born to die. bobhwan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bobby gặp em vào một chiều đông mù mịt nơi đất khách quê người. lạ lẫm làm sao, gần gũi làm sao, em cũng là một du học sinh hàn quốc. lâu lâu gã ngẫm nghĩ lại, chạnh lòng vì định mệnh giữa hai ta.

gã biết, em không khỏe,p những lần em nhập viện dường như chiếm gần như cả năm học của mình. và rồi, tối nào cũng vậy, gã đi đi lại lại từ nhà tới phòng bệnh, mang theo trên tay gói bánh pudding ở cửa hàng yêu thích của em, mãi đến tận lúc y tá lên tới phòng đuổi về mới ngậm ngùi rời bước. ấy thế, người ta hỏi gã rằng tại sao lại phải mất công mất sức đến vậy, kiểu gì nó cũng chết thôi mà, sống được bao nhiêu lâu? gã chán việc phải quan tâm những điều ấy. vô nghĩa. toàn một lũ sâu bọ bò lổm ngổm trên nền đất, không biết tí gì nhưng vẫn tỏ ra thấu hiểu. rõ nực cười.

em bảo muốn học. đó là khao khát của em, tuy dù chín mươi phần trăm học sinh lại ghét nó vô cùng. jinhwan hay bảo, em học vì nó cho em thêm hiểu biết, và thật tuyệt vời làm sao khi em được mở mang tầm mắt của mình. em muốn nhìn ngắm thế giới, muốn thấy được những điều chưa từng bị khai phá, và cả những điều mà không riêng một ai có thể lí giải được. gã gật gù, ngày nào tới thăm cũng mang đồ đến kèm cặp em nhiều môn.

em là vậy, kì lạ và khó hiểu, nhưng gã thích lắm, thích những điều bí ẩn đó của em, trong sâu thẳm đôi mắt mang màu giông bão ấy.

gã yêu em.

bobby chìm đắm trong niềm hi vọng rằng, em sẽ khá hơn nếu phẫu thuật.

em vô ưu vô lo, gã cũng chẳng muốn nhắc đến việc mổ xẻ làm chi khi chỉ khiến em thấy thêm căng thẳng. nhưng mặt khác, gã tìm cách nói chuyện với gia đình em, bobby muốn em bình phục lắm. vì lời hứa rằng họ sẽ cùng nhau đi đến miền đất pháp mộng mơ mà em từng bảo em yêu nó khôn xiết. phải rồi, là như thế.

và gã đợi em.

cứ như thế, trời thu se lạnh lại đến, mang theo nhiều lý do khiến gã phải kĩ lưỡng hơn trong việc chú ý đến cách ăn mặc của em. gã nhường em cái áo rộng của mình, mang cho em đôi tất dày cộm lên. dặn dò em mỗi ngày về việc đắp chăn thật kín đáo. vì bobby chẳng muốn jinhwan cảm lạnh chút nào đâu.

anh người yêu của jinhwan là thế đấy.

dạo đây gia đình khuyên nhủ em phẫu thuật, chi phí cũng đã lo liệu xong xuôi, còn một tháng trời nữa cho em để thoát khỏi cơn đau tưởng chừng như sẽ bám víu lấy thân em mãi cho đến giây phút cuối đời. tần suất gã tới chỗ em ngày một nhiều hơn, kể cho em vài ba câu chuyện cười, mong rằng em sẽ không thấy áp lực.

gã kể về một người anh vui tính luôn luôn không biết lộn nhào trong mỗi bài nhảy của nhóm gã, rồi lại kể về người em trai busan tóc đỏ nói giọng seoul buồn cười chết được và thậm chí là nhái theo giọng của cậu ta. nhất là thằng bạn thân đần độn suốt ngày ăn điểm không tròn trịa nhưng vẫn tỏ ra tao thông minh nhất. và chúa ơi, jinhwan cười cả ngày không ngớt.

thế, nửa tháng trước khi phẫu thuật. em đột ngột xin được về nhà chỉ một tuần ngắn ngủi. em muốn hít thở không gian quen thuộc khi xưa, thay vì chịu đựng cái mùi thuốc sát trùng nặng nề kia cứ luôn xồng xộc vào mũi ở bệnh viện. bác sĩ đành chịu thua trước em, một kẻ không biết từ bỏ là gì.

ba mẹ đưa em về trên con xe ngày nào.

bobby vốn không đồng ý chuyện này, nhưng mặc đi, gã đâu muốn đôi co với em đâu. gã là thế, chiều chuộng em hết mực nhưng đôi lúc vẫn sẽ nghiêm khắc với em. gã tự nguyện đi xa một tí, và may thay kì nghỉ đến thật đúng lúc. mỗi khi rảnh rỗi, gã đều sang nhà em trông coi. ba mẹ em không lo lắng, không hoài nghi, dạo này em tiến triển tốt lắm. và em đã bảo, một khi gã còn bên cạnh em, em như được tiếp thêm chút sinh lực vậy.

gánh nặng trên vai gã nhẹ hơn, trong chốc lát, rồi bỗng chốc đổ sầm.

gã lại đến nhà em như thường lệ, vào một buổi sớm lạnh lẽo. mấy khi bobby thức dậy sớm như thế này đâu? nhưng hôm nay là ngoại lệ, gã có linh cảm xấu. xấu lắm. và gã không thể chờ được cho đến khi nhìn thấy được em vẫn thở đều trên chiếc giường gỗ của mình.

gã hi vọng, rồi lại thất vọng.

em ngủ một giấc không tỉnh lại. 

tim em ngưng đập từ khi nào, trái tim kiên cường đã phải chống chọi với cơn đau suốt mười mấy năm trời ròng rã ấy. gã thừ người ra.

em đi rồi sao?

đám tang diễn ra thinh lặng đến không ngờ, cặp vợ chồng không hề đổ một giọt lệ, giống như đã chuẩn bị tinh thần cho việc này từ lâu, hoặc có thể là, họ đã chờ đợi thời khắc ấy mãi. trời đổ mưa tựa khóc thương cho cuộc tình gã và em, gã cũng khóc, tuy không đến nỗi sướt mướt.

gã không biết lý do là gì, nhưng gã vẫn còn cảm nhận thấy em. gã lạc lõng trong đám tang, lũ giả tạo cầm đến cho em bó hoa cúc, đặt ngay đó rồi về. họ thì thầm rằng thằng bé còn quá trẻ để đến với cõi xa. đâu nào, tiềm thức của bobby biết, em vẫn còn sống. rồi gã đứng trước bia mộ của em, cười như một thằng tâm thần. ba mẹ em chỉ đứng một bên, dùng ánh mắt thương hại chiếu thẳng vào gã.
mẹ nó, nhìn cái đéo gì?

gã tặc lưỡi, cất bước quay trở về nhà mình.

đã ba ngày trôi qua.

gã đã sống như thế nào trong hàng giờ liền ám ảnh, gã không nhớ.

là do gã níu kéo người đã khuất, hay là do em thực sự vẫn còn tồn tại trên cõi đời này? lần đầu tiên, gã muốn ngủ đến vậy. trong đêm mộng giấc, gã đã thấy em. người em trắng bệch, giọng nói trong trẻo như một đứa trẻ thều thào bên tai gã chẳng khác nào một lời van nài. bộ quần áo khoác lên người vẫn hệt như cái ngày em qua đời vậy.

cứu em!

gã không còn bất ngờ gì, cũng chẳng còn bàng hoàng khi câu chuyện không thực này đã tiếp diễn liên tục ba đêm nay rồi. vẫn là cảnh em vươn tay đến chỗ gã, hét lên rằng cứu em với, cứu em với. gã không thể cử động, chỉ nhìn em trở nên yếu ớt hơn từng ngày. tiếng kêu cứ nhỏ dần nhỏ dần, văng vẳng bên tai gã như dằn vặt gã.

một lời nguyền.

gã phát rồ lên vì điều này. thật sự. bobby vò đầu bứt tóc, ngồi trên ghế sô pha, căn hộ gã tối om chẳng có lấy ánh đèn mờ. gã ôm lấy đầu gối của mình, hết sức khuyên răn bản thân bình tĩnh lại. giọng em chua chát bên tai gã, trở thành bản nhạc tội đồ không hồi kết. thoạt đầu, bobby chỉ nghĩ nó đơn thuần do cái thứ tình yêu của mình tạo nên. nó là ảo ảnh. chỉ là một giấc mơ thoáng qua, đến như thế, rồi sẽ nhanh đi thôi.
không hề!

gã hất đồ đạc trên bàn xuống, cuộc đời gã thiếu em tựa không còn hi vọng. bobby thét lên từng đợt, cổ họng đau như bị xé toạc ra. nhưng tại sao mà, gã không thể ngừng lại cơn điên loạn tự nhiên bùng phát này lại được? không thể nào. em vẫn còn sống.

"xin chú, hãy đào mộ lên đi."

gã không phải kẻ hay suy nghĩ viễn vông. gã thề. tuy nhiên, lần này gã dám chắc, gã dám chắc rằng, điều gã mơ thấy, ít nhiều gì cũng là sự thật.

vì gã cảm nhận được em.

hai vị phụ huynh mất một ngày để đưa ra quyết định, công việc lập tức được thực hiện ngay chiều hôm đó. một chiều đông, như cái lần gã gặp em ấy. nhưng em ơi, sao cái xúc cảm lúc này lại khác xa như vậy?

nhanh lên, gã muốn gặp lại em lắm rồi.

nắp quan tài mở lên trong không khí lạ lẫm quá đỗi.

mẹ em quỳ thụp xuống đất, lấy hai tay che mặt lại, nước mắt tuôn ròng ròng cùng tiếng la đầy thống khổ. ba em thẫn thờ, đôi bàn tay cuộn lại thành nắm đấm.

cảnh tượng thật thảm thương.

em không nằm thẳng như lúc được chôn nữa. miếng vải bọc xung quanh em rách chỗ này chỗ kia, là dấu hiệu của sự khao khát muốn bám víu sự sống. đầu ngón tay em đọng lại chút máu đã khô từ lâu. mái tóc nâu mang mùi hương gỗ quen thuộc cũng rối bời lên.

em ơi, em đã như thế nào vậy?

gã nắm lấy bàn tay gầy gò nơi em, môi mấp máy vài từ không rõ. gã cứ ngồi cạnh em như thế đấy, cho tới khi người ta đem xác em đi hỏa táng.

kim jinhwan của gã đem lại cho gã những lần đầu tiên của đời mình, em khiến gã mất kiểm soát.
bobby nắm lấy cổ áo của ba em, thét vào mặt ông ta rằng ông là kẻ đã giết chết em. gã cho rằng ông có lỗi, khi không biết sơ cứu cho em, cũng chẳng biết em đã thực sự chết hay chưa, cứ thế mà đưa em đi chôn.

là do ông.

gã gào tên em, mặc cho cơn mưa siết chặt lấy cơ thể đang dần héo mòn.

jinhwan à,
gã vẫn sẽ gặp lại em trong mơ chứ?

gã đặt tay lên lồng ngực, lắng nghe những câu từ cuối cùng nơi em, mà gã còn khắc ghi lại trong lòng, dẫu dù đó có là giấc mộng.

"như mặt đất khô nức nở bởi mưa,
tôi nức nở trên mặt đất.
cứu em với."

_______
lại tiếp tục reup :(((
viết từ hồi 2016 ý không biết mình nghĩ gì lúc ấy nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro