LLALALAA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- thằng chó, mày có đứng lại không?? Tao giết mày

- tao thách! Đồ lợn 8 vía

………..

Bạn thấy không. Tôi- 1 người hiền lành, dễ thương, trìu mến như thế này( chém gió đó) mà đã phải thốt ra những lời như vậy đấy. 

Tôi – năm 17t – đại học năm 1

Tôi thi đi đỗ 1 trường đại học khá danh tiếng tại hà nội. 

Vui lắm, sướng lắm, cười toe toét.

Đại học với tôi là 1 màu đỏ chói lóa. Những chương trình tình nguyện, những bạn gái xinh (chân dài) ôi, tôi thích bạn gái nào xinh mà chân dài lắm. tôi mơ dc ôm đùi ngủ mà (bệnh quá nhưng thật L giờ chỉ thích ôm zai thôi nhé)

Ngày nhập học, tôi không ngủ mà ngồi cả đêm chờ tới sáng. Chải chuốt, vuốt sáp, chỉnh tề quần áo. Đi trên con xe máy dc mua vì trúng đại học, tôi cảm thấy mọi thứ thật vui vẻ. Từ lão già bơm xe khó tính đầu đường tới cô bán xôi chuyên môn bốc ít xôi (dù đã trả nhiều tiền) …. 

Quay trở lại ngày nhập học đầu tiên. Tôi lâng lâng, chính xác là sợ. chắc hẳn ai cũng nhưu tôi thôi, nếu mới quen ngày đầu tiên mà cười hí hửng xong chạy ra bắt mặt làm quen thì ắt sẽ bị kêu là điên rồi. Tôi lại tính rụt rè trước đám đông nữa

Lớp của tôi không đông lắm, đập vào mắt tôi là zai nhiều hơn gái. Mà con gái thì chả ai chân dài cả. tôi chỉ thích chân dài thôi T___T~

Ah quên, tôi học sớm 1 năm nên đã vô đại học. hề hề, bổ sung. TIếp tục mạch truyện nhé

Hồi hộp, tôi kiếm cho mình 1 chỗ ngồi gần cửa, không quá nổi bật (tôi với 1 chiếc quần bò đen, áo sơ mi kẻ, giày hiphop) tôi ngồi khép nép và ngoan hiền như 1 chú nai tơ đó. Mà chính xác thì lúc ddso tôi là nai mà, giờ thì tôi sang 1 level khác rồi.

5p sau…. 1 thầy giáo đạo mạo bước vào. Sau 1 màn chào hỏi, thầy bắt đầu tới cán sự lớp. Tính tôi hám danh, lại thích được làm chức vụ gì đó (cho nó oai) nên ko biết sức mạnh nào mà tôi đã giơ tay khi thầy hỏi: “ đã ai từng có kinh nghiệm làm cán sự chưa?” (trong khi tôi chưa làm bao giờ)

THế là đùng 1 cái. Từ 1 anh chàng bình thường, tôi có thêm chức danh: lớp trưởng

Tôi cười sung sướng, mãn nguyện.

Tôi lâng lâng, ôi tôi mơ. Bỗng có 1 tiếng nói phá hỏng giấc mơ của tôi: “thưa thầy, lớp trưởng của cả lớp gì mà bé như cái kẹo vậy a, em nghĩ bạn ấy vào nhầm lớp”

Thế là cả lớp cười. tôi thì ngượng. chỉ ước có cái lỗ chui xuống. tôi không hiểu ai có thể phát biểu ra câu đó. Bức xúc quá, khó chịu quá.

Ngó nghiêng, tôi biết nó phát ra từ bên kia, nhưng mà tôi không tìm ra kẻ nào đã dùng búa đập giấc mơ của tôi thành mấy mảnh.

Tan lớp, thầy dặn dò 1 số thứ. Tôi lên bục giảng để thầy hướng dẫn 1 chút.

Thế là tôi gặp kẻ đã gây ra sự xấu hổ của tôi. 

Bạn trẻ ấy đã cho tôi thêm 1 câu: ““đi nhầm lớp rồi em ơi, ở đây không chứa chú lùn”

Cả đám cười, thế là tôi lại thêm 1 lần mếu.

Mồm tôi méo xệch. Sao tôi đen đủi thế này?? Hay tại sáng nay tôi ăn xôi trứng?? hay tại lúc nãy tôi ra đường gặp ai xinh nên xui?

Nhưng tôi không đủ can đảm nói lại…

Tôi ghét lắm lắm khi nói tới chiều cao của mình. Với chiều cao khiêm tốn, tôi rất nhạy cảm khi ai nhắc tới chiều cao. Và 1 chi tiết nho nhỏ nhưng không kém phần quan trọng là đứa tôi ghét lại cao hơn tôi 1 cái đầu. tức là 1m82. Lúc hắn đối diện với tôi, là lúc tôi đang đối diện với ngực hắn. 

Lần đầu tiên nói chuyện, tôi đã phải ngước lên nhìn. Tôi không biết nói gì bây giờ, mới quen, độp 1 cái, hắn cho tôi 1 cú. Tất nhiên là tôi ko dại gì nói lại, tôi chỉ cười thôi. Tất nhiên là cười đểu. 

Kết thúc 1 ngày đầu tiên đại học của tôi

Tôi- chuỗi ngày đại học – kinh dị, khủng khiếp! 

Tôi vẫn lâng lâng với cảm giác được làm lớp trưởng. Thích lắm chứ. Tôi khoe hết từ bố mẹ tới bạn bè. Vì tôi thích ra oai mà. Bỗng chợt hiện lên 1 viễn cảnh: “ tôi đứng trước lớp, nói rất nhiều nhiều nhiều, các bạn ánh mắt ngưỡng mộ”. Đang ăn cơm, nghĩ tới đó, cười toe toét, mẹ nói tôi hâm vì đang ăn tự dưng cười.

Thế mà đời không như là mơ.

Tôi bật mặt ra với đủ thứ phải lo với cương vị lớp trưởng. 

Nghĩ lại thì mình cũng là 1 lớp trưởng vô cùng dễ mến và hiền lành đó chứ. Vì vậy mà tôi mãi không thu dc đủ tiền quỹ lớp L 

Aigooo. Tôi kể cho bạn tôi được vinh danh trước toàn lớp chưa nhỉ?? Tôi được vinh dự khắc tên lên thanh cửa lớp với dòng chữ: Q quằn quại. 

Vâng, người đã đóng dấu điềm chỉ tên tôi lên đó là anh chàng mà tôi vẫn nói trên. Nó cao hơn tôi, cho nên viết thì dễ, còn tôi: xóa thì khó. 

Tôi chợt trách: “sao không cho tôi cao ít nhất bằng nó, để tôi không oán than cái chiều cao lùn dí lùn tịt của mình”

Thế là tôi nổi tiếng nhất lớp, ai cũng biết, ai cũng có thể gọi tôi bằng mấy cái tên dị dị mà tôi không ưng chút nào. 

Tức lắm chứ, điên lắm chứ. Nhưng biết làm sao, tôi không thuộc dạng người có thể chửi vô tội vạ, cũng ko phải thuộc dạng cơ bắp cuồn cuộn như tinh tinh để có thể ra oai. Người ta nhìn vào tôi là 1 cậu bé mặt hiền lành (tự sướng đấy), cao bình thường (chưa được m7) và ai cũng có thể đè ra đánh.

Tôi chỉ sợ những bà la sát của lớp. mấy chị 89 88. Tôi học sớm nên là em út, họ luôn bắt tôi gọi là chị. Nếu không gọi họ sẵn sàng đè ra bấu véo. 

Thở dài 1 cái nào. Tôi chỉ muốn xây dựng hình tượng 1 anh sinh viên thư sinh, chăm ngoan, ai cũng quý. Thế mà giờ nó biến tướng than thế này đây.

Ngày qua ngày, những lời trêu chọc cũng theo cấp số nhân. Tôi không nhớ chi tiết từng câu từng chữ. Nhưng tôi không ưng những cái đó. Tôi nói thì mọi người nói là có quý mới trêu, tôi thì thấy cứ ấm ách chứ chả vui gì cả.

Chàng đầu trò, trùm trêu tôi là anh chàng mai sau tôi sẽ yêu đấy. Nhưng lúc này thì chưa. T ôi ghét. Theo kiểu khủng khiếp, điên dại. Như kiểu 1 mối thù, 1 kẻ thù.

Tôi không hiểu sao trên đời có 1 đứa như vậy. tôi có trêu ai bao giờ đâu, thế mà nó cứ đè đầu tôi ra mà làm trò. 

Tôi hay cười, chỉ cười trừ thôi. Vì đó là cách tốt nhất tôi tránh mấy cái cảm xúc không hay ho.

Thế mà cây muốn lặng, gió không đừng. Nó thốt 1 câu: “mày làm gì mà yểu điệu như con gái thế, chả ra dáng thằng đàn ông chút nào, hay là 8 vía( chỉ gay đó)”

Ôi trời ơi, bỗng dưng trong người máu trai trong người trỗi dậy. tôi gào lên mà không kiềm chế được: “ này, sao mày cứ trêu tao thế. Thế bây giờ mày muốn cái gì?”

Mặt nóng bừng bừng, tôi chỉ muốn tả xung hữu đột. trong 1 phút lắng đọng, tôi chợt vẽ ngay ra 1 viễn cảnh:” tôi xông vào, đấm túi bụi, cầm gậy đánh cho tơi bời. và hắn phải van nài xin lỗi tôi”

Quay trở lại thực tại, nó đáp: “ chả muốn gì, tao chỉ nói sự thật thôi”

Thế đấy, giấc mơ chỉ là giấc mơ, tôi không đủ can đảm lao vào nó. Như lấy trứng chọi đá, gà chọi đà điểu, người chọi voi vậy”

Tôi trẻ con mà. Thế là tôi lật đật xuống căng tin ngồi ăn mì, vừa ăn vừa buồn. sao tôi dễ bị bắt nạt như thế, sao người ta cứ mang tôi ra làm cái để cười?

Và từ hôm đó tôi quyết tâm nói chuyện nhiều hơn để lôi kéo đồng bọn về phía mình.

Nói thì dễ vậy mà không dễ chút nào. Tôi không biết nói chuyện gì về đề tài bóng đá hay thể thao, cũng mù tịt khoản hàng họ gì đó.

Thế là tôi lại ngồi nghe, lại cười trừ. Vì tôi không biết chém bão ra cái gì bây giờ.

Ác mộng của đời tôi khi giờ nó sang ngồi sau tôi. NGày ngày bị tra tấn, hết chọc, rồi ngoáy, rồi xỉa đểu. tôi không nghĩ nếu hắn tham gia vào đội cai quản ngục tù, ắt hẳn sẽ được phong huy chương danh dự.

Tôi không hiểu sao ông trời đày tôi như thế??? Người ta nói ở hiền gặp lành, tôi thì ở hiền gặp quỷ sa tăng mất rồi. trời ơi, tôi muốn siêu thoát khỏi tình cảnh tra tấn về tinh thần này.

Tôi thích giờ triết học lắm. vì tôi có thể tha hồ mang mấy cái lí luận mà tôi hằng ấp ủ để nói ra. Bữa đó giảng về trứng và gà. Tôi cũng phát biểu hăng say. Mọi người vỗ tay, tôi sướng. cũng đơn giản thôi, tôi thích được tung hô mà.

Thật là 1 ngày ưng ý với tôi, 1 ngày màu hồng chói lọi, 1 ngày rạng rỡ. Nhưng đúng theo kịch bản, tôi lại quay trở lại giờ tra tấn với đủ thứ chọc chọc, ngoáy ngoáy, lảm nhảm từ 1 đứa ngồi sau mình. Bức xúc lắm, kìm nén lắm, tôi quay lại và nói: “mày điên ah?”

Ơ. Nói thế là không có gì sai đúng không?? Vì hắn trêu tôi mà. Nhưng mà cái sai của tôi là tôi lại nói hơi to, sai hơn nữa là lúc đó cả lớp đang im lặng. và thế là lời mỹ miều đó lọt vào tai cô giáo tôi. Cô bắt tôi đứng dậy, đi ra ngoài. Tôi muốn thanh minh, nhưng cô lại nói: “không nhưng nhị gì hết, anh ra ngoài để tôi dạy”

Tôi ấm ức lắm, xách cặp đi về. tôi chỉ muốn gào lên cho hả tức, nhưng vậy thì giống trong phim quá, tôi lại bị kêu là điên mất. tôi lật đật đi về, và tôi bắt đầu tập xác định kẻ thù cho mình: chính hắn!

Hình như chu kì giữa tôi và nó không bao giờ thay đổi: tôi điên lên thì nó sướng. 

Tôi cứ gào lên, nó lại cười. Thế là cả lớp lại dc 1 trận cười vì tôi đuổi nó dọc cả giảng đường. dĩ nhiên là tôi không thể bắt kịp rồi. 

Cứ tàng tàng như vậy thì sẽ không có gì dáng nói. Tôi cũng có cao trào cho câu truyện của riêng mình. Và nó không phải 1 cao trao vui vẻ

Các bạn sinh viên đã tập quân sự rồi chứ?? Tôi không thích tập quân sự. vì người tôi vốn yếu, như gà hen ấy. chạy 1 chút là thở hổn hền. bật mí với các bạn là dù sắp bay ra khỏi trường nhưng tôi vẫn nợ tất cả các trình của môn thể dục ( nghĩa là tất cả các môn thể dục)

Quay lại thời đó. Tôi ghét nên tôi cũng lười. Tôi không giỏi mấy vụ lăn lê bò toài ném rồi cầm súng… thế là 1 lần nữa tôi bị anh chàng mai sau tôi sẽ thích đem ra làm trò đùa.

Tôi không nhớ rõ hắn đã nói câu gì, nhưng lúc đó tôi cảm thấy quá bị xúc phạm. nhưng tính tôi lại không thể nào mà nhảy vô đánh 1 ai đó, cũng không biết chửi bậy bạ kiểu như thế nào. 

Bạn biết tôi thế nào không?? Tôi xin thấy về, ra phía sau trường ngồi. Tôi nghĩ lại mấy lời trêu của hắn. lần đầu tôi khóc vì bị trêu. Quá trẻ con và quá bi lụy đúng ko các bạn?? nhưng thực sự tôi đã khóc vì bị trêu đó. Tôi khóc nức nở. chỉ muốn khóc. Tôi chỉ không hiểu, tôi đã làm sai gì, đã chọc ngoáy gì để bị nói tới mức mình khóc thế này. Hay tôi quá yếu đuối? cứ khóc thôi. Và thật không may cho tôi, do trời sắp đặt hay không, mấy cô bạn của lớp lại đi ra căng tin và thấy tôi ngồi 1 chỗ khóc. 

Ngày hôm sau, tôi đã trở nên hot với lớp hơn vì tin giật gân: “bạn Q khóc…” 

Tôi là em út trong lớp mà, dù bị trêu nhưng mấy bạn gái cưng lắm. các bạn ấy mắng cho hắn 1 trận. Tôi cười trừ thôi, nói không có gì, bỏ qua đi. Cũng không hay ho gì để nói, con trai mà khóc thì thật ko hay ho chút nào. Yếu đuối, đó là từ để miêu tả tôi khi đó.

Hắn nhìn tôi, không nói gì, chỉ biện minh với mọi ng là trêu thôi, không có ý gì. Tôi đợi hắn xin lỗi, thực sự tôi nghĩ hắn sẽ xin lỗi tôi. Nhưng lại không có gì. Lãng xẹt. 

Cả ngày hôm đó ko ai nói về tôi cả, hắn cũng thế, không động tới tôi gì. Và tôi như đã vô hình với hắn. thật hạnh phúc. 1ngay mà tôi mong ước cuối cùng cũng tới, dù bị mang tiếng con trai mà khóc không bằng con gái cũng được.

1 ngày, rồi 2 ngày… 1 tuần như thế. Những n gày yên bình.

Hắn coi như tôi không tồn tại, dường như những truyện trước đó chỉ là tôi mơ tưởng ra thôi. Tôi cũng không dại gì bắt chuyện đâu. Vì tôi thốt ra câu nào là hắn có lí do nói tôi mà.

Bạn tôi nói với tôi rằng: emà 1 người rất dễ bị trêu, không hiểu sao ngay cả chị nói chuyện với em cũng muốn trêu em (1 người chị mà tôi quý)

Thế đó. Bỗng dưng tôi lại nhớ bị trêu. Hay gián tiếp tôi nhớ hắn??

Ôi trời. lúc đó tôi không có ý nghĩ tôi là gay đâu nhé. Chỉ là 1 cậu sinh viên thích các bạn gái xinh xắn đáng yêu thôi. Nhưng vì bị trêu thành 1 thói quen hay sao, bỗng dưng tôi lại nhớ?

Đêm về, tôi không ngủ được. cứ trằn trọc vì những suy nghĩ vớ vẩn. trong đó cũng có 1 chút nhớ…. Nhớ khi bị hắn trêu. Ngồi ở bàn học, muỗi đốt ngứa cả chân mà tôi tự dưng lại cười. ôi thôi rồi, tôi nhớ con trai ah??

Có những cảm xúc tôi không thể hiểu được. rõ rang tôi là con trai, cũng có tờ rym, sao lại nhớ con trai?

Và những cái sau này của tôi còn quá sức tưởng tượng hơn.

Có vẻ đây là quãng thời gian đầu tiên từ khi nhập học tôi thực sự để ý hắn là người thế nào.

Dân thể thao dường như ai cũng cao, cơ bắp thì không thuộc dạng to nhưng cũng chắc (nhìn thì tôi nghĩ vậy) và hắn khá là bảnh trai. Tôi không biết tả thế nào cho đúng với cái mặt hắn. nhưng giờ tới tôi mới nhận thấy là có rất nhiều bạn gái có cảm tình tốt với cậu chàng này. 

Nụ cười cũng hay hay, tít mắt để cười. nhưng răng thì hơi vàng, chắc là lười đánh răng hoặc hút nhiều thuốc lá rồi! 

Đang lơ mơ, tôi bị quay lại thực tại bởi môn chinh trị ru ngủ. sao người ta không tuyển những cô giáo xinh để dạy nhỉ? Chỉ toàn các thầy giáo ,cô giáo đã già rồi. buồn ngủ lắm cô ơi… 

Ơ, mà vấn đề chính là tôi đang tia zai dấy ah?? 

Tôi để ý con trai! Đây là suy nghĩ tôi chợt thức tỉnh khi nghe tới Mac – le nin. Như Niu tơn phát hiện ra định luật hấp dẫn, tôi lại phát hiện ra tôi tia con trai.

Hắn vẫn bơ tôi! Từ cái ngày nghe tin tôi khóc vì vụ đó đó đó…

Tối đó về, tôi lên google và search từ gay.

Nhiều lắm, nhiều thong tin lắm. chỉ có điều nó quá mới mẻ với tôi thôi. tôi không hiểu hay là tôi bị bệnh. 

Tôi đâm ra sợ, tôi cảm thấy mình thật bệnh hoạn khi có những cái suy nghĩ như thế này. Tôi đọc mất 1h , từ các báo này qua báo khác. Tôi không biết nữa? hay là mình là kiểu thích cả zai lẫn gái?

Quay cuồng, đau đầu lắm. Tôi cứ lo lo, nhỡ mai sau tôi thích con zai thì sao tôi lấy vợ được. trằn trọc… nhưng cuối cùng thì tôi cũng ngủ dc.

1 tuần sau… 

Thế là đã hơn 2 tuần hắn vô hình với tôi mà cũng ngược lại.

Tôi tự dưng không thích vậy. nhưng tôi cũng biết nói gì. 

Hắn và đám con trai thường bàn về bóng đá, rất rất thích bóng đá. Tôi thì chỉ thích không khí thôi, chứ có 1 quả bóng bay qua bay lại. tôi lại 4 mắt nữa, xem chóng cả mặt. rồi tới game, rồi tiếp tới mấy thứ linh tinh. Thế là tôi lại lặng thinh, ngồi nghe trợ thính.

Giữa học kì rồi, tôi cần thu nốt quỹ lớp, bao nhiêu ngày 20/10, 20/11… sẽ cần tiền. tôi lật đật đi từng đứa kêu và trong danh sách đó cũng có tên hắn. 

- “ ê, mày đóng tiền quỹ lớp cho tao đi. Đã giữa học kì rồi, tao sao chạy theo bọn mày được”

- “ bao nhiêu” – nó hỏi tôi cộc lốc thế thôi

- “ 50k”

- “ mai tao đưa”

Kết thúc 1 đoạn hội thoại lãng xẹt sau hơn 2 tuần không nói chuyện. tôi thấy cụt cả hứng. thực sự toi mong chờ nó sẽ nói cái gì đó khác khác cơ…

…..ngày … tháng… không nhớ 

Mẹ của hắn đến gửi cho tôi giấy nghỉ ốm của hắn. bác có nói với tôi rằng hắn bị đau ruột thừa và đang nằm viện. 

Anh em bằng hữu của hắn ở lớp rủ nhau đi thăm, các bạn gái cũng tất bận đi thăm. Cũng đúng thôi, 1 người được nhiều người quý vậy cơ mà. Tôi cũng muốn đi thăm, nhưng mà lại lười, và ngại nữa. 

Đúng trong tuần đó có 1 số môn kiểm tra, tôi có xin phép dùm hắn. Hề hề, là 1 người lớp trưởng dễ thương, tôi ko nỡ lòng để ai trong lớp bị thi lại hay học lại cả. Tôi chép bài rất đầy đủ, dù năm 1 chỉ mới học đại cương thôi, nhưng tôi hầu như chưa bỏ tiết nào cả. 

Tôi nhớ hôm đó là thứ 6, học xong thể dục, tôi đi xe qua bệnh viện bạch mai. Sau 1 hồi tôi cũng mò ra chỗ phòng đó.

Tôi không thích mùi bệnh viện, khó chịu và đáng sợ. tôi ghét mùi sát trùng.

Hắn nằm đấy, nhìn cũng tội tội. có vẻ mệt mỏi. 

Tôi chào bác gái, gửi bác túi hoa quả mà cũng xót vì nó bằng 5 ngày ăn sáng của tôi mà.

- mày đỡ chưa?

- Cũng bt, mày đến đây làm gì?

- Tao tiện đường ghé qua thôi, với cả mang cho mày ít bài photo, đỡ hơn thì còn có cái học. bữa nay kiểm tra nhiều

- ….

Kết thúc, hắn lim dim, tôi cũng ko nói gì thêm. Tôi quay ra nói chuyện với bác gái. Có vẻ bác quý tôi, mà tôi cũng quý bác nữa. bác gọt hoa quả và nói tôi ăn vì hắn không ăn được mấy thứ quả này, chỉ uống được nc cam. Tôi cười rồi cũng vừa ăn vừa nói chuyện cùng bác, thật là không còn cái gì vô duyên hơn.

Sau bữa đó, tôi cũng tìm hiểu nhiều hơn về gay? Ko lẽ tôi thích hắn thật ah. Mấy bữa nay ở lớp không có, tôi cứ thấy thiếu thiếu. nó không thú vị nữa, dù tôi giờ ko còn bị trêu nhưng thực sự nó lại nhàm chán hơn tôi nghĩ. Tôi lại nghĩ về hắn nhiều hơn, cứ ngồi cắn bút xong rồi bực dọc. 1 cảm giác tưng tức, không diễn tả dc.

Cuối cùng cũng tới lúc hắn ra viện. lại cười tẹt ga. Nhưng cái tôi vui hơn nó lại trêu tôi. Thật nghịch lí là tôi từng khóc vì bị trêu, giờ lại cười vì được trêu. Bạn có thấy hay không? Tôi thì cũng tít mắt cười.

Tình bạn giữa tôi và hắn cải thiện khá đáng kể. tôi giúp hắn làm bài môn toán, hắn giúp tôi chế phao chinh trị với triết. thật là hợp tác ăn ý. Tôi thích vậy, tôi cũng ko nghĩ nhiều về việc thích hay không nữa? 

Êm đềm vạy nhưng cũng có biến cố. 1 lần hắn ngồi nc vs đám con trai, tôi ngồi nghe, vẫn cười thôi, điệu cười nhạt toẹt mà tôi ko chữa được. tôi ko để ý lắm mọi người nói gì, tôi cứ chú ý cách hắn nói, khác với hồi trước thì phải, hay tại mắt tôi tăng số nhỉ?

Có vẻ hắn cảm thấy gì đó, hắn đổi hướng mắt sang tôi, đúng lsuc tôi nhìn hắn. Phản xạ, tôi nhanh chóng lảng mắt đi chỗ khác. … và câu chuyện vẫn tiếp diễn.

Trời chớm sang thu. KHông quá nóng, nhưng cũng không ra mùa gì. Nhờ nhợ, đấy là từ tôi miêu tả thời tiết chuyển mùa của Hà nội. không ra vị gì cả. và nó khiến tôi sốt và viêm phế quản.

Ngày 1: ở nhà rên hừ hừ, ko lết được người

Ngày 2: tiếp tục rên

Ngày 3: có người đến 

Tôi không nghĩ có người đến thăm mình. Tôi chỉ nghe mẹ nói có người đến đưa mấy thứ tài liệu. tôi hỏi mẹ là con trai hay gái. Mẹ nói là con gái. Thế là tôi cụt hứng. hay tại tôi mơ mộng là nó sẽ đến thăm tôi nhỉ. Haizz. Hão huyền quá.

Ngày 4: đã đỡ hơn khá nhiều, có thể ngồi lướt web nghe nhạc, rung đùi ăn phở.

Đang trong nhà ăn, có người đến. TÔi không quan tâm lắm.

Nghe tiếng quen quen, tôi húp nốt rồi cũng ra xem là ai

Miêu tả chính xác cái mặt tôi lúc đó là: đơ! 

Người đang đứng ở trước cửa nhà tôi là đứa tôi mong chờ từ hôm qua

Sau 1 phút đơ là tới 1 phút mơ mộng: “ chà hay là nó lo cho mình , hay là…” rồi tủm tỉm cười chạy ra cổng:

- “ ủa, sao mày sang nhà tao vậy?”

- “ đưa bài tập tiếng anh cho mày” – nó vẫn luôn cộc lốc như tế

- “ thế mày thế nào rồi?”

- “ ờ, nhờ ăn ở hiền lành phúc đức, trời không nỡ hành 1 người dễ mến như tao nên cũng sắp thoát” – tôi nói bằng cái giọng thảo mai kinh dị

- “ tao đi có việc, bọn ở lớp nói tao gần nhà mày nhất nên nói tao đem qua. Thế nhé”

Tôi đóng cổng và lại cưởi 1 mình. Tôi mắc chức cười 1 mình hay sao ấy… 

Thế là đã thoát khỏi sự ốm! 

tôi đến lớp, chắc mẩm thể nào mọi người cũng ồ lên và ra hỏi thăm tôi. Vào lớp thì đúng là vậy, sướng lắm,tôi thích được hỏi thăm mà! Thích được chú ý 1 chút nữa , he he.

Sau khi tôi khỏi ốm, tôi cười nhiều hơn thì phải. KO phỉa kiểu tủm tỉm, mà kiểu cười rất là….. bựa. ko biết diễn tả kiểu gì, nhưng cười cứ như xé vải vậy. 

Hắn hình như cũng là lạ, tôi có lúc bắt gặp hắn nhìn tôi thì phải ( hay là nhìn nhỏ bạn bên cạnh ko rõ, cứ mặc định là nhìn mình cho vui)

Êm ả êm ả trôi qua, đùng 1 cái. Sét đánh.

Nói thế nào nhỉ? Lần đầu tiên tôi được tỏ tình. Lần tỏ tình này hơi khác 1 chút so với tôi vẫn nghĩ. Bởi vì nó diễn ra trong 1 hoàn cảnh rất sến, và cái cách tỏ tình cũng sến. 

Tôi đọc rất ít truyện tình cảm, nhất là truyện chữ. Nhưng tôi cũng biết mô tip câu chuyện tình cảm nó cũng theo nhiều hướng. Tôi thì ko có 1 câu chuyện mới lạ, chỉ là những cảm xúc thực nhất tôi muốn chia sẻ với các bạn thôi. và theo đúng mô tip, tôi sẽ là ng ười tỏ tình chứ nhỉ?? Nhưng tôi chưa có can đảm đó đâu. Và trong câu chuyện của mình, người được tỏ tình không phải hắn mà là tôi.

Tôi nghĩ các bạn sẽ nghĩ tôi chém bão. Mà tôi cũng thấy nó khó tin thật. nhưng hãy cứ tin, bởi ngoài những câu chuyện cổ tích, thì cũng có những câu chuyện mang trong đó sự hạnh phúc của riêng mình

17/11/2007: tại cổng nhà tôi. 9h15 pm

Có người bấm chuông. Nhân vật bấm chuông: ko ai khác ngoài anh chàng tôi ghét.

- “ mày đến nhà tao giờ này làm gì vậy” – tôi ngạc nhiên

- “ tao qua đưa mày cuốn sách”

- “ tao cho Thảo mượn quyển này,sao giờ nó sang tay mày nhanh vậy?” 

- “ nói nhiều, cầm lấy tao còn về”

- “ ờ, bye!”

Kết thúc và tôi cũng còn lơ tơ mơ. Đây là cuốn “rừng Na uy” mà tôi cho bạn cùng lớp mượn, thế quái nào nó lại về tay thằng này? 

Lên phòng, trèo lên giường, vứt cuốn sách lên bàn, tôi tiếp tục những dòng suy nghĩ đang dang dở của mình mà đã bị cắt đứt bởi cái lí do lãng nhách

Tôi hay mộng mơ lắm, hay tưởng tượng nữa. Tôi hay mơ mai sau sẽ có những chiếc siêu xe mà tôi hằng mong muốn. tôi cũng tự vạch ra viễn cảnh mai sau mình trở thành 1 doanh nhân, cầm tiền làm quạt. Aigooo. Tô mơ nhiều lắm các bạn ah. Và sau khi gặp hắn, tôi lại nghĩ: “người ta thường nói cứ trêu trêu ghét nhau vì thích nên mới thế.” Mà nghĩ lại cũng đúng, ngoài tôi ra tôi chưa thấy hắn trêu ai trong lớp. Hay là hắn thích mình nhỉ?? ớ hớ hớ, có thể lắm chứ (tôi lại cười 1 mình) 

Nhưng mà không được! con trai làm sao yêu con trai được? 

“Q ơi là Q, mày lại thành bệnh hoạn rồi, tự vả đi” – tôi thầm nghĩ như thế.

Loanh quanh 1 hồi, trằn trọc, lăn qua lăn lại, ngủ.

Sáng hôm sau.

- “sao mày đưa sách tao cho đứa khác mượn mà không hỏi ý tao thế?” – tôi hỏi Thảo

- “ tao đang đọc thì nó hỏi mượn, tao nói của mày thì nó nói mượn có việc quan trọng, thế là tao đưa nó thôi”

- “ơ, vớ vẩn, cái đó thì có cái gì quan trọng?”

- “tao chịu”

Ơ, thế đấy! có cái gì quan trọng ở cái cuốn “rừng na uy” đó nhỉ? Hay là nó nghiện mấy cảnh xxx trong đó? Chết cha, nó nghiện sex ah! 

Bỗng ko hiểu từ đâu ra trong đầu tôi hiện lên cái suy nghĩ kinh dị đấy, tôi quay sang nhìn hắn với 1 con mắt không được trong sáng lắm. 

Nhân tiện nói về sex, lần đầu tiên tôi coi phim xiếc( gọi thế cho đỡ tục) là năm lớp 12, lúc đó ôn thi căng thẳng quá, tôi lên google và ấn chữ phim đó đó đó. Thế là nó hiện ra 1 loạt các trang web xiếc. Lần đầu tiên tôi coi, tôi cứ thấy… ghê ghê. Nhưng sau thấy bình thường, sau nữa thấy ngưỡng mộ vì họ làm điêu luyện quá. Tôi hâm mộ chị maria ozawa lắm đấy!

Bỏ qua vấn đề xiếc, quay lại với câu chuyện của tôi nhé.

Cả buổi học hôm đó tôi cứ nghĩ về việc hắn nghiện xiếc, thi thoảng tôi lại liếc nó một cái. Cái mặt như thế này mà lại nghiện coi xiếc ah? 

Lóe lên trong đầu tôi lúc đó, bỗng tôi tò mò: “không biết cái ….đó đó của nó như thế nào nhỉ?”

Mặt tôi tự nhiên đỏ như gấc, tai nóng bừng bừng. Ôi, cái tâm hồn đen tối của tôi, sao lại có thể nghĩ như thế cơ chứ.

Tối ăn cơm xong, tôi chạy ngay lên phòng ngồi. Tôi vào google, lần này tôi đánh không phải một từ mà là một cụm từ: “xiếc” gay. Thế là nó ra 1 tràng. 

Ôi ông trời quỷ thần ơi, tôi không nghĩ là con trai với con trai có thể làm mấy cái này. Cái tính tò mò của tôi làm đau mắt mất rồi. sau khi xem được 1p cảnh xiếc của 2 chàng trai tây, tôi đã out luôn và lúc đó vẫn thấy da gà của mình nổi lên. 

Tôi thấy có cái gì đó hình như mình quên thì phải. Ah đúng rồi, cái vụ quyển truyện của tôi. Nghĩ tới đó, tôi cầm quyển sách “rừng nauy” và lật lật. lật được 2/3 cuốn sách, tôi thấy 1 mảnh giấy.

Nó khá là nhàu, nhỏ bằng khoảng lòng bàn tay tôi, nhìn như giấy nháp

Và nội dung của nó ghi:

Tao thích mày, hiểu không?

Mày có thích tao không?

Nói luôn đừng lằng nhằng!”

Vâng! Nếu bạn vô tình thấy 1 mảnh giấy trong cuốn sach của mình, bạn sẽ thấy thế nào? Riêng tôi thì vừa ngỡ ngàng, vừa sướng. 

Ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên tôi thấy 1 mảnh giấy ghi kiểu này

Sướng vì nhỡ đâu tôi là người được hỏi trong đó thì sao? Có người thích tôi rồi làng nước ơi!

Ơ mà khoan, không lẽ chính nó thích mình??

Đang sướng thì tôi chuyển sang ngờ vực

Không có lí nào, hay là nó viết cho con nhỏ nào trong lớp xong nó quên kẹp nhầm nhỉ? Thấy nhàu nhàu mà. Nhưng mà thế thì cũng vô lí, sao nó lại kẹp vào sách của mình, mà lại còn cái vụ nó nói với cái Thảo nữa?

Oh my god, nó thích mình ah? Thế là con trai thích con trai ah? Thế thì sẽ bị bọn nó gọi là 8 vía, mà nó gọi mình là 8 vía mà?

Hay là nó cố ý, đây là 1 trò đùa cực thâm hiểm và cực độc. chắc chắn nó sẽ dụ mình, sau đó nó sẽ làm mình bẽ mặt với cả lớp. ah được, thằng này thế mà thâm. Tao mà mắc mưu mày ah!

Bạn thấy chưa, từ ngỡ ngàng >> sướng >>> nghi ngờ >>> kết luận. Đó là chiều hướng suy nghĩ của tôi đấy. vì vốn nó vẫn đem tôi ra làm đồ tiêu khiển mà, lần này không thể nào là ngoại lệ được. Và tôi có sẵn kế hoạch của mình.

Sáng hôm sau, tôi đến rất sớm, sớm đến nỗi mà bác bảo vệ còn chưa mở khóa phòng, tôi đã nhờ bác mở trước với lí do là lần trước để quên tập tài liệu, cần lấy gấp để photo kiểm tra. Thế là tôi được vào!

Việc trà thủ của tôi đơn giản thôi. Tôi ghi lại y hệt nội dung cái bức thư đó lên bảng, sau đó làm 1 dấu suy ra rất to: tao không thích mày!

Xong xuôi, tôi ra ngoài trường, ngồi ăn sáng và ung dung đợi khi nào gần tới tiết thì vào.

Quả đúng như tôi mong đợi, cả lớp xì xào vì cái này, 1 sự vụ như phim hàn xẻng ( Hàn Quốc). Tôi cũng để ý thấy hắn có ở đó, không có phản ứng gì. Mọi người có thêm nhiều chuyện để buôn, không biết từ nhỏ gái nào trong lớp??? tôi thì cười thầm, giả vờ ngây ngô và cũng ra chém bão. Làm sao tôi lộ được, chả đứa nào rảnh rang mà đi điều tra ra ai viết, mà cũng chả ai nghĩ ra việc tôi xin bác bảo vệ được đâu.

Thế là cả buổi hôm đấy, lớp tôi rầm rộ hơn hẳn. Tôi thì cười hả hê, muốn cho ta vào tròng hả, không được đâu. Tôi thi thoảng có liếc nhìn hắn xem phản ứng, hắn không hề có gì thay đổi về cách nói chuyện hay cư xử. Quái lạ, nhẽ ra nó phải nhăn nhó hay phải nhìn mình kiểu viên đạn hay này nọ chứ nhỉ? 

TÔi- xác nhận mình- yêu con trai

Tối về nhà, tôi vẫn có suy nghĩ chút ít về chuyện này. 

8h tối

- “có bạn đến này Q’

- “ vâng, đợi con 1 chút” – tôi đang mải chơi bắn trứng ở máy tính

Lật đật chạy xuống nhà, lại 1 sự bất ngờ nho nhỏ, hắn đang đợi tôi ở ngoài cổng

Bật mí cho các bạn đọc của tôi 1 chút, khi đó có 1 sự tương phản nho nhỏ giữa tôi và hắn

Tôi: quần đùi, áo dài tay( vì trời se se lạnh, tôi lại thích bật quạt đắp chăn)

Hắn: quần dài, áo thể thao cộc tay

-“ có chuyện gì thế mày” – tôi hơi ngạc nhiên

- “mày có làm gì không, xin phép bác đi với tao sang nhà cô. Tao sợ phải học lại Anh, giờ sang đưa tiền cho chắc”

- “nhưng tao chưa đi kiểu này bao giờ, ngại lắm. với cả tao đi cùng làm gì?”

- “ mày lớp trưởng, đi với tao thì bà ấy còn nể, bạn bè giúp nhau 1 chút đi”

- “uhm, đợi tao vào thay quần áo”

…..

Trên đường đi, cả hai đứa im lặng, tôi cũng chả biết bắt chuyện gì.

- “mày biết nhà cô chưa?”

- “biết rồi”

- “ uh, tao chắc cũng phải chạy tiền môn thể dục mất”

- “ mày thì có mà chạy môn thể dục cả đời

- “ơ, tao….”

Nó cười phơ lớ, tôi thì bỗng dưng nín. Không biết tại nó rủa tôi hay nó biết bói toán, vậy mà tôi đã nợ tất cả các môn của thể dục. và phải đi chay tiền thể dục thật, hix. 

Đi đến hồ Tây, rẽ vào 1 đoạn đường khá tối. Ngoằn nghèo, cuối cùng ra 1 cái hồ rất rộng, 1 con đường khá đẹp tuy hơi ít sáng. Dọc hồ là những ngôi biết thự rất đẹp. Ước gì mai sau tôi có thể có 1 cái như vậy

Đang mơ về những cái nhà, hắn bỗng dừng xe lại, chắc là tới nơi rồi.

- “ tao có chuyện cần nói với mày” – nó xuống xe và nói với tôi

- ‘ có chuyện gì thế mày, tao tưởng đến nhà cô rồi, hay xe có vấn đề ah?”

- “chuyện sáng nay mày viết ở lớp”

- “mày lại trêu tao chứ gì, tao cũng có đề tên là mày viết đâu, tao chỉ không thích bị mang ra làm trò đùa như thế thôi. tao cũng không thể hiểu sao…

- “ tao không đùa” –nó cắt ngang lời tôi

- “không đùa cái gì cơ?”

- “chuyện tao nói tao thích mày”

- “ hở, mày điên ah P?”

- “ tao đạp chết…” 

Lúc đó nó định đánh tôi thì phải. Tôi cũng định giơ tay lên vì tưởng nó đánh thật. Lúc đó mặt nó trông rất đáng sợ, tôi chưa thấy mặt nó như thế. Không lẽ không phải đùa thật. ôi mẹ ơi, mình được con trai thích ah?? Tôi lúc đó thực sự ko nghĩ ra nên nói gì, nó cứ quay quay, trống rỗng.

- “mày có qua nhà cô nữa không?

- “ tao không đi cô, nói thế thôi”

- “thế thì cho tao về”

- “thế còn chuyện tao nói với mày?”

- “ tao không biết, giờ mày có đưa tao về không?”

……..

Cả đoạn đường về, tôi cảm thấy nó dài phải gấp đôi vậy. Hai đứa không nói với nhau lời nào. Một cảm giác gượng khó chịu.. Đầu tôi lẫn lộn nhiều thứ, vui thì ít, cảm giác mà mọi thứ đang đảo lộn cả!

Cuối cùng thì cũng về cái mái ngói nhà tranh của tôi. Hai đứa cũng không chào nhau 1 câu. Kết thúc một buổi tối.

Hậu quả của những lời nói ngắn gọn súc tích đó là tôi đã thức tới 5h sáng. Tôi lơ mơ, nó thích tôi thật ư?? Hay nó cố tình trêu tôi một lần nữa? 

Nhưng đó chưa phải suy nghĩ làm tôi lăn lóc tới 5h. Mà tôi chỉ băn khoăn và không thể hiểu tình cảm của mình là gì? Tôi thích nó hay tôi thế nào?? 

Những suy nghĩ luẩn quẩn, chả đi vào đâu. Mọi thứ làm tôi khó chịu.

Tôi – hắn – 1 câu chuyện 

Thêm vài ngày nữa tôi không thể nói chuyện được với hắn. Chính xác là tôi sợ. Tôi không biết trả lời cái câu hỏi đó nhưu thế nào bây giờ? Tôi không biết mình có thích hay không để có thể dứt khoát trả lời. Cách mà tôi chọn đó là trốn những cái ánh mắt của hắn. 

Các bạn đọc của tôi ah. Các bạn có thấy tôi ngốc không? Rõ ràng tôi thích anh chàng đó. Vậy mà tôi lại không dám chắc chắn. tôi cũng không biết nói thế nào nữa.

Các bạn có biết tôi quyết định thế nào không? Tôi bật mí cho các bạn là: Có. Nhưng không phải bỗng dưng tôi nói: “tao thích mày” lãng xẹt như vậy đâu. Vì có 1 chuyện, mà từ chuyện đó tôi đã dám khẳng định tình cảm của mình. 

Các bạn chắc ít nhât một lần đi chơi xa nhỉ? Lớp tôi thì lại kì quặc, trước khi thi thì lại tổ chức đi dã ngoại. Nhưng tôi cũng háo hức lắm, muốn đi. Nhưng Hà Nội yêu tôi quá nên không muốn cho tôi đi đâu ra ngoại thành hay sao đó? Sức khỏe từ bé của tôi rất không ổn định, lại mắc thêm chứng say ô tô và say tàu hỏa. Cho nên lần này đăng kí chuyến du ngoạn Ninh Bình cùng lớp là 1 quyết định trọng đại với riêng tôi.

Tôi chuẩn bị mọi thứ rất chu đáo: nước, bánh mì, mấy thứ vụn vặt, cả thuốc chống say nữa. TÍnh tôi lại rất hay hồi hộp. Và thế là tôi coi phim ở kênh HBO tới 4h sáng. Ngủ dược 1h. 5h có mặt ở trường tập trung.

Sáng hôm đi dã ngoại

Mắt tôi lờ đờ như chỉ chực chờ sụp xuống thôi. Cái tội thích coi phim tình cảm vào nửa đêm đây mà. HBO ác thật các bạn đọc của tôi ạ, cứ lúc tôi muốn ngủ là lại có 1 bộ phim hay, thế là lại lọ mọ thức tới sáng. Ngáp lên ngáp xuống, vai vác cái balo lỉnh kỉnh.

Cuối cùng thì ô tô cũng tới, dân ta quả thật xài giờ cao su. Hẹn 5h thì 6h mới có mặt đông đủ. A lê hấp, đi thôi. 

Chưa có đề cập tới anh chàng kia nhỉ? Tôi ngồi ghế đầu tiên (vì sợ say) còn hắn ngồi ghế cuối cùng với mấy thằng bằng hữu của mình. Nhìn nhau cũng không chào hỏi gì, bơ nhau luôn. “Mặc kệ mày, tao cũng không thèm quan tâm nhé” – tôi nghĩ trong bụng. 

Xe chuyển bánh rồi, nhấp nha nhấp nhô, rung rinh. Thật là vui, sướng. Tôi thích đi cùng tập thể mà, cảm giác thật thư giãn, ai cũng rôm rả, mọi người như gần nhau hơn bởi những chuyến đi như thế này thì phải. Tôi ngồi cùng 1 cô bé, cô bạn tôi rất dễ thương, cô bé nói chuyện ríu rít, tôi cũng bắt chuyện theo. Nội dung câu chuyện thì nhiều, tôi cũng không nhớ rõ, chỉ có 1 đoạn mà tôi nghĩ bạn sẽ thấy thú vị:

- “ T thấy Q hay bị bạn P trêu nhỉ? Hai người sao cứ chí chóe với nhau vậy?”

- “tớ chịu, thằng đấy nó điên thâm niên, mới trốn trại ra đấy mà”

- “ nhưng tớ thấy… bạn ấy đẹp trai mà, còn galang nữa’

- “ ờ, đẹp. công nhận. Như khỉ đột” – tôi cười

Cuộc nói chuyện làm tôi thoải mái hơn, thậm chí tôi cũng đã thoát khỏi cái ảm ảnh: “thích hay không” mà hắn áp đặt cho tôi. 

Đang vui vẻ, mọi thứ bình thường. Bỗng dưng tôi cảm thấy khó chịu, cảm giác nao nao, không phải là buồn ngủ. Nó bất bình thường.

Người tôi run run, tay chân tê. Mặt tái nghét. Tôi không đủ sức mà nói với bác tài xế. Cô bạn ngồi cạnh sợ quá, liền nói với mọi người. 

Tôi sợ chết lắm, thật sự lúc đó tôi mới cảm giác như chết là thế nào. Thế nên bây giờ không bao giờ tôi muốn chết, tôi khuyên các độc giả của tôi đừng bao giờ nói muốn chết vì chuyện lãng xẹt nào đó. Vì khi cận kề cái chết, tôi mới biết tôi muốn sống thế nào.

Đầu tôi chỉ lởn vởn ý nghĩ: đám tang của tôi thì thế nào? Tôi chết có đau không? Bố mẹ tôi sẽ khóc nhiều lắm.

Tôi vẫn nhớ, các bạn của mình đã nắn tay nắn chân để tôi cảm thấy thoải mái hơn như thế nào, mọi người đều lo lắng. Tôi cảm thấy thật có lỗi, vì tôi mà chuyến du ngoạn đã trở nên không vui.

Xe dừng giữa chừng tại một hiệu thuốc. Một bạn trong lớp gọi điện thoại cho người thân( chắc là bác sĩ) và nói triệu chứng của tôi là hạ canxi. Uống 1 viên vàng, 1 viên trắng. Rồi được ngồi nắn nắn bóp bóp, tôi đỡ hơn khá nhiều. Mặt tỉnh hơn, cảm thấy như gần khỏi rồi. 

Lớp tôi đi được nửa chặng rồi. Bạn tôi nói gọi taxi để đưa tôi về hà nội. Tôi nhất quyết không muốn về, tôi đinh ninh tôi khỏi rồi. Và sau 1 hồi thuyết phục, tôi đã tiếp tục chuyến hành trình.

Chuyến đi tiếp diễn, tôi vẫn mệt. nhưng ít nhất đã không còn co hết cả chân tay vào, thi thoảng giật giật như bị động kinh nữa. 

Xe đến nơi, điểm dừng chân của chúng tôi là Tràng An. 1 địa danh rất đẹp, sông cỏ non nước hữu tình. Tôi như khỏe hẳn, lại lon ton, cười đùa. Các bạn tôi cũng ngạc nhiên, tôi còn ngạc nhiên nữa là. Hành trình được đi bằng đò, khá thú vị nhưng cũng hơi sợ. Chỉ sợ rơi tõm 1 cái thì khỏi phải nói. 

Điểm dừng chân giữa bến là 1 dịa điểm khá rộng. Nó giống 1 cái đồi, cỏ xanh, mát. Mọi người quyết định dừng để nghỉ ăn trưa. Bao nhiêu đồ ăn bày ra trước mắt. Tôi cũng thích ăn lắm, nhưng vì vụ buổi sáng mà tôi bớt thích ăn đi nhiều.

Vui vẻ, cười đùa. Đó là cảm nhận của tôi thấy ở mọi người. Cầm cái bánh mì trên tay, tôi ngán ngán không muốn ăn. Cố nuốt được 1 cái để lấy sức uống thuốc. Vâng, vừa uống xong 2 viên trắng và vàng, chỉ sau có 5 phút. Tôi lại cảm thấy những triệu chứng như buổi sáng, các bạn cứ tưởng tượng 1 đứa đang cười phơ lớ lăn ra giật đùng đùng thế nào thì tôi là như thế đấy. Tất nhiên tôi không giật giật đâu, nhưng mà đang ngồi bỗng dưng lăn quay ra, không đủ sức ngồi dậy.

Cả lớp lại 1 phen nữa tá hỏa. Cuối cùng, có 1 chiếc xe ôm tới. Có 1 người cõng tôi lên xe, ngồi sau tôi để đi đến trạm xá gần nhât. Tôi không để ý người đó là ai, cũng không đủ sức mà để ý, và mãi sau tôi cũng mới biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#khuog