18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lisa nói một hơi thật dài khô cả cổ họng, vội vàng uống một hớp nước nhưng người kia chẳng mảy may có phản ứng.
Lisa chớp mắt ba cái, ra đòn quyết định: "Quan trọng nhất là, mỗi ngày tôi sẽ cho anh ăn cả thịt gà, thịt bò, đảm bảo đa dạng phong phú không trùng lặp."
Bữa giờ cô toàn cho ăn thịt heo, nếu có thịt bò thì chính là thịt bò mua ở chợ giá tiền chỉ bằng một phần ba thịt bò cao cấp trong siêu thị.
Đương nhiên cô sẽ không nói cho anh biết đâu!!!
Jungkook cuối cùng cũng không nhịn nổi , ngước lên nhìn cô cười một cái , lắc đầu vẻ bó tay.
Cười tức là đồng ý rồi đúng không???
Quả nhiên anh nói: "Được rồi, sau này cô nhớ tích cực làm việc đấy!"
Thấy chưa, thấy chưa, cái người này quả nhiên là người tham ăn.
Thật ra thì Jungkook chỉ lo cho cái chân của cô mà thôi, đúng là oan quá nha...
"Vậy bây giờ nói đi, chân của em bị sao?"
"Ngày hôm qua không cẩn thận bị ngã, đã khám rồi, bác sĩ nói không sao, mấy ngày nữa là khỏi thôi." Vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt.
"Thế à..." Jungkook kéo dài giọng, hiển nhiên là không tin.
"Lisa, từ ngày mai cô sẽ chuyển lên làm thư ký của tôi."
"Hả?" Lisa nhất thời không kịp phản ứng, "Tại sao?"
"Chẳng phải lúc trước cô làm rất tốt sao, đưa cơm cũng tiện, lại không có ai ức hiếp cô."
Thôi thôi, cho cô xin, khó khăn lắm mới thoát làm sao lại có thể quay lại chứ, còn có tôi thấy ở gần anh mới là đáng sợ nhất đó. Đương nhiên lại phải vắt óc tìm lý do từ chối.
Jungkook thấy thế thì cũng không ép buộc nữa, lại nể tình cái chân của cô mà đại xá cho về sớm.
Lisa cực kì vui vẻ.
Thực ra chân cô cũng không đau lắm, chỉ là cách đi không được bình thường lắm mà thôi. Nghĩ đến thức ăn trong nhà không còn nhiều, cô liền ghé qua siêu thị mua chút đồ.
Đang chạy đến quầy mì thì nghe có người gọi tên cô. Vừa nhìn có chút quen mắt, nhất thời lại không nhận ra người nọ.
Kim Hanbinthấy cô không nhận ra mình cũng không giận, mỉm cười nhã nhặn nhắc nhở: "Tôi là Hanbin."
Lisa vỗ trán: "Tôi nhớ ra rồi, trí nhớ của tôi thật tệ mà." Mới hơn một tháng không gặp mà đã quên mất người ta rồi.
"Không sao. Nhà em ở gần đây sao?"
"Đúng vậy, anh cũng vậy sao, trước đây chưa từng thấy anh?"
"Không, tôi chỉ tiện đường ghé vào thôi."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, bất giác đã đi cùng nhau khá lâu, lúc chuẩn bị tách ra, Kim Hanbin đột nhiên nói: "Lần trước chưa kịp lưu số điện thoại của em, có thể cho tôi lại không?"
Nhắc đến chuyện lần đước, Lisa có chút ngượng ngùng, liền đọc lên một dãy số.
"Lần trước thực xin lỗi, anh cũng đừng hiểu lầm người kia là cấp trên của tôi, tinh tình anh ấy có chút quái dị."
Kim Hanbin cười khẽ, "Tôi hiểu. Ngày khác lại mời em uống cà phê."
Lisa mím môi cười: "Được. Tạm biệt."
Đoạn đường về nhà bỗng nhiên trở nên tươi đẹp hơn bao giờ hết. Túi đồ trên tay một chút cũng không nặng.
Mùa xuân của cô rốt cục cũng quay lại rồi, thần cupid rốt cục cũng nhớ đến cô.
Lại còn là một người đàn ông vừa đẹp trai vừa ôn nhu chính là cực phẩm trong cực phẩm nha. Lần này nhất định sẽ không để người nào đó phá đám nữa.
Tâm tình tốt đẹp, đến nhìn con chó bên đường cũng thấy đáng yêu lạ thường.
Gần đây Jungkook có một điều rất buồn bực, thời gian gặp cô gái của anh rất ít, chỉ có hai tiếng buổi trưa mà cô dường như không chú tâm lắm.
Lúc trước mỗi lần gặp anh đều trưng cái vẻ sợ sệt, mà gần đây lúc nào cũng tươi phơi phới, thỉnh thoảng còn tươi cười với cái điện thoại, anh hỏi thì đều nói không có việc gì.
Jungkook dám khẳng định có chuyện rất lớn, đe dọa trực tiếp đến con đường theo đuổi vợ yêu của anh. Mà nó bắt quần từ cái điện thoại đáng ghét kia.
Không tìm rõ nguyên nhân, anh cảm thấy rất không yên tâm.
Thế là một ngày chủ nhật nọ, vị tổng tài đáng kính ôm một bụng âm mưu lôi kéo bạn Lisa đến nhà mình.
Vị tổng tài đáng kính nói: "Bamie rất nhớ cô!"
Lisa ngây thơ hỏi: "Tại sao anh biết nó nhớ tôi?" Chó cũng đâu thể nói đúng không?
"Mấy ngày nay nó đều ủ rũ không buồn ăn uống, rất không có tinh thần."
Lisa nhìn Bam đang vui vẻ gặm ngấu nghiến con vịt nhựa, im lặng phản đối.
"Đó là vì nó nhìn thấy cô, nhất thời vui vẻ!" vị nào đó trắng trợn nói dối, mặt không đỏ tim không loạn.
Ồ, thì ra là cao hứng à....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro