LMKK-C103+104+105+106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 103 - Lạc thạch kế, kì đãi lĩnh thưởng

Bá Ni Nhĩ sơn đạo nằm ở tỉnh tây bắc Mạt La đế quốc, phía bắc biên cảnh là giải đất trung tâm của Bá Ni Nhĩ sơn mạch. Đây là con đường tắt nhanh nhất để từ Khảm Đặc thành đi về phía bắc tiến nhập vào Thiên Vũ đế quốc. Địa thế cực kỳ hiểm trở, vách núi hai bên sơn đạo cao đến vài trăm thước, chiều rộng so sánh với chiều dài của sơn đạo thì cực kỳ chênh lệch, nơi hẹp nhất chỉ có thể cho tám người sóng vai đi. Chiều dài thì cơ hồ xuyên qua cả sơn mạch này.

Lúc giữa trưa, bầu trời trong sáng, ngàn dặm không mây. Đệ nhị quân đoàn của Thiên Vũ đế quốc đang rút lụi, do đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn vốn bị thương vong năng nhất dẫn đầu, giống như một con rồng dài quanh co, hành quân giữa Bá Ni Nhĩ sơn đạo hẹp và dài.

Bỉ Nhĩ tướng quân tử trận, mười tên đoàn trưởng binh đoàn của Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn trải qua thương nghị, nghĩ đến đệ tam, đệ tứ quân đoàn ở hai phía đông tây cự ly quá xa, lương thảo không đủ lại có truy binh của Mạt La đế quốc ở phía sau đuổi tới. Vì để tránh tổn thất quá nhiều, họ đành phải thả tín điểu báo cho Bỉ Luân - Ba Lạc Khắc nguyên soái, dẫn toàn đội chạy đến Bá Ni Nhĩ sơn đạo, quyết định đi qua con đường tắt ngắn nhất này, nhanh chóng tiển vào bên trong lãnh thổ của Thiên Vũ đế quốc, bổ sung xe chở lương thảo, chờ đợi nguyên soái định đoạt!

"Mẹ nó, thật sự càng nghĩ càng tức giận, vốn ám sát bộ đội đã hạ độc làm Cát Lôi Tư ngã gục. Thắng lợi của đại quân chúng ta đã ở trước mắt. Không ngờ giữa lúc đó lại xuất hiện tên hỗn đản đáng chết kia, hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân, khiến cho chúng ta bây giờ không thể đánh hạ Khảm Đặc thành mà còn bị địch binh truy kích!"

Dẫn đầu bộ hạ đi phía sau đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn là đoàn trưởng của đệ nhất cuồng sa kiếm sĩ đoàn, là một gã trung niên tóc đỏ, Khâu Nặc - Cách Lạp. Hắn nghĩ đến tên hỗn đản giết chết Bỉ Nhĩ tướng quân, thở dài oán hận, hận không thể đem tên hỗn đản có vẻ mặt lưu manh kia róc gân xẻ thịt.

"Ai, huynh đệ, dừng suy nghĩ nhiều. Chúng ta bây giờ chỉ cần thoát khỏi truy binh của Mạt La đế quốc một cách nhanh nhất. Quay về lãnh thổ nước mình, mới có thể chỉnh đốn cờ trống rồi báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân. Cũng may hôm qua truy binh của Mạt La đế quốc đã giảm bớt chỉ còn lại khoảng ba phần. Bây giờ khoảng cách đến biên giới cũng không còn xa, loại cuộc sống chịu đựng trên trên lưng ngựa này sẽ sớm là quá khứ."

Đi theo sau đệ nhất cuồng sa kiếm sĩ đoàn vốn là đoàn trưởng của đệ nhị cuồng sa kiếm sĩ đoàn, là trung niên tóc xanh Bác Cách - Khố Lôi. Bởi vì thâm tình phiền não, tiến tới sóng vai cùng lão hữu Khâu Nặc trò chuyện, nghe lão hữu nói, chỉ đi theo lắc đầu thở dài.

"Hừ, đám hỗn đản truy binh của Mạt La đế quốc cũng khả dĩ xem được, truy đuổi chúng ta hai ngày rồi cũng dần dần rút lui. Nếu không phải lương thảo không đủ, số bị thương quá nhiều, ta con mẹ nó thật muốn để cho đám hỗn đản kia nhìn một chút nhan sắc!" Khâu Nặc nghiến răng nghiến lợi hừ nhẹ.

Lúc này đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn phía trước, do đoàn trưởng dẫn đầu, tăng tốc tiến ra Bá Ni Nhĩ sơn đạo. Bác Cách thấy tình huống này, đang muốn thúc giục Khâu Nặc, thì đột nhiên hai bên trái phải cửa ra sơn đạo chạy ra một đám kỵ sĩ cổ quái cưỡi ma sủng, mặc thiết chế trọng trang khải giáp.

"Ân? Đây là đám hỗn đản đã hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân, tốt lắm, đang lo tìm không được bọn chúng, thế nhưng lại tự tìm đến cửa. Hôm nay lão tử báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân!" Khâu Nặc đã thấy đám kỵ sĩ cổ quái mà hắn không thể quên phía trước, hai mắt tràn ngập hận ý. Mở miệng gầm lên, kêu gọi thuộc hạ cuồng sa kiếm sĩ, đẫn đầu phóng về phía đối phương.

"Khâu Nặc, không nên xúc động. Tình huống không đúng, địa hình sơn đạo bất lợi đối với chúng ta.. Trước tiên đừng vội báo thù, ra khỏi sơn đạo lại..." Bác Cách thấy địch nhân đột nhiên xuất hiện, nghĩ đến địa hình sơn đạo bất lợi với quân ta, mở miệng định nhắc nhở Khâu Nặc. Trên đỉnh của sơn đạo đột nhiên có rất nhiều tảng đá được ném xuống.

"Thiên nột, địch nhân có mai phục, chúng ta bị trúng mai phục rồi...a..."

Những tảng đá ném từ trên đỉnh sơn đạo xuống đều không nhỏ, hơn nữa diện tích cơ hồ bao trùm cả sơn đạo. Ngoại trừ đệ nhất tật phong kỵ sĩ đoàn đã ra khỏi sơn đạo trước nhất, cùng với đệ nhị cực điện xạ thủ đoàn đi sau cùng nên còn nửa số thành viên chưa tiến vào sơn đạo, còn lại binh tướng bên trong sơn đạo đều bị đá lớn từ trên trời lao xuống đập trúng, truyền ra liên tiếp tiếng kinh hô cùng tiếng kêu rên!

"Giết..."

Một trận tiếng "giết" bùng lên, từ hai bên trái phải đỉnh núi tại cửa ra phía bắc của sơn đạo, phía sau những kỵ sĩ cổ quái, lại có mấy ngàn xạ thủ của Mạt La đế quốc, bắn tên dày đặc vào đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn đang muốn tấn công những cổ quái kỵ sĩ.

"Tốt, kế hoạch thuận lợi, toàn thể hành động!" Bên trái cửa ra phía bắc sơn đạo, Diệp Phong dẫn số thành viên còn lại của Tư Lược đoàn, từ nơi ẩn nấp lao ra, mở miệng hạ lệnh.

Lôi đình trung đội, cự giải trung đội, cự nhân tiểu đội nghe xong mệnh lệnh của đoàn trưởng đại nhân, lậo tức chạy đến trợ giúp Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa bốn trung đội cản đường.

Mai phục tại một khu vực cao của dãy núi, chú tạo trung đội và hương kì trung đội nhắm chuẩn gia nông pháo vào địch nhân trong sơn đạo, đồng loạt hướng về phía địch nhân trong sơn đạo triển khai oanh tạc mãnh liệt.

"Con mẹ nó, là tên hỗn đản hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân..." Đoàn trưởng của đệ tam tật phong kiếm sĩ đoàn, nhìn đồng bọn đang bị đá lớn vô tình đập trúng, cùng với hung thủ hại, chết Bỉ Nhĩ tướng quân, và xạ thủ của Mạt La đế quốc xuất hiện chung quanh, bi phẫn mỡ miệng mắng lớn.

"Cáp Địch, các ngươi mau ra khỏi Bá Ni Nhĩ sơn mạch. Nếu chúng ta ra không được, ngươi nhất định phải nhớ rõ hình dáng của tên hỗn đản hại chết Bỉ Nhĩ tướng quân, để cho nguyên soái giúp mọi người báo thù!" Khâu Nặc đang né tránh đá lớn rơi xuống trong sơn đạo, thấy được bên ngoài đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn đang bị xạ thủ của Mạt La đế quốc dùng mưa tên công kích, tuyệt vọng hét lớn với đoàn trưởng Cáp Địch của đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn.

Đáng giận... Cáp Địch nghe Khâu Nặc hô hoán, biết rằng bằng vào chính mình và bộ hạ thì căn bản là không thể dưới mưa tên dày đặc đang công kích, gây được uy hiếp gì cho bộ đội đang chắn đường của địch nhân. Vì vậy để không lãng phí vô ích sinh mạng của bộ hạ, gã đành phải ra lệnh cho bọn bộ hạ đang bị mưa tên công kích, lui về phương bắc.

Xạ thủ của Mạt La đế quốc thấy kỵ sĩ của địch quân lui lại, lập tức truy đuổi bắn theo, không có một chút ý buông tha bọn chúng.

Diệp Phong lấy cây Thanh sảng tiêu hồn, từ từ đi đến nơi thành viên Tư Lược đoàn đang chặn đường, nhìn cảnh những tảng đá liên tiếp lao xuống địch binh, lại thấy trước mặt từng lớp từng lớp địch binh bị đá đập chết gục xuống, lộ ra nụ cười thắng lợi.

Tên gia hỏa này vốn sau khi giết chết Bỉ Nhĩ, liền quyết định đi tìm Cát Lôi Tư liên hợp truy kích Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn. Nhưng sau khi hắn phát hiện phương hướng hành quân của đệ nhị quân đoàn thì đoán được chúng muốn thông qua Bá Ni Nhĩ sơn đạo để quay về Thiên Vũ đế quốc, liền thay đổi kế hoạch chuẩn bị dùng một chiêu số hoàn mỹ đến tiêu diệt bọn người kính cung chi điểu (bị dọa cho sợ) đang nóng lòng muốn quay về nước.

Sáu binh đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn được Cát Lôi Tư phái ra, nhận được mệnh lệnh của Cát Lôi Tư phối hợp hành động với Tư Lược đoàn. Dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, trước nhất, đệ nhất, đệ nhị Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn tiếp tục truy kích địch nhân. Đệ tam, đệ tứ Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn cùng đệ nhất, đệ nhị tật phong xạ thủ đoàn chia binh hai đường từ hai phía đông tây của địch quân chạy trước đến Bá Ni Nhĩ sơn mạch, tại đỉnh của Bá Ni Nhĩ sơn đạo chuẩn bị những tảng đá lớn phục kích địch nhân, theo mệnh lệnh thống nhất công kích.

Thiên Vũ đệ nhị quân đoàn mặc dù đại bại rút lui, nhưng tính cả thương binh thì vẫn có hơn sáu vạn binh lính như trước. Bá Ni Nhĩ sơn đạo tuy dài nhưng cũng không thể dung nạp hết số binh tướng này thông hành nam bắc được. Bởi thế kế hoạch của Diệp Phong là trước tiên buông tha cho đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn thuận lợi thông qua sơn đạo, rồi tiếp đó cho đệ nhất, đệ nhị tật phong xạ thủ đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn phái ra ba đại đội xạ thủ truy kích bọn kỵ sĩ này.

Sáu trung đội Liệt Diễm, linh ngưu, bạch lang, đại địa, cự giải cùng cự nhân tiểu đội của Tư Lược đoàn, phụ trách chặn đứng cửa ra phía bắc. Tinh linh trung đội phụ trách thông báo tình hình chiến trận và truyền lệnh. Chú tạo trung đội và hương kì trung đội phụ trách thi triển pháo kích vào địch nhân trong sơn đạo.

Bây giờ cả kế hoạch của Diệp Phong đều vận hành thành công, Thiên Vũ đệ nhĩ quân đoàn nóng lòng về nước đã hoàn toàn lọt vào cái bẫy của hắn tại Bá Ni Nhĩ sơn đạo!

Đá lớn vô tình rơi như mưa, pháo đạn đoạt mệnh bắn tàn bạo. Binh tướng phía trước của Thiên Vũ quân đoàn hoàn toàn không thể chịu đựng đá lớn và pháo đạn để đột phá lối ra, đã bị Tư Lược đoàn thành viên chặn đứng, chỉ đành phải chịu đựng vận mệnh vô tình thảm tử. Người phía sau còn thảm hơn, vốn tưởng rắng có thể lùi ra khỏi sơn đạo, kết quả thì đệ nhất, đệ nhị Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn của Mạt La đế quốc vốn đang truy kích phía sau chúng, theo đúng kế hoạch cũng đã chém giết tới nơi, hoàn toàn ngăn chặn lối ra cả hai phía nam bắc.

"Ngươi là tên hỗn đản ti bỉ, ngang nhiên dùng thứ quỷ kế vô tình này, ta liều mạng với ngươi!!!" Khâu Nặc tính khí táo bạo, nhìn binh lính lần lượt ngã xuống trước mặt, trong lòng bí thống vạn phần, nhìn ở lối ra chính là tên hỗn đản có võ công siêu cấp cường hãn đã hại chết Bĩ Nhĩ tướng quân, vung kiếm tránh né tảng đá lớn phía trên, liều mạng lao tới hắn.

"Buồn cười, là một quân nhân mà ngươi lại cho rằng dùng kế sách đối phó địch nhân là hành vi ti bỉ? Chẳng lẽ ngươi có kế hoạch tiêu diệt địch nhân thuận lợi mà lại không dùng, ngược lại để cho binh lính của mình đi liều mạng với địch nhân à?" Diệp Phong khoanh tay trước ngực, thở ra một hơi khói nhìn Khâu Nặc đang phóng về phía hắn, khinh thường cười khẽ.

"A...ta phải giết ngươi..." Khâu Nặc thân là binh đoàn đoàn trưởng, há có thể không biết đạo lý đó, nhưng trước mắt gã là binh lính của gã chết thảm, lại thêm bộ dạng đắc ý của cừu nhân, tức giận đến đầu óc hỗn loạn, một lòng muốn giết địch nhân báo thù cho Bỉ Nhĩ tướng quân, cũng như báo thù cho các binh sĩ!

"Ngu ngốc, loại tiểu nhân vật như ngươi không có tư cách khiêu chiến Lôi Ân đoàn trưởng, đi chết đi!" Lôi Nặc cùng mười tên Kì Lạp Tư cự nhân còn lại, khinh thường nhìn Khâu Nặc đang vung kiếm lao tới. Sau khi gã đi vào phạm vị công kích, mười một thanh cự hình yểm nguyệt đao mang theo kình phong cường hoành vô bì, trực tiếp đem Khâu Nặc vốn chỉ có thực lực lục giai cuồng sa kiếm sĩ, phân thây tại chỗ!

"Tên gia hỏa này dù giận đến phát ngốc, bất quá cũng coi như là một hán tử cứng rắn. Lôi Nặc, các ngươi ra tay quá tàn nhẫn, ít nhất cũng nên cho hắn toàn thây a!" Diệp Phong nghiêng đầu nhếch mép nhìn Khâu Nặc bị phân thây, quay đầu nói với Lôi Nặc, tên giá hỏa nói thế chỉ thuần túy là m** mai chứ chẳng xót thương gì, làm cho Lôi Nặc cùng các cự nhân chẳng biết nói sao!

Trên đỉnh sơn đạo, các binh tướng của Mạt La đế quốc đang tích cực ném đá lớn xuống dưới. Phía nam sơn đạo, hai Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn cũng đã khóa chết lối ra, làm địch nhân chỉ có thể ở trong sơn đạo chịu đựng đá lớn rơi xuống đập trúng, phát ra từng hồi tiếng kêu la!

Như thế, dưới sự công kích của vô tình tảng đá lớn và đoạt mệnh pháo đạn, bọn binh tướng của Thiên Vũ đế quốc không chỗ tránh né, cũng vô pháp phá vây. Cuối cùng, ngoài một ngàn người của đệ tam tật phong kỵ sĩ đoàn chạy thoát khỏi sự truy sát của xạ thủ, còn lại toàn bộ binh tướng của Thiên Vũ đế quốc, dưới sự phối hợp giữa Tư Lược đoàn và sáu binh đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn, đều chôn thây trong Bá Ni Nhĩ sơn đạo. Nhưng sáu binh đoàn của Mạt La đệ tứ quân đoàn cũng có hơn năm ngàn người chết trận.

Tư Lược đoàn thành viên lần này phụ trách bịt kín lối ra phía bắc. Nhiệm vụ mặc dù trọng yếu, nhưng số địch binh có thể xông tới gần họ không nhiều lắm. Bởi vậy khi chấm dứt chiến đấu, bọn hỗn cầu này vẫn sung mãn thể lực. Toàn bộ theo lệnh Diệp Phong tiến vào sơn đạo, cậy vào việc sở hữu không gian trang bị, liều mạng thu thập vũ khí và khải giáp bằng cương thiết của đối phương.

Ha, gần đây vận khí của lão tử thật tốt, giết Bỉ Nhĩ lại tiêu diệt nhiều địch binh như vậy, trở lại đế đô sẽ được bệ hạ thưởng cái gì tốt đây...Diệp phong hai mắt nhìn Tư Lược đoàn thành viên đang thu gom chiến lợi phẩm, khoanh tay trước ngực, ý dâm đang nghĩ trong cái đầu lệch lạc của hắn đầy sảng khoái...

Chương 104 - Phong hậu thưởng tứ dữ dâm đãng tưởng lệ

"Tên Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ đáng hận. Trẫm nhất định sẽ đem ngươi băm vằm thành trăm mảnh!" Tại thư phòng của quốc vương ở Thiên Vũ đế quốc, bệ hạ Bàng Kì biết được tình hình chiến sự ở phương nam, đang tức giận đi tới đi lui gần cái bàn, rồi nhìn Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư đang đứng một bên không nói gì, nhíu mà hỏi: "Giáo hoàng bệ hạ, hôm nay đệ nhị quân đoàn của trẫm bị tiêu diệt hoàn toàn. Bộ đội ám sát cũng bị phát hiện, không thể tiếp tục ám sát trong tối được nữa. Vậy chúng ta tiếp theo sẽ tiến hành như thế nào?"

Hắc Ám giáo hoàng Tắc Tư không ở hình dạng của đọa lạc thiên sứ, mà ở hình dạng của tinh linh, đang ngồi trên cái ghế cạnh bàng, sắc mặt trầm ngâm, rồi khuyên: "Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ cùng địa tinh hỏa pháo xuất hiện, quả thật là việc ngoài ý muốn. Bất quá quốc vương bệ hạ không nên lo lắng, ta đã có biện pháp đối phó với hắn. Đừng quên chúng ta có một con cờ bên cạnh Lao Nhĩ bệ hạ, mà hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới!"

Bàng Kì bệ hạ nghe vậy liên dừng lại, suy nghĩ, rồi đối diện Tắc Tư nói: "Nếu mọi việc đúng như sắp xếp thì tốt rồi. Nếu có thể giáo hoàng bệ hạ diệt trừ luôn cái tên Lôi Ân - Pháp Nhĩ Lôi. Hắn thật sự giảo hoạt. Nếu hắn toàn lực dùng địa tinh hỏa pháo cùng pháo đạn giúp Mạt La đế quốc, quân đội của trẫm rất khó ngăn cản. Đến lúc đó sợ rằng không chỉ việc lấy tỉnh tây bắt thất bại, mà còn có thể bị Mạt La đế quốc phản công!"

"Quốc vương bệ hạ yên tâm. Ta sẽ nhanh chóng giao hắn cho người bằm hắn thành vạn mảnh!" Tắc Tư mỉm cười ứng thanh, nhưng trong lòng cực kỳ lo lắng. Lão không nghĩ ra được Lôi Ân lấy địa tinh hỏa pháo từ đâu, cùng với nhiều tiểu đội chủng tộc mạnh mẽ khác, lại có thêm Truyện Tống Trận trợ lực, muốn giết hắn không phải là điều dễ dàng.

Có điều là Tắc Tư không thể kể cho Bàng Kì nghe về việc Lôi Ân có Truyện Tống Trận. Bởi vì nếu để quốc vương bệ hạ này biết Lôi Ân có Truyền Tống Trận, y khẳng định sẽ càng thêm lo lắng về tình hình chiến sự ở phía nam, có lẽ sẽ rút binh ngưng chiến. Như thế Tắc Tư không thể đạt được những gì lão muốn. Chỉ có thể tìm cách diệt trừ tên Lôi Ân này càng sớm càng tốt!

Cùng ngày, tại chiến trường ở Bá Ni Nhĩ sơn đạo, đình bộ và hậu bộ của đệ tứ quân đoàn trong sáu binh đoàn của Mạt La đế quốc đang tính toán tổn thấy, rồi mệt mỏi đi vào trong sơn đạo. Một nữa trang bị của địch nhân, đã bị Tư Lược đoàn chơi lưu manh lấy đi. Sáu vị binh đoàn trưởng ngay từ đầu bội phục kế hoạch lần này của cầm thú nam tước, không có chú ý điểm này. Bọn chúng đợi cho cầm thú nam tước nói vài câu rồi dẫn Tư Lược đoàn rời về phía sau, thì sẽ dọn dẹp chiến trường, liền phát hiện thiếu mất một nửa trang bị và vũ khí của địch nhân. Bọn họ không hiểu tại sao lại như thế, lúc thành viên Tư Lược đoàn rời đi chỉ lấy có một ít chiến lợi phẩm thôi, sao giờ thành ra mất hết một nửa?

Từ khi đệ tứ quân đoàn của Cát Lôi Tư phát hiện phương thức ám sát của thích khách Thiên Vũ đế quốc, các tướng quân dưới quyền Phí Đức tướng quân ở ba mặt trận lớn còn lại nhận được thông tri, cũng toàn bộ triển khai hệ thống phòng ngự, và phát hiện ra một loạt hắc thử nhân, thích khách của địch nhân. Đáng tiếc không thể bắt được bọn chúng. Tuy nhiên đã biết rõ hành động ám sát của địch quân, trong lòng cũng trừ được một mối lo lớn, bọn tướng lãnh Phí Đức cũng rất vui mừng.

Đệ tứ quân đoàn của Mạt La đế quốc chỉ một trận đã đánh tan đệ nhị quân đoàn Thiên Vũ đế quốc. Đại sự kiện này đã được truyền khắp nam bắc đại lục. Mọi người đang bàn luận, ai đã lập kế hoạch cho Mạt La đệ tứ quân đoàn. Bởi vì Cát Lôi Tư là một tướng hữu dũng vô mưu, nói y nghĩ ra hảo kế này, cơ bản là không có khả năng...

Đang lúc hoàng hôn, trong khi Bàng Kì và Tắc Tư gặp phiền não, tại đại điện trong hoàng cung của Mạt La đế quốc, đương kim Lao Nhĩ bệ hạ đang ở ngoài đợi Lôi Ân quay về. Trong lòng ông quả thực vui như hoa nở rộ, nằm mơ cũng không nghĩ tới Lôi Ân sẽ cho ông sự ngạc nhiên lớn như vậy, lại còn lập một chiến công lớn!

Một trăm cây địa tinh hỏa pháo tầm trung như đồn đãi, đang là một sự hấp dẫn rất lớn a. Cho dù Lao Nhĩ bệ hạ có cả Mạt La đế quốc, nhưng khi biết Lôi Ân có một trăm cây địa tinh hỏa pháo, cũng phải động tâm. Tuy vậy, ông thân là một quốc vương của một quốc, không có khả năng đánh mất uy nghiêm, dùng quyền lực mà tước đoạt vật của thần tử. Như thế nếu truyền ra ngoài, dù đã trôi qua một ngàn năm, sợ rằng ông cũng sẽ bị mọi người cười chê cả đời. Thân là quốc vương, ông hoàn toàn có thể dùng cách thức khác, công nhận hỏa pháo bộ đội của Lôi Ân là quân đội chính qui!

Dưới đại diện, mọi người hai bên đều đang chờ đợi. Lạc Khắc tể tướng và Uy Nhĩ nguyên soái, đứng đầu hai nhóm văn võ quan viên, nhìn thần sắc cao hứng của Lao Nhĩ bị hạ, trong lòng đều tự nảy sinh tâm tư bất đồng.

Lạc Khắc tể tướng bởi vì đứa cháu lập được chiến công hiển hách, làm rạng danh cho gia tộc, cho nên rất cao hứng. Bọn người trong đảng phái mà lão đứng đầu cũng rất cao hứng, thầm nghĩ sau này bọn võ quan hỗn đản kia rốt cuộc cũng không đem mấy cái chiến công ra dù dọa nữa!

Trái ngược với Lạc Khắc đang cao hứng, Uy Nhĩ nguyên soái thì cực độ buồn bực. Lão không thể tưởng tượng được Tư Lược đoàn của Lôi Ân không chỉ ngày càng nhiều tinh anh, mà ngày càng được trang bị tốt hơn. Dựa vào số địa tinh hỏa pháo, nếu hắn cố gắng phát triển nó, thì cái chức nguyên soái ở Mạt La đế quốc, căn bản không còn do thành viên Chiêm Mỗ Tư gia tộc của lão đảm nhận!

"Bệ hạ, Lôi Ân nam tước đã đến!" Tiếng thị về báo lại vang lên. Lao Nhĩ bệ hạ đang cao hứng nghe vậy lập tức thông tri cho Lôi Ân tiến vào đại điện.

"Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ tham kiến bệ hạ!" Diệp Phong với một bộ y phục toàn đen, cùng cái áo choàng cũng màu đen, trên mặt đầy xuân phong tiến vào đại điện, hướng Lao Nhĩ bệ hạ mà thi lễ.

"Ha ha ha, Lôi Ân nam tước, khanh rốt cục đã trở về, chuyến đi nhất định cực khổ phải không? Lần này khanh đã lập được đại công hiển hách cho Mạt La đế quốc chúng ta rồi!" Lao Nhĩ bệ hạ nhìn Diệp Phong đang quỳ, hân hoan cười to.

Hắc hắc, khổ cực à, lão tử ở nhà có đặt Truyện Tống Trận, chỉ một chút công phu là có thể từ biên giới quay về đây. Diệp Phong nghe Lao Nhĩ bệ hạ cười nói xong, trong lòng đắc ý cười thầm, còn bên ngoài tỏ vẻ chân thật mà nói: "Bệ hạ đã quá khen, thần lập được chiến công lớn như vậy, nếu không được sự trơ giúp của Các Lôi Tư tướng quân và chúng binh tướng của đệ tứ quân đoàn!"

Lao Nhĩ bệ hạ đã sớm nhận được tin báo từ Cát Lôi Tư tướng quân mà biết được sự tình, nghe Diệp Phong nói xong, gật đầu tán thưởng: "Nói cho cùng bọn người Cát Lôi Tư cũng có công lao, tuy nhiên khanh là người bày ra kế sách này cho nên có công lao lớn nhất, cũng không cần tiếp tục phải khiêm nhường nữa." Vừa nói, Lao Nhĩ bệ hạ nghĩ đến vấn đề giao quyền sử dụng địa tinh hỏa pháo cho quân đội. Đầu tiên ông chánh sắc khen thưởng Diệp Phong: "Lần này khanh vì đế quốc mà lập được chiến công hiển hách, trẫm quyết định miễn khoảng tiền đóng của Tư Lược đoàn trong năm nay, cấp cho khanh vùng đất phì nhiêu Tinh Quang bình nguyên, nằm phía trong dãy vùng ven biển ở tỉnh đông bắc, làm lãnh địa!"

"Tạ ân điển của bệ hạ!"

Diệp Phong nghe quốc vương nói xong, trong lòng rất mừng, lập tức vui vẻ tạ ơn. Bởi vì hắn đáp ứng với Tĩnh Hương rằng, ngày sau sẽ dùng hai tầng thu nhập của Tư Lược đoàn mà chuyển cho quốc vương. Tính về thu nhập cùng chiến lợi phẩm của Tư Lược đoàn năm nay, nếu mà hắn muốn chuyển cho quốc vương bằng kim tệ, phỏng chừng tất cả kim tệ tích trữ của hắn cũng không đủ một nửa. Cho nên quốc vương miễn cái này trong năm nay, xem như đã giúp hắn rất nhiều.

Vùng đất gần ven biển tỉnh đông bắc cũng rất phì nhiêu, có thể làm trú địa mặt ngoài của Tư Lược đoàn. Ở đấy cũng có lợi cho cự giải chiến sĩ hoạt động trên biển, lại cách khu bọn ma thú tụ tập không xa lắm, có thể tùy thời gian mà để tinh linh trung đội đi săn chúng mà lấy thu nhập. Tóm lại có trú địa mặt ngoài này, đối với hắn có rất nhiều điều có lợi. Tuy nhiên trước khi kiến lập trú địa bên ngoài, việc đầu tiên hắn phải làm là vấn đề cảnh giới thật chặt chẽ, nếu không thì hoạt động của trú địa mặt ngoài này khẳng định không gạt được cừu nhân. Ân? Nói cái này cũng là cơ hột tốt để tiêu diệt cừu nhân... hắc hắc....

Lao Nhĩ nhìn Diệp Phong đang mừng rỡ, rồi nói ra mục đích lớn nhất của mình: "Lôi Ân, địa tinh hỏa pháo đối với quân đội tác chiến của quốc gia ta rất có lợi. Trẫm muốn cải biên Tư Lược đoàn của khanh thành Hoàng gia hỏa pháo đoàn, hiệp trợ quân đội tham chiến, ý của khanh như thế nào?"

Trời, thì ra mặt sau của tưởng thưởng kia còn có thứ này, không hổ danh là quốc vương, quả nhiên thật gian trá! Diệp Phong nghe vậy trong lòng tức giận thầm thanh. Hiệp trợ quân đội tham chiến thì hắn hoàn toàn không có ý kiến, nhưng mà cải biên Tư Lược đoàn thành hỏa pháo đoàn thì không thể được.

Bởi với năng lực hiện giờ của Tư Lược đoàn, có Truyện Tống Trận làm phương tiện, lá gan của tên gia hỏa càng lúc càng lớn, căn bản không sợ quốc vương muốn cái gì ở hắn, bởi vậy trong lòng liền không vui. Tên gia hỏa này lập tức phản đối: "Bệ hạ, hiệp trợ quân đội thì tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhưng mà cải biên thành Hoàng gia hỏa pháo đoàn thì xin miễn nha, thần thích được tiếp tục cái việc cướp bóc như hiện nay hơn!"

"To gan. Lôi Ân, ngươi thế nào lại dám kháng lại ý chỉ của bệ hạ, ngươi định tạo phản?" Uy Nhĩ nguyên soái đang buồn bực đứng một bên vì bệ hạ thưởng tứ cho cầm thú nam tước một vùng đất phì nhiêu, lại còn muốn hắn tham gia chiến sự, trong lòng đang rất không thoải mái. Bởi vậy lão nghe hắn phản đối ý của bệ hạ, lập tức nắm lấy cơ hội châm chích, rồi khiến cho các quan viên cùng đảng phái của lão hùa theo!

"Uy Nhĩ, lão cần làm rõ, bệ hạ đang hỏi ý của Lôi Ân. Tại sao Lôi Ân không thể đưa ra ý kiến được?" Lạc Khắc dù thấy cháu mình công nhiên phản đối ý của bệ hạ, có chút không ổn, nhưng vẫn mở miệng kiên quyết như trước. Cái thời điểm này lão cũng không muốn để bọn Uy Nhĩ nắm được điểm yếu, rồi các quan viên do lão cầm đầu hùa theo. Vì thế tại đạ điện lúc này lập tức nổ ra tranh chấp mãnh liệt. Thấy vậy Diệp Phong trong lòng cười thầm thật thú vị.

"Được rồi, không cần phải cãi nhau, nếu Lôi Ân nam tước không thích cải biên, thì như thế vậy. Nhưng mà Lôi Ân khanh sau này tham gia chiến sự thì phải tốn rất nhiều thời gian, sợ rằng không có thời gian rảnh để cướp bóc, hi vọng khanh trong lòng đã có chuẩn bị!"

Đối với Lao Nhĩ bệ hạ này, việc hôm nay đã đẩy lùi sự xâm chiếm của Thiên Vũ đế quốc, thì phải nhân cơ hội mà thừa thắng phản kích, cho nên việc cải biên thì không được ông coi trong, cái chính đó là địa tinh hỏa pháo hiệp trợ quân đội trên chiến trận. Nếu Diệp Phong nói việc hiệp trợ quân đội không có vấn đề gì, ông cũng không cần phải cải biên Tư Lược đoàn.

Hắc hắc, lão tử có Truyện Tống Trận, thời gian bọn ngươi phái binh hành quân, lão tử sẽ đi đả kiếp xung quanh. Diệp Phong thấy Lao Nhĩ không có ép buộc, tâm trạng có chút hài lòng, tỏ vẻ cảm kích: "Tạ bệ hạ thành toàn, thần sẽ có sự chuận bị ổn thỏa!"

"Tuyệt, thật tuyệt, người đâu, chuẩn bị yến tiệc, hôm nay trẫm trên đại điện này cùng các khanh gia uống cho thoải mái!" Lao Nhĩ bệ hạ cao hứng, lện cho thuộc hạ thiết yến tiệc ngay trên đại điện, để cùng cái quan viên uống thoải mái. Chỉ điều là trong buổi yến tiệc này, có người vui mừng, có người lo âu!

Trong buổi yến tiệc, Lao Nhĩ bệ hạ tuyên bố đại công chúa Lị Na ngày mai sẽ cùng Khố Nê Phổ Tư, nhi tử độc nhất của Khâu Địch Lạp bá tước, đính hôn. Diệp Phong đang uống rượu lúc đó thiếu chút nữa bị sặc.

Khố Nê cũng mập mạp giống như công chúa Lị Na, ngày thường rất giống quý tộc chánh phái, nhưng nội tâm đã có dấu hiệu của sự ngược đãi. Khâu Địch Lạp bá tước là người trong đảng phái của Lạc Khắc, Lôi Ân lại có giao tình tốt đối với Khố Nê, cho nên Diệp Phong hơn người khác rất rõ ràng về Khố Nê. Gã lấy công chúa Lị Na, Diệp Phong chỉ có thể dùng hai chữ để diễn tả: Tuyệt phối!

Bởi vì công chúa Lị Na trời sinh mập mạp, ngu si ngốc nghếch, lại còn cực xấu, từ nhỏ được quốc vương sủng ái, nên tính tình thì nóng nảy, thường xuyên lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui, Khố Nê cưới nàng, khẳng định sẽ bị hành hạ đến tận cùng...

Hiện giờ biên giới tỉnh tây bắc đang có chiến sự, mà dù cuộc chiến tạm ổn định. Diệp Phong cũng đồng ý dùng bộ đội chủ lực của Tư Lược đoàn tùy thời trợ giúp Khảm Đặc thành, nhưng Lao Nhĩ thật ra không muốn cử hành hôn lễ cho đại công chúa. Có điều là bảo bối đại nữ nhi của ông, cơ hồ không có quý tộc nào muốn cưới về, gần đây đã khóc sướt mướt đòi phải lấy Khố Nê cho bằng được. Sợ nữ nhi quá tuổi lấy chồng, như thế sẽ rất vất vả mà tìm được một quý tộc chịu lấy, cho nên ông cũng bất đắc dĩ đồng ý cho đính hôn!kien

nl.Theo yêu cầu của đại công chúa, lễ đính hôn sẽ được tổ chức tại phủ Phổ Tư bá tước, phần lớn quan viên quý tộc ở đế đô ngày mai tất nhiêu tham dự. Diệp Phong là đại công thần của đế quốc, cũng đáp ứng đề nghị của Lao Nhĩ bệ hạ, ngày mai sẽ cùng đi với Lạc Khắc.

Rời hoàng cung, Lạc Khắc cùng Diệp Phong trở về đại sảnh của phủ tể tướng, lão lập tức nhíu mày hỏi: "Quai tôn, con hôm nay công nhiên phản đối ý muốn của bệ hạ, làm ta có chút lo lắng. Cũng may bệ hạ không có truy cứu, nếu không Pháp Lôi Nhĩ gia tộc chúng ta khẳng định không còn đồ tốt để ăn!"

"Lão nhân, người mấy năm nay cũng đã quá mệt mỏi, tại sao tất cả việc muốn làm đều phải để ý đến người khác chứ? Đừng quên chúng ta bây giờ không chỉ có Truyện Tống Trận, còn có nơi trú ở địa tinh đại lục, có cái gì mà phải sợ? Hơn nữa nếu Lao Nhĩ bệ hạ vì việc cỏn con ấy mà trách tội ta, ông ta có thể làm một quốc vương độ lượng được chăng? Thanh thản chút đi, cùng lắm thì chúng ta sẽ xa tránh mọi người, vui vẻ mà hưởng thụ ở thế giới này, đó mới là điều quan trọng nhất!" Diệp Phong mỉm cười vỗ vào vai của Lạc Khắc mà khuyên

"Cái này, con, cái này, ồ.... Cái việc bất kính của con như vậy, chỉ được phép nói ở trong nhà, đi ra ngoài ngàn vạn lần không được nói lung tung!" Lạc Khắc từ trong miệng của Diệp Phong đã nghe qua nhiều khinh nghiệm mới mẻ, cũng rõ ràng cuộc sống hiện tại rất mệt mỏi, nhưng lão đã quen với chốn quyền thế, nhất thời không thể thay đổi, và cũng không nghĩ sẽ thay đổi.

"Yên tâm, yên tâm, con cũng không ngu ngốc đâu, đương nhiên sẽ không nói cho người ngoài về vấn đề này. Chỉ cần Lao Nhĩ bệ hạ không gây khó dễ cho chúng ta, con cũng nguyện ý tiếp tục làm một nam tước ở đế quốc!" Diệp Phong cười hì hì, "Tốt rồi, lão nhân, người cũng đi nghỉ đi, con đi tìm đại mỹ nhân để lĩnh thưởng đây, hắc hắc..."

Nói xong, tên gia hỏa này xoay người rời khỏi đại sảnh, để lại một mình Lạc Khắc bất dĩ lắc đầu cảm khái về đứa cho ngày càng có thành tựu, nhưng cũng ngày càng làm lão không hiểu rõ!

nl.Tại biệt viện của cầm thú nam tước, Tĩnh Hương đang một mình ở trong phòng ngủ, đã hứa rằng, sau khi quốc vương bệ hạ thưởng tứ cho hắn, thì đại mỹ nhân Tĩnh Hương sẽ tưởng thưởng chính mình cho hắn. Nàng mặc một bộ y phục màu, cùng với một chiếc quần ngắn, mái tóc màu đỏ xỏa dài xuống, đang ngồi ở trên giường chờ đợi tình nhân trở về.

"Hắc hắc, lão bà đại nhân, bệ hạ đã thưởng cho ta rồi, giờ tới phần của nàng!" Diệp Phong không nhẫn nại đẩy cửa phòng ngủ mà tiến vào, tiện tay đóng cửa phòng lại. Hắn nhìn Tĩnh Hương đang trong một bộ y phục gợi cảm, liền đi tới, ngồi lên giường, tay heo đang vuốt ve không ngừng cái đùi đẹp trắng noản được che phủ bởi lớp vải màu đỏ xen lẫn mà trắng của nàng.kien

"Phiền quá, chàng luôn làm nhộn, bệ hạ đã thưởng tứ cho chàng cái gì?" Tĩnh Hương đấm một quyền vào ngực trái của Diệp Phong, hỏi với một giọng lôi cuốn pha chút tức giận.

Diệp Phong vươn hai tay ra ôm nàng vào trong lòng ngực, rồi tại bên tai nàng nói nhỏ, Lão Nhĩ bệ hạ đã thưởng cái gì cho nàng nghe. Sau đó cặp mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực săn chắc của nàng, tay trái nhanh chóng dày vò chúng, nghĩ xong rồi nói: "Lão bà, ngày mai công chúa Lị Na cùng Khố Nê đính hôn, quốc vương muốn ta phải tới, nàng đi cùng với ta nha!"

"Thật không? Lị Na rốt cuộc được gả đi rồi à? Tốt, ngày mai thiếp cùng đi với chàng!" Tĩnh Hương chưa kịp vui mừng vì tình nhân được ban thưởng, nghe vậy càng thêm kinh hãi, tâm trạng cũng vui mừng cho Lị Na công chúa, liền gật đầu đồng ý đề nghị của Diệp Phong

Hắc hắc, ngày mai sẽ dẫn theo U Nguyệt Nhi luôn. Phỉ Long và Khải Văn mà thấy Nguyệt Nhi và Tĩnh Hương thân mật với ta, không biết sẽ để vẻ mặt như thế nào? Oa, ha ha ha .... Diệp Phong trong đầu không ngừng cười thầm, nhìn Tĩnh Hương hỏi: "Lão bà, nàng cũng nên thưởng tứ cho ta rồi đó?"

"Cái loại đại sắc lang như chàng lại nghĩ ra yêu cầu hoang đường như thế, thiếp hôm nay làm cho chàng, nhưng chàng không được nói cho các nàng Mộng Hinh biết, nếu không đừng nghĩ sẽ tiếp tục với thiếp lần nữa!"

Tĩnh Hương mặt đỏ bừng nhìn Diệp Phong mà nhắc nhở. Khi thấy hắn háo sắc gật đầu rồi thúc giục, liền giúp hắn cởi bỏ y phục, và lên giường. Sau đó nàng cũng cởi luôn cái phần che trước ngực để lộ ra bộ ngực trắng noản săn chắc, và rồi quỳ gối xuống giữa hai chân của hắn, cúi người cầm lấy tiểu hòa thượng đang đứng thẳng của hắn đưa vào miệng mà từ từ ....

Chương 105 - Mĩ nam thất ý-lưu manh đắc ý

Màn đêm buông xuống, đế đô phồn hoa được phủ một màu đen. Trên con đường là đám quý tộc cười cười nói nói thoải mái, như là ban ngày không có được phát tiết vậy.

Tại phủ đệ hào hoa sang trọng của Phổ Tư bá tước, tối nay có vẻ náo nhiệt hơn ngày thường. Bởi vì đế quốc ai cũng biết đại công chúa Lị Na chuẩn bị đính hôn vì vậy có nhiều quan chức và quý tộc đều tay mang quà cáp mà đến, cơ hồ muốn đạp tung cánh cửa phủ đệ của Phổ Tư bá tước, phóng mắt mà nhìn. Xả bá tước phủ nơi nơi đều là khách khứa, bàn tán xôn xao, thập phần náo nhiệt.

Một người cao lớn, tóc ngắn màu vàng, đó là Phổ Tư - Khâu Địch Lạp bá tước. Ông có tướng mạo bình thường, vẻ mặt đầy cao hứng, nhiệt tình đón tiếp khách khứa tới dự, trong thật đầy sức sống.

Đương nhiên là vậy, có thể cùng kết thân với hoàng tộc, đây là vinh dự trời cho. Khó tin được nhi tử bại gia không ngại điều kiện của Lị Na công chúa, cưới nàng làm thê tử, Khâu Đích Lạp bá tước không cao hứng mới là lạ a!

Ngày trưởng nữ đính hôn, mà lúc này là buổi tối, Lao Nhĩ bệ hạ không cần xử lý quốc vụ, nhanh nhanh đi tới phủ Phổ Tư bá tước, tại đại sảnh cùng các quan lại, cùng các quý tộc cao hứng nói chuyện.

Công chúa Lị Na mập mạp mặc một lễ phục rộng, cùng trượng phu tương lai, Khố Nê mập mạp, mặc bộ lễ phục màu đen, mỗi người đứng một bên cạnh Lao Nhĩ bệ hạ. Đôi khi bọn họ còn lén nhìn nhau trông rất tình tứ. Liên Na công chúa với đôi mắt nhỏ nhìn cực kỳ mê người, đang đứng ở bên phải hoàng tỷ mình, luôn ráng nhịn cười, tâm trạng cao hứng vì tỷ tỷ mình tìm được một vị lang quân như ý.

"A, tể tướng đại nhân, Lôi Ân nam tước, các người đã tới..."

Phía trước của phủ bá tước, Khâu Địch Lạp bá tước cực kỳ tôn kính nhìn về hướng Lạc Khắc, cùng tể tướng đại nhân còn có Lôi Ân nam tước vừa mới lập đại công, lập tức khách khí tiến lên nghênh đón.

"A a, Khâu Địch Lạp bá tước, Khố Nê có thể làm rể quý của bệ hạ, thật sự là sự tình đáng chúc mừng chúc mừng a!" Lạc Khắc cao hứng vừa cười vừa tiến về hướng Khâu Địch Lạp bá tước.

"Bá tước đại nhân, chúc mừng a!" Diệp Phong trong bộ đồ màu đen, một trái một phải là hai vị mỹ nhân tuyệt sắc U Nguyệt Nhi và Tĩnh Hương, làm ánh mắt đám nam nhân xung quanh kinh ngạc lẫn hâm mộ, nhìn Khâu Đích Lạp bá tước, cùng Tĩnh Hương có tước vị tử tước chào hỏi

Khâu Đích Lạp bá tước thấy Tĩnh Hương ôm cánh tay phải của Lôi Ân nam tước rất chi là thân mật, nghĩ đến sự tình ngày trước Lôi Ân nam tước vì Tĩnh Hương mà làm loạn hôn lễ, trong lòng liền biết bọn họ có quan hệ tình cảm, lúc này ha ha cười to nói :"Lôi Ân nam tước và Tĩnh Hương tử tước, đã khách khí rồi, ta xem chừng không được bao lâu, cũng muốn tham gia lễ đính hôn của các người đó!"

Nếu là quý tộc chánh kinh( có lễ nghĩa), nghe Khâu Đích Lạo bá tước nói xong, khẳng định phải xấu hổ mà khách sáo vài câu, nhưng tên gia hỏa Diệp Phong lại nhìn Tĩnh Hương, thấy vẻ mặt xấu xa liền ha ha cười to, rồi nói lảng chuyện khác, sau đó dẫn hai vị mỹ nữ cùng Lạc Khắc hướng tới chỗ quốc vương tại đại sảnh.

nl.Tối nay U Nguyệt Nhi cùng Tĩnh Hương đều mặc một y phục quý tộc đầy gợi cảm, kiểu cách giống nhau. U Nguyệt Nhi mặc màu Lam sắc, tóc sải ngang vai, còn Tĩnh Hương với bộ đồ màu trắng đầy vẻ thành thục. Hai vị mỹ nhân tuyệt sắc một trái một phải vòng qua cánh tay của Diệp Phong đi trong đám đông, làm tất cả mọi người chú ý.

"Tham kiến bệ hạ!" ba người Diệp Phong cùng Lạc Khắc tiến vào đại sảnh, lập tức hướng chỗ ngồi của Lao Nhĩ bệ hạ hành lễ.

"U Nguyệt Nhi tiểu thư?!"

"Tĩnh Hương!?"

Lao Nhĩ bệ hạ mỉm cười nhìn Tĩnh Hương ôm cánh tay Diệp Phong, vừa có ý bảo bốn người Diệp Phong không cần đa lễ, Phỉ Long cùng Khải Văn tại bên trái đại sảnh, thấy U Nguyệt Nhi cùng Tĩnh Hương ôm cánh tay Diệp Phong, giật mình đứng lên!kien

Hắc hắc, vẻ mặt không sai, lão tử chính là thích nhìn loại vẻ mặt này. Diệp Phong nhìn Phỉ Long cùng Khải Văn có ánh mắt giật mình khi thấy U Nguyệt Nhi và Tĩnh Hương ôm cánh tay mình, trong lòng quả thực sảng khoái như lên trời.

U Nguyệt Nhi và Tĩnh Hương, trước đó cũng không biết Diệp đại sắc lang để các nàng kéo đi là vì muốn cho hai tên tình địch mất thể diện. Bất quá hai nàng vừa thấy phản ứng của Phi Long cùng Khải Văn, cùng với vẻ mặt đang cười của Diệp Phong, thì lập tức hiểu Diệp Phong để các nàng kéo tới đây là có mục đích.

Lúc trước U Nguyệt Nhi tiếp cận Phi Long, chỉ là phụng mệnh Hắc Ám giáo hoàng, muốn lợi dụng Phi Long mà thôi, đối với Phi Long căn bản vốn không có cảm tình. Bởi vậy trong tâm U Nguyệt Nhi bây giờ chỉ có một nam nhân, cũng biết tại đây không thể làm thiếu gia mất hứng cho nên không để ý đến Phỉ Long đang nhìn mình.

Tĩnh Hương không nghĩ đối mặt sẽ làm cho Khải Văn phải xấu hổ, bởi vậy nhẹ nhàng ngả vào bả vai bên phải của tình lang, cũng giống như U Nguyệt Nhi, giúp hắn thỏa mãn tâm trạng trừng phạt, cũng không có quay đầu nhìn Khải Văn.

"U Nguyệt Nhi tiểu thư, cô lúc trước mất tích có phải là bị Lôi Ân bắt cóc?" Phỉ Long nhìn khó có thể tin U Nguyệt Nhi ôm cánh tay của cầm thú nam tước, vô pháp nghĩ nàng cùng cầm thú nam tước có thể thân mật như vậy.

"Phỉ Long, ngươi nói chuyện nên chú ý một chút, cái gì mà bắt cóc? Nguyệt Nhi là tự nguyện làm thị nữ của ta đó." Diệp Phong trừng măt quát nhẹ Phỉ Long, cố ý khiêu khích vì vậy mà hai chữ "thị nữ" đặc biệt lớn tiếng, ý tứ rõ ràng Nguyệt Nhi là thị nữ của hắn, mà không gả cho Phỉ Long.

"Phỉ Long đoàn trưởng, ngươi không nên hiểu lầm. Ta lúc đó bị bắt cóc, chính là Lôi Ân thiếu gia cứu ta!" U Nguyệt Nhi cũng mở miệng giải thích, vì thiếu gia vui vẻ, nàng tịnh không ngại bị thiếu gia nói nàng thân phận là thị nữ. Dù sao nàng có là thị nữ, cũng không thua kém Lộ Lộ càng được thiếu gia sủng ái. Thiếu gia có chuyện gì cũng không dối gạt nàng và Lộ Lộ, đó chính là chứng minh tốt nhất.

"Ngươi, ngươi, ngươi thế nào lại bắt nàng làm thị nữ?? Không, cái đó không có khả năng, ngươi như thế nào có thể bắt nàng làm thị nữ?! Là hắn uy hiếp nàng đúng không? Nhất định là như vậy, nàng cứ nói ra, ta sẽ giúp nàng!" Phỉ Long nhìn U Nguyệt Nhi lắc đầu khó có thể tin, không thể tưởng tượng nàng là thị nữ của tên cầm thú nam tước này.

"Phỉ Long đoàn trưởng, Lôi Ân thiếu gia không có uy hiếp ta, mà là chính ta tự nguyện. Ccấm ngươi không được tiếp tục nói xấu Lôi Ân thiếu gia!" U Nguyệt Nhi không cần nhìn thái độ Phỉ Long mà đáp. Diệp Phong nghe được trong lòng vô cùng vui sướng, tối nay nhất định hảo hảo cùng nàng, ánh mắt khẽ động.

"A a... lần này Mạt La đệ nhất mĩ nam tử của chúng ta, quả thật là dọa người không dám về tới nhà a..."

Ở đây phần lớn là các quan viên và quý tộc theo Lạc Khắc, nhìn Phỉ Long tự mình đa tình rồi bị đối phương không thèm để ý, đều nhịn không được đứng lên nhẹ giọng cười.

Lao Nhĩ bệ hạ rất không thích xử lý loại sự việc cảm tình này, bởi vậy nhìn thấy thái độ của Phỉ Long, hai mắt khẽ hướng về phía Uy Nhĩ nguyên soái.

"Phỉ Long, ngươi làm cái gì đó, vì một ả nữ nhân như thế nào có thể thất thố, còn ra thể thống gì!" Uy Nhĩ nguyên soái nhìn thấy ánh mắt Lao Nhĩ bệ hạ, quả thực rất không muốn tham dự vào. Phỉ Long đứng lên trợn mắt há hốc mồm nhìn U Nguyệt Nhi một hồi rồi quay lại chỗ ngồi. Dù là cháu, thế nhưng tại đây có Lao Nhĩ bệ hạ cùng với nhiều người, vì một thị nữ mà đi dọa người, khuôn mặt Uy Nhĩ nguyên soái như già đi thêm nhiều năm.

nl.Ha ha ha, quá vui, quá vui, ngươi mĩ nam tử , lão tử khinh. Diệp Phong nhìn bộ dạng của Phỉ Long, trong lòng nhịn không được thầm đắc ý cười to.

Khải Văn vốn cũng định hỏi Tĩnh Hương, nhìn thấy Phỉ Long dọa người, im lặng tiến tới, chậm rãi trở lại chỗ ngồi của mình, hai mắt tràn ngập hận ý chằm chằm nhìn cầm thú nam tước, hận không làm gì được, đành phải xé bỏ mấy quyển sách.

Ngươi a, lần trước lão tử phải đi tìm quáng mạch lưu lại cho ngươi một cái mạng nhỏ, lần này nhất định giết chết ngươi. Diệp Phong nhìn đại cừu nhân Khải Văn hận thấu xương, tâm chí không khỏi có ác ý, dẫn hai nữ nhân tiến về chỗ một đám người thuộc phe Lạc Khắc ngồi xuống.

Lôi Ân, ta, Phỉ Long, tại đây thề, nhất định phải băm thây ngươi thành vạn đoạn!!! Phỉ Long nhìn Diệp Phong ngồi giữa U Nguyệt Nhi cùng Tĩnh Hương, vô cung tiêu sái nói chuyện với đám quý tộc chung quanh, trong lòng tục giận tăng tới cực điểm!

" Nguyệt Nhi rất giỏi, nàng vừa mới giúp thiếu gia phát tiết tức giận!" Diệp Phong mang U Nguyệt Nhi ngồi trên đùi mình, cao hứng nhẹ giọng khích lệ.

"Lạc lạc..." U Nguyệt Nhi nghe thiếu gia khích lệ xong, nhìn hình dáng cao hứng của hắn, ngẫm lại thủ đoạn hắn đối phó với địch nhân, nhịn không được nhỏ giọng cười từ trong lòng hắn đứng lên.

"Chàng nha, một chút ý tứ cũng không để ý!" Xả đại sảnh, không có một ai cùng các quan viên và quý tộc nói chuyện mà lại ôm thị nữ, Tĩnh Hương ngồi bên phải Diệp Phong, nhìn hình dáng cao hứng của hắn, không đành lòng làm hắn mất hứng, tức giận nhẹ nhàng đánh lên đùi hắn một cái.kien

"Hắc hắc, lão bà đại nhân vừa mới "đạp" Khải Văn một cái, cũng cho lão công chút mặt mũi. Đến đây, hôn một cái nào!" Diệp Phong ánh mắt vô sỉ nhìn Tĩnh Hương ở bên cạnh, nhẹ giọng bỡn cợt, nửa đầu cúi sát thân nàng, khiến cho Tĩnh Hương vội vàng mở miệng bảo hắn không được loạn động.

Liên Na công chúa được Tĩnh Hương đạo sư nói cho nàng, biết nàng ta là thành viên của Tư Lược đoàn, nhưng lại không biết nàng ta cùng cầm thú nam tước có quan hệ. Giờ phút này nàng chính mắt nhìn thấy tình huống hồi nãy, không nhịn được sự tò mò mà đi lại, cùng Tĩnh Hương chào hỏi.

"Đạo sư, ngươi cùng Lôi Ân..." Liên Na công chúa được Tĩnh Hương đạo sư tiếp đón, ngồi ở bên phải trước mặt nàng, nhìn cầm thú nam tước đang ôm U Nguyệt Nhi, không có hiểu, bèn hỏi quan hệ giữa Tĩnh Hương và cầm thú nam tước.

Liên Na công chúa có thể hiểu ra, nếu Tĩnh Hương đạo sư theo cầm thú nam tước, thì không có khả năng nhẫn nhịn để hắn cùng ôm người đàn bà khác. Bây giờ thấy được nàng ta mặc kệ, Liên Na công chúa thật sự không giải thích được, khó hiểu đạo sư và cầm thú nam tước có quan hệ.

Tĩnh Hương bị Liên Na hỏi có chút xấu hổ, giải thích đơn giản là Lôi Ân đối với nàng thập phần tốt. Nàng nguyện ý cùng vài nữ nhân khác mà lấy Diệp Phong làm phu quân, nhưng cũng không có nói rõ ràng.

Sau một lúc quan sát, Liên Na công chúa phát hiện Tĩnh Hương đối với cầm thú nam tước trong ánh mắt có sự yêu thích. Nàng hiểu được cầm thú nam tước không có uy hiếp đạo sư, tâm trạng biết cầm thú nam tước cũng đối với đạo sư rất tốt, cảm giác pha chút vui mừng. Tại vì hắn lấy đạo sư là tốt nhất, dù sao hắn cũng đã cướp đi trinh tiết của đạo sư.

"Lôi Ân nam tước, chúc mừng ngài vì đế quốc mà lập được chiến công hiển hách a!" Tam hoàng tử Đan Ni với anh mắt tiêu sái, đi tới gần Diệp Phong chúc mừng, trong mắt không khỏi có chút tiếu ý.

" A a, tam hoàng tử đã khách khí rồi!" Diệp Phong mỉm cười đáp lời Đan Ni hoàng tử, với yêu cầu nhỏ của Đan Ni, có thể kể lại quá trình đã trải qua. Dẫn tới chúng quanh một số thanh niên quý tộc bại hoại như Lôi Ân, toàn bộ đều vậy quanh tò mò lắng nghe, cũng không ngừng 'vỗ mông ngựa'.

Phía bên kia Phỉ Long và Khải Văn nhìn Diệp Phong so sánh chính mình trong lòng mọi người, trong lòng không khỏi có cảm giác ngày trước, được bao nhiêu người vây quanh.

Như thế, buổi lễ đính hôn long trọng của Lị Na công chúa mập mạp chấm dứt, quốc vương bệ hạ cùng nữ nhân hồi cung, phần động khách khứa cũng tự rời đi. Phỉ Long nhân cơ hội tìm Khải Văn, cùng hắn thương lượng biện pháp giết chết cầm thú nam tước.

Còn đám người kia, Diệp Phong hai tay ôm hai vị giai nhân, cùng Lạc Khắc trên đường quay về phủ tể tướng, cũng nghĩ đến biện pháp diệt trừ Khải Văn và Phỉ Long, Hoàng gia kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng, Mạt La đệ nhất mĩ nam tử, cháu nguyên soái đế quốc!

Chương 106 - Khoách sung kế hoa ma thú biến động

Tinh Quang bình nguyên, nằm ở biên cảnh phía đông bắc của tỉnh đông bắc Mạt La đế quốc, địa thế bình thường, đất đai màu mỡ, phía nam là Kỳ Khoa Đức tuyết sơn, phía bắc là vùng ven biển, phía đông giáp với biên cảnh của Quang Minh đế quốc, phía tây thì gần Tư Cách Nặc thành của Mạt La đế quốc. Loại phong địa có điều kiện tốt như vậy, cả Mạt La đế quốc cũng không có mấy nơi.

Mặt trời chiều ngã về hướng tây, những tia hoàng hôn còn sót lại chiếu lên mặt đất, Diệp Phong, Lộ Lộ, U Nguyệt Nhi, Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Phỉ Phỉ sáu người đang đứng ở ven bển bắc bộ gần Tinh Quang bình nguyên, ngắm nhìn biển cả, đang bàn luận về lãnh địa Tinh Quang bình nguyên này.

"Ai, lão đại, so sánh với khối lãnh địa này, thành viên Tư Lược đoàn chúng ta số lượng quá ít a!" Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc đi tới sau lưng Diệp Phong mà cảm khái.

Ngoài trừ tiểu đội tuần tra cùng bạch lang phụ nữ phụ trách thủ ở các nơi đặt Truyện Tống Trận, thành viên Tư Lược đoàn đều chạy đến lãnh địa của đoàn trưởng đại nhân, mừng rỡ mà đi tham quan khắp nơi.

"Cái này quả thật là cả một vấn đề. Bây giờ thành viên Tư Lược đoàn chúng ta quả thật quá ít, cần phải bổ sung thêm!" Mộng Hinh nghe Khải Đặc nói, nhìn tình lang rồi gật đầu phụ họa.

"Cái vấn đề này ta cũng đã nghĩ tới. Đội ngũ nhất định phải bổ sung thêm, nhưng cũng tiếp tục thu nạp thêm những lộ tinh anh!" Diệp Phong tâm tình đang rất tốt, nhìn Khải Đặc và Mộng Hinh, lộ ra chút đắc ý rồi mỉm cười.

Tên gia hỏa này mấy ngày nay tâm tình cực vui, bởi vì hắn bây giờ không chỉ có hưởng thụ sự phục vụ cự nhũ của Tĩnh Hương, mà cũng giấu Tĩnh Hương, đem tên Khải Văn đáng hận kia tống y đến Minh giới luôn. Hơn nữa tên mĩ nam Phỉ Long cũng lĩnh mệnh của Lao Nhĩ bệ hạ, nhanh chóng đi tới biên cảnh của tây bắc mà lo chiến sự của đế quốc, cho tên gia hỏa này một cơ hội tốt để diệt trừ!

Ba ngày trước, buổi sáng hôm sau khi lễ đính hôn của Lị Na công chúa kết thúc, Diệp Phong cũng từ biệt Lao Nhĩ bệ hạ, dẫn Lộ Lộ mới trở về đế đô. Còn Tĩnh Hương, U Nguyệt Nhi, Mộng Hinh tứ nữ cưỡi điêu nghênh ngang bay khỏi đế đô, người khác tưởng hắn đã đi đến chiến trường ở tỉnh tây bắc.

Theo lẽ thường hắn khi đêm xuống sẽ âm thầm đi ra khỏi đế đô bằng bí đạo ở Tể tướng phủ, rồi trở về trong phủ. Nói vài lời với Lạc Khắc, rồi hắn thông qua Truyện Tống Trận về trú địa Vọng Triều sơn, bí mật điều khiển đại địa trung đội đến đế đô, từ ngoài phủ của Lạc Nhĩ Tư bá tước mà lẻn vào, ám sát Khải Văn đang ngủ say trên giường!

nl.Khải Văn thân là đại đội trưởng đệ nhị đại đội của Mạt La hoàng gia kỵ sĩ đoàn. Tại đế đô có thể nói chỉ đứng sau Phỉ Long, là một trong số thanh niên quý tộc kiệt xuất nhất. Do y có thực lực lục giai Quang Minh kỵ sĩ, mà bị ám sát ngay tại trên giường, cái sự kiện này nhất thời làm cho chấn động.kien

Khi điều tra rõ ràng sự kiện ám sát này, mọi người đế đô mới phát hiện thích khách là chui từ nền đất của phủ Lạc Nhĩ Tư bá tước lên, nhất thời một lần nữa oanh động. Bởi vì tưởng thích khách ám sát của Thiên Vũ đế quốc đã đến đế đô, Lao Nhĩ bệ hạ liền phái một lượng lớn binh lính đi dò xét khắp nơi, hoàn toàn không có ai hoài nghi cầm thú nam tước đã rời đế đô nhưng đã phái người đến ám sát Khải Văn. Cái này cũng là lý do tại sao Diệp Phong lại chọn đại địa trung đội đi làm việc này.

"Lôi Ân đoàn trưởng, người sao lại cười đắc ý như vậy, khẳng định là đã có biện pháp tốt để bổ sung đội ngũ phải không?" Hỏa tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ càng ngày càng hiểu tính tình của Diệp Phong, nhìn thấy hắn đang đắc ý, liền mỉm cười hỏi.

"Ha ha ha, đúng vậy, ta đã có kế hoạch tốt. Phỉ Phỉ càng càng thông minh đó nha?" Diệp Phong cười to nhìn Phỉ Phỉ trong bộ y phục màu đỏ, hai mắt để ý Mộng Hinh cũng như Tĩnh Hương. Hắn liền lộ ra quang mang mị mị nhìn Phỉ Phỉ, nhưng bị tinh linh tiểu thư buồn cười liếc một cái.

"Lão công, nêu muốn chiêu lãm số thành viên lớn, sợ rằng không thể bảo trì sự tinh anh đó. Chàng đã có chuẩn bị gì chưa?" Mộng Hinh kéo cánh tay phải của Diệp Phong, tò mò nhìn hắn hỏi.

Diệp Phong nghe vậy liền sủng ái nhéo cái lỗ mũi nhỏ của nàng, rồi quay qua năm nàng còn lại, cùng với những thành viên cốt cán của Tư Lược đoàn ngồi thành một vòng tròn ở trên bãi cát, nhìn mọi người rồi nói: "Làm người không thể vĩnh viễn cứ bí mật mà hành sự. Trải qua một đoạn thời gian dài nỗ lực, hôm nay chúng ta mặc dù không tính là một thế lực lớn, nhưng có Truyện Tống Trận cùng trú địa bí mật, vô luận thế lực lớn nào xâm phạm, dù đánh không lại cũng có thể trốn đi. Bởi vậy, chúng ta có một vùng đất màu mở ở mặt ngoài, thì sẽ tiến hành gia tăng đội ngũ, tăng cường thực lực, quanh minh chính đại phát triển tại đây cho cả thế giới biết thực lực thật của chúng ta. Mấy ngày qua ta cũng đã được La Nhi thủ lĩnh đồng ý, từ ngày mai, sẽ có hai ngàn sa mạc nam nhân đến đây để thành lập hai đại đội hỏa thương. Sau khi chiến sự tại tỉnh tây bắc kết thúc, ta chuẩn bị trích ra vài chiêu Trung Hoa võ học bình thường, lấy nó làm vốn cho một toàn Võ thuật học viên được kiến tạo tại Tinh Quang bình nguyên này. Ở đó sẽ miễn phí cho tất cả đệ tử bình dân tuổi còn trẻ. Từ nhóm người này sẽ chọn ra đệ tử có tư chất tốt để gia nhập Tư Lược đoàn, rồi bồi dưỡng nhiều hơn!"

Diệp Phong vừa nói xong, Lộ Lộ, Tĩnh Hương, bọn người Khải Đặc tất cả đều giật mình, hiểu được việc dạy võ học miễn phí cho đệ tử bình dân trẻ tuổi thật sự rất tốt. Bởi vì bây giờ tại nam bắc đại lục, người bình dân muốn trở nên có tiếng tăm thì cực kỳ khó khăn. Ngay cả viện võ học bình thường, bình dân căn bản không có tiền để nhập học. Một khi học viện dạy võ học miễn phí được sáng lập, chắc chắn sẽ hấp dẫn một số lượng lớn bình dân đến đây. Mà trong đám bình dân này, cũng sẽ có rất nhiều nhân tài tinh anh bổ sung cho Tư Lược đoàn!

"Thiếu gia, chàng thật sự là lợi hại a!"Lộ Lộ và U Nguyệt Nhi đang quỳ gối hai bên Diệp Phong mà đấm bóp cho hắn, nghe vậy liền lộ ra tia tiếu ý bội phục.

Bọn người Khải Đặc, Ba Nhĩ, Ai Đức nghe xong, lập tức lộ rõ sự bội phục, rồi cười hì hì tán dương Diệp đại đoàn trưởng, thậm chí còn lấy sự kính ngưỡng to lớn có thể so với sông với nước. Cứ như vậy bọn họ nói liên miên không dứt. Mọi người còn lại nghe được đều cười to.

Tĩnh Hương nhìn ba tên bại hoại Khải Đặc mà lắc đầu buồn cười, nói với tình lang: "Sáng kiến học viện võ thuật miễn phí, cái này là một cả một công trình lớn. Chi phí kiến tạo một học viện không phải là ít. Lần này chàng phải chi ra nhiều. Bất quá khi có một nhóm đệ tử nhập học, sau này cũng có thể dùng bọn họ cho các công việc chú tạo và phòng ngự của Tư Lược đoàn, cũng như công việc chế tạo pháo đạn, cần rất nhiều nhân thủ. Để đám đệ tử nhập học miễn phí này tham gia phụ giúp. Bọn họ khẳng định không có oán hận!"

"Ha ha ha, đại lão bà lại có thể nghĩ giống ta. Mặc dù đệ tử phổ thông chỉ được chúng ta dạy những loại võ học mèo quào, nhưng bọn họ đã được miễn học phí cũng coi như là ân tứ cho bọn họ. Vì thế để bọn họ phụ việc cho Tư Lược đoàn, cái này cũng không có quá đáng!" Diệp Phong nghe Tĩnh Hương nói xong, mừng rỡ kéo nàng vào trong lòng ngực, rồi ha ha cười to.

"Hừ!" Mộng Hinh đối với việc Diệp Phong gọi Tĩnh Hương là đại lão bà, trong lòng cực kỳ bất mãn, liếc hắn một cái, rồ hừ nhẹ một tiếng.

Diệp Phong thấy thế cũng chợt tỉnh ra lời lẽ của mình có hơi quá, làm cho Mộng Hinh nổi cơn ghen, cười cười xấu hổ, rồi hướng Mạn Nỗ Ai Nhĩ hỏi: "Đại sư, pháo đạn độc khí có thể chế tạo với số lượng lớn được không?"

"Ân, mọi việc đã hoàn thiện, có thể chế tạo với số lượng lớn. Được theo đoàn trưởng chính là việc tốt a. Không chỉ có những nguyên liệu chú tạo hữu dụng, lại còn có thể chế theo những sáng ý kinh người của đoàn trưởng, ha ha..." Luyện kim thuật sĩ Mạn Nỗ Ai Nhĩ với hai chân bị tàn tật cho hứng trả lời, cuối cùng không nhịn được cũng phải cất tiếng cười.

"Hắc hắc, năng lượng sản xuất tốt rồi. Bây giờ các nơi chiến sự ở tỉnh tây bắc đều đang ở thế giằng co. Ngày mai chúng ta sẽ lần nữa tiếp ứng, hỗ trợ cho quốc vương bệ hạ!" Diệp Phong mừng rỡ mỉm cười.

nl.Tên gia hỏa này khi rời đế đô, đã cự tuyệt ý Lao Nhĩ bệ hạ, làm theo sự chỉ huy của Phí Đức tướng quân. Mà hắn sẽ tự mình dẫn hỏa pháo bộ đội hiệp trợ hiệp quân đội tại các nơi chiến trường theo yêu cầu. Lao Nhĩ bệ hạ cũng biết Pháp Nhĩ Lôi gia tộc bọn họ có bất hòa với Chiêm Mỗ Tư gia tộc của Phí Đức, cho nên đồng ý đề nghị của hắn. Vì thế tên gia hỏa này hiện giờ vẫn như trước có thể tự do hành động. Dù sao hắn có Truyện Tống Trân, có thể tùy thời mà đến chiến trường để hiệp trợ quân đội.kien

"Chàng nha, bây giờ chúng ta phải ra chiến trường giúp đế quốc, có thể đàng hoàng một chút được không!" Tĩnh Hương bị Diệp Phong ôm lâu trong lòng, nghe hắn nói xong, liền ngồi lên đùi hắn mà tức giận nói.

"Ta không đàng hoàng, nàng có thể yêu ta sâu đến thế. Nếu ta mà đàng hoàng, thì nàng có quen không?" Diệp Phong ôm Tĩnh Hương, thì thầm những lời vô sỉ vào bên tai của nàng, sau đó chính sắc nói với mọi người: "Mọi người cũng nhanh chóng quay về địa điểm bí mật đi, để đại địa trung đội đào bới. Chúng ta dùng Truyện Tống Trận phản hồi trú địa mà mở tiệc ăn mừng!"

"Vâng!" Những vị cốt cán của Tư Lược đoàn vừa rồi thấy đoàn trưởng đại nhân cùng mấy vị đoàn trưởng phu nhân tương lai thân mật, liền đánh trống lãng, nghe đoàn trưởng đại nhân nói xong, lĩnh mệnh rồi bắt đầu rút đi.

Diệp Phong nhìn bọn họ đi rồi, trong đầu có một ý nghĩ xấu xa, nói với Lộ Lộ ngũ nữ: "Chư vị mỹ nữa, các nàng nói xem, sau này tại Tinh Quang bình nguyên sẽ kiến tạo một tòa hoàng cung như thế nào?"

"Hoàng cung?" Lộ Lộ ngũ nữ nghe vậy tất cả đều sửng sốt. Tĩnh Hương và Mộng Hinh lập tức trừng mắt nhìn hắn, trước sau hừ nhẹ rồi nói: "Chàng muốn thật sự là xây một tòa hậu cung, phải không?"

"A.... không không, không phải hậu cung, mà là hoàng cung!" Diệp Phong bị nói trúng tim đen, lộ ra thần sắc xấu hổ. Phỉ Phỉ nhìn bộ dạng đáng ghét của hắn, đang định chọc hắn vài câu, thì thấy phía đông bắt có một mảng bóng đen lớn đột nhiên xuất hiện. Nàng không nhịn được nghi hoặc, chỉ về hướng đông bắc, rồi nhắc nhở: "Lôi Ân đoàn trưởng, các người nhìn xem, bên kia có rất nhiều bóng đen bay về phía này!"

"Mẹ kiếp, lại có thứ gì nữa đây?" Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Phỉ Phỉ, Diệp Phong thấy được một mảng lớn bóng đen cổ quái, không nhịn được mà nhíu mày!

Cùng lúc đó, thành viên Tư Lược đoàn còn lại cũng thấy được bóng đen từ phương bắc. Tên Ai Đức mập mạp nhìn về phía đông bắn, rồi quay sang Kiệt Nã Tư bên cạnh hỏi: "Ai, lão Kiệt, ta có cảm giác các bóng đen này như thế nào, lại rất giống với tinh linh trung đội các ngươi khi bay trên cao tạo thành những điểm đen??"

Kiệt Nã Tư là một tinh linh mặc dù chỉ là thanh niên, như gã hiện giờ cũng đã hai trăm tuổi, cho nên bọn bại hoại Ai Đức thích gọi gã bằng lão Kiệt, nói gã già đi, bởi vì trong lòng kỳ thật ghen tức với sự tuấn mĩ của gã!

"Trời, cái này, cái này, cái này mẹ nói tất cả đều là phi cầm ma thú!" Kiệt Nã Tư bắt chước phong cách của đoàn trưởng đại nhân, nhìn về phía đông bắc, rồi phát ra tiếng kêu sợ hãi.

"Cái gì? Tất cả đều là phi cầm ma thú???" Mọi người nhìn bóng đen trên trời ở phía đông bắc, tỏ vẻ không tin rồi nhìn Kiệt Nã Tư!

"Mẹ nó, tên Bạo Sa Cửu đầu hoàng làm gì có phi kỵ đâu?!"

Diệp Phong nghe Kiệt Nã Tư nói xong, nhìn bóng đen ở phía đông bắc, thấy rõ quả thật một lượng lớn phi hành ma thú đang bay đến. Hắn trong miệng chửi không ngừng, rồi dẫn thành viên trừ tinh linh trung đội, thông qua Truyện Tống Trận mà quay về trú địa bí mật. Kiệt Nã Tư buồn bực dẫn tinh linh trung đội, thu hồi Truyện Tống Trận, rồi hướng về phía tây bắc mà bay đi.

Đối mặt trược tiếp với cái loại phi cầm ma thú, Diệp Phong cũng không ngu dại gì, bởi vì thuần túy là muốn chết. Ma thú xuất hiện đã làm thay đổi lớn, không có lý do, cũng không cần nói, mọi việc có lợi đều không thể tiến hành thực hiện được nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro