Chưa đặt tiêu đề 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NĂM XUÂN THỨ HAI MƯƠI TÁM( Nhĩ Đông Thố Tử):  Hiện đại, quân nhân, sạch, sủng, HE.

Văn án:

Hồi cấp ba, Vu Hảo và Lục Hoài Chinh từng có quan hệ mập mờ mà mọi người đều biết, người của cả Thập Bát trung đều biết đội trưởng Lục Hoài Chinh của đội bóng rổ trường thích Vu Hảo lớp 5, rất sủng cô, rất nhường cô. Kết quả sau khi Vu Hảo chuyển trường, hai người cắt đứt liên lạc, đến khi gặp lại nhau lần nữa là khi ở trong đơn vị đồn trú của anh, cô vô tình trở thành nhà nghiên cứu tâm lý trong đội bọn họ.

Cô hỏi có phải tiểu đội trưởng của các anh có phải cũng phụ trách phòng ăn tên Bếp Số Sáu không.

Anh cười nhạt: "Không thì cô tưởng mình có thể được đặc cách đặc biệt à?"

Cô phớt lờ, truy hỏi đến cùng: "Vậy vì sao gọi là Bếp Số Sáu?"

Lúc này, giọng anh càng khó chịu: "Sao cô nói nhảm nhiều thế?"

Vu Hảo cảm thấy có lẽ anh ghét mình thật, thế là không dám tiếp lời nữa, tránh anh từ xa.

Cho đến một lần.

Khắp người dính đầy 'máu, anh bước đến từ đối diện, Vu Hảo kinh hãi đi lên kéo tay anh xem xét, Lục Hoài Chinh đau đớn gập người, tưởng mình đã động đến vết thương của anh nên vội đưa người tới quân y.

Nhưng lại phát hiện anh ôm cánh tay dựa vào bàn cười không ngừng.

Vu Hảo chợt cảm thấy bị mắc lừa, tức máu xoay người định đi, nhưng bị anh kéo tay, nói xin lỗi một cách thẳng thắn thoải mái: "Xin lỗi, chỉ vì muốn một mình ở bên em một lúc, nên mới lừa em."

Người đàn ông như Lục Hoài Chinh, dù ở đâu dù là lúc nào, luôn có sức hút mãnh liệt với Vu Hảo, vì quả thật cô chẳng còn gặp được người đàn ông nào có thể "quân tử háo sắc nhưng không dâm, phong lưu nhưng không hạ lưu" như anh nữa.

Lục đại thiếu trẻ tuổi khí thịnh, gì cũng không sợ chỉ sợ Vu Hảo tức giận dỗi trời dỗi đất.
Có người hỏi: Vu Hảo là ai?
Lục Hoài Chinh: Là tổ tông của tôi.

Em là giấc mộng anh đợi chờ
Là cơn gió muốn ôm choàng
Là yêu thích giấu trong lòng đã nhiều năm.

MỘT TOÀ THÀNH ĐANG CHỜ ANH( Cửu Nguyệt Hi): Hiện đại, lính cứu hoả, bác sĩ, cảm động, sâu sắc, thực tế, HE.

Theo cảm nhận của mình thì đây là một câu chuyện rất thực tế và siêu cảm động. Vì thực tế nên sẽ có một vài bạn khó chấp nhận và ghét nữ chính này nọ. Nhưng tin mình đi, đây là một bộ truyện rất hay và siêu cảm động. 

Văn án: 

"Không có gì khiến trái tim con người ta đau đớn hơn tình cảm."


Cô hy vọng xa vời, mong mỏi sẽ có một người vượt qua muôn nẻo đường đến để yêu cô, gõ cửa tòa thành tĩnh mịch trong cô: "Tôi có thể bước vào không?". Khi đó, cô sẽ mở cửa cho anh: "Vậy sau này anh không được bước ra đâu nhé!".

Anh nói: "Được."

Thế là họ bên nhau mãi mãi.

Đây vốn là đạo lý vô cùng đơn giản, nhưng khi ấy cô không hiểu rõ được lòng mình, nhẫn tâm xua đuổi anh, còn im hơi lặng tiếng cõng theo tòa thành của mình chạy trốn suốt mười năm. Có điều, sau này cô chợt phát hiện, tòa thành trong lòng từ đó cũng không mở cửa thêm lần nào nữa.

Cửa ải kia phải dùng mười năm đánh đổi, chỉ chờ người ban đầu lặn lội vượt đường xa, không màng sương gió đuổi theo bước vào.

NAM AN THÁI PHI TRUYỀN KÌ( Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức): Cổ đại, HE.

Nam chính là Tam Vương gia Nam An vương, nữ chính là nha đầu thông phòng của nam chính. Nữ chính yêu thầm, sủng ngọt, nhiều nhân vật phụ.

Bản văn án ngắn gọn: Từ nha đầu thông phòng đến Thái phi nương nương, con đường này nàng đã đi rất nhiều năm rồi.

Bản văn án nặng khẩu vị: Nếu nói Nam An Vương gia là S, nha đầu thông phòng Chu Tử trong phòng Vương gia chính là M, Chu Tử được phù chính(*) chính là quá trình SM. Nhưng mà, rốt cuộc ai là S ai là M, chuyện này thật đúng là khó nói!

Bản văn án phức tạp: Nam An Thái phi đang kể chuyện xưa cho cháu gái là tiểu Quận Chúa nghe: "Con có biết, bà đời này dựa vào cái gì lên làm Thái phi không? Một là không kiêng ăn, thân thể khỏe mạnh, dáng dấp phát triển đầy đủ; Hai là bụng rất giỏi sinh nở, liên tiếp sinh ba tiểu tử; Ba là biết khóc, đem lão Vương gia gia của cháu khóc đến mềm cả tim! Ha ha ha ha ha!" Đối với đoạn hội thoại này của Thái phi, lão Vương gia cười nhạt, rất là khinh bỉ.

(*) Phù chính: từ thiếp được nâng lên vị trí chính thê.

KHOM LƯNG( Bồng Lai Khách): Cổ đại, xuyên không, ngọt, cưới trước yêu sau, thù hận gia tộc, tranh thiên hạ, HE.

Công Tôn Dương là mưu sĩ trong phủ của Yên Hầu, lúc đầu y còn khuyên hắn hãy cưới nữ nhi của kẻ thù: " "Ở Đông quận thì ba đời Kiều gia đã đóng quân ở đây, tuy nhiên bây giờ đã suy thoái nhưng côn trùng trăm chân đến chết vẫn giãy thôi, dù gì cũng được cái tiếng thơm. Nay Kiều gia cầu hòa với chúa công, chúa công còn ngại gì mà không xem nữ nhi Kiều gia như ngựa cái, cứ lấy đánh xe cũng được chăng? "

[1]Nước Yên: Thời Chu, ngày nay thuộc phía bắc Hà Bắc và phía Nam Liêu Ninh.

Sau đó... Tiểu Kiều ngất xỉu, Ngụy Thiệu bấm vào nhân trung của nàng, một lúc lâu nàng mới dần tỉnh lại.

"Chịu đựng thêm chút nữa, vi phu sắp xong rồi..." Ngụy Thiệu dịu dàng dụ dỗ ở bên tai.

"Rốt cuộc, còn... bao lâu nữa?"

Lại qua một lúc lâu, Tiểu Kiều không chịu thêm được nữa, nàng hỏi, giọng nói cũng vỡ tan trong run rẩy dịu dàng, mang theo tiếng khóc nghẹn ngào nức nở.

"Sắp rồi, đợi đến hừng đông vi phu phải dẫn binh đi rồi".

Hai mắt của Tiểu Kiều trợn ngược, lần thứ hai bất tỉnh.

...

Có một câu nói rằng:

Ngụy Thiệu: "Trẫm là một cầm thú, biết không?

Tiểu Kiều: "Hừ, súc sinh mới đúng!"

ĐỘC QUYỀN CHIẾM HỮU( Đinh Mặc): Viễn tưỡng, tương lai, ngọt sủng, cao H, HE.

Tình yêu của nam nữ chính trong truyện rất cảm động, họ chấp nhận hi sinh bản thân mình vì nhân loại. Kết thúc của truyện không hẳn là viên mãn bởi khi đọc xong mình vẫn rất bồi hồi, hụt hẫng, nhưng có vẻ nó lại là cái kết hợp lí nhất. Ngoại truyện về người máy Mạc Phổ làm mình khóc lên khóc xuống luôn đấy.  Tin mình đi, đây là một bộ truyện viễn tưởng vô cùng xuất sắc, không đọc không được.

KIM SƠN HỒ ĐIỆP( Duy Đao Bách Tính): Dân quốc, nạn phân biệt người Hoa, xuyên không, HE.

Nữ chính tỉnh lại phát hiện mình xuyên không vào cô gái bị bán vào phố người Hoa ở Mỹ. Nam chính là cảnh sát Hoa Kỳ, thuộc một gia tộc bài Hoa dữ dội. Trải qua biết bao sự kì thị, sự ngăn cấm từ gia đình, cuối cùng 2 người đã dũng cảm, mạnh dạn ở bên nhau. 

TRƯỜNG PHONG ĐỘ( Mặc Thư Bạch): Cổ đại, cưới trước yêu sau, chốn quan trường, HE.

Đây là câu chuyện kể về quá trình trưởng thành của nam, nữ chính. Thầm cảm ơn tổ độ vì đã cho mình đọc được bộ truyện hay thế này vì trước giờ mình không thích đọc thể loại này lắm.

Cả hai người ban đầu cưới nhau vì một tình huống dở khóc dở cười, vì một câu nói đùa của nam chính. Nữ chính là  một cô gái rất thông minh, khéo léo. Nàng không chấp nhận số phận phải làm vợ của một kẻ ăn chơi sa đoạ mà quyết tâm uốn nắn chồng mình đọc sách, làm quan. Nhưng đứa con trong bộ truyện này của mình lại là nam chính. Một kẻ mà ban đầu chỉ biết ăn chơi trác táng. Quá trình trưởng thành của nam chính cho thấy ngoài vẻ cười nói hi ha, làm nũng với nữ chính thì chàng cũng là người rất đáng tin cậy, dựa dẫm. 

FAN VỢ- BẠN ĐÃ BIẾT CHƯA


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro