Chương 23: Đồng thoại trứng mặt trời (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đúng, là Park Jimin đó." Lisa sờ sờ cằm, "Anh cảm thấy Jimin này có đón nhận bà mẹ một con không?"

Jungkook khựng một chút, nói, "Hẳn là không ghét."

Lisa phân tích nói: "Tôi nghe Sehun nói, tiền đồ của mẹ Bong Min rất tốt, là một người phụ nữ xuất sắc. Hơn nữa, Jimin cũng đã đến tuổi này rồi, cao không tới thấp không xong, có lẽ hai người họ phù hợp đấy nhỉ?" Cô búng tay một cái, lúc này quyết định, "Chủ nhật, chủ nhật tuần này tôi kiếm cớ hẹn Chaeyoung ra ngoài, nói về chuyện hợp đồng công việc, địa điểm thì phải chọn Kim Ding Dong. Anh giúp tôi hẹn Park Jimin tới đó, để hai người bọn họ gặp mặt nhau."

Jungkook: "Bảo tôi làm kẻ lừa đảo? Cô quyết định trích cho tôi bao nhiêu phần trăm?"

Lili chọc chọc anh một chút, nhíu mày, "Vừa rồi kêu anh là Jeon mạnh mẽ, tại sao lại đổi thành hẹp hòi rồi? Anh không sợ thất vọng với cái tên "mạnh mẽ" này à!"

"Cô đổi tên cho tôi, còn muốn tôi cảm ơn cô?"

Cô mặt dày nói: "Không cần cảm ơn, anh mời tôi ăn cơm là được rồi."

Nhà hàng Kim Ding Dong khai trương, đầu bếp cần phải sát hạch, làm mấy món ăn chiêu bài đều khiến nhị thiếu* không hài lòng, đầu bếp bị nhị thiếu làm tổn thương đến không có dũng khí nấu ăn, bởi vậy mới khai trương chưa tới một tháng, đã đuổi mười mấy đầu bếp.

(* vị nhị thiếu này là Kim Taehyung - em hai của Kim Seok Jin và là anh hai của Jeon Jungkook:D:D)

Seok Jin không dám để cho em trai thử đồ ăn, vì vậy mời Jungkook và Lisa.

Hai người ăn thử hết một lượt đều cảm thấy rất tốt, Lisa nghe nói sự tích của vị nhị thiếu kia, nhỏ giọng hỏi Jin: "Lão Kim, miệng của em hai anh còn độc hơn cả Jungkook sao?"

Jin chống cằm cảm khái: "Jungkook độc miệng không bằng một phần ba của em ấy."

Lisa: "Cho nên người làm anh cả như anh thật không dễ dàng gì nha, hai cậu em trai đều không khiến anh bớt lo."

Pít Chin gục trên vai Lili khóc: "Vẫn là bà mai nhỏ tốt nhất, không ngờ lại quan tâm tôi..." Còn chưa nói xong câu, cổ áo phía sau bị Jungkook xách lên, kéo anh ta ra khỏi vai Lisa.

Jungkook mặt lạnh nhìn Jin, thản nhiên nói: "Anh hai biết anh nói anh ấy như vậy, anh đoán anh ấy sẽ như thế nào?"

Jin rùng mình một cái, vẻ mặt bàng hoàng nhìn Jungkook: "Em muốn méc lại sao? Không ngờ em làm em trai như vậy đấy!"

Jungkook nhìn tay anh ta đặt trên vai Lisa, Jin lập tức hiểu ngầm, vội thu tay về.

Thử đồ ăn xong thì trời đã gần sáng, bụng cô no căng đến không đi nổi. Jungkook đi ra ga ra lái xe, mười phút sau, một chiếc moto từ dưới bãi đỗ xe "ầm ầm" lao ra, đậu sát trước mặt Lisa.

Cô quét mắt nhìn thân xe, Jungkook đưa cho cô một mũ bảo hiểm, "Xe bị anh cả lái đi rồi, anh ấy để lại xe này cho chúng ta, đi thôi."

Lisa có chút im lặng nhìn anh, "Có phải Lão Kim Jin muốn chầu trời không?"

Cô nhận lấy mũ bảo hiểm mang vào, bước lên phía sau xe, nắm lấy áo của Jungkook. Anh nắm hai cổ tay cô đặt ngang hông mình, nghiêm trang giải thích nói: "Tôi lái xe máy hơi nhanh, ôm chặt vào."

Cô nhớ lại tốc độ như gió lần trước của Seok Jin, vô thức dán chặt vào lưng anh, ôm chặt lấy eo anh, rất có tư thế không ngã xe tuyệt đối không buông tay.

Jungkook cúi đầu nhìn tay vòng trên eo mình, cười một tiếng, khởi động xe moto, ầm một tiếng xông thẳng về phía đường cái.

Jin lái xe moto bình thường ở số 5, sau khi đổi thành đường đua xe thì càng nhanh hơn. Jungkook không muốn lái quá nhanh nên chỉ chạy số 1, xe chạy từ từ trên đường. Bởi vì tốc độ thật sự quá chậm, Lisa gần như không cảm nhận được sức gió, cô rút tay về, chọc chọc eo anh, "Jeon keo kiệt, anh có biết lái xe moto không vậy?"

"Biết, không quen, chỉ có thể chạy chậm."

Cô chỉ huy anh: "Anh điều chỉnh số cao chút đi, chỉnh đến số ba là được rồi."

Jungkook vẫn cứ nghiêm trang: "Xin lỗi, tốc độ quá nhanh tôi không thể phụ trách an toàn của cô."

Lisa thật sự nhịn không nổi nữa, nói: "Anh dừng xe qua bên lề đi." Chung quanh đây không thể đón taxi, anh liền y theo lời cô dừng sang bên.

Sau khi cô xuống xe, một tay chống nạnh, "Anh! xuống xe!"

Anh ngoan ngoãn xuống xe, đứng qua một bên, không biết cô muốn làm gì.

Vì vậy Lalice không nói không rằng bước lên xe moto, cầm tay lái, dưới chân dùng sức giẫm xuống, xe nổ máy. Cô hất cằm, ra dấu với anh nói: "Lên xe đi nào!"

"..." Jungkook có chút sững sờ, "Có thể bảo đảm an toàn tính mạng?"

"Ha ha... cùng lắm được ăn chuối cả nải... như vậy không sướng hay sao?"

"Hả??? Gì cơ?"

"Trời ạ! bảo anh lên thì anh cứ lên đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?"

Jungkook ngoan ngoãn lên xe, kéo áo của cô. Lisa mất kiên nhẫn nắm lấy hai cổ tay anh đặt lên eo mình, dùng giọng điệu của chị cả nói: "Nắm chặt! Tôi lái xe rất nhanh! Tè ra quần không chịu trách nhiệm đâu!"

Nghe vậy, Jungkook lập tức ôm chặt lấy eo cô, rất có tư thế thiên hoang địa lão* cũng không buông tay.

(* thiên hoang địa lão: Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa lâu như trời đất thời gian dài đăng đẳng)

Bởi vì anh thân cao, phải cúi người xuống, cằm vừa vặn đặt ở trên đỉnh đầu cô. Trên đỉnh đầu Lisa bị đầu pho tượng của người nào đó đè xuống, cô khó chịu giật giật, "Lấy đầu của anh ra."

"À, xin lỗi, tôi đã khom lưng hết cỡ rồi, tạm đỡ chút."

Lisa không phải là người hẹp hòi, những lúc thế này cũng lười để ý, ngồi xe moto mà, sao có thể thoải mái được, nghe theo lời anh, dù sao trên đầu cô vẫn còn đội mũ bảo hiểm, anh không chê cấn mũ bảo hiểm là tốt rồi.

Cô chỉnh số từ 1 dần dần lên số 4, tốc độ moto từ chậm biến thành nhanh, lao như tên bắn ở trên đường phố rạng sáng.

Jungkook nghĩ, tốc độ chậm, đường sẽ trở nên dài chút...

Lisa gào lên: "Jeon keo kiệt, hát một bài nghe đi!"

"... Cô nói gì? Gió lớn quá, tôi nghe không rõ."

Lisa thả chậm tốc độ, tiếng gió cũng nhỏ phần nào, "Tôi nói anh hát một bài cho vui! Anh không phát hiện, bây giờ người lái xe máy và lừa đảo đều thích giả làm một kèn đồng thả trên đường sao? "Baby Shark", "Little Star", "Wheels on the bus gì đó đều được. Nào, hát cho tôi nghe đi."

Jungkook lười biếng rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, lạnh lùng nói: "Muốn ăn đòn hả?"

Lisa kinh ngạc: "Anh muốn đánh phụ nữ? Anh lại muốn đánh phụ nữ sao? Cho anh toại nguyện đấy!" Chiếc moto bỗng nhiên lên ga, "ầm" một tiếng lao nhanh, tiếng gió lấn cả tiếng người.

Jungkook sợ hãi ôm chặt eo cô hơn, cằm đặt lại trên đỉnh đầu cô. Hừ, ai nỡ đánh cô chứ?

Đến tiểu khu, Lisa phát hiện sức nặng đỉnh đầu không nhẹ đi mà còn nặng hơn, người đàn ông ngồi sau lưng quả thực dồn hết sức nặng của cả cơ thể đè lên cô. Cô giật giật vai, "Này, ông trẻ Jeon, về tới nhà rồi."

Không có phản ứng, người sau lưng đã ngủ như chết.

Lisa hơi mất kiên nhẫn, cử động vai lần nữa, "Dậy đi, về tới nhà rồi này."

Người đàn ông sau lưng ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng cũng có chút phản ứng.

"Tới rồi sao?" Jungkook xuống xe, hai chân hơi phiêu, giọng nói khan khàn như cát đá, lại mang theo sự lười biếng quyến rũ độc hữu của đàn ông. Tựa như một con mèo mới tỉnh dậy sau buổi trưa, lười biếng mà kiêu ngạo.

Lisa có chút khó chịu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Khóe mắt anh có gì kìa."

Vẻ mặt anh nặng nề nhìn cô, trong lúc im lặng lộ ra vẻ xấu hổ. Cô nhìn thấy phản ứng lúng túng của anh thì cố gắng nhịn không bật cười. Sau đó thì bị Jungkook nắm lấy cổ tay, tay phải của cô bị ép lướt qua khóe mắt của anh.

Anh thả tay cô xuống, đứng đắn nghiêm túc hỏi: "Còn gì nữa không? Hả?"

Lisa dùng sức chùi tay lên quần áo của anh, "Yo" một tiếng: "... Anh thật sự ghê tởm mà."

Lúc lên lầu Lisa đi trước, Jungkook đi sau, anh nhìn chằm chằm vào cô gái thấp hơn anh rất nhiều, nhìn đỉnh đầu của cô, không nhịn được lại muốn đặt cằm lên đỉnh đầu cô lần nữa, đi từ từ...

Ừ, rất thoải mái.

*

Lisa tìm Chaeyoung muốn lấy thông tin cơ bản và quá khứ, bởi vì có quan hệ với Sehun nên Chaeyoung cực kỳ tin tưởng cô. Nói lại đủ chuyện lúc trước của mình cho cô nghe không sót một chữ.

Từ nhỏ điều kiện sống của Chaeyoung khá tốt, 18 tuổi thi đậu trường đại học Seoul, 19 tuổi vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền, cơ duyên xảo hợp quen một công nhân công trình. Người đàn ông đó chững chạc đẹp trai, trên người có khí chất mà những người đàn ông cùng lứa tuổi khác không có. Anh ta sử dùng tiền đi làm kiếm được đến chỗ cô đóng tiền học phí để học Piano, học phân biệt phổ nhạc, học sáng tác âm nhạc cơ bản nhất.

Người đàn ông đó trời sinh có chất giọng cực tốt, một khúc nhị hồ có thể kích động dây đàn mềm mại nhất ở sâu trong lòng người. Chaeyoung biết tình cảnh khó khắn của anh, chỉ lấy anh một nửa tiền học phí, người đàn ông muốn báo đáp nên làm một vở kịch đèn chiếu Ngưu Lang Chức Nữ cho cô xem, nấu cơm cho cô ăn, chiên trứng ốp la cô thích ăn nhất cho cô.

Thời gian lâu dần, Chaeyoung và người đàn ông đó sinh ra cảm xúc, cuộc sống bình bình đạm đạm bởi vì có thai ngoài ý muốn mà chấm hết. 20 tuổi cô không biết nên đối mặt với đứa bé như thế nào, bèn tìm người đàn ông xin giúp đỡ.

Người đàn ông suy nghĩ mấy đêm, cuối cùng khuyên cô: "Phá thai đi."

Chaeyoung đã nghe thấy nhiều chuyện đàn ông cặn bã làm phụ nữ lớn bụng rồi khuyên phụ nữ đó đi phá. Cô cho rằng sau khi người đàn ông biết cô có thai sẽ vui vẻ, sẽ kích động, cho rằng người đàn ông sẽ dịu dàng ôm cô nói, sẽ vì cô và đứa bé mà cố gắng.

Cô không hề cho rằng một người đàn ông cặn bã sẽ có quyền lấy đi đứa con của cô, đứa bé này là miếng thịt sinh ở trong bụng cô, cô không thể bỏ nó, cũng không muốn sau này đứa bé nhận người đàn ông cặn bã kia làm cha, vì vậy đã lừa người đàn ông nói, đã phá thai rồi, hơn nữa còn đòi chia tay.

Người đàn ôn đứng trước cửa nhà cô một đêm, đứng im lặng một đêm, sáng ngày thứ hai làm cho cô dĩa trứng ốp la cuối cùng, từ đó biến mất không thấy đâu.

20 tuổi Chaeyoung vì đứa bé mà đoạn tuyệt với gia đình, cô nghỉ học ba năm, đợi đứa bé lớn chút thì thông qua Sehun vào Busan tiếp tục học đại học.

Những năm này Sehun giúp cô không ít, không chỉ giúp cô tranh thủ cơ hội đi du học, còn giúp cô chăm sóc Bong Min. Nói với bên ngoài BongMin là con gái của anh, ân tình này Chaeyoung vẫn luôn ghi nhớ, không gì báo đáp được.

Chaeyoung ở nước ngoài có vận khí không tệ, được nhà âm nhạc nổi danh nước Pháp chọn trúng, cùng hợp tác diễn tấu Piano trên sân khấu, kiếm được không ít phí trình diễn. Sau đó, giá trị con người của Chae ở nước ngoài nhanh chóng tăng lên, công ty giải trí nổi danh trong nước ném cho cô cành ô-liu*, quyết định ký hợp đồng với cô, toàn lực đào tạo cô.

(* cành ô liu: theo nghĩa gốc là tượng trưng cho hòa bình, nghĩa bóng là sự vinh quang; sự chiến thắng – thắng lợi hay đoạt được vinh quang - vinh dự - vương miện trong giải thưởng nào đó)

Cô ký hợp đồng ba năm với công ty trong nước, tiến trình hội diễn tấu Piano sang năm đã sắp xếp xong, tiền đồ rộng mở.

Cuối cùng sự nghiệp cũng ổn định, cô liền thừa dịp thời gian này không bận rộn công việc thì tìm ba cho BongMin, không quan trọng có kiếm được nhiều tiền hay không, chỉ cần có thể chăm sóc cho con bé là được, trong vòng năm năm không ầm ĩ đòi li hôn với cô.

Xem xong tư liệu của Chaeyoung, Lisa cảm khái số phận vô thường. Bong Min coi như may mắn, có một bà mẹ khư khư cố chấp chào đón bé đến thế giới này, có Sehun nguyện ý làm ba của bé, chăm sóc bé.

BongMin hiểu chuyện như vậy, tất nhiên công đào tạo của Chaeyoung không hề ít. Thật là một bà mẹ giỏi giang...

Cô bắt đầu viết bảng kế hoạch, mô phỏng cảnh tượng lần đầu tiên Park Jimin và Park Chaeyoung gặp nhau. Mặc dù chưa từng thấy ảnh chụp của Chaeyoung, nhưng nhìn tướng mạo Bong Min, dáng dấp của cô ấy chắc chắn không tệ, tất nhiên khí chất sẽ không kém.

Gặp gở lãng mạn, trai tài gái sắc, nữ tài nam tuấn, hai người quả thật là một đôi trời đất tạo nên.

~~~~~~~~

Chẳng mấy chốc đến chủ nhật.

Lisa ăn sáng ở nhà Jungkook, không ngừng thúc giục anh: "Mau gọi điện cho Park Jimin đi, nói hẹn anh ta đến Kim Ding Dong nói chút chuyện. Bên Chaeyoung tôi đã hẹn rồi, mười một giờ gặp mặt, đến lúc đó tôi sắp xếp nhân viên phục vụ diễn một vỡ kịch."

Jungkook hờ hững liếc cô một cái: "Diễn kịch gì?"

"Tôi sẽ nghĩ cách để hai người gặp nhau ở hành lang, đợi lúc hai người đi lướt qua nhau sẽ bảo nhân viên phục vụ vội vàng đi qua đụng Chaeyoung một cái, khiến cô ấy ngã vào trong lòng Jimin, để hai người vô ý gặp nhau, sau đó hai chúng ta giả bộ tình cờ gặp mặt, đến lúc đó tôi sẽ đề nghị chúng ta ngồi chung một bàn. Như vậy, Park Jimin anh hẹn, Chaeyoung tôi hẹn chẳng phải ngồi chung một bàn sao?"

Jungkook nhìn cô: "Cho nên, lúc trước chó nhà cô cắn tôi đều là sách lược của cô?"

Cô quay mặt, đổi chủ đề, "Oh... Trứng ốp la này anh chiên không tệ, không tệ!"

Gần tới mười một giờ, Chaeyoung đến Kim Ding Dong, bấm số điện thoại của Lisa, "Alo, cô Mano, tôi tới nhà hàng rồi, cô đang ở đâu vậy? Quên không gởi hình cho cô, hiện tại có cần không?"

Ở chỗ này Lisa đã sắp xếp ổn thỏa, nhân viên phục vụ trốn ở cuối hành lang chuẩn bị ra quân. Cô nói: "Không cần, cô mặc quần áo màu gì? Tôi ở lầu hai phòng Izzy, cô lên đi."

Chaeyoung: "Váy dài màu trắng, tóc dài đến eo là tôi."

Lisa cúp điện thoại nhanh chóng gọi cho Jungkook, "Park Jimin tới chưa?"

"Ừ, tôi đang ở bãi đỗ xe, tôi và bạn tôi sẽ lên ngay, giúp tôi sắp xếp phòng bao Izzy." Jungkook nghiêm chỉnh nói, trên thực tế, những lời này đã luyện với Lisa mấy chục lần rồi.

Thang máy từ bãi đỗ xe đi lên và thang máy từ lầu một đi lên chia ra hai đầu hành lang, hai bên muốn tìm được phòng của mình, tất nhiên sẽ đi lướt qua nhau. Jungkook và Jimin nói nói cười cười, trước sau đi ra khỏi thang máy. Ngay sau đó một người phụ nữ mặc váy dài màu trắng tóc thẳng đến eo từ một thang máy khác đi ra.

Mắt thấy hai bên càng lúc càng gần, Lisa sử dụng bộ đàm phân phó nhân viên phục vụ: "Chuẩn bị! Bắt đầu!"

Cô ra lệnh một tiếng, nhân viên phục vụ vội vội vàng vàng từ phòng bao xông ra hành lang, chuẩn bị đụng Chaeyoung tiến vào trong ngực Jimin.

Thế nhưng, trong lúc hai bên cách nhau năm thước thì hai người trong cuộc dừng bước, nhìn đối phương.

Lisa hoàn toàn không biết tình huống gì, nhân viên phục vụ cũng bất lực quay đầu lại nhìn cô trốn ở góc rẽ.

... Cô Manobal, còn đụng nữa không?

Không nhận được câu trả lời của Lili, nhân viên phục vụ lại sợ làm hỏng chuyện, chỉ có thể miễn cưỡng tiến lên, đụng một chút. Kết quả không ngờ người phụ nữ yếu đuối như thế, bị cậu ta đụng nhẹ một cái, không ngờ lại ngã nhào ra đất!

Nhân viên phục vụ còn chưa kịp đi tới đỡ, Jimin đã xông tới, nâng người dậy, khẩn trương kiểm tra thương tích giúp cô ta.

Lisa gởi wechat cho Jungkook: "Tình huống gì vậy?"

Anh lấy điện thoại ra, trả lời lại cho cô một incon: [trợn mắt há mồm]

Cô nhìn icon "trợn mắt há mồm" thì hoàn toàn nghĩ không ra phía trước xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn bộ dạng hai người, hẳn là... người quen?

Cô không nhịn được đi qua, tới gần Jungkook chọc chọc eo anh, thấp giọng hỏi: "Tình hình sao vậy?" Trong lúc nghi ngờ nhìn khuôn mặt cô gái, Lisa há to mồm, trợn to mắt nhìn.

Đây đây đây đây... Park Chaeyoung chính là chính là... cô gái trong ví tiền của Park Jimin mà.

Đàn ông cặn bã cách xa lâu lắm mới gặp lại Chaeyoung, sẽ cảm nhận như thế nào? Lisa nghĩ không ra, chỉ là... cô nhìn kiểu gì Jimin cũng không giống đàn ông cặn bã lắm. Dựa vào bức ảnh của Chaeyoung anh ta để trong ví nhiều năm, có thể nhìn ra đây là một người si tình.

Cho nên, năm đó rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?

Sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến, Chaeyoung nhận được điện thoại, cô ấy khẩn trương đến mức lập tức đứng dậy, chạy vọt vào thang máy chuẩn bị rời đi. Jimin bắt lấy tay cô gái, không có ý định buông ra, cứ thâm tình như vậy nhìn vào cô ấy.

Chaeyoung vung vẩy mấy lần mà không buông ra được: "Jimin, anh buông ra!"

Jimin: "Chúng ta nói chuyện một chút đi? Hà tất phải đi vội vã như vậy?"

"Tôi với anh không có gì để nói cả, anh buông ra, con gái tôi vào bệnh viện, hiện tại tôi phải đi xem con bé, anh buông ra."

Tay Jimin rõ ràng run lên, "Con gái, của em?"

Lisa thấy tình hình không đúng, vội đi lên hỏi: "Gì thế? BongMin vào bệnh viện?"

Chaeyoung nhìn Lisa, có một cảm giác thân thiết khó hiểu, cô ấy gật đầu: "Đúng vậy, đã sốt cao lần thứ sáu trong tháng này rồi."

"Tôi đi cùng cô." Lisa và Rosé cùng nhau đi vào thang máy, Jungkook đi theo sau.

Jimin đứng ở bên ngoài như khúc gỗ, Lisa túm lấy tay anh ta kéo vào thang máy, "Jungkook không lái xe, anh chở chúng tôi đi."

"Ừ." Jimin nhìn Rosé, khóe môi ngập ngừng một chút, muốn nói gì đó lại nuốt vào lại trong bụng.

Sau khi lên xe, trong xe hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí cứng ngắc lại.

Jimin lái xe, Lisa và Chaeyoung ngồi ở hàng sau đều dựa vào cửa sổ, Jungkook ngồi ghế cạnh tay lái. Mấy người không ai nói chuyện, ngay cả Lisa cũng không dám tùy tiện mở miệng, cô gởi wechat cho Jungkook, hỏi: "Anh có biết trước kia Park Jimin từng có bạn gái không?"

Jungkook trả lời: "Đúng là trước kia anh ấy từng có chuyện này, nói là rất xin lỗi cô gái đó, vì anh ấy mà phá thai, anh vốn định sau này sẽ đền bù thật tốt lại cho cô gái đó, nhưng cô ấy lại nói chia tay."

Lisa hiểu ra, cô nói: "À, tôi biết rồi, thì ra Jimin chính là gã đàn ông cặn bã mà Chaeyoung nói. Tôi nói này, sao anh lại làm bạn với gã đàn ông cặn bã đó vậy? Anh ta là cặn bã đó! Làm cho người ta lớn bụng rồi không chịu trách nhiệm, đó là thịt trong bụng của người phụ nữ anh ta đó, anh ta có hỏi ý kiến cô gái đó không?"

Jungkook chần chừ một lát mới trả lời: "Lúc ấy cô gái đó đang học đại học, cô gái không hiểu chuyện, anh ấy cũng không hiểu chuyện theo sao? Đây chính là chuyện ảnh hưởng tới tương lai của cô gái đó."

"Nhưng Chaeyoung đã nuôi BongMin lớn lên, không phải sao? Cô ấy không hề không hiểu chuyện, cô ấy là một người rất có trách nhiệm."

Đám người đến bệnh viện, Jimin không rời đi, sau khi đậu xe xong thì đi cùng bọn họ đến phòng bệnh.

Anh ta cảm thấy, có lẽ chuyện châm chọc nhất chính là lúc gặp lại, cô đã làm mẹ. Anh ta nghĩ, nếu con của bọn họ vẫn còn, sẽ có tướng mạo gì nhỉ? Nghĩ tới đây, anh ta thầm chế giễu một tiếng, lúc trước chính anh ta đã chủ trương việc phá bỏ đứa bé đó...

Rosé và Lisa Jungkook vào phòng bệnh, anh ta dựa vào trên tường ở hành lang, yên lặng chờ đợi, không dám đi vào.

Có thể trong phòng còn có những người khác nữa, chồng của cô, ba mẹ chồng của cô, Jimin mở ví tiền ra, nhìn Chaeyoung vẫn luôn ngây ngô như cũ trong bức hình, sau khi do dự một chút thì lấy tấm hình ra, vo tròn trong tay rồi đi đến thùng rác.

Cho nên ấy... Mấy năm nay rốt cuộc anh đang mong đợi điều gì? Mong đợi điều gì đây?

Vẫn chưa tìm được thùng rác, sau lưng truyền đến giọng của Lisa.

"Anh Park Jimin."

Anh ta quay đầu lại, nhìn Lisa thò nửa người trên ở trong phòng bệnh ra. Cô vẫy tay với anh ta, "Anh vào đây mau đi."

Jimin nghi ngờ, nâng tay chỉ vào mình, "Tôi?"

"Anh mau lên, vào thăm BongMin đi."

Sau khi anh ta đi vào phòng, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông xa lạ. Trên mu bàn tay của bé gái trên giường cắm đầy ống kim, dường như vừa mới khóc xong, nhìn thấy Park Jimin thì hai mắt sáng rực lên, gần như nhảy cẳng lên ở trên giường, "Nam thần nam thần!"

Rosé ấn con gái trở lại, nhíu mày nói: "Gọi bậy cái gì vậy hả?"

BongMin hiền lành đàng hoàng ngồi xuống, nâng tay chỉ vào Jimin, "Mẹ, chú ấy là nam thần Park Jimin của con, con đã từng cho mẹ nghe nhạc chú ấy viết đấy, là bài "Kịch đèn chiếu" ấy, mẹ Liz nói là do chú ấy viết, lúc trước con còn xem tin tức của chú ấy nữa."

Chaeyoung nhìn nhìn, "Có gì hay ho chứ? Mẹ con cũng lên ti vi đấy kìa?"

BongMin chớp chớp mắt nhìn Jimin, "Chú, chú là người xem mắt với mẹ sao?"

Jimin nghi ngờ: "Xem mắt?" Ánh mắt dừng ở trên người Sehun.

Sehun cảm nhận được ánh mắt của anh ta, lập tức khoát tay nói: "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là bạn của Chaeyoung."

Rosé tức giận chen miệng nói: "Anh giải thích với anh ta làm gì?"

Jimin nhìn Bong Min, lại nhìn Lisa, dường như hiểu ra chuyện gì đó, hỏi bé gái: "Bạn nhỏ, năm nay cháu mấy tuổi rồi?"

BongMin còn chưa mở miệng, Rosé lập tức nói: "4 tuổi."

BongMin nắm lấy ngón tay cô kéo nhẹ, "Mẹ, mẹ lại quen tuổi của con sao? Năm nay con sáu tuổi rồi nha!"

Sáu tuổi...

Jimin nhìn về phía Chaeyoung, "Chae Chae, không lẽ BongMin chính là..."

Rosé lớn tiếng nói: "Không phải, BongMin là con của tôi!"

Bác sĩ đẩy cửa đi vào, nhìn đám người trong phòng thì sửng sốt một chút, hỏi: "Ai là người nhà bệnh nhân?"

Jimin và Chaeyoung gần như đồng thời nói, "Là tôi."

Nhìn hai người ăn ý như vậy, BongMin không biết chuyện gì che miệng cười trộm, kéo tay áo, nhỏ giọng nói: "Mẹ Liz xem, nam thần của con và mẹ ăn ý thật đấy."

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc nhìn hai người: "Cha mẹ đúng không? Đi ra ngoài với tôi."

Hai người cùng đi theo bác sĩ ra ngoài, mấy phút sau, sắc mặt Rosé tái nhợt đi vào. Lisa cho rằng cô ấy gặp lại gã đàn ông cặn bã nên tâm tình không tốt, sau đó thì nhìn thấy Rosé nhào vào trong lòng Park Jimin khóc lóc ở trước mặt mọi người, cô ấy bóp cánh tay người đàn ông, móng tay đâm vào trong da thịt người đàn ông, máu từ từ chảy ra ngoài.

Jimin ôm cô gái trong ngực, hai mắt trống rỗng, dường như không biết đau đớn. Đây là ngày may mắn nhất của anh ta, cũng là một ngày bất hạnh nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro