XUYÊN VIỆT BIẾN THÀNH THÁI GIÁM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XUYÊN VIỆT BIẾN THÀNHTHÁI GIÁM Lâu rồi nhà khônglàm Đam Mỹ nữa, nên có lẻ các bạn hủ trong nhà không có mấy, có khi bộ nàybị ế, cơ mà các bạn vẫn hãy ủng hộ bọn mình nhiệt tình nhé.Tên trung: 穿越变太监Tác giả: ThượngQuan ThầnEdit: Ku Đản ĐảnBản gốc: HoànBảnedit: H...o...à...n..... chỉ chờ postThểloại: 1×1, xuyên không, vương gia công, thái giám thụ, HEĐAMMỸGiớithiệu:Ban đêm, trời đổ mưa lớn, Tạ Đông Quân cứ thếlao băng băng như điên trong màn mưa lớn.Mưa không ngừng đập vào mắt khiến tầm nhìncủa hắn mơ hồ; vì chạy quá nhanh khiến hắn không ngừng há to mồm thở dốc. Cũngvì thế mà bọt nước tràn vào trong miệng làm cổ họng nghẹn cứng thở không rahơi.Quen biết người không rõ lai lịch đúng làchuyện ngu ngốc đáng chết! Tạ Đông Quân tức giận nghĩ thầm.Một người bạn mà hắn mới làm quen được mấytháng đột nhiên biến mất vào hôm qua, trước khi đi gã đó còn mượn tên hắn đểvay nặng lãi. Kết quả là hiện tại, hắn trở thành mục tiêu của một đống kẻ hunghãn truy đuổi đòi nợ.- Ở đâu rồi?- Đi, tìm cho ra!- Shit! – Tạ Đông Quân chửi thề một tiếng rồi xoay người chạy vào ngõ tắt.Đám người kia một bên đuổi theo một bên hô togọi lớn, Tạ Đông Quân chỉ biết cắn răng, sống chết chạy về phía trước.Chạy khỏi con ngõ, Tạ Đông Quân đã ra đượcđường cái.Bên này đường là dòng xe cộ chạy xuôi ngượcđông nghịt, bên kia đường vì mưa to mà ngập nước, Tạ Đông Quân lại bắt đầu chạythục mạng. Nhưng dần dần hắn cảm thấy mình bắt đầu đuối sức, ngực không đủdưỡng khí làm hắn cảm thấy đầu hoa mắt choáng.Ngay tại lúc hắn lảo đảo, đám người phía sauđã đuổi tới nơi.- Chó chết, còn chạy được! Để xem mày còn chạy được đi đâu?!Không biết là tên nào tung cước, Tạ Đông Quânchỉ cảm thấy đầu đau điếng, trước mắt là một khoảng trống rỗng, cả ngườinghiêng ngả bay sang một bên.Tạ Đông Quân cứ thế rơi xuống dưới, tiếng giórít gào bên tai. Kế tiếp, hắn chỉ biết có một lượng nước lớn chui qua mũimiệng, xộc vào trong phổi.Ban đêm, rãnh nước sâu không thấy đáy, thứnước tanh hôi ô uế cứ thế nuốt lấy hắn, thêm nữa mấy tảng đá lởm chởm thuậntiện cắt cứa khắp cơ thể."Dùng cách này để chấm dứt cuộc đời mình đúnglà nực cười" – Tạ Đông Quân nằm bẹp trong dòng nước, đầu quay cuồng ý nghĩ này.Hắn cũng mới chỉ bước qua tuổi 19 mà đã ăn đủđau khổ một đời người.Trước khi hắn sinh ra, cha hắn đã bỏ đi; mẹ hắn sinh bệnh nặng lúc hắnmới học tiểu học. Ngay từ khi lên trung học thì hắn đã phải đi chung quanh tìmviệc làm kiếm tiền mua thuốc men.Nhưng cuối cùng mẹ hắn vẫn chết. Hắn chẳng còn chỗ nào để nương tựa, chỉcó thể tay làm hàm nhai, dựa vào sức lao động để nuôi sống bản thân tới tận lúcnày.Thật không ngờ, cuối cùng chỉ vì dính vào một người bạn trai mà mà biếnchính mình lâm vào hoàn cảnh khốn cực này.Nếu có thể sống thêm một lần nữa, mặc kệ là nơi nào thì so với hiện tại,hắn nhất định sẽ sống mạnh mẽ hơn.Hắn rất muốn mở miệng cười to thật to, mà thực tế thì hắn cũng đã làm nhưvậy. Lập tức, một lượng lớn nước bẩn sục vào người hắn, Tạ Đông Quân chốc chốcmất đi ý thức...Chương 1.1 (tác giả tự chia làm 2 nha)Tạ Đông Quân cảm giác ý thức của mình đang chầm chậm hồi lại.Chẳng lẽ ta không chết?! Rơi xuống dòng suối nước chảy siết đó mà khôngchết thì đúng là kỳ tích! Tạ Đông Quân nghĩ nghĩ thầm.Một khi ý thức đã quay lại thì Tạ Đông Quân liền bắt đầu cảm giác thânthể vô cùng đau đớn.Đó là một thứ đau đớn thấu tận xương tủy; hơn nữa cơn đau cứ tập trungtại một chỗ.Chỗ đó hình như là... Chẳng lẽ ta đụng vào trứng ư? Nếu vậy chỉ cần đánh vỡlà có thể thoát ra!Tạ Đông Quân giãy dụa mở mắt thì chỉ thấy một người phủ trên người đốngvải cũ đứng bên cạnh mình; khi thấy mình tỉnh thì người đó lộ ra một biểu hiệncực kỳ kinh ngạc.- Công công! Người nàytỉnh! – người nọ quay sang một bên kêu to, bộ dáng cứ như rất vui vẻ.Nhưng hiện tại Tạ Đông Quân không có tâm tư quản lắm chuyện. Một khi đãtỉnh thì nửa thân dưới bị đau đớn tập kích khiến hắn nhịn không được bật kêulên:- Đau quá...Sự đau đớn này như đang chui lủi khắp tứ chi rồi lọt vào trong đầu hắn.Tạ Đông Quân không thể nào hiểu được có chuyện gì, thầm nghĩ dùng một thứ đauđớn khác để chuyển lực chú ý của mình đi.Dùng đầu của mình để hành sự dường như là một phương pháp không tồi.Thấy Tạ Đông Quân bắt đầu giãy dụa, cái người mặc quần áo thanh một màukia vội vàng ngăn không cho hắn lộn xộn.- Ai! Ngươi đừng có lộnxộn, mới vừa hoạn xong nên đau là đúng rồi. Từ từ, ta trói ngươi lại, bằngkhông ngươi vung tay vung chân đụng phải vết thương thì hậu quả thê thảm hơnđó!Tạ Đông Quân đâu them quan tâm nhiều như vậy, hắn đau tới mức người nọnói cái gì cũng không có nghe được. Hắn dùng sức đẩy mạnh người kia ra rồi miễncưỡng ngồi dậy muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì.Lúc này Tạ Đông Quân phát hiện chính mình trần như nhộng; rồi hắn cũngchẳng kịp ngẫm nghĩ lý do tại sao mình không mặc quần áo mà chuyển tầm mắtxuống hạ thân mình.Không nhìn thì không sao nhưng nhìn thấy lại khiến Tạ Đông Quân hôn mêlần thứ hai.Chờ tới khi Tạ Đông Quân tỉnh lại thì tứ chi hắn đã bị trói chặt lại.Tạ Đông Quân nhớ lại cảnh nhìn nhìn thấy trước khi bất tỉnh liền bắt đầugiãy dụa. Nhưng một khi động đậy thì đau đớn phía giữa chân lại càng tăng thêmkhiến hắn thiếu chút nữa muốn cắn đứt đầu lưỡi mình.- Đừng có lộn xộn!Một lão nhân khoác chiếc áo choàng kỳ quái xuất hiện, lão chìa một bàntay với những móng tay dài ngoằn trước ngực Tạ Đông Quân cảnh cáo.- Đừng có quá kích động,cẩn thận không vết thương vỡ ra. – giọng nói của lão nhân nghe lanh lảnh, thậpphần quái dị.- Ngươi là ai?! Sao lạiđem ta... – Tạ Đông Quân nhấp nhứ nhưng vẫn không thể nào dễ dàng nói ra cái chữ"thiến" kia.Đúng vậy, trước khi bất tỉnh thì Tạ Đông Quân đã nhìn thấy thân thể mìnhbị thiếu khuyết; lập tức hắn cũng hiểu được cơn đau phía hạ thân là do đâu. Hắnkhông nhìn thấy thứ đàn ông kia của mình, ở đó trống trơn.Dù có là ai nhìn thấy cảnh này thì nhất định cũng bị kích động!Ánh mắt lão nhân lòe lòe, hàng lông mày hoa râm khẽ rung rung vài cái.- Lại còn hỏi chúng tatại sao... Tiểu tử ngươi là đau tới mức thần trí mơ màng hả? Đều đã bán mình vàođây, không đem ngươi hoạn đi thì sao có thể cho ngươi tiến cung làm việc?- Ai bán thân?! Rốt cuộcthì lão đang nói cái quỷ gì vậy hả? Cái gì mà trong cung? – Tạ Đông Quân chợtcó dự cảm không tốt.Rõ ràng lúc đó rơi vào suối nước là hắn chết không phải nghi ngờ, mà hiệntại nằm ở chỗ này, lại còn có những người ăn mặc quần áo quái dị... Bộ dạng cứnhư công công... Công công?Hắn sực nhớ cái người kia hình như đã kêu to lão này là công công...Người mặc quần áo màu sậm cũ xuất hiện trước tầm mắt Tạ Đông Quân, mặtmày nhăn nhó, biểu cảm rất ư phức tạp.- Không phải là ngươi hốihận chứ? Hiện giờ dù ngươi có hối hận cũng vô dụng. Trước khi thiến ta đã hỏiđi hỏi lại ngươi mấy lần nhưng ngươi đều nói không hối hận mà!- Ta...Tạ Đông Quân đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng và dường như nó chính là lờigiải thích duy nhất cho tình huống khó hiểu lúc này.Hắn cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình cho thật tốt rồi nắm chặt hai tayđặt lên bụng, mắt nhắm nghiền lại.- Ta đang nằm mơ, ta đangnằm mơ ... Mau mau tỉnh lại, mau mau tỉnh lại nào...Tạ Đông Quân lại mở bừng mắt ra, ngay tức khắc liền nhụt chí vì thấy mìnhvẫn ngồi ở chỗ cũ, trước mắt vẫn là hai người kia, ánh mắt họ cứ như đang nhìnmột kẻ điên khùng.Khi cảm giác đau đớn dưới thân nhắc nhở đây không phải là mộng thì TạĐông Quân bắt đầu lo nghĩ về một tình huống khác.Chẳng lẽ đây là cái chuyện đó? Mấy cái thứ chuyên lừa gạt trái tim bao côgái – cái gọi là xuyên qua ư?!Là như thế sao?Chẳng lẽ vì hắn nói mặc kệ có ra sao nếu được sống lại thì hắn sẽ mạnh mẽhơn mà đem hắn ném tới đây làm thái giám ư?Đây là nguyền rủa ư? Hay là báo ứng?Vì mình nói lung tung nên bị báo ứng sao? Haylà ông trời đang trừng phạt hắn?Tạ Đông Quân lâm sâu vào đống vọng tưởng điêncuồng của chính mình. Nam nhân và người công công kia liếc mắt nhìn nhau, trongđầu thầm nghĩ cái đứa nhỏ này có lẽ vì đau quá nên tạm thời thần trí không rõràng.Vị công công kia hừ nhẹ một tiếng:- Bọn ta mặc kệ ngươi là thần trí không tỉnh táo hay là giả ngu, chờ tới khithương thế của ngươi tốt lên thì ngươi phải ngoan ngoãn tiến cung cho ta. Đúnglà... Vốn muốn tiến dâng một tên lanh lẹ chút, vất vả lắm mới kiếm được, kết quảlại là một đứa trẻ quái dị...Lão nhân một bên rời đi một bên lẩm bẩm; cònnam nhân kia thì nhìn Tạ Đông Quân trong chốc lát rồi cũng chạy ra. Lúc này chỉcòn một mình Tạ Đông Quân ngồi đó giãy dụa.Cơn đau phía hạ thân khiến hắn đổ mồ hôi lạnhròng ròng, tay chân đều bị trói chặt khiến hắn không thể ngọ nguậy hay dùng cáiđầu để di chuyển cảm giác đau đớn đó đi.- Vương bát đản! Mau thả ta ra! – giọng nói của Tạ Đông Quân vang vọng trong cănphòng vắng, không một ai đáp lại hắn.Không biết qua bao lâu, cái người mặc một bộđồ sậm cũ kia đi vào. Thấy Tạ Đông Quân đau đến mặt mày xanh mét cũng khôngngừng giãy dụa bèn lắc đầu chán nản, chủ động rót cho hắn một chén nước khôngbiết có bỏ thêm gì đó.Nước kia có mùi hôi tanh vô cùng; tuy cắnchặt khớp hàm nhưng Tạ Đông Quân vẫn bị ép uống hơn nửa bát. Sauk hi uống xongthứ nước đó, Tạ Đông Quân lăn ra ngủ.Lần tiếp theo Tạ Đông Quân bị cơn đói đánhthức.Trước khi mở mắt, hắn nói với chính mình rằngchỉ là đang nằm mơ; chỉ cần mở mắt ra là thấy hắn đang ngủ trên giường củamình; và còn bao nhiêu công việc trong ngày đang chờ hắn.Ừm, đúng rồi, ta còn phải đi làm...Nếu không rời giường ngay thì nhất định sẽ bịmuộn; nếu muộn thì sẽ bị trừ tiền lương... Nếu bị trừ lương thì tiền thuê nhàtháng này sẽ không thể trả đủ.Nhưng khi mở trừng mắt, Tạ Đông Quân cảm thấynhụt chí vì hắn vẫn nằm trong căn phòng nho nhỏ không nhìn thấy chút ánh sáng,vẫn trần như nhộng bị trói nằm trên cái giường ghép từ mấy ván gỗ thô cứng.Tạ Đông Quân cảm thấy mình nên làm cái gì đóđể phản ứng lại tình hình lúc này, giả dụ oán hận hoặc rống to lên. Nhưng saohắn không có lấy một chút khí lực nào.Rốt cuộc thì tại sao hắn lại biến thành cáibộ dạng này? Chẳng lẽ ông trời còn cho rằng cuộc đời của hắn chưa đủ thảm ư?Cho tới nay, hắn luôn bằng lòng với số mệnh,tuy vất cả nhưng chưa từng oán hận gì. Bởi vì hắn vẫn luôn tin tưởng rằng cuộcsống của bản thân sẽ càng ngày càng tốt lên.Vào cái ngày đen đủi bị chết đó, hắn cũngkhông kịp oán hận, và hiện tại thì hắn đang nằm ở cái chỗ bẩn thỉu này. Vậnmệnh tử [cái đó] bị người ta cắt mất, lại còn đói bụng muốn chết.Miệng vết thương đau như có lửa đốt, mà hắnngay cả ý định đấm tay xuống sàn nhà để phát tiết cũng không thể. Tất cả chỉ vìhắn đang bị trói cứng.- Ha ha...Bỗng Tạ Đông Quân cảm thấy tình cảnh hiện tạicủa mình thực đáng cười. Vừa rồi hắn gắng sức hắng hắng yết hầu khô khốc như tờgiấy ráp, miễn cưỡng cười vài tiếng, theo đó chảy ra là mấy dòng nước mắt.- A ... aaaa ... aaaaa.....Bởi vì đang nằm nên nước mũi chảy ngược vàocổ họng hắn, cũng may lại làm dịu đi cổ họng khô cứng của mình. Tạ Đông Quânnhân tiện có thêm lực để khóc lớn hơn.Hắn chẳng quan tâm hạ thân đau nhức như cũ,cứ thế khóc lóc một trận long trời lở đất.Không biết chính mình đã khóc bao lâu, mãitới khi giọng nghèn nghẹt thì Tạ Đông Quân mới dừng lại.Chỉ là khi không còn tiếng khóc của Tạ ĐôngQuân nữa thì căn phòng trở nên im lặng tới đáng sợ.Một lát sau, cửa bị người đẩy ra kêu lên kẽokẹt. Nam nhân mặc đồ vải sẫm cũ kia đi tới, trên tay bưng một cái hộp, bề mặtcó một cái lỗ và từ lỗ hổng đó có gắn một cái ống.- Ăn đi!Nam nhân đem cái hộp hình tròn đặt bên cạnhTạ Đông Quân, đưa cái ống tới bên miệng hắn rồi lại rời đi.Tạ Đông Quân chờ khi người kia đi hẳn lập tứchá miệng ngậm chiếc ống ra sức hút. Hắn thực sự là đói không chịu nổi; mặc kệbên trong là cái gì, cho dù là thứ thối hư cũng chẳng sao.Theo chiếc ống đi vào miệng hắn chính là cháohoa nấu nhừ. Tuy cháo này không có hương vị gì nhưng vì đói bụng quá nên TạĐông Quân ăn vẫn cảm thấy rất thơm ngon.Cháo không ít như Tạ Đông Quân húp hai balượt liền hết sạch. Nhổ cái ống ra, lúc này Tạ Đông Quân đã lấp đầy được cáibụng nên bắt đầu tính toán cho tương lại sau này của mình.Coi như hắn đã phát tiết bức xúc sau khi khóclớn một trận, tâm tư lúc này đã tốt hơn, đủ bình tĩnh để suy nghĩ tới chuyện cóthể phát sinh tiếp theo. Nếu mọi chuyện đã xảy ra rồi thì hắn cũng chỉ có thể chấpnhận, có vậy mới tiếp tục cuộc sống của mình được.Điều đầu tiên hắn muốn biết là nơi này là nơinào, ít nhất cũng phải biết được triều đại gì...Triều đại nào có thái giám? Tạ Đông Quân nghĩcũng không cần nghĩ, vì kiến thức mới chỉ qua bậc tiểu học nên hắn căn bản sẽkhông biết được!Cùng lắm hắn biết triều nhà Thanh có tháigiám, nhưng nhìn quần áo hai người kia mặc thì không giống triều Thanh...Nguyên bản muốn tính toán cho tương lai chút,nhưng một khi động não thì Tạ Đông Quân lập tức cảm thấy rối rắm kinh khủng.Quên đi, một mình ngồi trong này nghĩ cũng vôdụng, tốt nhất nên chờ một trong hai người kia tới hỏi là nhanh nhất. Nghĩ vậy,Tạ Đông Quân đánh cái ngáp, lắc qua lắc lại cái đầu rồi chìm sâu vào giấc ngủ.Tuy vết thương vẫn đau khiến người ta phátđiên nhưng hắn thật sự không còn đủ sức để duy trì cho mình tỉnh táo.- Tỉnh! Tỉnh!Tạ Đông Quân bị người đánh thức. Nam nhân hômqua đưa cháo tới thấy hắn tỉnh , không nói không rằng nâng hắn dậy.- Làm cái gì...Mơ mơ màng màng trong cơn mê ngủ, chân TạĐông Quân vừa chạm xuống đất thì lập tức vết thương giữa hai chân nhói lên.- Ai!Hai chân nhũn nhoẹt, cả người Tạ Đông Quântưởng chừng sụp quỳ xuống đất. Nhưng nam nhân kia lập tức đỡ lấy hắn, kéo TạĐông Quân đang nhũn nhão đi khắp gian phòng.- Làm cái gì... – Tạ Đông Quân đau tới mức cả nói cũng không nên lời, chỉ có thểtựa vào người nam nhân mà cà nhắc bước đi.- Phải đi lại nhiều, dù sao nó có lợi cho ngươi. – nam nhân trả lời xong lại tiếptục dìu Tạ Đông Quân đi tiếp hai vòng rồi mới thả hắn lại trên giường.Vốn tưởng có thể nghỉ ngơi chút nhưng haichân hắn lại bị người ta kéo mạnh ra. Tạ Đông Quân đau không chịu nổi, môi dướiđã bị cắn chảy máu.Nam nhân thấy thế liền nhét miếng giẻ vàomiệng Tạ Đông Quân, ra sức kiềm chế nửa người trên của hắn.- Nhẫn nại chút, rút được sẽ rất tốt. Mỗi ngày phải rút ra lần, như vậy xương mớicứng thẳng; Nếu không làm thì sau này có muốn đứng thẳng cũng không được.Vất vả trải qua một trận đau đớn, Tạ ĐôngQuân lấy miếng vải trong miệng mình ra, cả người thấm ướt mồ hôi.Nam nhân lấy một miếng vải sạch đưa cho hắnlau mồ hôi, Tạ Đông Quân nhận lấy rồi mới cẩn thận đánh giá người trước mắtnày.- Ngươi là ai?Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi, nam nhân quayđầu, trong mắt là sự kinh ngạc.- Đứa nhỏ ngươi bị sao thế? Đau tới mức hư luôn đầu? Lúc ngươi vừa tới chẳng phảiđã thấy ta rồi sao? Ta cũng là người đã thiến giúp ngươi, ta gọi là Tạ Cừu. Saunày ngươi phải gọi ta là sư phó.- Bằng cái gì mà muốn ta gọi ngươi là sư phó? Ngươi cắt vận mệnh tử của ta, lạicòn muốn ta gọi là sư phó, cái này có lý gì? – Tạ Đông Quân gân cổ hướng Tạ Cừurống to.- Hắc, đứa nhỏ nhà ngươi vẫn còn to miệng lắm. Lúc mới tới rõ ràng là còn ngoanngoãn... – Tạ Cừu cứ như đang nhìn một thứ đồ chơi thú vị, cười cười sờ sờ đầu TạĐông Quân.- Yên tâm, chờ tới khi vết thương khỏi hẳn sẽ không có vấn đề gì. Đến lúc đó, nếungươi tiến cung được thăng chức thì cũng đừng có quên người làm thầy như tađây.- Thối lắm! Không thànhvấn đề cái khỉ nhà ngươi. Người mau làm cho nó dài ra như cũ mới đúng là khôngthành vấn đề! – Tạ Đông Quân tức giận hất tay Tạ Cừu ra, mồm miệng mắng to.- Hừ, tuổi còn nhỏ màmiệng đã không có kiêng nể gì. Vào cung nếu cứ thế này nhất định sẽ chết vì cáimồm rước tội cái thân.Cho dù bị Tạ Đông Quân không lễ phép nói thế nhưng Tạ Cừu vẫn không tứcgiận; ngược lại cười cười nhìn hắn cứ như mấy lời đó chẳng có dọa người nổi.- Ai nhỏ tuổi! Lão tử nămnay... – nói được một nửa, Tạ Đông Quân mới giật mình thấy có vấn đề không đúng.Vừa rồi, lúc Tạ Cừu xoa xoa đầu mình vì đau nên hắn không có phát hiện;lúc này hắn giật mình thấy cơ thể mình so với Tạ Cừu nhỏ đi nhiều lắm.. Giốngnhư một đứa nhóc vậy!- Ta ... sao ta lại bị thunhỏ như vậy! – nhìn hai cánh tay nhỏ nhắn của mình, Tạ Đông Quân thất thanh hôlên.- Ngươi vẫn là một đứanhóc. Nhưng không cần lo lắng, ngươi mới có chín tuổi mà cao được như vậy làtốt rồi. – Tạ Cừu cười hì hì vỗ vỗ đầu Tạ Đông Quân rồi chuẩn bị rời khỏiphòng.- Ngươi tiếp tục nghỉngơi điều dưỡng đi. Nhỡ rõ không được đụng tới vết thương, nếu không thì ta sẽlấy dây trói cứng ngươi lại.- Ngươi mới là đứa nhóc!Aaaaaaaaa....... Cả nhà ngươi đều là nhóc con!Tạ Đông Quân khóc không ra nước mắt nhìn cánh cửa bị đóng kín lại.Lão tử không phải 9 tuổi, năm nay lão tử đã 19 tuổi rồi nha..Xuyên qua coi như xong, biến thành thái giám hắn còn chấp nhận được, tạisao lại còn muốn ăn bớt tuổi của hắn chứ! Hu hu hu hu uuuuuu.......... Chương 1.2Sau một hồi thăm hỏi, Tạ Đông Quân đã biết được mình đang ở một nơi màhắn chưa hề nghe qua lần nào, có tên là Đại Hạo vương triều. Hiện tại hoàng đếchấp chính tên là Bộc Dương Ngự Thiên, là một hoàng đế trẻ tuổi rất có nănglực.Có lẽ hắn là người may mắn, bởi Tạ Cừu cũng chỉ tận tâm chăm sóc mìnhhắn, thế nên tình hình khôi phục rất tốt. Chưa đến một tháng mà Tạ Đông Quân đãhoàn toàn khỏe mạnh.Hôm nay, có một chiếc xe ngựa từ trong cung đến muốn đưa Tạ Đông Quân vàocung.- Được rồi, vào cungngươi nên cẩn thận. Không thể nói năng lung tung, bất cẩn như ở đây nghe chưa.Tạ Cừu xoa xoa đầu Tạ Đông Quân, bùi ngùi đi theo hắn cáo biệt.- Cảm ơn vì ngươi đã chămsóc... – lúc nói những lời này, khóe miệng Tạ Đông Quân cứ giật giật rất khó coi.Dù sao muốn hắn cảm tạ một người đã cắt mất vận mệnh tử của mình, nếukhông cắn răng cắn lợi thì thật đúng là nói không ra tiếng. Nhưng Tạ Cừu xemnhư đối với Tạ Đông Quân không tệ lắm, phải rời khỏi y khiến hắn có chút luyếntiếc.- Tốt lắm, đừng có lưuluyến ủy mị nữa. Nhanh lên xe, chúng ta đang vội lắm. – vị công công xuất hiệntrước đó một lần chính là người tới đón hắn, lão ngồi trong xe có vẻ không mấykiên nhẫn.Tạ Đông Quân vừa bước lên xe thì xe ngựa cũng bắt đầu chạy đi.- Đúng rồi, còn phải chongươi một cái tên nữa. – người tự xưng là Hồ công công đột nhiên nghĩ tới liềnnói.- Ta tên là...Tạ Đông Quân vừa định mở miệng thì Hồ công công giận dữ quát mắng khiếnhắn phải rụt cổ lại.- Cái gì mà ta! Phải xưngnô tài!- Cái...- Trước kia ngươi gọi làgì không quan trọng, vào trong cung thì ngươi phải có một cái tên mới. – Hồcông công vừa nói vừa dùng ánh mắt lợi hại trừng lên trừng xuống đánh giá TạĐông Quân mấy lần.- Người từ chỗ Tạ Cừu màra nên phải theo họ Tạ của hắn... Vậy kêu Tạ Mãn đi!- Dạ! – Tạ Đông Quân thởdài một hơi nhẹ nhõm.Hắn phát hiện cái thân thể mà mình đang sử dụng này tuy diện mạo rấtgiống với hắn trước kia nhưng hiển nhiên không phải thân thể của chính hắn. Vậynên hắn dĩ nhiên không thể biết được chủ nhân chính thức của cái cơ thể này gọilà gì.Hiện giờ hắn có tên mới, dù sao đều là họ Tạ.. Mà hắn cũng chẳng để ý têngọi là gì!Có điều, Tạ Mãn... Thật đúng là tục!Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Tạ Đông Quân vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Hồ côngcông có vẻ hài lòng về hành động Tạ Đông Quân thuận theo mình nên nhắm mắtdưỡng thần, không có nói gì với hắn nữa.Vào trong cung, Tạ Đông Quân theo Hồ công công tới một chỗ phân việc.- Xem nên phân ngươi điđâu... Ngươi muốn làm việc ở đâu? – Hồ công công nhìn cuốn sách, không để ý hỏiTạ Đông Quân.Lúc này hắn nên trả lời sao? Tạ Đông Quân nghiêng đầu nghĩ nghĩ.Một khi đã vào cung thì nói chuyện phải cẩn trọng; bằng không sẽ nguyhiểm tới tính mạng. Đây là những điều Tạ Đông Quân học được trong ti vi.- Ngài cho nô tài làm gìthì nô tài liền làm cái đó. Nếu không biết thì nô tài có thể học, nô tài họcrất nhanh. – Tạ Đông Quân cẩn thận trọn chữ, một bên nói một bên trộm nhìn phảnứng của Hồ công công.Chỉ thấy Hồ công công như rất vừa lòng gật gật đầu, Tạ Đông Quân trộm thởphào nhẹ nhõm.- Vậy ... Trước hết chongươi đi quét tước ngự thư phòng đi.- Dạ!Hồ công công vung bút, sau đó có người tới dẫn hắn đi tới ngự thư phòng.- Ta gọi là A Tài. – tiểu thái giám dẫn đường tự giới thiệu.Tiểu thái giám tên A Tài mặc dù là thái giám nhưng thoạt nhìn rất namtính mạnh mẽ, không giống với Hồ công công, cả người đều tỏa ra một thứ cảmgiác âm âm nhu nhu đàn bà.- Xin chào, ta gọi là Tạ Đông ... Tạ Mãn. – vẫn còn chưa quen nên Tạ Đông Quân suýtchút nữa là nói ra tên thật của mình.- Năm nay chỉ có ngươi là người mới. Trước đó vì người làm không đủ nên tất cảmọi người đều bị phái đi làm lao động rồi. Thế nên chức quan béo bở này mới maymắn rơi vào tay ngươi đó.- Đây là chức quan béo bở?Tạ Đông Quân không nghĩ tới ngoài việc tiếncung lại còn có chuyện tốt đẹp nào hơn rơi xuống đầu mình, cái này có thể xemnhư tới đường cùng lại tìm thấy ngõ ra không?Không, Tạ Đông Quân hắn mới không tin chínhmình lại có cái vận may này! Nếu đúng là có thì hắn đã chẳng ở chỗ này làm tháigiám.- Ừ... Nói là chức quan béo bở cũng được, nhưng nói không phải cũng được.Lời A Tài nói làm Tạ Đông Quân không hiểu rasao.- Tuy không phải là việc khổ cực nhưng ngươi xem đi, ngự thư phòng chẳng phải lànơi hoàng thượng dùng sao? Nếu ngươi làm không tốt thì sẽ khiến hoàng thượngmất hứng, không phải là ngươi lập tức bị...A Tài vừa nói vừa đưa tay lên cổ vẽ mộtđường. Tạ Đông Quân cảm thấy da đầu mình bắt đầu rung bần bật.- Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, vìngươi sẽ không được gặp hoàng thượng đâu. Việc của ngươi là trước khi hoàngthượng tới sẽ phải dọn dẹp, quét tước sạch sẽ mọi thứ. Sau đó, đợi khi nàohoàng thượng rời đi thì ngươi mới được đi vào quét dọn một lần nữa.A Tài đưa Tạ Đông Quân dạo quanh một vòng ngựthư phòng, nói cho hắn nghe các công việc phải làm. Tạ Đông Quân nhất nhất ghinhớ, kinh nghiệm làm việc trước kia giờ có chỗ được dùng rồi.Tạ Đông Quân chân tay nhanh nhẹn, A Tài nhìnmột hồi thấy cũng an tâm nên để cho một mình hắn làm, còn mình thì rời đi chỗkhác.Những ngày tiếp theo, tuy Tạ Đông Quân cứ nơmnớp lo sợ nhưng đúng là không có phát sinh chuyện gì cả. Cũng y như lời A Tàinói là hắn chưa bao giờ gặp phải hoàng thượng. Dần dần Tạ Đông Quân thấy an tâmhơn.Đối với Tạ Đông Quân mà nói, cái tên hoàngthượng gì đó tuy gây ra cảm giác thực khủng bố nhưng căn bản không mấy ấntượng.Do cách sinh sống ở thời hiện đại nên hắn cănbản không có cảm giác sợ hãi với cái chế độ chuyên chế uy quyền thời đại này.Thế nên đối với hoàng đế cũng chỉ là chút ân tượng nhàn nhạt, mới mẻ mà thôi.Tuy nơi đây ngôn ngữ nói chuyện không mấy vấnđề nhưng văn tự thì cách biệt trời vực.Có điều đối với Tạ Đông Quân mà nói thì nócũng chẳng như mức chênh lệch giữa lòng sông với mặt biển. Trên thực tế, cuộcsống trước đó hắn chẳng khác gì người "nửa mù chữ". Mấy chữ đơn giản còn biết,nhưng nếu thâm thúy một chút thì hắn chịu không hiểu nổi.Sau khi quét dọn xong thư phòng Tạ Đông Quânsẽ không còn việc gì để làm. Thỉnh thoảng hắn xuống phòng bếp giúp đỡ mọi ngườihoặc đi phụ A Tài. Khi mọi việc đều được làm xong thì hắn lại tới phía trướcthư phòng ngồi nghịch mấy thứ hoa cỏ. Ngày trôi qua tạm coi là thư thái, nhànnhã.Nếu cứ thế này sống tới già, hình như cũngkhông tồi lắm... Lúc này, Tạ Đông Quân đang ngồi trước vườn hoa, trong đầu mônglung nghĩ.Tuy thấy suy nghĩ vậy không có tiền đồ nhưngdù sao Tạ Đông Quân không quan tâm. Bởi hắn vốn chỉ cần bình bình an an, khôngcó tiếng tăm gì sống hết một đời người là được rồi.Với hắn mà nói, chuyện kinh thiên động địatrong đời người đại khái là bị thiến cái đó đi!Hôm nay, Tạ Đông Quân lấy được một nắm hạtgiống hoa từ chỗ A Tài nên cực kỳ hứng thú muốn gieo chúng. Sau giờ ngọ, ánhmắt khá chói chang, Tạ Đông Quân cứ ngồi đó cắm cúi, mặc dù mồ hôi túa ra ướtđẫm quần áo nhưng hắn không thèm để ý.- Hình như rất vui vẻ nhỉ?- Ừm!Theo phản xạ, Tạ Đông Quân đáp lại giọng nóiđột nhiên vang lên kia. Vài giây sau hắn mới phát giác có điểm lạ nên thong thảquay đầu lại.Người đứng phía sau phủ một thân long bàovàng rực, hai tay chắp sau lưng, mắt chăm chú nhìn Tạ Đông Quân.- ... Ngài là hoàng thượng sao?Bộc Dương Ngự Thiên bị tiểu thái giám trướcmặt này hỏi một câu không đầu không đuôi chỉ sửng sốt một lát rồi cảm thấy vôcùng thú vị, tươi cười đáp.- Đúng vậy!Tạ Đông Quân tròn mắt nhìn Bộc Dương NgựThiên một hồi lâu.Ừm, không giống với mấy nhân vật trong ti vimà trước kia hắn xem nha. Hoàng đế này tuổi trẻ hơn rất nhiều, thậm chì bộ dángrất đẹp!Giật mình, Tạ Đông Quân như bị kim đâm trúng,vội vàng quỳ xuống hành lễ.- A ... Nô tài khấu kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. –hẳn là nên nói như vậy đi... Tạ Đông Quân thầm nghĩ trong lòng.Chẳng phải trong ti vi đều diễn như thế sao?- Ừ! Đứng lên đi. – Bộc Dương Ngự Thiên vẫn giữ nụ cười tươi như cũ, chỉ là ánhmắt nhìn Tạ Đông Quân thêm mấy phần thú vị.- Vế câu sau của ngươi thật ra rất thú vị. Vạn tuế? Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy màđã biết nói những lời dễ nghe, là ai dạy ngươi?Thì ra nơi này không có ai nói như vậy ư... TạĐông Quân âm thầm mắng một tiếng rồi cười ngượng.- Nơi này vốn không có hoa cỏ, là ngươi trồng sao?Tạ Đông Quân do dự một chút rồi mới gật đầu,thuận tiện đem cánh tay dính đầy bùn đất giấu phía sau.Như vậy sẽ không bị chém đầu chứ? Cùng lắm làtrồng hoa thôi mà...- Xem ra ngươi rất nhàn rỗi.Giọng nói của Bộc Dương Ngự Thiên nghe khôngra là vui hay giận. Tạ Đông Quân trộm nâng mắt nhìn hắn, thấy mặt Bộc Dương NgựThiên đầy ý cười thì trong bụng thoáng yên tâm.- Nếu đúng là ngươi rất nhàn rỗi thì buổi tối giúp trẫm cầm đèn đi.- Hả?Tạ Đông Quân ngơ ngác ngẩng đầu thì thấy BộcDương Ngự Thiên đã sớm xoay người rời đi.... Hiện tại là cái trạng huống gì thế này?Chẳng hiểu ra sao, lúc này Tạ Đông Quân đangđứng phía sau Bộc Dương Ngự Thiên, phụ trách việc châm bấc đèn mỗi khi nó sắpđốt hết.Mấy ngày trước Tạ Đông Quân còn ngoan ngoãnđứng đó không dám lộn xộn, nhưng mấy ngày sau Bộc Dương Ngự Thiên không có yêucầu làm cái gì nên hắn càng ngày càng cảm thấy nhàm chán.Hiện tại đã là nửa đêm, nhưng Bộc Dương NgựThiên vẫn ngồi phía sau án phê duyệt tấu chương.Tạ Đông Quân chán nản nhìn đông ngó tây, chợtphát hiện trên bức tường bên cạnh có treo một tấm gương đồng.Trong kính phản chiếu lại hình ảnh chính hắn,đó là một đứa trẻ thanh tú, đôi mắt to sáng, chiếc mũi không cao nhưng rấtthẳng, đôi môi có vẻ không hồng hồng mềm mềm cho lắm.Khuôn mặt của thân thể hiện tại của hắn khôngcó vẻ mềm mại hồng hào của một đứa trẻ mà có chút xanh xao vàng vọt. Có thểthấy trước khi tiến cung thì chủ nhân của thân thể này đã phải trải qua mộtcuộc sống vô cùng khổ cực.Lúc trước từng ngồi nói chuyện với Tạ Cừu thìTạ Đông Quân được biết chủ nhân cũ của thân thể này bị cha nó mang đến. Ngườiđàn ông kia chỉ cần lấy tiền bán con rồi bỏ chạy, ngay cả tên cũng không kịpnói.Nhưng dù sao tên của nó cũng không mấy quantrọng nên Tạ Cừu cũng không thèm để ý.Đứa bé này tuổi còn nhỏ đã bị người nhà mìnhbán đi, không biết cảm nhận trong lòng nó thế nào?Tạ Đông Quân nhìn chính mình trong kính mộthồi lâu, cuối cùng ánh mắt lại chuyển về trên người Bộc Dương Ngự Thiên.Người này không biết mệt ư? Nhìn bong lưngBộc Dương Ngự Thiên, Tạ Đông Quân nhịn không được đánh cái ngáp.Từ chạng vạng tới giờ, bọn hắn đã duy trì sựtrầm mặc mấy canh giờ. Bộc Dương Ngự Thiên vẫn giữ nguyên tư thế, chỉ có tay làkhông ngừng lật qua lật lại tấu chương tỏ vẻ là hắn vẫn tỉnh.Vì chưa có ăn cơm chiều nên Tạ Đông Quân lúcnày vừa đói vừa mệt; nhưng hắn chỉ biết ngơ ngác nhìn cái lưng Bộc Dương NgựThiên, mí mắt càng ngày càng nặng...- Tách!Tiếng bấc đèn nổ đánh tách khiến Tạ Đông Quânbừng tỉnh. Lúc này hắn mới phát hiện chính mình đang đứng ngủ gật.Quả nhiên là thân thể trẻ con, không thể nàochịu nổi việc phải thức đêm... Nghĩ lại chính hắn năm đó cho dù có vài ngày khôngngủ thì vẫn không ảnh hưởng tới công việc. Nghĩ nghĩ, Tạ Đông Quân lại cảm thấyhành động "cái gì cũng quản" rất giống một người già, chốc chốc lại thấy giậnchính mình.Chờ tới khi Tạ Đông Quân chấm dứt dòng suytưởng ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện Bộc Dương Ngự Thiên đang nhìn mình chằmchằm.Cả người Tạ Đông Quân lập tức cứng ngắc, yênlặng đứng đó đón nhận cái nhìn của Bộc Dương Ngự Thiên. Hai người cứ thế trầmmặc nhìn nhau.- Như thế mà ngươi cũng có thể ngủ!Bị Bộc Dương Ngự Thiên cười nhạo, cảm giáckhó chịu lập tức dâng lên trong bụng Tạ Đông Quân. Song hắn không dám tỏ rõ sựphản kháng mà chỉ có thể cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm.- Muốn nói cái gì thì cứ nói ra đi.Thoạt nhìn tâm tình Bộc Dương Ngự Thiên rất tốt, Tạ Đông Quân hờn dỗiliếc mắt nhìn hắn một cái.- Nô tài từ trưa tới giờchưa có ăn thứ gì, vùa đói vừa mệt, ngoại trừ ngủ thì cũng không biết làm cáigì.Nghe vậy, Bộc Dương Ngự Thiên chậm rãi thu hồi nụ cười, mặt không chútthay đổi nhìn Tạ Đông Quân.Thảm rồi, là ta không biết lớn biết nhỏ sao? Phát hiện ra sự biến hóa củaBộc Dương Ngự Thiên, Tạ Đông Quân lại bắt đầu khẩn trương.Thấy khóe miệng Bộc Dương Ngự Thiên khẽ nhếch, như là muốn chửi ầm lên,Tạ Đông Quân vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.- Nô tài lắm miệng, cầuhoàng thượng thứ tội!Đầu Tạ Đông Quân đều ghé sát mặt đất, hắn rất sợ Bộc Dương Ngự Thiên mấthứng muốn chém đầu hắn. Song, sau một hồi trầm mặc, tiếng cười oang oang củaBộc Dương Ngự Thiên đã ngập tràn cả ngự thư phòng.

Chương 2.1

Tạ Đông Quân vẫn quỳ trên đất như cũ, đầu khẽ ngẩng lên nhìn Bộc DươngNgự Thiên đang cười tới mức gục cả xuống bàn.Cười! Có cái gì buồn cười hả?! Cẩn thận không cười liền vỡ bụng rút gânngươi! Tạ Đông Quân nhỏ giọng mắng thầm trong bụng, nếu đã không thể nói thìchỉ có thể dùng ánh mắt căm giận mà truyền tải tức giận thôi.- Người tới!Mãi tới khi cười đủ thì Bộc Dương Ngự Thiên mới ngồi thẳng thân mình dậy.Hắn ho nhẹ hai tiếng, gọi người đang đứng bên ngoài vào. Lần thứ hai TạĐông Quân quýnh lên, cả người cứng còng còng.Thảm, không phải là hắn cho gọi người đem ta ra ngoài chém đấy chứ?! Hắnnghe được ta trộm hắn trong bụng sao?Bộc Dương Ngự Thiên gọi vào một tỳ nữ, sau khi hắn nói nói cái gì đó thìtỳ nữ mới cúi người đi ra ngoài.Đợi cho tỳ nữ kia đi rồi, Bộc Dương Ngự Thiên mới đem tầm mắt quay lại TạĐông Quân đang quỳ trên mặt đất.- Ngươi lại đây!Tạ Đông Quân nghe lời đứng lên, chậm rì rì đi lại bên bàn.- Thu dọn mấy thứ này đi.- Dạ!Tạ Đông Quân lập tức nghe theo, sửa sang lại đống tấu chương dẹp sang bênđể mặt bàn có một chỗ trống rộng.Dọn xong bàn, Tạ Đông Quân lại ngoan ngoãn đứng một bên, cúi thấp đầu làmmột bộ dáng nhu thuận, vâng lời.Bộc Dương Ngự Thiên cũng không nói thêm gì, chỉ liếc nhìn nghiêng Tạ ĐôngQuân, cảm thấy hắn không được thoải mái lắm."Nhìn cái gì, tự nhìn ngươi đi!"Tuy rằng Tạ Đông Quân rất muốn lớn giọng quát như vậy nhưng hắn biết rõbây giờ không cần chọc vào Bộc Dương Ngự Thiên. Nghĩ rồi hắn vẫn tiếp tục giảbộ ngoan ngoãn.Cảm giác xấu hổ và trầm mặc duy trì một hồi lâu, mãi tới khi có người đivào.Người tỳ nữ vừa mới rời đi quay lại cùng hai người khác. Trên tay mỗingười đều có mấy cái chén lớn, trên chén có vài món ăn hình thức rất đẹp mắtđang còn tỏa hơi nóng.Mấy người sau khi dọn đồ ăn lên bàn liền hành lễ đi ra ngoài, lần thứ haiđể lại hai người Tạ Đông Quân và Bộc Dương Ngự Thiên giằng co trong không khí trầm mặc.- Ngươi ... tên gọi là gì?-- Tạ Mãn.- Tiểu Mãn Tử, ngươi lạiđây!Sao lại dùng cái loại tên gọi như tiếng lóng giống thái giám để gọi tachứ... Tạ Đông Quân bất mãn, lầm bầm trong bụng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đi tớirồi đứng lại bên bàn.- Ăn đi.- A? – nghe thấy lời BộcDương Ngự Thiên nói, Tạ Đông Quân nghi hoặc ngẩng đầu.- Không phải ngươi đóibụng sao? Nhanh ăn đi. – Bộc Dương Ngự Thiên chỉ chỉ mấy món ăn lót dạ trênbàn, ý bảo Tạ Đông Quân mau ăn đi.- Nhưng mà...Tạ Đông Quân hắn nào dám tiến lên ăn chứ! Nếu hắn ăn, chẳng may Bộc DươngNgự Thiên không vui, lấy cái lý do này lôi hắn đi chém thì biết tính sao?- Yên tâm, ta sẽ khôngchém đầu ngươi.Bị đoán trúng suy nghĩ trong đầu, Tạ Đông Quân đỏ bừng mặt, song vẫn chưacó động tay. Bộc Dương Ngự Thiên thấy Tạ Đông Quân không dám động, đành phảidùng tới chiêu cuối cùng.- Nếu ngươi không ăn thìtrẫm sẽ sai người đem vứt đi!Muốn vứt mấy thứ này đi ư? Quá lãng phí!Tạ Đông Quân nhìn mấy món điểm tâm ngon mắt không biết tên gì, nghĩ nghĩ.Trời sinh tính hắn ưa tiết kiệm nên cuối cùng nhịn không được đi lên, bắt đầuăn.Ban đầu còn cắn cắn từng miếng nhỏ, dần dần ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói.Bộc Dương Ngự Thiên nghiêng nhìn thân mình nho nhỏ đang liều mạng ăntrước mắt, nụ cười càng thêm sâu.- Trẫm đáng sợ lắm sao?Nghe thấy Bộc Dương Ngự Thiên hỏi, Tạ Đông Quân ngừng động tác tay, nhìnvề phía hắn.- Tại sao chỉ cần trẫmnói một câu với ngươi, ngươi đã có bộ dáng như sợ muốn chết?Tạ Đông Quân nuốt miếng thức ăn trong miệng xuống, nghiêng đầu nghĩ nghĩ.- Bởi vì... Không phải cócâu nói "Gần vua như gần cọp" sao? Nếu nói sai một câu hay làm không tốt thìđầu liền rớt xuống...- Gần vua như gần cọpsao... Nói như vậy, mỗi ngày ngươi đều làm việc ở đây, không phải mỗi ngày đều sợkinh tâm táng hồn sao?Tạ Đông Quân không thèm nghĩ ngợi liền thành thật gật đầu khiến Bộc DươngNgự Thiên được trận cười lớn.- Nếu vậy, trẫm phân chongươi một công việc khác, ngươi sẽ không cần tới nơi này, thế nào?- Thật vậy ư? – Tạ ĐôngQuân vốn muốn hô lên vui vẻ nhưng rồi lại lập tức hồ nghi nhìn Bộc Dương NgựThiên.- Là công việc gì?- Không phải việc gì khó.Trẫm muốn ngươi đi làm thư đồng của hoàng đệ trẫm là Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắnnhỏ hơn ngươi hai tuổi, chỉ có tính tình rất ương nghịch. Trẫm thấy ngươi rấtcó bản lĩnh, hy vọng ngươi có thể làm cho đứa nhỏ Tuyên Cầu kia ngoan một chút...Trẫm có kỳ vọng với hắn, nhưng hắn hoàn hoàn không nghe lời trẫm.Bộc Dương Ngự Thiên một bên nói một bên lắc đầu rồi từ từ lấy từ trongngực ra một tấm lệnh bài.- Thứ này ngươi cứ mangbên người. Nếu Tuyên Cầu nói muốn xử phạt ngươi thì có lệnh bài này, ngươikhông cần sợ.- Ơ... Dạ! – Tạ Đông Quântiếp nhận lệnh bài, coi như là đã nhận công việc này.Chỉ cần không bị chém đầu thì có làm gì cũng không sao hết. Tạ Đông Quânnghĩ như thế!Nhưng điều hắn thực không ngờ chính là, Bộc Dương Tuyên Cầu là một đứanhỏ không dễ đối phó chút nào. Lúc này, hắn chỉ thầm nghĩ không cần phải nhìnthấy Bộc Dương Ngự Thiên mỗi ngày là tốt lắm rồi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ.....Ngày hôm sau, Tạ Đông Quân dậy thật sớm để chuẩn bị. Mặc xong quần áo mớivừa được phát, hắn theo Hồ công công đi tới nơi Bộc Dương Tuyên Cầu ở – Hoàngtử điện.Bộc Dương Tuyên Cầu dù đã được phong làm Cầu vương nhưng vẫn ở lại tronghoàng cung như trước.- Cầu vương điện hạ vìtuổi còn quá nhỏ nên chưa thể phong đất. . – tiếng Hồ công công lanh lảnh vanglên. Khi nhắc tới Bộc Dương Tuyên Cầu thì trên mặt lão dường như có chút phiềnnhiễu.Tạ Đông Quân vâng lời gật đầu, không có chú ý tới diễn cảm trên mặt Hồcông công.Đứa nhỏ tên Bộc Dương Tuyên Cầu kia nhỏ hơn hắn hai tuổi, vậy năm nay lênbảy. Một đứa nhỏ tuổi này hẳn là không khó để dạy dỗ...- Nơi đó chính là TĩnhTâm điện – nơi Cầu vương điện hạ ở. Cầu vương điện hạ đã biết từ hôm nay trở đingươi sẽ chịu trách nhiệm về sinh hoạt hàng ngày của ngài ấy. – Hồ công côngnói rồi dừng bước, không đi tiếp nữa.- A, dạ...Chần chờ vài giây, thấy Hồ công công hình như không có ý muốn dẫn mìnhvào, Tạ Đông Quân đành phải một mình tiếp tục đi về phía trước.Chậm bước trên cầu thang, Tạ Đông Quân hướng đi về phía Tĩnh Tâm điện nhonhỏ kia.Sau khi nhận công việc này, hắn đã nghe không ít lời đồn đãi liên quantới Bộc Dương Tuyên Cầu.Trong đó có vài lời đồn tựa hồ là thực. Ví dụ như mẫu phi của Bộc DươngTuyên Cầu là Tĩnh quý phi, vì khó sinh Bộc Dương Tuyên Cầu mà chết. Bộc DươngTuyên Cầu tuy sống sót nhưng lại bị coi là đứa trẻ mang điểm gỡ nên không đượcngười cha thương yêu.Tiếp đó, trong cuộc tranh đấu ngôi vị hoàng đế, Bộc Dương Tuyên Cầu sở dĩcó thể yên ổn ngồi đó cũng là vì tuổi còn quá nhỏ, trong cung cũng không có thếlực gì đủ để gây uy hiếp.Sau khi Bộc Dương Ngự Thiên đăng cơ, ngự y có khám qua nói rằng thể chấtcủa hắn không thể có con nối dõi. Cũng may là hắn còn có một vài người huynh đệkhác có thể kế thừa. Thế nên trước mắt, ứng cử cho ngôi vị hoàng thái tử baogồm cả Bộc Dương Tuyên Cầu thì tổng cộng có ba vị vương gia.Song điều khiến Bộc Dương Ngự Thiên phiền não chính là ba vị vương giakia đối với ngôi vị hoàng đế hoàn toàn không có chút hứng thú.Thất hoàng tử Bộc Dương Tuyên Mộ hiện là Trấn Bắc vương, thường ở lạivùng đất phong của mình, rất ít khi trở về. Nghe nói là muốn tránh né Bộc DươngNgự Thiên, vì Bộc Dương Ngự Thiên có ý định muốn sắc phong hắn làm hoàng tháitử.Thập tam hoàng tử Bộc Dương Tuyên Cẩn còn gọi là Cẩn vương. Người này vẫnở trong hoàng cung, cũng không có trở về vùng đất phong của mình. Theo miệngngười ta nói thì hắn bảo ở trong hoàng cung muốn lấy dược liệu thì dễ dàng hơnnhiều. Chỉ vì Bộc Dương Tuyên Cẩn mê đắm việc nghiên cứu chế tạo thuốc, chorằng ngôi vị hoàng thái tử rất phiền phức. Thế nên hắn cũng đem lời của BộcDương Ngự Thiên coi như gió thoảng bên tai.Còn Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng không phải nói. So với việc làm hoàng đếthì Bộc Dương Tuyên Cầu càng đam mê chiến trường hơn.Thêm nữa, vì từ nhỏ đã bị bỏ quên khiến tính tình Bộc Dương Tuyên Cầu rấtcổ quái. Chưa bao giờ hắn làm theo lời Bộc Dương Ngự Thiên, trình độ phảnnghịch thì đủ khiến người ta đau đầu.Có điều, Tạ Đông Quân chỉ coi mấy lời đồn đãi đó như gió thổi qua tai,nghe xong rồi cho qua. Hắn cũng chưa từng thấy một đứa trẻ nào ngỗ nghịch tớimức đó.Khi tiến gần tới cửa, Tạ Đông Quân thấy một tiểu tỳ nữ đứng ở cửa, vẻ mặtrất sợ hãi.- Ừm ... Ta là Tạ Mãn, bắt đầu từ hôm nay sẽ làm thư đồng của Cầu vươngđiện hạ.Tiểu tỳ nữ bị Tạ Đông Quân làm cho giật mình, thình lình nàng nhìn hắnvới ánh mắt tràn ngập hoảng sợ.- A, ta là...- Tạ Mãn hả? Ta gọi làHồng Ngọc. Ngươi đi theo ta. – Hồng Ngọc nói rất nhanh rồi liền xoay người đivào trong điện.- Điện hạ, Tạ Mãn tới. –giọng nói trong trẻo của Hồng Ngọc vang vọng khắp tòa điện.Tạ Đông Quân bước vào theo, đầu tiên là nhìn thấy có một đứa nhỏ đangngồi ở ghế trên. Đứa nhỏ này chính là Bộc Dương Tuyên Cầu? Tạ Đông Quân nghĩthầm rồi mới cúi đầu muốn hành lễ.- Nô tài khấu kiến Cầuvương điện hạ... Ai da!Tạ Đông Quân nói còn chưa xong liền cảm thấy có vật gì đó đánh vào đầumình khiến hắn bật kêu thảm thiết.Tạ Đông Quân bị đánh trúng không thể đứng vững, lảo đảo vài cái lùi vềphía cánh cửa, cứ thế một đường lăn xuống cầu thang.- A! – thanh âm đầu tiênchính là tiếng thét chói tai đầy sợ hãi của Hồng Ngọc.Trời ơi, sao ta lại xui xẻo như vậy chứ! Trước khi bất tỉnh, trong đầu TạĐông Quân lởn vởn một câu như thế!Không biết đây là lần thứ mấy bất tỉnh rồi tỉnh lại, Tạ Đông Quân bất đắcdĩ mở to mắt.Nơi này là đâu...Nhưng mới chỉ hơi nghiêng đầu, Tạ Đông Quân liền cảm thấy đầu đau kịchliệt.- Đau... – Tạ Đông Quân gậpngười, đưa tay ôm rịt lấy đầu, đau tới mức nước mắt không ngừng ứa ra.Không thể phủ nhận là trước khi mở mắt ra hắn đã có chút hy vọng.Hy vọng sau khi mở mắt ra hắn sẽ đang ở trong phòng của mình. Cái gì màbiến thành thái giám, tất cả chỉ là mộng ảo. Ngay cả chuyện hắn bị bạn traiphản bội, bị bọn cho vay nặng lãi đuổi giết cũng chỉ là một giấc mơ điên khùngcủa hắn.Hắn muốn nghĩ rằng, người kia chỉ là bận rộn quá nên đi vắng đâu đó mộthai ngày mà thôi.Có điều, lúc này đầu hắn đau muốn chết. Chắc là đã sưng thành một cái bọclớn rồi.Mà kẻ đầu sỏ gây ra chính là tên Cầu vương điện hạ ngay cả mặt mũi vẫnchưa có thấy rõ đã khiến hắn hôn mê kia.- Đáng giận, cái tên tiểuquỷ đáng chết kia... – Tạ Đông Quân càng nghĩ càng tức. Cuối cùng dùng tay quẹtsạch nước mắt, xoay người bò lên, tính toán đi tìm người kia tính toán nợ nần.- A, Tạ Mãn, ngươi tỉnhrồi? – Hồng Ngọc cầm một bộ quần áo đi tới. Thấy Tạ Đông Quân đã tỉnh thì nàngliền thở phào một hơi nhẹ nhõm.- Cái tên chết ... Điện hạđâu?Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi về Bộc Dương Tuyên Cầu, Hồng Ngọc có vẻ khóxử. Nàng do dự một hồi lâu mới trả lời:- Cầu vương điện hạ ...Hiện đang nói chuyện với bệ hạ... – Hồng Ngọc nói rất nhỏ, cứ như sợ bị ai nghethấy.- Ở nơi nào?- Đại sảnh.Tạ Đông Quân lắc lắc cái đầu còn đang choáng váng rồi nghiêng ngã đi tớiphía đại sảnh.- A, Tạ Mãn, thương thếcủa ngươi sao rồi? Ngươi còn chưa thay quần áo bẩn mà!Tạ Đông Quân không để ý tiếng Hồng Ngọc gọi phía sau, cứ thế đi thẳng tớiđại sảnh.[Lời tác giả: Mới chương hai mà Tạ Đông Quân đã hôn mê vài lần rồi. Nhưngta tin tưởng là hắn còn có thể hôn mê nhiều hơn nữa a! Ha ha ha ha....]Chương 2.2Bộc Dương Ngự Thiên ngồi ở vị trí chủ thượng trong đại sảnh, đứng trướcmặt hắn là một đứa trẻ dáng người nho nhỏ.Tạ Đông Quân đoán rằng đứa nhóc kia chính là Bộc Dương Tuyên Cầu.Vị Cầu điện hạ kia có một đôi mắt to tròn đen lấp lánh, cái miệng nhỏnhắn hồng nhuận lúc này đang cong lên khiến khuôn mặt phúng phính càng thêmđáng yêu.Bộc Dương Tuyên Cầu tuy nhìn như đang cúi đầu ngoan ngoãn nhưng rõ rangbiểu cảm trên mặt đang nói rằng: trong lòng nó không phục!- Trẫm cho Tạ Mãn lại đâylà muốn hắn cùng ngươi đọc sách, không phải để ngươi lấy hắn trút giận. – trênmặt Bộc Dương Ngự Thiên không chút ý cười, hiển nhiên là bất mãn với hành độngcủa Bộc Dương Tuyên Cầu.- ... Thần đệ không thíchtên nô tài đó. – Bộc Dương Tuyên Cầu phản kháng, đồng thời hung hắng trừng liếcTạ Đông Quân đang đứng tránh một bên.- Ngươi còn chưa nói vớihắn câu nào, sao hắn lại chọc được ngươi chứ?Khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu giật giật, hình như là muốn tìm một lý do.Nhưng cuối cùng, tựa hồ vì tìm không ra nên miệng lại cong thêm cao.- Nếu Tạ Mãn không làmsai chuyện gì, ngươi không được tìm hắn gây phiền toái. Từ hôm nay trở đi, hắnchính là thị nhân của ngươi, ngươi an phận một chút cho trẫm.Nghe thấy lời Bộc Dương Ngự Thiên nói, sự chán ghét của Bộc Dương TuyênCầu đối với Tạ Đông Quân càng thêm sâu sắc.Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, Tạ Đông Quân chính là tên gian tế doBộc Dương Ngự Thiên phái đến. Mục đích là muốn đem nhất cử nhất động của nó báocho Bộc Dương Ngự Thiên biết rồi dùng chúng để khống chế nó.Ngược lại, Tạ Đông Quân vẫn đang còn tránh bên cạnh lén nhìn thấy BộcDương Tuyên Cầu bị trách cứ thì tức giận vốn trước đó xông lên tận đầu đã tiêuthất hơn phân nửa.Hừ, nếu đã bị mắng thì coi như xí xóa chuyện nó khiến đầu ta bị xưngthành cái bọc to này đi.Dù sao trong mắt một người đã mười chín tuổi như Tạ Đông Quân thì BộcDương Tuyên Cầu mới bảy tuổi kia vẫn chỉ là một đứa trẻ. Thế nên Tạ Đông Quânliền dễ dàng tha thứ cho nó.- Nghe đủ rồi, còn chưađi ra?Tạ Đông Quân giật mình, sau khi xác định là Bộc Dương Ngự Thiên đang nóitới mình thì mới xấu hổ đi ra.- ... Nô tài khấu kiếnhoàng thượng.Thấy trên trán Tạ Đông Quân sưng lên một cái bọc to đỏ ửng, khuôn mặt BộcDương Ngự Thiên rung lên vài cái, cuối cùng nhịn không được liền bật cười hahả.- Cái trán của ngươi đúnglà rất đồ sộ!- Cái này còn phải cảm tạhoàng đệ bảo bối của người. Nếu thích thì người có thể bảo ngài ấy làm một cáitrên đầu!Bị Bộc Dương Ngự Thiên châm chọc, Tạ Đông Quân nhếch miệng, nhịn khôngđược bèn trả đũa vài cầu. Nhưng nói xong thì hắn đã biết mình lại nói xằng bậygây họa rồi.Cả người Tạ Đông Quân cứng ngắc, lén lén nhìn phản ứng của Bộc Dương NgựThiên. May là Bộc Dương Ngự Thiên không có để trong bụng.- Cái này không cần. Hiệngiờ trẫm còn có rất nhiều quốc sự phải xử lý. – nói rồi, Bộc Dương Ngự Thiênliền nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Tâm điện.Bộc Dương Ngự Thiên vừa đi khuất, chỉ còn lại Tạ Đông Quân và Bộc DươngTuyên Cầu. Hai người đứng đó, mắt to trừng mắt nhỏ.- Ta cảnh cáo ngươitrước, ngươi không cần nghĩ cách biến ta thành người giống với hy vọng củahoàng huynh. Ta tuyệt đối sẽ không kế thừa ngôi vị hoàng đế!- Nô tài không hiểu điệnhạ đang nói tới chuyện gì. Nô tài chỉ là tới hầu hạ điện hạ, đồng thời làm thưđồng bên cạnh điện hạ, chỉ thế mà thôi!Cuối cùng thì Tạ Đông Quân cũng biết tại sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại cóđịch ý với mình như vậy. Nó coi Tạ Đông Quân hắn là gián điệp do Bộc Dương NgựThiên phái tới.- Hừ, ai thèm tin tưởnglời nói vớ vẩn của ngươi!Bộc Dương Tuyên Cầu trừng mắt nhìn hắn một cái rồi lập tức bỏ đi. Tạ ĐôngQuân cũng nhanh chân đuổi theo.- Ngươi đi theo ta làmchi! – phát hiện Tạ Đông Quân vẫn đi theo phía sau, Bộc Dương Tuyên Cầu lềnquay đầu lại trừng mắt với hắn.- Nô tài là thị nhân củađiện hạ, dĩ nhiên là phải theo điện hạ rồi. – Tạ Đông Quân nói rất hợp tình hợplý, nhất thời Bộc Dương Tuyên Cầu không nghĩ ra được lời nào để bác bỏ.- Hừ! – Bộc Dương TuyênCầu vung tay, quay đầu tiếp tục đi về phía trước. Tạ Đông Quân lại tiếp tụcđuổi theo.Hai người một trước một sau đi vào trong viện. Bộc Dương Tuyên Cầu tùytay kiếm một nhánh cây vung vẫy vài cái rồi quay lại nhìn về phía Tạ Đông Quân,trên mặt vẫn ngập tràn tức giận.- Hiện tại ta muốn luyệnvõ, ngươi đứng xa một chút cho ta! Bị thương thì ta mặc kệ!- Vâng!Tạ Đông Quân lui lại mấy bước, đứng trên hành lang nhìn Bộc Dương TuyênCầu bắt đầu làm cái việc mà nó gọi là "luyện võ".Nói là "luyện võ" cho dễ nghe! Trong mắt Tạ Đông Quân thì nó giống nhưmột đứa nhóc cầm cành cây vụt lung tung vào không khí thôi.Còn chưa nói, cánh tay đang vung nhánh cây kia không hề có sức, ngay cảthân mình cũng lắc lắc lảo đảo. Một người mù mờ như Tạ Đông Quân nhìn vào cũngphát hiện ra được sơ hở chồng chất. Căn bản là Bộc Dương Tuyên Cầu không có cáigốc võ học.Vào lúc Bộc Dương Tuyên Cầu dừng lại nghỉ ngơi, Tạ Đông Quân tiến lên,dùng khăn tay lau mồ hôi cho nó.- Điện hạ có bái sư haykhông?Nghe thấy câu hỏi của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu lại trừng mắtnhìn hắn một cái rồi đoạt lấy chiếc khăn, lau lau xoa xoa một hồi rồi mới nhỏgiọng trả lời:- Hoàng huynh không chota mời.- Tại sao vậy?- Ngươi không thấy mình phiềnphức lắm à! – Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như bị giẫm phải chân đau, ném chiếc khănvào mặt Tạ Đông Quân rồi xoay người cầm nhánh cây tiếp tục luyện tập.Suýt bị nhánh cây đánh tới, Tạ Đông Quân vội lui về phía hành lang. Cáibọc vô tội trên trán còn chưa có xẹp xuống, hắn không muốn lại có thêm cái mớiđâu.- Tiểu quỷ đáng ghét nàytính tình đúng là ngỗ ngược... Nhưng cũng chỉ là một đứa nhóc mà thôi...Vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ nghe được nên Tạ Đông Quân đành phải dùngthứ thanh âm cực nhỏ chỉ mình hắn nghe thấy để mắng nó.Sau khi luyện võ xong, Tạ Đông Quân bưng tới một khay đồ ăn lót dạ cùngtrà do Hồng Ngọc chuẩn bị sẵn vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ thấy đói và khát khivận động nhiều.Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống chiếc ghế trong chòi nghỉ mát, mắt lạnhnhìn cái khay đồ ăn lót dạ trước mặt.- Điện hạ không đói bụngsao? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cả nửa ngày vẫn chưa có động tay, Tạ Đông Quânkỳ quái hỏi.Nó không thấy đói bụng nhưng Tạ Đông Quân hắn lại đói muốn chết nha! Thứhương thơm phát ra từ mâm đồ ăn kia khiến chiếc bụng tham ăn rỗng tuếch của hắnkêu gào, hận không thể một hơi đem toàn bộ đồ ăn kia nuốt vào sạch sẽ.Bộc Dương Tuyên Cầu liếc mắt nhìn Tạ Đông Quân một cái rồi mắt hất cằm vềphía đồ ăn.Không có hiểu được ẩn ý của Bộc Dương Tuyên Cầu,vẻ mặt Tạ Đông Quân vẫnngơ ngác đặt dấu chấm hỏi nhìn nó. Lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới tức giận mởmiệng:- Thử độc.Nghe thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói, cơn tức trong Tạ Đông Quân liềndâng lên.Lão tử chỉ là thị nhân của ngươi, chứ không phải làm kẻ chết thay chongươi nha!Tạ Đông Quân vốn định hảo hảo giáo huấn nó một chút nhưng trong đầu độtnhiên lóe lên một tia sáng. Trên mặt hắn lập tức giãn ra tươi cười:- Nô tài tuân mệnh!Tạ Đông Quân đi lên trước, đem toàn bộ đồ ăn mỗi thứ cắn một miếng. BộcDương Tuyên Cầu ngồi bên đôi mắt càng ngày mở càng lớn.- Tất cả đều không cóđộc, ngài có thể an tâm ăn, điện hạ! – buông khối đồ ăn cuối cùng xuống, TạĐông Quân lấy tay lau sạch vụn bánh bên mép rồi vỗ vỗ tay đứng sang bên.Tuy chỉ cắn mỗi thứ một miếng như cũng đủ để Tạ Đông Quân ăn một bụng nothỏa mãn.- Tên nô tài ngu ngốc nhàngươi! Lại dám cắn hết đồ ăn của ta, như vậy nói ta làm sao ăn hả!Đối diện với sự tức giận của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân làm mặt vôtội:- Nhưng là do điện hạ kêunô tài thử độc mà!- Ta kêu ngươi thử độc,ngươi chỉ cần cắn một miếng không phải là được rồi sao!- Khó mà làm được nha!Ngài xem, điểm tâm có nhiều như vậy, nô tài đâu thể đoán được thứ nào bị ngườita hạ độc. Vậy nên đương nhiên là thử mỗi thứ một miếng mới an toàn được!Tạ Đông Quân lại nói lời đúng tình hợp lý, nhưng ý cười bên môi rõ rangđã tố cáo là hắn cố ý.- Ngươi!- Đừng nói nữa, điện hạnhanh ăn đi! Nếu để lạnh sẽ không ngon nữa. – được hưởng lại còn khoe mẽ, TạĐông Quân giả bộ ân cần cầm miếng điểm tâm đưa tới trước miệng Bộc Dương TuyênCầu.Bộc Dương Tuyên Cầu giận tới mức đứt khí, điểm tâm cũng ăn không vô nổi.Một người tôn quý như nó, có thể nào cho phép mình ăn nước miếng người khác?Hơn nữa, đó là nước miệng của một tên hạ nhân nha!Vốn định giáo huấn Tạ Đông Quân một vố nhưng nghĩ lại lúc nãy mới bị BộcDương Ngự Thiên la rầy, cuối cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đành nuốt cơn giận vàobụng, vung tay vùng vằng rời khỏi chòi nghỉ mát.- Điện hạ, ngài muốn điđâu? Chầm chậm đợi nô tài với! – Tạ Đông Quân vất vả nhịn xuống tiếng cười sắptràn ra ngoài, nhanh chóng đuổi kịp bước đi của Bộc Dương Tuyên Cầu.- Phiền muốn chết! Ngươikhông được đi theo ta!- Vậy đâu có được. Nô tàinhất định phải đi theo điện hạ, tùy thời còn hầu hạ ...Giữa trưa nắng, giọng nói của hai người con trai vang vọng khắp Tĩnh Tâmđiện, thật lâu không ngừng.....Mỗi buổi trưa, sau khi năn nỉ tên Bộc Dương Tuyên Cầu đã mệt mỏi mà vẫnưa làm loạn kia lên giường ngủ trưa, Tạ Đông Quân nhàn nhã không có việc gì làmliền chạy vào tới vườn hoa trong Tĩnh Tâm điện đào đào xới xới. Hắn tính toánsẽ biến nơi này thành vườn hoa nhỏ bí mật thứ hai của mình.Ngày đầu tiên vào Tĩnh Tâm điện, hắn phát hiện nơi này không hề nhỏ chútnào nhưng lại không có người hầu. Nghĩ lại thì cũng chỉ có hai người là hắn vàHồng Ngọc mà thôi.Mỗi ngày sẽ có người tới quét dọn, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn mỗi chuyện đó.May mắn là đồ dùng, hàng hóa đều do ngự thiện phòng phụ trách, bọn hắn hoàntoàn không lo lắng vấn đề bữa ăn.Vốn tưởng lý do vì Bộc Dương Tuyên Cầu không được coi trọng nhưng HồngNgọc nói thực ra hoàng thượng sai tới rất nhiều người hầu. Chỉ là tất cả đềuchịu không nổi tính tình Bộc Dương Tuyên Cầu và bị nó khi dễ, cuối cùng đều bịBộc Dương Tuyên Cầu ép phải rời đi. Hồng Ngọc trước kia là tỳ nữ của Tĩnh quýphi nên mới có thể tiếp tục ở lại Tĩnh Tâm điện.Xem ra, đúng là hắn đã nhận phải một nhiệm vụ gian khổ rồi... Nhưngkhông hiểu sao, hắn không hề cảm thấy mấy thủ đoạn của Bộc Dương Tuyên Cầu đángsợ, ngược lại chỉ coi nó là một đứa nhỏ tùy hứng mà thôi.- Ngươi lại ở đó chơi vớihoa cỏ rồi!Mãi tới khi Bộc Dương Ngự Thiên lên tiếng thì Tạ Đông Quân mới chú ý tớisự xuất hiện của hắn.- A, nô tài khấu kiếnhoàng thượng!- Đứng lên đi.Bộc Dương Ngự Thiên quan sát khắp nơi nhưng không nhìn thấy thân ảnh BộcDương Tuyên Cầu đâu.- Tuyên Cầu đâu?- Điện hạ đang ngủ trưaạ. Hoàng thượng tìm điện hạ có chuyện gì sao?Tuy Tạ Đông Quân hỏi thế nhưng hắn hoàn toàn không có ý định đi đánh thứcBộc Dương Tuyên Cầu, mà cứ trộm nhìn một nửa vườn hoa đã được xới đất, bộ dángmuốn nhanh nhanh được tiếp tục làm việc.Mới đến không bao lâu mà cũng đã quy thuận hoàng đệ kia sao? Bộc DươngNgự Thiên thầm nghĩ như vậy, thật sự không có đem hành động vô lễ của Tạ ĐôngQuân để bụng. Nhưng đúng là hắn đã hiểu nhầm rồi!Tạ Đông Quân một lòng muốn tiếp tục hoàn thành công việc làm vườn ưathích của mình, căn bản không nghĩ tới chuyện phải đi gọi Bộc Dương Tuyên Cầura đón tiếp lúc này.- Không có việc gì, trẫmchỉ đi qua nên lại đây nhìn chút thôi. Nếu nó đang ngủ trưa thì thôi. – nóixong, Bộc Dương Ngự Thiên xoay người muốn rời đi.Lúc này Tạ Đông Quân như nghĩ tới chuyện gì đó, nhanh miệng gọi to BộcDương Ngự Thiên.- A, Hoàng thượng! Nô tàimuốn thương lượng với người một chuyện.- Thương lượng? – BộcDương Ngự Thiên nhíu mày. Đột nhiên hắn thấy hứng thú với việc mà thái giám nàymuốn thương lượng cùng mình.- Nhưng mà...Chương 3.1Sau vài ngày ở chung, Tạ Đông Quân đã khá quen thuộc với chuyện ở TĩnhTâm điện; đối với chuyện hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu cũng phải chu toàn từ đầutới cuối. Chỉ là Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ nguyên địch ý với hắn như cũ,thường cố ý tìm Tạ Đông Quân gây sự.Song Tạ Đông Quân không hề để bụng việc Bộc Dương Tuyên Cầu cố ý khiêukhích mình, luôn thể hiện thái độ coi nhẹ. Thậm chí, thỉnh thoảng hắn còn quaylại chỉnh Bộc Dương Tuyên Cầu một chút khiến nó luôn tức giận tới nghiến răngnghiến lợi.- Điện hạ, hôm nay có đihọc không? Nghe nói thái phó vẫn luôn nhắc tới ngài. – vào thời điểm dùng bữasáng, Tạ Đông Quân nói với Bộc Dương Tuyên Cầu.Chuyện thái phó có nhắc tới Bộc Dương Tuyên Cầu hay không thì hắn khôngbiết nhưng hắn cả ngày đều suy nghĩ về chuyện này! Có sách vở, có điều kiện đihọc mà lại không đi thực đúng là quá lãng phí; một người không có cơ hội đi họcnhư Tạ Đông Quân hắn lại càng tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!Tuy nhiên, Bộc Dương Tuyên Cầu vốn tâm tình không được tốt lắm, nghe thấylời Tạ Đông Quân thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất vô tung vô ảnh.- Mỗi ngày đều nói, ngươikhông thấy phiền hả! Nói cho ngươi biết, ta không muốn đi, nghe không hiểu à?Ngươi đúng là tên nô tài ngu ngốc!- Nhưng mà...Tạ Đông Quân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhảyxuống khỏi ghế, đi vào trong viện luyện võ.- A, điện hạ, ngài vẫnchưa có dùng xong đồ ăn sáng...Nhìn theo bong lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân chỉ biết thở dàibất đắc dĩ rồi quyết định đi lấy một bộ quần áo sạch sẽ. Mỗi lần Bộc DươngTuyên Cầu dùng nhánh cây quậy phá gì đó xong thì cả người đều bẩn vô cùng.- Mỗi ngày đều nhìn nóvụt qua vụt lại như vậy, không biết là chém ra cái trò gì nữa... – Tạ Đông Quânmột bên lẩm bẩm, một bên đi vào trong phòng. Hồng Ngọc nghe thấy Tạ Đông Quânoán hận nói như vậy thiếu chút nữa bị hù chết.Tạ Mãn này cùng thật lớn mật, lại dám phê bình điện hạ!Nhưng nàng lại nhanh chóng cho rằng nguyên nhân là vì Tạ Đông Quân còntrẻ không hiểu chuyện, dù sao tuổi của hắn và Bộc Dương Tuyên Cầu không kém baonhiêu. Mà Tạ Đông Quân lúc nào cũng một bộ dáng thần kinh thô, cũng không phảikhông có khả năng hắn quên mất chênh lệch thân phận giữa hai người.Dù sao vẫn phải tìm thời gian hảo hảo dạy bảo hắn. Hồng Ngọc thầm nghĩnhư thế.Cho dù Bộc Dương Tuyên Cầu ở trong hoàng cung này không được coi trọngnhưng cũng không thể có chuyện ngay cả người hầu hạ bên cạnh có thể nhảy lênđầu nha!Bộc Dương Tuyên Cầu đứng trong viện, buồn bực cầm nhánh cây vung vẫy lungtung.Cái tên Tạ Mãn kia đúng là một kẻ không thể nào hiểu nổi! Vốn tưởng hắnlà gian tế do hoàng huynh phái tới, mục đích là thuyết phục nó đồng ý tiếp nhậnngôi vị hoàng đế. Nhưng sau nhiều ngày ở chung, Tạ Đông Quân chẳng những khôngnói gì đả động tới chuyện ngôi vị hoàng đế mà còn xem nó như người cùng tuổibình thường mà đối xử.Thỉnh thoảng nghĩ có một người bạn như vậy cũng tốt. Đúng lúc muốn làm vẻmặt ôn hòa với hắn thì cái tên Tạ Đông Quân kia lại cố tình nói những lời nókhông muốn nghe chút nào đó là nói muốn nó đi học!Đi học thì có cái gì thú vị chứ. Chẳng phải đều nghe mấy lão già giảng gìgì đó về đế vương, cuối cùng cũng biến thành thái phó muốn tẩy não nó, muốn nólập chí làm hoàng đế tốt!Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghĩ càng buồn bực, cầm nhánh cây vụt qua vụtlại, đem toàn bộ hoa cỏ trước mắt đập nát sạch.- A, ngài ở trong nàysao, điện hạ!Nguyên nhân khiến Bộc Dương Tuyên Cầu buồn bực đã xuất hiện. Tạ Đông Quâncầm khăn lau và trà đi tới.- Vừa mới đi qua chỗ ngàithường luyện tập không thấy ngài đâu, còn tưởng là ngài chạy ra ngoài điện... –giọng Tạ Đông Quân càng nói càng nhỏ, đôi mắt càng nhìn càng lớn, cuối cùng làmiệng phát ra một tiếng kêu so với tiếng heo kêu khi bị giết còn thê thảm hơn.- A ~~~ Hoa của ta!Tạ Đông Quân ném toàn bộ đồ trên tay đi, chạy lên luyến tiếc nhìn mộtvườn hoa tươi tốt đã bị biến thành đống nát bét lộn xộn.Nhìn thấy bộ dạng này của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngây ngẩn cảngười, tay nắm chặt lấy cành cây, cứ thế đứng ngốc một bên.- Ngươi... ngươi sao có thểlàm hỏng vườn hoa ta vất vả lắm mới trồng được! Nhìn xem ngươi muốn giải thíchsao với ta hả?!Tức giận xông vào đầu khiến Tạ Đông Quân chẳng còn quan tâm thân phận chủtớ, tay đưa lên chỉ chỉ vào mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, miệng không ngừng mắng.Chút cảm giác muốn xin lỗi trong Bộc Dương Tuyên Cầu liền bị tiếng rốngcủa Tạ Đông Quân xóa sạch, ngược lại còn khiến nó nổi cơn tức.- Cùng lắm chỉ là phá hoathôi. Tạ Mãn thật lớn gan, dám nói chuyện với ta như vậy!- Cái gì mà phá hoa! Đâyđều là ta vất vả chăm sóc mãi mới tốt được nha! Ngươi phá tất cả, ít nhất cũngphải nói lời xin lỗi chứ!Tạ Đông Quân căm giận đứng bật lên, vì cao hơn Bộc Dương Tuyên Cầu mộtcái đầu nên dĩ nhiên là từ trên cao nhìn xuống. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâucó chịu nhận thua, gân cổ lên muốn cùng Tạ Đông Quân phân cao thấp.- Nói cái gì mà xin lỗi!Đây là điện của ta, mọi thứ bên trong đều thuộc sở hữu của ta. Ta muốn làm gì,phá gì là chuyện của ta, tên thái giám chết bầm như ngươi thì có quyền gì quản?- Ngươi gọi ta là cái gì?Chưa từng bị người nào mắng như vậy nên TạĐông Quân nheo lại hai mắt đầy nguy hiểm. Hiển nhiên là hắn đã bị chạm vào chỗđau.Tuy rằng biết lời mình nói ra có hơi nặngnhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không chịu thua lép.- Gọi ... gọi ngươi là tên thái giám chết bầm! Ngươi chính là bị thiến nên mớithích chơi mấy cái trò đàn bà gì đó! Cùng lắm chỉ là một tên hoạn quan, lại còndám bất kính với bổn vương...Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa xong đã bịTạ Đông Quân ném cho một quyền ngã lăn trên mặt đất.Ngã xuống đất còn chưa đủ, Tạ Đông Quân lậptức đè nó xuống, hai nắm tay nho nhỏ trút nắm đấm như mưa xuống mặt và bụng BộcDương Tuyên Cầu.- Ta cho ngươi mắng! Mắng ta thái giám chết bầm này! Mắng ta hoạn quan này!Tuy bị đè nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu cóchịu thua, sau khi nhận vài đấm, nó gấp khuỷu tay lại thúc một kích. Tạ ĐôngQuân vì lưng bị đánh trúng mà ngã sang bên, Bộc Dương Tuyên Cầu thuận thế đứnglên rồi nắm tay lại ra sức đấm vào mặt và đầu Tạ Đông Quân trả đòn.- Mắng ngươi là hoạn quan thì sao chứ? Ngươi chính là một tên hoạn quan! Đángghét, lại còn dám đánh đường đường Cầu vương như ta! Ta xem ngươi là không muốnsống nữa!- Ngươi còn mắng! Chết tiệt, hôm nay ta không bắt ngươi xin lỗi được thì ta khôngphải họ Tạ!Hai đứa nhỏ cứ thế lăn qua lăn lại trong sân;đá, cắn, cấu, đánh đều dùng tới. Tiếng chửi bậy nhanh chóng lôi kéo Hồng Ngọctới.- Trời! Đứng đánh nữa! Tạ Mãn, sao ngươi có thể bất kính với điện hạ như vậy? –Hồng Ngọc một bên lo lắng một bên hô. Nhưng hai người kia đánh hăng say tới đỏsậm hai mắt không hề nghe thấy lời Hồng Ngọc nói, cứ thế lăn qua lăn lại trênmặt đất như cũ.Hồng Ngọc muốn tiên lên kéo hai người ranhưng lại không dám, cuối cùng đành chạy đi tìm người.Cuối cùng Tạ Đông Quân to người chiếm ưu thếnên ngăn chặn được Bộc Dương Tuyên Cầu.- Ngươi nói không chịu xin lỗi!- Đừng hòng!Bộc Dương Tuyên Cầu đau tới mức nghiến răngnhưng vẫn không chịu yếu thế. Tạ Đông Quân thấy vậy liền quyết định sử dụngtuyệt chiêu.Hắn chìa tay ra, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tứcđem hai tay bảo hộ trước mắt. Nhưng mục tiêu của Tạ Đông Quân lập tức chuyểnsang sườn thắt lưng của Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn bắt đầu dùng sức thọc lét BộcDương Tuyên Cầu.- Nói hay không?- Nha ha ha ha ha ha ha ha ha ... Mau, dừng tay! Ha ha ha ha ha ha ... A ha ha haha......Bộc Dương Tuyên Cầu cười tới mức sắp đứt hơi.Nó không ngừng vặn vẹo người nhưng vì cả người vô lực nên không thể thoát khỏicông kích của Tạ Đông Quân.- Muốn ta dừng tay thì ngươi phải xin lỗi! – Tạ Đông Quân hung tợn nói, cánh taykhông hề có dấu hiệu muốn thả lỏng.- Ha ha ha ha ha ha ... Ta..... Ta nói..... Xin lỗi.... Ta xin lỗi rồi!- Biết xin lỗi là tốt rồi.Vừa nghe thấy Bộc Dương Tuyên Cầu xin lỗi, TạĐông Quân lập tức thu tay về, đồng thời kéo nó lên theo.- – Cẩu nô tài lớn mật! Ngươi dám nhục nhã ta như vậy, ta muốn lôi ngươi ra chémđầu! – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa có được tự do liền dùng sức đẩy Tạ Đông Quân ra,hung hăng nói.- Nghe thấy sự uy hiếp của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân lại tuyệt không cóbộ dáng sợ hãi. Hắn sờ sờ trong ngực, lấy ra một thẻ lệnh.- Nô tài có lệnh bài này của hoàng thượng, cho nên điện hạ không thể chém đầu nôtài. – ngữ khí Tạ Đông Quân rất tôn kính thành khẩn nhưng nội dung lời nói lạikhiến người ta tức giậm chân.Nhìn lệnh bài trên tay Tạ Đông Quân, BộcDương Tuyên Cầu kinh ngạc mở tròn hai mắt. Sau khi xác nhận kim bài trên tayhắn là thật thì liền tức giận nghiên răng nghiến lợi.- Cái thứ đáng giận!Bộc Dương Tuyên Cầu nhảy lên muốn đánh tiếpnhưng lúc này Tạ Đông Quân không hề phản kích, chỉ nhẹ nhàng né tránh và BộcDương Tuyên Cầu không hề phòng bị kia có thể sẽ bị ngã.- Cẩn thận!Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Cầu sắp ngãxuống đất, không nghĩ ngợi nhiều liền lao người về trước ôm nó vào trong ngực,còn chính mình thì đảm đương trách nhiệm của một chiếc đệm đập mạnh xuống đất...- Đau quá!Bởi vì hai tay đề ôm Bộc Dương Tuyên Cầu nênđầu Tạ Đông Quân đập mạnh xuống đất khiến cho hắn nhìn thấy trăng sao bay vèovèo trên đầu, nhất thời không thể hoàn hồn.Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không ngững giãy khỏicánh tay Tạ Đông Quân, giận dữ liều mạng đấm Tạ Đông Quân mà không hề phát hiệnTạ Đông Quân đã không còn khí lực để tránh né.Lúc này Hồng Ngọc cùng bọn thị vệ mới lật đậtchạy tới. Mấy tên thị vệ to lớn dễ dàng kéo hai tiểu quỷ rời ra. Bộc Dương TuyênCầu thở hồng hộc, ánh mắt vẫn hung hãn trừng nhìn Tạ Đông Quân.Ngược lại, Tạ Đông Quân toàn thân vô lực,đành bắt lấy cánh tay thị vệ mà dựa vào.Hồng Ngọc và hai tên thị vệ nhìn thấy trênmặt Bộc Dương Tuyên Cầu đều là vết thương thì sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.- Tạ Mãn! Ngươi thật to gan, lại dám bât kính với điện hạ như vậy! Ta sẽ đưangươi tới phủ nội vụ, để bọn họ hảo hảo giáo huấn ngươi biết cái gì quy củ!Thị vệ đang túm Tạ Đông Quân quát nói rồi lậptức muốn lôi Tạ Đông Quân đi. Tạ Đông Quân tuy đầu đau choáng váng nhưng vẫngiãy dụa lấy tấm lệnh bài trong người ra.- Buông! Ta có lệnh bài của hoàng thượng, ngươi có vấn đề gì cứ tìm hoàng thượngmà nói!Thị vệ nhìn thấy lệnh bài như bị phỏng tớinơi, lập tức buông Tạ Đông Quân ra. Nhưng lại ngại người bị đánh là Bộc DươngTuyên Cầu kia, nhất thời mọi người không biết nên làm sao, chỉ có thể ngây ngốcđứng đó.Bộc Dương Tuyên Cầu thấy mọi người không có cách gì đụng tới Tạ Đông Quânthì tức giận giậm chân rồi xoay người chạy đi.- A, điện hạ...Tạ Đông Quân thấu Bộc Dương Tuyên Cầu chạy đi liền vội vàng muốn đuổitheo. Nhưng vì đầu choáng váng mà bước đi cũng thêm lảo đảo.Vất vả lắm mới đuổi về tới tẩm điện của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quântựa vào cửa nghỉ ngơi một chút rồi mới mở cửa đi vào.- Điện hạ...- Cút đi! – Bộc DươngTuyên Cầu trốn trong chăn rống lên rồi nắm chiếc gối ném qua phía Tạ Đông Quân.Vì đầu bị choáng nên Tạ Đông Quân không thể phản ứng kịp, đầu liền bịđánh trúng. Kế tiếp, không biết là lần thứ mấy... Tạ Đông Quân lại té xỉu! Chương 3.2Không biết qua bao lâu, khi Tạ Đông Quân tỉnh lại thì thấy mình vẫn nằmtrên đất.Hắn lảo đảo đứng lên, nhưng vừa rồi bị Bộc Dương Tuyên Cầu đánh vào đầu,tiếp đó vì té xỉu ngã đụng đầu xuống đất, giờ chỉ cần khẽ động là hắn đau tớinhe răng há mồm.Vất vả ngồi lên, Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi trêngiường như cũ nhìn mình chằm chằm.- Xảy ra chuyện gì sao, điện hạ?Bị Tạ Đông Quân hỏi, Bộc Dương Tuyên Cầu có vẻ xấu hổ. Nó do dự một chútrồi mới cố gắng che dấu sự xấu hổ của mình, gầm nhẹ đáp Tạ Đông Quân:- Còn hỏi ta xảy ra chuyệngì? Không phải ngươi đã bất tỉnh sao?Tạ Đông Quân sửng sốt rồi cố hết sức nở mộtnụ cười:- Điện hạ đang quan tâm nôtài sao? Nô tài đúng là được sủng ái mà lo sợ nha!- Ngươi ... ngươi không biết xấu hổ. Aiquan tâm ngươi hả? Là vì ngươi nằm ở đó thực vướng chân.. Mau đứng lên cho ta.- Tuân mệnh!Tạ Đông Quân chậm chạp đứng lên rồi đi tớingăn bàn lục tìm thứ gì đó. Được một lúc hắn cầm một chiếc lọ đi tới.- Làm cái gì? – thấy Tạ Đông Quân đitới phía mình, Tạ Đông Quân phòng bị quát hỏi.Vì rất rõ ràng mình là người hại Tạ Đông Quânté xỉu, vậy nên nó cho rằng Tạ Đông Quân có thể sẽ làm gì đó với nó. Tạ ĐôngQuân mở nắp lọ, đổ từ bên trong ra vài thứ gì đó; lập tức trong phòng ngập trànmùi thuốc.- Đây là thuốc làm tan máu bầm, vếtthương của điện hạ nếu không thoa thuốc thì ngày mai nhất định sẽ sưng rất tovà rất đau.Tạ Đông Quân vừa nói vừa vươn tay tới phíamặt Bộc Dương Tuyên Cầu, nhè nhẹ xoa xoa.Tuy có chút đau nhưng hơi mát lạnh của thuốctrên mặt vô cùng dễ chịu; thêm nữa lực tay của Tạ Đông Quân không khiến nó cảmthấy đau. Thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu ngoan ngoãn ngồi đó cho hắn xoa thuốc.Chờ khi thoa thuốc xong khắp vết thương, Tạ ĐôngQuân liền cất lọ thuốc đi.- ... Sao ngươi không thoa? – thấy TạĐông Quân cất thuốc đi, Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được mở miệng hỏi.- Dạ?- Không phải ngươi cũng bị ta đánh, saokhông thoa thuốc?Tuy lời vừa nói ra khỏi miệng khiến Bộc DươngTuyên Cầu muốn cắn đứt lưỡi mình nhưng nó vẫn làm bộ cứng cỏi nói tiếp.Dù sao lúc nãy người hại hắn té xỉu là nó,hơn nữa so sánh thì nó đánh hắn nhiều và mạnh hơn so với hắn đánh nó. Trên mặtTạ Đông Quân đã có nhiều chỗ sưng đỏ, sau gáy cái bọc đã có thêm nhiều cái bọcchỉ cần nhìn liếc qua là thấy.- Nô tài không có việc gì. – Tạ ĐôngQuân cười cười nói. Tuy đầu hắn vẫn còn đau và choáng nhưng nhìn bề ngoài thìkhông đoán ra được.Có lẽ nên cảm tạ những lần va chạm với ôngchủ bạc bẽo khắt khe và những vị khách xảo quyệt khi đi làm trước kia. Nhờ họmà Tạ Đông Quân mới có thể dấu tình trạng không hề tốt chút nào bằng bộ dánghoàn toàn bình thường như lúc này.Thấy Tạ Đông Quân làm một bộ không sao cả, áccảm trong bụng Bộc Dương Tuyên Cầu cũng biến mất vô tung vô ảnh.- Điện hạ có muồn dùng cơm trưa trướckhông? Buổi sáng ngài vẫn chưa có ăn gì.Bộc Dương Tuyên Cầu gật đầu, Tạ Đông Quân vộiđi báo với phòng bếp để họ chuẩn bị. Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi trên giườngtự hỏi, Tạ Đông Quân rốt cuộc là có mục đích gì.Nếu muốn bắt nó đi học thì hắn có thể lấy lýdo mình làm thương hắn mà ép nó ngoan ngoãn đi học.Vả lại, Tạ Đông Quân giữ trong tay tấm lệnhbài, hắn căn bản không cần tự mình giải quyết bao nhiêu việc. Tại sao hắn vẫntự mình làm tốt tất cả mọi thứ?Ngày tiếp theo, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đắmchìm trong thế giới tự hỏi của chính mình, bởi thế nó hoàn toàn không chú ý tớiTạ Đông Quân tuy vẫn cẩn thận hầu hạ nhưng sắc mặt lại càng ngày càng tái nhợt.Sáng sớm ngày hôm sau, Tạ Đông Quân theo lệ cũmỗi buổi sáng, đúng giờ đi gọi Bộc Dương Tuyên Cầu rời giường.Cả một buổi tối trước đó hắn lúc tỉnh lúc mê,mãi tới rạng sáng cũng không thể nào ngủ yên giấc. Hắn đành phải trơ mắt nhìnmặt trời lên cao rồi lôi cái đầu nặng trịch của mình đi.- Điện hạ, nên dậy rồi.Gọi vài lần, Bộc Dương Tuyên Cầu mới chậm rìrì mở mắt nhưng vẻ mặt không dễ chịu chút nào.- Phiền muốn chết. – không biết tạisao, mới sáng sớm mà Bộc Dương Tuyên Cầu đã không vui rồi.- Thực sự là rất xin lỗi nhưng điện hạnên dậy rồi. – hoàn toàn không có tâm tư kì kèo với Bộc Dương Tuyên Cầu, TạĐông Quân một bên nói một bên đưa lên chậu nước sạch.- Mời điện hạ rửa mặt.Bộc Dương Tuyên Cầu lấy tay thử vọc vào chậunước rôf giãy vài cái.- Lạnh quá!- Sao ạ?- Ta nói, nước rất lạnh, như vậy làmsao ta rửa? – Bộc Dương Tuyên Cầu vung tay, cả chậu nước lạnh bị nó hấtnghiêng, toàn bộ nước đổ vào người Tạ Đông Quân- Nô tài tội ác tày trời, để nô tài điđổi nước ấm.Bị hắt một thân ướt nhẹp nhưng Tạ Đông Quânkhông hề giận dữ, ngược lại nhặt chiếc chậu lên rồi lảo đảo đi ra ngoài.Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn bóng lưng Tạ ĐôngQuân với vẻ kinh ngạc. Vốn cứ tưởng Tạ Đông Quân nhất định sẽ vì bị hắt nước mànổi trận lôi đình, không ngờ phản ứng của hắn lại bình tĩnh như vậy.Một lát sau, Tạ Đông Quân vẫn một thân ướtsũng bưng một chậu nước đi vào. Lần này nước đúng là ấm hơn so với trước, BộcDương Tuyên Cầu mới vừa lòng rửa mặt.- Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị tốt, mờiđiện hạ di giá tới thiện phòng.Đợi Bộc Dương Tuyên Cầu rửa mặt xong, Tạ ĐôngQuân lên tiếng nói rồi lập tức muốn đưa nó tới nhà ăn. Nhưng đột nhiên BộcDương Tuyên Cầu lại có ý kiến.- Hôm nay bổn vương muốn ăn trong này.– Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên bàn ngồi xuống, ngữ khí không cho người taphản kháng.- ... Tuân mệnh!Tạ Đông Quân dừng một chút, cũng không cònnói thêm gì mà bưng chậu nước đi ra ngoài. Sau đó hắn đi qua chỗ Hồng Ngọc lấymấy hộp đựng thức ăn rồi trở lại Tĩnh Tâm điện, bày mọi thứ lên bàn gọn gàng.Bữa sáng được làm rất ngon mắt, Bộc DươngTuyên Cầu nửa ăn nửa không, một bên cầm bánh bỏ lên miệng một bên trộm nhìn TạĐông Quân đang đứng bên cạnh.Hắn vẫn chưa kịp thay bộ quần áo mới, cứ thếmặc bộ đồ ướt nhẹp đứng im đó.Lúc này Tạ Đông Quân không chú ý tới chuyệnBộc Dương Tuyên Cầu đang trộm nhìn mình mà khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Thânmình nho nhỏ hơi run run lên khiến Hồng Ngọc đứng một bên cũng lo lắng lén nhìnTạ Đông Quân.Tới buổi chiều, Bộc Dương Tuyên Cầu lại đivào sân luyện võ. Tạ Đông Quân đã thay một bộ quần áo khô ráo, vẫn đứng một gócphía hàng lang nhìn nó luyện tập, chỉ là nụ cười trên mặt có chút vô lực.- Cả ngày luyện tập cũng không thấyngươi tiến bộ chút nào.Giọng nói của Bộc Dương Ngự Thiên đột nhiênvang lên khiến mọi người trong viện đều bị dọa sợ. Lúc này mọi người mới pháthiện Bộc Dương Ngự Thiên không biết đi vào trong sân tự khi nào, lập tức quỳxuống.- Nô tài khấu kiến hoàng thượng!- Thần khấu kiến hoàng thượng!- Đều đứng lên đi!Tạ Đông Quân túm lấy cây cột chầm chậm đứnglên, Bộc Dương Ngự Thiên như chú ý tới hắn nên liền mở miệng hỏi:- Tiểu Mãn Tử, sao vậy?- Bẩm hoàng thượng, nô tài không cóviệc gì. – Tạ Đông Quân miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nhanh chóng chuyển đề tài. –Không nghe thấy thông tri nên không biết hoàng thượng đại giá quang lâm, monghoàng thượng thứ tội.- Là trẫm muốn bọn họ không thông tri.– Bộc Dương Ngự Thiên vung tay lên, tỏ vẻ hắn không để tâm rồi chuyển tầm mắtđi. Hắn thấy trên trán Bộc Dương Tuyên Cầu có vài vết cào đo đỏ.- Hoàng đệ bị sao vậy? Hình như là bịcon mèo nhỏ nào đó cào thì phải.- Đó là nhờ thị nhân do hoàng huynh đưatới, có thù tất báo. – Bộc Dương Tuyên Cầu tức giận trả lời.Tuy ngày hôm qua Tạ Đông Quân đã thoa thuốccho nó nhưng vẫn không tránh khỏi việc để lại mấy vệt đỏ đỏ sưng sưng ít ngày.- Nhất định lại là ngươi chọc người ta.– Bộc Dương Ngự Thiên nói trúng vấn đề. Bởi vì sự thật quả đúng là như thế nênnhất thời Bộc Dương Tuyên Cầu không thể phản bác, chỉ có thể nhẫn nhịn xuốngdưới.- Tuổi của các ngươi gần bằng nhau,tính tình cũng tương tự nên trẫm mới đưa hắn tới làm bạn với ngươi. Ngươi khôngthể đối với hắn tệ bạc được.- Nói là nói như vậy, kỳ thực hoàngthượng người vẫn có ý phái hắn tới thuyết phục thần tiếp nhận ngôi vị hoàng đế!Nghe lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói, Bộc DươngNgự Thiên tỏ vẻ kinh ngạc, ngay cả Tạ Đông Quân đang đứng một bên cũng phảinghi hoặc nhìn lại đây.- Trẫm cho tới bây giờ vẫn không cógiao cho hắn nhiệm vụ này. Ngươi nghe ai nói vậy?- Ta ... – Bộc Dương Tuyên Cầu nhất thờinghẹn lời.Cũng không thể nói là tự nó nghĩ ra nha?!Vừa đúng thời điểm xấu hổ thế này thì HồngNgọc liền mang trà và điểm tâm tới.- A, xin lỗi, Tạ Mãn.Khi đi qua Tạ Đông Quân, Hồng Ngọc không cẩnthận đụng phải người hắn. Vốn tưởng hắn không có bị sao chỉ khẽ động chút nhưngthân mình nho nhỏ của Tạ Đông Quân lại yếu đuối ngã phịch xuống.- A! Tạ Mãn!- Tạ Mãn!- Tiểu Mãn Tử?Tiếng kinh hô không đồng nhất của ba người tiến vào trong lỗ tai của TạĐông Quân nhưng hắn không có cách nào đáp lời lại.___- Đây là lần thứ mấy... – Tạ Đông Quân chầm chậm mở mắt, miệng bấtđắc dĩ lầu bầu tự hỏi.- Ngươi nói cái gì?Tạ Đông Quân không nghĩ là bên cạnh có người, vừa muốn quay sang nhìn xemlà ai thì lại đụng phải vết thương, miệng bật thốt kêu đau.Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi bên cạnh giường, nhíu nhíu mày nhìn hắn.Lúc này Tạ Đông Quân mới phát hiện mình đang nằm trên giường của BộcDương Tuyên Cầu.- A, sao nô tài lại có thể nằm trên giường điện hạ được. – Tạ ĐôngQuân giãy dụa muốn đứng lên nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu đè lại.- Đừng lộn xộn! Vừa mới mời ngự y tới khám, ngươi vì đụng trúng đầunên không thể cử động mạnh được.- Nhưng mà ... Nô tài cũng không thể ngủ trên giường của điện hạđược, ít nhất nô tài nên trở lại giường của mình...Giường của Tạ Đông Quân nằm trong phòng ngay bên cạnh tẩm điện của BộcDương Tuyên Cầu, nơi hắn ngủ chỉ là một tấm ván rộng lớn mà thôi. Nếu tiếp tụcngủ trên chiếc giường đó e là càng nghiêm trọng nha. Nghĩ vậy nhưng Bộc DươngTuyên Cầu không thể nào nói ra miệng được, cuối cùng chỉ có thể hung hăng nạtTạ Đông Quân.- Đừng có lằng nhằng!- Dạ...Tuy bị một đứa nhỏ ác miệng tức giận quát song Tạ Đông Quân lại ngoanngoãn nằm xuống, không dám lộn xộn nữa.Không khí xấu hổ và yên ắng kéo dài một hồi lâu. Tạ Đông Quân bị thứkhông khí này làm khó chịu, cả người cứ không ngừng vặn vẹo, đồng thời liếc mắttrộm nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Nó vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, không biết đang suy nghĩcái gì đó.- Vậy ... Điện hạ, nô tài đã tốt hơn nhiều rồi.Tạ Đông Quân cố gắng lên tiếng nhưng đôi mắt tròn tròn đen láy của BộcDương Tuyên Cầu lập tức trừng trừng hung tợn khiến hắn lập tức im bặt.- Ngự y nói ngươi phải nằm yên một ngày để theo dõi, hơn nữa có thểsẽ bị sốt.Bộc Dương Tuyên Cầu nói, vẻ mặt có chút áy náy. Đại khái là nó đang nghĩnguyên nhân là do hồi sáng nó đã hắt nguyên một chậu nước lạnh lên người TạĐông Quân.- A!Nghe những lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói, Tạ Đông Quân cũng không có phảnứng nhiều lắm, chỉ là không ngừng muốn đứng dậy.- Ngươi làm chi mà cứ muốn đứng lên hả? Không phải ta bảo ngươi nằmyên đó sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ nói, tay dùng lực ấn Tạ Đông Quân nằmlại giường.- Nhưng mà ... nô tài không thể chiếm giường của điện hạ được...Không biết có phải trời sinh cái mệnh nô tài, Tạ Đông Quân cảm thấy việcphụng dưỡng người khác như thiên chức của mình. Mà để nói ra những lời này quảthực là không khó lắm.- Ta cho ngươi nằm thì ngươi cứ nằm đó cho ta. Đừng có nói mấy lờivô nghĩa.- Dạ...Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu rất kiên trì nên Tạ Đông Quân đành thỏa hiệp nằmxuống.- Tạ Mãn. – chần chờ một chút, Bộc Dương Tuyên Cầu mở miệng gọi.- Dạ?- Vừa rồi lúc hoàng thượng tới, sao ngươi không nói với hắn là tacố ý khi dễ ngươi?- Điện hạ có khi dễ nô tài sao?- Ta ... không phải là ta cố ý hắt nước vào người ngươi đó sao! Cònluôn tìm ngươi gây sự... – Bộc Dương Tuyên Cầu càng nói càng chột dạ, âm lượngcũng càng ngày càng nhỏ xuống. – Ta còn nghĩ ngươi sẽ nói cho hoàng huynh biếthoặc lấy lệnh bài ra uy hiếp ta.- Sao nô tài lại phải làm như vậy?- Ngày hôm qua, lúc ta dọa muốn lôi ngươi ra chém đầu, không phảingươi đã lấy lệnh bài ra đó thôi! Hơn nữa, lúc ta chửi mắng ngươi là... ngươi cònđánh ta.Tạ Đông Quân nghĩ nghĩ rồi bật cười.- Đó là vì điện hạ muốn chém đầu nô tài, nô tài sợ chết nên hoàngthượng mới cho nô tài tấm lệnh bài kia. Còn chuyện bất kính với điện hạ... Nếusau này điện hạ còn mắng nô tài như vậy thì nô tài vẫn sẽ đánh ngài tới khi nàongài chịu xin lỗi.Tạ Đông Quân cười cười với Bộc Dương Tuyên Cầu khiến nó muốn nói gì đólại thôi, trên mặt ửng hồng.Cái người này không giống bất cứ ai từng hầu hạ nó nha! Bộc Dương TuyênCầu thầm nghĩ.Từ trước tới giờ, bọn nô tài đều vì thân phận của nó mà vâng lệnh, cũngkhông dám phản kháng.Chỉ có tên nô tài trước mặt này, trông chỉ hơn nó có hai tuổi nhưng khônghiểu sao hắn luôn hầu hạ nó chu đáo, tỉ mỉ; có điều hắn tuyệt không sợ nó, thậmchí còn dám đánh nó.Tuy bình thường hắn nói chuyện với nó đều tỏ thái độ cung kính, lễ độnhưng một khi đụng phải chỗ đau của hắn thì lập tức trở nên không khách khí.Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu cảm thấy hứng thú với người tên Tạ Mãn này.Rốt cuộc đâu mới là khuôn mặt thực của hắn? Chương 4.1- Điện hạ, hôm nay...Trong khi dùng sáng, Tạ Đông Quân lại cố gắng nhắc khóe tới chuyện tháiphó và trường học.- Lại nói nữa, mỗi ngày đều nói ngươi không thấy phiền sao? Ta đãnói là không muốn đi rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang lời Tạ Đông Quân,tay cầm đũa ra sức chọc chọc thức ăn trong chén.Cái người này, mỗi lần muốn đối với hắn tốt lên chút là hắn lại nói nhữnglời nó không muốn nghe chút nào.Tạ Đông Quân nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu trong ba giây rồi mới...- Đau quá!Nghe thấy tiếng hô thất thanh của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu quayđầu lại nhìn, chỉ thấy hắn ôm gáy ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngũ quan đều nhănnhúm lại.- Ngươi...- Vết thương bởi vì bảo vệ điện hạ đột nhiên đau quá...- .... – ngươi đúng là tên tiểu nhân đê tiện!Bộc Dương Tuyên Cầu không nói gì, nhìn cái tên xấu xa đang ngồi chồm hổmtrên mặt đất kia. Rõ ràng là hắn dùng vết thương trên người để uy hiếp nó.Cố tình làm cho hắn bị thương không phải ai khác mà chính là Bộc DươngTuyên Cầu nó. Nó nghĩ lại, lần trước vì chuyện đi học đã cãi lộn với Tạ ĐôngQuân một trận tơi bời, cuối cùng mọi chuyện trở nên tồi tệ nên lần này cũngkhông dám phản ứng kịch liệt.Thêm nữa, thời điểm Tạ Đông Quân lấy vết thương ra uy hiếp nó không trướckhông sau mà cứ nhằm trúng lúc nói chuyện đi học văn chương!- Hứ, cái thứ đê tiện...Nghe ra sự lui bước trong giọng điệu Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quânlập tức đứng lên, một bên bắt đầu chuẩn bị vài thứ đồ dùng cần thiết để nó đihọc, một bên lầm bầm lầu bầu.- Nô tài tới nơi này là để làm thư đồng của điện hạ, nếu điện hạkhông chịu đi học thì nô tài cũng không thể mượn cớ đi theo điện hạ mà quanhminh chính đại học...- Đây mới là mục đích của ngươi hả! – Bộc Dương Tuyên Cầu tức giậnnói.Không ngờ cái người này muốn nó tới trường học thực chất là vì chính hắnmuốn biết chữ nha....Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đúng giờ xuất hiện tại Thái học đườngkhiến cho toàn bộ bọn nhỏ có mặt tại đây chú ý. Biểu hiện của mọi người đều làkinh ngạc.- Cầu vương điện hạ xuất hiện ở Thái học đường, đúng là chuyện khócó được!Người nói chuyện chính là con trai của Tể tướng đương triều – TriệuChiêu. Khuôn mặt nhỏ dài trắng nõn cùng đôi mắt xếch cao làm Tạ Đông Quân liêntưởng đến hồ ly. Thực sự rất giống một con tuyết hồ kiêu ngạo suốt ngày chỉbiết cắp đuôi đi khắp nơi rêu rao này nọ.Tuy bị người ta nói khích nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như không nghethấy gì; nó chỉ liếc mắt Triệu Chiêu một cái rồi mới thản nhiên ngồi xuống ghế.Tạ Đông Quân đứng ngẩn người tại chỗ một hồi rồi mới giật mình thanhtỉnh, vội vã đi qua chuẩn bị mấy thứ hình như rất cần thiết cho việc luyện chữ.- Hẳn là thứ kia đi? Nghe nói gần đâyhoàng thượng tặng một thị nhân. Thoạt nhìn cũng chẳng ra sao ~~~Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu không thèm để ý tớihắn nhưng Triệu Chiêu vẫn tiếp tục nói. Từ giọng nói không khó để nghe ra mấyphần khiêu khích rằng hắn chẳng có chút tôn kính với một vị hoàng tử là BộcDương Tuyên Cầu đây.Nói Hoàng thượng tặng một thị nhân không ragì thì cũng đồng dạng nói hoàng thượng hoàn toàn không coi trọng Bộc DươngTuyên Cầu. Bằng không, hẳn là phải tặng một thị nhân đã trải qua huấn luyện bàibản, tay chân nhanh nhẹn mới đúng.Tạ Đông Quân nghe ra ngầm ý trong lời nói củaTriệu Chiêu, vất vả lắm mới nhịn xuống ý nghĩ muốn quay đầu lại nhìn thằngnhóc. Sau khi dọn xong vài món đồ, hắn liền muốn lui xuống phía sau phòng.- Muốn đi đâu?Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang nhìn về phíatrước đột nhiên quay đầu tới, trừng trừng nhìn Tạ Đông Quân.- A ... Nô tài chờ ở phía sau...Tạ Đông Quân chỉ chỉ về phía sau phòng học, ởnơi đó có mấy đứa nhỏ, tất cả đều đang dùng ánh mắt đánh giá hắn. Hiển nhiênbọn chúng đều là thư đồng của đám người quý tộc kia.- – Không phải ngươi muốn học sao? Đứngở phía sau làm sao mà học? – Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ chỉ vị trí bên mình ý bảoTạ Đông Quân ngồi xuống.- Nhưng mà ....Tạ Đông Quân do dự. Đúng là hắn rất muốn họcnhưng bọn hắn vừa mới xuất hiện tại Thái học đường đã đưa tới một đống lời bàntán. Nếu hắn ngang nhiên ngồi bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu thì không khó đểtưởng tượng sẽ xuất hiện những lời xầm xì gì.- Đừng có dài dòng. Ta bảo ngươi ngồithì ngươi cứ ngồi xuống. – Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn không mấy kiên nhẫn.Từ lúc xuất hiện ở Thái học đường, thái độ củaBộc Dương Tuyên Cầu đã hoàn toàn khác biệt với lúc còn ở Tĩnh Tâm điện. Mặc dùlàm cái gì cũng đều một bộ lạnh lùng, cứ như là muốn dựng lên trước mặt nó mộtbức tường trong suốt ngăn cách.- Dạ...Không dám chống lại thái độc này của BộcDương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân đành phải ngồi xuống bên cạnh nó.Hắn vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy nhómngười quý tộc phía sau bắt đầu xì xào bàn tán. Đại khái là phê bình, chê tráchsao Bộc Dương Tuyên Cầu có thể để một hạ nhân ngồi cùng một chỗ với bọn chúngnghe giảng bài.Tạ Đông Quân cảm thấy ngồi thực khókhăn nha!- Điện hạ, tốt nhất nô tài...Tạ Đông Quân muốn nói tốt nhất hắn nên đi tớiphía sau, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu liếc mắt trừng khiếnhắn phải đem mấy lời kế tiếp nuốt sạch vào trong bụng.Một lát sau, vị thái phó tuổi đã cao chậm rãixuất hiện.Thái phó nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu ngồitrong Thái học đường thì kinh ngạc trợn mắt rồi lập tức nở một nụ cười hài lòngvới Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân cũng cười cười lại đáp trả vị Thái phó nhưngtrong bụng không hiểu vì sao thái phó lại cười với mình.- Được rồi, chúng ta bắt đầu học nào!Nội dung buổi học có liên quan tới thơ từnhưng Tạ Đông Quân nghe một chút cũng không hiểu.Tuy ngôn ngữ giống nhau nhưng văn tự của quốcgia này hoàn toàn bất đồng với thứ văn tự trước kia hắn được học.Tạ Đông Quân đúng là rất thích học, vì lý dogia đình nên hắn chỉ theo được tới bậc tiểu học. Vốn tưởng thừa dịp này có thểhọc tập nhưng hiện tại xem ra rất khó khăn.Nhìn văn tự trên sách, mày Tạ Đông Quân nhănngày càng chặt, bộ dáng như vịt nghe sấm.Mặt khác, tuy rất lâu không có đi học nhưngBộc Dương Tuyên Cầu lại thể hiện bản lĩnh tài giỏi của mình. Cho dù nhiều lầnbị thái phó gọi lên trả bài, nó cũng bình tĩnh đáp trả, chỉ thấy thái phó rất hàilòng liên tục gật đầu.Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống, ghé mắt nhìnTạ Đông Quân đang chăm chú nhìn sách.- Nhìn ngươi hứng thú như thế, còntưởng là ngươi có học qua, kết quả là không biết chữ!Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu có vị đắc ý,cũng có ý trào phúng.Tạ Đông Quân nghe ra nó đang châm chọc mìnhliền quay lại liếc xéo Bộc Dương Tuyên Cầu một cái rồi lạo tiếp tục chuyên tâmnghiên cứu văn tự cuốn sách.Thấy Tạ Đông Quân không có giận dữ hay phảnbác những lời châm chọc của mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền mất hứng, tiếp tụcnghe thái phó giảng bài.Trong Thái học đường, mấy đứa nhỏ có mặt nếukhông ngủ thì cũng là ngồi ngẩn người. Ngay cả Bộc Dương Tuyên Cầu cũng khôngkhác biệt. Mặc dù tỏ vẻ nghe giảng nhưng thỉnh thoảng nó lại nhìn ra ngoài cửa sổnhư thả hồn vào cõi thần tiên.Chỉ có một mình Tạ Đông Quân ngồi thẳng lưng,tay cầm bút lông đưa qua đưa lại luyện tập viết chữ. Thái phó liền sinh hảo cảmvới đứa nhỏ tuy chỉ là một hạ nhân nhưng lại siêng năng hiếu học này.Thật vất vả vượt qua một buổi học, tất cả bọnnhỏ đều thấp thỏm chờ tới khi thái phó rời đi liền lập tức giải tán.Tạ Đông Quân vẫn ngồi tại chỗ như cũ, chuyênchú viết chữ. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không vội rời đi mà ngồi lại thỉnhthoảng uốn nắn nét chữ cho hắn.- Hôm nay khó lắm mới thấy điện hạ đihọc, không biết ngày mai có đến nữa không?Nghe vậy, Tạ Đông Quân ngẩng đầu lên mới pháthiện không biết từ lúc nào một đám người đã vây quanh bàn bọn hắn. Dẫn đầuchính là tên Triệu Chiêu – con Tể tướng.- Điện hạ lại có thể tới Thái họcđường, chẳng lẽ đột nhiên thấy hứng thú với ngôi vị hoàng đế? – Triệu Chiêucười nói nhưng ngữ khí đầy khinh miệt.- Hay là nên nói, điện hạ bắt đầu muốnthay đổi hình tượng của mình?Tất cả mọi người đều biết, trong số những ứngcử cho vị trí hoàng thái tử hiện tại thì Bộc Dương Tuyên Cầu là người không cóhy vọng nhất.Không chỉ vì tính tình kỳ quái của Bộc DươngTuyên Cầu mà còn vì nó chưa bao giờ thể hiện điều gì nổi trội hơn người.Nếu so sánh thế thì hai vị hoàng tử kia có vẻcó hy vọng hơn. Thế nên nhóm thần tử mới chia làm hai phe thế lực ngang nhauvây quanh hai vị hoàng tử kia, nhưng lại không có một ai xem trọng Bộc DươngTuyên Cầu.Cái này cũng khó trách vì sao bọn đại thầnlại không mấy lễ phép đối với Bộc Dương Tuyên Cầu như thế.Tuy bị đối xử bất kính nhưng Bộc Dương TuyênCầu vẫn không hề phản bác mà chỉ lạnh lùng nhìn bọn người có ý đồ không tốttrước mặt, nói cũng chưa thèm nói.Ngược lại, Tạ Đông Quân ngồi bên cạnh cả bụngđã nghẹn đầy lửa giận. Ông chủ của mình bị người ta khi dễ, bắt nạt thì hắn saocó thể bình tĩnh nổi?Huống chi Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt đối khôngphải người không có thực lực, lại bị hiểu nhầm thành như vậy.Tạ Đông Quân còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo,miệng đã giật giật chuyển động:- Hoàng thượng nói, người kỳ vọng caovào điện hạ!Ánh mắt mọi người lập tức chuyển tới Tạ ĐôngQuân. Bị nhìn chăm chăm như vậy khiến Tạ Đông Quân không được tự nhiên, songvẫn mạnh miệng nói tiếp:- Hơn nữa, điện hạ tuy đã lâu không cóđi học nhưng biểu hiện của ngài hình như là tốt nhất ở nơi này. Chẳng phải tháiphó cũng khen điện hạ không dứt miệng sao? Chẳng lẽ vừa rồi các vị không nghethấy?Tạ Đông Quân vừa nói ra khiến tất cả mọingười đều im bặt.Có điều, nguyên nhân là vì Tạ Đông Quân đãnói đúng sự thật nha! Thế nên mọi ngươi chỉ có thể đứng đó không nói được gì.Khuôn mặt vốn tươi cười của tên Triệu Chiêu cầm đầu lập tức vặn vẹo khó coi vôcùng.- Nô tài nhà ngươi thật to gan, lại dámnói năng lỗ mãng! Không ai dạy cho ngươi biết cách hành xử của một nô tài hả?!Tạ Đông Quân theo bản năng muốn quỳ xuống tạtội nhưng lại bị giữ chặt lại.Bộc Dương Tuyên Cầu nãy giờ không có nói gì,lúc này lời nói ra ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run:- Ý của ngươi là, ta là một chủ tửkhông có năng lực, cho nên ngay cả một hạ nhân dạy cũng không tốt?- Không, thần không có ý này...Mặc dù khích bác ám chỉ thật nhưng Bộc DươngTuyên Cầu vẫn là một hoàng tử; trước mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, bọn hắn không cókhả năng nói ra những lời vô lễ.- Thật có lỗi, thần cáo lui trước... – TriệuChiêu nở một nụ cười méo mó, tiếp đó vung tay rời khỏi Thái học đường, theophía sau là một đám người lố nhố.Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có ngăn cản màchỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng rời đi.- Có phải nô tài rất lắm miệng hay không?Thấy đám nhóc kia khó chịu bỏ đi, Tạ Đông Quân bất an nhìn Bộc DươngTuyên Cầu.Vì mình nhất thời ngứa miệng nên Tạ Đông Quân lo lắng sẽ mang lại phiềnphức cho Bộc Dương Tuyên Cầu.Phải biết rằng bọn nhỏ kia rất dễ tức giận vì bị khi dễ; huống chi bọnchúng ở nhà nhận hết mọi yêu thương, còn hắn chỉ là một hạ nhân mà dám tranhluận này nọ. Nghĩ lại, nhất định đã khiến Bộc Dương Tuyên Cầu thân là ông chủmất hết mặt mũi.- Không phải để ý mấy thứ đó.Bộc Dương Tuyên Cầu hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị đứng lên rời đi.- Đi thôi, trở về luyện võ.- A, đợi nô tài với, điện hạ!Tạ Đông Quân luống cuống tay chân vơ hết mấy thứ đồ ôm vào ngực rồi lảođảo chạy theo sát Bộc Dương Tuyên Cầu.Chương 4.2Bình thường lúc luyện võ chính là khoảng thời gian Bộc Dương Tuyên Cầuvui vẻ nhất, nhưng hôm nay hình như nó rầu rĩ không vui lắm.Bởi vì không thể tùy ý phá hoa cỏ nên Bộc Dương Tuyên Cầu đành lấy nhánhcây quật tung đàn kiến đáng thương đang bò trên mặt đất. Tạ Đông Quân đứng mộtbên nhìn, tuy đã biết nguyên nhân nhưng cũng không dám nhiều lời.- Hôm nay không luyện, đi ngủ! – Bộc Dương Tuyên Cầu rầu rĩ nói rồiném bừa nhánh cây, đi thẳng về tẩm điện.Sau khi sửa sang lại giường gọn gàng, hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu đi ngủxong, Tạ Đông Quân cũng không còn việc gì làm. Hắn ngó qua ngó lại xung quanhrồi đi về phía thư phòng.Thư phòng của Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ hơn nhiều so với thư phòng của BộcDương Ngự Thiên nhưng có không ít sách vở.Hắn tìm một cuốn sách đã từng học qua rồi tự mình mài mực, lấy giấy luyệnchữ.Một khi đã bắt đầu thì rất chuyên chú, thời gian cứ như bay vùn vụt trôiqua. Tạ Đông Quân đã viết được một chồng giấy nhưng vẫn không thể hài lòng vớinét chữ của mình.- Chữ của thế giới này đúng là rất phức tạp....Mới chỉ muốn viết theo hình dạng chữ đã khó, nếu bắt phải phải phát âmthì đúng là dồn Tạ Đông Quân vào khốn cảnh rồi.Không chỉ là không quen dùng bút lông mà cánh tay của cái cơ thể mới chíntuổi này của hắn cũng không tài nào cứng cáp mà cứ run run khiến nét chữ ngoằnngoèo như con giun vậy.- Ai.... – Tạ Đông Quân bất lực bỏ bút lông đi, cả người gục xuốngbàn.Vốn cứ tưởng có cơ hội được nếm lại cảm giác vui vẻ khi đi học nhưng xemra hiện tại đúng là khó khăn trùng điệp a...Lúc này, hắn mới chỉ học những cái căn bản nhất, thêm nữa thân phận củahắn không cho phép hắn đi hỏi người khác nên chỉ có thể tự mình giãy trong cáivòng luẩn quẩn này.Ban đầu còn kỳ vọng vào cơ thể này có thể nhớ được chút gì đó nhưng thoạtnhìn thì đủ biết, chủ nhân trước kia của nó cũng không biết chữ nốt...Lại nói, tuy trước đó hắn có vài lần cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không cómột tý ký ức nào liên quan tới chủ nhân chính thức của cơ thể này. Cho dù làtrong đầu hắn hay trong những giấc mơ thì cũng chưa lần nào xuất hiện. Ví dụnhư ký ức về cha mẹ, anh em, bạn bè... cũng không có lấy một chút.Tạ Đông Quân rất tò mò, tại sao cha mẹ nó lại đem con mình vào cung làmthái giám.Đã là con mình, mặc kệ ra sao cũng là con mình, biết vào trong cung sẽtuyệt hậu thì sao có thể hờ hững không quan tâm như vậy? Chẳng lẽ vì quá nghèokhổ sống không được nên tình nguyện cho đứa con đi làm thái giám để nó có thểsống sót ư?Mặc kệ nói sao thì nói, đứa con của bọn họ coi như không có, ngay cả thânthể cũng bị hắn – một linh hồn không quen biết chiếm mất.Cái này nên gọi là "thế sự khó liệu" sao?Nhưng đúng là có rất nhiều thứ trùng hợp, Tạ Đông Quân muốn cười cũngcười không nổi... Dù sao nếu muốn nhận xét một lời thì Tạ Đông Quân hắn cảm thấycuộc sống hiện tại so với quá khứ thoải mái hơn rất nhiều.Không phải lo lắng về chuyện ăn uống, việc chăm sóc Bộc Dương Tuyên Cầucũng không mấy khó khăn; còn hơn gấp vạn cuộc sống trước kia cả ngày làm ba ca,sáng sớm phải bước ra khỏi nhà mãi tới tối khuya mới mò về.Chẳng qua chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng tử khiến hắn có chút sợhãi.... Tuy giờ vẫn là một đứa nhóc nhưng sau này trưởng thành thì dĩ nhiên sẽ córất nhiều chuyện phiền toái...- Chữ này phải viết như vậy, nó có nghĩa là khẩn cầu.Tạ Đông Quân ngẩng phắt đầu lên thì phát hiện Bộc Dương Tuyên Cầu khôngbiết đã tỉnh ngủ từ khi nào, im im mò đến thư phòng, lại còn cầm bút viết mộtchữ rất đẹp trên giấy cho hắn xem.- Điện hạ...Trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu không có tý cảm xúc nào nên không thể đoánđược tâm tư nó lúc này; nhưng tay nó vẫn không ngừng uốn lượn mấy chữ xinh đẹp,miệng đồng thời giải thích một cách dễ hiểu nhất về ý nghĩa của từng từ.Ban đầu Tạ Đông Quân còn kinh ngạc rồi dần dần đắm chìm trong lời giảngcủa Bộc Dương Tuyên Cầu.Dạy được một hồi Bộc Dương Tuyên Cầu mới buông bút lông xuống, nhìn TạĐông Quân với ánh mắt đắc ý của một người thầy:- ... Như vậy đã hiểu chưa?- Dạ!Tạ Đông Quân mỉm cười với Bộc Dương Tuyên Cầu, rồi bắt đầu thu dọn đốnggiấy trên bàn.- Điện hạ đúng là một người tốt. Cho dù là đối với hạ nhân cũng tậntình chỉ bảo, nô tài có thể theo điện hạ thật sự là phước đức ba đời!Tuy ngoài miệng nói thế nhưng diễn cảm của Tạ Đông Quân lại tố cáo rằng,hắn trong lòng hắn thực sự không có nghĩ như vậy. Hắn chỉ là muốn chọc BộcDương Tuyên Cầu mà thôi.Quả nhiên, nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lậptức đỏ bừng lên.- Ta ... ta chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm thôi! Cũng chẳngphải có ý muốn lại đây chỉ ngươi! Hơn nữa, ngươi là thư đồng của ta, nếu ngaycả việc này cũng không biết thì sẽ làm mất mặt ta!Bộ dáng cãi bướng của Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ là Tạ Đông Quân càng muốncười. Mà đúng là hắn thực sự nhịn không nổi nên đã cười thành tiếng.- Ngươi... Ngươi cười cái gì?- Dạ?! Nô tài không có cười mà... Phụt...- Tạ! Mãn!Thẹn quá hóa giận, Bộc Dương Tuyên Cầu nắm tay lại thành quyền bắt đầuđuổi đánh Tạ Đông Quân. Còn Tạ Đông Quân thì vừa cười vừa chạy khắp phòng đểcho nó đuổi.- Dạ! Nô tài không dám ... nữa!- Ngươi thì có cái gì mà không dám? Ngươi là tên nô tài lớn mật!- Điện hạ tha mạng a!Nghe thấy tiếng đuổi bắt, Hồng Ngọc sợ hãi vội chạy tới rồi đứng ngây ởcửa nhìn, cuối cùng cũng nhịn không được mà bật cười.Nàng đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của điện hạ thật là tốt quá...Từ khi Tạ Mãn tới đây, một điện hạ vốn xấu tính, khó hầu hạ đã biết biểuhiện ra sự vui vẻ, hoạt đáng mà một đứa trẻ nên có.Trước kia, Bộc Dương Tuyên Cầu luôn trốn trong Tĩnh Tâm điện, không muốnngồi học bài cùng đám trẻ cùng tuổi; mà cứ khăng khăng cầm nhánh cây rồi tậpluyện cái nó gọi là võ công. Khổ nỗi, Bộc Dương Ngự Thiên lại không muốn để nótham dự chuyện quân sự, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới sinh oán hận với BộcDương Ngự Thiên.Nghĩ lại thấy, có lẽ Bộc Dương Ngự Thiên đem Tạ Mãn tới bên cạnh BộcDương Tuyên Cầu đúng là chuyện vô cùng tốt nha!- Điện hạ, có thể dùng bữa tối rồi!Tiếng của Hồng Ngọc đánh gãy trò chơi đuổi bắt của hai anh chàng kia. Lúcnày Tạ Đông Quân mới giật mình nhìn sắc trời đã hoàn toàn tối mù.- A, đã muộn như thế rồi sao! Điện hạ muốn dùng bữa trước hay muốntắm rửa trước?Bộc Dương Tuyên Cầu ngửi ngửi người mình, cảm giác trên người đã sực lênmùi mồ hôi khó chịu.- Trước tắm rửa rồi dùng cơm sau đi.- Dạ! – dạ một tiếng, Tạ Đông Quân lập tức chạy đi chuẩn bị nướctắm.Nhìn bóng lưng khuất dần của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuốngngẩn ngơ suy nghĩ gì đó.Hồng Ngọc đứng một bên mỉm cười nhìn nó. Tuổi nagf so với hai người lớnhơn nhiều nên nàng có cảm giác như đang nhìn hai đệ đệ của mình.- Tình cảm giữa điện hạ và Tạ Mãn thực tốt a!Nghe thấy lời Hồng Ngọc, Bộc Dương Tuyên Cầu bướng bĩnh cãi lại:- Ai cùng hắn tình cảm tốt? Một chút cũng không tốt! Gặp tên kialiền chọc ta giận điên!- Vậy sao ạ? Nhưng mà ... điện hạ thoạt nhìn rất vui vẻ mà!Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Hồng Ngọc rồi quay phắt đi, vành tai hơi hơi đỏlên.- .... Thật tốt quá!- Điện hạ, nước đã chuẩn bị tốt lắm, có thể tắm rửa rồi ... Hai ngườisao vậy?Tạ Đông Quân chạy nhanh vào phòng liền cảm giác được không khí thực khácthường nên mới thuận miệng hỏi một câu. Nhưng dưới cái trừng mắt của Bộc DươngTuyên Cầu, Tạ Đông Quân ngây ra, không hiểu vì sao mình bị trừng.- Ngươi ... đừng có lắm chuyện!Bộc Dương Tuyên Cầu đi về phía trong phòng, còn Tạ Đông Quân thì khônghiểu vì sao mình bị mắng. Hắn nghi hoặc liếc nhìn Hồng Ngọc còn đang đứng mộtbên cười trộm rồi vội đuổi theo Bộc Dương Tuyên Cầu.- Điện hạ, từ từ đợi nô tài với!___- Người ta nói rất đúng, điện hạ thực sự rất thông minh!Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngâm mình trong ao nước còn Tạ Đông Quân thìngồi xổm bên cạnh giúp nó chà lưng.- Cái gì? – được dòng nước ấm vây quanh, Bộc Dương Tuyên Cầu thoảimái tới mức chỉ muốn ngủ.- Cho dù lâu rồi không đi học nhưng vẫn nghe hiểu những gì thái phónói.- Đó là đương nhiên...- Thật tốt. Nô tài chưa từng được đi học cho nên không biết nhiềuchữ. May mắn điện hạ chịu đi học để cho nô tài được ngồi nghe ké. Vừa rồi còncó lòng dạy nô tài... – Tạ Đông Quân nói rồi mỉm cười.- Điện hạ đúng là đứa trẻ tốt!Bộc Dương Tuyên Cầu không phục, nói:- Nói được ai hả?! Chính ngươi cũng là một đứa nhỏ đấy thôi!Tuy rằng nhìn ta bên ngoài không khác ngươi là bao nhưng kỳ thực ta đãngoài hai mươi tuổi rồi nha! Tạ Đông Quân oán thầm, nhưng ngoài miệng thì khônghề phản bác:- Nói cũng đúng nhỉ!- Điện hạ...- Lại chuyện gì nữa?- Ngày mai ... còn đi học nữa không ạ? Tới Thái học đường ấy.Hai mắt đang nhắm nghiền của Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức mở trừng lên rồilại nhanh chóng khép lại:- Tuy ta không cần lắm nhưng nếu ngươi không học được đủ thì còn gìlà mặt mũi ta nữa.Tạ Đông Quân cười cười rồi lại sực nhớ tới chuyện phát sinh hồi sáng tạiThái học đường nên bộ dáng liền buồn rầu hẳn đi:- Hôm nay nô tài nói nhiều, hại điện hạ mất mặt đúng không ạ?- Đã nói là không cần để ý tới bọn chúng. – mới chỉ nghĩ tới bộ mặtcủa Triệu Chiêu là Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhíu chặt mày.- Nhưng mà... Những người đó sao có thể nói với điện hạ mấy lời nhưthế!Đại khái vì ôm trong bụng tâm tính của một đứa trẻ nít nên Tạ Đông Quânkhông thể nào nghe nổi mấy tên tiểu quỷ kia dám nói những lời cười nhạo BộcDương Tuyên Cầu.- Ta không quan tâm bọn chúng nói cái gì. Ta đối với ca từ thi phúkhông có chút hứng thú.Bộc Dương Tuyên Cầu hừ một tiếng rồi đứng lên muốn mặc quần áo. Tạ ĐôngQuân nhanh tay lấy khăn sạch giúp nó lau khô thân thể.- Vậy điện hạ hứng thú với cái gì? Võ thuật?Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc một hồi mới lên tiếng:- Ta đã nói nhiều lần với hoàng huynh, ta muốn học binh pháp và võthuật. Nhưng hoàng huynh không cho ta học.- Vậy nếu hoàng thượng đồng ý cho điện hạ học binh pháp và võthuật, điện hạ có tiếp tục tới Thái học đường không?- Đã nói là ta đối với mấy thứ đó không có hứng thú. Hơn nữa, thica, từ, phú, lịch sử chẳng quan trọng chút nào!- Cho nên nói ... so với làm hoàng thượng, điện hạ càng muốn làm mộttướng quân sao?- Đúng thế! Vậy thì sao nào? – nghe thấy Tạ Đông Quân nhắc tớichuyện về ngôi vị hoàng đế, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đề phòng, cứ như cả ngườimọc lên tua tủa gai nhọn vậy.- Thật tuyệt a! Làm một vị tướng quân thực sự rất anh tuấn nha!Tạ Đông Quân không hề nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng làm hoàng thượngsẽ tốt hơn, điều này làm Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.Chẳng lẽ Tạ Mãn thực sự không phải người phụng mệnh hoàng huynh tớikhuyên nó thay đổi chủ ý, tự nguyện kế thừa ngôi vị hoàng đế...?- Nhưng mà, điện hạ... – giọng điệu Tạ Đông Quân chuyển sang nghiêmtúc.- Nếu điện hạ chỉ biết đánh giặc, sau này nếu phải ngoại giao vớiđối phương chẳng phải sẽ thua thiệt nhiều ư? Đến lúc đó, cái tên Triệu Chiêukia chẳng phải được cơ hội lên mặt khoe văn vẻ sao?Trong đầu Bộc Dương Tuyên Cầu hiện lên vẻ mặt đắc ý của Triệu Chiêu, lậptức cảm giác thực khó chịu.- Hơn nữa, nếu sau này điện hạ trở thành một tướng quân văn võ songtoàn thì càng thêm anh tuấn nha! Nếu điện hạ anh tuấn hơn người như vậy thìnhất định sẽ mê đảo chúng sinh!Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nghe những lời Tạ Đông Quân nói, trên mặt liền cóchút biểu cảm. Không hiểu sao trong lòng nó lại nổi lên cảm giác vui vẻ.Không biết Tạ Đông Quân có thực sự suy nghĩ như thế không nhưng nó đangtưởng tượng, người cưỡi ngựa uy vũ kia chính là mình.- Hừ, bằng tài trí thông minh của bổn vương, muốn làm một người vănvõ song toàn không phải chuyện khó khăn gì.Trong lòng rất vui vẻ nên Bộc Dương Tuyên Cầu không tự giáp đáp ứng, xemnhư đã tiến vào cạm bẫy Tạ Đông Quân thiết lập.- Đó là đương nhiên!Một câu cuối cùng này đã khiến Bộc Dương Tuyên Cầu đồng ý mỗi ngày đềutới Thái học đường nghe giảng. Tạ Đông Quân nghĩ mà thầm thở phào nhẹ nhõm.Nếu vậy thì hoàng thượng cũng không thể không tuân thủ ước định rồi!Sau đó, mỗi ngày Bộc Dương Tuyên Cầu đều đi học và vẫn cho Tạ Đông Quânngồi bên cạnh nghe giảng cùng. Thỉnh thoảng nó còn quay sang chỉ dạy hắn vàicâu, hoàn toàn coi thường cái mặt thối của tên Triệu Chiêu kia.Hôm nay, sau khi kết thúc buổi học, thái độ của Tạ Đông Quân rất khácthường. Hắn không ngồi luyện tập viết chữ nữa mà có chút lo lắng. Thái phó vừamới nói nghỉ học là hắn lập tức đứng lên thu dọn đồ đạc.- Được rồi, điện hạ, chúng ta đi thôi! Về Tĩnh Tâm điện!Bộc Dương Tuyên Cầu ngạc nhiên:- Ngươi đang gấp cái gì vậy hả Tạ Mãn?- Có người đang chờ ngài cho nên phải nhanh nhanh trở về mới được.– Tạ Đông Quân cười thần bí rồi kéo kéo ống tay áo ngoài của Bộc Dương TuyênCầu.- Ai, ngươi đừng có kéo...Bộc Dương Tuyên Cầu ngơ ngác bị kéo đi, cuối cùng đành chạy theo.Vất vả trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân đưa nó đi thẳng tới đại sảnh.Ở đó có một lão nhân đang đứng, hai tay khoanh để phía sau, cả người tỏa ra hơikhí xa xăm.- Người kia là ai?- Thảo dân là Lý Kính, khấu kiến Cầu vương điện hạ! – lão nhân chắptay hướng Bộc Dương Tuyên Cầu, tạo nên một thứ cảm giác tiêu sái và ngạo khí củamột người trong võ lâm.Tạ Đông Quân nói nhỏ bên tai Bộc Dương Tuyên Cầu:- Vị này là Lý Kính tướng quân, mấy năm trước đã cáo lão hồi hương.Hoàng thượng vất vả lắm mới mời được ngài ấy đến dạy điện hạ binh pháp đó!Bộc Dương Tuyên Cầu sững người đứng đó, không nói được lời nào.Người tên Lý Kính này, Bộc Dương Tuyên Cầu đương nhiên đã nghe qua. Ôngấy chính là Trấn quốc Đại tướng quân, năm đó tiên hoàng Tây chinh đã nhiều lầnsuất lĩnh quân đội, thu về những chiến thắng oanh liệt.Nhưng vài năm sau khi tiên hoàng băng hà, Lý Kính đã tỏ rõ ý định muốncáo lão hồi hương với Bộc Dương Ngự Thiên và không còn tham dự vào chuyện triềuđình nữa.- Tại sao...Bộc Dương Tuyên Cầu không hiểu, một người luôn phản đối nó học mấy thứbinh pháp như Bộc Dương Ngự Thiên tại sao lại đột nhiên đồng ý. Chẳng những thếcòn đặc biệt mời vị tướng quân nổi tiếng đã ẩn cư đến dạy nó.- Đúng ra điện hạ nên cảm tạ tiểu thái giám bên cạnh người! – LýKính cười nói. Ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chuyển hướng sang Tạ Đông Quân.Tạ Đông Quân nhún nhún vai, nói rất nhẹ nhàng:- Nô tài chỉ là trao đổi với hoàng thượng, nếu nô tài có thể khiếnđiện hạ đi học đều đặn thì hoàng thượng phải để cho điện hạ học binh pháp và võthuật.- Ngươi ... Ai khiến người quản nhiều chuyện như thế... – Bộc DươngTuyên Cầu làm vẻ mặt khó chịu nói nhưng hai bên má đã hây hây đỏ, miệng congcong nụ cười, bộ dáng rất ư vui vẻ.- Như vậy chúng ta bắt đầu được chưa?Lý Kính vung tay lên, ý muốn Bộc Dương Tuyên Cầu đi cùng ông vào trongthư phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu nhấc chân lên đang muốn đi lại đột nhiên khựnglại, sờ soạng trên người một hồi lâu.- Không thấy tranh trí tuệ của ta đâu!Trước kia vì nhàn rỗi nên Tạ Đông Quân thường kể cho Bộc Dương Tuyên Cầunghe chuyện về những bức tranh thử trí thông minh. Lúc đó, Bộc Dương Tuyên Cầucảm thấy rất hứng thú nên bảo Tạ Đông Quân vẽ ra mấy bức tranh, rồi đưa cho thợthủ công tạo thành sản phẩm thật.Ở hiện đại, người ta dùng tre nứa làm món đồ này, còn ở đây lại dùng thúyngọc để tạo ra những vật phẩm vô cùng đáng giá. Mỗi lần Tạ Đông Quân cầm trongtay đều lo sợ chẳng may mình không cẩn thận, chạy ngã làm vỡ thì khổ.Bộc Dương Tuyên Cầu là một đứa nhỏ thông minh, nên rất nhanh đã giải đượctất cả tranh trí tuệ. Bởi vậy, Tạ Đông Quân vẽ càng ngày càng nhiều, càng vẽcàng khó. Hiện tại, có một bức quá khó, mà Bộc Dương Tuyên Cầu thì không chịuthua nên ngày nào cũng đem tranh bên người, thỉnh thoảng lấy ra đùa nghịch.Xem ra, lúc ở Thái học đường nó đã lấy ra chơi mà bỏ quên không cất đi.- Tiểu nhân đi tìm giúp điện hạ. Điện hạ cũng đừng lãng phí thờigian, trước tiên cứ đi học đi ạ! – Tạ Đông Quân nói rồi chạy nhanh đi.- Ừ! – Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn theo bóng Tạ Đông Quân một hồi rồimới theo Lý Kính vào trong thư phòng.- Hôm nay, lão phu sẽ nói về vấn đề binh pháp trước...Lúc đầu, Lý Kính dạy về binh pháp thì Bộc Dương Tuyên Cầu nghe rất saymê. Nhưng qua nửa canh giờ thì nó lại bắt đầu mất tập trung.- Điện hạ, xảy ra chuyện gì sao? – chú ý thấy Bộc Dương Tuyên Cầutựa hồ bất an, Lý Kính tò mò hỏi.- Tạ Mãn vẫn chưa có trở lại, có điểm kỳ quái... – Bộc Dương TuyênCầu không ngừng ngó nhìn phía ngoài cửa nhưng vẫn không có thấy bóng người nào.– Tìm một món đồ cũng không lâu như thế chứ...- Nói như vậy cũng đúng... Chẳng lẽ gặp chuyện gì đó nên mới chậm trễ?– Lý Kính cũng buông cuốn sách xuống, hơi nghi hoặc nhìn bên ngoài.Lão đã nghe về Tạ Đông Quân qua Bộc Dương Ngự Thiên nên có hứng thú vớiđứa nhỏ này. Nhất là chuyện Tạ Đông Quân có thể khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầungoan ngoãn luôn chán ghét chuyện học hành lại chấp nhận tới Thái học đường đềuđặn. Điểm này thực sự khiến lão bội phúc hắn.- ... Ta đi tìm hắn.Sau khi được Lý Kính cho phép, Bộc Dương Tuyên Cầu liền bật người nhảyxuống khỏi ghế rồi lao ra khỏi thư phòng.Không hiểu sao nó có một thứ dự cảm không tốt. Trái tim cứ nhảy lên thìnhthịch khiến nó khó chịu vô cùng. Nhưng dù có vậy thì nó cũng không muốn thừanhận rằng mình đang lo lắng cho Tạ Đông Quân.Tốt nhất là ngươi đừng có dính dáng tới chuyện phiền toái gì cho ta, TạMãn!____Mùa xuân vừa qua, tết âm lịch cũng mới kết thúc chưa được bao lâu nên nơinơi trong thành còn ngập tràn dư âm náo nhiệt vui vẻ.- Đa tạ ngài đã chiếu cố. – gã đàn ông trung niên mặc bộ quần áo cũnát mang theo một đứa nhỏ, không ngừng cúi vái một gã đàn ông có chòm râu dê.Dương Tiểu nhìn cha mình không ngừng cúi tạ Tào quản gia rồi đẩy nó đilên phía trước.Bắt đầu từ bảy tuổi, Dương Tiểu đã làm ba năm công ở Tào gia. Mãi tới hômnay nó mới có thể trở về nhà, mặc kệ thế nào thì trong lòng nó rất là vui vẻ.Vì gia đình rất nghèo khổ, từ nhỏ Dương Tiểu đã bị cha đưa đi khắp nơi,làm đủ mọi việc, tất cả chỉ vì kiếm tiền.Bảy tuổi, Tào phủ có đợt tuyển người làm, lão Dương liền đem Dương Tiểuđi tuyển. Khi đó, Dương Tiểu vừa mới kết thúc một năm làm công trong một gia đìnhgiàu có khác.Nam chủ nhân của gia đình giàu có kia rất thích Dương Tiểu, vì bộ dángcủa nó rất đáng yêu. Có khi, vào buổi tối nó bị chủ nhân gọi vào trong phòngnhưng nó không hề nói cho cha mình biết.Tuy tuổi còn nhỏ nhưng vì tay chân lanh lẹ nên được Tảo tổng quản nhắmtrúng, ký giấy ước làm công ba năm. Cha nó cứ cúi đầu ngàn ơn vạn tạ rồi cầmtiền đi thẳng, thậm chí một cái quay đầu cũng không có.Ngay cả cái tên Dương Tiểu này cũng là do Tào tổng quản đặt cho nó. Chỉvì cho tới bây giờ, nó vẫn không có một cái tên chính thức nào; trước kia, mọingười thường gọi nó là tiểu Dương này tiểu Dương nọ.Tào tổng quản nói, người nó trông nho nhỏ nên liền gọi nó là Dương Tiểu.Không biết có phải vì nó ăn không đủ nên dù bảy tuổi rồi mà nó so với đứa nhỏ cùngtuổi chẳng lớn hơn là bao.Sau khi làm ở Tào phủ được hơn một năm, do nó biểu hiện tốt, Tào quản giacho phép nó nghỉ một ngày để về thăm gia đình, người thân.Bên dưới bộ quần áo cũ là một chiếc túi nhỏ, bên trong có chút tiềnthưởng do ông chủ lúc vui vẻ chia cho hạ nhân đã làm việc hơn một năm. DươngTiểu nắm chặt lấy bọc nhỏ, đi cả nửa ngày trời mới về tới nhà.Bên cạnh căn nhà gỗ cũ nát là một chiếc chuồng gà, bên trong cũng có vàiba con gàXem ra số tiền khế ước của nó đã giúp đỡ gia đình không nhỏ. Dương Tiểucố nén nội tâm vui mừng, bước nhanh vào trong nhà. Nếu mẹ nhìn thấy nó hẳn sẽrất vui, có lẽ sẽ ôm nó, nói thương nó nhiều.Con cha, tuy luôn nói này nói nọ nó nhưng chắc cha cũng khen nó vài câu.Nó ở Tào gia vẫn luôn cố gắng, ngay cả chủ nhân cũng khen nó chăm chỉ.Dương Tiểu đang định mở cửa thì cửa lại bị người từ bên trong đẩy ra.Mẹ nó đúng lúc đi ra, thấy Dương Tiểu đứng đó bà vừa ngạc nhiên vừa giậtmình.Ngó qua cánh cửa, nó thấy cha nó đang vui vẻ dỗ dành một đứa nhỏ. Đứa nhỏkia mặc một chiếc áo bông mới tinh, thoạt nhìn rất ấm áp. Bỗng nhiên Dương Tiểucảm thấy gió lạnh không ngừng thổi thấu qua bộ quần áo rách nát, cũ kĩ xông vàoda thịt mình.- Sao ngươi đã trở lại? Không phải là làm sai chuyện gì nên bị đuổivề chứ? – người cha ngẩng đầu lên thấy nó thì mặt mày lập tức nhăn nhó, hỏi.- Đúng là vậy sao? – mẹ nó trông có vẻ lo lắng, Dương Tiểu vội vãlắc đầu.- Tào tổng quản cho con một ngày nghỉ, để con về thăm nhà. – DươngTiểu nói rất nhỏ. Nó vốn dĩ không thích nói nhiều.A Bạch vẫn thường nói nó rằng, vì nó không chịu nói chuyện nên mới luônbị người ta bắt nạt.Cuối cùng mẹ nó cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi nhanh chóng đẩy DươngTiểu đi vào trong phòng.- Đây là em trai của con, gọi là A Bảo.A Bảo, A Bảo, bảo bối trong lòng cha mẹ.Nó nghĩ lại, chính mình lên bảy tuổi mới được Tào tổng quản đặt cho cáitên chính thức. Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ khiến một đứa nhỏ vô cùnghạnh phúc.Dương Tiểu cứ yên lặng đứng nhìn đứa bé mập mạp, trắng trẻo kia. Đứa nhỏtên A Bảo kia cũng đang dùng ánh mắt xa lạ ngó nhìn nó, một bên lấy cánh taymúp mềm, nhỏ bé túm lấy góc áo mẹ.- Đứa nhỏ này, sợ người lạ lắm. – mẹ nó cười cười rồi ôm lấy DươngBảo.Những lời này như một lưỡi đao cứa vào lòng Dương Tiểu. Đúng vậy, từ nhỏtới giờ, thời gian nó ở nhà so với đi ở cho người ta còn ít hơn rất nhiều.- Đến giờ thì nên trở về, đừng có chậm trễ.Ngay cả ngồi còn chưa nóng mông, Dương Tiểu đã nghe cha mình nói như thế.Nó vừa mới về chưa được bao lâu, đứa nhỏ chưa biết nói kia cứ khó chịurồi khóc nháo lên. Cha mẹ cứ chăm chăm dỗ dành đứa nhỏ, chẳng ai thèm đoái hoàitới nó cả.Dương Tiểu gật đầu, rời khỏi chiếc ghế rồi lấy chút ít tiền nó tích cópđược cất trong bao quần áo ra.- Đây là ...Dương Tiểu phát hiện không có ai chú ý tới mình nói chuyện, nó đành đemchuỗi tiền đặt lên bàn rồi đi ra cửa.- Cha, mẹ, tiểu Dương đi đây!Nó nói rất nhỏ, mà dù có nói to thì cũng chẳng ai thèm đáp lời nó.Cánh cửa mở ra, bên ngoài tuyết rơi thực lớn. Dương Tiểu sực nhớ, nó đicả nửa ngày trời dưới tuyết, vậy mà không ai cho nó một chén trà nóng để làm ấmngười.Ngày đó, trở lại Tào phủ, nó bị ốm một trận nặng.Tào quản gia không nói gì, để cho nó nằm trên giường nghỉ một ngày. Buổitối, A Bạch, người bạn cùng đi ở giống nó bưng cho nó một bát cháo, bên trongcó một quả trứng. A Bạch nói là Tảo tổng quản bảo hắn bưng tới.Dương Tiểu ăn cháo mà nước mắt không ngừng rớt vào trong bát.A Bạch không hỏi nguyên nhân, chỉ vỗ vỗ vai nó nói, trong cháo có bỏtiêu, chắc là cay lắm.Ba năm sau lần về nhà đó, người cha tới đón Dương Tiểu.Tào tổng quản nói Dương Tiểu làm việc rất chăm chỉ, có ý muốn kéo dài khếước thêm ba năm với cha nó nhưng cha nó lại từ chối khéo.Dương Tiểu tuy ngạc nhiên nhưng rất vui. Điều này chứng tỏ cha nó muốndẫn nó về nhà sao?Sau khi cảm tạ Tào tổng quản, người cha lại dẫn Dương Tiểu đi theo hướngngược với đường về nhà mình.Muốn đi đâu đây? Dương Tiểu thầm nghi hoặc trong bụng chứ không cónói ra miệng. Nó biết cha nó sẽ chẳng thèm trả lời những gì nó hỏi.Chẳng lẽ là muốn tìm một gia đình nào đó tốt hơn nên mới cự tuyệt đề nghịcủa Tào tổng quản? Nếu như thế thì nó thật hy vọng có thể tiếp tục ở lại Tàogia.Tảo quản gia đối với hạ nhân rất tốt bụng và rộng lượng, A Bạch cũng luônchăm sóc nó. Ở Tào gia, ba nữa đều có ăn nên vóc dáng nhỏ thó của Dương Tiểucũng bắt đầu cao hơn.Đi bộ không biết mấy canh giờ, cuối cùng Dương Tiểu nhịn không được hỏi:- Cha ơi, chúng ta đi đâu đây ạ?Dương phụ dừng bước rồi trả lời chẳng đâu vào đâu:- Bảo nhi sinh bệnh, thầy thuốc nói muốn trị khỏi thì phải tốn rấtnhiều tiền thuốc.- A... – trong đầu Dương Tiểu hiện lên hình ảnh đứa nhỏ dùng ánh mắtxa lạ kia nhìn mình.Nó không biết, người đệ đệ xa lạ kia sinh bệnh có bao nhiêu nghiêm trọng;nó chỉ biết rằng chuyện nó muốn về nhà là không có khả năng.Lần này lại là nhà nào đây? Dương Tiểu chỉ hy vọng cha nó không ký khếước chung thân là tốt lắm rồi.Mặc kệ nói gì thì nó vẫn muốn về nhà nhất.Đi tiếp một đoạn đường nữa, cuối cùng hai người cũng tới điểm dừng.Đó là một gian phòng ở không nhỏ, ở cửa có rất nhiều người đứng. Ngườicha vội vàng kéo tay Dương Tiểu đi lên rồi đứng trước một cái bàn.- Chúng ta đã ngừng thu nhận người rồi. – người ngồi sau bàn cúinhìn quyển sổ, nói với cha nó như thế.- Làm ơn châm chước cho chúng tôi. – Dương phụ chắp tay thành hìnhchữ thập cầu xin người nọ, chỉ thiếu điều quỳ xuống van lạy.Người nọ nhíu mày nhìn Dương phụ rồi lại nhìn nhìn Dương Tiểu. Cuối cùng,người đó thở dài, cầm túi ngân lượng đưa cho Dương phụ.- Đa tạ, đa tạ! – Dương phụ cuống quýt tạ ơn, cũng không có nói gìvới Dương Tiểu mà đi thẳng. Xem ra số tiền này dùng để mua thuốc cho Dương Bảo.- Ai! Ngươi còn chưa điền thông tin! – nam nhân gọi vài tiếng nhưngthấy Dương phụ đi một mạch không quay đầu lại nên cũng cho qua.Dương Tiểu nhìn bóng lưng cha dần khuất, cảm giác kiệt sức cùng đau đớntrào lên.- Đi thôi. – nam nhân thu dọn đồ đạc rồi nói với Dương Tiểu, ý muốnnó cùng đi vào trong nhà.- Muốn tôi làm gì sao? – Dương Tiểu hỏi. Nó hình như nghe đượctiếng kêu thảm thiết truyền ra từ căn phòng tối tăm, đáng sợ kia. Bất giác, cảngười nó nổi da gà.Nam nhân có vẻ kinh ngạc khi thấy nó cái gì cũng không biết về công việccủa mình.- Thiến ngươi rồi đưa vào cung làm thái giám. Cha ngươi đã cầm tiềnbán mình của ngươi đi rồi, ngươi còn không biết chuyện gì sao?Dương Tiểu ngẩn người rồi quay phắt lại, tìm kiếm cha nó, giờ chỉ còn làmột bóng nhỏ mơ hồ.Cha bán nó tới chỗ này, tức là nó không thể trở về nhà được ư?Câu cuối cùng cha nói với nó không phải là lời yêu thương, luyến tiếc, màlà chuyện người đệ đệ xa lạ kia sinh bệnh. Cha bán nó, lấy tiền chữa bệnh chođứa nhỏ kia!Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên Dương Tiểu khóc lớn như thế này.Nó khóc, nó hét, nó đánh đá tất cả những ai đang cố gắng tới gần nó.Cuối cùng, nó gạt sạch nước mắt, tùy ý người ta dẫn nó tới căn phòng tốiom nhốt một ngày. Bị nhốt một ngày, Dương Tiểu cũng không còn oán hận, nháoloạn mà chỉ im lặng ngồi đó.

Chương 5.2

Đến ngày hôm sau, nó bị người ta cột chặt vào một tấm ván gỗ, nửa người trên bị người đè cứng không thể động đậy. Mà Dương Tiểu cũng không có phản ứng gì.

- Ngươi có hối hận không?

Dương Tiểu yên lặng nhìn người chuẩn bị động đao với mình. Người này chính là người đã trả tiền cho cha nó ngày hôm qua, hắn nói hắn tên Tạ Cừu.

Tạ Cừu thấy Dương Tiểu không nói gì nên hỏi lại một lần nữa:

- Sau này ngươi không hối hận chứ?

- ... Không hối hận!

Nếu hối hận thì nó nên hối hận thời khắc mình sinh ra trên đời. Nhịn không được, nó bật một tiếng cười khổ.

Tạ Cừu nhìn đứa nhỏ nằm im trên giường gỗ này.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một người bị thiến mà còn cười được. Hơn nữa, đứa nhỏ này cười như là buông xuôi tất cả, vô cùng nhẹ nhàng.

Tạ Cừu nhớ ngày ấy, người cha sau khi bán con đã lĩnh tiền rồi vội vàng đi mất, ngay cả cái liếc mắt cuối cùng cũng không ban cho đứa nhỏ này. Rõ ràng là biết sau này, không bao giờ... không bao giờ được nhìn thấy đứa nhỏ này...

Nếu có thể sống sót thì cuộc sống của đứa nhỏ này nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn.

- Vậy, chúng ta bắt đầu.

Dương Tiểu nhắm mắt lại, đem hết thảy mọi thứ gạt bỏ ra khỏi đầu óc khiến chính mình lâm vào một bóng tối hun hút.

___

Từ trong bóng đêm quay về với hiện thực, Tạ Đông Quân mở bừng mắt.

- Mơ...

Tuy nói là mơ nhưng trong lòng Tạ Đông Quân hiểu được, đó là câu chuyện xưa của chủ nhân cơ thể này. Đứa nhỏ kia tên là Dương Tiểu...

Mệt mỏi như thủy triều đánh bạt lên khiến Tạ Đông Quân cảm thấy cả người đau nhừ, phía mông cũng lạnh lẽo, nhức nhối. Tạ Đông Quân khẽ nhắm mắt lại, lâm vào mê man.

- Tạ Mãn! Ngươi mau tỉnh lại, tỉnh, tỉnh!

Tạ Đông Quân vừa mới nhắm mắt lại liền bị một trận lắc lắc cực mạnh buộc phải tỉnh táo.

- Ưm... Điện hạ?

Khuôn mặt Bộc Dương Tuyên Cầu chớp lên trước mắt hắn, vẻ mặt ngập tràn kinh hoảng. Đã xảy ra chuyện gì sao? Tại sao nó lại có bộ dáng họa người như vậy?

A... Đúng rồi. Khi nãy, hắn quay lại tìm giúp điện hạ bức tranh trí tuệ kia, đúng lúc tìm thấy món đồ thì bọn người Triệu Chiêu từ đâu đổ xô đến.

Vì khi trước hắn từng nói năng lỗ mãng, thêm Bộc Dương Tuyên Cầu còn cố ý bảo vệ Tạ Đông Quân nên khiến bọn Triệu Chiêu sớm muốn giáo huấn Tạ Đông Quân một trận mà chưa có cơ hội. Lúc đó, Tạ Đông Quân một mình quay lại, vừa lúc cho bọn chúng một cơ hội tốt.

Khi Bộc Dương Tuyên Cầu tìm đến thì thấy Tạ Đông Quân đang nằm bẹp trong bụi cây gần học đường. Chẳng những khắp nơi trên người trầy da, sưng tấy, ngay cả quần cũng bị cởi vứt đi.

- Sao ngươi lại ngã vào chỗ này? Xảy ra chuyện gì hả?

Tạ Đông Quân cố gắng muốn ngồi lên nhưng phía mông đau đớn làm hắn thiếu chút nữa ngã phịch xuống đất.

- Sao vậy?

Phát hiện động tác kỳ quái của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu muốn nhìn xem rốt cuộc là vì sao. Tạ Đông Quân luống cuống muốn ngăn cản nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đã sớm nhìn thấy cả.

Hai chân trắng noãn phủ kín vết bầm tím, còn ngay lại hậu môn Tạ Đông Quân có một thứ vật thể thô to gì đó cắm vào. Bộc Dương Tuyên Cầu không cần nghĩ cũng biết ai đã làm chuyện này.

- Cái thứ đáng giết đó! Ngươi chờ một chút, ta giúp ngươi nhổ ra.

- Khoan... Điện hạ, đừng! Tự nô tài làm được rồi!

Tạ Đông Quân quýnh lên ngăn cản, hành động lùi về sau càng khiến vật kia đâm sâu vào trong. Mặt Tạ Đông Quân trắng bệch, nhất thời nói không ra lời. Nhìn bộ dạng này của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ đưa tay đỡ lấy thân mình nhũn như chi chi của hắn.

Tạ Đông Quân một tay nắm lấy cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu, một tay lần đến phía sau, nắm lấy cái thứ kia, từng chút từng chút rút ra.

- A...

Một khi thứ kia di chuyển, đau đớn từ hậu môn bắt đầu khuếch tán ra toàn thân. Cả người Tạ Đông Quân đổ mồ hôi lạnh, cơ hồ muốn cắn nát hàm răng.

Không biết qua bao lâu, vất vả lắm mới nhổ ra được thứ kia. Cả người Tạ Đông Quân xụi lơ trên mặt đất.

Thì ra đó là một dương cụ giả làm bằng ngọc. Không biết đám nhóc đó lấy ở đâu ra, và cũng không biết vì sao bọn chúng còn nhỏ tuổi như thế mà đã nghĩ ra cái trò độc ác này. Tạ Đông Quân dù thấy rất đau nhưng làm sao so được với lúc bị thiến.

- Bọn chết tiệt đó... Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng! – thấy dương cụ giả kia còn dính đầy vết máu, Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ, xoay người muốn đi tìm bọn Triệu Chiêu tính sổ.

Thấy thế, Tạ Đông Quân nhanh chóng giữ chặt góc áo Bộc Dương Tuyên Cầu. Tuy đau tới mức cả môi biến thành màu trắng nhợt nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố sức tỏ ra một bộ không đau đớn.

- Quên đi, điện hạ! Nô tài không có việc gì.

- Sao có thể quên đi! Ngươi tính cứ bỏ qua như vậy hả? Không phải ngươi vốn có thù tất báo sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ rống lên nhưng vẫn quay lại đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Tạ Đông Quân.

Mặc kệ nói gì thì Tạ Đông Quân gặp phải bọn kia vẫn là vì nó. Trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu xông lên một thứ mùi vị khó chịu vô cùng, hiện tại nó rất muốn đi đánh cho bọn kia một trận nhừ tử.

- Nếu vậy thì điện hạ sẽ gặp phải phiền phức! Mới bắt đầu học võ đã tìm người đánh nhau, nếu hoàng thượng biết nhất định sẽ tức giận. Thêm nữa, nếu ngài làm bọn chúng bị thương thì hoàng thượng cũng sẽ khó xử khi đối diện với chúng thần. Quan trọng nhất là, điện hạ sẽ bị xử phạt. Nô tài không có gì trở ngại...

Tạ Đông Quân cố gắng đứng lên, lập tức cảm giác có thứ chất lỏng ấm áp chảy xuống đùi. Tuy trải qua một quãng thời gian, máu đã khô nhưng vì động tác rút khi nãy mà vết thương bị rách, máu bắt đầu chảy ra.

Thấy Tạ Đông Quân chảy máu, Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng đứng lên nói:

- Phải gọi ngự y đến mới được!

- Không cần kêu ngự y. Chỉ cần bôi ít dược là tốt thôi!

Trước kia, không phải chưa làm chuyện đó với đàn ông nên đương nhiên Tạ Đông Quân hắn cũng có chút kinh nghiệm nên không mấy lo lắng. Hơn nữa, thân thể này hình như trước đó cũng có kinh nghiệm từng trãi... Lần này vì khi sáp nhập quá thô lỗ, lại không có chất bôi trơn nên mới bị thương.

Ngoài vết thương phía sau, Tạ Đông Quân càng muốn che đi vết thương cũ phía trước của mình. Hắn bắt đầu đảo mắt khắp nơi tìm chiếc quần bị cởi vứt.

Rất nhanh, hắn phát hiện chiếc quần bị vứt lên cái cây cách đó không xa. Hắn muốn dùng đôi chân run lẩy bẩy của mình đi lấy nhưng chỉ cần động đậy liền tác động tới xương thịt chỗ vết thương, khiến hắn đau nhe răng há mồm.

Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức hiểu ý, đi lấy giúp quần cho hắn. Tạ Đông Quân nhỏ giọng cảm ơn, nhận chiếc quần rồi chậm rãi xoay người lại để mặc quần. Bộc Dương Tuyên Cầu biết hắn đang muốn che giấu cái gì, nên cũng không thúc giục mà ngồi chờ một bên.

Thật vất vả, Tạ Đông Quân chầm chậm mặc quần vào. Bộc Dương Tuyên Cầu có ý muốn cõng hắn về Tĩnh Tâm điện.

Tạ Đông Quân không chút nghĩ ngợi liền từ chối:

- Điều này sao có thể! Nếu bị người khác thấy, rồi chuyện này rơi vào tai hoàng thượng thì ... Tiểu nhân không muốn đầu rơi xuống đất đâu.

- Ngươi đã thành cái dạng này rồi, đừng có nói nữa. Có muốn đi cũng đâu có đi mà về được!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày. Hiện tại, bộ dáng này của Tạ Đông Quân thực sự rất khó coi. Môi bị rách nát, máu mũi chảy xuống cả nửa bên mặt, một bên mắt bị đánh sưng đen nhìn không ra hình dạng, chứ nói chi cái dáng đi cực kỳ quái dị.

Hơn nữa, Tạ Đông Quân lại nhắc tới hoàng thượng, càng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu phát hỏa hơn.

- Không phải Hoàng thượng ban cho ngươi lệnh bài sao? Sao ngươi không lấy ra dọa bọn chúng, mà cứ để bọn chúng đánh hả? Ngươi sao ngu như vậy!

Đột nhiên bị Bộc Dương Tuyên Cầu chửi ầm lên, nhất thời Tạ Đông Quân sửng sốt. Qua một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh đáp lời:

- A, là cái lệnh bài kia! Vật đó không nên dùng ở chỗ này.

- Lúc này không lấy ra thì ngươi định tới thời điểm nào mới chịu dùng nó? Lúc bị đánh chết hả?

Đối mặt với lửa giận của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân chỉ cười cười lắc đầu.

- Lệnh bài kia, hoàng thượng ban cho nô tài vì sợ lúc điện hạ tức giận lên muốn chém đầu nô tài. Nếu lúc đó lấy ra thì chỉ sợ sau này còn có nhiều phiền toái hơn.

- Vả lại, lần này nô tài bị đánh cũng xem như tự chuốc lấy. Chuyện lần này coi như xong đi, điện hạ đừng chuyện bé xé thành to nha!

Tạ Đông Quân đã nói như thế thì Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không thể nói thêm gì nữa. Nhưng nó vẫn không thể nào hết uất ức. Dù Tạ Đông Quân nói là tự hắn chuốc phải chuyện bị đánh này nhưng nói gì thì nói, trước đó hắn vì giúp nó mới xuất đầu nói mạo phạm với bọn Triệu Chiêu. Thế nên, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn cảm thấy áy náy với Tạ Đông Quân.

Nó đi qua, nắm lấy tai trái Tạ Đông Quân khoát lên vai mình. Hành động bất ngờ này của nó khiến Tạ Đông Quân giật mình.

- Điện hạ?

- Dùng lưng không được thì chắc dùng tay được chứ! Đi nhanh lên! – Bộc Dương Tuyên Cầu cố ý dùng khẩu khí thô lỗ, không kiên nhẫn nói; nhưng hai vành tai lại đỏ bừng lên, tố cáo là nó đang thẹn thùng.

- Đa tạ điện hạ!

Tạ Đông Quân nở nụ cười. Có lẽ đó là nụ cười rực rỡ nhất ca Tạ Đông Quân dành cho Bộc Dương Tuyên Cầu, nhưng cũng có lẽ không phải. Rất nhiều năm sau, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không thể nào quên được nụ cười này.

Hai thân ảnh nho nhỏ, một cao một thấp tập tễnh bước đi trên con đường mòn. Sau cánh cửa sổ của Thái học đường, có người đã đem một màn này thu hết vào đáy mắt.

- Tiểu thị nhân kia có ảnh hưởng rất tốt với Cầu vương điện hạ. Gần đây, điện hạ ngày càng ngoan ngoãn, có khuôn phép hơn. – thái phó vuốt vuốt chòm râu hoa râm, mỉm cười nói với người cũng đang đứng bên cửa sổ.

Bộc Dương Ngự Thiên nhìn bóng lưng hai đứa nhỏ, mỉm cười không nói gì.

- Nghe ta nói, Tạ Mãn!

- Dạ?

- Ngươi đã là thị nhân của ta, sau nàu ta sẽ bảo vệ sự an toàn của ngươi. Ta sẽ chăm chỉ học tập, mặc kệ là văn hay võ, sau này ta nhất định sẽ làm tướng quân. Đến lúc đó, những tên đó gặp lại ngươi nhất định phải tôn kính ba phần.

Dưới trời chiều, Bộc Dương Tuyên Cầu kiên định nhìn về phía trước. Tuy khuôn mặt hơi hồng hồng nhưng phi thường kiên nghị. Tạ Đông Quân nhìn gương mặt đứa nhỏ này, nhịn không được ngây người.

Thật lâu sau, Tạ Đông Quân mỉm cười nói:

- Vậy, trước tiên cảm tạ điện hạ rồi!

___

Hôm nay, Tạ Đông Quân vẫn ngồi trong thư phòng luyện viết chữ, còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì ngồi một bên dạy hắn. Vết thương ngày đó đã tốt lắm, chỉ là trên mặt Tạ Đông Quân vẫn lờ mờ nhìn thấy chút dấu vết xanh xanh vàng vàng.

Tạ Đông Quân viết chữ càng ngày càng có nét, còn học thêm được rất nhiều chữ và đọc được vài cuốn sách đơn giản.

Sau khoảng thời gian khá dài, cuối cùng cũng chép xong một cuốn sách, Tạ Đông Quân chần chờ một lát mới mở miệng nói:

- Điện hạ... Ba chữ Tạ Đông Quân phải viết như thế nào ạ? Đông trong phương Đông, Quân trong quân tử.

Bộc Dương Tuyên Cầu liếc nhìn hắn rồi cầm bút viết.

- Ai vậy?

Tạ Đông Quân cẩn thận cầm lấy tờ giấy, nhỏ giọng trả lời:

- Là tên trước kia của nô tài...

Cái tên vô ích này đã lâu không dùng, ngay cả hắn cũng cảm thấy đó không phải tên mình nữa.

Thói quen của con người ta thực sự rất đáng sợ... Tạ Đông Quân cười khổ một tiếng, bất tri bất giác hắn đã quen với cái tên Tạ Mãn này.

Con Dương Tiểu, đã biến mất khỏi thế giới này, không còn thấy tăm hơi bóng dáng đâu...

Mặc dù là mơ nhưng Tạ Đông Quân vẫn còn nhớ rõ ràng khi Dương Tiểu nằm trên tấm ván gỗ, toàn thân không thể cử động, nó tuyệt không sợ hãi. Ngược lại, tâm nó dường như đang buông xuôi tất cả mọi thứ.

Tâm trạng như vậy đối với Tạ Đông Quân mà nói cũng không xa lạ lắm. Trước kia, lúc bị bọn xã hội đen đuổi giết, rồi rơi vào suối nước, tâm trạng của Tạ Đông Quân cũng giống như thế.

Hắn cảm thấy, cứ vậy nhắm mắt lại, vĩnh viễn không cần mở mắt ra thật tốt biết bao.

- Vậy, tên Dương Tiểu thì viết thế nào?

Bộc Dương Tuyên Cầu lại đặt bút xuống viết:

- Đây là ai?

- Xem như ... một người bạn đi! – Tạ Đông Quân cười cười rồi gấp tờ giấy viết tên Dương Tiểu cẩn thận cất đi.

Hắn tính toán, buổi tối sẽ đốt tờ giấy đó đi. Tốt xấu gì cũng là tên của nó, cho nó biết tên mình dài ngắn thế nào cũng tốt. Tạ Đông Quân nghĩ như vậy.

- A, sư phó sắp tới. Này, Đông Quân, mau tới giúp ta thay quần áo!

Nghe thấy Bộc Dương Tuyên Cầu gọi to tên thật của mình, Tạ Đông Quân giật mình, ngẩng đầu lên:

- Dạ?

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng bên cửa, quay đầu lại thấy vẻ mặt si ngốc của Tạ Đông Quân, nhịn không được thúc giục:

- Ngồi ngốc đó làm gì, mau đi thôi!

- Vừa rồi, ngài gọi...

Như là muốn che dấu ngượng ngùng, Bộc Dương Tuyên Cầu nói rất nhanh:

- Gọi ngươi chứ sao! Nơi này trừ ngươi ra thì còn có ai tên là Tạ Đông Quân sao?

Tạ Đông Quân nhịn không được nở nụ cười. Hắn buông bút lông xuống, vui vẻ đứng lên.

- Dạ, điện hạ!

Chương 6.1Thời gian trôi qua mau, mấy cái xuân thu cứ thế nối đuôi nhau đi mất. Haiđứa nhỏ trước kia nay đã cao lớn, trở thành những thanh niên oai hùng, bễ nghễ.Sáng sớm, Tạ Đông Quân đang còn chìm trong mộng đẹp liền bị ánh nắng mặttrời rực rỡ buộc phải mở mắt.- Ưm... – hàng mi cong dài khẽ chớp chớp vài cái, song người nằm đóhình như vẫn không có ý định rời giường.Vật lộn một hồi với cơn ngủ, cuối cùng Tạ Đông Quân vẫn phải chịu phậnbất hạnh, rời giường.Tư thế ngủ của hắn cũng không đẹp mắt cho lắm, lúc ngồi lên khiến vạt áotrượt từ bả vai xuống, để lộ mảng da thịt trắng nõn nà.Cuộc sống của Tạ Đông Quân trong những năm gần đây có thể coi là sungsướng. Hầu hạ bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu khiến hắn ngày càng nhàn nhã, ăn cáigì cũng ngon hơn. Thân thể gầy yếu, suy dinh dưỡng lúc trước đã biến mất, chẳngnhững sắc mặt hồng nhuận lên mà mái tóc khô rối như rơm rạ kia cũng mềm mượtnhư tơ lụa vậy.Cơ thể mười chín tuổi của hắn phát triển rất hoàn hảo, chỉ có một vấn đềnhỏ.. Hình như vì không có hormone kích thích nên trên người hắn không có lấychút lông nào, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo, non mịn như hồi còn bé.Đôi mắt to tròn giờ đã hẹp dài, chính xác thì đó là một đôi mắt phượngxinh đẹp. Cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng hào... Diện mạo của Tạ Đông Quânkiếp này giống hệt kiếp trước, nhưng thêm vài phần thanh tú và chững chạc.Xem ra cuộc sống thay đổi cũng đã ảnh hưởng không nhỏ tới vẻ bề ngoài.Bộc Dương Tuyên Cầu thường nói, mấy năm gần đây Tạ Đông Quân được chămsóc còn hơn cả y, chỉ cần nhìn cái mặt là biết.Nhưng nếu ai nói Tạ Đông Quân xinh đẹp thì hắn nhất định sẽ nổi trận lôiđình nha. Tuổi càng ngày càng lớn, Tạ Đông Quân lại càng để ý tới vẻ bề ngoàikhông đủ mạnh mẽ của mình.Mỗi động tác giơ chân nhấc tay của hắn thường lộ ra một thứ cảm giác dễthương, khiến người khác nhịn không được cảm thấy hắn có một thứ khí dịu dàng,đáng yêu.Tùy tiện búi mái tóc dài lại rồi qua loa rửa mặt xong, Tạ Đông Quân cầmchiếc khăn đi ra khỏi phòng.- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.Mới bước ra khỏi cửa, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu đã vang lên. Lúcnày y đang cầm một thanh kiếm đứng bên trong viện, rõ ràng là vừa mới luyện tậpxong. Thấy Tạ Đông Quân đi tới, y bước lên nhận lấy chiếc khăn lau mồ hôi.- Một thị nhân còn dậy muộn hơn cả chủ nhân, ta xem ra chỉ có mộtmình ngươi thôi! – tra kiếm vào trong vỏ, Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén trà lạnhuống một hơi cạn sạch.Cho dù bị cười nhạo thì Tạ Đông Quân vẫn làm một bộ không thèm để ý,ngược lại còn đáp lễ:- Ai bảo ông chủ của ta không giống với những ông chủ khác cứ thếngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới dậy. Đúng là một lão nhân, cứ mỗi ngàyđến giờ mão là ngủ không được.- Ba hoa.Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, tuyệt không so đo chuyện Tạ Đông Quân khôngbiết trên dưới, lớn nhỏ.- Rõ ràng trước kia ngươi rất lễ độ, cung kính với ta. Tại sao tuổicàng nhiều thì thái độ của ngươi đối với ta lại càng tùy tiện hả?Tạ Đông Quân hừ một tiếng:- Trước kia là do ta sợ địch ý của ngài đối với ta quá sâu, sẽ tìmta để gây sự. Cho nên ta mới cố ý lấy lòng ngài nha.Nghe hắn nói thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười khổ một tiếng:- Vậy tại sao bây giờ không sợ ta kiếm cơ hội xử phạt ngươi?- Đã ở cùng nhau nhiều năm như thế, ngài mới không.... Ngài không thểnào? – nói đến vế sau, ngữ khí của Tạ Đông Quân đã biến thành câu nghi vấn. TạĐông Quân cẩn thận quan sát biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu để xem y nói thậthay đùa.Cuối cùng hắn đọc được một chút tin tức từ ý cười trên mặt Bộc DươngTuyên Cầu: Câu nói vừa nay chỉ là muốn dọa hắn mà thôi!Nụ cười trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu khiến Tạ Đông Quân nhịn không đượccơn giận trong bụng. Hắn nắm tay lại, dùng sức đấm mạnh vào lồng ngực cườngtráng, cứng rắn của Bộc Dương Tuyên Cầu để trút căm phẫn.Dáng người cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu cũng là một trong những lýdo khiến Tạ Đông Quân khó chịu. Vì quanh năm luyện võ nên vóc dáng cơ thể BộcDương Tuyên Cầu thực sự khiến người ta nhìn mà chảy nước miếng. Điều này đồngthời làm Tạ Đông Quân thêm hâm mộ. Mặc kệ hắn có lao động, tập luyện thế nàothì cơ thể vẫn chẳng thấy chút cơ bắp nào. Bởi vậy, dáng người tuyệt đẹp củaBộc Dương Tuyên Cầu kia chính là mục tiêu khiến hắn đỏ mắt mong chờ.Vốn là một tiểu vương gia thịt nộn, được nuông chiều từ bé, trải qua vàinăm huấn luyện khiến khuôn mặt mượt mà đã trở nên góc cạnh, hàng mày rậm khíkhái anh hùng trùm lên đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi cao thẳng hãnh diện. Nhìndiện mạo này của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân nhiều lần hoài nghi chẳng lẽy có lai dòng máu nước ngoài.Mặc dù là một thiếu niên anh tuấn nhưng Tạ Đông Quân vẫn không thể nhìnthuận mắt. Ai bảo diện mạo Bộc Dương Tuyên Cầu so với hắn còn nam tính hơn chứ?Tạ Đông Quân không phục, ngẩng cao đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.Người này rõ ràng nhỏ hơn hắn hai tuổi, thế mà mới mười bảy tuổi đã trổmã cao to khiến Tạ Đông Quân hắn không thể không ngẩng đầu nhìn y.- Đừng có đứng gần như thế! Ngươi cúi đầu không ngại mệt nhưng tathì ngẩng cổ muốn gãy luôn rồi!Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười, song vẫn không có ý lui bước. Y hoàn toànkhông thèm để ý tới cái vẻ giận chó đánh mèo khó hiểu của Tạ Đông Quân.Xem ra, vài năm trôi qua đã khiến tâm tính của Tạ Đông Quân thành thụchơn chút ít. Nếu so sánh thế này thì thực không đoán được, rốt cuộc thì ai mớinhiều tuổi hơn ai.Ý thức được cái ý nghĩ ngây thơ kia, Tạ Đông Quân giận dỗi xoay người:- Ta đi xem đồ ăn sáng chuẩn bị tốt không!- Nghe nói gần đây phía Tây Cương có sơn tặc hoành hành nghiêmtrọng, Hoàng thượng có ý muốn ra quân chinh phạt.Lúc dùng bữa sáng, Bộc Dương Tuyên Cầu làm như lơ đãng nhắc tới.- Ờ! – Tạ Đông Quân nhận chiếc bát Bộc Dương Tuyên Cầu đưa, múc đầymột chén sữa đậu nành còn nóng hôi hổi.- Điện hạ muốn dẫn quân xuất chinh sao?- Ta còn chưa có năng lực đó, bản thân ta tự hiểu được. Ta nghĩmuốn thương lượng với hoàng thượng, mong hắn cho ta được gia nhập vào đội quânxuất chinh. Cho dù là một bộ binh cũng được.Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa cầm một chiếc bánh mì nóng lên, cắn nhanhba miếng đã ngốn cả vào miệng. Theo độ tuổi lớn dần, sức ăn của Bộc Dương TuyênCầu chỉ tăng không giảm. Một buổi ăn sáng đơn giản cũng phải ăn sạch năm chiếcbánh mỳ mới đủ.Tạ Đông Quân chỉ đứng bên nhìn cũng cảm thấy bụng mình khó chịu khôngtiếp nhận nổi.- Để điện hạ làm bộ binh hả? Vậy chỉ sợ chẳng ai dám cưỡi ngựa đâu.– Tạ Đông Quân cười nói, một tay tiếp nhận lô bánh mỳ mới do Hồng Ngọc manglên.- Đúng rồi, ngươi có ăn sáng không đó?Bình thường, Tạ Đông Quân và Hồng Ngọc đã dùng qua bữa sáng trước khi BộcDương Tuyên Cầu rời giường rồi mới bắt đầu công việc. Nhưng Tạ Đông Quân vẫncòn tiếp diễn cái thói quen xấu từ kiếp trước, so với ăn cơm thì hắn thích đượcngủ hơn. Bởi thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng để ý lắm, mỗi ngày hắn rờigiường còn muộn hơn Bộc Dương Tuyên Cầu.Vậy nên, hắn thường bỏ bữa sáng; mà hai bữa còn lại cũng thường ăn kiêngnày nọ. Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu phát hiện chuyện đó, mỗi ngày y đều giámsát việc ăn uống của Tạ Đông Quân.Sau một hồi im ắng, Tạ Đông Quân cố gắng thay đổi đề tài:- Điện ... điện hạ, nếu muốn đi tìm hoàng thượng thương lượng thì nhớphải dẫn nô tài theo với. Có lẽ nô tài sẽ giúp được ngài thuyết phục hoàngthượng nha!- Đừng có nói lảng sang chuyện khác! Vả lại, ngươi sớm đã khôngbiết tới hai chữ nô tài, hiện tại có muốn sửa miệng nịnh nọt cũng đã không cònkịp rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa dùng khí thế không cho phép lằngnhằng, cầm một chiếc bánh mỳ hãy còn tỏa khói đưa cho hắn.- Ăn nó cho bằng hết, nếu không đến lúc ta xin được cơ hội xuấtchinh sẽ không có phần của ngươi!Tạ Đông Quân nhận chiếc bánh mỳ, nhỏ giọng nói:- Đê tiện...- Ngươi nói cái gì?- Không...Bộc Dương Tuyên Cầu biết rõ, nếu y xuất chinh thì Tạ Đông Quân nhất địnhkhông có khả năng ngồi ở Tĩnh Tâm điện chờ y trở về. Thể nào hắn cũng phải theođi, nên giờ y mới lấy việc đó ra uy hiếp hắn.Nhược điểm này đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu nắm được, nhất định Tạ Đông Quânphải nghe theo lời y mới xong. Tạ Đông Quân nhìn nhìn chiếc bánh mì to tướng,to còn hơn cái mặt mình, thở dài thật sâu một hơi.Một cái lớn thế này, đủ để hắn ăn đến tối ấy chứ...___Lúc chiều, Tạ Đông Quân cùng Bộc Dương Tuyên Cầu đi một chuyến tới ngựthư phòng nhưng lại chẳng thấy ai. Hỏi tỳ nữ hầu hạ Bộc Dương Ngự Thiên thìđược biết hắn đang ở chòi nghỉ mát.Sau khi hai người tới chòi nghỉ mát, Bộc Dương Ngự Thiên nhìn thấy bọnhắn mà không có vẻ kinh ngạc:- A, các ngươi tới rồi? Ngồi đi.Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi đối diện với Bộc Dương Ngự Thiên, còn Tạ ĐôngQuân lại câu nệ đứng ở phía sau Bộc Dương Tuyên Cầu.Tuy rằng Bộc Dương Ngự Thiên chưa từng động tới hắn nhưng trực giác máchbảo rằng, người này thực không dễ đối phó. Tốt nhất, hắn nên duy trì một khoảngcách nhất định.- Tạ Mãn cũng ngồi đi, không cần khách khí! – Bộc Dương Ngự Thiêntuy ngoài miệng cười nói nhưng trong ngữ khí lại không có chút ý cười.- Tạ hoàng thượng. Nô tài đứng là được rồi ạ!Nghe hắn nói thế, Bộc Dương Ngự Thiên cũng không đề nghị nữa mà quay sangnói chuyện với Bộc Dương Tuyên Cầu:- Bỗng dưng tìm riêng trẫm là có chuyện gì sao?- Nghe nói gần đây hoàng thượng muốn xuất binh, chinh phạt bọn sơntặc phía Tây Cương?- Tin tức của đệ đúng là rất linh thông. Đúng là có ý định như vậy.Gần đây sơn tặc hoành hành ngang ngược, dân chúng chịu không nổi sự quấy nhiễunày. Vì để yên ổn lòng dân, nhất định phải xuất binh chinh phạt.- Vậy xin hoàng thượng cho thần cùng tùy quân xuất chinh! Cho dùlàm một tiểu binh thì thần cũng nguyện ý!Bộc Dương Ngự Thiên thấy lời Bộc Dương Tuyên Cầu, mày Bộc Dương Ngự Thiênlập tức nhíu lại.- Chuyện đùa! Việc binh gia sao có thể đem ra làm trò diễn? Ngươiđường đường là Cầu vương gia, sao có thể tùy tiện tham dự quân binh! Làm nhưvậy chẳng phải sẽ làm thanh danh của ngươi bị ảnh hưởng, lại còn quấy nhiễulòng quân!- Hoàng thượng không tin năng lực của thần sao? Lý tướng quânnói, năng lực của thần đã có thể so sánh với một trung tướng rồi!Lý Kinh đã chết bệnh từng nói, lão đã không còn gì để chỉ dạy Bộc DươngTuyên Cầu nữa. Bởi thế, mấy năm trước khi mất, ông đã xin thôi chức võ sư củaBộc Dương Tuyên Cầu.- Không phải trẫm không tin tưởng năng lực của ngươi, chỉ là...- Cầu người, hoàng thượng! Đây là thỉnh cầu cả đời của thần, mongngười cho thần được thử sức mình. Để xem năng lực của thần trong việc binh giaphát huy tới mức nào!Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất kích động, chỉ kém không quỳ lạy trênđất. Nhưng y còn chưa quỳ thì Tạ Đông Quân đã tranh quỳ trước.- Hoàng thượng, nô tài cũng cầu người! Cầu ngươi để cho điện hạđược thử sức mình!Bộc Dương Ngự Thiên kinh ngạc nhìn đỉnh đầu Tạ Đông Quân. Bộc Dương TuyênCầu cũng làm một bộ dáng tương tự như vậy.Trầm mặc duy trì vài phút, cuối cùng Bộc Dương Ngự Thiên cũng mở miệng:- Nếu ngay cả Tiểu Mãn Tử cũng quỳ lạy, Tuyên Cầu đệ cũng đã cầu trẫmnhư thế.... Được, trẫm đồng ý cho đệ đi. Nhưng không thể làm một tiểu binh, vậysẽ ủy khuất cho đệ. Liền sắp xếp làm trung tướng đi, ta sẽ để Trần Chấn Uy anbài.Trần Chấn Uy trong miệng Bộc Dương Ngự Thiên chính là vị tướng quân dướitrướng Lý Kính.- Đa tạ hoàng huynh!- Đa tạ hoàng thượng!Nghe Bộc Dương Ngự Thiên đồng ý, hai người rất vui vẻ, miệng không ngừngcảm tạ.Nhưng trong lòng Tạ Đông Quân vẫn còn chút oán hận: Bộc Dương Ngự Thiênnói như vậy, chỉ là ban ơn lấy lòng bọn hắn. Đến lúc đó, nếu hắn có yêu cầuchuyện gì thì e là sẽ bị cự tuyệt nha... Đã vậy, thừa dịp này yêu cầu nhiều mộtchút đi!- Hoàng thượng! Nô tài cũng xin được theo tùy quân xuất phát! Nôtài nhất định phải luôn bên cạnh hầu hạ điện hạ mới được! – nhìn vẻ mặt trungthành và tận tâm của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu ngoài mặt không có biểucảm gì nhưng trong lòng đã nổi da gà da cóc rồi.Tạ Đông Quân là loại người, nếu trời có sập xuống thì nhất định hắn sẽchạy trước. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chẳng mong mỏi gì được nhờ vả vào loạingười này!- Chuẩn!Lần này, Bộc Dương Ngự Thiên hào sảng đồng ý rồi phất phất tay, xoayngười tiếp tục cho chim ăn.Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân nhìn nhau, trong mắt đều là vui mừngnhư điên.

Chương 6.2

Tuy rằng thành công để Bộc Dương Tuyên Cầu gia nhập quân đội; nhưng những ngày tiếp theo có thể nói là thực thảm. Ít nhất, đối với Tạ Đông Quân mà nói thì đúng là như vậy!

Bình thường, giờ mão Bộc Dương Tuyên Cầu mới rời giường; hiện tại đã chuyển thành giờ dần phải xuất môn. Ngày nào cũng phải tới quân trướng để họp bàn, luyện tập, mỗi ngày đều bận rộn vô cùng.

Mà Tạ Đông Quân thân là thị phó cũng phải lục tục rời giường từ giờ Dần, tùy lúc đi theo Bộc Dương Tuyên Cầu. Ngay cả khi họp, hắn cũng phải đứng một bên, có muốn cũng không thể ngủ gà ngủ gật.

Cuộc sống thế này mà dành cho con người sao?! Tạ Đông Quân nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu đang nghiêm túc thảo luận việc bày trận với Trần tướng quân, trong lòng thầm bội phục sự dẻo dai, kiên cường, nhẫn nại của y khi nói mấy chuyện nhàm chán kia.

Cùng lắm chỉ là chuyện bày binh bố trận, có cần phải nghĩ ra mấy chục cái trận dự bị không?

Ngày nào cũng như ngày nào, không ngừng diễn luyện. Tuy hắn không hề phải động tay động chân nhưng chỉ mỗi việc đứng phơi nắng đủ khiến Tạ Đông Quân sắp bị mất nước. Thế nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ nguyên cái tinh thần hiên ngang, chạy đủ mọi nơi.

Sau khi duyệt quân, còn phải họp thêm một hai canh giờ, nội dung thì "hàng nghìn bài chỉ một điệu", Tạ Đông Quân nghe tới nghe lui đều giống nhau.

- Đông Quân ... Đông Quân ... Tạ Đông Quân!

- Đừng có phá!

Tạ Đông Quân không kiên nhẫn gạt cái thứ cứ chụp hai má hắn rồi giật mình hoàn hồn. Khi thấy Bộc Dương Tuyên Cầu ban nãy còn đang trong cuộc thảo luận giờ đã đứng trước mặt mình, hắn mới biết chính mình đã nhắm mắt ngủ gục tự lúc nào không biết.

- Đã xong rồi sao?

- Đã xong sớm rồi. Ngươi đó... Đứng mà vẫn ngủ được. Ta thực sự thua ngươi rồi! – Bộc Dương Tuyên Cầu bất đắc dĩ cười, ngữ khí lại nhiều phần dung túng.

Tạ Đông Quân lúng túng một vài giây rồi nhanh chóng phản bác:

- Ta mới không ngủ! Ta chỉ là ... Ta chỉ là đang nghĩ vài chuyện, nghĩ quá chuyên tâm nên không phát hiện cuộc họp đã kết thúc thôi!

- .... Tạ Đông Quân!

- Cái gì?

- Nước miếng...

- ....

Một bên dùng ống tay áo lau nước miếng dưới cằm, Tạ Đông Quân lập tức nói sang chuyện khác:

- Chúng ta nhanh trở về Tĩnh Tâm điện! Hồi trưa, điện hạ dùng bữa khá muộn, nhất định là giờ đói bụng rồi!

Vừa nói, Tạ Đông Quân vừa dẫn đường đi ra khỏi phòng nghị sự. Bộc Dương Tuyên Cầu ở phía sau, lắc đầu cười cười rồi cũng cất bước đi theo.

Mỗi ngày đều lặp lại như vậy, chốc chốc đã qua nửa tháng, ngày xuất chinh cũng tới.

Không biết có phải vì quan hệ với Bộc Dương Tuyên Cầu hay không mà Bộc Dương Ngự Thiên lại tự mình đưa tiễn. Tạm thời, cho dù là vì nguyên nhân gì hành động này đích thực đã góp phần đề thanh sĩ khí.

Lần này xuất chinh, chặng đường đi về phải mất một tháng, điều kiện tiên quyết là không có chuyện gì phát sinh giữa đường. Vốn định cưỡi ngựa nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại băn khoăn Tạ Đông Quân cưỡi ngựa không tốt, thêm đó sức khỏe hắn không đảm bảo. Cuối cùng, y đành tiếp nhận ý tốt của Trần tướng quân, đó là một chiếc xe ngựa chuẩn bị sẵn dành cho trung tướng.

Có điều, Tạ Đông Quân vẫn có chút vấn đề... Hắn say xe!

- Ưm... – vì bên trong xe nhỏ hẹp nên Tạ Đông Quân chỉ có thể nằm trên đùi Bộc Dương Tuyên Cầu, trên trán đắp một chiếc khăn lạnh, miệng không ngừng rên rỉ.

Đặt chân lên xe ngựa thôi là mọi hoạt động của Tạ Đông Quân lập tức về con số Không. Trừ những lúc đội quân dừng lại nghỉ ngơi, hắn mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần mà làm việc; còn vào những lúc khác thì chỉ biết nằm rên ư ử.

- Hầu hạ khó khăn như thế, thật không biết ai mới là ông chủ.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện sự lo lắng nhiều hơn là oán hận.

- Ta không có giống các ngươi... quái dị.. Ư... Ọe...

Tạ Đông Quân nói còn chưa dứt lời, lại gập người nôn lấy nôn để lên mặt sàn xe. Bộc Dương Tuyên Cầu trợn trắng mắt, nhanh tay mở một bên mành để xua bớt mùi chua chua trong xe.

Nôn xong, Tạ Đông Quân lại tiếp tục nói:

- Ta chính là rất mảnh khảnh! Ngươi xem đi, xe ngựa chẳng có chút tiến bộ nào, bánh xe bằng gỗ xóc nảy muốn chết... Đến lúc đó, trên người ta nhất định sẽ có rất nhiều vết bầm xanh đỏ cho xem...

Nói mà cũng không ngẫm lại xem, chính mình đã cứng đầu cứng cổ đòi đi theo... Những lời này Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ ngẫm trong bụng chứ không có nói ra.

- Đúng, đúng... Vậy phải xin lỗi ngươi. Mau xuống một ngụm nước sấu súc miệng!

Tạ Đông Quân nghe lời, nhấp một ngụm nước sấu rồi lại tiếp tục lải nhải:

- Quốc gia các ngươi không tiến bộ nhất chính là chế độ thái giám! Tại sao một người bình thường không làm thị nhân được, mà cứ buộc người ta phải thiến rồi mới được tiến cung làm việc hử! – Tạ Đông Quân càng nói càng kích động. Chỉ cần nhắc tới chuyện này là hắn liền tức giận.

- Cái gì nói quốc gia của chúng ta? Nói cứ như ngươi không phải là dân của Đại Hạo ấy.... Trong cung, ngoại trừ hoàng tộc, đương nhiên không thể có nam nhân nào khác có thể tồn tại chốn hậu cung a! Nếu không sẽ liên lụy tới cung nữ, thậm chí còn rắc rối tới quý nhân phi tử. Vậy chẳng phải hậu cung sẽ đại loạn? Làm thế cũng chỉ vì đảm bảo chắc chắn huyết thống hoàng tộc thôi!

Tạ Đông Quân trầm mặc một hồi, biểu cảm trên mặt vô cùng quái dị. Bản thân hắn đây, dĩ nhiên hắn không có khả năng bậy bạ với cung nữ hoặc quý phi lung tung gì đó; ngược lại, hắn có thể cùng nam nhân...

Chú ý thấy phản ứng của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày hỏi:

- Biểu cảm của ngươi vậy là sao?

Do dự một chút, Tạ Đông Quân vẫn là thật bụng trả lời:

- Tuy ngươi nói thế không phải là không có đạo lý, nhưng cũng có trường hợp, nam nhân không yêu thích nữ nhân. Nói vậy thì nên phòng bị thế nào?

- Một vài quý tộc có nuôi dưỡng luyến đồng. Loại chuyện này cũng không hiếm thấy, nhưng việc đó thường không kéo dài được. Thêm nữa, cũng không phải được xã hội biết là được chấp nhận.

Đương nhiên Tạ Đông Quân đã nghe qua loại chuyện này. Hắn ghét nhất là bị xem như luyến đồng mà nuôi dưỡng. Có lẽ có quan hệ với tháng ngày mà Dương Tiểu từng trải qua.

- Ta không phải nói tới loại đó! Ta muốn nói là, hai người thật lòng yêu thương nhau. Là tình yêu của hai người cùng giới ấy!

Vì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó nên Bộc Dương Tuyên Cầu sửng sốt hồi lâu, rồi mới giật mình, phục hồi lại tinh thần vì tiếng gọi là Tạ Đông Quân.

- Ngươi? Ngươi là thích nam nhân sao? – qua một hồi thất thần, Bộc Dương Tuyên Cầu liền hỏi ra miệng. Song trong lòng y cảm thấy kỳ quái, vì sao mình lại muốn hỏi như thế?

- Ở quê hương của ta, loại chuyện này không hiếm thấy. Hơn nữa, đối với nhiều người thì đó là chuyện quá bình thường.

Tạ Đông Quân chợt nhếch mép, tặng cho Bộc Dương Tuyên Cầu một nụ cười tươi quái dị. Hắn không có trả lời trực tiếp vấn đề Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi, ý nói đề tài này đến đây là chấm dứt.

Tuy rằng Tạ Đông Quân là một tên thị phó phiền phức, hung hăng, càn quấy nhưng tốt xấu gì cũng có điểm thú vị. Đội quân vừa mới tới chỗ cắm trại nghỉ ngơi, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức tiến vào doanh trướng để thương thảo sách lược. Đúng lúc đó, có trinh thám trở về đem tin tức tìm được báo cho Trần Chấn Uy.

Đi ra đi vào, Bộc Dương Tuyên Cầu đã bỏ lỡ giờ cơm của đội quân, y liền quay trở lại lều trại của mình. Tạ Đông Quân đang hâm nóng lại bữa tối, thấy Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới liền nhanh ra mời y vào dùng cơm.

- Ngươi trở về đúng lúc lắm, mau tới ăn đi! Nhất định là ngươi rất đói rồi!

Ba bữa của Bộc Dương Tuyên Cầu luôn luôn đúng giờ đùng giấc; dùng bữa muộn thế này đúng là chuyện khó gặp.

Bộc Dương Tuyên Cầu tháo kiếm bên hông, giao cho Tạ Đông Quân rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn liên hồi. Thời gian dài sử dụng trí não quả thực khiến y đói bụng kinh khủng. Tạ Đông Quân thấy y ăn cơm liền đi ra ngoài, muốn gọi người chuẩn bị nước tắm.

Đợi tới khi hắn trở về thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã ăn no căng bụng.

- Đã nói nhiều lần, đừng có ăn nhanh như thế! Ăn vậy không tốt với dạ dày! – Tạ Đông Quân nhịn không được oán hận vài câu. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu thì lần nào cũng làm như không có nghe thấy.

Lúc hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu tắm, Tạ Đông Quân thuận miệng hỏi vài chuyện.

- Sao bàn bạc muộn vậy. Xảy ra chuyện gì sao?

- Ừm... cũng không có chuyện gì. Chỉ là bọn sơn tặc này có chút mờ ám nên mới thảo luận thêm mấy đối sách.

Nghe thế, Tạ Đông Quân bất giác có chút lo lắng. Trong lòng hắn có linh cảm, nguy hiểm bên cạnh mình. Bây giờ, quả thực đã có cảm giác mình đang trong quân đôi, chiến tranh có thể tùy thời mà bùng nổ.

- Không có gì nghiêm trọng thật sao? Ngày mai muốn phát động công kích sao? Hay là hoãn lại?

- Tướng quân nói, trước tiên cứ hành động theo kế hoạch cũ. Theo lý thuyết, tin tức truyền về cũng chưa có gì ngoài tầm, mà nơi chúng ta hạ trại cũng đủ ẩn mật.

- À..

Vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Bộc Dương Tuyên Cầu thình lình mở bừng mắt, ngửa đầu nhìn Tạ Đông Quân.

- Ngươi sợ hãi sao?

Tạ Đông Quân không chút che dấu, thừa nhận:

- Có chút!

Bộc Dương Tuyên Cầu nâng một cánh tay ướt đẫm nước, đẩy hai bên tóc mai của Tạ Đông Quân lên.

- Yên tâm đi, không có gì phải sợ. Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi!

Tạ Đông Quân sửng sốt, mây đỏ lập tức kéo về trên hai gò má hắn.

- Ai.. ai muốn ngươi bảo hộ chứ! Ngươi trước tiên phải hảo hảo bảo vệ mình đi!

Bộc Dương Tuyên Cầu ha ha cười, không có trả lời nữa.

Sau khi tắm rửa, lau khô người cho Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân lại hầu y mặc y phục rồi mới sai ngươi đem thùng gỗ mang đi. Xong xuôi, hắn chuẩn bị đi ngủ.

Trong lều trại không có giường mà chỉ có đặt một tấm đệm dày thay giường ở góc lều. Thoạt nhìn có vẻ thoải mái nhưng đó là vì Bộc Dương Tuyên Cầu mà chuẩn bị; còn Tạ Đông Quân cũng chỉ có thể ngả ra đất mà nghỉ ngơi.

- Ngươi tới theo ta ngủ đi. Giường này rất lớn!

- Hai đại nam nhân ngủ với nhau rất quái! – Tạ Đông Quân nhăn mặt, nhăn mũi từ chối.

Cho dù bình thường Tạ Đông Quân làm loạn, không biết lớn nhỏ; nhưng nói gì thì hai người bọn họ vẫn là quan hệ chủ tớ. Nếu có người đi vào thấy được thì không biết Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ bị ngươi ta nói gì.

Bộc Dương Tuyên Cầu không lay chuyển được hắn nên cũng đành thôi, thổi tắt ngọn nến, đặt lưng ngủ.

Tuy trên mặt đất cũng có trải thảm nhưng cảm giác ngủ trên mặt đất, mất thăng bằng vẫn khiến xương cốt khó chịu. Đúng lúc Tạ Đông Quân xuay người lần thứ mười thì Bộc Dương Tuyên Cầu lên tiếng:

- Tốt nhất, ngươi nên lại đây đi. Nếu ngươi cứ lăn lộn qua lại cả đêm thế thì ta cũng chẳng ngủ được.

- ....

Tạ Đông Quân bật người dây, ôm chiếc gối, chịu phận bất hạnh đi qua, chui vào trong ổ chăn của Bộc Dương Tuyên Cầu rồi nằm xuống. Hiển nhiên, cái sàn nhà không thoải mái kia đã bị đả bại trong bụng Tạ Đông Quân.

Quả thực, nằm trong chăn ấm nệm êm có khác! Tạ Đông Quân thoải mái thở dài một tiếng, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Trong màn đêm, cái gì cũng không nhìn thấy nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm bồ kết cùng mùi cơ thể từ người Tạ Đông Quân truyền đến.

Tạ Đông Quân rất ưa sạch sẽ, mỗi ngày đều phải tắm rửa đến hai lần. Mấy ngày nay, vì di chuyển liên tục, Tạ Đông Quân sớm đã nhịn không nổi. Chắc nhân lúc mình bàn chuyện, hắn đã bỏ chạy đến một nơi nào đó gần đây để tắm táp, giặt giũ.

Không hiểu sao, cảm giác vô cùng mệt mỏi, buồn ngủ của Bộc Dương Tuyên Cầu y hoàn toàn biến mất. Y chỉ biết nằm đó, ngẩn người nhìn chăm chăm đỉnh lều trại.

Đúng lúc, Tạ Đông Quân đang ngủ bên cạnh khẽ rên một tiếng rồi nhích sát lại gần. Một tay hắn giữ cánh tay trái của Bộc Dương Tuyên Cầu, ôm chặt vào trong ngực. Với tư thế này, Bộc Dương Tuyên Cầu không thể nào nhúc nhích, chỉ có thể để mặc Tạ Đông Quân ôm.

Sao chính mình lại dung túng hắn như thế... Bộc Dương Tuyên Cầu nghi nghi hoặc hoặc, tự hỏi.

Lúc nhỏ, y rõ ràng rất chán ghét tên thị nhân do hoàng thượng tặng tới này. Y cảm giác, hắn có mục đích gì đó...

Nhưng càng về sau, y lại phát hiện ngươi này không có âm mưu gì. Hắn luôn lấy chuyện của mình làm ưu tiên, thậm chí còn vì không muốn mình bị vũ nhục mà ra mặt đối đầu với Triệu Chiêu. Cuối cùng, hắn bị hung hăng nhục nhã một trận tơi bời

Chuyện đó cuối cùng bị coi như không có, Tạ Đông Quân hoàn toàn xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cũng không có ý định dùng chuyện đó để yêu cầu y điều chi. Riêng điểm này, đủ khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu hoàn toàn gỡ xuống phòng bị với hắn.

Hai người ở bên cạnh nhau nhiều năm trời; cái con người nhỏ bé vốn phải ngửa đầu để nhìn người khác hiện tại đã đủ để y ôm vào trong lòng. Thái độ của Tạ Đông Quân đối với y tuy không còn cung kính, lễ độ như trước kia nhưng mỗi khi hắn cùng mình cãi nhau, lại khiến Bộc Dương Tuyên Cầu y cảm thấy thực đáng yêu...

Lúc này, có lẽ vì mây tản ra, ánh trắng theo cửa sổ chiếu thẳng vào, rọi trên người Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu như bị ma ám, nhìn hắn không chớp mắt.

Làn da non mịn, trắng trẻo dưới ánh trăng như phát sáng, hàng lông mi dài uốn thành một vòng cung rũ xuống, đôi môi mỏng khẽ cong cong, cứ như đang gặp mộng đẹp.

Nhìn mãi, Bộc Dương Tuyên Cầu bất tri bất giác vươn tay, nhẹ nhàng mơn trớn môi Tạ Đông Quân. Có lẽ vì cảm giác được đụng chạm, Tạ Đông Quân mím môi lại khiến Bộc Dương Tuyên Cầu giật mình, nhanh chóng rụt tay lại.

Y đang làm cái gì vậy? Thẫn thờ một hồi, Bộc Dương Tuyên Cầu liền bị hành động của mình dọa sợ.

"Hai người thật lòng yêu thương nhau. Là tình yêu của hai người cùng giới!..."

Lời nói trước kia của Tạ Đông Quân đột nhiên lủi lên trong đầu Bộc Dương Tuyên Cầu. Nó khiến tim y bối rối vô cùng, cái gì cũng không thể rõ ràng.

Ngay lúc tâm hoảng ý loạn, Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được bên ngoài truyền đến động tĩnh. Y lập tức lấy lại tinh thần, ngưng thần lắng nghe.

Nghe một hồi, bên ngoài bỗng yên tĩnh không chút âm thanh. Nhất thời, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy kỳ quái. Theo lý thì không nên im ắng như thế, và y cũng không nghe thấy tiếng bước chân của vệ bin gác đêm.

Bên ngoài im lặng một cách đáng sợ.

Y nhấc cánh tay Tạ Đông Quân sang bên, vén mành lều lên thành góc nhỏ, quan sát bên ngoài.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, Bộc Dương Tuyên Cầu phát hiện, xa xa có người té trên mặt đất; một bóng đen nhanh chóng biến mất vào rừng cây cách đó không xa.

Tập trung nhìn kỹ, chỗ đối diện với sườn núi có loáng thoáng ánh lửa chớp động.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng đi ra ngoài lều trại xem xét thì thấy người nằm trên đất chính là vệ binh gác đêm. Người này bị một vết đao cắt ngay yết hầu, có lẽ đã chết mà không kịp kêu lên một tiếng.

Xem ra, nơi này đã bị bọn sơn tặc phát hiện. Bọn chúng trước tiên phái người giết đám người gác đêm, rồi mới tính toán nửa đêm tấn công bất ngờ khiến bọn y bị tiêu diệt ngay khi còn đang ngủ.

Lúc này, trời đã sang canh ba, đúng là thời điểm mọi người ngủ say nhất.

Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chạy vào lều của Trần Chấn Uy, lay tỉnh hắn dậy và nói rõ trạng huống ngoài ý muốn này. Trần Chấn Uy suy tính một lát rồi quyết định âm thầm mai phục; chờ sơn tặc đến liền một mẻ bắt gọn bọn chúng.

Sau khi phái người đi đánh thức tướng sĩ binh, Bộc Dương Tuyên Cầu chạy về lều của mình, đánh thức Tạ Đông Quân.

- Đông Quân, mau tỉnh lại!

Tạ Đông Quân nhùng nhằng vài lần mới mở mắt, nhất thời vẫn không rõ tình huống lúc này.

- Không lâu nữa sơn tặc sẽ đánh bất ngờ tới đây, Trần tướng quân muốn mọi người bí mật lui lại sau, rút về nơi an toàn khác.

Nghe đến hai chữ "bất ngờ", Tạ Đông Quân cuối cùng cũng bừng tỉnh, trên mặt ngập trần hoảng hốt.

- Đánh bất ngờ?! Vậy, vậy phải lo liệu thế nào?

Bộc Dương Tuyên Cầu đè lại bả vai Tạ Đông Quân, muốn hắn tỉnh táo lại.

- Không có việc gì! Hiện tại, ngươi cùng người ở hậu bị di chuyển tới nơi an toàn. Không có gì phải sợ.

- Nhưng mà ... Ngươi muốn ở lại đây ư?

- Đương nhiên. Ta thân là trung tướng, đương nhiên phải ở lại cùng binh tướng mai phục chứ. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói vừa mặc áo giáp vào, đem bảo kiếm giắt bên hông.

- Ta cũng muốn ở lại chỗ này! – tuy rất sợ chết nhưng Tạ Đông Quân vẫn nói ra những lời này.

- Đừng có làm loạn nữa! Nơi này rất nguy hiểm, ngươi ngoan ngoãn trốn tới nơi an toàn. Đừng có khiến ta khi giết địch còn phải phân tâm chăm sóc ngươi! – lời của Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự rất nặng, ngụ ý là Tạ Đông Quân nếu ở lại đây sẽ chỉ là một gánh nặng.

- Nhưng mà.. – Tạ Đông Quân còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu trừng một cái khiến hắn phải nuốt lời kia vào bụng.

Bộc Dương Tuyên Cầu rất ít khi làm căng với hắn, cho nên Tạ Đông Quân đối với một Bộc Dương Tuyên Cầu thế này không hề có năng lực phản kháng.

Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu ép tiến vào đoàn hậu bị rời về tuyến sau; còn y trở về nơi hạ trại, tiến hành việc mai phục. Theo tin tức, đám sơn tặc kia dường như đang tiến đến, hơn nữa còn tiếp cận rất gần rồi.

Dám chơi trò đánh lén, nhất là dám đối đầu với quân đội của Đại Hạo, bọn sơn tặc này coi như lớn mật.

- Này, Tạ Mãn, đi nhanh thôi!

A Tài, người phụ trách việc nấu ăn trong đội quân xuất chinh, kéo kéo cánh tay Tạ Đông Quân muốn mang hắn đi, Nhưng Tạ Đông Quân lại không hề nhúc nhích.

- Ta ... ta muốn ở lại chỗ này. Ta lo lắng cho điện hạ ...

Rõ ràng từ đầu tới cuối đều run rẩy không ngừng, song Tạ Đông Quân vẫn đứng yên tại chỗ, không chịu rời đi.

- Ai, ngươi sao vậy...

Thấy mọi người đã bắt đầu di chuyển, A Tài gấp tới độ đổ mồ hôi. Nhưng dù có làm cách gì cũng không thể kéo nổi Tạ Đông Quân đang đứng bất động kia. Trời ơi, lúc nãy Bộc Dương Tuyên Cầu đã nói với A Tài hắn rằng, nếu Tạ Đông Quân có chuyện gì thì sẽ hỏi tội hắn nha!

Do dự một hồi, cuối cùng A Tài đành dùng giọng điệu tráng sĩ chặt tay, nói:

- Được ... Được rồi! Ta cũng ở lại cùng ngươi! Nhưng chỉ được đứng ở chỗ này, ngươi tuyệt đối không được chạy vào khu vực bày trận kia!

Vị trị của bọn hắn đã cách nơi đóng quân một khoảng xa, nhưng vì địa hình cộng thêm ánh trăng sáng vẫn có thể thấy rõ tình hình nơi đóng quân.

- Được!

Tạ Đông Quân đồng ý rồi chuyển ánh mắt, nhìn chăm chăm phía quân đội đóng.

Bên trong nơi đóng quân không có chút động tĩnh, cứ như mọi người còn đang say trong mộng đẹp; mấy vệ binh bị giết khi nãy vẫn còn nằm nguyên nơi đó như không một ai phát hiện ra.

Mọi thứ Im lặng tới mức không biết nhóm binh lính mai phục đã núp ở nơi nào; ngay cả một tiếng động cũng không nghe thấy. Màn đêm tĩnh lặng như thế này thực sự khiến lòng người kinh hoảng.

Không biết qua bao lâu, từ rừng cây xa xa bắt đầu chớp lên bóng người. Càng ngày càng nhiều hơn...

Bọn sơn tặc cầm binh khí lén lút tiếp cận nơi đóng quân. Tên đầu lĩnh vung tay ra, cả đám sơn tặc liền nhanh chóng tản ra, ý định tiếp cận từng lều trại. Tay tên kia ngoắc lại, bọn chúng liền ẩn vào trong từng lều. Nhưng không được bao lâu, cả đám với vẻ mặt hoảng sợ chạy ra, không biết nên nói sao với kẻ cầm đầu.

Sơn tặc còn chưa kịp thông báo gì, bốn phía bất ngờ ầm ầm xông ra. Binh lính Đại Hạo mai phục chiếm ưu thế, vây quanh sơn tặc; ngay sau đó là cảnh giết chóc bắt đầu.

Chương 7.1Tốc độ trận chiến phi thường nhanh chóng; ngay cả một người ngoài như TạĐông Quân cũng nhìn ra được, đội quân Đại Hạo chiếm ưu thế rất lớn, cơ hồ lànắm được chiến thắng.Bọn sơn tặc không kịp trở tay, chúng không ngờ đánh lén lại bị bao vâyngược lại. Bởi thế, đội ngũ rối loạn, kẻ chết người bị thương, sĩ khí lung lạc.Bộc Dương Tuyên Cầu dĩ nhiên là xông ra giữa chiến trường nơi đóng quân,dùng tư thế ngạo nghễ mà không ngừng bức lui quân địch. Tạ Đông Quân cảm thấy,y dường như đang tỏa sáng giữa đám người kia khiến ánh mắt mình cứ chuyên chúnhìn, chưa hề rời đi.Lúc này, đám sơn tặc đã muốn bại trận, tất cả những tên chưa chết đều bịbắt trói. Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang đứng nhìn từng tên sơn tặc bị trói kia,đột nhiên cảm giác được tầm mắt của Tạ Đông Quân đang nhìn qua nơi này.Khi bốn mắt hai người chạm nhau, Tạ Đông Quân nhìn thấy trong mắt y đầutiên là kinh ngạc, tiếp đó là phẫn nộ.Tạ Đông Quân biết, lúc này hắn thảm rồi!Chỉ thấy Bộc Dương Tuyên Cầu đi nhanh về phía trước, hùng hùng hổ hổ đivề chỗ mình nấp; Tạ Đông Quân luống cuống nhìn chung quanh muốn tìm một chỗ đểtrốn. Vừa vặn, hắn phát hiện trong rừng cây nằm giữa hắn và Bộc Dương TuyênCầu, có người ẩn thân.Người kia ăn mặc giống sơn tặc, trong mắt chứa đầy sát ý đang nhìn BộcDương Tuyên Cầu từ từ tiếp cận nơi này.Xem ra là một tên sơn tặc may mắn trốn thoát. Chẳng lẽ vì thấy đồng bọnbị giết, bị bắt nên muốn giết Bộc Dương Tuyên Cầu để báo thù sao?Trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lúc này chỉ có Tạ Đông Quân, căn bản làkhông chú ý thấy sự tồn tại của người nọ. Thế nên, y đi lướt qua chỗ tênsơn tặc ẩn thân. Tầm mắt Tạ Đông Quân chăm chú quan sát động tĩnh người kia,trong lòng nổi lên trận trận cảnh giác.Cũng vì thế mà khi tên sơn tặc có chút động tác, Tạ Đông Quân chẳng kịpnghĩ ngợi gì liền xông ra ngoài.Không hiểu sao, Tạ Đông Quân vốn khí lực nhỏ, khi dùng sức đẩy thì mộtcon ngựa cao to như Bộc Dương Tuyên Cầu liền lảo đảo vài bước, đổ người sangbên.Tạ Đông Quân cảm giác phía sườn nóng lên, tiếp đó đau đớn kịch liệt lủikhắp toàn thân.Cúi đầu nhìn xuống, cái hông của hắn đang cắm một con đao nhỏ. Cả lưỡiđao đâm thấu vào thân thể hắn, chỉ còn chừa lại cái chuôi đao bên ngoài.- Tạ Đông Quân!Còn chưa kịp phản ứng với tình huống trước mắt, Tạ Đông Quân đã nghe thấybên tai mình vang lên tiếng gầm giận dữ.Bộc Dương Tuyên Cầu xông lên, hai mắt đỏ sậm, một phát bắt được cổ tênkia, dùng sức ném sang bên cạnh. Cả người tên sơn tặc bị đập xuống đất, cái cổbị vặn gảy, tắt thở.Hai chân Tạ Đông Quân mềm nhũn sắp khuỵu xuống, đúng lúc Bộc Dương TuyênCầu chạy đến tiếp được cơ thể hắn.- Đau quá... – Tạ Đông Quân đau tới mức nói cũng không được, chỉ cóthể dùng giọng khí rên rỉ. Hơn nữa, vừa nói được hai chữ, liền không ngừng hokhan. Ngoại trừ mùi máu tươi bên ngoài, phía sườn hông cũng vì bị tác động màthêm đau đớn.Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức ôm Tạ Đông Quân chạy tới chỗ bọn hắn đangđóng quân tạm thời để tìm quân y trị liệu.Có lẽ vì đau tới mức đầu óc rối loạn, Tạ Đông Quân đưa tay muốn rút thanhđao ra. May mắn, liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu ngăn cản.- Đừng lộn xộn, ta lập tức đưa ngươi tới chỗ quân y... Đông Quân,ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Ngươi phải tỉnh táo, mau nói chuyện với ta!Giọng nói Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như là sắp khóc tới nơi. Tạ Đông Quânnhịn không được, ngẩng đầu nhìn y. Hắn chỉ thấy, Bộc Dương Tuyên Cầu cắn chặtrăng, giống như đang cố áp bức thứ gì đó.- Cái này ... là ta ... bảo vệ ngươi ... đúng không? – Tạ Đông Quân hokhan vài tiếng. Cảm giác vị ngọt tanh của máu không ngừng ứa lên trong cổ,nhưng hắn cố sức nuốt nó xuống. Nếu để cho Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn thấy thìchỉ sợ y thật sự khóc ra ấy chứ.- Ngươi đúng là đồ đần! – Bộc Dương Tuyên Cầu hung hăng mắng, songcổ lại nghẹn cứng làm y khó chịu vô cùng.Sao có thể không đầu không đuôi lao tới... Chẳng lẽ hắn không biết mình gầyyếu thế nào?! Nếu chính y bị đâm cũng không sao, so với da thô thịt rắn thì đócũng chỉ là vết thương nhỏ. Nhưng mà Tạ Đông Quân không giống y!Có trời mới biết, y đã mất bao nhiêu tâm tư mới dưỡng Tạ Đông Quân đượcnhư bây giờ. Nếu vì một đao này khiến cho hắn có hậu chứng gì thì bọn sơn tặckia dù có chết mười lần cũng đền không đủ.Nhất là, nhìn thấy một Tạ Đông Quân luôn vui vẻ, hiện giờ chỉ có thể suyyếu nằm trong vòng tay mình, đủ khiến lòng Bộc Dương Tuyên Cầu muốn tan nát.Rất nhanh, Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân vọt vào khu chữa bệnh. Nơiđó đã có rất nhiều binh lính chờ trị thương. Bộc Dương Tuyên Cầu trực tiếp đithẳng vào bên trong, bắt quân y mau chữa trị cho Tạ Đông Quân.Đại khái vì quân Đại Hạo chiếm ưu thế lớn nên thương thế trên người binhlính cũng không có nghiêm trọng. Thế nên, vết thương trên người Tạ Đông Quâncoi như là có chút nghiêm trọng!Vấn đề là, diễn cảm trên khuôn mặt Bộc Dương Tuyên Cầu cứ như là giâytiếp theo Tạ Đông Quân sẽ tắt thở. Quân y sợ tới mức nhanh chóng chữa trị choTạ Đông Quân.Sau khi kiểm tra một chút, quân y quay đầu nói với Bộc Dương Tuyên Cầu:- May mắn không có tổn thương tới nội tạng. Chỉ cần nhỏ thanh đaonày ra, khâu vết thương lại rồi bôi thuốc là ổn thôi!Tuy quân y nói thế nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhíu chặt mặt, không lơilỏng tý nào.Muốn rút đao rồi lại còn khâu lại? Tạ Đông Quân vốn là một người sợ đau,hắn sao có thể chịu đựng nổi? Vả lại, mới chỉ là tình trạng này mà Tạ Đông Quâncũng đã ứa mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch. Nếu muốn dùng kim ghim vào thịthắn, vậy chẳng phải đau tới ngất xỉu ư?Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu hơn nửa ngày không nói gì, quân y đành phải chủđộng đánh vỡ trầm mặc:- Nếu vậy ... lão phu cần phải rút đao ra!Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên giường, hai tay áp lên vai Tạ Đông Quân.- Hiện tại cần phải rút đao ra, ngươi nhẫn nại một chút!Tạ Đông Quân miễn cưỡng chớp chớp mí mắt, đáp lời Bộc Dương Tuyên Cầubằng một nụ cười yếu ớt:- Yên tâm đi, ta đã từng trải qua cái đau còn hơn thế này. Khôngthành vấn đề!- Rút đây! – nói xong, quân y liền nắm lấy chuôi đao, chậm rãi rútthanh đao ra.- Ư! – Tạ Đông Quân bắt lấy cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu, bấu chặttới mức móng tay bấm cả vào thịt; môi dưới cũng bị cắn tới chảy máu.- Đứng cắn! Nhả ra!Thấy môi dưới của hắn bị cắn nát, máu chảy từ cằm xuống cổ, Bộc DươngTuyên Cầu lo lắng hô lên, mạnh mẽ tách miệng hắn ra.Thanh đao vừa mới rút ra, miệng vết thương bắt đầu xuất huyết ồ ạt. Quâny nhanh chóng rắc thuốc cầm máu rồi dùng vải sạch rịt vết thương lại.Khi máu không còn chảy nữa, quân y liền cầm châm, bắt đầu khâu lại.- A!Mũi châm đầu tiên đâm xuống, Tạ Đông Quân đau tới mức kêu to. Theo bảnnăng, hắn vừa định cắn tiếp cánh môi dưới đã đầm đìa máu, Bộc Dương Tuyên Cầulập tức đem tay mình nhét vào miệng để cho hắn cắn.Đau đớn tới mức thần trí mơ hồ, Tạ Đông Quân nào biết đó là cái gì, chỉbiết cắn thật chặt tới mức miệng nếm vị máu cũng không hay. Bộc Dương Tuyên Cầungay cả mày cũng không nhăn một cái, chỉ thúc giục quân y làm nhanh một chút,đừng khiến Tạ Đông Quân chịu khổ hình lâu như thế.Đối với Tạ Đông Quân mà nói, thời gian trôi qua dài như một thế kỉ. Khimũi khâu cuối cùng cũng xong, tinh thần được thả lỏng, Tạ Đông Quân liền rơivào bóng tối.Tạ Đông Quân ngủ thực sự không an ổn. Trong mộng, hắn thấy mình bị đứttay đứt chân, rồi hình ảnh chuyển đổi, xuất hiện trước mặt hắn là Bộc DươngTuyên Cầu cả người đẫm máu.Tạ Đông Quân bừng tỉnh, bị dọa thành một thân mồ hôi lạnh. Mãi tới khitinh thần bình tĩnh lại thì hắn mới phát hiện mình đang nằm trong xe ngựa.- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh.Nghe giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu vang lên trên đỉnh đầu, Tạ ĐôngQuân mới biết được mình đang nằm trên đùi Bộc Dương Tuyên Cầu. Tập trung nhìnkỹ, vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu thực tiều tụy, phía dưới hốc mắt thâm thànhquầng, cằm lún phún đầy râu.- Ta ngủ bao lâu rồi? – lời vừa ra, Tạ Đông Quân mới phát hiệngiọng nói của mình khàn khàn đáng sợ, yết hầu khô khốc không khác gì giấy ráp.- Hai ngày. Ngươi cứ bất tỉnh nhân sự, ta còn nghĩ ngươi lại xảy rachuyện gì nữa. – Bộc Dương Tuyên Cầu lấy một túi nước, giúp hắn uống vài ngụm.Nếu không phải quân y lấy kinh nghiệm bao năm hành nghề cam đoan Tạ ĐôngQuân nhất định không có việc gì thì Bộc Dương Tuyên Cầu thật muốn đem tất cảlều trại hủy sạch, khiến mọi người được phen sợ hãi.- Ta ngủ lâu như thế sao... – Tạ Đông Quân cố gượng muốn ngồi dậyliền bị Bộc Dương Tuyên Cầu áp nằm xuống.- Thương thế của người còn chưa tốt. Quân y nói, ngươi cần phải nằmnghỉ ngơi, không thể đứng lên. – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói, hàng mày lại nhănchặt lại.- Vốn không định về kinh sớm, muốn trước hết cứ để ngươi nghỉ ngơi,điều dưỡng một chút đã. Nhưng nơi này cái gì cũng không có, thế nên sau khitiêu diệt xong đám sơn tặc liền khởi hành. Sớm hồi cung chừng nào thì mới sớmđiều trị tốt cho ngươi chừng đó.- ... Không phải là ta đã được trị thương rồi sao?Hắn còn nhớ rõ, lúc đó mình đã cố gắng chịu đau thế nào. Mỗi một châm cứthế xuyên qua da thịt, xuyên tới khi hắn cái gì cũng không biết. Hắn chỉ quantâm tới đau đớn nơi vết thương, tuy sau đó đã bất tỉnh nhưng hắn vẫn còn nhớ rõràng những chuyện trước đó.- Đó chỉ là trị liệu tạm thời thôi. Sau khi hồi cung cần phải đểngự y xem lại; hơn nữa, phải nghỉ ngơi, điều dưỡng cho tốt. Trong cung, dượcliệu nhiều sẽ tiện để điều dưỡng hơn.Bộc Dương Tuyên Cầu nói vô cùng thận trọng tới lạ lùng, nhưng Tạ ĐôngQuân thì quả thực rất muốn cười.- Ta cùng lắm chỉ là một hạ nhân, sao có thể mời ngự y? Dùng nướcmiếng xoa xoa là được rồi!- Sao có thể! – Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức dùng lời nói mau lẹ,thần sắc nghiêm nghị bác bỏ khiến Tạ Đông Quân bị hoảng sợ.Có lẽ, vì phát hiện phản ứng của mình quá mức, Bộc Dương Tuyên Cầu nhanhchóng hạ thấp ngữ khí, như là muốn làm yên lòng Tạ Đông Quân bị chính mình dọasợ kia.- Thương thế của ngươi nếu không điều trị tốt thì sau này lưu lạihậu chứng gì đó sẽ rất nguy hiểm. Vậy nên, vì để an tâm... vẫn nên tìm ngự y tớixem mới được.- A....Biết Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ vì lo lắng cho mình nên Tạ Đông Quân cũngkhông dám nói bậy nữa, ngoan ngoan nằm nghỉ ngơi.Nhìn kỹ, dưới thân hắn còn trải một chiếc áo ngủ bằng gấm thật dà. Chắclà Bộc Dương Tuyên Cầu sợ trên đường đi xóc nảy sẽ làm vết thương của hắn bị vỡra nên mới lót thêm.Trên đường đi, số lần dừng lại nghỉ ngơi giảm bớt; bình thường, thức ăncũng đều do A Tài đưa vào trong xe ngựa. Bộc Dương Tuyên Cầu cẩn thận bón hắnăn, thật sự là một thứ đãi ngộ quá xa xỉ. Tạ Đông Quân cảm giác như, chính mìnhmình chắc sắp bị trời phạt tới nơi rồi.Rất nhanh, quân đội đã trở về tới Đại Hạo.Dọc đường đi từ ngoại ô, người dân đã hân hoan, vui mừng nghênh đón độiquân Đại Hạo. Còn cái người vốn phải ngồi trên ngựa, đón nhận mọi tung hô củamọi người là Bộc Dương Tuyên Cầu lại vẫn ngồi trong xe ngựa, chăm sóc Tạ ĐôngQuân.Không biết là ai đem tin tức tiết lộ ra ngoài, tiếng hoan hô vang dội đềulà danh hào Bộc Dương Tuyên Cầu. Hình như mọi người cũng biết chuyện Bộc DươngTuyên Cầu tòng quân.- Ngươi không đi ra ngoài sao? Tất cả mọi người đều chờ mong đượcchứng kiến tư thế oai hùng của Cầu vương điện hạ mà!Tuy đã trải qua nhiều ngày điều dưỡng, thương thế của Tạ Đông Quân đã cóchuyển biến tốt đẹp nhưng hắn vẫn không thể đứng dậy, mà chỉ có thể nằm trênđùi Bộc Dương Tuyên Cầu.- Dù ta có đi ra ngoài thì bọn hắn cũng không biết người nào là ta.Ở trong xe ngựa còn yên tĩnh hơn.Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu nói thế, nhưng trong lòng Tạ Đông Quân biết rõBộc Dương Tuyên Cầu vì lo lắng cho hắn nên mới kiên trì ngồi trong xe ngựa chămsóc mình.Không biết bắt đầu từ lúc nào, lập trường của hai người giống như đã hòachung.Vốn Tạ Đông Quân không phải là một người lười nhác. Hắn rất hiểu chuyệnlúc này là "bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm", cho nên vẫn luôn hết sứclàm việc. Mặc kệ việc hắn làm có bao nhiêu khó khăn, phiền phức.Chỉ là không hiểu sao, sau khi gặp Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn lại tự nhiênỷ lại vào y. Tuy biết việc gì nên làm thì làm, nhưng cuối cùng thì hắn cũngkhông biết vì sao mình biến thành người được chiếu cố, khoan dung.Ngẩn người một hồi lâu, Tạ Đông Quân ngước mắt nhìn lên. Bộc Dương TuyênCầu tựa đầu vào vách xe ngựa chợp mắt, tay phải gác lên ngực Tạ Đông Quân.Mấy ngày nay, Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên rất thích nghịch tóc Tạ ĐôngQuân. Thường thường, y cứ cầm lấy lọn lóc xoa xoa thưởng thức; ngay lúc nàyngón tay y vẫn còn quấn tròn tóc Tạ Đông Quân.Tạ Đông Quân lấy tóc mình ra, nắm cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu mà thưởngthức, ngắm nghía.Tay Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nhỏ. Tay của hắn có thể xem là lớn, thếmà tay của y vừa cứng vừa lớn hơn mình cả một đốt tay. Lòng bàn tay thô ráp,nổi lên những vết chai sần, đó là thành quả của bao năm luyện kiếm.Sau sự kiện mấy năm trước, Bộc Dương Tuyên Cầu tựa hồ thay da đổi thịt.Không chỉ về phương diện võ thuật, ngay cả thi từ y cũng tinh thông hết thảy.Chỉ là y muốn giấu diếm, không công khai thể hiện ra."Ngươi đã là thị nhân của ta, sau này ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ chăm chỉhọc tập, mặc kệ là văn hay võ. Sau này ta nhất định sẽ ngồi lên vị trí tướngquân. Đến lúc đó, những kẻ kia gặp lại ngươi đều phải kính nể ba phần!"Lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu năm đó đột nhiên lủi lên trong đầu TạĐông Quân khiến lòng hắn nổi lên một trận kích động.Vốn tưởng rằng, người kia chỉ là nhất thời tức giận nên mới nói cho bỏtức; không ngờ Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự coi đó là mục tiêu và đã cố gắng chotới ngày hôm nay.Nếu thế, lần đó hắn đỡ giúp y một đao kia thực sự là quá tốt rồi! Tạ ĐôngQuân thực sự nghĩ như vậy!Nếu không thì hắn lại cảm thấy mình không đáng giá để Bộc Dương Tuyên Cầuđối tốt như thế.Kéo tay Bộc Dương Tuyên Cầu lại gần, Tạ Đông Quân đem môi mình dán chặttrong lòng bàn tay của y. Vết chai thô cứng ma sát đôi môi mềm mại của hắn, cảmgiác người hơi run run.Bộc Dương Tuyên Cầu hơi giật người, Tạ Đông Quân lập tức thả tay y về chỗcũ. Có điều, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có dấu hiệu tỉnh ngủ, chỉ là đầuthay đổi vị trí, tiếp tục say ngủ.Tạ Đông Quân âm thầm nhả khí.Cho tới nay, hắn luôn cùng Bộc Dương Tuyên Cầu duy trì khoảng cách antoàn. Ít nhất là hắn tính toán như thế. Bản thân hắn chỉ yêu đàn ông, mà BộcDương Tuyên Cầu lại là người khiến cho người ta vừa gặp liền yêu.Vẻ bề ngoài đẹp thì không nói, ngay cả cá tính cũng ôn hòa, thích chămsóc người khác. Quan trọng là, Tạ Đông Quân rất thích Bộc Dương Tuyên Cầu cườitươi với mình.Nhưng Tạ Đông Quân tự biết, hắn không thể thích Bộc Dương Tuyên Cầu được.Hắn luôn áp lực thứ tình cảm có thể phát triển bất cứ lúc nào kia.Vẫn nói "Nhất vô tình đế vương gia". Tuy nói Bộc Dương Tuyên Cầu khôngmuốn làm hoàng đế nhưng chung quy y vẫn là một vương gia. Đứng trên khía cạnhnày mà nghĩ thì đúng là Tạ Đông Quân ích kỷ. Hắn không muốn mình lại bị tổnthương.Hơn nữa, quốc gia này không cho phép chuyện hôn nhân giữa đàn ông vớinhau, thậm chí là tình cảm. Bọn hắn có thể nghĩ cách đối phó; đương nhiên, điềukiện tiên quyết là Bộc Dương Tuyên Cầu có thể chấp nhận nam nhân.Cuối cùng, một việc vô cùng quan trọng, đó là Tạ Đông Quân cho tới nayvẫn có cảm giác rằng, một ngày nào đó hắn sẽ đột nhiên trở về thế giới thực.Nếu đã có thể xuyên không tới cổ đại thì có lẽ muốn trở về hiện đại cũngkhông khó khăn.Nếu bọn hắn ở chung một chỗ, mà hắn thì một ngày nào đó bất ngờ trở về,chỉ còn lại một mình Bộc Dương Tuyên Cầu ở lại...- Vậy thì rất đáng thương... – Tạ Đông Quân lẩm bẩm nói, rồi chậm rãinhắm mắt chìm vào mộng đẹp.Cũng vì thế mà hắn không chú ý thấy, gương mặt Bộc Dương Tuyên Cầu khôngbiết từ khi nào đã đỏ bừng bừng. Mặc dù đang giả bộ ngủ nhưng mí mắt lại khôngngừng rung động.Sau khi hồi cung, Bộc Dương Ngự Thiên thiết yến long trọng mời quankhách, và chiêu đãi binh lính. Đồng thời, còn hào sảng ban tiền thường, dù làbinh lính có địa vị thấp nhất cũng được thưởng trăm lượng, còn các vị tướng sĩcấp trên càng không cần phải nói.Bộc Dương Ngự Thiên ngồi ở vị trí chủ thượng, thoạt nhìn tâm tình rấttốt.Vừa rồi, khi Trần Trấn Uy báo cáo với hắn có khen ngợi vì sự tỉnh táo củaBộc Dương Tuyên Cầu mới có thể chiến thắng nhanh như vậy. Hắn còn nói với BộcDương Ngự Thiên rằng Bộc Dương Tuyên Cầu rất có tốt chất, một ngày kia nhấtđịnh sẽ làm nên đại sự.Bộc Dương Ngự Thiên tỏ vẻ lòng vua mãn nguyện, tự hào, cũng vì thế mà vàothời điểm phong tước, ban tiền thưởng cũng đặc biệt hào phóng.Có điều... Bộc Dương Ngự Thiên quét mắt khắp trong ngoài điện nhưng khôngthấy thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu đâu.Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu thường không thích tham gia các buổi yến hội nàynhưng Bộc Dương Ngự Thiên cũng ngầm hiểu. Song hắn lại nghe Trần Trấn Uy nói,Tạ Mãn từng vì cứu Bộc Dương Tuyên Cầu mà bị thương. Bộc Dương Tuyên Cầu bởithế vẫn luôn bên cạnh chăm sóc hắn.Tạ Mãn kia quả nhiên không giống với một thái giám bình thường. Bộc DươngNgự Thiên ngầm nghĩ, trực giác của mình không có sai.Từ lúc Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu chuyên tâm học tập, Bộc Dương NgựThiên đã rất lâu không tới quan sát sinh hoạt của hắn. Xem ra phải tìm một thờigian thích hợp để quan tâm một chút mới được...- Đã nói là ta không sao, ngươi cứ đi tham gia yến hội đi! Ngươi cứthế vô lý vắng mặt, đến lúc hoàng thượng trách móc xuống thì biết lo liệu thếnà?- Ta không phải vô lý vắng mặt. Ta có lý do. Thị nhân của bổn vươngvì cứu bổn vương mà bị thương, đương nhiên bổn vương phải hồi báo thích đángrồi!Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chén thuốc trên tay, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.- Cái này căn bản vượt qua sự hồi báo thích đáng rồi... – Tạ ĐôngQuân nhỏ giọng oán hận.Tiếp nhận chén thuốc từ tay Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn cũng không lập tứcuống mà nhíu mày, chán ghét nhìn thứ nước đen sì rồi ngẩn người.Vừa về tới Tĩnh Tâm điện, Bộc Dương Tuyên Cầu liền tự mình đi lôi thái ylại chẩn bệnh cho Tạ Đông Quân. Cũng giống như lời quân y nói, chỉ cần khâu vếtthương lại, nghỉ ngơi thật tốt là không có gì trở ngại nữa. Nhưng vì Bộc DươngTuyên Cầu cứ lằng nhằng yêu cầu, kết quả là ngự y phán hắn một tháng không đượcxuống giường. Chẳng những thế còn kê một đống dược liệu để Tạ Đông Quân bồidưỡng thương thế.Trên đường đi, Tạ Đông Quân đã uống không ít thứ nước đen ngòm, đắngnghét. Thứ hương vị kia đủ khiến Tạ Đông Quân thề kiếp sau quyết không sinhbệnh, bị thương nữa.Hiện tại, số lượng dược liệu đã tăng lên, mức độ khó uống nhất định chỉtăng lên gấp mười chứ không có giảm. Nghĩ vậy, Tạ Đông Quân không tài nào khơidậy nổi dũng khí uống thứ nước kia dù chỉ một ngụm.Khốn khổ là thuốc này là do Bộc Dương Tuyên Cầu đứng trong bếp, tự mìnhnhìn người ta nấu. Tạ Đông Quân cũng không thể nói rằng mình không muốn uống.Do dự hồi lâu, Tạ Đông Quân đành mở cái miệng nhỏ nhắn. Dù chỉ ngửi mùithôi cũng khiến Tạ Đông Quân thiếu chút nữa nôn ra hết vài thứ mà cả ngày hômqua ăn được.Rốt cuộc, hắn đành bịt cái mũi, uống từng ngụm từng ngụm thuốc. Uống xongngụm cuối cùng, hắn nhịn không được đánh rùng mình; đồng thời cố gắng áp xuốngcảm giá nôn mửa đang không ngừng nảy lên.- Nhanh uống đi.Uống xong chén thuốc, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đưa một cái chén tới bênmiệng hắn. Tạ Đông Quân cái gì cũng không kịp nghĩ, lập tức mở miệng uốngxuống.Nước kia vừa vào miệng thì vị đắng liền bị hòa tan; thay vào đó là mộtthứ hương vị ngọt ngào. Thì ra, thứ Bộc Dương Tuyên Cầu đưa là hỗn hợp được nấutừ mật và nước, nước mật.Vị đắng trong miệng đã không còn, hàng mày nhíu chặt của Tạ Đông Quâncũng dần buông lỏng.- Đây, ăn thứ này đi.Bộc Dương Tuyên Cầu lại đưa qua một cái đĩa, trên đó là mấy hột mứt hoaquả. Tạ Đông Quân lấy một viên, bỏ vào miệng; vị ngọt liền ngập tràn khoangmiệng khiến hắn vui vẻ nở nụ cười thỏa mãn. Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộdạng này của hắn cũng nhịn không được mà nở nụ cười sủng nịnh.Lúc Bộc Dương Tuyên Cầu cầm chiếc đĩa trống không rời đi thì Tạ Đông Quânđã muốn ngủ. Ngủ nhiều sẽ làm vết thương nhanh khỏi hơn, thế nên Bộc DươngTuyên Cầu lệnh người hầu bỏ thêm vị an thần vào thuốc.Hồng Ngọc nhận chiếc đĩa từ tay Bộc Dương Tuyên Cầu, hỏi:- Tạ Mãn đã ngủ rồi ạ?- Ừm!Bộc Dương Tuyên Cầu định đi luyện kiếm nên đi đến hướng sân. Hồng Ngọc đitheo phía sau, vẻ mặt hơi lo lắng.- Điện hạ, ngài không đi tham gia yến hội, như vậy có được không?Hoàng thượng có thể không vui...?- Hoàng huynh biết ta không thích những dịp đó. Hơn nữa, Tạ Mãn nhưvậy, ta cũng không an tâm để đi tham gia yến hội. Nếu không nhìn hắn, hắn nhấtđịnh sẽ lén chuồn xuống giường, chạy loạn khắp nơi...Trước mặt người khác, Bộc Dương Tuyên Cầu không gọi tên thật của Tạ ĐôngQuân. Chỉ khi hai người ở một mình với nhau thì y mới gọi mà thôi.Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, đây là bí mật giữa hai người, giốngnhư một thứ ám hiệu. Mà Tạ Đông Quân cũng chỉ trước mặt y mới thể hiện chínhmình.Ai có thể dự đoán được, một Tạ Đông Quân thoạt nhìn kiên nghị lại dịudàng, kỳ thực cũng có mặt trẻ con và thích ỷ lại người khác?Chìm trong dòng suy tưởng, khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ gợi lên ýcười. Ý cười kia tràn đầy sủng nịnh cùng thỏa mãn.Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, trong lòng Hồng Ngọc cảm động không thểtả. Chẳng ngờ, nguyên bản vị điện hạ quái gở, dị thường này cũng sẽ lộ ra mộtnụ cười như vậy.- Nếu không biết là Tạ Mãn, nhìn bộ dáng này của điện hạ còn tưởnglà ngài đang tương tư cô nương nhà ai đó. – tâm tình được thả lỏng, Hồng Ngọcbất giác nói ra lời trêu ghẹo Bộc Dương Tuyên Cầu.Song, những lời này đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói cũng không phảitrêu ghẹo, chính xác là rúng động như sét đánh bên tai.- ... Nô tỳ nói sai điều gì sao?Thấy biểu cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên đông cứng lại, HồngNgọc kinh hãi hỏi. Nàng sợ mình nói sai cái gì chọc Bộc Dương Tuyên Cầu khôngvui.- ... Không ... Không có việc gì...Sau khi bỏ lại những lời này, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi lướt qua HồngNgọc, nhanh chóng rời khỏi Tĩnh Tâm điện.Thất thần bước đi, đợi tới lúc Bộc Dương Tuyên Cầu định thần lại thì thấymình đang đứng chỗ bụi cỏ gần học đường – nơi mà năm đó y phát hiện Tạ ĐôngQuân té xỉu.Đã nhiều năm, y không tới chỗ này. Hình ảnh học đường, thậm chí diện mạophu tử đều đã mơ hồ trong trí óc. Chỉ duy có một điều y nhớ, lúc ấy Tạ ĐôngQuân đang nằm ngã chỗ nào, trên mặt có thương tích ra sao, hết thảy đều rõ mồnmột ngay trước mắt.Lời Hồng Ngọc mới nói không ngừng vang vọng trong tai y, khiến y dần dầnrõ ràng rất nhiều chuyện.Vì thế, lúc đó y không ngừng học tập; nhiều năm qua y luôn cố gắng, khônglơ là. Vì thế, y luôn tìm mọi cách để chăm sóc Tạ Đông Quân; y sẽ vì hắn mà bấtan, khẩn trương, sợ hãi, lo lắng tới rối loạn đầu óc. Vì thế, y mới nói ra ướcđịnh bảo vệ, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Vì thế y mới có thể nhớrõ ràng nụ cười rạng rỡ mà Tạ Đông Quân dành cho y lúc đó.Có lẽ, ngay tại thời điểm ấy, nói không chừng y đã yêu thích Tạ ĐôngQuân.Một khi đã ý thức được sự thật này, Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên khôngbiết tiếp theo phải làm sao. Y ngồi xổm trên cỏ, mặt chôn giữa hai đầu gốikhông nhúc nhích; chỉ có thể nhìn ra hai tai cùng say gáy đỏ bừng bừng.___Tạ Đông Quân cảm giác, gần đây Bộc Dương Tuyên Cầu trở nên kỳ quái vôcùng.Đột nhiên, y nói rất ít. Tuy bình thường, y cũng không nói nhiều lắmnhưng hiện tại, dù thế nào cũng không chịu mở miệng trước mặt Tạ Đông Quân. Hỏiy đã phát sinh chuyện gì thì y cũng chỉ lắc đầu.Mặc dù vẫn nấu thuốc bưng nước như bình thường, song y cứ yên lặng làm,làm xong việc thì ngồi im một bên, dùng ánh mắt tha thiết nhìn chăm chăm TạĐông Quân. Nhìn tới mức, toàn thân Tạ Đông Quân phải run lên vì sợ hãi.- Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy hả? Ngươi cứ thế khiến cho tacảm thấy thật đáng sợ đó!Rốt cuộc, Tạ Đông Quân cũng không thể chịu nổi liền rống lên với BộcDương Tuyên Cầu. Hôm nay, ngự y tới khám lại cho hắn, tuyên bố hắn có thể tháobăng, xuống giường đi lại được.Tạ Đông Quân vội vàng đi hướng sân, gần một tháng không được thấy đám hoacỏ khiến hắn vô cùng lo lắng. Mà Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đi theo ngay phíasau, trầm mặc nhìn Tạ Đông Quân như cũ khiến hắn chịu không nổi liền phát điên.- Không có gì. – trong nháy mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu lộ vẻ khônghiểu, như là không biết Tạ Đông Quân đang giận cái gì.- Như vậy mà kêu là không có gì? Không có gì mà mỗi ngày ngươi đềuvô duyên vô cớ ngồi nhìn ngó ta hả? – Tạ Đông Quân cảm thấy vô lực. Tại saongười này lại có thể tỏ vẻ vô tội như thế? Mấy ngày nay, trong lòng hắn cứ runsợ không thôi, là do y làm hại nha!- A, bởi vì ta đang xác nhận.- Xác nhận? Xác nhận cái gì? – Tạ ĐôngQuân tức giận, hai tay chống thắt lưng, nghếch đầu nhìn cái người trông giốngnhư con chó to vô tội này.Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc một hồi rồi mớiđón nhận ánh mắt của Tạ Đông Quân. Sự bình lặng trong mắt của y khiến Tạ ĐôngQuân sửng sốt.- Ta hình như thật sự thích ngươi.- .... A?Sau cái vẻ ngu ngơ là trái tim kinh hoàngcùng cảm xúc bối rối. Cảm giác mừng như điên và sự bối rối mãnh liệt khôngngừng ập vào đầu Tạ Đông Quân, khiến hắn nhất thời không biết nên phản ứng thếnào.Thấy Tạ Đông Quân ngơ ngác nhìn mình, BộcDương Tuyên Cầu liền chủ động mở miệng, đánh vỡ sự im lặng:- Ngươi làm sao vậy?- Sao... Cái gì mà làm sao? – Tạ ĐôngQuân bối rối, miệng mồm nói không rõ. Hắn hoàn toàn không dám nhìn thẳng vàoBộc Dương Tuyên Cầu.- Xem bộ dáng ngươi có vẻ rất kinhngạc.- Hứ ... Vô nghĩa! Rốt cuộc thì ngươi cóbiết mình vừa nói cái gì không?! Không phải là ngươi đang nói mớ chứ? – thái độung dung, bình thản của Bộc Dương Tuyên Cầu ngược lại chọc giận Tạ Đông Quân.Khuôn mặt hồng ứ của hắn giận dữ nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.- Ta biết chứ, ta nói ta thích ngươi.- Đủ rồi! – không nghĩ tới, Bộc DươngTuyên Cầu lại có thể làm như không có việc gì lặp lại một lần nữa, Tạ Đông Quânôm đầu kêu to.- ... Ngươi chán ghét ta sao?Phản ứng của Tạ Đông Quân làm Bộc Dương TuyênCầu lo lắng. Y nhíu mày nhìn Tạ Đông Quân đang ngồi chồm hổm trên đất.- Không phải chuyện đó! Ta ... Ngươi ... Ngươi là vương gia a! Hơn nữa lại là nam nhân, sao có thể thíchmột nam nhân như ta?!- Nhưng mà.. – Bộc Dương Tuyên Cầu nghi hoặc, nghiêng đầu nói tiếp.– Lúc trước, không phải ngươi đã nói, loại chuyện này ở quê hương ngươi là bìnhthường sao?Tạ Đông Quân nghẹn lời.- Ừ... Đúng là như vậy, nhưng ngươi với ta thì không giống nhau!- Làm sao lại không giống?- Ngươi là vương gia nha ... Nếu chuyện này truyền ra thì nên tínhsao? – Tạ Đông Quân vô lực hỏi. Tại sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại có vẻ không saocả như thế chứ?- Chẳng cần phải lo lắng. Ta muốn thế nào không liên quan tới bọnhọ. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói giọng khẳng định. Đôi mắt trong suốt cái gì cũngkhông nhìn, chỉ nhìn Tạ Đông Quân khiến Tạ Đông Quân bất giác muốn lùi bước.- Mặc kệ thế nào, như vậy là không được! Hơn nữa, ta không thíchnam nhân! – Tạ Đông Quân nói những lời trái với lương tâm, đồng thời lảng tránhánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu.- Ngươi gạt người.- Ta không có lừa ngươi. Ta thật sự không thích nam nhân.- Ngươi thích nam nhân, hơn nữa ngươi thích chính là ta!- Ta...Dường như hắn bị thuyết phục; hơn nữa ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu lạikhẳng định, tự tin như thế khiến Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể nói ra lờiphản bác. Cuối cùng, hắn chỉ có thể nhìn đăm đăm xuống đất, mặt không ngừng đỏlên.- Bị ta nói trúng rồi chứ gì?- Ta ... Không thể. Dù sao, ta không có khả năng ở cùng một chỗ vớingươi, vậy nên ngươi sớm hết hy vọng, tìm một người con gái tốt lập gia đình,sinh mấy bảo bối mập mạp không phải tốt lắm sao?Bộc Dương Tuyên Cầu cự tuyệt dứt khoát:- Ta không cần.- Ngươi ... – Tạ Đông Quân bị thái độ kiên quyết của Bộc Dương TuyênCầu làm cho không nói ra được lời nào.- Muốn ta từ bỏ không phải không thể, nhưng ngươi phải nói ra mộtlý do có thể thuyết phục ta.Tạ Đông Quân do dự. Cho đến nay, hắn vẫn luôn do dự có nên đem lai lịchthực sự nói cho Bộc Dương Tuyên Cầu biết hay không. Ở thế giới này, người hắntin tưởng nhất chính là Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng đồng thời, Tạ Đông Quân sợbị xem như một kẻ bị bệnh thần kinh. Về phương diện khác, hắn không muốn BộcDương Tuyên Cầu vì thế mà không gần gũi mình nữa.Cho nên, cuối cùng hắn quyết định cái gì cũng không nói.Tạ Đông Quân trầm mặc, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không nói một lời, cứ thếchờ đợi.Không biết qua bao lâu, Tạ Đông Quân ngồi tới mức chân tê tê mất hết cảmgiác, Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới nâng hắn dậy.- Được rồi, trở về phòng đi.Giọng nói của y thực bình thản, nhưng Tạ Đông Quân nghe vào trong tai lạicảm thấy đau lòng vô cùng.Cho tới nay, vẫn luôn là Bộc Dương Tuyên Cầu ở bên bảo vệ hắn, chăm sóchắn. Bộc Dương Tuyên Cầu tin tưởng Tạ Đông Quân, đối với hắn không hề keo kiệt;còn hắn thì lại có bí mật giấu diếm. Nhưng ngay cả như thế, Bộc Dương Tuyên Cầucũng không oán hắn, vẫn luôn bên cạnh chiếu cố hắn.Mới đi được vài bước, Tạ Đông Quân cảm thấy mũi một trận cay xè, nước mắtcứ thế rơi xuống.Đã lâu rồi hắn không có rơi nước mắt, bắt đầu từ lúc hắn quyết định từ bỏthế giới cũ để bắt đầu cố gắng xây dựng một cuộc sống hoàn toàn mới ở cái thếgiới này.Cho tới nay, hắn luôn cảm thấy mình là một người kiên cường, nhưng BộcDương Tuyên Cầu lại dễ dàng khiến hắn rơi lệ.- Sao vậy? Chân rất khó chịu sao? Hay là vết thương bị đâu? Ta cho gọi ngự y tới xem!Phát hiện Tạ Đông Quân khóc, tâm Bộc DươngTuyên Cầu loạn hết cả lên. Từ ngày biết Tạ Đông Quân, thời gian lâu như vậynhưng y chưa bao giờ thấy hắn rơi nước mắt, cho nên lo lắng hỏi.Bộc Dương Tuyên Cầu càng quan tâm, nước mắt TạĐông Quân rơi càng nhiều. Hắn không ngừng lắc đầu, nắm chặt tay Bộc Dương TuyênCầu mà khóc.Không hề để ý nước mắt, nước mũi Tạ Đông Quândính hết lên vạt áo mình, Bộc Dương Tuyên Cầu cứ thế ôm chặt hắn, cái gì cũngkhông hỏi mà để mặc hắn khóc cho thỏa.Cúi đầu nhìn gương mặt quay nghiêng của TạĐông Quân, nước mắt trong suốt không ngừng ngã nhào hai bên má hắn, chảy xuốngcằm rồi mất tích. Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy thích thú, nhịn không được bèncúi đầu hôn lệ trên mặt Tạ Đông Quân.Tạ Đông Quân kinh ngạc ngẩng đầu, hốc mắt ựcđầy nước, cái mũi liên tục thút thít, thỉnh thoảng còn nấc lên nghẹn ngào. Cáimũi hồng hồng khi rơi vào trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ cảm thấy vô cùngđáng yêu.Không hề nghĩ ngợi, Bộc Dương Tuyên Cầu liềnhôn lên đôi môi mà mấy ngày nay y không ngừng thèm muốn.Đúng là giống như y đoán, vừa mềm mại vừangọt, lại còn có lẫn vị mằn mặn.Tạ Đông Quân hoàn toàn ngây ngẩn cả người,muốn đẩy ra rồi lại không nỡ. Cuối cùng, hai tay hắn ỡm ờ đặt trên ngực BộcDương Tuyên Cầu, đầu lưỡi còn vô thức đáp lại nụ hôn của y.Hai ngườihôn tới ý loạn tình mê. Tạ Đông Quân là người tỉnh táo trước, lập tức đẩy BộcDương Tuyên Cầu ra. Bộc Dương Tuyên Cầu bị đẩy ra cũng kinh ngạc, trên mặt cóvẻ thất vọng vì bị cự tuyệt.- Ta... Ta có chuyện muốn nói trước với ngươi.- Chuyện gì?Phát hiệnra mình có lẽ sẽ không bị cự tuyệt, tinh thần Bộc Dương Tuyên Cầu lại phấn khởilên. Thậm chí, y kìm lòng không được bèn đi tới phía trước, cứ như là sợ TạĐông Quân sẽ chạy trốn mất.- Ta... Ta và ngươi kỳ thực không phải là người cùng một thế giới. – Tạ Đông Quân cẩnthận chọn lọc chữ, đồng thời quan sát diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu.Hắn chỉ thấy y nhíu mày nghiêng đầu, làm một bộ nghe không hiểu.- Ýcủa ngươi là ngươi không thích nam nhân?- Khôngphải. Ta nói là, ta vốn không phải là hình dạng như hiện tại!Bộc DươngTuyên Cầu càng thêm nghi hoặc.- Bộdáng hiện tại của ngươi dĩ nhiên so với trước kia không giống nhau lắm, thìsao?Tạ ĐôngQuân nhịn không nổi trợn trắng mắt. Xem ra phải giải thích cẩn thận một trậnrồi.___Đợi tớikhi Bộc Dương Tuyên Cầu có thể lý giải mọi khía cạnh thì mặt trời đã muốn xuốngnúi.- Ngươi không phải rất thông minh hả? Tại sao còn bắt ta giải thích lâu như thế...– hung hăng uống một nửa chén trà, Tạ Đông Quân thở hắt một hơi.Nói tớimức miệng khô lưỡi cứng, ngay cả giọng nói cũng khàn khàn thay đổi.- Loại chuyện này, không phải ngươi cứ nói thì ta liền có thể hiểu. – vẻ mặt BộcDương Tuyên Cầu vẫn một bộ tỉnh tỉnh mê mê. Y đưa tay đoạt lấy cái chén trêntay Tạ Đông Quân, không để ý tới vẻ mặt giận dỗi của hắn.- Trà lạnh rồi, không tốt cho bụng.Nói rồi,Bộc Dương Tuyên Cầu lệnh cho Hồng Ngọc đi đổi tách trà nóng. Thấy cái chén bịcướp đi, Tạ Đông Quân giận dỗi, trừng mắt liếc y một cái.- Đúng là một mụ già...- Nếu không nhìn ngó ngươi, chỉ sợ ngay cả cái thân thể mới này cũng bị ngươi pháhư mất. Đến lúc đó nhất định sẽ không có cái mới đâu.Bộc DươngTuyên Cầu nhắc tới đề tài này làm tim Tạ Đông Quân liền nhảy lên thình thịchvài cái.- Ngươi ... tin tưởng những lời ta nói sao?Tuy đã nóirõ một năm một mười nhưng ngay cả Tạ Đông Quân cũng cảm thấy chuyện đó khôngđáng tin chút nào; chứ đừng nói đến Bộc Dương Tuyên Cầu không từng trải qualoại chuyện đó.Bộc DươngTuyên Cầu mỉm cười nói:- Ngươi nói, ta đương nhiên tin tưởng.- Nhưng mà, ngươi không thấy chuyện này rất giống gạt người sao?- Ngươi gạt ta sao?- Đương nhiên không phải!- Nếu không phải thì là đúng rồi! Ngươi nói là không phải gạt người, ta đươngnhiên tin tưởng ngươi!Nghe BộcDương Tuyên Cầu nói thế, Tạ Đông Quân cảm động nắm lấy hai tay Bộc Dương TuyênCầu, cầm thật chặt.- Ngươi đúng là một hảo hài tử...- Tasớm đã không phải đứa trẻ. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên phản bác, một bên dùngánh mắt chăm chú nhìn tay Tạ Đông Quân đang cầm tay mình. Khuôn mặt y có chútphiếm hồng.Phát giácBộc Dương Tuyên Cầu có điểm khác thường, Tạ Đông Quân giật mình nhận ra hànhđộng thân mật của mình nên vội buông tay. Song, hành động này ngược lại khiếnBộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày.Bộc DươngTuyên Cầu như là dỗi, đứng lên đi tới bên người Tạ Đông Quân rồi tự nhiên ngồisát xuống bên hắn.Tạ ĐôngQuân không được tự nhiên lắm, nhíc mông ngồi xa ra; nhưng ngay giây sau BộcDương Tuyên Cầu lại dính lại.- Ngươi không sợ sao?- Sợ? Tại sao ta phải sợ?- Bởivì ta là một linh hồn đoạt thân thể người khác a! Nói không chừng, ta là một áclinh gì đó, ở bên cạnh sẽ hấp thụ tinh khí của ngươi nha! – Tạ Đông Quân vừanói vừa làm mặt ngoáp ộp dọa Bộc Dương Tuyên Cầu.Kỳ thực,Tạ Đông Quân cũng có lo lắng vấn đề này, thế nên hắn mới luôn để ý, cẩn thậnkhông cho mình có cơ hội gần gũi miệng mũi Bộc Dương Tuyên Cầu. Tuy không biếtcó hữu dụng hay không nhưng so với không làm gì còn tốt hơn. Như nụ hôn vừa rồikia, Tạ Đông Quân vẫn luôn quan sát thần sắc Bộc Dương Tuyên Cầu thế nào. Maymắn trông hắn vẫn bình thường, không có gì khác biệt.- Ngươi ở bên cạnh ta lâu như thế, nếu ngươi thực sự sẽ hút tinh khí của người tathì ta bây giờ còn khỏe mạnh đứng ở chỗ này sao? Hơn nữa...Nói cònchưa dứt Bộc Dương Tuyên Cầu liền ngừng lại, khóe miệng gợi lên độ cong quáidị.Thấy BộcDương Tuyên Cầu lộ ra nụ cười quái dị, Tạ Đông Quân nhịn không được truy vấn:- Nói tiếp cái gì?Bộc DươngTuyên Cầu cúi nửa người xuống, đem mặt ghé sát Tạ Đông Quân, cái mũi gần nhưđụng vào nhau. Tạ Đông Quân có thể cảm giác được hơi thở của Bộc Dương TuyênCầu phun trên môi mình; hắn còn nhìn thấy ý cười trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.- Hơn nữa ... Nếu theo lời của ngươi thì ta... thực ra rất thích bị ngươi hấp thụnha!Cho dùkhông cần gương thì Tạ Đông Quân cũng biết mặt mình đỏ thế nào.- Nói bậy cái gì đó! Ai muốn hấp tinh khí của ngươi!Đẩy BộcDương Tuyên Cầu ra, Tạ Đông Quân quay lưng muốn né tránh nhưng không biết rằnghai tai đang đỏ lên đã rơi vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.- Cho nên, đây là nguyên nhân ngươi không chịu chấp nhận ta sao? Nếu vậy ta cóthể nói cho ngươi hay, ta tuyệt đối không để ý lai lịch của ngươi, cho dù ngươilà ác quỷ cũng như vậy.Vừa nói,Bộc Dương Tuyên Cầu vừa đi tới bên cạnh, đem Tạ Đông Quân ôm vào trong lòng, đểhắn tựa vào người mình.- ...Không chỉ là như thế.Sự thẹnthùng lập tức tiêu tán, Tạ Đông Quân không tự giác thả lỏng toàn thân tựa vàongười Bộc Dương Tuyên Cầu, giống như đang tìm chỗ để dựa.Hắn do dựmột chút rồi mới buộc chính mình nói ra:- Tavẫn luôn nghĩ, có lẽ một ngày nào đó ta sẽ trở về thế giới cũ.Nghe TạĐông Quân nói thế, vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu càng khẩn trương ôm chặt TạĐông Quân.- Trở về?Tạ ĐôngQuân gật đầu, tiếp tục nói:- Tanhớ, ngày ta rơi vào sông tại thế giới kia đang mưa như trút nước. Khi ta tỉnhlại, nghe nói ở thế giới này, sấm mùa xuân mới vang, cũng vừa trải qua một trậnmưa to. Ta nghĩ, có lẽ ta được mưa đưa tới.Lúc nàyBộc Dương Tuyên Cầu mới sực nhớ, từ trước tới giờ, chỉ cần trời mưa lớn mộtchút, Tạ Đông Quân liền ngẩn người nhìn qua cửa sổ. Cho dù là trong lúc mơ ngủ,nghe được tiếng mưa lớn thì hắn cũng sẽ bừng tỉnh rồi kích động nhìn chungquanh.- Tathường suy nghĩ, có lẽ một ngày nào đó, ta sẽ theo một cơn mưa to trở lại thếgiới cũ.- Takhông cho phép!Đột nhiên,giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu như tiếng sấm đánh bên tai Tạ Đông Quân khiếnlỗ tai hắn phát đau. Hai cánh tay vốn đang nhẹ nhàng ôm Tạ Đông Quân, hiện giờđổi thành giam chặt thân mình gầy yếu của hắn.- Đau....Bị ôm tớimức không thể thở nổi, Tạ Đông Quân bèn giãy dụa thoát ra. Nhưng hắn càng giãydụa thì khí tay Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm tăng.Bộc DươngTuyên Cầu cứ như phát điên, hoàn toàn không nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói màchỉ chăm chăm dùng sức ôm hắn. Cuối cùng, Tạ Đông Quân đành dùng sức rút mộtcánh tay ra, và cho Bộc Dương Tuyên Cầu một cái tát.Bị quăngmột bạt tai, Bộc Dương Tuyên Cầu mới sực tỉnh, dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn TạĐông Quân. Tuy từ trước tới giờ bọn hắn không thiếu đánh nhau, nhưng bị Tạ ĐôngQuân đánh một bạt tai thì đúng là lần đầu tiên.Thấy BộcDương Tuyên Cầu rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, Tạ Đông Quân bắt đắc dĩ thở dài rồiép y ngồi xuống.Lấy mộtchiếc khăn ướt, Tạ Đông Quân một bên chườm bên má đỏ lên của y, một bên đaulòng. Hắn cũng thấy lạ, vì sao mình lại xuống tay quá nặng.Vất vả lắmmới tỉnh táo lại, Bộc Dương Tuyên Cầu như đứa nhỏ hoảng sợ. Tuy không có kíchđộng như khi nãy, song y cứ nắm chặt lấy Tạ Đông Quân, không chịu buông ra. Cứnhư là, nếu y chỉ cần buông lỏng thì Tạ Đông Quân nhất định sẽ biến mất.- Tuy rằng, ngay từ ngày đầu tới nơi đây, ta vẫn luôn mơ tưởng trở lại thế giớicũ của mình.... – Tạ Đông Quân nói tới đây liền cảm giác cánh tay Bộc Dương TuyênCầu đang nắm mình tăng thêm lực đạo, nhịn không được bèn nở nụ cười.- Nhưng mà, sau khi biết được điện hạ, tiểu nhân cảm thấy ở nơi này vô cùng vuivẻ, và cảm giác không thể bỏ mà trở về được.Đẩy vàisợi tóc bên thái dương y, Tạ Đông Quân miệng nói những lời trêu ghẹo Bộc DươngTuyên Cầu, song trong mắt đã ngập tràn quyến luyến.- Vậy đừng đi! Đừng rời bỏ ta...Bộc DươngTuyên Cầu dang hai tay ôm chiếc eo nhỏ nhắn của Tạ Đông Quân kéo lại gần, rồiđem mặt mình chôn vào ngực hắn. Y biết mình lúc này rất khó coi, đó là gươngmặt sợ hãi, sợ hãi sẽ mất đi thứ mình yêu quý.- Cóthể, ngay cả ta cũng không biết... Chỉ là, ý trời khó đoán... – dùng tay chạm nhẹmái tóc Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cười khổ nói.- Tamặc kệ cái gì mà ý trời! – Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên ngẩng đầu, chăm chúnhìn sâu vào mắt Tạ Đông Quân.- Cho dù là trời, nếu muốn đem ngươi rời khỏi ta thì dù có phải nghịch thiên tacũng sẽ giữ ngươi lại! – Bộc Dương Tuyên Cầu tuyên bố, quanh thân toát ra mộtcỗ khí phách hiên ngang. Ngay cả Tạ Đông Quân cũng phải kinh sợ.Trong nháymắt, Tạ Đông Quân thực sự nghĩ rằng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ làm thật.Nhưng, hắnlập tức hiểu được, đó không phải là chuyện có thể thực hiện.- Nghịch thiên sao ... Nếu thực sự có thể làm được thì tốt quá...Bộc DươngTuyên Cầu không nói gì mà tỏ vẻ như đang tự hỏi điều gì đó.- Đông Quân!- Hửm?Bộc DươngTuyên Cầu buông thắt lưng Tạ Đông Quân, đứng dậy, mặt đối mặt với hắn, diễn cảmvô cùng nghiêm túc.- Tatừng nói sẽ bảo vệ ngươi, ta nhất định sẽ làm được. Vậy nên, ngươi cũng phải ởbên cạnh ta. Ta đã nói yêu ngươi thì cả kiếp này sẽ vĩnh viễn không phụ ngươi!- Ngược lại, nếu ngươi rời đi thì ta liền dùng cả đời này đuổi tìm ngươi, chếtcũng không ngừng!Giọng BộcDương Tuyên Cầu vang lên, mỗi một chữ đều khắc nhập vào tim Tạ Đông Quân.Hắn hẳnnên đáp lại lời gì đó. Nhưng Tạ Đông Quân cố mở miệng nhiều lần mà vẫn khôngnói được gì. Cuối cùng, hắn mím môi, chủ động ôm thắt lưng Bộc Dương Tuyên Cầu,đem mặt vùi vào vai y.Hắn vẫnkhông thể đồng ý. Bởi vì, hắn không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì, khôngbiết còn bao nhiêu phong ba chờ đợi bọn hắn phía trước. Hắn không dám chắc chắnrằng cả đời này đều cùng một chỗ, bầu bạn với Bộc Dương Tuyên Cầu.Nhưng, hắnquyết định. Chỉ cần một ngày còn bên cạnh y thì hắn sẽ dùng hết toàn lực yêuthương y, sống chết không phụ.Ôm chặtlấy người trong lòng, Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy lòng mình dần ngập tràn...- Hắt xì!Một tiếnghắt xì phá hư bầu không khí vang lên từ trong lồng ngực. Tạ Đông Quân chậm rãirời khỏi ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, ngẩng mặt lên. Chỉ thấy giữa khoảng cách haingười có một đường nước mũi trong suốt, kéo từ mũi Tạ Đông Quân sang vạt áo BộcDương Tuyên Cầu.- .....Bộc DươngTuyên Cầu không nói gì, lấy khăn tay lau nước mũi cho Tạ Đông Quân. Nhưng TạĐông Quân vẫn làm một bộ đáng thương, mặt nhăn thành đoàn.- Điện hạ...- Sao vậy?- Ta.... Chỗ vết thương đau qúa...Bộc DươngTuyên Cầu sửng sốt hai giây rồi mới vội vã ôm thân mình gầy yếu của Tạ ĐôngQuân đặt lên giường, tiếp đó tự mình lao ra ngoài điện.- Ngự y! Ngự y!!!!Sau trờithu mát mẻ, tiếng rống giận của Cầu vương điện hạ nổi tiếng bình tĩnh, tự caotruyền khắp cả Tĩnh Tâm điện.___- Bởi vì lúc hắt xì, bụng phải dùng sức quá lớn nên khiến cho vết khâu đang hồiphục bị nứt ra ... Nhưng cũng không có gì nguy hiểm...Ngự y đãcao tuổi vừa nói vừa run rẩy. Bởi vì, lúc này vị Cầu vương điện hạ kia đangđứng ngay phía sau, dùng ánh mắt chứa đầy sát khí quan sát lão.Thật đúnglà tai bay vạ gió! Vết thương của vị thị nhân này bị nứt ra vốn không liên quantới y thuật của lão nha! Tại sao Cầu vương điện hạ lại dùng ánh mắt đáng sự nhưvậy nhìn lão chứ? Cứ như là mọi thứ đều ra lão gây hại vậy!? Huống hồ, vếtthương ngay cả máu cũng chưa chảy, căn bản là chẳng có gì đáng để lo lắng.Khổ nỗi,cái vị lão tổ tông trước mắt đây lại không ngừng vặn vẹo cơ thể, muốn nhìn kỹvết thương của mình. Lão ngự y sợ tới mức nhanh chóng ngăn hắn lại. Nếu vị lãotổ tông này có cái gì không thoải mái thì chắc chắn cãi đầu của lão sẽ rớtxuống đất a!- Ngươi sau này cẩn thận một chút cho ta! Nếu lưu lại sẹo thì sao!Bộc DươngTuyên Cầu nhịn không được lầm bầm dọa vài câu, nhưng Tạ Đông Quân lại khôngthèm để ý.- Cósao chứ? Nam nhân thì sợ khó coi cái gì. Có vết sẹo mới gọi là anh tuấn nha!Khóe miệngBộc Dương Tuyên Cầu rút nhanh vài cái, cố sức đem mấy lời muốn vọt ra nuốt trởlại. Ngự y đứng một bên, trong bụng thầm liên tục lắc đầu. Để lại sẹo? Điều nàysao có thể! Không chỉ Cầu vương điện hạ, mà ngay cả lão đầu tử này nhìn cũngthấy không đành lòng a!Nhìn xem,một thân hắn da thịt như ngọc, ngoại trừ vết thương kia ra thì không có chút tìvết. Tuy rằng không bị bắt buộc nhưng bằng danh hiệu ngự y thượng cung của lãothì nhất định sẽ khiến vết thương kia không lưu lại một chút dấu vết!Mặc dùmuốn để lại ấn tượng là hoàn toàn không có vấn đề, nhưng ngự y sống trong cungđã lâu nên đương nhiên biết diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đại biểu chođiều gì.Thoa xongdược, lão ngự y suy tính đến biện pháp an toàn nhất... Lão tìm lý do rồi phán,trong vòng ba tuần không được xuống giường, sau đó mới rời đi.Vừa nghexong lời ngự y nói, Tạ Đông Quân bật người dậy, cái mặt dài nghệt ra. Bộc DươngTuyên Cầu đứng bên thoạt nhìn rất vui vẻ.- Này! Ta bị cấm đoán mà ngươi vui như thế hả? – thấy vẻ tươi cười của Bộc DươngTuyên Cầu, cơn tức của Tạ Đông Quân tức tốc bốc lên.- Vậy sao gọi là cấm đoán được. Ta sẽ ở trong này cùng với ngươi. Hơn nữa, ngự ynói có ta bên cạnh chăm sóc thì ngươi vẫn có thể ngồi ghế phơi nắng nha!Cẩn thậntránh vết thương của Tạ Đông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi xuống giường, nắmtay Tạ Đông Quân mà thưởng thức.- Ngự y nào có nói nhấtđịnh là ngươi hả? Lão là nói có người bên cạnh là được! Ta muốn để Hồng Ngọctheo giúp ta! – tuy không cự tuyệt sự đụng chạm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưngmiệng hắn vẫn không muốn buông tha cho ngươi ta.- Hửm? Để Hồng Ngọc ở đâycũng không phải không được. Nếu ngươi đã không để ý thì ta cũng không cần để ýa.- Để ý cái gì?Tạ Đông Quân nghi hoặc nhìn BộcDương Tuyên Cầu, chỉ thấy mặt y không ngừng ghé sát mình.- Để ý nàng làm khán giả... xem chúng ta thân thiết đó. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói, một bên trêuchọc khóe miệng Tạ Đông Quân. Thi thoảng y còn chìa đầu lưỡi liếm nhẹ bờ môihắn.- ... Đồ không biết xấu hổ!Tạ Đông Quân lầu bầu một câu,chủ động đưa hai tay ôm lấy cổ Bộc Dương Tuyên Cầu, chuẩn xác hôn lên môi y,một nụ hôn thật sâu...————————————-p/s:Chương sau là gì? đương nhiên là H a! Có nên pass hay thả rông thôi nhỉ?- Ưm ... A ...Không biết tự lúc nào, khôngkhí bên trong bắt đầu trở nên dâm mĩ. Bộc Dương Tuyên Cầu nằm trên người TạĐông Quân, khéo léo tránh đụng phải vết thương của hắn. Bàn tay đầy vết chaisần chui vào trong vạt áo Tạ Đông Quân, không nhẹ không nặng miết đầu vú hắn.- Ưm ... – Tạ Đông Quân cảmgiác khó chịu, vặn vẹo thân mình. Song, Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngăn cản thânthể hắn không được lộn xộn.- Không thể lộn xộn, vếtthương sẽ vỡ ra đó. – giọng Bộc Dương Tuyên Cầu mang theo ý cười trở nên trầmthấp. Y nói nhỏ bên tai Tạ Đông Quân khiến cả người hắn nổi da gà.- Vậy ngươi ... đừng đụngta...Liều mạng nhịn xuống tiếng rênrỉ sắp tràn ra khỏi miệng, hai mắt Tạ Đông Quân đã bị che phủ bởi một tầng hơinước. Bộc Dương Tuyên Cầu cố tình khi nặng khi nhẹ đùa nghịch đầu vú hắn khiếncả người hắn không ngừng run rẩy.- Không phải ngự y nói ... A ... Ta phải ở trên giường nghỉ ngơi ... nghỉ ngơi trongvòng ba...Câu nóicủa Tạ Đông Quân thoát ra ngập tràn kiều mị, giọng nói chưa từng biến âm khekhẽ rên rỉ càng làm Bộc Dương Tuyên Cầu tâm dương khó nhịn.- Hiện tại không phải ngươi đang ở trên giường sao?Bộc DươngTuyên Cầu cười nói, thừa dịp lúc Tạ Đông Quân vô lực phản kháng liền mở y phụccủa hắn ra. Tạ Đông Quân cố gắng giãy dụa lại càng làm cho quần áo thuận lợitụt xuống tận thắt lưng, để lộ ra một mảng da thịt tuyết trắng.- Ưm... Ba hoa!Tạ ĐôngQuân vất vả lắm mới tìm thấy một tia thanh tỉnh, vội lật người tránh thoát bàntay ma quỷ của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng hắn lại không biết rằng cả tấm lưngtuyết trắng của mình đã bị bại lộ trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.Lưng TạĐông Quân bóng loáng như ngọc, trắng mịn như tuyết khiến Bộc Dương Tuyên Cầukhó có thể nhịn, bèn vươn tay khẽ vuốt.- A!Bộc DươngTuyên Cầu sờ soạng bên hông Tạ Đông Quân, khiến Tạ Đông Quân vốn định trốnxuống giường lập tức yếu xìu ngã xuống.- Nơi này ... thật mẫn cảm làm sao...- Ngươi ... ngươi đừng có dài dòng! Buông ra! – tiếng cười trầm thấp mang ý trêuchọc của Bộc Dương Tuyên Cầu làm mặt Tạ Đông Quân nóng như có lửa đốt.- Đãlà lúc này rồi, sao ta có thể thả cho ngươi đi?Bộc DươngTuyên Cầu từ phía sau ôm lấy cả người Tạ Đông Quân làm hắn gần sát mình thêm.- Ưm...Vành taibị cắn nhẹ, Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy bên hông nhói lên một trận tê dại. Màthời điểm hắn cảm giác có thứ gì đó đặt ngay chính mông mình, nghĩ cũngkhông nghĩ thì Tạ Đông Quân cũng biết thứ đó là cái gì.Nhưng hắnvô lực phản kháng, chỉ có thể dùng hai cánh tay sắp mềm nhũn túm lấy cánh taycường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu.Bàn taycủa Bộc Dương Tuyên Cầu trượt từ ngực hắn xuống đến vùng bụng nhẵn nhụi, rồichầm chậm đi xuống dưới...- Không được!Tạ ĐôngQuân bất chợt tỉnh táo lại, vội bắt lấy tay Bộc Dương Tuyên Cầu, trong ánh mắtngập tràn kinh hoảng.- Tại sao lại không được?- Cái kia ... Ta ... – Tạ Đông Quân cau chặt mày, bộ dáng vô cùng khó xử.Bộc DươngTuyên Cầu thấy vẻ mặt xấu hổ của Tạ Đông Quân thì lập tức hiểu được.Tạ ĐôngQuân nhất định là để ý tới chuyện nửa thân dưới của mình bị hoạn. Tuy Tạ ĐôngQuân đã nhìn y vô số lần trần truồng, nhưng chưa một lần hắn cởi áo tháo thắtlưng trước mặt Bộc Dương Tuyên Cầu.- Đểcho ta nhìn xem ... nha?Đem TạĐông Quân đặt nằm lên trên giường, Bộc Dương Tuyên Cầu dịu dàng nói nhỏ bên taihắn. Cánh tay Tạ Đông Quân vốn sống chết chống cự dưới những lời an ủi thì thầmcủa Bộc Dương Tuyên Cầu dần dần buông lỏng ra.Lớp áocuối cùng hoàn toàn bị cởi bỏ, hai chân trắng nõn của Tạ Đông Quân bất an, lúngtúng khép lại cố gắng che đậy. Hai tay không biết để đâu, đành che lấp khuônmặt đỏ như đà điểu, không dám nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.Giữa đùiTạ Đông Quân không có thứ đồ nên có, thay vào đó là những vết sẹo vòng hồngnhạt. Khu vực nhẵn nhụi kia có một lỗ nhỏ như niệu đạo, xung quanh là một vếtsẹo có chu vi và hình dáng không mấy bình thường. Màu sắc của vết sẹo cũngkhông có thâm mà hơi hồng hồng và trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu thì nó tạo mộtcảm giác mị hoặc, diễm lệ.Bộc DươngTuyên Cầu nhìn tới ngây người, bất giác vươn tay day nhẹ và nhận được một trậnrun rẩy từ Tạ Đông Quân.- Không cần ... Không cần nhìn ...Giọng nóicủa Tạ Đông Quân mang theo cả tiếng khóc nức nở, mây đỏ đã giăng từ má xuống cổrồi lan tràn tới ngực.Đối với TạĐông Quân mà nói, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã. Nhiều năm qua, ngay cảchính hắn cũng không có dũng khí nhìn vết thương kia; thế mà nay lại ngangnhiên bày ra trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.- Sao lại không thể nhìn ... Chẳng lẽ ngươi không biết nơi này đẹp mức nào... – BộcDương Tuyên Cầu mê đắm nói, nhịn không được bèn cúi người xuống hôn miệng vếtthương kia.- Y....Cảm giácđược sự khác thường, Tạ Đông Quân kinh ngạc, trợn tròn mắt:- Ngươi ... Ngươi sao có thể ... Nơi đó thật bẩn!Tạ ĐôngQuân gập hai chân lại, cố gắng né tránh song lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu ngănchặn.- Hửm ... Có thể chứ? – nhìn hai mắt Tạ Đông Quân rõ ràng đã động tình, Bộc DươngTuyên Cầu ướm lời hỏi.Hai mắt TạĐông Quân che kín hơi nước, khẽ cắn môi dưới thẹn thùng, quay đầu đi.- Không ... không nên hỏi ta loại chuyện này!Bộc DươngTuyên Cầu cười nhẹ, lần thứ hai chụp lên trên người Tạ Đông Quân.- Ưm... A ...Tạ ĐôngQuân bị nâng lên ngồi trên người Bộc Dương Tuyên Cầu, toàn thân mất sạch sứclực nên hắn chỉ có thể ghé vào vai Bộc Dương Tuyên Cầu, mặc cho Bộc Dương TuyênCầu thoải mái hành động trên người mình.Tình dụckhông ngừng sôi trào, song mọi thứ chỉ có thể quẩn quanh trong cơ thể Tạ ĐôngQuân, tìm không thấy một chỗ để phát tiết. Tạ Đông Quân không ngừng há miệngthở dốc, vặn vẹo cơ thể khó chịu, hậu đình hông tự giác siết chặt thứ đó củaBộc Dương Tuyên Cầu đang ra sức va chạm trong người mình.- Ư...Nhu cầuphát tiết không được khiến Tạ Đông Quân khóc nấc lên. Hắn chỉ biết dùng sức cắnđầu vai Bộc Dương Tuyên Cầu, hai tay cũng cào cấu lung tung trên lưng y.- Đừng khóc... – Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu hôn nước mắt trên mặt Tạ Đông Quân.Nhưng y không biết phải làm sao giúp hắn, chính y cũng bị siết chặt khiến bảnthân lâm vào điên cuồng.- Nhanh lên ... – Tạ Đông Quân nâng lên khuôn mặt loang lổ nước mắt, vẻ cầu xinnhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.Chứng kiếnTạ Đông Quân như vậy, Bộc Dương Tuyên Cầu làm sao còn kiên nhẫn được. Sau csuva chạm vô cùng mãnh liệt, y phát tiết toàn bộ vào trong cơ thể Tạ Đông Quân.Tạ ĐôngQuân sao có thể thừa nhận kích thích lớn như vậy, trong nháy mắt Bộc DươngTuyên Cầu bắn ra, hai mắt hắn vừa lật, ngất xỉu.___Đợi tớikhi Tạ Đông Quân mở mắt thì trời đã tối sầm.Trên ngườiđã được thay bộ quần áo sạch sẽ, có lẽ cả cơ thể cũng được lau rửa rồi.Hắn muốnngồi dậy nhưng phát hiện tay của mình bị người ta nắm thật chặt.Bộc DươngTuyên Cầu ngồi gục bên giường đang ngủ, tay y còn cầm tay hắn.Hơi nhúcnhích thân mình, Tạ Đông Quân liền cảm giác một cơn đau đớn phía bụng. Hắn cúixuống nhìn thì thấy vết thương kia được quấn một vòng băng gạc mới.Nó được băngtừ lúc nào nhỉ?! Tạ Đông Quân nghi hoặc nhìn tấm băng gạc, đúng lúc Bộc DươngTuyên Cầu tỉnh dậy.- Ngươi tỉnh rồi? – thấy Tạ Đông Quân thanh tỉnh, Bộc Dương Tuyên Cầu như là thởphào một hơi nhẹ nhõm.- Tại sao trên người ta lại quấn thứ này?Tạ ĐôngQuân chỉ tấm băng gạc hỏi. Thoáng chốc, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lộ vẻ bối rối,tựa hồ như chột dạ. Thật hiếm khi thấy Bộc Dương Tuyên Cầu nói chuyện lắp bắpthế kia.- Cái kia ... Bởi vì vận động kịch liệt quá nên nứt ra rồi ... Ngự y nói, trong vòngba tháng không thể vận động kịch liệt nữa ... Khi nãy, phía sau cũng có vếtthương nhỏ do bị rách...Bộc DươngTuyên Cầu nói càng ngày càng nhỏ, diễn cảm thoạt nhìn có chút áy náy.Còn TạĐông Quân càng nghe, mặt càng trướng đỏ, ngũ quan càng ngày càng nhăn nhó.Như thế ..chẳng khác nào tất cả mọi người đều biết hết rồi!- Bộc – Dương – Tuyên – Cầu!!!Giận tớimức không biết nói gì, Tạ Đông Quân chỉ có thể nắm chặt tay lại, ra sức đấm BộcDương Tuyên Cầu.Mà BộcDương Tuyên Cầu tự biết mình đuối lý nên cũng không tránh không né. Dù sao lúcnày Tạ Đông Quân có đánh thế nào thì cái kẻ da thô thịt chắc như Bộc DươngTuyên Cầu cũng chẳng thấy đau, ngược lại khiến tay Tạ Đông Quân đỏ sưng lên.- Dùng lực nhẹ một chút, coi chừng tay đau!Bộc DươngTuyên Cầu nắm lấy tay Tạ Đông Quân, nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị sưng đỏ.- Đừng có dài dòng! Không cho phép ngươi nhìn mặt ta nữa!Một ngàygọi ngự y tới hai lần cũng đủ làm hắn khó chịu, lại còn cho ngự y biết chuyệnbọn hắn đã làm... Tạ Đông Quân quả thực muốn chui vào một cái hố nào đó, khôngbao giờ đi ra nữa.Tạ ĐôngQuân thở hổn hển muốn thoát khỏi sự đụng chạm của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưngkhông ngờ chạm đến vết thương, đau tới nhe răng há miệng.- Đừng nhúc nhích! Nếu ngươi kích động quá, vết thương lại vỡ ra nữa! – Bộc DươngTuyên Cầu vội vàng đem Tạ Đông Quân đặt lên giường, đồng thời ngăn chặn tứ chikhông cho hắn giãy dụa.- Còn không phải đều do ngươi làm hại!? – Tạ Đông Quân trợn trừng mắt, hận khôngthể cắn y một phát.- Tagiải thích với ngươi không được sao? Đừng nóng giận, nếu vết thương bị vỡ rathì ta sẽ đau lòng lắm.Bộc DươngTuyên Cầu cọ cọ hai má Tạ Đông Quân, giống như đại cẩu đang lấy lòng chủ nhân.Thấy hànhvi làm nũng hiếm có của Bộc Dương Tuyên Cầu, trái tim Tạ Đông Quân bất giác mềmnhư bún.Hừ ... Lầnsau ta sẽ không tha cho ngươi ...Thấy tháiđộ của Tạ Đông Quân đã dịu bớt, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thở phào.Song y càng thêm suồng sã cọ tới cọ lui trên người Tạ Đông Quân, nhân cơ hội sỗsàng một chút. Bỗng như nghĩ tới chuyện gì đó, y nhíu mày.- Xảy ra chuyện gì sao? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra diễn cảm buồn rầu, TạĐông Quân nghi hoặc hỏi.- Nếu mỗi lần làm đều té xỉu thì không tốt lắm... – so với câu trả lời thì cànggiống Bộc Dương Tuyên Cầu đang lầm bầm nói với chính mình.- ...Rốt cuộc thì ngươi đang nói cái gì đó?- Chính là, nếu mỗi lần làm ngươi đều té xỉu thì đối với thân thể có ảnh hưởng gìkhông? Phải nghĩ ra một phương pháp mới được...Bộc DươngTuyên Cầu tự hỏi như thật lòng khiến Tạ Đông Quân cảm thấy mình vô lực, ngay cảtức giận cũng không còn sức để khơi dậy.- Loại chuyện đó mà cũng đáng giá để phiền não sao...- Đương nhiên rồi! Ta cũng muốn cho ngươi thoải mái. Nếu mỗi lần, tới thời điểmcuối cùng mà ngươi cứ bất tỉnh thì không có ý nghĩa lắm! – rốt cuộc thì BộcDương Tuyên Cầu đang nghĩ cho ham muốn cá nhân của mình, ai bảo là vì lo lắngcho Tạ Đông Quân!Sau mộthồi trầm mặc, Tạ Đông Quân bất ngờ dùng sức, Bộc Dương Tuyên Cầu bị đá xuốnggiường, ngã nhào trên mặt đất. Tạ Đông Quân chỉ thẳng vào mũi Bộc Dương TuyênCầu, mắng to:- Không cho phép ngươi mò lên giường của ta!- Ahả?!Ngự y kiavất cả lắm mới trở về được ngự y viện của mình, đang thở hổn hển thì liền bịgọi đi vì hoàng thượng có lệnh.Thật làmột ngày mệt muốn chết. Vội vàng chạy tới tẩm điện, lão ngự y chỉ cảm thấy cáimạng già của mình bị rút mất một nửa.- Ngự y hôm nay thực bận rộn! – Bộc Dương Ngự Thiên tựa đầu vào giường, sắc mặtcó chút tái nhợt.- Dạ. Vết thương trên người thị nhân của Cầu vương điện hạ có nhiều biến hóa, chonên thần phải đi vài lần. – ngự y nói thật tóm tắt, hoàn toàn lược bỏ việc BộcDương Tuyên Cầu có bao nhiêu đáng sợ.- Hửm? Ngươi là nói Tạ Mãn!?Bộc DươngNgự Thiên có nghe nói chuyện Tạ Đông Quân bị thương nhưng không nghiêm trọnglắm, sao có thể lâu khỏi như vậy? Hơn nữa, vì một thị nhân mà Bộc Dương TuyênCầu lại ... ba lần bốn lượt đi gọi ngự y. Có thể đoán là y rất xem trọng thị nhânTạ Đông Quân này.Bộc DươngNgự Thiên như là đang tự hỏi điều gì đó, đôi mắt nheo lại khiến ngự y đứng mộtbên có chút kinh hãi.Xem ra ...Cần phải cẩn thận tìm hiểu thêm mới được. Bộc Dương Ngự Thiên thầm nghĩ nhưthế.Ngày hômđó, đôi chủ tớ kia vẫn như thường lệ, sáng sớm tham gia luyện tập cùng binhlính trong quân.May mắnvới vị trí Bộc Dương Tuyên Cầu hiện giờ không cần ngày nào cũng phải đi, bằngkhông khẳng định Tạ Đông Quân chịu không nổi. Sau hội nghị ngắn ngủi, toàn quânbắt đầu thao diễn.Tạ ĐôngQuân đứng dưới bóng cây nhìn quân dội diễn luyện; còn Bộc Dương Tuyên Cầu đangngồi trên lưng ngựa tư thế rất oai hùng, song hắn chỉ cảm thấy buồn ngủ.- Nóng quá...!Tuy đứngtrong bóng mát nhưng mồ hôi vẫn túa ra, không ngừng lăn xuống trán và cằm TạĐông Quân. Bộc Dương Tuyên Cầu vì lo nghĩ tới thân thể của hắn nên bắt hắn đứngdưới cây, nhưng khí trời cực nóng cùng với cổ họng đau đớn vẫn khiến hắn chịukhông nổi.- Đứa nhỏ này thật đúng là nghiêm túc!Vừa nghethấy giọng nói phía sau, Tạ Đông Quân sợ tới mức suýt nhảy dựng lên.Người đứngở đằng sau hắn không ai khác chính là Bộc Dương Ngự Thiên, đương kim hoàngthượng nha!- Hoàng ... Khấu kiến hoàng thượng!Bởi vìkinh sợ, chân Tạ Đông Quân nhuyễn ra, thuận thế quỳ trên mặt đất một mặt thỉnhan Bộc Dương Ngự Thiên, một mặt che dấu nguyên nhân khiến hắn đứng không nổi.- Đứng dậy đi.Tạ ĐôngQuân luống cuống đứng lên, hoàn toàn không dám nâng mắt nhìn Bộc Dương NgựThiên.Tuy trướcđây có thời gian làm việc bên cạnh Bộc Dương Ngự Thiên với một hình tượng thânthiện, song càng trưởng thành thì Tạ Đông Quân lại càng cảm thấy Bộc Dương NgựThiên là một người có lòng dạ thâm sâu khó lường. Thế nên hắn vẫn không dámtiếp cận Bộc Dương Ngự Thiên.Vài nămnay, thân thể Bộc Dương Ngự Thiên hình như sa sút đi nhiều. Trong cung đã cóngười lên tiếng lo lắng, muốn khâm điểm vị nào làm thái tử.Bởi vì BộcDương Tuyên Cầu không có ý định tranh đoạt cùng các hoàng tử khác khiến Tạ ĐôngQuân lại có chút lo lắng. Chính hắn là do Bộc Dương Ngự Thiên đưa tới, thế nênhắn lo lắng Bộc Dương Ngự Thiên sẽ lệnh hắn đi thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu.Nếu đúng như vậy, Tạ Đông Quân muốn cự tuyệt cũng không được, đến lúc đó thựcsự phiền toái.- Mấy năm nay Tuyên Cầu trưởng thành rất tốt, xem ra đưa ngươi tới bên cạnh nó làđúng đắn. Bộc Dương Ngự Thiên ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt lợihại nhìn Tạ Đông Quân có ý đánh giá cái gì đó.- Nôtài không dám.Cảm giácđược tầm mắt Bộc Dương Ngự Thiên đâm xỏ trên người mình, Tạ Đông Quân chỉ thấymồ hôi lạnh chảy ròng, phía sau đã ướt đẫm một mảng lưng.- Hoàng thượng!Phát hiệnsự có mặt của Bộc Dương Ngự Thiên, Bộc Dương Tuyên Cầu thúc ngựa chạy tới,hướng hắn vấn an, đồng thời di chuyển lực chú ý của hắn khỏi người Tạ ĐôngQuân. Rốt cuộc, Tạ Đông Quân đã vì đau đớn cùng bất an mà hai chân run lẩy bẩy,có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.- Khấu kiến hoàng thượng!Bộc DươngTuyên Cầu quỳ xuống đã là một nhẽ, song phía sau y là cả đội quân. Sự xuất hiệnđột ngột của Bộc Dương Ngự Thiên dường như đã dọa sợ bọn họ, toàn bộ đều quỳtrên đất, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.- Tất cả hãy bình thân. Trẫm chỉ là hứng trí muốn lại đây nhìn một chút, khôngcần quá khẩn trương thế.Bỏ qua TạĐông Quân, Bộc Dương Ngự Thiên sau khi tuần tra một hồi liền cùng Trần tướngquân vào phòng nghị sự vì hình như có việc quan trọng cần bàn bạc. Việc luyệntập của đội quân cũng bởi vậy mà nhanh chóng kết thúc sớm.- Đithôi, đi về!Đem ngựagiao cho tiểu binh bên cạnh, Bộc Dương Tuyên Cầu đi thẳng tới phía Tạ ĐôngQuân. Từ sáng tới giờ đứng phơi nắng và luyện tập liên tục đã khiến y sức cùnglực kiệt rồi.- Thật là, sớm nói ngươi là hôm nay không cần phải theo tới rồi! – Bộc Dương TuyênCầu đau lòng nói, tay vươn ra muốn dìu hắn.- Đang có người ở đây mà!Né tránhtay Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân nhỏ giọng nhắc nhở. Nhưng ngay lập tức vìđôi chân mềm nhuyễn, hắn lảo đảo muốn ngã sấp xuống đất. May mắn Bộc DươngTuyên Cầu nhanh chóng đỡ được hắn.- Thật là, đừng có cậy mạnh nữa! – Bộc Dương Tuyên Cầu bất đắc dĩ nói, rồidìu Tạ Đông Quân rời khỏi thao trường.- Còn không phải do ngươi làm hại! Đã nói là không cho ngươi đụng vào ta mà...- Được, được, được rồi. Vậy thì ta xin lỗi!Hai ngườiđi càng lúc càng xa, không hề phát hiện Bộc DươngNgự Thiên đangđứng trước cửa sổ phòng nghị sự, yên lặng nhìn bóng dáng họ rời đi.___- Sao hoàng thượng lại đột nhiên tới thị sát vậy...Trở lạiTĩnh Tâm điện, Hồng Ngọc đã chuẩn bị sẵn chút đồ ăn trên bàn. Tạ Đông Quân mộtbên vừa châm trà cho Bộc Dương Tuyên Cầu vừa lẩm bẩm; còn một bên thì vỗ cáitay heo của Bộc Dương Tuyên Cầu.- Không phải là "hứng trí" lại nhìn hay sao? Xem ra gần đây chuyện hoàng huynhsắc phong thái tử cũng không hẳn là tin đồn vô căn cứ. – Bộc Dương Tuyên Cầu hừmột tiếng, thuận tay đem một miếng điểm tâm bỏ vào miệng.- Ừm...!Tuy phầntrăm hoàng đế đến nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu là vô cùng cao nhưng cứ nhìn ánh mắtBộc Dương Ngự Thiên trừng trừng mình thì Tạ Đông Quân lại phi thường để ý. Đólà một thứ ánh mắt quan sát, đánh giá như muốn lên kế hoạch gì đó.- Ngươi xảy ra chuyện gìsao? – phát hiện Tạ Đông Quân khác thường, Bộc Dương Tuyên Cầu liền hỏi.- ... Không có gì! – miễncưỡng cười, Tạ Đông Quân lắc đầu.Thời điểm gần chạng vạng, BộcDương Tuyên Cầu nhận được tin đến họp gấp, bèn để Tạ Đông Quân ở lại Tĩnh Tâmđiện loay hoay với đống hoa hoa cỏ cỏ của hắn.Không biết Bộc Dương Tuyên Cầuđi bao lâu mới trở về, Tạ Đông Quân một bên bón phân, một bên tính toán xem khinào thì chuẩn bị bữa tối.- Tạ thị nhân, hoàngthượng cho gọi.Tạ Đông Quân dừng một chút mớiquay đầu lại. Phía sau chính là thị nữ bên cạnh Bộc Dương Ngự Thiên. Tạ ĐôngQuân chỉ kịp rửa sạch tay chân, cáo gì cũng chưa kịp hỏi liền đi theo tỳ nữ rờiTĩnh Tâm điện. Còn mỗi Hồng Ngọc đứng ở cửa Tĩnh Tâm điện lo lắng nhìn bọn hắnrời đi.

Tỳ nữ trực tiếp dẫn Tạ Đông Quân đi tới ngự thư phòng. Nơi này từ khi hắn chuyển qua hầu hạ Bộc Dương Tuyên Cầu thì rất ít khi đặt chân đến.

Năm đó, hắn từng trồng một vườn hoa, hiện giờ vẫn còn nguyên đó. Điều này khiến hắn có cảm giác quen thuộc.

Bước vào ngự thư phòng, xa xa đã có thể thấy Bộc Dương Ngự Thiên phủ trên người tấm hoàng bào đang ngồi phía sau bàn, phê sửa tấu chương.

Cảnh này so ra chẳng khác gì năm trước, khiến Tạ Đông Quân chợt có ý nghĩ thời gian chưa hề trôi đi. Giống như chính hắn vẫn còn là một tiểu thái giám phụ trách cầm đền; và đêm nay lại là một đêm khiến hắn kinh hãi. Chính là, lúc này hắn thấy Bộc Dương Ngự Thiên đã có một thứ hơi thở khủng bố sâu sắc hơn so với năm đó.

- Ngươi tới rồi.

Bộc Dương Ngự Thiên ngẩng đầu lên, sắc mặt thoạt nhìn tiều tụy nhiều so với trước. Hắn buông bút lông, bưng một chén thuốc lên, ngay cả mày cũng không nhăn nhó, xem thuốc như nước mà uống hết.

Xem ra lời đồn thân thể Bộc Dương Ngự Thiên càng ngày càng kém là thật. Nhưng ngay cả khi như vậy thì khí thế tản mát ra từ Bộc Dương Ngự Thiên vẫn làm cho Tạ Đông Quân thấy đứng ngồi không yên.

- ... Khấu kiến hoàng thượng!

- Đứng lên đi.

Tạ Đông Quân còn chưa kịp quỳ xuống hành lễ thì Bộc Dương Ngự Thiên đã kêu hắn đứng lên. Tạ Đông Quân cũng đỡ một lần dùng sức.

- Hoàng thượng cho gọi nô tài đến là có chuyện gì quan trọng sao ạ!?

Bộc Dương Ngự Thiên chậm rãi cầm lấy khăn tay do thị nhân đưa để lau tay, không biết là vô tình hay cố ý mà hắn không hề nhìn tới Tạ Đông Quân. Song lời mà hắn nói làm Tạ Đông Quân cả kinh.

- Tình cảm giữa ngươi và Cầu nhi hình như càng ngày càng tốt. Mới đây còn luôn đánh nhau, hiện tại đã tốt như huynh đệ rồi!

- Hoàng thượng nói qua lời. Nô tài chỉ là một hạ nhân, sao dám cùng Cầu vương điện hạ xưng huynh gọi đệ. – Tạ Đông Quân thầm run sợ, thận trọng tìm chữ đáp lời như sợ nói sai gì đó.

Không hiểu sao, từ khi đặt chân vào ngự thư phòng, Tạ Đông Quân có một loại dự cảm không tốt, giống như sắp có chuyện gì xấu xảy ra. Mà hiện tại, theo lời Bộc Dương Ngự Thiên nói, dường như đang chứng minh rằng dự cảm của hắn là đúng.

- Trẫm từng nghĩ cho ngươi ở bên cạnh Cầu nhi có thể chữa khỏi cá tính kỳ quái kia của nó, làm cho nó ngoan ngoãn đi học. Mà ngươi đúng là đã làm được, điểm ấy khiến trẫm thực cảm kích.

- Nô tài không dám...

- Nhưng mà ... – nụ cười vẫn ở trên mặt Bộc Dương Ngự Thiên, song ánh mắt thì đột nhiên trở nên lợi hại. – Nay Cầu nhi đã trưởng thành rất nhiều, nếu tiếp tục để cho ngươi ở bên cạnh thì đối với nó mà nói chính là một trở ngại...

- Trở ngại...? – Tạ Đông Quân cả kinh trong lòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc mình ở bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu lại là một trở ngại đối với y.

- Trẫm cũng nói ra, trẫm cố ý muốn sắc phong Cầu nhi làm thái tử, sau này sẽ tiếp nhận ngôi vị hoàng đế cho trẫm.

Quả nhiên... hoàng thượng vẫn là nhắm tới điện hạ. Dự cảm điểm xấu đã trở thành sự thật khiến tâm Tạ Đông Quân không ngừng trầm xuống. Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn e sợ chuyện này xảy ra; bởi việc này sẽ gây khó khăn tới giấc mộng mà y đang theo đuổi.

- Nhưng mà, điện hạ muốn trở thành một tướng quân ... – giọng Tạ Đông Quân càng nói càng nhỏ. Hắn tựa hồ đã hiểu mục đích Bộc Dương Ngự Thiên gọi mình tới làm gì.

- Chính là nhờ ngươi cổ vũ cho nên Cầu nhi mới trưởng thành theo con đường đó. Nhưng hẳn ngươi rất rõ tư chất của Cầu nhi không chỉ có thế, nếu chỉ làm một tướng quân thì thực sự mai một nhân tài.

- .... – Tạ Đông Quân cúi đầu không nói.

Hắn cũng không nghĩ tới chuyện làm tướng quân có mai một tài trí của Bộc Dương Tuyên Cầu hay không, cũng không nghĩ tới cách mình cổ vũ Bộc Dương Tuyên Cầu theo đuổi giấc mộng liệu có kìm hãm y. Hắn chỉ là... Hắn chỉ là hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu được vui vẻ, chỉ thế mà thôi.

Hắn ... thực sự là chướng ngại vật của Bộc Dương Tuyên Cầu ư? Còn hiện tại, Bộc Dương Ngự Thiên chính là muốn thu dọn chướng ngại vật chính là hắn đây sao?

Tới hiện giờ mới biết chính mình có thể bị giết người diệt khẩu, một Tạ Đông Quân bình thường sợ chết là thế nhưng không hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí, hắn còn thản nhiên chấp nhận sự thật này. Nhưng mà...

Nhưng nếu hắn đột nhiên biến mất... Tạ Đông Quân nhớ tới phản ứng của Bộc Dương Tuyên Cầu lần trước. Mới chỉ là giả thôi mà y đã kích động như thế, nếu hắn thình lình biến mất, Bộc Dương Tuyên Cầu còn không nổi điên lên sao?

Nghĩ tới đây, Tạ Đông Quân không biết lấy dũng khí từ đâu, mở miệng hướng Bộc Dương Ngự Thiên thỉnh cầu.

- Hoàng thượng, nếu ngài muốn giết nô tài... Có thể cho nô tài một chút thời gian, để nô tài chuẩn bị tốt một chút. Nếu không ... điện hạ sẽ chịu không nổi!

Tuy Bộc Dương Ngự Thiên không thể tưởng tượng tầm quan trọng của Tạ Đông Quân đối với Bộc Dương Tuyên Cầu sâu đậm như thế nào nhưng hắn vẫn ra sức tranh thủ. Hắn không thể để cho Bộc Dương Tuyên Cầu biết hắn đã chết!

Đôi mắt Bộc Dương Ngự Thiên hơi hơi trừng lớn, tựa hồ kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên một chút.

- Trẫm nhớ rõ là trước đây ngươi rất sợ chết. Động một chút liền nói trẫm không được chặt đầu ngươi... Sao hiện tại lại không sợ?

Tạ Đông Quân cười khổ:

- Nô tài sớm đã chết một lần, vốn tưởng cứ thế sống tốt một chút... Mà nay lại làm sai ý nguyện, nô tài chỉ hy vọng sau khi nô tài chết, điện hạ không cần quá thương tâm.

Đối với Tạ Đông Quân mà nói, từ khi làm người, Bộc Dương Tuyên Cầu chính là người tốt duy nhất toàn tâm toàn ý đối với mình; trong lòng y luôn đặt hắn ở vị trí thứ nhất. Tuy Tạ Đông Quân ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cảm tạ vô cùng. Cũng bởi thế mà hắn tự hứa với lòng mình rằng phải làm những chuyện tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

Hắn một mực nghĩ, có thể vì Bộc Dương Tuyên Cầu làm chuyện gì đó. Còn nay, nếu hắn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một trở ngại thì sự biến mất của hắn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói cũng không phải chuyện gì không tốt.

Nhưng... Nhưng, chỉ cần nghĩ tới biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi biết được chuyện này lại khiến tim hắn đau thắt lại.

Không biết là có phải là nhìn thấy vẻ bi ai trên mặt Tạ Đông Quân hay không song Bộc Dương Ngự Thiên có chút mềm lòng.

- Yên tâm đi, trẫm không muốn mạng của ngươi. Dù sao Cầu nhi trưởng thành như ngày hôm nay là nhờ công của ngươi. Trẫm sẽ ban cho ngươi một số bạc và đưa ngươi ra ngoài cung sinh sống.

Có lẽ khi nghe thế thì ai cũng hân hoan, vui mừng; nhưng Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy yết hầu khô cứng lại.

- Tạ hoàng thượng...

- Trẫm sẽ cho ngươi một thời gian. Ngươi hãy chuẩn bị tốt để rời đi.

- Dạ...

Tạ Đông Quân rời khỏi ngự thư phòng. Hắn chỉ cảm thấy ánh sáng mặt trời đang chiếu vào người hắn, đâm vào hai mắt hắn phát đau, nhịn không được muốn chảy nước mắt. Nhưng hắn cố nhịn xuống, bước nhanh hướng về Tĩnh Tâm điện.

- Chắc là điện hạ chuẩn bị về rồi, nên đi chuẩn bị bữa tối thôi.

Tiếng hắn lầm bầm vô lực hòa vào trong gió đêm, ngoại trừ hắn không có ai khác nghe thấy.

__

Khi hắn trở lại Tĩnh Tâm điện thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã về tự lúc nào và đang đi tìm hắn. Tạ Đông Quân nhanh chóng nói Hồng Ngọc chuẩn bị bữa tối, còn chính mình tiến vào tẩm điện giúp Bộc Dương Tuyên Cầu thay quần áo.

- Ngươi chạy đi đâu vậy? – dưới sự hỗ trợ của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu thoải mái cởi võ trang trên người xuống.

- Không có, tiện chân đi dạo một chút liền quên thời gian thôi. – Tạ Đông Quân cười nói, nháy mắt chống lại cái nhìn của Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Người đừng có đi loạn ở hậu cung, cẩn thận bị đám tần phi chú ý.

May mắn Bộc Dương Tuyên Cầu không hề sinh nghi, chỉ cảnh cáo Tạ Đông Quân phải cẩn thận. Không biết vì sao, Tạ Đông Quân không được đám tần phi kia thích lắm. Mặc kệ là vị tần phi nào, mỗi lần thấy Tạ Đông Quân đều muốn gọi hắn đi nhắc nhở một phen.

Nội dung nhắc nhở cũng không ngoài mấy chuyện muốn hắn đừng ăn mặc gây chú ý như vây. Nói ra thì Tạ Đông Quân thực sự vô tôi, quần áo hắn mặc rõ ràng là bình thường giống đám thái giám trong cung nha! Cùng lắm là vì vị trí thị nhân cho nên quần áo trông có vẻ sang hơn một chút. Chẳng lẽ họ còn muốn hắn phải mặc lôi thôi chút cho giống thái giám sao?

- Ừm... – Tạ Đông Quân cúi đầu, không biết có nghe gì hay không, chỉ thuận tay mân mê vạt áo Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Ngươi có nghe hay không đó... Đông Quân? Rốt cuộc thì ngươi có chuyện gì vậy?

- Cái gì?

Thình lình ngẩng đầu, mặt Bộc Dương Tuyên Cầu bạnh to ngay trước mắt khiến Tạ Đông Quân giật thót, tim nhảy đánh bụp một cái, theo bản năng liền lùi về sau một bước dài.

- Rốt cuộc thì ngươi ngẩn người cái gì thế?

- Không ... Chỉ là thân thể không thoải mái...

Tạ Đông Quân miễn cường cười cười; còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì bày ra một bộ lo lắng.

- Là vết thương lại chuyển đau sao? Tên ngự y kia đúng là lang băm, sao tới giờ vẫn điều trị không khỏi...

Bộc Dương Tuyên Cầu gấp đến độ xoay quanh trong phòng, cứ như là muốn ngay lập tức chộp ngự y kia tới đánh cho một trận. Tạ Đông Quân thấy thế, vội làm y yên lòng.

- Không phải nơi đó... Chỉ là ngực có chút khó chịu, có lẽ vì gần đây khí hậu hơi lạnh. Không có gì đáng ngại đâu.

Tuy Tạ Đông Quân muốn y yên tâm nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghe lại càng lo lắng.

Gần đây quả thực thời tiết so với trước ẩm ướt hơn, một phần vì mưa khá nhiều. Dạo này có lẽ vì sắp vào mùa mưa nên ngày nào trời cũng đổ mưa lớn. Mà mỗi lần mưa, biểu hiện của Bộc Dương Tuyên Cầu so với Tạ Đông Quân càng đứng ngồi không yên.

- Đừng nói là... – Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa nói hết liền dừng lại, như sợ nói ra vế sau.

- Chúng ta mau đi ra thôi, chắc bữa tối đã nguội rồi. – biết Bộc Dương Tuyên Cầu muốn nhắc tới chuyện gì, Tạ Đông Quân liền cười cười lảng sang chuyện khác. Bộc Dương Tuyên Cầu gật đầu rồi đi ra ngoài trước.

Chỉ nhìn bóng lưng của Bộc Dương Tuyên Cầu thôi mà lòng Tạ Đông Quân đã ngập tràn quyến luyến.

Không ngờ, còn chưa rời khỏi y mà hắn đã thấy nhớ rồi...

Chương 9.2

Một bữa tối vốn tốt lắm nhưng hôm nay sao nặng nề. Không ai mở miệng nói chuyện. Hồng Ngọc đứng bên cạnh cũng cảm giác được không khí kỳ lạ này liền dùng ánh mắt hỏi Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, đành phải giả vờ không phát hiện.

Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn im lặng không nói một lời để Tạ Đông Quân hầu hạ. Còn Tạ Đông Quân cũng vì tâm tình không tốt nên không nghĩ phá hỏng sự trầm mặc này. Đây là thời điểm im lặng khó có được đối với chủ tớ hai người. Nói đúng ra, cả hai đều khó chịu vô cùng.

Thay xong áo ngủ, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi trên giường, nhịn không được bèn đánh vỡ trầm mặc. Y nhẹ nhàng bắt lấy tay Tạ Đông Quân khi hắn định rời đi, và hỏi:

- Hôm nay ngươi bị sao vậy? Cảm giác là lạ.

Tuy hôm nay bản thân y cũng cư xử lại nhưng Tạ Đông Quân lại cho y cảm giác không phải vì liên quan tới trời mưa mà vì nguyên nhân khác.

Tạ Đông Quân tuy dừng bước nhưng không có quay đầu lại. Hắn phải nói gì với Bộc Dương Tuyên Cầu đây?

Nói với Bộc Dương Tuyên Cầu, vì hắn là một cái trở ngại đối với y cho nên hắn phải rời đi? Lý do như vậy ngay cả Tạ Đông Quân cũng không thể chấp nhận thì hắn sao có thể khiến Bộc Dương Tuyên Cầu tin tưởng?

Tạ Đông Quân vẫn cúi đầu không nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, hai cánh môi mím chặt, nước mắt nhịn không được ngã nhào xuống.

- Sao vậy? Sao lại khóc?

Thấy Tạ Đông Quân khóc, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu mềm nhuyễn, sao còn tâm tư đi truy hỏi nguyên nhân. Y nhanh chóng kéo Tạ Đông Quân vào lòng, nhẹ giọng an ủi.

Không ngừng hôn đi những giọt nước mắt của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu thầm kinh ngạc, tự hỏi đã bao lâu rồi không thấy Tạ Đông Quân rơi lệ. Chỉ là chứng kiến bộ dáng thương tâm của Tạ Đông Quân khiến Bộc Dương Tuyên Cầu có cảm giác tim mình như bị lưỡi đao cắt xẻo.

Bộc Dương Tuyên Cầu lại thêm ý thức được rằng Tạ Đông Quân đối với mình có bao nhiêu quan trọng. Nếu một ngày nào đó Tạ Đông Quân biến mất... Bộc Dương Tuyên Cầu dùng sức lắc đầu, đem cái ý niệm xấu kia đuổi ra khỏi đầu.

Còn Tạ Đông Quân đang được Bộc Dương Tuyên Cầu ôm ấp an ủi lại không ngừng suy nghĩ, bản thân hắn phải rời xa y... Hắn muốn ... muốn làm cái gì đó, phải lưu lại một thứ ký ức tốt đẹp cho mình.

Hắn chẳng muốn phải băn khoăn gì nữa, thời gian cũng chẳng còn bao nhiêu. Hiện tại, hắn chỉ muốn hảo hảo phóng túng, suồng sã một hồi.

- Điện hạ...

Nghe thấy Tạ Đông Quân gọi mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền cúi đầu. Y chỉ thấy Tạ Đông Quân lúc nãy còn khóc sướt mướt giờ đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt phượng long lanh hơi nước; hai má vì khóc mà hồng hồng trông thực mê người.

- Ngươi ...

- Điện hạ, ta nghĩ muốn...

Đã không còn biết mình đang nói cái gì, Tạ Đông Quân chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, tay không tự chủ rờ về phía trước. Trong lòng hắn thầm nghĩ muốn chạm vào Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tạ Đông Quân nhất định không biết lời nói của mình lúc này có lực hấp dẫn thế nào. Lần đầu tiên thấy Tạ Đông Quân chủ động cầu hoan, Bộc Dương Tuyên Cầu sớm đã quên chính mình vốn là người đi an ủi, xoay người một cái liền đem Tạ Đông Quân áp xuống giường, sau đó y dùng sức cắn môi hắn.

Tuy bị đau nhưng Tạ Đông Quân vẫn tận tình đáp lại. Hắn vươn tay ôm tấm lưng cường tráng của Bộc Dương Tuyên Cầu, dùng sức kéo y về phía mình. Tuy ngô nghê, vụng về nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố gắng đáp lại chiếc lưỡi của Bộc Dương Tuyên Cầu đang thăm dò trong khoang miệng mình.

Thuận tiện để Bộc Dương Tuyên Cầu cởi quần áo xuống, rất nhanh y phục của Tạ Đông Quân cũng bị lột hết.

Tạ Đông Quân vô thức đem hai chân câu chặt thắt lưng Bộc Dương Tuyên Cầu. Hành động này làm đầu Bộc Dương Tuyên Cầu phát nóng, bàn tay nhanh hơn động tác.

Tuy lần này là Tạ Đông Quân chủ động nhưng vẫn như mọi lần trước. Bởi dục tình không có nơi phát tiết ra nên Tạ Đông Quân chỉ có thể bị động thừa nhận sự âu yếm từ Bộc Dương Tuyên Cầu, thân thể khó chịu không ngừng vặn vẹo, thở gấp.

Lổ nhỏ phía dưới không ngừng chảy ra chất lỏng trong suốt. Biểu cảm của Tạ Đông Quân lúc này rất sống động, cơn động tình này cũng đồng thời là nỗi thống khổ của hắn.

- Ngươi có thể chứ?

Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng hỏi. Mặc dù y cũng rất khó nhịn nhưng cũng không dám cứ thế tiến vào trong Tạ Đông Quân. Y còn nhớ rõ lần trước, Tạ Đông Quân vì chuyện đó mà ngất lịm đi.

- Có thể... Nhanh, nhanh một chút... – Tạ Đông Quân miễn cưỡng mở mắt ra, giọng nói cầu xin Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh tiến vào.

Tiểu huyệt phía sau đã mở đủ rộng, lúc này liên tục hé ra hợp vào chờ đợi Bộc Dương Tuyên Cầu tiến vào. Song thứ đó của Bộc Dương Tuyên Cầu cứ lấp lửng phía miệng tiểu huyệt không chịu động, điều này làm Tạ Đông Quân phát điên cuồng.

Tạ Đông Quân chẳng đợi được bèn nâng thắt lưng, vừa lúc làm cho hai người dính sát vào nhau. Cảm nhận được sự vội vàng của Tạ Đông Quân, đầu Bộc Dương Tuyên Cầu như bốc hỏa, cái gì cũng không quản nữa liền bắt đầu thúc vào.

- A!!!!

Hậu đình nháy mắt được lấp đầy, Tạ Đông Quân nhịn không được thét một tiếng chó tai. Ngón tay co lại, bấm sâu vào da thịt trên lưng Bộc Dương Tuyên Cầu, một cách thức để giải quyết thứ dục vọng đang chạy loạn trong người hắn. Tạ Đông Quân há miệng, cắn một ngụm lên vai Bộc Dương Tuyên Cầu, ngay cả khi miệng có mùi máu vẫn không có ý nhả ra.

Có lẽ, trong tiềm thức, hắn hy vọng có thể lưu lại một chút ấn ký nào đó trên người Bộc Dương Tuyên Cầu, làm cho y nhớ tới chính mình. Đó chính là tư tâm của Tạ Đông Quân hắn.

Vì hắn biết, chính mình sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Bộc Dương Tuyên Cầu.

Hắn không quên được. Dù thế nào cũng không quên được.

Tình dục xông lên đầu, Tạ Đông Quân hét lên một tiếng, hậu đình không tự giác siết lại. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhịn không được rên một tiếng đau đớn, y thiếu chút nữa đã nghĩ nam vật của mình bị cắt đứt.

- Ngoan... Thả lỏng chút, được không?

Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ giọng dỗ dành bên tai Tạ Đông Quân, nhưng Tạ Đông Quân lại giống như cái gì cũng không nghe được, chỉ biết ôm cổ Bộc Dương Tuyên Cầu, ghé vào vai y mà khóc oa oa.

Cuối cùng, Tạ Đông Quân vẫn là bất tỉnh. Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi xong chuyện tự trách mình không thôi.

- Ta đã nói là không có việc gì rồi. Đừng có làm cái mặt đưa đám như thế. Còn nữa, ta không muốn uống cái thứ thuốc đắng chết người kia đâu.

Mọi thứ hoàn toàn khôi phục lại bình thường, sớm đã không còn sự khó chịu của ngày hôm đó. Tạ Đông Quân đang tức giận nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Y đứng bên giường nhìn Tạ Đông Quân, trên tay bưng một chén thuốc hãy còn tỏa khói.

Rõ ràng đã không có chuyện gì nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn bắt người hầu tìm về một đống thuốc bổ, ương ngạnh ép hắn uống hết. Uống nhiều tới mức miệng Tạ Đông Quân đắng ngắt, đến giờ vẫn chưa hết vị.

Lúc trước vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu lo lắng nên hắn nghe lời chịu uống; nhưng thuốc này đắng chết người, cứ như một ngày chẳng bao giờ uống hết nổi. Lần này, nói cái gì thì Tạ Đông Quân cũng sẽ không uống nữa!

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ngó mặt Tạ Đông Quân một hồi rồi nhẹ nhàng mở miệng:

- Trông ngươi sao có thể nói là không có việc gì?

Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi một câu khiến hắn không biết nên nói cái gì.

Từ sau ngày đó, Tạ Đông Quân không hiểu sao bị bệnh về tim. Bình thường thì không sao nhưng thỉnh thoảng liền phát đau muốn chết. Có những thời điểm nghiêm trọng hơn còn khiến Tạ Đông Quân bất tỉnh. Thế nên, hiện tại hắn chỉ có thể nằm trên giường, có muốn cũng không thể đi lại bình thường được.

Ngự y đã xem bệnh nhiều lần, cũng đổi qua vài người nhưng tất cả đều nói tra không ra nguyên nhân. Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nổi trận lôi đình, túm được thứ gì liền ném thứ đó. Ngự y sợ tới mức chẳng quản một thân già khọm tông cửa xông ra ngoài. Cuối cùng, vẫn là Tạ Đông Quân tha cái thân bệnh tật tới làm yêu lòng Bộc Dương Tuyên Cầu.

Kết luận, ngự y chỉ có thể khai vài phương thuốc bồi bổ thân thể, thà có còn hơn không, ít nhất làm cho Tạ Đông Quân còn thể lực để thanh tỉnh mỗi khi bệnh phát.

Chính là thời gian trôi qua, dược uống ngày càng nhiều, chỉ cần là thuốc bổ thì cái gì cũng trôi vào bụng Tạ Đông Quân song bệnh của hắn không có một chút khởi sắc. Ngược lại, hắn càng ngày càng sa sút.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu cũng càng ngày càng tối tăm, ngay cả việc luyện quân cũng chẳng thèm đi, cả ngày chỉ ở lì bên giường với Tạ Đông Quân. Trần Chấn Uy thậm chí còn tự mình tới bái phỏng vài lần nhưng đều vô ích, lần nào hắn cũng thở phì phì rời đi.

- Ngươi như vậy là không được, sẽ bị xử phạt... Vất vả lắm mới được vào quân đội, ngươi không nghĩ sẽ vì thế này mà bị cách chức chứ? Ta đã nói rồi, ta không có việc gì...

Tạ Đông Quân không đồng ý với việc y làm, nhiều lần muốn thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu khôi phục lại chuyện đi luyện quân. Song, với sắc mặt hiện tại của hắn, nói cái gì cũng không còn sức thuyết phục.

Hơn một lần phát bệnh khi Bộc Dương Tuyên Cầu đi luyện tập, một mình Tạ Đông Quân ở trong phòng đau tới mức lăn lộn từ trên giường ngã xuống dưới đất. Bộc Dương Tuyên Cầu trở về thấy một màn như vậy quả thực phát hoảng. Từ đó về sau, y không rời khỏi Tạ Đông Quân nửa bước.

Bộc Dương Tuyên Cầu nghe Tạ Đông Quân nói vậy cũng không có trả lời, chỉ đưa chén thuốc mới được nấu xong.

Nhìn nước thuốc đen ngòm, Tạ Đông Quân rất muốn nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng uống thứ này nhiều đối với hắn cũng vô ích, nhưng hắn không nói ra miệng được.

Bởi vì, đây đã là cách cuối cùng của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nếu nói như thế, chẳng khác nào một chút hy vọng cuối cùng của Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ bị hắn đánh nát sao! Chuyện đó.. Tạ Đông Quân sao làm được.

Chỉ khi nhìn Tạ Đông Quân uống thuốc thì trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu mới lóe lên chút hy vọng. Hy vọng Tạ Đông Quân vì một chén thuốc mới này mà thân thể sẽ được chữa khỏi. Dù đó có là chuyện không có khả năng thì Tạ Đông Quân vẫn không muốn phá vỡ tia hy vọng đó.

Nín thở, mở miệng uống hết chén thuốc, Tạ Đông Quân miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác muốn nôn ra. Bộc Dương Tuyên Cầu cho người đem chén đi rồi ngồi xuống bên giường, chăm sóc Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Tuyên Cầu không nói tiếng nào, chỉ cầm lấy tay Tạ Đông Quân đặt vào tay mình, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

- Này ... Trò chuyện với ta đi chứ?! Gần đây ngươi không nói gì... – Tạ Đông Quân giơ lên một nụ cười suy yếu. Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn thấy mà trong lòng thêm một trận đớn đau.

- Ngươi ... sẽ không rời ta mà đi chứ? – giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu như người bị mất tiếng. Y đang cố nén một thứ cảm xúc mãnh liệt khiến yết hầu ngành ngạnh, khó chịu.

Thân thể Tạ Đông Quân càng ngày càng suy yếu, ngay cả ngự y cũng chẩn không ra nguyên nhân. Bộc Dương Tuyên Cầu tự mình hiểu được nguyên nhân là gì nhưng y không muốn thừa nhận và không muốn đối mặt.

Y tình nguyện nghĩ Tạ Đông Quân sinh bệnh, cho dù là sinh bệnh nặng cũng được; chứ y không muốn tưởng tượng tới việc Tạ Đông Quân có thể là phải trở về thế giới trước kia của hắn. Y không muốn tưởng tượng, ngay cả nghĩ cũng không nguyện.

Sinh bệnh còn có thể chữa khỏi, nhưng một khi Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự không biết nên đi đâu mới có thể tìm hắn trở về.

Tạ Đông Quân không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết nâng tay khẽ vuốt má Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu vội đưa tay túm chặt lấy tay hắn, như là sợ nếu buông lỏng thì Tạ Đông Quân sẽ lập tức biến mất.

- Ta cũng không muốn rời khỏi ngươi, nhưng mà...

Tạ Đông Quân còn chưa nói hết đã bị tiếng hô mất khống chế của Bộc Dương Tuyên Cầu ngắt ngang:

- Không có nhưng mà! Dù thế nào thì ngươi cũng không thể đi, chỉ có thể ở bên cạnh ta thôi!

Bộc Dương Tuyên Cầu nhướng người ôm chặt Tạ Đông Quân, lực đạo to lớn khiến Tạ Đông Quân nghĩ xương cốt mình sắp bị bóp gãy.

- Điện hạ...

- Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe cái gì hết!

Y sợ hãi. Từ khi nhận thức tới nay, Bộc Dương Tuyên Cầu chưa từng sợ hãi như thế. Lần đầu tiên y cảm nhận được chính mình thực bất lực; sự thực này diễn ra trước mắt khiến y không biết phải làm sao.

Bộc Dương Tuyên Cầu đem mặt chôn vào ngực Tạ Đông Quân, toàn thân run rẩy kịch liệt. Tạ Đông Quân có thể cảm nhận được trước ngực mình dần ẩm ướt, hắn cũng nhịn không được rớt nước mắt, gắt gao ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Cầu ngươi đừng rời khỏi ta... – giọng Bộc Dương Tuyên Cầu run rẩy, cầu xin.

Thân hình cao lớn của Bộc Dương Tuyên Cầu cuộn tròn lại, như dã thú bị thương.

Nhìn một Bộc Dương Tuyên Cầu không sợ trời không sợ đất cũng có lúc yếu ớt như thế, Tạ Đông Quân thực đau lòng. Nhưng hắn chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể thêm sức ôm lại y.

Tư thế này duy trì một hồi lâu, lâu đến mức cánh tay Tạ Đông Quân run lên. Vào thời điểm hắn nghĩ Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngủ trên người hắn thì y lại đột nhiên đứng thẳng dậy, nhanh chóng xoay người xuống giường.

Tạ Đông Quân vội bắt lấy tay y, muốn nhìn mặt y nhưng y lại vùng vằng không chịu.

- Để cho ta nhìn đi... Để cho ta nhìn một chút thôi! Một chút là được rồi!

Hai người kéo qua kéo lại một hồi, Tạ Đông Quân dỗ dành cả buổi mới khiến Bộc Dương Tuyên Cầu không cam lòng mà quay đầu lại đối mặt với hắn.

Một đôi mắt vốn luôn sáng ngời, lúc này nhìn cứ như đang muốn khóc. Biểu cảm khó chịu kia của Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực rất đáng yêu, Tạ Đông Quân nghĩ vậy rồi cười khẽ, hôn nhẹ lên mí mắt y.

Bộc Dương Tuyên Cầu không chịu thiệt cắn cắn cằm Tạ Đông Quân. Hai người liền kề sát vào nhau, không có một kẽ hở suốt một hồi lâu.

- Hình như trời muốn mưa...

Nhìn ra cửa sổ, Tạ Đông Quân thì thào tự nói với mình. Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được, vội vàng che miệng hắn lại.

- Đừng nói! – nhìn ánh mắt đầy hoảng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu, tim Tạ Đông Quân lại nhói đau.

Gần đây, Bộc Dương Tuyên Cầu đối với mưa hình như mẫn cảm hơn nhiều. Chỉ cần trời mưa là y ôm chặt lấy Tạ Đông Quân, một khắc cũng không nguyện rời đi.

Chỉ có lúc đó thì Tạ Đông Quân mới có thể nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chỉ là một đứa trẻ mới 18 tuổi. Bình thường thì biểu hiện rất trưởng thành nhưng khi đối mặt với loại chuyện nay thì y vẫn thể hiện bộ dáng của cái tuổi này nên có.

Một đứa nhỏ khiến người yêu thương như thế, muốn Tạ Đông Quân làm sao nhẫn tâm bỏ rơi y? Nếu Tạ Đông Quân thực sự rời đi, Bộc Dương Tuyên Cầu còn có thể sống tốt sao?

- Này, nếu ta thật sự biến mất, ngươi phải sống cho tốt, có được không?

- Không có nếu! Ngươi sẽ không biến mất! –Bộc Dương Tuyên Cầu làm một hành vi ngây thơ khó có được. Y đang dùng sức che hai tai, không chịu nghe Tạ Đông Quân nói chuyện.

- Đừng như vậy, ngươi đồng ý với ta có được không? Nếu không ta làm sao có thể an tâm?

- Ngươi không cần lo lắng, chỉ cần ở bên cạnh ta là được rồi! - Bộc Dương Tuyên Cầu căn bản không chịu nghe lời Tạ Đông Quân nói, ương bương tự mình quyết định.

Nói vài lần song Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không chịu nghe, trong lòng Tạ Đông Quân nhịn không được cũng phải phát hỏa.

- Bộc Dương Tuyên Cầu!

Lần đầu tiên Tạ Đông Quân hô cả họ tên đầy đủ của hắn, vì quá dùng sức mà trái tim co thắt đau đớn; hắn ôm ngực cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

- Ngươi đừng nổi giận! Nếu không bệnh phát tác... – vì không muốn Tạ Đông Quân thêm khó chịu, lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới chịu an phận xuống nước.

- Nếu ngươi cứ thế này thì bảo ta làm sao an tâm dưỡng bệnh? Đúng không hả? Đồng ý với ta, sau này nếu ta có đi vắng không ở bên cạnh thì ngươi cũng phải sống cho tốt!

Tạ Đông Quân nhìn thẳng vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn biết Bộc Dương Tuyên Cầu không muốn đối mặt nhưng hắn bức y phải nhìn thẳng vào chuyện này.

Bộc Dương Tuyên Cầu trầm mặc hồi lâu rồi không cam lòng gật đầu đồng ý; nhưng ngay sau đó y lại lập dây dưa với Tạ Đông Quân.

- Nhưng mà ngươi thực sự sẽ không bỏ ta mà đi, đúng không?

- Nếu ta có thể chọn lựa thì ta đương nhiên vẫn muốn ở bên cạnh ngươi.... – Tạ Đông Quân bất đắc dĩ nói.

Nhưng mà hắn không được lựa chọn, cuối cùng hắn vẫn phải rời đi.

Chương 9.3

Dùng qua loa đồ ăn muộn do Hồng Ngọc đưa tới, Bộc Dương Tuyên Cầu lại trở lại bên cạnh Tạ Đông Quân, cứ như y là người giám thị hắn vậy. Tới buổi tối, mưa càng lúc càng nặng hạt khiến cho tâm Bộc Dương Tuyên Cầu bất an vô cùng.

- Ngươi cứ nhìn như thế thì ta làm sao ngủ được? – Tạ Đông Quân cười trêu ghẹo y, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không hề cười theo, mà cứ nắm chặt lấy tay Tạ Đông Quân.

Không thể nào tán gẫu với y được câu nào, Tạ Đông Quân nhắm mắt nghỉ ngơi. Không biết qua bao lâu, hắn cảm giác được hơi thở của ngươi bên cạnh dần dần đều xuống.

Hắn mở mắt ra, Bộc Dương Tuyên Cầu đang nằm bên cạnh không biết đã ngủ tự lúc nào.

Mấy ngày nay, y hình như chưa có chợp mắt. Bởi vì sợ Tạ Đông Quân biến mất mà ngay cả buổi tối y cũng canh giữ bên cạnh hắn.

Tạ Đông Quân đau lòng chạm nhẹ lên mí mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, xung quanh hốc mắt đã phủ một vòng thâm đen.

Tạ Đông Quân xoay người muốn xuống giường lại phát hiện tay của mình bị nắm quá chắc.

Rút vài cái không thành công, Tạ Đông Quân đành phải gỡ từng ngón tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra.

Gỡ xong, hắn phát hiện trên mu bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu dính vài giọt chất lỏng trong suốt.

Vất vả lắm mới rút tay ra được, Tạ Đông Quân đứng bên giường ngắm nhìn khuôn mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân vươn tay, thận trọng vẽ theo đường nét gương mặt y, giống như muốn đem dung mạo của y khắc tạc vào trong lòng.

Hắn cúi người hôn lên môi y, vô ý đánh rớt vài giọt lệ lên mặt y khiến thoạt nhìn cứ như Bộc Dương Tuyên Cầu đang khóc. Tạ Đông Quân biết thời gian của mình không còn nhiều, chỉ là hắn quyến luyến không muốn chia cách.

- Vĩnh biệt, Tuyên Cầu... Điện hậ của ta...

Hắn nhỏ giọng vĩnh biệt y, đúng lúc bên ngoài truyền đến tiếng vang nhỏ. Tạ Đông Quân lưu luyến nhìn y lần cuối rồi vội vàng xoay người đi ra phía ngoài, ngay cả hài cũng không kịp mang vào.

Bên ngoài điện sớm đã có người chờ sẵn, sau khi cung kính đón Tạ Đông Quân lên, xe ngựa liền tung vó di chuyển ra ngoài cung.

- Cầu vương điện hạ đang ngủ sao? – Hồ công công tiên lên nghênh đón, hỏi nhỏ.

- Nếu hắn không ngủ, ta có thể đi được sao? – vụng về gạt lau nước mắt trên mặt, Tạ Đông Quân tức giận trả lời. Hắn cố tình không dấu diếm khẩu khí bất kính của mình. Hiện tại, hắn có chuyện gấp hơn cần phải hỏi.

- Dược của các ngươi không có vấn đề gì chứ? Sẽ không để lại tác dụng gì với thân thể điện hạ chứ?

- Đó là đương nhiên. Chúng ta chỉ thêm vào thức ăn một chút vị an thần, điện hạ chỉ là ngủ sâu mấy canh giờ thôi... Nhưng còn ngươi, độc dược mà ngươi ăn trúng tuy chỉ làm tim ngươi sẽ đập nhanh hơn, không nguy hiểm tới tính mạng nhưng nếu càng kéo dài thì đối với thân thể ngươi vẫn sẽ tạo thành thương tổn. Đây là giải dược. – Hồ công công nói xong liền lấy ra một gói dược từ trong ngực.

- Phân thành ba lần sắc, mỗi lần ba chén nước sắc lại còn một chén.

Tuy tất cả mọi người không nói rõ nhưng t rong lòng ai cũng biết người hạ độc để Tạ Đông Quân ăn vào là ai! Tạ Đông Quân cũng không lấy làm ngạc nhiên, cũng không có vẻ tức giận.

- Nô tài như thế này là tốt lắm rồi. Đa tạ công công!

Hắn là kẻ phụ lòng ngươi, bỏ Bộc Dương Tuyên Cầu mà đi. Lấy cớ gì mà bắt Bộc Dương Tuyên Cầu một mình chịu sự dày vò, thống khổ? Coi như tật bệnh tim này là nỗi khổ của hắn đi.

Nhẫn tâm bỏ Bộc Dương Tuyên Cầu một mình để rời đi, Tạ Đông Quân tuy không muốn nhưng hắn biết đó chính là biện pháp tốt nhất.

Đối với Bộc Dương Tuyên Cầu mà nói, có lẽ Tạ Đông Quân đúng là một trở ngại. Sự tồn tại của Tạ Đông Quân chính là một trở ngại lớn về sự đối kháng giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Bộc Dương Ngự Thiên.

Hắn là thực lòng muốn Bộc Dương Tuyên Cầu có thể trở thành một đại tướng quân uy danh lan xa, chỉ cần đó là mơ ước của Bộc Dương Tuyên Cầu mà thôi.

Nhưng nếu Tạ Đông Quân ở bên cạnh y, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ biến thành gánh nặng cho Bộc Dương Tuyên Cầu. Bởi Bộc Dương Ngự Thiên nhất định sẽ dùng hắn để uy hiếp, kiềm chế Bộc Dương Tuyên Cầu.

Thế nên, chỉ cần Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Ngự Thiên sẽ không nắm được nhược điểm và có cơ hội điều khiển Bộc Dương Tuyên Cầu. Và Bộc Dương Tuyên Cầu cũng có thể không lo lắng mà theo đuổi giấc mộng của mình.

Nhưng mà, hắn vẫn còn lưu luyến, tiếc nuối...

Nhiều lần Tạ Đông Quân nghĩ như thế. Nếu việc phải rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu đau đớn như thế thì hắn chi bằng vì căn bệnh tim này mà chết đi cho rồi.

Nhìn bộ dáng buông xuôi của Tạ Đông Quân, Hồ công công lắc đầu, rồi nhét dược vào trong lòng hắn.

Đứa nhỏ này là do lão mang vào cung; sau khi tiến cung tuy không có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn như ấn tượng của lão đối với đứa nhỏ này vẫn không hề suy giảm. Nay không biết đứa nhỏ phạm phải chuyện gì mà bị đuổi ra cung, Hồ công công vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Có điều bị đuổi ra cung coi như là chuyện tốt. Những thái giám khác nếu bị phạm sai lầm hầu như bị đánh đuổi ra khỏi cung nhưng hoàng thượng thậm chí cho hắn lộ phí sinh hoạt... Xem ra đứa nhỏ này nhất định có chỗ nào đó rất đặc biệt.

Tạ Đông Quân xoay đầu nâng tấm rèm lên, lặng lẽ nhìn Tĩnh Tâm điện càng ngày càng khuất.

Không biết khi người kia tỉnh lại sẽ có phản ứng gì.... Hắn chỉ có thể hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu không lún vào bùn lầy đau khổ.

Hắn đột nhiên thấy hối hận vì đã lưu lại dấu răng trên vai Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn không nên làm Bộc Dương Tuyên Cầu có thêm cơ hội nhớ tới hắn. Bởi nó chỉ càng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu thêm thống khổ mà thôi.

- Ngươi tốt nhất bên quên đi thôi... – nhìn Tĩnh Tâm điện đã muốn biến mất trong màn đêm, Tạ Đông Quân nhỏ giọng nói với chính mình.

Nếu quên được thì ngươi cũng sẽ không thương tâm nữa...

___

Bộc Dương Tuyên Cầu mở bừng mắt, sắc trời bên ngoài cửa sổ hãy còn âm u, ánh sáng còn chưa ló dạng. Vẫn như thói quen, y thường tỉnh dậy vào lúc sáng sớm.

Y lặng yên nằm trên giường, trên người đắp một chiếc mền.

Trong chốc lát, y cứ thể ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàn toàn không tự giác được mình đang làm gì. Y nhớ mang máng lúc mình đang ngủ, Tạ Đông Quân hình như có ghé vài tai y nói gì đó; nhưng y hoàn toàn không nhớ được.

Đầu không ngừng chao đảo, quấy nhiễu dòng suy tưởng của y, ngay cả thính lực của bị ảnh hưởng.

Xoay người dậy, Bộc Dương Tuyên Cầu không hề cảm nhận được hơi ấm thường ngày.

Tạ Đông Quân không biết đã chạy đi đâu, rõ ràng thân thể còn chưa khỏe lại thế mà cứ chạy loạn khắp nới. Lần này khi tìm được hắn về nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được...

Bộc Dương Tuyên Cầu xuống giường, đi đến bên cửa sổ. Vừa mở cửa ra, đập vào mắt y là trận mưa to đang trút nước.

Mưa thật lớn, như là muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ trên thế gian này.

- Mưa lớn thế này, hắn chạy đi đâu được...

Bộc Dương Tuyên Cầu quay lại, định lấy dù đi ra ngoài tìm kiếm thì vừa lúc nhìn thấy đôi giầy của Tạ Đông Quân được xếp ngay ngắn bên giường. Vị trí đó giống y đúc tối hôm qua, tựa như Tạ Đông Quân chưa từng xuống giường.

Chỉ là, trên giường không có một bóng người.

Trong nháy mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn cảnh tượng kia. Chiếc giường hư không thiếu bóng người, đôi giầy không ai mang, bên tai là tiếng mưa không ngớt... từng tiếng động như cây kim đâm chọc vào lòng y.

Trời mưa.

Tạ Đông Quân không thấy đâu nữa.

Toàn thân Bộc Dương Tuyên Cầu không thể động đậy; chỉ có hai câu nói kia không ngừng vang vọng trong đầu y, va chạm mọi ngóc ngách, đánh mạnh khiến y đầu hoa mắt choáng.

Nhưng khi quỳ gục xuống đất, cặp giầy của Tạ Đông Quân bị bỏ lại liền phóng đại trước mắt Bộc Dương Tuyên Cầu, phủ kín tầm mắt y, cùng với tiếng mưa rơi nghe càng ngày càng chói tai.

- A...........

Y không biết phải làm sao để ngăn cản tiếng mưa rơi đang không ngừng chui lủi vào trong tai mình; y chỉ biết dùng hai tay, ra sức bịt lỗ tai. Nhưng tiếng mưa vẫn không ngừng vang vọng trong óc y.

Giật mình, y nhớ lại lúc Tạ Đông Quân ghé vào tai mình nói cái gì.

"Quên ta đi và sống tiếp cho thật tốt....."

Ba năm sau cái ngày cơn mưa lớn kia mang Tạ Đông Quân đi, hoàng cung truyền đến tin hoàng đế băng hà.

Thân thể Bộc Dương Ngự Thiên vốn đã suy yếu, sau khi dùng nhân sâm ngàn năm kéo dài được mấy tháng tính mệnh thì cuối cùng vẫn xuôi tay lìa thế. Trước khi tiên hoàng băng hà có để lại chiếu thư, lệnh cho Bộc Dương Tuyên Cầu, thân là thái tử lên ngôi vị hoàng đế.

Năm ấy, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa tròn hai mươi, phủ lên người tấm long bào, trước mặt chúng quần thần đăng cơ đế vương, niên hiệu Đông Danh.

Lễ tang của Bộc Dương Ngự Thiên được tổ thức vô cùng long trọng, việc để tang cũng đặc biệt dài. Người trong và ngoài cung đều mặc áo tang trắng như thể hiện sự thương tiếc đối với tiên hoàng. Bên trong thành vài trắng so ra có phần quý giá, dân gian bèn đổi sang vải phiên trắng để tang vị hoàng đế ban cho họ một cuộc sống yên ổn, đủ đầy.

Bộc Dương Tuyên Cầu tự mình chủ trì tang lễ của Bộc Dương Ngự Thiên. Dưới bao con mắt dõi nhìn của thiên hạ, ngọc quan của Bộc Dương Ngự Thiên được chuyển vào lăng tẩm hoàng thất.

Vốn là nên bi thương ngập trời nhưng mặt Bộc Dương Tuyên Cầu không hề thay đổi, ngay cả chút dao động trong mắt cũng không có. Y chỉ bình tĩnh nhìn cửa lăng tẩm đóng lại rồi một mạch rời đi.

Bởi thế, dân gian truyền rằng Tân hoàng cực hạn vô tình.

Có điều vị tân hoàng này tuy bị đồn là vô tình nhưng hành động so với tiên hoàng càng thêm lợi hại, khiến Đại Hạo bước vào giai đoạn phồn vinh, thịnh vượng nhất từ khi khởi quốc đến nay.

Vốn quan tước của Đại Hạo là theo chế độ thừa kế, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại lệnh cho thi khảo tuyển nhân tài, gia tăng cơ hội cho người bình dân được thể hiện tài năng. Việc thi cử này đã tăng thêm số người có cơ hội cải thiện cuộc sống.

Đồng thời, y tiếp tục tiến hành việc ngoại chinh dang dở của Bộc Dương Ngự Thiên khi thân thể hắn hư nhược, tích cực mở rộng lãnh thổ. Có khi y còn ngự giá thân chinh, hành động này đã khiến đám cựu thần một phen sợ hãi.

Nghe nói, y còn muốn phế trừ chế độ thái giám nhưng bị cơn sóng ngăn cản dữ dội từ chúng thần khuyên lui.

Tuy hành động này khiến nhiều người phải đặt câu hỏi nhưng về mặt đức tài của y cũng đủ để y chiếm được lòng dân ủng hộ trong khoảng thời gian nhanh nhất.

Chỉ là không một ai biết, những việc này đều đã từng được Tạ Đông Quân nhắc qua. Bộc Dương Tuyên Cầu âm thầm nhớ kỹ, hiện tại liền lấy ra sử dụng.

Có một chuyện không thể tưởng tượng được là Bộc Dương Tuyên Cầu sắp xếp trong cung một chức vị gọi là Tinh vọng quan, chuyên việc tế thần, thông thiên có thể biết trước được nạn kiếp của quốc gia.

Người nhậm chức Tinh vọng quan nghe nói là một người bạn rất tốt ở bên ngoài cung của thập tam hoàng tử Cẩn vương. Trong dân gian người này cũng là một thầy thông linh có tiếng tăm, nhiều lời đồn đãi tốt; song rốt cuộc là lợi hại hay không thì chẳng ai biết được.

Từ xưa tới nay,người dân Đại Hạo đối với chuyện tín ngưỡng qủy thần tuy không ít nhưng cũng không tin tưởng đến mức phải lập một cái chức danh như vậy trong hoàng cung. Bởi thế, việc làm này của Bộc Dương Tuyên Cầu khiến rất nhiều người tò mò, lấy làm kỳ quái.

- Sao rồi?

Trong hoàng cung, có một gian phòng nằm cách xa các điện, cô lập phía góc cung, đó chính là nơi dành cho vị Tinh vọng quan quái gở kia.

Ân Nịnh bất đắc dĩ đứng trước bàn, trên mặt bàn trải một tấm đồ bát quái; còn lão không ngừng lây động chiếc mai rùa, cố gắng đọc ra chút tin tức trên đó.

Bộc Dương Tuyên Cầu đứng ngay phía sau lão, hai tay khoanh trước ngực, cả người toát ra khí thế bức người.

Tại sao lão không có việc gì lại đồng ý giúp Cẩn, tiến cung làm cái chức Tinh vọng quan ma quỷ này nhỉ? Giờ phút này Ân Nịnh cảm thấy vô cùng hối hận.

Sau khi lão tiến cung, Bộc Dương Tuyên Cầu ba hôm năm bữa lại đến gặp, bắt lão tìm một người tên là Tạ Đông Quân. Ân Nịnh đã dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không có một chút tin tức nào về người kia.

- Hoàng thượng, người không nói cho thần biết vị Tạ Đông Quân kia là người đến từ phương nào thì sao thần có thể tìm kiếm? – Ân Nịnh bất đắc dĩ đỡ cái trán, lão cảm thấy mái tóc sớm bạc của mình chắc sắp bị Bộc Dương Tuyên Cầu ép cho bạc trắng rồi.

- Hắn chỉ nói hắn không phải người thế giới này, hắn đến từ thế giới bên kia. – Bộc Dương Tuyên Cầu có vẻ chán nản. Sao lúc trước y không hỏi hắn cho cẩn thận chứ?

- Nếu chỉ có chút manh mối như vậy, chỉ e rất khó tìm được u hồn...

Trực giác của Ân Nịnh nói rằng người tên Tạ Đông Quân này đã chết rồi; thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới tìm lão tới để hỗ trợ. Nhưng không ngờ Bộc Dương Tuyên Cầu nghe thấy lời lão nói lại giận tím mặt.

- Đông Quân không chết! Hắn chỉ là bị bắt trở lại thế giới của hắn, chưa về được thôi! Ngươi nhất định phải tìm hắn về cho trẫm! Nếu tìm không được thì ngươi liền rửa sạch cổ cho trẫm!

Nói xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi, lưu lại Ân Nịnh mặt đầy bất đắc dĩ.

Quả nhiên, nơi đây không nên ở lâu... Ân Nịnh còn thật sự bắt đầu tự mình tính toán cách chạy trốn.

Nếu tìm không thấy hồn phách của cái người tên là Tạ Đông Quân kia, liền chứng minh hắn vẫn còn sống khỏe mạnh. Bộc Dương Tuyên Cầu nói về thế giới bên kia, đối với Ân Ninh căn bản đó là chuyện không tưởng. Lão thậm chí còn hoài nghi Bộc Dương Tuyên Cầu là đang nằm mộng.

Nếu tìm khắp rồi mà vẫn không thấy thì chỉ có một lý do duy nhất đó chính là Tạ Đông Quân không phải biến mất mà chính là rời khỏi cung... Bỏ trốn!

Nếu nói đúng như thế thì một người đang còn sống sờ sờ đó, Ân Nịnh đương nhiên giúp không được rồi.

Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận đùng đùng quay trở lại ngự thư phòng. Trên đường đi, vẻ mặt giận dữ của y khiến không ít thái giám, cung nữ nhát gan ngã phịch người xuống đất.

- Hoàng thượng, có chuyện gì sao?

Trấn Bắc vương, cũng là thất hoàng tử Bộc Dương Tuyên Mộ đứng trong ngự thư phòng, kinh ngạc nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận đùng đùng tiến vào.

- Cái tên bằng hữu của Thập tam kia đúng là bọn bịp bợm giang hồ! Muốn lão tìm một người cũng tìm không được, đúng là vô dụng! – vừa thấy Bộc Dương Tuyên Mộ, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức lớn tiếng oán hận, không còn một chút uy nghiêm của hoàng đế.

- Hoàng thượng đang nói đến Ân Nịnh sao? Không thể nào, ở chỗ ta lão chính là một nhân vật rất có danh tiếng, chắc không phải là loại bịp bợm giang hồ đâu? Huống hồ, bằng hữu của Tuyên Cẩn sao có thể là kẻ lừa đảo được.

Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói vừa ngồi xuống ghế, tùy tay cầm một quả táo cho vào miệng cắn. Sống lâu tại phương Bắc khiến ngôn hành cử chỉ của hắn đều nhiễm một bộ thô lỗ.

- Nhưng mà...

Bộc Dương Tuyên Cầu còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, rồi ngồi đối diện với Bộc Dương Tuyên Mộ.

- Đúng rồi, người kia chính là hắn sao? Thị nhân của hoàng thượng bị mất tích! – Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói vừa chỉ chỉ một bức tranh treo trên tường. Từ khi bước vào ngự thư phòng thì hắn đã chú ý tới bức tranh này.

Bộc Dương Tuyên Cầu theo hướng tay Bộc Dương Tuyên Mộ chỉ nhìn về phía bức họa, hai mắt ảm đạm; song vẫn quyến luyến nhìn không rời hình ảnh người được họa kia.

Sau khi Tạ Đông Quân biến mất, vì thương nhớ mà Bộc Dương Tuyên Cầu đã mời họa sĩ tốt nhất Đại Hạo vẽ ra bức tranh này. Bộc Dương Tuyên Cầu cẩn thận miêu tả lại mặt mày, phong vận, ngay cả một cái nhăn mày, mỉm cười của Tạ Đông Quân cho họa sĩ nghe. Phải mất nửa tháng họa sĩ mới có thể vẽ được bức tranh khiến Bộc Dương Tuyên Cầu vừa lòng.

Theo lời y tả, Tạ Đông Quân vẫn một bộ dáng 19 tuổi, tuy rằng cười có chút ngượng ngùng nhưng ánh mắt vô cùng sáng. Vài năm nay, thứ mà Bộc Dương Tuyên Cầu tưởng niệm nhất ở Tạ Đông Quân chính là đôi mắt sáng, linh động như sao đó.

Bộc Dương Tuyên Mộ nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu ngắm bức họa tới thất thần, nhịn không được lắc đầu.

Hắn hồi cung mới được vài ngày đã biết được bảy tám phần chuyện về Tạ Đông Quân. Đủ để thấy lời đồn đãi trong cung mạnh mẽ tới mức nào.

Có người bảo Bộc Dương Tuyên Cầu bị Tạ Đông Quân phản bội; dù Tạ Đông Quân đã bỏ trốn nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn khăng khăng một mực muốn đi tìm hắn. Cũng có người nói, Tạ Đông Quân là một yêu tinh hóa thành người đến mê hoặc Bộc Dương Tuyên Cầu, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới giống bị ma nhập như thế.

Tóm lại, đều là những lời đồn đem cái người tên Tạ Đông Quân này biến thành yêu ma. Có điều những lời đồn này có chín phần là không thể tin. Bởi phần lớn là từ miệng mấy vị tần phi ghen tỵ mà có.

Hắn từng nghe tiên hoàng nói qua, Bộc Dương Tuyên Cầu là vì Tạ Đông Quân mới ngoan ngoãn học tập, cá tính cũng trở nên nhu thuận hơn, trưởng thành hơn.

Bộc Dương Tuyên Mộ từng có ý định tiến lại gần Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng đều vì Bộc Dương Tuyên Cầu phòng bị quá sâu khiến lần nào cũng thất bại. Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu của hiện tại, Bộc Dương Tuyên Mộ càng thêm tin tưởng rằng Tạ Đông Quân đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một người rất rất quan trọng

Tóm lại, hắn biết một điều rằng, việc Tạ Đông Quân đột nhiên biến mất như hư không kia chính là một đả kích lớn đối với Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưng y không vì thế mà tinh thần sa sút, ngược lại càng thêm cố gắng, từ bỏ lập trường, tiếp nhận sắc phoang của tiên hoàng, trở thành hoàng thái tử.

Việc này khiến cho Bộc Dương Tuyên Mộ và Bộc Dương Tuyên Cẩn thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bởi từ nay về sau bọn hắn sẽ không còn bị Bộc Dương Ngự Thiên quấy rối nữa.

Mấy ngày nay, hắn cẩn trọng hỏi chuyện về mối quân hệ giữa Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân; trong đó có vài chi tiết khiến hắn tò mò.

Ví dụ, cái thế giới bên kia mà Tạ Đông Quân đến là đâu? Bộc Dương Tuyên Mộ căn bản không thể tưởng tượng được. Song nếu Bộc Dương Tuyên Cầu đã tin tưởng như thế thì hắn liền tạm thời coi đó là thật đi.

- Có điều ... Nếu Ân Nịnh tìm không thấy hắn thì chẳng phải là hắn không hề biến mất sao? Có lẽ hắn vẫn còn sống rất mạnh khỏe?

- Nhưng Đông Quân từng nói qua, hắn cảm thấy bản thân nhất định phải biến mất, có thể sẽ bị cơn mưa mang trở về thế giới trước kia của hắn... – Bộc Dương Tuyên Cầu mờ mịt quay đầu nhìn Bộc Dương Tuyên Mộ, thì thào nói.

- Nếu thế chắc vẫn phải lưu lại cơ thể chứ? Thân thể hắn không thể mang đi cùng, nhưng hoàng thượng vẫn chưa nhìn thấy thi thể hắn mà? Điều này không phải chứng tỏ hồn phách hắn căn bản là chưa rời đi sao?

Theo lời Bộc Dương Tuyên Mộ nói, Bộc Dương Tuyên Cầu càng nghe ánh mắt càng sáng.

Y vốn không nghĩ tới khía cạnh này, bởi vì Tạ Đông Quân nói chính mình sẽ bị tiêu thất nên y liền nghĩ Tạ Đông Quân đã trở lại thế giới trước kia của hắn. Y chưa từng nghĩ tới chuyện thân thể của hắn.

Nói như thế, hẳn là Tạ Đông Quân vẫn còn ở nơi này. Nhưng...

- Nhưng tại sao hắn lại phải rời đi...

Vừa nghĩ tới chuyện Tạ Đông Quân chủ động rời khỏi mình, Bộc Dương Tuyên Cầu liền cảm thấy đau đớn vô cùng. Hưng phấn cùng thống khổ không ngừng va đập vào nhau khiến y cảm thấy tâm mình sắp nhảy ra ngoài.

Tại sao hắn lại rời khỏi mình? Y vẫn còn nhớ rõ, lời Tạ Đông Quân nói với mình năm đó.

Hắn nói, nếu có thể lựa chọn thì hắn hy vọng vẫn được ở bên cạnh mình.

Vậy nên có thể nói, Tạ Đông Quân rời khỏi y là vì có người bức bách? Trực giác Bộc Dương Tuyên Cầu liền nghĩ tới Bộc Dương Ngự Thiên đã qua đời.

Sau khi Tạ Đông Quân biến mất, Bộc Dương Ngự Thiên thường lại đây tìm Bộc Dương Tuyên Cầu. Thậm chí còn cố gắng khai thông đầu óc y bởi vì Tạ Đông Quân biến mất mà tinh thần sa sút.

Vào thời điểm đó, Bộc Dương Tuyên Cầu sở dĩ nhận lệnh sắc phong của Bộc Dương Ngự Thiên là vì y nghĩ nếu lên làm hoàng đế là có thể vận dụng thật nhiều nhân lực và phương pháp để tìm Tạ Đông Quân.

Nhưng Tạ Đông Quân đột nhiên biến mất, hẳn là vì Bộc Dương Ngự Thiên muốn y đáp ứng việc làm hoàng đế cho nên mới bức ép Tạ Đông Quân rời đi!

Nói như thế, lúc trước y từng yêu cầu Bộc Dương Ngự Thiên đi tìm Tạ Đông Quân; tuy hắn không ngớt lời đáp ứng nhưng hiện tại nghĩ lại thì cũng là màn kịch. Nghĩ đến đây đủ khiến Bộc Dương Tuyên Cầu giận sôi gan.

Tạ Đông Quân biến mất khiến Bộc Dương Tuyên Cầu phải trải qua quãng thời gian gần như chết tâm điên cuồng. Trong vòng ba thước, không người nào dám lại gần Bộc Dương Tuyên Cầu. Bởi Bộc Dương Tuyên Cầu như một con sư tử bị trọng thương đang tự liếm vết thương cho mình, chỉ cần ai tới gần thì y sẽ đem toàn lực tấn công kẻ đó.

Nhưng Bộc Dương Ngự Thiên đã dùng nhiều tâm sức làm Bộc Dương Tuyên Cầu yên lòng; thậm chí còn trợ giúp đem cuộc sống của y đặt lại đường ray cũ.

Ngay lúc đó, Bộc Dương Ngự Thiên đối với việc hắn đồng ý tiếp vị quả thực rất vui vẻ, ngay cả khi tắt thở cũng vẫn mang nụ cười an tâm. Nhưng hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực muốn vọt vào trong lăng tẩm, khai mở quan tài của hắn, hảo hảo đánh cho hắn một trận.

Nếu không có Bộc Dương Ngự Thiên thì Tạ Đông Quân sẽ không rời khỏi y và y cũng không si ngốc vượt qua vài năm thống khổ như thế.

Càng nghĩ, Bộc Dương Tuyên Cầu càng nắm chặt nắm tay, khớp xương kêu lên răng rắc. Bộc Dương Tuyên Mộ ngồi bên cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân, thấy thế liền nhanh chóng tìm cách làm y yên lòng, miễn cho y điên lên đi làm mấy chuyện đáng sợ.

- Nếu biết hắn vẫn còn ở thế giới này, vậy nhanh nghĩ cách đi tìm hắn! Đừng so đo chuyện cũ nữa, chuyện này không thể chậm trễ, có đúng không?

- .... Ừm!

Nói cũng đúng.... Bộc Dương Tuyên Cầu lắc đầu xua đi ý tưởng trả thù trong đầu. Ngược lại, y bắt đầu tự hỏi phải làm thế nào mới tìm được Tạ Đông Quân.

Quả nhiên vẫn phải phái ra cao thủ trong cung, tìm kiếm trong nước và các nước bên ngoài sao?

Nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu đang đắm chìm trong thế giới của chính mình, Bộc Dương Tuyên Mộ tuy không muốn nhưng vẫn phải quấy rầy y.

- Tuy hoàng thượng lo lắng muốn đi tìm hắn nhưng chúng ta có nên thảo luận trước một số việc liên quan tới chuyện đông chinh vài tháng sáu tới không?

- A, nói phải! – đột nhiên hoàn hồn, Bộc Dương Tuyên Cầu hơi đỏ mặt, nhanh chóng ngồi lại nghiêm túc cùng Bộc Dương Tuyên Mộ thảo luận chiến thuật.

Kế hoạch của Bộc Dương Tuyên Cầu là trong vòng nửa năm sau sẽ mở rộng thêm lãnh thổ, bởi vậy việc xuất binh tấn công tộc người du mục nằm ở phương Đông là tất yếu.

Tộc người du mục này, từ đứa nhỏ chưa biết đi đã quen cưỡi ngựa; bởi thế chắc chắn là những người dũng mãnh, thiện chiến. Muốn thắng không phải chuyện dễ, thế nên y mới mời riêng Bộc Dương Tuyên Mộ đến, muốn hắn phục trách lãnh binh lần này.

Có điều, nếu hiện tại biết Tạ Đông Quân có nhiều cơ hội đang còn ở thế giới này, Bộc Dương Tuyên Cầu lại bắt đầu tính toán tới chuyện tự mình xuất chinh.

Y nghĩ, ở nơi xa xôi nào đó, biết đâu Tạ Đông Quân đang ẩn thân thì sao?!

Tạ Đông Quân vốn là kiểu người có cái nhìn khá tiêu cực, nếu hắn cảm thấy sự tồn tại của mình đối với Bộc Dương Tuyên Cầu là một trở ngại thì hắn thà chết chứ không tiếp tục ở lại bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Cái đồ đần kia...

- Hửm? Hoàng thượng, người đang nói gì vậy? – Bộc Dương Tuyên Mộ đang chăm chú nghiên cứu bản đồ ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu như chờ đợi y giải thích mình đang nói cái gì.

- Ơ.... Không có gì, ngươi tiếp tục đi.

Không cẩn thận buột miệng nói lời trong lòng, Bộc Dương Tuyên Cầu có vẻ túng quẫn nhưng rồi nhanh chóng giả bộ nghiêm túc ngồi đó.

- Đúng rồi. Lúc hành quân, thần cho rằng có thể di chuyển bằng đường núi. Bởi vì tộc người du mục này sống ở đồng bằng thảo nguyên; còn quân đội Đại Hạo cũng quen thuộc với đường núi, vừa có thể làm điểm trú ẩn an toàn.

Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói vừa chỉ tay vào ngọn núi nằm giữa lãnh thổ Đại Hạo và vùng thảo nguyên kia.

Ngọn núi kia cách Đại Hạo một khoảng khá xa, thậm chí nó không gần với bất kỳ một quốc gia nào nên trên bản đồ chỉ biểu thị bằng một điểm chấm, không có tên gọi.

Bộc Dương Tuyên Cầu đối với ngọn núi kia tuy không rõ địa hình, nhưng y cũng không mấy lo lắng.

Quân Đại Hạo có thể nói chiến thuật am hiểu nhất chính là chiến đấu trong rừng núi. Đây cũng phải cảm ơn Đông Quân ban tặng. Khi đứng nhìn quân đội luyện tập, hắn từng hỏi qua, nếu đánh ở trên núi nếu lạc đường thì biết ứng phó thế nào?

Bộc Dương Tuyên Cầu không biết nên trả lời thế nào. Bởi thế y liền tích cực tìm kiếm một giải pháp, sau đó cho quân đội luyện tập siêng năng khiến quân lính Đại Hạo đều quen thuộc chiến đấu trên địa hình núi rừng.

Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu có rất nhiều chuyện đều vì Tạ Đông Quân mà thành công. Nếu Tạ Đông Quân ở đây, hẳn là sẽ dùng diễn cảm kiêu ngạo nói với Bộc Dương Tuyên Cầu rằng: "Xem đi, ngươi đúng là rất may mắn khi có ta bên cạnh nhỉ?". Chắc chắn sẽ nói như thế...

Bộc Dương Tuyên Cầu cười đến chua sót rồi miễn cưỡng lấy lại tinh thần, tiếp tục thảo luận.

- Nói cũng đúng, vậy đem kế hoạch đường đi xác định, đến giữa sườn núi sẽ dừng lại.

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ nghiêm túc nhưng diễm cảm mất mát của y đã bị Bộc Dương Tuyên Mộ thu hết vào đáy mắt.

- Hoàng thượng... Tạm thời bàn đến đây thôi, được không? Thần cùng Tuyên Cẩn có hẹn, lát nữa phải đi gặp hắn. – Bộc Dương Tuyên Mộ đứng dậy cáo từ, muốn lưu lại cho Bộc Dương Tuyên Cầu chút không gian riêng.

Hôm nay đột nhiên biết được sự thực khiến Bộc Dương Tuyên Cầu kinh sợ, nói vậy tâm tư hoàng thượng cũng không còn đặt nặng tới chính sự được nữa. Bộc Dương Tuyên Mộ dặn dò người đóng cửa ngự thư phòng, một mình đi ra ngoài.

Sau khi Bộc Dương Tuyên Mộ rời đi, ngự thư phòng rộng lớn như vậy liền an tĩnh.

Đứng bơ vơ giữa căn phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu chợt cảm thấy mất phương hướng.

Bất tri bất giác đã hơn năm năm, quãng thời gian quá dài không có Tạ Đông Quân bên cạnh. Cho tới nay, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn cố gắng, đem tâm tư đặt lên những chuyện khác, bắt buộc chính mình phải tuân thủ ước định với Tạ Đông Quân.

Cho dù mất Tạ Đông Quân thì y cũng phải sống tốt.

Nhưng từ khi Tạ Đông Quân biến mất, y cũng không có thói quen cho người khác hầu hạ; cho dù là Hồng Ngọc cũng vậy.

Bởi vì, y sẽ nghĩ, tại sao người này không phải Tạ Đông Quân?

Mà một khi ý nghĩ này xuất hiện thì y liền không thể ngăn cản nỗi nhớ trào lên trong lòng.

Chỉ cần đứng nhìn bức họa thôi cũng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu không ý thức được thời gian đang trôi qua.

Y vẫn đứng đó, mãi tới khi hai chân mất đi tri giác rồi lại lặng lẽ một mình rời đi.

- Ngươi có biết năm trước ta gả Hồng Ngọc ra ngoài cung không? Đối tượng là một người rất trong sạch, tốt bụng, hiện tại nàng đã có ba đứa nhỏ rồi.

- Tuy Hồng Ngọc cứ nói không muốn lập gia đình, muốn hầu hạ ta. Nhưng ta sao có thể làm chậm trễ thanh xuân của nàng? Ngươi nói có đúng không?

Đối với bức họa mỉm cười, Bộc Dương Tuyên Cầu ngay cả cười cũng là vô lực.

Hiện tại, đối diện với người khác Bộc Dương Tuyên Cầu đều tự xưng là "Trẫm" nhưng chỉ cần nhìn mặt Tạ Đông Quân thì y lại trở về là một vương gia trước kia, không nề hà mà trò chuyện vui vẻ.

Tuy rằng, hiện tại hắn một chút cũng không cười được.

- Mấy năm nay bên cạnh ta đều không cố định người hầu hạ. Bởi vì ta nghĩ, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ trở về, ngươi chính là thị nhân của ta. Nếu ngươi trở lại phát hiện vị trí của mình không còn thì nhất định sẽ tức giận, có đúng không?

- Ngươi có biết là ta vẫn luôn chờ ngươi hay không? Ta nghe lời ngươi nói, ta vẫn sống rất tốt, nhưng mà... Ngươi không trở lại thì sao có thể nhìn thấy được?

Nói thì nói thầm, giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu càng ngày càng trầm xuống. Vốn giọng y cũng không lớn lắm, lại quẩn quanh trong ngự thư phòng rộng lớn này càng thêm cô đơn, tịch liêu.

Bộc Dương Tuyên Cầu dừng một chút, nụ cười yếu ớt trên mặt rốt cuộc không tiếp tục được nữa. Y tựa vào thành bàn, trượt ngồi xuống đất, hai tay ôm gối, vùi mặt vào trong khuỷu tay. Rốt cuộc thì y cũng không thể nhìn thẳng vào bức họa trên tường nữa.

Bởi, dung mạo người kia đã khắc sâu vào lòng y, cho dù không nhìn thì cũng tự nhiên hiện lên trong óc. Mà đó cũng trở thành một loại cực hình tra tấn, vì mặc kệ là lúc nào, nó luôn nhắc nhở Bộc Dương Tuyên Cầu rằng, người kia đã không còn bên cạnh y nữa.

- Ta rất nhớ ngươi.....

Cuối cùng, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn quyếtđịnh xuất chinh cùng quân đội. Quyết định này làm cho đám cựu thần khóc ngãxuống đất, cầu xin hoàng thượng thu hồi ý định; chỉ kém là toàn thể quần thầnlấy việc từ quan để kháng nghị nữa thôi.Rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn cùng Bộc DươngTuyên Mộ lãnh binh xuất chinh. Lần này, Bộc Dương Tuyên Cầu rất kiên quyết, nóicái gì cũng cản không được. Chính là, việc giữ bí mật trong cung rất tốt, khônglàm cho một chút tin tức gì lọt ra ngoài.Nếu để cho dân biết hoàng thượng của bọnhọ rời khỏi hoàng cung, theo quân đội đi ra ngoài đánh giặc thì chẳng phảithiên hạ đại loạn. Còn nếu để nước khác biết thì tình hình hiện tại của Đại Hạochẳng khác nào rắn mất đầu, thực sự rất nguy hiểm.Ngày xuất phát, Bộc Dương Tuyên Cầu đượcBộc Dương Tuyên Cẩn, một người luôn ở trong điện của mình, đi ra tiễn chân.- Thập tam ca có thể xuất hiện ở đâyquả thực khiến trẫm kinh ngạc. – Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Bộc Dương Tuyên Cẩnngồi đối diện với mình, y giật mình nhận ra đã lâu lắm rồi y không thấy hắn.Bởi vì tin Bộc Dương Tuyên Cầu vắng mặttrong cung nhất định phải được nghiêm mật, thế nên y tiếp Bộc Dương Tuyên Cẩncũng diễn ra trong xe ngựa.Bộc Dương Tuyên Cẩn nhìn chăm chăm BộcDương Tuyên Cầu, nhìn tới mức khiến y cả người phát kinh hãi.Bởi quanh năm trốn tránh trong điện khônghề đi ra ngoài nên làn da Bộc Dương Tuyên Cẩn tái nhợt; cơ hồ có thể nhìn thấyđược cả mạch máu dưới da đang lưu động. Mà Bộc Dương Tuyên Cẩn trời sinh đôimắt màu nhạt, bị hắn nhìn như thế chắc chắn ai cũng thấy cả ngươi không thoảimái cho lắm.- Thập tam ca sao lại nhìn trẫm nhưvậy?Bộc Dương Tuyên Cẩn trầm mặc một hồi rồimới chầm chậm mở miệng nói:- Việc này hoàng thượng phải ngànvạn lần cẩn thận, đừng để bị thương hoặc là... Nếu hoàng thượng vạn nhất có bịlàm sao thì thần tuyệt đối không thể tiếp được gánh nặng giúp ngài. Nếu thực sựxảy ra, thì thần cũng khiến Ân Nịnh đem hồn phách của hoàng thượng kéo trở về,còn cái thi thể thì có thể tùy tiện chọn một cái.Nghe được lời "dặn dò trước khi lên đường"của Bộc Dương Tuyên Cẩn, khóe miệng Bộc Dương Tuyên Cầu nhếch lên rồi lại nhếchlên cao hơn.- .... Trẫm nhất định ngay cả lông tóccũng vô thương để trở về. Xin Thập tam ca cứ yên tâm!Nghe hai người nói chuyện đáng sợ, BộcDương Tuyên Mộ một câu cũng không dám xen vào, chỉ yên lặng nhìn ngoài cửa sổ,trong bụng thầm cầu nguyện đề tài câu chuyện đừng có mò lên người mình.Nhưng ngay lập tức tầm mắt của Bộc DươngTuyên Cẩn liền hướng về phía người hắn. Không cần quay đầu Bộc Dương Tuyên Mộcũng cảm thấy đứng ngồi không yên, hắn bị dọa ra cả thân mồ hôi lạnh.Phải biết rằng Bộc Dương Tuyên Mộ chính làTrấn Bắc vương, có sóng to gió lớn gì mà chưa biết qua? Nhưng mà hắn đúng làrất sợ Bộc Dương Tuyên Cẩn, điểm ấy so với Bộc Dương Tuyên Cầu là giống hệt.- Thất ca...- Hử... hửm! Có chuyện gì?Bị điểm danh, Bộc Dương Tuyên Mộ sợ tớimức bật ngồi thẳng lưng. Cùng lắm chỉ bị đệ đệ của mình gọi tên liền bị dọathành như vậy, Bộc Dương Tuyên Mộ đương Trấn Bắc vương cũng đủ uất ức.- Thất ca, huynh nên hảo hảo nhìnhoàng thượng. Đừng để hoàng thượng một mình đơn thương độc mã. – Bộc DươngTuyên Cẩn vừa nói vừa mị đôi mắt nhạt màu của mình càng khiến Bộc Dương TuyênMộ phát hãi.- Ta ... Ta tận lực....Có trời mới biết muốn ngăn cản Bộc DươngTuyên Cầu là chuyện khó thế nào! Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực giống một kẻcuồng chiến tranh, muốn đánh hướng nào liền đánh hướng đó, thời điểm y nổi giậnthì ngay cả ngươi lên ngăn cản thì y cũng đánh cả ngươi luôn ấy chứ!Bộc Dương Tuyên Mộ đột nhiên cảm giác đượcda đầu run lên một trận. Rốt cuộc thì tại sao hắn lại phải tới đây, nhận nhiệmvụ khó khăn này? Ngoan ngoãn ở lãnh địa phương Bắc của hắn chẳng phải tốt hơnsao!Quân đội chậm rãi xuất phát, ngoài mặt vìBộc Dương Tuyên Mộ là người lãnh binh nên mặc võ trang ngồi trên lưng ngựa,không hề một lần tiến lại gần xe ngựa của Bộc Dương Tuyên Cầu.Cái danh đẹp là chủ tướng, nhưng nhiệm vụquan trọng nhất của hắn chính là mau mau chóng chóng đuổi được Bộc Dương TuyênCầu về Đại Hạo. Nếu không thì hắn đời này đừng tưởng trở về phương Bắc nữa.Ngay lúc Bộc Dương Tuyên Mộ ai thán vậnmệnh mình bị thảm thì Bộc Dương Tuyên Cầu thình lình xốc lên bức mành, ngẩnngười nhìn cảnh sắc bên ngoài.- Hoàng .... Cầu ngài đừng tùy tiệnkéo mảnh tre lên. Ngài sẽ bị phát hiện mất. – nuốt vào hai từ "hoàng thượng",Bộc Dương Tuyên Mộ tới gần xe ngựa, nhỏ giọng nói, ý bảo Bộc Dương Tuyên Cầuthụt đầu vào trong đi.Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như nghekhông thấy, cũng có khi là nghe được nhưng cố tình không muốn để ý tới lời BộcDương Tuyên Mộ nói. Y vẫn ngang nhiên xuất thần nhìn cảnh bên ngoài.Kỳ thực y đang đợi.Ngày ấy, không bao lâu sau khi BộcDương Tuyên Mộ rời khỏi ngự thư phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu đã đem tất cả nhữngảnh vệ mà y sở hữu phái ra ngoài. Trời Nam đất Bắc đâu đâu cũng ra sức tìm kiếmTạ Đông Quân.Nhưng mấy tháng đã trôi qua, Bộc DươngTuyên Cầu vẫn không có được chút tin tức vào về Tạ Đông Quân.Hiện thực làm Bộc Dương Tuyên Cầukhông cảm thấy tuyệt vọng; y vất vả một lần lại một lần cố dấy lên chút hyvọng, dù là nhỏ nhoi cũng được.Đội quân Đại Hạo di chuyển trong vòngmột tháng liền tới được ngọn núi vô dành mà bọn y đã lên kế hoạch sẵn. Khi tớichân núi, ngước đầu nhìn mới giật mình thấy ngọn núi kia cao mất hút vào trongmây.Cũng may đường núi không dốc đứng,ngay cả xe ngựa chờ lương thảo cũng có thể lăn bánh vững vàng trên mặt đường.Bọn họ bắt đầu leo lên núi từ rạngsáng, tuy tới được giữa sườn núi nhưng vì chờ quân đội dàn quân nghiêm chỉnhthì cũng đã là chuyện của chạng vạng tối. Đợi quân đội chỉnh đốn hàng ngũ xongxuôi thì chuẩn bị cơm nước. Bộc Dương Tuyên Cầu nhân cơ hội đi xung quanh tìmhiểu một chút.- Hoàng .... Mong người đừng điquá xa, nếu không chú ý liền lạc đường!Bộc Dương Tuyên Cầu hoàn toàn coithường lời ngăn cản của Bộc Dương Tuyên Mộ, ngược lại cố ý đi vào chỗ sâu hiểm.Bộc Dương Tuyên Mộ vốn định đi theo nhưng bất đắc dĩ phải vào trong lều họp bànchiến thuật; cuối cùng đành để mặc Bộc Dương Tuyên Cầu.Ngọn núi này có lẽ không có người luitới nên cây cỏ so với người còn cao hơn; cây ăn quả không ít nhưng không cóngười hái nên rụng đầy gốc, tỏa ra mùi chua mốc.Tùy tay hái một trái trên cây, vừa chovào miệng liền cảm nhận được vị ngọt ngào. Bộc Dương Tuyên Cầu một thân nhungtrang không hề sợ bẩn, vừa đi nhìn cảnh vật vừa nhóp nhép ăn quả. Cứ vậy bấttri bất giác càng ngày đi vào rừng càng sâu hơn.Đợi tới lúc Bộc Dương Tuyên Cầu pháthiện thì y đã bị lạc đường trong ngọn núi.Ánh trăng đã treo cao trên bầu trời,vừa lúc vì y chiếu sáng đường. Nhưng vì không biết rõ đường đi cho nên y cũngchẳng thế nhớ nỗi mình đã đi đường nào. Y cứ thế đi loạn trong núi, rốt cuộctìm không ra đường xuống núi.Đường đường hoàng đế Đại Hạo bị lạcđường trong núi, nói ra không khiến người ta cười nổ dụng hả! Lúc này e BộcDương Tuyên Mộ đã bị hù sợ chết rồi. Bộc Dương Tuyên Cầu làm cho chính mìnhbình tĩnh, tự tính toán đối sách.Đương nhiên là cuối cùng chẳng có đốisách nào cả. Bộc Dương Tuyên Cầu quyết định cứ đi thẳng lên phía trước, như vậychắc là sẽ đi xuống núi được.Càng đi về phía trước, Bộc Dương TuyênCầu càng phát giác cây cỏ càng ngày càng thấp. Bắt đầu cỏ cao tới hông rồi dầndần thấp xuống tới mắt cá chân, giống như có ai đó chăm sóc, tỉa cắt.- Trong núi hoang dã này, saolại có người ở được! – Bộc Dương Tuyên Cầu thấp giọng tự giễu nhưng lập tức, ythấy cách đó không xa truyền đến ánh lửa leo lắt.- Thật tốt quá! – trên mặt BộcDương Tuyên Cầu hiện rõ hai chữ vui vẻ.Không ngờ trên núi này lại có người ở.Chắc là thợ săn hoặc tiều phu, đi về phía bọn họ hỏi đường xem thử hoặc là cóthể hướng họ xin chén nước uống cũng được.- Cốc! Cốc!Nhẹ gõ tấm cửa ván hai cái, Bộc DươngTuyên Cầu cao giọng hướng bên trong gọi:- Thất lễ. Tại hạ là một lữ nhânbị lạc đường trên núi này, có thể chỉ đường giúp tại hạ không?Bộc Dương Tuyên Cầu quyết định nói dối vềthân phận của mình. Bởi nếu nói thẳng ra y là binh lính hoặc là hoàng đế ĐạiHạo thì chỉ sự cánh cửa này dù có bị y gõ nát mới có thể mở ra.Bên trong truyền ra tiếng động rất nhỏ,Bộc Dương Tuyên Cầu có thể nghe thấy người bên kia đang chần chờ tới gần cửa.Có lẽ vì không ngờ được nơi núi rừng hoang vắng này lại có người ghé tới; hơnnữa còn đến vào buổi tối.Kế tiếp, cánh cửa chầm chậm hé mở, tiếngcửa gỗ củ nát kêu chi nha một tiếng rồi tách ra.Ngay lúc cánh cửa mở ra, nụ cười hiền lànhtươi rói do Bộc Dương Tuyên Cầu giả bộ nặn ra nháy mắt liền cứng ngắc rồi mấttăm mất tích.Bộc Dương Tuyên Cầu chợt hoài nghi, chínhmình có phải vẫn đang ở trong mộng hay không.Miệng y khẽ nhếch nhưng không phát ra đượcthanh âm gì, chứ đừng nói đến việc nói chuyện. Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biếtnhìn không chớp mắt người trước mặt mình, y hoàn toàn quên cả thở.Người trước mặt thấy y hình như cũng rấtkinh ngạc. Chỉ thấy trên mặt Tạ Đông Quân sau khi nhanh chóng lướt qua vài loạidiễn cảm liền lui về sau từng bước, muốn đóng cửa lại. Bộc Dương Tuyên Cầunhanh chóng tiến lên ngăn cản.- Tại sao lại muốn trốn? Vất vả lắmta mới tìm được ngươi, Đông Quân!- Ngươi nhận lầm người!Tạ Đông Quân dùng hết toàn thân khí lực cốgắng kéo cánh cửa lại nhưng sức hắn sao so được với Bộc Dương Tuyên Cầu? Cuốicùng, dĩ nhiên là Bộc Dương Tuyên Cầu thuận lợi đi vào trong phòng. Bộc DươngTuyên Cầu chỉ biết bực mình đứng một bên trừng mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.- Ngươi ... ngươi đây là xâm phạm tráiphép vào nhà dân, ta sẽ báo quan bắt ngươi!- À, ngươi cứ đi!Thân là người hoàng gia, Bộc Dương TuyênCầu đương nhiên có năng lực bình tĩnh đối diện với bất kỳ tình huống gì nên rấtnhanh y đã hồi phục lại tâm tình. Bộc Dương Tuyên Cầu không hề khách khí ngồixuống cái ghế duy nhất trong phòng, đối vơi sự uy hiếp của Tạ Đông Quân hoàntoàn không sợ.Phải biết rằng, ngọn núi này không thuậnlợi vị trí nên chẳng có ai quản lý và cũng chẳng có quan phủ nào tới đây.- Hừ.... – hẳn là nhớ tới điểm này nênTạ Đông Quân chỉ có thể nghiến răng oán hận, không biết kế tiếp nên lo liệusao.- Nói tóm lại ta không biết ngươi,ngươi mai rời khỏi nhà của ta!Tạ Đông Quân như muốn động thủ kéo BộcDương Tuyên Cầu đi nhưng lại không dám đụng vào y, đành đứng đó siết tay, khôngbiết phải làm sao.Nghe được lời Tạ Đông Quân nói, trong nháymắt cả người Bộc Dương Tuyên Cầu tản ra hơi thở khiến người ta sợ hãi.- Ngươi không biết ta? Ngươi dám nóingươi không biết ta?Nghe những lời này từ miệng Tạ Đông Quânkhiến Bộc Dương Tuyên Cầu rất căm tức. Hai mắt y híp lại bắn ra tức giận, Tạ ĐôngQuân sợ tới mức vội lui về sau từng bước.- Ta ....ta vốn không biết ngươi!Là ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta! – Tạ Đông Quân lớn gan cãi lại, nhưnggiọng nói run rẩy khiến khí thế bị tổn thương hơn phân nửa. Thực hổ thẹn!Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn an ổnngồi trên ghế của mình, Tạ Đông Quân tức giận dậm chân muốn đi ra ngoài.- Quên đi! Ngươi không đi thì tađi! Ngươi phá nhà người ta rồi muốn chiếm luôn cả thế gian này đúng là không cóthiên lý!- Khoan đã!Tạ Đông Quân đang định cất bước đi raphía cánh cửa thì Bộc Dương Tuyên Cầu mở miệng gọi hắn lại.- Ngươi đừng đi ra, bên ngoàinhiều trùng lắm!Bộc Dương Tuyên Cầu mặt vô biểu cảmnói xong liền đi ra ngoài, đặt mông ngồi xuống dưới tàng cây cách đó không xa.Xem ra y vẫn không có ý rời đi.Tạ Đông Quân đứng ở cửa, cùng quẫnkhông biết phải làm sao, mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu không chớp. Cái miệng nhỏmím chặt lại, hai mắt Tạ Đông Quân ực đầy lệ nhưng hắn lắc đầu, bức chính mìnhđóng cửa lại, không nhìn tới y nữa.Người này, sao cứ ngu đần như thế?Chính mình đã nói là không biết thế mày còn xông vào. Tạ Đông Quân nói muốn đi ra ngoài thì y lại sợ Tạ Đông Quân ởbên ngoài bị trùng cắn, chính mình liền rời đi.Tiết trời đang vào thu, buổi tối lạnhvô cùng, Bộc Dương Tuyên Cầu ngủ bên ngoài nhất định rất lạnh. Nhưng Tạ ĐôngQuân lại không thể vì thế mà để y vào nhà. Vậy chẳng phải kiếm củi ba năm thiêumột giờ sao?Nói nữa, sao y có thể tìm tới ngọn núinày?Tạ Đông Quân ở trên núi mấy năm qua,thực sự là chưa từng thấy người ngoài xuất hiện tại đây. Thế nên, khi nãy lúcBộc Dương Tuyên Cầu gõ cửa khiến hắn còn tưởng gặp phải quỷ.Khi nãy Bộc Dương Tuyên Cầu còn núivất vả lắm mới tìm được hắn, chẳng lẽ mấy năm qua y vẫn một mực đi tìm hắn sao?Đã nói là quên hắn đi rồi sống chothật tốt, coi như mình đã biến mất không phải tốt lắm sao? Đứa nhỏ này đúng làcố chấp tới mức gặp phải tưởng cũng không chịu quay đầu lại.Không, với cá tính của Bộc Dương TuyênCầu thì chỉ sợ nếu gặp đụng phải tưởng thì y cũng sẽ đánh đổ tưởng rồi tiếp tụcđi về phía trước.Chờ cho Tạ Đông Quân bừng tỉnh thì hắnđã muốn đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh Bộc Dương Tuyên Cầu trong đêm.Không phải đã nói làm bộ như không hềbiết y rồi sao? Sao còn si tình làm gì? Tạ Đông Quân đối với hành động của mìnhrất tức giận. Hắn quay người nằm lại giường chuẩn bị ngủ nhưng trong lòng hắnhiểu rất rõ đêm nay hắn ngủ không được.Rời khỏi hoàng cung nhiều năm như thế,hắn đã qua rồi những ngày đầu tiên lúc nào cũng lệ rơi đầy mặt. Đến bây giờ,mỗi khi nhớ tới Bộc Dương Tuyên Cầu thì cảm xúc trong hắn cũng không còn daođộng nữa. Hắn từng một lần nghĩ rằng chuyện mình thích Bộc Dương Tuyên Cầu chỉlà một thoáng ý loạn tình mê mà thôi.Nhưng ...Nhưng, giây phút hắn mở cửa nhìn thấyBộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân mới biết được, hắn sớm đã yêu đến mức khôngthể tự kiềm chế mình.Có trời mới biết hắn phải dùng baonhiêu khí lực để khắc chế mình không lao lên ôm lấy y.Bộc Dương Tuyên Cầu mở mắt, vừa lúcthấy bóng lưng Tạ Đông Quân. Trong phút chốc, đáy mắt y toát ra sự vui mừng vôhạn rồi nhanh chóng chuyển thành ưu thương.Xem ra, Tạ Đông Quân quả nhiên vẫn cốý muốn rời khỏi y. Vừa nãy hắn còn làm bộ không biết chính mình...Tạ Đông Quân nhất định không biết, khihắn nói ra ba chữ "Không biết ngươi" kia, tâm Bộc Dương Tuyên Cầu có bao nhiêuđau.Qua mấy năm nay, bộ dáng Tạ Đông Quâncó chút thay đổi.Tóc vẫn còn đen đó nhưng không còn mềmmượt, sáng bóng; làn da cũng đen đi nhiều. Có lẽ vì cuộc sống trên núi này.Quần áo Tạ Đông Quân mặc trên ngườicũng chỉ là đồ vải rẻ, tuy không che dấu được phong thái của Tạ Đông Quân nhưngBộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhìn không được chút nào.Người hắn càng gầy hơn. Hắn vốn làngười khó mập. Có trời biết Bộc Dương Tuyên Cầu đã hao tốn bao nhiêu tâm lựcmới khiến cho Tạ Đông Quân có chút da chút thịt. Giờ tất cả đều bị hẫng hếtsạch rồi.Phải nói rằng, Tạ Đông Quân được BộcDương Tuyên Cầu nâng niu trong lòng bàn tay. Hiện tại hắn biến thành cái dạngnày, nói Bộc Dương Tuyên Cầu sao không đau lòng cho được?Đang lúc Bộc Dương Tuyên Cầu đắm chìmtrong dòng suy tưởng của mình thì gần đó truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu nhìn, không bao lâu liền thấy Bộc Dương Tuyên Mộxuất hiện từ chỗ tối. Sau khi nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Mộmới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.- Cuối cùng cũng tìm được ngài,ngài đang.... – giọng Bộc Dương Tuyên Mộ càng ngày càng nhỏ, bởi Bộc Dương TuyênCầu đang dùng ánh mắt bảo hắn chớ có lên tiếng.Bộc Dương Tuyên Mộ nhìn theo ánh mắtBộc Dương Tuyên Cầu, lúc này mới phát hiện cách chỗ bọn hắn không xa có mộtgian nhà gỗ nhỏ; hơn nữa thoạt nhìn là có người ở.- Nơi này lại có người ở.... Saongài còn ngồi ở đây?Nếu đúng là lạc đường, thấy có nhà thìbình thường đã tiến lên gõ cửa rồi chứ? Bộc Dương Tuyên Cầu vì sao lại ngồidưới tàng cây, chịu gió lạnh.Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn căn phòng đãtắt đèn, rầu rĩ nói:- Hắn ở nơi này!- Ai? – Bộc Dương Tuyên Mộ khôngkịp phản ứng, hỏi lại.- Tạ Đông Quân!Mặc dù từ chính miệng mình nói ranhưng ngay bản than Bộc Dương Tuyên Cầu cũng cảm thấy được đây không phải sựthật. Y không dám tin rằng việc Tạ Đông Quân xuất hiện trước mặt mình là chuyệnthực.- A?! – Bộc Dương Tuyên Mộ nhịnkhông được kinh hô ra tiếng, lập tức liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu hung hăngtrừng mắt. Hắn nhanh chóng che miệng mình lại.Bộc Dương Tuyên Mộ thật không ngờ trênđời này lại có sự trùng hợp như vậy. Nhất là chuyện lạc vào chốn thâm sơn lạicó thể tìm thấy người đã biến mất hơn năm năm qua.- Hoàng thượng, ngài không lênnhận hắn sao?Bộc Dương Tuyên Mộ vừa nói xong thì pháthiện ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu ảm đạm hẳn.- .... Hắn nói hắn không biết ta!- Mất trí nhớ?!- Không phải. Hắn nhất định cònnhớ rõ ta. Chỉ là không hiểu sao hắn lại cứng rắn giả bộ không biết. – ngữ khíBộc Dương Tuyên Cầu trầm trọng đáp.- Vậy, ngài tính sao bây giờ?Quân lính còn đang ở nơi đóng quân chờ ngài.Trong lòng Bộc Dương Tuyên Mộ nảy lêndự cảm không tốt. Tuy rằng tìm được thị nhân kia là chuyện tốt nhưng đừng quênlà bọn hắn hiện tại đang đi đánh giặc nha! Sao có thể vì chuyện nhỏ này mà ảnhhưởng đến quốc gia đại sự?Nghe vậy, Bộc Dương Tuyên Cầu liềnngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc khiến Bộc Dương Tuyên Mộ vui mừng hẳn lên.Quả nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn là coi trọng Đại Hạo nhất....- Trẫm phải ở lại chỗ này! – ngữkhí Bộc Dương Tuyên Cầu như trảm đinh tiệt thiết, bộ dáng vô cùng kiên định.- ... Cái gì?!Bộc Dương Tuyên Mộ quát một tiếng làmkinh động tới đàn chim đang ngủ trong rừng cây khiến chúng hoảng loạn vỗ cánhbay lên. Trong phòng, Tạ Đông Quân cũng bị kinh hách, ngồi bật dậy.- Ư!Bởi vì vừa rồi kinh hách cộng thêmđộng tác quá mạnh khiến ngực Tạ Đông Quân nhói lên đau đớn. Hắn dùng sức siếtchặt phía ngực trái nhưng trước mắt lập tức tối sầm. Thân mình khẽ nghiêng, TạĐông Quân liền rớt xuống khỏi giường.Phía trong phòng truyền đến tiếng độngva chạm không lớn lắm nhưng cũng đủ để Bộc Dương Tuyên Cầu nghe được. Lòng ychợt khẩn trương. Y nhanh chóng đứng dậy muốn đi tới phía phòng xem có chuyệngì xảy ra. Trước khi đi, y vẫn không quên quay đầu lại dặn dò Bộc Dương TuyênMộ.- Sáng mai liền dẫn quân rời đi,việc Đông chinh giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Trên đường về phái ngườitới đón. Từ giờ đừng để ta nhìn thấy ngươi.- A, hoàng thượng...Bộc Dương Tuyên Mộ còn chưa kịp nóicái gì thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã bỏ đi một mạch. Bộc Dương Tuyên Mộ vô lựcbuông thỏng tay, chỉ biết nhìn theo bóng Bộc Dương Tuyên Cầu lách vào trong nhàgỗ.Bộc Dương Tuyên Cầu vừa mở cửa ra liềnchứng kiến cảnh Tạ Đông Quân đau đớn, quằn quại ngã trên mặt đất.- Đông Quân! Ngươi xảy ra chuyệngì?Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng tiếnlên nâng hắn dậy. Chỉ thấy Tạ Đông Quân cắn chặt răng, cánh môi trắng bệch, mồhôi túa ra như nước, còn hai tay ôm chặt vạt áo trước ngực.- Đau sao? Ngực ngươi đau sao?- Không ... có chuyện ...Tạ Đông Quân ngay cả nói cũng khôngxong, chỉ có thể thở dồn dập, chờ đợi cơn đau biến mất. Bộc Dương Tuyên Cầucuống tay cuống chân nhưng không thể giúp được gì, y đành ngồi yên, để cho TạĐông Quân dựa vào lòng mình.Lúc ấy, bệnh tim của Tạ Đông Quân cònchưa có chữa khỏi liền biến mất, cho nên vài năm nay hắn đều một mình gánh chịusự đau đớn này ư? Bộc Dương Tuyên Cầu thầm nghĩ, bất giác nắm chặt nắm tay lại.Bộc Dương Tuyên Cầu không biết rằng,năm đó sở dĩ bệnh của Tạ Đông Quân chữa không khỏi là vì Bộc Dương Ngự Thiênlệnh cho người ta mỗi ngày đều bỏ độc vào trong thuốc cho Tạ Đông Quân uống.Độc này tuy không nguy hiểm tới tínhmạng nhưng lại ăn mòn trái tim người ta, khiến cho kẻ bị trúng độc cả đời chịuđựng những cơn đau tim bất ngờ. Nếu không kịp dùng thuốc giải thì cho đến chếtTạ Đông Quân vẫn phải chịu đựng sự đau đớn đó.Năm đó khi rời khỏi hoàng cung, Hồcông công có cho hắn giải dược nhưng hắn căn bản không nghĩ muốn cơn đau nàybiến mất.Trong lòng Tạ Đông Quân có lẽ vẫn cònvấn vương tư tâm. Hắn muốn dùng căn bệnh tim này khiến chính mình phải nhớ rõBộc Dương Tuyên Cầu.Hắn phải nhớ. Phải nhớ Bộc Dương TuyênCầu còn phải chịu đựng sự đau đớn còn sâu, nặng hơn thế này!Vất vả lắm cơn đau mới từ từ biến mất,hàng mày Tạ Đông Quân nhíu chặt lại cuối cùng cũng giãn ra. Phát hiện mình đangnằm trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân liền giãy dụa muốn đứng lênnhưng vì sau thời gian dài tay chân dùng sức co quắp nên lúc này chẳng còn týlực nàoBộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng đỡ hắnnằm lên giường, tránh việc Tạ Đông Quân vì giãy dụa mà lăn xuống đất.Hắn thực sự không muốn ở bên cạnh mìnhsao? Ý nghĩa này vừa xuất hiện liền khiến tâm Bộc Dương Tuyên Cầu trầm xuốngvài phần.Tạ Đông Quân nằm trên giường, xoay mặtvào trong không muốn đối diện với Bộc Dương Tuyên Cầu.- Ngươi ... Bệnh của ngươi vẫnchưa khỏi, đúng không? Tại sao không tìm đại phu?Tìm đại phu cũng vô dụng. Huống chinơi núi rừng hoang dã này làm sao tìm được đại phu? Tạ Đông Quân thầm than thởtrong bụng, nhưng không có trả lời y.Bộc Dương Tuyên Cầu dường như không đểý tới việc Tạ Đông Quân có trả lời mình hay không. Y chỉ là muốn lôi hết lời lẽtrong tim mình thổ lộ ra. Y càng nói càng nhanh, thanh âm cũng càng ngày càngnặng nề.- Ngươi đã nói, sau khi ngươirời đi nhất định chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, thoải mái. Ta nghe lời ngươi,liều mạng muốn sống một cuộc sống bình thường; bởi vì ta nghĩ muốn tuân thủ ướcđịnh cùng ngươi. Ta đã sống rất tố, nhưng ngươi có biết lòng ta có bao nhiêukhổ sở?- Cuối cùng, ta biết ngươi khôngphải biến mất, ngươi là rời khỏi ta. Tuy không biết ngươi là tự nguyện hay bịbắt buộc, ta cũng chưa từng oán ngươi. Ta chỉ muốn, ngươi còn sống, vậy là đủlắm rồi.- Hiện tại, rốt cuộc ta cũng tìmđược ngươi. Nhưng ngươi lại giả bộ không biết ta, chuyện đó ta có thể chịuđược. Nhưng ... Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết, những năm gần đây ngươi sốngcó bao nhiêu tốt? Hay là ngươi cứ thế ngược đãi chính thân thể mình? Tại saongươi lại làm như thế? Ngươi có biết là nhìn thấy bộ dạng này của ngươi khiếnlòng ta đau thế nào?Nói đến câu sau, giọng Bộc Dương TuyênCầu cơ hồ biến nghẹn ngào. Chỉ cần thở nhẹ một tiếng, Bộc Dương Tuyên Cầu cóthể cảm nhận được rõ ràng lòng mình đang co rút đau đớn thế nào.Tạ Đông Quân vẫn không quay đầu lại,cũng không nói một câu gì; nhưng đầu vai hắn đang run rẩy.Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không nhìnthấy, y xoayNgười đi ra ngoài.- Hiện tại ngươi không có việcgì rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi. Ta ở ngay bên ngoài !Sau tiếng bước chân là tiếng ván cửa chạmvào nhau, Bộc Dương Tuyên Cầu rời khỏi căn nhà, rồi ngồi bịch xuống dựa lưngvào tường. Y hít lấy từng ngụm, từng ngụm khí để thở; và nhờ gió lạnh bên ngoàilàm dịu bớt đôi mắt nóng đỏ lên của mình.Bộc Dương Tuyên Cầu vừa rời đi, Tạ ĐôngQuân cuộn tròn mình lại trên giường. Cái gối đầu đã sớm bị nước mắt của hắn làmướt đẫm, hắn khóc tới mức cả người cứ run bần bật lên. Hắn lấy chăn bông nhétvào miệng, không dám khóc thành tiếng vì sợ Bộc Dương Tuyên Cầu nghe thấy.Ta xin lỗi ... Ta xin lỗi ... Tạ Đông Quânkhông ngừng lặp lại câu nói đó trong lòng...Ta xin lỗi, nhưng ta vẫn không thể...

Chương 11.2

Không biết nằm bao lâu, Tạ Đông Quân vẫn không cảm thấy buồn ngủ. Cái gì cũng không còn nghĩ tới, hắn chỉ biết ngẩn người nhìn theo ánh trăng đang thong thả trên trời. Bất ngờ, một trận gió bên ngoài lùa vào khiến Tạ Đông Quân không nhịn được đánh cái rùng mình.

Đã cuối thu, độ ẩm vào ban đêm hạ rất thấp, người ngồi ngoài trời rất dễ bị cảm lạnh.

Trong lòng Tạ Đông Quân lại nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu đang ở bên ngoài, do dự một hồi, cuối cùng vẫn đứng dậy.

Mở cửa ra nhìn, quả nhiên Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi cạnh cửa. Bộc Dương Tuyên Cầu đang lúc chợp mắt, nghe thấy tiếng Tạ Đông Quân xuống giường liền mở to mắt. Lúc này, y cứ thế ngồi nhìn Tạ Đông Quân.

Quả nhiên, bên ngoài so với trong phòng lạnh hơn. Tạ Đông Quân vừa mới mở cửa thôi đã hắt xì một cái. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền nhăn mày, muốn đem Tạ Đông Quân quay lại trong nhà.

- Sao lại đi ra ngoài? Bên ngoài rất lạnh, mau trở vào trong đi.

Nhưng Tạ Đông Quân cũng không có động đậy, chỉ đứng một chỗ, nhíu mày nhìn lại Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Ngươi có chuyện gì vậy? Là ngực đau sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu khẩn trương hẳn lên, y đưa tay ra muốn chạm vào Tạ Đông Quân nhưng nghĩ lại tình cảnh lúc này Tạ Đông Quân không thừa nhận quen biết mình nên cánh tay chìa ra đành cứng ngắc dừng giữa không trung.

Tạ Đông Quân đương nhiên biết Bộc Dương Tuyên Cầu đang để ý cái gì, thế nên hắn cũng không biết phải tỏ thái độ gì, chỉ xấu hổ nhìn y.

Thấy Tạ Đông Quân không có vẻ không thoải mái, Bộc Dương Tuyên Cầu mới yên lòng chút chút.

- Ngươi .... Có chuyện gì ư? Nếu không có việc gì thì nên vào nhà đi, cẩn thận không bị cảm. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rất nghiêm túc rồi lại ngồi xuống dưới đất.

Thấy thái độ lạnh lùng của Bộc Dương Tuyên Cầu, tâm Tạ Đông Quân cũng xót xa. Vốn định cứ thế quay đầu vào nhà nhưng lại không nỡ để y một mình ở đây trúng gió. Do dự hồi lâu, rốt cuộc Tạ Đông Quân lấy hết dũng khí mở miệng.

- Ngươi ... ngươi mới ... ngồi ở chỗ này không sợ bị lạnh chết hả? – khẩu khí Tạ Đông Quân có vẻ hung ác, cố thể hiện sự khó chịu của mình.

Xem đi, rõ ràng đã quyết tâm làm như không quen biết Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng rồi lại chẳng thể coi y như người lạ. Vừa nghĩ tới những lời y nói liền đau lòng, ấy vậy mà khi ra tới đây lại không biết lấy mặt mũi đâu đi quan tâm y.

Người này đúng là cả đời không thể làm người nhẫn tâm.

- Thân mình ta cứng rắn, gió thổi qua cũng không ngã được. Vả lại... – ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu ảm đạm hẳn, miệng nở nụ cười chua sót.

- Đối với ngươi, ta chỉ là một kẻ xa lạ. Sao ngươi có thể cho một kẻ lai lịch không rõ ràng vào nhà chứ?

Vậy khi nãy, là ai đã tự nhiên chạy xộc vào nhà hắn? Tạ Đông Quân không nói gì song trong lòng đang nói thầm.

- Cũng không xem như người lạ đi.... Vừa nãy chẳng phải ngươi vô duyên vô cớ xông vào nhà ta sao... – Tạ Đông Quân ấp úng gắng tìm lý do để Bộc Dương Tuyên Cầu đi vào nhà.

- Nếu vậy thì ta xin lỗi. Ta sẽ không tái phạm nữa. – cách nói chuyện của Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn giữ một khoảng cách nhất định, biểu hiện một bộ nho nhã lễ độ. Kỳ thực trong lòng y đang thầm cười trộm.

Y là ai chứ? Y chính là Bộc Dương Tuyên Cầu nha! Đường đường hoàng đế Đại Hạo, nếu chỉ vì bị hắn cự tuyệt mà đã giận thì hắn không gọi là Bộc Dương Tuyên Cầu nữa.

Phát hiện trong giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu có khoảng cách, Tạ Đông Quân cảm thấy rất không vui. Nhất là diễn cảm trên mặt y, hắn đã nhìn thấy nhiều lần. Đó chính là vẻ mặt tươi cười mà Bộc Dương Tuyên Cầu dùng để đối diện với những người ngoài.

Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu lấy vẻ mặt này nói chuyện với mình khiến Tạ Đông Quân cảm thấy vô cùng tức giận. Lúc này, hắn căn bản đã quên béng cái chuyện hắn nói không quen biết Bộc Dương Tuyên Cầu rồi.

- Ngươi đừng có dài dòng nữa! Nhanh vào nhà cho ta! Nếu bị cảm thì sao lo liệu được? Chỗ này của ta cũng không có biện pháp hầu hạ vương gia tôn quý như ngươi đâu.

Tạ Đông Quân một bên nói một bên kéo Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thuận theo để cho hắn kéo vào phòng trong.

Sau khi vào trong nhà, Tạ Đông Quân đang định buông tay thì lại bị Bộc Dương Tuyên Cầu bắt được.

- Quả nhiên là ngươi vẫn biết ta? Trò chơi người lạ có thể kết thúc được chưa?

Màn kịch đến đây coi như hoàn toàn bị xé mở, Tạ Đông Quân ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn phải chấp nhận bại trận. Nếu đã không cần phải diễn nữa thì Tạ Đông Quân chẳng cần phải giấu diếm, lạnh nhạt hỏi thẳng:

- Tại sao ngươi lại tìm tới đây?

Thấy Tạ Đông Quân không còn duy trì việc không biết mình nữa, rốt cuộc Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thấy nhẹ lòng. Song y vẫn chưa trả lời vấn đề Tạ Đông Quân hỏi mà kéo tay ôm hắn vào lòng. Coi như bù đắp nỗi khổ tương tư mấy năm qua.

- Đừng ... Chặt quá! Ta không thể thở được! – Tạ Đông Quân tuy oán hận nhưng không có ý đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu ra. Nhiều năm như thế, hắn hoài niệm cái ôm của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bị mùi hương quen thuộc của Bộc Dương Tuyên Cầu vây quanh, nội tâm Tạ Đông Quân cũng kích động, nhịn không được mà cái mũi cay cay, hốc mắt theo đó đỏ ửng lên. Hắn đem mặt vùi vào trong ngực Bộc Dương Tuyên Cầu, như sợ y sẽ nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình lúc này.

Nhưng là hắn không ngẩng đầu nên cũng không nhìn thấy cái khuôn mặt xấu xí kia của Bộc Dương Tuyên Cầu. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì cố nhịn xuống cảm xúc kích động của mình, thì thào oán hận:

- Ngươi đúng là vô tâm vô phế ... Vậy mà nhẫn tâm bỏ lại ta, một mình rời đi ... Lại còn trốn tránh ở nơi hoang sơn dã linh. Ngươi thật sự nghĩ, ngươi muốn ta quên là ta sẽ quên sao?

- Nhưng ...

Tạ Đông Quân đang muốn phản bác nhưng lại nuốt lời trở lại. Hắn phải nghĩ cách giấu đi chuyện Bộc Dương Ngự Thiên buộc mình ra khỏi cung, miễn cho Bộc Dương Tuyên Cầu sau khi trở về sẽ trở mặt thành thù với Bộc Dương Ngự Thiên. Lúc đó thì hoàng cung đại loạn.

Xem ra Tạ Đông Quân vài năm sống trong núi sâu không hay biết gì, ngay cả thế cục của Đại Hạo gần đây cũng không rõ ràng lắm.

Không chú ý tới câu nói gián đoạn của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ gắt gao ôm chặt hắn.

- Ta rất nhớ ngươi...

Bộc Dương Tuyên Cầu thì thào nói, bởi vì y sợ sẽ mất đi lần nữa nên không dám buông tay ra. Hành động này lại khiến Tạ Đông Quân đau lòng hơn. Nghĩ rồi, Tạ Đông Quân tăng thêm lực ôm, miệng hé nở nụ cười hạnh phúc, mãn nguyện mấy năm nay vắng bóng.

- Ta cũng rất nhớ ngươi.

Vốn nghĩ rằng khi gặp lại sẽ cảm động không thôi; nhưng trong lúc đang đắm chìm trong dòng cảm xúc, Tạ Đông Quân ý thức được tay của Bộc Dương Tuyên Cầu bắt đầu không an phận.

- Không phải là ngươi ...

Tạ Đông Quân ngẩng đầu, vừa lúc đón nhận đôi mắt sáng lóa của Bộc Dương Tuyên Cầu, giống như ánh nhìn của một con chó lớn đang thèm thuồng bữa ăn của mình. Sự cảm động biến mất trong nháy mắt, Tạ Đông Quân thầm nghĩ cách cách ly cái tên sắc ma Bộc Dương Tuyên Cầu này càng xa càng tốt.

- Ngươi buông! Đồ quỷ háo sắc!

Tạ Đông Quân hổn hển muốn giãy vuốt sói Bộc Dương Tuyên Cầu ra nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại dính chặt hơn; dù só giãy kiểu gì cũng không được.

- Đông Quân, sao ngươi có thể nói ta như vậy! Cũng không ngẫm lại xem ngươi rời khỏi ta mấy năm rồi, mỗi ngày ta đều muốn ngươi. Giờ vất vả lắm mới tìm được ngươi, thế mà ngày cả một lần ngươi cũng không cho ta làm...

Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra bộ dáng đáng thương hề hề, chỉ kém không nhỏ ra vài giọt nước mắt.

- ..... – Tiểu nhân đê tiện!

Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ai binh sách lược, Tạ Đông Quân vốn mềm lòng liền giơ cờ trắng đầu hàng.

- Nực lắm, để cho ta tắm rửa cái đã...

- Nào còn có thời gian!

Tạ Đông Quân xuống nước, Bộc Dương Tuyên Cầu sao còn quản nhiều được liền ôm Tạ Đông Quân ném lên giường, tiếng sói tru lên rồi cả người y nhảy phốc lên theo.

___

Đợi lúc Tạ Đông Quân có thể xuống được giường thì mặt trời đã trôi về phía bên kia chân trời. Nhưng dĩ nhiên Tạ Đông Quân không thể xuống giường mà chỉ có thể ghé vào thành giường, cả người không nhúc nhích nổi. May cái miệng còn hoạt động được, ra sức mắng chửi tên đầu sỏ gây ra nông nỗi này là Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Sắc dục huân tâm, buông thả dục vọng, không biết chừng mực ... Nếu ngươi là hoàng đế, ta xem ra Đại Hạo sẽ diệt vong sớm ...

- Về điểm ấy thì ngươi có thể yên tâm. Đại Hạo được ta thống trị thực sự cường tráng. – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên giúp Tạ Đông Quân rửa sạch thân thể, một bên nói.

Tạ Đông Quân không phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nên vẫn cứng đầu tranh cãi cùng y:

- Hừ ... Nói như ngươi là hoàng đế ấy...

- Thì đúng vậy mà! Năm năm trước ta đã tiếp vị, hiện tại niên hiệu của Đại Hạo đã đổi sang là Đông Danh, không còn là Ngự Thịnh nữa. - ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhẹ hẫng như không, cứ như đang nói chuyện thời tiết hôm nay thế nào.

- Ưm.... Hảa??!!

Tạ Đông Quân ngã phịch xuống, lập tức đau điếng cả người.

- Ai, ngươi đừng có lộn xộn nữa! – thấy Tạ Đông Quân đau nhe răng nhếch miệng mà Bộc Dương Tuyên Cầu đau lòng.

- Ngươi ... sao ngươi lại làm hoàng đế?!

Cũng không ngẫm lại xem vì sao hắn lại phải rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn cố gắng, chịu đựng lâu như thế, một thân một mình ở nơi hoang vắng này, tưởng là có thể giúp Bộc Dương Tuyên Cầu có thể yên tâm trở thành một Đại tướng quân. Không ngờ, hiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu lại thoải mái nói cho hắn biết rằng mình đã tiếp ngôi vị hoàng đế.

Vậy từ trước tới giờ hắn cố gắng vì cái gì hả?

Tạ Đông Quân tức giận khiến toàn thân phát run, nếu không phải vì trên người không còn sức lực thì hắn đã sớm đứng lên đánh cho Bộc Dương Tuyên Cầu một trận rồi.

Nhưng vấn đề là tại sao sau khi nghe thấy Tạ Đông Quân chất vấn mà Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn còn giận dữ hơn so với hắn?

- Tại sao? Ngươi còn dám hỏi ta tại sao?

Bộc Dương Tuyên Cầu cúi người đối diện với Tạ Đông Quân. Lúc này Tạ Đông Quân phát hiện hai mắt y đã ngập tràn nguy hiểm.

- Ngươi chính là người gạt ta, nói ngươi phải trở về thế giới cũ rồi biến mất vô tung vô ảnh. Ngươi cho rằng, nếu không nhìn thấy thì ta sẽ quên ngươi dễ dàng được hả? Đương nhiên là ta dù có phải lên trời xuống đất cũng phải tìm thấy ngươi! Trước mắt, biện pháp tốt nhất chính là làm hoàng đế. Sau khi làm hoàng đế thì ta muốn làm gì cũng được, dĩ nhiên càng có nhiều cách để tìm kiếm ngươi hơn. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi cười hừ một tiếng. Nụ cười mang vẻ điên cuồng, thần thái của y thậm chí còn hơi giống kẻ bị tâm thần.

Đôi mắt Tạ Đông Quân trừng càng lớn, hoàn toàn không dám tin:

- Ngươi ... Không phải là ngươi ...

Đừng nói người này vì tìm hắn mà thì huynh đoạt vị chứ? Tuy ý nghĩ đó vô cùng khủng bố những Bộc Dương Tuyên Cầu đang đứng trước mặt hắn đây thì dám làm chuyện đó thật lắm!

- Trước khi ta kịp xuống tay thì người kia đã chết rồi. Nếu không phải sau này ta mới biết được tất cả mọi chuyện tốt kia đều do hắn làm thì ngay từ đầu ta đã cho hắn chết thật khó coi rồi. Mọi cách ta đều đã dùng, chỉ thiếu không giết chính mình để đi tìm ngươi ... Mặc dù vài lần ta đã nghĩ làm nhưng đều bị ngăn cản.

Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói một bên kéo vạt áo ra.

Vừa nãy vì Bộc Dương Tuyên Cầu không có lột hết áo ra nên Tạ Đông Quân không phát hiện trên ngực y phủ kín những vết sẹo dài, ngắn trông thực dữ tợn, xấu xí.

Tạ Đông Quân trừng trừng nhìn người đứng trước mắt mình, trong đầu chỉ có một suy nghĩ rằng người này chắc điên rồi; y bởi vì hắn mà bị tẩu hỏa nhập ma rồi!

Hắn nghĩ vậy, rồi kìm lòng không được mà vươn tay, dùng sức ôm Bộc Dương Tuyên Cầu vào lòng. Cái ôm chặt tới mức, tưởng như Tạ Đông Quân muốn nhập Bộc Dương Tuyên Cầu vào cơ thể mình.

Tạ Đông Quân không biết rằng, lúc đó Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự nghĩ mình cứ thế mà phát điên mất. Nói thêm, dù y có đang nằm mộng cũng không sao; bởi y hy vọng mình mãi đắm chìm trong giấc mộng đẹp đẽ này, sẽ không cần tỉnh lại nữa.

- Đông Quân ... theo ta về nhà đi, có được không?

Nhà mà Bộc Dương Tuyên Cầu nói đương nhiên là Tĩnh Tâm điện điện. Nơi kia đã không có người đặt chân tới đã lâu rồi. Từ sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu đăng cơ thì y cũng không còn tới đó nữa, y không muốn sống trong ngôi nhà không có Tạ Đông Quân.

Thậm chí, y còn chẳng muốn gọi nơi đó là nhà nữa!

Hiện tại, Tạ Đông Quân đã trở lại, cuối cùng thì y cũng có dũng khí bước vào ngôi nhà đó lần thứ hai.

- .... Được!

Tạ Đông Quân gật đầu, lực tay tăng thêm chút.

Trở về thôi, lần này trở về sẽ không ly khai nữa

Tuy đáp ứng Bộc Dương Tuyên Cầu trở về nhưng vì phải đợi Bộc Dương Tuyên Mộ tới đón nên Bộc Dương Tuyên Cầu cùng Tạ Đông Quân ở lại trên núi sinh hoạt vài ngày. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhân dịp này hảo hảo thảo nghiệm cuộc sống mấy năm qua của Tạ Đông Quân như thế nà

Buổi sáng sau khi rời giường sẽ tới một dòng suối nhỏ gần đó lấy nước. Căn phòng này tuy hẹp lại sơ sài nhưng bên trong có bố trí một phòng bếp nhỏ. Bên ngoài bếp có hai đống củi kho do Tạ Đông Quân nhặt từ trên núi về.

Trong bếp có gạo, cũng có cả thịt. Tạ Đông Quân nói vào những ngày cố định sẽ có thợ săn thú lên núi. Hắn cùng bọn họ có giao hẹn, thợ săn khi lên núi sẽ mang theo gạo và một số lương thực có thể để lâu, Tạ Đông Quân sẽ bỏ tiền mua những thứ đó và có thể mua thêm con thú do bọn họ săn được.

Xung quanh nhà cũng có vườn cây nhỏ. Tạ Đông Quân đã không còn trồng hoa nữa, thay vào đó là mấy luống rau xanh và dược thảo. Xem ra đều bản thân tự cung tứ cấp.

Vốn tưởng Tạ Đông Quân đã bị cuộc sống sung sướng dưỡng quen rồi, sẽ không thể thích ứng được một cuộc sống tự lập. Nhưng hiện tại xem ra khả năng thích ứng môi trường của Tạ Đông Quân là kinh người. Cho dù tại nơi rừng sâu núi cao này cũng có những điều kiện để sống sót nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không thể không thừa nhận mình rất ngạc nhiên.

Cũng may trong thời gian sống trong quân đội, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng học được một số món ăn đơn giản. Y dùng thịt khô nấu để cháo làm bữa sáng. Sau khi nấu cháo xong, múc một chén còn nóng hôi hổi, Bộc Dương Tuyên Cầu bưng cháo vào nhà, đánh thức Tạ Đông Quân hãy còn đang ngủ say.

- Nên dậy thôi. Ăn chút cháo rồi ngủ tiếp.

- Ưm ....

Bị lay tỉnh, Tạ Đông Quân dụi dụi đôi mắt nhập nhèm tỉnh dậy, rồi giương mắt nhìn bên ngoài cửa sổ. Có lẽ đã sang giờ Tý.

Lại nữa rồi! Từ khi hắn sống một mình, vất vả lắm mới tập thói quen rơi giường từ giờ Thìn. Nhưng sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu tới đây, vì mỗi đêm đều bị y lăn qua lăn lại khiến Tạ Đông Quân sức cùng lực kiệt, buổi sáng đều không dậy nổi. Chỉ có một mình Bộc Dương Tuyên Cầu là tinh thần sảng khoái, sáng sớm rời giường luyện võ và còn tranh luôn việc chuẩn bị bữa sáng.

Bất đắc dĩ nhìn ánh sáng bên ngoài cửa, rồi lại nhìn về phía Bộc Dương Tuyên Cầu với vẻ mặt hớn hở, Tạ Đông Quân tức giận mà không thể phát tiết.

- Ngươi đúng là cái thứ hoang dâm vô đạo! Bắt đầu từ đêm nay ngươi ngủ trên cây bên ngoài cho ta! – Tạ Đông Quân giả làm một bộ hung ác, nhưng giọng nói của hắn nghe khàn khàn, căn bản không có chút ngoan độc nào.

- Ngươi thật sự nhẫn tâm để ta ngủ bên ngoài sao? Buổi tối rất lạnh... – tuy giọng điệu nghe có vẻ đáng thương nhưng xem diễn cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu là biết ngắn y tuyệt không sợ nha!

Vốn Tạ Đông Quân còn có thể dùng cái cớ thân thể không khỏe để né tránh nhưng vào một hôm, không biết Bộc Dương Tuyên Cầu lôi từ trong góc phòng nào đấy ra giải dược mà Hồ công công đưa cho Tạ Đông Quân năm đó. Sau khi hỏi cho ra công dụng của loại thuốc này thì Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức nghiêm khắc bức Tạ Đông Quân phải uống cho hết.

Tuy Tạ Đông Quân không nói vì sao dược này lại có thể kìm giảm bệnh tim của mình; nhưng cũng vì hắn im lặng mà Bộc Dương Tuyên Cầu có thể đoán được phần nào. Chỉ biết sau đó, Bộc Dương Tuyên Cầu luôn dùng vẻ mặt âm trầm đáng sợ đi sắc thuốc rồi bắt Tạ Đông Quân uống hết thuốc.

Chứng kiến vẻ mặt kia của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cũng không dám không nghe lời. Bởi vì bộ dáng y thoạt nhìn như muốn ngay tức khắc trở về lăng mộ của hoàng thất Đại Hạo, đem thi thể của Bộc Dương Ngự Thiên ra mà xé, mà quất.

Còn một nguyên nhân khác đó là rõ ràng có thuốc giải nhưng Tạ Đông Quân vẫn cứ mặc kệ thân thể bệnh tật của mình trong nhiều năm. Chuyện ngược đãi bản thân của hắn thực sự đã chọc giận Bộc Dương Tuyên Cầu.

Vì không cho Bộc Dương Tuyên Cầu làm ra chuyện động trời kia, một phần cũng vì muốn lấy lòng mặt rồng giận dữ Bộc Dương Tuyên Cầu mà mấy ngày nay Tạ Đông Quân đều không chống cự lại y. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhân cơ hội, lòng tham không đáy, sau khi Tạ Đông Quân chữa khỏi bệnh liền không kiêng nể gì, mỗi đêm đều làm tới mức khiến sáng hôm sau Tạ Đông Quân không xuống giường được.

Dù có cảm thấy áy náy nhưng tới mức độ này thì Tạ Đông Quân cũng không nhịn được nữa mà phát điên. Lập tức, Bộc Dương Tuyên Cầu giả bộ làm ngươi vô tội.

- Bởi vì ta rất nhớ ngươi! Đi lâu như thế, chẳng lẽ ngươi không muốn ta sao?

Ngồi xổm bên giường, Bộc Dương Tuyên Cầu giống như con chó lớn, ra sức cọ cọ người Tạ Đông Quân. Hành động phạm quy kia đương nhiên làm cho tâm Tạ Đông Quân mềm nhũn.

- Nhưng mà ngươi cũng không thể mỗi đềm đều làm như vậy! Đối với thân thể nhất định không tốt ... Cũng không ngẫm lại, ta đã có tuổi, còn bị gây sức ép như vậy...

- Được, được, được, ta sẽ chú ý. Nào,, mau uống bát cháo này đi, đừng để đói bụng! – giống như là nói nhại lại cho có lệ, Bộc Dương Tuyên Cầu liền thúc giục Tạ Đông Quân nhanh chóng ăn bát cháo thịt mình vừa mới nấu.

Tạ Đông Quân oán hận như vậy đương nhiên là vì tuổi tác của mình. Tuy linh hồn hắn đã ba muôi bốn tuổi nhưng thân thể này của hắn mới chỉ có hai mươi bốn mà thôi. Vả lại, khuôn mặt Tạ Đông Quân như búp bê, dù nhìn thế nào cũng không nghĩ đã hai mươi bốn tuổi nha!

Tạ Đông Quân nhận chén cháo, húp được hai miếng liền buông. Hắn vốn không có cảm giác thèm ăn vào sáng sớm.

- Không ăn nữa, no rồi.

Nhưng hàng mày Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức nhăn lại, bắt đầu giống một mụ già lải nhải:

- Ngươi ăn như vậy sao có thể chịu được? Ngươi chính là vì không chịu ăn cơm nên mới gầy thành như vậy? Trước kia, ta tốn bao nhiêu tâm tư mới vất vả chăm ngươi có chút da chút thịt. Nhìn ngươi hiện tại đi, gầy tới mức chỉ còn da bọc xương!

- Ngươi nói khoa trương! – trong bụng đã có chút đồ ăn, Tạ Đông Quân đánh cái ngáp, lại cảm thấy buồn ngủ.

Bộc Dương Tuyên Cầu bất lực, giúp Tạ Đông Quân đắp chăn cẩn thận rồi để yên cho hắn ngủ say.

Mình thật đúng là càng ngày càng sa đọa. Trước khi lâm vào cơn say ngủ, Tạ Đông Quân thầm nghĩ như vậy!

Thật vất vả tạo dựng thói quen độc lập khi sống một mình, nhưng vì sự xuất hiện của Bộc Dương Tuyên Cầu mà biến mất vô tung vô ảnh. Thay đổi như vậy rốt cuộc là tốt hay là không tốt?

Mấy ngày tiếp theo, trong căn nhà nhỏ trên núi lại có một vị khách tới viếng thăm.

Người đến chính là Bộc Dương Tuyên Mộ chiến thắng trở về và đặc biệt tới đây để đón Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu.

Khoảng cách thời gian từ lúc Bộc Dương Tuyên Mộ cùng quân đội rời đi cùng lắm chỉ mới hai tuần, Bộc Dương Tuyên Mộ đã mang tin chiến thắng trở về hồi báo với Bộc Dương Tuyên Cầu. Quân đội Đại Hạo luôn luôn nổi tiếng bởi tốc chiến tốc thắng, lần này cũng không ngoại lệ.

Bộc Dương Tuyên Mộ đã sớm nhận lệnh chuẩn bị một xe ngựa tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân. Ngay sau đó, mọi người lên đường cùng đoàn quân trở về.

Cầm bọc y phục nhỏ, Tạ Đông Quân lưu luyến nhìn căn nhà nhỏ. Dù nói gì thì hắn cũng đã sống ở nơi này nhiều năm, nói không có cảm tình là gạt người.

Quay nhìn lần cuối căn nhà gỗ nhỏ, Tạ Đông Quân được Bộc Dương Tuyên Cầu nâng lên xe ngựa.

Không biết từ khi nào Tạ Đông Quân đã trị được chứng bệnh say xe ngựa, cho dù ngồi trên xe có xóc nảy thì tinh thần hắn vẫn rất ổn. Thỉnh thoảng, hắn lén nhìn ngoài cửa sổ thấy Bộc Dương Tuyên Mộ đang cưỡi ngựa đi theo xe ngựa của mình.

Danh hào Trấn Bắc vương Bộc Dương Tuyên Mộ thì Tạ Đông Quân đã nghe nhiều lần nhưng chưa có lần nào tận mắt nhìn qua hắn. tuy Bộc Dương Tuyên Mộ là thất ca Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng thoạt nhìn không có vẻ thường xuyên gặp gỡ cho lắm.

Hơn nữa, thoạt nhìn bộ dáng Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có giống... Nói như thế, Tạ Đông Quân cũng chưa một lần được nhìn qua dung mạo của Cẩn vương điện hạ nha!

- Ngươi làm gì mà nhìn thất ca vậy? Đừng nói với ta là ngươi xem trúng hắn!

Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi bên bị vắng vẻ liền mất hứng ôm chầm lấy thắt lưng Tạ Đông Quân. Cằm y cọ cọ hõm vai Tạ Đông Quân, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn. Hiện tại, bọn hắn đang trong thời kỳ "tiểu biệt thắng tân hôn", trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu không dung thêm một người nào; cho dù ngươi kia là Bộc Dương Tuyên Mộ cũng như vậy!

- Chưa từng thấy qua Thất ca ngươi, xem nhiều một chút cũng không được? – Tạ Đông Quân vừa bực mình vừa buồn cười, dùng tay đầy đầu Bộc Dương Tuyên Cầu ra.

- Cũng không được! Ngươi chỉ có thể nhìn ta thôi! – Bộc Dương Tuyên Cầu xấu tính nói. Thừa dịp Tạ Đông Quân không chú ý liền trừng mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Mộ đang đi bên ngoài.

Cái tên kia làm gì mà cứ luẩn quẩn bên cạnh bọn hắn hả? Lực chú ý của Tạ Đông Quân đều bị hắn hút hết rồi!

Bên ngoài, Bộc Dương Tuyên Mộ đang chuyên tâm cưỡi ngựa đột nhiên đánh cái rùng mình; không hiểu sao đáy lòng dâng một trận ác hàn.

Khi gần tiếp cận lãnh thổ Đại Hạo, xe ngựa chở Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân ngay trong đêm đội quân dừng chân nghỉ ngơi liền bí mật xuất phát về hoàng cung.

Sáng sớm. Xe ngựa lộc cộc dừng trước Tĩnh Tâm điện; hai người từ trên xe bước xuống.

Tuy rằng nơi này đã nhiều năm không có người ở, nhưng trước khi trở về, Bộc Dương Tuyên Cầu đã sớm sai người sửa sang, dọn dẹp lại.

Đứng trước Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân đột nhiên có cảm giác bồi hồi, vừa lạ vừa quen.

- Đi thôi?

Tạ Đông Quân quay đầu, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đứng bên cạnh mỉm cười nhìn hắn. Lập tức, hắn vươn tay tới.

- Ừm!

Tạ Đông Quân nở nụ cười thật tươi, cánh tay vươn ra nắm chặt lấy tay Bộc Dương Tuyên Cầu, rồi hai người cùng nhau hướng đi đên Tĩnh Tâm điện.

Thuận theo trí nhớ lối đi trong điện, Tạ Đông Quân kinh ngạc phát hiện cảnh trí nơi đây so với những gì trong trí nhớ của hắn không có một chút thay đổi.

- Ta đặc biệt dặn dò người ta bảo trì nguyên dạng; bởi vì ta không muốn ngươi sau khi trở về có cảm giác xa lạ.

Như biết được suy nghĩ trong lòng Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu cẩn thận giải thích cho hắn hiểu.

Từ cửa, đại điện rồi tới sân. Năm đó, nhánh cây mà tiểu Tuyên Cầu đã dùng qua vẫn còn cắm trong đất; những khóm hoa do Tạ Đông Quân cẩn thận nuôi cấy, chăm sóc vẫn còn tươi tốt, nở hoa.

Hai người đi tới căn phòng của Tạ Đông Quân trước kia. Tạ Đông Quân vừa bước vào cửa liền chú ý tới đôi giầy được đặt trước giường. Đó là đôi giầy mà năm đó do hắn rời đi quá vội vàng nên quên không đi vào.

Tuy vẫn có người quét tước, sửa sang nhưng vì Bộc Dương Tuyên Cầu không cho phép nên cũng không một ai dám động vào cặp giày kia; hiện giờ trên mặt nó đã phủ kín một tầng bụi dày.

Tạ Đông Quân trầm mặc hồi lâu nhìn đôi giày kia, rồi mới đi qua, cầm đôi giày lên phủi hết lớp bụi đất và xỏ vào chân mình.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn động tác của hắn, rồi chú ý tới đôi môi hắn đang vặn vẹo, giống như cười lại giống như khóc. Tạ Đông Quân đi giầy xong, khi ngẩng đầu lên nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu thì gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.

Bộc Dương Tuyên Cầu tiến về phía trước, một bước, hai bước.. rồi nhanh chóng ôm chặt lấy Tạ Đông Quân.

- Cuối cùng ngươi cũng trở lại ... – giọng nói cực lực run rẩy, trong giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu mang theo âm nghẹn ngào.

Tạ Đông Quân vừa khóc vừa cười, đồng thời cũng đưa tay ôm lại y:

- Ừm, ta xin lỗi. Ta đã trở về!

Hai người cứ đứng vậy ôm chặt lấy nhau, lúc này sự im lặng còn đáng giá gấp ngàn lần những lời nói.

Được một lúc, Bộc Dương Tuyên Cầu lên tiếng đánh vỡ trầm mặc:

- Này, Đông Quân...

- Hửm?

- Đã lâu rồi chúng ta không ở trong này...

- .......

Tạ Đông Quân không cần nghe xong lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói đã biết y muốn làm gì; bởi hắn cảm giác được có thứ đang cạ cạ dưới bụng mình. Bầu không khí cảm động vốn đang tốt lành, nháy mắt biến mất không còn xót lại chút gì.

Tiếp đó, Tạ Đông Quân trên trán nổi lên một tầng gân xanh, tiếp đó....

Trong một buổi sáng sớm tốt đẹp đó, một tiếng gầm giận dữ kinh hồn thoát ra như muốn thổi bay nóc nhà, dọa chết đám chim chóc sống gần đó.

- Bộc Dương Tuyên Cầu! Ngươi là đồ hôn quân hoang dâm vô đạo!!!

Mặc dù trong thời kỳ "tiểu biệt thắng tân hôn" nhưng dù gì thì Bộc Dương Tuyên Mộ cũng vừa mới vì y mà đánh hạ một quốc gia; Bộc Dương Tuyên Cầu tất nhiên phải có nhiều chuyện để lo tính. Chẳng những phải làm yên dân, lại càng phải khiến cho quốc gia quy hàng kia thực sự trở thành một bộ phận của Đại Hạo. Vì thế, mỗi ngày Bộc Dương Tuyên Cầu đều thực hiện hết trách nhiệm, dậy sớm để vào triều lo chuyện công chuyện nước.

Vấn đề là, cả ngày Bộc Dương Tuyên Cầu bận rộn như thế nhưng buổi tối vẫn còn có thể lực làm Tạ Đông Quân hơn nửa đêm vẫn chưa chịu buông tha. Lần nào cũng khiến Tạ Đông Quân mỗi ngày đều phải nằm tới giữa trưa mới có thể xuống giường.

Mà đợi tới lúc Tạ Đông Quân có thể đứng lên thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã sớm đi ra ngoài lo công chuyện. Dưới sự chiếu cố tận lực của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân có thể nói nhàn nhã đến không tưởng.

Cả ngày, chuyện có thể làm là vui chơi giải trí phát ngán ngẩn cả người; hơn nữa Bộc Dương Tuyên Cầu còn không cho hắn làm bất cứ cái gì. Có lẽ vì thấy Tạ Đông Quân ở trên núi khổ sở lâu như thế, hiện tại y muốn một lần nữa đem hắn dưỡng thành cái dạng được chiều chuộng giống trước kia.

Thậm chí, Bộc Dương Tuyên Cầu còn phái tiểu nha hoàn tên Duyên Duyên tới hầu hạ Tạ Đông Quân. Nói là hầu hạ nghe cho hay chứ Tạ Đông Quân nghi ngờ nha đầu kia là do Bộc Dương Tuyên Cầu phái tới giám thị mình.

Chỉ cần Tạ Đông Quân sớ tay sớ chân lấy gì đó hơi nặng nhọc so với việc lấy đũa là y như rằng Duyên Duyên liền dùng đôi mắt to tròn, ực đầy nước mà nhìn hắn, làm cho hắn lập tức buông mấy thứ đang nằm trong tay mình ra.

Thế nên, hiện tại Tạ Đông Quân đành phải ngồi ở chòi nghỉ mát, ngẩn người nhìn lá cây đang rơi lả tả kia.

- Xem ngươi có vẻ rất nhàm chán!

Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến Tạ Đông Quân sợ tới mức nhảy dựng lên. Quay đầu lại thì hắn thấy đó là Bộc Dương Tuyên Mộ.

- A, nô tài tham kiến vương gia! – Tạ Đông Quân nhanh chóng quỳ an, nhưng lại bị Bộc Dương Tuyên Mộ ngăn cản.

- Đừng, đừng, đừng, ngươi đừng có quỳ ta, ta nhận không nổi. Nếu hoàng thượng thấy được, ta biết tính sao?

Phát biểu của Bộc Dương Tuyên Mộ như một lời vui đùa hoặc giả là một lời châm chọc, nói móc khiến Tạ Đông Quân kinh nghi, bất an. Vì không biết người này tớ có ý đồ gì nên hắn đành trầm mặc không nói, cúi đầu chờ đợi.

Đại khái cảm giác được sự đề phòng của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Mộ nhanh chóng điều chỉnh ngữ khí.

- Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm gì với ngươi đâu. Ta chỉ là tới nhìn ngươi mà thôi.

- Nhìn nô tài? – Tạ Đông Quân nghi hoặc ngẩng đầu, hỏi.

Hắn có cái gì đẹp hả?

Bộc Dương Tuyên Mộ đặt mông ngồi xuống ghế đá trong chòi nghỉ mát, không e dè nhìn thẳng vào Tạ Đông Quân xem xét.

Dọc đường đi vì ánh mắt đáng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu nên Bộc Dương Tuyên Mộ không dám nhìn tới hai người bọn họ; ngay cả việc tới gần cũng không dám. Thế nên, hắn vẫn chưa có cơ hội rảnh rỗi để xem qua bộ dáng của Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Tuyên Mộ luôn cảm thấy tò mò với diện mạo của Tạ Đông Quân, nhất là sau khi xem qua bức họa.

Đồng thời, hắn còn tò mò không biết rốt cuộc Tạ Đông Quân là dạng người gì; dù sao thì hắn chính là người đã thu phục một tiểu Bộc Dương Tuyên Cầu khó tính! Việc này đối với người trong nhà Bộc Dương luôn lấy kỳ lạ! Trước đó, đám công chúa được đưa tới nhưng vẫn không thể thay đổi phong thái kỳ quặc của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Có điều, đúng như những gì được nghe kể, thị nhân này quả nhiên là rất đẹp. Tuy bề ngoài so với người trong bức họa có hơi thay đổi một chút nhưng đôi mắt cùng tư thái linh động kia thì giống hệt.

Khó trách tên Tuyên Cầu kia vì một thị nhân mà hóa điên như thế...

- Nô tài ... cũng chỉ là một nô tài, thực sự không đáng để vương gia tự mình di giá đến...

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cứ chăm chăm nhìn mình, toàn thân Tạ Đông Quân sợ hãi, nhịn không được mở miệng đánh vỡ sự im lặng.

- Không , tin tưởng ta, ngươi đáng giá để ta đi một chuyến tới đây. – Bộc Dương Tuyên Mộ cười lộ cả hàm răng trắng bóng, cười đến mức khiến Tạ Đông Quân nổi da gà.

Tuy người trước mặt đây giống như không có ác ý nhưng không hiểu sao nụ cười của hắn ta giống như có hàm ý khác.

Bộc Dương Tuyên Mộ hình như còn muốn nói cái gì đó nhưng hắn ngưng bặt sau khi lộ ra một bộ dáng kinh hoảng.

- Chuyện kia ... Ta nghĩ là chúng ta còn nhiều chuyện lắm, lần sau nếu có cơ hội ta sẽ tìm tới ngươi nói chuyện phiếm. – vừa nói hết được một câu, Bộc Dương Tuyên Mộ sớm đã bước đi không thấy người đâu nữa. Tạ Đông Quân chỉ biết đứng tại chỗ, há miệng kinh ngạc.

Chạy trốn nhanh như thế, là gặp quỷ sao?

Đối với Bộc Dương Tuyên Mộ mà nói, gặp quỷ cũng không có gì khác biệt; bởi vì ngay sau đó xuất hiện trước mắt Tạ Đông Quân chính là Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thấy y liền nhanh chóng tiến tới đón.

- Sao hôm nay trở lại sớm vậy? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu trở về Tĩnh Tâm điện trước khi mặt trời lặn làm Tạ Đông Quân rất ngạc nhiên.

- Trở về sớm một chút cùng ngươi không tốt sao? Không phải ngày nào ngươi cũng hô nhàm chán hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu đi vào chòi nghỉ mát, ngồi xuống rồi một phen kéo thân mình gầy yếu của Tạ Đông Quân đặt lên trên đùi mình.

- Ngươi cũng biết ta nhàm chán thì để cho ta làm chút chuyện đi! Đừng cho Duyên Duyên mỗi lần đều lấy nước mắt áp chế ta! – Tạ Đông Quân vừa nói vừa né trốn nụ hôn và móng vuốt sói của Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Đừng có làm loạn ... Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi mà!

Bàn tay làm việc xấu bị giãy ra, vì không ăn được đậu hũ nên Bộc Dương Tuyên Cầu đành không cam lòng nói:

- Vậy, cho ngươi tiếp vị trí tổng quản của Hồ công công nhé?

Vốn Bộc Dương Tuyên Cầu tính toán để Tạ Đông Quân ngồi vào vị trí thái giám cao nhất, đến lúc đó sẽ không có người nào tìm hắn gây phiền toái. Ngoài ý muốn, Tạ Đông Quân lại từ chối:

- Ta không cần! Ta không có năng lực, ta chỉ cần làm một thị nhân là tốt rồi!

Đề nghị bị bác bỏ một cách dứt khoát khiến Bộc Dương Tuyên Cầu rất kinh ngạc.

- Nếu không, ngươi muốn làm cái gì?

- Ngoại trừ việc chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của ngươi giống như trước đây thì hãy để ta dọn dẹp thư phòng và cầm đèn cho ngươi có được không? – Tạ Đông Quân trưng vẻ mặt chờ mong, tươi cười nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Tại sao lại cứ thích đeo nhiều công việc lên người thế hả? – tùy rằng những việc này đều làm ở bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu nên y cũng không phản đối. Nhưng y thắc mắc sao Tạ Đông Quân lại thích làm nhiều việc như vậy? Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự rất thắc mắc.

- Đương nhiên không phải làm không công nha! Ta hy vọng ngươi có thể tăng lương cho ta! – những lời mặt dày mày dạn thế này nhưng Tạ Đông Quân nói ra mặt không đỏ khí không suyễn. Song Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng mù mờ, không hiểu.

- Tăng lương? Tại sao? Ngươi muốn cái gì, nói cho ta biết, ta mua cho ngươi là được rồi.

- Không phải ta muốn mua đồ, ta chỉ muốn để dành thôi.

- Để dành làm cái gì?

- Ngươi đừng có quản. Trước tiên nói xem ngươi có đồng ý với ta hay không thôi! – Tạ Đông Quân ôm cổ Bộc Dương Tuyên Cầu làm nũng. Thấy bộ dạng này của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu làm sao có thể không đồng ý cho được?

- Được thì được thôi. Nếu ngươi muốn có nhiều tiền thì chẳng phải làm tổng quản sẽ tốt hơn sao?

Tạ Đông Quân nhăn mũi, làm một bộ chán ghét.

- Cây to đón gió. Ta mới không cần làm tổng quản đao to búa lớn. Ta chỉ muốn làm một thị nhân nho nhỏ đã thỏa mãn rồi.

- Ngươi yêu cầu chỉ có vậy, ta còn có thể nói không được sao?

- Ta biết là ngươi đối với tốt nhất mà!

Được sự cho phép của Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân hoan hô ầm trời, hớn hở ôm Bộc Dương Tuyên Cầu mà hôn lấy hôn để. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng vui vẻ hưởng thụ nụ hôn của mỹ nhân.

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu đồng ý rồi nhưng y không nói cho Tạ Đông Quân biết rằng, chức vị thị nhân đối với bọn hắn cũng không hề nhỏ, nó gần bằng chức tổng quản béo bở đó nha!

Xem ra, từ trước tới nay Tạ Đông Quân không hề có khái niệm là địa vị của mình trong cung cao thế nào; lại còn tự cho rằng mình đã ẩn giấu thực sự rất tốt nữa.

Vả lại, tuy Tạ Đông Quân nói sợ cây to đón gió nhưng hắn căn bản không biết bản thân mình trong hoàng cung này nổi danh ra sao. Nếu không phải Bộc Dương Tuyên Cầu và Duyên Duyên cố ý giấu diếm không nói thì chỉ cần vào cung ba ngày thì mọi lời đồn đãi liền tiến vào trong tai hắn rồi.

- Nếu ta đã đáp ứng ngươi rồi thì ngươi có thể nói cho ta biết vì sao ngươi lại muốn để dành tiền không?

Nghe Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi, Tạ Đông Quân trầm mặc một hồi rồi né tránh khỏi cái ôm của y, nhảy xuống ngồi đối diện trên chân y, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:

- Ta có một yêu cầu, hy vọng ngươi có thể đáp ứng cho ta.

- Yêu cầu của ngươi đúng là nhiều nha... Là cái gì?

Tuy Bộc Dương Tuyên Cầu nói lời trêu ghẹo nhưng bởi diễn cảm của Tạ Đông Quân rất nghiêm túc nên khiến cho Bộc Dương Tuyên Cầu dần thu hồi nụ cười trên mặt, nội tâm bắt đầu bất an, không yên.

- Chờ khi ta già, nếu ngươi đã không còn yêu ta nữa thì ta muốn ra cung!

Nghe lời Tạ Đông Quân nói, Bộc Dương Tuyên Cầu mím chặt môi, đôi mắt ánh lên tia nhìn đáng sợ, cả người đồng thời tản ra hơi thở nguy hiểm. Duyên Duyên đứng một bên tuy sợ hãi nhưng cũng không dám tự tiện tiến lên nửa bước.

- .... Ngươi nói, đây là có ý gì?

Tuy là miễn cưỡng nhưng trên mặt Tạ Đông Quân vẫn triển khai nụ cười, tựa hồ như muốn hạ giảm đi thứ không khí nặng nề này. Song Bộc Dương Tuyên Cầu hoàn toàn cười không nổi, hắn chăm chăm nhìn Tạ Đông Quân, không tự giác siết chặt cái chén trên tay.

- Ý đúng như lời ta nói. Chờ tới khi ta già đi, nếu không còn được ngươi sủng ái, ta nếu ở lại trong cung cũng chẳng còn ý nghĩa gì, chỉ thêm chọc giận ngươi mà thôi. Không bằng thả ra cung, ta còn có thể tranh thủ sớm một chút để xây dựng cuộc sống của mình một lần nữa... Chẳng hạn như mở một cửa hàng nhỏ trong thành, thế nên bây giờ ta muốn để dành bạc. Đến lúc đó, nếu ngươi rảnh thì cũng có thể đến ngồi chơi một lát.

Tuy ngữ khí như là trò chuyện vui vẻ nhưng ẩn ý trong lời nói dĩ nhiên có vụ xa cách. Tạ Đông Quân nói có vẻ thoải mái, song kỳ thực trong lòng đang chảy máu.

Sau khi trở về không bao lâu, Tạ Đông Quân đã phát hiện ra nhiều chuyện. Trong cung có rất nhiều khuôn mặt mới, nhất là nhóm phi tân ăn mặc, trang điểm xinh đẹp rồi cả những vụ lục đục mâu thuẫn giữa bọn họ với nhau trong hậu cung.

Bộc Dương Tuyên Cầu là hoàng đế, nên đương nhiên hậu cung có rất nhiều phi tần. Tuy đây là chuyện không thể tránh khỏi nhưng Tạ Đông Quân vẫn cảm thấy thực sự rất khó sống.

Hắn biết đó không phải là ý của Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng hắn cũng biết những phi tần kia là vì chúng đại thần ép bức y phải thỏa hiệp.

Nhưng không thể phủ nhận rằng, hắn từng suy nghĩ ích kỷ, hy vọng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ vì mình mà không nạp phi lập hậu. Trước kia, hắn ủng hộ Bộc Dương Tuyên Cầu không làm hoàng đế, kỳ thực cũng có một phần nguyên nhân là vì vậy. Bởi một khi làm hoàng đế thì sẽ có rất nhiều chuyện không thể không làm; hậu cung không thể không người, và ngôi vị hoàng hậu không thể không có chính là một trong số đó.

Tạ Đông Quân không có tham vọng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ vì mình mà gạt bỏ mọi dị nghị, hắn cũng không hy vọng vì mình mà khiến Bộc Dương Tuyên Cầu biến thành hôn quân trong mắt người đời; còn bản thân hắn là tội nhân thiên cổ mị quân hủy quốc.

Chuyện Tạ Đông Quân chính là Tạ Mãn đã bị mọi người biết hết, mà tin tức Tạ Đông Quân theo Bộc Dương Tuyên Cầu hồi cung, thậm chí là trở về sống trong Tĩnh Tâm điện cũng đã sớm truyền khắp, làm mưa làm gió trong hoàng cung.

Tất cả mọi người đều xem hắn như một kẻ không biết xấu hổ, sau khi tiêu xài hết vàng bạc châu báu trộm được lại vác mặt trở về nhờ vả Bộc Dương Tuyên Cầu, người đã bị hắn mê hoặc thất điên bát đảo.

Hắn mới ở chưa được mấy ngày mà đã có vài vị tần phi quý nhân thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu đi vắng liền chạy đến Tĩnh Tâm điện. Nói là đến nhìn hắn nhưng mục đích ngầm chính là tới nhục mạ, châm chọc Tạ Đông Quân.

Điều này làm cho Duyên Duyên tức gần chết. Có lần nàng định tìm Bộc Dương Tuyên Cầu về để trừng phạt đám phi tần kia nhưng đều bị Tạ Đông Quân ngăn cản. Tạ Đông Quân thậm chí còn yêu cầu Duyên Duyên không được tiết lộ bất cứ tin tức gì cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tạ Đông Quân có thể hiểu được suy nghĩ của đám nữ nhân này. Dù sao thì các nàng vất vả lắm mới được tuyển vào cung, bỗng dưng lại nhảy ra một người là hắn. Nếu các nàng từ này về sau không có được sự chú ý của Bộc Dương Tuyên Cầu thì chẳng phải sống cô đơn, quạnh quẽ trong hậu trong trong suốt quãng đời còn lại sao?

Nhưng mà mỗi lần nhìn nhóm tần phi xinh đẹp kia, Tạ Đông Quân lại không ngăn nổi suy nghĩ: Bản thân mình cùng lắm chỉ là một nam nhân, không bao lâu nữa tuổi già sắc cũng giảm, còn có thể được Bộc Dương Tuyên Cầu sủng ái bao lâu đây?

Ý nghĩ này xuất hiện khiến Tạ Đông Quân nhịn không được mà cười nhạo chính mình. Tới chỗ này đã mười mấy năm, tư tưởng của mình chẳng lẽ cũng bị nhuộm thành giống bọn họ rồi sao? Có lẽ nên giống với người hiện đại xem tình cảm là thứ monrh manh, nếu Bộc Dương Tuyên Cầu thay lòng đổi dạ thì cũng đừng thương y nữa. Như vậy, hắn có thể dễ dàng rời đi rồi!

Nhưng mà ý nghĩ này của Tạ Đông Quân đã chọc giận Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Chúng ta đã đi tới bước này, ngươi còn có thể vọng tưởng muốn rời xa ta sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu siết chặt tay, chiếc chén phát ra tiếng động ken két báo sắp có điềm xấu.

- Có thể đúng là ta không muốn rời khỏi ngươi, nhưng thế sự khó liệu ... – Tạ Đông Quân nói còn chưa xong đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu kích động đánh gãy.

- Không có cái gì là không thể lo liệu! Ta đây, suốt cuộc đời sẽ không buông ngươi ra; ngươi hãy bỏ cái suy nghĩ muốn ra khỏi cung đi!

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu kích động quá mức, Tạ Đông Quân cũng không muốn phản bác y; hắn hạ giọng, cố gắng làm yên lòng, thuyết phục Bộc Dương Tuyên Cầu:

- Ta là nam nhân, cho dù trẻ cũng không còn được nhiều năm. Đến lúc đó làm sao so sánh được với đám phi tần tuổi trẻ, xinh đẹp nơi hậu cung của ngươi? Ngươi là hoàng đế, vài năm nữa nhất định sẽ phải lập hoàng hậu ... Thực xin lỗi, ta thực sự không thể trơ mắt nhìn chuyện này diễn ra được. Thế nên, nếu một khắc này tới, ngươi vẫn nên đáp ứng để cho ta đi thôi...

Giọng nói Tạ Đông Quân vẫn không hề lạc điệu khiến Bộc Dương Tuyên Cầu phải gầm lên giận dữ, cắt ngang lời hắn:

- Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý! Ta sẽ không lập hậu, cũng tuyệt đối không buông tha ngươi!

Theo tiếng gầm giận dữ của Bộc Dương Tuyên Cầu, tay y dùng sức một chút khiến cái chén liền bị bóp nát. Những mảnh nhỏ của chén ngọc găm vào lòng bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Cầu lại như không phát giác, chỉ khăng khăng bóp chặt tay lại, trừng trừng nhìn Tạ Đông Quân.

- Tay ngươi!

Thấy cái chén bị vỡ, Tạ Đông Quân cực kỳ hoảng sợ chạy tới muốn mở bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra để y đừng tiếp tục dùng lực khiến mảnh vỡ đâm vào càng sâu.

Nhưng hắn còn chưa kịp bắt được tay Bộc Dương Tuyên Cầu thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã nhanh chóng nắm được thắt lưng Tạ Đông Quân, đem mặt mình chôn trước ngực hắn rồi ôm chặt lấy không chịu buông.

- Coi như là ta van cầu có được không? Đừng rời khỏi ta một lần nữa ... Ta chịu đủ rồi, ta thật sự phát điên rồi... Nếu lại không thấy ngươi nữa, ta nhất định sẽ điên mất...

Giọng của Bộc Dương Tuyên Cầu nghe như tiếng khóc khiến Tạ Đông Quân đau lòng, nhịn không được rơi nước mắt. Lực đạo của Bộc Dương Tuyên Cầu khá lớn, Tạ Đông Quân có thể cảm giác được cảm giác thô cứng của những mảnh nhỏ găm trong tay y đang cạ vào lưng mình.

- Tay ngươi ... còn có mảnh vỡ đâm vào, phải gắp ra mới được...

Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn làm ngơ, tiếp tục ôm chặt Tạ Đông Quân không chịu buông ra.

- Ngoan, buông ra nào, có được không? Trước tiên phải băng bó tay ngươi mới được... – tuy đau lòng tới mức khó thở nhưng Tạ Đông Quân vẫn nhẹ giọng dỗ dành Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Không muốn! Chỉ cần ta buông tay ra, ngươi nhất định muốn rời đi... Ta không bao giờ ... thả ngươi ra nữa... Nếu ta cứ ôm ngươi thế này thì ngươi có muốn bỏ chạy cũng không được...

- Nhưng mà tay ngươi ... Không thể cứ để mặc vậy được! Ngươi trước tiên cứ buông ra được không? – cảm giác được chỗ quần áo mà tay Bộc Dương Tuyên Cầu áp lên càng ngày càng ướt, Tạ Đông Quân nóng lòng vô cùng.

- Không bao giờ... rời khỏi ta nữa ... Tại sao ngươi biết rõ là ta yêu ngươi nhưng trong tâm vẫn muốn rời ta... Rõ ràng là ngươi đã nói sẽ không rời xa ta nữa...

- Ta không đi, ta đáp ứng ngươi là không đi nữa, còn chưa được sao? Mau buông tay để ta nhìn xem! – lòng nóng như có lửa đốt thì Tạ Đông Quân còn quản được cái gì. Sau khi đồng ý với Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn vội vàng kéo tay y ra, cẩn thận xem xét.

Có được hứa hẹn, Bộc Dương Tuyên Cầu mới thả lỏng lực, đưa cánh tay đang không ngừng đổ máu cho Tạ Đông Quân nhìn. Nhưng biểu cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu còn có chút hoảng hốt, có lẽ là vì bóng ma khi nãy đã quấy phá tâm tư y.

Bộc Dương Tuyên Cầu hình như không nhớ rõ mình đã nói cái gì, y chỉ biết là bản thân đã chứng kiến vô vàn ảo ảnh.

Y thấy một căn phòng trống rỗng, một đôi giầy không ai đi cùng tiếng mưa to bên ngoài.

Một nửa mảnh vỡ chiếc chén ngọc đều găm vào tay Bộc Dương Tuyên Cầu, máu tươi ồ ồ chảy ra không ngừng, rất nhanh đã nhiễm đỏ tay áo Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Duyên Duyên! Nhanh đi mời ngự y lại đây! Nhanh!!!

- A, Dạ! – Duyên Duyên đứng một bên bị dọa sơ, khi nghe mệnh lệnh của Tạ Đông Quân mới bừng tỉnh, vội vàng chạy đi.

Tạ Đông Quân ngồi xổm trên mặt đất nhìn vết thương của Bộc Dương Tuyên Cầu. Hắn lấy khăn tay nhẹ nhàng lau vết máu đi, nước mắt nhịn không được lại rơi xuống.

- Ngươi đúng là đồ đần .. Tội gì mà lại như vậy?

Bộc Dương Tuyên Cầu đã muốn khôi phục thần trí, y cười cười, làm bộ không để ý.

- Nếu làm vậy có thể giữ ngươi lại, cho dù có muốn ta chém một bàn tay cũng được!

Chính vì Bộc Dương Tuyên Cầu nói quá mực nhẹ nhàng, dễ dàng lại càng khiến Tạ Đông Quân kinh hãi.

Người trước mặt hắn đây, thật sự điên rồi!

Cả ngày, Bộc Dương Tuyên Cầu mặc kệ làmcái gì cũng đều dính bên người Tạ Đông Quân. Tuy bình thường cũng vậy nhưng hômnay lại dính càng chặt hơn.- Đừng có đi theo ta nữa! Đã nói làta không chạy trốn rồi mà! – Tạ Đông Quân phát điên mà kêu to. Hiện tại hắnmuốn đi nhà vệ sinh, mà tên Bộc Dương Tuyên Cầu kia cố tình nhắm mắt theo đuôilằng nhằng đi phía sau hắn. Việc này khiến Tạ Đông Quân vừa bực mình vừa buồncười.Bị Tạ Đông Quân nổi trận lôi đình, BộcDương Tuyên Cầu đáng thương đành phải ngồi trong phòng chờ hắn về. Nhưng lúcnày lại có người đến đây...- Đúng là ... Đi vệ sinh cũng muốn đicùng, có cần khoa trương như vậy không?Đi vệ sinh xong, Tạ Đông Quân vừa đi vừalầm bầm. Nếu không sớm trở về như lời đã nói thì chỉ sợ Bộc Dương Tuyên Cầu sẽlao tới đây tìm người mất.Vừa về tới tẩm điện Bộc Dương Tuyên Cầu,Tạ Đông Quân liền thấy một cung nữ đang quỳ trên mặt đất. Bộc Dương Tuyên Cầulàm một mặt lạnh lùng, thậm chí giống như không nghe cung nữ nói gì.Phát sinh chuyện gì sao? Hiện tại, Tạ ĐôngQuân đối với loại không khí quỷ dị này rất là mẫn cảm, hắn bất an đi vào trong.- Hoàng thượng...Tạ Đông Quân nhỏ giọng gọi, Bộc DươngTuyên Cầu thấy hắn trở thì trên mặt liền lộ vẻ tươi cười, ngoắc ngoắc tay muốnhắn đi qua. Tạ Đông Quân đi qua, liền bị Bộc Dương Tuyên Cầu một phen nắm lấyrồi làm nũng cọ cọ trên người hắn.- Hoàng thượng! Thiền nhi cầu người!Thỉnh người đi nhìn điện hạ đi! – cung nữ quỳ trên mặt đất khóc nói. Bởi vì sợhãi mà toàn thân nàng run lẩy bẩy, song vẫn liều mạng thỉnh cầu Bộc Dương TuyênCầu.- Đây là chuyện gì?Thấy người kêu Thiền Nhi này đã sợ tới nhưvậy mà vẫn cố gắng quỳ gối cầu xin Bộc Dương Tuyên Cầu, làm cho Tạ Đông Quânkhông đành lòng bèn quay đầu hỏi Bộc Dương Tuyên Cầu.Thấy Tạ Đông Quân hỏi, Thiền Nhi đang quỳliền chuyển sang cầu hắn.- Tạ đại nhân! Van cầu ngài khuyênnhủ hoàng thượng đi. Đại hoàng tử của hoàng thượng hiện đang phát sốt, nhưngcông công trong cung không cho tỳ nữ đi mời ngự y. Nếu còn tiếp tục như vậy ...tiếp tục như vậy thì điện hạ sẽ chết mất!Nói xong, Thiền Nhi liền khóc lớn, quỳ rạpxuống đất mà khóc tới mức không đứng dậy nổi.- Ai cho ngươi nói nhiều?Thấy Thiền Nhi gục xuống vừa khóc vừa nói,Bộc Dương Tuyên Cầu thực mất hứng liền giận dữ mắng mỏ nàng. Thiền Nhi bị BộcDương Tuyên Cầu mắng liền sợ tới mức muốn bất tỉnh, nhưng vẫn kiên trì quỳ gốitại chỗ không chịu rời đi.- Sao lại có chuyện này? – Tạ ĐôngQuân nhíu mày nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Người phía sau không có trả lời, thậmchí còn không dám đối diện với ánh nhìn của Tạ Đông Quân.Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu không chịu nói,Tạ Đông Quân liền né khỏi vòng tay của y, đi tới phía Thiền Nhi.- Ngươi gọi ... Thiền Nhi phải không?Vị hoàng tử kia ở đâu? Mang đi ta qua!- Dạ! Đa tạ Tạ đại nhân, đa tạTạ đại nhân! – Thiền Nhi vui sướng, cố gắng khởi động hai chân mềm nhũn củamình đứng lên để dẫn đường cho Tạ Đông Quân. Duyên Duyên đứng một bên thấy thếliền đi lên đỡ nàng dậy.- A, này....Hoàng đế bị bỏ lại nhìn ba người kiađi càng lúc càng xa, rơi vào đường cùng đành phải đi theo sau.Bộc Dương Tuyên Cầu đuổi kịp tốc độ bangười, cứng rắn đi tới bên người Tạ Đông Quân, nắm chặt tay hắn. Tạ Đông Quânkhông có giãy ra, chỉ lườm lườm y một cái.- Mau tính toán nên nói với tavì sao lại có chuyện như vậy? – giọng của Tạ Đông Quân rất nhỏ, là vì hắn muốngiữ mặt mũi cho Bộc Dương Tuyên Cầu, không cố ý để hai cung nữ đi phía sau nghethấy.Bộc Dương Tuyên Cầu bĩu môi, làm bộkhông tình nguyện.- Vừa nãy không phải ngươi nghethấy rồi sao? Chỉ là một hoàng tử.- Cái gì mà nói chỉ là một hoàngtử? Ta đến lâu như thế, chưa từng nghe ngươi nói đến ngươi có con trai! Hơnnữa, con của ngươi sinh bệnh, mà ngươi còn có thể làm như không nghe khôngthấy?! – trong giọng nói của Tạ Đông Quân mang ý khiển trách. Mà sự khiển tráchđó kỳ thực là môt cách để che dấu tâm tư kinh ngạc và mất mát của hắn.- Nhưng chỉ là một hoàng tửkhông quan trọng mà thôi. Ta căn bản không muốn quan tâm tới nó! – ngữ khí tuyđang làm nũng với Tạ Đông Quân nhưng lại có vẻ lãnh huyết vô tình nên khiến hắnphát lạnh trong lòng.Quả nhiên, hoàn cảnh sống sẽ ảnh hưởngtới một con người sâu như thế sao? Mới làm hoàng đế được vài năm, Bộc DươngTuyên Cầu đã biến thành một kẻ lãnh huyết, vô tình ư?Đi được một đoạn đường, cuối cùng đoànngười cũng tới được chỗ hoàng tử kia.Nơi đó nằm ở rất xa, thoạt nhìn rấthoang vắng, thậm chí so với Tĩnh Tâm điện còn hẻo lánh hơn nhiều.Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể tinđược một người đường đường là hoàng tử mà lại ở một nơi như thế này.Trên đường đi, kỳ thực trong lòng TạĐông Quân vô cùng rối loạn.Tuy hắn biết Bộc Dương Tuyên Cầu cónhiều phi tần quý nhân nhưng hắn không nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu ngay cả concũng đã có.Đứa nhỏ của Bộc Dương Tuyên Cầu sao?Mặc dù tự Tạ Đông Quân quyết tâm muốn đi nhưng Tạ Đông Quân không biết mình nêndùng tâm trạng gì để nhìn đứa nhỏ?Hơn nữa, hẳn là mẫu thân đứa nhỏ cũngđang ở đó đi... Hắn lại phải đối diện thế nào với vị phi tử không được sủng áikia?Đang lúc nội tâm Tạ Đông Quân trămchuyển ngàn hồi thì đoàn người đã đi vào nội điện. Trong điện không có ngườihầu, thậm chí còn không đốt đèn, phòng trong mơ hồ nghe được có tiếng khóc thútthít, yếu ớt.- Điện hạ ... Hoàng thượng tớinhìn ngài... – nghe thấy tiếng khóc, Thiền Nhi vội vàng ba bước thành hai bước đivào phòng trong, nước mắt vừa mới ngưng được một chút lại bắt đầu che kín haimá.Tạ Đông Quân đi theo vào, chỉ thấy mộtđứa bé trai chừng hai tuổi đang một mình nằm trên chiếc giường khá lớn. Trênngười nó đắp một chiếc chăn mỏng, cả mặt mày đều đỏ ửng, thoạt nhìn nó đang rấtđau đớn nhưng lại không dám lớn tiếng khóc mà cứ nghẹn ngào, rơi lệ.Tiến lên phía trước, Tạ Đông Quân vươntay chạm vào trán đứa nhỏ, độ nóng thực dọa người. Tạ Đông Quân sợ tới mứcnhanh chóng sai người đi mời ngự y.- Duyên Duyên! Ngự y, nhanh đimời ngự y đến! Còn người, mai đi lấy chậu nước lại đây!- A, dạ!Hai cung nữ vội vàng chạy đi, chỉ cònlại Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu trong phòng. Tạ Đông Quân nhẹ nhàng xoaxoa trán đứa nhỏ, đôi mắt đang nhắm chặt kia khe khẽ hé ra một đường nhỏ. Có lẽvì nhìn thấy có người đang ở đây nên nó lại cầm nước mắt lại, không dám khóc.Nhìn nó dùng thân hình nho nhỏ thừanhận sự đau đớn thế kia, cũng không dám khóc nháo như những đứa nhỏ khác; chỉkhi Tạ Đông Quân tới gần thì nó mới cẩn thận tìm kiếm chỗ để dựa vào. Tạ ĐôngQuân cảm thấy lòng mình đau thắt lại.- Mẫu thân nó đâu? – ôm cơ thểnho nhỏ của đứa bé vào lòng, Tạ Đông Quân hỏi Bộc Dương Tuyên Cầu đang đứng saumình.Từ đầu tới đuôi, Bộc Dương Tuyên Cầuđều dùng bộ dạng người xa lạ đứng phía sau, cứ đứa nhỏ đang chịu đau đớn nàykhông phải con của y.Mà khi nghe thấy vấn đề Tạ Đông Quânhỏi, Bộc Dương Tuyên Cầu thậm chí còn sửng sốt, nhất thời không nghĩ ra mẫuthân đứa nhỏ này đang ở đâu.- Hình như ... lúc sinh nó vì khósinh nên đã chết! – vì ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu thật sự nhẹ hẫng như khôngliên quan tới mình, Tạ Đông Quân cơ hồ có ảo giác Bộc Dương Tuyên Cầu đang nóitới không phải phi tử của mình.- Cho nên đứa nhỏ này vẫn mộtmình cùng Thiền Nhi sống ở đây?Tạ Đông Quân quả thực không thể tinnổi.Nhìn cái điện này là có thể biết cuộcsống của đứa nhỏ hoàn toàn không tốt. Mà trẻ nhỏ mới còn ít tuổi như thế đángra là thời điểm cần phải chăm sóc chu đáo. Hoàn cảnh như thế sao có thể nuôilớn nó, giúp nó trưởng thành?Phát hiện ngữ khí Tạ Đông Quân có ýtrách cứ, Bộc Dương Tuyên Cầu mới cảm thấy một tia bất an.Sự bất an này không phải vì đứa nhỏ màlà vì sợ Tạ Đông Quân sẽ giận mình. Cho dù, y không cảm thấy mình làm sai cáigì.- Ta không có tâm tư đi quản đứanhỏ này. Dù sao, nó sinh ra cũng nằm ngoài dự đoán của ta... Ngày đó là do tauống rượu...Bộc Dương Tuyên Cầu nhớ lại, hôm đóhắn vì uống say khướt, thấy ảo ảnh của Tạ Đông Quân nên mới nhận lầm mẫu thâncủa đứa nhỏ này mới vào cung thành Tạ Đông Quân, và đứa nhỏ này đã được sinhra.Không thể phủ nhân, bộ dáng mẫu thânđứa nhỏ có vài phần giống Tạ Đông Quân, thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới xemnàng thành hắn. Nói thật ra, Bộc Dương Tuyên Cầu đã rất chán nản và nổi giậnvới chính mình. Sau khi mọi chuyện xảy ra, y chẳng quan tâm tới mẹ con bọn họ,nghĩ rằng làm vậy sẽ vùi lấp được sự thật này.Kết quả, không chỉ vùi lấp không đượcmà còn bị Tạ Đông Quân phát hiện. Hiện tại, không thể nào đối diện với hắn mộtcách tự nhiên được.Thiền Nhi lấy chậu nước đến, Tạ ĐôngQuân dùng khăn nhúng ướt rồi nhẹ nhàng lau mặt cho đứa nhỏ. Nhìn khuôn mặt đứanhỏ đỏ hết cả lên mà Tạ Đông Quân đau lòng.- Điện hạ tên gì?Tạ Đông Quân hỏi chính là Thiền Nhiđang đứng một bên, vì dù có hỏi Bộc Dương Tuyên Cầu thì e là y cũng chẳng biết.- Dạ, điện hạ tên một chữ Khí ...– Thiền Nhi vừa nói vừa đỏ con mắt.Nghe cái tên như thế, Tạ Đông Quânnhíu mày:- Sao lại đặt cái tên này?- Dạ .... Hoàng thượng tự mình đặttên...Bộc Dương Tuyên Cầu kinh ngạc, quảnhiên giây tiếp theo ánh mắt trách móc của Tạ Đông Quân liền bắn lại đây, y bịtrừng vô tội nha!- Trẫm nhớ rõ, hình như không cóđặt cái tên này! – Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng phủ nhận, đem mọi chuyện xóamột cách sạch sẽ.- Ngày ấy Thiền Nhi nhờ ngườihướng hoàng thượng ban cho điện hạ mới sinh một cái tên. Điện hạ đã cho chữnày... – sợ mọi người nghĩ mình nói dối, Thiền Nhi vội vàng giải thích.- A.....Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ lại, hôm đóhắn đang đứng trong ngự thư phòng nhìn bức họa vẽ Tạ Đông Quân tới xuất thần.Đúng lúc, Hồ công công tới xin chỉ thị, hắn đang tâm phiền ý loạn, nghĩ nếu TạĐông Quân còn ở đây thì căn bản không có đứa nhỏ kia. Bởi vậy, liền đặt chohoàng tử kia cái tên "Khí".Tuy bây giờ mới nhớ tới nhưng BộcDương Tuyên Cầu đang suy tính nên nói thế nào với Tạ Đông Quân.Hiện tại, Tạ Đông Quân đã vì đứa nhỏnày mà tức giận với mình, nếu đem sự thật vì sao đặt cái tên này cho nó thì chỉsợ Tạ Đông Quân từ nay sẽ cấm Bộc Dương Tuyên Cầu y lên giường nữa ấy chứ!Vừa lúc, ngự y chạy tới giúp Bộc DươngTuyên Cầu né tránh việc phải trả lời vấn đề xấu hổ này. Thấy ngự y đến, Tạ ĐôngQuân liền đặt Bộc Dương Khí xuống giường. Nhưng Bộc Dương Khí không an tâm, cứnắm chặt lấy ống tay áo Tạ Đông Quân không chịu buông ra.- Điện hạ ngoan, để ngự y xem bệnhcho ngài. Nô tài ở ngay bên cạnh chờ! – Tạ Đông Quân dịu giọng dỗ dành BộcDương Khí.Bộc Dương Khí cũng là một đứa nhỏ hiểuchuyện, Tạ Đông Quân nhẹ nhàng rút tay áo ra, nó cũng ngoan ngoãn buông tay;nhưng đôi mắt vẫn dõi theo thân ảnh Tạ Đông Quân.Nhìn bộ dáng này của Bộc Dương Khí, TạĐông Quân đau lòng vô cùng. Hắn lùi tới bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu, nhỏ giọngnói với y:- Ta mặc kệ vì sao ngươi lại đặt cáitên này cho nó, nhưng tốt nhất ngươi nên lập tức sửa lại cái tên cho ta.Tạ Đông Quân nói tuy nhỏ nhưng ngữ khíhung ác; Bộc Dương Tuyên Cầu liên tục gật đầu, chỉ sợ chọc tức Tạ Đông Quân.Thấy biểu hiện nhu thuận của Bộc Dương Tuyên Cầu, sắc mặt cuả Tạ Đông Quân nớihòa hoãn một chút.- Khí hoàng tử hiện tại vì cảm mạonên mới phát sốt, nếu cứ để lâu thế này thì ... Thuốc này sắc hai chén thành mộtchén, mỗi ngày chia làm hai lần sáng và tối uống, trong vòng một tháng liền tốtthôi. – ngự y lắc đầu, xoay người đi qua bàn viết đơn thuốc giao cho Thiền Nhi;sau đó hành lễ Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân rồi rời đi.- Ngươi nhanh đi lấy thuốc về nấu,ta đến chăm nom điện hạ. – Tạ Đông Quân dặn Thiền Nhi đi lấy thuốc, còn chínhmình thì ngồi lại bên giường, lấy chiếc khắn nhúng ướt một lần nữa đắp lên tráncho Bộc Dương Khí.Lúc này, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đi tới,vẻ mặt mấy hứng.- Người làm gì mà bày ra bộ mặt khónhìn vậy? – tùy còn giận nhưng thấy diễm cảm của Bộc Dương Tuyên Cầu quái dị,Tạ Đông Quân vẫn tò mò hỏi han.- Ngươi ... gọi hắn là điện hạ.- Thì sao? – Bộc Dương Khí là hoàngtử, thế nên Tạ Đông Quân gọi nó là điện hạ vốn không có sai nha! Nhưng khônghiểu sao, diễm cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu nói có bao nhiêu khó chịu liềncó bấy nhiêu khó chịu.- Nhưng mà ... trước kia ngươi chỉ gọita là điện hạ...Tạ Đông Quân ngẩn người vài giây, rồi dởkhóc dở cười nói:- Ngươi người này, lại còn ghen tỵvới con của mình vì chuyện này nữa!!- Mặc kệ! Ngươi không được gọi nó làđiện hạ...Nếu Tạ Đông Quân đã không còn giận mìnhthì đương nhiên lá gan của Bộc Dương Tuyên Cầu lại được dịp phình to.- Ngươi đừng có dài dòng nữa, vướngchân vướng tay! – Tạ Đông Quân nhéo vài cái Bộc Dương Tuyên Cầu đang dính lấymình làm nũng rồi quay sang quan tâm Bộc Dương Khí.Lúc này, Bộc Dương Khí thấy Thiền Nhi vàngự y đều đã rời đi, nó liền dùng đôi mắt to tròn nhìn chăm chú Tạ Đông Quân.Thấy Bộc Dương Khí nhìn mình, Tạ Đông Quân liền nở một nụ cười hiền lành nhất,và dùng giọng điệu vô cùng dịu nhẹ nói chuyện nói nó:- Điện hạ, chỉ có ngài và Thiền Nhiở chỗ này chẳng phải rất cô đơn sao? Sau này nô tài mỗi ngày đều đến với ngài,ngài có chịu không?Nghe thấy lời Tạ Đông Quân nói, ánh mắtBộc Dương Khí rõ ràng là phát sáng, lộ vẻ chờ mong. Song trong sự chờ mong đócó lẫn cả vẻ hoài nghi và phòng bị. Có lẽ vì không biết Tạ Đông Quân có ý đồ gìnên mới đề phòng như vậy.Nhìn bộ dáng đáng yêu này của Bộc DươngKhí, tâm Tạ Đông Quân lại nổi lên một trận đau; ngược lại, Bộc Dương Tuyên Cầuở một bên thì sắc mặt rất khó coi.- Ta nói này Đông Quân, ngươi thậtsự muốn ... – Bộc Dương Tuyên Cầu nói còn chưa hết đã bị Tạ Đông Quân quay đầuliếc mắt khiến y chẳng nói tiếp được lời nào.- Hoàng thượng có vấn đề gì sao?Trên mặt Tạ Đông Quân treo một nụ cười đầynguy hiểm trừng trừng nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Tuyên Cầu thấy mà cảngười phát hoảng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.- Không ... Ta chỉ là không nghĩ,ngươi lại thích trẻ con đến vậy...Cười trừ vài tiếng, đường đường là hoàngđế của Đại Hạo thế mà phải tìm mọi cách lấy lòng một thị nhân... Nếu liệt tổ liệttông Bộc Dương gia thấy được thì nhất định sẽ tức giận tới mức "nhất phật xuấtthế, nhị phật thăng thiên" ấy chứ!Ngay tại lúc hai người liếc nhau, tầm mắtBộc Dương Khí đã chuyển từ trên người Tạ Đông Quân sang phía Bộc Dương TuyênCầu. Trong mắt đứa nhỏ vừa có chờ mong, vừa có bất an.Có lẽ vì huyết thống quan hệ đi! Trongtiềm thức, bản năng của Bộc Dương Khí rất muốn thân cận Bộc Dương Tuyên Cầu;nhưng vì cả người Bộc Dương Tuyên Cầu tản ra khí thế bức người cùng sự kháng cựđối với nó mà đâm ra sợ hãi.Thấy Bộc Dương Khí cứ chăm chú nhìn BộcDương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân liền nhanh chóng nhân cơ hội, gợi ý bảo Bộc DươngTuyên Cầu mau đi lên quan tâm đứa nhỏ.- Con của ngươi đang nhìn ngươi, cònkhông đi quan tâm nó một chút? Hắn đang bị bệnh đó!- Hử? Ta...?Nghe Tạ Đông Quân nói thế, khuôn mặt vônvặn vẹo của Bộc Dương Tuyên Cầu càng thêm rối rắm. Trước tiên, y nhìn ánh mắtcỗ vũ của Tạ Đông Quân rồi nhìn nhìn bộ dáng vừa mong chờ vừa sợ bị thương hạicủa Bộc Dương Khí đang nằm trên giường kia... cuối cùng đành làm mặt khổ, thongthả đi tới bên giường.Tuy di chuyển rất chậm nhưng khoảng cáchgiữa Bộc Dương Tuyên Cầu với chiếc giường khá ngắn tầm vài bước. Rất nhanh, yđã đứng gần giường, thừa nhận hai tầm mắt từ hai bên ném tới mà cảm thấy dướihoàng bào mồ hôi đang chảy ròng ròng.Bộc Dương Tuyên Cầu không phải chán ghétđứa nhỏ này, cũng không phải cố ý giận nó, không để ý nó nhưng ngay từ lúc nósinh ra thì y đã không có tâm lực đi quan tâm rồi. Lúc đó, một lòng một dạ BộcDương Tuyên Cầu đều dành hết cho Tạ Đông Quân!Cho dù, lúc đó đúng là có cảm giác chánghét đối với đứa nhỏ cùng mẫu phi của nó nhưng hiện tại đã không còn nữa, cóchăng chỉ là sự xa lạ mà thôi.Từ khi Bộc Dương Khí sinh ra, lần đầu tiênBộc Dương Tuyên Cầu nhìn nó chính là lúc này – thời điểm Bộc Dương Khí bệnhnặng. Thẳng thắn mà nói, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn luôn có cảm giác áynáy, chính là y làm bộ cứng rắn áp chế đi. Dù sao thân là đế vương, y sẽ khôngthừa nhận mình có bất cứ một sai lầm nào! [Đương nhiên ngoại trù những khi đốidiện với Tạ Đông Quân!]Bây giờ, thấy đứa nhỏ dùng ánh mắt nàynhìn mình, Bộc Dương Tuyên Cầu quả thực cảm thấy cả người không được tự nhiên.Đứa nhỏ này hẳn đã hơn hai tuổi, nếu làđứa trẻ bình thường thì chắc đã biết nói vài câu đơn giản. Nhưng từ nãy giờ vẫnkhông thấy nó nói qua một câu. Chắc hẳn nó chẳng được chăm sóc chu đáo, đươngnhiên là bị bỏ rơi một thời gian dài!Nhưng mà đứa nhỏ này thì biết cái gì? Trongtrí nhớ của nó từ trước tới nay thì chỉ có mỗi hai người là Thiền Nhi và nósống trong cung điện trống rỗng này, chấp nhận một cuộc sống cô đơn, bị hắthủi.Vì bản thân Bộc Dương Tuyên Cầu không chúý đứa nhỏ này nên ngay cả các đại thần khác cùng bọn hạ nhân cũng a dua coithường nó sao? Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên nhớ lại, bản thân y hồi nhỏ cũngđã từng trải một đoạn ngày dài như thế.Y nhớ, chính mình trước kia vì sống tronghoàn cảnh tương tự mà sinh ra lòng phòng vệ phi thường mạnh, gặp phải bất cứchuyện gì cũng ưu tiên việc tự bảo vệ mình trước đã.Nếu tình hình cứ tiếp tục kéo dài, sau nàyđứa nhỏ chắc chắn cũng giống y trước kia. Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ như vậy!Khí đó, y có Tạ Đông Quân, thế nên y mớithay đổi. Vậy đứa nhỏ này thì sao? Bất giác, trong lòng Bộc Dương Tuyên Cầuxuất hiện một cảm xúc thương yêu hiếm có. Hốc mắt Bộc Dương Khí hãy còn vươngnước mắt, đôi mắt trong veo thẳng thắn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.Xấu hổ ho khan một tiếng, Bộc Dương TuyênCầu làm bộ mặt cứng ngắc, đi tới vỗ nhẹ lên chiếc đầu nho nhỏ của Bộc DươngKhí.- Con trai không thể nói khóc làkhóc. Đứa nhỏ của nhà Bộc Dương phải kiên cường! – Bộc Dương Tuyên Cầu nói xongliền quay người, vội vàng ra khỏi phòng, không biết là định đi đâu.Tạ Đông Quân không nói gì, nhìn theo bónglưng Bộc Dương Tuyên Cầu mà mặt nổi đầy hắc tuyến.Ngươi nói những lời khó hiểu như thế vớimột đứa nhỏ thì làm được cái gì? Nó nghe hiểu được sao? Hơn nữa, ta bảo ngươiđi an ủi nó, chứ có bảo ngươi phát biểu với nó đâu?Tạ Đông Quân ngồi lại với Bộc Dương Khímột lúc thì thấy Thiền Nhi sắc xong thuốc đã mang tới. Xa xa ngửi thấy mùithuốc đông y, ngay cả Tạ Đông Quân cũng phải nhíu mày.Nhận chén thuốc, Tạ Đông Quân thổi chonguội rồi múc một thìa đưa tới. Bộc Dương Khí mở tròn đôi mắt, hai cánh môitrắng bệch mím chặt lại.Xem ra, đứa nhỏ này cũng biết thuốc cóhương vị không ngon a!- Điện hạ, phải uống thuốc thì bệnhmới khỏi được! Ngoan, mở miệng nào. A ~~~!Bộc Dương Khí nhìn Tạ Đông Quân, do dự mộthồi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn mở miệng. Nhưng thuốc vừa vào tới miệng liềnđắng nghét khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nhăn nhúm lại. Nhìn thôi mà Tạ ĐôngQuân cũng thấy miệng mình đắng theo.Bộc Dương Khí vẫn không nháo không khócnhư cũ, ngược lại rất phối hợp nên một chén thuốc nhanh chóng được uống hết.- Điện hạ thật lợi hại nha! – TạĐông Quân cười sủng nịnh rồi tiếp chiếc chén được Duyên Duyên mang tới. Hắn lấymột miếng mứt hoa quả, đưa tới bên miệng Bộc Dương Khí.Bộc Dương Khí nghi hoặc nhìn miếng mứt,rồi vẫn ngoan ngoãn mở miệng ngậm nó vào. Vừa vào tới miệng, vị ngọt ngào liềnhòa tan vị đắng của thuốc đông y. Ánh mắt Bộc Dương Khí hơi hơi mở to, lộ ra sựkinh ngạc nho nhỏ.Ngay cả món này mà đứa nhỏ cũng chưa đượcnếm qua sao? Tạ Đông Quân càng nghĩ càng thêm đau lòng. Hắn thầm đặt quyết tâm,nhất định phải chăm sóc, nuôi dưỡng đứa nhỏ này lớn lên thật tốt mới được!Nói thế nào thì, đứa nhỏ so với Bộc DươngTuyên Cầu quả thực rất giống. Điều này khiến cho hắn thấy mình như trở lạikhoảng thời gian còn là một tiểu thị nhân bên cạnh Cầu vương điện hạ.__Buổi tối, Bộc Dương Tuyên Cầu đang phêduyệt gấp tấu chương do mấy ngày nay tích lại; còn Tạ Đông Quân phụ trách cầmđen thì đang an vị trên ghế quý phi đọc sách, thỉnh thoảng hắn đứng lên khơibấc đèn.- Hình như tâm tình tốt lắm!?Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi đằng sau núi tấuchương ngẩng đầu lên, Tạ Đông Quân bên kia vừa làm lơ, vừa đi tới giá sách lấyra một quyển sách khác để xem.- Hửm? Cũng tốt... – Tạ Đông Quânkhông để ý lắm mà đáp lời, tay tùy tiện lật vài trang sách rồi thư thả bỏ cuốnsách vào chỗ cũ, lấy một quyển khác.- A, đúng rồi. Tay của hoàng thượngnên đổi thuốc.Tạ Đông Quân bỏ sách xuống, xoay người đilấy thuốc và vải sạch sẽ rồi quay lại bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu. Bộc DươngTuyên Cầu cũng phối hợp, bỏ bút lông xuống, chìa tay trái ra cho Tạ Đông Quângỡ vải băng cũ ra.Vết thương trên tay đã hiện ra đỏ thẫm,tuy không còn chảy máu nhưng chỉ cần hơi dùng sức thì vẫn dễ dàng làm vỡ ra lầnthứ hai.Vì sự kiện hoàng tử lúc chạng vạng khiếncho Tạ Đông Quân đã quên mất chuyện giữa hai người đã xảy ra tranh chấp kịchliệt kia. Nhẹ nhàng giúp Bộc Dương Tuyên Cầu bôi thuốc, Tạ Đông Quân nhịn khôngđược vẫn cảm thấy đau xót.Sau khi cẩn thận dùng vải băng bó xong, TạĐông Quân cũng không buông tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra mà nắm trong tay mình,nhè nhẹ xoa xoa.- Đúng là đồ đần...- Có thể mắng hoàng thượng là đồđần, ngươi đúng là nô tài lớn mật a! – Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười nói, rồikéo Tạ Đông Quân ngồi lên đùi mình, dùng chóp mũi cọ cọ má hắn.- Đúng rồi, ngươi thật sự muốn đichăm sóc tiểu quỷ kia sao? Là thật hả?Tiểu quỷ mà Bộc Dương Tuyên Cầu đang nóiđến chính là đương kim đại hoàng tử của Đại Hạo, Bộc Dương Khí.- Đương nhiên! Có khi nào ta nói đùachưa? – Tạ Đông Quân trừng mắt nói, làm một bộ cường ngạnh. – Sao vậy? Ngươikhông vui hả?Tạ Đông Quân nghĩ, có khi nào vì tự hắnchủ động nên khiến Bộc Dương Tuyên Cầu mất hứng không? Nhưng dù thế nào thì hắnvẫn không thể mặc kệ đứa nhỏ của Bộc Dương Tuyên Cầu được.Cho dù ... Cho dù đó là đứa nhỏ của y và nữnhân khác sinh ra. Tạ Đông Quân bắt chính mình không được suy nghĩ tới vấn đềnày. Bởi vì, chỉ cần nghĩ tới là tim hắn như bị một con đao cứa vào, làm hắnđau muốn chết.- Sao có thể, ngươi thích làm cái gìthì cứ làm. Ta không ngăn cản ngươi. Nhưng ... – Bộc Dương Tuyên Cầu đem mặt vùivào mái tóc dài của Tạ Đông Quân, giọng càng ngày càng nhỏ.- Nhưng cái gì?Đột nhiên, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi thẳngdậy, trên mặt vẫn còn duy trì biểu cảm làm nũng nhưng trong mắt đã ngập hànquang khiến Tạ Đông Quân rùng mình.- Ngươi muốn làm cái gì cũng được,nhưng không cho phép nghĩ tới chuyện rời đi. Nếu ngươi dám không nói một tiếngnào mà bỏ đi thì ... – nói đến đó, Bộc Dương Tuyên Cầu nhếch môi cười, ánh mắtbắt đầu trở nên điên cuồng.- Nếu ngươi dám làm cho chính mìnhcó việc gì không hay, ta sẽ khiến cho cả Đại Hạo phải chôn cùng rồi sau đó sẽtự sát đi tìm ngươi!Ngữ khí Bộc Dương Tuyên Cầu rất nghiêm túcvà Tạ Đông Quân biết người trước mắt này nhất định nói sẽ làm được.Trong nháy mắt đó, Tạ Đông Quân cảm giáchơi lạnh toát từ đỉnh đầu xuống từng ngón chân mình, nhịn không được mà cảngười hắn run lên. Chỉ cần nhắc tới đề tài này, Bộc Dương Tuyên Cầu liền biếnthành một con người hoàn toàn khác.Bộ dáng điên cuồng của Bộc Dương Tuyên Cầuchỉ duy trì vài giây, rồi lại lập tức biến trở về bình thường. Nhìn Bộc DươngTuyên Cầu như vậy, Tạ Đông Quân cảm thấy sợ hãi tự đáy lòng. Hắn không tự chủđược mà vươn tay, đem Bộc Dương Tuyên Cầu ôm chặt lấy.Chính mình nhất định cũng điên rồi, TạĐông Quân nghĩ như thế. Bởi vì hắn cảm thấy một Bộc Dương Tuyên Cầu như vậycàng khiến hắn thấy mê, càng khiến cả đời này hắn không muốn buông tay y ra.Nhưng cuối cùng, Tạ Đông Quân vẫn không cónói một lời hứa hẹn nào.Bởi vì, hắn biết rõ rằng, cho dù chínhmình có một vạn lần không muốn thì tương lai không biết sẽ xảy ra những chuyệngì khiến hai người bọn hắn phải chia tách. Nếu Tạ Đông Quân cứ thế đơn giản hứahẹn thì tới thời điểm phải chia xa, một Bộc Dương Tuyên Cầu bị phản bội thêmlần nữa chắc chắn sẽ chết mất.Qua vài ngày, Bộc Dương Khí chính thức đổitên. Đem từ "Khí" đổi thành "Khế", dựa theo gia phả có chữ đệm là "Ứng", từ đótrở đi gọi là Bộc Dương Ứng Khế.Hành động này của Bộc Dương Tuyên Cầukhiến nhiều người giật mình. Dù sao thì họ đều nghĩ Bộc Dương Tuyên Cầu khôngthích vị hoàng tử này, thế nên không một ai thèm quan tâm tới nó. Hiện tại, BộcDương Ứng Khế hình như bắt đầu được Bộc Dương Tuyên Cầu để ý, nên một đám ngườicũng bắt đầu hỏi han ân cần đối với vị hoàng tử Bộc Dương Ứng Khế này.Chính là, khi đám người già trẻ bọn hắnvất vả xa gần đến điện của Bộc Dương Ứng Khế thì lại phát hiện nơi này sớm đãngười đi – nhà trống. Thì ra, Bộc Dương Ứng Khế đã sớm được Bộc Dương Tuyên Cầubố trí chuyển đến Vọng An điện gần Tĩnh Tâm điện rồi.Tuy đã được Bộc Dương Tuyên Cầu chú ýnhưng không hiểu sao số người hầu hạ Bộc Dương Ứng Khế vẫn không có tăng thêm;vẫn chỉ có một mình Thiền Nhi mà thôi. Tuy nhiên, mỗi ngày đều có hạ nhân tớiquét dọn, sửa sang sân nhà; trừ việc đó ra thì không có gì khác.Xem dạng này, Bộc Dương Tuyên Cầu hình nhưcũng không có ý ban thêm thị nhân hoặc nô tỳ; bởi thế đám người kia định dùnghạ nhân để tạo mối quan hệ tốt với Thiền Nhi cũng đành bực tức mà từ bỏ.Có điều, chuyện Bộc Dương Ứng Khế độtnhiên được hoàng thượng chú ý tới lại trở thành một đề tài hấp dẫn để mọi ngườitrong cung tha hồ bàn tán. Nhưng vì Tĩnh Tâm điện cùng Vọng An điện nếu khôngđược cho phép thì người bình thường không thể tiếp cận; duy chỉ có hai cung nữđược tự do ra vào lại miệng bưng kín mít. Thế nên, chẳng một ai có thể hiểu rõnguyên nhân rốt cuộc là thế nào.Sáng sớm, Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhưthường lệ gần giờ Mão đã rời giường. Sau khi mở mắt, theo bản năng, Bộc DươngTuyên Cầu sẽ quay đầu nhìn bên cạnh. Ở vị trí đó, Tạ Đông Quân vẫn còn đang sayngủ. Tạ Đông Quân vốn có thói quen phải ôm một món đồ gì đó mới có thể yêngiấc, nên lúc này đang ôm cánh tay phải Bộc Dương Tuyên Cầu.Tuy mới trở về chưa được một tháng, nhưngvì được Bộc Dương Tuyên Cầu chăm sóc điều dưỡng nên sắc mặt Tạ Đông Quân đã trởnên hồng nhuận. Làn da vốn bị sạm thô cũng đã hồi phục sự sáng mịn như xưa,hiện tại đã có thể thấy được thành quả của quá trình điều dưỡng.Tuy đã qua cái tuổi hai mươi nhưng Tạ ĐôngQuân vẫn không có lấy một cọng râu; không giống như Bộc Dương Tuyên Cầu cứ haiba ngày lại phải cạo râu một lần. Và dù đã qua hai mươi tuổi nhưng lời nói vàviệc làm của Tạ Đông Quân đôi khi vẫn giống với đứa nhỏ năm đó.Nói đúng ra, nếu tính theo tuổi kiếp trướcthì Tạ Đông Quân đã ngoài ba mươi. Xem ra, thay thế bởi một thân thể còn trẻ,tim của hắn cũng không có lớn chút nào.Bộc Dương Tuyên Cầu cười sủng nịnh, vươntay trái đẩy lọn tóc vương trên mặt Tạ Đông Quân sang hai bên. Tạ Đông Quân cólẽ cảm giác hơi ngứa nên ngọ nguậy vài cái rồi lại chìm vào giấc ngủ.Thời điểm vào triều đã đến, Bộc DươngTuyên Cầu xoay người xuống giường. Y có thể nghe được bước chân của Duyên Duyênđang đi tới, có lẽ đã chuẩn bị xong đồ rửa mặt nên tới gọi y dậy.Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng taychân rất nhanh nhẹn. Lúc trước, Bộc Dương Tuyên Cầu vốn dĩ chọn Duyên Duyên tớihầu hạ Tạ Đông Quân chỉ đơn thuần vì đứa nhỏ này mới tiến cung, còn chưa biếtnhững chuyện liên quan tới hắn nên mới chỉ định nàng. Tuy rằng, sau khi nghe thấy lời đồndo mọi người nói, Duyên Duyên cũng không ngoại lệ; nhưng cũng may cá tính DuyênDuyên ưa thẳng thắn. Mỗi lần nghe có người nói xấu Tạ Đông Quân thì sẽ nổigiận, hùng hổ xông đến tranh cãi một trận ra trò. Nếu không phải vì vị trí củaDuyên Duyên cao không ai dám trêu chọc; thêm đó Tạ Đông Quân cũng cấm nàng đánhnhau thì Duyên Duyên đã sớm vì nổi giận mà xông lên trước đánh nhau hoặc là bịngười ta giáo huấn khiến mình đầy thương tích. Tính tình nha đầu này chính lànhư vậy!Đúng là, chủ nào tớ nấy! Nghĩ vậy, BộcDương Tuyên Cầu nhịn không được cười ra tiếng. Vừa mới bước xuống giường điđược hai bước, Bộc Dương Tuyên Cầu đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thìđột nhiên cảm giác như đá phải cái gì đó.Cảm giác mềm mềm này... đột nhiên Bộc DươngTuyên Cầu thầm cả kinh trong lòng.Tập trung nhìn xuống, đồ vật đang nằm trênquả nhiên ... Không, đó không phải là đồ vật mà là Bộc Dương Ứng Khế.Bộc Dương Ứng Khế bị đá môt cước bay vềsau té trên mặt đất nhưng không hề lớn tiếng khóc, mà chỉ trừng lớn đôi mắtnhìn phía trên, tựa hồ như nó còn chưa hiểu được rốt cuộc khi nãy đã xảy ra chuyệngì.- Sao ngươi lại ở chỗ này? – BộcDương Tuyên Cầu kinh ngạc hỏi rồi ngồi xổm xuống kéo Bộc Dương Ứng Khế lên.Bộc Dương Ứng Khế lắc lắc thân mình vàicái để đứng vững, bàn tay nho nhỏ xoa xoa bụng.Có lẽ vì liên quan tới việc khuyết thiếusự giáo dục cùng yêu thương, Bộc Dương Ứng Khế dù đã hơn hai tuổi, tuy có thểnghe hiểu người khác nói gì nhưng bản thân nó thì không thể nói. Nó chỉ biếtnói vài từ đơn đơn giản, cũng rất ít khi biểu lộ ra cảm xúc; thêm vào đó cáchđi đứng cũng lẫm chẫm, lúc lắc. Bộc Dương Tuyên Cầu thực sự khó mà tưởng tượngnổi đứa nhỏ này sao có thể một mình chạy tới Tĩnh Tâm điện.- Thiền Nhi đâu? – tuy biết không cóđược câu trả lời nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu nhịn không được vẫn lên tiếng hỏi.Bộc Dương Ứng Khế vẫn dùng đôi mắt to tròn của mình lẳng lặng nhìn Bộc DươngTuyên Cầu. Đúng lúc này Duyên Duyên đi vào.- Hoàng thượng, nên dậy thôi... A? ỨngKhế điện hạ, sao ngài lại ở đây? Sớm như vậy mà ngài đã dậy rồi ư?- Đi xem Thiền Nhi rốt cuộc đang làmcái gì, sao lại để một đứa trẻ chạy lung tung như vậy. – Bộc Dương Tuyên Cầunhíu mày nói, không để ý tới Bộc Dương Ứng Khế nữa, bắt đầu rửa mặt.- Dạ! – Duyên Duyên vội vàng chạy rangoài.Duyên Duyên vừa rời đi, Tạ Đông Quân ngủtrên giường liền có động tĩnh.- Làm ồn cái gì vậy... – giọng của TạĐông Quân thều thào, đại khái vì sáng sớm bị đánh thức nên bộ dáng không cóchút khí lực nào. Hắn giãy dụa ở trên giường vài cái nhưng vẫn chưa có đứngdậy.- A, đánh thức ngươi sao? – BộcDương Tuyên Cầu đi qua ngồi xuống bên giường, đưa tay khẽ vuốt má Tạ Đông Quân.- Không có ... A? Điện hạ, sao ngài ởtrong này?!- Ta vốn... – Bộc Dương Tuyên Cầu nóiđược một nửa mới đột nhiên nhận ra, điện hạ trong miệng Tạ Đông Quân không phảichỉ y mà là Bộc Dương Ứng Khế nãy giờ vẫn đứng một bên.Tạ Đông Quân không nói hai lời liền gạtBộc Dương Tuyên Cầu sang, xuống giường đi tới bên cạnh Bộc Dương Ứng Khế.- Điện hạ sao tới đây? Bây giờ cònrất sớm mà.Bộc Dương Ứng Khế còn chưa trả lời, bàntay nhỏ vẫn xoa xoa chỗ bụng.- Điện hạ xảy ra chuyện gì sao? Đaubụng?Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, đôi mắt trongto nhìn về phía Bộc Dương Tuyên Cầu; Tạ Đông Quân cũng thuận theo ánh nhìn củanó. Tâm Bộc Dương Tuyên Cầu phát hoảng, đồng thời thầm mắng đứa nhỏ này lại dámkéo y xuống dưới nước.- Ờ ... Lúc ta xuống giường không cóchú ý thấy nó nên ... nên không cẩn thận đá nó một cái...- Ngươi đá nó một cái?!Giọng Tạ Đông Quân nháy mắt vút lên cao;Bộc Dương Tuyên Cầu sợ tới mức rụt cổ lại, không hề nghĩ ngợi liền nhanh chóngbiện minh cho mình.- Không phải ta cố ý! Ta khôngcó nhìn thấy nó thôi. Ai biết được mới sáng sớm mà nó liền đứng ở bên giường...Nhưng căn bản Tạ Đông Quân không nghelời y biện giải, hắn lo lắng quay sang xem đông xem tây Bộc Dương Ứng Khế.- Điện hạ, rất đau sao? Có thấymuốn ói không? Để cho nô tài nhìn xem có được không?Đối với liên tiếp vấn đề đặt ra, BộcDương Ứng Khế hết lắc đầu rồi gật đầu. Cuối cùng nó cũng ngoan ngoãn cởi quầnáo ra để cho Tạ Đông Quân kiểm tra. Bộc Dương Tuyên Cầu đứng phía sau cũng vộinhìn lén theo.May mắn, bụng Bộc Dương Ứng Khế khôngcó vết thương nào, ngay cả một vết bầm đỏ cũng không có. Nếu không thì BộcDương Tuyên Cầu chắc chắn sẽ bị Tạ Đông Quân lải nhải mắng mỏ cho xem.Tuy mới gặp gỡ Bộc Dương Ứng Khế cómấy ngày nhưng Tạ Đông Quân thực sự coi Bộc Dương Ứng Khế như con của mình màbảo vệ. Nếu chẳng phải Bộc Dương Tuyên Cầu cực lực phản đối thì Tạ Đông Quânngay cả buổi tối cũng muốn ngủ cùng Bộc Dương Ứng Khế.- Sao điện hạ mới sáng sớm lạichạy tới nơi này đứng? Thiền Nhi không ở cùng ngài sao?- Ta vừa cho Duyên Duyên đi tìmThiền Nhi rồi.- A, vậy sao? – thời điểm TạĐông Quân nói chuyện cũng không có ngẩng đầu lên, vẫn một mực xem xét trênngười Bộc Dương Ứng Khế có vấn đề gì khác hay không.Bị coi thường khiến Bộc Dương TuyênCầu bực bội, nhưng vì lý do Bộc Dương Ứng Khế bị chính mình xem nhẹ bao lâu naynên Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không thuận tiện phát tác. Cuối cùng y đành ngồitrên giường, yên lặng cầu nguyện Duyên Duyên sớm mang Thiền Nhi trở về.- A... – đối diện với một Tạ ĐôngQuân đang thao thao bất tuyệt, Bộc Dương Ứng Khế mồm miệng không rõ ràng nóimột chứ, sau đó chìa ngón tay ngắn ngủn chỉ chỉ Tạ Đông Quân.- Nô tài? Nô tài làm sao ư?- Chắc là tới tìm ngươi đó, nónhớ ngươi. – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dỗi nói rồi đứng dậy, tự mình đổi quần áovào triều.- Là như vậy sao, điện hạ?Bộc Dương Ứng Khế gật đầu, tuy trênmặt không chút thay đổi nhưng Tạ Đông Quân cũng cảm động vô cùng. Hắn hoàn toànquên đi tôn ti quan hệ, nghiêng người ôm lấy thân mình nho nhỏ của Bộc DươngỨng Khế.- Đa tạ điện hạ đã yêu mến. Nôtài thực sự cảm động lắm!Thấy Tạ Đông Quân cảm động như vậy,Bộc Dương Tuyên Cầu lại càng thêm khó chịu.- Này, ta cũng thường xuyên nóiyêu ngươi, nhớ người nha, sao mỗi lần như vậy ngươi đều không thấy ngươi cảmđộng?Nghe ngữ khí mất hứng của Bộc DươngTuyên Cầu, lúc này Tạ Đông Quân mới đem lực chú ý chuyển tới người y.- Ngươi cùng con mình tranh sủngcái gì?!Tạ Đông Quân vừa bực vừa buồn cười, đitới trước giúp Bộc Dương Tuyên Cầu thay quần áo. Đúng lúc, Duyên Duyên mangtheo Thiền Nhi đã trở lại. Thiền Nhi gấp đến độ phát khóc, thấy Bộc Dương ỨngKhế vẫn mạnh khỏe đứng đó mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.- Điện hạ, sao người lại mộtmình chạy đến nơi này được vậy? Hù chết Thiền Nhi rồi! – Thiền Nhi thút thítnói rồi kiểm tra xem Bộc Dương Ứng Khế có bị thương hay không. Mãi một lúc nàngmới thấy Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đứng bên liền vội vàng quỳ thỉnhan.- A! Tham ... tham kiến hoàng thượng!Tham kiến Tạ thị nhân!Thiền Nhi đúng là bị dọa chết, điện hạ saocó thể chạy tới Tĩnh Tâm điện; hơn nữa thoạt nhìn bộ dáng hoàng thượng không cómấy vui vẻ nha...- Đứng lên đi, mau mang đứa bé kiavề!Bộc Dương Tuyên Cầu không tính toán hayphản ứng gì với Thiền Nhi mà chỉ thúc giục nàng mau mang Bộc Dương Ứng Khế đi.- Dạ, điện hạ, chúng ta đi thôi!Thiền Nhi cố gắng kéo tay Bộc Dương ỨngKhế nhưng Bộc Dương Ứng Khế lại như không muốn rời đi. Nó cứ cúi đầu đứng ở chỗcũ.- Nếu không có việc gì thì để chođiện hạ ở lại ăn sáng đi. Hoàng thượng, ngươi cũng chưa cùng điện hạ dùng bữalần nào đúng không?Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu mày, Tạ Đông Quântuy tươi cười khi nói chuyện nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu theo nét cười của hắn cóthể đọc được một thông điệp đi kèm: "ngươi dám nói không được thì liền xongđời!"; thế nên Bộc Dương Tuyên Cầu....- Khụ! Cứ thế lo liệu đi, DuyênDuyên.- Dạ! – Duyên Duyên vui vẻ đáp rồikéo Thiền Nhi chạy đi chuẩn bị đồ ăn sáng, lưu lại ba người bên trong phòng.- Như vậy ngươi vui chưa? – BộcDương Tuyên Cầu tức giận nói; còn Tạ Đông Quân thì đáp lại y một nụ cười. BộcDương Tuyên Cầu nhìn Tạ Đông Quân cười vài giây rồi mới cúi người muốn hôn môihắn, song lại bị hắn đẩy ra.- Đừng, điện hạ đang ở đây! – TạĐông Quân nhỏ giọng nói, vẻ mặt thẹn thùng.Quay đầu nhìn lại, quả nhiên vẫn thấy BộcDương Ứng Khế đứng đó, dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hai người họ.- A.... Điện hạ thích ăn cái gì? Nóinô tài biết để nói bọn họ chuẩn bị nhiều một chút. – đại khái vì thấy ngượngngùng nên Tạ Đông Quân đành cười xấu hổ hai tiếng rồi nói với Bộc Dương Ứng Khế.Bộc Dương Ứng Khế nghiêng đầu, thấy TạĐông Quân đi tới phía mình liền chìa hai cánh tay ngắn ngủn hướng hắn, giốngnhư muốn hắn ôm.Tạ Đông Quân dễ dàng ôm lấy Bộc Dương ỨngKhế, và hắn lại kinh ngạc bởi đứa nhỏ này rất nhẹ; căn bản không giống với sứcnặng mà đứa nhỏ hai tuổi vốn có.Bộc Dương Ứng Khế ghé vào vai Tạ ĐôngQuân, trộm nhòn Bộc Dương Tuyên Cầu đứng phía sau Tạ Đông Quân. Nó không hiểu,vì sao Bộc Dương Tuyên Cầu lại dùng diễn cảm đáng sợ kia nhìn mình.Hai cung nữ nhanh chóng mang bữa sáng lênbàn. Tạ Đông Quân sớm đã có thói quen vì Bộc Dương Tuyên Cầu cứng rắn muốn hắnngồi dùng bữa cùng y nên cũng tự động ngồi xuống. Chỉ là, lực chú ý của hắntrong ngày hôm nay đều đặt hết lên người Bộc Dương Ứng Khế.- Điện hạ thích ăn cái gì? Nô tài lấygiúp ngài.Bộc Dương Ứng Khế nhìn một bàn đầy đồ ăntrước mặt, hình như không biết phải làm sao, thậm chí nó còn dùng ánh mắt xingiúp đỡ từ Thiền Nhi đang đứng phía sau.- Bình thường điện hạ không ăn nhữngthứ này, cho nên...Tạ Đông Quân nhìn quét một lượt đồ ăn trênbàn, đều là những đồ ăn sáng rất đơn giản. Sau khi lên làm hoàng đế, thói quenăn uống của Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không có thay đổi gì, vậy nên đồ ăn khôngkhác mấy so với hồi y còn là vương gia.Mấy thứ này mà Bộc Dương Ứng Khế còn chưanếm qua, vậy trước kia nó ăn cái gì?Tạ Đông Quân đè nèn xuống cảm giác chuaxót đang ực lên trong cổ họng, làm bộ tươi cười nói.- Vậy điện hạ thử cháo này trước đinha, cái này ăn ngon lắm. – Tạ Đông Quân múc một chén cháo đầy, thổi nguội mộtthìa rồi đưa tới bên miệng Bộc Dương Ứng Khế.Bộc Dương Ứng Khế do dự một hồi rồi mởmiệng ăn, cặp mắt tròn tròn đầy nghi ngờ liền mở to vì kinh ngạc. Miếng cháomềm mềm, ngọt ngọt nhanh chóng được nuốt vào bụng, ánh mắt Bộc Dương Ứng Khếlại quay sang nhìn chăm chú chén chào trên tay Tạ Đông Quân.Tạ Đông Quân tự nhiên có cảm giác thànhcông trong lòng, tốc độ bón cháo càng nhanh hơn, chớp mắt Bộc Dương Ứng Khế đãăn hết nửa bát cháo. Trái lại, Bộc Dương Tuyên Cầu ngồi một bên bị vắng vẻ cứdùng biểu cảm oán hận, đố kị mà cắn cắn miếng bánh mì thứ tư của mình.- Hoàng thượng, thời gian không cònnhiều nữa ạ! – Duyên Duyên nhỏ giọng nhắc nhở. Đứng bên và chứng kiến tất cảkhiến nàng nhịn không được muốn phì cười, có trời mới biết nàng đã tốn baonhiêu khí lực mới nhịn không cười thành tiếng.Bộc Dương Tuyên Cầu đứng lên, vỗ vỗ y bàochuẩn bị đi thượng triều. Tạ Đông Quân thấy thế liền đứng lên tiễn y.Thấy cuối cùng Tạ Đông Quân cũng chú ý tớimình, lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu mới có chút vui vẻ.Tạ Đông Quân tiễn Bộc Dương Tuyên Cầu tớicửa, rồi y quay đầu nhìn hắn.- Đừng chỉ mãi chăm sóc tiểu quỷkia, bản thân cũng phải ăn vài thứ đó. – y vươn tay đẩy mấy sợi tóc của Tạ ĐôngQuân sang hai bên tai gọn gàng. Vì mới sáng sớm đã có một đống chuyện nên TạĐông Quân vẫn chưa kịp buộc tóc.- Cái gì mà tiểu quỷ, đó là con củangươi đó!- Ta mặc kệ là ai, nếu ngươi khôngchịu ăn cơm, chờ ta trở về rồi biết tay, đã biết chưa hả? – Bộc Dương Tuyên Cầughé sát mặt Tạ Đông Quân, ngữ khí đầy ý cảnh cáo.- Đã biết.Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ hôn lên môi TạĐông Quân, thậm chí còn chìa đầu lưỡi liếm nhẹ bên viền môi hắn rồi mới chịurời đi. Còn lại Tạ Đông Quân đứng đó, cả mặt đỏ bừng.

Hô hô, bỏ lỡ mấy ngày có lỗi với mọi ngườ nha, chỗ ta bị mất mạng đó a.

Lại tiếp tục thưởng thức nào

- Đúng là ... Nếu để người ta thấy thì tính sao! – Tạ Đông Quân nhỏ giọng oán hận nhưng khóe miệng lại tràn ra nụ cười hạnh phúc.

Trở lại trong phòng, Bộc Dương Ứng Khế vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế nhìn hắn, không hề động gì tới chiếc bát.

- Xảy ra chuyện gì sao, điện hạ? Ngài không ăn thêm sao? Cháo nguội rồi, nô tài đổi chén khác cho ngài nha?

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, sau đó tự mình bưng chiếc bát lên, múc từng thìa bỏ vào miệng nhỏ nhắn ăn.

Vì Bộc Dương Tuyên Cầu và hắn đều rởi khỏi bàn ăn nên nó bất an, không dám động đồ ăn sao?

Đây là chuyện mà một đứa trẻ hai tuổi làm sao? Bình thường, chẳng phải đứa trẻ hai tuổi nào thấy cái gì mình thích thì chẳng thèm quan tâm gì mà ăn thật nhiều sao?

Đứa nhỏ này mới hai tuổi mà đã học được cách không tùy hứng, quan sát sắc mặt người khác để sống sao?

Tạ Đông Quân chợt có cảm giác đau nhói, khó chịu, hắn nhớ tới Bộc Dương Tuyên Cầu trước kia hình như cũng giống thế này.

Bộc Dương Tuyên Cầu hiện tại thi thoảng biểu hiện ra vẻ mặt lãnh huyết đáng sợ, một phần nguyên nhân cũng vì thời thơ ấu trước đó; chỉ vậy thôi mà Tạ Đông Quân đã đau lòng rồi.

Thế nên, mặc kệ thế nào thì hắn cũng không muốn để đứa con của Bộc Dương Tuyên Cầu biến thành như vậy.

- Điện hạ!

Chờ cho Bộc Dương Ứng Khế ăn no xong, Tạ Đông Quân dùng giọng điệu nghiêm túc gọi nó. Thấy vẻ mặt Tạ Đông Quân rất hình sự, Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn hơi hoảng loạn, nghĩ là mình đã làm sai chuyện gì khiến Tạ Đông Quân không vui.

- Điện hạ, ngài là một hoàng tử, cho nên ngài muốn làm cái gì cũng được, có biết không?

Bộc Dương Ứng Khế vẫn nhìn Tạ Đông Quân như cũ, không biết rốt cuộc Bộc Dương Ứng Khế có nghe hiểu được không, nhưng nó tựa hồ phát hiện Tạ Đông Quân không có giận mình nên không còn khẩn trương nữa.

- Từ hôm nay trở đi, điện hạ muốn làm cái gì cũng được, vậy nên ngài cứ thoải mái yêu cầu, được không ạ?

Bộc Dương Ứng Khế chần chờ một hồi rồi rụt rè gật đầu; tuy nhiên Tạ Đông Quân xem ra là nó vẫn chưa rõ mình nói cái gì. Chỉ là theo bản năng nên nó mới đáp lại hắn thôi.

Xem ra, một thời gian dài sống trong hoàn cảnh bị xem thường nên Bộc Dương Ứng Khế hoàn toàn không có được cái ngạo khí cùng sự ngạo nghễ. Tuy nhìn theo một khía cạnh thì nó là một điều tốt nhưng về mặt khác... Bộc Dương Ứng Khế ngay cả khi đối diện với bọn hạ nhân cũng luôn có bộ dáng sợ sệt, yếu thế.

Phát hiện ra điểm này khiến Tạ Đông Quân nhíu mày, song hắn không biết nên làm cái gì mới tốt.

Hắn phải làm gì để giúp đứa nhỏ đáng thương này?

- Đúng rồi, lát nữa điện hạ có muốn làm cái gì không? Bình thường, điện hạ thích làm cái gì? – câu hỏi sau của Tạ Đông Quân là dành cho Thiền Nhi.

- Bình thường, điện hạ... đều ngồi ở trong điện... – Thiền Nhi nói ấp a ấp úng, nhưng đại khái Tạ Đông Quân cũng nghĩ ra được.

Ngày đó, khi tiến vào chỗ Bộc Dương Ứng Khế ở, hắn đã chú ý thấy nới ấy chẳng có cái gì. Mà theo tình trạng lúc đó của Bộc Dương Ứng Khế thì nó cũng không dễ dàng rời khỏi điện của mình. Thế nên, ngày qua ngày, Bộc Dương Ứng Khế chỉ có thể ngồi ngẩn người bên trong gian phòng. Thiền Nhi cũng đâu thể cả ngày ở bên cạnh nó... Có lẽ vì nguyên nhân này khiến cá tính Bộc Dương Ứng Khế có vẻ tự bế và giải thích lý do vì sao nó lại ít nói đến như vậy.

- Đợi lát nữa, nếu điện hạ không có việc gì làm thì cùng nô tài đi chơi có được không?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu, đặt tay mình lên tay Tạ Đông Quân rồi nhảy xuống khỏi ghế. Hai người cùng nhau nhanh chóng đi ra ngoài.

Thiền Nhi nhìn theo hai người rời đi rồi nhìn Duyên Duyên mỉm cười.

Thật sự tốt rồi, điện hạ cô đơn một mình đã lâu, cuối cùng cũng hết khổ.

Tạ Đông Quân mang Bộc Dương Ứng Khế vào sân sau, đó là nơi dành cho thời gian làm vườn của hắn. Tạ Đông Quân đưa cho Bộc Dương Ứng Khế một cái xẻng rồi làm mẫu dạy nó cách xới đất.

- Nhìn xem, làm như vậy sẽ khiến đất tơi xốp, cây cối mới có thể tươi tốt.

Bộc Dương Ứng Khế chăm chú quan sát động tác của Tạ Đông Quân hồi lâu rồi cũng cầm cái xẻng bắt chước đào đất. Đào vài cái, Bộc Dương Ứng Khế như đào ra hứng thú, bắt đầu thoăn thoắt xới đất.

Bởi vì bón phân nhiều cho nên đất ở đây khá phì nhiêu, đào vài cái là có thể thấy mấy con giun đất chui ra. Bộc Dương Ứng Khế nghiêng đầu nhìn một lát, thấy con giun vội vàng chui lại vào trong đất, nó liền nhanh chóng bắt lấy cái đuôi con giun lôi tuột ra.

Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu nhìn Tạ Đông Quân, thì thấy hắn chỉ mỉm cười chứ không có ý ngăn cản mình nên nó cũng lấy hết can đảm nghịch với đống bùn đất.

Đợi cho Tạ Đông Quân dọn dẹp xong vườn hoa thì Bộc Dương Ứng Khế cũng đã nghịch bẩn cả người. Phát hiện trên người mình đều là bùn, Bộc Dương Ứng Khế bất an vo vo góc áo, không dám ngẩng đầu nhìn Tạ Đông Quân.

Biết Bộc Dương Ứng Khế là sợ mình mắng nó nên Tạ Đông Quân cũng cố ý phóng nhẹ giọng:

- Điện hạ, nô tài đưa ngài đi tắm nhé!?

Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu quan sát biểu cảm của Tạ Đông Quân, phát hiện đối phương không có vẻ tức giận nó mới gật đầu để Tạ Đông Quân đưa mình đi tẩy sạch.

Tạ Đông Quân đưa Tạ Đông Quân tới ao tắm mà Bộc Dương Tuyên Cầu thường sử dụng. Đó là nơi Bộc Dương Tuyên Cầu đặt biệt cho người ta dùng đá thiên nhiên xây dựng nên ngay phía sau Tĩnh Tâm điện; thậm chí y còn sai người dẫn nước nóng tự nhiên từ bên ngoài vào. Tất cả chỉ vì muốn Tạ Đông Quân ưa sạch sẽ lúc nào cũng có nước ấm để tắm rửa.

Đối với Tạ Đông Quân mà nói, có được một nơi như thế này thật sự rất tuyệt. Có điều, khuyết điểm lớn nhất là chỗ này cũng trở thành nơi thuận tiện nhất để Bộc Dương Tuyên Cầu thân thiết với hắn a!

Duyên Duyên đã chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho cả hai; Tạ Đông Quân lấy bừa một cái xem xét thì phát hiện đồ của Bộc Dương Ứng Khế chất liệu so ra còn kém hơn cả của mình. Thế nên, hắn lập tức cho gọi người bên phòng may mặc đến, y theo số đo của Bộc Dương Ứng Khế để may cho nó vài bộ y phục tốt.

Đứng trước ao tắm khổng lồ nghi ngút khói, Bộc Dương Ứng Khế chỉ biết ngây ngốc nhìn, không biết phải làm gì tiếp theo. Tạ Đông Quân cởi áo khoác của mình rồi sau đó thay quần áo cho Bộc Dương Ứng Khế, dẫn nó bước vào bồn tắm. Bản thân hắn chỉ đứng bên thành ao, hai đầu gối nho nhỏ chìm vào trong nước để tắm rửa sạch sẽ cho Bộc Dương Ứng Khế.

Với nắm bồ kết để bên cạnh, Tạ Đông Quân cẩn thận gội đầu cho Bộc Dương Ứng Khế. Trong khi đó, đôi mắt Bộc Dương Ứng Khế lại nhắm chặt lại, cả người không hề nhúc nhích.

Có lẽ vì cơ hội được tắm nước ấm cũng không có nhiều nên Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn giống như rất khẩn trương. Tạ Đông Quân nói đông nói tây để nó không còn bất an nữa; tuy thế, mãi tới khi cả người được tẩy sạch sẽ thì Bộc Dương Ứng Khế mới dám thả lỏng người một chút.

- Ngài thấy thế nào, sau khi tắm sạch rất thoải mái đúng không?

Tạ Đông Quân cười hỏi, nhưng phát hiện Bộc Dương Ứng Khế không hề nhìn mình mà đang ngẩn người nhìn phía sau mình.

- Điện hạ? Ngài có chuyện gì sao? Đang nhìn ... Ô!

Tạ Đông Quân mới nói được một nửa thì đã bị một khối lực kéo mạnh, cả người lùi về rơi vào một lồng ngực ấm áp. Tạ Đông Quân sợ mới mức thiếu chút là tim ngừng đập, tiếng hô kinh hãi còn chưa kịp phát ra thì đôi môi đã bị người nào đó dùng sức hôn.

Vất vả lắm đôi mắt mới lấy lại được tiêu cự, hiện ra ngay trước mặt Tạ Đông Quân chính là khuôn mặt tươi cười của Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Ngươi ... ngươi sao lại ...

Bởi vì bị kinh hách quá độ nên mồm miệng cũng không rõ, Tạ Đông Quân cảm thấy xấu hổ vô cùng, ngay cả mặt cũng đã đỏ bừng bừng. Ứng Khế điện hạ còn đang ở đây, người này sao có thể tùy tiện hôn hắn như thế chứ?!

- Điện hạ còn ở đây đó! Sao ngươi có thể cho nó thấy ngươi...

- Ta thế nào? – Bộc Dương Tuyên Cầu cười thật thảnh thơi, cứ như hoàn toàn không thể hiểu nổi vì sao Tạ Đông Quân lại kích động như thế.

- Ngươi sao có thể để một đứa trẻ nhìn thấy chúng ta ... Hơn nữa, đó còn là con của ngươi! – Tạ Đông Quân dùng khí âm nói song vẫn duy trì tư thế ngửa đầu ngã vào lòng Bộc Dương Tuyên Cầu vì hắn không dám nhìn phản ứng của Bộc Dương Ứng Khế.

- Có liên quan gì nào? Dù sao thì nó cũng không có thấy.

- Hử?

Bật đứng thẳng người, Tạ Đông Quân phát hiện Bộc Dương Ứng Khế đang dùng hai bàn tay nhỏ bé che khuất tầm mắt, làm một bộ "ta không thấy, ta không biết"!

Đứa nhỏ này quả thực thông minh, Tạ Đông Quân không nói gì mà chỉ nghĩ thầm như vậy!

Quả nhiên không hổ là con của ta, còn đây là suy nghĩ đắc ý của Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Hắt xì! – tuy đứng trong ao nhưng vì một nửa người lộ ra ngoài nên Bộc Dương Ứng Khế nhịn không được hắt xì một cái.

Tạ Đông Quân thấy thế nhanh chóng giãy vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu ra, vội vàng muốn đem Bộc Dương Ứng Khế ôm ra khỏi ao. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì đã bị Bộc Dương Tuyên Cầu ngăn cản.

- Ngươi làm chi đó? Ta muốn giúp điện hạ mặc quần áo, nếu không ngài ấy sẽ bị nhiễm lạnh...

- Loại chuyện đó giao cho Thiền Nhi là được rồi, ngươi không cần lo lắng.

Vừa lúc Bộc Dương Tuyên Cầu nói thì Thiền Nhi đã xuất hiện phía sau hai người. Nàng hướng Tạ Đông Quân cúi người hành lễ rồi đi tới phía Bộc Dương Ứng Khế.

- Điện hạ, chúng ta đi ra ngoài thôi.

Thiền Nhi nhanh chóng mặc xong quần áo cho Bộc Dương Ứng Khế rồi mang nó ly khai, chỉ để lại hai người Tạ Đông Quân và Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu lại bắt đầu lần mò trên người Tạ Đông Quân, đầu ngón tay không ngừng xoa xoa hai má hắn. Nụ cười treo trên mặt y khiến Tạ Đông Quân thầm cảnh giác trong bụng.

- ... Ngươi muốn làm gì hả?

- Ha ha ... Ngươi nói thử xem?

Nụ cười của Bộc Dương Tuyên Cầu mang đầy dâm ý, tay âm thầm chui vào trong áo Tạ Đông Quân, không nhẹ không nặng xoa bóp điểm đỏ trước ngực hắn.

- A ... Ngươi ... Ngươi là đô sắc dục huân tâm ... – giọng của Tạ Đông Quân đã bắt đầu suy yếu, trên mặt đỏ ửng không biết vì hơi nóng hay là vì dục tình đang không ngừng dâng lên kiaồ

Trên người Bộc Dương Tuyên Cầu cuối cùng cũng chỉ còn độc một áo lót trong, y bế Tạ Đông Quân vào trong ao tắm rồi đặt hắn ngồi lên đùi mình.

- Đừng nói là ngươi lại muốn ở trong này ... – Tạ Đông Quân túm lấy vai Bộc Dương Tuyên Cầu, cố gắng đẩy y ra một cách vô ích.

- Tiểu quỷ kia suốt ngày hấp dẫn sự chú ý của ngươi, ta cũng chỉ có nơi này mới có thể hành sự... miễn cho nó đến quấy rầy chúng ta... – Bộc Dương Tuyên Cầu một bên nói một bên cắn nhẹ chiếc cổ trắng nõn của Tạ Đông Quân khiến hắn nổi một trận da gà.

- Cùng con mình so đo tình cảm... Ngươi không thấy mất mặt... – thả lỏng cánh tay đang bám trên vai Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân cũng ăn miếng trả miếng cắn một cái lên mặt y.

- Nói cái gì mà con ta? Chẳng phải nó cũng là con của ngươi sao?

- Hử?

Tạ Đông Quân kinh ngạc chống lại ánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu; còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì nở một nụ cười đầy đắc ý.

- Cả người cứ quẩn quanh bên nó, chẳng phải ngươi giống như nương của nó sao? Nó không phải là con của cả hai chúng ta sao?

- Ta ... – mặc dù có chút cảm động nhưng Tạ Đông Quân lập tức phát hiện điều quái dị trong lời nói của Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Ai là nương của nó! Ta không phải nữ nhân! – Tạ Đông Quân tức giận nói, đồng thời dùng cánh tay mềm mại, yếu đuối thúc Bộc Dương Tuyên Cầu một cái. Nhưng cái đành này thoạt nhìn vô hại đối với Bộc Dương Tuyên Cầu, vẻ mặt của y ngược lại có vẻ sảng khoái vô cùng.

- Ưm, dùng sức một chút. Dùng sức nha! Nương của đứa nhỏ!

Thấy sự công kích của mình vô lực sát thương với đối phương, Tạ Đông Quân nổi giận dùng hết tất cả khí lực cắn một cái trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu___ngày hôm đó, gần Tĩnh Tâm điện vang lên một tiếng hét thảm.

Mấy ngày lâm triều kế tiếp đó, nhóm đại thần cho dù là trả lời hay là bẩm tấu đều không dám ngẩng đầu; trừ bỏ cái tên Bộc Dương Tuyên Mộ không biết là vì không có dây thần kinh hay là lớn mật kia.

Hiện tại, Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi trên long ỷ, nghe Trấn Bắc vương báo cáo. Bộc Dương Tuyên Mộ một bên nói một bên nghi hoặc quan sát vết bầm đỏ thẫm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu. Rõ ràng là hắn có thể nhìn ra được vết răng nha!

Nhưng là vẻ mặt Bộc Dương Tuyên Cầu rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý tới không khí quái dị bên dưới, càng giả bộ trên mặt của y không có vết thương nào!

Rốt cuộc thì hai người bọn họ đã chơi trò gì vào buổi tối nhỉ? Bộc Dương Tuyên Mộ càng ngày càng có hứng thú đối với Tạ Đông Quân a!

____

- Ngoan, điện hạ đừng nhúc nhích, nhẫn nại một chút là được rồi.

Hôm nay, người bên phòng may mặc theo yêu cầu của Tạ Đông Quân tới Vọng An điện để lấy số đo của Bộc Dương Ứng Khế, may cho nó một vài bộ đồ mới. Mấy hành động hết chuyển qua bên này lại chuyển qua bên kia, rồi lúc nâng tay lên lúc lại hạ tay xuống dường như làm cho Bộc Dương Ứng Khế vốn không thể hiện cảm xúc cũng phải khó chịu.

Vì được Tạ Đông Quân quan tâm lo bữa ăn bữa ngủ nên Bộc Dương Ứng Khế đã mập mạp hơn so với trước, có dáng dấp ngây thơ, đáng yêu vốn có của một tiểu hài tử.

- Áo lót trong, khố, áo khoác ngoài và đồ giữ ấm... Trước hết cứ làm mười bộ đi. Nhớ rõ chất liệu phải tốt, mềm; áo lót trong phải thoáng mới không làm điện hạ khó chịu. – Tạ Đông Quân ngồi xem lại cuốn sổ rồi nhắc nhở; người của phòng may mặc đứng bên cạnh vâng vâng dạ dạ gật đầu, không dám khinh thường.

Bình thường thì Bộc Dương Tuyên Cầu đều thay Tạ Đông Quân may đồ nhưng hắn không thích dùng đồ xa xỉ nên luôn từ chố. Song, hiện tại thì hắn lại yêu cầu không nương tay, không chỉ số lượng mà ngay cả chất lượng cũng xem xét cẩn thận.

Thật vất vả mới hoàn thành công việc, người bên phòng may mặc hành lễ cáo lui còn Bộc Dương Ứng Khế thì lấy tay dụi dụi mắt, vẻ mặt muốn ngủ.

- Điện hạ đã buồn ngủ trưa rồi sao?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu, Tạ Đông Quân liền cho Thiền Nhi lau sạch sẽ chiếu để Bộc Dương Ứng Khế ngủ trưa. Đợi tới khi Bộc Dương Ứng Khế ngủ say thì Tạ Đông Quân mới rời đi, trở lại Tĩnh Tâm điện.

Sau khi trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân liền đi thẳng tới thư phòng. Quả nhiên thấy Bộc Dương Tuyên Cầu đang ngồi trước bàn, tay còn nắm cây bút lông nhưng cả người đã gục xuống bàn say ngủ.

Gần đây, thực sự Bộc Dương Tuyên Cầu đã mệt muốn chết rồi! Bởi vì công việc bận rộn, Tạ Đông Quân chỉ có thể nhìn thấy y vào buổi sáng sau khi hạ triều nghỉ ngơi và thời gian buổi tối khi hắn cầm đèn.

Nhưng vì Bộc Dương Tuyên Cầu thường làm việc đến nửa đêm nên Tạ Đông Quân cũng nhịn không được mà ngủ gà ngủ gật. Chờ tới khi hắn tỉnh lại thì đã thấy mình đang an ổn nằm trên giường, còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì đang thay quần áo để chuẩn bị thượng triều.

Tạ Đông Quân đứng bên cạnh bàn nhìn gương mặt đương ngủ của Bộc Dương Tuyên Cầu, trên đó vẫn còn dấu răng của hắn. Tạ Đông Quân buột miệng cười thành tiếng, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa dấu răng trên mặt y.

Dấu răng này đã vài ngày rồi mà vẫn chưa hề biến mất, nói vậy chắc y đã bị rất nhiều ánh mắt quái dị săm soi rồi nha! Một người đường đường là hoàng đế thế mà trên mặt lại có dấu răng của người ta, không biết đám thần tử kia sẽ nghĩ gì?!

Hình như hắn làm việc vẫn chưa có tính trước nghĩ sau, có lẽ nên vì Bộc Dương Tuyên Cầu mà ngẫm lại đôi chút. Tạ Đông Quân tự dặn lòng mình.

- .... Đã chịu về rồi hả?

Không biết đã tỉnh từ lúc nào, nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn im lặng gục xuống bàn không chịu đứng lên. Y chỉ mở mắt nhìn Tạ Đông Quân, giống một đứa nhỏ đang cáu kỉnh.

- Lại giận dỗi cái gì vậy? – Tạ Đông Quân một bên nói một bên cọ cọ vào người Bộc Dương Tuyên Cầu như con mèo nhỏ.

Trong lòng Tạ Đông Quân hiểu được, Bộc Dương Tuyên Cầu đang giận hắn vì luôn kè kè bên cạnh Bộc Dương Ứng Khế mà bỏ bê không quan tâm tới y. Thế nên, hắn mới làm nũng để bồi tội với Bộc Dương Tuyên Cầu!

- Hừ! Biết rồi còn cố hỏi!

- Đừng nóng giận nữa. Ta quan tâm tới Ứng Khế điện hạ là vì nó là con của ngươi, nếu là con của người khác thì ta cũng không để ý tới nó đâu.

Tạ Đông Quân vừa làm mặt tươi cười hối lỗi, vừa nắm lấy cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu, lắc lắc nhẹ.

Tuy trên mặt diễn cảm không quá cao hứng nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu rõ ràng đã bị mềm hóa. Y để Tạ Đông Quân ngồi lên chân mình, Tạ Đông Quân vừa vặn lọt vào trong lòng ngực y, giữa hai người không có lấy một chút khe hở.

Đã lâu không có thời gian để hai người được bên nhau thế này, nhất là Tạ Đông Quân hiện tại vì lấy lòng y mà ... không có phản kháng nên tâm tình Bộc Dương Tuyên Cầu rất là tốt!

- Hiện tại chúng ta có thể xem là một gia đình hoàn hảo chứ?

Bộc Dương Tuyên Cầu lơ đãng nói ra một câu khiến Tạ Đông Quân ngẩn người.

- Cái gì?

- Ngươi xem. Ngươi, ta và tiểu quỷ đầu kia không phải là một gia đình hạnh phúc sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu ôm chặt Tạ Đông Quân từ phía sau, thưởng thức trêu đùa với ngón tay của hắn.

- Có một câu nói sao nhỉ ... "Chấp tử tay, phu phục gì cầu?" [tạm hiểu như: được nắm tay, được ở cùng người mình yêu thương thì còn gì để cầu nữa?!]. Hình như là như vậy?!

Nghe lời y nói, Tạ Đông Quân nín thinh không biết nên nói cái gì. Hắn nhìn bàn tay Bộc Dương Tuyên Cầu nhẹ nhàng chạm vào mình, khóe miệng nhịn không được cong lên nụ cười hạnh phúc.

- Ừm, đại khái là như thế!

Sáng nay, Bộc Dương Tuyên Cầu chuẩn bị thượng triều cũng như mọi buổi sáng bình thường khác. Chúng đại thần không thiếu một người, đứng nghiêm túc bên dưới. Thoạt nhìn có vẻ bình thường như cảm giác có một thứ không khí kỳ quái đang lan tràn khắp đại điện.

- Còn có việc gì muốn bẩm báo sao? Nếu không có thì bãi triều!

- Hoàng thượng, vi thần có việc muốn tấu trình.

- Trình lên.

Dưới sự im lặng đầy áp lực của chúng quan, thượng thư đại nhân đáng thương phải lấy hết sức can đảm, vội vàng dâng một tấu chương lên. Hồ công công đứng một bên vội nhận tấu chương rồi chuyển cho Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Tuyên Cầu mở tấu chương ra độc, nhất thời không khí trong điện lại thêm nặng nề, cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của ai đó.

Càng xem thì mặt mày Bộc Dương Tuyên Cầu nhăn càng chặt. Cuối cùng y ném mạnh tấu chương xuống bàn, chúng thần sợ phát run.

- Đây, là do một mình Thường ái khanh thỉnh tấu hay là tất cả mọi người ở đây đều có phần? – giọng nói âm trầm của Bộc Dương Tuyên Cầu vang lên, Thường thượng thư tuy sợ tới mức sắp té xỉu nhưng vẫn miễn cưỡng lấy dũng khí đáp lời.

- Khởi bẩm hoàng thượng, đây là thỉnh cầu của toàn bộ chúng thần. Hoàng thượng tuy đã có Ứng Khế điện hạ là người nối dõi, thật sự vẫn không đủ. Hẳn là hoàng thượng đã có lựa chọn cho việc sắc lập hoàng thái tử? Vả lại, hậu vị không thể bỏ trống, hoàng thượng nên ...

- Đủ rồi!

Bộc Dương Tuyên Cầu gầm lên giận dữ, thành công ngăn chặn cái miệng của Thường thượng thư; những người khác thì sợ tới mức hai chân run rẩy, răng va vào nhau lạch cạch.

- Hiện tại, các ngươi ngay cả việc này cũng muốn quản? Thật là nực cười, sau này không cho phép nhắc lại chuyện này nữa! – Bộc Dương Tuyên Cầu nói xong liền vung tay áo, nổi giận đùng đùng rời đi.

Đợi tới khi Bộc Dương Tuyên Cầu khuất bóng, nhóm chúng thần vốn im ắng liền nổ tung một trận xôn xao, nghị luận vô cùng sôi nổi. Nội dung không ngoài mấy luận điểm: hoàng thượng, lập hậu, con nối dõi; đương nhiên còn có Tạ Đông Quân.

- Hoàng thượng đúng là bị yêu nhân kia mê hoặc đến thất điên bát đảo, hồn cũng đã đánh mất!

- Nhưng mà, trước đó vài ngày nghe nói hoàng thượng đã cải danh cho Khí điện hạ. Ta cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, xem ra nhất định là chủ ý của yêu nhân kia!

- Ta thấy, hắn biết Khí điện hạ không có nương nên muốn kéo ngài ấy vào làm lợi thế cho mình.

- Chuyện này sao có thể, chúng ta phải làm cho hoàng thượng bình thường trở lại, sinh thêm nhiều long tử mới được!

- Đúng thế, ta thấy nên chuẩn bị cho việc tuyển tú rồi? Cũng không tin hoàng thượng không có ý với những tiểu thư khuê các!

- Còn phải nghĩ cách đối phó với tên yêu nhân kia mới được, không thể cứ để hắn ở bên cạnh hoàng thượng muốn làm gì thì làm.

Mọi người thảo luận một hồi rồi tự động tản ra, chỉ còn lại một mình Bộc Dương Tuyên Mộ đứng đó, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Sao hắn không rời đi sớm một chút mà lại cố tình đứng ở đây để phải nghe những lời này nhỉ? Chuyện này nếu hắn nói cho Bộc Dương Tuyên Cầu cũng không được mà nói cho Tạ Đông Quân cũng không nên. Dựa vào đạo nghĩa huynh đệ thì Bộc Dương Tuyên Mộ tuyệt đối không thể im lặng trước chuyện này, thế nhưng...

Nói cho y biết thôi, bởi Bộc Dương Tuyên Mộ cảm thấy Tạ Đông Quân chắc chắn không thể chấp nhận nổi chuyện này. Trong mắt Bộc Dương Tuyên Mộ, Tạ Đông Quân là một người rất yêu thương Bộc Dương Tuyên Cầu, và hắn cũng là người luôn suy nghĩ tốt nhất cho y. Bản thân Bộc Dương Tuyên Mộ hắn cũng không nhẫn tâm chứng kiến Tạ Đông Quân bị chịu ủy khuất...

Giữa lúc phân vân khó xử, Bộc Dương Tuyên Mộ quyết định đi tìm Bộc Dương Tuyên Cẩn, hỏi hắn ta xem có cách đối phó thế nào.

Tiến vào Phong Khương điện, nơi Bộc Dương Tuyên Cẩn ở, dù khoảng cách còn xa nhưng Bộc Dương Tuyên Mộ đã ngửi thấy trong không khí ngập tràn mùi thảo dược thoang thoảng.

Trong điện Phong Khương không có cây cối, hoa cỏ gì, thứ duy nhất được gieo trồng chính là dược liệu. Bộc Dương Tuyên Cẩn đang cùng Ân Nịnh ngồi chơi cờ trong chòi nghỉ mát.

Bởi Bộc Dương Tuyên Cẩn trời sinh đôi mắt không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng nên bốn phía chòi nghỉ mát đều được quây kín một tầng vải lụa để tránh ánh sáng quá gay gắt xuyên vào làm bị thương đôi mắt của hắn.

Bộc Dương Tuyên Mộ đứng cách chòi nghỉ mát một đoạn xa, do dự không biết có nên đi qua hay không?!

Một mình Bộc Dương Tuyên Cẩn đã đủ âm dương quái khí, lại còn thêm cái tên tinh vọng quan quỷ dị, có khả năng thông âm dương, chưa già tóc đã sớm bạc kia... Chết hơn là, lúc này hai người bọn hắn đang lặng thinh ngồi chơi cờ... Thế này thì nói Bộc Dương Tuyên Mộ sao dám vào quấy rầy?

- Thất ca, nếu đến đây sao không vào ngồi một lát?

Bộc Dương Tuyên Mộ vốn định im lặng rời đi nhưng thanh âm thong thả của Bộc Dương Tuyên Cẩn từ xa thổi tới khiến hắn không thể không dừng chân.

Xoay người lại thì Bộc Dương Tuyên Mộ phát hiện Bộc Dương Tuyên Cẩn và Ân Nịnh đang chăm chăm nhìn mình, bất giác hắn đánh cái rùng mình, cả người lạnh run, rồi nơm nớp lo sợ đi vào chòi nghỉ mát.

Đặc biệt là khi Bộc Dương Tuyên Mộ phát hiện Ân Nịnh mặc dù đang nhìn hướng mình nhưng ánh mắt gã lại chuyên chú về phía sau, toàn thân hắn cứng ngắc, không dám quay đầu lại nhìn xem rốt cuộc đằng sau mình có cái gì không.

- Tham kiến vương gia!

- Đừng, đừng, đừng, bổn vương nhận không nổi.

Bộc Dương Tuyên Mộ vừa đi vào chòi nghỉ mát thì Ân Nịnh liền quỳ xuống thỉnh an. Bộc Dương Tuyên Mộ thấy thế nhanh chóng đưa tay muốn nâng gã dậy. Nói giỡn nha, nếu để người này quỳ mình, bản thân hắn không biết có bị thứ gì đó bò lên người không a!

Nhưng mà cánh tay duỗi ra, Bộc Dương Tuyên Mộ chạm vào cánh tay Ân Nịnh cứ như bị thứ gì đó đâm một cái, hắn sợ tới mức vội rút tay về. Ân Nịnh tựa hồ cũng giật mình, gã dùng ánh mắt đầy đăm chiêu, suy tư mà đánh giá Bộc Dương Tuyên Mộ.

- Thất ca một mình tới đây là có chuyện gì sao?

Bộc Dương Tuyên Cẩn không hề để tâm tới không khí quái dị giữa hai người kia, chỉ bình thản ... nâng lên chén trà dược thảo, nhấp một ngụm.

- Hửm? A.... là có chút chuyện muốn hỏi ... hỏi ý kiến của ngươi...

Bộc Dương Tuyên Mộ đem toàn bộ nội dung chuyện mình nghe được lúc lâm triều kể một năm một mười cho Bộc Dương Tuyên Cẩn nghe. Ân Nịnh đứng một bên cũng nghe có vẻ rất hăng say.

- Thế nào? Ngươi thấy ta nên hay là không nên nói cho hoàng thượng? Hay là ta nên đi nói với Tạ Đông Quân?

Lei Bộc Dương Tuyên Mộ vừa ra khỏi miệng thì Bộc Dương Tuyên Cẩn liền lắc đầu quả quyết, không đồng ý.

- Thất ca, huynh có biết năm đó vì sao Tạ Đông Quân phải rời đi không?

Bộc Dương Tuyên Mộ bị hỏi bất ngờ nên cũng ngu ngơ, không hiểu ra sao.

- Ừm? Hắn chẳng phải bị buộc phải rời đi sao?

Thấy bộ dáng Bộc Dương Tuyên Mộ không hiểu lắm, Bộc Dương Tuyên Cẩn nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt với huynh trưởng của mình, kiên nhẫn vì hắn mà giải thích:

- Năm đó Tạ Đông Quân đúng là bị bức rời đi, nhưng nếu bản thân hắn không muốn thì chẳng ai có cách khiến cho hắn thần không biết quỷ không hay mà biến mất, ngay cả hoàng thượng cũng chẳng coi vào đâu. Khi đó, Tạ Đông Quân vì nghĩ không muốn biến mình thành trở ngại cho hoàng thượng nên mới rời đi. Nếu bây giờ huynh đi nói cho Tạ Đông Quân biết chuyện con nối dõi của hoàng thượng khiến đại thần bất mãn thì huynh cảm thấy Tạ Đông Quân sẽ nghĩ thế nào?

- Ách.... Vì không để cho hoàng thượng biến thành hôn quân, nên dĩ nhiên hắn lại muốn biến mất?

Bộc Dương Tuyên Cẩn gật đầu, tiếp tục nói:

- Chuyện này có cơ hội xảy ra khá cao. Cho nên nếu Tạ Đông Quân lại biến mất, thất ca huynh cảm thấy hoàng thượng sẽ có phản ứng như thế nào?

Bộc Dương Tuyên Mộ tưởng tượng.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ chốc chốc biến trắng bệch.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp cả người Bộc Dương Tuyên Mộ...

- Ta ... ta vẫn chưa nói cho Tạ Đông Quân biết, thật tốt quá...

- Đúng thế!

- Vậy ý đệ nói là, tốt nhất ta nên nói cho hoàng thượng biết?

- Trước mắt thì đó là biện pháp tốt nhất! – Bộc Dương Tuyên Cẩn lại cầm chén trà thảo dược lên uống tiếp. Vừa rồi vì nói nhiều quá khiến cho giọng hắn không thoải mái lắm.

Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ bỗng trở nên khó coi:

- Nhưng nếu ta nói với hoàng thượng thì chuyện đầu tiên hoàng thượng làm nhất định là muốn ta đi nhổ sạch cái mũ cánh chuồn [mũ quan đó ah!] của mấy vị thần tử kia, thu hồi toàn bộ đất phong, thậm chí còn đem toàn bộ binh lực mà bọn họ sở hữu cướp hết về a!

Nói thôi mà mặt Bộc Dương Tuyên Mộ đã trắng nhợt. Bộc Dương Tuyên Cầu là kiểu người, ngươi đánh ta một quyền, ta trả lại ngươi mười đấm! Hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều không phải tự tay Bộc Dương Tuyên Cầu làm mà đều là mượn hắn một tay giết người nha!

Đối mặt với Bộc Dương Tuyên Mộ đã hoảng loạn, Bộc Dương Tuyên Cẩn vẫn giữ yên lặng liếc nhìn hắn, vẻ mặt ... tỏ vẻ không đồng tình.

- Thất ca, chính huynh lựa chọn đi. Xem huynh nói cho hoàng thượng hay là chờ ngài ấy tự mình tìm hiểu rồi đối đãi với huynh như một kẻ đồng mưu.

- A...

Một lời Bộc Dương Tuyên Cẩn nói ra cũng đã bao hàm cả đáp án rõ ràng. Một là Bộc Dương Tuyên Mộ đi bẩm tấu rồi vì Bộc Dương Tuyên Cầu bán mạng; hai là giả vờ cái gì cũng không biết, chờ sự việc bị bại lộ thì cùng với đám đại thần kia chờ Bộc Dương Tuyên Cầu đuổi giết!

Bộc Dương Tuyên Mộ nghiến răng nghiến lợi.

Bộc Dương Tuyên Mộ hối hận không kịp.

Bộc Dương Tuyên Mộ mất hết can đảm, đứng bật dậy muốn rời đi.

- Ta ... Hiện tại ta phải đi tìm hoàng thượng...

Tuy nói là đi tìm Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng vừa mới bước ra khỏi Phong Khương điện, Bộc Dương Tuyên Mộ sực nhớ vừa rồi Bộc Dương Tuyên Cầu nổi giận đùng đùng rời đi, nếu lúc này hắn lại đi tìm y, nhắc tới chuyện này thì chỉ sợ Bộc Dương Tuyên Mộ còn chưa kịp nói xong thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã không thèm để ý hắn là huynh trưởng mà đá bay hắn ra ngoài nha!

Nghĩ vậy, Bộc Dương Tuyên Mộ lững thững đi tới trước Tĩnh Tâm điện rồi dừng bước. Hiện tại, hắn chỉ biết bất lực đứng ở chỗ này, tùy ý cơn gió thét gào thổi bay y bào của mình, vạt áo kêu lên phần phật.

- Sao ta lại gặp xui xẻo như vậy hả trời...

Bộc Dương Tuyên Mộ khóc không ra nước mắt. Hắn chẳng qua chỉ muốn sớm giải quyết mọi chuyện rồ trở về phương Bắc. Tại sao ông trời không theo ý nguyện của hắn chứ?

Chương 15.2Trải qua một hồi đấu tranh, Bộc DươngTuyên Mộ dù tâm không cam tình không nguyện vẫn phải đi tới Tĩnh Tâm điện.Đi tới tiền thính, đúng lúc thấy Tạ ĐôngQuân đang mang Bộc Dương Ứng Khế đi ra từ trong phòng.- Tham kiến vương gia!Tạ Đông Quân thấy Bộc Dương Tuyên Mộ tớichơi liền nhanh chóng hướng hắn quỳ thỉnh an. Tuy nhiều lần Bộc Dương Tuyên Mộnói không cần làm như vậy nhưng vì khoảng cách địa vị buộc Tạ Đông Quân khôngthể thiếu lễ tiết hay coi thường.Thấy Tạ Đông Quân quỳ thỉnh an, Bộc DươngỨng Khế ở một bên cũng quỳ theo. Hành động này mới thực sự khiến Bộc DươngTuyên Mộ hoảng sợ tột độ.- Điện hạ, ngài đường hù chết ta.Đừng quỳ, đừng quỳ, mau đứng lên hết đi!- Vương gia tới tìm hoàng thượngsao?Nghe Tạ Đông Quân hỏi, Bộc Dương Tuyên Mộmới nhớ tới mục đích mình tới đây.- A ... đúng vậy, hoàng thượng có đâykhông?- Ừm ... Hiện tại hoàng thượng đang ởtrong phòng nghỉ ngơi. Nhưng không biết vì sao ngài đang rất tức giận, hỏi cũngkhông nói nên nô tài mới mang điện hạ đi tị nạn. Ngài muốn trực tiếp đi vào tìmhoàng thượng sao?Biết Bộc Dương Tuyên Cầu còn giận dữ vìchuyện khi nãy, kêu Bộc Dương Tuyên Mộ sao dám đi vào?- Thôi, quên đi. Dù sao chuyện nàycũng không gấp, trước hết cứ để cho hoàng thượng nghỉ ngơi đi!Bộc Dương Tuyên Mộ đã nói thế, Tạ ĐôngQuân cũng không có nghi ngờ gì mà để cho hắn đem Bộc Dương Ứng Khế ra bên ngoàichơi. Còn bản thân Tạ Đông Quân thì quay trở lại trong phòng với Bộc DươngTuyên Cầu.Bộc Dương Tuyên Cầu đang nằm trên giườnggiận dỗi, thấy Tạ Đông Quân quay trở về tìm mình thì khuôn mặt vốn buộc chặt cóchút giãn ra; song có thể nhìn ra là y chưa có tiêu hết cơn tức.- Rốt cuộc thì ngươi không vui cáigì vậy? –Tạ Đông Quân ngồi xuống bên giường, cẩn thận quan sát vẻ mặt Bộc DươngTuyên Cầu.Gần đây, hắn thường chú ý tới Bộc DươngỨng Khế nên có vắng vẻ Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thầm nghĩ có phải vìnguyên nhân này mà y mới không vui hay không?- Không có gì ... Chỉ là nhóm lão thầnkia cứ thích nói những điều khó nghe.Không muốn cho Tạ Đông Quân biết chântướng mọi chuyện, Bộc Dương Tuyên Cầu đành kể lại qua loa.- Nếu ngươi thân là hoàng đế, cầnphải lắng nghe ý kiến của thần tử, như vậy mới là hoàng đế tốt, mới có thểthống trị quốc gia. – tuy không có kinh nghiệm làm hoàng đế nhưng Tạ Đông Quânít nhất cũng biết được đạo lý này.- Những lời bọn hắn nói không liênquan tới việc thống trị quốc gia ... Không nói tới chuyện này nữa. Sao ngươi lạitrở lại một mình? Tiểu quỷ đầu đâu?Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng chuyển đềtài, miễn cho Tạ Đông Quân hỏi sâu quá khiến y để lộ dấu vết.- Vừa rồi thất vương gia đến, đã đưađiện hạ ra sân chơi rồi.- Thất ca? Hắn đến làm cái gì? – nóiđến Bộc Dương Tuyên Mộ, y mới sực nhớ; không biết tên kia có nhúng chân vàocùng đám lão thần kia không. Nếu có thì y nhất định sẽ xử đẹp hắn!Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. BộcDương Tuyên Mộ đang chơi với Bộc Dương Ứng Khế bỗng đánh cái hắt xì.- Quái, là bị cảm lạnh sao? – xoaxoa cái mũi, Bộc Dương Tuyên Mộ ngẩng đầu nhìn bầu trời nắng ráo không mây.- Vương gia hình như là có chuyệnmuốn tìm ngươi, nhưng vì ngươi đang nghỉ ngơi nên lại thôi. Đại khái cũng khôngphải việc gấp!- Vậy sao?Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt không để ý tớichuyện Bộc Dương Tuyên Mộ tới tìm mình có chuyện gì hay không; dù sao thì hắnkhông tiến vào thì y cũng coi như không có gì. Bộc Dương Tuyên Cầu xoa bóp cáilưng đau mỏi, thay đổi vị trí thân mình rồi nằm lên trên đùi Tạ Đông Quân.- Đã lâu rồi chúng ta không được ởbên nhau như thế này. – dường như cảm xúc dâng lên không thể kìm nén, Bộc DươngTuyên Cầu thì thào nói, thoạt nhìn rất buồn ngủ.- Ừm... – Tạ Đông Quân một bên đùa bỡntóc Bộc Dương Tuyên Cầu, một bên thầm nghĩ.Hình như đúng là như vậy. Từ khi Bộc DươngỨng Khế bước vào cuộc sống của hai người thì mọi tâm tư của Tạ Đông Quân đềuđặt hết trên người nó. Thế nên dần dần hắn đã bỏ quên Bộc Dương Tuyên Cầu, đốivới y thì đúng là không thể chấp nhận được.Nhưng cũng vì chuyện này mà Bộc Dương ỨngKhế vốn sợ người lạ đã thân cận với hắn không ít, cũng có can đảm tiếp cận vớiBộc Dương Tuyên Cầu hơn; mặc dù Bộc Dương Tuyên Cầu luôn cố ý giả bộ nghiêm túcđể dọa nạt Bộc Dương Ứng Khế.Dưới sự dạy dỗ của Tạ Đông Quân, Bộc DươngỨng Khế cũng đã nói chuyện lưu loát hơn. Có lẽ, nhìn theo một khía cạnh thì BộcDương Ứng Khế là một đứa nhỏ sống nội tâm, khá là trầm mặc. Nhưng Bộc Dương ỨngKhế là một đứa nhỏ thông minh, tuổi ty còn nhỏ nhưng đã có thể nhận biết rấtnhiều chữ. Cái này chắc là kết quả của việc Tạ Đông Quân thường xuyên dạy dỗ nóhọc sách.- Điện hạ là một đứa nhỏ thông minh,có nên sớm tìm cho ngài ấy một lão sư hay không?- ừm...Bộc Dương Tuyên Cầu ậm ừ trả lời không rõ,cũng không biết y có nghe gì không, chỉ thấy y thở càng ngày càng trầm, cuốicùng đã tiến vào mộng đẹp. Tạ Đông Quân bật cười, nhưng cũng không có ý địnhđánh thức y dậy.Cứ thế này nhìn khuôn mặt y ngủ, Tạ ĐôngQuân dường như cảm giác được thời gian chẳng hề trôi qua.Nhưng sự yên tĩnh này không thể kéo dàibao lâu. Cả căn phòng đang im lặng đột nhiên bị một tiếng thét chói tai pháhỏng. Bộc Dương Tuyên Cầu cảnh giác bật người dậy, trong đôi mắt không hề nhìnra dấu vết y vừa ngủ.- Có chuyện gì thế? Vừa rồi chẳngphải là tiếng thét cuả Thiền Nhi sao? – Tạ Đông Quân kinh hãi hỏi.Bộc Dương Tuyên Cầu còn chưa kịp đáp lờithì một bóng đen đạp cửa xông vào trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chónglao đến trước người Tạ Đông Quân bảo hộ, một tiếng "hộ giá" đang chuẩn bị hô rakhỏi miệng thì đúng lúc nhìn rõ ràng người mới xông vào kia liền cứng ngắc lạitrong họng.Người xông tới chính là Bộc Dương Tuyên Mộđang ôm Bộc Dương Ứng Khế trong lòng.- Vương gia, có chuyện gì xảy ravậy? – thấy vẻ mặt kích động của Bộc Dương Tuyên Mộ, Tạ Đông Quân lấy làm kỳquái hỏi. Ngay sau đó, ánh mắt và miệng của đồng thời mở lớn hết cỡ; chớp mắtmột cái hắn đã nhảy xuống khỏi giường, xông lên phía trước xem xét Bộc DươngỨng Khế đang nằm trong lòng Bộc Dương Tuyên Mộ.Trán Bộc Dương Ứng Khế đang đổ máu, máuchảy xuống mũi và cằm rồi nhỏ giọt xuống nền đất.- Điện hạ xảy ra chuyện gì vậy? Tạisao lại bị thương như vậy hả? – câu hỏi này là nhắm tới Bộc Dương Tuyên Mộ đangđứng ngốc ở một bên. Bộ dáng Tạ Đông Quân lúc này như là giây tiếp theo sẽ tiếnlên vặn gảy cổ của Bộc Dương Tuyên Mộ hắn vậy.- Vừa nãy đang chơi được một lúc thìđiện hạ bị ngã, cái trán đụng vào cục đá... – bị lệ khí quanh thân Tạ Đông Quânphát ra dọa sợ, Bộc Dương Tuyên Mộ bất giác lui về sau mấy bước.Người này thật đáng sợ a!Bình thường rõ ràng là một mỹ nhân, nhưngtại sao khi hắn nổi giận thì lại đặc biệt dọa người như vậy? Bộc Dương Tuyên Mộcảm thấy được cổ mình thực ngứa nha, cứ như có thứ gì đó đang đặt lên.Phía sau, Thiền Nhi chạy tới cũng bị sợgần chết, lệ rơi đầy mặt; cuối cùng được Bộc Dương Tuyên Cầu hãy còn bình tĩnhphái đi gọi ngự y, miễn cho nàng biến nơi này thêm loạn.Hiện tại bên trong phòng, người bình tĩnhngoại trừ Bộc Dương Tuyên Cầu còn có thêm Bộc Dương Ứng Khế.- Có đau không, điện hạ? Có phải rấtđau không? – thấy máu vẫn chảy không ngừng, Tạ Đông Quân đã bị hù chết. NhưngBộc Dương Ứng Khế lại làm một bộ không có việc gì hết.- Không đau..... Mẫu hậu đừng khóc.... –Bộc Dương Ứng Khế vừa nói vừa chìa bàn tay nho nhỏ sờ má Tạ Đông Quân. Lúc này,Tạ Đông Quân mới phát hiện chính mình lại lo lắng tới phát khóc.Nhưng... có việc còn quan trọng hơn chuyệnnày, Tạ Đông Quân để ý chính là...- Điện hạ.... ngài vừa gọi nô tài làcái gì?- Mẫu hậu! – Bộc Dương Ứng Khế ngoanngoãn nói lại lần nữa, vẻ mặt khờ dại song biểu hiện trên mặt Tạ Đông Quân thìhoàn toàn cứng ngắc.- Ngài học từ này ở đâu vậy?- Phụ hoàng! – cánh tay nho nhỏ củaBộc Dương Ứng Khế lại chỉ tới Bộc Dương Tuyên Cầu hãy còn ngồi trên giường.Bộc Dương Tuyên Cầu vốn đang ở phía sau,ra sức ra hiệu cho Bộc Dương Ứng Khế đừng khai tên mình ra nhưng vì Bộc DươngỨng Khế đáp nhanh quá nên Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ có thể cười xấu hổ cho qua.Nhưng ánh mắt giết người của Tạ Đông Quân lập tức quét qua khiến nội tâm BộcDương Tuyên Cầu kinh hãi.- Ách.... Là trẫm dạy, thì làm sao? –đại khái vì Bộc Dương Tuyên Mộ hãy còn đứng đây nên Bộc Dương Tuyên Cầu phảinói như đúng tình hợp lý giữ thể diện.Tạ Đông Quân đang định phát tác song chợtnhớ ra Bộc Dương Tuyên Mộ còn ở đây nên ẩn nhẫn xuống. Bộc Dương Tuyên Mộ tinhý phát hiện ra điểm nhạy cảm liền vội muốn cáo từ; đúng lúc Thiền Nhi chạy tớibáo là ngự y đã tới.- Nếu ngự y đã tới thì thần trướcxin mang điện hạ tới chỗ ngự y xem qua...- Ai? Khoan...Cầm tay Bộc Dương Ứng Khế, Bộc Dương TuyênMộ nhanh chóng chạy khỏi phòng, hoàn toàn coi thường khuôn mặt nháy mắt biếnkhó coi của Bộc Dương Tuyên Cầu; đồng thời cũng coi thường cánh tay đang cố giữbọn hắn lại kia.Bộc Dương Tuyên Mộ vừa mới rời xa cánh cửađược một đoạn thì bên trong lập tức truyền tới tiếng gầm giận dữ của Tạ ĐôngQuân.- Tại sao ngươi lại dạy điện hạ nóilung tung hả?!- Ta có dạy lung tung đâu! Nókêu như vậy có gì không đúng? Ngươi vốn chẳng khác gì so với nương nó mà!- Sao lại không khác? Khác xa làđằng khác! Ta không phải nữ nhân!- Có quan hệ gì chứ? Dù sao thìbên dưới ngươi cũng không có .. A ... – phát hiện mình nói sai, Bộc Dương TuyênCầu nhanh chóng im miệng nhưng đã không còn kịp nữa rồi.Trong phòng một hồi trầm mặc, BộcDương Tuyên Mộ đứng bên ngoài thôi mà cũng thầm run sợ.Đợi một hồi, tiếng nói đầy nguy hiểmcủa Tạ Đông Quân vang lên.- Bộc Dương Tuyên Cầu .... Ngươikhông phải vì lâu rồi không bị ta cắt da xẻo thịt nên thấy ngứa ngáy đúngkhông?- Đúng là có hơi ngứa... Ối! Aida! Ngươi xẻo thật hả... – trong phòng truyền đến tiếng bang bang ầm ầm cùngtiếng kêu rên đau đớn không biết thực hay giả của Bộc Dương Tuyên Cầu. Nhưngngay sau đó, thanh âm càng ngày càng nhỏ, tiếng kêu rên dần biến thành tiếngrên rỉ của Tạ Đông Quân.- A ... điện hạ, hoàng thúc đưangài tới Thính An điện được không?Bộc Dương Tuyên Mộ xấu hổ cười cười,cũng may Bộc Dương Ứng Khế không có cự tuyệt. Sau khi chờ ngự y băng bó xong,Bộc Dương Tuyên Mộ liền mang Bộc Dương Ứng Khế cùng Thiền Nhi rời khỏi Tĩnh Tâmđiện, lưu lại cho hai người kia chút không gian tĩnh lặng.Từ sau ngày đó, Bộc Dương Ứng Khế xưnghô với Tạ Đông Quân từ "mẫu hậu" đổi thành "tiểu cha". Xem như đây là kết quảsau khi hai người kia cùng nhường bước nhau.Phải qua mấy ngày sau Bộc Dương TuyênMộ mới phát hiện, hắn đã quên bẵng mất mục đích ngày đó mình đến Tĩnh Tâm điện.Thế nên hắn đương nhiên cũng không đạt được mục đích cảnh báo Bộc Dương TuyênCầu.Vốn hắn nghĩ, có lẽ không nói như thếsẽ không sao, nhưng chuyện phát sinh kế tiếp khiến Bộc Dương Tuyên Mộ muốn hốihận cũng không kịp.—-Tối hôm đó, sau khi Tạ Đông Quân dỗdành Bộc Dương Ứng Khế lên giường đi ngủ thì đi tới ngự thư phòng cầm đèn choBộc Dương Tuyên Cầu.- Tiểu quỷ đầu ngủ rồi?Bộc Dương Tuyên Cầu tuy hỏi nhưngkhông có ngẩng đầu lên. Gần đây, tấu chương chỉ có tăng không có giảm, mỗi ngàyBộc Dương Tuyên Cầu phải phê duyệt tới tận nửa đêm mới xong. Y bỏ bút lôngxuống, xoa xoa huyệt thái dương, có vẻ là đau đầu.- Ừm, điện hạ nói bụng hơi khóchịu, có lẽ vì đầy bụng thôi. Ngày mai cho ngự y tới xem ngài một chút.Tạ Đông Quân đi đến phía sau Bộc DươngTuyên Cầu, khơi lại bấc đèn rồi mới nhẹ nhàng giúp y mát xa thái dương.Bộc Dương Tuyên Cầu thả lỏng người,ngã người về sau tựa vào lưng ghế, thoải mái thở ra một hơi.- Gần đây hình như có nhiềuchuyện quan trọng?- ừm... Mấy lão hồ đồ ăn no rồikhông có việc gì làm, đem chuyện vặt vãnh làm phiền ta thôi. – trong giọng nóicủa Bộc Dương Tuyên Cầu lộ ra sự mất kiên nhẫn.- Là chuyện gì?- Không có gì.... chỉ là mấychuyện nhỏ không quan trọng thôi. – Bộc Dương Tuyên Cầu không dám nói rằng mấytên đại thần kia đang thúc giục hắn lâm hạnh mấy phi tử khác, sinh thêm mấy hàitử nữa.Y hiểu được, nếu Tạ Đông Quân biếtchuyện này thì hắn nhất định sẽ trực tiếp hào phóng muốn y đi lâm hạnh nhóm phitử kia. Nhưng cho dù Tạ Đông Quân không để ý thì Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn khôngmuốn làm như thế.Lúc ấy vì muốn bịt miệng ra miệng vàonên Bộc Dương Tuyên Cầu mới đồng ý chuyện tuyển tú do mấy đại thần đưa ra.Mặt khác, cũng vì tìm không thấy TạĐông Quân nên y cũng mặc kệ bọn lão thần, căn bản là y không muốn quản. Khi đó,y đã tính toán đến một lúc nào đó thích hợp sẽ đem đống phi tử này phân tán đi,nhưng về sau có quá nhiều việc phải giải quyết nên đã quên mất chuyện kia.Không ngờ, hiện tại đám nữ nhân kialại tạo thành sự phiền phức đối với y. Xem ra, khó có thời điểm để xử trí cácnàng rồi.Đang lúc Bộc Dương Tuyên Cầu đắm chìmtrong dòng suy tư của mình thì bên ngoài ngự thư phòng vang lên một trận ồn ào.- Lại phát sinh chuyện gì thế?Trải qua quá nhiều chuyện, hiện tại TạĐông Quân đối với loại tình trạng này khá là mẫn cảm. Hắn lo lắng đi ra ngoàixem thử.Không để ý tới đám thủ vệ ngăncản, người đang xông tới chính là Thiền Nhi. Tạ Đông Quân nhìn thấy sự kinhhoảng trên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng thầm kinh hãi trong lòng.- Hoàng thượng! Tạ đại nhân!Điện hạ, ngài ấy...Thiền Nhi nói còn chưa dứt thì Tạ ĐôngQuân giống như cơn gió, lao nhanh ra ngoài. Bộc Dương Tuyên Cầu cũng nhanhchóng đuổi kịp theo.Làm ơn.... Làm ơn đừng có xảy ra chuyệngì nữa... Trái tim Tạ Đông Quân đã muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hắn vội vã chạymột mạch vào tẩm điện của Bộc Dương Ứng Khế.Thân thể nho nhỏ của Bộc Dương Ứng Khếđang ghé vào thành giường, miệng không ngừng nôn mửa.- Điện hạ! Điện hạ, ngài xảy rachuyện gì? Ăn cái gì làm đau bụng sao?Không để ý tới mặt đất bẩn thỉu, TạĐông Quân nhanh chóng bước lên ôm cả người Bộc Dương Ứng Khế vào trong lòngngực, vỗ vỗ nhẹ lên lưng nó.- Lại có chuyện gì nữa hả!? –Bộc Dương Tuyên Cầu đến sau, nhíu mày hỏi Thiền Nhi. Nhưng Thiền Nhi cũng lộ ramột bộ không biết rõ.- Nô tỳ không biết.... Điện hả ngủđược nửa giấc thì đột nhiên nôn mửa không dứt... Nô tỳ đã cho người đi mời ngự yrồi!- Tiểu cha...Bộc Dương Ứng Khế nôn nhiều tới mức yếthầu đã khàn khàn, vất vả lắm nó mới có thể ngưng nôn. Nhưng vừa mới nói đượcmột câu thì Bộc Dương Ứng Khế lại tiếp tục nôn ọe, tất cả đều phun hết lênngười Tạ Đông Quân.Lúc này Tạ Đông Quân đờ đẫn cả người; hắnngây ngốc nhìn chỗ quần áo ẩm ướt do Bộc Dương Ứng Khế nôn lên; Bộc Dương TuyênCầu đứng một bên cũng trừng lớn mắt. Trong khoảng thời gian ngắn mọi ngườikhông biết là chính mình đã nhìn thấy cái gì. Tiếp đó, Thiền Nhi lập tức té xỉutrên mặt đất.Thứ đang chảy trên khóe miệng Bộc DươngỨng Khế chính xác là cùng một thứ mà nó nôn ra người Tạ Đông Quân. Thứ đó cómàu chói mắt, mùi tanh nồng, so với những thứ nó nôn trên đất hoàn toàn khônggiống.Ngay sau đó, Tạ Đông Quân sợ tới mức phátkhóc, toàn thân co rút lại.Bộc Dương Tuyên Cầu biết tại sao Tạ ĐôngQuân lại bị dọa thành như vậy. Cho dù Bộc Dương Ứng Khế đã hơn hai tuổi nhưng ybiết, hộc máu không phải là chuyện gì tốt.Chương 16.1- Trúng độc?! – kết quả sau khi kiểmtra của ngự y làm mọi người chấn động.Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chuyệnBộc Dương Ứng Khế sinh bệnh đã truyền khắp hoàng cung. Trước khi ngự y tới thìđã có một đám oanh oanh yến tến tiến vào Vọng An điện. Khi các nàng chứng kiếncảnh Tạ Đông Quân cả người toàn máu đang ôm Bộc Dương Ứng Khế liên tục nôn ramáu thì đều la hoảng lên, thiếu chút nữa đem nóc nhà đá bay đi.Bộc Dương Tuyên Cầu vội vã cho người đigọi Bộc Dương Tuyên Cẩn. May mắn độc kia cũng không hiếm gặp, độc tính cũngkhông quá mạnh nên Bộc Dương Tuyên Cẩn nhanh chóng điều chế ra thuốc giải độccho Bộc Dương Ứng Khế uống xong liền rời đi. Trong phòng có quá nhiều nữ tửhình như khiến cho tâm tình hắn không được tốt cho lắm.- Sao lại trúng độc? Chẳng lẽ cóngười muốn mưu hại điện hạ? – người nói chuyện chính là một phi tử mặc y phụcmàu xanh.- Rốt cuộc là ai mà nhẫn tâm nhưvậy! – còn đây là giọng của phi tử mặc y phục màu đỏ.Ước chừng có đến mười tần phi mặc quần áosặc sỡ vây quanh Bộc Dương Tuyên Cầu mà líu ríu thảo luận. Tạ Đông Quân mộtthân quần áo dính máu vẫn chưa hề thay ra, sớm đã nép mình vào một góc.Sau khi ăn thuốc giải do Bộc Dương TuyênCẩn điều chế, Bộc Dương Ứng Khế đã không có việc gì. Hiện tại, khuôn mặt nhỏnhắn trắng nhợt đang lim dim mắt nghỉ ngơi.Bộc Dương Tuyên Cầu bị làm cho đau đầu,lại còn lo lắng cho Tạ Đông Quân đang co ro trong góc tối. Tạ Đông Quân hìnhnhư vẫn chưa phục hồi lại tâm trạng khiếp sợ khi nhìn thấy Bộc Dương Ứng Khếhộc máu, vẻ mặt hãy còn hoảng hốt.- Hoàng thượng, ngài nhất định phảitìm ra hung thủ!- Đúng đó! Tuyệt đối không thể buôngtha cho kẻ nào độc ác như vậy!Bộc Dương Tuyên Cầu xoa xoa thái dương đaubuốt, không kiên nhẫn ngầm ra lệnh đuổi khách:- Được rồi! Đừng có nói nữa, tất cảcác ngươi đều đi xuống đi, đừng có làm phiền tới tiểu ... đừng làm phiền tới Khếnhi nghỉ ngơi!Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu mất hứng hạ lệnhđuổi người, đám phi tần tốp năm tốp ba rời đi. Có vài kẻ trước khi đi còn trộmtrừng mắt nhìn Tạ Đông Quân; nhưng Tạ Đông Quân hiện tại không còn lòng dạ nàomà chú ý thấy.- Ngươi ổn chứ?Sau khi cho đám nữ nhân kia rời đi, BộcDương Tuyên Cầu đi tới bên cạnh Tạ Đông Quân, vỗ về nhẹ nhàng vai hắn.- A!? – Tạ Đông Quân giống như giậtmình bừng tỉnh, nhất thời không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.- Nhóm quý phi rời đi khi nào vậy?- Đã sớm đi rồi. Ngươi có khỏekhông? Cảm giác như hồn ngươi đã bay đi mất rồi.- Ta không sao. – Tạ Đông Quân đitới bên giường quan sát sắc mặt Bộc Dương Ứng Khế vẫn tái nhợt như cũ. Vừa nãy,độc phát dường như đã khiến nó sức cùng lực kiệt.- Rốt cuộc là ai hạ độc?Trừ bỏ sự đau lòng, từ đáy lòng TạĐông Quân còn dâng lên một cỗ tức giận; còn có cả sự sợ hãi nữa.Hiện tại, hắn đã chân chính cảm nhậnđược chỗ đáng sợ của chốn hoàng cung.Trước kia, tuy Bộc Dương Ngự Thiêntừng sử dụng vài thủ đoạn với hắn nhưng Tạ Đông Quân cũng không cảm thấy sợhãi, chỉ thản nhiên mà chấp nhận. Nhưng mà, lúc này đây, Bộc Dương Ứng Khếthiếu chút nữa đã biến thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu chốn hoàng cung...Chuyện như thế, thật sự làm đáy lòng Tạ Đông Quân cảm thấy vô cùng sợ hãi.- Ta sẽ điều tra. – Bộc DươngTuyên Cầu nói rồi tiến lên ôm lấy Tạ Đông Quân mà an ủi; đồng thời cũng làm chỗdựa cho hắn, bởi vì thoạt nhìn bộ dáng hắn lung lay sắp muốn té xỉu tới nơi.- Ưm... – Tạ Đông Quân cắn chặtmôi dưới, buộc chính mình phải tỉnh táo lại.Bộc Dương Ứng Khế từ nhỏ đã không cónương, cha đẻ lại không để ý tới cho nên nó mới sống khổ sống sở lâu như vậy.Tạ Đông Quân tự nói với chính mình, hắn nhất định phải giúp Bộc Dương Ứng Khếbình an trưởng thành, có được cuộc sống hạnh phúc nhất, tuyệt không để chongười ta khi dễ nó!—Việc điều tra phạm nhân hừng hực khíthế triển khai. Chuyện Bộc Dương Ứng Khế bị người ta hạ độc đã làm chấn kinh từtriều đình xuống dân chúng; khiến không ít đại thần có con hay cháu gái làm tầnphi trong cung cảm thấy bất an.Dù sao thì việc này cũng liên quan tớichuyện hoàng tự và sắc lập hoàng thái tử, đám quý nhân kia đương nhiên có khảnăng đáng nghi khá cao. Nếu bị tra ra thì chắc chắn sẽ tru di cửu tộc! Cũng vìthế mà tẩm cung của các nàng trở thành mục tiêu thứ nhất để kiểm tra.Người của phủ nội vụ mang một đám thịvệ hung thần ác sát xông vào tẩm cung, không nói hai lời liền động thủ tìm đôngtìm tây, chỉ kém không lật tung nóc nhà lên. Nhóm quý nhân phi tần ngoại trừviệc thét chói tai, la mắng thì chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìnbọn họ mở tung đống xiêm y quý báu hoặc phá tung mọi thứ để tìm chứng cớ.Nhưng mà lật tung cả hậu cung lênnhiều lần mà vẫn không tìm được chút chứng cớ nào; cuối cùng phủ nội vụ tìm đếnTĩnh Tâm điện.Tĩnh Tâm điện là chỗ ở của Bộc DươngTuyên Cầu, vốn không cần tra nhưng không biết kẻ nào lắm lời nói chỗ ở của TạĐông Quân gần kề Tĩnh Tâm điện có vẻ hiềm nghi nên vẫn bị liệt vào danh sáchkhám xét.Buổi chiều ngày hôm đó, sau khi tiễnBộc Dương Tuyên Cầu vào ngự thư phòng bàn bạc với các đại thần, Tạ Đông Quânđang trở về định vào Vọng An điện chăm sóc Bộc Dương Ứng Khế thì đột nhiên mộtđám thị vệ xông tới, bao vây Tạ Đông Quân. Một người tiến lên túm lấy hai tayTạ Đông Quân, bẻ ngược về sau, đè chắc hắn lại.- Đây là có chuyện gì?Tạ Đông Quân bị khống chế đau đớnkhông hiểu ra sao, căn bản là hắn không rõ là có chuyện gì đang xảy ra.Một kẻ nhìn có vẻ là người cầm đầu đilên trước, lấy ra một túi nhỏ giơ tới trước mặt Tạ Đông Quân.- Thứ này nhìn có quen mắtkhông?Tạ Đông Quân nhìn chăm chăm bọc vảinhỏ kia một hồi rồi nghi hoặc nhìn người kia.- Đây là cái gì?- Còn giả ngu? Đây là thứ rơi ratừ dưới giường của ngươi, hoàn toàn giống với độc mà Ứng Khế điện hạ bị trúng!Nghe vậy, Tạ Đông Quân trừng lớn mắt.Sao hắn chưa bao giờ biết là dưới giường mình có thứ này?- Này ... Chuyện này hẳn là cóhiểu lầm gì đó... – Tạ Đông Quân mới nói được một nửa thì người nọ hét lớn, ngắtngang lời hắn.- Bớt sàm ngôn đi! Vật chứng vôcùng xác thực, ngươi có gì muốn biện hộ thì đến đại lao mà nói!Tên đầu lĩnh vung tay một cái, Tạ ĐôngQuân lập tức bị cưỡng chế mang đi khỏi phòng Bộc Dương Ứng Khế. Bộc Dương ỨngKhế cố gắng xuống giường đuổi theo nhưng lại bị Thiền Nhi đang hoảng sợ ôm chặtlại.- Tiểu cha ... Tiểu cha!Tạ Đông Quân lo lắng quay đầu lạinhìn, thấy Bộc Dương Ứng Khế không theo kịp mới thở phào một hơi. Sau đó, hắnkhông hề phản kháng mà cứ thế đi theo đám người kia.Rõ ràng là có người muốn hãm hại hắn;nhưng là ai mới được? Lúc này nội tâm Tạ Đông Quân không hề bối rối chút nào,song đối với chuyện này vẫn không tìm ra được chút đầu mối.Nhìn đoàn người đã mất dạng, Thiền Nhimới buông Bộc Dương Ứng Khế ra, xoa dịu cảm xúc kích động của nó.- Điện hạ, ngài ngoan ngoãn ởtrong này, nô tỳ đi tìm hoàng thượng. Ngài không được chạy loạn, có được không?- Được, phụ hoàng ... Đi ......Nghe thấy Thiền Nhi nói muốn đi tìmBộc Dương Tuyên Cầu, Bộc Dương Ứng Khế liên tục gật đầu rồi ngoan ngoãn ngồi imtrên giường. Thiền Nhi thấy nó đồng ý liền lao nhanh ra ngoài như một cơn gió.Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn đang còn đangnghị luận, không kiên nhẫn nghe các đại thần thượng tấu hàng ngàn lần mộtchuyện giống nhau. Thỉnh thoảng có người thượng trình tình hình hạn hán của vàiđịa phương; mặt khác phần lớn thời gian đều là ngồi nghe bọn họ quan tâm tớicuộc sống riêng tư của Bộc Dương Tuyên Cầu, còn cả chuyện trúng độc của BộcDương Ứng Khế nữa.Các đại thần năm lần bảy lượt nhắc nhởBộc Dương Tuyên Cầu về tính nghiêm trọng của vấn đề, yêu cầu nhất định phảinghiêm trị phạm nhân. Điều này căn bản vô nghĩa! Không cần bọn hắn nói thì BộcDương Tuyên Cầu cũng sẽ trừng phạt thích đáng tên phạm nhân kia.Đột nhiên, bên truyền tới một trậntiếng ồn, Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ nhíu mày.- Kẻ nào lớn mật như vậy, dám ởbên ngoài ngự thư phòng làm ầm ĩ!- Hoàng thượng thứ tội! Là mộtnô tỳ bỗng nhiên xông tới, lại còn nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo lênhoàng thượng. Nô tài không cho vào, nàng liền xông tới! – một gã thị vệ quỳxuống xin trị tôi. Bên ngoài cửa, đám thị vệ đang ngăn một nô tỳ, nô tỳ kia hãycòn đang làm loạn.Vốn định giáng tội nhưng Bộc DươngTuyên Cầu nhìn kỹ lại mới phát hiện nô tỳ kia chính là Thiền Nhi.Lại xảy ra chuyện gì sao? Mày BộcDương Tuyên Cầu nhíu lại chặt hết mức có thể, sao mỗi lần tiểu nha hoàn nàyxuất hiện đều có chuyện không hay phát sinh vậy?- Buông nàng ra, cho nàng tiếnvào!Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói như thế,bọn thị vệ lập tức buông tay. Thiền Nhi đang còn giãy dụa không kịp đứng vữngliền ngã nhào trên mặt đất. Nhưng nàng nhanh chóng đứng lên, vọt vào trongđiện.- Hoàng thượng.... Tạ đại nhân, Tạđại nhân, ngài ấy....Thiền Nhi hít lấy hít để, một câu nóicũng không xong. Nhưng vì nhắc tới cái tên Tạ Đông Quân khiến toàn bộ lực chú ýcủa Bộc Dương Tuyên Cầu tập trung hết lại đây.- Đông Quân xảy ra chuyện gì?- Tạ đại nhân, ngài ấy ... Ngài ấybị người của phủ nọi vụ bắt đi rồi! Nói là dưới giường của ngài ấy tìm thấy độcdược giống với thứ độc mà điện hạ trúng phải... – Thiền Nhi nói xong liền oa mộttiếng bật khóc. Đứng trước mặt bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn thế này khiếnnàng nhận không nổi áp lực. Chân nàng mềm nhũn ra, quỳ rạp xuống.- Cái gì?!Bộc Dương Tuyên Cầu giận không thể át,vỗ bàn một cái muốn rời đi nhưng nhóm cựu thần lại vội vàng ngăn cản.- Hoàng thượng muốn đi đâu? Thờigian lâm triều còn chưa kết thúc!- Đừng dài dòng! Trẫm còn cóchuyện quan trọng! – Bộc Dương Tuyên Cầu vung tay áo lên ý bảo chấm dứt thượngtriều nhưng đám cựu thần vẫn không chịu buông tha y.- Hoàng thượng, vị kia chắc làTạ thị nhân! Hoàng thượng trăm triệu lần không thể can thiệp! – Thường thượngthư tiến lên vài bước. Lần này sắc mặt lão rất nghiêm túc, giọng nói kiên quyếtđầy thuyết phục.- Tại sao trẫm không thể can thiệp?Bộc Dương Tuyên Cầu dừng bước, nheo ánhmắt nhìn Thường thượng thư. Thường thượng thư bị nhìn như vậy nhất thời cảm thấysợ hãi, nhưng vẫn can đảm đáp lời.- Nếu phủ nội vụ đã tìm được chứngcớ thì đã chứng minh Tạ thị nhân quả thực đáng nghi. Nếu lúc này Hoàng thượngđi bảo vệ hắn, nhất định sẽ làm ảnh hưởng tới uy nghiêm cùng sự công bằng củahoàng thượng!- Đông Quân không có khả năng làphạm nhân! – nghe thấy Tạ Đông Quân bị hoài nghi, Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữphản bác lại. Giọng của y khá lớn khiến đám người có mặt đều phát run.- Nhưng hoàng thượng cũng không cóchứng cớ, không phải sao?- Hắn xem Khế nhi như con của mình,không có khả năng sẽ hại nó!- Tạ thị nhân là một thái giám, vốnkhông có khả năng có con nỗi dõi, càng không nói tới chuyện long tử. Thế nên,hắn ghen ghét với sự tồn tại của Ứng Khế điện hạ, đây là chuyện không phảikhông có khả năng!Lời Thường thượng thư vừa nói ra khiến cảđám đại thần xôn xao cả lên.Cho tới nay, mối quan hệ giữa Bộc DươngTuyên Cầu và Tạ Đông Quân là một bí mật không thể công bố nhưng trong lòng tấtcả mọi người đều biết, chỉ là không nói toạc ra thôi. Dù sao thì vua của mộtnước cùng một nam nhân có quan hệ yêu đương thực sự là một chuyện vô cùng ámmuội; huống chi nam nhân kia lại là một thái giám!- Lớn mật!- Hoàng thượng thứ tội! – Bộc DươngTuyên Cầu dùng sức vỗ bàn, tất cả mọi người đồng loạt quỳ phục xuống.- Thường thượng thư, lá gan ngươithật lớn. Các ngươi đã biết Tạ Đông Quân có ý nghĩa đối với trẫm như thế nàothì cũng phải biết trẫm cực kỳ không muốn nghe những lời không phải về hắn!- Cho dù hoàng thượng không muốnnghe, cho dù hoàng thượng muốn gỡ bỏ chiếc mũ trên đầu thần thì thẫn vẫn phảinói! Hoàng thượng sủng ái Tạ thị nhân không phải là không thể nhưng nếu vì Tạthị nhân mà xem nhẹ hậu cũng cũng trăm triệu lần không được! – Thường thượngthư cúi rạp đầu xuống nền đất không hề đứng lên, giọng nói vẫn vang vang truyềnkhắp đại điện.Bộc Dương Tuyên Cầu tuy không thích nghenhưng cũng không thể phản bác, cuối cùng y chỉ có thể căm giận vung tay rời đi.Chương 16.2- Nói mau! Tại sao người lại mưu hạiđiện hạ?Hiện tại, tay chân Tạ Đông Quân đều bị xíchsắt trói lại, cả người dán chặt vào tường. Hắn ngẩng đầu nhìn người trước mặtmình cùng chiếc roi trên tay gã.Xem ra người này thực biến thái, hắn mớiđến đây cùng lắm là nửa giờ thế mà trên người đã chi chít vết roi đánh. Tạ ĐôngQuân thậm chí đau đến bất tỉnh rồi lại bị xối nước lạnh buộc phải tỉnh lại.- Ta đã nói rồi, ta không có hạ độc...Hơi lạnh như băng xâm nhập vào xương tủykhiến Tạ Đông Quân run không ngừng, đồng thời cũng khiến hắn duy trì được tỉnhtáo.Không biết Bộc Dương Tuyên Cầu đã kết thúcviệc lâm triều chưa, nhanh phát hiện ra hắn đã bị bắt tới chỗ này; bằng khônghắn thật không biết chính mình có thể chống đỡ được bao lâu nữa.- Còn dám nói dối! – tên cai ngụchét lớn một tiếng, cay roi lại vút lên lưng Tạ Đông Quân.- A.... – cố nén nhịn đau đớn, Tạ ĐôngQuân không cẩn thận cắn trúng đầu lưỡi, máu tươi lập tức chảy ra theo khóemiệng đang mím chặt vô lực của hắn.A, nhưng mà....Nếu Bộc Dương Tuyên Cầu chứng kiến bộ dạngnày của hắn, chỉ sợ lại giống với lần đó... Tạ Đông Quân tự hỏi mình có nên cảnhbáo trước cho người này một tiếng không? Nhưng cuối cùng vẫn đánh mất ý niệmnày trong đầu.Dù sao thì gã cũng đánh mình thành nhưvậy, để cho gã chịu một chút đau khổ cũng không tính là quá phận nhỉ?Nghĩ đến đó, Tạ Đông Quân nhịn không đượcnở nụ cười. Đáng tiếc, động tác này của hắn càng chọc giân tên cai ngục kia.- Cười! Ta cho ngươi cười!Roi giơ lên cao, Tạ Đông Quân nhắmchặt mắt chờ đợi cơn đau như lửa nóng buông xuống lưng mình; nhưng thật lâu sauvẫn không thấy nên hắn mở mắt nhìn thử.Chỉ thấy ... Bộc Dương Tuyên Cầu khôngbiết đi vào địa lao từ lúc nào, một tay y bắt lấy cổ tay lên cai ngục đang giơlên cao, cả người tràn ngập lệ khí, còn đôi mắt thì như phun ra lửa.- A....... Hoàng... hoàng thượng...Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu dùng ánh mắtnày nhìn mình, tên cai ngục sợ tới mức tiểu cả ra quần. Bộc Dương Tuyên Cầuliền vung tay ném, gã bay ra xa rơi phịch xuống đất.Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nhìn tớigã mà chỉ quan tâm Tạ Đông Quân đang bị trói đằng kia.- Đông Quân! Ngươi không sao... –giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu nghẹn lại trong yết hầu, bởi vì y nhìn thấyngực và bụng Tạ Đông Quân chỗ nào cũng bị thương, khi y nâng mặt hắn lên cònthấy máu vương bên khóe miệng.Tạ Đông Quân cơ hồ có thể nghe thấytiếng đứt phựt của lý trí của Bộc Dương Tuyên Cầu. Gương mặt tuấn tú của BộcDương Tuyên Cầu chốc chốc hóa âm trầm, xoay người lập tức túm lấy cổ tên caingục, nhấc bổng gã lên không trung.- Lá gan ngươi thật lớn.... Dámlàm như vậy với hắn...- Ư.... Hoàng .... Hoàng thượng tha... mạng .... – cai ngục không thể nói được một tiếng, mặt tái đi, hai chân lắc qualắc lại. Tạ Đông Quân có thể thấy bọt nước từ trong ống quần gã rớt trên nềnđất. Tên này lại có thể bị Bộc Dương Tuyên Cầu dọa sợ tới mức không khống chếđược.Tay Bộc Dương Tuyên Cầu hơi dùng sức,gã cai ngục lại bị ném tới một bên, đầu đập vào tường phía sau, cả người mềmnhũn trượt xuống, cũng không biết đã chết chưa.Tạ Đông Quân sau khi được mở trói thìcả người chẳng còn lấy chút khí sức thiếu chút nữa té trên mặt đất; may mà BộcDương Tuyên Cầu vội đỡ được hắn.- Thực xin lỗi, ta đã tới chậm....– Bộc Dương Tuyên Cầu rất hối hận, nhất là khi thấy vết thương chóc da trầythịt trên lưng Tạ Đông Quân, y lại càng hận không thể đem hết đám thần tử khinãy can ngăn mình ra mà đánh cho mấy trận roi.- Ngươi tin tưởng ta chứ? Khôngphải ta hạ độc.... – Tạ Đông Quân nói, bởi vì thần kinh nãy giờ căng thẳng đượcgiải phóng nên lập tức trước mắt hắn tối đen.. rồi bất tỉnh.- Đương nhiên rồi, không tinngươi thì ta còn biết tin ai đây? – biết rõ Tạ Đông Quân không nghe thấy nhưngBộc Dương Tuyên Cầu vẫn trả lời, giọng nói mềm nhẹ khiến mũi người ta cay caychua chua.- Chúng ta nhanh ra khỏi nơinày. Về nhà thôi, về nhà rồi ngự y sẽ chữa khỏi cho ngươi...Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quânvào lòng, cẩn thận không đụng tới vết thương của hắn rồi tiến thẳng về phíaTĩnh Tâm điện. Dọc đường đi, bộ dáng bị thương của Tạ Đông Quân và vẻ mặt củaBộc Dương Tuyên Cầu làm kinh hách không ít người.Vừa trở lại Tĩnh Tâm điện đã thấuDuyên Duyên đứng ở cửa nhìn xung quanh. Vừa thấy Bộc Dương Tuyên Cầu cùng TạĐông Quân quay về, nàng vội vàng tới đón rồi lại bị thương tích trên người TạĐông Quân dọa sợ.- Thật quá đáng! Sao bọn hắn cóthể đối xử với chủ nhân như vậy! Ta ... ta muốn đi tìm bọn hắn liều mạng! – DuyênDuyên đã giận tới mất khôn, vừa nói vừa hung hăng muốn xông ra ngoài. Bộc DươngTuyên Cầu thấy thế liền giận dữ quát, ngăn nàng lại.- còn muốn liều mạng cái gì nữa!Ngươi còn không mau đi gọi ngự y tới!- a .... Dạ, Dạ! – DuyênDuyên giật mình, cuối cùng cũng khôi phục lại từ trong kích động, nhanh chóngphóng đi tìm ngự y. Còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì trở về phòng, cẩn trọng đem TạĐông Quân đặt xuống giường.Vốn định giúp Tạ Đông Quân cởi đồnhưng vì roi đánh qua lớp quần áo, da thịt bị bong dính chặt cùng vải thô, thậmchí còn lẫn vào cả vết thương. Cánh tay Bộc Dương Tuyên Cầu giơ lên nhưng chầnchờ, không dám làm mạnh mà chỉ dám kéo quần áo xuống dưới.Tạ Đông Quân vẫn chưa có tỉnh lại,nhưng thoạt nhìn ngủ không mấy yên ổn. Mày hắn cau chặt lại, mồ hôi lạnh khôngngừng túa ra trên trán, rất nhanh làm ướt đẫm gối đầu.Ngay tại lúc Bộc Dương Tuyên Cầu khôngbiết phải làm sao thì Duyên Duyên thở hồng hộc lôi kéo ngự y đến. Vị ngự y tuổiđã già lại bị kéo chạy thục mạng như vậy nên sắc mặt so với Tạ Đông Quân cònkhó coi hơn.Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu đâu có thèmđể ý nhiều như vậy, y lập tức túm cổ áo ngự y kéo tới bên giường.- Nhanh giúp hắn nhìn xem thếnào!Ngự y vất vả lắm mới mở to mắt đượcthì liền bị cảnh trước mặt dọa nhảy dựng lên.- Này ... Đây là.... – người này saolại xui xẻo như thế? Không phải bị đao đâm thì lại bị quất roi... Hai người nàybuổi tối đều thích đùa mấy trò vậy sao?Hiển nhiên là, lão ngự y đã hiểu lầmto.Nhưng ngự y vốn không phải là kẻ lắmmiệng, lão kêu người mang tới một chậu nước rồi tẩm ướt khăn sạch,nhẹ nhàngthấm vết máu khô cứng rồi cẩn thận lấy từng mảnh quần áo dính trên vết thươngra.- Vết thương trước tiên phảitiêu độc, sau mới có thể rịt thuốc, sẽ đau đớn đó... – ngự y nói, một bên đemchất lỏng màu xanh biếc đặt bên vết thương. Tạ Đông Quân kêu thảm một tiếng, bịcơn đau đánh tỉnh.- Đau....Tạ Đông Quân đau tới trắng bệch cả mặtmày, hai hàm răng dùng sức cắn chặt miếng vải được Bộc Dương Tuyên Cầu nhét vàomiệng từ trước, hai tay nắm chặt chăn bông dưới người.- Nhẫn nại một chút, rất nhanhsẽ tốt thôi. – Bộc Dương Tuyên Cầu ngoại trừ đau lòng thì cái gì cũng không làmđược; đành đứng bên nhẹ giọng an ủi hắn.Sau khi rửa sạch vết thương, ngự y lạilấy ra một bình thuốc, đem bột thuốc bên trong rắc lên miệng vết thương. Có lẽvì vừa trải qua một trận đau đớn nên Tạ Đông Quân đã sớm mất cảm giác nên cũngkhông có phản ứng gì.Rắc thuốc, băng bó vết thương cẩn thậnrồi tiếp tục xử lý vết thương trên đầu lưỡi Tạ Đông Quân, ngự y viết thêm đơnthuốc, dặn dò trong một tháng không thể xuống giường, phải nằm sấp ngủ để tránhđụng tới vết thương. Làm xong mọi việc, ngự y đành kéo cái thân mình tàn tạ rờiđi.Duyên Duyên đi ra ngoài bốc thuốc, lưulại hai người kia trong phòng. Bộc Dương Tuyên Cầu giúp lau mồ hôi trên mặt Tạ ĐôngQuân, vẻ mặt đang tự trách.- Thật xin lỗi ... Nếu ta tới sớmmột chút thì ngươi không cần phải chịu đau đớn như vậy...- Việc này không phải lỗi tạingươi mà... Nhưng ngươi cứ vậy đem ta từ đại lao ra, sẽ không bị trách cứ chứ? –vì đầu lưỡi bị thương sưng phồng lên nên Tạ Đông Quân nói chuyện khá khó khănsong lời lẽ vẫn rõ ràng.Tuy thấy may mắn vì Bộc Dương TuyênCầu tới cứu mình nhưng Tạ Đông Quân vẫn lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu làm như vậyliệu có bị các đại thần trách móc hay không? Thực hiển nhiên, bản thân Tạ ĐôngQuân so với Bộc Dương Tuyên Cầu còn lo lắng cho thanh danh của y hơn.- Ngươi không cần lo lắng chuyệnđó, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương thì tốt rồi. Ta sẽ tìm ra thủ phạm, nhưvậy thì ngươi sẽ được rửa sạch oan khuất.- Ừm!...Miễn cưỡng nở một nụ cười để Bộc DươngTuyên Cầu không thêm lo lắng, nhưng trong đầu Tạ Đông Quân đang thầm hỏi.Có người muốn giá họa cho mình, nhấtđịnh là có mục đích gì đó...Kỳ thực, không cần nghĩ hắn cũng sớmbiết, chuyện này tám chín phần là do nhóm tần phi làm.Chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu chung tìnhvới Tạ Đông Quân ở trong hoàng cung cũng không còn là bí mật. Nhất là sau khicó thêm sự tồn tại của Bộc Dương Ứng Khế, vấn đề con nối dõi của Bộc DươngTuyên Cầu liền được giải quết và y cũng có thể quang minh chính đại không đilâm hạnh các phi tử kia.Trong khi đó, quan hệ giữa Tạ ĐôngQuân và Bộc Dương Ứng Khế đặc biệt tốt, chuyện như vậy làm giá trị của Tạ ĐôngQuân cao thêm vài phần.Thế nên, chỉ cần tìm được một cơ hộihạ độc Bộc Dương Ứng Khế, sau đó giá họa cho Tạ Đông Quân; chẳng những thu dọnđược người kế thừa duy nhất mà còn làm cho Tạ Đông Quân vĩnh viễn biến mất.Theo đó, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng sẽ vì không có người thừa kế mà không thểkhông lâm hạnh các nàng.Đây đúng là phương pháp hữu hiệu, mộtmũi tên trúng ba con chim. Tạ Đông Quân bất giác thấy bội phục người đã nghĩ rakế sách này.Có điều... Chuyện này nhắc nhở Tạ ĐôngQuân một chuyện khác vô cùng quan trọng, một sự thực mà bấy lâu nay hắn cố ýxem nhẹ — đó là chuyện con nối dõi và lập hậu của Bộc Dương Tuyên Cầu.Tuy y đã có Bộc Dương Ứng Khế nhưngthân là một hoàng đế, sao chỉ có một đứa con được?Vì để tương lại Đại Hạo tươi sáng,hoàng đế tiếp vị phải có năng lực. Nếu đem toàn bộ hy vọng đặt lên người BộcDương Ứng Khế thì đúng là một sự mạo hiểm quá phiêu lưu. Tựa như chuyện lầnnày, nếu người hạ độc nhẫn tâm thêm chút thì Bộc Dương Ứng Khế thực sự khôngthể qua khỏi.Vả lại, một ngày Bộc Dương Tuyên Cầukhông lập hậu thì hậu cung liền một ngày vô chủ, Đại Hạo cũng một ngày không cóhoàng hậu – một mẫu nghi thiên hạ; đồng thời hình tượng của Bộc Dương Tuyên Cầutrong mắt người dân cũng sẽ bị hao tổn.Từ trước tới nay, đều là Bộc DươngTuyên Cầu băn khoăn tới hắn nên mới không chịu tới hậu cung. Mấy ngày nay, ynói các đại thần luôn thích làm phiền y, chắc cũng vì chuyện này.Tạ Đông Quân đột nhiên cảm thấy sợ hãivì cái tôi ích kỉ của mình.Bởi vì bản thân hắn không hy vọng gìnên hắn cũng không muốn phải đối mặt. Vô tình, ý nghĩ đó của hắn đã ảnh hưởngtới Bộc Dương Tuyên Cầu.Hắn rõ ràng đã từng thề với chính mìnhrằng, hắn chỉ làm những chuyện có lợi đối với Bộc Dương Tuyên Cầu, không phảiư? Tại sao lúc này hắn lại làm không được?Kỳ thực, hắn đã biết lý do... Là vì hắncó tư tâm!Có trời mới biết, hắn đã hy vọng biếtbao về một gia đình hạnh phúc. Hiện tại, ba người là hắn, Bộc Dương Tuyên Cầuvà Bộc Dương Ứng Khế tự nhiên ghép lại thành một gia đình thật đẹp... Hắn khôngđủ can đảm và sự ngoan tâm đi phá hư ảo tưởng tốt đẹp như vậy.Tạ Đông Quân biết, vào một thời điểmnào đó mình sẽ phải làm cái gì đó, nhưng hắn thực sự không có đủ sự khôn ngoanvà can đảm để quyết định. Hắn thương Bộc Dương Tuyên Cầu, trước tới nay y vẫnluôn làm một vật hy sinh, không ai bận tâm suy nghĩ của y rồi làm ra nhữngchuyện tự cho là tốt. Ngay cả bản thân Tạ Đông Quân cũng thế.Nhưng thời thế bắt buộc, hắn có cáchgì khác đây?Hắn biết, có những điều hắn không thểkhông nói nhưng hắn đã thương tổn Bộc Dương Tuyên Cầu một lần, hắn thật sựkhông muốn chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Bộc Dương Tuyên Cầu thêm một lần nữa.- Sao vậy, còn đau lắm sao?- Không, không đau. Tuyệt khôngđau.- Sao có thể không đau được? Bịthường thành như vậy.... Nếu đau không cần nén nhịn, nhất định phải nói cho tabiết!Tạ Đông Quân cười cười gật đầu.Hắn đau, sao hắn có thể không đau chứ?Nhưng ... nhưng mà, nỗi đau trong lòng hắn càng sâu hơn, khiến cho hắn không còncảm giác thấy đau đớn trên cơ thể nữa.Sau khi ăn uống vài thứ Duyên Duyênđưa tới, Tạ Đông Quân liền nằm ngủ. Trong thuốc đã bỏ thêm vị an thần để TạĐông Quân không bị đau đớn làm tỉnh.Lúc này trời đã tới, Bộc Dương Tuyên Cầucăn dặn không cho Bộc Dương Ứng Khế vào làm phiền Tạ Đông Quân rồi mới rời khỏiphòng. Y đi ra ngoài, đứng dưới ánh trăng, ho nhẹ một tiếng, lập tức một hắc ynhân xuất hiện phía sau y.- Hạn cho ngươi trước khi lầm triềuphải điều tra ra hung thủ thật sự!Giọng nói của Bộc Dương Tuyên Cầu rất nhẹ,thậm chí không bằng tiếng gió đang lướt qua; nhưng hắc y nhân lại nghe rõ ràngtừng chữ. Chỉ thấy hắc y nhân gật đầu một cái rồi vụt một tiếng biến mất theo cơngió.Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn nhìn lên thiênkhông như cũ, chỉ là ánh mắt thêm phần sát ý và lãnh khốc.Chương 16.3Buổi sáng, Bộc Dương Tuyên Cầu vừa mở mắt,quả nhiên đã thấy trên bàn một quyển sổ, trong đó ghi lại thu chi của một hiệuthuốc và tên của những cung nhân tần phi trong cung đến lấy thuốc, ngay cả TĩnhTâm điện cũng có.Bộc Dương Tuyên Cầu với tay lấy nhìn, bêntrong rớt ra một mảnh giấy ghi rõ ràng cách điều chế độc Bộc Dương Ứng Khế bịtrúng. Sau khi đối chiếu với số dược liệu mà các cung tần nơi hậu cung mua về,y ngay lập tức đã chứng minh được hung thủ chính là vị tần phi kia.Trên tờ giấy còn viết rõ, vị An quý nhânkia là thân thích với mẫu phi của Bộc Dương Tuyên Cẩn, là biểu muội xa của BộcDương Tuyên Cẩn. Nắm tay Bộc Dương Tuyên Cầu khẽ dùng sức, tờ giấy lập tức biếnthành tro bụi trên bàn.Khẽ gõ gõ nhẹ thái dương, Bộc Dương TuyênCầu khẽ mỉm cười, sự lãnh khốc tản ra khiến người ta không rét mà run.Sau khi bồi Tạ Đông Quân và Bộc Dương ỨngKhế dùng sáng xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi lâm triều. Không đợi các đạithần phát biểu, Bộc Dương Tuyên Cầu đã đem bản ghi chép kia ném lên bàn khiếncác đại thần không hiểu có chuyện gì.- Đây là bản ghi chép của hiệuthuốc, bên trong ghi rõ ràng có vị phi tần có lấy dược liệu tại đây, điều chếthành độc dược mà Khế nhi trúng phải.Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói ra khiếnvài người bên dưới mặt xanh như tóc, cả người run lẩy bẩy như cái sàng. Thực rõràng, bọn họ đều có quan hệ An quý nhân nên mới hốt hoảng như vậy. Chuyện nàykhông chỉ liên quan tới An quý nhân mà ngay cả bọn hắn cũng bị tai ương; bởitrong chuyện này bọn hắn cũng có nhúng tay vào.Giữa điện đứng chật người, ngay cả tiếnghít thở cũng nghe thấy. Lập tức, có kẻ chịu không nổi áp lực, rầm một cái quỳxuống đất, không ngừng dùng sức lạy.- Hoàng thượng tha mạng, hoàngthượng tha mạng!Không nghi ngờ, đó chính là người của Angia. Thấy hắn ta cầu xin tha thứ, nhóm thần tử bên phía An gia cũng nhanh nhảuquỳ rạp xuống đất, bên khóc bên run cầu xin tha thứ.- Lôi hết bọn chúng xuống dưới. –Bộc Dương Tuyên Cầu gầm lên một tiếng, bọn thị vệ nhanh chóng vây quanh. Đầutiên là tháo mũ quan trên đầu từng người rồi sau đó tha đám người An gia đangkêu khóc run rẩy ra khỏi đại đường.Tiếng kêu thảm thiết, thê lương vẫn cònvăng vẳng khi bóng người đã khuất; đám thần tử còn lại đều trắng mặt, một chữcũng không dám phát ra.- Đem An quý nhân đưa tới lãnh cung,trong vòng tam tộc xử trảm, một người cũng không tha cho trẫm! – Bộc DươngTuyên Cầu trầm giọng nói, lập tức có người lĩnh mệnh rời đi.Tuy tức giận thật nhưng nguyên nhân BộcDương Tuyên Cầu không tru di cửu tộc là vì Bộc Dương Tuyên Cẩn và An quý nhâncó quan hệ huyết thống. Tuy làm vậy có hơi áy náy với Bộc Dương Tuyên Cẩn nhưngBộc Dương Tuyên Cầu biết với bị huynh đệ kia mà nói chuyện này căn bản khôngquan trọng.Bộc Dương Tuyên Cẩn là một người không đặtnặng tình cảm, năm đó mẫu phi hắn đi về cõi tiên mà hắn cũng không có phản ứnggì kích động; cùng lắm chỉ lưu một giọt lệ mà thôi. Mà hắn cùng với người thânbên mẫu phi mình cũng không có quen biết, nói vậy chắc chắn hắn cũng sẽ khôngvì bọn họ mà đi cầu tình.Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn xuống đám đạithần, khuôn mặt vẫn không hề hòa hoãn chút nào.- Sao? Trẫm chẳng phải sớm nói qua,Đông Quân tuyệt đối sẽ không làm chuyện này rồi chứ? – những lời này là nhằmtới Thường thượng thư; Thường thượng thư nghe cũng không nói gì, chỉ cúi đầunhắm mắt.- Nếu đã hiểu rồi thì sau này ítquản chuyện của trẫm và Đông Quân đi...- Hoàng thượng.Bộc Dương Tuyên Cầu mới nói được một nửathì Thường thượng thư lớn mật quỳ xuống, ngắt ngang lời y.- Hoàng thượng cho rằng chuyện nàyhoàn toàn không liên quan tới Tạ thị nhân sao?- Ngươi có ý gì? – hàng mày kiếm củaBộc Dương Tuyên Cầu nhăn chặt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Thường thượng thư.- Ý của thần là, sở dĩ chuyện ỨngKhế điện hạ trúng độc nếu nói một cách chính xác thì vẫn là từ Tạ thị nhân màra. – Thường thượng thư tiếp tục nói, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.- Bởi vì hoàng thượng chuyên sủng Tạthị nhân cho nên khiến các tần phi quý nhân khác đố kị, bất mãn. Sự hiện diệncủa Ứng Khế điện hạ, đã chứng minh hoàng thượng không phải không có hứng thúvới nữ nhân; nhưng vì sự tồn tại của Tạ thị nhân mà bọn họ lại mất đi cơ hộiđược sủng hạnh. Việc này nói các nàng sao có thể chịu được?!- Trẫm đối với các nàng không cóhứng thú! – Bộc Dương Tuyên Cầu lớn tiếng nói; nhưng sức thuyết phục dường nhưkhông đủ. Bởi trong thâm tâm y biết, những điều Thường thượng thư nói hoàn toànđúng.- Hoàng thượng có hứng thú hay khôngkhông còn quan trọng, vấn đề là ... đó là nghĩa vụ mà hoàng thượng cần thực hiện.Nếu ngài thân là hoàng đế, còn có một nghĩa vụ nữa đó là duy trì huyết mạchhoàng thất cho đời sau. Nếu cứ thế này thì chuyện kia nhất định sẽ còn tiếpdiễn!Một câu cuối cùng của Thường thượng thưnhư tiếng sét đánh vào lòng Bộc Dương Tuyên Cầu. Trong đầu y lập tức hiện lênhình ảnh Tạ Đông Quân bị xích sắt trói lại, cả người đều là máu thịt lẫn lộn.Bất kể như thế nào, y cũng không muốn thấyTạ Đông Quân bị bất kỳ thương tổn nào nữa. Từ khi gặp mình, trên người Tạ ĐôngQuân không thiếu một vết thương nào; mà đa số nguyên nhân đều vì Bộc DươngTuyên Cầu y.Trong lòng y hiểu rõ, nếu muốn tốt cho TạĐông Quân thì nên để Tạ Đông Quân rời đi nhưng y vĩnh viễn làm không được.Vì bảo vệ Tạ Đông Quân, chuyện gì y cũnglàm được. Nhưng mà...Sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu trầm xuống,cuối cùng cũng không còn lòng dạ nào tranh cãi cùng Thường thượng thư. Một cáiphất tay, tất cả mọi người đều lui ra, buổi lâm triều qua loa chấm dứt. Chúngthân im lặng nhanh chóng lui ra ngoài, chỉ còn lại Bộc Dương Tuyên Mộ đứng đó,nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên long ỷ.- Hoàng thượng....Bộc Dương Tuyên Cầu ngẩng đầu nhìn BộcDương Tuyên Mộ, trên mặt như đeo một tấm mặt nạ, nhìn không ra hỉ giận, giọngnói hơi run rẩy.- Thất ca, ngươi nói trẫm nên làmthế nào đây?Bộc Dương Tuyên Mộ muốn nói lại thôi. Kỳthực, đáy lòng hai người bọn y đều hiểu được phương pháp tốt nhất là gì; nhưngchỉ là không muốn nói ra mà thôi. Giống như, chỉ cần không nói ra thì không cầnphải đối diện với chuyện này nữa.Cuối cùng, Bộc Dương Tuyên Mộ lên tiếng.Hắn thuyết phục chính mình cần làm hết trách nhiệm của một thần tử. Hắn nhấtđịnh phải cho Bộc Dương Tuyên Cầu một lần lựa chọn quyết định cụ thể nhất.- Hoàng thượng... Nói cho Tạ thị nhânđi. Hắn nhất định có thể hiểu được. Hoàng thượng cũng nhất định phải thực hiệnnghĩa vụ lưu giữ huyết mạch hoàng thất, cho dù đã có Ứng Khế hoàng tử cũng vậy.- Trẫm đương nhiên biết hắn sẽ hiểuvà thông cảm, trẫm cũng biết hắn nhất định sẽ đồng ý nhưng mà... – Bộc DươngTuyên Cầu chống hai tay lên bàn, tỳ mạnh rồi đem mặt vùi vào hai khuỷu tay, bộdáng vô cùng mệt mỏi.- Nhưng hắn nhất định sẽ đau lòng.Trẫm không đành lòng thấy bộ dáng đau lòng của hắn...Bộc Dương Tuyên Mộ trầm mặc. Hắn hiểu TạĐông Quân nhất định sẽ bi thương, và Bộc Dương Tuyên Cầu cũng thế. Chuyện nàyrõ ràng là chuyện tốt đối với mọi người, thậm chí còn cả Đại Hạo nào nhưng rốtcuộc vẫn phải hy sinh hai người bọn họ.Bọn họ rõ ràng chưa từng thương tổn mộtai, Đại Hạo thậm chí vì có Tạ Đông Quân mà giàu mạnh đến mức này... Tại sao mọingười lại nhìn không tới?Ông trời sao đối với bọn họ bất công nhưthế? Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được mà than thầm trong lòng.—Sau khi Bộc Dương Tuyên Mộ đi, Bộc DươngTuyên Cầu đứng ở đại sảnh một lúc lâu rồi mới nện từng bước nặng nề ly khai.Bước ra ngoài cửa, Bộc Dương Tuyên Cầu mớiphát hiện thì ra đã chạng vạng tối. Bất tri bất giác hắn đã ngồi đó gần nửangày trời.Trở lại Tĩnh Tâm điện, xa xa Bộc DươngTuyên Cầu đã thấy Bộc Dương Ứng Khế đứng trước cửa đại điện nhìn ngó xungquanh. Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu trở về, Bộc Dương Ứng Khế lập tức chạy vàotrong. Chắc là Tạ Đông Quân thấy lo lắng lại không thể xuống giường nên mới chonó ra nhìn xem Bộc Dương Tuyên Cầu đã về chưa.- Sao hôm nay về muộn như vậy? Ngươiđến ngự thư phòng luôn sao? Cho dù công việc có nhiều thế nào thì vẫn nên thayquần áo đã, mặc vậy rất nặng và ngột dễ bị bệnh sởi đó.Sau khi về, thói quen của Bộc Dương TuyênCầu chính là vào phòng nhìn Tạ Đông Quân một cái. Mới chỉ bước vào phòng, nhữnglời lo lắng quan tâm của Tạ Đông Quân như đạn liên thanh bắn ra, hình như vếtthương trên lưỡi đã không còn ảnh hưởng gì tới khả năng nói của hắn.- Ừm, việc nhiều quá nên cũng khôngđể ý tới quần áo. – khẽ mỉm cười, Bộc Dương Tuyên Cầu bắt chính mình phải nóichuyện thật bình thường nhưng y phát hiện mình chẳng thể nào bình thường mànhìn thẳng vào mắt Tạ Đông Quân.Không biết Tạ Đông Quân có chút ý thấy sựkỳ lạ của y không, chỉ gật gật gật đầu nói thêm cái gì đó. Ngược lại, Bộc DươngỨng Khế đứng một bên liền phát hiện ra không khí bất thường giữa hai người họ,nghi hoặc nhìn qua nhìn lại.Bộc Dương Tuyên Cầu xoay người đi thaytriều phục, đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Cũng vì thế mà y không hềchú ý thất Tạ Đông Quân nằm trên giường đang dùng ánh mắt u buồn, muốn nói lạithôi mà nhìn y.Bữa tối, Tạ Đông Quân vẫn phải dùng trêngiường. Lưỡi bị thương tuy đã gần lành nhưng hắn vẫn chỉ được ăn một ít cháohoa. Lúc này hắn đang dựa vào thành giường, chầm chậm ăn từng thìa cho do BộcDương Tuyên Cầu bón.- Đã nói là ta có thể tự mình ăn, tacũng không phải là bị thương ở tay... – Tạ Đông Quân bất đắc dĩ nói, nhưng hắnvẫn không thể lay chuyển được Bộc Dương Tuyên Cầu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đểcho y đút.Bộc Dương Ứng Khế cũng ngồi bên giường cầmthìa ăn bát cơm của mình, bởi vì vẫn chưa quen nên thỉnh thoảng vài hột cơm rơixuống đất. Mấy ngày nay Bộc Dương Ứng Khế vẫn luôn ở bên cạnh Tạ Đông Quân, đạikhái vì chuyện ngày đó khiến cho nó sợ hãi. Thế nên, phần lớn thời gian nó đềungoan ngoãn ở bên Tạ Đông Quân, nói thế nào cũng không chịu rời. Bộc DươngTuyên Mộ tìm tới rủ đi chơi mà nó cũng cự tuyệt, tình nguyện cả ngày chơi tròchơi trí tuệ mà trước kia Bộc Dương Tuyên Cầu thường chơi và cũng không chịucho Tạ Đông Quân xuống khỏi giường.Nếu không phải Bộc Dương Tuyên Cầu nổigiận thì Bộc Dương Ứng Khế chắc ngay cả buổi tối cũng muốn ngủ ở Tĩnh Tâm điệnluôn.Dùng xong bữa tối, Bộc Dương Tuyên Cầucũng chỉ nếm qua vài miếng, tiếp đó là thời gian thay thuốc. Lúc này thì BộcDương Ứng Khế được Thiền Nhi mang ra ngoài. Do tuổi nó còn nhỏ, Tạ Đông Quânnghĩ nếu để cho nó thấy thì không tốt lắm cho nên mới dỗ dành nó trở về Vọng Anđiện, hoặc ít nhất là rời khỏi phòng.- Hôm nay vội cái gì vậy?Nghe thấy Tạ Đông Quân hỏi, động tác taybôi thuốc của Bộc Dương Tuyên Cầu dừng một chút. Nhưng chỉ là tạm dừng trongchốc lát, Bộc Dương Tuyên Cầu lại tiếp tục động tác, vẻ mặt giả bộ không cóchuyện gì.- Không phải vẫn như bình thườngsao, chỉ là thêm chút việc vặt thôi. Ngươi cũng biết tên Thường thượng thư kialuôn thích làm quá mọi chuyện lên mà.- ừm... – Tạ Đông Quân không yên lòngđáp lời. Hắn cũng không phải muốn hỏi mà chỉ là muốn tìm để tài gì đó để mởmiệng thôi.Cả hai người đều có tâm sự, nhưng lại giảbộ không có gì để tránh đối phương phát hiện. Mà chính vì trong lòng thấy loạnnên bọn hắn cũng chưa phát hiện ra dị trạng của đối phương.- Chuyện kia....- Ta .... – sau một hồi trầm mặc, haingười đồng thời mở rồi rồi lại đồng thời dừng lại.- Ngươi ... ngươi nói trước đi. – TạĐông Quân chủ động nói chuyện, miệng miễn cưỡng nở nụ cười. Bởi vì lời nói vừarồi không thuận tiện nói ra khiến cho sự dũng cảm vất vả lắm hắn mới có được bịsụt giảm hơn phân nửa.- Ừm... oCúi đầu nhắm mắt, Bộc Dương Tuyên Cầu thầmsắp xếp lời nói trong lòng. Y không ngừng thuyết phục chính mình nhất định phảinói ra, thuyết phục chính mình phải bỏ qua sự đau đớn đang sôi sục trong ngựccũng như trái tim đang trầm luân trong vực sâu không đáy... Thuyết phục chínhmình cần phải tỉnh táo lại.Nhưng vừa mới nâng mắt lên, đối diện vớitầm mắt Tạ Đông Quân thì mọi lời định nói ngạnh cứng trông cổ họng.- Xảy ra chuyện gì, ngươi muốn nóigì vậy? – thấy Bộc Dương Tuyên Cầu hiếm khi nào lại do dự như thế này nên TạĐông Quân lấy làm lạ, hỏi.Sau một hồi lưỡng lự, Bộc Dương Tuyên Cầucúi đầu, nhìn sàn nhà, nhỏ giọng nói:- Ta ... ta đã nghĩ rất lâu ... Hômnay, việc ngươi bi thương đều là lỗi của ta. Bởi vì ta chỉ chuyên sủng một mìnhngươi cho nên khiến hậu cung đố kị...- Cho nên ... Cho nên ta nhất địnhphải kết thúc nghĩa vụ hoàng đế. Ta nhất định ... ta nhất định...Nói tới đây, rốt cuộc Bộc Dương TuyênCầu cũng không thể nói tiếp được nữa. Đầu y cúi thấp tới không thể thấp hơn,bởi vì y cảm thấy mình nói ra những lời này thì không còn mặt mũi nào đối diệnvới Tạ Đông Quân nữa.Rõ ràng, ngay từ đầu là y cường ngạnhyêu đương, dây dưa muốn Tạ Đông Quân đồng ý ở bên cạnh mình; cũng chính y vừayêu cầu vừa bắt buộc Tạ Đông Quân không được phép rời khỏi mình; và người hạiTạ Đông Quân bị mọi thương tổn lâu nay không phải ai khác ngoài y.Mà hiện tại... Dù miệng nói toàn lời yêuthương Tạ Đông Quân nhưng phải ôm ấp nữ nhân khác lại cũng chính là y.Bộc Dương Tuyên Cầu gục bên giường,lòng ngập tràn sự chán ghét với chính mình.Nhưng vào lúc y đang hung hăng tựtrách mình thì Tạ Đông Quân lại nhẹ nhàng vuốt ve đầu y. Bộc Dương Tuyên Cầubật người ngẩng đầu lên thì nhận được nụ cười thông cảm và bỏ qua của Tạ ĐôngQuân.Nụ cười ấy bao hàm cả câu trả lờinhưng cũng chứa đầy sự chua sót.- Không sao, ta có thể hiểu. Kỳthực, vừa rồi ta cũng định nói chuyện này với ngươi.- Ngươi...?Tạ Đông Quân gật đầu:- Ta cũng đã quá tham lam rồi.Chuyện này đã nói rõ ràng một chuyện, ngươi là một hoàng đế, ngươi nhất địnhphải thực hiện nghĩa vụ của mình. Còn ta... Ta cũng không muốn ngươi biến thànhmột hôn quân trong mắt thế nhân.Tạ Đông Quân một bên đè nén sự chua sóttrào lên trong họng, một bên buộc chính mình không được thể hiện ra bộ dáng khósống... Thế nên dù run rẩy thì hắn vẫn bảo trì ý cười bên khóe miệng mình.- Ngươi không cần áy náy với ta,cũng không cần lo lắng cảm nhận của ta. Ngươi thân là người hoàng thất, thờiđiểm ta yêu thương ngươi cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi. Ta chỉ ... chỉ cần biếtngươi vẫn yêu thương ta là đủ rồi.Túm lấy bàn tay của Tạ Đông Quân nãy giờvẫn để trên tay mình, Tạ Đông Quân dùng má cọ xát lòng bàn tay của hắn, trênmặt tràn ngập sự đau lòng và áy náy.- Ta xin lỗi.... Ta thực lòng xin lỗingươi... Ta xin lỗi ... Ta yêu ngươi ... Cuộc đời của ta chỉ yêu mình ngươi mà thôi...- ừm... Ta cũng yêu ngươi.Lúc nói ra những lời này, Tạ Đông Quânkhông cẩn thận làm một giọt nước mắt hạ xuống. Hắn nhanh chóng thừa dịp BộcDương Tuyên Cầu không phát hiện liền nhanh chóng dùng cánh tay kia lau sạch đi.Kể từ ngày đó tới nay đã hơn nửa năm,mỗi tháng Bộc Dương Tuyên Cầu đều có vài buổi tối không có mặt ở Tĩnh Tâm điện.Thời điểm lâm hạnh phi tử, Bộc DươngTuyên Cầu sẽ không để cho các nàng tới Tĩnh Tâm điện mà tình nguyện di giác tớitẩm điện của phi tử đó. Bởi vì đối với y mà nói, Tĩnh Tâm điện chính là nhà củay và Tạ Đông Quân, y không muốn cho bất luận kẻ nào xâm nhập.Mỗi khi tới buổi tối phải lâm hạnh phitử, Bộc Dương Tuyên Cầu đều ở ngự thư phòng chờ tới tận khuya rồi đến giờ Týmới rời ngự thư phòng đến tẩm điện phi tử và trước giờ Sửu thì trở về Tĩnh Tâmđiện. Y không bao giờ qua đêm ở tẩm điện của phi tử nào.Mỗi lần y trở lại Tĩnh Tâm điện thì TạĐông Quân đều đã ngủ; khi đó y sẽ lặng lẽ thay quần áo rồi mới nhẹ nhàng lêngiường. Tạ Đông Quân quay mặt vào bên trong, còn Bộc Dương Tuyên Cầu thìnghiêng người ôm lấy hắn, y than nhẹ một tiếng rồi cũng ngủ.Đợi tới khi hơi thở Bộc Dương TuyênCầu đã đều đều, Tạ Đông Quân mới mở bừng mắt.Có lẽ vì khi trở về đã tắm qua nêntrên người Bộc Dương Tuyên Cầu có mùi hương bồ kết; nhưng vì trong phòng ngủcủa các phi tử thường đốt huân hương để kích thích tình thú nên cái mùi nồngnặc kia vẫn không dễ dáng biến mất. Vẫn có chút gì đó vô tình hữu ý xộc vào mũiTạ Đông Quân.Xác định Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngủsau, Tạ Đông Quân nhẹ nhàng kéo cánh tay y đang đặt bên hông mình xuống, rồinhích người lui vào bên trong để cách xa nhiệt độ cơ thể của Bộc Dương TuyênCầu.Đây là lấn thứ mấy rồi?Tạ Đông Quân cố ý bắt mình không cầnphải nhớ; hắn đã làm hết sức để chính mình không được để ý tới.Rõ ràng đều là nam nhân, cần gì phảibiến mình thành một người đàn bà ghen tuông? Hắn thật muốn mình là một nam nhânchân chính, sẽ không giận dỗi giống một nữ nhân mà sẽ dùng một bộ dáng bìnhthường để đối diện với y.Tuy nói vậy nhưng mỗi đêm khi BộcDương Tuyên Cầu lâm hạnh phi tử thì Tạ Đông Quân vẫn mất ngủ cả đêm.Tới khi thân mình đã lạnh như băng thìTạ Đông Quân lại xoay người sang chỗ khác, nhìn chăm chăm gương mặt say ngủ củaBộc Dương Tuyên Cầu. Hắn nhìn thật lâu, thật lâu rồi mới đổi vị trí, tựa đầuvào ngực Bộc Dương Tuyên Cầu.- Sao vậy?Bị hành động của Tạ Đông Quân làmtỉnh, Bộc Dương Tuyên Cầu mơ màng hỏi. Tay y theo thói quen lại ôm ấp Tạ ĐôngQuân vào ngực. Tạ Đông Quân lắc đầu ý nói không có gì, Bộc Dương Tuyên Cầu lạitiếp tục nhắm mắt ngủ.Vất vả lắm lúc gần sáng Tạ Đông Quânmới ngủ được nhưng không được bao lâu thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã phải rờigiường.Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu dậy, khônglâu sau đó Bộc Dương Ứng Khế sẽ xuất hiện ở Tĩnh Tâm điện nên Tạ Đông Quânkhông thể không dậy theo.- Sắc mặt của ngươi hình nhưkhông tốt lắm, ngủ không ngon sao?Có lẽ vì thấy áy náy trong lòng nênhiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu đối với Tạ Đông Quân càng thêm quan tâm hơn so vớitrước. Nhưng chính vì việc này mà tâm tình Tạ Đông Quân càng thêm nặng nề.- Không có việc gì, ngươi nghĩnhiều rồi đó. – cố nặn ra một nụ cười, Tạ Đông Quân đem lực chú ý chuyển quaBộc Dương Ứng Khế mà không nói chuyện tiếp với Bộc Dương Tuyên Cầu nữa. BộcDương Tuyên Cầu cũng chỉ biết sờ sờ đầu mũi rồi chuẩn bị lâm triều.Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu rời đi, TạĐông Quân liền ngồi ngẩn người bên cửa sổ.- Tiểu cha ... – Bộc Dương Ứng Khếchắc vì lo lắng nên đứng bên cạnh nhìn nhìn Tạ Đông Quân, bàn tay nhỏ bé nhẹkéo góc áo hắn.- Có chuyện gì vậy điện hạ?Tạ Đông Quân mỉm cười, bế Bộc DươngỨng Khế vào lòng. Bộc Dương Ứng Khế dùng cánh tay ngắn ngắn, mập mạp của mìnhôm lấy cổ Tạ Đông Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn cạ cạ hai má hắn như làđang an ủi.Bởi vì quanh năm bị xem nhẹ, phải xemsắc mặt người khác mà sống nên Bộc Dương Ứng Khế đặc biệt mẫn cảm với sự thayđổi cảm xúc của mọi người. Biết Bộc Dương Ứng Khế đang lo lắng cho mình nên TạĐông Quân mỉm cười vui vẻ, dùng sức ôm chặt nó.Bộc Dương Ứng Khế cũng sắp 4 tuổi, BộcDương Tuyên Cầu đã tìm một người thầy dạy dỗ cho nó. Trong một ngày, sẽ có mấycanh giờ Bộc Dương Ứng Khế không có ở bên cạnh Tạ Đông Quân thế nên khoảng thờigian tĩnh mịch đó càng khiến cho Tạ Đông Quân vốn trầm mặc càng thêm lặng lẽ.Tuy đứa nhỏ này không có quan hệ huyếtthống với hắn nhưng Tạ Đông Quân sớm coi nó như con mình mà đối xử. Nếu sau nàycó thêm con của Bộc Dương Tuyên Cầu được sinh ra, Tạ Đông Quân không biết sẽdùng tâm tình gì để nhìn bọn chúng?Tạ Đông Quân phát hiện bản thân nhữnglúc không có gì làm sẽ nghĩ vơ vẩn tới chuyện đó. Việc này khiến hắn nổi giậnvới chính mình.Rõ ràng hắn đã nói với bản thân mìnhhơn trăm ngàn lần không cần để ý nhưng vì sao hắn không thể làm được?Hiện tại, mỗi ngày đều là sự chờ đợi,đợi tới khi trời tối đen, chờ khi Bộc Dương Tuyên Cầu rời đi, chờ khi Bộc DươngTuyên Cầu trở về rồi lại tiếp tục một đêm dài chờ hừng đông.Hắn đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏiquá!Ngày qua ngày cứ lặp đi lặp lại khiếnhắn cảm thấy cuộc sống thật thống khổ. Hiện tại, hậu cung đã có không ít phitần có thai, nhanh một chút... thậm chí đã có người mang cái bụng thật lớn tản bộchung quanh khoe khoang.Điều này làm cho Tạ Đông Quân nhớ tớimột hôm hắn tới Vọng An điện, vừa lúc có một quý phi cũng ở đó. Tạ Đông Quân đãkhông nhớ rõ lắm tên vị phi tử kia, hắn chỉ nhớ bụng của nàng đã được nămtháng.Vị quý phi kia đang nói chuyện với BộcDương Ứng Khế, nhưng Bộc Dương Ứng Khế lại không thèm đáp lời nàng. Khi hắnbước vào trong phòng thì Bộc Dương Ứng Khế lập tức bỏ mặc vị quý vị, chạy tớibên cạnh Tạ Đông Quân. Điều này làm cho sắc mặt vị quý phi kia rất khó coi.Nhưng giây tiếp theo, nàng lợi dụngchuyện mình đang có bụng bầu, Tạ Đông Quân không thể không quỳ thỉnh an nàng.Bộ dáng quý phi này thực đắc ý, nóivài câu chỉ chó mắng mèo châm chọc Tạ Đông Quân. Tất cả đều ám chỉ một ngày nàođó Tạ Đông Quân sẽ vì không thể sinh đẻ lại thêm tuổi già xấu xí sẽ bị BộcDương Tuyên Cầu vứt bỏ. Nói một hồi xong nàng ta nện bước, thong thả bỏ đi.Trong khi đó, nàng ta cũng không thèm cho Tạ Đông Quân đứng lên, rốt cuộc TạĐông Quân cứ thế quỳ trên mặt đất nghe ác ngôn ác ngữ của nàng.Vị quý phi vừa rời đi Thiền Nhi lậptức đi lên nâng Tạ Đông Quân đứng dậy, lòng đầy căm phẫn nói muốn mách với BộcDương Tuyên Cầu nhưng lại bị Tạ Đông Quân ngăn cản.Cho dù nói thì cũng làm được gì? Tốtnhất đừng thêm phiền toái cho y. Lúc ấy, Tạ Đông Quân tự nói với chính mình nhưvậy.Vườn hoa trong Tĩnh Tâm điện sớm vìkhông được chăm sóc mà khô héo, Tạ Đông Quân cũng vì thiếu tiếp xúc với mặttrời mà sắc mặt cũng thêm phần tái nhợt, tình trạng sức khỏe cũng giảm đinhiều.- Đại nhân, tốt xấu gì cũng nênuống một chút... Nếu tiếp tục thế này thì thân thể ngài sẽ không chịu nổi... –Duyên Duyên bưng một chén canh gà đứng bên cạnh cầu xin Tạ Đông Quân nhưng TạĐông Quân chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, thân thể không nhúc nhích, cũngchẳng có phản ứng gì với lời khẩn cầu của Duyên Duyên.Gần một tháng nay Tạ Đông Quân hầu nhưkhông thể ăn cơm. Những lúc có mặt Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân sẽ dùngbữa bình thường với y như trước nhưng chỉ cần Bộc Dương Tuyên Cầu rời đi, TạĐông Quân liền ói toàn bộ những gì vừa ăn được.Cũng vì Tạ Đông Quân không chịu choBộc Dương Tuyên Cầu biết nên Duyên Duyên giấu Bộc Dương Tuyên Cầu đi tìm ngự ynhưng chính ngự y cũng lắc đầu.- Tâm bệnh cần phải có tâm dượcmới được! – đây là lời ngự y nói với Duyên Duyên.Tạ Đông Quân ngày càng trở nên lặnglẽ, ít nói, cũng thiếu nụ cười hơn. Không phải Bộc Dương Tuyên Cầu không pháthiện những thay đổi đó mà là y không biết phải làm thế nào khi yêu cầu Tạ ĐôngQuân phải tốt với chính mình hơn. Tất cả... Tạ Đông Quân trở thành như vậy đều làvì y làm hại.Cũng vì không có quyền yêu cầu Tạ ĐôngQuân nên Bộc Dương Tuyên Cầu cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở đối với hắn.Rồi dần dần, Tạ Đông Quân thiếu đinhững lần có mặt ở Tĩnh Tâm điện.Phần lớn thời gian của hắn đều ở VọngAn điện, ngoại trừ việc đưa Bộc Dương Ứng Khế ra ngoài chơi cũng không có việcgì để làm. Khi thiếu phó tới dạy học cho Bộc Dương Ứng Khế thì Tạ Đông Quâncũng chỉ biết làm bạn với Thiền Nhi. Nhưng Thiền Nhi với Duyên Duyên giốngnhau, mỗi ngày đều dùng đôi mắt lo âu nhìn hắn nên Tạ Đông Quân cũng đứng ngồikhông yên.Thỉnh thoảng Bộc Dương Tuyên Mộ cũngđến. Lần trước, hắn đến để giải thích với Tạ Đông Quân, hắn nói hắn đã sớm biếtbọn đại thần kích động làm loạn chuyện phi tử nhưng hắn chưa kịp cảnh cáo bọnhọ nên mới hại Tạ Đông Quân bị thương.Tạ Đông Quân lắc đầu, tỏ ý không tráchhắn.Vết thương trên người hắn sớm đã lành,cũng bởi không muốn Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy áy náy nên Tạ Đông Quân khôngđể cho có sẹo trên người, chỉ là một vết hồng hồng, không nhìn kỹ sẽ không đoánra được. Nhưng vì khi dưỡng thương cảm xúc thay đổi quá bất thường nên vẫn cònlưu lại di chứng. Từ đó về sau, chỉ cần chuyển mùa thì Tạ Đông Quân có cảm giácchỗ bị thương lại đau nhức.Thiền Nhi hay làm nhiều đồ điểm tâmngọt, thi thoảng Tạ Đông Quân sẽ ăn một miếng. Thấy thế, mỗi ngày Thiền Nhi đềulàm một đống bánh hy vọng Tạ Đông Quân ăn dù một cái hay một miếng cũng được.Thầy của Bộc Dương Ứng Khế chính làtân khoa trạng nguyên trong cuộc khảo tuyển năm nay, là một thanh niên tuổi trẻhứa hẹn tương lai sáng lạn, tên là Tòng Dực. Tuy mới hai mươi tuổi nhưng cử chỉcủa Tòng Dực rất đúng chi lễ, nói năng cũng thẳng thắn, mạch lạc, là một ngườirất thích hợp dạy dỗ Bộc Dương Ứng Khế.Có khi, sau khi dạy xong, Tòng Dực sẽtán gẫu vài câu với Tạ Đông Quân. Đối với chuyện Tạ Đông Quân và Bộc DươngTuyên Cầu hình như hắn cũng có chút hiểu biết nhưng cũng không làm ra loại phảnứng kỳ thị nào. Điều đó làm Tạ Đông Quân đối với hắn càng có hảo cảm.Tòng Dực cũng biết trong cung sắp cótân hoàng tử hoặc công chúa sắp được sinh ra nhưng trước mặt Tạ Đông Quân hắnkhông hề đề cập tới chuyện này. Hắn biết Tạ Đông Quân vì chuyện này mà buồn rầukhông vui vẻ, phấn chấn thời gian qua....Này một đêm đối với ai cũng là một đêmvô cùng quan trọng!Từ chạng vạng trong hậu cũng đã loạnthành một đống. Bọn thị nữ thì bận rộn, nào nấu nước nóng nào rửa kéo, rõ rànglà sắp có tân hoàng tử hoặc công chúa ra đời.Tạ Đông Quân sớm đã dỗ Bộc Dương ỨngKhế lên giường ngủ, lúc này mới đi ra Vọng An điện. Lâu lắm rồi hắn không cóngủ một giấc ngon lành, tuy mệt muốn chết nhưng hắn không tài nào ngủ được. Rấtnhanh, Tạ Đông Quân liền chú ý tới trận ồn ào kia. Ma xui quỷ khiến thế nào màhắn nhấc chân đi về phía gây ra tiếng ồn kia.Một tẩm điện trong khu hậu cung dù nửađêm nhưng vẫn đèn đuốc sáng trưng, nhiều người ra ra vào vào; ngược lại các tẩmđiện khác thì im ắng lạ thường. Tạ Đông Quân suy nghĩ tới tâm tình của cácnàng, ngồi trong bóng đêm, nghe tiếng kêu la thảm thiết của một nữ nhân khácrồi suy đoán người kia sắp sinh là một long tử mà các nàng ước mơ tha thiết.Tạ Đông Quân đứng ở bên kia tường,lặng lẽ nghe tiếng kêu rên thảm thiết của nữ nhân bên trong.- Hoàng thượng đâu? Hoàng thượngtới chưa?Thỉnh thoảng lại có giọng nói suy yếubật lên hỏi nhưng đáp án nhận được chỉ toàn là phủ định.- Đã cho người đi mời, hiện tạinương nương đừng nghĩ gì nữa, ngài chỉ cần chuyên tâm sinh hạ đứa nhỏ ra là tốtrồi. – giọng nói của nô tỳ vang lên khuyên nhủ, kế tiếp lại là một trận hétthảm.Tạ Đông Quân đứng chết chân tại chỗ,đầu trống rỗng. Hắn không biết mình đã đứng chỗ này bao lâu, tứ chi hắn đã lạnhnhư băng và tiếng kêu đau đớn liên tục kia không còn ảnh hưởng gì tới hắn nữa.Nhưng giây tiếp theo, tiếng trẻ conkhóc lớn vang dội khiến Tạ Đông Quân chấn động, hồi phục lại tinh thần.Sau đó hắn mờ mịt nhìn xung quanh mộthồi rồi nâng bước rời đi.Tạ Đông Quân thẩn thờ bước trở về TĩnhTâm điện, ánh trắng chiếu vào mặt nhưng mắt của hắn chẳng nhìn thấy cái gì, tấtcả đều mờ mịt...Hắn chầm chậm bước lên cầu thang, đivào phòng khách, xuyên qua khoảng sân rồi đi vào phòng Bộc Dương Tuyên Cầu.Trên bàn có để một đĩa hoa quả, tay TạĐông Quân chần chừ ở đó một lúc rồi sau đó hắn đi tới phía giường.Bộc Dương Tuyên Cầu đang say ngủ trêngiường, mấy ngày nay Tạ Đông Quân rất ít khi thấy y vì hắn đã chuyển sang VọngAn điện ngủ một thời gian rồi. Vẻ mặt khi ngủ của Bộc Dương Tuyên Cầu rất mệtmỏi, dưới mí mắt có một vòng thâm rõ ràng.Người này cũng thực vất vả, vì chuyệnkia chắc y cũng đã lao lực quá độ.... Không những thế, Tạ Đông Quân lại còn cốtình không chịu thân cận y, nhưng y cũng không có oán hận, chỉ yên lặng chấpnhận những hành động ngày càng quái dị của Tạ Đông Quân.Tạ Đông Quân bò lên giường, ngồi khóatrên người Bộc Dương Tuyên Cầu rồi sau đó chủ động cởi đai lưng của y.- .... Đông Quân? Ngươi đang làmgì vậy? – bị động tác của Tạ Đông Quân làm tỉnh, Bộc Dương Tuyên Cầu vất vả lắmmới ngủ được đành mở mắt ra. Đối diện với y chính là vẻ mặt thoạt nhìn rất dịthường của Tạ Đông Quân.- Đông Quân?!- Làm ơn.... Chỉ cần một chút thôilà được rồi, một chút cũng không đau, có được không?Tạ Đông Quân như bị tẩu hỏa nhập ma,một tay cần vận mệnh tử của Bộc Dương Tuyên Cầu, một tay cầm vật dùng để cắthoa quả – một con dao sáng lóa dưới anh trăng.- Tạ Đông Quân, ngươi điên rồisao? – Bộc Dương Tuyên Cầu nhỏ giọng nói như sợ làm kinh hách tới Tạ Đông Quân.Đó đơn thuần chỉ là một câu hỏi. Ngữkhí Bộc Dương Tuyên Cầu không có kinh hoảng hay sợ hãi. Không hiểu sao, hiệntại Bộc Dương Tuyên Cầu vô cùng bình tĩnh, tuyệt không có biểu hiện của mộtngười sắp bị thiến.Tạ Đông Quân dùng ngón trở của taykhông cầm dao áp lên môi Bộc Dương Tuyên Cầu, ý muốn Bộc Dương Tuyên Cầu imlặng. Bộc Dương Tuyên Cầu trừng lớn mắt nhìn lưỡi dao nguy hiểm đặt bên gò mágầy yếu của Tạ Đông Quân.- Thật sự chỉ cần một lát thôi ...Ngươi nhẫn nại một chút được không?Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn hắn, y cốnhìn vào đôi mắt của hắn nhưng chẳng nhìn tới được điều gì; ngoài trừ thống khổcùng mờ mịt thì chỉ còn nước mắt.- Được, ta sẽ nhẫn nại. Ngươixuống tay đi.Bộc Dương Tuyên Cầu mở hai tay ra, cảngười nằm thành hình chữ đại trên giường, không hề có ý giãy dụa. Tạ Đông Quânthấy y như vậy, ngược lại ngẩn người ra, tay nắm dao bất giác buông ra.Con dao nhỏ cắm phập xuống ván giường,ngay giữa hai chân Bộc Dương Tuyên Cầu nhưng y lại giống như không quan tâm.Thực sự là Bộc Dương Tuyên Cầu khôngđể ý tới chuyện mình suýt nữa bị thiến, y chỉ chăm chú nhìn Tạ Đông Quân. Từtừ, thong thả, y vươn tay, chạm nhẹ vào má Tạ Đông Quân.Cảm nhận được hơi ấm nơi lòng bàn tayBộc Dương Tuyên Cầu, khuôn mặt vốn không có biểu cảm của Tạ Đông Quân bị sụpđổ. Mặt hắn nhăn lại, sau đó... nước mắt không ngừng ngã nhào.- Ta xin lỗi ... Ta thực sự xinlỗi... – Tạ Đông Quân khóc òa lên, như là muốn đem moi cảm xúc phát tiết hết.Bộc Dương Tuyên Cầu nhổm dậy, ôm chặtlấy Tạ Đông Quân, rồi không hôn lên mặt hắn, hôn đi nước mắt của hắn.- Đừng nói .. đừng nói xin lỗi.Người nên nói xin lỗi là ta .. Ta xin lỗi...- Ta vốn nghĩ mình có thể chịuđựng được... Ta vốn nghĩ mình có thể làm được , ta có thể không cần, không quantâm nhưng ta không có cách nào ... Lòng ta đau quá...Tạ Đông Quân nắm chặt lấy vạt áo BộcDương Tuyên Cầu, rốt cuộc hắn cũng trút hết mọi cảm xúc dồn nén mấy ngày quara.Bộc Dương Tuyên Cầu biết Tạ Đông Quânvẫn luôn kìm nén, y cũng biết một ngày nào đó Tạ Đông Quân sẽ nhịn không đượcmà bộc phát thế nên y mới bỏ qua nhưng hành động kỳ lạ của Tạ Đông Quân... Chỉ vìy đang chờ đợi...Bộc Dương Tuyên Cầu biết theo tínhcách của Tạ Đông Quân thì hắn sẽ không thể nhẫn nại lâu được. Một ngày nào đóhắn sẽ bộc phát hết ra. Nhưng y thực không ngờ Tạ Đông Quân lại dùng dao muốnthiến y.Sau khi khóc lớn một trận, cuối cùng TạĐông Quân cũng tỉnh táo lại. Hắn vụng về lau nước mắt trên mặt cùng nước mũiđi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Bộc Dương Tuyên Cầu.Đôi mắt Tạ Đông Quân sưng đỏ trông rấtbuồn cười, cái mũi cũng hồng hồng nhưng đôi mắt kia vì được nước mắt tẩy rửanên càng sáng trong, nghiêm túc.- Tuyên Cầu.- Sao vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầunâng tay áo, cần thận lau nước mắt còn sót lại cho Tạ Đông Quân. Chỉ cần nghĩtới vừa rồi Tạ Đông Quân mất khống chế như vậy là do mình hại, Bộc Dương TuyênCầu cảm thấy vô cùng đau lòng cùng tự trách.Tạ Đông Quân nhìn y thật lâu, rồi mới ngồilại nghiêm chỉnh, xoay người một cái liền phục lạy Bộc Dương Tuyên Cầu. Hànhđộng này của hắn khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nhất thời không biết nên phản ứngthế nào.- Ngươi đang làm cái gì vậy?- Ta cầu ngươi. Ta chưa từng cầungươi điều gì. Lúc này ta cầu ngươi đồng ý với ta ... Để cho ta rời khỏi nơi này!Bộc Dương Tuyên Cầu không có phản ứng,trong phòng vô cùng tĩnh lặng.- Ta cầu ngươi. Ta chưa từng cầungươi điều gì. Lúc này ta cầu ngươi đồng ý với ta ... Để cho ta rời khỏi nơi này!Bộc Dương Tuyên Cầu không có phản ứng,trong phòng vô cùng tĩnh lặng.Qua hai ba giây, Bộc Dương Tuyên Cầu rốtcuộc mới tìm thấy giọng của chính mình. Y nói có vẻ khó khăn vô cùng:- Vừa rồi ngươi ... ngươi có biết mìnhđang nói cái gì không?- Ta muốn rời đi ... Rời khỏi cungđiện, một mình ta thôi! – Tạ Đông Quân đã đứng thẳng người dậy, ánh mắt vô cùngnghiêm túc, thậm chí còn có quyết tâm đoạn tuyệt.Bộc Dương Tuyên Cầu không thể nén nổi nụcười. Ngay cả y cũng không biết vì sao mình lại cười. Y chỉ biết là đôi mắt TạĐông Quân nhìn mình có vẻ kinh hách. Y nghĩ, diễn cảm của mình lúc này chắc dọangười lắm!- Ngươi thật sự nghĩ ta sẽ đồng ývới ngươi sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu vươn tay chạm vào cằm Tạ Đông Quân. Y cóthể nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt hắn.- Lúc trước, chính ngươi cũng khuyênta nên đi làm chuyện này ... Ngươi không ổn, vậy ngươi nghĩ ta sống dễ chịu lắmsao? Đi ôm một người mình không hề yêu thương, ngươi nghĩ rằng ta vui vẻ lắmsao? Rồi bây giờ ngươi lại nói ngươi phải rời khỏi ta ... Ha, Tạ Đông Quân! Ngươiđúng là một người nhẫn tâm như thế ư? Ngươi nhẫn tâm bỏ ta một mình ở lại nơiđịa ngục không có ngươi sao?Tạ Đông Quân nói không nên lời, bởi vì hắnbiết những lời Bộc Dương Tuyên Cầu nói lúc này hoàn toàn đúng.Rốt cuộc thì tại sao hai người bọn họ lạibiến thành cái dạng này? Rõ ràng lúc trước bọn hắn chỉ đơn thuần là yêu thươngđối phương, tại sao bây giờ lại không được?Nếu sớm biết hai người sẽ gặp nhiều trởngại thế này thì lúc đó dò có thể nào thì Tạ Đông Quân cũng sẽ không đồng ý ởcùng với Bộc Dương Tuyên Cầu.Bởi vì, nếu bọn hắn không ở bên nhau thìhiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ không phải là một hoàng đế làm cái gì cũng thânbất do kỉ mà là một vương gia tự do, thong dong... Và hắn cũng sẽ được làmmột tiểu thám giám vô danh, sống lặng lẽ cả quãng đời còn lại.- Nhưng ta thật sự không thể chịuđựng thêm nữa ... Ngươi biết không? Hôm nay lại có một hài từ của ngươi được sinhra. Lúc ta nghe được tiếng nó khóc, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta chính là muốnxông tới, bóp chết đứa nhỏ kia ... Đầu của ta đã bắt đầu không bình thường nữarồi... Nếu tiếp tục thế này thì ta nhất định sẽ điên mất ... Nếu ngày nào đó takhông làm chủ được mình... giết ngươi thì biết làm sao?Tạ Đông Quân bắt đầu sợ hãi chính mình.Sau khi tỉnh táo, hắn nghĩ lại những gì mình vừa làm. Tự đáy lòng Tạ Đông Quâncảm thấy sợ chính mình... Hắn chưa bao giờ biết trong con người mình còn có mộtgóc tối như vậy.Nhưng mà Bộc Dương Tuyên Cầu không sợ,ngược lại y kéo Tạ Đông Quân lại gần mình hơn.- Nếu như vậy thì người cứ động thủđi. Giết ta, ngươi có thể rời đi. – Bộc Dương Tuyên Cầu rút con dao cắm trêngiường lên, đem chuôi dao đặt vào lòng bàn tay hắn nắm chặt lại rồi chuyển mũinhọn về phía ngực mình.- Chỉ cần dùng sức đâm xuống chỗ nàythì ngươi liền tự do. Biết không? Trừ phi giết ta, nếu không ta sẽ không chophép ngươi rời khỏi ta một lần nữa.- Không ....Tạ Đông Quân sợ tới mức buông lơi tay, daonhỏ lại rơi xuống giường. Bộc Dương Tuyên Cầu thấy thế liền đá con dao sang mộtbên rồi ôm chặt cả người Tạ Đông Quân đang không ngừng run rẩy kia vào lòng.- Ta đã cho ngươi cơ hội ... Ngươi đãbỏ qua, nếu vậy thì cả đời này ngươi cũng không được có ý nghĩ rời khỏi ta.Biết không?Tạ Đông Quân không có phản ứng, chỉ lănglăng nghe Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng nói nhỏ bên tai mình như là thôimiên.- Ta sẽ không buông tay ngươi, vĩnhviễn sẽ không........- ... ngươi nói hắn làm cái gì? – BộcDương Tuyên Mộ ngồi đối diện với Bộc Dương Tuyên Cầu, hắn vốn định uống một hớptrà nhưng cuối cùng cũng quên luông sự tồn tại của chén trà trên bàn. Nước tràtheo cái chén bị hắn làm nghiêng mà đổ ra bàn.- Hắn như là bị ma nhập, dùng daomuốn thiến ta. – đối ngược với sự khiếp sợ của Bộc Dương Tuyên Mộ thì Bộc DươngTuyên Cầu lại làm như người không quan tâm lắm... Giống như người suýt bị thiếnkhông phải là y.Bộc Dương Tuyên Mộ trừng lớn mắt, hoàntoàn không thể tin được. Ám sát hoàng thượng là một tội lớn đáng tru di cửutộc, thế nhưng Tạ Đông Quân còn dám thiến hoàng thượng?!Điểm mấu chốt là vị hoàng thượng trước mặthắn đây lại không có lấy chút phản ứng... Thiếu chút nữa thì đã đổi thành một vịhoàng đế thái giám trong lịch sử huy hoàng của Đại Hạo rồi! Nếu thật biến thànhcái dạng như vậy thì vị tiên hoàng Bộc Dương Ngực Thiên kia dù chết cũng sẽgiận tới hộc máu a!- Nước miếng chảy xuống kìa! – BộcDương Tuyên Cầu lơ đãng nhắc nhở, Bộc Dương Tuyên Mộ vội vàng đóng cái miệng vìkinh ngạc mà cả nửa ngày trời chưa khép lại được.- Vậy hiện tại hắn thế nào rồi?Bộc Dương Tuyên Mộ đương nhiên chắc chắnBộc Dương Tuyên Cầu sẽ không làm gì với Tạ Đông Quân. Nhưng nghe cũng hiểutrạng thái tinh thần của Tạ Đông Quân lúc này rất không ổn định, hẳn là BộcDương Tuyên Cầu không có khả năng yên tâm để cho Tạ Đông Quân một mình ở trongphòng, lại còn nhàn nhã ngồi thưởng trà với Bộc Dương Tuyên Mộ hắn.- Hình như lâu lắm rồi hắn chưa cóngủ ngon, trẫm cho Duyên Duyên điểm chút huân hương an thần. Bây giờ thì hắnđang ngủ rồi.- Vậy ... hiện tại hoàng thượng tínhtoán sao?- Tạm thời trước mắt gia tăng thêmthị vệ trông coi, không cho hắn rời nửa bước khỏi Tĩnh Tâm điện. – tuy ngữ khíBộc Dương Tuyên Cầu nhẹ tênh nhưng Bộc Dương Tuyên Mộ nhìn ra được lúc này yđang vô cùng lo âu.Vì Bộc Dương Tuyên Cầu chuẩn bị làm việcnên Bộc Dương Tuyên Mộ liền xin lui trước. Sau khi cáo biệt Bộc Dương TuyênCầu, Bộc Dương Tuyên Mộ một bên bước đi vô mục đích, một bên suy nghĩ vơ vẩn gìđó.Chợt bước chân dừng lại, diễn cảm của BộcDương Tuyên Mộ chuyển sang vô cùng nghiêm túc. Ngay sau đó, hắn xoay người, đivề phía Tĩnh Tâm điện.Sau khi tỉnh lại, đầu Tạ Đông Quân vẫn cònchoáng váng, trải qua một giấc ngủ sâu hắn chỉ biết nằm ngơ ngác, cái gì cũngkhông thể nghĩ. Hắn nhớ mang máng tối hôm qua hình như đã xảy ra chuyện nhưngbản thân hắn lại không thể nhớ rõ lại được.Hừng đông đã lên, Tạ Đông Quân cảm thấytinh thần tốt hơn chút nhưng cảm giác mệt mỏi vẫn không có biến mất.- Đại nhân, thất vương gia tới chơi,nói là muốn tìm ngài. – Duyên Duyên đứng ở cửa, cách một lớp ván gỗ, nhỏ giọngnói.- Mời ngài ấy vào đại sảnh ngồi, talập tức đi ra. – không muốn nghĩ ngợi gì thêm, Tạ Đông Quân xoay người xuốnggiường thay quần áo, chải lại đầu tóc. Trong gương, sắc mặt hắn rất kém, đôimắt cũng che kín tơ máu.- Rốt cuộc là có chuyện gì ... – TạĐông Quân nói thầm một câu rồi rời khỏi phòng.Bước vào đại sảnh, Bộc Dương Tuyên Mộ đangngồi ở vị trí chủ thượng, còn Duyên Duyên thì đang rót trà cho hắn.- Nô tài tham kiến vương gia....- Được rồi, được rồi. Không phải đãnói là ngươi không cần quỳ thỉnh an rồi sao? Mau đứng lên rồi ngồi xuống nóichuyện!Bộc Dương Tuyên Mộ cười cười ngăn động táccủa Tạ Đông Quân, Tạ Đông Quân cũng đành nghe theo, ngồi vào ghế. Trong đáylòng hắn đang suy nghĩ xem Bộc Dương Tuyên Mộ tới đây là vì chuyện gì.Bộc Dương Tuyên Mộ dường như có chuyện gìđó muốn nói nhưng lại không biết vì sao hắn lại không chịu mở miệng.Tạ Đông Quân lướt nhìn một hồi, nhanh chónghiểu được.- Duyên Duyên, ngươi giúp ta đi xemxem số quần áo may cho Ứng Khế điện hạ ở phòng may mặc có được không. Mùa đôngcũng sắp tới, không thể để điện hạ bị đông lạnh được.Duyên Duyên biết Tạ Đông Quân muốn mìnhlánh đi nên ngoan ngoãn nghe lời lui xuống.- Vương gia có gì muốn nói với nôtài sao? – đợi Duyên Duyên đi xa, Tạ Đông Quân mới lần thứ hai mở miệng.Bộc Dương Tuyên Mộ uống một ngụm trà, rồimới nói:- Nghe nói ngươi muốn rời khỏi cung,là thật sao?Tạ Đông Quân sửng sốt một hồi lâu, mãi mớihiểu được ý của Bộc Dương Tuyên Mộ. Hắn nhớ tới hành vi mất kiểm soát của mìnhđêm qua, cùng hành vi và lời tuyên bố đáng sợ của Bộc Dương Tuyên Cầu nữa.Hắn không biết mình ngủ lúc nào và khitỉnh lại thì Bộc Dương Tuyên Cầu đã không còn bên cạnh.- .... Là hoàng thượng nói cho ngàibiết?Bộc Dương Tuyên Mộ cũng không kiêng dè,thẳng thắn gật đầu thừa nhận.- Ta còn nghe nói ngươi muốn thiếnhoàng thượng, thật đúng là lá gan rất lớn! – Bộc Dương Tuyên Mộ ha ha cười vàitiếng nhưng trong lòng Tạ Đông Quân thì không yên chút nào.Hiện tại, thần trí hắn đã tỉnh táo hơnnhiều nên rốt cuộc hắn nhớ được mình đã làm một chuyện đại nghịch bất đạo. Thếnên tuy Bộc Dương Tuyên Mộ cười ngoài mặt nhưng Tạ Đông Quân thầm hiểu hắn muốntrách cứ mình.- Nô tài có lẽ bị ma quỷ mê hoặc nênmới có thể làm chuyện mất khống chế như vậy...- Ta định nói không phải chuyện này.– Bộc Dương Tuyên Mộ phất phất tay, muốn bỏ qua đề tài này.- Vậy vương gia muốn nói ...?Tạ Đông Quân hoang mang, không hiểu. Nếukhông phải vì chuyện đó mà trách móc hắn một trần thì Tạ Đông Quân thực sựkhông thể nghĩ ra được nguyên nhân Bộc Dương Tuyên Mộ phải đích thân tới TĩnhTâm điện; rồi còn muốn mọi người rời đi để nói chuyện riêng với hắn.- Ta định hỏi ngươi, ngươi thật sựmuốn rời đi sao?Nghe rõ câu hỏi của Bộc Dương Tuyên Mộ, TạĐông Quân giật mình nhìn hắn. Tối hôm qua, Bộc Dương Tuyên Cầu bởi vì chuyệnnày mà phát điên một trận, Tạ Đông Quân nghi hoặc, tại sao Bộc Dương Tuyên Mộlại còn hỏi câu này?!- Ngươi không cần phòng bị ta... Ngượclại, nếu ngươi thật muốn rời di, ta có thể trợ giúp ngươi.- A?Tạ Đông Quân thực sự kinh ngạc, hắn khôngngờ Bộc Dương Tuyên Mộ lại tới nơi này nói muốn tiễn hắn ra ngoài cung.- Ngươi không cần kinh ngạc, ta giúpngươi không phải vì ngươi mà là vì hoàng thượng. – Bộc Dương Tuyên Mộ cười cườinói. Tạ Đông Quân cảm giác được ít nhiều trong nụ cười kia có hơi lạnh.- Vì hoàng thượng...?- Ta và ngươi đều rõ nếu muốn từ bỏchuyện hoàng thượng lâm hạnh phi tử vào lúc này là không có khả năng. Một khi đãnhư vậy, nếu cứ cứng rắn giữ ngươi lại đây thì một ngày nào đó ngươi thật sự sẽlàm hại đến hoàng thượng. Tất nhiên sẽ không còn giống một tràng kịch dễ dàngchấm dứt giống như tối hôm qua nữa.- Hoàng thượng không chỉ là hoàngthượng của Đại Hạo mà hắn còn là đệ đệ của ta. Ta đương nhiên không có khả năngđể cho một người có thể gây thương tổn cho đệ đệ ta tiếp tục ở bên cạnh y.Nhưng đối với ngươi hẳn là cũng không đến mức hết thuốc chữa... Ta sẽ cho ngươibạc và ngân lượng, ngươi đi đâu cũng được, nhưng quan trọng là đừng để hoàngthượng tìm thấy.Vừa nói xong, nụ cười trên mặt Bộc DươngTuyên Mộ liền biết mất dạng, cuối cùng chỉ còn lại khuôn mặt vô cảm lạnh lẽonhư băng hàn. Lần đầu chứng kiến một Bộc Dương Tuyên Mộ như thế này khiến TạĐông Quân cảm thấy sợ hãi.- Sao? Ngươi đồng ý chứ?Tạ Đông Quân cắn chặt hai hàm răng. Kỳthực hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, bởi lời của Bộc Dương Tuyên Mộ hoàn toànđúng với ý hắn.- Được, ta đồng ý với ngài!Tạ Đông Quân gật đầu, trên mặt Bộc DươngTuyên Mộ lại khôi phục vẻ tươi cười như trước.- Tốt lắm. Rất quả quyết. Như vậysau khi ta nghĩ được cách tốt thì sẽ báo cho ngươi biết. – nói rồi Bộc DươngTuyên Mộ đứng lên muốn rời đi.- Kỳ thực, ta cảm thấy rất đángtiếc.... – khi đi qua người Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Mộ đột nhiên dừng bướcnói một câu không đầu không đuôi như thế.Tạ Đông Quân chưa có phản ứng lại, hắncũng không quay đầu nhìn xem diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lúc này rốtcuộc thì thế nào.- Trong mắt của ta, ngươi là ngườithích hợp nhất với Tuyên Cầu. Ta thực lòng hy vọng ngươi vẫn có thể ở bên cạnhTuyên Cầu nhưng dù là ai cũng không thể thay đổi tình hình lúc này. Cho dù đólà Tuyên Cầu hay là ngươi... – Bộc Dương Tuyên Mộ cười khẽ vài tiếng, mang ý châmchộc rồi mới nhanh chóng rời đi.- Chúng ta cũng không thể có nhiềulựa chọn giữa con lũ lớn, rốt cuộc thì người thân bất do kỷ là đáng thươngnhất!Xa xa, giọng nói của Bộc Dương Tuyên Mộtheo gió bay tới. Tạ Đông Quân nghe thấy cũng chỉ có thể cười khổ mà thôi.

Nếu chuẩn bị muốn chạy trốn phải thừa dịp Bộc Dương Tuyên Cầu chưa trở về. Tạ Đông Quân quyết định đầu tiên là thu dọn vào món đồ nhẹ nhàng trước.

Bình thường không mấy quan tâm, nhưng lúc này thu dọn lại thì Tạ Đông Quân mới phát hiện mình có một khoản tiền lớn.

Lúc trước, khi Bộc Dương Ngự Thiên tống xuất hắn ra cung có đưa cho hắn một khoản tiền chi phí cho sinh hoạt. Trước khi hắn bị Bộc Dương Tuyên Cầu tìm thấy thì số tiền đó cũng mới dùng không đến một nửa. Mà sau khi trở về, Bộc Dương Tuyên Cầu cũng đề nghị tăng lương bổng cho hắn, tính đi tính lại thì số tiền hiện Tạ Đông Quân có cũng có thể mở một quán rượu không tệ lắm.

Nhưng hiện tại hắn đang muốn chạy trốn, căn bản không thể ngang nhiên mở một tửu lâu trong kinh thành. Xem ra giấc mộng này phải từ bỏ rồi. Thật sự là đáng tiếc!

Nhưng mà ... Rời đi ... Bàn tay Tạ Đông Quân đang thu dọn đồ đạc bất tri bất giác dừng lại.

Mặc dù chính hắn đồng ý với Bộc Dương Tuyên Mộ nhưng hiện tại nếu phải rời đi thì hắn lại có chút luyến tiếc. A ... Con người mà, thật đúng là có những dục vọng đáng coi thường.

Không biết bản thân mình đã ngẩn ngơ bao lâu, mãi đến khi một giọng nói vang lên mới kéo tâm trí đang dạo quanh cõi thần tiên của Tạ Đông Quân quay trở về.

- Tiểu cha ... Người đang làm gì vậy?

Tạ Đông Quân bị giọng nói thình lình này làm cho hoảng sợ. Vừa quay đầu lại, hắn liền thấy Bộc Dương Ứng Khế đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình.

- A ... phòng hơi lộn xộn nên phải dọn dẹp lại chút ... Đúng thế, ha ha ...

Vội vàng nhét tay nải xuống gầm giường, Tạ Đông Quân nhanh chóng đứng lên, làm như không có việc gì đi về phía Bộc Dương Ứng Khế.

- Sao điện hạ lại chạy tới đây? Đã học xong rồi sao?

Bộc Dương Ứng Khế gật đầu. Lúc này, Tạ Đông Quân mới để ý thấy Tòng Dực cũng đi theo sau Bộc Dương Ứng Khế.

- Thiếu phó đại nhân cũng đến đây sao... – Tạ Đông Quân nhanh chóng quỳ an nhưng Tòng Dực vội nâng hắn đứng lên.

Cái chức thị nhân này của Tạ Đông Quân hắn đúng là tôn quý quá phận. Ngoại trừ vài tỉ nữ bên ngoài, cho dù là ai cũng không chịu để hắn quỳ an. Mặc kệ đó là thiếu phó quan nhất phẩm hay là thất vương gia, thậm chí cả hoàng đế.

Vừa nghĩ tới Bộc Dương Tuyên Cầu, mặt Tạ Đông Quân lập tức tối xầm xuống.

- Thiếu phó đại nhân đích thân tới đây là có chuyện gì sao?

Tòng Dực mỉm cười tao nhã rồi thong dong ngồi xuống. Vừa lúc, Duyên Duyên ôm một đống quần áo cũng đã quay lại. Tạ Đông Quân bắt đầu khoa tay múa chân mặc hết bộ này sang bộ khác cho Bộc Dương Ứng Khế, hoàn toàn bỏ mặc Tòng Dực ngồi không một bên. Nhưng thoạt nhìn Tòng Dực không có để tâm lắm.

- Cũng không có chuyện gì ... Bởi vì điện hạ nói muốn tới tìm ngài cho nên tại hạ cũng mạo muội theo tới.

- Là như vậy sao. Vậy ... nếu không bất tiện thì thiếu phó đại nhân cùng chúng ta dùng cơm trưa có được không? – Tạ Đông Quân mỉm cười thân mật với Tòng Dực. Tạ Đông Quân rất có hảo cảm với thanh niên lễ phép này.

- Sao có thể không biết xấu hổ như vậy được, để cho hoàng thượng biết ... – chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu là một thùng dấm chua to tướng thì mọi người trong cung chỉ cần mắt tinh tai thính đều biết hết.

- Yên tâm đi. Hoàng thượng giữa trưa sẽ không trở về dùng bữa.

- A, vậy tại hạ liền cung kính không bằng tuân mệnh...

- ... Phì ... – nghe cách nói chuyện của Tòng Dực, Tạ Đông Quân nhìn không được cười ra tiếng khiến Tòng Dực phải chú ý.

- Có huyện gì thú vị ư?

Tạ Đông Quân xoay người cười mỉm một hồi rồi mới ngẩng đầu trả lời Tòng Dực.

- Không có gì, chỉ là cảm thấy thiếu phó đại nhân rất thú vị. Rõ ràng là một quan văn mà nói chuyện lại giống như người trong giang hồ. – Tạ Đông Quân tuy không tiếp xúc với cái gọi lại võ lâm nhưng Tòng Dực luôn dùng cách xưng hô là "tại hạ" nên làm cho người ta có cảm giác như đang nói chuyện với kiếm khách.

Vốn chỉ là một câu nói đùa nhưng Tòng Dực sau khi nghe xong thì khuôn mặt vốn nhã nhặn lập tức hơi vặn vẹo.

- Ngài ... Ngài nghĩ nhiều rồi!

- Ha ha, có lẽ vậy.

Tạ Đông Quân cũng không để ý tới vẻ kì lạ của Tòng Dực mà chỉ chuyên tâm giúp Bộc Dương Ứng Khế mặc thử quần áo. Bộc Dương Ứng Khế cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn để Tạ Đông Quân thay quần áo loạn cả lên.

Đang lúc hai người câu được câu mất tán gẫu thì Duyên Duyên vốn đi chuẩn bị bữa trưa lai vội vàng chạy vào.

- Đại nhân, hoàng thượng truyền lời nói hôm nay sẽ trở về dùng bữa cùng ngài nên muốn ngài chờ một lát.

- Vậy sao.... Thật khó y mới có dịp về. – kỳ thực trong lòng Tạ Đông Quân biết nguyên nhân y trở về. Bởi bộ dáng ngày hôm qua của hắn mà Bộc Dương Tuyên Cầu muốn nhanh chóng trở về trông coi hắn chút, cũng có thể là vì lo lắng nên muốn chăm sóc...

Nhưng nói cũng kỳ quái, Tạ Đông Quân vốn làm cái gì cũng cảm thấy mệt mỏi, chẳng có lấy chút hăng say nhưng trải qua một ngày đại náo như hôm qua thì tinh thần và tâm tình lại phục hồi rất nhiều. Nhưng việc này có thể là vì liên quan tới chuyện hắn biết chính mình sắp có thể rời đi.

- Nếu hoàng thượng về dùng bữa thì tại hạ sẽ không ở đây làm phiền nữa. – Tòng Dực nói rồi đứng lên chuẩn bị rời đi.

- A, thật ngại quá. Rõ ràng là ta mời ngài ở lại dùng bữa...

- Mong không cần để ý!

Tòng Dực mỉm cười với Tạ Đông Quân đang áy náy, hắn bước lại gần rồi lặng lẽ nhét một mảnh giấy vào tay Tạ Đông Quân. Tạ Đông Quân tuy kinh ngạc nhưng vẫn tỉnh bơ đem tờ giấy cất đi.

- Nếu vậy, tại hạ xin cáo từ.

Tòng Dực gật đầu chào Tạ Đông Quân rồi đi thẳng. Chân trước Tòng Dực vừa rời bước chưa được bao lâu thì chân sau Bộc Dương Tuyên Cầu đã bước vào Tĩnh Tâm điện.

- .... ngươi đã về rồi.

Tuy là lời tiếp đón nhưng diễn cảm trên mặt Tạ Đông Quân vẫn là lạ. Nhưng cái này cũng không thể trách hắn... dù sao thì đêm trước, chính hắn mới dùng dao muốn thiến Bộc Dương Tuyên Cầu, hiện tại phải nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu... đương nhiên là vạn phần xấu hổ.

Bộc Dương Tuyên Cầu hình như không phát hiện ra Tạ Đông Quân xấu hổ mà chỉ hướng hắn cười rồi hôn lên mặt hắn một cái. Xong xuôi, y ngẩng đầu nhìn quanh phòng một lượt rồi dừng lại trên người Bộc Dương Ứng Khế, mày khẽ nhíu:

- Đây là có chuyện gì?

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Hiện tại để tiểu quỷ đầu mặc quần áo như vậy không sợ là quá sớm sao?

Tạ Đông Quân theo ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn qua thì phát hiện Bộc Dương Ứng Khế vẫn đang yên lặng đứng nguyên một chỗ, cả người đổ đầy mồ hôi, khuôn mặt nho nhỏ cũng đỏ ửng cả lên.

- Ai nha! Thực xin lỗi điện hạ. Ta quên không giúp ngài cởi quần áo ra rồi! – Tạ Đông Quân vội vàng chạy tới giúp Bộc Dương Ứng Khế cởi quần áo ra. Bộc Dương Ứng Khế dù nóng muốn chết nhưng vẫn không có diễn cảm không kiên nhẫn, chỉ ngoan ngoãn đứng đó cho Tạ Đông Quân cởi.

Tạ Đông Quân một bên giúp nó lột quần áo, một bên quan sát đứa nhỏ trước mắt này. Nó còn chưa được bốn tuổi, và đây là thời điểm rất cần người quan tâm, yêu thương. Nếu hắn bỏ đi... Không biết đứa nhỏ này sẽ như thế nào....

Trải qua gần một năm sống chung, Bộc Dương Ứng Khế so với trước kia đã tốt hơn nhiều. Nó nói nhiều hơn, và cũng biết cách làm nũng với Tạ Đông Quân, tuy những lúc như vậy hiếm hoi đến thương cảm.

Chỉ cần nghĩ tới việc đứa nhỏ này có thể sẽ trở về tình trạng giống như trước kia thì Tạ Đông Quân lại thấy không nỡ lòng nào.

Đem nó đi cùng sao? Nhưng nghĩ lại, đứa nhỏ này vất vả lắm mới có được nhưng ngày tốt đẹp, hắn sao có thể nhẫn tâm để Bộc Dương Ứng Khế chịu khổ chung với mình?

Hơn nữa, hắn cũng hy vọng Bộc Dương Ứng Khế có thể ở lại đây làm bạn với Bộc Dương Tuyên Cầu. Nếu ngay cả đứa nhỏ này hắn cũng mang đi thì thực sự Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ chẳng còn cái gì cả....

Chú ý tới tầm mắt của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu nhìn lên. Hình như nó cảm thấy là lạ vì sao Tạ Đông Quân lại dùng ánh mắt đau thương đó nhìn mình.

- A, cũng tới lúc nên dùng bữa rồi.

Đắm chìm trong dòng suy tưởng một hồi, Tạ Đông Quân giật mình sực tỉnh, giả bộ như không có việc gì mà không phát hiện Bộc Dương Tuyên Cầu đứng phía sau nãy giờ chăm chăm quan sát hắn.

Buổi chiều, Bộc Dương Tuyên Cầu kiểm tra những gì Bộc Dương Ứng Khế học được. Từ sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu quyết định muốn Bộc Dương Ứng Khế trở thành người thừa kế của mình thì y đối nói nó càng thêm nghiêm khắc hơn. Mỗi ngày y đều kiểm tra xem Bộc Dương Ứng Khế học được nhưng gì, có khí còn huấn luyện cho nó vài thứ quá mức.

Tạ Đông Quân ăn xong liền trở về phòng ngủ trưa, lúc này hắn mới lôi tờ giấy mà Tòng Dực đưa cho mình ra.

"Đêm nay, giờ Sửu, cửa nhỏ phía Đông. Bộc Dương Tuyên Mộ."

Hắn nhìn tờ giấy rồi ngồi ngẩn người một hồi, sau đó hắn xé nát tờ giấy, ném vào chậu than. Tuy trời vẫn chưa vào đông nhưng gió thu đã có điểm lạnh, Bộc Dương Tuyên Cầu lệnh cho Duyên Duyên mang một bếp lò nhỏ vào phòng để tránh làm cơ thể Tạ Đông Quân bị cảm lạnh.

Nhìn tờ giấy bị đốt thành tro tàn thì Tạ Đông Quân mới bò lên giường nằm nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ nổi.

Ngẫm lại, ngày mai lại là lần thứ hai hắn rời khỏi nơi này.

Từ lần trở về trước đó, phong ba kéo đến không ngừng khiến hắn hoài nghi chính mình khi đó có phải là không nên theo Bộc Dương Tuyên Cầu quay về mới đúng hay không? Nếu bây giờ hắn vẫn còn ở căn lều nhỏ trên núi thì tốt rồi, không tranh sự đời, sống nhãn nhã mà yên bình.

Nhưng mà hắn cũng không có cách nào trở lại nơi đó... Nếu hắn ngốc nghếch trốn về đó thì chẳng cần một tháng sẽ lại bị bắt trở về.

Thời tiết dường như biến lạnh hơn, Tạ Đông Quân có thể cảm giác được vết thương trước ngực nhoi nhói đau, thực sự rất khó thở. Rồi hắn lại hoài nghi, sự khó thở này là vì vết thương cũ hay là vì sự lưu luyến khi sắp phải rời xa?

Suy nghĩ một hồi, Tạ Đông Quân bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Chờ tới khi hắn mở mắt thì Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi bên cạnh giường nhìn hắn, còn Bộc Dương Tuyên Cầu thì đang an vị ở một bên bàn, thư thái lật qua lật lại bếp lò.

- Sao vậy? Sao điện hạ lại nhìn ta như vậy? – bởi vì mới tỉnh ngủ nên giọng nói Tạ Đông Quân còn hơi ngai ngái âm mũi, nghe có vẻ mông lung.

Bộc Dương Ứng Khế gối đầu lên cánh tay, lắc trái lắc phải rồi vẫn dùng đôi mắt to tròn kia nhìn Tạ Đông Quân.

- Ngươi tỉnh rồi? – Bộc Dương Tuyên Cầu quay đầu nhìn hắn.

Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn Tạ Đông Quân với vẻ mặt lo lắng. Vừa rồi, khi ngủ khuôn mặt Tạ Đông Quân nhăn nhó rất bất an, ngay cả tiếng hít thở cũng nặng nề, việc này biểu hiện rằng di chứng của vết thương cũ đang hành hạ hắn.

Y có hỏi qua ngự y nhiều lần xem có cách gì trị dứt gốc bệnh không nhưng đáp án lúc nào cũng là phủ định. Mỗi vị ngự y đều nói, ngoại trừ việc chú ý sức khỏe mỗi khi thời tiết thay đổi thì không còn cách nào khác.

Tạ Đông Quân cố gắng rời giường nhưng lượng khí hít thở vào không đủ để hắn lấy sức, thân mình mới chỉ nhổm dậy rồi lập tức ngã về trên giường. Tạ Đông Quân thở hổn hển vài tiếng, đột nhiên ngực cảm giác một trận hơi ấm. Thì ra, Bộc Dương Ứng Khế đang dùng bàn tay nhỏ bé của nó vỗ vỗ ngực giúp hắn thuận khí.

- A ... Cám ơn người, điện hạ.... Ta không sao, không cần lo lắng .... – thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện, tốt bụng! Tạ Đông Quân cảm động thiếu chút nữa bật khóc thành tiếng.

Lúc này Duyên Duyên đi vào, trên tay là một cái chén, không biết bên trong là cái gì. Bộc Dương Tuyên Cầu nhận lấy rồi bước tới gần Tạ Đông Quân, hoàn toàn coi thường ánh mắt ghét bỏ của hắn.

Nâng Tạ Đông Quân dậy, Bộc Dương Ứng Khế câm chén thuốc, trực tiếp đưa cho hắn.

- Uống.

Bộc Dương Tuyên Cầu làm một bộ "không cần ta nói thì ngươi cũng biết nên làm gì rồi đó?!", cố ý nghiêm mặt muốn nhìn Tạ Đông Quân uống hết chén thuốc kia.

Bát thuốc kia là dùng để bồi bổ thân thể Tạ Đông Quân; y biết Tạ Đông Quân sợ đắng nên đã bảo Duyên Duyên bỏ thêm cam thảo vào. Thế nên, khi uống xong, Tạ Đông Quân chẳng những không thấy đắng miệng mà còn thấy ngòn ngọt.

Tạ Đông Quân đem chén thuốc đã cạn bỏ lại bàn, Bộc Dương Ứng Khế vội cởi giày ra, bò lên giường, chui vào lòng Tạ Đông Quân. Trong lòng có một lò ủ ấm tự nhiên khiến Tạ Đông Quân cảm thấy thoải mái vô cùng, hắn khẽ thở nhẹ một tiếng rồi ôm chặt lấy Bộc Dương Ứng Khế.

- Đừng ngủ nữa, buổi tối sẽ không ngủ được. – đắp lại chăn mềm cho hai người, rồi bỏ chén thuốc gọn sang bên, Bộc Dương Tuyên Cầu trước khi đi không quên quay đầu lại dặn dò.

- Đã biết. – đồng thời với lời đáp, Tạ Đông Quân đánh một cái ngáp thật to.

Thấy thế, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, y đem cửa phòng đóng lại kín đáo tránh để gió lạnh chui vào rồi mới đi ra ngoài. Biết là Bộc Dương Tuyên Cầu phải trở về ngự thư phòng làm công chuyện nên Tạ Đông Quân mới lén lén thở phào một hơi nhẹ nhàng.

Không biết có phải do tâm lý không yên hay không, mà hiện tại, mỗi khi Bộc Dương Tuyên Cầu nhìn chăm chăm hắn thì Tạ Đông Quân liền cảm thấy bất an, chột dạ.

Cúi đầu nhìn, Tạ Đông Quân phát hiện Bộc Dương Ứng Khế vẫn dùng đôi mắt sáng lấp lánh kia nhìn mình nãy giờ. Bất giác, hắn cảm thấy tội cảm giác tội lỗi.

- Điện hạ ... Gần đây điện hạ tiến bộ rất nhiều rồi, có đúng không? – khẽ xoa đầu Bộc Dương Ứng Khế, Tạ Đông Quân có một thứ thái độ tự hào của một bậc làm cha làm mẹ.

Bộc Dương Ứng Khế không có đáp lại, chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn như cũ, chớp cũng không thèm chớp lấy một cái.

- Điện hạ đã trưởng thành, thế nên phải kiên cường hơn mới được. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra thì cũng không được dễ dàng dao động, phải bình tĩnh giống như phụ vương người, không thể tùy tiện, vội vàng...

Tạ Đông Quân một bên nói, một bên hôn lên đỉnh đầu Bộc Dương Ứng Khế. Bộc Dương Ứng Khế vốn là đứa nhỏ mẫn cảm nên ý thức được sắp có chuyện gì đó xảy ra. Thế nên, nó bất an nắm chặt quần áo Tạ Đông Quân không chịu buông ra; khuôn mặt nhỏ nhắn cũng vùi sâu vào vạt áo Tạ Đông Quân.

Bộc Dương Ứng Khế cứ thể dính chặt lấy Tạ Đông Quân cả buổi tối khiến sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu khó coi đến cực điểm. Bộc Dương Ứng Khế hôm nay hình như cố tình cứng đầu, hoàn toàn không nhượng bộ đối với sự đe dọa vô hình từ Bộc Dương Tuyên Cầu.

Mãi cho đến giờ đi ngủ của Bộc Dương Ứng Khế ngủ, dưới sự khuyên nhủ của Tạ Đông Quân, nó mới chịu theo Thiền Nhi trở lại Vọng An điện. Trước khi đi, nó còn liên tục ngoái đầu lại, bộ dáng phi thường không muốn.

- Tiểu quỷ kia rốt cuộc là có chuyện gì thế .... – sau khi Bộc Dương Ứng Khế rời đi, Tạ Đông Quân mới trở lại phòng thì nghe thấy lời thì thào oán hận của Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Có lẽ vì sợ cô đơn.

Bộc Dương Tuyên Cầu hứ một tiếng rồi mới thay đổi tâm tình, đi về phía Tạ Đông Quân.

- Đi tắm rửa đi, chúng ta cùng nhau tắm. – Bộc Dương Tuyên Cầu dắt tay Tạ Đông Quân đi, giọng nói pha lẫn ý vị đắc ý, hứng thú.

Tạ Đông Quân mỉm cười, cũng không cự tuyệt mà cùng Bộc Dương Tuyên Cầu tay trong tay đi về phía hồ tắm phía sau Tĩnh Tâm điện.

Hồ tắm này quanh năm đều tỏa nhiệt, nghe nói nước trong hồ rất tốt cho sức khỏe vậy nên Bộc Dương Tuyên Cầu thường xuyên kéo Tạ Đông Quân đến đây ngâm mình.

Chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, Tạ Đông Quân bước vào trong hồ giữa làn hơi nước mù mịt. Bộc Dương Tuyên Cầu không hề che dấu, nhìn chăm chú Tạ Đông Quân khiến hắn ngượng ngùng.

- Làm chi mà cứ nhìn ta như vậy. – Tạ Đông Quân đỏ ửng hai gò má, vươn tay cố đẩy Bộc Dương Tuyên Cầu sang một bên nhưng lại bị y bắt được.

- Làm ... làm cái gì....

Bắt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tạ Đông Quân, Bộc Dương Tuyên Cầu hôn nhẹ lên đôi môi nõn nà của hắn khiến hắn bật cười khúc khích. Nụ hôn của Bộc Dương Tuyên Cầu càng ngày càng đi xuống, cuối cùng dừng lại chỗ vết thương trên bụng Tạ Đông Quân.

Vết roi chằng chịt trên da, mặc dù đã cố sức điều dưỡng như vẫn lưu lại những vệt hồng hồng. tuy không dọa người nhưng trong mắt Bộc Dương Tuyên Cầu thì chúng rất chướng mắt.

Trong khi ngón tay Bộc Dương Tuyên Cầu lưu luyến chỗ vết thương trên bụng mình thì ánh mắt Tạ Đông Quân lại dính chặt vào vết sẹo nơi ngực của y.

Vết sẹo đan chéo nhau, tất cả đều nằm chung quanh trái tim. Bởi vì không chữa trị cẩn thận nên vết sẹo trông rất xấu xí, chỗ sâu chỗ cạn, màu sẹo cũng không đồng nhất. Mỗi lần nhìn thấy vết sẹo này, Tạ Đông Quân liền nhớ tới hiện thực, vì hắn mà có nó.

Tạ Đông Quân không tự giác đưa tay ra chạm, Bộc Dương Tuyên Cầu cười cười rồi hôn môi Tạ Đông Quân. Tay y cũng lần mò xuống dưới, lặng lẽ chui vào hậu đình Tạ Đông Quân....

- Ưm .... – Tạ Đông Quân không được tự nhiên, vặn vẹo thân mình, hình như có ý cự tuyệt.

Bởi vì đêm nay là đêm Bộc Dương Tuyên Cầu lâm hạnh phi tử, Tạ Đông Quân chỉ là cự tuyệt theo bản năng. Nhưng nghĩ lại, hắn lại thả lỏng cơ thể, chấp nhận sự âu yếm của y.

Dù sao ... Đây cũng là lần cuối cùng....

Một lúc lâu sau, Bộc Dương Tuyên Cầu ôm Tạ Đông Quân mỏi mệt trở về giường, giúp hắn đắp chăn cẩn thận rồi y đứng nhìn hắn hồi lâu, trong mắt là lưu luyến và những cảm xúc không tên.

- Hoàng thượng, tới giờ....

Hồ công công đứng bên ngoài cửa nhắc nhở, Bộc Dương Tuyên Cầu giật mình bừng tỉnh. Y liếc nhìn khuôn mặt say ngủ của Tạ Đông Quân một cái rồi xoay người đi ra.

Tạ Đông Quân mở bừng mắt, ánh trăng từ bên ngoài ô cửa sổ rọi vào chiếu lên trên gương mặt hắn.

- Thời gian ... không còn sớm nữa. – Tạ Đông Quân thì thào nói với chính mình rồi xoay người xuống giường.

Chân trần vừa chạm xuống nền nhà khiến Tạ Đông Quân lạnh rụt vội lại. Đêm nay, nhiệt độ đặc biệt thấp. Sau khi mặc xong quần áo, đi giầy cẩn thận, Tạ Đông Quân lấy từ dưới giường lên tay nải đã chuẩn bị sẵn. Nhưng hắn sực nhớ ra một vấn đề lớn.

Vì một đêm Tạ Đông Quân nổi điên đó, Bộc Dương Tuyên Cầu ra lệnh tăng thêm người ở Tĩnh Tâm điện để giám thị hắn; hắn không có khả năng đi ra ngoài. Hơn nữa, hiện tại Bộc Dương Tuyên Cầu đi vắng, người giám thị chắc chắn chỉ tăng chứ không giảm.

- Nên tính sao đây...

Mắt thấy thời gian hẹn đã sắp tới, Tạ Đông Quân bị nhốt trong phòng gấp đến độ đi tới đi lui.

Đúng vào lúc hắn quyết định xông ra ngoài thì bên ngoài truyền đến một trận ồn ào không nhỏ.

- Ngự thư phòng cháy! Mau tới dập lửa! – đây là những lời Tạ Đông Quân nghe được, đợi cho hắn mở cửa lén nhìn ra thì những người vốn đứng trông coi ở cửa đã không còn một ai.

Tuy không biết vì sao ngự thư phòng đột nhiên cháy nhưng hắn phải tận dụng thời cơ. Nghĩ vậy, Tạ Đông Quân vội ôm túi đồ, nhanh chóng chạy tới phía cánh cửa nhỏ phía đông.

- Tiểu cha!

Chạy được nửa đường thì tiếng của Bộc Dương Ứng Khế vang lên. Tạ Đông Quân quay đầu lại thì thấy Bộc Dương Ứng Khế đang trườn người qua cửa sổ nhìn bên ngoài. Có lẽ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức nên nó mới chạy ra nhìn, tình cờ thấy Tạ Đông Quân chạy đi.

Vẻ mặt Bộc Dương Ứng Khế đầy nghi hoặc, đại khái vì thấy kỳ quái, tại sao nửa đêm rồi mà Tạ Đông Quân lại còn chạy lung tung bên ngoài. Tạ Đông Quân vì chột dạ, cũng thêm phần áy náy nên không có đáp lại nó, vội vã quay đầu bỏ chạy, coi như không nghe thấy tiếng kêu khẩn thiết của Bộc Dương Ứng Khế ở phía sau.

Bởi gió lạnh không ngừng chui vào trong yết hầu và mũi; thêm đó là vết thương cũ phát đau khi chuyển mùa, cộng thêm những cảm xúc phức tạp hỗn loạn trong lòng khiến Tạ Đông Quân không thể nào chịu đựng được. Nếu không phải hắn cố gắng chống đỡ thì sớm đã bất tỉnh rồi.

Vất vả lắm mới chạy được tới cửa nhỏ phía Đông, xa xa Tạ Đông Quân đã thấy một chiếc xe ngựa chờ sẵn. Con ngựa không ngừng phát ra những tiếng phì phì trong mũi, hơi tỏa ra trắng nghi ngút.

Bộc Dương Tuyên Mộ đứng giữ xe ngựa, bộ dáng rất khẩn trương, mắt đảo nhìn xung quanh. Khi thấy Tạ Đông Quân loạng choạng chạy tới thì hắn mới nhả ra một ngụm khí.

- Cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Nhanh, thừa dịp hiện tại trong cung đại loạn đi nhanh lên!

Không để cho Tạ Đông Quân kịp mở miệng, Bộc Dương Tuyên Cầu đem Tạ Đông Quân đẩy lên xe ngựa rồi gật đầu với phu xe. Phu xe nghe lệnh, quất roi khiến con ngựa chồm lên, phi về phía trước.

Tạ Đông Quân bị nhét vào trong xe ngựa nhất thời còn chưa thích ứng; hắn ngồi phịch xuống chiếc ghế, dùng sức mà thở lấy thở để. Vất vả lắm mới lấy lại được hơi, Tạ Đông Quân mở mắt ra liền thấy người đối diện... Hắn sợ tới mức nhảy dựng lên.

Người đối diện với hắn đúng là Tòng Dực.

- Thiếu phó đại nhân.

Tòng Dực cười, lắc đầu nói:

- Tạ đại nhân không cần xưng hô với tại hạ là thiếu phó đại nhân. Sau khi trải qua chuyện này thì tại hạ đã không còn là mệnh quan triều đình nữa. Tạ đại nhân cứ gọi thẳng tục danh của tại hạ.

- A ... Tòng Dực, tại sao ngươi lại vì ta mà làm chuyện này? Vì cớ gì mà người lại từ bỏ tiền đồ tốt như vậy chỉ vì ta?

- Kỳ thực, tại hạ chỉ là được người nhờ vả mà thôi.

- Được người nhờ vả?

Tòng Dực gật đầu, diễn cảm như đang nén giận.

- Kỳ thực tại hạ là sư đệ đồng môn với thất vương gia, chúng ta học võ nghệ cùng một sư phụ. Bởi vì sư huynh nói hắn sẽ bị vây trong cung một thời gian khá dài nên muốn tại hạ nghĩ biện pháp trà trộn vào trong cung sau đó tìm cơ hội đưa hắn ra cung, trở về phương Bắc lạnh lẽo...

- Cách ngươi tiến vào cung chính là ... cuộc thi?! – Tạ Đông Quân trừng lớn mắt, bộ dáng không dám tin.

Hắn thật không ngờ, Bộc Dương Tuyên Cầu tổ chức cuộc thi dành cho những người bình dân có cơ hội được đổi đời nhưng Tòng Dực lại có thể dễ dàng dự thi, chỉ vì muốn vào cung giải cứu Bộc Dương Tuyên Mộ.

Một chuyện khác làm hắn kinh ngạc chính là, thoạt nhìn Tòng Dực thư sinh, yếu đuối nhưng lại biết võ công! Nhưng điều này giải thích được vì sao ngữ khí của Tòng Dực khi nói chuyện luôn giống với một người trong võ lâm.

- Đúng vậy, vừa vặn khi đó tổ chức kỳ thi, dùng phương pháp này tiến cung sẽ không làm cho người ta nghi ngờ. Chỉ là, tại hạ quá may mắn khi được chỉ định làm thiếu phó của thái tử, có thể tiếp tục ở lại trong cung tìm kiếm cứu sư huynh ra.

- Vậy hiện tại.... – hiện tại Tòng Dực cùng hắn trốn đi, không phải nghĩa là Bộc Dương Tuyên Mộ không thể rời đi? Đối với Tòng Dực việc này không có ý nghĩa gì sao?

Biết Tạ Đông Quân để ý cái gì, Tòng dực lộ ra một nụ cười, ý bảo hắn không cần lo lắng.

- Là sư huynh nói ta làm hộ vệ cho ngài. Ngài cũng không cần quá lo lắng cho sư huynh, dù sao thì sau khi mọi chuyện bại lộ thì sư huynh nhất định sẽ bị hoàng thượng đuổi đi. Tuy không nhất định về phương Bắc nhưng ít nhất cũng ra cung.

Tòng Dực vừa nói vừa trưng ra một bộ dáng muốn xem kịch hay khiến Tạ Đông Quân không thể không hoài nghi, rốt cuộc thì Tòng Dực liệu có suy nghĩ cho Bộc Dương Tuyên Mộ hay không?! Có điều, Tạ Đông Quân rất nhanh quyết định, tốt nhất không cần... suy nghĩ tới vấn đề này nữa. Nghĩ vậy, hắn lại nói ra chuyện khác.

- Hiện tại chúng ta sẽ phải đi hướng nào đây?

- Tạm thời, trước chúng ta cứ đi về phía Bắc. Nếu Tạ đại nhân muốn dừng lại nơi nào thì có thể tùy thời, dự định trước mắt là đất phong của Cẩn vương gia. Cẩn vương gia nói, phủ vương gia của ngài ấy có thể để ngài sử dụng.

Xem ra chuyện này cũng có một phần của Bộc Dương Tuyên Cẩn. Nếu Bộc Dương Tuyên Cầu biết mình bị hai vị ca ca phản bội, không biết có giận tới mức giết huynh hay không?

- Như vậy sao... Ngươi cũng đừng gọi ta là Tạ đại nhân, dù sao thì bây giờ ta cũng không còn là thị nhân gì nữa ... Gọi ta là Đông Quân cũng được, như là một vị bằng hữu vậy.

Tòng Dực cũng nghe lời đồng ý:

- Tại hạ hiểu rồi.

Tốc độ của xe ngựa rất nhanh, lúc này bọn hắn đã ra khỏi cửa thành. Không biết Bộc Dương Tuyên Mộ dùng thủ đoạn gì mà hơn nửa đêm, thủ vệ cửa thành không hỏi gì mà cứ thế mở cửa để cho bọn họ đi qua.

Rạng sáng, khi đã tiếp cận biên giới, chỉ cần một bước nữa là bước ra khỏi phạm vi Đại Hạo, không biết có phải quá đa nghi hay không mà Tạ Đông Quân cảm thấy nhiệt độ không khí đột nhiên hạ xuống nhiều.. Tòng Dực quan tâm, đưa một chiếc áo lông cừu đưa cho Tạ Đông Quân mặc vào, lại còn bỏ thêm bếp lò vào trong xe ngựa.

Tạ Đông Quân kinh ngạc vì sự chu đáo của Tòng Dực, một chút cũng không có phát hiện tất cả chỉ vì sắc mặt tái nhợt đến dọa người của mình.

Ngực vẫn còn đau ê ẩm khiến Tạ Đông Quân hít thở cũng khó khăn vô cùng. Xem ra không uống thuốc bổ thường xuyên khiến sức khỏe kém đi, lúc này Tạ Đông Quân mới hiểu được dụng tâm khổ sở của Bộc Dương Tuyên Cầu.

Nhưng lúc này mới hiểu thì có ý nghĩa gì? Tạ Đông Quân tự giễu, cười khổ một tiếng.

- Đông Quân, vì sao ngươi lại chọn rời đi? Nếu hoàng thượng phát hiện, nhất định sẽ thương tâm?! – Tòng Dực định hỏi dò, một bên hỏi một bên quan sát diễn cảm của Tạ Đông Quân liệu có giận dữ hay không.

- Bởi vì... sự ích kỉ của ta. Bởi vì ta không muốn thấy càng ngày càng nhiều đứa nhỏ của hắn ra đời, thế nên ta muốn trốn chạy. – tuy nói chính mình thực xấu hổ nhưng Tạ Đông Quân lại hoàn toàn không hối hận.

Tòng Dực nhìn Tạ Đông Quân, không hề có ý trách cứ hay đồng tình, chỉ có một lời tự thuật chân thành:

- Bởi vì ngươi thực lòng thương hắn, nên không thể khoan dung việc bên cạnh hắn có người khác? Nhưng ngươi lại không muốn gây khó khăn cho hắn nên mới lựa chọn rời đi.

Nghe được những lời Tòng Dực nói, Tạ Đông Quân đầu tiên là kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, sau đó là biểu cảm vặn vẹo, nhanh chóng cúi thấp đầu.

- Ưm... Có lẽ ... đúng là như vậy....

Cùng lúc nói ra những lời này, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống tấm áo choàng lông cừu, tuy rất nhanh bị hút khô nhưng Tòng Dực vẫn có thể thấy rõ. Nhưng, hắn lựa chọn giả bộ như không nhìn thấy, quay đầu quan sát phong cảnh ngoài cửa xe, ch Tạ Đông Quân thời gian lau đi nước mắt nơi hốc mắt.

Có lẽ, hắn thực sự vì không thể khoan dung, cũng có thể vì Tạ Đông Quân không muốn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu vì áy náy mà khoan dung đối với hắn... điều đó làm Tạ Đông Quân đau lòng.

Thế nên, rời khỏi Đại Hạo, rời khỏi Bộc Dương Tuyên Cầu, coi như là hai người bọn hắn huề nhau. Hắn đã phản bội Bộc Dương Tuyên Cầu, hơn nữa còn phản bội tới hai lần.

Mãi tới giữa trưa, bọn hắn mới dừng lại nghỉ ngơi, nếm qua chút lương khô đơn giản, cho ngựa được nghỉ lấy sức một chút rồi đoàn người lại đi tiếp. Mùa đông đã nhanh tới, Tòng Dực hy vọng có thể nhanh chóng tới được mục tiêu.

Nhưng ý nghĩ đó hình như không khả thi, bởi vì mới đi được không bao lâu thì xe ngựa đột nhiên ngừng lại.

- Sao lại đột nhiên dừng lại.... – Tòng Dực nhíu mày nói. Khi hắn định ra ngoài xem có chuyện gì thì chợt nghe thấy tiếng xa phu hét thảm một tiếng.

Sơn tặc ư? Vì mùa đông buông xuống, hoạt động của bọn sơn tặc đúng là càng ngày càng hung hăng, ngang ngược hơn. Nhưng việc bọn chúng không hề lên tiếng tiếp đón mà đã xông vào giết người khiến Tòng Dực cảm thấy kỳ quái.

- Đợi ở đây, đừng ra.

Tòng Dực bỏ lại một câu, nắm lấy thanh kiếm để bên cạnh rồi xông ra ngoài.

Bởi vì khẩn trương mà tim đập phi thường nhanh khiến ngực Tạ Đông Quân đau đớn kịch liệt. Hắn ngoan ngoãn ngồi trong xe ngựa, nhưng không hề nghe thấy tiếng đánh nhau như dự đoán.

Nén không nổi lòng hiếu kỳ, Tạ Đông Quân vẫn trộm mở mành xe ra. Mới chỉ kịp liếc mắt một cái nhìn cảnh bên ngoài cũng đủ để toàn thân hắn đông cứng ngay tại chỗ.

Tòng Dực đứng đó, kinh ngạc vô thố, kiếm trên tay cũng vô lực chĩa xuống mặt đất.

Đứng đối diện với hắn Bộc Dương Tuyên Cầu, mặt y không chút thay đổi nhưng không khí xung quanh người y toát ra một thứ áp suất lạnh buốt còn hơn nhiệt độ không khí bên ngoài.

Phát hiện Tạ Đông Quân ló đầu ra, tầm mắt Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức chuyển tới người hắn. Giữa không gian trầm lắng, y nở một nụ cười, nụ cười này làm hai người bọn hắn lạnh từ đầu tới ngón chân.

Bộc Dương Tuyên Cầu hơi nhếch môi, phun ra từng câu từng chữ như băng nhọn đâm vào lòng Tạ Đông Quân:

- .... Ta tìm được ngươi!

[Lời t/g: Tuyên Cầu đại nhân thật đáng sợ! Hứ - không phải ngươi tự kiềm chế viết đó sao?!]

- A....

Nhìn thấy Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy, Tạ Đông Quân theo bản năng muốn chạy trốn nhưng vì đang ở trên xe ngựa nên căn bản không có chỗ nào khác để chạy. Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu bước ngày càng gần mình, cuối cùng y đứng ngay trước tầm mắt hắn.

- Thật là không ngoan... Đã nói không cho phép ngươi rời khỏi ta, sao ngươi lại cứ thích chọc ta nổi giận vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầu nhẹ giọng nói, vươn tay mơn trớn mặt Tạ Đông Quân.

Bị khí thế của Bộc Dương Tuyên Cầu làm cho kinh sợ, cả người Tạ Đông Quân đều phát run, không hề có năng lực phản kháng, cứ thể để Bộc Dương Tuyên Cầu tùy ý ôm hắn xuống xe ngựa.

Mãi tới khi Tạ Đông Quân bị ôm xuống khỏi xe, Tòng Dực mới giật mình ý thức mình nên phản kích. Nhưng mới chỉ nhấc tay cầm kiếm lên thì một ánh mắt của Bộc Dương Tuyên Cầu đủ để ý chí chiến đấu của hắn biến mất trong nháy mắt.

Chỉ cần hắn động, người này nhất định sẽ giết hắn ngay lập tức.

Tòng Dực cũng không phải tự đại, chỉ là hắn biết rõ thực lực của mình. Hắn biết rõ, những người lợi hại hơn so với hắn trên đời rất ít ỏi, nhưng ....

Cho tới bây giờ, Tòng Dực mới ý thức được vị hoàng đế trước mắt hoàn toàn khác biệt với mình. Thế hắn mới biết, tại sao Bộc Dương Tuyên Mộ lại coi trọng Bộc Dương Tuyên Cầu như vậy. Bởi vì, y trời sinh có khí phái của một thiên tử bất phàm, mà khí thế đó có thể đè chết người khác.

- Ngươi cũng không cần hồi cung nữa, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt trẫm, nếu không, lần sau trẫm nhất định sẽ giết ngươi. – Bộc Dương Tuyên Cầu nói một câu như vậy với Tòng Dực rồi xoay người bỏ đi. Xa xa có thể thấy một đám nhân mã đang đứng chờ sẵn.

- Không .... ta không muốn ... về ... đi.... – tuy đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nhưng Tạ Đông Quân vẫn cố sức giãy dụa. Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu lại ôm chặt lấy khiến Tạ Đông Quân hoàn toàn không thể giãy dụa nữa.

- Không thể được. Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ không rời đi, sao có thể lật lọng như vậy? – Bộc Dương Tuyên Cầu nói nhỏ bên tai Tạ Đông Quân, ngữ khí lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run.

Lệ không tự giác rớt xuống, Tạ Đông Quân không có chút năng lực phản kháng nào. Bộc Dương Tuyên Cầu mất không nhiều sức để đem Tạ Đông Quân lên ngựa. Y để Tạ Đông Quân ngồi trước mình, đầu tựa vào ngực, một tay y bảo hộ hắn, còn tay kia nắm dây cương. Đoàn người nghe lệnh, chầm chậm trở về hoàng cung Đại Hạo.

- Vì vội vã đi nên không kịp chuẩn bị xe ngựa, trước hết ủy khuất ngươi phải cưỡi ngựa. Nhớ là phải ôm cho chắc, nếu ngươi dám ngã xuống ngựa thì....

Lời Bộc Dương Tuyên Cầu còn chưa hết thì ngừng lại, cánh tay ôm Tạ Đông Quân thu chặt vài phần, Tạ Đông Quân ăn đau, thở hổn hển vài cái, nước mắt chảy càng nhanh.

Trên lưng ngựa vô cùng xóc nảy, Tạ Đông Quân cảm thấy nội tạng mình như bị đảo lộn hết cả lên. Lúc này đã đau đớn khó chịu nổi, nhưng Tạ Đông Quân cũng không có biểu hiện ra ngoài, cứng rắn cắn môi, không chịu phát ra một chút âm thanh gì.

Trở lại Tĩnh Tâm điện, Tạ Đông Quân bị Bộc Dương Tuyên Cầu ôm đi thẳng vào giường trong phòng. Tạ Đông Quân bị đau còn chưa kịp phản ứng thì nghe được tiếng sắt va vào nhau lanh lảnh. Tiếp đó, từ cổ tay hắn truyền đến một trận lạnh ngắt.

Tạ Đông Quân quay đầu lại nhìn, phát hiện trên tay mình bị đeo một chiếc xích sắt. Cố gắng phục hồi khỏi cơn sợ hãi, Tạ Đông Quân kinh khiếp nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Ngươi!

- Như vậy thì ngươi bỏ chạy không được nữa rồi. – Bộc Dương Tuyên Cầu mỉm cười nói, ngồi xuống cạnh giường muốn đưa tay sờ tóc Tạ Đông Quân nhưng lại bị hắn dùng tay hất ra.

- Ngươi điên rồi sao? Mau cởi nó ra!

- Nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Nếu ta thả ngươi ra, ngươi lại chạy trốn thì sao? Thất ca vậy mà cúng giúp ngươi chạy trốn, còn dám đốt ngự thư phòng, đúng là to gan!

Bộc Dương Tuyên Cầu thoạt nhìn vô cùng tức giận khiến Tạ Đông Quân nghĩ, có khi nào y sẽ quy tội cho Bộc Dương Tuyên Mộ hay không. Dù sao theo ước nguyện của Bộc Dương Tuyên Mộ thì hắn chỉ muốn giúp Bộc Dương Tuyên Cầu. Tạ Đông Quân thực lo lắng Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ không phân biệt được đúng sai mà giáng tội Bộc Dương Tuyên Mộ.

- Ngươi muốn làm gì vương gia?

- Sao vậy? Ngươi lo lắng cho hắn? – Bộc Dương Tuyên Cầu nheo lại ánh mắt đầy nguy hiểm. – Tự thân người còn khó bảo toàn thế mà còn lo lắng cho hắn, chẳng lẽ hai người các ngươi....

Tạ Đông Quân tức giận, vung chân đá nhưng cú đá quá yếu dễ dàng bị Bộc Dương Tuyên Cầu tiếp được, lực sát thương không đáng nói tới.

- Vương gia không phải vì ta! Hắn là vì ngươi!

- Vì ta?

- Hắn biết, nếu ta tiếp tục ở trong cung, một ngày nào đó nhất định sẽ xúc phạm tới ngươi, thế nên mới giúp ta rời đi!

Nghe thế, Bộc Dương Tuyên Cầu cười nhạt một tiếng, tựa hồ cảm thấy điều này thực đáng buồn cười.

- Ta đã nói rồi, nếu ngươi muốn rời khỏi ta cũng không phải không được.... – Bộc Dương Tuyên Cầu vừa nói mặt vừa tiến sát gần Tạ Đông Quân, cuối cùng chóp mũi hai ngươi dính vào nhau.

- Nhưng trước tiên ngươi phải giết ta đã. – những lời này cơ hồ cùng khí âm để nói, nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu thì ngoan kính mười phần.

- ... Ngươi biết rõ loại chuyện đó ta không làm được! – Tạ Đông Quân tức giận, hét lên.

- Vậy ngươi cũng đừng vọng tưởng muốn trốn đi. – sau khi bỏ lại những lời này, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức rời khỏi phòng, hoàn toàn không để ý Tạ Đông Quân đang kêu gào ở phía sau.

Thấy Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý tới mình, Tạ Đông Quân lại nhìn tới sợi xích sắt đang trói mình, cuối cùng chỉ có thể giận dữ trừng trừng nhìn cánh cửa. Bộc Dương Tuyên Cầu rời đi không bao lâu thì Duyên Duyên bước vào, trên tay bưng một chén thuốc mà ngày thường Tạ Đông Quân hay uống.

- Đại nhân... uống thuốc thôi. – ánh mắt Duyên Duyên đỏ đỏ, như là đã khóc rất nhiều.

- ... không uống. – Tạ Đông Quân đang cáu kỉnh, nghiêng đầu không chịu uống. Duyên Duyên nghe Tạ Đông Quân nói không uống thì nước mắt nhịn không nổi liền rơi xuống.

- Cầu ngài, mau uống thuốc... nếu không thân thể ngài vốn yếu vậy, rất dễ sinh bệnh.

- Yên tâm đi, khi trước ta sống lâu trong núi như vậy, chẳng phải còn sống rất tốt hay sao. – Tạ Đông Quân làm bộ dáng tuyệt không sợ, nhưng khi nói chuyện, vết thương cũ vẫn đau nhói lên.

- Đại nhân còn chưa biết... sau khi ngự thư phòng cháy, hoàng thượng lập tức chạy đến. Lửa vừa mới được dập tắt thì Ứng Khế điện hạ liền chạy đi tìm hoàng thượng, nói đại nhân đã chạy mất... hoàng thượng... liền tức giận công tâm, ói ra một miệng máu rồi bất tỉnh....

Tạ Đông Quân trừng lớn mắt nhìn Duyên Duyên đang đứng khóc một bên, cảm giác tội ác dần dần nổi lên.

- Sau khi hoàng thượng tỉnh lại liền nói lập tức muốn đi tìm ngài. Các vương gia cùng đại thần đã ngăn cản nhưng cũng không được, cuối cùng đành để hoàng thượng ôm thân thể bệnh tật chạy đi...

- Đại nhân.... đối với hoàng thượng mà nói, đại nhận thật sự rất quan trọng. Cho nên, cầu ngài nhất định phải chăm sóc mình thật tốt!

- ... ta đã biết, ngươi trước cứ để thuốc đó rồi đi ra ngoài đi.

Duyên Duyên do dự một hồi rồi cuối cùng vẫn nghe lời, đem chén thuốc đặt xuống cạnh Tạ Đông Quân rồi đi ra khỏi phòng.

Tạ Đông Quân nhìn chén thuốc thật lâu, cuối cùng vẫn trực tiếp đổ nó ra ngoài cửa sổ. Hắn chỉ biết dùng hành động tiêu cực này để chứng tỏ sự kháng sự của mình.

Vừa mới buông chén xuống thì cửa phòng bị người đẩy ra.

Người đi vào là Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế thoạt nhìn thở hồng hộc, như là đã liều mạng chạy tới.

- Điện hạ...

- Tiểu cha... – Bộc Dương Ứng Khế vừa nhìn thấy Tạ Đông Quân, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt rồi khóc òa lên. Nó lắc lắc người, chạy nhanh tới ôm Tạ Đông Quân.

Bị Bộc Dương Ứng Khế ôm lấy, Tạ Đông Quân cũng thấy mũi mình cay cay, nước mắt thiếu chút rớt xuống. Đứa nhỏ này nhất định đã rất sợ hãi rồi, tối hôm qua không cẩn thận đã để nó thấy mình bỏ đi...

- Thực xin lỗi, điện hạ...

Vỗ nhẹ đầu Bộc Dương Ứng Khế, Tạ Đông Quân không ngừng xin lỗi. Bộc Dương Ứng Khế ôm chặt cánh tay Tạ Đông Quân không chịu buông, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Tạ Đông Quân chưa từng thấy Bộc Dương Ứng Khế khóc nghiêm trọng như thế này.

Bộc Dương Ứng Khế một bên khóc, một bên thút thít nói:

- Tiểu cha... không cần đi... Khế nhi sẽ ngoan....

Xem ra, Bộc Dương Ứng Khế nghĩ nguyên nhân Tạ Đông Quân bỏ đi là vì mình... Tạ Đông Quân vội vàng giải thích:

- Điện hạ, ta rời đi không phải vì không thích điện hạ. Đem điện hạ bỏ lại là lỗi của ta... không liên quan gì tới điện hạ hết! Điện hạ không sai gì hết! Ta sẽ không bỏ điện hạ lại nữa!

- ... thật không? – Bộc Dương Ứng Khế rốt cuộc cùng ngừng khóc, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chan đầy nước mắt nước mũi lên nhìn Tạ Đông Quân.

- Thật sự! – Tạ Đông Quân dùng sức gật đầu rồi giúp Bộc Dương Ứng Khế lau nước mắt sạch sẽ. Bởi vì vừa rồi khóc rất hung nên Bộc Dương Ứng Khế vẫn còn không ngừng nấc nghẹn.

Khó lắm mới có lúc Bộc Dương Ứng Khế vốn ít nói là nói nhiều như vậy, xem ra nó rất sợ hãi rồi!

- Điện hạ....

Tạ Đông Quân còn muốn nói gì đó nhưng lúc này Bộc Dương Tuyên Cầu đột nhiên xuất hiện. Trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn không có diễn cảm gì, y đi vào trong phòng, túm cổ áo Bộc Dương Ứng Khế nhấc lên, không nói một câu bèn xoay người ném nó ra ngoài.

- Ngươi làm cái gì đó! – Tạ Đông Quân sợ hãi, muốn đi xem Bộc Dương Ứng Khế có bị thương gì không nhưng lại bị sợi xích sắt giật lại, căn bản không thể rời khỏi giường.

- Đã vài tuổi còn khóc thành như vậy, kỳ cục. – Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh lùng nói một câu.

- Nó còn chưa đến bốn tuổi, sao ngươi có thể thô bạo với nó như vậy!

Nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu không hề nghe thấy những câu lên án của Tạ Đông Quân đối với mình, y liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

- Ngươi vừa mới đổ dược đi phải không? Ta nói người nấu một chén khác rồi.

- Không uống! – Tạ Đông Quân quay đầu đi không thèm nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu. Khi liếc nhìn chén thuốc kia, hắn vung tay, chén thuốc trên tay Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức bị nghiêng, cả chén nước nóng đổ lên người Bộc Dương Tuyên Cầu.

- A.... – thấy chén thuốc nóng bỏng tay đổ cả lên người Bộc Dương Tuyên Cầu, Tạ Đông Quân vốn cảm thấy có lỗi nhưng lập tức giả bộ "ngươi không xứng đáng".

Bộc Dương Tuyên Cầu làm như không có cảm giác với nước thuốc nóng bỏng kia, ngược lại, y nhìn chén thuốc rỗng không, cảm thấy tức giận vì chuyện Tạ Đông Quân không chịu uống thuốc.

- Ngươi đổ nhiều lần cũng vô dụng, ta sẽ gọi người sắc thêm.

- Không cần làm phiền! Nếu ngươi muốn coi ta như phạm nhân, cầm tủ ở chỗ này thì cần gì phải cấp thuốc bổ cho một phạm nhân chứ?! – Tạ Đông Quân lạnh giọng nói lời châm chọc. Nói xong, hắn bắt đầu ho khan kịch liệt khiến Bộc Dương Tuyên Cầu nhíu chặt mày, ánh mắt toát ra lo lắng.

- Ta sẽ cho người nấu một chén khác lên, đến lúc đó ngươi không uống thì ta cho người đổ vào.

Bởi vì bên ngoài Hồ công công đã nhỏ giọng thúc giục nên Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên quay lại cảnh cáo Tạ Đông Quân.

Thấy Tạ Đông Quân không thèm để ý tới mình, Bộc Dương Tuyên Cầu chỉ đành thở dài một tiếng rồi đi ra, thuận tay khép cửa lại.

- Đi thôi.

- Dạ!

- Lần này là ai? – Bộc Dương Tuyên Cầu hỏi rất không kiên nhẫn. Sau khi y trở về mọi chuyện bắt đầu không yên, mỗi ngày sẽ có vài đại thần đến kháng nghị.

- Hộ bộ thượng thư dẫn theo nhiều đại nhân cùng đến, đang ở ngự thư phòng chờ. – Hồ công công nhỏ giọng nói.

Sau khi Bộc Dương Tuyên Cầu trở về liền hạ chiếu thư, đem toàn bộ những phi tử cho tới lúc này chưa hoài long thai phân phát, một là đuổi về nhà mẹ để, nếu không trở về thì đưa tất cả lên múi làm ni cô.

Những quý phi đã sinh hạ đứa nhỏ thì vẫn có thể ở lại trong hậu cung nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu tuyệt đối sẽ không lập hậu. Nói cách khác, cho dù con bọn họ trong tương lai có lên làm hoàng đế thì những quý phi kia cũng không bao giờ trở thành hoàng thái hậu.

Chiếu lệnh này dĩ nhiên khiến cho mọi người nhao nhao lên, các đại thân có người thân làm quý phi phản ứng thêm kich liệt. Đã có vài ngài đại thần đức cao vọng trọng tới kháng nghị với Bộc Dương Tuyên Cầu, nhưng tất cả đều bị Bộc Dương Tuyên Cầu bức trở về.

- Nghe nói Tạ thị nhân vẫn không chịu uống thuốc...?

Hồ công công cẩn thận hỏi, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Cầu lại trầm thêm vài phần, trong đó nén không nổi sự cô đơn.

- Hắn đang oán trẫm không chịu để hắn rời đi.

- Hoàng thượng vì Tạ thị nhân làm nhiều việc như vậy, không cho ngài ấy biết có được không? Nói thế, Tạ thị nhân cũng sẽ không còn oán hoàng thượng nữa?

Bộc Dương Tuyên Cầu lắc đầu:

- Đây là việc ta sớm phải làm. Nếu không phải ta trì hoãn lâu như vậy thì sự tình cũng sẽ không biến thành tình trạng như ngày hôm nay.

- Nhưng mà, nếu hoàng thượng ngay từ đầu đem các phi tử đuổi đi, tất nhiên cũng sẽ không có Ứng Khế điện hạ. Nói vậy, hoàng thượng cùng Tạ thị nhân không biết lại gặp phải những khó khăn gì khác...

- Nó thế cũng đúng... – Bộc Dương Tuyên Cầu nghĩ rồi không khỏi cười khổ một tiếng.

- Cả đời này, sai lầm lớn nhất của trẫm là sinh trong gia đình đế vương... Mà điều hạnh phúc, tốt đẹp nhất chính là trẫm vì thế mà được gặp hắn....

Bởi vì gặp được Tạ Đông Quân mà một Bộc Dương Tuyên Cầu đã được lột xác. Muốn nói Tạ Đông Quân cứu y ra từ bóng tối cũng không đủ, Bộc Dương Tuyên Cầu thực lòng nghĩ như vậy.

Đúng là Tạ Đông Quân đối với y quá quan trọng. Đúng vì như vậy nên Bộc Dương Tuyên Cầu mới không dễ dàng buông tay. Bởi không còn cách nào khác nên mới dùng thủ đoạn cứng rắn cột hắn vào bên người.

- Thế nên trẫm không cần nói cho hắn biết, rốt cuột trẫm đã vì hắn làm những gì. Hắn chỉ cần biết, hắn có thể an tâm ở lại chỗ này là được rồi.

Nói xong, Bộc Dương Tuyên Cầu liền đi về phía ngự thư phòng còn Hồ công công đứng ngoài cửa chờ đợi.

- Thật sự là hâm mộ... Hoàng thượng và Tạ thị nhân...

Hồ công công nhớ lại, năm đó khi lão nhận lệnh tiên hoàng đem Tạ Đông Quân rời khỏi hoàng cung thì Tạ Đông Quân rõ ràng vạn phần không muốn, liên tục quay đầu lại nhìn nhưng vẫn vì muốn tốt cho Bộc Dương Tuyên Cầu mà rời khỏi ngài, đến một hơi thâm sơn hoang vắng.

Hai người họ, tuy đều vì đối phương mà suy tính nhưng vẫn không thể tránh khỏi việc tổn thương lẫn nhau... Nên sao nói vậy, đây chính là tình yêu!

Khuôn mặt già nua của Hồ công công hé ra nụ cười tươi rói, hoàn toàn không ý thức được bộ dáng của lão khiến đám thị vệ đứng bên cạnh khiếp hãi.

Sau khi cười một trận, Hồ công công mới nhớ tới một việc.

- A, đã quên nói hoàng thượng nên thay bộ y phục bị ướt nước thuốc đó ra rồi....

Bộc Dương Tuyên Cầu ngẩng đầu ra khỏi đám tấu chương cao như núi, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.

Gần đây, thiên tai không ngừng, nhiều địa phương đã lâm vào cảnh thiếu lương thực, dân đói đành làm cướp lan nhanh. Bộc Dương Tuyên Cầu cùng các đại thần ngày đêm giải quyết việc lương thảo, gấp tới mức không có thời gian ngủ.

Bộc Dương Tuyên Cầu hầu như ở lại trong ngự thư phòng, cũng vì thế mà y không có thời gian đi chăm sóc Tạ Đông Quân, chỉ có thể cho người qua đó xem xét rồi báo tin lại.

Mấy ngày nay Tạ Đông Quân vẫn bị xích trên giường, mỗi ngày người nhìn thấy duy nhất chỉ có Duyên Duyên. Bộc Dương Ứng Khế vì bị Bộc Dương Tuyên Cầu cấm không cho bước vào Tĩnh Tâm điện nên Tạ Đông Quân vốn tinh thần sa sút lại càng thêm bức bối, khó chịu.

- Không phải đã nói nếu hắn không chịu uống thì liền ép đổ vào cho trẫm sao?

- Dạ, nhưng cứ đổ vào thì Tạ thị nhân liền nôn ra... Vừa rồi còn... còn.... – thị vệ đến bẩm báo ấp a ấp úng, không biết đang sợ hãi cái gì.

- Hắn xảy ra chuyện gì?

Bộc Dương Tuyên Cầu nóng lòng vỗ bàn, tên thị vệ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

- Tạ thị nhân vừa nãy... ói ra máu.... Ngự y nói bởi vì lâu không ăn cơm, thêm tinh thần không phấn chấn nên mới dạ dày bị xuất huyết....

- Cái gì?!

Cơn giận của Bộc Dương Tuyên Cầu bùng nổ, thị vệ sợ tới mức phải tiểu ra quần.

- Hoàng thượng tha mạng!

Nhưng căn bản Bộc Dương Tuyên Cầu không để ý đến tên thị vệ, y như một cơn gió lốc vọt ra khỏi ngự thư phòng, hướng tới Tĩnh Tâm điện.

Vừa bước vào phòng, Bộc Dương Tuyên Cầu lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Tạ Đông Quân vẫn không ngừng nôn ra máu, khuôn mặt đã xanh tím.

- Lui xuống!

Bộc Dương Tuyên Cầu lạnh mặt nói với Duyên Duyên. Duyên Duyên vốn định nói gì đó nhưng thấy diễn cảm trên mặt Bộc Dương Tuyên Cầu thì đành phải nghe lời, rời khỏi phòng.

Bộc Dương Tuyên Cầu đi tới bên giường, ngồi xuống, đưa tay muốn vỗ lưng cho Tạ Đông Quân nhưng Tạ Đông Quân lại dùng nắm tay vô lực của mình gạt tay y ra.

- Đừng chạm ... vào ta....

Bộc Dương Tuyên Cầu vốn còn lo lắng không yên nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại sự âm lãnh ban đầu.

- Tại sao lại không chịu ăn gì? Ngươi làm vậy là muốn uy hiếp ta sao?

Tạ Đông Quân gượng cười, đôi môi nhiễm máu so với gương mặt trắng bệch càng thêm chói mắt.

- Uy hiếp? Hoàng thượng, sao ngài có thể bị một tên nô tài uy hiếp được? Nô tài cùng lắm chỉ là một tên hạ nhân không quan trọng mà thôi.

- Ngươi nhất định phải nói như vậy sao? Ngươi biết rõ ngươi đối với ta có bao nhiêu quan trọng, không phải sao? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ nói.

- Nếu đúng là ta quan trọng đối với ngươi thì ngươi sẽ không xích ta lại như một con chó thế này! Ngươi cũng sẽ không ngăn ta gặp điện hạ, cũng không cho người đổ thuốc vào miệng ta như đang đổ nước cho một con vịt... Chẳng lẽ ngay cả quyền lựa chọn chết ta cũng không có hả?!

Nghe thấy Tạ Đông Quân nói muốn chết, Bộc Dương Tuyên Cầu bộc phát.

- Ngươi muốn chết? Ngươi nói ngươi muốn chết? Ngươi thà chết cũng không chịu ở lại bên cạnh ta? – mặc dù là rống giận nhưng ngữ khí của Bộc Dương Tuyên Cầu vô cùng thống khổ. Điều đó khiến Tạ Đông Quân đau đớn.

Đã tới tình trạng này rồi mà hắn vẫn đau lòng vì Bộc Dương Tuyên Cầu ư.... Rõ ràng là y đã làm quá nhiều chuyện quá đáng với mình... Quả nhiên, yêu một người chính là có thể bỏ qua tất cả, từ bỏ tất cả.

- Lúc trước, ngươi đáp ứng để cho ta đi không phải tốt rồi ư.... Nói như vậy, chúng ta cũng không đến mức thế này... – Tạ Đông Quân thống khổ nói, đầu gục xuống, không muốn nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Tuyên Cầu đã bị dồn tới mức không biết phải làm sao nữa. Cho tới bây giờ, y đều nổi tiếng là người biết dùng tài trí và sáng suốt nhưng chỉ cần đụng tới Tạ Đông Quân thì y hoàn toàn mất hết bình tĩnh.

- Ta đã biết, ngươi là vì sự tồn tại của đám nữ nhân kia nên mới quyết định rời khỏi ta có đúng không? Ta đã phân phát hết đám phi tử không mang thai, như vậy còn chưa đủ sao?

- Vậy ta lập tức hạ chỉ, kêu toàn bộ các nàng trở về rồi đưa đi xử tử; trừ bỏ Khế nhi thì tất cả hoàng tử công chúa đều xử tử hết; ngay cả đứa nhỏ trong bụng mẹ cũng lôi ra xử tử, như vậy đã được chưa?

- Không đúng, rõ ràng ngay cả Khế nhi cũng....

Bộc Dương Tuyên Cầu nói rồi đứng bật lên giống như thực sự muốn đi làm như vậy. Tạ Đông Quân sợ tới mức nhanh tay túm chặt lấy y.

- Ngươi điên rồi!

- Đúng! Ta chính là điên rồi. Từ giây phút ta yêu thương ngươi thì ta đã điên rồi! Thế nên ngươi chỉ cần rời khỏi, ta sẽ không thể sống nổi nữa! Nhưng dù ta có làm gì thì ngươi vẫn muốn đi...

Bộc Dương Tuyên Cầu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, y ngồi trên giường, hai tay chống lên đùi, mặt chôn vào giữa lòng bàn tay. Cho tới nay, y vẫn luôn cố gắng dung hòa nghĩa vụ của một hoàng đế với việc chung sống cùng Tạ Đông Quân. Dù cố thế nào thì y vẫn không thể tìm ra được một phương pháp lưỡng toàn.

Không phải là y không nghĩ tới việc từ bỏ ngôi vị hoàng đế nhưng y lại phát hiện, y không thể cứ thế bỏ mặc quốc gia, con dân. Đó chính là mệnh chung, bệnh chung của người nhà Bộc Dương. Nhưng nếu tiếp tục thế này thì y sẽ phải đối diện với việc Tạ Đông Quân rời đi... Sao y có thể chấp nhận nổi chuyện đó?!

Y không dám nắm chắc mình liệu có thể... tồn tại ở một nơi không có Tạ Đông Quân, liệu y có thể sống tốt được không?

Chứng kiến Bộc Dương Tuyên Cầu thống khổ như vậy, Tạ Đông Quân nhịn không được cũng mềm lòng.

- Ta đã quyết định, ta sẽ làm một hoàng đế tốt, ta sẽ thống trị đất nước so với trước kia thêm cường thịnh... Như vậy sẽ không có ai nói ngươi là yêu nhân mị hoặc hoàng đế, bởi vì ta không phải là một hôn quân. Ta sẽ vì ngươi cố gắng thêm nữa, thế nên cầu ngươi... cầu người cho dù là một chút thôi, vì ta... hãy ở lại nơi này, hãy sống thật tốt, thật khỏe... có được không...!?

Rốt cuộc Tạ Đông Quân nhịn không được mà bật khóc, hắn nghiêng người ôm lấy Bộc Dương Tuyên Cầu:

- Ta xin lỗi...

Tạ Đông Quân yếu lòng cũng khiến Bộc Dương Tuyên Cầu hỏng theo. Y xoay người, ôm chặt Tạ Đông Quân, chặt tới mức không thể chặt hơn nữa.

- Đừng chọc ta tức giận, được chứ? Chúng ta hãy vui vẻ với nhau, có được không? Ngươi không cần rời khỏi ta nữa? Chúng ta cứ thế này cho tới già, được không? – Bộc Dương Tuyên Cầu không ngừng thì thào, Tạ Đông Quân cũng không ngừng gật đầu.

- Được .... được....

....

Ngày hôm đó, khi lâm triều, nhóm chúng thần lại quỳ thành một đống. Nguyên nhân không xa lạ, cũng chỉ vì chuyện Bộc Dương Tuyên Cầu muốn phế bỏ hậu cung.

- Trẫm đã quyết định, các ngươi nói gì cũng vô dụng. Trẫm sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. – gần đây, y và Tạ Đông Quân sống khá hòa thuận, cuộc sống thực yên bình nên trên mặt y cũng tươi sáng, lạc quan hơn.

Trải qua vài ngày điều dưỡng, thân thể Tạ Đông Quân xem như có chút khởi sắc. Tối hôm qua, Tạ Đông Quân có ý để cho Bộc Dương Tuyên Cầu lên giường, kết quả đương nhiên là khi Tạ Đông Quân nhìn thấy ánh rạng động xuất hiện mới có thể đi vào giấc ngủ.

- Hoàng tử đã có, công chúa cũng có, trẫm cũng đã quyết định lập Khế nhi làm thái tử. Trẫm thực không biết các ngươi vì sao còn có nhiều ý kiến như vậy.

- Hoàng thượng phế đi hậu cung, vậy cũng không tính việc lập hoàng hậu sao? Nói vậy, nhân dân sẽ không có một quốc mẫu!

- Trẫm không tin người dân có bao nhiêu phần là cần một quốc mẫu. Bọn họ chỉ cần có trẫm là đủ rồi thì phải? – Bộc Dương Tuyên Cầu một tay chống má, lời nói bâng quơ, không thèm quan tâm.

- Nhưng mà....

- Không có nhưng mà gì nữa!

Bộc Dương Tuyên Cầu làm bộ nghiêm túc kết thúc chuyện này; nhưng y hình như nghĩ ra được điều gì đó rồi đưa ra thêm phương án:

- Như vậy đi, trẫm cho các ngươi hai lựa chọn: Một là, trong khi trẫm còn tại triều sẽ không có hoàng hậu; hai là, trẫm lập Đông Quân làm hoàng hậu của Đại Hạo! Các ngươi muốn chọn bên nào?!

Lời Bộc Dương Tuyên Cầu vừa phát ra, người trong triều không dám hé răng nửa lời.

Thực rõ ràng, đối với bọn họ mà nói, so với một nam hoàng hậu thì chi bằng không có hoàng hậu còn tốt hơn!

Trận phong ba này cuối cùng cũng tan, rốt cuộc bọn y đã có thể trở về cuộc sống vốn có. Sự kiện buồn chán này đối với Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân thực ra mà nói thì cũng chẳng có ích lợi gì và cũng chẳng có thiệt thòi gì. Chẳng qua, đến cuối thì bọn y vẫn tiếp tục sống, tiếp tục bên nhau mà thôi.

Nếu muốn nói đến ích lợi thì đại khái là có thêm nhiều muội muội đệ đệ cho Bộc Dương Ứng Khế. Vấn đề là không ai cảm thấy mất hứng là được rồi!

Có điều, đấy là chuyện phiền nào của Tạ Đông Quân về sau này!

Hiện tại, chuyện hắn phiền não chính là Bộc Dương Ứng Khế kia vất vả lắm mới được Tạ Đông Quân hắn dạy dỗ, dưỡng dục cho nói nhiều thêm chút, thế nhưng... không hiểu sao kết quả do hắn dạy dỗ đã bị sự giáo dục của Bộc Dương Tuyên Cầu phá nát. Bộc Dương Ứng Khế lại trở thành một đứa nhỏ trầm mặc ít nói, hơn nữa có muốn sửa cũng sửa không được nữa.

Nhiều năm sau, chuyện này vẫn luôn là một trong những cái cớ để Tạ Đông Quân lôi ra nổi giận với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Mặc kệ nói gì thì nói, kết cục cuối cùng dường như vẫn làm cho mọi người hài lòng.

A.... chỉ là dường như thôi. Ít nhất là ngoại trừ Bộc Dương Tuyên Mộ...

- Ngươi có biết y làm gì với ta không?

Bộc Dương Tuyên Mộ ghé vào bàn đá đặt ngoài sân trong Phong Khung điện, lải nhải oán hận với Bộc Dương Tuyên Cẩn.

- Y phạt ta! Y lại có thể phạt ta! Ta là hoàng huynh y nha, thế mà y dám phạt ta phụ trách việc giải quyết cục diện rối rắm mà tiểu Dực bỏ lại! Cũng không ngẫm lại ta làm tất cả chỉ vì muốn tốt cho y sao!

- Nhưng ta nên cảm thấy may mắn, ta trộm đem Đông Quân ra khỏi cung mà y chỉ phạt ta như vậy chứ không phải ném ta ra quan ngoại làm cu-li...

Bộc Dương Tuyên Cẩn trợn trắng mắt, hiển nhiên đã nghe quá đủ những oán hận từ Bộc Dương Tuyên Mộ. Hắn đặt mạnh hộp gỗ đựng thảo dược trên tay xuống bàn, nghe kêu một tiếng "Bang" khiến Bộc Dương Tuyên Mộ chấn động.

- Thất ca, ngài ở đây oán hận cũng đã một buổi chiều rồi. Ngài muốn tiếp tục ở lại đây để ta dùng làm thuốc thí nghiệm hay là muốn đi chuẩn bị cho việc dạy học thái tử điện hạ?!

Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách nha. Vì ánh mắt Bộc Dương Tuyên Cẩn thực đáng sợ nên Bộc Dương Tuyên Mộ đành tâm không cam lòng không nguyện nhấc mông rời khỏi Phong Khung điện.

Có điều, hắn mới đi được vài bước thì đột nhiên một con chim ưng từ trên trời giáng xuống phía hắn. Bộc Dương Tuyên Mộ vươn tay, chim ưng lập tức đậu xuống cánh tay, phía móng vuốt có đeo một cuộn giấy nhỏ.

Bộc Dương Tuyên Mộ cởi cuộc giấy xuống, chim ưng lập tức vỗ cánh bay đi. Sau khi đọc xong tờ giấy, sắc mặt Bộc Dương Tuyên Mộ lập tức phát xanh.

Người viết thư là Tòng Dực, hiển nhiên là hắn đối với chuyện bị Bộc Dương Tuyên Cầu đả bại phi thường nổi giận. Thế nên, hắn viết thư này cho Bộc Dương Tuyên Mộ, bên trong chỉ viết đúng một câu:

"Lần sau gặp mặt, cứ thử xem!"

Lại một lần nữa, Bộc Dương Tuyên Mộ bất lực đứng ngay tại chỗ, để mặc gió thét thổi loạn y bào, vạt áo tung bay phần phật.

Bộc Dương Tuyên Mộ nhịn không được muốn ngẩng đầu hỏi trời xanh: Tại sao chỉ có hắn là gặp xui xẻo như vậy hả?!

Thời gian trôi thực sự rất nhanh, hôm nay đã là ngày Bộc Dương Ứng Khế đón tuổi mười sáu.

Ở Đại Hạo, mười sáu tuổi là đã có thể cắt tóc, đại biểu cho việc đã trưởng thành. Mà Bộc Dương Ứng Khế thân là thái tử, ngày hắn làm lễ trưởng thành dĩ nhiên là chịu nhiều sự soi mói, quan tâm.

Bộc Dương Tuyên Cầu hạ chỉ, chuẩn bị một lễ mừng sinh nhật thật long trọng cho Bộc Dương Ứng Khế. Người trong cung đã bắt đầu chuẩn bị từ nửa năm trước, nhiều nhân vật quan trọng từ các nước khác cũng có thêm góp vui nên cả nước từ trên xuống dưới đều náo nhiệt hẳn lên.

Mấy ngày trước lễ mừng chính là đã lục tục có vài người từ nước láng giềng tới bái phỏng, lễ vật hết xe này tới xe khác đưa vào cung. Mọi thứ, dù cổ quái tới đâu cũng có, hiện tại Vọng An điện vốn là Thái tử điện đã biến thành nơi cất chứa nhiều đồ chơi thú vị nhất trong cung.

- Chủy thủ làm từ chim trả! [trả: tên một loài chim chuyên đi bắt cá, đẹp]

Một tiểu nam hài lục tum đống lễ vật tìm kiếm gì đó, cuối cùng nó cầm lấy một cây đao, ngạc nhiên hô lên.

Đó là một thanh đao xanh biếc, lưỡi đao cùng chuôi đao là một khối, tất cả đều làm từ chim trả. Đao phong lợi hại vô cùng, phía chuôi đao còn nạm nhiều đá quý và một viên dạ minh châu, thoạt nhìn sáng lóa chói mắt.

- Hoàng huynh! Hoàng huynh cho ta cái này được không?

Bộc Dương Ứng Phượng vừa múa may thanh đao vừa chạy tới ngự thư phòng. Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi bên trong xem tấu chương, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trên tay Bộc Dương Ứng Phượng đang cầm thanh đao thì nhíu chặt mày lại, nhanh chóng tịch thu nó lại.

- Nguy hiểm!

- A~~~ hoàng huynh thật nhỏ mọn! – Bộc Dương Ứng Phượng cố ý phụng phịu hai má, làm bộ hờn dỗi. Cũng không biết nó có giận thật hay không nhưng thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

Có điều sau đó Bộc Dương Ứng Phượng liền quấn lấy Bộc Dương Ứng Khế, hỏi đông hỏi tây đủ thứ. Đây là vị hoàng tử nhỏ tuổi nhất, nhận hết mọi sủng ái tử mọi người, không sợ trời không sợ đất, việc thích làm nhất chính là vây quanh làm phiền Bộc Dương Ứng Khế.

Những hoàng tử, công chúa khác vì Bộc Dương Ứng Khế rất ít nói, trầm mặc, thêm vào đó là bộ dáng rất nghiêm túc nên cũng không dám tiếp cận hắn. Cũng chỉ có đứa nhỏ này không hiểu sao lại không sợ. Tuy Bộc Dương Ứng Khế chưa từng nói gì hay xua đuổi nó nhưng hắn luôn cảm thấy đứa nhỏ này rất ma lanh, nghịch ngợm.

- Nha ~~ Hôm nay là sinh nhật hoàng huynh, tại sao huynh còn ngồi đây xem mấy thứ nhàm chán này chứ? Chúng ta ra ngoài chơi đi~~~

Bộc Dương Ứng Phượng vẫn chưa hết hy vọng, đi cà nhắc với ý định trộm lấy lại thanh đao mà Bộc Dương Ứng Khế để trên bàn. Bộc Dương Ứng Khế thấy thế liền đặt thanh đao lên giá sách, Bộc Dương Ứng Phượng bất mãn chu miệng. Nhưng nó chỉ có thể xa xa đứng nhìn, xem ra với không tới.

Nếu không lấy được đồ chơi nó thích thì Bộc Dương Ứng Phượng lập tức quay sang quấy rối Bộc Dương Ứng Khế.

- Hoàng huynh đi theo ta đi chơi đi! Ta có một mình thật nhàm chán nha. Tên Huyền thối kia lại đang chơi với đống bát quái chán ghét của hắn, căn bản không thèm để ý tới ta! – Bộc Dương Ứng Phượng nhăn nhăn cái mũi nho nhỏ, bộ dáng vô cùng bất mãn.

Cái người tên Huyền trong miệng nó chính là Bộc Dương Ứng Huyền – là song sinh với Bộc Dương Ứng Phượng. Hai người bọn nó từ khi sinh ra tới nay vẫn như hình với bóng, diện mạo giống nhau như đúc nhưng tính cách thì trái ngược một trời một vực.

Bộc Dương Ứng Khế và Bộc Dương Ứng Huyền giống nhau ở chỗ ít nói; thậm chí so với Bộc Dương Ứng Khế thì Bộc Dương Ứng Huyền còn ít nói hơn nhiều. Thêm nữa, hình như nó có năng lực siêu linh, trước mắt đã bị Ân Nịnh thu nhận làm đệ tử. Đối ngược với một Bộc Dương Ứng Huyền hướng nội thì Bộc Dương Ứng Phượng lại hoạt bát hơn... Nói hoạt bát là nói nghe cho nhẹ nhàng thôi.

Bộc Dương Ứng Phượng quả thực không thể khống chế, theo cách mà Bộc Dương Tuyên Cầu nói thì nó chính la một con khỉ hoang dã chạy xuống từ một ngọn núi, cả ngày biến hoàng cung thành gà bay chó sủa, ăn không được mà ngủ cũng không yên.

Hai cái tên dở hơi của đôi song sinh này chính là do Tạ Đông Quân đặt. Từ lúc hắn nhìn thấy hai đứa nhỏ sinh ra không được bao lâu thì liền rúc vào nhau nên trực giác mách bảo nên đặt tên theo loài chim huyền phượng.

Nghe nói loài chim này luôn có đôi có bạn, cho nên thường hỗ trợ nhau mà lớn lên. Khi đó Tạ Đông Quân cảm thấy đôi song sinh này quá mức ràng buộc với nhau thế nên mới dùng cặp tên này.

Hai đứa nhỏ dù lớn lên có nhiều chỗ không giống nhưng chỉ cần đứng cùng nhau thì một Bộc Dương Ứng Phượng thích nói liền nhu thuận đi nhiều mà Bộc Dương Ứng Huyền lúc nào vẻ mặt cũng hờ hững sẽ tạo cảm giác dịu dàng hơn một chút.

- ... Đi tìm Thung! – thực rõ ràng, Bộc Dương Ứng Khế không nghĩ muốn để ý tới nó lắm.

- Ta không cần! Nếu đi tìm Thung hoàng tỷ thì nàng ấy nhất định sẽ bắt ta ăn mấy thứ dược thảo kỳ quái! – có lẽ vì mấy lần trước nếm qua mùi vị đáng sợ nên Bộc Dương Ứng Phượng nhịn không được đánh rùng mình.

Bộc Dương Ứng Khế nhăn mày giống như đang định nói cái gì nhưng bên ngoài lại chợt nổi lên trận xôn xao. Hình như bên ngoài đang có người cãi nhau và sắp đi về phía này.

Giọng nói này nghe rất quen thuộc, Bộc Dương Ứng Khế buông bút đứng lên. Bộc Dương Ứng Phượng thì lại cao hứng, phấn chấn chạy tới phía cửa.

- Đã nói đó chỉ là chào hỏi! Là lễ tiết! Ngươi là đầu gỗ hay sao mà nói mãi vẫn chưa chịu hiểu hả?! – Tạ Đông Quân nổi giận đùng đùng mở cửa đi vào, phía sau là Bộc Dương Tuyên Cầu cũng tức giận tới mức muốn giết người.

- Lễ tiết! Lễ tiết cái quái gì! Cái loại hành động không có chừng mực như vậy mà cũng kêu là lễ tiết hả?!

- Đừng có vô lý nha! Cùng lắm chỉ là hôn hai má... Không đúng, căn bản còn chưa có hôn ấy chứ, chỉ là làm bộ mà thôi!

- Ai biết hắn có đúng làm bộ hay không, nếu đúng thì sao hắn lại đến nơi ta không để ý trộm hôn ngươi? Người sắc mục [~ phương Tây] trời sinh thích chiếm tiện nghi người khác, hắn nhất định là thích ngươi cho nên mới xun xoe tới gần ngươi! – Bộc Dương Tuyên Cầu càng nói càng giận, tất cả mọi người ở đây đều ngửi được mùi vị ghen tỵ nồng nặc.

Tạ Đông Quân tức giận muốn giơ chân, cuối cùng không thể chịu nổi Bộc Dương Tuyên Cầu; chỉ kém là hắn không đi qua đập mấy cái lên đầu y.

- Đã nói mãi đó là cách chào hỏi của bọn họ, ngươi sao vẫn không hiểu hử?! Không thèm để ý tới ngươi nữa! – Tạ Đông Quân dậm chân một cái, xoay người chạy tới phía sau Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế và Bộc Dương Tuyên Cầu trưởng thành rất giống nhau. Tuy mới 16 tuổi nhưng Bộc Dương Ứng Khế cũng đã sắp đuổi kịp độ cao so với cha nó năm đó, nên đương nhiên cao hơn nhiều so với Tạ Đông Quân.

Mà diện mạo của Bộc Dương Ứng Khế cũng y đúc khuôn mặt khi còn niên thiếu của Bộc Dương Tuyên Cầu, từng chi tiết trên khuôn mặt như tạc ra, có điều so về khoản ít nói thì Bộc Dương Ứng Khế hơn.

- Khế nhi, ngươi nói với lên lão cha ăn không tiêu kia đi! Người sắc mục mỗi khi gặp ai đó đều chào hỏi bằng cách hôn má, có đúng không?

Bộc Dương Ứng Khế đang định gật đầu thì Bộc Dương Tuyên Cầu giành trước một bước:

- Tiểu quỷ đầu nhà ngươi không cho phép nói chuyện! Ta không muốn nghe!

Bộc Dương Ứng Khế nhìn Bộc Dương Tuyên Cầu rồi lại nhìn Tạ Đông Quân, cuối cùng hắn quyết định không quản gì hết, chấp nhận để hai người bọn họ đứng có đôi co.

Nói cũng lạ, rõ ràng hắn đã 16 tuổi rồi, dưới cũng có một đống hoàng muội, hoàng đệ nhưng Bộc Dương Tuyên Cầu vẫn thích gọi hắn là tiểu quỷ đầu, giống như hắn chưa bao giờ lớn vậy.

- Tiểu cha, tiểu cha! Có người sắc mục tới sao? Có thể mang con đi nhìn được không? – Bộc Dương Ứng Phượng không chịu cô đơn, phi lên túm lấy ống tay áo Tạ Đông Quân, lắc lấy lắc để, hai mắt mở tròn lòe lòe sáng.

- Không được, người ta vừa mới đi nghỉ ngơi, ngươi đừng có đi quậy phá họ! – Tạ Đông Quân nhấn một cái vào trán Bộc Dương Ứng Phượng, nghiêm túc cảnh cáo nó. Bộc Dương Ứng Phượng chu cái miệng nhỏ nhắn biểu đạt sự không cam lòng.

- A ... vậy tiểu cha có thể chơi cùng con được không? Hoàng huynh không chịu chơi với người ta!

- Hoàng huynh ngươi bận nhiều việc, ngươi đừng có phá hắn. Đi tìm Thung nhi chơi đi.

- Người ta không muốn đi tìm Thung hoàng tỷ đâu! Không muốn, không muốn, không muốn! – nghe thấy Tạ Đông Quân cũng nói muốn nó đi tìm Bộc Dương Thung, hai chân Bộc Dương Ứng Phượng không ngừng giãy đành đạch xuống nền nhà giống như chuẩn bị khóc. Tạ Đông Quân thấy bộ dáng này của nó thì có chút kinh ngạc.

- Ngươi và Thung nhi tình cảm không phải tốt lắm sao? Ta thường thấy các ngươi chơi cùng nhau mà? – Tạ Đông Quân lấy làm kỳ quái hỏi. Bộc Dương Ứng Phượng vừa nghe xong thì khóc nấc lên, sau đó quay về tìm kiếm vòng tay Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Oa oa .... Phụ hoàng ~~~

Bộc Dương Tuyên Cầu tiếp được Bộc Dương Ứng Phượng bổ nhào vào lòng mình, vỗ vỗ đầu nó an ủi.

Bộc Dương Tuyên Cầu đã ngoài ba mươi sáu, không còn nghiêm khắc đối với những hài tử của mình như đối với Bộc Dương Ứng Khế, ngược lại vô cùng chiều chuộng. Có lẽ việc này liên quan tới quyết định Bộc Dương Tuyên Cầu sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho Bộc Dương Ứng Khế nên không yêu cầu cao với những đứa con khác, chỉ riêng với hắn là nghiêm khắc thôi.

- Được rồi, đừng khóc, nam hài tử không thể thích khóc như vậy! Đi, phụ hoàng đưa ngươi đi nhìn người sắc mục kia, hắn còn dẫn theo một đứa nhỏ rất xinh đẹp nữa nha!

- Thật sao ah?! Xinh đẹp lắm sao...

Vừa nghe tới hai chữ xinh đẹp, Bộc Dương Ứng Phượng liền quên khóc, vui vẻ đi theo Bộc Dương Tuyên Cầu ra khỏi phòng.

Đứa nhỏ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng so với ai khác thì thích mỹ nhân vô cùng. Người nhà Bộc Dương ai cũng là mỹ nhân, mỗi ngày nó xem còn chưa đủ. Mỗi lần có người nào xinh đẹp tiến cung bái phỏng thì nó luôn muốn cướp vị trí đầu tiên được nhìn thấy họ.

Tạ Đông Quân không nói gì, nhìn một lớn một nhỏ rời khỏi phòng, cuối cùng hắn quyết định không quản hai người kia nữa. Ngược lại, hắn quan tâm tới Bộc Dương Ứng Khế đang ngồi ở bàn kia.

- Được rồi, Khế nhi huynh cũng đừng suốt ngày ngồi ở đây nữa. Quần áo mới may cho con đã xong rồi, mau tới thử xem có hợp không.

Tạ Đông Quân một bên nói, một bên không cho phép Bộc Dương Ứng Khế cự tuyệt mà kéo tay muốn nó ra ngoài. Bộc Dương Ứng Khế cũng nghe lời, để bút xuống, ngoan ngoãn rời ngự thư phòng.

Hai người đi một đường tới phòng Bộc Dương Ứng Khế, trên bàn đã đặt sẵn một bộ quần áo gọn gàng. Tạ Đông Quân đi qua, nâng quần áo lên xem thử rồi chuyển qua cho Bộc Dương Ứng Khế.

- Kiểu này có thích không?

Đó là một bộ quần áo màu lam, phía cổ tay áo có thêu hoa văn bằng những sợi tơ kim tuyến màu vàng và bạc. Bộ quần áo này nhìn không diêm dúa nhưng đẹp và sang trọng, giúp làm nổi bật khí khái của Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế nhún nhún vai, tỏ vẻ nó không mấy quan tâm tới hình kiểu quần áo thế nào. Cho tới hay, nó không có thói quen để ý tới bề ngoài thế nên tất cả quần áo, phụ kiện đều một tay Tạ Đông Quân giúp nó chọn; nếu không thì có cái gì nó mặc cái đó.

Sau khi thay y phục xong, Tạ Đông Quân rất hài lòng gật đầu rồi kéo Bộc Dương Ứng Khế tới ngồi trước gương, bắt đầu giúp hắn chải tóc.

Xuyên qua gương đồng, Bộc Dương Ứng Khế trộm nhìn Tạ Đông Quân đang chải đầu cho mình. Tuổi của người này cũng đáng làm cha của hắn, nếu không nói ra thì chẳng có ai đoán được Tạ Đông Quân đã hơn ba tám.

Da thịt hắn vẫn mịn màng, hai tay thon dài nõn nà... Trong trí nhớ của Bộc Dương Ứng Khế thì cho tới tận bây giờ Tạ Đông Quân chưa hề thay đổi gì về diện mạo.

Đang lúc Bộc Dương Ứng Khế đắm chìm trong thế giới của chính mình thì Tạ Đông Quân đột nhiên thở dài một tiếng khiến lực chú ý của Bộc Dương Ứng Khế thu về.

- Khế nhi thực sự đã trưởng thành rồi.... nhớ năm nào ngươi cứ nửa đêm chạy tới đòi ngủ với ta , khiến cho phụ hoàng ngươi tức giận gần chết...

Tạ Đông Quân đang nói đến chính là khoảng thời gian sau sự kiện Bộc Dương Tuyên Cầu lâm hạnh phi tử. Lúc ấy, bị chuyện Tạ Đông Quân bỏ đi dọa sợ nên Bộc Dương Ứng Khế thường gặp ác mộng, thế nên nửa đêm hắn bỏ chạy đến Tĩnh Tâm điện tìm Tạ Đông Quân.

Mà Tạ Đông Quân cũng thường ngủ thẳng một nửa giấc mới phát hiện ra Bộc Dương Ứng Khế đang lặng lẽ đứng bên giường, sau khi bị dọa cho nhảy dựng lên mới để cho nó trèo lên giường ngủ cùng. Bộc Dương Tuyên Cầu đối với chuyện này vô cùng bất mãn, lúc nào cũng nói Bộc Dương Ứng Khế đã trưởng thành không nên làm nũng như thế nữa. Nhưng cuối cùng, y vẫn bị Tạ Đông Quân trừng mắt nhìn, không dám nói thêm câu nào nữa.

- Tiểu cha....

Tạ Đông Quân chợt nhắc tới chuyện cũ làm Bộc Dương Ứng Khế vô cùng xấu hổ, khuôn mặt vốn lạnh lùng hiện lên bóng mây đỏ khó có được. Hắn lên tiếng là muốn Tạ Đông Quân đừng nói tiếp nữa.

- Ta biết, ngươi đã trưởng thành. Nhưng mà, Khế nhi không còn làm nũng với ta nữa khiến ta cảm thấy tịch mịch, cô đơn lắm... – Tạ Đông Quân nói xong liền im lặng, cúi đầu tiếp tục giúp Bộc Dương Ứng Khế chải đầu. Thế nhưng, trên mặt hắn vẫn nổi lên sự cô đơn, tất cả đều lọt vào mắt Bộc Dương Ứng Khế.

Sau khi chải tóc xong, thời gian cũng không còn nhiều, tiệc tối cũng đã chuẩn bị bắt đầu. Tuy nói là tiệc tối nhưng muốn ôm tâm tình thoải mái mà tham gia thì chỉ là giả mà thôi. Đối với Bộc Dương Ứng Khế, hắn chỉ là một diễn viên, chủ yếu là diễn cho hết nhiệm vụ của mình trong đêm nay.

- Tốt lắm, Thiền nhi đang bên ngoài chờ ngươi. Mau đi đi, lễ mừng sinh nhật không thể chậm trễ được. – Tạ Đông Quân vỗ vỗ lưng Bộc Dương Ứng Khế, thúc giục hắn mau đi đi.

Bộc Dương Ứng Khế bị đẩy lên trước vài bước, quay đầu lại nhìn Tạ Đông Quân.

Tạ Đông Quân đứng đó, mỉm cười nhìn hắn, hoàn toàn không có ý đi cùng. Trong lòng Bộc Dương Ứng Khế tự hiểu được, Tạ Đông Quân không thể tham gia những tiệc tối thế này.

Đây là sự kiện quan trọng, ngoại trừ nhân sĩ quan trọng với quốc gia, thì những nhóm quan to quyền thế của Đại Hạo đều sẽ xuất hiện tại bữa tiệc này... Nếu Tạ Đông Quân xuất hiện ở đó thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người không chấp nhận. Tuy sự tồn tại của Tạ Đông Quân đã là chuyện không thể chối cãi nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều chấp nhận người bầu bạn với hoàng đế của bọn họ lại là một nam nhân, thậm chí đó còn là một thị nhân, quang minh chính đại đi bên cạnh hoàng thượng...

Thế nên, đối với những đứa nhỏ như bọn hắn mà nói thì Tạ Đông Quân đã trở thành một người thân không thể thiếu; song vào một vài thời điểm, Tạ Đông Quân vẫn không thể đứng cùng một chỗ với bọn hắn. Đây vẫn luôn là điều khiến bọn hắn không thể chấp nhận.

- Tiểu cha... – dù sao vẫn là một đứa nhỏ, Bộc Dương Ứng Khế lộ ra diễn cảm khó xử.

Dù gì cũng là ngày sinh nhật của mình nên hắn vẫn luôn hy vọng Tạ Đông Quân có thể tham gia; bởi vì Tạ Đông Quân đối với hắn mà nói có ý nghĩa hoàn toàn khác với những đứa nhỏ khác.

- Thực xin lỗi, trong ... trong ngày quan trọng này ta lại không thể tham gia... – Tạ Đông Quân vô cùng áy náy, cười cười nói.

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, đó cũng không phải lỗi của Tạ Đông Quân.

- Có vài điều ta muốn nói với con. Con đã trưởng thành, phải tỏ vẻ mình có thể gánh vác mọi trách nhiệm! Vì con vẫn luôn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn không để người khác phải lo lắng, cho nên ta và phụ hoàng con thường đem một vài việc giao cho con. Nhưng ta tin tưởng, cho dù có là chuyện gì thì con đều có thể làm rất tốt; cho dù một ngày nào đó ta và phụ hoàng con không còn ở bên cạnh thì con vẫn có thể làm tốt mọi chuyện.... Phụ hoàng con đã nói, dù hiện tại có để cho con tiếp vị thì con cũng đảm nhiệm được thật tốt!

Bộc Dương Ứng Khế thực khó có thể tưởng tượng Bộc Dương Tuyên Cầu vốn luôn nghiêm khắc đối với mình lại có thể nói ra những lời như vậy. Nhưng không thể phủ nhận là khi nghe những lời này khiến hắn rất vui vẻ.

Gần đây đúng là Bộc Dương Tuyên Cầu dần dần để cho hắn giúp chia sẻ việc xem xét các tấu chương. Mỗi khi lâm triều cũng thường để cho hắn ngồi bên nghe, có khi còn hỏi ý kiến của hắn...

- Khế nhi của ta đã trưởng thành, thấy con lớn dần, ta cũng thực kiêu hãnh. – Tạ Đông Quân cười thật tươi, có lẫn cả sự hãnh diện. Bộc Dương Ứng Khế ngẩng đầu bắt gặp nụ cười ngập tràn đắc ý của Tạ Đông Quân thì bất giác cũng mỉm cười.

Tiệc tối tổ chức vô cùng náo nhiệt. Khó có dịp nào mà các hoàng tử, công chúa đều tham dự, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi theo thứ vị của mình. Người nhà Bộc Dương đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy chói mắt nhất, nó khiến người ta không khỏi hoài nghi thực ra huyết mạch nhà Bộc Dương mạnh tới cỡ nào.

Bộc Dương Ứng Khế ngồi bên cạnh Bộc Dương Tuyên Cầu, nhận hết mọi lời chúc tụng. Tuy rượu cứ mời một vòng rồi lại hết một vòng nhưng Bộc Dương Ứng Khế không để lộ ra biểu hiện bị say, ngược lại giữ nguyên bộ dáng bình lặng có một không hai.

Xa xa có thể thấy Bộc Dương Ứng Huyền và Bộc Dương Ứng Phượng đang ngồi cùng nhau, bên cạnh còn có một đứa nhỏ người sắc mục, không biết là chơi cái gì. Nhưng nói chơi đùa thì chính xác chỉ có Bộc Dương Ứng Phượng và đứa nhỏ kia chơi mà thôi, còn Bộc Dương Ứng Huyền thì chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ.

- A ~~~ hài tử của hoàng thượng ai ai cũng đều xinh đẹp! Thật muốn chọn một vị làm hoàng phi của con ta! – hiển nhiên đó là phụ thân của đứa nhỏ kia, một người sắc mục với chòm râu xồm xoàm tiến lên chúc mừng rồi nói với Bộc Dương Tuyên Cầu.

Tên sắc mục này nhìn đã có tuổi, nhưng bề ngoài được chăm sóc rất tốt, thoạt nhìn có vài phần trai trẻ. Cũng khó trách Bộc Dương Tuyên Cầu thấy gã xun xoe tới gần Tạ Đông Quân nên đặc biệt khó chịu.

- Ha ha ~~~ Đâu có, đâu có. – Bộc Dương Tuyên Cầu cười nói, hiển nhiên cũng không bài trừ việc tính toán đến việc liên minh giữa hai nước.

- Nếu có thể tìm một vị công chúa giống như người hồi chiều thì tốt rồi ... Vị kia gọi là ... Đông Quân đúng không nhỉ? Nếu lớn lên giống hắn thì chắc chắn sẽ rất đẹp ~~~

Người sắc mục vuốt râu cười ha hả, còn Bộc Dương Tuyên Cầu tuy miệng cười nhưng dưới ánh nhìn của Bộc Dương Ứng Khế thì y giống như muốn cầm cái chén trên tay ném một phát vào mặt người kia.

Buổi tối, Bộc Dương Ứng Khế lảo đảo đi về Vọng An điện, quả nhiên là hắn vẫn say. Sau khi được Thiền nhi giúp tắm rửa, thay y phục, hắn liền đi ngủ sớm. Nói thực, cho tới tận bây giờ hắn vẫn chưa có cảm giác mình thực sự trưởng thành.

A, nhưng mà ... Bộc Dương Ứng Khế nắm lấy viên ngọc bội đeo trên cổ, động tác thật nâng niu, cẩn trọng.

Trước khi tiệc tối diễn ra thì có một nghi thức cắt tóc. Vì Tạ Đông Quân nói mãi nên đã mời Tòng Dực – người năm đó làm thái phó cho Bộc Dương Ứng Khế về để cắt tóc cho hắn.

Sau khi nghi thức cắt tóc kết thúc thì Bộc Dương Tuyên Cầu liền giao cho hắn một miếng ngọc bội.

- Đây là tiểu cha tặng cho ngươi. Hắn nói, hắn không thể tham gia lễ cắt tóc của ngươi cho nên muốn trẫm giao vật này cho ngươi.

Khối ngọc bội kia có màu xanh biếc, bên trong có một tia màu đỏ, thoạt nhìn rất đặc biệt. Khi tiếp xúc với da thì ngọc bội phát ra hơi ấm, như là một vật thể

sống vậy.

Bộc Dương Ứng Khế nắm lấy miếng ngọc mà ngủ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, an tường.

Sáng sớm, Bộc Dương Ứng Khế dậy hơi muộn, không giống với giờ giấc bình thường. Cũng vì thế mà hắn không phát hiện, phía sau Cách điện đang loạn thành một đống.

Chờ tới khi hắn tỉnh hẳn là lúc Thiền Nhi vội vội vàng vàng chạy vào đánh thức.

- Điện hạ! Điện hạ, mau tỉnh lại! Hồ công công tới đây!

Bộc Dương Ứng Khế mơ màng mở mắt, vẫn chưa rõ tình hình trước mắt. Hắn đánh đề Thiền nhi giúp mình thay y phục sau đó mới đi ra đại sảnh nghênh đón Hồ công công không biết vì sao lại đột nhiên đến thăm.

Lúc đi ra, chỉ thấy Hồ công công một thân y phục nghiêm chỉnh, phía sau còn dẫn theo một đoàn thị vệ, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt. Hồ công công run rẩy mở một cuộn vải màu vàng ra, cố làm trong giọng mình rồi dõng dạc đọc to:

- Thái tử điện hạ tiếp chỉ!

Bộc Dương Ứng Khế nhận ra thứ trên tay Hồ công công chính là chiếu thư do Bộc Dương Tuyên Cầu viết, vội quỳ xuống tiếp thánh chỉ.

- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trong ngày hôm nay, trẫm thoái vị, lệnh cho thái tử Bộc Dương Ứng Khế tiếp đế vị quốc hoàng Đại Hạo. Khâm thử!

.... Thật là ngắn gọn, mạnh mẽ a!

Bộc Dương Ứng Khế lúc này mới hoàn toàn thanh tỉnh, trong lòng lặng lẽ phun trào cảm xúc.

Hồ công công thu hồi chiếu thư, giao cho Bộc Dương Ứng Khế, diễn cảm nghiêm túc trên mặt lão đã biến mất tăm.

- Sáng nay, cung nữ đi gọi hoàng thượng dậy thì phát hiện hoàng thượng đã không có trong hoàng cung, chỉ còn chiếu thư này để trên giường. Tạ thị nhân cũng chẳng biết đã đi đâu.....

Bộc Dương Ứng Khế mở chiếu thư ra, chữ viết trên đó rõ ràng là bút tích của Bộc Dương Tuyên Cầu. Thế nên, chỉ có một cách giải thích duy nhất, đó chính là ....

- .... Bỏ trốn!

Đúng vậy, hai cái lão tuổi cộng lại cũng đã hơn 70 thế mà còn làm cái việc bỏ trốn này, thật sự khiến người ta muốn cười cũng không nổi a.....

Nói vậy, tối hôm qua những lời Tạ Đông Quân nói với hắn không phải là cảm xúc nhất thời, giờ nghĩ lại thì thấy đúng là có tính toán nha!

- Điện hạ.... – Thiền nhi sợ hãi kêu to, hình như vẫn chưa rõ tình huống lúc này.

Kỳ thực không chỉ có Thiền nhi mà mọi người đều chẳng hiểu đầu đuôi thế nào. Chỉ là, hiện tại các đại thân đang tập trung ở điện chờ hoàng thượng lâm triều...

Bộc Dương Ứng Khế cúi đầu, tự hỏi vài giây rồi mới dứt khoát, kiên quyết ngẩng đầu lên.

....

Trong đại điện, văn võ bá quan đều y phục chỉnh tề đứng đó, vốn hiện trường yên tĩnh không tiếng động thì lúc này đã có vài tiếng xôn xao.

- Rốt cuộc là có chuyện gì rồi? Sao hoàng thượng còn chưa xuất hiện?

- Nhưng mà... đã qua một canh giờ rồi....

Sở dĩ, trong quá khứ Bộc Dương Tuyên Cầu chưa bao giờ chậm trễ việc lâm triều nên mọi người càng chờ càng hoảng hốt. Có người còn bắt đầu suy nghĩ liệu có nên cho người đi tìm hiểu một chút hay không.

Đúng lúc này, Bộc Dương Ứng Khế xuất hiện.

Hắn một thân long bào màu vàng rực rỡ, đầu đội vương miện, quần áo lâm triều lấy từ Tĩnh Tâm điện nhưng không ngờ vừa vặn tới lạ thường; ngoại trừ những chi tiết trang trí bên ngoài có khác thì có thể xem đây là việc đã sớm được dự tính.

Thấy Bộc Dương Ứng Khế khoác long bào xuất hiện, văn võ bá quan trong triều đều sững sờ đứng chết chân tại chỗ, không nói được một lời.

Bộc Dương Ứng Khế bình thản ngồi xuống long ỷ. Hắn mới chỉ có 16 tuổi mà ngồi ở long ỷ to như vậy vẫn có chút không hài hòa nhưng khí thế của hắn đã không hề thua Bộc Dương Tuyên Cầu.

Bộc Dương Ứng Khế nhìn quanh một lượt khắp điện, sau đó lệnh cho Hồ công công đọc lại chiếu thư của Bộc Dương Tuyên Cầu một lần nữa trước mặt văn võ bá quan.

Sau khi đọc xong thánh chỉ, bên dưới vẫn một mảnh im ắng, cứ như không thể giải thích nổi đã có chuyện gì xảy ra. Một giây, hai giây, rồi ba giây....

Người lấy lại tinh thần đầu tiên chính là Thường thượng thư, lão vung trường bào lên, quỳ gối xuống đất. Kế đó là hơn trăm vị đại thần đồng loạt quỳ xuống, đồng thanh hô:

- Tham kiến hoàng thượng! Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!

Bộc Dương Ứng Khế vung tay lên, khí thế của một hoàng đế tỏa ra xung quanh, trong nháy mắt mọi người lại có ảo giác nhìn thấy một Bộc Dương Tuyên Cầu thứ hai.

- Các khanh bình thân!

Nhìn tất cả đại thân dưới điện đều chấp nhận hắn là tân hoàng nhưng Bộc Dương Ứng Khế vẫn không có cảm giác gì; thậm chí hắn còn không có mấy thứ cảm xúc vui vẻ hay khẩn trương vì được làm hoàng đế. Lúc này, trong lòng hắn chỉ tràn đầy suy nghĩ, không biết Bộc Dương Tuyên Cầu và Tạ Đông Quân đã chạy tới ngọn núi nào du ngoạn rồi?!

A, tiểu cha! Đi ra ngoài chơi vẫn nên nhớ là phải sớm trở về đó, nếu không chúng ta sẽ rất nhớ người!

Nếu phát hiện không thấy người đâu, đứa nhỏ Phượng kia nhất định sẽ khóc rống mấy ngày cho xem!

Phiên ngoại

Bộc Dương Ứng Khế là một người không có nhiều yêu cầu, ít nhất chính hắn cho rằng như vậy. Với hắn mà nói, chỉ cần ăn no mặc ấm thì đã là một cuộc sống tốt đẹp rồi!

Trong ký ức mơ hồ còn sót lại thì hắn từng có vài năm nếm mùi gian khổ. Đó có lẽ là nguyên nhân khiến hắn dễ dàng thỏa mãn như vậy.

Phụ thân của hắn gọi là Bộc Dương Tuyên Cầu, người kia đối với hắn thì chỉ là một nhân vật mà thôi. Dù sao thì đó cũng đường đường là hoàng thượng, tất nhiên không thể để một người bình thường tùy tiện đùa vui được.

Vốn hoàng tử Bộc Dương Ứng Khế đã phong làm thái tử từ khi còn rất nhỏ. Nói thực, lúc đó hắn căn bản không phân rõ hoàng tử và thái tử có gì khác biệt. Với hắn thì giữa hai người này chỉ khác mỗi một chữ mà thôi.

Một người vô cùng quan trọng đối với hắn đã nói rằng, lên làm thái tử thì sẽ có được cuộc sống rất tốt, sẽ có nhiều người tôn kính hắn, chỉ vậy mà thôi; trừ cái đó ra thì thái tử cũng chẳng có gì đặc biệt! Nhưng hiện tại nhớ lại, người kia đúng là nói dối, dối vô cùng. Cũng có thể, người kia căn bản không có nghĩ nhiều lắm, chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Đúng vậy, cái người vô cùng quan trọng đối với hắn kia tên là Tạ Đông Quân, là vợ của phụ hoàng hắn. Bộc Dương Ứng Khế vẫn luôn gọi hắn là tiểu cha!

Tiểu cha là một người xinh đẹp lại dịu dàng, lúc nào cũng chăm sóc chu đáo hắn. Đối với người trong nhà Bộc Dương thì Tạ Đông Quân là một người có vị trí rất quan trọng. Mà cũng chỉ trước mặt người này, phụ hoàng mới có thể biểu hiện ra một mặt chân thật nhất của mình.

Vào lúc hắn 4 tuổi, tiểu cha từng bỏ nhà đi một lần. Bộc Dương Ứng Khế nửa đêm bị đánh thức dậy liền tình cờ nhìn thấy cảnh hắn rời đi.

Nói thực thì hắn rất sợ hãi. Đối với Bộc Dương Ứng Khế mà nói, tiểu cha rời đi làm cho hắn mất đi một người rất quan trọng, là điềm báo nó lại bị bỏ rơi, bơ vơ một mình. Tuy sáng hôm sau tiểu cha bị phụ hoàng mang về nhưng Bộc Dương Ứng Khế vẫn vô cùng sợ hãi. Cái đáng nói là lúc hắn chạy đi tìm tiểu cha thì lại bị phụ hoàng túm cổ áo, ném ra ngoài.

Sau chuyện lần đó, phụ hoàng từng tìm hắn một lần và nói chuyện một cách nghiêm túc:

- Ta biết ngươi lo lắng cho tiểu cha nhưng ngươi là hài tử của trẫm, không thể yếu đuối như vậy được. Nếu ngươi muốn tiểu cha ngươi có những ngày vô ưu, vô lo sau này thì tốt nhất từ giờ trở đi hãy học tập nghiêm túc cho trẫm!

Bộc Dương Ứng Khế lúc ấy chỉ dùng sức gật đầu đồng ý. Từ đó về sau, hắn thu lại ý nghĩ ỷ lại, bắt đầu học tập nghiêm túc, tự lập. Tiểu cha thỉnh thoảng ôm hắn hỏi chuyện, tại sao hắn lại trở nên không thích nói chuyện nhưng hắn không có trả lời. Bởi vì hắn chỉ cần ... một chút lơ đễnh thì liền muốn làm nũng.. thế nên hắn đành phải khắc chế lời nói, cử chỉ của chính mình, bắt bản thân phải mau chóng trưởng thành.

Hiện tại nghĩ lại, hắn thấy mình lúc đó còn chưa đến 5 tuổi, rốt cuộc ý nghĩ mạnh mẽ đó có từ đâu?

Tóm lại, cách một ngày sau lễ mừng sinh nhật 16 tuổi của Bộc Dương Ứng Khế hắn, phụ hoàng liền mang tiểu cha cao bay xa chạy, chỉ để lại duy nhất một chiếu thư muốn hắn đăng cơ hoàng đế.

..... Thật đúng là một lễ vật mừng sinh nhật ấn tượng!

Niên hiệu thời gian phụ hoàng trị vì là Đông Danh đã đổi thành Đông Minh dưới thới của hắn. Kỳ thực hắn cũng không muốn đổi bởi vì hắn biết lý do phụ hoàng dùng niên hiệu như vậy. Song, các đại thân cứ liên tục phản đối, cuối cùng hắn đành phải đổi một chữ.

Bộc Dương Ứng Khế mười sáu tuổi lên làm hoàng đế, thậm chí còn sớm hơn 4 năm so với thời điểm phụ hoàng đăng cơ.

Đối với Bộc Dương Ứng Khế lên làm hoàng đế cũng không có gì khác biệt. Dù sao trước đó hắn cũng thường giúp phụ hoàng xử lý nhiều việc quốc gia đại sự. Chính xác mà nói thì, ngoài trừ công chuyện quốc gia thì việc khiến hắn phiền não còn có rất nhiều....

Thứ nhất —

Sau khi hai lão rời đi, rất nhiều hoàng muội, hoàng đệ vì không tìm thấy tiểu cha mà chạy tới tìm hắn khóc đòi khiến Bộc Dương Ứng Khế vô cùng đau đầu. Nhìn đi, cái tiểu phiền toái trước mắt này cũng đã khóc suốt hai canh giờ.

Bộc Dương Ứng Khế cứ thế ngồi phê sửa tấu chương, không để ý tới nhưng Bộc Dương Ứng Phượng lại khóc giống như hát khúc vậy.

- Ta muốn tiểu cha! Hoàng huynh, ta muốn tiểu cha thôi! Người nhanh đi bắt tiểu cha về đi ~~~~ Rốt cuộc thì người chạy đi đâu chứ ~~~ hu hu oa oa oa oa.....

Tiếng khóc của Bộc Dương Ứng Phượng có thể ví "thiên địa kinh, quỷ thần khiếp". Chỉ cần nó khóc thì trong phạm vị một dặm vẫn có thể nghe thấy, căn bản không có ai dám tiếp cận nó cả.

- .... Huyền nhi, đem nó đi. – Bộc Dương Ứng Khế không kiên nhẫn xoa xoa cái lỗ tai đau nhức, chịu không nổi liền lệnh cho Bộc Dương Ứng Huyền đang đứng im lặng một bên đem Bộc Dương Ứng Phượng ra khỏi ngự thư phòng.

Bộc Dương Ứng Huyền biểu lộ diễn cảm chần chừ, không tình nguyện. Hiển nhiên là nó cũng không muốn tiếp cận tên Bộc Dương Ứng Phượng đang khóc xấu xí kia.

- Huyền!

Ngữ khí Bộc Dương Ứng Khế thoáng tăng lực, khiến Bộc Dương Ứng Huyền ý thức được nếu mình không đem Bộc Dương Ứng Phượng đi thì Bộc Dương Ứng Khế nhất định sẽ nổi giận. Cuối cùng, Bộc Dương Ứng Huyền đành thở dài một tiếng thật nhẹ, yên lặng đi lên túm lấy cánh tay Bộc Dương Ứng Phượng kéo đi. Bộc Dương Ứng Phượng một bên khóc một bên mặc cho Bộc Dương Ứng Huyền khiêng ra ngoài.

Nhìn bóng hai hoàng đệ ngày càng xa, lúc này Bộc Dương Ứng Khế mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Đứa nhỏ Phượng nhi này đúng là bị làm hư rồi, đã hơn mười tuổi rồi mà vẫn thích khóc, thích nháo. Xem ra nên tìm một người cầm chừng nó...

Đang lúc Bộc Dương Ứng Khế suy nghĩ thì một tiểu thân ảnh không để ý tới sự ngăn cản của thị vệ vọt vào trong ngự thư phòng.

- Hoàng huynh! Tiểu cha và phụ hoàng rốt cuộc đi tới lúc nào mới chịu trở về!? – Bộc Dương Thung chống hai tay vào thắt lưng, nổi giận đùng đùng hỏi Bộc Dương Ứng Khế. Đột nhiên bị người nhảy ra chất vấn như thế khiến Bộc Dương Ứng Khế nhíu chặt mày.

- Không có phép tắc!

Bộc Dương Thung tự biết mình thất lễ, nhanh chóng hướng Bộc Dương Ứng Khế hành lễ.

- Tham kiến hoàng huynh!

- .... Đứng lên đi!

- Hoàng huynh, tiểu cha rốt cuộc khi nào mới chịu trở về? Lần bỏ đi này đã vài tháng, cũng nên trở về rồi! Phụ hoàng đúng là tùy hứng, lại có thể không nói một tiếng mang tiểu cha chạy đi chơi, cũng không thèm mang chúng ta theo!

Tận đáy lòng Bộc Dương Ứng Khế thầm đồng cảm.

Ngay khi Bộc Dương Thung lải nhải oán hận thì Bộc Dương Ứng Huyền không biết như thế nào xuất hiện.

Bộc Dương Ứng Khế nhìn nó, Bộc Dương Ứng Huyền cũng lạnh lùng nhìn lại hắn.

.... Đứa nhỏ rốt cuộc thì muốn nói cái gì nhỉ?

- Huyền nhi huynh tìm hoàng huynh có chuyện gì sao? – vất vả lắm Bộc Dương Thung mới phát hiện sự hiện diện của Bộc Dương Ứng Huyền, liền thay Bộc Dương Ứng Khế đặt câu hỏi.

- Phượng ... ra cung....

Dùng cách lý giải của người bình thường thì có thể nói là: Bộc Dương Ứng Phượng chạy ra cung.... Loại chuyện này ngươi nên nói ngay từ đầu chứ!

Bộc Dương Ứng Khế đứng bật lên, nhanh chóng lệnh cho thị vệ bắt tên Bộc Dương Ứng Phượng chuồn ra cung kia về. May mắn nó còn chạy chưa xa, nên ngay lập tức đã bị mang về. Tuy không xảy ra chuyện gì lớn nhưng Bộc Dương Ứng Khế lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Phụ hoàng ơi, người muốn đi không phải không được nhưng tốt nhất nên mang theo mấy đứa nhỏ này. Tại sao lại đem mấy tiểu quỷ không thể khống chế này bỏ lại trong hoàng cung, khiến hắn không được yên bình ngày nào. Là muốn ép hắn không cáo mà biệt ư?!

Thứ hai —-

Sau nửa năm Bộc Dương Ứng Khế đăng cơ, bắt đầu có đại thần đưa ra việc tuyển tú nhằm làm náo nhiệt lại hậu cung vốn hoang phế lâu nay. Nửa năm này các đại thần đã dùng nhiều cách chứng minh Bộc Dương Ứng Khế không bài xích nữ nhân nên bọn họ cũng thở phào được một hơi lớn.

Ngày hôm đó lâm triều, có thần tử đưa ra vấn đề tuyển tú. Bộc Dương Ứng Khế nghe xong cũng không có phản đối, nhưng cũng không có vẻ hứng thú.

- Nên làm thế nào thì cứ làm thế đó đi. – đây là câu trả lời của Bộc Dương Ứng Khế.

Chúng thần mừng rỡ như điên, bắt đầu ngươi một lời ta một lời thảo luận sôi nổi mà hoàn toàn quên mất đây là lúc lâm triều phải nghiêm túc.

- Hoàng thượng thích dạng nữ nhân thế nào? – Thường thượng thư tuổi đã cao, khuôn mặt già nua hé ra ý cười, miệng lựa lời hỏi Bộc Dương Ứng Khế.

Bộc Dương Ứng Khế nghĩ nghĩ. Hắn cũng chưa có nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này; dù sao từ nhỏ đã có Thiền nhi và Duyên Duyên cùng với một đám hoàng muội xoay bên cạnh nên hắn có rất ít cơ hội tiếp xúc với nữ nhân chân chính nào khác...

Cả đám văn võ bá quan trong triều đột nhiên an tĩnh, nhìn chăm chăm Bộc Dương Ứng Khế đang lâm vào trầm tư kia.

Bọn hắn đang chờ Bộc Dương Ứng Khế nói ra ý kiến rồi sau đó trở về tìm trong gia tộc xem có người con gái nào tương xứng, lập tức đưa vào cung tham gia tuyển tú. Dù sao cơ hội như vậy đã lâu không có.

- A ....

Bộc Dương Ứng Khế mới chỉ phát ra một từ đơn thôi mà toàn bộ lực chú của của chúng đại thần đã bị hút hết qua. Cổ của các vị ấy so ra dài thêm chút, mắt chắc cũng sắp rớt ra ngoài...

- Giống như tiểu cha vậy.

Tuy hắn chỉ buột miệng nói thế nhưng lời này vừa phát ra khiến các đại thần ngây người thở không nổi. Một vài vị có mắt tâm lý không ổn định đã tối sầm mặt mũi, lăn đùng ra ngất. Cả triều đình biến thành hỗn loạn. Bộc Dương Ứng Khế thấy buổi lâm triều này không thể tiếp tục được nữa bèn rời đi, hoàn toàn không tự giác chính lời nói của mình đã biến thành thảm cảnh kia.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp hoàng cung, ai ai cũng biết. Trong ngày hôm đó, Bộc Dương Ứng Phượng lại thùng thùng chạy tới.

- Hoàng huynh, nghe nói người muốn thành thân với tiểu cha? Không thể được! Tiểu cha là của Phượng nhi, người không thể tranh cùng Phượng nhi.... – Bộc Dương Ứng Phượng nắm lấy ống tay áo Bộc Dương Ứng Khế, làm một bộ "nếu người không đáp ứng thì ta sẽ khóc cho coi!".

Bên cạnh là Bộc Dương Thung đi theo vào, bộ dáng như đang chờ Bộc Dương Ứng Phượng khóc xong thì nàng sẽ đi lên làm khó dễ. Bên cạnh của bên cạnh đó là Bộc Dương Ứng Huyền đứng, dùng ánh mắt âm lãnh hơn so với bình thường mà trừng trừng nhìn hắn.

Bộc Dương Ứng Khế lại cảm thấy đầu mình đau nhói lên.

Thứ ba —-

Hôm nay là ngày hai lão trở về, trong cung từ trên xuống dưới vì chuyện này mà sáng sủa hơn nhiều.

Bộc Dương Ứng Khế mặc dù giả bộ bình tĩnh làm việc như thường nhưng trong lòng vẫn bất giác chờ mong.

Từ khi nhận được tin thì Bộc Dương Ứng Khế liền ngồi trong ngự thư phòng, hoàn toàn không có lòng dạ nào lên triều nghị sự. Hắn cứ ngồi ngẩn người, tay cầm bút rồi lại buông xuống, đi tới bên cửa sổ nhìn, hoàn toàn không có tâm tình làm việc.

Đang lúc hắn quyết định phải nghiêm túc phê duyệt tấu chương thì cửa bị đẩy ra.

Người xông tới đúng là người bốn năm nay không thấy mặt – Tạ Đông Quân!

Đúng thế, hai vị kia bỏ lại quốc gia, mặc kệ tất thảy mà tiêu giao nhân thế đã suốt bốn năm. Bộc Dương Ứng Khế hiện giờ đã là một thanh niên 21 tuổi. Bốn năm qua không có lấy một chút tin tức của hai người; thậm chí Bộc Dương Ứng Khế từng có ý nghĩa không biết bọn họ đã chết ở chỗ nào rồi.

Cho nên khi hắn nhận được thư do phụ hoàng gửi về thì tảng đá lớn trong lòng được hạ xuống; đồng thời tin hai người chuẩn bị về cũng khiến cho hoàng cung náo nhiệt, bận bịu hẳn lên.

Nói thêm, Bộc Dương Ứng Khế thấy Tạ Đông Quân vốn là rất vui vẻ nhưng giây tiếp theo hắn vô cùng kinh ngạc, mắt mở tròn to [đây đã là khả năng biểu hiện lớn nhất hắn có thể để biểu trưng cho phản ứng kịch liệt nhất của mình!]

Một Tạ Đông Quân đang chạy như điên tới phía hắn không còn là người với mái tóc dài vốn có nữa mà thay vào đó là mái tóc ngắn tới vai.

- Khế nhi! Tiểu cha rất nhớ con nha!

Bộc Dương Ứng Khế theo bản năng liền tiếp được hành động ngã về phía trước của Tạ Đông Quân, song hắn vẫn chưa thể hồi phục được tinh thần khiếp sợ của mình.

- Tiểu cha.... Tóc...

- Hửm? A, đã cắt rồi! Có đẹp không?

- .... Ừm...

Bộc Dương Ứng Khế không biết nên làm phản ứng gì, dù sao thì hắn vẫn chưa có thấy ai lại cắt tóc ngắn thế này. Nhưng có một việc không thể phủ nhận đó là, Tạ Đông Quân dù có thế nào thì vẫn rất đẹp!

- Đã nói là tóc là thờ cha thờ mẹ, thế mà hắn còn muốn cắt tóc đi. Nhìn xem, có ra cái gì đâu! – theo tiếng nói chuyện xuất hiện chính là Bộc Dương Tuyên Cầu, khi nói những lời này vẻ mặt y rất mất hứng.

- Phụ mẫu ta đã chết sớm rồi! – Tạ Đông Quân một bên phản bác một bên quay đầu làm mặt quỷ với Bộc Dương Tuyên Cầu.

- Ta thấy để tóc dài như vậy thực vướng víu, lại nóng nực nữa, thực là không chịu nổi... Cắt đi quả nhiên khoan khoái, nhẹ nhàng hẳn! Dù sao thì cũng chẳng còn trong cung, có ai nói được nữa nào!

- ... Lời ta nói thì tính cái gì hả? – mặt Bộc Dương Tuyên Cầu đã đem xạm.

Kỳ thực Bộc Dương Tuyên Cầu không có ý kiến với việc cắt tóc của Tạ Đông Quân nhưng y có ý kiến chính là vì Tạ Đông Quân cắt tóc ngắn, mỗi lần đi trên đường càng có nhiều người chú ý tới.

Mọi người vốn vì để ý tới tóc Tạ Đông Quân mà quay đầu lại, sau đó vì thấy dung mạo Tạ Đông Quân mà ngừng chân... Điều này khiến Bộc Dương Tuyên Cầu cực độ khó chịu, quả thực chỉ muốn dùng cái mũ bao Tạ Đông Quân lại.

Đại khái dự đoán được nguyên nhân Bộc Dương Tuyên Cầu khó chịu là gì nên Bộc Dương Ứng Khế nhanh chóng chuyển sang đề tài khác, tránh cho hai người tiếp tục tranh cãi:

- Có mệt không?

- Không có gì, không có gì. Ta còn muốn đi nhìn bọn Phượng nhu thế nào rồi. Nhưng trước tiên tới nhìn con... Sao rồi? Mấy năm nay con vất vả lắm phải không?

Bộc Dương Ứng Khế lắc đầu, muốn Tạ Đông Quân không cần vì hắn mà lo lắng.

- A, Khế nhu đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, đáng tin cậy! Đâu có như phụ hoàng con, ta đã nói với ngươi là Khế nhi ....

Ngay tại lúc Tạ Đông Quân định lải nhải về việc Bộc Dương Tuyên Cầu nói bậy với Bộc Dương Ứng Khế thì một trận ồn ào cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên. Ngay sau đó là một đám nhi đồng chạy vọt vào trong ngự thư phòng.

- Tiểu cha!

- Tiểu cha! Ta rất nhớ người!

Tuy nói là nhi đồng nhưng đã hơn 15 tuổi nên sức cũng khác mạnh. Một đám cứ thế vọt vào lòng Tạ Đông Quân vốn gầy yếu khiến hắn chịu không nổi, lảo đảo lùi về sau mấy bước. May mắn Bộc Dương Tuyên Cầu vội đi lên, đỡ được người Tạ Đông Quân.

- Đã nhiêu tuổi rồi mà còn nhao nhao như vậy! Chẳng lẽ không biết thân thể tiểu cha các ngươi không tốt sao hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu giận dữ mắng mỏ một tiếng. Bộc Dương Ứng Phượng và Bộc Dương Thung là tên đầu sỏ nhanh chóng giả bộ hối lỗi, đứng gọn sang một bên.

- Thực xin lỗi, tiểu cha....

- Khụ, không sao. – Tạ Đông Quân cười cười nói. Nhưng vì sự va chạm khi nãy khiến hắn thở không thuận lắm. Bộc Dương Tuyên Cầu nhanh chóng vỗ vỗ lưng giúp hắn thuận khí.

- Sao rồi? Trong lúc chúng ta đi vắng, các ngươi có ngoan ngoãn nghe lời Khế nhi không? – vất vả lắm mới lấy lại được hơi, Tạ Đông Quân liền quan tâm hỏi đám nhi đồng đã lâu không thấy.

- Đương nhiên có ah!

Bộc Dương Ứng Phượng lớn tiếng đáp, tiếp đó mắt hắn vừa chuyển, bày ra một bộ thần thần bí bí.

- Tiểu cha! Con nói với người một bí mật.... – Bộc Dương Ứng Phượng ngoắc ngoắc tay, muốn Tạ Đông Quân tới gần một chút.

Tạ Đông Quân nghe vậy liền ngồi xổm xuống, ghé lổ tai lại gần. Bộc Dương Tuyên Cầu tò mò cũng ngồi xuống nghe ké. Chỉ thấy Bộc Dương Ứng Phượng nhỏ giọng nói nói gì đó, Bộc Dương Ứng Khế chỉ mơ hồ nghe được hai chữ "hoàng huynh".

.... Chẳng lẽ!

- Phượng....

Đang muốn lên tiếng ngăn cản nhưng cũng đã không còn kịp rồi. Tạ Đông Quân kinh ngạc nhìn về phía Bộc Dương Ứng Khế, tiếp đó là ánh mắt bén nhọn tràn đầy tức giận Bộc Dương Tuyên Cầu bắn tới.

Bộc Dương Ứng Khế sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên nói gì, làm gì.

Tạ Đông Quân đứng lên, đi tới bên cạnh Bộc Dương Ứng Khế, nhẹ nhàng cầm tay hắn lên, hai mắt xinh đẹp chân thành nhìn hắn. Mà phía sau Tạ Đông Quân, hai mắt Bộc Dương Tuyên Cầu sắp phát ra lửa tới nơi rồi.

- Khế nhu... Ta biết, đó chỉ là sự mê võng nhất thời của con, chờ tới lúc con trưởng thành hơn sẽ biết, như vậy là không đúng, hiểu không?!

- Con không....

Lần đầu tiên Bộc Dương Ứng Khế thấy hận vì sao mình lại không thể nói nhiều chút. Hắn rõ ràng muốn phủ nhận nhưng lại không biết nên nói sao.

- Không cái gì chứ hoàng huynh! Tiểu cha vẫn là của ta! – tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện là Bộc Dương Ứng Phượng còn ở một bên cổ vũ, khiến cho tình hình càng thêm phức tạp.

- Hoàng huynh, huynh vẫn chưa chịu buông tha cho tiểu cha sao? Như vậy là không được! – Bộc Dương Thung chống nạnh, bày ra một bộ chua ngoa, cảnh cáo.

- Đây là ý tứ của cái câu "phụng dưỡng người già như chuột cắn túi" đó hả? – Bộc Dương Tuyên Cầu lớn tiếng nhắc đi nhắc lại, bắt đầu đi đi lại lại trong phòng nhiều vòng. Tạ Đông Quân nhíu mày nhìn tên tiền hoàng đế đại nhân kia!

- Sao ngươi có thể nói Khế nhi như vậy chứ! Nó chỉ là nhất thời mê võng thôi, đúng không Khế nhi?!

Ánh mắt Tạ Đông Quân lại chuyển qua Bộc Dương Ứng Khế khiến hắn không biết phải làm gì nữa.

.... Đến... ai đến cũng được, làm ơn cứu hắn đi a! Tận đáy lòng Bộc Dương Ứng Khế âm thầm hò hét khẩn cầu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro