[ ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hôm nay Sài Gòn bỗng trở lạnh, chắc là sắp bão. Ngồi nhìn cái quạt lặng im, hành lang cũng tối thui, em lại cặm cụi lôi máy tính ra gõ một chút. Hoseok à, em biết anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng này, nhưng em vẫn muốn viết, viết cho bản thân như một niềm an ủi nửa vời.

Em là một người kì quặc, kì lắm anh ạ. Đôi lúc em còn nghi ngờ chính mình có phải hay không là người bình thường. Nơi em sinh ra vốn có khí hậu lạnh, chẳng biết có phải vì thế hay không mà dù em sinh vào những ngày tết mà tính tình cứ lạnh lùng như không. Đến nỗi mà ngay cả mẹ em cũng không ít lần bực tức mà mắng em là đồ vô tâm anh ạ.

Mọi người xung quanh thường bảo em mạnh mẽ, bảo em là đứa con gái cứng rắn nhất mà họ từng gặp. Thế rồi không biết từ lúc nào, họ tự tách em ra với từ ''bất ổn'', mà em, chính em cũng chẳng hiểu tại sao mình tự tách ra với mọi người. Tuổi thơ em không mấy vui vẻ, Việt Nam mà, vẫn còn những nơi xem trọng con trai hơn con gái anh ạ. Em lớn lên trong những trận đòn roi mà chẳng biết nguyên do, lớn trong những lời than phiền ''không bằng con nhà người ta'' cho dù có cố thế nào, lớn lên trong những ước mơ nhỏ bé bị vùi dập. Em không thích tuổi thơ của mình lắm, nhưng có đôi khi em mong trở về thời gian đó, bởi vì khoảng thời gian đó em còn biết mơ ước, còn biết bản thân muốn gì, và quan trọng nhất, khoảng thời gian đó em vẫn có thể bộc lộ cảm xúc rất rất bình thường. Lúc ấy em hay ghen tị lắm anh ạ, em biết ba mẹ vẫn thương yêu em, nhưng trẻ con mà, ganh đua nhau trong từng điều nhỏ nhặt, em ghen tị với chính đứa em trai của mình. Em có tình thương của ba, nhưng dường như mọi cố gắng của em đều là không đủ với mẹ. Tiểu học hay cấp hai, em đều cắm đầu vào mọi việc mình làm, từ học tập cho đến thể thao. Thế nhưng việc em có giỏi đến đâu, huy chương nhiều thế nào, đều không bằng đứa em trai trong mắt mẹ, em tủi thân lắm anh ạ. Thời gian đó mẹ em chưa bao giờ tự hào về em cả, em bắt đầu mặc cảm từ đó, nhưng chẳng ai hay. Tất cả đều cho là em ổn.

Chính em cũng đã nghĩ như vậy.

Em từng nghĩ ít nhất mình còn có bạn bè, ít nhất em còn có ba, ít nhất mẹ cũng thương em theo một cách riêng của mẹ, và ít nhất em nghĩ bản thân chịu được. Ừ thì nếu từng thứ một đến thì chắc có lẽ không sao, ừ thì đó chỉ là điều em nghĩ mà thôi. Hóa ra tình bạn mà em trân trọng gần chín năm chẳng có nghĩa lí gì với người ta anh ạ. Hóa ra người ta coi em là hạng người lợi dụng bạn bè anh ạ. Lợi dụng một lần mà gần những chín năm, lợi dụng người ta đến nỗi mà suýt đánh nhau vì giúp người ta đấy anh à. Chẳng biết vì sao mà người ta còn nói lệch cả sự thực, là rằng em chơi với ai đều có mục đích cả. Em buồn, nhưng chẳng nói ra, vì thời điểm đó gia đình em lục đục. Mỗi ngày đến trường đều mệt mỏi, về nhà lại càng mệt mỏi hơn trong những trận cãi vả không hồi kết của ba mẹ. Đáng nói là, nó xảy ra trong kì thi chuyển cấp. Ba em trở nên khắt khe với em hơn, lại thêm thời gian đó mẹ em càng thúc ép em học hơn, thế rồi em ốm nặng, người sốt cao đến mờ mắt, thế mà mẹ em vẫn không chịu cho em nghỉ một buổi học thêm nào, còn bảo em cố tình gây chuyện. Lúc đó em tủi thân lắm anh ơi. Đó là lần đầu tiên em lớn tiếng với mẹ, trước giờ em vẫn luôn chiều ý mẹ nên hôm đó mẹ bất ngờ lắm. Nhưng thứ em nhận được là đòn roi và lời trách móc.

Thời điểm ấy em nhận ra mình chẳng mạnh mẽ hay cứng rắn như mình tưởng.

Em mệt, cảm giác lúc ấy chỉ muốn chết đi luôn cho rồi. Thế nhưng em chẳng nhớ vì cái gì mình có thể vượt qua khoảng thời gian ấy mà ngồi đây gõ những dòng này cho anh nữa.

Lên cấp ba, em đậu trường điểm như mong muốn của mẹ, nhưng em lại chẳng còn tí hứng thú nào để học tập. Thế là tuột dốc, điểm chỉ còn làng nhàng tiên tiến chứ chẳng đứng top lớp như xưa. Ba mẹ lại càng la mắng thậm tệ, nhưng em lại cứ trơ ra, em nghĩ có lẽ thời kì nổi loạn của mình tới muộn. Sau này nghĩ lại, có lẽ lúc đó chỉ là hành động của trẻ con mong  ai đó chú ý tới mình mà thôi, lúc đó có lẽ em cần một ai đó thật. Nhưng mà cũng chẳng ai tới. Hiển nhiên là vậy, khi bạn muốn ai đó giúp mình, ít nhất bạn cũng phải thể hiện là mình cần giúp đỡ. Nhưng cái tôi cao cùng tính cách cố chấp của em lại khiến bản thân trông thật ổn. Em luôn là người mà họ tìm tới nhờ giúp, nhưng đến khi cần giúp em lại chẳng biết làm sao, thế nên lại thôi. Có lẽ vì vậy mà mọi người nghĩ em chỉ xuất hiện khi cần họ, có lẽ bị gọi là ''kẻ lợi dụng'' cũng chẳng sai. Người kia cũng vào chung trường cấp ba với em, có lẽ vì vậy mà hình tượng của em nhanh chóng được xậy dựng là một đứa con gái đã dốt mà nhân cách chẳng bằng ai. Bạn cùng bàn em, may mắn là một cô gái tốt, đã hỏi em vì sao không nói gì, vì cô ấy tin em không phải người như vậy. Em đã bảo với cô ấy là em không cần những con người kia, em lười giải thích với những kẻ chỉ muốn tin theo ý của mình, đã ghét thì cho ghét đi, em không làm gì trái lương tâm, còn họ muốn tán dóc thì tán cho mỏi miệng rồi tự khắc sẽ im thôi. Cô ấy chỉ im lặng không nói, ba năm cấp ba, lớp 35 người, em chỉ chơi được với hai người. May mắn tìm được tri kỷ cùng bàn.

Lòng tin là thứ mà khó xây lên, nhưng lại rất dễ đập bỏ. Một tình bạn gần chín năm đã đủ, thế nhưng lại thêm một người nắm giữ kỷ niệm năm năm chung với nhau cũng đạp vỡ niềm tin đó. Em của những năm đó, coi trọng tình bạn hơn là tình cảm gia đình, vì con người em những năm tháng đó vẫn còn bộc lộ rõ nhất khi ở bên bạn bè. Thế nên sau hai lần niềm tin bị đạp bỏ đó, em đã hoài nghi chính con người mình. Kì thật bản thân em sớm đã nhận ra mình chỉ là thứ đồ trang trí, khi vui họ sẽ chợt nhớ tới mình mà thôi, đấy là tác dụng phụ có thể xảy ra khi bạn có nhóm bạn chơi thân ba người. Cho nên vào lúc họ ngửa bài, em không trách họ, có trách thì cũng trách mình ngu mà thôi, chính mình đã quyết định đi trên con đường đó thì không được phép hối hận, cho dù kết quả có ra sao. Là em đã lựa chọn cho họ cơ hội làm như vậy thì có thể trách ai đây?

Mười tám tuổi em vào Sài Gòn, xa nhà nhưng chẳng hề có tí cảm xúc nào. Nhìn đứa bạn cùng phòng khóc như mưa vì nhớ nhà mà em chẳng biết làm sao. Ở với nhau gần một năm, nó về thăm nhà hai lần, em vẫn chưa một lần quay về, thế mà lòng vẫn bình thản đến lạ. Nó bảo, nó nể một đứa mạnh mẽ như em, rằng em sao tài quá. Em hoang mang lắm anh ạ, có những ngày trong lòng em trống rỗng, xách xe đi từ Bình Thạnh đến Thủ Đức rồi lại vòng về. Đầu óc cứ lơ ngơ thẫn thờ chẳng biết nên làm gì. Có đôi khi em thức tới ba giờ sáng, rồi chẳng hiểu sao nước mắt cứ chảy dài chẳng hiểu nguyên nhân, ấy vậy mà những lúc ấy em lại thấy an tâm anh ạ, an tâm vì mình vẫn còn chút cảm xúc. Giờ đây ở riêng một mình, trong lòng càng thêm trống trải. Nhiều lúc em hoảng loạn, vì rõ ràng em biết cái gì đẹp, cũng không thích cái này cái kia, nhưng em chẳng nhớ rõ cảm xúc cái gì gọi là buồn, đau, cái cảm xúc rung động hay yêu thích một người khác em cũng chẳng nhớ rõ, mọi thứ trong em cứ như là khoảng lặng. Vừa mới cười đấy lại có thể im ngay, giống như nước đổ lá khoai vậy, trong lòng chẳng vương lại tí gì. Bạn em bảo bản thân em phải mở lòng ra, cho bản thân cơ hội, nhưng giờ em còn chẳng biết cách mở lòng là sao nữa. Có lẽ cả đời em độc thân là tốt nhất anh ạ, không gây phiền ai, không mang họa cho người nào là ổn.

Em biết đến Bangtan từ thời Danger cơ, vì một cô bạn của em thích các anh nhảy lắm, đều tăm tắp mà ngầu nữa, nhưng lúc đó em ngoài sách ra chẳng có hứng thú với gì cả, nên chỉ cười cho cậu ấy vui. Thế rồi đến Spring Day thì té lật nhào. Cái dại của em là xem Spring Day vào buổi khuya, tai nghe văng vẳng nhạc mà mắt em nhòe đến nỗi chẳng thể xem MV. Em xem bản gốc, không hiểu ca từ, nhưng không hiểu sao em thấy buồn dữ dội, dù cho lúc đấy đứa giới thiệu bảo với em đó là một MV đẹp và mang theo sắc tươi sáng. Tươi sáng đến nổi mà khóc như mưa...

Hoseok à, người lạ mà em thương!

Em nghĩ mình không được tính là một A.R.M.Y yêu quý của anh đâu. Vì dù cho em vẫn thương những người còn lại trong nhóm, nhưng em luôn tập trung về phía anh nhiều hơn hẳn, một fanonly, em nghĩ vậy, mà anh thì luôn muốn mọi người được yêu thương mà, đúng không?... Em là một đứa ''lạc hậu'' về K-Pop, trước giờ chưa từng biết gì, nhờ anh, nhờ BTS, thế giới của em rộng hơn một chút. Tìm hiểu thêm một chút, em khóc vì những gì các anh hứng chịu, những người tuyệt vời như các anh lại phải chịu đựng sự cay nghiệt không đáng có ấy. Tha thứ là điều tốt, nhưng có lẽ vì em ích kỷ nên em chẳng thể nào bỏ qua nổi. Idol không có lỗi, em không ghét Idol vì em biết các anh cũng thân thiết với nhau, thậm chí thần tượng họ. Nhưng em nghĩ bản thân chẳng ưa gì nổi những fandom kia cả. Đồng ý là fandom nào cũng có nhiều thành phần không tốt, nhưng những gì họ làm lại khiến em chẳng thấy phần ''người'' đâu, còn phần chữ gì thay thế chữ người để dành cho những thành phần đó thì em cũng đành bỏ ngỏ, bởi vì thêm vào chữ gì cũng thấy tội giống loài đó cả.

Hoseok à, anh thật sự rất rất đẹp, một con người rất rất tuyệt vời. Nụ cười của anh có lẽ là sao băng đấy, bởi vì sao băng là tượng trưng cho điều tốt đẹp nhất đối với em (dù cho theo khoa học mà nói nó cũng chỉ là thiên thạch, và dù cho bản thân em chưa từng bắt gặp một ngôi sao băng thực thụ ngoài đời). Mỗi khi nhìn anh cười, em đều thấy bản thân vô thức cười theo, cảm giác anh như phủ thêm bụi tiên vậy, đi đến đâu là có thể bling bling tỏa sáng năng lượng vui vẻ đến đó. Thế mà có người vẫn làm tổn thương anh, một con người tốt đẹp đến nhường ấy.

Anh là người rất rất nhạy cảm, em đoán thế, nhưng lại hay giấu tâm sự của mình, làm ra vẻ không sao hết nhưng sâu trong lòng lại cực kỳ để tâm đến những lời nói ác ý kia. Để rồi gồng mình nỗ lực, ép bản thân cố gắng hơn. Anh à, anh như thế này là tốt lắm rồi, thật đấy, em thương anh chỉ vì anh là Hoseok, thương anh và thương BTS vì chính con người của các anh mà thôi. Những người kia ghét anh, tổn thương anh là vì tâm lý của con người, muốn nhìn người khác không được sống tốt hơn mình mà thôi. Ghen tị và ham muốn hư vinh cho bản thân là thói đời xã hội. Các anh mạnh mẽ, các anh chiều fan, nhưng đôi khi em chỉ muốn các anh làm điều mình thích, đặc biệt là anh đấy, Hoseok à. Em muốn nhìn thấy anh vui, chứ không đơn thuần là cười, em muốn J-Hope là một phần trong anh, không muốn thấy anh gồng mình vì "Hope". Vì anh xứng đáng đạt được những điều tốt đẹp nhất. Anh này, BTS luôn ở đó, fan của các anh luôn ở đó, anh không một mình đâu mà, vẫn luôn có những người yêu thương anh từ tận đáy lòng, cho nên anh cứ bộc lộ ra đi, cho dù là nước mắt hay nụ cười, cho dù ra sao, bọn em vẫn yêu thích anh như vậy. Hoseok à, chingu của anh đã nói, bên trong mỗi người là một vũ trụ lấp lánh. Thế nhưng ấy, em mong các anh biết được là đối với tụi em các anh cũng là một vũ trụ, một vũ trụ lấp lánh tuyệt đẹp nhất, nên những vũ trụ tuyệt vời đó cũng đừng để bị những tiểu thiên thạch làm ảnh hưởng, anh nhé. Bảy vì tinh tú cấp một của em, ngôi sao rực rỡ mà dịu dàng của em, đừng quan tâm đến những vì sao cấp thấp nhé. Rất ít người bỏ qua được tính ích kỉ của mình mà chịu công nhận những nỗ lực, tài năng, nhân cách của các anh, những người như vậy không đáng để tâm, rồi cuộc đời sẽ dạy họ thôi mà anh. Nên nhất định phải quan tâm chính mình đấy.

Tim bốn ngăn,
Dành một khoảng yên bình mang tên anh,
Tặng anh một góc thương mến,
Một khoảng vui tươi mang tên BangTan,
Còn một khoảng cho những điều vụn vặt,
Rời xa ba góc sáng trong lòng.

________________________________________

Mình đã dự định là sẽ đăng vào sinh nhật anh, thế nhưng vì một số lý do mà không thể đăng đúng hạn, cũng vì thế mà mới cập nhật một vài thính chất lượng cao và một số chuyện chẳng vui chút nào :) mình cảm thấy chuyện đau lòng nhất đối với một idol chính là bị fan - mang - tiếng - là - fan - nhóm ghét bỏ. Thật sự thì cái người bảo Hoseok thôi làm những tiếng động kia trong ngày sinh nhật của anh ấy, mình rất muốn hỏi bạn một câu, mấy tuổi rồi? Có não không em :) đầu của bạn để làm cảnh à, mình hỏi thật đấy.

Làm ơn ngưng tổn thương con người tuyệt vời ấy, bạn không thích thì hãy ngậm miệng lại và lượn ra chỗ khác cho nước trong, ok? Chỉ thích một người trong nhóm thì nhận mẹ làm fanonly luôn đi, nhận làm A.R.M.Y rồi phun mấy câu đó không biết nhục à? Còn mà không biết phân biệt trái phải đúng sai thì nghỉ mẹ nó đi, từ đó đến nay google có tính phí *éo đâu mà không hiểu? Hay là không biết chữ, chỉ biết nghe chửi? :) đm, anh tôi hiền quá mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hoseok