Hồi Ức Của Chúng Ta | END |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim Lisa đã thoát ra khỏi lồng ngực. Mặt cô trắng bệch không cong giọt máu. Cô không đi nổi, hai chân mềm nhũn ngã xuống, cô cứ thế bò lại gần Jungkook.
"Jungkook, anh Jungkook! Không! Đừng"
Lisa vươn hai tay run lẩy bẩy ôm anh, cổ họng nghẹn lại như bị ai cắt mất thanh quản
"Jung..Kook, Jungkook. Mở mắt ra nhìn em, Jungkook..nhìn em này, xin anh. Mở mắt ra được không? Em là Lisa đây. Cầu xin anh, làm ơn..Jungkook.."
Cô lắp bắp gọi tên anh, giọng đã lạc đi, trái tim bóp nghẹt không thở nổi. Cô xoa khắp mặt anh lau đi vết máu. Trong lòng khủng hoảng tột độ, nước mắt cứ thế thi nhau rơi xuống.
"Jung...Kook, anh tỉnh lại đi. Anh không được bỏ em. Jungkook. Chẳng phải anh nói yêu em đến hết đời sao? Anh không được như vậy. Em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, cầu xin anh mở mắt ra được không"
Lisa gào khóc lạc giọng, âm thanh đứt quãng rõ ràng, cô chỉ biết ôm chặt anh. Sợ anh sẽ tan biến ngay trước mắt.
Jimin cũng chết trân đứng đó, nhìn cảnh tượng trước mắt. Thấy cô đau đớn đến thê thảm, tim anh thắt lại, vừa đau cho cô, vừa đau cho chính mình. Người con trai cô yêu chết vì cô, còn người con gái anh yêu đang gào khóc trước anh ta.
Anh tiến lại gần quỳ xuống, vỗ nhẹ vào lưng cô trấn an. Tay run rẩy móc điện thoại ra gọi cấp cứu.
Ngoài cô và anh, Cô ta đã bủn rủn ngã ngồi dưới đất, trân trân nhìn vào người con trai đang nằm trong vũng máu kia. Ngay từ lúc chiếc xe sắp đâm vào Lisa, Cô ta cũng đã nhìn thấy anh lao ra. Nhưng cô ta không kịp phanh nữa rồi. cứ thế đâm anh
Cô ta lồm cồm bò về phía anh, nhưng cả người nhũn ra không còn sức lực. Cô ta đưa tay vò đầu dứt tóc la hét, cào cấu, khóc như một kẻ điên.
_____________________
Bệnh viện,
Đèn phẫu thuật loé sáng trong phòng mấy tiếng đồng hồ. Thời gian càng lâu, Lisa càng sợ hãi, đau đớn. Toàn thân như rơi vào vực thẳm, cô cũng không khóc được nữa, ngồi bệt dưới đất co gối lại.
Jimin đau lòng nhìn cô, anh cũng không biết nói gì, ngoài việc ngồi sát vào cô, vỗ vai trấn an cô. Lòng anh ngổn ngang phức tạp, trái tim như tảng đá đè nặng.
"Chúng tôi cần người có nhóm máu O, bệnh nhân mất rất nhiều máu, hiện tại bệnh viện không đủ"
Bác sĩ đi ra gấp gáp thông báo.
Lisa hoang mang. Nhóm máu O ư? Cô là nhóm máu A. Làm sao bây giờ?
Jimin nhìn cô, lòng anh nhói lên. Anh nói với bác sĩ.
"Tôi có nhóm máu O"
Lisa mừng rỡ ôm chặt cánh tay anh, giọng điệu vui sướng.
"Jimin cám ơn anh, anh ấy được cứu rồi"
Cô chìm trong lo lắng cho Jungkook mà không biết câu nói đó đả thương Jimin như thế nào. Nghe cô nói, trái tim anh co rút, thắt lại không thể lưu thông.
Anh không trả lời, lảng tránh ánh mắt hy vọng của cô, lặng lẽ theo bác sĩ vào phòng. Nếu không thể có hạnh phúc, vậy anh sẽ cho cô hạnh phúc của mình.
Vì cô, anh không tiếc nuối gì cả.
_______________________
"Jimin! Anh có sao không?"
Nhìn Jimin bước ra từ phòng bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt, mệt mỏi, cô lo lắng hỏi. Đã hai ngày nay, anh thường xuyên phải truyền máu cho Jungkook, sức khoẻ suy yếu rõ rệt.
Jimin mỉm cười yếu ớt trấn an cô.
"Anh không sao? Em cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Anh sẽ chăm sóc anh ta"
Anh vươn tay định vuốt mấy sợi tóc rối vương vãi trên mặt cô.
"Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có muốn vào thăm."
Tiếng cô y tá cắt đứt hành động của anh. Đồng Đồng vội lao vào phòng. Cánh tay Jimin vẫn đang giơ lên, dừng lại giữa không trung, tim anh buồn bã, mất mát.
_______________________
"Jungkook, em đây, Jungkook anh thấy trong người thế nào?"
Lisa gấp gáp hỏi. Ánh mắt quan tâm lo lắng.
Jungkook khẽ quay ra nhìn cô, nhìn ánh mắt quan tâm của cô, lòng anh vô cùng ấm áp, hạnh phúc. Anh vươn tay vuốt ve gương mặt người con gái mình yêu đang gần ngay gang tấc, mĩm cười khẽ.
Lisa nắm lấy tay anh, hai người nhìn nhau không rời.
Ngoài cửa phòng bệnh. Jimin lặng lẽ nhìn cảnh này, sau đó quay lưng. Sương đêm lạnh lẽo, cũng không lạnh như trái tim anh lúc này.
_____________________
"Anh đau tay, không gắp được, em bón cho anh"
"Anh đau tay, em rửa mặt cho anh"
"Anh đau tay, em giúp anh cởi áo"
Lisa quay ra lườm Jungkook. Đã xuất viện mấy ngày rồi, sức khoẻ anh đã hồi phục, có thể tự đi lại làm vệ sinh cá nhân. Vậy mà Jungkook cố tình kêu đau, nhằm bắt cô phục vụ.
Lisa bất mãn cong môi lên, bàn tay đang rửa mặt cho anh cố ý chà thật mạnh.
Chuông điện thoại reo, Jimin gọi đến. Lisa nhìn Jungkook anh quay đầu nhìn ra chỗ khác, làm như không biết.
Anh đã biết Jimin truyền máu cho anh. Tuy anh không muốn mắc nợ tình địch của mình, nhưng cũng không thể không bội phục lòng cao thượng của anh ta.
______________________
Trong quán cafe quen thuộc. Jimin đang ngồi đợi cô.
Mới mấy ngày không gặp, khuôn mặt anh hốc hác tiều tuỵ. Nhìn anh, lòng cô xót xa.
"Anh khoẻ không?" Cô hỏi
"Anh không sao? Cậu ấy...sao rồi?"
Anh khẽ mỉm cười, nhìn cô. Đau đớn trong mắt được anh cất giấu kỹ càng.
"Anh ấy đã tốt hơn rồi, anh Jimin chuyện thử áo cưới...dời lại vài hôm được không"
Cô áy náy cúi đầu, cảm thấy có lỗi với anh vô cùng.
Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới lên tiếng.
"Lisa ! Em thật sự vẫn muốn kết hôn với anh sao?"
Anh hỏi cô, trái tim không an phận lại rục rịch đau ê ẩm.
Lisa sững sờ nhìn anh, câu hỏi của anh, cô cũng đã tự hỏi chính mình. Cô không biết phải nói thế nào, cúi gằm mặt xuống. Nhìn cô như vậy, anh càng chứng thực vững chắc quyết định trong lòng mình.
"Lisa, anh yêu em, anh rất muốn ở bên em, nhưng so với điều đó, anh muốn em hạnh phúc hơn, nhìn anh này"
Anh đưa tay ra nắm tay cô, tiếp thêm tự tin cho cô. Ánh mắt anh chân thành.
Lisa bỗng dưng bật khóc.
Cô có lỗi với anh, nợ anh hết đời cũng không trả nổi. Giây phút Jungkook lao ra che chở cho cô, nhìn anh nằm trong vũng máu. Cô biết cô không thể mất đi Jungkook, còn Jimin, cô không đủ dũng khí nói chia tay với anh.
"Ngốc, em khóc cái gì?"
Anh cố cười xoà, xoa đi áy náy của cô. Nén hết đau khổ của chính mình xuống. Nếu không cười, anh sợ chính mình sẽ yếu đuối mà khóc trước mặt cô.
"Em không cần cảm thấy có lỗi. Đồng đồng, em hãy nhớ, là anh từ bỏ em. Không phải em từ bỏ anh."
Anh vẫn mỉm cười dịu dàng nhìn cô, như muốn xoa dịu cô, cũng vừa an ủi, che giấu trái tim vỡ nát của mình.
Lisa càng khóc lớn. Cô không biết phải làm gì để ngăn được cảm giác tội lỗi của mình. Lòng đầy đau đớn, đau xót cho anh, cho tình cảm éo le của họ.
"Jimin sao anh lại như vậy, sao anh không đối xử tồi với em một chút, anh đối với em như vậy? Em biết phải làm sao?"
Cô nức nở nói, làm sao cô không biết. Làm sao cô lại không hiểu, lòng anh hiện tại đau khổ cỡ nào. Anh vì sợ cô áy náy, mà sẵn sàng nhận hết tổn thương về mình.
Jimin rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến ôm lấy cô. Anh muốn ôm cô thật lâu, anh muốn khắc sâu cảm giác hạnh phúc mỏng manh này lần cuối cùng. Về sau này, có lẽ anh sẽ không còn được ôm cô nữa.
___________________
Jungkook ngồi ngoài cửa đã lâu, sương rơi xuống ướt hết vai anh. Ánh mắt anh luôn hướng ra đường, mong chờ hình bóng Lisa lại xuất hiện trong tầm mắt anh. Càng chờ lâu, trái tim càng thắt lại, lo sợ, mất mát. Liệu cô có thể không trở lại.
Xe của Jimin bỗng dừng lại trước cổng. Anh vội chạy ra.
Lisa và Jimin bước xuống, ba người đứng im một hồi lâu. Jimin lên tiếng trước
"Nếu cô ấy không hạnh phúc, tôi sẽ trở về đưa cô ấy đi"
Anh nói với Jungkook. Sau đó quay sang cô
"Lisa, em nhất định phải hạnh phúc"
Nước mắt cô lại rơi xuống, chỉ biết cắn môi gậy đầu, anh mỉm cười vuốt nhẹ tóc cô, xoay
người bước đi.
Quay lưng, trái tim nứt ra vỡ vụn, nụ cười đã tắt, chân anh nặng như đeo chì.
"Cảm ơn anh. Jimin!"
Phía sau lưng anh, Jungkook cất tiếng. Anh không quay lại, lái xe rời khỏi.
Ra khỏi khu biệt thự, cảnh vật xung quanh anh cũng nhoè đi, mọi thứ bị che phủ bởi một tầng hơi nước giăng đầy mắt không còn rõ nữa. Jimin dừng lại, anh gục xuống vô-lăng bật khóc, kiềm nén âm thanh của mình.
Anh cố hít thở, giữ cho tim đập đúng nhịp.
Lisa nhìn theo chiếc xe đi khuất. Nước mắt rơi xuống. Jimin nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ bù đắp cho anh.
Ấm áp dưới tay truyền đến. Jungkook nắm tay Lisa anh kéo cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô.
"Cảm ơn em đã ở lại bên anh. Lisa . Anh yêu em!"

5 năm sau

"Jennie em có qua nhà anh xin gạo không vậy?"
Yoongi mỗi ngày đều đặn chạy qua nhà Tiểu jennie hỏi câu đó. Lisa đã hết cách với cậu con trai cứng đầu cố chấp này rồi.
Ba mẹ Jennie thì không cần phải nói, chỉ biết buồn cười lắc đầu bất đắc dĩ.
Gia đình Tiểu Jennie chuyển đến gần nhà cô bốn
năm rồi, hai nhà rất thân nhau.
"Anh Yoongi nhà Jennie ngày nào cũng nhiều gạo a"
Cô bé chu đôi môi hồng nhỏ nhắn nói  với cậu,ánh mắt ngây thơ.
"Vậy khi nào hết gạo em nhớ sang nhà anh lấy nha"
Nghe con trai nói đến đây, Lisa không nhịn được nữa, một mạch về nhà.
"Jungkook, anh ra đây cho em!"
Jungkook đang lúi húi trong bếp nghe tiếng cô vội tháo tạp dề chạy ra.
Từ ngày kết hôn, mỗi chủ nhật anh lại vào bếp làm món ăn cô thích.
Một lần, Lisa vô tình nói Jimin nấu ăn rất ngon. Anh giận hẳn một tuần. Sau đó đến nhà sách ôm về một đống, toàn sách dạy nấu ăn. luyện tập, tay nghề đã nâng cao rất nhiều.
"Bà xã, có chuyện gì vậy?"

Thấy Lisa hùng hổ đi vào, Jungkook căng mắt hỏi.
"Anh đã nói với Yoongi những gì? Mà ngày nào thằng bé cũng chạy qua nhà Jennie hỏi còn gạo không?"
Jungkook đang rót nước cho cô, nghe vậy xuýt rơi cốc, xán lại ôm Lisa nịnh đầm.
"Bà xã, anh chỉ nói với con là ngày xưa em em qua nhà anh xin gạo, rồi thích anh luôn"
Jungkook nói, ánh mắt lén lút quan sát, tuỳ thời Lisa nổi cơ thịnh nộ sẽ chạy ngay.
Lisa bật dậy, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
"Anh dạy hư con rồi có thấy không? Mới năm
tuổi đã nhăm nhe con gái nhà người ta"
Cô dậm chân huỳnh huỵch bỏ vào phòng. Jungkook vội đuổi theo, lẽo đẽo chạy vào tận phòng ngủ.
"Vợ ơi, vợ à, sao lại tại anh. Em phải vui mừng vì con trai chúng ta trưởng thành sớm chứ?"
"Vui cái đầu anh, anh còn dám nói"
Lisa phồng miệng dơ nắm đấm lên dứ Jungkook . lập tức im bặt, ôm chặt cô.
"Bà xã, anh sai rồi. Em đừng giận nữa, chắc con buồn chán không có bạn chơi nên mới thế, hay là chúng ta sinh thêm vài đứa nữa cho con chơi"
Jungkook dụ dỗ, mắt gian gian nhìn Lisa, một vẻ háo sắc thèm thuồng.
Lisa rùng mình, mặt đỏ tía tai.
"Anh...đúng là đồ hư hỏng
"Bà xã, em không muốn anh hư hỏng sao?"
Anh làm tới, đè cô ngã luôn ra giường, tay bắt đầu làm chuyện hư hỏng.
"Ai bảo với bố là con muốn có em để chơi, con chỉ muốn Jennie thôi"
Yoongi tựa lưng vào cửa, chân bắt chéo rung rung, bộ dạng ông cụ non. Lisa giật nảy người, đẩy Jungkook ra.
Jungkook hận nghiến răng, có loại xúc động muốn quăng tên nhóc này bay xa mấy cây số, sao lại về đúng giờ này.
"Yoongi con không ở lại chơi với Tiểu Jennie sao?"
Anh mang Tiểu Jennie ra dụ dỗ, âm mưu đuổi địch. Trong bụng thầm khấn con trai mau đi chỗ khác chơi.
"Nhà em ấy rất nhiều gạo, không thể câu dẫn được"
Yoongi giơ ngón trỏ xua xua, thở dài rất bất lực.
Nghe được hai chữ "câu dẫn".Lisa thực muốn đập Jungkook một trận tả tơi. Cô quay lại lườm anh. Jungkook chột dạ sờ chóp mũi. Anh có làm gì đâu.
"Yoongi , bố thấy cậu nhóc Kai mới chuyển đên rất thích Tiểu Jennie đấy, vừa mới chạy qua nhà con bé rồi"
Jungkook  vẫn không chịu từ bỏ, dùng "tình địch nhỏ" dụ dỗ Yoongi đi khỏi.
Lisa không nói hai lời, tóm tai anh lôi ra ngoài.
"Anh ra đây, anh muốn qua nhà Tiểu Jennie  đúng không, chúng ta cùng qua đó chơi"
"Ái, đau, bà xã, tha cho anh, đau quá"
Anh dạo này thật thê thảm, có cậu con trai kỳ đà cản mũi không nói, thường xuyên bị "bạo hành" gia đình, muốn ăn vợ cũng khó.

                                       End
______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro