LMKK-C159....162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 159: Chư Quốc Chiến Loạn,

Mất Mưu, Đẳng Khán Hảo Hí

Quang Minh lịch năm 9721 tháng 11, thú nhân và ải nhân vốn không tham gia thối ma đại chiến, liên minh lại nhắm về cừu địch Dực nhân vương quốc đang quần long vô thủ do quốc vương thảm tử, triển khai mãnh công, bạo phát đại chiến!

Sau nửa tháng, cự nhân vương quốc do quốc vương chết thảm lúc còn thanh niên, vẫn chưa có nhi tử, không có người thừa kế hoàng vị, theo quy củ thì sẽ từ thủ lĩnh của các bộ lạc, chọn lựa ra một vị tân quốc vương có thể phục chúng.

Đáng tiếc, hấp dẫn của hoàng vị quá lớn. Có cơ hội kế thừa hoàng vị, thủ lĩnh các bộ lạc ai cũng không muốn buông tha, vu cáo lẫn nhau là không đủ tư cách, khiến một trường tranh đoạt ngôi vị dẫn đến hỗn chiến bạo phát, cả đất nước trở thành một vùng hỗn loạn.

Cũng mất đi lãnh tụ là tinh linh vương quốc, tình huống cũng tương tự với cự nhân vương quốc. Bởi vì nữ nhi duy nhất của tinh linh nữ vương tuổi quá nhỏ, hơn nữa trời sanh ngu dốt, hoàn toàn không hợp làm nữ vương, khiến cho các thủ lĩnh của nửa số bộ lạc phản đối công chúa ngu dốt này, cùng với thủ lĩnh các bộ lạc trung thành ủng hộ công chúa triển khai kịch liệt nội chiến!

Trong bảy nước, thú nhân, ải nhân tiến công dực nhân, tinh linh cùng cự nhân đều có nội chiến, còn lại hai đại đế quốc của nhân tộc, chỉ có Mạt La đế quốc tình huống ổn định, Quang Minh đế quốc cuộc tranh đấu của ba vị hoàng tử cũng rơi vào trạng thái kịch liệt, lúc nào cũng có thể bạo phát nội chiến!

Nam Bắc đại lục hôm nay, tuyệt dối có thể nói là cực độ hỗn loạn. Diệp Phong đối mặt với cục diện này, cơ hồ sảng khoái đến cười không khép miệng, mỗi ngày phái Tư Lược đoàn thành viên đi thu thập tình huống các nước, muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi.

Đối với những kẻ không phục vẫn phản đối Á Sắt Lâm, Diệp Phong đến lúc này vẫn chưa hạ sát thủ, bởi vì hắn phát hiện những kẻ không phục này đã cuốn vào vòng nội đấu của ba vị hoàng tử Quang Minh đế quốc, hơn nữa một vị hoàng tử trong số đó, trong lúc ganh ghét đã nuôi dưỡng một đại âm mưu. Hắn đã chuẩn bị để thỏa sức quấy phá một phen!

Cùng ngày hoang dâm tại giáo hoàng tẩm cung, Ái Lệ Ti công chúa mới biết chuyện đời, bị Diệp đại sắc lang khiêu khích đến dục hỏa phần thân, cam tâm tình nguyện để hắn phá nhân ngư chi thân, đem trinh thao quý giá toàn bộ hiến cho hắn.

Có được sự đồng ý của Ái Lệ Ti, Diệp Phong tự nhiên dùng tất cả những trò hoa dạng đến tận cùng, tham lam hưởng thụ, để Ái Lệ Ti nếm thử tư vị tiêu hồn cùng cao trào mà trước đó chưa từng biết đến, khiến Ái Lệt Ti triệt để minh bạch tại sao Lộ Lộ và chư nữ lại thích để hắn xâm phạm!

Xong việc, Diệp Phong không có đắc ý thư giãn, mà còn cố gắng dùng lời ngon tiếng ngọt để tấn công mỹ nữ, khiến Ái Lệ Ti công chúa thẹn thùng xấu hổ, khẽ gắt gỏng với hắn một trận rồi cũng triệt để gật đầu thành tình phụ của hắn!

Liệt Diễm thần phủ không hổ là thần khí, mức độ cứng rắn khiến Mạn Nỗ Ai Nhĩ cùng Lạc Tư và ải nhân công tượng phải mất một phen đại công phu thì mới hòa tan phân giải được thứ kim loại kì lạ này.

Bất quá sau khi thần phủ hòa tan, bọn người Mạn Nỗ Ai Nhĩ giật mình phát hiện, bên trong thần phủ có một viện ngọc màu đỏ to cỡ mắt mèo, sung mãn tỏa ra hỏa nguyên tố mênh mông.

Từ lúc có thần khí tồn tại đến nay, chưa có một ai đem chúng nấu chảy phân giải ra. Bởi vậy viên ngọc đỏ trong Liệt diễm thần phủ, tất cả mọi người trong Tư Lược đoàn đều không gọi được tên chính thức của nó, chỉ có thể khẳng định một điểm, năng lực tăng phúc(tầm) của Liệt diễm thần phủ, khẳng định có liên quan đến hạt châu tràn ngập hỏa nguyên tố này!

Đối với việc đem Liệt diễm thần phủ cải biến thành thần kiếm, Diệp Phong không thể khẳng định có thể bảo trì năng lực của Liệt Diễm sáo trang như trước. Bất quá Mạn Nỗ Ai Nhĩ nắm chắc dưới tình huống không thể bảo trì năng lực, sẽ đem phục hổi lại Liệt diễm thần phủ như cũ. Do đó hắn nhất định muốn thử cải tạo Liệt Diễm thần phủ thần thần kiếm.

Nếu khẳng định hạt châu và khả năng tăng phúc của thần phủ có quan hệ, tự nhiên cũng phải cùng lúc dung nhập vào trong thần kiếm. Cuối cùng, dưới sự cố gắng của Mạn Nỗ Ai Nhĩ cùng Lạc Tư và ải nhân, thanh thần kiếm mới tinh dài đến bốn thước đã thuận lợi được đúc ra. Khiến lưu manh đoàn trưởng cao hứng chính là, khi Mộng Hinh thí nghiệm tại Địa tinh đại lục, đem thần kiếm phối hợp với bốn kiện sáo trang còn lại, vẫn có thể bảo trì thực lực của Liệt Diễm sáo trang như trước. Đấy tuyệt đối là sự kiện khiến người cao hứng, sau cùng họ đã có thể sóng vai tác hiến cùng nhau!

Bất ki chi dạ(đêm phóng túng), tửu điếm lớn nhất Quang Minh đế đô trung bộ, chỉ có một tòa lầu ba tầng, phục vụ hạng nhất, hơn nữa không mắc nên được bọn tửu quỷ tại đế đô rất thích ủng hộ!

Rạng sáng, phía chân trời còn đen tối, trăng sao lu mờ, Quang Minh đế đô nghênh tiếp thời khắc an tĩnh nhất trong một ngày. Đa số cư dân, quan viên đều tiến vào mộng đẹp, chỉ có một ít tửu quỷ sắc lang mê luyến cuộc sống về đêm, làm vẫn ở tại tửu điếm và kỹ viện như trước!

Lầu ba của Bất ki chi dạ, chiếc bàn tại cửa sổ hướng về hoàng cung ở góc phía bắc, Diệp Phong mặc y phục chỉnh tề màu xám, trên môi ngậm Thanh sảng tiêu hồn, đang chú ý quan sát hoàng cùng ngoài cửa sổ, trên mặt mang theo ý cười xấu xa!

Mỹ nhân ngư công chúa Ái Lệ Ti vừa mới tiến hóa xuất ra hai chân, mặc quý tộc nữ trang hoa lệ xanh biếc, ngồi bên phải Diệp Phong, bị hắn ôm trong lòng, nhìn bố trí của tửu điếm, trên mặt tràn ngập sự tươi tắn và tò mò. Ái Lệ Ti lần đầu đến địa phương như tửu điếm này!

Phía sau hai người, Lộ Lộ mặc một bộ y phục trắng, mắt mang tình ý nhìn bóng lưng của thiếu gia, ngọc thủ trắng nõn xoa bóp bả vai cho thiếu gia.

"Ách... Mùi vị rượu này không tệ, so với Thụy Ân bọn họ nhưỡng chế không kém bao nhiêu!" Linh Ngưu chiến sĩ La Phi, ngồi ở cái bàn bên trái đoàn trưởng đại nhân, ngẩng đầu uống cạn một chén lục quả thuần nhưỡng, liếm mép qua lại trên miệng trâu, gật đầu tán thưởng. Ngồi đối diện gã là tên vong linh vu sư kiêm trường côn chiến sĩ Ba Nhĩ sắc mặt âm trầm.

Bây giờ đã qua thời gian nhiệt náo của tửu điếm, trên lầu thứ ba tiêu phí cao này chỉ còn Diệp Phong cùng vài khách vô danh cùng vài ba nữ(tiếp viên)!

"Thiếu gia, hoàng cung lâu như vậy mà không có động tĩnh, kế hoạch của bọn hỗn đản này có thể đã bị hoãn lại hay không?" Ba Nhĩ nhẹ giọng hướng về thiếu gia ngồi bên cạnh hỏi.

"Sẽ không, kiên nhẫn một chút, bọn hỗn đản kia ganh ghét gây dựng kế hoạch lâu như vậy, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Buổi tối hôm nay vở kịch lớn này tuyệt đối xảy ra!" Diệp Phong thở ra một hơi khói, nhẹ giọng mỉm cười tự tin.

"Di? Mỹ nhân thật xinh đẹp!"

Bốn thanh niên mặc trang phục quý tộc, cười cười nói nói đi lên lầu ba, vừa thấy năm người DIệp Phong, hai mắt lập tức dán cứng không thể di động trên người Lộ Lộ và Ái Lệ Ti, lộ ra vẻ mặt sắc mị mị, yết hầu lên xuống nuốt nước bọt ừng ực.

Mấy ả phục vụ nhìn bốn tên quý tộc thanh niên đi lên lầu ba, lập tức trên mặt biến sắc lộ ra thần sắc sợ hãi, khẩn trương tiến lên cung nghênh, trong lòng thầm than cho hai vị mỹ nữ khách nhân, hôm nay sợ rằng khó thoát khoải ma trảo!

Diệp Phong đang chờ xem kịch, hưởng thụ xoa bóp của Lộ Lộ, mắt thấy bốn thanh niên quý tộc đi lên lầu ba, đối với Lộ Lộ và Ái Lệ Ti lộ ra dâm đãng biểu tình, lập tức nhíu mày khó chịu.

"Ê, tên tiểu tử tóc đen đang hút thuốc, Tây Đốn lão đại chúng ta nhìn trúng hai vị mĩ nhân này, ngươi biết điều thì lập tức lăn khỏi tửu điếm. Nếu không sẽ xử cả nhà ngưới!"

Trong bốn gã thanh niên quý tộc, một gã tiểu tử mập lùn tóc xanh nhìn bỉ ổi, đi tới gần trước cái bàn của Diệp Phong, hai mắt nhìn chằm chằm Lộ Lộ vào Ái Lệ Ti cười mang ngược nhắc nhở Diệp Phong, hơn nữa chỉ về tên thanh niên tóc vàng anh tuấn cao lớn phía sau.

"A? Sao cả nhà của ta? Ngươi nói Tây Đốn gì đó có quyền lực rất lớn à?" Diệp Phong nhìn tên mập bỉ ổi này trong mắt lóe lên một tia sát cơ. Không lập tức động thủ, rất hứng thú nên hiếu kì hỏi.

"Cái gì?! Ngươi tại Quang Minh đế đô không ngờ lại không nhận ra Tây Đốn lão đại chúng ta? Tiểu tử ngươi mẹ nó là từ bên ngoài tới à? Tây Đốn lão đại của chúng ta là nhi tử độc nhất của Khắc Lôi - Khố Nại tể tướng. Mau cút đi cho ta, nếu không đừng trách lão tử không khách khí!" Tên mập bỉ ổi nghe Diệp Phong nói xong, vừa cưới lớn vừa mắng mỏ, tâm trạng vì mục tiêu là người ngoài đến càng thêm cao hứng.

"Hắc hắc, nguyên lai là nhi tử của tể tướng, khó trách người hầu lại càn rỡ như vậy. Bọn nhỏ này so với thận phận lúc trước của lão tử tương đối tiếp cận rồi!"

Đế đô của mỗi quốc gia, đều có bọn quý tộc bại hoại ỷ vào gia thế để khi nam phách nữ. Lôi Ân lúc còn sống chính là loại người đó, Diệp Phong tự nhiên hiểu rất rõ, nghe xong lới nói của tên mập hèn mọn, nghĩ đến lúc trước hắn chiếm cứ thân thể của Lôi Ân, lần đầu tiên thấy tình cảnh cư dân cả đế đô giật mình sợ hãi, không kềm được lộ ra thần sắc buồn cười.

"Mẹ nó. Thân phận Tây Đốn lão đại chúng ta tương đối giống với ngươi? Ngươi con mẹ nó có phải là sợ đến ngốc rồi không? Để lại mỹ nhân rồi nhanh lăn đi, cẩn thận lão tử chém tên không biết tốt xấu nhà ngươi!" Tên mập bỉ ổi không nhịn được chỉ vào Diệp Phong mắng to.

"Giữ con mẹ bọn ngươi con cháu nhà rùa, dám có chủ ý với nữ nhân của lão tử, bọn đầu heo không biết sống chết!"

Đã biết thân phận của đối phương, lại nghe tiếng mắng của tên mập bỉ ổi, Diệp Phong lập tức lộ rõ tướng lưu manh. Trong nháy mắt xuất hiện trước mắt tên mập, thưởng cho gã một cái tát tóe lửa, đánh cho gã nằm dài trên mặt đất, hàm răng vàng khè bên phải cơ hồ toàn bộ văng ra. Bộ mặt to sưng phù lên như đầu heo!

"Mẹ nó, ngươi ngang nhiên dám đánh huynh đệ của ta, đồ rác rưởi không biết sống chết, lão tử đập chết ngươi!"

Tên thanh niên tóc vàng được gọi là Tây Đốn, thấy tên tiểu tử tóc đen đột nhiên đứng dậy đánh ngã tên mập thì lập tức tức giận, hô hào hai tên khác, nhấc chiếc ghế lên đánh về hướng Diệp Phong.

Vài ả phục vụ thấy Tây Đốn xú danh vang khắp đế đô lại muốn cường thưởng dân nữ, bị dọa cho chạy khỏi lầu ba, muốn đi tìm lão bản.

"Rác rưởi không có óc, muốn chạm tới thiếu gia của chúng ta, trước hết qua cửa của lão tử đã!!"

Ba Nhĩ mắt mang sát khí nhìn ba tên thanh niên đang lao về phía thiếu gia, khinh thường cười lạnh một tiếng, cùng La Phi đồng thời đứng dậy lao ra, tay đấm chân đá, chỉ mấy chiêu đã đành gãy hai chân của hai tên thanh niên bên cạnh Tây Đốn.

"Này, này, các ngươi là một bọn à?" Thành niên tóc vàng Tây Đốn, mắt thấy thanh niên tóc xanh và ngưu nhân ở cách vách bàn đột nhiên làm khó dễ, đồng bạn chỉ mấy chiêu đã bị đánh gục, lập tức giật mình lui lại sau, không nghĩ đến tanh niên cùng linh ngưu ở cách một vách bàn là một bọn với hắc mao tiểu tử.

"Chặt đứt hai chân rồi kéo tới đây!" Diệp Phong lại ngồi trên ghế, nhàn nhạt phân phó cho Ba Nhĩ và La Phi.

"Đừng, các ngươi đừng tới, ta cảnh cáo các ngươi, phụ thân ta là tể tướng của Quang Minh đế quốc, các ngươi dám chạm đến ta, tuyệt đối sẽ không rời khỏi được đế đô!" Ba Nhĩ và La Phi nghe phân phó của đoàn trưởng đại nhân, lập tức đi về phía Tây Đốn, dọa cho Tây Đốn phải khẩn trương nhắc nhở.

"Đi con mẹ ngươi, đừng nói là nhi tử của một tể tướng nho nhỏ, cả hoàng tử thiếu gia chúng ta cũng từng giết, ngươi con mẹ nó nghĩ mình là thứ gì!?" Ba Nhĩ nhanh chóng nhún người một cái vọt tới trước người Tây Đốn, nhấc chân đá cho gã lộn nhào, khinh thường mắng to.

"Đoàn trưởng, còn ba tên tiểu tử này xử lý thế nào?" Ba tên người hầu của Tây Đốn, đang bò lết tới cầu thang xuống, La Phi thấy thế lập tức hỏi Diệp Phong.

"Giết!" Diệp Phong lục quả thuần nhưỡng cho Lộ Lộ đưa đến miệng, lạnh lùng trả lời. La Phi nghe vậy không nói thêm một câu, mhằm về phía tên mập bỉ ổi và ba tên thanh niên bại hoại, trong tiếng cầu xin tha thứ của chúng, vặn gãy cổ bọn chúng!

Tấy Đốn - Khố Nại, tiểu tử này dựa vào phụ thân là tể tướng, từ nhỏ đến lớn đã quen hoành hành tại Quang Minh đế đô, sự tình khi nam phách nữ làm không ít, đến nay cũng đã gặp được người dám đánh gã, hôm nay gặp những người này, không chỉ dám đánh gã, mà còn giết ba tên đồng đảng của gã, lập tức dọa tiểu tử này sợ đến trợn tròn mắt, liên tục lăn bò muốn trốn. Kết quả lại bị Ba Nhĩ đá gãy hai chân, chộp lấy như con gà con mang tới trước mặt Diệp Phong.

"Thế nào, công tử của tể tướng đại nhân, còn có ý định động đến các nàng nữa không?" Diệp Phong châm đầu điếu thuốc nóng bỏng vào bộ mặt tuấn tú của Tây Đốn, chỉ chỉ Lộ Lộ và Ái Lệ Ti, trừng mắt cười lạnh hỏi Tây Đốn.

"Không dám, không dám nữa, đại nhân, ngài đừng đùa ta nữa, ta không dám nữa ..." Tây Đốn quỵ trên mặt đất, khẩn trương cầu xin tha thứ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn Lộ Lộ và Ái Lệ Ti.

"Hắc hắc, thật sự là một tên phế vật tiêu chuẩn. Nhi tử của tể tướng? Ân, lưu giữ hắn cũng khả dĩ có thể lợi dụng!" Diệp Phong nhìn bộ dạng quỳ trên đất cầu xin tha thứ của Tây Đốn, trong đầu suy nghĩ bậy bạ, vừa định mở miệng nói, tại hường hoàng cung lại tuyền ra trận trận tiếng hô chém giết!

Chương 160: Vô Tình Hoàng Tử, Âm Hiểm Chủ Giáo, Giảo Hoạt Lưu Manh

Bầu trời hừng đông đang yên tĩnh, thì đột nhiên vang lên tiếng hảm sát. Tại Quang Minh đế đô, cư dân, quý tộc, quan viên, tất cả đều đang ngủ bừng tỉnh dậy. Đa số không hiểu bên ngoài xảy ra chuyện gì, đều ra đó quan sát. Còn các quý tộc cùng quan viên sớm đã rõ chuyện gì, thì trong lòng cười thầm!

Dưới màn đêm, tại trung tâm đế đô, trong hoàng cung xảy ra một kịch biến. Một lượng lớn kỵ sĩ và kiếm sĩ đang la hét xung phong tới, để tìm kiếm mục tiêu hành động của bọn chúng. Những tên vệ binh muốn ngăn chặn bọn chúng, tất cả đều bị giết một cách vô tình. Thấy vậy, những tên thị tùng và cung nữ bị dọa đến phát khiếp, cực độ kinh hoảng!!

"Ha ha ha, Ba Bỉ chủ giáo, lần này nhờ có kế hoạch của ngài đó. Chỉ cần kế hoạch thành công, ta nhất định giúp ngài cướp lấy cái ghế của Giáo Hoàng. Đến lúc đó ngài và ta hai người cùng liên thủ, các tộc sẽ đều là vật trong tay của chúng ta!"

Nhị hoàng tử của Quang Minh đế quốc với mái tóc màu vàng, anh tuấn dễ nhìn, Khắc Lôi - Đế Mạc Tây, vận một bộ y phục màu đen, cưỡi thất giai Băng Sương hùng ưng bay trên không trung. Y nhìn phía dưới tình hình của hoàng cung, rất hưng phấn, cười to ha ha không ngừng!

"A a, với tình thế hiện ta, kế hoạch xem như đã thành công rồi. Ta bây giờ đã có thể chờ hoàng tử điện hạ giúp ta bao vậy giáo đình, bắt sống ả tiện hóa Á Sắt Lâm kia!" Ba Bỉ - Khố Nhĩ một thân trang phục màu trắng, cưỡi bát giai ma sủng Bạch Vũ độc giác thú, bay phía bên phải của Khắc Lôi, cũng hưng phấn mà cười to đáp lại.

Ba Bỉ - Khố Nhĩ, bát giai Quang Minh kiếm sĩ, người cao lêu nghêu, mái tóc màu nâu, mắt xanh. Vẻ bề ngoài của gã làm cho người khác phải sợ. Gã là một trong những chủ giáo, chấp chưởng Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn của giáo đình!

Trước khi Á Sắt Lâm chưa trở thành Quang Minh giáo hoàng, Ba Bỉ là một trong những nhân tuyển cho chức giáo hoàng. Đối với việc Ôn Tư giáo hoàng truyền chức giáo hoàng lại cho Á Sắt Lâm, gã cảm thấy không vui, rất bất mãn, không phục dưới trướng của Á Sắt Lâm. Hơn nữa gã để để ý Á Sắt Lâm thành thục mĩ lệ này đã hai mươi năm rồi!

"Không cần hỏi, chỉ cần diệt xong Kha Đức và Nặc Luân ,ta sẽ lập tức dẫn đệ tứ quân đoàn đang trong thành giúp Ba Bỉ chủ giáo đoạt ngôi, hưởng thụ tư vị giáo hoàng mĩ lệ đó, ha ha.." Khắc Lôi nhìn Ba Bỉ rồi cười dâm.

"Hừ, cái lão xử nữ kia tự cho mình là thánh khiết, cho tới bây giờ không để ta trong mắt. Sau khi thành công, ta nhất định sẽ cho ả biết sự lợi hại của ta, sẽ cưỡi ả đến phải kêu khóc cầu xin tha, hừ hừ.. " Ba Bỉ chủ giáo nghĩ tới giáo hoàng Á Sắt Lâm mĩ lễ thánh khiết, mà cười dâm ác tâm.

Hai tên đầy dã tâm và hóa sắc, một muốn làm giáo hoàng, một muốn là quốc vương, giống như những con sói nặc mùi, thường xuyên bí mật luôn tới chốn phong nguyệt. Giờ phú này đại biến ở hoàng cung, là kịch bản kỹ lưỡng của hai tên này.

Khắc Lôi hoàng tử chấp chưởng Lam điêu kỵ sĩ đoàn của Quang Minh đế quốc, có được đệ tam và đệ tứ quân đoàn, cùng với sự ủng hộ của một lượng lớn quan viên và quý tộc. Thực lực của nhị hoàng tử là mạnh nhất, thêm vào trước đó y đã thu phục đoàn trưởng của Hoàng Gia kỵ sĩ đoàn, cộng thêm Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn của Ba Bỉ chủ giáo, lần đoạt vị này có phần nắm chắc thành công!

Tại một tửu quán mở trong đêm, lão bản mập mạp đang nhanh chóng lên lầu, thấy trên mặt đất là xác của ba tên thiếu gia quý tộc, còn Tây Đốn, nhi tử độc nhất của tể tướng, đang quỳ trên mặt đất mà xin tha. Lão nhất thời bị dọa đến nỗi phải té xuống đất, sợ hãi nhìn năm người Diệp Phong. Trong lòng thầm than nguy. Ba vị thiếu gia quý tộc chết ở đây, lão nhất định sẽ gặp phiền phức lớn đây!

Tây Đốn đang khần trưởng quỳ ở trên đất mà cầu xin tha thứ, sợ Diệp Phong sẽ giết hắn luôn. Trong đầu hắn đồng thời cũng không hiểu rõ, bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, vì sao lại có tiếng hảm sát.

"Ngươi đứng lên, đứng đàng hoàng cho ta!" Diệp Phong nghe tiếng hảm sát, nhìn về phía hoàng cung, rồi chỉ tên Tây Đốn đang quỳ, mà nói, sau đó quay về phía lão bản của tửu quán, ra lệnh: "Sự tình ở đây, không được tiếc lộ ra ngoài. Chỉ cần ngươi không lắm sự, ta cam đoan rằng không ai tìm ngươi để gây phiền toái, nếu không ngươi sẽ nhận được hậu quả!" Vừa nói, tên gia hỏa tập trung ở cái bàn phía bên trái, tay phóng một đạo chánh khí, khiến cho nó bị vỡ vụn cả.

"Vâng.. vâng vâng... Ta tuyệt đối sẽ không lắm lời..." Lão bản mập mạp mắt thấy Diệp Phong chỉ phấc tay một cái đã là nát vụn cái bàn, bị dọa đến phải chảy nước mắt ra, liên tục gật đầu, rồi nhanh chóng rút xuống. Lão không muốn thân hình mập mạp này giống như tình cảnh của cái bàn!

Tây Đốn nhìn thấy rõ thực lực của Diệp Phong, âm thầm tặc lưỡi, chỉ còn cách nghe lời đứng dậy, một bộ dạng thành thật không có ý gì muốn làm Diệp Phong bất mãn. Lộ Lộ và Ái Lệ Ti nhìn toàn thân của hắn run rẩy, tất cả đều không nhịn được mỉm cười khẽ, tư thế thật ưu mĩ, thật mê người!

"Ba Nhĩ, ngươi đi báo cho bọn Khải Đặc chuẩn bị y theo kế hoạch thực hiện!" Diệp Phong nhìn hai vị giai nhân, cùng với thái độ khẩn trương của Tây Đốn, quay đầu phân phó Ba Nhĩ rời đi, để thông báo cho bọn Khải Đặc, chấp hành kế hoạch mà hắn đã an bài từ sớm

"Lôi Ân, dựa theo kế hoạch của những người đó, nếu bọn họ thành công, rồi theo kế hoạch của chàng, sợ rằng nhân loại đế quốc này không còn người kế thừa nữa đó?" Ái Lệ Ti công chúa đang nép vào trong lòng của Diệp Phong, liếc Tây Đốn một cái, rồi nhẹ giọng hỏi Diệp Phong.

"Ân, nếu kế hoạch của ta thành công, Đế Mạc Tây hoàng thất chính thức sẽ tuyệt hậu. Nhưng mà La Kiệt - Mạc Đế Tây còn có một nữ nhi, nếu cả ba nhi tử của lão đều chết, không phải cơ hội lại ở trên mình của nữ nhi lão sao!" Diệp Phong ôm mỹ nhân ngư công chúa, nhẹ giọng thì thầm bên tai nàng, suy nghĩ không ngừng. Hai mắt chợt lộ tia giảo hoạt, cười xấu xa:" Ta đột nhiên nghĩ ra một kế hoạch rất tốt đây!"

"A? Kế hoạch gì vậy?" Ái Lệ Ti công chúa nghe vậy tò mò nhìn Diệp Phong. Hai người nói với nhau bằng âm thanh rất nhỏ, không chỉ tên Tây Đốn không nghe được, mà ngay cả Lộ Lộ và La Phi cũng chẳng nghe bọn họ nói cái gì. Nhưng mà Diệp Phong mỉm cười xấu xa, Lộ Lộ ba người đều nghe cả.

"Hắc hắc, là như thế này...." Diệp Phong cười cười rồi bảo Lộ Lộ và La Phi tiến sát lại, nhỏ giọng đem kế hoạch mới nghĩ nói ra. Tây Đốn vì không muốn làm Diệp Phong tức giận, tự động tự giác lui về phía sau vài bước. Bởi vì hắn sợ nghe được chuyện của bọn họ mà sẽ bị giết đi!

"Trời đất, thiếp thật sự không thể nghĩ rằng, chàng lại xấu xa đến như vậy?" Ái Lệ Ti công chúa nghe kế hoạch của Diệp Phong xong, khóc cười không được chỉ có cách lắc đầu nhìn hắn.

"Kế hoạch của đoàn trưởng đại nhân thật thà thâm thúy. Nếu thành công, hắc hắc.. " La Phi bội phục nhìn Diệp Phong mà cười. Lộ Lộ ôn nhu nhìn thiếu gia với toàn bộ sự sùng bái!

Trong khi Khắc Lôi và Ba Bỉ - Mạc Hắc cùng nhau tiến hành kế hoạch, thì đại hoàng tử Kha Đức và tam hoàng tử Nặc Luân đều không có phòng bị nào, không kịp trở tay, rồi bị bắt sống, sau đó được giải tới đại điện của hoàng cung.

"Ha ha ha, Kha Đức, Nặc Luân, các ngươi đều không nghĩ sẽ bị ta bất ngờ tập kích hả... ha ha ha... " Trong đại điện, Khắc Lôi hoàng tử đang tràn đầy cảm giác ngồi trên vương tọa, nhìn xuống phía dưới ca ca và đệ đệ đang quỳ gối ở đấy, mà đắc ý cười to không ngớt!

"Hừ, ngươi có thể làm ra những việc này mà không để ý tình thân, ta thật sự không thể nghĩ suốt được!" Tam hoàng tử Nặc Luân nhìn Khắc Lôi với ánh mắt khinh thường, rồi cười lạnh. Từ lúc y bị giải tới đại điện, thấy được Khắc Lôi, thì đã biết y sẽ phải chết. Trong lòng dù có bi ai, nhưng cũng không để lộ ra sự yếu thế trước mặt nhị ca!

"Khắc.. Khắc Lôi, đệ muốn ngôi vị hoàng đế huynh có thể nhường cho, đừng có giết huynh, thả huynh ra. Huynh là đại ca của đệ đó!" So với ngạnh khí của tam hoàng tử, đại hoàng tử Kha Đức nhu nhược liên tục cần xin Khắc Lôi tha mạng. Vị kế thừa ngôi hoàng đế này từ nhỏ đã là một tên vô năng nhu nhược, nếu không có người ủng hộ thì không thể cạnh tranh với Khắc Lôi và Nặc Luân.

"Đại ca, ngươi đều này không thể làm hoàng đế, bởi vì ngươi quá nhu nhược. Muốn thành đại sự, phải không giảo hoạt, nếu ngươi muốn đi, ta sẽ để ngươi đi. Nhưng mà trời đã tối rồi!" Khắc Lôi đang ở trên cao nhìn ca ca và đệ đệ ở phía dưới, cười lạnh không một chút lưu tình, rồi ra lệnh cho bọn kiếm sĩ, "Giết!"

"Không, đừng giết ta. Khắc Lôi, cầu xin đệ đừng giết ta. Ta là ca ca của đệ mà..."

"Đại ca, huynh đừng tốn thời gian. Hắn tuyệt đối sẽ không tha cho chúng ta đâu!"

Bọn kiếm sĩ nghe lệnh liền lôi hai vị hoàng tử ra ngoài. Đại hoàng tử Kha Đức lo lắng liền liên tục van cầu Khắc Lôi. Nhưng Khắc Lôi hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của hắn. Tam hoàng tử trong lòng bi ai, miệng với hừ lạnh với ngạnh khí không đổi.

"Vị nhị hoàng tử này thật sự là thâm độc. Sau này ta phải cẩn trọng đề phòng hắn... " Đứng ở bên cạnh vương tọa, Ba Bỉ chủ giáo nhìn tình cảnh bi ai, thủ túc tương tàn, trong lòng không khỏi cảm thán, rất là kinh hãi, suy nghĩ xong, liền nói: "Hoàng tử điện hạ, ngài hình như cũng nên giết Phỉ Nhĩ công chúa và đám phi tần đi. Loại việc này nhất định phải trừ hết mối họa!"

"Ừ.. Ta biết. Ba Bỉ chủ giáo yên tâm. Vì ngôi vị hoàng đế, ta tuyệt đối sẽ không có nương tay với ai!"

Đại hoàng tử và nhị hoàng tử là cùng cha khác mẹ với Khắc Lôi, nhưng còn Phỉ Nhã công chúa xấu xí thì là muội muội cùng mẹ với gã. Bởi vậy khi Ba Bỉ nhắc tới Phỉ Nhã, thì gã hơi chần chừ một chút, nhưng cũng quyết định sẽ để cho Phỉ Nhã không có thống khổ lặng lẽ rời khỏi nhân thế.

"A a, 'Khắc Lôi bệ hạ', quả nhiên anh minh thần võ. Hiện giờ đã giải quyết xong đại hoàng tử và tam hoàng tử, chúng ta cũng nên tiến hành giải quyết sự tình của giáo đình rồi chứ?" Ba Bỉ chủ giáo mừng rỡ mỉm cười nhìn Khắc Lôi

"Đương nhiên, Ba Bỉ giáo hoàng tương lai của ta, chúng ta giờ đến giáo đình!"

Khắc Lôi hoàng tử rất thích Ba Bỉ chủ giáo gọi là 'Khắc Lôi bệ hạ', liền cao hứng đáp lại, cùng Ba Bỉ chủ giáo rời khỏi đại điện, bàn bạc một lúc, rồi dẫn một nửa thành viên của lam điêu kỵ sĩ đoàn cùng Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn của Ba Bỉ nhanh chóng ly khai khỏi hoàng cung chạy ra ngoài thành, chuẩn bị hội họp với đệ tứ quân đoàn ở phía đông, cùng nhau tiến đế Quang Minh giáo đình cách về phía nam không xa.

Cư dân, quan viên, quý tộc ở đê đô chẳng biết hư thực thế nào, thấy hoàng tử điện hạ và Ba Bỉ chủ giáo dẫn đầu đại quân đằng đằng sát khí xông về phía đông ngoài thành. Cửa của hoàng cung bị đóng lại, chỉ có tiếng hảm sát vang ra, tất cả đều lộ ra thần sắc nghi nghi hoặc hoặc. Đặc biệt là số quan viên và quý tộc thuộc vây cánh của đại hoàng tử và tam hoàng tử, cảm giác có chuyện không ổn, nhưng lại không có quyền để tiến vào hoàng cung, chỉ còn biết lo lắng không ngừng!

"Hắc hắc, xem ra kế hoạch của Khắc Lôi và Ba Bỉ đã thành công rồi. Đã đến lúc lão tử phải xuất mã!" Đang đứng ở lan cang của tửu lầu, Diệp Phong miệng nhả khói nhìn đại quân chạy ra khỏi thành, lộ nụ cười tham lam thâm hiểm!

Chương 161: Chủ Giáo Hoàng Tử Vi Giáo Đình, Tiêu Sái Lưu Manh Đạp Long Hiện

Trung bộ của Quang Minh đế quốc là một dãy bình nguyên phì nhiêu. Phía nam đế đô là Quang Minh giáo đình, tại đó cảnh sắc đẹp hơn, thông khắp bốn phương tám hướng.

Quang Minh giáo đình tuy rất rộng, nhưng vẫn không đủ để chứa tất cả bộ đội hộ giáo. Bởi vậy ngày thường ngoại trừ Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn phân tán ở các thành trấn quanh giáo đình, các bộ đội còn lại đều không có ở đây.

Dưới màn đêm, Khắc Lôi và Ba Bỉ đái lĩnh đội ngũ tiến đến phía đông hội hợp với đệ tứ quân đoàn, rồi phân tán ra tạo thành trận thế bao vây, nhanh chóng chạy đến bên ngoài Quang Minh giáo đình. Bọn họ kiểm tra quanh mình không có phát hiện ra nguy hiểm gì, lập tức không còn úy kỵ gì, cưỡi ma sủng phóng về phía trước cửa chánh của giáo đình.

"Khắc Lôi hoàng tử, Ba Bỉ chủ giáo, các ngài bao vây giáo đình có chủ ý gì?"

Từ khi Quang Minh giáo đình được thần thánh sáng lập cho tới nay, vẫn không có phát sinh biến cố nào, bởi vậy hoàn toàn không cơ quan để phòng ngự, bên ngoài chỉ có tạo một bức tường đá trắng uy nghiêm. Cái bức tường này thoạt nhìn rất đẹp, nhưng nếu có đại quân xông vào, thì không có trở ngại ngăn cản nào.

Hiện giờ Khắc Lôi và Ba Bỉ đái lĩnh đại quân bao vây giáo đình, những hộ vệ giáo không biết gì, lập tức hướng giáo hoàng bệ hạ bẩm báo tình hình. Giáo hoàng Á Sắt Lâm sáng suốt đã biết rõ trong lòng, nghe vậy lập tức nổi giận, đi tới phía trên tường, nhìn Khắc Lôi và Ba Bỉ trên không trung, nhíu mày chất vấn!

Làm gì? Hắc hắc, lão tử là muốn kiền chết ngươi... Ba Bỉ chủ giáo nghe Á Sắt Lâm nói xong, trong lòng cười thầm, cúi đầu nhìn nàng đang vừa nổi giận vừa bi phẫn: "Á Sắt Lâm, ta đã tìm được chứng cớ, trước khi Ôn Tư giáo hoàng chết, ngươi đã uy hiếp ngài truyền ngôi lại cho ngươi. Lập tức nhận lấy cái chết đi!"

"Ba Bỉ chủ giáo, ngươi thật là quá vô sỉ. Cái chứng cứ đó đâu, đưa ra cho mọi người xem nào!" Á Sắt Lâm nghe vậy, biết là đã đoán đúng, nhìn Ba Bỉ chủ giáo khinh thường hừ lạnh!

"Hừ, Á Sắt Lâm, người đừng càn rỡ nữa, ta còn không biết ngươi muốn hủy diệt chứng cứ sao!" Ba Bỉ chủ giáo chủ ý muốn làm cho Á Sắt Lâm nổi giận, lập tức nói to cho các giáo đồ phía trên tường: "Mọi người vạn lần đừng nghe lời của ả nữ nhân tà ác này. Ôn Tư giáo hoàng sở dĩ truyền ngôi cho ả, đều là bị ả uy hiếp. Chỉ cần các ngươi đứng qua một bên, để ta đánh gục ả, chứng cứ sẽ được lập tức rõ ràng!"

Âm thanh của Ba Bỉ không nhỏ, thậm chí phía trong tường thành, gần như tất cả giáo đồ đều nghe được, đều lộ thần sắc mơ hồ, không biết là nên tin lời của Ba Bỉ chủ giáo, hay là tin vào vị giáo hoàng mới vừa đăng vị.

"Ba Bỉ chủ giáo, chỉ dựa vào lời nói phiến diện của ngươi, chúng ta tuyệt đối sẽ không thể hoài nghi giáo hoàng. Còn nữa, giáo đình thần thánh không cho phép ngươi đến, lập tức lệnh cho bộ đội của ngươi triệt ly khỏi giáo đình. Nếu không, lấy quyền thẩm phán, sẽ phán ngươi vào tử tội. Khắc Lôi hoàng tử, hy vọng ngài tự trong, không nên can thiệp vào sự tình của giáo đình!"

Lão thẩm phán Khang Kì - Lao Tư cương chánh thiết trực, đi tới gần tường, nhìn Ba Bỉ và Khắc Lôi trên không, trầm giọng quát nhẹ, không để ý thể diện của hai người bọn họ. Tính tình của lão này là như thế, bất luận kẻ nào xúc phạm đến pháp quy của giáo đình, lão đều bất kể là ai, cả giáo hoàng cũng không ngoại lệ!

Khang Kì có thanh vọng rất cao tại giáo đình. Khi chúng giáo đồ nghe lão nói xong, lập tức bỏ đi ý niệm không tin giáo hoàng bệ hạ trong đầu, chỉ còn đám thành viên Quang Minh kiếm sĩ đoàn của Ba Bỉ, vẫn cứ kiên trì cho chủ giáo đại nhân là đúng!

"Đáng hận, lão quỷ Khang Kì này lại có thể làm loạn được!" Ba Bỉ nhìn Khang Kì trên tường thành, trong lòng thống hận, nghiến răng nghiến lợi. Khắc Lôi hoàng tử thấy vậy không nhịn được liền nói: "Ba Bỉ chủ giáo, giáo đình chỉ có mấy ngàn người, không cần phải theo đôi co với bọn chúng. Chúng ta cứ trực tiếp đánh thẳng vào!"

"Tốt, nghe theo hoàng tử điện hạ vậy. Chúng ta trực tiếp xông vào!" Ba Bỉ chủ giáo gật đầu đồng ý, vừa muốn hạ lệnh cường công giáo đình, thì một tràn long ngâm bá đạo đột nhiên vang lên. Song đầu cự long Thánh Ma, đang chở lưu manh đoàn trưởng, cũng như tên Tiểu Hắc, từ phía đông bay tới.

Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ? Hắn sao đột nhiên lại đến đây? Ba Bỉ và Khắc Lôi nhìn Diệp Phong trên lưng của Thánh Ma ở phía đông, lộ ra thần sắc kinh ngạc, lập tức liếc mắt nhìn nhau, đồng thời cười gian: "Nếu nhân cơ hội này lấy Quang Minh sáo trang, chúng ta có cơ hội cường đại thêm!"

"Hắc hắc, Ba Bỉ chủ giáo đại nhân thật là tri kỷ của ta!" Khắc Lôi hoàng tử thấy Ba Bỉ cùng đồng thanh nói ra tâm tư, lập tức nhẹ giọng cười cao hứng. Ba Bỉ cũng thập phần cao hứng!

Ngoài trừ Á Sắt Lâm giáo hoàng biết tiểu tình nhân sẽ đến, bọn thành viên giáo đình Khang Kì nhìn Diệp Phong ở phía đông đều lộ ra thần sắc tò mò, không nghĩ là đã trễ thế này hắn lại đến đây!

"A, lại có người dám bao vậy giáo đình thần thánh à. Thật là không để thánh điện kiếm khách ta trong mắt!"

Thánh Ma bay đến gần phía trên bọn người Á Sắt Lâm. Diệp Phong tiêu sái nhảy xuống, rồi điểm cây Thanh sảng tiêu hồn, chỉnh sửa lại trang phục, và ngẩng đầu nhìn Khắc Lôi cùng Ba Bĩ trong đám lam điêu kỵ sĩ, cười rộ không ngừng.

"Lôi Ân, đừng tưởng rằng có sự che chở của Á Sắt Lâm tà ác đồ đệ kia, ngươi có thể ngang nhiên độc chiếm ba Quang Minh sáo kiện của Ôn Tư giáo hoàng. Hôm nay bổn chủ giáo sẽ thay mặt Ôn Tư giáo hoàng, diệt trừ Á Sắt Lâm, rồi sẽ đòi ngươi trả lại ba sáo kiện!" Ba Bỉ chủ giáo chỉ vào Diệp Phong mà dùng lời giảo hoạt!

"Ba Bỉ, tất cả mọi người đều minh bạch, đâu cần phải lòng vòng làm gì. Ngươi cứ trực tiếp nói thẳng, muốn làm giáo hoàng, lấy Quang Minh sáo trang. Như vậy thoải mái hơn là phải lấy lý do là vì Ôn Tư giáo hoàng làm gì!" Diệp Phong nghiêng đầu nhìn Ba Bỉ chủ giáo, nhả ra ngụm khói, rồi nhàn nhạt cười.

"Hừ, Ba Bỉ ta là người quang minh lỗi lạc. Ngươi nói như vậy căn bản là vu không. Kiếm sĩ, vì Ôn Tư giáo hoàng, tiêu diệt Á Sắt Lâm tà ác, thu lại chí bảo của Ôn Tư giáo hoàng, lên!" Ba Bỉ vẫn vô sỉ chỉ vào Diệp Phong mà mắng, phất tay hạ lệnh cho binh tướng của Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn triển khai tấn công giáo đình!

Khắc Lôi hoàng tử thấy thế lập tức phân phó xạ thủ của đệ tứ quân đoàn, phối hợp với Lam điêu kỵ sĩ truy kích Diệp Phong. Bộ đội còn lại thì tấn công mãnh liệt giáo đình!

" Ha ha ha, thật là nhiều lời, rốt cuộc cũng đã động thủ rồi!" Diệp Phong nhìn Ba Bỉ và Khắc Lôi đang ở trong không trung, trong lòng đắc ý cười thầm. Vì để cho danh chánh ngôn thuận xử lý bọn chúng, tên gia hỏa này trước tiên là chờ bọn chúng động thủ, tấn công giáo đình.

"Mọi người, đừng kinh hoảng, bảo vệ tường thành, viện binh sắp tới rồi!" Giáo đình bên trong chỉ có mấy ngàn người, đối mặt với ha quân đoàn cùng lúc tấn công, lập tức khẩn trương, luống cuống tay chân. Á Sắt Lâm thấy tình huống này, vội mở miệng nhắc nhở.

"Viện binh? Chúng ta còn có thể có viện binh sao?" Chúng giao đồ xung quanh nghe được tiếng quát của Á Sắt Lâm, tất cả đều có chút không tin vào nàng. Thẩm phán Khang Kì thấy thế, nổi giận: "Các ngươi không nghe giáo hoàng bệ hạ nói ư? Kiên cường lên. Giáo hoàng bệ hạ nói có viện binh, nhất định sẽ có!"

Thẩm phán đại nhân vừa dứt lời, thành viên giáo đình xung quanh tỉnh ngộ, không dám nghi ngờ giáo hoàng một lần nữa, vì sợ bị thẩm pháp đại nhân nghiêm nghị định tội!

"Khang Kì, ngươi tự nhiên luôn bảo vệ cho Á Sắt Lâm tà ác này. Ta nghĩ ngươi nhất định là đồng đảng của ả!" Ba Bỉ chủ giáo nhìn thẩm phán Khang Kì trầm giọng quát to, "Binh tướng, vì Ôn Tư giáo hoàng, vì giáo đình thần thánh, lập tức diệt trừ hai tên bại hoại Á Sắt Lâm và Khang Kỳ này!"

"Ta khinh, nguyên lai lại có người vô sỉ như thế!?" Diệp Phong hai mắt ngưng thị nhìn lam điêu kỵ sĩ và một lượng lớn xạ thủ, nghe hảm thanh của Ba Bỉ, rồi lắc đầu thở dài 'bội phục'!

"Oanh oanh oanh... oanh oanh oanh... "

Những tiếng nổ làm rung chuyển mặt đất đột nhiên vang lên. Dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, hỏa pháo bội đội của Tư Lược đoàn, cách năm dặm về phía đông, triển khai oanh tạc mãnh liệt vào Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn và Quang Minh đệ tứ quân đoàn.

"Địa tinh hỏa pháo!? Bộ đội của Lôi Ân đã tới? Sao lại có thể như thế? Tình hình các vùng phụ cận chúng ta đều điều tra. Bọn chúng như thế nào lại đột nhiên xuất hiện?"

Ba Bỉ chủ giáo, Khắc Lôi hoàng tử, cùng chúng binh tướng thủ hạ, nhìn pháo đạn từ phía đông đột nhiên bắn tới, đều lộ thần sắc kinh hãi, không thể tin được Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn lại xuất hiện vào lúc này. Vì an toàn, bọn chúng đã hành động trước, Lam điêu kỵ sĩ cẩn thận kiểm tra tình hình hai mươi dặm xung quanh, không có một nhân ảnh nào. Giờ phút này, thì đột nhiên hỏa pháo bộ đội của Tư Lược đoàn lại xuất hiện, bọn chúng tự nhiên không thể tin được.

"Giết!"

Khi bọn người Ba Bỉ, Khắc Lôi còn đang kinh hoảng, Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn, Bạch Điêu xạ thủ đoàn, Lôi Đình đại đao đoàn, Đại Địa kỵ sĩ đoàn, Hỏa Thương xạ thủ đoàn, Linh Ngưu trung đội, Bạch Lang trung đội, Cự Giải trung đội, Cự Nhân trung đội, tất cả bộ đội từ tám phương tứ phía cùng tấn công địch nhân đang bao vây giáo đình. Y theo yêu cầu của lưu manh đoàn trưởng, thành viên của Tư Lược đoàn đều răm rắp thực hiện, đầu tiên là dùng đạn bắn phá, sau đó là cận chiến!

"Cái này, cái này sao lại thế?? Bọn chúng sao lại xuất hiện?" Khắc Lôi và Ba Bỉ ở phía trên nhìn xuống tình hình xung quanh, hoàn toàn giật mình, hai mắt mở to.

"Viện binh tới, viện binh tới. Giáo hoàng bệ hạ quả nhiên anh minh..." Chúng giáo đồ trong giáo đình, mắt thất có hỏa pháo oanh tạc địch nhân, viện binh theo như lời của Á Sắt Lâm cũng đã đến, nhất thời mừng rỡ phát ra tiếng hoan hô, rồi ương ngạnh ngăn cản địch nhân muốn xâm nhập giáo đình.

"Ba Bỉ, Khắc Lôi, các ngươi dám can đảm xâm phạm thánh địa của giáo đình. Hôm nay lão tử sẽ cho các ngươi biết cái gì là chết!" Bạch mang lóe sáng, thần quang đột ngột, lưu manh đoàn trưởng nhanh chóng tập hợp Quang Minh sáo trang, thoát khỏi đám Lam điêu kỵ sĩ vây công hắn, rồi bảo Thánh Ma bay về phía Ba Bỉ và Khắc Lôi.

"Hừ, Lôi Ân, đừng tưởng rằng có Quang Minh sáo trang, là có thể càn rỡ. Chỉ bằng vào một Tư Lược đoàn muốn phản kích hai quân đoàn chúng ta, quả thật là si tâm vọng tưởng. Lam điêu kỵ sĩ, giết cho ta. Ai có thể giết chết Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, ta phong người đó là tướng quân!" Khắc Lôi hoàng tử nhìn Diệp Phong cưỡi rồng muốn một mình phóng tới, khinh thường cười lạnh quát to. Lam điêu kỵ sĩ nghe xong, tinh thần đại chết, vì tiền đồ mà điên cuồng muốn tranh nhau giết chết Diệp Phong.

"Một đám chẳng biết sống chết. Đều là mẹ nó muốn đi tìm chết!"

Lam điêu kỵ sĩ cản trở, làm cho Thánh Ma không thể lập tức phóng tới trước gần mục tiêu. Diệp Phong mắt đầy sát khí, không vui trầm giọng quá. Tay phải điên cuồng huy vũ Quang Minh thánh kiếm, từng đạo bạch mang kiếm khí rất nhanh phóng ra, vô tình cướp đi tánh mạng của Lam điêu kỵ sĩ xung quanh

Chương 162: Huyền Băng, Đại Địa Hiển Thần Quang

Thánh Ma xông tới cắn xé, Diệp Phong kiếm khí tung hoành, Tiểu Hắc xuyên qua lại như con thoi đánh bừa. Một người hai thú phối hợp cực kỳ ăn ý. Lam điêu kỵ sĩ chỉ có thể giảm bớt tốc độ tiến lên của họ, căn bản không thể gây thương tổn gì cho họ!

"Đây là thực lực của Quang Minh sáo trang sao? Song đầu cự long, biến thái hầu tử. Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ này có ba thứ này thật sự là may mắn mà!"

Khắc Lôi và Bác Bỉ nhìn một người hai thú cường hãn, không chỉ là không hề sợ hãi, ngược lại còn ăn ý từ trên không hạ thấp xuống, dứng lại phía trên đám xạ thủ, muốn dẫn dụ bọn Diệp Phong xuống rơi vào tầm bắn, dùng mưa tên giải quyết cự long và con khỉ của hắn trước!

"Hắc hắc, xem ra hai tên ngu ngốc đó muốn dùng cung tên đối phó chúng ta. Hảo, lão tử cho các ngươi kiến thức một chút lực phòng ngự của Quang Minh thánh giáp!" Diệp Phong trong lúc vung kiếm, đã thấy hành động của Ba Bỉ và Khắc Lôi, trong đầu khinh thường cười thầm, vừa định nhảy khỏi lưng rồng, trực tiếp lao xuống giải quyết bọn chúng, phía tây bắc đột nhiên có một đạo "Băng lam thần quang" bắn mạnh lên trời, bắn thẳng về phía chân trời!!!

"Huyền băng sáo trang?!" Mọi người chung quanh giáo đình, nhìn băng lam thần quang phía tây bắc, tất cả đồng thời nghĩ tới danh tự của sáo trang, lộ ra thần sắc chấn động, chém giết kịch liệt cũng vì thế mà ngừng lại.

"Trời ạ, lão tử vừa mới phóng thích bạch mang thần quang, bên kia lại có băng lam thần quang, muốn thị uy với lão tử à?!" Diệp Phong cưỡi rồng nhìn về phía tây bắc, ngiêng đầu suy nghĩ, trong đầu ý nghĩ xấu xa với Huyền băng sáo trang đã nổi lên.

Thần quang mỗi lần xuất hiện, nhất định chấn kinh cả Nam Bắc đại lục, trước tiên là bạch mang thần quang. Cường giả các nơi đều đoán ra là Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ đang sử dụng thần khí, phản ứng cũng không lớn lắm, nhưng băng lam thần quang vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt và ý tham của cường giả các nơi.

"A! Trời đất. Các ngươi mau xem phía tây nam, Quang Minh nữ thần tại thượng, đại địa thần quang, là thần quang của đại địa sáo trang!!"

Băng lam thần quang chưa tiêu tán, phía tây nam lại đột nhiên lóe lên đại địa thần quang. hướng thẳng phía chân trời, ẩn ước ý muốn cùng băng lam thần quang tranh đua vẻ tươi sáng, mọi người chung quanh giáo đình thấy thế, đều giật mình trợn mắt há mồm, không thể nghĩ được chỉ trong vòng một ngày lại có đến ba đạo thần quang xuất hiện!

'Ngã nhật, lại có xuất hiện một bộ đại địa sáo trang? Đây là hấp dẫn, trắng trợn hấp dẫn. Mẹ kiếp, đây không phải là hấp dẫn lão tử tới cướp chứ?!' Diệp Phong nhìn băng lam thần quang một hồi, lại nhìn đại địa thần quang một hồi, trong miệng khẽ lầm bầm mắng chửi. Hai tròng mắt láo liên đảo loạn lên, nhìn qua là thấy trong đầu toàn ý nghĩ vô sỉ.

"Các huynh đệ, nhanh tiêu diệt quân địch rồi đi cướp thần khí a!" Bại hoại kỵ sĩ Khải Đặc, từ giật mình bừng tỉnh trước tiên, thúc ngựa hô hào Liệt Diễm kỵ sĩ ném tạc đạn, rồi kết triển dực đại trận tiến gần bọn địch, cuồng mãnh trùng phong!

Thần khí sáo trang không ai không muốn, Ba Bỉ và Khắc Lôi nghe được tiếng reo hò của chiến trận, giật mình tỉnh táo lại, lập tức ra lệnh bộ hạ toàn lực công kích, muốn nhanh chóng giải quyết sự tình ở đây nhanh đến mức có thể, điều tra nguyên nhân của hai đạo thần quang!

"Lôi Ân, địch quân phần lớn là giáo đồ tín phụng nữ thần, không muốn gây ra quá nhiều giết chóc. Mau giải quyết Khắc Lôi và Ba Bỉ!" Á Sắt Lâm giáo hoàng xinh đẹp, tung cánh lao tới bên lưng Thánh Ma, giúp tiểu tình nhân ngăn cản công kích của Lam điêu kỵ sĩ chung quanh, mở miệng lo lắng thúc giục.

"Hảo, nàng cẩn thận đối phó lũ đại điểu kỵ sĩ này. Ta đi xử lý hai tên ngốc đó!" Lưu manh đoàn trưởng đang trong tà ý, nghe tình phụ mĩ diễm nói xong, lập tức gật đầu dặn dò, nhún người hảy khỏi lưng rồng, lao người nhắm về hướng Ba Bỉ và Khắc Lôi phía dưới!

"Ha ha ha, tên ngốc này ngang nhiên dám nhảy khỏi lưng rồng. Lam điêu kỵ sĩ, chộp hắn từ trên không xuống cho lão tử, ta muốn xem Quang Minh sáo trang phòng hộ cho hắn như thế nào!" Hoàng tử Khắc Lôi nhìn Diệp Phong từ phía trên lao xuống, hưng phấn ha ha cười to, ra lệnh cho Lam điêu kỵ sĩ công kích hắn.

"Một tên yếu ớt vô tri, vĩnh viễn không biết được cái gì là thực lực tuyệt đối. Khắc Lôi, Ba Bỉ, đến minh giới mà thực hiện cái dã tâm rắm chó của các ngươi!!"

Diệp Phong nghe Khắc Lôi nói, mắt thấy một số lớn Lam điêu kỵ sĩ lao tới, lập tức khinh thường cười khẽ, thân hình xoay tròn cực nhanh trên không trung, chánh khí phong cuồng tản ra hình thành một đọa long quyển (lốc xoáy) kình khí, hơn nữa càng xoay càng lớn. Quang Minh nguyên tố chung quanh cũng theo đó bạo động, lấy hắn làm trung tâm, ở chung quang xoay tròn xuất ra mất trăm long quyển kình khí càng lúc càng lớn, từ trên không phóng xuống Khắc Lôi và Ba bỉ phía dưới.

Một ít Lam điêu kỵ sĩ muốn công kích Diệp Phong, tiến vào phạm vi của long quyển kình khí, đối mắt loang quyển kình khí đột nhiên xuất hiện, rơi vào tình huống không nơi né tránh, tất cả đều bị vô tình xé nát. Bọn Lam điêu kỵ sĩ phía sau chưa tiến vào phạm vi, thấy tình huống này đều kinh hãi, không dám đến gần long quyển kình khí!

"Điều này, điều này, không có khả năng, như thế nào lại có võ công thần kì như vậy? Chẳng lẽ nguyên nhân là do Quang Minh sáo trang??" Khắc Lôi hoàng tử trợn mắt há mồm nhìn mấy trăm cái long quyển kình khí trên trời, trong đầu cực độ không tin.

"Khắc Lôi hoàng tử, mau tránh, mau tránh khỏi phạm vi công kích của kình khí trên không!" So với Khắc Lôi hoàng tử đang trợn mắt há mồm, Ba Bỉ chủ giáo có thực lực nhỉnh hơn thấy tình huống này, trong lòng biết rõ không thể kháng cự, lập tức kinh hoảng kêu gọi Khắc Lôi một tiếng, nhanh chóng thúc giục Bạch vũ độc giác thú bay ra bên ngoài.

"Con mẹ các ngươi đi chết hết cho lão tử !"

Diệp Phong đang xoay tròn trên không, mở miệng quát lớn một tiếng, trong cơ thể đột nhiên dũng xuất một đạo chánh khí, nhanh chóng xông thẳng đến chân trời. Thoáng chốc, chân trời xuất hiện trận trận kinh lôi, điện lưu xuyên qua lại, một đạo thiểm điện từ trên cao quán nhập vào trong long quyển khí kình, quần quanh đan xen vào kình khí, nhanh chóng lao xuống, như một con điện long, tình cảnh thật là kinh nhân!

Khắc Lôi hoàng tử nghe Ba Bỉ nói xong, còn chưa kịp phản ứng, mắt thấy tuyệt chiêu của Diệp Phong đột nhiên trở nên mạnh hơn, nhất thời sợ đến mồ hôi lạnh ròng ròng, thúc giục Băng sương hùng ưng muốn chạy khỏi phạm vi công kích.

Đáng tiếc, hành động của hắn đã quá muộn, lúc long quyển kình khí mang theo thiểm điện đánh xuống, hắn gần bay ra được một nửa khoảng cách, đã bị chánh khí xoay tròn và thiểm điện vô tình xé nát, thêm vào điện kích khiến bị nghiền vụn thành mảnh nhỏ. Phía dưới gã là đệ tứ quân đoàn xạ thủ cũng chưa trốn khỏi phạm vi công kích nên cũng xui xẻo mất mạng như gã!

"Quang Minh nữ thần tại thượng, đấy là năng lực của Quang Minh sáo trang à? Quá mạnh, thật sự là quá mạnh..."

Loang quyển kình khí đánh trúng mặt đất sinh ra bạo tạc liên tiếp, thẩm phán trưởng Khang Kì và giáo đồ ở phía giáo đình, cũng như bọn binh tướng bên phe tiến công, nhìn mặt đất bị oanh tạc bụi đất tung bay, đều lộ ra thần sắc chấn động, khó có thể tưởng tượng võ công của Lôi Ân lại cường hãn đến mức có thể làm như thế, nên đều cho rằng đó là năng lực của Quang Minh sáo trang

Ba Bỉ chủ giáo may mắn chạy khỏi phạm vi công kích, nhìn thi thể trên đất bị oanh tạc nát vụn, trên mặt đầy biểu tình sợ hãi, mở miệng ra lệnh cho Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn rút lui về hướng nam. Khắc Lôi đã chết, tướng quân của Quang Minh đệ tứ quân đoàn, cùng với đoàn trưởng của Lam điêu kỵ sĩ đoàn, thấy Ba Bỉ rút lui, lúc này cũng không dám ở lại, lập tức dẫn quân theo đuôi rút chạy!

"Ai da, Ba Bỉ chủ giáo, vừa rồi ngươi không phải rất điên cuồng sao? Bây giờ sao lại khẩn trương chạy trốn như thế?" Diệp Phong nhún người nhảy lên trên lưng Thánh Ma, nhìn Ba Bỉ đang bay trốn về phía bắc, cười to chế nhạo.

"Lôi Ân, ngươi chờ đó, món nợ này, ta nhất định bắt ngươi trả nợ. Ngươi giết Khắc Lôi hoàng tử, Quang Minh đế quốc tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!" Ba Bỉ chủ giáo trong lúc bay trốn, giận dữ quay đầu lại nhìn Diệp Phong cảnh cáo.

"Lăn con mẹ ngươi đi. muốn tìm lão tử tính sổ, trước hết phải sống qua hôm nay rồi hãy nói!" Diệp Phong khinh thường mắng to, tay phải xòe ra năm ngón đặt ngang, dùng mắt ra hiệu cho Tiểu Hắc. Nó phía sau lập tức hiểu ý nhảy lên, được hắn nắm trong lòng bàn tay.

"Ba Bỉ, xem chiêu Phi hầu trọng đạn của lão tử!" Diệp Phong hai mắt nhìn chằm chắm vào Ba Bỉ, cười xấu xa ngang ngược, tay phải nắm Tiểu Hắc, vung tay ném nó ra ngoài, mục tiêu hướng Ba Bỉ chủ giáo đang chạy về phía Bắc.

"Chi chi..."

Tiếng khỉ kêu hưng phần liên tiếp vang lên, trong lúc Ba Bỉ chủ giáo hoảng sợ thúc giục Bạch vũ độc giác thú lắc mình tránh né, Tiểu Hắc đã chộp trúng đuôi của Bạch vũ độc giác thú, hai tay mượn lực một cái, nhanh chóng nhảy lên đỉnh đầu Ba Bỉ, cười xấu với lão.

"Tiểu súc sinh lăn xuống cho lão tử!"

Ba Bỉ khiếp sợ vung tay muốn bắt Tiểu Hắc, nhưng tốc độ của lão sao có thể là đối thủ của Tiểu Hắc, lúc bàn tay to của lão vừa muốn chộp Tiểu Hắc, trọng quyền của hấu tử lên đập "phanh" một cái lên đỉnh đầu hắn, đem đầu lâu của lão đập bẹp, máu văng tung tóe, kêu thảm rồi chết!

Toàn thân không tránh khỏi đầy máu, tiểu súc sinh đập người xong liền lập tức nhảy lên đầu của Bạch vũ độc giác thú. Chủ nhân tử vong, khế ước chủ phó tự động giải trừ, Bạch vũ độc giác thú vốn định nhanh chóng chạy trốn, song, tiểu súc sinh đáng người đã thành nghiện, trực tiếp một quyền đâm thủng đầu nó, lấy ra ma tinh, xoay người nhảy tới trên lưng Thành Ma đang từ phía sau đến tiếp ứng, hưng phần chi chi cười xấu với Diệp Phong, mấy ngón tay phải không ngừng duỗi ra co lại, biểu tình muốn được khen thưởng!

"Ha ha, Tiểu Hắc giỏi, thằng nhóc ngươi càng ngày càng lộ rõ mặt, quay về sau này muốn ăn cái gì cũng không có vấn đề!"

Ba Bỉ và Khắc Lôi toàn bộ bị diệt, kế hoạch sơ bộ thành công. Diệp Phong tay trái vận kình đem Tiểu Hắc hút vào lòng bàn tay, như một quả bóng da tung hứng đùa bỡn, trong miệng cao hứng ha hả cười to. Tiểu Hắc vừa nghe muốn ăn gì cũng được, lập tức đắc ý nở nụ cười, một người một hầu vẻ mặt đều xấu xa như nhau!

"Giáo đồ của kiềm sĩ quân đoàn cùng với binh tướng của quân đội chư vị, ta biết rõ các ngươi đều là phụng mệnh làm việc. Bây giờ Ba Bỉ và Khắc Lôi đã xúc phạm thần thành mà trả giá đắt, các ngươi không cần kinh hoảng. Binh tướng của quân đội xin mời lập tức ly khai. Kiếm sĩ quân đoàn giáo đồ, quay trở về các bộ sở trên mặt đất. Sự tình hôm nay, ta sẽ không truy cứu các ngươi. Nhưng nếu các ngươi lại dám xúc phạm giáo quy, tất cả Quang Minh giáo đồ đều sẽ không buông tha các ngươi!" Đầu não giải quyết, Á Sắt Lâm giáo hoàng tung cánh dừng lại trên không trung, nhìn phần đồng binh tướng đang chạy trốn về hướng bắc, nghiêm nghị lên tiếng biểu thái!

Quang Minh kiếm sĩ quân đoàn, cùng phần đông quân đội đế quốc, mắt thấy Ba Bỉ chủ giáo và Khắc Lôi hoàng tử trước sau bị giết, sớm đã hoảng sợ vạn phần, sợ rằng sau này giáo đình sẽ không tha cho bọn họ, bây giờ giáo hòng tỏ ý không truy cứu bọn họ nữa, lập tức khiến bọn họ như được đại xá, vui mừng lộ ra ngoài, nhanh chóng rút lui.

Tư Lược đoàn hỏa pháo bộ đội phía đông, thông qua viễn vọng kính đã thấy tình huống của giáo đình bên này, thấy chiến đấu chấm dứt, đều thu hồi gia nông pháo, nhanh chóng thông qua Truyền Tống trận quay về Phong Diệp thành, để lại tiểu đội tuần tra Bạch lang, thu hồi Truyền Tống trận đến hội họp với đoàn trưởng đại nhân.

Tư Lược đoàn thành viên và giáo đồ của nội bộ giáo đình bắt đầu thanh lý chiến trường. Á Sắt Lâm bay đến sát Diệp Phong, nhíu mày hỏi: "Tiếp theo đây chúng ta nên làm gì?"

"Hắc hắc, tiếp theo đương nhiên phải đến chỗ tốt..." Diệp Phong đối với tình phụ mĩ diễm lộ ra ánh mắt sắc mị mị, cười xấu hắc hắc xem ra cực kì thô bỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro