Chương 4. Thôn vô ưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vật nhỏ rất khó chơi thật, mua một tặng một, tặng cô một lá bùa." Lăng U lại lấy ra một lá bùa, giật lấy điện thoại của Kiều Kiều, dán lá bùa lên điện thoại. Ngay khi lá bùa vừa được dán lên, tiếng chuông điện thoại đột nhiên im bặt.

Một phen thao tác này, làm Kiều Kiều đang sợ liền kinh ngạc đến mức há hốc mồm. Vẫn còn sợ hãi, cô leo lên giường kéo chăn trùm kín người. Dù cuộn tròn trong chăn nhưng cô vẫn không thể nào xua tan được nỗi sợ hãi.

"Không sao đâu, cô đừng nhìn bộ dáng chả đáng tin cậy của cậu ấy mà đánh giá nhé nhưng trên thực tế, cậu ấy rất đáng tin cậy." Chước Quang ôn nhu an ủi nói.

Giọng nói của anh êm dịu như nước, lọt vào tai Kiều Kiều chẳng khác nào cơn gió xuân ấm áp. Ban đầu cô vào phòng livestream cũng là vì ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Là một streamer nổi tiếng, cô đã gặp qua không ít người đẹp, ngay cả những ngôi sao giải trí cô cũng đã từng hợp tác nhưng lại ít người khiến cô ngạc nhiên.

Hôm đó tan ca, sau khi off stream cô lướt điện thoại nhìn thấy một khuôn mặt khiến cô kinh ngạc vô cùng. Thế nhưng khuôn mặt tuyệt thế kia lại đang uốn éo vòng eo, nhảy những điệu nhảy gợi cảm mà các nữ streamer khác vẫn hay nhảy.

Cô rất tò mò liền đi vào, suy nghĩ không biết đây là streamer của công ty nào, nhan sắc như vậy mà lại đi nhảy gợi cảm, thật là lãng phí.

Nhưng cô không ngờ rằng đây lại là một phòng livestream xem bói.

"Đó là điều đương nhiên, tôi là truyền nhân đời thứ 151 của Mao Sơn Phái, chức trách là hàng yêu trừ ma, kiêm chức đoán mệnh." Lăng U đứng dậy lấy quần áo để thay rồi đi vào phòng tắm.

Thừa dịp Lăng U vào phòng tắm, Kiều Kiều nhìn về phía Chước Quang: "Anh đi theo cậu ta không tiền đồ, không bằng đi theo tôi đi với ngoại hình và vóc dáng này của anh chắc chắn sẽ nổi tiếng."

"Cảm ơn, nhưng tôi và cậu ấy không thể tách rời."

"Không thể tách rời? Vì sao? Không lẽ cậu ta hạ chú trên người anh?"

"Không phải, chỉ là không thể tách rời mà thôi."

"Ồ, tôi hiểu rồi, hai người là một cặp sao? Vậy thì mắt nhìn người của anh kém quá, cậu ta không xứng với anh đâu."

Chước Quang hơi sửng sốt, một đôi? Anh cùng Lăng U? Sao có thể.

"Không, không phải như cô nói đây, thật ra cậu ấy rất tốt."

"Quả nhiên vô luận nam nữ, một khi lâm vào bể tình, hai mắt cũng mù quáng như bị bã đậu che hết."

"Thật sự không phải như cô nghĩ đâu..."

Chước Quang còn muốn nói gì đó nhưng Kiều Kiều đã nằm xuống, nhắm mắt lại.

Khi Lăng U từ phòng tắm bước ra nhìn Kiều Kiều trên giường: "Ồ, có hiệu quả nhanh đấy, ngủ rồi cơ à."

"Cậu yểm bùa an thần cho cô ta?"

"Đúng vậy, không nghỉ ngơi cho khỏe thì ngày mai làm sao đối mặt với Quyền Vũ được? Ngủ đi."

"Tôi ngủ sô pha." Chước Quang lấy một cái gối, đặt lên sofa.

"Sao vậy? Chê tôi à? Vừa nãy tôi mới tắm rửa sạch sẽ, bây giờ người còn thơm phức, không tin anh ngửi thử xem." Lăng U kéo cổ áo tự mình ngửi ngửi, mùi hoa nhài thoang thoảng quanh chóp mũi. Vừa nói cậu vừa tiến lại gần Chước Quang.

Kéo xuống cổ áo, để lộ ra một chút lòng ngực trắng nõn nuột nà ngất ngay lòng người, làn da trắng hơn cả tuyết. Chước Quang bị hành động của cậu làm cho giật mình, vô thức nhìn vào lồng ngực của cậu.

Làn da trắng nõn ẩn hiện những mạch máu xanh nhạt nhưng chính mảng trắng nõn kia lại khiến cổ họng Chước Quang nghẹn lại, khí huyết dâng trào.

Mùi hoa nhài tỏa ra từ người Lăng U, từng đợt hương thơm quấn lấy tâm trí Chước Quang khiến anh rối loạn. "Không có, tôi sao ghét bỏ được."

"Vậy cùng nhau ngủ, đều là đàn ông cả, e ngại cái gì nữa chứ." Lăng U túm chặt cánh tay của Chước Quang , đem anh từ trên sô pha kéo lên, cậu sức lực rất lớn, dễ như trở bàn tay đem Chước Quang từ trên sô pha lên trên giường, còn đem gối đầu trên sô pha gối cầm lên, nhét vào dưới đầu của anh.

Sau đó cậu thuận thế nằm xuống bên cạnh. Hai người đàn ông cao hơn một mét tám chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, không còn một kẽ hở.

Lưng Chước Quang áp vào lưng Lăng U.

Chẳng mấy chốc tiếng hít thở đều đều vang lên, Lăng U vô tâm vô phổi nên ngủ rất nhanh.

Nhưng điều này lại khiến Chước Quang khổ sở. Cảm giác nóng ran từ lưng Lăng U cứ thế lan ra khắp người anh. Tư thế cứng đờ không dám nhúc nhích.

Thẳng đến ngày hôm sau, khi Lăng U tỉnh lại, nhìn quầng thâm dưới mí mắt của Chước Quang: "Anh sao vậy? Hôm qua không phải anh ngủ rất sớm sao? Giường này thoải mái hơn mấy cái giường trước kia của chúng ta ngủ nhiều, sao anh lại có quầng thâm mắt thế?"

******

Theo địa chỉ mà Quyền Vũ ở trong mộng cung cấp, Lăng U và mọi người lái xe về phía bắc thành phố A, dừng lại trước một thôn xóm tên là Vô Ưu.

Thôn vô ưu tuy không nằm sâu trong núi nhưng con đường vào làng vì mưa nên đầy bùn đất, hai bên là cây cối um tùm.

Nhìn từ xa nó cũng giống như những ngôi làng bình thường khác nhưng vừa đến cổng làng, một luồng khí lạnh lẽo ập đến.

Bầu trời trên cao tuy quang đãng nhưng xung quanh ngôi làng này như phủ một lớp sương mù mỏng manh, bao phủ trong làn khói mờ ảo.

Thế nhưng ở cổng làng lại treo hai chiếc đèn lồng đỗ thẩm, trên đèn lồng dán hai từ lớn ghi đại hỉ.

"Tê... Lạnh quá." Kiều Kiều khoanh tay, luồng khí lạnh phả qua vai cô khiến cô nổi da gà. "Bây giờ chúng ta phải làm sao? Cứ thế đi vào sao?"

"Vào." Lăng U gật đầu.

"Cậu... Cậu đi đằng trước đi." Phía trước không khí vô cùng quỷ dị, khiến Kiều Kiều dù có cho cô một trăm lá gan cũng không dám đi trước.

"Đó là đương nhiên." Lăng U nâng bước chân, đi phía trước, Chước Quang đi theo sau Kiều Kiều.

Vừa bước vào Lăng U đã cảm thấy toàn thân như chìm vào lớp sương mù mỏng manh, mặt đất vốn đầy bùn đất lại xuất hiện một tấm thảm đỏ trải dài vào trong làng.

Ngay cả mặt đất, cũng được lát bằng những phiến đá lớn, giống như chưa từng có mưa, không còn chút bùn đất nào gây khó chịu cho người ta.

Vào trong thôn, phảng phất bước vào một thế giới khác, hai bên là những ngôi nhà san sát nhau, phần lớn là nhà một hoặc hai tầng.

Cửa phòng cùng cửa sổ pha lê đều dán chữ Hỷ, đèn lòng  màu đỏ vẫn sáng trưng ngay cả ban ngày.

Nhà nào nhà nấy giống nhau, cứ như cả thôn đang cùng nhau ăn mừng một chuyện vui nào đó.

Đi được một lúc, họ nhìn thấy một bà lão tóc bạc phơ đang ngồi trên ghế gỗ dưới gốc cây hòe già, tay cầm chiếc quạt đã mẻ một góc thỉnh thoảng lại phe phẩy.

Đỉnh đầu ánh mặt trời xuyên qua lá cây, chiếu xuống những tia sáng loang lổ, mờ ảo, sương mù giăng kín.

Ngay khi Lăng U chuẩn bị bước tới hỏi chuyện thì bất ngờ có mấy bóng dáng nhỏ nhắn lao ra, cậu cúi đầu nhìn xuống, thì ra là ba đứa trẻ.

Trên người chúng mặc áo bông đỏ chót, đi giày bông, trên mặt không biết cố tình tô son hay do lạnh mà ửng hồng, giống như quả táo chín mọng.

"Mọi người tới trong thôn uống rượu mừng sao?"

"Chị gái, chị chính là tân nương sao? Tân nương của anh Vũ chính là chị sao? Cũng thật đẹp."

"Anh Vũ? Quyền Vũ? Em nói Quyền Vũ?" Kiều Kiều vừa nghe đến hai chữ 'anh vũ' , phản xạ có điều kiện hỏi.

Một cô bé cột tóc hai bên bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Kiều Kiều, đôi môi tái nhợt nhưng lại nở một nụ cười kỳ quái với cô. "Đúng vậy, em biết anh vũ, vậy xem ra, chị chính là tân nương của anh vũ rồi."

Kiều Kiều hoảng sợ, lùi về sau một bước, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời chói chang, tại sao mấy đứa trẻ này lại mặc áo bông đỏ?

Chẳng lẽ?

Chẳng lẽ là quỷ?

Nhưng mà bây giờ là ban ngày ban mặt, quỷ có thể ra ngoài sao?

"Trở về, đừng hồ nháo." Một giọng nói khàn đặc già nua vang lên, ba đứa trẻ nghe được thấy liền lập tức rời đi.

Bà lão chống gậy đứng dậy nhìn Lăng U và những người khác: "Mấy đứa không nên đến đây."

"Không nên tới? Vậy cô ta cũng không nên tới đây?" Lăng U mặt mày nhẹ nâng, giọng điệu có phần mỉa mai, âm dương quái khí.

"Không, mấy đứa không nên đến nhưng cô ấy thì nhất định phải đến."

"Quyền Vũ đã chết rồi, mấy người bắt cô ta tới, vì sao?"

Bà lão cả kinh, ánh mắt hơi lóe: "Quỷ tân nương, cô ấy là Quỷ tân nương được thần linh lựa chọn cho nên nhất định phải đến đây."

"Quỷ tân nương? Cái gì là quỷ tân nương? Thần linh nào? Tại sao lại chọn tôi?" Kiều Kiều nghe xong thì lạnh sống lưng.

"Thần? Trong cái thôn nghèo nàn này mà có thần linh sao?" Chước Quang hơi nhíu mày, đưa mắt nhìn xung quanh, ngoại trừ âm khí kỳ lạ ra thì anh hoàn toàn không cảm nhận được gì khác.

"Đối thần bất kính, đều phải chết." Bà lão lưng hơi thẳng lên, ngay cả giọng điệu cũng trở nên nham hiểm đáng sợ.

"Có chết hay không, cũng không phải do cái gọi là thần linh đó nói là được mà là do tôi quyết định." Lăng U không thèm để ý đến bà lão này.

Già đầu tần tuổi này rồi, nửa thân thể đã chôn xuống đất rồi mà còn tiếp tay cho kẻ ác, sau khi chết xuống địa ngục chắc chắn sẽ bị chiên trong chảo dầu.

"Sao mấy người không chịu nghe lời vậy? Bây giờ rời khỏi thôn này còn kịp đấy." Giọng điệu của bà lão có chút tức giận.

"Vậy cô ta có thể rời đi cùng chúng tôi không?" Lăng U hỏi.

"Không thể, đã nói rồi, cô ấy không thể. Cô ấy là Quỷ tân nương được thần linh lựa chọn."

"Nếu cô ta không thể rời đi, vậy chúng tôi cũng không đi."

Bà lão lắc đầu thở dài: "Tự làm bậy, không thể sống."

Nói rồi bà lão chống gậy đứng dậy, tay kia cầm ghế đẩu xoay người rời đi.

"Quỷ tân nương, anh từng nghe qua chưa?" Lăng U hỏi Chước Quang.

"Cậu cũng biết đấy, tôi luôn ở bên cạnh cậu, nếu cậu chưa từng nghe nói thì chắc chắn tôi cũng chưa từng nghe." Chước Quang lắc đầu.

"Cũng phải, sau khi gặp tôi, anh đã mất trí nhớ. Nhưng mà bất kể anh ta là thần linh gì, chắc chắn không phải là thần linh tốt."

"Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy. Vừa vào thôn đã cảm nhận được sự cổ quái rồi, tuy tôi mất trí nhớ nhưng khả năng cảm nhận hơi thở của thần linh vẫn còn. Nơi này không có cái gọi là hơi thở của thần linh."

Kiều Kiều sợ hãi đến mức môi tái nhợt, cô đi đến bên cạnh Chước Quang theo phản xạ tự nhiên dùng tay kéo kéo tay áo anh: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"

"Xem trên mặt đất, tấm thảm đỏ này thường được trải đến nhà đang tổ chức hôn lễ, đúng chứ?" Lăng U chỉ xuống đất.

"Có bùa chú gì không? Tôi bỏ tiền ra mua, bao nhiêu cũng được."

"Có, đương nhiên là có." Lăng U lại lần nữa từ trong túi, một xấp bùa vàng nhăn nhúm, tùy ý rút một lá ra, trải ra lòng bàn tay, gấp thành hình ngôi sao năm cánh sau đó đưa cho Kiều Kiều.

Thế nhưng ngay khi Kiều Kiều nhận lấy lá bùa, ánh sáng đột nhiên biến mất, mặt trời trên cao trong nháy mắt cũng biến mất, thay vào đó là bóng tối vô tận.

Lăng U và Chước Quang trước mặt cũng biến mất theo.

Kiều Kiều nắm chặt lá bùa trong tay, nhìn chiếc kiệu hoa màu đỏ bất ngờ xuất hiện trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro