡ, Nhược Thủy làm thế ào thì hắn làm theo như vậy.


Thân hình Nhược Thủy càng ngày càng nặng nề, gánh nặng của bụng cho thắt lưng càngngày càng lớn, một nhiệm vụ khác của Hạo Thiên chính là xoa bóp cho Nhược Thủy. Khílực của Tiểu Linh và Quế Nhân không được như hắn, cho nên chỉ đỡ Nhược Thủy tản bộ,còn việc xoa bóp tốn nhiều sức đều giao cho Hạo Thiên.


Mấy ngày này Nhược Thủy trở nên cực kì dễ mệt mỏi, rõ ràng mới chưa đầy 6 tháng màthân mình lại giống như bộ dáng sắp sinh. Thật không hiểu chờ đến khi thật sự sắp sinh sẽ thành bộ dáng nào.


Đi được vài bước, Nhược Thủy đã mệt, Hạo Thiên sẽ sắp ghế, Nhược Thủy đỡ thắt lưngngồi xuống, tay đặt ở thắt lưng không ngừng xoa xoa, Hạo Thiên hỏi hắn: "Thắt lưng khó chịu à?"


Nhược Thủy gật đầu: "Gần đây thắt lưng bắt đầu có điểm quá sức." Hạo Thiên một tay đỡNhược Thủy, một tay ở thắt lưng hắn xoa bóp qua lại. Nhược Thủy hưởng thụ tựa vào trênngười Hạo Thiên, toàn thân thả lỏng, hưởng thụ thoải mái mà xoa bóp mang đến.


Song thai quả nhiên vất vả hơn nhiều so với song thai, thân hình nặng nề càng khiến choNhược Thủy làm gì cũng đều thở hồng hộc, thắt lưng và bụng áp lực quá lớn khiến NhượcThủy hành động không tiện, cả ngày đều đau nhức khắp người. Hạo Thiên và Tiểu Linh xoa bóp cũng không có nhiều tác dụng. Mỗi ngày đều là nằm một lúc, ngồi một tẹo liền bị gâysức ép, hơn nữa loại bệnh trạng như chuột rút, máy thai, đi tiểu đêm làm cho Nhược Thủykhông thể nghỉ ngơi tốt, tinh thần cũng từ từ uể oải.


Thế nhưng may mắn chính là thái y tìm được một y sư chuyên về xoa bóp bấm huyệt chonam nhân Thương Hoài đã trên mười năm kinh nghiệm, hắn có thể giúp nam nhân ngườiThương Hoài mang thai giảm bớt khó chịu. Vị y sư kia bảo Tiểu Linh trước tiên phải chuẩnbị các loại gối mềm, đệm dựa.


Sau khi gặp Nhược Thủy, hắn để Nhược Thủy nằm trên giường, lấy tay nâng hông NhượcThủy, hỏi hắn như vậy có thoải mái không, Nhược Thủy trả lời thoải mái. Hắn liền thuầnthục đặt các loại đệm dựa lớn nhỏ ở chỗ thắt lưng Nhược Thủy, rồi đến mông, đến chân.Lại xoa bóp một lượt từ đầu đến chân Nhược Thủy.


Hắn bảo Tiểu Hồng và Quế Nhân phải nhớ kỹ, khi Nhược Thủy nằm thẳng phải kê đệmdưới thân hắn ở những vị trí như trên. Tiếp theo lại để Nhược Thủy nằm nghiêng, chỉnh vịtrí đệm dựa một chút, lại bảo bọn họ nhớ kỹ. Đến tối, lại giúp Nhược Thủy trở mình lần nữalà được. Nói rồi tiếp tục xoa bóp từ đầu đến chân Nhược Thủy một lần. Làm cho Tiểu Linh,Quế Nhân, Hạo Thiên đứng một bên xem đến trợn mắt há mồm.


Chờ tới khi hoàn tất, Nhược Thủy đã ngủ say. Hạo Thiên cực kỳ ưng ý, bảo hắn lập tức tiếnthái y viện, hơn nữa đưa trước cho hắn thù lao gấp ba, để hắn sau này chuyên trách phụcvụ cho Nhược Thủy. Y sư lĩnh ân, lui xuống...14Nhược Thủy vừa tỉnh lại thì đã thấy trời tối hẳn, rất lâu không có cảm giác ngủ nghê thoảimái như vậy. Hạo Thiên ăn cơm xong, vừa định đứng dậy trở về thì thấy Nhược Thủy tỉnh. Hạo Thiên ôm Nhược Thủy rời giường, đỡ hắn ngồi dậy xong, liền bảo Quế Nhân đi tìmPhương thái y, Phương thái y đã phân phó, tốt nhất trước khi ngủ và sau khi tỉnh đều phải xoa bóp một chút.


Lần này Phương thái y để Nhược Thủy ngồi trong lòng Hạo Thiên, giúp hắn xoa bóp thắtlưng và bụng xong, lại giảng giải cho Tiểu Linh phương pháp giảm áp lực cho người mangthai khi ngồi. Tiểu Linh và Quế Nhân nhớ thật kỹ. Không đợi thái y rời đi, Nhược Thủy liềnmáy thai, Phương thái y đặt tay trên bụng Nhược Thủy xoa vòng tròn, qua trái rồi lại qua phải, thai nhi cũng dần im lặng, nhìn Nhược Thủy thoải mái nằm trong lòng mình, đối với Phương thái y này Hạo Thiên cực kỳ hài lòng.


Từ đó về sau, mỗi ngày trước khi ngủ và sau khi tỉnh dậy, Nhược Thủy đều gọi Phương tháiy tới trị liệu. Xoa bóp trị liệu trợ giúp rất nhiều cho Nhược Thủy, mặc dù không thể hoàn toàngiải quyết được đau đớn và vô lực của Nhược Thủy, nhưng thế cũng là giảm bớt rất nhiềurồi.


Bụng Nhược Thủy đã lớn tới mức kinh người, đừng nói là xuống giường đi lại, ngay cả nằmthẳng cũng không thể. May mắn có thái y ở đây, điều chỉnh độ cao gối dựa, vị trí các loạiđệm lớn nhỏ dưới thân, như vậy Nhược Thủy mới không quá thống khổ.


Một ngày nọ, Nhược Thủy vừa rời giường liền nhìn thấy Hạo Thiên đang ngồi bên nhìn hắn,Nhược Thủy lấy làm lạ, hiện tại lúc này người kia phải đang lên triều chứ? Hạo Thiên liềnchỉ trời, ý nói đã đến giữa trưa rồi.


Mấy ngày này, Nhược Thủy đã ngủ ngon hơn. Tìm đến Phương thái y, để hắn xoa bóp choNhược Thủy, lại giúp Nhược Thủy ngồi thư thái, hôm nay giao cho Tiểu Linh điều chỉnh vị tríđệm dưới thân, Phương thái y mới rời đi. Thế nhưng còn chưa đi xa, Nhược Thủy máy thai rất kịch liệt, Phương thái y lại quay trở về.


Lần này Phương thái y cũng hết cách, hắn trấn an thật lâu, hai nhóc tì vẫn không chịungừng, mày Hạo Thiên cũng nhíu chặt thành một nhúm. Hạo Thiên rất lo lắng, Phương tháiy lại nở nụ cười, khom người nói với Hạo Thiên.


"Thần không phải thần tiên. Điều thần có thể làm chỉ là giảm bớt khó chịu cho nươngnương, chứ không thể tiêu trừ hết, nói gì thì nói đứa nhỏ động một chút cũng nên mừng, điều này chứng minh bọn nhỏ rất khỏe mạnh."


Nhược Thủy nghe thâý thái y nói đứa nhỏ của hắn khỏe mạnh, trong lòng rất thỏa mãn. Chodù bọn nhóc nháo một chút cũng không sao. Một lát sau, đứa nhỏ tựa như mệt mỏi, mớingoan ngoãn yên lặng. Lau mồ hôi trên trán Nhược Thủy, Hạo Thiên cảm thấy nên cám ơntrời đất, hai tiểu tử kia cuối cùng cũng biết đau lòng cho cha bọn họ.


Ngày kế tiếp, Nhược Thủy vượt qua trong hưng phấn xen lẫn thống khổ. Bởi vì bụng quálớn, hắn phải dựa vào người khác mới có thể di chuyển. Nhược Thủy không muốn làmphiền người khác, có thể chịu liền tận lực duy trì một tư thế.


Tiểu Linh và Quế Nhân vẫn dựa theo sự phân công của thái y, đúng giờ giúp hắn thay đổi tưthế, xoa bóp cho thân thể. Đứa nhỏ chưa đầy hai tháng sau sẽ xuất thế, Tiểu Linh và QuếNhân liền cấp tốc làm quần áo cho bọn nhỏ.


Nhược Thủy nhìn đống tã lót mà yêu thích không buông tay, đứa bé trong bụng cũng tựanhư rất thích thú, trong bụng cha cựa quậy liên tục. Nhược Thủy một bên phủ lên bụngmình, một bên hít sâu, gần đây bọn nhỏ hoạt động rất mạnh, Nhược Thủy cũng dần dầnthành quen. Dù gì cũng không nháo quá lâu, Nhược Thủy liền mặc kệ để cho bọn nó nháo.Tiểu Linh và Quế Nhân thấy bọn nhỏ cả ngày đánh nhau trong bụng Nhược Thủy liền đoán hai đứa bé nhất định là nam hài. Nhược Thủy lại hy vọng là một nam một nữ.


15.Nửa tháng nữa, Nhược Thủy sẽ lâm bồn. Thời gian này không thích hợp, năm nay thời tiếtcực kỳ nóng. Mấy ngày nay triều đình cho nghỉ chầu, Hạo Thiên liền cả ngày ngâm mình ởchỗ Nhược Thủy.


Mùa hè ở đây bình thường đã khiến người ta bực mình khó chịu, đừng nói tới Nhược Thủyphải chịu gánh nặng ba người. Giữa trưa, Nhược Thủy nằm trên giường, há miệng thở khòkhè. Hạo Thiên đỡ Nhược Thủy tựa lên ngực, cởi quần áo, ôm hắn đi tắm. Giữa trưa nhiệtđộ quá cao, để cho Nhược Thủy ngồi trong nước sẽ dễ chịu hơn.


Ngâm mình trong nước. Nhược Thủy cảm thấy thân mình cũng đỡ trầm nặng, thở cũngthông thuận hơn chút ít. Cảm giác thoải mái khiến Nhược Thủy cực kỳ buồn ngủ. Mấy ngàynay, Nhược Thủy thường xuyên có cảm giác ngủ không ngon vì bức bối, trước mắt thừa dịptrong nước thoải mái, nên nghỉ ngơi một chút.


Hạo Thiên vẫn lặng lẽ bên cạnh Nhược Thủy, để cho hắn yên bình ngủ một lúc. Tiểu Linhvà Quế Nhân cũng đi ngủ, chỉ còn Hạo Thiên lẳng lặng chăm chú nhìn dung nhan NhượcThủy say ngủ.


Chạng vạng, ăn cơm xong, Hạo Thiên ôm Nhược Thủy tới tiểu viện hóng gió, gió đêm mangtheo không khí mát lành, chung quanh đều là hương hoa cỏ ngọt ngào. Nhược Thủy vuốt veđứa nhỏ trong bụng, nhẹ nhàng cười ra tiếng.


Hạo Thiên hỏi hắn có chuyện gì mà vui vậy, Nhược Thủy đáp: "Tưởng tượng đến cảnh cóthể nhìn đứa nhỏ từ từ lớn lên, ta liền nhịn không được mà cao hứng." Nhìn Nhược Thủytươi cười tràn ngập tình thương của người làm mẹ, Hạo Thiên lại một lần say.


Một ngày giữa trưa, Nhược Thủy gặp máy thai rất mãnh liệt, liền nằm nghiêng trên giường.Hạo Thiên trấn an nửa ngày vẫn không thấy chuyển biến tốt, ngược lại càng ngày càng dữdội. Đây là tình trạng sắp sinh, Hạo Thiên liền gọi Quế Nhân chạy nhanh đi tìm thái y. Thái yđến bắt mạch, quả nhiên chẩn ra lâm bồn. Thế là người trong phòng đều bận rộn lên.


Nhược Thủy ôm bụng không chịu được rên rỉ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi chảy ra sớm thấmướt vạt áo. Hạo Thiên ngồi ở đầu giường, nắm chặt tay Nhược Thủy, không ngừng lau mồhôi cho hắn. Thái y bảo hắn rời đi, Hạo Thiên tuy rằng lo lắng, nhưng vẫn ra chỗ khác.


Tiếng rên rỉ của Nhược Thủy dần lớn, sau đó biến thành thống khổ hét to, khiến lòng HạoThiên cũng khẩn trương lên. Mặt trời ngả về tây, giọng Nhược Thủy càng ngày càng khànkhàn không sức lực, lại vẫn chưa nghe thấy tiếng khóc trẻ nhỏ, cảm giác không rõ là gì dầndần dâng lên trong lòng Hạo Thiên.


Đợi cho màn đêm bao phủ, vẫn không thấy tiếng khóc của hài đồng, Hạo Thiên chờ khôngđược, liền vọt vào phòng sinh. Cảnh tượng trước mắt khiến cho Hạo Thiên tức thì cảm thấyđịa ngục mà dân gian thường nói. Thái y dùng sức ấn lên bụng Nhược Thủy, Nhược Thủyvội vàng túm lấy ván giường dưới thân, móng tay đã bong tróc mấy chỗ, máu không ngừngchảy ra từ chỗ móng tay. Không chỉ có móng tay, một dòng máu nhỏ từ dưới thân NhượcThủy chậm rãi chảy. Tâm Hạo Thiên run lên, lại nhìn tới gương mặt tái nhợt của thái y. HạoThiên liền biết được có chuyện không ổn.


Kéo Quế Nhân ra, Hạo Thiên hỏi: "Xảy ra chuyện gì đây?" Quế Nhân khóc không thànhtiếng đáp: "Nương nương khó sinh, song bào thai có một đứa là thai ngược, đứa đầu rakhông được thì đứa sau cũng ra không được. Song thai đều mắc kẹt trong bụng nương nương, di chuyển rất khó khăn".


Hạo Thiên biến sắc, lo lắng hỏi: "Có nguy hiểm hay không?" Lúc này thái y chỉ có thể ănngay nói thật: "Dữ nhiều lành ít".


Một câu dữ nhiều lành ít này, đối với Hạo Thiên tựa như sét đánh ngang tai. Bắt lấy thái y,Hạo Thiên dung dữ nói: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu hắn mà chết, ngươi cũng đừng mongsống." Chăm sóc Nhược Thủy lâu như vậy, thái y sớm nhìn ra tình yêu của Hạo Thiên đối với Nhược Thủy. Nhưng xảy ra chuyện như vậy hắn cũng chỉ có thể làm hết sức.


Hạo Thiên không chịu rời đi nữa, nắm bàn tay run rẩy của Nhược Thủy, bảo hắn phải kiêntrì. Thái y tiếp tục đẩy bụng cho Nhược Thủy, không ngừng đút thuốc cho hắn. Dựa vàochâm cứu của thái y mà Nhược Thủy miễn cưỡng thanh tỉnh, quặn đau trong bụng cùngtrụy đau đợt sau mạnh hơn đợt trước. Khí lực trên người từng chút một xói mòn. Thân thểcũng bị banh ra đến chết lặng. Nhược Thủy cảm thấy thế giới đã cách mình rất xa. Đột nhiên có người cầm lấy tay hắn, đôi bàn tay kia tựa như là mối liên hệ duy nhất của hắn đốivới thế gian này.


Thân mình Nhược Thủy như con rối gỗ, mặc người day ấn, toàn thân đều đau đớn nhưsóng cuộn biển gầm, chẳng lẽ bọn nhỏ mong nhớ những ngày còn trong bụng hắn màkhông muốn đi ra? Nhói đau thình lình làm cho trái tim hắn căng lên, trong lòng Nhược Thủythầm nhủ, mấy đứa, các con đừng náo loạn nữa, mau ra đây đi, ta thật sự chống đỡ khôngđược...


Chẳng ai để ý trời đã sáng, ga giường bị Nhược Thủy làm cho ướt đẫm thay đổi hết cái nàyđến cái khác. Thái y cũng sắp kiên trì không nổi.

.

.

Chương 16

Máu chậm rãi chảy ra từ dưới chân Nhược Thủy, theo đó, sắc mặt Nhược Thủy đã thànhxám trắng. Thấy thái y đã không còn sức lực, Hạo Thiên liền dựa theo thái y chỉ đạo giúpNhược Thủy đẩy bụng. Thái y một bên không ngừng kêu Hạo Thiên phải dùng sức.


Thế nhưng Hạo Thiên sợ làm đau Nhược Thủy, cuối cùng thái y nóng nảy, hét to với HạoThiên, cứ tiếp tục như vậy, hắn không đau chết, cũng mất máu mà chết. Hạo Thiên đànhphải dùng thêm sức, Nhược Thủy mỗi lần run rẩy đều khiến Hạo Thiên cảm thấy như tâmchính mình cũng bị nghiền đến đau đớn. Nước mắt theo hai má yên lặng tuôn rơi.


Hạo Thiên cùng thái y thay phiên nhau ép bụng, đợi tới giữa trưa, thái y cuối cùng cũng thởdài một hơi nhẹ nhõm nói: "Hiện tại thai vị đúng rồi."


Tới thời điểm Nhược Thủy phải dùng sức thì bấy giờ hắn đã như người hấp hối. Mặc kệHạo Thiên lay gọi thế nào, cũng không thấy Nhược Thủy có phản ứng gì. Thái y lại nhẫntâm châm một châm vào ngón tay Nhược Thủy, làm cho hắn đau, khiến cho hắn thanh tỉnh,để cho hắn dùng lực.


Hạo Thiên một bên không ngừng cổ vũ Nhược Thủy: "Nhược Thủy, phải kiên trì, không phảingươi muốn nhìn đứa nhỏ lớn lên sao? Ngươi không muốn thấy đứa nhỏ nói chuyện sao?"Lời nói của Hạo Thiên, gợi lên khát vọng sâu thẳm trong lòng Nhược Thủy, mạnh mẽ cầmlấy bàn tay ấm áp kia, được ăn cả ngã về không, dùng sức, lại dùng sức. Cảm thấy đứa nhỏđi xuống, Nhược Thủy cảm thấy hai sinh mệnh bé nhỏ càng ngày càng chân thực, hắnmuốn nhìn thấy đứa nhỏ nói chuyện, hắn muốn nhìn thấy đứa nhỏ đi đứng...

Chờ tới khi Nhược Thủy sinh ra hai đứa bé trai, trời đã tối. Tiếng khóc của oa nhi làm cho tất cả mọi người yên lòng. Tới khi mọi người đều cho rằng kiếp nạn đã qua, hạ thể Nhược Thủy vẫn chảy máu không thấy ngừng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro