Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7. Tam thê tứ thiếp

Thể loại: cổ trang, giang hồ, nhất công đa thụ, HE

Văn án (theo Tiểu Tần)

Tam thê tứ thiếp, truyện cũng như tên, kể về một chàng công cà lơ phất phơ và bảy bạn thụ tài mạo song toàn, sống ở Tần quận, ở trong Tần phủ, có bảy nàng hầu xinh đẹp tận tâm, lại thêm một tên tiểu nô thông minh lanh lợi. Tần lão gia danh viết Tần Chính, nguyên là minh chủ võ lâm về vườn, cả ngày vui thú ghẹo điểu chọc thê. Bảy vị chủ tử mỗi người một vẻ: Kỳ Nhi lạnh lùng, Quần Ngạo điềm đạm, Vân Phi bộc trực, Sĩ Thần thủ đoạn, Duy Nhất trẻ con, Lâm Tề hay khóc nhè, A Kiệt nam nhi chi chí. Nghe sao giống bảy chú lùn và nàng Bạch Tuyết, lại còn có hơi hướng Lộc Đỉnh Ký của Kim gia gia, nhưng đọc rồi mới thấy Diễm Tuyết Tuyết kia cũng không phải tay vừa. Nàng ta viết truyện hài mà không hẳn là hài, cười bò ra đất rồi tự nhiên thấy mắt mình lẫm thẫm.

Thì ra là cái gã Tần Chính kia trông tưng tửng sợ vợ vậy thôi mà thuở xa xưa nào đó cũng đội trời đạp đất, đi lại trên giang hồ mòn cả gót giầy. Tần lão gia từ nhỏ đến lớn lại còn là một cây đào, bên trên đậu vô số loài hoa, nôm na là đào hoa, là đa tình. Vì thế mà có dưỡng thê Kỳ Nhi, có huynh đệ kết nghĩa Quần Ngạo A Kiệt, có thanh mai trúc mã Vân Phi, có chỉ phúc vi hôn Lâm Tề, mà chẳng bỏ được Duy Nhất, cũng không thoát nổi Sĩ Thần, rồi còn ngần ngại trước Hải Đàm và nỗi tiếc nuối không thể mở lòng với Nghiêm Thanh Nhẫm. Cái thế giới thực của chị Tuyết hiện ra như vậy: khắp thiên hạ này, động tâm thì dễ, duy tâm thì khó, lưu tình thì dễ, mà thủ tình thì nan. Tần lão gia cũng có thể như lão già Trần Tả Thiên trong "Đèn lồng đỏ treo cao" của Trương Nghệ Mưu, thê thiếp thành đàn, mỗi ngày một người hầu hạ, được ủng vào trong cái bọc thèm muốn tranh giành của các bà vợ, nhưng cuối cùng bà Ba chết trong tuyết lạnh, bà Tư hóa dại, rồi mấy ngày sau bà Năm mới toanh đã được cưới về. Nhưng Diễm Tuyết Tuyết đã pha trộn cái đa tình bạc bẽo của người đàn ông hiện thực với cái lãng mạn của một người tình mộng ảo để làm ra một định nghĩa mới cho sự "thật lòng" trong tình yêu: Thật lòng, không phải là chỉ yêu một người. Tần Chính có thể yêu rất nhiều người, nhưng với ai cũng đều là thật.

Người viết mấy dòng này, tức là mình đây, cũng có thời chặc lưỡi: nói vậy mà nghe được sao, thật lòng NGHĨA là chỉ yêu một người, cái điệu "thật lòng với nhiều người" nghe sao mà điêu quá! Nhưng rồi thời gian và chiêm nghiệm cá nhân đã khiến những cái nhìn tưởng như chỉ có trên lý thuyết dần trở nên thuyết phục. Hay chí ít, chấp nhận có định nghĩa đó trên đời.

Lại nói tiếp, tuy Diễm Tuyết Tuyết chấp nhận chuyện "thật lòng với nhiều người" — hẳn rồi — nếu không chúng ta đã chẳng có nhất công đa thụ mà bàn ở đây, nhưng sâu trong tâm tưởng nàng ta, hình như vẫn lấp ló nhìn về mấy chữ "chung tình," "một lòng một dạ" và nghi ngờ: biết đâu là thật?

Vì vậy mới có chuyện Kỳ Nhi vs cả thế giới.

Cái đề tài này tốn công tốn của ghê lắm, mà người ta cũng nói nhiều rồi, bởi đây là điểm gây tranh cãi lớn nhất trong Tam thê tứ thiếp. Đại để là cái cách Diễm Tuyết Tuyết khắc họa tình cảm của Tần Chính với Kỳ Nhi có-vẻ nổi bật hơn sáu người còn lại, mà lý do Kỳ Nhi yêu Tần Chính cũng có-vẻ thuyết phục hơn mấy bạn kia. Tần Chính có thể ôn nhu với tất cả nam nhân trên cả quả đất này, nhưng khi ân ái với người khác vẫn vô thức mà gọi tên "Kỳ Nhi" vân vân và vũ vũ. Người cho rằng yêu bảy bạn bằng nhau, người lại thấy đúng là với Kỳ Nhi khác thật. Cái mập mờ hư thực đó có lẽ cũng là tâm sự của chị Tuyết, đồng thời là phản ứng thường tình của một tác giả phương Đông: không lạ gì chuyện thê thiếp bầy đàn, nhưng vẫn chừa một chỗ để tin rằng trong tim mỗi người chỉ có một cái tên. Hình ảnh Đại chủ tử của Kỳ Nhi cũng tương đồng với hình ảnh người vợ tao khang* trong văn chương chính thống. Quan niệm tôn trọng vợ cả đã sớm thành nếp nghĩ của người Trung Quốc, cho nên, NẾU Diễm Tuyết Tuyết thực sự có ẩn ý thiên vị Kỳ Nhi thì điều đó cũng thông cảm được.

Suy cho cùng, dẫu người viết văn có đề ra một cách nhìn làm thay đổi định kiến thông thường đi chăng nữa thì đến phút cuối, họ vẫn không dám hết mình. Alexandre Dumas có thể để chàng quí tộc Duval thật lòng với một cô gái điếm, nhưng cuối cùng Trà Hoa Nữ vẫn phải chết đi. Kim có thể trân trọng Kiều, nhưng cuối cùng số phận một cành hoa đã qua tay bao người như nàng suốt đời vẫn là cô độc.

Trong trường hợp này, chị Tuyết thuyết phục được bạn đọc "thật lòng với nhiều người" là có thật, nhưng đồng thời mập mờ để lại vài dấu vết, rằng biết đâu, anh chỉ yêu một người. Cái khả năng yêu nhiều người mà người nào cũng thật – có lẽ là đáng ước vọng, đồng thời cũng đáng khinh khi. Thì cũng là một điều suy ngẫm cho người đọc, để cái đam mỹ này nó không chỉ là xôi xôi thịt thịt ân oán tình thù giữa trai đẹp với nhau. (Vài dòng vậy thôi, hy vọng một ngày các bạn dị ứng với thể loại harem nhất công đa thụ có thể nổi chút tò mò mà chia cho nó một cái ghé mắt :P)

Nói xong ý đồ của tác giả thì bàn tới lời văn và cách xây dựng tình tiết. Chị tên là Diễm Tuyết Tuyết nhưng đừng trông mong diễm lệ gì ở đây. Truyện không có những trường đoạn nắm tay nhau du ngoạn nhân gian nhìn núi sông mà múa kiếm đánh đàn gì sất, bởi câu chuyện của người ta diễn biến trùng trùng hành động dồn dập thời gian đâu mà ngắm tuyết ngắm trăng! Tuy nhiên, nói gì thì nói, cô gái họ Diễm này vẫn thụ hưởng văn hóa đặc trưng của nước láng giềng, quí hồ tinh bất quí hồ đa, lời ít mà ý nhiều, chấm phá vài nét nhưng cũng đủ để thi vị hóa lời văn, như sao trà đủ lửa, thanh mà không gắt. Có thể thấy cách chị ta đặt tên cho bảy nàng hầu Tần phủ: "Thúy Mặc Hương Lan Tố Tâm Như Nguyệt" hay nơi ở của lão gia và thất chủ tử: Quất hiên, Thúy Trúc hiên, Hồng Diệp hiên, Liễu hiên, Thị Họa hiên, Dược lâu, Nam Du hiên, Thính Vũ các, hoặc thậm chí so sánh Đào Hoa Ổ của Nghiêm Thanh Nhẫm với đảo Đào Hoa của Hoàng Dung trong Xạ điêu truyện xD~

Xét về tình tiết, Tam thê tứ thiếp không kể xuôi theo trình tự cưới vợ của anh Tần mà thời gian và bối cảnh giữa các cuốn lồng ghép vào nhau, cuốn một giới thiệu chung về cả nhà tám người, bắt đầu từ cuốn hai kể lại chuyện Tần Chính thời xưa ngang dọc giang hồ dưới cái tên Ngụy Vô Song, rồi gặp gỡ với từng vị chủ tử. Ta nói viết kiểu này thiệt như chơi dao hai lưỡi: tuy rằng không cần viết theo trình tự cố định, hứng đâu viết đấy cũng sướng thật đó, nhưng chỉ cần vụng một chút thôi là câu chuyện sẽ xay thành sinh tố, vô cùng nguy hiểm. Nhắc đến đây cũng tiện thể nói luôn, bản edit của bạn 2mar2 rất rõ ràng mạch lạc, đọc mà thấy trời sao QT nó rối thế mà giờ đọc lại cứ như đọc poster chữ to! Bạn Mar cũng rất quán triệt tinh thần lời ít mà ý nhiều, từ ngữ chọn lọc, xếp đặt đúng nơi đúng chỗ, câu cú gọn gàng mà tinh tế, nói chung mình thích lắm. Chỉ biết nói rằng hữu xạ tự nhiên hương thôi.

Về tuyến nhân vật, truyện tập trung khắc họa chân dung Tần lão gia và bảy vị chủ tử. Mỗi người một vẻ mỗi hoa một hương. Câu chuyện nam tử yêu nhau thì cũng miêu tả dằn vặt đó, nhưng suy cho cùng đây là đam mỹ, có vặn xoắn theo chiều nào thì cuối cùng cũng duỗi về một đường cả, chẳng phải bàn nhiều. Đáng nói hơn là cái tâm lý chồng chung của bảy người, nó bittersweet sao sao đó (không phải mình sính ngoại đâu nhưng tiếng Việt thật khó tìm từ biểu đạt, "cay đắng ngọt ngào"? '_') khiến người ta vừa thích vừa thương. Dù không tới mức kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng, song những bảy người thì đến đêm nào thì đèn lồng phòng em mới thắp? Mà thôi, cũng là phù du hết, "chỉ nguyện lòng chàng hiểu lòng ta"...

Ngoài công thụ chính, tác giả cũng nêm muối dặm tiêu cho dàn nhân vật phụ, điển hình là chuyện tình bánh bột ngô Tiểu Bính Tử cùng mỹ nhân Hải Đàm, cạnh đó là nhân vật Nghiêm Thanh Nhẫm. Nghiêm Thanh Nhẫm, ổ chủ Đào Hoa Ổ, hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, cũng là một sự nuối tiếc nuối tiếc. Nhân vật này chiếm được sự cảm thông của khá nhiều bạn đọc, trong đó có mình đây, còn vì sao thì bà con hãy tự tìm hiểu nha, kể hết ra thì thật là không phải :">

Tựu chung lại, Tam thê tứ thiếp là một câu chuyện có bi có hài, lãng mạn với hiện thực đan xen như mặt trăng và củ đậu, chính là Lộc Đỉnh Ký của giới đam mỹ xD~ Mình rất thích bản edit của bạn Mar. Truyện có tổng cộng mười một cuốn, nay người làm đã đi được đến cuốn thứ tám, thật không dễ dàng. Những gì bạn ấy làm ra tuy không đánh trống khua chiêng lại khiến mình muốn khua chiêng đánh trống dùm bạn ý :"> Trong các cuốn bạn Mar đã làm, cuốn thứ năm, chương của Duy Nhất theo mình vô cùng đáng đọc. Chờ đợi cuốn thứ mười về Kỳ Nhi với tất cả tấm lòng.

Nay có mấy lời Diễm Tuyết Tuyết lưu lại cuối truyện, đem dịch ở đây để mọi người cảm cái tinh thần của Tam thê tứ thiếp:

"Thả tri quân, triêu tam nhi mộ tứ, tình đa tự hải đào, tam thê bất hiềm đa, tứ thiếp hoàn giác thiểu.
Mạc vấn quân, tâm khiên ngã kỷ ti, thắng y hữu kỷ lũ, tình vĩ vạn thiên nhiễu, mạc thiêm phiền não tự.
Quân mạc vấn, hà dĩ sinh tử hệ, hà cố sinh thế hứa, nam nhi tác thiếp thân, tử diệc hà túc cụ.
Quân thả tri, ngã tâm bồ thảo tình, ngã tâm bàn thạch ý, bồ thảo chẩm khả bỉ, bàn thạch khởi khả nghĩ."

Dịch nghĩa:

"Đã sớm hiểu lòng chàng, sáng có ba mà chiều thêm bốn, tình chàng mênh mang như sóng lớn, tam thê chê ít, tứ thiếp còn ít hơn.

Chớ có hỏi chàng, tâm đặt trên thân ta mấy đoạn, hơn người được mấy phần, vì tình thâm ngàn mối ôm trọn cả trái tim, cớ sao phải hoài lưu phiền não?

Chàng cũng đừng hỏi, vì cái gì sinh tử một lời tương hứa, vì cái gì? Sống đã như thế, nam tử ủy thân thiếp phận, thì chết có gì đáng sợ?

Chàng cũng tỏ, tình ta như hương bồ, lòng ta như bàn thạch, cỏ hương bồ sao có thể sánh, bàn thạch kia há có thể so?

Truyện này do 2 nhà dịch nhé  Người dịch: http://2mar2.livejournal.com/3781.html [Đến chương 27 – phần 87] |http://khuongtutrang.wordpress.com/tam-the-t%E1%BB%A9-thi%E1%BA%BFp/ [Tiếp đến hoàn] 

Truyện có 97 chương và chia thành 11 cuốn

8: Khuynh tẫn thiên hạ loạn thế phồn hoa

VĂN ÁN

Y kinh tài tuyệt diễm, không thể đi lại, thế nhân xưng tụng Công tử Vô Song.

Hắn thiếu niên phong hầu, nam chinh bắc chiến, cuối cùng bước lên Cửu trùng bảo tháp, quân lâm thiên hạ.

Y cả đời thanh quý vô hà, gọi là phong lưu thiên hạ cũng không sai.

Hắn thâu tóm giang sơn như họa, lại cam nguyện vì y rũ bỏ quan san, tụ thủ thiên hạ.

Cành đào ước hẹn, hồng cân định tình, dây đỏ kết tóc...

Một phen kỳ ngộ dưới tán đào hoa, viết nên một thiên tình sử lưu truyền nghìn năm...

Tình này, thượng cùng Bích Lạc, hạ Hoàng Tuyền...

Truyện có 198 chương và chia ra làm 8 quyển

*Về bộ truyện này mình khuyên chân thành là các bạn nên đọc vì nó rất hay và ý nghĩa đừng bỏ qua nhé*

9: Thiếu tướng vợ ngài có thai rồi

Thể loại: Xuyên qua – Tương lai – Cường cường – Điềm văn – 1×1 – HE 

Văn án: Sinh ra vào hai mươi năm sau ngày tận thế, năm bốn mươi lăm tuổi từ dân chạy nạn đường phố trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Họa.

Trong trận chiến cuối cùng giữa nhân loại cùng tang thi, cùng tang thi vương đồng quy vu tận, bóng tối bao trùm nhân loại gần bảy mươi năm chấm dứt, nghênh đón một tương lai mới.

Lúc một lần nữa mở to mắt, thời gian đã qua ba ngàn năm.

Lúc còn chưa rõ tình cảnh của chính mình thì bi kịch bị đóng gói mang tặng cho người ta.

Cảnh một: Trên chiến trường. Một bóng đen chợt lóe, đi kèm là hàn quang sắc bén, một thể biến dị cao ba mét nháy mắt bị chẻ đôi.

"Em tới làm gì?" Boss xụ mặt.

Bạn Quang nào đó bình tĩnh thu đao vào vỏ.

"Trong nhà không có gì chơi, ra ngoài dạo, đi ngang qua a."

Cảnh hai: Nhìn mặt Boss, bạn Quang nào đó trầm mặc hồi lâu rồi vươn tay chọt chọt cái mặt than của mình, nghiêm túc nói: "Tôi xấu hổ a."

Boss: "... ..."

Cảnh ba: "Làm thiếu tướng phu nhân, hẳn có chút tinh thông nhạc khí đi?" Bạch Liên Hoa. (trong sáng ngây thơ như thánh nữ)

"Không biết." Bạn Quang nào đó.

"Kia trà đạo?" Bạch Liên Hoa cười.

"Không biết." Bạn Quang nào đó.

"Vậy cậu biết cái gì hả?" Bạch Liên Hoa đắc ý.

Bạn Quang nào đó cúi đầu suy tư.

Một lát sau, hàn quang chợt lóe, một thanh trường đao dừng trước mũi Bạch Liên Hoa hai cm.

"Chém người có tính không?"

Tiếng nói vừa dứt, 'lạch cạch!' một tiếng, cái bàn bị chẻ làm đôi.

Nội dung: cường cường, xuyên tới tương lai, bản tình ca ngọt ngào.

Tấn Giang đề cử: Sinh ra vào hai mươi năm sau ngày tận thế, vì một lời hứa mà phụ tá tiểu thái tử, trở thành binh khí mạnh nhất trong tay đối phương. Đối với cậu mà nói, còn sống hay chết cũng giống như thức và ngủ vậy, không hề có ý nghĩa. Cậu còn không biết mình rốt cuộc sống vì cái gì, có lẽ, chỉ vì còn sống nên sống thôi. Sau tận thế bảy mươi năm, cậu lựa chọn cùng đồng quy vu tận với tang thi vương, lúc một lần nữa mở mắt thì đã là ba ngàn năm sau. Vừa mới tỉnh lại cậu đã đụng bi kịch bị đóng gói tặng cho người ta, đối tượng hôn ước, cũng chính là thiếu tướng đại nhân trẻ tuổi nhất hiện giờ.

Tác phẩm này kể về một vũ khí hình người suốt mấy chục năm làm thế nào sinh tồn ở tương lai 'thái bình thịnh thế'. Bàn tay vàng lòe lòe sáng, chính là nó chỉ là hiệu ứng trang trí mà thôi. Mặt than đụng núi băng, bạo lực đụng sát phạt quyết đoán lập tức tóe ra tia lửa sáng ngời. Tuy lúc đầu tác giả hành văn còn non nớt nhưng tiến bộ rất nhanh. Nội dung câu chuyện thăng trầm xâu chuỗi, làm người ta muốn ngừng mà không được.

Lời mở đầu: Theo một tiếng nổ dữ dội, mưa máu rơi khắp đại địa, nhuộm thành một dòng sông máu đỏ.

Thời kì tận thế kéo dài bảy mươi năm cuối cùng cũng chấm dứt, số nhân loại còn sống sót không được một phần trăm. Bóng tối tản đi, ánh sáng đã lâu không thấy một lần nữa nhen nhóm trong ánh mắt đã chết lặng của nhân loại, chính là, đối mặt với tương lai đầy hi vọng nhưng không ai hoan hô, không ai vui sướng, trải rộng khắp ngõ ngách là những tiếng than khóc bi ai.

Ngay hôm nay, tai họa chấm dứt, thế giới mới mở ra, nhưng người anh hùng của bọn họ cũng ngã xuống. Vì thế giới này, vì một lần nữa mang lại ánh sáng hi vọng đã biến mất, anh hùng của bọn họ đã hiến dâng sinh mạng mình.

Nhìn ánh hoàng hôn ấm áp, đám nhân loại may mắn sống sót chui ra khỏi hầm ẩn núp, chống đỡ cơ thể mệt mỏi đến không chịu nổi khàn khàn gào khóc gọi tên người anh hùng của mình, Ám Quang, sinh ra vào năm thứ hai mươi sau ngày tận thế ở khu chạy nạn, khi ấy tang thi đã vây đầy nghẹt xung quanh, trận chiến đó kéo dài suốt ba tháng. Lúc người anh hùng chào đời trong địa ngục kia cũng là lúc trận chiến vừa giành được thắng lợi, những nhân loại may mắn sống sót lại nghênh đón tia hi vọng mong manh, vì thế mẫu thân đã đặt cho cậu cái tên là Ám Quang, ý là ánh sáng trong màn đêm.

Lúc năm tuổi mẫu thân nằm trên tấm ván gỗ chết đói, sau đó bị đội tuần tra mang đi xử lý.

Sáu tuổi kích phát dị năng, tổ đội ra khỏi thành.

Bảy tuổi đã đứng đầu khu tị nạn một.

Mười tuổi trở thành dân chạy nạn, lăn lộn liều mạng tiến vào thế lực cấp ba.

Mười hai tuổi gia nhập nhóm dị năng giả cấp hai.

Mười lăm tuổi tiến vào quân đội.

Mười bảy tuổi đạt được quân hàm thượng tá.

Hai mươi tuổi tang thi tràn vào thành tấn công các vật thể sống, thành bị phá. Sau đó được tiểu thái tử của căn cứ Ngọa Long cứu sống.

Hai mươi ba tuổi phụ trợ tiểu thái tử thượng vị.

Hai mươi lăm tuổi trợ tiểu thái tử thống nhất mười bảy căn cứ, Ngọa Long trở thành thành chính của Hoa Hạ.

Hai mươi tám tuổi, dị năng đạt tới cấp ba mươi, trở thành cao thủ bậc nhất Hoa Hạ.

Ba mươi tuổi bắt đầu vây quét tang thi, giành lại những thành trấn bị chiếm.

Ba mươi lăm tuổi, đại nạn đột nhiên rơi xuống, núi lửa phun trào, lũ lụt, động đất, tuyết lớn suốt hai mươi năm không ngừng. Nhân loại tổn thất nặng nề, tang thi cũng vậy.

Bốn mươi tuổi, trận chiến cuối cùng giữa nhân loại cùng tang thi bùng nổ.

Bốn mươi lăm tuổi, thành trấn thất thủ đã giành lại được tám phần, trong trận chiến cuối cùng với tang thi vương, đồng quy vu tận. Vạn vật quy nhất, nhân loại một lần nữa bắt đầu.

Năm đó, Ám Quang bốn mươi sáu tuổi. 

Truyện có 165 chương

*Ban đầu bạn đọc có thể sẽ không hiểu được rõ được nội dung câu chuyện thấy nó rất rắc rối và lằng nhằng nhưng bạn hãy nhẫn nại và cố gắng đọc hết câu chuyện rồi dần dần sự việc sẽ được sáng tỏ, và đây là 1 trong số những truyện mình đọc mà không đoán được kết truyện* 

10: Thanh ngọc án

Thể loại: cổ trang, lãnh khốc xinh đẹp hoàng đế cường công, ôn nhuận thể nhược thụ, có ngược tâm, nam nam sinh tử, HE. 

 Mình không tìm được văn án nên trích 1 đoạn nhỏ trong truyện:

 ' Hy sinh nhiều như thế , bất quá là vì muốn ở bên cạnh ta, ngươi cảm thấy được như vậy xứng đáng sao?'

' Xứng đáng a! Vì ngươi, cho dù muốn ta chết đi, ta cũng nguyện ý.'

' Từ ngày ngươi đem ta mang ra khỏi Huyền Vũ quốc , ngươi chính là toàn bộ của ta, cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống.'

── Cuộc đời này, ta chỉ vì ngươi mà sống, chỉ vì ngươi mà sống. 

Truyện có tất cả 61 chương

11: Đừng nhìn lại phía sau có em

Thể loại: Ngược tâm. Khốn nạn công x đơn thuần thụ  

Văn án:

Năm năm trước, vì một trò đùa mà phải mang danh nghĩa vợ chồng.

Năm năm sau, Phác Xán Liệt vì bất đắc dĩ mà trở về mới phát hiện người kia thay đổi đến kinh ngạc. Hắn cùng một cô gái bên cạnh nhau 2 năm bây giờ lại mau chóng mất hết cảm xúc, còn cùng Biện Bạch Hiền cách xa 5 năm, hiện tại cảm xúc lại trỗi dậy không sao điều khiển được.

– Cô ta mang trong bụng dòng máu Phác gia, tất nhiên có quyền ở nhà này.

Hắn không ngờ đến, Bạch Hiền nghe xong chẳng có ý kiến gì, gật đầu chấp nhận cho Nhược Chi ngụ tại nhà họ Phác. Sau đó cái gì cũng chấp thuận, ngay cả đi mua đồ bầu cho tình nhân chồng mình. chỉ duy nhất một điều, ký vào đơn ly hôn.

Nhưng sau đêm kia, hắn không kiềm chế được mà ép Biện Bạch Hiền vào tường ra sức xâm phạm.

Biện Bạch Hiền căn bản nghĩ, Phác Xán Liệt ít ra còn tôn trọng mình một chút, không ngờ sau thời điểm kia, hắn làm cậu suy sụp hoàn toàn.

Bởi lẽ, ngay từ đầu là do Bạch Hiền ngu ngốc hiến thân cho hắn, nhưng hiện tại vẫn không sao chấp nhận được.

Phác Xán Liệt, sáng hôm sau liền nhìn thấy đơn ly hôn đặt trên mặt bàn. Điên cuồng mà xé thành từng mảnh nhỏ, Biện Bạch Hiền bước vào đã thấy giấy bay như tuyết.

Chính cậu cũng sai. Trước kia, khi hắn còn lừa dối, ôm ấp yêu thương, Bạch Hiền đã hứa với bản thân sẽ làm hắn quên đi tổn thương bằng cách bên hắn đến cuối đời. Rồi khi biết được, mục đích hắn tiếp cận mình, cậu lại hứa sẽ bên hắn ít nhất cũng phải được 6 năm, bởi vì một câu chuyện bịa đặt. Hắn đã từng nói, quá khứ có van xin một người bên cạnh mình 6 năm.

Nhưng sáu năm sau, đặt đơn ly hôn trước mặt người kia, Hắn lại đau lòng mà rống lên: tất cả là nói dối. Vì thế đừng đi, ở lại được không?

Toàn bộ đều suy sụp. Vậy rốt cuộc, Phác Xán Liệt.

Anh đối với tôi thành thật ở chỗ nào.

.............

Nhân vật:

Biện Bạch Hiền: Xuất thân từ một làng quê nghèo nàn, cổ hủ. Đến tuổi trưởng thành, được anh hai xin việc nên lên thành phố nhận việc.

Phác Xán Liệt: Cậu ấm được chiều chuộng, con trai độc nhất của Phác gia, nên không ngừng chơi bời đập phá, đến khi gặp Biện Bạch Hiền lại nghĩ đủ trò để khiến cậu hâm mộ, tự giác cầu ái với mình. Theo hắn nói thì là do đang lúc rảnh rỗi, muốn bày trò mới mẻ để chơi.

Biện Hy: Anh trai Biện Bạch Hiền. sau này vì quá áp lực chuyện tình cảm, cộng thêm cảm thấy có lỗi với ba má vì không chăm sóc, dạy dỗ em trai cẩn thận nên tự sát.

Hoàng Lưu: Bạn học Biện Hy, cùng Biện Bạch Hiền lớn lên ở quê nhà. Làm tài xế cho công ty Phác thị, luôn bên cạnh Bạch Hiền.

Nhược Chi: Tình nhân của Phác Xán Liệt, khi hắn đi du học.

Biện Lệ Hương: Em gái Biện Bạch Hiền.

Bác Thư:người cho anh em Bạch Hiền thuê nhà. Trước kia, có một gia đình tưởng chừng rất hạnh phúc, nhưng sau mới biết chồng mình đồng tính, nên chia tay. Chính vì thế, bác cực kì ghét quan hệ giữa nam và nam. Sau này vì vậy nên đuổi anh em cậu ra ngoài. Cũng một phần tạo áp lực cho Biện Hy.

Chương Yến: Người yêu của Biện Hy, Sau khi anh hai chết, Bạch Hiền hứa sẽ chăm sóc cho cô, còn hứa sau khi ly hôn sẽ cưới cô về làm vợ. Vì Chương Yến có thai với Biện Hy, nhưng do quy định của họ Biện, nếu dòng họ biết sẽ gạch tên Biện Hy khỏi gia phả, nên Bạch Hiền nhận đứa con trong bụng cô là con của mình, sau đó thì đưa má Chương cùng Chương Yến lên thành phố sống.

Ôn Chính Quân: bạn của Phác Xán Liệt, cùng hắn lên kế hoạch dụ Bạch Hiền vào bẫy, sau đó chính hắn nghe theo lời Phác phu nhân mà thuyết phục Phác Xán Liệt kết hôn với Biện Bạch Hiền.

Ngoài ra còn một số nhân vật khác.

Má Biện, ba Biện: nông dân, dựa vào vườn cải mà sinh sống.

Má Phác, ba Phác: Đang muốn có chân trong hiệp hội bảo vệ người đồng tính.

Chú Mạc: tài xế của Phác Xán Liệt.

Truyện có 50 chương nhé

*Nếu bạn nào đọc fanfic ChanBaek thì chắc cũng đã nghe qua tên của chị Miu Ca, chị Miu viết truyện rất hay và lôi cuốn nhưng mà có 1 điều là truyện của chị viết rất ngược, ngược dã man tàn bạo luôn nên bạn nào không đọc được ngược thì mình khuyên nên bỏ qua mấy bộcủa chị Miu mình giới thiệu trong này nhé. Còn bạn nào cuồng ngược thì đây là lựa chọn số 1 luôn*

12: Tiểu trợ lý ( Cậu trợ lý nhỏ)

Thể loại: Biết đọc suy nghĩ thần kinh giai đoạn cuối băng sơn công x Thần kinh rung rinh nội tâm cuộn sóng băng sơn thụ

Văn án:

 Nội tâm trợ lý Trương: Tôi phát hiện ra sếp Trương lúc nào cũng biết tôi đang nghĩ gì á, chắc anh ta không biết đọc suy nghĩ đâu nhể há há há...

Sếp Trương trầm mặc.

Nội tâm trợ lý Trương: Không được, tôi phải thử anh ta! Sếp Trương là đồ đần sếp Trương là đồ đần ...... (x 10 lần)

Sếp Trương chẳng nhúc nhích gì.

Trợ lý Trương yên tâm rồi, đấy thấy chưa có biết đọc suy nghĩ đâu, tôi chửi anh một đống như thế mà chẳng ý kiến gì.

Trợ lý Trương cong mông quay đi, sếp Trương lôi từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ tay, viết nắn nót lên đấy hai chữ Chính......

*Truyện này mang yếu tố giải trí rất phù hợp để giải tỏa căng thẳng, không ngược tâm ngược thân không có các tình tiết cẩu huyết chỉ buồn cười thôi nên bạn nào hay đọc thể loại hài hước thì không nên bỏ qua bộ này* 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro