Hải thượng hoa đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải thượng hoa đình - Bồng Lai Khách

Thể loại: Cận đại- thời chiến, từ tra nam dần
chuyển thành nam chính thâm tình, ngược nam, nam truy

Số chương: 96

Độ ngược nam: 7/10

Nội dung:
Mạnh Lan Đình là cháu gái của danh thần tiền triều, vì gia cảnh sa sút phải đến phía nam gặp vị hôn phu mà ngẫu nhiên gặp anh.

Phùng Khác Chi ở nhà là con thứ chín, trước anh còn có tám cô chị. Sau khi anh được sinh ra, người đoán mệnh nói anh trán rộng, nhân trung rộng, không cần cầu phúc mà phúc sẽ tự tới. Lúc đó Phùng gia đốt pháo ba ngày, ngoài cửa bày tiệc cơ động. Lão Phùng mời một một nhà nho có tiếng tới đặt tên tự cho anh là "Dẫn Dực" nghĩa là "Có thể bay có thể chạy, có hiếu có đức, bước dài bay xa", mong ước anh thành người tài giỏi.

Đáng tiếc đứa nhỏ này bị chiều quá đáng, đến khi lớn lên mười dặm ngoài thành Dương Tràng không ai không biết Tiểu Cửu gia.

Tiểu Cửu gia nhìn Mạnh Lan Đình, chờ cô bước trên nền tuyết đi qua mới liếc người bên cạnh nhướng mày sai: "Đi, đem đứa con gái kia bắt lại cho tôi."

* Đôi lời của mình về truyện:
      Truyện mở đầu khi, thời thế đại loạn chiến tranh là một vấn đề nhạy cảm, bùng nổ chỉ là vấn đề về thời gian . Nam chính Phùng Khác Chi một người có phúc khí, sinh ra trong một gia đình giàu có được cưng chiều hết mực, chưa có gì anh muốn mà không có được nên dẫn đến tính cách công tử, phách lối. Nếu câu chuyện chỉ có như thế rồi hai người đến với nhau như chuyện tình "lọ lem" thì không có gì để thu hút mình đến mức phải đưa nó vào danh sách này. Điểm mình đánh giá cao ở truyện nó nằm ở phần sau, sau khi nhiều lần chạm trán với nữ chính( Mạnh Lan Đình) một cô gái học thức, dịu dàng và đầy tài giỏi. Anh đã va phải lưới tình, sự đổi thay trong tính cách của anh được thể hiện rõ nét qua hành động của mình, cách anh trưởng thành , cách anh đối xử với Lan Đình, anh muốn cho cô thấy anh đã thay đổi và không còn là một kẻ kiêu căng khi xưa, cô là niềm ngưỡng mộ là khát khao mà anh luôn muốn có được. Vì thế mà anh muốn trở thành một người mà cô có thể tin tưởng trao cho anh tình yêu, là bến bờ hạnh phúc cho cô tưởng chừng như anh đã dần chứng minh được mình cho Lan Đình hiểu được sự trân thành của anh, thì chiến tranh bổng ập đến, khiến họ phải xa nhau không hẹn ngày gặp mặt liệu điều đó có " bào mòn " đi tình yêu của đôi trẻ? Vì chiến trạn, sống chết nay mai là điều mà không ai có thể biết được, một là chia xa hai là mất nhau mãi mãi, những lựa chọn, sức mạnh của tình yêu liệu có giúp họ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất? Để biết hơn thì các bạn nên đọc truyện nhé, bao hay !
      Truyện khiến mình nhận ra được nhiều điều,rằng tình yêu thời chiến đau thương, nhớ nhung đến nhường nào. Hiểu được cảm giác ông bà ta thời khắc loạn lạc chỉ cần một ánh mắt,một cái nắm tay và một lời hẹn ước đã có thể chờ nhau, hy sinh cho nhau cả cuộc đời là như thế nào! Truyện mang theo nhiều ý nghĩa không chỉ có tình yêu đôi lứa mà đan xen trong đó có cả tình thương gia đình. Sự hy sinh của những anh hùng vì đất nước, gia đình và người mình yêu gác lại phía sau để sẵn sàng hiến dâng mình vì sự nghiệp lớn của đất nước❤️ điều đáng được người đời trân trọng.

*Trích đoạn mình thích nhất trong truyện:

Mạnh Lan Đình chờ hắn dừng xe lại thì lập tức đẩy cửa xe bước xuống. Phùng Khác Chi cũng nhanh chóng chạy theo, chặn đường nàng lại.

"Lan Đình ——"

"Thỉnh gọi tôi là Mạnh tiểu thư." Mạnh Lan Đình đánh gãy lời hắn.

Phùng Khác Chi phảng phất như không nghe thấy được.

"Lan Đình, anh sai rồi, anh không nên dối gạt em. Anh biết em nhất định là rất tức giận! Nhưng em nhất định phải nghe anh giải thích! Đúng là lúc trước anh trả tiền để bọn họ tới học lớp của em nhưng những gì anh làm đều là vì em. Anh vì muốn có cơ hội tiếp cận em nên mới nghĩ ra biện pháp này! Tuy rằng trước đây anh không nói nhưng hẳn là em có thể cảm nhận được anh thích em!"

Hắn đợi một lát, phát hiện nàng không có phản ứng, trong tay nắm chặt cái ly tráng men kia, lạnh lùng nhìn mình thì ngừng lại một chút.

"Lan Đình, anh thật sự thích em." Hắn chần chờ rồi quay đầu nhìn bốn phía, thấy không có người thì chậm rãi đi qua phía nàng. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần

Giang sơn như họa, mỹ nhân như ngọc, hắn từ một kẻ xuyên không, bỗng bước vào trung tâm quyền lực Đại Đường

Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức: Hai con người lạc lõng nương tựa vào nhau, ấm áp mà cô độc, giấu nhau trong tận cùng hồi ức

"Nằm mơ anh cũng mơ thấy em. Những ngày trước anh phải đóng cửa để tập trung luyện tập nhưng lúc nào anh cũng nhớ em. Là thật đó, anh không lừa em đâu......"

Sương sớm sà trên ngọn cây giống như từng đụn mây, chậm rãi chảy xuôi. Người thanh niên anh tuấn mở miệng nói ra lời âu yếm trong lòng đối với cô gái trẻ tuổi.

Bọn họ đứng ở dưới một tán cây xum xuê trên đường cây xanh. Một giọt sương trong suốt bỗng nhiên từ lá cây trên đỉnh đầu rơi xuống, không nghiêng không lệch, rơi trúng lên trán của Mạnh Lan Đình. Trán thiếu nữ như trăng sáng, trơn bóng, mà giọt sương kia cũng không thắng nổi lực hút mà chảy qua mí mắt như vẽ, đột nhiên rơi xuống lông mi, vỡ thành những viên nước nhỏ, chậm rãi rơi khỏi lông mi đen nhánh biến mất.

Phùng Khác Chi nhìn chăm chú không chớp mắt, cúi đầu, mặt dần dần hướng nàng phủ xuống, môi cơ hồ đụng vào gò má nàng. Xa xa nhìn lại thì bọn họ giống như một đôi người yêu đêm qua hẹn hò, sáng sớm ở dưới hàng cây và sương sớm mà từ biệt.

Biết rõ mọi bí mật về cái chết của ba mình, cô tìm mọi cách quay về trả thù, nhưng tính sai một nước duy nhất là Anh.

Một người lạnh lùng, một kẻ ngạo mạn, ai là người chinh phục ai?

"Lan Đình......" Tiếng hắn càng thêm ôn nhu, phảng phất giống như thì thầm nỉ non. "Chỉ cần em gật đầu, hiện tại anh có thể đưa em về nhà nói với mọi người anh sẽ cưới em......"

"Bang"!

Dưới tàng cây, đột nhiên vang lên một tiếng tát vang dội.

Buổi sáng mùa hè yên tĩnh cứ như thế bị tiếng tát này phá vỡ. Mạnh Lan Đình không chút do dự, trước khi hắn kịp hôn nàng thì đã giơ tay tát hắn một cái.

Nàng tát thật sự mạnh, tát xong thì chính tay nàng cũng có chút đau.

Phùng Khác Chi cứng người lại. Một lát sau, hắn mới chậm rãi quay mặt lại, giật mình mà nhìn chằm chằm Mạnh Lan Đình, bộ dạng không dám tin tưởng. Thẳng đến khi hắn giơ tay, sờ sờ bên sườn mặt còn nóng rát của mình thì mới phảng phất xác nhận được sự thật. Trong mắt hắn nhanh chóng trào ra sự kinh ngạc và tức giận.

"Đánh anh? Em thế mà lại đánh anh sao?" Giọng hắn cũng đã thay đổi điệu.

Mạnh Lan Đình lui về phía sau vài bước: "Là anh tự tìm lấy! Một cái tát này là tôi trả lại anh lúc trước ở trên đường cắt tóc của tôi, còn có những dối gạt nhục nhã mà anh dành cho tôi! Tôi cảm ơn anh đã nể mặt còn nói thích tôi và nguyện ý cưới tôi nữa. Tuy rằng tôi cũng không biết anh rốt cuộc coi trọng tôi ở chỗ nào nhưng thật xin lỗi, tôi không có hứng thú với anh! Tôi cầu xin anh, anh đến từ đâu thì mau về đó, từ nay về sau cách xa tôi một chút, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Nếu thấy hay nhớ quay lại vote cho mình 1❤️ nhá để mình có động lực ra tiếp các review sau. Cảm ơn mọi người rất nhiều 🥺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro