Little Lover chap 13 & 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè đã đặt những bước chân đầu tiên lên cây phượng nằm ngay sát dãy phòng học mới xây của trường Kha. Hắn chẳng hề chú ý đến điều đó, mãi sáng nay thấy nhỏ Quyên vén tà áo dài trèo lên bàn, thò tay ra cửa sổ ngắt lấy một trong những cái bông đầu mùa, hắn mới chợt ngớ ra. Mấy hôm nay mải lo học các môn thi tốt nghiệp, hắn thấy khờ cả người. Lú lẫn mất rồi.

- Hi mày! - Nhỏ Quyên cười toe toét chào hắn và chìa cho hắn coi cái bông phượng như một đốm lửa rực rỡ trong tay nhỏ.

- Biết thi tốt nghiệp có môn Sử với môn Lý nên mày phởn lắm phải không? - Hắn xì một tiếng. Gì chứ môn Sử là kẻ thù không đội trời chung với hắn, bài nào bài nấy dài dằng dặc, đầy nghẹt chữ, chỉ nhìn thôi cũng đủ hoa mắt chứ nói chi học thuộc. Thế nhưng nhỏ Quyên lại cực kỳ mê môn này, và với mớ kiến thức lịch sử uyên bác của mình, nhỏ trở thành học trò cưng của thầy dạy Sử vốn nổi tiếng khó tính.

- Hehe, lúc nào mà tao chẳng yêu đời! - Mắt nhỏ Quyên lóe lên thật kinh dị - Chứ tao đâu có "Nhớ ai bổi hổi bồi hồi - Như đứng đống lửa như ngồi đống than" mày há?

- Mày... mày nói vậy là ý gì? - Mặt hắn nóng bừng lên, và nếu mà soi gương thì cầm chắc hắn sẽ thấy mặc mình đỏ không thua gì mấy bông hoa phượng đung đưa ngoài cửa sổ.

- Hí hí! - Quyên phe phẩy cây quạt giấy cầm tay, che miệng cười. Ôi trời hình như con nhỏ vừa mọc thêm cái đuôi với đôi cánh màu đen thì phải. - Chứ mấy tuần nay mày không gặp "người ta", không nhớ thật à?

- Người ta nào? - Hắn giả ngu. Quyên che quạt ngang miệng, cười nham nhở:

- Thằng Linh. Không phải từ cái hôm về nhà nội mày đến giờ, mày với nó không gặp nhau nữa sao? Không nhớ nó hả?

- Đừng có nói tầm bậy!!! - Hắn vung tay loạn xạ, mặt đỏ lên như tương cà. Quyên bò ra cười lăn lộn.

- Ờ tao nói tầm bậy tầm bạ mà trúng tùm lum tùm la à nha!

Hắn cứng họng hết cãi được. Dù sao chưa bao giờ hắn cãi với nhỏ Quyên mà thắng hết. Với lại, nhỏ nói cũng đúng thì bảo sao hắn cãi bây giờ. Hắn đúng là thấy nhớ cậu nhóc khó chịu đó. Từ hôm đó đến nay, hắn chưa gặp mặt nhóc Linh. Chuyện học hành đã cuốn lấy hắn. Nhưng mấy đêm thức khuya học bài, nhìn cái túi thơm để trên cái kệ sách ngay trước mặt, hắn chợt thấy trong lòng một chút nhói lên khó chịu. Là nhớ, có lẽ vậy. Ngoài anh hai, đây là lần đầu tiên hắn thấy nhớ một người nhiều thế. Một cái gì đó cứ ngọ nguậy trong tim hắn. Cái nét mặt lạnh tanh đó. Cái giọng nói ngang phè đó. Hắn chẳng biết từ lúc nào con người bướng bỉnh ấy đã bước vào tim hắn và làm tổ luôn trong đấy. Hắn chịu, không làm gì được. Dù sao thì chuyện tình cảm vốn vượt ngoài khả năng hiểu biết của hắn mà.

- Mày im lặng vầy tức là thừa nhận hả? - Quyên nháy mắt trêu. Hắn tặc lưỡi né tránh ánh nhìn của nhỏ bạn:

- Có gì đâu mà thừa nhận?

- Mày biết rõ hơn tao mà?

Mặt hắn lại được dịp đỏ lên. Hắn mở cặp vờ lục tìm cuốn đề cương toán, nhưng chủ yếu là để che giấu sự lúng túng của mình. Quyên khụt khịt mũi cố nén cười.

- Nam nhi đại trượng phu phải dám đối diện sự thật chứ! Khai thiệt đi, mày thích thằng em tao rồi đúng không?

- Liên... liên quan gì mày? - Khỉ thật, tự dưng hắn mắc chứng nói lắp. Quyên cười cười:

- Mày là thằng bạn thân nhất của tao, nó là đứa em trai duy nhất của tao, vậy mà không liên quan hả?

- ...

- Trả lời nhanh lên, thích hay là không? Nên nhớ mày chịu mọi trách nhiệm liên đới với câu trả lời của mày đó nha.

- Ưm... thì... - Hắn thiệt tinh mong muốn sàn nhà dưới chân sẽ thủng một lỗ để hắn chui xuống, à không lọt xuống mới đúng (đang ở trên lầu 2 ^^) - có... hơi hơi...

- Hơi hơi thôi á? - Quyên lại che quạt ngang miệng, đôi mắt gian tà kinh khủng thấu suốt tim hắn.

- À thì... thích một chút!

- Một chút? Cỡ hạt cát không?

- Tao... thì là...

- Sao?

- Tao... th... ưm... - Trông hắn bây giờ y hệt con gà nuốt phải cọng dây thun. Mặt đỏ gay, đầu hết lắc lại gật, còn tay thì vung loạn xạ vì không biết để đâu cho hợp. Mãi hắn mới sắp xếp được từ ngữ trong đầu - Tao thích... ừm... thích nhóc đó... ưm... là vậy đó... - Hắn lí nhí.

- What? Tao nghe không rõ!

- Tao... thích nhóc Linh... - Vẫn lí nhí.

- Không nghe.

- MỆT MÀY QUÁ! TAO THÍCH LINH, ĐƯỢC CHƯA?

Im lặng.

Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.

.............

......

...

- Waaaaaaaaaaaaa, tự thú trước bình minh nha!

- Trời ơi hotboy dự bị lớp mình đã tìm được người trong mộng.

- Linh nha, đáng ganh tị nha!!!

Hắn mếu máo trước mấy chục cái miệng đang chĩa vào mình. Nhờ ơn nhỏ Quyên mà hắn hét lên trước cả lớp cái câu nói "bất hủ" đó, và bây giờ có bốn cặp mắt long lanh của bốn đứa con gái và một cặp mắt kinh dị của thằng lớp phó kỷ luật được âu yếm ném về phía hắn.

Chẳng là, lớp hắn có đến năm đứa tên Linh.

Hắn gần như chết đứng giữa lớp.

Quyên thì ứa nước mắt.

Đó là hiệu ứng của việc nhỏ cố nín cười nãy giờ.

- Áhahahahhahaha!!! Hức... ực... hahahahah!!!!

Đã 5 phút trôi qua mà nhỏ Quyên vẫn đang ôm bụng cười rất khí thế, mặc cho những tiếng nấc cụt lại thi thoảng xen vào giữa tràng cười của nhỏ. 4 nhỏ con gái tên Linh cùng hàng chục đứa ham hố khác thì vây lấy hắn.

- Mày nói Linh nhưng mà là Linh nào vậy? - Thằng Tuấn cận nhìn hắn lom lom.

- Ê trừ tui ra đi nha! - Vân Linh, nhỏ con gái với mái tóc dài ngang lưng ngúng nguẩy - Tui theo chủ nghĩa độc thân.

- Ơ... hưm... - hắn lâm vào tình trạng dở khóc dở cười - thiệt ra là... tui đâu có nói Vân Linh.

- Ờ, vậy thì tốt! - Nhỏ Vân Linh phẩy tay rồi đi về chỗ ngồi.

- Vậy cũng đừng hy vọng gì ở tụi này nghe! - Thủy Linh và Hà Linh cùng lên tiếng - Tụi này chỉ có Lee Jun Ki trong tim thôi hà!

Và hai nhỏ kéo nhau đi mất tiêu. Chỉ còn lại Mỹ Linh bà bà, nhỏ này thì dù cho hắn cả núi vàng khuyến mãi thêm đống kim cương châu báu hắn cũng không dám đụng tới. Chỉ nhìn bản thành tích võ thuật cùng với thân hình cao to của nhỏ hắn đã dư biết tương lai mình đen tối cỡ nào rồi. Cho nên hắn thốt ra lời nói mà nghe miệng cứng đơ:

- Hơ... mình... mình cũng không có ý nói Mỹ Linh...

- WHAT?????

Dân di cư

Avatar của shinn

Gia nhập: 09/08/2007

Bài gởi: 17

Points: 8,420.39

Bank: 0.00

Total Points: 8,420.39

Donate

Thanks: 4

Thanked 109 Times in 15 Posts

shinn is an unknown quantity at this pointshinn is an unknown quantity at this pointshinn is an unknown quantity at this pointshinn is an unknown quantity at this pointshinn is an unknown quantity at this pointshinn is an unknown quantity at this pointshinn is an unknown quantity at this point

Mấy chục cái miệng cùng la lên thảng thốt. Nhỏ Quyên vẫn cười lăn lộn, trong khi cường độ nấc cụt càng lúc càng tăng. Hắn dở khóc dở cười.

- Không phải mấy bạn kia, chẳng lẽ là... - Một đứa lấp lửng.

- Kha, không phải là... ý tao là mày...

- Há há há há há!!!!.... - Tràng cười của nhỏ Quyên xen ngang làm mọi thứ càng thêm náo loạn. Mọi nỗ lực của thằng lớp phó kỷ luật nhằm lập lại trật tự đều vô tác dụng, nếu không muốn nói sự góp mặt của nó càng làm mọi chuyện rối tung lên. Cụ thể là, mọi mũi dùi đều đang chĩa vào nó:

- Linh, mày thấy sao? - Một đứa con gái hớn hở. Hắn thấy lạ vì con nhỏ lại hớn hở với một chuyện như thế này.

- Chẳng sao cả! - Linh cau có - Tụi mày trật tự giùm đi, sắp tới giờ vô học rồi đó.

- Nhưng có người bảo là thích mày, sao mày vẫn tỉnh bơ vậy? - Nhỏ con gái không chịu thua - Còn nói trước cả lớp nữa chứ.

- Nói gì thì kệ người ta, mày làm như trên thế giới này chỉ có mỗi 5 đứa lớp mình tên Linh thôi á!

- Nhưng nếu Linh mà nó thích không phải trong lớp mình thì nó tuyên bố trước lớp làm gì?

- Chuyện đó làm sao tao biết mà hỏi tao? - Bạn lớp phó kỷ luật đã bắt đầu nổi nóng. Nếu không phải lúc ấy tà áo dài giáo viên đã thấp thoáng ngoài hành lang thì chắc cả lớp đã phải gánh cơn thịnh nộ của thằng này chứ chẳng chơi.

Nhưng con nhỏ đã hỏi những câu đáo để đó, trước khi bỏ về chỗ ngồi, dường như chưa cam tâm nên còn quay lại phán một câu:

- Tao không biết thằng Kha thì sao, nhưng cái kiểu đỏ mặt của mày nãy giờ, tao hiểu lầm thì mày cũng đừng trách tao nhá!

Thế mới biết, ngoài nhỏ Quyên ra lớp hắn còn có một tiểu ác quỷ khác nữa.

Có vậy cuộc đời mới bớt tẻ nhạt đi. Chỉ khổ cho những đứa như hắn - và thằng lớp phó kỷ luật thôi.

~~~~~~~~~~~

Tan học, nhỏ Quyên hăm hở đi ra nhà xe. Vẻ mặt phấn khích lộ liễu của nhỏ khiến Kha cảm thấy bất an khủng khiếp. Bao nhiêu năm làm bạn với con nhỏ đáng sợ này cho hắn một kinh nghiệm quý giá: chuyện làm con nhỏ này vui tuyệt đối không phải là một việc bình thường, nếu không muốn nói là sẽ gây ra tai họa gì đó cho một hoặc một số người nào đó.

Linh cảm rằng con người sắp sửa gánh chịu tai ương sẽ không phải là ai khác ngoài mình, Kha gom tập vở vào cặp rồi chạy vội theo nhỏ bạn. Hắn bắt kịp nhỏ khi nhỏ đang dắt xe ra cổng.

- Gì vậy mày? - Quyên tròn mắt ngây thơ.

- Ừm... giờ mày về nhà à? - Hắn gãi đầu, cảm giác bất an càng lúc càng tăng.

- Ờ, không về nhà chứ tao đi đâu? Chiều tao còn đi học vẽ nữa. Với lại... - Quyên ngừng nói quan sát Kha một hồi rồi che miệng cười gian - ... tao nóng lòng muốn kể cho thằng em tao nghe về tấm lòng của mày, hô hô!!!

- Trời, mày điên à? - Kha hoảng hốt - Nói với nhóc đó làm gì?

- Mày thích nó, không nói với nó không lẽ tao đi nói với cục đá? - Quyên chớp mắt.

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết. Mày rãnh thì cứ việc đi theo canh chừng tao đi. Hehe.

Kha lắc đầu khổ sở. Ôi ông trời đã sinh ra hắn sao lại để cho hắn gặp con nhỏ này vậy không biết. Mà con nhỏ lại còn là chị của người hắn lỡ thích nữa chứ.

Rốt cuộc hắn theo nhỏ Quyên về nhà nhỏ. Chả biết để làm gì, hắn đâu có trông chừng nhỏ mọi lúc mọi nơi được. Nhưng hắn thật sự không muốn nhỏ nói cho nhóc Linh biết là hắn thích cậu nhóc. Bởi vì đó chỉ là tình cảm một chiều từ phía hắn, của riêng hắn mà thôi. Nhóc Linh chỉ mới học lớp 8, mới 14 tuổi, chẳng có lý do gì để cậu nhóc phải bận tâm về chuyện tình cảm hết. Và hắn cũng có một niềm tin vững chắc được dán bằng keo Con Voi là nếu biết chuyện này thì cậu dứt khoát sẽ không bao giờ nhìn mặt hắn nữa.

Nhỏ Quyên dựng xe bước vào nhà, hắn thấp thỏm theo sau. Nhóc Linh đang bưng tô cơm ngồi coi ti vi, quay ra nhìn bà chị rồi nhìn qua hắn. Cặp chân mày thanh khẽ nhíu lại thành một cái nhìn khó chịu.

- Anh đến đây làm gì?

Hắn chưa kịp mở miệng thì nhỏ Quyên đã bay tới để cốc đầu nhóc Linh. Nhưng thằng nhóc đã được huấn luyện nhuần nhuyễn nên đã nhanh chóng né qua một bên.

- Mày nói chuyện với bạn tao cái kiểu gì vậy hả?

Bị Quyên nạt mà Linh cứ tỉnh queo không nói gì. Nó đã nhất quyết sẽ không thèm dính dáng gì đến "ông già khó ưa" tên Kha nữa nếu Kha không tỉnh người ra mà tự sống cho bản thân mình. Cho nên lâu lắm không thấy Kha qua nhà chơi, nó cũng cứng đầu không hỏi bà chị lấy một tiếng mặc cho trong lòng khó chịu chết đi được. Hôm rồi nghe bà chị về tắc lưỡi bảo "ông đó" sáng nào mặt mũi trông cũng như cú mèo, nó thấy trong lòng xót xót nhưng mặt thì vẫn tỉnh như ruồi. Không hiểu sao bà chị nhìn mặt nó như vậy lại cười nhỉ?

Kha nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Linh, đoán chắc cậu nhóc vẫn còn bực hắn chuyện hôm lần trước ở nhà nội. Sau hôm đó hắn cũng suy nghĩ rất nhiều. Đúng là hắn không tốt thật ^^ , chỉ vì không muốn quên anh trai mà cứ tìm mọi cách tự dằn vặt chính mình, lúc nào cũng cho rằng vì mình mà anh trai chết. Nhưng vì hắn cứ mãi co cụm trong nỗi đau của riêng mình nên không nhận ra mình đã làm cho những người quan tâm lo lắng cho mình mệt mỏi và khó chịu đến thế nào. Cũng nhờ xô nước của nhóc Linh, tuy lạnh thiệt nhưng có hiệu quả ^"^.

- Ừm, Linh nè... - Hắn đến đứng trước mặt cậu nhóc, gãi gãi đầu trong khi mặt mày cứ thế mà đỏ lựng lên - Chuyện hôm bữa ở nhà nội tui á, tui... tui xin lỗi.

- Ai có dư lỗi đâu mà cho anh xin? - Linh quay mặt đi hướng khác. Hắn dở cười dở khóc.

- Tui biết tui sai thiệt mà >"< .

- Ừ, biết sai thì tự đi mà sửa sai, báo cáo với tui làm gì? - Linh lạnh lùng đứng dậy. Thực chất nó đang rất cố gắng kiềm nén một nụ cười an tâm. Nó tin rằng cái mặt thành thật ngô ngố của Kha diễn tả cho một sự biết lỗi thật sự. Nhưng mà nó lại không thích trưng nụ cười của mình cho Kha thấy. Thành ra nó cứ mím mím môi, chuẩn bị chuồn xuống bếp bới thêm cơm.

- Linh, mày chờ chút! - Nhỏ Quyên lao tới nắm cổ áo Linh kéo lại - Tao có chuyện hệ trọng muốn nói với mà...

- Quyên! - Kha phóng đến đưa tay bịt miệng Quyên, và liền đó chó nhà hàng xóm đua nhau sủa trước tiếng hét của hắn - Áaaaaaaaaaaaa! ĐAU! SAO MÀY CẮN TAO?

Hắn vẩy vẩy ngón tay còn in nguyên dấu răng của nhỏ bạn thân. Con nhỏ này sao răng bén quá, hic hic.

- Đừng có cản trở người thi hành công vụ chứ mày! - Quyên lườm hắn cười nham nhở. Thiệt là thảm cho hắn.

- Tao không muốn mày nói mà Quyên!!!

- Sao lại không nói? - Quyên nghiêm mặt - Không lẽ những lời đó của mày chỉ là đùa cợt sao?

- Tất nhiên là tao nói thật! - Hắn vọt miệng, mặt đỏ bừng - Nhưng tao không hề có ý nói với... với...

Hắn nhìn nhóc Linh. Trông cậu nhóc có vẻ như hết sức bực mình.

- Chị hai! - Linh vùng ra khỏi tay Quyên đang túm chặt cổ áo nó - Đau em! Nói gì nói lẹ đi cho em đi bới cơm nữa.

- Là vầy! - Không đếm xỉa gì tới gương mặt tội nghiệp của Kha, Quyên khoái chí bắt đầu câu chuyện - Sáng nay ở trong lớp, thằng Kha đã làm một việc gây sốc.

- Quyên ơi là Quyên ~~ !!! - Kha chỉ biết than trời trong khi nhóc Linh nhìn hắn dò xét theo kiểu "Anh lại gây ra chuyện gì nữa rồi???".

- Mày biết không, nó đã tuyên bố tình yêu ngay trước mặt 38 thần dân lớp tao! - Quyên hùng hồn. Nhóc Linh xém tí đánh rơi cái tô trên tay.

- What???

- À... nó đã rất dõng dạc mà nói là "Tao thích..."

- Quyên, stop được rồi đó! - Hắn chịu hết nổi, chạy tới kéo Quyên ra khỏi Linh. Nhưng cậu nhóc không dễ dàng bỏ qua, nhìn hắn đầy nghi ngờ:

- Anh thích ai?

- Ưm... đâu... đâu có! - Hắn đỏ chín cả mặt lên. Nhưng vẫn đủ tỉnh táo đẩ bịt miệng nhỏ Quyên trước khi con nhỏ có nhã ý nói hộ hắn. May cho hắn là chưa bị nhỏ cắn lần nữa.

- Thích chị hai tui hả?

- Mày điên à? - Nhỏ Quyên la lớn - Nghĩ sao vậy? Người nó thích là...

- Thôi Quyên! - Hắn kiên quyết không cho Quyên nói. Trong khi nhóc Linh thì lại kiên quyết truy tới cùng:

- Ai? - Nó không biết tại sao, nhưng nó thật sự thắc mắc ai là người Kha thích. Thích đến mức tỏ tình trước cả lớp cơ mà. Đáng ghét, sao tự nhiên tim nó thấy đau quá. Nó có bị bệnh tim hồi nào đâu cà?

- Chung lớp anh hả? - Nó không nén được tiếng thở dài.

- Không... không phải! - Mặt Kha vẫn đỏ như gấc. Đứng trước Linh, hắn chẳng bao giờ giữ được cái mặt tỉnh bơ vốn có - Ý tui là... không có...

- Không còn chuyện gì nữa thì tui đi ăn cơm tiếp đây!

Linh quay người đi vào bếp. Quyên gạt tay Kha ra khỏi miệng mình, gọi giật lại:

- Khoan Linh! Nghe nè, người thằng Kha thích...

- Tao đã nói là mày đừng nói mà!

- Nó hiểu lầm rồi thấy chưa?

- Nhưng...

- Hồi đó tỏ tình giùm tao mày can đảm lắm mà, sao giờ kỳ vậy?

- Hồi đó khác!

- Vậy là mày không thật lòng?

- Điên! Tao thích Linh đương nhiên là thật lòng!

- Gì chứ? - Đang bận cãi cọ hắn không để ý giọng nói này không phát ra từ miệng Quyên, và hắn cứ thế mà trả lời:

- Tao nói tao thật lòng thích nhóc Linh em mày, nhưng mà muốn tao nói cho nó biết thì nằm mơ đi!

- Ủa vậy là tao đang nằm mơ à? - Quyên nhe răng cười. Hắn lạnh người trước nụ cười đó.

- Ý mày là sao? - Một giọt mồ hôi to tướng lăn dài qua thái dương hắn. Quyên nghiêng đầu:

- Nãy giờ mày đã khẳng định cái sự thật đó đến hai lần, và tao nghĩ thằng Linh đứng ngay cạnh mày thì làm sao mà nó không nghe há!

Hắn nghe như tim mình đã văng ra ngoài khi hắn chầm chậm quay đầu lại đối mặt với ánh mắt nâu còn nguyên sự ngỡ ngàng của Linh.

- Anh nói thật đấy chứ? - Giọng Linh điềm tĩnh làm hắn càng run hơn.

- Thật... thật cái gì? - Trong một thoáng mà hắn thấy khả năng ngôn ngữ của mình giảm sút trầm trọng.

- Thích tui. - Linh tỉnh bơ nói, bất chấp một thoáng đỏ vừa lướt qua mặt nó, và chỉ có nhỏ Quyên tinh mắt mới nhận ra.

- Ơ...

- Tui hỏi lại là có thật vậy không?

- Thì...

- THẬT HAY KHÔNG? - Bực mình, Linh quát lớn. Hắn nhắm tịt mắt lại, nói luôn:

- Thật. Đúng là tui thích cậu. Nhưng mà tui...

BỐP!!!!

- Hứ! - Sau khi cho hắn một đấm nổ đom đóm, Linh đặt cái tô xuống bàn rồi phóng lên lầu, không nhìn lại dù chỉ với nửa con mắt. Nhỏ Quyên sau khi đờ người ra sau hành động bộc phát của thằng em, vội vàng đỡ hắn dậy. Hắn bị chảy máu mũi.

- Mày có sao không?

Quệt vết máu, hắn nhăn mặt vì đau:

- Mày nghĩ tao có sao không?

- Mũi mày chảy máu kìa! - Quyên lo lắng - Chắc là đau lắm hả?

- Mày đưa mặt cho nhóc Linh đấm thử thì biết đau hay không liền hà... Chết tiệt, lấy giùm tao miếng khăn giấy...

Ngồi xuống ghế và ngửa mặt nhìn cái trần nhà để ngăn máu mũi chảy ra, hắn làu bàu với Quyên lúc này đang cầm miếng khăn giấy chậm vết máu cho hắn.

- Tao đã bảo mày đừng nói, thấy chưa, giờ tao lãnh đủ.

- Ai mà biết thằng Linh lại phản ứng như vậy.

- Kiểu này dám nhóc đó không bao giờ nhìn tới cái mặt tao nữa luôn, thiệt tình! - Hắn muốn thở dài nhưng không dám, sợ làm máu chảy nữa.

- Ê mà, hehe - Quyên cười gian tà - Mày thích em tao từ hồi nào? Từ lần đầu gặp hả? Tiếng sét ái tình đúng không?

- Làm gì có! - Hắn đỏ mặt. Quyên cười khì.

- Thế từ bao giờ?

- Ai... ai biết đâu!

- Haha! Nghe hay nhỉ?!!

- Nhưng mà... nhóc đó... ý tao là, tình cảm của tao chỉ là một phía, nên không muốn làm nhóc đó bận tâm . Mười bốn tuổi, còn con nít lắm, tự dưng mày đi nói ra...

- Tao có nói gì đâu hè! - Quyên cười cười - Chính miệng mày tố cáo mày đấy thôi, giờ đổ thừa là sao?

- Nhưng mà...

- Mày đừng có coi thường em tao. Nó không trẻ con đến mức không biết gì đâu nhá! - Quyên đứng lên - Trưa rồi, mày ở đây ăn cơm với tao luôn. Đồ ăn thằng Linh nấu đó, yên tâm là không thua nhà hàng đâu, keke. Tao lên nói chuyện với nó xem sao.

Nghe đến đó hắn hoảng hốt đứng bật dậy, không quên cầm miếng khăn giấy chặn ngang mũi. Dạo này hắn ngủ ít nên cứ chảy máu cam hoài, đã vậy hồi nãy còn bị ăn đấm nữa chứ.

- Mày... mày định nói gì với nó??? - Nghe giọng hắn là biết ngay hắn đang hoảng tới cỡ nào. Tất nhiên, theo ý hắn thì nhỏ Quyên đang có một dự định điên khùng hết chỗ bàn cãi.

- Yên tâm đi, không có gì đâu! - Quyên nháy mắt - Mày ngồi đây trông nhà, lát tao xuống mình đi ăn cơm.

Nhỏ nói xong rồi chạy lên lầu. Hắn nhìn theo cái đuôi tóc lúc lắc theo mỗi bước chân nhỏ bạn, lắc đầu rồi buông mình trở lại xuống ghế.

Sao nhóc Linh lại đánh hắn nhỉ? Giận? Ghét? Haiz..., mà cũng tại hắn ngốc nghếch xớn xác tự nhiên lại đi khai ra tình cảm của mình trước mặt cậu nhóc. Hết đường cứu vãn rồi.

Mà, buồn ghê! Vậy là nhóc Linh không thích hắn đâu ha! Hic, lần đầu tiên hắn thấy thích một người, giờ coi như là bị từ chối rồi còn gì! Hắn... hắn thất tình, oa hu hu!!!

**********

- Đồ ngốc! Ngốc không chịu nổi mà!!!

Linh cầm cái gối ném mạnh vào tường. Mặt nó đỏ dừ lên. Bên tai nó vẫn còn rõ mồn một tiếng Kha bảo là thích nó. Trời ơi là trời! Anh ta nói thế nghĩa là sao chứ? Sao tự nhiên đi thích nó? Lại còn điên khùng tuyên bố trước lớp bà chị nó nữa. Thiệt không hiểu nổi trong đầu anh ta chứa cái gì. Nó ôm đầu ngồi xuống giường, hơi nóng từ mặt bắt đầu lan ra khắp người.

Thích nó.

Kha thích nó.

- Á á á điên mất!!! - Nó bực dọc hét lên. Cánh cửa phòng bật mở và cái đầu nhỏ Quyên ló vào, nhăn nhở cười:

- Làm sao thế em trai? Sao mặt em giống trái cà chua quá vậy?

- Chị kệ em! - Linh nổi sùng - Chị lên đây làm gì?

- À, thì là chị gái có chuyện muốn nói với em trai mà!

Nhỏ Quyên đến ngồi lên giường cạnh nhóc Linh. Thằng nhóc nhích qua một bên và giương mắt nhìn nhỏ có vẻ cảnh giác.

- Sao mày đánh Kha? - Quyên bắt đầu câu chuyện. Linh im lặng.

- ...

- Nó bị chảy máu mũi đó.

- Em có mạnh tay lắm đâu! - Trong giọng Linh nghe có chút lo lắng. Quyên cố giấu nụ cười.

- Dạo này sức khỏe nó cũng yếu, tại nó cứ thức đêm mà. Hồi đó giờ thức đêm nhiều là nò hay bị chảy máu mũi lắm, mấy bữa nay vô lớp tao thấy nó chảy máu cam hoài, nhìn mà xót.

- Chị nói với em làm gì? Sao không đi nói ông đó giữ gìn sức khỏe ấy.

- Ờ, nhưng có ai nhận được lời tỏ tình lại đi đấm người ta như mày không hả?

- Ai... ai biểu? - Mặt Linh lại đỏ lựng lên. Quyên phải công nhận gương mặt của thằng nhóc lúc này trông dễ thương kinh hoàng. Mà cái kiểu đỏ mặt này, sao đáng nghi quá ta!??

- Linh, mày thích thằng Kha không? - Quyên hỏi thẳng. Đúng như nhỏ nghĩ, nhóc Linh giật bắn người đứng bật dậy.

- Không, em đương nhiên là không thích.

Nó cố giữ cho mình bộ mặt "tỉnh" nhất. Nhỏ Quyên cũng quá hiểu thằng em để biết khi nó đã trưng ra bộ mặt đó thì có hỏi thêm gì cũng vô ích. Nhỏ thở dài:

- Ờ, mày không thích thì thôi. Nhưng mà tao nói cái này, mày suy nghĩ thử giùm tao hén!!

- Cái gì? - Linh nghi ngờ. Quyên cười hiền:

- Phản ứng của mày lúc nãy có thể làm Kha tổn thương đó. Theo tao biết trước giờ nó chưa từng thích ai hết, từ khi anh nó chết thì trái tim nó gần như bị đóng chặt luôn...

- ...

- Cho nên nói ra thì có vẻ tao là một bà chị không tốt, nhưng khi tao nhận ra nó thích mày, tao rất mừng.

- Chị hay quá há! - Linh khịt mũi.

- Mày thích nó hay không là chuyện của mày, nhưng tụi tao sắp thi tốt nghiệp rồi, tao nghĩ... mày nên giải thích chuyện hồi nãy với nó cho đàng hoàng, được không?

- Hừ, bộ kiếp trước em mắc nợ gì ông già đó hay sao vậy!!! - Linh bất mãn ra mặt. Quyên phá ra cười:

- Haha, ai biết được hai đứa mày có duyên nợ gì với nhau!

Linh nhăn nhó nhưng không phản đối gì lời bà chị vừa nói. Quyên đứng dậy kéo tay nó:

- Đi xuống ăn với tụi tao luôn. Mày cũng chưa ăn xong mà, đúng không?

Khi Linh và Quyên xuống nhà thì Kha đã nằm dài ra ghế mà ngủ ngon lành từ đời nào. Nhìn gương mặt đầy mệt mỏi của tên bạn, Quyên chỉ biết tặc lưỡi:

- Cái thằng, học cho cố vô!

Nhỏ quay qua nhìn Linh. Thằng nhóc nhún vai:

- Thôi cứ để ổng ngủ. Hôm nay em học có hai tiết hà, lát chị bảo ổng chờ em về rồi tính gì thì tính.

Mặt Linh thoáng ửng lên. Nó nhanh chóng chuồn vào bếp trước khi bà chị ác ma kịp hỏi thêm câu nào.

+----+----+----+-----+

Chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, nó bất chợt thở dài. Nó không hề biết rằng "gương mặt tâm trạng" của nó lúc này làm đám con trai lớp bên - cái đám hay trêu chọc muốn nó làm " bạn gái" - suýt nữa là rụng tim ra ngoài khi vô tình nhìn thấy lúc đám ấy đi ngang qua lớp nó.(A/N: Mô Phật!)

Nó thở dài là vì nó không biết mình phải nói gì với ông già đó sau cái vụ ổng bảo là thích nó. Thiệt tình khi cơn tức giận đã qua đi thì nó bắt đầu thấy bối rối. Nhất là khi nó cũng không biết chính bản thân mình thế nào.

Nó thích hay là không thích ông đó nhỉ? - Chắc chắn là không rồi.

Nó có vui khi ông đó bảo thích nó không? - Vui gì, giận điên lên thì có!

Vậy sao bây giờ nó lúng túng dữ vậy? Sao tim nó đập mạnh dữ vậy? - Ai biết đâu! Chậc, chắc tại trời nóng quá! >"<

Suy diễn cho đã xong nó lại tự vò đầu bức tóc mình. Thiệt là rắc rối bực bội quá đi!

Buổi chiều nó về đến nhà thì bà chị đã đi học vẽ, còn Kha thì đang ngồi làm bài tập trong phòng khách. Thấy nó ôm cặp bước vào, Kha ngẩng lên nhìn, đỏ mặt rồi lại cúi xuống trang vở. Nó hít một hơi sâu, thảy cặp lên ghế rồi đến ngồi đối diện Kha.

- Nè, nói chuyện chút đi. - Nó cố giữ giọng nói ngang ngang thường lệ. Kha ngước nhìn nó và lập tức đỏ mặt. Một bên sống mũi Kha bị bầm, chắc hẳn là do cú đấm của nó lúc trưa.

- Ừm - Kha ừ khẽ nhưng mặt thì cứ cúi gằm xuống. Nó rất muốn phì cười. "Ông già" dễ thương thật.

- Nhìn tui nè! - Nó đẩy nhẹ vai Kha. "Ông già" ngập ngừng ngẩng gương mặt trông như một trái gấc lên - Xin lỗi, hồi nãy tui đánh anh.

- Thì cũng... tại tui... - Mặt Kha ửng lên và trông như hắn sẽ chảy máu mũi lần nữa.

- Rồi, giờ tới chuyện đó! - Linh vẫn cố để mặt mình " lạnh" nhất có thể. Nhưng đầu nó thì cứ loạn hết cả lên. Những gì mà nó dành cả buổi học suy nghĩ để nói bây giờ bốc hơi hết trơn và đầu nó trở nên trống vắng lạ lùng. Nó nhìn Kha. Trông Kha căng thẳng đến tội nghiệp. Kha ấp úng:

- Chuyện... chuyện đó, tui...

Thấy Kha mở miệng trước, Linh hơi ngạc nhiên nhưng nó cứ im lặng nhìn Kha để chờ Kha nói tiếp. Mà nó càng nhìn thì mặt Kha lại càng đỏ.

- Thì là... ưm... tui thích cậu...

- Ừ... - Tự nhiên nó buộc miệng bật ra tiếng ừ. Rồi nó im luôn vì không biết nói gì tiếp theo. Thời gian giữa hai người như một quả bóng bơm căng. Khó chịu. Cuối cùng, chịu hết nổi, nó đập bàn đứng phắt dậy, mặt đỏ như gấc.

- Dẹp! Không bàn nữa! Tui không biết đâu á! Đi ngủ đây.

Nói xong, để Kha ngồi đó với cái mặt nghệt ra nhìn thấy thương, Linh đùng đùng bỏ đi lên lầu. Vào phòng, nó leo lên giường vùi gương mặt nóng bừng vô gối, tự rủa mình: "Trời ơi, mình đúng là thằng ngốc!"

- Linh... Linh nè! - Đang tự mình mắng mình xối xả, giọng Kha ngập ngừng ngoài cửa làm nó hết cả hồn, ngồi bật dậy. Nó do dự một lúc trước khi đứng lên và đi đến gần cánh cửa.

- Chuyện gì nữa? - Nó cáu kỉnh.

- Thì... hình như cậu giận hả?

- ...

- Nếu thấy khó chịu về chuyện đó - Giọng Kha nghe buồn buồn - cậu cứ coi như tui chưa nói gì cũng được.

- Anh bị ngốc hả? Thật là tức chết được mà! - Linh mở mạnh cánh cửa và tuôn luôn một tràng tức giận - Tự anh bảo thích tui nhưng mà nằm mơ anh mới nói cho tui biết, giờ tui biết rồi thì lại bảo tui coi như không có gì hết. Anh coi tui là cái gì vậy chứ? Là tờ giấy muốn ghi lên thì ghi rồi muốn xóa đi thì xóa à? Có quan tâm đến cảm giác của tui không vậy? Nói thích tui mà đối xử với tui kiểu đó là sao hả?

- Thì chứ cậu bảo tui phải làm gì bây giờ??? - Kha lên tiếng cắt ngang lời Linh. Giờ nó mới để ý là Kha đang nằm dài trên sàn sau khi lãnh nguyên cánh cửa vào mặt. Chẹp, tức quá nó lỡ tay đẩy mạnh cửa mà quên béng là Kha đứng bên ngoài. Càng hối hận khi thấy mũi Kha chảy máu. Kha bực dọc định quẹt vết máu thì nó vội đưa tay chặn tay Kha lại.

- Làm vậy cho máu nó chảy nữa à? - Linh cau có - Vô giường tui nằm đi, tui lấy khăn giấy cho mà lau.

Mười lăm phút sau, căn phòng chìm trong một sự im lặng đáng sợ. Kha thì nằm trên giường vì Linh nhất quyết không cho hắn ngồi dậy, trong khi thằng nhóc thì ngồi kế bên đọc truyện. Nói thế thôi chứ làm gì có chữ nào lọt được vô đầu nó. Rốt cuộc nó cũng phải thở dài gấp cuốn truyện lại. Kệ, giải quyết một lần cho xong, tới đâu thì tới.

- Ê nè, tui nói cái này, anh không được buồn à nha!

- Còn 2 ngày nữa, còn 1 ngày 59 phút 59 giây, còn...

- Quyên, mày làm cái trò gì vậy? - Kha chịu hết nổi phải lên tiếng khi thấy nhỏ bạn cứ đứng nhìn như thôi miên vào cái đồng hồ treo tường và lầm rầm những gì không rõ nghe như đọc thần chú - Mày ếm bùa cho thời gian dừng lại hả?

- Làm được vậy tao cũng làm rồi! - Quyên quay lại nhăn nhó - Trời ơi tao còn mấy chục bài hóa chưa làm!

- Thôi đi mày, mấy bài dạng cơ bản đó mày chỉ cần một tiếng đồng hồ là xử đẹp rồi. Tao còn hai bài Sử chưa thuộc mà tao có than thở gì đâu. Có thời gian đứng đó nhìn đồng hồ sao không lại đây giải quyết cho xong đống bài hóa của mày đi? - Hắn cáu bẳn vùi đầu vào cuốn đề cương toán. Có một bài toán mà nửa tiếng rồi hắn chưa giải ra. Không phải vì không biết làm mà là vì hắn không tập trung được.

- Mày! - Quyên gọi khẽ. Hắn ngẩng lên, thấy nhỏ bạn đang nhìn mình chăm chăm.

- Gì đây mày? Định ếm bùa tao luôn à? - Hắn cười. Quyên nhíu mày chống tay lên cằm:

- Mày đang buồn hả?

- Đâu có! - Hắn vẫn cười, mắt lơ đãng nhìn đi hướng khác cốt để tránh đôi mắt cú vọ của nhỏ Quyên - Mắc gì mà buồn? Sắp thi nên lo lắng vậy thôi.

- Hứ, qua mắt tao sao được? - Quyên cười trêu chọc - Hỏi thiệt, bữa nhóc Linh nói gì với mày? Nói đi, tao về xử nó cho.

- Mày điên à? - Kha đỏ mặt bực bội - Nó không có nói gì hết á! Tại tao ngốc thôi!

Nghe giọng Kha có vẻ rất bức xúc làm nhỏ Quyên giật mình. Nhỏ e dè:

- Sao vậy?

- Không sao. Xin lỗi đã to tiếng với mày! - Kha dịu giọng lại. Hắn quăng cây bút xuống bàn, đứng dậy - Tao đi rửa mặt cho mát.

Không để ý gì đến ánh mắt khó hiểu của Quyên, hắn bỏ vào nhà tắm. Nhìn mình trong gương, bất chợt hắn buông rơi tiếng thở dài. Thức đêm nhiều nên cái mặt hắn phờ phạc trông y như cú mèo, nhìn thảm hết biết. Mệt quá, hắn chỉ muốn ngủ thôi.

Hắn vốc nước lên mặt cho tỉnh táo rồi dựa người vào tường. Mệt mỏi quá. Không hẳn mệt vì kỳ thi và chuyện bài vở, hắn... chỉ là gia đình, rồi nhóc Linh nữa, cứ như mọi rắc rối đang nhè đầu hắn mà trút xuống ấy.

Hôm qua hắn nấu ăn bị con dao xắt thịt sượt qua tay chảy máu, mẹ hắn lúc đấy đang đứng ở cửa, hắn chắc là mẹ có nhìn thấy. Hắn nín thở khi thấy mẹ định nói gì đó. Hắn chờ một lời hỏi thăm, chỉ cần mấy chữ "Có sao không?" cũng được. Nhưng mà...

- À, hôm nay ba mẹ có việc ra ngoài, không ăn cơm ở nhà, không cần làm đồ ăn nhiều chi!

Đó là những gì hắn nhận được. Chỉ vậy thôi. Không hơn không kém. Rốt cuộc bữa ăn tối hắn bưng tô cơm ngồi với cái ti vi. Dạo này học thi căng thẳng, hắn lại nảy ra thêm cái thói quen là bật ti vi bất cứ khi nào hắn ở nhà, kể cả lúc ngủ. Bởi vì thường khi hắn ở nhà là ở nhà một mình, hắn không chịu nổi nếu căn nhà hoàn toàn im lặng. Nên hắn bật ti vi, không coi, chỉ để nghe tiếng nói chuyện thôi. Kể ra thì kỳ quái, nhưng nếu không làm thế chắc hắn phát điên lên mất. Ba mẹ cũng hay la hắn cái tật ngủ mà để đèn và mở ti vi, nhưng mà hắn không bỏ được, mở miệng giải thích thì không biết nói thế nào, đành im lặng thôi.

Và Linh. Hắn tự hỏi mình thích nhóc Linh thật rồi sao? Thích một người là lúc nào hình ảnh người đó cũng lấp đầy tâm trí mình như hắn lúc này sao? Và sẽ buồn như vầy sao?

" Sao anh lại thích tui?!?"

" ... Làm sao tui biết được?"

" Anh... "

" ... Cậu cứ nói đi. "

" Anh có thể nào không thích tui nữa được không?"

" ... "

" Tại vì như vầy tui thấy khó chịu lắm!"

" Uh, tui xin lỗi!"

" Anh đã nói là anh không buồn đó nha"

" Uh. Được rồi. Thôi tui về đây. "

Hôm trước nhóc Linh đã nói với hắn như thế. Vậy ra tình cảm của hắn làm cho cậu nhóc khó chịu. Biết làm sao bây giờ? Hình như từ khi được sinh ra đến giờ hắn chưa từng mang lại niềm vui cho ai. Vì hắn mà anh hai chết. Hắn xuất hiện là ba mẹ họ hàng thêm bực bội. Có mỗi nhỏ Quyên là bạn thân mà lúc nào cũng để nhỏ phải lo lắng cho mình. Thích nhóc Linh thì lại khiến cậu nhóc khó chịu. Hóa ra, sự tồn tại của hắn không hề có ý nghĩa? Nếu đã không có ý nghĩa thì sao hắn vẫn có thể tiếp tục đến giờ này???

Mắt hắn lướt qua con dao rọc giấy để trong cái giỏ đựng dầu gội, sữa tắm treo gần tấm gương. Sao nó lại ở trong này được nhỉ? Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi trước khi cầm con dao lên...

- KHA! MÀY LÀM GÌ VẬY???

***********

Nhỏ Quyên uể oải dựng xe rồi bước vào nhà. Mặt nhỏ vẫn còn xanh mét sau trận hoảng hồn ở nhà Kha lúc nãy. Tháo giày quăng đại mỗi nơi một chiếc, nhỏ ngồi bệt xuống thềm mặc dù kế bên có cái ghế đá. Nhỏ kiệt sức rồi, hoàn toàn kiệt sức. Không thể tin nổi, nhỏ tưởng chuyện đó sẽ lập lại một lần nữa. Tưởng rằng nhỏ sẽ mất Kha một lần nữa. Nhỏ giơ bàn tay trái lên ngang tầm mắt. Bàn tay vẫn còn đỏ lừ, đau rát sau cái tát nhỏ tặng cho thằng bạn lúc nãy.

" Mày làm gì ghê vậy? Tao chỉ cầm nó thôi mà chứ đâu có định... "

Ai mà biết? Ai mà biết mày sẽ làm gì hả Kha? Tại sao tao luôn có cảm giác bất an là chỉ cần hở ra thì mày sẽ tan biến ngay tức khắc? Tại sao mày cứ giữ mệt mỏi một mình mày mà không chịu dựa vào tao?

Nhỏ gục đầu vào hai cánh tay. Mệt quá rồi. Nhỏ phải làm sao đây?

- Ủa chị hai, sao chị ngồi đây? Chị bị sao vậy?

Linh lay lay vai bà chị. Vừa đi học về bước vào sân đã thấy bà chị ngồi lù lù một đống, bảo sao nó không phát hoảng lên được. Theo kinh nghiệm của nó khi chị nó ngồi gục đầu thế này tức là bả đang buồn ngủ hoặc đói bụng, hoặc là cả hai. Nên không thấy bả trả lời nó cũng không thèm hỏi nữa, chép miệng:

- Chị đói hay mệt gì thì cũng vô nhà cái đã, rồi em nấu đồ ăn cho!

Quyên ngước nhìn Linh. Nó hoảng thật sự khi thấy mắt bà chị hơi đỏ.

- Chị khóc hả??? - Nó thốt ra lời nói bằng cái giọng không-thể-tin-được. Chị Quyên của nó không làm người khác khóc thì thôi chứ ai chọc bả khóc nổi. Ngoại trừ một người. Nó chợt nhớ lại cái lần chị nó khóc trước mặt nó. Vì Kha. Và thế là thêm một chút lo lắng được nêm nếm vào giọng nói của nó - Anh ta lại làm sao rồi à?

- Mày ngồi xuống đây tao hỏi cái! - Quyên nói bằng giọng thì thầm nghe như gió thoảng qua tai, nhưng sự đe dọa toát ra từ ánh mắt bà chị làm nhóc Linh không thể không sợ. Nó ngồi xuống mà không dám hó hé một lời, cảm thấy khí lạnh đang bao trùm khắp nơi.

- Tao hỏi, mày không được nói dối hay giấu diếm gì đấy nhé! - Vẫn cái giọng nhẹ nhàng ấy, làm Linh gật đầu mà tim thót lên một cái.

- Ừm, chị hỏi đi.

- Là chuyện thằng Kha.- Quyên chầm chậm xoay người ngồi đối diện với thằng em. Một thoáng bối rối lướt qua mắt Linh khi nó nghe nhắc tới Kha - Mày đã nói gì với nó?

Biết thừa bà chị muốn hỏi gì nhưng Linh vẫn cố tình giả ngu. Nó ngó lơ hướng khác:

- Nói gì là nói gì?

- Cái hôm nó nói thích mày ấy, rốt cục mày đã nói gì với nó? - Giọng Quyên vẫn nhẹ như gió, nhưng sát khí trong đó thì càng lúc càng rõ ràng làm Linh bất giác nhích người ra xa theo "bản năng sinh tồn".

- Em... em chỉ... - Nó không biết nói thế nào. Khai thật ra thì cũng chết, mà nói dối thì lại càng dễ chết hơn.

- NÓI NGAY!!! - Quyên đột ngột quát lên khiến Linh giật nảy mình. Đúng là đùa với ai chứ đùa với bà chằn lửa này thì kết cục chỉ có bi thảm thôi. Nó nhăn mặt rồi đành lí nhí thú thật:

- Thì... em chỉ nói anh ta là đừng thích em nữa... vì việc đó làm em thấy khó chịu...

- WHAT???

- Xin lỗi - Thấy Quyên giận, Linh vọt miệng xin lỗi mặc dù nó thấy mình chẳng có lỗi gì ráo - Lúc đó em chỉ nghĩ ra có nhiêu đó hà.

- Mày... - Nhìn mặt Quyên giận hết biết - Tao thiệt là tức chết với mày được mà. Đã bảo là giải thích với nó đàng hoàng, vậy mà mày lại...

- Em nói chuyện đàng hoàng chứ có quá đáng gì với ổng đâu! - Linh ấm ức. Nó không hiểu sao tự nhiên bà chị lại nổi giận với mình - Ổng là con trai mà, học lớp 12 rồi chứ ít ỏi gì, không lẽ chỉ vì mấy lời đó mà xảy ra chuyện sao? Bản lĩnh của ổng để đâu?

- Mày nói vậy mà nghe được! - Quyên cũng tỏ ra ấm ức không kém. Cái thằng em cứng đầu chậm hiểu này thật là khiến nhỏ muốn tăng xông máu luôn - CHẲNG PHẢI MÀY ĐÃ BIẾT CHUYỆN GIA ĐÌNH NÓ RỒI SAO, CHẲNG PHẢI TAO ĐÃ KỂ CHO MÀY NGHE VỀ NÓ RỒI SAO? KHÔNG LẼ MÀY KHÔNG HIỂU NÓ NHẠY CẢM THẾ NÀO, TÂM TƯ NÓ DỄ VỠ THẾ NÀO À?

- ...

- MÀY BẢO NÓ ĐỪNG THÍCH MÀY, BẢO RẰNG NÓ LÀM MÀY KHÓ CHỊU, MÀY NÓI THỬ XEM, NÓ SẼ SUY DIỄN CÁI CÂU NÓI ĐÓ TỚI ĐÂU CHỨ?

- KỆ ANH TA! - Linh tức giận đến mức quên cả sát khí bà chị đang bao trùm - EM KHÔNG MƯỢN ANH TA THÍCH EM! KHI THÍCH MỘT NGƯỜI THÌ CŨNG PHẢI CHUẨN BỊ TÂM LÝ TRƯỚC LÀ NGƯỜI ĐÓ KHÔNG THÍCH MÌNH CHỨ! MIỄN CƯỠNG NGƯỜI KHÁC THÌ CÓ GÌ HAY HO. EM NÓI THẬT LÒNG MÌNH THÌ LA EM, CHỊ MUỐN EM NÓI DỐI VỚI ANH TA MỚI CHỊU HẢ???

Hai chị em nhìn nhau một hồi. Mặt hai đứa đều đỏ ửng lên. Sau cùng, Quyên xuống nước:

- Xin lỗi mày. Tại tao vô lý la mày.

Linh cau có không đáp lời bà chị. Nó đã quá quen với những lần Quyên nổi khùng bất tử rồi. Mọi lần nó cứ im lặng, từ từ bà chị nó cũng hạ hỏa. Nhưng lần này thì nó không kiềm được. Nó thấy giận, chính xác là nó giận Kha.

Thấy Linh không nói gì, Quyên thở dài:

- Tại hồi nãy có chút chuyện ở nhà thằng Kha, tao lo cho nó nên...

- Chuyện gì? Mà bộ nguyên nhân là em à? - Linh vẫn còn bực. Quyên chép miệng, cố lựa lời để tránh không làm thằng nhóc khùng thêm:

- Không hẳn là tại mày. Bởi vậy tao mới xin lỗi đã la mày vô lý. Tại dạo này học thi căng thẳng, mà ba mẹ nó thì..., mày cũng biết đó. Thêm chuyện mày nói vậy nữa nên tao thấy nó có hơi mệt mỏi.

- ...

- Hồi chiều nó làm tao sợ chết khiếp! - Quyên lại thở dài sườn sượt. Linh đã dịu lại một chút. Nó thở mạnh rồi hỏi:

- Anh ta làm sao?

- Nó đứng trong nhà tắm cầm con dao rọc giấy làm tao tưởng... - Giọng Quyên xa xăm - Thấy một lần đủ cho tao nhớ suốt đời. Tao cho nó một tát. Ai dè nó thấy ai bỏ con dao trong nhà tắm nên định đem ra thôi.

- Ai lại bỏ dao rọc giấy trong nhà tắm?

- Tao cũng hỏi vậy. Con dao đó của mẹ nó, chắc mẹ nó đem vô cắt bịch dầu gội hay sao đó rồi để quên.

- Rồi chị tát anh ta xong bỏ về đây hả? - Linh nhướng mắt. Khi cơn giận dữ đã qua thì mặt nó quay lại cái vẻ tỉnh thấy ghét như thường lệ - Không giải thích gì hết hả?

- Ai tâm trí đâu... - Quyên phân bua. Linh lắc đầu theo kiểu bà-này-hết-thuốc-chữa:

- Chị với em chưa biết ai làm anh ta buồn nhiều hơn đó. Tự dưng đánh người ta rồi bỏ đi, chị không quan tâm anh ta nghĩ gì à?

- Lúc đó tao sợ gần chết! Dạo gần đây đã thấy nó buồn, sắp thi mà nhìn nó như người có thể chết bất cứ lúc nào, hỏi ra thì ba mẹ nó cứ vắng nhà suốt, nó ở nhà thức đêm, ăn uống tùy tiện, thêm cái tật hay suy nghĩ lung tung, bảo sao tao không lo được.

- Tại anh ta không biết tự chăm sóc bản thân đấy chứ!

- Thì nó không biết trân trọng bản thân nên tao mới mừng khi nó thích mày, hy vọng mày làm nó sống tích cực hơn một chút, biết đâu vì mày mà nó sẽ tự yêu quý nó hơn. Mày lại đi dội cho nó nguyên thùng nước đá!

- Em đâu thể chịu trách nhiệm cuộc đời người khác! - Linh bực dọc - Anh ta làm em phát tức! Người gì mà...

- Ờ, tao làm bạn với nó lâu rồi, nhiều lúc cũng tức phát điên nói chi mày. Thôi mặc kệ, tao bó tay rồi. Tao vô kiếm cái gì ăn đây. Nó có ra sao tao cũng chẳng quản nổi nữa.

Quyên nhổm người đứng dậy, xếp lại đôi giày rồi xách ba lô lên:

- Mày khỏi nấu cơm tối. Hồi sáng mẹ nói mẹ về nấu phá lấu.

- Ừm... - Linh ngập ngừng - Chị hai, giờ anh ta ở nhà một mình hả?

- Thì chắc thế. Có bao giờ ba mẹ nó về nhà sớm đâu.

Quyên nói rồi xách ba lô đi vô nhà. Tới đầu cầu thang, quay lại nhìn thấy Linh đang xỏ giày, nhỏ thoáng ngạc nhiên:

- Mày đi đâu vậy?

Mặt nhóc Linh vẫn chẳng lộ ra chút cảm xúc nào. Nhưng trong ánh mắt nó nhìn Quyên, nhỏ đọc thấy chút bối rối:

- Em qua nhà anh ta.

Rồi không đợi Quyên hỏi thêm, thằng nhóc đã dắt chiếc xe đạp ra khỏi nhà.

" Trời ơi thiệt đúng là đồ ngốc!"

Chỉ có mỗi câu này thôi mà Linh cứ lầm bầm mãi trên đường đạp xe sang nhà Kha. Càng ngày nó càng chắc chắn một điều là kiếp trước nó trót mượn nợ của Kha rồi xấu bụng quỵt luôn nên kiếp này nó phải trả cho đủ. Mà sao nó thấy trả hoài cũng không hết, khổ thiệt!

Cổng nhà Kha mở nên nó cứ thế dắt xe vào sân. Con mèo tam thể đang nằm ườn trên bậc thềm nghe tiếng động nghiêng đầu qua, rồi lười biếng duỗi mình trước khi ngước đôi mắt hổ phách to tròn nhìn nó. Trên cái bàn trong phòng khách, Kha đang nằm gục đầu ngủ trên cuốn vở để mở. Nó nhăn mặt. Cổng không đóng, cửa nhà mở toang, sao ăn trộm chưa vào khiêng ông này đi bán ta?!?

Nó dựng xe, tháo giày rồi nhè nhẹ bước vào nhà. Kha chẳng có phản ứng gì khả dĩ chứng tỏ rằng anh ta biết ngôi nhà mình đang bị đột nhập. Nó ngồi xuống đối diện Kha, thật khẽ để không làm Kha thức giấc. Nó nhìn Kha một hồi lâu. Kha gầy đi trông thấy. Trên gò má phải, vết đỏ in hằn như một bằng chứng cho sức mạnh cú tát của bà chị nó. Nó thấy trong lòng hơi xót. Cái bà này thiệt tình, làm gì mà đánh mạnh thế chứ.

Nó ngập ngừng đưa tay lên, bàn tay nó dừng lại giữa không trung mấy giây trước khi chạm nhẹ vào gò má Kha. Mềm quá. Tim nó đập dồn lên vô cớ. Còn ấm nữa chứ. Nó chưa từng nghĩ chạm vào ai đó sẽ có cảm giác ấm áp thế này. Phút chốc mà mặt nó nóng bừng lên.

Kha cựa mình. Nó vội rụt tay lại. Trời ạ để Kha thấy cảnh tay nó nằm trên mặt ổng thì nó biết giấu cái mặt đi đâu, có mà độn thổ!

- Cậu... - Kha ngỡ ngàng mở to mắt nhìn nó. Cái vẻ ngạc nhiên cực độ trên gương mặt Kha buồn cười không thể tả. - ... Sao cậu lại đến đây?

- Tui đi đâu cũng phải báo cáo với anh à? - Linh lạnh lùng. Kha lúng túng:

- Tui không có ý đó. Mà cậu đến lâu chưa?

- Mới thôi! - Vẫn cái kiểu nói chuyện cộc lốc đó. Kha thôi không hỏi thêm nữa. Tự nhiên không khí trở nên ngột ngạt, đè nặng lên cả hai người. Kha đưa tay xoa xoa gò má vẫn còn đau rát. Bà chằn Quyên này thiệt tình! Đau chết đi được!

- Còn đau hả? - Linh buột miệng. Kha nhăn nhó:

- Cậu thử là biết ngay.

- Tại bả lo cho anh đó! - Linh quay mặt đi hướng khác - Nếu không phải bả mà là tui thì anh ăn đấm rồi! Hành động thiếu suy nghĩ.

- Chị em cậu đúng là chị em, bạo lực như nhau! Tui đã làm gì đâu chứ! - Kha cười hiền - Cậu qua đây có chuyện gì không? Nghe nói cậu thi học kỳ rồi mà, đâu cần nhờ tui chỉ bài nữa.

- Thì... tại... - Linh ngắc ngứ không biết trả lời thế nào. Đành rằng nó đến đây vì lo lắng, nhưng nó không thể nói ra cái lý do ngốc nghếch đó được. Kha sẽ cười nó cho mà coi. Thế nên sau khi lục tung cả kho từ ngữ trong đầu, nó chắp nối được một lý do tạm chấp nhận được - ... tại bà Quyên bảo là lo lắng... nên...

- Vậy hả? - Kha thấy trong lòng có chút hụt hẫng. Hay nói đúng hơn là thất vọng. Không phải Linh lo cho hắn mà đến đây. Thế mà hắn cứ tưởng... Ngốc thiệt, chẳng phải người ta đã bảo là không thích mình rồi sao? Còn hy vọng cái gì nữa chứ?

Trời nhá nhem tối và bắt đầu có tiếng vo ve của lũ muỗi đói. Kha đứng lên bật đèn. Linh nhìn cái dáng cao gầy, cô độc lẳng lặng đi từ nhà trên xuống nhà dưới rồi lên lầu, hệt như một cái bóng. Căn nhà phút chốc sáng trưng ánh điện. À phải, Kha sợ bóng tối mà. Nó tự hỏi lúc nào Kha cũng chỉ có một mình như vầy sao?

Nó vơ lấy cuốn tập Kha đang để trên bàn, lật ra trang cuối rồi lấy bút ghi vội mấy dòng. Nó biết chẳng đời nào mình mở miệng nói ra mấy câu này được. Nhưng nó vẫn muốn Kha biết. Rằng nó không ghét Kha.

Nó đẩy nhanh cuốn tập về chỗ cũ khi thấy Kha quay lại. Giờ nó mới để ý hôm nay Kha không đeo miếng băng xanh ở cổ tay trái. Những đường cắt ngang dọc đập vào mắt nó. Tim nó bỗng đau như có ai lấy dao cứa. Kha không để ý gì ánh mắt nó nhìn mình, hắn dọn dẹp sách vở, hỏi nó:

- Cậu không ở nhà ai nấu cơm tối?

- Hôm nay mẹ tui bảo sẽ về nấu ăn - Linh nhún vai - Còn anh? Ăn cơm chưa?

- Tui không đói.

Kha đáp gọn, ôm chồng vở định đi lên lầu thì Linh đã kéo tay hắn lại. Nhìn gương mặt cậu nhóc rõ ràng là rất-không-hài-lòng.

- Không đói cũng phải ăn. Hôm trước tui đã nói với anh cái gì hả? Làm ơn trân trọng bản thân mình chút đi!

- Cậu quan tâm làm gì? - Hắn bướng bỉnh. Linh thờ ơ:

- Ai quan tâm đâu. Nhưng đã đến đây mà không làm được gì, mắc công bà Quyên lại la tui.

- Tui không có ép cậu, cũng không cần cậu lo!!! - Kha bực tức gạt tay Linh ra rồi đi một mạch lên lầu. Khó chịu quá đi. Đau thiệt đó, cái cảm giác trong lòng hắn lúc này. Tại sao luôn là như vậy? Tại sao cậu nhóc luôn đối xử với hắn theo cái kiểu như thế? Tỏ ra quan tâm, nhưng thực chất lại không phải. Làm cho hắn hy vọng đã đời rồi cuối cùng thất vọng nặng nề hơn. Hắn... sao hắn lại đi thích một người như vậy chứ???

RẦM!!!

Cánh cửa phòng Kha đóng sập trước mặt Linh. Không hiểu tại sao mình lại bị giận, Linh tức tối quát lên với âm lượng mà chắc nhà hàng xóm cũng nghe thấy:

- ANH LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ???

- Cậu đi về đi! - Giọng Kha nghe như nước đá - Không cần lo cho tui!

- Tự nhiên sao anh lại...

- Không có cái gì là tự nhiên hết á! - Vẫn lạnh như băng làm Linh tức chết. Khi không lại phải đứng gào thét trước cửa phòng một "ông cụ non", nó thấy sao mình giống mấy thằng trong phim Hàn Quốc mà bà Quyên hay coi, chọc giận bạn gái đã rồi đi năn nỉ. Nhưng lúc này với nó điều quan trọng là Kha chịu ló cái mặt ra (cho nó xạc một trận) .

- ĐI RA ĐÂY CHO TUI! - Nó lại tức giận quát lên - MẮC CÁI GÌ TỰ DƯNG GIẬN LÊN RỒI CHUI VÀO ĐÓ???

- Cậu không cần biết! - Kha cáu - Đi về đi!

- Anh... - Linh tức nghẹn họng. Đúng lúc nó định quát lên lần nữa thì chuông điện thoại reo. Nó gõ cửa phòng Kha - Ra nghe điện thoại kìa.

- Không! - Một tiếng "không" bướng bỉnh cộc lốc khiến nó tức muốn chết. Không lẽ bây giờ nó phải đá bay cái cửa phòng này hả trời!!! Chuông điện thoại vẫn đổ liên hồi. Nó đành chạy xuống bắt máy. Ông Kha chết bầm, rồi sẽ biết tay nó!

- A lô!

- Ahaaa! - Một tiếng reo hí hửng với âm vực cao chói tai báo hiệu người gọi điện không ai khác hơn bà chị hai yêu dấu của nó - Đang làm gì đó em trai???

- Chả làm gì hết? Chị gọi chi??? - Nó bực.

- Thằng Kha đâu? Nó ổn chứ? - Quyên nói bằng giọng lo lắng giả tạo. Nhỏ thừa biết Linh ở đó thì Kha làm sao có chuyện gì được.

- Ở trong phòng đó. Lớn đầu mà như con nít, nói không biết nghe!

- Nói cái gì, nghe cái gì? - Nhỏ ngạc nhiên. Thằng em nhỏ bắt đầu ăn nói khó hiểu từ bao giờ ấy nhỉ?

- Chuyện riêng của tụi em, chị hỏi làm gì? - Linh vọt miệng, và ngay lập tức nó hối hận khi nghe tràng cười kinh dị của bà chị dội vào tai.

- Há ha ha ha!!! Chuyện riêng của tụi em cơ đấy!

- Không phải ý đó!

- Mọi nỗ lực đính chính đều vô ích! - Quyên cười chọc quê Linh - Lát phải kể cho tao nghe đầy đủ đấy! À mẹ sắp nấu xong rồi, mẹ bảo mày về kìa!

- Mẹ biết em ở đây à?

- Không. Tao nói mày đến nhà bạn. Về nhanh lên nghe chưa?

Không đợi thằng em trả lời, Quyên cúp máy cái rụp rồi ôm bụng cười sặc sụa. Ôi thằng em mình tuyệt vời quá đi! Haha kỳ này có phim cực hay để coi rồi. Càng nghĩ nhỏ càng cười nhiều hơn, đến mức ba mẹ nhỏ nhìn nhau lo lắng "Con gái mình bị ma nhập hả??"

Bỏ ống nghe xuống, Linh lại trở lên lầu. Cửa phòng Kha vẫn đóng kín bưng. Tức chết được mà! Nó giơ chân lên định cho cánh cửa một đạp, nhưng nghĩ lại sợ Kha bị ba mẹ la, nó lại thôi.

- Ê! - Nó lên tiếng. Giọng Kha bay ra, lạnh tanh:

- Chưa về à?

- Anh ra đây đi, ăn cái gì đi rồi tui về! - Nó đành xuống nước. Hừ, để nó phải năn nỉ, ông đó ra đây thử xem rồi biết. Nhưng đầu Kha thì vốn cứng như đá. Cho nên dù là năn nỉ cũng không có tác dụng.

- Cậu khỏi nhọc công. Về đi!

Thiệt là tức tức tức tức không chịu được. Nó chả thèm kềm chế nữa:

- Nè, con nít vừa phải thôi chứ!

- Ừa đó, tui con nít vậy đó! Mặc kệ tui!

- Anh... Rốt cục tui đã làm gì cho anh giận hả?

- Cậu tự biết lấy! - Kha ấm ức. Hắn biết còn lâu Linh mới hiểu cảm giác của mình. Đồ đầu đất!

- Hừ! Vậy anh cứ ở trong đó đi há!

Linh chấm dứt cuộc cãi cọ, bực dọc đi xuống lầu. Không thể tin được cái ông già đó!!! Nó cứ tưởng ổng là người biết lý lẽ chứ, ai dè cư xử như một thằng nhóc giận dỗi ( A/N: Cậu thì lớn lắm ấy!) . Chọc cho nó tức muốn trào máu. Thiệt muốn bỏ mặc cho rồi. Nghĩ vậy nhưng nó vẫn đi vào bếp. Cơm chưa nấu, đồ ăn không có. Hết biết cái ông này, sống bằng không khí hay sao thế không biết. Nó mở tủ lạnh. Còn hai củ cà rốt, một ít thịt, đậu que, khoai tây và mấy quả trứng gà. Chắc làm được vài món đơn giản. Nó sắp phải về, nếu không muốn hứng chịu cơn giận của mẹ.

Đi lấy gạo nấu cơm, nó loay hoay nấu canh, xào đậu que, chiên trứng. Làm cả đống thứ cùng lúc, mệt muốn đứt hơi. Mặt nó ửng hồng lên, mồ hôi chảy dài xuống hai bên thái dương. Mớ tóc mái của nó bết chặt vào trán. Chả biết sao mình lại phải khổ thế này. Kiếp này nó không dám mượn nợ ai nữa >"< .

Nó dọn cơm ra bàn, lấy lồng bàn đậy lại rồi vội vã chạy lên nhà trên. Kha vẫn chưa ra khỏi phòng. Bướng bỉnh ngoài sức tưởng tượng. Nó thở dài, nói với lên lầu:

- Tui bó tay với anh luôn. Tui về. Anh xuống coi chừng nhà đó.

Không nghe Kha trả lời trả vốn gì hết, nó chán nản đi ra ngoài, không quên khép cửa lại. Con mèo tam thể nhà Kha vừa đi chơi đầu về nhìn thấy nó, đến cọ cọ cái đầu tròn tròn êm êm vào chân nó, kêu meo meo. Nó vuốt đầu con mèo, lầm bầm:

- Chủ của mày làm tao mệt chết rồi đây!

Con mèo vẫn meo meo tỏ vẻ hiểu những gì nó đang nói (^^!) . Nó mang giày, dắt xe đạp ra ngoài, còn thò tay qua cái lỗ trên cánh cổng để gài cổng lại. Tiếng meo meo vang lên chào nó. Nó hơi cười, leo lên xe nhấn mạnh pê đan. Làn gió đầu hôm mát rượi tan ra theo nụ cười của nó. Hình như nó không giận Kha.

Sau khung cửa sổ trên lầu, một ánh mắt buồn dõi theo nó.

Nó lo về trễ bị la nên đạp thật nhanh, không kịp để ý thấy một chiếc taxi quẹo vào và đậu ngay trước cổng nhà Kha. Và con mèo chẳng kêu meo meo nữa.

Kha đứng bên cửa sổ, nhìn chiếc xe đạp của Linh khuất sau ngõ quanh ra khỏi con phố. Mặt hắn chợt đỏ bừng. Hắn xấu hổ vì kiểu hành xử của mình khi nãy. Ai lại đi nhõng nhẽo với một đứa nhóc thua mình tận 4 tuổi hả trời?

Đói bụng quá. Bảy giờ rồi còn đâu. Cái bao tử hắn bắt đầu biểu tình. Dù sẽ không ăn nhiều nhưng cũng phải đi nấu cái gì đó thôi, không thì chết đói mất. Chậc, cả tuần chưa đi chợ, không biết tủ lạnh còn gì ăn được không đây. Kệ, có gì ăn nấy đỡ một bữa, mai tính. Hắn nghĩ vậy và định đi xuống dưới thì chợt khựng lại. Một chiếc taxi dừng ngay cổng. Cửa xe mở và hắn giật mình. Ba mẹ!

Hắn vội vàng chạy ra mở cổng. Thường thì ba mẹ hắn không về giờ này. Ba mẹ hắn đều là doanh nhân, lúc nào cũng bận rộn với hàng núi công việc. Hồi hắn còn nhỏ ba mẹ không có thời gian lo cho hai anh em nên hắn và anh hai toàn ở nhà nội, một tuần giỏi lắm gặp ba mẹ được hai hay ba lần gì đấy. Từ sau khi anh hai mất thì ba mẹ thường đến nhà nội chứ ít về nhà, hắn có cảm giác ba mẹ không còn coi nơi này là nhà nữa. Có lẽ thế.

Và hắn, từ ngày hôm đó đến nay, hắn chưa từng ăn cơm chung với ba mẹ.

Ba mẹ lướt mắt qua hắn trước khi đi vào nhà. Hắn đóng cổng rồi mới trở vào. Ba hắn đã đi lên lầu, còn mẹ đang đứng ở ngay đầu cầu thang, nhíu mày:

- Nhật, nhà dơ quá.

- Dạ, để con lau liền. - Hắn đáp vội. Lại Nhật. Hắn thích được gọi bằng tên Kha hơn, đó là tên của anh hai nhưng cũng là tên của hắn mà?! Nhưng cái tên đó sẽ nhắc lại nỗi đau với ba mẹ nên hắn đành chịu - Ba mẹ ăn cơm chưa, con đi nấu...

- Khỏi, đã ăn ở ngoài rồi. - Mẹ ngắt lời hắn rồi cũng đi lên lầu.

- Ơ... dạ.

Hắn hơi hẫng trước câu trả lời ngắn quá sức tưởng tượng của mẹ nên chỉ cuối đầu dạ khẽ rồi đi lấy xô và giẻ lau nhà. Cả tuần nay hắn bù đầu vì bài vở, thêm nữa ba mẹ về rất muộn, về tới nhà là lên phòng luôn nên hắn chẳng buồn lau nhà làm gì. Hôm nay ba mẹ về sớm được một bữa nhưng xem ra cũng chẳng có gì khác hết, lát nữa chắc hắn lại một mình ăn cơm với cái ti vi thôi. Mà nghĩ tới đó hắn lại lười đi nấu cơm với làm đồ ăn quá trời.

Lau nhà xong hắn đói rã rời. Vô bếp, hắn ngạc nhiên hết sức khi thấy mâm cơm đậy lồng bàn tươm tất. Hắn giở lồng bàn ra, há hốc miệng trước tô canh thịt với cà rốt, một dĩa đậu que xào và một dĩa trứng chiên. Hèn chi hắn cứ thắc mắc là sao nhóc Linh về muộn thế, ra là cậu nhóc ở lại làm cơm tối cho hắn. Lòng hắn ấm lại chút vui mừng không tên. Hắn mỉm cười vu vơ. Cậu nhóc đó, thật là biết cách gieo hy vọng vào lòng hắn, và hắn thì cho dù đã biết trước nhưng chẳng bao giờ tránh khỏi niềm hy vọng đó được. Hắn thật ngốc.

Hắn ngồi xuống ăn cơm. Đúng là nhóc Linh, nấu ăn ngon hết chỗ chê. Hắn biết là rất kỳ cục, nhưng vẫn không thể ngăn được cái miệng mình cười toe toét. Được người mình thích nấu ăn cho, bảo sao hắn không cảm thấy hạnh phúc. Chưa bao giờ hắn thấy ăn cơm một mình vui như lần này ^^ .

--o0o--

Lúc đó, ở nhà Linh, nó đang phùng mang trợn má xả hết tức tối cho bà chị nghe:

- Đó, chị thấy không, em có làm gì đâu, tự dưng ông già đó giận lên chui vào phòng đóng cửa lại, em gọi cách nào cũng không ra!!! Tức chết được!

- Hưm... - Quyên bụm miệng ráng nín cười. Nhỏ không muốn phá hỏng bầu không khí của câu chuyện. Linh vẫn hùng hổ kể tội Kha:

- Đã vậy em hỏi thì không nói, cứ biểu em về đi. Cứ như một đứa con nít á! Suýt nữa là em đạp sập cửa phòng ổng luôn rồi.

- Vậy sao mày không đạp? - Quyên cười gian, thắc mắc. Linh cáu bẳn:

- Em sợ anh ta bị ba mẹ la, chứ không thì đừng hòng yên với em!

- Há ha ha, rõ ràng là mày lo cho nó mà! - Quyên phá ra cười. Linh nổi sùng:

- Ai lo cho anh ta? Chị cười cái gì?

- Hơ... Không, không có gì! - Quyên thu ngay nụ cười lại, xoe tròn mắt theo kiểu "Con nai vàng ngơ ngác - Đạp nát bãi cỏ hoang" - Rồi sao nữa, mày nói tiếp đi!

- Thì vậy đó chứ sao! Bạo lực không được, năn nỉ cũng không xong em bực quá mặc kệ luôn!

- Hay quá ha! - Quyên ngả người ra ghế - Mặc kệ vậy sao mày về trễ? Làm mẹ cứ hỏi hoài, tao lo gần chết.

- Em có làm chuyện gì xấu đâu mà chị lo.

- Thế tao biết nói làm sao về chuyện mày với Kha hả thằng ngố? - Quyên gắt, nhưng lại tủm tỉm cười - Rồi rốt cục là sao?

- Thì em mặc kệ nghĩa là không thèm gọi anh ta nữa, nhưng vẫn phải nấu cái gì cho anh ta ăn rồi mới về chứ bộ. Cứ để vậy lỡ anh ta lười không thèm ăn uống thì biết làm sao?

- ...

- Mà em thấy tủ lạnh nhà anh ta hết đồ ăn rồi đó.

- Ờ, nó ít khi đi chợ lắm. Dạo này lại bận học nên... - Quyên nhún vai. Nhỏ muốn Kha sớm có người yêu là vì thế.

- Ba mẹ anh ta không lẽ không lo gì à? - Linh thắc mắc. Quyên cười khó hiểu.

- Không hẳn. Tiền chợ đưa từ đủ cho tới dư. Lâu lâu mẹ nó cũng ghé siêu thị mua đồ về mà.

- Mai chị nhắc anh ta đi chợ đi.

- Mày khùng hả? Ngày mốt thi mà ngày mai bảo nó đi, có mướn xe tăng tới cũng đừng mong kéo được nó ra khỏi nhà! - Quyên nói và cười tủm tỉm nhìn Linh đang nhíu mày nhăn trán suy nghĩ. Nhỏ biết thằng nhóc đang rất lo cho Kha. Cũng biết luôn đối với Kha, thằng em ngốc của nhỏ không hẳn là vô tình.

- Ngày mau chị có qua học chung với anh ta không? - Linh chợt lên tiếng. Trông nó hơi bối rối. Quyên cười:

- Có chứ. Tao với nó học chung thì có hiệu quả hơn. Với lại gần thi mà để nó một mình cũng tội nghiệp.

- Vậy... - Linh khẽ mím môi - Sáng mai em chở bé Khánh về ngoại xong sẽ đi chợ, trưa em qua.

- Hử? - Quyên chớp mắt nhìn Linh, giả vờ không hiểu ý nghĩa câu nói thằng em vừa thốt ra. Linh thoáng đỏ mặt. Nó thở dài:

- Thì... thì đem đồ ăn qua cho hai người chứ sao!

- À, bây giờ thì em đã hiểu thuốc Fugaca diệt trừ giun như thế nào! - Quyên phá ra cười ha ha - Ừ, vậy cũng tốt. Thằng Kha chắc sẽ vui lắm, hì hì.

Mặt Linh ửng đỏ lên. Nó rất muốn phản bác nhưng không biết làm thế nào. Nó biết bà chị yêu quái luôn tìm mọi cơ hội để trêu chọc gán ghép nó với Kha, nhưng nó không làm gì để tránh được. Bởi vì nó thực sự muốn làm một điều gì đó để lấp bớt cái khoảng không cô độc xung quanh Kha, nó muốn Kha biết là luôn có chỗ để dựa vào nếu quá mệt mỏi. Mà... tại sao nó lại thế nhỉ?

- Ê, Linh, mày đang nghĩ gì vậy? - Quyên quơ quơ tay trước mặt Linh khi thấy thằng nhóc ngồi thẫn thờ. Nhỏ có một thắc mắc muốn Linh trả lời cho rõ ràng.

- Không, em có nghĩ gì đâu! Chị muốn nói gì hả? - Linh lại khoác lên mặt mình cái vẻ tỉnh và lạnh thường thấy. Quyên mỉm cười.

- À... tao muốn hỏi là rốt cuộc mày đối với thằng Kha là thế nào?

- Không thế nào hết. Em đã nói rồi còn gì, anh ta thích em làm em thấy...

- Ờ mày không cần nhắc lại câu đó. - Quyên ngắt lời Linh - Nhưng ý tao là... những gì mày đang làm cho thằng Kha...

- Sao?

- ... Thì... bình thường em trai của bạn thân sẽ không làm nhiều như thế. Chắc mày cũng tự nhận ra mà ha.

- Em...

- Tao không nói ra để làm khó mày - Quyên nghiêm mặt - Tao cũng biết tuổi của mày đúng ra chưa cần nghĩ tới mấy chuyện này, nếu mày thấy không được thì tốt nhất là từ bỏ từ bây giờ luôn. Bản thân mày không có tình cảm với thằng Kha thì đâu có lý do gì để phải làm vậy đúng không? Nếu ba mẹ biết thì rắc rối lắm.

- ...

- Tao rất xin lỗi đã chọc ghẹo lôi kéo mày như thế! - Quyên trưng ra bộ mặt biết lỗi thảm thiết, nhìn biết ngay là xạo. Linh im lặng suy nghĩ một hồi rồi tỉnh rụi trả lời Quyên:

- Chị không phải lo. Em không thích anh ta. Nhưng cũng sẽ không bỏ mặc anh ta. Chỉ vậy thôi. Việc anh ta thích em, em vốn không quan tâm.

- Ừ, không quan tâm mà đấm người ta chảy máu mũi! - Quyên bĩu môi. Linh ngượng, gắt lên:

- Ai biểu! Hết người thích rồi sao mà đâm đầu đi thích em?

- Mày nói chuyện hay quá ha! Giỏi thì đi hỏi nó ấy! - Quyên lắc đầu, cầm remote bắt qua Animax và chấm dứt cuộc nói chuyện. Linh thấy thế thì đứng dậy bỏ lên phòng. Nó hiểu rõ những gì bà chị mình nói. Nếu không dính dáng gì Kha nữa thì có lẽ sẽ tốt cho nó thật. Nó sẽ quay về với nếp sống trước đây của mình. Sẽ không cần phải lo lắng cho một ông ngốc hay tự ti vớ vẩn làm nó tức phát điên, không còn những lúc đau nhói trong lòng khó chịu kinh khủng nữa. Nhưng nó biết rõ đó là điều không thể, vả lại nó cũng không muốn thế ^^! Đằng nào cũng đã biết Kha rồi, hoàn cảnh Kha như vậy kêu nó không lo lắng cũng không được. Nó là người tốt mà, khoanh tay đứng nhìn Kha như vậy thể nào lương tâm nó cũng sẽ bị cắn rứt cho xem.

Xong công cuộc tự bào chữa cho cái sự "làm nhiều hơn những gì em trai của bạn thân nên làm", nó thở ra nhẹ nhõm, đi đánh răng rồi đi ngủ. Cũng mười giờ hơn rồi, mai nó có nhiều việc phải làm.

--o0o--

Hai cây kim đồng hồ dừng lại hú hí với nhau ở con số mười hai. Kha bỏ cây viết xuống bàn, đứng dậy làm vài động tác thể dục cho đỡ buồn ngủ. Xong hắn bước lại mở toang cánh cửa sổ trước bàn học đang khép hờ. Cơn gió đêm mát lạnh ùa vào làm hắn tỉnh táo hẳn ra. Hắn lại ngồi xuống ghế. Gió lật lật trang tập, hắn vội quơ tay tìm cái hộp bút. Mắt hắn dừng lại ở trang cuối quyển vở, nơi có mấy dòng chữ viết vội. Gì vậy ta? Hắn có ghi chú gì vô đây à? Nhớ đâu có đâu.

" Xin lỗi nha. Anh thích tui mà tui lại cư xử quá đáng. Tui không phải ghét anh mà nói vậy đâu. Anh ráng thi tốt nha. - Linh"

Hắn đọc đi đọc lại dòng chữ gần mười lần mà vẫn không tin được đó là thật. Nhóc Linh mà cũng làm những việc như thế này sao? Cũng quan tâm đến cảm giác của hắn hả? Sao hắn thấy... kỳ kỳ. Nhưng mà cũng vui. Hắn cứ nhìn cuốn tập và mỉm cười. Linh như vậy kêu hắn từ bỏ cũng không được. Khổ cho hắn rồi.

--o0o--

Quyên dắt xe ra chuẩn bị sang nhà Kha thì Linh lên tiếng:

- Chị hai! - Thằng nhóc đang cùng bé Khánh ăn sáng. Trường mẫu giáo của bé Khánh đã cho nghỉ hè và hôm nay con bé nằng nặc đòi về ngoại chơi.

- Gì mày? - Quyên dựng xe để quay vào nhà lấy ba lô. Nhỏ bắt gặp trong ánh mắt Linh một thoáng bối rối khá kỳ quặc.

- Anh ta thích ăn gì nhất?

Thừa biết thằng em mình nói đến ai nhưng Quyên cứ tròn mắt làm bộ không hiểu. Linh liếm môi, lập lại câu hỏi một cách khó khăn:

- Em nói Kha ấy, anh ta thích ăn gì nhất, để lát đi chợ em mua cho. Chị đưa tiền chợ đó nha.

- À... - Quyên gật gù cười. Nhỏ khoái nhất là bày trò để dồn thằng em vào chân tường chơi - Thằng Kha dễ tính thí mồ, ăn gì chả được. Nhưng nếu mày đã có lòng thì trưa nay làm bún canh chua cá dứa đi.

- Anh ta thích à?

- Ừ. Nhưng vì toàn có một mình nên nó chẳng mấy khi nấu. Giờ nó có mày rồi, giao cho mày đó!

- Anh ta có em hồi nào chứ? - Linh phản bác với bộ mặt cực tỉnh - Vì em là người tốt nên mới làm vậy.

- Vậy mẹ cũng là người tốt ha! - Bé Khánh chợt reo lên với giọng hân hoan - Mẹ luôn luôn hỏi ba thích ăn gì để mẹ mua.

Trước nụ cười trong sáng của con bé, Linh chỉ biết ậm ừ cười trừ. Quyên cũng nhe răng cười:

- Vì mẹ rất rất thích ba nên mẹ đã cưới ba, và mẹ làm những món ba thích ăn, như thế ba sẽ vui. Khánh hiểu chưa nè?

Mắt tròn xoe đen láy như hai hạt nhãn, Khánh hùng hổ gật đầu:

- Dạ em hiểu rồi, nghĩa là anh ba rất rất thích anh Kha nên mới cưới anh Kha, và làm món anh Kha thích ăn cho ảnh vui phải không ạ?

- Trời ạ! - Linh nghẹn họng chỉ biết buông tiếng kêu trời, trong khi nhỏ Quyên thì ôm bụng cười sặc sụa. Bé Khánh quả xứng đáng là em gái của nhỏ, con bé tiềm ẩn năng lực gian tà trời phú, được ngụy trang bởi một gương mặt ngây thơ hoàn hảo. Chẳng trách mỗi khi cô bé mở miệng là nhóc Linh chỉ có nước á khẩu.

Cười đã đời, Quyên kéo bé Khánh ra nghiêm nghị dặn dò:

- Khánh nè, em không được nói chuyện anh ba với anh Kha trước mặt ba mẹ đâu đó, em biết không?

- Sao vậy chị hai? - Khánh ngạc nhiên. Nhóc Linh khổ sở ôm đầu. Bữa giờ bé Khánh quên béng chuyện này nên nó cũng không để ý, giờ mới nghĩ lỡ cô bé nói với ba mẹ thì nó sẽ gặp rắc rối to. Bị tra hỏi thì chết chắc.

- À - Quyên ra vẻ bí mật - Nếu ba mẹ biết thì sẽ không cho anh ba gặp anh Kha nữa. Như vậy hai anh sẽ không cười nhau nữa, sẽ buồn lắm. Khánh có muốn như vậy không?

- Dạ không! - Khánh lắc lắc đầu, hai chum tóc xinh xắn tung tẩy - Khánh thích hai anh cưới nhau. Mai mốt anh ba dẫn anh Kha về đây ở luôn!

- Ừ, Khánh ngoan lắm! - Quyên xoa đầu cô em gái - Vậy Khánh hứa là không nói với ba mẹ ha!

- Dạ em hứa!

- Ngoéo tay nào!

Linh nằm bẹp ra bàn nhìn đại ác ma và tiểu ác mà ngoéo tay nhau. Bó tay với hai chị em nhà này. Sao hắn thấy tương lai mình u tối quá.

--o0o--

Kha gần như rơi vào trạng thái hóa đá, miệng mồm cứng đơ không thốt được lời nào khi hắn ra mở cổng và thấy Linh tay xách nách mang lỉnh kỉnh đủ thứ đồ.

- Gì đây? - Mãi hắn mới mở miệng được. Và do nhớ lại chuyện hôm qua, giọng hắn lạnh tanh. Hắn không muốn xuống nước trước.

- Đồ ăn. - Linh đáp gọn lỏn theo đúng tác phong trước giờ của mình. Thấy Kha nhíu mày thắc mắc, nó chỉ khẽ nhún vai - Ờ thì tại có ai đó không thèm đi chợ để tủ lạnh trống không đó!

Rồi không nói không rằng gì nữa, nó dắt xe đạp vào sân, xách đống đồ ăn đi thẳng xuống bếp. Quyên ngồi ngay bàn phòng khách, giấu mặt sau cuốn sách mà ngoác miệng cười tới tận mang tai.

- Thằng Linh nó làm sao thế? - Kha đóng cổng, quay vào ngồi xuống bàn và nhìn về phía nhà bếp. Quyên khúc khích cười:

- Nó chẳng sao hết. Đừng quan tâm nữa, học bài đi mày. Lát nhớ trả lại tiền chợ cho tao đó!

Tới trưa, sau một buổi loay hoay trong bếp, Linh ra phòng khách kêu Kha với Quyên vô ăn trưa. Dù đã biết trước nhưng Quyên vẫn mắt tròn mắt dẹt nhìn ba tô bún canh chua cá dứa nghi ngút khói hết sức hấp dẫn. Chỉ ngó thôi cũng đủ thèm.

Kha thì nhìn Linh đang quệt mồ hôi chảy dài trên gương mặt ửng hồng.

- Sao cậu biết tui thích món này? Mà nấu cái gì đơn giản cũng được rồi, đâu cần phải...

- Mệt ghê! - Linh ngắt lời hắn - Người ta làm cho thì ăn đi, thắc mắc cái gì chứ!

Ba đứa ngồi xuống ăn. Món này cũng là một trong những món khoái khẩu của Quyên nên nhỏ ăn tới tô thứ hai. Kha thì vốn ăn ít nên chỉ một tô là đủ cho hắn no căng. Ăn xong hắn ngập ngừng quay qua Linh:

- Cảm ơn cậu. Để chén đó tui rửa cho.

- Khỏi. - Linh thu dọn tô chén đem lại vòi nước - Tui bày ra làm được thì tui dọn được. Anh nghỉ ngơi rồi học bài đi.

- Nhưng mà...

- Thôi Linh, cho nó phụ. Mắc công lát nó học bài mà đầu óc để hết dưới bếp thì... - Quyên bỏ lửng câu nói, đẩy cái tô chỉ còn một ít nước về phía Linh. Kinh khủng, ăn hai tô bún đầy nhóc mà nhỏ chỉ mới tạm no thôi đấy.

- Anh bỏ cái túi thơm trong người à? - Đang rửa chén, Linh chợt hỏi. Kha đỏ mặt.

- Ừ...

- Hèn chi nghe mùi quen quen. Cái túi đó thơm lâu ghê, từ tháng 2 đến giờ. Mà anh đem theo chi?

- Thì... - Kha ngắc ngứ không biết trả lời thế nào. Linh thấy vậy nên không hỏi nữa.

Một lúc sau, Kha mới khó khăn lên tiếng:

- Xin lỗi, mặc dù cậu đã bảo tui là đừng thích cậu nữa nhưng tui không thể...

- ...

- Tui đã cố gắng nhưng nó quả thật rất khó thực hiện.

- ...

- Xin lỗi!

- Được rồi. - Linh lau tay vào tạp dề. Đống chén đã được rửa sạch sẽ - Không được thì thôi. Mấy lời đó anh cứ coi như tại tui quá đáng, không cần để ý nữa. Anh đi học bài đi.

Linh nói xong những gì cần nói thì thô bạo đẩy Kha lên nhà trên, để lại trong đầu Kha cục thắc mắc to đùng: "Vậy nghĩa là sao?"

Buổi chiều trong khi Quyên giúp Kha hệ thống lại đống ngày tháng năm lằng nhằng của môn Lịch sử thì Linh đi giải quyết núi việc nhà tồn đọng mà Kha không có thời gian để đụng tay vào: bỏ đồ vô máy giặt, phơi nệm, dọn phòng, sửa cái bóng đèn nhà tắm cứ chập chờn lúc cháy lúc không (Linh phải bắc hai cái ghế chồng lên nhau mới với tới được ="=), nhân tiện nó ủi giúp Kha bộ đồng phục để mai Kha mặc đi thi. Làm xong hết nó ra phòng khách, nhìn nụ cười khoái chí của bà chị và ánh mắt cảm ơn của Kha mà mặt cứ thế nóng bừng lên. Đúng là hôm nay nó đã làm quá nhiều rồi. Quyên liếc Kha, ánh mắt gian như cáo.

- Người ta đã chăm sóc máy đến thế, ráng thi tốt đừng phụ lòng người ta nghe chưa?

Kha đỏ mặt cười, nụ cười chân thật không chút gượng gạo làm Linh cũng ngẩn ra một lúc. Rồi nó buột miệng:

- Ừ, anh cố lên!

Và không biết tại sao nó lại mỉm cười với Kha. Nhỏ Quyên thấy vậy cũng giật mình, quay qua lay vai tên bạn, thầm nghĩ: thằng Kha chắc hồn lìa khỏi xác rồi chứ chẳng chơi!

Chín giờ tối. Nhỏ Quyên quăng cuốn tập xuống bàn, quyết tâm không học nữa. Những gì cần nhớ thì đã học, những gì không thể nhớ thì dù có cố nhét cũng vô ích, mà nhỏ thì cực kỳ tin tưởng rằng thi tốt nghiệp thì thầy cô cũng nhân đạo, không đến nỗi ra đề triệt hết đường sống của học sinh đâu. Ngoài môn Sử cần một chút cố gắng vì nhỏ có tham vọng lấy điểm mười làm quà cho thầy Tuấn yêu quý ra, những môn khác nhỏ chắc chắn mình có thể ung dung làm bài mà không gặp trở ngại nào lớn. Cho nên bây giờ nghỉ ngơi thư giãn thôi.

Vừa mới cầm remote lên chuẩn bị mở ti vi thì tiếng chuông điện thoại réo vang. Nhỏ đứng dậy bắt máy, hết hồn khi nghe giọng Kha ỉu xìu:

- Quyên đó hả? Mày có thể ra đón tao được không? Tao mệt và đói quá.

- Gì? Mày đang ở đâu?

- Sân bay. - Kha trả lời gọn lỏn làm Quyên chưng hửng:

- Làm gì ở đó vậy? Mai thi mà giờ này còn chạy lung tung là sao?

- Đến đón đi rồi tao nói cho nghe, tao đang gọi điện thoại công cộng. Tao cúp máy đây.

Nói là làm, những tiếng tút tút kéo dài ngăn không cho nhỏ thốt ra thêm tiếng nào. Nhỏ nhăn mặt, gác máy rồi chạy huỳnh huỵch lên phòng thay quần áo, lấy chìa khóa xe rồi lại vội vàng chạy trở xuống dắt xe ra ngoài. Thấy Linh vừa bước ra khỏi nhà tắm vừa cầm khăn vò vò mái tóc ướt nhẹp nước, nhỏ nói nhanh để chặn hàng đống câu hỏi sắp sửa tuôn ra từ miệng thằng nhóc:

- Tao đi có việc. Lát ba mẹ về mà tao chưa về thì nói tao đi về liền, biết chưa?

- Mai thi mà sao giờ chị còn đi chơi? - Linh nhăn mặt. Quyên vơ tay lấy hai cái nón bảo hiểm treo trên tường.

- Tao đi vì không thể không đi!

- Đừng nói là vì ông Kha nha! - Giọng Linh đổi sang nghiêm túc khác thường - Ngày mai thi mà giờ này ông ngốc đó lại còn gây ra chuyện gì vậy?

- Lo rồi à? - Quyên cười gian tà. Gương mặt Linh đỏ ửng lên rồi lại nhanh chóng quay về vẽ tỉnh bơ thường thấy.

- Không thèm. Chị đi đâu thì đi nhưng nhớ về sớm đó!

- Ờ tao ra sân bay, không xa lắm đâu! - Quyên làm ra vẻ vô tình nói ra điều đó, và nhỏ không thể nhịn được cười khi thấy Linh không thể giữ được bình tĩnh nữa.

- Cái gì??? Sân bay??? Anh ta định bỏ trốn hay sao mà giờ này đi ra sân bay??

- Tao cũng có biết đâu! - Quyên đội nón bảo hiểm, liếc nhìn đồng hồ - Thôi tao đi, lát về sẽ kể cho mày nghe.

- ... - Linh há miệng định hỏi thêm nữa nhưng nó kìm lại được, nhìn theo bóng Quyên tung tẩy chạy ra ngoài, nó nhún vai rồi đi vào bếp.

Sân bay Tân Sơn Nhất lúc chín giờ rưỡi tối vẫn cực kỳ nhộn nhịp. Người ra kẻ vào tấp nập, tiếng cười, tiếng nói, tiếng chào hỏi um cả lên. Nhưng đó là quang cảnh phía trong khu vực sân bay, còn phía ngoài chỗ Kha đang đứng chờ Quyên lúc này thì lại khá tĩnh lặng. Thi thoảng mới có ánh đèn của mấy chiếc taxi chạy vào chạy ra.

Kha ngước nhìn lên bầu trời. Có tiếng ù ù và ánh đèn nhấp nháy của một chiếc máy bay vừa cất cánh. Hắn nheo mắt ngó theo một hồi, tự hỏi không biết đó có phải chuyến bay của ba mẹ không. Rồi ánh mắt hắn rơi trở lại xuống mặt đất, dừng lại trên sợi dây giày tuột ra từ hồi nào mà hắn không để ý. Hắn ngồi xuống, chậm rãi cột lại dây giày. Lại bắt đầu một chuỗi ngày thi cử và ở nhà một mình. Siết chặt dây giày, hắn đứng lên hít một hơi sâu để xua tan một cái gì đó hoang mang khó chịu vừa trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng.

Có tiếng xe quen thuộc vẳng từ xa. Hắn cố mỉm cười tươi tỉnh khi nhận ra đó là con bạn thân.

Quyên càu nhàu hắn trên đường về:

- Giải thích mau, mày ra sân bay làm gì?

- À... - Hắn cười - Ba mẹ tao đi Trung Quốc công tác, ra tới sân bay thì phát hiện bỏ quên xấp tài liệu quan trọng ở nhà nên gọi điện về bảo tao đem ra. Lúc đi thì có xe bus nhưng lúc về thì hết xe rồi, mà tao không đủ tiền đi taxi...

- Sao không xin ba mẹ? - Quyên hỏi vặn. Kha im lặng, một lát sau hắn chặc lưỡi:

- Đi taxi mắc lắm. Tao cũng không quen đi xe ôm. Xin lỗi đã làm phiền mày.

- Phiền hà gì, tao là bạn mày mà! - Quyên bất mãn - Ba mẹ mày cũng thiệt... Con thi tốt nghiệp, sao lại bỏ đi Trung Quốc?

- Công việc của ba mẹ thì ba mẹ phải làm chứ sao! - Hắn cười nhẹ - Thi tốt nghiệp thôi mà, có gì to tát đâu.

- Mày thôi cái kiểu tự an ủi đó đi cho tao nhờ!!! - Quyên lầm bầm. Nhỏ nghe tiếng Kha cười hiền. Cái thằng này làm nhỏ phát điên lên được. Tại sao cứ phải cười khi rõ ràng là trong lòng muốn khóc? Tại sao không lên tiếng khi bị tổn thương? Tại sao cứ mãi chịu đựng như thế? Sao không nổi giận, sao không phản ứng???

- Mày không phải lo cho tao! - Kha vỗ vai nhỏ bạn - Tao quen rồi nên chẳng sao đâu!

- Nói thì hay lắm! - Quyên hừ mũi.

Dừng xe trước cổng nhà Kha, Kha vừa bước xuống xe, nhỏ vội nắm tay Kha siết chặt:

- Hứa với tao mày sẽ đi ngủ sớm và không suy nghĩ lung tung nhé!

- Ừ, biết rồi. Mày về nghỉ ngơi đi mai còn đi thi nữa.

- Mai tao qua đón mày!

- Ừm. Cảm ơn. ^^

Kha mở cổng đi vào nhà, quay lại vẫy tay cười chúc Quyên ngủ ngon. Nhỏ cũng cười, nhưng trong lòng khó chịu vô cùng khi thấy Kha như thế.

Khi Quyên về nhà thì nhóc Linh đang đứng ngoài cổng. Nhỏ rất khoái chí khi nhìn vẻ thắc thỏm của thằng em lúc này. Cái thằng, rõ ràng là rất lo lắng cho Kha mà lúc nào cũng làm bộ thờ ơ. Con nít bây giờ đúng là cứng đầu cứng cổ.

Linh chạy nhanh tới chỗ Quyên khi nhỏ vừa dựng chống xe. Nó làu bàu:

- May cho chị đó. Ba mẹ vừa gọi điện bảo ghé ngoại một chút nên lát mới về.

- Ờ số tao là số hưởng mừ. - Quyên cười hì hì - Mày đứng đây làm gì?

- Thì... chờ chị về! - Linh gãi đầu lúng túng. Quyên lườm nó:

- Thiệt không? Em trai trở nên tốt bụng với bà chị này từ bao giờ thế?

Quyên càng cười lớn hơn khi mặt Linh bất mãn thấy rõ. Sau cùng, không muốn trêu chọc thằng em thêm nữa và cũng để tu nhân tích đức, nhỏ xoa đầu Linh, nói giọng thông cảm:

- Thôi không đùa nữa. Tao đưa thằng Kha về nhà rồi. Nếu mày không yên tâm thì lát vô gọi điện kêu nó đi ngủ giùm tao tao cám ơn. Nãy tao gọi điện mà chắc nó không nghe lọt đâu.

Linh không hề hài lòng với lời giải thích đó. Nó né bàn tay bà chị đang vò tóc mình rối tung lên, nhăn mặt hỏi:

- Anh ta làm gì ở sân bay?

- Vô nhà rồi tao nói!

Quyên chép miệng, đẩy xe vô nhà. Linh đóng cổng rồi miễn cưỡng theo sau.

--o0o--

- Tui nè.

- Linh?!? Cậu gọi điện... khục... ục... - Hắn bị sặc ngụm nước vừa uống. Mặt hắn nóng bừng lên khi nghe tiếng Linh cười khúc khích trong điện thoại.

- Làm gì phản ứng ghê vậy?

- Ưm... khục...

- Anh thi ở trường nào?

- Khục... Hồng Bàng...

- Ừm, gần trường anh mà, chị Quyên thi ngay tại trường cấp 3 đúng không? Vậy buổi trưa tui nói bả qua đón anh nha?

- Chi vậy?

- Hỏi nhiều! - Linh nạt - Tui chỉ nói thế thôi. Đi ngủ đi nghe không?

- Ừm... nghe! - Hắn ỉu xìu, cảm thấy mình như đứa trẻ con phạm lỗi bị người lớn la rầy.

- Vậy tốt. Cúp máy là phải đi ngủ đấy! - Linh nghiêm giọng.

- Ừ.

Sau khi Linh cúp máy, chó nhà hàng xóm bắt đầu sủa um sùm vì một tràng cười man rợ vang lên. Quyên ôm bụng cười sặc sụa, bất kể tiếng cười kinh dị của mình có thể đánh thức bé Khánh đang ngủ trên lầu. Giọng nói nhỏ đứt quãng vì cười quá nhiều:

- Ha... Hahaa!!! Mày... mày có oai ghê!! Haha...!!!

Kỳ thi tốt nghiệp có sáu môn: Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sử và kéo dài trong ba ngày. Sáng nào cũng vậy, nhỏ Quyên qua nhà chở Kha đi, vì trường Hồng Bàng hội đồng thi của Kha nằm gần trường cấp ba của cả hai luôn. Buổi trưa thi xong Quyên với Kha cùng về nhà ăn trưa nghỉ ngơi. Bình thường Linh ghét nhất là vô bếp nấu ăn nhưng lần này thì nó không thể phản đối được, bà chị nó đang thi mà ="= , nên dù đang nghỉ hè nhưng hôm nào nó cũng phải dậy sớm đi chợ rồi về nấu cơm trưa, những món mà chị nó thích. Kha thì dễ tính nên nó chỉ cần cố làm cho ngon thôi.

Nó không bao giờ mở miệng hỏi Kha làm bài được hay không, để rồi cứ tối tối là nó làm phiền chị nó bằng chính câu hỏi đó. Quyên thì mang dòng máu ác ma, lần nào Linh hỏi nhỏ cũng cắn môi lo lắng bảo Kha làm sai cái này cái kia, tới chừng Linh bậm miệng bực dọc nhỏ mới chịu nói thiệt để nghe tiếng thằng nhóc thở phào nhẹ nhõm ^^ . Thiệt là thú vị hehe.

Ngày thi cuối. Đang ăn trưa, Quyên chợt ngừng ăn nhìn Kha:

- Chiều nay mày về nhà nội hả?

- Ờ, tối qua nội gọi điện hỏi tình hình thi cử, rồi cằn nhằn sao ba mẹ tao không ở nhà... - Kha chặc lưỡi - Xong nội nói hôm nay thi xong ghé về một chút, chú út với thím út nhắc.

- Hớ? - Quyên bất ngờ. Linh cũng nhìn Kha chằm chằm.

- Nội nói dạo gần đây chú thím hình như cũng hiểu ra đôi chút, nên vừa rồi thím đi Hàn Quốc về có mua quà cho tao! - Kha ngượng ngập cười. Linh thấy hình như Kha đang vui, bất giác nó cũng khẽ cười theo. Quyên gật gù:

- Vậy thì được rồi.

- Mà... - Kha bối rối nhìn Linh làm nó nhướng mắt:

- Gì mà nhìn tui?

- Cậu... chiều nay đi với tui về nhà nội được không?

- Mắc mớ gì tui mà biểu tui đi? - Linh nhíu mày. Trong khi Quyên với Khánh ngó nhau cười hì hì. Kha khổ sở vặn vặn hai bàn tay:

- Nội tui nói... nếu được thì dẫn cậu đến chơi...

Đến đây thì Quyên chịu hết nổi. Những tiếng phụt phụt bắt đầu thoát ra từ miệng, nhỏ vỗ vỗ vai thằng em:

- Chúc mừng mày! Hình như bà nội Kha có ấn tượng tốt với mày!

Linh chưa kịp cãi thì Khánh đã xen ngay vào:

- Ấn tượng tốt là sao chị hai?

- Em còn nhỏ không cần biết! - Quyên cười bí hiểm, nhưng chỉ được một giây trước khi chuyển qua cười gian xảo - Chắc bà nội đang suy nghĩ coi mày có đáng tin tưởng để gia Kha cho mày không đấy mà.

- QUYÊN!!!

- CHỊ HAI!!!

Có hai quả cà chua xuất hiện trong tiếng cười của đại ác ma và tiểu ác ma. Mô Phật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#fiction