Chương 8. Nhìn kiều mỹ nhân trước mặt này đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn đạn 1: Ai da, tôi nổi da gà hết rồi, những người giấy trát đó không có bóng!! Cái thứ sau lưng thôn trưởng có bóng, tại sao lại như vậy? Người giấy trát đó, sẽ không phải là quỷ chứ?

Làn đạn 2: Lầu trên đừng có suy nghĩ phức tạp có liên quan tiểu quái được không vậy? Loại đặc hiệu trình độ này, tôi nói tất cả đều là P, thật là mấy người tóc dài kiến thức ngắn!!!

Làn đạn 3: Lầy trên, sẽ không nói cậu câm miệng đâu, tôi lúc nãy có đi xem cá nhân của cậu thế mà là nam, nam! Chúng tôi ít nhất tóc còn dài, không giống có một số người, như mấy thứ tiểu đậu, tăm xỉa răng toàn thân trên dưới trừ bỏ lông chân dài, liền không có chỗ nào dài cả.

Lăng U và đám người lúc này mới chú ý tới, phía trên đại sảnh treo một sân khấu màu đỏ màn sân, thôn trưởng đi đến trước màn này, một tay đem màn xả xuống.

Rõ ràng là một tượng thần ba đầu bốn tay như một con ác quỷ địa ngục, mà dưới thần tượng, có để một linh bài, có ba nến hương, hương khói bay thẳng tắp lên trên.

Theo sau, những người giấy trát kia bắt đầu vây quanh cái bàn ngồi xuống, phía trên bàn tròn, có chén đũa để sẵn, còn đặt cả các loại thức ăn tinh xảo bằng giấy, trông giống hệt như đồ ăn thật sự.

Nhưng những người giấy trát đó lại ăn vô cùng ngon miệng, ngay cả động tác cứng đờ, y chang được nạp thêm tiền mà trở nên mượt như tơ lụa.

Kiều Kiều sợ tới mức bưng kín miệng, cơ thể không nhìn được mà lui về sau, thẳng đến khi lui không được nữa, mắt thấy đụng phải vào vách tường, nhưng phía sau lại đột nhiên phát ra một thanh âm: "Cẩn thận."

"A!" Cô sợ tới mức hét lên.

Thôn trưởng cùng những người giấy trát kia đột nhiên động tác nhất trí quay đầu nhìn về phía Kiều Kiều.

Lăng U cũng bị một tiếng này hấp dẫn, cậu đang cẩn thận quan sát tượng thần làm cậu thấy khó chịu kia, không để ý Kiều Kiều đã cách cậu càng ngày càng xa.

Tác dụng của bùa ẩn thân là giảm sự tồn tại của một người đến mức thấp nhất, chỉ cần không phát ra âm thanh, không đụng vào những thứ khác thì sẽ không bị phát hiện. Cứ thế mãi đến khi tác dụng của bùa ẩn thân biến mất, đều sẽ che giấu đến thập phần hoàn mỹ.

Nhưng mà một khi bị tất cả ánh mắt tập trung một chỗ, vậy sẽ bị phát hiện.

Bất luận bùa chú gì đi chăng nữa, đều có ưu điểm cùng nhược điểm. Giống như cán cân thế giới vậy, phân chia thiện và ác, duy trì vận động thế giới bình thường, cân bằng mọi thứ.

Khi Lăng U đã làm chuẩn bị tốt mọi thứ, lôi kiếm gỗ đào ra đại sát tứ phương.

Một bóng người, lại chắn phía trướng Kiều Kiều: "Thôn trưởng, tân hôn vui vẻ."

Là Quyền Vũ.

Kiều Kiều bưng kín miệng, lại không dám phát ra âm thanh, Lăng U chạy nhanh đến bên người cô, lại lần nữa dán lên người cô hai đạo bùa ẩn thân

Thôn trưởng nhếch môi, mỉa mai nói: "Ôi kìa nhìn ai đang đến đây, tân nương đều chạy, còn có tâm tình tới tham gia hôn lễ của tôi à?"

"Hôn lê của thôn trưởng tự nhiên phải tới tham gia, lúc trước ngài đã đáp ứng cha tôi còn giữ lời không?" Quyền Vũ ngước mắt hỏi.

"Thu tiền, tự nhiên phải làm việc, nhưng mà năng lực làm việc của cậu thực sự quá kém, thế mà khiến cho tên đàn bà đó trốn thoát, Tôi chỉ cậu cách làm, cậu cũng không đáng tin cậy." Thôn trưởng vẻ mặt ghét bỏ mà người giấy trát Quyền Vũ.

"Ngài yên tâm, tôi đã báo mộng cho cha tôi rồi, sẽ kêu ông ấy đưa tiền cho ngài gấp đôi." Quyền Vũ vội cười làm lành.

Nghe thế, thôn trưởng sắc mặt mới thoáng hòa hoãn chút: "Ngồi xuống cùng ăn đi."

"Tôi muốn hỏi ngài, cái kia ở đâu? Tôi muốn nhìn xem có hợp hay không."

Thôn trưởng vừa nghe, mày đã nhăn lại, lại nghiêng mắt nhìn mặt kiều mỹ nhân. Tâm tình ông ta tốt thật sự, đối với Quyền Vũ vô lễ cũng lười so đo, giơ tay tùy ý chỉ phía sau sảnh lớn: "Ở đằng sau ấy, cậu tự xem đi."

"Được." Quyền Vũ gật đầu, sau đó nhìn Kiều Kiều phía sau, rồi nâng tay vẫy vẫy cô.

Kiều Kiều có chút khiếp sợ, ý của anh ta là muốn cô đi theo sao?

Do dự một chút, cô lấy hết can đảm, giơ di động lên đi theo, lúc trước Quyền Vũ đã từng cứu cô, lúc này lại cứu cô.

Cô có thể cảm nhận được, được thiện ý phát ra từ anh ta.

Lúc đi theo anh ta, trong đầu cô hiện lên cảnh tượng từng xuất hiện trong mơ. Thiếu niên đẹp như làn gió xuân, mang một cái kính viền đen, hình thể thiên gầy, nhưng khi sờ được lại rắn chắc có thịt.

Thậm chí, cô còn nhớ mang máng, cơ bụng tám múi dưới lớp áo kia.

Thoáng chốc, sắc mặt đỏ bừng, hiện tại đây phải lúc nghĩ đến thứ đó?

Cô đi theo Quyền Vũ đến một gian phòng rộng lớn ở sân sau, bên trong phòng đặt một cái quan tài băng, bên trong quan tài băng là thi thể của một người đàn ông trẻ tuổi nhắm chặt hai mắt.

"Kiều Kiều, kế tiếp, tôi kể cho em nghe một cậu chuyện xưa." Một bên Quyền Vũ đứng ở trước quan tài băng, chậm rãi nói.

Mẹ anh ta là do cha anh dùng 50000 mua được. Bà là một nữ sinh viên bị đánh thuốc mê ở nhà ga rồi đưa đến đây.

Bà ấy tuổi trẻ xinh đẹp có tinh thần phấn chấn, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, gia cảnh tốt, bà ấy vốn dĩ nên có cả đời hoàn mỹ, sẽ có được một đứa trẻ không phải anh ta, nhưng lại có thể khiến bà yêu như xương tủy.

Khi còn nhỏ, anh ta không hiểu, cho rằng mọi người mẹ đều bị nhốt ở chuồng heo, không cho ra ngoài, cả đời đều như vậy.

Mỗi lần anh ta muốn đến gần, trong mắt mẹ tất cả đều tràn đầy thù hận. Chỉ cần có người tiếp cận, thù hận trong đôi mắt kia sẽ thoát ra ngay lập tức, hận không thể ăn tươi nuốt sống người trước mặt.

Bao gồm anh ta, người con trai ruột thịt của bà ấy.

Thậm chí, có đôi khi anh ta sẽ nhìn tất những người đàn ông khác nhau ra vào chuồng heo, sau đó sẽ vang lên tiếng thống khổ chửi rửa

Lúc ấy, anh ta không hiểu.

Thẳng đến về sau, cũng là đứa trẻ duy nhất trong làng không bị cha đồng hóa, mà anh ta muốn tiếp tục đọc sách.

Sau khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, mới biết được trong thôn đã phát sinh hết thảy, đều đáng sợ cỡ nào.

Anh ta hận nhất chính là cha mình, hận thôn cùng mọi người, anh ta muốn cứu mẹ mình, muốn đưa mẹ trở về gia đình thật sự của bà ấy

Anh ta thực hiện, hơn nữa thành công, nhưng mà mẹ bị cầm tù nhiều năm như vậy, tinh thần sớm đã không còn tỉnh táo cứ trở nên điên điên khùng khùng.

Nhưng chuyện anh ta thả mẹ mình đi đã bị cha phát hiện, sau đó thôn trưởng cảm thấy anh ta đọc sách hỏng cả đầu óc liền cầm tù anh ta, không cho phép anh ta rời thôn.

Toàn bộ thôn, trừ anh ta, mọi người, đều điên rồi.

Anh ta đã nghĩ tới việc trốn đi, nhưng vừa trốn ra đã bị bắt về đánh đập. Mỗi lần như thế cha anh ta đều sẽ đau khổ cầu xin: Đừng đánh chết nó, nó là đứa con trai duy nhất của nhà họ Quyền.

Nó phải kéo dài hương khói cho nhà họ Quyền.

Ha hả.

Hương khói.

Những người ngu muội này căn bản không biết, người thật sự có thể nối dõi tông đường, kéo dài hương khói chính là phụ nữ. Chỉ có DNA là được thừa hưởng toàn bộ từ người mẹ.

Thân xác của anh ta bị nhốt lại.

Nhưng chỉ có linh hồn, là vĩnh viễn tự do.

Vì thế, anh ta lựa chọn tự sát.

Nhưng cha anh ta, lại căn bản không muốn buông tha anh ta, ông ta đến cầu xin thôn trưởng làm cho con trai ông ta sống, mà thôn trưởng đưa ra một yêu cầu là.

Cha anh ta phải mang về một quỷ tân nương, chỉ cần mang được quỷ tân nương về, ông ta sẽ hồi sinh anh ta.

Quyền Vũ biết, cha mình khẳng định sẽ đi tìm bọn buôn người để đạt thành mục đích, nhưng chính anh ta không thể làm một cô gái vô tội rơi vào ổ sói kinh tởm.

Cho nên, anh ta cần thiết muốn tìm một cô gái thông minh thiện lương, lại có sức ảnh hưởng đi vào thôn này, vạch trần toàn bộ mặt tối của cái thôn này.

Vì thế, anh ta đã nghĩ tới một cô gái livestream mà anh ta tình cờ xem qua, Kiều Kiều.

Khi rời khỏi thôn Vô Ưu, anh ta từng tìm sư phụ, học qua đạo thuật, hơn nữa anh ta đã chết, biến thành trạng thái linh hồn cho nên nhập vào mộng một người là hoàn toàn có thể.

Ở trong mộng, anh ta từ từ thành lập quan hệ với Kiều Kiều, làm Kiều Kiều càng thêm coi trọng người trong mộng là anh ta.

Nhưng mà ở trong mộng, anh ta cũng sẽ ám chỉ với Kiều Kiều rằng anh ta đã chết.

Mục đích chính là khiến Kiều Kiều đi tìm một người có đạo hạnh cao tới, nếu không một mình cô tới đây, khẳng định là vào ổ sói.

May mắn thay hết thảy tiến triển thật sự thuận lợi.

Cô gái anh ta yêu, rất dũng cảm, cũng rất thông minh. Cô thật sự mang đến một người đáng tin cậy.

Kiều Kiều nghe xong, rất khiếp sợ, không nghĩ tới mọi chân tướng sẽ như thế này: "Vậy sao lúc trước anh không trực tiếp báo cảnh sát?"

"Kiều Kiều, người trong thôn vô ưu đều ngu muội điêu ngoa, từng có cảnh sát tới, đều bị đánh đi rồi, có ích lợi gì đâu? Tôi muốn tất cả mọi người biết thôn vô ưu, tất cả mọi người biết thôn vô ưu là một nơi vô cùng dơ bẩn đến cực điểm, tôi muốn thôn vô ưu vĩnh viễn hoàn toàn biến mất." Quyền Vũ lạnh lùng nói.

"Cho nên, đây mới là lý do anh chọn tôi." Kiều Kiều nhíu mày, nàng cảm nhận được mồ hôi đang toát ra trong lòng bàn tay.

"Thực xin lỗi Kiều Kiều, tôi thực ích kỷ. Xin lỗi, làm em rơi vào nguy hiểm." Giọng Quyền Vũ trầm thấp, tràn đầy hối lỗi.

Phảng phất có thể nhìn thấy tình ý nồng nhiệt toát ra từ hai con mắt đen trên mặt người giấy.

Làn đạn 4: Mẹ nó, sống lâu mới thấy, người giấy trát người nói chuyện, hơi sợ, cầu ôm một cái, huhuhu ~

Làn đạn 5: Đột nhiên có chút cảm động là như thế nào? Thân xác anh ta bị nhốt, nhưng linh hồn của anh ta, là tự do.

Làn đạn 6: Anh ta thật sự rất ích kỷ, nếu không phải Kiều Kiều thông minh lại dũng cảm, đổi thành những cô gái khác đã sớm bị mấy thứ dơ bẩn này nhúng chàm.

Làn đạn 7: Chuyện ở chuồng heo là tôi có thể lý giải được. Trời ạ, thật ghê tởm.

Làn đạn 8: Người trong quan tài kia chẳng lẽ là thi thể thôn trưởng chuẩn bị để hồi sinh Quyền Vũ?

Làn đạn 9: Kiến nghị điều tra nghiêm ngặt, có lẽ thi thể kia không rõ lai lịch, nói không chừng vẫn là do thôn trưởng giết đấy.

Mà giờ phút này ở sảnh lớn, thôn trưởng cầm tú cầu, chuẩn bị bái đường thành thân với kiều mỹ nhân trước mặt.

Ông ta đã sớm hạ ảo thuật lên cô dâu, cô ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời ông ta.

Nhưng đến khí nhất bái thiên địa, ông ta đã cong eo bái, kiều mỹ nhân lại thẳng lưng bất động.

Ông ta rất khó hiểu, nói lại một lần: "Mỹ nhân, bái đi."

Nhưng thân thể kiều mỹ nhân, lại càng trở nên thẳng.

Sau khi nói lại một lần nữa, sự kiên nhẫn của ông ta cũng bị tiêu diệt: "Con đàn bà chết tiệt này, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không?"

Ông ta đã ý thức được, ảo thuật, mất đi hiệu lực.

Đột nhiên nâng tay, xốc khăn voan đỏ trước mặt lên, lộ ra một khuôn mặt tức giận. Cho dù đang phát cáu, nhưng gương mặt kia vẫn đẹp đến người ta điên đảo thần hồn như cũ.

Ngay cả Lăng U ở một bên, đều chậc mấy tiếng.

Chước Quang gương mặt này, thật sự là không phân nam nữ.

"Kiều Kiều, nên trở về làm việc." Lăng U tế ra một thanh kiếm gỗ đào, nhẹ nhàng ném lên trên, tua kiếm đung đưa trong gió.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro