Hồi Ức Của Chúng Ta | 2 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phỏng vấn vị trí thư ký tổng giám đốc mời đi hướng này"
Phó phòng nhân sự tác phong lịch thiệp dẫn đường. Lisa nhanh nhẹn theo sau, tâm trạng hồi hộp.
Đứng trước cửa phòng có ba chữ "TỔNG GIÁM ĐỐC" tim cô đập bang bang. Trợ lý đẩy cửa mời cô vào rồi rời đi.
Cô đứng trước bàn làm việc. Nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế xoay, đưa lưng lại phía cô.
"Thưa ngài, tôi đến nhận phỏng vấn"
Nghe được giọng nói của cô, bóng lưng đàn ông cứng ngắc vài giây. Sau hai năm, lại có thể được nghe thanh âm quen thuộc trong trí nhớ kia.
Anh bình tĩnh xoay người. Tập hồ sơ trên tay cô trượt xuống.
"Anh Jungkook ! Sao...lại là anh"
Không gian yên ắng lạ thường, cây kim rơi cũng có thể nghe được. Anh nhìn cô không rời mắt, hình ảnh người con gái đã bao lần anh phác hoạ trong đầu. Cô đang đứng trước mặt anh, bằng xương bằng thịt.
Anh cầm chiếc bút ký trên bàn, vô thức nắm chặt, che giấu cảm giác xúc động.
"Em khoẻ không?"
Anh trả lời không trình tự, cả người cô run lên. Cứ ngỡ, đã có thể quên anh, bắt đầu cuộc sống mới. Vậy mà vừa gặp anh, cảm xúc che giấu bao lâu lại cuồn cuộn như sóng vỗ.
Tim cô đập mạnh, vội cụp mắt ngồi xuống nhặt tập hồ sơ lên.
"Em..khoẻ, anh về nước khi nào"
Cô hỏi anh. Thái độ mất tự nhiên.
"Anh mới về"
Anh bình thản nói, mọi rung động chôn dưới đáy mắt tĩnh lặng.
Hình ảnh anh bây giờ, là hai người bạn cũ gặp lại, có khách sáo, có khoảng cách.
Nhìn vào, chính xác là cuộc hội thoại giữa nhân viên và cấp trên.
Cuộc trò chuyện gượng gạo và ngượng ngập cũng kéo dài tận trưa.
Cô hỏi anh nhiều điều, đều liên quan đến công việc, sức khoẻ. Cô tuyệt không nhắc đến người con gái ấy, cô không muốn tự làm mình đau.
Anh nói với cô rất nhiều, nói về cuộc sống hai năm qua, nhưng không hề nhắc đến người nào khác. Anh cũng hỏi cô rất nhiều, ngoại trừ hỏi chuyện riêng tư, anh sợ phải nghe đáp án mà mình không muốn nhất.
"Anh đưa em đi ăn"
Giờ ăn trưa, anh mời cô, cảm giác muốn kéo dài cuôc gặp gỡ thôi thúc anh kiếm cớ giữ cô lâu thêm.
Lisa bất ngờ, gặp lại anh khiến tâm trạng cô sáo trộn. Cô vẫn chưa tỉnh táo sau cuộc hội ngộ không báo trước này. Cảm giác gượng ép khiến cô ngại ngùng, lịch sự từ chối.
"Em muốn về sớm một chút chuẩn bị ngày mai đến làm việc. Dù sao cũng cảm ơn anh"
Tim anh trùng xuống. Cô đối với anh, đã khách sáo như vậy.
"Anh đưa em về"
Anh cười nói, tự miễn cưỡng bản thân mình.
Cô có chút áy náy, cuối cùng cũng không từ chối.
____________________
Vì xin vào đúng chuyên môn, cô bắt nhịp công việc rất tốt. Mọi người trong công ty hoà đồng, vui vẻ.
Ngoài việc cô luôn mất tự nhiên vì tiếp xúc anh hàng ngày, cô không gặp áp lực gì cả.
Giá như đối với anh, cô không có một đoạn tình yêu lúc tuổi trẻ, thì khi đối mặt với anh cô sẽ bình thản hơn.
Nhưng tình yêu, chỉ cần nói không yêu là sẽ không yêu sao?
Mối quan hệ giữa cô và Jimin vẫn êm đềm, yên bình không sóng gió, cũng không quá nồng nhiệt.
Jungkook thường xuyên đề nghị đưa cô về nhà sau giờ tan ca. Cô vẫn luôn từ chối.
Cô cho rằng, hai người họ như hiện tại là tốt nhất. Anh có con đường của anh, cô có cuộc sống của cô.
Giữa họ đã từng tồn tại một mối quan hệ không tên, nhưng là trong quá khứ.
__________________
Hôm nay, Jimin đến đón cô. Vừa ra khỏi sảnh công ty cô đã thấy anh đứng đó, anh đã đợi cô một lúc lâu.
Jimin  ôm một bó hoa lưu ly, hoa cô thích.
"Jimin, anh không bận sao? Đến đón em sớm vậy"
Cô mỉm cười tiến lại gần anh
"Anh vừa mới ký hợp đồng với đối tác thuận lợi, tiện đường đến đón em luôn"
Anh thuận tay ôm eo cô, đặt bó hoa vào tay cô
"Tặng em!"
"Cảm ơn anh"
Lisa vui vẻ nhận hoa. Anh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt say đắm, khẽ vuốt nhẹ sợi tóc rối vương trên má cô.
"Chúng ta đi ăn nhé, em muốn ăn gì?"
"Em ăn gì cũng được"
"Được, bên phố X có nhà hàng Pháp mới khai trương, anh đưa em tới đó"
Jimin vừa chạm tay vào cửa xe, chuông điện thoại của Lisa réo inh ỏi.
"Tổng giám đốc, có việc gì không ạ?"
"File chứa hợp đồng ký kết với La thị em để ở đâu?"
Trong điện thoại, giọng Jungkook có vẻ gắt gỏng. Không lẽ việc ký kết xảy ra vấn đề gì sao?
"Em để trong tập tài liệu trên bàn của anh"
"Cho em 5 phút, quay lại công ty tìm cho tôi. Ngay lập tức!"
Anh đột ngột dập máy. Lisa khó hiểu nhăn mi. Trước khi về, cô đã sắp xếp cẩn thận mọi thứ trên bàn, cũng đã đề cập qua với anh rồi mà.
"Có chuyện gì vậy?"
Thấy cô nhăn nhó, Jimin quan tâm hỏi.
"Jimin ! Anh đợi em một lát, em quay lại công ty tìm tài liệu cho sếp, em sẽ quay ra ngay"
Cô áy náy nhìn anh.
"Được! Em cứ đi đi, em cứ bình tĩnh giải quyết công việc. Anh đợi được mà"
Anh mỉm cười an ủi. Lisa gật đầu với anh rồi quay đi.
Sau cửa kính trên tầng cao nhất, Jungkook  vẫn nắm chặt điện thoại trong tay, mắt dán vào đôi nam nữ dưới sảnh đang thân mật, tự khiến mình bị chọc đau mắt.
Nhìn vòng tay người đàn ông đó đặt lên eo cô, tim anh thắt chặt. Cắn răng ngồi vào bàn làm việc
Lisa bước vào, nhìn khuôn mặt anh sa sầm, cô không khỏi chột dạ. Hợp đồng bị mất sao?
"Lúc nãy em đã để đây, anh không tìm thấy sao ạ? Để em...xem lại"
Cô lí nhí như con mèo, rón rén lật lật tập tài liệu trên bàn.
Anh im lặng, mắt chăm chăm vô định nhìn phía trước. Lisa càng bất an, vừa tìm kiếm vừa lén nhìn trộm anh.
Anh bất ngờ tóm chặt cổ tay cô ấn xuống bàn. Lisa hoảng hốt. Muốn rút tay ra lại không đủ lực. Cô ngại đến đỏ mặt.
"Tổng giám đốc! Anh.."
"Tôi đã xem hết rồi, không có"
Anh lạnh nhạt.
"Nhưng em vừa mới để đây"
Lisa càng nói càng nhỏ.
"Ý em là tôi đang làm khó dễ em sao?"
Anh liếc cô, ánh mắt lạnh lùng. Lisa vội cúi thấp đầu, thái độ dè dặt.
"Em không có ý đó, có thể..em nhớ nhầm. Em sẽ tìm lại"
Cô tiện thể rút mạnh tay ra. Jungkook nhìn xuống bàn tay trống rỗng, mất mát dâng lên. Anh nhìn cô chằm chằm, rồi ngửa đầu ra ghế. Hai tay bó gáy.
"Em tìm kỹ cho tôi, tôi có việc cần dùng ngay"
"Dạ"
Lisa lục lọi hết mọi ngóc ngách trong phòng, tất cả các kệ để tài liệu bị cô bới tung lên vẫn không thấy đâu.
Tâm cô có chút khủng hoảng. Thi thoảng lại lén liếc anh một cái, tay lúng túng gãi đầu gãi tai.
"Có việc gì sao? Tôi thấy em có vẻ rất gấp gáp"
Anh bình thản hỏi. Nhưng cô lại nghe ra mùi châm chọc.
"Không ạ, em không gấp gì cả"
Cô dối lòng, bất đắc dĩ đáp. Anh đang đùa cô sao? Hợp đồng quan trọng như vậy không gấp mới lạ, còn Jimin đang đợi cô dưới kia.
"Nếu không gấp vậy em cứ bình tĩnh tìm đi, tìm đến nửa đêm cũng phải tìm"
Anh cầm tài liệu trên bàn xem xét công việc. Một bộ rất kiên nhẫn chờ đợi.
Lisa chán nản, càng tìm càng loạn, động tác của cô bắt đầu vội vàng, bất man Jimin ngoài kia. Cô không biết phải báo với anh thế nào. Cô muốn gọi điện, lại sợ anh không cho phép.
"Em thấp thỏm như vậy, ai đang đợi em sao?"
Anh bực dọc ném tập tài liệu xuống bàn, hay tay đan vào nhau, khó chịu nhìn cô.Tên đàn ông đó, làm cô vội như vậy sao? Lòng anh thật chua chát .
"Tổng giám đốc, em...có thể gọi điện một chút không?"
Cô rụt rè hỏi.
Anh không đáp, cứ chằm chằm nhìn cô. Lisa lén quan sát anh dò xét thái độ. Lưỡng lự hồi lâu, cô quyết định rút điện thoại.
"Jimin ! Em..."
Choang!!
Chưa nói hết câu, điện thoại trên tay bị anh giật phăng ném vào tường vỡ tan. Khuôn mặt anh hằm hằm đầy tức giận tức giận.
"Không ai dạy em nội quy làm việc của công ty sao? Đang trong giờ làm mà em còn có tâm trạng gọi điện. Có phải em muốn nghỉ việc"
Anh lớn giọng quát tháo, mặt u ám bội phần.
Lisa giật mình, vừa bất ngờ vừa tức giận. Anh im lặng, cô tưởng anh đồng ý. Nếu không phải, tại sao anh không nói.
Một câu nhắc nhở rất đơn giản, nhưng anh lại phản ứng gay gắt đến như vậy.
"Xin lỗi sếp, em.."
Cô gọi anh là sếp. Nhưng lại gọi hẳn tên kẻ đó. Anh nghe càng khó chịu.
"Ở nơi làm việc, nên chú ý bổn phận của mình"
Anh lạnh nhạt nói, mang tư cách của người ra lệnh. Biết là lẽ đương nhiên, nhưng không hiểu sao, lời anh nói lại khiến cô chua xót trong lòng. Cô với anh lúc này, giống như cả quan hệ từng quen biết cũng không phải.
"Dạ, em biết rồi, thưa sếp!"
Cô cung kính đáp, thể hiện đúng thân phận. Như anh mong muốn.
Thái độ của cô vô tình tạo thêm khoảng cách, lòng anh rời rạc, tâm trạng chán nản tăng thêm. Không biết tư vị gì.
Cô xoay người, lặng lẽ tìm tài liệu. Hậm hực đào bới khắp phòng.
Jungkook đứng giữa phòng im lặng, hai tay đút túi quần vẫn còn siết lại. Anh nhìn cô rồi với lấy áo vest khoác lên, xoay người ra cửa.
Anh vừa khuất sau cửa, Lisa ngẩng đầu nhìn về hướng đó, cảm xúc phức tạp.!
Cô đảo mắt khắp phòng, vô tình nhìn đến vị trí bàn làm việc của anh. Cô vô thức tiến lại mở ngăn kéo ra. Tập tài liệu đập ngay vào mắt. Cô muốn nổi điên. Chỗ này chỉ có mình anh ngồi. Không phải anh cho vào đây thì ai? Anh tại sao lại làm như vậy.
Cô không buồn nghĩ, bực bội nhét vào chỗ cũ, cầm túi xách ra về.
Dưới sảnh công ty, Jimin đã không thấy đâu. Cô thở phào. Có lẽ anh đợi lâu quá nên về trước, nhất định ngày mai phải gặp anh xin lỗi.
Lisa bước xuống đường vẫy taxi, chiếc Audi đen bóng vượt lên đậu trước mặt, chắn tầm nhìn của cô.
Jungkook hạ cửa xe nhìn cô.
"Lên xe!"
Anh ra lệnh.
Lisa thấy anh, lại bực mình vì vừa bị gài. Cô vượt qua anh.
"Cảm ơn tổng giám đốc, em đi taxi được rồi ạ"
Jungkook ngay lập tức xuống xe, đuổi theo tóm tay cô
"Tôi bảo em lên xe!"
Giọng của anh đã có chút tức giận. Lisa xoay người, cô trừng mắt nhìn lại anh.
"Tổng giám đốc, không cần phiền anh, em tự về được"
"Em giám không nghe lời tôi"
Anh ép sát mặt vào cô, tay siết chặt hơn một chút.
"Lisa!"
Nghe tiếng Jimin, cả hai giật mình quay ra. Jimin cầm hộp kem đứng đó, nhìn đến tay hai người đang nắm chặt, anh khẽ cau mày nhìn cô.
Lisa vội giật tay khỏi Jungkook, nhìn anh.
"Jimin , anh vẫn chưa về sao?"
"Anh đợi em, tại sao anh gọi cho em không được?"
Anh dời mắt đến người đàn ông bên cạnh cô.
"Em xin lỗi! Điện thoại vô tình làm rớt nên bị vỡ"
Cô nói dối.
Hai người nói qua nói lại, trực tiếp khiến Jungkook cảm thấy dư thừa. Anh nhìn thẳng vào Jimin. Hai người đàn ông cứ thế nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có thù địch.
Lisa lúng túng, không biết nói gì. Ngập ngừng một lát cô quyết định chạy đến chỗ Jimin
Em xong việc rồi, chúng ta về thôi"
Chân cô còn chưa kịp bước, tay đã bị Jungkook tóm chặt. Anh bắn cái nhìn đầy khiêu khích về phía Jimin.
Lisa và Jimin đưa mắt nhìn anh. Cô bối rối, Jimin tức giận.
"Lisa! Anh ta là ai?"
Jimin lên tiếng. Anh tiến về phía hai người.
Lisa dùng sức rút tay khỏi Jungkook.
"Anh ấy là sếp của em"
Cô nói với Jimin . Quay lại nhìn Jungkook, giọng đầy bất mãn.
"Anh làm gì vậy, buông tay em ra!"
Jungkook nắm thêm chặt, tản mát tức giận. Kéo một cái thật mạnh cô đâm thẳng vào ngực anh, nhìn Jimin tuyên chiến.
Jimin vừa kịp vươn tay, tóm được một cánh tay của cô. Ba người trong tư thế giằng co.
"Anh không nghe cô ấy nói gì sao? Mau buông ra!"
Jimin lạnh giọng. Anh vừa mới đánh xe qua bên kia đợi cô, quay lại đã thấy cảnh lôi lôi kéo kéo này.
Lòng anh có cảm giác bất an. Quan hệ giữa họ là sao? Người đàn ông này đối với Lisa không đơn thuần.
"Buông tay? Dựa vào đâu?"
Jungkook híp mắt, nhìn anh thách thức, tư thái cao ngạo tự tin. Thành công chọc Jimin nổi giận.

"Dựa vào tôi là bạn trai của cô ấy"
Jimin cực hạn nhẫn nại, anh giật mạnh lôi Lisa về phía mình. Tay kia của cô lại bị Jungkook dùng sức giữ chặt.
"Nếu tôi không buông thì sao. Cô ấy là cấp dưới của tôi, hiện tại chúng tôi vẫn còn công việc chưa giải quyết"
Jungkook vô sỉ đưa ra lý do. Anh nhìn Lisa .
"Bây giờ, em muốn tiếp tục công việc hay là nghỉ?"
"Anh...!!
Lisa và Jimin nghẹn họng nhìn anh. Quen anh bao nhiêu năm, chưa bao giờ cô thấy anh vô lại như vậy.Jimin thì không cần nói, anh nhìn Jungkook , trong mắt chỉ có khinh bỉ, coi thường lý do của anh.
"Lisa ! Chúng ta đi"
Jimin quyết định kéo cô đi. Jungkook cố chấp không buông tay khiến anh bộc phát, tóm cổ áo hắn.
"Anh muốn gì?"
Jimin trừng mắt, tức giận cực điểm. Lisa vội vã can ngăn. Giữa đường, ba người giằng co xô đẩy, không ai chịu nhẫn nhịn.
"Các anh có thôi đi không, các anh muốn đánh nhau sao?"
Cô tức giận lớn tiếng.Jimin nhìn cô, vội hoà hoãn một chút. Jungkook mắt điếc tai ngơ, vẫn vẻ mặt cao ngạo, thách đố.
"Lisa , tưởng em yêu người đàn ông thế nào, hoá ra là một tên du côn, mới động chút đã muốn đánh người".
Lisa nhếch môi cười mỉa, châm chọc lại anh.
"Cảm ơn tổng giám đốc khen ngợi, người yêu của tôi, tôi thấy đủ tốt. Tôi hài lòng về anh ấy"
Cô chủ động cầm tay Jimin kéo vào xe, Jimin hừ lạnh, bước theo cô.
Hai người đã đi khuất, Jungkook vẫn còn đứng im bất động. Bàn tay đút trong túi quần siết chặt, như đang tự mình bóp nghẹt trái tim mình, đau đớn quặn lên từng hồi.
Cô thực sự yêu anh ta?
Sương khuya phủ đầy vai anh, mái tóc lấm tấm ướt. Nhưng anh vẫn không có ý định rời đi.
Giữa đường phố về đêm. Bóng người đàn ông một mình tựa lưng vào xe, in dưới lòng đường thật cô quạnh, lòng anh mênh mang trống rỗng.
Là do thời gian, hay do anh đã làm sai cách?
Năm đó, cô ngoan ngoãn, cô nhút nhát luôn đi theo anh. Jungkook tự hứa, lớn lên nhất định sẽ chăm sóc Lisa.
Ngày cô đến nhà anh xin gạo, anh nhân cơ hội đánh chủ ý lên cô. Chỉ tiếc, cô quá nhỏ. Chưa hiểu thế nào là "làm dâu của mẹ anh"
Anh bên cô ngày ngày, mục đích muốn hình bóng của mình sẽ dần dần khắc vào lòng cô. Đợi cô trưởng thành, anh nhất định hỏi cưới cô.
Khi cô hỏi " Jungkook, tại sao anh lại tốt với em như vậy"
Ngay lập tức, anh chỉ muốn đáp "Vì anh thích em"
Nhưng anh lại sợ cô đơn thuần, sợ cô chưa hiểu tình cảm của anh, sợ cô từ chối. Anh cứ thế, nước đôi đáp cho qua truyện.
Ngày sinh nhật anh, Haein xuất hiện. Ba mẹ anh và Haein là đối tác làm ăn lâu dài. Từng hứa hôn cho anh và cô ấy, anh lại chỉ coi Haein là em gái không hơn.
Biết cô đến tìm, anh cố ý thân cận Haein dò xét tình cảm của cô. Nhưng cô lại nhẹ nhàng quay lưng.
Anh hụt hẫng. Hoá ra trong cô, anh không quan trọng như vậy, cô không yêu anh.
Anh buồn bã, nhưng tình yêu không cách nào chấm dứt. Anh đặt cược trái tim mình, quyết định sẽ tỏ tình, theo đuổi cô.
Chưa kịp mở lời, vụ tai nạn định mệnh đó xảy ra. Anh mất tất cả.
Gia đình, tình yêu, sự nghiệp. Mộng đẹp của anh tan vỡ chỉ trong một ngày.
Lisa chăm sóc anh, an ủi anh, ở bên anh. Anh hạnh phúc, nhưng lại càng tự ti. Anh còn xứng với cô sao?
Jungkook bây giờ, khác gì kẻ tàn phế. Muốn phũ phàng để cô bỏ mặc anh, nhưng lại tham lam, luyến tiếc ấm áp cô ban tặng.
Ngày đêm anh giằng xé, nội tâm cồn cào, đau khổ.
Anh, chỉ muốn cô sống hạnh phúc. Cô gái của anh, đã quá thiệt thòi rồi. Anh rất yêu cô, nhưng anh không thể ích kỷ. Nhìn hai chân mình, anh chỉ biết cười chua chát.
Nghĩ đến việc giũ bỏ cô. Nghĩ đến cô sẽ quên anh, yêu người khác, cùng nhau sống dưới một ngôi nhà, sinh những đứa trẻ đáng yêu, tim anh lần này đến lần khác tan nát, rướm máu.
Anh quyết định đi Mỹ phẫu thuật. Kết quả thế nào, anh không thể biết trước, mặc ý trời định đoạt. Ngay lúc đó, Haein xuất hiện.
Anh nhớ rất rõ, giây phút cô thấy anh và Haein bên nhau, ánh mắt cô vụt qua đau đớn, rất nhanh nhưng anh vẫn kịp nắm bắt. Lòng anh nhen nhóm vui sướng rồi lại dập tắt.
Bác sĩ đã nói tỉ lệ thành công rất thấp. Jungkook không dám cho cô hy vọng, anh sợ cái ngộ nhỡ ấy sảy ra.
Suy nghĩ kỹ, anh ép buộc bản thân phải khiến cô thất vọng rồi buông tay. Chỉ cần cô hạnh phúc, có gì mà anh không thể.
Mọi việc cứ thế diễn ra, đúng như ý anh. Cô hiện tại, cũng đã hạnh phúc.
Thế nhưng tại sao đối với anh, chấp nhận điều ấy lại khó khăn đến thế.
Anh không biết đã yêu cô nhiều đến thế nào? Sâu đến mức chính anh không nhận ra. Đến khi tình yêu đã khắc vào xương tuỷ, lại phải chứng kiến cô thuộc về người khác. Lisa của anh, trước mặt anh bao che người khác, đối diện anh nói yêu người khác.
Gặp lại cô, mỗi ngày anh đều tìm cớ dây dưa, đòi đưa cô về. Cô từ chối, anh ép mình nhẫn nại, không được cưỡng cầu. Mỗi ngày miễn cưỡng nhìn trộm cô qua cửa kính trên cao cũng mãn nguyện.
Nhưng hôm nay, cô lại trong vòng tay người khác. Anh đau khổ, anh hốt hoảng. Ý niệm giành giật cô ra khỏi người đàn ông đó bành trướng trong suy nghĩ.
Anh giấu tài liệu, kiếm cái cớ vô lý nhất ép cô quay lại công ty, chỉ muốn tách cô khỏi hắn.
Từ bao giờ, anh lại trở nên trẻ con, hành xử hẹp hòi, nhỏ mọn như vậy? Tình yêu của anh đối với cô không thay đổi, nhưng nó lại làm thay đổi con người anh.
Jungkook cười chua xót, hận bản thân ngu ngốc đánh mất cô. Do anh thiếu ý chí, hay vận mệnh sắp đặt cô không thuộc về anh.
Anh nhắm mắt, khó khăn hít sâu môt hơi. Mặc cho sương khuya rót hết lạnh lẽo vào mặt. Trái tim cồn cào không cách nào bình ổn. Nếu đau đớn làm anh quên đi cô, biết đâu vết thương sẽ chóng lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro