Chương 33: Độ Phật (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạm thời quyết định dẫn theo Lisa, Jungkook bỏ trợ lý Chou Tzuyu lại, để con gái nhà người ta bắt xe đến Cheonan.

Đi đường phải mất chín tiếng liền, trước khi xuất phát Lisa đã thương lượng với Jungkook, hai người thay phiên nhau lái, kết quả Lisa quá mệt mỏi liền ngủ suốt bảy tiếng, tỉnh lại đã vào huyện Cheonan.

Lúc cô ngồi dậy phát hiện trên mặt được phủ một khăn lụa sẫm màu, trên người có thêm một tấm chăn.

Cô kéo khăn lụa xuống quay đầu nhìn Jungkook, người nào đó vẫn đang nghiêm túc lái xe. Khó trách cô ngủ ngon đến vậy, anh nghĩ cho cô rất chu đáo, dùng khăn lụa che ánh sáng đi, ghế cũng hạ xuống góc độ thoải mái.

Anh cảm giác được cô đã dậy, không quay đầu nhìn cô, mắt nhìn phía trước nói với cô: "Ghế sau có bánh mì và nước, đói bụng thì ăn chút đi." Lại cúi đầu nhìn vào máy hướng dẫn, bổ sung một câu: "Mười phút sau đến khách sạn."

Lisa xoay người chuẩn bị lấy đồ ăn, kết quả vừa quay đầu lại nhìn thấy con chó nào đó dùng móng sắc xé cái bánh bao cuối cùng ra. Cô xoa bụng hung hăng trừng mắt nhìn con chó một cái, Loven "ẳng ẳng" một tiếng, cằm đặt ở trên chân trước, vẻ mặt vô tội nhìn cô.

Sau trận động đất, huyện Cheonan trở nên hoang tàn, New Cheonan hiện tại mặc dù đã được xây lại nhưng nền kinh tế lại phát triển bình thường, cư dân ít đến thương cảm.

Khách sạn tốt nhất nơi này cũng chỉ là khách sạn có người phục vụ, không có phòng xếp, phòng đơn đắt tiền nhất là 460 một đêm, mấy phòng còn lại thì không có điều hòa.

Jungkook và Lisa tính toán, quyết định hai người một chó ngủ cùng một phòng.

Kết quả sau khi đi vào phát hiện, then cửa hỏng, điều hòa không hề đạt đến nhiệt độ tốt nhất, vòi nước toilet mở hồi lâu lại không có nước nóng.

Jungkook gọi nhân viên phục vụ, "Tìm người đến sửa lại then cửa, nước, điều hòa, ngoài ra mang hai ly sữa, hai phần sandwich... Thôi, hai phần bánh mì nướng thêm trứng ốp lếp là được rồi."

Nhân viên phục vụ là một bác gái hơn bốn mươi, kiêm luôn cả quầy lễ tân. Bác gái nhìn then cửa, chỉ là có một cây đinh nhô ra, vì vậy tìm một cục gạch đập cái đinh kia, thử then cửa một chút là có thể dùng, xoay người lại nói với Jungkook: "Có thể dùng rồi thưa ngài!"

"..."

Lần này không chỉ có Jungkook, ngay cả Lisa cũng ngây người.

Phòng khách 460 một đêm, gạch ở đâu ra vậy! Vì thế hai người trơ mắt nhìn bác gái mang cục gạch vào trong nhà vệ sinh, hóa ra là đè ống nước, không có vật nặng đè ống nước, lúc mở nước ống dẫn sẽ đong đưa, rất dễ rớt ra.

Bác gái vừa mới rời đi, Loven nằm sấp xuống, trong cổ họng phát ra tiếng "ăng ẳng" sợ hãi, không ngừng rụt về phía sau, thẳng đến khi cái mông chạm vào bức tường không thể lùi nữa thì bồn chồn bất an sủa nhặng lên.

Một con chuột đang núp ở trong góc đối nghịch cùng Loven, Lisa sợ tới mức da đầu tê dại, nhảy lên giường, trực giác giường này đã bị chuột bò qua thì lại từ trên giường nhảy lên người Jungkook, hai chân quấn chặt hông của anh, hai tay ôm chặt cổ anh.

Hai tay Jungkook bưng cái mông của cô, hỏi cô: "Sao vậy?"

Cô vùi mặt ở trên vai anh, giọng nói buồn buồn: "Con.. chuột... thật mập, em không muốn ở đây, ga giường này nhất định đã bị chuột bò qua."

Cảnh tượng cô đang mơ mộng ngủ say, có con chuột bò qua mặt cô, da đầu lại run lên.

Lúc này bác gái đi từ bên ngoài vào. Hai tay anh bưng Lisa, xoay người lại lạnh lùng hỏi bác: "Nhân viên phục vụ, nơi này của các người là sao vậy? Thiết bị hư hại tạm thời không đề cập tới, sao còn có cả chuột?"

Bác gái dường như đã quen, thản nhiên hỏi: "Ở đâu?"

Lisa ôm cần cổ Jungkook, giống như cô gái nhỏ vùi mặt lên vai anh, đầu cũng không dám ngẩng lên nói: "Dưới... dưới giường..."

Bác gái cúi người nhìn con chuột béo mập bên trong, giậm chân một cái, "Xuy" một tiếng, con chuột lập tức chui ra khỏi gầm giường, chạy sát qua chân Jungkook, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng.

Bác gái đứng dậy: "Được rồi, không sao rồi."

Anh lạnh lùng nói: "Trình độ phục vụ của mấy người chỉ vậy thôi sao? Quản lí của mấy người đâu? Tôi muốn khiếu nại."

Vẻ mặt bác gái hậm hực khó chịu nhìn anh: "Tôi chính là quản lý đấy, anh khiếu nại với tôi đi."

Jungkook: "Gọi ông chủ tới đây!"

Bác gái quăng hai hộp yogurt và một túi bánh trên tay lên bàn, chống nạnh nói: "Tôi chính là bà chủ ở đây! Có cái gì không vừa lòng, nói với tôi!"

"..."

Lisa vỗ vỗ kiên Jungkook, "Jeon keo kiệt, thôi."

Bác gái nói: "Đúng vậy, vẫn là cô gái nhỏ hiểu chuyện, nơi thâm sơn cùng cốc này làm gì có phục vụ tốt chứ? Một tháng tiếp đãi không được mấy người, năm tới có thể đóng cửa hay không còn chưa xác định, vì mua yogurt và bánh mì cho hai người, suýt chút nữa tôi bị đụng xe ở cửa siêu thị cậu biết không hả? Cậu trai trẻ, đừng nên yêu cầu quá nhiều, dù sao cậu cũng chỉ ở đây một đêm."

Sau khi bác gái rời đi, Jungkook thả Lisa xuống. Lấy từ trong hành lý ra một bộ ga giường chữ nhật mới, quen tay đổi ga giường.

Cô khó tin chớp mắt: "Anh, ngày thường anh đều tự thân tự lực vậy sao?"

Jungkook ừ một tiếng: "Có một số việc tự làm mới yên tâm, trong sinh hoạt anh rất không thích có người giúp đỡ, cũng không thích bị người khách quấy rầy."

Tranh thủ lúc anh trải ga giường, Lisa vô phòng tắm rửa mặt. Rửa xong đi ra Jungkook đã thay ga giường màu trắng thành màu ấm, có chút ấm áp. Anh nói: "Ngủ tạm một đêm, ngày mai xong việc đổi chỗ khác."

Một cái giường, một cái chăn, trong lòng Lisavkhó tránh khỏi có ý nghĩ khác.

Trái tim nhảy bình bịch, lại không dám nói ra, sợ Anh lại nói cô... bày đặt kiểu cách.

Jungkook tắm xong đi ra, nhìn thấy Lisa dùng chăn quấn kín mình như cái bánh chưng, cô vươn một cánh tay trắng nõn ra đưa di dộng cho anh: "Vừa rồi lão Kim gọi tới, em không nhận, anh gọi lại đi."

"Ừm." Anh tùy tiện xoa đầu tóc ướt nhẹp một cái, bấm số gọi qua.

Điện thoại vừa mới nối máy, Kim Seok Jin mang theo âm thanh nức nở từ bên kia truyền tới, "Em ba, anh không muốn sống nữa."

Jungkook nhíu mày: "Sao vậy?"

Jin: "Anh bị anh trai của chị dâu tương lai em đánh, chua sót cả nước mắt, em rảnh thì nói với bà mai nhỏ giúp anh, để em ấy nói giúp anh mấy câu."

Jungkook ngồi lên giường, mở loa lớn lên: "Cô ấy đang ở bên cạnh em, anh nói đi."

Lisa không muốn nhận điện thoại, cô lầm bầm một tiếng: "Không nhận, em muốn ngủ."

"Mẹ nó! Hai đứa bọn em ngủ chung!!!" Jin mất bình tĩnh, "Hai đứa lại ngủ chung!! Hai đứa cố tình đằm thắm ân ái chọc tức anh đúng không? Mẹ nó, anh không có đứa em trai như em!"

Người ở đầu bên kia rống giận một hồi rồi cúp máy.

Lisa thò đầu ra khỏi chăn, nhìn Jungkook: "Có phải anh ta bị bệnh rồi không? Chúng ta đằm thắm ân ái sao?"

Jungkook cất điện thoại, nằm xuống, kéo thảm mỏng qua đắp, điện thoại lại vang lên.

Lần này không phải là Kim Jin, tên hiển thị là "Anh hai".

Jungkook không sợ anh cả Kim Seok Jin, nhưng trong lòng lại kính nể anh hai Kim Taehyung. Anh nhận điện thoại, trầm thấp alo một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại, giọng của Taehyung còn lạnh hơn bả hàn băng, "Anh cả đâu?"

Jungkook suy nghĩ một chút, nói: "Không biết."

Lisa ngáp một cái chen vào nói, "Em đoán chắc hẳn vẫn còn ở Incheon với chị họ em đấy."

"Là ai nói chuyện?"

Jungkook tắt loa ngoài, nói: "Bạn gái. Thôi, đừng để ý tới anh ấy, qua một thời gian ngắn nữa anh ấy sẽ tự trở về."

Kim Taehyung nổi giận: "Phải không? Anh ấy quăng một đống cục diện rắc tối chạy đi, món nợ này sớm muộn gì anh cũng tính sổ với anh ấy. Em chuyển lời lại cho anh ấy, nếu trước thứ tư mà vẫn chưa trở lại thì vĩnh viễn đừng trở lại nữa."

Jungkook: "Được, em sẽ chuyển lời lại cho anh ấy."

Người trong điện thoại khựng lại chút, lại hỏi: "Em có bạn gái khi nào?"

Jungkook thành thật trả lời: "Vừa mới."

Cuối cùng giọng của Taehyung cũng ôn hòa một chút: "Hôm nào dẫn tới cho anh xem chút, trạng thái của ông cụ càng ngày càng không tốt, em rảnh thì quay về thăm chút đi, hửm?"

"Được, em biết rồi."

"Được, cúp đây, ngủ sớm đi." Taehyung dừng lại chút, nói tiếp: "Đừng dùng bao, ông cụ rất muốn ôm chắt trai."

"..."

Cúp điện thoại thở dài một hơi, cũng may đã tắt loa. Jungkook nằm xuống, tắt đèn nói: "Khuya lắm rồi, ngủ đi."

"Ừ." Lisa rụt đầu vào trong ổ chăn, "Ngủ ngon."

Cô bọc chăn có chút ngột ngạt, có chút nóng. Thật lâu sau, có người gõ trên chăn cô một cái, giọng nói tẻ nhạt: "Không nóng sao?"

"Không... không nóng."

Jungkook: "Anh sang ghế sofa ngủ nhé."

Giọng Lisa buồn nói, "Sao lại phải ngủ ở ghế sofa?"

Jungkook: "Ừm thì em khó xử như vậy, anh còn nằm trên giường thì không được tốt lắm, không phải sao?"

Lisa vén chăn lên, xoay người nhìn anh: "Em không khó xử," cô dịch sang bên cạnh anh, "Bây giờ chúng ta là người yêu, ngủ cùng một giường rất bình thường."

"Ồ, sau đó thì sao?"

Lisa miễn cưỡng nhích đến gần anh them chút, "Nào, anh ôm em ngủ, bây giờ chúng ta là người yêu..."

Cô thật sự sợ anh sẽ nói... bày đặt kiểu cách.

Bất chấp rồi...

Jungkook ôm lấy cô, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Lisa rụt ở trong lòng anh, cũng khẽ thở ra một hơi... Như vậy sẽ không nói cô làm kiêu đâu nhỉ?

_________

Khách sạn không có bữa sáng, sáng hôm sau hai người đi đến vùng gần đó tìm quán, ăn một chén cháo là xong.

Lisa và Sejeong hẹn mười giờ gặp mặt, Jungkook còn có việc, lái xe đưa cô tới biệt thự của Sejeong, đưa mắt nhìn cô đi vào mới rời đi.

Biệt thự chiếm diện tích chừng 300 bình, đi vào thì nhìn thấy trong sân có sân chơi, đúng lúc có một đứa bé từ trên ván trượt trượt xuống. Bé trai chơi cầu bập bênh, bé gái nhảy dây, còn có một thiếu niên nhỏ ngồi xếp bằng.

Một bé trai đột nhiên té xuống, chẳng mấy chốc được một cô gái hơn hai mươi tuổi ôm dậy, giúp cậu vỗ bụi trên người, khuyên lơn nói: "Sao không cẩn thận như vậy, cẩn thận trên đầu thủng một lỗ đấy!"

Cô gái đó chắc hẳn là Kim Sejeong rồi.

Bé trai không cho là đúng khanh khách bật cười: "Không sao đâu chị, đầu em cực chắc đấy!"

Sejeong vỗ trên mông bé trai một cái, "Được rồi, đi chơi đi." Xoay người nhìn thấy Lisa đứng ở cửa, đứng dậy đi tới, "Chị là chị Manobal sao?"

Lisa vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Lalisa Manobal."

Sejeong và cô bắt tay, nụ cười sáng lạn, khóe môi có hai lúm đồng tiền nhẹ di dộng, "Tôi là Kim Sejeong, Kim trong lá cây, Sejeong trong kinh Phật, chúng ta vào nhà nói chuyện chứ?"

Lisa gật đầu, đi theo cô gái vào nhà.

Các thiết bị lắp đặt trong phòng không hề giống Lisa nghĩ, phòng khách không có bất kỳ vật trang trí nào, mà là có một đám trẻ em ngủ trên một cái giường. Sejeong mang đến hai cái ghế, đưa cho Lisa một cái, ngượng ngùng gãi đầu, "Ngại quá, chỗ chúng tôi rất lộn xộn."

Lisa vốn cho rằng Sejeong là một nữ thanh niên nghề văn, không ngờ bản thân rất sống động, tùy ý cột tóc đuôi ngựa, vô cùng thích cười, từ đầu đến cuối đều chưa từng tắt nụ cười trên môi, khóe môi khẽ hiện lúm đồng tiền, thật đáng yêu.

Tuổi trẻ thật là tốt.

Lisa lấy máy ghi âm ra, hỏi cô gái: "Trong tư liệu của cô không viết người cô thích là ai, hiện tại có thể nói rồi chứ?"

Sejeong, "Tôi ấy à, tôi thích sư huynh của tôi, anh ấy tên Do Hoon, lớn hơn tôi năm tuổi, làm hòa thượng của chùa Thủy Linh."

"Hòa... Hòa thượng?" Lisakhiếp sợ.

Sejeong : "Sao vậy?"

Lisa nói: "Cô nói tiếp đi."

Kim Sejeong lại cười rộ lên, "Thầy Oh giới thiệu tôi tìm chị, chị không thể khiến tôi thất vọng được. Rất nhiều bà mai vừa nghe tôi nói người trong lòng là hòa thượng thì lập tức bye bye tôi, tôi rất bực mình, hòa thượng thì sao chứ? Hòa thượng cũng là người mà! Cũng có thất tình lục dục thượng vàng hạ cám chứ. Ôi, hiện tại những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là chị có biện pháp nào để anh ấy thích tôi không?"

Lisa: "Vậy cô kể tình huống cụ thể của anh ta chút đi."

"Là như vậy, trận động đất năm đó, sư huynh Do Hoon cũng mất đi người thân giống tôi, sau đó hai chúng tôi được phương trượng chùa Thủy Linh nhận nuôi, phương trượng cho hai chúng tôi đi học, chùa Thủy Linh đối với chúng tôi mà nói chính là nhà. Hai chúng tôi thi vào cùng một trường đại học, lúc đó trong trường có rất nhiều bạn nam theo đuổi tôi nhưng tôi đều từ chối, tôi thường hay hỏi sư huynh cảm giác của anh ấy đối với tôi, nhưng anh ấy lại nói với tôi, sau khi tốt nghiệp sẽ xuất gia, ở lại chùa Thủy Linh, không có ý định lấy vợ sinh con, tôi cho là anh ấy nói đùa, không ngờ sau khi tốt nghiệp anh ấy giấu tôi, thật sự..."

Lisa hỏi cô gái, "Vậy cảm giác anh ta đối với cô là gì?"

"Anh ấy nói không có cảm giác gì với tôi cả, nhưng tôi thích anh ấy nha," Kim Sejeong đột nhiên nắm lấy tay cô, "Chị Liz, chị nhất định phải giúp tôi! Không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, nể mặt thầy Oh, được không?"

Lisa nói: "Vậy cô phải để tôi thấy mặt anh ta, tâm sự với anh ta chút trước đã?"

Sejeong khẽ cười: "Tôi đã sắp xếp xong rồi, tôi dùng danh nghĩa chị ăn chay cầu phúc vào chùa ở, mấy ngày này chị có thể tiếp xúc với Do Hoon, cái đó... vừa vặn thầy Oh cũng ở trong chùa."

Cô hỏi: "Sao anh ấy cũng ở đó?"

Incheon cách Cheonan chỉ hai tiếng đi đường, chùa Thủy Linh nổi tiếng gần xa, cô biết bà nội Oh thường xuyên đến chùa này tu thiền.

Xế chiều Jungkook tới đón cô, biết cô phải đến chùa ở mấy ngày, biết Oh Sehun cũng ở đó thì lập tức thu dọn đồ đạt, mang Loven chạy tới.

Chùa Thủy Linh không cho xe chạy lên, phải đi bộ hơn nửa tiếng mới tới đỉnh núi. Lisa còn đỡ, hai chân nhũn ra nhưng vẫn có thể đi, Loven thì không như cô, leo đến một nửa thì trực tiếp co quắp ở trên thềm đá, không đi nổi nữa.

Sejeong cảm thấy con chó mập này rất thú vị, đi qua ôm nó lên vai, vỗ đầu chó Loven thầm thì: "Chó mập này, cái kiểu đi đường mệt thành bộ dạng này còn có tiền đồ hay không vậy?"

Lisa kéo cánh tay Jungkook thở dốc một hơi, tỏ vẻ cô cũng mệt đến sợ rồi...

Anh hỏi cô: "Có muốn anh cõng em không?"

Lisa ngẩng đầu nhìn con đường dài đằng đẵng, lại nhìn Jungkook, "Anh làm được không? Anh không mệt hả?"

Anh nói: "Đường này có đáng là gì đâu, trước kia còn vác vật nặng 100 cân bò lên núi Thái Sơn đấy."

Cô không tin nhìn anh: "Xạo dữ." Vừa nói xong, hai vai đột nhiên cách mặt đất, Jungkook ôm chân cô, trực tiếp vác cô lên vai mình.

Đầu của cô rủ xuống sau lưng anh, liếc nhìn đường dốc, hít sâu một hơi.

Junkookkhiêng cô đi nửa tiếng, có thế nào cũng không để cô xuống.

Kim Sejeong ôm con chó mệt đến thở hổn hển, còn phải âm thầm lau nước mắt: "Mẹ nó, sao ở đâu cũng có người ân ái đằm thắm...

Nhưng Lisa lại không cảm thấy như vậy.

Cô cảm thấy, Jungkook xem cô là người tàn phế à? Có chút khí lực mà thôi, khoe khoang cái rắm ý...

*

Đến chùa, phòng Lisa ở sát phòng Jungkook.

Tường đất không cách âm, cô nằm ở trên giường có thể nghe rõ tiếng nước chảy ào ào của phòng bên cạnh. Điều kiện trên núi khó khăn, nhất là phòng tắm này cũ kỹ, anh chỉ có thể dùng nước lạnh tắm sơ người.

Ngoài cửa sổ có tiếng ve kêu, nhìn qua cửa sổ mở một nửa, Lisa còn có thể nhìn thấy ánh sáng lung linh. Gió nhẹ thổi vào, trong không khí đầy hơi nóng ẩm ướt ngột ngạt, cô thấy nóng nên dứt khoát mặc quần áo vải mỏng, đắp chăn lên bụng, chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, Loven đột nhiên sủa nhặng lên.

Lisa bị đánh thức, phát hiện giường đang lắc lư, cô sợ tới mức bật người dậy rời giường, phòng tối ôm nên không để ý dưới chân, bị vấp cái ghế ngã xuống đất, đầu đụng vô góc bàn, đau đến "A" một tiếng.

Động đất.

Cảm giác đau đớn tan lòng nát dạ từ thái dương truyền đến toàn thân, hồi ức năm đó cuồn cuộn dâng lên.

Khi đó, bà cụ ôn hoà vừa mới cho táo cô xong, trên mặt còn dính bọt nước long lanh. Lão bà nói, táo xanh này ngọt, để cô ăn thử.

Lisa vội vàng đưa Loven đi bệnh viện, không rảnh nếm thử, đặt táo ở trên bàn, ôm Loven đi ra ngoài.

Cô mới đi ra khỏi nhà không bao lâu, dưới chân lắc lư một trận.

Ầm một tiếng, từng khối xi măng khổng lồ rơi xuống.

Tòa nhà cũ sau lưng sụp đổ.

Đã cách nhiều năm, cái cảm giác sợ hãi này lại xuất hiện, ở trong bóng tối Lisa sờ đụng đến chân bàn, ôm chặt không buông, nước mắt ào ào chảy xuống.

Cửa phòng cô bị người phá mở, người đàn ông bên ngoài xông vô, ôm cô từ trên mặt đất lên. Người đàn ông cảm giác được trên người cô là quần áo mỏng thì nhanh chóng kéo chăn qua trùm lên người cô, ôm cô chạy ra khỏi thiền phòng.

Lúc này động đất đã ngừng, trong sân không một bóng người.

Dường như trừ anh và cô ra, không có ai cảm nhận được động đất.

Vừa rồi anh nghe thấy tiếng thét của cô, không kịp mặc quần áo liền lao ra, Lisa trong ngực anh còn có cái chăn bọc lấy, còn trên người anh chỉ có mỗi cái quần đùi...

Không lâu sau có sư phụ cầm đèn đi ra, hỏi: "Ngài sao vậy?"

Jungkook: "Động đất."

Sư phụ ngáp một cái nói: "Ồ... Trấn nhỏ này không có chuyện gì ngoài cách hai tháng thì có một lần, không có chuyện gì đâu, trở lại phòng ngủ đi."

Jungkook: "..." Bình tĩnh vậy sao?

Anh cúi đầu nhìn Lisa trong ngực, cô co người lại thành một cục, đã khóc đến mức như người tàn tật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro