Xuyên việt chi gia hữu hiền thê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Lãng Hoa Điểm Điểm

Thể loại: trọng sinh, nam nam thế giới, nhược công x cường thụ, ôn nhu công, anh tuấn nhân thê thụ, sinh tử, ấm áp làm ruộng văn, HE

Edit: Em Soup

Tình trạng: Hoàn

Nguồn: (Bạn nào muốn đọc QT trước thì ghé nhà Gekkabijin down nha :)) )

Đôi lời: Mình thích bộ này, thích thể loại văn như thế này, cơ mà khi đọc QT thì thấy câu chữ nó cứ lộn tùng phèo lên rất khó chịu nên vừa đọc vừa ngồi gõ lại. Mình không biết tiếng Trungnên cái bản này chỉ là edit lại từ QT. Vì QT bộ này dễ hiểu lắm nên ai không thích coi bản edit chỉ bằng QT của mình thì cứ kiếm QT nhé. Mình làm vì mình thích, chứ chẳng phải vì tâm huyết hay gì đâu, căn bản là mình lười lắm.

Vì đã quá chán với thể loại thụ xuyên rồi được công sủng nên gặp đc 1 bộ công xuyên được thụ sủng thế này cảm thấy thích lắm.

Văn án

Dương Dật rất không may, nhưng cũng thực may mắn, hắn xuyên đến một thế giới chỉ có toàn nam nhân.

Kiếp trước hắn là cô nhi, ở kiếp này, hắn có một gia đình, có một đứa con béo béo, có một ái nhân cần cù.

Chỉ đáng tiếc, nguyên bản chủ nhân của thân thể này không thích người nam nhân ấy. Được rồi, nếu hiện tại đã tiếp nhận thân thể này, Dương Dật sẽ hảo hảo mà quý trọng hai người kia.

Nghĩ vậy, hắn liền trộm cười đến khóe miệng cong cong.

Pass: Mấy chương có chút xôi hoặc chút thịt thì pass là số một nha. Đặt cho có thủ tục thôi.

– DươngDật năm nay vừa mới tốt nghiệp tốt nghiệp đại học, chuyên ngành điện tử chuyênnghiệp. Khi hắn còn đang học cao trung, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ khiếnhắn lĩnh đủ nhân tình ấm lạnh của thế gian. Người cô vốn dĩ rất thương yêu hắn,sau khi chuyển vào nhà hắn ở lại coi hắn không vừa mắt. Còn dượng vốn rất yêuthích hắn, mỗi lần thấy hắn về nhà lại không thèm nói với hắn lời nào, cứ nhìnchằm chằm khiến hắn cảm thấy sợ hãi.Sự việc càngtrở nên nghiêm trọng hơn khi em gái hắn, con của cô, kết hôn. Từ đó về sauDương Dật vẫn ở trọ luôn tại trường, đôi khi lại đến nhà bạn học ở mấy ngày.Cũng may lúccha a mỗ mất, tiền bảo hiểm là Dương Dật giữ chứ không nghe lời bà nội, đưa hếtcho cô cầm. Nếu không, đúng là lấy bánh bao thịt chọi chó, có đi mà không cóvề. Kỳ thực, vốn dĩ hắn cũng định đưa hết số tiền đó cho cô giữ giúp, nhưngtình cờ nghe được hai người kia vụng trộm bàn với nhau, một khi hắn đem hếttiền trong tay giao ra, họ sẽ đuổi hắn đến nhà bà nội ở, căn nhà trong nộithành này là cha mẹ hắn cực khổ kiếm tiền mua lấy, không thể từ bỏ thế được.Bà nội hắnchỉ là một phụ nữ nông thôn, người vẫn cho rằng để đứa trẻ mười sáu tuổi cầm sốtiền lớn rất không an toàn, nên giao cho người lớn cầm vẫn đảm bảo hơn, hắnkhông trách bà. Lão nhân gia mu bàn tay đều là thịt, yêu thương con gái cũng làrất dễ hiểu, huống chi hắn vẫn luôn sống trong nội thành, tình cảm cùng bà cũngchỉ bình thường, không thể bằng con gái của cô vẫn luôn sống cùng bà ở nôngthôn đựơc. Trước kia cô sống ở nhà hắn cũng chỉ giúp đỡ làm một ít việc vặttrong nhà, chăm sóc hắn, bố Dương Dật mỗi tháng đều cấp cho cô mấy ngàn đồng,khi đó, nữ nhân kia thực sự đối với hắn rất tốt. Thật không ngờ, tất cả nhữngđiều đó chỉ là giả dối dựng lên vì tiền, thực sự, hắn cảm thấy vô cùng chánghét cặp vợ chồng tham lam ấy.Dương Dậtcòn có một bí mật đó là hắn thích đàn ông. Đã hai mươi hai tuổi, mặc dù chưatừng cùng nam nhân nói chuyện yêu đương nhưng lại thường xuyên để ý đến nhữngnam sinh có thân hình cao lớn. Dương Dật thật rất không cam lòng, cho đến lúcchết hắn còn chưa được sờ cái cơ ngực nào, còn chưa có thoát khỏi kiếp xử nama. Này cũng là vì dù hắn thích đàn ông nhưng không phải loại người tùy tiện,những người đàn ông cao lớn hắn lại chẳng dám tìm, ai bảo bản thân là công màdáng người lại thuộc dạng thư sinh, có chút gầy yếu nữa chứ. Còn những ngườilớn lên so với phụ nữ còn sinh đẹp yêu mị, dáng người còn tinh tế hơn hắn lạicàng không dám dính. Hắn chính là muốn chọn một người vóc dáng tốt một chútthôi.Dương Dậtthực sự cảm thấy hắn chết một cách rất oan uổng, hắn chỉ kéo bả vai người đangchắn phía trước cản trở hắn xem khiêu vũ một cái, kết quả lại bị người nọ đâmcho một dao vào ngực. Cũng may, dù hắn có chết thì cũng chẳng có ai khổ sở,chẳng có ai phải đau lòng, cũng chẳng có ái nhân để thương tiếc hắn.Ở thời điểmtình lại, Dương Dật thấy mình nằm trên một chiếc giường xa lạ, trên giườnggiăng một tấm màn che thô ráp ám đầy bụi, cũng may chăn mền đắp trên người coinhư khá tốt, ít nhất là không có thô ráp như tấm màn che kia.Dương Dậtbiết rõ, hắn rõ ràng đã chết rồi, nếu mà có may mắn thoát thì cũng là nằm trongbệnh viện mới đúng, không thể nằm ở cái chỗ lạc hậu thế này được.Bốn phía đềulà loại gạch xanh xây nhà cổ xưa, mái nhà lại là loại ngói đen mà trước kia đếnđịa phương vô cùng lạc hậu đã từng nhìn thấy, toàn bộ phòng trái phải chỉkhoảng hai mươi bình.Đưa tay sờlên ngực, chỗ đáng lẽ phải có vết thương lại chỉ thấy da thịt bóng loáng khôngchút tì vết, nhìn nhìn tay mình, đó lại là một bàn tay trắng nõn, trên ngón taycả một vết chai cũng không có, quan trọng nhất là, đây vốn không phải tay củaDương Dật. Dương Dật hắn tuy là cũng có hơi trắng một chút, nhưng cũng khôngđến mức tay trắng nõn như vậy. Huống chi, nguyên bản trên tay của hắn có mộtvết sẹo do dao chém vào, đó là vết thương do anh rể hắn làm. Ha ha, hắn khôngtin một nam nhân có dính dáng đến xã hội đen như vậy có thể làm cho con gái bảobối của nữ nhân kia sống được những ngày tốt lành.Trên đầuDương Dật là một mảng đau nhức, sờ lên thì thấy băng vải, xem ra, người này làbị thương ở đầu nên mới để hắn chiếm tiện nghi như vậy.Trong đầulại một trận hỗn loạn, Dương Dật thấy một người đàn ông cao lớn bị chủ nhân củathân thể này cầm gậy trúc đánh vào lưng. Người nam nhân kia chỉ im lặng, haitay chặt chẽ nắm lại, không rên một tiếng quỳ trước giường tùy ý chủ nhân thânthể này đánh đập. Trên giường còn có một đứa nhỏ đã ngủ, đứa nhỏ kia đại kháilà sợ nóng, đem chăn mền đá văng, để lộ ra cặp mông trắng trắng mập mập.Nam nhân kiathấy vậy, hắn cũng không làm động tác gì lớn, chỉ là nhích lại gần, duỗi tay rakéo lại chăn mền cho đứa nhỏ. Động tác như vậy đại khái khiến người phía saulưng hắn phật ý, ngay sau đó liền bị gậy trúc quật một phát vào tay, rất nhanhcó thể đánh tới đứa nhỏ trắng trắng mập mập kia. Nam nhân cao lớn lúc này dườngnhư phát giận, quay đầu nhìn người đang đánh hắn, chủ nhân của thân thể này bịánh mắt ấy làm cho giật mình, lùi về sau một bước.Biết mình đãhù đến người kia, nam nhân cao lớn lại nắm chặt nắm tay, một lúc sau lại cúiđầu, lưng lần nữa khom xuống, đây là chấp nhận cho người nam nhân kia đánhtiếp.Dương Dậtthật sự không hiểu. Chủ nhân của thân thể này nguyên bản là sợ nam nhân cao lớnkia, tại sao người kia lại tùy ý quỳ để bị đánh, bị hành hạ như vậy? Rõ ràng làchỉ cần một ánh mắt đã làm người ta sợ hãi, tại sao phải cam tâm tình nguyệnchịu khổ, cặp mắt rõ ràng mang theo tơ máu, nhưng trong ánh mắt lại không cómột chút oán hận nào. Thậm chí, hắn còn thấy được trong cặp mắt kia là quan tâmlo lắng cùng ôn nhu. Dương Dật đành tự nhủ rằng mình đang nằm mơ."Phu quân,ngươi đã tỉnh" – tại thời điểm bưng thuốc tới, Trần Tĩnh thấy Dương Dật đangngồi đó tròn mắt nhìn y ngẩn người.Dương Dậtthấy người nam nhân bị đánh trong mộng bưng đến một chén thuốc đen sì, còn cómột cái đĩa không biết bên trong là gì, bất quá, cái loại thuốc này hắn khôngmuốn uống. Dương Dật hắn thống hận nhất là thuốc đông y, bởi vì khi còn bé thânthể không tốt, mỗi lần đều phải coi nó như độc dược mà uống hết, hắn thật sựkhông muốn lại một lần nữa phải nếm lại cái mùi vị kia.Ở thời điểmnam nhân kia tiến lại gần, Dương Dật đã ngửi thấy mùi kiến hắn buồn nôn, thựcsự là bị dị ứng với cái thứ này mà."Phu quânxin đừng cau mày, ngươi bị thương ở đầu, thuốc này là Lý đại phu kê đơn, uốngquá ba ngày vết thương trên đầu mới coi như tốt được." – Trần Tĩnh dỗ hắn nói.Phu quân của y tựa như đứa trẻ vậy, chuyện gì cũng phải dỗ dành, chỉ là y sợ vềsau không có phúc khí còn được chiếu cố phu quân nữa. Trần Tĩnh thật sự hận,hận cái thân phận ti tiện này của mình khiến phu quân y hôn mê vì xấu hổ, ythật sự rất yêu cái nhà này, y thật sự hy vọng cả đời có thể chiếu cố phu quâncủa y."Ngươi làai? Ta sao lại bị thương ở đầu?" – Dương Dật hỏi, hắn bắt đầu giả bộ mất trínhớ, cái này là chiêu mà hầu như kẻ xuyên việt nào cũng thường dùng. Tại thờiđiểm không có việc gì làm, Dương Dật cũng thường dạo kênh đam mỹ của Tấn Giang,dư sức để hắn đối phó mấy tình huống thế này."Phu quân,ngươi nói cái gì? Ngươi không nhớ rõ ta sao?" – Trần Tĩnh hỏi nhưng trong lònglại cười khổ, nếu phu quân muốn cứ như vậy quên đi, y cũng chấp nhận, vô luậnvề sau đối với y thế nào, y chịu lấy là được. "Tatên gì? Ngươi tên gì? Chúng ta là quan hệ như thế nào?" – Dương Dật hỏi.Trần Tĩnhnhìn Dương Dật cười cười, trong ánh mắt của y ngoại trừ quan tâm còn mang theochút bi thương. Dương Dật thấy vậy, thật sự có chút không thể hiểu nổi ngườinam nhân này."Phu quân cứuống hết thuốc này đã rồi ta sẽ nói cho ngươi biết, đừng sợ đắng, ta đặc biệtcó chuẩn bị kẹo mạch nha mà ngươi thích nhất" – Trần Tĩnh chỉ chỉ chiếc đĩa bêncạnh nói.Thấy ngườinam nhân này tỏ vẻ rất kiên trì, Dương Dật đành gật đầu. Hắn mà không uống cókhi y lại cứ tiếp tục giằng co cho coi, đành thỏa hiệp vậy, không phải chỉ làthuốc đông y thôi sao, cũng không phải là chưa từng uống qua, nam tử hán đạitrượng phu, cứ một ngụm uống hết là được.Bi trángtiếp nhận chén thuốc đen sì, hít sâu một hơi, Dương Dật nhắm mắt hung hăng đemthuốc uống xuống.Uống một hơixuống, há mồm ra cắn miếng kẹo mạch nha nam nhân đưa tới, Dương Dật liền nhìnthấy một cặp mắt đen lúng liếng, chính là đứa nhỏ béo mà hắn thấy trong mơ.Hiện tại, Nhóc Béo kia đang dùng đôi bàn tay nhỏ trắng trắng béo núc ních thòvào trong đĩa trộm lấy mấy miếng kẹo mạch nha."Phu quân,làm sao vậy?" – thấy Dương Dật dùng ánh mắt kỳ quái nhìn phía sau, Trần Tĩnhquay đầu liền thấy Tiểu Bảo con hắn cầm một tay đầy kẹo mạch nha. Sắc mặt TrầnTĩnh đại biến, phu quân y trước nay động thủ đều không biết nặng nhẹ đâu."Phu quân,thực xin lỗi! Vừa rồi ta đáp ứng cho Tiểu Bảo một khối lại quên mất, là lỗi củata. Ngươi nếu tức giận thì đánh ta là được rồi, không nên trách hài tử."Trần Tĩnhđứng lên đem mấy khối kẹo Tiểu Bảo cầm trong tay để xuống, chỉ để lại một khốitrong bàn tay nhỏ nhỏ mập mạp của nó. Nhóc Béo cũng không khóc, chỉ nhìn nhìnđĩa kẹo mạch nha, a mỗ một mực đều đem toàn bộ kẹo mà nó yêu thích nhất cho chaăn, chẳng lẽ cha mới là người mà a mỗ yêu nhất, a mỗ không yêu nó, kẹo nhiềunhư vậy mà chỉ cho nó có mỗi một khối.Nhóc Béo mộtngụm đem kẹo mạch nha nhét vào trong miệng nhỏ của mình, tránh cho a mỗ lại lấyđi đem cho cha."Nhóc Béo,lại đây" – Dương Dật ngoắc nó."Cha, ngươimuốn đem tất cả chỗ này cho Tiểu Bảo ăn sao?" – Nhóc Béo nói xong liền đi đếnbên giường."Phải, đềucho ngươi ăn" – Dương Dật nói xong, đưa tay sờ lên đầu nó.Kết quả, hắnsờ hụt rồi. Dương Dật có chút khó hiểu nhìn Trần Tĩnh, hắn chỉ muốn sờ sờ đầuNhóc Béo một chút thôi. Hắn vốn dĩ rất yêu thích mấy đứa nhỏ mập mập mềm mềmgiống như đứa nhỏ trước mặt này, đối với loại sinh vật đáng yêu như vậy DươngDật hoàn toàn không có biện pháp, tay ngứa tâm cũng ngứa, thực sự rất muốn sờsờ véo véo một cái.Trần Tĩnhthấy phu quân dùng loại ánh mắt khủng bố mà nhìn hài tử, cái loại ánh mắt cuồngnhiệt hệt như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, giống hệt như những nạn nhân sắpchết đói nhìn thấy thức ăn mà y đã từng gặp. Chỉ khác là thay vào đó là con ymà thôi."Phu quân,đều là lỗi của ta. Tiểu Bảo còn nhỏ, ngươi đừng nên tức giận hắn, hắn là contrai ruột của ngươi. Nếu ngươi tức giận thì cứ đánh ta là được rồi, buổi tốiđược không, đợi Tiểu Bảo ngủ rồi, ngươi muốn đánh ta thế nào cũng được." – TrầnTĩnh sau khi đem Nhóc Béo ôm ra ngoài liền đóng cửa lại nói.Dương Dậttrợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân phản ứng thái quá kia, hắn không có làm gì a,cái người này sao phải sợ hãi như vậy. Lại nói, hắn hiện tại thân thể yếu đếnmức trói gà còn không chặt sao có thể đánh được nam nhân cao lớn như y. Chỉ làDương Dật không biết cái người cứ một phu quân hai phu quân mà gọi hắn này thựccam tâm tình nguyện để hắn đánh.Ngay tạithời điểm Dương Dật còn đang nghĩ ngợi lung tung, Trần Tĩnh thấy hắn trầm mặc,quyết định nhanh một chút để hắn nguôi giận, y rất nhanh cởi áo ngoài, lưnghướng về phía Dương Dật mà quỳ, đưa cho Dương Dật một cây gậy trúc dài khoảngsáu bảy tấc, rộng khoảng ba đốt ngón tay. Cởi áo ra mới thấy, trên lưng ngườinam nhân này đầy chi chít là vết roi, không biết là đã bị đánh bao nhiêu lầnrồi. – "Phu quân nhanh đánh ta, Tiểu Bảo còn đang ở bênngoài" – Trần Tĩnh vội vàng nói, y hy vọng phu quân nhanh nhanh đánh mình xong,hết giận rồi sẽ không đi đánh hài tử nữa. Tiểu Bảo thật sự quá nhỏ, không chịunổi đòn roi của người kia."Ta thực sựkhông muốn đánh ngươi, mau đi ôm Nhóc Béo vào đây, nó là con ta, ta chỉ muốn ômnó một chút, sao lại nỡ đánh chứ." – Dương Dật ném cây gậy trúc trong tay đi,mất hứng nói. Được rồi, hắn thực sự không hiểu nổi quan hệ của hai người kia.Một người nam nhân tốt như vậy tại sao chủ nhân của thân thể này lại khôngthích chứ."Phu quân?"– Trần Tĩnh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ phu quân y thực sự mất trí nhớ?"Nhanh lên,mau đem nhóc kia ôm vào, tiểu gia hỏa đáng yêu như thế, để ở ngoài không sợ bịbọn buôn người bắt mất sao." – Dương Dật không nặng không nhẹ nói một câu, vừavặn để Trần Tĩnh nghe thấy.Trần Tĩnhkhông hiểu ý của hắn lắm, nhưng vẫn cảm thấy Tiểu Bảo quan trọng hơn, y liền đimở cửa. Cái thằng nhóc béo kia đang úp mặt vào cửa nghe lén, Trần Tĩnh vừa mởcửa ra, tiểu gia hỏa liền trực tiếp ngã nhào về phía trước, may mắn y động tácnhanh, đỡ được nó."Oa oa oa..."– Nhóc Béo mặc dù không bị ngã, nhưng mà cũng bị hù cho hoảng sợ, nếu lúc nãy amỗ không đỡ được, chẳng phải nó sẽ bị ngã u đầu sao."Tiểu Bảođừng khóc, để a mỗ ôm ôm ngươi." – Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo dỗ dành."Mau, đemNhóc Béo ôm qua đây cho ta. Nhóc Béo, ngươi đừng khóc, đến đây cha cho ngươikẹo ăn." – Dương Dật duỗi ngón tay, chỉ vào trong cái đĩa còn hai khối kẹo mạchnha nói.Trần Tĩnhnghe thấy lời Dương Dật nói, liền đem Tiểu Bảo ôm đến bên giường, đặt lên trênghế đẩu."Đây là kẹocha cho ngươi, phải cám ơn cha biết không." – Trần Tĩnh đối với Tiểu Bảo nói.Tiểu Bảohiện tại sớm đã quên cả khóc, hai bàn tay nhỏ bé cầm chặt lấy kẹo mạch nha, mộtkhối nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, miệng nhỏ phình phình lên nhìn giống như conHamster đang nhồi trái cây vào miệng vậy, đáng yêu đến quá mức chịu đựng rồi.Dương Dậthiện tại hai mắt phát sáng, một cái móng vuốt đã sớm sờ lên đầu Nhóc Béo, làmtóc của nó xù hết cả lên. Rút cuộc có thể sờ đã nghiện một chút rồi, Dương Dậtcao hứng nghĩ.Nguyên bảnTrần Tĩnh còn lo lắng, nhưng nhìn biểu hiện trên gương mặt Dương Dật lúc này ymới yên lòng lại. Có lẽ, phu quân y thực sự đã quên hết chuyện trước kia, tạilúc Tiểu Bảo mới sinh ra, phu quân cũng là yêu thích nó y hệt như vậy."Cám ơn cha,đường đường ăn thật là ngon." – tiểu gia hỏa một lúc lâu sau mới lên tiếng, nó còn đang cố gắng tiêu diệt hết kẹo mạch nha trong miệng mà."Ngươi khôngcần cám ơn cha, đường đường vốn chính là chuẩn bị cho ngươi đấy." – Dương Dậtvừa cười vừa nói."Cái kia,ngươi còn không có nói cho ta biết ngươi tên gì, chúng ta là quan hệ gì, hài tửtên gì?" – Dương Dật hỏi Trần Tĩnh, tay lại thay đổi mục tiêu đi niết niết lỗtai Tiểu Bảo."Ta gọi làTrần Tĩnh, là ca nhi của ngươi, vào cửa đã bốn năm, Tiểu Bảo cũng đã ba tuổirồi. Nó gọi là Dương Hạo Thành, ngươi gọi là Dương Dật, là phu quân của ta." –Trần Tĩnh ngắn gọn nói.Dương Dậtnghe xong lời của Trần Tĩnh, nghĩ đến khó trách hắn lại phục sinh vào cái ngườinày, nguyên lai là hai người trùng tên. Bất quá, đứa nhỏ thật là do người namnhân này sinh ra sao!?"Nhóc Béonày là do ngươi sinh?" – nghĩ nghĩ Dương Dật liền hỏi, hắn vẫn cảm thấy rấtthần kỳ, rõ ràng đồng dạng là nam nhân, làm sao lại có thể sinh con được."Phải, là tasinh." – Trần Tĩnh đáp."..." – DươngDật im lặng quan sát Trần Tĩnh, quả nhiên cùng hắn giống nhau, Nhóc Béo thực làdo người này sinh sao!?"Cái kia... cóphải trong bụng của ngươi hiện tại cũng có..." – Vừa rồi, thời điểm y cởi áo, hắnthấy nam nhân này dường như dáng người có chút vấn đề. Dù cao lớn, nhưng cáibụng lại nhô lên một cách rất không hài hòa.Trần Tĩnhgật đầu xem như trả lời, nhìn phu quân y dùng ánh mắt tò mò xem bụng mình, ánhmắt ấy hệt như bốn năm trước đồng dạng mang theo hiếu kỳ tìm tòi nghiên cứu.Nếu như phu quân thật sự đã quên cũng là chuyện tốt, y có thể ở lại cái nhà này,chiếu cố phu quân cùng hài tử."Nhóc Béo,ngươi đang làm gì đó." – Dương Dật thiếu chút nữa là hét lên, tiểu gia hỏa kiađang dùng bàn tay cầm đường kẹo dính dính bắt lấy bàn tay đang niết niết mặt nócủa Dương Dật."A! TrầnTĩnh, ngươi mau đi lấy nước lại đây, ta muốn rửa. À, không, không cần ngươimang, ta tự đi cũng được, nhân tiện hít thở không khí." – Dương Dật vịn giườngmuốn đứng lên.Trần Tĩnhvội vàng đỡ lấy phu quân y, nếu lúc trước Tiểu Bảo làm chuyện như vậy, phu quânsớm đã không cần giải thích mà đánh tới, hiện tại phu quân lại vội vàng muốnđứng lên đi rửa tay mà không phải là đánh mắng hài tử. Có lẽ, phu quân mất kýức là ông trời cho y cơ hội."Coi chừng,đầu của ngươi vẫn còn đang bị thương." – Trần Tĩnh đỡ lấy Dương Dật nói. NhócBéo không biết rõ tình huống, nó dùng đôi mắt to đen lúng liếng mà nhìn cha,vừa rồi cha rõ ràng muốn mắng hắn, sao bây giờ lại muốn rời giường rồi.Đứng tại cửaphòng ngủ, Dương Dật nhìn thấy một bức tường vây cao khoảng mét rưỡi, hiện tạiđang là giữa trưa, mặt trời rất lớn, cũng may mắn là hắn đứng dưới mái hiên. Ởcổng có trồng một ít dưa chuột, bò tới tận gần phòng bên này. Bên phải nhàchính có hai gian nhà tranh, một gian để củi, còn có một cái lồng gà lớn, bêntrong nhốt mấy con gà mái.Đứng dướimái hiên có thể thấy được nhà chính có ba gian, gian phòng hắn vừa đi ra đoánchừng là mới xây, bởi vì hai gian bên cạnh đều được đắp bằng bùn, nóc nhà thìgiống nhau, đều là gạch ngói đen."Trần Tĩnh,nhà của chúng ta có bao nhiêu đất? Ta muốn đi nhìn xem một chút." – Dương Dậtquay đầu hướng nam nhân đi phía sau mình nói.Hắn là ngườithành phố, rất ít khi được nhìn thấy ruộng vườn, còn nhớ lúc còn rất nhỏ, hắncó đi qua vườn rau nhà bà nội, trong đó có rất nhiều đồ ăn, rất nhiều thứ mớimẻ.Dương Dậtvừa nói vừa đi đến cái chụm đựng nước dưới mái hiên, dùng cái gáo gỗ múc nướcrửa tay, một tay cầm gáo một tay rửa, quả thực là vô cùng bất tiện. Thấy vậy,Trần Tĩnh cầm lấy gáo từ tay Dương Dật, múc nước giúp hắn rửa hết đường dính ởtay."Nhóc Béolại đây, ngươi cũng phải rửa tay, không thể để tay bẩn rồi lại lau vào quần áođược." – Dương Dật rửa tay xong rồi, nhìn Nhóc Béo đứng sau lưng Trần Tĩnh nói.Nói xong,đôi tay non nớt mềm mềm liền bị Dương Dật bắt lấy, dưới sự trợ giúp của TrầnTĩnh, tay của nhóc con rất nhanh đã được rửa sạch."Phu quân,ngày mai ta dẫn ngươi đi xem được không? Hiện tại trời đang nắng gắt, huống chicũng đã đến trưa rồi, ăn cơm trước cái đã." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, phuquân y vừa rồi nhìn Tiểu Bảo, ánh mắt đã không còn chán ghét như lúc trước nữa,đối với y như vậy là quá đủ rồi."Tiểu Bảo,ngươi ở lại chơi với cha, a mỗ đi làm cơm. Phu quân, ngươi trông chừng TiểuBảo, đừng để nó chạy xa, bây giờ mùa hè trong bụi cỏ thường xuyên có rắn xuấthiện." – nói dứt lời, Trần Tĩnh liền đi làm cơm trưa.Dương Dậtthấy y đi vào phòng bếp, hắn liền ôm Nhóc Béo đến ngồi lên cái ghế trúc dướimái hiên."Nhóc Béo,kẹo mạch nha ăn ngon không?" – Dương Dật hỏi."Ăn ngon, ănngon, cha, ta không phải gọi là Nhóc Béo, a mỗ ta bảo Tiểu Bảo tên là Tiểu Bảo."– Nhóc Béo nói, còn gật đầu thật mạng một cái để khẳng định.Nhìn nó nhưvậy, Dương Dật còn sợ tiểu gia hỏa quá dùng sức làm bị thương cái đầu nhỏ."Hảo hảo,ngươi gọi là Tiểu Bảo. Cha hỏi ngươi, a mỗ đối với ngươi và cha có tốt không?"– Dương Dật nhìn Nhóc Béo, lần nữa hỏi."A mỗ đốivới Tiểu Bảo cùng cha là tốt nhất." – Nhóc Béo ngây thơ nói, tuy nhiên, nó vẫncho rằng a mỗ đối với cha so với nó tốt hơn. Bất quá a mỗ đối với nó cũng thựcrất tốt, mặc kệ có cái gì ăn ngon a mỗ đều để lại cho nó cùng cha ăn."Nhóc Béo,chúng ta đi giúp a mỗ ngươi nấu cơm được đi." – Dương Dật nói."Được. Chúngta đi giúp a mỗ nấu cơm. Còn có, cha, Tiểu Bảo gọi là Tiểu Bảo, mới không phảilà Nhóc Béo đâu." – Nhóc Béo cố gắng sửa sai, cha sao có thể cứ gọi sai tên nónhư vậy, cha càng ngày càng tệ rồi. Bất quá, có đường đường cha cho, nó cũngkhông thèm cùng cha so đo nữa.Dương Dật ômNhóc Béo đi vào nhà bếp, nam nhân cao lớn kia đang ở trong đó nhóm lửa, tronglò đã bốc khói rồi.Trần Tĩnhlần đầu chứng kiến Dương Dật ôm Tiểu Bảo đi vào, y thực sự hoảng sợ, phu quân ytừ trước đến giờ không bao giờ vào nhà bếp cả."Phu quânsao lại vào đây? Thức ăn sắp xong rồi, chờ một chút nữa thôi." – Trần Tĩnh nóixong đứng lên.Y cho tayvào chậu nước rửa sạch, lúc này mới đổ vào trong chảo một thứ giống như là dầuăn, sau đó cho thịt khô vào. "Xèo" một tiếng, y liền lấy xẻng đảo vài cái. Bởivì thịt được cắt rất mỏng, đảo qua vài cái là chín. Tiếp sau đó, Trần Tĩnh liềnđánh trứng đổ vào trong chảo, lại dùng cái xẻng đảo vài cái rồi xúc ra.Còn lại mộtít dầu trong chảo, y đem một ít măng trúc được cắt dài bằng nửa ngón tay đổvào, cho ít muối và gia vị, xào chín rồi vớt ra. Một bàn đồ ăn cuối cùng cũngxong.Lúc sau,Trần Tĩnh cho thêm một ít nước vào trong nồi, cho thêm củi lửa, lấy một rổ đầycải thảo bỏ vào đảo đảo vài cái, sau đó cho chút muối, nấu lên."Phu quân,xong rồi." – Trần Tĩnh bưng hai đĩa thức ăn lên, đi qua cửa khác của bếp, đểlên chiếc bàn trong phòng, Dương Dật lúc này mới để ý ở đây còn có một cánh cửanữa. Y đem đồ ăn để lên mặt bàn ngoài phòng khách. Gian trong này ngoại trừ đặtcái bàn, còn để mấy cái ghế trúc, bên trong còn có một căn phòng nhỏ. Dương Dậtđoán, bên trong kia hắn cũng là phòng ngủ."Ta đi lấycháo" – Trần Tĩnh buông đồ ăn, lần nữa đi vào trong bếp. Y múc hai chén cháotrắng, một cái chén lớn, một cái chén nhỏ, còn cầm ra hai đôi đũa."Ăn cơm đi."– Trần Tĩnh đem cháo đặt ở trước mặt Dương Dật cùng hài tử. Lúc Dương Dật cùngNhóc Béo ăn, y lại đi vào trong bếp lấy ra hai cái bánh bao chay cùng hai cáibánh ngô, còn bưng tới một chén đen sì, nhìn giống giống cháo.Trần Tĩnhbưng chén cháo gạo thô uống một ngụm, đột nhiên thấy Dương Dật nhìn y."Phu quânsao vậy? Trên mặt ta có cái gì sao? Mau ăn nhanh kẻo nguội." – Trần Tĩnh nóixong, lại lấy tay sờ mặt mình, xác định không có gì lạ.Trần Tĩnhlấy đũa gắp một khối trứng gà, Dương Dật cho rằng y sẽ ăn, nhưng cuối cùng khốitrứng gà ấy lại rơi vào miệng Nhóc Béo, y từ đầu tới cuối chỉ ăn măng trúc."Phu quânmau ăn đi, nhìn ta cũng không thể no bụng được a." – y vừa cười vừa nói."Ngươi ăn làthứ gì? Sao lại không giống với chúng ta?" – Dương Dật hỏi."Ta ăn làcháo gạo thô, phu quân thân thể không tốt, ăn không được thứ này. Nhanh ăn đi,trứng gà nguội rồi sẽ có mùi tanh." – Trần Tĩnh nói xong, lại gắp măng trúc ăn."Ngươi cũngăn trứng gà đi." – Dương Dật gắp một khối thịt khô cùng trứng gà đưa tới miệngTrần Tĩnh.Trần Tĩnhnhìn Dương Dật, ngây ra một lúc y mới há miệng. Đã từ rất lâu rồi phu quânkhông có đối với y tốt như vậy."Cám ơnngươi, phu quân." – Trần Tĩnh cúi đầu nói, khóe mắt có chút hồng hồng. Có lẽ,bọn họ có thể trở lại như lúc trước, đó chính là nguyện vọng xa vời của cả đờiy.Một bữa cơmăn xong, Dương Dật có chút buồn bực. Vì cái gì, người một nhà mà ăn uống cònkhông giống nhau. Hơn nữa, với tư cách là một người nam nhân, vậy mà không thểđể cho thê tử cùng hài tử của mình sống được những ngày tốt lành, nguyên laichủ nhân của thân thể này đúng là đồ phế vật, hắn thầm phỉ nhổ trong lòng.Nhưng chẳng bao lâu sau, Dương Dật sẽ biết, muốn dùng cái thân thể này để nuôitốt gia đình thực không phải là điều dễ dàng.Chạng vạngtối, Dương Dật mang theo Nhóc Béo đến dòng suối nhỏ gần nhà chơi. Nhà bọn hắn ởchân núi, đứng từ đó nhìn ra cách đó không xa là cơ man núi non trùng điệp,khắp nơi đều được bào phủ bởi cây cối xanh tốt. Dương Dật cúi đầu nhìn Nhóc Béonghịch nước, vô tình phát hiện ra bên trong suối có rất nhiều tôm, hắn thầmnghĩ lúc nào đó nhất định sẽ bắt một ít về nếm thử."Cha, ngươixem đây là cái gì?" – Nhóc Béo chỉ vào một con trai lớn nói."Đây là contrai. Có thể bắt về nấu canh ăn đấy. Chúng ta cùng bắt nó đem về nhé?" – DươngDật nói xong, khom lưng xuống bắt. Ngay lúc định đứng lên, có lẽ do động tácquá mạnh, tụt huyết áp hoặc do vết thương trên đầu, trước mắt hắn tối sầm,thẳng hướng dòng suối ngã xuống."Cha!!!Cha!!!" – Nhóc Béo bị dọa sợ hét ầm lên. –Đúnglúc này, Dương Dật được một bàn tay to lớn hữu lực giữ chặt lấy."A mỗ! Hùchết Tiểu Bảo rồi, cha thiếu chút nữa là ngã xuống nước." – Tiểu Bảo cao hứngkêu lên."Hai ngườicác ngươi thật là... ta mới không chú ý một chút đã muốn xảy ra chuyện. Phu quân,ngươi có sao không?" – Trần Tĩnh giữ cho Dương Dật đứng vững lại nói.Dương Dậtcũng bị hù đến hét lớn một tiếng, vừa rồi, rất có thể là hắn bị tụt huyết áp,trước mắt tối sầm lại, bất cứ phản ứng gì cũng không có, như thể tất cả thanhâm đều ở cách hắn rất xa. Bất quá, đầu sỏ gây tai họa là con trai lại rơi xuốngnước mất rồi."A mỗ! Chavừa rồi nhặt con trai, giờ nó lại rơi mất rồi." – Nhóc Béo nhìn con trai biếnmất trong dòng nước kêu to, nó nghe cha nói con trai có thể bắt để nấu ăn đượca."Để a mỗ bắtnó lại là được, đừng kêu lớn tiếng như vậy." – Trần Tĩnh sờ sờ đâu Tiểu Bảonói."A mỗ! Chanói tối nay bắt nó về nấu canh cho Tiểu Bảo ăn." – Nhóc Béo vui vẻ nói, hiệntại đối với nó mà nói chỉ cần có ăn là sẽ cảm thấy vui vẻ.Trần Tĩnhthật dễ dàng mang con trai bắt trở lại, thật không ngờ con trai này lại lớn nhưvậy, to bằng hai bàn tay của y, có lẽ đủ thịt để nấu một nồi canh.Về đến nhà,Trần Tĩnh đem con trai thả vào trong chậu gỗ, lúc này mới đi ra góc tường háiít rau dưa để chuẩn bị bữa tối.Trần Tĩnhhái được một quả mướp, nhổ một cây củ cải, buổi tối thêm canh trai cũng coi nhưđầy đủ.Dương Dậtsau khi trở về trong sân thì ngồi ở cái ghế đặt dưới mái hiến, nghỉ một lúc cảmthấy tốt hơn rất nhiều. Hắn thấy Trần Tĩnh đem lá rau trên đầu củ cải đưa choNhóc Béo, Nhóc Béo đem lá rau lại gần chuồng gà, từng mảnh từng mảnh hướng bêntrong ném tới, đùa đến bất diệt nhạc hồ. Ở đây, tiểu hài tử không có đồ chơi gìcả, ít nhất là từ khi Dương Dật hắn tỉnh lại đến giờ chứng kiến Nhóc Béo ko cómột món đồ chơi nào."Cha, saongươi lại tới đây? Ngươi phải cẩn thận một chút, a mỗ đi rửa củ cải rồi, chakhông thể lại choáng luôn đâu." – Nhóc Béo lo lắng nói, như thể sợ cha nó độtnhiên sẽ lại bị như lúc nãy, nếu a mỗ không có ở đây, cha sẽ ngã bị thương mất.Nó phải cố gắng lớn nhanh một chút, như vậy có thể giống như a mỗ chiếu cố cha,Nhóc Béo âm thầm thề. Ai bảo cha hôm nay mang kẹo mạch nha mà nó thích ăn nhấtđể cho nó ăn hết chứ."Nhóc Béo,nhà của chúng ta có mấy con gà?" – Dương Dật muốn khảo thí tiểu gia hỏa này mộtchút."Cha, ngươithực sự bị ngã bị thương đầu óc rồi, ngay cả nhà chúng ta có bao nhiêu con gàcũng quên mất. Ngươi xem, nhà chúng ta có một, hai, ba, ba con gà mái, còn cómột, hai, ba, bốn, bốn con gà con. Đây chính là gà mái nhà chúng ta sinh đấy."– Nhóc Béo học theo bộ dạng người lớn nói ra."Nói bậy nóibạ, cha ngươi như thế nào có thể ngã bị thương đầu óc chứ, hắn chỉ là muốn kiểmtra ngươi mà thôi." – Trần Tĩnh rửa xong củ cải trở về liền nghe thấy lời TiểuBảo nói. Thật may là phu quân đã quên đi rất nhiều chuyện, nếu không Tiểu Bảođứa nhỏ này mà nói như vậy, hẳn là sẽ bị một trận đòn rất đau.Lúc TrầnTĩnh nấu cơm tối, Dương Dật nói muốn giúp đỡ nhóm lửa, thực ra, vốn dĩ hắn muốngiúp làm thức ăn cơ, nhưng nhìn thấy cái lò nấu bằng đất hắn thực sự không biếtphải bắt đầu từ đâu. Cuối cùng, chọn cái đơn giản nhất là nhóm lửa vậy.Hắn trướckia có một thời gian ở lại nhà bà nội dưới quê, cũng có nấu qua củi lửa. NhưngDương Dật không biết khi đó hắn đốt lửa nhóm bếp là vào mùa đông, mùa đông nhómlửa thực sự là một chuyện rất tốt. Nhưng hiện tại đang là mùa hè, thời điểm nàymà đi đốt lửa đúng chuẩn là làm khổ sai luôn. Mồ hôi thì đổ ra như tắm, mà vìđổ mồ hôi nhiều nên cũng đem rất nhiều thứ dính vào trên mặt, đặc biệt là trobụi bay ra từ lòng bếp, dính vào trên người vô cùng ngứa ngáy, lại khó chịu vôcùng."Phu quân,hiện tại nhóm lửa rất nóng, hơn nữa trên người còn có thể ngứa, huống chi vếtthương của ngươi còn chưa có khỏi, nếu thực muốn giúp thì chờ đến lúc phu quânthân thể tốt hơn đã được không?" – Trần Tĩnh nói.Dương Dậttại thời điểm nhóm lửa xong rút cuộc phát hiện lời Trần Tĩnh nói là sự thật,lúc này nhóm lửa thực không phải là chuyện tốt. Hắn mặt xám xịt đi ra khỏi nhàbếp. Hiện tại nhà bếp đang nấu cơm, hơi nước từ nồi cơm bốc ra có chút nóngbức, lại còn có cả khói.Một bữa cơmnấu xong, trong lòng Dương Dật vẫn tràn ngập cảm giác thất bại. Bới vìchủ nhân thân thể này trước kia không thích ăn củ cải, nên buổi tối nay TrầnTĩnh chỉ làm món củ cải luộc với chút muối, mà món Dương Dật thích ăn là mướplại được xào cùng thịt ba chỉ. Con trai thì được luộc lên, rửa sạch rồi cắtthành sợi mỏng, dùng dầu xào qua rồi đổ nước vào nấu thành canh, bên trong bỏthêm hành lá cùng một ít rau giống rau thơm, mùi cũng thực rất giống. Hai mónnày chủ yếu đều là Dương Dật cùng Nhóc Béo ăn, nếu như hắn không bắt buộc TrầnTĩnh ăn, y nhất định sẽ không đụng vào dù chỉ là một chút. Hơn nữa, buổi tốicũng chỉ có hắn và hài tử ăn cơm trắng, còn Trần Tĩnh vẫn là ăn cơm gạo thô.Thực ra,buổi tối nay Dương Dật cũng muốn ăn cơm gạo thô giống Trần Tĩnh, nhưng khi hắngắp lấy một miếng cơm từ chén của y bỏ vào miệng, cái cảm giác thô ráp đó khiếnhắn không thể nuốt trôi được.Dương Dậtquyết định nhất định phải đối xử thật tốt với y, đối với nguyên chủ nhân trướckia của thân thể, phần nhân tình này có lẽ chẳng đáng vào đâu, nhưng đối vớimột người đến từ hiện đại như Dương Dật thì lại thực sự rất trân quý. Hắn muốngiữ một trị trí ở trong lòng người nam nhân này, còn muốn cho người này chânchính đi yêu hắn, chính là yêu mến Dương Dật đến từ hiện đại là hắn mà khôngphải chỉ là thế thân của kẻ kia.Sáng sớm hômsau, thời điểm Dương Dật tỉnh lại không thấy Trần Tĩnh cùng Nhóc Béo. Bước rakhỏi cửa phòng thì thấy Nhóc Béo cầm một ít lá cây không biết hái từ đâu đangngồi xổm trước lồng gà cho gà a mỗ và mấy con gà con ăn.Sau đó, cảnhà ba người cùng ăn điểm tâm.Thời điểm đivào thôn, Dương Dật cảm thấy cả tâm hồn lẫn thể xác đều giống như được gột rửabởi thực vật tự nhiên. Không có hóa chất độc hại, không có bất cứ dấu hiệu ônhiễm nào của nền công nghiệp hóa khiến hắn cảm thấy thế giới này đặc biệt tươimát."Trần canhi, hôm nay phu quân ngươi lại cùng ra ruộng phụ giúp sao, thực sự là khó cóđược a." – Một người nam tử tướng mạo rất ôn nhu, trên tay cầm theo một cái rổlên tiếng hỏi thăm."Trầm mụ mụ,phu quân ta muốn đến ruộng xem năm nay thu hoạch thế nào." – Trần Tĩnh vừa cườivừa nói."Dương Dậta, ta nói ngươi, ngươi là một hán tử, dù thân thể không tốt cũng phải giúp đỡca nhi nhà mình trông nom hài tử một chút, Tiểu Bảo coi vậy nhưng là một hài tửrất ngoan. Đừng có suốt này cãi nhau khiến gia đình không được yên ổn nữa. Trầnca nhi nhà ngươi tuy tướng mạo có kém một chút nhưng thực sự là người rất tốt,làm việc chăm chỉ mà bụng cũng không chịu thua kém ai, cũng đã sắp có hài tửthứ hai rồi. Ngẫm lại, Trương Tú Nhi kia, tuy lớn lên bộ dạng không tệ, nốt rồisinh tử cũng rất tốt, nhưng ngươi xem, hắn gả đi nhiều năm như vậy, đến giờ vẫnchưa có tin gì. Ta nói, nhà ngươi mới đúng là có phúc, mắt nhìn người của a mỗngươi cũng thực sáng suốt, Trương Tú Nhi vừa hối hôn đã đem Trần ca nhi lấy vềnhà, nhìn hài tử nhà các ngươi hiện tại không phải tốt lắm sao. Được rồi, đượcrồi, ta không nói nữa, nói nhiều ngươi cũng không thích nghe, hảo hảo sống chothật tốt, a mỗ ngươi ở bên kia cũng có thể yên tâm. Nếu như không phải là bằnghữu tốt của a mỗ ngươi thì ta cũng không thèm nói ngươi đâu đấy. Tiểu Bảo đếnđây a, Trầm mụ mụ cho ngươi cái này ăn ngon lắm nha." – Nói xong, Trầm mụ mụđem trái mận của nhà trồng đút cho Tiểu Bảo ăn."Tiểu Bảomau cám ơn Trầm mụ mụ" – Trần Tĩnh đối với Tiểu Bảo đang chảy nước miếng nói."Cám ơn Trầmmụ mụ!" – Tiểu Bảo nãi thanh nãi khí nói."Trầm mụ mụ,cám ơn lời nói của người hôm nay, ta nhất định sẽ nhớ kỹ, cũng sẽ đối xử với canhi nhà mình thật tốt." – Dương Dật nhiệt tình nói lời cảm tạ. Hắn có thể nhìnra Trầm mụ mụ là thực sự quan tâm đến nhà của hắn. Hiện tại, hắn mới hiểu được,nguyên lai ca nhi là để chỉ những ngươi có thể sinh con, mà bản thân hắn làmtrượng phu thì được gọi là hán tử."A mỗ ngươivừa mới đi, ngươi đã biết hiểu chuyện rồi, chắc chắn a mỗ ngươi dưới suối vàngcó biết cũng có thể an tâm. Vết thương trên đầu thế nào? Ngươi cũng nên rangoài đi qua đi lại, phơi nắng một chút. Trần Tĩnh ngươi cũng đừng quá nuôngchiều hắn, hán tử thì nên phơi nắng một chút mới ra dáng, làn da lại trắng nhưngọc thế kia, sao nhìn ra được là đàn ông chứ." – Trầm mụ mụ thấy Dương Dật rútcục chịu tiếp thu lời khuyên của mình, lúc này mới nói thêm vài câu. Nếu nhưDương Dật còn giống như trước kia, hắn cũng lười không thèm khuyên giải làm gì."Được rồiđược rồi, các ngươi cũng nhanh đi đi, ta không làm phiền các ngươi nữa." – Thẩmmụ mụ cảm thấy Dương Dật có chút tiến bộ, rút cuộc cảm thấy tâm tình trở nênrất tốt.Bị việc nhỏnày xen giữa, bọn hắn năm sáu phút sau mới đến được ruộng nhà mình.Trần Tĩnhđứng tại bờ ruộng, nhìn ba mẫu tinh mễ cười đối Dương Dật nói – "Dương Dật, đâychính là tinh mễ năm nay chúng ta trồng, có cả thảy ba mẫu, cũng là nguồn thuchính của nhà chúng ta. Năm nay mùa màng không tệ, thời điểm lễ mừng năm mớitới có thể còn dư lại một ít."Dương Dậtnhìn xem đồng lúa xanh mơn mởn, lúa, đây chẳng phải chính là cây lúa ở thế giớicủa hắn sao. Thì ra ở chỗ này được gọi là tinh mễ. Hiện tại lúa đã trổ bôngrồi, Dương Dật nhận ra là vì trước kia hắn có một đồng học gia đình giàu lênnhờ trồng lương thực, có lần hắn đến nhà đồng học chơi cũng vào lúc cây lúađang trổ bông như thế này nên khắc sâu ấn tượng. Chỉ đáng tiếc hắn chẳng họcđược chút tri thức nào về trồng trọt. Dương Dật có chút hối hận, hắn rõ ràngtại nhà đồng học có nhìn qua sách kỹ thuật trồng lúa gạo, kết quả chỉ lật cóhai trang lại bỏ qua, nếu sớm biết sẽ không lãng phí như vậy."Phu quân đithôi, chúng ta lại xem gạo thô" – Trần Tĩnh đối với Dương Dật đang lâm vào hốihận gọi."A mỗ, TiểuBảo mỏi, đi không nổi nữa." – Tiểu Bảo túm ống quần Trần Tĩnh kêu lên."Không cóviệc gì, để a mỗ ôm ngươi. Tiểu Bảo đã đi một đoạn khá xa, thực sự cũng mệt mỏirồi." – Trần Tĩnh nói xong định ôm Tiểu Bảo.Lúc nàyDương Dật cũng đã lấy lại tinh thần, đem Tiểu Bảo ôm lên – "Trong bụng củangươi đang có hài tử, để ta ôm Tiểu Bảo cho."Trần Tĩnhnhìn Dương Dật nở nụ cười, y kéo tay Dương Dật đi về hướng ruộng gạo thô nhàmình ở phía trước.Sau khi thămhết mẫu gạo thô nhà mình, Trần Tĩnh đi hái mấy cái bắp ngô non, cùng Dương Dậtđào mấy củ khoai lang. Tất cả những thứ đó đều là thứ phu quân y thích ăn, sởdĩ bên này có hai mẫu đất, y đã cố y lưu lại nửa mẫu để trồng những thứ này."Mặt trờilên cao rồi, chúng ta về nhà thôi phu quân, qua một tháng nữa tinh mễ mới cóthể thu." – Trần Tĩnh đem tất cả đồ vật trong tay cho vào chiếc giỏ, nhìn trờinói. Y có một ít dự cảm không tốt, năm nay hướng gió có chút không đúng, mâycũng theo cùng một hướng mà ùn ùn kéo tới."Tiểu Bảođừng nghịch giun nữa, để a mỗ ôm ngươi về nhà." – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảođang chạy về phía y. Phu quân y rõ ràng là đã mệt mỏi, lúc nãy y để ý thấy ADật còn đấm đấm cánh tay.Trên đườngvề, Dương Dật lần đầu tiên gặp một sự tình khiến hắn thực mất hứng, đó là gặpmấy hán tử vừa mới làm xong việc từ dưới ruộng đi lên. Bọn họ cười nhạo hắn vìbản thân là đàn ông mà lại để ca nhi nhà mình nuôi. Có điều, tuy mất hứng nhưngcũng tuyệt đối không đối với Trần Tĩnh phát giận, đó là biểu hiện của kẻ vônăng. Nhìn biểu hiện dè dặt của Trần Tĩnh, Dương Dật thực sự không muốn giốngnhư chủ nhân của thân thể này trước kia, là một kẻ không chịu nổi kẻ khác châmngòi ly gián. Dương Dật tự hỏi chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân mà nguyên bảnchủ nhân của thân thể này trước kia đánh Trần Tĩnh!?

– Về đến nhà chưa được bao lâu, Dương Dật cảm thấy toàn thân hắn bắt đầu không được bình thường, đầu càng lúc càng nặng, thân thể thì ngược lại, càng lúc càng nhẹ.

Ngay cả Nhóc Béo đang nghịch cành hoa dại không biết từ đâu hái về cũng phát giác được cha nó không thoải mái. Tiểu gia hỏa từ ngoài cửa chạy đến bên người Dương Dật, vươn móng vuốt nho nhỏ sờ trán phụ phân, vừa sờ vừa trau lại đôi lông mày nhỏ. Kỳ thật, nhóc con này chỉ là thấy a mỗ thường xuyên đối cha làm như vậy nên học theo chứ cũng chẳng biết rút cục thì cha nó bị cái gì. Nhưng mà, nó biết rõ, những lúc như thế này đi tìm a mỗ là chính xác nhất. Thế là, tiểu gia hỏa lại lạch bạch lạch bạch chạy ngoài tìm a mỗ đang giặt quần áo về.

"A mỗ, a mỗ, cha lại không thoải mái, hắn còn không chịu nói chuyện cùng Tiểu Bảo." – Cách một dòng suối nhỏ, Tiểu Bảo lớn tiếng gọi.

"Cha lại không thoải mái? Chúng ta mau trở về." – Trần Tĩnh cầm lấy quần áo đã giặt sạch, lúc nãy thấy phu quân vẫn còn ổn, y mới đi ra ngoài giặt quần áo. Thật không ngờ phu quân vẫn là không chịu được nắng gắt, hẳn là bị cảm nắng rồi.

Y lập tức mang thau quần áo cùng Tiểu Bảo về nhà.

"Phu quân, ngươi uống nước trước đi, ta đi nấu trà giải nhiệt cho ngươi." – Trần Tĩnh vừa về đến nhà, buông thau quần áo xuống, rót cho Dương Dật một chén nước. Y lúc này mới đi ra ngoài góc vườn hái thanh hợp, một loại cây lá rộng dùng làm trà giải nhiệt. Phu quân nhà y cứ đến mùa hè là không chịu được ánh mặt trời, thường xuyên bị cảm nắng. Vì thế khi Lý đại phu đã chỉ y loại cây này, y đã đem nó từ trên núi về trồng ở nhà, mỗi lần phu quân bị cảm nắng đều có thể nhanh chóng nấu trà giải nhiệt cho hắn uống.

Trần Tĩnh hái năm phiến lá, múc một hồ lô nước, rửa sạch, cho vào hồ lô, đưa lên bếp đun.

Dương Dật sau khi uống chút nước cũng cảm thấy thoải mái hơn. Vừa rồi nghe nói Trần Tĩnh nói đi nấu trà giải nhiệt, chẳng lẽ hắn vậy mà bị cảm nắng rồi. Đây... đây đúng là thân thể phế vật trong truyền thuyết mà. Chứ nếu không thì làm gì có ai sáng sớm ra ngoài phơi nắng có một chút mà đã cảm nắng, thực sự là có một không hai a. Dương Dật âm thầm thề phải luyện thân thể phế vật này trở nên thật tốt, bằng không làm sao có thể chiếu cố được hai người kia, à không, sắp tới là ba người, vẫn còn có một sinh mạng đang ở trong bụng Trần Tĩnh nữa. Hắn dùng thân thể của người ta, tốt xấu gì cũng phải chiếu cố người nhà người ta thật tốt, hơn nữa, ca nhi kia cũng rất hợp khẩu vị của hắn.

"Phu quân mau uống trà, hương vị không được tốt lắm nhưng uống vào thân thể rất nhanh có thể khỏe lên." – Trần Tĩnh nói. Phu quân của y chẳng những thân thể không tốt mà mỗi lần uống thuốc đều phải hống như hống hài tử mới bằng lòng uống.

Dương Dật cầm lấy chén trà Trần Tĩnh đưa đưa lên miệng uống. Hắn cảm thấy cái này cũng không tính là gì, so với ở thế giới cũ mỗi khi bị say nắng là phải uống Hoắc hương chính khí thang thì còn tốt hơn rất nhiều, cái hương vị của thuốc kia mới thực là nhất tuyệt. Loại trà này mang một cỗ vị cỏ xanh nhàn nhạt, Dương Dật chậc chậc cảm thán, so với cái loại kia thì ít nhất loại này dễ tiếp nhận hơn nhiều, một hơi uống cạn chén trà giải nhiệt.

"Trần Tĩnh, thân thể ta sao lại kém như vậy, một chút ánh nắng mặt trời cũng không chịu được. Lát nữa ngươi giúp ta nấu nhiều nhiều trà giải nhiệt, ta không tin thân là một nam nhi lại bị ánh nắng mặt trời đánh bại." – Dương Dật nói, hắn vẫn cảm thấy thân thể này yêu đuối như vậy là do được nuông chiều quá mà ra. Chỉ cần hắn vào mỗi buổi sáng và chạng vạng tối rèn luyện phơi nắng một chút, mỗi ngày đều uống trà giải nhiệt, không tin là trị không hết cái tật xấu này.

"Phu quân rất có chí khí, ta lại đi nấu thêm chút nữa." – Trần Tĩnh nở nụ cười, phu quân y thực sự đã thay đổi rồi, chẳng những không nhớ ra được chuyện trước kia mà tính cách cũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Tại thời điểm phu quân đối với y tốt nhất mà bị người khác cười nhạo, về đến nhà cũng không ôn hòa mà đối với y như vậy đâu.

"Ta là một nam nhi, phải nuôi gia đình, cho nên thân thể nhất định phải khá hơn mới được." – Dương Dật nói.

"Phu quân vừa mới bị cảm nắng, uống trà giải nhiệt rồi nhưng cũng nên vào giường nghỉ một chút. Để ta dìu phu quân vào phòng ngủ." – Trần Tĩnh nói, y không hy vọng phu quân lại té xỉu nữa. Chỉ cần hắn có chút tâm tư muốn gánh vác gia đình đối với y đã là quá đủ, những thứ khác cứ để y làm là được rồi.

"Được, ta cũng không muốn lại làm ngươi thêm lo lắng." – Dương Dật vẫn còn chút chóng mặt, vì không muốn để Trần Tĩnh thêm phiền toái, tốt nhất là ngoan ngoãn nằm trên giường, khi nào thân thể thoải mái hơn lại giúp đỡ y vậy.

Bất tri bất giác, Dương Dật ngủ mất, trong mơ hắn thấy mình đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh một người chiếu cố cũng không có. Nhưng thời điểm bác sĩ mang vải trắng phủ lên người hắn, chẳng bao lâu sau có một người phụ nữ trung niên tiến vào, nàng ghé vào người Dương Dật khóc, đối với cảnh sát đến điều tra nói muốn kẻ giết chết hắn phải bồi thường, ý thức của Dương Dật đứng ở đằng sau nàng nhìn thấy tất cả. Rất nhanh sau đó, dượng, chị họ cùng anh rể hắn cũng đến, tất cả đều nhất nhất đòi bồi thương tổn thất, hoàn toàn chẳng đề cập chút nào đến việc giết người phải đền mạng. Nhìn cả gia đình cực phẩm ấy hắn chỉ nhạt nhạt cười.

Trước kia, Dương Dật có đem một phần di chúc để ở nhà bạn học, hắn đã sớm nghĩ tới, dù có chết cũng không để cho gia đình kia hưởng chút phúc lợi nào. Hắn nhìn thấy quan tòa thắng, mặc dù không khiến tên giết người phải đền mạng nhưng cũng được bồi thường chừng một trăm vạn, xem như đủ hài lòng, đáng tiếc hắn lại không có phúc được dùng đến.

Điều khiến Dương Dật thỏa mãn nhất là, tại thời điểm một nhà bốn người kia sắp nhận được tiền, bạn học của hắn mang di chúc ra, cuối cùng số tiền bồi thường được chuyển hết vào quỹ trợ giúp người nghèo. Nhìn xem người nhà cô hắn một bộ dạng như nuốt phải phân chó, Dương Dật tâm tình trở nên cực kỳ tốt.

Khi tỉnh lại, Dương Dật nghĩ, chẳng lẽ hắn đây là linh hồn xuyên việt về sao. Ân, rất có thể ngày nghĩ cái gì thì đêm mộng cái đó, hắn thực không muốn người nhà những kẻ kia chiếm được tiện nghi của mình.

Dương Dật tâm tình thật tốt rời giường, thân thể cảm thấy cũng thật thoải mái. Nhóc Béo ấy vậy mà cũng nằm cạnh hắn ngủ, nhìn mặt trời lên cao như vậy hẳn là cũng giữa trưa rồi.

Hắn uống một ngụm trà giải nhiệt được đặt ở trên ghế, trong sân thực im ắng, không biết Trần Tĩnh giờ đang làm gì, trời nắng như vậy chắc không có ra ruộng. Mà hiện tại, có lẽ ngoài ruộng cũng chẳng có việc gì cần làm, buổi sáng hắn thấy ở ruộng nhà mình nửa cọng cỏ cũng không có. Đi đến nhà chính, quả nhiên Trần Tĩnh đang ở đó. Nam nhân cao lớn này đang ngồi đan một cái giỏ trúc, động tác cực kỳ thông thuận. Dương Dật nhìn người nam nhân này, trong lòng cảm thấy y càng ngày càng vừa ý mình.

Đột nhiên cảm thấy ánh sáng từ cửa ra vào bị chặn lại, Trần Tĩnh ngẩng đầu lên thì thấy đang dùng biểu tình rất nghiêm túc để nhìn mình. Y từ trước đến giờ chưa từng bị Dương Dật nhìn chằm chằm như vậy cảm thấy cả người không được tự nhiên, tay chân trở nên luống cuống.

"Phu quân mau vào trong này, bên ngoài bây giờ nóng lắm đấy. Ngươi ngủ một giấc cũng đã qua giờ ngọ, chắc đói bụng lắm rồi, ngồi đây chờ một chút, ta mang đồ ăn tới." – Trần Tĩnh nói xong liền đi vào trong bếp lấy ra một chén cháo, một ít dưa chuột muối, sau đó lại lấy thêm khoai lang và bắp non mới luộc.

"Mau mau ăn thôi." – Trần Tĩnh thúc giục nói, phu quân y hai ngày nay đột nhiên cứ đến bữa ăn lại trở nên kỳ kỳ quái quái.

"A! Ngươi đã ăn rồi à?" – Dương Dật hỏi.

"Đã sớm cùng Tiểu Bảo ăn rồi. Ta thấy phu quân ngủ rất ngon nên không có gọi ngươi dậy, đến giờ này nhất định là rất đói." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Dương Dật uống cháo, không cần nói cũng biết Trần Tĩnh ăn là cái gì. Hắn đã từng nói qua muốn Trần Tĩnh cũng ăn giống mình nhưng y lại bảo trong nhà tinh mễ chỉ đủ cho hắn và Nhóc Béo, nếu y cũng cùng ăn thì sẽ không đủ tinh mễ để duy trì đến mùa thu hoạch năm nay mất. Huống hồ, y cũng đã ăn quen gạo thô rồi. Dương Dật tuy muốn tưởng tượng gạo thô thành mỹ vị để ăn cùng Trần Tĩnh, nhưng sự thật luôn luôn là tàn khốc, hắn căn bản không thể nuốt trôi cơm nấu bằng thứ gạo đó được.

"Phu quân uống xong cháo ăn thêm bắp ngô hay khoai lang luộc nhé, đây đều là thứ mà trước kia ngươi rất thích ăn." – Trần Tĩnh lại lần nữa bắt đầu đan giỏ, mấy cái thao tác khiến Dương Dật nhìn hoa cả mắt.

Dương Dật ăn dưa chuột muối cùng với cháo, thực sự loại dưa muối này ăn rất ngon, so với loại mua trong siêu thị nhon hơn nhiều. Cầm bắp ngô cắn một cái, mặc dù không ngọt như ở thế giới trước kia, nhưng lại rất non. Hôm nay hái được ba cái, Nhóc Béo ăn một cái, hiện tại trong chén còn hai cái, Dương Dật biết, người nam nhân này nhất định là không nỡ ăn.

Hắn nhân lúc Trần Tĩnh đang chăm chú đan, lén lút tới gần, lấy một phần bắp non đưa đến trước mặt y.

Trần Tĩnh đang làm thì bị giật mình, nhìn cái bắp ngô trước mặt đoán chừng nhất định là phu quân muốn cho y ăn. Y tại nơi mà Dương Dật mới cắn qua cắn một miếng nhỏ. Hiện tại phu quân thực sự rất tốt rất tốt, nếu cả đời đều có thể như vậy cũng đủ mãn nguyện. Nhưng là, y hôm nay nhân lúc phu quân đang ngủ đi đến chỗ Lý đại phu hỏi qua tình huống, Lý đại phu nói đầu phu quân y đại khái là bị tụ huyết, đợi khi ứ huyết tan hết, tất cả sẽ trở lại như cũ.

"Ăn ngon đúng không?"

Dương Dật dựa vào sau lưng Trần Tĩnh, cái cằm đặt trên vai y nói, tại thời điểm Trần Tĩnh quay đầu lại, còn dí dỏm chớp một bên mắt.

"Ân. Ăn rất ngon."

Trần Tĩnh nhìn bộ dạng trêu chọc của Dương Dật nở nụ cười, hiện tại phu quân thực sự rất tốt, thích cười, cũng thích náo loạn, không giống như trước kia cứ một mực ở lì trong nhà, không thích đi ra ngoài. Trần Tĩnh biết rõ, phu quân vì cái gì không muốn ra khỏi nhà, bởi vì trước kia phu quân của y từng trở thành trò cười của cả thôn. Bất quá, hiện tại phu quân đều quên hết, lại bắt đầu trở nên hoạt bát, tính cách cũng sắp trở nên trẻ con giống như Tiểu Bảo rồi.

Trần Tĩnh kéo qua một cái ghế, Dương Dật liền ngồi xuống, hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Trần Tĩnh.

"Ta có thể hỗ trợ không?" – Dương Dật vừa hỏi vừa nhặt lên một nan trúc đã được vót tốt.

"Phu quân cẩn thận, thứ này có thể làm đứt tay đấy." – Trần Tĩnh nhanh chóng lấy lại nan trúc trong tay Dương Dật, nhưng đã muộn.

Dương Dật phiền muộn nhìn chỗ vết thương rất nhỏ bị nan trúc đâm chảy máu trên tay. Lúc mới bắt đầu hắn còn không có phát hiện, mãi đến khi Trần Tĩnh lấy đi nan trúc, hắn mới thấy nhiều ra thêm một vết thương.

Trần Tĩnh không nói gì, nhanh chóng giúp Dương Dật lấy dằm trúc trong tay ra, đưa lên miệng liếm vết thương, liếm liếm hai cái mới buông ra.

"Đau không, làm bị thương rồi." – Trần Tĩnh hỏi.

Dương Dật sững sờ nhìn nam nhân trước mặt, vành mắt hồng hồng, đã bao nhiêu năm rồi mới lại có người quan tâm hắn có đau hay không.

"Ngươi sao vậy, đừng khóc, đừng có khóc đấy." – Trần Tĩnh ôm Dương Dật vào lòng, dỗ dành.

Dương Dật im lặng rơi lệ, đem toàn bộ nước mắt sát lên y phục của nam nhân. Chết tiệt, hắn vậy mà mềm yếu khóc lên. Càng đáng chết là để Trần Tĩnh cho rằng hắn bị đau mà khóc, rõ ràng hắn là bị cảm động mới như vậy.

"Ổn rồi, ổn rồi, không khóc, không khóc! Hai ngày nữa có phiên chợ, ngày mai ta mang ngươi đi lên núi đi săn được không?" – Trần Tĩnh dụ hống nói. Hiện tại phu quân y giống như hài tử, cái gì cũng tò mò, nhất định sẽ rất thích.

Trần Tĩnh vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Dương Dật liền tươi tỉnh hẳn lên, quả nhiên đúng như y dự đoán, phu quân thực là đối với cái gì cũng tò mò.

"Ngươi nói thật sao? Chúng ta có thể đi săn? Chính là ở ngọn núi bên cạnh đó hả?" – Dương Dật phấn khích hỏi. Đây chính là đi săn, đi săn đấy, hắn tại thể kỷ 21 chưa từng được trải qua đâu.

"Thật. Ta sao lại có thể lừa gạt phu quân. Ngày mai mang ngươi và Tiểu Bảo cùng đi."

Trần Tĩnh nhìn đôi mắt hồng hồng của phu quân, vừa cười vừa nói. Phu quân y thực sự là càng ngày càng đáng yêu. Bất tri bất giác bị mê hoặc, Trần Tĩnh cúi đầu hôn xuống khóe mắt còn lưu lại nước mắt của Dương Dật.

Tại thời điểm Trần Tĩnh phục hồi tinh thần, phu quân y không những hai con mắt hồng hồng, mà cả khuôn mặt cũng hồng theo.

Dương Dật bất ngờ bị Trần Tĩnh hôn đến ngẩn người, tha thứ hắn năng lực tiếp nhận quá kém, hắn là một tiểu xử nam hàng thật giá thật a.

"Cha, a mỗ, hai người đang làm gì đó?"

Tại thời điểm cả hai đều sửng sốt, một cái nãi âm nãi khí vang lên. Nhóc Béo mắt vẫn còn lim dim, lung la lung lay hướng nhà chính đi tới.

"Coi chừng!"

Dương Dật chỉ vừa kịp hô như vậy, Trần Tĩnh đã như một cơn gió lao đến chỗ Nhóc Béo ôm lấy nó, tránh cho nó khỏi vấp phải bậc cửa mà ngã xuống.

"Không có việc gì, không có việc gì." – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo dụ hống.

"A mỗ, ngươi vừa rồi cùng cha làm gì vậy? Các ngươi lại chơi thân thân sao? Tiểu Bảo cũng muốn thân thân." – Tiểu Bảo căn bản là không bị dọa, nhanh chóng tỉnh táo lại nói.

"Nhóc Béo, a mỗ ngươi nói ngày mai sẽ mang chúng ta đi săn." – Dương Dật nhanh chóng chuyển đi lực chú ý của Tiểu Bảo.

"Thật sao, thật sao??? Ta muốn đi,ta muốn đi, a mỗ không thể lại để Tiểu Bảo ở nhà, Tiểu Bảo cũng muốn đi săn."

Nhóc Béo phấn khích kêu to. Trước kia mỗi lần a mỗ đi săn nó lại bị bỏ ở nhà, cha lại rất hung dữ, không có ai cùng nó nói chuyện cả. Nếu như a mỗ không nói sẽ mua kẹo mạch nha cho nó ăn, nó còn lâu mới chịu đáp ứng ở nhà cùng với cha hung dữ, kỳ thật tiểu hài tử này trong lòng vẫn còn rất để bụng chuyện trước.

Buổi chiều, Trần Tĩnh bắt đầu chuẩn bị những đồ vật cần thiết cho chuyến đi săn ngày mai. Y thực sự không hy vọng ngày mai có thể săn được cái gì, chỉ cần mang phu quân cùng hài tử lên núi chơi một lúc, sau đó vào đến sơn động tránh nắng, chờ đến chạng vạng tối rồi lại về nhà. Ân, nhất định phải mang theo một bình trà giải nhiệt mới được.

Xế chiều, tại thời điểm ánh nắng mặt trời trở nên nhẹ hơn rất nhiều, Dương Dật uống một chén trà giải nhiệt lớn rồi đem theo Nhóc Béo đi ra ngoài nhổ cỏ. Nhiệm vụ hôm nay của bọn hắn là đem đám gà a mỗ cùng gà con cho ăn thật no.

Lần này phơi nắng, Dương Dật không bị say nắng, cũng không bị váng đầu, nhưng mà lúc về đến nhà vẫn uống một chén lớn trà giải nhiệt. Hắn đột nhiên nhớ tới lúc trưa rõ ràng là muốn đi hỏi Trần Tĩnh rất nhiều vấn đề, đến cuối cùng lại bị y làm cho cảm động, rồi lại bị Tiểu Bảo quậy một lúc, thành ra hoàn toàn quên mất. Xem chừng đành phải để đến tối lúc đi ngủ hỏi rồi.

Hoắc hương chính khí thang nè, có thanh niênnào uống chưa :v

Advertisements

Đêm hôm ấy, Dương Dật nằm ở trên giường hỏi Trần Tĩnh rấtnhiều điều, sau khi biết thân thể này chỉ mới mười chín tuổi thì vô cùng caohứng. Người ta nói, nam nhân có thể cao đến năm 23 tuổi, vậy là hắn vẫn có khảnăng cao lên được, à không, nhất định là phải cao lên. Ở phương diện này, kiếptrước hắn đã phải chịu nhịn, đến kiếp này nhất định phải phấn đấu, với lại,cũng không thể chỉ đứng đến cằm lão bà của mình được. Dương Dật quyết định từngày mai bắt đầu phải bổ xung thêm canxi. Hắn dự định sẽ làm một cái lưới đếndòng suối nhỏ bên cạnh bắt tôm, đó là biện pháp tốt nhất để có canxi ăn, dù saothế giới này cũng không có bán thuốc bổ xung canxi, chính mình động thủ cơm noáo ấm.Hắn cón biết thêm một điều, Trần Tĩnhvậy mà lại lớn hơn hắn hai tuổi. Khó trách người này lại đem phu quân y như hàitử mà nuông chiều. Chủ nhân của thân thể này thực sự là quá hồ đồ, một ca nhitốt như vậy cũng không biết hảo hảo quý trọng, không đâu lại còn đi đâm đầu vàomộ phần của a mỗ mà chết đi. Có điều, Dương Dật không biết, thực ra tên kia chỉlà không cẩn thận nên mới bị đập đầu, khiến hắn chiếm được tiện nghi mà thôi.Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, TrầnTĩnh đã rời giường. Dương Dật đại khái là đêm qua hưng phấn quá mức nên ngủ cóchút muộn, đến bây giờ vẫn còn ôm Tiểu Bảo ngủ ngọt ngào. Nấu xong cháo, y lạilấy bột mì đã nhào tốt lúc nửa đêm ra làm bánh. Bọn họ khả năng sẽ phải ăn trưaở trong rừng cho nên tốt nhất là chuẩn bị sẵn bánh mì, cộng thêm dưa chuột muốiphu quân và Tiểu Bảo thích ăn, như vậy mang theo là tiện nhất.Đem bánh mì gói vào trong giấy dầu, nấusẵn trà giải nhiệt rót vào bình đậy nắp lại, gói thêm ít dưa chuột muối, tất cảbỏ vào trong bao vải, Trần Tĩnh đặt chúng ở phần ngăn phía trên cái giỏ, cònphần dưới để đến khi săn được sẽ đặt vào.Thấy sắc trời đã dần sáng, Trần Tĩnh đivào phòng ngủ ôm Tiểu Bảo ra, để nó lên đùi mặc quần áo cho nó, tiểu gia hỏa ấyvậy mà vẫn còn chưa tỉnh, ngả ngả nghiêng nghiêng, ngã trái ngã phải trong lòngy."Phu quân, mau tỉnh, mau tỉnh! Chúng taphải xuất phát sớm một chút." – Trần Tĩnh gọi Dương Dật dậy rồi mới mang TiểuBảo đi rửa mặt.Dương Dật lúc mới tỉnh lại, nhất thờikhông phân biệt nổi bản thân đang ở nơi nào, phải qua một lúc lâu, mới nhớ rahôm nay sẽ cùng Trần Tĩnh lên núi đi săn. Hắn lấy tay chà xát mặt một cái, đứngdậy mặc quần áo, lúc này cảm thấy tất cả tế bào trong cơ thể trở nên sinh độnghơn một chút.Tại thời điểm Dương Dật vào Tiểu Bảođeo giày xong, Trần Tĩnh cho bọn hắn bôi lên mặt một ít nước của loại cây nàođó rồi mới xuất phát."Tiểu Bảo để ta bế cho." – Dương Dậtthấy Trần Tĩnh trên lưng đeo giỏ trúc, trên tay còn phải bế hài tử nhất định sẽrất mệt, bèn nói."Phu quân không thường bế Tiểu Bảo,nhất định sẽ không bế được lâu." – Trần Tĩnh cười cự tuyệt.Cuối cùng, Dương Dật đành đeo giỏ trúcđể Trần Tĩnh bế nhóc con kia, y còn đem cây cung vốn dĩ đặt ở trong giỏ trúcđeo đến trên lưng.Mới vừa đi một đoạn đường núi, DươngDật liền phát hiện ra đồ tốt, đó chính là mộc nhĩ mọc ra ở một số nhánh cây venđường."Trần Tĩnh, chờ một chút! Bình thườngchúng ta có ăn những thứ này không?" – Dương Dật chỉ vào mộc nhĩ trên cây hỏi."Cái gì có thể ăn a?" – Trần Tĩnh cóchút nghi hoặc. Y nhìn ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy toàn nhánh cây với lá cây."Chính là cái thứ đen đen kia kìa, saukhi mưa chúng sẽ mọc ra, chúng ta mau đem nó hái xuống đi." – Dương Dật nói,hắn tại thời điểm ở nhà đồng học cũng đã từng hái qua mộc nhĩ giống như vậy."Thứ này có thể ăn sao?" – Trần Tĩnhcuối cùng cũng nhìn thấy cái thứ đen sì ấy, nhưng mà, thứ này thực sự có thể ănđược sao?"Nhất định là ăn được. Ta cảm thấytrước kia đã từng nếm qua rồi, hương vị cũng khá tốt." – Dương Dật nói.Nói xong, hắn đem giỏ trúc đặt xuống,mộc nhĩ mọc ở nhánh cây cách mặt đất khoảng hai mét, hắn muốn leo lên hái."Phu quân không cần phải leo lên, dướigốc cây cũng có." – Trần Tĩnh nói xong, chỉ tay về phía gốc cây mọc lên mấy thứđen sì."Trần Tĩnh, nơi này của chúng ta có nấmkhông?" – Dương Dật hỏi. Hắn kiếp trước thích nhất là ăn những món chế biến từnấm, không biết ở chỗ này có còn được ăn đến không."Dĩ nhiên là có. Bất quá, phải sau khitrời mưa mới hái được. Hơn nữa, đa số đều là có độc." – Trần Tĩnh nói.Nguyên bản bọn họ muốn đi săn, cuốicùng lại ngồi chồm hổm tìm hái mộc nhĩ. Trần Tĩnh thì không có vấn đề gì, nhưngcái y lo lắng là không biết thứ đen sì này có thể ăn được không. Nhất định làsau khi trở về phải làm một ít đem cho đám gà con ăn trước, nếu gà con ăn đượcthì người ăn chắc không sao.Dương Dật đi thêm về phía trước vàibước, lại phát hiện ra cây ớt. Hắn thấy hiện tại ở trong nhà không có bất kỳloại gia vị nào có vị cay cả nên thấy cây ớt liền cao hứng bừng bừng hái tất cảquả bỏ vào giỏ."Phu quân, ngươi hái cái này làm gì?Thứ này không thể ăn, rất cay, chạm vào mắt sẽ làm mắt bị thương đấy."Trần Tĩnh ngẩng đầu lên liền thấy phuquân y thế mà lại đi hái loại quả mà người trong thôn không ai dám đụng đến. Ynhớ rõ, thứ này là mấy năm gần đây mới mọc ở đây. Lần trước có người trong thônhái loại quả này, không cẩn thận để dính lên mắt khiến hai con mắt của người nọsưng phồng lên, phải qua hai ba ngày mới khá lên được."Không sao. Hái thứ này xong không dụilên mắt là được. Thứ này là đồ tốt." – Dương Dật nói."Phu quân làm sao biết cái này là thứtốt?" – Trần Tĩnh hỏi. Y cảm thấy phu quân mình càng ngày càng trở nên kỳ quái."Tối hôm qua có một tiên nhân tiến vàotrong mộng của ta, hắn nói cho ta biết đấy. Thứ này làm đồ ăn ăn rất ngon, bấtquá đến mùa đông mới là ngon nhất." – Dương Dật nói.Với những người chưa bao giờ ăn cay làmsao thoáng một cái đã ăn được, Dương Dật quyết định muốn dần dần luyện cho y ăncay. Vốn tưởng rằng thế giới này không có cây ớt, thật không ngờ người ở đâycòn chưa cả bắt đầu ăn cay.Trần Tĩnh im lặng nhìn phu quân của y,hôm nay dự định sẽ lên núi đi săn, vậy mà hiện tại bọn họ chỉ mới đi đến lưngchừng núi. Xem ra hôm nay vẫn là cùng phu quân đi chơi một chút, đợi mặt trờilên thì trở về để phu quân cất những thứ kia rồi nói sau.Dương Dật đem mấy quả ớt chín hái xuốnghết, lúc này mới hướng về phía Trần Tĩnh đi tới."A mỗ, chỗ đó có một con thỏ." – TiểuBảo vẫn một mực đứng bên cạnh Trần Tĩnh, tại thời điểm xoay người lại liền thấymột con thỏ chạy xuống núi, liền la lớn.Dương Dật nhìn qua, thấy Trần Tĩnh quayngười lấy ra cây cung, ngay lập tức, một mũi tên đã rời khỏi tay. Sưu mộttiếng, con thỏ đã bị mũi tên cố định trên mặt đất, chân sau đạp đạp hai cáiliền bất động."Thực sự là một con thỏ." Dương Dật tạithời điểm Trần Tĩnh còn chưa phản ứng liền chạy qua nhặt lên con thỏ đã bị bắnchết.Trần Tĩnh nhìn đến phu quân nhanh nhẹnhoạt bát như vậy, hai ngày nay tâm tình y thực sự rất tốt, nếu như có thể đểphu quân y lúc nào cũng như vậy thì tốt rồi. Bất quá, con thỏ này nhất địnhbuổi tối phải ăn hết, con mồi bị bắn chết không thể để lâu trong thời tiết nóngbức thế này. Vả lại, chỉ là một con thỏ, mang đi bán cũng chẳng được bao nhiêutiền."Trần Tĩnh, con thỏ này cũng thật lànặng." – Dương Dật đem con thỏ trở lại, hưng phấn nói. Trước kia ở nhà đồnghọc, đi dạo chơi trên núi hắn cũng thấy bọn thỏ rừng, nhưng đáng tiếc là khôngbiết sử dụng cung tên nên chỉ có thể nhìn ngắm cho đã mắt mà thôi. Cuối cùngmuốn ăn vẫn là phải đi mua thỏ được người ta chăn nuôi sẵn."Buổi tối làm cho các ngươi ăn." – TrầnTĩnh vừa cười vừa nói."Ai nha, ta vậy mà quên mất là chúng tađang đi săn. Nhóc Béo lại đây cha ôm. Trần Tĩnh, ngươi mang giỏ nhé, để chútnữa bắt thêm mấy con thỏ cho thuận tiện." – Dương Dật tâm tình thật tốt nói.Hai người một người lưng đeo giỏ trúc,một người bế hài tử, tiếp tục đi về phía trước. Con thỏ thì bị cột ở bên ngoàigiỏ vì sợ máu thỏ sẽ làm dơ bình nước bên trong."Trần Tĩnh, chúng ta không phải là đilên núi sao? Sao ta cứ có cảm giác nãy giờ vẫn đi lòng vòng một chỗ." – DươngDật đối người phía trước kêu lên."Trên núi cành cây nhiều, rất khó bắntrúng con mồi. Chúng ta đi đến sau núi, chỗ đó có nhiều cỏ và một dòng suốinhỏ, mùa hè thường xuyên có con mồi đến đó uống nước."Chưa đi được bao lâu, Dương Dật mảinhìn người phía trước, không chú ý dưới chân liền dẫm phải cỏ tranh, phịch mộttiếng, một con chim nhảy ra, không chuẩn bị tâm lý nên hắn bị hù đến hồn víalên mây.Trần Tĩnh nghe tiếng động phía sau,xoay người lại liền thấy một con gà rừng đang chạy trốn. Dương Dật chỉ thấy ykéo cung một cái, không cần ngắm bắn, con gà rừng đã bị bắn chết. Thật đúng làbách phát bách trúng. Y đi đến nhặt con gà, đem thỏ và gà mới săn được bỏ vàotrong giỏ trúc, sau đó nhổ một ít cây cỏ che ở bên trên rồi mới đặt bình nướcvào trong."Chúng ta không đi tiếp sao?" – DươngDật thấy Trần Tĩnh đi ngược trở về liền hỏi."Bên kia hẳn là có một ổ gà, ta tới đóxem." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Phu quân y đối với mấy thứ này không hiểu,thời tiết như thế này, những địa phương mà mà rừng mái sống bình thường đều cótrứng gà rừng.Dương Dật sau đi nghe nói, cũng lập tứcđi theo tìm trứng.Rất nhanh, hai người đã tìm thấy trứnggà, chỉ là không giống như bọn họ dự đoán, ổ gà rừng có bảy trái trứng thìtrong đó đã có ba quả đã nứt vỏ. Có hai con gà rừng con lảo đảo phá vỏ đi ra,còn con thứ ba vẫn đang dãy dụa trong vỏ chưa ra được. Ngoài ba quả trứng đóra, những quả còn lại không có động tĩnh gì."A mỗ!!! Gà con kìa, gà con kìa!!!Chúng ta bắt chúng về nuôi nha!!! Cha!!! Có được không, có được không???" –Nhóc Béo hưng phấn kêu to khiến cho ba con gà con cũng bị hoảng sợ."Hay là chúng ta về đi phu quân, trờihôm nay có vẻ sẽ nắng gắt." – Trần Tĩnh mượn ý Tiểu Bảo mà nói ra, y thấy thờitiết hôm nay khả năng sẽ rất nóng, mới đi được một lúc mà mặt trời đã lên rấtcao rồi.Dương Dật do dự, vẫn là nghe theo lờicủa Trần Tĩnh. Bởi vì, hắn phát hiện, cứ hễ có hắn và Tiểu Bảo ở đây, Trần Tĩnhcăn bản không thể yên tâm mà đi săn được. Ngay cả con mồi mà Tiểu Bảo phát hiệnTrần Tĩnh cũng không phát giác, đó là vì tất cả lực chú ý của y đều đã đặt ởtrên người của hắn và Tiểu Bảo. Vì để không gây thêm phiền toái cho Trần Tĩnh,Dương Dật quyết định cùng Tiểu Bảo trở về, đương nhiên là không quên đem theomấy con gà rừng con về rồi.Thời điểm đi xuống sườn dốc, Dương Dậtnhìn thấy một cây tỏi lớn đã sắp muốn héo, cả hai mắt của hắn đều phát sáng.Tỏi thực sự là gia vị tốt a, có nó rồi có thể chế biến rất nhiều đồ ăn ngon."Phu quân sao lại dừng lại?" – TrầnTĩnh hỏi. Phu quân y sao lại đi nhìn chằm chằm vào trứng đất, cái thứ mà bìnhthường chẳng ai thèm đụng đến. Thứ cây này chỉ có lá là có thể dùng để xào mộtít thức ăn, còn củ bên dưới đất có vẻ chẳng dùng để làm gì được cả.Dương Dật buông bình nước và túi đựngthức ăn đang ôm trước ngực xuống, vốn dĩ bình nước và túi thức ăn để trong giỏtrúc đeo trên lưng Trần Tĩnh, nhưng giờ chỗ đó đã đặt ổ gà rừng nên hắn phải ômlấy."Trần Tĩnh, ngươi biết thứ này sao? Tamuốn lấy cái này." – Dương Dật không giải thích gì cả, hắn biết rõ chỉ cần hắnmở miệng người nam nhân này nhất định đều đáp ứng, hơn nữa còn làm rất tốt."Đây là trứng đất, nếu phu quân muốn tađi tìm là được. Nhưng mà bây giờ trứng đất đang lớn rất ít, hay là chúng ta vềnhà trước, sau này lại đi tìm." – Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo nói.Bọn họ đi không xa nên thời gian trở vềrất nhanh, đợi lúc về đến nhà, bên ngoài mặt trời đã lên rất cao, không khícũng trở nên nóng rát. Trần Tĩnh về đến liền đem Tiểu Bảo đặt xuống đất, đem ổgà rừng từ trong giỏ lấy ra, đặt dưới mái hiên, gà rừng và thỏ rừng săn đượccũng được đặt ở đó. Sau đó y lấy trà giải nhiệt ở trong bình đem đổ vào khaynước cho gà uống."Phu quân, Tiểu Bảo, các ngươi đừng nênnghịch chúng, chúng giờ còn quá nhỏ, nếu bị đùa quá sẽ chết đấy." – Trần Tĩnhvừa quay lại liền thấy Dương Dật và Tiểu Bảo đang trêu chọc ba con gà rừng con,lập tức đầu đầy hắc tuyến, lên tiếng nhắc nhở. "Trần Tĩnh, sao ngươi lại đem tràgiải nhiệt rót cho gà con uống thế?" – Dương Dật thu tay lại hỏi."Trong phòng còn có một chén lớn đấy,phu quân mau đi vào uống một chút rồi ở nhà trông hài tử nhé. Ta đi ra ngoàimột chút xem có thể tìm thấy chút trứng đất nào không." – Trần Tĩnh nói."Trần Tĩnh, ta cùng Nhóc Béo đi theolàm ngươi không thể đi săn đúng không?" – Dương Dật hỏi, hắn muốn nghe chínhTrần Tĩnh thừa nhận điều này.Trần Tĩnh thâm thúy nhìn Dương Dật mộtlúc nói:"Ân, có các ngươi ở đó, lực chú ý củata đều tập trung ở trên người các ngươi mà không phải động vật, chỉ sợ cácngươi sẽ đụng phải thứ gì đó nguy hiểm." – Y hào phóng thừa nhận."Ta cũng đoán là như vậy, ngươi đi đi,ta nhất định sẽ coi chừng Nhóc Béo thật tốt." – Dương Dật tâm tình thật tốtnói. Nghe được lời nói như vậy,biết y quan tâm mình như vậy, trong lòng hắn cảmthấy thực ấm áp.Trần Tĩnh nhìn nhìn hai người trong sâncảm thấy phu quân y giờ không còn chán ghét Tiểu Bảo giống như trước nữa. Từnửa tháng trước, khi lão a mỗ qua đời, y dù thế nào cũng không dám để Tiểu Bảomột mình trong nhà. Bây giờ nhìn thấy ánh mắt phu quân nhìn Tiểu Bảo không cònchán ghét, thậm chí còn có yêu thương, lúc nào cũng Nhóc Béo Nhóc Béo mà kêu.Chỉ cần nghe tiếng phu quân gọi, Trần Tĩnh có thể nghe ra hắn đối Tiểu Bảo làyêu thích. Có lẽ, y không cần phải lo lắng phu quân đối với Tiểu Bảo động chânđộng tay nữa.Thời điểm Trần Tĩnh rời đi, Dương Dậtmúc một chậu nước đầy cho Tiểu Bảo cùng chính mình rửa tay rồi nói:"Tiểu Bảo, vừa rồi phụ phân đã đem taycủa ngươi rửa sạch rồi, hiện tại ngươi không được phép đi sờ gà rừng con nữađấy.""Đã biết, cha. Hay là chúng ta đi kiếmgì đó cho gà rừng con ăn được không? Chúng cho đến bây giờ cũng chưa có cái gìăn đâu." – Tiểu Bảo nói."Được, chờ một chút, cha đi uống tràgiải nhiệt trước, ngươi cũng đến uống, rồi chúng ta sẽ ra ngoài hái ít cây cỏ."Nói xong, Dương Dật đi vào trong nhàchính, mở cái lồng bàn bằng trúc ra, bên trong đúng là có một chén trà giảinhiệt lớn.Uống trà giải nhiệt xong, hắn đem theomột cái giỏ trúc cùng một cái liềm, mang theo Tiểu Bảo đi ra dòng suối nhỏ háicỏ."Cha, cha! Bên này cỏ tốt lắm!" – NhócBéo hét lớn, nó đối với dòng suối nhỏ này rất quen thuộc, bởi vì trước kia a mathường xuyên dẫn nó đi cắt cỏ cho gà ăn. A ma chính là dùng để chỉ nãi nãi.(nãi nãi = bà)"Đến rồi, đến rồi, ngươi đừng chạynhanh quá." – Dương Dật vừa nói vừa đem đám cỏ mà Nhóc Béo chỉ cắt xuống. Hắnphải công nhận, đám cỏ mà nó chỉ đúng là đám cỏ non nhất.Ngay tại thời điểm Dương Dật chuẩn bịđem cỏ bỏ vào giỏ trúc, hắn liền nghe thấy bên trong dòng xuối phát ra tiếngvang "rầm rầm ào ào".Nhóc Béo đứng ở bên cạnh hắn cũng chúý, nó tròn to mắt nhìn vào trong nước."Hư, cha, đừng làm ồn, mau mau tới xem,bên dưới bùn có một con cá lớn kìa. Chúng ta bắt nó đem về được không?" NhócBéo chỉ vào con cá đang đem đầu rúc xuống dưới đất nói.Con cá kia lớn bằng hai bàn tay của DươngDật, nhìn có vẻ giống cá trích.Dương Dật quyết định nghe theo lời TiểuBảo. Hắn quan sát một chút rồi quyết định dùng giỏ trúc chặn hướng đầu con cáđang rúc xuống, bây giờ chỉ cần đem phía đằng sau nó ngăn chặn là được. Hắn nhớrõ trong nhà còn có mấy cái giỏ trúc, đủ để đem con cá này cả hai đầu đều bịchặn lại. Dương Dật cảm thấy mình thực thông mình, như vậy chính là đơn giảnnhư bắt rùa trong hũ."Nhóc Béo, ngươi ở đây trông nó, đợicha đi lấy hai cái giỏ trúc đem con cá này vây lại đã." – Dương Dật nói nhỏ vàotai Tiểu Bảo.Nhóc Béo gật gật đầu, tuy nó không hiểuý của cha lắm, nhưng mà nó nghe ra được cha muốn đi lấy hai cái giỏ trúc, muốnnó ở lại coi chừng con cá. Nó nhất định sẽ làm tốt. – Dương Dật rất nhanh tìm thấy giỏ trúc ở trongnhà. Thời điểm hắn đi ra ngoài, liền nhìn thấy cái trứng gà rừng còn lại đã nởra gà rừng con, hiện tại, nó còn đang nhảy vào phá đĩa nước mà vừa nãy Nhóc Béođặt bên cạnh ổ."Nhóc Béo,thế nào rồi? Cá vẫn còn chứ?" – Dương Dật nhỏ giọng hỏi.Nhóc Béo gậtgật đầu, cái con cá kia vẫn còn đang đâm đầu thật sâu vào trong bùn.Dương Dậtcẩn thận từng li từng tí đem khoảng cách của hai cái giỏ trúc thu hẹp lại chỉcòn khoảng một mét. Sau khi hai đầu đã chặn tốt, hắn mới đem một cái rổ khá nhỏhướng con cá về phía cái giỏ mà lùa. Con cá lúc này đã nhận ra nguy hiểm, nódùng sức hướng về phía trước mà bơi, thời điểm nó chui tọt vào giỏ, Dương Dậtliền đem giỏ nhấc lên, lấy tay chặn ở miệng giỏ, ngăn không cho con cá nhảy rangoài."Nhóc Béo,chúng ta bắt được một con cá lớn đấy, nhanh nhanh mang nó về thả vào chậunước." – Dương Dật cao hứng nói với Nhóc Béo cũng đang hưng phấn bên cạnh."Được, được,cha nhanh đem nó về thả vào chậu nước, đừng để cho nó chết mất," – Nhóc Béo vỗtay reo lên vui vẻ, đồng thời hưng phấn cùng với Dương Dật đi về nhà.Cá rất nhanhđược thả vào trong chậu gỗ. Để Nhóc Béo ở lại nhà trông cá, Dương Dật quay lạibờ sông để đem giỏ trúc và rổ về. Trong lúc thu giỏ trúc, hắn phát hiện có mấycon tôm bị vướng vào trong. Hắn thực cao hứng, cứ đơn giản vậy mà phát hiện rathứ có thể dùng để bắt tôm. Đem giỏ trúc cùng rổ rửa sạch sẽ, hắn rửa tay rồiđem cỏ cắt được vẫn bị ném ở một bên bỏ vào trong giỏ, lúc này mới đem theo giỏvà rổ trở về."Cha, đám gàrừng con chạy rồi." – Nhóc Béo chỉ vào chuồng gà rỗng tuếch nói."Không saođâu. Chúng nó đói bụng, muốn đi kiếm ăn. Ngươi đem đám cỏ mới cắt cho gà mẹ, đểcha đi lấy ít cháo gạo thô cho gà con ăn." – Dương Dật nhìn đám gà rừng conđang chạy trong sân nói.Tiểu Bảo cầmgiỏ cỏ đi về phía chuồng gà, hôm nay vì mang về thêm đám gà rừng con, lại mảibắt cá, nên cho ăn muộn, mặt trời đã lên cao lắm rồi. Nó nắm từng nắm cỏ xanhném vào trong chuồng gà, chỉ một lúc, tất cả cỏ đã bị ném vào."Cha, gàrừng con biết ăn cháo rồi sao?" – lúc đi ra khỏi chuồng gà, nhìn thấy đám gàrừng con đang mổ cháo gạo thô trong mâm, Tiểu Bảo liền hỏi.Hai người cứthế, hết xem gà rừng con lại xem cá, rất nhanh đã đến giữa trưa. Dương Dật đemmột ít mộc nhĩ bỏ vào trong chén, sau đó đổ nước vào. Mùa hè, mộc nhĩ ngâm rấtnhanh sẽ nở ra. Tiếp đó, hắn lại đem mộc nhĩ còn lại cũng với ớt, để lên mộttấm mành trúc đem đi phơi, tấm mành đó hắn cũng chẳng biết gọi là gì, chỉ thấyngười trong thôn vẫn thường dùng để phơi đậu nành các loại."Cha, a mỗsao vẫn còn chưa về, Tiểu Bảo đói bụng rồi." – Tiểu Bảo túm lấy ống quần DươngDật nói."Vậy chúngta đi ăn cơm thôi."Dương Dậtmang theo Tiểu Bảo đi vào nhà chính. Hắn cầm ra bánh và một ít dưa chuột muối.Vốn dĩ, Dương Dật muốn nấu chút gì đó ăn, nhưng nhìn lòng bếp đen sì sì, chẳngbiết phải nhóm lửa thế nào, đành từ bỏ. Thôi thì chấp nhận ăn tạm mấy thứ này,chờ Trần Tĩnh về nhất định phải nhờ y dạy làm cơm.Lúc TrầnTĩnh trở về, trong phòng thực im ắng, mấy con gà rừng con chạy loạn trong sân,dưới mái hiên chồng chất mấy cái rổ và giỏ, một cái rổ còn đang úp ngược lêntrên chậu gỗ.Trần Tĩnhbuông giỏ trúc xuống. Y hôm nay vận khí không tồi, săn được cả một con hoẵng.Con hoẵng hôm nay săn được hẳn có thể bán được năm quan tiền. Bởi vì mùa hè ítngười đi săn lại khó bắt được thú nên giá cả mới cao như vậy, thời điểm mùađông, không thể bán được với giá thế này đâu. Bên cạnh đó, y còn tìm được mộttúi trứng đất cho phu quân, hắn nhìn thấy nhất định sẽ rất vui.Đem giỏ tấtcả đặt xuống dưới mái hiên, Trần Tĩnh thu lại giỏ trúc. Đúng lúc đó bên trongchậu gỗ được cái rổ úp lại truyền đến tiếng nước, y đến nhìn xem thì thấy bêntrong đó có một con cá đầu to bằng một bàn tay nhỏ, đoán chừng khoảng hơn nửacân, không biết ở đâu ra. Chẳng lẽ là phu quân cùng Tiểu Bảo bắt được? TrầnTĩnh vì ý nghĩ của mình mà cảm thấy buồn cười. Phu quân của y mười ngón taykhông dính xuân thủy, làm sao có thể bắt được cá.Sau khi rửasạch hết vết máu dính trên tay, Trần Tĩnh mở cửa phòng ngủ thì thấy Dương Dậtcùng Nhóc Béo đang ngủ ngon lành. Y cười cười rồi đóng lại cửa.Trên mặtbàn, chén trà giải nhiệt đã gần thấy đáy, bánh mì cũng đã ăn gần hết, dưa chuộtmuối thì một chút cũng không còn dư lại. Xem ra y về trễ, Tiểu Bảo cùng phuquân cũng không bị đói, bằng không, Tiểu Bảo cũng không có ở trong lòng phuquân mà ngủ ngon lành như vậy.Tranh thủ ănhết số bánh mì còn lại, uống hết ít trà giải nhiệt trong chén, y phải nhanhchóng đem con hoẵng cùng với thỏ rừng săn được mang lên thị trấn, bằng khôngngày mai sẽ bị hư mất. Riêng gà rừng thì để lại để tối nay làm canh.Từ nhà đếnthị trấn cũng chỉ hết hơn nửa canh giờ, đi đi về về cũng chưa đến lúc trời tối.Nếu đi nhanh, hẳn là thời điểm y trở về, phu quân cùng Tiểu Bảo chưa chắc đãtỉnh dậy.Trần Tĩnhđem thỏ rừng đặt vào trong giỏ trúc, lại lần nữa đeo giỏ hướng thị trấn mà đi.Dương Dật mơmơ màng màng cảm giác có người vào nhà, nhưng do quá mệt mỏi, rất nhanh hắn lạingủ mất.Vừa vặn saunửa canh giờ, Trần Tĩnh đến được Vãn Nguyệt lâu. Vì y thường xuyên đến đây nêntiểu nhị trong quán vô cùng quen thuộc."Trần ca nhihôm nay lại săn được thứ gì tốt sao? Để ta đi gọi Tần quản sự tới. Ngài trướcuống miếng nước đã." – Điếm tiểu nhị tên Cẩu Đản nhiệt tình đưa đến một chéntrà xanh, lúc này mới chạy đi tìm Tần quản sự. "Trầnlão đệ, lúc này là lúc nào rồi mà ngươi còn đi săn. Nhanh nhanh uống ít trà mátđi. Ngươi là người mang thai, cũng đừng gắng sức quá. Nếu như thiếu tiền thì cứcùng với Tần đại ca nói một tiếng. Hiện tại thân thể ngươi mới là quan trọngnhất, ngươi lại còn là trụ cột của cả nhà." – Tần quản sự vừa đi tới vừa nói,ngữ điệu còn mang chút trách cứ."Tần đại ca,thân thể của ta ta hiểu rõ mà, thực sự là rất tốt, không có việc gì đâu, ngươikhông cần phải lo lắng. Nếu thực sự có điểm không ổn ta cũng không đi săn đâu."– Trần Tĩnh vừa cười vừa nói."Nghe nóiphu quân ngươi hai ngày trước bị đụng đầu, hắn không bị làm sao chứ?" – Tầnquản sự hỏi. Kỳ thật, hắn là muốn nói sao không đem cái tên không ra gì đó đụngcho chết luôn cho rồi đi. Không có năng lực nuôi gia đình thì thôi, Trần lão đệcủa hắn cũng coi như có năng lực, có thể chịu được cực khổ. Nhưng mà cũng khôngthể bởi vì thân thể không tốt mà phát tiết hết bực bội lên người ca nhi nhàmình. Hơn nữa, tên kia ngay cả con mình cũng không chịu hảo hảo mà nuôi, suốtngày không đánh cũng là mắng nó. Hắn nhìn thấy mà đau lòng. Nếu như không phảiTrần lão đệ không cho hắn quản, hắn nhất định phải tìm cho y một người đàn ôngkhác tốt hơn gấp mấy ngàn lần."Ngươi cũngphải nghe đại ca khuyên một chút, đừng có cưng chiều hắn quá. Một người đàn ônglại để cho ca nhi nhà mình nuôi, lại còn động một chút là đánh ngươi. Nếu khôngphải do ngươi nhường thì làm sao cái tên tay chân nhỏ xíu đó đánh được." – Tầnquản sự nói. Hắn thực sự coi Trần Tĩnh như thân đệ đệ của mình, cảm thấy bấtbình thay cho y, cái tên đàn ông như vậy sao xứng với đệ đệ tốt của hắn chứ."Tần đại ca,phu quân ta đã biết sửa sai rồi, hắn hiện tại đối với ta cùng hài tử rất tốt." –Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.Vì có mộtkhoảng thời gian Trần Tĩnh không đến, nên Tần quản sự mới nhiều lời muốn khuyêny một chút. Bất quá, bây giờ thấy trong cặp mắt Trần Tĩnh phát ra đều là vuivẻ, không còn nhìn thấy một chút gì ảm đạm pha lẫn ẩn nhẫn của ngày xưa nữa,lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm hơn một ít."Hôm nay sănđược cái gì?" – Tần quản sự hỏi. Hắn không muốn trì hoãn thêm thời gian củaTrần Tĩnh nữa. Hắn còn nhớ, có lần Trần Tĩnh quay trở về nhà trễ, cái đứa nhỏTiểu Bảo kia lại bị bỏ đói đứng một mình trong sân, tốt hơn hết là để y xongviệc rồi về sớm một chút mới yên tâm."Ngươi sănđược hoẵng vào lúc này đúng là quá tốt mà." – Tần quản sự đem lớp lá cây che ởphía trên để ánh nắng mặt trời khỏi chiếu vào làm hỏng con mồi ra, vui vẻ nói."Cầm lấy.Đêm này trong trấn có đại gia đình mở tiệc, vẫn còn đang thiếu một món chínhđấy." – Tần quản sự đem một lượng bạc nhét vào trong tay Trần Tĩnh.Trần Tĩnhnhìn bạc trong tay, y lẳng lặng lấy giỏ trúc đeo vào, rồi đem số bạc vừa nhậnđược thả lại trên bàn, quay người muốn đi."Trần lãođệ, ngươi đừng như vậy, ta thu hồi là được rồi. Đây chỉ là muốn giúp ngươi chútít mà thôi." – Tần quản sự vội túm lấy giỏ trúc trong tay Trần Tĩnh, lấy từtrong người ra năm quan tiền bỏ vào trong tay y."Tần đại ca,ngươi về sau đừng làm như vậy nữa. Ta không cần người khác thương hại. Cái gìcần rõ ràng phải rõ ràng, nếu không lần sau ta cũng không dám mang đồ đến nữa.Nếu quả thật có khó khăn, ta nhất định sẽ nhờ đại ca giúp đỡ." – Trần Tĩnh vừacười vừa nói."Cũng chịuvới cái tính bướng bỉnh của ngươi. Muốn giúp ngươi một chút cũng không được.Được rồi, được rồi, đại ca về sau không làm như vậy nữa là được chứ gì. Lúc nàomang Tiểu Bảo đến đây chơi, ta cũng rất nhớ cái thằng Nhóc Béo đó rồi. Cái nàymang về cho Tiểu Bảo đi, đều là đồ buổi trưa còn lại đấy." – Tần quản sự đemmột cái bọc bằng giấy dầu to bằng bàn tay dúi vào trong ngực Trần Tĩnh, nhưnglần này y không có cự tuyệt."Ngày mai cóphiên chợ, đến lúc đó gặp lại." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.Ở nơi này,cứ mỗi nửa tháng lại tổ chức một phiên chợ, địa điểm ngay bên ngoài thôn, điđến đó chỉ bằng thời gian một chén trà."Được, đếnlúc đó gặp. Mau về nhà đi, đừng để cho Nhóc Béo ở nhà bị cha nó bắt nạt." – Tầnquản sự vừa cười vừa nói.Vừa về đếnnhà, Trần Tĩnh đã nghe thấy tiếng Tiểu Bảo khóc lớn. Trong lòng y không khỏikhẩn trương, chẳng lẽ phu quân lại quay trở về như trước ưa mắng chửi hài tử.Nghĩ đến đó, vẻ mặt Trần Tĩnh liền trầm xuống."Ngươi têntiểu tử thúi này, ngươi nói, lần sau có còn dám như vậy nữa hay không?"Dương Dậtthật sự là bị hù sợ. Hắn vừa mới tỉnh ngủ, sờ sang bên cạnh không thấy Nhóc Béođâu. Hắn vội vàng đứng dậy, vừa mở cửa đã bị hù đến mức tim sắp nhảy ra khỏilồng ngực, chỉ thấy Nhóc Béo hơn phân nửa thân thể đều muốn ngã hẳn vào trongchum nước. Nếu không phải hắn tỉnh dậy kịp lúc, đứa nhỏ này không phải là sẽ vôthanh vô tức mà mất đi sao. Nghĩ đến đến đó thôi trong lòng Dương Dật liềnkhông rét mà run."Phu quân,ngươi có tức giận cái gì thì cứ đánh ta mắng ta là được. Tiểu Bảo còn nhỏ,ngươi tha cho nó đi mà." – Trần Tĩnh đè nén tâm tình thất vọng, nói ra."Ngươi nóivậy là có ý gì? Ngươi cho rằng ta tự nhiên đi khi dễ nó? Ngươi cái gì cũngkhông biết, như thế nào không đi hỏi nó thử xem." – Dương Dật đẩy Nhóc Béo vàotrong lòng Trần Tĩnh, phi thường tức giận nói. Hắn biết Trần Tĩnh nói như vậylà bởi vì y không tín nhiệm hắn.Dương Dậtnhìn một vòng quanh sân, vừa nhìn thấy cái cuốc cạnh đống cỏ tranh, liền nhanhtay nhặt lấy hướng chum đựng nước muốn đập xuống."Phu quân, ngươilàm gì vậy? Sao tự nhiên lại muốn đập vạc nước?" – Trần Tĩnh giữ chặt lấy DươngDật đang nổi giận đùng đùng. Vạc nước thực sự rất đắt, một cái cũng phải tiêuhết năm sáu quan tiền, tuyệt đối không thể đập."Ngươi hỏita vì sao đi đập vạc nước??? Lúc nãy, Nhóc Béo suýt nữa thì bị rơi vào trongnày. Hù chết ta. Tiểu tử thúi này vậy mà nhân lúc ta ngủ bắc ghế trúc leo lênlấy nước, thiếu chút nữa thì ngã vào trong đó. Nếu không phải ta tỉnh dậy tìmnó, nói không chừng..." – Dương Dật nói không thành lời câu nói kia. Hắn sớm đãđem hai người này trở thành thân nhân của mình, nếu Nhóc Béo thực sự sảy rachuyện gì, hắn thực sự không dám tưởng tượng."Tiểu Bảo,nghe lời, không khóc nữa. Phu quân, thực xin lỗi, là ta trách nhầm ngươi. TiểuBảo, không được khóc, ngươi hôm nay làm như vậy là sai, về sau nhớ rõ nếu muốnrửa tay phải rửa trong chậu nước. Tuyệt đối không được lấy ghế leo lên vạc nướcbiết không. Cái vạc nước rất sâu, nếu ngươi ngã vào đó sẽ xảy ra chuyện mất,đến lúc đó a mỗ biết đi nơi nào tìm được ngươi nữa." – Trần Tĩnh xoa xoa cáiđầu ẩm ướt của Tiểu Bảo. Y cũng bị lời nói của Dương Dật dọa cho hoảng sợ. Nếukhông còn Tiểu Bảo, y không biết phải làm thế nào. Đứa nhỏ này chính là mệnhcăn của y, nếu không có nó, y làm sao có thể tiếp tục mà sống tiếp."A mỗ! TiểuBảo... ô... Tiểu Bảo biết sai rồi. Tiểu Bảo về sau sẽ không... sẽ không... không leolên đó nữa. Ô ô... Tiểu Bảo sẽ ngoan. Tiểu Bảo sợ, Tiểu Bảo suýt chút nữa là ngãxuống rồi. Là... là cha kéo quần áo của Tiểu Bảo lại, mới... mới không bị rơi vào,ô oa ô oa..." – Tiểu Bảo hiển nhiên là cũng bị hoảng sợ. Nó vừa khóc vừa nấc nói,bộ dáng thực sự rất là đáng thương."Ân. Khôngcó việc gì, không có việc gì. A mỗ tin Tiểu Bảo lần sau nhất định không bò lênnữa. Nghe lời, không khóc nữa, ngoan." – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng nó nói. Tronglòng y hiện tại ngũ vị tạp trần. Y trách oan phu quân rồi. Ơn trời không cóviệc gì. Phu quân, cám ơn ngươi. Trần Tĩnh trong lòng âm thầm nói lời cảm tạ."Được rồi,được rồi, Nhóc Béo đừng khóc. Trần Tĩnh, mau mau lau khô tóc cho Tiểu Bảo, đừngđể bị lạnh." – Dương Dật lấy cái bố khăn đưa cho Trần Tĩnh nói. – "Được rồi, Tiểu Bảo, đừng khóc nữa. Hôm nay Tần đại thúc củangươi cho ngươi một bao bánh ngọt này." – Trần Tĩnh vỗ vỗ cái đầu nhỏ của TiểuBảo nói.Vừa nghe đếncó bánh ngọt, Tiểu Bảo rất nhanh liền ngưng khóc, chỉ còn lại một chút tiếngnấc nhỏ nhỏ do khóc lâu quá mà ra. Trần Tĩnh đem Tiểu Bảo đặt lên trên ghế, nhậnlấy bố khăn Dương Dật đưa cho, nhẹ nhàng lau khô tóc cho nó."Mau nín,lại đây mang bánh ngọt ra ăn cùng với cha ngươi." – thấy Tiểu Bảo rút cuộc cũngngưng khóc, Trần Tĩnh lấy bao bánh ngọt trong ngực ra đưa cho nó."Phu quân,ngươi coi chừng Tiểu Bảo nhé, để ta đi làm cơm tối. Các ngươi chắc cũng đóibụng rồi." – Trần Tĩnh nói xong, liền đi vào trong bếp."Cha ngồixuống đây này, chúng ta cùng nhau ăn bánh ngọt đi." – Nhóc Béo rõ ràng là đãđem toàn bộ lực chú ý tập trung hết lên trên túi bánh ngọt.Dương Dậtnhìn nó, quả nhiên đúng là trẻ con, chỉ cần cho một chút đồ ăn, tất cả sợ hãihay gì đó đều ném hết qua một bên mà. Hắn ôm lấy Tiểu Bảo ngồi lên trên ghế, mởtúi bánh ngọt ra, bên trong là hơn mười khối bánh được xếp ngăn nắp như mạtchược, nhìn có vẻ giống bánh đậu xanh và đậu đỏ.Nhóc Béothực sự chính là một đứa nhỏ vô cùng hiểu chuyện, nó cầm lấy một khối bánh đậuxanh đưa đến bên miệng Dương Dật, Dương Dật vui vẻ cắn một miếng nhỏ, cảm thấyphi thường ngon miệng. Thấy cha cắn một miếng, lúc này Tiểu Bảo mới đem toàn bộkhối bánh còn lại nhét vào miệng của mình. Cái miệng nhỏ phình ra, nhai nhaimấy cái liền nuốt hết vào bụng."Cha, chongươi ăn." – Nhóc Béo đem tất cả số bánh còn lại trong túi giấy đưa cho cha nó.Nó còn nhớ rõ, trước kia những thứ này toàn bộ đều là để cho cha ăn. Nó được ănmột khối đã là tốt lắm rồi. Mặc dù mấy thứ này ăn rất ngon, nhưng cha nó thânthể không tốt, phải ăn nhiểu mới được."Tiểu giahỏa, ngươi ăn đi, cha hiện tại ăn một khối bánh đậu đỏ rồi. Ngươi cũng mau cầmmột khối cho a mỗ đi." – Dương Dật hướng trong túi giấy cầm lấy một khối bánhđậu đỏ, về sau hắn mới biết, thứ này không phải là bánh đậu đỏ mà là bánh mứttáo. Hương vị cũng đậm hơn một chút."Thật tốtquá" – Nhóc Béo nhanh chóng lấy một khối bánh đậu xanh, lạch bạch chạy vàotrong bếp.Trần Tĩnhđang nấu nước để thịt con gà rừng ban sáng thì thấy Tiểu Bảo chạy vào."A mỗ, mauhá miệng. Aaa. Nhanh lên, nhanh lên." – Nhóc Béo vừa nó vừa làm động tác "a"cho Trần Tĩnh xem.Y nhìn thấyTiểu Bảo đang cực kỳ vui vẻ cũng nở nụ cười, há miệng "a" một tiếng. Tại thờiđiểm Tiểu Bảo đem một khối bánh đậu xanh nhét vào miệng y, y ngây ra một lúc,khóe miệng cũng bất giác nhếch lên."Là cha nóita đem cho a mỗ ăn." – Tiểu Bảo hoàn thành nhiệm vụ, cao hứng nói."Cảm ơn TiểuBảo, bánh ngọt rất thơm. Được rồi, được rồi, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, maumau đi ra ngoài, ở trong này rất nóng." – Trần Tĩnh vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏbừng của Tiểu Bảo nói.Nhóc Béođược khích lệ, cao hứng hấp tấp chạy ra ngoài.Chờ nướcsôi, Trần Tĩnh đem gà bỏ vào chậu gỗ, đem nước đổ từng chút một lên người congà. Đến khi con gà bị ngập trong nước, y liền cầm chân nó lật qua lật lại mấylần. Đến khi cảm thấy đã ổn, Trần Tĩnh liền bê chậu gỗ ra dòng suối nhỏ cạnhnhà bắt đầu vặt lông. Y không muốn làm ở trong nhà, vì khi làm gà xong sẽ đểlại mùi rất khó chịu, mà dọn dẹp cũng rất phiền phức.Nhóc Béongồi ở trên đùi Dương Dật, trừ miếng đầu tiên nhét hết vào miệng ăn ra, về sauDương Dật đều đút nó ăn. Tiểu gia hỏa lúc này mới dùng miệng nhỏ ăn từng miếngtừng miếng một. Cho ăn hết ba khối bánh đậu xanh cùng bánh mức táo, Dương Dậtsợ nó ăn quá nhiều buối tối không chịu ăn cơm mới đem bánh cất đi. Bánh này đểđến ngày mai cho ăn tiếp chắc cũng không có vấn đề gì, liền cất xuống ngăn bàn.Vừa từ nhàchính đi ra, Nhóc Béo liền thấy Trần Tĩnh ôm chậu gỗ ra ngoài. Thế là một đứanhỏ cùng với một đại nhân cứ thế đi theo phía sau y."A mỗ, tađến hỗ trợ." – Tiểu Bảo ngồi chồm hổm xuống trước mặt Trần Tĩnh."Nhóc Béo, amỗ chưa đồng ý, ngươi sao lại có thể đem tay thò vào. Nước trong chậu đang bốchơi, nhất định rất nóng, sẽ bị bỏng đấy. Nhớ kỹ lần sau không được như vậynữa." – ngay lúc Nhóc Béo định thò tay vào chậu, liền bị Dương Dật bắt được."Tiểu Bảo,cha ngươi nói rất đúng. Nước này rất nóng, ngươi cho tay vào sẽ bị phỏng. A mỗlàm rất nhanh, một lúc là xong thôi. Các ngươi không có việc gì làm thì đi háiít măng, để đến tối xào ăn." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Y cũng không muốnhai cái người này càng giúp càng thêm bừa bộn.Buổi tốinay, đồ ăn vô cùng phong phú, canh gà rừng bên trong bỏ thêm một ít mộc nhĩ, cánướng, măng xào có thêm một ít trứng đất được phu quân băm nhỏ bỏ vào. TrầnTĩnh lúc rửa mộc nhĩ sợ thứ này có độc đã cẩn thận đem băm một ít rồi ném chomấy con gà con ăn, thấy chúng nó ăn xong không bị làm sao mới đem bỏ vào nồicanh gà.Dương Dậtnếm một ngụm canh gà, hương vị vô cùng ngon. Hắn trước tiên đem một cái đùi gàgắp cho Nhóc Béo, lại đem cái đùi gà còn lại gắp cho Trần Tĩnh. Kỳ thực, DươngDật thích nhất là ăn canh sau đó gặm xương gà, còn về phần thịt đùi, hắn thựcsự không quan tâm mấy.Trần Tĩnhlần này không có chối từ. Y nhìn Dương Dật thật sâu, phu quân cho tới bây giờcũng chưa từng đem món ngon mà gắp cho y.Mà bên kiaNhóc Béo lại vô cùng cao hứng. Là đùi gà đó, đùi gà mà nó thích ăn nhất. Trướckia a mỗ đều đem cả hai cái đù gà gắp cho cha, nó có muốn ăn cũng chỉ có thểngồi nhìn thôi.Buổi tối,trước khi đi ngủ, Dương Dật nhìn thấy Trần Tĩnh lấy từ trong túi áo một ít tráicây. Hắn nhìn kỹ một chút thì nhận ra đó vậy mà lại là quả ô liu. Khó trách hắncảm thấy dầu hạt cải mùi vị có chút quen thuộc, có lẽ là ép ra từ quả ô liunày."Trần Tĩnh,ngươi hái quả này ở đâu vậy?" – Dương Dật cầm lấy quả ô liu hỏi."Phía saunúi. Hiện tại vẫn chưa có nhiều quả chín. Đây là mấy quả chín trước rơi xuống,ta nhặt được lại để quên ở trong túi áo. Đợi nhiều một chút có thể đem đi phơinắng rồi om lên ăn." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, thức này om lên ăn với cơmthực sự rất là ngon."Lúc nàochín, chúng ta đi nhặt nhiều một chút, chúng có thể ép ra dầu đấy." – Dương Dậtkích động nói. Dầu ô liu chính là vô cùng có giá, vô cùng tốt cho sức khỏe."Nó cũng cóthể ép ra dầu sao? Chúng ta chỉ biết lúc ép hạt trà sẽ thả một ít bầu dục nàyvào, dầu ép ra sẽ có một mùi hương thơm ngát." – Trần Tĩnh nói, y đây là lầnđầu tiên nghe nói quả bầu dục này còn có thể ép được ra dầu."Chúng ta ởđây có dầu hạt trà sao?" – Dương Dật ngạc nhiên hỏi, thực là đồ tốt nha."Lúc nàorảnh mình cùng lên núi nhặt bầu dục đi." – Dương Dật hướng Trần Tĩnh nói. Cónhiều dầu một chút có thể là thật nhiều đồ ăn ngon. Dương Dật coi vậy chứ cũngthực ham ăn, rõ ràng muốn nuôi sống gia đình vậy mà giờ chỉ biết nghĩ cách làmra đồ ăn ngon."Đợi khi nàoquả chín, chúng ta cùng đi. Giờ thì đi ngủ thôi phu quân." – Trần Tĩnh đợiDương Dật đã nằm trên giường rồi mới thổi tắt nến.Sáng sớm hômsau, kỳ thực là mặt trời đã lên khá cao, ánh nắng chiếu thẳng vào phòng, DươngDật mới tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy đã thấy Nhóc Béo cả nửa thân trên đều đè trênngực hắn, ngủ ngon lành. Khó trách vừa rồi Dương Dật có cảm giác như bị quỷ ápgiường, nguyên lai là do cái tên tiểu quỷ này.Cẩn thận đặtnhóc tiểu quỷ nằm lại trên giường, Dương Dật đi ra ngoài. Nhìn nhìn trong sânkhông thấy Trần Tĩnh, hắn đoán có thể là y đã ra ruộng rồi.Mở lồng bànra, bên trong đã để sẵn hai chén cháo trắng, cùng với dưa chuột muối. Hôm nayđặc biệt còn có thêm một đĩa đậu que xào. Dương Dật nếm thử, cám thấy rất khôngtồi.Ăn bữa sángxong, Dương Dật quay trở lại phòng, Nhóc Béo vẫn còn ngủ, có lẽ do hôm qua thứcdậy quá sớm, tối lại đi ngủ muộn nên vậy.Dương Dậtngồi trước gương đồng, sờ sờ cái trán, hắn quyết định đem băng vải đang quấntrên đầu gỡ xuống. Cái thứ này bẩn đến mức chính hắn cũng ngửi thấy mùi hôirồi. Vừa cởi băng vải xuống, Dương Dật thầm chửi một tiếng, trán của hắn cănbản là không có bị thương nặng gì, chỉ bị sưng lên một chút, sờ vào thấy hơiđau. Rõ ràng là chẳng bị làm sao, lại bắt hắn băng vào hại hắn còn tưởng rằngbị thương thực sự nghiêm trọng. Lại còn hại hắn phải uống thuốc đắng hai ngày,đúng là đáng hận mà.Trần Tĩnhsáng sớm đã đi lên núi, y đi đến địa phương hằng năm vẫn trồng dưa chuột địnhđem hạt giống gieo xuống. phu quân nhà y rất thích ăn thứ này, phải trồng nhiềumột chút. Kết quả, thời điểm hắn đi đến nơi, không ngờ trên mặt đất mấy cây dưachuột đã mọc ra, lại còn có không ít quả.Y ở trongbụi cây tìm hái hết quả lớn quả bé. Có đôi khi mấy tiểu hài tử cũng đến đây háidưa chuột ăn, bất quá bây giờ thời tiết càng trở nên nắng gắt, người lớn trongnhà cũng không cho phép bọn chúng chạy lên núi. Chính vì vậy, lần này Trần Tĩnhhái được cả nửa giỏ dưa, không kể lớn nhỏ. Còn những quả đã già, cứ để đó, đếnkhi nó già sẽ rụng xuống rồi hạt trong đó lại mọc thành cây.Trần Tĩnhsau đó còn đi hái một ít quả chua, bọn chúng ở đây mọc tương đối nhiều, có quảxanh có quả đỏ, thời điểm chín hẳn thì chuyển sang màu tím. Nhưng thứ quả nàythực sự rất chua, nếu đã chín đến mức chuyển thành màu tím đen thì chua muốnchết. Nếu không phải ca nhi đang có thai, căn bản là không ai thèm hái thứ quảnày cả, chỉ có chim chóc là thường xuyên đến ăn thôi.Lúc trở về,Trần Tĩnh lại tìm được một ít trứng đất. Bởi vì tối qua lúc xào măng đập náttrứng đất cho vào xào cùng, hương vị rất là ngon, hôm nay thấy được làm y muốnhái một ít. Trần Tĩnh biết rõ, thứ này không có độc, bởi vì trước kia bọn hắncũng thường hái lá cây này để khử đi mùi tanh của cá.Sau khi tháoxuống băng vải trên đầu, Dương Dật lập tức đi lấy một chậu nước để giặt. Hắnhái một ít lá cây mà lần trước Trần Tĩnh hái để tắm cho Nhóc Béo. Loại là câynày thực thần kỳ, đem một ít lá cây bỏ vào chậu gỗ chà xát, rất nhanh trongnước nổi lên một ít bong bóng, Dương Dật cảm thấy nó rất giống bồ kết, dùng đểgiặt quần áo chắc không có vấn đề gì.Trần Tĩnhmãi vẫn không thấy trở về, hắn đối với thế giới này lại không quen thuộc. Tấtcả những gì Dương Dật có thể làm đó là cho Nhóc Béo ăn no, sau đó lại mang nóđi cắt cỏ cho gà, đổ cháo gạo thô cho gà rừng con. Xong xuôi rồi cũng chẳngbiết phải làm gì, Dương Dật cùng Nhóc Béo ngồi dưới mái hiên, mắt to chừng mắtnhỏ. Cuối cùng, Dương Dật cảm thấy ngồi không chờ đợi Trần Tĩnh cũng chẳng đượcích gì, tốt hơn hết là đi bắt một ít tôm nhỏ để bổ xung can-xi. Không chỉ riêngmình hắn muốn bổ xung can-xi, mà trong nhà cả ba người cũng đều cần cả.Cho nên, khiTrần Tĩnh trở về, liền nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đang ở trong dòngsuối nhỏ làm cái gì đó. Tiểu Bảo cùng với phu quân dùng giỏ trúc ở trong dòngsuối vớt qua một cái, sau đó lại vớt ngược lại một cái. Hiện tại trong suốikhông có cá, phu quân không biết lại ở trong nước bắt cái gì để chơi. Trần Tĩnhlắc đầu, phu quân y từ khi tỉnh lại giống hệt như là biến thành một đại hài tửấy."Phu quân,mặt trời đã lên cao lắm rồi, ngươi sao lại còn cùng hài tử ở ngoài phơi nắng."– Trần Tĩnh đến bên cạnh Dương Dật nói.Dương Dật bịtiếng động phía sau dọa sợ kêu lớn, hắn căn bản là không nghe được tiếng bướcchân, đúng là người dọa người, hù chết người mà."A mỗ đã về.Ta cùng với cha ở đây bắt cái này. Cha nói, đây gọi là tôm có thể ăn được,nướng lên còn rất thơm nữa." – Nhóc Béo giống như hiến vật quý nói, nó bắt đượcrất nhiều tôm đó."Thật sao?Vậy khi về sẽ nướng cho các ngươi ăn, được không? Nhưng mà hiện tại phải về nhàtrước. Cũng đã trưa rồim ở ngoài này phơi sẽ bị cảm nắng." – Trần Tĩnh vừa cườivừa nói. Trong thùng gỗ đã có không ít tôm rồi. Thứ này tuy hương vị không tồi,nhưng căn bản không thể no bụng được. Hơn nữa, ăn nhiều còn có thể bị tiêuchảy. Cứ đem về nhà trước, sau đó để cho phu quân và Tiểu Bảo đem mấy con nhỏcho gà mái ăn.Vì vậy,nguyên bản Dương Dật muốn bắt thêm một ít tôm nữa lại phải cùng Nhóc Béo trởvề. Vừa nhìn thấy Trần Tĩnh buông giỏ trúc trên lưng xuống, ánh mắt hăn liềnsáng ngời. Đó là quả nho a, tuyệt đối không thể sai được. Thấy vậy, hắn liềnchảy nước miếng. Hai ngày nay, ngoài trừ cơm canh cùng hai khối bánh ngọt ra,hắn chưa từng được nếm qua chút hoa quả nào. Đối với người kiếp trước mỗi ngàyđều ăn hoa quả như Dương Dật mà nói, đây đúng là nắng hạn gặp mưa mà.Dương Dậtlấy một quả nho màu tím bỏ vào trong miệng ăn, lập tức nhận ra đây không phảilà hương vị thơm ngọt của nho, hơn nữa lại còn chua đến mức khiến hàm răng hắnê ẩm. Lập tức phi một tiếng, phun hết ra ngoài, thật sự là quá chua rồi, saolại có loại nho nào chua như vậy chứ.Trần Tĩnhmuốn ngăn cũng không kịp, liền trơ mắt nhìn phu quân y đem quả chua ăn vào.Thấy hắn bị chua đến nhăn mặt nhíu mày, Trần Tĩnh cảm thấy, phu quân y càngngày càng đáng yêu."Cha, ngươisao lại ăn quả chua vậy? Ta còn không dám ăn a." – Nhóc Béo hiếu kỳ hỏi, trướckia, nó chưa bao giờ thấy cha ăn cái này nha."Trần Tĩnh,ngươi từ đâu hái được loại quả chua này vậy?" – Dương Dật hỏi. Hắn biết ở thếgiới này rượu rất quý, bởi vì phải dùng rất nhiều gạo thô mới nhưỡng ra rượu,thời điểm nấu món nào tanh mới lấy một chút rượu cho vào. Mà hiện tại ở đây cósẵn nho, không phải đó là thứ rất tốt để nhưỡng rượu đó sao. Bỏ nho vào bìnhgốm, cho đường rồi phong kín lại, chỉ cần một hai tháng là đã lên men tốt rồi.Lúc đó tha hồ mà dùng để nấu ăn. Không những thế, còn có thể đem đi bán. DươngDật phi thường hưng phấn, hắn cảm thấy, cơ hội làm giàu đã đến rồi.Bất quá,hiện thực luôn luôn tàn khốc hơn rất nhiều so với tưởng tượng, thời điểm DươngDật phát hiện ra thứ hắn nhưỡng được không phải là rượu mà là dấm, hắn mới biếtđược, rượu không phải là thứ cứ tùy tiền nhưỡng là ra.Chương 8Lời editor: Cái truyện nàymỗi 1 chương đều dài khủng khiếp :v Có nhiều đoạn đọc thấy tg viết câu trước vscâu sau chẳng ăn nhặp gì với nhau cả nên đành sắp xếp lại + chémthêm 1 ít cho nó liên kết với nhau. Mn thông cảm :vÀ... mà tg cũng hay có mấy cáilời cuối truyện, nhưng mà mình thấy nó cũng chẳng liên quan lắm nên ko edit(chính xác là mình lười quá chẳng muốn edit thêm vào). Vậy hoy đi nha~ Mong mntiếp tục ủng hộ"Phi, phi,phi, cha, tất cả đều là tại ngươi, hại ta giờ cũng tự mình gọi mình là Nhóc Béorồi." – Tiểu Bảo bất mãn nói.Hắn đem giỏtrúc đựng nho đổ ra liền nhìn thấy dưới đáy toàn bộ đều là dưa chuột. Khótrách, quả nhiên cái món kia đúng là dưa chuột muối. Loại này chính là thứ ănvới cơm mà hắn thích nhất."Ngươi vốnchính là Nhóc Béo mà, lại còn sợ cha gọi như vậy sao." – Dương Dật đây là saukhi nghe Tiểu Bảo nói liền cười đáp.Trần Tĩnhnhìn Dương Dật đột nhiên phát hiện băng bó trên đầu của hắn đã bị gỡ xuống,liền lo lắng hỏi: "Phu quân, ngươi sao lại đem băng trên đầu tháo xuống, miệngvết thương gặp gió sẽ bị đau đầu mất.""Đầu ta tốtlắm, không cần phải đeo nữa, ta cảm thấy thứ đó có mùi nên đã đem giặt rồi." –Dương Dật nói. Cái thân thể này vô dụng đến mức nào vậy trời, không thể ra nắngthì thôi, giờ lại còn không thể ra gió. (=.=)Trần Tĩnhmặc dù lo lắng, nhưng lại thấy hai ngày nay thân thể phu quân y xác thực đã kháhơn một chút, đến giữa trưa ra ngoài nắng cũng không bị say nắng nữa nên y cũngthấy hơi yên lòng."Trần Tĩnh,nhà chúng ta có cái bình gốm nào không? Phải là bình gốm thật sạch ấy." – DươngDật hỏi. Hắn nhìn thấy nho liền muốn nhưỡng một ít rượu nho."Có, nhưngmà bình gốm sạch thì đều khá nhỏ." – Trần Tĩnh nghi hoặc nói.Rất nhanh, yđã đem hai cái bình gốm ra. Hai cái bình đúng là rất nhỏ, cao chỉ khoảng haimươi cm, miệng bình có thể miễn cưỡng nhét vào một bàn tay, ở giữa phình ra,đến đáy thì nhỏ dần lại."Trần Tĩnh,ngươi có còn quả chua không?" – Dương Dật hỏi, chỗ nho ở đây đại khái chỉ đủ đểlàm một bình gốm nhỏ thôi.Trần Tĩnh dùkhông biết phu quân y muốn gì, nhưng mà mặc kệ là hắn làm chuyện gì đi nữa ycũng đều sẽ ủng hộ: "Dưới chân núi phía sau mọc nhiều lắm, nếu phu quân muốn,ta sẽ đi hát về nhiều một ít." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.Dương Dật ngheTrần Tĩnh nói còn có rất nhiều liền an tâm, như vậy không phải là hắn có thểnhưỡng ra rất nhiều rượu sao.Trần Tĩnhthấy Dương Dật đem tất cả quả chua bỏ vào chậu gỗ, có vẻ là muốn rửa chỗ quảchua này, y liền đem hết dưa chuột trong giỏ trúc cũng đổ ra ngoài. Đem chúngbỏ vào một cái thùng gỗ khác, múc nước từ trong chum ra đổ vào, trước cứ ngâmdưa trong này một lúc cho tươi, hiện tại y còn phải đi nấu cơm, hai người kiachắc cũng đã đói bụng rồi."Nhóc Béomau mau tới đây cùng rửa cái này với cha." – Dương Dật nhìn thấy Nhóc Béo đangđuổi theo mấy con gà rừng con dưới trời nắng liền gọi.Nhóc Béonhìn mấy con gà rừng con chạy toán loạn trong sân, cảm thấy bắt chúng thật sựquá khó khăn, vẫn là đi giúp cha rửa quả chua tốt hơn.Rất nhanhnho đã được rửa sạch để vào trong rổ trúc, chờ đến khi tất cả đều khô có thểđem đi ủ rượu."Ai nha,Trần Tĩnh hôm nay đem phu quân đi dạo phiên trợ đấy ư." – Trầm a mỗ vừa ra khỏicửa đã thấy một nhà ba người bọn họ cùng nhau hướng đến phiên chợ mà đi."Chào Trầm amỗ." – tiểu gia hỏa không cần nhắc nhở, thấy người đã bắt đầu chào hỏi."Lại đây chota nhìn một cái, Tiểu Bảo ngươi lại béo ra đó nha." – Trầm gia a mỗ cực kỳ yêuthích đứa nhỏ này. Hắn rất thích trẻ con, là một ca nhi vậy mà lặn lội đường xađến tận nội thành để thăm cháu ngoại, cho nên đặc biệt yêu thích Nhóc Béo."Ân, phuquân ta muốn đến phiên chợ xem thử." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói."Cũng nên rangoài nhiều một chút. Dương Dật à, ngươi xem ngươi hai ngày nay ra ngoài đi quađi lại, sắc mặt so với trước kia tốt hơn nhiều lắm." – Trầm gia a mỗ vừa cườivừa nói."Trầm a mỗngươi lại chê cười ta rồi, nhưng mà ta đích thực đã khá hơn rất nhiều, tất cảđều là công lao của Trần Tĩnh." – Dương Dật vừa cười vừa nói."Ngươi đứanhỏ này xác thực là đã thay đổi. Được rồi, được rồi, các ngươi mau đi đi, tađây không quấy rầy vợ chồng son các ngươi nữa." – Trầm a mỗ cười cười đi mất.Hai người đichưa được bao lâu thì gặp cả nhà thôn trưởng. Trần Tĩnh vốn không phải ngườitrong thôn, mà nhà Dương Dật cũng là hơn mười năm trước mới đến đây, nguyên bảnDương gia là một gia đình rất khá. Nhưng vì sau khi cha của Dương Dật qua đời,thân thể hắn lại không tốt, a mỗ của hắn lại không biết kinh doanh, đành mangtất cả của cải trong nhà bán đi. Chính vì vậy Trương Tú Nhi vốn có hôn ước vớiDương Dật mới đổi ý gả cho người khác.Về sau, a mỗcủa Dương Dật cứu được Trần Tĩnh, sau khi Trương Tú Nhi xuất giá vài ngày, thấyy sức khỏe tốt, lại chịu được cực khổ, liền dứt khoát cưới hắn cho Dương Dật.Dù sao nhitử nhà mình thân thể không tốt, căn bản là không thể nuôi được gia đình, cho dùcưới ca nhi về cũng là để người ta đến chiếu cố. Nếu như không thừa cơ đem TrầnTĩnh trở thành người một nhà, a mỗ của Dương Dật thật sự không biết có ca nhinào thấy tình trạng gia đình hắn lại nguyện ý giả cho Dương Dật, cái người taykhông thể làm, vai không thể vác."Là Tĩnh canhi à. Dương Dật ngươi cuối cùng cũng chịu ra khỏi nhà rồi. Cũng nên đối xử tốtvới ca nhi nhà mình, đừng luôn khi dễ hắn." – Trần a mỗ nhà trưởng thôn vừacười vừa nói. Nếu không phải nhờ ca nhi lợi hại này, Dương Dật hai năm trước đãsớm bỏ mạng vì độc xà. Cũng bởi chuyện này mà trong thôn không ai dám trắngtrợn khi dễ một nhà ba người Dương Dật. Mà đương nhiên, Trần Tĩnh cũng khôngphải dễ bắt nạt. Nếu người khác khiến y thiệt thòi một chút, y cũng cười cườicho qua, nhưng nếu có ai bắt nạt phu quân y, xì xào to nhỏ nói xấu phu quân ycái gì, Trần Tĩnh sẽ tìm mấy người đó, kể cả là cùng hán tử đánh nhau y cũngdám. Chính vì vậy người trong thôn sau này cũng chỉ dám ở sau lưng Dương Dật mànói lung tung, cũng không dám đến trước mặt hắn nói nữa."Ta yêu hắncòn không kịp, sao lại đến khi dễ hắn chứ." – Dương Dật vừa cười vừa nói."Trần a mỗngươi cũng đi phiên chợ à?" – Trần Tĩnh cười hỏi."Ừ, đi đếnđó mua chút muối." – Trần a mỗ vừa cười vừa nói, lại nghĩ, Dương Dật này chẳnglẽ đổi tính rồi sao? Một thời gian trước, hắn qua nhà Dương Dật vẫn còn thấytiểu tử này cầm gậy đánh Trần Tĩnh, thậm chí còn mắng cả đứa nhỏ ngoan ngoãnTiểu Bảo.Hai ngườivừa tới chợ, liền thấy người đến người đi, rất náo nhiệt."Trần Tĩnh,thật náo nhiệt nha." – Dương Dật cảm thán nói. Rõ ràng bình thường trong thôncũng chẳng nhìn thấy được bao nhiều người, mà hiện tại cái phiên chợ ở đầu thônnày lại náo nhiệt như vậy. Nơi đây là một khoảng đất trống tầm ba bốn trăm métvuông, từ thôn đi ra hết tầm năm phút đi bộ, một bên là rừng cây, một bên làdòng suối rộng tầm 2 đến 3 mét."Đến đây đasố là người trong thôn chúng ta, cũng có một số người trên núi và thôn bên cạnhđến mua đồ dùng." – Trần Tĩnh giải thích."Trần Tĩnh,bên này có bình gốm này. Lão bá, cái bình gốm này bán thế nào?" – Dương Dật chỉvào một cái bình gốm cao tầm ba mươi bốn mươi cm hỏi."Vị ca nhinày thật thanh tú nha, cái bình gốm này của ta rất tiện, đựng cái gì cũng được,chỉ cần 5 văn tiền." – Vị lão bá niên kỷ không nhỏ vừa cười vừa nói."Lão bá, đâylà hán tử nhà ta." – Trần Tĩnh thấy lão bá kia nhận nhầm liền nói.Thấy vậy,lão bá bán bình gốm liền sững sờ, cần thận nhìn lại Dương Dật, lại nhìn TrầnTĩnh, liền không thể không thừa mắt mình có vấn đề, giữa ban ngày ban mặt lạiđi nhận nhầm ca nhi với hán tử."Ta thật làgià đến mờ cả mắt rồi." – Lão bá bán bình gốm nói."Lão bá, cáivạc nhỏ này bao nhiêu tiền?" – Trần Tĩnh chỉ vào một cái vạc nhỏ dùng để đựngnước tầm năm mươi cm nói."Cái này là50 văn tiền, nếu các ngươi mua, lão đầu tử ta sẽ đem cái bình gốm nhỏ kia tặngcho các ngươi." – lão bá vừa cười vừa nói."Lão bá, cáibình nhỏ kia có thể bán rẻ một chút không? Chúng ta cần mua khá nhiều bình nhỏ,có thể bán 3 văn tiền được không? Cái vạc nhỏ này ta cũng lấy. Mười cái bìnhgốm nhỏ và vạc tổng cộng là 80 văn được chứ?" – Trần Tĩnh nói.Sau khi trảtiền chỗ bình gốm và vạc gửi lại ở đấy, chờ đến lúc bọn hắn quay lại mới mangvề."Cha, có mứtquả kìa, ta muốn mứt quả, ta muốn mứt quả!!!" – Nhóc Béo nhìn thấy một chỗ bánđầy mứt quả, lập tức kêu lên. Nếu là ngày trước, nó nhất định sẽ không dám nóinhư vậy với Dương Dật, nhưng là mấy ngày nay hắn đối với nó rất sủng ái, liềnkhiến tiểu gia hỏa làm nũng với mình.Nhóc Béo đượcDương Dật ôm lấy, một tay cầm mứt quả ăn, một tay túm lấy quần áo trên vai hắn,thời điểm trở về liền vô ý bôi bôi tay bẩn lên áo cha mình.Trần Tĩnh đimua một ít muối và đường, sau đó lại đến sạp thịt heo mua một ít thịt ba chỉ."Mấy cáixương heo này bán thế nào? Còn cả chỗ lòng heo này nữa." – Dương Dật chỉ vàomấy thứ bị chủ quán ném trong cái sọt hỏi, trong đó có một ít xương ốngvà xương sống lưng đã bị lóc gần hết thịt, còn có một ít lòng heo khá sạch sẽ."Những thứnày đều không thể ăn, vị tiểu ca này nếu muốn thì cứ lấy về cũng được." – chủquán cười nói với Dương Dật. Vị ca nhi này trông thật thanh tú, nhưng mà hắn đãbán thịt heo ở đây được hai năm rồi, sao lại không biết đó là ca nhi nhà nàonhỉ."Mau đemnước miếng của ngươi lau đi, hắn là phu quân ta." – Trần Tĩnh trừng chủ quánthịt một cái. Y thường xuyên đến đây mua thịt, cùng chủ quán chỗ này khá thânthiết."Hắn là hántử nhà ngươi sao? Các ngươi thực là xứng đôi. Hắn tuấn tú như vậy khó tráchngươi muốn giấu không cho ra ngoài, sợ người người khác câu dẫn mất a." – Chủquán vừa cắt thịt heo vừa cười nói.Trần Tĩnhthấy Dương Dật muốn lấy mấy thứ kia, tiến lại cái sọt lấy lòng heo bỏ vào giỏtrúc trước, sau đó lại chọn lấy một cái xương sống còn tươi và hai khúc xươngđùi.Hai người ởphiên chợ dạo qua một vòng, Trần Tĩnh thế nhưng lại không nhìn thấy Tần đại ca,có lẽ hôm nay bận việc gì đó nên không tới. Mua cho Nhóc Béo một cái trống lắc.Thời điểm hai người trở lại chỗ bán bình gốm lấy đồ thì gặp con trai lão bá tớiđón ông về, lão bá cảm thấy có chút áy náy vì nhìn lầm hán tử nhà người tathành ca nhi liền để con của mình giúp bọn họ đem mấy cái bình gốm Trần Tĩnh đãmua về."Rốt cụccũng về đến nhà, đi lâu như vậy, ta cảm thấy mệt muốn chết rồi." – Dương Dậtngồi lên ghế nói.Nhóc Béo đếnbây giờ vẫn còn liếm mứt quả, tiểu tử kia định liếm hết đường bọc bên ngoài mớicam lòng ăn thịt quả bên trong."Nhóc Béo ănnhanh lên một chút, mứt quả sắp chảy hết cả ra rồi." – Dương Dật hướng Nhóc Béonói.Nhóc Béohiện tại đã không còn sợ Dương Dật, nó nhìn xâu mứt quả le cái lưỡi đỏ au nhonhỏ liếm lấy một cái, thấy đường kẹo không có chảy xuống, lại tiếp tục sựnghiệp liếm mứt quả của mình. Tay còn lại cũng không rảnh rỗi, bàn tay nhỏ xíucầm lấy cái trống lắc Dương Dật cho nó chơi."Haizz... tiểutử này, ngươi càng ngày càng khó bảo." – Dương Dật thấy Nhóc Béo không đem lờimình nói để vào đầu liền nói. Kỳ thật, tất cả lực chú ý của nó hiện tại đangđặt vào tiếng vang từ cái trống lắc phát ra.Đúng lúc nàyTrần Tĩnh đem một chén trà giải nhiệt đến cho Dương Dật. Hắn ra ngoài cả buổithực sự là đã rất khát liền cầm lấy uống mấy ngụm lớn. Uống nước xong, DươngDật thoải mái nằm lên ghế trúc."Ngươi nếumệt thì đi vào giường nằm một lúc, nằm ở ngoài này sẽ bị cảm lạnh đấy." – TrầnTĩnh nhìn Dương Dật như không có xương nằm phịch ở ghế trúc nói."Ta khôngmệt, chỉ là muốn nghỉ một lát thôi." – Dương Dật nói."À, TrầnTĩnh, ngươi đem mấy cái xương đùi chặt làm đôi, còn cái xương sống kia thì chặtthành khúc bằng nửa ngón tay, lát nữa chúng ta sẽ làm canh xương hầm." – DươngDật nói. Hắn biết với tình trạng của mình hiện tại này của mình, đem mấy cáixương đó đi chặt là không thể. Lúc từ chợ về, hắn chỉ ôm mỗi Nhóc Béo mà thânthể đã mỏi nhừ, mũi cũng cay cay, cái thân thể này đúng là không thể dùng được,nhất định phải đem đi luyện tập cho thật tốt, ngày mai còn phải đi hái nho nữa.Số nho hôm qua toàn bộ đã bị hắn cho bào bình nhỏ nhưỡng rượu rồi.Nghe thấytiếng chặt xương cốt từ phòng trong, Dương Dật đi vào lập tức nhìn thấy sốxương đã được chặt chỉnh tề liền cảm khái, người này đúng là quá mức nghe lờihắn a. Cái xương sống kia chặt mỗi khối đều đều tăm tắp, xếp lại với nhau hếtsức chỉnh tề."Phu quân,chúng ta định ăn thức này thật sao? Ở đây mọi người chẳng ai ăn cái này cả." –Trần Tĩnh hỏi. Y thì không sao cả, nhưng ở đây không ai ăn mấy thứ này nên từlâu cũng nhập gia tùy tục."Ừ. Thứ nàytrước tiên đem hầm lên là có thể ăn. Dùng để nấu mì hay trực tiếp dùng làm canhăn cũng đều rất là bổ dưỡng." – Dương Dật nói xong liền nhờ Trần Tĩnh đi đặtmột nồi nước, hắn đem tất cả chỗ xương đã được chặt tốt bỏ vào.Chuẩn bịxong hết thày, Dương Dật lại để cho Trần Tĩnh nhóm bếp đun với lửa to. Sau đólại để Trần Tĩnh múc đầy một nồi nước, hắn cầm theo số lòng heo và năm thìamuối đi ra con rạch bên cạnh xử lý. Nhóc Béo vẫn như cũ toàn bộ lực chú ý đềuđặt vào cái trống lắc.Hắn ngồi lênhòn đá, nơi mà Trần Tĩnh thường ngồi giặt quần áo, chỗ này bây giờ có khá nhiềunước. Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói, thời điểm mùa khô bắt đầu phải đi ra dòngsuối lớn mới có nước giặt quần áo, vì thế y đã đào một con rạch dẫn nước vào.Nguyên bản ban đầu con rạch này chỉ là dòng suối nhỏ rộng khoảng 50 đến 60cmđược y đào sâu xuống 1m cũng đào rộng ra tầm 1m, ở bên dưới kê một tảng đá ngăndòng nước lại, cho nên nước đọng lại cũng không ít, bình thường dùng để giặtquần áo hoặc rửa các thứ linh tinh rất thuận tiện.Dương Dậthôm nay rút cục cũng được vào thôn thăm một lần. Trong thôn người cũng khôngít, trên dưới tầm ba trăm hộ, sống tập trung gần chân núi. Bình thường cũngkhông có nhiều người đi qua nhà bọn hắn. Hỏi Trần Tĩnh thì y nói hiện tại làmùa hè, phần ruộng phía nhà hắn trồng đa số là gạo thô, mà gạo thô là loại gạokém nhất chỉ khi bất đắc dĩ mới có người ăn, bình thường chỉ cần làm cỏ làđược, không cần phải chăm sóc tỉ mỉ như tinh mễ, cho nên người hướng ruộng bênnày đi cũng rất ít chỉ cần cách ba ngày lại đi xem một lần cũng coi như là cầncù rồi."Cha, maunhìn, có rắn, coi chừng bị rắn cắn!!!" – Dương Dật đang thất thần, bị gọi mộttiếng mới hoàn hồn, nhìn lại thì thấy lúc hắn đem lòng heo cho vào trong nướcrửa liền bị một đại đông tây có cái đầu đen sì cắn. Tại thời điểm thứ kia muốnnhả ra, hắn liền hướng về phía trên bờ ném mạnh, nếu Dương Dật đoán không lầmthì thứ kia nhất định có thể dùng nấu thành món mà hắn rất thích ăn. Nhưng mà...Dương Dật cũng nghĩ ngàn vạn lần không nên là rắn a.Cái bình gốm nhà Dương Dật đại khái nhìn như thế này, mà kíchthước nhỏ hơn chútCái này là mứt quả, hay còn gọi là kẹo hồ lôThịt ba chỉ nè

– "Cha, con rắn này sao lại ngắn như vậy?" – Nhóc Béo chỉ vào cái thứ đang uốn qua uốn lại, nhìn có vẻ như không thể bò được trên mặt đất hỏi.

Dương Dật nhìn con lươn đang uốn qua uốn lại trên mặt đất, con lươn này phi thường lớn, dài tối thiểu 60 đến 70cm. Nói thật là hắn chưa bao giờ sờ vào con lươn còn sống nào, trước kia đi chợ mua về đều là đã được xử lý tốt. Dương Dật thấy con lươn kia không ngừng vặn vẹo liền chạy qua bắt thử, ai ngờ vừa chạm vào đã bị trượt mất vì quá trơn, hơn nữa con lươn này lại hung dữ vô cùng, mấy lần hắn suýt nữa thì bị nó cắn.

"Hai người các ngươi đang làm gì đó? Còn không mau đi vào nhà, trời nắng gắt như vậy phơi lâu sẽ bị cảm nắng đấy. Lòng heo cứ để đó lát nữa ta rửa là được rồi." – Trần Tĩnh sau khi châm bếp thì không thấy hai người kia đâu, vừa mới ra ngoài tìm thì thấy một lớn một nhỏ ngồi chồm hổm giữa trời nắng chang chang, chẳng biết đang làm cái gì.

"Trần Tĩnh ngươi mau tới đây, đem nó bắt lại." – Dương Dật vừa thấy Trần Tĩnh ra tới thì lập tức kêu lên.

"Con lươn lớn như vậy hai người các ngươi làm sao tìm được? Lại còn bắt nó lên đây, đúng là lợi hại." – Trần Tĩnh vừa đi tới đã nhìn thấy con lươn lớn dính đầy bùn nằm trên mặt đất.

"Phu quân ngươi rửa tay rồi mang Tiểu Bảo về nhà đi, chỗ này cứ để ta làm là được." – Trần Tĩnh rất tự nhiên lấy tay sờ đầu Dương Dật vẫn còn đang ngồi chồm hổm.

Dương Dật bị Trần Tĩnh sờ đầu cảm thấy không được thoải mái lắm, nhưng mà hắn hiểu được hiện tại trời rất nắng, sợ ngồi lâu thật sự sẽ bị cảm liền dẫn Nhóc Béo trở về.

"Trần Tĩnh ngươi bắt nó lại làm thịt, đến trưa đem xào với trứng đất nhé." – Dương Dật dẫn Nhóc Béo trở về cũng không quên quay đầu lại dặn.

"Được được, mau về nhà đi, nhân tiện trông bếp giúp ta một chút." – Trần Tĩnh cười đáp.

"Cha, mặt ngươi thật là đỏ, giống y hệt như quả táo vậy." – Nhóc Béo vừa về đến nhà đã leo lên ghế bưng một chén trà giải nhiệt ừng ực uống.

Trần Tĩnh lấy một hòn đá đập chết con lươn vẫn còn đang uốn qua uốn lại. Y quay về bếp mang ra một cái chậu gỗ, cái kéo cùng với một cái chén. Chỗ lòng heo này phải rạch ra thì mới rửa sạch được.

Y rất nhanh cắt đứt đầu lươn, mổ bụng, dùng đầu kéo nhọn móc hết nội tạng ra rồi lấy nước trong chậu rửa sạch toàn bộ máu sau đó cắt ra thành từng đoạn dài bằng nửa ngón tay. Đặt cái chén đựng lươn đã được làm sạch sang một bên, Trần Tĩnh bắt đầu xử lý chỗ lòng heo. Y cắt bỏ toàn bộ đoạn lòng phía cuối, lấy muối đổ vào trong chậu bóp lòng heo một lúc, đem tất cả những thứ bẩn thỉu bóp ra hết rồi mới đổ nước rửa. Cứ làm như thế ba lần, lòng heo đã không còn ngửi thấy mùi gì bất thường nữa. Lúc này Trần Tĩnh mới đem giỏ trúc đựng xương và lòng heo rửa sạch treo ngược dưới tàng cây. Xong xuôi tất cả, y để chén đựng lươn vào lòng heo bỏ vào trong chậu gỗ cầm theo cái kéo trở về nấu cơm. Không biết phu quân có cho thêm củi vào bếp không, nếu không chỉ sợ bây giờ bếp lửa cũng đã tắt mất.

Thời điểm Trần Tĩnh vào trong bếp liền nghe thấy một cỗ mùi thơm từ xương hầm phát ra. Dương Dật cũng đang từ trong nồi múc canh.

"Canh nấu xong rồi, rất thơm, nhất định là ăn rất ngon." – Dương Dật đối với Trần Tĩnh vừa mới về nói.

"Cha, thơm quá, ta cũng muốn uống." – Nhóc Béo dùng đôi mắt thèm thuồng nhìn chén canh.

"Tiểu tử thối, ngươi quên lời cha dặn rồi sao?" – Dương Dật vỗ cái mong vuốt đang định vươn đến chén canh nói.

"Cha khi dễ ta." – Tiểu gia hỏa lập tức dùng ánh mắt đáng thương hướng về phía a mỗ nó cáo trạng.

"Đừng có giả bộ đáng thương trước mặt ta, a mỗ ngươi cũng không bênh đâu. Cha đã nói rồi, canh vẫn còn rất nóng, không thể đụng vào, nếu không tay ngươi sẽ bị bỏng." – Dương Dật một lần nữa nói với Nhóc Béo. Hắn kiếp trước thấy trên TV mấy đứa nhỏ bị nước nóng xối vào làm bỏng, bộ dáng kia Dương Dật nhất định không quên được. Huống chi ở cái địa phương này bệnh viện không có, nhất định càng phải cẩn thận.

Nhìn Tiểu Bảo tỏ vẻ đáng thương, hắn liền cầm chén canh lên thôi thôi, nếm thử một ngụm thấy không còn quá nóng, hương vị khá là ngon mặc dù không có thêm gia vị gì đặc biệt nhưng mà canh này là nguyên chất ninh ra từ xương so với canh trước kia hắn từng ăn ngon hơn rất nhiều.

"Được rồi, đã không còn nóng nữa, có thể uống rồi." – Dương Dật cầm chén canh đặt lên mặt ghế để cho Nhóc Béo tự mình uống.

Buổi trưa hôm nay, lần đầu tiên Dương Dật được ăn thử mì của thế giới này. Trần Tĩnh làm một đĩa lươn xào tỏi, một đĩa dưa chuột muối cùng với một tô mì xương hầm, tuy mì so với kiếp trước không được tinh mịn bằng nhưng hương vị thô sơ như thế này cũng có một loại phong vị khác.

***

"Đem tất cả chỗ quả chua này hái xuống tốt lắm. Nhóc Béo, ngươi không được chạy loạn đâu đấy." – Dương Dật nhìn một mảng lớn nho dại kêu lên. Hắn thật không ngờ ở dưới chân núi này mọc thành một mảng lớn toàn là nho dại, chỗ nho này mà đem nhưỡng thành rượu hết thì được rất nhiều a.

Hắn nhớ Trần Tĩnh đã nói một bình rượu nhỏ trong nhà dùng để nấu ăn vậy mà đã một quan tiền, mà loại rượu kia vẫn thuộc loại nhẹ, rất có thể đã bị pha nước vào. Nếu như hắn mà nhưỡng được rượu nho, nhất định so với thứ rượu đó tốt hơn nhiều lắm.

"Vâng ạ." – Nhóc Béo đáp, lại tiếp tục hướng về phía chân núi chạy loạn, rất nhanh đã tìm được một ổ gà rừng ngay bên dưới mấy gốc nho, bên trong ổ gà còn có cả 2 quả trứng.

Dương Dật cẩn thận đem từng chùm từng chùm nho màu tím đen hái xuống bỏ vào trong giỏ trúc. Buổi sáng, lúc lên núi hắn cũng đeo theo một cái giỏ trúc, Trần Tĩnh sợ vai hắn bị đau lấy hai mảnh vải bố lót lên vai hắn. Dương Dật thấy giỏ trúc cũng không quá nặng, mặc dù hắn thể lực không bằng Trần Tĩnh, nhưng đeo một giỏ nho nhất định không có vấn đề gì. Dù sao hắn cũng là một người đàn ông không phải sao.

Trần Tĩnh hái rất nhanh, Dương Dật đến bây giờ mới hái được tầm mười chùm, mà y đã hái được non nửa giỏ rồi.

"Cha! A mỗ! Ta tìm được trứng gà, mau mau tới xem nha!" – Nhóc Béo kêu to.

Hai người bị thấy Nhóc Béo gọi lớn cũng bị làm cho tò mò chạy qua, thì ra thằng nhóc này thực sự đã tìm được một cái ổ gà rừng, bên trong ổ còn có hai trái trứng gà rừng nằm trên mặt cỏ.

Dương Dật đang định đem trứng gà nhặt lên thì bị Trần Tĩnh ngăn lại.

"Phu quân đừng nhặt, trong ổ này chỉ có hai quả trứng, qua vài ngày gà a mỗ kia có thể sẽ sinh thêm mấy quả nữa, bọn chúng bình thường có thể sinh đến sáu quả. Đợi qua vài ngày nữa, chúng ta hãy đến nhặt." – Nói xong Trần Tĩnh lại đem chỗ cỏ khô lót ổ bị Tiểu Bảo làm rối loạn sửa sang lại.

Sau khi hái đầy giỏ nho, một nhà ba người lại quay trở về.

Thời điểm về đến nhà, hai chân Dương Dật cảm giác như bất động đến nơi. Mà bên kia Trần Tĩnh lại ngược lại, chẳng những lưng đeo cái giỏ lớn hơn của hắn, lại còn ôm Nhóc Béo thì lại chẳng thấy y thở gấp một chút nào, vẫn là một bộ dáng tâm bình khí hòa. Dương Dật nhìn xem mà đỏ cả mắt, đến khi nào thân thể hắn mới có thể tốt được như vậy đây.

Trần Tĩnh đem Nhóc Béo thả xuống đầu tiên là đến giúp Dương Dật đem giỏ trúc tháo xuống xong rồi mới buông giỏ trúc trên lưng mình.

"Aa... Đau... đau... ngươi nhẹ một chút." – Dương Dật kêu, thiếu chút nữa là nhảy dựng lên.

"Làm đau ngươi rồi. Bị trầy da, ngươi ngồi đó đợi ta một chút, ta đi lấy thuốc." – Trần Tĩnh kéo hai tấm vải bố trên vai Dương Dật xuống nói. Y đã đề phòng đến như vậy mà thật không ngờ làn da phu quân quá non nớt, kết quả vẫn bị quai đeo của giỏ trúc làm cho rách da.

"Bôi thuốc vào sẽ không đau nữa, rất nhanh sẽ khỏi thôi." – Trần Tĩnh dùng một cái lá trúc quệt một ít thuốc trong bình gốm bôi lên chỗ vết thương bị rách da của hắn.

Dương Dật nhìn người đang chăm chú bôi thuốc cho mình, trong mắt y ngoài đau lòng ra còn có tự trách, nhất định là người này lại đang tự trách bản thân vì đã dẫn hắn theo khiến hắn bị thương rồi. Đây không phải là lỗi của y a, rõ ràng là do hắn tự mình muốn đi mà.

"Ta không sao, thật đấy. Này, Tiểu Bảo, ngươi đang làm gì đó? Không phải đã đem nước múc vào chậu gỗ nhỏ cho ngươi rửa tay rồi đó sao? Ngươi chẳng lẽ lại muốn cả người ngã vào chum nước đấy à." – Dương Dật kêu. Từ trưa ngày hôm qua trở đi, trong nhà bọn hắn liền có thêm một cái vạc nước nhỏ. Nước dùng trong nhà đều là Trần Tĩnh nhân lúc hắn và Nhóc Béo còn đang ngủ đi đến giếng nước trong thôn gánh về.

Sau khi Dương Dật ngủ trưa dậy thấy Nhóc Béo và Trần Tĩnh đã đem toàn bộ chỗ nho hôm nay bọn họ hái được rửa sạch, đang ngắt từng trái từng trái một rời ra.

Mấy cái bình gốm nhỏ hôm qua mua được cũng đã rửa sạch sẽ rồi phơi khô, Dương Dật đem bình gốm đặt ở trong phòng, Nhóc Béo thấy hắn đem từng quả từng quả nho đổ vào trong bình thì ngay lập tức bỏ việc đang làm bắt đầu học theo hắn đổ nho vào bình.

"Tiểu mập mạp đừng có đổ đầy bình đấy, chỉ cần đổ hơn phân nửa là được rồi, đổ nhiều hơn sẽ bị tràn ra đó" – Dương Dật nói. Hắn trước kia cũng đã từng nhưỡng qua rượu nho rồi. Bởi vì lúc đó nhà đồng học đưa đến vài thùng nho, mà loại nho kia nhìn thì đẹp mắt nhưng ăn lại có chút chua, để lâu sợ bị hư mất, thế là hắn lên mạng sưu tập công thức, bắt đầu nhưỡng thử rượu.

Vì có rất nhiều nho mà hắn lại không hoàn toàn nắm được cách làm cho nên cho vào bình quá nhiều. Nho lên men tiết ra nước và bọt khí liền bị trào ra ngoài mất đi rất nhiều nước.

"Vâng, cha." – Nhóc Béo lấy mấy quả nho bỏ vào bình, lại ghé ghé mắt lên miệng bình nhìn một chút, mãi cho đến khi được hơn phân nửa bình gốm mới dừng lại.

Rất nhanh mười cái bình gốm nhỏ đã được đổ nho vào, Dương Dật lấy cái chày cán bột mới mà hôm qua Trần Tĩnh làm cho hắn đem nho chứa trong đó nghiền nát. Nhóc Béo nhìn thấy thú vị, cứ hướng Dương Dật nhìn chằm chằm. Thấy bộ dạng đó của nó, hắn liền mềm lòng, mà hai tay cũng đã dính đầy nước nho vì thế dứt khoát đem cái chày cán bột đưa cho nó. Riêng bản thân mình thì đem tay cho vào bình gốm bóp. Rất nhanh nho bên trong mười cái bình gốm toàn bộ đã bị nghiền nát.

Số nho dư lại vẫn còn rất nhiều, Trần Tĩnh thấy vậy lại đi lấy một cái bình gốm lớn, chính là cái bình chuyên dùng để đựng tinh mễ. Vì hiện tại tinh mễ đã dùng hết nên cái bình vẫn được để ở trong phòng, nhân đây thì lấy ra dùng luôn đến khi nào thu hoạch thì lại đi mua một cái bình khác.

Đã có cái bình gốm lớn này, rút cuộc số nho còn lại đã được xử lý hết. Sau khi cho vào mỗi bình gốm một muôi đường Trần Tĩnh liền theo lời Dương Dật dùng giấy dầu bọc kín lại tất cả miệng bình, lại dùng dây thừng buộc chặt. Dương Dật nghĩ tầm một tháng nữa là có rượu nho uống rồi.

Cái bình gốm lớn thì được đặt ở bên trong nhà chính, còn mấy cái bình gốm nhỏ thì đem vào phòng ngủ trước kia của a mỗ Dương Dật. Bởi vì căn phòng đó tương đối mát mẻ nên từ trước tới giờ thường được dùng để chứa tinh mễ, trước kia mỗi lần Trần Tĩnh cần nấu cháo tinh mễ thì đều là do a mỗ Dương Dật lấy ra.

Ngay lúc Dương Dật đem bình gốm nhỏ cuối cùng ôm vào thì nghe Trần Tĩnh gọi.

"Phu quân, cái bình lần trước nhưỡng có mùi vị rồi." – Trần Tĩnh ngửi thấy mùi vị thoát ra từ hai cái bình gốm liền kêu lên.

"Ngươi lại gần kiểm tra xem nó có mùi thối hay không, nếu không phải thì chứng tỏ nó đã bắt đầu lên men rồi." – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh ghé sát lại gần miệng bình ngửi ngửi, xác thực là có mùi vị, nhưng mà không phải là mùi thối. Có lẽ, phu quân y đích thực có thể nhưỡng ra rượu. Chỉ cần phu quân chịu ra khỏi nhà, chỉ cần hắn mỗi ngày không nhốt mình trong phòng nữa thì mặc kệ phu quân muốn làm cái gì y đều nguyện ý ủng hộ. Cõ lẽ quên hết truyện của mấy năm qua đi phu quân y lại có thể một lần nữa bắt đầu lại từ đầu. Trần Tĩnh thấy mấy ngày nay Dương Dật đều rất vui vẻ trong lòng y thực sự rất là cao hứng.

"Sao rồi, không phải là mùi thối đúng không?" – Dương Dật hỏi.

"Cha, không phải là mùi thối đâu." – Nhóc Béo học theo bộ dạng của a mỗ nó, ngồi chổm hổm trên mặt đất ngửi ngửi mùi hương thoát ra từ trong bình gốm.

Bọn hắn đang ở trong phòng thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng sấm sét, Nhóc Béo bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, ôm chặt lấy chân Dương Dật.

"Không việc gì, đừng sợ, a mỗ cùng với cha đều ở đây." – Trần Tĩnh vuốt vuốt Tiểu Bảo đang ôm chặt lấy chân của phu quân nói.

Chỉ vài phút sau, bên ngoài trời đã tối đen như mực, gió cũng vù vù nổi lên, mưa bắt đầu ào ào rơi xuống.

"Phu quân ôm Tiểu Bảo nhé, ta ra ngoài xem một lát." – Trần Tĩnh vừa nói xong đã chạy như bay ra ngoài. Y đội mưa đem cổng đóng lại, bắt đám gà rừng con đang đứng co ro dưới gốc cây mướp đem vào trong mái hiên, lại đi ra đem quần áo phơi bên trên gậy trúc rút vào, đồng thời cũng đem cây gậy trúc cất vào trong kho củi.

"Trần Tĩnh mặc kệ những thứ đó đi, quần áo ngươi đều ướt hết cả rồi." – Dương Dật đứng ở cửa nhà kêu.

"Ngươi mau đem con vào nhà, ta đi hái chút thức ăn tối nay đã rồi lập tức sẽ vào." – Trần Tĩnh vừa nói vừa nhanh tay hái lấy quả mướp trên cây cùng bẻ một ít măng trúc, lúc này mới chạy vào nhà.

"Mau mau đi lau khô tóc, đem quần áo thay ra, đừng để bị cảm mạo." – Thời điểm Trần Tĩnh vừa mới vào nhà Dương Dật lập tức nói, Nhóc Béo thì vẫn một mực ôm chặt lấy cổ hắn.

Nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, Dương Dật đoán đây chính là bão, cơn bão này tới thực sự rất hung mãnh.

Trần Tĩnh sau khi thay quần áo đi ra ngoài mới từ từ lau khô tóc. Xem ra dự cảm của y là không sai. Có lẽ mùa vụ năm nay thu hoạch sẽ kém đi rất nhiều, chỉ mong là cơm mưa này đừng có kéo dài quá lâu, bằng không cho dù có thu hoạch được hết tinh mễ cũng vì bị nảy mầm mà không thể bán được giá tốt.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hồi ta còn nhỏ, không nhớ rõ là mấy tuổi, có một ngày nhà ta thịt một con gà, thời điểm đem lòng gà ra dòng suối nhỏ rửa thì có một chuyện sảy ra. Đó là một con lươn bơi đến cắn lòng gà, mẹ ta đem lòng gà cùng lươn đều ném lên mặt đất. Lúc đó mẹ ta còn hỏi ta đó có phải là lươn không. Kết quả, đúng là lươn thật. Ngày hôm đó, giữa trưa lại có thêm một món cà rốt xào lươn (:v)

Cái vụ nhưỡng rượu nho kia là cũng dựa vào kinh nghiệm trước kia của ta mà viết ra đấy. Chỉ khác mỗi một cái là ta dùng bình thủy tinh thôi. Có điều kỳ quái nhất chính là người khác nhưỡng ra thì là rượu màu đỏ, còn ta thì lại là màu trắng. Ta chỉ có thể đoán đó là do giống nho khác nhau cho nên mới như vậy. Cơ mà hương vị cũng không tệ lắm. Bình thường ngủ không được hoặc là mắt bị sưng lên thì có thể uống một chút. Tiện lợi nhất chính là nếu trong nhà không có rượu gia vị thì có thể đem nó thành rượu gia vị để nấu thức ăn luôn.

Chương 10

Trần Tĩnh đem nến trong phòng thắp lên, mang một thùng nước vào đặt dưới mái hiên bắt đầu rửa măng trúc. Buổi trưa ngày hôm qua thấy phu quân và Tiểu Bảo có vẻ rất thích ăn mì nên tối nay y quyết định sẽ làm mì cho cả hai ăn.

Đem lòng heo đã ngâm nước muối từ tối hôm qua ra rửa lại cho hết mặn, cắt ra để đó, một lát nữa xào tỏi, chẳng hiểu sao phu quân y cứ luôn gọi trứng đất là tỏi.

Bên ngoài trời bây giờ cuồng phong gào thét, gió thổi vào phòng rít lên từng hồi từng hồi kẽo kẹt, Dương Dật trong lòng không ngớt lo lắng, chẳng biết căn phòng có bị gió thổi bay đi mất không nữa. Rõ ràng buổi trưa mặt trời vẫn còn rực rỡ, vậy mà bây giờ đã chuyến biến thành cái dạng này. Cổ đại đúng là không tốt, bão lớn như thế này mà chẳng có chút tin tức báo trước nào.

"Trần Tĩnh này, bão lớn như thế liệu nhà chúng ta có bị thổi bay đi mất không?" – Dương Dật lo lắng hỏi.

"Phu quân đừng lo, nhà chúng ta phòng ốc dựng rất chắc chắn. Hai năm trước cũng gặp một trận bão nhưng chẳng bị làm sao cả, không cần lo lắng." – Trần Tĩnh ngồi ở trong bếp nhóm lửa, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt anh khí bừng bừng kia, Dương Dật nhìn đến ngây người. Trần Tĩnh con mẹ nó thực quá mức là đẹp trai a. Người đàn ông này vậy mà thực sự thuộc về mình.

"Cha, ta sợ." – Nhóc Béo ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Dương Dật, nếu là bình thường, thằng nhóc này sớm đã chạy tót đi chơi rồi.

"Gà con, cha, gà con chạy vào nhà rồi." – Nhóc Béo chỉ vào một lỗ hổng trên cánh cửa, ở đó có một con gà rừng con đang cố sức chui vào. Tám con gà con vậy mà vẫn còn sống, hôm nay bên ngoài mưa to gió lớn như vậy, bọn chúng nhất định là muốn chui vào trong này tìm chỗ an toàn trú ẩn.

Tám con gà rừng con sau khi chui vào trong nhà thì đem hai cái cánh nhỏ đập đập rũ sạch nước trên người. Trần Tĩnh thấy vậy thì đuổi bọn chúng vào trong bếp đến chỗ đống rơm dùng để nhóm lửa, bọn chúng chui loạn vào trong đó một lúc rồi ở yên trong đó luôn.

Tuy rằng đã được Trần Tĩnh đảm bảo, nhưng mà kiếp trước Dương Dật đã được chứng kiến qua cảnh tượng hoang tàn sau cơn bão cho nên hắn vẫn còn rất khẩn trương, lo lắng.

Món lòng heo xào tỏi hương vị rất ngon, cả nhà ba người ăn hết một đĩa lớn, Nhóc Béo cũng ăn nhiều hơn so với bình thường một ít.

"Trần Tĩnh, bên ngoài mưa gió lớn như vậy, chúng ta về phòng chắc là phải đội mưa qua rồi." – Dương Dật nói. Hiện tại, mưa lớn như vậy, nước mưa không kịp chảy xuống hết liền hướng những lỗ nhỏ trên mái hiên mà chảy xuống.

"Vậy chúng ta đến phòng của a mỗ ngủ cũng được, chỉ cần trải nệm chăn vào là ổn." – Trần Tĩnh nói.

Cái này không được nha. Dương Dật nhớ là a mỗ của chủ nhân thân thể này vừa mới mất không đến một tháng, nếu như hắn biết là mình chiếm mất thân thể của con hắn, liệu nửa đêm có thể đến bóp chết mình không. Dương Dật nghĩ, càng nghĩ lại càng cảm thấy khủng bố. Trước kia hắn vốn không tin vào mấy chuyện ma quỷ thế này, nhưng từ khi xuyên đến đây, tất cả đã đều vượt qua tầm hiểu biết và suy nghĩ của hắn. Dương Dật hiện tại vẫn còn đang soắn suýt vì không biết rút cuộc là mấy thứ không sạch sẽ gì đó có thực sự tồn tại hay không.

"Nếu mưa nhỏ một chút chúng ta sẽ về phòng mình." – Trần Tĩnh nhìn thấy sự do dự trong mắt của Dương Dật liền nói, chẳng lẽ phu quân không dám vào đó ngủ sao.

Rút cuộc cơn mưa cũng ngớt đi một chút, một nhà ba người nhanh chóng đi xuyên qua hành lang đã bị dột ướt. Trở lại trong phòng, Dương Dật nằm ở trên giường căn bản là không ngủ được, hắn tưởng tượng chỉ cần vừa mắt lại một cái căn phòng sẽ bị sập xuống. Nhóc Béo mặc dù đã ngủ nhưng vẫn còn sợ hãi, cánh tay nhỏ mập mạp vẫn một mực nắm lấy vạt áo cha nó, Dương Dật cũng đem cả thân mình nó ôm vào trong ngực.

Trần Tĩnh đang ngủ thì bị một hồi tiếng gió thổi vào đánh thức, y phát giác được Dương Dật vậy mà vẫn còn chưa ngủ.

"Phu quân sao còn chưa ngủ?" – Trần Tĩnh nhẹ giọng hỏi.

"Ngủ không được." – Dương Dật nói. Mặc dù rất muốn ngủ, nhưng chỉ cần nghe một chút tiếng gió, hắn sẽ lại tỉnh táo lại, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh cơn bão cuốn qua đánh sập nhà cửa. Nhà ở của kiếp trước dùng gạch đá, xi-măng xây lên vô cùng kiên cố mà còn có thể sụp xuống, huống chi nơi này phòng ốc lại dựng thô sơ như vậy. Kỳ thực, hắn vốn muốn mang tất cả những điều đó bỏ qua sau đầu, đánh một giấc thật ngon lành, đến sáng mai tỉnh dậy coi như chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà, chứ càng muốn quên thì hết lần này đến lần khác những thứ đó cứ hiện ra trong đầu mỗi lúc một rõ ràng hơn.

"Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu." – Trần Tĩnh thò tay qua, phát hiện Dương Dật vậy mà vẫn còn ôm Tiểu Bảo. Mặc dù mấy ngày nay phu quân vẫn ôm Tiểu Bảo ngủ, nhưng đến lúc ngủ say nó sẽ tự động buông ra rồi nằm sang một bên, hôm nay thằng nhóc này lại cứ túm chặt lấy áo Dương Dật không chịu buông ra. Y nhẹ nhàng đem bàn tay đang túm áo Dương Dật của nhóc con gỡ ra, Tiểu Bảo lúc này mới xoay người một cái, nằm thẳng. Trần Tĩnh biết, Tiểu Bảo vậy là đã thực sự say giấc rồi.

Trần Tĩnh lại nhẹ nhàng đưa tay qua vỗ vỗ lưng Dương Dật, một lúc sau, hắn cũng ngủ mất. Thời điểm y rút tay về, Tiểu Bảo xoay người một cái lăn vào trong lòng y. Trần Tĩnh cười khẽ, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nhi tử, tiểu gia hỏa ở trong lòng hắn cọ cọ, miệng còn lẩm bẩm gọi cha tìm một vị trí nó ưa thích một lần nữa yên lặng ngủ.

Buổi tối này Dương Dật ngủ rất không yên ổn. Có lẽ ngày nghĩ thế nào đêm mơ thế đó, trong mơ, hắn thấy mình đang chạy thục mạng, phía sau là phòng ốc cứ một mực sụp xuống hai bên.

Ngày hôm sau Trần Tĩnh dậy rất sớm, y muốn đi ra ruộng nhìn xem một chút xem tinh mễ ngoài ruộng thế nào rồi. Ở trong bếp nấu một ít cháo, chờ cháo chín uống lấy lưng bát liền gọi Dương Dật.

"Phu quân, phu quân mau tỉnh, ta muốn đi ra ruộng xem một chút. Hôm nay ngươi đừng mang Tiểu Bảo ra ngoài, bên ngoài trời vẫn còn mưa, mặt đất rất ướt không cẩn thật sẽ bị trượt ngã." – Trần Tĩnh xác định Dương Dật nghe được lời mình nói, lúc này mới đội áo tơi, cầm lấy một cái cuốc, nhân lúc mưa đã ngớt một chút đi ra ruộng. Ngày hôm qua gió thổi rất mạnh, tinh mễ và gạo thô sợ là đều bị ảnh hưởng. Gạo thô thì yên tâm hơn một chút vì nó khá là khỏe, còn tinh mễ thì ngược lại, tình huống xấu nhất sẽ bị đổ sập xuống.

Dương Dật mơ mơ màng màng nghe lời Trần Tĩnh dặn, bời vì ngày hôm qua ngủ không được ngon giấc nên rất nhanh lại ngủ mất.

Thời điểm Trần Tĩnh đi đến ruộng trồng tinh mễ chợt nghe thấy một hồi tiếng khóc. Y nhận ra đó là tiếng của Trương Lý gia ca nhi, tên gọi là Trương Lạc.

Năm ngoái, hán tử nhà hắn vừa mới mất để lại hắn cùng với nhi tử. Hai người đều trông vào một mẫu đất này để sinh sống. Mùa gieo trồng tinh mễ trước là do Trần Tĩnh làm xong công việc sớm nên đã đến giúp ca nhi chưa từng phải làm qua việc đồng áng này.

Trần Tĩnh nhìn số tinh mễ nhà mình trồng thầm nhủ may mắn là vẫn còn một phần nhỏ khá tốt. Tuy nhiên, xem tình hình thì có ít nhất có hai mẫu ruộng bị đổ mất một nửa. Hôm qua trời mưa quá lớn, nước mưa vẫn còn đọng lại trong ruộng, những phần bị đổ tất cả đều bị ngập nước.

"Trương Lạc, ngươi ở đây khóc cũng vô ích, tốt nhất là nhanh chóng đem số tinh mễ bị ngập nước cứu lại, nếu làm tốt không chừng có thể gỡ lại được chút ít." – Trần Tĩnh đối với Trương Lạc toàn thân ướt đẫm đang ngồi dưới đất khuyên. Giúp một lúc, không giúp được cả đời, y tối đa chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhắc nhở hắn một chút.

"Thật sự còn có thể cứu lại sao? Ta ngay lập tức liền đi làm." – Trương Lạc chạy ra đây chẳng mang cái gì ngoài cây dù, cả cái cuốc cũng không đem theo.

"Ngươi vẫn là về nhà chuẩn bị một chút rồi hãy bắt đầu, phải đổi một thân quần áo ướt trên mình trước, nếu ngươi bị bệnh thì con của ngươi phải làm sao bây giờ. Nhớ là phải mặc áo tơi mới được đi ra, đem cái cuốc tới chỗ bờ ruộng cuốc một cái rãnh cho nước từ trong ruộng chảy hết ra ngoài." – Trần Tĩnh nói. Trương Lạc bởi vì lớn lên xinh đẹp nên được phu quân hắn rất mực cưng chiều, công việc đồng áng chẳng bao giờ phải làm đến. Bây giờ mất đi hán tử, hắn phải trở thành trụ cột trong nhà vì thế cuộc sống liền trở nên khốn cùng. Nếu không phải huynh đệ nhà hắn đến giúp thì còn lâu mới có thể trồng tốt mẫu tinh mễ này, không chừng ngay cả nhà ở cũng bị huynh đệ của hán tử nhà hắn cướp đi.

Trương Lạc từ trên mặt đất đứng dậy, lảo đảo trở về nhà. Hắn biết Trần Tĩnh ở trong thôn vốn không phải là người nói nhiều, lại có vẻ rất hung dữ, nhưng mà y thực sự là một ngươi rất tốt. Lúc phu quân hắn qua đời, trong thôn có rất nhiều ca nhi đem hắn ra làm trò cười, chẳng có một ai thèm giúp hắn. Thật không ngờ, thời điểm hắn trồng tinh mễ, cái người lúc nào cũng trầm mặc ít nói Trần Tĩnh kia lại nguyện ý giúp. Hắn cũng thường xuyên hướng Trần Tĩnh học tập cách trồng tinh mễ, nhưng mà thật không ngờ, đã tới gần ngày có thể thu bán ông trời lại khiến hơn phân nửa mẫu tinh mễ nhà hắn đều đổ, chỉ còn lại một ít còn đứng thẳng.

Mặc dù mấy cái kênh rạch nhỏ thoát nước hiện tại đều bị ngập, có một ít còn tràn vào ruộng, nhưng mà nước ở đó sẽ rút xuống rất nhanh, nếu như không khơi rãnh ở ruộng cho nước chảy ra thì số tinh mễ bị đổ ngâm trong nước sẽ nảy mầm, thậm chí là thối mất. Về phần còn có thể thu hoạch hay không thì còn phải xem ý trời thế nào. Nếu trời tạnh mưa thì chỗ bị đổ kia có thể thu lại một ít, còn nếu như trờ tiếp tục mưa, vậy thì ngay cả một hạt tinh mễ cũng không thu lại được. Trần Tĩnh lắc đầu, dựa vào ông trời kiếm miếng ăn bây giờ cũng không còn đáng tin cậy nữa.

Trần Tĩnh lại đi xem gạo thô, trái ngược với tinh mễ, hai mẫu ruộng kia rất may mắn ngoại trừ mấy cây ngô cao quá bị gãy ra, những thứ khác đều không có vấn đề gì. Y dùng cuốc cuốc rễ hai mươi mấy cây ngô bị gãy lên sau đó lấy cỏ bện lại thành bó rồi cho lên lưng vác về.

Về đến nhà, Trần Tĩnh buông hết mấy cây ngô gãy xuống, cởi áo tơi ra, đem tất cả bắp ngô bất kể là già hay non đều bẻ ra cho vào trong giỏ trúc sau đó rửa sạch tay rồi mới đi vào phòng.

Tiểu Bảo đã tỉnh ngủ, hai con mắt đen lúng liếng mở thật to nằm ở trên giường nhưng vẫn không chịu dậy, còn phu quân thì đến bây giờ vẫn còn đang ngủ ngon lành.

"Tiểu Bảo ăn no rồi thì đi vào trong phòng với cha. Bây giờ a mỗ phải ra ngoài, nếu cha ngươi tỉnh dậy thì nói hắn biết. Hôm nay ở bên ngoài đường rất trơn dễ bị trượt ngã, ngươi đừng có đi ra ngoài." – Trần Tĩnh uống một bát cháo, ăn hai cái bánh ngô nói. Số tinh mễ ở ruộng hôm nay nhất định phải thu hoạch tốt, sẽ có rất nhiều việc phải làm.

"A mỗ yên tâm, Tiểu Bảo đã biết, sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà." – Nhóc Béo ngoan ngoãn kêu lên, nó không có bị gió lớn thổi bay đi mất, cha cùng với a mỗ không bị gió lớn thổi bay đi mất, nhà ở cũng vậy, nó cảm thấy thực sự rất rất là vui.

Trần Tĩnh đem một lượng lớn gậy trúc vác lên lưng hướng ruộng tinh mễ mà đi, y muốn đem số tinh mễ bị đổ kia dùng gậy trúc dựng lên. Nếu để tinh mễ cứ bị chìm trong nước rất nhanh sẽ bị hỏng mất. Hiện tại hy vọng là có thể thu lại một ít trở về, ít nhất là thu về được hai tấn tinh mễ mới có thể để cho phu quân cùng Tiểu Bảo có cơm cùng cháo tinh mễ ăn. Dù hai người đó hiện tại cũng ăn cả bánh ngô, nhưng mà không thể để bọn họ mỗi ngày đều ăn thứ đó được.

"Bang, bang , bang." – Ngay sau khi Dương Dật vừa mới ăn xong điểm tâm thì ngoài sân vang lên tiếng đập cửa, kể từ khi Dương Dật đến nơi này đây là lần đầu tiên có người đến gõ cửa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cây lúa bị đổ là có thật đấy, mà bị đổ khiến giảm sản lượng cũng là sự thật luôn. Bởi vì ta đã từng nghe qua từ rất lâu rồi nên cũng không nhớ rõ lắm, nhưng người lớn trong nhà đã từng nói như vậy, cây lúa bị bão làm đổ đại khái sẽ bị giảm sản lượng. Ta chỉ nhớ rõ cảnh tượng từng mảng từng mảng lúa bị đổ bên trong ruộng thôi.

Lời editor: Cái vụ lúa đổ đúng là sự thật, vì nhà ta cũng có làm ruộng nên cũng đã từng chứng kiến nhiều rồi. Mà... sự thật là cái việc lúa đổ là rất bình thường, vì căn bản là năm nào cứ đến mùa thu hoạch là cũng phải có một vài trận mưa lớn, mưa lớn => lúa đổ. Thường thì bây giờ ruộng nương chỗ ta khá là cao nên cũng không bị ngập nước, nhưng ở một số vùng thì nó ngập hết, muốn thu hoạch phải dùng đến cả thuyền nữa ấy. Nhìn chung là lúa mà đổ thì dù là ruộng ướt hay ruộng khô thu hoạch cũng đều khổ cả vì như thế thì không thể dùng máy gặt để thu hoạch được, mà cắt lúa bằng liềm cũng rất là khó khăn.

P/s: Lời tác giả chương này ta edit đại khái theo ý như vậy chứ câu chữ không chính xác hoàn toàn nha.

Áotơi nhìn nó như vầy nèVì mấy cái hình người mặc áotơi nó hơi bị... xấu, thôi thì lấy hình trong game minh họa nha, hơi hư cấu týnhư mà... đẹp~ Bánh ngô nè. Cái loại nàychưa đc ăn bao giờ. Cơ mà sẽ tìm công thức làm thử xem thế nào, nhìn ngộ ha.Thanh niên Dương Dật chắc làtưởng tượng đến cái cảnh này nên mới mất ngủ cả đêm đây.Lúa đổ mà còn bị ngập nướcthì chính xác nó là như thế này.

Advertisements

Chương 11Dương Dật ramở cửa thì thấy bên ngoài có một nam nhân cao lớn và một con ngựa đang ở bên bờsuối gặm cỏ."Ngươi làai?" – Dương Dật hỏi. Cái này cũng không thể trách hắn, hắn mới đến đây có vàingày, ngoại trừ một vài người trong thôn ra, toàn bộ hắn đều không biết. Cơ màca nhi và hán tử thì có thể phân biệt được, vì ở giữa trán của ca nhi có nốtruồi mang thai, nếu nốt ruồi càng rõ càng đỏ thì chứng tỏ khả năng sinh con củangười đó càng mạnh. Trần Tĩnh cũng có một cái nho nhỏ, màu sắc thiên về hồngnhạt nếu không nhìn kỹ thì không thể phát hiện."Xem rangươi thực sự là bị đụng đến mụ mị đầu óc, đến cả ta cũng không thể nhận ra." –Tần quản sự vừa cười vừa nói. Dương Dật bình thường rất không thích hắn đếnđây, mỗi lần hắn đến thì tiểu tử này luôn bày ra vẻ mặt âm trầm, lần này thìngược lại, trong đôi mắt kia nhìn hắn chỉ có lạ lẫm."Tần thúcthúc, Tần thúc thúc." – Nhóc Béo thò cái đầu nhỏ từ sau lưng Dương Dật nhòm ra,nó đặc biệt yêu thích Tần quản sự, bởi vì mỗi lần hắn đến thì đều mang đồ ănngon mà nó thích cho nó."Vào đi,Trần Tĩnh ra ruộng rồi, ngươi ở trong này đợi một chút, ta ra đó tìm y về." –Dương Dật nói."Nhóc Béotới đây, cha mang ngươi đi tìm a mỗ nào." – Dương Dật quay sang nói với NhócBéo đang bắt đầu chảy nước miếng."Tiểu giahỏa, lại đây, thúc thúc mang tới cho ngươi rất nhiều đồ ăn ngon đấy." – Tần Huycười, từ trong tay áo lấy ra một hộp điểm tâm nhỏ đưa tới trước mặt Nhóc Béo."Ngươi đúnglà cái đồ tham ăn mà." – Dương Dật tức giận đến thở phì phì nói với Nhóc Béo,có ăn liền quên mất cha. Hắn hậm hực hướng ra bên ngoài đi, họ Tần này hắn biếtrõ, Trần Tĩnh nói tất cả con mồi mà y săn được đa số là bán cho người này.Dương Dật có cảm giác, nếu như hắn mà không cẩn thận đề phòng một chút, cái tênnày có thể sẽ đem Trần Tĩnh đoạt đi mất. Tóm lại là, hắn nhìn tên họ Tần nàyrất không vừa mắt.Vừa ra cửa,Dương Dật nhìn thấy cảnh tượng tú lệ nguyên bản của nông thôn bây giờ đã bịthay bằng quang cảnh hoang tàn. Ruộng gạo thô vốn đứng thẳng tắp chỉnh tề giờđã ngã trái đổ phải, gốc đại thụ cách nhà không xa giờ cũng không thấy bóngdáng. Một đường đi tới, cái chỗ kia vốn trồng mấy loại rau củ làm thức ăn giờchỉ thấy héo rũ, hiện tại chỉ còn thưa thớt vài quả, những thứ khác không biếtđã bị thổi đi nơi nào rồi."Dương Dật,ngươi sao lại đi ra ngoài này, cẩn thận một chút, coi chừng ngã." – Trần Nghĩađang đứng tát nước ở trong ruộng tinh mễ nhà hắn ra ngoài, vừa ngẩng đầu thìthấy Dương Dật. Trước kia bọn hắn cũng coi như là bạn tốt của nhau, đáng tiếcsau chuyện của Trương Tú Nhi, Dương Dật rất ít khi ra khỏi nhà, hắn cũng đã lâukhông nhìn thấy người bằng hữu này rồi."Ngươi là..."– Dương Dật ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người này."Ta tên làTrần Nghĩa, chúng ta khi còn bé chính là bạn tốt của nhau. Nghe nói ngươi bịthương ở đầu, xem ra đúng thật là cái gì cũng đều không nhớ. Như vậy cũng tốt,khi nào rảnh ta tới tìm ngươi nói chuyện." – Trần Nghĩa nói với Dương Dật, hainăm không gặp Dương Dật đúng là không thay đổi gì nhiều. Còn hắn thì ngày hômqua mới vừa trở về, ngược lại ra ngoài lưu lạc hai năm cũng mở rộng được khôngít kiến thức.Dương Dậtgật gật đầu, hắn bây giờ muốn đi gặp Trần Tĩnh, không thể gặp ai cũng nóichuyện được.Từ xa DươngDật đã nhìn thấy Trần Tĩnh đang khom lưng đứng trong ruộng, y lấy một cây gỗngắn cắm vào trong đất, sau đó dùng một gậy trúc dài khoảng 2m nâng số tinh mễbị đổ lên rồi cột vuông góc với với cây gỗ đã cắm xuống, cứ như vậy làm thànhmột cái dàn nâng chúng lên. Lúc Dương Dật tới nơi thì mọi thứ cũng sắp xongrồi."Phu quânsao lại đến đây? Tiểu Bảo đâu?" – Thời điểm Trần Tĩnh dùng cột xong một cây gậytrúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Dương Dật đang đứng trên bờ ruộng."Ta đến đâylàm một chút. Tần Huy vừa mới tới, Nhóc Béo thấy hắn cầm theo bánh ngọt thì đemngười cha này ném sang một bên rồi." – Dương Dật vừa cười vừa tháo giày đi vàotrong ruộng."Ngươi nóilà Tần đại ca đến chơi sao? Tiểu Bảo đúng là rất thích hắn. Đợi ta làm xong chỗnày sẽ trở về. Tiểu Bảo thì cứ để cho Tần đại ca trông giúp một lúc là được." –Trần Tĩnh nghe thấy Nhóc Béo đang ở cùng Tần Huy thì rất yên tâm. Lúc trước đilên thị trấn có việc y đều đem Tiểu Bảo đến chỗ Tần đại ca nhờ hắn trông giúp."Được. Haichúng ta cùng làm sẽ nhanh hơn rất nhiều." – Trần Tĩnh lần này không có từ chốisự giúp đỡ của phu quân y, y đi đến bên cạnh bờ, đem giày rơm của mình cởi rađeo vào chân Dương Dật."Xuống dướinày nhớ cẩn thận một chút. Cứ theo bước chân của ta mà đi, trước tiên đem tinhmễ nâng lên rồi lấy cọc gỗ đóng xuống sau đó dùng gậy trúc chắn ngang, cuốicùng là cột nó vào cọc gỗ là được." – Trần Tĩnh vừa làm mẫu vừa giải thích.Bên kia,Trương Lạc cũng đã mang đồ đạc tới, hắn cũng học theo Trần Tĩnh đem gậy làmthành dàn nâng tinh mễ lên. Chỉ có học làm ruộng thật giỏi, hắn và hài tử mớicó thể sống sót. Năm nay thu hoạch kém một chút thì hắn sẽ thêu thêm một số thứphụ vào, miễn cưỡng có thể qua đến sang năm. Hy vọng năm sau sẽ có một vụ mùatốt.Sau một hồibận rộn, Dương Dật trở lên bờ ruộng, rút cuộc tất cả đều đã làm xong."Phu quânlàm rất tốt." – Trần Tĩnh cũng lên bờ, vừa cười vừa tán dương."Là do ngươidạy tốt thì đúng hơn." – Dương Dật cười toét miệng, một cái kỹ năng sống đơngiản như vậy, hắn mà còn không học được thì tốt nhất là đâm đầu vào đậu hũ chếtquách đi cho rồi.Đột nhiên,Dương Dật cảm thấy dưới chân có chút ngứa, đang muốn cúi xuống gãi thì bị TrầnTĩnh ngăn lại. Nhìn xem thì thấy một thứ đen sì dài dài đang cắn bắp chân hắn.Cái con này không phải là con đỉa đó sao, hắn thế quái nào mà vận khí lại tốtnhư vậy, lần đầu lội ruộng đã bị đỉa bu. Dương Dật cảm thấy chân mình có chútmềm nhũn ra rồi."Đừng gãi,chúng ta về nhà lấy nước muốn ngâm, nó sẽ tự đông rơi xuống. Nếu cứng rắn bắtnó nhả ra thì miệng vết thương có thể sẽ chảy máu liên tục, rất phiền toái." –Trần Tĩnh nói."Trần Tĩnh,ngươi kéo ta lên một cái, ta có chút chóng mặt" – Dương Dật nói."Không sao,chỉ cần xuống ruộng làm việc thì sẽ gặp mấy con này, về nhà dùng nước muối rửasạch là được rồi." – Trần Tĩnh vịn Dương Dật cùng nhau trở về.Trương Lạcnhìn thấy hai người kia cùng nhau rời đi, nước mắt của hắn chậm chậm chảyxuống. Nếu lúc trước hắn có khả năng giúp đỡ phu quân làm ruộng thì cũng sẽkhông giống như hiện tại, cái gì cũng không biết. Bây giờ ngay cả cái ngườitính cách kỳ quái như Dương Dật cũng biết thương ca nhi nhà mình mà học làmruộng rồi. Hiện tại hối hận cũng không ích gì cả, vẫn là học trồng tinh mễ thậtnhanh, nuôi sống bản thân cùng hài tử."Các ngươicuối cùng cũng trở về rồi. Nhóc Béo từ nãy đến giờ rất sốt ruột đấy, cứ liêntục lẩm bẩm cha nó như thế nào vẫn chưa chở về." – Tần Huy cười đối với haingười vừa mới vào nhà nói ra."Tần đại ca,ngươi hôm nay sao lại rảnh rỗi tới chơi thế? Cứ ngồi chơi trước đã để ta vàolấy nước." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.Y để DươngDật ngồi xuống ghế, đi châm trà đồng thời pha một chén nước muối."Tiểu Bảo cómuốn uống nước không?" – Trần Tĩnh từ trong bếp gọi với ra, nhìn cái miệng nhỏcủa thằng nhóc con kia là biết nó đã ăn không ít bánh ngọt."Muốn ạ." –Tiểu gia hỏa gật đầu nói to, nó bởi vì chờ cha và a mỗ mãi mà không thấy về, cóchút không yên lòng nên cũng quên luôn cả đi uống nước.Trần Tĩnh bêhai chén trà lạnh ra trước, đặt lên cái bàn nhỏ Tần Huy để bánh ngọt, sau đómới lấy nước muối bưng ra."Tần đại cachờ ta đem con đỉa trên chân phu quân lấy xuống đã." – Trần Tĩnh nói với TầnHuy."Không sao,ta cũng không gấp, chỉ là đến thăm ngươi cùng Nhóc Béo một chút thôi." – TầnHuy nói.Trần Tĩnhđem ống quần Dương Dật cuốn lên, trước tiên bê một chậu nước đến đem chân hắnrửa sạch lúc này mới đem nước muối dội lên. Con đỉa vẫn một mực bu lấy chânDương Dật rất nhanh cảm thấy không ổn, một lúc sau nó đã buông ra, theo chânhắn trượt xuống.Ở miệng vếtthương, Trần Tĩnh đè xuống một cái đem máu trong đó bóp ra, một lần nữa lạidùng nước muối để rửa. Cứ như vậy lặp lại ba lần, lúc này y mới lấy một miếngvải sạch đem miệng vết thương băng lại."Không saonữa rồi, rất nhanh sẽ khỏi." – Trần Tĩnh nói xong lại vỗ vỗ vai Dương Dật."Đau, đúnglà dùng nước muối để rửa đau thật đấy." – Dương Dật mặt trắng bệch nói."Dương Dật,ngươi nói thử xem, ngươi là một hán tử, không phải chỉ bị đỉa cắn một cái thôisao? Nhìn bộ dạng của ngươi cứ y như là ca nhi vậy." – Tần Huy nói. Hắn tuybiết Dương Dật không nhớ được những chuyện trước kia nhưng vẫn nhịn không đượcmuốn Dương Dật vài câu cho hả giận."Ta đây làlần đầu tiên gặp phải thứ này, có chút không thích ứng cũng là bình thường thôi,lần sau có kinh nghiệm rồi tất nhiên là sẽ không sợ nữa." – Dương Dật mạnhmiệng nói. Có trời chứng giám, hắn cực kỳ ghét cái thể loại động vật nhuyễn thểkhông xương cốt này, mặc dù là nam nhân nhưng mà có ai quy định là nam nhânkhông thể sợ mấy thứ này à."Phu quânrất gan dạ, không có bị dọa đến nhảy dựng lên. Lần đầu tiên đều là như vậy,ngươi đừng chê cười phu quân kẻo lần sau hắn lại không dám xuống ruộng nữa." –Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, đối với việc Dương Dật chịu ra ruộng hỗ trợ y cảmthấy thực sự rất vui."Dương Dậtngươi vậy mà cũng chịu xuống ruộng rồi sao? Thật là quá tốt, cuối cùng cũngbiết giúp đỡ Trần lão đệ làm việc, xem ra đã thực sự trưởng thành rồi. Cố gắngphấn đấu mà trở thành trụ cột gia đình, đừng có cái gì cũng muốn để một ca nhinhư Trần Tĩnh phải làm." – Tần Huy lắp bắp kinh hãi nói, không ngờ một người đãquên hết chuyện trước kia hành động chẳng những thay đổi mà ngay cả tính cáchcũng trở nên tốt hơn rất nhiều. Bị đụng đầu như vậy thật là tốt, về sau cuộcsống của Trần lão đệ có thể thoải mái hơn rất nhiều."Ta chỉ làlàm một chút sinh hoạt mà thôi." – Hắn đây là được một người vừa mới quen khenđó sao, cảm thấy thật xấu hổ.Trần Tĩnhnhìn thấy Dương Dật ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm thấy phu quân của y càng lúccàng đáng yêu."Dương Dậtngươi đang thẹn thùng đó sao? Ha ha ha. Ngươi như vậy mà sinh ra lại là một hántử." – Tần Huy hôm nay cảm thấy đặc biệt vui vẻ. Thật không ngờ hiện tại phuquân của Trần lão đệ lại trở nên thú vị như vậy."Đúng rồi,Tần đại ca, hôm nay ngươi đến là có chuyện gì?" – Trần Tĩnh hỏi."Cũng khôngcó việc gì. Bởi vì hôm qua bão lớn quá, ta cảm thấy rất không yên tâm các ngươicho nên mới đến nhìn xem. Bây giờ nhìn thấy các ngươi một nhà vui vẻ hòa thuậncuối cùng cũng yên tâm rồi. À, nhân tiện muốn xem ở bên này có còn ít rau dưagì không, bên kia đa số vườn rau đều đã bị ngập nước hết rồi. Nhưng xem ra cũngở đây cũng không khác biệt gì mấy." – Tần quản sự nói, trong trấn không muađược thức ăn, hắn là quản sự bèn phải đi vào thôn tìm nếu không thì quán rượukhông thể mở cửa được nữa.Đây là đặc biệt dành chonhững thanh niên sống ở thành phố chưa bao giờ phải lội ruộng cũng như nhìnthấy con đỉa. À mà tại vì bây giờ ng ta sử dụng nhiều thuốc trừ sâu quá cho nênbọn này cũng ko còn mấy nữa rồi. Chương 12

"Đa số ruộng vườn đã bị hủy rồi, những thứ còn lại cũng chỉ có một ít là có thể ăn được thôi. Nhưng mà mấy loại củ bên dưới mặt đất thì vẫn dùng được tốt." – Trần Tĩnh tiếp lời Tần quản sự.

"Ngươi nói rất đúng. Hôm nay số rau đưa tới trong quán rượu của ta đa số là cà rốt, củ cải trắng và một ít củ dền, những loại khác hầu như là không có. Nếu cứ tiếp tục như thế này, thì quán rượu chắc phải đóng cửa mất. Bằng không ta lại phải đem quán tu sửa quét sơn lại làm cái cớ, nhưng mà mới một năm trước vừa mới sửa lại rồi, giờ không thể lại tiếp tục sửa nữa." – Tần Huy buồn rầu nói, chỉ có thịt mà không có thức ăn khác thì cũng không thể thành một bàn cơm được. (Mình cũng méo hiểu chỗ này bà tác giả muốn nói gì, tự nhiên đang nói về cái vụ đồ ăn lại chuyển 1 phát sang quét sơn cho quán :v mà sau 1 hồi suy đoán thì mình nghĩ anh Huy là làm thuê cho cái quán rượu, anh không tìm được đồ ăn để mở quán nên phải giả bộ tu sửa để ông chủ khỏi bắt chẹt :v chã biết đúng không.)

"Trần Tĩnh, ngươi đem số mộc nhĩ mà lần trước chúng ta hái được đem ra nấu cho Tần đại ca ăn thử xem. Nếu được thì trên núi thứ này khả năng sẽ có. Bọn chúng mọc trong rừng nên chắc là cũng không bị bão làm ảnh hưởng nhiều." – Dương Dật suy nghĩ một lúc rồi nói.

Tiểu Bảo nghe thấy có mộc nhĩ ăn thì vô cùng vui vẻ. Dạo trước có ăn qua hai lần nhưng mà về sau a mỗ lại không nấu nữa. Nó cực kỳ thích cái loại mộc nhĩ lúc đầu thì giòn giòn đến khi nấu lên lại mềm ra, ăn rất ngon này.

"Tốt quá! Cha, a mỗ, Tiểu Bảo rất thích ăn mộc nhĩ." – tiểu gia hỏa vỗ tay kêu lên.

"Vẫn còn nghĩ đến ăn sao? Thì ra bánh ngọt mà thúc thúc cho vẫn chưa lấp đầy cái bụng nhỏ của ngươi." – Tần Huy cười xoa xoa bụng Nhóc Béo.

"Đợi đến lúc a mỗ làm xong thì ta cũng đã đói rồi." – Nhóc Béo ra vẻ người lớn nói.

"Đúng rồi, hôm nay ta tới còn mang theo một chút thịt ba chỉ." – Tần Huy đứng lên đi lấy thịt vẫn cột trên lưng ngựa mang vào.

Trần Tĩnh nhìn trời cảm thấy từ giờ đến trưa vẫn còn sớm, y liền lấy một cái giỏ trúc đặt vào dòng suối nhỏ cạnh nhà, chỉ cần có cá theo dòng nước siết chảy xuống thì con cá xui xẻo kia chỉ có thể lọt vào bẫy của y. Trước kia bởi vì trong nhà có hai người rất thích ăn cá nên khi tới mùa nước lớn Trần Tĩnh cũng thường xuyên làm như vậy.

"Phu quân, ngươi cùng Tiểu Bảo đến đây canh chừng giỏ trúc, nếu có con nào lọt vào thì bắt ra nếu không mấy con cá lớn vẫn có thế nhảy ra ngoài. Ta bây giờ dẫn Tần đại ca đi tìm mộc nhĩ." – Trần Tĩnh nói. Trong nhà chỉ còn một vài cái mộc nhĩ, không đủ để làm đồ ăn, bây giờ còn phải đi hái thêm về một ít.

"Để ta đưa ngươi đi." – Dương Dật cũng không muốn ở nhà liền đề nghị.

"Không cần đâu. Chân ngươi còn đang bị thương, bây giờ ở trên núi vừa ướt vừa trơn, lại còn có đỉa, vả lại Tiểu Bảo cũng không thể ở nhà một mình được. Có lẽ hôm nay có thể bắt được một ít tôm mà ngươi và Tiểu Bảo thích nữa đấy." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Thời điểm Trần Tĩnh đi đến chân núi thì thấy tất cả mộc nhĩ đều phồng lên rất lớn, y và Tần Huy tốc độ rất nhanh lại thêm mộc nhĩ phồng to rất dễ tìm cho nên chẳng mấy chốc bọn họ đã tìm được hơn nửa giỏ trúc.

Bất tri bất giác hai người đã đi đến nơi mà Trần Tĩnh trồng dưa chuột, mấy cây dưa chuột này mọc bên trong bụi rậm, được cây cối bên ngoài che chở nên bão lớn cũng không làm ảnh hưởng mấy đến chúng. Bởi vì đã từng ăn thử qua dưa chuột trộn với tỏi thấy mùi vị rất tốt nên Trần Tĩnh đã bảo Tần Huy đem hết số dưa chuột ở đây đều hái hết, tất cả gom lại được hơn nửa giỏ trúc.

"Trần Tĩnh, thứ đồ vật đen sì sì này có thể lấy làm đồ ăn sao? Còn cả dưa chuột này nữa, loại này thường vẫn chỉ dùng để muối thôi, sao có thể để lên bàn ăn trong quán được?" – Tần Huy hỏi. Không phải hắn không tin Trần Tĩnh nhưng mà hắn từ trước tới giờ chưa từng thấy có ai ăn thử cái thứ đen sì này. Hơn nữa, dưa chuột thường vẫn chỉ dùng để muối nếu không thì trực tiếp ăn sống luôn chứ chưa từng có ai chế biến thành món ăn cả.

"Ăn được, hương vị cũng rất tốt, buổi trưa hôm nay ngươi cứ ăn thử trước xem." – Trần Tĩnh hướng về nhà vừa đi vừa nói.

***

Dương Dật hôm nay ngoại trừ bị đỉa cắn khiến cho trong lòng không được thoải mái, lại còn lại còn chứng kiến cảnh ruộng đồng bị tàn phá nghiêm trọng nên tâm trạng lại càng tồi tệ. Nhóc Béo ngồi cách Dương Dật không xa đang lấy nhánh cây nghịch đất, còn hắn thì cứ nhìn chằm chằm con ngựa mà Tần Huy cưỡi đến. Con ngựa kia được thả cho tự do ngoan ngoãn đứng trước cổng nhà hắn ăn cỏ, chẳng có một chút ý định bỏ chạy nào. Dương Dật nghĩ, hay là hắn đem con ngựa này cột lại, lỡ đâu nó nổi điên chạy mất thì họ Tần kia phải cuốc bộ về, lúc đó lại khiến lão bà hắn phải đi tiễn một đoạn. Dương Dật đây là đối với việc Tần Huy cùng với Trần Tĩnh đi ra ngoài cùng nhau bỏ hắn ở nhà làm cho trong lòng cảm thấy vô cùng bất mãn khó chịu.

"Cha, nhanh lại đây, có một con cá lớn trong giỏ trúc sắp nhảy ra ngoài rồi." – Nhóc Béo kêu lên.

Dương Dật quay đầu lại thì chứng kiến một con cá lớn bị mắc bẫy đang vùng vẫy hòng nhảy từ trong giỏ trúc ra. Thấy vậy, Dương Dật và Tiểu Bảo đều cao hứng, cả hai người một lớn một nhỏ nhanh chóng chạy đến bên cạnh giỏ trúc đem giỏ trúc nhấc lên mang cá vào trong nhà. Càng đáng mừng hơn đó là trong giỏ trúc có rất nhiều tôm, Dương Dật cũng đem bọn chúng thả vào trong chậu gỗ. Nguyên bản toàn bộ bực dọc cũng vì chuyện này câu đi mất, không còn thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến chuyện của Tần Huy nữa.

Đợi đến khi Trần Tĩnh trở lại đã thấy bên cạnh dòng suối nhỏ để sẵn một cái chậu gỗ và một thùng nước, đó là bởi vì Dương Dật thấy cá bị mắc bẫy không ít, mỗi lần đem ra đem vào rất phiền nên dứt khoát mang chậu gỗ và thùng nước tất cả đều bê ra ngoài.

"Phu quân, Tiểu Bảo, sao các ngươi lại đem cả cái thùng gỗ này chuyển ra đây?" – y nhớ rõ cái thùng gỗ lớn này mình cất ở trong kho, phu quân tìm được đúng là đáng ngạc nhiên. Nếu là trước đây, phu quân y ngay cả tinh mễ để ở đâu cũng không tìm được chứ đừng nói là cái thứ này. Nhưng mà Trần Tĩnh không biết, thực ra đây là do Nhóc Béo dẫn cha nó vào kho lấy ra.

"Cá~ Bắt được rất nhiều cá lớn luôn đó a mỗ." – Nhóc Béo cao hứng kêu lên. Hôm nay ngoài cá ra nó và cha còn bắt được rất nhiều tôm nhỏ, lần trước ăn tôm rang rất ngon, cái hương vị đó đến giờ nó vẫn chưa quên, nghĩ lại đã chảy nước miếng.

Trần Tĩnh cùng Tần Huy đến gần xem thì thấy đúng là trong thùng gỗ có không ít cá, cả lớn cả bé có hơn mười con, ba bốn con rất lớn gồm một con cá trắm cỏ, một con cá chuối và hai con cá trích nhỏ hơn một chút, còn lại đều là cá trích to bằng bàn tay người lớn.

"Thật không ngờ con suối nhỏ này lại có nhiều cá như vậy." – Tần Huy vừa cười vừa nói.

Giữa trưa hôm nay, thức ăn vô cùng phong phú, món ăn bao gồm mộc nhĩ hầm với tỏi băm, dưa chuột xào trứng, dưa chuột muối trộn với ớt băm, Dương Dật lại chỉ đạo làm món thịt luộc trộn tỏi phi, một nồi canh cá trích và một nồi cá trắm cỏ kho. Toàn bộ tôm bắt được tất cả đều đem đi rang với tỏi, Nhóc Béo đặc biệt rất thích ăn. Đây là lần đầu tiên Tần Huy thấy mấy món này, nếm thử một chút liền cảm thấy hương vị rất không tồi, có thể đem làm món ăn phục vụ trong quán rượu. Nhưng mà hắn vẫn hoài nghi hương vị của trứng đất kia, cho nên lại nếm thử thêm mấy miếng.

"Tần đại ca thấy thế nào? Phu quân ta vẫn hay gọi trứng đất là tỏi, dùng cái này nấu ăn thức ăn sẽ có hương vị độc nhất, nhưng mà mùi vị sẽ nặng hơn một ít." – Trần Tĩnh hỏi.

"Gọi là thịt luộc trộn trứng đất có chút khó nghe, cứ để là tỏi có vẻ êm tai hơn. Món thịt luộc trộn tỏi phi ăn rất được, ăn miếng thịt vào miệng cảm giác rất non mềm lại có thêm tỏi át đi độ ngấy của mỡ, ăn rất ngon, hương vị cũng rất đặc biệt. Mộc nhĩ hầm lên cũng không tệ, quan trọng nhất là thứ này dễ dàng bảo quản. Còn món dưa chuột muối này có thêm một ít vị cay ăn rất sướng miệng, dễ dàng át đi vị ngấy của thịt, dưa chuột xào trứng ăn cũng rất ngon. Những thứ này đại đa số là lấy tỏi làm gia vị chủ yếu. Ta trở về sẽ để cho đầu bếp nghĩ thêm những cách chế biến khác từ tỏi, đây thực sự là một thứ tốt." – Tần Huy nói.

Hắn nhớ rằng đã từng đi qua một nơi, chỗ đó cũng thường sử dụng trứng đất làm thức ăn, chỉ là bọn họ khi nướng thịt mới cho vào, khi thịt chín thì lại gắp bỏ ra, chứ không có ai nấu lên để ăn như thế này cả. Đó cũng là lý do vì sao nà Tần Huy không hỏi Trần Tĩnh xem nó có độc hay không. Còn mộc nhĩ thì Trần Tĩnh đã nói rõ là đã kiểm tra rồi, Nhóc Béo lại còn thích ăn như vậy, chắc chắn là không có vấn đề gì.

Phát hiện ra tỏi khiến Tần Huy nghĩ ra rất nhiều ý tưởng, hắn quyết định khi trở về sẽ làm ra thêm một ít thức ăn mới. Hiện tại những quán rượu khác cũng lâm vào tình cảnh giống như quán của hắn, đợi những quán kia nghĩ ra những món mới thì bên này thức ăn được chế biến từ tỏi của hắn cũng đã được mọi người tiếp nhận rồi.

Thời điểm Tần Huy trở về, Trần Tĩnh liền đem con cá chuối nặng hai cân kia cho hắn, thứ này đem nấu canh ăn rất bổ, chỉ là hơi khó bắt một chút. Tần Huy muốn đưa tiền cho Trần Tĩnh, lại bị Trần Tĩnh cùng Dương Dật từ chối.

Trận bão này qua đi, thời tiết trở nên càng ngày càng nóng, cây xà phòng – tên do Dương Dật tự đặt – ở trước cửa nhà hắn có một bầy ve sầu trú ngụ kêu râm ran suốt cả ngày, đặc biệt là buổi trưa, thời điểm cả nhà hắn muốn ngủ thì cái lũ kia lại không biết điều cứ kêu ầm lên khiến hắn phải đem gậy trúc đuổi chúng đi mới có thể ngủ ngon một giấc.

"Cha ơi nóng quá!" – Nhóc Béo ngồi ở trên ghế ngái ngủ nói.

Dương Dật nhìn Nhóc Béo, cha ngươi cũng đang nóng muốn chết đây này, tốt xấu gì ngươi cũng còn có ta ngồi quạt cho. Vào những lúc như thế này nếu có cái điểu hòa thì tốt quá, nếu không thì có một ít nước đá cũng rất tốt, mùa hè ở cổ đại như thế này thực là con mẹ nó quá bi thúc rồi.

"Tâm tịnh thì tự nhiên sẽ mát thôi. Hai người các ngươi cứ luôn miệng than thở nên mới nóng như vậy đấy." – Trần Tĩnh ngồi ở bên cạnh vừa đan giỏ trúc vừa cười nói.

"Ta muốn uống một ít trà lạnh, nóng đến trong lòng cũng muốn phát hỏa luôn rồi." – Dương Dật đứng dậy bưng chén trà lạnh uống ừng ực.

"Cha! Ta cũng muốn uống, ngươi không được uống hết đâu đấy, nhớ chừa cho Tiểu Bảo nữa." – Nhóc Béo lớn tiếng kêu lên, chỉ sợ cha nó uống sạch trà lạnh trong chén.

Trần Tĩnh nhìn hai người náo loạn cảm thất rút cục cái nhà này cũng đã có chút nhân khí. Trước kia thân thể phu quân rất kém, không thể bị kinh động cũng dễ bị dọa sợ, Tiểu Bảo lại rất sợ phu quân, hắn thì lúc nào cũng núp phía sau lưng mình, rất ít khi lên tiếng nói chuyện. Khi a mỗ còn sống, phu quân lúc nào cũng ở lì trong phòng, không chịu đi ra ngoài. Hiện tại thì ngược lại, tính cách hắn càng ngày càng trở nên sáng sủa, Tiểu Bảo cũng rất thích theo hắn cùng một chỗ chơi đùa. Đợi đến khi đứa nhỏ trong bụng này sinh ra, thì gia đình sẽ càng thêm náo nhiệt. Trần Tĩnh tuy ngoài miệng không nói, cũng không tỏ thái độ gì, nhưng số lần y mỉm cười mỗi lúc lại càng nhiều hơn.

"Khi nào chúng ta mới có thể gặt tinh mễ vậy? Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng bức, nếu bây giờ không cắt, đợi một thời gian nữa nhiệt độ sẽ ngày càng tăng đấy." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh.

"Qua hai ngày nữa là có thể gặt, ta thấy hạt tinh mễ cũng căng nảy lắm rồi, để chúng phơi nắng hai ngày nữa chúng ta sẽ cắt." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y chỉ sợ sắp tới trời sẽ mưa, tinh mễ bây giờ không sợ bị phơi nắng mà chỉ sợ mưa thôi. Năm nay hướng gió có vẻ khác thường, chỉ sợ là hai tháng này trời sẽ mưa nhiểu. Những điều này chính là lúc trước có một lão quân nô dạy cho y biết, mà cũng nhờ có vậy y mới có thể tránh được mấy lần mưa, giảm số lượng tổn thất của tinh mễ tới mức ít nhất.

"Ngươi và Tiểu Bảo cứ ở nhà, để mình ta đi gặt là được." – Trần Tĩnh nói.

"Như vậy không được, thân thể ta bây giờ rất tốt, mỗi ngày còn cố ý dậy sớm để rèn luyện, sao có thể không đi giúp được. Trần Tĩnh, ngươi nhìn xem dạo này ta đen hơn chút rồi, hiện tại chỉ cần uống một ít trà giải nhiệt thì sẽ không bị cảm nắng nữa. Nhóc Béo, ngươi nói thử xem, cha có phải đã đen hơn rồi không."

Nhóc Béo nghe cha hỏi liền mở to cặp mắt đen lúng liếng nhìn Dương Dật chăm chú, ngay cả nháy mắt cũng không cần.

"Cha kỳ thực so với Tiểu Bảo vẫn còn trắng hơn." – Nhóc Béo một bộ buồn rầu nói ra, vì cái gì mà cha so với nó còn trắng hơn a.

"..." – Dương Dật lập tức nhụt chí. Tại sao??? Tại sao hắn khổ công phơi nắng mấy ngày nay mà vẫn chẳng đen đi chút nào??? Rõ ràng mỗi ngày buổi sáng và chiều chiều hắn đều ra ngoài phơi nắng mà. Chỉ khi nào thân thể tốt hơn một chút mới có thể làm việc, mới có thể trở thành trụ cột gia đình.

Cơn bão qua đi, trong nhà càng thêm bề bộn nhiều việc. Trần Tĩnh đi lên núi tìm tỏi, hái mộc nhĩ sau đó đưa đến quán rượu. Mấy ngày nay buôn bán lời được không ít tiền. Dương Dật còn nghe nói quán rượu của Tần Huy đã nghĩ ra một số món ăn mới, Trần Tĩnh còn mang về thịt khô ướp tỏi, lúc ăn hương vị cũng khá là ngon. Mười cái bình gốm ủ rượu nho dạo trước còn tràn ra ngoài một ít chất lỏng bây giờ không còn tràn ra nữa mà đã phát ra một ít vị cồn. Trần Tĩnh lấy lá gói bánh trưng phủ lên, lại dùng dây thừng buộc chặt sau đó trát bùn lên thật kín để khí bên trong không thoát ra ngoài.

Lời editor: Bà tác giả bả lại đòi tưới nước (ý là like hay cmt gì đó ấy) (cái đó là bả nói nha, không phải tui nói)

Chương 13

Ngày hôm ấy Dương Dật cùng Nhóc Béo dậy thật sớm, cả nhà ba người đi ra ruộng tinh mễ dạo qua một vòng, chỗ tinh mễ được gậy trúc chống lên xếp thành từng dãy từng dãy một nhìn rất khỏe mạnh.

"Ngày mai chúng ta sẽ thu hoạch sao?" – Dương Dật quay đầu hỏi.

"Ừ, cắt về nhà rồi sẽ yên tâm hơn một chút." – Trần Tĩnh nói.

Sau khi về đến nhà y bắt tay vào chuẩn bị toàn bộ dụng cụ để thu hoạch tinh mễ. Dương Dật ngồi nhìn Trần Tĩnh mài cái liềm chuôi ngắn ngủn thì ngay lập tức nhớ ra ngày trước khi xem TV đã từng thấy bọn họ dùng cái này để thu hoạch lúa. Nhưng mà, loại họ dùng có chuôi rất dài, như vậy thì lúc cắt tinh mễ sẽ không phải cúi người, Trần Tĩnh đang mang thai, nếu cứ phải cúi lưng liên tục sẽ mệt chết. Dương Dật nghĩ, nếu như thân thế mình tốt một chút, hắn sẽ một mình đem số tinh mễ này thu hoạch hết, nhưng mà chỉ tiếc có lòng mà không có sức. Chính vì thế, động lực để rèn luyện thân thể cho thật khỏe mạnh của Dương Dật lại càng nhiều thêm.

"Trần Tĩnh, ngươi mài xong chưa?" – Dương Dật hỏi.

"Khá tốt rồi, phu quân có gì muốn nói sao?" – Trần Tĩnh nói xong đem lưỡi liềm rửa qua nước, lưỡi liềm được rửa sạch thì hiện lên sáng loáng.

"Cái chuôi liềm này quá ngắn, ngươi làm cho nó dài ra, đến lúc thu hoạch sẽ không cần phải cúi người xuống. Còn có, ngươi cũng mài cho ta một cái, ngày mai ta sẽ xuống cắt phụ ngươi." – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh biết Dương Dật để ý thấy thân thể y hành động bất tiện, nếu như chuôi liềm dài một chút thì xác thực là y không cần phải cúi người xuống thấp để cắt tinh mễ. Cảm thấy lời phu quân nói rất đúng, Trần Tĩnh liền nhanh chóng đi tìm thứ thích hợp để làm chuôi.

Bỏ ra một buổi sáng, Trần Tĩnh nạo được hai khúc gỗ dài tầm một mét sau đó đem lưỡi liềm đã mài tốt gắn vào. Y cầm lên thử một cái, cảm giác đúng là so với chuôi ngắn tốt hơn rất nhiều. Bởi vì Dương Dật nói cũng muốn đi cắt tinh mễ nên Trần Tĩnh liền mài thêm một cái liềm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh đeo một cái giỏ bên trong đựng một ít bánh mì cùng với trà giải nhiệt, Dương Dật ôm Nhóc Béo đi ra ruộng. Hắn vẫn còn nhớ một thời gian trước chỉ cần ôm Nhóc Béo một lúc cánh tay sẽ rất mỏi, có khi sẽ đau nhức cả buổi tối. Sau khi rèn luyện một tháng, hiện tại đã trở nên tốt hơn nhiều, ôm Nhóc Béo đã không vấn đề gì. Cái này chứng tỏ thể lực và khí lực của Dương Dật đã lớn hơn. Hơn nữa, một tháng này thân thể cũng không có sinh bệnh, ngay cả Trần Tĩnh cũng nói thân thể hắn đã khá hơn nhiều. Dương Dật lúc này có chút dương dương tự đắc, cái thân thể phế vật này rơi vào trong tay của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tất cả là nhờ công lao rèn luyện của hắn.

"Tiểu Bảo, a mỗ và cha ngươi đi thu hoạch tinh mễ, ngươi phải ngồi ngoan ở cái ghế này, không được chạy lung tung có biết không." – Trần Tĩnh đem giỏ trúc đặt ở dưới một gốc cây cạnh ruộng, lấy từ trong đó ra một cái ghế cho Nhóc Béo ngồi, lúc này mới xuống ruộng thu hoạch.

Mặc dù Trần Tĩnh đang mang thai nhưng Dương Dật vẫn không phải là đối thủ của y, bị bỏ xa cả một mảng lớn. Dương Dật vẫy vẫy cánh tay đã mỏi nhừ của mình thầm nhủ, thôi được rồi, hắn cứ chậm rãi cắt phần của hắn, chứ nếu muốn so với Trần Tĩnh chắc còn phải luyện thêm vài năm nữa.

Bất tri bất giác mặt trời đã lên cao, nắng mỗi lúc một gắt hơn, Nhóc Béo ban đầu còn chạy lòng vòng quanh ruộng bắt côn trùng bây giờ cũng vì nắng lên nóng bức mà an phận ngồi xuống dưới gốc cây, bên dưới ghế của nó còn có một con cóc nhỏ bị đùa đến nửa sống nửa chết. Cái thằng nhóc này vậy mà còn muốn đi hái cây cỏ về đem con cóc nhỏ đi chôn.

Trần Tĩnh sau khi cắt hết một loạt tinh mễ thì nhìn về phía Dương Dật thấy hắn đã cắt được một nữa. Phu quân mấy năm nay chưa từng làm qua mấy việc thế này. Y đi đến trước mặt Dương Dật, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn lại vì phơi nắng mà đỏ bừng lên, mồ hôi từ trên trán theo khuôn mặt tuấn tú chảy xuống. Trần Tĩnh kéo tay áo, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi lăn qua hàng lông mày thật dài sắp chảy vào mắt Dương Dật.

"Trần Tĩnh, ngươi sao lại chạy tới đây?" – Dương Dật rút cuộc cũng nhận ra Trần Tĩnh đang đứng bên cạnh hắn.

"Mệt lắm rồi sao? Cứ nghỉ ngơi một chút trước, uống miếng nước giải khát rồi tiếp tục làm." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Đúng là co chút khát rồi." – Dương Dật buông liềm đi theo Trần Tĩnh trở lại dưới bóng cây uống nước. Nhóc Béo vừa mới nhìn thấy bọn hắn đi qua thì lập tức hưng phấn kêu lên. A mỗ cùng cha đã rất lâu không có để ý đến nó rồi, nhưng mà nó biết a mỗ và cha phải làm việc, không thể quấy rầy bằng không nó sẽ không có cháo tinh mễ ăn.

"Cha! Cha! A mỗ!" – Tiểu gia hỏa hưng phấn chạy tới.

"Cẩn thận một chút, coi chừng ngã." – Dương Dật vội vàng kêu lên.

Trần Tĩnh cắt một ít tinh mễ đặt lên mặt đất để y và Dương Dật ngồi lên. Hiện tại, mấy cái mương nhỏ chứa nước bờ ruộng sớm đã cạn khô rồi. Y từ trong giỏ lấy ra một cái ống trúc đưng nước và một ống trúc khác đựng trà giải nhiệt.

"Rửa tay trước rồi hãy ăn. Tiểu Bảo lại đây đưa tay ra cho cha ngươi rửa giúp, lúc nãy a mỗ thấy ngươi nghịch cóc rồi đấy." – Trần Tĩnh ánh mắt sắc bén hướng về phía Tiểu Bảo nói.

Nhóc Béo thấy vậy thì ngoan ngoãn chìa bàn tay nho nhỏ ra cho Dương Dật rửa. Dương Dật nhận lấy ống trúc đựng nước từ trong tay Trần Tĩnh, rất nhanh đã rửa sạch tay cho nó.

"Ở đây có bánh mì và dưa chuột muối, qua ăn đi." – Trần Tĩnh đem cái chén đựng dưa chuột muối lấy ra, bánh mì cũng được cắt nhỏ đặt trong một cái chén khác, có thể dễ dàng lấy đũa gắp được.

"Tiểu Bảo ăn chậm một chút, mau uống miếng nước." – Trần Tĩnh đem chén trà giải nhiệt đưa tới bên miệng Nhóc Béo cho nó uống. Cái thằng nhóc con này bởi vì ăn quá nhanh, vừa cho vào miệng chưa kịp nhai đã nuốt xuống, kết quả là bị nghẹn, sau khi được uống nước, cuối cùng mới có thể nuốt xuống.

"Khụ Khụ. Khụ." – Tiểu Bảo uống nước đại khái là quá vội liền bị sặc, ho một hồi khinh thiên động địa.

"Nhóc Béo ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi đâu." – Dương Dật vuốt vuốt ngực nhóc con nói.

Tiểu Bảo bởi vì ho nhiều quá mà chảy cả nước mắt, miệng muốn nói cái gì đó nhưng không được vì thế cũng bằng thèm để ý đến người lớn nữa.

"Phu quân, mặt trời lên rất cao rồi, ngươi mang Tiểu Bảo về đi. Nó ăn không quen bánh mì cứng như thế này, ngươi dẫn nó về nhà cho nó ăn chút cháo." – Nhìn Tiểu Bảo hiện tại cố gắng nhai, bộ dáng vô cùng đáng thương Trần Tĩnh nói.

Dương Dật vốn còn muốn xuống làm thêm một chút, nhưng mà vừa rồi cắt tinh mễ cánh tay bây giờ càng lúc càng nhức, cảm giác không thể nâng lên được nữa. Hắn gật đầu quyết định mang Nhóc Béo trở về, đợi Nhóc Béo ngủ trưa dậy, trời bớt nắng một chút rồi lại ra làm. Thực ra bản thân Dương Dật cũng cảm thấy cơ thể mình không được ổn lắm, có chút chóng mặt tốt nhất là nên về nghỉ ngơi, hiện tại việc nhà nông hắn chưa quen thuộc, không thể giúp được nhiều cho Trần Tĩnh thì cũng không thể sinh bệnh gây thêm phiền phức cho y.

"Trần Tĩnh, ngươi cũng trở về nghỉ ngơi đi, đợi đến chiều trời bớt nắng thì lại ra làm." – Dương Dật nói.

"Không sao đâu. Ngươi cứ đem Tiểu Bảo về đi, chăm sóc tốt cho nó là được, ta đã quen, trước kia mang thai Tiểu Bảo cũng đã từng làm qua rồi, mau mau về đi." – Trần Tĩnh nói, một chút nắng như thế này đối với y mà nói chẳng là gì cả, huống chi lần này y còn mang theo cả trà giải nhiệt.

Buổi chiều, trời bớt nắng một chút Dương Dật liền cùng Tiểu Bảo đi ra ruộng. Sau khi ngủ một giấc dậy, nhóc con này lại bắt đầu nhảy nhót lung tung. Nó chạy xuống phần ruộng đã được cắt hết tinh mễ bắt đầu đuổi theo mấy con côn trùng nhỏ.

Dương Dật về nhà liên tục xoa bóp hai bả vai. Hắn mới cắt có một chút tinh mễ vậy mà cánh tay đã cảm giác như không còn là của chính mình nữa, chẳng những phải cố sức mới nâng lên được, mà lại còn đau nhức vô cùng.

Chạng vạng tối, Trần Tĩnh về nhà lấy xe đẩy ra đem tất cả số tinh mễ đã cắt được, tất cả đẩy về nhà. Mặc dù trong thôn có rất ít kẻ trộm, nhưng mà mấy năm trước tinh mễ đã thu hoạch tốt để ở ruộng buổi tối bị lấy trộm mấy, từ đó trở đi, chỉ cần thu hoạch được bao nhiêu là mọi người sẽ mang hết về nhà.

"Mệt lắm rồi sao?" – Trần Tĩnh nhìn phu quân mình cứ thỉnh thoảng lại đấm đấm bả vai liền hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là hơi đau nhức thôi." – Dương Dật coi như không có chuyện gì nói.

"A mỗ, cha cả buổi chiểu đều xoa bả vai đấy." – Nhóc Béo lập tức bán rẻ cha nó.

"Ra đây ngồi ta giúp ngươi xoa bóp." – Trần Tĩnh vừa nói vừa rót một ít rượu ra chén, lấy rượu xoa bên bả vai Dương Dật rồi mới bắt đầu xoa.

Dương Dật ở trong lòng thầm phỉ nhổ thân thể của mình quá mức vô dụng. Trần Tĩnh cả ngày làm việc mệt mỏi cũng không than một tiếng, bây giờ lại còn phải giúp hắn xoa bóp. Nghĩ vậy vành mắt hắn nóng nóng, muốn đem thân thể này triệt để cải tạo để sau này lỡ trong nhà có làm cái gì thì còn có thể giúp đỡ được.

"Lần đầu tiên làm việc này đều sẽ như vậy thôi. Nhớ lại thì ngày trước lần đầu tiên ta làm việc này cũng giống như ngươi, buổi tối về đến nhà cánh tay không thể nhấc lên nổi nữa. Khi đó nhà chúng ta chỉ mới có hai mẫu tinh mễ, ngươi và a mỗ thân thể lại không tốt, căn bản là làm không được.

Lúc đó mấy người làm thuê kia thấy trong nhà chúng ta không có người làm, bèn nâng giá lên đòi một ngày một đấu tinh mễ mới đồng ý thu hoạch cho chúng ta, nếu không thì để tinh mễ ta chúng ta tất cả đều rụng xuống ruộng. Chỉ có hai mẫu đất mà hai người đó làm đến bốn ngày mới xong, bọn họ còn đòi mỗi người một ngày lấy một đấu tinh mễ. Mà khi đó tám đấu tinh mễ bằng tám quan tiền. Khi biết nhà người khác thuê người chỉ mất có hai đấu gạo thô, ta giận quá đi tìm bọn họ đánh cho một trận, đem mấy người đó đuổi đi hết. Sau đó tất cả đều tự mình học làm, không có người dạy thì ta đến ruộng nhà người khác làm không công, giúp người trong thôn nhiều thì liền học được cách trồng tốt tinh mễ." – Trần Tĩnh kể, khi đó tình huống trong nhà thực sự rất kém, mà y thì không thể bỏ mặc được a mỗ vẫn luôn quan tâm mình và Dương Dật tính tình trẻ con kia.

Dương Dật cũng nghĩ Trần Tĩnh đã phải chịu nhiều khổ cực, nhưng một người vốn dĩ sống ở thành phố như hắn căn bản không thể hiểu được hết sự khổ cực của y. Thật không thể ngờ được nhà người khác chỉ cần hai đấu gạo thô mà nhà mình lại phải trả một đấu tinh mễ, Dương Dật dù mới đến cũng biết được, một 100 cân tinh mễ bằng một lượng bạc, mà một lượng bạc có thể mua được 500 cân gạo thô, cứ một đấu là 10 cân, những người kia thực sự quá xấu xa, đem gia sản nhà hắn như heo béo mà bắt làm thịt.

Ngày thứ hai nhà Trần Tĩnh thu hoạch tinh mễ, Trương Lạc nhìn thấy cũng không hỏi gì chỉ về nhà chuẩn bị, đến chiều cũng mang theo nhi tử mười mấy tuổi đi ra ruộng gặt.

Ba ngày sau toàn bộ tinh mễ nhà hắn đã được thu hoạch về, hiện tại để ở dưới mái hiên trong sân, ban ngày thì đem ra ngoài phơi nắng. Trần Tĩnh nói xế chiều ngày mai sẽ đến nhà trưởng thôn mượn cái cối đập thóc. Thứ này nhà bọn họ không có cho nên phải đi mượn.

Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả tinh mễ đều được Trần Tĩnh đem ra sân phơi nắng, sau đó y mới đi đến nhà trưởng thôn mượn cối đập thóc. Đó là một cái máng lớn dài 1m5, rộng 1m, bốn phía dùng vải bao lại, bên trong đặt một tấm ván nghiêng tạo thành mặt dốc 75 độ bên trên tấm ván là những cái móc sắt được gắn chỉnh tề đâm sâu xuống bề mặt tấm ván tạo thành một góc 45 độ.

Buổi chiều, số tinh mễ phơi hai ngày được mang ra đập trước, Trần Tĩnh để cho Dương Dật giúp y tiếp tinh mễ, còn y thì dùng sức đem tinh mễ đập xuống. Hạt tinh mễ đã được đập tốt thì rơi vào trong máng, Dương Dật cứ mỗi khi thấy Trần Tĩnh mém chỗ tinh mễ đã đập hết trong tay đi thì lại đưa cho y một bó tinh mễ khác.

"Tiểu Bảo đừng có chạy xung quanh cối đập thóc, chỗ này toàn là côn trùng với bụi đấy." – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang cực kỳ hưng phấn chạy quanh.

"Tiểu Bảo ra chỗ cửa ra vào nhà chính ngồi đi, đừng có chạy lung tung ở đây, côn trùng bay vào người bây giờ." – Dương Dật đuổi theo đem tiểu gia hỏa ôm vào đặt lên ghế cho nó ngồi ở đó. Thằng nhóc này vừa mới bắt được một con châu chấu, hái một cây cỏ, bắt đầu cùng mấy thứ đó chơi đùa.

Cái liềm

Thường thì ở VN mình thấy người ta vẫn dùng cái liềm ngắn như thế này cắt lúa

Nhưng mà khi search google thì cái chữ 镰刀 (liêm đao) nó lại cho ra hình ảnh chủ yếu là thế này. Ko biết có phải bên đó họ dùng cái thứ này để gặt lúa ko nữa.

Bánh mì. Cái loại bánh này là bánh làm bằng bột mình, khác với cái bánh mì mà mình vẫn kẹp thịt các kiểu vô ăn nha. Mà... về cơ bản thì vẫn gọi nó là bánh mì :v

Tiếp theo là cái cối đập thóc. Cái này là cái xoắn não nhất. Trong raw viết nó là 打米机 (đả mễ cơ), search google thì nó cho ra hình cái cối giã gạo, nhưng theo miêu tả thì ko phải là cái đó, mà mình cảm thấy nó giống cái này hơn.

Cái thứ đó nó hơi bị thô sơ, mà đập thóc thì mỗi nơi có một cách khác nhau, có chỗ chỉ cần lấy 1 phiến đá rồi đập thẳng thóc lên đó là xong cho nên là... theo mô tả thì cái này giống nhất. Kiếm cũng ko thấy cận cảnh cho nên xài tạm. Bạn nào rảnh rỗi mà search đc cái giống hơn + chi tiết hơn thì cho mình xin làm hình minh họa nhé.

Advertisements

Chương 14

Bất tri bất giác trời tối từ bao giờ, thấy số tinh mễ được đập ra cũng không ít Trần Tĩnh liền ngừng tay, cũng đã đến lúc phải đi nấu cơm rồi.

"Phu quân để ngày mai hãy làm tiếp, ngươi đem Tiểu Bảo đi tắm đi, thằng nhóc kia bẩn đến mức cả mặt cũng biến thành màu đen rồi." – Trần Tĩnh nói xong thì đi múc một chậu nước, làm việc cả ngày trên người y dính dấp toàn là mồ hôi, đem nước tạt lên mặt cảm thấy mát lạnh, vô cùng sảng khoái. Tay của y hôm nay có chút nhức mỏi, mỗi lần đến thời điểm phải đập thóc thì đều như vậy vậy mà công việc vẫn chưa làm được một phần ba, ngày mai lại phải tiếp tục đập nữa.

Dương Dật nghe xong lời Trần Tĩnh nói, một bên đáp lại, một bên thì cầm một bó tinh mễ học theo thao tác của y đập thử. Cái này kỹ thuật yêu cầu không cao, ngày mai hắn sẽ cùng với Trần Tĩnh luân phiên nhau làm.

Vừa rửa mặt xong thì Trần Tĩnh nghe thấy âm thanh đập tinh mễ, y biết chắc đó là do phu quân làm. Hắn bây giờ cùng với Tiểu Bảo đúng là giống nhau, cái gì cũng muốn thử một chút, lại không biết rằng đập thóc nào có dễ dàng như vậy.

Lau hết nước trên mặt, Trần Tĩnh ngẩng đầu nói với Dương Dật – "Phu quân cẩn thận một chút, coi chừng đập vào tay."

Cơ mà đợi đến lúc y nhắc nhở thì Dương Dật sớm đã ôm tay phải nhảy cỡn lên vì đau.

"A!!! ngươi tại sao không nói sớm, đau chết mất." – Dương Dật nắm chặt lấy tay phải của mình kêu lên, người ta vẫn nói ngón trỏ liền tâm, vừa rồi hắn dùng sức quá mạnh đem ngón trỏ đập vào móc sắt lập tức cảm thấy đau đớn giống như có một mũi tên bắn vào tim vậy. Kiếp trước lúc hắn bị đâm chết cũng không có đau như thế.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng Dương Dật kêu, ba bước liền biến thành hai chạy nhanh đến trước mặt cầm tay hắn lên. Y gỡ bàn tay đang nắm thật chặt tay phải của hắn ra cúi đầu đem ngón tay bị thương của hắn ngậm vào trong khoang miệng ấm áp.

"A..." – Nguyên bản Dương Dật đang muốn kêu đau, lúc này ngay cả tên mình là gì cũng quên mất, cái miệng chỉ biết cười ngây ngô.

Đầu lưỡi ấm áp không ngừng đảo qua đảo lại chỗ ngón tay bị sưng đỏ, đau đớn rất nhanh giảm xuống thay thế vào đó là một cảm giác lạ lẫm xen lẫn với quen thuộc từ trong đáy lòng hắn tràn ra.

Dương Dật ngay lập tức rút tay lại, đùa sao chứ, nếu mà cứ tiếp tục thế này, hắn nhất định sẽ đem Trần Tĩnh đè xuống giở trò đồi bại.

"Ây da, không đau, hết đau rồi, ta không đau nữa." – Dương Dật gãi gãi đầu, ngượng ngùng lắp bắp nói.

"Không đau thì tốt rồi, đừng nghịch thứ này nữa, mới học làm cái này nhất định sẽ bị đập vào tay đấy." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, đem bàn tay to của mình vuốt vuốt đầu Dương Dật. Phu quân của y thực sự rất đáng yêu, vừa rồi bởi vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, bây giờ thì ngược lại, mặt đã đỏ bừng cả lên khiến y muốn lao tới cắn cho một cái. Nhưng mà để miễn cho phu quân thẹn quá hóa giận y vẫn nên nhịn thì tốt hơn.

Dương Dật túm lấy cái tay đang ở trên đầu hắn tác quái bỏ xuống, trên người nam nhân chỗ nào cũng có thể sờ được, chỉ duy nhất cái đầu là không. Với lại, hắn hiện tại không có cao bằng Trần Tĩnh, bị sờ đầu nhiều quá lỡ thấp đi thì sao. Lúc này Trần Tĩnh có nói mới làm ai cũng từng bị đập tay, thì ra không phải chỉ có một mình hắn ngốc.

"Vậy là ngươi cũng từng bị sao?" – Dương Dật hỏi. Nếu Trần Tĩnh cũng đã từng bị thì chứng tỏ hắn không phải là không thể làm, chẳng qua là chưa có kinh nghiệm, nếu quen tay rồi sẽ không như thế nữa, ngày mai sẽ lại tiếp tục. Dương Dật đối với việc này rất có lòng tin.

"Cha, a mỗ, hai người đang làm gì đó? Ngón tay của Tiểu Bảo cũng đau quá." – Nhóc Béo không biết hai người lớn đang làm gì. Nó rất thắc mắc, không biết vì sao a mỗ lại ngậm ngón tay của cha, nhưng mà nhìn qua thì thấy có vẻ rất thoải mái. Nó cũng muốn thử.

"Ngươi cũng bị đập vào tay sao?" – Trần Tĩnh hỏi.

Tiểu Bảo lắc đầu, nó không có bị đập vào.

"Xem hai bàn tay đen sì của ngươi kìa, bẩn muốn chết, mau lại đây để cha ngươi tắm cho." – Trần Tĩnh đối với Tiểu Bảo đang lắc đầu nói.

"Rõ ràng tay của cha cũng rất bẩn." – Tiểu Bảo bất mãn nói với a mỗ nó, a mỗ lúc nào cũng thương cha hơn, không thương nó. Tiểu Bảo cúi đầu, nó cảm thấy rất thương tâm.

"Thằng nhóc nhà ngươi lúc nãy không có bị thương, nếu Tiểu Bảo bị thương thì a mỗ cũng nhất định giúp Tiểu Bảo mà." – thấy nhi tử cảm xúc sa sút, Trần Tĩnh xoa xoa đầu nó nói.

Trần Tĩnh nấu một nồi nước nóng đổ vào trong chậu gỗ, bây giờ y phải đi nấu cơm tối, Tiểu Bảo cứ giao cho Dương Dật là được rồi.

"Phu quân tắm cho Tiểu Bảo nhanh một chút, đừng để nó nghịch nước lâu quá, sẽ bị cảm lạnh đấy." – Trần Tĩnh nói xong thì rời khỏi nhà chính đi xuống bếp.

"Nhóc Béo, ngươi đừng nhúc nhích, nước này vẫn con đang nóng, để cha đem một ít nước lạnh đổ vào đã." – Dương Dật nói xong thì cầm lấy một cái chậu gỗ nhỏ đi lấy nước.

Dương Dật đổ nước lạnh vào chậu, thử thử độ ấm sau đó mới đem Nhóc Béo lột sạch, cả thân thể béo múp míp liền lộ ra. Bị cởi hết quần áo, tiểu gia hỏa nhón chân bước vào trong chậu gỗ.

"Nóng, nóng, nóng..." – Bị nóng Nhóc Béo nhanh chóng đem bàn chân nhỏ trắng nõn rụt trở về.

Dương Dật cảm thấy rõ ràng là không nóng, thấy vậy hắn lại cho tay vào thử một chút, không có quá nóng nha, có thể là do Tiểu Bảo còn nhỏ làn da quá non thôi.

Sau đó, hắn lại lấy chậu gỗ múc thêm một ít nước lạnh đổ vào, lúc này Nhóc Béo mới đặt mông ngồi xuống, nước từ trong đó lập tức bắn tung tóe ra ngoài. Thấy vậy nó đặc biệt hưng phấn lấy tay đập xuống nước một cái khiến nước bắn ra càng nhiều hơn.

"Nhóc Béo, ngươi đang làm gì thế? Không có nước xem ngươi tắm bằng cách nào." – Dương Dật buông chậu gỗ xuống vội vàng kêu lên, nếu còn làm vài lần như vậy nữa nước trong chậu gỗ sẽ bắn ra ngoài hết.

Dương Dật cầm lấy khăn trái lau phải lau đến mức khiến cho Nhóc Béo bị nhột cười khanh khách. Sau khi đem thân thể nhỏ bé của Nhóc Béo tắm sạch, Dương Dật lúc này mới cầm bàn chân nhỏ của nó xoa xoa. Thời điểm chạm vào lòng bàn chân, Nhóc Béo suýt chút nữa là nhảy dựng lên cười ha hả, bàn chân nhỏ nhanh chóng rụt vào trong nước.

"Cha, nhột, nhột." – Nhóc Béo thở hổn hển kêu lên.

Rửa sạch tay cho tiểu gia hỏa xong, Dương Dật cảm thấy Tiểu Bảo đã sạch sẽ rồi, dù sao thì ngày nào cũng tắm cho nó nên ngoại trừ mồ hôi ra thì cũng không bẩn lắm. Đại công cáo thành, Dương Dật đứng lên, vừa rồi bận bịu công việc nên không để ý, bây giờ xong xuôi hết rồi mới cảm thấy cái lưng đã cứng ngắc thế là tiện tay đấm đấm lưng vài cái.

"Xong rồi. Nhóc Béo, nước đã nguội không được ngâm nữa nếu không sẽ cảm lạnh." – Dương Dật nói xong lập tức đem Nhóc Béo từ trong chậu gỗ nhấc ra, đặt lên trên cái ghế.

"Vẫn còn nước mà cha, Tiểu Bảo muốn tắm nữa." – Nhóc Béo nhất quyết không nghe.

"Nghe lời cha, hôm nay đã tắm sạch sẽ rồi, ngày mai lại tắm tiếp." – Dương Dật cam đoan với nói.

Rất nhanh một cái bánh bao thịt sạch sẽ đã được mặc xong quần áo, Dương Dật sau khi đeo giày cho nó thì đem đổ nước ở chậu gỗ nhỏ sang thùng gỗ, rửa sạch chậu rồi mới bưng cái thùng ra vườn rau, dùng nước tắm đã nguội đó tưới cho mấy cây mướp. Hiện tại nước ở dòng suối nhỏ đã cạn cho nên toàn bộ nước dùng trong nhà bây giờ là do Trần Tĩnh đi vào trong thôn gánh về, ngay cả quần áo cũng phải đi ra con suối lớn ở đầu thôn giặt, vì vậy phải dùng nước thật tiết kiệm.

Ngày hôm sau, Dương Dật thấy Trần Tĩnh từ trong kho lấy ra một cái nia rất to làm bằng trúc, chiều rộng 3m, chiều dài 5m, Trần Tĩnh đặt nó ở trước cửa phòng, lấy chổi quét qua hai lần. Đợi mặt trời lên lại đem nó ra bãi cỏ đập đập vài cái, phơi nắng ở đó một lúc, nói là làm như vậy để sâu bọ côn trùng bám trên đó bị đuổi đi hết. Xong xuôi rồi mới đem hạt tinh mễ đã được đập và phơi khô hai ngày qua dùng ki hốt rác hốt đổ hết vào trong mấy cái sọt.

(*Đừng hỏi vì sao lại có cái nia to như thế, trong raw viết chính xác nó là mét "米 mǐ" đấy, ko phải là thước đâu, vì 1 thước thì chỉ bằng 0,23m thôi. Mà mình nghĩ cái nia đó là dùng để phơi thóc, cho nên nó bự vậy cũng ko có gì ngạc nhiên lắm :v Mặc dù mình cũng chưa từng thấy cái thứ như vậy bao chừ :v)

"Phu quân đến phụ ta một chút." – Trước kia y có thể một mình mang số sọt đựng tinh mễ này ra sân, nhưng mà dù sao bây giờ trong bụng cũng đang có hài tử, cho nên Trần Tĩnh vẫn rất cẩn thận sợ làm ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa kia.

Cả hai khiêng mấy cái sọt đựng tinh mễ đổ lên trên cái nia để phơi. Trần Tĩnh lấy một cây gậy trúc dài dùng để san số tinh mễ này ra, cây gậy trúc này ở đầu gắn một miếng gỗ được làm răng cưa giống như cái lược vậy, rất nhanh tinh mễ đã được trải đều lên trên mặt nia.

Làm suốt nửa ngày, số tinh mễ ở trong nhà cuối cùng cũng được đập hết. Ban đầu Trần Tĩnh tưởng rằng có thể thu được chín tấn tinh mễ, nhưng mà bây giờ chỉ còn có bảy tấn, chắc chắn là do cơn bão lần trước khiến không ít hạt bị rụng xuống ruộng. Đống tinh mễ này Trần Tĩnh và Dương Dật cùng nhau khiêng vào cất trong phòng chứa củi, chỗ đó hiện tại cũng không có nhiều củi lắm. Trần Tĩnh nói chờ đến mùa thu lên núi mới có nhiều củi khô, đến lúc đó sẽ chặt rất nhiều về để dự trữ cho mùa đông.

Lúc mượn thì cối đập thóc là do hai nhi tử của thôn trưởng đưa tới, lần này Trần Tĩnh và Dương Dật phải đem nó đi trả. Thực sự thì nó cũng không phải rất nặng, chỉ khoảng bảy tám chục cân thôi (1 cân = 0,5 kg. Trong raw viết rõ là 斤 jin chứ không phải 公斤 gongjin, tức là cái thứ đó chỉ nặng tầm 35~40kg gì đó). Trần Tĩnh cũng định làm cho nhà mình một cái giống như vậy, nhưng mà mấy cái móc sắt gắn bên trên cối làm rất khó, cho nên đã chuẩn bị ba năm trời rồi, năm nay nếu chuẩn bị tốt mới đủ để làm một cái.

Hai người sắp xếp nhân lúc Nhóc Béo ngủ mới mang đi. Ngày hôm qua nhà trưởng thôn cũng đã bắt đầu thu hoạch tinh mễ rồi. Hiện tại tinh mễ ở ngoài ruộng đều đã chín vàng hết, nhưng mà đúng ra là phải đợi thêm hơn sáu bay ngày nữa. Tuy nhiên, thôn trưởng biết Trần Tĩnh đã đem tinh mễ thu hết nên hắn cũng không thèm đợi nữa, chỉ sợ giống với tình trạng của hai năm về trước. Hai năm trước, Trần Tĩnh nói muốn thu tinh mễ về trước cho yên tâm vì rất có thể trời sẽ mưa, người trong thôn không ai nghe lời y, kết quả là một số lượng lớn tinh mễ đã bị ngập nước, thối hết. Bây giờ thà rằng tin vẫn còn hơn không, phòng bệnh hơn chữa bệnh.

"Tinh mễ nhà các ngươi đã đập xong hết rồi sao Tĩnh ca nhi, làm việc thật là nhanh. Dương Dật ngươi nha, cũng nên thường xuyên ra khỏi phòng, cả nhà ngươi vẫn cần một hán tử để làm trụ cột, ca nhi của ngươi thì ngươi phải tự biết yêu thương đấy." – Thôn trưởng cười tủm tỉm cầm cái tẩu thuốc nói. Hắn cũng đã lớn tuổi rồi, cũng có nhiều nhi tử cho nên công việc trong nhà đa số là do hắn quyết định để cho mấy đứa con đi làm.

"Thôn trưởng nói rất đúng, ta nhất định sẽ yêu quý ca nhi nhà mình. Ngươi xem, bây giờ ta cũng đã học cách làm việc rồi, chờ đến lúc ta có thể làm tốt nhất định sẽ không để ca nhi nhà mình phải làm nữa." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

Buổi tối ngày hôm sau, Dương Dật nấu một nồi nước hầm, Trần Tĩnh đưa đến nhà trưởng thôn một nửa. Từ sau khi Trần Tĩnh cứu được ca nhi nhà thôn trưởng, những năm nay nhà bên đó vẫn luôn giúp đỡ gia đình y. Những chuyện nhỏ nhặt thì thôn trưởng vẫn mặc kệ, nhưng mà nếu chuyện gì quá mức hắn sẽ đứng ra can thiệp.

"Tiểu Bảo nhớ ngồi canh chừng tinh mễ đó, nếu có con chim nào bay tới ăn thì nhớ phải lấy gậy trúc đuổi chúng nó đi đấy nhé." – Trần Tĩnh căn dặn Tiểu Bảo đang ngồi ở sân.

"Vâng, a mỗ, hôm qua Tiểu Bảo cũng đã canh qua rồi." – Tiểu Bảo ngồi ở cánh cửa, cầm trong tay một cây gậy trúc dài trên đầu có cột một mảnh vải nói.

Mấy thức bề bộn trong sân đều đã thu dọn xong hết, Dương Dật nằm ở cái ghế bên trong nhà chính, thân thể của hắn cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi rồi, mấy hôm nay đúng là quá mệt. Mặc dù mỗi buổi tối Trần Tĩnh đều xoa bóp cho hắn, nhưng mà toàn thân vẫn cảm thấy đau nhức, hắn nghĩ, ít nhất phải hơn mười ngày nữa mới có thể tốt lên được. Cái tình trạng này giống y như hồi trước chạy mấy ngàn mét ấy, toàn thân không có lực tới mức cảm giác đi đường hai chân cứ run hết cả lên.

"Phu quân, Tiểu Bảo nó ngồi ở cửa ra vào đấy, ngươi trông chừng nó để ta đi giặt quần áo." – Trần Tĩnh ôm chậu quần áo bẩn ngày hôm qua chuẩn bị mang đi giặt, thấy Dương Dật cúi đầu uể oải nằm trên ghế liền bước tới sờ sờ trán hắn, không có phát sốt, xem ra phu quân là bị mệt đến rồi. Đây là lần đầu tiên hăn làm nhiều việc như vậy, xem ra chính mình đã quá chủ quan, ngày mai phải đi tìm Lý đại phu đến xem, hốt một ít thuốc cho phu quân bồi bổ.

Lúc Dương Dật nằm ở nhà chính đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì nghe thấy tiếng Nhóc Béo kêu, hắn ngay lập tức giật mình tỉnh dậy. Vỗ vỗ cái đầu một chút cho đỡ chóng mặt, nhìn ta ngoài thì thấy mặt trời vốn dĩ chói chang đang bị mây đen ùn ùn kéo tới che đi mất.

"Cha ơi! Cha ơi! Trời tối rồi, mau đem mễ mễ thu vào." – Nhóc Béo nhìn thấy mây đen liền kêu to.

"Cái này không phải là trời tối, mà là trời muốn mưa. Nhóc Béo tránh qua một bên, để cha đem chỗ mễ mễ này thu vào nhà, nếu không toàn bộ sẽ bị ướt hết, năm nay làm cực khổ như vậy đều thành không công." – Dương Dật nhảy dựng kêu lên, chạy vội ra ngoài sân, nhanh chóng cầm lấy bốn góc của của cái nia dùng sức hất tinh mễ vào bên trong gom thành một đống. Dương Dật nhớ rõ Trần Tĩnh hất đống tinh mễ gom vào một đống xong thì trực tiếp kéo cả cái nia vào nhà, sau đó chỉ cần đổ vào thùng chứa là được.

Nhà hắn hôm nay phơi hai cái nia, đem tất cả tinh mễ trong nhà có mang ra ngoài sân phơi nắng. Lúc sáng, Dương Dật còn nghe Trần Tĩnh nói phơi ngày hôm nay với ngày mai nữa là có thể đem bán, nếu bây giờ bị mưa ướt, số tinh mễ này sẽ không còn giá trị gì mấy, giá cả sẽ chênh lệch rất lớn.

Dương Dật cầm lấy cái hốt rác, nhanh chóng hốt toàn bộ tinh mễ cho vào trong sọt, rất nhanh cái sọt đã được lắp đầy. Cứ xúc được hai sọt thì hắn lại khiêng vào trong nhà chính, đổ vào trong thùng. Đi đi lại lại tầm bốn năm chuyến, số tinh mễ ở trên nia cũng đã vơi đi. Tiểu Bảo bên cạnh cũng cầm lấy một cái sọt nhỏ phụ giúp, Dương Dật bận rộn nên cũng mặc kệ, hắn bây giờ quan trọng nhất vẫn là phải đem toàn bộ số tinh mễ này vào nhà. Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần mưa đừng có rơi xuống, đợi thêm một chút nữa, hắn sắp thu vào trong nhà hết rồi.

Không biết ông trời liệu có thể nghe được tiếng Dương Dật cầu nguyện không.

Trần Tĩnh khi nhìn thấy trời tối, thì nhanh chóng đem theo quần áo trở về nhà. Nhưng khi đi ngang qua ruộng tinh mễ nhà thôn trưởng, y bị gọi lại nhờ hỗ trợ. Nhà bọn họ số tinh mễ chưa gặt chỉ còn một chút, nếu nhanh nhanh thu lại thì có thể xong trước khi trời mưa đem được tất cả về nhà, nếu không khi mưa xuống, chỗ này toàn bộ sẽ bị nảy mầm hết. Trần Tĩnh nhìn về hướng nhà mình, cuối cùng buông chậu quần áo trong tay xuống, cầm lấy liềm nhảy xuống ruộng cắt tinh mễ để mấy người con trai nhà thôn trưởng khuân lên bờ chất lên xe bò.

Lảm nhảm: Dây mạng ở nhà bị đứt, mất mạng từ hôm qua đến giờ vẫn chưa có, phải dùng 3G để up truyện. Mà 3G hình như cũng sắp hư rồi hay sao ấy, mà nó cứ lúc có mạng lúc ko, load lâu kinh khủng.

Mèo nhà mình đg đẻ, hiện tại đã lòi ra 4 đứa rồi. Đứa nào cũng xinh, nhìn đạng yêu lặm.

Ờm... Mn đọc chương này xong có thấy thực ra Trần Tĩnh rất là háo sắc ko? Ha ha ha. Cả Dương Dật nữa chứ. Nhìn chung cái đôi này đến vs nhau chính là tuyệt phối rồi đấy. Riêng bản thân mình thì mình cực kỳ cực kỳ thích kiểu thụ như Trần Tĩnh luôn, rất mạnh mẽ, lại ko kém ôn nhu, đã thế lại còn lưu manh ngầm nữa chứ.

Chương này thì mình chém cái khúc đập thóc phơi thóc hơi bị nhiều :v Mà hôm nay cũng ko thèm chèn hình minh họa luôn (tại vì 3G siđa quá, ko có load nổi hình Ọ.Ọ *khóc 1 dòng sông*)

Chương 15

Dương Dật tiếp tục làm tương tự với cái nia thứ hai, rất nhanh tinh mễ đều đã được hất vào giữa thành một đống lớn. Hắn cầm ki nhanh chóng hốt tinh mễ đổ vào trong sọt, lần lượt đem mấy cái sọt đã được lắp đầy mang vào nhà đổ vào trong thùng.

Trời càng lúc càng tối, tia sét sáng rực cả bầu trời, mưa cũng sắp rơi xuống mà Trần Tĩnh mãi vẫn chưa thấy về.

"Ầm" một tiếng, một tiếng sấm vang lên ở phía chân trời. Nhóc Béo vốn đang cầm cái ki nhỏ hốt phụ tinh mễ liền ngồi bệt xuống cái nia òa khóc, nó chính là bị tiếng sấm dọa cho sợ hãi.

"Nhóc Béo đừng khóc, đừng khóc. Tiểu Bảo chính là đứa trẻ dũng cảm nhất. Ngươi nhìn xem, trời sắp mưa rồi, nếu chúng ta không đem tinh mễ thu vào nhà thì ngày mai sẽ không có cháo tinh mễ thơm thật thơm để ăn. Cho nên Tiểu Bảo không được sợ hãi, cùng với cha đem tất cả chỗ tinh mễ này vào nhà thì ngày mai sẽ có cháo ăn." – Dương Dật vừa rồi cũng bị dọa sợ đến mức kêu to một tiếng, thời điểm thấy Nhóc Béo òa khóc, hắn liền buông cái ki xuống, chạy đến an ủi nó. Trời đất bao la, trẻ con là lớn nhất, tinh mễ bị hỏng có thể đi mua cái khác về, nhưng mà nhất định không thể để đứa nhỏ phải sợ hãi.

"Cha! Tiểu Bảo không sợ, Tiểu Bảo muốn ăn cháo tinh mễ." – Tiều gia hỏa sau khi nói xong thì lập tức chạy đi lấy cái ki nhỏ bị rơi trên mặt đất, tiếp tục giúp cha nó hốt tinh mễ vào.

"Trong nhà chúng ta Nhóc Béo là giỏi nhất, dũng cảm nhất. Được rồi, cha cùng với ngươi thu tinh mễ vào, ngày mai sẽ cùng nhau ăn cháo tinh mễ." – Nhìn Nhóc Béo tích cực hốt tinh mễ, hắn rút cuộc cũng yên tâm tiếp tục công việc. Thấy bên trên cái nia chỉ còn lại một ít, lúc này Dương Dật mới đem mấy cái sọt đã được đổ đầy đến tám phần vào trong nhà.

"Cha, trời mưa rồi, trời mưa rồi." – Nhóc Béo sau khi bị một giọt mưa rớt lên tay thì hét lớn.

Dương Dật cầm lấy cây chổi từ trong nhà chính đi ra, nghe được tiêng kêu của Nhóc Béo thì chạy vội ra ngoài dùng chổi quét hết số tinh mễ còn lại bên trong cái nia rồi lấy ki hốt hết vào.

"Nhóc Béo mau vào nhà, cha làm một chút là xong thôi." – Dương Dật thấy Nhóc Béo đứng ngoài trời mưa liền hướng nó nói.

"Vâng, Tiểu Bảo đi vào trước." – Nhóc Béo đáp lại sau đó nhanh chân chạy vào mái hiên, mưa to mùa hè rơi vào người cũng cảm thấy đau đau.

Dương Dật đặt cái sọt bên trên cái nia ra sức quét sạch số tinh mễ còn sót nhanh chóng lấy ki đem chúng hốt vào. Mưa rất lớn từng hạt từng hạt nặng trĩu rơi xuống, chỉ một lúc sau quần áo của hắn đã ướt đẫm, nước mưa tạt lên mặt chảy xuống cằm, lại từ cằm rơi xuống ngực.

Hắn gạt đi nước mưa trên mặt đem hạt tinh mễ cuối cùng hốt vào, hiện tại trên người không có chỗ nào còn khô cả. Bên trong sọt, tinh mễ cũng đã bị nước mưa rơi vào ướt hết. Đem sọt tinh mễ cuối cùng vào trong, nhìn một lượt hơn mười thùng tinh mễ, trong lòng Dương Dật liền nảy sinh cảm giác thành tựu. Không ngờ bản thân hắn lại có thể một mình đem nhiều tinh mễ như vậy vào nhà.

"Nhóc Béo mau lau khô tóc đi." – Dương Dật cầm một cái khăn đưa cho Nhóc Béo, hắn bây giờ còn phải thu cái nia vào nữa.

Dương Dật đem chổi vào nhà xong mới bắt đầu cuốn tấm nia. Nhưng mà thử mấy lần đều không được, hắn cũng có chút nhụt chí, mỗi lần cuốn, nếu không phải cuốn quá to, thì lại bị lệch bên to bên nhỏ. Rõ ràng thời điểm nhìn Trần Tĩnh làm, thấy y chỉ cần vỗ vỗ bên này một cái, lại vỗ vỗ bên kia một cái là đã cuốn thành hình trụ hoàn chỉnh sau đó chỉ cần đem dây thừng cột lại thế là xong. Vậy mà hiện tại vào tay hắn thì lại chẳng ra đâu vào đâu cả.

Ngay khi Dương Dật định từ bỏ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Trần Tĩnh đứng ở trước mặt mình, Trần Tĩnh trong tay cầm một cái dù, tay còn lại ôm cái chậu.

"Cầm cái này, để ta làm cho." – Trần Tĩnh đem cái dù đưa cho Dương Dật, ngồi xuống một lúc đã quấn xong hai cái nia trúc sau đó đem dây thừng cột lại gọn gàng.

"Mau đi vào lau khô tóc đi, để ta mang vào là được rồi." – Trần Tĩnh nói.

Dương Dật vừa vào sân đã nhìn thấy Nhóc Béo ngồi ở cái ghế dưới mái hiên, cặp mắt trông mong nhìn ra bên ngoài.

"Nhóc Béo lại đây với cha, cha giúp ngươi thay quần áo." – Dương Dật để cái dù sang một bên, kéo tiểu gia hỏa vào trong phòng.

"Cha thật là trắng." – Thoáng một cái đã thay xong quần áo cho thằng nhóc này, nó tuy bị dầm mưa, nhưng cũng không phải toàn bộ quần áo đều ướt.

"Tay của ngươi đang sờ đi đâu đó, có tin là cha đánh ngươi không?" – Dương Dật nói với Nhóc Béo đang vươn cái móng vuốt nhỏ sờ lên đùi hắn.

"Không sờ thì không sờ." – Nhóc Béo thu hồi bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình. Mẹ sờ thì không sao, vậy mà nó sờ có một chút cha lại tức giận, đúng là quá nhỏ nhen rồi.

Sau khi Dương Dật thay quần áo xong cũng mang cả quần áo của Trần Tĩnh lấy ra.

"Trần Tĩnh mau vào thay quần áo này." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đã đem cái nia vào sân ném xuống mái hiên thì gọi y vào.

Trần Tĩnh nhận lấy quần áo từ tay Dương Dật, thay bộ đồ đã ướt trên người ra. Thời điểm tinh mễ trong ruộng nhà thôn trưởng đã cắt gần xong, thôn trưởng nhìn thấy cả người y ướt đẫm thì lôi đầu con hắn ra mắng cho một trận. Trần a mỗ thấy vậy liền lật đật lấy dù ra đưa cho y, cũng thúc giục y mau về trước. Trần Tĩnh cảm thấy số tinh mễ này đã thu gần hết rồi cũng không khách sáo ngay lập tức trở về nhà, ở nhà còn có phu quân và Tiểu Bảo, y thực sự vẫn rất lo lắng. Chỉ là, Trần Tĩnh thật không ngờ rằng, khi về đến nhà thì phu quân đã đem tất cả tinh mễ đều gom vào bên trong rồi.

"Lại đây ngồi xuống. Tiểu Bảo cũng bị mưa ướt sao?" – Trần Tĩnh kéo Dương Dật ngồi xuống ghế, lại sờ sờ đầu Tiểu Bảo thấy tóc của nó đã khô.

"Ta bị ướt một ít, nhưng mà bây giờ đã khô rồi." – Tiểu Bảo cầm cái trống lắc vừa chơi vừa nói.

Dương Dật được Trần Tĩnh giúp lau khô tóc, xong xuôi, hắn lại lôi kéo y ngồi xuống ghế giúp ngược lại. Lúc này hắn mới giật mình nhớ ra là hiện tại ở trong bụng Trần Tĩnh vẫn còn có đứa nhỏ.

"Trần Tĩnh, nhà chúng ta có cái gì uống vào để trừ lạnh không?" – Dương Dật hỏi.

"Có. Tóc đã khô rồi, để ta đi nấu một ít trà gừng." – Trần Tĩnh nói xong thì đứng lên lấy ra một ít gừng mấy tháng trước mua được ở tiệm thuốc. Thứ này chính là do Lý đại phu giới thiệu cho y, mà y cũng biết, gừng này nấu lên uống có thể trừ lạnh.

Nhìn Trần Tĩnh cầm hai miếng gừng bằng ngón tay, Dương Dật đoán nơi này đích thực là có gừng, nhưng mà lại chỉ được xem như là thuốc để trừ lạnh thôi, chứ không có ai mang đi làm gia vị để át mùi tanh khi nấu ăn cả.

"Trần Tĩnh, thứ này có quý không?" – Dương Dật hỏi.

"Cái này sao? Không quý, nó chỉ có tác dụng trừ lạnh thôi, ở một số sườn dốc cũng có thể tìm được." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Một nhà ba người cùng đi vào tron bếp, Dương Dật cảm thấy hắn hiện tại có chút choáng váng.

Trà gừng trong nồi đã bắt đầu sôi, Trần Tĩnh nhìn mười thùng tinh mễ đặt trong nhà, không biết một mình phu quân bằng cách nào có thể đem được hết chúng vào. Y rất mừng, cũng rất đau lòng, vốn dĩ thân thể của Dương Dật không tốt, không thể nào nâng cả thùng tinh mễ lớn như vậy vào nhà được.

"Phu quân làm rất tốt, toàn bộ tinh mễ đã phơi đều không bị mưa ướt." – Trần Tĩnh nhìn Dương Dật nói.

"Không phải đâu, vẫn có một chút bị ướt đấy." – Dương Dật vừa nói vừa nhớ đến nửa sọt tinh mễ cuối cùng kia.

Dương Dật đem cái ki hốt rác bên trên một cái sọt bỏ xuống, bên trong liền lộ ra nửa sọt tinh mễ ướt đẫm.

Trần Tĩnh nhìn nửa sọt tinh mễ bị ướt kia cười cười, lúc đầu y nghĩ rằng khi về đến nhà khẳng định toàn bộ số tinh mễ đều sẽ bị mưa làm ướt hết nên cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi. Kết quả được như hiện giờ đối với y đã là quá mức kinh hỉ, không ngờ chỉ có mỗi nửa sọt bị ướt.

"Không sao cả, số bị ướt này lát nữa chúng ta đem đặt ở gần bếp lò, rất nhanh có thể hong khô." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, đem trà gừng đã nấu xong múc lên.

"A mỗ, thứ này thật là khó uống." – Nhóc Béo vừa uống một hớp nhỏ đã cau mày.

"Khó uống cũng phải uống, ngươi lúc nãy bị mưa ướt, không uống sẽ bị cảm lạnh." – Dương Dật mặc dù cảm thấy thứ này đích thực là chẳng dễ uống chút nào, trong miệng bây giờ toàn là vị cay nhưng vẫn cứng miệng nói.

"Cha ngươi nói rất đúng. Ngươi xem, cha ngươi sợ đắng như vậy mà vẫn uống cho nên Tiểu Bảo cũng phải học theo cha uống hết trà gừng này." – Trần Tĩnh mặc dù rất cưng chiều Tiểu Bảo, nhưng thời điểm cần nghiêm khắc y cũng sẽ không mềm lòng.

Dương Dật sau khi uống xong một chén trà rừng, đầu óc vốn có chút choáng váng cũng thoải mái hơn nhiều, thân thể cũng nóng lên. Thời điểm vừa thay quần áo, thân thể hắn còn lạnh như băng ấy.

Qua một lúc lâu sau, mưa to cũng biến thành mưa nhỏ tí tách rơi xuống nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Buổi tối cả nhà nấu không ít thức ăn. Trần Tĩnh đem số tinh mễ bị ướt đổ vào một cái sàng, sau đó đem cái sàng đặt lên trên nồi sắt, đốt lửa lên. Chỉ một lúc sau, toàn bộ tinh mễ bị ướt cuối cùng cũng được hong khô.

"Cha, cá khô ăn ngon thật, cả xương cũng không có." – Nhóc Béo gắp lấy một con cá khô đưa lên miệng nhai.

"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút. Mì mà a mỗ ngươi làm ăn mới đích thực là ngon nhất." – Dương Dật gắp một sợi mì, sụt một tiếng hút vào trong miệng. Mặc dù nó hơi cứng một chút, nhưng hắn rất thích ăn loại mì này.

Sau khi cơm nước xong, Tiểu Bảo rất nhanh ngủ mất. Trần Tĩnh vốn đã buồn ngủ nhưng vẫn gọi Dương Dật lại.

"Sao vậy? Có chuyện gì thế?" – Dương Dật định leo lên giường thì bị tiếng gọi của Trần Tĩnh làm cho dừng lại.

"Nền nhà bị ngập nước rồi, chúng ta phải đem tinh mễ vào kho thóc thôi." – Trần Tĩnh nói.

"Nhà chúng ta có kho chứa thóc sao? Sao ta lại chưa từng thấy?" – Dương Dật ngạc nhiên hỏi. Hắn thật sự chưa từng nhìn thấy căn phòng nào để thóc ngoài trừ mấy cái vạc lớn cả.

Trở lại nhà chính, Trần Tĩnh dẫn Dương Dật tiến vào trong phòng của a mỗ hắn, sau đó, y đem chăn nệm trên giường để sang một bên. Dương Dật cuối cùng cũng nhận ra cái giường này ẩn chứa càn khôn. Trần Tĩnh kéo một sợi dây nhỏ bên trên ván giường đem tấm ván gỗ kéo lên, ngay lập tức bên trong hiện ra một cái kho chứa thóc rất lớn.

"Ta thấy trận mưa này ít nhất cũng phải kéo dài hơn mười ngày, nền nhà bị ngập nước như vậy, nếu như cứ để tinh mễ ở bên ngoài thì công sức phơi nắng mấy ngày qua của chúng ta coi như mất trắng." – Trần Tĩnh nói.

Hai người cùng nhau khiêng mấy thùng tinh mễ đổ vào trong kho, đổ đến thùng thứ tám thì kho đầy. Hai thùng còn lại, tất cả đổ vào một cái vạc thật lớn.

"Trần Tĩnh, để như vậy liệu có làm sao không? Lỡ nước thấm vào thì phải làm sao?" – Dương Dật hỏi.

"Nếu vậy thì ta cũng không còn cách nào khác." – Trần Tĩnh nói. Nếu số tinh mễ này thực sự bị nước ngập mà ướt hết, thì bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, mà cho dù có để lại ăn thì hương vị cũng sẽ rất kém.

Dương Dật nghĩ nghĩ một hồi liền nhớ đến kiếp trước đã từng nghe nói qua than trắng có thể chống ẩm, có lẽ nên thử xem sao.

"Trần Tĩnh, nhà chúng ta có than trắng không? Nếu có thì chúng ta đem một ít đặt lên trên số tinh mễ này, nghe nói thứ đó có thể chống ẩm đấy." – Dương Dật cho ý kiến.

"Có thật không? Để ta đi tìm xem. Than trắng có phải là đem than đen đốt thành trắng không?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Có lẽ chính là loại đó." – Dương Dật không chắc lắm nói ra.

Hai người nói làm liền làm, Trần Tĩnh lấy một cái bình gốm đựng than đổ than ở bên trong ra, lựa chọn những hòn than lớn nhất rồi bỏ vào trong lò đốt lên.

Dương Dật ngáp một cái, qua khoảng một tiếng đồng hồ, những hòn than trong lò đã chuyển dần sang màu trắng.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật ngáp thì nói hắn cứ đi ngủ trước, y sẽ chờ cho đến khi mấy hòn than này nguội hết thì mới đem chúng bọc vào một cái bọc rồi để trong kho thóc. Nếu như không có tác dụng thì cũng coi như không may mắn.

Mưa liên tục rơi xuống, không lớn cũng không nhỏ, tối qua Dương Dật ngủ say như chết, cảm giác cho dù có ai đó nhân lúc hắn ngủ mà ném hắn xuống sông thì hắn cũng không thể tỉnh dậy được. Sáng sớm hôm sau, vừa mới ngủ dậy thì toàn thân đều đau, cảm giác như mình tàn phế đến nơi rồi, bởi vì hắn ngay cả bò cũng không thể bò dậy khỏi giường.

"Cha đã tỉnh tại sao không chịu dậy? Ngủ nướng là không đúng đâu. A mỗ đã đem tinh mễ thơm thơm đi nấu cháo rồi." – Nhóc Béo ghé vào bên mép giường hai mắt mở to khó hiểu nhìn cha đang nhăn nhó nhe răng. Chẳng lẽ cha bị đau răng giống như a ma sao? A ma chính là bà nội của Tiểu Bảo.

Về cái kho thóc ở dưới giường :v Chính xác cái thứ đó nó đc viết là 谷仓 (gǔcāng) cốc thương. Đưa lên anh gồ search thì ảnh cho ra cái hình nguyên cái nhà kho. Nhưng mà mình nghĩ là nó giống một cái hầm đựng thóc hơn vì nó đc đào ngay bên dưới giường mà :v

Chương 16

"Cha ngươi sao có thể bị đau răng chứ. Ta bây giờ toàn thân đều đau nhức, không có chỗ nào là không đau." – Dương Dật chuyển mình một cái nằm sấp xuống, quả nhiên cảm thấy thoải mái hơn không ít.

"Để ta đi gọi a mỗ, ta lập tức đi gọi a mỗ, cha không được chết đâu, không được chết đâu đấy ô ô..." – Nhóc Béo ngay lập tức khóc lên, cũng chẳng đợi cho Dương Dật nói hết câu đã chạy nhanh ra ngoài.

Nói cái gì mà "không được chết". Ta chỉ là toàn thân đau nhức một chút thôi, cùng với chết có tí quan hệ quái nào với nhau đâu. Dương Dật bị Nhóc Béo làm cho dở khóc dở người, toàn thân đau nhức làm sao mà chết được.

Trần Tĩnh nhìn ra bên ngoài, trời vẫn còn mưa. Buổi sáng y đãn mở các vạc lớn ra xem qua, bên trong cũng không bị ẩm ướt, thật là quá tốt. Nếu không may bị ướt thì năm nay y lại phải đi mua tinh mễ cho phu quân và Tiểu Bảo ăn, như vậy rất khó khăn, bởi vì nhất định năm nay giá tinh mễ sẽ rất cao.

"A mỗ, a mỗ, cha sắp chết rồi." – Nhóc Béo vừa chạy đến nhà chính liền ôm lấy chân a mỗ nó khóc nức nở, bộ dáng rất đáng thương. Nếu cha mà giống như lúc trước thì nó sẽ mặc kệ, nhưng mà bây giờ cha rất tốt, luôn luôn chơi đùa với nó, lại còn cho nó ăn ngon, lần trước mua cả mức quả cho nó nữa. Nếu cha mà chết đi rồi, nó ngay cả mứt quả cũng không có. A mỗ có rất nhiều việc phải làm, không có cha sẽ không có người chơi cùng với nó.

"Tiểu Bảo, ngươi nói bây bạ cái gì đó, cha ngươi rất tốt làm sao mà chết được." – Trần Tĩnh đây là lần đầu tiên mắng Tiểu Bảo.

"Cha toàn thân đều bất động, a mỗ mau đi cứu cha." – Nhóc Béo nước mắt lưng tròng nhìn a mỗ của nó.

Trần Tĩnh nghĩ nghĩ liền cảm thấy Tiểu Bảo là bị cái chết của a ma nó dọa sợ. Phu quân thời gian này thân thể rất tốt, nhất định là do hôm qua lúc gần tối thu tinh mễ vào nhà, lần đầu dùng quá nhiều sức cho nên bây giờ toàn thân mới bị đau như vậy. Nghĩ đến đó, Trần Tĩnh liền đi rót một chén rượu rồi mới đi vào phòng. Tiểu Bảo giống y như cái đuôi, đi theo một bước cũng không rời.

"Tiểu Bảo đừng lo lắng, cha ngươi sẽ không có việc gì, a mỗ giúp cha ngươi xoa bóp một chút rất nhanh sẽ khỏe lại." – Tiểu Bảo vừa đi vào cửa thì nghe Trần Tĩnh nói với nó.

"Cha nhất định sẽ không sao, cha còn phải chơi cùng Tiểu Bảo nữa." – Tiểu Bảo lẩm bẩm nói.

Dương Dật nằm ở trên giường nghe thấy lời nhóc béo có cảm giác muốn ngất đi cho rồi, tình cảm cha con của hắn với nó chỉ có nhiêu đó thôi đấy. Chỉ vì muốn có người chơi cùng nên mới mong mình không xảy ra chuyện, đúng là uổng công yêu thương thằng nhóc này mà.

Trần Tĩnh thấy phu quân nằm ở trên giường vẻ mặt phiền muộn liền hướng hắn nở nụ cười, đúng như y dự đoán, phu quân đây là do hôm qua làm việc quá sức mà ra.

"Trên người rất khó chịu sao?" – Trần Tĩnh ấn ấn lên lưng Dương Dật một cái.

"Đau, đau, ngươi ấn nhẹ nhẹ một chút." – Dương Dật bị ấn đau đến kêu to lên, eo của hắn tưởng như muốn gãy luôn rồi.

"Để ta xoa bóp cho ngươi, khả năng sẽ bị đau thêm mấy ngày nữa, nhưng mà không sao, cũng không chết được, yên tâm đi." – Trần Tĩnh cười, kéo cao áo Dương Dật lên.

Ở trên tấm lưng trắng nõn của Dương Dật Trần Tĩnh đổ lên một ít rượu, bàn tay nhẹ nhàng ấn lên, cảm giác lành lạnh khiến cho Dương Dật cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"Lên trên một chút, bên trái, đúng rồi, chính là chỗ đó, đúng là thoải mái." – Dương Dật được Trần Tĩnh không nặng không nhẹ xoa bóp cho, thoải mái đến rên hừ hừ.

"Cha có phải rất thoải mái hay không? A mỗ, a mỗ cũng giúp Tiểu Bảo xoa xoa được không?" – Nhóc Béo vốn đang ghé vào bên mép giường đột nhiên nói ra, nhìn bộ dạng của cha có vẻ thực sự rất thoải máy đấy.

"Cái thằng nhóc con nhà ngươi cũng đòi xoa bóp cái gì? Chỉ vì cha trên người đau nhức mới phải xoa bóp, ngươi có đau đâu mà cũng đòi." – Dương Dật thò tay ra hướng đầu Nhóc Béo mà chà đạp.

Hôm nay cũng giống như dự đoán của Trần Tĩnh, trời cứ mưa liên tiếp không ngừng, không những ban đêm mưa, mà ban ngày cũng mưa. Trận mưa này không lớn, nhưng cứ rơi liên tục không ngừng đến cả sàn nhà cũng đã ngập hết rồi, nếu như bọn hắn mà thu hoạch tinh mễ muộn một chút thì nhất định sẽ bị thối hết.

"Cha, đã vài ngày rồi mà sao mặt trời gia gia vẫn chưa chịu chui ra vậy?" – Nhóc Béo chu chu miệng nói. Nó muốn đi ra ngoài chơi, nhưng mà không có mặt trời, đường thì lại rất trơn, ngày hôm qua nó ở trong sân còn bị ngã một cái, tất cả quần áo đều bị ướt hết. Hiện tại quần áo giặt sạch vẫn chưa khô nên phải đặt bên cạnh lò để hong.

Dương Dật nhìn mưa nhỏ bên ngoài không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Kiếp trước tháng năm tháng sáu mới đến mùa mưa nhưng ở nơi này rõ ràng bây giờ là giữa hè, sao đã có mưa dầm rồi?

"Tối đa mười ngày trận mưa này mới dứt, nếu như nhanh nhất thì cũng phải năm sáu ngày." – Trần Tĩnh đang ở bên trong nấu mì nói. Bời vì bên ngoài trời mưa, phu quân và Tiểu Bảo cũng đã ngốc ở trong nhà vài ngày, đại khái là do quá nhàm chán mà ra. Xem chừng khi trận mưa này kết thúc thì gạo thô cũng sắp được thu hoạch, khoảng chừng nửa tháng nữa là có thể cắt xuống rồi.

"Trời cứ mưa như thế này thật quá nhàm chán, Nhóc Béo lại đây với cha, chúng ta đi xem thử rượu nho cha nhưỡng bây giờ thế nào." – Dương Dật nói. Hắn đột nhiên nghĩ đến hai bình rượu nho đầu tiên mình nhưỡng, hẳn là bây giờ cũng đã được rồi. Mặc kệ chúng nó thành ra cái gì, cứ đi xem trước cái đã nếu không sẽ rảnh rỗi đến mốc meo mất.

Hiện tại bên trên mỗi vò rượu đều có thời gian làm và một ít ghi chép, Dương Dật hy vọng làm vậy có thể nhưỡng ra được loại rượu nho ngon. Đem hai cái bình gốm ôm ra, bởi vì trên miệng bình đã được dùng đất sét bịt lại nên một chút mùi cũng không ngửi thấy.

"Trần Tĩnh, ngươi nói thử xem liệu chúng ta có thể nhưỡng ra được rượu không? Nếu làm không tốt thì phải làm sao bây giờ?" – Dương Dật đem bình gốm để lên mặt đất nói.

"Không có gì đâu. Thứ đã làm ra đương nhiên là tốt, còn nếu làm không tốt thì chúng ta cũng không có tổn thất gì, coi như là một thêm một ít bình gốm mà thôi, cũng không tốn nhiều tiền." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Chỉ cần phu quân có thể vui vẻ, thì số tiền mua bình gốm này y rất vui lòng mà bỏ ra.

"Ông trời phù hộ, nhất định là phải thành công." – Dương Dật chắp tay trước ngực bái bái, lúc này mới dùng gậy gỗ nhẹ nhàng, chậm rãi gõ lớp đất sét đã cứng lại trên miệng bình ra. Hắn không dám mạnh tay, sợ dùng sức nhiều quá sẽ đập vỡ luôn cả bình gốm.

Trần Tĩnh dưới bếp đã bắt đầu nấu thức ăn, hôm qua y đến nhà người bán thịt heo ở thôn bên cạnh mua được một ít thịt ba chỉ và hai khúc xương lớn, cùng với rất nhiều lòng heo. Thịt ba chỉ đem chiên vàng hai mặt ăn rất ngon, quan trọng nhất là trong nhà hai người kia rất thích ăn, mà ngay cả y cũng rất thích. Hai cái xương thì đem hầm lên làm canh, còn lòng heo đem rửa sạch, luộc lên sau đó xào tỏi ăn cùng với mì sợi thì đúng là mĩ vị.

"Phu quân cứ ăn mì trước đi đã, đợi một lát nữa ăn xong chúng ta cùng mở." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y đây là sợ nếu lỡ nhưỡng không ra rượu sẽ ảnh hưởng đến hứng thú ăn cơm của hắn, cho nên mới một mực nói như vậy. Vốn dĩ Dương Dật rất kén ăn, nếu không thì Trần Tĩnh cũng không để hắn chỉ ăn tĩnh mễ. Bất quá, hiện tại đã không còn tật xấu này nữa rồi, nhưng mà nếu bỏ ăn một bữa thì không sao, bỏ ăn đến bữa thứ hai thì đối với thân thể của hắn quả thực là không tốt một chút nào. Đối với Trần Tĩnh thì việc để cho Dương Dật ăn no bụng lúc nào cũng là việc quan trọng nhất.

"Sắp mở ra được rồi. Chờ ngươi nấu xong mì thì cái này cũng mở xong thôi." – Dương Dật nói. Chỉ có điều hiện tại lông mày hắn đã nhíu chặt. Ai có thể nói cho hắn biết vì sao hắn lại nghe được một cỗ vị chua từ trong cái bình này phát ra vậy?" Mặc dù may mắn là không phải mùi thối, nhưng mà, cái loại mùi chua này sao mà giống cái mùi giấm quá. Bao nhiêu nhiệt huyết trong lòng Dương Dật bây giờ đã nguội lạnh đi một nửa, rượu nho của hắn nhất định là đã nhưỡng thành giấm rồi. (Thanh niên hãy khóc đi, moa ha ha ha)

Dương Dật trong nội tâm âm thầm nhỏ huyết, vô cùng xoắn xuýt mở cái lá lắp trên miệng bình ra, lập tức trong phòng toàn bộ đều là vị chua.

"Cha, đây là cái gì? Vì sao bây giờ trong phòng toàn là vị chua như vậy?" – Nhóc Béo tỏ mò hỏi, nó cảm thấy mùi vị toàn bộ là từ cái bình trong tay cha phát ra, cái mũi của nó cứ mỗi lúc lại tiến lại càng gần.

"Thằng nhóc thối này, chua không chết được ngươi đâu." – Dương Dật đem giấy dầu cũng mở ra, lập tức cả phòng toàn bộ đều là mùi chua, lại còn rất thơm. Mà cái người cảm thấy thơm thơm chỉ có Trần Tĩnh.

"Cha, ngươi mới là phôi đản." – Nhóc Béo kêu to, lập tức chạy ra thật xa, cái mũi của nó nhất định sẽ bị phá hư mất thôi. Vừa rồi đứng quá gần, cái mùi chua kia sộc thẳng vào mũi nó.

"Nhóc Béo nói rất đúng, cha là đại phôi đản chuyên ăn tiểu phôi đản là Nhóc Béo ngươi." – Dương Dật cười lớn đối với Nhóc Béo đang chạy rất xa kêu lên.

(*Phôi đản = trứng thối :v Thanh niên Dật chơi chữ.)

"Tiểu Bảo mới không sợ cha đâu." – Tiểu gia hỏa nghe xong lời đó lập tức đáp lại. Hiện tại nó đã không còn sợ cha nữa rồi, đã từ rất lâu rất lâu rồi cha không có trừng mắt với nó, lại càng không đánh nó. Nó rất yêu thích cha của bây giờ.

"Phu quân, cái này mùi vị không tồi, có thể uống được hay không?" – Trần Tĩnh nói xong còn hít sâu một hơi. Y rất thích cái mùi chua này. Trần Tĩnh biết đó chính là do mình đang mang thai mà ra.

Dương Dật nghe xong lời của Trần Tĩnh liền ngộ ra ở nơi này người ta còn chưa có dùng giấm chua. Hai ngày trước bọn hắn đi phiên chợ, chỗ đó có chao, cũng có rượu nhưng mà giấm chua thì tuyệt không tìm thấy.

Lúc đó hắn có hỏi thử ở đây có bán giấm chua không, nhưng mà không ai biết, có lẽ ở đây có nhưng mà chưa có người thử qua thôi.

"Uống cũng được, nhưng mà rất chua đấy. Chúng ta có thể dùng thứ này để nấu thức ăn, cũng giống như lần trước bắt tôm rang lên ấy, chúng ta có thể trộn vào mì để ăn. Gọi nó là giấm chua là được rồi." – Dương Dật cao hứng nói, trước hết cứ đặt cho nó một cái tên để miễn cho người gọi loạn.

Mặc dù bình gốm này của hắn là nhưỡng hư, nhưng mà không có nghĩa là tất cả những bình kia đều hư. Lát nữa hắn sẽ đem một cái bình khác mở ra xem, hắn không tin tất cả đều thành giấm hết.

Hơn nữa, vừa rồi Dương Dật cũng đã nếm qua, cái vị chua này cũng rất không tồi. Đợi lát nữa ăn cơm trưa xong tìm một cái bình gốm nhỏ đến đem số giấm này đổ ra. Cứ nghĩ đến việc sau này có thể làm mấy món chua ngọt để ăn tâm tình của hắn lập tức tốt lên rất nhiều. Tái ông mất ngựa yên tri phi phúc, nếu không có rượu bán thì hắn có giấm bán. Nếu mà không thể bán thì hắn sẽ tìm cách khác để tiêu thụ ở quán rượu của Tần Huy. Cùng lắm thì hắn làm ra vài món chua ngọt để làm mẫu, mấy người đầu bếp ở quán của Tần Huy tay nghề rất lợi hại, chắc chắn có thể nghĩ ra thêm nhiều món dùng đến giấm chua.

Dương Dật cầm một cái muôi gỗ múc nửa bát giấm chua ra sau đó lại dùng giấy dầu bịt miệng bình gốm lại để trái cho vị chua đều bay đi mất.

"Thế nào? Ăn cùng với cái này rất ngon đúng không?" – Dương Dật nói xong liền kẹp mì lên bắt đầu ăn. Hắn vừa rồi cho vào trong chén mì một muôi giấm. Đã rất lâu rồi không được ăn lại cái vị chua này, cảm giác thực là quá tuyệt vời.

"Ừ, ta thích cái vị này. Trước kia ăn nhiều quả chua sẽ cảm thấy rất khó chịu, cái này độ chua rất vừa phải." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Lần này mang thai y rất thích ăn chua, nhưng mà ô mai lại rất đắt cho nên nếu thèm y sẽ đi hái quả chua đến ăn. Chỉ có điều mỗi lần ăn nhiều thêm vài quả là răng lại ê hết cả răng.

"A mỗ, cái này ăn rất ngon sao? Tiểu Bảo có thể ăn một ít được không?" – Nhóc Béo trong tay cầm cái muỗng nhỏ, chỉ chỉ mì trong tay Trần Tĩnh nói. Nó vừa rồi bị vị chua dọa, không dám cho giấm vào bát của mình.

"Phu quân, ngươi gắp cho Tiểu Bảo một ít đi, bát của ta nhất định rất chua đấy." – Trần Tĩnh nói. Vừa rồi y cho vào bát của mình cả nửa bát giấm, còn Dương Dật chỉ cho có một muỗng nhỏ thôi.

Tiểu Bảo cắn cắn cái muỗng nhỏ của mình, thật sự ăn ngon quá, nó cũng muốn cho giấm vào ăn.

"Tiểu Bảo thích ăn sao?" – Trần Tĩnh nhìn tiểu gia hỏa ban đầu thì nhíu nhíu mày một chút, về sau dần dần giãn ra, cặp mắt to đen láy nhìn chằm chằm bát giấm bên bàn. Cái này biểu lộ rằng nó thực sự rất muốn ăn rồi.

"A mỗ, a mỗ, Tiểu Bảo thích ăn giống như trong bát của cha ấy." – Tiểu Bảo vội vàng kêu lên, giống như nếu nó nói chậm một chút thì sẽ không có ăn ấy.

Cầu trời phù hộ, cái bình này nhất định phải là rượu, đừng là giấm, nhất định là rượu, nhất định là rượu. Dương Dật một bên gõ gõ đất sét, một bên lại lẩm bẩm cầu khẩn. Trần Tĩnh nghe vậy thì rất muốn cười nhưng lại không dám cười thành tiếng sợ hắn xấu hổ. Nếu quả thật không nhưỡng ra được rượu, hắn nhất định sẽ rất thất vọng.

Chương 17

Trần Tĩnh rửa xong chén bát đi ra thì thấy phu quân của y vẫn còn đang gõ gõ đất trên miệng bình, thần sắc chuyên chú trước nay chưa từng có.

"Trần Tĩnh. Ngươi mau tới ngửi thử xem có vị chua không?" – Dương Dật thấy Trần Tĩnh nhìn mình vội kêu lên.

Trần Tĩnh thấy dáng vẻ lo lắng của Dương Dật liền đi qua, đến nơi thì hắn đã đưa bình gốm đến trước mặt. Y cần thận ngửi ngửi, bên trong phát ra một mùi rất thơm, chắc là rượu, nhưng mà so với rượu gia vị ở trong nhà thì hương vị lại không giống.

Rượu Trần Tĩnh trước nay mua được tương đối kém, tháng trước rượu mang về làm gia vị là do Tần Huy đưa cho, đó là loại nguyên chất chưa pha thêm nước, so với rượu hiện tại bán ở ngoài chợ đa số bị pha thì tốt hơn nhiều lắm. Mặc dù gạo thô cũng có thể mang cất thành rượu, nhưng mà lượng rượu cho ra rất thấp, chi phí bỏ ra quá cao, việc buôn bán lỗ vốn như vậy sẽ không có ai làm.

"Rất thơm." – Trần Tĩnh lại hít sâu thêm một hơi nói. Đây thực sự là mùi rượu, hơn nữa lại rất nồng đậm, thật không ngờ thứ quả chua kia lại nhưỡng ra được loại rượu tốt như vậy. Lần này thật là ngoài dự liệu của Trần Tĩnh. Từ trước đến giờ y vẫn không nghĩ rằng phu quân có thể nhưỡng ra được rượu, hơn nữa lại còn là loại thượng hạng như thế này. Nếu như tất cả số bình gốm ở trong nhà kia đều là rượu thì năm nay trong nhà chắc chắn là không thiếu tiền, đến mùa thu y cũng không cần phải vào sâu trong núi đi săn nữa.

Dương Dật sau khi được cho một cái khẳng định, rút cuộc cũng có thể tin rằng bản thân mình không phải tưởng tượng, thoáng một phát đã đem toàn bộ đất sét còn dính trên miệng bình cạy ra. Kỳ thực, đất dính trên đó đều đã bị hắn đập ra gần hết rồi, nhưng mà lại không xác định lắm, sợ rằng mình do quá mong chờ nên ngửi sai. Có điều, hắn có thể khẳng định rằng bên trong không phát ra mùi chua, cũng không phải là mùi thối. Thứ Dương Dật ngửi được chỉ là một cỗ mùi cồn nhàn nhạt. Trong lòng hắn cũng đã cảm thấy mình thành công rồi, đưa cho Trần Tĩnh xác nhận một cái cũng là để chia sẻ niềm vui của mình với y mà thôi.

Dương Dật đem đất sét dính trên miệng bình gỡ hết ra, đặt nó ở trên mặt bàn rồi đem dây buộc giấy dầu bịt miệng bình mở ra. Nhóc Béo nhìn thấy hai người lớn trong nhà bộ dáng thần thần bí bí cũng chen lên phía trước a mỗ mình leo lên trên ghế, ghé sát vào mép bàn, cặp mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cái bình gốm. Nhưng mà, dù vậy nó cũng không dám lại quá gần, rõ ràng là chưa quên được bài học lần trước.

"Đến đây ngửi xem, thực sự rất thơm." – Dương Dật kéo giấy dầu mở ra, mùi rượu nho nồng đậm lập tràn đầy mũi ba người. Hắn biết, hắn thực sự thành công rồi, hơn nữa lại còn là rất thành công. Thật không ngờ dùng nho chua dại lại nhưỡng ra được rượu tốt như vậy, mệt hắn kiếp trước đi mua loại nho quá ngon, cuối cùng vẫn là nhưỡng ra thứ rượu không tốt. Có điều, khi đó có lẽ do không có kinh nghiệm bằng lần này cho nên mới vậy cũng không chừng, Dương Dật nghĩ nghĩ.

"Phu quân, đây đúng là rượu ngon. Lúc nào thuận tiện chúng ta đưa cho Tần đại ca nếm thử sau đó bán cho hắn tốt lắm." – Trần Tĩnh nói.

"Ừ. Cái này còn phải chờ xem mấy bình kia nữa. Chúng ta cũng phải đặt thêm mấy cái bình sứ trắng nhỏ bằng nắm đấm, ta nhớ là lần trước thấy người ta có bán, sau đó chúng ta đổ rượu vào trong, lại dùng gỗ hương đẽo thành cái nút bọc vải đỏ nhét vào. Hình thức như vậy giá cả cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Thứ gì càng ít thấy thì lại càng quý, tới lúc đó chúng ta tìm một cái giá tốt đem bán ra. Bởi vì hiện tại rượu nho không nhiều cho nên nói với Tần đại ca là chúng ta chỉ có thể lấy ra một ít, mỗi tháng cũng chỉ có mấy bình thôi." – Dương Dật nói. Đóng vào chai, rượu lại không kém, giá tiền có cao một chút thì tất nhiên là sẽ không ai phản đối rồi.

"Phu quân nói đúng. Ngày mai ta sẽ tới nhà lão bá làm gốm trong thôn đặt bình sứ. Chắc cũng phải vài ngày mới xong, đến lúc đó trận mưa này cũng chấm dứt rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Nếu có thể dùng phương thức như thế này để kiếm tiền, y cũng không cần phải rời nhà mấy ngày mấy đêm đi săn. Để Tiểu Bảo và phu quân ở nhà y cực kỳ lo lắng, nhất là năm nay a mỗ đã mất, hài từ ở trong bụng lại muốn sinh vào mùa thu. Phu quân có thể trông nom Tiểu Bảo, nhưng mà không chắc là có thể ôm được đứa trẻ nhỏ xíu, yếu ớt. Hồi Tiểu Bảo mới sinh, phu quân cũng không dám đụng vào một cái, mãi đến khoảng bốn năm tháng sau, nó cứng cáp một chút mới dám lẳng lặng sờ sờ. Quả chua ở phía sau núi cũng không ít, qua mùa thu mới ngưng kết quả. Tính toán thời gian một chút thì vẫn còn có thể nhưỡng được không ít rượu. Năm nay nhà bọn họ sẽ sống tốt lắm, mà y cũng không cần phải đi săn nữa.

Dương Dật cầm muôi gỗ múc một muôi, nhìn lại thì thấy hóa ra màu rượu lại là trong suốt, hắn còn nghĩ sẽ là màu hồng, ngay cả màu đỏ đậm cũng đã nghĩ tới luôn, chỉ duy nhất không nghĩ nó sẽ trong suốt thế này. Rõ ràng trước kia nhưỡng được đều là màu hồng, sao lần này lại thành màu trắng nhỉ.

"Phu quân, rượu trong suốt thế này nhìn có chút giống rượu cao cấp cất từ tinh mễ. Loại này rất hiếm thấy, bình này bán ít nhất cũng được năm sáu lượng bạc." – Trần Tĩnh nghĩ tới thời điểm lễ mừng năm mới Tần đại ca sẽ đưa đến nhà bọn họ một ít rượu, cùng với loại rượu bên trong bình này cũng không sai biệt lắm.

"Hi vọng rượu của chúng ta có thể bán được giá tốt. Hôm nay đúng là khiến cho tiểu tâm can của ta cứ lên lên xuống xuống liên tục, thật là mệt. Trần Tĩnh, bữa tối nay nấu thêm chút gì đó để chúc mừng. Bên ngoài trời có còn mưa không?" – Dương Dật cảm thấy nếu có thể tìm được một ít tôm cá đến thì tốt quá.

"Cha, a mỗ, chúng ta đi bắt cá được không? Tiểu Bảo muốn ăn cá." – Tiểu Bảo đứng tại cửa ra vào hô lớn.

"Được, cha mang ngươi đi bắt tôm." – Dương Dật cũng rất cao hứng, đã hai ngày nay hắn không có ra khỏi phòng, sắp mọc mốc đến nơi rồi.

Trần Tĩnh ở một chỗ tương đối hẹp trong dòng suối nhỏ đặt cái sọt bẫy cá, Dương Dật cùng với Tiểu Bảo cầm thùng gỗ và chậu gỗ để ở bên cạnh, chờ cá rơi vào bẫy.

Nhân lúc này Trần Tĩnh đem toàn bộ số quần áo bẩn ra ngoài giặt, những ngày này mưa dầm không ngớt, giặt quần áo rất bất tiện, giặt xong rồi cũng phải dùng lửa hong khô.

"Trần Tĩnh ngươi có mệt không? Để đó ta giặt cho, ngươi đi trông Nhóc Béo đi, có cá thì bắt lại, có tôm cũng bắt luôn." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh ngồi xổm trên phiến đã giặt quần áo, rõ ràng là một nam nhân cao lớn, vậy mà ngồi giặt quần áo cũng có thể giặt đến hài hòa như vậy. Đột nhiên Dương Dật nhớ ra Trần Tĩnh trong bụng vẫn còn có đứa nhỏ, hắn nghĩ, y ngồi xổm như vậy hẳn là rất khó chịu, đứa nhỏ trong bụng cũng có thể không thoải mái.

"Không sao đâu, ngươi cứ trông hài tử là được rồi." – Trần Tĩnh cười nói, phu quân của hắn chỉ cần có một phần tâm ý như vậy đã là đủ rồi.

"Cái gì mà không sao với có sao, ngươi không thoải mái thì đứa nhỏ trong bụng cũng không thoải mái, từ giờ trở đi quần áo cứ để đó ta giặt là được rồi." – Dương Dật kéo Trần Tĩnh đứng lên làm ra bộ dáng nếu ngươi không đồng ý ta sẽ không để yên.

Trần Tĩnh bị Dương Dật lôi kéo đến mức không thể giặt quần áo, y từ trước đến giờ đối với phu quân luôn luôn nhường nhịn, không có cách nào đối phó, cuối cùng vẫn là nghe theo lời hắn đứng lên.

"Từ từ hãy giặt, để ta đi vào trong lấy cho ngươi cái ghế ngồi đã." – Trần Tĩnh nói xong chạy vào trong nhà lấy ra một cái ghế thấp.

"Cha, có cá, nhanh lên nếu không nó chạy mất." – Ngay lúc này Nhóc Béo lớn tiếng kêu lên.

Dương Dật đem con cá màu đen suýt chút nữa nhảy ra khỏi sọt đổ vào trong thùng gỗ, con cá này so với con lần trước bắt được còn lớn hơn nhiều, chắc hẳn là theo sông lớn bơi đến nơi này.

"Nhóc Béo không được đụng vào con cá này đấy, nó nhìn vậy nhưng rất dữ, sẽ cắn người." – Dương Dật lại một lần nữa đem giỏ trúc bỏ vào dòng suối nói.

Ghế được mang ra, Dương Dật ngồi ở trên đó dùng chày gỗ đập đập quần áo, trước đó Trần Tĩnh đã sớm ngâm xà phòng rồi, hắn bây giờ chỉ cần đập đập mấy cái rồi giũ cho sạch là được.

"Ngươi vậy mà lại ra đây giặt quần áo, xem ra Dương Dật ngươi thực sự đã đổi tính, bắt đầu biết đau lòng ca nhi nhà mình rồi.A, Trần Tĩnh. Ta có chuyện muốn nói cùng hai người các ngươi, nhưng mà nhìn các ngươi bây giờ cảm tình tốt như vậy thành ra chẳng muốn nói nữa. Biết vậy thì chẳng cần nhân lúc ca nhi nhà ta không để ý mà trốn ra rồi." – Trần Nghĩa một hơi nói ra, hắn vừa rồi nhìn thấy Dương Dật vậy mà lại ngồi giặt quần áo, còn tưởng là mình hoa mắt nhìn lầm nữa ấy chứ.

Trần Tĩnh có chút ngoài dự đoán nhìn Trần Nghĩa, cái người này ngay thời điểm Dương Dật cảm thấy thống khổ nhất thì đến khai thông cho Dương Dật, khi tất cả mọi người đều cười nhạo Dương Dật thì hắn lại tìm đến nói chuyện. Trần Tĩnh đối với người có ân với mình vẫn luôn luôn nhớ rõ, chỉ có điều hai năm trước Trần Nghĩa đã rời thôn, gần đây mới trở về.

"Có chuyện gì sao?" – Trần Tĩnh vẫy vẫy Nhóc Béo đến cạnh, quay sang hỏi.

"Có phải là gần đây ngươi bắt đầu bắt nạt Dương Dật rồi phải không Trần Tĩnh? Ta đã nói với ngươi rồi, nếu ngươi bắt nạt hắn, lại còn bắt hắn phải giặt quần áo này nọ ta sẽ đánh ngươi. Hắn bây giờ không còn thân nhân, ta chính là ca ca của hắn." – Trần Nghĩa đột nhiên hướng Trần Tĩnh nói.

Trần Tĩnh nhìn Trần Nghĩa, người này đối với phu quân y thực sự rất tốt.

Dương Dật nhìn một lúc cuối cùng mới nhớ tới cái ngày Tần Huy đến, hắn đi ra ruộng tìm Trần Tĩnh thì gặp hán tử này dưới ruộng tinh mễ.

"Không phải Trần Tĩnh bắt ta giặt, ca nhi nhà ta đang mang thai, ta thấy y làm việc có chút cố sức nên không cho y làm nữa thôi. Đúng rồi, ngươi đến đây có chuyện gì thế?" – Cái tên này dạo trước nói sẽ qua nhà hắn chơi, vậy mà đã lâu như vậy bây giờ mới tới, hại hắn quên luôn cả mặt.

"Trần Tĩnh, ngươi cũng biết đó, nhà của ta rất gần Trương gia. Trương Tú Nhi kia vậy mà đã trở về rồi. Nghe nói hình như là ở nhà chồng làm cái gì đó quá đáng nên bị hưu. Ta tới đây là để nói với Dương Dật ngươi một chút, nhất định không thể tiếp tục thích cái loại lẳng lơ đó nữa. Tĩnh ca nhi tuy rằng dung mạo không phải là nhất tuyệt, nhưng mà y là người đối tốt với ngươi nhất, ngươi nhất định phải quý trọng. Mặc dù Trương Tú Nhi kia dung mạo như hoa, nhưng mà không phải là một ca nhi tốt. Ta đang nói cái gì ngươi có nghe không vậy Dương Dật?" – Trần Nghĩa một hơi nói ra.

"Ngươi đang nói cái gì vậy chứ? Ngươi bảo Trương Tú Nhi vẻ ngoài xinh đẹp cho nên ta thích hắn. Rút cuộc là năm đó có chuyện gì xảy ra? Nói ta nghe thử chút." – Dương Dật đem bộ quần áo cuối cùng vắt khô hỏi.

Dương Dật đeo giỏ trúc, Trần Nghĩa ôm cái thùng gỗ chứa mấy con cá, bốn người cùng nhau trở về nhà.

Đem quần áo phơi dưới mái hiên xong thì Trần Tĩnh cũng đã chuyển bàn nhỏ cùng với mấy cái ghế ra ngoài, đang ở đó rót trà.

"Dương Dật ngươi thấy đó, Tĩnh ca nhi thực sự thu xếp công việc trong nhà rất tốt, nhà của ngươi bây giờ so với trong thôn cũng không thua kém là bao. Nhớ ngày trước, khi mà Tĩnh ca nhi còn chưa tới nhà ngươi, ngươi cùng với a mỗ ngươi đã phải sống rất vất vả a." – Trần Nghĩa nói xong, lại uống một ngụm trà.

"Ngươi tốt nhất nói nhanh một chút đi." – Dương Dật thúc giục. Trong lòng của hắn bây giờ đã sốt ruột muốn chết, vậy mà Trần Nghĩa lại còn bày ra cái bộ dạng lão nhân nhàn nhã ngồi ôn truyện cũ.

"Mới đầu ta đúng là không tin ngươi đã mất trí nhớ, nhưng mà hiện tại xem ra đúng là thật rồi. Từ lúc ngươi còn nhỏ, cha ngươi đã ở trong thôn tìm cho ngươi một ca nhi. Ca nhi kia gia cảnh thực sự rất kém. Lúc cha hắn sinh bệnh, cha ngươi mang tiền đến giúp, nhà hắn mới có thể qua được cửa ải khó khăn đó." – Trần Nghĩa nói đến điểm mấu chốt thì ngừng lại.

"Về sau thế nào? Ngươi đừng có nói một nửa thì dừng lại chứ, một hơi nói hết không được à?" – Thật sự là khiến Dương Dật tò mò muốn chết, dù sao đây cũng là chuyện cũ của chủ nhân thân thể này, bây giờ thân thể này là của mình thì đây cũng coi như là chuyện của mình rồi.

"Ngươi đừng có vội, để từ từ ta nói, chuyện này Trần Tĩnh cũng không biết rõ đâu. Đáng tiếc, không được vài năm thì cha ngươi mất. Về sau nhà các ngươi càng ngày càng sa sút, đến thời điểm ngươi cần lập gia đình, nhà bọn họ chê ngươi thân thể không tốt, gia cảnh cũng không khá giả nên đã gả Trương Tú Nhi cho một nhà giàu ở trên thị trấn làm trắc quân (aka vợ lẽ). Ngươi nghĩ thử mà xem, làm trắc quân của nhà giàu thì làm gì có gì tốt đẹp. Bởi vậy cho nên đã qua nhiều năm như vậy rồi, đến bây giờ ngay cả một cái trứng cũng chưa sinh ra. Ngày đó vẫn là a mỗ ngươi lợi hại, quyết định ngay lập tức cho ngươi và Tĩnh ca nhi thành thành thân. Bây giờ nhà các ngươi càng ngày càng tốt lên. Ta cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm rồi." – Trần Nghĩa nói xong lại uống một ngụm lớn nước trà nữa.

"Thực ra, Trương gia định làm một chuyện hết sức đáng khinh đấy. Nhà bọn hắn có một tiểu ca nhi, so với Trương Tú Nhi nhỏ hơn một tuổi, cũng rất thanh tú, nhưng mà đáng tiếc lại bị ngốc. Bọn họ vậy mà lại định đem ca nhi ngốc kia gả cho ngươi. A mỗ của ngươi bị bọn họ làm cho tức đến sinh bệnh. May mắn là trong nhà ngươi còn có một ca nhi khác là Trần Tĩnh. Trần Tĩnh lúc trước đến đây để tìm người thân, bởi vì gặp thổ phỉ nên không tìm được, ngất xỉu ở cửa nhà ngươi, được a mỗ ngươi thu lưu. A mỗ ngươi thấy Trần Tĩnh là một ca nhi tốt, việc trong nhà, việc ngoài ngõ đều thu xếp gọn gàng.

Cho nên thời điểm Trương ca nhi thành thân, cũng trong ngày hôm đó hai người các ngươi cũng đơn giản chuẩn bị quần áo chung rượu thành thân luôn. Hồi đó người trong thôn rất xem thường Trương gia kia, hiện tại thì tốt rồi, nhà các ngươi càng ngày càng khá, mà Trương gia bên đó lại có kịch vui để xem." – Trần Nghĩa nhả ra một trận ác khí, người không biết còn tưởng hắn mới thực sự là cái người bị cô phụ sỉ nhục kia.

"Ta nó với ngươi rồi đó. Trương Tú Nhi kia ngươi cũng đừng nghĩ đến nữa. Cố gắng sống thật tốt với Tĩnh ca nhi." – Trần Nghĩa lại một lần nữa nói.

"Ngươi sao lại cứ khăng khăng nói ta đừng đi tìm Trương Tú Nhi kia vậy? Ta từ nãy đến giờ có nói thích hắn đâu. Trần Tĩnh nhà ta rất tốt, ta còn đi tìm người khác làm gì nữa." – Dương Dật nói.

"Đó không phải là vì Trương Tú Nhi đó dung mạo xinh đẹp đó sao." – Trần Nghĩa nói. Nhớ lại thời điểm Dương Dật vừa mới thành thân với Trần Tĩnh, Trần Tĩnh còn bị hắn ghét bỏ. Cũng may là y tính tình thật tốt, một mực chịu mệt chịu khổ chăm sóc cho Dương Dật bởi vì hắn thân thể càng ngày càng kém. Mãi cho đến khi Tĩnh ca nhi có hài tử, Dương Dật mới đỡ hơn một chút. Về sau Trần Nghĩa rời thôn, mãi đến đến một thời gian trước mới trở về.

"Đẹp cái lông ấy. Muốn tìm người đẹp thì ta trực tiếp lấy cái gương đồng ngắm bản thân là được rồi, cái tên Trương Tú Nhi kia có thể so với ta đẹp hơn không." – Dương Dật chỉ vào mặt mình nói.

"Sặc...". Trần Nghĩa đang uống trà ngay lập tức phun ra. Từ lúc nào mà Dương Dật biết nói ra mấy lời đó vậy trời. Xem ra hắn có thể thực sự yên tâm rồi. Người anh em dung mạo so với ca nhi còn đẹp mắt hơn này của hắn cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.

Trần Tĩnh nguyên bản cau mày, nghe thấy vậy khóe miệng cũng vểnh lên. Nói thực, so ra trong cái thôn này đúng là không có ca nhi nào đẹp hơn phu quân y.

"Cha rất đẹp, ai cũng không so được với cha, đúng không a mỗ." – Vốn không rõ ràng lắm tình huống, Nhóc Béo nghe đến đó cảm thấy rất vui vẻ, cha của nó là người đẹp nhất mà nó từng thấy đấy.

"Đúng, đúng, cha của ngươi là dễ nhìn nhất." – Trần Tĩnh tâm tình rất tốt nói.

Lảm nhảm: Nhà cứ mất mạng liên miên, khổ ko sao tả đc. Đúng ra là đã edit xong từ hôm qua rồi mà ko có mạng để post T^T

Những ai trù thanh niên Dật phải thất vọng rồi :)) Dù sao cái đó cũng là cần câu cơm của người ta. Mà... kể ra... mình nghĩ bà tác giả nên cho thanh niên ấy thất bại thêm vài lần =))

Đọc c này xong mới biết, thanh niên Dật đẹp nhất thôn =)) hèn chi ko cần tán Trần Tĩnh đã đồng ý gả :)) Còn Nhóc Béo thì đúng là... sắc lang tương lai.

Chương 18

"Ta vừa về đã trộm chạy đến đây, bây giờ mà không về sư tử hà đông nhà ta sẽ mắng ta chết." – Trần Nghĩa thấy hiện tại Dương Dật và Trần Tĩnh sống rất vui vẻ, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra cho nên cũng yên tâm đi về. Hắn bây giờ đang bị quản rất chặt, hiện tại ca nhi nhà hắn trong bụng đã có động tĩnh rồi, đang trong thời kỳ nhạy cảm cũng nên chiều y một chút.

Có điều, Trần Tĩnh lớn lên nhìn giống hệt hán tử, vậy mà năng lực đúng là rất tốt, mới đó mà đã có thai lần thứ hai rồi. Mới đầu người trong thôn còn cho rằng y không thể sinh con, bởi vì nốt ruồi mang thai của y rất nhạt, nếu không nhìn kỹ còn không thể phát hiện ra được.

"Chờ một chút, ta nghe nói ca nhi nhà ngươi có thai, mang ra hai con cá này về đi." – Trần Tĩnh nói xong, bắt hai con cá trong thùng ra, dùng hai sợi dây cỏ cột chúng lại đưa cho Trần Nghĩa mang về.

Hôm nay Dương Dật cảm thấy Trần Tĩnh có điểm không bình thường, lúc thì lộ ra vẻ mặt tươi cười, lúc thì lại cau mày. Hắn nghĩ, rất có thể là vì chuyện của Trương Tú Nhi kia.

"Trần Tĩnh, có phải là ngươi mất hứng không?" – Dương Dật đem Nhóc Béo nằm giữa hắn và Trần Tĩnh đã ngủ say chuyển đến phía trong giường, nhích lại gần Trần Tĩnh.

"Không có, phu quân đừng nghĩ nhiều." – Trần Tĩnh rầu rĩ nói. Tuy phu quân hiện tại khiến y cảm thấy rất yên tâm, nhưng mà y vẫn lo lắng, lỡ phu quân nhớ đến chuyện trước kia, có khi nào lại một lần nữa quay sang thích Trương Tú Nhi không. Thời điểm hai người bọn họ thành thân, Trần Tĩnh biết Dương Dật thực sự rất thích Trương Tú Nhi đó.

"Nói cái gì mà ta đừng nghĩ nhiều, ngươi mới đúng là không nên nghĩ nhiều ấy. Ta chỉ thích một mình ngươi, tình cảm chính là thứ không thể lừa người được. Trương Tú Nhi kia so với ngươi có cao hơn không? Hắn có thương ta và Nhóc Béo hơn ngươi không? Cho nên, ngươi căn bản là không cần lo lắng. Ngươi ở trong lòng ta là tốt nhất, mà ta tin rằng, ở trong lòng Nhóc Béo ngươi cũng là a mỗ tốt nhất. Cái tên Trương Tú Nhi kia, ngươi cứ đem quăng hắn vào dĩ vãng luôn là được rồi. Trần Tĩnh, nếu như ngươi mất hứng, thì ta cũng sẽ mất hứng theo. Ngươi thực sự nhẫn tâm để ta mất hứng sao?" – Dương Dật vừa đảm bảo, vừa dỗ dành. Hắn là một đại nam nhân, vậy mà bây giờ có bao nhiêu công phu làm nũng cũng đều mang ra hết. Nếu bây giờ không thể dỗ cho Trần Tĩnh vui vẻ thì hắn tốt nhất nên đi lấy khối đậu hũ đụng chết luôn cho rồi.

"Phu quân, ta không có mất hứng. Ngươi có thể nói với ta những lời này, ta đã rất vui vẻ rồi. Chỉ là trong lòng có chút buồn phiền thôi, phu quân không cần nghĩ ngợi lung tung. Nếu ngươi và Tiểu Bảo có thể luôn luôn bình an thì ta đã không còn cầu gì hơn nữa rồi." – Trần Tĩnh nói.

"Được rồi, phu quân ngủ đi, đừng nghĩ lung tung nữa." – Trần Tĩnh nói xong, vỗ vỗ lưng Dương Dật.

"Ngươi vẫn còn đang cau mày đây này. Trần Tĩnh, ngươi không được cau mày đâu đấy, nếu không sau này sinh ra một tiểu bảo bảo thích cau mày thì phải làm sao bây giờ." – Dương Dật vuốt mặt Trần Tĩnh nói.

"Được, được, chúng ta cùng nhau ngủ." – Những lời của Dương Dật khiến cho Trần Tĩnh trong lòng nhộn nhạo, phu quân hiện tại thực sự rất tốt, cũng đã biết cách đỗ cho y vui vẻ rồi. Bây giờ y còn nghĩ những chuyện vớ vẩn kia làm gì nữa, có lẽ, tin tưởng phu quân mới là đúng đắn nhất.

"Trần Tĩnh, bụng của ngươi vừa mới động, nó vừa mới động kìa." – Dương Dật kêu lên khiến Trần Tĩnh sắp ngủ giật mình, lập tức tỉnh táo lại.

"Phu quân, bảo bảo cũng đã được hơn năm tháng rồi, đương nhiên là sẽ động." – Trần Tĩnh nói.

Dương Dật cảm thấy đặc biệt mới lạ, tay của hắn lại một lần nữa sờ lên bụng Trần Tĩnh, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái. Thật không ngờ tiểu gia hỏa vừa rồi đã an tĩnh lại, bây giờ lại đạp hai cái nữa khiến Dương Dật vui đến nỗi cười toe toét. Thì ra, đứa nhỏ trong bụng lại đáng yêu như vậy, có phải nó biết là hắn nên mới cố ý trêu chọc hắn không.

"Phu quân đừng đùa nó nữa, bây giờ là buổi tối, tiểu bảo bảo cũng phải đi ngủ, nếu không về sau cứ đến tối là nó lại tỉnh dậy đấy." – Trần Tĩnh đối với tính cách trẻ con của phu quân cũng bó tay. Thật không ngờ đến bây giờ phu quân mới biết, hai tử ở trong bụng cũng sẽ đùa, cũng sẽ nháo.

"Được rồi, ta ngày mai sẽ cùng nó chào hỏi. Ngủ thôi." – Dương Dật phi thường hưng phấn, hắn dán tay lên bụng Trần Tĩnh, yên tĩnh tựa ở bên cạnh y, bất tri bất giác ngủ mất.

Nửa đêm, Trần Tĩnh tỉnh dậy, đem một nửa cái chân đang gác trên người y bỏ xuống. Dương Dật nguyên bản vẫn thích nằm ngửa ngủ, bây giờ lại úp mặt vào ngực y ngủ ngon lành. Trần Tĩnh đem chăn mền đã bị Tiểu Bảo đá văng đắp lại cho nó, cũng giúp cả Dương Dật chỉnh lại chăn.

"Thật tốt quá, hôm nay cuối cùng cũng có mặt trời. Cha, mau dậy đi, mặt trời gia gia tới rồi." – Nhóc Béo vừa tỉnh lại liền thấy ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, đã rất nhiều ngày nó không được nhìn thấy ánh nắng rồi.

"Dậy rồi đây, dậy rồi đây." – Dương Dật bị Nhóc Béo lớn tiếng đánh thức cuối cùng cũng tỉnh, tối hôm qua hình như hắn ngủ rất muộn.

Hai cha con cơm nước xong xuôi, Dương Dật liền lấy quần áo đêm qua thay ra mang đi giặt thì gặp Trần Tĩnh vừa mới từ vườn rau đi vào, rau dưa dùng cho bữa ăn cũng đã hái đủ.

Hôm nay bọn hắn muốn đi đến thôn bên cạnh đặt làm một ít bình sứ đẹp đẹp một chút dùng để đựng rượu, hy vọng có thể bán được giá tốt nhất.

Trần Tĩnh lưng đeo giỏ trúc, Dương Dật thì ôm Nhóc Béo, đi tầm khoảng hai mươi phút thì tới nơi.

Ba người nhìn lão bá làm gốm lấy ra các loại bình sứ có lớn có nhỏ, có trắng, cũng có cả loại màu trắng pha thêm chút sắc xanh.

Nhóc Béo hai mắt sáng lên, vừa nhìn thấy cái bình trắng pha xanh kia đã yêu thích không buông.

"A mỗ, cha, cái này đẹp này, cái này đẹp này." – Nhóc Béo ôm chặt cái bình sứ nhỏ kêu lên. Cuối cùng, bọn họ cảm thấy cái bình này màu sắc rất không tồi liền chọn lấy.

Loại bình sứ này bình thường bán ba mươi đồng, nhưng vì bọn họ đặt mua một lúc một trăm cái nên lão bá tính Dương Dật mười lăm đồng một cái. Lão bá nói, loại bình sứ này không dễ làm, không giống như bình gốm, muốn làm bao nhiêu cái thì được bấy nhiêu. Loại này làm năm cái, có thể ra được hai cái đã là không tệ rồi. Sau khi đặt mua xong bình sứ, bọn họ lại mua một ít thịt và xương rồi mới trở về nhà.

Trần Tĩnh ở nhà hầm xương, Nhóc Béo thì lôi kéo Dương Dật cùng nó đi tìm bạn bè chơi. Dương Dật cũng biết rằng cứ để hài tử ở nhà mãi cũng không tốt, nó cũng cần phải có bạn bè để cùng chơi đùa. Vì vậy nói với Trần Tĩnh một tiếng liền mang Tiểu Bảo đi vào thôn.

"Tiểu Bảo, ngươi đến rồi." – một thằng nhóc tầm bốn năm tuổi hướng Tiểu Bảo kêu. Từ khi a ma Tiểu Bảo mất, bởi vì nhà cách thôn một khoảng rất xa cho nên đã có một khoảng thời gian nó không vào thôn chơi. Mà, cha của Tiểu Bảo lúc nào cũng bày ra vẻ mặt âm trầm khó chịu, cho nên bạn nó cũng chẳng dám đến nhà chơi.

"Tráng Tráng, ngươi tới sớm vậy." – Nhóc Béo cao hứng gọi thằng nhóc kia , lập tức nhảy tới chỗ nó, người làm cha Dương Dật trực tiếp bị nó ném sang một bên luôn.

Dương Dật nhìn hai tay trống không của mình, nhóc con kia có bạn chơi thì quên mất cha rồi. Thấy Nhóc Béo cùng với thằng nhóc gọi Tráng Tráng kia chơi với nhau rất hòa thuận, hắn liền tìm một cái ghế, ngồi đó nhìn hai đứa nhóc hô bằng gọi hữu, lại gọi thêm mấy đứa nhóc nữa đến đùa với nhau.

"Tiểu Bảo, đó là cha ngươi sao? Hắn cười ra thật là đẹp a." – một đứa nhóc nói.

"Đương nhiên rồi, cha ta là đẹp nhất đấy." – Tiểu Bảo vô cùng tự hào nói.

Người trong thôn gần đây cũng biết Dương Dật bị đụng đầu quên mất một số chuyện, hiện tại tính tình cũng bắt đầu tốt dần lên, mà bản thân hắn ban đầu không thích Tĩnh ca nhi, giờ cũng đã đối xử với y tốt hơn rất nhiều.

"Dương Dật, ngươi sao lại rảnh rỗi vào thôn chơi vậy." – một hán tử cười hỏi. Bởi vì Dương Dật bây giờ không bày ra bộ dáng âm dương quái khí nữa, cho nên mọi người cũng chủ động nói chuyện với hắn. Trước kia ở trong thôn, quan hệ cũng rất bình thường, không có ai chán ghét Dương Dật cả.

"Trần Minh, sao ngươi không mang hài tử đến đây?" – Dương Dật vừa cười vừa nói.

"Con của ta vẫn còn ở trong bụng ca nhi, làm sao mang ra được. Nhà ngươi đó, vận khí không phải tốt bình thường, mặc dù lấy được ca nhi dung mạo không đẹp lắm, nhưng mà cái bụng đúng là không chịu thua kém ai. Ta thành thân sau ngươi có một năm thôi, may là ca nhi nhà ta cũng cố gắng phấn đấu nên năm nay mới có thể sinh hài tử mập mạp cho ta." – Trần Minh ngoài miệng thì phàn nàn, nhưng nụ cười làm cách nào cũng không át đi được.

Dương Dật không nói gì, hắn duỗi hai ngón tay ra so so, khóe miệng mỗi lúc vểnh một cao, ý là, chờ nhà các ngươi sinh đứa kia ra, thì nhà ta cũng đã được hai đứa rồi.

"Dương Dật, tiểu tử ngươi quá đả kích người khác rồi." – Trần Minh dở khóc dở cười nói.

"Ta đi đây, cho ngươi rảnh rỗi ngồi đó chơi với hài tử. Chỉ có ta mệnh khổ không lấy được một ca nhi biết đau lòng hán tử nhà mình như ngươi." – Trần Minh một lần nữa hâm mộ Dương Dật, tiểu tử này vận khí sao lại tốt như vậy chứ.

"Trần Minh, ngươi đây là ghét bỏ ta đúng không?" – Trần Minh vừa đứng lên đã bị một ca nhi có cái bụng bự kéo lỗ tai mắng.

"Không, không có, không có đâu, ta sao có thể nghĩ vậy được." – Trần Minh đánh chết cũng không thừa nhận. Quả nhiên tiểu tử Dương Dật này đúng là ngôi sao tai họa, đụng phải hắn quả nhiên không có chuyện gì tốt.

"Trần Minh, ngươi hâm mộ cũng không được đâu. Tĩnh ca nhi nhà người ta rất tài giỏi, hán tử thôn chúng ta so ra cũng không bằng được y. Ngươi đúng là quá may mắn đó Dương Dật." – Trần Nhất Tân vừa cười vừa nói, hắn là ca ca của Trần Nghĩa. Ngày hôm qua đệ đệ của hắn ở nhà của Trần Tĩnh đem về hai con cá, canh cá kia tiểu ca nhi mới đầy một tuổi nhà hắn cũng được ăn. Cá mà Trần Nghĩa đem về cho ca nhi nhà hắn tẩm bổ đúng là rất tốt.

"Trần Tĩnh đương nhiên là tốt nhất. Các ngươi cứ ở đó mà hâm mộ đi, hâm mộ thế nào thì cũng vẫn là ca nhi của ta." – Dương Dật cười tủm tỉm nói.

Mọi người bị biểu hiện hạnh phúc của Dương Dật đánh cho mù mắt, đều nở nụ cười. Rất nhanh đã đến giữa trưa, những người đi ra ngoài làm việc cũng lục tục trở về. Các ca nhi về nhà nấu cơm, hán tử ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, cùng nhau nói chuyện phiếm.

Đúng lúc này có một người đi đến bên cạnh Dương Dật, ngẩng đầu lên thì thấy đó là một ca nhi dung mạo rất được, nếu trừ hắn ra, thì ca nhi này chính là người xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy. Tưởng mạo người này thiên về âm nhu, cùng với những nữ nhân xinh đẹp của kiếp trước rất giống nhau, lông mày tựa lá liễu, giữa mi tâm có một cái nốt ruồi mang thai đỏ au, cái mũi thẳng tắp xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, cặp mắt mang theo thủy khí mở to nhìn hắn. Dương Dật nghĩ, không ngờ cái thôn nhỏ này vậy mà vẫn còn một ca nhi tướng mạo đẹp như vậy, sao đến giờ chưa từng thấy quá nhỉ.

"Nhìn đến ngốc rồi sao? Ngươi hiện tại khí sắc không tệ." – ca nhi này nháy nháy mắt với Dương Dật mấy cái nói.

Trong lòng chửi thầm một tiếng, ngươi là ai vậy chứ, ngươi cho là mình lớn lên đẹp mắt thì rất giỏi sao, lại còn ngồi vào bên cạnh hắn, hắn bây giờ đã là người có gia thất rồi. Đột nhiên, Dương Dật phát hiện mấy hán tử nãy giờ nói nói cười cười đều lộ ra ánh mắt kỳ quái mà nhìn hắn.

Dương Dật đột nhiên nghĩ đến người này chẳng lẽ lại là người mà Trần Nghĩa đã nói, Trương Tú Nhi? Khó trách, Trần Nghĩa lại sợ hắn cùng với ca nhi này phát sinh quan hệ. Nếu hắn còn là Dương Dật của trước kia, nói không chừng sẽ có chuyện như vậy, nhưng mà hiện tại hắn đã không còn là Dương Dật đó nữa, cái người này một chút cũng không hợp khẩu vị của hắn.

"Ngươi là ai? Vì cái gì muốn ngồi cạnh cha ta?" – Tiểu Bảo đột nhiên chạy tới, trừng mắt hung dữ nhìn ca nhi kia.

"Ngươi là Trương Tú Nhi?" – Dương Dật đứng lên, lùi một bước hỏi.

"Đúng vậy, đã lâu không gặp, ta rất nhớ ngươi." – Trương Tú Nhi chớp chớp mắt, uyển chuyển nói. Y không tin tin Dương Dật đã quên mình.

Hiện tại y bị hưu về, muốn tìm một hán tử tốt để gả là rất khó. Mà trước kia nhà của Dương Dật tuy không được tốt lắm, nhưng mà hắn lại rất yêu thương y. Nếu bây giờ y gả vào nhà Dương Dật, Dương Dật chắc chắn sẽ không để cho ca nhi bộ dạng giống như hán tử kia khi dễ mình. Trương Tú Nhi còn nghe nói, ca nhi kia làm việc rất giỏi, nếu hắn đến nhà Dương Dật sẽ không cần phải làm gì cả. Hơn nữa, a mỗ nói nhà Dương Dật bây giờ gia cảnh rất không tồi, bữa nào cũng có cơm tinh mễ. Mà Trương Tú Nhi y đã quen ăn tinh mễ rồi, làm sao có thể nuốt trôi được cái thứ gạo thô đen sì sì kia. Không thể không nói, Trương Tú Nhi là một kẻ đã được chiều chuộng đến hư.

"Ngươi nhớ ta làm gì? Ta và ngươi không quen biết, ta đã có chủ quân rồi. Đúng rồi, ta với ngươi từ nay coi như không biết nhau, đi đường thấy ta cũng không cần chào hỏi. Ta sợ Tĩnh ca nhi nhà ta hiểu lầm, hơn nữa, bây giờ ta thực sự không có nhớ ra ngươi." – Dương Dật nói.

"Cha, chúng ta không cần để ý đến y. A mỗ nói không được lấy ca nhi xấu, nếu không nhà sẽ bị phá sản." – Nhóc Béo kéo kéo quần áo Dương Dật nói.

"Ừ, a mỗ ngươi nói rất đúng. Cha đã có a mỗ ngươi rồi, sẽ không lấy ca nhi khác nữa. Đã trưa rồi, Nhóc Béo đói bụng chưa? Chúng ta về nhà ăn cơm thôi." – Dương Dật ôm lấy Nhóc Béo muốn đi, đối với cái người tên Trương Tú Nhi có tiềm chất hồ ly tinh kia hắn cảm thấy vẫn nên tránh đi thì hơn. Nếu không, có chuyện gì xảy ra cũng khó mà giải thích được, Trần Tĩnh sẽ rất lo lắng.

"Dương Dật, ngươi nói vậy là có ý gì, trước kia không phải là nói yêu ta nhất sao?" – Trương Tú Nhi nóng nảy.

"Ngươi nói lúc trước thì đó là chuyện lúc trước rồi, bây giờ ta đã có người ta yêu nhất, đó chính là a mỗ của Nhóc Béo." – Dương Dật thời điểm nói chuyện đột nhiên đầu đau như búa bổ, thiếu chút nữa là ngã xuống.

May mắn lúc đó Trần Nghĩa biết chuyện chạy tới mới đem Dương Dật sắp ngã xuống vội vàng đỡ được.

"Cha, cha, ngươi bị làm sao vậy. Bai hoại, bại hoại, ngươi đi ra, không được đến gần cha ta." – đừng thấy Tiểu Bảo còn nhỏ, nó đối chuyện này là vô cùng mẫn cảm đấy.

Trần Nghĩa ấn ấn huyệt nhân trung của Dương Dật thấy hắn động động vài cái. Đúng lúc này một bàn tay to đem Dương Dật ở trong tay Trần Nghĩa đỡ lấy, ngón tay đem theo hơi lạnh xoa xoa huyệt thái dương hắn đến khi hắn tỉnh lại mới thôi.

"Đã đến giữa trưa mà ngươi vẫn không chịu về ăn cơm, ngươi không đói bụng thì Tiểu Bảo cũng đói rồi." – Trần Tĩnh khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng nói.

"Trần Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi. Đúng rồi, ta với người kia không có quan hệ gì đâu. Ta cũng không nhận ra y, là y chủ động tìm ta nói chuyện." – Dương Dật sau khi tỉnh lại, nhìn thấy Trần Tĩnh vội vàng giải thích.

"May là ngươi đã tỉnh lại rồi Dương Dật, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự ngất đi chứ, ngươi không có việc gì thật là tốt quá." – Trương Tú Nhi vừa rồi bị dọa không nhỏ. Dương Dật này nói ngất liền ngất, vừa thấy hắn tỉnh lại y đã vội lôi kéo tay hắn nói.

"Ngươi buông ra. Ta đã nói là ta không biết ngươi rồi mà. Trước kia không biết, bây giờ không biết, về sau cũng không biết." – Dương Dật đẩy Trương Tú Nhi ra, vội vàng đuổi theo Trần Tĩnh. Vừa rồi, Trần Tĩnh thấy Dương Dật không có vấn đề gì thì ôm Tiểu Bảo đi về nhà luôn.

"Trần Tĩnh, ngươi chờ ta một chút." – Dương Dật vù một cái như cơn gió đuổi theo, đem Trương Tú Nhi trực tiếp vứt ở sau đầu.

Trương Tú Nhi thấy Dương Dật đi mất, y dậm chân một cái quay người đi về, y không muốn trở thành chuyện cười cho mấy hán tử thô lỗ kia.

"Trương Tú Nhi cũng có ngày hôm nay. Huynh đệ của ta cuối cùng cũng để ta xuất được ngụm ác khí này ra ngoài." – Trần Nghĩa vừa cười vừa nói, tâm tình vô cùng tốt. Mà mấy hán tử khác ngồi đó cũng cười lớn, năm đó bọn hắn thực sự cũng rất hận Trương Tú Nhi. Thử nói xem, làm gì có hán tử nào ở cùng ca nhi như vậy mà có thể vui vẻ chứ.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi chờ ta một chút, chờ ta một chút, đừng có ném ta lại một mình." – Dương Dật chạy nãy giờ mà vẫn chưa đuổi được Trần Tĩnh, xem ra lần này y giận thật rồi. Trương Tú Nhi đáng ghét, nghĩ đến thôi là đã thấy bực mình.

Bởi vì chạy quá nhanh, không để ý dưới chân có một hòn đá, Dương Dật bị vấp trực tiếp ngã nhào xuống, lăn lộn vài cái vẫn không thể đứng lên được.

Trần Tĩnh đi phía trước, thấy Dương Dật đuổi theo thì bước ngày càng nhanh hơn. Mãi đến khi nghe được tiếng Tiểu Bảo hét chói tai mới quay đầu lại, vừa quay đầu liền chứng kiến Dương Dật ngã trên mặt đất không đứng dậy được. Trần Tĩnh tay nắm chặt, y không nên tức giận với Dương Dật. Y không nên tức giận cái người không cần mặt mũi Trương Tú Nhi kia, cũng không nên giận chó đánh mèo với phu quân, rõ ràng lần này phu quân không có làm sai gì cả. Trần Tĩnh không biết cơn giận của mình đến từ đâu, chỉ biết là trong ngực bây giờ rất không thoải mái.

Lảm nhảm: Bởi vì nhà hay mất mạng nên tranh thủ lúc có mạng post luôn. Thành ra... hôm nay... 2 chương.

Bạn Trương Tú Nhi xuất hiện hoa hoa lệ lệ, miêu tả cho đẹp vô cuối cùng cũng bị thanh niên Dật khẩu vị nặng đá bay =))

Chương 19

Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo bước từng bước một trở vể, Dương Dật cứ vậy nằm trên mặt đất không thèm đứng dậy. Vừa rồi không để ý tốc độ, ngã một cú khá đau, lòng bàn bay của hắn bây giờ đã nóng rát.

Đi đến trước mặt Dương Dật, nhìn thấy phu quân của mình vẫn còn nằm rạp trên đất, cặp mắt to mờ mịt nhìn mình, bên trong toàn bộ đều là ủy khuất, cái biểu cảm này cùng với Tiểu Bảo lúc giả bộ đáng thương đúng là cùng một dạng. Rút cuộc Trần Tĩnh cũng không biết là mình tức giận vì cái gì nữa, nghĩ vậy, y đem Tiểu Bảo đặt xuống đất.

"Đứng lên đi, định nằm đó ngủ luôn đấy à?" – Trần Tĩnh đưa tay chuẩn bị kéo Dương Dật lên.

"Đau, đau, đau." – thời điểm Trần Tĩnh vừa nắm tay hắn, Dương Dật liền kêu lên.

Trần Tĩnh mở bàn tay Dương Dật ra liền thấy lòng bàn tay trắng nõn bây giờ đã huyết nhục mơ hồ, bên trên còn dính một ít bùn đất. Thấy vậy, bao nhiêu khó chịu trong lòng tất cả đều biến mất tăm, trong nội tâm tràn đầy tự trách, y vậy mà lại để phu quân mình bị thương.

"Mau, để ta nhìn xem có còn chỗ nào bị thương nữa không." – Trần Tĩnh kéo cánh tay Dương Dật nói.

"Ta không sao, chỉ là trên tay bị trầy một chút, có hơi đau thôi." – Dương Dật được Trần Tĩnh giúp đỡ, cuối cùng cũng bò dậy được. Hắn dùng tay phải không bị thương vỗ vỗ bụi bẩn trên quần áo.

"Chảy máu như vậy mà nói không sao cái gì, chỗ đầu gối quần bị rách một lỗ cũng trầy da rồi kìa, để ta cõng ngươi về. Tiểu Bảo, cha ngươi bị thương, a mỗ phải cõng hắn về. Tiểu Bảo đi theo a mỗ được không?" – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang đứng bên cạnh.

Tiểu Bảo vốn yên lặng đứng một bên đột nhiên oa một tiếng muốn khóc lên.

"A mỗ, cha có khi nào lại muốn ngủ luôn không, không thèm để ý đến Tiểu Bảo nữa." – Nhóc Béo khóc oa oa nói, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Sẽ không đâu. Cha chỉ là ngã bị thương tay và chân mà thôi, không phải bị đụng đầu. Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc, cha không có việc gì. Trần Tĩnh, ta không sao, chỉ bị thương một chút, vẫn có thể đi được. Huống chi trong bụng ngươi còn có tiểu bảo bảo. Chúng ta mau về nhà, đói bụng quá rồi." – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo, có điều cú ngã này đúng là đau thật.

"Để ta." – Trần Tĩnh nhận lấy Tiểu Bảo từ trong tay Dương Dật, cuối cùng một nhà ba người lại vui vẻ trở về.

Vừa về đến nhà Trần Nghĩa đã bị ca nhi nhà hắn nắm lỗ tai kéo vào trong phòng. Như vậy cũng quá nhẫn tâm rồi, hắn cảm thấy ca nhi nhà mình có khả năng muốn trực tiếp đem lỗ tai của hắn vặn xuống.

"Đau, đau, đau. Lâm Thần, ngươi nhẹ nhẹ một chút, ta đã làm gì khiến ngươi giận sao?" – Trần Nghĩa nhỏ giọng xin tha.

"Ngươi còn dám nói, vừa rồi vì sao lại ôm ca nhi kia? Lại còn vừa ôm vừa sờ mặt, ngươi ghét bỏ ta dung mạo không đẹp bằng ca nhi đó có phải hay không?" – Lâm Thần kéo lỗ tai Trần Nghĩa gào thét, mới không để ý một chút hán tử nhà mình đã bị người khác câu dẫn mất.

"Ca nhi nào? Ta ngoại trừ một ca nhi là ngươi còn chưa từng sờ tay người nào khác. À, đúng rồi, người ngươi nói không phải là Dương Dật đó chứ? Hắn dung mạo rất đẹp, nhưng mà là huynh đệ của ta. Hắn lúc nãy bị ca nhi xấu xa Trương Tú Nhi kia làm cho tức giận đến ngất xỉu. Ta đến giúp hắn một chút, nếu không đã cùng hài tử ngã xuống đất rồi." – Trần Nghĩa giải thích.

"Ngươi đừng có lừa ta, làm gì có hán tử nào lớn lên lại khả ái như vậy chứ, ngay cả Trương Tú Nhi cũng so không bằng." – Lâm Thần không tin.

"Thật mà, nếu không tin thì ngươi hỏi đại ca đi. Đại ca, ngươi mau nói giúp ta một lời công đạo." – Trần Nghĩa đối với đại ca hắn kêu lên. Nếu còn bị Lâm Thần vặn nữa thì lỗ tai của hắn thực sự sẽ rụng mất.

Lâm Thần thấy Trần Nhất Tân gật đầu mới tin một chút. Hán tử kia dung mạo cũng quá đẹp đi, ca nhi như bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn xếp sang một bên thôi. Khó trách ca nhi nhà hắn sủng hắn đến tận trời, quả nhiên cũng có đạo lý.

Tiểu Bảo về đến nhà thì ôm chặt lấy Dương Dật không buông. Trần Tĩnh lấy cái muôi múc nước sạch giúp Dương Dật đem tay trái bị thương rửa sạch sẽ, lúc này mới đem một chén rượu đến rửa lại một lần nữa.

Ở trong phòng thay một bộ quần áo khác, cởi quần ngoài ra, vết thương trên đầu gối cũng đã dùng nước rửa sạch, lại dùng rượu rửa qua một lần nữa. Nguyên bản Trần Tĩnh muốn để Dương Dật bôi thuốc mỡ rồi dùng băng vải quấn lại, có điều bị Dương Dật cương quyết cự tuyệt. Hắn dù không hiểu về y học lắm, nhưng mà hắn biết uốn ván kỵ khí khuẩn, chỉ cần vết thương thoáng khí sẽ không bị uốn ván. Hơn nữa, vết thương này cũng không lớn, chỉ cần cái tay bị thương của hắn không đụng vào mấy thứ dơ bẩn thì căn bản là không cần bôi thuốc, đến tối là có thể kết vảy, qua vài ngày sẽ khỏi thôi.

Một tay ăn cơm nhìn rất kỳ quái, Dương Dật nhìn nhìn tay trái của mình, thật may là không làm tay phải bị thương. Nếu không, hắn lớn như thế này rồi còn phải bắt Trần Tĩnh đút cơm cho, nghĩ thế nào cũng thấy thật mất mặt.

"Nhóc Béo, Nhóc Béo, ngươi đừng có lăn qua lăn lại nữa, tay của cha hôm nay bị thương, không cùng ngươi náo loạn được đâu." – Dương Dật gian nan dùng tay phải lôi Nhóc Béo đang cực kỳ hưng phấn lại để cho nó nằm bên cạnh mình ngủ trưa. Rất may là Trần Tĩnh nói hai ngày nữa mới đem tinh mễ ra phơi, nếu không thì hắn lại không giúp gì được.

Mơ mơ màng màng Dương Dật mơ thấy chuyện của Dương Dật kia. Hắn rất rõ ràng mình đây là đang nằm mơ. Trong giấc mơ ấy, hắn thấy Dương Dật kia đứng bên vửa sổ đọc một quyển sách, bên trong quyển sách đó có rất nhiều hình vẽ. Hắn không rõ tại sao sắc mặt Dương Dật kia vốn đang khá tốt, khi nhìn thấy một hình vẽ thì đột nhiên trở nên trắng bệch, ngay cả sách trong tay rơi trên mặt đất lúc nào cũng không biết. Cả người người kia run rẩy, trên mặt hiện lên vô vàn khiếp sợ cùng thống khổ, ngoài ra còn có cả phẫn nộ.

Sau đó, Trần Tĩnh đi đến, Dương Dật đại khái nghe được tiếng kêu của y. Người kia quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Tĩnh, "hắn" cúi người nhặt quyển sách trên mặt đất lên, "phạch" một tiếng đem nó ném vào mặt Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh vốn đang tươi cười định nói gì đó, lập tức sắc mặt biến thành tái nhợt, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào hình vẽ trên quyển sách kia, ngay lập tức ánh mắt y lộ ra hung quang.

Ánh mắt hung ác đó nhìn chằm chằm Dương Dật kia, bên trong phát ra sát khí khiến "hắn" phải lùi về sau vài bước, một mực lui đến chân tường. Dương Dật có thể nhìn ra được ánh mắt của Trần Tĩnh khiến cho Dương Dật kia cảm thấy sợ hãi, ngay cả bản thân hắn cũng thấy rất khủng bố, cảm giác chỉ một khắc sau sẽ bị Trần Tĩnh giết chết.

Mà Trần Tĩnh lại phát giác được ánh mắt của y khiến cho Dương Dật kia sợ hãi, bỏ quyển sách xuống, nắm tay hết nắm rồi lại buông giống như đang suy nghĩ một quyết định vô cùng trọng đại. Cuối cùng, y nhắm mắt lại.

Nước mắt theo khóe mắt của y chảy ra, Trần Tĩnh quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn phu quân của mình, khi đó, trong cặp mắt kia không còn sát lại một điểm sát khí. Dương Dật có thể nhìn thấy trong đôi mắt của Trần Tĩnh có thống khổ, có không cam lòng còn có cả chờ mong. Nhưng mà, trong mắt của Dương Dật kia chỉ toàn là phẫn nộ và hận thù. Qua một lúc, Trần Tĩnh dần cúi đầu xuống, hai tay đặt trên mặt đất, cái trán cũng chặt chẽ dán lên đó, quy quy củ củ mà quỳ.

Dương Dật thấy vậy thì vô cùng sốt ruột, đây rút cuộc là cái tình huống quái quỷ gì? Hắn đứng đó lại không thể nghe được bất cứ một âm thanh gì, muốn nói chuyện với hai người kia cũng không thể, bọn họ căn bản hoàn toàn không nhìn thấy hắn.

Dương Dật kia vừa nãy bị hù, giờ lại nhìn Trần Tĩnh ngoan ngoãn quỳ ở đó, "hắn" đột nhiên trở nên vô cùng kích động, vô cùng tức giận. "Hắn" đi đến trước mặt của Trần Tĩnh, nắm tóc y lên nhìn xem có còn bộ dáng muốn công kích hắn nữa không. Sau đó, Dương Dật kia bắt đầu lớn tiếng chửi bới Trần Tĩnh, túm lấy tóc y đập đầu y lên mặt đất hết lần này đến lần khác. Rất nhanh trên trán Trần Tĩnh đã toàn là máu tươi. Dù vậy, mỗi lần y ngẩng đầu lên, lại vẫn là chặt chẽ nhắm mắt lại.

Dương Dật có thể thấy tay của y nắm chặt lại thành nắm đấm, thân thể run lên bần bật, nhưng mà một chút cũng không phản kháng. Mãi cho đến khi Dương Dật kia thấy Trần Tĩnh không còn động đậy nữa, dùng chân đá vào bụng y, lúc này Trần Tĩnh mới lấy tay che bụng. Hai mắt y mở to, mặt mũi toàn là máu, lo lắng hướng Dương Dật kia giải thích, mà Dương Dật kia hình như cái gì cũng không thèm nghe, vẫn cứ liên tục đá. Trần Tĩnh cuộn mình bảo vệ bụng, mặc kệ những chỗ khác. Dương Dật nhìn thấy thế thì vô cùng sốt ruột, hắn thấy Dương Dật kia mỗi lần đá thì đều hướng vào đầu Trần Tĩnh mà hạ xuống.

"A!!! A!!! Trần Tĩnh!!! Trần Tĩnh!!!" – Dương Dật kêu lên sợ hãi, tỉnh dậy, trên trán ướt đẫm mồ hôi. Hắn không biết bản thân mình gặp ác mộng hay đó chính là ký ức của thân thể này nữa.

"Phu quân, ngươi làm sao vậy? Gặp ác mộng sao?" – Trần Tĩnh thời điểm nghe thấy Dương Dật kêu to sợ hãi, chạy đến bên giường hỏi. Thấy trên trán hắn toàn là mồ hôi bèn lấy khăn mặt chậm rãi lau cho hắn.

"Cha thật ồn." – Nhóc Béo lầu bầu một câu, sau đó lại trở mình tiếp tục ngủ.

"Ta không sao, chỉ là gặp ác mộng mà thôi. Trần Tĩnh, ta mơ thấy ngươi không quan tâm đến ta nữa, ngươi đừng bao giờ không để ý đến ta cùng Nhóc Béo nữa có được không?" – Dương Dật nhìn vào mắt Trần Tĩnh hỏi.

"Sao có thể như vậy được, cho dù phu quân không thèm để ý đến ta, ta cũng sẽ không đi đâu hết." – Trần Tĩnh cười cười sờ sờ cặp mắt còn có chút mơ hồ của Dương Dật, bên đó còn vương chút thủy khí, đẹp đến nói không nên lời.

Dương Dật áp xuống sợ hãi, nhận lấy chén nước từ trong tay Trần Tĩnh uống một ngụm. Hắn quyết định, mặc kệ chuyện này là thật hay là giả, hắn không muốn tìm hiểu, hiện tại một nhà bọn hắn sống hạnh phúc như vậy không phải đã rất tốt rồi sao.

Nhìn qua liền thấy cái quần Trần Tĩnh để ở mép giường, cái quần này chính là cái mà hôm nay hắn ngã làm lủng, nhưng mà không hiểu sao hiện tại kích thước của nó đã nhỏ đi rất nhiều.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật nhìn chằm chằm cái quần kia liền nghĩ, chuyện trước kia phu quân đúng là toàn bộ đều không nhớ rõ dĩ nhiên là không biết y thường đem một số quần áo mà phu quân mặc chật hoặc cũ sửa lại thành quần áo cho Tiểu Bảo mặc. Tất cả quần áo y mua cho phu quân chất vải đều rất tốt, cho Tiểu Bảo mặc sẽ không sợ bị sởi, vả lại cũng không sợ làm trầy làn da non nớt của nó.

"Cái quần kia bị rách rồi, ta đem nó sửa lại nhỏ hơn cho Tiểu Bảo mặc. Vừa đúng lúc năm nay Tiểu Bảo cũng cao lên một chút, ta đem cái quần này sửa lớn hơn, sang năm nó vẫn có thể mặc được. Yên tâm, cái ống quần kia ta cũng không có ném đi, để đến khi sinh hài tử ra sẽ dùng làm làm tã cho nó. Loại vải này rất mềm mại, để cho hài tử mới sinh dùng rất tốt." – Trần Tĩnh thấy Dương Dật cứ nhìn chằm chằm cái ống quần bị cắt liền nói. Thực ra, nhà bọn họ không phải là rất giàu có. Tinh mễ trồng trong ruộng ngoại trừ để cho phu quân và hài tử ăn, số còn lại đem bán dùng để chi tiêu cho cả năm cũng đã là rất tốt rồi. Nếu không phải y còn có thể vào trong núi săn bắn, thân thể phu quân thường xuyên sinh bệnh như vậy thì làm sao có tiền để mua thuốc.

Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, thì ra người này ngay cả may vá cũng biết. Hắn vốn nghĩ số quần áo mặc thường ngày đều là mua lấy.

"Quần áo của ta cũng là ngươi làm sao?" – Dương Dật hỏi.

"Đúng vậy phu quân. Hồi ta vừa vào cửa cũng không biết may, nhưng mà những ngày mùa đông rảnh rỗi không có việc nhà nông, a mỗ thường dạy ta." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Trải qua một năm luyện tập, quần áo y may ra cũng coi như có thể mặc đi gặp người khác.

"Trần Tĩnh, ngươi thật lợi hại, giống như là không có việc gì không làm được." – Dương Dật nằm ở trên giường nói. Nếu so với y, hắn cái gì cũng thua kém, cái gì cũng không biết. Phải rồi, hắn còn chưa cả học được cách nhóm bếp. Hiện tại hắn còn phải học nấu cơm, bằng không đến lúc Trần Tĩnh sinh con, hắn còn để y phải đi nấu cơm thì còn gì là nam nhân nữa. Không đau lòng người mình yêu đều không phải là nam nhân tốt.

Buổi tối, Trần Tĩnh thấy phu quân mình vô cùng kích động, không hiểu hắn đây là bị làm sao. Buổi trưa ngã một cái, không phải là ngã hư cả đầu óc rồi đi? Cũng khó trách y lại nghĩ vậy, bởi vì thời điểm nấu cơm tối, đáng lẽ ra phu quân phải đem Nhóc Béo đến dòng suối nhỏ bắt ít tôm về ăn, hôm nay lại một mực đứng ở trong bếp xem y làm việc.

Ban đầu, Dương Dật cũng muốn thử một chút, nhưng mà xét thấy hai tay của mình hành động bất tiện cho nên trước hết cứ quan sát cái đã.

"Phu quân, ngươi làm sao vậy? Trong bếp rất nóng, ngươi mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi một lát đi, ta sắp làm xong cơm rồi." – Trần Tĩnh thấy trên trán Dương Dật ẩn ẩn mồ hôi liền nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, cha, chúng ta đi bắt tôm được không? Chúng ta bắt tôm đến cho a mỗ rang lên, chấm giấm chua, ăn rất ngon." – Tiểu Bảo cũng hùa theo nói, ở trong bếp nóng đến mức làm nó toát mồ hôi.

"Nhóc Béo đừng ồn ào, cha muốn học cách nấu cơm. Tiểu Bảo nếu nóng thì đi ra cửa ngồi cho mát đi." – Dương Dật nói xong ôm Tiểu Bảo đến cửa nhà bếp, đặt nó ngồi ở đó xong lại quay trở vào nhìn chằm chằm Trần Tĩnh nấu cơm.

Tuy rằng giấc mơ lúc trưa khắc sâu vào tâm trí, nhưng mà cứ nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn kia của Trần Tĩnh, hắn lại không muốn đi tìm hiều. Dương Dật nhớ rõ thời điểm đến thế giới này, trên trán Trần Tĩnh còn lờ mờ nhìn thấy một vết thương. Một người phải rộng lượng đến mức nào mới có thể một chút cũng không ghi hận người khác tổn thương mình như vậy. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Trần Tĩnh lúc nào cũng chăm sóc hắn rất tốt, điều này Dương Dật rõ ràng nhất. Một người tốt như vậy, vì sao Dương Dật kia lại chỉ nhìn thấy một cái hình vẽ nho nhỏ lại có thể giận dữ, thậm chí là đi công kích cái người chỉ cần dùng một tay đã có thể đem "hắn" đánh ngã. Hơn nữa, nói ra thì Dương Dật kia đúng là đang mạo hiểm cả tính mạnh của mình, bởi vì nếu Trần Tĩnh thật sự muốn phản kháng thì "hắn" tuyệt đối không phải là đối thủ của y.

Có một số việc càng không muốn nghĩ đến thì nó lại cứ hiện ra trong đầu hết lần này đến lần khác hại hắn hiện tại nghĩ đến thất thần. Cái tên này lúc nãy còn nói muốn học nấu cơm, nhìn cái bộ dáng học tập này, chẳng biết đến năm nào tháng nào mới có thể học xong.

Lảm nhảm: Cảm thấy thật... quá có lỗi. Kế hoạch là mỗi ngày một chương đã bị bể vì dạo này ông bố đg ghiền coi Tân thủy hử, mà bản thân mình cũng bị ghiền theo :v cả ngày chỉ dán mắt cào cái máy coi phim (soi hint, mặc dù biết đó chỉ là tềnh huynh đệ thôi nhưng mà vẫn thấy hint chọc mù mắt tó các tềnh iêu ợ). Hôm nay ngày mai nữa là coi hết, tiến độ sẽ trở lại bình thường thôi. Ha ha ha~

À... nhân tiện nói luôn, thân thế của Trần Tĩnh cũng đg dần hé mở. Bộ này coi vậy chứ nó cũng ko chỉ có mỗi làm ruộng vs sinh hoạt ko đâu :))

Chương 20

Đã qua hai ngày, thời tiết cuối cùng cũng nắng ráo sáng sủa hơn, nhà Dương Dật lại lần nữa đem tinh mễ ra phơi nắng. Chỉ lần phơi thêm một nắng này nữa là coi như xong, không cần phải phơi thêm nữa. Vết thương trên tay Dương Dật cũng đã kết vảy, đợi cho chúng nó bong ra là khỏi.

Hắn hai ngày nay đều mất ngủ nghiêm trọng, trong đầu không ngừng hiện ra những hình ảnh kia. Dương Dật vẫn luôn tự nhủ rằng không được nghĩ đến giấc mơ đó nữa, nhưng mà không thể, hắn bây giờ cứ nằm xuống giường là lại lật qua lật lại, không tài nào ngủ được. Buổi tối, lúc Trần Tĩnh đi lắm, hắn lại còn cố ý rình trộm, có điều bị y phát hiện. Chờ đến lúc hắn có thể nhìn thì Trần Tĩnh đã mặc xong quần áo, cái gì cũng không thấy được. Mà ở trước ngực của y cũng chẳng có hình vẽ gì gì.

"Phu quân sao còn chưa ngủ?" – Trần Tĩnh bị Dương Dật làm cho mất ngủ, y rõ ràng cảm nhận được hai ngày nay phu quân có tâm sự, hôm nay sắc mặt cũng không được khá lắm.

"Không ngủ được. Ta muốn sờ sờ tiểu bảo bảo." – Dương Dật nói xong thò tay vào trong áo Trần Tĩnh, vuốt cái bụng đã nhô ra của y. Nhóc con kia có lẽ đã ngủ rồi, ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.

"Ngươi ngủ đi, đừng quan tâm đến ta. Đợi một lúc nữa mệt mỏi sẽ ngủ được thôi. À, đúng rồi, Trần Tĩnh, ngươi ngủ bên trong đi, ta muốn nằm ở bên ngoài." – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh không có biện pháp từ chối Dương Dật đành phải nằm vào giữa. Nhóc Béo vốn dĩ đang ngủ yên lành, từ khi Trần Tĩnh đến nằm gần, nó liền quấn lấy y.

Làm việc cả ngày trời, lại còn đang mang thai dĩ nhiên là rất mệt và buồn ngủ. Trần Tĩnh vừa vỗ vỗ lưng Tiểu Bảo mấy cái, để nó tìm một vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, vừa nghĩ có lẽ nên tìm một chút công việc gì đó để phu quân làm. Nếu không, cứ đến tối lại không ngủ được thế này, hai ngày nay sắc mặc hắn kém đi nhiều lắm.

Dương Dật đem tay sờ loạn trên người Trần Tĩnh, đến lúc xác định y đã ngủ, hắn cẩn thận từng li từng tí ngồi dậy thắm đèn lên.

Trần Tĩnh vốn đã ngủ rồi, nhưng thởi điểm Dương Dật đứng dậy đốt đèn liền tỉnh lại. Y cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, mãi đến khi Dương Dật lấy tay đem y phục của mình xốc lên. Bởi vì giường của bọn họ không lớn, cho nên để chừa không gian cho Dương Dật nằm, Trần Tĩnh ngay từ đầu đã nằm nghiêng ôm lấy Tiểu Bảo. Bình thường y nằm ở bên ngoài cũng là vì có thể nằm sát mép giường để chừa chỗ trống cho hai cha con hắn trở mình.

Vừa định gọi Dương Dật, bỗng hai mắt y mở to rồi lại khép chặt lại, y cảm giác được Dương Dật đang kéo vai áo y ra , ngón tay chạm vào một vị trí ở phía sau bả vai, đó là sự thật mà cả đời này Trần Tĩnh không muốn đối mặt.

Cho đến cuối cùng, Trần Tĩnh cũng không vạch trần Dương Dật. Khó trách tối hôm nay lúc y tắm rửa, Dương Dật cứ lét lút đứng ở bên ngoài. Chẳng lẽ phu quân đã nhớ ra cái gì đó. Khoảng thời gian này đối với y giống như là một giấc mơ tuyệt đẹp, nếu như có thể, Trần Tĩnh thực sự không muốn tỉnh lại.

Dương Dật cẩn thận quan sát thứ trên lưng Trần Tĩnh.

Hình vẽ trên lưng y giống hệt với hình vẽ mà hắn đã nhìn thấy trong mơ. Mọi bí mật đều nằm ở cái hình vẽ này. Hiểu rõ điều đó, tâm sự trong lòng Dương Dật cũng được nhổ đi, ngoan ngoãn nằm lại trên giường ngủ.

Mà đêm nay, người mất ngủ đổi lại là Trần Tĩnh. Y không biết làm thế nào để giải thích chuyện của mình.

Nguyên bản y và phu quân sống với nhau không phải là vô cùng ân ái, nhưng mà cũng coi như tạm được. Phu quân đôi khi tính cách trẻ con một chút, nhưng mà trong mắt Trần Tĩnh phu quân y giống như một đứa trẻ cần được dỗ dành, chỉ cần chiều theo thì hắn cũng rất dễ thân cận.

Sau khi sinh Tiểu Bảo ra, phu quân càng ngày càng vui vẻ. Bởi vì thân thể của hắn không được tốt, công việc đồng áng vẫn do một tay y lo liệu, mà hài tử chính là để cho a mỗ và phu quân trông chừng. Hắn cũng vô cùng yêu thương Tiểu Bảo. Đó chính là gia đình mà y muốn, là nơi khiến y một mực bảo hộ. Đối với y mà nói, có được cuộc sống gia đình như vậy thực sự không dễ dàng gì. Nhưng mà từ sau khi phu quân ở đâu đó có được một quyển sách vẽ rất nhiều đồ án, thì mọi chuyện đều thay đổi. Bên trong quyển đồ án đó có lai lịch về hình vẽ trên vai y, từ sau khi biết đến nó, gia đình đã không thể nào yên bình được nữa. Cũng bởi vậy mà Tiểu Bảo phải nhận lấy nghi vấn và quở trách, ngay cả a mỗ rất thương yêu Tiểu Bảo cũng không còn ôn hòa với nó nữa.

Nghiêm trọng nhất chính là, từ sau khi biết chuyện này, a mỗ lâm bệnh nặng sống không được hai tháng đã đi, nửa tháng sau đó phu quân cũng đập đầu ở trước mộ bia của a mỗ.

Chuyện này, nguyên bản Trần Tĩnh vẫn muốn trốn tránh. Y không muốn nói ra, mặc dù biết rằng phu quân đã bắt đầu hoài nghi mình. Cuộc sống như thế này, bây giờ có thể thêm ngày nào thì sẽ cố gắng kéo dài thêm ngày đó.

"Phu quân, ngươi đang làm gì đó?" – Trần Tĩnh để cái rổ trong tay xuống, gọi một tiếng khiến Dương Dật thiếu chút nữa thì kêu lên. Vừa rồi thật là hù chết hắn, hại hắn đang đứng trên ghế suýt chút thì ngã xuống.

"A, ngươi về rồi à? Ta có làm gì đâu, chỉ là thấy trong nhà bụi bẩn nhiều nên muốn lau cho sạch thôi." – Dương Dật chớp chớp mắt nói.

"Không phải. Cha gạt người. A mỗ, cha đang tìm một quyển sách bên trong có rất nhiều hình vẽ." – Tiểu Bảo ngay lập tức bán rẻ cha nó.

"Nhóc Béo không được nói." – đợi Dương Dật ngăn cản thì đã chậm, Nhóc Béo vừa vặn nói xong rồi.

"Không phải cha đã nói với ngươi là không được nói cho a mỗ nghe sao?" = Dương Dật lấy tay nâng nâng trán nói. Đúng là quá sơ suất, tiểu hài tử quả nhiên không thể nào giữ được bí mật.

"Trần Tĩnh, ta, ta chỉ là muốn tìm sách đọc thôi, không có gì đâu." – Dương Dật lúng túng giải thích, có điều, hắn cảm thấy lời giải thích của mình bất quá chẳng có chút tác dụng gì.

Trần Tĩnh chỉ im lặng nhìn Dương Dật, bàn tay thô ráp của y vuốt ve khuôn mặt hắn, chạm vào phiến môi đầy đặn, cẩn thận từng li từng tí hôn lên trán hắn, lan xuống mi mắt, mãi cho đến mũi và cuối cùng là miệng.

"Chính là quyền sách này." – Trần Tĩnh kiễng chân, rất dễ dàng đã lấy xuống quyển sách mà Dương Dật đã tìm hơn nửa ngày.

Dương Dật đầu đầy hắc tuyến nhìn quyển sách mà Trần Tĩnh chỉ đơn giản nhón chân một cái đã lấy được, đúng là thân cao thì cái gì cũng tốt, hắn cảm thấy sâu sắc bị tổn thương rồi, hắn muốn cao lên, muốn cao lên nữa.

"Trần Tĩnh, ngươi tức giận sao?" – Dương Dật cúi đầu nói.

"Không, ta sẽ không bao giờ giận dữ với ngươi." – Trần Tĩnh vuốt vuốt tóc Dương Dật, cảm giác vẫn mềm mại thoải mái như vậy.

"Không được sờ đầu của ta. Ta nếu không cao lên thì nhất định đó là lỗi của ngươi, do bị ngươi sờ nhiều đến cao không nổi. Ta muốn cao lên, không muốn thấp hơn so với ngươi." – Trần Tĩnh sờ sờ một hồi liền sờ trúng chỗ đau của Dương Dật, mà cũng có thể là do hắn bị y phát hiện nên thẹn quá hóa giận nói vậy thôi.

"Là lỗi của ta, ta không nên lớn lên cao như vậy, làm hại phu quân thấp đi." – Trần Tĩnh bị Dương Dật hờn dỗi, bật cười trêu chọc hắn. Chẳng hiểu vì sao y cảm thấy từ sau khi phu quân bị thương ở đầu, tính cách càng ngày càng đáng yêu. Kỳ thực, phu quân so với những hán tử khác cũng không phải là thấp, chỉ là y thực sự hơi cao mà thôi.

"Phu quân, ngươi đã nghĩ ra gì đó có phải không?" – Trần Tĩnh hỏi, đã không thể dấu diếm thì cũng không cần phải gạt hắn nữa.

"Ta cũng không phải là hoàn toàn nhớ được, chỉ là mấy hôm trước gặp ác mộng. Ta vốn không muốn đi tìm hiểu, nhưng mà trong đầu ta luôn hiện ra hình ảnh bản thân đánh ngươi đến máu tươi đầy đầu. Trần Tĩnh, rút cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngươi nói cho ta biết được không? Nếu không, ta không thể nào yên tâm mà ngủ ngon được." – Dương Dật nói một hơi, hắn tuyệt đối không muốn làm Trần Tĩnh mất hứng.

Trần Tĩnh nhớ tới ngày đó lúc Dương Dật tỉnh lại trên đầu ướt đẫm mồ hôi, mà chính y là người đã lau cho hắn. Nhìn thấy hắn hai mắt mở to mang theo thủy quang, y cảm thấy bao nhiêu lo lắng của mình đều là dư thừa.

"Để đến tối ta nói cho ngươi nghe, chuyện này Tiểu Bảo nghe được sẽ không tốt." – Trần Tĩnh lại gần bên tai Dương Dật nói.

Hơi nóng phả vào lỗ tai mẫn cảm khiến Dương Dật cảm thấy như có một luồng điện chạy qua thân thể mình, hai lỗ tai thoáng cái đã đỏ hồng.

"A mỗ, ngươi cắn lỗ tai của cha khiến tai cha biến thành màu đỏ rồi." – Nhóc Béo vừa nhìn thấy lỗ tai của cha mình đỏ lên lập tức ồn ào nói.

Dương Dật nguyên bản mặt sắp đỏ lên, hiện tại thoáng một cái cũng đỏ hồng.

"Được rồi, phu quân, vừa rồi số bình sứ chúng ta đặt ở thôn bên cạnh đã được đưa đến, tất cả đều đặt trong sân. Chúng ta như thế nào đổ rượu vào đây?" – Trần Tĩnh hỏi.

Dương Dật vừa nghe tới mấy cái bình đã được đưa đến thì vô cùng cao hứng, rút cuộc cũng có thể đem rượu đã làm tốt đóng lại.

Hắn đem số bình sứ rửa sạch rồi xếp lại vào trong giỏ trúc đem vào nhà. Bây giờ cũng đã có thể bắt đầu chuẩn bị nút gỗ. Ngày mai hắn muốn đi lên trấn mua một ít vải đỏ để bao cái nút lại.

Bên trong giỏ trúc có tổng cộng hai mươi lăm cái bình sứ, lúc đặt bình Trần Tĩnh đã đưa cho lão bá làm gốm năm quan tiền, cho nên lần này hán tử đưa đồ đến cũng không có đòi tiền.

"Trần Tĩnh, ngày mai chúng ta đi lên trấn được không? Ta muốn mua một ít vải đỏ nhưng lại không biết đường đi. Bụng của ngươi bây giờ đã lớn như vậy rồi, về sau nếu có cái gì cần mua hoặc bán thì cứ để ta đi là được. Thân thể ta bây giờ cũng khá nhiều rồi, cũng nên giúp một số việc nhà." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh đang làm sủi cảo.

"Ừ, ngươi và Tiểu Bảo cũng đã rất lâu không vào trong trấn rồi. Nhân tiện ngày mai chúng ta mang hai bình rượu cho Tần đại ca xem luôn." – Trần Tĩnh nói. Nguyên bản y có chút dè chừng phu quân, nhưng mà hiện tại thật sự cảm thấy phu quân thay đổi rất nhiều, có lẽ, sự tình sẽ chuyển biến khác đi.

Buổi tối, Nhóc Béo ngủ rất sớm, Dương Dật lật xem quyển sách, thì ra bên trong này viết về lai lịch của rất nhiều loại hình xăm. Những hình xăm này đều được xăm trên người dùng để phân biệt gia nô, quân nô, một số người phạm pháp và nô lệ.

"Trần Tĩnh, hình vẽ trên người ngươi chính là hình xăm của quân nô sao? Nhìn rất giống cái này." – Dương Dật chỉ vào một hình vẽ trên trang sách nói.

Trần Tĩnh gật gật đầu, y cả đời này suýt nữa bị hủy vì cái hình xăm đó. Y không biết vì sao mình phải trở thành quân nô, những ký ức trước kia đều đã quên sạch. Nếu như không phải được một lão quân nô trong quân doanh che chở, Trần Tĩnh cũng sẽ không có cuộc sống như bây giờ.

"Trần Tĩnh, quân nô là như thế nào? Ngươi ở nơi đó làm những gì? Làm sao có thể thoát ra được? Thời điểm ngươi tới nhà của ta, là do a mỗ cứu được đúng không? Nói vậy thì ngươi đã phải chịu khổ nhiều rồi?" – Dương Dật liên tiếp hỏi.

Nhìn Trần Tĩnh trầm tư, Dương Dật đột nhiên nghĩ đến, quân nô, quân nô, trong tiểu thuyết thì không phải quân nô chính là quân kỹ đó sao? Chẳng lẽ Trần Tĩnh chính là quân kỹ? Khó trách tại sao Dương Dật kia lại hận y như vậy. Hắn có phải là không nên hỏi hay không, bí mật này tốt nhất hãy để nó vùi thật sâu vào trong lòng đất đi.

"Trần Tĩnh, ta không hỏi nữa. Ngươi không muốn nói thì đừng nói, chúng ta về sau sẽ không nhắc đến chuyện này nữa có được không? Ngươi nhất định phải chịu rất nhiều khổ, sau này, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi." – Dương Dật gập quyển sách lại, vội vàng nói.

"Phu quân, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy? Kỳ thực, đúng ra cũng không sai biệt lắm với suy nghĩ của ngươi, ta đáng lý ra phải bị xăm lên mình nô ấn của quân kỹ. Nhưng mà không biết vì sao, thời điểm ta mở mắt ra, nốt ruồi mang thai đã được che lại. Về sau, ta cùng với lão quân nô sống cùng một chỗ, cùng nhau chăm sóc cho ngựa của tướng quân , quét dọn chuồng ngựa, trước học sau làm. Lão quân nô đối với ta rất tốt, hơn nữa hắn cùng với tướng quân hình như có chút quan hệ, cho nên ta ở đó không có người nào dám đụng đến, nếu có thì bọn họ cũng không phải là đối thủ của ta. Ta khí lực lớn, lớn lên lại không giống quân nô, bọn họ cũng không dám làm xằng làm bậy, dù sao bị một quân nô đánh ngã cũng chẳng phải chuyện hay ho gì." – Trần Tĩnh dừng một chút lại nói tiếp.

"Về sau, lão quân nô cùng ta trốn thoát. Lão nói cho ta biết, ta không có bị uống tuyệt dục dược, chính lão đã trộm đổi dược của ta. Ta có thể gả cho hán tử, cũng có thể có hài tử đáng yêu. Sau đó bị phát hiện, chúng ta nhảy sông tự vẫn, từ đó liền thất lạc." – Trần Tĩnh một hơi nói hết. Nếu như không có lão quân nô đem nốt ruồi mang thang trên trán y dấu đi, y ở trong quân đội ba năm, căn bản là chạy không thoát kết quả bị những nam nhân kia chà đạp, làm bẩn. Lão quân nô là một hán tử chân chính, còn y lại là một hán tử giả.

"Trần Tĩnh, ngươi nhất định phải chịu khổ rất nhiều. Có điều, nếu như ngươi không có bị... cái kia... thì tại sao ta lại muốn đánh ngươi?" – Dương Dật có chút khó hiểu hỏi. Không phải mang nhiều nón xanh thì sao Dương Dật kia lại đối xử với Trần Tĩnh như vậy?

"Ngốc quá, ta là quân nô, nếu như bị người ta phát hiện sẽ bị bắt trở về. Con của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, thân phận cũng thấp đi một bậc." – Trần Tĩnh xoa xoa tóc Dương Dật nói, y càng ngày lại càng thích sờ đầu phu quân.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Có cách nào đem cái hình xăm quân nô đó xóa đi không?" – Dương Dật trong lòng lập tức lo lắng nói. Hiện tại hắn có thể hiểu rõ vì sao Dương Dật kia lại đối với Trần Tĩnh như vậy, nguyên nhân chính là Nhóc Béo. "Hắn" sợ nếu như chuyện của Trần Tĩnh bị phát hiện thì Nhóc Béo cũng sẽ chịu liên quan.

Có lẽ, "hắn" không thích Trần Tĩnh, nhưng mà thực sự rất yêu thương Nhóc Béo. Rất có thể Dương Dật kia không biết phải đối mặt với chuyện này thế nào, cho nên mới biến thành nóng nảy như vậy. Dù sao thân thể này cũng chỉ mới mười chín tuổi. Một đứa trẻ mười chín tuổi ở kiếp trước có thể làm gì ngoài rúc vào trong lòng cha mẹ làm nũng chứ.

"Không có cách nào đâu. Nhưng mà ta là ca nhi, sẽ không có ai lại cởi quần áo của ta ra để kiểm tra cả. Vả lại, quân kỹ thì không có cách nào sinh dục, cho nên chỉ cần cần thận một chút là sẽ không có ai nghi ngờ hết." – Trần Tĩnh nói.

"Không được, ta nhất định phải nghĩ biện pháp, nhất định phải làm cho nó biến mất, nếu không ta không thể yên tâm được." – Dương Dật nói. Điều này liên quan đến cuộc sống hạnh phúc của cả nhà bọn hắn đấy.

"Không có việc gì. Đã nhiều năm như vậy đều không sao. Được rồi, ngươi nên ngoan ngoãn đi ngủ đi. Ta nói những chuyện này cho ngươi không phải là để ngươi phiền não. Mau ngủ đi, đã mấy ngày nay ngươi không ngủ đàng hoàng rồi." – Trần Tĩnh nói xong thì thổi tắt ngọn nến.

"Nếu thực sự có một ngày bị phát hiện, ngươi chỉ cần nói ngươi không biết gì hết, tất cả đều là ta giấu diếm lừa gạt. Như vậy ngươi và hài tử nhất định sẽ không có việc gì." – Trần Tĩnh trước khi ngủ lại dặn dò một câu. Kỳ thực, quyển sách kia thật ra rất hiếm, chỉ những đại gia đình mới có, mà những người bình thường căn bản là không biết đến. Mà cái kia chính là phu quân tình cờ nhặt được ở trên đường, đó vốn là kiếp nạn của y.

"Được rồi, ngươi ngủ đi. Trần Tĩnh, về sau ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt thật tốt, không, hiện cũng muốn muốn thật tốt thật tốt đối xử với ngươi. Ta phải nghĩ biện pháp kiếm tiền nuôi gia đình. Ngày mai mấy việc lặt vặt trong nhà cứ giao cho ta, nhớ là sáng mai phải gọi ta dậy sớm, ta còn phải làm..." – Dương Dật chưa nói hết lời thì đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy rất nhỏ, đã hai ngày nay hắn không được ngủ ngon giấc. Hiện tại tảng đá lớn trong lòng đã được dời đi, dĩ nhiên là rất nhanh ngủ mất.

Trần Tĩnh nhìn cái người đang ngủ say sưa kia, thực sự không có cách nào có thể nắm bắt được suy nghĩ của hắn, càng lúc càng giống một đứa trẻ. Bất quá, như vậy rất tốt không phải sao? Lão quân nô nói rất đúng, y cũng có thể có một gia đình hạnh phúc, chỉ cần y dám thử truy cầu. Có lẽ quá trình sẽ có gian nan, có đau khổ, khúc triết, nhưng mà để có thể đạt được hạnh phúc thì tất cả đều là đáng giá.

Sủi cảo

Lảm nhảm: Thân phận đầu tiên của Trần Tĩnh đã đc hé mở rồi nhóe~

Sẽ còn điều gì chờ cả gia đình bọn họ ở phía trước, mời tiếp tục đón xem.

Chương 21

Sáng sớm hôm sau Trần Tĩnh tỉnh dậy thấy Dương Dật vẫn còn ngủ rất say, phỏng chừng có gọi cũng không thể tỉnh lại được. Tiểu Bảo thì ngược lại, hôm nay thức dậy rất sớm. Y vừa thay quần áo xong đã thấy tiểu gia hỏa hai mắt đen láy mở to nhìn mình.

"Khẽ thôi Tiểu Bảo, coi chừng đánh thức cha ngươi, hắn đã vài ngày không được ngủ ngon rồi." – Trần Tĩnh nhỏ giọng nói với Tiểu Bảo. Nhóc con coi vậy nhưng rất nghe lời, cái tay nhỏ nhỏ béo béo bịt chặt miệng mình không cho nó phát ra tiếng để khỏi đánh thức Dương Dật.

Chờ đến lúc Dương Dật tỉnh lại thì Trần Tĩnh đã đem tất cả những việc cần làm trong nhà làm xong, rượu đã rót đầy vào hai bình, mà cái nút bình bằng gỗ hương cũng đã được gọt tốt.

Hôm nay y luộc ba trái trứng gà, Tiểu Bảo cầm một trái trứng luộc chấm đường ăn. Trần Tĩnh nghe Dương Dật nói ăn như vậy có rất nhiều dinh dưỡng, vả lại Tiểu Bảo lại đặc biệt thích, cơ hồ mỗi ngày đều ăn một trái. Hiện tại nhà bọn họ có ba con gà mẹ và một con gà mái mới đều có thể đẻ trứng, mỗi ngày còn cất lại được một quả trứng gà. Hơn mười con gà con cũng sinh trưởng vô cùng tốt. Trong số mười con gà rừng kia đa số là gà trống, gà mái cũng chỉ có bốn con. Trần Tĩnh nghĩ đợi mấy con gà trống này lớn hơn một chút nữa sẽ đem đi hầm cho Dương Dật và Tiểu Bảo tẩm bổ, lúc đó vừa vặn đúng vào mùa thu, là lúc tốt nhất để bồ bổ cơ thể.

"Trần Tĩnh,sao ngươi không gọi ta, để ta dậy trễ như vậy." – Dương Dật từ trong phòng đi ra nói.

"Không sao. Thấy ngươi ngủ ngon nên không nỡ đánh thức." – Trần Tĩnh cười cười, những chuyện lo lắng trước kia sau khi nói cho Dương Dật nghe thì giống như tảng đá lớn trong lòng được gỡ bỏ, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

"Nhóc Béo, ngươi xem, cái mũi của ngươi dính đầy đường kìa." – Dương Dật cười ha hả nói, mỗi lần ăn trứng gà nhóc con này đều như vậy.

Nhóc Béo lấy cái tay nhỏ của mình quẹt lên mặt một cái, đường rớt xuống đĩa cũng bị nó liếm đi, liếm láp một hồi mãi đến khi cái đĩa sạch bóng mới thôi.

Dương Dật ôm Nhóc Béo, Trần Tĩnh đeo giỏ trúc chứa hai bình rượu và hai ống trúc chứa trà giải nhiệt nhân lúc còn sớm, mặt trời vừa mới lên nhanh chóng rời khỏi nhà. Trần Tĩnh dự định trưa nay sẽ đến nhà của Tần đại ca nghỉ lại, để chiều tối mới về.

Đi mới được nửa đường, Dương Dật đã không bước nổi nữa, chủ yếu chính là do ôm không nổi Nhóc Béo. Trần Tĩnh muốn ôm, hắn lại hết lần này đến lần khác không đồng ý.

"Tới đây phu quân, chúng ta ngồi nghỉ một chút." – Trần Tĩnh chỉ vào một khối đá ven đường nói. Phía trước chính là Đả Thạch Tràng do những người đi qua đem đá để chất lại để người đi đường có chỗ dừng chân.

Dương Dật nhìn những hòn đã này nghĩ không biết ở đây có cối xay đá và cối đá không? Nếu có những thứ đó thì có thể làm được bánh mật và sữa đậu nành. Đã thật lâu không được uống sữa đậu nành rồi. Nhưng mà ở trong nhà cũng không thấy có đậu nành, ngược lại đậu xanh thì có một ít, về nhà nhất định phải nấu một nồi canh đậu xanh.

"Trần Tĩnh, chỗ này của chúng ta có cối xay đá dùng đề nghiền nát đậu nành và đậu xanh không? Cái thứ đó được ghép lại từ hai khối đá lớn ấy. Còn cả cối đá nữa, nó giống như là một cái giỏ, lớn chừng này, bên trong lõm vào giống cái nồi mà chúng ta vẫn dùng để nấu cháo đó." – Dương Dật khoa chân múa tay nói.

"Cái cối đá kia là gì? Ta chưa từng nghe qua. Còn cối xay đá thì có đấy, thứ đó vẫn được dùng để nghiền gạo và gạo thô." – Trần Tĩnh suy nghĩ một chút nói.

"Vậy sao? Vậy lúc nào chúng ta cũng kiếm một cái có được không? Đúng rồi, nơi này của chúng ta có đậu nành không?" – Dương Dật vừa nghe thấy có cối xay đá liền nghĩ đến muốn uống sữa đậu nành.

"Muốn đậu nành làm gì vậy? Thứ đó ăn cũng không ngon, trừ làm tương ra thì chỉ để cho ngựa ăn vào mùa đông thôi." – Trần Tĩnh nói. Đậu nành xào lên cũng không thể ăn, ăn nhiều sẽ bị trướng bụng, nhưng mà vẫn có một ít người nghèo sẽ mua để dành đến mùa đông ăn, cói điều hương vị không được tốt lắm.

"Vậy thì chúng ta trước tiên cứ tìm một cái cối xay đá loại nhỏ về, sau đó ta sẽ làm thứ ngon cho ngươi ăn." – Dương Dật nói.

"Phu quân từ sau khi tỉnh lại luôn muốn làm một số thứ thật kỳ quái." – Trần Tĩnh nói.

"Ngươi nói đúng rồi. Sau khi ta tỉnh lại, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều thức ăn mới lạ, cho nên ta rất muốn thử xem." – Dương Dật dứt khoát không giải thích, hắn biết rõ, Trần Tĩnh nhất định sẽ không làm chuyện gì bất lợi cho mình.

"Được, nếu ngươi thích thì chúng ta sẽ đi tìm một cái cối xay đá nhỏ. Đại khái bốn năm ngày là có thể làm được. Còn cái cối đá kia cũng làm một cái luôn đi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Trần Tĩnh mang theo Dương Dật đi vào Đả Thạch Tràng, nơi này bên trong có một ít mộ bia vô danh, cũng có một nửa toàn là đá mài. Trần Tĩnh và tràng chủ tìm một hòn đá mài nhỏ, lại nói với hắn rằng muốn làm một cái cối xay đá và cối đá. Tràng chủ nói cối đá vẫn dùng để giã thuốc là loại cối đá lớn, muốn làm xong cả hai thứ phải mất tầm mười ngày, rồi còn hỏi sau đó phải đưa đến nơi nào. Tổng cộng tất cả là ba quan tiền, đáng lẽ ra hai thứ này phải mất nhiều tiền hơn, nhưng vì bọn họ đặt hai cái, bây giờ lại còn đang trong mùa ế hàng cho nên tràng chủ chỉ lấy ba quan. Trần Tĩnh đặt cọc trước một quan, đến khi nào giao hàng thì trả nốt tiền.

Dương Dật sau khi đi ra khỏi Đả Thạch Tràng, trong lòng có chút lâng lâng, sắp có sữa đậu nành uống rồi, thứ đó có rất nhiều dinh dưỡng. Hơn nữa, nghe Trần Tĩnh nói thì đứa đó không phải rất hiếm. Hắn đã từng ăn qua đậu hũ, biết rõ là phải dùng muối và thạch cao để làm nhưng mà cụ thể làm như thế nào thì đến lúc đso phải làm thử mới biết được. Xem ra cũng cần phải tốn chút thời gian.

"Tới nơi rồi phu quân." – Trần Tĩnh đối với Dương Dật đang vừa cõng Nhóc Béo vừa đi vào cõi tiên nói. Hắn bởi vì không thể ôm nổi Nhóc Béo, lại không muốn để Trần Tĩnh đang mang thai ôm nó, nghĩ tới kiếp trước đã từng thấy người ta cõng hài tử trên lưng cũng thử làm xem. Thật không ngờ làm như vậy tốn ít sức hơn, hơn nữa bời vì trong đầu nghĩ đến dữa đậu nành và đậu hũ cho nên thời gian trôi qua thật nhanh, đợi đến lúc hắn định thần lại thì cũng đã đến thị trấn.

Trên đường người đến người đi tấp nập, đủ loại đồ vật được bày bán, từ bánh bao, màn thầu, mì hoành thánh, kẹo nặn thành hình người cho đến giày rơm, giày vải và các loại khăn thêu, phàm là những thứ cần dùng thì đều có. Cả con phố khoảng chừng dài hơn 1000m.

"Trần Tĩnh, thị trấn này xem ra cũng không lớn, sao lại có nhiều người như vậy?" – Dương Dật hỏi. Kỳ thực hắn là bị tư duy của kiếp trước ảnh hưởng nên mới thấy nơi này không lớn. Nếu so sánh với hiện tại thì tính ra nơi này đã là một trấn khá quy mô rồi, có lẽ qua vài năm nữa có thể phát triền thành thành trấn.

"Cái trấn này đã là khá lớn rồi, vài chục dặm xung quanh đây chỉ có chỗ này là có thể nghỉ chân mua đồ. Hơn nữa nơi này vị trí không tồi, những thương nhân vào nam ra bắc buôn bán đều phải đi qua trấn nhỏ này. Tới đây bọn họ sẽ dừng chân nghỉ lại một chút, trao đổi một ít hàng hóa, một số hãng buôn lớn còn đặt thương khố ở đây nữa đấy. Cho nên đồ dùng sinh hoạt của chúng ta mới có thể đầy đủ như vậy, mà quán rượu của Tần đại ca sinh ý lúc nào cũng rất tốt." – Trần Tĩnh giới thiệu, phu quân cái gì cũng đều đem quên sạch rồi.

"Cha, mứt quả, Tiểu Bảo muốn ăn mứt quả." – Tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy hàng mứt quả thì ngay lập tức không chịu an phận trên lưng Dương Dật nữa.

"Được, được, Nhóc Béo, ngươi đừng nhảy, để cha buông ngươi xuống." – Dương Dật kêu lên, sợ nhóc con này không kìm chế được mà nhảy xuống.

Ngay khi Dương Dật định thả Nhóc Béo xuống thì Trần Tĩnh đã nhanh tay đỡ lấy nó. Tiểu gia hỏa chân vừa chạm đất đã lập tức hướng đến chỗ bán mứt quả chạy tới, Dương Dật vội vàng đuổi theo. Nhãi ranh này càng ngày càng không quản được, chạy nhanh như vậy lỡ mà ngã xuống đất thì làm thế nào. Dương Dật âm thầm quyết định lúc về nhà phải dạy bảo lại nó một chút.

"Thúc thúc, ta muốn mứt quả." – Nhóc Béo đứng bên dưới quầy mứt quả kêu lên.

"Tiểu đệ đệ, người lớn trong nhà ngươi đâu? Phải trả tiền thúc thúc mới đưa mứt quả cho ngươi." – Chàng trai bán mứt kiên nhẫn giải thích, hoàn toàn không vì thấy Nhóc Béo có một mình mà không quan tâm đến nó.

"Vì tiểu ca này, mứt quả bao nhiêu tiền một xâu?" – Dương Dật chạy tới hỏi.

"Loại nhỏ nửa đồng, loại lớn một đồng, đại ca muốn loại lớn hay loại nhỏ?" – Chàng trai khẽ cười nói.

"Lớn đi." – từ trong túi lấy ra một đồng tiền đưa cho chàng trai, Dương Dật nhổ một xâu mứt quả đưa cho Nhóc Béo từ nãy đến giờ hai mắt trông mong nhìn chằm chằm.

"Đi thôi Nhóc Béo. Về sau nếu muốn cái gì phải kêu cha đi cùng mới có thể mua có biết không? Ngươi không có tiền người ta sẽ không đưa đường đường cho ngươi, phải dẫn cha theo để trả tiền Nhóc Béo mới có mứt quả ăn." – Dương Dật nói xong dẫn Nhóc Béo trở lại bên cạnh Trần Tĩnh.

"Được rồi, giờ chúng ta đem rượu đưa tới chỗ Tần đại ca sau đó đi mua một ít đồ dùng trong nhà." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Bởi y đã đồng ý với Dương Dật là không bán số tinh mễ kia, vì thế năm nay thu nhập sẽ thiếu đi, có điều rượu có thể bán được không ít tiền cho nên cũng không cần quá lo lắng.

Dương Dật dẫn Nhóc Béo đang khắp nơi nhìn loạn đi theo Trần Tĩnh đến chỗ của Tần Huy, Mãn Nguyệt Lâu.

Nhìn ba tầng lầu của Mãn Nguyệt Lâu Dương Dật liền cảm thán, so với cổ đại đây đã là một cái nhà lầu rất hoành tráng, tường ngoài xây bằng gạch xanh, diện tích rộng khoảng năm sáu trăm mét vuông.

Trần Tĩnh mang theo hắn đi vào hậu đường, đã rất lâu rồi y không đến đây, tiểu nhị ca vừa nhìn thấy đã vội vàng chạy ra nghênh đón. Nếu như đắc tội ca nhi này, Tần quản sự của bọn hắn sẽ lập tức cho bọn hắn cuốn gói đi luôn. Nghe đầu bếp chính nói ca nhi này chính là người đã cứu mạng của Tần đại quản sự.

"Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi mang cả Nhóc Béo đến luôn à. Nhóc Béo lại đây để Tần thúc thúc ôm, nhìn ngươi này, miệng dính đầy đường kẹo rồi." – Tần Huy vừa nghe thấy Trần Tĩnh đến liền chạy vội tới.

"Đến hậu viện nghỉ ngơi một chút đi, thật khó có dịp cả nhà các ngươi cùng đến đây." – Tần Huy ôm nhóc béo dẫn Dương Dật và Trần Tĩnh đến hậu viện.

Ba người vừa mới đi đến trước phòng của Tần Huy Nhóc Béo đã không chờ được, từ trong ngực hắn nhảy xuống bắt đầu thăm dò căn phòng lạ lẫm kia.

"Nhóc Béo, không được làm lộn xộn đồ đạc trong phòng của Tần thúc thúc." – Dương Dật nói với Nhóc Béo đang hết sờ cái này lại sờ cái kia trong phòng của Tần Huy.

"Không sao, không sao đâu. Cũng chẳng có đồ vật gì đáng giá, nó thích thì cứ để cho nó chơi đi." – Tần Huy vừa cười vừa nói, giúp Dương Dật và Trần Tĩnh rót hai chén nước. Hắn đối với Nhóc Béo thực sự là rất yêu thích.

Trần Tĩnh đeo giỏ trúc gỡ xuống còn Dương Dật thì sau khi tiến vào phòng của Tần Huy, ngồi xuống một cái là chẳng buồn nhúc nhích nữa, thật sự là mệt đến phát hoảng rồi.

"Tần đại ca, ngươi xem giúp ta một chút xem rượu này thế nào." – Trần Tĩnh lấy bình sứ đựng rượu đưa cho Tần Huy.

Tần Huy nhận lấy bình sứ, mở nắp ra đưa lên mũi ngửi ngửi cảm thấy hương vị vô cùng thanh khiết nhưng lại thiếu đi một phần nồng đậm, hẳn là rượu vừa mới nhưỡng ra, không phải là rượu lâu năm.

Sau đó, hắn lại rót ra một cái chén xem xét cẩn thận, rượu tuy thanh thuần nhưng bên trên bề mặt vẫn có một chút tạp vật, không phải là đặc biệt tinh khiết, hẳn là chưa có lọc qua.

Cầm lấy chén rượu nhấp thử một ngụm, mới vào cảm giác không đủ nồng hậu nhưng cũng coi như là thanh liệt ngon miệng, loại rượu này so ra đã là khá tốt rồi. Nếu như được lọc tốt thì sẽ càng cảm thấy ngon hơn.

"Rượu này của các ngươi từ đâu lấy tới vậy? Vị tuy rằng không đủ thuần hậu, nhưng mà uống và khá tốt, có thể xếp vào loại trung đẳng. Nếu có thể làm cho nó càng tinh khiết hơn thì càng tốt." – Tần Huy nói.

"Cái kia, nếu như đem bán thì có thể bán được bao nhiêu tiền?" – Dương Dật không thể chờ được bèn hỏi. Hắn từ khi nhưỡng rượu đã tốn không ít tiền mua bình gốm, bình sứ, hơn nữa đại đa số nho là do Trần Tĩnh hái về, nếu như bán không được bao nhiêu tiền thì thiệt thòi lớn rồi.

"Nếu như muốn bán thì, bình sứ không có vấn đề gì, nút gỗ gọt cũng rất tốt, nếu như bọc một miếng vải đỏ bên ngoài nút thì sẽ đẹp mắt hơn. Chỉ là rượu kia chưa đủ tinh khiết, vẫn còn lẫn một ít tạp vật, vị thì coi như tạm được. Giải quyết được hai vấn đề kia thì có thể mang ra bán bình thường rồi. Nếu như thời gian ủ rượu tăng lên, khiến mùi vị của rượu nồng hơn một chút nữa thì miễn cưỡng có thể tính vào giá cao. Ta mạo muội hỏi một câu, rượu này là nhà Trần lão đệ các ngươi nhưỡng ra đúng không?" – Tần Huy vừa cười vừa nói. Hắn thực sự vì Trần Tĩnh mà cảm thấy cao hứng. Có thứ này thì hàng năm đến mùa thu Trần Tĩnh cũng không cần phải bất chấp nguy hiểm mà đi săn nữa.

"Đây là do chúng ta trong lúc vô tình nhưỡng được, cảm thấy rất giống rượu, để một thời gian thì thấy nó cũng không tệ lắm cho nên muốn mang đến cho Tần đại ca xem." – Trần Tĩnh nói.

"Nếu vậy các ngươi bán cho ta đi, ta mua cho chính mình uống. Nếu có nhiều các ngươi đem rượu lọc qua loại bỏ tạp chất, đong vào bình sứ, ta sẽ mang ra tiêu thụ thử xem. Giá cả thì đến lúc đó mới có thể định được. Có điều ta có thể cam đoan là một bình sứ như vậy không ít hơn hai quan tiền." – Tần Huy vừa cười vừa nói, bởi vì là rượu mới, giá cả ban đầu nhất định là không cao. Tuy rằng có quan hệ bên trong với hắn nhưng cũng không thể để người ta dị nghị, nếu như rượu này bán tốt, đến lúc đó hắn lại giúp Trần lão đệ nâng giá cũng không có vấn đề gì.

"Thật sự có thể bán hai quan sao?" – Trần Tĩnh hỏi. Mặc dù bình rượu gia vị trong nhà của y tương đối mạnh, nhưng cũng chỉ có một quan tiền, huống chi cái bình kia còn rất lớn. Đằng này, bình sứ của bọn họ chỉ lớn bằng bàn tay, bên trong nhiều lắm thì cũng chỉ có ba lượng rượu, giá này có phải quá cao rồi không?

"Giá này không có vấn đề gì. Nếu như các ngươi có nhiều, trước tiên có thể mang đến hai mươi bình thử xem." – Tần Huy nói. Thật ra thì những loại rượu ngon kia giá cả rất cao, cho nên loại trung bình thế này bán giá đó đã là khá rẻ rồi.

"Qua vài ngày nữa chúng ta có thể mang mười bình tới, bởi vì không nhưỡng được nhiều, một tháng chúng ta cũng chỉ có thể mang đến ba mươi bình như vậy thôi." – Trần Tĩnh nói, trong nhà cũng không còn bao nhiêu, có một số còn là mới nhưỡng.

"Vậy bây giờ đừng có lấy ra, các ngươi cứ để đấy, đợi đến mùa đông thời tiết lạnh giá thì sẽ bán được giá cao hơn một chút. Đến lúc đó ta sẽ đến nhà các ngươi lấy. Hơn nữa, đợi qua mấy tháng rượu này của các người mới có thể càng thêm thuần hậu. Vả lại, thời điểm đó cũng có ít rượu, số rượu của các ngươi vừa vặn bổ xung vào là tốt nhất." – Tần Huy nói.

"Được, vậy thì chờ thêm một thời gian nữa." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Nếu như rượu trong nhà đều bán đi thì tiền dư của năm nay sẽ không ít.

Dương Dật vẫn còn đang suy nghĩ. Hắn muốn mua mấy miếng khăn lụa để lọc rượu, miễn cho khi đổ rượu ra bên trong có lẫn tạp chất, trước nay vẫn không nghĩ đến điều đó, giờ ngẫm lại quả thực là thiếu sót.

"Tiểu Bảo, ngươi đang làm gì đó?" – Trần Tĩnh vừa nói hết lời liền thấy tiểu tử kia tò mò leo lên giường của Tần Huy.

"A mỗ, cha, cứu mạng. Tiểu Bảo không ra được." – Tiểu Bảo khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lớn tiếng kêu cứu. Nó thực sự không có cố ý, bởi vì thấy cái chăn trên giường của Tần thúc thúc quá mềm mại nên nghịch một chút, không nghĩ tới lại đem mình bọc lại đến nỗi không thoát ra được.

Vừa rồi cả ba người lớn đều tập trung bàn luận về rượu, Tần Huy cũng không cho rằng Nhóc Béo ở trong phòng của mình có thể xảy ra chuyện gì. Dương Dật cũng nghe rất chăm chú. Mà Nhóc Béo thì lại ở trên giường của Tần Huy lăn qua lăn lại lăn đến mức bọc mình thành một cái kén, uốn éo thế nào cũng không ra được.

Chương 22

"Ha ha ha, Nhóc Béo, ngươi cũng thật là có bản lĩnh đó, có thể đem chính mình cuốn thành tiểu trùng trùng." – Tần Huy cười lớn, đứa nhỏ này thật là quá mức chọc người rồi.

"Ngươi tiểu tử thúi này, đem giường của Tần thúc thúc làm lộn xộn hết rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, nhóc con này càng ngày càng nghịch ngợm, cũng may là còn biết cời giày trước khi lên giường.

"Ai nha, Nhóc Béo sao lại đem mình cuốn thành con sâu róm nhỏ như vậy." – Dương Dật nhịn cười nói. Vội vàng đem Nhóc Béo bên trong cái chăn cứu ra, chứ nếu không để chậm một chút, không nhịn cười được lại làm cho nhóc con kia thẹn quá hóa giận khóc rống lên thì phiền phức lớn. Nhưng mà nhìn nó như vậy, thực sự là rất muốn cười. Cái thân thể nho nhỏ bị tấm chăn trải giường bọc lấy, bởi vì không nhúc nhích được cho nên chỉ có thể từng chút từng chút một di chuyển về phía trước. Dương Dật cảm thấy cái bộ dạng này rất quen mắt, a, đúng, chính là nó, chính là tạo hình lúc cừu vui vẻ di chuyển khi bị lão sói xám trói lại đây mà. Ha ha ha. Dương Dật rút cuộc cũng không thể nhịn được, phá lên cười.

Dương Dật ôm Nhóc Béo cùng Trần Tĩnh đi ra ngoài, y ở cửa hiệu bán tạp hóa mua khoảng mười cân đường và muối. Hiện tại, giá đường và muối khá rẻ, nếu chờ đến cuối năm, thời điểm lễ mừng năm mới những vật này sẽ đắt lên.

"Trần Tĩnh, ở nhà không phải là vẫn còn mấy thứ này sao?" – Dương Dật tò mò hỏi. Số đường muối trong nhà ít nhất cũng phải ăn một tháng nữa mới hết, sao phải mua thêm làm gì.

"Mua trước một ít cất đi, đến cuối năm mấy thứ này sẽ đắt hơn rất nhiều mà có khi còn không mua được." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Đường muối trong nhà bây giờ dùng rất nhanh hết, tốt nhất là cứ mua một ít để đó thì hơn.

"Ra vậy. Trần Tĩnh, có thứ gì cần chú ý ngươi phải nói cho ta biết đấy. Bụng của ngươi đã lớn như vậy rồi, ta hy vọng ngươi có thể ở nhà tĩnh dưỡng, về sau mấy việc này cứ nói cho ta biết để ta làm." – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh nhìn Dương Dật, cười đến hai mắt cong lên thành cái nguyệt nha.

"Ngươi có phần tâm ý này là đủ rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, tâm tình thực sự vô cùng tốt.

"Trần Tĩnh, bên này có bán đậu, ta muốn mua một ít đậu." – Vài ngày nữa cối xay đá làm xong, có thể xay đậu làm sữa đậu nành uống rồi.

Dương Dật mua một ít đậu đỏ và đậu nành, ngay cả đậu đen cũng mua luôn, cộng lại tất cả khoảng mười cân. Mấy loại đậu này vô cùng rẻ, thậm chí so với gạo thô còn rẻ hơn, nhất là đậu nành và đậu đen. Dương Dật hỏi Trần Tĩnh vì sao lại như vậy, y nói, nhưng cây đậu này đại đa số là mọc dại. Những người nhà nghèo sẽ nhân lúc việc đồng áng rảnh rỗi sẽ đi hái về phơi khô rồi mang vào phiên chợ bán. Bất quá, không có nhiều người ăn mấy thứ này cho nên giá cả không cao, đại đa số người ta mua về để đó chờ đến mùa đông thì đem cho gia súc ăn.

Dương Dật kiên trì đem giỏ trúc đeo ở trên lưng, Tiểu Bảo thì được hắn ôm trên tay. Sau đó lại đi mua một ít vải đỏ khá tốt để dùng bọc cái nút bình rượu.

"Cha, ta muốn ăn hoành thánh." – Tiểu Bảo lúc đi ngang qua quán hoành thánh nói.

"Được, chúng ta đi ăn hoành thánh." – Một nhà ba người tiêu hết sáu tiền ăn ba chén hoành thánh, hai tiền một chén vừa rẻ vừa ngon lại còn no bụng.

Tiểu gia hỏa là lợi hại nhất không ngừng ăn ké hoành thánh trong chén của Trần Tĩnh, Dương Dật cũng múc ba cái cho nó. Nhóc con này người mặc dù nhỏ nhưng có thể ăn hết cả hai phần hoành thánh, ăn vậy không béo mới là lạ ấy.

Bởi vì hôm nay trời không nắng lắm nên ba người xong việc là lập tức chào tạm biệt Tần Huy trở vể nhà.

"Tần đại ca, ngươi làm gì vậy, chúng ta sao có thể nhận cái chăn này của ngươi." – Trần Tĩnh thật không ngờ Tần Huy lại lấy cái chăn Tiểu Bảo thích gói lại đưa cho Tiểu Bảo. Thứ này y đã xem qua, rất đắt tiền, không thể nhận được.

"Thực ra cái chăn này đối với ta quá nhỏ, đắp không kín mà ném đi thì cũng rất tiếc, vừa vặn Nhóc Béo thích liền đem cho nó luôn. Vốn định để cho con của ta, mà không biết đợi đến ngày tháng năm nào nữa, ha ha." – Tần Huy vừa cười vừa nói. Nguyên bản hắn để ở đầu giường định làm cho Nhóc Béo vài bộ quần áo, nhân tiện đây thì đưa cho nó luôn, chăn thì có thể đắp vài năm, mà quần áo thì mặc một năm đã chật rồi.

"A mỗ, Tiểu Bảo rất thích cái chăn này, sờ lên rất mềm, rất thoải mái." – Nhóc Béo lập tức hô lớn. Rất sợ cái chăn nhỏ đến tay mình rồi lại vuột mất, tiểu gia hỏa liền ôm chặt không buông.

"Được rồi, được rồi, nếu Tiểu Bảo thích thì chúng ta cứ nhận đi." – Dương Dật nói với Nhóc Béo.

"Nhưng mà, lần sau Nhóc Béo phải đem đồ vật mình thích ăn nhất cho Tần thúc thúc ăn có được không?" – Dương Dật ngồi xổm xuống nói với nó.

"Ta biết rồi, cha, lần sau chúng ta sẽ đem tôm nhỏ đến cho Tần thúc thúc ăn." – Nhóc Béo nghiêng đầu nói nói.

***

Trần Tĩnh mấy ngày này ngày nào cũng đi thăm ruộng gạo thô, Dương Dật thì ở nhà làm mấy việc lặt vặt, làm xong lại đi ra sau núi hái nho dại, hiện tại hắn đã không cho Trần Tĩnh đi lên núi nữa rồi. Ngoại trừ để Trần Tĩnh nấu cơm ra, thì hầu hết việc nhà đều là hắn làm. Cơm tối cùng cơm trưa bây giờ hắn cũng xuống phụ nấu, tin rằng không lâu nữa là có thể nấu được toàn bộ. Giặt quần áo chính là công việc đầu tiên mỗi sáng của Dương Dật, giặt xong rồi mới quay về nấu bữa sáng.

"A mỗ, sao cha lại không dẫn Tiểu Bảo đi hái quả chua?" – Nhóc Béo đi cùng với Trần Tĩnh trên đường nhỏ thắc mắc hỏi.

"Ngươi không thích đi cùng với a mỗ sao? A mỗ không đi cùng, một mình cha không trông được ngươi." – Trần Tĩnh nhìn nhìn ruộng gạo thô nói. Hai ngày nữa là có thể thu hoạch được. Thấy Dương Dật mấy ngày nay đều bận việc nhà đến xoay vòng vòng, y có chút đau lòng. Bàn tay trắng nõn trước kia giờ cũng đã có thêm một tầng vết chai rồi. Có điều, đợi đến khi y sinh hài tử xong, y nhất định sẽ không để Dương Dật lại phải chịu khổ. Cũng không biết vì sao lần này mang thai hài tử lại không nhẹ nhõm như lúc mang thai Tiểu Bảo.

"Mới không phải đâu, nhưng mà Tiểu Bảo rất muốn chơi với cha." – tiểu gia hỏa bĩu bĩu môi nói, hiện tại cha không chịu chơi cùng nó. Mỗi ngày làm việc xong là lại lên giường ngủ mất, trước kia, mỗi ngày cha đều nói chuyện với nó xong mới ngủ.

Hôm nay Dương Dật hái được nửa giỏ nho, lại hái được nửa bao vải đậu xanh ở trên sườn núi. Trần Tĩnh nói bên sườn núi thường mọc nhiều đậu xanh, còn đậu nành thì sinh trưởng ở cạnh bờ sông, chỗ bọn họ không có nhiều.

Về đến nhà, đem nho rửa sạch để vào trong sọt, lúc này hắn mới đi uống một chén trà lạnh, Trần Tĩnh hôm nay cùng với Nhóc Béo đi ra ngoài, không có ở nhà.

Đem một bó cỏ xanh tiện tay cắt được ném vào trong chuồng gà. Hiện tại cỏ xanh cũng không còn nhiều nữa, chỉ có mấy chỗ mát mẻ ở sau núi mới có cỏ, Dương Dật mỗi lần đều học theo Trần Tĩnh cắt cỏ xanh che lên trên mấy quả nho trong giỏ.

Đem mộc nhĩ cất vào mấy cái giỏ trúc trong nhà kho, để đến mùa đông có thể đem nấu mì ăn. Dương Dật biết, ở nơi này mùa đông rất lạnh, ngoại từ bắp cải đặt trong hầm ra thì chẳng có rau củ gì cả.

"Trần Tĩnh, ngươi về rồi. Sao không để quần áo đó ta giặt cho, ta đã nói là để ta giặt rồi mà. Trầm a mỗ nói ca nhi mang thai không nên vận động mạnh, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đấy." – Dương Dật nhận lấy mấy cái chăn lớn chăn nhỏ đã được giặt sạch nói. Hắn chỉ nghĩ đem quần áo giặt sạch lại quên mất phải nhân lúc trời nắng đem mấy thức thượng vàng hạ cám trong phòng tẩy trừ.

"Ở nhà cũng không có việc gì làm, thấy mấy thứ này cũng bẩn rồi nên đem đi giặt cho sạch. Ngươi có mệt không? Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, nhà chúng ta cũng không thiếu mấy thứ kia. Rượu ngươi nhưỡng ra cũng khá nhiều rồi, chỗ đó bán cũng được khoảng hơn mười lượng bạc. Ngươi nếu mệt đến sinh bệnh thì ai tới chăm sóc ta và Tiểu Bảo. Cho nên, ngày mai không cần đi lên núi nữa. Cái cối xay đá kia chắc ngày mai cũng được đưa đến rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Phu quân nhà y dạo gần đây phi thường cố gắng làm việc.

"Ngươi nói thật sao? Thật tốt quá. Ta ngày mai sẽ không lên núi nữa, cối xay đá làm xong thì có thể xay đậu nành làm sữa uống. Nhóc Béo, đến lúc đó cha sẽ làm sữa đậu nành cho ngươi uống." – Dương Dật cao hứng nói.

Sáng sớm ngày hôm sau Dương Dật đã đem đậu nàng đi ngâm, hắn ngồi ngoài cửa, ngóng xem không biết khi nào cối xay mới được đưa đến. Trong lúc vô tình hắn cũng phát hiện ra gạo thô rất dính, không biết có thể đem nó xay ra làm bánh mật không, nếu có thể thì thứ đó có thể tạo thành thu nhập rất tốt.

"Phu quân đừng vội, xế chiều hôm nay nhất định sẽ đưa đến." – Trần Tĩnh thấy bộ dạng hưng phấn giống như đứa trẻ của Dương Dật thì cười cười. Cái thứ kia thực sự tốt vậy sao? Làm cho y cũng có chút chờ mong, không biết sữa đậu nành là thứ gì.

"Ta không vội. Trần Tĩnh, ngươi ngồi xuống đi, cái bụng lớn như vậy đứng lâu sẽ rất mệt mỏi đấy." – Dương Dật sau khi phục hồi tinh thần liền kéo Trần Tĩnh ngồi xuống, còn hắn thì lại tiếp tục đi tới đi lui. Chỉ có Nhóc Béo là vô ưu vô lự nằm chổng vó ở trên giường ngáy o o, trên bụng đắp cái chăn nhỏ mà Tần Huy đã cho.

Tiểu gia hỏa từ sau khi đem cái chăn đó trở về thì yêu thích đến không thể buông tay, mỗi lần nằm trên giường sẽ ngoan ngoãn đắp chăn ngủ. Trái ngược hoàn toàn với trước kia, mỗi lần đi ngủ là phải vân vê tới khi cái chăn đầy nếp nhanh mới chịu đắp.

Trước khi trời tối, cái cối xay mà Dương Dật ngày ngóng đêm mong cuối cùng cũng được con trai của tràng chủ dùng xe bò chờ tới, ngay cả cán gỗ bên trên cối xay cũng đã được chuẩn bị tốt.

"Cám ơn ngươi, phu quân nhà ta khí lực hơi nhỏ, ta lại đang mai thai nên không tiện chuyển vào." – Trần Tĩnh lấy ra hai quan tiền đối với người hỗ trợ đem cối xay và cối đá vào nhà nói.

"Không có gì. Nhà ai chẳng có lúc gặp khó khăn." – Hán tử kia đỏ mặt cười nói. Hán tử đẹp như vậy nếu mà là ca nhi chắc chắn ai cũng không nỡ để hắn phải làm việc, phải chịu chút khổ cực nào.

Dương Dật thấy ở trên thớt gỗ đặt một hòn đá mài nhỏ có hai tầng, bên trên đầu tảng đá có một cán cây gỗ, bên dưới là một tảng đá lớn khoảng nửa mét, bên trong có năm sáu vòng tròn khoảng năm, sáu cm, đại khái là đem thứ cần xay đổ vào đó, nó theo cái lỗ đó chảy xuống giữa hay phiến đá rồi bị nghiền ra, bột được nghiền tốt sẽ thông qua một đường dẫn chảy vào trong chậu gỗ. Nhìn thấy cái cối xay đó Dương Dật vô cùng hưng phấn. Dù trời đã tối hắn vẫn quyết định đem hai phần đậu nành đã ngâm tốt ra xay.

"Trần Tĩnh, tối nay chúng ta ăn sủi cảo đi. Đợi ta xay xong sữa đậu nành rồi ăn, tối nay ăn muộn một chút cũng được." – Dương Dật kích động nói.

Trần Tĩnh nghe Dương Dật nói thì đi nhào bột mì, sủi cảo ăn cùng với trứng và hành băm, vô cùng thơm, là món và Dương Dật và Tiểu Bảo rất thích ăn, đương nhiên, đó cũng là món y thích.

Dương Dật đi múc một chậu nước, đổ vào mấy cái lỗ trong cối xay bắt đầy cọ rửa, sau khi thấy nước từ trong đá mài chảy ra sạch trong lại đem toàn bộ cối rửa sạch một lần nữa. nhìn nhìn đậu nành, lại nhìn nhìn đá mài, hắn quyết định trước tiên cứ cho một nắm gạo thô vào xay để đem bột đá còn sót ở trong cối tống ra ngoài hết rồi mới cho đậu nành vào, như vậy sẽ không bị uống phải bột đá.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật bận tới bận lui cũng tò mò không biết sữa đậu nành này rút cuộc làm như thế nào, riêng cái cố xay này thì y biết, nó vẫn thường dùng để xay bột.

Thời điểm gạo thô bị xay thành bột, Dương Dật dùng nước đổ vào để chúng chảy hết ra ngoài rồi để sang một bên, cái đó ngày mai tính. Hắn muốn đem phần bột gạo thô này chưng lên, rồi dùng cái cối đá giã thử xem có thể làm thành bánh dày hay không. Muốn vậy thì còn phải chuẩn bị một cái chày gỗ nữa.

Sau khi xác định được cối xay đã được rửa sạch sẽ, Dương Dật bát sứ lớn đem để ở chỗ bột đậu nành sẽ chảy ra.

Từng muỗng từng muỗng đậu nành ngâm lọt vào bên trong mấy cái lỗ trên cối đi xuống dưới bị đá mài mài không ngừng phát ra mùi thơm, nước bột đậu nành không ngừng chảy vào bát lớn. Thấy trời đã tối, Dương Dật tăng nhanh tốc độ đem toàn bộ đậu nành trong chậu gỗ đều mài xong.

Sau khi đã chuẩn bị tốt bột mì, Trần Tĩnh và Tiểu Bảo đều đứng ở bên cạnh hiếu kỳ nhìn xem.

Giống như Dương Dật, Trần Tĩnh cũng ngửi được mùi thơm của đậu, thứ này mà nấu lên mùi vị chắc chắn sẽ không tồi.

Tiểu Bảo thì khoa trương hơn, đem mũi kề sát vào bát đựng nước đậu nành ngửi ngửi. Thật là thơm, thứ cha làm nhất định ăn rất ngon, nó muốn ăn thật nhiều để lớn thật nhanh, có thể giúp cha và a mỗ làm việc. (Chứ không phải mi tham ăn sao? *nhìn khinh thường*)

Lảm nhảm: Thật xin lỗi vì ở chương trước mình edit cái thứ Tiểu Bảo quấn vào là cái thảm. Chỗ đó đáng lẽ ra phải để là cái chăn (cái mền) mới đúng. Vốn mình cũng thấy kỳ kỳ, nhưng raw nó viết là "thảm" mà dịch kiểu gì thì nó cũng là thảm cho nên để luôn :v Bây giờ qua chương mới thì trong raw lại viết là "tấm chăn" cho nên mình đã sửa lại, sửa luôn cả chương trước rồi, nên đính chính ở đây để những ai đã đọc chương kia ko cảm thấy mâu thuẫn nữa nhé.

Ờm... vì hôm qua trên đường đi học về bị đụng xe, cái tay đau quá ko gõ đc nên hôm qua ko post chương nào :)) để mn phải chờ rồi.

Phim hoạt hình Cừu vui vẻ và sói xám, cái này mình nhớ là ở vn có chiếu rồi đấy, tìm ko thấy cái hình bé dê bị trói nên cho cái hình phim để mn dễ hình dung nha.

Chương 23

"Đại công cáo thành rồi, ha ha ha, có thứ này nhất định có thể nấu thành sữa đậu nành." – Dương Dật buông tay ra khỏi cán gỗ, bưng lấy bát sứ cúi đầu hít một hơi thật sâu, qua một lúc mới ngẩng đầu lên thở ra. Thơm quá, đã rất lâu hắn không được uống rồi, Dương Dật nội tâm kích động nghĩ.

"Đi, Trần Tĩnh, Nhóc Béo, để cha nấu sữa đậu nành cho các ngươi uống. Đúng rồi, Trần Tĩnh, lấy hộ ta tấm khăn lụa mới mua ra đây, ta muốn lọc qua một cái, đem cặn bột bỏ đi vị sẽ ngon hơn." – Dương Dật cao hứng nói.

"Được." – Trần Tĩnh lập tức đi lấy một tấm khăn lụa đến.

Dương Dật đem khăn lụa gấp làm đôi đặt ở bên trên một cái bình gốm nhỏ đổ nước bột đậu nành từ trong bát vào bình cho nó chảy ra tấm khăn rồi lại làm ngược lại, rất nhanh nước bột đậu nành đã được lọc tốt.

"Trần Tĩnh, ta đi nhóm lửa, ngươi bắt đầu gói sủi cảo đi." – Dương Dật sau khi đem số nước đậu nành đã được lọc tốt đổ vào nồi nói. Trước kia ăn sủi cảo đều ăn cùng với cháo, tối nay sẽ dùng sữa đậu nành.

Cho sủi cảo đã được gói xong bỏ vào trong chảo, lửa phải để lửa vừa nếu không dù tay nghề có tốt cỡ nào cũng có thể bị cháy mất. Có điều, chỉ cần căn đủ lửa thì với tay nghề của Trần Tĩnh nhất định sẽ không bị cháy.

Ba tô sủi cảo rất nhanh đã được chiên xong. Cái sủi cảo cuối cùng bên trong có hành và trứng gà vô cùng thơm được Trần Tĩnh thả vào trong cái bát nhỏ của Tiểu Bảo, nó vốn dĩ đã bụng đói kêu vang, có được sủi cảo thì đưa lên thổi thổi mấy cái đến khi bàn tay nhỏ nhỏ thịt thịt có thể nhúm được liền cầm lấy ăn.

"Phu quân, sữa đậu nành sôi rồi, ngươi đến xem đi." – Trần Tĩnh thấy nồi sữa đậu nành đã sôi lập tức gọi Dương Dật.

"Được, ta tới ngay đây." – Dương Dật vừa từ trong bếp đi ra, cả người toàn là mồ hôi, hắn bèn lấy tay áo lau lau trán.

Sau khi rửa sạch tay, Dương Dật cầm một cái bát lớn múc một muỗng hành và một chút dầu hạt trà, muối, dấm, rượu và một ít dưa chuột muối rồi lúc này mới đem sữa đậu nành đổ vào trong bát. Hắn chỉ múc hơn nửa bát, sợ uống nhiều quá sẽ bị trướng bụng.

Mặc dù Dương Dật rất thích ăn ngọt, nhưng mà hắn biết rõ những người bình thường không uống sữa đậu nành mà đột nhiên uống thân thể có thể không hấp thụ được, hắn sợ Nhóc Béo và Trần Tĩnh uống vào sẽ đau bụng cho nên sữa đậu nành mặn là lựa chọn tốt nhất. Không biết là ở đây có thuốc trị tiêu chảy không, vả lại, Trần Tĩnh bụng lớn như vậy rồi nếu bị tiêu chảy cũng không tốt. Đợi sau này Trần Tĩnh và Nhóc Béo uống quen rồi mới để uống ngọt cũng không muộn.

Dương Dật đem sữa đậu nành mặn đặt ở trên bàn để lát nữa uống, ăn trước một ít sủi cảo lấp bụng đã. Hắn cầm một cái sủi cảo lên cắn, tay nghề của Trần Tĩnh thật là tốt.

"Ăn trước đi, đợi một lát nữa nó nguội rồi hãy uống. Nhưng mà, Trần Tĩnh với Tiểu Bảo lần đầu uống thứ này nên phải uống mặn, đợi đến khi nào uống quen rồi sẽ để các ngươi uống ngọt, cái này uống ngọt sẽ càng ngon hơn." – Dương Dật cao hứng nói.

Nhìn số sữa đậu nành còn sót lại trong nồi, Dương Dật thầm nghĩ, nếu có chút nước đắng thì tốt rồi, có thể đem chỗ đó làm thành mấy cái đậu hũ. Nhưng mà, bây giờ làm cách nào mới có thể tìm được nước đắng đây? Nơi này căn bản là không bán thứ đó. Dương Dật nhớ, loại nước đó là do nước biển bốc hơi mà thành, hơn nữa lại còn có độc, vả lại hắn cũng chưa từng thực tế tiếp xúc qua, cho dù có để ở trước mặt hắn cũng không biết.

"Cha, nguội rồi, có thể uống chưa?" – Thời điểm Dương Dật còn đang suy nghĩ thì Tiểu Bảo đã dùng cái muỗng của nó thò vào bên trong bát sữa đậu nành mặn.

"Phu quân, thứ này chính là sữa đậu nành sao? Uống rất ngon." – Trần Tĩnh uống một ngụm sau mới vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy, cha, ngươi xem, bọn nó đang kết thành khối này." – Tiểu Bảo dùng thìa khuấy vào chỗ đậu hoa trong bát nói. Thứ này thật thần kỳ, vừa rồi rõ ràng là canh, bây giờ đã cứng lại.

"À... Trần Tĩnh, nơi này của chúng ta có bán nước đắng không? Loại nước cô lại từ muối, lại còn có độc ấy." – Dương Dật hỏi.

"Muối có độc sao? Ta chưa từng nghe nói qua, nhưng mà khi chúng ta để muối vào bình gốm lâu ngày, dưới đáy bình cũng có một ít nước, loại đó có độc. Không biết có phải là thứ ngươi nói đến không?" – Trần Tĩnh nói.

"Các ngươi ăn trước đi, để ta đi lấy xem." – Vừa nghe thấy lời của Trần Tĩnh, Dương Dật chẳng còn tâm trí đâu mà ăn cơm nữa.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật chạy vào trong bếp muốn mang bình đựng muối ra liền đoán được phu quân y đây là muốn loại nước có độc đó. Phu quân nhiều lúc đúng là ngốc, không chịu hỏi y cho rõ ràng, muốn đem hết số muối trong bình gốm đó lấy ra không biết là phải tốn bao nhiêu thời gian nữa.

"Tiểu Bảo từ từ ăn, để a mỗ đi giúp cha ngươi." – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo đang uống sữa đậu nành ngon lành.

"Phu quân, muốn lấy thứ nước kia cũng không cần phải đổ muối ra đâu." – Trần Tĩnh đi đến bên cạnh Dương Dật.

Nói xong, chỉ thấy y cầm lấy cái bình gốm cao nửa thước nghiêng sang một bên, nước từ dưới dáy bình gốm liền theo một cái lỗ nhỏ ở trên đó chảy ra.

Dương Dật im lặng nhìn cảm thấy mình đúng là ngu ngốc, sau đó liền vội vàng cầm lấy một cái thìa hứng lấy vài giọt.

"Được rồi Trần Tĩnh, để cái bình lại đi, như thế này đủ rồi." – Dương Dật nhìn thấy trong nồi nổi lên một lớp váng vì thế liền đặt cái thìa đựng nước muối kia lên bàn, hắn biết lớp váng nổi lên đó chính là tàu hũ ky. Thứ này nghe nói rất có dinh dưỡng, trước tiên phải đem hớt vào bát cái đã.

"Trần Tĩnh, thứ này có thể là thứ tốt đấy." – Dương Dật cầm đũa đem lớp tàu hũ ky nhẹ nhàng nhấc lên để vào trong bát, cho một thìa đường vào rồi quấy lên hai cái.

"Ngươi cầm lấy, thứ này nhìn vậy nhưng rất bổ, ngươi và Nhóc Béo ăn đi. Ta bây giờ phải đem nước đắng đổ vào nồi đã." – Hắn đưa cái bát cho Trần Tĩnh nói.

Dương Dật cầm một cái thìa lớn quấy sữa đậu nành trong nồi, vừa quấy vừa đem nước đắng từ cái thìa nhỏ vào. Sau khi nhỏ được vài giọt, quấy thêm một lúc mới đem mấy cái muôi đi rửa rồi rửa tay luôn.

Nói gì thì nói thứ này cũng có độc, nếu không rửa tay sạch lỡ đụng vào Nhóc Béo sẽ làm nó bị thương, hắn không thể bất cẩn như vậy được.

"Được rồi, bây giờ ăn cơm thôi." – Dương Dật ngồi vào bàn nói.

"Phụt, Nhóc Béo, ngươi làm gì vậy?" – Dương Dật vửa ngẩng đầu lên liền thấy Nhóc Béo ngậm một miệng lớn tàu hũ ky, có thể là vì khối tàu hũ quá lớn không thể cắn đứt, cũng có thể là do nó không nỡ cắn đứt cho nên miếng tàu hũ ky cứ vậy mà từng mảnh từng mảnh nhỏ rơi vào bên trong bát sữa đậu nành. Hai con mắt đen nhay nháy của tiểu gia hỏa cứ nhìn chằm chằm vào đó, buồn cười không thể tả.

"Tiểu Bảo, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn, không có ai tranh giành với ngươi" – Trần Tĩnh cũng nhìn thấy tình huống của Tiểu Bảo. Vừa rồi y nếm thử một miếng cảm thấy rất ngon nên đã chưa cho Tiểu Bảo ăn, không ngờ đứa nhỏ này lại ăn đến khôi hài như vậy.

Cái miệng nhỏ của Nhóc Béo phình lên, căn bản không thể nói chuyện được, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

Lăn qua lộn lại cuối cũng cũng ăn xong cơm, cái bụng nhỏ của Nhóc Béo căng phồng, hiện tại ngồi ở trên ghế cho tiêu thực, còn Trần Tĩnh thì thu dọn chuẩn bị đi rửa bát.

"Để ta làm là được rồi. À, Trần Tĩnh, ngươi tìm giúp ta một cái giỏ trúc nhỏ thật sạch và tấm vải ngươi vẫn dùng để hấp màn thầu, rồi để tấm vải vào bên trong giỏ trúc. Xong rồi thì đem đậu hũ hoa trong nồi múc vào đó." – Dương Dật cầm mấy cái bát bỏ vào trong chậu gỗ nói.

Trần Tĩnh gật gật đầu, y đi lấy cái rổ trúc nhỏ mà bình thường Tiểu Bảo vẫn cầm để vào trong một cái tô lớn, cái rổ trúc này so ra lớn hơn cái tô một chút cho nên hơn phân nửa rổ nằm gọn vào trong, còn lại ở bên ngoài. Chuẩn bị xong y đem số đậu hũ hoa trong nồi từng khối từng khối múc vào trong rổ, nước rất nhanh thấm qua tấm vải nhỏ vào trong cái tô bên đưới. Thấy nước ở trong rổ không kịp thấm qua vải chảy xuống, Trần Tĩnh liền dừng lại kéo kéo tấm vải một chút, cứ làm như thế cho đến khi toàn bộ đậu hũ hoa đều được múc vào trong rổ.

"Được rồi." – Dương Dật sau khi rửa bát xong thì đem nước trong thùng gỗ đổ vào nồi, cầm mớ chà chà sạch. Trước kia đều là Trần Tĩnh đi vào thôn múc nước, hiện tại hắn thay thế y làm việc đó. Thời điểm đi xách nước mới biết được muốn đem nước đổ đầy cái chum phải tốn rất nhiều thời gian. Kỳ thực, mỗi ngày vào buổi trưa nhân lúc Dương Dật và Tiểu Bảo còn đang ngủ, Trần Tĩnh đã lén đi vào thôn lấy nước về đem chum nước đổ đầy khoảng bảy phần, chỉ vì Dương Dật thần kinh quá thô nên căn bản không biết, nếu không phải như vậy hắn có thể sẽ phải chân chính trái nghiệm cảm giác gánh đầy một chum nước là như thế nào.

Lần trước suýt chút nữa là Nhóc Béo bị ngã vào trong chum nước, bây giờ bên cạnh cũng đã có thêm một cái vạc nước nhỏ, cho nên Dương Dật đã bảo Trần Tĩnh đem một tấm ván gỗ lớn đậy lên. Vả lại hiện tại đang là mùa hè, trời nắng nước cũng bốc hơi rất nhanh, cho nên làm như vậy cũng coi như là nhất cử lưỡng tiện.

Dương Dật sau khi rửa sạch bát thì đem tất cả số nước bẩn mang ra góc vườn tưới cây. Nơi đó bây giờ đang trồng rau hẹ, mấy thứ rau xanh khác căn bản là không thể trồng được, vì cứ trồng lên là lại bị sâu và côn trùng làm hư mất. Kết quả như vậy cũng là do Nhóc Béo ngày nào cũng đi bắt côn trùng về cho gà ăn khiến bọn sâu ăn rau sinh sôi nảy nở quá nhanh, không có cách nào tiêu diệt được. Cho nên bây giờ số rau trồng ở góc vườn nhà hắn toàn bộ đều là để nuôi côn trùng bắt cho gà ăn. Thứ đó rất giàu protein, chẳng trách gà nhà bọn hắn mỗi ngày đều đẻ trứng đúng giờ. Dương Dật nghĩ nghĩ, lại bê chậu gỗ trở vào nhà.

Thực sự thì bây giờ trong lòng hắn vô cùng hưng phấn, đậu hũ, đậu hũ, hắn lại thành công nữa rồi. Trong lòng Dương Dật chỉ muốn hét to lên vài tiếng, nhưng mà vì sợ hù đến Nhóc Béo và Trần Tĩnh cho nên đành nhịn lại, chỉ là khóe miệng không lúc nào là ngưng nhếch lên.

Vừa về đến nhà Dương Dật liền nhìn thấy nước trong rổ trúc đựng đậu hũ từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Bởi vì Trần Tĩnh không biết thứ này phải làm thế nào cho nên chỉ có thể tận lực đem nước đọng bên trong rổ nhỏ ra chứ không hề ép số đậu hoa trong đó xuống.

"Để ta làm cho." – Dương Dật đem tấm vải bên trong rổ trúc túm lại, bắt đầu ép. Bời vì sữa đậu nành còn lại ở trong nồi cũng không nhiều lắm, cho nên hắn cảm thấy nếu có làm thành đậu hũ thì chắc cũng chỉ được hai cái to bằng nắm đấm.

Đem miếng vài từng chút từng chút một vặn lại khiến số nước trong đó chảy ra gần hết, lúc này mới nghĩ tìm một thứ gì đó để làm khuôn, nếu không đậu hũ làm ra ngày mai sẽ giống như cái nắm tay vậy.

"Trần Tĩnh, nhà chúng ta có cái khung gỗ nào có thế nhét thứ này vào, lại còn có thể thoát nước được không?" – Dương Dật lấy đậu hũ được bao trong bao vải ra, hỏi.

Từ đầu đến giờ, Trần Tĩnh một mực theo dõi phu quân y làm, bắt đầu từ ngâm đậu nành, xay thành nước rồi nấu lên cho ra sữa đậu nành, sau đó lại không ngờ thứ nước đắng mà phu quân nói lại có thể biến sữa đậu nành thành một thứ có hình dáng. Y cảm thấy thứ này rất thần kỳ, thực sự vô cùng thần kỳ.

"Có, trước kia ta có làm cho Tiểu Bảo một cái giỏ trúc nhỏ, đem đựng thứ này cũng không sai biệt lắm." – Trần Tĩnh nói xong lại đi vào nhà chính tìm một hồi, cuối cùng cũng tìm được, Tiểu Bảo không biết từ lúc nào đã đem cái giỏ trúc này ném xuống đất.

Trần Tĩnh múc nước, đem cái giỏ trúc lớn hơn bàn tay một chút rửa sạch rồi đưa cho Dương Dật.

Dương Dật nhận lấy giỏ trúc nhỏ, đem khối đậu hũ bọc bên trong bao vải ấn vào, tận lực khiến nó biến thành hình vuông. Sau khi làm xong rồi, hắn cẩn thận nhìn lại vài lần, nhưng mà cảm giác vẫn thiếu thiếu cái gì đó.

"Phu quân, ngươi làm sao vậy?" – Trần Tĩnh hiếu kỳ hỏi, phu quân của y hình như đang tìm thứ gì đó thì phải.

"Không có gì, ta chỉ cảm thấy hình như là thiếu thiếu cái gì đó thôi." – Dương Dật ngẩng đầu lên nói.

"À, phu quân, ngươi lấy một hòn đá đè lên, như vậy nó mới có thể chặt xuống, mà nước cũng sẽ ép ra nhanh hơn." – Trần Tĩnh nói, y cảm thấy thứ này có lẽ phải rắn rắn một chút mới đúng.

Dương Dật ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, trong đôi mắt không hề che đậy sự sùng bái. Hắn vậy mà quên mất người ta làm đậu hũ là phải ép xuống. Trước kia chỉ từng thấy qua máy ép đậu hũ, hoàn toàn không nghĩ đến việc dùng tảng đá đè lên cũng thu được tác dụng tương tự.

"Trần Tĩnh, ngươi thực sự rất thông minh." – Nói xong, Dương Dật khiễng chân hôn lên mặt Trần Tĩnh một cái, cao hứng chạy ra ngoài sân kiếm tảng đá.

Thời điếm nằm ở trên giường, hắn hưng phấn đến mức không ngủ được. Cứ nghĩ đến cảnh ngày mai có thể ăn được đậu hũ là lại khấp khởi mừng thầm, ngay cả con sâu ngủ cũng bị đậu hũ dọa cho bỏ chạy.

"Cha, ngươi đừng lăn qua lăn lại nữa có được không? Tiểu Bảo buồn ngủ lắm." – Tiểu gia hỏa kéo kéo cái chăn trên người bất mãn kêu lên. Nó đây là bị cha làm cho không thể ngủ được. Nhóc con này mới đó mà đã quên mấy ngày trước bản thân còn bất mãn vì sao cha không giống lúc trước, trước khi đi ngủ phải chơi đùa cùng cùng nó.

Dương Dật nghe thấy lời kiến nghị của Nhóc Béo thì xác định là bản thân đã bị ghét bỏ rồi. Hắn bị Nhóc Béo ghét bỏ. Y nghĩ này rút cuộc làm cho cơn hưng phấn quá mức của Dương Dật an tĩnh lại. Trong lòng bây giờ chỉ toàn là âm thanh "Nhóc Béo ghét bỏ hắn, Nhóc Béo ghét bỏ hắn" đả kích không nhỏ. Kỳ thực, đó là do hắn nghĩ nhiều quá mà ra, Nhóc Béo đơn giản chỉ là quá buồn ngủ mà thôi.

"Tiểu Bảo, sao lại nói cha như vậy. Phu quân, ngươi cũng ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy xem đậu hũ thế nào nữa." – Trần Tĩnh nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Dật. Hắn vốn dĩ đang cảm thấy lạc lõng vì con trai ghét bỏ, cuối nhờ sự an ủi của Trần Tĩnh mà ngủ mất.

Lảm nhảm: Cuối cùng cái tay cũng khỏi và có thể gõ bàn phím liên tục đc rồi. Đã để mọi người phải chờ lâu, ha ha.

Về nước đắng: Thứ nước đắng mà Dương Dật sử dụng mình seach được có tên gọi là muối Nigari. Muối nigari là tầng muối mặt trên cùng khi cho bay hơi nước biển để sản xuất muối ăn, gồm MgCl, KCl, Mg2SO4, NaCl,... và các vi chất khác.

Muốn biết thêm chi tiết thì mn hỏi anh gồ nha~

Chương 24

Trần Tĩnh tỉnh dậy rất sớm, thấy phu quân và Tiểu Bảo vẫn đang ngủ ngọt ngào, y nhẹ nhàng lau nước miếng trên miệng Tiểu Bảo, rồi đi vào trong bếp vo gạo nấu cháo. Mãi đến khi nước sôi, Trần Tĩnh mới nhìn đến khối đậu hũ đặt ở trên bàn. Cho thêm lửa vào trong lò, chỉ một lúc sau cháo cũng đã bắt đầu sôi.

Đem hòn đá đặt ở bên trên khung đậu hũ để sang một bên, cầm lấy miếng vải bố bên trong khung trúc nhẹ nhàng kéo một cái, một miếng đậu hũ lớn hơn bàn tay của Trần Tĩnh rất nhanh bị kéo ra. Y nhìn nhìn thứ này nhẹ nhàng lấy tay ấn vào một cái còn có chút co dãn trong lòng thầm nghĩ thật thần kỳ, nó chẳng những có thể đông lại rất nhanh, bây giờ lại còn có thể biến thành khối cứng như vậy.

Mở tấm vải bố, đậu hũ màu trắng bên trong liền hiện ra, rõ ràng ban đầu thứ này có màu hơi vàng, sao lại lại trở nên trắng bóc thế này. Trần Tĩnh cầm nó lên, ngửi qua một cái, cảm thấy hơi có mùi, chẳng lẽ do thời tiết quá nóng nên bị thiu mất rồi? Y cau mày, tối qua rõ ràng ngửi thấy không phải là cái mùi này.

Tuy rằng mùi vị có chút không giống ban đầu lắm, nhưng Trần Tĩnh vẫn cắt lấy một miếng nhỏ. Tối hôm qua y đã thấy rõ ràng, thứ này là dùng nước đắng có độc mà làm ra, không biết bên trong hiện tại có độc hay không, hôm nay phải đem cho mấy con gà thử trước nếu không y nhất định không thể yên tâm được.

Lấy một ít gạo thô trộn chung với đậu hũ, Trần Tĩnh đem ra đặt ở bên ngoài lồng gà. Trong nhà có một con gà trống nhỏ rất hung hăng, độc chiếm chỗ thức ăn này, rất nhanh đã mổ sạch sẽ. Y nhìn nó ăn sạch, nghĩ bụng một lát nữa sẽ đến xem thử, nếu nó không bị làm sao thì thứ kia chắc không có vấn đề gì.

"Cha, dậy đi, dậy đi! A mỗ đã rời giường từ lâu rồi, ngươi sao lại vẫn còn ngủ." – Nhóc Béo mơ mơ màng màng tỉnh dậy, leo lên người Dương Dật kêu lên. Bởi vì vài ngày trước Dương Dật có nói qua với nó, muốn nó lúc ngủ dậy thì phải gọi hắn. Dạo gần đây hắn luôn ngủ quên mà Trần Tĩnh thì nhất định sẽ không đánh thức hắn. (Ngươi có mấy lần là không ngủ quên đâu, hình như còn chưa từng dậy sớm hơn Trần Tĩnh lần nào_lời Tg).

Dương Dật đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác trên ngực mình như bị tảng đá đè lên liền lập tức tỉnh lại. Hắn lại ngủ quên, sao lần nào cũng như vậy nhỉ.

Cẩn thận đem Nhóc Béo vẫn tiếp tục ngủ để sang một bên, Dương Dật ba bước thành hai nhanh chóng mặc quần áo vào. Nghĩ đến số đậu hũ hôm qua làm, động tác lại càng nhanh hơn.

"Trần Tĩnh, ngươi sao lại không đánh thức ta? Ta đã nói là để ta làm mấy việc này rồi mà." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh hiện tại đang mang đậu ra phơi nói.

"Thấy ngươi ngủ ngon nên không gọi." – Sau khi kiểm tra tốt số đậu, Trần Tĩnh ngẩng đầu cười cười.

"Ngươi đã xem qua đậu hũ chưa?" – Dương Dật vừa hỏi vừa đi vào trong bếp.

"Phu quân đi xem thử đi, nhưng mà hình như do thời tiết quá nóng nên bị thiu rồi." – Trần Tĩnh nói xong đem đậu để trên mặt đất phơi nắng.

Dương Dật thấy đậu hũ hình vuông, màu sắc bình thường, tuy nhiên đã bị cắt mất một ít, đưa tay ấn xuống một cái. Trong lòng khẽ động, đầu đầy hắc tuyến, rõ ràng hắn muốn làm đậu hũ, vì cái gì mà giờ lại thô sáp như đậu phụ khô thế này? Tuy vậy nhưng mà nó vẫn rất đàn hồi, hẳn là do hắn để hòn đá quá nặng ép lên cho nên nước trong đậu đã bị ép đi hết. Xem ra là phải làm một cái khung ép đậu, nếu không thì tất cả số đậu hũ làm ra sẽ biến thành đậu phụ khô mất.

Cầm lên ngửi thử, thấy đúng là mùi có hơi chua chua, vừa rồi cũng nghe Trần Tĩnh nói mùi vị của nó bị biến đổi.

"Hẳn là bị thiu rồi. Tối nay chúng ta ngâm một ít đậu nành, để đến sáng mai làm, tối mai là có thể ăn. Như vậy sẽ không bị hư mất." – Trần Tĩnh an ủi, sợ Dương Dật sẽ bị đả kích.

"Thiu rồi, thiu rồi cũng không sao. Đợi đến lúc nó thối, giữa trưa chúng ta đem nó chiên lên ăn." – Dương Dật cười ha hả nói. Đã bao lâu rồi hắn không có ăn đậu hũ thối nhỉ, chắc cũng khoảng hơn nửa năm không nếm qua cái vị kia rồi. Ai bảo kiếp trước thân thể của hắn cứ đến mùa nóng là không ăn được mấy món chiên và cả mấy món cay nữa, cứ hễ ăn một lần là miệng lại bị nhiệt. Nhưng mà, hắn lại cực kỳ thích ăn mấy món chiên chấm thêm tương ớt ấy.

"Nó như vậy còn có thể ăn sao?" – Trần Tĩnh cau mày. Thức ăn bị thịu sao có thể ăn được? Y chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nếm qua, chỉ sợ Dương Dật và Tiểu Bảo ăn vào không tốt.

"Nhất định có thể ăn, hơn nữa hương vị khẳng định rất ngon." – Dương Dật cao hứng nói. Bây giờ không làm ra được đậu hũ thì ăn đậu hũ thúi chiên cũng rất được.

Trần Tĩnh nhìn Dương Dật đang vui vẻ thầm nghĩ, trước kia phu quân đâu có thích ăn như vậy, mới bị đụng đầu một cái, cả ngày liền nghĩ làm thế nào để có thức ăn ngon, trở nên càng ngày càng tham ăn giống Tiểu Bảo.

"Được rồi, đừng có đứng nhìn cái khối đó mà chảy nước miếng nữa. Phu quân đem điểm tâm ăn hết đi, hôm nay trời nắng lắm, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một hôm, ngày mai là có thể thu hoạch gạo thô được rồi." – Trần Tĩnh nói.

Đợi Nhóc Béo ăn cơm xong, Dương Dật bê chậu quần áo mang đi giặt, nó lôi kéo tay Trần Tĩnh, cũng đi theo phía sau hắn. Bọn họ hôm nay phải đi đến con suối lớn để giặt quần áo bởi vì dòng suối nhỏ bên cạnh nhà đã không còn nước nữa, tiện thể hắn và Tiểu Bảo bắt thêm một ít tôm cá luôn.

"Dương Dật, ngươi là hán tử sao lại đi giặt quần áo? Trần Tĩnh nhà ngươi sao không giặt?" – Lâm Thần cười nói, y nếu không quan sát Dương Dật cẩn thận, thực sự sẽ không tin rằng hắn là hán tử. Vốn ban đầu y còn tưởng đại ca lừa mình nữa ấy. Thật không ngờ sau khi nhìn kỹ, y không thể không tin hán tử kia dung mạo thực xinh đẹp, khó trách Trần Tĩnh lại sủng ái hắn như vậy. Có điều, mấy hôm nay Dương Dật mỗi ngày đều đến đây giặt quần áo, chưa từng có hán tử nào đã cưới ca nhi rồi lại chính mình chạy đi giặt quần áo cả.

"Trần Tĩnh nhà ta bây giờ bụng đã lớn như vậy rồi, đương nhiên là phải được nghỉ ngơi." – Dương Dật vừa vắt khô một bộ quần áo vừa cười nói.

"Cha, ta muốn xuống." – Nhóc Béo đứng ở gốc cây trên bờ kêu lớn.

"Tiểu Bảo không được quậy phá, cha ngươi đang giặt quần áo, ngươi xuống đó chỉ thêm loạn thôi." – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo. Thực ra ban đầu y cũng không muốn đến, nhưng mà tiểu gia hỏa này cứ ồn ào nhất định đòi đi theo. Đã dặn nó không được nghịch nước, vậy mà ra đến đây lại bắt đầu không chịu nghe lời.

"Nhóc Béo, đừng xuống vội, đợi cha giặt quần áo xong sẽ mang ngươi xuống." – Dương Dật quay đầu lên nói với Tiểu Bảo. Bởi vì chỗ hắn đang ngồi giặt đồ có rất nhiều đá vụn, lỡ xuống đây không cẩn thận có thể bị vấp ngã. Hắn không muốn Trần Tĩnh đang bụng to và Tiểu Bảo một mình xuống dưới này, nếu mà ngã bị thương, ở cái chỗ này ngay cả urgo cũng không bán thì phải làm thế nào. Dương Dật dĩ nhiên là không chọn mấy vị trí tốt để giặt đồ bời vì mấy chỗ đó là để cho ca nhi đến giặt, những hán tử chưa cưới ca nhi cũng chạy đến bên chỗ hắn ngồi giặt. Đây chính là tập tục và cũng là quy củ của Trần gia thôn, những thứ tốt đều phải hường cho ca nhi yếu đuối.

"Ca nhi nhà ngươi đúng là có phúc khí, ngay cả y phục cũng được ngươi giặt cho." – Trương lượng có chút hâm mộ nói.

"Ngươi trước kia cũng rất có phúc mà, có điều, ngươi cũng không cần phải hâm mộ Tĩnh ca nhi, mấy năm y cũng đã phải chịu không ít khổ rồi. Nhớ ngày đó Tiểu Bảo mới sinh ra, thời điểm mua đông giá rét, cái đứa nhỏ Dương Dật kia nói bệnh liền bệnh, Trần a mỗ bởi vì chăm sóc cho Dương Dật đã không thể chịu nổi. Lúc đó, Trần Tĩnh vừa mới sinh Tiểu Bảo ba ngày đã phải xuống giường nấu cơm giặt đồ, thỉnh thoảng còn phải chạy lên thị trấn mua thuốc. May là Tĩnh ca nhi thân thể tốt, nếu mà yếu đuối như những ca nhi khác thì đã không thể vượt qua được rồi." – Trầm a mỗ cười cười nói. Hiện tại Tĩnh ca nhi coi như là đã hết khổ, đứa nhỏ Dương Dật kia sau khi bị đụng đầu một cái liền tỉnh ngộ, đã biết yêu thương ca nhi nhà mình và hài tử.

Quần áo đã giặt sạch được đặt trên tảng đá, Dương Dật đem Nhóc Béo ôm đến mép nước cho tiểu gia hỏa rửa tay chân, nghịch nước một lúc.

"Phu quân, ngươi cẩn thận một chút, đừng để Tiểu Bảo bị rơi xuống nước." – Trần Tĩnh đứng trên bờ nhìn cảm thấy rất lo lắng, Dương Dật ôm Tiểu Bảo mà người cứ lung la lung lay.

"Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ ôm chặt nó." – Dương Dật kêu với lên, có điều hắn còn chưa dứt lời thì do hòn đá quá trơn, mà tay Dương Dật lại không đủ lực, cho nên Nhóc Béo liền bị ngã, mông ngồi bệt xuống nước.

"Oa oa oa... Cha không chịu ôm ta, hại Tiểu Bảo rơi xuống nước rồi." – Tiểu gia hỏa lập tức khóc to.

Trần Tĩnh đeo giỏ trúc, Dương Dật ôm lấy Nhóc Béo cả người ướt đẫm vội vội vàng vàng trở về nhà.

***

"Cha, ngươi chiên bánh vàng vàng ăn thật ngon." – Nhóc Béo ngồi một bên cắn miếng đậu hũ thúi, mặt mày hớn hở. Ăn ngon thật, cha càng ngày càng làm ra nhiều thứ ăn thật ngon.

"Lại vui vẻ rồi sao? Nhóc thối nhà ngươi, chỉ là rơi vào nước ướt quần áo một chút vậy mà cũng có thể gào thét lớn tiếng như vậy." – Dương Dật một bên tiếp tục chiên một bên hướng ra ngoài cửa sổ nói với tiểu gia hỏa, lúc nãy lỗ tai của hắn thiếu chút nữa là bị Nhóc Béo làm cho điếc luôn.

"Không phải vậy đâu. Phu quân, ngươi đã quên mất, mấy tháng trước thôn chúng ta có một đứa nhỏ so với Tiểu Bảo lớn hơn một chút bị chết đuối. Tiểu Bảo lúc đó vừa vặn nhìn thấy nên mới như vậy." – Trần Tĩnh giải thích. Y cũng không muốn Tiểu Bảo đi ra dòng suối lớn đó, quá mức nguy hiểm. Cái dòng suối đó hàng năm đều mang đi một hai hài tử, nếu không phải là người thôn này thì cũng là người thôn bên cạnh.

"Là vậy sao? Tiểu Bảo, sau này nếu không có a mỗ và cha bên cạnh, chỉ có một mình tuyệt đối không thể đến suối lớn bên đó chơi biết không?" – Dương Dật nhớ tới kiếp trước coi thời sự, hàng năm số hài tử chơi ở sông bị chết đuối không ít. Có lần hắn còn nghe được tin, có bốn năm hài tử bị chết đuối cùng một lúc, nghe xong tin đó mà trong lòng cảm thấy rất lạnh rất khó chịu.

"Vâng, cha, Tiểu Bảo sẽ không đi một mình đâu." – Nhóc Béo lại dùng một chiếc đũa xiên một khối đậu hũ thúi chấm một chút tương, tương cha làm ăn cũng rất ngon.

Dương Dật dùng một ít tương, đường, tỏi, hành lá thái nhỏ và rượu, lại còn cho thêm một chút dầu trà, đem nấu lên vô cùng thơm, khiến tiểu gia hỏa ăn đến miệng đầy mỡ.

"Phu quân, thứ này mặc dù thúi, nhưng mà sau khi chiên lên ăn lại rất ngon." – Trần Tĩnh sau khi nếm thử một miếng nói, mùi có chút thúi, cắn vào miệng lại ngon vô cùng.

"Thúi cũng ăn rất ngon có phải không, Nhóc Béo thấy ăn được không?" – Dương Dật nói xong bưng đĩa đậu hũ thúi đã chiên xong đặt ở cái bàn nhỏ dưới mái hiến.

Trần Tĩnh kẹp một miếng, chấm tương rồi đưa đến miệng Dương Dật. Phu quân vừa rồi một mực ở trong bếp bận rộn, ngay cả một miếng cũng chưa từng nếm qua.

Dương Dật cắn lấy nửa miếng, híp híp mắt hưởng thụ, hương vị thực sự không biết phải miêu tả thế nào, quả thực là quá mỹ vị rồi. Đúng là thứ chính mình làm ra ăn là ngon nhất.

"Ăn thật ngon, ăn thật ngon, cha, ngươi chừng nào thì làm đậu hũ vậy? Tiểu Bảo ngày mai còn muốn ăn nữa." – tiểu gia hỏa trong bát vẫn còn chưa ăn hết đã nghĩ đến ngày mai rồi.

Ba người, ngươi uy ta một khối, ta uy ngươi một ngụm, đậu hũ thúi màu vàng óng ánh trong đĩa rất nhanh vơi xuống. Mắt thấy đậu hũ trong đĩa sắp hết, Nhóc Béo hai mắt chớp chớp nhìn chằm chằm cái đĩa.

"Cha, a mỗ, mau ăn không hết." – nhóc con phồng miệng vội vàng kêu lên.

Đậu hũ thúi chiên giòn, món đặc sản :))

Chương 25

"Nhóc thối này, bây giờ lại còn dám cùng với cha tranh đồ ăn." – Dương Dật để đũa xuống lấy tay chà đạp đầu Nhóc Béo.

"Nhưng mà cha đã ăn rất nhiều rồi." – Nhóc Béo bĩu môi nói.

"Ha ha, hai người các ngươi." – Trần Tĩnh cũng không biết phải nói gì, cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo thì một khối cũng phải cắn ba miếng mới hết, mà lại còn phải nhai rất lâu, Dương Dật thì ngược lại, một khối một miếng.

"Được rồi, cha ăn rất nhiều, số còn lại tất cả đều để cho Tiểu Bảo ăn hết." – Dương Dật thấy cái miệng nhỏ của Nhóc Béo phồng lên liền nói. Rút cuộc thì Nhóc Béo hiện tại cũng đã làm ra những hành động mà đáng lý ra tiểu hài tử nên có, cũng đã biết cách làm nũng, không còn thái độ e dè người cha này như lúc đầu nữa. Như vậy thật tốt, đã là tiểu hài tử thì cũng nên có bộ dạng của tiểu hài tử.

Dương Dật bỏ ra cả nửa tháng mới có thể đem tất cả gạo thô thu hoạch và phơi khô, cất vào trong kho. Lần này, đại đa số công việc đều là do hắn một mình từ từ làm, Trần Tĩnh ngoại trừ giúp đỡ một số việc lặt vặt cộng thêm hướng dẫn ra thì Dương Dật tuyệt đối không cho y làm bất cứ một việc nặng nào. Vụ mùa lần này thu hoạch xong thì cũng chính thức tiến vào hạ, trời càng ngày càng nóng, ban ngày ngoại trừ buổi sáng và chạng vạng tối ra thì có rất ít người chịu ra ngoài. Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói gạo thô phải chờ đến tháng chín, khi trời có mưa mới có thể trồng.

"Trần Tĩnh, ngươi nhìn ta thử xem, có phải ta đã đen hơn rồi không? Quan trọng nhất là ta có cao lên đấy, ta có cao lên, nhất định là có cao lên đúng không? Trần Tĩnh, ngươi nhìn kỹ thử xem." – Dương Dật đứng trước mặt Trần Tĩnh hô to gọi nhỏ. Hắn sau khi phát hiện mình cao hơn thì suýt chút nữa là nhảy dựng lên, xem ra uống sữa đậu nành đúng là có tác dụng.

Trần Tĩnh nhìn người đứng trước mặt mình, đúng là đã cao hơn một chút rồi. Nguyên bản Dương Dật chỉ đứng đến cằm y, bây giờ đã cao đến môi rồi. Liếc thấy hắn cười đến hai mắt loan loan, Trần Tĩnh nhịn không được lấy tay xoa xoa đầu Dương Dật.

"Ta hỏi ngươi ta có phải cao hơn hay không, không phải nói ngươi sờ đầu ta. Ngươi sờ nhiều quá lỡ không cao lên được thì sao." – Dương Dật vỗ vỗ cánh tay đang ở trên đầu mình tàn sát bừa bãi, nếu không cao lên được thì hắn đi đâu tìm người mà bắt đền đây?

"Ừ. Có chút rám đen, đúng là cao hơn một chút rồi, hai tháng trước ngươi vẫn chỉ đứng đến cằm ta." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Ta đã nói rồi mà, phơi nắng nhiều như vậy sao có thể không đen chứ." – Dương Dật thực cao hứng, hắn chẳng những muốn cao lên còn muốn cường tráng hơn, trở thành một nam tử hán đích thực. Dù thế nào cũng không thể khiến bộ dáng của mình giống như nữ nhân được.

Dương Dật khóe miệng vểnh lên vui vẻ đi lên ngọn núi bên cạnh hái đậu. Đợi đến khi qua tháng mười là hết mùa đậu thì suốt bảy tám tháng sau sẽ không có đậu nữa, vì vậy hắn cứ cách ba ngày là lại lên trên trấn mua đậu, nhưng không phải là lần nào cũng có người bán, trời nóng như vậy người đi hái đậu đã càng ngày càng ít rồi.

"A mỗ, cha thực sự có đen sao? Ta thấy rõ ràng cha vẫn trắng giống như trước kia mà." – Tiểu Bảo nghi hoặc hỏi.

"Cha ngươi thời điểm cắt gạo thô đã đen đi một chút, chỉ là hai ngày nay không có ra ngoài phơi nắng cho nên trắng lại mà thôi. Có điều cha ngươi thích hắn đen, chúng ta cứ coi như hắn đen là tốt rồi." – Trần Tĩnh cười nói với Tiểu Bảo.

Tính tính thời gian, có lẽ nha dịch thu thuế đất cũng sắp đến rồi, nhà y tổng cộng có năm mẫu đất, ba mẫu trồng tinh mễ tính ra là ba quan tiền, còn lại hai mẫu gạo thô thì chỉ cần nộp hai trăm cân gạo thô là được. Trần Tĩnh đã sớm nói với Dương Dật để hai trăm cân gạo thô đó vào trong bao đặt ở trong nhà chính.

"Rầm rầm rầm, mở cửa, mở cửa nộp thuế." – Ngay lúc Trần Tĩnh nghĩ đến việc nộp thuế thì nha dịch đã đến gõ cửa.

"Đến đây." – Trần Tĩnh ra sân mở cửa, bên ngoài đứng ba hán tử cao lớn, thái độ coi như không tệ, bên cạnh họ có một cái xe bò, thôn trưởng cũng đi cùng với bọn họ.

"Thuế đất nhà các ngươi đã tính xong rồi. Năm nay nhà các ngươi trồng ba mẫu tinh mễ, bởi vì lần này mưa lớn, tinh mễ thu hoạch cũng kém đi một chút cho nên bên trên đã giảm một ít thuế, chỉ cần nộp bảy trăm năm mươi văn tiền. Còn gạo thô đã chuẩn bị xong chưa? Nếu như chưa có chuẩn bị tốt thì các ngươi phải tự mình chuyển đến kho lương đấy." – Một người nha dịch cao lớn cầm sổ thu thuế nói ra.

"Trần Tĩnh, ngươi chuẩn bị xong chưa?" – Thôn trưởng hỏi.

"Đã sớm chuẩn bị, các ngươi giúp ta khuân một chút, ở ngay bên trong nhà chính thôi, hán tử nhà ta đã đi ra ngoài rồi." – Trần Tĩnh mở cửa nói.

Thời điểm những người thu thuế đất rời đi, Trần Tĩnh bắt lấy hai con gà trống lớn nhất trong nhà đưa cho ba nha dịch, đó cũng là lý do những năm nay mấy nha dịch kia đến nhà y thái độ luôn tốt hơn mọi người. Năm ngoái, Trần Tĩnh cũng đã đặc biệt chuẩn bị hai con thỏ rừng.

Dương Dật sau khi về nhà liền thấy trong thôn có vài người xa lạ, bọn họ lại còn kéo theo xe bò, bên trên xe còn có hai cái bao nhìn vô cùng quen mắt.

Về đến nhà Dương Dật cảm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó, nhìn nhìn trong sân thì phát hiện hai con gà trống bình thường mỗi lần hắn về đều sẽ nhảy lên lồng gà tranh ăn với gà mái không thấy đâu nữa. Mỗi lần Dương Dật đi ra ngoài nếu bắt gặp châu chấu cào cào đều bắt về chính là để cho mấy con gà mái ăn, cho chúng sinh nhiều thêm vài quả trứng.

"Trần Tĩnh, gà nhà chúng ta đâu mất rồi?" – Dương Dật vừa hỏi vừa ném hơn mười con châu chấu vào trong lồng gà.

"Ngươi nói nhỏ một chút, Tiểu Bảo vừa mới ngủ." – Trần Tĩnh thấy Dương Dật hô to gọi nhỏ liền nhắc nhở.

"Hai con gà trống kia ta mang cho mấy nha dịch thu thuế rồi. Là chuyện thuế đất lần trước ta đã nói ấy. Năm nay bởi vì thời điểm thu tinh mễ có mưa cho nên được miễn một trăm năm mươi văn tiền." – Trần Tĩnh nói.

"Thì ra là như vậy, lần trước có thể ta không để ý nên không nghe rõ lời ngươi nói." – Hắn thực sự không chú ý đến chuyện này.

Hôm nay đột nhiên Dương Dật nhớ đến một chuyện, hắn thấy một ca nhi trong thôn mới sinh tiểu bảo bảo đem nước cơm đút cho nó ăn. Đứa nhỏ mà lại cho ăn nước cơm như vậy thì làm sao có thể có dinh dưỡng được. Hắn không biết là ca nhi ở đây sinh con ra có sữa hay không. Nếu như thật sự không có, hắn phải chuẩn bị sớm một chút. Ở trên thị trấn Dương Dật từng thấy người ta bán dê, nếu thực không có thì hắn sẽ mua trước một con dê mẹ đang mang thai về nuôi, đến lúc Trần Tĩnh sinh con, đứa nhỏ sẽ có sữa dê uống. Hắn phải hỏi Trần Tĩnh cho rõ mới được.

"Trần Tĩnh, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." – Dương Dật vừa rửa tay vừa nói.

"Ăn cơm trước đi, có chuyện gì để lát nữa nói, bận rộn từ trưa đến giờ ngươi không đói sao?" – Trần Tĩnh cười cười.

***

Dương Dật nằm ở trên giường nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa hiện tại càng ngày càng hiếu động. Thời điểm nhóc con này động, Dương Dật chỉ sờ nhẹ một cái nó sẽ vô cùng hưng phấn dùng sức đá hai cái, chắc là muốn cùng người lớn bên ngoài vui vẻ trao đổi với nhau.

"Trần Tĩnh, hài tử sau khi sinh ra, ngươi có, cái kia... có sữa đút cho hài tử ăn không?" – Dương Dật ghé sát vào bên tai Trần Tĩnh.

"Ca nhi làm sao có sữa được? Chỉ có dê bò sau khi sinh mới có sữa thôi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Vậy con của chúng ta sau khi sinh ra thì ăn cái gì?" – Dương Dật hỏi.

"Nước tinh mễ. Nếu như hài tử thân thể quá kém thì chúng ta sẽ mua sữa dê mới sinh để nuôi hài tử. Tiểu Bảo hồi đó cũng có một khoảng thời gian ngắn uống sữa dê, cho nên thân thể của nó bây giờ đặc biệt tốt." – Trần Tĩnh kiên nhẫn giải thích.

"Thế thì bây giờ chúng ta chuẩn bị dê mẹ mang thai là vừa rồi. Đợi đến khi hài tử sinh ra mới chuẩn bị nhất định sẽ không kịp đúng không." – Dương Dật chưa từng chăm sóc qua hài tử mới sinh, cho nên tốt nhất là thời điểm nó chưa sinh ra có thứ gì cần chuẩn bị thì cứ chuẩn bị cho thật tốt, nếu không đến lúc đó lại rối hết cả lên thì không ổn.

"Ừ. Ngươi không biết cách chăm sóc hài tử, a mỗ thì lại đi rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị sớm một chút. Vậy đi, ngày mai ngươi lên trên trấn mua một con dê mẹ đang mang thai, con dê mẹ kia nhất định phải sinh đúng vào ba tháng sau, nếu không sẽ không kịp thời gian. Tốt nhất là mua dê mẹ đã có thai được ba tháng, hơn hai tháng nữa là có thể sinh sản." – Trần Tĩnh tính toán thời gian.

***

Hôm nay Dương Dật dậy thật sớm, hắn nghe Trần Tĩnh nói cứ đến ngày mười lăm mỗi tháng trên thị trấn sẽ bán khá nhiều súc vật, hắn muốn nhờ Tần Huy dẫn mình đi xem một chút. Cái tên kia cứ đến mùa đông thường hay mua dê, dĩ nhiên quen thuộc giá cả, lựa chọn dĩ nhiên sẽ tốt hơn hắn.

"Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, uống thêm ít trà giải nhiệt, nếu mệt thì cứ ngồi xuống ven đường nghỉ ngơi. Nhớ rõ lúc trở về phải lấy thêm nước trà ở chỗ Tần đại ca, nếu không sẽ bị cảm nắng." – Trần Tĩnh không ngừng dặn dò, trời càng ngày càng nóng, để Dương Dật đi lên trấn một mình y cảm thấy không yên tâm một chút nào.

"Đừng lo lắng, đây có phải là lần đầu ta lên trấn đâu. Con đường đó ta đã đi rất nhiều lần rồi, số đậu trong nhà nhiều như vậy cũng đều do ta mua về đấy." – Dương Dật cười trấn an Trần Tĩnh.

***

Tần Huy đưa Dương Dật đến một cái nông trường bên ngoài trấn chọn dê. Nghe Dương Dật nói muốn ở trong trấn mua một con dê mẹ để lấy sữa cho hài tử ăn, Tần Huy nhất định không đồng ý, nếu muốn mua cho hài tử thì phải mua một con dê mẹ tốt nhất. Số dê mẹ hiện tại người ta đem bán cũng không phải là dê tốt, cho nên Dương Dật bị Tần Huy kéo đến nơi này.

"Lâm bá, con dê mẹ đang mang thai tốt nhất của nhà ngươi là con nào? Ca nhi nhà huynh đệ ta sắp sinh, muốn mua một con dê mẹ hơn hai tháng nữa có thể sinh sản." – Tần Huy cười nói với Lâm bá.

"Tần quản sự tới đấy à, muốn mua dê mẹ mang thai sao? Nhà ta bên này có mấy con, ta đưa ngươi đi xem xem có con nào phù hợp không." – Lâm bá vừa cười vừa nói. Mãn nguyệt lâu mỗi năm đều đến đây mua dê, hơn nữa trả giá rất hợp lý, cho nên có dê tốt Lâm bá sẽ giữ lại cho Tần Huy.

"Phù hợp với yêu cầu của ngài có ba con, một con đã mang thai hơn ba tháng, chỉ hai tháng nữa sẽ sinh, ngoài ra còn có hai con mang thai chừng ba tháng, hơn hai tháng nữa sẽ sinh. Vậy thì trong hai con này ngài chọn lấy một con mình thích đi, cả hai đều là dê tốt đấy." – Lâm bá vừa cười vừa nói. Nếu không phải là Tần Huy mang hán tử kia đến, dê mẹ này ông nhất định sẽ không bán mà để nó sinh con ra, chờ đến lễ mừng năm mới mới đúng thời điểm bán được giá.

"Bọn chúng đã sinh con mấy lần rồi?" – Dương Dật nhìn hai con dê thấy chúng rất khỏe mạnh hỏi.

"Con này đã sinh hai lần rồi, còn con bên cạnh ngươi thì năm ngoái mới sinh một lứa, lần này mới là mang thai lần hai, cả hai đều là dê mẹ loại tốt nhất." – Lâm bá vừa cười vừa vỗ vỗ dê của mình, có thể đem dê nuôi được tốt như vậy cũng không có bao nhiêu người.

Cuối cùng Dương Dật quyết định chọn con dê mẹ đang mang thai lần hai, con này có lẽ so ra tốt hơn một chút, dù sao tuổi của nó cũng tương đối trẻ.

"Trên đường về nhớ cẩn thận một chút, đi từ từ thôi, nhớ phải cho dê mẹ uống nước." – Tần Huy dặn dò.

"Ngươi mau về đi, đã làm phiền ngươi cả ngày nay rồi, con dê này ta sẽ cẩn thận đưa về, dù sao nó cũng là khẩu phần ăn sau này của con ta mà." – Dương Dật sau khi chọn được dê, tâm tình trở nên vô cùng tốt.

"Tần quản sự yên tâm, ta sẽ đưa dê và người an toàn trở về." – Nhi tử của Lâm bá vừa cười vừa nói, mặc dù người kia là hán tử, nhưng mà dung mạo so với ca nhi còn đẹp hơn, chuyến này y vô cùng vui vẻ nguyện ý đi ấy chứ.

Hai người đem theo dê vừa đi vừa nói chuyện, chủ yếu là về cách nuôi dưỡng và chăm sóc làm sao để dê khỏe mạnh. Đi được hơn nửa đường thì dừng lại, Lâm Hoa thấy trán Dương Dật đầy mồ hôi muốn đưa tay lau giúp hắn, lại cảm thấy không tốt lắm, người này nếu là ca nhi y nhất định sẽ lấy về nhà, chỉ đáng tiếc đó là lại hán tử. Có điều, như vậy cũng chẳng sao, để đó ngắm nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

"Dương Dật, để ta giúp ngươi đeo giỏ đi, ta thấy trên trán ngươi đổ đầy mồ hôi rồi kìa." – Lâm Hoa cầm lấy giỏ trúc Dương Dật vừa buông xuống nói. Cái giỏ trúc này đúng là rất nặng, y đem nó vác lên lưng, không nghĩ tới người kia gầy teo như vậy mà khí lực lại rất lớn.

"Nặng như vậy ngươi sớm nói một chút ta đã mang giúp ngươi rồi."- Lâm Hoa cười lớn.

"Không sao, để ta tự mình đeo là được." – Dương Dật muốn cự tuyệt, nhưng mà giỏ trúc đã được đeo lên lưng của Lâm Hoa nên cũng đành đi theo.

Qua hơn hai khắc (= 30'), hai người cuối cùng cũng về đến Trần gia thôn, con dê mẹ này đang mang thai, Dương Dật cũng không dám đi quá nhanh.

"Đến nhà của ta rồi Lâm đại ca, hôm nay đúng là làm phiền ngươi, nhanh vào đây uống miếng nước." – Dương Dật đẩy cửa sân ra, mặt trời cũng đã gần xuống núi.

"Cha đã về rồi, dê nhỏ, dê nhỏ." – Nhóc Béo cao hứng kêu lên, thò tay muốn đi sờ sờ con dê mẹ.

"Nhóc thối tránh qua một bên, coi chừng hù nó sợ. Chờ đến khi nào nó quen thuộc rồi lúc đó cho ngươi chơi. Nó coi vậy nhưng mà là lương thực của em trai ngươi đấy." – Dương Dật cười ôm lấy Nhóc Béo hôn một cái.

Lâm Hoa nhìn tiểu gia hỏa mập mạp kia, đáng yêu như vậy lớn lên nhất định sẽ giống Dương Dật.

"Dương Dật, ta về trước, trời sắp tối rồi, chờ vài ngày nữa ta lại tới. Cách nuôi dê trên đường đi ta cũng đã nói hết với ngươi rồi, nếu có cái gì không hiểu thì đến tìm ta, ta lúc nào cũng có mặt ở nông trường." – Lâm Hoa nhìn thấy sắc trời dần tối liền chào.

Trần Tĩnh đang nấu cơm bên trong, nghe tiếng Tiểu Bảo gọi lớn thì chạy ra – "Dương Dật, ngươi về rồi sao? Sao lại về muộn như vậy?" – Vừa ra tới nơi, y lập tức nhìn thấy trong sân vẫn còn có một hán tử khác đang đứng.

"Trần Tĩnh, đây là Lâm đại ca, dê của chúng ta là do Tần đại ca dẫn đến nhà Lâm đại ca mua, Lâm đại ca giúp ta đưa dê về." – Dương Dật giới thiệu.

"Cám ơn Lâm đại ca, Dương Dật nhà ta đối với mấy chuyện này không quen thuộc. Đi đường dài chắc cũng đói bụng rồi, mau vào đây ăn cơm, cơm ta cũng đã nấu xong hết, ăn xong rồi hãy về." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

***

Cả ngày hôm sau, Dương Dật và Tiểu Bảo liên tục vây quanh con dê mẹ kia. Buổi sáng, Dương Dật đi ra dòng suối lớn cắt cỏ xanh, Tiểu Bảo thì vừa mới ăn xong lại chạy ra lấy cỏ cho nó ăn. Hiện tại, căn nhà tranh đã được dọn dẹp sạch sẽ thành chuồng dê, trước kia nơi này vốn là phòng củi, hai bên trái phải đặt hai cái lồng gà.

"Được rồi, hai người các ngươi đừng có suốt ngày vây quanh nó như vậy, sẽ hù nó đấy, cũng nên để nó an ổn nghỉ ngơi đi." – Trần Tĩnh đối với hai kẻ đang xem dê mẹ như vật quý hiếm nói.

Lảm nhảm: Vầng... đã có một người nhìn anh chảy nc miếng :v

Chương 26

Thời tiết trở nên càng ngày càng oi bức, căn phòng của a mỗ Dương Dật trước kia bây giờ đã chứa đầy những bình rượu nho, ngay cả trên giường cũng để đầy những bao vải đựng đậu.

Tháng chín đã đến nhưng mãi chẳng thấy mưa, tuy một khoảng thời gian trước có hai trận mưa nhỏ, nhưng căn bản là chẳng thấm vào đâu. Hiện tại Dương Dật nếu muốn cắt cỏ thì phải chạy đến nơi hẻo lánh nhất ở sau núi mới có thể cắt được cỏ xanh.

Dương Dật vẫn nghĩ, tình trạng này khả năng chính là hạn hán. Kiếp trước hắn chưa bao giờ trải qua hạn hán, cũng không biết nếu quả thực là như vậy thì phải trải qua thế nào. Có điều, khi cùng Trần Tĩnh bàn bạc, y lại bảo hắn không cần lo lắng, vì thế Dương Dật cũng chẳng nghĩ nhiều.

Trần Tĩnh bây giờ bụng đã vô cùng lớn, làm việc gì cũng bất tiện, mà Dương Dật cũng cương quyết không cho y đụng tay vào bất cứ việc gì, mọi sinh hoạt trong gia đình đều một tay hắn làm hết. Thấy thế, Tiểu Bảo cũng trở nên nghe lời hơn nhiều, nó ngày ngày phi thường chờ mong tiểu đệ đệ được sinh ra.

Nửa đêm hôm nay, Dương Dật theo thói quen tỉnh dậy sờ sờ bụng Trần Tĩnh thì phát giác y vậy mà không ngủ.

"Sao còn chưa ngủ? Là ngủ không được hay khó chịu ở đâu?" – Dương Dật ngáp một cái hỏi.

"Không sao đâu, chỉ là không buồn ngủ thôi." – Trần Tĩnh thanh âm rất nhẹ.

"Sao có thể như vậy. Bình thường rõ ràng đến tối ngươi đều ngủ rất ngon, giờ sao lại không ngủ được." – Dương Dật không tin. Hắn ngồi dậy bắt đầu thắp đèn. Vừa thắp lên đã thấy sắc mặt Trần Tĩnh có chút không ổn, nhất định là khó chịu ở đâu đó cho nên mới không ngủ được.

"Mau nói xem, có chỗ nào khó chịu." – Dương Dật lấy tay ấn ấn lên trán Trần Tĩnh thử độ ấm. Thân nhiệt vẫn bình thường. Tay lại mò đến phía sau y, không thấy chảy máu, vậy thì không có gì nghiêm trọng.

"Thực sự là không sao mà. Chỉ là chân bị rút gân thôi, ngày mai sẽ không có việc gì nữa. Ngươi đừng lo lắng, mau đi ngủ đi." – Trần Tĩnh kéo xuống cái tay vẫn còn đang sờ soạng của Dương Dật trấn an.

"Chuột rút sao có thể là việc nhỏ được. Để ta xoa xoa giúp ngươi. Nhìn ngươi khó chịu đến không ngủ được còn dám nói là không có việc gì. Là cái chân nào?" – Dương Dật hỏi.

"Chân phải." – Trần Tĩnh trước kia mang thai Tiểu Bảo chưa từng phát sinh qua chuyện như thế này, cũng không biết vì sao lần này lại bị chuột rút.

Dương Dật xoa xoa bắp chân cho Trần Tĩnh, có lẽ là y quá đau nhưng lại sợ đánh thức hắn cho nên một mực chịu đựng, các cơ trên chân đều đã cứng ngắc lại. Trong lòng Dương Dật cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn đau lòng.

"Lần sau nếu khó chịu ở đâu, dù ta có ngủ rồi cũng phải đánh thức ta dậy, không được cái gì cũng chịu đựng một mình. Nếu ngươi xảy ra chuyện thì ta với Nhóc Béo phải làm sao? Ngươi thực sự cam lòng đem ta với Nhóc Béo tặng cho ca nhi khác sao?" – Dương Dật có chút nặng lời.

"Tất nhiên là không nỡ rồi, về sau sẽ không như vậy nữa." – Trần Tĩnh rất sảng khoái nhận lỗi. Dương Dật có thể quan tâm y như vậy khiến tâm tình y rất tốt, bắp chân cũng trở nên không còn quá khó chịu nữa.

Dương Dật xoa bóp mãi cho đến khi bắp chân Trần Tĩnh không còn co cứng, cả chân ấm lên, lúc này hắn mới nghĩ phải tìm cách để cho Trần Tĩnh bổ xung thêm canxi.

"Thấy thế nào? Có thoải mái hơn không?" – Dương Dật vẫy vẫy cánh tay có chút mỏi nhừ. Qua một lúc vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Trần Tĩnh, hắn đoán có lẽ y đã ngủ say rồi. Lắc lắc đầu, nhất định là y đã mệt lắm, nếu không thì lúc hắn xoa bóp y cũng sẽ không ngủ quên như vậy.

Đang ngủ thì đột nhiên nghe được tiếng mưa rơi tí tách tí tách, Dương Dật thiếu chút nữa thì từ trên giường nhảy dựng lên. Trần Tĩnh nói, tháng chín mưa xuống là có thể trồng gạo thô, vậy mà ông trời lại cố tình cứ nắng không ngừng. Bây giờ đột nhiên nghe được tiếng mưa, Dương Dật thật cao hứng, từ trên giường ngồi dậy đi ra ngoài nhìn, thấy bên ngoài vậy mà vẫn còn chưa sáng.

Trần Tĩnh và Nhóc Béo vẫn còn đang ngủ. Hôm qua y vì bị chuột rút mà ngủ không được yên giấc, nếu không phải hắn đột nhiên tỉnh dậy, nhất định Trần Tĩnh sẽ nhẫn nhịn cho qua. Sau khi hắn biết chuyện, ngồi xoa bóp cho y cũng tốn không ít thời gian.

Dương Dật biết rõ ở kiếp trước phụ nữ khi mang thai sẽ hay bị rút gân. Lúc trước hắn có thuê nhà chung với một đôi vợ chồng trẻ, người vợ mang thai thường xuyên bị chuột rút. Cũng chính vì thế mà Dương Dật cũng được phổ cập không ít những điều cần chú ý khi phụ nữ mang thai. Hiện tại, hắn cho rằng Trần Tĩnh đây là do thiếu canxi mới bị như vậy, phải đi ra suối bắt một ít tôm về cho y bổ xung thêm canxi mới được. Mặc dù hôm nay trời mưa, nhưng vì Trần Tĩnh, vì đứa nhỏ trong bụng hắn vẫn quyết định đi bắt.

Nấu cháo múc vào bát sứ uống một ít vẫn thấy Trần Tĩnh và Tiểu Bảo ngủ ngon lành cũng không đánh thức, Dương Dật mặc áo tơi, đội mũ rộng vành mang theo thùng gỗ và giỏ trúc đi ra suối lớn bắt tôm. Hắn nhất định không để cho đứa nhỏ bời vì Trần Tĩnh thiếu canxi mà xảy ra chuyện.

Đi vào trong thôn, bởi vì trời mưa cho nên nước dâng cao hơn một ít, Dương Dật đem giỏ trúc đặt ở một chỗ khá hẹp nơi hạ nguồn. Nước không ngừng từ trên cao chảy xuống, đợi một lúc nhấc giỏ trúc lên, bên trong có một ít tôm nhỏ, có điều không nhiều lắm, không biết phải bắt đến bao giờ.

Sau khi đem tôm đổ vào trong thùng gỗ, Dương Dật cởi giày lội vào trong suối không ngừng đem những hòn đá chuyển qua chuyển lại khiến những con tôm bị động mà từ chỗ nấp bơi đến cái giỏ trúc, vì thế chẳng mấy chốc hắn đã bắt được không ít.

"Dương Dật, trời đang mưa ngươi lại đi đâu vậy?" – Trần Tĩnh đứng dưới mái hiên thấy Dương Dật cầm thùng gỗ và giỏ trúc trở về liền hỏi.

"Đi bắt một ít tôm làm cho ngươi ăn. Hôm nay ngươi nhất định không được nhường hết cho Nhóc Béo đấy. Tôm này là ta đặc biệt bắt cho đứa nhỏ ở trong bụng của ngươi. Ngày hôm qua chân ngươi bị rút gân đau như vậy, chiều nay ta sẽ vào trấn tìm Lý đại phu xem có gì có thể dùng được không." – Dương Dật cởi mũ rộng vành ra nói.

"Mau lau người đi, đừng để bị lạnh." – Trần Tĩnh giúp Dương Dật cởi áo tơi ra.

"Biết rồi biết rồi, ta bây giờ là trụ cột trong nhà, nếu bị bệnh thì lấy ai tới chăm sóc cho ngươi và Nhóc Béo." – Dương Dật vừa cười vừa nói, có người quan tâm mình nóng hay lạnh, cảm giác thật hạnh phúc.

Tôm nhỏ được Dương Dật rửa sạch đổ vào trong chảo có một ít dầu, cho thêm một ít tỏi băm và rượu gia vị nấu đến khi cạn nước thì lấy ra, hương vị vô cùng thanh đạm. Tiểu Bảo lấy đũa gắp một miếng ăn thử tỏ vẻ không thích, nó chỉ thích ăn tôm dùng nhiều dầu rang giòn lên thôi.

Đến nhà của Lý đại phu mua ba gói thuốc bổ, không ngờ lại đụng phải người bán hồ đào, Dương Dật liền đem cả sọt đều mua hết, tất cả tổng cộng lại có tầm mười cân. Tuy lúc ăn phải đập vỏ ra rất phiền toái, nhưng mà thứ này hiện tại đối với Trần Tĩnh là tốt nhất. Hơn nữa, trong nhà đã có cái cối đá, chỉ cần đem hồ đào bỏ vào bên trong dùng chày đập là có thể mở ra rồi, như thế sẽ không cần phải tốn nhiều sức, mà cái cối bấy lâu không được sử dụng cũng có đất dùng.

Dương Dật sau khi về nhà thì gõ hơn mười quả hồ đào, bên trong tuy rằng hơi ít thịt một chút nhưng mà so với loại nhiều thịt ở đời trước thì thơm hơn rất nhiều. Sợ Trần Tĩnh mới ăn không quen sẽ bị đau bụng, Dương Dật đem số thịt quả bỏ vào trong nước đun sôi lên rồi để cho ráo sau đó bỏ vào chảo rang lên, lại cho thêm một ít mạch nha, đun đến khi hồ đào ngấm đường, phi thường thơm.

"Nhóc Béo, ngươi không được ăn tranh phần của a mỗ, phần trong cái bát nhỏ kia là của ngươi." – Dương Dật đem hồ đào rang đường chia ra làm hai phần, đề phòng Trần Tĩnh lại đem tất cả đưa cho Nhóc Béo ăn. Tiểu tử kia ấy à, tham ăn vô cùng.

"Tiểu Bảo biết rồi. Bây giờ trong bụng a mỗ có tiểu đệ, ta là ca ca không thể tranh ăn với tiểu đệ được." – Tiểu gia hỏa nói đạo lý, nhìn giống hệt một tiểu đại nhân.

"Tiểu Bảo thật nghe lời, đợi đệ đệ sinh ra rồi, nó nhất định sẽ yêu thích Tiểu Bảo ca ca." – Dương Dật cười xoa đầu Nhóc Béo khích lệ.

"Cha, ngươi không được gọi ta là Nhóc Béo nữa. Ta bây giờ sắp làm ca ca rồi, cha không thể lúc nào cũng gọi là Nhóc Béo được, như vậy không tốt, hơn nữa Tiểu Bảo cũng không có béo." – Nhóc Béo rút cuộc bắt đầu chú ý giữ gìn hình tượng cho mình. Có đệ đệ rồi thì không thể giống như trước đây nữa, nó muốn làm tấm gương tốt cho đệ đệ.

"Được, từ giờ trở đi cha sẽ gọi ngươi là Tiểu Bảo, không gọi ngươi là Nhóc Béo nữa. Tiểu Bảo nhà chúng ta cũng bắt đầu biết chú ý hình tượng rồi, ha ha ha." – Dương Dật cười lớn. Một đứa nhỏ đứng còn chưa cao bằng chân hắn mà lại bày ra bộ dáng tiểu đại nhân nói chuyện hình tượng với mình, đứa nhỏ nhà hắn đúng là đặc biệt đáng yêu.

"Dương Dật, hôm nay ở ngoài mưa rất lớn, ngày mai có thể trồng gạo thô được rồi. Hạt giống chỉ cần ngâm nửa canh giờ là ngày mai có thể trồng được. Trời khô hạn lâu ngày cỏ dại trên đất cũng không có." – Trần Tĩnh nói.

***

Ngày hôm sau thời tiết rất tốt, Dương Dật cầm một cái rổ bên trong đựng hạt giống chiếu theo cách của Trần Tĩnh chỉ đem hạt giống ném lên mặt đất.

"Dương Dật, lệch sang một chút, ném về phía trước." – Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo ra ruộng, nhìn thấy Dương Dật cứ ném lệch hạt giống như vậy y thực sự có chút không nhịn được.

"Tiểu Bảo, ngươi đứng ở đây, a mỗ đi giúp cha ngươi." – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo.

"Trần Tĩnh, ngươi sao lại ra đây? Ta làm một lúc là xong, ngươi trở về trông Tiểu Bảo đi." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đi xuống liền nói.

"Đều ném lệch hết cả rồi, để đó ta làm." – Trần Tĩnh bốc một nắm hạt giống bắt đầu ném, rất nhanh cả nắm đã nghiêm chỉnh nằm trên mặt đất.

Dương Dật một bên lo lắng cho Trần Tĩnh, một bên lại tự xỉ vả, mỗi lần Trần Tĩnh ném ra hạt giống đều nằm nghiêm chỉnh chỉnh tề, vậy mà hắn ném, nếu không phải lệch ra bay tám thước, thì cũng là chỗ có chỗ không.

"Được rồi, ngươi trước tiên đem Tiểu Bảo về nhà nghỉ ngơi đi, ta học theo phương pháp của ngươi rồi làm. Thấy ngươi làm mấy việc này ta lại cảm thấy sợ hãi." – Dương Dật nói.

"Ta không sao, chỉ giống như làm mấy việc vặt trong nhà thôi. Ngươi cứ làm từ từ, ta với Tiểu Bảo ngồi ở trên bờ chờ. Gạo thô nhà chúng ta trồng lần này, tin tưởng ngươi có thể làm tốt." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh có ý muốn xem mình làm việc đành đem toàn bộ tâm trí đặt ở mảnh ruộng. Thực sự thì không phải là do hắn không cố gắng, mà là, ở đây không có thước đo, muốn trồng thẳng hàng ngay ngắn quả thực quá khó khăn. May mắn là có Trần Tĩnh làm mẫu trước cho hắn làm theo. Càng làm Dương Dật lại càng chú tâm, cuối cùng miễn miễn cưỡng cưỡng cũng coi như trồng xong.

"Được rồi, được rồi, mặt trời cũng sắp lên cao, chúng ta cũng mau về nhà thôi." – Dương Dật đối Trần Tĩnh nói.

Một nhà ba người nhân lúc trời vẫn còn chưa quá nắng trở về nhà.Nguyên bản nửa mẫu ruộng bên cạnh ruộng gạo thô là trồng rau, nhưng mà trời nắng cứ kéo dài cho nên số rau trồng ở đó đã chết héo hết. Hiện tại số rau dùng trong nhà đều lấy từ góc vườn, một ít mướp, rau hẹ, măng trúc và một số ít loại khác. Có điều, số rau đó cũng bị côn trùng phá gần hết, thứ tốt nhất chỉ còn dưa chuột hái ở sau núi mà thôi. Số dưa chuột đó chẳng những nhiều mà lại còn non, Dương Dật vẫn thường đến đó hái về để chiên với trứng ăn.

Bởi vì ngày hôm qua dó mưa, Dương Dật thấy thời điểm cũng thuận lợi liền gieo xuống một ít hạt giống củ cải trắng và rau các loại. Hắn hy vọng tầm mười ngày sau có thể có thêm một ít rau ăn.

"Tiểu Bảo, chạy chậm một chút, coi chừng ngã." – Dương Dật đối với tiểu gia hỏa đang chạy ở phía trước mình và Trần Tĩnh kêu lên.

"Biết rồi, cha, Tiểu Bảo sẽ không ngã đâu." – Tiểu gia hỏa quay đầu lại kêu to.

"Trần Tĩnh, ngươi có cảm thấy hình như Tiểu Bảo cao hơn một chút rồi không?" – Dương Dật hỏi Trần Tĩnh.

"Coi chừng." – Dương Dật quát to một tiếng, ném luôn cái rổ trong tay đi ôm lấy Trần Tĩnh. Vừa rồi hắn vừa quay đầu lại nhìn liền thấy Trần Tĩnh thất thần bước vào một cái hố trên mặt đất, thiếu chút nữa là bị ngã rồi.

"Ngươi thế nào rồi? Sao lại không cẩn thận như vậy? Ngươi làm ta sợ muốn chết, sợ muốn chết luôn ấy. Nếu ngươi mà ngã thì phải làm sao bây giờ?" – Dương Dật ôm lấy Trần Tĩnh lắp bắp nói, cả người đều phát run, lúc nãy hắn thực sự là bị hù gần chết.

"Ta không sao, Dương Dật, ta không sao. Thực sự không có việc gì." – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Dương Dật. Vừa rồi y không chú y một chút, chân dẫm vào khoảng không, suýt nữa thì ngã. Nếu vừa rồi Dương Dật không ôm lấy y, có thể đã bị ngã rồi.

Chuyện này nếu là bình thường cũng chẳng phải là việc gì to tát đáng nói, nhưng mà bây giờ đang trong thời điểm nhạy cảm. Nếu lúc nãy thực sự ngã sấp xuống, y dù không có việc gì cũng không dám đảm bảo hài tử trong bụng không bị làm sao. Nghĩ đến điều đó, trong lòng Trần Tĩnh cũng cảm thấy sợ hãi.

"Cũng may, cũng may là không thực sự ngã xuống. Trần Tĩnh, ngươi không sao thật chứ?" – Dương Dật ôm một lúc lâu mới cẩn thận buông Trần Tĩnh ra.

"Có lẽ không sao." – Trần Tĩnh cười trấn an Dương Dật, nhưng mà ngay tại thời điểm y muốn đứng dậy đột nhiên nhíu mày, hình như chân bị trật khớp rồi.

"Thật sự không có việc gì?" – Xem xét một hồi, Dương Dật vẫn không an tâm hỏi, vừa rồi hắn bị hù đến mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

"Yên tâm, hài tử không làm sao cả, bụng cũng không đau. Nhưng mà hình như chân ta bị trật khớp rồi." – Trần Tĩnh bất đắc dĩ nói.

"Chân bị trật, vậy để ta cõng ngươi về." – Dương Dật lập tức nói.

"Đồ ngốc, ngươi muốn dùng cách nào để cõng ta? Không sợ ép cho hài tử chui ra luôn sao? Đỡ ta là được, chúng ta từ từ trở về." – Trần Tĩnh bị Dương Dật chọc cho bật cười, cái thân thể nhỏ nhắn của Dương Dật mà cõng được y mới là quái lạ đấy.

Thanh niên nhiều khi rất manh động và ko biết tự lượng sức.

Chương 27

Dương Dật nhìn bụng của Trần Tĩnh, cảm thấy đúng là không thể để lên lưng mà cõng được, may là nơi này cũng không xa nhà lắm, đi về chắc cũng không có vấn đề gì.

"Để ta đỡ ngươi, cẩn thận một chút, chỗ nào không thoải mái thì phải nói đấy." – Dương Dật đỡ Trần Tĩnh đứng lên.

Trần Tĩnh gật gật đầu, em một phần trọng lượng dựa lên vai Dương Dật.

"Cha, a mỗ, các ngươi làm sao vậy?" – Nhóc Béo thấy cha đang đỡ a mỗ của nó quay đầu chạy lại hỏi.

"Chân của a mỗ ngươi bị trật rồi, cha đỡ a mỗ về nhà, Tiểu Bảo phải đi nhanh một chút về nhà mở cửa." – Dương Dật nói với Nhóc Béo.

Tiểu Bảo thấy a mỗ cau mày, bộ dáng hình như rất thống khổ, thế là tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đi trước làm nhiệm vụ mà cha giao cho mình, mở cửa.

Dương Dật đỡ Trần Tĩnh lên giường ngồi, cẩn thận cởi giày cho y. Vừa cởi dày ra lập tức nhìn thấy mắt cá chân y có chút sưng tấy lên. Nhìn thấy vậy Dương Dật có chút hoảng. Phải làm sao bây giờ, ở đây không có dầu hồng hoa, cũng không có nắn xương thủy, đúng rồi, đi tìm đại phu, hắn hiện tại phải chạy đi tìm đại phu mới được.

"Trần Tĩnh, ngươi cứ nằm ở trên giường, đừng đi đâu hết, chân của ngươi sưng hết lên rồi, để ta đi lên trấn tìm Lý đại phu." – Dương Dật rối loạn nói.

"Dương Dật, đừng gấp, ta chỉ bị trật chân thôi, không có việc gì, qua hai ngày là khỏi thôi. Trong nhà có thuốc mỡ tiêu sưng, ngươi mang đến đây cho ta xoa là được." – Trần Tĩnh đối với Dương Dật đang hoang mang rối loạn nói.

"Như vậy không được, bụng của ngươi lớn như vậy rồi, cái thuốc kia nhất định là ngấm vào trong máu, nếu làm bị thương hài tử thì phải làm sao bây giờ?" – Dương Dật lo lắng hỏi.

"Thế này đi, bây giờ ta đi nấu cơm cho ngươi và Tiểu Bảo ăn trước, sau đó sẽ lên trấn tìm Lý đại phu để ông ấy xem thử. Lát nữa ông ấy nói gì ta sẽ làm như thế." – Dương Dật nói xong liền đi chuẩn bị.

Dương Dật qua một hồi bối rối liền tỉnh táo lại, hắn nhớ kiếp trước nếu bị trật chân thường lúc mới thì chườm lạnh, qua hôm sau lại chườm nóng chân sẽ đỡ sưng hơn, cuối cùng bôi nắn xương thủy, bốn năm ngày sau sẽ không sao nữa.

Nghĩ vậy, hắn đi vào giếng nước trong thôn gánh một thùng nước lạnh buốt về dùng khăn lạnh chườm lên, dặn dò Tiểu Bảo nếu thấy khăn không lạnh nữa thì phải đổi khăn cho a mỗ nó rồi mới lên trấn tìm Lý đại phu.

"Lý đại phu, Trần Tĩnh bụng to như vậy rồi có thể dùng cao tiêu sưng không?" – Dương Dật hỏi.

"Dương Dật a, loại thuốc mà Trần Tĩnh ca nhi trước kia mua cho ngươi là loại tốt nhất đấy. Đó là loại cao tiêu sưng tốt nhất trong tiệm rồi. Thân thể ngươi lúc đó vốn không thể dùng thuốc mạnh được, cho nên phải mua loại dược kia, loại đó dược tính ôn hòa vô cùng, vì thế cứ yên tâm để cho y bôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến hài tử đâu. Nhớ là hôm nay y mới bị trật chân, không được xoa nắn, đợi đến tối mai mới được bôi dược cao. Sau này để y dùng thêm nhiều thuốc bổ thì lượng thuốc hấp thu sẽ ít đi một chút. Hôm nay ngươi hãy dùng nước giếng lạnh đắp cho y, ngày mai lại dùng nước nóng chườm. Tuyệt đối không được để cho y đi lại, cũng không được làm việc nặng, cứ vậy qua năm sáu ngày là có thể tốt." – Lý đại phu thở dài. Dương Dật này cuối cùng cũng đã có chút lương tâm, nếu không hắn cũng sẽ lười giải thích.

Dương Dật hỏi được rành mạch lúc này mới rời khỏi tiệm thuốc của Lý đại phu, trong giỏ trúc đã có thêm ba gói thuốc dưỡng thai. Vốn dĩ hắn sợ Trần Tĩnh trật chân bị sinh non, có điều y không có vấn đề gì thì tốt rồi.

***

"Tần đại ca, hôm qua ta mới nhờ huynh mua, hôm nay thì đã có rồi, ta còn tưởng phải đợi nửa tháng sau nữa." – Dương Dật kinh ngạc nhìn Tần Huy. Hôm qua hắn mới nhờ Tần Huy mua giúp rong biển và tôm khô, thật không ngờ hôm nay đã có rồi.

"Mấy người nhà thuyền thường tự chuẩn bị cho mình một ít đồ biển, bọn họ thích ăn nhưng mà người trong đất liền của chúng ta không thích. Ngươi nói Trần Tĩnh muốn bồi bổ thân thể, ta nhất định sẽ dặn bọn hắn để lại cho một ít, có điều nếu ngươi mà đến muộn hơn hai ngày thì cũng không có cách nào có sớm được. Bởi vì hiện tại nước sông đã cạn không đủ cho thuyền lớn chạy, bọn họ lần này muốn nghỉ một thời gian ngắn, đợi đến khi có mưa, nước lên cao một chút mới lại đến – "Tần Huy vừa cười vừa nói, kỳ thực hắn đã đem toàn bộ rong biển và tôm khô của những người nhà đò mà mình quen biết mua lại hết rồi."

"Ở đây còn có cả rong biển sao, thật cám ơn huynh, Tần Huy." – Dương Dật cầm lấy một nắm rong biển cao hứng nói. Có những thứ này hắn sẽ không cần phải lo lắng Trần Tĩnh và hài tử bị thiếu i-ốt và canxi nữa. Cái bình tôm khô kia ít nhất cũng phải được hai cân, đủ cho nhà bọn họ ăn nửa năm rồi.

"Cám ơn cái gì mà cám ơn, lần trước ngươi dạy ta làm thịt luộc trộn tỏi phi, số phần ăn bán được ở trong quán rượu không biết đếm bao nhiêu cho xuể, mà tỏi băm dùng để chế biến món ăn cũng rất không tồi. Đã thế ngươi và Trần Tĩnh lại không chịu nhận tiền làm ta cảm thấy thiếu nợ các ngươi không ít đấy. Có chuyện gì thì cứ đến tìm ta, cả hai ngươi đều không còn thân nhân, cứ coi ta như thân đại ca của các ngươi là được rồi." – Tần Huy vỗ vỗ vai Dương Dật.

"Tần đại ca nói đúng, lần sau có việc gì ta nhất định sẽ đến tìm huynh." – khóe miệng Dương Dật vểnh lên nói, có thể có một người bằng hữu hết mực suy nghĩ cho bọn họ như vậy thật hiếm thấy.

"Vậy được rồi, mau mau quay về đi, ngươi ở đây lâu quá để Trần Tĩnh và Nhóc Béo ở nhà cũng không ổn." – Tần Huy xoa xoa đầu Dương Dật. Kỳ thực hắn muốn làm như vậy lâu rồi, thấy Trần Tĩnh thường xuyên làm thế nhìn có vẻ rất thoải mái. Thực ra hắn rất muốn có một đệ đệ, nhưng mà đáng tiếc ông trời lại không chiều lòng người, a mỗ của hắn sau khi sinh hắn ra thì bụng chẳng có động tĩnh gì nữa. Hắn trông mong mãi, trông đến khi trưởng thành thì thì bao nhiêu hy vọng cũng tắt ngúm theo.

"Huynh không được học theo Trần Tĩnh sờ đầu ta, như vậy sẽ không cao lên được nữa." – Dương Dật ngây ra một lúc mới đẩy Tần Huy ra hét lớn, một người hai người đều thích xoa đầu, khó trách mình không thể cao lên được.

"Ha ha ha, ngươi cao như vậy là đủ rồi, xoa xoa đầu thật thoải mái, khó trách Trần Tĩnh lại thích xoa đầu ngươi như vậy." – Thực hiện được tâm nguyện, Tần Huy cảm thấy cao hứng vô cùng. Chẳng trách Trần Tĩnh lại thích Dương Dật đến như thế, thì ra Dương Dật thật sự rất đáng yêu.

Dương Dật thở phì phì lấy giỏ trúc đi mất, Nhóc Béo và Trần Tĩnh vẫn đang ở nhà, hắn phải về nhanh một chút, đã muộn rồi, không biết Trần Tĩnh bây giờ thế nào. Cũng may là lúc hắn mới ra khỏi cửa thì gặp Trầm a mỗ nên có đặc biệt nhờ thúc ấy chiếu cố Trần Tĩnh hộ một lúc.

***

Qua vài ngày tĩnh dưỡng, vết sưng trên chân Trần Tĩnh đã tiêu bớt, tuy nhiên vẫn có chút ẩn ẩn đau. Có điều cũng không nghiêm trọng, chỉ cần bôi thuốc hai ngày nữa là khỏi.

"Trần Tĩnh, ngươi đoán thử xem bao giờ trời mới mưa, gần đây nước sông cũng đã sắp cạn gần hết rồi." – Dương Dật cầm một chùm nho dại đến đặt ở đầu giường. Hắn thực sự sợ nước ở dòng suối lớn sẽ cạn hết, nếu như vậy thì không biết phải đến nơi nào mà giặt quần áo. Trước kia ở trong thôn đến giếng múc nước có thể giặt một chút quần áo, nhưng mà bây giờ thôn trưởng đã không cho phép như vậy nữa, nếu muốn giặt thì nhất định phải ra con suối lớn. Hiện tại nước ở trong suối cũng sắp cạn hết rồi, hắn còn nghe Trần Nghĩa nói nếu trời không mưa thì ngay cả giếng nước trong thôn cũng cạn. Trần Nghĩa còn nói, có một năm hạn hán, mỗi hộ một ngày chỉ được lấy nửa thùng nước. Dương Dật căn bản là không thể nào tưởng tượng ra nổi cuộc sống như vậy.

"Nếu quả thật là hạn hán thì mấy tháng cũng sẽ không có mưa. Có điều ta nghĩ năm nay có lẽ sẽ không hạn hán đâu." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Cho dù có hạn hán thì Dương Dật cũng không cần phải bận tâm, hơn một tháng nữa hài tử cũng sinh xong rồi, đến lúc đó việc gì y cũng có thể làm được, không giống như hiện tại, muốn làm cái gì cũng không xong.

"Hi vọng hai ngày nữa trời có thể mưa, bây giờ ngay cả cỏ xanh cũng không tìm thấy để mà cắt." – Hôm nay Dương Dật đi ra ngoài chỉ cắt được nửa giỏ cỏ, nhiêu đây căn bản là không đủ để cho dê mẹ ăn. Hai ngày trước hắn đã đem đậu nành mài ra sau đó lấy bã đậu đem cho dê mẹ. Lúc mới bắt đầu hắn còn sợ cho ăn như vậy sẽ khiến nó bị đau bụng, nhưng qua vài ngày thì nó đã quen dần, bây giờ cho ăn cũng không sợ nữa.

"Việc này đúng là khó giải quyết. Nếu dê mẹ không có cỏ ăn thì sẽ không có sữa. Nếu không thì thế này đi, mấy ngày nay ngươi đều cho dê mẹ ăn bã đậu, nó cũng đã ăn quen rồi, ta thấy tiếng kêu của nó cũng không tệ lắm, ta nghĩ hay là cứ đem toàn bộ đậu đều xay thành bã đậu cho nó ăn hết đi." – Trần Tĩnh suy nghĩ một lúc rồi nói. Lần trước đến mùa khô thì Tiểu Bảo cũng đã ăn được cháo tinh mễ, cho nên con dê mẹ kia đã bị y bán đi, nhưng mà lần này thì kiếm cỏ cho dê ăn chính là vấn đề rất lớn.

Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói đem đậu nành xay thành bã đậu cho dê ăn, cảm thấy không ổn lắm, bình thường cho ăn thêm một ít thì không thành vấn đề, nhưng mà nếu cho ăn hoàn toàn như vậy có thể sẽ xảy ra chuyện. Con dê này chính là nguồn cung cấp thức ăn cho hài tử của hắn sau này, không thể để nó xảy ra sơ xuất gì được.

"Dương Dật, ngươi có đi ra ruộng xem thử chưa? Mấy ngày nay trời không mưa, gạo thô sợ là không thể này mầm. Năm nay xem ra ngay cả gạo thô cũng trồng không được." – Trần Tĩnh đột nhiên nhớ đến số hạt giống gạo thô mới gieo. Hai ngày nay y không nhắc Dương Dật, sợ là phu quân đã quên mất chuyện gạo thô, có lẽ không đã không đi ra ruộng xem thử.

"A... Trần Tĩnh, ngươi vừa rồi nói cái gì?" – Dương Dật đột nhiên trợn to mắt nhìn chằm chằm Trần Tĩnh. Vừa rồi trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một chủ ý nào đó, nhưng mà quá nhanh nên không nắm bắt được.

"Ta nói là hôm nay ngươi có đi ra ruộng nhìn thử gạo thô không?" – Trần Tĩnh cười lắc đầu, nói vậy mà cũng có thể nghe không rõ.

"Không phải, không phải câu này, ngươi còn nói một câu khác nữa." – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh nhìn phản ứng của Dương Dật, nghĩ nghĩ lại những lời mà vừa rồi mình đã nói. Đúng là vừa nãy y có nói hai câu, nói là trời không mưa thì khả năng gạo thô sẽ không nảy mầm được.

"Ta vừa rồi nói hai câu, một câu nữa là nếu trời không mưa thì gạo thô sẽ không nảy mầm được." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Đúng rồi, chính là câu này, nảy mầm, nảy mầm, chúng ta có thứ cho dê ăn rồi." – Dương Dật cao hứng nói. Hắn nghĩ ra thứ thay thế cỏ khô để cho dê mẹ ăn rồi. Thứ đó chính là giá. Giá chính là thứ tốt, chẳng những có thể để dê ăn, mà chính mình cũng có thể đem xào làm thức ăn được. Rau xanh nhà bọn họ trồng được chỉ có một ít ở góc vườn gồm hẹ và măng trúc, hiện tại mướp cũng không mọc lên được nữa, nước trong nhà đã dùng qua tất cả đều tưới vào đó chỉ để duy trì một ít rau này.

"Cái gì nảy mầm? Nhìn ngươi cao hứng như vậy, không biết rút cuộc là thứ gì." – Trần Tĩnh bị Dương Dật khiến cho ù ù cạc cạc, chẳng hiểu cái gì.

"Giá, chính là giá, chỉ cần đậu nảy mầm thì chúng ta chẳng những có thể lấy để xào ăn mà còn có thể đem cho dê mẹ. Như vậy, dù cắt không đủ cỏ thì dê mẹ cũng không bị đói." – Dương Dật vô cùng vui vẻ. Hắn hiện tại có cảm giác như đang lạc đường trong thâm sơn cùng cốc, đột nhiên lại nhìn thấy một thôn làng ấy, cao hứng đến mức không có từ ngữ nào có thể hình dung được.

"Trần Tĩnh, ngươi trông chừng Nhóc Béo nhé, để ta đi làm thử. Khi nào nó tỉnh hãy kêu ta." – Dương Dật đợi không kịp, ba chân bốn cẳng chạy đi.

Hắn lấy ra một túi đựng đậu, nhưng mà có điều hắn chưa từng làm thử giá bao giờ, liền cầm cái túi đậu kia ngồi chồm hổm trên mặt đất nghĩ nghĩ.

Nếu muốn đậu nảy mầm thì phải có nước. Nghĩ đến đó hắn lập tức đi múc một bình nước đến đem một cân đậu đổ vào chậu gỗ ngâm nước, quấy lên vài cái rồi để đó.

Ngồi ở trên ghế nhìn số đậu trong chậu, hắn nghĩ nếu cứ ngâm số đậu đó trong nước thì dù có để cả ngày cũng chẳng thế nảy mầm được. Bình thường hắn chính là cứ ngâm đậu trong nước một ngày rồi mới lấy ra xay làm sữa đậu nành cũng chẳng thấy chúng nó nảy ra cái mầm nào, xem ra biện pháp này là không khả thi.

Vòng vo một hồi, Dương Dật lấy ra một cái giỏ trúc đem đậu bỏ vào đó, rất nhanh số đậu đã nhỏ hết nước. Hắn nghĩ, nếu muốn đậu nảy mầm thì phải ngâm thêm một lúc nữa, vì thế lại thả cả giỏ trúc vào ngâm trong nước.

Sau khi vét hết toàn bộ trí nhớ của kiếp trước, Dương Dật nhớ tới đã từng có một dì bán giá nói, các dì ấy toàn là đem giá làm ở trong một căn phòng tối. Vì thế, hắn nghĩ giá này không thể gặp ánh sáng. Sau khi ngâm nước mấy hạt đậu cả buổi, hắn lấy một hòn đã kê bên dưới giỏ trúc, làm như vậy giỏ trúc sẽ không bị ngập trong nước, mà giỏ trúc đặt trong chậu nước có thể duy trì được độ ẩm. Tiếp theo, hắn lại lấy cái cán tinh mễ đem để lên trên đậy lại rồi để ở dưới đáy tủ trong phòng, chỗ đó không có chút ánh sáng nào. Cứ cách một hai canh giờ lại giội nước một lần, số nước dư trong chậu gỗ thì múc ra, đợi đến lúc cần thì lại lấy dùng.

Qua một ngày, số đậu trong giỏ trúc chẳng có động tĩnh gì, hai ngày trôi qua, số đậu đó ngoại trừ phồng lớn lên thì cũng không có động tĩnh gì luôn, qua buổi sáng ngày thứ ba, đậu bắt đầu nảy mầm. Dương Dật thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, có giá rồi, chờ nó lớn hơn một chút nữa là có thể ăn.

"Dương Dật, hai ngày nay ngươi làm gì vậy?" – Trần Tĩnh hai ngày nay thấy Dương Dật cứ lăn qua lộn lại với cái giỏ trúc. Y biết bên trong đó có một ít đậu, Dương Dật cứ mỗi một khoảng thời gian lại tưới nước vào đó. Chỉ có điều chỗ đậu này dù có nảy mầm thì cũng không thể ăn bởi vì rất đắng, chỉ là nếu đem cho dê thì có thể. Dương Dật thực sự rất thông minh, vấn đề thức ăn cho dê tạm thời có thể giải quyết rồi.

May mắn là thời gian trước Dương Dật mỗi ngày đều vào trong trấn mua đậu, trong phòng của a mỗ hắn chất đầy đậu là đậu. Vốn dĩ hắn định dùng để xay sữa đậu nành uống, không ngờ bây giờ lại có công dụng lớn như vậy.

Dương Dật thấy giá mỗi lúc một lớn hơn, hiện tại cũng đã dài bằng một ngón tay, trắng trắng lại mềm mềm, khả năng buổi tối có thể lấy để xào, ngắt đầu bỏ đuôi đi, xào lên hương vị nhất định sẽ không kém. Còn về phần cho dê mẹ ăn thì phải để nó dài hơn nữa đã. Chỉ có điều, so với kế hoạch thì hiện thực luôn luôn có biến cố phát sinh, điều đó thiếu chút nữa làm Dương Dật tức đến đập đầu vào tường.

"Chúng nó cũng khá dài rồi, ngày mai có thể đem cho dê mẹ ăn." – Trần Tĩnh đứng ở sau lưng Dương Dật, nhìn số rau giá trắng nõn vừa cười vừa nói.

"Ừ, tối nay chúng ta có thể xào lên ăn thử, nó xào lên hẳn là giòn giòn, ăn rất ngon." – Dương Dật vui vẻ nói. Ngay tại thời điểm này có thể bổ xung thêm rau rất không tệ, hiện tại bời vì rau quả đã bị phơi nắng chết gần hết nên nhiều nhà cũng đã bắt đầu phải ăn dưa muối rồi.

"Dương Dật, thứ này cũng đã từng có người làm qua rồi, nhưng mà nó rất đắng đấy." – Mùa hè mấy năm trước cũng đã từng có người làm thử qua, tuy rằng có thể ăn, nhưng mà vị của nó lại rất đắng, Trần Tĩnh không cho rằng Dương Dật có thể ăn được.

"Sao lại có thể đắng được? Lại đây, chúng ta nếm thử, thử xem nó có đắng hay không." – Dương Dật lấy ra hai cọng giá rửa sạch rồi đưa cho Trần Tĩnh một cọng.

"Thế nào? Không đắng đúng không? Nhai giòn lại còn ngọt ngọt đúng không?" – Dương Dật cao hứng hỏi.

"Ừ, quả thực không tệ, nếu theo đúng hương vị này thì khi xào lên ăn sẽ rất ngon đấy." – Trần Tĩnh gật gật đầu, nếu là cái vị này thì khi xào lên sẽ không đắng.

Buổi tối, Dương Dật lấy một số giá béo lùn chắc nịch đem ngắt đầu bỏ đuôi chuẩn bị đem đi xào.

Mấy cái thứ đã ngắt bỏ thì đem ra đổ cho dê mẹ ăn, thấy nó ăn ngon lành, hắn sau khi trở về cũng lấy một cọng cho vào miệng nhai. Ngay lập tức chân mày Dương Dật nhíu thật sâu, cả khuôn mặt đều nhăn nhúm lại.

"Phi phi phi." – Dương Dật từ trong miệng nhổ ra nửa cọng giá. Đắng, vì sao lại có thể đắng như vậy? Rõ ràng buổi sáng nếm thử vẫn là giòn giòn ngọt ngọt cơ mà, sao đến tối đột nhiên lại trở nên đắng như vậy? Hắn nghĩ đến nát óc cũng không biết được rút cuộc vấn đề là nằm ở đâu.

Lảm nhảm: Ờ... mấy ngày ko post hiền thê rồi, chắc mn cũng nhớ ha. Cơ mà mình cũng có nhiều việc khác để làm, chứ ko có ngày nào cũng edit đc. Mình từng nói "sẽ cố gắng" mỗi ngày 1 chương, cơ mà nếu ko cố đc thì mn cũng hiểu cho mình, đừng thúc giục nhé.

Trong c này có nhắc đến hai thứ là "Dầu hồng hoa" và "Nắn xương thủy". Tại vì ko biết là ở vn mình có bán loại này ko nên chỉ đành edit lại cái tên, nghe kỳ kỳ mà thôi kệ :v

Dầu hồng hoa

– "Trần Tĩnh, sao lại bị đắng rồi? Rõ ràng buổi sáng chúng ta nếm thử nó ngọt cơ mà." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh ngồi trong sân kêu lên.

"Đắng sao? Buổi sáng nếm qua đúng là ngọt mà." – Trần Tĩnh cũng không rõ là đã có chuyện gì xảy ra. Y tự hỏi không biết vấn đề là ở đâu. Dương Dật lúc làm giá đều cẩn thận từng li từng tí một, giấu ở tận dưới đáy tủ, ở bên trên còn đậy một tấm vải. Chẳng lẽ là do bị ánh sáng chiếu vào? Đúng rồi, buổi trưa Tiểu Bảo hình như có đem giỏ trúc để ra ngoài một lúc, có thể là do bị ánh sáng chiếu vào nên giá mới bị đắng như vậy.

"Dương Dật, hôm nay số giá này bị mang ra ngoài, không biết có phải là vì nguyên nhân này không." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.

"Cái gì? Bị mang ra ngoài?" – Dương Dật đột nhiên nghĩ đến kiếp trước dì nhà bên phải đem giá để ở trong một căn phòng tối, cõ lẽ là bởi vì giá gặp ánh sáng sẽ bị biến thành đắng.

"Ta bây giờ lại đi ngâm thêm một ít đậu, lần này nhất định không để nó gặp ánh sáng, hy vọng là nó sẽ không bị đắng nữa." – Dương Dật nói. Tối hôm đó trong nhà xào một ít rong biến nấu thành một nồi canh, làm một đĩa mướp xào trứng, so với những nhà khác trong thôn thì thức ăn nhà Dương Dật đã là vô cùng tốt rồi.

Cố gắng bốn ngày sau, số giá mà Dương Dật làm phát triển vô cùng tốt, hiện tại ở mỗi góc tường trong nhà chính đều để một giỏ giá đang phát triền. Hắn muốn đảm bảo rằng mỗi ngày đều phải làm được một giỏ giá, không những để cho bọn hắn ăn, mà hơn phân nửa lượng thức ăn của dê mẹ cũng vậy, đều là giá. Dương Dật mỗi ngày đi ra ngoài đều cắt được rất ít cỏ, tuy nhiên số đậu hái được thì lại không ít.

"Be be be be be..." – sáng sớm, trời còn chưa sáng, Dương Dật đã nghe thấy tiếng dê mẹ kêu vang.

"Dê nhà chúng ta sao hôm nay lại kêu nhiều như vậy? Bình thường nó có kêu to như vậy đâu." – Dương Dật vươn vươn vai, từ trên giường đi xuống.

"Ngươi nghe cẩn thận lại đi, còn có thêm cả tiếng kêu của dê nhỏ nữa. Dê nhà chúng ta đã sinh rồi, ngươi đi xem thử đi. Hôm nay phải cho nó thêm nhiều cỏ một chút, nếu như nó sinh hai con dê con thì phải bỏ một con đi, tình trạng như hiện tại căn bản là không thể nuôi cả hai được." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật, bụng của y bây giờ đã lớn lắm rồi, đi đường còn có chút bất tiện.

"Biết rồi. Ngươi nằm thêm một láy nữa đi. Mà... Trần Tĩnh, trong bụng của ngươi có phải là có hai bảo bảo không? Sao lại lớn như vậy?" – Dương Dật nhìn chằm chằm cái bụng càng ngày càng lớn của Trần Tĩnh nói.

"Sao có thể có chuyện tốt như vậy được, một cần có thể mang hai đứa." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Ngươi nói cũng đúng, song bào thai không phải là cứ nói có là có được." – Dương Dật cũng có cảm giác mình đang mơ tưởng hão huyền rồi.

Hắn đi đến chuồng dê quả nhiên thấy đúng như lời Trần Tĩnh đã nói, có hai con dê con đang được dê mẹ liếm láp, run run rẩy rẩy đứng lên.

Dương Dật nghĩ đến những lời mà lúc nãy Trần Tĩnh đã nói, hắn phải tìm cách đem một con dê con bỏ đi. Nhưng mà nhìn con dê nho nhỏ kia đáng yêu như vậy, sao hắn có thể hạ thủ được. Có điều, hiện tại điều kiện trong nhà không đủ để nuôi cả hai con dê con. Dương Dật nghĩ, hay là cứ để đó chờ qua vài ngày thử xem, nếu con nào thân thể tốt một chút thì sẽ lưu lại con đó.

Thấy trong nhà chỉ còn có nửa chum nước, Dương Dật bèn lấy thùng chuẩn bị đi múc nước. Hắn sợ một ngày nào đó thôn trưởng hạn chế không cho lấy nhiều nước nữa, mà nhà hắn thì dùng nước lại không phải nhiều bình thường. Dê phải uống nước, gà phải uống nước, làm giá cũng phải cần đến nước, mà một nhà ba người uống, giặt, rửa, sinh hoạt gì đó đều không thể thiếu nước được.

Dương Dật lau mồ hôi trên trán, đi qua đi lại lấy ba chuyến nước mới có thể đem đổ đầy chum. Hắn không có nhiều khí lực như những hán tử khác trong thôn. Trước kia Trần Tĩnh mỗi tay xách một thùng nước, chỉ cần đi hai chuyến là có thể đem vạc đổ đầy. Hắn thì ngược lại, không những không xách được như vậy, mà mỗi lần xách chỉ có thể dùng loại thùng gỗ nhỏ nhất. Dùng loại thùng lớn rất nặng, Dương Dật khí lực không đủ sẽ đem nước sánh ra khỏi thùng, chảy ra ngoài.

"Dương Dật, ngươi cũng đã chịu học gánh nước rồi đấy à." – Tần Huy đem ngựa cột ở cái cây cạnh cửa ra vào, vừa cười vừa nói đi tới. Hai ngày trước hắn nghe Lý đại phu nói chân Trần Tĩnh bị trật, hôm nay không bận việc gì mới có thể đến thăm Trần Tĩnh.

"Tần đại ca, sao huynh lại đến đây?" – Dương Dật đem thùng nước để vào trong nhà chào hỏi.

"Trần Tĩnh, chân ngươi thế nào? Đã khỏi chưa?"- Tần Huy lấy một bao bánh ngọt đưa cho Nhóc Béo.

"Tần thúc thúc, Tiểu Bảo nhớ thúc." – Nhóc Béo cực kỳ nhu thuận nói.

"Tiểu tử ngươi chính là nhớ bánh ngọt của Tần thúc thúc thì có." – Tần Huy sờ sờ đầu Nhóc Béo.

"Không phải đâu, Tiểu Bảo nhớ bánh ngọt, nhưng mà cũng nhớ cả Tần thúc thúc nữa." – Tiểu gia hỏa bị nói trúng tim đen cũng không hề tỏ ra một chút xấu hổ nào.

"Tần đại ca, sao huynh lại đến đây, ta đã không sao nữa rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Đúng rồi, Tần đại ca, huynh giúp chúng ta xử lý con dê có chút yếu không thể nuôi sống kia đi, Dương Dật hắn không dám động thủ." – Trần Tĩnh nói với Tần Huy.

Tần Huy nhìn hai con dê non đang nép vào nhau, trong đó có một con tuy nhìn không rõ ràng lắm, nhưng không với con còn lại thì yếu hơn một chút. Hắn gật gật đầu. Xử lý cái này thì dễ thôi, tuy rằng hiện tại thời tiết nóng nực, rất ít người ăn thịt dê, nhưng mà dê non thế này thì vẫn có không ít người thích đấy.

"Không vấn đề gì. Con dê này cứ để ta xử lý cho, xong xuôi ta sẽ trả lại tiền cho các ngươi."

Giữa trưa, Dương Dật vào bếp nấu mấy món mà Tần Huy đưa đến, ngoài ra còn xào thêm một ít giá, làm đậu hũ. Tần Huy ăn cảm thấy rất ngon, hắn muốn hỏi, nhưng mà lần trước Dương Dật và Trần Tĩnh đều không chịu lấy tiền cho nên cũng có chút không mở lời được.

"Tần đại ca, huynh làm sao vậy? Nhìn bộ dáng cứ như là có chuyện muốn nói lại thôi, có chuyện gì cứ nói ra nghe thử." – Trần Tĩnh nói.

"Là thế này, hôm nay nhà các ngươi làm giá và đậu hũ ăn rất ngon, ta muốn học cách làm của hai người. Nhưng mà nếu các ngươi không chịu nhận tiền, ta sẽ không học nữa." – Tần Huy nói. Quán rượu là của nhà hắn, nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn. Hắn cứ chiếm nhiều lợi ích từ Dương Dật và Trần Tĩnh như vậy thực sự quá không biết điều.

"Ta còn tưởng rằng có chuyện gì lớn chứ, nếu như Tần đại ca đã nói vậy thì huynh cứ tùy tiện cấp bao nhiêu cũng được. Để ta đem cách làm viết ra, huynh cầm về làm thử xem, làm cũng rất dễ." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

***

Tần Huy rời đi được mười ngày, trời vẫn không có mưa, thôn trường hai ngày trước nói nước trong giếng đã hạ đến mức thấp nhất, bắt đầu hạn chế múc nước, mỗi người chỉ có thể gánh nửa thùng. Nhưng mà nhà Dương Dật có ba người, bởi vì Trần Tĩnh đang có thai cho nên được ưu tiên hơn, có điều cũng chỉ có thể gánh hai thùng nước. Dương Dật bắt đầu sầu muộn, nếu nước trong chum lớn sử dụng hết, thì về sau mỗi ngày hai thùng nước sao có thể dùng đủ.

Dương Dật lăn qua lộn lại mãi mà không ngủ được. Chỉ còn hơn mười ngày nữa là Trần Tĩnh sinh rồi, mà nước cứ không đủ dùng thế này thì phải làm sao bây giờ. Ông trời ơi sao ông không cho mưa xuống một trận đi a.

"Dương Dật, ngươi mau dậy đi tìm Trầm a mỗ, ta hình như sắp sinh rồi." – Trần Tĩnh đặt tay ở trên bụng nói.

"Sao lại có thể như vậy được, không phải là còn mười ngày nữa sao? Ta đi tìm Trầm a mỗ ngay đây." – Dương Dật vội vội vàng vàng từ trên giường đi xuống, thắp hai ngọn đèn dầu rồi cầm đèn đi đến nhà Trầm a mỗ.

"Rầm rầm rầm.... Trầm a mỗ, Trầm a mỗ ơi, mở cửa, mau mở cửa." – Dương Dật dùng sức gõ, hắn hiện tại đang gấp muốn chết.

"Đến đây, đến đây, ai đang gõ cửa đấy." – Trầm Thanh vừa mặc quần áo vừa nói. Ông biết người trong thôn đến gõ cửa ban đêm thì nhất định là có ca nhi sắp sinh. Tính toán thời gian, chẳng lẽ lại là Tĩnh ca nhi sao, thanh âm này hình như chính là của đứa nhỏ Dương Dật kia.

"Trầm a mỗ, là ta, Dương Dật." – Dương Dật ở ngoài cửa lớn tiếng đáp.

"Ừ ừ, ta đến rồi, đừng vội, đừng vội, sinh con cũng không phải là ngay lập tức sẽ ra được." – Trầm Thanh mặc quần áo tử tế đi ra mở cửa, vừa cười vừa nói. Tĩnh ca nhi đúng là không chịu thua kém người khác, đứa thứ hai cũng đã sắp sinh rồi.

Dương Dật đưa Trầm Thanh chạy về nhà, hắn một bên lo lắng, một bên lại hưng phấn, không biết bảo bảo trong bụng của Trần Tĩnh là nam hài hay nữ hài, à không, phải là ca nhi mới đúng, ở nơi này không có nữ nhân.

"Trần Tĩnh, ngươi thế nào rồi?" – Vừa vào cửa Dương Dật đã thấy gương mặt của Trần Tĩnh tái nhợt.

"Dương Dật, ngươi mặc quần áo cho Tiểu Bảo rồi cho nó lên giường khác ngủ đi, đừng đánh thức nó," – Trầm Thanh nói với Dương Dật đang có chút hoảng loạn.

Dương Dật gật gật đầu, vội vàng lấy quần áo của Tiểu Bảo ra, đem tiểu gia hỏa đang mơ mơ màng màng sắp tỉnh mặc quần áo vào, sau đó nhấc nó cùng với cái chăn nhỏ lên cái giường nhỏ ngủ.

"Cha, Tiểu Bảo không muốn ngủ ở đây." – Tiểu gia hỏa mơ mơ màng màng nói.

"Nghe lời, a mỗ ngươi sắp sinh tiểu đệ đệ rồi, đợi tiểu đệ đệ sinh ra sẽ cùng Tiểu Bảo ngủ cùng nhau được không." – Dương Dật xoa xoa đầu Nhóc Béo.

"Được." – Tiểu Bảo mơ mơ màng màng đáp ứng, rất nhanh lại ngủ mất.

"Dương Dật, ngươi đi nấu nước đi, còn có, lấy một cái kéo hơ lên lửa." – Trầm Thanh nói. Trần Tĩnh tuy rằng đã bắt đầu đau bụng, nhưng mà vẫn chưa có dấu hiệu hạ sinh.

Dương Dật gật gật đầu, trước khi lấy kéo thì phải đun nước cái đã.

Trầm Thanh thấy sắc mặt Trần Tĩnh tái nhợt. Lần đầu sinh Tiểu Bảo rất thuận lợi, chỉ có đau một lúc liền sinh ra, nhưng mà lần này bụng y đã bắt đầu đau, nhưng phía dưới lại chẳng có chút động tĩnh gì, đây không phải là một dấu hiệu tốt.

"Đau thì hãy kêu lên, không được chịu đựng, ta về nhà lấy thuốc trợ sản cho ngươi uống." – Trầm Thanh thấy Trần Tĩnh cắn răng không chịu kêu ra tiếng liền nói.

"Trầm a mỗ, ngài đợi một chút, có phải lần này tình trạng của ta không tốt không?" – Trần Tĩnh hỏi. Hiện tại cách ngày y sinh còn hơn mười ngày, hài tử này chắc là phải sinh non rồi, y có dự cảm không tốt.

"Đừng nghĩ lung tung, thể chất của ngươi rất tốt, hài tử chỉ là sinh non vài ngày, sẽ không có việc gì." – Trầm Thanh an ủi.

"Trầm a mỗ, nếu ta thực sự xảy ra chuyện gì, Dương Dật và Tiểu Bảo phải nhờ ngài rồi." – Trần Tĩnh nắm chặt lấy tay Trầm Thanh nói.

"Đừng nói lung tung, hán tử kia ngoài ngươi ra thì ai có thể chăm sóc tốt được cho hắn. Thân thể hắn kém như vậy, nếu ngươi vứt bỏ hắn, hắn sao có thể sống được những ngày tốt lành. Hơn nữa, ngươi thực sự cam lòng đem Dương Dật tặng cho một ca nhi khác sao?" – Trầm a mỗ nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Trần Tĩnh nói.

Dương Dật đổ đầy nước vào trong nồi bắt đầu nấu, hắn cũng đã cắt một ít nhân sâm bỏ vào trong một cái bình nhỏ nấu lên. Cũng đã nửa đêm rồi, chắc hẳn Trần Tĩnh cũng đã đói, hắn phải nấu một ít đồ ăn cho y ăn, nếu không thì làm sao có sức sinh con được. Sau khi nấu một ít sữa dê mà mấy quả trứng gà, Dương Dật đem cái kéo đưa lên lửa hơ. Ở nơi này không có thứ gì có thể trừ độc, dùng nhiệt độ cao chính là biện pháp tốt nhất.

Trần Tĩnh nắm chặt lấy ga giường, y không muốn hét to, cảm giác tựa như một kẻ yếu vậy. Nhất định lần này không có việc gì. Thời điểm y sinh Tiểu Bảo cũng rất thuận lợi đấy.

"Dương Dật, nước đã nấu xong chưa? Mau đem thứ này nấu lên, nhưng mà trước tiên làm một ít đồ ăn cho Trần Tĩnh lót bụng cái đã, lần này y sinh không tốt lắm." – Trầm Thanh lấy ra một gói thuốc trợ sản đưa cho Dương Dật.

"Trầm a mỗ, đợi một chút, Trần Tĩnh y làm sao vậy?" – Dương Dật nghe những lời của Trầm Thanh nói, trong lòng liền khó chịu. Đây không phải là lần thứ hai y sinh hài tử sao, như thế nào lại có thể không tốt?

"Hiện tại cũng không rõ ràng lắm rút cuộc là như thế nào, Trần Tĩnh chỉ là đau bụng, phải đợi nước ối ra rồi mới biết được. Ngươi cũng không cần quá lo lắng, dù sao trước đó Tĩnh ca nhi cũng đã sinh Tiểu Bảo rồi." – Trầm Thanh tận lực làm cho tâm trạng của Dương Dật trở nên nhẹ nhõm hơn một chút.

"Mau đi nấu chút đồ ăn cho Tĩnh ca nhi ăn lót dạ, phải có khí lực mới có thể sinh con." – Trầm Thanh nói xong quay sang nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh sắc mặt vẫn tái nhợt, y ngay cả một chút thanh âm cũng không chịu phát ra.

Dương Dật đem Trần Tĩnh đỡ dậy, trong tay cầm sữa dê vào trứng gà, từng chút từng chút đút cho Trần Tĩnh ăn. Trong lòng hắn bây giờ vô cùng khủng hoảng, nhưng mà không dám biểu hiện ra ở trước mặt Trần Tĩnh.

"Tĩnh ca nhi mau uống thuốc." – Trầm Thanh đợi Trần Tĩnh ăn xong trứng mới đem thuốc đưa đến trước mặt y.

"Trần Tĩnh, uống thuốc xong, nếu như có thể ngủ thì ngươi hãy ngủ một lát. Hiện tại còn chưa có bắt đầu, phải bảo trì thể lực, đợi đến lúc muốn sinh thì mới có sức để dùng." – Trầm Thanh nói với Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh uống thuốc xong thì rất yên tĩnh, có điều bụng vẫn một mực ẩn ẩn đau, nhưng kiểu đau này lại không giống cảm giác đau lúc muốn sinh.

Trời dần dần sáng lên, Dương Dật ngồi ở trên ghế cạnh giường, hai con mắt có chút hồng, hắn một mực nắm lấy tay Trần Tĩnh. Đến khi tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, tay Dương Dật bị Trần Tĩnh nắm lại thật chặt.

"Trầm a mỗ, Trần Tĩnh bắt đầu đau rồi." – Dương Dật kêu lên, tay của hắn bị Trần Tĩnh nắm đến phát đau, có thể tưởng tượng được là y đang đau đến mức nào.

Trầm Thanh sau khi Trần Tĩnh ngủ thì cũng dựa vào bên giường Tiểu Bảo nghỉ ngơi. Dù là đỡ đẻ, nhưng cũng vẫn phải cần rất nhiều sức lực.

Kéo kéo chăn mền, xem xét qua, thấy hài tử cũng đã sắp sinh, Trầm Thanh liền bảo Dương Dật đi ra bên ngoài. Thời điểm ca nhi sinh con, hán tử không được đứng ở bên cạnh, nếu không nhất định sẽ bị xui xẻo.

"Ừ. Bắt đầu rồi. Ngươi mang Tiểu Bảo đi ra bên ngoài đi, hiện tại trời đã sáng, đi nấu một chút cháo để Tĩnh ca nhi sau khi sinh có thể uống. Còn nữa, phải đem nước nấu sôi lên." – Trầm Thanh lập tức phân phó.

Dương Dật đem Tiểu Bảo đang mộng đẹp gọi dây, để cho nó ngồi trong bếp, hắn bắt đầu nhóm lửa nấu cháo. Đem số nước mới nấu đổ ra, đặt sữa dê lên bếp nấu để lát nữa cho Trần Tĩnh uống.

"Tiểu Bảo, ngươi ngoan ngoãn ngồi đây uống sữa, cha đi xem a mỗ ngươi thế nào." – Dương Dật sau khi nấu xong cháo thì húp mấy ngụm rồi bê cháo và sữa dê đến cửa phòng.

"Trầm a mỗ, cháo đã nấu xong rồi, ngài ăn một ít đi, ta cũng đã nấu sữa cho Trần Tĩnh uống." – Dương Dật đứng ở cửa kêu.

Trầm Thanh mở cửa bưng chén vào, ông uống một ít cháo, đêm hôm khuya khoắt bị gọi dậy cũng đã có chút đói bụng, hai ba miếng đã uống xong, lúc này mới đem sữa đút cho Trần Tĩnh.

"Mau uống, uống rồi ngươi mới có sức sinh con, phía dưới đã bắt đầu chảy máu rồi, hài tử rất nhanh sẽ chui ra, ngươi phải giữ sức." – Trầm Thanh thấy Trần Tĩnh chỉ uống nửa chén liền khuyên.

Trần Tĩnh không nói gì, vừa nãy đau đớn một hồi khiến y có chút buồn nôn nên mới ngưng lại. Sau khi trận đau đớn đó qua đi, y uống ực một cái cạn hết sữa dê. Bên dưới đau đớn vô cùng, có lẽ hài tử đã ra được một chút rồi.

"Trầm a mỗ, ngài giúp ta nhìn xem, có lẽ hài tử đã ra rồi, vừa rồi ta thấy rất đau." – Trần Tĩnh nói.

Trầm Thanh gật gật đầu, ông cầm chén đặt ở bên giương, kéo chăn ra nhìn xuống thì cả người đều mềm nhũn, sắc mặt lập tức biến thanh trắng bệch. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tĩnh ca nhi đây là muốn mất mạng.

"Xoảng" một tiếng, cái chén đặt ở mép giường rơi xuống đất vỡ tan tành.

"Tĩnh ca nhi, làm sao bây giờ, hài tử chân đi ra trước, chân đi ra trước." – Trầm Thanh sắc mặt trắng bệnh nói. Hài tử chân đi ra trước thì chỉ có thể bảo vệ một người, mà bình thường đều là bảo về hài tử, bởi vì bảo vệ người lớn rất khó, nếu như bảo vệ hài tử thì cơ hội hài tử sống sót lớn hơn nhiều.

"Tại sao có thể như vậy? Trầm a mỗ, hãy bảo vệ hài tử. Đừng nói cho Dương Dật. Về sau, Dương Dật, Tiểu Bảo, còn có cả đứa bé này xin nhờ Trầm a mỗ để ý nhiều hơn một chút." – Trần Tĩnh dừng một hồi lâu cười khổ nói. Gia đình này thật khó mới có được những ngày hoan thanh tiếu ngữ, cuộc sống của y cũng mới có thêm một ít hy vọng. Ông trời quả nhiên không để cho một người đê tiện như y sống được những ngày tốt lành. Rõ ràng hạnh phúc đã ở ngay trước mắt, vậy mà bây giờ lại muốn y chết đi. Thật sự rất không cam lòng, nhưng mà cứ nghĩ đến đứa nhỏ vẫn còn ở trong bụng kia, y cũng không thể nhẫn tâm để hài tử phải chết, y phải làm sao bây giờ.

Chương 29

Trầm Thanh thu vào trong mắt toàn bộ vẻ cười khổ của Trần Tĩnh, ca nhi này phải chịu bao nhiêu khổ cực ông đều nhìn thấy hết, bây giờ thật vất vả mới khá hơn được một chút, trước mắt sắp có thể hết khổ rồi, sao bây giờ lại gặp phải chuyện này cơ chứ.

"Tĩnh ca nhi, việc này ngươi không thể quyết định được, tất cả phải để cho hán tử nhà ngươi, Dương Dật quyết định. Nếu Dương Dật nói với Trầm a mỗ muốn Tĩnh ca nhi thì Trầm a mỗ không thể tìm đâu ra người để bồi thường cho hắn. Trầm a mỗ không thể gánh được trách nhiệm này, bây giờ ngươi không được dùng sức nữa, đợi Dương Dật quyết định đã." – Trầm Thanh nói xong đi ra khỏi phòng, chuyện lớn như vậy nhất định phải để gia chủ quyết định.

"Trầm a mỗ, rút cuộc thế nào rồi? Hài tử sinh ra rồi sao? Sao không nghe thấy tiếng khóc?" – Dương Dật đứng ở cửa ra vào, vừa nhìn thấy Trầm Thanh đi ra đã lo lắng hỏi.

"Dương Dật, Tĩnh ca nhi lần này mạng đều đặt trong tay ngươi. Hài tử chân đi ra trước, ngươi bây giờ muốn bảo vệ người lớn hay là bảo vệ đứa nhỏ. Hài tử thì ngươi đã có Tiểu Bảo rồi, nếu không có đứa này thì về sau không chừng Tĩnh ca nhi còn có thể có đứa khác. Nếu như bảo về hài tử thì Tĩnh ca nhi sẽ mất mạng. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như không có Tĩnh ca nhi, ngươi có thể chống được cái nhà này sao?" – Trầm Thanh nói. Ông bây giờ đúng là có tư tâm, hy vọng Dương Dật có thể bảo vệ Tĩnh ca nhi. Tuy rằng bình thường rất khó bảo toàn người lớn, nhưng mà Tĩnh ca nhi thì khác, thân thể của y tốt hơn so với những ca nhi khác rất nhiều, cho nên có nhiều cơ hội sống sót hơn.

"Cái gì mà bảo vệ người lớn, bảo vệ hài tử, hài tử ta muốn, người lớn ta cũng muốn. Cả hai bọn họ ta đều muốn." – Dương Dật không khống chế được cảm xúc, bắt lấy tay Trầm Thanh, cả người đều run rẩy. Nắm đến nỗi tay Trầm Thanh cũng muốn tím xanh.

"Dương Dật, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ càng, chỉ có thể bảo vệ được một người, bằng không thì cả hai đều giữ không được." – Trầm Thanh lớn tiếng nói. Ông biết rõ trong lòng Dương Dật rất đau khổ. Người lớn, hài tử, làm sao có thể dễ dàng chọn lựa, điều này đối với mỗi một hán tử đều là chuyện tàn nhẫn nhất.

"Không, ta không chọn được, Trần Tĩnh và hài tử ta đều cần." – Dương Dật căn bản không muốn tiếp nhận lựa chọn này.

"Ngươi cứ như vậy thì Trầm a mỗ cũng không cách nào. Dương Dật, Trầm a mỗ thực sự không có năng lực bảo vệ cả hai người bọn họ." – Trầm thanh nước mắt cũng sắp rơi rồi. Ca nhi của đại ca ông lúc trước cũng vì như vậy mà chết, ông không những không bảo vệ được con của chính mình, mà còn hại chết cả cháu trai, cho đến bây giờ đại ca vẫn chưa tha thứ cho ông. Ông thực sự không có năng lực bảo trụ được cả người lớn và hài tử.

"Ta tự mình làm, đem hài tử đẩy trở vể, sau đó sinh lại một lần nữa, Trần Tĩnh và hài tử nhất định sẽ không có việc gì." – Dương Dật sau khi được Trầm Thanh cầm ngược lại tay thì tỉnh táo trở lại. Hắn biết rõ thời gian của Trần Tĩnh và hài tử không còn nhiều, chậm một giây là thêm một giây nguy hiểm. Hắn buông tay Thẩm Thanh ra, hiện tại phải rửa tay cho sạch sẽ. Kiếp trước ở trên TV đã từng thấy có thai phụ sinh ra trên xe lửa, cũng là chân đi ra trước, chỉ cần đẩy hài tử trở lại trong bụng rồi sinh lại một lần nữa, Trần Tĩnh và hài tử nhất định sẽ không có chuyện gì.

"Trầm a mỗ, ngài giúp ta trông chừng Tiểu Bảo một chút, đợi lát nữa Trần Tĩnh sinh hài tử, còn phải cần ngài hỗ trợ." – Dương Dật sau khi tỉnh táo lại, trong đầu nghĩ qua nhiều cách, hắn tin rằng mình nhất định có thể làm được.

"Dương Dật, ngươi thật sự muốn làm vậy sao?" – Trầm Thanh giữ chặt lấy Dương Dật nói.

"Đúng, ta nhất định phải làm như vậy, ta không muốn bất đi bất kỳ một người nào trong bọn họ." – Dương Dật kiên quyết nói. Đứa bé kia hắn, Trần Tĩnh, còn có cả Tiểu Bảo đều rất chờ mong. Hắn không muốn cứ như vậy mà buông xuôi, còn cả Trần Tĩnh nữa, hắn nhất định không thể buông được.

Dương Dật lấy nước ấm rửa sạch hai tay, đi vào trong phòng nhìn thấy Trần Tĩnh sắc mặt tái nhợt, cầm lấy khăn lau đi mồ hôi và nước mắt trên mặt y.

"Trần Tĩnh, ta muốn thử xem, ta tin rằng ngươi nhất định có thể làm được, ngươi và hài tử nhất định sẽ không có việc gì." – Dương Dật chầm chậm nói ra.

Trần Tĩnh không nói gì, y chỉ gật gật đầu, giống hệt như lúc y tin tưởng rằng Dương Dật khi lớn lên sẽ hiểu chuyện, y và Tiểu Bảo có thể sống được những ngày thật tốt.

"Cắn nó, ta muốn đem chân của hài tử đẩy lại vào trong bụng của ngươi, có thể sẽ rất đau. Ngươi nếu nhịn không được thì cứ kêu lên." – Dương Dật đem khăn vải dùng nước nóng giặt sạch, bên trong bao lấy một miếng nhân sâm để cho Trần Tĩnh cắn.

"Trần Tĩnh, lát nữa ta nói ngươi thả lỏng, ngươi nhất định phải phối hợp." – Dương Dật nói xong kéo chăn ra, hai bàn chân nhỏ của hài tử cũng lộ ra rồi, hắn muốn đem đứa nhỏ này đẩy lại vào trong bụng của Trần Tĩnh.

"Trần Tĩnh, hít thở, thả lỏng." – Dương Dật cầm chặt bàn chân nhỏ của hài tử hướng bên trong đẩy, lại không dám dùng sức quá mạnh.

"Ahhh..." – Trần Tĩnh kêu thảm một tiếng, gân xanh nổi đầy trán, cơn đau phía dưới truyền đến, đau đến tê tâm liệt phế.

Trầm Thanh tại cửa ra vào đi tới đi lui, ông biết có lẽ chính mình đã hại Trần Tĩnh rồi. Đáng lý ra ông phải ngăn cản Dương Dật lại, nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy có chút may mắn. Lúc trước ông không thể cứu được con mình, hiện tại hy vọng Trần Tĩnh có thể làm được.

"Trầm a ma, a mỗ ta thế nào rồi?" – Tiểu mập mạp túm lấy ống quần của Trầm Thanh hỏi. Chính Tiểu Bảo cũng cảm thấy trong nhà hôm nay có chuyện gì đó bất thường.

"Không có việc gì, Tiểu Bảo, ngươi đã ăn cháo chưa?" – Trầm Thanh hỏi.

"Vẫn chưa, cha vừa rồi cho Tiểu Bảo uống sữa dê." – Tiểu Bảo thành thật trả lời.

"Uống sữa dê làm sao no bụng được, đi, Trầm a ma múc cháo cho ngươi ăn." – Trầm Thanh múc cho Tiểu Bảo một chén cháo, lại để nó từ từ ăn, lúc này mới trở lại cửa phòng. Ông vô cùng lo lắng, nhưng lại không dám vào nhìn.

"Trần Tĩnh, cố gắng lên, ngươi làm vô cùng tốt, hài tử chân đã vào một chút rồi." – Dương Dật biết rõ Trần Tĩnh đau đớn, nhưng mà hắn không thể ngừng được, chân của hài tử bị đẩy vào, tay của hắn cũng đã đi vào hơn phân nửa.

"Đừng ngừng, nhất cổ tác khí*" – Trần Tĩnh nhổ khăn vải trong miệng ra, thở hổn hển mấy hơi nói.

(*nhất cổ tác khí: một tiếng trống vực dậy tinh thần. Cái câu này chắc nhiều ng biết rồi ha, đọc đam mẽo thì cũng gặp nhiều rồi.)

"Dương Dật, đẩy." – Trần Tĩnh sau khi nói xong tận lực buông lỏng phía sau.

Dương Dật sau khi nghe lời Trần Tĩnh nói, hắn biết rõ chính mình quá mức tán nhẫn, nhưng mà dù tàn nhẫn hắn vẫn muốn tiếp tục làm. Không do dự một chút nào, từ từ đem hài tử đẩy vào bên trong.

"Trần Tĩnh, ngươi làm rất tốt, lại thêm một lần nữa là có thể đẩy chân hài tử vào bên trong rồi." – Dương Dật lau một mảng mồ hôi trên trán nói. Toàn bộ tay của hắn cũng đã vào hết bên trong Trần Tĩnh, chỗ đó chảy rất nhiều máu nhưng hắn không thể ngừng lại.

"Trần Tĩnh, hít sâu, buông lỏng." – Dương Dật sau khi nói xong thì cảm thấy chỗ bao lấy tay mình được thả lỏng, hắn vừa định dùng sức thì không ngờ chân của tiểu gia hỏa đột nhiên co lại, trong tay là một khoảng hư không.

Dương Dật sửng sốt, bây giờ hắn đẩy tiếp vào bên trong cũng không được, mà rút trở ra cũng không xong. Thời điểm hắn đang ngây người ra đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó tròn trong, cùng với cảm giác lúc nãy có thứ gì đó đạp đạp tay mình không giống nhau. Thần kinh Dương Dật nguyên bản đang căng cứng cũng vì thế mà buông lỏng xuống, đây nhất định là đầu của hài tử rồi, như vậy thì hắn không cần phải lo lắng nữa.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, thành công rồi, thành công rồi, đầu của hài tử ra rồi. Thả lỏng, dùng sức cho hài tử đi ra." – Dương Dật cao hứng kêu lớn, tay của hắn nhân lúc Trần Tĩnh thả lỏng cũng rút ra.

"Trầm a mỗ, ngài mau vào đây đi! Đầu của hài tử ra rồi, tiếp theo phải làm thế nào?" – Dương Dật hưng phấn gọi.

Trầm Thanh sau khi nghe những lời Dương Dật nói thì tinh thần liền tỉnh táo, cả đời này ông muốn nghe nhất chính là những lời này.

"Tốt rồi, tốt rồi, Tĩnh ca nhi sẽ không sao nữa. Có thế thấy được đầu của hài tử, Tĩnh ca nhi lại dùng sức lần nữa để cho hài tử đi ra." – Trầm Thanh vui sướng nói, ông biết nhất định Tĩnh ca nhi có thể làm được mà.

"Oa oa oa..." – Thời điểm Trầm Thanh lấy ngón tay từ trong miệng hài tử ra, tiếng khóc của nhóc con này lập tức vang dội cả phòng.

"Đứa nhỏ này tiếng khóc thật lớn, sau này sẽ trở thành một ca nhi rất lợi hại, nhìn cái nốt ruồi mang thai đỏ au này này." – Trầm Thanh vừa giúp tiểu gia hỏa tắm rửa vừa nói.

"Dương Dật, ôm lấy, ngươi đem tiểu ca nhi đặt vào trong nôi rồi đi múc cho Tĩnh ca nhi một chén cháo, y chắc là đói bụng lắm rồi." – Trầm a mỗ nói với Dương Dật từ nãy đến giờ vẫn cứ một mực cười ngây ngô.

"Trầm a mỗ, ngài giúp ta ôm hài tử đặt vào nôi được không, ta không dám ôm a." – Dương Dật tay chân cứng ngắc nói. Đứa nhỏ nhỏ như vậy hắn thực sự không dám ôm, vừa nãy toàn bộ dũng khí đã dùng hết, bây giờ chẳng còn lại chút nào nữa rồi.

"Ngươi đúng là hán tử ngốc." – Trầm a mỗ cười mắng một câu, vội vội vàng vàng đỡ lấy đứa nhỏ, đặt vào trong nôi cạnh giường. Ông thực sự sợ thằng nhóc Dương Dật đang cứng ngắc kia không ôm nổi tiểu ca nhi.

Dương Dật cười ngây ngô, phiêu phiêu đi lấy thức ăn cho Trần Tĩnh, thời khắc này hắn vui mừng đến nỗi linh hồn cũng muốn bay ra khỏi thân thể.

"Tĩnh ca nhi, thật đúng là tốt quá, hài tử rất khỏe, ngươi không cần lo lắng. Tình huống của ngươi cũng không có vấn đề gì, tiểu tử Dương Dật kia vui mừng đến phát ngốc luôn rồi, ta đem tiểu ca nhi đặt vào trong lòng hắn, hắn cả người đều cương cứng lại, không cả dám động." – Trầm Thanh vừa cười vừa nói.

"Trầm a mỗ, cám ơn ngài." – Trần Tĩnh sắc mặt vẫn còn chút tái nhợt nói.

"Cám ơn cái gì mà cám ơn. Ngươi cũng giống như ca nhi của ta vậy, những năm nay vẫn luôn giúp đỡ ta, Trầm a mỗ thực ra là phải cám ơn ngươi mới đúng. Được rồi, ngươi nhất định là mệt muốn chết, nghỉ ngơi tốt một chút, Dương Dật rất nhanh sẽ mang đồ ăn tới." – Trầm a mỗ nói xong bắt đầu bắt tay vào thu thập những thứ dính máu kia. A mỗ của Dương Dật đi rồi, bây giờ ngoài ông ra, Dương Dật làm sao biết phải xử lý những thứ này thế nào.

Dương Dật bưng bát cháo đã bỏ thêm đường, từng muỗng từng muỗng đút cho Trần Tĩnh ăn, hắn bây giờ hạnh phúc đến muốn bốc hơi luôn ấy.

"Cha, a mỗ, tiểu đệ đệ thật đáng yêu." – Tiểu Bảo không biết chạy vào tử lúc nào, đứng ở bên cạnh cái nôi nhìn tiểu đệ đệ.

"Tiểu tử này vào lúc nào vậy, không được lộn lộn chọc đệ đệ ngươi biết không." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

"Ta sẽ không để đệ đệ khóc đâu." – Tiểu Bảo cam đoan nói.

"Trần Tĩnh, vất vả cho ngươi rồi, hảo hảo ngủ một giấc, ta đi lấy một ít sữa dê đút cho tiểu ca nhi uống, nếu không lát nữa nó đói bụng sẽ khóc lớn lên." – Dương Dật cho Trần Tĩnh ăn xong nói.

Trần Tĩnh gật gật đầu, y thực sự rất mệt, lần này sinh con giống như là trải qua một hồi cực hình vậy.

"Tiểu Bảo ra ngoài với cha, ngươi ở đây sẽ làm ồn đến a mỗ ngủ đấy." – Dương Dật cầm chén nói với Tiểu Bảo.

"A..." – Tiểu Bảo rõ ràng không nguyện ý, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi theo cha ra ngoài. Dương Dật đi lấy sữa dê, nó lại ghé vào cửa nhìn đệ đệ trong phòng. Đệ đệ nhà nó là một tiểu ca nhi, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân, trên mi tâm còn có một nốt ruồi mang thai đỏ au. Tại sao lại nói là mỹ nhân, cứ nhìn Tiểu Bảo nó chẳng phải sẽ biết sao.

Trần Tĩnh bất tri bất giác ngủ mất, trong đầu không ngừng hiện ra một số hình ảnh. Trong mộng có một người nam nhân mặc áo giáp không ngừng chém giết kẻ thù, y tuy rằng không biết người này là ai, nhưng mà Trần Tĩnh lại cảm thấy hắn vô cùng vô cùng quen thuộc. Thời điểm nhìn thấy vị tướng quân kia sắp bị chém bị thương, Trần Tĩnh hận không thể xông lên đỡ thay cho hắn. Mở to mắt choàng tỉnh, nam nhân trong mộng đó rút cuộc là ai? Vì sao y lại có thể cảm thấy quen thuộc như vậy? Ngay tại thời điểm Trần Tĩnh đang cẩn thận nhớ lại thì trong bụng lại động động. Y nhíu nhíu mày, chẳng lẽ bên trong vẫn còn một đứa nữa. Mãi cho đến lúc y bị đạp một cái liền xác định đúng là trong bụng vẫn còn một hài tử.

Trong phòng rất im ắng, Trầm a mỗ vẫn chưa về, Dương Dật còn chưa chuẩn bị sữa dê xong, Trần Tĩnh biết rõ, Tiểu Bảo nhất định vẫn đang ở ngoài cửa.

"Tiểu Bảo." – Trong phòng truyền ra một thanh âm khàn khàn, ngay cả bản thân y cũng nghe không rõ lắm, cho nên Tiểu Bảo ở ngoài cửa lại càng không thể nghe được. Thấy vậy, Trần Tĩnh cầm lấy chén cháo trên đầu giường ném mạnh xuống đất.

"Xoảng" một tiếng, tiểu ca nhi nằm trong nôi lập tức khóc lớn lên.

Tiểu Bảo ở ngoài bị dọa cho hoảng sợ, nó lập tức đẩy cửa chạy vào.

"A mỗ làm sao vậy? Sao lại phải đập chén?" – Tiểu Bảo hỏi.

"Đi gọi cha ngươi nhanh một chút, trong bụng a mỗ vẫn còn một tiểu bảo bảo." – Trần Tĩnh nhẹ giọng phân phó Tiểu Bảo.

"Còn có một đệ đệ sao? Để ta đi gọi cha." – Tiểu Bảo lập tức chạy ra ngoài.

Dương Dật vừa mới lấy được chén sữa dê, quay đầu lại thì thấy Tiểu Bảo chạy tới. Tiểu Bảo nhất định là không nhịn được lại chạy vào phòng, nhóc thối này càng ngày lại càng không chịu nghe lời.

"Cha, cha, mau đi xem a mỗ, a mỗ nói trong bụng còn có một tiểu bảo bảo." – Tiểu Bảo vừa chạy ra khỏi phòng lập tức lớn tiếng kêu.

"Trong bụng a mỗ ngươi còn có một đứa nữa? Làm sao có thể? Chẳng lẽ lại là song sinh thai sao?" – Trầm Thanh cầm mấy thứ dính máu đi giặt, lúc trở về vừa vặn nghe được tiếng của Tiểu Bảo.

Dương Dật ngây ngốc đứng chết chân tại chỗ, hắn đây là sắp có ba đứa con sao. Cái tin này thật sự quá tốt rồi. Ngày hôm nay tâm tình của hắn giống như là đi cáp treo vậy, lúc thì hoảng sợ, lúc lại kinh hỉ.

Trầm thanh buông thùng gỗ đi vào trong nhà, tuy rằng ông rất hưng phấn, đỡ đẻ nhiều năm như vậy rồi nhưng mà chưa từng đỡ được một đôi song sinh nào. Tĩnh ca nhi hôm nay đúng là mang đến cho ông quá nhiều kinh hỉ.

Lảm nhảm: Về cái vụ đẩy đứa nhỏ vào trong bụng rồi sinh lại một lần nữa thì mình kiếm tư liệu không ra, tại vì bây giờ nếu bị thai ngược thì đa số người ta sẽ mổ đẻ chứ không ai dùng cách gây đau đớn lại nguy hiểm như vậy cả.

Nhưng mà theo nhiều nguồn mà mình tìm được có nói thì trường hợp sinh ngược bác sĩ có thể cho tay vào trong sản đạo của thai phụ để điều chỉnh hướng của thai nhi. Tuy nhiên hành động này cần có chuyên môn cao và khá là nguy hiểm vì phải xác định được đúng vị trí của nhau thai, nếu không để cái nhau bị rách thì đứa nhỏ sẽ không có nguồn cung cấp dưỡng khí để thở => sẽ chết. Mà đứa nhỏ ở trong bụng khi được giúp đỡ đúng cách sẽ có thể tự mình quay đầu lại đấy.

Bởi vì cái trên là tổng hợp từ nhiều nguồn nên không thể dẫn link ra được, mọi người nếu muốn biết rõ hơn để chuẩn bị cho sau này thì lên google tra thêm nhé.

Chương 30

"Trần Tĩnh, để ta xem xem, trong bụng ngươi thực sự là còn một đứa nữa sao?" – Trầm Thanh nói xong đem tay đặt lên bụng Trần Tĩnh, quả nhiên thấy bên trong vẫn còn một khối cứng cứng. Sau khi sinh xong đáng lý ra bụng phải mềm mới đúng, tuyệt đối không thể có một khối cứng như thế này được. Huống chi, vừa rồi khi ông đặt tay lên bụng y, còn bị tiểu gia hỏa không khách khí đạp cho một cước.

"Thật sự vẫn còn một đứa nữa. Tĩnh ca nhi, mau mau dùng sức đem hài tử này sinh ra, đây đúng là song sinh thai rồi." – Trầm Thanh vừa cười vừa nói.

Y gật gật đầu, bởi vì đã sớm mệt mỏi đến nỗi nói không thành lời, cổ họng cũng không còn phát ra tiếng được nữa, chỉ cần mở miệng nói chuyện thì yết hầu lập tức đau nhói.

Ước chừng qua khoảng một khắc (=15'), trong phòng lại lần nữa truyền đến tiếng khóc vang dội của hài tử. Hơn nữa tiểu tử này không có nghe lời như ca ca, cứ một mực oa oa khóc lớn làm đứa bên cạnh bị đánh thức cũng khóc theo, hai đứa nhỏ cứ thay nhau khóc, vì thế trong phòng náo nhiệt hẳn lên.

Dương Dật đem nước ấm tiến vào phòng, Trầm Thanh lưu loát tắm rửa cho hài tử, dùng tã quấn lại, đặt nó nằm cạnh ca ca. Ông chỉ mới đung đưa nôi một chút, hai đứa nhỏ rất nhanh lại an tĩnhlại.

"Trần Tĩnh, sắc mặt của ngươi sao lại tái nhợt như vậy? Trầm a mỗ, Trần Tĩnh làm sao rồi?" – Dương Dật thấy Trần Tĩnh sắc mặt không tốt liền hỏi.

"Sao lại có thể như vậy? Tĩnh ca nhi, sao mệnh của ngươi lại khổ như vậy?" – Trầm a mỗ thì thào nói.

Chỉ thấy trên giường máu từng giọt từng giọt rơi xuống, trên mặt đất đã chảy thành một vũng máu lớn. Tuy rằng sinh con đều sẽ chảy máu, nhưng mà tuyệt đối sẽ không ra nhiều máu như vậy. Trầm Thanh kéo chăn mỏng ra xem, thấy trên giường đã nhuộm đỏ máu, đúng như những gì ông suy đoán, Trần Tĩnh đây chính là bị rong huyết.

"Trầm a mỗ, Trần Tĩnh bị làm sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như thế?" – Dương Dật cũng nhìn thấy một vũng máu lớn trên đất.

"Trần Tĩnh, ngươi làm sao vậy? Ngươi không được chết, ngươi nếu chết thì ta phải làm sao bây giờ? Bây giờ ta phải làm sao mới được đây?" – Dương Dật biết, đây chính là dấu hiệu bị rong huyết. Hắn không muốn Trần Tĩnh chết, hắn không thể để y chết được. Y là người đầu tiên mà hắn nhìn thấy ở thế giới này, cũng là người mà hắn nhận định cả đời. Có lẽ, hắn chính là do Trần Tĩnh gọi nên mới đến thế giới này, hắn không thể để y chết như vậy được.

Trần Tĩnh càng chạy càng gần, người nam nhân kia đột nhiên ngẩn đầu, đó là một người giống y hệt y, chỉ là trên mặt không có nốt ruồi mang thai mà thôi.

"Ca ca, ca ca coi chừng!!!" – Trần Tĩnh không khống chế được mà thốt ra, lập tức tất cả kỹ ức tựa như một cơn đại hồng thủy tràn về.

Nam tử kia chính là ca ca song sinh của y, bởi vì đại ca bị thương ở đùi nên y đã vụng trộm đến thăm. Huynh ấy bị thương không thể xuất chiến, nhưng mà lại không thể không khai chiến chấn hưng sĩ khí binh lính, cho nên Trịnh Quân Di quyết định thay ca ca xuất trận. Trừ nhỏ y đã cùng học công phu, binh pháp cùng với ca ca, chỉ cần không phải là người thân cận, căn bản không có ai có thể phân biệt được bọn họ. Trịnh Quân Di dùng thuốc bột che lấp nốt ruổi mang thai ở trên trán mình, mặc vào chiến bào của đại ca xông trận.

Dù thế nào y cũng không nghĩ tới rằng đã thắng trận rồi lại bị thái tử sai người đến ép mình uống thuốc vong ưu, thật không ngờ thái tử lại hận mình đến tận xương như vậy. Uống xong vong ưu, y mất trí nhớ sau đó bị đem bán cho địch quốc, vốn tưởng rằng phải làm quân kỹ, nhưng may mắn lại được một lão quân nô cứu giúp. Nếu không phải những người bán hắn đều đã bị lão quân nô giết hết, thì Trịnh Quân Di y cũng sẽ không thể sống nhiều năm yên lành như vậy.

Trần Tĩnh nhớ đến những đau khổ phải chịu trước kia, thì ra, mình nguyên bản chính là thiên chi kiêu tử, đảo mắt một cái đã trở thành quân kỹ hạ tiện nhất. Sau này trốn thoát được, chính là Dương gia a mỗ cứu y. Những năm nay y phải chịu khổ rất nhiều, rất đau khổ. Khí tức của Trần Tĩnh càng ngày càng yếu đi, nhận thức cũng càng lúc càng mơ hồ.

"Dương Dật, ngươi mau đánh thức Trần Tĩnh dậy, cùng y nói chuyện lần cuối. Tiểu Bảo đến đây, đến đây nói chuyện với a mỗ ngươi." – Trầm Thanh quay đầu hướng Dương Dật nói. Ông dẫn tiểu gia hỏa vẫn đang đứng ở ngoài cửa vào, phải để lại chút thời gian cuối cùng cho cả nhà bọn họ ở cùng nhau. Trầm Thanh đứng trong sân, nước mắt không ngừng rơi xuống.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi mau tỉnh, mau tỉnh lại đi, không được bỏ lại ta và Tiểu Bảo! Ngươi đã nhìn thấy hai tiểu ca nhi của chúng ta chưa? Bọn nó đều rất đáng yêu, nhất định lớn lên sẽ rất xinh đẹp. Ngươi mau tỉnh lại! Ngươi tuyệt đối không được bỏ lại ta cùng bọn chúng." – Dương Dật thấy máu chảy càng lúc càng nhiều, rút cuộc nhịn không được khóc lớn.

"Oa oa oa..." – Tiểu Bảo thấy Dương Dật khóc lớn cũng lớn tiếng khóc theo. A mỗ không những không để ý đến cha, mà con không để ý đến nó, hai người đều đã khóc lớn như vậy rồi mà a mỗ cũng không thèm liếc lấy một cái.

Khí tức của Trần Tĩnh càn ngày càng yếu. Những năm này y sống thật quá cực khổ, y thực sự rất mệt mỏi, mệt mỏi quá. Ngay thại thời điểm y muốn ngủ, hình như nghe được tiếng khóc. Đó chính là tiếng của Dương Dật, lại còn cả Tiểu Bảo, hai người này chính là không lúc nào khiến y ngừng lo lắng được, khóc lớn như vậy để làm gì? Trần Tĩnh cuối cùng không thể bỏ mặc hai người kia, giãy dụa muốn tỉnh lại, toàn thân lạnh như băng.

"A mỗ, a mỗ, ngươi tỉnh dậy đi, tỉnh dậy đi, đừng bỏ mặc Tiểu Bảo như vậy!" – Tiểu Bảo đong đưa tay Trần Tĩnh, nó đã khóc đến không cả thở nổi rồi.

Cả thân thể lạnh như băng, Trần Tĩnh rút cuộc cảm thấy sợ hãi. Đúng lúc này từ trong đan điền tản ra một cỗ khí ấm áp, Trần Tĩnh lập tức vận Hồi Xuân quyết trong cơ thể, đây chính là công pháp mà y đã luyện từ nhỏ, chẳng những có thể cường thân kiện thể, mà lúc cần thiết còn có thể tự bảo mệnh cho mình.

Tiếng khóc càng lúc càng rõ ràng, Trần Tĩnh mở mắt ra, thấy hai người một lớn một nhỏ đang ghé vào bên giường. Dương Dật và Tiểu Bảo đã khóc đến mặt mũi lem nhem, Tiểu Bảo vừa khóc vừa lay lay tay y, lại đem toàn bộ nước mắt nước mũi đều bôi hết lên đó.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá. Trần Tĩnh, ngươi không thể bỏ lại ta và hài tử, nếu ngươi dám làm vậy, ta một lát nữa sẽ đem bọn chúng toàn bộ ném đi hết." – Dương Dật vừa nhìn thấy Trần Tĩnh mở mắt lập tức uy hiếp y.

"A mỗ, a mỗ không được bỏ mặc Tiểu Bảo!" – tiểu gia hỏa sau khi thấy Trần Tĩnh tỉnh lại, không ngừng kéo tay áo của y nức nở, nó đã khóc đến nỗi không thể dừng lại được rồi.

"A mỗ sẽ không vứt bỏ các ngươi đâu." – Trần Tĩnh cười cười, y dùng toàn bộ sức lực sờ sờ đầu Tiểu Bảo. Có lẽ y đời trước thiếu nợ Dương Dật, cho nên ngay cả chết cũng không thể yên tâm, còn cứ thế để cho hai người một lớn một nhỏ này khóc lóc kéo về.

"Không cho phép ngươi chết. Một nhà năm người chúng ta phải sống vui vẻ bên nhau, ngươi nếu dám chết, ta một mình cũng không muốn sống nữa." – Dương Dật thở phì phì nói.

"Ta không chết không phải được rồi sao? Mau đi lấy một ít thức ăn đến đây, chảy máu nhiều quá, cả người ta đều rét run rồi." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh rút cuộc khôi phục sinh khí thì rất cao hứng. Tuy rằng mặt trắng bệch như tờ giấy, nhưng mà tinh thần y có vẻ không tệ. Dương Dật ngay lập tức hấp tấp chạy đi làm đồ ăn cho y.

"Trầm a mỗ, ngài giúp ta đi lấy một ít sữa dê, Trần Tĩnh không sao nữa rồi, ta phải đi làm thức ăn cho y." – Dương Dật đóng cửa phòng nói, vừa sinh hài tử tuyệt đối không thể gặp gió được.

Trầm Thanh âm thầm lau đi nước mắt trên mặt, cái gì mà Trần Tĩnh không sao, bị rong huyết làm sao có thể dừng lại được. Bởi vì sợ Dương Dật thương tâm quá độ mà đầu óc xảy ra vấn đề, cho nên ông không đi lấy sữa dê, mà chạy vào trong phòng xem xét tình hình của Trần Tĩnh.

Vừa vào phòng, Trầm Thanh nhìn thấy Trần Tĩnh sắc mặt tuy tái nhợt nhưng vẫn có thể nắm lấy tay của Tiểu Bảo, tuy rằng vô cùng mệt mỏi nhưng lại không có một chút tử khí nào. Xem ra thực sự đầu óc của Dương Dật không bị làm sao, Trần Tĩnh thật sự có thể sống sót rồi. Cái thằng nhóc ngốc kia cũng không biết đem máu ở trên giường và dưới đất dọn đi một chút, hiện tại trong phòng toàn là mùi máu tanh, tuổi trẻ đúng là không hiểu chuyện.

"Tĩnh ca nhi, ngươi không xảy ra chuyện thật tốt quá, đừng nói chuyện nữa, nằm nghỉ ngơi cho thật tốt, để ta giúp ngươi lau bớt mấy thứ bẩn thỉu này đi đã." – Trầm Thanh nói xong liền đi lấy khăn đến.

Ông dùng số nước ấm còn sót lại lau máu dính trên giường, cũng không làm ảnh hưởng đến Trần Tĩnh, chỉ đơn giản lau qua một lần. Sau đó, Trầm Thanh lại đi vào trong bếp lấy thêm ra một ít nước ấm, cẩn thận đem máu dính trên người Trần Tĩnh lau sạch. Xong xuôi đâu đấy mới đem cái chăn nhỏ của Tiểu Bảo hôm qua kê ở trên giường bị làm cho ẩm ướt mang đi.

"Chuẩn bị xong rồi thì mau mang đến cho Tĩnh ca nhi ăn, chân tay sao lại chậm như vậy." – Trầm thanh đem hốt không ít tro bếp đổ vào trong một cái mẹt, máu ở dưới đất phải dùng thứ này đổ vào mới làm sạch được, nếu không làm sạch chỗ máu đó, đối với Tĩnh ca nhi sẽ không tốt.

"Đã chuẩn bị xong hết rồi, Trầm a mỗ, ngài cũng đừng mắng ta nữa, ta đã rất cố gắng rồi." – Dương Dật bưng chén cháo đã bỏ thêm nhân sâm và đường đỏ đi cho Trần Tĩnh ăn.

Dương Dật bưng một chén sữa dê nhỏ, cẩn thận từng li từng tí một cầm thìa gỗ đút cho tiểu ca nhi. Hắn thực sự không dám dùng lực để ôm tiểu hài tử. Trầm a mỗ nói, đứa nhỏ sinh ngược kia là đệ đệ. Vốn dĩ ban đầu Dương Dật còn cho rằng đứa nhỏ mà hắn đẩy vào là đứa sinh ra trước. Kết quả là đứa thứ hai sau khi sinh ra liền thấy bên bàn chân có một vết đỏ, nhìn rất giống ngón tay, Dương Dật hỏi Trầm Thanh xem có phải do hắn dùng lực quá mạnh khiến hại tử bị thương không. Mãi đến khi Trầm Thanh cẩn thận kiểm tra qua một lượt, xác định là lòng bàn chân của hài tử hoàn toàn không bị làm sao, lúc này trong lòng Dương Dật mới chịu buông lỏng. Mà, đứa nhỏ sinh ra trước kia, hai bàn chân đều trắng nõn, ngay cả một chút dấu vết cũng không có. Cả Dương Dật và Trầm Thanh đều thống nhất tiểu ca nhi này chính là đứa nhỏ nghịch ngợm, cùng ca ca tranh đi ra trước, cuối cùng khiến cho Trần Tĩnh bị giày vò đến như vậy.

"Dương Dật, ngươi đừng lo lắng quá, hài tử không có quá mức yếu đuối như ngươi nghĩ đâu. Ngươi chỉ cần cẩn thận ôm nó, đừng để tiểu gia hỏa bị rơi xuống đất là được rồi." – Trầm Thanh thực sự là không thể bỏ mặc, cũng đã từng nuôi con rồi mà sao Dương Dật này lại như đứa ngốc vậy, ngay cả bế một đứa trẻ sơ sinh cũng không làm được.

"Để ta cho nó ăn, ngươi xem rồi học theo." – Trầm Thanh tiếp lấy tiểu ca nhi đang nằm trong lòng Dương Dật, ông vừa rồi đã cho đại ca nhi ăn no, hiện tại đang ngủ rồi. Rõ ràng vừa rồi đã chỉ qua Dương Dật cách cho ăn, thế mà sao lại chẳng học được chút nào vậy chứ.

"Trời ạ, mệt chết ta." – Sau khi tiểu ca nhi được Trầm Thanh ôm lấy, Dương Dật lập tức đứng lên duỗi lưng một cái. Vừa rồi hắn ngay cả nhích người cũng không dám, toàn thân đều trở nên cứng ngắc.

"Ngươi đúng là không dùng được, Tĩnh ca nhi gả cho ngươi chính là phúc khí tu luyện mấy đời của ngươi đấy." – Trầm Thanh thành thục đem sữa dê đút cho tiểu ca nhi ăn. Cái đứa nhỏ này đôi mắt cứ hấp ha hấp háy muốn ăn, vậy mà Dương Dật ngốc nghếch này lại để cho hài tử bị đói, sữa dê ở ngay trước mặt cũng không biết đưa vào miệng của nó.

"Trầm a mỗ, thực sự đã làm phiền ngài nhiều rồi. Lúc đó Tiểu Bảo toàn bộ đều là ta chăm sóc, Dương Dật chưa bao giờ phải chăm sóc qua hài tử mới sinh nhỏ như vậy." – Trần Tĩnh nằm ở trên giưỡng khẽ nói. Y vẫn còn rất suy yếu, nhưng mà qua một lúc dùng nội lực di chuyển trong thân thể, một cỗ khí ấm áp không ngừng tụ tập ở đan điền khiến y thoạt nhìn cũng không quá tệ.

"Thói quen xấu đó cũng đều là do ngươi tạo thành, về sau không được như vậy nữa. Một hán tử mà không biết đương đầu gánh vác gia đình, cái gì cũng bắt ngươi phải làm. Dương Dật, Trầm a mỗ nói ngươi nghe này, nếu ngươi không chăm sóc tốt cho Tĩnh ca nhi, Trầm a mỗ nhất định sẽ không nhẹ tay, nhất định sẽ đến giáo huấn ngươi đấy." – Trầm Thanh nghiêm túc nói. Nhìn Tĩnh ca nhi thật khiến người khác phải đau lòng.

"Vâng, ta cam đoan với Trầm a mỗ, về sau nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Trần Tĩnh, cũng sẽ lo lắng tốt cho gia đình này." – Dương Dật cười ha hả nói. Chiều nay Trần Tĩnh ngủ một giấc dậy, sắc mặt cũng đã tốt hơn rất nhiều, rút cuộc cũng có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Dương Dật thấy trời sắp tối, Tiểu Bảo vẫn còn đang ngủ an ổn ở trên giường, hắn bây giờ phải đi nấu cơm tối. Buổi trưa hôm nay quên ăn cơm, để bụng đói cả ngày, bây giờ nó cũng bắt đầu kháng nghị kêu rột rột.

Dương Dật nấu canh rong biển, xào một ít giá, luộc trứng gà, buổi tối hôm nay hắn, Trầm Thanh và Tiểu Bảo cứ vậy ăn hết. Ăn uống xong xuôi mới lấy táo đỏ mà thời gian trước đã chuẩn bị sẵn lấy ra cắt nhỏ, chuẩn bị nấu cho Trần Tĩnh ăn. May mắn là có Trầm a mỗ giúp hắn trông chừng hai đứa nhỏ, nếu không Dương Dật thật sự không biết mình phải làm thế nào cho tốt.

Tinh mễ nấu thành cháo, bên trong bỏ vào vài miếng nhân sâm, táo đỏ, lại đánh trứng gà đổ vào, cho thêm một ít đường, cứ thế một chén cháo đường đỏ trứng gà thơm ngào ngạt đã nấu xong.

"Trần Tĩnh, tỉnh tỉnh, ta nấu cháo cho ngươi ăn, có bỏ thêm đường đỏ, trứng gà. Ăn xong cháo ngươi mới có thể uống thuốc." – Dương Dật cẩn thân đem Trần Tĩnh nâng dậy. Hắn lấy một đầu chăn thật dày mà Trần Tĩnh đang đắp kê sau lưng y, Trần Tĩnh chảy nhiều máu như vậy, nhất định rất lạnh. Dương Dật ngày hôm nay đã đun rất nhiều nước đường cho y uống, trong dạ dày phải có cái gì đó thì thuốc mới có thể hấp thu tốt được.

Tâm tình hiện tại của Trần Tĩnh bây giờ vô cùng phức tạp. Y vốn là tôn tử của Trịnh quốc công, phụ thân là tướng quân, ca ca cũng là tướng quân, ở trong nhà là hài tử nhỏ nhất, vốn luôn được sủng ái mà lớn lên. Nếu như y không một mực yêu thích võ học, căn bản sẽ chẳng có ai bắt y phải học cả. Nếu không phải một lần đi nhầm chỗ, yêu phải thái tử tính cách trong ngoài bất nhất, cũng sẽ không để cho gia gia đi nói chuyện hôn sự của mình khiến thái tử chán ghét mà bị bán thành quân nô. Thì ra, đó mới chính là bộ mặt thật của người kia. Y đúng là đáng đời, yêu phải người không nên yêu cho nên phải trả giá thật đắt. Từ giờ trở về sau, y chính là Trần Tĩnh và cũng chỉ có thể là Trần Tĩnh mà thôi.

Nhưng khi y nhớ lại những ngày tháng phải chịu khổ cực trong tay Dương Dật, lòng lại nhất thời không yên. Tại sao mấy năm nay y lại dung túng tiểu tử này như vậy? Rõ ràng chỉ là một tiểu thí hài nhỏ hơn, lại còn dám hung hắng đánh y. Quả nhiên chính là do mình tạo nghiệt, quá nuông chiều hắn mà ra.

"Làm sao vậy Trần Tĩnh? Mau há miệng ăn nhanh một chút, để nguội sẽ không tốt." – Dương Dật đem thìa đưa đến bên miệng y.

Lảm nhảm: Vậy là thân phận của Trần Tĩnh đã sáng tỏ nhá, thanh niên nào đoán Tĩnh ca nhi nhà chúng ta là giáo chủ, đại hiệp giang hồ hay công túa gì đó thì... quên mộng ấy đi.

Anh ấy đúng là con quan, nhưng mà là võ quan, lại còn từng thay anh trai mình ra trận. Quá lợi hại luôn ấy. Đến chương này thì mới coi như là câu chuyện thực sự bắt đầu. Ha ha ha ha ha ha ha...

Chương 31

Trần Tĩnh khóe miệng có chút cong lên, ít nhất hiện tại Dương Dật đã bắt đầu trưởng thành, hơn nữa y cũng đã có ba đứa con, mấy năm nay chịu khổ coi như không uổng phí.

"Trần Tĩnh, ngươi nói thử xem ca nhi nhà chúng ta nên lấy tên là gì? Hình như trước đó cũng chưa từng thảo luận qua chuyện này. Chúng ta vậy mà lại quên mất chuyện nghĩ trước tên cho hài tử." – Dương Dật có chút khó tin nói.

"Ngươi gấp cái gì. Đợi thân thể của ta tốt hơn một chút hãy nói." – Trần Tĩnh nói. Y bây giờ hữu khí vô lực, làm sao có thể suy nghĩ tên được.

"Được. Bây giờ không nói chuyện này nữa, đợi khi nào thân thể của ngươi tốt lên rồi hãy nói." – Dương Dật cảm thấy Trần Tĩnh bởi vì mất máu quá nhiều, tính cách đột nhiên trở nên cổ quái. Y vừa rồi phải trải qua một hồi sinh tử, hắn nhất định phải nhường nhịn y nhiều hơn mới đúng. Nghĩ đến đó, tâm tình Dương Dật lập tức tốt lên rất nhiều. Trần Tĩnh không bị làm sao, trong nhà lại có thêm hai hài tử, khóe miệng Dương Dật cong lên, muốn ép xuống cũng ép không được.

Ngày hôm sau, Dương Dật vẫn chưa tự mình thông suốt được những việc mình cần phải làm, cũng may là có Trầm Thanh giúp hắn đi bốc năm thang thuốc bổ máu sau khi sinh. Kỳ thực, hắn bận đến mức xoay quanh, ghi nhớ những thứ cần thiết phải mua. Từ năm sáu ngày trước đã lấy tiền trong nhà đi mua thuốc bổ để đến sau khi sinh thì dùng, hiện tại thuốc Trầm Thanh mua cho để uống trước, những thứ mua trước kia thì cứ để đó, về sau hãy lấy ra. Thời điểm thôn trưởng biết được Trần Tĩnh sinh được một đôi ca nhi song sinh, ông ấy đặc biệt để Dương Dật xách thêm một thùng nước giếng. Hiện tại nhà hắn có thể gánh bốn thùng, có điều như vậy vẫn không đủ, nhưng mà hoàn cảnh không cho phép nên cũng chỉ có thể cố gắng tiết kiệm cho qua.

"Rầm rầm rầm. Dương Dật mở cửa." – Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

"Trần Nghĩa, sao ngươi lại đến đây?" – Dương Dật vừa mở cửa đã có người đưa đến hai cái gói được bao bởi giấy dầu.

"Nghe Trầm a mỗ nói Trần Tĩnh nhà ngươi sinh được một đôi tiểu ca nhi, ngươi đúng là có phúc khí. Dương Dật, nói thật nhé, đợi con của ta sinh ra rồi, ca nhi nhà ngươi cũng nên gả một đứa cho nhà ta." – Trần Nghĩa cười, đem bao giấy dầu nhét vào trong tay Dương Dật.

"Nói cái gì vậy, sao ngươi biết ca nhi nhà ngươi sinh cho ngươi nhi tử? Lỡ đâu là ca nhi thì sao." – Dương Dật tuyệt đối không chừa mặt mũi cho Trần Nghĩa. Đây chính là ca nhi nhà hắn, quý giá như vậy, hơn nữa làm sao ngươi biết ca nhi nhà ta không thể công hán tử. Ừ, đúng rồi, Dương Dật cảm thấy hắn nhất định phải giáo dục hai ca nhi nhà mình. Vật kia có cũng không phải chỉ để bài trí, nếu có thể thì phải sử dụng cho đúng chức năng của nó. Đương nhiên việc này không thể để cho Trần Tĩnh biết được, bằng không hắn nhất định sẽ không có trái ngon để mà ăn rồi.

"Ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ để nhi tử nhà ta câu dẫn cả hai tiểu ca nhi nhà ngươi. Ha ha ha... Được rồi, ta không chọc ngươi nữa, ngươi bây giờ chắc cũng rất bận, mà ta thì cũng chẳng giúp được gì, có việc gì thì đi làm đi. Nếu như Tiểu Bảo cần người trông giúp thì cứ đưa đến nhà của ta, ta giúp ngươi coi sóc nó." – Trần Nghĩa nói xong vỗ vai Dương Dật một cái, mỗi cần làm vậy Dương Dật lại cảm giác người này là đang cổ vũ hắn.

"Cám ơn ngươi." – Dương Dật nói.

"Cám ơn cái gì chứ. Chăm sóc tốt cho tiểu ca nhi đi, chúng nó sau này sẽ trở thành con của ta đấy." – Trần Nghĩa cười hì hì, sau khi đáp lại thì quay người đi mất.

Dương Dật mở bao giấy dầu ra, bên trong có một bao là đường cát, một bao là táo đỏ, đều là thứ để bổ máu.

Được Trầm Thanh giúp đỡ hai ngày, cuối cùng Dương Dật cũng không còn luống cuống tay chân nữa. Tiểu Bảo mấy ngày nay thì vô cùng nghe lời, mỗi khi hai đệ đệ tỉnh dậy nó lại chạy đi gọi cha, những lúc đệ đệ tè nó cũng sẽ hỗ trợ thay tã.

Dương Dật nhìn chằm chằm lồng gà. Hắn muốn thịt một con gà để Trần Tĩnh bồi bổ thân thể, nhưng mà nếu thịt gà thì rất tốn nước, nước trong nhà cũng chẳng dư giả gì, ngày hôm qua thì chỉ nấu một ít cháo táo đỏ.

"Dương Dật, Trần Tĩnh sinh con mà ngươi cũng không chịu tự mình đến nói cho ta, cũng may là Lý đại phu nói ta mới biết đấy. Ngươi thật đúng là có phúc, cái gì khổ cực cũng đều do Trần Tĩnh chịu hết, lại còn có hai ca nhi song sinh." – Ngoài cửa vang lên tiếng nói của Tần Huy. Hắn chạng vạng tối ngày hôm qua nghe được Lý đại phu nói Trần Tĩnh xuất huyết rất nhiều, nguyên bản muốn chạy tới ngay nhưng mà ông ấy lại bảo y không sao cho nên sáng sớm nay làm thịt hai con bồ câu, lấy cả thuốc bổ máu đem đến. Hắn biết bây giờ trong thôn đa phần là thiếu nước, quán rượu của bọn hắn bởi vì có giếng cho nên vẫn có nước dùng. Vì thế hắn trực tiếp đem hầm chúng nó lên rồi mới đem đến, Dương Dật chỉ việc lấy hâm lại có thể để Trần Tĩnh uống được.

Tần Huy trước kia hay hòi thăm chuyện của Trần Tĩnh, bởi vì Trần Tĩnh thường xuyên đến nhà Lý đại phu bốc thuốc, cho nên nếu muốn biết chuyện trong nhà y thì chỉ cần hỏi ông ấy một chút là biết. Hiện tại Lý đại phu trở thành thói quen, cứ nhìn thấy Tần Huy là lại đem tất cả chuyện về Trần Tĩnh nói cho hắn.

"Tần đại ca, ta bận đến choáng váng rồi, làm sao còn nghĩ được nhiều như vậy." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

"Cầm lấy canh bồ câu trong bình gốm đem đi hâm nóng cho Trần Tĩnh uống đi. Đây là buổi sáng ta mới hầm, rất bổ đấy." – Tần Huy đem bình gốm trong ngực mình đưa cho Dương Dật.

"Cám ơn Tần đại ca." – Dương Dật cũng không khách khí với Tần Huy, hắn thực sự coi người này như đại ca của mình.

Tần Huy đến xem hai tiểu ca nhi nằm trong nôi, lại trò chuyện với Trần Tĩnh trong chốc lát, để lại năm mươi lượng bạc rồi mới đi về. Trần Tĩnh và Dương Dật đều không muốn cầm, nhưng mà Tần Huy nói rằng đây là tiền công mà lần trước bọn họ dạy hắn làm đậu hũ và giá, nếu như bọn họ không nhận lấy thì lần sau hắn sẽ không hỏi về mấy thứ khác nữa.

"Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa thật đáng yêu." – Dương Dật đem đại ca nhi đã tỉnh lại ôm đến bên giường nói. Tiểu gia hỏa này có một đôi mắt to đen linh động xoay chuyển, hài tử bốn năm ngày thì tầm nhìn vẫn không được xa, có điều nhóc con này lông mi đã khai mở, lại uống sữa dê vài ngày nên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mập ra không ít. Làn da màu hồng nhạt cũng đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, không cần nhìn cũng biết màu da này là kế thừa của Dương Dật.

"Mắt giống ngươi, miệng cũng thế, được rồi, hai hài tử này đúng là đúc từ một khuôn với ngươi mà ra." – Trần Tĩnh nhìn nhìn Dương Dật đang giống như tranh công cười cười nói. Trong lòng có lẽ vẫn không thể hoàn toàn gạt bỏ khúc mắc, nhưng mà y đã thành thói quen chăm sóc gia đình này, cũng đã có thói quen sủng ái Dương Dật, dù nói gì làm gì cũng phải khiến cho Dương Dật vui vẻ. Những thứ này không phải nhất thời có thể thay đổi được. Mà Trần Tĩnh cũng không nghĩ sẽ từ bỏ, chỉ là sau khi khôi phục trí nhớ, trong lòng y có chút khó chịu mà thôi.

Hai ca nhi sinh ra giống Dương Dật mới tốt, như vậy thì ca nhi của y cũng cần phải giống y chịu khổ, lớn lên đẹp mắt luôn luôn chiếm được thiện cảm không phải sao, cứ nhìn Dương Dật là biết.

"Cha, a mỗ, hai mắt của tiểu đệ đệ giống ta, là giống ta đấy." – Tiểu Bảo leo lên trên giường nói. Nó rõ ràng phát hiện ra sau khi có hai đệ đệ, ánh mắt của cha và a mỗ nhìn nó ít đi rất nhiều.

"Tiểu Bảo nói rất đúng, đệ đệ lớn lên rất giống Tiểu Bảo." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu nó nói. Tiểu Bảo hai ngày nay thực sự rất ngoan, y biết nó nhất định sẽ cảm thấy lạc lõng. Hơn nữa, hai ngày nay y vẫn mệt mỏi, không thể rời giường, Dương Dật lại bận rộn đến xoay mòng mòng, tự nhiên sẽ không chú ý nhiều đến Tiểu Bảo nữa.

"Còn phải nói, Tiểu Bảo nhà chúng ta là hiểu chuyện nhất đấy, mấy ngày nay đều giúp cha chăm sóc cho tiểu đệ đệ." – Dương Dật không có phát giác ra sự lạc lõng của Tiểu Bảo, những lời nói ra tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm.

Tiểu Bảo mới vừa rồi còn cảm thấy có chút mất mát, nghe được vậy hai mắt lập tức phát sáng, nó bây giờ có thể làm con ngoan trong nhà giúp đỡ gia đình. Hiện tại cũng đã học xong cách chăm sóc cho hai đệ đệ.

"Cha, đệ đệ tên gì? Đệ đệ của Tiểu Bảo vẫn còn chưa có tên." – Tiểu Bảo hỏi, nó cứ gọi đại đệ đệ, tiểu đệ đệ nhưu thế này thực sự rất bất tiện.

"Trần Tĩnh, cái tên Quân Hạo thế nào? Dương Quân Hạo, nghe rất không tồi đúng không? Còn có đứa kia gọi là Dương Quân An, an trong bình an, Dương Quân an thấy thế nào?" – Dương Dật mở to mắt trông mong nhìn Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhìn đôi mắt trông mong của Dương Dật, rõ ràng đã là người lớn, sao có thể đáng yêu như vậy chứ. Khó trách khi mình mất trí nhớ lại không có cách nào cự tuyệt Dương Dật, hắn quả nhiên là khắc tinh của y, trong lòng dù có muốn cứng rắn thế nào cũng không được.

Trần Tĩnh gật gật đầu, cuối cùng tên của hai tiểu ca nhi cũng đã được quyết định. Đứa lớn gọi là Dương Quân Hạo, đứa nhỏ gọi là Dương Quân an, bình an mạnh khỏe, kỳ thật cũng không tệ.

"Trần Tĩnh, ngươi thức dậy làm gì, cứ nằm hai ngày nữa đi." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đứng lên liền sốt ruột nói.

Thời điểm Trần Tĩnh cảm thấy mình có thể xuống giường, y nghĩ không thể nằm được nữa. Rõ ràng là khỏe mạnh lại muốn y nằm giống như người bệnh, y tuyệt đối làm không được.

"Xương cốt đều đã bị nằm làm cho mềm nhũn ra, dậy đi lại cũng sẽ khỏe nhanh hơn một chút." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Nếu mà y còn nằm nữa thì Dương Dật sẽ thật sự bị mệt đến sinh bệnh, đến lúc đó không phải là lại để y phải làm hết mọi việc hay sao. Hai ngày nay quầng thâm trên mắt Dương Dật rất rõ ràng. Tuy rằng Trần Tĩnh muốn Dương Dật gánh vác gia đình, nhưng mà kỳ thực vẫn cảm thấy rất đau lòng.

"Vậy được rồi, ngươi ở trong sân đi lại một chút, thân thể không có tốt như trước, tuyệt đối không thể ra ngoài." – Dương Dật nói.

Sắc mặt Trần Tĩnh tuy có chút tái nhợt, nhưng mà sau khi tĩnh dưỡng bảy tám ngày, mỗi ngày đều uống sữa dê, ăn cháo trứng, uống canh bồ câu, y sao có thể không béo được. Mà về sau, Tần Huy lại hai lần đem canh gà đến, kỳ thực, gần như mỗi ngày hắn đều đến đưa canh.

"Tiểu Bảo nhớ trông chừng a mỗ của ngươi, đừng để cho y đi ra ngoài." – Dương Dật chờ Tiểu Bảo đáp lời mới yên tâm đi đến sau núi. Ở sau núi hắn phát hiện một hố nước nhỏ, sau đó mỗi ngày đem chỗ đó đào sâu hơn một chút, dưới đáy thả một ít đá vụn, bên trên lấy cỏ khô che lên. Không phải hắn không muốn nói cho những người khác, nhưng mà thực sự không thể được, nhà hắn bây giờ có một đống tã cần phải giặt, lại còn có một con dê phải nuôi, nước giếng gánh về căn bản không đủ dùng. Hiện tại Dương Dật muốn đem tã đến đó giặt, số tã mới thay ra cũng đã đầy hai chậu gỗ rồi.

Dương Dật đi ra sau núi, đem hai bao tã trong giỏ trúc lấy ra, từ trong gốc cây lôi ra chậu gỗ. Nếu như không giặt sạch tã lót, đối với mông nhỏ của trẻ mới sinh hẳn là sẽ có hại. Dương Dật biết rõ ở nơi này không giống như kiếp trước, nếu bị bệnh thì cứ trực tiếp đến bệnh viện là xong, ở đây dù rằng vẫn có đại phu, nhưng mà tỷ lệ chết non của trẻ con vẫn rất cao. Cho nên vấn đề vệ sinh là vô cùng quan trọng. Hắn tuyệt đối không mong muốn hai đứa nhỏ trong nhà gặp phải chuyện gì không may.

Trước tiên đem hai cái túi đổ đầy nước, đem túi để vào bên trong gùi, Dương Dật lúc này mới lấy cái gáo đem nước múc vào trong chậu gỗ. Những thứ hắn giặt chỉ là tã dính nước tiểu, cho nên khi giặt xong rồi số nước đó được đổ vào một chậu gỗ lớn hơn. Cứ thế giặt ba lượt, lúc này mới đem tã đã giặt sạch bỏ vào giỏ trúc. Mặt khác, hắn đem mấy cái tã dính bẩn này nọ cầm bàn chà trúc chà sạch sẽ mới đem bỏ vào chậu gỗ nhỏ giặt. Lại thay nước hai lần, lúc này Dương Dật mới đem toàn bộ tã cho vào trong giỏ, giỏ lại bỏ vào trong gùi. Nước đã dùng qua thì đem đến một bãi cỏ cách đó vài mét tưới lên. Số nước này không những có thể dùng để chăm cỏ, mà còn có thể thấm lại xuống dưới mặt đất.

Đấm đấm cái lưng đau nhức, cha mẹ ở trên đời thật quá vĩ đại, bây giờ có nuôi con mới biết nuôi một đứa nhỏ là không dễ chút nào. Dương Dật đeo gùi trở về nhà, cỏ thì cứ để lát nữa hãy cắt, trước tiên phải đem tã lót phơi thật khô dưới ánh mặt trời để tiêu độc đã. Cổ đại đúng là cái gì cũng không có, hiện tại Dương Dật vô cùng hoài niệm loại tã lót được quảng cáo ở kiếp trước, cái loại mà dù có thấm nước tiểu cũng không bị ẩm ướt ấy, đúng là đồ tốt a.

"Cha, ngươi đã về. Lúc nãy tiểu đệ đệ cắn ngón tay của nhị đệ, nhị đệ bị cắn đến phát khóc oa oa rồi." – Tiểu Bảo vừa thấy Dương Dật vào cửa đã làm như hiến vật quý lớn tiếng nói, rất sợ Dương Dật không nghe thấy.

Dương Dật nghe xong lời Tiểu Bảo, nghĩ đến hai đứa nhỏ cắn ngón tay của nhau, oa oa khóc lớn, rồi lại không có đứa nào chịu buông ra, cảnh đó nhất định rất đáng yêu. Có điều, hiện tại hai đứa nó xoay người vẫn còn khó khăn thì không sao, đợi vài tháng nữa có thể bò thì lại càng nhiều chuyện phát sinh hơn nữa. Nhưng mà, Tiểu Bảo nhất định sẽ không lừa gạt hắn.

"Đúng vậy đó, đáng tiếc cha không có nhìn thấy. Nhưng mà bọn nó không ngủ cùng chiều với nhau, nếu cắn thì cũng là ngón chân, sao có thể lại cắn ngón tay được?" – Dương Dật tò mò hỏi.

"Ta đem nọn nó ôm lên giường, vừa mới lên thì liền không an phận, tay chân đấm đá loạn xạ. Tiểu Bảo còn bị tiểu đệ tát cho một cái." – Trần Tĩnh đứng ở cửa phòng nói, y hiện tại rất thích đứng tựa ở cửa ra vào.

"Thật vậy sao? Bọn nó đúng là càng ngày càng hiếu động." – Dương Dật đem từng cái tã phơi lên sào trúc, ngày hôm qua chúng nó vẫn còn ngủ như lợn con mà.

"Hài tử thì mỗi ngày một kiểu, ăn ngon lớn cũng nhanh, hai ngày nay cũng đã mập lên không ít." – Trần Tĩnh nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Dương Dật vừa cười vừa nói, những ngày nay Dương Dật đều vội giống như là con quay, dù cho hài tử tỉnh lại hắn cũng không thể chú ý được. Mà hai đứa nhỏ kia cũng rất hiểu chuyện, thời điểm Dương Dật cho bọn nó uống sữa dê đặc biệt nghe lời, luôn luôn an phận để cho hắn đút.

Bất quá, bây giờ y có thể giúp làm một số việc nhà rồi. Tuy vẫn còn có chút hư nhược, nhưng mà trông chừng hai đứa nhóc con thì hoàn toàn không có vấn đề gì. Từ sau khi mất trí nhớ, y cũng không phải là người được chiều chuộng nữa.

"Trần Tĩnh, ngươi mau lại đây nhìn xem, tiểu gia hỏa đang đánh nhau." – Dương Dật sau khi treo hết quần áo liền đến xem hai đứa nhỏ nằm ở trên giường ngươi cho ta một quyền, ta cho ngươi một đấm, dù nói là đánh nhau cũng không phải nói quá.

"Đúng là đệ đệ đang đánh nhau." – Tiểu Bảo ghé vào cửa phòng nhòm xem kêu lên. Nó bây giờ rất thích nhìn thấy hai đệ đệ nhích tới nhích lui, bọn chúng thật sự rất đáng yêu. Đáng tiếc không thể đánh thức đệ đệ lúc bọn chúng đang ngủ, nếu không cha và a mỗ sẽ mắng. Bất quá, a mỗ đã cùng nó nói, đợi đến khi đệ đệ lớn hơn một chúng, thời gian bọn chúng tỉnh lại cũng ngày một dài, nó có thể cùng chơi với đệ đệ. Tiểu Bảo, không biết rút cuộc là ngươi chơi cùng với đệ đệ, hay là để đệ đệ chơi lại ngươi a.

"Bọn nó đánh nhau, ngươi làm cha lại còn đứng xem náo nhiệt, mau đi đem bọn nó tách ra một chút." – Trần Tĩnh quay đầu nhìn thấy hai tiểu gia hỏa trên giường quyền đấm cước đá cười nói. Thật sự là không biết làm cha, hai hài tử đánh nhau mà còn có thể ngồi xem náo nhiệt.

Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói xong mới vội vàng đem bọn nó tách ra một chút, ít nhất là không để cho tiểu gia hỏa có cơ hội vung tay đến trên người ca ca hoặc đệ đệ. Tiểu gia hỏa không hài lòng lấy tay đập vài cái, "Ba, ba, ba..." mấy tiếng, cứ đập tay như vậy khẳng định sẽ rất đau a.

Chương 32

Một người chưa từng nuôi hài tử như Dương Dật không biết rằng, dù hài tử có đập mạnh tay lên giường cỡ nào cũng không thể gây ra được tổn thương cho nó. Hắn thực ra là đang bị Trần Tĩnh đùa giỡn.

Buổi chiều, Dương Dật đi cắt cỏ. Ngày hôm qua số cỏ xanh tìm được đã cho dê ăn hết. Trước đó hắn cho dê mẹ ăn kèm một ít cỏ xanh trộn thêm bã đậu, còn bây giờ thì là giá, số giá dùng để cho dê ăn đều là loại rất dài, đã mọc lá. Điều mà Dương Dật lo lắng nhất hiện tại chính là con dê mẹ này xảy ra chuyện, cho nên mỗi ngày hắn đều đi vào núi tìm cỏ xanh.

Trong một bụi cây trên sườn núi, Dương Dật tìm được một vùng lớn cỏ xanh mà trước kia chưa từng nhìn thấy. Hiện tại tuy rằng thời tiết đã mát mẻ hơn một chút, nhưng mà trong bụi cỏ vẫn thường có rắn trú ngụ, bình thường cũng sẽ không có ai lên núi.

Dương Dật dùng gậy trúc gõ gõ vào bụi cây, tuy rằng đã mang theo thuốc tránh rắn, nhưng mà vẫn phải coi chừng. Hắn đi vào bên trong cẩn thận đem số cỏ xanh đó cắt hơn phân nữa, chỗ này là lượng cỏ dùng cho hôm nay và ngày mai, số còn lại thì để đến ngày kia mới cắt.

Cắt cỏ xong, hắn nhìn lên thì thấy trên nhánh cây mọc không ít mộc nhĩ. Bởi vì rất lâu rồi trời không mưa cho nên chúng nó bị teo rút thành một cục nhỏ. Dương Dật rất cao hứng, đã lâu rồi không tìm được thứ này, hôm nay đúng là thu hoạch lớn. Hắn đem gùi đặt xuống đất, leo lên trên cây.

"Vù vù vù..." ngay lúc Dương Dật đang hái một cái mộc nhĩ thì một con ong mật bay đến trước mặt hắn lượn tới lượn lui. Hắn có chút không kiên nhẫn, dùng tay xua định đem con ong mật kia đuổi đi.

"A! Chết tiệt!" – Dương Dật vội vàng đem cái kim của con ong đâm trên tay nhổ ra, cho vào miệng hút vài cái, nhổ nước miếng đi. Thực là con mẹ nó quá đau, còn đau hơn là bị kim đâm vào nữa. Nhìn cánh tay đã có chút sưng lên, xem ra hôm nay hắn phải về nhà rồi, ngày mai lại tiếp tục đến hái vậy.

Thời điểm Dương Dật ngẩng đầu lên lần nữa, hắn nhìn thấy trên một gốc cách đó năm sáu mét có một tổ ong mật, có mấy con ong còn đang bay tới bay lui. Khó trách hắn lại bị đốt. Có điều, lần này bị đốt không uổng, nhìn tổ ong kia mà Dương Dật trong lòng chảy nước miếng.

Thứ này chính là đồ tốt, hắn quyết định phải đem tổ ong đó về nhà. Có điều, việc này phải tính toán cho thật kỹ, nếu không lại bị đốt nữa thì hắn lãnh đủ. Nghĩ nghĩ một hồi, không biết làm cách nào có thể đem tổ ong lấy xuống mà không kinh động đến lũ ong mật kia đây.

Lắc lắc lư lư phiêu về nhà, trên tay hắn bây giờ đau rát vô cùng, nhưng mà trong lòng thì tâm hoa nộ phóng. Mật ong, mật ong, ngày mai có thể có mật ong uống rồi. Càng quan trọng hơn là hắn đã nhớ ra ở kiếp trước những người thổ dân châu Phi thường dùng khói để xua đuổi ong mật, hắn ngày mai cũng sẽ làm như vậy. Nghĩ đến đó Dương Dật đã có chút không đợi được.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta đã về, Tiểu Bảo, cha về rồi đây." – Dương Dật tâm tình tốt, còn chưa bước vào cửa nhà đã kêu lớn.

"Cha, ngươi về rồi. A mỗ đang nấu sữa dê, tiểu đệ đệ mới tỉnh, nó vừa rồi còn liếm ngón tay của ta, nhột lắm. Cha, tiểu đệ đệ chưa có răng, lúc cắn ta cũng không đau." – Tiểu Bảo kích động nói.

Nhìn Tiểu Bảo phấn kích như vậy, Dương Dật cũng không muốn gạt đi sự hưng phấn của nó, nhưng mà, bệnh đa số đều truyền từ miệng vào, cho nên hắn điều chỉnh sắc mặt, nghiêm túc nói – "Tiểu Bảo, không phải là cha đã nói với ngươi rằng không thể cho tay vào miệng sao? Bởi vì trên ngón tay không sạch sẽ, ngậm ngón tay có thể sẽ đau bụng đấy."

"Cha, nhưng mà Tiểu Bảo đâu có cho tay vào miệng." – Tiểu Bảo ủy khuất đáp, nó thực sự không có dùng lưỡi liếm ngón tay mà.

Dương Dật đầu đầy hắc tuyến, ngươi không có tự liếm ngón tay của mình, nhưng mà vấn đề là ngươi để tiểu đệ đệ liếm ngón tay của ngươi a.

"Ngươi xem, Tiểu Bảo nếu liếm ngón tay bị đau bụng, vậy thì tiểu đệ đệ nếu liếm ngón tay của Tiểu Bảo ca ca chẳng phải sẽ bị đau bụng sao? Hơn nữa, tiểu đệ đệ còn chưa biết nói chuyện, nếu thực sự bị đau bụng cũng không thể nói cho cha và a mỗ biết, cũng không thể nói cho Tiểu Bảo ca ca nghe được, có đúng không?" – Dương Dật ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bảo nói.

Tiểu Bảo nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, mặt nhăn mày nhíu, một lúc sau hay hàng lông mày giãn ra, mắt sáng rực nói – "Cha, ta biết rồi. Tiểu Bảo nếu liếm ngón tay bị đau bụng thì tiểu đệ đệ cũng vậy, Tiểu Bảo không nên đưa ngón tay cho tiểu đệ liếm, có đúng không?"

"Ừ. Tiểu Bảo đúng là thông minh nhất, cha chỉ vừa mới nói mà Tiểu Bảo đã hiểu, thật lợi hại." – Dương Dật khích lệ. Khen ngợi trẻ con so với đánh đòn nó thì luôn luôn hữu dụng hơn. Nhìn Tiểu Bảo bây giờ cao hứng như vậy, hắn cũng không cần phải phiền não vì nó không nghe lời nữa, càng quan trọng hơn là nó có thể tự mình thông suốt, không có việc gì có thể so với chuyện này hoàn mỹ hơn.

Dương Dật biết nhất định Tiểu Bảo sẽ đi kể chuyện này cho Trần Tĩnh nghe, hắn bèn đem gùi đặt xuống đất, lấy ra một nắm cỏ xanh cho dê mẹ ăn, những thứ cần cầm vào nhà thì cứ tạm thời để đó.

"Trần Tĩnh, ngươi làm gì thế? Ta còn tưởng ngươi chỉ nấu sữa dê thôi chứ. Mau đứng lên, đừng làm nữa, để đó ta làm được rồi. Ngươi mau đi nghỉ đi. Còn nữa, ngươi nói Tiểu Bảo lần sau không được để Quân Hạo hoặc Quân An liếm ngón tay nó nữa, bệnh truyền vào từ đường miệng cũng không phải giả đâu." – Dương Dật vừa vào trong bếp thì thấy Trần Tĩnh đang nhóm lửa, trong nồi cũng đã bốc khói rồi.

"Ngươi không phải là mới nói với Tiểu Bảo rồi sao. Đứa nhỏ kia rất thông minh, lại biết nghe lời, nếu hiểu rồi thì sẽ không làm thế nữa đâu." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Thấy bộ dáng sốt ruột của Dương Dật, Trần Tĩnh không tiếp tục làm nữa. Hiện tại y vô cùng thích nhìn hắn vì y mà bày ra bộ dáng gấp gáp, cứ nghĩ đến việc người này ngày hôm đó khóc vô cùng thê thảm y liền cảm thấy còn sống thật sự rất tốt.

"Ngươi làm sao vậy? Cánh tay sao lại bị sưng rồi?" – Trần Tĩnh thấy tay Dương Dật sưng lên hỏi. Y cẩn thận xem xét một lúc, thấy vết thương không phải là do rắn cắn trong lòng cũng yên tâm hơn.

"Đừng lo, ta không cẩn thận bị ong mật đốt thôi." – Dương Dật bị Trần Tĩnh niết niết miệng thương, đau đến nhe răng.

"Sao lại có thể không cẩn thận như vậy. Rất đau có đúng không? Ta đi lấy thuốc bôi cho ngươi." – Nói xong Trần Tĩnh lập tức đi lấy thuốc. Y lúc nào cũng chuẩn bị thuốc trị độc xà trong nhà, loại này đem bôi vào vết ong đốt cũng rất tốt. Trước kia y cũng từng bị đốt qua, vết thương tuy nhỏ nhưng lại rất đau.

Vào trong phòng lấy thuốc ra, Trần Tĩnh cẩn thận dùng lá trúc quệt ra một ít thuốc mỡ, cẩn thận bôi lên chỗ sưng đỏ trên cánh tay Dương Dật.

"Bây giờ chắc sẽ vẫn đau, nhưng mà qua ngày mai thì không sao nữa." – Trần Tĩnh nói. Mặc dù y đã rất nhẹ nhàng bôi thuốc, nhưng hắn vẫn bị đau đến sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi cũng từng bị ong đốt?" – Dương Dật nghe những lời Dương Dật nói liền hỏi.

Trần Tĩnh gật gật đầu, hai năm trước có một con ong mật bay vào trong nhà, cứ quanh quẩn bên cạnh Tiểu Bảo, y lấy tay đập tới một cái, kết quả là bị đốt. Lúc ấy sưng rất to, con ong đó khả năng chính là ong độc.

Trước khi đi ngủ, Dương Dật lại một lần nữa cho hai tiểu ca nhi uống sữa dê, hắn bảo Trần Tĩnh cứ lên giường trước, còn Tiểu Bảo thì đã sớm ngủ ở gường đơn bên trong. Dương Dật đã cùng Trần Tĩnh thảo luận qua, nhà bọn hắn phải chuẩn bị một cái giường lớn để cho Tiểu Bảo và hai ca nhi ngủ, hiện tại cái giường trong nhà quá nhỏ, không đủ cho cả năm người cùng ngủ được.

"Trần Tĩnh, Quân An sao lại không chịu uống sữa? Cứ uống vào là lại nhổ ra." – Dương Dật ôm tiểu Quân An nói. Tiểu gia hỏa này sau khi uống được hai phần thì không chịu uống nữa, cố tình đem sữa dê đút cho nó thì đều nhè ra làm ướt hết cả khăn vải kê dưới cằm, ngay cả quần áo mới thay cũng bị nó làm ướt.

"Ngươi ôm sai hài tử rồi. Quân An chắc là đã ăn no, ngươi bây giờ phải cho ăn là Quân Hạo. Ngươi không thấy tiểu gia hỏa kia há miệng đòi ăn sao?" – Trần Tĩnh nhìn về phía cái nôi của Quân Hạo trên giường nói. Hai hài tử này rất giống nhau, có lẽ Dương Dật đã nhớ nhầm đem Quân An đã uống sữa rồi lại đút cho lần nữa. Mà Quân Hạo vốn chưa được uống thì lại chịu đói bụng, đôi mắt chờ mong nhìn về hướng của Dương Dật. Trong mắt tiểu Quân Hạo rõ ràng là lên án cha nó, khi dễ nó không biết nói chuyện, lại còn không cho nó ăn, nó nhất định phải phát uy mới được.

"Trần Tĩnh, ngươi ôm Quân An trước cái đã, ta sợ lúc nãy cho nó ăn nhiều quá, nếu mà giờ bị nôn ra thì không tốt." – Dương Dật đem tiểu Quân An đưa đến trong lòng Trần Tĩnh sau đó mới ôm lấy Quân Hạo.

Nhóc con đang bị đói vừa chạm miệng vào thìa sữa đã từng miếng từng miếng uống đến vui vẻ. Nhìn bộ dạng của nó Dương Dật bắt đầu hoài nghi có phải trước kia mình đã từng đút một đứa ăn quá no, còn một đứa thì phải chịu đói không. Xem ra, về sau hắn phải cẩn thận hơn, nếu để hài tử bị đói đi ngủ thì đúng là quá mức tàn nhẫn.

Sáng sớm Dương Dật đi vào trong kho củi, lấy ra ba nắm rơm bỏ vào trong gùi, hôm nay hắn muốn đi đến chỗ kia lấy cái tổ ong đó về. Bên trong gùi Dương Dật còn để sẵn một cái bình gốm miệng lớn, cái này dùng để đựng mật ong. Lấy thêm đá lửa và kéo, chuẩn bị xong xuôi hắn liền lẳng lặng xuất phát, làm việc nguy hiểm thế này Dương Dật căn bản không dám nói cho Trần Tĩnh biết.

Thời điểm đi qua hố nước đọng, Dương Dật đem mấy bó rơm dấp nước cho ẩm, hắn biết rõ hiện tại trời quá mức khô hanh, cho nên phải vô cùng đề phòng, nếu không sẽ xảy ra hỏa hoạn đem cả ngọn núi này thiêu cháy. Có điều, may mắn là bên cạnh tổ ong không có cây cối gì khác, nếu không sẽ rất phiền phức.

Dương Dật ở một khoảng đất trống cách cái cây không xa chất mấy tảng đá, bắt đầu châm lửa, sau đó đem rơm tạo thành một bó to, châm lửa đốt. Rất nhanh khói đã bốc lên mù mịt.

Đem bó rơm ẩm bị đốt cháy thoát ra khói đặc, Dương Dật cẩn thận đi đến gần tổ ong. Mấy con ong mật vốn dĩ đang bận rộn bị khói hun nhanh chóng bay đi mất, có một số con còn bị rớt xuống đất, rất nhanh đã chẳng còn bóng một con ong nào. Dương Dật cứ như vậy hun chừng ba phút, sau đó hắn đem bó rơm vứt xuống đất, khói đặt vẫn cứ như cũ bốc lên hắn cũng không quản.

Lập tức lấy ra cái kéo đâm vào cạy ra, cứ vậy cả tổ ong đã bị hắn cắt hở ra một cái lỗ lớn. Cầm lấy bình gốm, Dương Dật lấy kéo cắt xuống một khối lớn mật ong, cẩn thận đem mấy con ong mật dính trên đó gạt xuống, rất nhanh mật ong vàng óng đã được rót đầy vào trong bình, đây đúng là một tổ ong lớn. Xong xuôi, hắn dùng dao bổ củi đào không ít đất đổ vào trong đống lửa dập tắt nó, lấy chân dẫm tắt chỗ rơm ẩm ướt vừa nãy đã đốt, thu tất cả bỏ lại vào trong gùi. Kiểm tra kỹ lưỡng lại một lần, cảm thấy ở đó không còn một đốm lửa nào Dương Dật mới đeo gùi lên, lập tức trở về nhà. Hắn tuyệt đối không muốn mấy con ong mật tỉnh dậy phát hiện ra nhà bị phá trả thù.

"Trần Tĩnh, ta về rồi đây, xem ta kiếm được thứ gì tốt này." – Vừa vào đến cửa hắn đã vui vẻ kêu.

"Sao tự nhiên lại vui như vậy? Trên người ngươi sao lại có mùi mật ong thế?" – Trần Tĩnh càu mày hỏi. Dù cho y nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra Dương Dật dám lén lút đi lấy mật ong.

Đem cái gùi đặt xuống đất, từ trong gùi lấy ra bình gốm giống như hiến vật quý hưng phấn đưa cho Trần Tĩnh xem.

"Mật ong này ngươi lấy được ở đâu?" – Trần Tĩnh đột nhiên có dự cảm không tốt. Dương Dật hắn cái gì cũng dám đi làm, nếu như bị cả bầy ong đốt thì phải làm sao bây giờ. Y không phải là chưa từng nghe người ta nói qua, một số thôn dân muốn lấy mật ong, kết quả lại bị ong đốt chết.

"Ta tự mình lấy, lợi hại không?" – Dương Dật cao hứng nói. Số mật ong này phải để cho hai tiểu ca nhi trong nhà ăn, cũng có thể cho Tiểu Bảo, có điều trước tiên phải đi hỏi Lý đại phu một tiếng, nếu không hài tử ăn vào bị đau bụng cũng không hay.

"Ai cho ngươi đi lấy?" – Trần Tĩnh giận tái mặt nói. Y kéo Dương Dật qua, sau khi kiểm tra qua mấy lần xác định trên người hắn không có vết ong đốt mới yên tâm.

"Trần Tĩnh, sao ngươi lại tức giận? Ta cũng đâu có bị ong đốt." – Dương Dật có chút khó hiểu nhìn Trần Tĩnh, có mật ong ăn, mà hắn cũng chẳng bị thương, sao bộ dáng y lại tức giận như vậy chứ.

"Ta đúng là rất giận. Dương Dật, một mình ngươi đi lấy mật ong, nếu như ngươi bị ong đốt bị thương thì phải làm sao đây? Ta giận vì ngươi không chịu nói cho ta biết là ngươi đi lấy chúng. Bất luận là chuyện gì cũng phải nói ta một tiếng chứ, lỡ như ngươi lỗ mãng chạy tới đó gặp chuyện gì không may thì ta phải đi nơi nào để tìm ngươi đây?" – Trần Tĩnh nhìn Dương Dật nói. Y thực sự rất tức giận, trước kia Dương Dật chỉ ở trong nhà đã làm y lo lắng không thôi, giờ ra ngoài lại làm một ít chuyện nguy hiểm, khiến y lại càng không thể yên lòng.

"Được rồi, đừng nóng giận, ta nếu không nắm chắc thì sẽ không đi lấy đâu. Ngươi phải tin tưởng ta, ta sẽ không làm chuyện gì nguy hiểm. Nếu như ta xảy ra chuyện gì không phải là để người khác được lợi sao? Ngươi chỉ là của một mình ta thôi, ta sao có thể làm những chuyện ngu xuẩn chứ." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh sắc mặt rất khó coi thì bắt đầu làm nũng xin tha. Hắn biết rõ Trần Tĩnh căn bản là không thể kháng cự vẻ mặt ấy của hắn, có thể cứ vậy mà ăn sạch y thật tốt.

"Không được có lần sau nữa." – Trần Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Dương Dật, lấy tay xoa xoa đầu hắn. Y không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi Dương Dật thì y phải làm thế nào. Dù là trước kia thân thể hắn kém cỏi, luôn luôn nằm trên giường bệnh y cũng chưa từng nghĩ rằng Dương Dật sẽ rời khỏi mình.

"Ừ. Trần Tĩnh, ngươi đừng giận nữa, về sau dù làm cái gì ta cũng nói cho ngươi có được không. Ngươi mới sinh hài tử, thân thể không được tốt, sao có thể sinh khí được, nào, đến, cười một cái, đừng cau mày nữa." – Dương Dật kiễng chân hôn lên môi Trần Tĩnh. Đã sớm muốn nếm thử, nhưng mà trước đó sợ làm tổn thương hài tử cho nên vẫn nhẫn nhịn. Bây giờ hài tử cũng đã sinh rồi, đợi khi nào thân thể Trần Tĩnh tốt lên hắn có thể mở tiệc a~

Dư vị của nụ hôn qua đi, Trần Tĩnh cảm thấy miệng mình đầy vị ngọt của mật ong, ngọt đến tận đáy lòng. Y đúng là bị mỹ nhân kế của Dương Dật mê hoặc đến choáng váng luôn rồi, toàn bộ tức giận đều ném hết ra sau đầu. Trước kia Dương Dật chưa bao giờ hôn y, kể cả khi lên giường cũng chỉ là tắt đèn rồi làm chuyện kia, chưa từng mặt đối mặt mà làm.

"Cha, các ngươi sao lại phải cắn miệng. A, cái này ăn thật ngọt." – Tiểu Bảo lấy đầu ngón tay trắng nõn quệt lấy một ít mật ong, chớp chớp mắt nhìn Dương Dật và Trần Tĩnh. Tiểu gia hỏa sợ bị cướp mất, ngay lập tức đem ngón tay cho vào trong miệng mút một tiếng thật kêu, sau đó còn chép chép miệng, bộ dạng thưởng thức món ngon.

Lảm nhảm: Đôi trẻ này ngọt đến sâu răng. Chìa buồn vs những thanh niên muốn biến Trần Tĩnh nhà chúng ta thành nữ vương thụ nhớ~ Ko có chuyện đó đâu. a hi hi~

Chương 33

Buổi chiểu Dương Dật đi lên trấn, hắn lấy một ít mật ong đưa cho Tần Huy, sau đó lại hỏi thăm Lý đại phu xem trẻ con có được ăn mật ong không.

Lý đại phu nói với hắn, ca nhi mới sinh không được ăn, có điều trong nhà hắn có một người đặc biệt thích hợp. Dương Dật cảm thấy vận khí của hắn rất tốt, mật ong là thứ dùng để nhuận tràng, đưa thứ này cho Trần Tĩnh ăn là phù hợp nhất rồi.

Thời tiết hình như có chút chuyển biến đột ngột, vài ngày gần đây Dương Dật rời giường thường thấy gió thổi có chút lạnh, hai bộ đồ hơi mỏng của hắn căn bản không chống được rét. Không những hai đứa nhỏ và Tiểu Bảo hiện tại đã phải mặc áo khoác nhỏ, mà ngay cả hắn cũng phải kiếm thêm áo mặc vào.

"Trần Tĩnh, ngươi cứ ở yên đó đừng làm gì cả, chuyện trong nhà cứ để đó lát ta về làm. Bây giờ ta phải đi cắt chút cỏ cho dê ăn. Tiểu Bảo, nhớ trông chừng a mỗ và đệ đệ của ngươi đấy." – Dương Dật lại đeo một gùi tã đi ra sau núi giặt.

Thấy đám cỏ xanh được tưới nước thường xuyên đã lớn, Dương Dật bèn cắt lấy. Sau khi mở đám cành khô che hố nước đọng, hắn thấy bên trong chỉ còn chút nước, căn bản là không đủ để giặt tã liền lấy ra túi đựng nước đem toàn bộ múc đổ vào.

"Trần Tĩnh, không có nước thì phải làm sao bây giờ? Sáng này ta đi vào thôn xách nước thấy nước trong giếng chẳng còn được bao nhiêu, thôn trưởng bây giờ cũng chỉ cho ta múc ba thùng. Hố nước phía sau núi mà ta tìm được cũng đã cạn, làm giá thì không thể thiếu nước được, ngay cả cỏ cũng chẳng có chỗ nào còn để mà cắt nữa." – Dương Dật vừa về đến nhà đã than thở với Trần Tĩnh. Khu vực sau núi hắn đã đi hết rồi, không có khả năng lại tìm được một hố nước đọng như trước nữa.

"Không sao đâu, nhìn trời thì khả năng cũng sắp có mưa rồi." – Trần Tĩnh nói.

"Hôm nay đúng là cũng quá kỳ quái, sao đột nhiên nói lạnh liền lạnh như vậy." – Dương Dật xoa xoa tay.

"Cũng sắp đến cuối tháng mười rồi, có thể không lạnh được sao." – Trần Tĩnh nói xong lấy tay xoa xoa gương mặt đang lạnh như băng của Dương Dật.

Thật thoải mái, bàn tay Trần Tĩnh áp lên mặt hắn thật ấp áp dễ chịu.

Số nước trong nhà còn lại không đủ để bọn hắn dùng đến hai ngày, nếu trời vẫn không mưa thì khả năng cao sẽ ép chết người mất, cứ nghĩ đến đó Dương Dật lại khẩn trương vô cùng.

Giữa trưa, lúc hắn ngủ, ngoài trời bắt đầu nổi gió. Trong khoảng thời gian này Dương Dật đều vô cùng mệt mỏi, đã rất lâu rồi buổi trưa không được ngủ ngon, giữa trưa nay vừa mới đặt lưng lên giường đã ngủ quên mất.

"Tiểu Bảo, ngươi ngủ đi, không được đi nhìn đệ đệ, cũng không được đánh thức cha có biết không." – Trần Tĩnh nhỏ giọng căn dặn Tiểu Bảo.

Đeo gùi lên lưng, bên trong để sáu cái túi đựng nước và một cái túi vải, Trần Tĩnh muốn đến nhà Trầm a mỗ nói một tiếng.

"Trầm a mỗ, ta muỗn lên núi một chút, nếu Dương Dật thức dậy muốn tìm ta thì nhờ ngài nhắn lại hắn." – Trần Tĩnh gõ cửa nhà Trầm Thanh nói.

"Ngươi sao đã muốn lên núi rồi? Vừa mới sinh không được bao lâu, phải điều dưỡng nhiều một chút mới phải. Đúng rồi, hai ngày trước Dương Dật lấy mật ong đem qua đây, thứ này đối với ngươi bây giờ rất tốt. Trầm a mỗ không cần ăn, nhưng mà tiểu tử kia vừa bị từ chối đã để xuống rồi chạy mất, còn nói không cho ta mang trả, nếu không sẽ trở mặt." – Trầm Thanh vừa cười vừa nói, cái đứa nhỏ kia bây giờ càng ngày càng đáng yêu.

"Trầm a mỗ, ngài cứ giữ lấy ăn đi. Vài ngày trước hắn mang về cả một bình gốm. Nếu như không phải thân thể ta lúc đó còn chưa khỏe hẳn, ta nhất định không để hắn chạy lên núi, một chút chừng mực cũng không có, chuyện gì cũng dám làm. Rõ ràng mới bị ong đốt xong, vậy mà vừa qua một ngày hắn lại dám đi lấy tổ ong." – Trần Tĩnh cứ nghĩ đến đó liền mất hứng.

"Ta đi trước đây Trầm a mỗ, nếu không sẽ muộn mất." – Trần Tĩnh muốn đến một chỗ thật xa trên núi lấy nước về, chum nước trong nhà cũng sắp thấy đáy rồi, nếu y nói ra khẳng định là Dương Dật sẽ không để mình đi, lại còn có thể nổi cáu. Vì thế y quyết định lúc hắn còn đang ngủ, len lén đi.

Trần Tĩnh đi qua ngọn núi sau nhà, đến một ngọn núi khác cây cối rậm rạp hơn, chui vào trong một sơn động. Nơi này cách nhà bọn họ cũng không quá xa, đại khái đi tầm hai khắc (=30'). Số người biết được ở trong sơn động này có nước cũng không ít, nhưng mà số người đến đây lấy nước lại chẳng có mấy ai, bởi vì cái động này gần như là thẳng đứng, muốn xuống dưới lấy nước là phải bò. Trước kia, thời điểm mùa khô đến, y toàn đến nơi này lấy nước, mà trong thôn cũng có vài hán tử khỏe mạnh cũng đến đây.

Khá dễ dàng bò xuống độ sâu hơn mười mét, lại đi sâu vào khoảng hai mươi mét nữa liền xuất hiền một cái hồ, bên trong nước vừa mát lại vừa ngọt, đây mới đích thực là nước khoáng.

Rất nhanh mấy túi nước bên trong gùi đã được đổ đầy, đem số túi nước đó để lại vào trong gùi, lúc này Trần Tĩnh mới đeo lên lưng bò lên trên. Y chưa bao giờ đem dây thừng treo ở trên miệng động để leo lên, bởi vì sợ nó đột nhiên bị đứt. Trước kia, có một hán tử bởi vì không cột dây thừng chắc một chút, lúc đu lên liền bị rơi xuống gãy chân, may là lúc đó có y ở đó cõng lên giúp.

Trước khi rời khỏi ngọn núi kia, Trần Tĩnh tìm được một ít cỏ xanh bèn cắt cho vào túi mang về nhà. Số cỏ dùng cho ngày mai không đủ, y không thể lại để Dương Dật đi vào núi. Vừa rồi y có nhìn thấy bóng dáng của sói núi. Năm trước y và một số thợ săn hàng xóm vừa diệt một hang sói xong, thật không ngờ nhanh như vậy lại có đàn sói khác chuyển qua.

"Trần Tĩnh, ngươi đi đâu vậy? Có bị thương hay không? Trầm a mỗ vừa nói ngươi đi lên núi. Sao ngươi có thể đi lên đó chứ, rõ ràng thân thể còn chưa có tốt." – Dương Dật vừa nhìn thấy Trần Tĩnh về đến nhà thì hô lớn. Hắn sau khi tỉnh lại không thấy y đâu thì chạy khắp nơi tìm kiếm, cũng nhờ Trầm a mỗ nói cho biết là Trần Tĩnh đã đã lên núi rồi. Vốn muốn đi lên đó tìm y, nhưng mà lại bị Trầm a mỗ ngăn lại, cho nên hắn đành phải đi tới đi lui trong sân chờ.

"Ta đã không sao nữa. Từ giờ trở đi không cho phép ngươi lên núi." – Trần Tĩnh xoa xoa Dương Dật vừa mới chạy đến trước mặt mình nói.

"Vì sao không cho phép ta đi? Ngày mai ngươi không được lên đó mới đúng. Thân thể con chưa khỏe hẳn đã chạy đi làm việc, ta sẽ tức giận." – Dương Dật thở phì phì nói. Hắn hôm nay vô cùng bực, Trần Tĩnh vậy mà nhân lúc hắn ngủ lén đi ra ngoài.

"Là bởi vì sức của ta lớn hơn của ngươi. Hôm nay ta ở trên núi nhìn thấy sói, ngươi lại chạy không nhanh, sức lực cũng không lớn, lại chưa từng đi săn, gặp sói chỉ có thể trở thành thức ăn cho chúng nó." – Trần Tĩnh còn ác liệt đem Dương Dật bế lên, ý muốn nói Dương Dật còn chẳng đủ sức ôm được mình.

Dương Dật thiếu chút nữa tức đến méo mặt. Ta khí lực không đủ lớn, ta chạy không đủ nhanh, có điều, hừ hừ, ngươi còn không phải là vợ của ta sao.

Mặc dù muốn phản bác, nhưng mà khi Dương Dật nghĩ đến chuyện thực sự gặp phải sói thì cũng phải công nhận là mình nhất định sẽ trở thành thức ăn cho chúng nó. Hắn ngay cả trèo cây cũng trèo không được thì bó tay rồi.

"Hay là chúng ta cùng lên núi, nước cứ để ta vác, còn hài tử thì nhờ Trầm a mỗ trông hộ một chút." – Dương Dật lùi một bước tiến hai bước nói.

"Không được, ngươi đi theo hoàn toàn là uổng phí khí lực. Hơn nữa cũng không thể có chuyện gì cũng nhờ vả Trầm a mỗ được, tiền đỡ đẻ trước kia a mỗ ấy còn không nhận. Dương Dật, chúng ta phải đi mua vài món đồ tặng cho Trầm a mỗ, hy vọng a mỗ ấy nhận lấy." – Trần Tĩnh nói.

"Ngươi đừng có nói sang chuyện khác. Chuyện của Trầm a mỗ ta nhất định sẽ đi làm, có điều ông ấy không cần tiền, cho nên mỗi ngày ta đều mang một ít thức ăn ngon qua." – Dương Dật nghiêm túc nói, đại ý muốn biểu lộ là, Trần Tĩnh ngươi đừng hòng chuyển chủ đề.

Qua một lúc, hai mắt Dương Dật đột nhiên sáng lên – "Trần Tĩnh, ngươi đừng có nói là có sói để lừa gạt ta. Ta vào trong núi nhiều lần như vậy chưa từng gặp, sao ngươi mới đi có một lần đã gặp rồi." – Dương Dật bắt đầu hoài nghi Trần Tĩnh lừa gạt mình chính là để mình không lên núi nữa. Tên gia hỏa này vậy mà dám tranh làm việc với mình.

"Ta lừa ngươi làm gì. Năm ngoái bởi vì có sói chạy vào trong thôn bắt đi một đứa nhỏ, đứa nhỏ kia vừa mới bốn tuổi, so ra thì lớn bằng Tiểu Bảo nhà chúng ta bây giờ. Đợi người trong thôn tìm được hài tử thì trên người nó đã chẳng còn chút thịt nào, toàn bộ bị cắn thành mảnh nhỏ. Lúc đó chúng ta không có cách nào diệt được bọn sói đó, người trong thôn đặc biệt mang thù. Nếu không thể diệt được toàn bộ bọn chúng thì không thể làm gì được, mãi có đến khi bầy sói kia sinh con, thợ săn thôn chúng ta mới canh giữ ở gần đó giết hết bốn con sói lớn. Trong đó có một con sói cái chạy thoát, bọn ta phải truy lùng suốt ba ngày mới giết được nói, mà lúc đó là phải dùng tiếng kêu của sói con mới dụ được nó ra. Nếu như là sói đầu đàn chạy mất thì mới là phiền phức lớn, bởi vì nó sẽ bỏ mấy con sói con kia. Cũng may con chạy thoát là mẹ của lũ sói con." – Trần Tĩnh chậm rãi kể, nếu như không giết sạch được đám sói đó, mặc kệ là qua bao lâu chúng cũng sẽ đến trả thù. Mà bây giờ lại đến một đàn sói nữa, khả năng là do thức ăn ở bên trong núi không đủ. Đàn sói lần trước cũng là sau mùa khô mới xuất hiện.

Dương Dật tuy tin những gì Trần Tĩnh nói, nhưng hắn không yên tâm về y. Trần Tĩnh mới sinh hài tử được mười ngày, thân thể còn chưa nghỉ ngơi tốt, nếu lưu lại di chứng thì phải làm sao bây giờ.

Có lẽ là nhìn ra được sự lo lắng trong mắt Dương Dật, Trần Tĩnh hôn một chút lên chán hắn nói – "Yên tâm, nếu quá mệt mỏi ta cũng sẽ không đi. Ngươi biết không, ta nhất định không muốn để ca nhi khác được lợi đâu, ngươi và hài tử đều là của ta, ta sao có thể làm bậy được."

"được rồi, trước khi nước và cỏ trong nhà dùng hết, không cho phép ngươi đi lên núi. Thời điểm đi lên đó cũng phải nói một tiếng, chuyện gì cũng không được lừa gạt đối phương, có được không?" – Dương Dật thỏa hiệp nói. Số cỏ Trần Tĩnh mang về có thể sử dụng được hai ngày, nước cũng vậy, những thứ khác cứ để đó tính sau.

***

"Hú hú hú..." vừa mới nghe thì tưởng là tiếng gió, qua một lúc sau liền nghe ra đó là thanh âm của sói, càng ngày càng gần, tự nhưa là tiếng gọi ngay bên ngoài cửa vậy.

Dương Dật có chút không ngủ được, lúc chiều nghe kể thì trong tâm trí thì vẫn tin tưởng lời Trần Tĩnh, đúng là có sói thật, nhưng mà trong nội tâm thực ra cũng không coi đó là chuyện quan trọng. Dù sao cũng chỉ nói là sói đem hài tử ngậm đi mất, cũng chưa ai tậm mắt thấy. Nhưng ngay khi nghe thấy tiếng kêu của bọn chúng, cảm giác trong lòng liền thay đổi, Dương Dật bây giờ muốn chính là ngày mai tuyệt đối không cho Tiểu Bảo ra ngoài sân chơi. Kế tiếp là phải đem hàng rào trong sân toàn bộ gia cố lại.

"Mau đi ngủ đi, tuy thanh âm rất lớn nhưng mà có lẽ vẫn còn ở trong núi, chỉ là do thuận chiều gió nên mới nghe thấy thôi." – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Dương Dật.

"Ngươi nói thật nhẹ nhàng, cái ngọn núi kia cách nhà chúng ta rất xa sao? Chỉ nửa khắc đồng hồ liền đi tới, đám sói kia chỉ cần chạy một chút là đến cửa nhà rồi." – Dương Dật cọ cọ mặt Trần Tĩnh nói.

Bị tóc của Dương Dật cọ lên, Trần Tĩnh cảm thấy có chút nhột – "Tường vây ngoài sân nhà chúng ta khá cao, bọn chúng không vào được đâu." – Trần Tĩnh nói. Y nghĩ mấy con sói đó hẳn là đã đi đến cửa nhà mình, nhưng mà không nói ra để Dương Dật khỏi sợ. Trong nhà có nuôi dê và gà, hẳn là bọn sói ở ngoài cửa cũng ngửi thấy. Cõ lẽ y nên đi lên núi kiếm một ít phân và nước tiểu của hổ hoặc gấu vung ở ngoài sân, nếu không suốt ngày bị sói ghé thăm y cũng không yên lòng.

Sáng sớm Trần Tĩnh đã tỉnh dậy, Dương Dật đại khái là do tối qua bị đàn sói làm cho hoảng sợ nên đến giờ còn ngủ, Tiểu Bảo, Quân Hạo và Quân An thì vẫn ngủ vô cùng ngọt ngào.

Vừa mở cổng ra Trần Tĩnh đã thấy bên ngoài toàn là dấu chân sói, nhà ở ngay bên rìa núi tác hại thế đấy. Đem toàn bộ dấu chân sói ngoài cổng quét đi, y không muốn Dương Dật nhìn thấy lại lo lắng quá mức. Tối qua nghe được tiếng sói tru, có lẽ hắn sẽ không chạy loạn nữa. Chỉ cần người lớn không đi lên núi thì một hai con sói cũng sẽ không dám tấn công, thứ bọn chúng cắn thường chỉ là tiểu hài tử.

"Tĩnh ca nhi, sớm như vậy đã dậy rồi sao." – thôn trưởng nhìn thấy Trần Tĩnh đang quét thì kêu lên.

"Thôn trưởng cũng dậy sớm mà, có chuyện gì ngài mau vào đây nói." – Trần Tĩnh dẫn thôn trưởng vào trong sân, đem cây chổi để sang một bên. Con dê mẹ hẳn là tối hôm qua đã bị dọa không nhỏ, bây giờ ngay cả kêu cũng không dám, trước kia cứ mỗi sáng đều sẽ kêu be be be không ngừng. Trần Tĩnh lấy một nắm cỏ khô và một bó giá lớn để vào trong giỏ trúc, đem giỏ trúc đặt bên cạnh dê mẹ cho nó ăn. Dương Dật nói rằng vứt mấy thứ đó xuống đất sẽ bị bẩn cho nên lúc cho ăn vẫn luôn để vào một cái giỏ trúc không có quai.

Trần Tĩnh đưa thôn trưởng vào trong nhà chính, y sợ đứng ở trong sân nói chuyện sẽ đánh thức Dương Dật.

"Trần Tĩnh, Dương Dật vẫn còn chưa ngủ dậy sao? Không biết bây giờ là giờ nào rồi mà hán tử kia vẫn còn vẫn ngủ nướng. Đúng là không hiểu chuyện một chút nào." – thôn trưởng nhìn sân nhà Trần Tĩnh yên ắng liền nói.

"Tối hôm qua hắn nghe được tiếng sói tru, có chút sợ, đến gần sáng mới ngủ được." – Trần Tĩnh nói. Y có thể đoán được mục đích hôm nay thôn trưởng đến nhà mình, thế nhưng mà lần này y không có cách nào đồng ý.

"Ngươi hôm qua cũng nghe được tiếng sói tru rồi đấy, lần này ta muốn nói trước với thợ săn trong thôn, đem bọn sói đó tiêu diệt, nếu không sẽ trở thành mối họa cho hài tử." – thôn trưởng hút một hơi thuốc nói. Ông cảm thấy rất băn khoăn, đáng lý ra những việc này không nên tìm Trần Tĩnh mới đúng. Nhưng mà những thợ săn ở trong thôn so ra chẳng ai mạnh bằng ca nhi này cả, hơn nữa những thợ săn đó căn bản là không muốn đi. Mấy con sói coi vậy nhưng thù rất dai, mười năm trước có một thợ săn trong thôn bị đàn sói trả thù, cả nhà đều bị cắn chết.

"Thôn trưởng, việc này ta còn phải nghĩ lại đã. Ngài cũng biết rồi đấy, ta hiện tại mới sinh hài tử, sức khỏe cũng không được tốt lắm. Lại nói, nghe tiếng sói tru thì thấy đó không phải là đàn sói năm trước, bọn chúng hiện tại ít nhất cũng phải có tầm mười con, mà hiện tại cũng không phải là mùa sinh sản của chúng." – Trần Tĩnh chậm rãi nói. Y hiện tại cũng không muốn đi. Năm trước bọn họ có năm người, mà ổ sói kia cũng chỉ có năm con, lần này đoán chừng không chỉ có mười, mà thậm chí có thể là cả một đàn lớn. Y không ngốc, dù sao y và Dương Dật cũng chẳng phải là người của Trần gia thôn.

"Ngươi nói đúng. Ta hiện tại cũng rất áy náy. Trần Tĩnh, ngươi nhớ trông chừng Tiểu Bảo cẩn thận, hy vọng chuyện đáng buồn như năm ngoái trong thôn không xảy ra nữa." – thôn trưởng cũng biết mình có chút ép buộc người ta, Trần Tĩnh không những là ca nhi, lại còn vừa mới sinh hài tử, thậm chí thời điểm sinh con lại còn bị rong huyết. Ngay cả bây giờ nhìn còn thấy môi y vẫn có điểm thâm trắng, thân thể căn bản là chưa có hồi phục. Ông làm thôn trưởng cũng thật khó, nếu để Trần Hồng biết được thì không biết sẽ còn làm ầm ĩ đến mức nào, Trần Hồng chính là phu quân của nhi tử nhà thôn trưởng, Trần Tĩnh trước kia đã từng cứu hắn.

Dương Dật ngủ dậy, mặc quần áo tử tế vào đi ra thì vừa lúc nhìn thấy Trần Tĩnh đang tiễn thôn trưởng ra cửa.

"Trần Tĩnh, sao ngươi dậy sớm vậy? Điểm tâm cứ để ta làm được rồi. Sau này buổi sáng nhớ gọi ta dậy đấy. À phải rồi, sáng sớm thôn trưởng đến nhà chúng ta làm gì?" – Dương Dật hỏi.

"Ngoài chuyện tiêu diệt sói ra thì còn có thể là chuyện gì nữa." – Trần Tĩnh cười khổ nói. Nếu là năm trước thì y sẽ nguyện ý đi, nhưng mà năm nay y không nghĩ vậy. Thôn trưởng cứ một đường đến tìm khiến trong lòng Trần Tĩnh rất không thoải mái, tuy rằng thường ngày vẫn chiếu cố mình, nhưng đến lúc liên quan đến tính mạng vẫn là đẩy mình ra trước. Thật không ngờ y làm nhiều chuyện như vậy, cuối cùng vẫn không được coi là người của Trần gia thôn.

"Thôn trưởng sao lại đến tìm ngươi? Rõ ràng ngươi là ca nhi của ta, lại còn vừa mới sinh hài tử, đây không phải là chuyện của mấy hán tử đó sao? Trần Tĩnh, ngươi đừng đi, việc này quá nguy hiểm." – Dương Dật nghe xong lời Trần Tĩnh liền mất hứng. Thôn trưởng này cũng quá kỳ quái, rõ ràng Trần Tĩnh vừa mới sinh hài tử, thân thể con yếu nhược, sao lại tìm đến Trần Tĩnh nhà hắn, rõ ràng Trần gia thôn vẫn còn mấy thợ săn cơ mà.

Dương Dật bắt đầu nấu nước nấu cháo, hai tiểu ca nhi ở phòng bên cạnh bị đói làm cho tỉnh dậy, oa oa khóc lớn.

"Đệ đệ ngoan, không khóc, không khóc. Cha, cha, đệ đệ tỉnh rồi." – Tiểu Bảo quần áo còn chưa có mặc, chạy xuống giường đi tìm người lớn.

Trần Tĩnh mở cửa, ôm lấy Tiểu Bảo đang chạy đến, trước tiên đem nó nhét trở lại trong ổ chăn. Lúc này Dương Dật mới chạy tới, hắn đóng cửa phòng lại, ba bước biến thành hai đến chỗ Trần Tĩnh đem quần áo mặc cho Quân Hạo và Quân An.

Tiểu Bảo chui lại vào trong chăn, đôi mắt to tròn hấp háy nhìn hai đệ đệ hư. Làm sao bây giờ, Tiểu Bảo cũng hư giống đệ đệ rồi, ô ô ô, nó không thể nói là nó cũng tè dầm trên giường được, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Chương 34

Trần Tĩnh sau khi mặc quần áo tử tế cho Quân Hạo, vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Bảo vẻ mặt ủy khuất nhìn mình.

"Tiểu Bảo sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?" – Trần Tĩnh hỏi.

"A mỗ, Tiểu Bảo cũng tè dầm." – Tiểu Bảo đáng thương nói.

"Ha ha ha..." – Dương Dật nhịn không được bật cười.

Thời tiết vừa chuyển lạnh vài ngày thì rút cuộc ông trời cũng chịu mưa, mà cứ hễ mỗi lần có mưa là mọi người lại đua nhau đi gieo hạt giống. Đã có rất nhiều nhà hai tháng liên tục phải ăn dưa muối, cho nên nhiều người nóng lòng muốn đi kiếm chút rau tươi ăn. Có điều dạo gần đây đây có sói chuyển đến vì thế mọi người chỉ có thể đến giữa trưa tập trung nhau lại cùng đi.

"Trần Tĩnh, rút cuộc trời cũng chịu mưa rồi, thật tốt quá. Chúng ta phải nấu một bữa thật ngon để liên hoan, đã rất lâu rồi không ăn bữa nào tử tế." – Dương Dật sau khi đem hạt giống gieo xuống xong, chạy về đến nhà liền nói.

Bên ngoài trời vẫn còn lác đác mưa, chum nước đã gần đầy, toàn bộ chậu gỗ trong nhà cũng được mang ra để ở giữa sân hứng nước.

"Được. Hôm nay chúng ta phải nấu một bữa thật ngon." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Dương Dật, từ khi nào mà ngươi lại biến thành con mèo tham ăn hệt như Tiểu Bảo vậy." – Từ trong phòng truyền ra tiếng cười của Tần Huy.

"Tần đại ca, sao ngươi lại tới đây? Bên ngoài trời vẫn còn mưa mà." – Dương Dật cao hứng.

"Ta biết ngươi muốn nấu một bàn thức ăn ngon cho nên cứ vậy mà tới thôi." – Tần Huy cười nói. Thực ta hôm nay hắn đến là muốn thăm Tiểu Bảo và hai đứa ca nhi sinh đôi. Mới vài ngày không gặp mà đã thấy nhớ mấy tiểu gia hỏa đáng yêu này, không biết chúng nó có lớn hơn, có béo hơn không, lại còn không biết có hay cười hay không nữa. Quan trọng hơn là, hắn nghe nói ở Trần gia thôn hiện tại có đàn sói chuyển đến cho nên mới chạy sang xem tình hình thế nào.

"Cha, ngươi về rồi, xem quần áo mới của Tiểu Bảo này." – Tiểu Bảo nghe thấy thanh âm của Dương Dật lập tức chạy ra ngoài khoe.

Dương Dật nhìn thấy Tiểu Bảo mặc cái áo bông nhỏ màu xanh ngọc đặc biệt đáng yêu, màu sắc này khiến khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của nó càng thêm trắng nõn.

"Tần đại ca, huynh mang quà đến làm gì, chỉ cần huynh tới thì ta và Trần Tĩnh đã cao hứng lắm rồi." – Dương Dật cảm thấy rất ngại, Tần Huy đã giúp gia đình hắn nhiều lắm.

"Thấy trời chuyển lạnh, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi cũng phải mua thêm ít quần áo mới, hôm qua thấy mấy bộ quần áo này cũng đẹp cho nên mua luôn." – Tần Huy cười, hắn thực sự rất yêu thích ba đứa bé này, nhìn chúng nó kiểu gì cũng thấy đáng yêu chết đi được.

Tối nay có thêm một người ăn cơm, Dương Dật đi nấu không ít đồ ăn, trứng xào hẹ, sườn kho, luộc thêm một con gà, chính là con gà trống rừng lớn nhất trong nhà. Trong nước chấm gà luộc chẳng những cho thêm tỏi, mà lần này Dương Dật lại cho thêm một ít nước ớt vào bên trong, có điều hắn vẫn nhớ để lại một ít không có ớt làm nước chấm chua ngọt cho Tiểu Bảo. Xào một đĩa giá với mộc nhĩ, cuối cùng là canh xương sườn rong biển, toàn bộ thức ăn ngon trong nhà đều được Dương Dật đưa hết lên bàn cơm. Vả lại lần này Tần Huy đến cũng mang theo không ít sườn.

Bữa cơm này khiến cho Tiểu Bảo ăn đến miệng đầy mỡ, nó đặc biệt thích nước chấm gà chua ngọt. Ban đầu Tần Huy cũng chấm nước chấm như Tiểu Bảo, nhưng một lúc sau cũng thử phần hơi cay làm riêng kia. Dương Dật nghĩ cũng không nghĩ là Tần Huy lại thích ứng nhanh như vậy, lúc mới đầu còn cau mày, về sau càng ăn càng thấy ghiền, chỉ một mực chấm nước chấm cay mà ăn thôi.

"Dương Dật, cái này ăn ngon thật." – Trần Tĩnh nói. Y thật không ngờ cái thứ cay xè mắt này khi làm thành nước chấm lại ăn ngon như vậy.

"Ngươi ăn ít một chút thôi, thứ này ăn nhiều sẽ bị nóng đấy. À mà cũng không sao, lát nữa ta sẽ đi pha mật ong cho ngươi uống, thứ này ăn vào cũng có thể trừ được bệnh thấp." – Dương Dật nói.

Tiểu Bảo vốn dĩ không chấm loại nước chấm cay kia, vừa nghe được lời Dương Dật nói cũng giả vời giả vịt chấm ăn.

"Cha, ta cũng muốn uống nước mật ong." – Tiểu gia hỏa vừa nói ra câu đó liền làm cho Tần Huy xuýt chút là sặc. Tiểu Bảo nó mới chấm có một chút như vậy, căn bản là còn chưa cả chạm đến một chút cay nào, vậy mà còn mở miệng đòi mật ong.

Ăn cơm xong, Tần Huy ở lại chơi đùa với Quân An và Quân Hạo một chút, lúc nãy ăn cơm, hai tiểu ca nhi kia vẫn còn đang ngủ.

"Trần Tĩnh, ngươi tới đây. Thứ này chính là phân gấu ta lấy được của thương đội Tây Lương, chỉ cần rải ở cửa nhà một ít thì mấy con sói kia sẽ đi đường vòng, các ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Tiểu Bảo năm nay ba tuổi, sang năm cũng đã lên bốn, có thể đến trường học rồi. Ta thấy, các ngươi cứ dứt khoát chuyển nhà lên thị trấn luôn đi, nếu mà không muốn vào trong trấn ở thì cũng có thể chuyển đến cái thôn nào gần thị trấn một chút cũng được." – Tần Huy nói. Kỳ thực, hắn mong cả nhà bọn họ chuyển đến gần quán rượu, nếu như vậy thì mỗi ngày hắn đều có thể nhìn thấy Tiểu Bảo và hai tiểu ca nhi đáng yêu.

Dương Dật nghe được lời Tần Huy nói liền nghĩ nghĩ một lúc, Tiểu Bảo đúng là đã ba tuổi, sang năm là lên bốn, ở kiếp trước trẻ con đến tầm tuổi đó cũng đã phải đến nhà trẻ. Tiểu Bảo trễ nhất là năm tuổi phải đến trường học, hắn không thể để con mình mù chữ được.

"Tần đại ca, may là có huynh kịp thời nhắc nhở, để ta thương lượng với Trần Tĩnh một chút. Tiểu Bảo sang năm đúng là đến tuổi phải đến trường." – Dương Dật nói.

"Tần đại ca, cám ơn huynh, nếu huynh không nói thì ta cũng quên mất." – Trần Tĩnh nói lời cảm tạ. Đúng thực là Trần Tĩnh đã quên mất chuyện Tiểu Bảo sang năm phải đi học. Có điều chuyển nhà không phải là ngày một ngày hai có thể xong ngay được, y phải cùng Dương Dật đi xem một chút, tìm một nơi ở phù hợp, vả lại còn phải lo tiền mua nhà nữa.

Tần Huy biết nhắc nhở hai người thì rất nhanh có thể thường xuyên gặp Tiểu Bảo và hai tiểu ca nhi chọc người yêu thích kia. Nhìn thấy Trần Tĩnh yêu Dương Dật như vậy, Tần Huy cảm thấy muốn tìm được một ca nhi tốt như thế là không có khả năng, xem ra hắn muốn có con thì không biết còn phải chờ đến ngày tháng năm nào nữa.

***

Tần Huy mang quần áo đến cho ba đứa nhỏ đều là dùng loại vải tốt nhất may thành, quần áo lót mỗi đứa được hai bộ, mà áo bông bên ngoài cũng vậy. Hai bộ của Tiểu Bảo là màu xanh ngọc, còn hai bộ của tiểu ca nhi đều là màu đỏ, nhìn vô cùng rực rỡ.

"Trần Tĩnh, sao đột nhiên Tần đại ca lại muốn mua quần áo cho hài tử vậy chứ, hơn nữa những bộ quần áo này cũng không ít tiền." – Dương Dật cũng không hiểu lắm về vải vóc, nhưng mà chỉ cần sờ vào liền biết đó không phải loại bình thường, cái nào cái nấy vuốt lên rất mềm mại, không hề có chút cảm giác thô ráp nào.

Trần Tĩnh gật gật đầu – "Hài tử cũng gần một tháng rồi, đây là quà mừng đầy tháng của Tần đại ca. Những thứ này đều là tơ lụa loại tốt nhất. Phong tục của người Thượng Kinh đều là như vậy, Tần đại ca chính là người Thượng Kinh." – Thượng Kinh chính là đô thành của Nam Nhạc quốc, nhà của Trần Tĩnh cũng ở nơi đó.

Trước kia y cũng thường mua loại vải tốt may quần áo cho Dương Dật, nhưng những thứ đó căn bản không thể bằng được loại này, một bộ quần áo nhỏ như vậy cũng có giá cả một lượng bạc. Trần Tĩnh thở dài, nếu là trước kia, y vẫn còn là con trai của tướng quân thì chuyện này cũng không tính là gì, có điều hiện tại thì khác, y thực sự vô cùng cảm động. Có một người bằng hữu luôn chiếu cố cho gia đình mình như vậy y rất vui mừng, nhất là bây giờ Tần Huy đã chấp nhận Dương Dật. Trước kia hai người này không ưa nhau, Tần Huy cũng ít tới hơn bây giờ. Dệt hoa trên gấm thì rất dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày đông mới là khó, Trần Tĩnh sau khi trải qua những chuyện kia thì hiện tại đã thông suốt hơn nhiều rồi.

"Trần Tĩnh, ngươi nói chúng ta có nên chuyển đến thị trấn ở không? Nếu mà ở đó thì phải có cách khác để kiếm tiền. Sau này Tiểu Bảo đi học thì chi tiêu trong nhà sẽ càng ngày càng nhiều. Đúng rồi, chúng ta mang một ít rượu đến chỗ Tần đại ca để huynh ấy bán thử xem, nếu bán được lời thì mình sẽ trồng nho để ủ rượu, như vậy sẽ thuận tiện hơn." – Dương Dật nằm cạnh Trần Tĩnh nói.

"Có thể thử xem. Nhưng mà muốn trồng được nho cũng hơi khó. Bởi vì muốn trồng loại cây khác trên đất trồng lương thực thì tiền thuế sẽ rất cao đấy." – Trần Tĩnh bắt đầu giải thích, triều đình làm vậy cũng là vì đảm bảo lượng lương thực hàng năm sản xuất ra. Nguyên nhân mà nhà bọn họ trồng một ít rau củ trên ruộng gạo thô, là bởi vì thuế đất trồng gạo thô là rẻ nhất, hàng năm khi nha dịch đến thu thì chỉ việc chiếu theo thuế đất trồng gạo thô mà giao, rất nhiều nhà cũng làm như vậy.

"Chúng ta cứ mua lấy một cái trang viên hơn mười mẫu để trồng nho là được." – Dương Dật tưởng tượng hão huyền nói. Hắn nhớ tới cái nông trường nuôi dê của Lâm gia, bên trong đó rộng cũng khoảng hơn mười mẫu.

"Trang viên rất đắt đấy. Một mẫu ruộng tốt cũng phải năm lượng bạc, hơn mười mẫu đất trang viên ít nhất cũng phải năm mươi lượng rồi." – Trần Tĩnh nói ra.

"Không sao. Chúng ta cứ từ từ tìm, nếu không tìm được chỗ nào thích hợp thì có thể nghĩ cách khác cũng được." – Dương Dật ngẫm lại, nhà bọn hắn thu nhập lớn nhất chính là năm mươi lượng mà lần trước Tần Huy đưa cho. Mà mười mẫu đất đã phải tiêu hết năm mươi lượng rồi. Có lẽ hắn phải cố gắng nghĩ biện pháp gì đó kiếm tiền, trong vòng một năm tranh thủ kiếm lấy khoảng năm trăm lượng, như vậy có thể mua lấy một cái trang viên. Từ đó trồng nhỏ ủ rượu, ngày tháng trôi qua cũng thoải mái hơn.

Bởi vì bên ngoài sân Trần Tĩnh rắc phân gấu, trên mấy con đường dẫn vào thôn y cũng rắc một ít, cho nên lũ sói vốn dĩ bị con dê mẹ và gà trong nhà y hấp dẫn cũng không dám lòng vòng quanh đó nữa. Biện pháp này Trần Tĩnh cũng biết, nhưng mà muốn tìm được phân gấu thì phải vào tận trong núi sâu. Ba năm làm quân nô ở trong quân Tây Lương, y biết người Tây Lương nuôi rất nhiều dê bò trên thảo nguyên, đàn sói cũng rất nhiều cho nên bọn họ thường sẽ nuôi một ít gấu, như vậy thì sói sẽ không dám tập kích thôn xóm của bọn họ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh hơn, con suối nhỏ qua vài lần mưa cũng đã đầy nước, hiện tại giặt quần áo cũng không cần phải đi xa nữa. Từ sau khi Trần Tĩnh rắc phân gấu xung quanh, đã có một thời gian ngắn sói không có lượn lờ vào thôn, ngay cả buổi tối cũng không nghe được tiếng sói tru, thôn dân nguyên bản vẫn cảnh giác bây giờ cũng đã buông lỏng.

Nghỉ ngơi hơn một tháng, sắc mặt của Trần Tĩnh cũng đã khôi phục, không còn tái nhợt như trước. Bởi vì muốn mua trang viện cho nên Dương Dật quyết định đem số rượu nho đã ủ được đóng vào bình, sau đó đem đi bán, cũng không biết số đó sẽ bán được bao nhiêu. Rượu nho chia ra làm hai loại, một loại trong suốt và một loại có màu đỏ, cả hai đều được Dương Dật đong vào bình sứ có dung lượng như nhau, chỉ khác một chút về màu sắc của bình. Một loại để vào trong bình màu trắng, còn loại kia thì để vào bình có thêm một ít sắc xanh. Hiện tại ở nhà hắn có 500 bình sứ nhỏ, trong đó có 300 cái màu trắng và 200 cái có sắc xanh.

Dương Dật lấy hai cái thùng gỗ hương lớn rửa thật sạch rồi đem phơi khô, hai phần ba thùng đặt một cái vòng tròn bằng gỗ được khăn lụa bao lại, sau đó đem rượu ở trong bình gốm đổ qua lớp khăn lụa đó. Rất nhanh tạp chất bên trong rượu, bao gồm cả một ít thịt quả của nho cũng được lọc sạch. Dương Dật không đem phần cặn đó đổ đi mà đổ lại vào một cái bình nhỏ khác, hắn nghĩ làm vậy sẽ ủ ra được một ít dấm chua. Còn số rượu nho đã được lọc tốt thì Dương Dật để ở trong thùng gỗ hương một đêm, sợ hơi rượu trong đó bay đi mất, hắn còn cẩn thận đậy nắp lên, dùng giấy dầu bao lại, bên trong cho vào một ít than trúc để loại bỏ hết phần cặn mà khăn lụa không thể lọc được.

Ngày hôm sau mở nắp ra, chỗ rượu nguyên bản đục ngầu đã trở nên trong suốt, ngay cả một chút tạp chất cũng không có.

"Dương Dật, thật không ngời than trúc này lại có tác dụng lớn như vậy." – Trần Tĩnh ngạc nhiên nhìn số rượu trong veo nói. Y dùng một cái muôi múc lên nếm thử một ngụm, mùi rượu cũng đã nồng đậm hơn, so với lần đầu tiên đưa cho Tần đại ca thì ngon hơn nhiều lắm. Tần đại ca nói rất đúng, chỉ cần thời gian ủ lâu hơn một chút, phẩm chất của rượu cũng tăng lên, xem ra sẽ bán được giá hơn rồi đây.

"Còn không biết ta là ai sao? Ta chính là người mà ngươi chọn để dựa vào cả đời, là người giỏi nhất đấy." – Được Trần Tĩnh khen ngợi, cái đuôi của Dương Dật đã sớm vểnh lên trời.

"Mau chiết rượu vào bình đi, Tần đại ca nói chiều nay huynh ấy sẽ đánh xe ngựa đến, như vậy sẽ tiết kiệm thời gian đưa hàng cho chúng ta. Đợi đến khi nào mua được trang viên rồi, nhà chúng ta cũng sẽ mua xe ngựa, khi đó sẽ không cần làm phiền Tần đại ca nữa. Cứ để huynh ấy phải giúp chúng ta nhiều như vậy ta cũng cảm thấy rất ngại. À, đúng rồi, Dương Dật, sang năm ngươi có thể trồng một ít ớt không? Nếu như có thể thì chúng ta cũng giúp Tần đại ca thêm chút."

Rượu có màu và không màu được tách để riêng ra hai thùng gỗ khác nhau, loại rượu trong suốt đc chiết vào bình sứ màu trắng. Rượu nho màu đỏ tỏa ra mùi rượu nhàn nhạt thì chiết vào bình sứ có sắc xanh, dùng một cái nút bằng gỗ đã được bao lại bằng hai tầng vài đỏ nhét vào, cứ mỗi bình sứ đầy rượu lại được đặt vào trong gùi. Gần đây, Dương Dật có đi đặt thêm 500 cái bình sứ nhỏ nữa. May là dạo trước hai người nhân lúc rảnh rỗi đã làm không ít nút bình bằng gỗ hương, cơ mà đại đa số chỗ đó đều là Trần Tĩnh làm.

"Cha, các ngươi đang làm gì vậy? Tiểu đệ đệ tỉnh rồi." – Tiểu Bảo từ trong phòng chạy ra nhà chính. Nó vẫn luôn ở trong phòng canh chừng cho đệ đệ ngủ. Tiểu đệ đệ hiện tại đã lớn hơn chút rồi, nhưng mà nhìn chúng ngủ vẫn rất đáng yêu. Nó rất thích nhìn thấy đệ đệ cười, bất kể là chúng động động cái tay hay là chu chu miệng. Chỉ cần nhìn thấy hai đệ đệ hơi cau mày một chút, Tiểu Bảo bèn cảm thấy thật vui vẻ. Có điều, tuy rằng đệ đệ đáng yêu, nhưng mà rượu cha làm cũng rất ngon, nó muốn đi uống một chút.

Trần Tĩnh vừa nghe thấy tiếng của Tiểu Bảo liền đi ra ôm nó đi. Tiểu gia hỏa này ở đây nhất định sẽ làm phiền Dương Dật làm việc. Nhất là đứa nhỏ này lại thích rượu, chỉ cần đứng một lúc nhất định nó sẽ trộm rượu để uống. Ngày hôm qua y và Dương Dật đều ở trong này, bởi vì cả phòng toàn là mùi rượu cho nên không phát hiện ra, mãi cho đến khi đi ngủ, ngửi thấy trên người Tiểu Bảo có mùi rượu mới biết là tiểu tử này đã vụng trộm uống. Dương Dật lúc đó còn hỏi có phải Tiểu Bảo phát sốt rồi không, sao mặt lại hồng đến thế. Sau khi Trần Tĩnh lấy tay sờ sờ trán nó thấy không nóng còn tưởng là do nó vừa mới tỉnh ngủ nên mới vậy. Giờ ngẫm lại cảm thấy đứa nhỏ này nhất định là nhân lúc y và Dương Dật đi thay tã cho Quân Hạo và Quân An thì lén trộm uống.

"a mỗ, ngươi để Tiểu Bảo xuống đi." – tiểu gia hỏa thấy mình càng ngày càng bị mang đi xa chỗ để rượu liền kêu to.

"Hôm nay ngươi đừng hòng uống trộm, đến khi Tiểu Bảo trưởng thành mới được uống rượu." – Dương Dật nói với ra. Xem ra hắn phải nghiêm túc dạy bảo lại tiểu tử này, xem bộ dáng hiện tại của nó chắc chắn là còn muốn đi trộm rượu. Dương Dật không dám để cho Tiểu Bảo uống thứ này. Kiếp trước hắn xem tv có thấy một đứa trẻ không hiểu chuyện uống phải rượu có nồng độ quá cao, sau đó bị ngộ độc trở thành người thực vật, trị thế nào cũng không khỏi, nằm ở trên giường hoàn toàn không có chút sinh khí nào. Thật sự rất đáng tiếc, đáng lẽ ra vẫn còn là một đứa trẻ vui vẻ, vậy mà...

"Tại sao?" – Tiểu Bảo thực ra cũng hiểu là không được uống, nếu không thì nó cũng sẽ không vụng trộm chấm ngón tay vào nếm thử.

"Bởi vì ngươi quá nhỏ, tiểu hài tử uống rượu sẽ không cao lên được, ngươi muốn lớn lên lùn giống như cha sao?" – Dương Dật nói với Tiểu Bảo.

"Hanh, Tiểu Bảo về sau sẽ không uống rượu nữa, ta muốn lớn lên cao giống như a mỗ, giống như a mỗ bảo vệ cho cha và đệ đệ." – Tiểu Bảo lớn tiếng nói. Nó tuyệt đối không muốn giống như cha, bị người ta ôm tới ôm lui, nó muốn lớn lên vừa cao vừa cường tráng như a mỗ, có thể nhẹ một cái là ôm được cha lên. Tiểu Bảo vô cùng vô cùng sùng bái a mỗ của nó, a mỗ khí lực lớn, chỉ có cần có a mỗ ở đây thì không ai dám bắt nạt nó và cha.

Dương Dật đứng trong gió lạnh dưới mái hiên trong lòng rối rắm, vì cái lông gì mà hắn lại lùn như vậy, khí lực lại nhỏ như vậy, bị cả con mình xem thành đối tượng cần bảo vệ. Dương Dật quyết định, hắn nhất định phải chăm chỉ rèn luyện, phải trở nên thật cao, thật cường tráng, không thể để hài tử của mình lại tiếp tục cho rằng mình là đối tượng cần bảo vệ nữa, rõ ràng hắn đường đường là một hán tử cơ mà, Dương Dật âm thầm khóc không ra nước mắt.

"Dương Dật, sao ngươi lại đứng dưới mái hiên ngẩn người thế kia? Hứng gió không thấy lạnh sao? Mau mau tới đây phụ một chút." – Trần Tĩnh phát hiện thấy Dương Dật không còn ở sau lưng mình nữa liền quay đầu lại gọi. Hai đứa nhỏ tỉnh lại cùng một lúc, nếu không kịp xi xi cho chúng nó, chúng nó sẽ tè lên giường.

"Đến đây, đến đây." – Dương Dật vội vàng chạy vào.

Chương 35

"Quân An, Quân Hạo đều lớn hơn nhiều rồi." – Dương Dật sờ sờ véo véo mặt Quân An nằm trong lòng mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó lập tức xuất hiện thêm mấy vết đỏ.

"Dương Dật, ngươi đừng làm thế, da mặt của hài tử rất mỏng, coi chừng làm nó bị thương." – Trần Tĩnh vỗ cái người không an phận kia một cái.

"Thật sự rất đáng yêu đấy. Sao lại có thể mềm như vậy được chứ, sờ lên rất thoải mái, chỉ muốn cắn một miếng thôi." – ngón tay của Dương Dật không véo véo mặt hài tử nữa mà chuyển thành vuốt ve, thực sự là vừa mịn vừa mềm, sờ thích muốn chết.

"Muốn sờ thì sờ chính ngươi ấy, xúc cảm cũng tốt lắm." – Trần Tĩnh liếc mắt nói với Dương Dật. Y thật sự không thể hiểu nổi tại sao Dương Dật so với Tiểu Bảo lại còn thích chọc hai tiểu hài tử hơn, làn da của chúng bây giờ quá mỏng, chỉ sợ hắn không nặng không nhẹ cũng có thể đả thương chúng.

Sau khi nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật cẩn thận nghĩ lại, ý Trần Tĩnh vừa rồi không phải chính là khen mặt hắn sờ lên rất thích đó sao. Hắn vui lắm đấy, được người mình yêu yêu thích thì còn gì vui bằng nữa chứ. Có điều, hắn là đàn ông đó, có thể thích thứ khác ngoài làn da có được không. Nghĩ vậy tâm trạng của Dương Dật không khỏi sa sút một chút, đến lúc nào hắn mới có khí khái của nam tử đây, đã cố gắng hơn nửa năm nay rồi, sao vẫn chưa thấy tiền triển chút nào.

"A, a." – Tiểu gia hỏa trong tay Dương Dật đột nhiên phát ra âm thanh nho nhỏ.

Nghe thấy vậy, cảm xúc sa sút vừa rồi của hắn liền biến mất không thấy tăm tích, âm thanh của hài tử khiến người khác nghe được cảm thấy tâm trạng thật thoải mái.

"Tiểu gia hỏa, ngươi có phải đang nói chuyện với cha hay không. Thật sự là quá đáng yêu rồi, đến đến, lại nói một câu nữa cho cha nghe, a, a, a, nha." – Dương Dật bắt đầu đùa giỡn với hài tử trong ngực, bàn tay ở trước mặt Quân An chuyển động, khiến đôi mắt to tròn của nó cũng chuyển động theo. Quân Hạo trong lòng Trần Tĩnh cũng bị Dương Dật hấp dẫn, ánh mắt cứ nhìn theo bàn tay đang đưa qua đưa lại của hắn.

Nhìn hắn kiên nhẫn chơi đùa cùng hài tử, Trần Tĩnh cảm thấy từ lúc hai đứa nhỏ này sinh ra, Dương Dật dường như càng ngày càng giống trẻ con, cũng sắp biến thành một đứa con khác của y rồi.

"Tiểu đệ đệ nói chuyện với cha. Tiểu đệ đệ mau gọi ca ca, gọi ca ca ca ca cho ngươi kẹo ăn có được không." – Tiểu Bảo thấy Quân An hướng cha phát ra thanh âm, nó lập tức lật đật chạy qua.

"Tiểu tử thối, nhẹ nhẹ thôi, coi chừng hù đệ đệ của ngươi, nó còn nhỏ chưa thể ăn kẹo được." – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo nói.

"A, tiểu Quân Hạo, ngươi đến nói chuyện với ca ca được không." – Tiểu Bảo thấy Quân An không để ý đến mình, liền chuyển mục tiêu sang Quân Hạo.

Tiểu ca nhi tò mò nhìn ca ca của mình tiến tới gần. Tiểu Bảo ở trên mặt nó hôn chụt một cái khiến khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước miếng, rất nhanh một cái dấu hôn đã hiện lên trên mặt Quân Hạo.

"Được rồi, Dương Dật, đem hài tử để lên giường đi, chúng ta còn nhiều việc phải làm. Tiểu Bảo, ngươi dù thích đệ đệ cũng không được ôm chúng nó, ngươi còn quá nhỏ, không thể ôm nổi đâu, chỉ có thể để đệ đệ nắm tay ngươi thôi, bọn nó bây giờ học được cách nắm tay người khác rồi." – Trần Tĩnh cẩn thận đem Quân Hạo đặt vào trong nôi. Tuy rằng hài tử bây giờ đã khá lớn, nhưng đôi khi vẫn tè dầm, vì thế đệm trong nôi thường xuyên phải đem thay.

"Tiểu Bảo biết rồi, Tiểu Bảo sẽ không ăn hiếp đệ đệ." – Tiểu Bảo lập tức đáp, từ khi tiểu đệ đệ sinh ra đến giờ đều là nó trồng chừng đó.

"Ta đi chiết rượu, Trần Tĩnh, ngươi cho hài tử uống sữa nhé." – Dương Dật cũng đem Quân An đặt lại vào trong nôi. Bởi vì hiện tại trời lạnh phải mặc nhiều quần áo, nên hai đứa nhỏ muốn động đậy cũng không dễ dàng gì, vì thế đặt tụi nó nằm cạnh nhau cũng không sao. Mỗi lần Trần Tĩnh và Dương Dật đem chúng nó đặt ngược đầu nhau, chúng cũng không chịu yên mà sẽ tự xoay lại, vì thể có đặt ngược cũng chẳng có tác dụng.

Dương Dật đem toàn bộ rượu trong thùng gỗ rót vào trong bình sứ, đếm đếm lại thấy được hơn hai trăm bình. Để múc rượu hắn dùng một cái muôi gỗ, mỗi bình chỉ cần múc ba muôi là đã đầy đến tám phần, như vậy là đủ rồi.

"Cốc cốc cốc" bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Vội vàng chạy ra mở cửa, không cần nghĩ Dương Dật cũng biết là Tần Huy đã đánh xe ngựa đến, nếu không hơn hai trăm bình rượu này hắn phải đi vài ngày mới có thể đem hết lên trấn được bởi vì một cái gùi chỉ đặt được năm mươi bình, phải chuyển bốn chuyến mới xong.

"Tần đại ca, biết ngay là huynh mà." – Dương Dật vừa cười vừa mở cửa. Tiền ơi, sắp có tiền rồi, trang viên trồng nho của hắn, căn nhà lớn của hắn, nghĩ đến đó Dương Dật có chút kích động.

"Nhìn ngươi vui quá vậy, chuẩn bị đến đâu rồi?" – Tần Huy nói.

"Toàn bộ đã xong hết rồi, chỉ còn chờ huynh đến mang đi giúp thôi." – nói xong Dương Dật vội vàng đi vào trong nhà chính.

Tần Huy nhìn thấy bên dưới cái thùng gỗ đựng rượu còn một chút chưa múc ra hết, lấy tay chấm vào nếm thử, cảm thấy rất không tồi, so với lần trước thì hương rượu đậm hơn, so ra phẩm chất rượu lần này không chỉ hơn lần trước một hai phần.

"Tần đại ca, vị rượu trong thùng này đã bay hơi gần hết rồi, huynh nên nếm ở trong bình ấy." – Dương Dật đem một bình rượu nho màu đỏ đưa cho Tần Huy.

"Hai loại bình sứ này sao màu sắc lại không giống nhau?" – Tần Huy hỏi.

Dương Dật vội vàng chạy đi lấy một cái chén sứ trắng đưa cho Tần Huy.

"Huynh đổ ra mà xem, loại này là màu đỏ thẫm, còn trong bình sứ trắng kia là loại không màu." – Dương Dật vội vàng nói.

Tần Huy đem rượu đỏ thẫm ở trong chén lắc lắc một lúc, vốn chỉ có một chút mùi rượu, vừa lắc hương lập tức đậm hơn, nhìn liền có cảm giác muốn nếm thử. Loại rượu này không tệ, có thể trở thành một trong những loại rượu đầu bảng của quán, hắn nghĩ, giá cả bán ra cũng sẽ rất khá. Tần Huy biết Dương Dật và Trần Tĩnh muốn mua một cái trang viện, vì thế cần không ít tiền, nếu trực tiếp đưa cho bọn họ thì nhất định cả hai sẽ không chịu nhận lấy. Không bằng, giúp bọn họ tiêu thụ rượu, như vậy cũng coi như trực tiếp giúp đỡ hai người đó. Vì công cuộc mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hai tiểu ca nhi và Tiểu Bảo, Tần Huy đúng là đã hao tổn hết tâm tư.

Hai người rất nhanh đã đem toàn bộ hai trăm bình rượu chuyển lên xe ngựa, Tần Huy đi vào phòng chào hỏi Trần Tĩnh một cái, lại đi nhìn ba tiểu gia hỏa đáng yêu xong, hắn liền đánh xe trở về thị trấn. Bởi vì gần đây con đường lên thị trấn thường có sói xuất hiện mặc dù Tần Huy không sợ, nhưng để mấy con ngựa bị kinh hoảng cũng là chuyện lớn, cho nên tốt nhất là về sớm để khỏi bị bọn sói đánh chủ ý lên mình.

Dương Dật vui vẻ đến tận tối, trong lòng nghĩ chẳng bao lâu nữa sẽ nhận được một khoản tiền lớn cho nên ngủ vô cùng ngon, ngay cả việc đêm phải tỉnh dậy đút sữa cho hai tiểu ca nhi cũng quên.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật ngay cả trong lúc ngủ cũng phát ra tiếng cười liền lắc đầu, y rõ ràng nghe được hắn nhiều lần nói mớ kêu tiền tiền tiền, chắc hẳn là mơ thấy mình có rất nhiều tiền bạc.

"Lộp bộp, lộp bộp" bị tiếng vang đánh thức, tối qua nằm mơ một giấc mơ thật đẹp, Dương Dật duỗi duỗi lưng một cái, đột nhiên nhớ ra một chuyện, thiếu chút nhảy dựng lên. Trời ạ, hắn vậy là quên cho hai đứa nhỏ uống sữa.

Có điều, hiện tại có chuyện gì đang xảy ra vậy? Bên ngoài trời không giống như là mưa bình thường mà có chút giống mưa đá. Lại nhìn vào trong nôi, thấy hai tiểu ca nhi vẫn còn đang ngủ ngon lành, tối hôm qua nhất định là Trần Tĩnh đã cho bọn nó ăn no rồi. Hơn nữa, lớp đệm lót trong nôi dày hơn, ngay cả chăn cũng nhiều hơn một tầng, Dương Dật cũng phát hiện cái chăn của hắn và Trần Tĩnh cũng được trùm thêm một lớp, thảo nào đêm qua ngủ lại cảm thấy ấm áp như vậy. Hắn nhìn sang hướng Tiểu Bảo, cái chăn nhỏ của tiểu gia hỏa cũng được lồng thêm một lớp chăn dày.

Vội vàng mặc quần áo vào, quần áo tối qua để ở đuôi giường có nhiều thêm một cái áo bông và một cái quần mùa thu, Dương Dật biết những thứ này chắc chắn là do Trần Tĩnh tối qua đã lấy ra, điều này là hắn cảm thấy vô cùng cảm động. Tối qua Trần Tĩnh chuẩn bị đủ thứ hẳn là không được ngủ sớm, sợ đánh thức y, Dương Dật liền nhẹ tay nhẹ chân, tận lực không để phát ra quá nhiều thanh âm.

Quân Hạo dường như đã muốn tỉnh dậy, cái đầu nho nhỏ chuyển động vài cái, Dương Dật cẩn thận ôm nó lên, thay tã, đổi quần áo mới xong mới thả lại nó vào trong nôi.

Cũng bởi vì làm một loạt động tác như vậy, tiểu Quân An cũng bị đánh thức, hắn lại ôm Quân An lên sửa soạn lại cho nó. Làm xong hết cũng chẳng gây ra mấy phần tiếng động cho nên Trần Tĩnh không bị đánh thức, Dương Dật thay đổi vị trí cho Quân An và Quân Hạo xong mới đi vào trong bếp nấu cơm.

Bên ngoài mưa cũng không hẳn là mưa đá, mưa rơi lác đác, bên trong có xen lẫn vô số viên đá nhỏ, đó cũng là lý do vì sao tiếng mưa rơi trên mái nhà là phát ra tiếng lộp bộp. Nhìn bầu trời mây đen mịt mờ, Dương Dật miễn cưỡng chạy được đến chuồng dê lấy sữa, việc cần thiết nhất bây giờ là phải đút cho hai đứa nhỏ ăn no cái đã.

Dương Dật nhóm bếp đem sữa dê đun lên rồi mới đi vo gạo nấu cháo, sau đó thêm vào bên trong mấy cây củi lớn, chỉ một lúc là có thể nấu xong.

Bưng sữa dê còn ấm đi vào phòng, Trần Tĩnh đã thức dậy, hắn đặt chén sữa dê mới đem vào xuống rồi mới đi lấy một chén vẫn còn đang được hâm nóng khác đến. Mỗi lần cho tiểu ca nhi ăn, trừ phi là có cả Trần Tĩnh, nếu không Dương Dật nhất định sẽ mang lên từng chén một, nếu không trong lúc chờ đợi sữa dê sẽ bị nguội mất.

Trong phòng đã phải đốt lò than để sưởi ấm, Dương Dật có chút không dự đoán được, mới cách có một ngày mà nhiệt độ đã giảm nhanh như vậy. Tiểu Bảo vốn thích chạy đùa trong sân, hôm nay cũng ngoan ngoãn co lại ở trong phòng, không chịu đi ra.

Mưa đến giữa trưa thì ngừng lại, Dương Dật nhàm chán đem mấy củ khoai lang đặt lên trên chậu than nướng, cả nhà năm người bọn họ rút cuộc cũng có thể thành thành thật thật mà ở cùng nhau cả một buổi sáng.

"Tiểu Bảo, lại đây nướng khoai này, đợi lát nữa nướng chín rồi ăn rất ngon đấy." – Dương Dật cười nói với Tiểu Bảo đang trêu chọc tiểu ca nhi.

"Cha, a mỗ từng nói là không được nghịch lửa, nếu không sẽ bị phỏng." – Tiểu Bảo nhìn cha đang dùng một cành cây gẩy gẩy chậu than đỏ rực nói.

"Dương Dật, ngươi không có việc gì làm thì cũng đừng dạy hư hài tử. Đốt lửa trong phòng đã nguy hiểm rồi, lại còn để nó chơi thì không hay chút nào." – Trần Tĩnh nói. Mùa đông nào cũng nghe được chuyện cháy nhà vì đốt than ở trong phòng.

"Được rồi, hết lần này thôi, từ giờ trở đi ta sẽ không nướng nữa." – Dương Dật nói. Hắn bởi vì thấy than cho nên mới muốn ăn khoai nướng, thật không ngờ có thể dẫn đến cháy nhà. Hắn đúng là không nên đầu têu. Có điều, trời lạnh như vầy, có khoai lang nướng để ăn đúng là không gì tuyệt bằng.

Dương Dật nhìn chậu than, đây là một cái bồn sứ rất lớn, bên trong đổ rất nhiều tro, chỉ có vị trí chính giữa bồn mới đốt than. Có lẽ hắn nên lấy cái gì đó che lại, như vậy cũng sẽ không sợ có thứ gì đó rơi vào dẫn đến hỏa hoạn.

Cuối cùng, sau khi nghe Dương Dật miêu tả, ngày hôm sau Trần Tĩnh làm một cái sọt, đem sọt úp lên trên, chậu than hoàn toàn bị che lại. Cũng nhờ thế, có thể đem quần áo để ở bên trên cái sọt hong khô, mà khi Dương Dật làm đậu hũ cũng có thể dùng để hong thành đậu phụ khô, rất tiện.

"Trần Tĩnh, ngươi làm gì vậy?" – Dương Dật thấy Trần Tĩnh cầm dây thừng và dao bổ củi liền kêu lên.

"Nhân lúc hôm nay trời nắng, ta đi chặt một ít củi về. Củi đốt vào mùa đông nhà chúng ta còn chưa có chuẩn bị, nếu đợi đến khi tuyết rơi sẽ không chuẩn bị kịp." – Trần Tĩnh quay đầu đáp.

"Đốn củi sao? Để ta đi cùng ngươi." – Nếu Trần Tĩnh không nhắc thì Dương Dật cũng hoàn toàn quên mất chuyện này. Nhớ lại thì, dạo trước hắn từng thấy rất nhiều hán tử đi đốn củi, thì ra là để chuẩn bị cho mùa đông. Mà hắn, bởi vì thấy trong nhà vẫn còn củi cho nên không đi. Nghĩ đến đó Dương Dật có chút ảo não.

Trần Tĩnh lại nói một câu khiến cho đầu Dương Dật cúi lại càng thấp.

"Ngươi đi cùng ta thì ai ở nhà trông chừng hài tử? Ngươi định để ba đứa nhỏ ở nhà một mình mà đi cùng ta sao?"

"Ta có thể nhờ Trầm a mỗ trông giúp." – Dương Dật phản bác.

"Ca nhi nhà Trầm a mỗ chiều hôm qua đã đón ông ấy lên thị trấn ở rồi, một khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về. Hơn nữa, ngươi cũng không biết đốn củi, cứ ngoan ngoãn ở nhà trông hài tử là được rồi." – Trần Tĩnh nói.

Dương Dật ủ rũ cúi đầu, hắn cảm thấy chuyện này đúng là sai lầm của mình, nếu không thì cũng đã sớm chuẩn bị xong rồi. Nhìn Trần Tĩnh đi lên núi, hắn ảo não gõ gõ khung cửa đến đau cả tay, về sau nhất định không thể để chuyện như thế này xảy ra nữa.

Củi ở ngọn núi gần thôn đã sớm bị chặt hết, Trần Tĩnh đành cầm dao bổ củi và hai sợi dây thừng dài đi sâu vào bên trong, chỗ đó nhất định không có người đi vào đốn củi.

Trần Tĩnh dùng dao bổ củi chặt lấy mấy cái cây cao tầm hai mét, rộng khoảng ba bốn đốt ngón tay. Rất nhanh đã chặt được một đống lớn. Y đem dây thừng đặt xuống đất, bắt đầu cột hết số cây đã chặt được, sau đó kéo xuống một cái dây mây trên cây đại thụ, đem một đầu khác của bó cây cột lại.

Sau khi chặt đủ hai bó củi, Trần Tĩnh lại đi chặt một cái cây to bằng cánh tay, vót thẳng rồi ở mỗi đầu đặt một bó củi, cứ thế dánh về nhà. Nếu đổi lại là Dương Dật, khả năng sẽ không làm được như vậy. Đừng nói là trời mới mưa xong, ngay cả khi khô ráo hắn căn bản cũng không thể đem được toàn bộ số củi này về nhà.

"Ngươi đã về rồi." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh gánh một gánh củi lớn kêu lên. Cảm xúc hôm nay của hắn vô cùng sa sút.

"Ừ." – Trần Tĩnh sau khi đặt gánh củi xuống, đi uống một chút nước sôi rồi lại tiếp tục đi chặt.

Tâm trạng lúc này của Dương Dật lại càng kém hơn. Tất cả đều là lỗi của hắn, bời vì hắn sơ sẩy cho nên thời tiết lạnh thế này rồi mà Trần Tĩnh còn phải đi dốn củi. Hắn đi qua nhấc thử gánh củi kia lên, cố thế nào cũng không nhấc lên nổi, thật sự là quá nặng.

Ngày hôm nay Trần Tĩnh đi ra ngoài bốn chuyến, chặt về tám bó củi lớn, tất cả đều đặt ở trong sân. Bó củi cuối cùng được cột bằng dây mây Trần Tĩnh không cởi ra mà đặt ở bên cạnh lồng gà, làm như vậy là để ngăn gió lạnh không thổi vào bên trong.

Trần Tĩnh chặt củi suốt hai ngày, trong sân đã chất đầy củi là củi, tính ra cũng đã đủ để dùng cả mùa đông, bởi vì nếu tuyết rơi xuống thì không thể đốn được củi nữa.

"Cha, sao ngươi không đi giúp a mỗ bổ củi?" – Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế, thấy Dương Dật cho tiểu ca nhi uống sữa liền hỏi.

Suýt chút nữa thì Tiểu Bảo bị hắn bắt đi quỳ gối. Ai bảo hắn không chịu giúp, buổi chiều ngày hôm qua, lúc Trần Tĩnh bắt đầu thu dọn đống củi trong sân, thấy y chỉ nhẹ nhàng đã đem bốn năm cây củi bổ xong Dương Dật cũng xung phong nhận việc. Có điều, hiện thực so với tưởng tượng tàn khốc hơn nhiều lắm, tuy rằng vẫn có thể bổ được củi, nhưng mà mới bổ được vài khúc đã thở hồng hộc, hoàn toàn không có nhẹ nhàng như Trần Tĩnh. Kết quả đương nhiên là bị y đuổi đi cho đỡ vướng tay vướng chân.

"Ngươi có thấy cha phải chăm sóc cho hai đệ đệ không. Chính vì thế không thể giúp a mỗ ngươi bổ củi được." – Dương Dật trong lòng nhỏ huyết nói. Nhất định phải bảo Trần Tĩnh chỉ hắn cách làm sao để luyện cho tốt khí lực, nếu không sẽ để hài tử trong nhà khinh thường.

"Cha, đệ đệ không chịu ăn, ngươi đừng cho ăn nữa, Quân Hạo nhất định là đã ăn no rồi." – Tiểu Bảo kêu lên.

Dương Dật phục hồi tinh thần, vội vàng đem khăn nhẹ nhàng lau đi chỗ sữa dê đã chảy gần xuống cổ áo Quân Hạo. Quả nhiên thời điểm tâm trạng không tốt rất dễ mắc sai lầm.

Có điều, rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần. Tiền a, có nó rồi có thể mua một trang viên lớn, một cái nhà lớn, cuộc sống sau này sẽ nhanh khá lên thôi.

Lảm nhảm: Dạo này mới tạo một acc mới trong JX3 cho nên mải cày game, ko edit gì cả. Cảm thấy thặc có lỗi vs những người đg chờ mình.

Tình trạng này khả năng vẫn sẽ kéo dài cho tới khi thiên sách đại nữ của mình up 90. Cầu tha thứ. Hu hu.

P/s: Ai đó có chơi Jx3 Trung Quốc thì chơi cùng mình nhoa~

Chương 36

Chỉ mất hai ngày, Trần Tĩnh đã đem toàn bộ củi trong nhà bổ hết, từng khúc từng khúc đều tăm tắp được xếp vào dưới mái hiên, ngay cả gian bếp đằng sau cũng chất đầy củi. Số còn lại thì đem đặt ở kho củi chỗ dê mẹ và dê con đểchắn gió cho chúng.

Tâm trạng của Dương Dật không tốt lắm, dù
Trần Tĩnh có trêu chọc thế nào cũng không khá lên được khiến y cảm thấy có lẽ lần này đã đả kích hắn rất lớn.

"Dương Dật, ngươi đừng buồn, loại sức lực này là do trời sinh, hơn nữa lúc gả cho ngươi ta cũng biết sức ngươi không lớn bằng mình. Nhưng mà Dương Dật của ta cũng rất lợi hại, có thể nhưỡng ra rượu uống rất ngon. Rất nhanh sẽ kiếm được thật nhiều tiền để mua trang viên, đến lúc đó cũng có thể trồng thật nhiều nho." – Trần Tĩnh thấy Dương Dật cứ thẫn thờ bèn nói.

"Ta không có buồn. Không biết rượu bán thế nào rồi!? Mấy ngày nay sao chẳng thấy Tần đại ca đến gì cả, ngày mai ta phải lên trấn xem thử tình hình mới được." – Dương Dật vội vàng đổi chủ đề. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận bản thân bởi vì bổ củi không được mà tâm trạng trở nên sa sút, nói ra thật đúng là đáng xấu hổ.

Sáng sớm, Dương Dật ngủ dậy, mới vừa húp xong bát cháo đã nghe thấy tiếng gọi cửa của Tần Huy.

"Tần đại ca, sao huynh đến sớm vậy? Ta đang định lên trên trấn xem thử xem rượu bán thế nào." – Dương Dật mở cửa nói.

Tần Huy dắt ngựa vào trong sân, chờ Dương Dật đóng cửa xong nói.

"Ta biết là ngươi nóng lòng chờ mà. Hai ngày trước công việc trong quán rất bận rộn, sáng nay mới thu xếp đi sớm một chút, tiện thể mang ít đồ đến cho các ngươi, lát nữa ta lại phải về ngay. Dạo này con đường lên trấn có sói qua lại, ngươi tốt nhất là không nên đi." – Tần Huy đem tầm mười cân thịt ở trên lưng ngựa xuống, lại còn có cả hai phần lòng heo. Hắn biết Dương Dật rất thích thứ này cho nên đã mang đến.

Dương Dật nhận lấy đồ để vào trong bếp, múc ra một bát cháo nóng.

"Tần đại ca, ăn chén cháo cho ấm người trước đã." – Dương Dật nói.

"Tiểu Bảo và tiểu ca nhi thế nào?" – Tần Huy húp một hớp cháo lớn. Không biết vì sao hắn cảm thấy cháo nhà Dương Dật nấu ăn rất ngon, kẹp lấy một miếng dưa chuột muối, ngay cả thứ này cũng giòn hơn người khác làm.

"Bọn nó rất tốt. Tiểu ca nhi có béo hơn một chút, Tiểu Bảo thì mặt càng ngày càng nhiều thịt." – Dương Dật trên mặt tràn đầy tự hào. Đây chính là bánh bao mà hắn nuôi đấy, nuôi đến trắng trắng mềm mềm luôn.

Tần Huy thấy ánh mắt chờ được khen của Dương Dật cảm thấy buồn cười, biết rõ hắn đang mong tin về rượu cũng không trêu chọc nữa.

"Rượu các ngươi nhưỡng bán rất tốt, rượu trắng mỗi ngày bán được mười bình, còn rượu đỏ thì có dấu hiệu được yêu thích hơn, nhưng mà bởi vì hơi đắt cho nên mỗi ngày chỉ bán được năm sáu bình. Rượu đỏ mỗi bình hai lượng, còn rượu trắng mỗi bình một lượng." – Tần Huy giải thích. Bởi vì rượu trắng tuy mùi vị rất khá, nhưng mà không có chỗ nào đặc biệt, so với những loại khác cũng không phải ngon hơn nhiều cho nên mới bán giá đó. Cũng cùng có hương vị như nhau, nhưng mà loại có màu đỏ rất hiếm gặp cho nên giá lại đắt hơn. Tần Huy còn cố ý dùng chén sứ trắng để rót rượu, còn tuyên truyền đại khái như loại này không chỉ đơn thuần là rượu đỏ, mà khi uống vào còn mang y nghĩa may mắn thịnh vượng.

Nghe những lời Tần Huy nói, cằm của Dương Dật suýt nữa rơi xuống đất. Cái giá này cũng quá cao rồi, hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ bán được giá như vậy.

"Lượm cái cằm của ngươi lên đi, nước miếng sắp chảy ra rồi kia, mau lau." – Tần Huy thấy Dương Dật kinh ngạc đến ngây người, bộ dạng so với hắn dự đoán còn thú vị hơn, tâm tình lập tức trở nên tốt vô cùng.

Được Tần Huy nhắc nhở, Dương Dật vội vàng khép miệng lại, lại còn thuận tay lau lau khóe miệng.

Hành động đó khiến Tần Huy phì cười, hắn thật không ngờ Dương Dật lại thực sự đi lau miệng, cái động tác kia nói bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu đáng yêu.

Sắc mặt Dương Dật lập tức biến đen, hắn đúng là quá ngu ngốc, chẳng lẽ do hai ngày nay cảm xúc sa sút cho nên cứ như thế bị Tần Huy lừa gạt, thực sự là quá mất thể diện. Kiếp trước không phải là chưa từng gặp qua các tầng lớp khác nhau trong xã hội, sao hôm nay lại có thể ngạc nhiên như vậy chứ, hai lượng bạc cũng chỉ tương đương với hai ngàn đồng ở kiếp trước mà thôi. Dương Dật bắt đầu tính xem số tiền này mình sẽ được chia bao nhiêu, toàn bộ tiền mua trang viên đều phụ thuộc vào mối làm ăn này.

"Tần đại ca, ta có thể được chia bao nhiêu vậy?" – Dương Dật hỏi.

"Yên tâm, sẽ không để các ngươi chịu thiệt đâu, huống chi các ngươi còn phải chuyển nhà nữa, chúng ta cứ chia năm năm đi." – Tần Huy vừa cười vừa nói. Hắn cứ muốn chiếu cố gia đình này đấy, ai dám ý kiến? Quán của hắn một lượng bạc có thể mua được rượu uống, những chỗ khác bình thường bán đến ba lượng ấy.

"Ta bây giờ phải về rồi. Mấy ngày nay quán rượu rất nhiều việc. Đây là một trăm năm mươi lượng ngân phiếu, mau cất đi. Hiện tại thời tiết rất lạnh, nhớ chăm sóc thật tốt cho ba tiểu gia hỏa kia. Đợi đến khi nào kiếm được nhiều tiền hơn thì lên thị trấn mua một cái nhà thật lớn, như vậy thì mỗi ngày ta đều có thể đến nhà các ngươi chơi rồi." – Tần Huy cười nói hết toàn bộ âm mưu của mình ra. Hắn mấy ngày nay thực sự rất bận, nếu không phải sợ Trần Tĩnh và Dương Dật nôn nóng chuyện bán rượu, hắn cũng sẽ không đến.

Dương Dật nhìn chằm chằm một trăm năm mươi lượng ngân phiếu trong tay mình, không ngờ hắn cũng có thể kiếm được tiền, mà càng không ngờ hơn là một lần lại kiếm được nhiều như vậy khiến hắn vui muốn chết, vội vàng chạy vào trong phòng.

Trần Tĩnh vẫn còn đang ngủ, cái đứa nhỏ Tiểu Bảo kia cũng vẫn rúc trong chăn ấm ngủ đến ngọt ngào, còn hai ca nhi thì đã tỉnh. Bọn chúng sau khi được uống sữa no thì năm trong nôi, sẽ chớp chớp hai đôi mắt to tròn. Cứ nghĩ đến cảnh hai đứa nhỏ mặt đối mặt nhìn nhau thì khóe miệng hắn lại cong lên, phát ra chút thanh âm nho nhỏ, thực sự là đáng yêu không thể tả.

Để tay gần chậu than hơ cho ấm, hiện tại, thời điểm hắn phải một mình cho hai ca nhi ăn đã không cần phải bê từng chén vào một, mà là để một chén sữa bên trên cái lồng trúc úp chậu than. Như vậy sữa sẽ không bị nguội, mà hắn cũng không cần phải bê tới bê lui, lại còn có nhiều thời gian để đút cho đứa nhỏ hơn. Tiện lợi nhất vẫn là buổi tối, hắn chỉ cần đổ sữa dê còn tươi vào nồi rồi đặt trên chậu than, rất nhanh sữa sẽ sôi, như vậy cũng không cần phải đi vào trong bếp nữa.

Chờ đến khi tay ấm lên, Dương Dật liền sờ sờ mặt tiểu ca nhi, thật mềm, quả thực khiến hắn không nỡ buông tay.

"Đừng dùng sức, coi chừng hài tử bị trớ đấy." – Trần Tĩnh sau khi tỉnh dậy liền thấy Dương Dật đang chọc ghẹo hai đứa nhỏ, cánh tay kia cứ sờ sờ nắn nắn mặt chúng nó không ngừng. Y lo hắn sẽ sờ tiểu ca nhi đến bị trớ mất.

"Ngươi tỉnh rồi. Ta nói này, lúc nãy Tần đại ca có đến, mang đến một tin tốt. Hắn nói, loại rượu màu đỏ kia bán được hai lượng một bình, còn loại màu trắng mỗi bình một lượng. Hôm nay huynh ấy đưa cho ta một trăm năm mươi lượng ngân phiếu." – Dương Dật kích động, vội vàng lấy số ngân phiếu cất trong ngực đưa cho Trần Tĩnh.

"Một trăm năm mươi lượng sao? Nhiều như vậy chắc chắn là do Tần đại ca chiếu cố chúng ta rồi" – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Số tiền này trước kia đối với y chẳng đáng kể là bao, nhưng nhìn Dương Dật kích động như vậy, Trần Tĩnh vẫn cảm thấy rất cao hứng.

"Ta quyết định hôm nay phải ăn mừng một bữa. Thời tiết lạnh như vầy, chúng ta ăn noãn oa đi. Ta thèm ăn noãn oa lắm rồi." – Dương Dật hưng phấn nói. Hắn biết rõ ở nơi này có một loại nồi lẩu gọi là noãn oa. Có lần đi lên thị trấn, hắn đã nhìn thấy một cái noãn oa trông rất giống nồi nấu lẩu bằng đồng ở kiếp trước, cho nên đã mua về một cái. Lúc đó, hắn còn chẳng mang đủ tiền, phải đứng khua môi múa mép với chủ quán một hồi mới mua được. Vốn dĩ là phải mất năm quan tiền, hắn chỉ cần dùng bốn trăm năm mươi văn đã có thể mua được, đó là toàn bộ số tiền hiện có trong túi hắn.

"Được, vậy ăn noãn oa." – Trần Tĩnh cũng đồng ý. Y cũng không nhớ là đã bao nhiêu năm rồi không nếm lại thứ hương vị kia.

"Cha, noãn oa là cái gì vậy?" – Tiểu Bảo hai mắt vẫn còn buồn ngủ nhổm dậy hỏi. Nó vừa nghe thấy sắp có ăn thì lập tức tỉnh dậy.

Trần Tĩnh cầm quần áo đã đựa hơ ấm mặc vào cho Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa chui ra khỏi chăn bị lạnh đến kẹp chặt hai chân, co rúm lại, Dương Dật phải ôm nó một lúc mới thôi.

"Noãn oa là một loại phương pháp nấu ăn, đến gần trưa chúng ta sẽ bắt đầu chuẩn bị." – Dương Dật giải thích cho Tiểu Bảo.

Trần Tĩnh đi ra ruộng nhổ lấy củ cải trắng lớn bằng ba ngón tay người lớn. Dương Dật không biết trồng rau, số hạt giống gieo xuống lần trước quá dày nên không phát triển được, y đành phải đem số củ cải quá dày này nhổ lên. Cái đống này ném đi thì rất tiếc, có điều giờ đem đi làm noãn oa coi như cũng khá. Sau đó, y lại đi hái một ít cải thìa cũng bị gieo quá dày đang mọc chen chúc nhau, không thể phát triển tốt được.

Dương Dật ở nhà xắt đậu hũ, đem số giá mới làm được ngắt đầu bỏ đuôi, sau đó đi ngâm mộc nhĩ, rong biển cũng được ngâm vào trong nước. Làm hết mấy việc lặt vặt đó xong, hắn lại chặt xương sườn cho vào một cái nồi ninh lên.

"Tiểu Bảo không cần đi theo sau cha, ngươi đi trông chừng tiểu đệ đệ đi, đợi cha làm xong rồi sẽ gọi Tiểu Bảo đến ăn. Tiểu đệ đệ bây giờ nằm ở trong nôi một mình sẽ rất buồn, ngươi chạy vào đó nói chuyện với bọn chúng, nếu như chúng muốn tè thì chạy ra đây gọi cha." – Dương Dật nói với Tiểu Bảo vẫn đi theo sau mông hắn làm vướng tay vướng chân nói. Vừa rồi lúc quay lưng lại, suýt chút nữa thì hắn dẫm vào chân nó rồi.

"Được rồi. Cha nếu làm xong nhớ gọi Tiểu Bảo." – Nhận được lời đáp ứng của Dương Dật, lúc này Tiểu Bảo mới dồi dào sức lực chạy vào trong phòng trông đệ đệ. Nó mặc dù rất lo cho hai đứa em, nhưng mà nó cũng rất muốn được ăn ngon. Kỳ thực, lúc đi theo đằng sau Dương Dật, nội tâm của nó phi thường dãy dụa.

Dương Dật nhìn đống thịt để ở trong sọt, cho dù giữa trưa nay ăn thì cũng không thể ăn hết được. Nhìn số lòng heo còn chưa xử lý tốt, hắn liền nghĩ, có thể làm một ít lạp xưởng để ăn. Nhớ tới hương vị của lạp xưởng ở kiếp trước, suýt chút nữa làm hắn chảy nước miếng. Có điều, bây giờ phải chuẩn bị nguyên liệu để ăn lẩu đã, lạp xưởng cứ để đó đến tối làm cũng được.

Hắn chọn lấy một ít than tốt ở bên trong giỏ trúc, lát nữa nấu lẩu phải cần đến thứ này.

Đem toàn bộ số thịt cần dùng đến đi thái, mỗi miếng hắn đều thái rất mỏng, mỡ nạc đầy đủ, sau đó lại cắt thêm hành tây bỏ vào trong nước để khử đi mùi tanh. Lát nữa, hắn sẽ đánh một quả trứng gà đổ vào, như vậy nước lẩu sẽ càng thêm ngon ngọt.

Dương Dật cắt lấy một ít lòng heo đem đi rửa sạch, số còn lại thì cứ để đó, ăn trưa xong xử lý để làm lạp xưởng cũng không muộn.

"Cha, đệ đệ lại lắc qua lắc lại rồi, chắc là nó muốn đi tè." – Tiểu Bảo chạy ra khỏi cửa kêu.

"Biết rồi, cha đến ngay đây." – Dương Dật thả chỗ lòng heo đang rửa trong tay ra rồi rửa sạch tay mình hai lần, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy mùi trên tay vẫn còn rất nặng. hắn nhíu mày, đúng lúc này thì nghe thấy tiếng động ngoài sân truyền vào.

"Trần Tĩnh, ngươi về rồi thì mau đi rửa tay, cho hài tử đi tiểu." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh mở cổng đi vào, nhận lấy cái giỏ trong tay y nói. Cửa nhà bọn hắn có chốt ở bên ngoài, đây cũng là vì an toàn của toàn gia. Lúc trước có sói, người lớn muốn bọn trẻ ngoan ngoãn ở trong nhà, nhưng bọn chúng nào có dễ dàng nghe lời đến vậy, chúng sẽ nhân lúc người trong nhà không để ý mà trộm đi chơi. Bởi vì phòng ngừa điều đó mà cổng luôn luôn sẽ có chốt khóa ở cả bên trong lẫn bên ngoài, như vậy thì dù người lớn không có ở nhà, lũ trẻ cũng không trốn ra ngoài được.

"Ta vừa rồi rửa lòng heo, tay có mùi rất nặng." – Dương Dật đưa tay ra cho Trần Tĩnh ngửi thử.

"Rửa thứ đó xong rồi thì lấy một ít tro rửa tay, như vậy thì mùi sẽ đỡ hơn một chút." – Trần Tĩnh nhíu nhíu mày, mùi này đúng là quá thúi.

Trần Tĩnh sau khi rửa sạch tay thì dùng nội lực luân chuyển trong lòng bàn tay một vòng, bàn tay nguyên bản lạnh buốt lập tức trở nên ấm áp, dễ chịu. Y bước nhanh vào phòng liền thấy Tiểu Bảo ngồi bên cạnh cái nôi, nhìn chằm chằm cửa ra vào.

"A mỗ, nhanh lên, tiểu đệ đệ sắp tè ra rồi." – Tiểu Bảo kêu lên.

Tay Trần Tĩnh ở trên mông của hai đứa nhỏ sờ sờ một chút rồi ôm Quân An lên trước, đem cái tã đã bị nước tiểu làm ẩm ướt quăng ra, ôm lấy hài tử vỗ vỗ nhẹ một chút, Quân An liền ngoan ngoãn tè. Sau khi thay tã sạch cho tiểu tử này xong, Trần Tĩnh đem nó đặt lại lên giường.

Đợi đến khi Quân Hạo tè xong, cũng bị đặt lên giường. Cái đệm trong nôi đã ướt mất một mảng, Trần Tĩnh đem cái đó quăng ra, may mắn là bên dưới không bị ướt, lấy một tấm thảm khác lót vào là được. Xử lý xong xuôi, y mới đem hai đứa nhỏ đặt lại vào trong nôi.

Nhân lúc Dương Dật còn đang ở trong bếp nấu ăn, Trần Tĩnh cầm lấy số thảm bị ướt nước tiểu đi ra dòng suối nhỏ giặt, sau khi xả lại sạch sẽ bằng nước trong mới đem trở về nhà. Y chỉ vừa khẽ vận nội lực một chút, cái thảm vẫn còn ướt liền tỏa ra một tầng hơi nước, rất nhanh đã không còn nhỏ nước nữa.

Dương Dật dùng tro rửa sạch tay, đưa lên mũi ngửi ngửi, cảm thấy đúng là không còn nặng mùi nữa. Hắn nghĩ, chắc hôm nào phải làm một ít xà phòng, nếu không thực sự sẽ rất phiền toái, bởi vì mùa này thì loại lá ở cái cây trước nhà vẫn dùng để giặt quần áo không có nữa, bây giờ mỗi lần muốn giặt đồ đều phải đi tìm, rất mất công.

Hắn nhìn số ớt trong bao vải, một nửa để ăn, số còn lại thì để dành đến sang năm trồng. Dương Dật đã từng hứa với Tần Huy sẽ trồng thật nhiều, như vậy có thể làm ra được rất nhiều sa tế, đến lúc đó có thể đem đi bán.

Dương Dật đổ số tỏi đã băm nhỏ vào nồi nước lẩu, cho thêm một ít đường và dấm chua để nó có vị vừa chua vừa ngọt. Đổ một ít dầu vào trong chảo, cho tỏi băm vào, ngay lập tức trong phòng toàn là mùi tỏi phi thơm nức mũi, lúc này hắn mới đem hai trái ớt cắt nhỏ cho vào Dương Dật để dầu có vị cay, số dầu cay đó được múc vào trong chén, đem toàn bộ số tỏi đã băm còn lại ở trên thớt đổ vào khuấy lên. Dương Dật cầm chén đưa lên mũi ngửi, hương vị đúng là rất không tồi. Hắn còn đặc biệt chuẩn bị thêm một chén chua ngọt cho Tiểu Bảo, còn chén cay này là để hắn và Trần Tĩnh chấm.

Đem số than đã lựa từng khối từng khối gắp bỏ vào trong nồi đồng, xong xuôi hết mới đem một cái bàn nhỏ ra kê bên dưới mái hiên.

"A! Sao lại có tuyết rơi nhỉ? Tiểu Bảo, Trần Tĩnh, tuyết rơi rồi này, có tuyết rơi rồi. Mọi người mau ra đây đi, noãn oa đã chuẩn bị xong, chúng ta hôm nay vừa ăn vừa ngắm tuyết rơi." – Dương Dật cao hứng kêu lên. Kỳ thực ở nơi này sống cũng rất tốt, mặc dù không có tivi, không có máy tính, cũng chẳng có rượu, nhưng mà không phải là sống một cuộc sống rất nhàn nhã, rất thanh thản đó sao.

"Nói nhỏ một chút, tiểu ca nhi vưa mới ngủ." – Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo đi ra nói.

"Oa a! Cha hôm nay làm thật nhiều đồ ăn." – Tiểu Bảo hít lấy hít để cái mũi nhỏ của mình, đúng là thơm muốn chết luôn.

Bên trong nồi chẳng những có xương sườn, còn có cả tôm bự mà gần đây Tần Huy đưa cho, là một trong những thứ mà Tiểu Bảo thích nhất.

"Mau tới ăn đi, hiện tại mặc dù hơi lạnh, nhưng mà đảm bảo ăn một lúc liền ấm áp lên thôi." – Dương Dật đem đầu hũ, mộc nhĩ và một ít thịt gắp bỏ vào.

"Tiểu Bảo muốn ăn cái gì thì nói cha, cha gắp cho, nếu tự ý làm có thể sẽ bị bỏng đấy." – Dương Dật nói với Tiểu Bảo. Trước mặt Tiểu Bảo để hai cái chén, một cái đã được Dương Dật múc cho hơn nửa là canh xương sườn.

"Trần Tĩnh, cuộc sống của chúng ta bây giờ đúng là thật nhàn nhã." – Dương Dật gắp một miếng thịt đã chín bỏ vào trong chén của Trần Tĩnh. Thịt này thực sự rất thơm, hoàn toàn là mùi thịt tự nhiên chứ không giống như kiếp trước, có thêm đủ loại thịt loạn thất bát tao.

Một nhà ba người đem toàn bộ số thức ăn Dương Dật chuẩn bị đều ăn hết, riêng Tiểu Bảo thì ăn đến bụng căng tròn.

Tuyết từ trên trời phiêu xuống rất nhanh liền biến mất, ban đầu chỉ là từng phiến từng phiến bông tuyết nhỏ bay bay, bây giờ lại là từng mảng từng mảng lớn rơi xuống.

"Tuyết lớn thật đó cha." – Tiểu Bảo ngồi ở cửa ra vào kêu to.

"Được rồi, được rồi, tuyết cũng đã xem rồi, mau vào trong phòng đi, bên ngoài càng ngày càng lạnh, ngươi cũng phải đi ngủ trưa nữa." – Trần Tĩnh đem Tiểu Bảo vẫn còn đang hưng phấn trở về phòng, ngoài này gió càng lúc lại càng lớn.

Đợi đến khi Tiểu Bảo ngủ, Trần Tĩnh đi ra ngoài vắt sữa dê – "Dương Dật, lát nữa ngươi rửa chén xong thì đem chỗ sữa dê này đun lên rồi cho tiểu ca nhi ăn nhé" – y nói với Dương Dật đang rửa chén.

"Ừ, ta biết rồi." – Dương Dật cầm lấy số chén bát đã rửa sạch đem đi cất.

Trần Tĩnh đội nón lá, cầm lấy lòng heo mang đi rửa, bên ngoài càng lúc càng lạnh, y không muốn để cho Dương Dật đi ra ngoài. Tuy rằng thân thể của hắn đã khá hơn nhiều, nhưng mà y không thể mạo hiểm được. Kỳ thực, hiện tại Trần Tĩnh đã sớm có suy nghĩ để Dương Dật ở trong nhà mà chăm rồi.

Đã rất nhiều ngày Dương Dật không bước chân ra khỏi sân, cho nên hắn thực sự không ý thức được, nhưng ngày đông giá rét sắp đến.

Lảm nhảm: Đã lâu rồi ko post truyện, để mn phải chờ rồi. Thực ra lý do ko post của ta bây giờ ko phải là mải chơi game, mà là vì vài ngày trước bố ta tháo máy tính cất đi, cho nên ko có máy mà edit. Quá đắng. Bây giờ ta trở lại rồi đây~~~ Mn đừng giận nhóa~ *hun ngàn cái*

Chương 37

Dương Dật cho hai tiểu ca nhi ăn xong, đi ra bên ngoài thì thấy gió tuyết càng ngày càng lớn.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi mau về đi, đừng ở ngoài đó rửa nữa." – Dương Dật cố gọi với ra.

Trần Tĩnh quay đầu lại thì thấy Dương Dật đang chạy về phía mình – "Ngươi mau trở về đi, mau về nhà, ta làm sắp xong rồi."

Dương Dật không quay về mà cầm lấy cái dù che lên lưng Trần Tĩnh ngăn không cho tuyết rơi xuống người y, đồng thời cũng đem tuyết ở trên vai y phủi đi.

Trần Tĩnh múc nước rửa sạch lại một lần nữa rồi mới đem số lòng heo bỏ vào trong rổ trúc, rổ trúc lại đặt vào trong chậu gỗ, nhấc lên.

"Được rồi, chúng ta mau về thôi." – Trần Tĩnh quay lại nói với Dương Dật.

"Trần Tĩnh, ngươi đem số thịt này băm ra được không? Ta muốn đem số lòng heo này cạo sạch rồi làm lạp xưởng, thứ này hương vị nhất định rất ngon." – Dương Dật nói xong thì đem đại tràng và ruột non tách ra, kiếp trước hắn từng làm qua một lần rồi.

"Đã cho tiểu ca nhi ăn chưa?" – Trần Tĩnh vừa lấy một cái thớt gỗ vừa hỏi.

"Sớm no bụng rồi, nếu không hiện tại tụi nó sẽ khóc toáng lên ấy chứ." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

Cầm lấy một tảng thịt ba chỉ, Trần Tĩnh cảm thấy gần mười cân thịt kia nếu mà băm chẳng biết đến đời nào mới xong, nghĩ nghĩ một lúc, y lập tức nhớ tới cái cối đá vẫn đặt ở dưới mái hiên kia – "Dương Dật, nếu dùng dao mà băm số thịt này sẽ mất rất nhiều thời gian. Hay là như vầy đi, chúng ta cắt nó thành khối nhỏ rồi cho vào trong cối đá giã ra, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều."

"Trần Tĩnh, ngươi đúng là quá thông minh, sao ta lại không nghĩ ra cơ chứ." – vừa rồi, trong đầu Dương Dật còn đang nghĩ đến máy xay nữa cơ, cái thứ đó đúng là một phát minh giúp người ta bớt được bao nhiêu là việc.

Trần Tĩnh đem thịt cắt thành từng miếng rộng khoảng ba đốt ngón tay, hai khối thịt cuối cùng có dính chút xương thì được để lại để xào rau.

Rửa sạch cối đá, Trần Tĩnh đem thịt đã cắt thành khối bỏ vào rồi dùng một cây gỗ dài hơn một mét làm chày giã, chẳng bao lâu, thịt rất nhanh đã được giã nát.

Đợi đến khi Dương Dật lóng ngóng đem số lòng heo cạo sạch, đi ra ngoài xem thì Trần Tĩnh cũng đã đem toàn bộ số thịt giã xong.

Thời điểm Trần Tĩnh giã thịt xong, Dương Dật bảo y đi vào trong phòng chơi với Tiểu Bảo và tiểu ca nhi, đại khái là do hai đứa nó vừa mới ngủ dậy rồi.

Bỏ ra thật nhiều khí lực mới có thể đem toàn bộ thịt nhồi vào lòng non, đáng lẽ ra hắn phải làm một cái phễu bằng gỗ, kiếp trước mẹ của bạn học hắn cũng dùng một cái phễu nhựa để dồn, tiết kiệm được rất nhiều thời gian, hơn mười cân thịt chỉ cần một hai tiếng là có thể làm xong rồi. Mỗi lần dồn được hơn mười centimet thì xoắn lại hai vòng, sau đó dùng dây cột lại, trước khi trời tối, cuối cùng hắn cũng có thể dồn xong lạp xưởng, trước tiên cứ để ở trong rổ trúc, đợi chút nữa hãy treo lên. Hiện tại bên trong chậu gỗ vẫn còn sót lại một ít thịt băm, Dương Dật nêm vào đó một ít muối, rượu, đường và một ít dấm chua, tỏi băm rồi đảo đều, lại cho thêm vào một ít nước gừng trộn lên.

Lấy số cà rốt lúc trưa không ăn hết đem thái nhỏ trộn lẫn một chén thịt băm đã ướp, buổi tối hắn sẽ dùng thứ này để làm sủi cảo ăn.

Bởi vì sáng sớm nay Trần Tĩnh cũng đã nhồi sẵn bột để làm sủi cảo, cho nên Dương Dật không cần phải làm nữa.

Véo véo khuôn mặt đã béo lên không ít của Tiểu Bảo, mỗi lần tiểu tử này ăn đều ăn rất nhiều, càng ngày càng béo cũng chẳng có gì lạ. Thằng nhóc này vậy mà có thể một lúc ăn hết mười hai cái sủi cảo, cái bụng nhỏ cũng bị nó ăn đến căng tròn ra.

***

Sáng sớm hôm sau, Trần Tĩnh đem chậu than ra đốt ở nhà chính, cái nôi đặt hai tiểu ca nhi cũng được chuyển ra đó luôn.

"Trần Tĩnh, ngươi làm gì vậy? Muốn thông khí cho phòng bên trong đó sao?" – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đem toàn bộ cửa sổ trong phòng trong đều mở ra liền hỏi.

"Không phải. Ta đã đặt thợ mộc làm một cái giường, hôm nay làm xong rồi, lát nữa bọn họ sẽ đưa đến." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Đã có giường lớn thì hai ca nhi song sinh cũng không cần phải chen chúc nhau ở trong nôi nữa. Bọn chúng bây giờ cũng đã lớn lên không ít, nằm trong nôi cùng nhau đã chật chội thấy rõ, mà cái giường trong nhà chỉ có thể nằm ba người, hai tiểu ca nhi không có cách nào chen vào được, vả lại cố chen vào chỉ sợ ban đêm lỡ xoay người chạm vào làm bị thương chúng nó cũng không hay.

"Thật sự là đã làm xong rồi sao." – Dương Dật vừa cười vừa nói. Như vậy thì tiểu ca nhi cũng không cần phải nằm trong nôi, có giường mới thì cũng không cần thiết phải tách chúng ra nữa.

Đưa hai quan tiền cho Trần thợ mộc xong, Trần Tĩnh bắt đầu quét dọn lại căn phòng, đem toàn bộ ngóc ngách đều quét hết một lượt. Bọn họ cứ ba ngày lại phải mở cửa sổ để thông gió một lần, nếu không không khí trong phòng cũng sẽ rất khó thở.

Đêm đó Dương Dật và Trần Tĩnh ngủ ở giường mới, để hai tiểu ca nhi và Tiểu Bảo ngủ riêng, giữa Tiểu Bảo và hai đứa nhỏ còn chắn một cái rương gỗ dài để tránh nó đè lên hai tiểu ca nhi. Cả ba đứa nằm cùng cũng coi như là rộng rãi, mà cũng bởi vì là giường của tiểu hài tử cho nên cũng kê quay lưng lại với cửa, tránh cho gió lạnh thổi vào làm chúng bị bệnh.

"Cha, Tiểu Bảo ngủ không được." – lần đầu tiên cùng cha và a mỗ tách ra ngủ riêng, Tiểu Bảo dù hai mắt díp lại, miệng thì ngáp đến mang tai nhưng vẫn không chịu nhắm mắt ngủ.

"Ngươi đi ngủ trước đi, ta ở lại với Tiểu Bảo một lát." – Trần Tĩnh vỗ vỗ Dương Dật đang định đứng lên nói. Dương Dật dùng dằng hai cái rồi cuối cùng cũng nằm xuống ngủ, hắn cả ngày nay bận rộn, ngay cả ngủ trưa cũng không cho nên bây giờ buồn ngủ vô cùng. Dương Dật cảm thấy bất khả tư nghị, ở kiếp trước hắn thường xuyên thức đêm, đến gần sáng vẫn không ngủ được, nhưng mà hiện tại, chỉ vừa mới chập tối đã đi ngủ mất, mà ngày hôm sau ngay cả ngủ đến trưa cũng không muốn dậy, chập tối lại cảm thấy buồn ngủ vô cùng, điều này khiến cho người kiếp trước thường xuyên mất ngủ như hắn không thể giải thích nổi.

"A mỗ ngủ cùng ngươi có được không?" – Trần Tĩnh chui vào trong chăn của Tiểu Bảo, thứ nệm y dùng cho hài tử đều là đệm mới, nằm chẳng những ấm áp mà còn mềm mại.

"Được." – Tiểu Bảo nói xong ngáp một cái, hai mắt từ từ khép lại, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Trần Tĩnh đốt đèn lên, thấy Tiểu Bảo đã ngáy khò khè đoán đứa nhỏ này chắc là đã ngủ say rồi.

"Đứa nhỏ này..." – Trần Tĩnh cười, y sờ sờ đầu của Tiểu Bảo rồi mới đi xem Quân An và Quân Hạo. Hai tiểu gia hỏa này bây giờ đã dang hai tay hai chân ra mà ngủ. Trần Tĩnh thấy Quân An không biết từ lúc nào đã để một cánh tay lộ ra khỏi chăn, Trần Tĩnh liền đem tay nó thả lại vào trong chăn. Đứng dậy trở về giường, Dương Dật đã sớm ngủ mất, Trần Tĩnh thổi tắt nến nằm vào trong chăn, ngay lập tức Dương Dật ngay lập tức chui vào trong ngực y. Thân thể Trần Tĩnh vốn ấm áp, chỉ cần Dương Dật cảm giác được nguồn nhiệt, hắn sẽ tự động nhích lại gần.

Hôm qua rơi một trận tuyết nhỏ đến hôm nay thì dừng, mặt trời vừa lên, cảnh vật bên ngoài được bao bởi một tầng ngân sắc, Dương Dật mang theo Tiểu Bảo mặc đồ dày cộp ở trước sân nhỏ chơi ném tuyết, bởi vì Trần Tĩnh từng nói không cho phép bọn hắn đi xa cho nên cũng chỉ đành chơi ở đây thôi.

Tuy rằng gần đây không còn nghe được tiếng sói tru nữa, nhưng mà đôi khi nửa đêm Trần Tĩnh vẫn có thể loáng thoáng nghe thấy. Trần Tĩnh biết lũ sói kia chắc chắn vẫn còn chiếm giữ ở một nơi nào đó, có lẽ khi nào rảnh y phải đi thu thập một phen, nếu không mỗi lần Tiểu Bảo và Dương Dật ra ngoài y sẽ không yên tâm được.

"Trần Tĩnh, ngươi cũng ra ngoài này chơi đi, đừng có đứng một mình ở đó, đi ra ngoài này đắp người tuyết được không." – Dương Dật cầm lấy một cục tuyết ném về phía Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh chỉ nhích người một cái, cục tuyết liền bay thẳng vào trong sân.

"Không cần. Các ngươi cứ chơi đi, nhớ là không được đi xa đấy." – Trần Tĩnh nói xong thì đi vào nhà chính, ở khoảng cách này y vẫn có thể quan sát được tình huống bên ngoài, chỉ cần Tiểu Bảo và Dương Dật không đi quá xa sẽ không xảy ra chuyện gì. Y cầm lấy giỏ trúc đem đổ số nhuyễn mộc ở trong đó ra, loại này thực ra không phải là gỗ cây, nhà y chỉ sử dụng gỗ hương để làm mấy cái thùng gỗ lớn mà thôi. Nhuyễn mộc này thực chất là một loại dây mây, cầm trong tay sẽ có cảm giác mềm mềm, phơi khô là có thể gọt thành hình dáng cái nút, chỉ cần không để nó tiếp xúc trực tiếp với rượu thì dù có để vài năm cũng không bị biến dạng, đa phần nút bình đều được làm từ loại này.

Nhuyễn mộc ở trong giỏ trúc đều đã được phơi khô và chặt thành từng khúc dài bằng ngón tay út, chỉ cần gọt rồi đưa lên lửa hơ qua một lần là được.

Trần Tĩnh một tay cầm một khối nhuyễn mộc, một tay vầm một con dao nhỏ sắc bén, trước kia chưa nhớ ra mình có nội lực, y gọt cũng không nhanh, nhưng mà hiện tại chỉ cần đưa nhẹ mũi dao, những thứ dư thừa đã bị gọt bỏ. Thực sự là không khác cắt đậu hũ là bao, chẳng tốn chút sức lực nào.

Trần Tĩnh ngồi ở trong phòng gọt được mười mấy cái nút thì buông xuống, Quân An và Quân Hạo vẫn còn đang ngủ. Bọn nó bây giờ càng ngày càng thích vận động, trước kia phải nằm trong nôi chật chội thì không nói, bây giờ chuyển ra ngoài, chỉ cần chúng nó vừa tỉnh lại thì tay chân đã bắt đầu khua khoắng lung tung.

"Dương Dật, mau mang Tiểu Bảo vào nhà đi, các ngươi đã chơi một lúc lâu rồi, còn ở ngoài đó nữa sẽ bị cảm lạnh đấy." – Trần Tĩnh thấy đống đạn tuyết vẫn còn hơn mười hai viên liền nói. Thực ra thì Dương Dật cũng mặc không ít quần áo, thậm chí hắn còn có cả một cái áo lông hồ ly, là loại lông hồ ly màu đỏ, sờ lên chẳng những mềm mại mà lại còn ấm áp vô cùng. Tiểu Bảo cũng có một cái áo như vậy, nhưng nhỏ hơn, tiểu gia hỏa mặc nhiều, nhìn càng thêm mập, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn lộn của nó khiến Dương Dật một ngày không đếm nổi là đã nựng mặt nó bao nhiêu lần.

"Trần Tĩnh, ngươi mau tới đây đi, người tuyết của chúng ta cũng sắp đắp xong rồi, đắp xong ta và Tiểu Bảo sẽ vào nhà." – Dương Dật hưng phấn nói. Kiếp trước không phải là không có tuyết rơi, có điều muốn đắp được một người tuyết cũng rất khó.

Trần Tĩnh thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn vì lạnh mà đỏ hồng lên, y lập tức chạy đến, xoát xoát vài cái, rất nhanh đã đắp xong một cái đầu. Hai người kia mất nhiều thời gian như vậy cũng chỉ đắp được cái thân, vẫn còn chưa làm đầu.

Dương Dật chạy vào trong sân lấy ra một cái nhanh cây, hắn bẻ thành hai đoạn, mỗi đoạn dài khoảng hai centimet làm mắt, cũng lấy một cái làm miệng, sau đó dùng nhánh cây còn dư chọc vào làm mũi. Tuy rằng không được giống lắm nhưng cũng vẫn khiến Tiểu Bảo vui vẻ, tiểu gia hỏa sau khi thấy Dương Dật làm mắt mũi miệng cho người tuyết xong lại còn chạy vòng quanh đó hô to gọi nhỏ, đùa đến cao hứng vô cùng.

"Được rồi, cái mặt nhỏ của ngươi cũng sắp đông lại rồi kìa, mau mau vào trong phòng đi." – Trần Tĩnh áp bàn tay ấm áp của mình lên mặt Tiểu Bảo xoa nhẹ một chút.

Ba người vừa mới tiến vào phòng, thì cách đó không xa một đôi mắt lục quang lóe lên, ngay sau đó vô thanh vô tức biến mất.

***

Cốc, cốc, cốc. Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

"Dương Dật, Dương Dật, mở cửa, mau ra mở cửa, ta sắp chết cóng rồi đây này." – Trần Nghĩa ở ngoài gõ cửa gọi với vào, hắn đúng là tự mình chuốc lấy khổ mà.

Trần Tĩnh đang cho Quân Hạo uống sữa dê cho nên Dương Dật đành phải đứng lên, đeo giày đi ra sân mở cửa.

"Có chuyện gì quan trọng vậy? Trời lạnh như vầy ngươi lại còn ra ngoài, mau vào nhà đi, lạnh một chút cũng không chết được đâu." – Dương Dật khó chịu hỏi, trời mưa phùn thế này đúng là lạnh đến thấu xương, hắn chỉ vừa mở miệng nói chuyện thôi cũng đã muốn đông cứng lại rồi.

"Chuyện tốt đấy. Nếu không phải là chuyện tốt thì ra cũng không đến đâu. Thật sự là sắp chết cóng rồi đây này." – Trần Nghĩa tuyệt đối không để tâm đến thái độ của Dương Dật, bởi trước kia bộ dạng của Dương Dật chính là như thế. Ở trong mắt hắn, Dương Dật vẫn luôn không thay đổi, ngoại trừ việc đối xử tốt hơn với Trần Tĩnh mà thôi.

"Mau làm ấm người đi, không nên để khí lạnh ảnh hướng đến tiểu ca nhi nhà ta." – Dương Dật mở cửa phòng nhanh chóng kéo Trần Nghĩa vào.

Trần Nghĩa ngồi ở trên ghế, tay hơ lên chậu than, hắn cứ một mực tò mò nhìn chậu than nhà Dương Dật, nhìn qua đúng là rất hay, mấy cái tã của hài tử được đặt ở bên trên lồng trúc úp chậu than, chắc chắn là rất ấm áp. Về nhà hắn nhất định phải làm một cái. Hai ngày trước Lâm Thần vừa mới sinh cho hắn một tên tiểu tử, hắn vui muốn chết luôn, nếu không phải vì có tin khiến lòng người tâm hoa nộ phóng thì hắn cũng chẳng cần để cái rét dày vò mà chạy đến đây.

"Ca nhi nhà ta vừa mới sinh cho ta một tên tiểu tử, chuyện này có được tính là chuyện vui lớn không." – Trần Nghĩa vừa cười vừa nói.

"Đúng là một chuyện rất tốt. Ca nhi nhà ngươi sinh lúc nào vậy? Thời tiết lạnh quá, không đi ra ngoài cho nên chuyện gì cũng không biết." – Dương Dật cũng cười, từ khi tuyết bắt đầu rơi, cả nhà bọn họ cũng rất ít khi ra ngoài, toàn ru rú ở trong nhà học mèo ngủ đông.

"Kỳ thực chuyện ta muốn nói với ngươi không phải là chuyện ca nhi nhà ta sinh con, mà là thế này, Trương Tú Nhi kia ngươi có còn nhớ không?" – Trần Nghĩa nói.

"Ngươi nói đến y làm gì, không phải y đã lập gia đình rồi sao." – Dương Dật ngẩng đầu lên nói. Từ sau khi không thèm chừa chút mặt mũi nào cho Trương Tú Nhi kia, thì cái người lớn lên nhìn y như nữ nhân đó hình như cũng đi đến thôn khác rồi. Bởi vì không phải là người quan trọng gì cho nên Dương Dật cũng chẳng rảnh rỗi để đi để ý, nếu như không có người nói thì hắn cũng không biết Trương Tú Nhi đó lại tái giá lần nữa.

"Là đến nhà họ Hán ở thôn bên cạnh. Thời gian trước, hán tử nhà Trương Tú Nhi cho rằng y vụng trộm với người khác nên đánh gãy chân y rồi." – Trần Nghĩa nói. Vừa mới chạng chạng tối hôm qua hắn mới biết, nếu không phải bởi vì trời đã tối thì hắn cũng đã chạy đến để nhiều chuyện.

"Có phải là khiến người ta cảm thấy rất thống khoái không. Cái loại ca nhi thủy tính dương hoa, lẳng lơ như thế cũng nên được giáo huấn, để ta xem Trương gia còn có thể đắc ý nữa không." – Trần Nghĩa vừa nói vừa có chút kích động, thật giống như là người năm đó bị ném bỏ là hắn chứ không phải Dương Dật.

"Ngươi đừng có kích động như vậy có được không. Thực ra y cũng rất đáng thương, có điều chuyện mình làm thì mình phải tự chịu thôi." – Dương Dật cảm khái nói. May là Trương Tú Nhi kia đổi ý, nếu không thì thân thể này có thể vẫn còn sống, đâu có cơ hội để hắn đến đây. Càng quan trọng hơn là, bởi vì Trương Tú Nhi hối hôn mà Trần Tĩnh mới được lưu lại, như vậy hắn phải cảm ơn y mới đúng.

"Y đúng là đáng thương." – Trần Tĩnh nói. Hiện tại y và Dương Dật sống chung với nhau rất tốt, Trương Tú Nhi kia coi vậy mà số khổ, bây giờ ngay cả chân cũng đã gãy.

"Ta nói các ngươi hay, Trương gia đó cũng không phải người tốt gì. Thôi thôi, nhớ trông chừng ba đứa nhỏ cẩn thận, ta nói xong rồi, cũng phải về đây, tiểu tử kia của ta ở nhà cũng quấy phá lắm." – Người lần đầu tiên trở thành cha dĩ nhiên phải khác trước kia rồi, phải tập trung tinh thần làm sao để chăm sóc thật tốt cho con mình. Khi trở về hắn phải làm một cái giỏ trúc giống nhà Dương Dật, ít nhất là đặt chăn nhỏ lên một lúc là có thể ấm, còn có thể đem tã để lên đó hong nữa.

Trần Tĩnh đem mười quả trứng gà và con gà trống rừng cuối cùng trong nhà đưa đến nhà Trần Nghĩa, thời tiết quá lạnh, gà mái trong nhà không thể đẻ trứng nữa, số trứng đó phải tích rất lâu mới có được. Trần Tĩnh biết nhà Trần Nghĩa không có gà, thời điểm tháng mười toàn bộ gà nhà hắn đã chết hết, mấy ngày nay gà trong thôn cũng chết rất nhiều. Còn nhà hắn, bởi vì Dương Dật mỗi ngày đều cho chúng nó ăn châu chấu và côn trùng nhỏ cho nên mới không xảy ra vấn đề gì.

"Trần đại ca, cám ơn ngươi đã đứa những thứ này đến. Bây giờ có muốn đi mua cũng không dễ dàng gì." – Lâm Thần nói. Y biết gà mà Trần Tĩnh đưa đến là gà trống của nhà, bởi vì hiện tại tuyết rơi dày đặc, đường đi cũng rất khó khăn, đại đa số mọi người sẽ ở trong nhà, sẽ không đem đồ gì đi lên trấn bán cả. Mà ở trong thôn thì gà cũng chẳng còn được mấy con, mấy con gà còn lại đều là gà mái để gây giống. Phiên chợ lớn vẫn còn chưa đến, muốn uống một chút canh gà cũng khó khăn. Lâm Thần đối với Trần Tĩnh trước nay vẫn rất có hảo cảm, ca nhi này là một người chân tình, chỉ cần ngươi đối tốt với y, y nhất định sẽ tốt với ngươi gấp bội.

"Nói cám ơn gì chứ. Trần Nghĩa nhà ngươi là bạn tốt của Dương Dật nhà ta mà." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Ta biết hôm qua Trần Nghĩa đến nhà ngươi kể chuyện gì. Đã nói hắn đừng đi rồi, vậy mà vẫn không nghe, nói chuyện đó ra không phải là sẽ khiến hai người các ngươi có khoảng cách sao chứ." – Lâm Thần nói xong lại trừng mắt liếc Trần Nghĩa. Trần Nghĩa bị trừng, da đầu có chút tê dại, vội lui sang một bên, tỏ vẻ ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghe.

"Không sao đâu. Dương Dật nhà ta đã hoàn toàn quên ca nhi kia rồi, nghe xong chỉ coi như chuyện cười mà thôi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Dương Dật sau khi nghe những gì Trần Nghĩa nói, hắn nhìn nhận vấn đề rất thỏa đáng, đêm ngủ cũng không mơ thấy ác mộng, ngược lại lại ngủ rất ngon. Điều đó chứng tỏ Dương Dật không có để ý đến chuyện của Trương Tú Nhi đó nữa. Mà nếu hắn đã không để ý thì Trần Tĩnh cũng chẳng việc gì phải để trong lòng cho mệt.

Rất nhanh đã sắp qua năm mới, Trần Tĩnh muốn đi đến phiên chợ ở đầu thôn để mua một ít đồ dùng trong nhà, nhân tiện mua sắm tết. Nếu như trời bắt đầu đổ tuyết thì sẽ không dễ dàng ngừng lại, đến lúc đó đi ra đường tuyết sẽ ngập đến đầu gối, mọi người nhất định sẽ ở trong nhà không đi ra. Hơn nữa, sau khi tuyết rơi nhiều thì một số cửa hàng cũng sẽ đóng cửa, y phải tranh thủ mua hết những đồ vật cần dùng cho cả tháng về nhà.

Trần Tĩnh lưng đeo gùi, bởi vì lo lắng Dương Dật sẽ không nghe y dặn mà đem Tiểu Bảo ra ngoài chơi cho nên đã đem cửa ở sân chốt lại từ bên ngoài. Đáng lẽ ra y cũng định nói Dương Dật đem chốt bên trong chốt lại, nhưng mà bởi vì phiên chợ ở đầu thôn rất gần, hơn nữa y cũng sẽ về rất nhanh cho nên thôi. Trần Tĩnh tuyệt đối không cho rằng trong một khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ có thể phát sinh chuyện gì.

Lảm nhảm: Ông anh Trần Nghĩa đúng là rất nhiều chuyện. Chắc mn cũng đoán đc chương sau có chuyện gì sảy ra ha~~

Người tuyết (Bởi vì ko kiếm đc cái con người tuyết nào giống DD đắp cho nên mình lấy cái hình xấu xấu vậy.)

Chương 38

"Cha, a mỗ khi nào mới về?" – Tiểu Bảo thấy Trần Tĩnh vừa rời khỏi nhà thì bắt đầu hỏi. Trần Tĩnh đã đồng ý khi nào trở về sẽ mua kẹo mạch nha cho nó.

"Tiểu Bảo, mẹ ngươi vừa mới đi thôi mà." – Dương Dật cười vỗ đầu Tiểu Bảo, đứa nhỏ này sao lại thèm kẹo đến vậy chứ.

"Ngươi đi trông chừng tiểu đệ đệ đi, cha làm thức ăn ngon cho ngươi." – Dương Dật lại nói với Tiểu Bảo. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày hắn đều bận tới bận lui, rút cuộc bây giờ cũng có thể rảnh rỗi rồi. Hắn muốn làm một chút bánh mật để ăn, nhưng mà thứ đó phải dùng gạo nếp để làm, mà nơi này lại không có. Có điều, gạo thô tuy thô ráp nhưng lại rất dính, Dương Dật nghĩ hay là cứ lấy làm thử xem sao.

"Cha, ngươi thực sự làm thứ gì đó ngon để ăn sao? Nếu vậy ta sẽ đi chơi với tiểu đệ đệ." – Tiểu Bảo vừa nghe thấy có đồ ăn ngon thì lập tức đồng ý.

Dương Dật đi vào nhà chính đong lấy hai chén gạo thô, hắn chỉ muốn thử xem có thể giống như kiếp trước làm ra được bánh mật đen không, từ trước tới giờ hắn vẫn luôn thích bánh mật đen.

Từng muỗng từng muỗng gạo thô rất nhanh bị nghiền nhỏ, lại đem bàn chải trúc gom số bột đã nghiền lại rồi nghiền một lần nữa khiến bột gạo thô trở nên khá mịn.

"Như vầy có lẽ là được rồi." – Dương Dật lấy ra một cái rây, đem những hạt to rây hết đi, số bột dùng được bắt đầu đem chưng lên, sau đó cho vào cối đá giã.

Trần Tĩnh hiện tại đang ở chợ chọn thịt, một tháng liên tiếp sau này chắc hẳn sẽ không có ai buôn bán gì cả, cho nên phải mua thật nhiều. Y chọn lấy một mảng lớn thịt đùi nạc, tuy rằng thịt mỡ xào rau thì hợp hơn, có điều Dương Dật lại thích thịt nạc cho nên ưu tiên chọn. Để đại thúc bán thịt giúp đem toàn bộ cắt ra, cả móng heo cùng xương cốt bỏ đi thì tất cả còn lại chừng hai chục cân, như vậy thì số thịt dùng cho cả tháng cũng không thiếu hụt nhiều. Trần Tĩnh còn phải đi mấy gian hàng bán đồ tết mua thêm hạt dưa, đậu phộng. Mấy thứ này lúc trước trong nhà cũng có một ít, có điều mấy ngày nay sớm đã bị ăn sạch. Tình cờ Trần Tĩnh phát hiện có người bán một giỏ hạch đào thì thật cao hứng, hai con mèo tham ăn ở nhà kia nhất định sẽ rất thích cho xem, phải công nhận thứ này rang lên ngào đường đúng là ăn ngon vô cùng. Nghĩ vậy, y mua rồi để hết vào trong gùi.

Đây là lần phiên chợ lớn cuối cùng trong năm nay của thôn, cho nên hôm nay Trần Tĩnh nhất định phải mua rất nhiều thứ.

"Trương Lạc, ngươi bán giày đó à. Tiểu Kiệt, cầm lấy kẹo này ăn đi, rất ngọt đấy." – Trần Tĩnh đem kẹo mạch nha vừa mới mua được lấy ra một khối đưa cho Trần Kiệt đứng bên cạnh Trương Lạc.

Đứa nhỏ này vậy mà do dự mãi không dám nhận, cho đến khi Trương Lạc gật đầu nó mới vui vẻ cầm lấy kẹo mạch nha. Từ khi cha nó qua đời, đã rất lâu rồi nó không được ăn kẹo.

"Mau cám ơn Trần a mỗ đi. Ngươi đứa nhỏ này..." – Trương Lạc cười nói với con của mình. Trong lòng hắn rất áy náy, từ khi hán tử trong nhà mất đi, hắn chưa từng mua đồ ăn vặt cho hài tử. Nếu như hắn có thể mạnh mẽ như Trần Tĩnh, thời gian qua hài tử cũng có thể có cuộc sống tốt. Có điều hiện tại cũng coi như may mắn, có người đồng ý chịu ở rể nhà hắn, về sau cuộc sống của hắn và Tiểu Kiệt cũng coi như đỡ khổ cực hơn một chút.

"Không sao đâu, đứa nhỏ này hiểu chuyện lắm. A, ta thấy đôi giày này không tệ nha." – Trần Tĩnh cầm lấy một đôi giày làm từ da sóc thành một cái đầu hổ, đôi mắt được dùng chỉ đen thêu lên, nhìn vô cùng đáng yêu.

"Bọc lại giúp ta đi." – Trần Tĩnh mua lấy hai đôi giày cùng kích thước nhưng kiểu dáng có chút khác nhau.

Sau khi mua thêm một ít mứt hoa quả và ô mai, Trần Tĩnh thấy gùi cũng đã đầy nên quyết định trước tiên cứ về nhà cái đã. Nơi này cách nhà cũng không xa cho nên lát nữa lại đi thêm chuyến nữa xem có còn gì cần mua không, vả lại Tiểu Bảo nhất định là đang rất sốt ruột chờ rồi.

***

Dương Dật đem bột gạo thô đã chưng tốt đổ vào trong cối đá đã được rửa sạch, dùng nước sôi dội qua chày gỗ một lần, lấy tay cầm thử, cảm giác có chút nặng.

Cứ thế hắn bắt đầu giã, từng cái từng cái một, bột gạo thô đen sì bị đập càng thêm dính. Mà chỉ cần chày gỗ hơi bị dính một chút, Dương Dật sẽ đem nó nhúng vào nước ấm rồi lại tiếp tục giã. Qua một lúc, hắn cảm thấy có vẻ mình đã thành công rồi, mặc dù không giống như gạo nếp, nhưng mà độ dính thế này cũng coi như ổn. Vừa rồi hắn có nhúm lấy một miếng đưa lên miệng thử, nhau thấy hơi khác với vị của gạo thô, nếu như cho thêm chút đường nữa ăn sẽ càng ngon. Có điều phải giã thêm một lúc, như vậy thì bánh mới mịn và hương vị mới ngon hơn.

Trần Tĩnh theo đường cũ bước nhanh về nhà, y đang nghĩ xem năm nay sẽ đón năm mới như thế nào, không biết có nên mua một ít pháo hay không. Mọi năm trong nhà cũng có chuẩn bị một ít, có điều năm nay mua về, đến lúc đốt có thể sẽ dọa sợ hai tiểu ca nhi. Mà thôi, cứ chuẩn bị cũng được, nếu lo hù bọn nó sợ thì đem ra bên ngoài sân đốt, tin rằng Tiểu Bảo và Dương Dật sẽ thích.

"A... Ngươi không có mắt sao? Đi đường không chịu nhìn à." – Trương Cúc từ trên mặt đất đứng lên, tức giận chửi bậy vài tiếng, đến khi nhìn thấy người mình đụng phải là Trần Tĩnh thì mặt liền biến sắc, cái gì cũng không dám nói, lập tức bỏ chạy.

Trần Tĩnh nhíu mày, không hiểu vừa rồi vì sao bị người này đụng trúng y lại có cảm giác bất an như vậy, vả lại trên người người kia hình như có mùi máu tươi.

Nghĩ tới đó, Trần Tĩnh bước nhanh hơn, trong lòng lại càng thêm bất an, cuối cùng y không nhịn được, trực tiếp dùng khinh công quay về.

Dương Dật giã bánh đến mức thở hồng hộc, Tiểu Bảo ước chừng là nghe được tiếng cối giã, nó mở hé cửa nhìn cha mình đang đứng dựa vào tường thở nặng nhọc.

"Cha, ngươi đang làm gì vậy? Sao nhìn bộ dạng lại có vẻ rất mệt như thế?" – Tiểu Bảo kêu lên, trong mắt nó lộ ra chút ranh mãnh cùng lý giải.

"Cha, có đại cẩu kìa." – thời điểm Tiểu Bảo nhìn về phía sân nhỏ, nó liền thấy một cái đầu chó rất lớn đang từ khe cửa chui vào.

Dương Dật vừa nhìn thấy cặp mắt màu lục lộ ra hung quang kia thì trong đầu nổ đùng một cái, đây không phải là chó, tuyệt đối không phải là chó mà chính là sói.

Nắm chặt lấy chày gỗ trong tay, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm con sói đã chui được hơn nửa người vào nhà mình.

"Tiểu Bảo, mau vào nhà đóng chặt cửa lại! Nhanh lên! Mau vào đóng chặt cửa lại có nghe không!? Nhanh lên!" – Dương Dật gần như là gào lên, nếu không hắn căn bản là không thể thốt thành lời, ngay cả gào lên cũng mang theo chút run rẩy. Kỳ thực, tiếng gào của hắn cũng chẳng lớn là bao.

"Cha?" – Tiểu Bảo không hiểu, định hỏi.

"Mau đi vào, có nghe không!!?" – Dương Dật quát xong cảm giác không còn sợ hãi nữa. Đúng vậy, hắn còn có ba đứa nhỏ phải bảo vệ, sao có thể sợ hãi được. Cả thân mình đứng thẳng bước vài bước vào trong sân, trong tay cầm chắc chày gỗ, hắn nhất định không để cho con sói này làm tổn thương con của hắn.

Con sói kia từng bước từng bước tiến vào, nó đang cân nhắc xem mình đánh với Dương Dật có bao nhiêu phần thắng, chỉ cần đem người này cắn chết mang về, ngày hôm nay cả đàn sẽ không phải chịu đói. Hơn nữa, bên trong kia còn có một đứa nhỏ, nghĩ đến đó, ánh mắt của con sói lại càng thêm hung dữ.

Nhìn thấy con sói từng bước từng bước một đến gần, khí lực trên đùi của Dương Dật cũng từng chút từng chút biến mất, hắn cảm thấy hai chân mình đều mềm nhũn ra như mì sợi.

"Cố gắng lên! Cố gắng lên Dương Dật! Mày có thể làm được. Chẳng lẽ mày mới đến nơi này đã bị một chiêu bị sói cắn chết hay sao? Mày còn chưa ăn được Trần Tĩnh, còn có ba đứa nhỏ cần mày bảo vệ." – trong lòng Dương Dật một mực cổ vũ cho mình, khiến hắn không thể lùi bước. Hắn phải bảo vệ hài tử, không thể để khi Trần Tĩnh trở về lại nhìn thấy thi thể của mình trên mặt đất được.

Con sói kia cũng nhìn ra Dương Dật đang sợ hãi, con mồi của nó đang sợ nó. Đúng rồi, bên trong còn có một đứa nhỏ, phải gọi huynh đệ đến hỗ trợ đem đứa nhỏ kia về hang mới được, nếu không đợi đến khi có nhiều con mồi khác đến, chúng sẽ không có cơ hội ăn.

"Hú ú u u u u..." – con sói ngửa đầu tru lên một tiếng, tiếng vang tuy không lớn nhưng đủ để trong núi nghe thấy.

Sân nhà đã ở ngay trước mắt, Trần Tĩnh đột nhiên nghe được tiếng sói tru, ngay cả nhìn cũng không nhìn, y lập tức dùng tốc độ cực nhanh lướt qua tường nhà mình, trong đôi mắt ấy chỉ còn bạo tàn.

Dương Dật thấy con sói hướng mình lao tới, hắn vốn định lấy chày gỗ vung qua thì ngay lúc đó thiếu chút nữa gậy của hắn rơi xuống đất, đây là chuyện gì đang xảy ra, hắn nhất định là đang nằm mơ, khẳng định là đang nằm mơ. Nếu không thì sao có thể thấy được chuyện này, Dương Dật trực tiếp đứng ngây người ngốc lăng tại chỗ.

Sói xám nhìn thấy con mồi của mình đột nhiên bất động, nó há to miệng hướng cổ Dương Dật cắn tới.

Chỉ trong nháy mắt, một bàn tay lớn hữu lực nắm lấy cổ con sói. Sói xám vốn dĩ đang lao về phía trước đột nhiên thân thể bị khựng lại, rắc một tiếng, nó ngay cả kêu cũng không kêu được một tiếng đã bị Trần Tĩnh bẻ gãy cổ.

Dương Dật cuối cùng cũng thở phào một cái, đặt mông ngồi bệt xuống đất. Vừa rồi đúng là hắn đã bị hù gần chết, hiện tại lại bị Trần Tĩnh làm cho hoảng sợ. Hắn thế mà lại thấy Trần Tĩnh bay vào trong sân, đây thực sự chính là Trần Tĩnh mà hắn biết sao? Y vậy mà lại biết bay. Chẳng lẽ, Trần Tĩnh thực ra chính là minh chủ võ lâm linh tinh gì đó? Dương Dật bắt đầu yy vô hạn.

Trần Tĩnh vốn cho rằng Dương Dật bị dọa đến ngốc, thật không ngờ hắn sau khi đặt mông ngồi xuống đất thì hồn bắt đầu phiêu đến cõi tiên. Y đem gùi cởi ra đặt xuống đất, rửa tay xong xuôi rồi nhưng hồn Dương Dật vẫn còn chưa trở về, đang định đi đem hắn kéo lên thì nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo từ trong phòng vọng ra.

"Hu hu... a mỗ! A mỗ! Vừa rồi cha quát ta, còn có, còn có sói muốn cắn cha chết. Cha! Hu hu..." – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Trần Tĩnh trở về thì rút cuộc tìm lại được thanh âm của mình. Vốn dĩ nó còn tưởng đó là một con đại cẩu, nhưng mà khi nó ở trong khe cửa nhìn ra thấy con cẩu ấy định cắn cha thì nó rút cuộc biết đây không phải chó mà chính là thứ mà a mỗ vẫn nói, sói, chính là sói xám ăn thịt người.

Tiểu Bảo nhỏ giọng hu hu khóc. Đứa nhỏ này thực sự bị dọa sợ, Trần Tĩnh nghĩ.

Dương Dật cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, cả người hắn bay bổng, Trần Tĩnh của hắn vậy mà biết khinh công. Như vậy thì y nhất định chính là võ lâm cao thủ, chẳng trách lại mạnh như vậy. Hắn cũng muốn học, cái động tác vừa nãy của y quả thực đẹp trai đến ngây người. Kiếp trước Dương Dật vẫn luôn mong muốn trở thành một cao thủ võ công cao cường, có lẽ kiếp này hắn có thể thực hiện được.

"Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc nữa! Cha không phải cố ý quát Tiểu Bảo." – Dương Dật cũng có chút sót ruột, hắn vô tình đem hài tử dọa khóc mất rồi.

"Không sao nữa rồi, Tiểu Bảo đừng khóc, a mỗ đã về, cha ngươi cũng không có việc gì. Sói đã bị giết chết, sẽ không lại cắn cha ngươi nữa." – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo dỗ dành. Y nhìn về phía Dương Dật, thấy hắn không bị kinh hãi cũng yên tâm hơn một chút. Nhưng có điều, y nhớ là trước kia hễ bị dọa sợ, Dương Dật nhất định sẽ sinh bệnh phát sốt rồi còn bị mê sảng.

"Dương Dật, ngươi trước tiên đem cổng đóng lại cái đã." – Trần Tĩnh nói.

Hai người tốn không ít thời gian mới đem Tiểu Bảo dỗ nín, mà vũ khí lợi hại nhất chính là kẹo mạch nha. Tiểu gia hỏa tuy còn nức nở nhưng mà đã cầm cây kẹo trong tay liếm đến vui vẻ rồi.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ngươi sao lại biết võ công? Ngươi có phải là đại hiệp võ lâm hay không? Còn có, lần trước ngươi nói ngươi mất trí nhớ, bây giờ không phải là đã nhớ lại rồi chứ? Công phu kia của ngươi có thể dạy ta không?" – Dương Dật kéo lấy Trần Tĩnh hỏi. Đừng trách hắn vui đến mức cười như điên như vậy.

"Dương Dật, ngươi hỏi nhiều như vậy ta biết trả lời thế nào đây? Đúng là trí nhớ của ta đã khôi phục rồi, võ lâm đại hiệp là cái gì ta không biết, mà võ công của ta là từ sau khi nhớ lại mới khôi phục đấy." – Trần Tĩnh vuốt vuốt Dương Dật vẫn còn đang vô cùng hưng phấn. Cũng may là bị võ công hấp dẫn, nếu không sẽ thật sự bị con sói kia dọa cho ngốc mất.

"Ngươi khôi phục trí nhớ rồi, có thể không thèm để ý đến ta và Tiểu Bảo nữa hay không?" – Dương Dật đột nhiên nhớ đến một vấn đề lớn. Trần Tĩnh khôi phục trí nhớ rồi liệu có còn nguyện ý ở cùng người đã từng thương tổn y sao? Tuy rằng người tổn thương Trần Tĩnh không phải hắn, nhưng mà thân thể này lại đúng là như thế.

"Làm sao có thể như vậy được. Đừng nghĩ lung tung, ta vĩnh viễn cũng không vứt bỏ ngươi và hài tử đâu, vả lại cũng không nỡ làm như thế." – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Dương Dật. Dương Dật của hiện tại thật ngoan, dù bị y sờ sờ đầu cũng không thẹn quá hóa giận, đại khái lực chú ý của hắn bây giờ không đặt ở vấn đề này đi. Trần Tĩnh nghĩ, y nhất định phải sờ cho đã ghiền.

Nghe được lời cam đoan của Trần Tĩnh, Dương Dật thật cao hứng. Có một lão bà võ công cao cường thật là tốt, nếu không hôm nay hắn nhất định đã bị chuyển chỗ ở đến dạ dày sói rồi.

"Được rồi, để đến tối ta tỉ mỉ kể cho ngươi nghe có được không. Lần này là phiên chợ cuối cùng của thôn, người cứ ở trong nhà trước, đồ tết còn chưa có mua xong, ta phải đi chuyến nữa. Ta đã đem cổng sân đóng chặt rồi. Buổi sáng có thể là lúc đi đã không đóng kỹ cửa cho nên mới để sói chui vào được. Nghe lời." – Trần Tĩnh nhớ tới, cổng sân y đã đóng chặt, Dương Dật nhất định không có khả năng đem cổng từ bên trong mở ra được, khẳng định là có người mở từ bên ngoài. Việc này nếu là lúc y chưa khôi phục trí nhớ nhất định sẽ không điều tra được, như mà hiện tại Trần Tĩnh sao có thể buông tha cho những kẻ ác nhân muốn hại chết người nhà của mình.

"Ta vừa bị sói dọa sợ, ngươi còn chưa có an ủi ta." – Dương Dật còn muốn hỏi mấy thứ khác nữa, tuyệt nhiên không muốn để Trần Tĩnh đi ra ngoài.

"Đợi đến tối chúng ta nói có được không? Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, để đến tối ngươi muốn biết chuyện gì ta cũng sẽ nói cho ngươi hết." – Trần Tĩnh lại vuốt vuốt đầu Dương Dật.

"Không cho phép xoa nữa, sắp thành ổ gà rồi." – Dương Dật đập đập bàn tay đang vuốt đầu hắn của Trần Tĩnh. Vừa rồi hưng phấn quá nên để y sờ đầu mình nhiều lần như vậy, nếu mà không cao lên được thì nhất định chính là do Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh lại một lần nữa đeo gùi lên lưng, y muốn đi tra xem vì sao giữa ban ngày ban mặt sói lại bị hấp dẫn đến sân nhà mình.

Từ trong sân đem cổng đóng chặt lại, y cẩn thận quan sát bên ngoài, tuy không tìm được đồ vật gì rõ ràng nhưng lại ngửi được một lượng lớn mùi máu tươi. Thò tay vào góc tường quẹt một cái, đưa lên mũi ngửi, đây nhất định là máu của thỏ rừng. Ở ngoài cổng nhà y bị đổ rất nhiều máu thỏ rừng, sói bị hấp dẫn đến cũng không có gì kỳ quái. Mà có người nào đó đã đem cổng nhà bọn họ mở ra, lúc này mới để sói có cơ hội chui vào.

Trần Tĩnh đột nhiên nghĩ đến Trương Cúc toàn thân toàn là mùi máu tươi. Người đó chính là a mỗ của Trương Tú Nhi, chẳng lẽ chính là do hắn làm? Đây chính là muốn giết chết cả nhà của y mà. Trần Tĩnh hay tay nắm chặt, ba lần bảy lượt tổn thương Dương Dật, bây giờ lại còn muốn giết chết phu quân y và hải tử, không thể tha thứ được.

Y đem con sói bị giết chết lên núi chôn, sau đó lại coi như không có việc gì đi phiên chợ mua một ít đồ gì đó. Lúc về đến nhà, ở trên đường y lại thấy Trương Cúc đi theo sau lưng mình, thỉnh thoảng lại nhìn trộm, Trần Tĩnh lại càng có thể khẳng định chuyện này chính là do hắn làm.

***

Dương Dật từ sau khi Trần Tĩnh rời đi, trong lòng vẫn chưa được bình tĩnh lắm, có điều hắn vẫn cố ổn định lại tâm tình đi thay tã cho tiểu ca nhi, cho bọn nó uống sữa dê rồi trêu chọc một lúc. Lại để Tiểu Bảo đã ổn định tinh thần trông đệ đệ, lúc này mới đi xử lý đống đồ mà Trần Tĩnh mua về.

Đặt trên cùng gùi là mấy túi hạt dưa và đậu phộng, Dương Dật đem mấy thứ đó bỏ vào bình gốm đặt ở trong phòng. Mấy gói giấy dầu gói mứt và ô mai thì để vào trong tủ bát, ở trong phòng có hơi nóng, sợ là mấy thứ đó sẽ hư mất.

Còn lại hạch đào, Dương Dật nghĩ ngày mai hãy tách, hôm nay phải đem số thịt này xử lý cái đã. Số thịt heo hơi mỡ thì đem ướp gia vị, một ít thì để vào trong sân cho chúng đông lạnh. Như vậy thì đến mùa hè nhà hắn có thể ăn được thịt khô mĩ vị, mà hiện tại cũng được ăn thịt heo tươi. Trời lạnh thế này, không khí bên ngoài chính là một cái tủ lạnh thiên nhiên.

***

Trần Tĩnh lúc trở về thì thấy Dương Dật và Tiểu Bảo đang ăn thứ gì đó đen sì, nhìn có vẻ rất ngon, miệng Tiểu Bảo phình ra nhai, hai má cũng phùng lên.

"Trần Tĩnh, mau đến đây ăn, ta vừa rồi làm bánh mật, thật không ngờ hương vị cũng khá ngon." – Dương Dật đem một ít mứt quả xé ra để lên trên, lại bôi vào một ít mật ong, hương vị rất ngon, lại đặc biệt, vừa có vị ngọt ngào của mật ong và mứt quả, vừa có vị thơm của gạo thô, quan trọng hơn là hoàn toàn không có chút cảm giác khô ráp.

"Ngươi lại làm ra thứ kỳ lạ hiếm thấy gì rồi." – Trần Tĩnh cười cười cắn một miếng bánh Dương Dật đưa tới, tinh tế nếm thử, mùi vị này đúng là không tồi, như thế nào mà khi ăn có vị của gạo thô lại cảm thấy rất mềm mịn.

Chương 39

Buổi tối, chờ đến khi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đi ngủ Dương Dật có cảm giác như mình đã đợi cả thế kỷ ấy, trong lòng ngứa ngáy vô cùng, bây giờ thì rút cuộc cũng có thể hỏi Trần Tĩnh cho rõ ràng rồi. Đêm hôm nay, hắn chẳng những muốn hỏi rõ mọi chuyện, mà còn muốn đem Trần Tĩnh ăn sạch.

Dương Dật cảm giác được bàn tay Trần Tĩnh sờ sờ cổ mình, từng đợi tê dại từ những chỗ bị y sờ qua truyền thẳng vào trong lòng.

"Trần..." – Dương Dật vừa mới mở miệng, ngay lập tức nhắm mắt lại, an ổn ngủ mất.

Trần Tĩnh thu hồi tay, y rời giường, giúp Dương Dật đem chăn mền kéo lại xong mới nhảy ra khỏi sân.

Dùng tốc độ cực nhanh đi vào nhà Trương Cúc, nhảy lên nóc nhà, ghé vào nóc phòng nhà hắn, vạch một phiến ngói đen lên, tiếng nói chuyện nho nhỏ từ bên dưới liền truyền ra.

"Ngươi nói thử xem, sao Dương Dật lại không bị sói cắn chết chứ? Ta rõ ràng trốn ở phía xa nhìn thấy con sói đó đi vào, vậy mà lúc Trần Tĩnh đi ra cũng không thấy y có gì bối rối. Bên nhà Trần Nghĩa cũng chẳng có động tĩnh gì, vì thế cho nên Dương Dật và ba đứa bé kia nhất định là không bị sói cắn chết." – Trương Cúc nói. Nếu như không phải tại Dương Dật kia thì Tú Nhi nhà hắn làm sao lại bị người ta đánh gãy chân chứ. Hắn rất hận Dương Dật. Tú Nhi gả lên thị trấn lâu như vậy vì cái gì không có hài tử? Nhất định là Dương Dật đó đã giở trò làm hại con hắn. Trương Cúc nghĩ, con ma ốm kia suốt bốn năm không ra khỏi cửa, chắc chắn là do ở trong nhà nguyền rủa Tú Nhi. Nếu không vì sao nửa năm nay Dương Dật lại không bị bệnh nữa, vả lại con hắn lại bị đánh gãy chân? Nếu như hè năm nay con ma ốm đó chịu cưới con hắn, con hắn cũng không cần phải chịu khổ như vậy. Rõ ràng trước kia Dương Dật từng nói là yêu Tú Nhi, vậy mà bây giờ lại trơ mắt ra nhìn nó bị gả cho một lưu manh ở thôn bên cạnh. Càng nghĩ Trương Cúc càng hận Dương Dật.

"Không chết chính là không chết chứ sao. Một con sói có thể làm được chuyện gì? Nếu dẫn đến năm sáu con, thì ngay cả Trần Tĩnh cũng bị cắn chết ấy chứ. Mau đi ngủ đi, sau lại lại tính cách khác. Nhà hắn có ba tiểu hài tử, muốn giết một đứa để Tú Nhi hả giận còn không phải là rất dễ dàng sao." – Hán tử của Trương Cúc nói xong liền nằm xuống, rất nhanh phát ra tiếng ngáy.

Trần Tĩnh hai tay nắm chặt, y thật sự rất muốn trực tiếp bóp chết cả nhà người này, tất cả bọn chúng đều là ác nhân. May mắn lúc trước y bị trôi đến đây, nếu không Dương Dật bị bọn họ giết chết lúc nào cũng không biết. Trần Tĩnh bắt đầu hoài nghi, lúc trước Dương Dật bị đụng đầu cũng là do những người này hại, nếu không sao hắn tự nhiên không có việc gì lại đi đụng đầu vào bia mộ của a mỗ mình chứ? Lúc đó Dương Dật ở mộ một mình, phu quân y chân tay yếu đuối, rất có khả năng là bị người của Trương gia đè lại đập đầu vào mộ bia. Đáng tiếc Dương Dật bị mất trí, chuyện lúc đó không nhớ chút gì cả. Y nghĩ, mấy người kia thích sói như vậy, vậy thì cứ để sói chấm dứt mạng của bọn chúng luôn đi.

Trần Tĩnh chạy đến hang sói trên núi, những con sói này mặc dù sẽ chạy lòng vòng ở chân núi, nhưng mà từ khi y đem phân gấu rải ra thì bọn nó đã không còn đến nữa. Lần này đại khái là do tuyết rơi, đem phân gấu vùi xuống làm mất mùi cho nên chúng mới lại tới.

Ở hang sói, Trần Tĩnh nghe được thanh âm của sói con. Y rút cuộc có thể hiểu vì sao con sói kia giữa ban ngày ban mặt lại đi vào trong thôn rồi. Sói con vừa mới sinh cho nên sói cái cần rất nhiều đồ ăn, nó bí quá hóa liều cũng là rất bình thường.

Trần Tĩnh vô thanh vô tức dùng nội lực hút lấy một con sói con, trước khi rời đi y còn nhéo con sói con một cái.

Sói con phát ra một tiếng "Uu" ngay lập tức đánh thức đàn sói đang ngủ. Đợi đến khi sói cái phát hiện ra con nó bị người bắt mất, lập tức gào thét ầm lên.

Đàn sói ở cách đó không xa nghe được tiếng gào thét của sói mẹ cũng tru ầm lên, cả đàn đuổi theo Trần Tĩnh.

Người trong thôn nghe được tiếng gào thét của đàn sói đều đóng chặt cửa, tắt hết đèn đi, không có bất cứ ai muốn đối địch cùng bọn chúng.

Trần Tĩnh một đường dẫn đàn sói đến Trương gia, ngươi đã muốn dụ sói đến cắn chết hài tử của ta, vậy thì cứ để bọn chúng chấm dứt tính mạng của các ngươi đi. Y đem con sói con vứt vào giữa sân, lại mở cửa sân ra.

***

"A!!!" – Dương Dật giật mình tỉnh dậy. Hắn mơ thấy một con sói với cặp mắt hung ác màu xanh lục hướng hắn cắn tới, thật đáng sợ, ở trong mộng Trần Tĩnh không có đến cứu hắn. Dương Dật vỗ vỗ ngực thở hổn hển.

"Làm sao vậy Dương Dật? Gặp ác mộng sao?" – Trần Tĩnh ngồi dậy đem đèn thắp lên.

"Ừ. Mơ thấy bị sói cắn. Ngươi lúc đó cũng không đến cứu ta. Ta sợ quá nên tỉnh dậy." – Dương Dật nói.

"Không sao nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua." – Trần Tĩnh lau đi mồ hôi trên trán Dương Dật, xem ra hắn vẫn là bị hù sợ.

Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, đúng rồi, hình như hắn đã quên mất chuyện gì đó rất quan trọng. Sao đột nhiên lúc đó lại ngủ quên nhỉ, rõ ràng hắn vừa mới định hỏi Trần Tĩnh, vậy mà chỉ vừa mới một khắc đã ngủ mất. Dương Dật nghĩ mãi cũng không thông rút cuộc là có chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ là bị Trần Tĩnh điểm huyệt ngủ sao? Dương Dật nghĩ.

"Trần Tĩnh, ta hỏi ngươi, có phải lúc đó đã điểm huyệt ngủ của ta không? Ta lúc đó rõ ràng muốn hỏi chuyện ngươi kia mà, sao đột nhiên thoáng cái đã ngủ mất được?" – Dương Dật đem Trần Tĩnh áp dưới thân hỏi.

"Sao có thể như thế được? Ta lúc đó còn muốn nói về chuyện của ta với ngươi, kết quả ngươi đột nhiên lại ngủ mất." – Trần Tĩnh không thừa nhận, nếu như y nhận mình đã điểm huyệt ngủ của Dương Dật, vậy thì ngày mai, khi chuyện của Trương gia truyền đến, Dương Dật nghe được nhất định sẽ hoài nghi. Có lẽ y có tư tâm nhiều hơn, nhưng mà y không muốn Dương Dật biết, y vẫn luôn hy vọng hắn có thể vô ưu vô lự mà sống.

"Chẳng lẽ thực sự là ta ngủ quên sao? Sao lại có thể thế chứ?" – Dương Dật bắt đầu cảm thấy, có lẽ là mình ngủ quên thật.

"Vậy bây giờ ngươi kể chuyện của ngươi cho ta nghe được không? Ta bị ác mộng đánh thức, hiện tại một chút cũng không buồn ngủ." – Dương Dật ghé vào ngực Trần Tĩnh nói.

Trần Tĩnh dưới ngọn đèn nhìn Dương Dật, làn da trắng nõn tinh tế bóng loáng, một đôi mắt mở to ngay thẳng nhìn y, trong đôi mắt ấy có chờ mong, cũng có cả lo lắng.

"Ta là ca nhi của Trịnh quốc công Nam Nhạc quốc. Năm mười lăm tuổi ở trên chiến trường thay ca ca ra trận, lúc đó chính là lừa gia đình vụng trộm chạy đi tìm ca ca. Kết quả vừa nhìn thấy huynh ấy liền phát hiện chân ca ca bị thương. Khi đó sĩ khí của binh lính đang cao, ca ta như vậy vẫn còn muốn xuất chiến, huynh ấy ngay cả đứng lên cũng không nổi, huống chi đòi đánh giặc. Cho nên ta đã thương lượng với quân sư, lúc bé ta cùng học võ công, binh pháp với ca ca, chỉ có điều ca nhi thì không được lên chiến trường, vì vậy ta bàn bạc với quân sư gạt tất cả mọi người, thay huynh ấy đi đánh giặc. Nuốt ruối mang thai của ta hơi lệch, màu sắc cũng không đậm, chỉ cần dùng một ít thuốc là có thể che được, mặc vào chiến bào của ca ca thì chẳng quân sĩ nào có thể nhận ra ta là giả cả." – Trần Tĩnh vuốt vuốt đầu Dương Dật. Y nhớ rõ lúc đó mình vui vẻ đến mức nào, rút cuộc những thứ mình học được đã có chỗ hữu dụng, có thể giúp đỡ được ca ca y sao lại không vui cho được chứ.

"Sau đó thì sao? Sau đó thế nào?" – Dương Dật thấy Trần Tĩnh dừng lại thì lập tức thúc giục y nói tiếp.

"Về sau thế nào sao? Trận đó đánh thắng, ta dĩ nhiên là khôi phục thân phận ca nhi rồi." – Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật, hai tay nắm thật chặt, tiếp theo sau đây chính là sự tình khiến y đau khổ nhất.

"Vậy ngươi vì sao lại trở thành quân nô?" – Dương Dật hỏi. Hắn thực ra không quá muốn nhắc đến chuyện này với Trần Tĩnh, dù sao cũng chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Trần Tĩnh đã lấy lại được ký ức, sự lo lắng trong lòng hắn đã khác, hắn hy vọng có thể biết được nhiều hơn những chuyện liên quan đến y.

"Ta năm mười bốn tuổi gặp được thái tử, đã đem lòng yêu thích y cho nên cầu gia gia giúp ta. Nếu như ta biết rõ sự tình về sau sẽ như thế này thì chắc chắn sẽ không vọng tưởng làm chủ quân của thái tử. Ta thực sự không biết thái tử lại ghét ta như vậy. Trên đường trở về nhà, thái tử bí mật đến tìm ta, khi đó ta chẳng chút phòng bị nên bị y ép uống Vong ưu, may là lúc đó y không biết ta có võ công. Thời điểm tỉnh lại, ta đã đem số dược còn lại ở trong bụng nôn ra, mặc dù không biết vì sao phải làm như vậy, nhưng trong lòng luôn tâm tâm niệm niệm là phải đem tất cả những thứ trong bụng nôn ra hết. Lúc đó, ta cũng không nhớ được mình biết võ công, sau đó ta cứ thế ngất đi." – Trần Tĩnh cọ cọ cằm lên đầu Dương Dật.

"Về sau ta bị đưa đến Tây Lương, khi đó mới bị ấn lên quân nô ấn, ngay lúc đi ra thì đụng phải một lão quân nô. Sau đó lão quân nô nhận ta, đem hai người đưa ta đến giết sạch, ngay cả người ấn nô ấn lên người ta cũng giết luôn. Sau đó ông ấy giúp ta che giấu thân phận ca nhi, một mực chiếu cố ta, ta về sau mới biết được ông ấy và Tây Lương tướng quân có quan hệ. Nhận sự chiếu cố của ông ấy vài năm, tuy rằng phải chịu không ít khổ những cũng không bị khi dễ." – Trần Tĩnh cười rộ lên. Nếu như không phát sinh sự tình như vậy, làm sao y có thể gặp được cái người lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ này chứ, nếu như không gặp sự tình này, sao y có thể có được Tiểu Bảo và Quân Hạo, Quân An. Đây chính là gia đình mà một tay y gây dựng lên đấy.

Dương Dật không nói gì, hắn nhướn lên nhẹ nhàng hôn Trần Tĩnh. Hắn không thể tưởng tượng nổi lúc nhớ lại mọi chuyện y đã đau khổ đến nhường nào, khi đó lại còn ngay thời điểm y khó sinh nữa chứ. Dương Dật cảm thấy trong lòng ẩn ẩn đau, hắn thực sự đau lòng y.

"Không sao nữa rồi, tất cả đều đã qua, hiện tại chúng ta sống rất tốt." – Dương Dật thì thầm vào tai Trần Tĩnh, sau khi nói xong liền liếm lỗ tai của y.

"A... đừng làm như vậy, ngứa." – Trần Tĩnh lập tức lắc lắc đầu nói. Vừa rồi lúc Dương Dật nói chuyện đã thổi khí vào điểm mẫn cảm của y, bây giờ lại liếm chỗ đó khiến y không tự giác kêu lên, đây là chuyện chưa từng phát sinh qua bao giờ.

"Trần Tĩnh, ngươi đỏ mặt đỏ đến cả cổ rồi, lại để cho gia liếm một cái." – Dương Dật đùa giỡn lưu manh nói.

"Dương Dật, ngươi đừng nghịch ngơm nữa." – Trần Tĩnh yếu ớt phản ứng.

"Không được nhúc nhích. Đừng có lúc nào cũng kêu Dương Dật, Dương Dật, lúc trước chẳng phải luôn gọi ta là phu quân đó sao. Bây giờ sao lại xa lạ như vậy? Mau, tới gọi một tiếng A Dật ta nghe, như vậy sẽ thân thiết nhiều hơn, đúng không Tiểu Tĩnh?" – Dương Dật bay ra bộ dáng ta là đại gia.

"Vì cái gì ngươi là A Dật mà ta phải gọi là Tiểu Tĩnh? Nhìn thế nào thì ta cũng cao hơn ngươi rất nhiều a." – Trần Tĩnh hoàn toàn không chịu phối hợp.

"Ta là người đàn ông của ngươi. Vả lại bởi vì ta không cao lớn như ngươi cho nên muốn gọi ngươi là Tiểu Tĩnh, như vậy người ta mới có thể biết ta là hán tử của ngươi nha, nếu không thích thì ta gọi ngươi là Tiểu Trần, được không." – Dương Dật ra vẻ nhượng bộ nói.

Trần Tĩnh cảm thấy cái lý do này rất miễn cưỡng, nhưng mà Dương Dật thich là được rồi, nếu cứ để y một mực gọi phu quân phu quân, y cũng không chịu nổi. Kỳ thực từ lúc nhớ lại đến giờ, y gọi cụm từ đó cảm thấy rất... ngượng miệng.

"Ừ, người thích là được rồi, A Dật." – Trần Tĩnh thử kêu một tiếng, rất tốt, không có cảm giác kỳ cục.

"Lúc này mới ngoan, Tiểu Trần, hắc hắc hắc" – Dương Dật cười gian tựa như đã chiếm được lợi lớn vậy.

"Được rồi. Đã hơn nửa đêm, cũng phải đi ngủ rồi. Nếu còn không ngủ ngày mai sẽ không dậy nổi." – Trần Tĩnh cảm thấy không khỏe. Chẳng hiểu vì sao hôm nay y cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, "chỗ đó" hình như hơi hơi ngóc đầu, từ trước tới giờ y chưa từng trải qua chuyện như thế này.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh cứ nhích qua nhích lại, lại thấy thứ gì đó ngạnh cọ vào chân mình, hắn liền bừng tỉnh đại ngộ, thì ra... Trần Tĩnh lên rồi.

Dương Dật đưa tay sờ soạng xuống dưới, bàn tay trơn tuột chui vào trong quần Trần Tĩnh, nắm lấy vật thể đã cứng lên được một nửa kia. Hắn đã sớm thấy chỗ đó của Trần Tĩnh lúc nó còn say ngủ, so ra cũng không nhỏ hơn hắn, lại còn là màu trắng nhạt, hiện tại cầm ở trong tay, cảm giác nóng vô cùng. Tiểu Trần Tĩnh ở trong tay Dương Dật rất nhanh liền đứng thẳng, thậm chí còn có thể cảm giác được nó đang rung động.

Đem quần của Trần Tĩnh kéo xuống cho khỏi vướng, một tay luồn xuống dưới kích thích hai tiểu cầu.

"Đừng nhúc nhích, ngoan." – thời điểm Trần Tĩnh muốn đẩy mình ra, Dương Dật nhỏ giọng nói. Thấy Trần Tĩnh phối hợp, hắn liền cậy mạnh đè y xuống dưới. Thực ra thì Dương Dật căn bản là chẳng dùng bao nhiêu sức, thời điểm hắn vừa mới nói xong thì Trần Tĩnh đã thuận theo nằm xuống giường rồi.

Dương Dật mặc dù chưa từng làm qua với ai, nhưng mà hắn vẫn thường xuyên cùng với ngũ chỉ cô nương giao lưu kết hợp (aka quay tay) cho nên kinh nghiệm vẫn là đầy đủ.

Hắn cúi đầu cắn lấy khỏa hồng anh trên ngực Trần Tĩnh, bên còn lại cũng được hắn dùng tay vuốt ve. Hô hấp của Trần Tĩnh mỗi lúc một dồn dập, hắn lại tiếp tục dùng tay ve vuốt lấy lòng y, ngón cái còn thỉnh thoảng lướt qua linh khẩu, một giọt chất lòng từ trong đó rỉ ra. Dương Dật cũng cảm nhận được khi ngón tay của hắn vừa mới lướt qua thì chất lòng cũng rỉ ra khiến tay của hắn vận động càng thêm thông thuận. Dương Dật cảm thấy thật thú vị, hắn không ngừng dùng chất lỏng kia vuốt Tiểu Trần Tĩnh, khiến chỗ đó càng lúc càng trơn.

"A... nhẹ... nhẹ chút." – Trần Tĩnh vặn vẹo thân, khe khẽ nói. Y sợ sẽ đánh thức hài tử cho nên vẫn luôn nhịn không phát ra tiếng.

Dương Dật rút cuộc cũng phục hồi tinh thần, vừa rồi chỉ lo phía dưới, trong miệng hắn dùng quá nhiều sức vì vậy điểm nhỏ trên ngực Trần Tĩnh đã bị hắn cắn bị thương, trong miệng tràn ra vị rỉ sắt, hắn đau lòng dùng lưỡi liếm liếm.

Thân thể Trần Tĩnh lập tức căng cứng run lên. Dương Dật phát giác y đã đến giới hạn, một mặt đẩy nhanh tốc độ trên tay, một mặt ra sức liếm mút khỏa đậu đậu bị thương kia.

Bạch quang trước mắt lóe lên, thân thể Trần Tĩnh vốn đang căng cứng lập tức buông lỏng.

Lảm nhảm: Ai mà nghĩ Trần Tĩnh nhà ta thánh thiện thì lầm rồi nha~ Trần Tĩnh nhà ta chỉ đối tốt với người tốt với y mà thôi~

Chương này có chút xôi =)) Chắc các vị đại gia cũng đỡ đói bụng rồi nhể. Thú thiệt là tại hạ rất ít đọc H, nhưng một khi đọc sẽ đọc cái loại siêu nặng cỡ 21+ đổ lên, từ ngữ sử dụng cũng rất thô tục cho nên khi edit cái này không dám đưa vào, chỉ ráng edit lại theo lời tác giả :v nếu thấy nó không hay thì thôi... mọi người thông cảm. Chứ mà edit theo mấy cái suy nghĩ thô tục của tại hạ chắc... nát :v

Chào thân ái và quyết thắng.

P/s: chẳng biết c sau có H không nữa :v

Chương 40

"Tiểu Trần, đến nếm thử hương vị của ngươi xem thế nào." – Dương Dật đem dịch thể trong lòng bàn tay hướng lên mặt Trần Tĩnh. Trần Tĩnh quay mặt sang một bên không nhìn, trước kia Dương Dật tuyệt đối không làm mấy chuyện thế này, y có chút không quen, mặt liền đỏ như trái cà chua chín.

"Người đừng gọi ta là Tiểu Trần." – Trần Tĩnh nói. Y không thích Dương Dật ở trước tên của mình đặt chữ Tiểu, nghe chẳng hay chút nào.

Dương Dật vừa nghe đã đoán được ý của Trần Tĩnh, chỉ cần hắn đổi cách gọi, Trần Tĩnh nhất định sẽ đồng ý liếm thứ trong tay hắn. Nhìn bộ dáng thẹn thùng của y, hắn cảm thấy đặc biệt thú vị.

"Được, vậy ngươi thích ta gọi là gì? A Trần hay A Tĩnh?" – Dương Dật liếm liếm chóp mũi Trần Tĩnh.

"A Tĩnh đi, nghe hay hơn, vả lại cũng giống ngươi một chữ." – Trần Tĩnh nói xong đưa tay nắm lấy tay Dương Dật đưa lên miệng nhẹ nhàng liếm một cái.

"A..." – lòng bàn tay Dương Dật lập tức co rụt lại, bụng dưới sớm đã phát nhiệt, nhưng mà không biết phải bắt đầu như thế nào, dù sao đây cũng là lần đầu hắn cọ sát thực tế thế này a.

Trần Tĩnh cầm lấy tay Dương Dật từng chút từng chút đem dịch thể trên đó liếm sạch sẽ, mãi cho đến khi không còn ngửi thấy quá nhiều vị tanh nữa mới thôi.

"Hương vị thế nào?" – hai mắt Dương Dật lóe lóe hỏi.

"Có chút tanh." – Trần Tĩnh thật thà đáp.

"Ngươi đúng là mộc đầu nhân nha, một chút tình thú cũng không có. Đáng lẽ phải nói hương vị rất ngon, ngươi cũng đến nếm thử đi mới đúng." – Dương Dật khẽ cười nói, vừa nói xong đã ngây ngẩn cả người, trên miệng toàn là mùi tanh, Trần Tĩnh vậy mà lại hôn hắn.

Dương Dật muốn giãy dụa nhưng chẳng có cách nào giãy ra đành đảo khách thành chủ, cái lưỡi trơn tuột tiến vào miệng Trần Tĩnh, khiến hai đầu lưỡi khiêu vũ cùng nhau.

Màn hôn kịch liệt qua đi, Trần Tĩnh vẫn là khí định thần nhàn, còn Dương Dật thì ngược lại, thở không ra hơi. Ai bảo hắn không có nội công thâm hậu giúp chống đỡ kia chứ.

Trần Tĩnh xoay người một cái, đem Dương Dật đặt ở trên giường, rất nhanh cởi quần Dương Dật ra, ngón tay đưa vào trong miệng liếm ướt sau đó luồn xuống phía sau, một loạt động tác làm rất thành thục.

Thời điểm Dương Dật vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Trần Tĩnh đã đem tiểu Dương Dật đang phát nhiệt dựng thẳng lên, từ từ ngồi xuống. Dương Dật vốn đang muốn giành lại quyền chủ động lập tức dừng lại, hắn hít vào một hơi, con mẹ nó, cảm giác thực sự quá sung sướng.

Tiểu huynh đệ của hắn được lỗ nhỏ của Trần Tĩnh chặt chẽ bao lấy, bên trong rất nhanh liền phát nhiệt. Đợi đến khi Trần Tĩnh hoàn toàn ngồi xuống hắn mới thở ra một hơi. Bời vì lúc nãy quá kích thích, cho nên hắn quên cả hô hấp, cứ vậy mà hưởng thụ cảm giác ấy.

"A... A Tĩnh." – Dương Dật chưa kịp nói gì đã bị Trần Tĩnh hôn lấy.

Nụ hôn chấm dứt, y cũng đã thích ứng được vật thể đang chôn trong cơ thể mình, nhẹ nhàng cử động. Lần thứ hai ngồi xuống, thân thể đã quen dần, y lập tức đẩy nhanh tốc độ.

Dương Dật hoàn toàn bị đả bại, bởi vì Trần Tĩnh rất am hiểu cách làm thế nào để Dương Dật có thể hưởng thụ được nhiều nhất. Y lên xuống thật nhanh, sau đó thả chậm lại tốc độ một hai lần. Dương Dật hai tay nắm chặt gối đầu, thoải mái muốn phát điên rồi, bây giờ ngoại trừ thở hổn hển, hắn chẳng thể làm nổi chuyện gì khác.

Hắn cảm giác như mình đang phiêu trên một cơn sóng lớn, không biết qua bao lâu, thân thể đột nhiên run lên, Trần Tĩnh lại một lần nữa tăng thêm tốc độ. Dương Dật run rẩy một hồi, cả người cương lên rồi buông lỏng xuống.

Trần Tĩnh cúi đầu, không ngừng hôn lên mặt Dương Dật, cầm lấy bố khăn ở đầu giường giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán.

"Mệt không?" – Trần Tĩnh ở trên người Dương Dật vận động một lúc lâu, tận lực không đem sức nặng của mình đè lên người hắn, nhưng mà mỗi lần y lên lên xuống xuống, nhất định cũng sẽ khiến Dương Dật mệt mỏi.

"Chỉ hơi mệt chút thôi, thực sự rất thoải mái." – Dương Dật từ trong dư âm của cao trào phục hồi tinh thần hưng phấn nói. Đúng là quá kích thích. Có điều, sao hắn cứ cảm thấy đây là Trần Tĩnh làm hắn chứ không phải hắn làm y. Không được, lần sau nhất định phải giành lấy quyền chủ động, dù như thế này cũng rất thích, nhưng hắn là trượng phu, phải lấy lại chút mặt mũi nữa chứ.

"Ừm... Thích là tốt rồi, mau đi ngủ thôi, cũng đã muộn. Ngày mai ta sẽ nấu chút trà sâm cho ngươi bồi bổ." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, kéo chăn mền lại, ôm hắn vào trong lòng.

"A Tĩnh, ta lạnh." – Dương Dật nép người vào trong ngực Trần Tĩnh nói, đầu dụi dụi vào cằm y.

"Vẫn còn lạnh sao?" – Trần Tĩnh hai tay nắm thật chặt. Đột nhiên y nhớ đến cái gì đó, bàn tay ấm áp lập tức dán lên lưng hắn, nội lực từng chút từng chút một như dòng nước ấm áp truyền vào thân thể Dương Dật.

"Thật thoải mái, thật ấm." – Thời điểm Dương Dật được từng cỗ từng cỗ nội lực truyền vào nói.

"A Tĩnh, thứ này có phải là nội lực không? Ngươi dạy ta có được không?" – Dương Dật dựa sát vào tai Trần Tĩnh nói.

"Học võ phải bắt đầu từ lúc còn nhỏ, kiên trì bền bỉ mới được. Tuổi của ngươi đã lớn, kinh mạch cũng đã định hình nên không thích hợp học nữa. Có điều Tiểu Bảo thì ngược lại, sang năm là bắt đầu học được rồi." – Trần Tĩnh thu tay lại nói.

"Sao lại thế chứ, nếu học được thì ta sẽ không cần phải sợ lạnh nữa." – Dương Dật có chút thất vọng.

Trần Tĩnh nghĩ, vừa rồi y dùng nội lực của mình truyền vào cho Dương Dật một ít, tay chân hắn lập tức ấm áp hơn. Có điều, tuổi của hắn thực sự đã lớn, bây giờ mới bắt đầu học thì không dễ dàng gì. Bất quá, mỗi đêm y có thể truyền cho hắn một chút nội lực, đợi đến khi tích lũy đủ, nói không chừng Dương Dật cũng có thể tự làm ấm người.

"Đừng lo, ta sẽ nghĩ biện pháp. Tuy rằng không thể để ngươi luyện được một thân nội lực thâm hậu, nhưng ít nhất cũng có thể khiến ngươi không còn sợ lạnh nữa." – Trần Tĩnh từ từ nói, người trong ngực hiện tại ôm đã thấy ấm áp mềm mại dễ chịu hơn rồi. Mùa đông năm nay rút cuộc Dương Dật cũng đã béo lên được một chút.

"A Tĩnh, ngươi có muốn về lại nhà của ngươi không? Trịnh quốc công gì đó, nghe thôi đã thấy rất có thế lực rồi." – Dương Dật trong lòng thực ra rất lo lắng, hắn không có năng lực, cũng chẳng có thể lực, lấy tư cách gì mà lưu lại một người tốt như vậy chứ.

"Nơi đó không phải nhà của ta. Ngươi là phu quân ta, nhà ta là ở chỗ này, nơi nào có ngươi và hài tử thì nơi đó chính là nhà của ta." – Trần Tĩnh như có như không vuốt ve lưng Dương Dật.

Dương Dật vốn đã rất mệt, nghe được những lời Trần Tĩnh nói, hai mắt liền không chống đỡ nổi nữa rất nhanh liền khò khè ngủ.

Nhìn hắn say ngủ như vậy, khóe miệng Trần Tĩnh cong lên. Dương Dật hiện tại vô cùng để tâm đến y, chỉ sợ y vứt bỏ hài tử mà về nhà. Kỳ thực, kể từ khi quyết định ở lại nơi này, y đã không còn nghĩ đến chuyện sẽ rời đi nữa. Y không cam lòng rời bỏ Dương Dật và bọn nhỏ.

***

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng Trần Tĩnh đã tỉnh dậy, y dùng nội lực luân chuyển trong cơ thể Dương Dật một vòng khiến thân thể hắn ấm áp lên, cuối cùng mới đem một cỗ rất nhỏ lưu lại trong thân thể hắn.

"A Dật, mau dậy, uống chút canh rồi hãy ngủ tiếp." – Trần Tĩnh đem một chén canh nhân sâm đưa đến.

"Đáng ghét, Trần Tĩnh, đừng lay ta nữa." – Dương Dật mơ mơ màng màng lầu bầu nói.

"Uống trước đã rồi hãy ngủ." – Trần Tĩnh kiên trì.

Dương Dật tối hôm qua ngủ không ngon, nửa đêm lại lao lực, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, hai mắt làm cách nào cũng không mở ra được.

Trần Tĩnh đem người vịn dậy, mãi đến khi Dương Dật ngoan ngoãn uống hết chén canh mới giúp hắn nằm xuống đắp lại chăn.

"A mỗi, cha sao đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy?" – Tiểu Bảo ngồi ở trên giường hỏi.

Trần Tĩnh đem quần áo ấm từng cái từng cái một mặc lên cho Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa béo núc ních cả người toàn là thịt mềm, mặc quần áo xong nhìn càng giống một quả cầu tròn vo.

"Cha ngươi tối qua ngủ không được ngon giấc, đừng đánh thức hắn." – Trần Tĩnh đối với tiểu gia hỏa hai mắt loạn chuyển nói.

"Đã biết rồi, a mỗ. Mà tiểu đệ đệ đã tỉnh chưa?" – thời điểm Trần Tĩnh muốn mặc quần cho Tiểu Bảo, nó nằm úp sấp lên cái rương gỗ nhìn qua bên chỗ hai tiểu ca nhi ngủ.

"Tiể đệ đệ đã dậy từ sớm rồi, chỉ có Tiểu Bảo giống mèo lười thôi." – Trần Tĩnh vừa mặc quần cho Tiểu Bảo vừa nói.

"Tiểu Bảo mới không phải là mèo lười đâu, cha mới là mèo lười, cha đến giờ vẫn chưa chịu rời giường." – Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Ngoài phòng tuyết lại rơi một trận nhỏ, Dương Dật bị Tiểu Bảo líu ríu ồn ào làm cho tỉnh lại, thật không ngờ cái thân thể này lại vô dụng như vậy, tối qua mới làm có một lần hôm nay lại không dậy nổi. Đã thế hắn lại còn bị đau lưng, rõ ràng hắn là công cơ mà, bây giờ nhìn cứ như là hắn bị Trần Tĩnh làm ấy.

"Tuyết lại rơi rồi." – Dương Dật nhìn vào trong sân thấy bông tuyết bay bay nói.

Rầm rầm rầm – "Dương Dật mở cửa, mau mau mở cửa" – bên ngoài sân vang lên tiếng đập cổng.

"A Dật, ngươi mang Tiểu Bảo đi ăn cháo đi, để ta mở cửa cho." – Trần Tĩnh cũng phần nào đoán ra được Trần Nghĩa đến vì việc gì. Tối qua y đã tận mắt chứng kiến cả nhà mấy người kia bị sói cắn chết.

Trần Tĩnh ra mở cổng, thời điểm Trần Nghĩa cấp tốc muốn xông vào thì bị y túm lấy quần áo kéo lại.

"Dương Dật thân thể không tốt, mấy chuyện không hay ngươi không nên nói với hắn." – Trần Tĩnh nói.

Trần Nghĩa sửng sốt, hắn lúc nãy đi xem cảm thấy rất cao hứng, lại quên mất thân thể Dương Dật không tốt, nếu đem Dương Dật dọa đến phát bệnh thì chẳng phải là hắn đã phạm lỗi lớn rồi sao. Chuyện như thế này ngay cả ca nhi nhà mình hắn cũng không dám kể cơ mà. Trương gia kia đêm hôm qua không biết vì lý do gì bị đàn sói tấn công, buổi sáng hôm nay người trong thôn đi qua Trương gia đều bị kinh sợ.

Hắn cũng đến xem một lần, cả nhà bọn họ bốn miệng ăn đều bị đàn sói cắn xé đến không ra hình dáng. Hắn vừa nhìn vào thì bao nhiêu nước chua trong dạ dày đều nôn ra hết, thật sự là quá mức muốn ói, quá mức kinh khủng, xương cốt bị cắn xé văng tứ tán, bên trong vẫn còn chảy ra chút máu đỏ tươi. Ca nhi nhà hắn hỏi đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không dám nói, chỉ bảo là trong thôn có nhà bị sói cắn chết heo. Lúc đó ngay cả điểm tâm trên bàn hắn cũng nuốt không trôi, cuối cùng phải uống một ít rượu trong nhà mua để mừng năm mới mới khá hơn một chút.

"Làm sao ngươi biết có người bị cắn chết?" – Trần Nghĩa hỏi.

"Xem sắc mặt của ngươi thì biết không phải chuyện hay ho gì. Lại thêm tối hôm qua tiếng sói tru liên tục không dứt, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có người bị sói cắn chết rồi." – Trần Tĩnh nhỏ giọng nói.

"Ngươi phân tích thật chuẩn, tối qua Trương gia bị đàn sói diệt môn rồi. Thi thể của bọn họ thật không thể tả nổi, ngươi gần đây cũng nên cẩn thận một chút, đừng để đàn sói theo dõi." – Trần Nghĩa nhỏ giọng nói với Trần Tĩnh.

"Trần Nghĩa, có chuyện gì mà mới sáng sớm ngươi đã chạy đến đây vậy?" – Dương Dật bưng chén cháo đứng dưới mái hiên vừa ăn vừa hỏi.

"Không có chuyện gì đâu, tối hôm qua nghe được tiếng sói tru cho nên ta đến nhà các ngươi xem thử, hiện tại không còn việc gì nữa rồi." – Trần Nghĩa buồn thiu chạy về nhà.

"Cái tên Trần Nghĩa này xảy ra chuyện gì vậy, chạy nhanh như gió ấy." – Dương Dật nói xong xoay người đi vào phòng, tuyết mấy ngày nay thấy nhiều rồi nên cũng chẳng còn mấy hứng thú.

"Hắn chắc là lo lắng nên muốn đến thăm chúng ta thôi." – Trần Tĩnh cười nói với Dương Dật.

***

Tần Huy sau khi nghe được chuyện xảy ra ở Trần gia thôn, hắn chuẩn bị không ít đồ vật để lên xe ngựa mang đến. Tuyết nếu lại rơi lớn hơn chút nữa thì hắn cũng không thể xuất hành, lần này sau khi mang rượu về quán thì hắn phải quay lại Thượng Kinh thăm mẹ, đã hai năm không có trở về, bây giờ cũng lên trở lại một chuyến.

"Tần đại ca, huynh đưa đến nhiều đồ đạc như thế làm chúng ta cảm thấy rất ngại." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

"Có gì đâu chứ. Ngươi và Trần Tĩnh đều gọi ta một tiếng đại ca, đưa một ít đồ cho các ngươi là chuyện nên làm. Tiểu Bảo, đến đây, thúc thúc cho người một hộp bánh ngọt để dành ăn." – Tần Huy thấy Tiểu Bảo ló đầu ra nhìn thì ngoắc nó.

Tiểu Bảo lấy tay ôm chặt cái hộp cao hứng mở ra xem, bên trong có rất nhiều bánh ngọt đẹp mắt được xếp chỉnh tề, tiểu gia hỏa cao hứng đến mức chu miệng hôn một cái.

"Ở bên ngoài lạnh lắm, Tiểu Bảo đi vào phòng trước đi." – Tần Huy đem Tiểu Bảo đẩy vào trong phòng, đóng cửa lại, hiện tại ở bên ngoài tuyết tuy không lớn nhưng gió thổi thôi cũng đủ lạnh, tiểu gia hỏa da mặt quá non có thể sẽ bị gió tạt đến tróc da mất.

"Trần Tĩnh, nhà các ngươi tối qua có xảy ra chuyện gì không? Sáng nay ta nghe thấy chuyện của thôn các ngươi liền sợ đến kêu thành tiếng." – Tần Huy nhân lúc Dương Dật đi lấy rượu bèn hỏi.

"Ta ở nhà, không có chuyện gì xảy ra cả." – Trần Tĩnh nói.

"Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi. Mấy ngày này tuyết rơi nhiều ngươi cũng đừng đi ra ngoài, coi chừng thật tốt mấy đứa nhỏ trong nhà mới là quan trọng nhất. Lần này ta mang đồ đến cũng đủ để các ngươi dùng đến sang năm. Sau chuyến này ta sẽ trở về thượng kinh, sang năm mới quay lại, ngươi phải cẩn thận một chút, ta tuyệt đối không muốn lúc trở về lại thiếu mất một hai người." – Tần Huy vừa cười vừa nói.

"Yên tâm đi Tần đại ca, ta nhất định sẽ trông chừng bọn nó thật tốt, cam đoan đến lúc huynh trở lại đứa nào cũng đều trắng trắng mập mập." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y biết Tần Huy thực sự rất quan tâm đến gia đình mình.

Hai người nói xong, đi vào nhà chính thì thấy Dương Dật đã xếp xong hai trăm bình rượu vào giỏ trúc, Trần Tĩnh và Tần Huy liền hỗ trợ chuyển lên xe ngựa.

"Được rồi, các ngươi đi vào nhà đi. Dương Dật, ngươi phải chăm sóc tốt cho ca nhi và hài tử đấy, qua năm mới Tần đại ca lại đến thăm các ngươi." – Tần Huy đem hai trăm lượng ngân phiếu đặt vào trong tay Dương Dật, lần này hắn đến lấy toàn bộ đều là rượu nho màu đỏ, bởi vì hiện tại bước qua năm mới, có không ít người muốn uống rượu đỏ để tăng thêm may mắn. Với lại, hắn cũng muốn mang một ít rượu này về Thượng Kinh.

"Lần trước các ngươi kể với ta về chuyện trang viên, ta cũng đã có để ý, nếu như tìm được chỗ nào phù hợp ta sẽ báo cho ngươi." – Tần Huy sau khi nói xong liền kéo dây cương đánh ngựa đi, rất nhanh xe ngựa đã biến mất trong gió tuyết.

"Tần đại ca rút cuộc là hi vọng chúng ta chuyển đến thị trấn đến mức nào a." – Dương Dật cảm khái nói. Đại bộ phận trang viên mà Tần Huy nói với bọn họ đều nằm gần thị trấn.

"Tần đại ca hi vọng chúng ta chuyển đến gần thị trấn một chút, như vậy cũng an toàn hơn." – Trần Tĩnh nói xong liền kéo Dương Dật trở về phòng.

Hai người bận rộn đem toàn bộ số thịt mà Tần Huy đưa đến đặt vào trong giỏ trúc, củ cải trắng, bắp cải và khoai lang đều chất đống để vào trong tầng hầm, bó rong biển lớn để làm cơm cuộn rong biển được để ở tủ chén, còn lại là tôm cá thì để cùng với thịt trong một cái vạc lớn, đặt ra bên ngoài, nhắm chừng là đến trưa toàn bộ sẽ bị đóng băng.

Buổi chiều, thôn trưởng tới gọi Trần Tĩnh đến tham gia nghị sự của thôn. Chuyện lần này xảy ra lớn như vậy cho nên ngay cả người thôn bên cạnh cũng đến để thương lượng với nhau cách diệt sói, bởi vì đoạn thời gian trước thôn bọn họ cũng có người bị sói cắn chết. Mặc dù không đáng sợ bằng chuyện ở Trần gia thôn, nhưng cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì, trẻ nhỏ căn bản là không thể ra cửa, mà người lớn, khi muốn đi đâu cũng phải tập trung lại thành đội mới dám đi. Đàn sói lần này rất lớn, có một thợ săn đã cẩn thận quan sát và điều tra được chúng có khoảng mười lăm, mười sáu con.

"A Dật, ngươi trông chừng hài tử, ta đi vào trong thôn tham gia nghị sự một lúc rồi về." – Trần Tĩnh sau khi đem toàn bộ đồ đạc mà Tần Huy đưa tới xử lý tốt mới dặn Dương Dật chăm lo việc nhà cửa rồi đi.

"Ta đã biết, mang theo dù này." – Dương Dật lấy ra một cái dù đưa cho Trần Tĩnh.

Đem sân nhỏ khóa thật kỹ xong Trần Tĩnh mới xoay người nhảy ra khỏi tường, chỉ có bản thân tự khóa cửa y mới có thể yên tâm ra ngoài được.

"Trần Tĩnh, ngươi tới rồi, lần này chuyện xảy ra trong thôn ngươi cũng biết rồi đấy, tối qua cả nhà Trương gia đều bị đàn sói cắn chết. Ta đoán bọn họ chắc chắn làm điều gì đó khiến bọn chúng để ý. Hiện tại chúng đã thành công một lần, cả thôn chúng ta cũng không thể an toàn được. Ta đã cùng với thôn trưởng Trương gia thôn thương lượng, tập hợp một đội ngũ khoảng mười thợ săn, nhất định phải diệt đàn sói này. Chuyện lần này ta cũng báo lên thị trấn rồi, nha môn nói bọn họ có thể tìm thêm mười mấy thợ săn đến hỗ trợ chúng ta, như vậy tổng cộng có hai mươi thợ săn, nhất định có thể thành công diệt gọn bọn chúng. Ngươi bắn tên tốt, lần này nhất định phải tham gia." – Thôn trưởng cân nhắc nói. Lần trước thời điểm ông đến tìm Trần Tĩnh thấy ngữ khí của y không tốt, về sau gặp ông, Trần Tĩnh cũng không còn thân thiện như xưa nữa.

Ông biết trong lòng Trần Tĩnh không vui, nhưng mà ông thực sự không còn biện pháp nào khác, hai người mang tiếng là thợ săn của thôn kia cũng chỉ có thể bắn được mấy con thỏ rừng, gà rừng linh tinh, cùng lắm là săn được hồ ly mà thôi, nếu thực sự để bọn họ đi giết sói giết hổ, căn bản là không có khả năng. Nhưng mà ông biết rõ, Trần Tĩnh năm nào cũng đi săn hươu, mà muốn săn được hươu thì phải vào sâu trong núi. Sâu trong núi chẳng những có sói mà còn có hổ, có gấu, các loại dã thú hung mãnh, Trần Tĩnh lại có thể săn được hươu rồi mang ra ngoài, như vậy chứng tỏ bản lãnh của y rất lợi hại. Đó cũng là lý do vì sao ông chưa bao giờ để người trong thôn đi khi dễ Trần Tĩnh, ca nhi này cũng không phải là dễ chọc.

"Ừ. Lần này ta đi. Sáng nay Trần Nghĩa đến nói ta mới biết được chuyện Trương gia bị đàn sói cắn chết, chẳng ai muốn có chuyện như vậy xảy ra cả." – Trần Tĩnh nói.

"Ta biết ngươi nhất định sẽ đồng ý mà." – thôn trưởng vừa cười vừa nói. Ông biết lần này Trần Tĩnh nhất định sẽ đồng ý, dù sao chết người cũng là chuyện lớn, mà cả nhà Trần Tĩnh nếu muốn yên ổn ở lại Trần gia thôn thì cũng phải xuất ra một phần lực.

Ngay tại thời điểm thôn trưởng đang bàn bạc chuyện diệt sói, thì từ chân núi truyền đến tiếng sói tru.

"Thôn trưởng, ta về trước đây." – Mặt Trần Tĩnh biến sắc, y có thể nghe được tiếng sói này truyền đến từ phía gần nhà mình.

Lảm nhảm: Ai đg trông mong một màn H kịch liệt đầy tình sắc thì... thôi bỏ đi ha =)) Cái truyện này H ko có nóng bỏng nổi đâu, chỉ có bình bình đạm đạm mà thôi. Dù sao bộ này cũng là nhược công mà =)) Hãy thông cảm cho cái kiếp làm công bất đắc dĩ của bạn Dật :))

Chương 41

"Ngươi mau trở về đi, đàn sói này càng ngày càng hoành hành rồi, giữa ban ngày ban mặt còn dám bén bảng đến chân núi." – thôn trưởng còn chưa dứt lời, Trần Tĩnh đã giống như một cơn gió biến mất khỏi mắt ông.

"Đứa nhỏ này đi nhanh như vậy sợ là hán tử và hài tử trong nhà gặp chuyện không may rồi, đúng là một ca nhi tốt. Đáng tiếc lại đi chọn một người đàn ông không yêu thương mình. Được rồi, được rồi, chúng ta lại tiếp tục thương lượng tỉ mỉ một chút." – thôn trưởng quay sang nói với trưởng thôn của hai thôn bên cạnh và người của nha môn vừa cười vừa nói.

Trần Tĩnh vừa chạy về đến nhà liền nhìn thấy có mấy con sói vây quanh nhà mình ở trước sân đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Trần Tĩnh bọn chúng liền cụp đuôi chạy mất. Đại khái, sói đối với những thứ có thể uy hiếp mình rất mẫn cảm.

"Oa... oa..." – Hai tiểu ca nhi bị tiếng sói tru dọa sợ khóc ầm lên, Dương Dật phải ôm một đứa trong lòng dỗ, Tiểu Bảo cũng chầm chậm đung đưa cái nôi của đứa kia.

"A mỗ, ngươi cuối cùng đã về, vừa rồi tiếng sói tru rất lớn, đệ đệ đang ngủ tự nhiên khóc lớn lên, Tiểu Bảo thực sự rất sợ." – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Trần Tĩnh trở về lập tức bỏ quên luôn đệ đệ trong nôi, nhào vào lòng y.

"A Tĩnh, phải làm sao bây giờ? Vừa rồi ta nghe thấy mấy con sói đó lại đến đẩy cửa nhà chúng ta. Đêm nay chúng không định tấn công vào đây đó chứ?" – Dương Dật lo lắng hỏi.

"Đừng sợ, không có việc gì đâu, chúng vào không được, mà một thân võ nghệ của ta cũng không phải là chỉ luyện để đó đâu." – Trần Tĩnh buông Tiểu Bảo ra, ôm lấy Quân Hạo ở trong nôi vẫn còn đang khóc.

Trần Tĩnh ôm lấy tiểu ca nhi đi vào trong tủ lấy một khối kẹo mạch nha đưa cho Tiểu Bảo, đứa nhỏ này chỉ cần có ăn thì dù là sói hay hổ nó cũng có thể quên sạch.

Có lẽ là do Trần Tĩnh đã trở về, cả hai tiểu ca nhi đều được người lớn ôm vào trong lòng cho nên rất nhanh nín khóc.

"Hai người các ngươi lại ở trong phòng nướng khoai ăn sao? Cả phòng đều là mùi khoai nướng." – Trần Tĩnh nhìn thấy trong giỏ trúc có mấy cái vỏ khoai lập tức buồn cười nói.

"Là cha muốn ăn. Tiểu Bảo chỉ ăn có một củ thôi." – tiểu gia hỏa mắt chớp chớp nhìn Trần Tĩnh nói.

"Tổng cộng chỉ nướng có hai củ, mỗi người được một củ." – Dương Dật vạch trần Tiểu Bảo đang cố cáo trạng với Trần Tĩnh, ý muốn nói, Tiểu Bảo ngươi không thể bán đứng một mình ta được đâu, việc này hai người chúng ta cùng làm thì phải cùng chịu.

"Được rồi, hai người các ngươi cẩn thận một chút, đừng để lửa lan ra là được. Tiểu Bảo, phải nhớ là nếu như không có cha ở cùng thì tuyệt đối không được nướng một mình, biết chưa?" – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nháy nháy cặp mắt to tròn của mình, nhu thuận gật đầu. Nó vừa làm chuyện xấu, nghe lời một chút mới không bị mắng, mới không bị thu mất đồ ăn ngon. Tiểu Bảo tuy còn bé, nhưng mấy chuyện này cũng tinh ranh vô cùng.

***

Trần Tĩnh thấy Dương Dật đã ngủ say, lại một lần nữa lấy tay dán vào lưng hắn, mãi đến khi toàn thân Dương Dật trở nên ấm áp dễ chịu mới buông ra. Lúc này, y đè góc chăn lại cho chặt rồi mới rời giường. Người trong lòng y vừa mới bị buông ra ôm ấp lập tức nhíu mày. Đêm nay y phải đem cái đám sói không an phận kia giải quyết hết, bọn chúng nhất định là ngửi được mùi của sói con trên người y, hoặc cũng có thể là lần theo mùi con sói mà y giết mò tới.

Trần Tĩnh thân pháp như quỷ mị vô thanh vô tức tiến đến gần hang động của đàn sói. Y cẩn thận không để chúng tỉnh dậy, nhẹ nhàng tiến đến gần giết chết từng con, mỗi một con bị y đánh chưa kịp kêu lên tiếng nào đã từ trong mộng chết đi.

Sau khi giết chết hơn mười con sói, Trần Tĩnh đánh gãy chân một con sói cái, bởi vì lang vương không ở trong động cho nên y muốn dùng con sói cái này để dụ nó trở về. Y biết đàn sói này có khoảng chừng hai mươi con lớn, chỉ cần sói cái phát ra âm thanh cầu cứu, bọn chúng nhất định sẽ cấp tốc trở về, đến lúc đó có thể diệt gọn một mẻ.

Trước khi trời sáng, Trần Tĩnh đem toàn bộ lũ sói trở về giết sạch, sau đó y ở một chỗ trũng đánh ra một cái hố chôn chúng xuống, như vậy sẽ không ai biết sói đều đã bị giết chết. Cho dù hôm nay mấy con sói này không đến trước sân nhà y phá cửa thì Trần Tĩnh cũng sẽ đi giệt sạch. Mấy người thợ săn trên thị trấn phái tới kia có thể giết được bao nhiêu con cơ chứ, về sau này gặp nạn cũng chỉ là người trong thôn này mà thôi, còn không bằng y tự xử lý, nếu không để bầy sói bị phân tán thì sẽ không dễ dàng diệt được.

Những con sói kia đối với việc phục kích con mồi rất thông thạo, ngay cả y cũng không thể đảm bảo mình có thể giữ an toàn cho toàn bộ người trong nhà, cho nên tiêu diệt đàn sói là việc nhất định phải làm.

Trên người dính đầy máu của lang vương, Trần Tĩnh ngửi ngửi một chút lập tức nhíu mày, y phải đi tắm sạch mới được.

Nhảy ùm vào dòng nước lạnh buốt, Trần Tĩnh lặn một hơi thật sâu, mãi một lúc lâu sau mới từ trong nước thò đầu lên. Cảm thấy mùi máu tươi trên người đã nhạt đi nhiều, y bèn vận nội lực làm khô y phục trên người rồi cấp tốc chạy về nhà cho kịp hừng đông.

Trần Tĩnh vừa mới đi đến bên giường thì nhìn thấy Dương Dật híp mắt ngồi ở đó, y giật mình kêu lên một tiếng cho rằng hắn đã phát hiện việc mình ban đêm lẻn ra ngoài.

"A Tĩnh, ngươi đi mao xí sao lại lâu như vậy? Mau nhân lúc bọn Tiểu Bảo còn chưa có tỉnh đến ngủ thêm một lát." – Dương Dật nhìn Trần Tĩnh một lúc, sau đó ngoan ngoãn dịch vào trong, lôi Trần Tĩnh đến bên mình.

Trần Tĩnh buông tay Dương Dật ra, cởi áo khoác nằm vào trong chăn, hắn lập tức ngoan ngoãn chui vào lòng y khiến Trần Tĩnh cười không ra tiếng, cái người này căn bản là chưa có tỉnh, chắc là ngủ mơ mà thôi.

Thợ săn trên thị trấn và trong thôn tổ chức thành đoàn đi lên núi tìm kiếm suốt ba ngày cũng không thấy bòng một con sói nào, rút cuộc sau năm sáu ngày, người lớn trong thôn đã từ bỏ lệnh cấm ra khỏi nhà cho hài tử, buổi trưa bọn nhỏ có thể đi ra ngoài hít thở không khí.

"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo!" – Ngoài sân vang lên tiếng gọi của Tráng Tráng.

Bởi vì cũng sắp qua năm mới, cho nên Trần Tĩnh cũng không bắt Tiểu Bảo suốt ngày ru rú trong nhà nữa. Lễ mừng năm mới năm nào bọn nhỏ cũng được sắm cho quần áo, giày dép mới cho nên rất thích chạy ra ngoài chơi, năm nay thời tiết lại đặc biệt tốt, tuyết rơi cũng chỉ hơi lún giày một chút mà thôi, vì vậy cho nên bọn nhỏ chơi bên ngoài cũng rất dễ dàng.

"Tráng Tráng, sao hôm nay ngươi lại đến muộn vậy? Mau qua đây xem này, cha ta làm cho ta một cái chong chóng, chúng nó quay rất nhanh, qua đây, cho ngươi một khối kẹo này." – Tiểu Bảo giơ lên một cái chong chóng dùng thanh trúc và giấy dầu làm thành cao hứng chạy ra ngoài, nó đem một khối hạch đào ngào đường dúi vào trong tay Tráng Tráng.

"Đừng có chạy xa đấy!" – Dương Dật gọi với theo Tiểu Bảo đang chạy ra ngoài.

"Dương thúc thúc, ta dẫn Tiểu Bảo đến nhà ta chơi nhé!" – Tráng Tráng hô lớn xin phép Dương Dật.

"Dương Dật, ngươi cứ yên tâm đi, hài tử để ta trông cho, trước buổi trưa sẽ dẫn Tiểu Bảo về." – một ca nhi nhìn có chút nhu nhược xuất hiện ở cửa ra vào nói, Dương Dật nhìn ra đó chính là ca nhi nhà ca ca Trần Nghĩa, Tô Kỳ.

"Tiểu tử kia hiện tại có người để chơi, ngay cả đệ đệ cũng quên mất." – Dương Dật nói.

"Khó có được năm nay lễ mừng năm mới thời tiết lại tốt như vậy, cho nên cứ để nó vui vẻ một chút đi. Kể tử khi hai tiểu ca nhi ra đời nó cũng chưa từng chơi đùa cùng với bạn bè rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Trần Tĩnh hiện tại đang nhào bột, y muốn làm một ít bánh quai chèo, đây là thứ mà chỉ ở thượng kinh mới có, từ sau khi khôi phục trí nhớ y đã muốn làm thứ này cho Tiểu Bảo và Dương Dật ăn. Đợi đến khi bột mì lên men tốt là có thể làm, hiện tại phải đem đậu phộng và hạt dưa lột vỏ trước, hạch đào cũng phải tách vỏ sau đó trộn vào cùng với bột mì, hương vị nhất định rất ngon.

Đợi đến khi làm xong bánh quai chèo xong thì cũng sắp đến trưa, Trần Tĩnh định sẽ đi đón Tiểu Bảo về.

***

"Mau bịt tai vào đi, ta châm lửa đây" – Trần Tĩnh nói với Dương Dật và Tiểu Bảo đang đứng trong sân, qua đêm nay sẽ là năm mới rồi.

"Đùng đùng đùng" – thanh âm của pháo vang lên vang dội khiến Dương Dật thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thật không ngờ ở thế giới này tiếng pháo nổ cũng có thể to như vậy, so với kiếp trước cũng chẳng kém là bao. Nhớ tới kiếp trước, mỗi lần đến năm mới lại được ngắm pháo hoa muôn sắc muôn màu, bây giờ đổi lại là tiếng pháo nổ đùng đùng dưới đất, cảm giác cũng rất đặc biệt.

"Được rồi, về nhà thôi! Tuyết lại bắt đầu rơi, con gà này chắc cũng đã chín rồi đấy." – Trần Tĩnh đem tuyết đắp lên đống lửa để dập tắt, trong tay cầm lấy con gà rừng hai ngày trước bắt được được Dương Dật dùng đất bao bên ngoài đem vùi vào lửa, nghe hắn nói cái này gọi là gà ăn mày gì đó, chẳng biết là có thể ăn được không.

Đêm giao thừa, thức ăn trong nhà vô cùng phong phú, có cá, có gà, có thịt, canh rong biển, một mâm tôm lớn, còn có cả một bàn thịt hươu. Thịt hươu là do lúc Trần Tĩnh đi bắt gà rừng bắt được. Con hươu này là một con hươu đực, lúc Trần Tĩnh nhìn thấy nó thì cảm thấy vô cùng vui vẻ, y đang muốn đi tìm một con về cho Dương Dật bồi bổ thì nó dẫn xác đến. Tiểu tử Dương Dật này kể từ sau khi mất trí nhớ làm được một lần, giống như là thực tủy biết vị, mỗi đêm đều muốn tới một lần mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Lộc tiên (aka trym hươu) đã sớm nấu thành canh cho Dương Dật ăn, máu hươu thì đổ vào bình rượu nho, mỗi sáng sớm Trần Tĩnh sẽ dùng huyết này nấu canh trứng gà cho hắn, cho nên mấy ngày nay sắc mặt Dương Dật mới khá trở lại. Vài hôm trước, vừa nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của hắn, Trần Tĩnh đã bị giật mình không nhỏ cho nên cũng không chiều theo ý hắn nữa, có điều y vẫn hướng hắn cam đoan, chỉ cần sức khỏe tốt lên thì mọi việc đều để hắn quyết định.

"Tiểu Bảo, cái này ăn ngon này." – Dương Dật lấy một miếng thịt cá gắp vào trong chén Tiểu Bảo, đêm nay cả nhà bọn hắn ngồi ở trong phòng ăn cơm.

Hai tiểu ca nhi Quân An, Quân Hạo bởi vì quá nhỏ, cho nên chỉ có thể mở to mắt nhìn ba người ngồi ăn cả bàn mỹ thực, đúng là có lộc nhìn mà không có phúc hưởng.

Sau tất niên, tuyết bắt đầu rơi lớn, cả đêm rơi rất nhiều khiến cho cảnh vật bị bao trùm bởi một màu trắng xóa, mùa đông coi như bây giờ mới chính thức bắt đầu. Bởi vì bên ngoài hiện tại quá lạnh, Tiểu Bảo cũng chẳng có hứng thú chạy ra ngoài chơi, cho nên nó ngoan ngoãn ở trong nhà chơi đùa với hai đệ đệ.

Hai tiểu ca nhi tính ra cũng đã sinh được hơn năm mươi ngày, nhìn cũng rất mập mạp, hiện tại trong phòng đốt lò vô cùng ấm áp, hai tiểu gia hỏa vểnh vểnh miệng, thỉnh thoảng trong miệng phát ra vài tiếng ân a ân a, Dương Dật nghĩ, chắc cũng chỉ có hai đứa nhỏ này biết là chúng đang nói gì mà thôi.

***

Đảo mắt một cái tiểu ca nhi đã hơn ba tháng tuổi, cả hai đứa nó đều được đeo vòng đeo chân bằng bạc, trong phòng tuy ấm áp nhưng vẫn phải mặc khá nhiều quần áo cho chúng. Có điều, dù như vậy cũng không thể ngăn tiếng vang đinh đinh đang đang phát ra từ vòng bạc ở chân hai đứa mỗi khi chúng đá loạn lên. Hơn thế nữa, mỗi khi vòng kêu lên, cả hai tiểu ca nhi sẽ cong miệng cười rộ lên, có khi còn phát ra cả tiếng ha ha.

Tần Huy sau khi trở lại thì lập tức chạy đến nha môn, ở đó có thể lấy được đăng ký bán trang viên, lật xem bảng đăng ký nhưng chẳng kiếm được nơi nào ưng ý. Tổng cộng số trang viên đăng ký bán ở đầu mùa xuân này gồm có ba chỗ, một nơi ở cách thị trấn không xa, là một cái trang viên khoảng mười mẫu đất, giá bán hơn năm trăm lượng bạc. Một chỗ thì rất lớn, khoảng ba mươi mẫu đất, giá cả lại không cao lắm, có thể cân nhắc đến. Còn có một chỗ Tần Huy cảm thấy rất không tồi, có điều giá lại hơi cao, cần hơn tám trăm lượng, nhưng mà nơi này rộng hơn hai mươi mẫu, lại cách thị trấn rất gần. Trước khi đến Trần gia thôn hắn có đi xem qua một chút, tiểu viện bên trong cũng không tệ lắm, có điều tám trăm lượng có vẻ hơi đắt. Nếu như cái trang viên này khoảng năm trăm lượng, hắn nhất định sẽ giúp bọn Dương Dật đặt cọc luôn, hiện tại giá cả cao như vậy, Tần Huy nghĩ trước tiên cứ tìm Dương Dật và Trần Tĩnh thương lượng một chút đã.

"A Tĩnh, chúng ta có thể bắt đầu tìm mua trang viên được rồi, đợi đến khi tìm được chúng ta còn phải chuyển qua đó trồng nho. Chỉ có như vậy trong hai năm tới nhà chúng ta mới có nho để hái ủ rượu." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh. Tuy mùa xuân còn chưa có tới, nhưng mà cũng sẽ rất nhanh thôi. Hiện tại hắn đã cảm thấy trời đã ấm lên rất nhiều rồi, nếu như làm không nhanh một chút thì lại phải chờ đến sang năm mới có thể gieo trồng.

"Ta biết rồi. Hai ngày trước đi lên thị trấn, ta đã đến nha môn xem thử xem có nơi nào đăng ký bán không, kết quả tìm được một chỗ cũng khá, nhưng mà giá cả lại có chút cao. Hay là chúng ta cứ đợi một thời gian nữa xem có tìm được được nơi nào tốt hơn không. Nếu như ba tháng sau không tìm được thì mua chỗ kia cũng không muộn." – Trần Tĩnh nói. Y biết Dương Dật muốn nhanh chóng trồng được nho đến mức nào, ngay cả cái tên quả chua hắn cũng chán ghét không muốn gọi mà đổi thành nho gọi cho hay hơn.

"Ngân lượng nhà chúng ta không đủ, ta hiện tại có ba trăm năm mươi lượng, cộng thêm số tiền lần trước tần đại ca đưa tổng cộng là bốn trăm. A Tĩnh, ngươi có ... có tiền riêng hay không?" – Dương Dật ôm lấy Trần Tĩnh, dán sát mặt lại hỏi.

"Trong tay ta khoảng chừng có hơn năm mươi lượng, cộng lại cũng chưa đủ tám trăm, nếu chênh lệch giá cả quá lơn thì bọn họ sẽ không chịu bán đâu." – Trần Tĩnh xoay người tránh cái ôm của Dương Dật. Cả mùa đông năm nay Dương Dật cũng béo hơn được một ít, cũng cao lên chút chút, bây giờ đứng cũng đã đến chóp mũi y.

"Vậy chúng ta đành tìm xem có nơi nào khác muốn bán trang viên hay không thôi." – Dương Dật dùng lưỡi liếm liếm khóe miệng Trần Tĩnh.

Lộc cộc lộc cộc... thời điểm hai người đang nói chuyện thì bên ngoài sân vang lên tiếng vó ngựa.

Chẳng cần đoán cũng biết nhất định là Tần Huy đến. Người đến thôn này cũng chỉ có một mình hắn mới có ngựa cưỡi mà thôi, cho nên ngoài hắn ra thì còn ai vào đây nữa chứ.

"Tần đại ca, ngươi trở lại rồi, Tiểu Bảo không biết là đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi đâu." – Dương Dật mở cửa sân cười nói với Tần Huy đang cột ngựa.

"Đúng là không uổng công yêu thương nó. Các ngươi đã xem bản đăng ký bán đất ở nha môn chưa? Nếu như thiếu ngân lượng Tần đại ca sẽ giúp các ngươi một ít." – Tần Huy vừa đi vào sân đã nói.

"Tần thúc thúc!!!" – Tiểu Bảo vừa nghe thấy tiếng của Tần Huy thì lập tức hai chân ngắn ngủn chạy ra.

"Tiểu Bảo có nhớ Tần thúc thúc không? Thúc thúc ngày nào cũng nhớ Tiểu Bảo đấy, không biết là Tiểu Bảo có mập ra không, có cao lên không. Thúc phải ôm Tiểu Bảo một cái mới được." – Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo vừa cười vừa nói, lấy tay xoa xoa đầu nó. Tiểu tử này đúng là khắc tinh của hắn mà.

"Ta cũng rất nhớ Tần thúc thúc, ngày nào cũng nhớ." – tiểu gia hỏa vừa nói xong lập tức hôn cái bẹp lên mặt Tần Huy, mới vừa hôn hai cái đã khiến mặt Tần Huy dính đầy nước miếng.

"Ta muốn đợi khoảng ba tháng nữa xem thế nào, nếu không tìm được chỗ nào phù hợp thì sẽ mua cái trang viên tám trăm lượng kia, đến lúc đó phải nhờ Tần đại ca hỗ trợ rồi." – Trần Tĩnh nói.

"Không vấn đề gì, các ngươi nếu thấy được thì cứ nói với ta một tiếng. Ta cũng sẽ để ý xem còn nơi nào bán nữa không." – Tần Huy vừa cười vừa nói.

Tần Huy sau khi trở về bắt đầu lưu ý xem có nơi nào muốn bán trang viên hay không, nếu may mắn có thể tìm được một nơi giá cả tốt một chút là được rồi. Chẳng những thế, hắn còn đi tìm chủ bán cái trang viên tám trăm lượng kia hỏi thử, người kia nói nếu thấp hơn bảy trăm năm mươi lượng thì không cần bàn lại nữa.

"Này, các ngươi có nghe chuyện gì hay chưa? Toàn bộ tài sản của Đường gia đều bị người ta lấy hết rồi. Bọn hắn cũng thật thê thảm, gia chủ vừa mới chết quản gia đã đem toàn bộ tiền bạc trong nhà cuỗm đi hết." – Một vị khách trong quán rượu nói.

"Nghe nói, hiện giờ bọn họ chi tiêu cái gì cũng phải tính toán chi li, mà những nhà trước kia cùng làm ăn với họ cũng đến đòi nợ. Hiện tại Đường gia thiếu gia cũng đang phải rao bán trang viên để lo liệu." – Một vị khách khác cũng chen vào.

Tần Huy vừa nghe đã biết đây nhất định là nói đến Đường gia trong thành, trang viên của Đường gia cũng giống y như cái trang viên mà bọn họ muốn mua kia. Nghĩ đến đó Tần Huy lập tức đứng ngồi không yên, hắn nhất định phải đến trang viên của Đường gia xem thử, chỗ đó cách thị trấn cũng chẳng xa bao nhiêu.

Ra khỏi trấn, cưỡi ngựa khoảng nửa khắc, Tần Huy liền đến được Đường gia trang viên. Trang viên của Đường gia rất lớn, bên ngoài tường vây chỉnh tề, nếu như giá cả phù hợp thì để bọn Dương Dật chuyển đến đây cũng không tệ, cách này nơi này không xa lại còn có cả một quả núi rất cao nữa.

"Cốc cốc cốc, có ai không?" – Tần Huy gõ cửa. Đường gia đúng thật là đã xảy ra chuyện rồi, nếu không một cái trang viên lớn như vậy sao lại không có ai cơ chứ.

"Đến đây." – Lão quản gia của Đường gia run run rẩy rẩy mở cửa.

"Ngài đến xem trang viên sao?" – Lão quản gia dò hỏi.

"Đúng vậy, nếu như giá cả phù hợp ta sẽ mua." – Tần Huy nói với lão nhân gia.

"Trang viên của chúng ta có khoảng hai mươi mẫu, bên trong còn có một con suối, nước suối quanh năm chảy không ngừng, nếu ngài thật sự muốn mua thì đến gặp thiếu chủ của chúng ta nói chuyện." – Lão quản gia vừa nói vừa dẫn Tần Huy đến gặp thiếu chủ của ông.

"Thiếu gia, có người đến xem trang viên của chúng ta." – lão quản gia nói.

"Không bán, không bán, ta đã nói là hai trăm lượng sẽ không bán mà." – một ca nhi trông vẫn còn nhỏ tuổi hét lớn với quản gia. Những ngày này y rất bất an, cũng chịu không ít khủng hoảng, đúng là dậu đổ bìm leo, cha y vừa mới qua đời thì quản gia trong nhà đã đem toàn bộ tiền trong nhà trộm đi hết. Không những thế, những thúc thúc bá bá trước kia đối với y rất tốt cũng nhân cơ hội cháy nhà đi hôi của. Bọn họ biết rõ y rất cần liền, lập tức ép giá trang viên xuống. Tuy rằng nhà cửa trong trang viên nhà y không được tốt, nhưng dù gì cũng đáng giá khoảng bốn năm trăm lượng.

Thiếu niên cương ngạch kia nhìn thấy không phải là mấy người lúc trước, sắc mặt mới tốt hơn một chút.

"Chúng ta có thể bàn bạc một chút không? Trang viên nhà ngươi muốn bán khoảng bao nhiêu?" – Tần Huy ho một tiếng nói.

"Năm trăm lượng, giá liền định như thế, nếu như ngươi muốn thì đến mua." – Đường thiếu gia nói.

"Năm trăm lượng sao. Được rồi, để ta trở về thương lượng một chút, có gì chúng ta bàn bạc sau." – Tần Huy cảm thấy khá là ưng ý với cái trang viên này, tuy rằng một số nhà cửa cần phải tu sửa lại một chút, có điều hắn cảm thấy vẫn có khoảng ba gian nhà khá tốt, gia đình Trần Tĩnh cũng không đông, cũng chẳng cần phải ở nhiều như vậy. Về phần những tiểu viện cần tu sửa kia thì sau này sửa lại làm phòng cho hạ nhân cũng được, chỉ cần thay đổi mái ngói, dọn dẹp cỏ lại là ổn rồi.

Hiện tại Tần Huy muốn đến tìm Dương Dật và Trần Tĩnh để bàn bạc, chỉ cần bọn họ đồng ý cái là coi như xong. Mua nơi này rồi, sau này hắn có muốn đến chơi cũng tiện hơn là đến Trần gia thôn rất nhiều.

Chương 42

"Tần đại ca, ngươi cứ đem A Dật đi xem trước đi, nếu hắn cảm thấy được thì mua lại luôn." – Trần Tĩnh sau khi nghe Tần Huy kể lại nói.

"Vậy thì tốt, bởi vì hôm nay đến quá gấp nên không có chuẩn bị xe, để ta dẫn Dương Dật đi xem trước, sau này dẫn ngươi qua sau." – Tần Huy nói xong lập tức kéo Dương Dật lên ngựa.

"Tần đại ca, ngươi đi chậm một chút, A Dật hắn không biết cưỡi ngựa." – Trần Tĩnh nói với theo Tần Huy đang thúc ngựa phi như bay. Lời y nói không sai, Dương Dật hai tay đã gắt gao nắm chặt lấy Tần Huy, hắn trước kia cũng đã từng cưỡi qua ngựa hai lần, nhưng mà tình huống bây giờ không giống với lúc đó. Dương Dật tin rằng, nếu mình buông tay Tần Huy ra sẽ lập tức ngã xuống đất sống dở chết dở.

"Lâm quản gia, nếu như người vừa rồi lại đến, ngài cứ đem bán cho người ta đi, những năm nay ngài luôn một mực lo nghĩ cho Đường gia, bốn trăm lượng này coi như để lại cho ngài làm tiền dưỡng lão." – Đường thiếu gia nói.

"Thiếu gia, người đừng vứt bỏ nô tài! Nô tài từ nhỏ đến lớn đều đi theo chủ quân đến Đường gia, hiện tại ngài muốn ta đi đâu mà dưỡng lão đây? Họ của ta cũng là theo chủ quân mà đặt, thứ cho lão nô bất kính, lão nô từ lâu đã coi thiếu gia như người thân trong nhà rồi." – Lão quản gia quỳ gối trước mặt Đường thiếu gia.

"Đứng lên đi! Lâm quản gia, ngài nếu muốn đi cùng ta vậy thì cứ đi cùng. Trước tiên cứ đem những chuyện ở đây xử lý tốt đã rồi hãy vào thành tìm ta, ta ở đó chờ ngài ba ngày. Đường gia hiện tại cũng chỉ còn có mình ta mà thôi, ta muốn đến quê nhà của a mỗ nhìn xem một chút. Nếu như ngài nguyện ý đi theo ta, chỉ cần ta có ăn một miếng cũng không để ngài chịu đói." – Đường thiếu gia nâng lão quản gia dậy nói.

Lâm quản gia cả kinh, thiếu gia đây là thực sự muốn rời khỏi nơi này. Nếu y đã muốn đi, đừng nói là ông đã lớn tuổi, chỉ còn một chút hơi tàn, chỉ còn có thể động ông cũng nhất định đi theo để chiếu cố ngài ấy.

Dương Dật sau khi xem qua trang viên này thì cảm thấy cũng khá ổn, những trang viên khác hắn cũng đã xem hết, tuy rằng so ra thì tốt hơn nơi này nhưng giá cả lại quá cao. Hiện tại, hắn chỉ cần một cái trang viên rộng mà rẻ, hơn nữa, nơi này có ba tiểu viện cũng không tệ. Những thứ khác tạm thời bỏ qua cũng được, từ từ tìm người đến sửa chữa sau, sau khi sửa chữa thì dùng để chứa rượu. Nhà hắn ở Trần gia thôn hơi ít phòng, bây giờ muốn đặt nhiều bình rượu cũng không có chỗ.

Bận rộn hơn mười ngày, mãi cho đến khi đem toàn bộ đồ đạc ở Trần gia thôn chuẩn bị tốt, bọn hắn mới chuyển đến thị trấn. Sau khi nhìn qua phòng ở, bọn họ nhanh chóng đến nha môn ký kết khế ước. Cầm được khế ước bán nhà trong tay, Dương Dật cao hứng vô cùng, cuối cùng cái trang viên này bọn họ mua được cũng chỉ tốn có ba trăm tám mươi lượng mà thôi.

Mua được giá rẻ như vậy cũng là bởi vì Lâm quản gia sợ thiếu gia nhà ông không đợi mình cho nên dù ít đi một chút cũng đồng ý, chỉ mong mau chóng cầm được tiền rồi đi tìm thiếu gia nhà mình.

"Tần đại ca, hai tiểu ca nhi và Tiểu Bảo làm phiền huynh giúp ta trông chừng một chút." – Dương Dật ngồi ở trước mặt Trần Tĩnh, quay mặt về phía Tần Huy nói.

"Đi đi, Đi đi, ta nhất định sẽ trông tốt bọn nó, chờ các ngươi chuẩn bị xong rồi ta cũng sẽ đến đó ở." – Tần Huy thúc giục hai người mau chóng đi sửa sang lại trang viên. Hắn mong mấy tiểu gia hỏa ở lại trong quán rượu với mình còn không được, sao lại cảm thấy phiền được chứ. Hai tiểu ca nhi ôm vào lòng mềm mềm khiến Tần Huy yêu thích không buông. Tiểu Bảo bây giờ trở thành ca ca, cũng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, còn biết ngoan ngoãn thành thật chăm sóc cho đệ đệ.

Trần Tĩnh cũng mua một con ngựa, đợi đến khi bọn họ chuẩn bị tốt trang viên, Tiểu Bảo cũng phải đến học đường, cưỡi ngựa cũng sẽ nhanh hơn một chút.

"A Tĩnh, cưỡi ngựa cùng với ngươi rất thoải mái, chẳng giống như lúc cưỡi với Tần đại ca gì cả, mệt chết đi được ấy." – Dương Dật quay đầu lại hôn chụt một cái lên mặt Trần Tĩnh nói.

"Tần đại ca cưỡi cùng ngươi mới mệt chết ấy chứ. Hắn lại không thể đem ngươi ôm vào trong ngực được, mau nhìn xem bộ dạng của ngươi kìa..." – Trần Tĩnh lắc đầu. Y một tay kéo dây cương, một tay nhẹ nhàng ôm lấy Dương Dật đang dựa vào người mình.

Hai người mở ra cửa trang viên, phía trước là một cái vườn hoa nhỏ, chỉ là hiện tại hơi loạn một chút, cả hoa lẫn cỏ đều mọc chen chúc với nhau, những thứ này cứ để đó, sau này sửa sau cũng được.

"A Tĩnh, chúng ta đến khi nào mới đến Trần gia thôn cắt dây nho? Dây nho phải giâm một thời gian đến khi ra rễ mới có thể đem đến trang viên trồng được." – Dương Dật quay lại nói với Trần Tĩnh đang cột ngựa nói.

"Cũng không cần quay lại đó đâu. Thời đểm ta đến xem trang viên có đến ngọn núi kia xem qua rồi, bên đó cũng có không ít quả chua, a quên mất, là nho." – Ngày đó, sau khi Trần Tĩnh đến xem trang viên thì để Tần Huy về trước, sau đó liền đi xem toàn bộ địa hình xung quanh, ngay cả ngọn núi kia cũng leo lên xem thử một lần. Núi đó tuy rất cao, nhưng lại không có dã thú hung mãnh gì, chỉ có một ít hồ ly, gà rừng, thỏ rừng vớ vẩn mà thôi, so với Trần gia thôn thì thực sự an toàn hơn rất nhiều. Càng quan trọng hơn chính là, trên ngọn núi đó mọc rất nhiều nho. Cho nên, dù năm nay trang viên trồng nho của bọn họ không có kết quả thì cũng vẫn có nho để ủ rượu. Nếu như thời gian ủ rượu này dài hơn một chút, y tin rằng vị của nó nhất định sẽ càng thêm đậm, đến khi đó, giá cả cũng sẽ càng cao, mà Dương Dật cũng sẽ càng vui vẻ.

"Trần Tĩnh, thực sự là quá tuyệt rồi. Ta còn chẳng nghĩ ra là sẽ lên núi tìm, còn tưởng là phải đến Trần gia thôn nữa ấy." – Dương Dật bổ nhào qua ôm lấy Trần Tĩnh hôn một cái.

"Được rồi, được rồi, nhanh làm việc đi, chúng ta trước tiên phải đem chủ viện dọn dẹp cho sạch sẽ đã. Đợi đến khi chuyển hài tử đến đây rồi, mấy việc lặt vặt khác chúng ta dần dần làm sau cũng được." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Dương Dật không có nói rằng muốn mua người hầu, mà y cũng chẳng muốn có người cứ nhìn chằm chằm cuộc sống của bọn họ. Tiền trong nhà tuy không nhiều, mà y cũng chẳng cần nhiều để làm gì, nhưng mà ở lại Trần gia thôn sẽ có nhiều bất tiện, khả năng sẽ gặp phải đủ thứ việc phiền toái, chắc chắn so với ở trong trang viên không có mấy chuyện loạn thất bát tao thì không bằng.

"Ừ. Thường Thanh các này sau này sẽ là chỗ ở của chúng ta. Nếu sau này Tần đại ca muốn đến ở cùng, thì để huynh ấy ở Vọng Nguyệt các đi. Còn có Ngạo Mai các, cũng ta cũng thu dọn sạch sẽ luôn, đừng để lãng phí, đợi đến khi Tiểu Bảo trưởng thành sẽ để nó ở đó. Còn có, mấy cái phòng cho người hầu ở cũng phải tu sửa lại, sau này chỗ đó sẽ dùng làm nơi chứa rượu. Chúng ta cũng phải làm thêm một ít thùng rượu bằng gỗ hương, sau này khi nhưỡng tốt rượu rồi, cho vào đó bảo quản, như vậy rượu sẽ càng thêm ngon, giá cả cũng cao hơn."

"Được rồi, mau đi thu dọn đi, làm nhanh thì hai ngày nữa là có thể chuyển đến ở rồi." – Trần Tĩnh kéo Dương Dật đến Thường Thanh các cách đó không xa. Trang viên này mặt trước tu sửa không tồi, chỉ có đằng sau đa số là bị bỏ cho hoang phế mà thôi, có điều, cái đó cũng không ảnh hưởng hưởng gì lớn với bọn họ, dù sao thì sau này hậu viện cũng chỉ dùng để trồng nho.

Hai người đi vào trong Thường Thanh các, đây là một toàn nhà hai tầng nhỏ, tường làm bằng gạch xanh, lầu hai chỉ dựng bằng gỗ.

Bên cạnh lầu một là một cái thư phòng, đồ đạc của chủ nhân cũ bên trong đáng lẽ phải được mang đi, nhưng bởi vì Lâm quản gia cảm thấy không cần đến những thứ đó nên tất cả đều để lại cho bọn họ. Hiện tại, hai người chỉ cần dọn dẹp qua cho sạch sẽ, mở cửa cho thông khí là có thể vào ở được rồi.

Chếch về bên hông có một phòng bếp nhỏ, một nhà năm khẩu bọn họ sử dụng coi như rộng rãi. Căn phòng chính giữa chính là nơi tiếp khách, còn thang bắc lên lầu nằm ở phía sau nhà chính.

Trên lầu cũng có ba gian phòng, còn có một phòng trà nhỏ. Trong ba gian phòng đó, một cái phòng ngủ chính và hai phòng phụ hai bên, đại khái là để cho thị vệ ngủ. Dương Dật quyết định, đợi đến khi Tiểu Bảo lớn hơn một chút sẽ sửa gian phòng nhỏ bên cạnh đó cho nó ngủ một mình, còn gian lớn hơn một chút kia thì để cho hai tiểu ca nhi.

"Trần Tĩnh, mau đến giúp ta khiêng mấy thứ này ra ngoài phơi nắng!" – Dương Dật đem toàn bộ những thứ ở trên giường ra ngoài phơi nắng, mở hết tất cả cửa sổ trong phòng ra để thông gió.

Trần Tĩnh đi múc nước, bắt đầu tẩy sạch toàn bộ bụi bẩn trong phòng, quét dọn qua một cái, ngày mai mang chút chăn nệm qua, ngày kia là có thể chuyển đến ở rồi. Về phần những đồ vật mà chủ nhân trước kia để lại thì cứ đem phơi nắng rồi lấy ra dùng, dù sao mấy thứ đó cũng đều là đồ tốt cả.

Hai ngày sau, một nhà năm người, có cả Tần Huy cũng chuyển đến, Tiểu Bảo rất cao hứng, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà mới của nó. Ở đây rất rộng, quan trọng nhất là còn có hẳn một cái sân lớn cho nó tha hồ chơi, bên trong này còn có một dòng suối nhỏ, dòng suối nhỏ lại còn có rất nhiều cá con có màu sắc xinh đẹp.

"Tiểu Bảo, đừng có chạy lung tung, chơi ở gần gần đây thôi." – Trần Tĩnh thấy Tiểu Bảo đang muốn chạy xa thì gọi nó lại.

"Ta biết rồi, a mỗ, ta nhất định sẽ trông chừng tiểu đệ đệ." – Tiểu Bảo chạy xung quanh Thường Thanh các một vòng, sau đó quay trở lại.

"Động tác của các ngươi cũng nhanh thật đấy, mới có hai ngày ngắn ngủn đã đem phía trước này thu thập xong rồi." – Hiện tại cái sân trước nhà đã được Trần Tĩnh tu sửa một phen, số cỏ dại mọc chen chúc cũng bị nhổ đi hết, nhìn khắp một lượt cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều. Bây giờ chỉ cần thêm chút thời gian, cái trang viên này nhất định sẽ trở nên bừng bừng sinh khí.

"Muốn chuyển vào đây sớm một chút, nơi này phong cảnh không tệ, cũng không có mấy chuyện loạn thất bát tao khiến mình phải phiền lòng, lại càng không có thôn trưởng gì gì đó cứ một mực bắt A Tĩnh phải đi đánh sói." – Dương Dật cao hứng nói. Đây chính là nhà mà hắn dùng bạc mình kiếm ra để mua đấy. Ở kiếp trước, hắn không có nhà, chẳng có xe, tiền lại càng không có. Đời này, hắn cuối cùng cũng đã có nhà có xe, à quên, xe thì vẫn chưa có mua, nhưng mà chỉ cần muốn thì lập tức sẽ có một cái, càng quan trọng hơn là, hắn đã có lão bà, có cả hài tử, gia đình hạnh phúc. Đối với hắn như vậy là quá đủ rồi.

Hai tiểu gia hỏa được Tần Huy và Dương Dật ôm, mặc quần áo y hệt như hai con gấu nhỏ. Lúc vừa quay về, Tần Huy mua cho mấy đứa nhỏ rất nhiều đồ đạc, trong đó ngoại trừ quần áo chất liệu mềm mại còn có cả y phục làm bằng da gấu. Tiểu Bảo cũng được hưởng ké phúc của hai đệ đệ, cũng được mua cho vài bộ áo khoác rất mềm mại, chính là may bằng loại vải mà trước kia nó rất thích. Có điều, khiến Tần Huy dở khóc dở cười nhất là a mỗ hắn cho rằng hắn ở ngoài có ca nhi, lại còn có cả con rồi, hại hắn phải giải thích một hồi là mua cho hài tử của huynh đệ, a mỗ hắn mới chịu để yên.

"Hôm nay thời tiết rất tốt, ngươi dẫn mấy đứa nhỏ đi chơi chút đi, để ta chuẩn bị đồ ăn cho." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật và Tần Huy, cũng nên để cho đám hài tử thăm nhà mới của mình mới đúng.

Hiện tại đã là tháng hai, thời tiết tuy còn có chút lạnh, nhưng càng ngày lại càng ấm áp hơn. Đất đai nguyên bản trụi lủi cũng đã bắt đầu được bao phủ bởi một lớp cỏ xanh.

Cành liễu cũng đã nảy lộc, trải qua hơn mười ngày chỉnh đốn, vườn hoa trước sân cũng đã không còn mọc um tùm như trước nữa.

Trần Tĩnh từ lúc chuyển đến đã sớm tìm một chỗ tốt trồng ít rau quả, hiện tại chỗ rau gieo xuống cũng đã mọc dài khoảng một ngón tay, giữa trưa là có thể mang đi nấu canh.

***

Dương Dật lấy chừng một trăm dây nho bên trong gùi ra, lấy nước tưới lên mặt đất rồi sau đó đem từng dây từng dây trồng xuống, mỗi dây cách nhau khoảng hai mươi centimet, trồng ngay ngắn lại.

"Cha, ngươi đang làm gì thế?" – Tiểu Bảo từ trong Thường Thanh các đi ra thì nhìn thấy cha nó đang ngồi chồm hổm bên dòng suối nhỏ trồng cây.

"Cha đang trồng nho, đợi đến khi chúng nó kết được quả thì chúng ta sẽ bán được rất nhiều tiền. Tiểu Bảo, những cái cây này ngươi không được đụng vào đâu đấy, nếu chúng chết thì cha sẽ không có tiền đâu." – Dương Dật dặn dò Tiểu Bảo đang hiếu kỳ, hắn sợ nhất là tiểu hài tử này không hiểu chuyện lại đem chúng nhổ đi mất.

"Ta biết rồi, cha, nếu làm hư chỗ này nhà chúng ta sẽ không có tiền, Tiểu Bảo cũng sẽ không có thức ăn." – tiểu gia hỏa hiểu chuyện gật đầu nói. Tiểu đệ đệ vừa mới ngủ nó liền chạy ra ngoài chơi, cha đi đến sau viện nhặt ngói rồi, cho nên nó không thể chạy đi xa được, chỉ có thể chơi ở những chỗ có thể nghe được tiếng khóc của đệ đệ thôi.

Dương Dật sau khi trồng xong toàn bộ dây nho, liền đến cạnh chỗ tường vây mọc đầy cỏ dại dọn dẹp một chút rồi vung xuống đó một ít hạt giống cây ớt. Số hạt giống này chính là do hắn ăn tiếp kiệm để dành để trồng, năm nay nếu bọn chúng mọc tốt, hắn sẽ không cần phải lo lắng không có ớt mà ăn nữa.

Đợi đến khi làm xong toàn bộ việc nhà thì chạy đến hậu việc tìm Trần Tĩnh. Y vừa mới dọn xong căn phòng dành cho người hầu. Gian phòng này rất lớn, còn có cả giường chung, đối với Dương Dật mà nói, căn phòng này dùng để đặt thùng rượu là quá tuyệt vời. Bên trong này chẳng nhưng thông gió tốt, bên ngoài lại có một cây đại thụ, dù là mùa hè cũng không quá nóng, đây chính là chỗ cất rượu vô cùng lý tưởng.

"A Dật, ngươi sao lại tới đây? Tiểu Bảo có phải là lại chạy ra ngoài chơi rồi không? Ngươi quay về cho Tiểu Bảo đi ngủ trưa đi, tiểu tử đó mấy ngày nay không ngủ trưa rồi." – Trần Tĩnh từ trên nóc nhà nói với xuống với Dương Dật, trong tay vẫn còn đang cầm một viên ngói đen sì.

Bởi vì đã rất lâu rồi nơi này không có người ở, cho nên trên mái đã mất không ít ngói, có lẽ là do bị gió thổi bay, cũng có thể là bị rơi xuống, nói tóm lại cái phòng này mà gặp mưa thì đúng là bên ngoài mưa to, bên trong mưa nhỏ. Hiện tại Trần Tĩnh muốn đem toàn bộ số mái ngói bị mất ấy lợp lại, như vậy, đợi đến mùa hè cũng có thể dùng làm phòng nhưỡng rượu.

"Trần Tĩnh, ngươi làm ta sợ muốn chết, sao lại leo lên đó chứ?" – Dương Dật ngẩng đầu lên nhìn Trần Tĩnh nói. Lão bà có võ công cao cường quá không tốt chính là ở điểm này, leo lên nóc nhà cũng không cần phải dùng thang, đúng là người dọa chết người ta mà.

"Ta đang sửa lại nóc nhà, căn bên này mất rất nhiều mái ngói, ta đem số ngói ở mấy căn phòng dành cho người hầu kia lợp lên đây để sau này có chỗ mà nhưỡng rượu. Còn số phòng dùng cho người hầu thì thôi không sửa cũng được, đợi đến sang năm trồng được nho rồi hãy tính tiếp." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật đang ngẩng đầu.

Kỳ thực, thứ Dương Dật nghĩ đến lúc này không phải là sẽ trồng được bao nhiêu nho, cũng không phải là về đem Tiểu Bảo đi ngủ, mà là muốn được giống như Trần Tĩnh, dù không cần đến thang cũng có thể nhảy lên được nóc nhà. Nhìn thấy Trần Tĩnh đứng vững vàng trên đó, hắn cảm thấy hâm mộ muốn chết. Hiện tại mỗi tối Trần Tĩnh đều truyền vào người hắn một ít nội lực, hắn nhất định phải luyện cho thật tốt, bời vì từ khi bắt đầu có nội lực trong người, thân thể hắn đã ấp áp, dễ chịu hơn rất nhiều. Mỗi lần được truyền nội lực vào người, Dương Dật đều cảm nhận được có một dòng nước ấm luân chuyển trong cơ thể, có điều, chỉ cần Trần Tĩnh vừa rời ra một cái, dòng nước ấm ấy sẽ lập tức biến mất không thấy bóng dáng.

Chương 43

"A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi giúp ta vận công thêm một lúc nữa được không? Cứ hễ tay ngươi vừa rời ra thì ta không còn cảm giác gì nữa." – thời điểm bọn nhỏ đều đi ngủ rồi, Dương Dật nói với Trần Tĩnh.

"Dục tốc bất đạt, kinh mạch trên người ngươi bây giờ chưa mở rộng ra được, nhưng mà khoảng thời gian này cũng đã được chuẩn bị khá tốt, đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ truyền vào người ngươi một ít nội lực. Hiện tại, ta cũng đã lưu một ít nội lực trong người ngươi rồi, nó có thể cảm ứng với nội lực của ta. Ta nhất định sẽ để chúng ngoan ngoãn tụ lại ở đan điền của ngươi, không cho nó tiêu tán đi mất. Số đó tuy rất ít, nhưng qua tám đến mười năm, ngươi có thể tự vận chuyển chúng mà không cần đến ta nữa." – Trần Tĩnh gõ gõ đầu Dương Dật, luyện công không thể gấp được, nếu không nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Phải tám đến mười năm ta mới có thể tự sử dụng nội lực sao." – Dương Dật vô cùng thất vọng. Xem ra mong muốn trở thành cao thủ võ lâm chỉ có thể thực hiện ở trong mộng thôi, có lẽ, hắn chính là dạng người không có thiên phú. Có điều, luyện cái này để thân thể thêm khỏe mạnh cũng không tệ, dù sao hắn cũng chẳng cần phải cố gắng cái gì, mỗi đêm chỉ cần để Trần Tĩnh giúp truyền qua truyền lại vài vòng là được.

Thời tiết thoáng cái đã ấm lên, cây cỏ trong sân cũng đã bừng bừng sinh cơ, liễu bên bờ suối vốn trụ lủi giờ cũng đã bắt đầu đâm trồi này lộc xanh biếc.

Dương Dật âm lấy Quân An đi quan sát số dây nho mà nửa tháng trước hắn trồng xuống, đại đa số đều đã bắt đầu đâm chồi, nhưng mà vẫn có một số bị chết héo. Hắn đổi lại tư thể ôm tiểu gia hỏa trong lòng, đem mấy dây nho đã chết nhổ đi.

"Rõ ràng là phương pháp trồng đều giống nhau, sao những dây khác đều sống mà bên này lại bị chết héo nhỉ?" – Dương Dật cảm thấy có chút không hiểu nổi. từ nãy đến giờ hắn đã nhổ hơn hai mươi dây nho bị chết héo rồi, mà tất cả đều là chết ở cùng một khu vực.

"A a a..." – Tiểu gia hỏa cho rằng Dương Dật đang nói chuyện cùng với nói, lập tức phát ra thanh âm đáp lại.

"Ngươi cũng nghĩ rằng mấy cái cây này chết có điểm rất kỳ lạ đúng không, cha cũng cho là như vậy đấy." – Dương Dật cúi đầu nói với Quân An đang được hắn ôm đặt trên đầu gối.

Trần Tĩnh ôm Quân Hạo ngồi ở cách đó không xa buồn cười nhìn Dương Dật đối thoại với Quân An. Tiểu Quân An đương nhiên là không hiểu hắn đang nói gì rồi, hiện tại hai tiểu gia hỏa này cũng đã được hơn bốn tháng, cứ hễ tỉnh lại thì sẽ lại hóng chuyện với người lớn.

"A Dật, ngươi lấy cuốc cuốc thử xuống dưới xem sao, có thể là bên dưới đó có sâu hoặc thứ gì đó đem rễ cắn chết. Vả lại có một số cây cũng bởi vì đất quá khô nên chết héo, bên này có mấy cây dù đâm chồi rồi cũng bị chết đây này." – Trần Tĩnh ôm lấy Quân Hạo đi đến gần nói.

Dương Dật nghe Trần Tĩnh nói xong thì vội vàng cầm lấy cái cuốc chim cuốc một ít đất lên xem, tỉ mỉ lật qua lật lại một lúc, thời điểm đào đến chỗ mầm cây chết khô ban nãy, hắn liền nhìn thấy bên dưới đó có một con sâu mập mập trắng trắng lộ ra.

"Cha, đúng là do trùng rồi." – Tiểu Bảo cũng chạy tới góp lời.

"Tiểu Bảo, thứ này cho ngươi." – Dương Dật đem con sâu nhỏ bằng đầu ngón tay út màu trắng ném lên trên sân nhỏ có lát gạch.

"A Tĩnh, thật không ngờ ngươi lại biết nhiều như vậy." – Dương Dật cao hứng nói. Lúc hắn phải nhổ số dây nho kia, trong lòng cảm thấy rất phiền não. Cái cảm giác nhổ đi cái cây trồng xuống không sống được khác hoàn toàn so với nhổ cái cây đã đâm chồi rồi lại chết đi.

"Trước kia, lúc trồng rau đã gặp qua rất nhiều sâu như vậy, bọn chúng đem toàn bộ rễ cây ăn hết, rau củ bời vì không có rễ nên đã lần lượt chết đi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Cuối cùng, con trùng đó bị Tiểu Bảo đem ném vào trong dòng suối nhỏ rộng khoảng nửa mét, bị đàn cá chép màu đỏ giành nhau ăn mất.

"A Tĩnh, ngươi trông chừng tiểu ca nhi nhé, để ta đi ra sau viện lấy sữa dê." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh đang ngồi trong sân dạy Tiểu Bảo viết chữ.

"Ừ, ta biết rồi." – Trần Tĩnh sau khi trả lời xong lại tiếp tục dạy Tiểu Bảo. Bọn họ thời điểm dạy hài tử viết chữ đều sẽ dùng một cái bàn cát, bàn cát thực chất giống như một cái khay rộng hình vuông, bên trong đổ đầy cát vào. Thứ này chính là Trần Tĩnh tự tay làm, cát bên trong được lấy ở gần sông, được rửa sạch hết tạp chất rồi mới mang về.

"Được rồi Tiểu Bảo, a mỗ đã dạy ngươi năm chữ, ngươi cũng đã viết qua một lần rồi, a mỗ thấy ngươi viết rất không tồi. Cứ tiếp tục cố gắng luyện, nếu quên mất cách viết thì mở sách ra xem, đã biết chưa?" – Trần Tĩnh dùng tay vung lên một cái, chữ trên mặt cát thoáng cái liền biến mất.

Đến khoảng tháng sáu là Tiểu Bảo phải đến học đường rồi, hiện tại cũng nên bắt đầu ở nhà dạy nó biết chữ trước.

"Ta biết rồi." – Tiểu Bảo trên tay cầm một chiếc đũa gật đầu nói. Nó cảm thấy học cái này so với đi nghịch côn trung thú vị hơn nhiều lắm, có nhiều chữ như vậy, mà mỗi chữ lại còn không giống nhau nữa chứ. Nó thấy chứ a mỗ ghi trên giấy rất đẹp, nhưng mà chữ của cha thì ngược lại, rất xấu, xiêu xiêu vẹo vẹo cứ như con giun ấy. Khó trách lúc nó nhờ cha viết, cha nhất định không chịu. A mỗ nói, cha chính là xấu hổ nên mới như vậy.

Tiểu Bảo cầm cây đũa vẽ lên một vạch, nó biết đây chính là một chữ, ngày hôm qua a mỗ đã dạy nó, mà sáng nay cha cũng đã nói qua, nó đã sớm nhớ kỹ rồi.

Thời điểm Trần Tĩnh đi vào nhà chính thấy hai tiểu ca nhi bởi vì không có người để ý đến liền tự mình cùng nhau trò chuyện, tuy rằng bọn chúng có lẽ cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, chỉ một mực không ngừng "a a..." đến "a a..." đi.

Tiểu gia hỏa tuy rằng vẫn mặc không ít y phục, nhưng mà hiện tại vận động cũng đã rất có lực, liên tục đá khiến cái chăn nhỏ đắp trên người bọn chúng bị đạp xuống dưới chân. Giống như hiện tại, Dương Dật vừa mới đi ra ngoài một chút, bọn chúng đã đem chăn đá xuống rồi. Thấy vậy, Trần Tĩnh lại đem chăn nhỏ đắp lại lên người chúng nó.

Rất nhanh hài tử đã được năm tháng, cả hai đứa đều trắng trắng mập mập, đôi mắt to tròn đen lúng liếng có thần sáng ngời càng ngày càng giống Dương Dật. Cũng không biết có phải do sắp mọc răng hay không mà Quân An và Quân Hạo hiện tại cứ bắt được cái gì là cắn cái đó, tuy răng vẫn chưa mọc ra, nhưng mà bọn nó bây giờ cũng khá đau.

"A a!!!" – Quân Hạo phát hiện vừa phát hiện Trần Tĩnh đi vào liền lập tức bỏ đệ đệ sang một bên quay đầu nói chuyện với y.

"A a a!!!" – Quân An thấy vậy cũng không chịu thua kém, lúc ca ca quay đầu về phía Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa cũng mở to mắt nhìn a mỗ của mình, thật giống như muốn nói, ta muốn ôm một cái.

"Được rồi, hai tiểu tử nhà ngươi cũng nên ngủ trưa rồi, chờ cha nấu sữa dê cho các ngươi ăn xong là phải đi ngủ đấy. Hiện tại a mỗ chơi với các ngươi một lát thôi." – Trần Tĩnh cầm lấy một cái chuông lắc bằng gỗ ở trước mặt hai đứa nhỏ lắc qua lắc lại khiến hai hạt châu bên trong đó phát ra tiếng vang thanh thúy. Hai tiểu gia hỏa ngay cả nháy mắt cũng quên, cứ nhìn chằm chằm theo hướng di chuyển của cái chuông.

Đợi đến khi hài tử đều đi ngủ, Dương Dật đem số nho đã nảy mầm bứng lên đem đi chỗ khác trồng, số cây sống được có khoảng ba trăm, số có thể bứng lên mang đến chỗ khác được chừng năm mươi cây. Hắn hôm nay sẽ đem năm mươi cây này xử lý trước.

Số hoa trong vườn hoa ở trước Thường Thanh các Dương Dật không phá đi, ngay cả số cây chủ nhân cũ trồng trước đây Trần Tĩnh cũng không chặt. Hiện tại trong vườn hoa ngoại trừ cây cối còn có một ít rau củ Trần Tĩnh gieo xuống. Mà số hạt giống ớt Dương Dật rắc khắp nơi hơn mười ngày trước cũng bắt đầu nảy mầm, mọc lên xanh mơn mởn, bây giờ cây cao nhất cũng đã được hơn mười centimet.

Dương Dật cầm lấy giỏ trúc và một cái cuốc chim, lần này không phải là nhổ cây mà là phải bứng cả rễ cả đất lên rồi sau đó đem đến trồng ở chỗ khác.

Hắn chọn lấy mảnh đất đối diện với sân, chỗ đó rộng khoảng trăm mét vuông, ngoại trừ đường đi được lát đá xanh ra thì có khoảng ba bốn mươi mét vuông là trồng hoa, những chỗ khác đều là cây cối. Chỗ hắn định trồng nho chính là chỗ đất hiện tại còn trống, tuy rằng ở đó cũng có một ít rau dưa nhưng không ảnh hưởng gì đến nho cả.

Dùng cuốc chim đào một cái hố khoảng hai mươi centimet, Dương Dật cẩn thận đem cây nho đặt xuống, rồi lại dùng số đất đã đào lên lấp xuống, cứ vậy coi như ổn.

Đem hơn mười cây nho trồng xuống xong, Dương Dật lúc này mới lấy đến một cái chậu gỗ, hắn phải tưới nước cho số cây mới trồng này, nếu không bọn chúng có thể sẽ không sống được.

Trần Tĩnh đi đến chuồng ngựa dắt ngựa ra, hiện tại thịt xong nhà đã sắp hết, y phải lên thị trấn mua, tiện thể mua thêm một ít đồ dùng trong nhà.

"A Dật, ta đi lên thị trấn mua đồ, ngươi trồng xong rồi thì về phòng đi, lúc nãy tiểu ca nhi có tè dầm, ngươi đem số đó giặt nhé." – Trần Tĩnh dẫn ngựa ra nói.

"Ừ, biết rồi, ngươi đi đi, nhớ về sớm một chút, nếu có đậu nành thì mua một ít mang về, số đậu trong nhà còn dư đều đem đi làm hạt giống hết, bây giờ muốn xay làm sữa đậu nành cũng không có." – Dương Dật quay đầu nói với Trần Tĩnh.

"Ừ." – Trần Tĩnh dẫn ngựa ra đến cửa đáp.

***

Đem ngựa đến quán rượu của Tần Huy nhờ trông giúp Trần Tĩnh mới biết hôm nay hắn không có ở nhà, chắc là đi nhập hàng rồi.

Y đi đến cửa hàng tạp hóa xem một chút, thấy ở đó không có đậu nành, xem ra trong khoảng thời gian này nhà bọn bọ sẽ không có sữa đậu nành để uống.

Sau đi đi mua một ít đường, muối và dầu, Trần Tĩnh lại mua thêm một ít thịt tươi, tiện thể lấy luôn ít xương. Số lạp xưởng trong nhà cũng đã ăn hết rồi, mà Tiểu Bảo thì lại vô cùng thích ăn thứ đó, hương vị của nó cũng không tồi, Trần Tĩnh nghĩ chờ đến thời điểm lễ mừng năm mới năm nay sẽ làm nhiều hơn một chút.

Cầm đồ đạc đi đến Mãn Nguyệt lâu để ở đó, Trần Tĩnh lại đi đến bố trang, mùa xuân đến thời tiết rất nhanh sẽ ấm lên, cũng phải chuẩn bị quần áo mới cho Tiểu Bảo và tiểu ca nhi.

"Khách quan, ngài cứ từ từ chọn, bố trang của chúng ta là bố trang tốt nhất ở thị trấn, hơn nữa giá cả cũng vô cùng hợp lý." – Chủ tiệm chỉ vào quần để vải nói.

"Ngươi nghe nói gì chưa? Trịnh tướng quân muốn đón trắc quân đấy, đúng là một ca nhi may mắn, nghe nói năm năm trước Trịnh tướng quân bị thương trên chiến trường thì được vị ca nhi may mắn này cứu. Nhưng mà lúc đó hình như là bởi vì quân tình khẩn cấp, Trịnh tướng quân chưa thể đón vị kia về Thượng Kinh thì đã phải đến Bắc Tuyến, kết quả đi một đường hết hẳn bốn năm. Hiện tại hài tử của ca nhi đó cũng đã được bốn tuổi. Chiến tranh với Bắc Tuyến kết thúc, Nam Nhạc của chúng ta thắng, Trịnh tướng quân rút cuộc cũng có thể đón vị trắc quân kia về Thượng Kinh rồi." – Một ca nhi đứng cạnh Trần Tĩnh quay sang nói với bạn tốt của hắn.

"Ca nhi này đúng là tốt số, thật không ngờ ca nhi của một thương nhân cũng có thể gả tiến vào phủ Trịnh quốc công làm trắc quân. Ta nghe nói vị tướng quân kia đến giờ vẫn chưa có hài tử, nếu bây giờ ca nhi may mắn kia đem hài tử đến thì hài tử đó nhất định sẽ trở thành con trưởng. Ta còn nghe nói, Trịnh tướng quân năm năm trước bị thương, hình như là không sinh con được nữa." – Một ca nhi khác nhỏ giọng thì thầm.

Trần Tĩnh đem những lời họ nói nghe được rành mạch, y biết rõ Trịnh tướng quân ở Thượng Kinh mà bọn họ nhắc đến là ai. Thật không ngờ những năm này ca ca y gặp phải nhiều chuyện như vậy. Hy vọng hài tử của ca ca có thể khỏe khỏe mạnh mạnh. Trần Tĩnh nghĩ, có lẽ vài ngày nữa y cũng nên đến xem thử vị trắc quân kia của ca ca.

Y chọn lấy hai xấp vải, một xấp màu xanh ngọc, màu mà Tiểu Bảo thích nhất, còn một xấp khác màu đỏ dùng để may cho tiểu ca nhi, tiểu ca nhi nên mặc màu đỏ sẽ đẹp hơn.

"A Tĩnh, cuối cùng ngươi cũng về rồi." – Dương Dật cao hứng reo lên, hắn từ nãy đến giờ bị hai tiểu ca nhi gào khóc làm cho đau hết cả đầu. Không phải chỉ là cho bọn nó uống sữa muộn hơn mọi ngày thôi sao, sao lại không biết thông cảm cho cha mình chút chứ, hắn chỉ là bận giặt tã cho bọn chúng nên nhất thời mới quên thôi mà.

"Ngươi mau giúp ta đi lấy sữa dê đi Trần Tĩnh, bọn chúng cứ khóc liên tục thế này ta cũng không biết phải làm sao nữa rồi. Muốn để cho Tiểu Bảo trông giúp, nhưng chúng vừa không thấy ta thì lại lập tức gào to." – Dương Dật nói, hắn thực sự không có cách nào rời ra để đi lấy sữa nữa.

"Ta biết rồi." – Trần Tĩnh khóe miệng có chút nhếch lên. Tiểu ca nhi hiện tại có thể hơi khó dỗ một chút, nhớ ngày đó Tiểu Bảo toàn bộ đều là y một tay chăm sóc đấy, lần này xem ra đã làm khó Dương Dật rồi. Có điều, nhìn Dương Dật cứ lóng ngóng thế này, Trần Tĩnh cảm thấy hắn đặc biệt đáng yêu.

Đem tay rửa sạch, Trần Tĩnh cầm một cái bồn sữa lớn đi đến vườn hoa cách Thường Thanh các không xa. Đó là một vườn hoa nhỏ rộng khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông, hiện tại chẳng những để nuôi gà mà còn nuôi cả dê mẹ và dê con, ngay cả mấy con gà mái có thể đẻ trứng cũng nuôi bên trong. Trần Tĩnh ở nơi đó dựng một cái dàn, làm thêm một cái lồng gà thật lớn, chỉ cần một thời gian nữa, khi mà dây mướp và dưa leo y nuôi nảy mầm leo lên, thì khung cảnh nơi này sẽ đổi mới hoàn toàn, trở nên đẹp hơn rất nhiều.

"Được rồi, bảo bối, nghe lời, đừng khóc nữa, cha cho ngươi uống sữa này." – Dương Dật từ trong chén lớn múc một thìa sữa dê đút vào miệng nhỏ của Quân Hạo, tiểu gia hỏa bị đói đã lâu, vừa được cho ăn đã cắn luôn cả thìa.

"Quân Hạo ngoan, mau nhả ra, ngươi xem, đây là thìa, không phải là sữa dê, ngươi còn cắn nữa thì đệ đệ sẽ uống hết của ngươi, ngươi sẽ không còn gì để ăn nữa." – Dương Dật nhẹ nhàng rút cái thìa ra, đáng tiếc, tiểu gia hỏa cứ cắn chặt không buông, tuyệt đối không chừa mặt mũi cho hắn.

Dương Dật quay sang nhìn Trần Tĩnh cầu cứu, phải làm sao bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn thấy Quân Hạo cứ một mực cắn thìa không buông như vậy.

"Cứ chọc nó một lúc là được." – Trần Tĩnh nói. Tiểu gia hỏa hai ngày nay có vẻ thực sự muốn mọc răng, y đã nhiều lần thấy tiểu tử này làm như vậy.

Dương Dật nghe xong lập tức nhẹ nhàng chọc vào ngực tiểu gia hỏa vài cái, nó lập tức buông lỏng thìa trong miệng ra.

"Phương pháp này thật tốt." – Dương Dật lập tức rút thìa từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Quân Hạo ra.

"Ây dô... ta nói ngươi chọc chọc tay nó, chứ không phải chọc vào ngực, lần sau nhớ đừng làm vậy nữa, nếu hài tử chưa kịp đem sữa nuốt xuống thì sẽ dễ bị sặc lắm." – Trần Tĩnh vội vàng sửa chữa hành vi của Dương Dật.

Dương Dật gật gật đầu, thì ra là như vậy, dù sao chọc chọc như vậy cũng không ổn lắm, tiểu hài tử vừa bị chọc hai cái cái miệng nhỏ nhắn đã cười rộ lên.

"Trần Tĩnh, ngươi nói chúng ta bây giờ có nên làm trứng hấp cho hài tử ăn không? Gà mái nhà chúng ta đã bắt đầu đẻ trứng, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi có lẽ đều có thể ăn được trứng hấp sữa dê, như vậy cũng có thể để tiểu ca nhi tập ăn một chút." – Dương Dật ngẩng đầu hỏi Trần Tĩnh, hắn nhớ rõ, ở kiếp trước hài tử có thể cho ăn thêm bột, có lẽ hắn phải làm một ít bột cho bọn chúng ăn, không thể cứ ăn mãi sữa dê được. Cũng vì như vậy mà mấy ngày nay mỗi sáng Dương Dật đều cho tiểu gia hỏa ăn thêm một ít nước cơm.

Lảm nhảm: Mấy ngày nay cái cục chia mạng bị hư, mạng chậm tới mức ko thể vào nổi bất cứ 1 trang web nào. Ta khổ quá, hu hu. Đáng lý post từ hôm qua, mà mãi đến hôm nay mới post đc. Ko biết có nên post luôn 2 chương ko :(

Chương 44

"Tiểu ca nhi thì không ăn được, nhưng Tiểu Bảo có thể ăn. Nó trước kia mỗi ngày đều mong được ăn đấy. Còn tiểu ca nhi thì hiện tại cứ cho uống một ít nước tinh mễ là được rồi, nếu không sẽ bị đau bụng." – Trần Tĩnh nói, mấy điều này một phần là do lão nhân của Trần gia thôn nói, một phần là do Trầm a mỗ dạy. Lúc nào rảnh y phải ghé thăm Trầm a mỗ mới được, đúng rồi, cũng sắp đến thời điểm phải đi tảo mộ, y cũng phải dẫn A Dật và hài tử đến viếng mộ cha và a mỗ.

"A Dật, khi nào rảnh chúng ta mang hài trở lại Trần gia thôn một chuyến đi, cũng sắp đến lúc phải đi tảo mộ rồi." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Mấy ngày nay cứ luôn bận rộn, suýt nữa thì quên mất chuyện này.

"A, tảo mộ à, ngươi mà không nói ta cũng quên mất. Chúng ta lúc nào thì đi? Đúng rồi, A Tĩnh, xe ngựa của chúng ta khi nào mới làm xong? Nếu như xong kịp thì không cần phải thuê xe nữa, phí thuê đúng là quá đắt mà." – Dương Dật nói.

"Hai ngày nữa là xong rồi. Vậy đợi đến khi người ta đưa xe tới thì chúng ta đi luôn cũng được." – Trần Tĩnh quyết định, chắc khoảng hai ba ngày là được thôi.

Nghĩ đến tảo mộ Dương Dật lại nhớ đến cha mẹ ở kiếp trước, con độc nhất đã chết, hiện tại có lẽ chẳng còn ai tảo mộ cho bọn họ nữa. Chẳng biết mấy người bạn thân có mua giúp bó hoa, hoặc đi viếng cha mẹ mình một chút hay không. Mà... cũng có thể là sẽ đi đi, dù sao mình cũng mới chết được một năm, thời điểm đi viếng mộ cho mình hẳn là bọn họ cũng sẽ mang một bó hoa đến cho cha mẹ thôi.

Dương Dật nghĩ đến đó lại có chút khổ sở, cả nhà toàn bộ đều chết hết. Nếu may mắn thì biết đâu bây giờ cha mẹ cũng có thể đang sống ở một nơi nào đó giống như hắn bây giờ, dù biết là tự lừa mình dối người hắn cũng hy vọng như vậy.

Tảo mộ thì nên mang theo hoa và thanh đoàn, nhưng mà không biết nơi này có thanh đoàn không. Mộ bia của cha mẹ Dương Dật đặt ở dưới quê, người cô kia nhiều thủ đoạn, đối xử với hắn cũng không tốt, nhưng mà dù sao đối với người trong thôn thì bọn họ cũng là người nhà với nhau, không cần biết quan hệ tốt xấu thế nào, hàng năm cứ đến thanh minh bọn họ đều cùng nhau đi tảo mộ. Mà sau khi tảo mộ, bà nội sẽ chuẩn bị thanh đoàn. Còn về phần thanh đoàn làm như thế nào, hắn cũng biết chút chút, chỉ có điều không biết ở nơi này có rau khúc hay không, thực ra loại rau này có tên là tử khúc thảo, cũng hay được gọi là thiên thanh địa bạch.

Dương Dật nhân lúc Trần Tĩnh trở về, cầm lấy một cái rổ chạy đi tìm, trước kia hắn và bà nội từng hái qua mấy lần cho nên vẫn còn nhớ rõ hình dạng của loại rau khúc kia.

Bởi vì ở trong trang viên Dương Dật không nhìn thấy loại rau này, cho nên hắn muốn chạy ra ngoài phụ cận tìm xem.

Đi loanh quanh tìm kiếm ở mấy bụi cỏ ven đường, từ lúc ra khỏi trang viên, hắn chỉ chọn đi đường nhỏ, bởi vì trên đường lớn nhất định sẽ không có.

Chưa đi được bao lâu thì Dương Dật nhìn thấy một bông hoa tử khúc thảo đã nở vàng nằm trong bụi cỏ, hoa nở to cũng không vấn đề gì, đây là cây rau khúc đầu tiên gặp được, đương nhiên là phải hái liền tay.

Từ sau khi phát hiện cây đầu tiên thì rau khúc liên tục xuất hiện, chỉ trong nửa canh giờ ngắn ngủi, hắn đã hái được đầy một rổ, trừ một số cây đã nở hoa thì đa số đều non cả, hắn tin rằng lần này nhất định có thể làm được thanh đoàn.

Vừa về đến nhà Dương Dật đã thấy Tiểu Bảo đang chơi đùa cùng với tiểu ca nhi, Trần Tĩnh thấy hắn ôm một rổ cỏ trở về rút cuộc cũng an tâm.

"A Dật, ngươi hái thứ cỏ này làm gì, không phải là muốn cho dê ăn đấy chứ? Cỏ khô hôm nay ta đã chuẩn bị xong rồi mà." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.

"Buổi tối nay ăn cái gì? Ta muốn dùng rau này làm một thứ, có lẽ sẽ ăn rất ngon. Đúng rối, A Tĩnh, ta nhớ là nhà chúng ta có đậu đen đúng không?" – Dương Dật hỏi.

"Buổi tối nấu mì sợi ăn, đậu đen vẫn còn một chút, khoảng chừng hai ba cân gì đó, ngươi đợi ở chút, ta đi lấy cho." – Trần Tĩnh vừa làm mì vừa nói, đối với những chuyện Dương Dật muốn làm, y chưa từng có ý phản đối.

"Một lát nữa ngươi đem số rau này rửa lại một lần nữa nhé, rửa kỹ chút, ta vừa rồi cũng có rửa qua rồi." – Dương Dật chỉ số rau khúc trong rổ nói.

"Ừ, biết rồi." – Trần Tĩnh nói xong lại tiếp tục nhào bột làm mì.

Dương Dật đi lấy gạo thô, hắn muốn xay một ít bột, nếu không có bột nếp thì không thể làm thanh đoàn được.

Ăn xong bát mì, Trần Tĩnh dẫn mấy đứa nhỏ đi ngủ, Dương Dật đem số rau khúc đã nhặt và rửa sạch để cho khô, ngày mai là có thể làm. Gạo thô cũng đã được hắn xay xong, rây qua hai lần, vô cùng mịn.

Đợi đến khi Trần Tĩnh dỗ hài tử ngủ hết thì thấy Dương Dật từ trong lồng hấp múc ra một thìa đậu đen, đó là cân đậu đen mà Trần Tĩnh đã chưng giúp hắn.

Đưa lên miệng thôi mấy cái, cảm thấy đậu đã nguội, Dương Dật lấy tay bóp nhẹ một cái hạt đậu liền nhuyễn ra.

"Ai nha, bỏng chết ta rồi." – Dương Dật lập tức vung vung tay, vội vàng đưa ngón tay lên sờ sờ lỗ tai, làm vậy cảm giác sẽ đỡ nóng hơn một chút.

Trần Tĩnh vẫn luôn không hiểu vì sao mỗi lần bị bỏng Dương Dật lại cứ sờ lên vài tai như vậy, tuy rằng thấy hai việc đó chẳng liên quan gì nhau, nhưng mà nhìn hành động của hắn y lại cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Cứ mỗi lần như vậy, Trần Tĩnh lại có loại cảm giác muốn hung hăng xoa xoa đầu Dương Dật đến khi tóc hắn xù hết lên mới thôi.

"A Tĩnh, ngươi tới rồi, mau giúp ta đem đậu đen đổ vào chậu rồi sau đó cho vào trong cối đá giã mịn nó ra." – Vốn dĩ ban đầu Dương Dật định một mình làm hết, nhưng mà thực sự là quá nóng.

Đợi đến khi Trần Tĩnh giúp đem đậu đen toàn bộ đổ vào trong cối đá, Dương Dật liền đem đường và một chén dầu chè đổ vào. Dầu chè trong nhà hiện tại cũng sắp hết, sắp tới phải đi hái một ít ôliu về ép dầu, nếu không năm nay sẽ không có dầu chè để dùng. Nghe Trần Tĩnh nói, loại dầu ngày có có bán nhiều, nếu không tự tìm lấy sẽ không có để mua.

Trần Tĩnh đem đậu trong cối giã nhuyễn, còn Dương Dật thì chốc chốc lại đem đường và dầu đổ vào, không những thế hắn lại đổ thêm nửa chén mật ong, tin rằng nhân bánh bằng đậu đẹn này nhất định ăn sẽ rất ngon, lúc còn bé hắn vô cùng thích ăn cái này.

"A Tĩnh, được rồi, được rồi." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đã giã khoảng mười lăm phút liền nói. Hắn lấy ngón tay quệt một ít bỏ vào miệng, hương vị ngon đến mức hắn muốn đem nuốt luôn cả đầu lưỡi, ngọt mà không ngấy, vừa mềm vừa thơm.

"A Tĩnh, nếm thử này." – Dương Dật đưa ngón tay vẫn chưa liếm hết chìa đến trước mặt Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cũng không chê đầu ngón tay hắn vẫn còn dính nước miếng, cúi đầu xuống đảo qua bột đậu đen trên tay Dương Dật liếm sạch, sau đó lại còn ngậm lấy mút một cái.

Nội tâm Dương Dật run lên nhìn người mặt không đổi sắc đang ăn đậu hũ mình kia, vội vàng đem ngón tay ở trong miệng Trần Tĩnh rút ra. Thực sự là quá kích thích rồi, nếu lại làm một lần như vậy nữa chắc hắn sẽ đè Trần Tĩnh ra ăn sạch mất.

"Hương vị đúng là rất ngon." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Thực ra thì y cũng không biết là do hương vị ngón tay của Dương Dật hay do đậu đen ngon nữa.

"Mau đem bọn chúng cất vào nhà, chúng ta cũng phải đi ngủ, trời cũng đã khuya lắm rồi." – Dương Dật mặt đỏ bừng vội vàng ôm cái tô đựng đậu giã nhuyễn đem để vào tủ trong bếp.

Xấu hổ, xấu hổ cái lông ấy, rõ ràng Trần Tĩnh là lão bà hợp pháp của y kia mà, phải là mình đi đùa giỡn y mới đúng chứ. Vậy mà hắn lại bị dọa chạy, chính mình vậy mà bị dọa chạy, nội tâm Dương Dật điên cuồng gào thét. Không được, đêm nay nhất định hắn phải lấy lại danh dự.

Một đêm viên mãn. Sáng sớm lúc Dương Dật ngủ dậy, hắn có thể cảm giác được từ lúc Trần Tĩnh giúp mình vận chuyển nội lực, thân thể hắn đúng là đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Buổi tối tay chân hắn cũng không còn lạnh, mà ngay cả chuyện kia cũng có thể làm nhiều hơn mấy lần, làm xong sáng ngày thứ hai cũng không bị đau lưng nữa. Việc này từ lúc nào khá hơn Dương Dật cũng không nhớ rõ, có lẽ là tháng trước, cũng có thể là mấy ngày nay mới bắt đầu như vậy, Dương Dật thật sự là quá hạnh phúc rồi, từ giờ về sau cũng không cần phải cứ hễ làm một lần là lại nghỉ ngơi hai ngày nữa.

Trần Tĩnh nhìn người vừa mới sáng sớm đã vô cùng đắc ý kia, y cũng cảm giác được thân thể Dương Dật tốt hơn nhiều lắm, ít nhất là đã có thể khiến cho y bị đau thắt lưng, nếu không y đã sớm rời giường.

Trong nồi nước sôi luộc đầy những viên thanh đoàn lớn hơn một chút so với sủi cảo, vừa có nhân thịt, vừa có nhân đậu đen mà tối qua bọn họ đã làm, cứ để sôi như vậy khoảng một nén nhang là có thể vớt ra, đợi đến lúc đó sẽ biết được mùi vị của nó thể nào. Kỳ thực, Dương Dật trong lòng có chút nôn nóng, bởi vì thứ này hắn phải bỏ cả ngày công ra mới có thể làm được. Thời điểm làm nhân đậu đen, Tiểu Bảo đã không nhịn được mà múc lấy một muỗng ăn thử rồi.

Cuối cùng cũng đã đến lúc nhận được kết quả, Dương Dật nhìn hai người nhà mình mỗi người cầm một khối thanh đoàn trên tay, Trần Tĩnh là bánh nhân thịt còn Tiểu Bảo là bánh nhân đậu đen yêu thích của nó, hắn có chút khẩn trương không biết liệu mình có thành công hay không. Tuy rằng bánh màu đen hơi khó coi một chút, có điều mùi hương có vẻ không khác biệt lắm so với kiếp trước, không biết là mùi vị thế nào.

"Sao rồi? Ăn được không?" – Dương Dật tràn đầy mong đợi hỏi.

Tiểu Bảo gật gật đầu, lại cắn thêm một miếng lớn khiến cái miệng nhỏ phình ra.

Trần Tĩnh lắc đầu, lại còn nhíu mày một cái, thấy ánh mắt thất vọng của Dương Dật y bật cười. Thứ này hương vị rất đặc biệt, từ nhỏ đến giờ y chưa từng được nếm qua.

"A Dật, ngươi thật dễ bị lừa. Ăn rất ngon, ngươi cũng thử một miếng đi." – Trần Tĩnh thổi thổi khối thanh đoàn trong tay mình mấy cái rồi mới đưa đến miệng Dương Dật.

"Ngươi làm ta sợ muốn chết, A Tĩnh, ngươi càng ngày càng xấu." – Dương Dật thở phào một hơi. Từ nãy đến giờ hắn hồi hộp muốn nghẹt thở, suýt chút nữa vì quên hô hấp mà chết, nếu lỡ mà có chết như vậy thật thì đúng là quá oan uổng rồi.

***

Sáng sớm hôm sau, người làm xe ngựa đưa xe đến, Dương Dật thấy chiếc xe có vẻ hơi nhỏ, có điều cả nhà bọn họ ngồi cũng coi như đủ chỗ, không biết con ngựa trong nhà kia có thể kéo được cái xe này hay không.

Trần Tĩnh lấy một cái đệp thật dày lót lên xe, đến sớm không bằng đến kịp lúc, lát nữa cả nhà bọn họ sẽ đi tảo mộ tiện thể thử xe luôn.

"Dương Dật, ngươi đi đem mấy thứ đã chuẩn bị mang ra đi." – Trần Tĩnh sau khi lấy một cái chăn thật dày gấp lại làm bốn đặt vào trong xe, lúc này mới ôm tiểu ca nhi ở trong nôi ra. Cái chăn này làm nệm cũng đủ dày, đủ mềm, có lẽ sẽ không khiến hai đứa nhỏ bị xóc nảy, dù sao con đường đi từ đây đến Trần gia thôn cũng khá tốt.

"Ta biết rồi." – Dương Dật lấy ra hai vò rượu, thanh đoàn ngày hôm qua hắn làm và rất nhiều tiền giấy, nhang đèn. Thực ra, hắn cũng đã trộm chuẩn bị một ít tiền giấy cho chủ nhân trước kia của thân thể này. Bây giờ hắn chiếm lấy cả Trần Tĩnh lần hài tử, giờ mà lại khiến người kia không có tiền tiêu thì cũng thật áy náy.

Cả nhà năm người, bốn người ngồi bên trong còn Trần Tĩnh ngồi bên ngoài đánh xe.

"Giá!" một tiếng, Trần Tĩnh vung dây cương lên, xe ngựa liền chậm rãi xuất phát đi đến Trần gia thôn.

Xuống khỏi xe, Dương Dật không ngừng xoa xoa mông, thực sự là quá xóc, đúng là không thể nào so với xe của kiếp trước được, có lẽ ngồi ngựa còn thoải mái hơn ngồi xe này nhiều. Có điều đường xóc như vậy mà hắn cũng không nôn, có lẽ là do nội lực ấm áp ở trong đan điền trợ giúp. Dù đã kê đệm rất dày, nhưng mông của hắn cũng vẫn bị ê ẩm, đã thế ngồi bên trong lại sợ hai tiểu ca nhi bị ảnh hưởng, tận lực mỗi tay một đứa ôm cả hai vào lòng. Vậy mà hai đứa nó lại chẳng chịu nghe lời gì cả, cứ hướng mặt hắn mà bôi nước miếng.

"Trần Tĩnh, ngươi đến ôm hài tử giúp ta một lúc, ta thấy không được ổn lắm, phải nghỉ ngơi chút đã." – Dương Dật nói xong lập tức ngồi xuống một phiến đá ở trước cửa nhà cũ của mình, cuối cùng cũng đến nơi rồi, thật là quá tốt.

"Đừng ngồi trên đá, Tiểu Bảo đỡ cha ngươi lên đi, bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh, ngồi ở trên đã sẽ bị khí lạnh nhập vào người đấy." – Trần Tĩnh ôm Tiểu Bảo đang từ trên xe muốn nhảy xuống lại không dám nhảy nói.

Mở ra cửa sân, lúc cả nhà bọn họ chuyển đi đã nhờ Trầm a mỗ trông coi giúp, kể từ khi ca nhi nhà ông ấy gả đi thì năm nào cũng vậy, tuyết bắt đầu rơi ông ấy sẽ đi đến nhà ca nhi mình, tuyết ngừng rơi thì trở lại.

"Được rồi, A Dật, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta còn phải đi tiếp." – Trần Tĩnh ôm lấy Quân Hạo, tiểu tử này so với đệ đệ của mình nặng hơn một chút.

"Tiểu Bảo, ngươi bây giờ phải tự mình đi bộ đấy, a mỗ và cha còn phải ôm đệ đệ." – Trần Tĩnh nhấc cái giỏ trúc đựng đầy đồ đạc nói.

"Tiểu Bảo là ca ca, hơn nữa Tiểu Bảo lại lớn thêm một tuổi rồi, có thể tự mình đi được." – tiểu gia hỏa ngồi xe ngựa mông không bị đau, đến giờ vẫn bừng bừng sinh khí, sôi nổi vô cùng.

Hai người lớn ôm hai đứa nhỏ hướng trên núi mà đi, một nhà năm người một đường đều là vui vẻ.

"A Dật, ngươi đưa hài tử cho ta ôm, rồi đem cỏ trên mộ nhổ đi đã, sau đó mới đốt nhang." – Trần Tĩnh đứng ở sau lưng Dương Dật nói, đây là chuyện mà hán tử phải làm.

Dương Dật dùng tay nhổ cỏ dại. Bởi vì lần trước Trần Tĩnh cũng đã đến nói qua với cha và a mỗ là bọn họ muốn chuyển nhà, lại hứa với bọn họ là sẽ chăm sóc tốt cho hài tử và Dương Dật cho nên cỏ ở một cũng đã được y dọn hết, giờ chẳng còn bao nhiêu.

Thắp nến lên, Dương Dật đem hai đĩa thanh đoàn bày ra, sau đó nâng cốc kính cha của Dương Dật kia, trong miệng không ngừng khẽ lẩm bẩm. Trần Tĩnh chỉ loáng thoáng nghe được hắn lầm bẩm liên tục hai chữ Dương Dật, cũng không hiểu vì sao lại như vậy.

Dương Dật nói muốn cầu cho chủ nhân của thân thể này cùng cha và a mỗ "hắn" ở dưới suối vàng được hạnh phúc vui vẻ, hàng năm hắn sẽ đến đây đốt giấy tiền vàng mã cho bọn họ, để bọn họ ở dưới đó không thiếu tiền tiêu. Còn về phần Trần Tĩnh và hài tử, hắn sẽ chăm sóc thật tốt.

"Được rồi Dương Dật, chén rượu này ta kính ngươi, ngươi cứ yên tâm an nghỉ, chuyện trong nhà không cần phải lo lắng. Ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Trần Tĩnh và Tiểu Bảo, còn có cả hai tiểu ca nhi." – Dương Dật đem hai bình sứ đựng rượu đều tưới lên mộ phần của cha và a mỗ Dương Dật kia.

"A Dật, ngươi đang nói cái gì vậy?" – Trần Tĩnh sau khi nghe những lời Dương Dật nói, lập tức cau mày hỏi.

"Không có gì, không có gì." – Dương Dật cười cười đáp, vừa rồi hình như hắn nói hơi to để Trần Tĩnh nghe được rồi.

Trần Tĩnh đứng ở đó nói một chút chuyện với a mỗ của Dương Dật, đại khái là hứa sẽ chăm sóc cho hắn mà mấy đứa nhỏ để a mỗ và cha dưới suối vàng không phải lo lắng. Y cũng cầu bọn họ phù hộ cho hài tử và Dương Dật thân thể được khỏe mạnh.

"Tiểu Bảo, mau tới đây tạm biệt gia gia và a ma đi." – Dương Dật đợi đến khi Trần Tĩnh nói xong thì kéo Tiểu Bảo sang.

"Gia gia, a ma, Tiểu Bảo phải về nhà rồi, sang năm Tiểu Bảo lại đến thăm gia gia và a ma. Gia gia, a ma, hẹn gặp lại." – Tiểu Bảo rất ngoan ngoãn nói.

Sau khi xuống núi, Trần Tĩnh đem số thanh đoàn khác trong xe ngựa đưa biếu Trầm a mỗ, lại giúp ông ấy làm chút việc nhà, lấy ít nước cơm nhà Trầm a mỗ cho hai tiểu ca nhi ăn xong rồi mới lái xe trở về.

Về đến nhà, Dương Dật nằm bẹp ở trên giường, cả thân thể hắn đều mệt rã rời, lưng hình như cũng bị chuột rút.

"A Tĩnh, ngươi nói trang viên của chúng ta nên đặt tên gì thì tốt? Hôm nay tiểu nhị đưa xe ngựa đến còn nói đây là Đường gia trang. Chỗ này bây giờ là của chúng ta rồi, cũng phải lấy một cái tên của riêng chúng ta đặt cho nó chứ." – Dương Dật vừa hưởng thụ xoa bóp của Trần Tĩnh vừa nói.

"Được, ngươi cứ nghĩ tên đi, sau đó cùng nhau bàn bạc, đến khi nghĩ kỹ rồi thì sẽ đem biển ở cổng thay đổi." – Trần Tĩnh gật gật đầu đáp, trên tay lại vẫn không nặng không nhẹ xoa bóp.

"A Tĩnh, ngươi thấy Dương gia trang thế nào? Không được, cái này quá lỗi thời rồi, chúng ta phải đặt cái gì đó mới mẻ chút, tốt nhất là đem đặc điểm nổi bật của trang viên mà đặt. Bồ Đào Tửu Trang thì sao? À mà cũng không được, trừ ngươi ra cũng có ai biết bồ đào hay nho là cái thứ gì đâu." – Dương Dật vẫn một mực nằm trên giường nói.

"Vậy thì gọi là Hồng Tửu Trang Viên là được rồi. Rượu đỏ của chúng ta ở trên thị trấn bán rất chạy, hiện tại mỗi ngày Tần đại ca đều bán được hai bình đấy." – Trần Tĩnh nhéo mông Dương Dật một cái, hắn tuy không mập nhưng mông cũng không ít thịt, sờ lên vô cùng co dãn, trắng trắng lại mềm mềm, sờ đã muốn chết.

Lảm nhảm: Đúng là ngồi gõ lại thì chẳng có chút động lực nào T^T

Chương 45

"Ngươi nói rất đúng, cái tên này nghe cũng hay, chúng ta năm nay phải nhưỡng ra thật nhiều rượu nho màu đỏ nữa mới được. Năm ngoái bởi vì đem nho xanh và nho chín ủ cùng nhau cho nên mới khiến rượu biến thành màu trắng, năm nay nhất định phải để chúng chuyển hết về màu tím rồi mới hái đem ủ rượu." – Dương Dật vui vẻ nói, hắn hoàn toàn không chú ý đến việc mình đang bị Trần Tĩnh ăn đậu hũ.

"Được, tất cả đều nghe theo ngươi." – Trần Tĩnh một tay không ngừng bóp mông Dương Dật, một tay thì không nặng không nhẹ xoa xoa eo hắn.

"A... Trần Tĩnh, ngươi đang làm gì đó." – Dương Dật của chúng ta rút cuộc cũng phát hiện ra tình trạng của mình.

"Có làm gì đâu, chỉ là giúp ngươi xoa bóp cho thoải mái thôi mà." – thời điểm Dương Dật quay lại hỏi y, mặt Trần Tĩnh tỉnh bơ, mặt không đỏ, khí không suyễn đáp.

"Ừ... thoải mái." – Dương Dật bị Trần Tĩnh nắn một cái lập tức kêu lên. Không đúng, hắn rõ ràng là phải nói rõ chuyện Trần Tĩnh nhân lúc mình không để ý mà ăn đậu hũ kia mà, người này càng ngày càng nhiều ý xấu, lại còn dám chuyển lực chú ý của hắn.

"Đáng ghét, không cho phép ngươi lại đánh trống lảng." – Dương Dật ngồi dậy đẩy ngã Trần Tĩnh trên miệng vẫn còn mang ý cười, sáp lại hôn xuống. Rất nhanh trên ngực y đã dính đầy nước miếng của hắn, một đêm xuân sắc cứ vậy mà bắt đầu.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, bởi vì ca nhi của ca ca Trần Tĩnh muốn đi qua thị trấn cho nên y quyết định mang Dương Dật và hài tử lên thị trấn xem một chút, nhân tiện đi hỏi chuyện học hành cho Tiểu Bảo luôn.

"A Tĩnh, chúng ta dẫn theo cả tiểu ca nhi sao?" – Dương Dật hỏi.

"Dĩ nhiên là đưa theo rồi. Đã vài ngày Tần đại ca không nhìn thấy bọn chúng, hẳn là huynh ấy nhớ lắm." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Trần Tĩnh đánh xe, chưa đầy một khắc đã đến thị trấn, thời điểm xe ngựa vừa mới dừng lại, Dương Dật lập tức nhảy xuống. Cái mông của hắn vừa khỏi bây giờ đã lại nở hoa.

"Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi đến rồi. Tiểu Bảo mau lại đây để Tần thúc thúc ôm một cái." – Tần Huy vừa thấy Trần Tĩnh đánh xe đến trước cửa Mãn Nguyệt lâu thì lập tức kêu lên.

"Tần thúc thúc, Tiểu Bảo nhớ thúc thúc muốn chết!!!" – Tiểu Bảo vừa được Trần Tĩnh ôm xuống khỏi xe đã nhào vào lòng Tần Huy.

Tiểu ca nhi đâu rồi? Mau ôm bọn chúng vào phòng đi." – Tần Huy quay sang nói với Dương Dật và Trần Tĩnh, cả hai người lớn đều đến thì chắc chắn hai đứa nhỏ cũng sẽ đi cùng.

"Các ngươi hôm nay đến thật đúng lúc, vị trắc quân của Trịnh tướng quân kia sắp đến, có lẽ tối nay sẽ ở lại nơi này. Hai người các ngươi qua nhìn một chút vị ca nhi may mắn kia không chừng cũng có thể hưởng được chút vận khí." – Tần Huy vừa cười vừa nói với Trần Tĩnh. Cái xưng hô "ca nhi may mắn" cũng chẳng biết là do ai truyền ra, kết quả là tất cả mọi người đều dùng để gọi vị trắc quân ấy.

"Thật vậy sao? Ta cũng muốn đi xem thử một cái." – Dương Dật cao hứng nói, hắn biết ca ca của Trần Tĩnh chính là vị tướng quân kia cho nên cũng coi như là bọn họ có họ hàng với nhau, cũng nên xem thử một chút xem bộ dạng dài ngắn thế nào.

"Vẫn còn sớm lắm, ta muốn mang Tiểu Bảo đi ra phố dạo, mua cho nó xâu kẹo hồ lô, các ngươi cứ đưa tiểu ca nhi vào phòng trước đi." – Tần Huy sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân An và Quân Hạo rồi mới đưa Tiểu Bảo ra phố. Hôm nay vốn dĩ hắn định đến thăm bọn chúng, thật không ngờ là bọn Trần Tĩnh lại đem chúng tới chơi trước.

Tần Huy ôm Tiểu Bảo đi lên phố. Tiểu Bảo tuy rằng rất thích được ôm, nhưng mà bây giờ nó đã là ca ca rồi, cha và a mỗ đều phải ôm hai đệ đệ. Cũng may là vẫn còn Tần thúc thúc ôm nó, Tiểu Bảo vì thế mà cảm thấy rất vui.

"Tiểu Bảo, ngươi muốn mua cái gì?" – Tần Huy chỉ vào mấy chỗ bán đồ ăn vặt trên đường, có kẹo mạch nha, mứt quả, kẹo hình nhân, còn có cả chong chóng và diều đủ loại màu sắc. Bởi vì mùa xuân đến cho nên trên đường càng lúc càng náo nhiệt.

"Tần thúc thúc, Tiểu Bảo muốn chong chóng, còn có cả kẹo hình nhân kia nữa, nhìn có vẻ ăn rất ngon." – Nhóc Béo lập tức chỉ vào một sạp hàng bán kẹo hình nhân, lão bá bán kẹo tay cầm một cái thìa, nước đường theo thìa chảy xuống, rất nhanh trên bàn liền xuất hiện một con chim phượng vô cùng sống động.

"Được được, chúng ta mua một cái kẹo hình nhân, lại mua thêm một cái chong chóng cho Tiểu Bảo." – Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo đã mập lên không ít hướng sạp bán kẹo hình nhân đi đến.

Tiểu Bảo một tay cầm kẹp, một tay cầm chong chóng cao hứng chạy trở về, Tần Huy thấy vậy cũng vội càng chạy theo nó, sợ nó không để ý đường đi lại đụng vào tường.

"Tiểu Bảo, mau nhìn đường, mắt để đi đâu đấy!" – Tần Huy vội càng chạy đến kéo tay nó lại, thật sự là hù chết hắn, suýt chút nữa là bị người ta đụng vào rồi.

"Thực xin lỗi, tiểu gia hỏa không sao chứ." – Một hán tử suýt chút đụng vào Tiểu Bảo lập tức ngồi xổm xuống hỏi thăm.

"Thúc thúc, ta không sao." – Tiểu Bảo nhu thuận đáp, tuy rằng nó bị dọa sợ kêu to một tiếng nhưng thực ra không có bị đụng vào.

"Không có việc gì là tốt rồi. Ngươi là người lớn thì phải trông chừng hài tử cho tốt chứ, đường phố đông đúc thế này sao lại để nó chạy lung tung như vậy." – Vị đại hán kia vừa rồi cũng bị dọa kêu to một tiếng, thiếu chút nữa là đứa nhỏ này bị y đụng ngã rồi. Y cũng rất thích những hài tử nhỏ nhỏ non nớt thế này cho nên tuyệt đối không muốn làm chúng bị thương.

"Đúng là ta không trông chừng nó tốt." – Tần Huy cẩn thận đánh giá vị đại hán trước mặt, cái mũi rất cao, con ngươi nhạt màu, đường nét trên khuôn mặt vô cùng thâm thúy, trên trán lại còn cột một sợi dây lụa màu đen, vừa nhìn qua đã biết y là con lai giữa Tây Lương và Nam Nhạc, chỉ có điều không biết một người như vậy sao lại đến nơi này.

"Vị huynh đệ này, quán rượu của ta ở ngay phía trước, nếu như ngươi không ngại có thể đến ngồi một chút." – Tần Huy nói, hắn đột nhiên cảm thấy rất có hứng thú với người Tây Lương này.

Người này vừa nghe thì sững lại, suy nghĩ một lúc mới nhẹ gật đầu đi theo Tần Huy đến Mãn Nguyệt lâu. Kỳ thực y không biết phải đi nơi nào, nếu như có chỗ có thể thu lưu y thì thật tốt.

"Thúc thúc, ngươi tên gì?" – Tiểu Bảo ghé vào bên vai Tần Huy hỏi.

"Ta gọi là A Lặc." – A Lặc vừa cười vừa nói. Y không có họ, chỉ có tên, a mỗ y là người Nam Nhạc, còn cha lại là người Tây Lương. Tại vì lúc trước bị đuổi đi cho nên ngay cả họ cũng không có, y nhớ a mỗ mình họ Ninh, cho nên từ đó trở đi y gọi mình là Ninh Lặc.

"Chào A Lặc thúc thúc." – Tiểu Bảo cười rộ lên, hai cái lúm đồng tiền lún xuống thật sâu.

"Chào Tiểu Bảo." – Hài tử lúc nào cũng đáng yêu như vậy, nếu như y cũng có một hài tử thì thật tốt.

Hai người rất nhanh đã đến Mãn Nguyệt lâu, Tần Huy đem Tiểu Bảo đặt xuống đất, nó lập tức vui vẻ chạy vào trong phòng.

Trần Tĩnh và Dương Dật lúc này đang thương lượng chút việc, bọn họ định chiều nay sẽ nhờ Tần Huy trông chừng hai tiểu ca nhi rồi mang Tiểu Bảo đến học đường gặp lão sư, đợi thêm một thời gian nữa là có thể nhập học.

"Đứa nhỏ kia không phải con ngươi sao?" – A Lặc hỏi, y cực kỳ yêu thích đứa nhỏ Tiểu Bảo thông minh kia.

"Đó là con của hai đệ đệ ta, tiểu tử kia cứ mua đồ chơi cho nó là rất nghe lời, đúng là tinh quái vô cùng ấy." – Tần Huy nhìn chằm chằm A Lặc vừa cười vừa nói. A Lặc hình như là hơi nóng thì phải, hắn thấy trên mặt y nhuộm một tầng hồng sắc, còn mang theo ít mồ hôi khiến ánh mặt trời chiếu vào sáng lấp lánh.

"Tiểu Bảo, ngươi đúng là không biết xấu hổ, còn không chịu đi cám ơn Tần thúc thúc mau." – Dương Dật thấy Tiểu Bảo một tay cầm kẹo, một tay cầm chong chóng đang liếm kẹo đến hoan hoan hỉ hỉ nói.

"Cha, Tiểu Bảo hình như quên mất rồi." – Tiểu gia hỏa đột nhiên nhớ ra.

Dương Dật thấy thằng nhỏ hai chân ngắn ngắn chạy ra ngoài đoán chắc là nó muốn đi nói cám ơn rồi.

"A Lặc, ngươi nếu muốn thì cứ ở lại trong quán hỗ trợ, người qua lại trấn này trao đổi hàng hóa cũng càng ngày càng nhiều, ta định xây thêm tầng lầu cho quán, lúc đó chỗ này cũng có thể trở thành khách điếm luôn." – Tần Huy nói với A Lặc.

"Tốt qua, vừa hay ta cũng đang muốn tìm việc làm." – A Lặc sảng khoái đáp ứng.

Đúng lúc này trên đường đột nhiên trở nên yên tĩnh, nguyên lai là xe chở vị trắc quân của Trịnh tướng quân đến rồi. Người trên đường ai cũng tò mò không biết rút cuộc vị ca nhi này là người thế nào mà có thể vào được cửa nhà tướng quân ở Thượng Kinh.

"Dương Dật, Trần Tĩnh, mau tới đây xem." – Tần Huy thấy cả hai người vẫn còn ở trong phòng hắn liền hướng về phía phòng kêu lên.

"Trần Tĩnh, ngươi mau đi đi, ta trông chừng tiểu ca nhi là được rồi." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh, hắn biết nhất định là y muốn đi xem.

"Ta đi một lúc sẽ trở lại." – Trần Tĩnh nói xong đi vào một gian phòng trong quán rượu, ở chỗ này có thể quan sát được rõ ràng.

Đối diện với quán rượu là khách điếm, Trần Tĩnh vừa ngồi xuống uống được ngụm trà thì nhìn thấy một ca nhi từ trong xe ngựa bước ra. Người kia được người hầu đỡ đi vào trong khách điếm, có một hài tử mập mạp cũng được người ta ôm theo vào. Trần Tĩnh thấy đứa nhỏ kia khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào thì không còn lo lắng nữa, hài tử của ca ca y có lẽ rất khỏe mạnh.

"Dương Dật, ngươi cũng mang Tiểu Bảo đi xem đi, ca nhi kia lớn lên cũng khá xinh đẹp, tiểu ca nhi cứ để đó ta trông cho." – Tần Huy cảm thấy ca nhi kia so ra kém Dương Dật một chút, nhưng mà cũng coi như là một mỹ nhân hiếm có, người mà Trịnh tướng quân nhìn trúng quả nhiên không kém.

Dương Dật cũng rất muốn đi xem thử xem lão bà của ca ca Trần Tĩnh bộ dạng dài ngắn thế nào, kỳ thực trong lòng hắn vẫn luôn lo sợ Trần Tĩnh sẽ rời đi. Nếu bây giờ y quay về phủ tướng quân, thì hắn sẽ chẳng có cách nào lại nhìn thấy Trần Tĩnh nữa.

"Cha, ta cũng muốn đi xem, ta cũng đi nữa." – Tiểu Bảo lập tức đi theo.

Dương Dật ôm Tiểu Bảo đi ra, Trần Tĩnh vốn muốn quay trở về thì nhìn thấy Dương Dật và Tiểu Bảo cho nên cũng không vội, y đoán chắc là Tần đại ca nói hắn ra, nếu không Dương Dật nhất định sẽ không để tiểu ca nhi lại một mình.

"Tiểu Bảo, ngươi nói người kia chính là ca nhi của Trịnh tướng quân đúng không." – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo đứng cạnh một cái sạp hàng bán nút buộc, nơi này cách khách điếm không xa, có thể thấy rõ ràng người đang ngồi nghỉ bên trong.

"Cha, nhất định chính là người mặc quần áo trắng đó đó." – Tiểu Bảo nhìn về phía thúc thúc xinh đẹp phất phất tay nói.

"Hài tử nhà ngươi thông minh thật đấy, vị kia đúng là trắc quân của tướng quân, lớn lên đúng là tuấn tú." – Người bán hàng rong vừa cười vừa nói, cho đến khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Dương Dật thì nhất thời đỏ mặt. Hán tử này so với vị kia chỉ hơn chứ không kém, hắn chưa từng nghĩ rằng một hán tử lại có thể xinh đẹp như vậy.

Dương Dật cảm thấy người mặc nguyệt sam kia đúng là rất tuấn tú, so với Trương Tú Nhi mà hắn từng gặp trước kia còn xinh đẹp hơn, khó trách đại ca của Trần Tĩnh lại thích y như vậy, quả thực là không sai.

"Lấy cái này đi." – Dương Dật sau khi nhìn xong ca nhi kia thì chọn một quả cầu lục giác mua cho Tiểu Bảo, bên trên còn buộc rất nhiều nút kết, tin rằng hai tiểu ca nhi trong nhà cũng sẽ thích quả cầu nhỏ dễ thương này.

Lúc trả tiền Dương Dật còn cười với người bán hàng một cái rồi mới dẫn Tiểu Bảo về.

***

"A Bình, ngươi nói đứa bé kia trông rất giống tướng quân sao?" – Ngụy Nhu hỏi.

"Thiếu gia, ngươi cảm thấy giống là được." – Người tên A Bình kia nhẹ đáp.

***

Buổi chiều, thời điểm tiểu ca nhi ngủ, Trần Tĩnh và Dương Dật đưa Tiểu Bảo đến học đường, bọn họ muốn dẫn Tiểu Bảo đi bái kiến tiên sinh dạy học để sau này nó đến học đường cũng thuận lợi hơn.

Đi đến trường học duy nhất trong trấn, nơi này là học đường mà một vị tri phủ đã cáo lão hồi hương mở, không biết là đã được bao nhiêu năm, chỉ biết hiện tại đây là một học đường vô cùng tốt, có không ít nhà giàu trong trấn dẫn con đến đây gửi gắm.

Trần Tĩnh mang theo hài tử đi vào, y dúi vào tay lão nhân gia xem cửa một khối bạc vụn, cách đây vài ngày y cũng đã tới rồi, hiện tại chỉ cần đem tiểu gia hỏa này đến cho tiên sinh dạy học nhìn chút là được.

"Thường tiên sinh, đây chính là hài tử nhà ta, đã bốn tuổi rồi. Mấy ngày trước đã cho nó tập viết trên bàn cát, phu quân ta dạy nó mấy chữ, nó đều học rất tốt." – Trần Tĩnh nói với Thường tiên sinh, vị này chính là lão sư chuyên dạy hài tử viết chữ, cũng là người hiện tại đang tuyển học trò.

"Hài tử tới đây, ngươi tên là gì?" – Thường tiên sinh ôn hòa nói với Tiểu Bảo.

"Ta nhũ danh gọi là Tiểu Bảo, đại danh là Dương Hạo Thành." – Tiểu Bảo nhu thuận đi đến trước mặt Thường tiên sinh, nó nhớ rõ, cha và a mỗ đã dặn nếu như tiên sinh có hỏi tên thì phải nói đại danh, không thể nói nhũ danh.

"Dương Hạo Thành sao, trên thị trấn họ Dương rất ít, các ngươi là người Dương gia ở Trần gia thôn đấy ư?" – Thường tiên sinh hỏi.

Trước kia Dương Tuấn cùng với ông đều là dạy học ở nơi này, tính ra thì tình cảm của bọn họ so với bằng hữu còn tốt hơn, đáng tiếc về sau ông lại rời đi, đến lúc trở lại thì Dương Tuấn đã qua đời rồi, ở nơi này họ Dương đúng là rất ít.

"Đúng vậy tiên sinh. Trước kia nhà chúng ta ở Trần gia thôn, năm nay bởi vì thuận tiện cho hài tử đi học cho nên đã chuyển nhà, muốn nó đi học gần hơn một chút." – Trần Tĩnh nói.

"Vậy ngươi chính là Dương Dật rồi?" – Thường tiên sinh nhìn về phía Dương Dật.

"Tiên sinh biết ta?" – Dương Dật vừa cười vừa nói, hắn không biết vị Thường tiên sinh này.

"Là ngươi thì tốt rồi. Trước kia ta cùng với cha ngươi ở nơi này dạy học, về sau ta lên kinh thi, mặc dù không có thi đậu nhưng cũng có lăn lộn vài năm. Sau này khi trở về thì lại nghe nói cha ngươi đã sớm qua đời, để lại một đứa bé là ngươi. Yên tâm đi, đứa nhỏ Tiểu Bảo này ta nhất định sẽ giúp các ngươi chăm sóc thật tốt." – Thường tiên sinh phi thường cao hứng nói.

"Vậy phải đa tạ Thường tiên sinh rồi." – Dương Dật đáp.

"Cái gì mà tiên với sinh, sau này cứ gọi thúc thúc đi, gọi thúc thúc là được." – Thường Huy vừa cười vừa nói.

"Vâng, Thường thúc thúc." – Dương Dật lập tức kêu một tiếng.

"Được rồi, các ngươi đưa Tiểu Bảo đến lúc nào cũng được, ta bây giờ còn có khóa dạy, ta tin là mấy đứa nhỏ học cùng Tiểu Bảo cũng sẽ thích nó thôi." – Thường Huy nói xong cười ha hả xoa xoa đầu Tiểu Bảo, đứa nhỏ đáng yêu lại hiểu chuyện thế này ai mà không thích được chứ.

Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo cùng với Dương Dật rời khỏi học đường, chỉ một lúc đã về đến Mãn Nguyệt lâu. Bởi vì Tiểu Bảo vẫn còn muốn đi chơi thêm một lúc, mà Trần Tĩnh thì lại lo lắng Tần Huy trông chừng không được hai đứa nhỏ cho nên về trước, để cho Dương Dật dẫn Tiểu Bảo về sau.

"Cha, ngươi xem con diều kia kìa, ngươi nói nó có thể bay lên đến trời được không?" – Tiểu gia hỏa lôi kéo cánh tay Dương Dật kêu lên.

"Đương nhiên là có thể rồi, Tiểu Bảo có muốn không? Nhà chúng ta ở ngay đường lớn, hay là cha mua một cái để Tiểu Bảo chơi nhé." – Dương Dật buồn cười đáp, nhóc con này giờ muốn thứ gì cũng đã biết quanh co xin khéo rồi, thật là rất thông minh.

Mua lấy một con diều bươm bướm rực rỡ sắc màu mà tiểu hài tử vẫn yêu thích, Dương Dật quay sang gọi Tiểu Bảo đang cắn kẹo hồ lô.

"Tiểu Bảo, đừng chạy lung tung nữa, mau tới đây, cha muốn mua ít đậu nành." – Dương Dật cầm một bao kẹo mạch nha, tay kia lại cầm diều, mấy ngày nay Trần Tĩnh đi tìm mua đậu nành mà không gặp, nhác thấy có người đang bán cho nên tuyệt đối không thể bỏ qua, đã rất lâu rồi nhà bọn họ không có sữa đậu để uống.

Tiểu Bảo nghe được tiếng kêu của Dương Dật thì nhanh chóng chạy qua.

"Trả cho lão bá nhiều hơn hai mươi đồng, lão bá giúp ta mang chúng đến Mãn Nguyệt lâu cách đây không xa nhé." – Dương Dật thấy Tiểu Bảo đã chạy về phía mình thì xoay người lại đưa tiền cho lão hán nói.

"Được được, không có vấn đề gì." – Lão hán rất vui vẻ đáp ứng, thật không ngờ bây giờ lại còn còn người chịu mua đậu nành. Có số tiền này ông có thể mua hai miếng thuốc dán cho bạn già của mình được rồi. Vỗn dĩ ban đầu ông còn sợ không ai thèm mua, dù sao hiện tại cỏ xanh cũng đã mọc tốt, làm gì có ai dùng thứ này cho dê bò ăn nữa chứ.

"Tiểu Bảo, sao còn chưa có về đây?" – Dương Dật đem túi tiền bỏ vào trong ngực, gọi nhưng mãi chẳng nghe thấy Tiểu Bảo đáp lại. Lập tức hắn quay đầu lại tìm thân ảnh nhỏ bé mập mạp kia.

"Tiểu Bảo! Tiểu Bảo, ngươi đâu rồi? Đừng có trốn nữa, mau đi ra đi, ngươi muốn hù chết cha sao, Tiểu Bảo!!!" – Dương Dật hoảng hốt kêu to.

"Lão bá, ngài có nhìn thấy đứa nhỏ mập mạp vừa rồi cầm xâu kẹo hồ lô, mặc cái áo ba lỗ nhỏ phía sau ta không?" – Dương Dật níu chặt lấy lão bá bán đậu nành hỏi.

Lão hán lắc đầu, vừa rồi đúng là ông có nhìn thấy đứa bé đó chạy qua đây, nhưng về lúc sau kiểm tiền cho nên không để ý nữa, sao nháy mắt mà hài tử đã biến mất rồi?

"Vừa nãy nó còn chạy về phía này, sao thoáng một cái đã không thấy tăm hơi đâu cả." – Lão hán lắp bắp nói.

Dương Dật vừa nghe xong lời này, đồ đạc trong tay toàn bộ đều rơi trên mặt đất, rõ ràng đang là mùa xuân tiết trời ấm áp mà toàn thân hắn lại rét lạnh, toàn bộ khí lực trong người dường như đã bị rút đi hết. Con của hắn, Tiểu Bảo của hắn không thấy đâu nữa, lại còn chỉ thoáng một khắc ngắn ngủi, chẳng lẽ...

A Lặc vừa ra ngoài thì nhìn thấy Dương Dật bộ dáng bối rối hốt hoảng, gặp ai cũng hỏi, chẳng biết lý do vì sao, chỉ thấy hắn giống như là sắp khóc vậy. Không biêt có chuyện gì xảy ra rồi, đứa nhỏ Tiểu Bảo kia sao lại không ở cùng một chỗ với Dương Dật?

Lảm nhảm: Bởi vì đã vài hôm ko post cho nên hôm nay post luôn hai chương, ha ha.

Mọi người đã đoán đc A Lặc là ai chưa. Còn có cả Tiểu Bảo đã bị ai bắt cóc nữa :))

Kẹo hình nhân

Diều bum búm (bươm bướm)

Chương 46

"Dương Dật, ngươi sao vậy? Tiểu Bảo đâu?" – A Lặc túm lấy Dương Dật hỏi. Tần Huy thấy Tiểu Bảo mãi không trở về sợ rằng bánh trứng mà hắn làm cho nó nguội mất cho nên nhờ A Lặc đến tìm Dương Dật đem Tiểu Bảo về trước.

"Tiểu Bảo, không tìm thấy Tiểu Bảo của ta nữa rồi." – thời điểm Dương Dật nhìn thấy A Lặc đã không kìm nổi, nói xong câu đó nước mắt liền lã chã rơi xuống. Cả khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm nước mắt.

"Đừng gấp, chúng ta quay về tìm Tần Huy trước, nhờ hắn cho người đi tìm, với tình trạng này của ngươi căn bản là không thể tìm được người." – A Lặc an ủi Dương Dật, y mặc dù chưa quen với nơi này, nhưng mà nếu hài tử mất tích thì tám phần là do bọn buôn người bắt cóc, đi tìm Tần Huy nhất định sẽ không sai.

Nghe được những lời này Dương Dật gật đầu, nhưng mà hắn toàn thân vô lực, căn bản là không thể đi được. Cứ nghĩ đến chuyện Tiểu Bảo bị người ta bắt đi, hắn lại liên tưởng đến mấy vụ bắt cóc ở kiếp trước, hài tử đáng yêu bị bọn bắt cóc cắt tay cắt chân bắt đi ăn xin. Thực ra, hắn suy nghĩ như vậy cũng hơi quá, dù sao ở thế giới này cũng chưa có xuất hiện hành vi đáng giận như vậy.

A Lặc gần như là phải dìu Dương Dật trở về Mãn Nguyệt lâu, thời tiết tuy đã ấm lên không ít, nhưng vẫn chưa đến mức vừa đi vài bước chân đã đổ mồ hôi, vậy mà trên người Dương Dật đã ướt dẫm mồ hôi lạnh.

"Dương Dật, ngươi làm sao vậy? Tiểu Bảo đâu rồi? Ta đã làm xong bánh trứng, chỉ còn chờ Tiểu Bảo về ăn thôi." – Tần Huy nói với Dương Dật đang dựa vào người A Lặc.

"Tần đại ca, Tiểu Bảo mất tích rồi, người giúp ta, giúp ta tìm Tiểu Bảo trở về, nó mất tích rồi." – Dương Dật kéo ống tay áo của Tần Huy nói, nước mắt lại có chiều hướng rơi xuống.

"Sao có thể như vậy? Đừng lo lắng, ta bây giờ dẫn người đi tìm. A Lặc, ngươi dìu Dương Dật vào phòng ta rồi nói cho Trần Tĩnh biết để y cùng đi. Dương Dật và hai hài tử kia nhờ ngươi chăm sóc vậy." – Tần Huy nói xong lập tức đóng cửa tiệm, phân phó toàn bộ người trong tiệm đi ra ngoài tìm kiếm. Hắn còn nói nếu tìm được Tiểu Bảo sẽ ban thưởng một năm tiền công. Bản thân hắn lại đi đến một chỗ, nếu quả thực là do bọn buôn người bắt cóc thì đi đến đó tuyệt đối sẽ tìm được.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật trở về, trên khuôn mặt tuấn tú còn vương nước mắt, Tiểu Bảo lại không biết đã chạy đi đâu.

"Ngươi làm sao vậy Dương Dật? Bị người khi dễ sao?" – Trần Tĩnh lập tức đi đến hỏi.

Vừa nhìn thấy Trần Tĩnh, nước mắt hắn lại lã chã, thời điểm được y ôm lấy Dương Dật òa một tiếng khóc lên. Tiểu Bảo mất tích, hắn coi như hoàn toàn mất phương hướng.

"Đừng khóc, A Lặc, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?" – Trần Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Dương Dật, ngẩng đầu lên hỏi A Lặc.

"Tiểu Bảo mất tích, Tần Huy đã ra ngoài tìm rồi." – A Lặc nói.

"Ngươi chăm sóc hắn, cứ khóc như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt. Ta bây giờ ra ngoài cùng tìm." – A Lặc lại nói với Trần Tĩnh.

"Đừng khóc nữa, Tiểu Bảo không sao đâu, ta nhất định sẽ đem nó trở về. Đứa nhỏ kia rất thông minh, nếu nhưu bị lạc đường nó nhất định sẽ tìm được đường về." – Trần Tĩnh an ủi Dương Dật.

Dương Dật gật gật đầu, từ sau khi nhìn thấy Trần Tĩnh hắn đã bình tĩnh trở lại rồi.

"Ngươi ở nhà coi sóc tiểu ca nhi, ta ra ngoài tìm Tiểu Bảo. Mắt của ngươi sưng hết cả lên rồi, mau đem nước mắt lau đi, ngươi đã là người lớn, năm nay cũng hai mươi, không nên khóc như thế. Tin tưởng ta, Tiểu Bảo nhất định sẽ trở về, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc tốt cho hai tiểu ca nhi." – Trần Tĩnh đợi đến khi Dương Dật gật đầu đồng ý rồi mới ly khai. Đứa nhỏ Tiểu Bảo kia nhất định sẽ không chạy loạn, nhất định là bị người ta bắt đi. Nhưng mà mấy năm gần đây không có nghe nói hài tử ở thị trấn cũng như trong thôn bị người bắt cóc.

Tần Huy trực tiếp đi đến nhà lão Lại, nhà lão vẫn giống như trước, bên ngoài đứng ngồi mấy người lộn xộn, đây toàn bộ đều là lũ vô lại và lưu manh của trấn.

"Ơ, Tần đại trưởng quỹ sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ chúng ta thế này?" – Lão Lại cười hì hì nói. Tần Huy vừa đến nơi này đã thu thập không ít những kẻ thường hay bắt nạt kẻ yếu.

"Đừng có vòng vo tam quốc nữa, ta đến đây là có chuyện quan trọng tìm ngươi. Xế chiều ngày hôm nay các ngươi có bắt cóc một hài tử mặc một kiện y phục màu xanh da trời, khoảng bốn năm tuổi, bộ dạng mập mạp vô cùng đáng yêu hay không?" – Tần Huy nghiêm túc nói.

"Tần Huy, ngươi nói vậy là không đúng rồi, lão Lại ta đây từ khi có tiểu ca nhi đã nhiều năm không làm loại buôn bán này nữa. Mấy năm nay ngươi có từng nghe qua trên thị trấn này có hài tử nào bị bắt cóc không? Chúng ta mấy ngày hôm trước còn dẫn một đứa nhỏ bị lạc đường về nhà đấy." – Lão Lại nói. Từ khi hắn có hài tử, nhìn đứa nhỏ của mình đáng yêu như vậy, hắn đã không cho phép bất cứ một thủ hạ nào của mình làm chuyện này. Kỳ thực, hắn cũng sợ ngày nào đó có kẻ bắt mất tiểu ca nhi nhà mình. Cho nên ở chỗ này bất cứ ai cũng không được làm như vậy, nếu đã làm thì giống như là đang vuốt râu lão hổ là hắn.

"Thực sự không phải các ngươi làm?" – Tần Huy nhìn chằm chằm lão Lại hỏi, đúng là mấy năm nay trên thị trấn không có hài tử nào bị mất tích cả.

"Thực sự không phải, có điều, ta có thể đi vào trong thành hỏi giúp các ngươi." – Lão Lại nói. Tần Huy này võ công quá mạnh, lại có quan hệ tốt với nha môn, hắn đây chỉ là loạn lăn lộn bên ngoài kiếm miếng cơm, tốt nhất là không nên cố chấp phân cao thấp với vị công tử đến từ Thượng Kinh này làm gì, đến lúc đó chỉ có mình thiệt mà thôi.

"Được, vậy ngươi đi vào trong thành nhất định phải hỏi cho ra hài tử bị bắt cóc của chúng ta. Nhớ rõ, mặc kệ là ai cũng phải đem về, đứa nhỏ cao thế này." – Tần Huy chiếu theo chiều cao của Tiểu Bảo so so với chân của mình.

"Ngươi không cần phải khoa tay múa chân làm gì, ta biết là ai rồi. Đứa nhỏ kia gọi là Tiểu Bảo, bọn ta vẫn thường thấy ngươi dẫn nó đi chơi." – Lão Lại nói, tiểu tử kia đúng là rất đáng yêu, đương nhiên là so ra vẫn kém tiểu ca nhi nhà hắn.

Tần Huy sau khi đi ra thì lập tức đi tìm, hắn cơ hồ là đem từng tấc đến trong thị trấn sới tung lên.

"Trần Tĩnh, có tìm được Tiểu Bảo không?" – Tần Huy đụng phải Trần Tĩnh ở trong một lối nhỏ.

"Ta đã đem toàn bộ thị trấn và mấy thôn xung quanh tìm hết rồi, đều không thấy bóng dáng của nó." – Trần Tĩnh sắc mặt tái nhợt nói. Tiểu gia hỏa kia nhất định là bị người khác bắt đi. Nhưng mà rút cuộc là ai làm chuyện này? Y biết Tần Huy đã đến chỗ của Lão Lại, mấy người đó nhất định sẽ không dám bịa chuyện.

"Ta đi vào trong thành tìm xem, có lẽ có thể tìm được Tiểu Bảo, ngươi trở về chăm sóc tốt cho Dương Dật." – Tần Huy nói.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh một mình trở về, trong mắt tràn đầy thất vọng, Tiểu Bảo thực sự đã bị người ta bắt mất. Trong lòng hắn bây giờ vô cùng khổ sở, sao lúc đó mình lại không cẩn thận như vậy, sao hắn có thể không trông chừng tốt cho hài tử được chứ.

"Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Bảo trở về." – Trần Tĩnh vuốt vuốt đầu Dương Dật, tâm trạng sa sút của hắn cũng lan sang cả sang y.

Mặc dù không tìm thấy Tiểu Bảo, Trần Tĩnh vẫn mang Dương Dật về nhà, ngày mai y sẽ đi ra ngoài tìm lại lần nữa. Dù vậy cũng vẫn phải chiếu cố kỹ lưỡng Dương Dật và hai tiểu ca nhi.

"Ngoan, đi ngủ sớm một chút, ngày mai ta sẽ vào trong thành tìm hài tử. Buổi tối Tần đại ca cũng đã đi rồi, Tiểu Bảo nhất định sẽ không sao." – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Dương Dật, điều y sợ nhất bây giờ chính là Dương Dật nghĩ không thông lại sinh bệnh, thân thể của hắn phải vất vả lắm mới có thể tốt lên được.

Ngày hôm sau, đem toàn bộ việc nhà làm xong, Trần Tĩnh lại một lần nữa cưỡi ngựa đi vào trong thành.

"Tần đại ca, ngươi sao lại ở chỗ này?" – Trần Tĩnh còn chưa có vào thành đã nhìn thấy Tần Huy cột ngựa ở một gốc cây cách cửa thành không xa.

"Trần Tĩnh, bên kia ta đã đi tìm rồi, không có nhìn thấy Tiểu Bảo. Nhưng mà ta nghe nói đúng là có một đứa bé bị bán cho bọn buôn người, là một nam hài mập mạp, có điều tình hình cụ thể thì không rõ, ngươi có muốn đến đó xem không?" – Tần Huy nói.

"Được, để ta đi xem." – Trần Tĩnh đáp.

Đến khi Trần Tĩnh nhìn thấy tiểu hài tử mập mạp kia y liền nhớ ra lúc đó người mình thấy chính là đứa trẻ này, đứa trẻ mà y cho rằng đó chính là hài tử của ca ca mình.

Rút cuộc Trần Tĩnh đã hiểu ra lý do vì sao ca nhi kia khi nhìn thấy Tiểu Bảo ánh mắt lại mừng rỡ như vậy, chẳng lẽ trong chuyện này còn giấu gì đó? Người kia vì sao lại muốn đem con của mình bán, mà Tiểu Bảo thì lại mất tích? Chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải con của y sao? Thâu tóm tất cả sự việc lại, nếu như chính xác hài tử này không phải con của người kia vậy thì toàn bộ mọi chuyện đã sáng tỏ.

Toàn bộ sự việc nếu đúng như những gì Trần Tĩnh dự đóan, vậy thì Tiểu Bảo bây giờ tạm thời không có gì nguy hiểm. Y phải về báo cho Dương Dật một tiếng, sau đó đến đón Tiểu Bảo về.

Trần Tĩnh cho những người kia năm lượng bạc, lại nhờ họ tìm cho đứa nhỏ này một gia đình tốt, đừng để nó phải chịu khổ.

"Tần đại ca, chúng ta trở về đi, ta đã biết Tiểu Bảo ở đâu rồi. Ngay mai ta sẽ đến đón nó về." – Trần Tĩnh nói xong xoay người rời đi, y coi như đã hoàn toàn minh bạch, loại người như thế này không thể để ca ca rước về được.

"Ngươi thực sự đã biết?" – Tần Huy có chút kỳ quái hỏi.

Về đến nhà Trần Tĩnh thấy Dương Dật đang cho Quân An uống sữa dê, mà A Lặc cũng đang ở một bên cho Quân Hạo ăn. Ngày hôm qua Tần Huy đã nói để y chiếu cố Dương Dật, cho nên hôm nay sau khi hoàn thành hết công việc ở quán rượu, A Lặc liền đến đây.

"A Tĩnh, đã tìm được Tiểu Bảo chưa?" – Dương Dật vừa nhìn thấy Trần Tĩnh đã hỏi.

"Đừng gấp, ta đã biết Tiểu Bảo ở đâu rồi, bởi vì sợ ngươi lo lắng cho nên về trước, ngày mai sẽ đi đón hài tử về." – Trần Tĩnh đáp.

"Thật sao? Tiểu Bảo rút cuộc là ở đâu?" – Dương Dật hỏi, hắn biết có người đã bắt Tiểu Bảo đi, tiểu gia hỏa đó rất nghe lời, sao có thể chạy lung được được chứ.

"Trần Tĩnh, ngươi đã về rồi thì ta cũng đi đây." – A Lặc đem Quân Hạo đã được cho ăn no đưa cho Trần Tĩnh.

"Ngươi về trước đi, hôm nay đã làm phiền ngươi rồi." – Trần Tĩnh khẽ cười một cái, hiện tại biết Tiểu Bảo đang ở đâu đương nhiên là tâm tình y cũng đã buông lỏng được một nửa.

Đêm nay Dương Dật ngủ vô cùng an ổn, mặc dù Tiểu Bảo vẫn chưa được đón về, nhưng hắn đã biết kẻ bắt con mình đi chính là ca nhi hỗn đản kia. Trong lòng hắn rất giận, tuyệt đối không thể để một kẻ xấu xa như y được sống khá giả.

***

"A Dật, ta không ở nhà vài ngày, một mình ngươi phải chăm sóc hài tử thật tốt. Ta rất nhanh sẽ đón Tiểu Bảo về." – Trần Tĩnh sờ sờ đầu Dương Dật nói.

"A Tĩnh, hay là ngươi đừng đi, để Tần đại ca giúp chúng ta đón hài tử về là được rồi." – Dương Dật nói. Hắn rất sợ Trần Tĩnh sẽ một đi không trở lại, nếu y không trở lại nữa thì hắn phải làm sao bây giờ.

Nhìn Dương Dật bất an như vậy, Trần Tĩnh thiếu chút nữa là bật cười. Hán tử của y sao càng ngày lại càng giống ca nhi, lại còn cúi đầu không dám nhìn thẳng mình, đáng yêu không thể tả nổi.

"Đừng lo lắng, ta không nỡ vứt bỏ ngươi và hài tử đâu. Đón Tiểu Bảo xong sẽ lập tức trở lại. Ngươi ở nhà phải chăm sóc thật tốt cho tiểu ca nhi của chúng ta, nếu lúc ta trở về mà thấy chúng nó gầy đi sẽ đánh mông ngươi đấy." – Trần Tĩnh nói xong cúi đầu xuống hôn lên trán Dương Dật một cái.

Nhảy lên lưng ngựa, y cũng không quay đầu lại, cứ thế giục ngựa mà đi. Thật sự là không nỡ, kể từ lúc gả cho Dương Dật đến giờ, chưa từng rời khỏi hắn một ngày, lần này đi ít nhất cũng phải mất nữa tháng. Tuy rằng y đã nhờ Tần đại ca và A Lặc chiếu cố Dương Dật, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.

***

"Dương Dật! Dương Dật! Ngươi đâu rồi?" – A Lặc tay cầm đồ đạc gọi lớn, bởi vì Tần Huy lát nữa mới tới được cho nên bảo y đến trước hỗ trợ.

"Ta đây. A Lặc, ngươi giúp ta chuẩn bị cỏ cho dê ăn được không? Trần Tĩnh không có ở nhà, ta chẳng có cách nào ra ngoài cắt cỏ cả." – Dương Dật vừa giặt tã vừa nói, hắn không thể để người khác giúp mình giặt tã được.

Lúc A Lặc tới nơi thì nhìn thấy Dương Dật đang ngồi xổm bên một phiến đá xanh vò tã, hai tiểu ca nhi nhàm chán nằm ở cái giường nhỏ bên cạnh. Cái giường kia bốn phía đều có thanh chắn, tiểu ca nhi dù có muốn lăn ra cũng không được.

"Ừ, để ta giúp ngươi cắt. Ta có mua cho hai đứa nhỏ hai cái lục lạc, để đem lục lạc cột lại đã." – A Lặc cười nói, đem thịt trong tay đặt lên trên tảng đá, rửa sạch tay rồi mới đem lục lạc có cái chuông màu hồng cột lên trên lan can.

"Đinh đinh đinh... đinh đinh đinh..." lúc A Lặc buộc lục lạc, tiếng chông thanh thúy vang lên khiến hai tiểu gia hỏa hướng mắt nhìn về phía y, mặc dù là nhìn không thấy.

"Hai đứa đá đi nha, thanh âm thế này hẳn là có thể nghe được rồi, cái lục lạc ở trên vòng tay của hai đứa quá nhỏ, gió thổi qua một cái là chẳng nghe được tiếng gì cả." – Nói xong A Lặc mới đi lấy liềm và giỏ trúc, hai ngày nay mỗi ngày y đều đến giúp đỡ Dương Dật cho nên đã sớm thân quen.

***

Trần Tĩnh ngày nào cũng dậy thật sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn đã sờ soạng đường cưỡi ngựa mà đi, chỉ có buổi tối mới ngủ một giấc. Cứ hễ gặp được thành trấn là y sẽ đem ngựa mệt mỏi đổi lấy một con ngựa khỏe, chỉ cần tốn một ít bạc là được.

Cứ một đường như thế, qua bảy ngày y mới đến được Thượng Kinh, cận hương tình khiếp, Trần Tĩnh có chút sợ không dám gặp a mỗ và phụ thân. Những năm nay không biết a mỗ đã phải trải qua như thế nào, thời điểm a mỗ không tìm thấy mình đã thương tâm đến nhường nào, dù sao a mỗ cũng chỉ có mỗi hai hài tử là y và ca ca mà thôi.

***

"Tướng quân! Tướng quân! Tiểu thiếu gia đến rồi! Tiểu thiếu gia đến rồi! Hài tử kia lớn lên chắc chắn sẽ giống y như ngài, hiện tại nhìn đúng là giống hệt ngài khi còn bé đấy!" – Ngô quản gia chạy vào chính sảnh kêu lên.

"Ngô Lâm, ngươi bây giờ đã bao nhiêu tuổi rồi, sao lại còn kích động như vậy? Đúng rồi, ngươi mới nói cái gì? Tiểu thiếu gia đúng không? Mau mau đón vào đây, đây chính là cháu đích tôn của ta đó, mau lên mau lên!" – Trịnh quốc công vui vẻ cười đến không khép được miệng lại.

"Ngô thúc, hài tử kia thực sự rất giống ta sao?" – Trịnh Quân Nghị có chút kỳ quái hỏi. Năm nay đột nhiên Ngụy Nhu, người đã từng cứu hắn gửi thư nói hài tử đã bốn tuổi rồi. Hắn thực ra chỉ muốn xem thử một chút xem ca nhi này rút cuộc là muốn làm gì. Tử bảy năm trước hắn đã biết mình không thể có con được, đó cũng là lý do vì sao sau này nhiều người muốn làm mối cho mình hắn đều cự tuyệt.

"Tướng quân, ngươi cứ nhìn là biết ngay, giống y như là từ một khuôn mà khắc ra vậy." – Ngô quản gia cao hứng đáp. Ông vốn không có nhi tử, từ khi thiếu gia còn nhỏ ông đã nhìn hắn lớn lên, hiện tại rút cuộc thiếu gia đã có con của mình, ông sao có thể không vui cho được. Tuy rằng bên ngoài đều đồn là thiếu gia không thể sinh con, ông cũng không tin chuyện đó là có thật.

Ngụy Nhu nhìn Tiểu Bảo, cái miệng nhỏ cong lên, cả quãng đường y cố ý đi chậm lại để cùng đứa nhỏ này có nhiều thời gian ở chung với nhau bồi đắp tình cảm, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ. Về phần hài tử mà y mua được, y cũng không có bạc đãi, ở cùng nhau mấy tháng, y cũng rất thích đứa bé kia. Có điều y không thể đem theo đứa nhỏ luôn an tĩnh kia được. Nhiều người biết sẽ khó giữ bí mật, khả năng lộ ra ngoài sẽ cao hơn. Hiện tại không biết đứa nhỏ kia thế nào rồi, y đã bỏ ra năm mươi lượng bạc đem đứa bé kia gửi lại một nông hộ, tin rằng bọn họ sẽ đối xử tốt với nó. Năm mươi lượng ấy nhất định là đủ cho cả gia đình kia sống thoải mái trong vòng mười năm.

"Tiểu Bảo, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, a mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, a mỗ sẽ rất rất yêu thương ngươi." – Ngụy Nhu nhu hòa nói bên tai Tiểu Bảo.

"Nếu như ngươi không nghe lời, a mỗ nhất định sẽ không cho ngươi ăn cơm, để cho bụng nhỏ của ngươi phải chịu đói." – Y đe dọa. Thời điểm mới bị đem về, Tiểu Bảo tuyệt đối không chịu phối hợp, lại còn khóc ầm lên. Nhưng mà sau đó bỏ đói nó một ngày thì đứa nhỏ thông minh này cuối cùng cũng nghe lời, không cùng y cứng đối cứng nữa. Mỗi lần y nhìn về phía Tiểu Bảo, tiểu tử này sẽ vì được ăn no bụng mà gọi a mỗ. Kỳ thực trong lòng Ngụy Nhu thực sự yêu thích nó, chẳng những hành sự kiên quyết, lại rất thông minh.

Tiểu Bảo gật gật đầu, kể từ khi bị tên xấu xa này bắt cóc, nó đã phải chịu không ít khổ. Hảo hán không nên chịu thiệt trước mắt, nó tin rằng a mỗ nhất định sẽ tìm được mình. Cho nên từ giờ cho đến lúc a mỗ tìm đến, nó phải cho ca nhi này nếm mùi đau khổ vì dám bỏ đói nó ba ngày ba đêm, món nợ này nó phải đòi lại. Ngày đó Tiểu Bảo đúng là suýt nữa bị cho đói chết, suốt một ngày đều không được ăn cơm. Tiểu gia hỏa coi vậy mà thù rất dai đấy, nó sẽ đem toàn bộ ghi nhớ hết ở trong lòng.

Không thể để cho ca nhi xấu này biết được suy nghĩ của mình, nếu không nó lại phải chịu xui xẻo.

"Ngươi chịu nghe lời là tốt rồi. Đợi lát nữa bọn họ hỏi thì ngươi phải nhớ nói đúng tên, nếu không chẳng những ngày mai không có cơm ăn, mà cha và a mỗ ngươi ở nhà cũng phải chịu liên lụy." – Ngụy Nhu cảnh cáo, tiểu tử này quỷ quyệt vô cùng, chỉ cần không chú ý một chút là nó sẽ làm chuyện xấu.

"Nhớ rõ tên chưa? Tên của ngươi bây giờ gọi là gì?" – Ngụy Nhu hỏi.

"Ta gọi là Trịnh Hạo Thành, cái này không cần ngươi nói, ta đã sớm nhớ rồi." – Tiểu Bảo phất phất tay giống như thể đang đuổi ruồi, biểu thị những gì Ngụy Nhu lo lắng chính là dư thừa. Hiện tại nó và ca nhi xấu xa này đã cùng ở trên một con thuyền, nếu như xảy chuyện, chẳng những nó xong đời, mà ngay cả cha, a mỗ và đệ đệ cũng có thể bị tướng quân xấu chém rơi đầu, cho nên nó phải phối hợp với người này thật tốt. Đợi đến lúc a mỗ tìm được nó, nó sẽ để a mỗ bắt ca nhi này đem đi, sau đó sẽ bỏ đói y giống như y đã làm với nó vậy. Tiểu Bảo tuyệt đối không muốn làm hài tử của người khác, nó chỉ muốn cha, a mỗ và đệ đệ của mình thôi.

Làm nhảm: Có thể mọi người thấy Dương Dật ở chương này quá bánh bèo, nhưng mình nghĩ với lỗi suy nghĩ của một người hiện đại bình thường và trong lúc lo lắng + áy náy + tự trách thì biểu hiện của Dương Dật cũng không có gì khó hiểu. Mặc dù công nhận là yếu đuối thiệt :v

Mình cực kỳ thích Tiểu Bảo. Bởi vì nó là một đứa nhỏ đúng chất trẻ con. Dù là tác giả đã viết nó thông minh hơn một chút, nhưng mà vẫn giữ được bản tính của trẻ nhỏ, ham chơi, tham ăn, láu lỉnh, lại rất biết nịnh nọt... có tật xấu nhưng không phải là đứa trẻ xấu. Nhìn chung, so với những tác giả viết trẻ con mà tâng bốc lên tận trời thì mình cảm thấy Tiểu Bảo chính là đứa trẻ mà mình thích nhất từ lúc đọc đam mỹ đến giờ. (Ít ra thì cũng chưa có đo đc IQ của nó khoảng 400, mới 4 tuổi đã làm thủ lĩnh lãnh đạo cả một hội sát thủ :v) Ha ha ha. Ước gì cũng có một đứa như thế.

Chương 47

"Tiểu thiếu gia đến rồi." – Ngô quản gia reo lên, lúc này Ngụy Nhu chính thức ôm Tiểu Bảo mập mạp đi vào chính sảnh. Vốn dĩ với thân phận của mình, y chỉ có thể ở ngoài sảnh chờ, nhưng bởi vì có Tiểu Bảo cho nên mới có cơ hội tiến vào. Có điều, tay y bây giờ rất mỏi, tiểu tử này ở trong lòng y không chịu an phận, cái mông nhỏ cứ nhích qua nhích lại, uốn tới uốn lui. Nó không biết bản thân mình rất béo sao, vốn dĩ y ôm nó đã hơi quá sức rồi, bây giờ lại càng mệt hơn, rõ ràng hai ngày trước khi y ôm nó thành thật biết điều hơn nhiều. Trong lòng Ngụy Nhu thầm nghĩ, tiểu tử này đúng là tinh quái vô cùng.

"Hài tử này... hài tử này đúng là giống A Nghị lúc còn nhỏ y như đúc." – Triệu Phượng Nghị ôm lấy Tiểu Bảo, đứa nhỏ này rất giống tiểu ca nhi của ông, tuy rằng hai huynh đệ bọn họ sinh đôi, nhưng mà ông vẫn cảm giác hài tử này giống Quân Di của ông hơn.

"Hài tử, con tên gì? Ta chính là a ma của con a. Còn ngươi là trắc quân của Quân Nghị nhà ta sao? Hài tử tốt, rất tốt, mau mau đi vào thôi, ta nghĩ Quân Nghị nhất định cũng rất nhớ ngươi." – Triệu Phượng Nghi vừa cười vừa nói, trong lòng ông bây giờ vui đến nở hoa, cuối cùng thì ông cũng đã có cháu rồi, có trời chứng giám, ngay cả khi nằm mộng ông cũng muốn có một đứa.

"A ma khỏe, con tên là Trịnh Hạo Thành, nhũ danh là Tiểu Bảo. A ma gọi con là Tiểu Bảo có được không?" – Nó mới không thèm làm họ Trịnh, nó là họ Dương. Dù nghĩ vậy nhưng Tiểu Bảo vẫn ngoan ngoãn nhu thuận để Triệu Phượng Nghi ôm, hai con mắt còn liếc về phía Ngụy Nhu.

Triệu Phượng Nghi ôm lấy Tiểu Bảo mập mạp trắng nõn vào trong lòng, càng nhìn càng thấy yêu thích, càng nhìn càng thấy thỏa mãn.

Trên mặt Ngụy Nhu xuất hiện màu hồng nhạt, nhìn giống như là đang thẹn thùng, nhấc chân đi vào chính sảnh.

"Vào đi, đừng đứng ở cửa ra vào nữa." – Quân Nghị thấy người đi vào thì hơi sửng sốt. Người này bộ dáng vẫn giống như trước kia, gặp người lạ sẽ xấu hổ, chỉ là, sự ngây thơ thẳng thắn thiện lương đó cũng chẳng biết có bao nhiêu phần là thật. Bởi vì hắn đã sớm biết mình không thể sinh con, vậy thì hài tử này từ đâu mà tới chứ.

Ngụy Nhu nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong, hắn vẫn như vậy, cao lớn uy vũ, lại vô cùng anh tuấn, mãi đến khi nghe được lời Quân Nghị nói y mới lấy lại tinh thần. Y hướng người ngồi trên chủ vị hành lễ, sau đó mới đi về hướng của Trịnh Quân Nghị.

Lúc này, Triệu Phượng Nghi mới hồi phục từ trong vui sướng, ông vậy mà cao hứng đến mức cứ đứng ở bên ngoài, quên không dẫn hài tử vào trong. Phu quân của ông cũng thật là, có nhiều thời gian như vậy lại không đi, cố tình đi đến quân doanh lúc tôn tử đến, đáng đời ông ta, không được nhìn thấy tôn tử. Triệu Phượng Nghi trách phu quân mình, lại quên mất chính bản thân lúc đầu cũng không để ý mấy, chỉ đến khi nghe quản gia nói tiểu thiếu gia trông rất giống con trai mình lúc này mới đi ra.

Tiểu Bảo vừa vào nhà liền nhìn thấy một vị lão gia gia ngồi trên chủ vị. Vị lão gia gia kia mặt mũi hiền lành, râu dài trắng bóng nhìn thật đáng yêu. Tiểu Bảo, cũng chỉ có ngươi mới nói vẻ mặt nghiêm túc kia của Trịnh quốc công đáng yêu mà thôi.

Triệu Phượng Nghi ngồi ngay bên dưới vị trí của lão gia tử, ông đem Tiểu Bảo đặt lên đầu gối, Tiểu Bảo lúc này vẫn còn mở to mắt nhìn chằm chằm vào bộ râu của lão gia. Râu thật là dài, không biết có thể túm lấy xem một chút hay không.

"Tiểu Bảo, người con đang nhìn chính là thái gia gia, đến kêu một tiếng thái gia gia đi, gia gia sẽ cho con kẹo ăn." – Triệu Phượng Nghi chỉ vào lão gia tử nói.

"Thái gia gia khỏe! Tiểu Bảo muốn ăn rất nhiều rất nhiều kẹo, thái gia gia mua cho Tiểu Bảo nha." – Vừa nhắc đến kẹo, Tiểu Bảo lập tức nhớ ra đã rất lâu rồi nó không được nếm qua kẹo mạch nha, thật là muốn ăn quá.

"Đứa nhỏ này sao đã muốn ăn rồi." – Triệu Phượng Nghi vừa cười vừa nói.

"Tới đây tới đây, Tiểu Bảo, mau nhìn qua bên này, kia là cha của con, đừng nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc hung dữ, hắn kỳ thực rất dễ nói chuyện." – Triệu Phượng Nghi vừa cười vừa nói.

Tiểu Bảo nhìn về hướng người mà Triệu Phượng Nghi chỉ, vừa nhìn thấy hai mắt nó liền mở lớn, có ủy khuất, còn có cả kinh hỉ, bởi người đó chính là a mỗ của nó.

Tiểu Bảo oạch một cái từ trên người Triệu Phượng Nghi nhảy xuống, ông còn chưa kịp phải ứng thì tiểu gia hỏa đã hướng về phía Trịnh Quân Nghị mà chạy tới.

"A mỗ, a mỗ, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết, ngươi sao không chịu đến đón Tiểu Bảo." – Tiểu gia hỏa gấp gáp kêu lớn, bò lên đùi Trịnh Quân Nghị, ôm cổ hắn thật chặt không buông.

Trịnh Quân Nghị toàn thân cứng ngắc, hắn từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một hài tử nhỏ như vậy dám nhào vào lòng mình, không những leo lên người hắn, lại còn ôm chặt cổ hắn không buông. Trịnh tướng quân không dám cử động, ngay cả thở cũng chậm lại, chỉ sợ không cẩn thận làm bị thương hài tử đang gào khóc trong lòng mình.

Ngụy Nhu thấy vậy thì mặt đầy hắc tuyến, đứa nhỏ này lúc nãy vẫn còn tốt, sao bây giờ lại như vậy? Chẳng lẽ a mỗ của nó cùng Quân Nghị lớn lên rất giống nhau sao? Đầu óc y bắt đầu xoay chuyển, một khi đã nói dối thì lại phải dùng một lời nói dối khác để che đậy.

"Oa oa oa..." – Tiểu Bảo lập tức khóc lớn.

"Hài tử này thật là, Tiểu Bảo đừng khóc, đây là cha của ngươi, ngươi sao có thể gọi bậy như vậy? Đều tại ta bình thường không dạy dỗ nó cho tốt, có một lần chỉ vào bức họa của ngươi nói bậy, thật không ngờ nó lại nhớ kỹ như thế." – Ngụy Nhu vội vàng nói, y nhu hòa vỗ vỗ lưng Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo đang gào khóc đột nhiên nhớ ra, cha nó tên là Dương Dật, a mỗ gọi là Trần Tĩnh, người này là người cha tướng quân mà Ngụy Nhu nói, chỉ có bộ dáng giống a mỗ của nó chứ không phải a mỗ. A mỗ nó lúc nó khóc nhất định sẽ dỗ, nghĩ thông suốt rồi, chỉ một lúc sau Tiểu Bảo chỉ còn thút thít một chút. Bất quá, hiện tại bây giờ nó không còn phải sợ ca nhi xấu kia nữa, những người này có vẻ rất yêu thích nói, trong đầu Tiểu Bảo bắt đầu xoay chuyển nghĩ cách.

A ma này rất thích nó, ngay cả lúc ôm cũng ôm thật cẩn thận, đó là sợ làm nó bị thương sao? Vị lão gia ngồi ở trên kia hình như cũng rất thích nó, Tiểu Bảo thấy lão gia gia không cười với ai, chỉ cười với duy nhất mình nó mà thôi, tuy rằng cười rộ lên thật xấu.

"Tiểu Bảo tới đây, đừng bám mãi trên người cha ngươi, để a mỗ ôm." – Ngụy Nhu ngồi bên cạnh Quân Nghị nói.

"Không muốn, Tiểu Bảo chỉ thích cha ôm thôi." – Tiểu Bảo trợn mắt liếc Ngụy Nhu, bây giờ ta xem ngươi còn làm gì được ta, còn dám bỏ đói ta nữa chứ, hiện tại ta muốn ăn gì thì ăn cái đó.

"Cha, cha, Tiểu Bảo đói bụng." – Tiểu Bảo lập tức ấn lên mặt Quân Nghị rất nhiều dấu nước miếng.

"Mau lên, Quân Nghị, mau đưa Tiểu Bảo đi ăn gì đó đi. Ngô quản gia mau đến nhà bếp chuẩn bị những món mà hài tử thích ăn, đừng để bảo bối của ta bị đói. Tiểu Linh, ngươi đưa Ngụy trắc quân đi nghỉ ngơi đi..." – Triệu Phượng Nghi cao hứng phân phó.

"Cứ an bài ở Tê Hà các đi." – Trịnh Quân Nghị không đợi a mỗ mình nói hết câu đã xen vào.

"Được rồi, Tiểu Linh, ngươi mang Ngụy trắc quân đến đó đi, có gì cần thì cứ tìm Ngô quản gia, hài tử cần gì cũng không cần khách khí, trực tiếp đến tìm Ngô quản gia là được. Ngươi trước tiên cứ nghỉ ngơi cho khỏe, một ca nhi mà mang hài tử đi cả mấy ngàn dặm xa xôi hẳn là cũng đã mệt muốn chết rồi." – Triệu Phượng Nghi nói xong cũng vội vàng đi theo Quân Nghị, cùng Tiểu Bảo đến phòng ăn, ông còn phân phó người hầu trước tiên đem đến cho tiểu gia hỏa chút bánh ngọt.

Ngụy Nhu nhìn đại sảnh trống rỗng, bọn họ thích đứa nhỏ này cùng với suy nghĩ của y không sai biệt lắm, nhưng mà, y lại bị cả nhà bọn họ bỏ sang một bên, hài tử Tiểu Bảo kia lại bị ôm đi mất. Có điều, Tiểu Bảo rất thông minh, y tuyệt đối không lo là nó sẽ đem mọi chuyện để lộ.

"Trắc quân, mau đi thôi, ngài cũng đừng cảm thấy mất mát, lão chủ quân bởi vì thấy tiểu thiếu gia cho nên quá vui vẻ nên mới nhất thời không chú ý nhiều đến ngài, dù sao đây cũng hài hài tử đầu tiên của tướng quân. Đợi qua vài ngày nữa là được rồi, tiểu thiếu gia cũng sẽ lại để cho trắc quân chăm sóc." – Tiểu Linh an ủi nói, hắn là của hồi môn đi cùng với lão chủ quân, cho nên không hi vọng vị mới tới này có nửa câu oán hận với lão chủ quân nhà hắn.

"Không sao đâu, chỉ là nhất thời nhìn đến ngây người mà thôi. Làm phiền ngươi dẫn đường rồi." – Ngụy Nhu đem một cái vòng tay cởi ra đưa cho Tiểu Linh, người này là thiếp thân người hầu của lão chủ quân, y tất nhiên phải tạo quan hệ tốt với hắn.

***

Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng Triệu Phượng Nghi, trong tay còn cầm khối bánh ngọt ăn ngon lành, bánh nhân hồ đào, canh sữa dê, thiên tằng cao, tuyết lê đường phèn... đủ các loại thức ăn ngon được bày lên. Nhóc Béo thấy vậy như được cổ vũ, ăn đến vô cùng vui vẻ, trên miệng, trên tay đính đầy vụn bánh.

"Tiểu tôn tử của ta nha, đã bao lâu rồi ngươi không được ăn vậy? Chẳng lẽ a mỗ không cho ăn hay sao, sao lại có thể bị đói như vậy chứ." – Triệu Phượng Nghi cẩn thận đem vụn bánh trên mặt Tiểu Bảo lau đi.

Trịnh Quân Nghị nhìn hài tử giống mình đến tám phần này ăn như hổi đói trong lòng ngũ vị tạp trần. Đứa bé này lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền gọi a mỗ, mặc dù Ngụy Nhu có nói đó là do y gạt nó, nhưng hắn lại nghĩ nó đúng là đang gọi a mỗ mình, bởi vì đó là phản ứng chân thật nhất của Tiểu Bảo từ lúc đến đây. Mà, hắn thì dĩ nhiên không thể có hài tử được, cho nên nhất định a mỗ của đứa nhỏ này có dung mạo rất giống nhau, không những thế, khả năng hai người còn giống nhau như đúc nữa là đằng khác. Như vậy, có khi nào người kia có thể chính là đệ đệ mất tích nhiều năm của mình hay không? Chỉ là, đã nhiều năm như vậy rồi hắn vẫn không tìm được tung tích của đệ đệ. Qua quan sát, hắn thấy đứa nhỏ Tiểu Bảo này này khả năng cao là do Ngụy Nhu bắt cóc hoặc lừa gạt đưa đến đây, nếu không đứa bé kia sao lại đồng ý theo a ma hoàn toàn xa lạ mà không quay về trong lòng a mỗ mình chứ, chỉ thế thôi cũng có thể thấy được quan hệ của Tiểu Bảo và Ngụy Nhu rất lạnh nhạt. Đệ đệ hắn không ngốc, nếu đúng như những gì hắn đoán, đệ đệ còn sống thì nhất định sẽ lần theo dấu vết mà đến đây.

"Quân Nghị, thái độ đó của con là thế nào? Muốn hù chết hài tử sao? Mau cười một cái! Nếu hù đến tiểu bảo bối của ta, xem ta thu thập con thế nào." – Triệu Phượng Nghi nhìn cái mặt than của Trịnh Quân Nghị nói. Đón được hài tử đến rồi cũng không biết cười với con mình một cái, lại còn trưng cái mặt nghiêm túc đó ra cho ai coi, Tiểu Bảo cũng không phải là quân sĩ của nó a.

"Tiểu Bảo, ngươi có sợ cha không?" – Trịnh Quân Nghị kéo kéo khóe miệng hỏi.

"Không sợ, nhưng mà cha cười lên rất xấu, không giống như a mỗ." – Tiểu Bảo vừa nhai vừa gian nan nói, không biết là vô tình hay cố ý nói ra.

Trịnh Quân Nghị cười hai cái nhìn về phía Ngô quản gia, ánh mắt ấy như muốn hỏi, ta thực sự là xấu lắm sao??? thực sự là lúc ta cười rộ lên nhìn xấu lắm sao??? Vì cái gì ngay cả một đứa trẻ nhìn vào cũng thấy ta xấu???

Ngô quản gia muốn cười nhưng lại không dám, nếu để thiếu gia biết mình đang nghĩ bộ dạng của hắn bây giờ trông rất đáng yêu, nhất định ông sẽ vì suy nghĩ khiến thiếu gia thẹn quá hóa giận đó mà gặp xui xẻo.

"Tiểu Bảo đã ngủ rồi sao, a mỗ?" – Trịnh Quân Nghị đứng ở ngoài cửa phòng hỏi.

"Nhỏ nhỏ tiếng chút, coi chừng đánh thức hài tử, tiểu gia hỏa kia chỉ vừa mới ngủ thôi." – Triệu Phượng Nghi cao hứng nói. Hôm nay tâm tình của ông vô cùng tốt. Vốn dĩ ông vẫn luôn lo lắng Ngụy Nhu kia chỉ tùy tiện đem đến một đứa trẻ rồi nói đó là tôn tử nhà mình, cho đến khi nhìn thấy đứa nhỏ này thì ông hoàn toàn tin tưởng nó đích thực là tôn tử của mình rồi. Bởi vì nếu không có cùng huyết thống thì làm sao lại có thể trông giống như vậy được chứ, hơn nữa đứa nhỏ lại vô cùng thích ông, tuyệt không vì ông là người lạ mà sợ hãi.

"A mỗ, ngài thấy vui vẻ là được rồi, mà... có lẽ hai ngày nữa thôi ngài sẽ lại càng vui hơn. Đúng rồi, hài tử này tạm thời a mỗ cứ chăm sóc, đừng để Ngụy Nhu thân cận nó quá." – Trịnh Quân Nghị hiện tại không dám xác định đây chính là con của đệ đệ mình, cho nên không thể nói ra. Những năm này a mỗ hắn chưa từng có một lần vui vẻ thực sự, người trong nhà cũng không dám nhắc đến chuyện của đệ đệ, thời điểm y mất tích, a mỗ sau khi tìm không thấy đã bệnh nặng một hồi, sau khi tỉnh lại thì tuyệt đối không nhắc đến đệ đệ nữa, chỉ cần nắm được chút manh mối, hắn nhất định phải tìm y trở về. Ngày hôm nay, a mỗ hắn nhìn thấy đứa nhỏ này vẫn luôn tươi cười, hắn biết nụ cười này là phát ra từ tận đáy lòng, cho nên nếu như không thể xác định được nó là con của đệ đệ, vậy thì hắn cứ nhận là con mình thôi. Còn về phần Ngụy Nhu, hắn không quan tâm lắm, dù sao nuôi thêm một miệng ăn đối với nhà hắn cũng chẳng là gì.

"Ngươi đứa nhỏ này đang nói cái gì vậy, con mình thì phải tự mình chăm sóc mới đúng chứ. Về phần a mỗ của Tiểu Bảo, cứ để Tiểu Bảo mỗi ngày đều đến gặp là được rồi." – Tiểu gia hỏa này mãi cho đến khi được ông dỗ ngủ cũng chưa từng đòi a mỗ của mình, hẳn là đối với mình rất có duyên, Triệu Phượng Nghi nghĩ.

***

Trần Tĩnh trên đầu đội một cái mũ rộng vành kéo xuống thật thấp che nửa khuôn mặt, ở Thượng Kinh này người biết ca ca y không ít, y hiện tại vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao đối mặt với người nhà của mình.

Tiểu Bảo ngủ một giấc dậy thấy trong phòng im ắng không một bóng người, nó mặc áo rồi từ trên giường bò xuống đeo giày nhỏ của mình vào.

"A ma, a ma, ngài có ở đây không??? Cha!!! Cha!!!" – Tiểu Bảo kêu lên.

"Bảo bối, a ma nghe thấy rồi, a ma ở đây. Mau tới, nhất định là đói bụng rồi đi, a ma đã chuẩn bị thức ăn ngon cho con rồi." – Triệu Phượng Nghi từ trong đình nghỉ mát đi ra nói với Tiểu Bảo vừa mới chạy đến cửa phòng.

"A ma, cha đang ở đâu rồi? Tiểu Bảo muốn cha!" – Tiểu Bảo chu chu cái miệng nhỏ nói, tuy rằng người đó không phải a mỗ của mình, nhưng mà có thể nhìn thấy vị tướng quân dung mạo giống y như a mỗ đó cũng có thể khiến Tiểu Bảo vô cùng cao hứng.

"Tiểu bảo bối, cha con có việc đi ra ngoài, buổi tối mới trở về, đợi đến tối a ma bảo hắn ngủ với Tiểu Bảo có được không?" – Triệu Phượng Nghi cầm một cái khăn lụa ẩm nhẹ nhàng lau khuôn mặt đỏ bừng béo béo của Tiểu Bảo.

"Mau mau tỉnh, Tiểu Bảo nhất định là đói bụng rồi, a ma dẫn Tiểu Bảo đi ăn cơm nha." – Triệu Phượng Nghi ôm lấy Tiểu Bảo hai mắt vẫn còn đang mơ màng đi vào trong đình, bên trên bàn đã để đủ các loại đồ ăn sáng. Tiểu Bảo nguyên bản mắt vẫn còn nửa nhắm nửa mở vừa ngửi thấy mùi thức ăn hai mắt đã mở to.

"A ma, Tiểu Bảo muốn ăn cái kia, cái kia, còn có cả tôm bự kia, cả cái kia, cái kia nữa..." – Tiểu Bảo ngồi ở trong lòng Triệu Phượng Nghi lớn tiếng kêu lên, chỗ này toàn bộ ăn đều rất ngon, chỉ đáng tiếc bụng của nó quá nhỏ, chỉ có thể chọn những món mình thích ăn nhất mà thôi.

Trong lòng Triệu Phượng Nghi vô cùng cao hứng, ông tự tay đút cho Tiểu Bảo, tuyệt đối không để cho người hầu làm, bất luận là Tiểu Bảo muốn gì, ông đều sẽ tự tay làm cho nó.

"Chủ quân hôm nay tâm tình thật là tốt, tiểu thiếu gia cũng thật đáng yêu." – Xa xa bên ngoài đình, mấy người hầu chụm đầu lại bàn luận. Chỉ cần tâm tình của chủ quân tốt thì cuộc sống của bọn hắn cũng sẽ rất tốt. Hôm qua bởi vì tiểu thiếu gia đến mà bọn hắn lại được thêm đồ ăn, số thịt nướng được thêm vào bữa trưa đúng là ăn rất ngon, nếu như ngày nào cũng được ăn thì thật tốt biết bao.

"Tiểu thiếu gia đúng là rất giống tướng quân, những lời đồn kia cuối cùng cũng có thể dẹp bỏ rồi." – Một người hầu khác thêm vào.

"Mấy người các ngươi sao còn không lo đi làm việc đi, ở đây lười nhác cái gì, mau mau đi nhanh, nể mặt tiểu thiếu gia tạm tha cho các ngươi lần này." – Ngô quản gia vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng sau mấy người hầu. Hôm nay tâm tình của ông cũng rất tốt, bởi vì không muốn làm hỏng tâm trạng này cho nên cũng không phạt mấy kẻ lười biếng đó, nếu lần sau mà bị ông bắt được, nhất định sẽ phạt bọn họ gấp bội.

Thấy Ngô quản gia đi rồi, mấy người bọn họ mới nhẹ nhàng thở ra, đúng là quá dọa người. Nhưng mà, nhìn ông như vậy, bọn họ mới ngộ ra, nguyên lai cảnh giới cao nhất để trở thành người hầu đó chính là đi đường vô thanh vô tức, dù là bọn họ có làm ra chuyện xấu gì cũng có thể bị ông phát hiện. Mấy người hầu hai mắt lóe lóe, vô cùng sùng bái nhìn theo bóng Ngô quản gia đã khuất xa.

"Bảo bối ngoan, mau ngủ thôi, a ma ở cùng con, đợi khi nào cha về, a ma sẽ gọi hắn đến ngủ với con có được không." – Triệu Phượng Nghi nhẹ nhàng dỗ Tiểu Bảo. Đứa nhỏ này buổi tối đột nhiên không chịu đi ngủ, cứ nhất định phải đòi cha nó đến ngủ cùng. Cái tên tiểu tử Quân Nghị này không biết là đã chạy đi đâu mất, ngay cả hài tử mới đón về cũng chịu ngủ cùng mà lại chạy ra ngoài, trở về nhất định phải giáo huấn một trận mới được.

"Phu quân, ta thấy hài tử này so ra càng giống Quân Di hơn, có điều mặc kệ là nó giống ai, nó đều là tôn tử bảo bối của ta." – Triệu Phượng Nghi nói với phu quân của mình, Trịnh lão tướng quân.

"Ngươi đó, nhiều năm như vậy cũng không nhắc đến Quân Di, hiện tại cuối cùng cũng thấy nhớ sao." – Năm đó sau khi biết được Quân Di gặp chuyện không may, bọn họ đã phái rất nhiều người đi tìm, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được. Dù rằng sau này thái tử bị nhà bọn họ kéo xuống đài, ca nhi nhà bọn họ cũng không tìm được bóng dáng.

"Ta không nhắc đến là vì không muốn các ngươi lo lắng, nhưng mà ta thực sự không hiểu vì sao đứa nhỏ kia lại đột nhiên bặt vô âm tín như vậy, đi ra ngoài một chuyến lại không tìm thấy tăm hơi đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác." – Nói xong, Triệu Phượng Nghi dựa vào trong ngực Trịnh lão tướng quân khóc. Những năm này ông đã phải đè nén rất nhiều, cả đời này của ông chỉ có hai hài tử, ông làm sao có thể quên được hài tử quật cường kia cơ chứ.

"Đừng khóc, sẽ đánh thức Tiểu Bảo đấy." – Trịnh lão tướng quân vừa nói một câu đã ngăn được nước mắt của Triệu Phượng Nghi.

***

"Ngô thúc thúc, việc này ta nói cho ông, ông không được để cho a mỗ và phụ thân ta biết. Nếu như đây không phải sự thật, a mỗ của ta sẽ bị đả kích rất lớn." – Trịnh Quân Nghị hôm nay đã đem toàn bộ khách điếm trong thành Thượng Kinh này tìm qua một lượt cũng không tìm được người nào có khuôn mặt giống mình. Hắn vẫn luôn có cảm giác đệ đệ nhất định vẫn còn trên dương thế, hắn phải tìm được bằng được y trở về.

"Thiếu tướng quân ngài còn không tin được lão Ngô ta sao, yên tâm đi, nếu như nhị thiếu gia xuất hiện, ta nhất định sẽ đem y bắt lấy, không cho y đem tiểu thiếu gia trộm đi mất. Nếu không, lão chủ quân phải làm sao bây giờ, ngài ấy rất yêu thích đứa bé này." – Ngô quản gia vỗ vỗ ngực nói. Nếu như nhị thiếu gia trở về, quản gia ông nhất định sẽ không để thiếu gia chạy mất,

Trần Tĩnh đứng ở một khóc khuất bên ngoài phòng, trên khuôn mặt đã đầy nước mắt, những năm này chắc là những năm khiến người nhà của y đau khổ nhất. Y vậy mà lại còn ích kỷ không chịu trở về, còn cho rằng phụ thân và a mỗ đã quên mất mình. Thì ra, a mỗ vẫn luôn nhớ đến y giống như y mấy ngày nay vẫn luôn nhớ Tiểu Bảo vậy.

"Cạch" một tiếng, một con mèo nhảy từ chỗ Trần Tĩnh ra ngoài khiến một cái chậu hoa rơi xuống đất.

"Ai?" – Mấy thị về của phủ tướng quân phát hiện Trần Tĩnh đứng ở một nơi bí mật, trên người còn mặc y phục dạ hành, đó nếu không phải thích khách thì nhất định là người của phe đối địch, khẳng định không phải người tốt. Vừa thấy thế, hai thị vệ lập tức xông về phía Trần Tĩnh.

Trong lòng Trần Tĩnh vô cùng rồi loạn, y nhanh chóng điểm huyệt đạo của hai thị vệ, muốn chạy khỏi chỗ này, y thật sự vẫn không biết mình phải đối mặt với người nhà thế nào.

Đúng lúc này Trịnh Quân Nghị chạy tới liền thấy một người mặc y phục dạ hành đang muốn chạy trốn, hắn lập tức đuổi theo, cắt đường lui của Trần Tĩnh.

Lảm nhảm: Gần cả tuần nay bận đến nỗi ko sờ đc vào cái máy, để mn phải đợi lâu rồi.

Chương 48

Trần Tĩnh cùng ca ca của mình giao thủ mấy chiêu, một chưởng bức lui hắn, nhưng mà y trăm triệu lần không ngờ rằng ca ca y vậy mà không màng nguy hiểm vọt tới trước mặt giật khăn che mặt của y ra.

Dưới ánh đèn hôn ám, Trịnh Quân Nghị tuy rằng không thấy rõ, nhưng mà khuôn mặt đó chắc chắn là đệ đệ hắn. Thế nhưng, hắn không hiểu vì lý do gì y lại không trở về đoàn tụ cùng bọn họ, vừa rồi một chưởng kia, nếu không phải đệ đệ triệt tiêu nội lực, rất có thể hắn đã phải ngã xuống. Đúng vậy, người này nhất định chính là đệ hắn, Trịnh Quân Di.

Trần Tĩnh nghiêng người một cái hướng bên ngoài chạy trốn, y vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp lại người nhà của mình. Hiện tại biết rõ Tiểu Bảo đã an toàn, y cũng không cần phải lo lắng nữa.

"Hỗn đản, ngươi đứng lại đó cho ta, Trịnh Quân Di, ngươi đứng lại đó cho ta!!!" – Trịnh Quân Nghị cứ như vậy trơ mắt để đệ đệ của mình chạy càng lúc càng xa, mãi cho đến khi không còn thấy thân ảnh, hắn mới trở về. Rõ ràng hắn đã vô cùng cố gắng luyện công, vậy mà vẫn không đánh lại đệ đệ, ngay cả khinh công so ra cũng kém hơn, chẳng lẽ mấy năm nay hắn vẫn luôn mơ mơ màng màng sống qua sao. Trịnh Quân Nghị hiện tại bắt đầu tự trách vì sao mình lại không cố gắng luyện công chăm chỉ hơn một chút, nếu không cũng sẽ không để cho tiểu tử thối kia chạy thoát. Xú tiểu tử, tốt nhất đừng để ta bắt được, nếu không nhất định sẽ hung hắng giáo huấn ngươi một trận. Bất quá, chỉ cần Nhóc Béo vẫn còn ở trong nhà, đệ đệ kia của hắn nhất định sẽ quay lại, hắn không tin lúc đó an bài một đống người còn có thể để tiểu tử thối đó chạy mất.

"Phụ thân, a mỗ, các ngài sao còn chưa đi ngủ, Tiểu Bảo cũng đã ngủ rồi, các ngài cũng đi ngủ đi, đêm nay ta sẽ ở cùng nó." – Trịnh Quân Nghị thấy sắc mặt tái nhợt của hai lão nhân liền nói. Hắn vừa rồi đáng ra không nên hô lớn, bây giờ thì hay rồi, phải đi nơi nào tìm đệ đệ về cho a mỗ đây, Trịnh Quân Nghị bắt đầu cảm thấy đầu đau đau.

"Ngươi vừa rồi hô tên đệ đệ của ngươi có đúng hay không? Tiểu Di trở về rồi rồi đúng hay không? Có đúng là Tiểu Di đã về rồi không? Ngươi nói mau! Nói mau! Cái tên tiểu tử thối này, muốn a mỗ gấp đến chết sao?" – Triệu Phượng Nghi đi đến trước mặt nhi tử, không ngừng đấm vào ngực hắn.

Trịnh lão tướng quân cũng dựng mày trừng mắt nhìn Trịnh Quân Nghị, hắn biết cha hắn đây tuyệt đối là vì trách mình vừa rồi không bắt được đệ đệ, để cho y chạy trốn mất.

"A mỗ, sự tình toàn bộ là như vậy. Ta hoài nghi y chính là đệ đệ, chỉ cần Nhóc Béo còn ở nhà chúng ta, đệ đệ nhất định sẽ lại đến, đến lúc đó chúng ta có thể bắt được. Chính vì vậy cho nên a mỗ đừng lo lắng, tiểu tử kia công phu so ra còn tốt hơn ta, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu như Quân Di lúc đó không thu chưởng lại, ngay cả ta cũng không chống lại được, cho nên chắc chắn đó là Tiểu Di của chúng ta, bởi vì chỉ có đệ đệ mới không muốn làm ta bị thương." – Trịnh Quân Nghị nghị kiên trì xoa dịu a mỗ và phụ thân mình. Xú tiểu tử chết tiệt, đừng để ta bắt được ngươi, đến lúc đó xem ta như thế nào thu thập. Đệ đệ này đúng là khiến cho hắn vừa yêu vừa hận mà, đã về đến nhà rồi sao lại còn chạy chứ, thật đúng là không để người ta bớt lo.

Trần Tĩnh vùi đầu chạy như điên, đến bờ sông, y ngồi lên phiến đá bụm mặt khóc lớn, nước mắt rất nhanh thấm ướt vạt áo.

"Tiểu nhị, đưa một vò rượu đến đây." – Trần Tĩnh đẩy cửa quán rượu hét lớn.

Người làm công trong quán bị tiếng hét của Trần Tĩnh dọa sợ kêu lên một tiếng, liếc thấy hai mắt người này đỏ bừng, xem ra y vừa gặp chuyện gì đó, nhưng mà quán của hắn sắp đóng cửa rồi a.

"Vị khách quan này, quán của chúng ta sắp đóng cửa rồi." – Tiểu nhị nơm nớp lo sợ nói.

"Lấy cho ta một vò rượu là được rồi." – Trần Tĩnh để bạc xuống mặt bàn.

Trần Tĩnh ngồi ở bên ngoài quán rượu ừng ực uống hết vò rượu, y cần phải trở về, a mỗ và phụ thân bây giờ có lẽ đang rất lo lắng, còn ca ca thì khẳng định là bị chọc tức rồi. Không biết Tiểu Bảo có bị đánh thức hay không, hài tử kia nhất định đang rất nhớ mình.

***

"Phụ thân, a mỗ, ta đã trở về." – Trần Tĩnh mặc nguyên một bộ y phục dạ hành, y trở lại chỗ nhi tử mình đang ở, Phượng Tê Các.

"Tên tiểu tử này, ta biết ngươi nhất định sẽ về mà, a mỗ không chịu đi ngủ, cứ một mực ở lại trong phòng chờ ngươi. Ngày mai gia gia tỉnh dậy thấy ngươi trở về nhất định sẽ cao hứng vô cùng." – Trịnh Quân Nghị đi ra cho Trần Tĩnh một quyền.

"Ca ca!" – Trần Tĩnh ôm Trịnh Quân Nghị một cái kêu lên.

"Con của ta! Tiểu Di, tới đây, mau tới đây cho a mỗ nhìn một cái! Những năm nay ngươi đã đi đâu, ngươi có biết a mỗ nhớ ngươi đến nhường nào không?" – Triệu Phượng Nghi nước mắt lưng tròng nhìn tiểu ca nhi của mình.

Trần Tĩnh buông ca ca của mình ra đi đến quỳ xuống dưới chân Triệu Phượng Nghi.

"A mỗ! A mỗ!" – Trần Tĩnh lại lần nữa khóc lên, bao nhiêu khổ cực mấy năm nay phải chịu không biết tỏ cùng ai, những uất ức mệt mỏi do phu quân làm khổ, tất cả không nói ra nhưng không có nghĩa là y không để ý, đó chỉ là do y mạnh mẽ áp xuống mà thôi. Mà bây giờ, ở trước mặt người thân yêu nhất, y một lần đều toàn bộ phát tiết ra.

"Đứa nhỏ ngốc, ngươi khóc cái gì, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. A mỗ nhớ ngươi muốn chết. Đây là chuyện vui, không được khóc, chúng ta không được khóc." – Triệu Phượng Nghi luôn miệng nói không khóc, nhưng mà nước mắt đã lã chã rơi. Có thể không khóc được sao, ngàn mong vạn ngóng mới thấy người trở về, có lần Triệu Phượng Nghi còn nghĩ rằng đã vĩnh viễn mất đi tiểu nhi tử này rồi.

Trịnh lão tướng quân quay đầu, hai mắt trừng lớn, một giọt nước mắt rơi xuống, hài tử này đã mất tích xuống tám năm rút cuộc cũng trở về rồi.

"A mỗ nói rất đúng, con không khóc, không khóc." – Trần Tĩnh khóc được một lúc bèn lau khô nước mắt nói.

"Đứa nhỏ ngốc nhà ngươi sao bây giờ mới chịu trở về? Cao lên, cũng đen hơn rồi, hài tử số khổ của ta." – Triệu Phượng Nghi vuốt vuốt đầu Trần Tĩnh. Nhìn cảnh này là có thể hiểu vì sao Trần Tĩnh lúc nào cũng muốn xoa đầu Dương Dật, tất cả để là công lao của a mỗ y.

Trần Tĩnh ngẩng đầu liền chứng kiến Tiểu Bảo hai mắt mở to nhìn mình, bộ dáng nửa muốn nhận thức lại nửa không.

"Tiểu Bảo, lại đây, a mỗ tới đón ngươi về." – Trần Tĩnh khôi phục lại tỉnh táo, cười cười dang tay ra với Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo một lần nữa dụi dụi mắt, nó đúng là không nhìn lầm, a mỗ đúng là đã đến đón nó rồi, nó biết nhất định a mỗ sẽ đến mà. Tiểu gia hỏa cứ thế chân trần hướng Trần Tĩnh chạy đến.

Triệu Phượng Nghi thấy hai bàn chân trắng nõn của tôn tử giẫm lên mặt đất thì lập tức đau lòng. Đứa nhỏ này sao lại bị Ngụy Nhu kia bắt được chứ, tôn tử của y, con trai của y, như thế nào đều phải chịu khổ, rút cuộc là trước kia y đã tạo nên nghiệp gì.

"Quân Nghị, ngươi không thấy Tiểu Bảo chưa đeo giày sao? Mau đi lấy quần áo, còn có cả giày mặc vào cho nó." – Triệu Phượng Nghi nói, y sợ chỉ cần không trông chừng thì ngay lập tức sẽ không còn được nhìn thấy ca nhi nhà mình nữa.

Trịnh Quân Nghị vừa nghe thấy lời a mỗ lập tức chạy vào trong tẩm thất cầm quần áo ra.

Triệu Phượng Nghi thấy Trịnh Quân Nghị vừa đi thì lặng lẽ lấy tay nhéo eo phu quân mình một cái, Trịnh lão tướng quân vì vậy mà đau đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ngươi làm gì vậy, có biết là đau lắm không?" – Trịnh lão tướng quân khẽ nói, ông sợ quấy rầy đến con mình và ngoại tôn đoàn tụ.

"Đau là tốt rồi, ta chỉ sợ mình đang nằm mơ thôi." – Triệu Phượng Nghi cuối cùng cũng nở nụ cười, có đau thì chứng mình ông không có nằm mơ.

Mặt Trịnh lão tướng quân lập tức biến đen, tuy rằng ông không sợ đau, nhưng mà bị nhéo một cái cũng rất khó chịu, không biết là ông đã già rồi sao? Có điều trong tâm dù có kháng nghị, cơ mà nhìn thấy được nụ cười phát ra từ tận đáy lòng ca nhi của mình, ông rất vui vẻ nguyện ý, không biết đã bao nhiêu năm rồi Phượng Nghi không có cười vui vẻ như vậy.

"A mỗ! A mỗ! Oa oa oa oa..." – Sau khi xác định người này đúng là a mỗ của mình, không phải do nằm mơ, Tiểu Bảo rút cuộc cũng phát ra tiếng khóc rung trời.

"Mau mau mặc quần áo vào cho Tiểu Bảo, đừng để nó bị lạnh. Tiểu Bảo đừng khóc, đừng khóc, mặc quần áo vào trước đã." – Triệu Phượng Nghi nhận lấy quần áo từ trong tay Quân Nghị, giúp Tiểu Bảo mặc vào.

Tiểu gia hỏa đang gào khóc vậy mà cũng ngoan ngoãn phối hợp với Triệu Phượng Nghi, ngừng khóc, ngoan ngoãn giang tay phối hợp mặc quần áo.

Trịnh Quân Nghị và Trịnh lão tướng quân thấy vậy cũng nhịn không được cười rộ lên, ngay cả Trần Tĩnh cũng cười.

"Ha ha, tiểu tử nhà ngươi cũng quá nghe lời rồi." – Triệu Phượng Nghi thật không ngờ là Tiểu Bảo lại nghe lời như vậy khiến ông không nhịn được mà cười lên.

"A mỗ, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết, ô ô, ca nhi xấu kia, y, y ở phía sau lưng cha bắt cóc Tiểu Bảo. Tiểu Bảo rất sợ, rất sợ. Y còn bỏ đói Tiểu Bảo. nhất định phải bỏ đói ca nhi bại hoại đó, ca nhi xấu, không cho y ăn cơm." – Tiểu Bảo vừa nấc vừa nhỏ giọng nức nở nói, vừa cáo trạng lại vừa phải giơ tay nhấc chân mặc quần áo, đúng là quá bận rộn rồi.

"Ừ, y dám bỏ đói Tiểu Bảo, chúng ta sẽ bỏ đói y. Thế y để Tiểu Bảo đói bụng mấy ngày?" – Trần Tĩnh nhẹ giọng hỏi nhưng trong lòng đã lửa giận ngập trời, từ trước đến giờ chưa bao giờ y để Tiểu Bảo phải chịu đói.

"Tiểu Bảo bị đói bụng một ngày. Sau đó ta thông minh, ngoan ngoãn không náo loạn y mới cho ta ăn cơm. A mỗ, có phải Tiểu Bảo rất thông minh hay không?" – Tiểu Bảo rút cuộc ôm lấy cổ Trần Tĩnh cao hứng nở nụ cười.

Tiểu hài tử quả nhiên là vừa mới bị chuyển lực chú ý qua chuyện khác thì lập tức ngừng khóc, ca nhi này của ông đúng là có bản lĩnh. Triệu Phượng Nghi đứng ở bên cạnh nhìn Trần Tĩnh, bây giờ nhi tử của ông đã trở về, lại còn có thêm một đứa cháu trai, hiện tại chẳng có lời nào có thể diễn tả được sự vui sướng trong lòng ông cả.

Trịnh lão tướng quân và Trịnh Quân Nghị nhìn thấy một màn này đều cố gắng nhịn cười, nếu mà chọc cho tiểu tổ tông này khóc nữa thì bọn họ sao mà chịu được chứ. Trải qua một hồi ma âm tàn phá, hiện tại lỗ tai bọn họ vẫn còn đang ong ong đây này.

"Được rồi, được rồi, trở về là quá tốt rồi. Tiểu Di, ngươi mau đi tắm rửa, trên người toàn là mùi rượu, Tiểu Bảo cứ để cho a mỗ ngươi trông giúp một lúc, đêm nay trước cứ nghỉ ngơi đi, có gì ngày mai lại nói." – Trịnh lão tướng quân nói.

"Vâng, phụ thân." – Trần Tĩnh đáp sau đó chuẩn bị đi tắm rửa, đáng tiếc Tiểu Bảo cứ túm chặt lấy góc áo của y không buông.

"A mỗ, ngươi có phải định bỏ đi hay không? Tiểu Bảo sợ có người xấu lại đến bắt Tiểu Bảo đi mất." – Tiểu gia hỏa lập tức nước mắt lưng tròng bắt lấy ống tay áo Trần Tĩnh hỏi.

"Sẽ không đâu. Ở đây đều là người thân của Tiểu Bảo, đây là phụ thân của a mỗ, là ngoại công Tiểu Bảo, đây là a mỗ của a mỗ, còn người lớn lên rất giống a mỗ là thúc thúc của ngươi. Cho nên Tiểu Bảo không cần sợ hãi." – Trần Tĩnh chỉ vào mọi người giới thiệu.

Nhóc con nhìn khắp phòng một lượt, trong lòng cảm thấy không đúng, chẳng phải a mỗ không có thân nhân sao? Vì sao đột nhiên lại có rồi?

"A mỗ, a mỗ không phải là không có thân nhân sao?" – Đôi mắt đen tròn vo của Tiểu Bảo tò mò nhìn Trần Tĩnh.

"Được rồi, đợi lát nữa a mỗ tắm rửa xong sẽ giải thích cho ngươi được không? Ngươi nhìn xem, trên người a mỗ rất bẩn." – Trần Tĩnh chỉ chỉ vạt áo của mình, bên trên có rượu, cũng có cả nước mắt. Thật vất vả mới có thể gặp lại người thân, vậy mà y lại để bọn họ chứng kiến mình chật vật đến vậy, nghĩ đến đó mặt Trần Tĩnh cũng khó tránh đỏ lên.

"Tiểu dệ, để ta đi lấy quần áo cho ngươi, thân hình ngươi với ta từ trước đến nay vốn không sai biệt lắm." – Trịnh Quân Nghị nói, bọn hắn chẳng những có khuôn mặt giống nhau mà ngay cả dáng người cũng không khác biệt.

"Không cần, quần áo của Tiểu Di hàng năm ta đều vụng trộm chuẩn bị, đều để ở trong phòng này. Được rồi, hai đại nam nhân các ngươi mau đi ngủ đi, đêm nay ta muốn cùng ca nhi của mình nói chuyện." – Triệu Phượng Nghi dứt khoát đem hán tử nhà mình đuổi đi.

"Vậy ta đi ngủ đây a mỗ. Tiểu tử, sáng ngày mai nhớ dậy sớm, chúng ta phải luận bàn một hồi mới được đấy." – Trịnh Quân Nghị vỗ vỗ bả vai Trần Tĩnh nói.

Trần Tĩnh không nói gì chỉ hướng ca ca mình gật gật đầu.Thật không ngờ ca ca y so với y còn không lợi hại bằng, nhất định là do mấy năm nay hắn không chịu nghiêm túc luyện công rồi.

Vốn dĩ Triệu Phượng Nghi định giúp Trần Tĩnh kỳ cọ, nhưng mà bị y kiên quyết cự tuyệt. Bây giờ trên người y có một số vết sẹo, cho nên không muốn a mỗ mình thấy, mà quan trọng hơn là Trần Tĩnh không muốn để ông biết mình mang trên người nô ấn, nếu như để Triệu Phượng Nghi biết được không biết là qua bao lâu ông mới hết đau lòng.

Đợi đến khi Trần Tĩnh tắm rửa xong thì trời cũng đã khuya, Tiểu Bảo nằm ở trong lòng Triệu Phượng Nghi rúc qua rúc lại, cuối cùng không chịu được cơn buồn ngủ cám dỗ đã ngủ mất.

"Hài tử này, mới vừa rồi còn kêu gào muốn a mỗ vậy mà thoáng cái đã ngủ mất." – Triệu Phượng Nghi sờ sờ đầu Tiểu Bảo.

***

Trần Tĩnh mở mắt lặng lẽ rời gường, mới sớm như vậy mà lão ca y đã không chờ được chạy đến, muốn bị đánh đây mà. Trần Tĩnh nghĩ, hôm nay nhất định phải thành toàn cho hắn. A mỗ của y tối qua quá mức hưng phấn, Trần Tĩnh phải kể một số chuyện hồi Tiểu Bảo còn nhỏ cho ông nghe, mãi đến nửa đêm gần sáng ông mới chịu ngủ. Mà tối qua bởi vì ngủ tương đối muộn cho nên đến giờ Tiểu Bảo vẫn còn ngủ say sưa, miệng thỉnh thoảng chép chép mấy cái, chảy nước miếng, Trần Tĩnh nhẹ nhàng giúp nó lau đi. Tiểu gia hỏa đại khái là bị hành động đó cua y quấy rầy, xoay người một cái quay mông về phía a mỗ của nó.

"Tiểu tử thối này." – Trần Tĩnh cười nói một câu rồi mới rời khỏi phòng.

"Ca, có phải là không ngủ được hay không, mới sáng sớm mà đã chạy đến, Tiểu Bảo và a mỗ vẫn còn chưa có tỉnh đâu." – Trần Tĩnh lườm ca ca mình một cái.

Hai người đi đến sân đấu võ nhỏ, ca ca Trần Tĩnh bị y hung hăng giáo huấn cho một chầu, đánh cho đến khi hắn liên tục cầu xin tha thứ, mặt mũi bầm dập mới thôi. Nhìn hắn bây giờ chắc chắn sẽ không bị Tiểu Bảo nhận nhầm nữa, Trần Tĩnh xấu xa nghĩ.

"A!!! Đau, đau, ngươi nhẹ tay một chút, thực sự coi chúng ta là kẻ thù sao? Ta là ca ca của ngươi đó, định đánh chết ca ca của mình thật đấy hả?" – Trịnh Quân Nghị thở phì phì kháng nghị, đệ đệ này a, mới gặp mặt đã thu thập hắn, đúng là quá đáng mà. Hắn chỉ là thiên phú so với y thấp hơn một chút, thực lực của y mạnh hơn hắn một chút thôi, đau chết mất, Trịnh Quân Nghị trong lòng oán thầm.

"Ca ca, thật không ngờ mới có chút như vậy ngươi cũng không chịu được, nếu biết thế ta nhất định nương tay rồi." – Trần Tĩnh cười tủm tỉm nói, từ nhỏ đến giờ ca ca chỉ có chịu thiệt trong tay y mà thôi.

Trịnh Quân Nghị hừ một tiếng, đệ đệ của hắn đúng là chẳng thay đổi chút nào, lúc nào cũng tìm cách khi dễ hắn, nhưng mà chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên môi đệ đệ, dù thế nào hắn cũng rất vui vẻ chịu đựng. Hiện tại, việc cần làm nhất là phải luyện công cho tốt, không thể để kém hơn đệ đệ được, nội lực của hắn bây giờ so ra kém hơn y một chút, không biết mấy năm nay y luyện công thế nào.

"Oa oa oa... A mỗ, a mỗ, a mỗ đừng vứt bỏ Tiểu Bảo! Oa oa oa..." – Tiểu Bảo lúc vừa tình dậy không có đánh thức Triệu Phượng Nghi, nhìn khắp giường không thấy Trần Tĩnh đâu thì lập tức chạy ra ngoài tìm. Nó tìm một vòng không thấy liền đứng ở cửa phòng khóc toáng lên.

"A! Ngươi đây là định mưu sát ca ca sao." – Trịnh Quân Nghị đau đến mức thiếu chút nhảy dựng lên.

"Tiểu Bảo tỉnh rồi, ca, ngươi tự mình bôi đi." – Trần Tĩnh bỏ cao tiêu sưng ở trên tay xuống, nhảy qua tường viện đến Phượng Tê Các.

Trịnh Quân Nghị trợn mắt há mồm nhìn đệ đệ nhà mình, bây giờ có nhi tử rồi thì không coi ca ca ra phân lượng nào nữa. Đáng thương, Trịnh lão ca hắn không biết về sau còn phải ăn thêm dấm chua của cả Dương Dật nữa.

Chương 49

"Tiểu Bảo, nghe lời, đừng khóc, đừng khóc!" – Triệu Phượng Nghi vừa nghe thấy tiếng Tiểu Bảo khóc ngay cả y phục cũng chưa kịp mặc đã lập tức từ trong phòng chạy ra.

"Tiểu Bảo đừng khóc, a mỗ ở đây, a mỗ sao có thể đành lòng vứt bỏ Tiểu Bảo được chứ. Nghe lời, không khóc nữa!" – Trần Tĩnh vội vàng ôm lấy Tiểu Bảo về phòng, chắc là tiểu gia hỏa này bị hù sợ rồi.

"A mỗ, ngài cũng mau mặc y phục vào đi, đừng để bị nhiễm lạnh." – Trần Tĩnh nói với Triệu Phượng Nghi.

Nhìn nhi tử mình mới sáng sớm không có chuyện gì, ngay cả chờ hài tử tỉnh dậy cũng không chờ đã chạy đi mất, Triệu Phượng Nghi trong lòng thầm mắng một tiếng tiểu tử thối.

"Ngươi, đứa nhỏ này, mới sáng sớm đã chạy đi đâu, a mỗ và Tiểu Bảo còn chưa cả tỉnh." – Triệu Phượng Nghi vỗ vỗ đầu nhi tử mình một cái, ngày hôm qua không để ý, hôm nay cẩn thận nhìn lại mới thấy đã cao hơn ông nhiều, cũng cao bằng ca ca rồi.

"Ca ca tới tìm con tỉ thí một trận, con liền đi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Triệu Phượng Nghi vô cùng bực mình, tiên tiểu tử thối kia, đệ đệ vừa mới trở về đã đi tìm nó đánh nhau. Một hán tử lại cùng với ca nhi đánh nhau, thắng thì không nói làm gì, nếu thua thì đúng là mất mặt.

"Để a mỗ nhìn xem có bị thương ở đâu không." – Triệu Phượng Nghi kéo Trần Tĩnh lại cẩn thận xem.

"A mỗ, con không sao. Ca ca vừa bị con chỉnh cho một trận rồi, ngài đừng tức giận." – Trần Tĩnh thấy Triệu Phượng Nghi tức tới thở phì phì bèn cười giảng hòa, ca ca đáng thương nhất định sẽ bị a mỗ giáo huấn cho một trận.

Lão gia tử ngồi trên chủ vị trừng mắt nhìn đám con cháu bên dưới, tiểu ca nhi mất tích nhà ông trở về, vậy mà không ai chịu nói tiếng nào cho lão gia ông biết, chẳng lẽ khinh ông thực sự già rồi sao.

"Ý của các ngươi thế nào đây? Hài tử trở về lại không ai đến báo cho ta biết một tiếng." – Lão thái gia cầm quải trượng trong tay tức giận gõ xuống đất nhìn về phía Trần Tĩnh đang ôm lấy Tiểu Bảo. Hôm nay nếu không cho ông một lời giải thích thỏa mãn, ông nhất định sẽ đem nhi tử và cháu trai đánh cho một trận, ngay cả Triệu ca nhi cũng phải phạt diện bích suy nghĩ, thực sự là không xem lão thái gia ta ra gì. Nhớ ngày đó thời điểm ta còn phong quang uy phong lẫm lẫm, mấy đứa tiểu tử các ngươi... vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy.

"Gia gia, Tiểu Bảo, mau đến bái kiến lão thái gia." – Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo đến trước mặt Trịnh quốc công, chỉnh lại tư thế cho nó lúc này mới cùng hướng Trịnh lão quốc công dập đầu.

Tiểu Bảo trước nay chưa từng ở trên nền gạch xanh dập đầu cho nên dùng sức quá mức, lần thứ nhất đập xuống bị đập mạnh đến phát ra tiếng. Trần Tĩnh vốn dĩ định đập đầu cái thứ hai, nghe thấy thế liền ngây ngẩn cả người, trong lòng nghĩ Tiểu Bảo nhất định là bị đụng đau, cái trán vốn trắng trắng bây giờ đã đỏ ửng lên.

Thấy vậy Trịnh Quân Nghị không kiềm được bật cười ha ha.

Trịnh lão tướng quân cũng thiếu chút nữa cười ra tiếng, may mắn vẫn nhịn được nhưng khóe miệng vẫn kéo kéo lên.

Tiểu Bảo nghe được tiếng cười của Trịnh Quân Nghị nước mắt lập tức lưng trong nhìn về phía hắn, bộ dáng nói không nên lời khiến người khác đau lòng.

"Cười cái gì mà cười." – Triệu Phượng Nghi thấy vậy cốc đầu nhi tử một cái, ông thấy cái trán Tiểu Bảo đỏ lên thì đau lòng muốn chết.

"Đứng lên đi, đứng lên đi! Đừng dập đầu nữa. Mau lại đây với thái gia gia để gia gia nhìn một chút. Ngô quản gia, mau đi lấy lộ tuyết cao ra đây, trán tôn tử ta sưng hết lên rồi." – Lão thái gia vừa cẩn thận nhìn cái trán bị thương của Tiểu Bảo, vừa phân phó.

Tiểu Bảo sớm đã đặt sự chú ý ở chòm râu của lão thái gia, từ trước tới giờ, ngoại trừ ông ra nó chưa từng thấy râu của ai dễ nhìn như vậy đâu.

Nước mắt lưng tròng, Tiểu Bảo nhìn nhìn lão thái gia ý đồ sờ bộ râu của Trịnh quốc công, bộ dáng đó của nó khiến lão thái gia cảm thấy đáng yêu vô cùng. Đứa nhỏ này đúng là không tồi, so với A Nghị và Tiểu Di lúc nhỏ thì đáng yêu hơn nhiều.

"Lão thái gia, hài tử còn chưa có ăn cơm, chúng ta cũng tranh thủ nhanh nhanh một chút." – Triệu Phượng Nghi nhắc nhở.

"Đúng, đúng, ăn cơm thôi. Tiểu Di cũng đừng dập đầu nữa, ngươi có thể trở về là tốt rồi, có thể trở về là tốt rồi." – Trong lòng lão thái gia hôm nay rất thoải mái, người già ấy mà, ngời cầu con cháu đầy đàn thì còn cầu cái gì hơn nữa đâu.

Người một nhà im lặng ăn cơm, riêng Tiểu Bảo thì cứ nhích qua nhích lại, nó nghĩ, người ở đây cũng thật kỳ quái, lúc ăn cơm mọi người chẳng chịu nói câu nào, không giống như ở nhà nó. Bởi vì như vậy nên ăn cơm cũng không được tự nhiên, đồ ăn cũng cảm thấy không ngon nữa. Nó nhớ cơm của cha làm, những thứ này tuy rằng rất ngon, nhưng không có hương vị của cha.

"A mỗ, khi nào thì chúng ta trở về? Tiểu Bảo nhớ cha." – Tiểu Bảo nhỏ giọng hỏi.

Một câu này của Tiểu Bảo nói rất nhỏ, nhưng bởi vì tất cả mọi người đều im lặng ăn cơm cho nên đều nghe được rành mạch.

"Tiểu Bảo, a mỗ muốn ở lại đây vài ngày, đợi hai ngày nữa chúng ta trở về, có được không?" – Trần Tĩnh cầm lấy khăn vải người hầu đưa đến lau nước tương trên miệng cho Tiểu Bảo.

"Không, Tiểu Bảo không muốn, Tiểu Bảo nhớ cha!" – Tiểu Bảo lập tức không nghe, ngay cả đũa cũng buông xuống, không chịu ăn cơm.

Mọi người vốn yên lặng ăn bữa sáng lúc này mới ý thức được là Tiểu Bảo còn có một người cha, Tiểu Di cũng có một phu quân. Đúng là nói nhảm, không có phu quân thì đào đâu ra hài tử chứ, đâu thể nào mà nở ra từ một hòn đá được.

Chiếc đũa trên tay Triệu Phượng Nghi lập tức rơi xuống đất, làm sao đây, con của ông vừa mới trở về, chẳng lẽ lại muốn đi tiếp.

"Tiểu Di, con có thể đem hắn đón đến đây không? A mỗ mới gặp lại con, cũng không muốn con đưa Tiểu Bảo đi mất." – Triệu Phượng Nghi nói, ông thực sự không muốn hài tử của mình đi, nó mất tích tám năm, bây giờ thật vất vả mới trở về được.

"Hắn sẽ không chịu đâu. A mỗ, con đúng là phải trở về, con đã cam đoan với hắn nửa tháng sẽ trở lại, huống chi trong nhà còn có hai ca nhi." – Trần Tĩnh nói.

"Cái gì? Hắn đã có ngươi rồi lại còn cưới thêm trắc quân? Đúng là không thể nhịn được nữa, ta phải đi thu thập hắn." – Trịnh Quân Nghị lập tức kêu lên, cái tên gì gì đó đã được đệ đệ hắn coi trọng vậy mà còn dám đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Trịnh Quân Nghị còn chưa dứt lời Tiểu Bảo đã lấy một cái đầu tôm ở trong chén hướng phía thúc thúc mình ném, một phát chuẩn xác, vừa vặn ném đúng vào mũi của Trịnh Quân Nghị.

"Không cho phép ngươi nói xấu cha ta, cha ta là tốt nhất, ngươi dám khi dễ hắn ta mỗi ngày sẽ ném ngươi." – Tiểu gia hỏa hướng Trịnh Quân Nghị quát lên, trong tay còn cầm một cục xương giơ cao lên.

"Ngươi! Tên tiểu tử thối này! Ta là bởi vì a mỗ ngươi bị tổn thương mới bất bình như vậy." – Trịnh Quân Nghị nói với Tiểu Bảo.

"Ha ha... ca, ngươi nói lung tung cái gì vậy? Hai tiểu ca nhi mới có hơn năm tháng đó. Năm ngoái ta vừa mới sinh hài tử, là đệ đệ của Tiểu Bảo." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Thấy Tiểu Bảo và ca ca mình mắt to trừng mắt nhỏ đối chọi nhau hăng tiết gà Trần Tĩnh cảm thấy đặc biệt khôi hài. Ca ca y bình thường đối với người ngoài luôn bày ra vẻ mặt thối thối cứng ngắc, sao ở trước mặt y và Tiểu Bảo lại khôi hài như vậy chứ.

"Con nói ở nhà còn có hai tiểu ca nhi sao? Là song sinh tử có đúng không? Giống như con và ca vậy?" – Triệu Phượng Nghi vội vàng hỏi.

Cả nhà đều hướng về phía Trần Tĩnh, thì ra nhà bọn họ còn có hai thành viên nữa chưa tới. Thoáng cái có thêm ba đứa cháu, lão thái gia vui vẻ cười đến không mở được mắt.

"Đúng vậy a mỗ." – Trần Tĩnh cười, nhưng mà nghĩ đến Dương Dật y lại bắt đầu lo lắng, y đi nhiều ngày như vậy không biết Dương Dật thế nào, có chăm sóc tốt cho tiểu ca nhi hay không.

"Vậy con mau đi đón hai hài tử và phu quân đến đây, nhà chúng ta lớn như vậy bao nhiêu người cũng ở được." – Triệu Phượng Nghi nói, ông tuyệt đối không muốn để nhi tử mình đi.

"Không được đâu a mỗ, việc này con phải hỏi hắn đã, chỉ khi nào hắn đồng ý mới được, thân thể cha Tiểu Bảo cũng không được tốt." – Trần Tĩnh hiện tại bắt đầu cảm thấy khó xử, quả nhiên là y không nên về nhà, bây giờ làm sao đây, y không thể cứ như vậy mà đi được.

"A mỗ, ta nhớ cha, cũng rất nhớ tiểu đệ đệ, Tiểu Bảo phải về nhà." – Tiểu Bảo tựa hồ phát giác có gì đó không đúng, nó sợ những người này sẽ cướp mất a mỗ của nó, không cho nó và a mỗ trở về với cha nữa.

Bữa cơm này cứ như vậy mà kết thúc, dù sao thì mọi người cũng chẳng còn khẩu vị đâu mà ăn nữa, ngay cả lão thái gia cũng sốt ruột rồi.

"Tiểu Di, con có phải là sợ chuyện của thái tử? Yên tâm đi, từ mấy năm trước thái tử đã bị phế, người cũng đã quy thiên rồi, hiện tại hoàng thượng là tam hoàng tử, con không cần lo lắng. Mấy năm nay rút cuộc con đã gặp những chuyện gì, mau nói cho a mỗ và phụ thân bọn họ biết." – Người hầu bên trong chính sảnh toàn bộ đều bị cho lui, Ngô quản gia thì ra bên ngoài trông coi.

"A mỗ, mấy năm nay con cũng không gặp chuyện gì. Tám năm trước con bị ngã đụng đầu, mất trí nhớ, là cha của Tiểu Bảo nhặt được. Thân thể của hắn không tốt cho nên con lưu lại đó." – Trần Tĩnh nói vài câu đem toàn bộ những chuyện xảy ra mấy năm qua giấu đi, y thực sự không muốn làm a mỗ của mình lo lắng. Những chuyện kia đã qua rồi thì cứ để nó qua đi, y không muốn nhắc lại làm gì để càng thêm phiền lòng.

"Lão gia, Tần đại thiếu gia đưa tới một phong thư khẩn, nói là giao cho Trần Tĩnh, nhất định phải giao đến tay Trần Tĩnh." – Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa của Ngô quản gia, nếu không phải Tần đại thiếu gia cứ nhìn chằm chằm mình thì ông nhất định không muốn gõ cửa đâu.

"Nhà chúng ta không có ai tên Trần Tĩnh hết, ngươi mau bảo hắn trở về đi." – Triệu Phượng Nghi nói, hiện tại tâm trạng của ông đang rất kém.

"A mỗ, phụ thân, là thư của con." – Trần Tĩnh đứng lên nói.

Nhìn bức thư bên trong vẻn vẹn chỉ viết sáu chữ "Dương Dật bệnh, mau trở về.", là chữ của Tần Huy, Trần Tĩnh nhận ra được, trong nhà nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

***

Dương Dật ngồi trong sân, hắn rất lo lắng cho Trần Tĩnh, y đã đi được mười ngày rồi vậy mà thế nào vẫn chưa trở về. Hắn vô cùng vô cùng nhớ Trần Tĩnh, hai ngày trước không biết vì sao, chắc là do ngủ trễ, lại uống chút rượu, cho nên hình như là cảm mạo rồi, thật sự là không ổn.

Tiểu ca nhi khóc hắn cũng không dám ôm, chỉ sợ lại lây bệnh của mình cho chúng, hiện tại bọn chúng đều là để Tần đại ca và A Lặc trông giúp.

"Dương Dật, ngươi đừng lo lắng, ta nghe nói Trần Tĩnh rất yêu thương ngươi, y nhất định sẽ nhanh chóng trở về." – A Lặc an ủi Dương Dật. Mới có vài ngày mà sắc mặt Dương Dật đã kém như vậy, thịt trên mặt cũng không còn thấy đâu nữa, ngay cả y nhìn cũng thấy đau lòng, nếu Trần Tĩnh về mà thấy vậy không đau lòng chết mới là lạ.

"Ta không đói bụng, A Lặc, ngươi cũng biết đó, ta giờ mà ăn vào lát nữa cũng nôn ra hết, đừng lãng phí." – Dương Dật cau mày nhìn cháo A Lặc đem đến.

"Nôn ra thì cũng phải ăn, không ăn thì bệnh làm sao khỏi được, sao có sức lực chờ đến khi Trần Tĩnh trở về chứ. Ngươi không phải nói là đợi Trần Tĩnh về thì phải phạt y một trận hay sao? Không có sức lực thì làm sao phạt chứ. Hiện tại tốt nhất là dưỡng tốt thân thể, sau đó để cho Trần Tĩnh không xuống nổi giường mới được." – A Lặc vừa cười vừa nói.

Nghe lời A Lặc, Dương Dật cảm thấy y nói rất đúng. Nhưng mà rõ ràng hắn đã rất cẩn thận, sao lại có thể bị cảm được chứ, cái thân thể này đúng là không dùng được mà, Trần Tĩnh vừa mới đi đã chống đối hắn. Cứ tiếp tục thế này thì không đc, nếu như Trần Tĩnh đem Tiểu Bảo trở về, lại dẫn cả Trịnh tướng quân và trắc quân đến nhìn thấy hắn bộ dáng bệnh tật như thế này, chắc chắn sẽ không thích. Từ giờ trở đi phải cố gắng uống thuốc, cố gắng ăn cơm, đợi đến khi Trần Tĩnh đem người về hắn phải dùng trạng thái tốt nhất để tiếp đón bọn họ.

"A Lặc, ngươi nói rất đúng, mau đặt thứ đó xuống đi, cũng đừng đến gần quá, không thể để lây bệnh của ta được." – Dương Dật nói xong thì nhận lấy chén cháo trong tay A Lặc, mặc dù bây giờ không đói, cứ nhìn thấy thức ăn là lại nôn ra, nhưng mà hắn vẫn nhắm mắt lại mạnh mẽ nuốt xuống, cũng may là cháo khá loãng, chẳng có gì cả.

"A Lặc, ngươi giúp ta sắc thuốc nhé, ta phải uống, còn có, mỗi một canh giờ lại cho ta ít cháo, ta phải ăn bù cả phần của mấy ngày nay nữa." – Dương Dật nói, hắn rất muốn mau chóng khỏe lên.

Trần Tĩnh mang giấy bút tới viết phong thư nhắn là y sẽ nhanh chóng trở về, phải phiền Tần đại ca tốn chút tâm tư, trong mười ngày y nhất định sẽ trở về Bình Nhạc trấn. Viết trong, Trần Tĩnh gấp lại đưa cho Tần đại thiếu gia nhờ hắn chuyển đến chỗ Tần Huy.

"Phụ thân, a mỗ, con phải trở về rồi. Ca, Tiểu Bảo nhờ huynh giúp ta đưa về. Đến trấn Bình Nhạc thì tìm Tần Huy ở Mãn Nguyệt Lâu, ta bây giờ ở Hồng Tửu trang viên, với lại, hiện tại ta gọi là Trần Tĩnh." – Trần Tĩnh nói, y nhất định phải trở về, Dương Dật đang sinh bệnh, y không gấp cũng không được, thân thể người kia thật vất vả mới tốt lên được chút đấy.

"A mỗ, Tiểu Bảo cùng với a mỗ trở về, Tiểu Bảo không muốn ở cùng với thúc thúc." – Tiểu gia hỏa ôm chặt lấy Trần Tĩnh, nó cũng muốn về nhà, muốn nhìn thấy cha và đệ đệ. Vả lại quái thúc thúc rất xấu, quái thúc thúc muốn giáo huấn cha của nó, việc này không thể tha thứ được.

"Tiểu Bảo nghe lời, cha ngươi bị bệnh, a mỗ phải về trước, ngươi cùng với thúc thúc ngồi xe ngựa từ từ trở về có được không? Tiểu Bảo nhà chúng ta là biết nghe lời nhất đúng không. Chờ đến khi ngươi về đến nhà thì bệnh của cha cũng tốt lên rồi, lúc đó a mỗ và cha sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon cho Tiểu Bảo." – Trần Tĩnh dụ dỗ Tiểu Bảo nói.

Tiểu Bảo không nói gì nữa, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Tĩnh, nó biết a mỗ nói đúng, quái thúc thúc nhất định sẽ đưa nó về nhà, Tiểu Bảo mắt ầng ậng nước gật gật đầu.

Triệu Phượng Nghi nhìn Trần Tĩnh đang dỗ dành hài tử, đứa nhỏ này của ông rút cuộc đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể như vậy, mới có rời đi vài ngày mà hán tử trong nhà đã sinh bệnh rồi. Không được, ông nhất định phải đi xem thử, nếu không sẽ không thể yên tâm.

"A mỗ, phụ thân, con phải đi rồi, ngài giúp con nói một tiếng với gia gia. Ca, Tiểu Bảo nhờ huynh rồi." – Trần Tĩnh nói xong quỳ xuống dập đầu lạy a mỗ và phụ thân mình ba cái, y không muốn đến từ biệt gia gia bởi vì nếu để gia gia biết hán tử nhà mình yếu duối như vậy, ông nhất định sẽ không thể mình đi.

"Ngươi đứa nhỏ này, đi thôi, a mỗ và ca ca sẽ đưa Tiểu Bảo trở về, đừng lo lắng, về chăm sóc tốt cho người kia đi." – Triệu Phượng Nghi nói, ông có thể nhận ra sự lo lắng trong mắt con mình, có lẽ con mình yêu người kia nhiều lắm. Bởi vì như vậy cho nên ông không thể để đứa nhỏ này buồn được, nó giấu diếm như vậy khẳng định là đã phải chịu khổ rất nhiều.

"Cám ơn a mỗ, cám ơn." – Trần Tĩnh kéo lấy con ngựa mà Ngô quản gia đem đến, tuy rằng không nỡ rời khỏi thân nhân, nhưng mà y còn có người quan trọng hơn cần phải chăm sóc.

"A mỗ, ta cùng với ngươi trở về, a mỗ, Tiểu Bảo muốn a mỗ, oa oa oa..." – Thời điểm Tiểu Bảo nhìn thấy Trần Tĩnh kéo ngựa đi ra thì lập tức quên mất chuyện vừa rồi mình đã đồng ý, khóc lớn lên, thoáng một phát nhảy khỏi tay Triệu Phượng Nghi đuổi theo.

"A mỗ, a mỗ, người quay lại đi, oa oa... A mỗ đừng vứt bỏ Tiểu Bảo, đừng vứt bỏ Tiểu Bảo, oa oa oa..." – Tiểu gia hỏa ngã lăn trên đất, nắm tay nho nhỏ hung hăng đấm xuống đất, nước mắt lã chã nhìn theo bóng Trần Tĩnh đã chạy rất xa.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng khóc của Tiểu Bảo ngay cả đầu cũng không dám quay lại không ngừng thúc ngựa phi thật nhanh. Y sợ, sợ rằng chỉ cần mình quay đầu lại một cái thì sẽ nhịn không được dẫn theo Tiểu Bảo đi cùng, nhưng mà nếu mang theo nó, y ngày đêm màn trời chiếu đất hài tử sẽ không chịu được mà tốc độ trở về cũng sẽ không nhanh.

"Tiểu Bảo ngoan, a ma ngày mai sẽ cùng với Tiểu Bảo về nhà có được không? A ma sẽ mang Tiểu Bảo về với cha và đệ đệ. Ngoan, Tiểu Bảo đã đồng ý với a mỗ con rồi, không khóc, không khóc." – Triệu Phượng Nghi vội vàng đón lấy Tiểu Bảo đã khóc đến đỏ mắt từ trong tay Trịnh Quân Nghị, ông bây giờ cực kỳ đau lòng.

***

Ngụy Nhu nhìn những người canh gác bên ngoài phòng cảm thấy mình thật sự quá xui xẻo, sao y lại có thể đem con của đệ đệ Quân Nghị bắt đến chứ. Hiện tại mọi chuyện đã bị phát hiện, không biết cái nhà này sẽ xử lý y thế nào, y đã một ngày không được ăn cơm. Đáng lẽ y không nên để cho A Bình đi, tốt xấu gì tên kia công phu tốt, dù thế nào cũng có thể đem cho hắn ít thức ăn. Mấy người hầu mang từ nhà đến, ngay cả một chút công dụng cũng không có, có điều, cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tốt xấu gì cũng mang đến chút tinh tức.

"Ngươi đến rồi." – Ngụy Nhu nhìn người đang bưng cơm tiến vào, cái này liệu có phải là bữa ăn cuối cùng của y hay không.

"Đói bụng một ngày rồi, hẳn là rất đói, ăn đi, có chuyện gì nói sau." – Trịnh Quân Nghị gương mặt nghiêm túc nói.

Ngụy Nhu ăn không được mấy ngụm đã hạ chén đũa trong tay xuống, mặc kệ là ai đi chăng nữa, dù bị nhìn chằm chằm cũng không thể ăn ngon được.

"Có điều gì ngươi nói thẳng đi, cứ nghẹn như vậy thật khiến người ta khó chịu, cơm ăn cũng không vô." – Ngụy Nhu thở dài một tiếng nói.

"Ngươi muốn chết hay là muốn sống?" – Trịnh Quân Nghị hỏi.

"Đây là ý gì? Sống chết của ta ta còn có thể chọn sao?" – Ngụy Nhu tò mò hỏi, vốn dĩ y nghĩ trong thức ăn này đã bỏ sẵn thuốc độc, làm chuyện như thế làm sao còn có thể được sống.

Y cứ như vậy lẳng lặng nhìn Trịnh Quân Nghị, dung mạo của người này vẫn một mực khắc sâu ở trong lòng y, nhiều năm như vậy cũng chưa từng quên.

"Đương nhiên có thể, dù sao ngươi cũng đã từng cứu ta. Tuy rằng nhiều năm trôi qua rồi, lần này lại làm chuyện không đúng, nhưng mà cũng vì như vậy mới dẫn được người rất quan trọng đối với nhà chúng ta trở về, cho nên ta có thể thả tự do cho ngươi. Ngươi cũng đừng luôn chỉ nhìn một mình ta, hãy quay lại mà nhìn người vẫn luôn ở phía sau mình, có người vẫn luôn đứng phía sau chờ đợi ngươi, hắn nói nếu ngươi nguyện ý thì chuyện gì hắn cũng có thể làm. Hắn tới tìm ta nói, nếu có một người phải chết, vậy thì hắn sẽ thay người, hắn cũng nói Tiểu Bảo là do hắn từ phía sau lưng cha nó bắt đi, toàn bộ sai lầm hắn đều gánh chỉ mong để ngươi có thể rời đi." – Trịnh Quân Nghị nói.

"Không, ta không cần hắn chết vì ta, ta không thể lại thiếu nợ ân tình của hắn, ngươi để hắn đi đi." – Ngụy Nhu kích động nói, y không thể tiếp tục hại người kia, người kia thủ hộ bên người y suốt năm năm trời, y sao có thể lại để người kia phải bỏ mệnh vì mình chứ.

Lảm nhảm: Tiểu Bảo thặc dễ thương~

Chương 50

"Ngươi đừng kích động, thực ra có thể ngươi đã yêu hắn rồi. Nhìn phản ứng của ngươi như vậy, ngươi còn dám nói là mình đối với hắn không có chút cảm giác nào sao?" – Trịnh Quân Nghị đột nhiên cười nhẹ một cái nói.

Ngụy Nhu ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ y thực sự yêu người kia? Nhưng mà vì sao nhiều năm như vậy y cũng chưa từng phát hiện ra.

"Ngươi nghe ta nói một chút rồi quyết định cũng không muộn. Nếu ngươi thực sự yêu ta, ta sẽ cho ngươi một con đường, uống bầu rượu này, ngươi sẽ chết, sau đó sẽ mãi mãi là trắc quân của ta, nở mày nở mặt được chôn cất ở mộ địa của Trịnh gia. Còn nếu muốn sống, vậy thì từ nay về sau mai danh ẩn tích, trên đời sẽ không còn người trên Ngụy Nhu nữa. Còn người tên A Bình kia, hắn bây giờ đang đợi ở bên ngoài hậu viện, nếu như ngươi đồng ý ta có thể mang ngươi đến chỗ hắn." – Trịnh Quân Nghị nói.

Ngụy Nhu trầm mặc rất lâu, trong đầu xuất hiện chính là những hình ảnh lúc mình chăm sóc Trịnh Quân Nghị. Sau đó, tại thời điểm y không phát giác, những hình đó được thay thế bởi hình ảnh lúc A Bình chăm sóc y lúc y bị thương. Y bị rắn độc cắn, người nam nhân kia không chê chân y bẩn, trực tiếp dùng miệng hút chất độc ra. Nguyên lai, đã từ lâu, trong lúc vô tình y đã yêu mến hắn rồi.

"Từ nay về sau trên đời sẽ không còn người tên Ngụy Nhu nữa." – Qua một lúc Ngụy Nhu ngẩn đầu lên cười nói, thì ra biết rõ người mà mình yêu mến là ai lại là chuyện vui vẻ như vậy, có lẽ từ nay về sau y có thể hạnh phúc mãi mãi.

"Ngụy Nhu!" – Cửa đột nhiên bị mở ra, A Bình chạy vào, hắn thực sự không đợi kịp, hắn sợ tên ngốc này sẽ chọn uống rượu độc.

Lúc này Triệu Phượng Nghi và Tiểu Bảo mới từ trong một góc nhỏ đi ra, rõ ràng quái thúc thúc đồng ý với nó là sẽ cho ca nhi xấu kia chịu đói bụng, vậy mà vẫn cho y ăn cơm. Tiểu Bảo trong lòng bất mãn, mãi đến khi nhìn thấy thức ăn trên bàn mới cảm thấy khá hơn.

"Quái thúc thúc đáng ghét, rõ ràng đồng ý với Tiểu Bảo không để cho ca nhi xấu đó ăn cơm, vậy mà lại đem cơm cho y. Gạt người, gạt người, thúc thúc gạt người." – Tiểu Bảo dùng chân nhỏ đá Trịnh Quân Nghị một cái.

"Ha ha ha, Trịnh Quân Nghị, ngươi vậy mà cũng có hôm nay. A Bình, chúng ta đi!" – Ngụy Nhu nhìn bộ dáng của Tiểu Bảo bèn cười lớn, tiểu tử này đúng là thù dai, ngày đó thực ra y chỉ để nó chịu đói có một bữa thôi, thế mà nó nhớ mãi đến bây giờ.

"Ngươi không được đi! Ngươi còn chưa bị bỏ đói sao có thể đi được, ca nhi xấu." – Tiểu Bảo hai chân ngắn ngủn dậm mạnh xuống đất đuổi theo.

Ngụy Nhu nhanh chóng bị A Bình ôm lấy nhảy ra bên ngoài, đã rất lâu rồi y không có vui vẻ như vậy, thì ra có thể buông được hết thảy những thứ trong lòng xuống mới có thể chân chính khoái hoạt.

A Bình ôm lấy Ngụy Nhu ngồi trên mái khách điếm mà bọn họ trụ lại mấy ngày nay, hắn si ngốc đợi năm năm, rút cuộc bây giờ đã có kết quả, mây mờ tan đi lại thấy trăng sáng hiện về.

"A Bình, Tiểu Bảo thật đáng yêu, nhưng mà tiểu tử đó thật là thù dai, ta mới để nó nhịn đói một bữa mà nó mãi không quên. Trên đường ngươi dẫn nó đến đây đã cho nó ăn biết bao là quà vặt, về sau để đền bù lại, nó muốn ăn tôm ra mua tôm, nó muốn ăn vịt ta mua vịt, nó muốn ăn cá ta còn sợ nó bị hóc xương phải ngồi gỡ cho nó từng miếng. Vậy mà thối tiểu tử chỉ nhớ mỗi việc ta bỏ đói nó, đúng là không có lương tâm mà. Có điều, dù như vậy ta vẫn rất thích nó." – Ngụy Nhu khẽ cười, vừa cười vừa nói.

"Nếu thích thì chúng ta cũng sinh một đứa đi." – A Bình ôm lấy Ngụy Nhu chạy nhanh vào phòng.

***

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phượng Nghi ôm lấy Tiểu Bảo vẫn còn đang mơ màng ngủ, Trịnh Quân Nghị ngồi trên lưng ngựa, dẫn theo ba thân vệ, một người hầu, chuẩn bị xuất phát. Xe ngựa bề ngoài nhìn bình thường nhưng bên trong cực kỳ tiện nghi, có đệm da hổ, đệm tơ lụa, các loại đồ ăn, ngồi trên xe cũng không quá xóc, vì thế cho nên Tiểu Bảo ở trong vẫn cứ ngủ được ngon lành.

"A mỗ, chúng ta xuất phát thôi." – Thấy Triệu Phượng Nghi kéo kéo màn xe ra, Trịnh Quân Nghị nói.

Triệu Phượng Nghi gật gật đầu, xe ngựa liền lăn bánh khởi hành, người hầu Tiểu Linh ngồi ở bên ngoài cùng với thân vệ đánh xe.

***

Trần Tĩnh ngày đêm đi gấp, trong tay đi có lệnh bài của trạm dịch, mỗi ngày đều có thể thay ngựa, đáng lẽ phải dùng bảy ngày thì chỉ năm ngày y đã về đến nơi.

Cột ngựa thật tốt, không thấy Dương Dật ở trước sân, y đi vào Thường Thanh Các liền thấy hai tiểu ca nhi đang yên lặng ngủ, chúng nó có phần béo hơn một chút. Đi vào hậu viện Ngạo Tùng Các y liền thấy A Lặc nửa ôm lấy Dương Dật, còn Dương Dật cũng đang yên tĩnh dựa trong ngực y.

"Tần đại ca, cuối cùng huynh cũng về rồi, Dương Dật lại nôn ra. Sao đến giờ Trần Tĩnh vẫn chưa trở lại? Tiểu ca nhi vẫn chưa tỉnh, huynh đi tìm Lý đại phu xem thử cho Dương Dật hỏi ông ấy xem vì sao hắn cứ cố ăn vào thì lại bị nôn. Bây giờ Dương Dật ngay cả khí lực để đứng lên cũng không có, cứ như vậy thì làm sao chống đỡ được đến khi Trần Tĩnh về chứ." – A Lặc đang chuẩn bị đem Dương Dật không còn chút sức lực nào về phòng, nghe thấy động tĩnh phía sau bèn nói.

Trần Tĩnh từ phía sau A Lặc đi tới, dùng kiểu ôm công chúa ôm lấy Dương Dật. Hắn thật gầy, một chút thịt khó khăn lắm mới dưỡng ra được cũng không còn thấy đâu nữa.

Thấy Trần Tĩnh trở về, cuối cùng A Lặc cũng có thể thở ra, y tốt nhất là tránh đi thì hơn, không nên quấy rầy phu phu bọn họ đoàn tụ. Tần Huy vẫn chưa trở lại, không biết tiểu ca nhi đã tỉnh chưa, từ lúc hắn đi đến giờ y cứ một mực thấp thỏm, chỉ sợ hai tiểu gia hỏa lại khóc, lại tè dầm.

"Trần Tĩnh! Trần Tĩnh! Có phải là ngươi đó không? A Tĩnh, ta rất nhớ ngươi." – Thân thể Dương Dật vốn không còn chút khí lực nào đột nhiên trở lên tốt hơn rất nhiều, hắn vươn tay ôm chặt lấy Trần Tĩnh, khí tức trên thân thể y khiến hắn yên tâm vô cùng. Đã nhiều ngày như vậy, thứ hắn tìm chỉ có loại hương vị khiến mình cảm thấy an lòng này thôi.

"Ừ, là ta, ta đã về." – Trần Tĩnh cần thận bước, sờ sờ đầu Dương Dật nói, trong lòng ẩn ẩn đau. Y mới đi chưa đến nửa tháng trời, sao hắn lại có thể gầy thành như vậy chứ.

"Ta rất nhớ ngươi, lúc nào cũng nhớ nhưng ngươi lại không trở về. Ta còn nằm mơ thấy ngươi vĩnh viễn không trở lại, không để ý đến ta và tiểu ca nhi, cứ thế đem Tiểu Bảo đi mất." – Người ta lúc sinh bệnh luôn đặc biệt yếu ớt, Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh nói, mấy ngày nay hắn vẫn luôn một mực không an lòng.

Trần Tĩnh cúi đầu hôn lên trán hắn, y có thể cảm nhận rõ sự bất an của Dương Dật.

"A Tĩnh, Tiểu Bảo đâu rồi, Tiểu Bảo sao lại không trở về cùng với ngươi?" – Mãi một lúc lâu Dương Dật vẫn không nghe được thanh âm ríu rít của Tiểu Bảo, chẳng lẽ không tìm được sao?

"Đã tìm được Tiểu Bảo rồi, bởi vì ngươi sinh bệnh nên ta về trước, a mỗ và ca ca ta sẽ đưa nó về sau." – Đem Dương Dật ôm vào phòng ngủ trên lầu Ngạo Tùng các, Trần Tĩnh cẩn thận đặt hắn lên giường.

"Cái gì? Ca ca và a mỗ ngươi muốn đến đây? Bộ dạng của ta hiện tại như thế này sao có thể gặp người được chứ?" – Dương Dật cả kinh kêu lên, hắn biết rõ mấy ngày nay cứ ăn vào là bị nôn ra, sắc mặt đã vô cùng kém rồi.

"Đừng lo lắng, a mỗ và Tiểu Bảo bọn họ cũng không đến nhanh như vậy được, mấy ngày nay dưỡng tốt thân thể là được rồi. Bây giờ quan trọng nhất là ngươi muốn ăn cái gì." – Trước khi bị mất trí nhớ Dương Dật bị chứng kén ăn, có một khoảng thời gian không ăn được thứ gì, sau này thật vất vả mới vượt qua được, không ngờ hiện tại lại tái phát.

"Nhắm mắt lại ngủ trước một giấc đi, ta đi rửa mặt rồi lát sẽ nấu món ngon cho ngươi ăn, được không." – Trần Tĩnh xoa xoa tóc Dương Dật nói.

"Ta muốn nhìn ngươi một lát." – Dương Dật gật gật đầu, đã rất nhiều ngày hắn không ngủ yên ổn, cứ hễ nằm xuống ngủ là lại nằm mơ, trong mơ luôn thấy Trần Tĩnh không cần hắn nữa.

Thời điểm Dương Dật nhắm mắt, Trần Tĩnh điểm huyệt ngủ của hắn, cẩn thận đem nội lực truyền vào trong thân thể Dương Dật, qua hơn nửa canh giờ y mới thu tay.

Trong cơn mơ màng, Dương Dật cảm thấy toàn thân mình được một dòng khí ấm áp bao lấy, thân thể trở nên vô cùng thoải mái, ngay cả cái dạ dày khiến người căm hận kia rút cuộc cũng yên tĩnh lại.

Trần Tĩnh vội vàng đi tắm rửa, cho một ít gạo vào trong nồi nấu cháo, lại thêm một chút đường đỏ, cắt vài miêng nhân sâm, y không cho quá nhiều thứ vì sợ Dương Dật sẽ không thích.

Hai hài tử trắng nõn được bao lại như cái bao nhỏ vừa được Trần Tĩnh ôm lấy thì lập tức ha ha cười rộ lên.

"Trần Tĩnh, ta cảm thấy tiểu gia hỏa hình như béo lên đấy. Ngươi không biết đâu, lúc vừa mới trông bọn nó, bọn nó còn làm ầm ĩ lên một hồi." – A Lặc cười nói.

"A Lặc, cám ơn ngươi, đoạn thời gian này một mực làm phiền ngươi và Tần đại ca vất vả rồi." Trần Tĩnh một bên cho Quân An ăn một bên nói lời cảm tạ.

"Cám ơn gì chứ, ta rất thích bọn chúng, cũng rất thích chăm sóc cho chúng." – A Lặc cười.

Tần Huy cầm đồ ăn tới, là đồ ăn đầu bếp trong quán rượu làm, mặc dù đối với nấu ăn rất lành nghề nhưng hắn không thích nấu, còn A Lặc thì ngoài làm được thịt nướng khá ngon ra những thứ khác cũng không có gì đặc biệt. Hiện tại những thứ Dương Dật ăn đều là từ quán rượu đem đến.

"Trần Tĩnh, ngươi về là tốt rồi, nếu còn không trở về ta cũng đành phải đến đó bắt ngươi về thôi, thân thể của Dương Dật không có ngươi thì tuyệt đối không ổn." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, chỉ cần Trần Tĩnh trở về Dương Dật khẳng định sẽ nhanh khỏe.

"Vừa nhận được thư của huynh, biết A Dật bị bệnh ta lập tức về luôn." – Trần Tĩnh vỗ vỗ lưng Quân An nói.

"Dương Dật thế nào rôi? Ngươi trở về rồi thì cái quái bệnh đó chắc cũng khỏi rồi đi?" – Tần Huy vẫn luôn cảm thấy bệnh kia của Dương Dật chính là do tương tư mà ra.

"Đã ngủ rồi, đợi lát nữa cháo nấu xong sẽ đem qua cho hắn ăn. Mấy ngày nay đành phải nhờ hai người giúp đỡ chăm sóc tiểu ca nhi vậy." – Trần Tĩnh nói.

Nhìn Dương Dật ngủ có chút bất an, Trần Tĩnh đem cháo đặt ở trên tủ, cởi áo ngoài nằm xuống bên người hăn. Vốn dĩ ban đầu còn cau mày, vừa được Trần Tĩnh ôm Dương Dật lập tức vùi đầu vào trong ngực y, lông mày nhíu lại cũng giãn ra, an an ổn ngủ ngủ ở trong ngực Trần Tĩnh.

Nhờ có nội lực của Trần Tĩnh, bệnh cũ tái phát của Dương Dật rất nhanh khá lên, sắc mặt khó coi cũng hồng hào hơn không ít.

Ngay sau hôm trở về Trần Tĩnh đã đến chỗ Lý đại phu hốt một ít thuốc dược tính ôn hòa cho Dương Dật. Hắn bời vì buổi tối nghỉ ngơi không tốt, lại vì suy nghĩ quá độ mà bị hàn khí xâm nhập mới gây ra chứng kén ăn.

"A Tĩnh, ngươi nói xem bao giờ thì a mỗ và Tiểu Bảo bọn họ mới tới, ta nhớ Tiểu Bảo muốn chết rồi." – Dương Dật một bên cho vịt ăn một bên hỏi. Thời điểm Trần Tĩnh vừa mới đi, hắn trở nên cuồng làm việc, ở chỗ nuôi gà trong trang viên, Dương Dật dùng phên trúc vây lấy một khoảng đất trống khác nuôi thêm chừng mười con vịt.

"Ít nhất cũng phải mười ngày, bọn họ nhiều người, lại đi xe ngựa. Đúng rồi, A Dật, ngươi đừng cố đi theo ta, mau vào trông tiểu ca nhi đi, coi chừng chúng nó tỉnh, ta lấy sữa dê xong vào ngay." – Từ sau khi trở về, Dương Dật giống y như cái đuôi nhỏ, mỗi ngày đều chạy theo sau lưng y.

"Ta muốn nhìn thấy ngươi, nhiều như vậy cũng đủ cho tiểu ca nhi ăn rồi, chúng ta đi vào đi." – Dương Dật nói.

"Không chỉ có tiểu ca nhi đâu, còn cả phần của ngươi nữa. Mấy ngày nay phải để ngươi ăn nhiều chút, đem số thịt đã mất dưỡng trở về." – Trần Tĩnh nói, hiện tại mỗi ngày Dương Dật đều bị y thúc giục ăn.

***

Qua nửa tháng bôn ba, hưng phấn ban đầu của Tiểu Bảo cũng biến mất, nó mỗi ngày đều hỏi Trịnh Quân Nghị xem khi nào thì đến, một ngày ít nhất cũng phải hỏi vài chục lượt.

"A mỗ, Tiểu Bảo, chúng ta đến Bình Nhạc trấn rồi. Tiểu Bảo, rất nhanh sẽ đến nhà của ngươi, rất nhanh sẽ được nhìn thấy đệ đệ." – Trịnh Quân Nghị cao hứng nói, cái lỗ tai của hắn cũng sắp bị Tiểu Bảo mài cho thành kén, lời của tiểu gia hỏa coi vậy mà rất có uy lực đấy.

"Đúng rồi, đúng rồi, đúng rồi, a ma, đến nhà Tiểu Bảo rồi. Lại đây, Tiểu Bảo biết đường, thúc thúc cứ đi theo đường này rất nhanh sẽ đến nhà Tiểu Bảo." – Nguyên bản đang buồn ngủ nghe được những lời đó, lại để nó nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc, tiểu gia hỏa hết sức hưng phấn.

Xe ngựa lọc cọc căn bánh trên đường, chưa tới một khắc đã nhìn thấy một tường viện hơi cũ, bên cửa lớn còn treo một cái biển đề "Hồng Tửu trang viên".

"Tiểu thiếu gia, cẩn thận!" – Thân vệ vừa mới xuống xe liền ôm được Tiểu Bảo đang hấp tấp nhảy xuống, hắn cẩn thận đem tiểu thiếu gia đang vô cùng hưng phấn đặt xuống đất.

"Cha, a mỗ, cha, a mỗ mau mở cửa! Tiểu Bảo trở về rồi! Tiểu Bảo trở về rồi này!" – Hai nắm tay nhỏ của tiểu gia hỏa không ngừng gõ lên cổng.

"A Tĩnh, ta nghe được tiếng của Tiểu Bảo. A Tĩnh, nhanh lên một chút, ta nghe được thanh âm của Tiểu Bảo." – Dương Dật nói xong vội vàng mặc quần áo.

Trần Tĩnh nguyên bản đã ngủ, nghe Dương Dật nói vậy cũng cẩn thận nghe lại, xác thực là nghe thấy xa xa mơ hồ truyền đến tiếng kêu của Tiểu Bảo.

"Tiểu Bảo, ngươi xác định là nơi này có người ở sao?" – Trịnh Quân Nghị nhìn thấy bên ngoài trang viên ngoại trừ tấm biển tương đối mới ra, những thứ khác xem ra đều có chút cũ.

"Đúng vậy, đây là nhà Tiểu Bảo, đệ đệ của Tiểu Bảo đang ở bên trong." – Tiểu Bảo cao hứng nói, bàn tay nhỏ bé vẫn không ngừng gõ.

Rất nhanh Trần Tĩnh đã ra đến cổng, y đây là trực tiếp nhảy từ cửa sổ xuống, vừa rồi bởi vì Dương Dật quá mức hưng phấn cho nên đã đánh thức Quân Hạo, bây giờ còn đang mặc quần áo cho nó. Dương Dật càng nóng vội thì lại càng mắc nhiều lỗi, quần áo càng mặc càng rối.

"A mỗ, a mỗ, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết!" – Tiểu Bảo thấy Trần Tĩnh vừa mới mở cửa đã trực tiếp nhào vào lòng y.

"A mỗ cũng rất nhớ Tiểu Bảo. A mỗ, Tiểu Bảo mau vào trong đi." – Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo hướng Triệu Phượng Nghi và Trịnh Quân Nghị nói.

Triệu Phượng Nghi đi vào trang viên, nơi này đã nhỏ lại còn cũ, sau khi đi vào thậm chí ngay cả chút hoa cỏ cũng không thấy, lọt vào trong mắt ông cũng chỉ có một ít rau quả. Chẳng lẽ những năm nay con ông đều là sống như vậy sao, trong lòng Triệu Phượng Nghi bắt đầu ê ẩm.

Càng đi sâu vào trong mày Triệu Phượng Nghi lại càng nhíu chặt, sao từ nãy đến giờ không hề có một người hầu nào đi ra? Chẳng lẽ nơi này ngay cả một người hầu cũng không có?

"A mỗ, bên này là chủ các, con và phu quân ở đây. Bên kia là Vọng Nguyệt Các, a mỗ, tối nay người qua đó nghỉ tạm vậy." – Trần Tĩnh chỉ vào bên tay phải chủ các, Vọng Nguyệt Các nói. Dòng suối trong trang viên nằm gần Vọng Nguyệt các, nước suối từ bên kia chảy tới.

"Gian này cũng khá tinh xảo xinh xắn." – Chỉ duy đối với trúc lâu dựng cạnh dòng suối này mới khiến Triệu Phượng Nghi khá hài lòng.

"Tiểu đệ, chỗ này của ngươi không phải là không có người hầu đó chứ? Sao từ này đến giờ ngay cả một người hầu cũng không nhìn thấy?" – Trịnh Quân Nghị hỏi, đó cũng là thắc mắc trong lòng Triệu Phượng Nghi suốt từ nãy đến giờ.

"Ca, a mỗ, chỗ này của con cũng không lớn cho nên không cần phải thuê người hầu." – Trần Tĩnh không thể nói là y không thích người khác nhìn thấy phu quân mình được.

"Trần Tĩnh, ngươi sao lại đi nhanh vậy chứ. Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, cha nhớ ngươi muốn chết!!!" – Dương Dật cuối cùng cũng mặc xong quần áo cho Quân Hạo, chạy ra.

"Cha!!! Cha!!!" – Tiểu Bảo lập tức từ trên người Trần Tĩnh tụt xuống chạy về phía Dương Dật.

Triệu Phượng Nghi và Trịnh Quân Nghị vốn đang nhìn về Vọng Nguyệt Các nghe thấy vậy liền nhìn sang, trước khi đến đây bọn họ đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nhưng đến giờ nhìn thấy lại cảm thấy người này thực sự là khác quá xa với suy nghĩ của bọn họ.

"Tiểu đệ, hắn, hắn, hắn là phu quân của ngươi??? Ta thực sự không phải đang nằm mơ đó chứ?" – Trịnh Quân Nghị chỉ vào Dương Dật lắp bắp hỏi.

Nhìn Dương Dật bộ dáng xinh đẹp tuấn tú, Triệu Phượng Nghi nhíu mày. Sao lại có thể như vậy chứ? Ông vốn tưởng rằng phu quân của Tiểu Di dù thế nào cũng sẽ cao lớn hơn nó, vậy mà cái người này lại thấp bé như vậy, vậy làm sao có thể chăm sóc tốt cho ca nhi nhà ông.

Ngoại trừ tướng mạo của Dương Dật ra, tất cả những thứ khác của hắn đều khiến Triệu Phượng Nghi không vừa mắt, thân thể như vậy làm sao thỏa mãn được ca nhi người ta.

Tiểu Bảo và Dương Dật thì không nghĩ nhiều như vậy, hắn ngồi xổm xuống, một tay ôm Quân Hạo, một tay ôm lấy Tiểu Bảo. Vừa nhìn thấy Tiểu Bảo Dương Dật mừng rỡ vô cùng cho nên hoàn toàn quên mất sự hiện diện của hai người kia.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật ngồi xuống vội vàng đi qua đỡ lấy Quân Hạo trong lòng hắn, y biết a mỗ và ca ca nhất định sẽ không có ấn tượng tốt với Dương Dật, thời điểm a mỗ nói muốn đến y đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi. Bất quá, trong nhà còn có ba đứa nhỏ có thể làm a mỗ vui vẻ, như thế thì Dương Dật cũng được hưởng lây một chút, chỉ cần a mỗ đồng ý là được, còn về phần ca ca, thôi bỏ qua, dù sao cũng không đáng kể.

"A mỗ, ngài xem, đây chính là tiểu ca nhi của con, nó gọi là Quân Hạo. Vừa rồi tiểu gia hỏa bị đánh thức, phu quân con phải mặc quần áo cho nó nên mới ra muộn." – Trần Tĩnh đem Quân Hạo ôm đến bên ng Triệu Phượng Nghi vẫn đang cau mày, quả nhiên đúng như y dự đoán, hàng lông mày đang nhíu chặt của ông từ từ dãn ra. Kỳ thực, Triệu Phượng Nghi sớm đã bị tiểu ca nhi mập mạp trắng trẻo này hấp dẫn, đây cũng là lý do vì sao lúc nãy Trần Tĩnh không kéo Dương Dật đi ra cùng.

Trịnh Quân Nghị vẫn bị phu quân của đệ đệ làm cho kinh ngạc không nhỏ, người này so với ca nhi xinh đẹp nhất Thượng Kinh còn đẹp hơn ba phần, nhưng mà sao lại là hán tử chứ, thực sự không phải là ca nhi giả trang thành sao? Hơn nữa, tiểu tử này tay chân yếu ớt như vậy sao có thể thỏa mãn được đệ đệ của hắn, hai người giống y như đổi ngược vị trí cho nhau ấy, còn có, đừng có nói là hài tử cũng là do hán tử này sinh nhá. Trịnh Quân Nghị nhìn hai người bộ dạng trái ngược nhau bắt đầu bổ não.

"Ngươi thực sự là phu quân của Tiểu Di?" – Trịnh Quân Nghị đi đến trước mặt Dương Dật từ trên cao nhìn xuống hỏi.

Dương Dật từ trong niềm vui được gặp lại Tiểu Bảo phục hồi lại, hắn thực sự muốn đâm đầu vào tường chết quách đi cho rồi, sao bản thân lại có thể quên mất việc hôm nay có cả a mỗ và ca ca Trần Tĩnh cùng đến chứ, hắn thật đúng là quá mất mặt mà.

"Đây là ca ca của ta, ngươi cũng gọi hắn ca ca đi. Ta và ca ca cũng giống như tiểu ca nhi nhà chúng ta, đều là song sinh tử." – Trần Tĩnh chỉ vào Trịnh Quân Nghị nói.

"Chào ca ca, ta gọi là Dương Dật." – Dương Dật lập tức nhìn về phía Trịnh Quân Nghị nói. Người này bộ dáng đúng là giống Trần Tĩnh, có điều A Tĩnh của hắn vẫn đẹp trai hơn.

"Tiểu tử này, ngươi bộ dáng so với ca nhi còn đẹp hơn mấy phần, thật sự có thể thỏa mãn đệ đệ ta sao? Tiểu Di, hay là để ca ca giới thiệu cho ngươi mấy người cường tráng hơn." – Trịnh Quân Nghị nói, lại còn cố ý định vỗ một cái lên vai Dương Dật, nhưng hắn chưa kịp làm gì thì đã bị Trần Tĩnh ngăn lại, đẩy tay ra.

Dương Dật bị hành động của Trịnh Quân Nghị dọa sợ, cũng may là có Trần Tĩnh đỡ cho, nếu không hắn nhất định sẽ bị ngã.

"Ca, ngươi đừng có mà ăn nói hàm hồ. Ta nói cho ngươi biết, ngươi nếu dám khi dễ hắn, ta nhất định sẽ không để yên, đến lúc đó để coi nắm đấm của ngươi mạnh hay tay của ta cứng, ngươi cứ từ từ nghĩ đi." – Trần Tĩnh nhỏ giọng ở bên tai ca ca mình uy hiếp.

Mặt Dương Dật đầy hắc tuyến, nào có ông anh vợ nào lần đầu gặp em rể lại nói vậy chứ, xem ra con đường hắn phải đi khả năng không được thuận lợi rồi. Có điều, vô luận thế nào hắn cũng sẽ không rời bỏ Trần Tĩnh, Trần Tĩnh chỉ có thể là của mình hắn mà thôi.

"Đúng vậy, thúc thúc, ngươi nếu dám khi dễ cha ta, coi chừng Tiểu Bảo cũng đánh ngươi." – Tiểu Bảo cũng vung vẩy nắm tay nhỏ nói với Trịnh Quân Nghị.

"Càn quấy, sao có thể nói chuyện với thúc thúc như vậy, còn không mau xin lỗi thúc thúc?" – Dương Dật nhỏ giọng mắng Tiểu Bảo dù rằng hắn cũng cảm thấy người đúng là thiếu đánh, tốt nhất là để cho Trần Tĩnh hung hăng giáo huấn cho một trận. Như vậy thì hắn cũng không cần phải nhìn thấy khuôn mặt người mình thích bày ra cái biểu tình đáng ăn đòn đó.

Triệu Phượng Nghi nhìn hài tử trắng nõn trong tay đột nhiên nhớ ra ca nhi này là song sinh tử, như vậy thì còn một đứa nữa đâu? Không phải là bị hán tử kia ném ở trong nhà đó chứ? Sao có thể như vậy được, lại một lần nữa Triệu Phượng Nghi bất mãn với Dương Dật.

"Tiểu Di, còn một ca nhi nữa đâu? Các ngươi sao có thể để nó ở trong nhà một mình chứ." – Triệu Phượng Nghi không vui nói.

"Quân An vẫn còn đang ngủ." – Trần Tĩnh nói, y lại một lần nữa nhìn thấy a mỗ mình cau mày.

"Mau dẫn ta đi, sao lại có thể để hài tử ở trong nhà một mình, đúng là không xứng làm cha mà." – Triệu Phượng Nghi lập tức trách mắng, ánh mắt bất mãn liếc Dương Dật, đem toàn bộ lỗi lầm đều đổ lên đầu hắn.

Chương 51

Dương Dật co rút khóe miệng nhìn a mỗ của Trần Tĩnh, lão nhân gia hiện tại đang cẩn thận ôm lấy hài tử đút sữa cho chúng nó, còn chuẩn phụ thân này thì đã bị ném ra xa vạn dặm rồi.

Trần Tĩnh ôm Quân Hạo, Triệu Phượng Nghi cẩn thận giúp Quân An mặc quần áo. Tiểu ca nhi cũng không sợ người lạ, thời điểm ông từ trên giường nhỏ ôm xuống xi cho nó đi tè nó cũng rất ngoan, lúc mặc quần áo còn thỉnh thoảng túm lấy tóc của Triệu Phượng Nghi rồi cười khanh khách, bày ra bộ dáng rất vui vẻ.

"A, a, a, mỗ." – Sau khi được Triệu Phượng Nghi mặc quần áo tử tế cho xong, tiểu gia hỏa liền giơ giơ tay nói một câu.

"A Tĩnh, Quân An có thể thế nói kìa, nó lại còn gọi a mỗ nữa." – Dương Dật cao hứng nói, tuy bình thường hai tiểu ca nhi đều sẽ kêu a a, nhưng chưa bao giờ gọi được hai chữ "a mỗ", cũng chưa từng giơ tay nói với Trần Tĩnh như vậy.

Dương Dật thấy vậy kích động, trực tiếp chạy đến, từ trong ngược Triệu Phượng Nghi ôm lấy hài tử, ở trên khuôn mặt trắng nõn của con mình hạ xuống vài dấu nước miếng.

Thấy Dương Dật như vậy, Triệu Phượng Nghi không khỏi nhìn nhiều hơn một chút. Trên mặt Dương Dật hiện lên hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, trong mắt tất cả đều là vui mừng, đây là một loại vui vẻ mà khó có ca nhi ở Thượng Kinh nào có thể lộ ra, cứ vô tư mà tươi cười như thế khiến ông nhìn thôi cũng không khỏi yêu thích huống chi là Tiểu Di nhà mình. Cũng khó trách Tiểu Di lại thích đứa nhỏ này, con ông hiện tại trong nhà nuôi chính là bốn hài tử mới đúng.

Trịnh Quân Nghị đứng ở bên cạnh nhìn một màn ấy thì cau mày, đệ đệ mình yêu thích kiểu hình gì vậy, hoàn toàn không có chút khí tức thành thục nào, nhìn thế nào cũng giống như một đứa trẻ.

"A Tĩnh, Quân An biết gọi a mỗ rồi này." – Gương mặt Dương Dật bởi vì hưng phấn mà hiện lên một mạt ửng đỏ, hắn thực sự không muốn đoạt hài tử từ tay nhạc mỗ, nhưng mà thực sự là hắn phấn khích quá.

"A mỗ lại đây uống chút canh đi, A Dật có làm chút điểm tâm, ngài nếm thử xem. Thời điểm nghe nói các ngươi muốn tới, hắn mỗi ngày đều nghĩ xem phải làm ra món gì ngon để hiếu kính ngài." – Trần Tĩnh đem bánh mật đã chuẩn bị tốt lấy ra. Hai ngày nay bọn họ có xay một ít bột đậu nành, Trần Tĩnh thật không ngờ là bỏ thêm thứ đó vào bánh mật sẽ càng thơm như vậy.

Trên đời này có thứ gì mà Triệu Phượng Nghi chưa ăn qua chứ, ngay cả điểm tâm cao cấp nhất cũng đã từng hưởng qua rồi, nhìn cái thứ đen sì này chắc là làm ra từ gạo thô, cầm lên ngửi ngửi, cũng là hương vị của gạo thô. Lúc trước, thời điểm theo phu quân đi đánh trận, khi đó trong quân thiếu lương thực, ông cũng đã từng ăn qua gạo thô rồi. Thứ đó tuy có thể ăn no bụng nhưng vị lại vô cùng thô ráp. Đưa lên miệng cắn một miếng, tuy đoán rằng ăn không ngon nhưng mà dù thế nào cũng phải nếm thử một chút, nếu không ăn chỉ sợ Tiểu Di sẽ buồn, cũng phải cấp cho con mình chút mặt mũi chứ.

Triệu Phượng Nghi nhíu mày, mùi vị không sai, nhưng mà sao một chút cảm giác thô ráp cũng không có, ngược lại lại rất mềm. Cũng không biết có phải tiểu tử họ Dương kia làm hay không, hay là lại bắt ca nhi nhà mình làm giúp, Dương Dật này tay chân mảnh khảnh như vậy thì có thể làm được gì chứ.

"A mỗ, chấm cái này ăn ngon này." – Trịnh Quân Nghị đã sớm cầm lấy một khối bánh mật đen sì chấm bột đậu nành ăn hết, thứ này đúng là ăn rất ngon. Trước kia ở trong quân doanh hắn đã từng ăn qua gạo thô rồi, cái loại hương vị đó phỏng chừng là không bao giờ quên được. Có điều, thứ trong tay này tuy rằng có vị của gạo thô nhưng mà so ra thì ngon hơn không biết bao nhiêu lần.

***

Dương Dật đấm đấm vai, hắn thực sự là mệt gần chết, quả nhiên nhạc vỗ và đại cữu là khó hầu hạ nhất, hắn chỉ mới đứng cùng một lúc đã thấy đau lưng rồi, cứ thế này thì không cần đoán cũng biết mấy ngày tiếp theo sẽ trôi qua ra sao.

"A Tĩnh, ta mệt quá đi mất!" – Lúc Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã ngủ, hắn liền trực tiếp nằm sấp lên giường than.

"Đừng lo lắng, a mỗ chỉ là chưa hiểu ngươi mà thôi. Cứ yên tâm đi, A Dật nhà chúng ta khả ái như vậy sao lại có người không thích được chứ, đợi đến khi bọn họ hiểu ngươi rồi sẽ lại thích ngươi thôi." – Trần Tĩnh vỗ vỗ cái mông đang vểnh lên của Dương Dật, tuy rằng thịt trên mặt chưa có bổ về, nhưng cái nơi này đúng là đã khôi phục không ít, y nhéo nhéo thử, cảm giác đúng là không tồi.

Đêm đó Dương Dật ngủ rất không yên ổn, hắn lúc thì mơ thấy đại cữu ca mang A Tĩnh đi mất, lúc lại mơ thấy a mỗ của A Tĩnh đem toàn bộ hài tử đi, để lại một mình hắn lẻ loi trơ trọi ngốc ở trang viên này, gió thu thổi qua khiến lá nho rơi rụng đầy đất.

"A!!!" – Dương Dật giật mình tỉnh dậy.

"Ngươi sao vậy A Dật? Gặp ác mộng sao? Không có việc gì, ta ở đây, ngoan, mau ngủ đi." – Trần Tĩnh đem Dương Dật ôm vào trong ngực, rất nhanh y lại ngủ mất.

Dương Dật nghe được tiếng hô hấp vững vàng của Trần Tĩnh mới an tâm, hắn tin rằng Trần Tĩnh nhất định sẽ không nỡ rời bỏ hắn.

***

"Ngươi làm gì vậy?" – Dương Dật đẩy Trịnh Quân Nghị đang dựa sát vào người mình ra, cái tên này không có việc gì làm sao chứ, từ lúc ngủ dậy đến giờ hắn cứ bám sát theo mình.

"A, Dương Dật, thân thể này của ngươi thực sự có thể thỏa mãn được Tiểu Di sao?" – Trịnh Quân Nghị dùng ánh mắt mang theo thật lớn nghi hoặc cùng không dám tin nhìn Dương Dật.

"Ngươi có phải là đầu có vấn đề không? Nếu không thỏa mãn được A Tĩnh y còn có thể ở cùng ta sao?" – Dương Dật dùng ánh mắt như nhìn kẻ nhược trí nhìn Trịnh Quân Nghị, hắn thực sự là chịu quá đủ cái bộ dáng khinh thường này của ca ca Trần Tĩnh rồi, nếu có thể hắn còn muốn đấm cho người này một đấm. Có biết là quá đáng lắm không, sao có thể hoài nghi bản lĩnh đàn ông của hắn kia chứ, bất cứ nam nhân nào bị hoài nghi là không được đều rất tức gì có biết không hả.

Trịnh Quân Nghị mạc danh kỳ diệu nhìn Dương Dật, người này không phải là cả ngày hôm nay đều rất ẩn nhẫn đó sao, như thế nào bây giờ tự nhiên lại lớn mật như thế, cũng không sợ bị hắn đánh nữa hả.

"Ta biết ngươi muốn làm gì, ngươi tốt nhất là nghĩ cũng đừng nghĩ, ngươi chỉ cần chạm nhẹ là có thể lưu lại dấu vết hơn hai ngày, ngươi nếu dám làm gì ta ta sẽ nói cho A Tĩnh biết. A Tĩnh nói ngươi đánh không lại y, nếu dám khi dễ ta y sẽ đánh cho ngươi thành đầu heo luôn." – Dương Dật giơ cánh tay trắng nõn bị mình niết thành ứ thanh cho Trịnh Quân Nghị xem, muốn đánh hắn mà không để lại dấu vết gì là không có khả năng, hừ hừ.

Trịnh Quân Nghị gặp phải trở ngại, tâm tư gì cũng không dám làm, đệ đệ bảo bối kia của hắn ngay cả chuyện mất mặt như vậy cũng nói ra, xem ra muốn đánh người là không thể rồi. Nhìn bộ dáng đắc ý của Dương Dật, Trịnh Quân Nghị phi thường muốn thu thập hắn, hơi bị quá đáng rồi đấy, cướp đệ đệ lại còn không chịu nịnh bợ mình, đã thế còn dám uy hiếp người làm ca ca này, quả thực không thể kiên nhẫn mà sống được nữa.

"Thúc thúc, ngươi không được khi dễ cha ta, nếu không Tiểu Bảo nói với a ma là ngươi khi dễ Tiểu Bảo." – Tiểu gia hỏa từ phía sau cái cây thò đầu nhỏ ra nói, nó không thể để thúc thúc khi dễ cha mình được.

"Ngươi cái tên tiểu tử thối này, uổng công ta thương ngươi như vậy, ngươi muốn cái gì ta mua cho cái đó, vậy mà báo đáp ta thế đó hả." – Trịnh Quân Nghị một chưởng bắt được Tiểu Bảo, hai tay cắp nách nó giơ lên cao lại còn ném lên ném xuống.

"A ha ha ha a a ha ha ha..." – Tiểu Bảo tuyệt đối không sợ, lại còn cười ha ha, có thể thấy được hai người vẫn thường xuyên chơi đùa như vậy. Dương Dật nhìn lại cánh tay của mình, thôi được rồi, hắn có thể đem Tiểu Bảo ném lên ném xuống nhưng mà tuyệt đối sẽ không an toàn, tốt xấu gì đại cữu này của hắn là dân luyện võ, sẽ không để Tiểu Bảo rơi xuống đất.

"Mấy người các ngươi đừng đùa nữa, mau vào ăn cơm đi." – Trần Tĩnh đi ra khỏi bếp kêu, y còn phải đi qua bên kia gọi a mỗ, có Tiểu Linh hỗ trợ bữa tối cũng nấu nhanh hơn rất nhiều.

Trần Tĩnh đi vào phòng của a mỗ mình, Triệu Phượng Nghi đem đến rất nhiều vải vóc để làm quần áo cho hai tiểu ca nhi. Số quần áo mà Trần Tĩnh và Dương Dật mua cho chúng đều bị lão nhân gia vô cùng ghét bỏ, nào là vải sờ vào thô ráp, nào là màu sắc không đẹp, chỉ có mấy bộ mà Tần Huy đem từ Thượng Kinh tới mới được ông tạm gật đầu thông qua.

"A mỗ, đi ăn cơm trước đi, quần áo tạm thời cũng không cần gấp, hơn nữa bọn nó cũng mặc quen rồi." – Trần Tĩnh ngồi đối diện Triệu Phượng Nghi nói.

"Ngươi đứa nhỏ này nói cái gì vậy chứ, ca nhi nhà chúng ta trắng nõn mềm mềm như vậy sao có thể mặc thứ vải đó được. Vẫn là a mỗ nhìn xa đem theo không ít vải tốt, ngươi xem, loại này màu sắc đẹp đẽ, lại còn mềm mại, để cho hai tiểu ca nhi mặc khẳng định sẽ rất thoải mái." – Triệu Phượng Nghi cao hứng nói, số vải này đều là Ngô quản gia nhắc nhở ông mang theo, nếu không thì trong lúc vội vàng như vậy ông cũng không thể nhớ ra nổi. Lão Ngô ấy mà, làm chuyện gì cũng thật chu đáo.

Mọi người trong nhà ngồi quanh bàn nhỏ ăn cơm, Tiểu Linh cũng bị kéo ngồi xuống ăn cùng khiến y cảm động vô cùng, y và Ngô quản gia giống nhau đều là thiếp thân người hầu mà Triệu Phượng Nghi mang từ nhà mình đến.

"Ta nói, tiểu đệ, đây là thịt gì vậy, ăn vào rất đặc biệt, lại còn rất thơm." – Trịnh Quân Nghị gắp một miếng thịt trộn tỏi phi, đây là lần đầu tiên hắn được ăn món như vậy.

"Là A Dật dùng trứng đất làm ra đấy, hương vị rất không tồi. Đúng rồi, loại đồ ăn này ở Thượng Kinh không có sao?" – Trần Tĩnh tò mò hỏi. Món ăn như vậy đáng lẽ ra ở Thượng Kinh phải sớm có mới đúng chứ, y nhớ là Tần đại ca cũng mở một cái Mãn Nguyệt Lâu ở Thượng Kinh kia mà.

"Ta mới về Thượng Kinh có vài ngày, còn chưa có ra ngoài thăm thú." – Trịnh Quân Nghị vừa cười vừa nói.

Triệu Phượng Nghi nhìn Dương Dật ở một biên yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tiểu Bảo, còn cho nó ăn rau, chỉ có người thường xuyên làm như vậy thì mới có thể ngay lúc hài tử chưa có mở miệng đã đem thứ nó thích ăn gắp đến cho nó. Vốn dĩ ông vẫn không hài lòng Dương Dật, thấy một màn như vậy rút cuộc cũng lộ ra chút tươi cười. Tuy rằng hán tử kia điều kiện không tốt lắm, nhưng mà chăm sóc hài tử lại vô cùng cẩn thận, đối với hai tiểu ca nhi cũng rất tốt. Triệu Phượng Nghi cũng nhìn ra, lúc hắn chăm sóc mấy đứa nhỏ bộ dáng rất thành thục. Dương Dật của chúng ta rút cuộc cũng chiếm được chút ấn tượng tốt trong lòng nhạc mỗ đại nhân.

***

"Thật không ngờ tiểu tử ngươi vậy mà cũng khá phết." – Vừa thấy đệ đệ rời khỏi phòng, Trịnh Quân Nghị lập tức lẻn vào. Ngày hôm qua hắn đứng ở bên ngoài rình trộm, thật không ngờ đệ đệ lợi hại hơn cả mình vậy mà cũng không phát hiện.

"A! Ngươi! Ngươi tự tiện chạy vào phòng của ta là muốn làm gì!?" – Dương Dật kinh ngạc hô lên một tiếng rồi lập tức giữ chặt chăn mền, vội vàng đè thấp thanh âm, Tiểu Bảo và hai tiểu ca nhi còn đang ngủ, hắn không thể vì cái tên hỗn đản này mà khiến hài tử bị đánh thức.

"Không muốn làm gì hết, ngươi là hán tử, bị ta thấy gì gì đó thì có sao đâu. Ta đến thăm Tiểu Bảo và tiểu ca nhi không được sao." – Trịnh Quân Nghị cười tủm tỉm nói, rõ ràng trong lòng hắn vẫn tràn ngập tò mò với Dương Dật.

"Ta phải rời giường rồi, ngươi đi ra ngoài đi." – Dương Dật nhỏ giọng nói, tuy rằng cái tên này rất giống Trần Tĩnh nhưng mà hắn vẫn không thích bị người khác nhìn chằm chằm như vậy.

Trịnh Quân Nghị nhìn cái cổ trắng nõn lộ ra bên ngoài của Dương Dật cảm thán, khó trách đệ đệ lại thích hắn như vậy, cái chấm đỏ kia hẳn là do đệ đệ làm ra đi. Dương Dật hắn không muốn để Trịnh Quân Nghị ta xem thì ta lại càng muốn nhìn một chút thử xem bộ dạng này còn có chỗ nào hấp dẫn đệ đệ mình nữa.

"Chúng ta đều là đàn ông có gì mà phải ngại ngùng, ở trong quân tất cả mọi người bất kể là đen hay trắng đều cùng nhau tắm rửa. Được rồi, được rồi, cứ vậy đi, ta đi nhìn Tiểu Bảo, ngươi cứ mặc y phục của ngươi." – Trịnh Quân Nghị ra vẻ không để ý nói.

Dương Dật nhìn cái người mặt dày không chịu đi kia, đáng lẽ hắn phải thức dậy cùng với Trần Tĩnh mới đúng, giờ thì tốt rồi, thật xui xẻo, cái tên đáng ghét đó đúng là không có chỗ nào là không xuất hiện. Nhân lúc Trịnh Quân Nghị không để ý, Dương Dật mới chuẩn bị đi mặc quần áo.

Đè chặt chăn mền che đi cảnh xuân bên dưới, thế nhưng phần phía sau mông vẫn để lộ một mảng trắng nõn, tối hôm qua chỗ bị Trần Tĩnh niết vẫn còn để lại dấu tay cứ thế bị lộ ra.

"Ai nha! Dương Dật ngươi vậy mà còn bị đệ đệ ta niết mông nữa nha." – thanh âm của Trịnh Quân Nghị đột nhiên xuất hiện bên tai Dương Dật, cái tên kia vậy mà còn ngay tại chỗ dấu tay Trần Tĩnh lưu lại niết thêm một cái. Đúng là cảm giác thoải mái vô cùng, Trịnh Quân Nghị cảm thán, rút cuộc thì hắn cũng hiểu lý do vì sao đệ đệ mình lại sủng tiểu tử này như vậy, loại xúc cảm này ngay cả hoa khôi đẹp nhất Thượng Kinh so ra cũng còn kém.

"A a a!!! Ngươi hỗn đản, còn chưa chịu cút ra ngoài sao, hỗn đản!!!" – Dương Dật rút cuộc nổi cáu đem chăn mền ném lên đầu Trịnh Quân Nghị sau đó luống cuống mặc quần áo vào.

Tiếng thét của Dương Dật làm cho tiểu ca nhi và Tiểu Bảo tỉnh dậy. Tiểu Bảo dụi dụi mắt, cha đang làm cái gì không biết, mới sáng sớm đã kêu ầm lên, chẳng những đánh thức nó lại còn khiến đệ đệ cũng tỉnh. Vừa vỗ vỗ hai đệ đệ đang gào khóc Tiểu Bảo vừa oán tầm. Cha bị làm sao vậy? Sao lại dùng gối ném a mỗ thế kia? Cái tình cảnh này từ trước đến giờ nó chưa có nhìn thấy qua bao giờ đâu.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng động ở trên lầu hình như là tiếng kêu của Dương Dật. Lúc nãy y thấy hắn ngủ ngon nên không có gọi dậy bèn đi xuống dưới làm điểm tâm trước, thật không ngờ mới chưa được bao lâu đã truyền đến tiếng thét, ngay cả tiểu ca nhi cũng oa oa khóc lớn lên.

Không biết Dương Dật đã xảy ra chuyện gì, không phải là nhìn thấy chuột đó chưa? Lần trước nhìn thấy gián cũng vậy. Đã là ngươi lớn rồi ấy thế mà vẫn còn sợ mấy con vật nhỏ.

Lảm nhảm: Bởi vì dạo gần đây mới mở cửa tiệm cho nên còn nhiều việc quá, ngâm truyện thật là lâu, mn thông cảm nhé!!! Ta sẽ cố gắng nhanh nhanh trở lại.

Chương52

"A Tĩnh, con còn không mau lên trên xem thử xem rút cuộc trên lầu đã xảy ra chuyện gì, chỗ này cứ để cho Tiểu Linh là được rồi. Hán tử buổi sáng đã không chịu dậy sớm lại còn hét to đánh thức hài tử. Không được, ta phải tự mình lên dạy dỗ cái tên tiểu tử hư hỏng này mới được." – Triệu Phượng Nghi nói. Đêm hôm qua hài tử này nói muốn bọn họ gọi nó là Trần Tĩnh bởi vì trước kia chuyện của nó có dính líu đến thái tử, ông và Quân Nghị thương lượng một chút cảm thấy việc này Trần Tĩnh nói rất đúng cho nên hai người liền sửa lại cách gọi.

Triệu Phượng Nghi đi theo Trần Tĩnh chạy lên lầu, ông đối với Dương Dật vô cùng bất mãn, đã không chịu thuê người hầu lại còn bắt con ông phải nấu cơm.

"Cha, a mỗ, các ngươi đang làm gì vậy, tiểu đệ muốn đi tiểu rồi này." – Tiểu Bảo vội vàng kêu lên.

Trần Tĩnh vừa mở cửa ra Triệu Phượng Nghi liền nhìn thấy con trai trưởng của mình ở trong phòng, ai đến nói cho ông biết đã có chuyện gì xảy ra được không, vì cái gì mà Quân Nghị lại chạy đến phòng của đệ đệ nó chứ.

"Ca, ngươi sao lại ở trong phòng của ta? A Dật, đã xảy ra chuyện gì?" – Trần Tĩnh hỏi.

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, có tới hai a mỗ nha, thì ra cái người bị cha nó ném gối đầu chính là thúc thúc. Cuối cùng nó cũng có thể thở phào rồi, a mỗ và cha không có đánh nhau.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh đến, suýt chút nữa là rơi lệ, mới nãy hắn bị nhéo một cái đau gần chết. Cái lực tay đó không biết có phải của người không nữa, nhéo một cái mà muốn nhéo luôn thịt của hắn ra, từ trước tới giờ Trần Tĩnh còn chưa bao giờ nhéo hắn đau như vậy.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ca ca ngươi quá khốn kiếp, hắn... hắn vậy mà đi nhéo mông ta. Đau chết mất, nhất định là bầm mông rồi." – Dương Dật một bên cáo trạng một bên cẩn thận ôm tiểu ca nhi cho nó đi tiểu, hoàn toàn không có để ý thấy sau khi mình nói xong thì mặt của toàn bộ người trong phòng đều biến sắc. Trần Tĩnh vẻ mặt tái nhợt nhìn ca ca mình, Triệu Phượng Nghi thì con trai lớn, mắt mở to đến muốn rớt ra ngoài.

"Trịnh Quân Nghị, ngươi hỗn đản! Hắn là phu quân ta. Vậy mà ngươi dám vào phòng ta ăn hiếp hắn." – Trần Tĩnh nói xong hung hăng trừng ca ca mình. Y chưa từng nghĩ ca ca sẽ đi nhéo mông A Dật, thật sự là quá mức quá đáng, nếu không có a mỗ ở đây y nhất định sẽ đánh hắn thành cái đầu heo ba ngày không thể gặp người.

Triệu Phượng Nghi dù nghĩ thế nào cũng không thể ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, con trai lớn của mình lại đi nhéo mông phu quân của đệ đệ. Đây là chuyện gì xảy ra chứ. Thực ra thì hai người đều là hán tử, nhéo nhéo mông chút cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ca ca của ca nhi nhà mình ông liền biết nó gây họa lớn rồi.

"Ngươi cái tên tiểu tử đáng chết này, đang yên đang lành chạy đến phòng của đệ đệ ngươi làm gì, còn không mau cút ra ngoài cho ta." – không đợi Trần Tĩnh bạo phát, Triệu Phượng Nghi nhanh chóng kéo tai Trịnh Quân Nghị lôi ra ngoài.

"Ca, việc này ta nhất định không bỏ qua, ngươi đợi đó." – thời điểm ca ca mình bị kéo ngang qua, Trần Tĩnh thấp giọng nói.

Hai người mặc quần áo cho tiểu ca nhi xong, Trần Tĩnh liền sờ lên khuôn mặt vẫn còn hơi trắng của Dương Dật. Ca ca y nhéo một cái hẳn là không nhẹ, nếu không Dương Dật cũng sẽ không đau đến tái mặt như vậy. Có điều, Trần Tĩnh đoán sai, Dương Dật đây là tức giận mới thế.

"A Dật, có còn đau không? Để ta giúp ngươi bôi thuốc." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.

Dương Dật lắc đầu, hiện tại Tiểu Bảo cũng đã tỉnh, hắn không muốn cởi quần ra xem, chỗ đó hẳn là đã sưng lên rồi.

"Được rồi, đừng giận nữa, hôm nay ta nhất định sẽ giáo huấn hắn." – Trần Tĩnh nói. Lúc nãy y rất muốn ngay tại chỗ hung hăng đánh cho ca ca một trận, nhưng mà bởi vì a mỗ cũng theo lên cho nên y không thể ở trước mặt ông đả thương ca ca được, làm như vậy sẽ chỉ làm cho a mỗ càng ghét Dương Dật thêm thôi.

"Tên kia tự nhiên lại đi nhéo mông ta, còn nói cái gì mà ở trong quân tất cả mọi người đều tắm cùng nhau. Chẳng lẽ mông của ai hắn cũng nhéo sao? Ở đâu ra cái loại tướng quân dê xồm vậy chứ." – Dương Dật tức giận mắng người.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật tức giận thở phì phì trách cứ ca ca mình, hai phiến môi đỏ khẽ mở khẽ hợp không ngừng rất mê người, y liền cúi đầu chặn lại cái miệng đang muốn tiếp tục lải nhải kia.

"Ô ô, huynh đệ các ngươi cả hai đều là hỗn đản." – Trong nội tâm Dương Dật phát hỏa, mới vừa rồi bị ca ca khi dễ, trong lòng vẫn chưa hạ hỏa vậy mà bây giờ lại còn bị đệ đệ chặn miệng.

***

Giữa trưa, thời điểm Triệu Phượng Nghi, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã ngủ, Trần Tĩnh đi tìm ca ca mình, bầu không khí giữa hai người chỉ có thể dùng bốn chữ "giương cung bạt kiếm" để miêu tả.

"Cái kia... tiểu đệ, ngươi nghe ca ca giải thích. Buổi sáng ta vốn chỉ muốn đến nhìn Tiểu Bảo và tiểu ca nhi thôi, lúc đó Dương Dật vẫn còn trên giường. Ta cũng không có tình cảm gì đặc biệt với hắn, vả lại cả hai đều là hán tử như nhau, ta làm sao mà có cái sở thích kia, cố ý tìm cách đi nhéo mông hắn làm gì chứ, thật đấy. Chỉ là lúc đó Dương Dật hắn không có mặc quần áo, có gì mà hiếm lạ, chỉ là da hơi trắng một chút, trên người lại toàn là dấu... Ta không biết vì sao đệ lại thích hắn như vậy cho nên nhéo thử một cái xem thế nào, thực sự là chỉ nhéo một cái thôi. Cảm thấy tình huống không đúng lắm nên ta không có nhéo nữa. Bất quá, ta biết vì sao đệ lại thích hắn như vậy rồi, cái cảm xúc kia tuyệt đối không phải thường đâu, thực sự là vừa mềm vừa mịn." – Trịnh Quân Nghị thành khẩn giải thích với đệ đệ của mình.

Trịnh Quân Nghị càng giải thích, mặt của Trần Tĩnh lại càng đen, đến khi hắn phát hiện ra điều đó thì lập tức câm miệng lại. Qủa nhiên là đệ đệ rất tức giận. Thực ra lúc nheo mông Dương Dật, Trịnh Quân Nghị đã biết là đệ đệ hắn sẽ không bỏ qua nhưng mà cái xúc cảm kia khiến hắn chủ quan coi thường tính nghiêm trọng của chuyện này, đến lúc làm xong, hối hận cũng đã muộn. Đối với những hán tử thô kệch trên chiến trường thì chẳng sao, thế nhưng người này là tâm can của đệ đệ mình, không phải là thứ có thể đụng vào, hắn lần này đúng là đã vượt quá giới hạn.

Hai nắm đấm của Trần Tĩnh siết lại phát ra tiếng kêu răng rắc, nhanh như chớp đấm vào bụng ca ca mình.

Y đuổi theo ca ca đánh, Trịnh Quân Nghị thì bởi vì đuối lý nên cũng chẳng dám đánh trả, chỉ tận lực tránh nắm đấm của y. Trần Tĩnh tuy rất tức giận nhưng vẫn biết giữ đúng mực, không có dùng toàn lực một đấm đấm ngã Trịnh Quân Nghị, đây cũng chính là việc khiến hắn bi thúc nhất.

"Đừng đừng!!! Tiểu đệ!!! Ta đi xin lỗi, ta đi xin lỗi còn không được sao? Ta sai rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa." – Trịnh Quân Nghị bắt đầu cầu xin tha thứ. Dù sao đánh không lại đệ đệ, xin tha cũng chẳng có gì mất mặt, cũng may là y không có đánh vào mặt chứ không thì hắn chẳng còn mặt mũi đâu mà đi ra ngoài gặp người nữa.

Trần Tĩnh "hừ" một tiếng thu nắm đấm lại, đúng là mất hứng, mới đánh có vài đấm ca ca đã cầu xin tha thứ rồi.

"Ngươi về sau nếu còn khi dễ hắn ta nhất định sẽ đánh cho a mỗ cũng không nhận ra ngươi." – Trần Tĩnh lại hướng ca ca mình bồi thêm một quả đấm.

Chờ đến khi Trần Tĩnh đi mất Trịnh Quân Nghị mới từ trên mặt đất đứng lên. Đệ đệ của hắn thực sự quá hung dữ.

"Aaa" đau chết hắn rồi, đối với cái tên giống hệt ca nhi như Dương Dật kia thì lại ôn nhu như vậy, còn đối với ca ca thì... Trịnh Quân Nghị nghĩ thôi cũng thấy khó chịu, đem toàn bộ nước chua trong dạ dày nôn ra hết.

"Đại thiếu gia không sao chứ? Mới nãy ta vừa định đi gọi lão quân đến thì nhị thiếu gia đã thả ngươi rồi." – Tiểu Linh chạy vội tới hỏi.

"Không sao, đệ đệ tuy ra tay khá nặng như mà vẫn có chừng mực. Chỉ bị đau thôi, ngươi đi lấy giúp ta một ít thuốc mỡ là được. À, đừng nói chuyện này cho a mỗ ta đấy." – Trịnh Quân Nghị lấy tay quệt miệng nói với Tiểu Linh.

Trần Tĩnh cầm lấy ngưng sương lộ cẩn thận xoa lên cái mông mềm mềm bị sưng đỏ lên của Dương Dật, ở trên đó có dấu tay y lưu lại tối qua, còn có cả dấu tay hồng hồng bị ca ca dùng sức quá mạnh niết ra mà sưng lên. Kỳ thực, y cảm thấy thế này cũng không tồi, nhìn rất đẹp mắt.

"A... A... Trần Tĩnh, ngươi xoa nhẹ một chút, đau quá." – Dương Dật mơ mơ màng màng kêu lên, bởi vì mông bị đau cho nên hiện tại hắn chỉ có thể nằm sấp ở trên giường.

"Ta nhẹ tay một chút là được, ngươi mau ngoan ngoãn ngủ đi." – Trần Tĩnh dùng nội lực truyền vào xoa bóp khiến cho thuốc nhanh thấm vào vết bầm trên cái mông trắng trắng tròn tròn. Thuốc y bôi cho Dương Dật được mang từ Thượng Kinh về, vốn định để cho Dương Dật giúp y bôi lên nô ấn ở trên lưng, thứ này chỉ cần bôi một hai năm có thể khiến nô ấn hoàn toàn biến mất.

Sau khi bôi thuốc cho Dương Dật xong Trần Tĩnh lưu luyến bóp bóp mông Dương Dật vài cái, hôn lên eo rồi mới đắp chăn lên cho hắn.

"A mỗ, ngài sao lại vào đây?" – Trần Tĩnh vội vàng kéo chăn phủ lên mông Dương Dật.

"Ta đến thăm tiểu ca nhi. Đây là quần áo hôm qua ta vừa mới làm xong, giặt vừa mới khô nên muốn đem đến cho chúng nó mặc thử xem có đẹp không, đã lâu rồi không có làm y phục cho hài tử, cũng không biết thế nào làm cho tốt." – Ông cuối cùng cũng hiểu vì sao tiểu ca nhi nhà mình lại tức giận như vậy rồi, nhìn cái bộ dạng lúc nãy của A Tĩnh cũng có thể hiểu được A Tĩnh nhà ông thích đứa nhỏ Dương Dật này đến nhường nào. Tất cả đều là lỗi của ông, bởi vì ca nhi ông sinh ra có bộ dáng của hán tử nên mới đi thích một tiểu tử trắng trắng mềm mềm.

"A mỗ, mấy tiểu gia hỏa còn chưa có tỉnh dậy, đợi đến khi nào chúng tỉnh thì thử đi." – Trần Tĩnh nói.

Triệu Phượng Nghi nghĩ nghĩ cảm thấy rất đúng, chỉ vì thử y phục mà đem hài tử đánh thức cũng không tốt, cho nên dứt khoát ở lại chờ một chút, đợi khi nào bọn chúng tỉnh lại thì thử cho chúng.

"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi. Tiểu tử con cũng quá sủng hán tử nhà mình rồi, người đã lớn như vậy còn coi hắn như đứa trẻ." – Triệu Phượng Nghi nói.

Trần Tĩnh sợ đánh thức người ở trong phòng bèn đi theo a mỗ của mình ra ngoài, y nghĩ nếu như để Dương Dật biết được mông của hắn đã bị a mỗ nhìn thấy khẳng định sẽ xấu hổ đến chết. Y cũng không phải cố ý, chỉ là bởi vì quá chuyên chú cho nên không để ý a mỗ tới mà thôi.

"A Tĩnh à, tất cả đều là do a mỗ không tốt, không sinh ra con xinh đẹp một chút." – Triệu Phượng Nghi ngồi ở đình nghỉ mát trong Vọng Nguyệt Các kéo tay của Trần Tĩnh nói. Lúc ban đầu ông cũng nghĩ rằng ca nhi nhà mình lớn lên sẽ vô cùng đẹp mắt, trắng nõn lại còn ôn nhu như nước, ông còn nhớ, lúc ca nhi nhà mình còn nhỏ, ông vẫn thường làm rất nhiều quần áo đẹp cho nó, kết quả thì sao, đứa nhỏ này càng lớn lại càng giống hán tử, so với ca ca của nó còn giống hán tử hơn. Từ sau khi trưởng thành nó cũng không chịu mặc quần áo của ca nhi, cũng chẳng chịu đeo trang sức nữa, đã thế lại còn lấy quần áo của ca ca mình mặc. Lúc Triệu Phượng Nghi nhìn thấy số quần áo xinh đẹp mình làm đều bị ca nhi nhà mình đặt hết ở đáy rương thì cũng không làm nữa, lúc đặt mua quần áo cho Quân Nghị cũng đặt luôn cho y. Bởi vì Trần Tĩnh không chịu mặt quần áo do mình làm nên Triệu Phượng Nghi cũng không cần may y phục.

"A mỗ, ngài đang nói gì vậy chứ, con như thế này đã là rất tốt rồi, ca ca còn phải đố kỵ với thiên phú luyện võ của con nữa ấy chứ. Ngài cho con như vậy là đủ rồi. Huống chi A Dật cũng rất thích con, nếu như ngài sinh con ra giống như những ca nhi yếu ớt khác thì có thể A Dật nhà con cũng không yêu thích con như vậy. Vả lại, nếu thân thể con không tốt thì làm sao có thể chăm sóc thật tốt cho hài tử được." – Trần Tĩnh cười cười an ủi a mỗ của mình. Hiện tại y cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, những ca nhi ở Thượng Kinh kia suốt ngày bị vây nhốt trong bốn bức tường, làm sao có thể tiêu dao được như y. Trần Tĩnh nghĩ, chỉ cần y có thể cùng với A Dật của mình bình an sống đến già thì y chẳng còn cầu thêm gì nữa.

"Con đứa nhỏ này thật đúng là dễ thỏa mãn, có điều như vậy cũng coi như là một loại khoái hoạt, con đã có thể vui vẻ hạnh phúc, a mỗ cũng chẳng cầu gì hơn. Tuy rằng a mỗ không thích hán tử kia, nhưng mà nhìn cách hắn chăm sóc mấy đứa nhỏ thuần thục như vậy cũng không khó để nhận ra hắn rất thương yêu hài tử. Chỉ cần hai con sống hòa thuận với nhau là được rồi. Hắn nếu dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì con nhất định phải trừng trị, cái gì cũng có thể chiều nhưng cái này thì tuyệt đối không được nhượng bộ có biết không." – Triệu Phượng Nghi nói, ông chỉ sợ ca nhi nhà mình quá sủng hán tử kia, sủng một hồi sủng ra một cái trắc quân thì chẳng hay chút nào.

"A mỗ, con nhất định sẽ nghe theo. Chỉ là A Dật rất tốt, hắn chưa bao giờ đến phố hoa cả, ngay cả nói chuyện với ca nhi khác cũng rất ít." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y tin rằng trong lòng Dương Dật chỉ có một mình mình mà thôi, dù là hiện tại hay sau này thì cũng chỉ có mình y.

"A Tĩnh, còn chuyện này nữa, ca ca của con cũng không phải cố ý, con cũng nên tha thứ cho nó đi, sáng nay ta đã trừng trị nó rồi, sau này tiểu tử kia nhất định sẽ không khi dễ Dương Dật nữa. A mỗ không phải có ý gì đâu, nhưng mà hán tử kia ấy mà, dung mạo đúng là khiến cho những ca nhi khác phải đỏ mắt, còn cả làn da nữa, ngay cả ca nhi của đại gia tộc cũng chưa chắc dưỡng ra được như vậy, khó trách ca ca ngươi nhịn không được mà đi nhéo một cái, ngay cả a mỗ nhìn cũng đỏ mắt cơ mà, hồi a mỗ còn trẻ da cũng không có đẹp được như thế." – Triệu Phượng Nghi hoàn toàn không biết bây giờ mới đến khuyên Trần Tĩnh đã là quá muộn.

"A mỗ, con nhất định sẽ không đến tìm ca ca tính sổ nữa." – Trần Tĩnh đáp ứng, trong lòng lại nghĩ, dù sao y cũng đã đập cho ca ca một trận rồi, coi như xong.

***

Sau khi bị đệ đệ đánh cho một trận, Trịnh Quân Nghị cảm thấy trong lòng vô cùng phiền muộn, hắn lúc đó làm sao vậy chứ, đúng là bị ma quỷ nhập thân rồi, hắn thế mà lại đi nhéo mông của tiểu tử thúi kia, quả nhiên là đã lâu không bị ăn đòn nên ngứa da mà.

Trịnh Quân Nghị ôm tâm tình phiền muộn đi lên thị trấn, ngay cả ngựa cũng không cưỡi, hắn muốn đi tìm thân vệ của mình đánh nhau một trận cho hả giận. Hắn bị đánh đến khó chịu, đương nhiên là phải tìm người trút giận, mà dĩ nhiên đối tượng thích hợp nhất ngoài ba thân vệ bị đuổi đến quán rượu ở tạm thì còn ai nữa chứ.

"Trần Tĩnh! Đã mấy ngày không thấy ngươi rồi!" – A Lặc cầm một đống đồ đi đến chào hỏi.

"Ngươi quen biết đệ đệ ta sao?" – Trịnh Quân Nghị nói, nếu hắn đoán không lầm thì người này hẳn là con lai giữa Nam Nhạc và Tây Lương.

"Ngươi không phải Trần Tĩnh. Ta vậy mà cũng bị nhìn lầm, huynh đệ các ngươi lớn lên thật giống nhau." – A Lặc vừa cười vừa nói, trong lòng lại nghĩ khó trách Trần Tĩnh lại sinh ra được một đôi tiểu ca nhi, hóa ra y cùng ca ca cũng là một đôi song sinh tử.

"Ta là ca ca của nó. Ngươi có thể kể một chút chuyện của đệ đệ cho ta nghe không? Đã rất nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, những năm nay tiểu tử đó sống thế nào, phải chịu những chuyện khổ sở gì nó cũng không chịu nói cho ta biết." – Trịnh Quân Nghị nói.

"Nếu muốn hỏi mấy chuyện này thì phải đến hoi Tần đại ca, Tần đại ca chính là quản sự của quán rượu này, ta cũng chỉ mới quen biết bọn họ vào lúc Tiểu Bảo bị bắt cóc thôi. A, đã vài ngày không có đi thăm tiểu ca nhi rồi, ngày mai phải qua đó mới được." – A Lặc cười nói với Trịnh Quân Nghị.

"Vậy ngươi cứ làm việc đi, ta đi tìm Tần quản sự hỏi một chút sự tình của đệ đệ xem những năm nay nó sống thế nào." – Trịnh Quân Nghị nói xong liền lập tức chạy đi tìm Tần Huy.

Hắn dạo qua một vòng nhưng lại không tìm thấy Tần Huy đâu bèn nghĩ người này cũng chẳng thể chạy đi mất được, trước hết cứ đánh một trận cho hả giận đã rồi tính sau.

Trịnh Quân Nghị kéo mấy thủ hạ chạy điên cuồng một vòng, lại còn ỷ vào việc thân vệ của mình đã thanh toán trước cả tháng tiền trọ cho quán rượu và khuôn mặt giống Trần Tĩnh như đúc đem ngựa Tần Huy nuôi dắt đi.

Sau khi hành hạ đám thân vệ một hồi rút cuộc tâm tình bị đả kích của Trịnh Quân Nghị đã được khôi phục, hắn mới không thèm đi so đo tính toán với cái tên quỷ tài luyện võ như đệ đệ.

Thời điểm Trịnh Quân Nghị trở lại thị trấn thì Tần Huy cũng đã trở về, đem ngựa cột lại hắn lập tức đi tìm Tần Huy.

"Tần thiếu gia, thật không ngờ tam công tử Thượng Kinh huynh năm đó giờ lại ở đây lười nhác." – Trịnh Quân Nghị đã sớm biết lần trước người dùng bồ câu truyền tin đến Thượng Kinh chính là Tần Huy.

"Trịnh tướng quân, ha ha, hôm nay ngọn gió nào thổi ngài đến đây vậy? Đã vài ngày ta không có qua đó thăm mấy tên tiểu tử kia, Tiểu Bảo chúng nó bên đó thế nào rồi?" – Tần Huy đối với Trịnh Quân Nghị cười ha ha, hắn đối với vị tướng quân này không quen nhau, tuy rằng hắn coi Trần Tĩnh như đệ đệ nhưng tuyệt đối không dám đối người này làm như vậy.

"Ta muốn đến hỏi ngươi một chút về cuộc sống mấy năm nay của đệ đệ ta." – Trịnh Quân Nghị nghiêm mặt nói.

Hai người ngồi ở trong phòng vừa uống rượu vừa nghe Tần Huy huy kể chuyện, hắn kể một ít chuyện lặt vặt, còn có cả chuyện xấu hổ của Tiểu Bảo. Cuối cùng, Trịnh Quân Nghị cũng tổng kết được một ít đại khái như việc thân thể Dương Dật không tốt, vẫn luôn để đệ đệ hắn phải chăm sóc, cũng biết lý do vì sao quan hệ của đệ đệ với Tần Huy rất tốt, hóa ra là mấy năm trước y đã cứu Tần Huy một mạng.

Nghe kể, Trịnh Quân Nghị cũng phần nào hình dung được cuộc sống những năm nay của đệ đệ, tuy rằng y chẳng giàu có gì, nhưng mà cuộc sống cũng rất phong phú, sống rất vui vẻ. Hắn hi vọng đệ đệ của mình cả đời trôi qua thật hạnh phúc.

***

"Trần Tĩnh, cuối cùng Trầm a mỗ cũng tìm được ngươi rồi, tiểu tử Trần Nghĩa kia lại nhờ ta mang tinh mễ đến cho ngươi. Gần đây thế nào rồi? Dương Dật đối với ngươi có tốt không? Trầm a mỗ đã sớm nói với ngươi, không thể sủng hán tử ở nhà như vậy, nếu hắn lại khi dễ ngươi ngươi liền đánh lại hắn một trận, khí lực của ngươi lớn như vậy, không thể để cho hắn cứ khi dễ mãi như vậy được. Các ngươi dọn đi rồi, ta lại không được nhìn thấy Nhóc Béo nữa, Trầm a mỗ rất nhớ Tiểu Bảo đấy. Những lúc rảnh rỗi nhớ mang Tiểu Bảo về Trần gia thôn chơi để cho Trầm a mỗ nhìn tiểu tử kia một cái xem nó lớn thế nào." – Đã chạng vạng tối, Trầm a mỗ hoàn toàn không nhận ra là mình đã nhìn nhầm người, hai ngày nay ông ở lại nhà ca nhi của mình trên thị trấn, ngày mai sẽ trở về. Từ ngày gia đình Trần Tĩnh dọn đi, Trầm a mỗ cảm thấy rất tịch mịch.

"Trầm a mỗ, A Dật gần đây lại không chịu nghe lời rồi." – Trịnh Quân Nghị chỉ nói một câu như vậy, bởi vì hắn biết nếu nói nhiều hơn sẽ bị vị a mỗ nhận lầm người này nhận ra mình không phải đệ đệ.

"Cái đứa nhỏ kia đúng là không hiểu chuyện, ỷ vào việc ngươi sủng hắn lại làm bậy, hắn sẽ không lại dùng roi quất ngươi đấy chứ? Ngươi nghe Trầm a mỗ nói, đem roi đốt đi, nếu hắn lại đánh ngươi ngươi liền đánh lại, tiểu tử kia có chỗ nào là đối thủ của ngươi chứ." – Trầm a mỗ lập tức nói, ông biết Dương Dật đúng là có khả năng sẽ làm như vậy, tất cả đều do Tĩnh ca nhi quá sủng ái hắn.

"Ta biết rồi Trầm a mỗ, ta trở về liền đánh cho hắn một trận." – Trịnh Quân Nghị siết nắm đấm phát ra tiếng kêu khanh khách. Tốt, thì ra tiểu tử kia lại là kẻ đáng ăn đòn như vậy, trước kia còn dám đánh đệ đệ của hắn.

Trầm a mỗ trợn mắt há mồn nhìn Tĩnh ca nhi đã đi xa, không đúng, đứa nhỏ này đáng lẽ ra phải nói "A Dật nhà chúng ta thân thể không tốt, đánh không được, chửi cũng không được, hắn mà bị kinh hách sẽ sinh bệnh, nếu như đánh một trận khiến hắn hả giận, ta da dày thịt cứng, không sao cả". Thế mà hôm nay lại đáp ứng nhanh như vậy, chẳng lẽ nhà Tĩnh ca nhi đã xảy ra chuyện gì? Thế thì thật tội Dương Dật, ông phải đi tìm Tần quản sự hỏi một chút xem Dương Dật và Tĩnh ca nhi có phải có chuyện gì rồi không. Nếu như Tĩnh ca nhi thực sự đi thích hán tử khác, thế thì Dương Dật yếu đuối như vậy phải làm sao bây giờ.

"Tần quản sự! Tần quản sự! Trần Tĩnh và Dương Dật có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" – Trầm a mỗ vô cùng lo lắng, cho nên ông chạy đến hỏi thăm Tần Huy, ông biết quan hệ của Tần Huy với gia đình này không tầm thường.

"Sao vậy? Trần Tĩnh và Dương Dật rất tốt, không có xảy ra chuyện gì cả." – Trần Tĩnh kỳ quái nhìn Trầm Thanh, hắn biết ca nhi trung niên này chính là hàng xóm nhà Dương Dật.

"Sao lại có thể không xảy ra chuyện gì được, mới vừa rồi ta hỏi Tĩnh ca nhi xem Dương Dật gần đây thế nào, trước kia y chỉ nói mấy câu như thân thể A Dật nhà ta không tốt cái gì đó. Vậy mà lần này ta lại nghe y nói muốn đánh Dương Dật, lại còn dùng bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, đây còn không phải là xảy ra chuyện thì là gì." – Trầm a mỗ sốt ruột nói, ông càng nghĩ càng không cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

Tần Huy nghe được những lời này trong đầu ông một tiếng, thôi xong rồi, hắn chẳng có thời gian giải thích tường tận cho Trầm a mỗ, lập tức chạy vào chuồng ngựa dắt ngựa ra hướng phía nhà Dương Dật chạy đến, hy vọng là đến kịp.

Lảm nhảm: Ta trở lại rồi đây!!!!!!

Chương53

Trời dần tối, Dương Dật hôm nay ra ngoài hái được không ít cây tề thái. Hắn nghĩ, những gia đình danh gia vọng tộc có thứ gì mà chưa từng thấy qua chứ, dĩ nhiên chính là thức ăn của tầng lớp nông dân rồi, cho nên Dương Dật hôm nay đặc biệt hái nhiều nhiều tề thái để đêm nay dùng làm nhân sủi cảo ăn. Ở nơi này hắn chưa từng thấy qua ai làm sủi cảo, ít nhất là chưa từng có người nói đã từng ăn qua.

Chính vì thế Dương Dật quyết làm sủi cảo nhân tề thái, mà thực ra cái lý do quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy tề thái mọc dại tươi non như thế nên nhất thời phát thèm, mà hễ thèm thì phải ăn thôi, dùng tề thái làm nhân sủi cảm ăn ngon vô cùng ấy chứ.

"Trần Tĩnh, tối nay chúng ta làm sủi cảo ăn đi, ta đã hái cả một rổ trúc rau làm nhân rồi này." – Dương Dật đưa cái rổ đựng đầy tề thái ra nói.

"Ừ, ngươi muốn ăn gì chúng ta liền làm cái đó." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật.

Dương Dật đem số tề thái hái được đi rửa sạch, sau đó cắt ra trộn vào chỗ thịt đã được giã nhỏ.

Thời điểm Dương Dật đi chuẩn bị nhân, Trần Tĩnh đã đem vỏ sủi cảo làm tốt. Triệu Phượng Nghi đối với việc hai người làm mấy thứ ký quái rất hứng thú, ông tuy không động tay vào làm nhưng cũng thường xuyên ôm tiểu ca nhi đứng nhìn. Tiểu Linh coi vậy mà khéo tay, chỉ cần nhìn Trần Tĩnh và Dương Dật làm hai cái y đã học được cách làm.

Nhiều tay thì công việc cũng nhanh, thoáng một chút trên bàn đã để đầy sủi cảo đã được gói tốt.

"A Tĩnh, ta đi xách nước." – thời điểm ra ngoài rửa tay Dương Dật liền phát hiện nước trong chum đã không còn nhiều.

"Ừ, bên ngoài trời tối rồi, nhớ cẩn thận một chút." – Trần Tĩnh đem sủi cảo thả vào trong nước sôi, y bây giờ còn phải đi băm một ít tỏi.

"Ta biết rồi." – Dương Dật nói xong liền đi ra ngoài.

Đem nước rót vào trong chum, chỉ cần thêm hai thùng nữa là chum nước nhỏ coi như đầy, Dương Dật vừa lấy tay quyệt mồ hôi trên trán thì đột nhiên có một bàn tay thò ra nắm lấy tay hắn.

"A Tĩnh!" – Dương Dật xoay người, kiễng chân, ý đồ hôn một cái lên môi Trần Tĩnh.

Ngay lúc đó, nắm đấm Trịnh Quân Nghị vừa mới giơ lên liền kựng lại giữa không trung, cảm giác ôn nhu này khiến cho con mắt hắn lóe lóe quang mang.

"A..." – cũng cùng lúc, một nắm đấm liền thụi ngay vào bụng Trịnh Quân Nghị.

"A Tĩnh! Ta... ta..." – Dương Dật cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh rồi, hắn đang làm trò gì vậy trời??? Hắn vậy mà... vậy mà đi hôn đại ca của Trần Tĩnh??? Ôi thần linh ơi!!!

Trần Tĩnh cúi đầu áp lên miệng Dương Dật hung hăng xóa đi dấu vết, mãi một lúc lâu mới chịu thỏa mãn buông ra.

"Ca, về sau ngươi tốt nhất tránh xa A Dật ba thước, nếu còn có một lần như thế nữa ta nhất định sẽ đánh ngươi đến a mỗ cũng nhận không ra." – Trần Tĩnh sắc mặt đen thui nói. Y vừa mới chạy ra ngoài xem Dương Dật thế nào thì bắt ngay được cảnh ca ca mình kéo tay Dương Dật, Dương Dật vừa quay đầu liền hôn lên, y lúc đó muốn nhắc cũng không kịp.

Trịnh Quân Nghị trong lòng kêu khổ không thôi, cái này rõ ràng không phải là lỗi của hắn, rõ ràng là chính Dương Dật chủ động hôn lên có được không? Sao bây giờ lại biến thành lỗi của hắn kia chứ. Đã thế lại còn bị đệ đệ đánh cho một quyền, có đại ca nào mà xui xẻo như hắn không trời.

"Tiểu đệ, ngươi nói chút đạo lý có được không? Lần này tuyệt đối không phải là lỗi của ta." – Trịnh Quân Nghị giải thích.

Dương Dật nhìn nhìn bụng đại cữu trong lòng thầm nghĩ, hắn không phải cố ý mà, rõ ràng trước giờ chỉ có Trần Tĩnh mới kéo hắn như vậy thôi, thời điểm quay đầu lại hắn đã không muốn hôn lên rồi, nhưng mà... quán tính đó, là quán tính.

"Ngươi sao tự nhiên lại kéo ta, hại ta nhận nhầm người." – Dương Dật thở phì phì nói, có đánh chết hắn cũng không nhận là mình đã thấy rõ mà còn hôn lên.

"Ngươi nếu không đến gần A Dật hắn có thể sẽ nhận nhầm người được sao? Vả lại, lấy tốc độ của hắn, chẳng lẽ đại ca ngươi tránh không kịp à." – Trần Tĩnh hừ lạnh, Dương Dật của y hôm nay bị ca ca ăn đậu hũ đến hai lần, Trần Tĩnh tức muốn hộc máu, phiền muộn muốn chết rồi.

"Ta... ta sao có thể xui xẻo vậy chứ, tội lỗi gì cũng đổ lên đầu ta!!!" – Cho đến bây giờ Trịnh Quân Nghị hoàn toàn minh bạch, trong mắt của đệ đệ, Dương Dật luôn luôn là nhất, đạo lý gì cũng không thèm nói.

Triệu Phượng Nghi vừa rồi đứng ở cửa cũng nhìn thấy một màn như vậy, con trai trưởng của ông đúng là không phải xúi quẩy vừa đâu.

"Được rồi, được rồi, chỉ là nhận nhầm người thôi, lần sau chú ý một chút là được. Sủi cảo đã làm xong rồi, mau mau đến ăn đi, các ngươi chắc cũng đói hết rồi." – Triệu Phượng Nghi lên tiếng hòa giải thế giằng co của hai đứa con.

Trịnh Quân Nghị vừa cắn sủi cảo vừa nghĩ, hình như hắn quên chuyện gì đó thì phải, rõ ràng là hắn định quay về đánh cho cái tên tiểu tử này một trận. Hắn muốn hỏi cho ra lẽ vì sao cái tên này lại dám khi dễ đệ đệ hắn, Trịnh Quân Nghị thậm chí còn rút cả roi ra rồi. Nghĩ đến đó hắn liền đem sủi cảo tưởng tượng thành Dương Dật mà hung hăng cắn.

"Trần Tĩnh, Dương Dật, các ngươi không sao chứ?" – Tần Huy rút cuộc cũng đã chạy đến nơi.

"Chúng ta không sao, Tần đại ca mau vào đây ăn sủi cảo, sủi cảo nhân rau dại ăn không tệ nha." – Trần Tĩnh nhìn Tần Huy đang thở hồng hộc nói.

Tần Huy nhìn Dương Dật một lượt, xác định hắn không bị thương lúc này mới yên tâm, xem ra Trịnh tướng quân chưa có làm gì.

"Ta không ăn đâu, Trần Tĩnh, có chuyện này phải nói với ngươi." – Tần Huy nói.

"Bởi vì Trầm a mỗ không cẩn thận nhận nhầm ca ca ngươi thành ngươi cho nên đã sơ ít để ca ca ngươi biết được một số chuyện không hay trước đây, khả năng chính là chuyện Dương Dật khi dễ ngươi ấy. Ngươi phải chú ý một chút, đừng để Dương Dật bị đánh, thân thể của tiểu tử kia làm sao chịu nổi một quyền của Trịnh tướng quân chứ." – Tần Huy nói.

"Ta biết rồi Tần đại ca, ta nhất định sẽ không để ca ca có cơ hội khi dễ A Dật." – Trần Tĩnh đương nhiên biết Dương Dật không thể chịu được một đấm của ca ca rồi.

"May mà đuổi đến kịp, thôi ta về đây." – Tần Huy nói xong cảm thấy an tâm liền cáo biệt.

Nửa đêm, thời điểm Dương Dật đã ngủ say, Trần Tĩnh kéo chăn giúp hắn. Nhìn Dương Dật bởi vì mình rời đi mà nhíu mày, khóe miệng y liền cong lên, hiện tại A Dật của y mỗi ngày ngoại trừ vây quanh y, cũng chỉ có ở bên hài tử.

Lúc Trần Tĩnh đi ra ngoài liền bắt gặp ca ca mình đang ngồi uống rượu trên nóc nhà, nhìn nhìn bình rượu y liền nhận ra đó là bình rượu gia vị được y đặt trong bếp.

"Ca mất hứng sao? Buổi tối ta đúng là giận quá mà hóa hồ đồ, ngươi cũng đừng nóng giận." – Trần Tĩnh đoạt lấy bình rượu trong tay Trịnh Quân Nghị uống một ngụm, cái cảm giác sảng khoái khi ở trong quân cùng nhau xưng huynh gọi đệ uống bầu rượu lớn, ăn miếng thịt to lại trở về, tâm trạng thực tốt.

"Ta sao lại giận chứ, ngươi là đệ đệ của ta mà. Ta chỉ cảm thấy oan uổng mà thôi, một quyền kia ta nhận cũng thực là oan uổng." – Trịnh Quân Nghị giọng điệu chua chua nói. Đây là đệ đệ của hắn, khi còn bé tình cảm của bọn họ là tốt nhất, hiện tại, toàn bộ tâm tình của y đều tập trung vào Dương Dật hết cả rồi.

Trần Tĩnh nhìn ca ca, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, thì ra, ca ca đây là ăn dấm chua của Dương Dật nha.

"Ta nghe người ta nói trước kia hắn từng khi dễ ngươi. Ngươi đối với hắn tốt như vậy sao hắn lại có thể làm chuyện đó kia chứ. Ta rất tức giận, lúc tối định đánh cho hắn một trận, kết quả lại quên mất." – Trịnh Quân Nghị thở phì phì nói. Thời điểm bị người kia hôn lên một cái hắn liền quên sạch sành sanh.

"Ca, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ làm như vậy. Bản thân ngươi còn chẳng đánh lại ta, nếu như không phải ta nhường thì hắn có thể đánh được ta sao? Chỉ cần hắn vui vẻ, ta bị đánh cũng chẳng hề gì, chút khí lực đó cũng chỉ như gãi ngứa cho ta mà thôi." – Trần Tĩnh cười vỗ vỗ bả vai ca ca mình.

"Thôi, chẳng thèm quản chuyện xấu của các ngươi làm gì, ngày mai ta mang Tiểu Bảo ra ngoài chơi, vẫn là tên tiểu tử đó thú vị hơn." – Trịnh Quân Nghị nói. Hắn rút cuộc đã minh bạch, nếu như làm tên kia thương tổn, người thống khổ nhất nhất định là đệ đệ bởi vì đơn giản là y quá mức yêu người kia, sủng đến mức không còn thiên lý rồi.

Trần Tĩnh biết ca ca mình trước giờ thích nhất là rượu, năm ngoái chỗ rượu nho tốt nhất vẫn còn được lưu ở trong nhà, tin rằng ca ca nhất định sẽ thích.

Nghĩ gì làm nấy, Trần Tĩnh lập tức lôi kéo Trịnh Quân Nghị đi đến hầm rượu. Nơi này vốn dĩ là mật đạo, phỏng chừng là do chủ nhân trước kia của trang viên chuẩn bị. Thời điểm phát hiện ra cái mật đạo này y đã định phong kín nó lại, sợ rằng hài tử không cẩn thận sẽ chạy vào. Cuối cùng lại được Dương Dật đổi thành hầm rượu, sau này số rượu nho ủ được đều được đặt vào đây.

"Tiểu đệ, ngươi kéo ta đến nơi này làm gì?" – Trịnh Quân Nghị đi theo Trần Tĩnh vào trong mật đạo, trong tay Trần Tĩnh cầm một cái đuốc, thắp sáng cả đường đi.

"Có thứ tốt, là do A Dật làm ra, khẳng định ngươi sẽ thích." – Trần Tĩnh kéo ca ca mình đến chỗ mấy cái thùng gỗ hương. Số thùng gỗ hương này là do Trần Tĩnh chiếu theo yêu cầu của Dương Dật mà làm ra, có điều hơi nhỏ một chút, ước chừng chỉ dài khoảng nửa mét.

Trần Tĩnh đem nắp thùng rượu khai mở, lập tức một cỗ mùi thơm nhẹ nhàng bay ra, hương vị so với năm trước càng tốt hơn.

"Ca, thế nào? Cái này là do A Dật nhưỡng đấy." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Ngửi thấy rất không tồi." – Trịnh Quân Nghị nhận lấy cái cốc trong tay Trần Tĩnh đưa lên hít thật sâu, chậm rãi cảm nhận, mùi vị này thật thơm.

Trần Tĩnh lấy dụng cụ rót rượu rót đầy vào vò đưa cho ca ca mình, lúc này mới kéo hắn rời đi.

"Rượu này rất thơm, vị cũng đủ thuần, trọng yếu nhất chính là do các ngươi tự minh nhưỡng ra cho nên uống vào cảm giác rất đặc biệt. Hơn nữa, rượu này màu sắc cũng rất đẹp, có màu như máu vậy." – Trịnh Quân Nghị hung hăng uống một ngụm nói.

"Đây là dùng quả chua nhưỡng ra. Lúc đó trong nhà không có tiền, là A Dật muốn nhưỡng rượu, thật không ngờ cuối cùng thực sự có thể thành công. Rượu là do Tần đại ca hỗ trợ bán đi, viện này mấy tháng trước cũng nhờ vậy mà mua được. Ký ức mất đi trước đó của ta là do thời điểm sinh tiểu ca nhi ra mới nhớ lại. Lúc đó, ta khó sinh, cũng là do A Dật không ngừng cố gắng, không chỉ bảo vệ mỗi hài tử, ngươi không biết đâu, lúc đó A Dật còn tự mình giúp ta tiếp sinh đấy. Ca, ngươi đừng nói với a mỗ những chuyện trước kia của ta, toàn bộ đều đã sớm trôi qua hết rồi, bây giờ ta thực sự rất hạnh phúc." – Trần Tĩnh uống một ngụm rượu nói.

"Được rồi, được rồi, ta không can thiệp chuyện của các ngươi nữa." – Trịnh Quân Nghị bất đắc dĩ nói, quả nhiên ca nhi trưởng thành thì tâm liền hướng ra ngoài, aiz...

"Ca ngủ sớm một chút đi, A Dật tỉnh, ta trở về đây." – Trần Tĩnh nhìn thoáng qua phòng mình thấy có ánh đèn bèn nói.

"Đi đi, đi đi, thật là, có phu quân rồi trong mắt liền không còn ca ca nữa." – Trịnh Quân Nghị phất phất tay nói, bất quá, rượu này đúng là hợp khẩu vị của hắn.

***

Dương Dật sau khi tỉnh dậy một hồi lâu mới phát hiện Trần Tĩnh không có ở trên giường. Hơn nửa đêm rồi y còn chạy đi đâu chứ? Hắn thắp đèn cho tiểu ca nhi và Tiểu Bảo đi vệ sinh.

Đẩy cửa sổ ra, bên ngoài là một mảnh đen kịt, ánh trăng không biết từ lúc nào đã bị mây che khuất, dần dần, mây đen bị gió thổi đi, ánh trăng lại lần nữa xuất hiện.

Một thân ảnh tiêu sái rất nhanh nhảy vào cửa sổ, Dương Dật biết đó chính là Trần Tĩnh, hắn ghé vào bệ cửa nhìn người càng lúc càng đến gần mình.

"Hơn nửa đêm còn ngồi ở bệ cửa làm gì? Đêm khuya sương lạnh sẽ bị cảm đấy." – Trần Tĩnh ngồi ở trên bệ cửa sổ nói.

"Ngươi thật là, không thấy ta đang ngắm trăng sao?" – Ngữ khí Dương Dật có chút không tốt nói. Mặc kệ là ai lúc tỉnh lại phát hiện người bên gối của mình không thấy đâu cũng sẽ không cao hứng được.

Trần Tĩnh nghiêng người một cái vào trong phòng, y ôm lấy Dương Dật hôn lên, thuận tay đem cửa sổ đóng lại.

Ước chừng nửa canh giờ sau đèn trong phòng Dương Dật mới tắt, Trịnh Quân Nghị thấy đèn phòng tắt, uống hết ngụm rượu cuối cùng mới đứng dậy trở về phòng ngủ. Không biết hắn ngồi đây uống trộm hết sạch rượu, lúc Dương Dật phát hiện có nhảy dựng lên hay không, nhìn cảnh đó nhất định rất thú vị. Trịnh Quân Nghị mỉm cười, kỳ thực, hắn cảm thấy nhìn Dương Dật sốt ruột cũng là một loại lạc thú.

Trịnh Quân Nghị cảm thấy quần áo cho ba đứa nhỏ và Trần Tĩnh mình đều chuẩn bị, lại không làm cho Dương Dật bộ nào thì cũn gthật không hay. Ông hiện tại ngoài trừ lúc ở cùng với tiểu ca nhi thì thời gian còn lại đều dùng để may mấy bộ y phục nhỏ đẹp mắt. Mấy ngày nay con trưởng của ông cũng không còn gây chuyện ầm ĩ nữa, ngày nào cũng mang Tiểu Bảo ra ngoài dạo chơi.

"A Tĩnh, ta giúp phu quân con làm một bộ y phục, đây chính là loại vải tốt nhất, may gọi hắn đến thử xem thến ào, a mỗ làm quần áo chắc chắn là không quá khó nhìn đâu." – Triệu Phượng Nghi nói.

Dương Dật nhìn bộ trường báo màu xanh nhạt, bên ngoài còn có thêm một tầng sa y trong suốt, quần trong màu trắng, hắn cảm thấy mình thực sự không thể quen nổi với loại y phục này. Quan trọng hơn nữa là, không phải chỉ có ca nhi mới mặc cái loại quần áo này thôi sao? Y phục thế này mặc vào căn bản là không thể làm được mấy việc nhà nông có được không. Hặn hiện tại vẫn luôn mặc quần áo ngắn, so với quần áo thường ngày ở kiếp trước cũng khá giống, giày cũng là giày vải, mấy loại rườm ra hắn đúng là không có thói quen mặc mà.

"Mau đi thử cho a mỗ xem đi, y phục này ngươi mặc vào khẳng định sẽ rất đẹp." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật.

Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, trong mắt hiện rõ vẻ không tự nguyện, hắn không mặc có được không.

"Mặc vào cho a mỗ xem đi, nghe lời, a mỗ bỏ hai ngày mới làm xong đấy." – Trần Tĩnh hôn hôn trán Dương Dật nói. Y biết điều này đúng là hơi làm khó Dương Dật, loại y phục này hắn chưa bao giờ mặc qua. Trên thực tế thì cái loại màu sắc này đúng là cũng có chút... ờ... khiêu chiến thị giác, vả lại, nguyên nhân chính là có rất nhiều ca nhi thích mặc loại quần áo thế này cho nên Dương Dật mới không muốn mặc.

Nhìn nhìn quần áo trong tay, để nhạc mẫu đại thân cảm thấy vui vẻ, thôi thì hắn trả giá chút vậy, mặc thì mặc, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Trần Tĩnh nhìn Dương Dật mặc xong quần áo, mặc cũng rất chỉnh tề, rất có phong phạm của Thượng Kinh công tử ca, tuấn tú đến mức không có từ nào có thể hình dung.

"Ai nha, A Dật nhà chúng ta mặc y phục này vào trông rất khả ái, rất đẹp mắt. A Dật, hai ngày nữa a mỗ lại làm cho ngươi mấy bộ." – Triệu Phượng Nghi rút cuộc cũng đã tìm lại được hứng thú may quần áo cho Trần Tĩnh trước kia. Thật sự là tuấn tú muốn chết, ông rút cuộc có thể hảo hảo làm quần áo cho phu quân của Tĩnh ca nhi nhà ông nha. Đây là do thượng thiên đền bù cho việc ông đã sai lầm sinh ra một ca nhi giống y hán tử, sau này ông có thể đem số quần áo muốn làm cho Tĩnh ca nhi nhà mình đều làm ra để Dương Dật mặc.

Kể từ ngày đó, vốn dĩ Triệu Phượng Nghi không quá nhiệt tình với Dương Dật mỗi ngày đều vây quanh hắn. Hai tiểu ca nhi trong nhà tỉnh dậy là may mắn nhất, nếu không, chỉ cần chúng ngủ, Triệu Phượng Nghi nhất định sẽ đi tìm Dương Dật bắt hắn thử y phục.

Dương Dật bây giờ cứ hễ nhìn thấy bóng dáng Triệu Phượng Nghi liền lập tức trốn đi, hắn cuối cùng cũng hiểu sự đáng sợ của những phần tử cuồng nhiệt, sự nhiệt tình của nhạc mẫu đúng là hù chết hắn rồi.

Cuộc sống cứ như vậy qua hơn nửa tháng, Triệu Phượng Nghi rút cuộc bởi vì lo lắng cho phu quân và lão gia tử ở Thượng Kinh nên quyết định trở về.

"A mỗ, đây là số giấm chua tốt nhất trong nhà, ngài mang về cho gia gia và phụ thân nếm thử. Còn có rượu này nữa, vốn dĩ là có ba thùng, nhưng mà bị ca ca uống trộm hết hai thùng rồi, thùng cuối này để lại cho phụ thân và gia gia, ngài tuyệt đối đừng để ca ca uống trộm mất." – Dương Dật đem lạp xưởng, dấm chua cùng với thùng rượu cuối cùng nhét hết lên xe ngựa.

"Con ngoan, a mỗ về đến nơi sẽ làm quần áo đẹp hơn gửi qua cho ngươi, nhớ chăm sóc tốt cho hài tử đấy." – Triệu Phượng Nghi vuốt vuốt đầu Dương Dật nói. Từ khi phát hiện xoa đầu Dương Dật rất thoải mái thì đầu hắn lại thêm một người đến tàn phá.

Dương Dật ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng rút cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, hắn cuối cùng cũng không phải ngày ngày đi thử mấy bộ y phục kia nữa, thật đáng sợ, toàn bộ số y phục đó đều là y phục làm cho ca nhi mặc mà.

"Tiểu Bảo mau nói tạm biệt a ma, tạm biệt thúc thúc." – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo nói.

Xe ngựa lọc cọc đi xa, gần một tháng gà bay chó sủa này rút cuộc cũng trôi qua, trang viên có thể khôi phục lại yên lặng như cũ rồi. Vài ngày trước Trịnh Quân Nghị và Trần Tĩnh có lên núi dạo qua một vòng, nho dại cũng đã sắp chính, cũng sắp có thể nhưỡng rượu nho rồi.

Cây tề thái

Mọi chi tiết về em này mn vào để biết nha

Chương 54

"Thật không ngờ a mỗ đi rồi ngươi lại cao hứng như vậy nha." – Trần Tĩnh cười nhìn Dương Dật tựa như người không xương xụi lơ nằm ở trên giường.

"Cũng không phải như thế, ta chỉ nghĩ là rút cuộc cũng được giải thoát, không cần phải mặc cái thứ quần áo vướng víu kia nữa mà thôi. Cuối cùng cũng có thể mặc quần áo thoải mái mà làm việc rồi." – Dương Dật vui vẻ nói, cái thứ quần áo kia mặc lên người thực sự là quá mức hành hạ thân thể, chỗ nào cũng không thoải mái.

"Ngươi ấy, người khác muốn mặc còn chẳng có mà mặc đâu, thực sự là sống trong phúc mà không biết phúc." – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật.

Đến tối, đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ngủ, Trần Tĩnh bèn mang theo Dương Dật đi đến hồ nước nóng trong trang viên. Hồ nước nóng này nằm ở phía sau Vọng Nguyệt Các, nguyên bản cần phải có người hầu đến đốt lửa nấu nước thì mới có nước nóng dùng.

"A Tĩnh, đã trễ thế này rồi ngươi dẫn ta đi đâu vậy? Lỡ lát nữa hài tử tỉnh lại thì phải làm sao bây giờ?" – Dương Dật không hiểu hỏi, hôn nay sao Trần Tĩnh tự nhiên lại thần thần bí bí như vậy chứ.

"Hài tử vừa mới ngủ, ít nhất cũng phải đến nửa đêm mới tỉnh dậy, vả lại, nếu chúng nó có khóc ta cũng có thể nghe thấy." – Trần Tĩnh ngại Dương Dật đi quá chậm bèn nhấc bổng hắn lên, dùng khinh công mà đi.

Dương Dật trợn mắt há mồm nhìn cảnh trước mặt, từ lúc nào mà Trần Tĩnh đã làm mấy thứ này? Hắn sao lại không biết nhỉ?

Bên cạnh hồ nước nóng có một dòng suối, nước trong hồ là từ dòng suối bên đó dẫn đến. Cái đình bên cạnh vốn dĩ có màn lụa che, nhưng mà bởi vì đã hơi rách rồi cho nên Dương Dật đem tháo xuống, hiện tại chỗ này lại treo đèn lồng màu đỏ kiểu cung đình, ánh đèn chiếu xuống hồ nước khiến hắn nhìn thấy vô số cánh hoa hồng được rải trên mặt hồ.

"A Tĩnh, ngươi làm mấy cái này khi nào vậy?" – Dương Dật đi đến hồ nước hỏi.

"Lúc ngươi ngủ trưa ta ra đằng sau trang viên thì thấy ở đó nở rất nhiều hoa hồng, lúc nãy ngươi dỗ hài tử ngủ ta liền ra chuẩn bị đấy." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Dương Dật thò tay xuống bắt lấy một cánh hoa hồng, tuy rằng nước rất trong, thời tiết hiện tại cũng đã ấm hơn nhiều, nhưng mà bởi vì còn một khoảng thời gian nữa mới đến hè cho nên hiện tại xuống nước vẫn có chút lạnh.

"A Tĩnh, nước lạnh thế này chẳng lẽ chúng ta bây giờ phải đi nấu nước sao?" – Dương Dật hỏi.

"Đồ ngốc, nếu như phải nấu nước thì sao ta lại mang ngươi ra lúc này." – Trần Tĩnh nói xong bèn nhảy xuống hồ nước, y vận công một hồi nước trong hồ liền ấm lên.

Dương Dật thấy Trần Tĩnh xuống nước chẳng được bao lâu thì trong hồ liền tỏa ra từng đợt từng đợt hơi nóng, hiện tại nhìn chính là một suối nước nóng tiêu chuẩn, cái cảm giác mông lung đó trước kia ở trên tv hắn đã từng thấy qua rồi. Chỗ này bây giờ hệt như tiên cảnh, càng quan trọn hơn là, người mà hắn yêu thích nhất cũng đang ở đây.

"Xuống đây đi, nước ấp lắm đấy, A Dật, ngươi còn sững sờ cái gì đó." – Trần Tĩnh bơi đến bên cạnh bờ nói. Y chầm chậm cởi bỏ áo ngoài đã ướt đẫm, y phục màu đen ẩm ướt được y mắc lên gần đèn khiến một chút ánh sáng bị che mất khiến khung cảnh trong đình càng trở nên mông lung, quần áo mỏng ướt dẫm dính sát trên người Trần Tĩnh căn bản che không được một mảng xuân quang.

Dương Dật nhìn Trần Tĩnh cảm thấy y rất mê người, nhất là hai điểm nhỏ nhô lên trước ngực, hắn liếm liếm khóe miệng, ngay lập tức muốn thưởng thức mĩ vị ngay trước mặt.

Nhanh chóng cởi quần áo nhảy xuống ôn tuyền, nhiệt độ trong nước so ra cao hơn nhiệt độ thân thể khiến cho Dương Dật cảm thấy vô cùng thoải mái. Hắn thở ra một cái, thật thoải mái, đã bao lâu hắn không được ngâm suối nước nóng rồi nhỉ, lần cuối cùng hắn ngâm cũng là ở kiếp trước ấy chứ.

Thời điểm Dương Dật nhảy xuống hồ Trần Tĩnh liền lau lau nước bắn trên mặt mình, lúc này mới ôm lấy Dương Dật, hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn kia.

Thực ra vốn dĩ Dương Dật muốn bơi qua bơi lại một chút, nhưng mà lúc được Trần Tĩnh ôm lấy hắn cũng không dãy dụa, trực tiếp ôm lấy cổ Trần Tĩnh hôn thật sâu.

Nhẹ nhàng hôn lên cổ Trần Tĩnh, cánh tay hắn cũng không rảnh rỗi, một tay luồn vào bên trong áo bắt lấy điểm nhỏ trước ngực y, một ta hắn ở bên ngoài cách một lớp áo mỏng xoa nắn.

Tiểu gia hỏa đã ngạnh lên của Dương Dật cọ cọ lên chân Trần Tĩnh, y liền buông Dương Dật ra, chìm vào trong nước ngậm lấy vật đã cương cứng lên kia, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào.

Dương Dật được y phục vụ thoải mái đến mưc suýt chút nữa thì đứng không vững, chìm vào trong hồ, cũng may là Trần Tĩnh đã sớm vịn chặt eo của hắn.

Một tay Dương Dật gác ở trên thành hồ, tay còn lại đặt trên đỉnh đầu Trần Tĩnh đẩy nhanh tốc độ ra vào, khiến tính khí tham tiến thật sâu vào khoang miệng mềm mại.

"A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi thật tuyệt!" – Dương Dật ôm lấy người đã nhô lên khỏi mặt nước kia, dùng cái cằm nhẵn bóng của mình cọ cọ lên cổ Trần Tĩnh.

Ngay sau đó hắn đem người đẩy xuống bên cạnh hồ, nâng chân y lên, đem tiểu gia hỏa vẫn đang hưng phấn bừng bừng hung hăng đâm vào nơi có thể cho mình cảm giác muốn thăng thiên kia.

***

"Trần Tĩnh, ngươi thật lợi hại, thì ra nội công còn có thể dùng vào việc đó, thực sự là quá tuyệt vời, lần này được tắm thật thư thái." – Dương Dật nằm ở trong ngực Trần Tĩnh hét lớn, trên người được bao bọc bởi trường bào màu đen của y.

"Nhỏ tiếng một chút, đã khuya rồi, ngươi muốn đánh thức hài tử sao? Cũng chỉ có thể làm nóng nước mà thôi." – Trần Tĩnh ôm chặt lấy người trong ngực, tối nay Dương Dật quá mức điên cuồng, ngay cả một chút khí lực cũng không lưu lại, hiện tại thì hay rồi, mềm nhũn dựa vào ngực y.

"À, cái hồ nước nóng kia cũng thật tiện lợi, chỉ cần kéo một cái là nước dư lại đều chảy ra ngoài." – Cái hồ nước này làm hắn cảm thấy rất giống bồn tắm lớn ở kiếp trước. Cái hồ được đào ngay bên cạnh suối, có thể dẫn nước vào trong hồ, cũng chỉ cần kéo nhẹ một cái là nước có thể chảy ra ngoài, tính ra ở thế giới này thì kiểu thiết kế như vậy cũng coi như là đi trước thời đại rất nhiều rồi.

Trần Tĩnh nhìn nhìn người cơ hồ vừa đã chạm giường đã ngủ mất, ôm lấy Tiểu Bảo, tiểu gia hỏa lắc lư mơ mơ màng màng rất nhanh tự mình tỉnh dậy đi tiểu, đại khái là do đã phải nhịn khá lâu. Giờ chỉ cần thay tã cho tiểu ca nhi xong là có thể an tâm ngủ đến hừng đông.

Trần Tĩnh vừa nằm vào trong ổ chăn liền bị Dương Dật cảm nhận được, cả người đều rúc vào trong lòng y. Y nhẹ nhàng lấy ta nhu nhu phần bụng cho Dương Dật, lần sau nhất định không thể để người trong ngực tùy hứng làm bậy nữa, xem chừng sáng mai hắn tỉnh dậy lại chẳng có chút tinh thần nào rồi.

***

Vài ngày sau Trần Tĩnh đưa Tiểu Bảo lên thị trấn đi học, tiểu gia hỏa ngày nào cũng líu la líu lô vô cùng cao hứng, lúc thì khoe nó ở học đường quen bạn mới, lúc thì khoe nó học thêm được rất nhiều chữ. Cũng bởi vì hài tử còn nhỏ, cho nên chỉ cần đến học vào buổi sáng, đến trưa học xong là có thể đón về.

Mấy ngày nay Dương Dật cũng khá bận, hắn phải nhanh chóng thu hoạch số ớt đã chín đỏ. Số dây nho trồng trong trang viên cũng cao lớn không ít, có lẽ sang năm là có thể kết quả.

Thời điểm Dương Dật đem số ớt hai ngày trước hái được để lên sáng trúc phơi nắng, tiểu gia hỏa đang ngủ trong phòng đột nhiên tỉnh lại. Nhìn xung quanh một mảng yên ắng, mãi một lúc lâu không thấy ai đến đưa nó đi tiểu liền oa oa khóc lớn lên. Tiếng khóc khiến đứa còn lại vốn dĩ đang mơ màng ngủ cũng tỉnh dậy khóc theo.

Dương Dật vội vội vàng vàng đi rửa sạch cái tay vừa mới cầm ớt. Ngày hôm qua quên không rửa tay đã đi sờ lên mặt Trần Tĩnh, kết quả không cẩn thận sờ đến mắt khiến mắt của y đỏ đến tận trưa, mãi đến tối vẫn chưa khỏi hẳn. Tuy rằng Trần Tĩnh không nói gì nhưng mà Dương Dật biết y khẳng định rất khó chịu.

"Bảo bối! Ngoan ngoan! Cha đến rồi đây." – Dương Dật ôm lấy Quân An cho nó đi tiểu xong liền thả nó lên lại giường nhỏ, để tiểu gia hỏa ngồi vững rồi mới đem Quân Hạo đi.

Dương Dật lấy hai quả bóng bằng gỗ rỗng ruột đặt ở trên giường nhỏ, bởi vì quả bóng so với tiểu ca nhi to hơn một chút cho nên chúng không thể ôm được. Dù vậy, bọn nó lại vô cùng kiên nhẫn, cứ một mực đuổi theo muốn bắt lấy quả bóng, hoàn toàn không chịu ngồi yên nữa.

Quân An hai mắt to tròn nhìn cha mình, nó ngã không đứng dậy nổi mà cha còn không chịu đến giúp, ngay cả cầu cầu của nó cũng chạy mất.

"Bướm... ngã... cha."* – tiểu Quân An rút cuộc cũng gọi được chữ cha.

(*chú thích chỗ này chút: chữ "bướm = 叠 dié" "ngã = 跌diē" "cha = 爹diē" đọc lên thì âm giống giống nhau nha. Nhóc Quân An còn đang học nói nên nói chưa rõ nó mới thành vậy đó)

Dương Dật vừa mới đem lục lạc ở trong giỏ cầm lên, ngẩn đầu liền nhìn thấy tiểu gia hỏa nằm sấp ở một chỗ, mà điểu khiến hắn vui vẻ nhất chính là nhóc con vậy mà biết gọi cha rồi. Hắn vội vàng đem Quân An nâng dậy, cũng đem cả Quân Hạo đang ra sức bắt quả bóng đặt nằm xuống, hài tử còn quá nhỏ, không nên để ngồi lâu.

"Để cha giúp các ngươi đem lục lạc treo lên nhé." – Dương Dật lấy lụa đỏ luồn vào hai cái lục lạc rồi treo lên.

Hai dài tử này tuy rằng vẫn chưa thể tự mình ngồi dậy, nhưng mà thời điểm chúng nó dùng chân đạp lên giường đã rất có lực, cứ mỗi lần như thế, cái lục lạc cột ở trên giường sẽ phát ra tiếng đinh đinh đang đang.

Trần Tĩnh đi học đường đón Tiểu Bảo, mặt trời buổi trưa mỗi lúc một lên cao, ánh nắng chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, Nhóc Béo được Trần Tĩnh ôm ở trên ngựa trán cũng đã lấm tấm mồ hôi.

"Cha! Tiểu Bảo về rồi!" – Tiểu Bảo vừa mới được Trần Tĩnh thả xuống đất đã lập tức từ ngoài chạy vào trong nhà la lớn.

"Tiểu Bảo về rồi đấy à, có đói bụng không?" – Dương Dật cầm lấu khăn vải giúp Tiểu Bảo lau đi mồ hôi trên trán.

"Tiểu Bảo không đói bụng, vừa rồi ăn hết cả chén hồn đồn mới về đấy." – Tiểu Bảo cao hứng nói.

"Vậy thì đi trông tiểu đệ đệ đi, cha đi hái ớt, tối nay chúng ta làm cá ăn." – Dương Dật cười xoa xoa đầu Tiểu Bảo.

"Trần Tĩnh, lúc này ngươi vào trấn có mua cá không? Trưa nay chúng ta nấu canh chua ăn." – Dương Dật thấy Trần Tĩnh đi đến liền hỏi.

Trần Tĩnh quơ quơ con cá lớn trong tay, hôm nay vận khí đặc biệt tốt, lúc y đón Tiểu Bảo về thì đụng phải một người bán cá, người đó bắt được không ít cá, con cá lớn nhất khoảng năm sáu cân liền được y mua mất.

Dương Dật nhận lấy con cá trắm cỏ trong tay Trần Tĩnh, đem đến phía hạ du suối cạo vảy. Sau khi cạo sạch vảy hắn mới mổ cá, đem toàn bộ nội tạng xử lý sạch sẽ, lại để vào rổ cho ráo nước, đợi lát nữa sẽ đem chế biến.

Đi ra ngoài tìm một vòng xem có còn sót quả ớt nào chưa hái xuống hái nốt, cuối cùng cả giỏ trúc hắn cầm theo cũng được lấp đầy.

Giữa trưa hôm nay có hai món cá, một món là đầu cá nấu đậu hũ, món còn lại là thịt cá nấu canh chua với thật nhiều ớt, vừa có ớt khô vừa có cả ớt tươi.

Đợi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đã đi ngủ hết, Dương Dật mới cầm lấy dao ngồi gọt mấy cái nút gỗ. Bình sứ hắn chuẩn bị đã hơn một ngàn cái, mà số bình đưa đến Mãn Nguyệt Lâu đã bán hết rượu cũng được Tần Huy đưa trở lại, số bình đó chỉ cần rửa sạch là có thể sử dụng tiếp được.

Trần Tĩnh đang làm thùng gỗ hương để đựng rượu. Một cây gỗ hương thật lớn được y cưa thành từng khúc dài khoảng một mét, bên trong khoét rỗng, chỉ cần lấy một cái nắp đậy lên là có thể dùng đựng rượu nho được.

Thời tiết càng ngày càng nóng lên, trường học của Tiểu Bảo cũng cho nghỉ, đợi đến sáu tháng cuối năm mát mẻ hơn mới lại đến trường.

Từng chùm từng chùm nho đã chín đen, nhà bọn hắn lại bắt đầu thêm nhiều việc. Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sớm là Trần Tĩnh đã đi lên sườn núi hái nho, còn Dương Dật thì phụ trách rửa sạch, để cho ráo nước rồi mang về phòng dành cho người hầu đổ vào chum.

Trong phòng dành cho người hầu bây giờ đã đặt rất nhiều thùng, miệng thùng ước chừng khoảng 30 centimet, cao đến bụng Dương Dật.

Trước tiên đem nho đổ vào một cái chậu gỗ cao nửa mét, bởi vì năm ngoái không hái nhiều nho như năm nay cho nên có thể thoải mái dùng tay bóp nát, thế nhưng hiện tại số nho Trần Tĩnh hái về rất nhiều, cách nhanh nhất chính là dùng chân giẫm cho nát.

Rửa chân thật sạch Dương Dật mới nhảy vào thùng gỗ, nho màu tím đậm rất nhanh đã bị hắn giẫm nát khiếp bắp chân trắng nõn cũng dính đầy nước nho.

Sau khi làm xong, Dương Dật rửa sạch chân, đi giày vào rồi mới dùng một cái muôi giống hình tam giác mà hắn đặc chế múc cả nho lẫn nước nho từ trong thùng.

Lúc Trần Tĩnh đem nho trở về thì Dương Dật đã đem toàn bộ số nho của ngày hôm qua được hắn giẫm nát múc hết vào trong thùng, dùng giấy dầu bao chặt lại rồi.

"Trần Tĩnh, về rồi đấy à. Ngươi ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi. Tiểu Bảo, đang làm gì đó? Đói bụng thì đi lấy cháo ăn, không được gặm đệ đệ, nhìn xem, trên mặt đệ đệ đầy nước miếng của ngươi kìa." – Dương Dật vừa cười vừa nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Quân Hạo đã dính đầy nước miếng rồi.

"Cha! Ngươi nói oan ta, là tiểu Quân An làm, không phải Tiểu Bảo." – Tiểu Bảo lập tức kêu lên, hiện tại nó đang trông đệ đệ, tiểu đệ đệ đã biết bò một chút rồi. Hai cái đứa nhóc này thường xuyên nhân lúc người ta không chú ý là bắt đầu cắn nhau loạn cả lên.

"Không thể nào. Thôi được rồi, ngươi cứ tiếp tục trông chúng nó để cha đi lấy sữa dê nấu canh cho cách ngươi." – Dương Dật cầm hơn nửa bát sữa dê trong tay đến.

Thấy vậy, Trần Tĩnh liền đem khăn vải đã vắt khô nhẹ nhàng lau nước miếng trên mặt cho hai hài tử.

Đi vào trong bếp, từ trong giỏ trúc lấy ra hai cái trứng gà đập vào trong chén, dùng đũa quấy đều lên, sau đó Dương Dật mới đem sữa dê đổ vào chung với trứng rồi tiếp tục quấy. Hắn lại đem chỗ trứng sữa đó đổ riêng ra hai cái chén khác nhau, tiểu ca nhi khác với Tiểu Bảo, không cho thêm đường. Hắn nhớ đã từng đọc được ở trên mạng, hài tử còn quá nhỏ tốt nhất là nên ăn ít đường với muối lại, nếu không đối với trí lực của bọn chúng sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Cầm hai cái chén cho vào trong nồi hấp lên, rất nhanh hương vị ngọt ngào của sữa dê tỏa ra, canh cũng nấu xong.

"Đến rồi đến rồi đây, tiểu bảo bối có thể ăn điểm tâm rồi." – Dương Dật bưng hai chén canh sữa dê đi vào nhà chính.

Hai tiểu gia hỏa cứ ta một ngụm ngươi một ngụm mà ăn, Dương Dật chỉ có một mình, căn bản cho bọn nó ăn không kịp, đứa này còn chưa cho ăn xong, đứa kia đã há cái miệng nhỏ nhắn ra chờ rồi. Hiện tại mấy tiểu gia hỏa lúc ăn cơm có thể ngồi ở trên ghế chuyên dành cho hài tử được Trần Tĩnh dùng trúc làm ra.

"A Dật, ngươi từ từ đút thôi, để cho hài tử từ từ ăn, ăn nhanh quá sẽ nôn ra đấy." – Trần Tĩnh nhắc nhở.

"Ta biết rồi, sẽ cho ăn từ từ." – Vốn dĩ tốc độ của Dương Dật không tính là nhanh, giờ lại thêm chú ý khiến cho hai tiểu ca nhi cứ đưa mắt nhìn chằm chằm cái thìa trong tay hắn.

"Cha, vẫn là của Tiểu Bảo ăn ngon hơn, thật ngọt." – Tiểu Bảo nói. Nó vừa rồi đã nếm thử canh sửa của đệ đệ, ngoại trừ có hương vị của trứng và sữa dê ra thì chẳng ngọt chút nào, so với canh của nó không ngon bằng.

"Đệ đệ của ngươi còn nhỏ, ngoại trừ hoa quả ra thì không được ăn đồ ngọt." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

Vừa mới cho tiểu ca nhi ăn xong thì Trần Tĩnh cũng làm xong banh mì, bữa trưa bọn họ chỉ cần ăn cháo là xong, đợi lát nữa cho Tiểu Bảo ăn bánh mì là coi như bữa trưa đã được giải quyết.

"Dương Dật, Trần Tĩnh, cho ta ở chỗ các ngươi trốn nhờ một chút, nếu Tần đại ca có đến thì nói với hắn là không biết ta ở đâu nhé." – A Lặc chạy vào trong bếp nhúm một miếng bánh mì, sau đó rất nhanh hướng về phía phòng của người hầu trốn đi.

"A Tĩnh, chuyện gì xảy ra với A Lặc vậy? Cái sợi dây lụa cột trên đầu y đâu mất rồi? Ta vừa mới phát hiện, A Lặc hình như là ca nhi có phải không? Cái tên này vậy mà lại là ca nhi, thế mà trước kia ta không biết lại còn để y ôm đỡ. Trời đất, Trần Tĩnh, y vậy mà lại là ca nhi." – Dương Dật giống như phát hiện ra một đại lục mới, ngạc nhiên kêu lên.

"Không có việc gì đâu, ta đã sớm biết y là ca nhi rồi. Cái tên này xem ra là thích Tần đại ca, tựa hồ hai người đã xảy ra chuyện gì đó." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y vừa rồi hình như nhìn thấy trên cổ A Lặc có rất nhiều điểm đỏ, mấy cái điểm đỏ đó cũng không phải là do muỗi cắn mà có.

"Không thể nào, Tần đại ca và A Lặc? Quả nhiên là trai tài gái sắc nha." – Dương Dật bừng tỉnh đại ngộ nói. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, hai cái người này trước kia mỗi ngày đều ở trước mặt hắn mắt đi mày lại, lúc đó hắn còn đang bị bệnh, vậy mà cũng nhìn không ra, đúng thật là quá thất bại rồi.

Chương 55

Đợi A Lặc trốn đến hậu viện xong, Trần Tĩnh và Dương Dật lại tiếp tục ăn cơm. Tiểu Bảo mở to cặp mắt to lúng liếng có chút không lý giải được nhìn người lớn, vì sao A Lặc thúc thúc lại muốn trốn Tần thúc thúc vậy ta?

Trần Tĩnh vừa mới rửa chén đũa xong, Dương Dật ngồi ở trên giường đùa với tiểu ca nhi, Tiểu Bảo cũng cầm lấy một cái chuông lắc hấp dẫn lực chú ý của Quân Hạo.

"Dương Dật, ngươi có gặp A Lặc không? Y có chạy tới nơi này không?" – Tần Huy hỏi.

"A Lặc làm sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?" – Dương Dật hỏi lại.

Tần Huy thấy Dương Dật bày ra vẻ mặt ta không biết gì hết thì không hỏi hắn nữa, nhưng mà hắn thực sự không nghĩ ra A Lặc ngoại trừ chạy đến nơi này còn có thể đi đâu được.

"Trần Tĩnh, ngươi có nhìn thấy A Lặc ở đâu không?" – Tần Huy vừa nhìn thấy Trần Tĩnh đi vào nhà chính liền kéo lại hỏi.

Trần Tĩnh nhìn Tần Huy từ trên xuống dưới một lượt đánh giá, cười cười nhưng không trả lời.

Nhìn bộ dạng của Trần Tĩnh, Tần Huy liền biết A Lặc nhất định là trốn ở đây, rất có thể tiểu tử kia đã dặn Dương Dật và Trần Tĩnh đừng tiết lộ.

"Tiểu Bảo, lại đây với Tần thúc thúc." – Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo đi ra ngoài.

Dương Dật thấy Tiểu Bảo bị ôm ra ngoài, trong lòng có chút lo lắng nhìn Trần Tĩnh.

"Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, Tiểu Bảo không có đáp ứng A Lặc cho nên cũng không tính là bọn họ nói ra.

A Lặc chuyển ghế đến phòng của người hầu, trước mặt y để rất nhiều vạc lớn vạc nhỏ. A Lặc rụt thân thể lại vào một góc cắn bánh mì, từ tối hôm qua tới giờ y chưa ăn gì, bụng đã sớm đói đến kêu vang, không ổn nhất chính là địa phương bị chà đạp cả đêm kia, bây giờ chỗ đó đang nóng rát, đau nhức vô cùng.

Nhớ lại sự tình mình đã làm tối qua, việc Tần Huy sau khi tỉnh lại cũng đã nằm trong dự đoán của y rồi.

Đột nhiên căn phòng vốn tăm tối hé sáng, A Lặc vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Huy, y dù nghĩ thế nào cũng chưa từng nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ cáo trạng, cuối cùng lại để lọt cái tên nhóc con này.

"Cuối cùng vẫn bị ngươi tìm thấy, mặc kệ ngươi muốn đối ta thế nào cũng được, ta sẽ không chạy nữa. Nhưng mà, Tần Huy, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta thực sự rất thích ngươi. Ngay từ lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã yêu mến ngươi rồi, có lẽ lần đầu tiên cảm giác có thể nhầm lẫn, nhưng mà càng về sau thì cảm giác đó càng rõ ràng, ta yêu ngươi. Cho nên, ngày hôm qua sau khi ngươi uống say ta mới làm như vậy." – A Lặc chầm chậm nói.

Tần Huy nhìn người ca nhi mà từ trước tới giờ hắn vẫn một mực coi là hán tử này, thật không ngờ hôm qua sau khi uống say hắn lại kéo người này lên giường. Tuy rằng lúc đó thực sự rất say, nhưng cũng không đến mức một chút cảm giác cũng không có, mà cũng bởi vì đối với người này có cảm giác cho nên hắn mới có thể làm ra chuyện như vậy.

"Ăn cái này ngươi cũng không sợ bị đau bụng sao? Thân thể không thoải mái thì phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi mới đúng chứ." – Tần Huy nói.

"Tần Huy, ngươi..." – nghe hắn nói, hai mắt A Lặc trừng lớn, y chưa từng nghĩ qua người này lại có thể yêu thích mình.

"Nếu đối với ngươi không có chút cảm giác nào ta cũng sẽ không kéo ngươi lên giường, chỉ là từ trước tới giờ vẫn không nghĩ rằng ngươi là ca nhi mà thôi." – Tần Huy nói xong vươn tay ra.

"A Lặc thúc thúc, ta không phải cố y. Tiểu Bảo rõ ràng không nói A Lặc thúc thúc ở nơi nào, là Tần thúc thúc đã biết trước." – Tiểu Bảo đáng thương hề hề nhìn A Lặc. Tần Huy chỉ cần nhìn xem mắt của Tiểu Bảo hướng đến nơi nào là biết y ở đâu rồi, đâu cần nó phải nói ra cơ chứ.

A Lặc cầm lấy tay Tần Huy, đứng lên, chỗ kia thực sự không phải đau thường đâu, y cắn răng nghĩ.

"Không nên ăn thứ này nữa, đi uống chút cháo, vài ngày nữa mới có thể dễ chịu hơn một chút." – Tần Huy nói.

Hai người một lần nữa trở lại nhà chính, Dương Dật và Trần Tĩnh vẫn còn đang đùa với hai tiểu ca nhi. Lúc này, Dương Dật cũng đã ngáp rất nhiều lần rồi, bình thường đến giờ này hắn đã sớm nằm trên giường ngủ trưa.

"Hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì vậy? A Lặc sao lại phải trốn Tần đại ca?" – Trần Tĩnh tiếp nhận Tiểu Bảo từ tay Tần Huy hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là rượu say làm bậy, A Lặc sợ ta trách cho nên mới trốn tránh ta." – Tần Huy vừa cười vừa nói.

"Không có việc gì là tốt rồi. Nhìn bộ dáng vội vội vàng vàng của y như vậy chúng ta cũng bị y dọa cho sợ hãi, sợ hai người các ngươi đánh nhau." – Dương Dật nói.

"Mấy ngày này cứ để cho A Lặc ở lại nhà các ngươi đi, chỗ ta bên kia lúc nào cũng ồn ào, không thích hợp. Trần Tĩnh, có còn cháo không? A Lặc hai ngày này chỉ có thể ăn mấy thứ mềm mềm lỏng lỏng, nếu không y lại phải chịu khổ rồi." – Tần Huy nói.

Dương Dật nhìn nhìn A Lặc, bình thường tên này sắc mặt lúc nào cũng hồng nhuận, hai mắt sáng ngời, giờ nhìn lại tuy rằng tâm tình của hắn có vẻ không tồi, nhưng mà sắc mặt lại tái nhợt bất thường, rất có thể là bị Tần Huy giày vò cả đêm rồi. Nghĩ vậy trong lòng hắn lại cười gian.

Cả đêm qua bị Tần Huy giày vò đến thảm đã đói bụng lắm rồi, giờ cầm lấy bát cháo nóng Trần Tĩnh đưa qua, A Lặc hai ba miếng liền húp sạch. Vốn dĩ y muốn ăn thêm cái gì đó nữa, nhưng mà bị Tần Huy nhìn một cái liền ngoan ngoãn buông đũa xuống.

Thấy một màn này Dương Dật thiếu chút nữa là bật cười, như thế nào mà A Lặc nhìn thấy Tần Huy lại cứ như chuột nhìn thấy mèo thế kia chứ.

"Tần đại ca, ngươi dẫn A Lặc đi tắm qua đi, sau đó bôi chút thuốc." – Trần Tĩnh lấy thuốc cao mát lạnh đưa cho Tần Huy.

"Đừng có nhìn mãi như vậy chứ, đợi lát nữa ta đi nấu chút canh cho ngươi, ngươi uống rồi sẽ đỡ nhanh hơn một ít." – Tần Huy thấy A Lặc chưa ăn no liền nói.

Đợi Tần Huy mang A Lặc đến hồ nước nóng tắm rửa, Trần Tĩnh liền cùng Dương Dật ôm hai tiểu ca nhi lên lầu, mà Dương Dật cũng bị y cưỡng chế bắt đi ngủ.

Thời điểm Trần Tĩnh đem phòng nghỉ cho khách ở lầu một Vọng Nguyệt Các dọn dẹp sạch sẽ thì Tần Huy cũng đã ôm A Lặc thân hình cao lớn tiến đến. Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy khuôn mặt A Lặc bởi vì thẹn thùng mà đỏ bừng như vậy.

"Ta ra ngoài đây, không quấy rầy hai người các ngươi nữa." – Trần Tĩnh cười cười nháy mắt với A Lặc nói khiến y lập tức vùi mặt vào trong thảm. Y thực sự là chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người nữa, toàn bộ dũng khí đều đã dùng hết vào lúc vịn Tần Huy lên giường rồi.

Đến chiều, Tần Huy mang đến rất nhiều đồ ăn, nửa quả bí đao, canh bồ câu đã hầm chín, còn có một ít xương sườn để bữa tối hầm với quả bí đao kia làm canh, đồng thời hắn cũng mang đến một tin tức xấu.

"Ngươi uống canh đi. Trần Tĩnh, gần đây tình hình phía Tây Lương không được tốt lắm, thương đội của chúng ta bị cướp, rất nhiều người không thể trở về, biên cảnh có lẽ sắp có chiến loạn rồi." – Tần Huy thấy A Lặc đang vô cùng tò mò thì cảnh cáo y một cái rồi quay sang nói với Trần Tĩnh.

"Tám năm trước Trịnh tướng quân, ca ca của ngươi, đánh cho Tây Lương phải bỏ chạy. Nhưng mà vị tướng quân hiện tại ở biên quan là một người rất bảo thủ, chúng ta ở chỗ này khả năng sẽ không được an toàn. Bây giờ việc gì cũng phải chuẩn bị sẵn cho tốt, nhất là ngươi đấy, phải chăm sóc cho cả Dương Dật và hài tử cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì." – Tần Huy có chút trầm tư nói.

"Theo ý của Tần đại ca thì hiện tại biên quan đã bắt đầu có biến rồi sao? Nếu thực sự là như vậy thì ta đúng là phải chuẩn bị chuyện trong nhà cho tốt. Bây giờ Tây Lương thực sự tiến công thì chỗ chúng ta đúng là nơi phải đứng mũi chịu sào rồi." – Trần Tĩnh nói. Y biết rõ thắng lợi năm đó không có đánh cho quân Tây Lương tan tác toàn bộ, trận đó vốn dĩ là y đánh, sao có thể không rõ cho được. Bây giờ cũng đã qua tám năm, hài tử của bọn họ cũng đã trưởng thành không ít, quốc lực của Tây Lương cũng đã mạnh hơn nhiều.

"Kỳ thực, cách tốt nhất là ngươi mang theo Dương Dật vài hài tử trở về Thượng Kinh, đợi sau này chiến tranh qua rồi lúc đó lại trở về, như vậy là an toàn nhất. Ngươi dù thế nào cũng là đệ đệ của Trịnh tướng quân, nếu như để bọn chúng biết được thì ngươi, hài tử và cả Dương Dật sẽ càng thêm nguy hiểm." – Trong chuyện này người nguy hiểm nhất là Dương Dật và mấy hài tử. Tần Huy biết Trần Tĩnh rất mạnh, người bình thường căn bản không thể thương tổn y được. Nhưng mà nếu như thực sự có nguy hiểm, Trần Tĩnh sẽ không thể vứt bỏ Dương Dật và hài tử mà chạy một mình, cho nên đến lúc đó người phải chết không nghi ngờ gì chính là y.

"Tần đại ca, A Dật nhất định sẽ không muốn rời khỏi nơi này. Cuộc sống ở Thượng Kinh cũng không thích hợp với A Dật. Đoạn thời gian trước ta ở trên núi phát hiện một chỗ, chỗ kia rất an toàn, cũng rất ẩn mật, nếu có người có thực lực ngang bằng ta nhưng vận khí không tốt cũng không nhất định phát hiện được chỗ đó." – Trần Tĩnh nói. Trong khoảng thời gian này y vẫn thường xuyên đến đó quan sát, dự định sẽ dựng một căn nhà trúc ở đó trước khi mùa hè đến, đến lúc đó khẳng định A Dật nhất định sẽ rất cao hứng.

"Có địa phương an toàn như vậy sao?" – Tần Huy hỏi.

"Tần đại ca, nếu như khoảng thời gian này tình hình biên cảnh đã khẩn trương như vậy, vậy thì không bằng chúng ta dứt khoát ở chỗ đó dựng phòng trúc cho tốt. Ta đã kiểm tra nơi đó kỹ rồi, chỉ cần bắt tay vào làm là được, lúc đó ngươi cũng dựng một gian, nếu không có chuyện gì thì mùa hè cũng có thể đến đó nghỉ mát, chỗ đó so với bên này rất mát mẻ đấy." – Trần Tĩnh nói.

"Thừa dịp trời còn chưa tối, chúng ta đi xem một chút. A Lặc, chờ thương thế của ngươi tốt lên hãy đến xem, trước tiên cứ đem thân thể dưỡng khỏe rồi lại nói." – Trần Tĩnh cười nói với A Lặc đang kích động.

"Ngươi nghe lời một chút cho ta, đừng gây thêm phiền. Nếu như nằm mãi một chỗ cảm thấy nhàm chán có thể giúp Dương Dật chăm sóc tiểu ca nhi, ta và Trần Tĩnh đi ra ngoài, cơm tối cứ để A Dật làm đi, nếu muốn ngươi cũng có thể đi giúp một chút." – Tần Huy vỗ vỗ đầu A Lặc nói. Đối với y, hiện tại hắn vẫn không biết phải dùng thái độ gì để đối đãi. Trước kia, hắn vẫn một mực coi A Lặc như hán tử, dù là việc nặng nhọc cũng để cho y làm, hiện tại, trong lòng Tần Huy lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.

"Thật tốt quá. Ta đã sớm nằm đến phát chán rồi. Các ngươi đi đi. Ta giúp Dương Dật nấu cơm, chăm sóc tụi Tiểu Bảo." – Vừa được Tần Huy phê chuẩn, A Lặc đã sung sướng đến nhảy lên, y bị bắt ép nằm từ trưa đến giờ, tuy rằng thân thể có chút mệt mỏi nhưng đầu óc rất thanh tỉnh, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào, eo cũng vì nằm nhiều mà mềm nhũn cả ra. Kết quả của việc kích động dĩ nhiên là làm ảnh hưởng đến miệng vết thương khiến A Lặc đau đến nhe răng.

Tần Huy nhìn A Lặc, hắn thật không ngờ y vậy mà cũng có phần tính cách như trẻ con như vậy. Nhìn bộ dạng kia của y đại khái là bị động đến miệng vết thương rồi đi, trong mắt hiện lên một ít thủy quang, nhìn cũng mang theo vài phần điềm đạm đáng yêu.

"Tiểu Bảo, đệ đệ đã tỉnh lại chưa?" – A Lặc đi đến sân nhỏ trong Thường Thanh Các nhỏ giọng hỏi.

"Khanh khách..." – không đợi Tiểu Bảo trả lời, Quân Hạo đã thay ca ca lên tiếng, tiểu gia hỏa vừa nghe thấy thanh âm quen thuộc liền khanh khách cười rộ lên. Hiện tại bọn nó không có việc gì liền lập tức muốn tìm người lớn chơi đùa cùng.

A Lặc ngồi trêu chọc Quân Hạo và Quân An một lúc rồi mới để Tiểu Bảo trông chừng đệ đệ để đi giúp Dương Dật làm cơm tối.

"Dương Dật, có gì cần giúp không?" – A Lặc đi vào trong bếp, thấy Dương Dật đang bận rộn liền hỏi.

Vừa ngẩng đầu lên Dương Dật đã nhìn thấy A Lặc, vừa rồi Trần Tĩnh và Tần Huy đã đi ra ngoài, bữa tối hôm nay là hắn phụ trách chuẩn bị.

"A Lặc, ngươi dậy ra đây làm gì, không sợ một lát Tần đại ca trở về nhìn thấy lại mắng sao? Ở đây cũng không có việc gì đặc biệt cần ngươi giúp cả. Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta cắt bí đao thành từng vòng, bỏ ruột rôi cắt thành từng khối bằng ngón tay, làm xong rồi thì đi nằm đi, đợi khi nào nấu xong ta lại gọi." – Dương Dật nhìn nhìn số thức ăn muốn làm, cũng chỉ có việc này là có thể để A Lặc đi làm mà thôi. Vừa rồi hắn cũng nghe thấy bụng A Lặc kêu vang rồi, một người cao lớn như y, buổi trưa mới uống có một chút cháo làm sao có thể không đói bụng cho được chứ.

Phía trước trang viên không xa có một ngọn núi cao vút đứng sừng sững một mình trong mây, đỉnh núi này sườn núi dốc đứng, ngoại trừ một trăm mét đầu tiên có thể miễn cưỡng bò lên, về sau nếu không có khinh công thì tuyệt đối không dễ leo lên một chút nào.

"Tần đại ca, đi theo ta, ta cũng chỉ là trong lúc vô tình mới phát hiện được đấy." – Trần Tĩnh nhẹ điểm chân một cái, hướng chỗ cao nhảy lên. Mặc dù sườn núi dốc đứng nhưng mà từ trong khe núi vẫn mọc ra không ít cây cối, hơn nữa lại rất nhiều dây leo, nho dại mọc ra.

Hai người dùng khinh công nhảy lên ước chừng khoảng hơn năm trăm mét, lúc này Tần Huy thấy được một chỗ giống như Nhất Tuyến Thiên, nhưng mà bởi vì xung quanh mọc đầy dây nho cho nên nếu như không tới gần căn bản là nhìn không rõ.

"Tần đại ca, vào bên trong này xem." – Trần Tĩnh dẫn Tần Huy đi vào bên trong. Nơi này tuy rằng hình dung như Nhất Tuyến Thiên nhưng mà cửa vào rộng khoảng ba mét, cũng coi như khá lớn.

"Ta đã đem số dây leo bên trên kéo xuống bớt, vì thế ánh sáng mặt trời lọt vào cũng không ít, ở chỗ này cũng khá mát mẻ." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, chỉ có điều đường này hơi khó đi một chút.

Hai người đi vào thêm chừng năm mươi mét nữa thì Tần Huy liền nhìn thấy một địa phương vô cùng rộng rãi, ánh mặt trời chiếu vào lộng lẫy vô cùng. Đây là một cái sơn cốc nhỏ rộng khoảng một hai trăm mẫu, trên trong mọc không ít trúc, còn có một dòng suối nhỏ chảy ra từ trong núi, chầm chậm biến mất vào trong nham bích.

"Tần đại ca, huynh cảm thấy ở chỗ này dựng một dãy phòng trúc nghỉ mát thế nào?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Rất không tồi. Ở trên này rất mát mẻ, hơn nữa nếu thực sự quân Tây Lương có đến thì chỗ này cũng rất an toàn, một nơi lớn như thế này chúng ta cũng có thể tự cấp tự túc được một đoạn thời gian rất dài." – Tần Huy cảm thấy nơi này thực sự rất không tệ.

"Bên kia còn có một cái thác nước nhỏ, quan trọng nhất là từ nơi này còn có thể nhìn thấy trang viên. Kỳ thực ta đã từng chạy tới chỗ này xem A Dật nấu cơm, cái loại khói bếp lượn lờ bốc lên từ nhà ấy cảm giác rất tốt, rất hạnh phúc." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y muốn tới nơi này chỉ cần dùng thời gian uống nửa chén trà là đủ.

Lảm nhảm: Anh Huy nghĩ bạn Lặc là hán tử mà vẫn có cảm giác, lại còn rượu vào loạn tính với bạn ấy. Chậc chậc chậc... thặc là ko thể xem thường anh đc.

Chương 56

Tần Huy đi đến bên trong cùng tiểu sơn cốc, chỗ đó vậy mà còn có một cái đầm nước nhỏ, nước cũng là từ khe núi chảy ra, nếu như trời mưa thì lượng nước sẽ còn tăng thêm nữa, đến lúc đó mới có thể trở thành thác nước. Hiện tại nước chảy xuống tích táp vài giọt nhỏ tạo thành những thanh âm vô cùng dễ nghe.

Dòng suối nhỏ bên kia cũng là từ nơi này chảy dài ra, bên trong đầm nước còn có mấy con cá chép nhỏ màu hồng hồng, nhìn thế nào cũng thấy giống mấy con cá chép ở trong trang viên, Tần Huy đoán chắc số cá này là do Trần Tĩnh mang đến rồi.

Hai bên dòng suối nhỏ có không ít đá nhỏ cho nên cũng chỉ có thể mọc lên một ít hoa hoa cỏ cỏ, không mọc được trúc, có điều mấy bụi hoa cỏ đó mọc lên nhìn cũng khá đẹp.

Hai bên sơn cốc trải dài trúc mọc xanh um, phía trên nham bích bò rất nhiều dây leo, số lượng nhiều nhất chính là dây nho. Hiện tại giữa đám lá xanh đã treo đầy những chùm nho màu tím, có mấy con bướm nhỏ còn đang bay từ chùm nho này sang chùm nho khác hút nước trái cây. Tần Huy nghĩ, nơi này thực sự có thể sánh được với thế ngoại đào viên, mùa hè ở nơi này nghỉ mát đúng là không tồi. Nếu như bây giờ bắt thêm một ít tôm tép đến nuôi, lại thả vài con gà con vịt cho đẻ trứng rồi trồng chút ít rau dại, dưa leo, thì thực sự liền trở thành thế ngoại đào viên rồi. Nghĩ đến đó Tần Huy lại động tâm không thôi.

Trở lại miệng sơn cốc, dưới tà dương, Trần Tĩnh đang ngồi bên trên nham bích một tay chống cằm nhìn về phía trang viên, Tần Huy đến gần cũng không làm kinh động đến y. Cũng đồng dạng nhìn về phía ấy, xa xa có thể thấy khói bếp lượn lờ bay lên, có lẽ Dương Dật đã bắt đầu nấu cơm rồi.

Lúc hai người trở lại trang viên thì trời đã hoàn toàn tối, Dương Dật và A Lặc cũng đã chuẩn bị xong bữa tối rồi. Bí đao hầm với xương sườn và một nồi cháo xương được đặc biệt chuẩn bị cho A Lặc, Tiểu Bảo cũng được hưởng ké, ăn đến vô cùng thích thú.

Nhìn cháo và canh để trước mặt, A Lặc không biết là có nên nói thương thế của mình đã không có việc gì, có thể ăn mấy loại thức ăn kia rồi, cứ ăn mấy thứ này có ngày chết đói mất thôi.

Tần Huy nhìn bộ dáng thèm nhỏ dãi của A Lặc cảm thấy rất buồn cười, nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần. Hắn thật không ngờ A Lặc lại nghe lời hắn như vậy, nói không cho ăn, y bụng đói cũng không dám ăn. Sao lại có thế ngốc như vậy chứ.

"Mấy món thanh đạm ngươi có thể ăn, chỉ là ăn cơm ít lại một chút, ăn nhiều rau, nhưng mà có nghĩ cũng đừng nghĩ ăn hết chỗ thịt này." – Tần Huy đem miếng sườn trong chén A Lặc gắp ra, chỗ đó vẫn còn đang bị thương, ăn nhiều thịt thì ngày mai người chịu khổ cũng là y mà thôi.

Bữa tối này chính là bữa ăn khiến y cảm thấy khó nuốt nhất, y trước giờ thích ăn thịt hơn rau, tuy rằng sau khi đến Nam Nhạc cũng đã học ăn rau nhiều hơn, nhưng mà hiện tại một chút thịt cũng không có khiến y cảm thấy thống khổ vô cùng.

Bởi vì tình hình biên quan đang rất khẩn trương, cho nên thương nhân ở biên quan cũng đã nhao nhao hướng về phía kinh đô. Ở lại biên quan nhất định sẽ bị quân Tây Lương giết chết, tiền quan trọng thật đấy, nhưng mà cũng chưa đến mức để người ta phải bán mệnh. Hiện tại quán rượu của Tần Huy cũng vì vậy sinh ý cũng kém đi không ít.

Dương Dật vẫn như vậy, ngày ngày nhưỡng rượu của hắn. Sinh ý quán rượu không còn được như trước cho nên hắn cũng chỉ cần nhưỡng một vạc, cần khoảng ba giỏ nho dại là đủ. Cũng bởi như vậy A Lặc cũng chẳng có việc để làm, ở nơi này, ngoại trừ Tần Huy ra y cũng chẳng có bạn bè gì cho nên liền hướng nhà Dương Dật chạy đến, rảnh rỗi thì giúp Dương Dật trông chừng hài tử, hái nho.

Số rượu nho cần nhưỡng ngày hôm nay đã làm xong, Dương Dật quyết định sẽ làm một ít xì dầu để làm gia vị. Hương vị của chao quá nồng, không phải nấu món nào cũng cho vào được, làm một ít xì dầu cho vào thức ăn, màu sắc món ăn không những đẹp hơn, hương vị cũng ngon hơn nhiều.

Hồi còn nhỏ hắn đã từng thấy bà nội dùng đậu nành để làm xì dầu, nhưng mà chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi, bây giờ phảo ngồi nghĩ lại mới được.

"Cẩn thận đấy A Lặc, ngươi ôm không nổi cả hai đứa nó đâu, hiện tại khí lực của chúng nó cũng không nhỏ, cứ thích làm mấy chuyện mà chúng nó không làm được cho nên sẽ không chịu ngoan ngoãn nằm trong lòng ngươi đâu." – Dương Dật vội vàng từ trong tay A Lặc ôm lấy Quân An đang nhướn người ra ngoài. Cái tên tiểu gia hỏa này muốn nhướn người ra hái một đóa hoa, nó không biết là cứ nhướn ra như thế, nếu không có người ôm lấy sẽ bị ngã xuống đất mất.

"Mới nãy còn nằm ngoan ngoãn, không ngờ tên nhóc này đột nhiên lại hướng ra ngoài một cái." – A Lặc trong lòng vẫn còn đang sợ hãi nói, nếu tiểu gia hỏa mà bị mất thăng bằng nhất định sẽ bị ngã.

Ngay cả lúc được Dương Dật ôm vào lòng, tiểu Quân An cũng vẫn không an phận. Nó chưa biết nói chuyện cho nên cứ y y nha nha kêu, bàn tay nhỏ bé không ngừng hướng về phía đóa hoa làm Dương Dật cứ phải dỗ dành vuốt ve nó.

"Quân An, Quân An ngoan, ngươi muốn đóa hoa kia có đúng không? Để cha đi hái cho ngươi là được, đừng có nhích tới nhích lui nha." – Dương Dật nói xong liền chạy đi hái bông hoa kia.

Thời điểm nhóc con này được Dương Dật đưa cho đóa hoa mới chịu dừng lại, không còn làm loạn nữa.

"Rút cuộc cũng chịu ngồi yên." – Dương Dật ôm lấy Quân An ngồi lên tảng đá dưới gốc cây.

Nhìn thấy hoa trên tay đệ đệ, Quân Hạo cũng nhúc nhích không yên. Thấy vậy A Lặc cũng đi kiếm một bông hoa, vừa cười vừa nói đưa cho Quân Hạo. Tiểu gia hỏa cầm hoa ha ha cười rộ lên.

"Ngươi cái tên tiểu tử này, cho ngươi hoa để ngắm chứ có phải để nhét vào miệng đâu." – A Lặc vội vàng đoạt lấy hoa từ trong tai ah quăng đi. Mấy tên nhóc này dạo gần đây cứ cầm cái gì liền cắn cái đó. Lúc y đem hoa của Quân Hạo quăng đi nó cũng không khóc, chỉ là bởi vì không có hoa cho nên nó lại đem chính tay của mình cho vào miệng gặm.

Dương Dật nhìn thấy Quân Hạo đem tay của mình gặm, ước chừng là đói bụng cho nên đi nấu canh sữa dê cho hài tử ăn, ăn xong cũng đến lúc cho chúng đi ngủ trưa rồi.

"A Lặc, ngươi trông bọn nó một lúc giúp ta, ta đi nấu cái ăn cho chúng nó. Lát nữa ăn xong còn phải đi ngủ trưa nếu không đợi ngủ dậy đến chiều mới cho ăn được." – Dương Dật vội vàng nói. Hiện tại thời tiết càng ngày càng nóng, giưa trưa đa số bọn hắn chỉ uống một chút cháo và bánh bao hoặc là bánh ngô coi như giải quyết xong, đến tối sau khi làm xong toàn bộ công việc rồi mới ăn bữa chính. Thời tiết quá nóng, ăn cơm cũng chẳng có khẩu vị gì, bất quá, hài tử muốn mau lớn thì phải ăn uống đúng bữa, dĩ nhiên là phải để chúng nó ăn đầy đủ dinh dưỡng rồi.

Lúc Dương Dật đi nấu canh sữa dê, A Lặc đặt hai đứa nhỏ lên giường ngồi, Tiểu Bảo cũng cầm lấy bàn cát của mình ngồi luyện chữ. Nó bây giờ đã biết không ít chữ, quyển vở vốn dĩ chỉ có năm chữ, bây giờ cũng đã có gần trăm chữ rồi.

"Yaaaa... a... nha." – tiểu Quân An đột nhiên hướng A Lặc kêu lên.

A Lặc không hiểu Quân An muốn nói gì, y thấy tiểu gia hoa đem cái lục lạc ném ra xa thì đi nhặt lại về đưa cho nó. Kết quả, tiểu gia hỏa không nhận lấy lại còn đẩy tay A Lặc, vẫn cứ a nha a nha kêu không ngừng.

Đến lúc A Lặc nghe được tiếng nước thì tiểu Quân An đã oa oa khóc lớn lên, nó tè lên giường mất rồi.

"Đừng khóc, đừng khóc, là thúc thúc không đúng, không có hiểu ý của An An. Không sao hết, thúc thúc giúp ngươi đổi một cái quần khác, đem cái quần bị ướt này đi giặt nha." – A Lặc vội vàng dỗ dành, y cầm lấy một cái quần nhỏ ở đuôi giường thay cho Quân An, sau đó lại cho Quân Hạo đi tiểu.

"Tiểu Bảo, ngươi trông chừng đệ đệ, để thúc đem quần nhỏ đi giặt." – A Lặc quay sang nói với Tiểu Bảo đang chăm chú ngồi luyện chữ.

"Đã biết, A Lặc thúc thúc." – Tiểu Bảo dừng động tác, chạy đến trêu chọc đệ đệ.

Một lúc sau, Dương Dật bưng ba chén canh sữa dê đi ra thì thấy hai tiểu gia hoa đang ngươi một ngụm ta một ngụm cắn nhau. Cũng may là răng chúng nó mới chỉ mọc ra bằng hạt gạo, dù có dùng sức cũng không cắn đau được.

"Tiểu Bảo đi uống canh đi. Thấy đệ đệ cắn nhau như vậy cũng không biết đường tách chúng ra." – Dương Dật nói. Hài tử tám tháng là đã biết bò, cứ hễ vừa đem chúng tách ra là chúng lại rất nhanh lăn đến cùng một chỗ. Hơn nữa, hai tên nhóc con này lại rất thích phân cao thấp với nhau, với năng lực của Tiểu Bảo thì việc tách chúng nó ra là điều không thể.

"Cha! Ta rất muốn tách đệ đệ ra, nhưng mà bọn nó hiện tại mập hơn nhiều rồi, ta không đủ khí lực." – Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Dương Dật đem hai tiểu gia hỏa ôm đến đặt lên ghế trúc, lúc này mới lần lượt đút cho hai đứa. Mà hai đứa nhỏ này bình thường rất không an phận, nhưng đến khi ăn cơm lại rất biết nghe lời.

"Ta đến giúp ngươi." – A Lặc phơi quần xong trở về nói. Y cầm lấy một cái chén nhỏ từng miếng từng miếng đút cho Quân An ăn.

"Dương Dật, ngươi có cảm thấy gần đây Trần Tĩnh và Tần Huy cứ thần thần bí bí không? Cũng không biết là bọn họ dạo này làm gì. Ngươi có nghe Trần Tĩnh nói qua không?" – A Lặc thấy Trần Tĩnh và Tần Huy đã hơn giữa trưa rồi mà vẫn chưa trở về liền hỏi.

"Ngươi nói rất đúng, hai ngày nay Trần Tĩnh vẫn luôn đi sớm về trễ, không biết là đang làm gì nữa." – Dương Dật suy nghĩ một chút nói. Mấy ngày này có cả Tần Huy giúp hái cho, hai người chỉ cần hái nửa canh giờ là đầy bốn giỏ rồi, thời gian khác chẳng biết dùng làm gì.

***

Trần Tĩnh chọn một chỗ thật tốt bắt đầu dựng phòng trúc. Tần Huy cũng chọn một chỗ cách y không xa. Bọn họ sớm đã đem toàn bộ trúc mọc ở chỗ này dọn sạch, lại dùng đá rải lên để phòng ngừa trúc lại mọc lại.

Trên nền đất sớm đã được đóng những gây gỗ thô cao đến ngang eo đã được đốt trụi lớp vỏ bên ngoài, cột nhà được dựng bởi thân cây thật lớn, hiện tại chỉ cần đem trúc đắp lên bên ngoài là có thể làm thành một gian nhà trúc hoàn chỉnh.

Hai người mất hơn nửa tháng cuối cùng cũng đã dựng xong toàn bộ gian nhà. Trần Tĩnh dựng phòng ở cũng không lớn lắm, loại y dựng là loại nhà trúc hình tròn, bên trong có một gian phòng lớn, hai gian nhỏ cho hài tử, nhà chính ở ngay trước phòng ngủ, còn có cả phòng bếp.

Tần Huy thì làm nhanh hơn một chút bởi vì nhà cũng chỉ có mỗi hắn và A Lặc ở, chỉ cần một gian phòng ngủ. Cũng bởi vì không có hài tử cho nên phòng cũng chẳng cần phải làm quá chi tiết, tỉ mỉ. Nhà trúc hình tròn, bên ngoài là hành lang, phía trước có một gian nhà chính, bên trong để một ít bàn ghế bằng trúc, hắn thậm chí còn đem cả một bộ ấm trà đặt lên trên đó.

"Trần Tĩnh, hai ngày nữa là có thể dọn đến ở rồi, lúc đó cũng vừa vặn để cho mùi trúc bay đi hết. Có chỗ này, mùa hạ cũng không còn phải sợ nóng nữa." – Tần Huy gọt một cây trúc đến bóng loáng để sang một bên. Phòng của hài tử cần phải làm cẩn thận một chút, tránh cho bởi vì trúc không được gọt cẩn thận làm bị thương mấy tiểu gia hỏa hiếu động kia.

"Chỗ ta bên này hôm nay nữa là có thể xong rồi. Tần đại ca, huynh giúp ta gọt nốt chỗ trúc này thôi, số còn lại tự ta gọt là được." – Trần Tĩnh chỉ vào mấy cái lỗ trên thân trúc nói, chỉ cần đem bề mặt trúc gọt cho phẳng thì gian phòng của mấy đứa nhỏ coi như xong. Bởi vì mấy việc này yêu cầu phải làm tỉ mỉ cho nên Trần Tĩnh mới lưu lại để làm cuối cùng. Mùa hè sống ở chỗ này coi như không tệ. Hiện tại dưới chân núi, giữa trưa đã cảm thấy rất nóng, nhưng mà ở chỗ này nhiệt độ lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, mặc cả bộ quần áo làm việc cũng không cảm thấy nóng. Cứ đến mùa nóng, đám hài tử sẽ bị nổi rôm, ngứa ngáy vô cùng, ngay cả ngủ cũng không được ngủ ngon lành, cho nên dọn đến nơi này ở thực sự rất tốt.

Tối ngày hôm nay, cuối cùng thì mưa to cũng tới, cứ hàng năm đến mùa hạ thì mưa cũng cùng đi theo.

"Trần Tĩnh, mấy ngày nay ngươi cùng Tần đại ca đang làm gì mà cứ thần thần bí bí như vậy?" – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh hỏi, hắn đã phải nhịn hơn mười ngày rồi.

"Bí mật, đến lúc đó sẽ cho ngươi một kinh hỉ." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật nói.

"Ngươi nói như vậy làm ta lại càng muốn biết." – Dương Dật cọ cọ cái cằm Trần Tĩnh, hắn biết y nếu như nói sẽ cho hắn một kinh hỉ thì chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết, nhưng mà càng là như vậy thì càng lại muốn biết.

"Rất nhanh có thể chuẩn bị xong, đến lúc đó sẽ dẫn ngươi đến xem, ngươi nhất định sẽ rất thích. Nghe lời ta, mau ngủ đi, không biết ngày mai mưa có thể ngừng không." – Trần Tĩnh nói. Gió bên ngoài rất lớn, tiếng gió thổi vào phát ra từng tiếng u u như quỷ kêu. May mắn là phòng ở nơi này coi như chắc chắn, không có chút cảm giác lay động nào, nếu không khẳng định sẽ hù A Dật mất.

Mấy ngày gần đây trên thị trấn sinh ý càng thêm kém cho nên Tần Huy dứt khoát lưu lại lão chưởng quầy và một tiểu nhị ở lại trông quán. Quán rượu vốn dĩ ngày nào khách cũng nối liền không dứt đến, hiện tại một ngày chỉ tiếp có mười mấy người cũng coi như rất tốt rồi, cho nên chỉ cần hai người ở lại cũng không vất vả.

Trời cứ mưa liên tục ba ngày, con suối cách trang viên không xa cũng có xu hướng ngập lên ven rừng cây rừng trúc.

Đã ba ngày rồi Dương Dật không để cho Trần Tĩnh đi hái nho. Phòng dành cho người hầu trong nhà đã nhưỡng ba mươi vạc rượu nho lớn, nếu như năm nay rượu nhưỡng ra có chất lượng tốt thì giá cả có thể so với năm trước tốt hơn nhiều lắm. Dương Dật cũng đã nghe nói tình hình biên quan đang rất khẩn trương, rất có thể sẽ có chiến tranh. Chỉ là, Trần Tĩnh tuyệt đối không cho phép hắn lên thị trấn cho nên Dương Dật cũng chỉ có thể ngốc ở trong nhà, trong đầu cũng có thể hình dung ra tình cảnh chiến tranh thời cổ đại là như thế nào. Hắn cũng nghĩ phải tìm cách tránh trận chiến này, dù sao nhà mình cách biên quan cũng chỉ hơn một trăm dặm.

"A Dật, ta và Tần đại ca lên thị trấn, nước đã rút rồi, người cứ ở trong nhà cùng A Lặc chăm sóc cho hài tử, trước khi trời tối ta và Tần đại ca sẽ trở về." – Trần Tĩnh nói với Dương Dật. Y muốn đi mua một ít vật dụng hàng ngày để vào nhà trúc, chỉ cần chuẩn bị tốt mấy thứ này thì y có thể dẫn A Dật đến xem, chắc chắn A Dật và Tiểu Bảo sẽ rất vui.

A Lặc mới từ bên ngoài trở về, vừa rồi lúc ra ngoài, đi ngang qua khu rừng nhỏ bên kia y thấy không ít cá, chắc là do hôm qua thủy triều rút nên bị kẹt lại. Nếu không phải lúc đó nghe được trong nước có tiếng vang lớn y cũng không cho rằng trong nước lại có cá lớn như vậy.

"Dương Dật, Tần Huy và Trần Tĩnh đâu rồi? Ta vừa rồi đi ngang qua khu rừng nhỏ bên kia thì thấy một con cá to, dài ít nhất hai mét, chúng ta đi bắt nó về đi." – A Lặc kêu lên.

"Trần Tĩnh và Tần đại ca đi ra ngoài rồi. Thật sự có cá lớn như vậy sao? Chúng ta đi qua nhìn một cái thử xem, bây giờ trời vẫn chưa tối hẳn, cứ mang cả Tiểu Bảo và tiểu ca nhi theo luôn. Đợi khi nào Trần Tĩnh và Tần đại ca trở về thì để bọn họ đến bắt, xe ngựa bọn họ cũng mang đi rồi." – Dương Dật nói.

"Ừ. Cứ mang sọt đựng cá theo là được, con cá kia ở trong một cái vũng nước đọng, đợi Tần Huy và Trần Tĩnh trở lại bắt cũng được, không lo nó chạy mất đâu. Bây giờ chúng ta đi trước bắt một ít cá về trước, món cá chua cay ngươi nói mùi vị rất không tệ. Ta nghe nói còn có thể đem phơi cá để làm gì đó nữa." – A Lặc cầm lấy một cái dây vải bố cẩn thận đem Quân Hạo trên lưng Dương Dật đón lấy, thứ này để cố định hài tử cõng ra bên ngoài cũng rất thuận tiện.

Tiểu Bảo vốn dĩ đang ngồi chơi trò chơi với đệ đệ, vừa nghe đến việc có thể đi xem cá lớn thì vui đến mức nhảy dựng lên. Nó vội vàng đi lấy cái sọt cá nhỏ của mình, lại còn lấy cái lưới đánh cá nhỏ mà Dương Dật đặt biệt làm cho nó ra, như vậy là có thể đi bắt cá rồi.

"A Lặc, ngươi đem sọt cá theo đi, bắt được cá cũng có thể đem về một ít, để ta ôm Quân An là được." – Dương Dật nói với A Lặc.

A Lặc dẫn Dương Dật và Tiểu Bảo cùng đi đến cánh cửa nhỏ ở hậu viện, rừng cây cách hậu viện không xa, chỉ cần uống một chén trà là có thể đến. Gần đây ngoại trừ hỗ trợ chăm sóc cho tiểu ca nhi, mỗi ngày A Lặc đều ra ngoài đi vòng vòng một chuyến cho nên địa phương bên này y dù có nhắm mắt lại cũng có thể đi được.

Thời điểm mọi người vừa mới đi vào rừng cây, Tiểu Bảo liền phát hiện một cái ao nước nhỏ, bên trong có một con cá nhỏ dài. Con cá này như chiếc đũa, dài khoảng ba đốt ngón tay, thấy vậy Tiểu Bảo cao hứng muốn chết, cầm cái lưới đánh cá nhỏ của mình bắt đầu tìm kiếm.

***

"Giá, giá... Hôm nay thu hoạch coi như không tệ. Mấy người Nam Nhạc này bộ dáng không tệ, ngay cả hán tử nhìn cũng rất thấp bé." – Một binh sĩ Tây Lương cưỡi ngựa kéo theo mấy người dân Nam Nhạc, có cả ca nhi lẫn hán tử.

"Chúng ta vẫn là trở lại nhanh nhanh một chút, nếu như bị quân Nam Nhạc phát hiện thì chúng ta song quyền cũng không địch lại tứ thủ đâu." – Một binh sĩ Tây Lương khác nói, hy vọng lo lắng của hắn là dư thừa. Bọn hắn có hơn trăm người, ngựa cũng là ngựa tốt nhất của bộ lạc, nếu như đụng phải quân lính Nam Nhạc, bọn hắn cố hết sức chạy cũng có thể thoát được, đó cũng là lý do vì sao bọn hắn dám làm như vậy.

"Nam Nhạc tên nào tên nấy nhìn cứ như ca nhi, hán tử mà nhìn một chút khí lực cũng không có, chúng ta đã tàn sát mấy thôn rồi, nhưng cũng chẳng nhìn thấy mấy tên ra dáng hán tử." – Lại một binh sĩ Tây Lương khác cười kêu lên. Bọn hắn hôm nay chẳng những bắt được mặt hàng tốt, lại còn thu hoạch tương đối khá.

"Phía trước có một cái trang viên, chúng ta vào trong đó tìm một chút xem có thứ gì tốt không. Mấy gia đình lớn như vậy đa số đều có thứ tốt." – Đội trưởng nhìn mấy binh sĩ không có kỷ luật của mình nói.

Đập cửa to như vậy, nhưng bên trong ngay cả một tiếng người cũng không có, có phải nghe được tiếng gió gì đó cho nên đã chạy mất rồi không?

"Huynh đệ, mau tới, có cả móng heo hầm này." – Mấy tên ngửi được hương vị phát ra từ trong phòng bếp liền kêu lên, một nồi móng heo nóng hôi hổi rất nhanh đã bị giải quyết sạch sẽ.

Bọn chúng phát hiện trong trang viên không có người, bàn ghế trong Thường Thanh Các liền bị nện cho loạn thất bát tao, ngay cả giường nhỏ của tiểu ca nhi cũng không thoát khỏi số phận bị phá hủy.

"Được rồi, các ngươi cũng đừng chậm trễ nữa, chúng ta phải trở về nơi trú quân trước khi trời tối nếu không chiến lợi phẩm sẽ bị sung quân đấy." – Đội trưởng thấy binh sĩ vẫn còn đang đập phá hăng liền kêu. Vốn dĩ bọn chúng còn muốn châm lửa đốt sạch nơi này, nhưng mà nghĩ đến chuyện chiến lợi phẩm mà mình ngàn chọn cạn tuyển phải tặng không cho kẻ khác thì nhanh chóng rời đi, chẳng có ai muốn nhường thứ tốt của mình cả, cơ hội ra ngoài như thế này không phải ngày nào cũng có, dĩ nhiên là phải quý trọng.

Mà Dương Dật cùng với Tiểu Bảo, còn có hai tiểu ca nhi thì vẫn đang ở bên trong rừng cây, A Lặc chỉ cho bọn hắn chỗ con cá lớn kia. Con cá nhìn có vẻ giống cá tầm, vũng nước quá nông, không thể khiến nó ngập hẳn bên trong, thấy có người đi đến, con cá bắt đầu quẫy khiến cho vũng nước nổi đầy bọt khí hòng dọa mấy người kia chạy mất.

Lảm nhảm: Dạo này mình bận quá, làm xong thì post lên luôn, ko có beta lại, nếu có sai sót thì mn cứ giúp mình sửa bên dưới nhé, lúc rảnh mình sẽ edit lại.

Cám ơn mn rất nhiều~

Chú thích:

Cá tầm là một tên gọi để chỉ một chi cá có danh pháp khoa học là Acipenser với 21 loài đã biết. Là một trong những chi cá cổ nhất hiện còn tồn tại, chúng có nguồn gốc tại các vùng nước châu Âu, châu Á và Bắc Mỹ. Cá tầm có kích thước dài khoảng 2,5-3,5 m (8–11 ft) không phải là hiếm và một số loài có thể còn to lớn hơn.

Cá tầm là các loài cá ăn ở tầng đáy. Với chiếc mõm hình nêm chúng sục sạo lớp đáy bùn mềm và bằng cơ quan xúc giác nhạy cảm (râu) thì chúng có thể phát hiện các loài động vật giáp xác và cá nhỏ, là nguồn thức ăn của chúng. Vì không có răng nên chúng không thể bắt các con mồi lớn.

Nguồn ở

Cá tầm là cái con này.

Chương 57

Trần Tĩnh và Tần Huy đánh xe ngựa đi mua về rất nhiều vật dụng hàng ngày. Bởi vì biên quan bên kia rất loạn cho nên Trần Tĩnh hy vọng đem A Dật và hài tử đưa đến tiểu sơn cốc sớm một chút, chỉ khi nào chiến tranh qua đi, hoặc là biên cảnh hòa hoãn rồi y mới có thể yên tâm để Dương Dật và hài tử sống ở dưới này.

"Chưởng quầy, tất cả chỗ gấm này ta mua hết." – Trần Tĩnh chỉ vào mấy cây vải tốt nhất trong tiệm nói. Số vải này có thể làm quần áo, cũng có thể làm chăn đắp, màu sắc tươi đẹp, chắc chắn hài tử sẽ thích.

"Được được, ngài cứ từ từ xem, chỗ vải này của chúng ta đều là hàng thượng hạng đấy." – Chưởng quần lấy mấy cây vải mà Trần Tĩnh chỉ dùng một khối vải màu lam bọc lại. Bởi vì số vải này đều là loại thượng hạng cho nên nếu lúc cầm về mà để bị bẩn sẽ không tốt, không thể không nói chưởng quỹ này là một người làm kinh doanh rất hiểu lòng khách.

"Tần đại ca, đồ đạc của huynh đã mua xong chưa? Ta bên này cũng đầy đủ rồi." – Trần Tĩnh ôm vải vóc đi vào Nguyệt Mãn lâu nói.

"Không sai biệt lắm." – Tần Huy vừa cười vừa nói. Trần Tĩnh vậy mà cứ như là dọn nhà ấy, dầu đèn mắm muối cái gì cũng mua hai phần. Nhìn biểu hiện của y, hắn biết khoảng thời gian này Trần Tĩnh chỉ muốn Dương Dật và hài tử đều dọn đến sơn cốc ở cho an toàn.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện thì tiểu nhị của Nguyệt Mãn lâu chạy vào, thở cũng không kịp thở, bộ dáng vô cùng hoảng sợ.

"Quản sự! Tần quản sự! Buổi tối nay ta phải về nhà. Cửa trấn hiện tại đã đóng lại, quân Tây Lương đã đến, bọn chúng đánh cướp rất nhiều thôn, ta vừa nãy còn thấy chúng kéo theo không ít người. Ta nhất định phải quay về thôn xem cha mẹ thế nào rồi." – Tiểu nhị nói một hơi với Tần Huy.

Trần Tĩnh vừa nghe nói như vậy đầu óc liền choáng váng, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở nhà, ngàn vạn lần không được gặp chuyện gì không may, ngày vạn lần không được gặp chuyện gì không may.

"Tần đại ca, ta về trước đây." – Sắc mặt Trần Tĩnh tái nhợt nói.

"Đợi một chút, ta đi với ngươi. Ở đó còn có A Lặc, Dương Dật chắc có lẽ không gặp chuyện gì không may đâu. Tiểu Dịch, ngươi nói với chưởng quầy đi, nếu hắn cũng không muốn trông quán thì cứ đóng cửa lại, trước mắt trong trấn coi như vẫn an toàn đấy." – Tần Huy nói xong lập tức đuổi theo.

Nhìn sắc mặt khó coi của Trần Tĩnh, Tần Huy cũng cảm thấy lo lắng vô cùng. Trong trang viên chỉ có mấy người, A Lặc công phu cũng coi như không tệ, mà khả năng y cũng sẽ không xảy ra chuyện, chỉ là Dương Dật và mấy đứa nhỏ đều không có năng lực tự bảo vệ chính mình.

"Trần Tĩnh, ngươi đừng lo lắng, chúng ta rất nhanh sẽ về đến nơi, bọn hắn nhất định sẽ không sao đâu." – Tần Huy nói xong, hai người liền nhảy ra khỏi tường thành, rất nhanh dùng khinh công hướng về phía trang viên chạy.

***

Dương Dật rất lâu không nghe thấy tiếng con cá vung đuôi liền cảm thấy lo lắng, không biết nó có tự đem cái đuôi mình đập cho bị thương rồi không.

"Ta nghĩ với sức của chúng ta thì không thể bắt sống nó được đâu." – Dương Dật nói. Con cá này đúng là dài hơn hai mét, nếu như có thể bắt về nhà nuôi thì thật tốt, nhìn xem nó có sức sống như vậy chắc chắn là mang về nuôi sẽ không chết được.

"Dương Dật, đừng nói là người muốn bắt nó về nuôi đấy nhé. Cái con suối nhỏ trong trang viên nhất định là nuôi không được con cá lớn như thế này, hơn nữa, mấy con cá chép nhỏ trong đó cũng sẽ bị nó ăn sạch mất." – A Lặc cảm thấy Dương Dật muốn nuôi con cá này là hoàn toàn không có khả năng.

"Cha! Chúng ta vẫn là đem nó nấu lên ăn luôn nha! Con cá lớn như vậy làm món cá chua cay khẳng định ăn sẽ rất ngon." – Con cá này đối với Tiểu Bảo là quá lớn, nó nhìn thế nào cũng không thấy đáng yêu, vẫn là nấu lên ăn ngon hơn.

"Bất kể là nuôi hay ăn thì chúng ta cũng phải đem được nó về trước đã. Được rồi, bây giờ mình đi bắt vài con cá khác, tối nay sẽ làm một bữa tiệc cá luôn." – Dương Dật cao hứng nói. Chuyển sang chỗ này ở không phải ngày nào cũng có cá ăn, nếu vận khí không tốt thì vài ngày cũng không thể gặp được một con cá lớn nào.

Hai người lớn lại lần nữa mang theo ba đứa nhỏ hướng đến một vũng nước khác tìm cá. Lúc này, cái giỏ nhỏ trong tay Tiểu Bảo đã đựng không ít cá con, nó vẫn là thích mấy con cá lớn hơn bàn tay của mình hơn, nhưng mà... mấy con cá đó đều nằm trong giỏ của A Lặc thúc thúc mất rồi.

"Cha! Mau nhìn xem nó là cá gì? Nó còn có cả một chòm râu nữa này." – Tiểu Bảo chỉ vào một con cá lớn kêu lên.

Tiếng kêu của Tiểu Bảo làm kinh động đến con cá trong vũng nước, đó là một con cá nheo to bằng cánh tay, lúc bị âm thanh dọa cho sợ hãi nó cũng học theo con cá lớn kia, vẫy đuôi thật mạnh.

"Đây là cá nheo, lớn thật đấy, A Lặc mau đến bắt nó." – Dương Dật kêu lên, cũng giống như cá tầm, đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy cá nheo như vậy, hơn nữa lại là một con cá nheo to bằng bắp tay người.

"A nha nha..." – Quân Hạo trên lưng Dương Dật đột nhiên kêu lên, ngay cả Quân An vốn đang yên lặng nhìn địa phương xa lạ xung quanh cũng thế.

A Lặc vừa nghe thấy tiếng kêu của Quân Hạo thì đã thấy trên bộ quần áo màu xanh da trời của Dương Dật phía sau lưng đã bị ướt đẫm một mảng rồi.

"Phốc, ha ha, Dương Dật, hay là chúng ta cứ trở về trước đi, Quân Hạo nó..." – A Lặc còn chưa dứt lời thì Tiểu Bảo đã kêu lên.

"Cha! Có rắn!!!" – Tiểu Bảo chỉ vào một con lươn dài hơn một thước kêu lên.

"Coi chừng, đúng là có rắn." – A Lặc vội vàng đem Tiểu Bảo kéo đến bên cạnh mình.

Dương Dật nhìn A Lặc, tên này nhất định là chưa từng thấy lươn bao giờ rồi, rõ ràng cũng nhận nhầm nó thành rắn giống như Tiểu Bảo.

"Đây cũng coi như là cá, gọi là lươn, A Lặc, ngươi đem nó bắt lại, buổi tối kho lên nhất định ăn ngon." – Dương Dật chỉ vào con lươn lớn nói.

A Lặc bán tín bán nghi đi bắt. Y vốn dĩ bắt cá rất giỏi, nhưng mà đụng vào cái con này thì lại không được, nó cứ trơn tuồn tuột đụng vào là lại chuồn mất. Cuối cùng cái lưới nhỏ của Tiểu Bảo cũng phát huy tác dụng, A Lặc rất nhanh đem con lươn không chịu phối hợp này ném vào trong giỏ cá, đến bây giờ thì giỏ cá của y đã đầy hơn phân nửa rồi.

"A Lặc, ngươi giúp ta nhìn xem, sao trên lưng lại có cảm giác ướt ướt thế nhì?" – Dương Dật uốn éo cái eo một cái, quần áo ẩm ướt dán vào trên lưng cảm giác có chút khó chịu.

"Ta quên nói, vừa nãy Quân Hạo tiểu ra đấy. Chúng ta trở về đi, ngươi cũng phải thay quần áo mà. Tần Huy và Trần Tĩnh chắc cũng đã về rồi, một lát nữa kêu bọn họ đến hỗ trợ đem mấy con cá lớn bắt về." – Hiện tại giỏ cá của y cũng đã đầy hơn phân nửa. Nhìn rừng cây lớn trước mặt, có lẽ y nên mang theo một cái gùi mới phải, hôm nay bắt được càng nhiều càng tốt, nếu không ngày mai nước rút đi hết thì cá không chết mới là lạ, lúc đó làm sao còn bắt được cá tươi như thế này.

Tiểu Bảo đi theo sau lưng Dương Dật còn A Lặc thì đi cuối cùng, ngay tại lúc mấy người sắp ra khỏi rừng cây thì đột nhiên A Lặc nghe được tiếng vó ngựa. Vốn dĩ ban đầu y còn nghĩ có đội kỵ mã tuần tra, nhưng ngay sau đó sắc mặt của y liến biến đổi. Hiện tại, y chưa từng nghe nói Nam Nhạc có cử kỵ binh tuần tra, như vậy tiếng vó ngựa như thế này, ngoại trừ quân Tây Lương ra thì khó mà còn khả năng nào khác.

Nghĩ vậy, A Lặc bèn buông giỏ cá xuống ôm lấy Tiểu Bảo đồng thời giữ chặt lấy Dương Dật vẫn còn đang đi về phía trước.

"Hư, đừng lên tiếng. Nghe ta nói này Dương Dật, Tiểu Bảo cũng phải nghe lời, không được lên tiếng. Các người có nghe thấy tiếng vó ngựa không? Đó nhất định là quân Tây Lương đấy. Bọn họ là kỵ binh, có ít nhất là năm mươi con ngựa mới có thể phát ra thanh âm lớn như vậy, chúng ta đợi bọn chúng đi rồi hãy ra ngoài." – A Lặc đưa Dương Dật và Tiểu Bảo trốn vào trong bụi cỏ, sọt cá cũng bị y kéo qua một bên. Nếu như hiện tại bị phát hiện, y có thể chạy trốn, nhưng mà Dương Dật cùng mấy tiểu gia hỏa một người cũng không thể thoát được, nhất là Dương Dật, khuôn mặt hắn tuấn tú như vậy, nếu như bị bắt nhất định không thể sống quá một đêm.

"Ê a." – Quân An còn chưa kịp kêu lên thì Dương Dật đã vội chặn miệng nhóc con lại, không cho nó phát ra thanh âm. Quân Hạo trên lưng Dương Dật lúc này cũng thật ngoan ngoãn cầm lấy bông hoa dại mà A Lặc hái cho.

Hơn trăm kỵ binh rất nhanh hướng đường cái trước mặt bọn họ nghênh ngang rời đi. Nhìn tro bụi nổi lên phía con đường trong lòng Dương Dật trầm xuống, thì ra nguy hiểm cách hắn và hài tử lại gần như vậy, có lẽ hắn nên cân nhắc đến việc đến Thượng Kinh. Tuy rằng hắn không muốn rời đi nơi này, nhưng mà ở đây thì hắn và cả hài tử cũng không thể an toàn, rất có thể sẽ còn liên lụy đến cả Trần Tĩnh, đó là chuyện Dương Dật không muốn phát sinh chút nào.

"Chúng ta vòng ra phía sau quay về đi, con đường này quá nguy hiểm, đợi lát nữa đến hậu viện các ngươi chờ ta ở đó, ta vào trước nhìn xem." – A Lặc nói.

Trần Tĩnh và Tần Huy ngay cả thời gian uống nửa chén trà nhỏ cũng chưa dùng hết đã về đến trang viên. Trần Tĩnh nhìn bàn ghế bị nện đến loạn thất bát tao trong Thường Thanh Các trong lòng thầm cảm thấy may mắn, may mắn là không nhìn thấy thi thể của Dương Dật và hài tử, chỉ cần không thấy thi thể thì tất thảy đều còn có hi vọng.

"Đừng lo lắng! Ở đây không có mùi máu tươi, Dương Dật, A Lặc và hài tử chắc chắn sẽ không có việc gì. Ngươi cũng biết người Tây Lương thích nhất là đem hài tử giết chết, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi khẳng định không sao. Chúng ta bêy giờ không thể hoảng, trước phải tìm Dương Dật và hài tử đã, có A Lặc ở đây, bọn họ chắc chắn không xảy ra chuyện đâu." – Tần Huy vỗ một cái lên vai Trần Tĩnh nói. Tuy lời này là an ủi nhưng cũng không phải không có căn cứ, quân Tây Lương thích nhất là đem hán tử bắt về làm nô lệ, còn hài tử thì trực tiếp giết chết, còn ca nhi, nếu không phải đặc biệt xinh đẹp thì sẽ bị cưỡng hiếp sau đó giết. Làm như vậy, bọn chúng thứ nhất là không phải phiến toái đem người theo, thứ hai là không bị lãng phí khẩu phần lương thực.

Dương Dật và A Lặc mang theo Tiểu Bảo cuối cùng cũng trở lại cửa sau trang viên. Lúc này, Dương Dật, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở lại trong rừng cây để A Lặc đi trước vào trong xem có còn nguy hiểm gì không.

"Tần đại ca, vậy ta bây giờ đi tìm, huynh ở lại trong trang viên đến đến mai đi. Có lẽ một lát nữa Dương Dật sẽ quay lại cho nên trong nhà không thể không có người, ngày mai ta nhất định sẽ trở về nhà xem." – Trần Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn trời nói, trong mắt đã hiện lên một tia khủng hoảng.

"Để ta đưa ngươi đi, ngươi một thân một mình làm sao đối phó được với cả đội kỵ binh hơn năm mươi người chứ." – Tần Huy lo lắng nói. Có điều, cũng không thể không để người ở lại, vạn nhất Dương Dật và A Lặc trở lại tìm lại không thấy bọn hắn thì phải làm sao bây giờ, như vậy không phải là lại bỏ lỡ mất nhau sao.

"Tần đại ca, không sao đâu, ta trước kia đã từng đi đánh trận. Huống hồ, ta cũng sẽ không xông lên chính diện nghênh chiến, sẽ hết sức cẩn thận. Ngày nào còn chưa tìm được A Dật và hài tử, ta nhất định sẽ không để mình gặp chuyện gì không may." – Trần Tĩnh nói xong lập tức đi ra ngoài.

Tuy rằng Thường Thanh Các bị đập phá đến loạn thất bát tao, nhưng mà thật không ngờ bọn người kia lại không đem ngựa ở hậu viện bắt đi. Trần Tĩnh dẫn ngựa đến cửa trang viên, cẩn thận quan sát dấu chân ngựa để lại, có khoảng một trăm kỵ binh, đằng sau còn kéo theo một ít người. Sau khi quan sát, Trần Tĩnh lên ngựa, y nhất định phải đuổi kịp A Dật và hài tử, nghĩ vậy, Trần Tĩnh liền theo hướng kỵ binh rời đi thúc ngựa đuổi theo.

***

A Lặc cẩn thận đến gần Thường Thanh Các, chỉ là y đã quên mất trên người mình lúc này toàn là mùi cá, dù có ẩn nấp khéo thế nào cũng vẫn nhanh chóng bị phát hiện.

"Ai? Đi ra!!!" – Tần Huy gầm nhẹ, một trận gió thổi qua khiến cái mùi cá nồng đậm kia càng thêm rõ ràng, hắn từ trước đã phát hiện có người trốn ở cách đó không xa.

"Tần Huy, là ta, ngươi rút cuộc cũng trở về rồi." – A Lặc nhìn thấy Tần Huy rút cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng coi như tạm thời an toàn.

Thời điểm Tần Huy nhìn thấy chỉ có một mình A Lặc thì lông mày liền nhíu lại, ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nếu không hắn không có cách nào bàn giao được với Trần Tĩnh, hơn thế nữa, hắn cũng không hy vọng Dương Dật xảy ra chuyện gì không may.

"A Lặc, A Dật và hài tử đâu rồi? Bọn hắn đang ở chỗ nào?" – Tần Huy lập tức hỏi. Thời điểm nhìn thấy A Lặc tâm tình của hắn mới buông lỏng một chút, A Lặc không có việc gì, Dương Dật và hài tử nhất định cũng không có việc gì.

"Tần Huy, yên tâm, không có việc gì, bọn hắn hiện tại ở ngay hậu viện. Bây giờ phải làm thế nào đây? Ở chỗ này khẳng định không còn an toàn nữa. Đúng rồi, chúng ta trước tiên đi đón Dương Dật về, Quân Hạo tiểu lên lưng Dương Dật, chúng ta hôm nay cũng bắt được rất nhiều cá. À, phải rồi, Trần Tĩnh đâu? Y không phải là đi cùng ngươi sao?" – A Lặc nói.

"Trần Tĩnh đuổi theo rồi. Chúng ta trước tiên cứ đem Dương Dật và hài tử dàn xếp tốt, đợi tối ngày mai sẽ trở về." – Tần Huy nói. Hắn biết đối với Trần Tĩnh điều quan trọng nhất chính là giúp y chăm sóc tốt cho Dương Dật và hài tử. Còn riêng về phần Trần Tĩnh, Tần Huy rất yên tâm, y là một người vô cùng cẩn trọng.

Tần Huy theo A Lặc hướng hậu viện đi đến, hắn hiện tại muốn đem Dương Dật đưa đến tiểu sơn cốc bên kia, chỗ đó đối với Dương Dật và hài tử mới là an toàn nhất, mà hắn sẽ ở lại chỗ này đợi Trần Tĩnh trở về.

Trần Tĩnh không ngừng thúc ngựa, nhưng mà ngựa này của y vốn dĩ chỉ là ngựa bình thường, muốn đuổi kịp kỵ binh đã đi xa đâu có dễ dàng như vậy. Trong lòng của y lúc này đã không còn nắm chắc nữa, thời gian qua càng lâu thì A Dật lại càng nguy hiểm, hài tử đến cùng là có còn sống hay không, nghĩ đến đó nước mắt Trần Tĩnh liền rơi. Nếu quả thực đã bị bắt thế thì hài tử ở đâu rồi? Mà A Dật nhà y, thân thể làm sao có thể chống lại được khoái mã kéo chạy như vậy. Chỉ có nhanh chóng đuổi theo tìm được A Dật y mới có thể yên tâm, A Dật của y nhát gan, thân thể cũng không được tốt, từ trước đến giờ chưa từng phải chịu khổ qua làm sao có thể vượt qua được trắc trở như vậy.

Cá nheo

Chương 58

"Tần thúc thúc, chúng ta ở chỗ này." – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Tần Huy đã reo lên.

"Dương Dật, nhanh lên, ngươi dọn dẹp một chút đi, ta mang ngươi đến chỗ an toàn." – Tần Huy thấy Dương Dật từ chỗ ẩn thân đi ra liền vội vàng tiếp lấy hài tử trong tay hắn rồi nói.

"Tần đại ca, A Tĩnh đâu rồi, tại sao không cùng huynh trở về?" – Dương Dật nhìn từ đầu đến chân Tần Huy hỏi.

"Trần Tĩnh có chút việc, đợi đến khuya mới về, y nói ta đưa ngươi đến chỗ an toàn trước. Ngươi cũng biết rồi đấy, võ công của y cao cường, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, quan trọng là các ngươi phải an toàn không nên để cho y phải lo lắng." – Tần Huy giải thích.

Dương Dật nghĩ nghĩ cũng cảm thấy đúng, võ công của Trần Tĩnh cao như vậy sao có thể xảy ra chuyện được chứ, hắn nhất định không thể gây phiền toái thêm cho A Tĩnh. Hiện tại, việc hắn cần làm đó là chăm sóc tốt cho hài tử, như vậy chính là hồi báo tốt nhất với Trần Tĩnh rồi.

Rất nhanh Dương Dật đã thay xong quần áo, lại đi nấu thêm một ít sữa dê để cho Tần Huy và A Lặc đút cho hai tiểu ca nhi đang đói kêu oa oa. Còn bản thân mình, Dương Dật nhanh chóng đi thu thập quần áo của đám hài tử, cùng một số thứ cần thiết. Hắn không biết Tần Huy muốn đưa mình đến chỗ nào, nhưng nhìn thấy đồ vật dưới lầu bị đập phá đến loạn thất bát tao chắc chắn nơi đó sẽ an toàn hơn ở đây nhiều lắm, hắn và hài tử đâu phải lúc nào vận khí cũng có thể tốt như hôm nay được.

Sau nửa canh giờ, sắc trời cũng đã có chút tối xuống, Tần Huy ôm lấy Tiểu Bảo, trên lưng còn đeo gùi, A Lặc cũng ôm lấy Quân An, lưng đeo thêm giỏ chứa quần áo của tiểu ca nhi và Tiểu Bảo. Còn Dương Dật, hắn bế Quân Hạo, lưng cũng đeo theo những đồ vật cần dùng đến, cả ba người đều hướng về ngọn núi phía trước trang viên mà đi.

"A Lặc, ngươi cứ ở lại chỗ này, ta mang Dương Dật lên trên trước rồi lại đón hài tử, chờ bọn họ lên hết rồi xuống đón ngươi có được không." – Tần Huy nhìn A Lặc nói.

"Được. Ta ở lại trông chừng hài tử, ngươi cẩn thận một chút." – A Lặc nói. Kỳ thực y đã sớm vụng trộm leo lên trên đó xem thử rồi, nhưng mà bởi vì Trần Tĩnh nói muốn cho Dương Dật một kinh hỉ cho nên y mới không nói ra.

"Yên tâm, chỗ này ta dù có nhắm mắt lại cũng có thể đi lên được." – Tần Huy cười đáp lại A Lặc.

Dương Dật nhìn lên ngọn núi cao kia, bọn hắn dự định muốn đi đâu vậy chứ, sao hắn lại không biết ở chỗ như thế này lại có nhà ở? Chẳng lẽ dưới chân núi không có nơi nào trú ẩn được nên mới phải lên đây? Nhưng mà ngọn núi này làm gì có chỗ nào có thể xây nhà được, những chỗ có thể đặt chân được ở ngọn núi này hắn gần như đều đã đi hết rồi.

"Đợi một chút Tần đại ca, chúng ta có phải là muốn leo lên trên ngọn núi này không?" – Dương Dật hỏi.

"Đúng vậy, trên ngọn núi này có một tiểu sơn cốc, ta và Trần Tĩnh đã dựng xong một gian phòng trúc. Hơn nữa ở trên đó dù là lúc tiết trời bên ngoài có nóng nhất thì cũng vẫn rất mát mẻ, cũng không lo mấy tiểu gia hỏa sẽ bị nổi rôm, hơn nữa bây giờ ở đó chính là nơi an toàn nhất." – Tần Huy vừa cười vừa nói.

Tần Huy đem cái gùi đeo trên lưng mình bỏ xuống, lại lấy ra một sợi dây thật chắc đem Dương Dật cột lên lưng mình. Đây là lần đầu tiên hắn đưa người đi lên cho nên phải làm như vậy để bảo đảm an toàn.

"A!!!" – Thời điểm Tần Huy bắt đầu cõng mình nhảy lên, Dương Dật liền trực tiếp thốt ra. Trước kia Trần Tĩnh cũng đã từng mang theo hắn bay qua bay lại, nhưng mà hướng lên trên nhảy thế này thì đây là lần đầu tiên. Dương Dật ôm chặt lấy Tần Huy, mặc dù biết rằng Tần Huy nhất định sẽ không để mình ngã xuống, thế nhưng trong lòng hắn vẫn có chút sợ hãi.

Gió tạt qua vù vù bên tai, qua chừng hai ba phút sau, Dương Dật đã đứng ở miệng sơn cốc, bây giờ ngay cả việc quay đầu nhìn xuống hắn cũng chẳng có dũng khí mà làm. Nơi này cách mặt đất rất cao, xác định là rất an toàn, làm gì có ai ăn no rảnh rỗi mà lại tự nhiên bò lên trên này làm gì cơ chứ.

Đợi đến khi Tần Huy đưa mình vào khá sâu bên trong, Dương Dật mới dám quay đầu lại nhìn. Đây là lần đầu tiên hắn được tận mắt nhìn thấy Nhất Tuyến Thiên thẳng tắp như vậy, vừa rồi, thời điểm ngẩng đầu lên nhìn hắn thấy bên trên nham bích mọc đầy dây leo, có nghĩ cũng chưa từng nghĩ lại có một nơi có cảnh sắc như thế này.

"Dương Dật, ngươi tự mình đi vào đi, ta xuống bên dưới đón hài tử. Nhà trúc ở ngay phía trước rồi, chỉ cần đi dọc theo con suối nhỏ là có thể nhìn thấy." – Tần Huy để Dương Dật ở miệng hang, chỉ cho hắn dòng suối nhỏ nói.

Nhìn sơn cốc yên tĩnh trước mắt, lại nhìn dòng suối chảy ra, hai bên là trúc mọc thẳng đứng, hắn cảm thấy phong cảnh nơi đây thật là đẹp. Vốn dĩ Dương Dật vẫn còn phân vân xem có nên đi Thượng Kinh hay không, bây giờ thì tốt rồi, nơi này ẩn nấp rất an toàn, quả thực giống như là thế ngoại đào nguyên, nếu như bây giờ có thể đem gà vịt mang tới thì còn tốt hơn nữa.

Dương Dật cũng không có quá nhiều tâm tình để thưởng thức phong cảnh. Tần Huy vừa rồi có nói qua, nhà trúc thì đã dựng xong rồi, nhưng mà vật dụng bên trong còn chưa có, cũng may là lúc nãy có mang theo bát đũa để trong gùi. Hắn xuôi theo dòng suối nhỏ đi lên phía trước, Tần Huy không đưa hài tử lên trước là bởi vì nơi này còn phải thu dọn qua một chút, cũng không thể để Tiểu Bảo đứng một mình ở một chỗ xa lạ như thế này được.

Đi khoảng năm phút đồng hồ, Dương Dật cuối cùng cũng nhìn thấy bên cạnh rừng trúc có hai gian nhà trúc, hắn nhìn nhìn. Gian nhà trúc nhỏ kia có lẽ là của Tần đại ca, dù sao nhà Tần đại ca cũng chỉ có hai người, mà nhà hắn lại có tới năm người, như vậy thì gian nhà có nhiều phòng hơn dĩ nhiên là nhà bọn hắn.

Dương Dật đi vào gian nhà trúc nhỏ trước, nơi đó quả nhiên chỉ có một phòng ngủ. Hắn lại chạy đến gian bên kia, vào tới nơi thì liền xác định đó là nhà mà Trần Tĩnh dựng, bởi vì bên trong có một gian phòng ngủ lớn, hai cái nhỏ hơn nằm ở hai bên, mà gian phòng ngủ lớn còn có cửa thông qua hai phòng nhỏ, đã vậy lại còn có cả hai chiếc giường con nữa.

"Cha!!! Ngươi có ở đó không?" – Bên ngoài nhà trúc truyền tới thanh âm mềm mại non nớt của Tiểu Bảo.

"Ta ở trong này." – Dương Dật vội vàng ở trong nhà đi ra, vừa ra đến nơi đã thấy Tần Huy ôm Tiểu Bảo, trên lưng còn đeo theo một cái gùi.

"Dương Dật, ngươi trông chừng Tiểu Bảo, thuận tiên sắp xếp mấy thứ này, lát nữa ta sẽ mang tiểu ca nhi lên." – Tần Huy vừa nói vừa buông Tiểu Bảo xuống, lại đem gùi đưa đến bên trong nhà trúc.

Rất nhanh tiểu ca nhi cũng được đưa lên, Tiểu Bảo thấy đệ đệ đã được mặt thêm một cái áo ba lỗ được đặt trong nhà trúc đang bò qua bò lại, mà cầu thang đi xuống dưới đã được đóng lại bởi một cánh cửa trúc phòng tiểu gia hỏa bị ngã xuống.

Dương Dật đem quần áo của Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều xếp vào trong rương để ở trong phòng ngủ, lại cầm chén đũa đặt lên tủ bát ở trong nhà bếp, dầu đèn mắm muối gì đó cũng đều xếp đặt cẩn thận. Hiện tại quan trọng nhất là trong nhà bếp còn chưa có bếp lò, vì thế Dương Dật đi ra phía trước nhà trúc đắp một cái bếp lò đơn giản bằng đất. Trời cũng đã tối rồi, phải mau chóng làm cho xong cơm tối.

"A Lặc, ngươi đem mấy thứ này đến sơn cốc đi, ta đuổi theo Trần Tĩnh. Ngươi phải nhớ rõ, nếu như ta chưa trở về thì buổi tối ngươi phải về Thường Thanh Các trông chừng, không nên bỏ lỡ mất Trần Tĩnh. Nếu có thời gian thì đem gà vịt trong trang viên tất cả đều chuyển đến sơn cốc." – Tần Huy bàn giao, nhắn nhủ xong liền cưỡi khoái mã đuổi theo Trần Tĩnh, thời điểm đem Dương Dật và tiểu ca nhi đến sơn cốc xong hắn đã không còn lo lắng đến việc có kỵ binh Tây Lương đi qua trang viên nữa rồi.

***

Trời chạng vạng tối Trần Tĩnh mới đuổi kịp kỵ binh phía trước, để không bị bọn chúng phát hiện, y đem ngựa cột vào trong rừng cây rồi dùng khinh công đuổi theo.

Ẩn nấp ở phía sau đoàn kỵ binh, y quang sát thật kỹ những người bị kéo theo đằng sau, vừa hy vọng có thể tìm được Dương Dật, lại vừa sợ hãi nhìn thấy hắn ở trong đoàn người, bởi vì, nếu như thấy Dương Dật trong số đó thì khẳng định hài tử không giữ được. Kỳ thực, Trần Tĩnh rất hy vọng lúc đó Dương Dật đã dẫn hài tử đi ra ngoài, như vậy bọn họ mới có thể tránh được một kiếp, mà y, tốt nhất chính là bỏ lỡ A Dật và hài tử. Có lẽ, lúc này đây hắn và bọn nhỏ vẫn còn đang ở nhà, như vậy y mới không cần phải lo lắng, tin rằng Tần Huy nhất định sẽ đưa bọn họ tới sơn cốc, chỉ cần đến nơi đó tất cả sẽ được an toàn.

Trời càng lúc càng tối, cuối cùng toán kỵ binh đã dừng lại, nơi này chính là phòng tuyến biên cảnh, kỳ thực, tính ra thì thảo nguyên bên này đã thuộc vào đất Tây Lương rồi. Buổi tối di chuyển trên thảo nguyên vô cùng nguy hiểm, ở nơi này thường xuyên có đàn sói đi qua, mỗi đàn đều có hơn trăm con soi, nếu vận khí không tốt đụng phải chúng thì vô cùng phiền toái.

Toán kỵ binh Tây Lương sau khi xuống ngựa thì lập tức tiến vào trong rừng thu thập củi khô, buổi tối đốt lửa là cách tốt nhất để xua đuổi đàn sói.

Màn đêm dần buông xuống, bóng tối bao trùm lên những dãy núi xa xa, tối hôm nay gió lớn, không trăng, ngay cả một ngôi sao cũng không có, xem ra có thể trời sẽ mưa.

Trần Tĩnh yên lặng ẩn núp trên một cây đại thụ cách đó không xa. May mắn, may mắn là y không có nhìn thấy Dương Dật, như vậy y càng có lòng tin là mình và A Dật đã bỏ lỡ nhau. Hiện tại, Trần Tĩnh quyết định phải giải quyết đám kỵ binh Tây Lương này, còn về phần những người dân Nam Nhạc kia, bọn họ nếu có thể sống sót thì tốt, còn không thì y cũng bất lực. Y muốn những tên kỵ binh Tây Lương này hiểu rõ, đã dám đến Nam Nhạc thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần chịu chết.

Đêm cũng đã khuya, hơn mười binh lính gác đêm vây quanh đống lửa bắt đầu ngủ gà ngủ gật, hẳn là bọn chúng tin tưởng tướng trấn thủ của Nam Nhạc, Trương Khang, sẽ không dám phái binh đến tập kích. Hiện tại chủ tướng cũng chẳng phải cái người so với cả quân Tây Lương còn mạnh hơn, Trịnh tướng quân, cho nên chẳng có gì phải sợ.

Trần Tĩnh chậm rãi tiếp cận, thân thể của y lóe lên một cái liền tới gần tên lính Tây Lương vẫn còn bảo trì được thanh tỉnh, một tay chưởng vào ngực, một tay bịt kín miệng hắn. Tên lính kia tuy rằng đã phát hiện Trần Tĩnh, con mắt trừng thật to muốn báo động cho đồng bạn của mình, nhưng cứ như vậy vô thanh vô tức chết đi. Hắn thật là chết không thể nhắm mắt, có ai dám tin là lại có người một thân một mình dám đến tập kích doanh trại của bọn chúng.

Chỉ mất một chút thời gian Trần Tĩnh đã giải quyết xong mười binh sĩ gác đêm đang mơ mơ màng màng. Đúng lúc đó một người Nam Nhạc bị bắt tỉnh lại, hắn nhìn nhìn Trần Tĩnh, cũng may, người này bởi vì lúc đó quá mức sợ hãi nên không kịp phản ứng, cứ ngồi ngây ra đó nhìn Trần Tĩnh đem một binh sĩ Tây lương đang ngủ cách hắn không xa bẻ gãy cổ.

"Suỵt..." – Trần Tĩnh làm một động tác ra hiệu đừng lên tiếng, người nọ rút cuộc cũng tỉnh táo lại, sắc mặt lộ rõ vẻ vui mừng gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu.

Giết người kỳ thực rất đơn giản, chẳng mất bao nhiêu thời gian Trần Tĩnh đã dễ dàng giết trên hơn phân nửa số binh sĩ Tây Lương vẫn còn đang ngủ say. Y biết rõ những tên lính này đều mới gia nhập vào quân Tây Lương, chưa từng trải qua chiến tranh cho nên không có khả năng có được sự cảnh giác cao độ giống như những lão binh.

Ngay tại thời điểm Trần Tĩnh đến gần tên đội trưởng, mấy người bên đó vậy mà đều là những binh lính lão thành, y chưa kịp hành động thì mấy người kia đã giật mình tỉnh lại. Lúc đó tên kia còn chưa nhìn đến Trần Tĩnh đã nắm lấy đao vung tới, đến cuối cùng y chỉ kịp giết chết 1 tên đứng gần mình nhất.

"Có địch tập kích!!! Có địch tập kích!!!" – Tên đội trưởng nắm lấy đại đao đề phòng nhìn chằm chằm vào Trần Tĩnh. Gã chưa từng thấy ai chỉ có một mình mà lại dám đột kích vào doanh trại, những tân binh mà gã vừa mới tuyển được đều đã bị giết chết, cũng may là thân vệ của mình đại đa số đều vẫn còn sống.

"Giết y, thưởng ngàn lượng bạc." – Đội trưởng quân Tây Lương cầm đại đao phóng về phía Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh cũng không bối rối, lúc y cùng với tên đội trưởng đội kỵ binh Tây Lương này so chiêu liền cố ý đánh ra một cái hư chiêu sau đó nhân cơ hội đó chém một đao vào bụng gã. Sau đó, y nhìn cũng chẳng nhìn tên đội trưởng kia, điên cuồng chém giết những tên kỵ binh còn lại. Kỵ binh không có ngựa hỗ trợ, sức chiến đấu yếu đi không ít, huống chi lại phải đối mặt với một người võ công cao cường như Trần Tĩnh, rất nhanh, ba mươi mấy người đã bị y giết đến đầu rơi máu chảy. Ánh trăng vốn dĩ trốn trong mây lúc này cuối cùng cũng lộ ra chút hào quang nhợt nhạt lạnh lẽo chiếu xuống thảo nguyên.

Hai mươi mấy người còn lại yên lặng nhìn Trần Tĩnh, hiện tại trên người y đều là máu tươi, khủng bố dị thường. Lúc này, chỗ y đứng là chính giữa một vòng người chết, máu trên mặt dọc theo má chảy xuống cuối cùng nhỏ từng giọt từng giọt xuống mặt đất.

"Cẩn thận..." – Mấy người Nam Nhạc đứng trước mặt Trần Tĩnh kinh hô, ánh mắt mở thật to nhìn về phía sau lưng y.

Lúc Trần Tĩnh phát giác được thần sắc của người phía trước khác thường, mặc dù không cảm giác được người tiếp cận mình nhưng Trần Tĩnh vẫn lấy con dao găm trên eo bên trái phi về phía sau lưng đồng thời lách mình rời khỏi vị trí đang đứng.

"Phập." – hai thanh âm vang lên cùng một lúc, đó là tiếng dao đâm vào da thịt, có khác thì chính là một cái đâm vào bụng địch nhân, còn một cái đâm vào sau lưng Trần Tĩnh, máu tươi rất nhanh loang ra đỏ một mảng. Trần Tĩnh nhíu mày, điểm vài cái vào huyệt vị trên lưng mình, tốc độc máu chảy ra lập tức chậm lại.

Nhìn hơn mười người dân Nam Nhạc tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ tiếc một số người khác sau khi tỉnh lại đã bị quân Tây Lương giết chết. Nhìn bọn họ có người vui vẻ cười to, có người lại khóc lớn lên trong lòng y cảm thán, vì sao đã là quân nhân lại còn có thể làm ra như chuyện như vậy kia chứ.

"Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, chỗ này là lãnh thổ Tây Lương, các ngươi mau chóng lên ngựa rời khỏi đây. Ở đây chết nhiều người như vậy, rất nhanh thôi mùi máu tươi sẽ dẫn đàn sói đến, chạy không nhanh chỉ có một con đường chết." – Trần Tĩnh đối với mấy người đang vui mừng đến phát điên kia nói.

Thấy bọn họ đã cưỡi ngựa rời đi, lúc này y mới nhẹ nhàng thở ra, kéo đến một con ngựa nhìn có vẻ tốt cũng cưỡi ngựa rời khỏi. Y tin rằng chỉ đến sáng mai thôi số thi thể này sẽ bị đàn sói dọn dẹp sạch sẽ.

Thời điểm đi ngang qua bờ sông, Trần Tĩnh liền nhảy xuống rửa ráy sạch sẽ, y hi vọng lúc nào Dương Dật cũng nhìn thấy mình trong bộ dáng sạch sẽ mà không phải là một thân đầy máu tươi.

Chạy về phía trước một đoạn, y nhìn thấy một người một thân áo trắng phía trước, trong lòng thầm nghĩ, không phải là Tần đại ca đó chứ, y nhớ là Tần Huy hôm nay cũng mặc đồ trắng.

"Tần đại ca, có phải là huynh không?" – Trần Tĩnh đến gần kêu lên một tiếng.

"Trần Tĩnh, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi. Ngươi đuổi theo không bao lâu thì Dương Dật và hài tử trở về, may là ngươi không sao. Sao lại có mùi máu thế này?" – Tần Huy hỏi.

"ta biết bọn hắn nhất sịnh sẽ không có chuyện mà." – Trần Tĩnh cao hứng hỏi. Lúc nghe đến việc Dương Dật và hài tử không xảy ra chuyện, một khắc này, y cảm thấy so với việc giết bọn lính Tây Lương thì việc này càng khiến y vui vẻ, tâm tình vẫn treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống.

"Tần đại ca, sao huynh lại đứng ở chỗ này?" – Lúc này Trần Tĩnh mới hỏi.

"Ngươi khoan hãy nói. Hôm nay trời tối quá, ta bị lạc đường, đã chạy vòng vòng ở đây hơn nửa buổi rồi. Mới vừa nãy còn không thấy ánh trăng, ngươi vừa xuất hiện một cái thì trăng cũng theo ra, nói không chừng là ta bị quỷ dẫn đường rồi cũng nên." – Tần Huy vừa cười vừa nói, tìm được Trần Tĩnh khiến hắn cũng nhẹ nhàng thở ra.

"Chúng ta mau trở về đi, vết thương trên người ta cũng không đáng ngại, chỉ bị lủng một chỗ nhỏ mà thôi, trở về băng bó là được." – Trần Tĩnh đáp.

Tần Huy xoay người lên ngựa, Trần Tĩnh cũng kéo dây cương, hai người song song nhanh chóng trở về nhà.

***

A Lặc đem những thứ trong trang viên đều chuyển đến tiểu sơn cốc, lại cố sức đem dê mẹ và hai con dê con đưa lên, về phần gà vịt, ngày mai chuyển cũng không gấp. Nhân lúc Dương Dật làm cơm tối, y cũng đem phần cá ở trang viên đem về. Hai người còn nói, nhờ đi bắt con cá lớn kia mà bọn hắn mới tránh được một kiếp, chính vì vậy Dương Dật định sẽ dùng thảm ướt bao lấy con cá rồi đem nó đến con sông lớn trong rừng cây phóng sinh để cảm tạ nó.

A Lặc cũng cảm thấy lời Dương Dật nói ra rất đúng, nếu không phải gặp được con cá lớn kia, y cũng không muốn bắt nó đem về để Dương Dật nấu, cũng nhờ vậy mà không đụng phải bọn người Tây Lương.

Trước khi trời tối, y chạy đến nhà Dương Dật, tìm một cái thảm lớn tẩm ướt rồi chạy đến rừng cây. Vũng nước đọng có con cá đã càng ngày càng cạn, nếu cứ để như vậy đến ngày mai khẳng định nó sẽ chết.

"Cá lớn ơi cá lớn, ngươi phải ngoan ngoãn đấy, ta giúp ngươi trở về trong nước, lúc đó ngươi cũng được tự do rồi." – A Lặc thật không ngờ con cá vậy mà lại rất phối hợp với mình, chỉ quẫy đuôi hai cái, sau khi được cái thảm ướt bao lại thì yên lặng nằm trong lòng A Lặc. Mãi đến khi y thả nó vào trong nước, nó mới quẫy đuôi làm bắn nước lên đầy đầu đầy cổ y.

"Ngươi đúng là cái đồ không có lương tâm, ta chính là cứu ngươi đó. Ta cứu ngươi ngươi lại còn vẩy nước đầy người ta." – A Lặc đứng ở trên bờ hét lớn, con cá kia chỉ quẫy đuôi vài cái lập tức biến mất tăm.

***

Bởi vì giữa trưa hôm nay Tiểu Bảo không ngủ, tiểu ca nhi cũng chỉ ngủ mỗi một chút, cho nên sau khi ăn cơm xong bọn chúng rất nhanh đã ngủ mất. Dương Dật ngồi dưới ánh đèn nhìn bầu trời tối đen, càng lúc lại càng không yên lòng. Sao đến giờ này rồi mà Trần Tĩnh vẫn chưa trở lại kia chứ. Hắn càng ngồi lại càng cảm thấy không yên, cuối cùng nhìn đến cái giỏ cá mà A Lặc đưa đến. Hắn quyết định phải kiếm việc gì đó để làm, nếu không cứ ngồi nghĩ ngợi lung tung thế này cũng không phải là cách.

Đem đèn đặt ở bên cạnh dòng suối nhỏ, lúc này mới đem cái giỏ đựng cá từ sân nhỏ cầm qua, sau đó hắn lại lấy thêm một cái rổ để đựng cá đã được thanh lý sạch sẽ.

Cá được cạo sạch vảy, móc hết nội tạng ra rồi cho vào trong nước rửa sạch, sau đó để vào trong rổ, rất nhanh sọt cá đã vơi dần, mà rổ cá được làm sạch cũng mỗi lúc lại đầy lên.

Bấc đèn cứ nhấp nha nhấp nháy, cá cuối cùng cũng thanh lý xong, từng con từng con được để lên một tảng đá lớn, Dương Dật dùng lá cây xà phòng rửa tay sạch sẽ. Cho đến bây giờ vẫn còn chưa thấy Trần Tĩnh trở về, ngay cả A Lặc và Tần đại ca cũng vậy. Ngồi ở nhà chính dưới ngọn đèn leo lắt nhìn bầu trời đen kịt, Dương Dật cảm thấy thân thể mỗi lúc lại lạnh hơn.

Lảm nhảm: Vậy là cũng đi đc nửa chặng đường rồi đó. Sẽ cố làm cho xong hiền thê trước tết để làm tiếp bình phàm, ha ha.

Dạo này ta bị ghiền tu tiên và mạt thế. Sau bộ này ai có hứng thú thì giới thiệu cho ta một bộ làm nha~

Chương 59

"Trần Tĩnh, ngươi bây giờ đi xem Dương Dật và hài tử trước hay là về thay quần áo? Trên người ngươi vẫn còn dính chút máu, lại còn ngửi thấy mùi máu tươi." – Tần Huy hỏi, lúc bọn họ về đến trang viên thì chỉ còn cách một canh giờ nữa là trời sáng.

"Ta đi thay quần áo đã, trong nhà đèn vẫn sáng, A Lặc ở bên trong đó phải không?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Ta sợ không tìm được ngươi, nếu lại còn bỏ lỡ khẳng định ngươi sẽ gấp chết, cho nên liền để A Lặc ở lại đây chờ." – Tần Huy nói, may là hắn lạc đường ở chỗ đó, nếu không thì thực sự là bỏ lỡ rồi.

Trần Tĩnh trở lại Thường Thanh Các cởi bỏ quần áo dính máu, lấy ra thuốc bột cầm máu, lại mang bôi thêm một ít thuốc mỡ vào. Dùng một tay vòng ra sau lưng bôi thuốc, y nhíu mày, thực sự rất đau, đã lâu lắm rồi y không bị thương như vậy cho nên có chút không quen.

Đổi một thân quần áo sạch sẽ, Trần Tĩnh đem một vài thức thuốc và mấy thứ mà Dương Dật để sót lại cho vào trong gùi vác lên tiểu sơn cốc. Còn riêng Tần Huy, đêm nay hắn ở lại Vọng Nguyệt Các với A Lặc.

Dưới ánh nến mông lung, nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi trên ghế, trong lòng Trần Tĩnh chợt co rút đau đớn, A Dật hẳn là đã rất lo lắng cho y, ngay cả khi y đến gần cũng không phát hiện ra.

"A Dật, ta đã về." – Trần Tĩnh đi vào trong nhà trúc, đặt cái gùi trên lưng xuống đi đến bên người đang ngồi ngốc trước mặt.

Trần Tĩnh quỳ một chân trên đất, đem mặt dán vào trên ngực Dương Dật, nơi đó có thể nghe rõ tiếng trái tim hắn đập rộn ràng, đây chính là thanh âm khiến y an tâm nhất. Thời khắc này, Trần Tĩnh vô cùng cảm tạ ông trời vì đã để người mình luôn tâm tâm niệm niêm không xảy ra chuyện gì.

"A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi đi đâu vậy? Sao bây giờ mới trở về? Ta còn tưởng ngươi đã xảy ra chuyện." – Dương Dật nói xong liền cúi đầu lộn xộn hôn lên mặt Trần Tĩnh.

"A Dật, ta không sao, phát hiện không tìm thấy ngươi và hài tử nên đuổi theo bọn người kia, xác định ngươi không có ở đó ta liền lập tức trở về. Ta không sao, thực sự không có việc gì." – Trần Tĩnh dung túng để cho Dương Dật loạn hôn lên mặt mình.

"A Tĩnh, ta muốn ngươi, hiện tại muốn ngươi." – Dương Dật đứng dậy nói.

Trần Tĩnh nhìn người đang thất thố trước mặt, có lẽ chỉ có như vậy mới có thể khiến A Dật an tâm, y cười gật đầu nói: "Được. Chỉ cần A Dật muốn, lúc nào cũng được."

Phốc một cái ôm lấy Dương Dật, Trần Tĩnh sải bước đi đến phòng ngủ của bọn họ.

Dương Dật vừa bị ôm lên liền ôm chặt lấy Trần Tĩnh, hắn hôm nay vô cùng lo lắng cho y, lúc ở trên vách đá lại bị dọa sợ, tuy nhìn bên ngoài như chẳng đó việc gì, nhưng kỳ thực chỉ là do hắn giấu quá sâu, không có biểu hiện ra mà thôi.

Vừa bị đặt lên giường Dương Dật liền muốn lấy lại quyền chủ động, kết quả lại để Trần Tĩnh đoạt trước, ngồi ở trên eo hắn.

"Ngoan, đừng nhúc nhích, để ta đến là tốt rồi." – Trần Tĩnh nói xong lập tức cởi áo ngoài của Dương Dật ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo lên lồng ngực trắng nõn của hắn, hai tay cũng không rảnh rỗi cởi quần hắn ra, một đường hôn xuống dưới cuối cùng dừng lại ở chỗ đã ngẩng đầu kia.

Dương Dật mãnh liệt hít vào một hơi, tay nắm thật chặt, lúc đầu lưỡi ấm nóng của Trần Tĩnh liếm đến tiểu huynh đệ của mình, huyết dịch toàn thân hắn đều dũng mãnh hướng đến chỗ kia, chỗ đó vốn trắng nõn cũng bắt đầu nhiễm lên một màu hồng nhạt.

Trần Tĩnh dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vài cái, từng ngụm từng ngụm phun ra nuốt vào gia hỏa đã trướng đại không ít.

Dương Dật thởi hổn hển chửi thề mấy câu, đẩy Trần Tĩnh một cái, hắn phải lấy lại quyền chủ động, người làm phu quân như mình không thể để ca nhi đè được.

Thời điểm nuốt vào thứ dịch tanh kia y cũng không kiên trì, thuận theo nằm xuống giường mặc kệ cho Dương Dật khai mở hai chân mình.

Lúc tiến vào Dương Dật có chút gấp gáp, cũng không giúp y khuếch trương giống như những lần trước.

Dương Dật nhíu mày, tuy rằng lần này hắn có hơi thô lỗ một chút, nhưng mà cũng không làm A Tĩnh bị thương, vừa rồi tiến vào cũng rất thuận lợi, sao đột nhiên lại có mùi máu tươi. Trước kia cũng từng có mấy lần như vậy, Trần Tĩnh cũng không bị thương, chẳng lẽ... Trần Tĩnh bị thương ở chỗ khác?

Hắn dừng lại động tác, cau mày hỏi: "A Tĩnh, có phải ngươi bị thương ở đâu không? Sao lại có mùi máu?"

"Khả năng là bên dưới bị thương thôi, không có việc gì, không đau. A Dật, mau làm a, đau ta mới yên tâm, mới có thể cảm giác ngươi vẫn còn ở ngay bên cạnh ta." – Trần Tĩnh vươn tay ôm lấy cổ Dương Dật, ngẩng đầu hôn lên khóe môi hắn. Tuy rằng mỗi lần Dương Dật di chuyển đểu đụng đến miệng vết thương của y, nhưng mà Trần Tĩnh tuyệt đối không muốn hắn dừng lại.

Nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật có thể cảm giác được y không an lòng. Hôm nay lúc không thấy mình và hài tử, phòng lại bị đập phá, như thế sao có thể không nghĩ đến chuyện xấu chứ, nhất định là Trần Tĩnh đã bị dọa sợ rồi. Nghĩ vậy, Dương Dật cũng không phân tâm nữa, ở trên người Trần Tĩnh truy cầu cực hạn khoái hoạt, nhìn Trần Tĩnh lộ ra vẻ sảng khoái hắn lại càng có cảm giác thành tựu.

Trời dần sáng, Dương Dật yên lặng nằm ở trong nực Trần Tĩnh ngủ ngon lành. Trần Tĩnh mở to mắt lẳng lặng nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, thân thể mệt mỏi vô cùng nhưng đầu óc lại thanh tỉnh, hưng phấn dị thường. A Dật và hài tử đều bình yên, thật tốt, thật sự rất tốt.

Trần Tĩnh cần thận đem đầu đang dựa vào ngực mình của Dương Dật chuyển đến bên gối rồi nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy. Tối hôm qua miệng vết thương bị động đến, chảy ra chút máu, y liền bưng tới một chậu nước đem vết máu bị dính lên giường trúc lau sạch sẽ.

Bên trên cái bếp lò bằng đất được đắp vội vàng đang đun nồi cháo, lại đi đến lấy sữa dê đem đi làm canh xong, lúc này y mới đến phòng ngủ của bọn nhỏ.

"Tiểu Bảo, dậy rồi à." – Trần Tĩnh vừa mới đi vào đã thấy Tiểu Bảo hai mắt to tròn nhìn mình.

"A mỗ, ngươi trở về rồi, Tiểu Bảo rất nhớ a mỗ." – Tiểu Bảo từ trên giường đứng dậy ôm lấy Trần Tĩnh, còn dùng cái đầu nhỏ cọ cọ cằm y.

"A mỗ cũng nhớ các ngươi. Tiểu Bảo nói nhỏ một chút, cha ngươi vẫn còn đang ngủ, đừng đánh thức hắn." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo nói.

Tiểu Bảo ngồi ở trên ghế ăn cháo. Sáng hôm nay a mỗ lại làm cá, có điều so với hôm qua thì thịt cá cứng hơn, hơn nữa con cá này cũng ít xương, nó có thể tự mình gắp ăn được, so với món cá thịt mềm tối qua cha làm thì không bằng, nhưng mà vẫn ăn rất ngon. Đối với nó thì như vậy là được rồi.

Trần Tĩnh ngồi xếp bằng trên sàn nhà trúc, múc từng muỗng từng muỗng thổi rồi mới đút cho hài tử. Tên nhóc Quân An xảo quyệt hơn một chút, luôn muốn giả mạo ca ca để được ăn nhiều hơn một miếng, bất quá, Trần Tĩnh cũng không có qua loa giống như Dương Dật, cho nên ở trước mặt a mỗ của mình tiểu gia hỏa sao có thể chiếm được tiện nghi của ca ca chứ.

Mới sáng sớm Tần Huy đã đưa A Lặc đi lên trấn, bề ngoài của A Lặc rất giống người Tây Lương, trải qua chuyện ngày hôm qua, để A Lặc ra ngoài cũng chỉ hứng lấy sự phẫn nộ của dân chúng mà thôi, cho nên Tần Huy đã để y lại trang viên thu xếp đồ đạc.

Cuộc chiến với Tây Lương cũng đã nổ ra, việc làm ăn trên trấn cũng chỉ có thể ngừng lại. Trần Tĩnh đã để Dương Dật ở lại tiểu sơn cốc thì Tần Huy cũng muốn A Lặc đến đó, vì vậy hiện tại phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Năm năm trước, Tần Huy đến nơi này vốn dĩ là để tòng quần, nhưng mà đợi đến lúc hắn vất vả trốn ra khỏi nhà, thoát khỏi sự ngăn cản của cha và đại ca chạy đến thì chiến tranh đã kết thúc. Lần này, hắn nhất định không thể bỏ lỡ nữa.

Sáng sớm nay lên thị trấn, mục đích của Tần Huy là đến chỗ Lý đại phu mua thuốc trị thương. Bọn nhóc Tiểu Bảo cũng cần phải dùng đến thuốc cảm, thuốc tiểu chảy, đó là mấy bệnh mà hải tử hay mắc phải, phòng bị trước thì tốt hơn, dù sao sau này mua thuốc cũng không dễ dàng như bây giờ.

"Tần Huy, ngươi đây là đến giúp hài tử nhà Trần Tĩnh mua thuốc đấy à. Một thời gian nữa ta cũng đi vào sâu trong núi ở, dù sao ở nơi này hỗn loạn cũng không an toàn. Chắc ngươi cũng biết núi Phương Viên chứ, nhà của ta ở trên đó, sau này dược liệu cũng không dễ mua nên ta sẽ tự mình đi hái, nếu như có chuyện gì thì đến đó tìm ta." – Lý đại phu nói với Tần Huy, ông cũng là nhờ Trần Tĩnh nên mới quen với Tần Huy như vậy.

"Ta biết rồi Lý đại phu, ông cũng phải cẩn thận một chút, thu thập rời đi sớm sớm, ông là đại phu duy nhất của trấn đấy. Thôi ta đi trước đây." – Tần Huy nói xong đi ra ngoài, hắn cũng đến mấy sạp hàng nữa mua các loại hoa quả, hạt giống, như vậy thì có thể trồng rau quả trong tiểu sơn cốc để tự cấp rồi.

A Lặc đem toàn bộ gà bắt lại, dùng dây cột chân chúng rồi ném vào trong lồng gà. Hôm nay, y muốn đem toàn bộ chúng đến sơn cốc. Đợi sau khi đem hết những thứ này về thì có thể đóng cửa trang viên rồi.

***

"Tiểu Bảo, ngươi trông chừng đệ đệ, đừng để cho chúng nó đánh thức cha dậy, đã biết chưa. A mỗ quay về trang viên lấy vài thứ." – Trần Tĩnh sau khi cho tiểu ca nhi ăn xong thì quay sang dặn Tiểu Bảo.

"Dạ, a mỗ." – Tiểu Bảo nhu thuận gật đầu.

Thời điểm trở lại trong trang viên Trần Tĩnh đã thấy A Lặc mỗi tay mang theo một cái lồng gà đi ra ngoài.

"Trần Tĩnh, ngươi quay lại rồi. Ta bây giờ đem gà qua đó, như vậy sau này mỗi ngày đều có trứng ăn. Đúng rồi, mấy thứ ngươi muốn đem đến tiểu sơn cốc ta cũng sắp xếp xong rồi đấy, để lát nữa ta về mang đi, ngươi đừng nên vác mấy thứ này." – A Lặc vừa cười vừa nói, y cũng biết tối hôm qua Trần Tĩnh bị thương ở lưng.

"Không sao đâu, chỉ bị thương nhẹ thôi, hiện tại đã không chảy máu nữa rồi, huống chi ta cũng đã băng bó, không có trở ngại gì cả. Ngươi cẩn thận một chút, mỗi lần mang một cái lên thôi." – Trần Tĩnh cười cười, y biết nếu thực sự đến sơn cốc ở, A Lặc mỗi ngày sẽ đến nhà y ăn cơm bởi vì Tần đại ca và A Lặc cũng chỉ có hai người, sẽ không chịu nấu cơm. Bất quá, thịt nướng A Lặc làm hương vị rất tốt, Tiểu Bảo và A Dật đều thích ăn.

Trần Tĩnh đem tinh mễ ở trong kho đóng thành từng bao, bột mì cũng được y đựng vào trong bao, ngay cả các loại đậu và cối đá y cũng muốn chuyển đi. Có cối đá là có thể làm được đậu hũ và rất nhiều thức ăn khác, Tiểu Bảo cũng rất thích ăn đậu hũ. Có lẽ bây giờ y phải đi mua thêm một ít dầu, số tinh mễ còn lại trong nhà dù có tăng thêm A Lặc và Tần đại ca cũng đủ ăn được hơn nửa năm rồi, hơn nữa cộng thêm gạo thô thì miễn cưỡng cũng chống đỡ được qua một năm nữa.

***

Tần Huy để cho lão trưởng quầy về nhà dưỡng lão, nếu như chiến tranh kết thúc mà ông nguyện ý trở lại thì hắn sẽ thu nhận. Lão trưởng quầy là người Thượng Kinh cho nên hắn cũng không muốn để ông phải chịu cảnh chết nơi đất khách quê người.

Đem toàn bộ tinh mễ có trong quán đóng vào bao, Tần Huy biết chỉ cần chiến tranh lan đến thì có tiền cũng chẳng mua được tinh mễ. Mới vừa rồi hắn đi mua đường và dầu, ngay cả muối giá cả cũng tăng lên gấp đôi, may mắn là trong quán rượu vẫn còn lại một chút, mang đến sơn cốc cũng đủ để bọn họ ăn được hơn nửa năm.

Từng bao từng bao tinh mễ đều đã được Tần Huy để lên xe ngựa, hắn còn đem dầu trà trong bếp tất cả đều rót vào một cái bình lớn, cũng đặt hai cái bình dầu lớn tròn bụng cao một thước mà mình mới mua được lên xe. Tính ra như vậy cũng đủ dùng trong vòng nửa năm, nếu tiết kiệm thì một năm cũng không thành vấn đề.

Đợi đến khi Tần Huy sắp xếp xong tất cả mọi thứ để lên xe ngựa thì Trần Tĩnh cũng đã đem toàn bộ tinh mễ và bột mì đóng vào trong bao. Tìm không được xe ngựa ở nhà, y liền đoán ra là Tần Huy đã đánh xe đi rồi. Muốn đưa những thứ này đến chân núi thì nhất định phải dùng đến xe ngựa chứ vác trên lưng thì chỉ có nước mệt chết, số đồ vật này cộng lại cũng phải gần ngàn cân chứ chẳng chơi.

Ngay tại thời điểm Tần Huy chuẩn bị đánh xe ngựa rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu thì một con bồ câu trắng bay đến đậu lên vai hắn. Thấy vậy Tần Huy lập tức dừng lại động tác, hắn biết rõ, nếu như không có chuyện quan trọng thì ca ca nhất định sẽ không truyền thư. Có điều, tốt nhất là đừng có gọi hắn trở về, nếu không Tần Huy quyết định sẽ không bao giờ trở về nhà nữa.

Từ trên chân bồ câu lấy xuống mảnh giấy, trên mảnh giấy nhỏ ấy viết không ít chữ, chỉ là cái thư này không phải là ca ca hắn, cũng chẳng phải của ca ca Trần Tĩnh mà lại là của đương kim hoàng thượng. Hoàng thượng bây giờ chính là Tam hoàng tử đã hạ bệ thái tử để lên ngôi năm đó. Trong thư viết, Trương Khang vừa mới bị quân Tây Lương giết chết, ngài ủy nhiệm cho Trần Tĩnh tạm giữ chức đại tướng quân thay Trương Khang trấn thủ biên cương. Thì ra tướng quân đã chết, khó trách, ngày hôm qua phát sinh chuyện như vậy mà quân đội Nam Nhạc lại chẳng có chút động tĩnh nào.

Trong lòng Tần Huy hiểu rõ, hiện tại Trần Tĩnh không nhất định sẽ nguyện ý đi đánh giặc. Chỉ là, chuyện này liên quan đến tính mạng của ngàn vạn bách tính Nam Nhạc, bức thư này phải nhanh chóng đưa đến tay Trần Tĩnh mới được.

"Giá giá giá..." – Tần Huy đánh xe ngựa nhanh chóng đi đến trang viên.

***

Nhìn bức thư trong tay, khó trách lại phát sinh chuyện như ngày hôm qua, quân Tây Lương đây là đang thăm dò xem đại tướng quân của bọn họ có thực sự chết rồi hay không. Nói như vậy thì toán khích khách được phái đến để giết đại tướng quân đều đã chết cả rồi nên hoàng đế Tây Lương mới phải làm như vậy để thăm dò Nam Nhạc. Theo tình huống mà hoàng đế từ Thượng Kinh truyền đến thì tình hình Nam Nhạc lúc này tuyệt đối không khả quan. Quốc gia bọn họ, phía đông giáp biển, phía nam là Đại Ngạo quốc, quốc lực tương đối mạnh, có điều bọn họ vẫn đang thu mình dưỡng sức, rất nhiều năm không có chiến tranh. Phía bắc lại là một quốc gia do rất nhiều dân tộc tạo thành, ca ca y đã đánh bọn họ rất nhiều năm cho nên không có khả năng khơi mào chiến tranh. Rất có thể bên phía Đại Ngạo quốc phía nam xảy ra vấn đề, nếu không ca ca đã có thể chạy đến bên này, cũng không đến lượt y phải tạm thay, Trần Tĩnh thực sự hy vọng là mình đã quá lo lắng.

Cười khổ thu lại tờ giấy, Tần đại ca muốn lên chiến trường, có lẽ y lại có thể vì Nam Nhạc mà đưa đến một vị đại tướng quân. Hai năm thời gian liệu có đủ không? Lần trước, khi cuộc chiến với Tây Lương nổ ra, bọn họ đã phải đánh suốt ba năm, khi đó ca ca của y chỉ mới mười ba tuổi đã phải lên chiến trường, mà y, năm đó mười lăm tuổi mới bắt đầu giằng co đạt được thắng lợi trên ý nghĩa. Về sau, ca ca lại đánh thêm hai năm nữa mới hoàn toàn đánh cho Tây Lương không ngóc đầu dậy được. Thật không ngờ mới qua ba năm mà Tây Lương đã lại lần nữa xâm phạm.

"Tần đại ca, huynh giúp ta đem những thứ này đưa đến tiểu sơn cốc, ba ngày sau đến quân doanh báo danh, chúng ta cùng nhau giết địch. Ta bây giờ đi nhìn A Dật một cái rồi đi luôn." – Trần Tĩnh nói.

"Ngươi không có tướng quân ấn thì đi làm sao được?" – Tần Huy hỏi, đám người trong quân đội có thể phục Trần Tĩnh được sao?

"Không sao cả, ta và ca ca giống nhau như đúc, phiêu kỵ tướng quân Tiểu Trần quen biết ta, tin là rất nhanh tướng quân ấn sẽ được đưa tới. Bất luận như thế nào cũng không thể để bọn người Tây Lương kia lại kiêu ngạo xuất nhập Nam Nhạc của chúng ta nữa." – Trần Tĩnh âm trầm nói ra, nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua trong lòng y vẫn còn sợ hãi.

***

Nhìn Dương Dật vẫn còn ngủ say, Trần Tĩnh ở trên trán hắn hôn lên một cái. Y thực sự hy vọng tình cảnh không tệ như những gì mình đã dự đoán, chỉ cần qua vài ngày nữa là ca ca có thể đến, mà y, chỉ cần tạm thay vài ngày mà thôi. Thời điểm bị Trần Tĩnh hôn, đầu lưỡi Dương Dật còn duỗi ra liếm liếm khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào rồi mới từ từ an tĩnh ngủ lại. Nhìn Dương Dật như vậy, Trần Tĩnh thật tâm không nỡ rời đi.

"Tiểu Bảo, a mỗ phải đi ra ngoài vài ngày, ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời cha, giúp cha chăm sóc tiểu đệ đệ. Đợi khi nào chiến tranh qua đi, chúng ta mới có thể trở về trang viên." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo, thực không muốn rời đi. Y bây giờ đã không còn là thiếu niên ngây thơ hiếu thắng năm đó, chuyện gì cũng muốn chứng tỏ mình mạnh hơn ca ca. Y hiện tại đã có gia đình của mình, có người mình yêu, còn có cả hài tử khả ái, nhưng mà, quốc bất an gia sao có thể yên ổn.

Trần Tĩnh đi rồi, Tiểu Bảo vẫn còn ngơ ngác đứng đó nhìn bóng a mỗ mình rời xa. Vì cái gì nó cứ có cảm giác lời a mỗ nói hôm nay rất nặng.

***

"Tần đại ca, A Lặc, Dương Dật và Tiểu Bảo ta đành nhờ mọi người chăm sóc rồi." – Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai A Lặc. Trần Tĩnh và Tần Huy đã nói qua mọi chuyện với A Lặc, nếu như lòng của y hướng về Tây Lương thì không thể để người ở lại chỗ này, cho nên trước khi đến quân doanh Tần Huy phải nói rõ mọi chuyện với y, nếu không thì đó chính là một tai họa ngầm.

"Trần Tĩnh, ngươi không cùng Dương Dật nói lời từ biệt sao? Như vậy liệu có được không?" – Tần Huy hỏi. Hắn thực sự không biết đến khi Dương Dật tỉnh lại thì phải làm cách nào giải thích chuyện Trần Tĩnh ra trận đánh giặc. chẳng hiếu sao trong lòng hắn lại cảm thấy đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn, thật quá kỳ quái rồi.

"Không được, mãi đến hừng đông hôm nay A Dật mới đi ngủ, hắn hiện tại đang ngủ rất ngon, không nên đánh thức. A Lặc, Tần đại ca, ta cầu hai người, đợi đến khi A Dật tỉnh lại hai người hãy nói uyển chuyển một chút. Gia hỏa kia nhất định sẽ tức giận, nhưng là, mọi người hãy giúp ta nói cho hắn thông suốt, còn có hài tử ở đây, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." – Trần Tĩnh nhìn trời cười nhẹ một cái, quay người nhanh chóng đi ra bên ngoài.

Lảm nhảm: A Tĩnh đúng là trung khuyển, trung khuyển, trung khuyển khuyển khuyển khuyển...

Chương 60

"Trần Tĩnh hỗn đản, ngươi đứng lại đó cho ta!!!" – Ngay lúc Trần Tĩnh vừa hướng ra bên ngoài đi không lâu thì Dương Dật hô to đuổi tới. Tên hỗn đản này vậy mà ngay cả nói cùng hắn một lời cũng không đã muốn đi mất, vừa rồi hắn lại còn nghe y nói cái gì mà để Tần Huy và A Lặc đến chiếu cố.

Trần Tĩnh đứng ở miệng sơn cốc thoáng dừng lại một chút, hình như vừa rồi y nghe được thanh âm của Dương Dật gọi mình, là ảo giác sao? Đáng lẽ giờ này A Dật của mình còn phải đang ngủ say sưa trên giường mới đúng chứ.

Đứng ở dưới chân núi, y ngửa đầu nhìn về hướng sơn cốc, chỗ đó có người mà mình luôn luôn tưởng niệm, bây giờ dù vẫn chưa rời khỏi nhưng y đã bắt đầu nhớ A Dật của y rồi.

Dương Dật vội vã chạy đến miệng sơn cốc đứng đón gió mạnh hét ầm xuống: "Trần Tĩnh!!! Ngươi đứng lại đó cho ta!!! Mau trở về!!! Ngươi không thể không quan tâm ta và hài tử như vậy."

Nhưng mà Dương Dật thực sự lại không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này, hắn thề là hắn không hề có ý định nhảy xuống, thật hơn cả vàng luôn, tất cả đều là do nham bích dưới chân quá trơn, nếu như bình thường dù có đánh chết hắn cũng không dám đến gần chỗ nguy hiểm như vậy. Hiện tại, Dương Dật cảm thấy mình thật sự đang bay rồi. Đáng tiếc, loại cảm giác này chỉ tồn tại được đúng một giây thôi, sau đó hắn lập tức hét ầm lên. Hắn không muốn ngã chết, hắn còn chưa có sống đủ đâu, sao có thể cứ như vậy mà ngã chết được chứ, ngàn vạn lần không được đâu, Dương Dật trong lòng gào thét.

Trần Tĩnh nguyên bản muốn rời đi thì nghe thấy tiếng kêu của Dương Dật, y vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hắn một thân quần áo đơn bạc từ miệng sơn cốc nhảy ra, trực tiếp rơi xuống. Trong khoảnh khắc đó, tim của Trần Tĩnh cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.

Trần Tĩnh lập tức nhảy lên nham bích, y sao có thể để bảo bối của mình ngã thành bánh thịt kia chứ, đương nhiên là không thể.

Lúc Dương Dật rơi xuống một nửa thì Trần Tĩnh đã tiếp được thân thể đơn bạc của hắn, giờ khắc này y mới yên lòng.

Dương Dật ôm chặt lấy Trần Tĩnh, vừa rồi đúng là bị hù chết, hắn còn tưởng lần này mình thực sự sẽ ngã thành thịt nát luôn ấy.

Sau khi Trần Tĩnh ôm Dương Dật hướng phía dưới rơi hơn mười mét thì đề khí lấy một hòn đá làm điểm tựa nhảy một cái, an toàn đáp xuống mặt đất. Lần này Dương Dật thực sự đã hù Trần Tĩnh sợ hãi, y không ngờ Dương Dật lại sợ mình rời đi nhiều đến như vậy. Từ chuyện cười đã chuyển thành hiểu lầm đầy mỹ hảo, Trần Tĩnh cũng lại càng thêm đau lòng Dương Dật.

"Ngươi muốn hù chết ta sao? Sao lại dại dột nhảy xuống như vậy hả?" – Trần Tĩnh trách cứ quát lớn vào mặt Dương Dật, nếu như y không dừng lại ở dưới chân núi, nếu như y không kịp đón lấy hắn hoặc đỡ không kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra, Trần Tĩnh thực sự không muốn nghĩ đến cảnh tượng ấy nữa.

Dương Dật vừa nghe thấy lời Trần Tĩnh thì biết y đã hiểu lầm rồi. Nhưng là, hắn cũng không muốn giải thích, hắn chính là vô lại như vậy, muốn để cho Trần Tĩnh biết nếu y dám rời đi mình và hài tử, hắn sẽ dám cứ như vậy nhảy xuống ngã chết cho y xem.

"Ngươi dám không để ý đến ta và hài tử, ta liền dám nhảy xuống cho ngươi xem." – Dương Dật hai mắt đỏ hồng trừng Trần Tĩnh nói, bộ dáng kia muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

"Ai nói ta không để ý đến ngươi? Ngươi đang nghĩ gì vậy chứ? Ta sao có thể cam lòng rời khỏi ngươi được. Tối hôm qua không phải chúng ta mới... chuyện đó sao, ngươi không cảm giác được trong lòng ta ngươi được đặt ở vị trí nào sao, hơn thế nữa, ta như thế nào có thể cam lòng vứt bỏ hài tử?" – Trần Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười gõ đầu Dương Dật. Hắn bình thường rất thông minh, vậy mà hôm nay lại làm loạn thế này.

"Vậy sao ngươi lại nói muốn để Tần đại ca và A Lặc đến chiếu cố ta, ngươi nhất định là muốn rời bỏ ta và hài tử nên mới có thể nói như vậy với Tần đại ca. Ta biết ta vừa đần lại vừa vô dụng, ngươi không còn thích ta nữa." – Dương Dật lớn tiếng kể rõ thiệt hơn với Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh thật không ngờ Dương Dật lại nghĩ như vậy, xem ra tiểu tử này vừa rồi tỉnh dậy nghe thấy mỗi câu kia cho nên mới nghĩ ngợi lung tung như thế.

"Không phải. Ta dù có không quan tâm đến bản thân cũng sẽ không rời bỏ ngươi và hài tử. Huống chi, thời điểm gả cho ngươi ta đã biết ngươi rất ngốc cho nên không cần phải băn khoăn ta vì những điều này mà rời bỏ ngươi." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, đem người chặt chẽ ôm vào lòng.

"Ta đưa ngươi về núi trước, chuyện này có chút gấp, lát nữa hãy để Tần đại ca kể cho nghe. Ngươi ở nhà phải ngoan ngoãn chăm sóc cho bản thân và hài tử, đợi đến lúc ta trở lại nhất định các ngươi phải bình an khỏe mạnh đấy." – Trần Tĩnh nói xong lại ôm lấy Dương Dật nhảy lên tiểu sơn cốc. Xem ra tiểu sơn cốc này vẫn chưa đủ an toàn, có lẽ phải nhờ Tần đại ca giúp làm một cái cửa mà dù A Dật có kéo hết sức cũng không mở ra được mới được. Thôi, cũng không cần phiền toái như vậy, chỉ cần đem cửa bít lại cao khoảng hai mét để A Dật không thể ra là được rồi. Như vậy đối với người khác không có gì bất tiện, mà bọn nhỏ như vậy cũng an toàn hơn rất nhiều.

Hai mắt Dương Dật đỏ hồng nhìn Trần Tĩnh đi xa, rõ ràng bọn họ vừa mới đoàn tụ vào sáng nay, hiện tại lại muốn tách ra, cũng không biết lần này Trần Tĩnh đi lúc nào mới có thể trở về. Ngay lúc này đây, Dương Dật đã bắt đầu lo được lo mất rồi.

Lúc Trần Tĩnh đi rồi, hắn vẫn cứ đứng đó trơ mắt nhìn Tần Huy. A Lặc biết việc này rất khó nói, y vẫn là đi trông hài tử thì tốt hơn, chuyện khó như vậy cứ để Tần Huy lo là được rồi. A Lặc không phúc hậu trốn mất, lúc quay đầu lại thấy Tần Huy trừng mắt liếc mình, y cứ coi như không nhìn thấy, tiêu sái mà đi.

"Dương Dật, ngươi cũng biết rồi đấy, lần này kỵ binh Tây Lương tập kích Nam Nhạc chúng ta. Tuy rằng số lượng kỵ binh không nhiều nhưng vẫn có không ít thôn xóm bị diệt. Đại tướng quân trấn thủ biên cương vừa mới bị ám sát cách đây vài hôm. Ngày hôm qua bọn chúng đến đây là để thám thính tình hình thực hư ra sao. Ở đây có thể đảm đương việc này cũng chỉ có Trần Tĩnh, y và đại ca của y là song sinh, lớn lên giống nhau như đúc, mới có thể chấn nhiếp Tây Lương và ngăn chặn những tướng sĩ không phục kia." Tần Huy có chút gian nan giải thích.

Nhìn người kia vẫn còn đang ngơ ngác, hắn nghĩ không biết lời mình nói Dương Dật có thể nghe vào được bao nhiêu.

"Dương Dật, ngươi có hiểu lời ta nói không? Nếu hiểu thì gật đầu." – Tần Huy đẩy đẩy Dương Dật một cái hỏi.

Dương Dật nhìn Tần Huy đáp: "Ta hiểu rồi."

Nói xong câu đó hắn cứ như người mất hồn mà đi mất. Tần Huy thởi dài, cảm giác trước và sau khi mình giải thích cũng y hệt như nhau, vẫn không thể làm hắn vui vẻ trở lại.

Đêm hôm đó Tần Huy hỏi một chút về chuyện của A Lặc, lúc này hắn mới biết thì ra y là từ Tây Lương trốn đến đây. Tuy rằng khinh công của A Lặc không tệ, nhưng mà công phu của y cũng chỉ là mèo ba chân. Đã hiểu rõ toàn bộ thì cũng không cần phải lo A Lặc và quân Tây Lương có quan hệ gì nữa, Tần Huy cũng có thể an tâm đến quân doanh tìm Trần Tĩnh.

Ngày hôm sau A Lặc và Tần Huy hai người đem toàn bộ gạo, bột mì chuyển đến tiểu sơn cốc. Với số lương thực này A Lặc và Dương Dật bọn họ có thể dùng đến cả năm rồi.

Dương Dật tuy rằng rất nhớ Trần Tĩnh, nhưng mà nếu bọn họ muốn trở về trang viên thì phải đem những kẻ xâm lược kia đuổi khỏi quốc gia. Hắn cũng không phải kẻ không biết suy nghĩ, tất cả mọi chuyện hắn đều có thể hiểu được, cho nên dù nhớ y, hắn cũng không thể ở trước mặt hài tử biểu hiện ra.

Sáng sớm hôm sau Tần Huy lại ở trước nhà trúc của Dương Dật đắp một cái bếp lò, lại làm thêm một cái tiểu đình để che gió tránh mưa, nếu không lúc trời mưa sẽ rất phiền toái.

Ba ngày rất nhanh trôi qua, A Lặc lưu lại sống ở chỗ này, Tần Huy đi đến quân doanh tìm Trần Tĩnh, tham gia chiến tranh bảo vệ quốc gia.

***

"A Lặc, thật là nhàm chán a." – Dương Dật đem số mộc nhĩ mà A Lặc chẳng biết hái ở đâu đang phơi nắng trên tảng đá vừa thu lại vừa nói.

"Đợi sau khi Tiểu Bảo và tiểu ca nhi tỉnh lại thì ngươi lại bận rộn thôi. À đúng, ta giúp ngươi đi hái ớt rồi đấy." – A Lặc đem một cái túi chứa đầy ớt đã chín đỏ đưa cho Dương Dật.

"Dương Dật, hay là ta đi bắt con cá, chúng ta làm cá chua cay ăn được không?" – A Lặc nhìn Dương Dật, từ sau khi ăn hết số cá bắt được đó, đã rất lâu rồi y không được nếm qua đồ gì có vị cay. Mấy ngày này, Dương Dật cũng chỉ nấu qua loa mấy món ăn, y đã thèm thịt muốn chết rồi.

Dương Dật nhìn mấy nốt mụn dưới khóe miệng A Lặc cười cười, tên này vậy mà không biết sống chết đòi ăn cay nữa cơ đấy.

"Mấy nốt mụn kia của ngươi không đau sao? Lại ăn cay nữa, lúc đó chúng nó nổi đầy mặt, Tần đại ca trở về không nhận ra ngươi thì thế nào? Còn dám ăn nữa không?" – Dương Dật vừa cười vừa nói.

A Lặc sờ lên nốt mụn trên khóe miệng, ngày hôm qua mới xẹp đi được một chút. Nghĩ đến việc mặt mũi mình toàn là mụn, A Lặc đành buông tha, thôi được rồi, cá chua cay gì đó cũng không tốt bằng Tần Huy.

***

Trần Tĩnh sau khi gặp Tiểu Trần tướng quân thì lại lần nữa học ca ca đeo mặt nạ lên chiến trường. Hiện tại số quân ở biên cảnh ước chừng có hơn mười vạn, kỵ binh chỉ có hai vạn năm, mà trong đó kỵ binh hạng nặng cũng chỉ có năm ngàn, bộ binh hạng nặng có ba vạn, còn lại đều là binh lính bình thường trong đó ước chừng có khoảng mấy ngàn hỏa đầu quân.

Nhờ có Tiểu Trần tướng quân giới thiệu, Trần Tĩnh lại ngay tại đó đánh ngã mấy tướng sĩ mạnh nhất trong quân, y lúc này mới chính thức tiếp nhận quyền khống chế quân đội. Mệnh lệnh của Trần Tĩnh rất nhanh được truyền ra, phòng tuyến biên phòng cũng nhanh chóng được xây dựng. Đêm đó, bộ binh ngay tại mấy chỗ trọng yếu đào hố hãm ngựa. Phải biết rằng, quân Tây Lương đa số đều là kỵ binh, hơn nữa đều là khinh kỵ binh*, mà Nam Nhạc bọn họ lại không có nhiều chiến mã tốt như vậy, cho nên vẫn luôn phải dùng bộ binh hạng nặng để đối phó với khinh kỵ binh của Tây Lương.

(*khinh kỵ binh: Kỵ binh hạng nhẹ)

Quân đội Tây Lương khi phát hiện ra bên mình có một tiểu đội kỵ binh trăm người bị diệt thì dừng lại hai ngày rồi mới lần nữa thăm dò Nam Nhạc. Chỉ là lúc này, quân Nam Nhạc vốn dĩ là rắn mất đầu đã khôi phục lại sĩ khí, đang đào bẫy rập chờ bọn chúng chui đầu vào.

Sau khi nghe tin tức thám tử truyền về, đêm đó Trần Tĩnh dẫn theo năm ngàn kỵ bị hạng nặng, hai vạn bộ binh hạng nặng ngay tại một chỗ địa thế khá trũng đem hai vạn khinh kỵ binh của Tây Lương trực tiếp bao vây chúng làm nhân sủi cảo. Đối với phiến thổ địa này, Trần Tĩnh vô cùng quen thuộc, còn quen thuộc hơn cả thủ lĩnh hiện tại của Tây Lương. Những kẻ này tuy rằng là lãnh đạo của Tây Lương, nhưng mà không quá hiểu rõ về quân sự, còn tên thủ lĩnh y cảm thấy rất mạnh thì năm đó đã bị ca ca giết chết rồi. Đối với cái kẻ hiện tại đang nắm quyền, Trần Tĩnh tin rằng chỉ cần cho y mấy tháng là sẽ có thể toàn bộ tiêu diệt bọn chúng.

Quân Nam Nhạc thắng một trận, lập tức sĩ khí đại thịnh, về phần Tây Lương bên đó thì đã áng binh bất động. Chỉ là qua năm ngày, y vậy mà lại nghênh đón phụ thân của mình.

"Phụ thân, sao ngài lại đến đây? Ca ca đâu?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Thái tử Đại Ngạo quốc kết bè kết phái khơi mào chiến tranh, có điều ngươi yên tâm đi, phía bên đó chắc không mất bao nhiêu thời gian là có thể dẹp yên được. Cái bát nước luộc lớn** kia rất nhanh sẽ bị ca ca ngươi múc xuống thôi." – Trịnh lão gia tử nói. Ông không phải là không yên tâm tiểu nhi tử lãnh binh không tốt, lần này đến đây mục đích quan trọng nhất là đến xem Dương Dật mà bạn già nhà mình vẫn luôn nhắc đến, đương nhiên một phần cũng là đến giúp tiểu nhi tử tọa trấn chỗ này.

(**bát nước luộc lớn: "Đại Ngao = 大傲 = dà ào" đọc giống với "Đại luộc = 大熬 = dà āo". Cha A Tĩnh cố ý đọc sai để chế nhạo đó mà =)) )

"Phụ thân, vậy chuyện của con phải làm sao bây giờ, hoàng thượng có thể hay không..." – Trần Tĩnh làm cái động tác cắt cổ, cái này cũng là học được từ Dương Dật đấy, y vẫn cảm thấy cái động tác này rất kinh điển.

"Yên tâm, không sao đâu. Hiện tại hoàng thượng là một người rất thánh minh, mà ca ca của ngươi lại không có nhi tử, Trịnh gia chúng ta đến thế hệ này coi như hết. Các ngươi ở lại chỗ này cũng tốt, thoát ly hoàng quyền cũng coi như là tự do tự tại." – Trịnh lão tướng quân cảm khái. Nhà ông đời nào cũng chỉ có độc đinh, ông cũng không phải không biết lý do vì sao lại như vậy. Mà ca ca của ông vì sao lại chết ông cũng tinh tường. Hiện tại, đây cũng là thời cơ tốt nhất để nhà ông có thể thoát ly hoàng quyền. Còn về con đường mà con trưởng ông phải đi như thế nào, tin tưởng rằng hoàng thượng cũng đã sắp xếp xong rồi.

"A Tĩnh, sau khi ca ca của ngươi trăm tuổi, hãy để cho Tiểu Bảo đứa nhỏ kia sửa họ Trịnh đi, như vậy vừa vặn rất tốt." – Lão gia tử nói, ông không thể thực sự để cho Trịnh gia tuyệt hậu được.

Trần Tĩnh nhìn nhìn phụ thân mình. Người khác nhìn vào thì thấy bề ngoài phủ Trịnh quốc công luôn cao cao tại thượng, lại không biết bên trong có bao nhiêu ngọt bùi cay đắng.

"Phụ thân, việc này con còn phải hỏi lại phu quân, nếu như hắn đồng ý tự nhiên con sẽ để Tiểu Bảo sửa lại họ Trịnh. Có điều nếu như hắn không đồng ý, nhi tử kế tiếp con sinh sẽ cho nó theo họ Trịnh." – Trần Tĩnh nói ra tính toán của mình.

"Tùy theo ý ngươi đi. Chỉ cần nhớ rõ sau này phần mộ tổ tiên Trịnh gia phải để người họ Trịnh tới tế bái là được rồi." – Trịnh lão gia tử vừa cười vừa nói, ông biết rõ Tĩnh ca nhi nhà mình đã nói là sẽ làm được. Nếu như sau này nó không sinh được tiểu tử nào nữa thì nhất định đứa nhỏ Tiểu Bảo kia sẽ mang họ Trịnh.

"Phụ thân, ngài cũng đừng nói mấy chuyện không vui nữa. Thân thể của gia gia và a mỗ thế nào rồi?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Ngươi nếu là hán tử thì tốt rồi, như thế nào cứ nhất định là ca nhi chứ. Đúng rồi, ta nghe nói ngươi đã diệt hai vạn kỵ binh Tây Lương đúng không. Nhà chúng ta dù là ca nhi cũng giỏi giang như vậy." – lão gia tử đặc biệt vui vẻ.

Hồi còn nhỏ, Trần Tĩnh vẫn luôn hy vọng nghe phụ thân nói những lời này, chỉ là, hiện tại đã nghe được nhưng lại không có cảm giác như lúc trước nữa, nếu có thì cũng chỉ là một chút phiền muộn mà thôi.

Ngày hôm sau y và quân sư của lão gia tử cùng thảo luận với nhau cả một ngày. Để sớm có thể chấm dứt chiến tranh trở về nhà, Trần Tĩnh quyết định một lần giải quyết sạch hơn mười vạn kỵ binh mà lần này Tây Lương phái đến.

***

"Sao trời lại mưa nữa rồi." – Dương Dật cảm thấy càng lúc càng nhàm chám.

"Dương Dật, ngươi nhìn xem hôm nay ta kiếm được gì này." – Trong tay A Lặc xách một con lợn rừng nhỏ ước chừng ba mươi cân.

"Buổi tối nay làm heo sữa quay đi, ngươi không phải nói là muốn ăn đó sao. Lần này ta tự thân động thủ làm đấy nhé." – A Lặc vừa cười vừa nói.

Dương Dật cảm thấy có chút kỳ quái nghĩ, chẳng hiểu A Lặc bị làm sao, từ khi Tần Huy rời đi, y liền biến thành một người ăn rất nhiều. Mà ăn nhiều thì thôi đi, lại còn ngày nào cũng muốn ăn nho chua, lại cả ăn cay, khẩu vị cũng biến thành kỳ quặc luôn.

"Hay quá, hay quá, Tiểu Bảo cũng muốn ăn." – Tiểu Bảo cao hứng mở cửa kêu lên. Bởi vì trời mưa có chút lạnh nên Dương Dật đem hài tử đều nhốt lại ở trong nhà.

"Vậy ngươi xử lý con heo này đi, ta đi nấu chút rau với cháo." – Dương Dật chỉ vào con lợn rừng vẫn còn đang động đậy nói. Hắn giết gà giết vịt hay là cá gì đó cũng được, chứ còn mổ heo việc này cũng quá sức hắn rồi, con heo lớn như vậy, tốt nhất là hắn cứ đứng xem thì hơn.

Dương Dật đặt một cái chậu xuống đất, chỉ thấy A Lặc lấy ra con dao găm cột ở bên hông cắt đứt yết hầu tiểu lợn rừng, máu tươi rất nhanh chảy ra, tiểu lợn rừng lớn tiếng kêu thảm. Đột nhiên, A Lặc buông nó ra chạy ra bên ngoài nôn mửa liên tục.

"Ọe... ọe..."

Từng tiếng từng tiếng đều khiến trong lòng Dương Dật cảm thấy khó chịu, chẳng lẽ A Lặc dầm mưa nên bị cảm mạo rồi? Không đúng, dù là cảm mạo thì cũng không thể nhanh như vậy được, trời vừa mới mưa, ngay cả tóc y cũng còn chưa ướt cơ mà.

Mà con tiểu lợn rừng kia còn chưa có tắt thở hẳn, vậy mà dãy dụa từ trên đất đứng dậy bỏ chạy.

"Cha! Tiểu trư chạy kìa!" – Tiểu Bảo chỉ vào tiểu lợn rừng đang lảo đảo chạy kêu lên. Dương Dật sau khi thấy cảnh đó thì nhanh chóng lấy nón đội vào đuổi theo.

Nhìn tiểu lợn rừng đang chạy trốn, A Lặc đúng là hữu tâm vô lực, vừa rồi y vẫn còn tốt lắm, cơ mà vừa ngửi thấy mùi máu tươi thì đột nhiên trong cổ họng lại dâng lên cảm giác buồn nôn. Hiện tại y cảm thấy mình sắp đem ruột nhổ ra luôn rồi, làm gì còn có khí lực mà đi bắt heo nữa chứ.

***

Trần Tĩnh yên lặng đứng dưới mái hiên nhìn cơn mưa nhỏ bên ngoài, không biết A Dật và hài tử bây giờ thế nào rồi. Y đã đi nhiều ngày như vậy, không biết A Dật đã quen với hoàn cảnh ở tiểu sơn cốc hay chưa, bọn nhỏ không biết thế nào.

"Ngươi không cần quá lo lắng, có A Lặc ở đó, Dương Dật và hài tử sẽ không gặp chuyện gì không may đâu." – Tần Huy nói. Hiện tại hắn chỉ là một kỵ binh bình thường, bất quá cũng chẳng sao, mộng tưởng muốn làm tướng quân mấy năm trước đã giảm đi không ít rồi. Lần này đợi chiến tranh chấm dứt, hắn vẫn nên cùng A Lặc sống cho thật tốt. Nếu như bây giờ mà hắn biết rõ tình huống của A Lặc, nói không chừng Tần Huy ngay cả kỵ binh cũng chẳng thèm làm, trực tiếp chạy về nhà luôn ấy chứ.

Hai người cũng hoàn toàn không ngờ tới trong sơn cốc đã xảy ra chuyện. A Lặc từ sau khi bắt đầu nôn mửa rất ít khi đi ra ngoài. Không biết vì sao y thường xuyên có cảm giác lực bất tòng tâm. Cũng may trước đó Dương Dật đã ở tiểu sơn cốc gieo trồng ít rau củ, bây giờ cũng lớn cỡ ngón tay. Hơn nữa hắn còn tìm được một ít măng mà hắn nghĩ mùa này không có, rừng trúc mọc dựa vào thạch bích rất mát mẻ cho nên vẫn có măng mọc lên. Chỗ măng này dù là chỉ nhỏ bằng ngón út, nhưng mà bất kể là xào hay nấu canh đều ăn rất ngon.

Chương 61

Mưa cứ như vậy rả rích kéo dài suốt năm ngày, dòng suối nhỏ bên trong sơn cốc chảy vô cùng siết, Dương Dật biết mùa mưa đã bắt đầu rồi. Cũng may là mấy ngày trước trời nắng đẹp hắn đã đem gần như toàn bộ đồ vật cần phơi nắng phơi qua một lần.

Trần Tĩnh cảm thấy rất cao hứng, đúng là ông trời đang giúp bọn họ bớt việc. Ở Nam Nhạc và Tây Lương có một chỗ giao giới, lúc thời tiết khô hạn thì đó chỉ là thảo nguyên bình thường, nhưng đến khi mưa nhiều thì nó lại biến thành một cái tử vong chi địa. Chỗ đó là do tám năm trước Trần Tĩnh ngoài ý muốn phát hiện ra, mà đội thương buôn của Nam Nhạc và Tây Lương cũng chưa từng đi qua nơi đó cho nên căn bản không có ai biết rõ. Nếu như kế hoạch này có thể thành công thì bọn họ có thể dễ dàng giải quyết được quân Tây Lương.

Hiện tai y phải đi kiểm tra xem chỗ kia có phải giống như những gì mình dự đoán hay không, quân Tây Lương nếu như mất chiến mã thì vốn không phải là đối thủ của bộ binh Nam Nhạc.

"Các ngươi mau theo ta." – Chạng vạng tối, Trần Tĩnh dẫn theo năm mươi thân vệ của lão gia tử nhà mình đi thăm dò xem thử chỗ đó thật sự có thể hay không ngăn cản được chiến mã chạy trốn, bởi vì đây là việc cơ mật cho nên càng ít người biết càng tốt.

"Tướng quân, lần này sự sẽ thành rồi." – Năm mươi thân vệ và Trần Tĩnh yên lặng nhìn chiến mã dần biến mất trên đồng cỏ. Cỏ mặc dù chỉ mọc cao hơn đầu gối bọn họ, nhưng mà muốn đi qua rất gian nan, mỗi bước đi đều bị cỏ giữ lại, lại thêm nước mưa làm đất lún xuống vây hãm bước chân của ngựa, hiện tại muốn thoát ra cũng không dễ dàng.

"Chỗ này ước chừng rộng khoảng năm trăm mét, nơi chính thức có thể lún xuống vây hãm ngựa là bên này, khoảng ba trăm mét. Nếu như chúng ta có thể đem kỵ binh Tây Lương dẫn vào thì trận chiến này nhất định sẽ thắng. Đến lúc đó, trong vòng hai mươi năm nữa bọn chúng cũng không có lực mà tái chiến. Tây Lương vốn sống theo từng bộ lạc, sau trận chiến không còn hán tử lao động, nam hài tử dưới mười tuổi cũng chẳng còn bao nhiêu, hơn nữa lại phải đối mặt với đàn sói trên thảo nguyên, như vậy không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể hồi phục nguyên khí."

Trần Tĩnh nhìn thoáng qua lần cuối nơi có thể nuốt trọn mười vạn đại quân, không, Tây Lương hiện nay cũng chỉ còn lại tám vạn kỵ binh mà thôi.

"Trở về đi, ta tin rằng Tây Lương cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ngày mai thám tử của bọn chúng sẽ biết được kế hoạch của chúng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ ở chỗ này giao chiến. Chỉ cần để bộ binh của chúng ta ở phía trước khiêu chiến, sau đó giả vờ thua chạy loạn, quân Tây Lương nhất định sẽ truy theo, lúc đó chỉ cần dẫn chúng đến phiến tử vong chi địa này, bộ binh của ta sẽ tiêu diệt gọn." – Trần Tĩnh nói.

***

Nhìn A Lặc vất vả nôn mửa, Dương Dật không biết phải làm thế nào cho ổn. Chẳng biết làm sao lại bị bệnh thế này, hiện tại hắn căn bản là không dám để y rời khỏi sơn cốc, bây giờ hắn biết đi nơi nào để tìm đại phu bây giờ.

"A Lặc, ngươi rút cuộc là bị làm sao vậy? Sao lại cứ nôn không ngừng như thế chứ." – Dương Dật ôm lấy tiểu Quân An đang leo vào lòng mình nói.

"Ta cũng không biết, hình như là từ cái hôm ngửi thấy mùi máu tươi thì bắt đầu bị." – A Lặc nói xong thì đi tìm bình dấm chua của Dương Dật múc một chén nhỏ rồi uống cạn, uống xong y mới cảm thấy tốt hơn, dạ dày cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Ngươi đã nôn thành như vậy rồi mà còn uống rượu, không muống sống nữa hả?" – Dương Dật kêu lên.

A Lặc nhìn cái chén trong tay mình, lại nhìn cái bình, khó trách Dương Dật lại hiểu lầm, đúng là cái bình đựng dấm kia cùng bình đựng rượu là cùng kiểu.

"Ta uống là giấm, không phải rượu. Cũng không biết vì sao uống cái này vào lại cảm thấy tốt hơn." – A Lặc có chút kỳ quái nói.

Dương Dật vừa nghe được lời của y thì sững sờ. Không thể nào như vậy chứ? A Lặc thực sự có rồi? Hắn nhớ lại một chút, đúng là khi đó Trần Tĩnh cũng rất thích ăn nho chua. Vừa nghĩ đến đó hắn liền sáng tỏ, tiểu tử này nhất định là có mang rồi, khó trách mỗi ngày y lại cứ đòi ăn hết cái này đến cái kia như vậy.

***

Đúng như những gì Trần Tĩnh đã đoán, hai ngày sau, nhìn kỵ binh Tây Lương từng tên từng tên một vất vả từ trong nước đạp lên cỏ leo ra, bộ binh của bọn họ chỉ cần đứng sẵn trên bờ từng đao chém xuống, đơn giản như cắt củ cải vậy.

Còn những kỵ binh muốn lui về sau thì sớm đã bị bộ binh hạng nặng đẩy vào tử vong chi địa. Những tâm binh đó nhìn thấy chiến hữu ngã xuống ngựa, sớm đã luống cuống tay chân, làm sao còn có thể đối kháng được với bộ binh hạng nặng của Nam Nhạc nữa.

"Cứ đơn giản như vậy đã xong rồi?" – Tần Huy có chút khó tin nói, hắn còn chưa có giết đã nghiện thì trận chiến này đã xong.

"Nếu như không có nơi này, cũng không biết phải mất bao nhiêu tính mạng binh lính mới có thể đuổi chúng đi được." – Trần Tĩnh thở dài nói, mặc kệ là người dân Nam Nhạc hay Tây Lương thì đó cũng đều là mạng người cả.

"Phụ thân, con phải trở về rồi, chuyện ở đây liền giao cho ngài. Thám tử của chúng ta phái đi cũng đã đưa tin về, Tây Lương hiện tại đã không còn khả năng phái binh đến nữa. Hơn nữa những bộ lạc kia cũng đã bắt đầu di chuyển vào sâu trong thảo nguyên rồi." – Trần Tĩnh nói với lão gia tử.

"Ngươi nếu rảnh thì mang hài tử và Dương Dật đến đây, nhất là tiểu ca nhi đấy, ta còn chưa có được nhìn thấy chúng đâu. À phải rồi, a mỗ ngươi có gửi đến một ít quần áo cho hắn, chừng nào rời đi thì đến chỗ ta mà lấy." – Khóe miệng lão gia tử co giật một cái nói. Bạn già của ông cũng thật là, ông vốn dĩ còn cho rằng mấy bộ đồ kia là làm cho Tĩnh ca nhi nhà mình. Thế nhưng thật không ngờ lại là làm cho phu quân của nó. Lão gia tử cảm thấy hán tử kêu Dương Dật kia cũng thật là đáng thương.

Trần Tĩnh gật gật đầu, y thật không ngờ là a mỗ vẫn còn nhớ làm quần áo cho Dương Dật, đoán chừng là phu quân nhà y lại sắp sửa tạc mao rồi đây.

Lưng đeo bao vải, Trần Tĩnh và Tần Huy cùng nhau trở về. Tần Huy cũng biết ở chỗ này không còn địch nhân để giết nữa, mà hắn, hiện tại mới biết mình yêu thích cuộc sống nhàn nhã sinh hoạt biết bao.

***

Hiện tại chuyện gì A Lặc cũng làm không được cho nên chỉ có thể giúp Dương Dật trông chừng hài tử để hắn đi trồng rau. Mưa đã tạnh hai ngày, hạt giống gieo trên đất cũng đã nảy mầm. Thời gian trước, số rau củ Dương Dật trồng được đã bị mưa làm cho chết úng hết, chỉ còn lại một chút cũng coi như rất tốt rồi.

Con tiểu lợn rừng ngày đó A Lặc bắt được, Dương Dật chỉ cắt một ít đem nướng ăn, số còn lại hắn lấy đi làm thành tương vừa cay vừa mặn, như vậy có thể để ăn rất nhiều ngày mà không sợ bị hư. Hiện tại số tương đó đều được đặt ở trong bình, mỗi lần nấu mì Dương Dật sẽ trộn một ít vào, A Lặc ăn cảm thấy rất ngon miệng.

"A Lặc, ớt của chúng ta sắp hết rồi, lần sau nếu ngươi muốn ăn cay cũng chỉ có thể trộn tương thôi." – Dương Dật nói với A Lặc.

"Sao lại hết nhanh như vậy? Ngày mai ta sẽ về trang viên hái." – Không có đồ cay đồ chua sao y có thể ăn ngon được chứ, mà số thịt heo dùng làm tương kia thì bởi vì quá mặn, ăn nhiều không tốt cho nên Dương Dật cho y ăn rất hạn chế.

"Hái cái lông a. Nếu như lúc xuống núi ngươi bị trượt chân té xuống thì ta phải đi đâu tìm một A Lặc khác trả lại cho Tần đại ca hả?" – Dương Dật nhất quyết không đồng ý.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải ta bây giờ càng lúc càng kỳ quái rồi không? Sớm biết như thế thì lần trước đã mang lên nhiều ớt hơn rồi. Như thế nào Trần Tĩnh lại không mang lên nhiều nhiều chút chứ." – A Lặc hữu khí vô lực, lương thực mang đến đầy đủ vậy mà lại quên không mang theo ớt khô.

Dương Dật đem một tô canh có đậu hũ, đậu hũ chiên, rau giá, măng tươi và mộc nhĩ đặt lên bàn. Hiện tại, mỗi lần nấu thức ăn hắn chỉ nấu mỗi một món, như vậy ít tốn sức lại đơn giản, không có Trần Tĩnh ở đây nên hứng thú nấu ăn của hắn bay hết sạch. Cũng may là tiểu tử A Lặc này cũng dễ ăn, chỉ cần cho y đồ cay và nho chua là được, Dương Dật nghĩ thầm, A Lặc đúng là rất dễ nuôi nha.

"Dương Dật, khi nào thì chúng ta mới có thịt dê nướng ăn a. Ta muốn ăn thịt nướng." – A Lặc chấm miếng đậu hũ chiên vào dấm nói.

"Ngươi cũng biết là ta không thể xuống dưới đó mà A Lặc. Trừ phi A Tĩnh hoặc Tần đại ca trở về, nếu không thì ngay cả một chút thịt cũng không còn để ăn đâu."

A Lặc phi thường muốn đem cái con dê đực nhỏ kia giết đi nhưng Dương Dật lại muốn ăn tiết kiệm chỗ cá khô và thịt khô còn trong nhà đợi A Tĩnh và Tần Huy. Nếu như ăn hết rồi mà bọn họ vẫn chưa về thì lúc đó sẽ đem con dê đực nhỏ giết ăn, dù sao thì cũng có hai con, mà hiện tại hài tử nhà hắn cũng đã ăn được cháo bột rồi, giết một con cũng để bọn họ ăn được mấy tháng.

Hai người kia sao vẫn còn chưa trở về nữa nhỉ? Tần đại ca, ngươi vẫn là mau chóng trở lại đưa vị này xuống dưới kia đi. Thời điểm A Tĩnh mang thai cũng không có phiền toái như A Lặc đâu. Ở đây rất nhanh ngay cả thịt vụn cũng không còn rồi, mấy con gà con vịt kia thì tuyệt đối không thể giết được, mấy thứ đó là hắn giữ lại để bồi dưỡng cho hài tử. Hiện tại, mỗi ngày A Lặc đều ăn một quả trứng gà, cũng may là gà vịt nhiều, mà ở đây cũng lớn cho nên cũng đủ trứng cho bọn hắn ăn.

"Cha, Tiểu Bảo muốn ăn đậu hũ chiên." – Tiếng kêu của Tiểu Bảo kéo suy nghĩ đang phiêu đến tận đẩu tận đâu của Dương Dật trở lại.

A Lặc sau khi nghe được thì gắp một khối cho Tiểu Bảo. Y bây giờ cũng bắt đầu rất phiền não, không xuống núi được thì không kiếm được mấy thứ khác để ăn. Cũng chẳng biết là gần đây bị bệnh gì, sao lại cứ thèm ăn như vậy chứ.

"Các ngươi làm cái gì ăn ngon đấy." – Trần Tĩnh người vẫn còn ở phía xa đã lớn tiếng cười hỏi.

"A mỗ, ngươi trở về rồi! Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết luôn!" – Tiểu Bảo quăng đũa đi chạy ra bên ngoài, thấy vậy Trần Tĩnh lập tức ôm phốc lấy nó.

"Tần Huy!" – Phản ứng của A Lặc so với Tiểu Bảo cũng không khác lắm, y vứt đũa, trực tiếp dùng khinh công phóng qua, cũng không sợ đột nhiên ngã xuống.

Dương Dật thì cứ ngơ ngác đứng đó nghiêng đầu nhìn Trần Tĩnh, hai mắt mở to, chớp cũng không chớp một cái.

Trần Tĩnh ôm lấy Tiểu Bảo đi đến bên cạnh hắn: "A Dật, ta đã trở về."

"A Tĩnh, ta nhớ ngươi muốn chết." – Dương Dật rút cuộc cũng vứt đũa ôm chặt lấy Tiểu Bảo và Trần Tĩnh.

Tiểu Bảo bị kẹp ở giữa có chút buồn bực, nó vụng trộm từ trong lòng a mỗ của mình trượt xuống đi đến xem mấy thứ mà a mỗ mang về. Tiểu Bảo đáng thương đã rất lâu không được ăn đồ ăn vặt, cũng đã rất lâu không có kẹo mạch nha để ăn rồi.

Dương Dật kiễng chân hôn lên, hắn nhớ Trần Tĩnh muốn chết, chỉ sợ y ở trên chiến trường xảy ra chuyện, biết võ công thì sao chứ, dù sao dao kiếm cũng không có mắt.

Hôn xong, hắn lập tức kéo lấy Trần Tĩnh kiểm tra từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài hết một lượt rồi mới yên tâm.

"Đúng rồi, Trần Tĩnh, Tần đại ca đâu rồi? Có trở về không? Mấy ngày nay ta cảm thấy hình như A Lặc có rồi, hắn cứ nôn liên tục, lại còn thích ăn nho chua, cũng không biết có đúng hay không nữa." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh.

"Ngươi sao không nói sớm? Trong hai tháng đầu thai chưa ổn định, có thể hài tử sẽ gặp chuyện không may, ta phải đi tìm Tần đại ca nói đã. Tiểu Bảo, ngươi đang làm cái gì đó? Chỗ đó là quần áo của cha ngươi, không có thức ăn đâu." – Trần Tĩnh nói với Tiểu Bảo vẫn đang cố gắng mở túi hành lý của mình ra.

Lúc trở về nhà, Trần Tĩnh nghĩ, thật không ngờ một người như Tần đại ca sau khi nghe thấy A Lặc đã có hài tử thì lại trở nên trì độn như vậy. Mà không riêng gì hắn, A Lặc cũng biến thành ngốc luôn, lúc y trở về thì hai người vẫn còn ngây ra, chưa lấy lại được tinh thần.

"A mỗ, sao lại không mua đường đường cho con?" – Tiểu Bảo bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Trần Tĩnh, ở chỗ này không thú vị gì hết, cũng không thể đi lên thị trấn mua đồ ăn vặt.

"Tiểu Bảo muốn mua đường đường sao? Nếu muốn thì Tiểu Bảo phải đem võ công luyện thật tốt, như vậy mới có thể bay xuống sơn cốc đi mua đường đường." – Thế là từ đó trở đi Tiểu Bảo liền hăng hái cố gắng luyện võ, mục tiêu chỉ là vì có thể đi xuống dưới trấn nhỏ mua kẹo đường mà thôi, chứ tiểu hài tử như nó thì đào đâu ra cái mộng tưởng vĩ đại gì cơ chứ. Sau này, khi Tiểu Bảo nhớ tới đoạn thời gian mà a mỗ dạy nó luyện võ, lại nhớ tới mục tiêu luyện thành võ công của mình là xuống núi mua đường kẹo ăn, nó liền cảm thán tiểu hài tử đúng là dễ bị lừa. Lại qua nhiều năm sau nữa, hài tử của Tiểu Bảo cũng giống như vậy, vì cái gì mà giấc mộng của bọn nó đều là luyện tốt võ công để đi mua đồ ăn vậy chứ.

Từ sau khi trở về Trần Tĩnh liền bắt đầu dạy Tiểu Bảo học võ. Tiểu gia hỏa kế thừa thiên phú của y, học rất nhanh. Vì để tiết kiệm thời gian, Trần Tĩnh đã coi Tiểu Bảo như Dương Dật mà dạy. Quả nhiên có thiên phú và không có thiên phú hoàn toàn khác nhau, chỉ trong vòng năm ngày Tiểu Bảo đã có cảm giác, mười ngày đã có thể tự mình vận dụng, lúc này Trần Tĩnh mới dạy nó tâm pháp, khẩu quyết. Đứa nhỏ Tiểu Bảo này tuy rằng không thể lý giải được nhưng lại có thể nhớ kỹ.

Từ khi quân đội Nam Nhạc thắng lợi, người trong trấn nhỏ vốn đã chạy hết cũng lục tục trở về một ít, tuy rằng không có khả năng náo nhiệt được như trước kia nhưng cũng đã đỡ tiêu điều, ít ra thôn dân cũng đã đi chợ nhiều hơn, cũng có thể mua được đường kẹo. Tần Huy đã mang A Lặc trở lại trong tiệm, hắn bây giờ cao hứng muốn điên luôn rồi, mỗi ngày đi đường đều có cảm giác bay bổng. Sinh ý của quán rượu bây giờ không được tốt như lúc trước, có điều chẳng sao cả, Tần Huy hắn hiện tại cũng không thiếu tiền.

Tuy rằng ngày nào Trần Tĩnh cũng trở về trang viên quét dọn, nhưng y cũng không có ý định chuyển về đó, bởi vì lúc này thời tiết quá nóng, hài tử nếu xuống đó có thể bị nổi rôm. Trước kia Tiểu Bảo cũng bị nổi không ít, đứa nhỏ kia mỗi đêm đều không được ngủ ngon, toàn thân ngứa ngày lại không thể nói, thật sự là chịu tội. Y dự định đến khi thời tiết mát mẻ hơn mới lại chuyển xuống.

"Chúng ta khi nào mới có thể chuyển về trang viên nha, Tiểu Bảo ở chỗ này rất nhàm chán." – Tiểu Bảo nắm lấy góc áo Trần Tĩnh kêu lên. Tiểu tử này mỗi ngày đều chỉ nghĩ đến kẹo mạch nha của nó thôi.

"Ngày mai a mỗ muốn đưa các ngươi xuống núi đi gặp gia gia, Tiểu Bảo có nhớ gia gia không?" – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo hỏi. Hai ngày nay thời tiết mát mẻ hơn một chút, phụ thân y muốn gặp tiểu ca nhi và Dương Dật. Bản thân y vốn đã không thể làm một nhi tử tận hiếu cho nên dĩ nhiên là muốn dẫn A Dật và hài tử đi gặp lão gia tử.

Tiểu gia hỏa hiện tại đã có thể vận chuyển nội lực rất tốt, tin rằng năm nay Tiểu Bảo có thể luyện đến tầng thứ hai, rút cuộc y cũng có thể bỏ xuống tâm tình phiền muộn khi dạy A Dật. Mỗi ngày y đều giúp A Dật chăm sóc kinh mạch, lại giúp hắn vận chuyển nội lực. Có điều, đáng tiếc là hắn vẫn cần y đem nội lực vận chuyển một vòng trong cơ thể, nếu y không giúp đỡ, số nội lực Dương Dật có sẽ cứ một mực ngốc luôn ở trong đan điền của hắn. Trần Tĩnh không thể không cảm thán, cái tư chất kém đến nghịch thiên này của A Dật đúng là trăm năm khó gặp a.

Lảm nhảm: Từ giờ mình sẽ đổi xưng hô của nhóc Tiểu Bảo thành "con". Dù sao ngẫm đi ngẫm lại để xưng hô "ta – ngươi" thấy cũng kỳ (mặc dù đúng là ở TQ thì cha mẹ con cái anh chị ông cố nội bà cố ngoại gì cũng xưng "ta – ngươi" hết). Mà tại vì lười quá nên chỉ sửa từ chương này trở đi thôi, mấy chương trước thì... thôi bỏ đi :v

Mấy hôm nay mắt mũi cứ kèm nhèm, đột nhiên lại nhớ đến cái hồi đau mắt đỏ ko thể mở nổi mắt để đọc đam, phải tìm đến audio đam mỹ, tự nhiên lại muốn làm audio đam mỹ ghê. Cơ mà bộ này dài quá, cái giọng mình lại nghiêm túc quá, chẳng biết có nên làm ko.

Chương 62

"A Tĩnh, ngươi nói cái gì? Ngày mai chúng ta đi gặp gia gia của Tiểu Bảo sao?" – Dương Dật sau khi nghe lời Trần Tĩnh nói thì cả người đều có chút mơ hồ, đây là đi gặp nhạc phụ sao? Phải làm sao bây giờ? Lão gia tử là quân nhân, hắn làm cách nào mới có thể khiến lão gia tử yêu thích mình được đây? Lão gia tử người ta chắc cũng không có thích sắc đẹp như nhạc mẫu đi, dù sao có một nhạc mẫu như thế thôi cũng đã giày vò hắn quá sức rồi. May mắn lần này nhạc mẫu không tới, chỉ đưa quần áo đến, chứ nếu tới thật thì Dương Dật không biết phải làm thế nào luôn.

"A Dật, ngươi đừng bày ra bộ dáng như trời muốn sập xuống có được không. Phụ thân ta rất dễ thân cận, ngươi không cần sợ hãi, nếu như ngươi lớn lên cao lớn thô kệch mới là phiền toái đó. Nhìn ngươi tay chân mảnh khảnh thế này cha ta làm sao dám tùy tiện động đến ngươi chứ, nếu động bị thương thì ông lấy đâu ra người để giao phó cháu ngoại nào." – Trần Tĩnh thấy bộ dạng buồn rầu của Dương Dật thì buồn cười nói, A Dật nhà y lúc nào cũng rất đáng yêu, dù là cau mày nhìn cũng vẫn đẹp. (anh có cần phải khen chồng như vậy không *khinh bỉ*)

"Hi vọng là được như ngươi nói, chứ nếu không cha ngươi muốn giáo huấn ta thì ta khẳng định là xong đời luôn." – Dương Dật vẫn cảm thấy rất lo lắng.

Nhìn bộ dạng xoắn suýt của Dương Dật Trần Tĩnh lắc đầu, chắc hẳn là do a mỗ thật sự hù hắn sợ rồi. Bất quá, lần này đi Trần Tĩnh vẫn chọn lấy mấy bộ quần áo mà a mỗ mình làm để A Dật mặc. Tuy rằng y biết cho dù là mình cũng không muốn mặc mấy bộ y phục kia, nhưng mà không thể phụ tâm huyết của lão nhân gia nên cũng đành phải để A Dật chịu khổ chút. Bất quá, y chọn mấy bộ màu xanh và màu đen, so ra nhìn vẫn khá hơn hồng nhạt, xanh lá cây nhiều.

Xe ngựa đã sớm dừng dưới chân núi, bởi vì tức giận Trần Tĩnh khi đã chọn loại quần áo kia cho mình nên tối quá Dương Dật đã giày vò y không ít. Chỉ là dù vậy thì y cũng chẳng tức giận, A Dật tính khí vẫn trẻ con như vậy, giận một lúc rồi cũng cho qua thôi, nhìn xem, bây giờ không phải đang rất vui vẻ mà ôm lấy tiểu Quân An sao. Bất quá, tối qua đúng là hắn đã dày vò y đến thảm, đến bây giờ mà xương sống thắt lưng của y vẫn còn có chút đau, mà cái chỗ phía dưới kia cũng không được thoải mái cho lắm.

Ba đứa nhỏ cộng thêm cả Dương Dật đã lên xe, Trần Tĩnh hất roi đánh ngựa xuất phát.

Nhìn nhi tử của mình đi vào, trong tay còn ôm theo một tiểu tử béo béo, không đúng, là tiểu ca nhi béo béo, lão gia tử cảm thấy thực cao hứng. Còn người mặc bộ trường bào màu đen do bạn già của ông làm kia chắc hẳn là phu quân của ca nhi nhà ông rồi. Nhìn hắn như vậy khó trách bạn già của ông lại một mực lẩm bẩm bên tai là không cho phép hù dọa hắn, không cho phép khó xử hắn, lại càng không cho phép khi dễ hắn, quả nhiên là do bộ dáng có chút yếu đuối.

"A Dật, mau đi nhanh một chút, đừng có lề mà lề mề nữa, chỉ có một đoạn đường thôi, dù ngươi đi chậm thì cũng vẫn phải tới." – Trần Tĩnh quay đầu lại kêu.

"Gia gia, Tiểu Bảo tới thăm ông này!!!" – Tiểu gia hỏa đi ở cuối cùng, thời điểm nhìn thấy gia gia của mình thì nhanh như một cơn gió chạy đến, gia gia và a ma trong lòng Tiểu Bảo mang ý nghĩa chính là thật nhiều thật nhiều đồ ăn vặt mà nó thích nha.

Lão gia tử nhìn thấy Tiểu Bảo chạy về phía mình, khuôn mặt vốn không có biểu tình gì liền lộ ra tươi cười.

"Tiểu gia hỏa, chạy chậm một chút, ngã xuống rất đau đấy." – Lão gia tử đi về phía trước vài bước đem nhóc béo ôm lấy. Trong trí nhớ của Trần Tĩnh, từ trước đến này ông chưa từng đối với nhi tử của mình để ý đến vậy, ngay cả loại ngữ khí thương tiếc như thế này cũng chưa từng đối với y và ca ca nói qua.

Trần Tĩnh kéo Dương Dật đang ôm tiểu Quân An đến trước mặt lão gia tử. Nhìn mặt người trước mắt, Dương Dật cảm thán, khó trách Trần Tĩnh lại đẹp trai như vậy, hóa ra là y giống cha, lão gia tử bộ dáng đúng thật là không kém chút nào.

"Phụ thân, đây chính là phu quân của con, hắn gọi là Dương Dật." – Trần Tĩnh kéo Dương Dật đến nói.

"Phụ thân hảo." – Đây là tướng quân đó, một tướng quân vô cùng uy nghiêm đó, Dương Dật hắn trong nội tâm vô cùng khẩn trương, người nhạc phụ này nếu xem hắn không vừa mắt thì phiền toán lớn rồi.

"Ừ, vào đi." – Lão gia tử nhìn người mà Trần Tĩnh dẫn đến, cái người này có chỗ nào giống hán tử a, nhìn thế nào thấy cũng giống một ca nhi, bộ dáng so với bạn già của mình năm đó còn đẹp hơn vài phần. Ngẫm lại thì ông thấy cũng không có gì, dù sao ca nhi nhà ông mà muốn tìm được một người có năng lực hơn nó đúng thực là quá khó khăn, cái người trông tuấn tú xinh đẹp thế này tính ra cùng với con ông coi như là rất xứng đôi rồi. Trong lòng lão gia tử cảm thấy khá thỏa mãn, nhìn có vẻ hán tử kia còn rất nghe lời con ông nữa chứ.

Một nhà mấy người ngồi ở khách phòng trong phủ đại tướng quân, hiện tại Trịnh lão gia tử ngồi ở chủ vị, Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi ông, thân thể nho nhỏ của nó hết chồm qua phải lại chồm qua trái lấy điểm tâm, đây chính là do gia gia đặc biệt chuẩn bị cho nó ăn đấy.

"Ngồi đi, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" – Trịnh lão gia tử thanh thanh yết hầu tận lực ôn hòa hỏi. Ông cũng không muốn hù dọa phu quân của ca nhi nhà mình làm gì, nhìn thế nào cũng thấy so ra yếu đuối hơn bạn già của ông năm đó. Ông còn nghe nói, lần trước lúc ca nhi nhà ông trở về nhà, hán tử kia còn sinh bệnh, cái thân thể kia sao lại nhược như vậy chứ. Cũng may là ba đứa nhỏ xem ra rất không tệ.

"Bẩm phụ thân, ta năm nay hai mươi tuổi." – Dương Dật ổn định lại tâm tình đáp. Khí thể của người đã từng trên chiến trường chém giết không ít địch nhân đúng là không giống với trong tưởng tượng của hắn. Có điều, Dương Dật hình như đã quên mất Trần Tĩnh cũng mới từ chiến trường trở về, nhưng hắn lại chẳng có chút mảy may sợ sệt nào.

"Ấy vậy mà so với Quân Di còn nhỏ hơn mấy tuổi, khó trách Quân Di lại sủng ái ngươi như vậy. A mỗ ngươi còn nói, ngươi sủng ái hán tử nhà mình y như sủng ái hài tử vậy." – Trịnh lão gia tử hơi hơi giật khóe miệng chuyển trọng tâm câu chuyện về phía nhi tử nhà mình.

Trần Tĩnh cũng không cảm thấy có gì mất mặt, chỉ là nghe phụ thân mình nói vậy thì cũng cảm thấy hơi xấu hổ một chút. Y chính là thích sủng ái A Dật của mình như vậy.

"Các ngươi đi đường cả ngày chắc cũng đói bụng rồi, đã đến đây thì cứ theo bồi lão đầu tử ta đây đi. Được rồi, trước tiên đến nhà ăn ăn cơm trước đã rồi nói, hai tiểu ca nhi chắc cũng đói bụng lắm rồi, đi cho bọn chúng ăn chút cháo trứng đi." – Lão gia tử ôm lấy Tiểu Bảo, tiểu tử béo này trên miệng trên mặt toàn là vụn bánh, xem ra trên đường đến đây bị đói, huống chi là tiểu ca nhi, khẳng định chúng nó cũng bị đói rồi. Nhìn hai đứa nhỏ gặm ngón tay đến là vui vẻ ông thầm nghĩ.

Buổi tối, Dương Dật nằm ở trong ngực Trần Tĩnh, tay lại bắt đầu ở trên người y sờ loạn, hài tử đã sớm được dỗ cho ngủ ngon lành. Trời cũng đã khuya rồi, lúc này Dương Dật mới nhận ra mình và tiểu ca nhi giống nhau, ngủ không quen giường. Ấy vậy mà tên nhóc Tiểu Bảo kia thì ngược lại, giống y như cỏ dại ném đâu cũng được, chỉ có hai tiểu ca nhi là làm ầm ĩ cả buổi tối thôi.

Vốn dĩ bình thường cứ đến tối cho ăn no xong là hai tên nhóc song sinh kia sẽ ngoan ngoãn đi ngủ. Chỉ có đêm nay, không biết xảy ra chuyện gì, hai tiểu gia hỏa cứ một mực đưa tay chỉ ra bên ngoài, cặp mắt to tròn nhìn chằm chằm gian phòng mà bọn nó sắp ngủ, theo ý chúng nó là hoàn toàn không muốn ngủ.

Dương Dật hỏi Trần Tĩnh rút cuộc hài tử làm sao vậy, y chỉ nói, hài tử đã lớn, đã có nhận thức, nhất là những nơi mà chúng đã từng ở. Đây không phải là gian phòng quen thuộc của chúng nó cho nên hai tiểu gia hỏa không chịu ngoan ngoãn đi ngủ.

Hai người bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể đem hai đứa nhỏ rõ ràng đang ngáp nhưng lại cứ hướng ra bên ngoài kia đi ngủ.

Trần Tĩnh vừa nằm xuống giường thì đã ngủ mất, hôm nay y đánh xe cả ngày, cảm thấy có chút mệt mỏi, lại thêm đêm hôm qua không được ngủ ngon nên mới như vậy.

Bởi vì cả ngày ở trên xe ngựa Dương Dật đã ngủ, hoặc cũng có thể là vừa rồi đang ngủ lại bị đánh thức cho nên hắn hiện tại thanh tỉnh vô cùng. Bò tới trong ngực Trần Tĩnh, nghe tiếng tim đập bình ổn của y, Dương Dật cảm thấy đặc biệt an tâm. Tuy rằng nhìn lão gia tử rất uy nghiêm, nhưng qua một buổi tiếp xúc, hắn cũng không còn lo lắng việc ông sẽ không thích mình nữa. Gắn tin rằng yêu ai yêu cả đường đi, ông đã thích nhóc béo nhà hắn như vậy, ánh mắt nhìn tiểu ca nhi lại tỏ ra rất hài lòng, cho nên Dương Dật tin rằng mình cũng sẽ nhận được chút vầng sáng của hài tử.

Ngủ không được, lại chẳng có việc gì làm cho nên cánh tay vốn coi như an phận của Dương Dật lại bắt đầu có chút không thành thật vói vào trong ngực Trần Tĩnh sờ lên sờ xuống, cảm giác quần áo Trần Tĩnh đang mặc có chút cản trở tay hắn.

Dương Dật dứt khoát đem áo ngủ của Trần Tĩnh cởi bỏ, cả người dán vào trên người y hắn mới cảm thấy thoải mái. Bình thường ở nhà buổi tối đi ngủ Trần Tĩnh đều cởi trần, thật không ngờ đi ra ngoài một chuyến tiểu tử này lại mặc đồ đi ngủ, đối với chuyện này Dương Dật cảm thấy bất mãn vô cùng.

Đầu lưỡi đảo qua điểm nhô lên trước ngực Trần Tĩnh, ngón tay lại xoa xoa bên còn lại, vốn đang không ngủ được rút cuộc hắn cũng tìm được việc để làm.

Nhìn nhìn Trần Tĩnh không có chút phản ứng nào, Dương Dật cảm thấy không cam tâm, ngậm viên hồng đậu đã bị hắn xoa nắn đến cứng rắn kia hung hắn hút vài cái.

Trần Tĩnh nhíu mày một cái, tay để lên cái đầu trên ngực mình xoa xoa.

"A Dật có muốn không?" – Trần Tĩnh nói mang theo dày đặc giọng mũi.

"Ta ngủ không được, ngươi ngủ đi, không cần để ý đến ta, đợi lát nữa lại buồn ngủ ngay ấy mà." – Thời điểm đem Trần Tĩnh đánh thức hắn đúng là có chút xoắn xuýt. Cả đêm hôm qua y đã không được ngủ ngon, hôm nay lại còn phải đánh xe rồi chăm sóc hắn và hài tử, khẳng định là rất mệt mỏi rồi, hắn đúng là não bị co rút nên mới quấy rầy y mà.

"Ừ." – Trần Tĩnh đáp một tiếng rồi lại nhắm mắt ngủ. Nhưng mà, cái xúc cảm ướt át khi bị lưỡi liếm loạn trước ngực, lại còn thêm cái tay cứ sờ soạng lung tung, y dù sao cũng chẳng phải người chết, sao lại không có cảm giác được chứ.

"A Dật, ngươi muốn làm hay muốn ngủ." – Trần Tĩnh thấp giọng hỏi.

Dương Dật nghĩ nghĩ, ngủ không được thì cũng phải ngủ, nếu cứ sờ sờ thế này sẽ sờ ra lửa mất. A Tĩnh tối nay đích thực là cần phải nghỉ ngơi, hắn không thể cứ ích kỷ muốn làm gì thì làm được.

"Ta muốn ngủ." – Dương Dật cọ sát ngực Trần Tĩnh nói.

"Ừ, vậy ngủ đi." – Bàn tay lớn của Trần Tĩnh xoa nhẹ đỉnh đầu Dương Dật hai cái, ngay lúc hắn đang nghĩ xem làm thế nào để ngủ thì y ở trên cổ hắn điểm nhẹ một cái. Ngay lập tức, người nguyên bản vẫn đang thanh tỉnh liền tập tức chìm vào mộng đẹp.

Trước khi đi gặp Chu Công đánh cờ, Dương Dật nghĩ, lần sau hắn tuyệt đối sẽ nói là muốn ngủ một cách bình thường chứ không phải là để Trần Tĩnh điểm huyệt. Hắn tình nguyện không ngủ được đi sờ sờ Trần Tĩnh chứ không muốn bị bức ngủ như thế này chút nào. Kỳ thực... cái phương pháp trị mất ngủ này, Dương Dật nghĩ cũng là một cách trị mất ngủ rất tốt.

***

Lão gia tử tuy rằng không cùng Dương Dật nói chuyện nhiều, nhưng ông vẫn luôn đứng dưới mái hiên nhìn Trần Tĩnh, Tiểu Bảo, Dương Dật và tiểu ca nhi một nhà ồn ào. Đối với một người đã đến tuổi như Trịnh tướng quân mà nói, dù là thứ gì so ra cũng không quan trọng bằng việc nhìn thấy con cái mình một nhà vui vẻ sung sướng.

"Tướng quân, ngài đã rất nhiều năm không được vui vẻ như thế này rồi." – Quân sư đứng ở bên cạnh Trịnh lão tướng quân nói. Lão đã cùng tướng quân cùng nhau chinh chiến hơn ba mươi năm, lúc biết tin Trịnh tiểu tướng quân bị thương, rất có thể không sinh được con nữa, lão gia tử chưa từng một ngày được vui vẻ. May mắn là ông trời đã trả lại một đứa con cho ông.

Trịnh lão tướng quân không nói gì thêm, nhưng cứ nhìn ánh mắt ôn hòa hướng vào trong sân kia cũng có thể dễ dàng nhận ra, tâm tình ông bây giờ rất tốt.

Tiểu ca nhi và Tiểu Bảo đều đã ngủ, hiện tại Dương Dật ở chỗ này đã rất thân quen. Ở đây là quân doanh, căn bản là chẳng có ca nhi nào, đương nhiên không tính Trần Tĩnh, làm gì có ai dám cùng y đùa giỡn kia chứ. Bất quá, Dương Dật lại không giống vậy, hắn là hán tử, bộ dáng lại đẹp, tất cả đều tò mò không biết vì sao hán tử kia lớn lên lại đẹp như vậy, thật sự là chưa từng thấy mấy ai đẹp được như thế.

"Dương Dật, Trần Tĩnh có ở đó không? Con của ngươi ngủ rồi à? Hôm nay đội chúng ta phải đi cày ruộng, ngươi có muốn đến xem không? Cái cảnh hơn mười con trâu cùng cày một lúc không phải lúc nào cũng gặp được đâu đấy." – Tiểu Trần tướng quân cười cười thăm dò tiến đến hỏi. Từ trước tới giờ cậu vẫn không hề nghĩ đến việc hán tử của Trần Tĩnh lại dễ thương như vậy. Tất cả cũng đều là do cậu lỡ miệng, trong lúc quá chén đã mơ hồ đáp ứng mấy huynh đệ tốt của mình đem Dương Dật đến cho bọn họ gặp mặt. Nếu như để Trần Tĩnh biết được cậu nhất định sẽ chịu không nổi, chết người như chơi, người khác không biết chứ cậu thì biết rõ, người này so với ca ca của y còn lợi hại hơn ấy.

"Trần Tĩnh đi đến chỗ phụ thân, còn hài tử thì đều ngủ cả rồi." – Dương Dật từ trong sân đi ra, trước kia hắn cũng đã từng thấy trâu cày ruộng rồi, nhưng mà cái cảnh hơn mười con trâu cùng cày thì chưa gặp bao giờ. Dù sao bây giờ cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, hài tử cũng vừa mới ngủ, phải một lúc lâu sau mới tỉnh cho nên đi xem một chút cũng được.

"Ngươi có muốn đi xem không?" – Tiểu Trần tướng quân hỏi.

"Được rồi. Chỗ đó có xa không? Ta không thể đi quá xa được, một lúc sau nhất định phải trở về." – Dương Dật nói.

Hắn hôm nay cưỡi một con ngựa khá là ôn hòa, đây cũng là do mùa xuân vừa mới học được.

Đi một lúc đã nhìn thấy một đám binh sĩ đang cùng một chỗ nói cười nhốn nháo. Bởi vì trong quân người rất nhiều, lương thực quốc gia đưa tới cũng không có rau củ tươi mới gì cho nên bọn họ đã sửa sang một miếng đất bên ngoài thành, trồng lấy một vườn rau thật lớn để trồng rau quả theo mùa, như vậy thì không cần phải lúc nào cũng chỉ ăn một món.

"Ta cũng thử xem." – Dương Dật kéo một con trâu cày đi về phía trước, phía sau có một binh sĩ đứng giữ lưỡi cày, rất nhanh một đường cày đã xuất hiện. Hắn nhìn nhìn một lúc, tuy rằng không bằng máy cày được cơ giới hóa như kiếp trước, nhưng như thế này cũng nhanh hơn dùng sức người sới đất nhiều lắm.

"Ô? Tay của ngươi làm sao vậy Tiểu Dịch?" – Dương Dật bắt lấy cánh tay của binh sĩ trẻ tuổi đang điều khiển lưỡi cày hỏi. Hắn nhìn thấy trên cánh tay đầy cơ bắp của Tiểu Dịch mọc ra rất nhiều nốt giống như nốt đậu, nhìn rất giống bệnh thủy đậu của kiếp trước.

Tiểu Dịch ngượng ngùng cười cười, mặt đỏ hết cả lên, ngay cả đầu cũng cúi thấp đến tận ngực.

***

"Trần Tĩnh, ngươi mang hài tử trở về đi, nửa năm nay đừng cho bọn nó ra ngoài. Ngươi xem đi, đây là tin tức mà a mỗ ngươi đưa tới." – Lão gia tử cầm thư giao cho Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhìn nhìn nội dung trên tờ giấy, trong lòng kẽ co lại, đây là thiên hoa. Năm đó y cũng bởi vì nhiễm thiên hoa mà thiếu chút nữa đã chết. Trần Tĩnh vẫn còn nhớ rõ, năm đó y mười tuổi, đã có rất nhiều người đã chết vì thiên hoa. Cũng may là lúc đó công lực của y cũng đã có chút thành tựu cho nên đối mặt với tử vong suốt hơn mười ngày cuối cùng cũng có thể qua khỏi.

Trần Tĩnh cũng còn nhớ, a mỗ đã từng đặc biệt dặn y, Dương Dật chưa từng bị thiên hoa, dặn y phải cẩn thận một chút, nếu không với thân thể của hắn, nhiễm phải bệnh này làm sao có thể sống qua được. Còn có ba đứa nhỏ, đều chưa từng bị thiên hoa, tuy rằng Tiểu Bảo đã bắt đầu luyện công, nhưng mà tiểu ca nhi lại nhỏ như vậy, làm sao có thể sống sót được. Nghĩ đến đó, đột nhiên y cảm thấy cả người lạnh như băng.

Đúng rồi, đúng rồi, y có thể đem Dương Dật và hài tử trở về sơn cốc, nếu như bọn họ đều không ra ngoài thì làm sao có thể lây dịch thiên hoa được chứ.

"Phụ thân, một lát nữa con sẽ đem hài tử trở về, chắc một thời gian dài nữa không thể để Dương Dật và Tiểu Bảo bọn chúng đến thăm phụ thân rồi. Đợi khi nào bệnh dịch qua đi con lại đến thăm ngài." – Trần Tĩnh nắm chặt nắm đấm nói, y tuyệt đối không thể để cho hài tử và A Dật nhiễm phải thiên hoa.

Lảm nhảm: Chỉ còn khoảng hơn 100 trang word nữa là xong hiền thê cho nên mình sẽ tập trung làm xong bộ này trước rồi tới bình phàm ha :))

Chương 63

"Dương Dật, tên kia hẳn là đang ngượng ngùng đấy. Bởi vì hắn đi vắt sữa bò uống, kết quả chưa được uống bao nhiêu sữa thì lại bị nhiễm phải bệnh đậu bò trên vú chúng. Bất quá, nhiễm qua thứ này thì từ nay về sau sẽ không bị thiên hoa* nữa, cũng coi như là một chuyện tốt." – Một binh sĩ cao lớn cười nói.

(*thiên hoa hay còn gọi là bệnh đậu mùa, mình để là thiên hoa cho hay =)) )

Nhìn những vết đậu dày đặc trên tay Tiểu Dịch, Dương Dật nghĩ, nếu như thứ này thực sự là bệnh đậu bò giống như kiếp trước, vậy nếu hắn đem cái loại vắcxin này chích cho hài tử thì mấy đứa nhỏ sẽ không sợ bị nhiễm bệnh nữa. Không biết thân thể này đã từng nhiễm qua bệnh đậu mùa chưa, đợt lát nữa trở về hắn phải hỏi qua Trần Tĩnh mới được, nếu như chưa từng nhiễm qua mà không phòng thì có thể sẽ chết người.

"Tiểu Dịch, lát nữa ngươi trở về cùng ta đi. Đúng rồi, Tiểu Trần tướng quân, ta muốn đi tìm quân y, có chút chuyện muốn hỏi bọn họ." – Dương Dật nói với Tiểu Trần tướng quân, từ lúc tới đây, hắn và vị tướng quân này rất hợp nhau.

"Không vấn đề gì, quân y tốt nhất chỗ chúng ta đều ở trong phủ tướng quân." – Tiểu Trần tướng quân vừa cười vừa nói.

Dương Dật không kịp thở chạy về nhà. Cả ngày hôm nay hắn ở bên ngoài khiến cả người đầy mồ hôi, vốn đĩ định giống như những hán tử khác cởi áo ra bớt cho mát mẻ, kết quả lại bị Tiểu Trần tướng quân ngăn lại. Dương Dật nhìn nhìn một đám thân thể khỏe mạnh, cơ ngực chắc nịch, lại nhìn cái bộ ngực y như gà bệnh kia mình, cuối cùng cũng đành buông tha, hắn mới không muốn mất mặt đâu.

"A Dật, ngươi chạy đi đâu mà toàn thân đều là mồ hôi thế kia? Đi tắm rửa trước đi, một lát chúng ta trở về nhà." – Lúc Dương Dật đi vào phòng, Trần Tĩnh kéo hắn lại kiểm tra một lượt, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán cho hắn.

"Đừng nói cái này vội. Trần Tĩnh, ta hỏi ngươi, ta đã từng bị thiên hoa chưa? Tiểu Bảo chắc là chưa bị đúng không?" – Trần Tĩnh kéo lấy tay Trần Tĩnh hỏi.

"Ngươi và hài tử đều chưa có bị qua." – Tâm tình Trần Tĩnh có chút trầm trọng nói.

"Chưa từng bị qua sao. Biết ngay mà, với cái thân thể này của ta nếu mà có bị xuất thiên hoa thì khẳng định là không thể gặp được ngươi rồi." – Dương Dật có chút cảm thán.

Nghe được lời Dương Dật nói, trong nội tâm Trần Tĩnh có chút khó chịu, y nhẹ nhàng xoa xoa đầu của hắn. Y thề nhất định sẽ không để cho A Dật và hài tử gặp chuyện không may.

"A Dật, đi thay quần áo đi, chúng ta đi đón hài tử rồi về. Ở Thượng Kinh đã xuất hiện thiên hoa, có không ít người đã bị nhiễm bệnh, chúng ta phải trở về tiểu sơn cốc nhanh một chút. Ta không muốn ngươi và hài tử phải chịu nguy hiểm." – Trần Tĩnh nói.

"Đừng lo lắng, A Tĩnh. Ta đi tắm rửa trước đã, đợi lát nữa quân y đến, ta sẽ đem cái dịch thiên hoa này triệt để giải quyết." – Cầm lấy y phục, Dương Dật đi đến suối nước nóng. Cái vị đại tướng quân sớm chết yểu kia coi vậy mà rất biết hưởng thụ.

Nghe những lời Dương Dật nói, Trần Tĩnh bị sửng sốt không nhỏ, cái gì gọi là đem thiên hoa triệt để giải quyết.

Dương Dật vừa mới tắm rửa sạch sẽ thì Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đã tỉnh lại, Trần Tĩnh đang cho Quân An và Quân Hạo uống sữa. Tiểu Bảo vừa mới tỉnh ngủ, tay vẫn còn đang dụi mắt, tuy rằng vẫn còn có chút mê mang, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến việc nó xuống giường ăn điểm tâm.

"Cha!" – Tiểu Bảo uống một ngụm sữa dê Dương Dật đưa đến, nuốt xuống miếng bánh ngọt trong miệng kêu lên.

"Tiểu tử nhà ngươi vừa mới tỉnh dậy đã mốn ăn điểm tâm rồi, ăn từ từ thôi, không có ai tranh với ngươi, đệ đệ ngươi còn nhỏ ngay cả vụn bánh ngọt còn chưa có ăn được đâu." – Dương Dật xoa xoa đầu Tiểu Bảo vừa cười vừa nói. Đúng lúc này Tiểu Dịch và quân y đã đi đến.

Dương Dật nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đi ra phòng bên ngoài, vừa ra đã nhìn thấy quân y đi trước, Tiểu Dịch đi theo phía sau.

"Lâm thúc thúc, ngài nhanh như vậy đã đến đây rồi. Tiểu Dịch, động tác của ngươi cũng rất lưu loát nha." – Vừa rồi y phục trên người Dương Dật ướt hết cho nên Tiểu Trần tướng quân đã để cho hắn về trước rồi mới bảo Tiểu Dịch đi tìm quân y đến.

"Các ngươi nếu xảy ra vấn đề ở đâu thì phỏng chừng lão tướng quân sẽ lột da ta mất, dĩ nhiên là phải nhanh một chút rồi." – Quân y Lâm Lộ tươi cười nói, hai ngày trước Tiểu Bảo bị đau bụng ông cũng đã qua một lần cho nên sớm đã quen với Dương Dật. Vốn dĩ trong quân doanh đã nhìn chán đám hán tử thô kệch, nay tự nhiên lại đến một tiểu gia hỏa mập mạp đáng yêu dĩ nhiên là ông rất vui, vật đáng yêu thì ai mà chẳng thích kia chứ.

Trần Tĩnh ở trong phòng cũng nghe được Dương Dật và Lâm Lộ nói chuyện, hiện tại trong nhà không có ai bị bệnh, sao tự nhiên hắn lại gọi quân y đến.

"Lâm Lộ, ngài thử nhìn xem thứ trên tay Tiểu Dịch có phải là bệnh đậu bò không? Có phải là bị nhiễm bệnh này thì không còn bị thiên hoa nữa?" – Dương Dật, quân y và Tiểu Dịch ngồi trên ghế đá trong tiểu đình ở sân nhỏ, rất nhanh đã có người hầu bưng nước trà và điểm tâm đến.

Nhìn hai con mắt của Tiểu Dịch cứ nhìn chằm chằm vào điểm tâm, Dương Dật có thể nhìn ra kỳ thực cậu ta vẫn chỉ là một đứa trẻ. Ở kiếp trước, đứa trẻ mười mấy tuổi vẫn còn đang vô ưu vô lự ở trường học đọc sách, mà hắn, hắn cũng đã quên mất hiện tại mình cũng chỉ mới có hai mươi tuổi mà thôi.

"Ăn đi, những điểm tâm này hương vị cũng không tệ." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

Lâm Lộ bưng trà lên uống một hớp nhỏ, mùi vị kia cùng với loại trà mà ông vẫn thường uống không giống nhau: "Trên tay Tiểu Dịch đích thực là do bệnh đậu bò mà có, đã nhiễm phải bệnh này thì đúng là do thượng thiên chiếu cố, về sau sẽ không bị nhiễm thiên hoa nữa." – Lâm Lộ chậm rãi nói. Ở gia hương của ông có rất nhiều ví dụ như vậy, nhưng mà không phải ai cũng có thể may mắn mà được như thế.

"Thật vậy sao? Nếu đúng vậy thì tốt quá, ta muốn đem cái loại bệnh này tiêm vào người, chính là lấy mầm bệnh đậu bò trên người Tiểu Dịch tiêm vào, sau đó sẽ không bị nhiễm thiên hoa nữa." – Dương Dật hưng phấn nói. Vừa rồi sau khi nghe những binh đại ca kia nói trong lòng hắn tuy rằng đã lờ mờ đoán được mấy phần, nhưng mà bây giờ được quân y khẳng định hắn mới có thể yên tâm.

"Ngươi nói cái gì? Thứ này chỉ có thể lây từ bò sang cho người, không thể lây từ người qua người được." – Thứ này sao có thể dễ dàng làm như vậy, có điều, nếu thực sự mỗi người đều bị bệnh này thì về sau sẽ không cần phải sợ thiên hoa nữa.

Dương Dật thấy Lâm Lộ lộ ra bộ dáng không thể tin nổi, kiếp trước hắn không nhớ đã từng thấy ở đâu rồi, nhưng mà thực sự là không biết phải nói làm sao cho ông hiểu là có thể đem loại bệnh đậu này tiêm lên cánh tay.

(Khúc này ai đọc thấy lủng củng thì cho bạn xin lỗi, bạn chém đó, bởi vì bạn thử tự dịch từ bản raw lẫn edit lại từ QT tra google các loại vẫn không làm sao mà dịch cho thông được :v cũng không hiểu ý bà tác giả muốn nói gì luôn. Bạn quá ngu rồi QAQ ai cứu vớt bạn đi. Hu hu.)

"Yên tâm đi, trước đây ta xem qua sách cổ có thấy trên đó viết qua, nhất định là có thể làm được." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

"Dương Dật, vị kia của nhà ngươi có đồng ý không vậy? Nếu y không đồng ý thì chuyện gì ngươi cũng không thể làm." – Lâm Lộ đáp.

Dương Dật nhìn thấy ánh mắt Lâm Lộ mang theo hoài nghi đối với quyền uy trong gia đình của hắn thì trong lòng rất khó chịu. Tuy rằng thân hắn thể có kém hơn một chút nhưng dù sao cũng vẫn là nhất gia chi chủ đấy nhé.

"Không sao đâu, Trần Tĩnh không có ý kiến." – Dương Dật vỗ ngực.

"Vậy các ngươi chờ chút, ta đi làm một cái tiêm trúc, đợi khi nào chuẩn bị xong ta sẽ tự mình tới thử." – Dương Dật lại nói với Lâm Lộ và Tiểu Dịch.

Lâm Lộ gật đầu, mà Tiểu Dịch cũng chẳng có ý kiến gì, cậu vẫn còn đang chuyên tâm nghiên cứu số bánh ngọt kia.

"Lâm Lộ, vừa rồi ngài cùng A Dật nói cái gì vậy, sao hắn lại kích động chạy ra ngoài như thế?" – Trần Tĩnh vừa rồi mơ hồ nghe được một ít lời nói của Dương Dật, nhưng không nghe rõ lắm nên hiện tại mới đặt tiểu ca nhi lên giường cho Tiểu Bảo trông, tự mình ra ngoài hỏi.

Nghe xong lời Lâm Lộ, y lại nhìn đến bệnh đậu bò trên tay Tiểu Dịch, xác định mắc phải bệnh này thì đúng là sẽ không bị thiên hoa nữa. Có điều, y cũng không thể để Dương Dật và Tiểu Bảo mỗi ngày đều đi vắt sữa để bị lây được, có lẽ phương pháp của Dương Dật thực sự có thể thực hiện.

Rất nhanh Dương Dật đã có thể làm được một cái kim tiêm bằng trúc. Hắn lấy đũa trúc rồi nhờ người dùng kiếm gọt giúp, có điều việc này hắn nhất định sẽ không nói ra, sau khi có kim tiêm, hắn lại dùng nước sôi luộc qua rồi mới trở về.

Lúc Dương Dật trở về Trần Tĩnh thấy hắn cầm trên tay một cái kim bằng trúc, y có chút lo lắng, việc này vẫn có chút không đáng tin lắm.

Dương Dật bắt lấy tay của Tiểu Dịch làm cậu có chút không được tự nhiên. Từ trước tới nay ngay cả tay của ca nhi cậu cũng chưa từng sờ qua, huống chi tay Dương Dật so với ca nhi bình thường còn trắng hơn mềm hơn nhiều, trên mặt Tiểu Dịch bây giờ đã nổi lên hai rặng mây đỏ rồi.

Cầm cây kim trúc có dính bệnh khuẩn ở trên tay, Dương Dật vén tay áo vừa định đâm vào thì tay hắn bị Trần Tĩnh giữ lại, hắn có chút không hiểu ý Trần Tĩnh muốn làm gì.

"Trần Tĩnh, ngươi làm gì vậy, buông ta ra. Chỉ cần làm thế này thì từ nay về sau ta sẽ không bị thiên hoa nữa, đợi lát nữa ta xong rồi sẽ tiêm cho hài tử để ngừa bệnh." – Dương Dật nói.

"Thứ này thực sự có hiệu quả sao A Dật? Nếu không thì tìm người khác đến thử xem sao? Thân thể của ngươi vốn đã không tốt rồi." – Thời điểm nhìn thấy hắn dùng cây kim trúc kia định đâm vào cánh tay, trong lòng Trần Tĩnh rất muốn tin tưởng Dương Dật, nhưng là, y vẫn không thể không cảm thấy lo lắng.

"A Tĩnh, ngươi là sợ ta chết sao? Aiz... Yên tâm đi, cái loại bệnh đậu bò này căn bản là không làm chết người được. Ngươi xem, Tiểu Dịch đâu có bị làm sao. Chờ đến lúc ta mắc phải bệnh này thì cũng không bị thiên hoa nữa, hơn nữa, đi tìm người thử thì không biết phải chờ đến lúc nào. Vả lại, lúc đó Tiểu Dịch khỏi rồi thì ta phải đi đâu tìm thứ này đây, đây là việc chỉ có thể ngộ, không thể cầu đâu. A Tĩnh, quân sư đã nói ở Thượng Kinh đã xuất hiện thiên hoa rồi, cứ chiếu theo phương pháp của ta, để tất cả mọi người đều nhiễm đậu bò đi thôi." – Dương Dật nói.

Tay Trần Tĩnh vẫn không buông ra, Dương Dật cũng cứ vậy mà nhìn y, cuối cùng, y vẫn là ngượng bộ. Trần Tĩnh biết, nếu như Dương Dật không nắm chắc sẽ không lấy hài tử ra để đùa giỡn.

***

"Đừng lo lắng, hết thảy sẽ tốt thôi." – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh. Hiện tai trên tay hắn đã mọc ra một cái bọc mủ, điều này chứng tỏ hắn đã thành công nhiễm bệnh đậu bò, như vậy về sau sẽ không cần phải lo bị thiên hoa nữa.

Chiều hôm nay, cũng nhân lúc đó Dương Dật để cho tiểu ca nhi chích ngừa luôn, nhưng mà để tránh không cẩn thận lại đi chích cho một đứa hai lần cho nên hắn nhờ Lâm Lộ và Trần Tĩnh mỗi người ôm một đứa. Tiểu ca nhi coi vậy mà rất biết nghe lời, chỉ có tiểu Quân An là túm luôn cây kim bằng trúc muốn cho vào miệng ăn. Dương Dật còn cho rằng tiểu tử kia là quỷ đói đầu thai, so với Tiểu Bảo còn tham ăn hơn. Cái việc bưng bát cơm đuổi theo hài tử bắt chúng nó ăn ở kiếp trước căn bản là không phát sinh ở nhà hắn. Kỳ thực, Dương Dật muốn nói là, hắn rất kiêu ngạo vì hài tử của mình đứa nào cũng rất nghe lời, như Tiểu Bảo đấy, ba tuổi đã biết tự ăn cơm, căn bản là không cần phải dỗ dành gì cả.

Có điều, chiều nay Tiểu Bảo đã bắt đầu không chịu nghe lời rồi, lúc hắn cầm cây kim bằng trúc định đâm vào tay nó tiểu gia hỏa lại bỏ chạy. Sau khi bị Trần Tĩnh bắt lại, nó liền oa oa khóc lớn, không chịu phối hợp, sợ bị đâm đến chảy máu. Tiểu tử này đúng là bị rắn cắn một lần mười năm sợ dây thừng, Dương Dật nhớ lại việc dạo trước nó bị đâm vào tay thì im lặng, thật không ngờ nó lại sợ như vậy.

"Ta không phải là lo lắng cho tay của ngươi, cái ta sợ chính là thiên hoa. Mỗi lần có dịch thiên hoa thì lại chết rất nhiều người, hơn nữa thứ trên tay ngươi kia không biết có tác dụng hay không. Chúng ta cứ trở về tiểu sơn cốc thì vẫn hơn." – Trần Tĩnh tuy rằng tin tưởng A Dật nhưng trong lòng y vẫn rất lo lắng.

Lâm Lộ thấy Dương Dật chắc chắn, hắn lại còn cho cả tiểu ca nhi chích ngừa cho nên ông cũng bắt đầu cho binh lính trong quân, những ai chưa từng bị thiên hoa đến báo danh rồi chích ngừa. Bọn họ nghe được lời Tiểu Dịch kể lại thì cảm thấy vô cùng thần kỳ nên nhao nhao chạy đến. Đương nhiên cái này cũng không phải là do chắc chắn nên mới như vậy, chủ yếu đều là vì cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ nên đến góp vui mà thôi.

Dương Dật thật không ngờ ngày hôm sau thân thể hắn bắt đầu cảm thấy không khỏe, ngược lại, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi lại chẳng có phản ứng gì cả.

"A Dật, dậy đi, mặt trời đã lên tới mông rồi kìa, Tiểu Bảo cũng đã dẫn đệ đệ ra sân chơi rồi." – Trần Tĩnh vỗ vỗ mặt Dương Dật nói.

"Không cần, ta mệt quá." – Thời điểm bị Trần Tĩnh đập đập thì dứt khoát đem chăn che kín mặt, bày ra tư thế không muốn dậy.

"A Dật, có phải là ngươi sinh bệnh rồi không?" – Trần Tĩnh kéo chăn của Dương Dật ra, rồi lại lấy tay sờ lên trán của hắn thử độ ấm. Nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường a. Chẳng lẽ lại do chuyện chiều ngày hôm qua? Nhưng mà Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đâu xảy ra chuyện gì.

"Xương sống, thắt lưng, toàn thân ta đều đau nhức." – Dương Dật lại đem cái chăn Trần Tĩnh kéo ra đắp lại.

Nhìn người sống chết không chịu rời giường kia, Trần Tĩnh khó hiểu, sao lại đau xương sống thắt lưng? Tối hôm qua bọn họ đâu có làm gì, hơn nữa thân thể A Dật đã khá lên nhiều, đã rất lâu không có vì làm chuyện đó màu đau xương sống thắt lưng rồi.

"Ngày hôm qua ngươi theo Tiểu Trần ra ngoài đã làm những gì? Sao lại mệt mỏi thành thế này?" – Trần Tĩnh hỏi, nhất định không để Dương Dật cứ nằm mãi ở trong chăn như vậy.

"Ngày hôm qua chúng ta cưỡi ngựa đi ra ngoài thành, ta lại đi dắt trâu cày, sau đó thì trở về." – Dương Dật hữu khí vô lực đáp.

"Ngươi đây là do cưỡi ngựa mới vậy đấy." – Trần Tĩnh xoa xoa cái mông vểnh lên của Dương Dật, sau đó lại nhẹ nhàng xoa xoa eo cho hắn, dùng nội lực giúp hắn giảm bớt mệt mỏi.

"Thật thoải mái, A Tĩnh lại xoa xoa nhiều một chút." – Dương Dật ghé vào bên gối thoải mái rên hừ hừ.

Trần Tĩnh nhìn tên lười Dương Dật tức giận nở nụ cười, đánh vào mông hắn đến "bép" một tiếng, rồi lại đánh thêm một cái nữa.

"Hỗn đản, ngươi sao lại đánh ta, đau muốn chết, đau muốn chết rồi." – Dương Dật cơ hồ là nhảy dựng lên, có biết cái lực tay đó có thể đánh chết người không vậy hả. Hắn vội vàng lấy tay xoa xoa mông, quên luôn cả việc tối qua mình ngủ trần.

Trần Tĩnh nhìn nhìn người đang tạc mao, năm ngón tay lại ấn ấn lên cặp mông vểnh kia, một lần nữa niết niết mông hắn.

"Ngươi... ngươi... ngươi đồ sắc quỷ." – Dương Dật tức giận xoay người đẩy ra Trần Tĩnh ra, hắn giận rồi đấy, tuyệt đối không cho y ăn đậu hũ của hắn.

Bởi vì động tác quá nhanh cho nên tiểu Dương Dật cứ vậy mà vung đến mặt Trần Tĩnh, hai người vốn đang đùa nháo nhất thời ngây ngẩn cả người. Trần Tĩnh nhìn tiểu Dương Dật bóng loáng trước mặt thì ngẩn đầu nhìn Dương Dật cười cười, sau đó ở trên đó liếm một cái.

Dương Dật hút lấy một ngụm khí lạnh, sáng sớm chính là thời điểm nam nhân mẫn cảm nhất đấy.

Nghĩ sao làm vậy, hắn nhảy đến trước mặt Trần Tĩnh: "A Tĩnh, há miệng, nhanh một chút." – Dương Dật nâng đầu Trần Tĩnh lên, cầm tiểu Dương Dật cọ cọ lên mặt y.

Nhìn tiểu Dương Dật đang hưng phấn bừng bừng trước mặt, Trần Tĩnh ở trên đó lại liếm thêm vài cái.

"Mau đem y phục mặc vào trước đã." – Nói xong, y lấy trường sam ở bên cạnh đưa cho Dương Dật phủ lên, một bên lại an ủi tiểu Dương Dật đang hưng phấn bừng bừng.

Trần Tĩnh quỳ một chân trên đất, ngửa đầu, hai tay Dương Dật nâng lấy mặt y, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, một lần lại so một lần nhanh hơn, mỗi lần xâm nhập đều đưa hắn lên đến thiên đường.

"A mỗ, cha, đệ đệ tiểu rồi, tiểu khố, cần thay tiểu khố." – Thanh âm của Tiểu Bảo đột nhiên vọng vào, hơn nữa lại càng lúc càng gần.

Thời điểm Dương Dật đang trùng tiến vào sâu trong yết hầu Trần Tĩnh thì nghe thấy tiếng kêu của nhi tử ngoài cửa, hắn trực tiếp đỉnh hai cái vào chỗ sâu nhất của y, rõ ràng định rút ra thì lại bắn mất. Tiểu tử thúi này, muốn dọa cha ngươi đến bất lực luôn đấy à.

Lúc Dương Dật rút ra, Trần Tĩnh hít vào một hơi rồi đem chất lỏng dính dính trên kia liếm sạch sẽ, lúc này mới đứng lên kéo lấy một cái trường bào, che kín người Dương Dật lại.

"A mỗ, các ngươi đang làm gì thế? Tiểu Bảo đã chờ một lúc lâu rồi. Có mùi gì khó ngửi quá vậy?" – Tiểu gia hỏa chu cái miệng nhỏ nhắn, cái mũi chun chun kêu lên.

"Cha ngươi ngủ lười, vừa mới chịu dậy mặc quần, không thể để cho ngươi nhìn thấy, có đúng không." – Trần Tĩnh cười lấy một cái tiểu khổ của tiểu ca nhi đưa cho Tiểu Bảo.

"Cha thật xấu hổ, mặt trời đã lên tới mông rồi mới chịu rời giường." – Tiểu Bảo cầm lấy cái quần nhỏ rồi làm mặt quỷ sau đó chạy biến, nó không thể để cho đệ đệ cứ cởi chuồng được, như vậy rất xấu hổ đấy.

Mặt Dương Dật thối thối, nghiêm túc mặc lại quần áo, sau khi nhìn thấy cái mặt quỷ của Tiểu Bảo thì trong lòng hắn lại càng buồn bực. Nếu mà lại còn bị tên nhóc kia dọa cho giật mình, sợ là chỗ kia của hắn khỏi đứng dậy được nữa luôn.

Chương 64

Sau khi cơn hưng phấn qua đi, Dương Dật lại bắt đầu cảm thấy toàn thân mình đau nhức, hắn cảm thấy ngay cả ngồi cũng rất mệt mỏi, lại muốn tiếp tục đi nằm.

"Cha! Ngươi ra bên ngoài chơi với chúng con đi!" – Tiểu Bảo lạch bạch lạch bạch chạy tới kéo tay Dương Dật kêu lên.

"Tiểu Bảo chơi một mình được không, cha đang rất mệt không chơi được. Cha lại đi ngủ một chút nữa đây. Ngô Khởi, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều giao cho ngươi trông đấy." – Dương Dật ngáp một cái nói.

Lúc trở lại, Trần Tĩnh không nhìn thấy Dương Dật, không phải lại chạy ra ngoài chơi đó chứ? Lúc sáng vẫn còn hô hào kêu mệt, sao giờ đã có khí lực mà đi chơi rồi?

"Tiểu Ngô, công tử đâu rồi? Lại ra ngoài chơi rồi sao?" – Trần Tĩnh hỏi Ngô Khởi đang chơi đùa cùng với tiểu ca nhi nhà mình.

Ngô Khởi quay đầu lại thấy công tử đã về, hắn đem hai cái chuông lắc trên tay mình đưa cho Quân An và Quân Hạo để chúng nó tự chơi.

"Thiếu gia, Dương công tử nói hắn mệt mỏi nên đi ngủ rồi." – Ngô Khởi đáp.

Trần Tĩnh gật gật đầu, đang chuẩn bị đi vào trong phòng xem Dương Dật thế nào thì tiểu gia hỏa ngồi trên ghế trúc lại hướng y bò tới.

"A, a, a mộc*." – tiểu Quân An kêu lên, Quân Hạo cũng bò tới mở to mắt nhìn Trần Tĩnh, bọn nó đã một hồi lâu không nhìn thấy a mỗ rồi, muốn ôm ôm.

(* "A mộc = 阿木" = āmù" đọc gần gần giống "A mỗ = 阿姆 = āmǔ", nhóc Quân An còn nhỏ nên ngọng đó mà.)

"Đúng rồi, Tiểu Bảo đâu rồi?" – Trần Tĩnh không thấy Tiểu Bảo liền hỏi, tên tiểu tử này lại chạy đi đâu chơi không biết.

"Thiếu gia, Tiểu Bảo và Ngô Hảo đi vào trong viện bắt bươm bướm rồi, nói là bắt cho tiểu ca nhi xem." – Ngô Khởi vừa cười vừa nói.

Nhận được câu trả lời, Trần Tĩnh gật gật đầu ôm lấy hai đứa nhỏ đang leo lên chân mình, chuẩn bị đi vào trong phòng nhìn Dương Dật. Hắn hôm nay cơm trưa còn chưa ăn đã lại đi ngủ.

Trước khi vào nhà y còn dặn Ngô Khởi đem thức ăn đến, trạng thái của Dương Dật không được tốt cho nên khẳng định là hắn sẽ không chịu đến khách phòng ăn cơm.

Hài tử cũng đã khá lớn nên nghịch vô cùng, nếu không đủ khí lực thực sự không thể cùng một lúc ôm lấy cả hai đứa nó. Hai tiểu gia hỏa mập mạp này một khắc cũng không chịu rảnh rỗi, tiểu Quân An thì đem ngón tay khều miệng Trần Tĩnh, tay còn lại thì cho vào miệng mình, nhìn điệu bộ chắc là muốn chia một ngón tay cho a mỗ gặm cùng. Quân Hạo thì hình như lại cảm thấy hứng thú với lỗ tai Trần Tĩnh, bàn tay nhỏ mập mạp của nó cứ túm lấy tai y, có lẽ sờ thôi vẫn chưa đủ ghiền, lại còn cắn lên xem hương vị có tốt như nó nghĩ không.

Trần Tĩnh đem hai đứa nhỏ không chịu rảnh rỗi kia đặt lên trên giường, lúc này mới đến nhìn Dương Dật đang ngủ. Khuôn mặt vốn tuấn tú hồng hào bây giờ có chút tái nhợt, chẳng lẽ hắn thực sự sinh bệnh mà y lại nhìn không ra sao?

"A Dật, A Dật, tỉnh lại đi, ngươi cảm thấy chỗ nào không thoải mái?" – Trần Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Dương Dật kêu lên.

Hiện tại, Dương Dật vẫn còn đang chìm trong ác mộng, hắn muốn tỉnh nhưng lại không thể tỉnh, có cảm giác giống như có vô số cánh tay đang kéo mình lại, không cho hắn thức dậy mãi cho đến khi một đôi tay lớn mềm mại xuất hiện đẩy những bàn tay lạnh buốt đầy tử khí kia ra.

Trần Tĩnh phát giác thân thể Dương Dật hình như rất lạnh, y đặt tay lên bụng vừa xoa vừa đem nội lực nhẹ nhàng truyền vào thân thể hắn làm cho nhiệt độ ấm dần lên.

"A... Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta vừa rồi thấy ác mộng, cảm thấy hình như có rất nhiều người đang lôi mình lại, đầu đau, toàn thân cũng lạnh buốt." – Dương Dật xoa xoa đầu, kể từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy khó chịu như vậy.

"Không sao, không sao, chỉ là ác mộng mà thôi. Chắc là hai ngày nay ngươi bị mệt, từ hôm nay trở đi đừng chạy ra ngoài nữa, ngoan ngoãn ở trong nhà nghỉ ngơi đi." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật.

"Tiểu Bảo đâu rồi? Trần Tĩnh, ta nghĩ là ta bị nhiễm lạnh rồi, toàn thân đều rất lạnh." – Dương Dật kéo chăn lại trùm lên, chẳng lẽ là do ngày hôm qua đang đổ mồ hôi mà lại đi tắm nước lạnh sao.

Lấy tay sờ lên trán hắn, Trần Tĩnh cảm thấy đúng là so với bình thường lạnh hơn một chút. Có thể là trong khoảng thời gian này y sơ sót, không có chú ý tẩm bổ cho Dương Dật. Đoạn thời gian trước vẫn là A Dật chăm sóc hài tử, rất có thể là bị lao lực, xem ra mấy ngày sau này phải cẩn thận bồi bổ cho hắn rồi.

"Không có việc gì đâu, để tối ta giúp ngươi đem khí lạnh xua đi, rồi lại bồi bổ một chút thì sẽ không còn mệt mỏi nữa. Hiện tại ra ngoài phơi nắng trước một chút sau đó ăn cơm thôi." – Trần Tĩnh lại xoa xoa đầu hắn.

Dương Dật "a" một tiếng vô cùng thảm, nhưng lại không dám động, hắn sợ chính mình một cước đem nhi tử đá bay đi mất. Tên tiểu tử thúi này, coi vậy mà dám bò tới cắn chân hắn.

Trần Tĩnh nhìn tiểu Quân An đang cố gắng cắn chân Dương Dật, tiểu gia hỏa bây giờ đã mọc ba cái răng, dùng toàn lực cắn cũng không phải là đau bình thường đâu.

"Ngươi, tên tiểu tử thúi này." – Trần Tĩnh vội vàng giải cứu cái chân Dương Dật khỏi hàm răng của tiểu Quân An, cũng ôm cả Quân Hạo đang chuẩn bị học theo đệ đệ đến đầu giường luôn.

"Đau chết mất. Tiểu tử này không phải là lại muốn mọc răng đó chứ? Sao bọn nó lại cứ thích cắn ta thế nhỉ?" – Dương Dật ngồi xuống nhìn vết cắn hồng hồng trên chân, vì cái gì mà cả hai tiểu ca nhi đều muốn đến cắn hắn, hắn không nhớ đã bị hai tiểu quỷ đó cắn bao nhiêu cái rồi.

Nhìn Dương Dật ôm lấy chân phàn nàn, Trần Tĩnh cảm thấy đó là do mỗi lần bị cắn hắn đều phải ứng rất mạnh cho nên hai tiểu ca nhi mới thích tìm cha nó mà cắn thôi.

"Đó là do bọn nhỏ thích mùi thịt của ngươi đấy, ngươi xem, ta ôm chúng nó nhiều như vậy mà chúng còn lười cắn ta." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

Dương Dật lúc này rút cuộc mới tỉnh táo lại, hắn chậm rì rì mặc quần áo vào, cả người giống như là bị rút đi hết khí lực vậy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này hắn bị xuất hiện loại trạng thái bết bát như thế này.

Vô lực ăn hết một chén cháo loãng, hắn cảm thấy nuốt xuống rất gian nan, một chút khẩu vị cũng chẳng có.

Nhìn bộ dạng nghiêm trọng ấy của Dương Dật, Trần Tĩnh rất lo lắng nên dứt khoát đưa hai tiểu ca nhi đến chỗ của phụ thân mình để chuyên tâm chăm sóc cho hắn. Y lại đến tìm Lâm Lộ xem bệnh cho hắn, ông vừa đến nơi đã vội vàng bắt mạch nói hắn bị thể hư, lại bị tà khóa nhập thể cho nên kê một đơn thuốc khu hàn. Ngoài ra, Lâm Lộ còn dặn Trần Tĩnh hiện tại không thể bồi bổ, thân thể quá hư nhược phải hoãn bổ, tốt nhất là đợi đến khi hàn khí trong cơ thể Dương Dật tán đi hết đã.

Hiện tại Lâm quân y đã bắt đầu bận rộn, ông phải nhanh chóng để binh sĩ trong quân báo danh chích ngừa thiên hoa. Có điều, đợt vừa rồi ngoại trừ Tiểu Dịch ra thì chẳng ai bị đậu bò cả, cho nên ông phải bất chấp hai con mắt đang trợn trắng kia của Trần Tĩnh, mạo hiểm đến tìm Dương Dật thương lượng.

"Dương Dật, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ, trong quân nhiều người như vậy lại chẳng có ai từng bị thiên hoa, cũng chẳng có ai mắc đậu bò. Hiện tại một mình Tiểu Dịch nhất định là không đủ." – Lâm Lộ có chút tiếc nuối nói.

Đầu Dương Dật có chút không tỉnh táo lắm, nhưng mà hắn vẫn nghe được những lời Lâm Lộ nói.

"Ngài chỉ cần phái thêm mấy binh lính thân thể yếu một chút đi vắt sữa bò, chờ đến khi bọn họ bị nhiễm đậu bò chẳng phải là được rồi sao." – Dương Dật đáp.

"Thì ra là ngươi chưa có bệnh đến mức hồ đồ nha. Nói rất đúng, ta phải làm ngay mới được, nhiều thêm mấy người bị đậu bò thì chẳng phải là giải quyết xong rồi sao." – Vừa nói xong, Lâm Lộ đã hấp tấp chạy đi an bài người.

Đem thuốc sắc xong, Trần Tĩnh phải tốn thật lớn khí lực mới để Dương Dật đang trong trạng thái rất kém uống vào, thực sự là cứ uống được một nửa lại nôn ra mất một nửa.

"Chúng ta đến suối nước nóng ngâm đi, ta giúp ngươi đem hàn khí xua đi, sau này cũng khó tái phát nữa." – Trần Tĩnh quấn Dương Dật vào trong chăn ôm lấy hắn đi đến hậu viện.

Ngồi trong hồ nước có độ ấm vừa phải, Trần Tĩnh xếp bằng sau lưng, hai bàn tay áp lên lưng hắn, một cỗ nội lực không ngừng truyền vào trong người Dương Dật đem số nội lực vẫn còn đang lười biếng ở trong đan điền hắn kéo ra.

Từng đợt từng đợt nhiệt khí từ đỉnh đầu thoát ra, vốn dĩ đang cảm thấy lạnh, hiện tại cơ thể Dương Dật đã ấm áp hơn rất nhiều, tựa nhưng nằm trong lòng mẹ, vô cùng ôn hòa, thoải mái.

Trong nháy mắt một canh giờ đã trôi qua, nhìn người đang ngủ say sưa trong ngực mình, Trần Tĩnh cảm thán sao hắn lại có thể giỏi ngủ như vậy, bất quá, hiện tại sắc mặt vốn trắng bệch cũng đã hồng hào hơn rất nhiều. Tối nay nấu một bát canh hầm cho Dương Dật uống là được. Hắn vốn dĩ sinh không đủ ngày, bị ảnh hưởng từ khi còn trong bụng mẹ, cả đời này phải cẩn thận chăm sóc, không thể lơ là.

Nháy mắt năm ngày đã trôi qua, Dương Dật ăn cháo tròn năm ngày, khí sắc cũng đã tốt hơn nhiều, bộ dáng lại trở nên hồng hào trắng trẻo như cũ.

Buổi chiều, trên cánh tay của Tiểu Bảo bắt đầu xuất hiện chấm đỏ, ngày hôm sau thì lớn dần thành hạt như hạt đậu. Xem tình trạng thì nó có vẻ không có triệu chứng gì quá nghiêm trọng, chỉ là tinh thần không được tốt, ăn uống cũng không có khẩu vị gì mà thôi.

"Cha, con chóng mặt." – Tiểu Bảo nằm trong ngực Dương Dật cọ qua cọ lại. Tối hôm đó bởi vì thân thể không thoải mái nên nó kiên quyết không chịu ngủ một mình, nhất định phải oa vào ngủ chung với cha và a mỗ mình.

Trần Tĩnh thấy phản ứng của Tiểu Bảo như vậy, lại lo lắng tiểu ca nhi cũng khó chịu mà mình lại không biết cho nên dứt khoát để cả nhà năm người cùng ngủ chung với nhau luôn.

Ngày hôm sau, lúc Trần Tĩnh chuẩn bị đi mời Lâm quân y đến thì phát hiện Tiểu Bảo sau khi ngủ một giấc dậy lại trở về bộ dáng sinh long hoạt hổ như thường, hoàn toàn không cần thiết phải gọi đến quân y.

Cũng ngày hôm đó, sau khi ngủ trưa dậy, trên cánh tay béo béo của Quân An và Quân Hạo cũng mọc ra hai nốt đậu, bất quá, bọn chúng chẳng có triệu chứng không khỏe nào cả, vẫn cứ thích bò tới bò lui, loạn thành một đoàn, chẳng có chút ý tứ nào gọi là muốn nghỉ hết. Tuy vậy, Dương Dật vẫn khá là lo lắng, nhất định phải ôm một đứa, đứa còn lại để Trần Tĩnh ôm, kiểm tra qua một lượt, sợ hai tiểu gia hỏa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

"A Dật, thứ này thực sự có hiệu quả sao?" – Trần Tĩnh chỉ vào vết đậu trên cánh tay tiểu ca nhi nghi hoặc hỏi. Nếu thực sự hữu dụng như A Dật nói thì y không cần phải lo lắng chuyện hài tử sẽ bị thiên hoa nữa.

"Tuyệt đối hiệu quả. Cơ mà, vì sao tay ta vẫn còn chưa mọc ra nhỉ?" – nhìn cánh tay trái không chút tỳ vết của mình, Dương Dật có điểm ngoài ý muốn, chẳng lẽ hắn lại chích ngừa không thành công sao? Không đúng, phương thức đều giống nhau, mà hắn lại còn là người đầu tiên nữa chứ.

Hai ngày sau, Dương Dật bất đắc dĩ nhìn vết đậu trên cánh tay mình. Ai đến nói cho hắn biết, vì cái gì Tiểu Bảo và tiểu ca nhi lúc đó đều không có phản ứng gì, vậy mà đến phiên hắn thì đầu óc lại mơ màng, đã thế còn bị sốt.

"Mau đem thuốc uống vào đi." – Trần Tĩnh bưng chén thuốc Lâm Lộ kê đơn vịn Dương Dật dậy để hắn từ từ uống. Cả Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều không sao, như thế nào đến lượt A Dật thì lại trở thành thế này? Thân thể chẳng những không thoải mái lại còn phát sốt, hiện tại cho hắn uống chính là thuốc hạ sốt.

Dương Dật ngủ cực kỳ không yên ổn, hắn cảm thấy mình giống như đang bị đặt trên một ngọn lửa, bị thiêu đốt muốn chín luôn rồi, đầu cũng đau đến mức muốn nổ tung.

"Lâm Lộ, Dương Dật sao rồi rồi? Sao phản ứng của hắn lại lớn như vậy? Hắn đã sốt từ hôm qua đến giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ bị sốt đến ngốc mất." – Hiện tại trong lòng Trần Tĩnh vô cùng gấp, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều đã được gửi đến chỗ phụ thân y, với tình trạng như hiện tại của Dương Dật, y chẳng còn tâm trí đâu mà chăm sóc cho hài tử được nữa.

"Ta cũng không biết vì sao trên người Dương Dật lại phát sinh tình huống nghiêm trọng như vậy. Các binh sĩ khác sau khi chích ngừa cũng không hề có phản ứng quá mức nào, nặng nhất chính là phát sốt một buổi tối, sau khi uống thuốc hạ sốt thì không còn gì đáng ngại nữa." – Lâm lộ cũng vô cùng sốt ruột, Dương Dật nếu cứ sốt như vậy không chừng sau khi tỉnh lại sẽ bị ngốc luôn cũng nên.

Hiện tại, Dương Dật chẳng ăn uống gì được, bất kể là Trần Tĩnh đút thuốc hay là thức ăn hắn cũng không thể nuốt xuống. Hai người Lâm Lộ và Trần Tĩnh cũng vì vậy mà gấp đến xoay vòng vòng.

Ngậm lấy một ngụm thuốc đắng, Trần Tĩnh cau mày, cúi đầu đưa đến bên miệng Dương Dật, thời điểm nước thuốc trào ra, y dùng đầu lưỡi mình dây dưa với lưỡi hắn, mãi đến khi hắn đem chỗ thuốc đó toàn bộ nuốt xuống mới thôi

Dương Dật vốn dĩ bị bệnh làm cho vô cùng khó chịu, lại bị Trần Tĩnh đút thuốc, cái thứ mà mình ghét cay ghét đắng, trong lòng cang thêm khó chịu. Hắn một ngụm cắn lên đầu lưỡi đang náo loạn trong miệng mình. Mùi máu tươi tản ra rút cuộc cũng khiến Dương Dật thanh tỉnh một chút. Thấy Trần Tĩnh cau mày, hắn mới ngoan ngoãn nhả ra. Hình như, mình lại gây chuyện mất rồi, không biết có bị Trần Tĩnh giận không.

"A Dật, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng chịu tỉnh, thế nhưng mà vẫn chưa có hạ sốt đấy." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, cũng may là thời điểm y cho hắn uống thuốc hắn rất chi là biết điều, ngoan ngoãn phối hợp.

"Nếu như còn không hạ sốt thì khả năng sẽ biến thành ngốc tử, sau này ngay cả Trần Tĩnh và bọn Tiểu Bảo cũng không nhận ra." – Lâm Lộ thấy Dương Dật đã có chút thanh tỉnh liền nói.

"Bất quá có thể tỉnh lại là tốt rồi, nói không chừng một lát nữa là hạ sốt." – Ông lại nói thêm.

Dương Dật uống chút nước Trần Tĩnh đút cho, yết hầu cũng cảm thấy thoải mái hơn chút, nhưng mà cả người vẫn cứ lâng lâng, đầu óc hỗn loạn, hắn hình như nghe thấy có người nói mình nếu còn không hạ sốt sau này sẽ thành ngốc tử, sẽ quên mất cả Trần Tĩnh lẫn bọn Tiểu Bảo.

Hắn suy nghĩ thật lâu, đột nhiên trong đầu chợt lóe tinh quang, có thể dùng rượu, rượu có độ tinh khiết cao có thể hạ sốt.

"Trần Tĩnh, Trần Tĩnh, ta không thể biến thành ngốc tử được, ta không muốn quên mất ngươi. Mau lấy rượu đến cho ta, rượu thật mạnh, sau đó dùng rượu lau người, ngực, chỉ cần lau lên ngực là được rồi, như vậy có thể tốt lên." – Dương Dật còn chưa nói xong đã lần nữa lâm vào ác mộng.

"A Dật, A Dật, ngươi mau tỉnh, không nên ngủ nữa, không nên lại ngủ nữa a." – Trần Tĩnh lay lay Dương Dật đã hoàn toàn mê man.

Lâm Lộ ở bên cạnh nghe được toàn bộ những lời Dương Dật nói, tuy rằng ông không biết biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng mà Dương Dật đã có thể thành công đem đậu bò lây đến thân thể người, về phần có thể ngừa được thiên hoa hay không thì còn phải chờ kết quả. Bất quá, theo lý mà nói thì một khi đã nhiễm qua đậu bò thì hoàn toàn không cần phải lo đến thiên hoa nữa, vì vậy lần này cũng nghe theo hắn thử xem.

"Trần Tĩnh, ngươi đừng chỉ ngồi đó ôm Dương Dật. Ta đã đem rượu múc đến, ngươi tranh thủ thời gian giúp hắn lau người. Chỉ cần hạ sốt thì sẽ không sao nữa. Ngươi cứ ôm hắn như vậy không phải sẽ càng làm hắn nóng thêm sao, sao có thể hạ nhiệt được." – Lâm Lộ bưng chén rượu lớn đến, thấy Trần Tĩnh vẫn còn ôm khư khư Dương Dật bèn nói.

Từ lúc Dương Dật bất tỉnh, gọi thế nào cùng không dậy, Trần Tĩnh cũng bị dọa cho choáng váng. Y chỉ sợ hắn vừa rồi chính là hồi quang phản chiếu.

Quay đầu nhìn về phía Lâm Lộ, y từng chút từng chút khôi phục lại lý trí. Đúng vậy, y cứ ôm Dương Dật căn bản là chẳng có chút tác dụng gì. Vừa rồi A Dật đã nói dùng rượu lau người có thể hạ sốt, mình sủng ái hắn như vậy, sao hắn có thể cam lòng rời khỏi mình và hài tử được kia chứ.

"Vậy ta đi ra ngoài trước. Lúc này Dương Dật có nói phải lau ở ngực, ngươi tranh thủ thời gian làm đi, để hắn nhanh hạ sốt chút là mọi chuyện đều ổn." – Nói xong Lâm Lộ cũng đi ra ngoài. Vừa rồi thấy Trần Tĩnh cởi y phục của Dương Dật, cái bờ ngực trắng nõn quá mức kia ông không nên nhìn vẫn tốt hơn, bằng không đợi đến khi Trần Tĩnh hoàn hồn rồi lại tìm ông tính sổ không hay.

Trần Tĩnh đặt Dương Dật nằm ngửa trên giường, đầu tiên đem quần áo hắn cởi ra, sau đó đem bố khăn chấm vào rượu mạnh rồi từ từ lau lên ngực Dương Dật.

Chỉ vừa mới lau một lúc, trên ngực Dương Dật đã chầm chậm nổi lên một mảng mụn dày đặc màu đỏ. Trần Tĩnh có vẻ như không nhìn thấy, vẫn cứ cẩn thận lau, mãi đến khi trên ngực hắn lộ ra một mảng đỏ tươi.

Sau khi lau được một lúc, Trần Tĩnh lại đưa tay sờ sờ chán Dương Dật, cảm thấy nhiệt độ đã giảm bớt một chút, lúc này tinh thần mới tỉnh táo, muốn lau chỗ khác cho hắn thì rút cuộc lúc này đã thấy được trên người Dương Dật nổi lên thật nhiều mụn nhỏ. Thực sự, những nốt mụn này khó coi vô cùng, nhưng mà Trần Tĩnh không cảm thấy như vậy, y ở trên ngực hắn đặt xuống một nụ hôn, sau đó lại liên tục giúp hắn lau những chỗ khác.

Còn về phần sau khi hạ sốt, Dương Dật tỉnh lại thấy trên người mình toàn thân đều là mụn sẽ có phản ứng gì, Trần Tĩnh không để ý đến. Trong đầu y bây giờ chỉ có một suy nghĩ đó là làm sao để hắn nhanh chóng tỉnh lại.

Vả lại, Trần Tĩnh cũng biết, có một số người sau khi uống rượu vào cũng sẽ xuất hiện tình trạng như vậy. Chỉ là, trước kia Dương Dật uống rượu nho chưa từng phát sinh qua, dù sao thì một thời gian ngắn mấy thứ này cũng sẽ biến mất thôi. Nghĩ vậy, y lại nghiêm túc lau rượu lên lưng hắn.

Thời điểm lau đến cái mông thịt thịt của Dương Dật, tư tưởng vốn dĩ rất nghiêm túc của Trần Tĩnh bắt đầu đào ngũ. Y thật không hiểu vì sao cái mông của Dương Dật chẳng những vểnh, hình dạng lại còn rất tốt, vừa vặn cho y mỗi tay một bên bóp bóp. Ý nghĩ vừa thoáng, Trần Tĩnh liền vươn ma chưởng đến, không chỉ sờ mà còn hung hăng nhéo nhéo.

Đợi đến khi sờ đã tay rồi, Trần Tĩnh mới phục hồi tinh thần tự cho mình một bạt tai, bây giờ đã là thời điểm gì rồi mà y lại còn tơ tưởng đến mấy chuyện kia cơ chứ.

Mãi đến khi xác định cơn sốt của Dương Dật đã lui bớt, Trần Tĩnh mới lấy đến một cái chăn mỏng đắp lên bụng Dương Dật, nếu như lát nữa nhiệt độ cơ thể không tăng lên nữa thì A Dật nhất nhanh sẽ tỉnh lại. Hôn hôn lên trán Dương Dật, lại một lần nữa kiểm tra, cảm thấy nhiệt độ thực sự đã giảm, lúc này y mới đem rượu và bố khăn bỏ đi, đợt lát nữa gánh tới một bồn nước để Dương Dật lau người là được.

Dương Dật cảm thấy hơi lạnh nên tỉnh lại, bởi vì cơn sốt đã lui nên thân thể cũng thoải mái hơn một chút.

Mở to mắt, hắn nhìn xuống lồng ngực lạnh lẽo, thời điểm nhìn thấy đám mụn đỏ trên ngực, lại nhìn xuống tay mình, rút cuộc hắn cũng cũng thừa nhận là mình không có hoa mắt.

Đứng dậy, lấy gương đồng ra soi, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, Dương Dật cứng người. Trời ạ, đây là hắn thật sao? Nhìn thế nào cũng thấy giống một đại yêu quái, khắp người toàn là mụn đỏ, không chỗ nào là không có mụn. Dương Dật tự nhìn cũng cảm thấy buồn nôn cực độ. Trời ạ, hắn bị làm sao thế này? Chẳng lẽ dính phải thiên hoa rồi sao? Ngay lập tức tâm Dương Dật nguội lạnh một nửa.

Chương 65

"A Tĩnh, A Tĩnh, ngươi đâu rồi? Có phải ta sắp chết rồi không? Có phải ta đã nhiễm thiên hoa rồi không?" – Dương Dật bối rối kêu to.

Trần Tĩnh vừa đi ra ngoài rót nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng Dương Dật từ trong phòng truyền ra. Thời điểm nghe thấy câu "ta sắp chết" kia thì hai tay run lên, chậu sứ thanh hoa cứ như vậy từ trên tay y rơi xuống đất vỡ tan tành.

"A Dật, ngươi làm sao vậy?" – Trần Tĩnh vội vã chạy vào phòng hỏi.

"A Tĩnh, ta bị làm sao thế này? Không phài là bị thiên hoa đó chứ? Thế nhưng mà rõ ràng ta đã chích ngừa rồi cơ mà, không thể nhiễm bệnh mới đúng." – Dương Dật vô cùng bối rối, tuy rằng trên tay đầy những mụn đỏ, nhưng mà nốt đậu do chích ngừa vẫn thấy rất rõ ràng, như vậy chứng minh hắn đã thành công rồi, không thể nhiễm thiên hoa mới đúng. Càng nghĩ, hắn lại càng thấy mình không thể nào bị thiên hoa được.

"Ngươi không có nhiễm thiên hoa, chỉ là do dùng rượu mạnh lau người nên mới nổi một ít mụn đỏ mà thôi." – Trần Tĩnh nói xong vội vàng đi lấy quần áo cho Dương Dật mặc vào.

"Nói vậy thì ta đây chính là bị dị ứng rượu cồn rồi." – Dương Dật kêu lên, rõ ràng là hắn uống rượu nho không có bị thế này.

"Dị ứng rượu cồn là cái gì?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Ọt ọt ọt..." tiếng bụng đói kêu vang khiến mặt Dương Dật lập tức đỏ bừng. Vừa rồi do quá lo lắng cho nên không để ý, hiện tại biết mình đã an toàn cho nên cái bụng cũng ra mặt nhắc nhở chủ nhân mình một chút là nó đã đói bụng rất lâu rồi.

Nghe thấy tiếng bụng Dương Dật kêu vang, vấn đề vừa rồi của hắn lập tức bị Trần Tĩnh bỏ ra sau đầu. Nhìn khuôn mặt vì xấu hổ mà đỏ bừng lên của hắn, Trần Tĩnh cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhịn không được hôn lên.

"Đói bụng rồi à, chúng ta đi ăn cơm thôi." – xoa xoa đầu Dương Dật, Trần Tĩnh nói.

Tuy rằng bụng đói khiến Dương Dật không ngớt nghĩ đến, nhưng mà chuyện càng làm hắn để ý hơn chính là cái đám mụn đỏ mọc khắp trên mặt mình kia. Mặc dù biết rằng Trần Tĩnh rất yêu mình, nhưng mà lần này hắn đúng thật là bị y làm cho cảm động đến tận tâm khảm, nếu không phải rất rất rất yêu thì nhất định không thể nào hôn xuống cái khuôn mặt khủng bố này của hắn. Dương Dật nghĩ, nếu để hắn tự đi hôn khuôn mặt hiện tại này của mình, cho dù đánh chết hắn cũng làm không được. Đúng là làm khó cho Trần Tĩnh rồi, Dương Dật cảm động nghĩ.

"A Tĩnh, hay là ngươi đem đồ ăn vào trong phòng đi, cái bộ dạng này của ta không đi ra ngoài thì tốt hơn, nếu hù đến người khác thì không hay." – Dương Dật giữ chặt lấy Trần Tĩnh đang muốn đi ra ngoài.

"Sao lại hù đến người khác cơ chứ? Kỳ thực ngươi vẫn rất đáng yêu đấy." – Trần Tĩnh nói xong lại sờ sờ mặt Dương Dật, một bộ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

"Ây da, ngươi mau mang thức ăn đến đi, nếu không ta chết đói mất." – Dương Dật bày ra bộ dáng nếu ngươi không chịu mang thức ăn đến phòng ta dù bị đói cũng không chịu ăn cơm.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật bày ra bộ dáng lưu manh thì cười cười, y cũng không nói gì thêm, lập tức đi ra ngoài lấy thức ăn đến, nếu thực sự để hắn bị đói quá cũng không hay.

"Ăn từ từ thôi, không ai tranh với ngươi." – Thấy Dương Dật ăn như hổ đói, Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Đây là lần đầu tiên y thấy Dương Dật ăn ngon miệng như vậy, xem ra thực sự đã không có việc gì nữa rồi, nếu không thì sao khẩu vị tốt được như thế kia chứ.

"Ta sắp chết đói mất." – Dương Dật một tay cầm bát cháo lên húp, một tay lại gắp một khối điểm tâm, nếu không phải bởi vì thân thể vừa mới phục hồi, chỉ được phép ăn mấy món thanh đạm thì hắn đã đòi ăn thịt rồi.

Sau khi húp xong bát cháo lót dạ, Dương Dật mới ăn chậm lại, cái bộ dạng của hắn vừa rồi đúng là không khác gì quỷ đói đầu thai.

"Ngươi làm sao mà ngay cả ngồi cũng không yên ổn thế kia? Hay là mông bị ngứa? Để ta giúp ngươi xoa xoa." – Trần Tĩnh thấy Dương Dật ngồi trên ghế cứ uốn qua uốn lại bèn nói.

Quả thật là Dương Dật cảm thấy có chút... kỳ quái. Trên người hắn đúng là có chút ngứa, nhưng mà không hiểu sao lại cảm thấy mông mình đặc biệt vừa ngứa lại vừa đau. Vừa rồi bởi vì đói bụng nên không chú ý lắm, nhưng mà bây giờ ăn uống no đủ rồi đột nhiên cảm thấy không thích hợp, hai mông có chút khó chịu. Không phải là hắn bị phi lễ thật đó chứ? Dương Dật dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trần Tĩnh, đừng có nói là tiểu tử này nhân lúc hắn không thanh tỉnh đem hắn abc xyz gì đó nhá.

"Ngươi nói, có phải vừa rồi ngươi sờ mông của ta, lại còn dùng sức nhéo có đúng không? Ta hiện tại ngồi xuống cảm thấy khó chịu như vậy, nhất định là mông bị niết sưng rồi." – Dương Dật lên án gia hỏa không biết tuân thủ quy củ Trần Tĩnh kia. Nào có ca nhi nhà nào lại cứ thích đi nhéo mông phu quân mình như thế chứ, hơn nữa, lại còn nhéo đến nghiện, trước khi đi ngủ không niết vài cái là không được.

Thấy Dương Dật dùng ánh mắt ủy khuất nhìn mình, Trần Tĩnh liền biết lúc chiều đã quá tay. Lúc đó y thất thần nên không khống chế được lực đạo, lúc hồi phục lại thì cái mông của Dương Dật đã sưng thành một vòng rồi, nghĩ vậy y có chút chột dạ.

"Làm sao có thể như vậy? Ngươi đang bị bệnh, ta sao lại cam lòng đi tổn thương ngươi kia chứ? Có thể là lúc đó lau bằng rượu quá nhiều lần, không cẩn thận nên bị thương." – Trần Tĩnh giải thích, mặc kệ cái cớ có khó tin ra sao.

"Ngươi đừng có chống chế. Nhất định là do ngươi niết, hơn nữa lại còn nhéo mông ta có đúng không. Hại ta bây giờ ngay cả ngồi cũng khó chịu." – Dương Dật hung hăng trừng Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh xấu hổ cười cười, quả thật là chiều nay y đã sai, lại để cho Dương Dật nổi cáu rồi.

"Cha! Cha! Tiểu Bảo tới thăm cha này!" – Tiểu Bảo ở ngoài cửa kêu lớn, sợ cha nó không nghe được. Đã hai ngày rồi nó không được gặp cha vừa rồi nghe quân y và gia gia báo lại là cha đã không sao, a mỗ còn phân phó nhà bếp mang đến điểm tâm và cháo cho cha ăn nên nó lập tức từ chỗ gia gia chạy tới. Nó nhớ cha muốn chết luôn rồi.

"Được rồi, đừng tức giận nữa, là ta không tốt, chưa được sự đồng ý của ngươi đã sờ soạng lung tung. Ta cam đoan lần sau sẽ không tái phạm nữa, nếu không thì ngươi muốn phạt thế nào cũng được. Tiểu Bảo đến rồi, việc này chúng ta để sau hãy nói đi." – Trần Tĩnh vội vàng trấn an.

"Tiểu Bảo sao lại chạy đến đây? Cái bộ dạng này của ta sợ là lại hù đến nó mất." – Dương Dật rút cuộc nhớ đến khuôn mặt không ra hồn của mình, vội vàng hướng Trần Tĩnh nói.

"Dọa cái gì mà dọa. Ngươi là cha nó, dù là bộ dáng gì nó cũng không sợ ngươi." – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Dương Dật, sao hắn lại cứ sợ người khác nhìn thấy cơ chứ.

Làm ơn đi, mấy cái nốt mụn kia đâu có mọc trên mặt ngươi đâu chứ, đứng đó nói thì dễ hơn làm ấy, Dương Dật trong lòng nhủ thầm.

"Oa! Cha! Cha làm sao mà trên mặt lại đầy là mụn hồng nhỏ nhỏ thế kia? Cha biến thành xấu xấu rồi." – Tiểu Bảo chạy vào, vừa nhìn thấy khuôn mặt cha mình thì phun ra một câu như vậy.

Vốn dĩ tâm tình Dương Dật vô cùng tốt khi nhìn thấy Tiểu Bảo, nhưng sau khi nghe thấy câu đó thì tâm trạng bắt đầu tụt dốc không phanh. Nó nói vậy ý là ghét bỏ người làm cha này rồi có đúng không? Biết ngay mà, vậy mà Trần Tĩnh còn không tin.

Trần Tĩnh vô thanh vô thức trừng Tiểu Bảo một cái, tiểu tử kia đầu lưỡi trơn vô cùng, hai mắt lúng liếng đảo qua đảo lại.

"Cha! Cha! Dù là ngươi có biến dạng thì Tiểu Bảo vẫn thích cha nhất." – Tiểu gia hỏa lập tức đổi giọng nói.

Tâm trạng đang tụt dốc của Dương Dật vì những lời này liền trở nên vô cùng tốt, hắn đem Tiểu Bảo ở dưới chân ôm lên.

"Cha có rất nhiều điểm tâm nha, Tiểu Bảo thích ăn cái nào?" – Dương Dật chỉ vào số điểm tâm trên bàn hỏi Tiểu Bảo.

Thấy Dương Dật đã quên đề tài lúc nãy Trần Tĩnh mới đem đồ vật không cần đến ở trên giường dọn đi. Y biết, lúc này A Dật nhất định không muốn để người hầu đi vào nhìn mặt hắn. Hơn nữa, đại đa số những việc liên quan đến A Dật từ trước đến nay đều là do y tự thân làm lấy. Kỳ thực, như vậy cũng một phần xuất phát từ độc chiếm dục của y dành cho hắn, dù bình thường Dương Dật không bị làm sao, Trần Tĩnh cũng không cho phép người hầu tiến vào phòng của bọn họ.

Đến đêm, Trần Tĩnh đến chỗ phụ thân mình đón hai tiểu ca nhi trở về. Có lẽ là do đã lâu không được gặp cha, hai tiểu gia hỏa liền đối với cha mình vô cùng nhiệt tình. Chúng nó tất cả đều không quan tâm cha mình bộ dáng xấu hay đẹp, chỉ cần là cha bọn chúng, chúng liền ở trên người Dương Dật loạn gặm. Đêm đó, một nhà năm người lại lần nữa ngủ cùng nhau.

***

"Phụ thân, sao ngài lại đến đây?" – Dương Dật ngồi ở trong sân, vừa thấy Trịnh lão gia tử đi đến liền đứng dậy kêu lên. Bởi vì mấy cái mụn màu đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất nên hắn không muốn ra ngoài. Nhiều lúc thầm nghĩ, giá như hắn đen một chút, mấy cái điểm đỏ nhàn nhạt này sẽ không thấy rõ nữa. Đáng tiếc, khuôn mặt hắn lại trắng nõn khiến dù chỉ là một chấm nhỏ cũng hiện lên vô cùng rõ ràng.

"Mặt ngươi bị làm sao vậy?" – Trịnh lão gia tử vừa nghe tin thân thể của Dương Dật đã tốt lên, sáng sớm đã chạy tới thăm. Dù sao ông cũng là trưởng bối, cũng phải quan tâm vãn bối một chút mới phải. Mấy hôm trước nghe A Tĩnh nói đứa nhỏ Dương Dật này phát sốt, ba đứa cháu cũng bị nhi tử đưa tới nhờ ông chăm hộ, mãi đến đêm qua A Tĩnh mới đón chúng về.

"Phụ thân, con không sao. Mấy hôm trước phát sốt có chút nghiêm trọng, ngày hôm qua Trần Tĩnh đem rượu mạnh lau người giúp nên trên người nổi lên chút mụn đỏ. Ngày mai chúng nó lặn hết thì toàn bộ không sao nữa." – Dương Dật vừa cười vừa nói, chờ đến mai là hắn lại có thể ra ngoài gặp người được rồi.

"Không có việc gì là tốt rồi, về sau chú ý nhiều hơn một chút. Ta nghe nói, thân thể ngươi vốn không tốt là do có chút nội tình. A Tĩnh đứa nhỏ kia, thời điểm ngươi sinh bệnh ngay cả tâm tư chăm sóc cho hài tử cũng không có, ngươi về sau càng phải chú ý thân thể mình nhiều hơn, đừng để cho A Tĩnh phải lo lắng." – Lão gia tử nói lời thấm thía. Nhìn bộ dạng giống như người mất hồn mấy hôm trước của nhi tử, trong lòng ông đến giờ vẫn có chút đau, nếu Dương Dật thực sự xảy ra chuyện gì thì ca nhi nhà ông phải làm sao bây giờ. Ông có thể nhìn thấy con mình dành bao nhiêu tình cảm cho người này, vì thế, ông cũng không hi vọng đứa nhỏ này phải chịu thống khổ.

"Phụ thân yên tâm đi, con sẽ không nỡ chết đâu. Muốn con đem A Tĩnh và hài tử để lại cho người khác là có có khả năng." – Dương Dật vỗ vỗ lồng ngực có vẻ đơn bạc của mình nói.

Sau khi nghe những lời này của Dương Dật, Trịnh lão gia tử rút cuộc thỏa mãn nở nụ cười. Không phải chỉ có mỗi nhi tử mình đơn phương với người ta thì tốt rồi, đối với lão gia tử ông, có thể thấy con mình phu phu ân ái đã đủ thỏa mãn.

***

Rất nhanh đã tiến vào thời kỳ nóng bức nhất của mùa hạ, ở Thượng Kinh, Triệu Phượng Nghi lại càng không yên lòng về tiểu ca nhi và Dương Dật. Ông nhận được thư bạn già nhà mình gửi, lúc đọc tới đoạn Dương Dật bị bệnh rất nặng, trong nội tâm trách thầm nhi tử sao lại không chăm sóc tốt cho Dương Dật nhà nó. Thậm chí ông còn cùng phụ thân thương lượng chuyện sẽ đến chăm sóc cho hai tên tiểu tử không hiểu chuyện kia. Còn có, Trần Tĩnh sao lại để Dương Dật làm chuyện ẩu tả như vậy kia chứ. Cho lây loại bệnh kia là có thể yên tâm không nhiễm phải thiên hoa thật sao? Triệu Phượng Nghi vẫn cảm thấy vô cùng hoài nghi. Tĩnh ca nhi nhà mình đúng là quá mức sủng ái Dương Dật rồi, chuyện gì cũng dung túc hắn làm bậy, nếu không như vậy thì hắn cũng không phải bệnh nặng như thế.

Dương Dật đang chuẩn bị nói với Trần Tĩnh chuyện quay về sơn trang thì nghe một hồi sấm sét giữa trời quang. Ông trời ơi! Vì cái gì mà a mỗ của Trần Tĩnh lại muốn tới đây cơ chứ, chẳng lẽ lịch sử tăm tối của cuộc đời hắn lại tái diễn nữa hay sao. Dương Dật đứng trong gió bi thương không ngừng.

"Ngươi có cái thái độ đó là sao chứ? A mỗ đến đây có thể giúp chúng ta trông chừng Tiểu Bảo và tiểu ca nhi. Bình thường để cho người hầu trông chúng nó ta vẫn là có chút lo lắng, nếu như a mỗ đến thì để cho người trông chừng bọn chúng, ta dẫn người đi ra ngoài một chuyến. Có được không?" – Trần Tĩnh cười nói với Dương Dật đang bị đả kích. Y hiểu rất rõ vì sao Dương Dật lại thống khổ như vậy. Nhớ năm đó y cũng đã từng phát rầu vì chuyện tương tự. Cũng may là hiện tại y đã không bị a mỗ lôi kéo đi thử các kiểu quần áo kỳ quái nữa, thường ngày phần lớn y phục Trần Tĩnh mặc đều chỉ là màu đen.

"Thật sao? Đây là ngươi nói đó nha. Có điều, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi sợ là sẽ khóc, bọn chúng nó chưa từng rời xa chúng ta lâu bao giờ." – Dương Dật lại bắt đầu lo lắng đám hài tử nhà mình không chấp nhận chuyện này. Tiểu Bảo bây giờ đã trưởng thành, có thể nói cho nó hiểu, nhưng mà tiểu ca nhi thì không giống như vậy, hai tiểu gia hỏa còn quá nhỏ, không thể diễn đạt cho chúng hiểu được.

"Không sao đâu. Ta chỉ dẫn ngươi đi ra ngoài một chút, cũng sẽ không đi quá lâu, buổi tối sẽ trở về. Huống chi có Tiểu Bảo ở nhà, tiểu ca nhi sẽ không có ý kiến, a mỗ và phụ thân sẽ chăm sóc tốt cho chúng nó." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, để hài tử cho a mỗ mình, y đích thực là không phải lo lắng.

***

Dịch thiên hoa bắt đầu lẳng lặng tràn tới bên này. Hiện tại, ngay cả đại phu bình thường cũng biết được phương pháp chích ngừa cho nên bọ họ đã triển khai trích ngừa lên người mình. Bọn họ tin rằng quân y trong quân doanh sẽ không gạt người.

Chiến tranh giữa Đại Ngạo quốc và Nam Nhạc vẫn không có chút tiến triển nào. Trịnh Quân Nghị lúc này đúng là đã thực sự gặp được đối thủ, mỗi kế hoạch tác chiến của hắn giống như đều bị người ta hiểu rõ. Bởi vì không chiếm được lợi từ địa thế, lại thêm việc đối phương không gấp gáp tiến công nên hai bên cứ như vậy giằng co. Hiện tại, Trịnh Quân Nghị vô cùng gấp. Binh khí của Đại Ngạo quốc so ra tốt hơn của bọn hắn một bậc, nếu để binh sĩ hai bên vầm đao chém nhau, chắc chắn đao của bọn hắn chém không lại đối thủ.

Nửa tháng sau, Tiểu Bảo ngồi trong lòng ngoại công đi đến quân doanh luyện binh, tiểu ca nhi lại cực độ không an phận ngồi trên ghế trúc. Không được gặp ca ca, ngay cả cha và a mỗ cũng không thấy, may là hai người chúng nó còn chưa có bị tách ra. Hai cặp mắt đen linh động của bọn chúng loạn chuyển bốn phía, hi vọng ca ca sẽ từ một chỗ hẻo lánh nào đó đột nhiên chui ra.

***

Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, hiện tại bọn họ đang cưỡi con ngựa thiên lý mã mà phụ thân y đưa đến. Con ngựa này chẳng những sức chịu đựng tốt, mà ngồi lên cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

"A Dật, phong cảnh ở đây thế nào?" – Trần Tĩnh chỉ vào phiến thảo nguyên trước mắt nói. Tuy rằng đã vào giữa hè, nhưng gió trên thảo nguyên vẫn rất lớn cho nên tương đối mát mẻ.

"Tầm mắt khoáng đạt. Ở một chỗ như thế này, thúc ngựa phi như bay nhất định tâm tình sẽ rất tốt." – Dương Dật quay đầu lại nhìn Trần Tĩnh nói. Gắn thật không ngời vừa ra khỏi thành, cưỡi ngựa qua vài khúc ngoặt là có thể nhìn thấy thảo nguyên lớn như vậy. Ở nơi này, chỉ cần một trận gió thổi qua, mảng lớn cỏ xanh sẽ cao thấp phập phồng tựa như là sóng biển vậy.

Nằm ở trên bãi cỏ, Trần Tĩnh khum hai tay lại, che đi ánh mặt trời có chút chói mắt, đầu Dương Dật thì gối lên bụng y, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ xanh, tay còn không thành thật mò đến trên đùi Trần Tĩnh. Nhìn bộ dạng của bọn họ có vẻ như đang thích ý lắm, ngay bên cạnh đó là con ngựa nhàn nhã ăn cỏ.

"A Tĩnh, nằm trên đồng cỏ thế này chẳng thú vị gì cả, chúng ta làm chút chuyện gì đó đi, nếu không ta sẽ nhàm chán mà ngủ mất." – Trong lòng Dương Dật bắt đầu loạn chuyển đủ loại chủ ý.

Trần Tĩnh quay đầu lại nhìn thấy tròng mắt đảo qua đảo lại của Dương Dật liền biết tiểu tử này trong lòng lại đang nghĩ tới mấy chuyện xấu xa.

"Ngươi muốn làm gì?" – Trần Tĩnh híp mắt hỏi.

"Mạc thiên tịch địa*, chúng ta tới đánh dã chiến nha." – Dương Dật hào hứng bừng bừng từ dưới đất ngồi dậy, lấy chân khều lưng Trần Tĩnh.

(*Mạc thiên tịch địa = màn trời chiếu đất. Để hán việt cho nó có vẻ nguy hiểm :v)

"Dã chiến là cái gì?" – Trần Tĩnh chưa từng nghe qua mấy lời này, y không rõ dã chiến là có ý gì. Bất quá, nhìn hành động của Dương Dật y hiểu rõ là hắn muốn làm gì.

Dương Dật một tay vội vàng cởi quần áo của Trần Tĩnh, một tay cách quần áo vân về điểm nhỏ nhô lên trên ngực Trần Tĩnh.

"Dã chiến chính là ở bên ngoài dã ngoại làm, rất kích thích có đúng không?" – Dương Dật sau khi cởi sạch quần áo của Trần Tĩnh bớt chút thời gian nói.

Nhìn Dương Dật đang bận rộn trên người mình, Trần Tĩnh thực sự cảm thấy chẳng có chút kích thích gì cả. Nơi này hiện tại ngay cả chim cũng chẳng thèm đến ị, lại càng không có người đi qua, cùng với trong nhà chẳng khác nhau là bao. Làm như thế này nếu có người đi qua thì mới gọi là kích thích chứ.

"Cái biểu cảm này của ngươi một chút tình thú cũng không có. Cho ta chút động lực được không, đừng bày ra cái bộ dạng không chút biểu tình như thế chứ." – Dương Dật bất mãn, sao y có thể bày ra cái bộ dạng một chút cảm giác cũng không có như vậy.

Gặp Trần Tĩnh không hiểu phong tình, Dương Dật bất mãn cúi đầu cắn lên khỏa đậu đỏ trên ngực y, bắt đầu hút. Hắn biết rõ hành động như vậy là có bao nhiêu kích thích đối với Trần Tĩnh, thời điểm cơ bắp trên người y co rút nhanh hắn có thể cảm giác được.

"A Dật, ta cảm thấy chúng ta vẫn là đừng nên làm thì tốt hơn. Trời cũng sắp mưa rồi, mau mau đi tìm chỗ tránh nếu không sẽ phải dầm mưa đấy." – Nhìn đám mây đen từ đằng xa bay đến, Trần Tĩnh nói.

Nghe những lời này, ngay lập tức Dương Dật cảm thấy như bị tạt một thùng nước lạnh. Hắn nhìn đám mây đen đang từ từ bay tới kia, trong lòng thầm rủa lão thiên gia phá hỏng chuyện tốt mà thật vất vả hắn mới khơi lên được.

Trần Tĩnh rất nhanh mặc lại quần áo, huýt một tiếng sáo miệng, con ngựa đang gặm cỏ ở xa xa lập tức chạy về.

Dậm chân một cái, Trần Tĩnh lưu loát leo lên lưng ngựa, duỗi tay về phía Dương Dật. Đáng tiếc, tâm tình Dương Dật nhà chúng ta hiện tại không tốt, vẫn còn đang trừng mắt oán hận đám mây đen đang chậm rãi bay tới phá hư chuyện tốt của mình kia.

"A Dật, mau lên, chúng ta rời khỏi chỗ này, ta dẫn ngươi đến một chỗ, chỗ đó có thể tránh mưa." – Trần Tĩnh lên tiếng, gọi thần trí vẫn còn đang du đãng của Dương Dật trở về.

Dương Dật dựa vào trên ngực Trần Tĩnh, cùng A Tĩnh cưỡi ngựa thật thoải mái, không giống như tự mình cưỡi, lần nào về nhà xong cũng đều đau lưng.

"Chúng ta đến chỗ kia. Mây đen hình như càng lúc càng gần rồi." – Dương Dật giương mắt nhìn bầu trời sắp mưa nói. Hắn hiểu rõ là tốt nhất mình không nên bị dính mưa, nếu không không chừng lại phải chịu xui xẻo. Bệnh đậu bò trên tay hắn còn chưa có khỏi hẳn, nếu mà bây giờ còn phát sốt nữa thì phải làm thế nào bây giờ.

"Rất nhanh sẽ đến. Ngươi có thấy ngọn núi phía trước kia không? Trong sơn động ở đó có một suối nước nóng." – Trần Tĩnh thì thầm bên tai Dương Dật, ngụ ý là lát nữa có thể tắm suối nước nóng.

Vừa nghe đến có suối nước nóng tự nhiên, tinh thần Dương Dật lập tức tỉnh táo. Trước kia ngâm ở hồ nước nóng trong nhà đều là hàng tự làm, hắn còn chưa có thực sự ngâm qua suối nước nóng chân chính đâu. Hơn nữa, ở chỗ kia còn có thể phát sinh rất nhiều chuyện lãng mạn không phải sao. Đáng tiếc, Dương Dật không có nghĩ tới, với cái thân thể khó đỡ của mình thì hắn rút cuộc có thể làm được bao nhiêu lãng mạng kia chứ.

Dương Dật ngẩng đầu lên nhìn, đúng thực là phía trước có một ngọn núi lớn, bất quá, hắn không thấy được cái sơn động mà Trần Tĩnh nói. Có điều, hắn có thể thấy rõ cảnh sắc nơi này bị phân chia rõ ràng, một bên cây cối xanh tốt, bên còn lại thì ngay cả một ngọn cỏ cũng không có. Thấy tình huống như vậy, hai mắt Dương Dật liền tỏa sáng, không có một ngọn cỏ nào không phải là mỏ kim loại gì đó chứ? Nếu như đúng là mỏ sắt thì không phải là hắn đã đại phát tài rồi sao? Năm nay trong nhà cũng không nhưỡng nhiều rượu nho, mà hiện tại, số tiền chi tiêu đều là lấy của Trần Tĩnh, chuyện này đối với hắn thực sự là một sự kiện rất là quan trọng.

Lảm nhảm: Hề hề~ Thặc là ngại quá. Bởi vì dạo trước ngộ kiếm đc tình duyên, sau đó cùng tinh duyên chơi bời các kiểu nên lười edit. Sau khi bỏ tình duyên, định quay về làm việc đàng hoàng thì lại lụm đc 1 sư phụ lô nhô dễ thương nên lại theo sư phụ quậy phá các kiểu, chẳn làm ăn gì cả. Đột nhiên cảm thấy có lỗi quá. Hôm nay post liền 2 chương đền bù rồi nha.

Chương 66

"Trời sắp mưa rồi, mau mau chạy vào trong, suối nước nóng ở ngay bên trong sơn động này." – Trần Tĩnh thấy Dương Dật vẫn còn đứng ở xa bèn kêu lên. Bởi vì có mấy khối đá lớn che chắn, bên ngoài lại mọc không ít cây đem sơn động che chắn cho nên cũng coi như khá ẩn mật, trước cũng vì đuổi theo một con thỏ nên Trần Tĩnh mới tìm được nơi này.

"Chờ một chút, ta muốn đi qua bên kia nhìn xem một lúc. Trần Tĩnh, ngươi đi bắt con gì đó về một lát nướng lên ăn, nếu như trời thực sự mưa xuống thì khả năng đêm nay chúng ta không về được." – Dương Dật đứng bên sườn núi không có cây cối nói.

Trần Tĩnh đem yên ngựa tháo xuống, thả ngựa ra để nó tự do chạy đi ăn cỏ. Con ngựa này rất có linh tính, một khi đã nhận chủ rồi nó sẽ không bao giờ chạy trốn.

"Như vậy cũng được. Vậy ngươi cứ ở yên đây, đừng chạy lung tung, nếu có gì nguy hiểm thì kêu lớn lên gọi ta. Ta đi xung quanh đây kiếm chút gì đó, rất nhanh sẽ trở về." – Trần Tĩnh nói xong thì đem một thân cây khô cách cửa động không xa chặt xuống, quan sát xung quanh thấy không có gì nguy hiểm liền lôi cành khô tiến vào trong sơn động.

Dương Dật ngồi xổm xuống đất đào một tảng đá đen như mực lên, tâm tình vốn dĩ hưng phấn liền tụt xuống đáy cốc bởi vì đây chỉ là một mỏ than lộ thiên mà thôi. Trước kia hắn đã từng cùng ca ca nhà bên cạnh đi mỏ than trộm than đá, tuy rằng lần nào cũng bị người ta đuổi cho chạy tóe khói, nhưng mà lúc đó lại vui vẻ vô cùng. Có điều, bây giờ thì thứ này có thể làm gì được kia chứ. Nếu như đây là mỏ sắt hoặc mỏ đồng thì có phải là hắn đã phát tài to rồi không, vậy mà lại cố tình là mỏ than. Ở nơi này mọi người đun nấu chủ yếu là dùng cành khô và củi, hơn thế nữa lại không có nhà xưởng như kiếp trước, cho dù hắn có đem số than đá này đưa đến cửa nhà người ta tặng không cũng chẳng có ai thèm ấy chứ.

Bởi vì sợ lát nữa trời mưa xuống sẽ xối ướt số cành khô mà mình chặt được nên Trần Tĩnh đem chúng bỏ hết vào trong động. Đi sâu vào bên trong động khoảng vài chục thước liền xuất hiện một con đường nhỏ chỉ vừa một người đi qua, ước chừng rộng khoảng một mét. Sau lối đi đó chính là một vòm hang rộng lớn, suối nước nóng cũng nằm ngay chính giữa hang động đó, trên trần hang động còn có một vài lỗ nhỏ khiến cho không gian bên trong vẫn được ánh sáng mặt trời chiếu tới. Suối nước nóng vẫn giống hệt như lúc y tìm thấy, nhiệt khí bốc lên phiêu tán trên mặt nước khiến cho người ta có cảm giác mông lung như bước vào chốn tiên cảnh. Trên vách hang động còn có một số loại dây leo không tên theo khe hở của nham bích mọc bò ra. Lúc tìm được hang động này Trần Tĩnh đã từng nghĩ, một ngày nào đó y sẽ đưa người mình yêu thích nhất đến nơi này tắm, thật không ngờ lại có một ngày suy nghĩ đó trở thành sự thật.

Đi ra khỏi hang động, Trần Tĩnh nhìn thấy Dương Dật vẫn còn ngồi xổm trên đất đào đá. Y cảm thấy dù có để Dương Dật lại chỗ này thì cũng chẳng có gì nguy hiểm cho nên quyết định đi săn, như vậy lát nữa tắm xong cũng có chút gì đó bỏ bụng.

Bắt được một con lợn rừng nhỏ mới sinh ra không lâu, ước chừng nặng khoảng bảy tám cân, Trần Tĩnh lại bắt thêm được một con gà rừng béo, con gà này thật đúng là con gà rừng béo nhất mà y từng gặp qua. Vừa rồi gặp được lê dại, y cũng hái xuống ăn thử, hương vị vừa chua vừa ngọt, lại rất nhiều nước, chính là cái loại hương vị mà Dương Dật rất thích ăn, cho nên hiện tại trong túi áo Trần Tĩnh còn có thêm sáu bảy quả lê dại nữa.

Thời điểm nghe tiếng lợn rừng con kêu Dương Dật liền biết là Trần Tĩnh đã trở lại. Biết võ công thật là tốt, hắn còn chưa làm được trò trống gì thì y đã kiếm được thức ăn mang về rồi.

Hắn chậm rì rì, hữu khí vô lực đi đến bên cạnh Trần Tĩnh. Y vừa mới một chưởng đánh chết tiểu lợn rừng, lại đến bờ sông đem lê rửa sạch, đưa cho Dương Dật đang đi về phía mình. Trần Tĩnh không biết có phải mình lầm không, bởi vì nhìn bộ dáng của Dương Dật y thấy được hắn tâm tình có vẻ không được được tốt cho lắm.

Dương Dật nhận lấy quả lê, cắn một miếng, ừm, hương vị thanh mát ngọt ngào, đúng là rất không tồi, thật không ngờ lê dại thôi mà lại ăn ngon đến thế.

"A Dật, ngươi làm sao vậy? Gặp chuyện gì mất hứng sao?" – Trần Tĩnh hỏi.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là có một số thứ không được như mình nghĩ nên hơi thất vọng mà thôi. Đúng rồi, Trần Tĩnh, ngươi định làm heo sữa quay sao? Ngươi biết làm không?" – Vừa nhìn thấy con tiểu lợn rừng, Dương Dật liền nghĩ ngay đến món heo sữa quay mà A Lặc đã làm. Hắn hôm nay nhất định phải ăn món này, không tìm được đường phát tài cũng chẳng sao, tự mình khao mình một bữa coi như an ủi là được rồi.

Trần Tĩnh nhìn Dương Dật vẫn còn có chút ủ rũ gật gật đầu. Y đúng là biết làm heo sữa quay, tuy rằng so ra kém hơn ở tửu lâu làm, bất quá, trong quân đội của bọn y lại có công thức quay riêng của quân đội.

Trên đống lửa trong sơn động đang quay con lợn rừng nhỏ mà Trần Tĩnh bắt mang về, bên dưới còn vùi thêm con gà ăn mày, số thức ăn này đợi đến khi tắm nước nóng xong là có thể ăn được.

"Chúng ta qua bên kia xem đi, nhất định ngươi sẽ rất bất ngờ đấy." – Sau khi chuẩn bị tốt thức ăn, Trần Tĩnh mới đẫn Dương Dật đi về phía hang động có suối nước nóng, nơi mà nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện được lối vào.

Từ sau lưng Trần Tĩnh, Dương Dật nhô đầu ra nhìn suối nước nóng thật lớn trong hang. Ánh sáng bên ngoài chiếu vào bên trong đã có chút yếu ớt khiến cho hơi nóng bốc lên nhìn càng thêm mông lung, so với tiên cảnh lại càng giống hơn.

"Trần Tĩnh, khung cảnh nơi này thật là hữu tình." – Dương Dật nhìn một lúc bèn kêu lên, cảm xúc sa sút trước kia lập tức biến mất không còn tăm tích. Khoáng thạch với chả phát tài, tất cả đều đi gặp quỷ hết đi, hiện tại chính là thời gian để bọn họ ngâm suối nước nóng, dù là cái gì cũng không thể phá hoại chuyện tốt này được.

"Mau tới đây này A Tĩnh, nước chỗ này độ ấm rất vừa vặn." – Dương Dật đưa tay xuống thử nước một cái liền kêu lên.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn kia của Dương Dật, Trần Tĩnh liền biết hắn rất thích chỗ này, cuối cùng A Dật cũng có thể đem tâm trạng sa sút lúc nãy đá văng.

Đợi Trần Tĩnh đến gần, Dương Dật lập tức nhảy vào trong nước bơi vài vòng. Suối nước nóng này rộng khoảng hai mươi mét vuông, chờ đến khi Trần Tĩnh bước đến bờ suối, Dương Dật vung tay một cái khiến nước bắn tung tóe lên người y.

Thấy vậy, y cũng không né tránh, chỉ cười cười từ từ cởi y phục đã bị nước bắn ướt cả một mảng lớn trên người ra.

Mà Dương Dật, hắn đã sớm vì động tác chậm chậm thoát y kia của Trần Tĩnh làm cho đỏ mắt, quên luôn cả việc tiếp tục đùa nghịch tạt nước lên người y, nhìn đến mức nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi.

Bên ngoài sơn động mưa bắt đầu to dần, thời điểm Trần Tĩnh thoát hết quần áo trên người, Dương Dật nghĩ rằng y sẽ bước xuống nước, như vậy hắn có thể ôm lấy ái nhân vô cùng anh tuấn này của mình. Đáng tiếc, Trần Tĩnh lại không làm vậy, y đi vòng đến một chỗ, nham bích nơi đó nhô lên một chút, có thể dùng làm chỗ cắm nến. Trần Tĩnh vừa châm nến lên, không gian vốn u ám liền sáng bừng.

Vừa bước vào trong nước, Trần Tĩnh liền bị Dương Dật ôm lấy. Lồng ngực dày rộng màu đồng cổ này, cái eo nhỏ tinh tế và cả cặp chân dài thẳng tắp kia, tất cả tập trung lại một chỗ thành tổ hợp mà Dương Dật hắn thích nhất.

Đôi tay tinh tế mềm mại của hắn đùa nghịch trên ngực Trần Tĩnh, ở chỗ này niết một cái, ở chỗ kia cắn một ngụm. Bởi vì trong nhà còn có hài tử, cho nên trước kia những việc này Dương Dật chỉ làm qua loa. Mặc dù những lúc bọn họ làm hài tử đều đã ngủ, nhưng mà chung quy cảm giác vẫn có chút không được tự nhiên như thế này.

"A Tĩnh, thân hình của ngươi thật đẹp." – Dương Dật lấy tay đâm đâm lên một khối cơ bụng của Trần Tĩnh nói. Lại nhìn bụng mình, ngay cả chút mỡ thừa cũng chẳng có, nói chi là cơ bụng, một chút điểm khí khái nam nhi cũng không có. Kỳ thực, hắn nhìn mà ghen tỵ đến đỏ cả mắt luôn rồi ấy chứ, người so với người đúng là tức chết người mà.

Trần Tĩnh dựa lưng vào một tảng đá bên cạnh bờ, xoa xoa cái đầu đang liếm loạn lên bụng mình. Y biết rõ A Dật rất hâm mộ thân hình của mình, lại còn có ý định luyện tập một thân cơ bắp. Đáng tiếc, kiên nhẫn của hắn không đủ. Kỳ thực, y vẫn thích A Dật của hiện tại hơn, nếu như A Dật biến thành một người giống như y, y thực sự là không thể tưởng tượng nổi mình sẽ phải đối mặt thế nào.

"Không cho phép cắn, mau nhả ra, ngươi cũng không được nghiến răng nữa." – Trần Tĩnh gõ lên đầu Dương Dật một cái. Không biết đã xảy ra chuyện gì, dạo gần đây Dương Dật giống y như lúc tiểu ca nhi mọc răng, cứ thích cắn y. Mà hắn cắn thì thôi đi, đã thế lại còn thường xuyên nghiến răng, thói quen đó của Dương Dật rút cuộc là từ đâu mà có y cũng chẳng nhớ rõ.

"Nhưng mà thịt A Tĩnh rất thơm nha, thật muốn cắn một ngụm rồi nuốt luôn." – Dương Dật hai mắt mở to chớp chớp nhìn Trần Tĩnh, tay cũng không nhàn rỗi luồn vào giữa hai chân y, ngón tay nhanh chóng tiến nhập nơi có thể đưa mình đến thiên đường kia.

"Ta thấy, ngươi đây là đói bụng rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước sau đó lại làm tiếp." – Trần Tĩnh cười, cúi đầu nhìn Dương Dật đang hướng mình làm nũng đưa ra đề nghị.

"Bụng ta không đói, có điều, tiểu huynh đệ của ta nó lại đang kêu đói đây này." – Vừa nghe thấy Trần Tĩnh nói vậy, Dương Dật ngây ra một lúc, sau đó lập tức chỉ chỉ tiểu Dương Dật đang ngóc đầu lên nói. Thấy hai mắt Trần Tĩnh mang theo vui vẻ, hắn liền biết mình bị y trêu chọc.

Dương Dật có chút cáu kỉnh một ngụm cắn xuống ngực Trần Tĩnh, lại một lần nữa tiếp tục làm cái việc vẫn còn dang dở lúc nãy.

Chỉ là, lúc này Trần Tĩnh cũng không ngăn cản Dương Dật nữa, cảm giác từ những chỗ bị Dương Dật cắn qua truyền thẳng đến tâm trí y khiến huyết dịch toàn thân truyền thẳng xuống phía dưới. Tiểu Trần Tĩnh vốn vẫn ngoan ngoãn nằm im lặng trong bụi cỏ đã bắt đầu không an phận ngẩng đầu, lại còn tiết ra dịch lỏng.

Từ lúc tiểu Trần Tĩnh đứng lên đến giờ, Dương Dật hết lần này đến lần khác cố ý tránh né, không chịu đi an ủi cái nơi mà Trần Tĩnh mong muốn mình chiếu cố nhất. Hắn để y quay người, hai tay chống vào đá, liên tục ở trên người y châm lửa, đặc biệt là đôi kiều đồn đầy co giãn kia. Kỳ thực, Dương Dật trong lòng vô cùng ghen tỵ dáng người của Trần Tĩnh, ngay cả bời mông hắn cũng cảm thấy của Trần Tĩnh là hoàn mỹ nhất. Mà cũng bởi vì nhìn không thấy nét mặt của Dương Dật lúc này, cho nên y không nhìn thấy được vẻ ghen tỵ hận trên mặt hắn.

Không giống như Trần Tĩnh lúc nào cũng phải chú ý kiềm chế sức lực của mình khi chạm vào đối phương, Dương Dật dùng sức thật lớn bóp mông y, chút xíu khí lực này đối với Trần Tĩnh tính ra chẳng bõ bèn gì, y cũng chẳng vì vậy mà kêu đau. Có điều, hắn không biết là, vì để hắn được chơi tận hứng, không cần phải nơi nơi cẩn thận từng li từng tí, Trần Tĩnh dù có thực sự đau cũng sẽ không kêu thành tiếng.

Dương Dật phía sau cúi xuống, ở trên lưng Trần Tĩnh liếm láp, đầu ngón tay trơn tuột lén lút tiến vào bên trong tiểu cúc huyệt không ngừng tìm kiếm nơi tối mẫn cảm của y. Thời điểm đầu ngón tay hắn đụng trúng một chỗ, hơi thở vốn trầm ổn của Trần Tĩnh tức khắc trở nên hỗn loạn, hô hấp cũng càng thêm nặng.

Biết mình đã tìm được chỗ kia, Dương Dật lại thêm vào một ngón tay, chỉ tập trung tấn công nơi đó.

Hô hấp của Trần Tĩnh càng ngày càng dồn dập, nguyên bản hai bàn tay đang mở đã nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt anh tuấn của y đã lấm tấm mồ hôi, từng giọt từng giọt theo sườn mặt chảy xuống.

"A Dật! Đừng như vậy! Khó chịu!" – Cố gắng đè thanh âm của mình xuống, y có chút chịu không nổi, tiểu Trần Tĩnh ở phía trước đã nổi đầy gân xanh, trên mã nhãn cũng không ngừng chảy nước mắt.

"A Tĩnh, kìm chế một chút... đợi một chút nữa liền cho ngươi." – Dương Dật hiện tại cũng một đầu mồ hôi, hắn hiện tại rất muốn, rất muốn đi vào, nhưng mà, hắn lại muốn để cho Trần Tĩnh cảm nhận được cực hạn khoái cảm. Kỳ thực, trong lòng Dương Dật vẫn luôn lo lắng, hắn lo lắng mình không thể thỏa mãn được y, mà Trần Tĩnh lại sủng ái hắn như vậy, cho dù thực sự không thoải mái, y cũng sẽ không nói ra. Cho nên, lần này hắn nhất định phải để Trần Tĩnh triệt để thoải mái.

Như cũ liên tiếp hướng chỗ kia tiến công, tay còn lại nắm lấy tiểu huynh đệ của Trần Tĩnh vuốt ve. Một đạo bạch quang hiện lên, cơ bắp vốn căng lên của y nhanh chóng thả lỏng xuống, hai chân run rẩy. Cũng ngay lúc đó, Dương Dật túm lấy nam căn của y, không cho y phát tiết. Loại cảm giác này, thứ cảm giác nức bách mà điên cuồng này là thứ mà trước đây y chưa từng nếm qua.

Dương Dật cảm giác được hậu huyệt phía sau y đã ướt đẫm, tiểu huyệt cũng bắt đầu co rút kịch liệt khiến ba ngón tay của hắn ở trong đó ra vào cũng có chút khó khăn.

"A Dật! Đừng... Mau buông... Buông ra! Khó chịu." – Trần Tĩnh run rẩy nói, trên mặt, trên cổ toàn là mồ hôi, hai mắt cũng bị mồ hôi chảy vào cay xè không mở ra nổi.

Nhìn mi mắt y run rẩy, Dương Dật đột nhiên có cảm giác, cả người Trần Tĩnh thật yếu ớt. Cuối cùng, Dương Dật cũng không nhịn được nữa, xách thương ra trận.

"A! A Dật! Chậm một chút! Chậm một chút!" – Đây là lần đầu tiên trong lúc giao hoan Trần Tĩnh hướng Dương Dật cầu xin tha thứ. Phía trước của y bị Dương Dật giam cầm, phía sau lại bị hắn tiến công, từng cỗ từng cỗ khoái cảm trùng kích lấy y khiến Trần Tĩnh cảm thấy mình sắp đứng không nổi nữa, sức lực ở hai chân như bị rút sạch, toàn thân mềm nhũn không có lấy một tia khí lực.

Cũng không biết qua bao lâu, ngọn nến trong hang động đã tắt hoàn toàn, bên ngoài động mưa vẫn như cũ trút xuống, Dương Dật toàn thân vô lực nằm ở trong lòng Trần Tĩnh, hắn trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới cuối cùng lại đem chính mình làm đến mức chân mềm nhũn.

"A Tĩnh, ta đói bụng rồi." – Dương Dật ghé vào trong ngực Trần Tĩnh nói.

"Ngươi cũng biết đói rồi sao? Ta hiện tại ngay cả chút khí lực cũng chẳng có." – Trần Tĩnh xụ mặt. Cái đồ yêu tinh hại người này hôm nay đúng là đem y hành đến thảm, lúc này mà hai chân của y vẫn còn run, khí lực cũng chưa khôi phục lại. Mãi cho đến cuối cùng Dương Dật mới buông chỗ đó của y ra, quá phận hơn là hắn lại còn làm nũng muốn chính y cầm lấy, không cho y tự an ủi, cũng không cho phép bắn, lại còn muốn hai người cùng nhau. Thực sự là quá ức hiếp người, rõ ràng Dương Dật đã ra ba lần, nhưng lại để y bồi hắn đến cuối cùng mới được phép buông. Nói cho cùng, Dương Dật có thể làm càn như vậy, thực ra cũng là do Trần Tĩnh đã sủng hắn quá mức mà thôi.

Nghe được ngữ khí bất thiện của Trần Tĩnh, Dương Dật cảm giác hôm nay đúng là mình đã làm hơi quá. Có điều, hắn thực sự không nghĩ là A Tĩnh lại nghe lời như vậy, chịu đựng không phóng thích, mãi đến khi hắn gật đầu mới ra. Lúc A Tĩnh phóng thích, Dương Dật cảm thấy rất lâu sau tiểu huynh đệ của y mới không tiếp tục phun ra chất lỏng.

"Tức giận rồi sao? Thực xin lỗi, ta làm quá rồi, lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa, A Tĩnh!" – Dương Dật ở trong ngực Trần Tĩnh cọ qua cọ lại, âm cuối cố ý kéo thật dài, làm nũng bán manh, có chiêu gì cũng bày ra hết. Ai bảo Trần Tĩnh nhà hắn thích hắn như vậy chứ, mặc dù hơi tổn hại hình tượng đại nam nhân chút nhưng mà chiêu này dùng để đối phó với Trần Tĩnh thực sự rất dễ.

"Không có, ta sao có thể sinh khi với ngươi chứ, chỉ là hơi mệt chút." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu người đang dựa vào ngực y. Dương Dật dù có đem y làm thành thế nào thì chung quy cũng đều là do y cam tâm tình nguyện mà thôi.

"Thực sự?" – Dương Dật lần nữa xác định hỏi.

"Ừ." – Trần Tĩnh lại đáp.

"Vậy ngươi nói thử xem vừa rồi có sướng không? Có thoải mái không?" – Dương Dật ngửa đầu nhìn chằm chằm Trần Tĩnh hỏi.

Trần Tĩnh thấy hai mắt Dương Dật phát sáng lòe lòe, ngay cả nháy một cái cũng không nháy nhìn mình, y cúi đầu, ở trên mắt hắn hôn một cái.

"Dĩ nhiên là thoải mái rồi, hiện tại ngay cả đứng lên cũng không có khí lực đây này." – Sau khi nghe hắn hỏi, một lúc sau y mới đáp.

Sau khi giúp Trần Tĩnh mặc quần áo tử tế, Trần Tĩnh mới mặc y phục vào. Đến lúc này Dương Dật vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, mà cũng đúng thôi, vừa rồi dùng nhiều sức lực như vậy, lại còn ngâm trong suối nước nóng quá lâu, ngay cả y bây giờ đứng lên đi lại cũng có chút ngả nghiêng cơ mà.

Đống lửa bọn họ đốt sớm đã tắt, Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật ngồi ở bên cạnh đống lửa, dùng nhánh cây gạt phần tro phía trên đi, lộ ra phần than đỏ. Bên trong đó là món gà ăn mày, đá ra khỏi đống lửa, khối bùn hình bầu dục bao bọc bên ngoài đã sớm bị lửa nướng đến cứng ngắc.

Thêm củi vào, rất nhanh, đống lửa lại một lần nữa chiếu sáng cả sơn động. Bên ngoài, tiếng mưa to nện vào nền đất vẫn cứ vang lên không dứt.

"Mau ra nếm thử, lợn sữa này nướng lên hương vị rất được, thịt rất non mềm." – Trần Tĩnh dùng dao găm lại phần bụng của tiểu lợn rừng, sau đó cắt lấy một miếng thịt lưng hơi mỏng đã được nướng thành màu vàng óng.

Đống lửa càng lúc càng vượng, cả sơn động toàn bộ đều là mùi thịt nướng thơm lừng, Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, há miệng cắn thịt. Hương vị đúng là rất ngon, là món thịt nướng ngon nhất mà hắn từng được nếm qua.

Lảm nhảm: Bạn quay lại rồi đây~ A hi hi~

Chương 67

Dương Dật sau khi gặp hết hai cái xương sườn, ăn hết một quả lê thì thực sự cảm thấy hơi mệt, vì thế hắn liền rụt rụt vào trong lòng Trần Tĩnh, hai mí mắt díp lại. Ở trong ngực y cọ qua cọ lại tìm lấy một vị trí thoải mái, nghe tiếng tim đập hữu lực của y, rất nhanh liền ngủ mất.

Ăn được vài miếng thịt nướng thì Trần Tĩnh đột nhiên nhớ ra con gà ăn mày bọn họ vẫn chưa đụng đến, đang định hỏi Dương Dật có muốn ăn hay không thì đã nhìn thấy hắn dựa vào ngực mình ngủ ngon lành rồi.

Trần Tĩnh để dao xuống, cẩn thận đem áo ngoài của mình cởi ra đắp lên người Dương Dật sau đó mới lại tiếp tục công cuộc lấp đầy bao tử.

Bên ngoài trời vẫn mưa liên tục, hoàn toàn không có chút dấu hiệu dừng lại nào, Trần Tĩnh nhìn khuôn mặt bị ánh lửa chiếu lên đỏ bừng của người trong lòng, đây là người mà y yêu nhất trên đời. Trước kia, y chưa từng nghĩ đến mình lại có thể trải qua quãng thời gian vui vẻ như vậy, có hài tử, có phu quân, có một gia đình hoàn mỹ. Có lẽ sau này trong nhà sẽ còn có thêm một hai đứa nhỏ nữa, y sẽ sủng ái phu quân, còn phu quân sẽ đi sủng ái hài tử, thật tốt đẹp biết bao.

Có lẽ tư thế nằm không được thoải mái, Dương Dật ở trong lòng Trần Tĩnh giật giật, y vội vàng thả lỏng tay ra để hắn có thể ngủ ngon hơn một chút.

Mãi đến khi chạng vạng tối, mưa rút cuộc cũng ngừng, bởi vì là mùa hè nên y chỉ mặc mỗi một bộ y phục, mà bộ y phục duy nhất đó lại đắp trên người Dương Dật, cho nên hiện tại Trần Tĩnh cứ lõa thể như vậy mà ôm lấy hắn.

Hai hàng lông mi thật dài của Dương Dật nhẹ nhàng rung động, hắn vừa mở mắt liền thấy Trần Tĩnh đang nhìn chằm chằm đống lửa thất thần, lồng ngực màu đồng cổ hiện ra ngay trước mắt.

Dương Dật nuốt nuốt nước miếng, xoay người nằm sấp xuống, thè lưỡi liếm lấy khỏa đậu đậu vẫn còn sưng đỏ bên trên.

Bị đầu lưỡi mềm mềm ẩm ướt liếm lấy chỗ kia, Trần Tĩnh liền hồi phục tinh thần. Có lẽ là do chỗ đó vốn đã bị thương một chút cho nên đặc biệt mẫn cảm, bây giờ Dương Dật lại làm như vậy vì thế từng đợt từng đợt khoái cảm lại lần nữa từ đáy lòng nổi lên.

"Tỉnh rồi à? Có khát không? Khát thì ăn một quả lê đi." – Trần Tĩnh xoa xoa cái đầu vẫn còn đang chăm chỉ bận rộn gặm cắt trước ngực mình nói.

Thời điểm Dương Dật liếm đến mức trong miệng đều là mùi rỉ sắt của máu tươi mới chịu buông ra khỏa đậu đậu bị mút đến đỏ tươi ấy, cắn một miếng lê tươi giòn mọng nước được Trần Tĩnh đưa tới bên miệng.

"Mau mặc y phục lại đi." – Cuối cùng Dương Dật cũng hồi phục lại tinh thần, quần áo đều đắp lên người hắn, chả trách lúc tỉnh dậy lại thấy chính là lồng ngực mê người của Trần Tĩnh.

Dương Dật ngồi lên tảng đá mà Trần Tĩnh vừa ngồi lúc nãy. Trần Tĩnh đứng dậy, mặc xong quần áo rồi mới cảm thấy chân tay mới có chút linh hoạt trở lại, ngồi một tư thế trong thời gian dài như vậy khiến chân tay y tê rần hết cả.

"Cắn một miếng đi, ngọt lắm." – Dương Dật đem gần nửa quả lên đưa tới trước mặt Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh nhìn nhìn quả lê chỉ còn lại chút thịt quả, y cắn xuống một cái hết toàn bộ phần thịt quả.

"Ngươi cố ý!" – Dương Dật nhìn phần còn lại của quả lê kêu lên, sau đó ném phần tâm lê còn lại ra khỏi động.

Trần Tĩnh cười cười không nói gì, thái độ của Dương Dật như vậy trong mắt y chính là dễ thương nhất.

Gà ăn mày vẫn còn nóng, lúc Dương Dật còn đang ngủ, Trần Tĩnh đã đá khối bùn đó vào lại giữa đống lửa.

"Trần Tĩnh, thịt con gà này dai thật." – Dương Dật gặm đùi gà nói. Mặc dù gà bị nướng quá lâu nên đã hơi mất nước, nhưng mà hương vị vẫn rất ngon.

Mãi đến khi trời tối hai người mới về đến trong thành, còn chưa bước vào cửa nhà Dương Dật đã nghe thấy tiếng tiểu ca nhi oa oa khóc lớn, hơn nữa, ngay cả Tiểu Bảo cũng kêu gào ầm ĩ. Trần Tĩnh và Dương Dật hai người liếc nhau một cái, có chuyện gì xảy ra vậy, sao cả đám lại gào khóc thế này?

Buông dây cương đang nắm trong tay ra, con ngựa này có thể tự mình tìm được đường về, y kéo lấy Dương Dật hướng thẳng đến Trường Thắng Các, nơi ở của phụ thân mình.

"Phụ thân, a mỗ, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi xảy ra chuyện gì rồi?" – Trần Tĩnh vừa vào đến sân đã hỏi.

"Cha! Cha! A mỗ! Tiểu Bảo nhớ hai người!" – Vừa nghe thấy thanh âm của Trần Tĩnh, tiểu gia hỏa mập mạp hai chân ngắn ngắn tròn tròn chạy ra, trên mắt còn vương vài giọt lệ.

Nhìn tiểu gia hỏa nước mắt lưng tròng, Dương Dật cảm thấy rất đáng thương. Tên tiểu tử này đã thật lâu rồi không có khóc nháo, giờ lại như vậy khiến hắn cảm thấy có chút đau lòng.

"Sao tự nhiên lại khóc chứ?" – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo hỏi.

"Cha với a mỗ không thấy đâu, các ngươi không được bỏ rơi Tiểu Bảo với đệ đệ." – Tiểu Bảo lập tức ủy khuất cáo trạng.

Vừa nghe thấy câu trả lời của Tiểu Bảo, Trần Tĩnh liền cười lắc đầu. Từ trước đến giờ y và Dương Dật chưa từng rời đi Tiểu Bảo quá lâu, buổi sáng trước khi ra ngoài rõ ràng đã nói với nó, vậy mà tiểu tử này lại không nhớ chút nào.

"Làm sao có thể chứ. Tiểu Bảo và đệ đệ đều là tâm can bảo bối của cha, cha sao có thể cam lòng bỏ rơi Tiểu Bảo và đệ đệ được?" – Dương Dật xoa xoa cái đầu nhỏ đang oa trong ngực mình nói.

Trần Tĩnh cùng Dương Dật vừa mới về thì Quân An Quân Hạo đang khóc lớn rất nhanh liền chuyển thành nhỏ giọng nức nở.

"Rút cuộc thì hai người các ngươi cũng trở về rồi. Hai tiểu ca nhi ban ngày vẫn còn rất ngoan, vừa đến tối thì lập tức đòi cha với a mỗ, tìm không thấy thì oa oa khóc lớn. Cái đứa nhỏ Tiểu Bảo kia cũng thật là, đã không giúp ta dỗ đệ đệ thì thôi, lại cùng với bọn chúng nó khóc. Phụ thân ngươi bị bọn nó nháo đến mức bỏ trốn luôn rồi." – Triệu Phượng Nghi thở phì phì nói. Bạn già của ông cũng thật là, luyện binh thì rất lợi hại, đến lúc đối phó với ba tiểu quỷ trong nhà thì lại bó tay. Thực ra, chuyện luyện binh với chuyện dỗ hài tử là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lão gia tử nằm không cũng trúng đạn, đúng là có chút oan uổng.

Nhóc béo nằm trên giường nhỏ nhích qua nhích lại. Cha nó đúng là càng ngày càng học xấu, cứ một mực nhéo nhéo mặt nhỏ của nó, lỡ như bị sưng lên thì ngày mai nó làm sao dám ra ngoài gặp người kia chứ. Nghĩ đến đó, nhóc con lại tức đến thở phì phì.

"Ngươi cái tên nhóc này, đã làm ca ca rồi, lúc đệ đệ khóc không chịu giúp đỡ dỗ chúng nó thì thôi lại còn khóc cùng. Xấu hổ hay không xấu hổ hả? Có xấu hổ không?" – Dương Dật không nặng không nhẹ nhéo nhéo khuôn mặt béo béo của Tiểu Bảo, cảm giác mềm mềm thật thoải mái. Đến giờ hắn mới thông suốt vì sao Trần Tĩnh lại cứ thích nhéo má, lại còn xoa đầu mình, bởi vì, chính hắn cũng thích nhéo má Tiểu Bảo, thích sờ đầu của nó. Cái loại xúc cảm đó đúng là đã hết sức, lưu luyến quên đường về luôn.

Cuối cùng, cả người Tiểu Bảo đều chui vào trong chăn, lại còn dùng chăn phủ lên trên mặt, cương quyết không cho cha khi dễ. Với lại, nó cảm thấy mình khóc nháo như vật rất mất mặt, lại còn để cho a ma, gia gia, đệ đệ, a mỗ và cha nhìn thấy, đúng là mắc cỡ muốn chết.

"A Dật, đừng có khi dễ Tiểu Bảo nữa." – Trần Tĩnh đi tới, thấy Dương Dật đang đùa giỡn Tiểu Bảo liền nói.

"Tiểu ca nhi ngủ rồi sao?" – Nghe được thanh âm của Trần Tĩnh, Dương Dật lập tức quay lại hỏi.

Trần Tĩnh gật gật đầu, hai nhóc con này ngủ cũng không thực sự an ổn, hai bàn tay nhỏ cứ nắm chặt lấy đối phương.

"Tiểu Bảo đã ngủ chưa thế? Cha cũng đi ngủ đây." – Dương Dật nói với Tiểu Bảo đang chui kín trong chăn.

Tiểu Bảo xoay người một cái, quay mông về phía cha nó, nó giận rồi đấy, cho dù nó có khóc cha cũng không được phép cười nó đâu.

Nhìn Tiểu Bảo quay lưng về phía cha mình, Trần Tĩnh rất không phúc hậu cười rộ lên.

Đêm nay Dương Dật ngủ đặc biệt ngon, ước chừng là do ban ngày vận động quá độ nên mệt mỏi, cả đêm hắn ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Trần Tĩnh, ngủ ngon lành, không mộng mị.

Ngày hôm sau, ngoại trừ Trần Tĩnh ra thì cả nhà đều dậy muộn, Dương Dật xoa xoa đầu mình một cái cho tỉnh lại nhìn quanh. Trong phòng im ắng, Trần Tĩnh đã rời giường từ bao giờ, ở phía đối diện, ba tiểu gia hỏa vẫn còn đang khò khè ngủ.

Ăn xong điểm tâm sáng, Dương Dật đi gọi ba đứa tiểu quỷ vẫn còn đang ngủ dậy. Mặc dù vẫn muốn ra ngoại đi chơi tiếp, nhưng do thể lực chưa khôi phục nên vẫn phải ở nhà nghỉ ngơi.

Bởi vì dậy muộn cho nên bụng Tiểu Bảo đói đến kêu vang, Dương Dật còn chưa nói gì nó đã từ mình chạy đi kiếm cơm. Nhìn tiểu gia hỏa há miệng húp từng ngụm cháo lớn, Dương Dật cười rộ lên.

"Quân An,Quân Hạo, các ngươi cũng phải như ca ca, ăn nhiều thì lớn lên mới khỏe mạnh mập mạp được." – Dương Dật vừa đút tiểu ca nhi ăn cháo vừa nói. Bây giờ cho chúng nó ăn chút cháo, sau đó cho ăn canh trứng, điểm tâm lại cho cho uống sữa dê.

Thời điểm Dương Dật cho hài tử ăn xong Trần Tĩnh mới trở về, sắc mặt của y phi thường không tốt. Dương Dật cảm thấy có chút kỳ quái, sắc mặt đó của y hắn đã từng thấy qua, đó chính là vào thời điểm bị lạc mất Tiểu Bảo.

"Trần Tĩnh, có chuyện gì xảy ra? Sao sắc mặt ngươi lại kém như vậy?" – Dương Dật ôm lấy Quân Hạo.

Trần Tĩnh cũng đem tiểu Quân An ôm lấy, ngồi xuống, một nhà năm khẩu đều ngồi trên ghế trúc. Dương Dật lại cầm lấy một cái quả cầu gỗ có hai cái tua hồng, bên trong lại có lục lạc, cứ lăn một vòng sẽ phát ra tiếng vang, là một trong những món tiểu ca nhi rất thích đùa với chúng nó.

"A Dật, hai ngày này ngươi và hài tử đừng ra ngoài, trong quân đã có người bị nhiễm thiên hoa (aka bệnh đậu mùa) rồi." – Trần Tĩnh nói. Sáng sớm hôm nay y đến chỗ phụ thân vấn an, kết quả vừa vặn nghe được Lâm quân y báo cáo lại trong doanh đã có hai người mắc thiên hoa. Mặc dù biết rằng mấy người có chích ngừa qua đậu bò đều không bị nhiễm, nhưng mà Trần Tĩnh vẫn không muốn Dương Dật và hài tử đến gần.

Dương Dật nghe xong thì sửng sốt một chút. Làm sao có thể? Rõ ràng bọn họ đều đã chích ngừa rồi, như thế nào lại còn phát thiên hoa?

"Sao có thể như vậy được? Tất cả đều đã chích ngừa đậu bò, không có khả năng phát thiên hoa mới đúng chứ." – Dương Dật phục hồi tinh thần lớn tiếng kêu lên, nếu như vậy thì việc hắn để hài tử chích ngừa liền thành công cốc rồi.

Nhìn thấy Dương Dật phản ứng lớn như vậy, Trần Tĩnh nở nụ cười. Tuy rằng chuyện này thực sự không phải chuyện đáng vui vẻ gì, bất quá, nhờ có A Dật chích bệnh đậu bò lên cho bọn họ thực sự đã cứu được rất nhiều người. Sắc mặt y khó coi như vậy là vì Trần Tĩnh tức giận những kẻ không chịu chích ngừa đậu bò kia. Nếu như lúc đó tất cả đều chích ngừa thì sẽ không có người bị nhiễm.

"Đừng lo lắng, hai binh sĩ bị thiên hoa kia đều không có chích ngừa. Bọn hắn cho rằng làm như vậy không hữu dụng. Cũng may là trong quân đại bộ phận đều làm theo. Gian phòng mà bọn họ ở sau khi bọn họ nhiễm thiên hoa, có mười người khác không chích ngừa như bọn họ hai canh giờ sau cũng bị lây, còn bảy tám người nghe lời quân y, tất cả đều chích ngừa thì hiện tại không hề có phản ứng nhiễm thiên hoa. Nếu như mấy người đã chích ngừa đó vẫn không bị thiên hoa thì coi như biện pháp của ngươi phi thường hữu dụng. Ta đã nói với phụ thân chuẩn bị báo cáo lên trên, rất nhanh sẽ để toàn bộ con dân Nam Nhạc làm theo. A Dật, ngươi đã làm được một chuyện vô cùng tốt." – Trần Tĩnh cười nói với Dương Dật, hiện tại còn phải theo dõi mấy người ở cùng với người nhiễm thiên hoa. Nếu như bọn họ đều không làm sao thì phụ thân y có thể báo cáo được rồi. Kỳ thực, trong lòng Trần Tĩnh và Lâm Lộ cũng đã xác định tám người kia nhất định sẽ không nhiễm thiên hoa.

"Thật sự sao? Ta đã nói phương pháp kia hữu dụng mà. Đúng rồi, Trần Tĩnh, nếu như muốn nhanh chóng thì chỉ cần cắt một vết thương nhỏ trên cánh tay, sau đó đem bệnh đậu bò xoa lên một chút là được. Trần Tĩnh, ngươi nói thử xem, ta làm được một chuyện tốt lớn như vậy, hoàng đế của các người có phải cũng nên cho ta chút phần thường hay không?" – Dương Dật hưng phấn hỏi. Biện pháp này thực hiện được khiến cho càng nhiều người có thể sống sót, trong lòng Dương Dật bây giờ đặc biệt vui vẻ.

"Ngươi muốn phần thưởng gì nha?" – Trần Tĩnh cười hỏi lại. Tuy rằng biết đây là công lao của Dương Dật, nhưng y lại không muốn đem chuyện của hắn báo cáo. Y không muốn hắn bị thương tổn. Mặc dù biết mình quá mức ích kỷ, nhưng y không muốn có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phá hỏng hạnh phúc gia đình mình.

"Hoàng kim ngàn lượng gì gì đó là được. Nhà chúng ta hiện tại lại nghèo như trước rồi. Nhưng mà không có hoàng kim thì bạc trắng nhiều chút cũng được, như thế ta có thể nuôi ngươi và hài tử thật tốt." – Suy nghĩ của Dương Dật và Trần Tĩnh đều không cùng một đường thẳng. Trần Tĩnh là lo sợ Dương Dật đạt được phong thưởng về sau có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Còn Dương Dật thì, hắn chỉ nghĩ đến việc có tiền, sau đó cấp Trần Tĩnh và hài tử một cuộc sống tốt hơn.

Trần Tĩnh xoa xoa đầu Dương Dật, có lẽ việc này y cứ gạt hắn là tốt nhất, nhưng mà, Trần Tĩnh lại không muốn như vậy, đến lúc biết được sự thực, hắn nhất định sẽ rất thương tâm.

"A Dật, có một chuyện ta muốn nói với ngươi. Chuyện chích ngừa thiên hoa lần này ta muốn để Lâm Lộ đến lĩnh công, có điều cũng sẽ vẫn đề tên ngươi vào, ý là, ngươi phát hiện ra sự việc sau đó nói cho Lâm Lộ, Lâm Lộ lại đem cách này áp dụng vào quân đội là tốt nhất. Ta không muốn ngươi bị hoàng thượng biết đến." – Trần Tĩnh ăn ngay nói thẳng.

Vừa nghe những lời Trần Tĩnh nói, Dương Dật rút cuộc hiểu được y không muốn có người khác cứ nhìn chằm chằm mình vì thế trong lòng thật cao hứng. Tuy rằng làm như vậy thực sự khiến người ta khó chịu, có điều, chỉ cần có thể cùng y vui vẻ sống qua ngày, những thứ khác đối với hắn đều là chuyện nhỏ không phải sao.

"Vậy là hoàng kim với vạn lượng bạc trắng của ta không có nữa, có điều, chỉ cần một nhà chúng ta đều vui vẻ khỏe mạnh thì ta cũng cảm thấy đủ rồi." – Dương Dật vừa cười vừa nói. Hắn biết, có một số thứ, nếu như dính đến hoàng quyền thì có thể sẽ phát sinh những sự việc không thể ngờ được. Dương Dật hắn vẫn thích trải qua cuộc sống lười nhác vô ưu vô lự hơn.

"Hoàng kim thì không thể, bạch ngân dù không có vạn lượng, nhưng ngàn lượng thì không thành vấn đề. Ở bên dưới bàn trang điểm nhà chúng ta có một ngăn kéo, bên trong có để ngân phiếu mấy ngàn lượng, ngươi muốn mua cái gì thì cứ vào đó lấy là được." – Trần Tĩnh cười xoa xoa đầu Dương Dật, phu quân của y đúng là rất thích tiền.

"Ta muốn chính mình kiếm được tiền nuôi ngươi và hải tử. Ta nhìn giống cái dạng ăn cơm chùa lắm sao chứ." – Dương Dật nhìn nhìn tay chân mảnh khảnh của mình nói, dáng người đã ở thế hạ phong rồi, chẳng lẽ cả đời hắn lại phải ăn bám nữa sao, như vậy thực đúng là tổn hại đến tôn nghiêm nam nhân của hắn mà.

Trần Tĩnh nghe những lời Dương Dật nói thì nở nụ cười, dù có nuôi hắn cả đời y cũng tuyệt đối không để ý.

***

Trải qua mười ngày thí nghiệm của Lâm Lộ, xác định phương pháp của Dương Dật là an toàn và có thể sử dụng, ông lập tức báo cáo lên Trịnh lão tướng quân. Khi biết được chuyện Trần Tĩnh muốn Trịnh lão tướng quân báo cáo công trạng cho mình, ông có chút ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là biện pháp mà Dương Dật nghĩ ra, ông chỉ bận rộn phần áp dụng mà thôi, bây giờ lại nói như vậy có chút...

Bất quá, Lâm Lộ cũng có thể hiểu được tâm tình của Trần Tĩnh, nếu như chuyện này công trạng của Dương Dật nhỏ, thì cuộc sống của bọn họ sẽ không có biến hóa lớn. Ngược lại, đem toàn bộ sự tình báo cáo lên trên, về sau gia đình nhỏ vốn bình yên của bọn họ sẽ bị người ngoài làm ảnh hưởng. Chỉ là không biết việc này Dương Dật có biết hay không thôi.

Có lẽ Dương Dật sau khi biết được cũng chỉ cười cười cho qua, cũng có thể sẽ cùng Trần Tĩnh nháo một trận, đến lúc đó không biết cái nhà này sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Lộ đúng là không thể đoán được. Mà chuyện này, ông hoàn toàn không có cách nào cải biến. Đương nhiên là, ai mà chẳng muốn thăng chức nhanh, Lâm Lộ ông cũng không ngoại lệ. Dương Dật, hôm nay ta được ông trời cho hưởng số tốt của ngươi, sau này nếu ngươi xảy ra chuyện gì, chỉ cần Lâm Lộ ta có thể nhất định sẽ giúp đỡ, trong lòng ông âm thầm thề.

***

Nhìn thư con trưởng mình truyền về, trong lòng lão gia tử rất lo lắng, vì sao binh khí của Nam Nhạc và Đại Ngạo lại chênh lệch nhiều như vậy kia chứ? Ông nhớ rõ cách đây hai mươi năm, vũ khí của bọn họ và Nam Nhạc cũng chẳng khác nhau mấy. Hơn nữa, nhi tử ông cũng nói rõ, hắn khả năng không thể ngăn được thế tiến công của Đại Ngạo. Mà hiện tại, Đại Ngạo cũng chỉ là đến thăm dò Nam Nhạc mà thôi.

"Gia gia, gia gia làm sao vậy? Có chuyện gì mất hứng sao? Sao lại không cười?" – Tiểu Bảo ngồi ở trên đùi Trịnh lão gia tử hòi, bàn tay nhỏ nhỏ mập mạp kéo kéo khóe miệng nghiêm túc của ông.

"Không có gì, Tiểu Bảo mau đi xem xem đệ đệ có tỉnh hay không đi." – Lão gia tử hiện tại tâm tình có chút trầm trọng, không có tâm tư chơi đùa với Tiểu Bảo.

Trần Tĩnh thấy Tiểu Bảo chạy ra ngoài, nhìn sắc mặt phụ thân không tốt lắm liền đoán chẳng lẽ chỗ ca ca lại xảy ra chuyện phiền toái gì rồi?

"Phụ thân sao vậy? Sắc mặt của người nhìn không được tốt." – Trần Tĩnh hỏi.

"Là chuyện của Đại Ngạo quốc. Binh khí của Nam Nhạc chúng ta không thể nào chống lại được Đại Ngạo, trong thư ca ca ngươi có nói, đem binh khi hai nước chém vào nhau, chỉ cần ba lượt binh khí của chúng ta sẽ gãy, mà Đại Ngạo quốc nhiểu lắm chỉ bị mẻ một chút mà thôi. Như vậy làm sao có thể nghênh chiến được? Bây giờ chuyện cấp bách nhất chính là vấn đề chế tạo binh khí." – Lão gia tử tâm tình trầm trọng đáp.

"Việc này đúng là phiền toái. Đại ca có lẽ đã báo cáo hoàng thượng rồi. Tin rằng hoàng thượng sẽ truyền chỉ cố gắng cải tạo binh khí. Vũ khí tốt ở nước ta thực sự rất ít, căn bản không có khả năng cấp cho nhiều binh sĩ sử dụng." – Trần Tĩnh cũng thập phần lo lắng.

"Hay là thử nói với Dương Dật xem sao? Có lẽ tiểu tử kia sẽ nghĩ ra biện pháp gì đó không chừng. Tên nhóc rất được, thực sự là biết không ít chuyện tà môn ngoại đạo." – Cứ nghĩ đến rượu nho, lại đậu hũ, lại chích ngừa đậu bò, lão gia tử không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận tiểu tử Dương Dật này rất không tệ, tuy rằng thân thể có kém một chút, ngay cả cưỡi ngựa cũng phải để ca nhi nhà ông đến ôm.

Trần Tĩnh nghĩ đến mất thứ đồ vật kỳ quái mà một năm nay Dương Dật làm ra, xác thực toàn bộ đều là đồ tốt, nói không chừng hắn có thể nghĩ được biện pháp gì đó cũng không chừng.

Lảm nhảm: Bà tác giả chương nào cũng cầu tung hoa, cũng may là ngay từ đầu mình đã xác định là không edit phần lời của bả =))

Chương 68

"Trần Tĩnh, nhìn ngươi tâm trạng nặng nề như vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi? Chuyện thiên hoa không phải đã giải quyết ổn thỏa rồi sao?" – Nhìn thấy Trần Tĩnh từ bên ngoài trở về mang theo vẻ mặt không được tốt, Dương Dật liền hỏi.

Triệu Phượng Nghi biết đứa con này của mình khẳng định lại nghe được mấy chuyện loạn thất bát tao gì đó ở chỗ lão đầu tử rồi nên mới có tâm sự nặng nề như vậy. Ca nhi nhà ông a, đúng là cái mệnh lao lực. Mà đứa nhỏ Dương Dật cũng thực không tệ, mặc dù thân thể kém một chút, nhưng mà muốn làm gì thì làm cái đó. Không biết đến khi nào con ông mới có thể được như vậy, sống thật vui vẻ sung sướng, không phải lo lắng những chuyện quốc gia đại sự kia nữa. Ca nhi ấy mà, chỉ cần chăm sóc tốt cho phu quân và hài tử của mình là đủ rồi, mấy cái chuyện đại sự kia cứ để hán tử đi lo là được, Triệu Phượng Nghi oán trách nghĩ.

"Mặc kệ nó, khẳng định là lại nghe phụ thân nó nói chuyện gì đó nên mới biến thành như vậy." – Triệu Phượng Nghi nói với Dương Dật.

"A mỗ, ngài trông chừng hài tử giúp con một chút, con và A Dật đi ra ngoài có chuyện muốn làm." – Trần Tĩnh biết rõ a mỗ lại oán trách mình không tuân thủ quy củ của ca nhi, y cũng biết a mỗ chỉ hy vọng mình giống như những ca nhi khác, vô ưu vô tư mà sống, y cũng chẳng dám trách ông.

"Đi đi, đi đi, hài tử đã có ta lo rồi, hai tiểu gia hỏa này kỳ thực vẫn còn nhớ rõ a ma của nó đấy, đúng không Quân An, Quân Hạo." – Thực ra hôm nay trong lòng Triệu Phượng Nghi rất vui vẻ, bời vì mấy đứa nhỏ đều gọi ông một tiếng a ma. Có cháu ở đây rồi, hài tử gì đó cũng đều bị xếp qua một bên hết.

Tiểu Bảo thấy a mỗ lại muốn dẫn cha đi ra ngoài, nó nghĩ có khi nào đêm nay hai người có thể sẽ không về nữa hay không.

"Cha, a mỗ, hai người muốn đi đâu? Tiểu Bảo cũng muốn đi." – Tiểu Bảo vứt bảng cát trong tay đi kêu lên. Hiện tại mỗi ngày a mỗ đều bắt nó phải học năm chữ, bây giờ Tiểu Bảo đã đọc được rất nhiều chữ rồi.

"Tiểu Bảo, hôm nay a mỗ và cha ngươi đi làm chính sự, một lát sẽ trở về. Đợi khi nào về cha ngươi mua mứt quả cho có được không?" – Trần Tĩnh thấy Tiểu Bảo đã nhảy đến chân mình liền nói.

"Tiểu Bảo muốn hai xâu mứt quả." – Tiểu gia hỏa ngẩng cái đầu nhỏ lên nói. Nó biết rõ, một khi a mỗ đã quyết định chuyện gì rồi thì dù có làm nũng cũng sẽ vô dụng, trong lòng tiểu gia hỏa vẫn phân biệt được ở trong nhà mình nhất gia chi chủ là ai.

Dương Dật ngồi ở trước Trần Tĩnh, ngựa phi cũng không nhanh. Toàn bộ tòa thành này vốn dĩ chính là quân doanh, lúc trước có một số ca nhi gả cho binh lính theo tới, ban đầu thì quân sư an bài cho bọn họ ở bên phải phủ tướng quân, dần về sau số người theo tới càng đông, tuy rằng bọn họ đều là người nhà quân nhân nhưng cũng sẽ làm một ít mua bán nhỏ. Cứ như thế, thương nhân cũng lui tới nhiều hơn, tòa thành cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt.

"Mau nhìn kìa, ngươi xem, hán tử kia vậy mà lại ngồi ở trong lòng ca nhi." – Một ca nhi vừa mới tới tìm phu quân nhà mình ngồi ở trên tửu lâu chỉ vào Dương Dật và Trần Tĩnh nói.

"Đừng ngạc nhiên. Đây là phu quân của đệ đệ Trịnh tướng quân, còn ca nhi kia là đệ đệ của ngài ấy. Ta nghe nói hán tử này thân thể không được tốt, ta cũng thường thấy y mang phu quân ra ngoài nhiều lần rồi, y thực sự rất là sủng phu quân của mình đấy." – Một ca nhi khác nói.

"Làm cách nào cũng không thấy ca nhi nhà ta sủng ta được như thế." – Một hán tử ngồi bên cạnh bày ra vẻ mặt đáng thương.

"Ngươi nếu lớn lên nhìn đẹp bằng một nửa hắn, ta cũng sẽ sủng ái ngươi như vậy."

Nói xong, lập tức toàn bộ người trong tửu lâu đều bật cười. Ở đây đại đa số đều là gia đình quân nhân, mọi người đều quen biết nhau cho nên thường xuyên sẽ cùng nhau đùa giỡn tán gẫu như vậy.

Ngựa cứ chầm chậm đi, càng rời xa, những âm thanh ồn ào nhộn nhịp cũng dần tan biến, mãi một lúc sau, Dương Dật lại nghe được những tiếng đinh đinh đang đang của lò rèn, mỗi lần lên thị trấn hắn đều có thể nghe được loại âm thanh như vậy nên biết rất rõ. Chỉ là, so với ở đó, những tiếng nện búa ở đây lại dày đặc hơn rất nhiều. Dương Dật cũng đoán được, ở đây là quân đội, số binh khí hư hỏng chắc chắn sẽ nhiều, cho nên việc rèn sắt bận rộn hơn cũng chẳng có gì khó hiểu.

"Trần Tĩnh, ngươi dẫn ta đến nơi này làm gì?" – Dương Dật ngẩng đầu hỏi.

"Xuống trước đã rồi nói." – Sau khi xuống ngựa, Trần Tĩnh giúp đỡ Dương Dật một chút. Thực ra, hắn có thể tự mình xuống được, có điều khả năng kỵ mã của hắn không được tốt cho nên cứ cẩn thận vẫn hơn.

Ngựa bị cột lại ở một gốc cây, Trần Tĩnh dẫn Dương Dật đi vào trong lò rèn. Ở nơi này có vài gia đình thợ rèn, bình thường đều là bọn họ duy trì việc sửa chữa binh khí.

"Thiết Đầu đại thúc, ở nơi này của ngươi có đao tốt không?" – Vừa kéo Dương Dật vào bên trong Trần Tĩnh liền hét lớn, vị thợ rèn này đã ở nơi này làm nghề hơn mười năm rồi, Trần Tĩnh đối với ông cũng có quen biết.

"Vâng, tướng quân. Ở chỗ này của đại thúc không có đao gì tốt, nhưng mà có một con dao găm dùng hàn thiếc chế tạo ra, ngươi có thể nhìn xem." – Trên khuôn mặt đỏ thẫm của Thiết Đầu đại thúc hiện ra một nụ cười tươi rói.

Trần Tĩnh cầm lấy thanh chủy thủ kia, sau khi rút ra, hàn quang bắn ra bốn phía, xác thực đúng là một con dao găm rất không tồi. Nhưng mà, làm cách nào mới có thể khiến cho tất cả binh khí có thể giống như con dao găm này, đó mới là việc mà hôm nay y cần phải làm.

"Dương Dật, ngươi nói thử xem, làm cách nào mới có thể khiến tất cả binh khí đều có thể giống như con dao găm này? Ca ca cùng với Đại Ngạo quốc giao chiến, hiện tại đánh rất gian nan, binh khí của bọn họ so với Nam Nhạc chúng ta đều tốt hơn, ít nhất cũng phải cỡ con dao găm trong tay ta này. Mà Nam Nhạc chúng ta, đao căn bản là không dùng được, chỉ cần đối chém với bọn họ vài cái sẽ gãy mất." – Trần Tĩnh nói xong liền cầm dao găm chém lên một thanh đao mới, lập tức đại đao bị phân thành hai nửa, căn bản không phải là cùng một cấp bậc với nhau.

Sau khi nghe được những lời Trần Tĩnh nói, trong lòng Dương Dật thực sự rất cao hứng, rút cuộc, Trần Tĩnh cũng đã chịu chia sẻ với hắn mỗi khi gặp chuyện khó khăn rồi. Như vậy chứng minh là y cho rằng hắn thực sự có thể nghĩ ra biện pháp, chứ nếu không thì sao phải hỏi hắn làm gì.

"Thì ra chuyện ngươi muốn nói với ta là chuyện này à? Để ta suy nghĩ một chút." – Dương Dật một tay nắm lấy tay Trần Tĩnh, một tay lại sờ sờ lên chỗ thanh đao bị chém đứt kia.

Ngay tại thời điểm hắn vẫn chưa có phản ứng gì, ngón tay của hắn đã bị Trần Tĩnh đưa vào trong miệng của y mà hấp. Khoang miệng ôn hòa ướt át khiến cho nội tâm Dương Dật rung động không thôi. Nguyên lai là tại thời điểm không có chú ý đến, Dương Dật lại đem ngón tay của mình làm bị thương.

Sửa lại những ý nghĩ không an phận trong đầu, Dương Dật lại bắt đầu tự hỏi làm sao có thể làm cho thiếc càng trở nên cứng rắn hơn. Đây là lần đầu tiên Trần Tĩnh hướng hắn cầu giúp đỡ, hắn nhất định phải hoàn thành thật tốt mới được.

Dương Dật nhìn thấy Thiết Đầu đại thúc toàn thân mồ hôi như tắm, dùng búa đập khối thiếc đã được nung đỏ, đúng rồi, là nhiệt độ cao. Tuy rằng Dương Dật không biết làm cách nào để chế ra thiếc, nhưng mà hắn biết nhiệt độ cao thực sự có thể làm cho thiếc càng thêm cứng rắn. Hắn còn nghe nói, nếu biết rõ tỉ lệ tôi của gang và thép, cũng có thể đạt được bước nhảy vọt về chất lượng.

Làm cách nào mới có thể tăng nhiệt độ trong lò bây giờ? Nghĩ nghĩ, rút cuộc Dương Dật nở nụ cười, hắn còn nghĩ cái mỏ than kia là vô dụng, hiện tại không phải quá tốt rồi sao, lấy bán cho quốc gia để luyện thiếc. Hắn ấy à, đến lúc đó đảm bảo là phát tài, vận may đến thì có cản cũng cản không được.

"Trần Tĩnh, muốn luyện được thiếc tốt thì nhất định phải nâng cao độ nóng của lò. Ngươi hỏi lại Thiết Đầu đại thúc xem có đúng là như vậy không." – Khóe miệng Dương Dật cong lên, ghé vào tai Trần Tĩnh la lớn, sau khi đưa dao găm cho bọn họ, Thiết Đầu đại thúc đã sớm lấy một thanh đao khác ra rèn, tiếng búa chạm đe vang lên không dứt.

Trần Tĩnh thấy Dương Dật lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng đã biết rõ hắn lại nghĩ ra chủ ý gì rồi.

"Thiết Đầu đại thúc, ngươi dừng một chút, ta muốn hỏi ngươi chút chuyện." – Trần Tĩnh lớn tiếng kêu lên.

"Cái gì? Ta không có nghe thấy, các ngươi nói lại lần nữa đi." – Sau khi nghe được tiếng gọi của Trần Tĩnh, Thiết Đầu đại thúc dừng lại việc đang làm nói.

Ba người cùng nhau ra khỏi lò rèn mới bắt đầu nói chuyện. Ở bên trong đó vẫn còn có đồ đệ và nhi tử của Thiết Đầu đại thúc đang còn bận rộn nện búa, dù có muốn trao đổi cũng không dễ dàng gì.

"Thiết Đầu đại thúc, ngươi có cách nào khiến cho những thanh đao đó đều có thể rèn ra tốt được như dao găm này không?" – Trần Tĩnh chỉ chỉ con dao găm mà mới rồi ông đưa cho mình.

Nghe hỏi vậy, Thiết Đầu đại thúc lập tức lắc đầu. Con dao găm này ông phải rất vất vả mới có được nguyên liệu để rèn, nhưng đao kia dùng quặng sắt rèn ra, làm sao có thể tốt được như dao găm đó chứ.

"Vậy, làm sao mới có thể rèn được thanh đao tốt nhất?" – Dương Dật hỏi.

"Quặng sắt tự nhiên tốt có thể đánh ra đao kiếm tốt, chẳng qua, nếu như có thể có Hỏa Long trong lúc chế tạo thì dù là quặng sắt bình thường cũng có thể rèn được đao tốt. Nhưng mà, một chỗ như vậy không phải là dễ tìm. Cũng chỉ có ở Đại Ngạo quốc có một nơi như vậy. Hơn nữa, ở nơi đó nhiệt độ quá cao, cũng không có mấy ai có thể chịu đựng được." – Thiết Đầu đại thúc nói ra.

"Trần Tĩnh, ngươi nghe được rồi chứ. Chỉ cần có nhiệt độ cao là có thể rèn được đao kiếm tốt." – Dương Dật cao hứng nói. Về phần hắn vì sao có thể xác định được độ nóng khi luyện thép không đủ cao, không phải là quá rõ ràng rồi sao? Một mỏ than lộ thiên lớn như vậy mà không có ai biết đến thì chắc chắn khi luyện thép khẳng định chỉ dùng than củi bình thường để luyện.

"Thiết Đầu đại thúc, cho chúng ta thanh dao găm này nhé." – Dương Dật nói với Thiết Đầu. Hắn dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến chỉ một thanh dao găm nhỏ thế này lại có giá đến hơn ba trăm lượng, có biết là một thanh đao bình thường cũng chỉ có mấy lượng bạc mà thôi không.

Trần Tĩnh nhìn người đang kích động lôi kéo mình về, trong lòng vẫn còn hồ nghi. Tuy rằng y biết, nhiệt độ vao có thể rèn được binh khí tốt, thế nhưng phải đi nơi nào mới có thể tìm được một nơi có nhiệt độ cao kia chứ.

Về đến nhà rồi Dương Dật vẫn còn phi thường vui vẻ, hắn sắp phát tài, hơn thế nữa, lại còn có thể giúp Trần Tĩnh giải quyết một khó khăn không nhỏ.

"Dương Dật, ngươi có biện pháp gì cứ nói với ta trước đã, ngươi khiến lão đầu tử ta và Tĩnh ca nhi nhà người tò mò muốn chết rồi." – Trịnh lão gia tử rút cuộc nhịn không được hỏi. Cái tên tiểu tử Dương Dật này cũng thật là, lại còn bày ra cái bộ dáng thần thần bí bí với lão nhân gia ông chứ, quá là không đạo đức.

"Phụ thân, ngài có thể hay không để cho A Tĩnh dẫn ta đến chỗ luyện quặng nhìn một chút? Sau khi xác định chuyện ta nghĩ là đúng, thì thực sự sẽ có cách để nâng cao phẩm chất binh khí của chúng ta." – Dương Dật cười tủm tỉm vừa ăn con tôm bự đã được Trần Tĩnh bóc vỏ cho vừa nói.

"Ngươi muốn xác định chuyện gì? Chỗ luyện quặng không phải là nơi mà ai muốn đến cũng được." – Lão gia tử đáp.

Dương Dật mới không tin lời ông nói. Đường đường là một đại tướng quân sao có thể không có quyền đến chứ. Tuy rằng trong lòng đã trăm phần trăm khẳng định, nhưng mà Dương Dật vẫn muốn đi xem thử xem người cổ đại rút cuộc luyện thép như thế nào.

Ngày hôm sau, Dương Dật đã bị Trần Tĩnh kéo lên ngựa, hướng ra ngoài thành chạy, ước chừng là y định đưa mình đến chỗ luyện quặng đây mà. Có điều, chỉ là Dương Dật thực sự không ngờ ở nơi này vậy mà thực sự có tràng luyện quặng mà thôi.

Thiên lý mã Bôn Lôi không ngừng hướng về phía sơn đạo lên núi.

Giữa trưa, cuối cùng bọn họ cũng đến được tràng luyện quặng. Dương Dật phát hiện, ở nơi này không chỉ là nơi để luyện quặng không, mà nó còn là một mỏ quặng.

Một lò luyện sắt được đắp bằng bùn dựng cao lên, dù đứng ở xa vẫn có thể cảm nhận được sóng nhiệt cuồn cuộn.

"Đừng đi vào, bên trong đó rất nóng, ngươi sẽ chịu không nổi." – Trần Tĩnh thấy Dương Dật muốn đi vào liền giữ chặt hắn lại.

"A Tĩnh, đúng như ta nghĩ, bọn họ đúng là dùng than củi để luyện sắt. Chúng ta lần này nhất định có thể thành công." – Dương Dật cao hứng nói. Nói thật, mặc dù chỗ này khói lửa quá mức mù mịt, nhưng mà nhìn cái lò cao khoảng bảy mét kia, bên dưới lửa than cháy đỏ rực, hắn vẫn có chút cảm thán trí tuệ của cổ nhân.

"Tướng quân, ngài tới nơi này có chuyện gì không? Chúng ta ở đây cũng đang gấp rút luyện chế quặng sắt, nhất nhanh có thể rèn ra thêm nhiều binh khí." – Một quân nhân phụ trách lò luyện vừa nhìn thấy Trần Tĩnh đã lập tức chạy ra nghênh đón.

Dương Dật thấy, hán tử nơi này, người nào người nấy cũng đen sì, quả nhiên là do nhiệt độ quá cao, nướng bọn họ đến muốn cháy khét rồi.

"Trần Tĩnh, nơi này đúng là rất nóng, tất cả mọi người đều bị hun cho đen sì." – Trên đường trở về, Dương Dật ngồi ở trong ngực Trần Tĩnh nói, bởi vì bọn họ đã đi đến chân núi rồi cho nên dù có chậm rãi đi dạo rất nhanh cũng sẽ về đến doanh.

"A Dật, ngươi rút cuộc có biện pháp gì? Trước nói đầu đuôi cho ta rõ được không?" – Trần Tĩnh nhéo nhéo khuôn mặt đã bị hun đến mức đỏ bừng, còn chưa có khôi phục lại như bình thường của Dương Dật nói.

Dương Dật nghĩ nghĩ gật đầu: "A Tĩnh, ngươi còn nhớ chuyện ở chỗ suối nước nóng không?"

"Nhớ, chuyện đó với chuyện này thì có gì liên quan?" – Trần Tĩnh mặt không biểu tình đáp. Kỳ thực, y đã đỏ mặt, chỉ là bị ảnh hưởng hơi nóng của lò luyện quặng vẫn chưa lui nên không bị nhìn ra mà thôi.

Dương Dật quay đầu lại nhìn Trần Tĩnh, ở trên cằm của hắn liếm liếm mấy cái rồi nói: "Ngày đó, ở chỗ kia, chính là cái bãi đất hoang bên cạnh suối nước nóng ấy, cái nơi không mọc được một cọng cỏ đó, ở đấy có một loại đá đen sì, ngươi biết chứ? Vật đó có thể thay thế than để đốt. Nếu như có thể tăng thêm một cái quạt ngay bên dưới lò, nhất định có thể tăng thêm nhiệt độ của ngọn lửa. Bây giờ chúng ta trở về phái người đến khai thác mỏ than nơi đó, có nó làm tăng nhiệt độ ngọn lửa có thể rèn được loại thiếc rất tốt, rèn ra đao tốt cũng chẳng còn là việc khó khăn."

Trần Tĩnh nghe được lời Dương Dật trong lòng hoài nghĩ, đá có thể đốt sao? Sao y chưa từng nghe đến chúng kia chứ?

"A Dật, ngươi thành thực nói cho ta biết, những chuyện này ngươi từ đâu biết được? Đã một năm nay, kể từ lúc ngươi bị thương ở đầu tỉnh lại đến giờ, ngươi vẫn luôn làm rất nhiều những chuyện kỳ kỳ quái quái." – Trần Tĩnh hỏi. Y vẫn luôn một mực đem chuyện này dằn xuống đáy lòng, nhưng bất giác, trong nội tâm cũng sẽ nổi lên một tia nghi hoặc.

"Không cho phép hỏi. A Tĩnh, ngươi không hỏi chuyện này có được không? Nếu như một này nào đó ta sắp chết, ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, có được không? Ngươi cứ coi như là ta đọc sách biết được là được rồi, được không, được không? Ta rất yêu ngươi, rất yêu ngươi, chúng ta cứ như thế này cùng qua cả đời, có được không?" – Nghe được lời Trần Tĩnh hỏi, trong nội tâm Dương Dật thoáng lộp bộp một cái. Hắn biết, Trần Tĩnh nhất định đã hoài nghi hắn rồi, thế nhưng hắn phải làm sao để giải thích bây giờ? Hắn tin rằng, người hiện tại Trần Tĩnh yêu là mình, còn lúc trước, hẳn là tên kia. Nhưng là, nếu như hắn nói ra rồi, Trần Tĩnh lại không tiếp nhận hắn nữa thì phải làm sao bây giờ? Dương Dật hiện tại vẫn chưa đủ chuẩn bị cùng quyết tâm để nói cho Trần Tĩnh biết chuyện này.

Trần Tĩnh có thể nghe ra trong thanh âm của Dương Dật mang theo sợ hãi. A Dật rút cuộc làm sao vậy? Trong lòng y nghi hoặc càng lúc càng lớn, nhưng nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hắn như vậy, Trần Tĩnh quyết định mọi chuyện cứ mặc kệ đi, cứ như thế này là tốt rồi. Nếu như A Dật dã không muốn nói, vậy thì không nhất định phải nói, y đối với cuộc sống hiện tại rất hài lòng. Còn về phần những chuyện loạn thất bát tao kia... thôi thì... cứ coi như A Dật đọc sách mà biết được vậy. Trần Tĩnh cuối cùng đè xuống phần nghi hoặc trong tâm, y không nỡ để A Dật của mình phải mất hứng.

Cũng bởi vì chuyện này, tâm tình của Dương Dật trở nên sa sút, hắn thực sự không biết phải giải thích cho Trần Tĩnh thế nào. Chẳng lẽ nói, Dương Dật của ngươi một năm trước đã chết rồi, ta chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác. Chưa cần nói đến chuyện Trần Tĩnh có thể chấp nhận hay không, cứ như vậy giải thích ngay cả hắn cũng chẳng tin được.

Nghĩ rồi lại nghĩ, đầu hắn liền tiến lại gần, ôm lấy Trần Tĩnh. Nghe được tiếng hô hấp nho nhỏ của Dương Dật, đoán chừng đã tiến vào mộng đẹp, hôm nay, chắc là không thể hỏi rõ ràng mọi chuyện được rồi.

Khi tỉnh lại, Dương Dật nhìn thấy Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều ở trong phòng, bên ngoài trời đã tối, mà Trần Tĩnh thì lại chẳng thấy đâu, tâm Dương Dật lập tức rơi xuống đáy cốc.

"A Tĩnh, A Tĩnh, Tiểu Bảo, Tiểu Bảo, a mỗ ngươi đâu rồi? A mỗ ngươi đi đâu rồi?" – Dương Dật có chút bối rối hỏi.

"Cha, ngươi tỉnh rồi, a mỗ nói muốn đi đào một ít đá có thể đốt, ngày mai mới về." – Tiểu Bảo hấp tấp chạy đến bên cạnh Dương Dật nói.

"A Dật, ngươi tỉnh rồi thì mau đi ăn cơm đi, Tĩnh ca nhi đi đào cái mỏ gì đó rồi, ngày mai mới về. Nó còn nói ta nhắn lại, bảo ngươi không cần lo lắng, lại còn muốn ta xem chừng ngươi ăn cơm nữa đấy." – Triệu Phượng Nghi nói xong liền phân phó Ngô Khởi đem thức ăn tới.

Vừa nghe được những lời này, tâm đang nhảy loạn của Dương Dật mới thu lại được một chút. Hắn nghĩ, Trần Tĩnh nhất định sẽ không nỡ vứt bỏ hắn, huống chi, còn có hài tử, tên kia nhất định không nỡ đâu.

Tối nay trời đầy sao, Trần Tĩnh đem theo một đội kỵ binh, ở một phiến đất hoang đào bới, khí thế ngất trời, một số binh sĩ ở bên trong đất lựa lấy đá đen, mà ở bãi cỏ bên kia, có hơn mười khối đá như vậy đang đốt đỏ hồng. Ban đầu, Trần Tĩnh ôm tâm tình nghi hoặc, cho binh sĩ đào lấy một ít rồi đem đốt thử xem có thể cháy hay không. Cuối cùng, phải mất rất nhiều thời gian những khối đá đen kia mới cháy. Đến lúc này, Trần Tĩnh mới có thể thở phào một cái. Mặc kệ là nó có thể tăng nhiệt độ hay không, ít nhất loại đá đen này thực sự có thể cháy được.

"Trần Tĩnh, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, để chúng ta làm là được rồi. Dương Dật nhà ngươi cũng lợi hại thật đấy, ngay cả thứ này cũng biết." – Tiểu Trần tướng quân lau bùn đất dính trên mặt nói.

Trần Tĩnh ngồi trên thảm cỏ, nhìn những hòn đá được đốt đến đỏ rực, khóe miệng có chút nhếch lên, Dương Dật nhà mình thật lợi hại. Chẳng lẽ Dương Dật của mình chính là thần tiên đến từ trời cao sao, hay chẳng lẽ là tiểu yêu tinh nào đó trên núi? Không đúng, A Dật đáng yêu như vậy sao có thể là yêu tinh được chứ. Mà, có khi hắn thực sự là tiểu yêu tinh cũng không chừng. Có lẽ A Dật không thể nói ra thân phận của hắn là bởi vì nếu như có ai đó biết được thì hắn sẽ phải ly khai mình cho nên A Dật mới khủng hoảng như vậy. Trần Tĩnh dứt khoát nằm ở trên bãi cỏ, hai tay gối đầu, gác chân bắt chéo, khóe miệng ngậm một nhánh cỏ nhìn lên thiên không, trong đầu không ngừng đoán già đoán non về lai lịch của Dương Dật. Trong lúc bất tri bất giác, Trần Tĩnh đã đem Dương Dật bản gốc ném ra sau đầu, hoàn toàn không nghĩ đến cái tên chính chủ kia.

Chương 69

Quân nhân làm việc, tác phong đúng là vô cùng nhanh nhẹn, chỉ mới đến sáng sớm hôm sau Trần Tĩnh đã dẫn hai xe than đá trở về.

Tiểu Trần tướng quân đem than đá vận chuyển đến quặng mỏ, còn Trần Tĩnh thì đến chiều cũng về đến nhà. Vừa về đến nơi đã thấy bốn tiểu gia hỏa trắng nõn nà đang ngủ ngon lành trên giường, Dương Dật nằm ở bên ngoài cùng, Tiểu Bảo nằm mãi bên trong, còn hai tiểu ca nhi, Quân Hạo nửa thân thể ghé vào người Tiểu Bảo, Quân An thì leo hẳn lên ngực Dương Dật mà nằm, trên cái miệng nhỏ nhắn còn chảy nước miếng óng ánh.

Y cần thận dịch Dương Dật vào bên trong một chút, lại đem Quân An dịch xuống dưới, kiến nó nằm trong lòng chứ không còn đè lên ngực hắn nữa, đồng dạng cũng đem Quân Hạo ôm xuống khỏi người Tiểu Bảo. Tiểu Quân Hạo vừa bị đụng vào thì mở mắt, nhìn thấy là a mỗ của mình, lại uốn éo thân thể nho nhỏ rồi tiếp tục ngủ.

Trần Tĩnh vừa nằm xuống không lâu, Dương Dật đã đem tiểu Quân An đang nằm trong ngực mình bỏ sang một bên, rúc vào trong ngực y. Tiểu gia hỏa đáng thương chỉ đành hướng vào trong người ca ca của mình, hu, đúng là chỉ có ca ca cùng nó lớn lên mới vĩnh viễn không vứt bỏ nó mà. Trần Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Dương Dật hướng vào ngực mình tìm một vị trí thoải mái rồi lại tiếp tục ngủ tiếp.

Lông mi thật dài rung rung vài cái, sau đó Dương Dật mở mắt, chớp chớp, lại lấy tay dụi dụi, A Tĩnh của hắn trở về, mà bản thân mình lại đã sớm mà leo lên người y lại không biết. Cuối cùng, hắn ở khóe miệng Trần Tĩnh hôn hai cái. Lúc qua đầu lại, hắn nhìn thấy tiểu Quân An bị mình ném ở một bên, trong lòng âm ầm áy náy, tiểu gia hỏa, cha thực sự xin lỗi ngươi, cha cũng không biết tại sao a mỗ ngươi vừa về bản thân lại đem ngươi ném sang một bên nha.

Cầm bản vẽ hầm lò luyện quặng lên xem, Dương Dật nhận ra đó là một cái lò lửa vô cùng rộng, phía trước được hợp bởi ba cái lò được đắp bằng bùn. Hắn nghe tiểu nhị luyện quặng nói, kỳ thực bên trong những cái bếp lò cao cao kia cũng không có nhiều quặng, mỗi lần bọn hắn luyện cũng chỉ cho vào mấy trăm cân, đợi những quặng đó sau một thời gian dài bị lửa nung thành nước chảy ra mới múc nước quặng đó chế tạo thành binh khí. Dương Dật cũng đã hỏi qua, phải mất bao nhiêu thời gian mới có nung khiến quặng biến thành nước thì nhận được câu trả lời là rất lâu.

Muốn đề cao sức nóng, sau này cứ dùng than đá sẽ có thể cải thiện được không ít, ngoài ra, bên trong bản vẽ hắn còn nhìn thấy có mấy cái túi gió, nhưng mà, so với những gì Dương Dật biết, thì đối với hắn những túi gió này tuyệt đối không thể dùng được. Hiện tại, hắn muốn dùng nguyên lý làm quạt của hiện đại tạo một cái túi gió mới, dù méo tròn thế nào thì chắc chắn cũng sẽ hơn loại túi gió đơn này ở nơi này nhiều.

"A Dật, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Thật không ngờ loại đá kia đốt lên so với than còn tốt hơn nhiều lần, đúng rồi, A Dật, ngươi xem, đây là bọn hắn tặng cho ngươi đấy." – Trần Tĩnh cầm lấy cái hộp nhỏ bằng gỗ đưa đến trước mặt Dương Dật lúc này vẫn đang cầm bản vẽ bằng than trên tay.

"Ta đang suy nghĩ biện pháp để làm tăng thêm nhiệt độ. Đúng rồi, đây là cái gì?" – Dương Dật nhận lấy hộp gỗ Trần Tĩnh đưa cho mình.

Sau khi mở ra, bên trong xuất hiện một con dao găm, con dao găm này cực mỏng, bề rộng bằng khoảng hai ngón tay, vô cùng sắc bắn, không có hoa văn hoa lệ màu mè gì, đơn giản lại mộc mạc, là loại phong cách mà Dương Dật ưa thích nhất.

"A Tĩnh, thứ này không tệ, nhìn xem bộ dạng rất tốt, rất sắc bén, so với dao găm lần trước lấy ở chỗ Thiết Đầu đại thúc còn tốt hơn." – Dương Dật cầm dao trong tay nói. Con dao găm này cầm trong tay sờ lên cảm giác có một cỗ khí lạnh buốt, còn lộ ra hàn khí thật sâu, hơn nữa, thứ này nếu đem đi ám sát đúng là rất tốt, hoàn toàn không giống với loại của Thiết Đầu đại thúc đã rèn ra, hàn quang bắn ra bốn phía, rút ra một cái liền bị người ta phát hiện.

"Được rồi, đừng đùa nữa, thứ ngươi vẽ ra này là gì, nhìn bộ dáng thật giống một cái chong chóng." – Trần Tĩnh chuyển đi lực chú ý của Dương Dật, vừa rồi nhìn hắn cầm con dao găm quá mức sắc kia, y vẫn luôn lo lắng hắn không cẩn thận lại cắt vào tay. Rõ ràng lúc nãy bản thân cầm qua chẳng cảm thấy có gì nguy hiểm, nhưng vừa đến tay Dương Dật thì lại cảm thấy thật lo lắng.

Dương Dật đưa con dao găm cho Trần Tĩnh, thứ này đưa cho hắn cũng chẳng có chỗ dùng, gọt hoa quả cũng chẳng cần đến đã có Trần Tĩnh làm rồi. Cũng không hiểu sao mỗi lần hắn gọt lại đem thịt quả cắt đi hết, mà y làm thì nhìn lại luôn căng tròn, trông có vẻ đặc biệt ngon, cho nên, con dao này đặt ở trong tay Trần Tĩnh chính là tốt nhất.

"A Tĩnh, thứ này đúng thực là rất giống với chong chóng, nhưng mà không phải là dùng giấy để làm, mà là dùng miếng sắt làm. Làm tốt thứ này, sau đó đặt túi gió ra đầu gió, như vậy có thể quạt khiến cho lò than cháy rất vượng, có thể tăng cao nhiệt độ lên." – Dương Dật chỉ vào thứ bên trên bản thiết kế nói.

Trần Tĩnh nhìn nhìn thứ này, trong lòng nghĩ, lúc chế tạo khẳng định sẽ rất khó, y cũng không muốn khiến hắn phải lạnh tâm lúc này.

Đám tiểu gia hỏa đã bắt đầu cùng a ma bọn họ đùa đến quen thuộc, buổi tối chỉ cần ngủ cùng với Tiểu Bảo, bọn nó cũng không khóc nháo đòi cha và a mỗ nữa.

"Chu đại thúc có thể đem nó chế càng mỏng hơn một chút được không? Chính là chỗ viền này này. Chúng ta ít nhất phải làm một phiến to khoảng nửa mét, như vậy mới có thể càng tăng sức gió lên được."

Chong chóng to như vậy, mấy người sư phó có kỹ thuật rèn tốt nhất cũng phải bỏ ra mười ngày rút cuộc mới có thể dựa theo đúng lời của Dương Dật mà làm ra một cái. Có điều, lúc lắp đặt thì lại xảy ra vấn đề, lúc gió đẩy vào trong túi gió thì không sao, nhưng lúc quay trở lại thì lại có vấn đề lớn. Dương Dật biết đó là do sức gió kéo lại khiến cho cánh quạt bị phản tác dụng, cho nên phương pháp kia không dùng được, hắn đành phải kiếm biện pháp khác.

Một tháng sau, cuối cùng Dương Dật định dùng da thú làm thành một cái quạt có tay cầm, tuy rằng cuối cùng kế hoạch này bị phá sản, thế nhưng chậm rãi cũng đã làm ra được một cái quạt chân chính, có điểu muốn dùng thì phải dùng tay để lay động. Chỉ là, như vậy thôi cũng đã khiến những thợ rèn phải rèn binh khí giữa trời nắng chói chang thoải mái hơn không ít.

Vì để tăng độ nóng của lò, bọn họ quyết định tăng thêm hai cái túi gió, như vậy, bên trong một cái đại lò sẽ có ba túi gió, phần than đã tàn ở miệng lò cũng không cần phải dùng xẻng xúc ra, độ nóng cũng tăng lên rất nhiều. Bời vậy, thời gian luyện thép rút ngắn lại rất nhiều, hơn nữa, sản phẩm làm ra, về chất lượng, những thứ trước kia làm ra căn bản là không cùng một cấp bậc.

"A Dật, chúng ta về nhà thôi, chuyện ở chỗ này đã giải quyết được rồi, số binh khí hiện tại rèn được cũng đã khá nhiều, chất lượng cũng tương đương với Đại Ngạo quốc, bọn Tiểu Bảo đều nhớ người, còn có, hai tiểu ca nhi cũng đã biết đi rồi, ngươi không muốn xem sao." – Trần Tĩnh đi theo phía sau Dương Dật nói. Y thực sự không nên mang theo Dương Dật đến nơi này, hiện tại hắn bị phơi nắng thành đen luôn rồi. Kỳ thực, Trần Tĩnh cũng không biết, Dương Dật thực ra là bị nhiệt độ cao của lò đúc làm cho nóng đến đỏ bừng cả mặt mũi lên thôi. Có điều, y thực sự không muốn hắn mỗi ngày đều đi theo phía sau mấy thợ rèn kia, nghề rèn này thực sự không phải thứ tốt để theo.

Dương Dật gần đây có chút mê luyến công việc rèn sắt này, nghĩ đến những thứ đồ vật thần kỳ đều đó thể từ nơi này làm được, cảm giác thực sự rất tuyệt.

Chỉ là, vừa nghe đến chuyện tiểu ca nhi nhà mình đã biết đi, Dương Dật cũng cảm thấy nhớ đám nhóc con mập mạp đó, đúng là đã rất lâu hắn chưa có trở về rồi, đúng là rất muốn về nhìn hài tử. Mấy ngày trước Trần Tĩnh đã đem những vũ khí đã rèn tốt kia đến tiền tuyến phía Đại Ngạo quốc, có thể yên tâm trở về rồi.

"Được rồi, chúng ta trở về thôi. Chu sư phó, ta phải về nhà với đám hài tử rồi, hai ngày nữa sẽ lại đến thăm mọi người." – Dương Dật cầm lấy bản vẽ trong tay, kỳ thực hắn còn muốn chế ra xe đạp các thứ nữa.

Trần Tĩnh mặt đầy hắc tuyến nhìn Dương Dật, muốn đi a, sao ta có thể lại để ngươi quay lại nơi này nữa chứ. Nguyên bản, y cho rằng Dương Dật đã sớm về nhà, thật không ngờ, lúc mình về đến nơi thì hắn vậy mà vẫn sống ở chỗ này, lúc trước hắn cũng có về một lần, nhưng sau đó lại bị mấy thợ rèn ở đây đem linh hồn câu đi mất.

Cái người lúc trước vừa mới mấy ngày không nhìn thấy mình đã bổ nhào đến trong lòng mình hôn hôn gặm gặm, bây giờ lại một mực cúi đầu nhìn bản vẽ, ngay cả một chút biểu tình cũng không có. Vì vây, Trần Tĩnh quyết định phải mang Dương Dật về, sau này cũng không cho quay lại nữa, mọi chuyện ở đây đã có Tiểu Trần tướng quân lo liệu, không còn chuyện của bọn họ nữa, A Dật dĩ nhiên là phải về nhà.

"A Tĩnh, mấy cái quạt đó là ta làm đó, ngươi nói, mấy cái đó mùa hè dùng tốt hay không nha." – Dương Dật vẫn còn chưa nhận ra trong nội tâm Trần Tĩnh bây giờ đã bắt đầu chán ghét cái chỗ kia rồi, cho nên hắn vẫn còn ngồi trong lòng y không ngừng nói về những chuyện mà mình đã làm trong lò rèn trong thời gian qua.

Hiện tại trời đã vào thu, ngựa bước đi chầm chậm, gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, Trần Tĩnh cúi đầu, hôn lên cái miệng vẫn không ngừng nói chuyện kia.

Sau khi bị hôn, Dương Dật cuối cùng cũng tìm về sắc tâm của mình, ôm lấy Trần Tĩnh bắt đầu kịch liệt đáp lại. Cuối cùng, hắn chuyển thân, ngồi đối mặt với Trần Tĩnh, khuôn mặt đỏ bừng chôn trong ngực y, ra sức gặp cắn.

"Cha! Cha sao lại biến thành đen rồi?" – vừa nhìn thấy Dương Dật đi vào, Trần Tĩnh liền chạy tới kêu lên. Mà tiểu ca nhi nghe thấy thanh âm ở cửa, bốn con mắt to tròn đồng loạt nhìn về phía cha bọn nó, trong mắt còn mang theo nghi hoặc, vì cái gì cha nhìn không giống lúc trước nha.

Dương Dật đỡ lấy Tiểu Bảo đang nhảy phốc lên ôm lấy cổ mình, dùng sức cọ cọ khuôn mặt non mềm của nó hai cái, thời điểm ở lò rèn bên kia còn không cảm thấy gì, bây giờ nhìn thấy mấy tiểu gia hỏa, hắn mới biết mình nhớ Tiểu Bảo cùng mấy tiểu ca nhi tới mức nào. Khó trách hôm nay sắc mặt của Trần Tĩnh không tốt lắm, thì ra là do mình đã lạnh nhạt y.

Cuộc sống lại bắt đầu quay lại quỹ đạo như cũ, sau khi về đến nhà, Dương Dật lại bắt đầu những ngày tháng biếng nhác sinh hoạt như cũ. Hôm nay, đột nhiên hắn lại nhớ tới chuyện bán quặng mỏ, rõ ràng bản thân phải phát tài rồi chứ, sao đến bây giờ ngay cả một mao tiền cũng không nhận được? Thật sự là phí công khổ cực một hồi.

Nghĩ đến chuyện này hắn lại ai thán, quả nhiên đây không phải là chuyện hắn có thể dùng để kiếm tiền được, xem ra vẫn là đi nhưỡng rượu của mình cho tốt thì hơn.

"Làm sao vậy? Mất hứng?" – Trần Tĩnh thấy vẻ mặt Dương Dật ỉu xìu liền hỏi.

"A Tĩnh, ngươi nói thử xem, ta phát hiện mấy cái mỏ than kia, như thế nào lại không thấy hoàng thượng của các ngươi thưởng chút hoàng kim a." – Dương Dật nói, tiền a, hắn cần tiền, không muốn để ca nhi nhà mình bao a.

"Tiền? A Dật, nếu như chuyện này để hoàng thượng biết được, ngươi khả năng có thể phải vào triều làm quan, cho nên chuyện lần này phụ thân không bẩm báo kỹ càng cho hoàng thượng. Nếu như A Dật muốn vào triều làm quan, vậy để ta nói phụ thân nhắc đến công lao của ngươi." – Trần Tĩnh ôm lấy Dương Dật nói, trong lòng y vẫn có tư tâm, không muốn để cho hắn đi làm quan.

Nghe được những lời của Trần Tĩnh, Dương Dật liền biết y không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại. Hắn cũng biết, nếu như chuyện này để hoàng thượng biết rõ, vậy thì cuộc sống của cả nhà mình sẽ biến hóa nghiêng trời lệch đất, mà cuộc sống khoan thai tự tại như bây giờ sợ là sẽ không thể trở lại được nữa. Hơn nữa, Trần Tĩnh lại ưu tú như vậy, nếu có ngày bị tên ở Thượng Kinh nào đó câu dẫn đi mất thì hắn phải làm sao bây giờ. Vả lại, Dương Dật cũng biết rõ, bản thân mình cũng chẳng thích làm quan, hắn chỉ muốn tự do tự tại, so với việc đó, hắn còn thích mỗi ngày ngủ đến khi nào muốn tỉnh thì tỉnh hơn. Tốt nhất là kiếm một việc gì đó kiếm tiền đến tay là được rồi, không cần phải nhúng một chân vào sự vụ trong triều đình kia.

"Quân Hạo tới đây, tới chỗ cha này, ngươi nhất định làm được nha, đến nha." – Dương Dật ngồi cách xa Tiểu Quân Hạo ba bước, cầm lấy cái lục lạc mà tiểu gia hỏa vô cùng thích đong đưa, dụ dỗ nó tập đi.

Hai mắt Quân Hạo mở to nhìn thứ trong tay cha mình, mắt thấy cái lục lạc cách càng lúc càng xa, nó rút cuộc cũng bắt đầu bước những bước đi đầu tiên trong đời.

Mắt thấy Tiểu Quân Hạo đã bước đến chỗ mình, Dương Dật rất nhanh ôm lấy nó, đem cái lục lạc được thắt nơ đỏ hình con bướm nhét vào trong tay bé con. Vài ngày trước, Trần Tĩnh vì lừa hắn về nên nói dối là đám tiểu gia hỏa đã biết đi, nhưng thực tế là chúng nó chỉ mới đứng lên được một chút, không dám bước bước nào. Hiện tại thì tốt rồi, Quân Hạo cuối cùng cũng đã đi được, đã có lần đầu tiên tất sẽ có lần thứ hai. Ừ, hiện tại đến lượt Tiểu Quân An vẫn đang ngồi một bên nhìn chằm chằm ca ca mình.

"Đến! Tiểu gia hỏa, hiện tại đến phiên ngươi nha!" – Dương Dật nâng nhóc con đứng dậy, chính mình lại ngồi cách nó vài bước, cầm lấy mộc cầu mà Quân An thích nhất, dùng dây đỏ cột hai trái mộc cầu lại với nhau đung đưa khiến chúng phát ra âm thanh mà tiểu gia hỏa thích nhất.

"Đến nha, đến nha, đến đây rồi cha sẽ đưa nó cho ngươi, tiểu gia hỏa mau mau tới đây nào!" – Dương Dật vung vẩy mộc cầu trong tay bắt đầu dụ dỗ, đáng tiếc, Tiểu Quân An lại là đứa nhỏ không dễ lừa, chỉ thấy nó đặt mông ngồi trên ghế trúc, một đôi mắt to tròn thẳng ngoắc ngoắc trừng cha mình. Một lúc sau, tiểu tử kia liền dùng hai tay hai chân, bò đến bên người Dương Dật, thò tay muốn đoạt lấy mộc cầu.

"Nhóc con, phạm quy rồi, đến, chúng ta làm lại một lần nữa, ngươi bước tới đây, cha liền đem nó cho ngươi, được không nào." – Dương Dật nâng nâng thứ trong tay nói ra, đáng tiếc, tiểu tử này lại không dễ nói chuyện như ca ca nó, nhìn thấy cầu cầu mà mình thích cách ngày càng xa, Tiểu Quân An liền oa oa khóc lớn lên.

Dương Dật bất lực nhìn tiểu gia hỏa chơi xấu, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này trưởng thành tuyệt đối khó trị a, vẫn là ca ca nó ngoan hơn chút. Thế là, hắn đành phải đem cầu cầu trong tay mình đưa cho nhóc con, vừa đoạt được cầu cầu đến tay, nó liền thu lại thanh âm, thật đúng là giảo hoạt.

"A Dật, chúng ta thu dọn đồ đạc đi Thượng Kinh thôi, ta hôm nay vừa mới nhận được thư nói thân thể gia gia đột nhiên không được tốt lắm, thái y viện đều nói ông khả năng không qua được mùa đông năm nay. Phụ thân và a mỗ đều hi vọng chúng ta đem tiểu ca nhi bọn nó đến gặp gia gia." – Trần Tĩnh bước nhanh vào phòng nói.

"Tại sao lại có thể như vậy? Mới một thời gian trước không phải vẫn còn rất tốt sao?" – Dương Dật hỏi, hắn nhớ rõ lúc a mỗ Trần Tĩnh tới có nói qua, thân thể lão gia tử vẫn còn rất cường tráng, sao đột nhiên lại bệnh không dậy nổi thế được.

Trong nội tâm Trần Tĩnh cũng bất đắc dĩ, gia gia của y như vậy cũng coi như trường thọ, tính đến giờ cũng đã lớn tuổi rồi, trước kia ở chiến trường ít nhiều cũng lưu lại nội thương, bây giờ thân thể suy yếu thì toàn bộ bạo phát đi ra, tình huống như vậy, lớn tuổi rồi rất khó cứu vãn lại được.

"Gia gia đã lớn tuổi, những vết thương lưu lại trên chiến trường trước kia toàn bộ bạo phát ra nên mới như vậy. Bây giờ chúng ta chạy đến đó nhanh một chút, ta còn muốn để gia gia nhìn thấy tiểu ca nhi nhà chúng ta, cũng để cho Tiểu Bảo trò chuyện với gia gia nó. Nhất định trong khoảng thời gian này ông rất nhớ Tiểu Bảo đấy." – Trần Tĩnh nhìn nhìn Dương Dật nói.

Triệu Phượng Nghi cùng với Dương Dật ôm theo tiểu ca nhi đi sau, Trịnh lão gia tử và Trần Tĩnh dẫn Tiểu Bảo trở về trước, người của hoàng thượng phái tới rất nhanh sẽ đến đón bọn họ.

Trải qua màn trời chiếu đất hơn mười ngày, cuối cùng cũng về tới Thượng Kinh, bới vì có Triệu Phượng Nghi cho nên bọn tiểu ca nhi được chiếu cố vô cùng tốt, ngược lại, Dương Dật thì có chút gầy đi. Cả ngày cả đêm phải trông chừng hai hài tử, lại còn phải đi gấp rút cho nên hắn quả thật có chút không chịu đựng nổi.

"A Tĩnh, thân thể gia gia thế nào rồi?" – vừa nhìn thấy Trần Tĩnh Dương Dật đã hỏi.

"Gia gia hiện tại vẫn ổn, mỗi ngày đều phải uống rất nhiều thuốc, hôm nay biết được tiểu ca nhi và các ngươi về đến nên rất cao hứng, hiện tại đang ở trong sân phơi nắng. Dương Dật, ngươi gầy. Tiểu ca nhi đâu rồi? Trên đường đi có gặp chuyện gì không?" – Trần Tĩnh hôn hôn trán Dương Dật hỏi, nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của hắn, y lại đai lòng. Thời điểm bọn họ tách ra, khuôn mặt Dương Dật vẫn còn trắng nõn nà, hiện tại gặp lại, chẳng những sắc mặt kém đi nhiều, mà ngay cả đôi môi vốn đỏ au của hắn cũng mang theo chút khô nứt.

Nắm lấy cánh tay lạnh buốt của Dương Dật, Trần Tĩnh cởi áo choàng của mình ra choàng lên cho hắn, so với chỗ bọn họ, Thượng Kinh lạnh hơn không ít, lúc đi do gấp gáp cũng không chuẩn bị nhiểu quần áo dày hơn một chút cho Dương Dật.

"Đang ngủ trong xe ngựa kìa. Hai tên tiểu tử này đúng là biết làm khổ người a, ban ngày vừa lên xe ngựa thì bắt đầu ngủ, buổi tối lại ở trong khách điếm nháo loạn không chịu ngủ nữa, nếu không có a mỗ hỗ trợ, ta thực sự cũng không biết phải làm sao với chúng nó luôn." – Dương Dật ngáp một cái nói. Dọc theo đường đi, hắn bị hai tên nhóc con này giày vò vô cùng thảm.

Sau khi đem Dương Dật và tiểu ca nhi đi gặp lão gia tử, Trần Tĩnh liền mang hắn đi tắm nước nóng, hiện tại, Dương Dật đang co lại trên giường ngủ ngon lành.

Riêng hai tiểu ca nhi thì lại ngồi trên thảm lông dê chơi đùa, Tiểu Bảo cũng cùng đệ đệ náo, mấy ngày rồi nó không được gặp đệ đệ, bây giờ cha và đệ đến nên nó đặc biệt vui vẻ.

Trần Tĩnh ngồi ở bên giường trông chừng Dương Dật, tuy rằng y và phụ thân đều đem công lao đẩy đến trên thân người khác, nhưng mà chuyện của A Dật vẫn bị hoàng thượng biết được. Chiến tranh với Đại Ngạo quốc diễn ra không được thuận lợi, từ lúc ca ca y bắt đầu đánh với Đại Ngạo đến giờ chưa từng thực sự thắng qua. Con đường về sau phải đi như thế nào, Trần Tĩnh có chút mê mang. Có lẽ, y phải đi giúp ca ca đánh trận, nếu không một ngày nào đó Đại Ngạo thực sự có thể binh lâm thành hạ, tổ chim bị phá sao có thể bảo toàn trứng cơ chứ. Tâm nguyện của y, chỉ là mong A Dật của mình có thể vĩnh viễn đều vui vui sướng sướng, vô ưu vô lự thôi.

*Lảm nhảm: Vừa mới làm xong up lên luôn, mình chưa có beta lại thành ra nếu có lỗi gì đó mọi người chỉ ra dùm mình để mình sửa nha.

Hôm nay edit xong mới biết là raw của mình không có chương 70, không biết làm sao luôn. Giờ tìm đâu bây giờ QAQ

Chương 70

"Gia gia, con mang Tiểu Bảo và tiểu ca nhi về gặp ngài đây." – trời vừa mới sáng, Dương Dật đã mang theo Tiểu Bảo đến thăm lão gia tử. Hiện tại thân thể Trịnh quốc công quả thật không tốt lắm, thân thể vốn dĩ cường tráng, vậy mà mới trải qua vài tháng, đi đường đã có chút khó khăn.

"Thái gia gia hảo." – Tiểu Bảo lễ phép hướng Trịnh quốc công hành lễ.

"Tiểu Bảo lại đây, đến trò chuyện cùng thái gia gia, Dương Dật, ngươi đem tiểu ca nhi qua bên kia chơi đi." – lão gia tử ngồi ở trên ghế phơi nắng, ông đón Tiểu Bảo lại đây, lại để Dương Dật mang tiểu ca nhi đến bên đình chơi, bên đó có lót thảm da dê thật dày, rất ấm áp. Ông hiện tại đang bệnh, sợ sẽ lây qua cho tiểu ca nhi, dù sao hai tiểu gia hỏa kia vẫn còn quá nhỏ.

Trịnh quốc công vậy mà thực sự ngồi nghe Tiểu Bảo ngồi kể hết chuyện đông đến chuyện tây, từ chuyện nó cùng với cha đi bắt tôm, đến chuyện a mỗ nó dẫn nó lên núi bắt gà rừng. Tiểu gia hỏa nói đến thật vui vẻ, mà Trịnh quốc công nghe cũng thật cao hứng, hiện tại, việc ông thích nhất chính ngày mỗi ngày nghe Tiểu Bảo kể chút chuyện không đầu không đuôi rồi tưởng tượng ra cuộc sống toàn gia bọn nhỏ vui vẻ sinh hoạt cùng nhau.

"A Tĩnh, ta lúc đầu còn nghĩ gia gia rất khó ở chung, không ngờ, ông cũng thật là tốt tính. Có điều, tại sao gia gia không để tiểu ca nhi đến thân cận với mình, ta có thể nhận ra ông rất thích tiểu ca nhi nha." – Dương Dật nói với Trần Tĩnh, tuy rằng không chịu đến ôm hai đứa nhỏ, nhưng ông mỗi lần đều chuẩn bị rất nhiều đồ chơi cho bọn nó.

Trần Tĩnh nhu nhu đầu Dương Dật, hôm nay trời mưa, y đem Tiểu Bảo đến thỉnh an gia gia, một lát sẽ trở lại.

"Gia gia dĩ nhiên là thích tiểu ca nhi, nhưng mà bọn nó còn quá nhỏ, gia gia lại đang mang bệnh cho nên không muốn quá thân cận với hài tử." – Trần Tĩnh nói. Gia gia của y đã lớn tuổi, thái y nói hiện tại chỉ có thể dùng dược để chống cự, có thể chống được ngày nào thì hay ngày đó, bệnh của ông chủ yếu chính là do nội thương trước kia để lại bộc phát mà ra.

Hôm nay, Dương Dật đến thỉnh an lão thái gia xong, hắn lại nhàm chán ngồi hống tiểu ca nhi, để hai đứa nhỏ tập đi. Bọn nhó bây giờ đều muốn tự mình bước đi, nếu có người nào đó muốn đỡ chúng nó, nhất định hai tiểu tử này sẽ oa oa khóc lớn, tuyệt đối không có chút cảm kích nào.

"Hài tử nhà ngươi cũng thật là có cá tính đó." – một nam nhân mặc minh hoàng phục sức bước vào nói.

"Ngươi là ai? Đi đường sao không có chút thanh âm nào thế? Thật là dọa chết người đó có biết hay không?" – Dương Dật quay đầu tức giận nói, vừa rồi thanh âm của người kia đột nhiên vang lên bên tai, thực sự là hù chết hắn.

Người đó chỉ cười cười, người hầu đi sau y lại nổi giận, có điều, người đó chỉ dùng quạt ngăn lại, người hầu phía sau minh bạch ý tứ của chủ nhân mình, lập tức lui lại phía sau.

Tiểu Bảo đang vịn lan can gỗ tập đi, sau khi nghe được âm thanh tạc mao, nó liền quay đầu lại cấp cho nam nhân xa lạ kia một khuôn mặt tươi cười, cười đến lộ hết cả mấy cái răng nho nhỏ cho người ta xem.

"Đứa nhỏ này thật là khả ái nha, mấy tiểu hài tử bình thường thấy ta thì đều núp ở phía sau người lớn cả." – người kia lại cười nói.

Sau khi nghe người kia khen con mình, biểu tình trên mặt Dương Dật mới hòa hoãn lại, làm gì có ai mà không thích người khác khen hài tử nhà mình kia chứ.

"Ta gọi là Dương Dật, là phu quân của Trần Tĩnh. Ngươi tên gì?" – Dương Dật hỏi. Kỳ thực, Dương Dật vẫn biết mình cùng với những người sống ở Thượng Kinh này không hợp nhau, những quy củ của người giàu nơi này, một người sống ở thế kỷ hai mươi mốt như hắn thực sự khó mà dung nhập được. Mà ở quốc công phủ này, người không nhiều, quy củ cũng ít, đương nhiên cũng không có ai dám dị nghị gì hắn.

"Ta ở trong nhà đứng thứ ba, ngươi cứ gọi ta là Tam ca, dù sao ta cũng lớn tuổi hơn Trần Tĩnh." – Nghê Hoa cười nói. Nhìn hán tử này, y có thể lý giải nguyên nhân Trần Tĩnh thích hắn, ít nhất, hắn so với đám ca nhi trong hậu cung của y khả ái hơn rất nhiều.

Dương Dật đánh giá người này, thoạt nhìn y so với hắn cũng không lớn hơn bao nhiêu, vậy mà còn lớn tuổi hơn cả Trần Tĩnh.

"Quân An, chúng ta qua bên kia được không? Ngươi cũng đã đi khá lâu rồi, cha thấy ngươi nhất định là mệt mỏi rồi nha. Tam ca, chúng ta qua bên đình kia ngồi noi chuyện, ca ca tên nhóc này đang chơi ở bên đó, để nó qua cũng tránh cho nó hết nghịch đông tới nghịch tây." – Dương Dật cười nói.

Cúi đầu nhìn hai đứa nhỏ, hai tiểu gia hỏa nói còn chưa rõ, hiện tại bắt đầu chít chít nha nha giao lưu với nhau.

"Ta nghe nói lúc ngươi ở phương bắc làm được không ít chuyện, cách phòng tránh thiên hoa là do ngươi nghĩ ra, còn có, cả thứ đá có thể đốt cháy cũng là do ngươi phát hiện." – Nghê Hoa cười hỏi.

Trong lòng Dương Dật lộp bộp một cái, người này không phải chính là hoàng thượng đó chứ, hắn nhớ Trần Tĩnh đã từng nói qua, hoàng thượng bây giờ chính là tam hoàng tử của trước kia.

"Kỳ thực chuyện đó là do ta từng nói qua một chút với Lâm quân y, bời vì thân thể ta không tốt, lại nghe bọn họ nói đến bệnh đậu bò, cho nên nghĩ nếu có thể để mình cũng bị đậu bò như vậy cũng sẽ không bị thiên hoa nữa. Bản thân ta sức khỏe không tốt, cả ba hải tử cũng vậy, nếu bị nhiễm phải thiên hoa có thể sẽ chết, cho nên đã tìm Lâm quân y thương lượng. Cuối cùng cũng là do Lâm quân y lợi hại, ông ấy đã nghĩ ra biện pháp, ta và hài tử cũng được an toàn." – Dương Dật cười đáp.

"Bất quá, phương diện này quả thật cũng có công của ta, nếu như ta không nói ra, Lâm quân y cũng sẽ không đi thử nghiệm. Cũng không biết hoàng thượng có thưởng chút bạc nào cho ta không, tốt xấu gì cũng có công lao a. Về phần than đá kia, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là thời điểm ra ngoài chơi với Trần Tĩnh thì tình cờ phát hiện ra đá đó có thể đốt, hơn nữa nhiệt độ còn cao hơn bình thường. Trần Tĩnh lại kể chuyện lò rèn với ta, mấy thợ rèn có nói, nếu như có thể tăng nhiệt độ trong lò thì sẽ rèn ra được khối thép tốt. Loại đá này có thể đốt, nhiệt độ lại cao, ta bèn bảo Trần Tĩnh đem thử một chút, không ngờ việc này lại thực sự có ích." – Dương Dật cao hứng kể. Nói dối ấy mà, chẳng phải cứ thật thật giả giả mới càng đáng tin hơn sao.

"Vậy ngươi muốn hoàng thượng ban cho ngươi thứ gì?" – Nghê Hoa cười hỏi.

"Lời này không thể nói lung tung nha, nếu như bị hoàng thượng biết được, ta khả năng sẽ bị răng rắc." – Dương Dật làm động tác cắt cổ.

Nghê Hoa vừa thấy vậy, ngụm trà vừa mới uống vào trực tiếp phun ra, tiểu tử này thực sự là rất thú vị, có thể để Trần Tĩnh yêu thích như vậy cũng không phải là không có lý do.

"Yên tâm, ta sẽ không nói lung tung, ngươi cứ nói cho ta biết ngươi muốn gì. Làm quan cũng tốt, ngươi có muốn làm quan không? Nếu muốn ta sẽ ở trên triều tiến cử một chút. Tiểu tử Trần Tĩnh kia khẳng định là không muốn để ngươi làm quan có đúng không." – Nghê Hoa cười nói, nếu là y, y cũng sẽ đem tiểu gia hỏa khả ái này giấu kín ở trong nhà.

"Nếu hoàng thượng có thể thưởng cho ta một ít hoàng kim thì tốt rồi, như vậy ta cũng không cần để Trần Tĩnh nuôi mình nữa. Làm quan vẫn là thôi đi, nghĩ đến chuyện mỗi ngày đều phải dậy sớm, thực sự rất là tra tấn người, vẫn là ngủ thẳng đến khi nào muốn dậy thì dậy tốt hơn." – Dương Dật cười nói, hắn cảm thấy người này chính là hoàng thượng, trước giờ hắn vẫn luôn tin tưởng trực giác của chính mình.

"Ngươi là hán tử, thế nào lại không có hùng tâm thế chứ, thử nghĩ lại mà xem, ngươi nếu làm quan rồi thì chính là đại lão gia, Trần Tĩnh mỗi ngày đều phải hầu hạ ngươi. Ngươi nhìn xem, ngươi là hán tử, vậy mà giờ chỉ ở nhà chăm con, còn Trần Tĩnh nhà người thì làm gì, một ca nhi lại không chịu ngoan ngoãn trông hài tử." – Nghê Hoa tiếp tục cười nói.

Dương Dật cười cười đáp: "Chúng nó đều rất đáng yêu, chơi đùa với chúng nó cũng rất vui vẻ, nới này là nhà của Trần Tĩnh, y quay về đây khẳng định là có rất nhiều chuyện phải làm."

"Trần Tĩnh đúng là đã gả cho một phu quân tốt." – Nghê Hoa cười.

Buổi tối, thị vệ trong cung đưa hoàng kim đến, Dương Dật nhìn lăng lăng rương hoàng kim trước mặt kia trợn tròn mắt, hắn không hề nghĩ hoàng thượng vị kia lại thực sự đem hoàng kim ban thưởng cho mình.

"A Tĩnh, ta đây không phải nằm mơ đúng không, đây thực sự là một rương hoàng kim? Ta cũng có ngày trở thành kẻ có tiền a." – Dương Dật cao hứng lôi kéo Trần Tĩnh.

"Đúng vậy, về sau ta và hài tử đều phải dựa vào ngươi nuôi rồi." – Trần Tĩnh cười trả lời.

"Hôm nay có phải có người mặc y phục màu vàng tới tìm ngươi hay không? Thân hình so với ta thấp hơn một chút." – Trần Tĩnh hỏi. Nếu không phải như vậy, hoàng thượng cũng sẽ không vô duyên vô cớ lại đi ban thưởng một ngàn lượng hoàng kim thế này.

Dương Dật gật gật đầu, hắn đoán đúng, người kia chính là hoàng thượng. Tên đó vậy mà còn dụ dỗ hắn đi làm quan, hắn mới sẽ không tự tìm phiền toái như vậy, còn lâu hắn mới chịu bỏ qua những ngày tháng an nhàn thế này.

"A Tĩnh, A Tĩnh, hiện tại ta cũng là kẻ có tiền rồi, có thể nuôi được ngươi và hài tử, về sau ta còn muốn mở rộng Hồng Tửu sơn trang của chúng ta, mua thêm một ít người làm, trồng thật nhiều nho, sau đó nhưỡng thật nhiều rượu. Đúng rồi, còn có, ta còn muốn nhưỡng rượu gạo thô, thứ đó lúc nào cũng có thể nhưỡng được. Qua không quá vài năm, chúng ta không phải sẽ là tửu trang lớn nhất rồi sao. Lúc đó, lại đi tìm hoàng thượng, nhờ y ban cho chúng ta tên quốc rượu, như vậy không phát tài cũng khó." – Dương Dật cao hứng vẽ ra tương lai phía trước.

Trần Tĩnh nhìn nhìn Dương Dật đang vui vể trước mặt mình, cũng không nói gì thêm, chỉ cần hắn thích, y đều sẽ duy trì.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể lão thái gia cũng càng ngày càng kém, hiện tại Dương Dật đang dẫn Tiểu Bảo đi thăm lão gia tử. Tâm tình của Trần Tĩnh mấy hôm nay rất không tốt, vốn dĩ y muốn đến tiền tuyến, nhưng bởi vì lão gia tử tùy thời đều có thể đi bất cứ lúc nào, cho nên cũng đành lưu lại. Chiến tranh ở biên cảnh vẫn còn kéo dài, phỏng chừng có bộ dáng ngươi chết ta sống mới có thể dừng lại.

Hôm nay, sắc mặt Trịnh lão gia tử đột nhiên trở nên rất khó xem. Bọn họ không thể nào ngờ đến chuyện, quân đội của Đại Ngạo quốc không biết từ bao giờ đã âm thầm vượt qua biên giới, buổi sáng hôm nay Thượng Kinh đã bị hoàng đế của Đại Ngạo quốc vây khốn.

Tuy rằng chuyện này làm lão gia tử rất tức giận, nhưng chuyện khiến ông càng tức giận hơn chính là, hoàng đế Đại Ngạo quốc kia truyền đến một phong thư, không phải là thư chiêu hàng mà là quốc thư, hắn cư nhiên đòi hoàng đế Nam Nhạc phải giao người đã nghĩ ra biện pháp phòng ngừa thiên hoa và phát hiện than đá là Dương Dật giao ra, chỉ cần giao Dương Dật ra, bọn họ sẽ lập tức lui binh.

"Phụ thân, xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt ngài lại kém như vây?" – Trần Tĩnh hỏi. Mấy ngày này y vẫn ở cùng với gia gia, phỏng chừng gia gia không gắng gượng được bao lâu nữa.

"Không có gì, ngươi đi tìm Dương Dật đi." – lão gia tử nói. Chuyện này ông biết bản thân mình thật sự có lỗi với Trần Tĩnh, ông không phải không từng đem người khác đánh tráo thành Dương Dật đến trao đổi, kết quả, vừa giao người giả ra đã bị hoàng đế Đại Ngạo lập tức chém đầu, hắn tựa hồ có nhận thức Dương Dật. Lão gia tử biết thân thế của Dương Dật rất trong sạch, làm sao có thể có quan hệ gì với Đại Ngạo quốc cơ chứ, có điều, hiện tại Nam Nhạc cũng chẳng còn biện pháp nào.

Những móng sắt dùng để leo tường của Đại Ngạo kia rất lợi hại, chúng có thể khiến cho hàng trăm binh lính nháy mắt liền leo lên được tường thành, chỉ cần bọn họ thực sự muốn công thành, chưa đến nửa ngày Thượng Kinh nhất định sẽ bị công phá. Trong thành hiện tại có hai vạn cấm vệ quân, quân đội canh giữ đô thành cũng chỉ có mười vạn, so với binh hùng tướng mạnh của Đại Ngạo hợp lại căn bản không thể so được, đấy là chưa kể đến chuyện bọn họ còn có binh khí tốt hơn rất nhiều. Những binh khí trước kia được cải tạo đã ưu tiên đưa toàn bộ đến tiền tuyến, ngay cả những cánh quân quan trọng khác cũng đều đến đó cả rồi, nếu bây giờ triệu hồi số binh mã đã đi được nửa đường kia quay lại, ít nhất cũng phải mất ba ngày ba đêm mới trở về được, chờ đến lúc đó, hoàng thành cũng đã mất.

Lần này Đại Ngạo quốc dẫn theo hai mươi vạn đại quân đến vây đô thành, vậy mà chỉ để đòi đúng một người.

Trần Tĩnh trở về nhìn Tiểu Bảo và tiểu ca nhi một lúc thì lập tức đến chỗ của gia gia. Trịnh lão gia tử ngồi ở trước giường phụ thân mình, nhìn lão nhân gia mỗi ngày một yếu đi, trong lòng vô cùng khó chịu, cộng cả thêm chuyện kia lại khiến ông càng khó chịu hơn. Nhi tử ông sẽ trách ông, thậm chí là hận ông, nhưng mà ông cũng không thể để tự con mình đưa Dương Dật ra, nếu một ngày nào đó cứu được hắn trở về, hài tử kia có thể sẽ hận nhi tử của ông, cho nên, lần này, ác nhân cứ để ông đến làm là được.

"Phụ thân, ngài làm sao vậy? Hôm nay thế nào lại có chút là lạ." – Trần Tĩnh bưng uống một ngụm trà hỏi, cuối cùng, y cũng chỉ nhận lại được một tiếng thở dài của phụ thân.

"Lão gia tử, ngươi muốn đem Dương Dật đi đâu? Tĩnh ca nhi nhà chúng ta nếu biết chuyện nhất định sẽ điên mất, nhất định sẽ phát điên a." – Triệu Phượng Nghi lôi kéo phu quân mình hét lớn, đây là người mà nhi tử ông yêu nhất, nếu như không có Dương Dật, Tĩnh ca nhi nhà ông phải làm sao bây giờ.

"Ngươi ngoan ngoãn trông chừng hài tử cho tốt, dù thế nào chúng ta cũng không thể đem an nguy của đô thành ra làm trò đùa, nếu bọn họ chỉ muốn Dương Dật liền sẽ đi, vậy thì không còn gì tốt hơn, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đành đi một bước tính một bước vậy." – lão gia tử kéo cánh tay bạn già nhà mình ra nói.

Dương Dật không phải là đối thủ của hai quân nhân đang kéo lấy tay mình đi kia, hắn thực sự không rõ đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa rồi vẫn rất tốt, A Tĩnh còn đến nói với hắn nhớ trông nom hài tử cẩn thận, thế mà không hiểu sao lập tức lại thay đổi khiến hắn chẳng kịp trở tay.

"Phụ thân, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngài chỉ mau nói cho ta biết a, hơn nữa, ta có thể tự đi được, không cần bọn họ lôi kéo, Trần Tĩnh, Trần Tĩnh đâu rồi?" – Dương Dật nhìn chằm chằm Trịnh lão gia tử nói.

"Dương Dật, phụ thân thực xin lỗi ngươi, Trần Tĩnh sẽ không đến, ta cho nó uống mê dược, ít nhất phải hai ngày nữa mới tỉnh lại. Sáng nay quân đội của Đại Ngạo quốc đã vây khốn đô thành, hắn nói chỉ cần giao ngươi ra, bọn họ sẽ rút quân. Hiện tại quân lực của chúng ta không có khả năng giao chiến cùng hắn, nếu thực sự phải giao binh, chúng ta không thể thủ nổi đô thành, đến lúc đó sẽ chết rất nhiều người. Dương Dật, ngươi có thể hiểu không? Đừng hận hài tử kia, ta sợ nó ngăn cản nên mới phải kê đơn. Ta nghĩ, nếu quốc quân của Đại Ngạo quốc đã dùng hai mươi vạn đại quân chỉ để bắt một mình ngươi, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không xuống tay giết người, chỉ cần ngươi còn sống, một ngày nào đó Quân Di và Quân Nghị có thể cứu được ngươi, ngươi hãy cố ở đó chờ Quân Di." – Trịnh lão gia tử vẫy lui hai thủ hạ đang kiềm hắn lại nói.

Dương Dật cứ như vậy nhìn chằm chằm lão gia tử, hắn biết, việc này lão gia tử không nói sai, ngay cả Trần Tĩnh cũng không có biện pháp bảo trụ hắn. Mẹ nó, hắn khi nào thì có quan hệ với Đại Ngạo quốc kia chứ, quả nhiên làm người không thể quá đắc ý, nhất định là do thiên hoa và than đá khiến cho người khác chú ý. Dương Dật lặng lẽ thề, nếu lần này còn có thể sống, từ nay về sau làm người nhất định phải điệu thấp.

Tiểu Bảo núp ở sau cửa nghe được những gì gia gia nó nói, nó không dám khóc thành tiếng, cánh tay nhỏ nhắn che lại cái miệng nhỏ của mình, nước mắt cứ thế lã chã lã chã rơi xuống.

"Ta đến nhìn A Tĩnh và hài tử rồi sẽ đi cùng các ngươi, các ngươi hẳn là không ngại tốn chút thời gian này chứ." – Dương Dật trầm mặc thật lâu sau nói. Ở nơi này, ngoại trừ Trần Tĩnh và hài tử ra, sẽ không có ai giúp hắn, chuyện này hắn rất rõ ràng, nếu nhất định phải đi, vậy thì cứ để hắn ra đi tiêu sái một chút.

Chương 71

"A Tĩnh, ngươi phải nhanh chóng tỉnh lại một chút, nhanh chóng đến cứu ta biết không. Thân thể ta ngươi cũng biết rồi đấy, nếu ngươi đến muộn, ta có thể sẽ chết đấy." – Dương Dật cúi đầu cọ cọ lên trán Trần Tĩnh, hắn thực sự không muốn rời khỏi y, cũng không muốn rời xa hài tử.

Ngồi trong xe ngựa, đầu óc Dương Dật trống rỗng, hắn nhớ lại hết thảy mọi chuyện từ lúc đến thế giới này đến giờ, có lẽ cả đời này hắn chẳng còn cơ hội nào gặp lại A Tĩnh và hài tử, gia đình mà vất vả lắm mới có được này cũng chẳng còn nữa.

Thời điểm gia gia mang cha rời đi, Tiểu Bảo lập tức từ trong phủ quốc công lén đi theo, nó muốn đi cùng cha nó, nó không thể để cha một mình đối mặt với nguy hiểm, nó đã đáp ứng a mỗ phải bảo hộ cha thật tốt. Hiện tại a mỗ không chịu tỉnh lại, vậy nó phải thay a mỗ bảo hộ cha.

Xe ngựa rất nhanh chạy qua khỏi cổng thảnh, Dương Dật từ trên xe bước xuống, quay đầu nhìn lại nơi có người hắn yêu và hài tử của mình lần cuối, có lẽ, cả đời này hắn cũng không thể trở về nơi này được nữa.

Trịnh lão gia tử đứng bên cạnh không nói lời nào, ông cứ như vậy nhìn Dương Dật, qua một lúc sau, quay người, hướng về phía xa đi tới.

Bên ngoài đô thành, một thân ảnh cao lớn cưỡi trên lưng ngựa, cao ngất tựa như một bức tượng điêu khắc kiên nhẫn chờ đợi người đang từng bước từng bước một tiến tới kia, hắn đã đứng ở chỗ này chờ cả một canh giờ, dĩ nhiên không vội chút thời gian này.

Tiểu Bảo sau khi chạy ra khỏi phủ quốc công thì hướng phía cổng thành đuổi theo, nhưng mà nó người nhỏ, chân ngắn, làm sao có thể đuổi kịp xe ngựa phía trước. Lúc này hai mắt nó đã đẫm lệ, môi cắn chặt, cứ thế chạy theo, không nghĩ tới lại đụng phải người khác.

"Tiểu hài từ này, sao không chịu nhìn đường, không có mắt sao?" – Vẫn còn đang cố chạy về phía trước, bất thình lình Tiểu Bảo bị một ca nhi kéo lại.

"Thúc thả ta ra, thả ta ra, ta phải đi tìm cha ta!!!" – Tiểu Bảo ra sức dãy dụa, đánh vào cánh tay người đang túm lấy nó kia.

Lâm Lộ vốn định đi đến quốc công phủ thì bất ngờ nghe được thanh âm của Tiểu Bảo, lùi lại xem thì quả nhiên không sai, chỉ là, sao tiểu tử này lại khóc thành như vậy, không biết đã có chuyện gì xảy ra.

"Buông tay, thiếu gia của quốc công phủ là người ngươi có thể động sao?" – Lâm Lộ bắt lấy cánh tay của ca nhi kia, đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, còn ca nhi kia, sau khi nghe thấy Tiểu Bảo là thiếu gia của quốc công phủ liền sợ hãi không thôi.

"Lâm thúc thúc! Lâm thúc thúc, thúc mau tới cứu cha ta, cứu cứu cha ta a! Cha ta bị gia gia bán mất rồi, hu hu, bị người ta mua mất." – Tiểu Bảo không ngừng đấm đấm vào ngực Lâm Lộ oa oa khóc lớn lên.

"Tiểu Bảo đừng khóc!!! Vậy a mỗ ngươi đâu rồi? A mỗ ngươi sao có thể bỏ qua chuyện này?" – Lâm Lộ hỏi. Không giống như đại bộ phận bách tính trong thành vẫn còn mơ mơ màng màng, ông biết rõ chuyện kinh thành đang bị bao vây. Điều duy nhất khiến Lâm Lộ khó hiểu chính là bộ dáng không chút lo lắng của hoàng thượng, nếu đúng như những gì Tiểu Bảo nói, rất có thể quân chủ của Đại Ngạo quốc đã mang Dương Dật đi rồi. Bất quá, Dương Dật vốn là người phương Bắc, thân thế cũng trong sạch, sao có thể cùng quốc chủ của Đại Ngạo quốc có quan hệ chứ.

"Tiểu Bảo gọi a mỗ không tỉnh, a mỗ ngủ rồi, gia gia cho a mỗ uống thuốc mê rồi." – Tiểu Bảo nức nở nói.

"Tiểu Bảo đừng khóc, thúc thúc mang ngươi đến cổng thành tiễn cha ngươi, đợi lát nữa trở về, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp gọi a mỗ ngươi dậy có được không?" – Lâm Lộ dỗ dành Tiểu Bảo, hiện tại, nếu ông đem Trần Tĩnh gọi dậy còn không phải là sẽ hại cả đôi đường sao. Chi bằng đợi đến tối, khi quân đội của Đại Ngạo quốc đi xa rồi mới làm Trần Tĩnh tỉnh dậy, như vậy y cũng có thể đi cứu người. Ông biết rõ Trần Tĩnh rất mạnh, có khả năng đem người cứu trở về.

Nếu như chỉ với một mình Tiểu Bảo, chạy đến được tường thành là điều không thể, nhưng bởi vì có Lâm Lộ dẫn đi, cho nên việc này liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Dù sao cũng chẳng có binh sĩ nào muốn đắc tội với quân y đại nhân, nếu như lỡ có ngày nào đó bị thương, để quân y nhớ mặt mà trả thù thì thực sự là lãnh đủ.

"Ngươi là nam nhân, như thế nào đi đường còn chậm hơn nữ nhân thế hả? Không thấy mất mặt à?" – Tân nhiệm quốc chủ của Đại Ngạo quốc nghiêm mặt nói. Kỳ thật khi nhìn thấy bộ dáng của Dương Dật, hắn đã rất muốn cười, nhưng mà ở đây có mặt nhiều thủ hạ như vậy, cho nên không thể cười ra được.

Vừa nghe thấy hai chữ nam nhân, Dương Dật liền giật mình, người nọ là đang cùng hắn nói chuyện sao? Nam nhân, nam nhân, đó là hai từ mà kiếp trước mỗi ngày hắn đều có thể nghe được, có điều đến nơi này đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn lại được nghe. Hai từ này cũng chưa chắc đại biểu cho cái gì, nhưng mà khi nghe đến hai chữ nữ nhân, trong đầu Dương Dật liền nổ tung. Một phần là kích động vì gặp được đồng hương, một phần lại nghĩ, vì sao cái tên đồng hương này lại muốn bắt mình, lại còn huy động nhân lực đông như vậy, trong này nhất định phải có nguyên nhân gì đó sâu xa.

"Ngươi, ngươi, ngươi cũng giống như ta? Là người ở nơi nào xuyên đến đây?" – Dương Dật rút cuộc cũng lắp bắp nói ra được một câu nguyên vẹn.

"Cha! Cha! Cha không được đi! Hu hu hu, Tiểu Bảo không muốn cha đi đâu!!!" – Tiểu Bảo được Lâm Lộ mang lên tường thành, thời điểm nhìn thấy cha mình chỉ tay vào người mặc khôi giáp kia lập tức khóc lớn lên.

"Tiểu Bảo, cẩn thận!" – Tiểu Bảo từ trên người Lâm Lộ trượt xuống, nhanh như cắt hướng về phía Dương Dật chạy tới.

Vừa nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bảo, Dương Dật lập tức quay đầu lại, vừa quay đầu liền nhìn thấy Tiểu Bảo đang từ trên tường thành cao cao nhảy xuống.

"Tiểu Bảo!!!!!" – Dương Dật thét chói tai, hướng tường thành phóng tới, nhưng nhoáng một cái, có một đạo thân ảnh còn nhanh hơn hắn phóng đi.

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người đều nghĩ đứa bé kia nhất định sẽ ngã chết, tất cả đều không dám thởi mạnh, trên tường thành một mảng yên tĩnh, ngay cả dưới tường thành, cả đại quân đều chăm chú nhìn một màn ấy thì một đạo thân ảnh đã ôm lấy tiểu gia hỏa kia. Xoay người ôm lấy Tiểu Bảo, Long Ngạo lắc mình một cái đã đi đến bên cạnh Dương Dật đang bị dọa cho ngốc lăng.

"Khóc cái gì mà khóc, hài tử ngươi vẫn còn mạnh khỏe đây này." – Long Ngạo đem Tiểu mập mạp Tiểu Bảo nhét vào trong ngực Dương Dật, ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt vẫn còn vương nước mắt của hắn, động tác này thuần thục, tự nhiên tựa như đã từng làm qua trăm ngàn lần, mang theo trong đó là nồng đậm ý tứ sủng ái.

Tiểu Bảo vừa nhìn thấy người này liền ngây người, ngay cả sợ hãi cũng quên mất, trong đôi mắt tròn xoe của nó là một loạt bong bóng màu hồng. Người nọ lớn lên thật là đẹp mắt nha, nó quyết định sau khi trưởng thành nhất định phải lấy hắn.

"Hậu phương đổi thành tiên phong, xuất phát!" – Giọng Long Ngạo trầm thấp vang lên, một cỗ xe ngựa siêu cấp sa hoa lập tức xuất hiện ở trước mặt Dương Dật.

"Cái kia... Đại Ngạo hoàng đế, ngươi nể tình chúng ta đến cùng một nơi, thương lượng chút, ngươi thả ta ra được không? Ca nhi nhà ta vẫn còn ở trong thành, ta không thể đi theo ngươi được, ta không muốn đi theo ngươi, những thứ ta biết ngươi khẳng định cũng biết. Ta đi học cũng không được bao nhiêu năm, trừ mấy món đồ chơi vớ vẩn cũng chẳng làm được gì khác, ngươi để ta trở về đi!" – Dương Dật đứng cạnh xe ngựa nói.

Dưới ánh mắt sắc bén của người kia, cuối cùng Dương Dật vẫn phải ôm Tiểu Bảo, bước lên lưng một người hầu tiền vào trong chiếc xe ngựa xa hoa. Ánh mắt của tên đó quá nguy hiểm, nhưng không biết có phải do ảo giác hay không, Dương Dật lại cảm thấy tên đó có chút giống Trần Tĩnh, đây rút cuộc là chuyện gì xảy ra? Theo cảm nhận, Dương Dật thấy người này không có ác ý với mình, nhưng không hiểu vì lý do gì lại cứ nhất quyết đòi bắt mình đem đi, rõ rang hắn chẳng có chút giá trị lợi dụng nào kia mà.

"Cha! Cha! Cha, vì cái gì không để ý Tiểu Bảo a!" – Tiểu Bảo đẩy đẩy Dương Dật vẫn còn đang ngẩn người.

"Tiểu Bảo, cha đang suy nghĩ một chuyện, Tiểu Bảo thế nào rồi?" – Dương Dật phục hồi tinh thần ôm chặt lấy Tiểu Bảo hỏi.

"Cha, cha thấy không, cái người lúc nãy đỡ ta lớn lên thật là đẹp, nhìn thật là giống cha nha." – tiểu gia hỏa tựa như hiến vật quý nói ra phát hiện của mình.

Dương Dật im lặng nhìn đứa nhỏ nhà mình, làm sao để nói cho nó biết, trên đời này mỹ nhân có lòng dạ độc ác rất nhiều, không phải cứ ai nhìn đẹp mắt thì sẽ là người tốt đâu. Quả nhiên hắn giáo dục thất bại rồi, nhi tử hiện tại rõ ràng trong mắt chỉ có mỹ nhân, nào còn nghĩ đến chuyện bọn họ bị bắt đi cơ chứ.

Sau khi nghe được tiếng kêu của Tiểu Bảo, Trịnh lão gia tử phát giác có chuyện không đúng, chờ đến lúc ông nhảy lên đến tường thành thì đã thấy Tiểu Bảo bị người mặc khôi giáp kia tiếp được. Giờ phút này ông mới biết, quyết định của ông còn liên lụy đến cả cháu đích tôn của mình.

Trịnh lão gia tử nhìn đoàn xe đi xa dần, trong lòng nghĩ Tiểu Bảo và Dương Dật chắc sẽ không gặp chuyện bất trắc, bằng không người kia cũng sẽ không bất chấp mà đi cứu Tiểu Bảo như vậy. Nếu chỉ vì để nịnh nọt Dương Dật mà làm vậy, vậy thì quan hệ của Dương Dật và người kia rút cuộc là gì? Lão gia tử nghĩ, chẳng biết có phải do ảo giác hay không, mà ông luôn cảm thấy ánh mắt của người đó và nhi tử ông rất giống nhau.

Lâm Lộ phát hiện mình đã gặp rắc rối lớn, vì thế sau khi xác định Tiểu Bảo vẫn an toàn, ông thừa dịp Trịnh lão gia tử còn chưa phát hiện mọi chuyện đã vội vàng bước nhanh đến quốc công phủ. Chỉ khi Trần Tĩnh tỉnh lại, ông mới có thể thoát được một kiếp, nếu không, chỉ bằng việc ông làm lạc mất cháu trai của Trịnh lão gia tử cũng đủ để mình chịu tai ương.

"Là ai mang Tiểu Bảo đến đây??? Chính là đứa nhỏ vừa ngã xuống ấy." – Lão gia tử trừng mắt nhìn quân thủ thành.

Lấy danh nghĩa đến xem bệnh cho lão quốc công, Lâm Lộ liền tiến vào quốc công phủ, sau khi hỏi han tình hình lão gia tử một phen, ông ngay lập tức lặng lẽ chạy đi tìm Trần Tĩnh. Tuy rằng trong quá trình tìm kiếm có phát sinh vài chuyện, nhưng cuối cùng ông cũng hữu kinh vô hiểm mà tìm được y.

"Trần Tĩnh, vừa rồi ta đúng là không còn cách nào khác mới phải làm như vậy, nhưng mà, hiện tại vẫn chưa muộn, ngươi vẫn là nên nhanh chóng đuổi theo đi. Cái đứa nhỏ Tiểu Bảo kia, aizz, thật sự xin lỗi, ta cũng không cố ý, vừa mới không chú ý tiểu tử kia đã chạy mất, ta ngay cả kéo lại cũng không kịp." – Lâm Lộ đem bình giải dược mở ra, đặt dưới mũi Trần Tĩnh, rất nhanh y đã cau mày, tỉnh lại.

Thời điểm lâm vào hắc ám, Trần Tĩnh đã biết mình bị hạ dược, nhưng y vẫn không hiểu, vì lý do gì phụ thân lại muốn kê đơn mình.

Đột nhiên một cỗ mùi hương kỳ quái ập đến khiến y vô cùng không thoải mái, khẽ nhíu mày, thoáng cái dãy dụa ngồi dậy.

"Lâm Lộ? Sao ngươi lại ở đây? Dương Dật đâu rồi? Dương Dật đi đâu rồi hả? Rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?" – Trần Tĩnh sốt ruột kéo lấy tay Lâm Lộ nói.

"Ngươi đừng vội, từ từ nghe ta nói." – Lâm Lộ hút một ngụm khí lạnh, đẩy tay Trần Tĩnh ra, cái loại lực tay này không phải người bình thường có thể chịu đựng được, ông thực sự cảm thấy nếu cứ để y nắm tay mình thế này thì cánh tay này coi như xong đời luôn.

"Sáng nay bên ngoài cổng thành đột nhiên bị quân đội Đại Ngạo quốc vây hãm, ước chừng là vì Dương Dật mà đến, ta cũng chỉ là đoán như vậy, bời vì phẩm cấp không đủ nên cũng không rõ ràng thực hư. Bất quá, xác thực là sau khi tiếp được Dương Dật đi thì quân đội cũng rút lui. Đúng rồi, còn có Tiểu Bảo, Trần Tĩnh, ta thực sự không cố ý, Tiểu Bảo nói cha nó bị mang đi, ta liền dẫn nó đến tường thành, kết quả tiểu tử kia chạy quá nhanh, trực tiếp ngã từ trên xuống." – Lâm Lộ vội vàng giải thích, nếu ông biết chuyện như thế sẽ phát sinh, dù có đánh chết ông cũng nhất định không đem Tiểu Bảo đến nơi đó.

"Đã chết rồi sao? Là ngã chết có phải không?" – hai mắt Trần Tĩnh đỏ hồng nhìn chằm chằm Lâm Lộ.

Lâm Lộ bị Trần Tĩnh nhìn chằm chằm, toàn thân rét run, loại ánh mắt này thật đáng sợ, tựa như có thể ăn tươi nuốt sống ông bất cứ lúc nào.

"Ngươi đừng vội a, Tiểu Bảo bị mang đi cùng với Dương Dật, chính là cái tên tướng quân đem binh đến kia đón được Tiểu Bảo. Sau đó Tiểu Bảo do Dương Dật ôm, công phu của tên kia khẳng định rất cao đấy." – Lâm Lộ lập tức nói ra, hiện tại toàn thân ông đã sợ đến phát run rồi, chuyện của toàn gia này đáng lẽ ra ông không nên nhúng tay vào, nếu không phải vì trả nợ ân tình, ông nhất định đã tránh xa rồi.

"Tiểu Bảo thật sự không có việc gì?" – Trần Tĩnh lần nữa nghi vấn xác định.

Lâm Lộ không nói gì, chỉ lặng yên gật đầu.

"A... ọe..." – Trần Tĩnh đẩy Lâm Lộ, phi thân ra ngoài, đem toàn bộ những thứ trong bụng nôn ra, hiện tại, y cảm thấy vô cùng không thoải mái, lại còn đặc biệt buồn nôn.

"Ngươi không sao chứ, Trần Tĩnh? Mau, mau uống miếng nước nhuận họng, ta giúp ngươi xem qua." – Lâm Lộ bưng một chén nước đến cho Trần Tĩnh, nói.

Y quay đầu, nhìn thoáng qua Lâm Lộ, tiếp lấy chén nước súc miệng, nhưng lại không để ông giúp mình bắt mạch, thân thể y y tự mình hiểu rõ nhất, cảm giác này chắc chắn là do y đã có rồi, đứa nhỏ này đến thực không đúng lúc.

"Ta không sao, ngươi trước tiên cứ về lánh mặt một thời gian đi, nếu không để cha ta biết thì sẽ thực sự rất phiền toái." – Trần Tĩnh nói.

"Trốn cũng vô dụng, sớm muộn gì cha ngươi cũng thu thập ta. Trần Tĩnh, ngươi không cho ta bắt mạch, không phải là do đã có rồi chứ, nếu như đã có hài tử trong bụng, vậy thì nhất định phải suy tính việc này cho thật kỹ." – Lâm Lộ đột nhiên nghĩ đến khả năng này.

"Ngươi cứ làm như không biết là được rồi." – Trần Tĩnh đáp.

Sau khi biết chuyện, Triệu Phượng Nghi vội vàng chạy đến chỗ Trần Tĩnh, vừa đi đến cửa ông đã nghe được chuyện hài tử nhà mình đã có đứa nhỏ, chuyện này sao có thể tính là chuyện tốt được, lão đầu tử kia đem người mà hài tử mình yêu thương nhất đem dâng cho địch, đây không phải là muốn mệnh của con ông hay sao.

"A Tĩnh, ngươi phải nghe a mỗ, đưa Dương Dật đi chỉ là kế hoãn binh tạm thời, chờ ca ngươi trở về, a mỗ để ca ngươi và ngươi cùng đi cứu có được không?" – Triệu Phượng Nghi vội chạy đến ôm chặt lấy Trần Tĩnh không buông.

"A mỗ, con muốn đưa Dương Dật trở về, con không thể sống mà không có hắn được, con có hiểu được cách làm của phụ thân, nhưng mà, con không thể nào thông cảm. A mỗ, người giúp con chăm sóc tốt cho hai tiểu ca nhi, chờ khi nào con đón được A Dật về, con sẽ đến đón bọn chúng." – Trần Tĩnh trầm mặc một lúc, sau đó tiếp tục động tác trên tay, thu xếp hành lý.

Trần Tĩnh xách tay nải liền đi ra ngoài, có Tiểu Bảo ở bên cạnh, Dương Dật nhất định sẽ không sợ hãi, A Dật, ngươi phải kiên cường chờ ta, ta rất nhanh sẽ đón ngươi trở về.

"A Tĩnh, A Tĩnh, con của ta, ngươi không thể làm như vậy, ngươi nếu không thèm để ý đến a mỗ thì cũng phải để ý đến hài tử trong bụng chứ. Ngươi đang mang thai làm sao có thể đi cứu Dương Dật, ngươi dùng cách nào cứu hắn, đợi ca ca ngươi trở về tốt xấu gì cũng có người giúp đỡ không phải sao!" – Triệu Phượng Nghi kéo ống tay áo Trần Tĩnh, để một ca nhi đang mang thai phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, còn có thể phải giao đấu với người khác, hài tử trong bụng làm sao có thể giữ được.

"Ngươi không được đi đâu hết, gia gia của ngươi đã sắp không qua nổi, ca của ngươi cũng không có ở đây, ngươi phải cùng ta đi chỗ gia gia trông coi." – Trịnh lão gia tử đi tới, chỉ nói một câu như vậy.

Cả đêm đó Trần Tĩnh trôi qua trong dày vò, gia gia trước khi mất giữ chặt tay của y, muốn y vô luận như thế nào cũng phải đem Tiểu Bảo trở về, lão thái gia cứ thế đem theo tiếc nuối mà nhắm mắt xuôi tay.

Đến chạng vạng tối, rút cuộc Dương Dật cũng hiểu lý do vì sao Đại Ngạo quốc có thể vô thanh vô tức tiếp cận kinh thành. Trong ngọn núi phía trước vậy mà có một cái sơn động có thể chưa được mười mấy con ngựa cùng song song đồng hành. Chứ nếu không, bị ngọn núi cao chạm đến tận mây kia ngăn cách, Dương Dật cảm thấy khó có ai có thể vượt qua được, đương nhiên, đấy là không tính những người có võ công cao cường.

"Các ngươi làm thế nào có thể đem sơn động này đả thông được?" – Dương Dật hỏi Long Ngạo, cái tên này rút cuộc đã làm thế nào?

Kỵ binh bắt đầu dắt ngựa đi qua thông đạo, tuy rằng mỗi lần ước chừng có bảy tám người thông qua, nhưng bước chân chẳng chút bị rối loạn.

Dương Dật từ trên xe ngựa nhảy xuống, Tiểu Bảo thì hiếu kỳ hết xem cái này đến cái kia.

"Long Ngạo, hỏi ngươi đấy, một cái động lớn như vậy, ngươi làm sao đả thông được." – Dương Dật đi đến bên cạnh người đang ngồi nghỉ tạm bên đình kia hỏi thêm lần nữa.

"Có công mài sắt, có ngày nên kim." – Long Ngạo tỏ ra cao thâm nói.

"Tiểu Bảo, tới ăn ít đồ này, ngươi không đói bụng sao? Ta ở đây còn trái cây ướp lạnh, ăn rất ngon đấy." – Long Ngạo gọi Tiểu Bảo vẫn còn đang ngồi dưới đất nghịch kiến.

Tiểu Bảo nghe thấy có ăn ngon liền ném cành cây trong tay đi, con kiến lớn kia không còn bị cành cây của Tiểu Bảo quấy phá lập tức nhanh chân chui vào hang, thế giới bên ngoài quá nguy hiểm rồi.

"Ăn từ từ thôi. Dương Dật, ngươi cũng ăn chút đi, ngươi đã nhịn đói cả ngày, nếu còn nhịn thì Trần Tĩnh cũng chẳng cần đến đón ngươi làm gì nữa." – Long Ngạo uống một ngụm trà lài nói.

"Cha, cha cũng ăn một miếng đi, trái cây này ăn rất ngon, ngọt lại còn thơm thơm nữa." – Tiểu Bảo múc một thìa quả ướp lạnh đưa đến bên miệng Dương Dật, đồ ăn của đại mỹ nhân cho thật là ngon nha, đều là thứ mà trước giờ nó chưa được nếm qua.

Dương Dật nhìn Long Ngạo vẫn một mực cười tủm tỉm kia, cái tên này rút cuộc là có mục đích gì?

"Ngươi đến cùng là muốn thế nào? Đến chừng nào mới chịu thả ta về?" – hỏi xong, Dương Dật liền cắn một miếng bánh ngọt, nhai nhai.

Khối bánh ngọt vốn không lớn, nhưng đối với người đã lâu không uống nước thì việc bị nghẹn không phải quá khó hiểu, dù nhai thế nào cũng cảm thấy nuốt không trôi.

"Khụ khụ khụ..." – Dương Dật hung hăng nuốt xuống, đúng là nghẹn chết hắn.

"Uống chút trà hoa cúc hạ hỏa đi, ngươi đúng là chẳng thay đổi gì cả, vẫn cứ lỗ mãng như vậy." – Long Ngạo đưa một ly trà đến trước mặt Dương Dật.

Dương Dật uống một ngụm trà lớn rút cuộc thoải mái hơn không ít – "Ngươi đừng nói lung tung, ta không quen biết ngươi, ngươi đến cùng là muốn thế nào?"

"Yên tâm đi, nếu có ngày Trần Tĩnh đến đón ngươi, ta nhất định sẽ để ngươi đi. Không biết tên kia sẽ dùng cách gì để đến đón ngươi nhỉ? À, đúng rồi, y sao lại ngoan ngoãn đem ngươi giao ra vậy? Theo lý mà nói thì y phải thập phần không nỡ mới đúng chứ." – Long Ngạo có chút nghi hoặc hỏi.

"Phụ thân y kê đơn y, hiện tại chưa chắc đã tỉnh lại." – Dương Dật thở dài nói, mới chỉ xa nhau có một ngày mà hắn đã nhớ Trần Tĩnh rồi.

"Đúng rồi, nghe cách ngươi nói chuyện thế nào lại giống ngươi quen biết ta với Trần Tĩnh vậy? Hơn nữa lại còn là bộ dáng rất quen thuộc nữa chứ. Nếu như kiếp trước ta có quen biết ngươi thì không có khả năng không nhận ra, hơn nữa, ngươi phải không biết đến Trần Tĩnh mới đúng." – Dương Dật nghi vấn hỏi Long Ngạo, trong lòng hắn hiện tại có rất nhiều nghi vấn khiến tâm trạng cứ lên lên xuống xuống liên tục.

Long Ngạo nhìn cái tên được Trần Tĩnh chăm tốt đến mức sắp ngốc luôn kia, xem ra cũng vẫn còn chút đầu óc, chưa đến mức ngốc hẳn.

"Ta đến từ năm 2040, ngươi làm sao quen biết ta được." – Long Ngạo vừa cười vừa nói.

"Ta thì một hai năm trước mới đến đây, không nghĩ tới ta lại lớn tuổi hơn ngươi nhiều như vậy, đến, kêu một tiếng anh coi nào." – Dương Dật cao hứng nói.

"Ta tới từ hai mươi năm trước, ngươi tới đây lúc nào?" – Long Ngạo hỏi.

"Một năm trước, hồn xuyên tới." – Dương Dật thở dài nói. Thật không ngờ chỉ mới có một năm mà đã nhiều chuyện xảy ra như vậy.

"Ta là thai xuyên, từ hai mươi năm trước đã tới rồi, xuyên việt quả nhiên chẳng có chút quy luật nào cả." – Long Ngạo có chút tức giận nói. Có ai sẽ cao hứng khi vừa về đến nhà, lại bị trượt vỏ chuối rồi té chết xuyên đến đâu chứ.

"Đừng có nói ngươi là con cháu gì của ta đấy nhé, đáng tiếc a, kiếp trước ngay cả tay nữ chân còn chẳng được sờ qua, làm sao co nhi tử được chứ." – Dương Dật có chút đáng tiếc nói.

Long Ngạo liếc Dương Dật một cái, tên này cũng chưa đến mức quá ngốc, quả nhiên Trần Tĩnh có tiềm năng đem người thông minh nuôi thành đồ đần mà.

"Chuyện này ngươi chưa cần phải biết, yên tâm đi, sau khi đem ngươi về nước ta sẽ cho rút quân, ngươi nếu còn sống ngày nào thì ta nhất định sẽ không đối Nam Nhạc động thủ ngày đó, bảo trì như bây giờ là tốt rồi." – Long Ngạo thấy Dương Dật cau mày liền nói, nếu lúc nào cũng để thiên hạ thái bình không phải hắn sẽ chẳng có việc gì để làm sao, vẫn là duy trì hiện trạng như bây giờ tốt nhất, nếu khó chịu thì đánh một trận, tìm phiền phức cho người khác chơi.

Chương 72

Một bộ phận quân đội ở lại bên này núi đóng quân, đồng thời thành lập phòng tuyến, mà Dương Dật cùng Tiểu Bảo, sau khi ăn no thì lần nữa leo lên xe ngựa xuất phát. Lúc này tâm trạng vốn vẫn luôn bất an của hắn cũng đã bình ổn hơn rất nhiều. Hiện tại, hắn cũng muốn xem thử, một người hiện đại xuyên đến đây hai mươi năm có thể đem quốc gia của mình phát triển đến mức nào, nhất là khi Dương Dật còn được nhìn thấy dụng cụ bằng thủy tinh, còn có cả gương nữa. Cái tên Long Ngạo này làm việc đúng là biết cách giữ bí mật.

"Cha! Người xem, sơn động này thật lớn, trên vách núi đá còn có cả bó đuốc." – Tiểu Bảo chỉ vào bốn vách tường sơn động vốn dĩ phải tối đen nay đã được thắp sáng rực thét lớn, kết nó vì bị âm thanh vọng lại quá lớn từ vách đá dọa cho sợ đến rụt đầu.

"Tới đây, đừng để rới xuống đó." – Dương Dật đem Tiểu Bảo vẫn đang treo mình trên cửa sổ xe ngựa kéo vào. Xe ngựa này đi trên đường đất mà không bị xóc nảy nhiều nhất định là do Long Ngạo đã làm cái gì đó, không như xe ngựa nhà bọn họ, đi đường phẳng thì không sao, nếu như đi vào đường đất gồ ghề, thật đúng là khiến mông phải chịu tội mà.

Xe ngựa cứ một đường lắc lư, Tiểu Bảo cũng rất nhanh vì thế mà ngủ mất. Nhìn tiểu gia hỏa Tiểu Bảo trắng trẻo mập mạp trong lòng, Dương Dật lại nhớ Trần Tĩnh, không biết bao giờ Trần Tĩnh mới tìm đến đem mình và Tiểu Bảo đón trở về. Còn nữa, đứa nhỏ này nhà hắn tựa hồ đối với Long Ngạo tỏ ra yêu thích quá mức, cũng không biết là tốt hay xấu. Cứ suy nghĩ miên man như thế, qua một lúc Dương Dật cũng ngủ mất.

Hai hàng lông mi thật dài của Tiểu Bảo khẽ chớp, nó rất nhanh mở mắt, đôi mắt to tròn nhìn quanh lộ ra nghi hoặc sâu sắc, nó vì sao không nhìn thấy đệ, cũng không nhìn thấy a mỗ, đây là chỗ nào, vì cái gì mà a mỗ và đệ đệ đều không có ở đây nha.

"Cha! Cha, mau tỉnh, đây là chỗ nào vậy? A mỗ và các đệ đệ đâu rồi?" – Tiểu Bảo đẩy đẩy Dương Dật vẫn còn đang ngủ.

Dương Dật vừa tỉnh dậy đã thấy nhi tử đem theo ánh mắt bất an nhìn mình.

"Tiểu Bảo, ngoan, nghe lời, a mỗ và đệ đệ đều đang ở Thượng Kinh, chúng ta ra ngoài chơi vài ngày, ngươi quên mỹ nhân thúc thúc kia rồi sao? A mỗ sẽ rất nhanh đến đón chúng ta về đấy." – Dương Dật ôm lấy Tiểu Bảo nhẹ giọng dỗ dành.

Tối hôm qua sao hắn có thể ngủ quên trên xe ngựa được kia chứ, đây là đâu? Là ai đem hắn và Tiểu Bảo ôm vào đây? Căn phòng này tuy rằng rất lớn, nhưng lại có vẻ quạnh quẽ, lại còn thiếu rất nhiều thứ, hẳn không phải chỗ bình thường có người hay ở.

"Công tử cùng tiểu thiếu gia đã tỉnh, thỉnh hai người nhanh rời giường, hoàng thượng đã sớm chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon, không biết tiểu thiếu gia đã đói bụng chưa?" – Một ca nhi mặc quân phục bưng một chậu nước tiến đến.

Dương Dật trước tiên mặc quần áo cho Tiểu Bảo, sau đó lại giúp nó đeo giày, tiểu tử này vừa nge đến được ăn ngon, ngay cả tay cũng lười không rửa mà đã chạy mất. Một lúc sau, Dương Dật rửa mặt thay đồ xong đi ra ngoài đã thấy Long Ngạo giúp Tiểu Bảo đang chảy nước miếng rửa tay.

"Mau tới ăn đi, các ngươi hẳn đã đói lắm rồi, tối qua thấy hai người ngủ nên không nỡ đánh thức. Thế nào? Tối qua ngủ ngon chứ?" – Long Ngạo đem chiếc khăn vừa rửa tay cho Tiểu Bảo ném vào trong chậu.

Dương Dật nhìn công trình kiến trúc xây dựa vào núi, đây chắc hẳn chính là ngọn núi lớn kia, một nơi như thế này khẳng định không thể ngày một ngày hai có thể xây xong được.

"Long Ngạo, nơi này của ngươi xây bao nhiêu năm mới xong a." – Dương Dật nhìn về phía Long Ngạo hỏi.

"Cũng khá nhanh, chỉ mất ba năm, ta nếu có thời gian còn muốn dựng cả một tuyến đường sắt, như vậy sẽ thuận tiện hơn rất nhiều." – Long Ngạo vừa cười vừa nói, hắn thực sự rất ghét ngồi xe ngựa, nhưng mà chế ô tô lại nằm ngoài khả năng của hắn, kể cả hắn có biết cách làm thì công nghệ kỹ thuật của thời đại này cũng không đáp ứng được.

Bọn họ lại lần nữa lên đường, xe ngựa vẫn cứ lắc lư, Tiểu Bảo vẫn cứ đối với cảnh sắc hai bên đường cảm thấy vô cùng hứng thú, cái đầu nhỏ cứ dán chặt vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, còn Dương Dật thì ngồi nhìn hài tử nhà mình ngẩn người.

"Cha, con đường này thật là kỳ quái nha, người xem người xem, đen sì sì lại còn có rất nhiều hòn đá nhỏ." – Tiểu Bảo đột nhiên lên tiếng đánh thức Dương Dật sắp ngủ thiếp đi vì mệt và buồn chán.

Dương Dật giật mình nhìn xuống đường, cái tên Long Ngạo này rút cuộc làm sao làm được thế này, hắn vậy mà tìm được cả nhựa đường, chỉ đáng tiếc ở nơi này không có xe, chỉ có xe ngựa.

"Long Ngạo, con đường này của ngươi bằng cách nào làm được?" – Dương Dật dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi.

"Ngươi nói nhựa đường này hả? Đoán thử xem." – Long Ngạo đắc ý cười nói.

Dương Dật nhìn Long Ngạo, lại nhìn xuống đường, bảo hắn làm sao mà đoán đây, nhựa đường nghe nói là có quan hệ với dầu mỏ, với kỹ thuật hiện tại thật sự có thể tạo được nhựa đường hay sao.

"Các ngươi không phải là ngay cả dầu mỏ cũng tìm được rồi đấy chứ?" – Dương Dật không dám tin hỏi.

"Ngươi xem ra cũng biết không ít, bên này của chúng ta đúng là có dầu mỏ và mỏ than, hơn nữa số lượng cũng không ít, lại còn rất dễ khai thác. Số nhựa đường này chỉ là nhựa đường thô lấy từ hồ lên thôi, hơn nữa cũng chỉ có thể làm được một con đường núi ngắn ngủi này." – Long Ngạo vừa cười vừa nói. (Edit: Khúc này anh không hiểu lắm nên anh chém nhé mấy cưng, có sai đâu thì bỏ quá hoặc sửa giúp anh.)

Đi suốt mười ngày, cuối cùng họ cũng đến được hành cung của Long Ngạo, nghe Long Ngạo nói, muốn đến đô thành thì phải đi thêm mấy ngày đường nữa. Mà hiện tại thời tiết mỗi lúc một lạnh, hành cung này nằm ngay trong một sơn cốc, bốn phía có núi bao quanh, so với đô thành thì ầm áp hơn rất nhiều. Mùa đông hàng năm bọn hắn đều thích đến bên này ở, Long Ngạo còn có ý định rời cả đô thành đến chỗ này.

Dương Dật nhìn căn biệt thự được dựng bằng kính trước mắt, có lẽ ở kiếp trước, đây chẳng phải là thứ gì đặc biệt, nhưng ở chỗ này, trong hoàn cảnh này, căn biệt thự này lại khiến hắn cảm thấy đặc biệt kích động. Hắn có ảo giác như thể mình đã xuyên trở về kiếp trước, nhất là khi nhìn thấy ô cửa sổ nằm sát đất hứng ánh mặt trời kia, ở nơi đó uống trà chiều, phơi nắng, đúng là một loại đại hưởng thụ, trước kia Dương Dật cũng đã từng muốn mua một căn biệt thự giống như thế này.

"Oa, cha, phòng ở nơi này thật là kỳ quái nha." – Tiểu Bảo vừa xuống xe ngựa liền chạy ào tới, đây là phòng ở thần kỳ nhất mà nó từng được thấy, vậy mà có thể từ bên ngoài nhìn được vào bên trong.

"Tiểu Bảo, cẩn thận, cẩn thận, coi chừng đâm đầu vào tường bây giờ!" – ngay tại thời điểm Dương Dật hô lên đã có một thị vệ đem Tiểu Bảo suýt bị đập đầu vào cửa thủy tinh ôm lấy.

Dương Dật vội vàng chạy đến tiếp lấy Tiểu Bảo từ tay thị vệ kia. Long Ngạo từ đằng xa nhìn thấy liền cười ha ha, tiểu tử này cũng thật là đáng yêu, có tiểu gia hỏa này ở đây hắn nhất định sẽ không lo buồn chán nữa rồi.

"Nơi này có cửa thủy tinh, nếu đụng vào có thể sẽ bị thương, thời điểm chạy đến cạnh cửa thì phải nhớ dừng lại mở cửa vào, nếu không sẽ đụng đầu chảy máu đấy." – Dương Dật đẩy cửa thủy tinh dặn dò Tiểu Bảo.

"Cha! Thứ này thật thần kỳ!" – Tiểu Bảo vuốt thủy tinh nói, mặc dù đã từng làm bể khá nhiều đĩa thủy tinh, nhưng đây là lần đầu nó được nhìn thấy loại cửa thủy tinh trong suốt này.

Mấy ngày kế tiếp tiểu gia hỏa dùng đá nện vỡ rất nhiều cửa số thủy tinh, dù Dương Dật có đánh mông bao nhiêu lần nó cũng không chừa, tiểu tử này tựa hồ rất thích nhìn mảnh vụn thủy tinh trơn bóng rơi xuống đất. Mà thỉnh thoảng, cũng chỉ có Long Ngạo mới có thể ngăn cản hành động phá hoại của nó, những lúc như thế, tiểu tử này sẽ không mang đá đi phá cửa sổ nữa mà đổi thành đấm cửa sổ.

"Tiểu Bảo, ngươi có ngưng phá cửa không hả? Long Ngạo thúc thúc nói, ngươi còn phá nữa hắn sẽ không có đủ thủy tinh để lắp cửa, buổi tối chúng ta sẽ bị gió lạnh thổi cho đông cứng đấy." – Dương Dật một phát túm lấy bàn tay đang chuẩn bị đập phá của Tiểu Bảo, đem hòn đá nó đang cầm trong tay nó ném vào trong hồ nước cách đó không xa.

"Con đã nói với cha rất nhiều lần rồi, là Long Ngạo ca ca, là ca ca, con không gọi hắn là thúc thúc đâu. Đợi khi nào trưởng thành, Tiểu Bảo sẽ thú Long Ngạo ca ca đấy." – Tiểu Bảo lớn tiếng phản bác Dương Dật, đó là chủ quân tương lai của nó, không thể gọi là thúc thúc được, chuyện nhỏ như vậy Tiểu Bảo nó vẫn có thể hiểu được.

Sau khi Trần Tĩnh chịu tang lão thái gia xong thì cũng đã là chuyện của mười ngày sau, thời điểm Long Ngạo đưa Dương Dật đi cũng đã ban lệnh rút quân, hoàng thượng phái người đến thông báo cho ca ca y, cuối cùng ca ca y cũng được trở về.

"Tiểu đệ, đại ca đưa ngươi đi, ta cùng ngươi đi đón Dương Dật và Tiểu Bảo trở về." – Trịnh Quân Nghị nói.

"Không cần đâu ca, ta tự mình đi." – hiện tại, Trần Tĩnh đã không quá nguyện ý cùng người nhà tiếp xúc, y đã gả cho Dương Dật, là người của Dương gia. Qua chuyện này y cũng ngộ ra nhiều điều, y chỉ là một ca nhi, chiếu cố tốt hài tử và phu quân của mình là đủ rồi, những chuyện khác cùng y không có quan hệ.

Hiện tại không biết Tiểu Bảo và Dương Dật ở bên kia thế nào, người nọ bỏ nhiều công sức như vậy để đem Dương Dật đi, tin rằng hắn sẽ không làm tổn hại đến A Dật. Còn về phần Tiểu Bảo, chỉ cần có A Dật ở đó, Tiểu Bảo chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Cha, cha, nhanh lên một chút! Long Ngạo ca ca nói hôm nay sẽ dẫn chúng ta ra ngoài chơi." – Tiểu Bảo đong đưa cánh tay Dương Dật, mất ngày nay hắn đối với cái gì cũng không có hứng thú. Vốn dĩ ban đầu hào hứng bừng bừng đi xem máy phát điện, nhưng đáng tiếc sau đó lại không thấy được thành phẩm. Long Ngạo nói, thứ này hiện tại không có cách nào làm ra, tên đó đã bỏ ra năm năm thời gian, cùng rất nhiều nhân lực vật lực vậy mà vẫn không được.

"Tiểu Bảo, bên ngoài rất lạnh, chúng ta vẫn là ngủ thêm một chút tốt hơn." – Dương Dật vùi đầu vào trong chăn rụt cổ lại, tuy rằng căn phòng này rất tốt, lại rất ấm áp, nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh, bởi vì, ở đây không có Trần Tĩnh, không có nhiệt độ cơ thể của y.

"Cha, cha không nên nằm ỳ như vậy, mau dậy đi, dậy đi mà cha!." – thân thể nhỏ bé của Tiểu Bảo chui vào chăn uốn qua uốn lại, rất nhanh hơi ấm bên trong đã bị nó giày vò cho tán đi hết.

Cơn buồn ngủ của Dương Dật cuối cùng cũng bị Tiểu Bảo làm cho biến mất tăm, hắn phi thường thống khổ từ trên giường ngồi dậy, giúp cái thằng nhóc con Tiểu Bảo không an phận kia mặc quần áo.

"Tiểu Bảo, hôm nay dậy sớm thật đấy, bên ngoài tuyết rơi rồi kìa." – Dương Dật nhìn về phía cửa sổ bên giường, thấy tuyết rơi nhiều liền nói.

"Tuyết rơi, cha, chúng ta đi chơi ném cầu tuyết đi!" – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy tuyết bên ngoài cửa sổ liền vô cùng cao hứng, nó buông tay Dương Dật ra, lập tức chạy ra bên ngoài.

Dương Dật kéo tiểu gia hỏa chưa cả mặc ngoại bào, ăn điểm tâm đã chạy đi chơi kia lại – "Ngươi ngoan ngoãn rửa tay rửa mặt rồi đi ăn điểm tâm đi đã."

Tại buồng vệ sinh xử lý tốt vệ sinh cá nhân của hai người xong, lúc này hắn mới mang theo Tiểu Bảo đến nhà ăn ăn cơm.

"Hôm nay các ngươi dậy sớm thật đấy." – vừa tới nhà ăn đã thấy Long Ngạo ngồi ở chỗ đó uống trà.

"A, mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết, tối hôm qua Tiểu Bảo cũng nhớ ngươi, ngươi có nhớ Tiểu Bảo không nha?" – Tiểu Bảo vừa nhìn thấy Long Ngạo liền lập tức chạy đến bên người hắn, leo lên đùi hắn ngồi, há miệng cắn miếng sủi cảo trên đũa hắn.

"Ngày hôm qua không phải ngươi đi đô thành sao? Sao sớm như vậy đã trở lại rồi?" – Dương Dật ngồi đối diện Long Ngạo hỏi.

"Có chút việc, đô thành ngày mai mới đi. Tiểu Bảo, ăn no rồi chúng ta đi ném tuyết đi!" – Long Ngạo sờ sờ đầu Tiểu Bảo nói.

Dương Dật vì sợ lạnh nên trốn biệt ở trong phòng, Long Ngạo cùng với Tiểu Bảo chơi đùa một lát rồi trở về. Tên tiểu tử kia thì ở lại chơi đùa với thị vệ, trên người mặc một kiện y phục dày, lại thêm bị tuyết ném trúng, cả người trông tròn tròn béo béo như một con gấu nhỏ.

"Dương Dật, ngươi đang nhìn gì vậy? Tay của ngươi có vấn đề gì sao?" – Long Ngạo thấy Dương Dật cứ nhìn chằm chằm ngón tay mình liền hỏi.

"Long Ngạo, ngươi không cảm thấy tay ta có chút vấn đề sao?" – Dương Dật đưa tay cho Long Ngạo xem.

Long Ngạo nhìn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Dương Dật, bên trên không có miệng vết thương a. Được rồi, hiện tại hắn đã hiểu vì cái gì tên đó để hắn xem tay, còn không phải là do móng tay đã dài ra rồi sao, hắn còn nhớ cái tên này ngay cả móng tay cũng không biết cắt, quả nhiên càng ngày càng ngu mà.

"Ngươi không phải cả là năm cũng không cắt móng tay một lần đấy chứ?" – Long Ngạo vừa cười vừa hỏi.

"Mỗi lần đều là Trần Tĩnh giúp ta cắt, ta cũng không có cơ hội tự mình cắt a." – Dương Dật ngây ra một lúc, nói. Hắn thực sự chưa từng phải suy nghĩ qua chuyện này, bởi vì chỉ cần móng tay hắn hơi dài ra, Trần Tĩnh đều sẽ giúp hắn cắt tốt.

"Đưa tay qua đây!" – Long Ngạo vừa nói vừa lấy ra một thanh tiểu đao phi thường sắc bén.

Nhìn thanh tiểu đao trong tay hắn, Dương Dật có chút không xác định liệu mình có nên đưa tay cho hắn không. Nhưng là, móng tay thực sự có chút dài rồi, sáng nay thời điểm giúp Tiểu Bảo mặc quần áo, chỉ nhẹ quẹt qua mặt Tiểu Bảo vậy mà đã để lại một vết đỏ ửng, nếu không cắt móng tay, khẳng định sẽ vô tình làm tiểu gia hỏa bị thương mất.

Kỹ thuật của Long Ngạo không tệ, chỉ mới một chút đã chỉnh lý móng tay hắn gọn gàng, Dương Dật nhìn nhìn ngón tay không bị thương chút nào của mình thầm thở phào một cái.

"Móng tay của ngươi dài, móng chân có dài không? Có cần ta cắt giúp luôn không?" – Long Ngạo nói. Có lẽ ngày mai là Trần Tĩnh đã tìm đến nơi, về sau cơ hội hai người gặp nhau sẽ càng ít, hắn muốn hai người kia phải nhớ thật kỹ mình, hắn không muốn cứ một thân một mình không bằng không hữu ở thời không này sống đến già rồi chết đi. Đương nhiên hắn càng hy vọng bản thân mình không đến nơi này, hắn vẫn còn rất hoài niệm máy tính và cuộc sống về đêm trước kia. Tuy rằng đã từng thử ở nơi này mở quán bar, nhưng mà tập tục sinh hoạt mấy ngàn năm ở nơi đây, không phải muốn đổi trong một sớm một chiều là được.

Chân Dương Dật đúng là trắng nõn thon dàu, bàn chân phi thường mượt mà, đáng yêu, chỉ là móng chân hơi dài một chút, ảnh hưởng tới mỹ quan.

Long Ngạo đem chân Dương Dật đặt lên đầu gối, nắm ngón chân Dương Dật, động tác phi thường chuyên chú, hắn không hy vọng lỡ tay làm bị thương bàn chân đáng yêu này, như vậy Trần Tĩnh không tìm hắn đòi mạng mới là lạ đấy. Hắn chỉ hy vọng hai người có thể nhớ kỹ hắn, chứ không hy vọng họ hận mình.

Trần Tĩnh im lặng tiếp cận trang viên có chút kỳ quái này, nơi đây là một sơn cốc ba mặt được núi vây quanh, so với bên ngoài thì ấm áp hơn rất nhiều, ít nhất gió tuyết không quá lớn. Qua một lúc, y nhìn thấy Tiểu Bảo đang cùng một đám thị vệ nghịch tuyết, chỉ duy không thấy Dương Dật, không biết hiện tại hắn đang ở chỗ nào.

Vừa quay đầu, y liền nhìn thấy một cái đình viện trong suốt, người ngồi bên trong chính là người mà y vẫn tâm tâm niệm niệm, nhưng sau khi nhìn thấy người ngồi đối diện với Dương Dật đang làm gì, sắc mặt Trần Tĩnh liền tái nhợt. Chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi mà thôi, A Dật của hắn, như thế nào có thể? Nhưng là, người kia lớn lên cũng không kém, thậm chí dung mạo có thể so cùng với A Dật nhà y.

Trần Tĩnh yên lặng nhìn người kia cẩn thận từng li từng tí cầm lấy chân Dương Dật, nhẹ nhàng từng chút một đem móng chân dài ra kia cắt bỏ.

Tiểu Bảo vui vẻ đứng ném cầu tuyết, cầu tuyết bị thị về nhanh nhẹn tránh được vừa vặn bay về phía cái cây mà Trần Tĩnh đang trốn làm tuyết đọng trên cây rơi đầy lên người y.

Mắt mấy thị vệ và Tiểu Bảo đều mở to. Chúng thị vệ là không ngờ có người ẩn nấp gần như vậy mà không một ai nhận ra. Mà ánh mắt của Tiểu Bảo là vô cùng vui vẻ, đã rất nhiều ngày nó không được nhìn thấy a mỗ, tuy rằng mỹ nhân ca ca rất tốt, nhưng mà Tiểu Bảo vẫn rất nhớ a mỗ của nó.

"A mỗ! A mỗ! Tiểu Bảo nhớ ngươi muốn chết." – Tiểu Bảo vừa kịp phản ứng đã nhào qua, những thị vệ kia nguyên bản muốn động thủ với Trần Tĩnh, nhưng vừa nghe được tiếng kêu của Tiểu Bảo thì liền dừng lại. Hoàng thượng của bọn họ rất yêu thích hai người kia, ngay cả tự mình hầu hạ cũng làm luôn rồi, bọn họ dĩ nhiên là không dám động thủ.

Trần Tĩnh lắc đầu vài cái để tuyết rơi trên đầu mình rơi xuống hết, không hiểu vì sao, y hiện tại không muốn gặp Dương Dật, chỉ muốn lặng lẽ ôm Tiểu Bảo rồi rời khỏi chỗ này.

"A!!!" – Dương Dật kêu thảm một tiếng. Thời điểm Tiểu Bảo hô lên hai chữ a mỗ kia hắn cũng nghe được, dựa theo hướng kêu của Tiểu Bảo nhìn sang, hắn thấy được người mà hắn vẫn tâm tâm niệm niệm đang đứng. Dương Dật ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ trực tiếp muốn đứng dậy đuổi theo. Thế là bi kịch cứ như vậy mà xảy ra, dao trên tay Long Ngạo chưa kịp buông xuống, ngón chân hắn cứ thế mà bị cắt một phát, máu nhanh chóng phun ra, mà tay Long Ngạo cũng chẳng khá hơn, cũng máu chảy đầm đìa.

Long Ngạo cũng ngây ngẩn cả người, vừa rồi hắn rất nghiêm túc giúp Dương Dật cắt móng chân, kết quả Dương Dật lại vung chân bỏ chạy, hắn muốn dừng lại cũng không kịp. Cũng may chân Dương Dật chỉ bị cắt qua một chút, không quá nghiêm trọng, rất nhanh sẽ khỏi lại.

"Long Ngạo, đau chết ta rồi." – Dương Dật thảm hề hề kêu to một tiếng, đau đến ngã ngồi lên ghế, trên chân máu chảy đầm đìa, ngay cả hắn cũng không dám nhìn, nhất định là bị Long Ngạo cắt đứt ngón chân rồi.

"A Tĩnh, ngươi mau quay lại a! A Tĩnh, đừng bỏ lại ta! Tiểu Bảo!" – Dương Dật vừa ngã trở lại ghế đã thấy Trần Tĩnh muốn ôm Tiểu Bảo đi mất mất lập tức hét lớn, hắn không muốn Trần Tĩnh để lại một mình hắn ở nơi này, Trần Tĩnh nhất định là hiểu lầm gì hắn rồi. Hắn thật ngốc, đáng lẽ không nên để Long Ngạo giúp mình cắt móng chân, nhưng mà hắn lại không biết lúc nào Trần Tĩnh mới đến, móng chân cũng dài, ảnh hưởng đến tốc độc đi đường, hắn không biết cắt, cũng không muốn để những người hầu thị vệ kia giúp mình cắt. Vì cái gì Long Ngạo không phát minh ra dụng cụ cắt móng tay móng chân chứ, nếu có thì hắn có thể tự làm rồi, đâu cần phiền phức như vậy.

Chương 73

Thời điểm nghe được tiếng kêu thảm của Dương Dật, ý muốn ôm Tiểu Bảo bỏ đi của Trần Tĩnh biến mất tăm, loáng một cái đã phi thân đến đình nghỉ mát nơi Dương Dật đang ngồi.

Thò tay đẩy cửa ra, đem Tiểu Bảo đặt xuống đất, nhìn bàn chân đang chảy máu đầm đìa của Dương Dật, lòng y đau nhói. Đi đến trước mặt Dương Dật, y dùng tay nắm chặt lấy ngón chân đang chảy máu kia, rất nhanh vết thương đã không còn chảy máu nữa.

Dương Dật đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, Trần Tĩnh thế này nhất định là cố ý, đúng, chắc chắn là cố ý dùng sức mà niết vết thương của hắn, đau chết hắn luôn rồi.

"Thuốc ở chỗ nào?" – Trần Tĩnh đối với Long Ngạo vẫn đang sững sờ nhìn mình nói.

"Cha, cha sao vậy? Sao lại chảy nhiều máu như vậy?" – Tiểu Bảo biểu tình như sắp khóc nhìn Dương Dật, nó có chút sợ hãi, máu chảy nhiều quá sẽ chết, nó không muốn cha mình chết đâu.

"Cha ngươi không có việc gì, chỉ là bị cắt mất một khối thịt nhỏ thôi." – Trần Tĩnh xoa xoa đầu Tiểu Bảo nói.

Dương Dật nhìn Trần Tĩnh, thấy y một chút bộ dáng đau lòng vì mình bị thương cũng không có, rõ ràng chân hắn đang bị thương, y không an ủi thì thôi, vậy mà còn mang theo biểu tình hả hê khi người gặp họa khiến miệng vết thương của hắn cảm giác đã đau lại càng thêm đau.

Thời điểm Long Ngạo nghe được Trần Tĩnh hỏi thuốc rút cuộc cũng hồi thần lại, từ trong ngực lấy ra một bình sứ đưa cho y.

"Bóp nát rồi bôi lên miệng vết thương là được, có thể giúp miệng vết thương mau lành hơn." – Long Ngạo nói.

Miệng vết thương của Dương Dật rất nhanh đã được băng bó kỹ, Trần Tĩnh nhận lấy nước thị vệ đưa đến cẩm thận đem máu trên chân hắn lau đi sạch sẽ, chỉ có điều từ đầu đến cuối y đều không thèm nhìn đến đôi mắt tỏ ra đáng thương của Dương Dật. Tuy rằng máu chảy không ít, nhưng kỳ thực Dương Dật chỉ bị thương nhẹ, mất một miếng thịt nhỏ như hạt đậu mà thôi, nếu là Trần Tĩnh thì ngay cả thuốc y cũng lười bôi. Trần Tĩnh thở dài, y vẫn là không nhẫn tâm nhìn thấy người này chịu đau mà.

"Long Ngạo, ngươi nhất định là cố ý có phải không, chân ta tàn rồi thì không chạy đi đâu được nữa, ngươi cũng an tâm." – Dương Dật bởi vì không được Trần Tĩnh an ủi liền đem toàn bộ cơn giận của mình đổ lên đầu Long Ngạo.

"Ngươi cũng ít tự mình đa tình đi, rõ ràng là do ngươi không chịu khống chế tốt chân của mình mới tự làm bị thương. Lại nói, ta tốt xấu gì cũng là hoàng thượng của một nước vậy mà giúp ngươi cắt móng chân, ngươi cũng phải biết đủ chứ." – Long Ngạo tuyệt đối không chịu nhường nhịn, dù sao hắn cũng không phải Trần Tĩnh, dựa vào cái gì bắt hắn sủng cái tên tiểu tử kia a. Hơn nữa, việc này rõ ràng là Dương Dật và Trần Tĩnh sai, hắn sao phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà gánh oan ức chứ.

Trần Tĩnh nhìn hai người đang cãi nhau kia một cái rồi im lặng ôm lấy Tiểu Bảo xoay người chuẩn bị rời đi.

"A Tĩnh, ngươi đi đâu vậy, chờ ta với, ta cũng phải về nhà, ta rất nhớ Quân An, Quân Hạo rồi." – Dương Dật vừa nhìn thấy Trần Tĩnh chuẩn bị đi lập tức kêu lớn, một chân còn nhảy xuống khỏi ghế định chạy theo y.

"A Dật, ngươi muốn cùng về với ta hay là muốn ở cùng một chỗ với hắn?" – Trần Tĩnh hỏi. Không biết vì lý do gì y lại có cảm giác khi Dương Dật và Long Ngạo ở cùng một chỗ, loại cảm giác hai người họ đem lại rất khác, đó là loại cảm giác mà dù có muốn y cũng không xen vào được.

"Ta đương nhiên là trở về cùng ngươi, còn lâu mới cùng với hắn ở cùng một chỗ, cái tên này có phải là ca nhi của ta đâu, ngươi mới là ca nhi của ta, đương nhiên ta phải ở cùng ngươi rồi." – Dương Dật vội nói.

Nghe được lời Dương Dật, khóe miệng Trần Tĩnh có chút nhếch lên. Người mà Dương Dật yêu thích nhất vẫn là y, ánh mắt Dương Dật nhìn y khiến y cảm nhận được sự tưởng niệm của hắn đối với mình.

Dương Dật bị Trần Tĩnh ôm vào phòng khách, Tiểu Bảo thì ghé vào trong ngực Long Ngạo, nếu như trở về, nó sẽ không được nhìn thấy mỹ nhân ca ca nữa rồi. Nghĩ vậy, Tiểu Bảo liền gặm lên cổ Long Ngạo mấy cái. Ừm... cảm giác thật sự không tồi, khó trách cha lại thích gặm cổ a mỗ như vậy, quả nhiên là cảm giác rất tốt nha.

"Mỹ nhân ca ca, chờ ta trưởng thành rồi ngươi gả cho ta được không?" – thời điểm đi vào trong nhà Tiểu Bảo ghé vào bên tai Long Ngạo nhỏ giọng hỏi.

Long Ngạo cúi đầu nhìn tiểu tử mập mạp trong ngực mình, cái tên nhóc này mới có chút tuổi đã háo sắc như vậy, lớn lên khẳng định sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi.

"Đợi Tiểu Bảo cao bằng thúc thúc rồi hãy nói đi, ngươi bây giờ còn quá nhỏ. Ngươi nhìn xem, nếu như một ngày nào đó ngươi có thể giống như a mỗ ngươi ôm được cha ngươi, ta sẽ suy nghĩ đến việc gả hay không gả." – Long Ngạo nhỏ giọng nói với Tiểu Bảo.

"A Tĩnh, sao sắc mặt ngươi lại khó coi như vậy?" – Dương Dật ngồi trên giường hỏi. Vừa rồi sắc mặt Trần Tĩnh rõ ràng rất tốt, sao vừa thoáng một cái đã tái nhợt rồi.

Dương Dật vừa hỏi dứt lời, Trần Tĩnh đã chạy ra bên ngoài nôn thốc nôn tháo một trận, Long Ngạo lấy nước trà để Tiểu Bảo đưa qua cho y. Uống một ngụm trà hoa cúc, lúc này sắc mặt Trần Tĩnh mới đỡ hơn chút. Vừa rồi có lẽ là do mùi máu tanh kích thích cho nên mới buồn nôn như vậy, xem ra, tiểu gia hỏa lần này còn biết hành y hơn cả Tiểu Bảo và hai tiểu ca nhi.

"A Tĩnh, có phải ngươi có rồi không?" – Dương Dật vừa nói vừa vội nhảy xuống giường hướng về phía y chạy tới.

"Ngươi cẩn thận một chút." – Trần Tĩnh vươn tay đỡ lấy Dương Dật suýt ngã sấp.

"Chân ngươi cũng không bị gãy, chỉ bị mất miếng thịt nhỏ xíu, vẫn đi đường bình thường, cần gì phải nhảy như thế a." – Long Ngạo ngồi châm chọc.

"Ngươi ít ngồi đó nói nhảm, bị thương đâu phải là ngươi, nói như ngươi thì ai chẳng nói được." – Dương Dật tức giận đáp, hắn vẫn chưa quên cái kẻ gây thương tích cho mình là ai đâu, càng nghĩ lại càng tức mà.

Năm ngày sau rút cuộc vết thương ở chân của Dương Dật cũng ổn, tuy rằng thuốc Long Ngạo đưa rất tốt, nhưng dù sao cũng bị gọt mất một miếng thịt, bàn chân vốn mịn màng của y hiện tại để lại một cái sẹo lõm, nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt.

Long Ngạo chuẩn bị cho Tiểu Bảo không ít đồ chơi, nhưng thứ tiểu gia hỏa thích nhất vẫn là mấy cái bình bình lọ lọ nho nhỏ, còn có đủ loại gương lớn bé.

Trần Tĩnh hỏi Long Ngạo vì sao phải huy động nhiều nhân lực như vậy chỉ để đưa Dương Dật đi, khiến nhiều người phải chết như vậy có đáng không. Câu trả lời của Long Ngạo khiến người khác chỉ muốn hộc máu, hắn nói hắn muốn ở trước mặt hai người gây chú ý thật lớn, để hai người nhớ kỹ hắn, chuyện này đối với hắn là vô cùng quan trọng.

Cỗ xe ngựa hiện tại họ đang ngồi tuy rằng không xa hoa như cỗ xe ngựa lúc đón Dương Dật đi, nhưng cũng không thua kém là bao, so với những cỗ xe ngựa bình thường khác thì rộng rãi hơn rất nhiều, ngồi cũng rất vững trãi, ít xóc nảy.

Người đánh xe chính là ám vệ mà Long Ngạo phái tới, đây là lần đầu tiên Dương Dật được nhìn thấy ám vệ, sắc mặt của y trắng vô cùng, là loại trắng do nhiều năm không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời mà ra, dáng người y cũng rất cân xứng, trọng yếu là, ám vệ này vậy mà là một ca nhi. Dương Dật cảm thấy đặc biệt kỳ quái, hỏi qua Long Ngạo thì nhận được câu trả lời là, ca nhi thì cũng là đàn ông, cái gì cần có thì vẫn có, hơn nữa, ca nhi so với hán tử thì cẩn thận hơn rất nhiều, rất phù hợp làm công việc này.

Quãng đường trở về phải đi hết hơn hai mươi ngày, bời vì tuyết rơi, đường xá cũng khó đi hơn rất nhiều, cũng may là Long Ngạo có cử ám vệ theo, nếu không công việc đánh xe lại rơi lên người Trần Tĩnh.

"Tiểu Bảo mau đối thái gia gia dập đầu, lúc thái gia gia sắp ra đi, người muốn gặp nhất chính là ngươi." – Trần Tĩnh đưa Tiểu Bảo đến trước mộ lão thái gia nói, Dương Dật và Tiểu Bảo đều cung kinh dập đầu trước mộ ông.

Sau khi bái tế gia gia xong, Trần Tĩnh liền tiến cung, đưa bức thư Long Ngạo nhờ mình gửi đến hoàng đế Nam Nhạc. Tuy rằng Trần Tĩnh không đọc được bên trong viết cái gì, nhưng y nghĩ nhất định trong đó có đề cập đến mình và Dương Dật, nếu không, y thuận lợi đón Dương Dật từ Đại Ngạo trở về như vậy, làm sao có chuyện hoàng thượng lại thả hai người bọn họ về nhà dễ dàng được.

"A mỗ, các ngài trở về đi, nếu không có việc gì con sẽ về thăm. Phụ thân, Trịnh gia chúng ta đời đời vinh quang, vì hoàng gia làm việc nhiều năm như vậy cũng đủ rồi. Nếu như có thể hai người liền đến chỗ chúng con dưỡng lão thôi, như vậy sẽ không vướng phải nhiều chuyện phiền lòng, mọi chuyện trong nhà cứ giao cho ca ca xử lý là tốt rồi." – trước khi đi, Trần Tĩnh đã nói như vậy.

Triệu Phượng Nghi nhìn cỗ xe ngựa đi xa dần, trong lòng cảm thấy vô cùng thương tâm, ca nhi nhà ông lại bị chính gia đình mình làm cho lạnh lòng, lần sau làm sao có thể đem tôn tử đến thăm ông kia chứ, tất cả đều là do lão đầu tử nhà ông sai.

"Ông xem ông đã làm ra chuyện tốt gì kìa, hài tử bị ngươi làm cho thương tâm, về sau nhất định sẽ không trở về, cũng sẽ không mang tôn tử đến thăm ta nữa." – Triệu Phượng Nghi tức giận thở phì phì nói sau đó đi thẳng vào nhà, không thèm nói chuyện với bạn già của mình nữa, không được nhìn thấy Tiểu Bảo và tiểu ca nhi, ông cũng vô cùng thương tâm đây này.

Trịnh lão gia tử thở dài, lúc ấy nếu có biện pháp khác thì ông làm sao chịu để Dương Dật đi chứ, ông chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ khiến nhi tử mình đau lòng, tức giận hay sao. Bọn họn hơn mấy trăng quân nhân võ nghệ cao cường, lại còn có hai mươi vạn đại quân phía sau, nếu muốn công thành liền dễ như trở bàn tay, đến lúc thành mất rồi, thì cái gì cũng không thể bảo vệ nổi.

Tuy rằng xe ngựa này so với những loại xe ngựa thông thường khác ngồi thoải mái hơn, mà Nam Nhạc hiện tại cũng chưa có tuyết rơi, lộ trình cũng không mấy gian nan, nhưng mà dù sao ngồi lâu trên xe cũng không phải việc thoải mái gì, cái mông cũng muốn mọc kén luôn rồi, có điều bời vì có thêm hai tiểu ca nhi cho nên cả quãng đường cũng coi như náo nhiệt hơn rất nhiều.

"Quân An, kia thật là Quân An sao? Ta suýt nữa thì nhận không ra đó Trần Tĩnh, mới hơn một tháng mà hai tiểu gia hỏa này béo lên không ít rồi." – Dương Dật ôm lấy một tiểu ca nhi nói, hai tiểu gia hỏa mặc quần áo dày nhìn béo đô đô, tròn nhòn hệt như hai quả cầu nhỏ.

"Cha, người nói đúng a, tiểu đệ đệ mặc quần áo như thế này, nhìn khuôn mặt tròn tròn béo béo, con cũng suýt nữa không nhận ra luôn." – Tiểu Bảo đem từng khối bánh nhỏ đút cho đệ đệ ăn, nói.

"A mỗ chăm sóc chúng nó rất tốt, bọn nó béo lên không ít đấy. Kỳ thực rất đơn giản, ngươi chỉ cần gọi tên bọn nó, gọi Quân An, đứa nào hướng đầu nhìn về phía ngươi thì đó là Quân An đấy. Hiện tại bọn nó đã biết phân biệt tên của mình rồi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói. Thời điểm nghe thấy y nhắc tên Quân An, hai mắt tiểu gia hỏa liền nhìn về phía y đầy trông mong, mà Quân Hạo lại chỉ chú ý đến điểm tâm trong tay Tiểu Bảo. Bởi vì a mỗ ôm nó quá chặt, ngay cả bò ra đoạt điểm tâm cũng không được, ca ca cũng thật là xấu, chỉ biết đem điểm tâm đút cho đệ đệ, không chịu đút cho nó ăn.

"A, muốn, muốn..." – Quân Hạo nhướn người một cái từ trong ngực Trần Tĩnh leo ra.

"A nha, ca ca quên mất ngươi a." – Tiểu Bảo vội vàng bẻ miếng điểm tâm đưa đến cái miệng nhỏ nhắn của Quân Hạo.

Xe ngựa lắc lư lắc lư đi hơn nửa tháng cuối cùng cũng về đến nơi, Dương Dật và Tiểu Bảo đều phi thường vui vẻ, ngay cả Trần Tĩnh cũng lộ ra mấy phần tươi cười, đây mới là nhà của bọn họ, là nơi chân chính thuộc về bọn họ.

"Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình a." – Dương Dật cao hứng nói.

Trần Tĩnh nhìn bộ dáng cao hứng của Dương Dật cũng nở nụ cười – "Ngươi nói rất đúng, nhà mình mới là nơi thoải mái nhất."

Đúng lúc này trên trời phiêu xuống những bông hoa tuyết nhỏ, trận tuyết đầu tiên của phương bắc cũng bắt đầu.

"Đã đưa công tử bình an về nhà, Ám Nhất cũng phải trở về phục mệnh rồi." – Ám Nhất quỳ một chân trên mặt đất nói.

"Ngươi vẫn là nghỉ ngơi một ngày rồi hãy đi, những ngày qua ngươi cũng vất vả, chưa từng nghỉ ngơi qua." – Dương Dật nói, thời gian qua để người này hết giúp cái này lại làm cái kia, hắn cũng có chút ngượng ngùng.

"Thuộc hạ không cần nghỉ ngơi, huống chi đây cũng không phải là công việc vất vả gì." – Ám Nhất đáp.

"Đây là một chút ngân phiếu, ngươi cầm lấy trên đường lỡ có lúc cần đến." – Dương Dật lấy từ trong ngực ra mấy tấm ngân phiếu đưa cho ám vệ đang quỳ trước mặt mình, người này tuy rằng là người của Long Ngạo, nhưng hắn đứa ngân lượng cho y cũng đâu có ảnh hưởng gì đúng không.

"Thuộc hạ cũng không có việc gì cần dùng đến ngân phiếu." – Ám Nhất cự tuyệt nói.

Trần Tĩnh biết rõ, ám vệ ngoại trừ được chủ nhân ban thưởng sẽ không nhận bất cứ thứ gì – "Ngươi quay về đi, trên đường nhớ cẩn thận."

Dương Dật nhìn Ám Nhất nhoáng một cái đã biến mất trong lòng cảm thán, khinh công thật là tốt a, hắn vừa mới nháy mắt một cái đã không thấy tăm hơi y đâu rồi.

"Được rồi, A Dật, vào nhà thôi." – Trần Tĩnh đối với Dương Dật vẫn đang đứng ngẩn người ngoài cửa kêu.

"A Tĩnh, ngươi nói, y sao lại không chịu nhận ngân lượng chứ, ta thấy trên người y cũng không có tiền bạc gì, đường xa như vậy không có ngân lượng thì sẽ chết đói mất." – Dương Dật hỏi.

Trần Tĩnh nhìn nhìn Dương Dật, đi cả đoạn đường dài như vậy, trừ những nơi hoang sơn dã lĩnh ra thì toàn bộ những thứ cơm canh điểm tâm mà bọn họ ăn đều là ám vệ đi mua, Dương Dật vậy mà vẫn không hiểu sao.

"Y không được thu bất cứ ban thưởng nào khác ngoài của chủ nhân ra, nếu không thì sẽ không được trở về nữa." – Trần Tĩnh kiên nhẫn giải thích, lúc này Dương Dật mới gật gật đầu biểu thị mình đã hiểu.

"Trần Tĩnh, các ngươi trở về rồi, ta cũng đoán qua năm mới các ngươi sẽ trở về đấy." – Tần Huy đang chuẩn bị ra ngoài mua chút đồ, vừa mở cửa đã thấy cả nhà năm người đứng ngoài cửa nói chuyện.

"Tần đại ca, A Lặc thế nào rồi, bụng có lớn hay không?" – Dương Dật vừa nhìn thấy Tần Huy lập tức chạy lại hỏi, thời điểm bọn hắn rời đi đã nhờ Tần Huy và A Lặc coi chừng nhà ở, nếu không nhà cửa rất nhanh sẽ thành nhà hoang.

"Trở về rồi cũng không chịu nhanh nhanh vào nhà, mau ôm tiểu ca nhi vào đi nếu không sẽ bị lạnh đấy, nào, nhanh nhanh." – Tần Huy nhìn một nhà năm khẩu đứng ở cửa nói.

Tần Huy kéo xe ngựa vào từ cửa sau, hắn cũng từng nghĩ qua bọn họ sẽ trở về trước lễ mừng năm mới, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến việc không cứu được Dương Dật trở về.

"A Lặc, bụng của ngươi vậy mà thực sự to ra, ha ha ha." – Dương Dật nhìn bụng A Lặc phình to ra cười lớn. Kỳ thực từ trước đến giờ hắn vẫn coi A Lặc là nam nhân, trước kia mặc dù biết A Lặc có con, nhưng thời điểm chân chính nhìn bụng y to lên trong lòng vẫn cảm thấy đặc biệt kỳ quái. Thực ra hiện tại hắn cũng cảm thấy mình có vấn đề, rõ ràng là Trần Tĩnh cũng từng to bụng, vậy mà hắn chỉ thấy như vậy là hiển nhiên.

Cây nho trong sân viện có chút thưa thớt, may mắn là có A Lặc và Tần Huy cấy ghép trồng không ít thanh tùng, loại cây này không cao lắm, ước chừng cao bằng nửa người, nhưng lại quanh năm xanh lá.

Thường Thanh Các được Tần Huy thường xuyên quét dọn, ngay cả một hạt bụi cũng không có, Trần Tĩnh chỉ cần dùng khăn ướt lau qua một chút rồi mở cửa sổ để thông khí là được.

"A Tĩnh, vẫn là nhà mình tốt nhất." – Dương Dật nằm trên giường lăn vài vòng, dù ở nơi nào cũng không thấy thoải mái bằng nhà mình.

Tối hôm đó Tiểu Bảo bị đưa đến thính phòng ngủ, tiểu gia hỏa bĩu môi, tuy rằng nó đã luyện nội công đến tầng thứ hai rồi, nhưng dù sao nó vẫn là tiểu hài tử, vẫn muốn ngủ cùng cha nha.

"Két" một tiếng cửa bị đẩy ra.

"A Tĩnh, có trộm sao?" – Dương Dật nhỏ giọng ở bên tai Trần Tĩnh hỏi.

"Ăn trộm." – Trần Tĩnh cười thấp giọng nói.

Tiểu Bảo mở cửa phòng, cẩn cẩn dực dực đi đến bên giường cha mình, tiểu gia hỏa hiện tại đã lạnh đến run rẩy, hơn nửa đêm không mặc quần áo, thực sự rất lạnh đó.

"Lạnh chết ta rồi. Tiểu Bảo, ngươi không hảo hảo ngủ trên giường mình, bò đến đến giường của cha với a mỗ làm gì?" – thời điểm Tiểu Bảo chui vào trong chăn Dương Dật liền nói, khó trách Trần Tĩnh nói là ăn trộm, nhưng lại chẳng phản ứng gì.

"Cha, a mỗ, Tiểu Bảo một mình không ngủ được, Tiểu Bảo muốn ngủ cùng với cha, a mỗ và đệ đệ, Tiểu Bảo một người hơi sợ, cha, cha, hay là để đến hè mới để Tiểu Bảo ngủ một mình nha." – tiểu gia hỏa ngoáy ngoáy cái mông nhỏ làm nũng.

"Đừng nhúc nhích nữa, gió lùa vào sẽ làm cha ngươi lạnh, đêm nay ngủ ở đây, ngày mai a mỗ sẽ đem giường nhỏ của ngươi chuyển vào, đợi đến hè thì ngươi phải một mình một phòng, đây chính là ngươi nói, phải giữ lời đấy." – Trần Tĩnh dùng tay ngăn lại Tiểu Bảo vẫn còn đang lộn xộn nói.

"Cám ơn a mỗ." – tiểu gia hỏa đại khái là canh chừng suốt đến giờ vẫn chưa ngủ, vừa leo đến giường bọn họ, hàm hồ nói vài câu liền ngủ mất.

Đêm nay Dương Dật ngủ đặc biệt ngon, một giấc ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, mà Trần Tĩnh cũng không đánh thức hắn. Sắp bước qua năm mới rồi, y có rất nhiều việc phải làm, phải chuẩn bị mua sắm đồ tết nữa. Cũng vì một vài nguyên nhân trong nhà, Tần Huy phải trốn ở chỗ này của y, vẫn chưa chuẩn bị gì hết, bốn người lớn ba hài tử, trong đó A Lặc còn đang mang thai, đồ vật cần cũng không phải là ít. Mà hiện tại, đồ cho đứa nhỏ trong bụng A Lặc cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, đây là lần đầu Tần Huy làm phụ thân, chưa có kinh nghiệm, hơn nữa hắn cũng không thể lên thị trấn để mua sắm được.

Năm nay là lễ mừng năm mới náo nhiệt nhất nhà Dương Dật, mặc dù năm ngoái nhà cũng có năm người, nhưng bởi vì lúc đó tiểu ca nhi mới sinh, cho nên cả ngày đều ngủ, cảm giác rất im ắng. Năm nay cả hai đứa nhỏ đều biết đi rồi, tuy rằng vẫn cần có người đỡ, nhưng hai tên nhóc này cả ngày muốn cái này muốn cái kia, nếu không được như ý sẽ oa oa khóc lớn kháng nghị, náo nhiệt vô cùng. Tần Huy và A Lặc cũng ở lại nhà bọn họ đón năm mới, quán rượu ở trên trấn của Tần Huy bị phá hư, hắn muốn đợi đến sang năm sau khi hài tử được sinh ra sẽ lại lần nữa khai trương quán. Hiện tại hắn chỉ muốn ở nhà chiếu cố tốt cho A Lặc, chỉ cần không nhìn thấy A Lặc trong lòng hắn sẽ lo lắng.

Dương Dật có hỏi qua Tần Huy chút chuyện, Tần Huy chỉ cười khổ, người trong nhà không đồng ý chuyện của hắn với A Lặc. Nếu không phải một tháng trước A Lặc cơ linh nhổ ra dược phá thai, trốn thoát, thì hài tử thiếu chút nữa đã không còn, thời điểm này hắn không thể trở về nhà được.

Lời editor: Hê hê, chào bà con, lâu lắm rồi mới lại đăng truyện, bà con có nhớ tui ko =)) Dạo trước đi làm về cái là sân si chơi game, chẳng thèm đụng vào edit luôn, cảm thấy có lỗi vô cùng. Kỳ này trồi lên sẽ làm cho xong bộ này. Mà thực ra còn có hơn 30 trang word nữa là hết rồi. Nhanh thôi.

Mà ko biết làm cách nào để cái font chữ trên wp này nó đỡ bị lỗi nhỉ, nhìn cái font bị nhảy thế này xấu quá mà ko biết sửa thế nào, cả cái canh lề 2 bên nữa. Mấy nay mò mà ko ra, ai biết thì chỉ tui với!!

Nhân tiện có ai đang chơi kiếm tam ko? JX3 ấy. Chơi ở sv TW nha. Mùa danh kiếm mới rồi, ai có hứng thú đi danh kiếm thì có thể liên hệ với tui nha~ Iêu thương quá nhèo~~

Chương 74

Thị trấn nhỏ trải qua sự tàn phá của chiến tranh không có cách nào phồn vinh ngay lại được, bất quá đồ vật được bày bán vẫn không ít, chỉ là thiếu đi rất nhiều đặc sản của Tây Lương mà thôi.

Trần Tĩnh đánh xe ngựa lên thị trấn mua được không ít thứ, thời điểm y và Tần Huy dỡ hàng xuống rút cuộc Dương Dật cũng rời giường.

Hai tiểu gia hỏa mặc thành hai cục bông tròn tròn ở trong đình tránh gió chơi đùa, A Lặc không có việc gì liền đến trông chừng bọn chúng. Tiểu Bảo thì đang tập viết chữ, hiện tại nó đã bắt đầu dùng bút lông để luyện chữ rồi, tuy rằng về độ giun dế thì có thể so sánh với Dương Dật, nhưng mà nó vẫn còn nhỏ, thời gian để nó chậm rãi tiến bộ còn rất nhiều.

"Tiểu Bảo, a mỗ ngươi đâu rồi?" – Dương Dật ăn xong bữa sáng, từ trong phòng đi ra hỏi.

"A mỗ đang đem đồ đạc mua về xếp xuống." – Tiểu Bảo không để ý đem mực viết dính đầy lên mặt.

"Ha ha ha, Tiểu Bảo, ngươi mau đi soi gương mà xem, biến thành tiểu hoa miêu rồi kìa." – A Lặc vừa nghe được thanh âm của Dương Dật, liền đem lực chút ý từ trên người hai tiểu ca nhi rời qua, kết quả vừa quay đầu đã nhìn thấy khuôn mặt lọ lem của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo nghe thấy A Lặc nói trên mặt mình có mực liền buông bút lấy tay lau mặt, kết quả càng lau thì lại càng giống mèo.

"Tiểu Bảo, mau tới, để cha giúp ngươi rửa mặt, dùng tay lau càng lúc sẽ càng bẩn đấy." – Dương Dật thấy A Lặc cười lúc này mới để ý thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của của Tiểu Bảo dính đầy mực nước, mà bàn tay nhỏ của tiểu mập mạp kia lại bôi loạn, kết quả khiến khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn nhìn hệt như một con mèo hoa.

Lúc này Trần Tĩnh và Tần Huy cũng đã đem toàn bộ đồ đạc mua được chuyển vào trong bếp, những thứ này đều cần phải xử lý qua. Lần này Trần Tĩnh muốn làm một ít thịt khô và lạp xưởng, là những món mà Tiểu Bảo và A Dật thích ăn.

"Tiểu Bảo, mặt ngươi sao lại đen sì sì thế kia?" – Trần Tĩnh thấy Dương Dật bê nước ấm đến liền hỏi.

"Nó dùng mực ở trên mặt vẽ mèo a." – A Lặc vừa cười vừa nói.

Xế chiều hôm nay, A Lặc cùng Tiểu Bảo ngồi trông chừng tiểu ca nhi, còn Tần Huy, Trần Tĩnh và Dương Dật ba người bắt đầu làm lạp xưởng, ai bảo Tần Huy và A Lặc cũng thích ăn đâu, muốn ăn là phải lăn vào bếp.

Đến tối, hai tiểu ca nhi nghịch ngợm cả ngày đã sớm mệt mỏi, ngủ mất, năm người ngồi quanh bàn ăn lẩu thịt dê. Tiểu Bảo rất vui vẻ, đông người náo nhiệt, nhất là không có nhiều quy củ, tuy rằng chỗ mỹ nhân ca ca rất tốt, nhưng mà Tiểu Bảo không thích ở đó lắm, cảm giác không được tự tại như ở nhà, nếu như mỹ nhân ca ca có thể đến nơi này của nó thì thật là hoàn mỹ.

Trần Tĩnh đem giường nhỏ của Tiểu Bảo đặng gần bên giường của hai tiểu ca nhi, tiểu gia hỏa nói đến mùa hè mới chịu ngủ một mình, mà y vì lo lắng nó ở một mình một phòng khi ngủ sẽ đá chăn, bị cảm lạnh, nên cũng thỏa hiệp để đến mùa hè mới tách nó ra.

"A Lặc, Tần đại ca, rút cuộc thì các ngươi đã xảy ra chuyện gì?" – Trần Tĩnh ngồi xuống hỏi, y vốn cho rằng Tần Huy sẽ đem A Lặc về Thượng Kinh để đón lễ mừng năm mới, dù sao thì Tần Huy cũng là hán tử, không thể so với y được.

"Bọn họ nói thà rằng để ta độc thân cả đời cũng không muốn cho A Lặc cùng ta một chỗ, bởi vì A Lặc có huyết thống của Tây Lương." – Tần Huy nói.

Hắn cũng nghĩ đến việc cha mình sẽ không đồng ý, nhưng thật không ngờ, tuy ông phản đối nhưng cũng không làm ra hành vi quá khích nào, chỉ hy vọng A Lặc sau khi sinh hài tử thì rời đi. Mà a mỗ hắn, lại vô thanh vô tức kê dược sảy thai cho A Lặc. Cũng may, a mỗ hắn vì không giấu đến cùng, A Lặc vừa uống xong dược ông đã nói ra, y liền đem toàn bộ dược nôn ra hết, nếu không không chừng hài tử đã không thể giữ được. Cũng phải cảm tạ A Lặc còn có chút công phu, nếu không cũng không nhất định có thể trốn được. Sau đó A Lặc quay lại Bình Nhạc trấn, trốn vào trong sơn cốc. Hắn ngàn vạn lần không tin lời giải thích của cha và a mỗ, nói A Lặc đã cầm ngân lượng, nguyện ý bỏ hài tử, rời đi, hắn tin A Lặc nhất định không phải người như vậy. Một đường từ Thượng Kinh quay về đến thị trấn, cuối cùng tại phòng trúc trong sơn cốc tìm thấy A Lặc.

"Sao có thể như vậy? Tuy rằng A Lặc có huyết thống của Tây Lương, nhưng cũng không phải là rất rõ, ngoại trừ màu mắt có hơi nhạt một chút, thân hình cũng cao hơn, nhưng màu tóc của y cùng chúng ta giống nhau. Cha và a mỗ ngươi sao lại không muốn tiếp nhận y cơ chứ. Trần Tĩnh cũng cao lớn như A Lặc, chỉ cần A Lặc và chúng ta không nói ra, căn bản không có người nào nghĩ y là người Tây Lương cả." – Dương Dật nói.

"Việc này cũng phải trách ta, nếu ta không nói ra tình huống của A Lặc thì sẽ không có chuyện gì, sớm biết như vậy ta đã..." – Tần Huy đối với chuyện này phi thường ảo não, nếu như hắn không nói ra chuyện A Lặc là cô nhi, như vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện gì.

"Tần Huy, đều là ta không tốt, nếu không ngươi cũng đã có thể trở về nhà mừng lễ mừng năm mới. Nếu như ngươi nhớ nhà thì liền quay về đi thôi, cha và a mỗ không thích ta, ta ở lại chỗ Dương Dật mừng năm mới là được rồi. Đợi qua năm ngươi lại trở về, ta sẽ ở chỗ này chờ ngươi." – trong lòng A Lặc kỳ thực có chút khổ sở, y là con lai của Nam Nhạc và Tây Lương, nói khó nghe chút thì là tạp chủng, ngay cả ở Tây Lương y cũng phải chịu tình huống này, nếu không y cũng sẽ không vất vả trốn đi. Thật vất vả y mới có được những người bằng hữu như Dương Dật, Trần Tĩnh, mà Tần Huy cũng không để ý đến thân phận của y, y không muốn hắn vì mình và không vui, y mong Tần Huy lúc nào cũng được vui vẻ. Y biết song thân Tần Huy không đời nào sẽ chấp nhận một người như mình và hắn ở cùng một một chỗ, nhưng mà, y thực sự không muốn rời đi.

Tần Huy nhìn sang phía A Lặc, trong khoảng thời gian này, hắn biết A Lặc luôn không vui, nhưng mà hắn thực sự không có cách nào thuyết phụ cha và a mỗ mình. Hiện tại, hắn chỉ muốn ở đây trông chừng A Lặc, như vậy, cho dù bị người mà cha và a mỗ phái tới tìm được, ít nhất hắn có thể bảo hộ y và hài tử không phải chịu nguy hiểm.

"Bọn họ phái người đến đuổi giết A Lặc sao?" – Trần Tĩnh hỏi.

Tần Huy gật gật đầu. Nếu không phải vì chuyện này thì cửa hàng trên trấn của hắn cũng sẽ không bị phá. Hiện tại, hắn cũng chẳng có tâm tư đâu mà đi quản mấy chuyện này, đợi khi nào sinh hài tử xong, hắn sẽ đưa A Lặc và hài tử đi đu sơn ngoạn thủy, như vậy người trong nhà cũng không thể tìm được. Có điều, hiện tại A Lặc còn đang mang thai, không thích hợp chạy đông chạy tây.

Dương Dật nghe Tần Huy kể xong, có cảm giác y như truyện trong tiểu thuyết. Làm gia gia, a ma, vậy mà cam lòng giết chết cháu của mình, hơn nữa lại còn tự tay động thủ. May mắn, a mỗ và phụ thân Trần Tĩnh, mặc dù không đặc biệt thích hắn, nhưng lại rất yêu thương Tiểu Bảo và tiểu ca nhi.

"Việc này xác thực rất phiền toái. Bất quá, A Lặc có thể ở lại chỗ của ta, ta và Dương Dật sẽ chăm sóc cho y. Đợi sinh hài tử ra rồi, ngươi đem hài tử đến cho cha và a mỗ ngươi nhìn, chắc chắn hai người sẽ vì hài tử mà tiếp nhận A Lặc. Chỉ có điều ngươi phải chú ý xem chừng một chút." – Trần Tĩnh tiếp lời. Y cũng không biết phải giải quyết chuyện này sao sao tốt. Dù là có tha thứ, thì trong lòng cũng vẫn sẽ có khúc mắc. Tựa như việc phụ thân đem A Dật giao ra, tuy rằng đã cố kìm nén, nhưng y có thể không hận được sao? Mà hận, thì y lại phải hận thế nào? Đó là phụ thân của y. Còn cứ thế bỏ qua thì tuyệt nhiên lại không thể. Chuyện một khi đã xảy ra rồi, muốn cứu vãn cũng đã muộn. Con người quả nhiên vẫn là cứ sống hồ đồ một chút mới có thể vui vẻ.

"Ta cũng muốn chờ A Lặc sinh hài tử xong rồi mới tính. Đến lúc đó cha và a mỗ vẫn không thể tiếp nhận hài tử và y, ta sẽ đem cả hai đi ẩn cư. Đời này, ta cũng chẳng cần làm ra chuyện đại sự gì, chỉ cần cùng A Lặc và hải tử sống bình an bên nhau, như vậy là đủ rồi." – Tần Huy cười khổ một cái nói.

Đêm giao thừa hôm ấy trong nhà chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, bởi vì trong bụng Trần Tĩnh và A Lặc đều đang có đứa nhỏ, cho nên bọn họ không đốt pháo, chỉ châm một đống lửa lớn trong sân. A Lặc dùng phương pháp nướng thịt của thảo nguyên nướng một con dê nhỏ, Tiểu Bảo và tiểu ca nhi đều vây quanh đống lửa, đặc biệt vui vẻ.

"A Lặc thúc thúc, con muốn thêm một miếng." – Tiểu Bảo cần chén nhỏ đưa cho A Lặc, nó muốn ăn thêm một khối thịt dê, thật sự mùi quá thơm, khiến nó ăn đến no căn bụng vẫn còn muốn ăn nữa.

"Ngươi tiểu tử này, ăn no căng bụng thế kia rồi vẫn còn muốn ăn nữa à." – Dương Dật cười lớn nói, uống ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt to, cảm giác thực sự rất tốt, nhất là thịt dê này nướng vô cùng ngon.

"Cha, người cũng ăn rất nhiều còn gì, Tiểu Bảo ăn hết miếng này sẽ không ăn nữa." – Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ nhắn thở phì phì nói, ai bảo trẻ con thì sẽ ăn ít chứ, nhiều đồ ngon như vậy đều bị đại nhân ăn hết sạch, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn, rất thống khổ đó, khi nào nó mới có thể lớn lên đây.

"Tiểu Bảo, ngươi nếu muốn ăn nữa lần sau thúc thúc lại nướng cho ngươi ăn." – A Lặc cười cười nhìn Tiểu Bảo chu cái miệng nhỏ ra, tiểu hài tử đứa nào cũng rất đáng yêu, dù là tức giận thì cũng đáng yêu nốt. Cúi đầu, nhìn cái bụng đã hơi phình ra của mình, sang năm hài tử của y cũng sẽ ra đời, đến lúc đó cũng sẽ đáng yêu hệt như Tiểu Bảo vậy.

Tiểu Bảo lập tức mặt mày hớn hở, A Lặc thúc thúc hứa sẽ lại làm cho nó ăn, thực sự là quá tốt rồi.

"A nha nha, cám ơn A Lặc thúc thúc, chỉ có thúc thương Tiểu Bảo nhất, Tiểu Bảo sẽ lại được ăn thịt dê nướng rồi." – Tiểu Bảo cao hứng kêu to.

"Được rồi, ăn no rồi thì để a mỗ đưa các ngươi đi ngủ, đệ đệ ngươi cũng buồn ngủ rồi kìa." – Trần Tĩnh vỗ vỗ đầu Tiểu Bảo nói. Tiểu ca nhi tuy rằng chơi cùng mọi người rất hưng phấn, nhưng thỉnh thoảng cũng mệt mỏi ngáp mấy cái, vì ham vui nên cứ mở mắt chừng chừng không chịu ngủ, chắc chắn chỉ cần đưa lên lầu một chút sẽ ngủ mất.

Cấp ba tiểu gia hỏa rửa tay chân sạch sẽ xong, hai tiểu ca nhi vừa dính giường đã ngủ mất. Trần Tĩnh cười lắc đầu, hai tên nhóc con này tối nay ham vui quá mức, buồn ngủ cũng không chịu đi ngủ, ngay cả Tiểu Bảo vừa bò lên giường cũng vù vù ngủ mất.

Trở lại dưới lầu, Dương Dật đã sớm uống đến mặt đỏ bừng, xem chừng cũng đã có chút say.

"Tần đại ca, ngươi cũng đừng rót cho A Dật nữa, chút tửu lượng của hắn sao có thể so với ngươi kia chứ." – Trần Tĩnh cười đem rượu nho trong tay Dương Dật đoạt lấy, may là rượu bọn họ uống là rượu nho, nếu là rượu gạo thì chắc mặt Dương Dật đỏ như hạt đậu đỏ luôn rồi.

"A Tĩnh, ngươi cũng tới uống." – Dương Dật đoạt lại chén rượu, xem ra hắn thực sự say rồi, ngay cả chuyện Trần Tĩnh đang mang thai không được phép uống rượu cũng quên mất.

"Hắn say thật rồi, Tần đại ca, A Lặc, các ngươi nếu mệt thì cũng sớm đi nghỉ ngơi đi, ta mang A Dật lên lầu." – Trần Tĩnh kéo Dương Dật mắt vẫn lờ đờ mông lung ôm lên lầu.

"Dương Dật thật hạnh phúc." – A Lặc nhìn Dương Dật được Trần Tĩnh cẩn thận ôm lên lầu, trong mắt toàn là sủng ái thì hâm mộ không thôi. Bất quá, hiện tại y cũng không tệ, chỉ có điều người nhà Tần Huy không tiếp nhận y, đây là điều duy nhất mà y tiếc nuối.

"Ngươi hâm mộ gì chứ, để ta ôm ngươi về." – Tần Huy đi đến bên cạnh A Lặc, một tay ôm lấy y hướng Vọng Nguyệt Các đi đến, tiếng bước chân đạp lên tuyết để lại từng tiếng vang nhỏ, đống lửa giữa sân bởi vì không có người tiếp tục thêm củi, rất nhanh cũng bị tuyết vùi lấp.

Đảo mắt đông đi xuân tới, cây nho vốn rụng hết lá nay cũng đã đâm chồi, chim én trú đông cũng từ phía nam bay trở về, hai ngày gần đây, Dương Dật để ý dưới mái hiên nhà hắn có một đôi chim én líu ríu xây tổ. Tiểu Bảo cũng đã lên thị trấn đi học, Quân An và Quân Hạo hiện tại cũng có thể tự mình đi đường, có điều vẫn còn chưa vững, cảm giác như có thể ngã bất cứ lúc nào, khiến người trông chừng bọn nó vô cùng lo lắng. Đã thế bọn nó lại còn không thích người dắt, Dương Dật thời điểm thấy hai tiểu gia hỏa như muốn ngã chạy đến định đỡ, vậy mà hai tên nhóc vô lương tâm kia còn đẩy ra, ngươi mà muốn đỡ bọn nó, bọn nó sẽ khóc cho ngươi xem. Dương Dật lúc thì sợ bọn nó ngã, lúc thì lại sợ bọn nó khóc, thường xuyên bị hai đứa này quay cho đầu đầy mồ hôi.

"Cha, cha, chim con, chim con, ăn, ăn." – Quân An đem bánh ngọt hướng bên trên đưa tới, đây là muốn để cho chim én nhỏ ăn mà.

"Bảo bối, chim én nhỏ sẽ không ăn cái này, bọn chúng ăn là côn trùng, là cái loại trùng trùng nhỏ biết bò ấy." – Dương Dật đêm hai tiểu gia hỏa ôm vào trong ngực nói, hai tên nhóc con này coi vậy chứ chẳng dễ chăm đâu.

"Chim én nhỏ rất đáng yêu có phải không, Quân An, Quân Hạo có muốn cha các ngươi bắt bọn nó xuống cho các ngươi chơi không nào?" – A Lặc ngồi trong đình nghỉ mát nhìn hai con chim én nhỏ bay qua bay lại ngậm bùn xây tổ.

"A Lặc, ngươi cũng đừng ra chủ ý xấu cho bọn nó a, bọn nó mà bắt đầu nháo thì ta cũng đành bó tay, A Tĩnh lên thị trấn rồi, không có người trị bọn nó đâu a." – Dương Dật vội vàng nói. Hai tên tiểu tử này càng lớn thì càng nghịch như quỷ, so ra thì Tiểu Bảo vẫn còn nghe lời hơn nhiều.

A Lặc nhìn Dương Dật bị hai tiểu gia hỏa làm cho luống cuống tay chân, cười cười, hai tử lớn rồi cũng biết ai là người nó có thể bắt nạt. Trước mặt Trần Tĩnh hai tiểu tử này ngoan ngoãn biết bao nhiêu, nhưng mà vừa đến tay Dương Dật thì lại biến thành hai tiểu ma tinh, hết đòi cái này lại đòi cái khác, náo loạn không ngừng. A Lặc thích nhất là nhìn Dương Dật bị bọn nó quay cho đầu đầy mồ hôi, bộ dáng lúng túng không biết phải làm thế nào cho ổn.

Thời tiết càng ngày càng nóng, cây nho cũng đã bắt đầu chín, hiện tại toàn bộ trong sân treo từng trùm từng trùm nho chín màu tím sậm, hai tiểu ca nhi năm sáu tuổi, dẫn theo hai tiểu tử mới biết chạy lắc la lắc lư đùa dưới dàn nho, chơi đến bất diệc nhạc hồ.

Trong nháy mắt, vậy mà đã qua rất nhiều năm. Năm đó bởi vì gia đình Tần Huy một mực không đồng ý, hắn liền đem A Lặc đi tha hương để tránh gia đình đuổi giết, về sau, bọn họ liền yêu thích cuộc sống như vậy. Đứa nhỏ Tần Hiên này là phu phu Tần Huy đầu xuân năm nay đưa tới. Bụng A Lặc lại có, Tần Huy vì muốn chiếu cố A Lặc, Tần Hiên lại còn nhỏ, căn bản là bận không chịu nổi, cho nên đành đưa đến chỗ Dương Dật. Dương Dật và Trần Tĩnh cũng khuyên bọn họ ở lại, chờ khi nào hài tử sinh ra rồi hãy đi, kết quả, hai người ngốc không nổi một chỗ quá lâu, ở vài ngày lại đi mất, hẹn bọn họ thêm vài ba năm sẽ quay về đón hài tử đi.

Hiện tại rượu đỏ của Dương gia đã nổi danh ở Thượng Kinh, mấy ngọn núi phụ cận vì có Dương gia thu mua nho nên đều chuyển sang trồng nho, giá cả không tệ, mọi người ai nấy cũng đều có thể kiếm được thêm chút bạc. Dương gia cũng mở thêm một tràng nấu rượu, không những ủ rượu nho, còn nấu cả rượu gạo, ngay cả nho và các loại quả khô cũng sản xuất. Có thể nói nhà bọn họ bây giờ chính là phú giáp một phương.

"A Dật, kêu bọn nhỏ đến ăn điểm tâm đi, đừng có chạy loạn khắp nơi, ngay cả bộ dáng của ca nhi cũng không có, so với đám tiểu tử còn nghịch hơn." – Trần Tĩnh bưng bánh ngọt tới nói, trong nhà bọn họ có rất ít người hầu, chỉ thuê mấy người để nấu nướng và dọn dẹp, hai người bọn họ sợ nhiều người sẽ nháo ra nhiều chuyện không hay.

"Nghịch ngợm thì sao chứ, ngươi cũng có giống ca nhi chút nào đâu, vậy mà ta vẫn yêu muốn chết đấy thôi. Bọn nó nghịch ngợm như vậy cũng tốt, vô ưu vô lự." – Dương Dật nói, tiện tay nhúm một khối bánh ngọt đưa đến bên miệng Trần Tĩnh, ngăn lại Trần Tĩnh chuẩn bị cằn nhằn.

"Cha, a mỗ, hai người có ăn ngon cũng không chịu gọi ta một tiếng. Mỹ nhân ca ca của ta bao giờ mới đến nha." – Tiểu Bảo vừa về đến nhà, nhảy xuống ngựa kêu lên. Nó hiện tại đã tám tuổi, nội công luyện cũng không tồi. Nửa năm trước Trần Tĩnh đã để nó tự mình đến học đường. Nó vừa rồi mới xong công khóa, từ học đường trở về, cứ tưởng trễ điểm tâm chiều, không ngờ vẫn còn kịp. Đương nhiên đối Tiểu Bảo mà nói, nó sợ trễ bữa chiều không phải vì sợ đói bụng, mà là sợ lỡ mất thời điểm hạnh phúc mà toàn gia cùng đoàn tụ.

Chương 75

Tần Huy và A Lặc đi chuyến này rất nhiều năm cũng không có tin tức, người Tần gia hơn mười năm không nhận được tin của nhi tử, rút cuộc cũng cho người đi tìm. Kỳ thực đối với việc này Dương Dật cũng rất lo lắng, ngay cả Trần Tĩnh cũng đứng ngồi không yên. Nguyên bản, sau khi Tần Huy và A Lặc rời đi, mỗi nửa năm sẽ gửi một phong thư về báo bình an. Từ khi đưa Tần Hiên đến đây, Tần Huy cũng có gửi mấy phong thư về, nhưng dần về sau thư tín liền bị đánh gãy, y cũng đi nghe ngóng qua, nhưng vẫn chẳng nhận được chút tin tức nào.

Trần Tĩnh vẫn cho rằng Tần Huy và A Lặc đã xảy ra chuyện, cho nên đứa nhỏ Tần Hiên này là độc đinh của Tần Huy, y rất để bụng chăm sóc. Dù không có phụ thân và a mỗ bên người, Tần Hiên vẫn nhận được sự sủng ái của bọn hắn. Có điều, không như hai tiểu ca nhi bị chiều đến hư, đứa nhỏ này lớn lên rất nghe lời, dáng người cũng cao lớn, toàn bộ ưu điểm của Tần Huy và A Lặc đều đặt trên người nó. Cũng không biết vì lý do gì, đứa nhỏ Tần Hiên này lại hết lần này đến lần khác dính lấy Quân An, Quân Hạo nhưng lại không quá thích chơi đùa cùng Tiểu Tứ, mặc cho hai tên tiểu ma tinh kia bắt nạt khi dễ, còn luôn phải chịu tiếng xấu thay cho bọn nó. Còn về phần Tiểu Tứ, Quân An và Quân Hạo đem nó thành bảo bối mà nuông chiều, cùng một đức hạnh với cha của bọn nó.

Dương Dật là vì thấy Tiểu Tứ không mập, vẫn cho rằng thân thể nó không tốt, kỳ thực, trong cả bốn đứa nhỏ nhà hắn, thiên phú học võ của Tiểu Tứ là cao nhất, thân thể cũng mạnh khỏe nhất, từ nhỏ tới lớn tựa hồ chưa từng sinh bệnh qua. Chỉ là, vô luận Trần Tĩnh có giải thích như thế nào, Dương Dật vẫn cho rằng Tiểu Tứ gầy teo như vậy là do thân thể không tốt, mà mọi người cũng lười cải biến cách nhìn của hắn, dù sao cũng vô hại.

"Tần Hiên ca ca, ca ca ta bọn hắn lại uống trộm rượu rồi, hình như say rồi, hay là ngươi đến xem chút đi. Việc này nếu để a mỗ ta biết, ca ca nhất định sẽ bị đánh. Ta đi trước, ngươi cũng nhanh lên." – Dương Tử Kỳ mười lăm tuổi kêu lên. Tiểu gia hỏa này còn có một cái tên gọi là Trịnh Tử Kỳ. Tần Hiên cùng với Dương Tử Kỳ sinh cùng năm, nhưng mà hai người lại cho người ta cảm giác như đại nhân và hài tử đứng cùng một chỗ, bởi vì Dương Tử Kỳ chỉ cao đến ngực Trần Tĩnh, mà Tần Hiên lại sắp cao bằng Trần Tĩnh rồi.

"Ta biết rồi, ngươi đi ngăn a mỗ, ta đi giúp bọn họ giải rượu." – Tần Hiên nằm trên ngọn giả sơn, nhổ ra quả nho xanh chua chua trong miệng, ngồi bật dậy nhảy xuống nói. Công phu của hắn tương đối tốt, hiện tại có thể so với Tiểu Bảo. Cái này cũng là do Trần Tĩnh, dù thương hắn nhưng trên phương diện học võ vẫn rất nghiêm khắc.

Chuyện của Tần Hiên và hai tên nhóc Quân An Quân Hạo, Trần Tĩnh và Dương Dật cũng biết. Hai tiểu tử kia đều thích Tần Hiên, nhưng mà Dương Dật vẫn cảm thấy một vợ một chồng vẫn tốt hơn, cả hai ca nhi nhà mình đều gả cho Tần Hiên, Dương Dật hắn thật không cam tâm. Hai đứa nhỏ mà hắn tâm tâm niệm niệm cứ vậy mà gả cho Tần Hiên không phải là quá tiện nghi tiểu tử kia rồi sao.

"Tiểu đệ, biện pháp này thực sự được sao? Tuy rằng cha từng nói qua chúng ta là ca nhi, nhưng mà cũng có thể làm a, hôm nay chúng ta thượng Tần Hiên, cha và a mỗ sẽ đồng ý thật chứ?" – Quân Hạo một bên uống một ngụm rượu, một bên hỏi Quân An, y có chút bận tâm, như vậy liệu có làm Tần Hiên bị thương không a.

"Lo lắng cái gì, biện pháp này nhất định có thể được. Có thể chúng ta sẽ phải chịu khổ một chút, nhưng mà nhất định sẽ thành công. Hơn nữa, chúng ta giống như cha nói, cũng có thể cương, dựa vào cái gì không thể giống như hán tử, bọn hắn ngoại trừ không thể sinh con ra, có gì khác chúng ta đâu. Nếu như tiểu tử Tần Hiên kia không muốn, vậy cũng uổng công chúng ta thương hắn nhiều năm như vậy." – Quân An phi thường có lòng tin Tần Hiên nhất định sẽ đáp ứng, chỉ cần y và ca ca đưa ra yêu cầu, Tần Hiên đều nhất định sẽ làm.

"Tiểu đệ, ngươi thực sự thương hắn sao? Sao ta có cảm giác ngươi luôn khi dễ hắn ấy." – Quân Hạo vừa cười vừa nói, y thực sự cảm thấy biện pháp này không tốt lắm, nhưng mà bọn họ đều thích Tần Hiên, hơn nữa cả hai cũng đã mười bảy tuổi, Quân Hạo không thể không nhanh một chút hành động, để lâu nhất định sẽ sinh biến, tốt nhất là xuống tay sớm, như vậy mới yên tâm.

"Ca, ngươi thương hắn không phải cũng là ta thương hắn sao, hai người chúng ta còn phân biệt ta ngươi làm gì chứ." – Quân An lập tức làm nũng nói.

Thời điểm Tần Hiên đến nơi liền chứng kiến Quân An và Quân Hạo uống đến hai má đỏ bừng, hai người này lớn lên giống nhau như đúc, ngoại trừ cặp mắt hơi khác, càng lộ ra anh khí thì cơ hồ giống Dương Dật như đúc.

"Các ngươi không được uống rượu nữa. Để cha và a mỗ biết được sẽ tức giận." – Tần Hiên đem bình rượu quăng đi, lúc hắn còn nhỏ, đi học, thấy các ca ca gọi Trần Tĩnh và Dương Dật là cha và a mỗ cũng bắt chước gọi theo.

Quân An ánh mắt mông lung nhìn Tần Hiên anh tuấn trước mặt, rõ ràng hai năm trước vẫn còn thấp bé hơn bọn họ, vậy mà mới hai năm ngắn ngủi đã cao hơn rất nhiều.

"Hiên, đêm nay ngươi để cho ta và ca ca làm được không? Như vậy cha và a mỗ nhất định sẽ đồng ý." – Quân An đến gần bên tai Tần Hiên nói, hơi nóng phả vào bên tai hắn.

Tần Hiên thoáng cái rùng mình, mặt cũng đỏ bừng lên, một lượng nhiệt khí từ dưới bụng dâng lên. Quân An gần đây đều luôn khiêu khích hắn, nếu như cha và a mỗ không đồng ý, hắn nhất định không thể đụng vào ca ca, hơn nữa nếu bắt hắn buông tay thì lại càng khó hơn. Cơ mà hắn lại không muốn để cha và a mỗ đã chăm sóc mình nhiều năm như vậy mất hứng, cũng không muốn để Quân An và Quân Hạo phải chịu thương tổn.

"Quân An, ngươi đừng nháo, ta không muốn để cha và a mỗ tức giận, cha còn chưa đáp ứng chuyện của chúng ta." – Tần Hiên đem Quân An vẫn còn đang quấn quýt lấy mình đặt lên giường.

"Không phải để ngươi thượng chúng ta, mà là để chúng ta tới thượng ngươi, như vậy cha và a mỗ nhất định sẽ đồng ý. Hiên, ngươi đáp ứng được không? Để ta và ca ca thử xem, nếu như việc này thành công chúng ta nhất định có thể ở cùng một chỗ, cha và a mỗ nhất định không có lý do không đồng ý." – Quân An đem Tần Hiên áp lên trên giường nói.

Tần Hiên có chút không tin nổi. Nói cái gì vậy trời, cái gì mà để cho hai người bọn họ thử xem? Chẳng lẽ Quân An còn muốn, còn muốn để cho hắn nằm sấp cho bọn họ làm? Cái này cũng quá là không hợp quy củ đi? Quân An một khi đã nổi lên ý định như vậy sẽ rất phiền toái, phải biết là tiểu ma tinh này một khi đã nghĩ chuyện gì là nhất định sẽ không bỏ qua a.

"Quân An, không được nháo, ta tốt xấu gì cũng là hán tử, sao có thể như vậy được." – Tần Hiên nói. Nó kỳ thực cũng từng nghe cha nói qua, ca nhi và hán tử cũng giống nhau, hán tử có thể làm, vậy thì ca nhi cũng có thể, nhưng mà đặt trường hợp là mình, Tần Hiên vẫn là có chút không thích ứng được.

Tần Hiên ra sức một cái đổi vị trí với Quân An – "Ngoan, ngủ một giấc dậy là tốt rồi, vô luận thế nào ta cũng sẽ ở bên ngươi và Quân Hạo."

Tần Hiên vừa dứt lời, thân thể hắn liền cứng đờ, hắn biết đã bị Quân Hạo điểm huyệt.

Ngây người một lúc, quần áo của Tần Hiên đã bị Quân An và Quân Hạo cởi sạch, hắn chỉ còn biết cười khổ. Hai vị ca ca này của hắn, một khi đã quyết định cái gì không làm được thì nhất định sẽ không bỏ qua, mà thôi mà thôi, chỉ cần bọn họ cao hứng là được rồi, ai bảo hắn yêu thích bọn họ như vậy cơ chứ.

"Mau giải huyệt cho ta, ta không chạy, tùy theo ý các người, vậy là được chứ gì." – Tần Hiên cười cười nói.

"Ngươi chạy rồi chúng ta bắt không nổi, đệ đệ nghe lời, đợi lát nữa chúng ta sẽ giải huyệt cho ngươi." – Quân An nói, vừa nói vừa cởi nội khố của Tần Hiên.

Tuy rằng đã nghe qua loại chuyện này phải làm như thế nào, nhưng mà Quân An và Quân Hạo đây vẫn là lần đầu tiên, vẫn còn có chút ngây thơ, biết không có nghĩa là hiểu rõ.

"A..." – Tần Hiên kêu thảm một tiếng, cả thân thể căng cứng, thật sự rất đau, chỗ kia bị trực tiếp xuyên thấu, không ngờ sẽ đau như vậy. Tần Hiên sau khi được giải huyệt liền bấu chặt lấy thảm dưới thân, hắn sợ lộn xộn sẽ làm bị thương người sau lưng mình, cắn răng chịu đau đến chảy cả nước mắt.

"A... Đau, kẹp chặt như vậy, Hiên, ngươi là cố ý có phải không?" – Quân An vào cũng không được mà ra cũng không xong, liền bất đắc dĩ kêu lên.

Tần Hiên sớm đã đau đến sắc mặt tái nhợt, nhưng mà nghe thấy Quân An kêu đau, thân thể vốn đang căng thẳng liền thả lỏng, nhất là cái chỗ hắn đang bị đau đến thở không nổi kia.

Tần Hiên thở dốc một hơi, đầu đầy mồ hôi nói – "Không nên gấp, Quân An, chờ một chút, chờ ta thích nghi, rất nhanh sẽ tốt, rất nhanh sẽ tốt rồi."

Qua hơn nửa ngày, trong phòng mới yên tĩnh xuống.

"Tiểu Kỳ, ngươi có phải có chuyện gì gạt a mỗ không?" – Trần Tĩnh nhìn ánh mắt của hài tử nhà mình, nhất định đã làm chuyện gì không nên làm, con của y, y dĩ nhiên là hiểu rõ nhất.

"Tiểu Kỳ, có phải là ngươi gây họa gì rồi hay không? Đến, nói cho cha nghe, cha sẽ che chở cho ngươi, không để a mỗ khi dễ ngươi." – Dương Dật kéo hài tử đã mười lăm tuổi nhưng nhìn vẫn còn nho nhỏ như tiểu hài tử nói. Đứa nhỏ này thân thể yếu đuối, ăn cũng không nhiều, hoàn toàn kế thừa thể chất của hắn.

"Cha, a mỗ không có khi dễ con, con cũng không có gặp rắc rối." – Tiểu Kỳ ở trong ngực Dương Dật nói. Tuy rằng nó không cao lên, nhưng cũng không giống như những gì cha nói, lớn lên yếu ớt gì đó, rõ ràng thân thể nó rất tốt, vì cái gì cha lại không tin, cứ làm theo ý mình cho rằng nó thân thể không khỏe, không phải là hơi gầy chút thôi sao? Cha nó đúng là kỳ quái.

Trần Tĩnh xác định Tiểu Kỳ thực sự không xảy ra chuyện gì, liền tiếp tục giúp Dương Dật chải chuốt lại kinh mạch. Hai năm qua thân thể Dương Dật có kém đi một chút. Trần Tĩnh biết đây là do lúc Dương Dật sinh ra thân thể đã yếu nhược, tuy rằng y đã rất cố gắng dưỡng thân thể hắn thật tốt, nhưng mà một năm trước Dương Dật vẫn bị bệnh nặng một trận. Đợt đó, Dương Dật sinh bệnh hơn nửa tháng, thân thể từ đó cũng mỗi lúc một yếu đi, mùa hè thì sợ nóng, mùa đông thì sợ lạnh.

"Không có việc gì cũng đừng có quấn quýt lấy cha ngươi, đều lớn như vậy rồi cũng không biết xấu hổ." – Trần Tĩnh gõ gõ đầu tiểu nhi tử nhà mình, đứa nhỏ này thường xuyên cố ý để cho Dương Dật hiểu lầm là thân thể nó không tốt.

Dương Dật nhìn Tiểu Kỳ chạy đi, đứa nhỏ này lớn lên rất giống hắn, Trần Tĩnh nói lúc hắn mười sáu tuổi cũng chỉ cao hơn Tiểu Kỳ một chút, nhìn cũng hệt như hài tử.

"A Tĩnh, chúng ta lúc nào thì tìm ca nhi cho Tiểu Kỳ? Nó cũng đã mười lăm rồi." – Dương Dật nói. Hài tử nhà người ta lớn như vậy cũng đã định thân rồi, hài tử nhà hắn thì ngay cả tay ca nhi còn chưa sờ qua, có phải có chút chậm rồi không?

"Gấp cái gì. Hai ca nhi nhà chúng ta còn chưa có gả, tên nhóc Tiểu Bảo kia lại không nghe lời, sống chết gì cũng muốn cùng Long Ngạo cùng một chỗ, cả ngày chỉ biết mỹ nhân ca ca. Long Ngạo cũng không phải ca nhi, không sinh được hài tử, huống hồ đứa nhỏ Tiểu Bảo kia làm sao là đối thủ của Long Ngạo chứ, nếu mà cùng một chỗ với hắn, còn không phải là bị hắn áp sao." – Trần Tĩnh thở dài nói, hài tử trưởng thành rồi, nhưng một đứa cũng không làm y bớt lo.

"Lại nói, hai ca nhi nhà chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn nó rõ ràng đều yêu thích Tần Hiên. Đứa nhỏ kia tuy rằng rất nghe lời, cũng rất tốt, thế nhưng cả hai đứa đều thích nó, thực sự là quá tiện nghi cho tiểu tử kia rồi. Nhưng mà, chúng ta cũng không tiện chia rẽ bọn nó." – Dương Dật thở dài nói. Hai ca nhi nhà hắn cũng đã mười bảy, không thể kéo dài thêm nữa, lại kéo dài cũng sẽ không tìm được người để gả đi, chả nhẽ lại để cho bọn nó cùng gả vào một nơi sao.

"Ca nhi nhà chúng ta thích là được rồi. Đứa nhỏ Tần Hiên kia cũng rất tốt, đừng lo lắng, cứ để nó chăm sóc hai ca nhi nhà chúng ta đi." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, xoa xoa nhẹ bả vai Dương Dật.

Dương Dật ngồi ở dưới mái hiên phơi nắng, trên vai không nặng không nhẹ được Trần Tĩnh xoa bóp, phi thường thoải mái, bộ dáng như muốn ngủ.

Trần Tĩnh lại để cho Dương Dật dựa trong ngực mình ngủ, y hiện tại chuyện gì cũng không quản, chuyện trong nhà đã có Quân An, Quân Hạo và Tần Hiên làm, việc của y bây giờ chỉ là chăm sóc cho Dương Dật thật tốt.

Thời điểm mặt trời ngả về tây, Trần Tĩnh liền ôm Dương Dật trở về phòng.

"Cha, người mau mau tỉnh a, ca ca sắp bị a mỗ đánh chết rồi, ca ca gây họa, ngài nhanh nhanh tỉnh a!" – Tiểu Kỳ bối rối xông vào phòng cha nó, đem Dương Dật đang mơ màng ngủ đánh thức, cha nó mà không tỉnh nhất định sẽ có tai họa chết người.

"Tiểu Kỳ, xảy ra chuyện gì? Sao lại hấp tấp như vậy?" – Dương Dật sau khi tỉnh lại liền hỏi.

"Ca ca làm chuyện xấu bị a mỗ bắt được, Tần Hiên ca ca bị ngất đi rồi, người nhanh lên đi ngăn cản a mỗ, a mỗ sắp đem hai ca ca đánh chết rồi." – Tiểu Kỳ gấp đến bó tay bó chân, đây là lần đầu tiên nó thấy a mỗ tức giận như vậy.

Dương Dật chạy tới Vọng Nguyệt Các thì thấy Quân An và Quân Hạo đều đang quỳ trên mặt đất, trên lưng sớm đã bị Trần Tĩnh đánh cho máu chảy đầm đìa, rút cuộc có chuyện gì mà lại đánh hài tử thành ra như vậy chứ. Dương Dật nhìn qua liền giận dữ, hài tử đều là hắn đặt trong lòng bàn tay mà sủng, như thế nào Trần Tĩnh lại có thể làm như vậy.

"Ngươi dừng tay cho ta, có chuyện gì không thể hảo hảo nói, muốn đánh chết hài tử luôn sao?" – Dương Dật chạy tới đoạt lấy roi trong tay Trần Tĩnh.

"A Dật, việc này ngươi đừng quản, đi vào nhà xem vết thương của Tần Hiên đi, giúp nó xử lý qua một chút, đứa nhỏ kia bị Quân Hạo và Quân An hủy luôn rồi. Còn các ngươi, đúng là bị cha ngươi chiều đến hư." – Trần Tĩnh nói.

"Ngươi trước dừng tay cho ta. Quân An, Quân Hạo, các ngươi đến cùng đã gây ra chuyện gì? Làm sao lại đem Tần Hiên làm bị thương? Ta nhớ công phu của các ngươi không phải đối thủ của tiểu tử ấy. A Tĩnh, có chuyện gì tử từ nói, người không đau lòng như ta đau lòng a." – Dương Dật nói xong còn muốn đẩy Trần Tĩnh đang định vung roi lên ra.

Quân An và Quân Hạo cũng không ngờ a mỗ bọn nó sẽ giận dữ như vậy, trên lưng rất nóng, rất đau, bọn nó từ trước đến giờ cũng chưa từng trải qua cảm giác như vậy.

"Ngươi đừng quản, hài tử để ta đến dạy dỗ, ngươi mau vào phòng." – Trần Tĩnh đẩy nhẹ Dương Dật một cái, hai tên tiểu tử này đúng là bị Dương Dật làm cho hư mà.

"A mỗ, người đừng đánh ca ca nữa, chủ ý là con ra, là con muốn ca ca cùng làm như vậy, ngài đánh con đi." – Quân An nói, nó bị đánh số roi so với ca ca ít hơn, máu trên lưng ca chảy xuống rất nhiều, nó cũng chỉ mới bị chút chút.

Dương Dật sau khi nhìn thấy thương tổn của Tần Hiên mới biết hai ca nhi nhà mình đã làm ra chuyện tốt gì, lần đầu tiên thực sự là máu chảy thành sông, hai hài tử kia đúng là quá không có chừng mực rồi.

Lấy nước nóng giúp Tần Hiên lau rửa thoáng một chút, đem ga giường nhuốm máu thay đi, Dương Dật lại ở trên trán Tần Hiên kiểm tra qua một chút, rất may là không có phát sốt, phải mau chóng để Tiểu Kỳ đi hốt thuốc, nếu không phát sốt sẽ không hay.

"A Tĩnh, không phải ta đã nói ngươi đừng đánh nữa rồi sao." – thời điểm Dương Dật đi ra ngoài sai Tiểu Kỳ đi mua thuốc, lần nữa nhìn thấy Trần Tĩnh lấy roi đánh lên lưng Quân Hạo, nhìn trên lưng hai đứa máu chảy đầm đìa, hắn cảm thấy vô cùng tức giận.

"Ngươi dừng tay cho ta." – Dương Dật chạy đến giật lấy roi trong tay Trần Tĩnh.

"Không phải đã nói ngươi đừng đánh hài tử rồi sao, bọn nó đã biết sai rồi, người muốn đánh chết bọn nó hay sao? Lại nói, Tần Hiên đứa nhỏ kia chỉ là bị ngất đi thôi, cũng không xảy ra chuyện gì. Được rồi, các ngươi mau đứng dậy đi thay quần áo đi, mau chóng bôi thuốc vào." – Dương Dật ngắn Trần Tĩnh, che chở cho hài tử, nói.

"Ta đã cho phép các ngươi đi hay chưa? Hảo hảo quỳ ở đó. Dương Dật, ngươi nói thật nhẹ nhàng. Tần Hiên là hài tử duy nhất của Tần đại ca. Ngươi nhìn xem Quân An và Quân Hạo đã gây ra chuyện gì. Đứa nhỏ kia sao có thể tự nguyện. Nó là hán tử, lại bị ca nhi thượng, ai dạy các ngươi như vậy a?" – Trần Tĩnh sắc mặt dữ tợn đối hai hài tử quát, tuy rằng việc này đối với ca nhi là cấm kỵ, nhưng điều khiến y giận hơn nữa là, người phải chịu khổ lại là Tần Hiên, rút cuộc thì ai cho bọn nó lá gan lớn như vậy.

"Trần Tĩnh, ngươi câm miệng, là ta dạy thì sao? Tần Hiên đứa nhỏ kia cùng với ca nhi nhà chúng ta có gì khác nhau, dựa vào cái gì bọn nó không thể làm?" – Dương Dật hướng về phía Trần Tĩnh quát, hắn vô cùng tức giận, Trần Tĩnh từ trước đến giờ đều chưa từng dùng sắc mặt như vậy nói chuyện với hắn.

"Ba" một tiếng, thanh âm thanh thúy vang lên, Quân An và Quân Hạo nguyên bản cúi đầu cũng không thể tưởng tượng nổi ngẩng mặt lên nhìn a mỗ bọn chúng, a mỗ trước giờ vẫn thương yêu cha như vậy, vậy mà đánh cha.

Lỗ tai lập tức mất đi thanh âm, Dương Dật không thể tin nổi ngẩng đầu nhìn Trần Tĩnh, cho tới bây giờ Trần Tĩnh chưa từng nỡ mắng qua hắn, vậy mà... một cái tát này đánh cho hắn bất tỉnh, cũng đánh cho tất cả những người ở đây muốn hôn mê.

Trần Tĩnh cũng ngây ngẩn cả người, y thực sự không ngờ mình sẽ đánh Dương Dật, nhìn má Dương Dật nhanh chóng hồng lên, y đau lòng rồi.

"A Dật, ngươi không sao chứ?" – Trần Tĩnh thò tay muốn sờ mặt Dương Dật.

Dương Dật lùi một bước, hắn nghe không rõ âm thanh của Trần Tĩnh, âm thanh giống như từ một nơi rất xa truyền đến, hắn nghĩ, khả năng màng nhĩ đã bị tổn thương rồi.

"Các ngươi còn không mau về thay quần áo." – Dương Dật quay người quát, hắn cảm thấy thân thể có chút hư thoát, cảm giác tựa như muốn bay, không được, trước hết hắn phải để hài tử rời khỏi chỗ này đã, nếu không hài tử nhất định sẽ bị Trần Tĩnh đánh chết.

"Cha, cha làm sao vậy, a mỗ, nhanh a, cha!" – Quân An lớn tiếng gọi, từng giọt máu tươi từ trên mặt Dương Dật uốn lượn chảy xuống trước mặt Quân An và Quân Hạo.

Rút cuộc Trần Tĩnh cũng hồi thần, nhìn Dương Dật loạng choạng muốn ngã, y ôm chặt lấy hắn, bên má bị đánh chảy xuống một vết máu đỏ tươi chói mắt.

"A Dật, A Dật, ngươi tỉnh!!!" – Trần Tĩnh lay lay Dương Dật trong ngực mình, kêu lên không ngừng, đây là lần đầu tiên trong đời Trần Tĩnh thất thố như vậy, y sợ, sợ Dương Dật sẽ bỏ lại mình mà đi.

Lảm nhảm: Vì sắp hết truyện rồi cho nên làm năng suất chút, hôm nay sẽ cố edit cho xong bộ này luôn. Các mẹ cổ vũ cho iem đi nào, hai ngày nay iem đã phải bỏ đánh danh kiếm để edit đấy nhé.

Chương 76

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, Tiểu Kỳ, mau lên thị trấn gọi đại phu, còn hai người các ngươi, mau đi xử lý miệng vết thương rồi chiếu cố Tần Hiên." – Trần Tĩnh sau khi tỉnh táo lại quát, y cẩn thận ôm lấy Dương Dật không còn bao nhiêu sức nặng chạy về Thường Thanh Các.

Thể chất của Tần Hiên nguyên bản đã tốt, mà hai ca nhi thân thể cũng không kém, lại còn trẻ tuổi, rất nhanh đã khôi phục lại.

Mà Dương Dật thì không được như vậy, hắn sau khi hôn mê hai ngày tỉnh lại thì không để ý đến Trần Tĩnh, cứ nằm co ở trên giường không chịu đứng dậy

Dương Dật ôm đầu, trong đầu hắn cứ không ngừng phát ra những tiếng ong ong, một khắc cũng không chịu ngừng, thực sự rất khó chịu. Hắn hận không thể hướng vào tường đập đầu mấy cái để chính mình ngất đi, nhưng mà, hắn không muốn để Trần Tĩnh lo lắng. Hắn biết lúc đó Trần Tĩnh không phải cố ý đánh mình, nếu không, lúc tỉnh dậy hắn cũng sẽ không thấy trên mặt y hồng hồng, lại còn có dấu tay, nhất định là do y tức giận tự đánh mặt mình.

"A Dật, đến ăn chút cháo, ngươi đã hai ngày không ăn gì rồi." – Trần Tĩnh ngồi ở đầu giường nói, sau khi đánh Dương Dật xong y liền hối hận. Thân thể A Dật yếu như vậy, sao có thể chịu được một bạt tai kia của mình, đại phu nói, rất có thể lỗ tai A Dật sẽ lưu lại di chứng.

Tai phải của Dương Dật lúc này đã không thể nghe được thanh âm của Trần Tĩnh, tử khi hắn tỉnh lại, lúc nói chuyện với Trần Tĩnh hắn đã tự hiểu rõ, nhưng mà, hắn vẫn không hiểu, nếu điếc rồi sao hắn vẫn có thể nghe được những thanh âm cổ quái kia?

"Ngươi ra ngoài đi, ta tự mình uống." – Dương Dật nói.

"Được, ngươi nhân lúc còn nóng mau uống, A Dật, ngươi nếu sinh khí thì cứ đánh ta, đừng giữ trong lòng như vậy có được hay không? Thân thể của ngươi vốn đã không tốt, nếu giận cứ trút lên người ta là được rồi. A Dật, tai của ngươi thế nào rồi? Lý đại phu nói muốn biết tình huống của ngươi, ngươi nói cho ta biết có được không?" – Trần Tĩnh nhỏ giọng dỗ.

"Ta rất tốt, ngươi đi ra ngoài đi, ta sẽ uống." – Dương Dật nói.

Trần Tĩnh nhìn người đang co lại trên giường không chịu đi ra ngoài, y hận chính mình không chiếu cố tốt Dương Dật, còn để cho hắn bị thương. Lỗ tai A Dật nhất định đã xảy ra vấn đề, nếu không A Dật sẽ không một mực cường điệu là mình rất tốt. Phải biết rằng, A Dật chỉ cần hơi khó chịu một chút sẽ làm nũng, nhưng mà, bây giờ ngay cả để y đến gần hắn cũng không chịu, có phải hay không là nghe không được thanh âm nữa.

"Được, được, ta đi ra ngoài." – Trần Tĩnh cầm chén đặt ở đầu giường, sau đó đi ra ngoài, y trốn ở bên ngoài quan sát động tĩnh bên trong.

Một lúc lâu sau cơn chóng mặt của Dương Dật mới giảm bớt, toàn thân vô lực, hắn ngồi ở bên mép giường hồi lâu mới bắt đầu lấy cháo ở đầu giường.

Hai tay hắn vô lực bưng cháo, chén trong tay có chút run run, Trần Tĩnh đứng ngoài cửa cũng bắt đầu khẩn trương, hận không thể chạy vào giúp hắn cầm chén.

Dương Dật cầm thìa uống một ngụm, một cỗ buồn nôn xông thẳng lên đầu, chén trong tay cứ thế rơi trên mặt đất.

"A Dật, ngươi không sao chứ?" – Trần Tĩnh mở cửa xông tới lo lắng hỏi.

"Ta không sao, chỉ là có chút khó chịu, ngươi lấy cho ta một chén nước cơm tới." – Dương Dật nói, hiện tại cả người hắn đều toát ra một trận mồ hôi lạnh.

"Chúng ta xuống dưới lầu phơi nắng chút được không? Hoạt động gân cốt một chút." – Trần Tĩnh lập tức rót nước ấm cho Dương Dật nhuận họng.

Hai người ngồi bên đình, Trần Tĩnh cẩn thận từng muỗng từng muỗng đút Dương Dật uống nước cơm, ngoài nó ra, bất cứ thứ gì có hương vị đều khiến hắn cảm thấy buồn nôn.

"Khá hơn chút nào không?" – Trần Tĩnh đút Dương Dật uống xong chén nước cơm liền hỏi.

Dương Dật gật gật đầu, ánh nắng mùa hè chiếu lên trên người rất ấm áp, uống xong một chén nước cơm, bụng cũng cảm thấy thoải mái không ít, nếu như có thể xem nhẹ loại thanh âm ong ong trong đầu thì càng tốt hơn.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, Dương Dật gật gù một lúc liền ngủ, Trần Tĩnh cầm thảm che lên người Dương Dật, nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, y cảm thấy đau lòng khôn siết. Thân thể này sao lại kém như vậy, rõ ràng y đã rất cẩn thận dưỡng cơ mà.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, tuy rằng đã tìm rất nhiều đại phu, thuốc cũng đã uống không ít, nhưng tình trạng thân thể Dương Dật vẫn rất không xong, không hề có dấu hiệu khá lên chút nào. Thân thể hắn càng ngày càng gầy, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, mà sắc mặt của Trần Tĩnh cũng càng ngày càng khó coi.

"Cha, ngươi thế nào rồi?" – Tiểu Bảo sau khi biết cha sinh bệnh liền từ Đại Ngạo quốc chạy về, mà ngay cả Long Ngạo cũng chạy đến. Hắn nhìn bộ dạng của Dương Dật liền biết người này sống không được bao lâu nữa. Một cái tát của Trần Tĩnh liền chặt đứt toàn bộ sinh lộ của người này, đầu óc bị tổn thương, với khoa học kỹ thuật ở nơi này nhất định không thể trị khỏi.

"Tiểu Bảo, ngươi trở về rồi. Long Ngạo, ngươi không khi dễ Tiểu Bảo đấy chứ." – Dương Dật hơi nghiêng người nói. Hiện tại mỗi lần ngồi, hắn đều có xu hướng nghiêng về bên phải, như vậy tai trái sẽ nghe được rõ hơn một chút. Trần Tĩnh đã phát giác hành động mờ ám của Dương Dật từ lâu. Kỳ thực sau khi Dương Dật tỉnh lại, Lý đại phu xem bệnh cho hắn đã chuẩn đoán ra, Dương Dật càng không chịu nói thật, Trần Tĩnh lại càng đau lòng.

"Ta như thế nào sẽ khi dễ hắn chứ, hắn không khi dễ ta đã là tốt rồi." – Long Ngạo vừa cười vừa nói, tiểu tử này so với khi còn bé còn vô lại hơn, cả ngày thích động thủ động cước.

"Cha, Long Ngạo hắn mới không khi dễ ta, thương ta còn không kịp đấy." – Tiểu Bảo vừa cười vừa nói, tuy rằng hiện tại bọn họ chưa phát sinh chuyện gì, nhưng hắn tin rằng một ngày nào đó sẽ đem lão Long kiêu ngạo này ăn tươi.

"Các ngươi sống tốt là được rồi. Được rồi, đừng vây quanh cha nữa, Long Ngạo cũng thật vất vả mới tới một lần, ngươi dẫn hắn ra ngoài thăm quan một chút, trong trang viên nhà chúng ta có loại nho ngọt nhất, ngươi mang hắn đi nếm thử." – Dương Dật đem Tiểu Bảo cứ vây quanh mình đuổi đi, hắn hiện tại có chút lực bất tòng tâm, âm thanh ong ong trong đầu vang lên mỗi lúc một lớn.

Nhìn Long Ngạo và Tiểu Bảo đi về hướng xa xa, Dương Dật cười cười, hiện tại hài tử cũng đã lớn, đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy, hải tử nhỏ xíu bên mình ngày nào giờ đã muốn cao hơn hắn rồi.

"Trần Tĩnh, ta khát rồi, ngươi đi lấy cho ta chút trà sâm được không." – Dương Dật quay đầu nhìn về phía Trần Tĩnh nói.

Đợi Trần Tĩnh đi xa, Dương Dật liền dùng sức gõ đầu mình, thực sự rất thống khổ, những âm thanh này đến bao giờ mới chịu biến mất, để cho hắn có thể hảo hảo nghỉ ngơi.

"A Dật, ngươi làm gì đó?" – Trần Tĩnh vừa bưng trà sâm đi ra liền nhìn thấy Dương Dật dùng hai tay gõ đầu mình.

Dương Dật ngây ra một lúc, hắn rõ ràng nhớ Trần Tĩnh làm một chén trà sâm phải tốn một hồi lâu, sao có thể trở lại nhanh như vậy.

"Đầu có chút đau, trà đâu rồi, đưa ta." – Dương Dật chuyển đi chủ đề.

Tiếp nhận chén trà Trần Tĩnh đưa tới, Dương Dật miệng lớn uống vào, hiện tại hắn ăn cái gì cũng không có tư vị. Dương Dật cảm thấy những ngày này đầu óc hắn thực sự đã xảy ra vấn đề, nếu không sao ngay cả vị giác cũng không cảm thấy, bất cứ món ăn nào cũng đều không có mùi vị.

"A Dật, ngươi đến cùng là bị làm sao? Nói cho ta biết được không? Có phải đầu rất đau hay không? Nói cho ta biết a, đừng gạt ta." – Trần Tĩnh đem Dương Dật ôm vào trong ngực, y có chút không chịu nổi, đem mặt chôn trên lưng hắn, khóe mắt rất nhanh đã ẩm ướt.

"A Tĩnh, ngươi đừng như vậy, ta chỉ là đau đầu chút thôi, bệnh này chính là như vậy. Chỉ là, tai phải của ta nghe không được, bất quá không có tai phải thì còn tai trái, ta không sao, ngươi đừng lo lắng." – qua một lúc lâu, Dương Dật vỗ vỗ đầu Trần Tĩnh nói.

Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn Dương Dật, một khắc này, hắn cảm thấy y thật yếu ớt, y cứ như vậy, nhìn Dương Dật đến suất thần.

"Cha!" – Quân Hạo cầm sổ sách đi vào phòng Dương Dật.

"Đừng gọi, cha ngươi vừa mới ngủ." – Trần Tĩnh trừng nhi tử, nhỏ giọng nói.

"A mỗ, đây là sổ sách tháng này bán rượu, người nhìn qua chút." – Quân Hạo nhỏ giọng nói, bởi vì bọn họ tùy hứng mà để cha bị thương, trong lòng cả hai đều thấy không an, bọn họ đều mong cha mau chóng tốt lên.

"Những thứ này đều giao cho ba người các ngươi, ý tứ của cha ngươi các ngươi hẳn đã biết rồi. Sau này, những thứ này ngươi cùng với đệ đệ, Tần Hiên thương lượng mà làm, không cần cầm đến đây nữa." – Trần Tĩnh nói, y quyết định buông sự tình trong tay cho bọn nhỏ, để bọn chúng đi con đường của chính mình, sau này dù không có y và A Dật, bọn nhỏ cũng không phải luống cuống tay chân.

"Còn không mau cầm đồ đạc ra ngoài, muốn đánh thức cha ngươi sao? Coi chừng a mỗ quất ngươi." – Trần Tĩnh vỗ một cái lên đầu nhi tử. Con của mình y sao có thể không đau, y biết hài tử rất áy náy, dù nói thế nào cũng không có biện pháp, những thứ này đều cần thời gian để xóa đi.

Quân Hạo nghe được a mỗ đuổi người liền vội vàng cầm sổ sách chạy ra ngoài. Những ngày này thân thể cha luôn không tốt, chuyện trong nhà đại bộ phận đều là y giải quyết, mà bên ngoài lại giao cho Quân An cùng Tần Hiên. Hai ngày này Tiểu Kỳ phải bế quan, trong bốn huynh đệ công phu của nó là tốt nhất, ước chừng rất nhanh có thể đột phá tầng cao nhất của tâm pháp.

Thời tiết càng ngày càng nóng, thân thể Dương Dật hiện tại ngay cả một chút nóng cũng không chịu được, vừa đến giữa trưa liền đổ mồ hôi không ngừng. Lý đại phu nói nên đưa Dương Dật đến một nơi mát mẻ nghỉ mát, nếu để mồ hôi đổ quá nhiều sẽ đem tinh khí trên người chảy đi hết, hiện tại thân thể hắn quá kém, không thể chịu đựng nổi.

Trần Tĩnh và Dương Dật mấy năm trước đã sớm đem tiểu sơn cốc làm thành nơi nghỉ mát, chỗ đó bây giờ còn xây thêm cả phòng trúc của đám hài tử, bất quá, nơi bọn nó dựng phòng đều khá kín đáo. Có lần Dương Dật còn bị dọa cho hoảng sợ, không biết từ bao giờ ở nham bích phía trên sơn cốc vậy mà dựng một phòng trúc nhìn qua có cảm giác như gió thổi qua sẽ bay mất, cái đó chính là phòng của Tiểu Kỳ. Đến mùa hè, bọn nó cũng sẽ đến nơi này ở mấy ngày.

Dưới ánh tà dương, Dương Dật ngồi ở trong lòng Trần Tĩnh, nhìn về trang viên phía xa xa. Hiện tại ở chỗ này đã không còn bao nhiêu đất hoang, bởi vì có rất nhiều nông dân đến đây trồng nho, mà tới mùa nho chín, từng trùm từng trùm nho màu tím sậm sẽ được mọi người hái xuống đặt vào trong sọt đưa đến sưởng rượu nhà hắn.

"A Tĩnh, ngươi xem, những người kia trông nhỏ như con kiến vậy." – Dương Dật chỉ vào những người nông dân đang hái nho nói.

"Ừ, ngươi xem, bọn họ mỗi người đều nhỏ như vậy, bận rộn thức dậy từ rất sớm, thực sự rất giống kiến." – Trần Tĩnh kéo lại cái thảm đắp trên người Dương Dật, ngồi ở trên nham bích rất mát, gió thổi qua cũng có chút lớn.

"Trang viên của chúng ta cách chỗ này rất xa, nhưng mà vẫn có thể nhìn thấy, chỗ nho nhỏ kia, không biết bây giờ bọn nhỏ đang làm gì? Có lẽ hai tên tiểu tử kia lại đang bắt nạt Tần Hiên nhỉ. Ngươi nói xem, Tần Hiên lớn như vậy, rõ ràng lợi hại hơn Quân An Quân Hạo rất nhiều, sao lại để hai tiểu gia hỏa kia khi dễ nha." – Dương Dật nhích lại, lui vào sâu trong lòng Trần Tĩnh nói.

"Đó là do đứa nhỏ Tần Hiên kia yêu thích ca nhi nhà chúng ta, nếu không hai đứa nhỏ nhà chúng ta có cộng lại cũng không thể bắt được nó." – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói, y biết thân thể Dương Dật càng lúc càng kém, có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy. A Dật của y a, lá gan rất nhỏ, buổi tối đi tiểu còn sợ tối, không bật đèn còn không dám đi, hài tử còn nhỏ lá gan so với hắn còn lớn hơn.

Hai người ta một câu ngươi một câu, mãi cho đến lúc Dương Dật ngủ quên trong ngực Trần Tĩnh, nơi này là một khối nham bích nhô lên, Trần Tĩnh đào ra, bên trong đặt bàn đá ghế đá, mùa hè ngồi ở chỗ này xem phong cảnh phía xa xa, rất tự tại tiêu dao.

Trần Tĩnh đem Dương Dật trở về phòng, từ rất lâu trước đó Trần Tĩnh đã dùng nội lực truyền cho hắn, hiện tại sắc mặt Dương Dật có thể hồng nhuận như vậy tất cả đều là nhờ nội lực mà trước kia y đã truyền vào.

"Long Ngạo, thật sự không có biện pháp gì sao?" – Trần Tĩnh đứng ở trong sân hỏi Long Ngạo vừa đi tới.

"Không có cách nào. Dùng nội lực chống cũng chẳng được bao lâu. Lần này hắn bị thương ở đầu, có lẽ ở một thế giới khác có thể trị liệu, nhưng ở đây nhất định là không thể. Ta đã thấy qua mổ ruột thừa, nhưng mà mổ óc khẳng định không được, đụng vào nhất định sẽ chết. Còn kéo được một ngày thì là một ngày thôi. Nếu như tuân thủ trị liệu, may ra còn có chút hy vọng." – Long Ngạo nói. Không phải hắn không muốn giúp, mà là hắn thực sự không có cách nào. Hiện tại bọn họ tối đa cũng chỉ có thể làm được một ít thuốc tiêu viêm, có thể làm được vài ca giải phẫu đơn giản, nhưng nếu để đạt được trình độ như kiếp trước thì không biết còn phải cố gắng bao nhiêu năm nữa.

"Nếu như A Dật đi rồi, ta hy vọng ngươi có thể chiếu cố tốt Tiểu Bảo, đứa nhỏ kia rất thích ngươi." – Trần Tĩnh nhìn Long Ngạo nói.

Nếu như y và A Dật đều đi, vậy người mà bọn họ không yên lòng nhất chính là đám hài tử kia. Quân An Quân Hạo hiện đã cùng Tần Hiên cùng một chỗ, Trần Tĩnh cũng không lo lắng, dù sao Tần Hiên là người y một tay nuôi lớn, tính cách như thế nào y là người hiểu rõ nhất. Mà Tiểu Kỳ, về sau sẽ có ca ca y chăm sóc, mấy năm này cũng không có chiến sự, ca ca y còn có thể sống rất nhiều năm. Còn lại cũng chỉ có Tiểu Bảo, đứa nhỏ này hết lần này đến lần khác lại chỉ thích người mà y nhìn không rõ nhất, không biết nó còn đi bao nhiêu lâu nữa mới có thể tu thành chính quả.

"Yên tâm đi, Tiểu Bảo là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, có lẽ về sau chúng ta không nhất định sẽ cùng một chỗ, nhưng mà chủ ý của nó ta nhất định sẽ nghe theo, ta còn một ngày nhất định sẽ bảo hộ nó một ngày." – Long Ngạo nói. Bất quá, sao hắn lại có cảm giác những lời này của Trần Tĩnh giống như đang bàn giao hậu sự? Không đến mức như vậy đi? Cho dù Dương Dật có chết, Trần Tĩnh cũng không nhất định sẽ như vậy, người này nhìn kiểu gì cũng thấy nhất định sẽ sống thêm vài chục năm nữa mới đúng. Kỳ thực, từ lúc Long Ngạo gặp Trần Tĩnh đến nay, qua nhiều năm như vậy, bộ dáng của Trần Tĩnh không hề có chút thay đổi nào, chỉ là đôi mắt có thêm sự từng trải qua từng năm tháng mà thôi.

"Ta nói, Trần Tĩnh ngươi đây là có chuyện gì? Bàn giao hậu sự sao? Ngươi phải hảo hảo chiếu cố Dương Dật, cho dù mỗi ngày đều dùng nội lực nuôi hắn thì tốt xấu gì ngươi cũng sẽ sống thêm rất nhiều năm a." – Long Ngạo nói.

Trần Tĩnh nhìn Long Ngạo, chỉ cười một cái. Y không nói gì, ai biết được, có lẽ người bình thường có thể chống thêm hai ba năm nữa, nhưng A Dật không giống vậy, những chén thuốc bổ kia đối Dương Dật cũng chẳng có mấy tác dụng, dùng đến nội lực là phương pháp cuối cùng, y cũng hy vọng A Dật có thể chống thêm vài năm lắm chứ.

"Được rồi, không nói những cái này nữa, ngươi chạy đến đây Tiểu Bảo có biết không? Tiểu tử kia không tìm thấy người còn không phải sẽ phát điên sao?" – Trần Tĩnh vừa cười vừa nói.

"Mới vậy mà đã đuổi người rồi sao? Có lẽ chết cũng phải là chuyện thống khổ gì, hiện tại Dương Dật sống như thế này rất mệt mỏi, chết, nói thật cũng không phải chuyện không tốt. Ta đi trước, không làm phiền các ngươi nói chuyện yêu đương nữa, nếu không quay về không chừng tiểu tử kia lại làm loạn lên mất." – Long Ngạo nói xong cũng quay trở lại trang viên.

Trần Tĩnh trở lại trong phòng, mỗi lần Dương Dật ngủ y đều sẽ điểm huyệt ngủ của hắn, nếu không chẳng được bao lâu Dương Dật sẽ tỉnh, rồi sẽ lại dùng lực mà gõ đầu mình. Trần Tĩnh biết đó là do hắn đau đầu đến không thể chịu nổi mới làm như vậy, người ta phải đau đớn đến cỡ nào mới có ý định đem đầu đập lên tường để vơi bớt đi thống khổ kia chứ. Rất nhiều đêm, sau khi Dương Dật tỉnh lại, đều sẽ len lén đem đầu mình đập lên tường. Trần Tĩnh đều biết, nhưng y không nói ra, bởi vì A Dật không muốn y biết, thế thì y vẫn sẽ vờ như không biết. Bất quá, từ đó trở đi, mỗi lần Dương Dật ngủ, y sẽ lặng lẽ điểm huyệt ngủ của hắn. Trần Tĩnh biết đây chẳng phải biện pháp tốt gì, nhưng mà, y không nỡ nhìn hắn mỗi đêm đều phải thống khổ như vậy.

Cả đêm hôm đó Dương Dật một mực không tỉnh dậy, Trần Tĩnh cứ như vậy ngồi một đêm, trời tờ mờ sáng rút cuộc hắn cũng tỉnh.

"Trần Tĩnh, hiện tại đã là lúc nào rồi? Trời tối rồi ngươi cũng không gọi ta?" – Dương Dật sờ đến người ngồi ở mép giường liền hỏi.

Trần Tĩnh đưa tay đến trước mặt Dương Dật quơ quơ, cặp mắt kia hiện tại có chút mông lung, không tìm đâu ra ánh sáng linh động như nhày xưa, cũng sẽ không chuyển động theo hướng ngón tay của y, chỉ thẳng tắp nhìn về phía trước.

"Ừm. Để ta giúp ngươi mặc y phục. Hôm nay hết nến với dầu để thắp, cũng đến lúc phải đi mua rồi, để ta đi lấy chút thức ăn." – Trần Tĩnh ở trên trán Dương Dật hôn một cái nói, y nhớ Long Ngạo đã từng nói qua, nếu như đầu óc xảy ra vấn đề, chuyện gì cũng có thể phát sinh, hiện tại hai mắt của A Dật ngay cả ánh sáng cũng không thể nhìn thấy rồi.

"Không có nến sao? A Tĩnh, vậy ngươi làm một bó đuốc cũng được." – Dương Dật vừa cười vừa nói.

"Phòng của chúng ta là phòng trúc, lỡ đốt cháy thì phải làm sao bây giờ? Huống chi ta nhìn thấy là được rồi, cũng sẽ không đem cơm đút nhầm vào mũi ngươi đâu, đêm nay để ta đút ngươi ăn có được không?" – Trần Tĩnh vỗ vỗ bả vai Dương Dật nói, giữa ban ngày y như thế nào có thể thắp đuốc cơ chứ.

"Được, đã rất lâu rồi ngươi không đút ta ăn, đồ ăn A Tĩnh uy hương vị đều rất ngon." – Dương Dật vừa cười vừa nói, nghe tiếng bước chân của Trần Tĩnh đi xa, Dương Dật đưa ngón tay ra trước mặt mình quơ quơ, cho dù có tối cũng phải nhìn thấy bóng mờ mờ chứ. Dương Dật phi thường uể oải, mắt của hắn, xem chừng là mù mất rồi.

Lảm nhảm: Sắp hết rồi các mẹ ạ.

Chương 77

"A Tĩnh, có phải trời sáng rồi không? Mau đưa ta đến đình nhìn nhà của chúng ta, còn có hài tử." – thời điểm Trần Tĩnh uy Dương Dật ăn xong, hắn liền nói.

Trần Tĩnh không biết phải nói gì, cứ như vậy kinh ngạc nhìn Dương Dật, bất tri bất giác hai hàng lệ cứ thế chảy ra từ khóe mắt y.

"A Tĩnh, ngươi làm sao vậy?" – Dương Dật đưa tay mò tới mặt Trần Tĩnh, cảm giác ẩm ướt này... là Trần Tĩnh khóc. Tâm Dương Dật đột nhiên co rút đau đớn, người này dù đau đến chết cũng không kêu lấy một tiếng, vậy mà, bây giờ vì hắn, rơi lệ.

"Đừng khóc, A Tĩnh, đừng khóc! Nếu như ta đi rồi, người cũng có thể sống những ngày nhẹ nhàng. Thân thể ta không tốt, những năm này ngươi chăm sóc hài tử còn không dụng tâm bằng chăm sóc cho ta. Kỳ thực, trong lòng ta vô cùng cảm động. Ngươi biết không, ta thích ngươi, yêu ngươi, thế nhưng nếu so với sủng ái ngươi dành cho ta, tất cả đều không đáng gì cả." – Dương Dật nói xong nước mắt cũng rất nhanh rơi xuống. Hắn biết mình trước kia đã làm không ít chuyện khiến Trần Tĩnh dở khóc dở cười, cho dù hắn có làm sai chuyện gì, A Tĩnh cũng chưa từng giận hắn. Những năm này, Trần Tĩnh một mực sủng ái hắn, bao dung hắn, mười năm như một đều ngày ngày chiếu cố chăm sóc, người ta nói không sai, ở lâu mới biết được lòng người.

Trần Tĩnh không nói gì thêm, y cúi đầu hôn lên vệt nước mắt trên mặt Dương Dật, ôm lấy người ngồi ở đầu giường đi đến đình nghỉ mát trên nham bích.

"A Dật, ngươi nhất định sẽ sống, ta sẽ ở cạnh ngươi, sẽ không bao giờ để ngươi một mình." – Trần Tĩnh ôm Dương Dật ngồi ở trong đình, thần sắc phi thường nghiêm túc nói.

"Thân thể của ta ta tự mình hiểu rõ, ngươi cũng đừng mỗi ngày đều truyền nhiều nội lực cho ta như vậy, rất lãng phí. Ta đi rồi, ngươi lại tìm một người để gả, nhất định phải tìm một người tốt với ngươi, thương ngươi, còn có, nhất định phải thỏa mãn ngươi. Ngươi nhất định không thể đi cùng ta, A Tĩnh. Ngươi còn phải trông chừng hài tử lớn lên, Tiểu Kỳ mới chỉ có mười lăm tuổi, đứa nhỏ kia còn nhỏ như vậy, ngươi phải ở bên trông chừng nó, đừng để nó lấy nhầm ca nhi cường hãn, ta còn sợ nó bị khi nhục đấy." – ánh mắt Dương Dật vô thần, thẳng tắp nhìn ra xa xa, biểu lộ như thể hắn nhìn thấy đám hài tử đang làm cái gì.

Nước mắt Trần Tĩnh lần nữa rơi xuống, cả đời này y đều làm cường nhân, hôm nay chính thức mới hiểu cảm giác yếu đuối vì một người.

"A Dật, đời này trừ ngươi ra, ta làm sao còn có thể yêu thích người khác. Sủng cũng đã sủng ngươi nhiều năm như vậy. Kỳ thực có nhiều khi ta cảm thấy ta dưỡng ngươi như dưỡng hài tử, dù là bọn Tiểu Bảo cũng không thể chiếm của ta nhiều tâm tư như ngươi. Hiện tại ta đã không có khả năng buông ngươi ra rồi. Cho dù là ngươi rời đi, ta cũng không muốn để ngươi một mình đi đến địa phương lạnh như băng ấy. Không có ta che chở, ngươi bị người khác khi dễ thì phải làm sao bây giờ? Chỉ nghĩ đến việc sẽ có người khi dễ ngươi, không có ta che chở ngươi nhất định sẽ rất khổ sở, ta liền không bỏ xuống được." – Trần Tĩnh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Dương Dật, chậm rãi nói.

"A Tĩnh, ngươi đúng là biết cách làm cho ta cảm động." – Dương Dật nói xong nở nụ cười, hắn gượng người ngồi dậy, mò mẫm hôn Trần Tĩnh.

"A" – Tiểu Kỳ vừa xuất quan liền nhìn thấy cha hôn a mỗ nó, nó liền đem thanh âm nuốt trở về.

Trần Tĩnh ra dấu im lặng, y không muốn quấy rầy đến hưng trí của Dương Dật.

Dương Dật từng chút từng chút một hôn xuống, từ khi bị Trần Tĩnh đánh bột bạt tai, trong đầu hắn liên tục xuất hiện những âm thanh kỳ quái, thậm chí kể cả khi ngủ những âm thanh đó cũng không biến mất, khiến hắn căn bản không có tâm tư làm chuyện như vậy.

Dương Dật mò mẫm cắn lấy điểm đỏ trên ngực y, hắn biết rõ đây là địa phương mẫn cảm nhất của Trần Tĩnh, chỉ cần cắn nhiều một chút, Trần Tĩnh sẽ chống đỡ không được, mặc hắn bài bố. Không đúng, phía trên này như thế nào lại ẩm ướt như vậy, lại còn mặn mặn, giống như còn có mùi máu tươi? Hắn hôm nay còn chưa có cắn bị thương Trần Tĩnh a.

"A Dật!!!" – Trần Tĩnh ôm chặt lấy Dương Dật, đem đầu của hắn vùi vào trong ngực mình, tại sao có thể như vậy.

"Tiểu Kỳ, mau đi gọi các ca ca ngươi tới!!!" – Trần Tĩnh đối với nhi tử đã ngốc lăng một bên nói.

Máu mũi Dương Dật từng giọt từng giọt rơi xuống, hắn rút cuộc biết, chính mình sợ là đã chảy máu mũi rồi đi. Thật là không có tiền đồ, đã là lão phu lão thê nhiều năm như vậy, vậy mà suy nghĩ đến thân thể Trần Tĩnh hắn lại có thể chảy máu mũi.

"Tần Hiên ca ca, ngươi nhanh nhanh đến đình xem cha và a mỗ, ta đi gọi các ca ca." – Tiểu Kỳ vừa đi đến chân núi thì gặp Tần Hiên đang mang đồ lên.

Tần Hiên nhìn Tiểu Kỳ chạy như một cơn gió, không hiểu chuyện gì xảy ra, gấp gáp vội vàng như vậy, chẳng lẽ... linh quang chợt động, Tần Hiên rất nhanh nghĩ đến một khả năng, liền nhanh chóng chạy đến sơn cốc.

"A Tĩnh, ta làm sao thế này? A Tĩnh, ta nhìn thấy ngươi rồi, thực sự nhìn thấy ngươi rồi, ta nhìn thấy ngươi rồi này, A Tĩnh." – Dương Dật vui vẻ cười rộ lên, hắn đưa tay sờ lên mặt Trần Tĩnh. Khuôn mặt của y vẫn anh tuấn như vậy, tựa như ngày đầu bọn họ gặp nhau, ngoại trừ một chúng lắng đọng qua năm tháng thì chẳng có gì thay đổi, vẫn còn trẻ trung như thế. Hắn kỳ thực cũng không sợ chết, hắn đi rồi, Trần Tĩnh sẽ được tự do, người này rút cuộc sẽ không cần vì hắn mà lo toan nữa, tốt xấu gì, y sống sẽ tự tại hơn rất nhiều.

"A Tĩnh, đừng khổ sở, nếu như ta đi rồi, ngươi phải hảo hảo chăm sóc cho hài tử. Nhất định phải tìm cho mình một người thật tốt, một người có thể chăm sóc cho ngươi, ngàn vạn lần đừng tìm người giống ta, nếu như ngươi dám tìm một người giống như ta, dù là có xuống địa ngục ta nhất định cũng sẽ bò lên kéo ngươi theo cùng." – Dương Dật vừa cười vừa nói, hắn đưa tay lau mặt một cái, trên ống tay áo thấm toàn là vết máu đỏ tươi chói mắt. Hắn biết rất có thể mình đây là hồi quang phản chiếu. Khó trách, mấy ngày nay hắn một mực cảm thấy lạnh, rất lạnh, nguyên lai cỗ thân thể này đã sớm như đèn cạn dầu.

"A Tĩnh, ta nói cho ngươi nghe một chuyện, ta kỳ thực không phải là Dương Dật kia. Ta biết, người ngươi thích nhất định là ta. Lúc Tiểu Bảo ba tuổi, cái lần Dương Dật ngã bị thương đầu ấy, kỳ thực sau khi tỉnh lại là ta. Ta là một linh hồn đến từ một địa phương rất xa, Dương Dật nguyên bản vốn đã chết rồi. Về sau khi ta cùng ngươi ở cùng một chỗ, khi đó ta vẫn cảm thấy kỳ quái, kỳ quái ngươi vì sao đối với một người không thích mình tốt như vậy. Về sau, ta cảm thấy, kỳ thực là do ngươi quá có trách nhiệm, bởi vì a mỗ của Dương Dật cứu ngươi, chỉ vì lúc chết nhờ ngươi chiếu cố hắn, sau đó lại là vì Tiểu Bảo, ngươi mới không muốn vứt bỏ hắn và Tiểu Bảo. Kỳ thực, với khả năng của ngươi, dù ngươi muốn rời đi, bất kể ai cũng không thể ngăn cản được, huống chi lại là con ma ốm Dương Dật kia." – Dương Dật đem máu đều cọ hết lên ngực Trần Tĩnh, vừa cười vừa nói.

"Ngươi tên gì có thể nói cho ta biết được không? Kỳ thực sau khi ngươi tỉnh lại không bao lâu ta đã biết ngươi không phải là Dương Dật nguyên bản rồi. Dương Dật căn bản không biết làm rượu nho, chỉ là vì ngươi không muốn nói, cho nên ta cũng sẽ không hỏi. Ta vốn nghĩ, ngươi chính là thần linh trên núi nhập vào trên người Dương Dật." – Trần Tĩnh nâng mặt Dương Dật lên, nhẹ nhàng hôn đến khóe miệng đầy máu của hắn.

Dương Dật nhẹ liếm lấy bờ môi Trần Tĩnh – "Ta tên là Dương Dật, đến từ C quốc. Ta thực sự rất không may a, bị người ta đâm cho một dao, chính là chỗ này." – Dương Dật chỉ chỉ lồng ngực mình, kỳ thực, lúc ấy hắn ngay cả đau đớn cũng không có cảm giác liền đã trước mắt tối sầm, đi đến nơi này.

"Ngươi biết không, hôm đó ta đi quán bar uống rượu, bời vì có người cản trở ta xem biểu diễn, ta đẩy hắn một cái, sau đó bị người ta một đao đâm qua, lần nữa mở mắt đã nhìn thấy ngươi rồi." – Dương Dật buồn cười nói. Thế giới thật sự quá thần kỳ, nếu như không phải tự mình trải nghiệm, hắn căn bản cũng không tin có chuyện xuyên việt này.

Quán bar Trần Tĩnh cũng đã từng đi rồi, Thượng Kinh cũng có một cái, là do cái tên Long Ngạo kia mở, chẳng lẽ Long Ngạo và Dương Dật đến cùng một chỗ?

"Chúng ta nơi đó có ô tô, xe lửa, máy bay, thuyền ca nô, tốc độ đều rất nhanh. Nếu như dùng ô tô đi Thượng Kinh chỉ cần một ngày là đủ rồi, máy bay thì chỉ cần ngồi một canh giờ có thể đến, đáng tiếc ngươi không thể đến nơi đó nhìn xem." – đồng tử Dương Dật có chút co rụt, thật giống như hắn có thể thấy được tình cảnh kiếp trước, tuy rằng ở nơi đó hắn không có thân nhân, nhưng mà nơi đó vẫn khiến hắn vô cùng tưởng niệm.

"Thật thần kỳ." – Trần Tĩnh nói.

"Cha, a mỗ, con đem sủi cảo đến rồi." – Tần Hiên đem thực hạp đến gần nói. Hắn nhìn thấy vết máu loang lổ trên ngực a mỗ, mà hai mắt của cha hôm nay lại đặc biệt sáng, từ khi cha sinh bệnh đến nay, đôi mắt xinh đẹp kia đã mất đi một ít thần thái, lần này nhìn đến, Tần Hiên có dự cảm bất hảo, tựa như hồi quang phản chiếu.

Dương Dật ngẩng đầu nhìn hướng Tần Hiên, hắn lo lắng hai đứa ca nhi đã bị mình làm hư kia. Tiểu Kỳ ngược lại không có vấn đề, tiểu tử ấy rất biết điều, thân thể không tốt, Trần Tĩnh cũng không nỡ giáo huấn nó. Nhưng hai ca nhi thì không như vậy, chính là do hắn đem hải tử làm hư, nếu như hắn không còn nữa, hai ca nhi gây họa có thể sẽ bị A Tĩnh đánh chết.

"Tới, A Hiên." – Dương Dật kêu lên.

Tần Hiên đi đến bên người Dương Dật quỳ xuống.

"A Hiên, cha biết ngươi là hảo hài tử, cũng yêu thích Quân An Quân Hạo. Ngươi hiện tại thích bọn nó thì phải thương bọn nó, sau này phải một mực yêu bọn nó, nếu như bọn nó có làm sai chuyện gì, ngươi cũng phải nhân nhượng một ít. Hai hài tử kia bị cha dạy hư rồi, nếu như bọn nó làm sai điều gì, ngươi phải nhắc nhở bọn nó, không nên vứt bỏ, được không? Kỳ thực hai hài tử kia rất thích ngươi, cha có thể nhìn ra được." – Dương Dật nhìn Tần Hiên nói.

"Cha, ra sẽ chăm sóc tốt cho Quân An Quân Hạo, tựa như a mỗ chăm sóc cho ngài, ta cũng không nỡ để bọn họ mất hứng." – Tần Hiên cầm chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của Dương Dật.

"Ân, có những lời này của ngươi, cha yên tâm. Ngươi đi xuống đi, cha muốn ở đây ngốc với a mỗ ngươi một chút." – Dương Dật phẩy tay nói.

Dương Dật không nói gì nữa, hắn tựa ở trong ngực Trần Tĩnh im lặng, Trần Tĩnh cũng im lặng nhìn hắn.

"A Tĩnh, ta đi rồi ngươi đem ta chôn ở chỗ này đi. Như vậy ta có thể nhìn thấy nhà của chúng ta, còn ngươi nữa, nhớ rõ, nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải... hạnh phúc." – đây chính là câu nói cuối cùng của Dương Dật ở thế gian này.

Khí tức của Dương Dật càng ngày càng yếu, thần thái trong mắt cũng dần dần tắt đi.

Thời điểm người trong nhà chạy tới, bọn họ nhìn thấy a mỗ của như vậy lặng yên ôm lấy cha, mà cha của bọn họ cũng giống hệt như trước kia, lặng yên nằm trong ngực a mỗ.

Hai ngày sau, trong đình có thêm một bộ quan tài bằng thủy tinh, mà bên phải đình cũng được Trần Tĩnh đào ra một cái động rộng rãi.Quan tài bằng thủy tinh được đặt trên bệ đá trong sơn động, Dương Dật yên tĩnh nằm ở bên trong, sắc mặt vẫn hồng nhuận tựa như lúc còn sống.

"Long Ngạo, ngươi đi đi, ta đã quyết muốn cùng hắn, ngươi cũng không cần ngăn cản ta. Tiểu Bảo đành nhờ ngươi chiếu cố." – Trần Tĩnh đối với Long Ngạo muốn nói lại thôi nói.

Long Ngạo nhìn Trần Tĩnh, hắn vốn không phải là tới để khuyên Trần Tĩnh a, hắn là muốn nói một chuyện khác.

"Ta không phải tới khuyên ngươi. Là thế này, ngươi phải nhớ kỹ nhé Trần Tĩnh, ngày 24 tháng 8 năm 2040, ngày đó ngươi nhất định không được gọi ta về nhà, ta không muốn lại dẫm vỏ chuối ngã chết, cái chết này, chết tiệt, thực sự là quá oan ức rồi." – Long Ngạo nói.

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." – Trần Tĩnh có chút nghi hoặc nhìn về phía Long Ngạo.

Nhìn Trần Tĩnh nghi hoặc, Long Ngạo cũng không biết phải giải thích thế nào, cái chuyện này mà giải thích chắc còn lâu mới xong mất.

"Ngươi không cần phải hiểu, chỉ cần ngươi nhớ kỹ những lời này là được. Ngươi cùng Dương Dật có thể tái tục tiền duyên, nhất định phải nhớ kỹ, không được để ta về nhà đấy." – Long Ngạo sau khi nói xong liền cạy ra khỏi sơn động đặt quan tài thủy tinh.

Trần Tĩnh nghĩ mãi cũng không rõ liền không thèm nghĩ nữa. Y nhìn người an tường nằm trong quan tài kia, để Dương Dật một mình nằm ngủ ở nơi này y phi thường lo lắng, người này phải đặt ở dưới mí mắt mình y mới có thể yên tâm.

"A Dật, mấy ngày nay không có hảo hảo ở cùng ngươi, thực xin lỗi, bất quá, ngươi yên tâm, mọi chuyện đều đã làm xong cả rồi, về sau ta sẽ đều cùng ngươi, một mực đều cùng ngươi." – Trần Tĩnh nói xong bước vào quan tài thủy tinh vẫn còn rộng, thò tay đem nắp quan tài mở ra một nửa đậy lại, nhìn cửa động đã bị y dùng cự thạch lấp lại. Hài tử chắc sẽ không tiến vào, y đã để lại thư, bọn chúng sẽ không dám làm bậy.

Trần Tĩnh sửa sang lại quần áo Dương Dật, cuối cùng hôn một chút lên khóe miệng hắn, lúc này mới nằm xuống ôm lấy eo Dương Dật, nhắm mắt lại. Trầm miên này quả nhiên đủ độc, thời gian ngắn như vậy, ngay cả công lực của y cũng chống đỡ không nổi.

Trong sơn động đốt hai ngọn nến đỏ, lần đầu tiên Trần Tĩnh mặc vào quần áo trang sức của ca nhi, y nghiêng thân nằm vào bên người Dương Dật, để Dương Dật gối lên cánh tay mình, tay kia vòng qua eo hắn, hô hấp càng ngày càng yếu. Nến đỏ cũng từng chút từng chút một tắt đi, thời gian trong sơn động thoáng cái như dừng lại vĩnh viễn.

"Hỗn đản, ngươi thả ta ra!!!" – Tiểu Bảo đẩy tay Long Ngạo ra, hắn muốn đem a mỗ từ trong sơn động ra ngoài. Tuy rằng cha đi rồi, bọn họ đều rất khổ sở, nhưng mà a mỗ sao có thể cứ vậy mà vứt bỏ bọn họ kia chứ. Như thế nào có thể cứ như vậy đi theo cha.

"Ngươi không được nháo, mở ra cửa đá có thể đem toàn bộ sơn động này hủy, ngươi thực sự muốn hài cốt của cha và a mỗ ngươi không còn sao? Hơn nữa, trên thư a mỗ ngươi đã nói, y đã uống trầm miên, dù ngươi có thể đem y ra cũng không thể cứu sống, độc này trên đời không có thuốc giải a." – Long Ngạo đối Tiểu Bảo hai mắt đỏ bừng nói.

"Các ngươi sao lại không coi chừng a mỗ, sao lại để a mỗ cùng cha đi rồi, y cứ như vậy bỏ lại tất cả chúng ta mà đi." – Tiểu Bảo quỳ dưới đấy gào khóc.

"Ca ca, ca ca, ngươi đừng khóc!!!" – Tiểu Kỳ nước mắt lưng tròng nói. A mỗ rõ ràng nói muốn ở lại cùng cha, nó chỉ mới xuống núi lấy thức ăn trưa đưa lên cho a mỗ, kết quả, nó vừa trở lại đã không thấy người đâu, cha không còn, a mỗ cũng không ở.

Long Ngạo nhìn mấy người khóc thành một đoàn, hắn cũng muốn nói, kỳ thực hai người kia cũng là cha nuôi của hắn. Long Ngạo đột nhiên nhớ tới một sự kiện – "Móa, Trần Tĩnh, quả nhiên là ngươi làm. Bởi vì Tiểu Bảo yêu thích ta, ngươi liền mẹ nó để ta trượt vỏ chuối té chết đến nơi này, cái tên âm hiểm này a." – Long Ngạo phi thường sinh khí. Hắn tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho mấy người đang thương tâm gần chết này đâu.

Long Ngạo cứ mỗi lần nhớ tới câu nói kia liền sinh khí – "Ngươi nếu không chết, vậy Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ? Tiểu gia hỏa kia thích ngươi như vậy, cho nên, tuy rằng ngươi đã nhờ ta hôm nay đừng gọi ngươi về nhà, nhưng mà ta vẫn quyết định tiễn người đến chỗ Tiểu Bảo." – Đây chính là câu nói cuối cùng của Trần Tĩnh mà kiếp trước Long Ngạo nghe được.

TOÀNVĂN HOÀN

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kỳ thật Trần Tĩnh cũng rất xấu, y chỉ đối tốt với mỗi Dương Dật mà thôi.

Editor làm nhảm: Chào các mẹ. Iem đây. Thế là bộ hiền thê hoàn rồi nhé!

Thực ra hồi đầu iem làm bộ này cũng chỉ là vì hai chương cuối thôi các mẹ ạ. Feeling cảm động vì tình của Trần Tĩnh dành cho Dương Dật ấy.

Ờm... tính ra thì Dương Dật cũng ko đến nỗi để người ta ghét nhể =)) tại thân thể nhược quá thôi, này đâu có trách ảnh được.

Về cơ bản thì so với một số bộ cùng thể loại khác thì bộ này cũng ko tính là hay. Giọng văn của bà tác giả này cũng sida lắm. Về cơ bản là nếu thấy đoạn nào nó miêu tả bull shit quá thì đấy là do bà tác giả chứ ko phải do iem đâu =)) *đùn đẩy trách nhiệm-ing*. Mà bởi vì là edit mà, cho nên chém là điều ko thể tránh khỏi. Nếu ai có ý kiến gì thì tự sửa trong đầu, chứ iem là iem lười sửa lắm.

Ờm... theo như trong Raw thì bộ này ko có phiên ngoại.

Mà như các mẹ thấy đó. Hai người này về sau tái tục tiền duyên ở hiện đại, nhận Long Ngạo làm con nuôi, sau đấy thì hại chết ảnh để cho ảnh xuyên về cổ đại làm bạn đời với Tiểu Bảo. Đủ độc.

Cũng mong là có phiên ngoại về cuộc sống của hai người ở hiện đại. Mà tìm ko ra. Ai tìm đc có thể gửi cho iem, iem sẽ edit tiếp.

Cám ơn các mẹ đã theo và chờ đợi một đứa lười chảy thây như iem cho đến khi bộ truyện hoàn. Iem xin chân thành cám ơn đảng và nhà nước, hội chị iem phụ nữ, hội cựu chiến binh, hội điện nước, mạng internet, hội phụ huynh học sinh và các thể loại hội đã tài trợ cho cuộc sống của iem để iem có điều kiện hoàn thành bộ truyện này.

Hẹn gặp mọi người ở một cái hố khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro