LMKK-C167....170

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 167: Phong Thu Khánh Chúc, Ngập Ngập Khả Nguy Đích Dực Nhân Vương Quốc

"Này, này, Lôi Nặc, tên tiểu tử ngươi sao cứ đến lúc thế này đều biến thành tiểu bất điểm đến trộm thức ăn? Thật là không có tiền đồ mà!"

Màn đêm phủ xuống, ánh sao đầy trời, bên trong Phong Diệp thành ầm ĩ huyên náo, Tư Lược đoàn thành viên đang vì đại hỉ sự tiêu diệt ma thú, mở tiệc ăn mừng. Chủ quản Thụy Ân của hương kì ải nhân, thấy Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc đã biến thành hình dạng ải nhân để trộm thức ăn, lập tức bực mình quát nhẹ.

"Hắc hắc, Thụy Ân đại ca, giúp ta đi. Ban ngày chúng ta đánh đấm trở về mỏi mệt nên đi ngủ, ta bây giờ rất đói bụng. Món hương lạt khảo nhũ trư(vú heo nướng thơm cay) của huynh thật quá ngon, trước hết để ta ăn một cái đã!"

Phía sau cái bàn đang bày hương lạt khảo nhũ trư, Kì Lạp Tư cự nhân Lôi Nặc trong hình dạng ải nhân, nhìn Thụy Ân cười hắc hắc lấy lòng, há miệng cắn vào cái nhũ trư non mềm thơm phức, bắt đầu ăn điên cuồng. Chỉ thấy Thụy  lắc đầu thở dài: "thật không hổ là cái thùng cơm tham ăn!"

Đêm qua, Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn thành công tiêu diệt ma thú có thuộc tính tại Hỗn Loạn hoang nguyên ở nam đại lục, giết chết Bạo sa cửu đầu hoàng, Cực băng cự ô, Hắc ám ngạc giáp quy và nửa số ma thú, bắt sống Điện quang bôn lôi hạt, Tật phong cự dực điêu, Quang Minh kim văn hổ, Liệt dương bất tử điểu cùng nửa số ma thú, tuyệt đối có thể gọi là thu hoạch rất hậu hĩ!

Trong đó, Điện quang bôn lôi hạt là bị Thánh Ma đánh ngất, Tật phong cự dực điêu là do Lạp Phỉ Nhĩ đánh trọng thương bắt sống, còn Quang Minh kim văn hổ và Liệt diễm bất tử điểu thì tương đối tức cười, không cần thành viên Tư Lược đoàn hạ thủ với chúng, chúng nó đã ôn thuận nằm trên mặt đất, nhìn Diệp Phong và Mộng Hinh.

Sau khi Thánh Ma giao tiếp vơi chúng, lưu manh công tước biết chúng vì sợ hãi với lưỡng đại sáo trang, hơn nữa đối với lưỡng đại sáo trang có loại cảm giác thân thiết khó giải thích, cho nên mới ôn thuận đầu hàng.

Mặc dù không biết chuyện này là thế nào, bất quá cửu giai ma thú ngoan ngoãn đầu hàng, Diệp Phong tự nhiên mừng rỡ cao hứng, để Mộng Hinh giải ước với Quang Minh bạch vũ điêu tại chỗ, sau đó lập ước với Liệt dương bất tử điểu. Con ma sủng này có chúc tính và võ công cùng với Mộng Hinh, có thể nói là tuyệt phối(rất phù hợp)!

Sau khi xem xét cấp cho Lôi đình đại đao đoàn đủ số tiểu hình (hình dạng nhỏ) ma sủng "Ác ma độc hạt", Diệp Phong đem Điện quang bôn lôi hạt cấp cho Ai Đức, khiến tên mập này mừng đến thiếu chút nữa đã ôm nó lên cắn một cái. Còn Quang Minh kim văn hổ và Tật Phong cự dực điêu, tên gia hỏa này chuẩn bị đưa cho Á Sắt Lâm và Phỉ Phỉ.

Lam Lam nuốt ma tinh của Cực băng cự ô, hình thể gia tăng rất nhiều, bây giờ so sánh đã không thua sút Thánh Ma, tiếp cận với thân hình của cự long trưởng thành, bất quá tuổi vẫn còn nhỏ như trước.

Theo Vưu Lị Ny long vương nói, Hắc ám long tinh có thể tăng cường thực lực của Hắc Ám ma long. Diệp Phong vừa mới có được mười cái Hắc ám long tinh, đã muốn cho Lạc Kì nuốt vào, bất quá e ngại khuyến cáo của Vưu Lị Ny long vương, lo lắng thưc lực của Lạc Kì bạo tăng, sẽ ảnh hưởng hoặc thương tổn đến Bối Khắc.

Ngẫm lại tình huống chính mình lúc dung hợp Hắc Ám ma kiếm, Diệp Phong hiểu được lời nói của Vưu Lị Ny long vương rất có đạo lý, liền bảo tồn số Hắc Ám long tinh chưa sử dụng, chuẩn bị tương lai nếu có được Quang Minh long tinh, sẽ để cho Thánh Ma dùng cùng một lúc.

Buổi sáng hôm nay, tiểu súc sinh Tiểu Hắc trước sau nuốt ma tinh của Hắc ám ngạc giáp quy và Bạo sa cửu đầu hoàng, đột nhiên choáng váng té xỉu trên mặt đất, thiếu chút nữa làm Lộ Lộ sợ phát khóc. Cũng may tiểu súc sinh ngủ đến hoàng hôn cũng tỉnh dậy, chạy nhảy vui đùa xem ra không có dị trạng gì, hơn nữa tốc độ và lực lượng lại bạo tăng. Lộ Lộ lúc này mới yên tâm!

Lưu manh công tước trở về lúc sáng sơm ôm Mộng Hinh tiêu hồn rồi ngủ, đã biết tình huống của Tiểu Hắc, để cho Thánh Ma cùng nó giao tiếp một phen, cũng đã hiểu ít nhiều tình huống. Dự đoán theo kinh nghiệm tự mình nuốt ma tinh của Tiểu Hắc, đại khái là do ma tinh của Hắc ám ngạc giáp quy và Bạo sa cửu đầu hoàng có nặng lực quá mạnh, thân thể của nó không thể tiếp nhận nên mới hôn mê.

Tên tiểu súc sinh này, ngươi no đến ngất xỉu cũng đáng đời. Đây là sau khi lưu manh công tước biết Tiểu Hắc không có việc gì, cười nhạo sự tham lam của Tiểu Hắc. Hoàn toàn không nghĩ tới, Tiểu Hắc tham như vậy đều là học từ hắn, ha ha...

Ma thú có thuộc tính đã xử lý, ma thú không thuộc tính không đủ đáng sợ, sớm trước khi hành động, Diệp Phong đã cho Liên Na và Tĩnh Hương, truyền lệnh cho Cát Lôi Tư nguyên soái của Mạt La, đái lĩnh quân đội đi bắt bọn ma thú không thuộc tính ở ngoại vi, phỏng chừng bây giờ đại quân đã triển khai hành động.

"Thiếu gia, yến tiệc đã chuẩn bị xong, ngài khi nào thì bắt đầu?"

Đằng sau cái bàn phía trên cái sân rộng ở trung ương Phong Diệp thành, lưu manh công tước chính là đang trái ôm phải ấp Liên Na nữ vương và Tĩnh Hương nữ vương, ngồi trên ghế hưởng thụ xoa bóp của Nguyệt Nhi và Mộng Hinh, Lộ Lộ mỉm cười tiến lên bẩm báo xin lệnh.

"Lão đại, nhanh bắt đầu đi, các chuynh đệ đều chờ không nổi rồi!" Bại hoại kị sĩ Khải Đặc, cùng các thành viên chủ chốt của Tư Lược đoàn, ngồi ở những chiếc bàn đơn bày hai bên trái phải của Diệp Phong, thúc giục nôn nóng.

"Tên tiểu tử ngươi luôn luôn là kẻ gấp nhất!" Diệp Phong ngồi sau bàn, nhìn Khải Đặc bực mình cười mắng, ra hiệu cho Lộ Lộ thông báo cho mọi người bắt đầu ăn mừng, hai tay thừa cơ hội không ai thấy được, một trái một phải cách một lớp váy bóp nắn ngọc đồn của Liên Na và Tĩnh Hương, ngang ngược không e dè hưởng thụ nhục cảm, trên mặt tràn đầy vả mặt cười xấu xa. Liên Na, Tĩnh Hương nhị vị nữ vương bệ hạ bị trêu tức, nắm phần quyền lại vung lên cùng đánh loạn vào hắn!

Trong Phong Diệp thành đều là Tư Lược đoàn thành viên, lúc này mấy vạn người lấy quảng trường làm trung tâm, tổ chức một yến tiệc siêu đại quy mô. Lộ Lộ đem mệnh lệnh bắt đầu của Diệp Phong truyền ra, tiểu lưu manh trong toàn thành trì lập tức cao hứng hoan hô, tận tình ăn to uống lớn, cảnh tượng nhiệt náo dị thường, không khí thật tốt!

"Chi ... ngô ..." Lưu manh hầu tử ngồi ở cạnh bên trái cái bàn trước người Diệp Phong, tay trái cầm một miếng dưa tây, tay phải cầm một cái cành gà rán giòn, ăn uống nhồm nhoàm không một chút hình tượng, tiểu bộ dạng đặc biệt làm người ta yêu thích.

"Đại sư, lần trước cải tiến Liệt Diễm thần phủ còn sót lại một ít kim loại kì lạ, có thể làm cho Tiểu Hắc một cây đoản kiếm hay không?" DIệp Phong ngồi trên ghế, hưởng thụ mỹ thực do năm vị mỹ nhân đưa đến tận miệng, nhìn bộ dạng ăn uống của Tiểu Hắc, cười cười hỏi Mạn Nỗ Ai Nhĩ.

"Ân ... đoàn trưởng thật tinh minh, nếu dùng kim loại kì lạ của thần phủ làm một thanh đoản kiếm cho Tiểu Hắc, lực sát thương nhất định càng thêm cường hãn. Yên tâm đi, loại việc này cứ giao cho ta, cam đoan sẽ làm ra một đoản kiếm thích hợp cho Tiểu Hắc dùng!" Mạn Nỗ Ai Nhĩ đang uống rượu nghe Diệp Phong nói xong, gật đầu biểu thái cao hứng.

"Ha ha, tốt, tốt, ta kính đại sư một chén!" Lưu manh công tước nghe Mạn Nỗ Ai Nhĩ nói xong, thập phần cao hứng, nâng chén một hơi uống cạn, nói với Khải Đặc và Ai Đức: "Ngày mai các ngươi mang theo bộ đội của mình hiệp trợ Cát Lôi Tư vây bắt ma thú, xong việc đếm đủ số lượng ba loại ma thú Xích mao cuồng câu, Ác ma độc hạt, Lục vũ hùng ưng đã bắt, đem tất cả về cho ta!"

"Hắc hắc, lão đại yên tâm, ngài không nói thì chúng ta cũng không quên chỗ tiện nghi đó đâu!" Khải Đặc và Ai Đức nghe thế cùng cười hắc lên.

"Cái gì tiện nghi? Hai người các ngươi là muốn từ trong ta tay chiếm tiện nghi à?" Liên Na nữ vương ra vẻ bất mãn trừng mắt nhìn hai tên bại hoại, cáu kỉnh gắt khẽ.

"Hắc hắc, nói sai rồi, nói sai rồi, tiện nghi của nữ vương đại tẩu, chính là tiện nghi của lão đại, hắc hắc ..." Khải Đặc và Ai Đức hai tên bại hoại, thấy Liên Na lộ ra thần sắc bất mãn, lập tức cười tươi lấy lòng. Năm vị giai nhân bên cạnh Diệp Phong, nhìn vẻ mặt của hai gã liền bắt đầu phì cười.

"A a, thật náo nhiệt a!" Á Sắt Lâm giáo hoàng mĩ diễm động nhân, mặt một bộ trường bào màu trắng của giáo đình, thông qua Truyện Tống Trận đã đến Phong Diệp thành, có sự tình trọng yếu muốn thương lượng với Diệp Phong, thấy yến tiệc đang được cử hành, đi tới trung tâm của quảng trường, thấy Diệp Phong và Lộ Lộ ngũ nữ, không kềm được lộ ra nụ cười.

Dưới sự an bài của lưu manh công tước, Liên Na, Tĩnh Hương, Mộng Hinh ba vò giấm lớn này đều tưởng Á Sắt Lâm giáo hoàng, có mối quan hệ hợp tác mật thiết với hắn, thêm vào Tư Lược đoàn thành viên giữ miệng kín kẽ khiến tam nữ không phát hiện điều khác thường. Á Sắt Lâm cũng lấy lý do phải thường xuyên tìm Diệp Phong thương lượng đại sự, có được cơ hội có thể tùy ý thông qua Truyện Tống Trận đến Phong Diệp thành!

"Ha ha, giáo hoàng bệ hạ đêm nay thế nào lại rảnh rỗi đến thăm ta? Đến đây, mau mới ngồi!" Diệp Phong nhìn dực nhân tình phụ mĩ diễm, ha ha cười to, thừa dịp ba vị thố đàn tử (hũ giấm) không chú ý, lộ ra ánh mắt trêu ghẹo đối với nàng.

So với ánh mắt bỡn cợt của lưu manh công tước, các thành viên nhân tộc còn lại của Tư Lược đoàn, tất cả đều lễ phép đứng dậy, hướng về Quang Minh giáo hoàng vấn an. Liên Na cùng Tĩnh Hương đổi thành thân phận nữ chủ nhân, khách khí mời Á Sắt Lâm giáo hoàng, ngồi xuống vị trí chủ nhân cùng Diệp Phong.

"Ai, uy, Ai Đức, ngươi nói hai vị nữ vương đại tẩu, nếu biết quan hệ giữa Á Sắt Lâm giáo hoàng và lão đại, các nàng sẽ có phản ứng thế nào?" Khải Đặc thấy Liên Na và Tĩnh Hương khác khí với Á Sắt Lâm giáo hoàng như thế, buồn cười hỏi Ai Đức đang ngồi bên trái.

"Ta té, khẳng định là sẽ đại phát vương uy a. Tiểu tử ngươi giữ cái miệng cho vững đó, cẩn thận làm hỏng chuyện tốt của lão đại!" Ai Đức nghe vậy lập tức nghiêm mặt cảnh cáo. Ba Nhĩ, La Phi, Kiết Khắc cùng mấy người chủ chốt khác của Tư Lược đoàn nghe được Khải Đặc nói, cũng đều gật đầu đồng ý như vậy, dùng ánh mắt nhắc nhở Khải Đặc cẩn thận.

Á Sắt Lâm cùng hai vị nữ vương lão bà của tiểu tình nhân nói vài câu khách sáo, rồi ra vẻ nghiêm chỉnh ngồi bên trái ghế của Diệp Phong, nói với hắn: "Lôi Ân, Dực nhân vương quốc đã ngăn không được thế công của ải nhân và thú nhân, bắc phương tỉnh cơ hồ toàn bộ rơi vào tay địch. Ước Hàn công tước tạm thời thống lĩnh quân đội, đã hướng về giáo đình cầu cứu, muốn ta giúp mời ngài và hai vị nữ vương bệ hạ trợ giúp bọn họ!"

Ước Hàn - Đan Trạch Nhĩ là phụ thân của dực nhân mỹ nữ Tuyết Lị, Diệp Phong đối với công tước quyền thế cực cao tại Dực nhân vương quốc này, đã đặc biệt lưu ý, cũng sớm biết chiến huống giữa ải nhân, thú nhân và dực nhân, nghe xong mĩ diễm tình phụ nói, gật gật đầu, hỏi: "Ngài đã đáp ứng ông ta rồi à?"

"Ân, giáo đình thân là quốc giáo của Dực nhân vương quốc, tuyệt đối không thể nhìn giáo đồ bị dị tộc khi dễ, ta đã điều động bộ đội chuẩn bị đến trợ giúp!" Á Sắt Lâm nghiêm chỉnh gật đầu trả lời, đôi mắt nhìn tiểu tình nhân, lộ ra thần sắc khẩn cầu, hy vọng hắn có thể giúp Dực nhân vương quốc.

Ngoại trừ Lộ Lộ cùng Nguyệt Nhi, thì Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na sau khi Á Sắt lâm giáo hoàng đến, đều câu nệ ngồi kính cẩn đối diện Diệp Phong, nghe nàng và Diệp Phong nói chuyện.

Không cần lo lắng ba hũ giấm kia phát hiện, Diệp đại sắc lang nhìn thần sắc khẩn cầu của mĩ diễm tình phụ, trên mặt mang theo nụ cười, bàn tay lợn bên trái, đã sờ nắn cái mông to tròn trịa xinh đẹp của Á Sắt Lâm, cùng lúc hưởng thụ nhục cảm thì trong miệng lại ngay thẳng cười nói: "Nếu giáo hoàng bệ hạ đã đáp ứng trợ giúp, ta đây nhất định toàn lực hỗ trợ!" Loại sự tình có thể kiếm lợi này, hắn nếu cự tuyệt thì tuyệt đối không phải là tính cách của hắn.

Chương 168: Tạp Tư Đặc Lộ, Độc Kế Đa Đoan

Tạp Tư Đặc Lộ thành, nắm ở dải đất biên giới phía nam của bắc phương tỉnh, lân cận của vùng trung bộ vương quốc, là thành thị lớn nhất phía nam của phương bắc tỉnh, cũng là một đạo phòng tuyến cuối cùng chống đỡ thú ải liên quân của bắc phương tỉnh!

Dực nhân vương quốc phương bắc tỉnh hôm nay, ngoại trừ một ít cứ điểm phòng ngự ở ven biên giới phía nam, còn lại đều bị thú ải liên quân cống chiếm tàn phá. Bởi vì Tạp Tư Đặc Lộ thành cùng các phòng ngự cứ điểm, chiếm hữu ưu thế địa lợi, công sự phòng ngự được kiến lập tương đối hoàn thiện, thú ải liên quân công đến đó, không thể giữ thế đánh giống chẻ tre như trước đó, lâm vào công thành chiến cực kỳ hao tốn binh lực.

Đối mặt với cục diện này, Hoàng kim sư vương và Ải nhân vương trải qua thương nghị, tập trung binh lực bắt đầu tiến công Dực nhân vương quốc tây bắc tỉnh và đông bắc tỉnh, lập tức làm cho Dực nhân vương quốc nguy cơ ngập ngập.

So với đại chiến của thú ải liên quân và Dực nhân vương quốc, sự việc gần đây Mạt La đế quốc và Quang Minh đế quốc liên hợp xuất binh, nhanh chóng tiêu diệt ma thú ở Hỗn Loạn hoang nguyên tại nam đại lục, cũng bắt đầu vang dội khắp Nam Bắc đại lục.

Bởi vì Hỗn Loạn hoang nguyên ma thú cường hãn đến mức nào, sinh linh các tộc đều biết rất rõ, muốn tiêu diệt chúng với tốc độ nhanh như vậy, tuyệt đối là một kì tích. Huống chi, tính toán theo thời gian và địa lý, địa điểm mà thần quang của Liệt Diễm sáo trang tái hiện, khẳng định chính là Hỗn Loạn hoang nguyên, hơn nữa trước khi Liệt Diễm thần quang xuất hiện thì có Quang Minh thần quang xuất hiện trước, điều này đủ chứng minh Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ của Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, tham dự chiến đấu tiêu diệt ma thú, hơn nữa Liệt Diễm sáo trang, rất có thể ở trong tay Lôi Ân.

Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Hấp dẫn của thần khí sáo trang, đối với cường giả các tộc mà nói thì không thứ gì có thể so nổi. Lôi Ân mặc dù thực lực cường đại, có Mạt La đế quốc và Quang Minh giáo đình làm chỗ dựa, nhưng vẫn như trước không thể áp chế ý niệm tham lam trong đầu bọn chúng, rối rít đi đến Tinh Quang bình nguyên phía trước, muốn toan tính lấy Quang Minh sáo trang, cùng với Liệt Diễm sáo trang rất có thể đang ở trong tay Lôi Ân.

Đáng tiếc, đối mặt với phòng tuyến chặt chẽ của Tư Lược đoàn thành viên, cùng với mệnh lệnh xâm phạm giết hết của lưu manh công tước, những cường giả tham lam vô tri này, vận mệnh sau khi tiến vào hoang nguyên là một chữ chết, tuyệt đối có đi mà không có về!

Chiến tranh vĩnh viễn là thời cơ cực tốt để phát tài, chiến sự tại bắc phương tỉnh của Dực nhân vương quốc, hấp dẫn một số lớn thương nhân như đàn ong kéo tới, muốn thừa cơ hội này trúng lớn một lần. Đồng thời cũng cấp cho dong binh các nơi những nhiệm vụ hộ vệ thù lao không nhỏ.

Khang Tư Kì tửu ba, nằm ở nơi phồn hoa giữa Tạp Tư Đặc Lộ thành, có đặc sản là Khang Tư Kì hồng tửu nổi tiếng cả Dực nhân vương quốc, là nơi uống rượu lớn nhất và hòa hoa nhất Tạp Tư Đặc Lộ thành, các quý tộc, thương nhân hay các loại cường giả đến thành này. Nếu thích uống rượu mà không đến Khang Tư Kì nhấm nháp một chén, tuyệt đối là việc đáng tiếc nhất!

Đang lúc hoàng hôn, mặt trời lặn đỏ như máu, dực nhân mỹ nữ Tuyết Lị nhận lệnh đã gấp gáp dẫn quân đến chi viện cho quốc gia của mình. Dưới sự mời mọc của đệ nhất mĩ nam tại Nam Bắc đại lục, Áo Ni Khắc và nam nữ quân quan, vừa đi theo họ cùng đến Khang Tư Kì tửu ba.

Á Sắt Lâm trở thành giáo hoàng. Tuyết Lị rất được dực nhân kiếm sĩ ủng hộ, được bổ sung vào vị trí khuyết của Á Sắt Lâm, trở thành tân nhiệm tướng quân của dực nhân kiếm sĩ quân đoàn.

Tuyết Lị không quen uống rượu. Loại địa phương như tửu ba nàng rất ít khi đến. Hôm nay đến địa phương này, tất cả đều là do nể mặt Áo Ni Khắc và nam nữ quân quan.

Áo Ni Khắc yêu thích Tuyết Lị từ lâu. Thượng lưu quý tộc của dực nhân vương quốc, cơ hồ đều biết việc này, nghĩ rằng nếu Áo Ni Khắc và Tuyết Lị kết hợp, sẽ trở thành một đôi tuyệt phối hoàn mỹ.

Song, Tuyết Lị đối với Áo Ni Khắc, Nam Bắc đại lục đệ nhất mỹ nam, cửu giai Quang Minh ma kiếm sĩ này một chút cảm giác cũng không có, khiến cho Áo Ni Khắc thập phần bất đắc dĩ, thủy chung vẫn không thể có được phương tâm của mỹ nhân.

"Tuyết Lị tiểu thư, đây là Khang Tư Kì hồng tửu nổi danh, nàng nếm thử, mùi vị rất không tệ!" Khang Tư Kì tửu ba lầu một, cái bàn ở cạnh đông bắc, dực nhân mỹ nam Áo Ni Khắc, sau khi Tuyết Lị ngồi xuống, mỉm cười rất có phong độ, tự mình rót một chén Khang Tư Kì hồng tửu cho nàng.

"Đa tạ!" Tuyết Lị lễ phép cám ơn, nhưng cũng không chạm đến chén hồng tửu đó.

"A a, các vị xem, Tuyết Lị muội muội và Áo Ni Khắc đoàn trưởng thật đẹp đôi a!"

"Ha ha, tuấn nam mỹ nữ ở cùng một chỗ đương nhiên đẹp đôi. Với điều kiện của Tuyết Lị tiểu thư, ngoại trừ Áo Ni Khắc đoàn trưởng, còn ai có thể phù hợp với nàng hơn a?!"

"Không sai, không sai, nói rất có đạo lý ..."

Nữ dực nhân quân quan nhìn Tuyết Lị và Áo Ni Khắc lên tiếng trêu chọc, dẫn đến nam nữ quân quan ngồi cùng bàn còn lại đều phụ họa theo. Áo Ni Khắc nghe được trong lòng sảng khoái như bay lên trời, trên mặt lộ ra nụ cười cao hứng.

Tuyết Lị nhìn nam nữ quân quan đang ngồi, nhíu mày có chút bất mãn, còn lại không tỏ vẻ gì thêm. Đối với lời nói thế này, nàng đã nghe qua rất nhiều lần, thật sự cũng không muốn tranh cãi gì với ho.

Mấy vị quan viên quân sự địa phương cùng tướng quân của giáo đình dực nhân kiếm sĩ quân đoàn, đi tới tửu ba nếm rượu, tự nhiên không thể tránh hấp dẫn ánh mắt của các khác vãng lai chung quanh, trong đó nam tính đa số nhìn Tuyết Lị, nữ tính đa số nhìn Áo Ni Khắc. Từ đó có thể chứng minh, tuấn nam mỹ nữ tại nơi nào cũng đều được hoan nghênh!

"Hi, mỹ nữ, đem đến ba chén Khang Tư Kì!" Khi các người khách trên tửu ba đang chú ý bọn người Tuyết Lị, thì một gã thanh niên tóc tím anh tuấn mặc trang phục trắng, đi đến, mỉm cười với với nữ phục vụ ở quầy rượu lên tiếng kêu gọi.

Phía sau thanh niên anh tuấn, còn có một thanh niên tóc đen thân mặc trang phục quý tộc, khoác áo khoác đen, trên miệng ngậm Thanh sảng tiêu hồnn cùng với một tên mập mạp tóc xanh dáng vẻ bỉ ổi mặc trang phục tím.

Lôi Ân ... Tuyết Lị hai mắt nhìn thanh niên tóc đen, lộ ra thần sắc kinh hãi. Sự tình Ước Hàn công tước tìm giáo hoàng nhờ hỗ trợ mời viện binh, Tuyết Lị đều biết. Mặc dù nữ vương hai nước đều đã phái binh trợ giúp, nhưng Tuyết Lị đã kiến thức qua năng lực của Tư Lược đoàn, thập phần hy vọng Lôi Ân có thể đến hỗ trợ.

Áo Ni Khắc mắt nhìn lưu manh công tước mà gã ghét nhất tiến vào tửu ba. Tuyết Lị trong mắt còn lộ ra thần sắc cao hứng, trong lòng lập tức không vui hừ thầm một tiếng, chuẩn bị tra vấn lưu manh công tước về sự tình của Liệt Diễm sáo trang.

Vào ngày tranh đấu đoạt bảo tại U Cát Nhĩ sơn, ba kiện Liệt Diễm sáo trang vô cớ biến mất, xạ thủ của Tư Lược đoàn còn cố ý thả cho Thác Ni vốn có hai kiện sáo trang khác bỏ trốn, đem hai sự kiện này hợp lại, thêm vào thần quang của Quang Minh sáo trang và Liệt Diễm sáo trang vài ngày trước, trước sau xuất hiện tại Hỗn Loạn hoang nguyên ở nam đại lục, Áo Ni Khắc bây giờ đã nhận định Lội Ân ngày đó tất dã có dự định can thiệp, Liệt Diễm sáo trang khẳng định đang trong tay hắn.

So với Tuyết Lị và Áo Ni Khắc đang có tâm tình khác nhau, những nam nữ quân quan đang ngồi cùng bàn với họ, cùng vài người khách có kiến thức, cũng đếu nhận ra lai lịch của thanh niên tóc đen, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

"Ngon, hồng tửu này so với hương kì quả tửu của bọn Thụy Ân không kém chút nào!" Ngồi ở trên chiếc ghế phía trước quầy rượu, Khải Đặc uống cạn một chén Khang Tư Kì hồng tửu, cao hứng nhìn Diệp Phong ở bên phải gã.

"Ừ, quả thật không sai, không uổng khi chạy đến đây một chuyến!" Diệp Phong nếm thử Khang Tư Kì hồng tửu, hài lòng gật gật đầu, phun ra một hơi khói thuốc, tâm tình rất tốt.

Từ lúc bắt đầu đáp ứng Á Sắt lâm trợ giúp Dực nhân vương quốc, tên gia hỏa này một mực tìm cách đối phó thú ải liên quân. Mấy ngàu trước quan sát địa hình vùng bình nguyên ở phía bắc Tạp Tư Đặc Lộ thành, đột nhiên nghĩ đến một độc kế, vì thế cười xấu xa ra lệnh cho Tư Lược đoàn thành viên bắt đầu hành động. Hôm nay hắn nhàn hạ vô sự, được Khải Đặc và Ai Đức dẫn dụ, đặc biệt tới đây nhấm nháp Khang Tư Kì hồng tửu, tìm niềm vui.

Kim loại kỳ lạ còn thừa từ Liệt Diễm thần phủ, trải qua sự khổ cực của Mạn Nỗ Ai Nhĩ, đã được rèn thành một thanh đoản kiếm sắc bén dài ba mươi li(cm), rộng bốn li, hình dáng giống như Quang Minh thánh kiếm được thu nhỏ, mộc mạc nhưng không mất mĩ quan.

Xích mao cuồng câu, tứ gia ma thú không thuộc tính, hình thể gần giống chiến mã, lông toàn thân màu đỏ đậm, đầu có một cái sừng màu đỏ, tính nóng như lửa, tốc độ chỉ kém Liệt Diễm tiêu phong mã.

Ác ma độc hạt, ma thú tứ giai không thuộc tính, toàn thân đen nhánh, cả thân hình chỉ to bằng nắm tay người, nhưng kì độc vô song, bị đuôi của nó đâm phải, trong một canh giờ không có biện pháp trị liệu nhất định phải chết không thể nghi ngờ!

Lục vũ hùng ưng, ma thú tứ giai không thuộc tính, hình thể gần giống Quang Minh bạch vũ điêu, toàn thân lông vũ màu xanh thập phần xinh đẹp, bất quá tính tình lại hunh mãnh dị thường!

Ba loại ma thú ở trên, là mục đích thứ hai của lưu manh công tước khi tiêu diệt Hỗn Loạn hoang nguyên tại nam đại lục. Xích mao cuồng câu phối cấp cho Liệt Diễm kị sĩ đoàn, Ác ma độc hạt phối cấp Lôi đình đại đao đoàn, Lục vũ hùng ưng phối cấp Hỏa thương xạ thủ đoàn, bây giờ sáu binh đoàn chủ lực dưới cờ Mạt La hoàng gia tư lược đoàn, xem như toàn bộ được trang bị toàn vẹn, trong đó tự nhiên long ưng kị sĩ đoàn của Lạp Phỉ Nhĩ là cường hãn nhất!

Nguyệt Nhi có thuộc tính Hắc Ám trời sinh, kí kế ước với Quang Minh bạch vũ điêu khiến đồng thời ảnh hưởng đến năng lực của nàng và bạch vũ điêu. Diệp Phong nghĩ đến vấn đề này, để cho Phỉ Phỉ lập ước với Tật phong cự dực điêu, đem Hỏa diễm viên vương nhường lại cho Nguyệt Nhi. Do đó Quang Minh kim văn hổ, tên gia hỏa này tự nhiên đem cấp cho tình phụ phong tao Á Sắt Lâm của hắn.

Cửu giai ma sủng tại Nam Bắc đại lục được coi là bảo bối cực kì trân quý. Tĩnh Hương, Mộng Hinh, Liên Na tam nữ đối với sự hào phóng của tình nhân đều cảm giác thập phần kỳ quái, sợ hãi hắn có quỷ chủ ý với Quang Minh giáo đình, khẩn trương hỏi một phen biết hắn không có ý định đó trong đầu mới yên tâm, hoàn toàn không nghĩ đến Á Sắt Lâm và hắn có quan hệ tình nhân bí mật.

Đương nhiên, tam nữ sao nhãng một diểm về quan hệ của Á Sắt Lâm và DIệp Phong, đều là vì danh tiếng thánh khiết từ trước đến nay của Á Sắt Lâm cùng thân phận giáo hoàng. Cho dù tam nữ đều ái mộ Diệp Phong như báu vật thì các nàng cũng không thể tưởng tượng nhân phẩm như Diệp Phong lại có thể có được phương tâm của Á Sắt Lâm giáo hoàng.

So với Tĩnh Hương tam nữ không biết tình huống, hiểu sai về Diệp Phong, Á Sắt Lâm giáo hoàng có được lễ vật của tiểu tình nhân là một con cửu giai ma sủng, có thể nói cực kỳ cao hứng, luôn miệng khen ngợi, hôm đó lõa thể trong tẩm cung của giáo hoàng, phong tao thể hiện các loại các dạng tư thế mê người, để cho tiểu tình nhân trên nhục thể thành thục phong mãn của nàng mê mãi khai pháo, bắn cho nàng dục tiên dục tử, cao trào liên miên...

"A a, đây không phải là Lôi Ân công tước của Mạt La đế quôc sao? Hôm nay sao lại rảnh rỗi đến tửu ba của Dực nhân vương quốc chúng ta tiêu khiển? Sẽ không làm ảnh hưởng đến đại sự của Tư Lược đoàn của ngài chứ?"

Dực nhân mỹ nam Áo Ni Khắc, thấy đôi mắt của Tuyết Lị vẫn chăm chú nhìn lưu manh công tước, trong lòng cực kỳ khó chịu, trong ánh mắt kinh ngạc của Tuyết Lị và quân quan ngồi cùng bàn, đi về phía lưu manh công tước, lên tiếng giả vờ khách khí để khinh thường mỉa mai. Tư Lược đoàn có thể làm đại sự gì, đương nhiên chí có hành vi cường đạo trộm nhà cướp quán mà thôi!

Chương 169: Sái Lưu Manh Đích Gian Trá Công Tước

Áo Ni Khắc vừa nói xong, Tuyết Lị lập tức nhíu mày, thầm hô không xong, trong lòng tức giận Áo Ni Khắc đến đắc tội với lưu manh công tước, lo lắng lưu manh công tước phát nộ, đến lúc đó không chỉ Tư Lược đoàn sẽ không giúp đỡ mà e rằng cả viện quân của Mạt La đế quốc cũng tan như bọt nước.

Diệp Phong tâm tình đang rất tốt, nghe được lời mỉa mai khinh thường, quay đầu nhìn qua dực nhân mĩ nam Áo Ni Khắc, cùng với Tuyết Lị và nam nữ quân quan phía sau gã, trong lòng có chút bất ngờ, trừng mắt nhìn Áo Ni Khắc, thở ra một hơi khói thuốc tản mác vừa hỏi: "Vị dực nhân tiên sinh này, ta và ngươi có quen biết à??"

Áo Ni Khắc giả vờ khách khí châm chọc, Diệp Phong lại ra vẻ không quen biết gã, khiến Áo Ni Khắc coi như bắt gà không xong lại còn mất nắm gạo, ném người lại trúng nhà mình. Khải Đặc, Ai Đức và một ít khách vãng lai chung quanh, nhìn vẻ mặt lúng túng xấu hổ của Áo Ni Khắc, đều cười thầm. Đồng thời những vị khách tại tửu ba không biết thân phận của Diệp Phong, đều tò mò xem hắn là công tước của quốc gia nào!

"Lôi Ân công tước thật sự là quý nhân hay quên việc, tại hạ là đoàn trưởng Áo Ni Khắc của dực nhân vương quốc Quang Minh ma kiếm đoàn, chúng ta trước kia đã từng gặp mặt qua!" Áo Ni Khắc ôm hận liếc mắt nhìn Diệp Phong, miễn cưỡng cười khách sáo.

"Ai da, trí nhớ của ta thật quá kém, nguyên lai lá đoàn trưởng đại nhân của Quang Minh ma kiếm đoàn!" Diệp Phong vỗ vỗ đầu giả vờ chợt nhớ ra, hai con mắt xấu xa nhìn Áo Ni Khắc hỏi" Vị "Ngao Nghê Xác"(xác cá voi cái khô??) đoàn trưởng này, tên đầy đủ của ngài gọi là gì? Ngao Nghê Xác Bao Bao? Không đúng, không đúng, có lẽ là Ngao Nghê Xác Bạo Lộ phải không vậy?"

"Phì ..." Khải Đặc đang uống rượu, nghe Diệp Phong nói xong, nhịn cười không được, kết quả phì một tiếng, phun toàn bộ rượu trong miệng ra. Ai Đức cùng các người khác chung quanh, cũng đều cố kềm tiếng cười trộm lại.

'Hắn lại đùa giỡn rồi.' Tuyết Lị mặc giáo đình bạch sắc trường bào, nhìn bộ dạng của Diệp Phong, nhịn không được hé miệng lộ nét cười. Chẳng biết tại sao, vị lưu manh công tước trước mắt này chính là khiến nàng không thể quên, khiến nàng tràn ngập tò mò. Theo lý mà nói thì bây giờ nàng nên về cùng một chiến tuyến với Áo Ni Khắc, nhưng trong lòng nàng không chỉ một chút cũng không có Áo Ni Khắc, hơn nữa không hy vọng lưu manh công tước bị bất lợi hay nổi giận.

"Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ, ngươi đừng được đằng chân lân đằng đầu!!" Áo Ni Khắc nghe tiếng cười trộm chung quanh, phẫn nộ chỉ vào Diệp Phong quát nhẹ, chất vấn: "Lần trước tranh đoạt sáo trang tại lăng mộm người cố ý cho xạ thủ để Thác Ni bỏ chạy đúng không?"

"Lôi Ân-Pháp Lôi Nhĩ?" Trong tửu ba những người không biết thân phận Diệp Phong, nghe Áo Ni Khắc nói xong, đều giật mình nhìn về phía Diệp Phong, không thể ngờ hắn là Lôi Ân- Pháp Lôi Nhĩ đỉnh đỉnh đại danh.

"Được đằng chân lân đằng đầu?" Diệp Phong liếc mắt nhìn Áo Ni Khắc cười lạnh, đột nhiên đập bàn đứng dậy, chỉ vào Áo Ni Khắc mắng: "Ngươi con mẹ nó tự mình đến gây sự, lại ngang nhiên nói lão tử được nước lấn tới, đầu người có phải để con lừa đá trúng không??"

"Hỗn đản ..." Áo Ni Khắc thấy lưu manh công tước ngang nhiên mắng gã trước mặt mọi người, lập tức giận dữ quát nhẹ một tiếng, từ trong không gian giới chỉ lấy ra Quang Minh thập tự kiếm, muốn giáo huần tên lưu manh này một chút. Lúc này Tuyết Lị và nam nữ quân quan thấy tình huống không ổn, tất cả đều ùa lên ngăn trở hành vi của gã.

"Áo Ni Khắc đoàn trưởng, ngài hôm nay sao lại như thế? Chẳng lẽ ngài quên quốc gia đang ở trong giai đoạn nguy nan, cần có viện binh từ Tư Lược đoàn và Mạt La đế quốc sao?!" Tuyết Lị bước lên che trước mặt Diệp Phong, dùng thanh âm khiến những người khách chung quanh không thể nghe, chất vấn Áo Ni Khắc.

"Lần trước nếu không phải hắn, Liệt Diễm sáo trang nhất định thuộc về dực nhân vương quốc chúng ta!" Áo Ni Khắc thấy Tuyết Lị chắn trước người Diệp Phong, không để gã tiến tới, trong lòng càng bực bội hơn, ôm hận nhìn Diệp Phong, hạ giọng trả lời.

"Bây giờ sự tình Liệt Diễm sáo trang đã qua đi, trước mắt viện binh của Mạt La đế quốc, đối với dực nhân vương quốc là trợ lực trọng yếu nhất. Xin ngươi lí trí một chút, nếu không ta sẽ thỉnh cầu nguyên soái điều ngài về đóng ở vương thành!" Ước Hàn công tước hiện tại thay thế làm nguyên soái, Tuyết Lị thấy Áo Ni Khắc hai mắt nhìn Diệp Phong tràn ngập hận ý, để tránh gã làm hư đại sự, đành phải nhíu mày đem phụ thân ra áp chế gã!

"Đúng vậy, Áo Ni Khắc đoàn trưởng, Lội Ân có ảnh hưởng rất lớn tại Mạt La đế quốc, đắc tội với hắn chúng ta rất có thể bị mất viện binh của Mạt La đế quốc, ngài nên lấy đại cục làm trọng a!" Nam nữ quân quan còn lại, cũng đều nhẹ giọng khuyên bảo Áo Ni Khắc.

Áo Ni Khắc nghe Tuyết Lị và các quân quan khác khuyên bảo, nhìn vẻ mặt bất mãn của Tuyết Lị, cùng với bộ dạng như đang xem kịch hay của lưu manh công tước, thầm nghiến răng, cố nén lửa giận, thu hồi Quang Minh thập tự kiếm, tức giận hừ một tiếng, ôm hận xoay người đi ra khỏi tửu ba.

Tuyết Lị thấy thế thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho quân quan còn lại cùng rời đi với Áo Ni Khắc, xoay người nhẹ giọng cười nói khách khí với Diệp Phong: "Lôi Ân công tước, thật sự xin lỗi, Áo Ni Khắc đoàn trưởng hắn hôm nay uống quá nhiều, không biết giữ miệng, mong ngài đừng giận!"

"Không giận? Tuyết Lị tướng quân, ta đáp ứng chi viện dực nhân vương quốc các nàng. Nàng xem bộ dạng vừa rồi của hắn, động kiếm muốn giết ta! Nếu nàng đi giúp đỡ người khác, đối phương lại muốn giết nàng, nàng sẽ không tức giận à?" Diệp Phong hai mắt trợn lên nhìn trừng trừng vào dực nhân mĩ lệ thành khiết trước mặt, trong lòng lại sắc mị mị cười thầm, ngồi phịch lên ghế, phun đầu điếu thuốc ra, nhỏ giọng hỏi ngược ra vẻ bất mãn !

Tên gia hỏa này vừa định giáo huấn một chút gã dực nhân mỹ nam vừa khoa trương đến gây sự kia, bất quá thấy Tuyết Lị đột nhiên lại che chở trước mặt hắn, liền bất ngờ không động thủ, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện thì thầm của Tuyết Lị và Áo Ni Khắc.

Diệp Phong là loại người gì chứ? Lưu manh, vô lại, sắc lang, dâm tặc. Chỉ cần là sự tình mà hắn không lỗ vốn, lại còn có thể chiếm được tiện nghi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha. Một tên sắc lang dâm đãng thô bỉ, sẽ không động tâm với một dực nhân MM mĩ lệ thánh khiết à? Đương nhiên không có khả năng!

Cho nên, tên gia hỏa này biết rõ Tuyết Lị lo lắng Tư Lược đoàn của hắn và Mạt La đế quốc sẽ không đưa viện binh, lập tức nghĩ đến chủ ý xấu xa buộc Tuyết Lị cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Liên tưởng sau này có thể đùa bỡn với dực nữ tướng quân mĩ lệ thành khiết, tử sắc lang không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực!

"Điều, điều này, Lôi Ân công tước, xin ngài rộng lượng, ta đại diện hắn xin lỗi ngài!" Tuyết Lị vừa nghe Lôi Ân nói là đến chi viện cho dực nhân vương quốc, lại nhìn vẻ mặt tức giận bất mãn của hắn, lập tức xấu hổ nhẹ giọng khẩn trương xin lỗi.

Diệp Phong và Tuyết Lị nói chuyện thanh âm rất nhỏ, ngoại trừ Khải Đặc và Ai Đức ở gần thì căn bản không ai nghe được. Nhưng ánh mắt của khách vãng lai trên tửu ba vẫn cứ chú ý nhìn bọn họ. Không, phải nói là đều chú ý Diệp Phong, là đỉnh đỉnh đại danh Tư Lược đoàn đoàn trưởng. Lưu manh công tước!

"Ai, tửu hứng hôm nay xem như bị quấy rối rồi, chúng ta đi, tránh làm trò hề cho kẻ khác xem!" Diệp Phong nhìn những cặp mắt đang quan sát chính mình chung quanh, trong lòng cười thầm, kêu gọi Khải Đặc và Ai Đức tính tiền, đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Tuyết Lị lo lắng lưu manh công tước nổi giận thì viện binh từ Tư Lược đoàn và Mạt La sẽ tan như bọt nước, thấy thế cố chịu đựng xấu hổ, cùng đi theo ra ngoài. Một ít kẻ tham lam có ý đồ muốn xâm phạm thần khí sáo trang, cũng đều trước sau tính tiền rồi li khai không một tiếng động.

"Lôi Ân công tước, Tư Lược đoàn của ngài đóng quân tại địa phương nào?"

Rời khỏi tửu ba, đi trên đường phố mà nơi nơi đều là dực nhân. Diệp Phong cố ý phớt lờ Tuyết Lị, nhìn tới nhìn lui đùa bỡn, nhưng cũng đặc biệt chú ý bọn tham lam đang bám theo sau bọn họ. Tuyết Lị thấy tình huống này chỉ đành khách khí đi bên cạnh rồi nhẹ nhàng hỏi. Không có biện pháp. Đạo lý trên thế giới này, cầu người giúp chỉ có thể hạ giọng nhẫn nhịn, nói trắng ra chính là cầu xin người ta thì đều phải ra vẻ mình là con cháu.

"Ân, nơi đóng quân? Tại một địa phương rất bí mật, vốn ta đã nghĩ ra một biện pháp tốt để đối phó thú ải liên quân, bất quá nhìn bộ dạng của Áo Ni Khắc đoàn trưởng. Xem ra Tư Lược đoàn của ta và quân đội Mạt La rất không được hoan nghênh, xem chừng mưu tính cũng xong thôi!" Diệp Phong bước đi một lúc, trịnh trọng mồi một điếu Thanh sảng tiêu hồn mới, ra vẻ chịu đựng cảm khái.

"Thế này, thế này, Lôi Ân công tước, Dực nhân vương quốc bây giờ rất cần sự trợ giúp từ Tư Lược đoàn của ngài và Mạt La quân đội!" Tuyết Lị nghe Diệp Phong có biện pháp đối phó thú ải liên quân, trong lòng kinh hỉ, nhưng thấy hắn bị Áo Ni Khắc chọc giận đến mức không chỉ bản thân hắn không muốn giúp mà còn muốn mang cả Mạt La quân đội đi. Lập tức lo lắng cất bước đi theo hắn biểu thái.

Diệp Phong thở ra một hơi khói thuốc, cục kì vô lại nhìn dực nhân MM nói: "Tuyết Lị tướng quân, chúng ta biết nhau cũng khá lâu rồi, nàng nên biết tính cách không chịu lỗ của ta từ trước đến nay. Không sợ nàng phản cảm, nói trắng ra, ta là người hẹp lượng, hơn nữa đặc biệt thù dai, ai tìm ta gây phiền phức, ta nhất định không để yên cho hắn!"

"Thì ..." Tuyết Lị nhìn biểu tình xứng danh vô lại của Diệp Phong, xấu hổ chẳng biết nói gì, luận về công phu mồm mép, Tuyết Lị vĩnh viễn không phải là đối thủ của lưu manh công tước.

Hai tên bại hoại Khải Đặc và Ai Đức, một mực yên tĩnh nghe lão đại và dực nhân mĩ nữ trò chuyện, bây giờ đã cơ bản xác định là lão đại muốn có dực nhân mĩ nữ này, bởi vậy nhìn bộ dạng xấu hổ của dực nhân mĩ nữ, hai tên bại hoại vừa đi vừa liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm cười trộm.

Tuyết Lị mĩ lệ thánh khiết, đi trên đường phố thập phần thu hút sự chú ý. Diệp Phong nhìn hình dáng cao quý thánh khiết của Tuyết Lị, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một ý niệm bậy bạ, khách khí cười nói với Tuyết Lị: "Tuyết Lị tướng quân, nếu Áo Ni Khắc đoàn trưởng không chào đón ta, ta đến giúp đỡ cũng chỉ chịu bực mình, hay là thôi đi. Chúng ta bây giờ đi tìm trò vui, nàng không thích hợp đi cùng đâu!"

Dực nhân vương quốc bây giờ rơi và tình thế nguy cơ ngập đầu, không có sự giúp đỡ từ Tư Lược đoàn và Mạt La đế quốc, căn bản không có khả năng đánh lùi thú ải liên quân, đoạt lại lãnh thổ bị chiếm đóng.

Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, trong lòng quả thực sắp hận chết Áo Ni Khắc rồi, mặt vừa cười vừa lộ ra thần sắc khẩn cầu, nhìn Diệp Phong lo lắng nói: "Đừng, Lôi Ân công tước, dực nhân vương quốc rất cần sự hỗ trợ của ngài, nếu ngài muốn trút giận, ta có thể thông tri cho nguyên soái bắt Áo Ni Khắc đến xin lỗi ngài ngay!"

"Cái loại xin lỗi khi bị ép bức này, cũng thôi đi, làm không tốt thì hai bên chúng ta có thể đánh nhau đấy!" Diệp Phong thấy Tuyết Lị đã gấp đến lộ thần sắc cầu khẩn, không muốn đùa quá mức khiến nàng khó chịu, thấy được thì ngưng lại, quay đầu nói với Khải Đặc và Ai Đức: "Đi giải quyết bọn sâu hôi tham lam phía sau đi!"

"Rõ!" Khải Đặc và Ai Đức nghe vậy lập tức xoay người đi về phía sau, bọn họ cũng đã phát hiện bọn sâu hôi bám theo phái sau, chỉ có Tuyết Lị đang lo lắng nên không để ý thấy, bây giờ nghe Diệp Phong nói, mới biết có người bám theo.

"Tuyết Lị, nàng rất muốn ta giúp dực nhân vương quốc phải không?" Hai người Khải Đặc rời đi, Diệp Phong trong lòng cố nén ý cười, hai mắt nhìn thẳng Tuyết Lị, bày tỏ thần sắc thâm tình, nhẹ giọng hỏi.

"Ân!" Tuyết Lị bị thần sắc thâm tình đột ngột lộ ra của DIệp Phong dọa cho giật mình, mặt cười đỏ lên, gật đầu trả lời.

"Kỳ thật từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã thích nàng rồi, bất quá ta là người rất tự biết mình, biết nàng sẽ không thích ta ..." Diệp Phong cố nén ý cười, mặt dày vô sỉ nói, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Nếu nàng muốn ta hỗ trợ, ta có thể phá lệ đáp ứng nàng, nhưng trước lúc đó, nàng phải thỏa mãn lòng hiếu kì, cùng ta đi đến xem qua một địa phương, nàng yên tâm, chỉ là nhìn xem mà thôi, ta tuyệt đối sẽ không có ý đồ đặc biệt với nàng!"

Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói hắn thích mình, nhất thời kinh ngạc đứng sững sờ, gương mặt càng đỏ bừng, đôi mắt mĩ lệ nhìn hắn lộ vẻ bất ngờ, trong lòng còn có một tia cảm giác không nói rõ được, dưới ánh mắt thúc giục của Diệp Phong, nhẹ nhàng lên tiếng tỏ vẻ nguyện ý thỏa mãn lòng hiếu kì của hắn. Khiến Diệp Phong cao hứng mừng thầm, trong lòng cuồng tiếu bại hoại.

Chương 170: Dẫn mỹ nữ thánh khiết tới chốn phong nguyệt

Dị Tộc Phong Tình, là nơi phong nguyệt độc đáo nhất Tạp Tư Đặc Lộ thành, là một tòa lầu vuông vức bằng gỗ cao bốn tầng, tọa lạc tại dải đất phồn hoa phía tây thành, phục vụ chu đào, kĩ nữ xinh đẹp. Ở chỗ này không chỉ có thể tìm được dực nhân mĩ nữ, mà còn có thể nếm thử tư vị của mĩ nữ các chủng tộc khác.

La Lan - Y Lị Toa, một nữ tính tuyết thỏ lẳng lơ kiều diễm, phóng đãng phong tao, là lão bản kiêm luôn tú bà của Dị tộc phong tình. Tại Tạp Tư Dặc Lộ thành không ai biết sự tình quá khứ của ả, chỉ biết rằng năm năm trước ả đến Tạp Tư Đặc Lộ thành và mở Dị tộc phong tình.

Bất quá nhìn từ sự việc La Lan có thể giải quyết nhanh chóng sự đối đầu của vài kẻ đồng hành cùng sự chèn ép từ quan địa phương. Đa số người đều đoán ả tại dực nhân vương quốc có chỗ dựa lớn, bằng không Dị tộc phong tình tuyệt đối không có khả năng ngay cả sự áp bức của quan địa phương cũng không sợ!

Bởi vì gần đây thú ải liên quân xâm phạm dực nhân vương quốc, khiến cho thú tộc mĩ nữ của Dị tộc phong tình chiếm không ít tiện nghi. Mỗi ngày đều có số lớn dực nhân nam tính, điên cuồng dày vò trên nhục thể của bọn họ để phát tiết oán niệm với thú nhân, khiến bọn họ đồng thời vừa được hưởng tiêu hồn cao trào vừa thu được một khoản kim tệ lớn.

"Lôi Ân công tước, ngươi sao lại mang ta đến đây hả?"

Màn đêm phủ xuống, Tuyết Lị đã thay đổi một bộ nam trang màu trắng, đứng trước cửa Dị tộc phong tình không ngừng truyền ra phong thanh lãng ngữ, mặt ngọc đỏ bừng nhìn lưu manh công tước bên trái, nhẹ giọng gắt gỏng, thật sự không nghĩ đến hắn lại mang nàng đến loại địa phương này.

"Hắc hắc, ta chính là thích xem bộ dạng thẹn thùng của Tuyết Lị tướng quân!" Diệp Phong nghiêng đầu nhìn Tuyết Lị cười hắc hắc, trong ánh mắt ra vẻ thâm tình, có sự yêu thích chân thật.

Khải Đặc và Ai Đức đã xử lý bọn sâu hôi, nhìn dực nhân mĩ nữ cao quý thánh khiết lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, nghĩ đến lão đại muốn dẫn vị giáo đình tướng quân thánh khiết như nàng đi chơi chốn phong nguyệt này, không kềm được lộ ra thần sắc cực độ buồn cười. Trong lòng bọn chúng bội phục lão đại có điểm cao minh, rất biết đùa bỡn mĩ nữ.

"Ngài ... ngài đúng là vô lại, ta không muốn vào loại địa phương này!" Tuyết Lị nhìn bộ mặt nén cười của Ai Đức và Khải Đặc, trừng mắt nhìn DIệp Phong, yêu kiều gắt khẽ, trong lòng có một loại tư vị cổ quái khó nói ra.

"Ai yêu, bốn vị khách nhân, đã đến trước cửa của chúng ta sao lại không vào!" Tuyết thỏ thục nữ La Lan, mặc trang phục màu đen bó sát người, trên đầu lộ ra đôi tai thỏ, đi tới trước cửa thấy Diệp Phong mặc áo khoác, cùng với Tuyết Lị nữ mặc nam trang, trong mắt hiện lên một tia thần sắc kinh ngạc, lập tức cười mị tiến lại gần, nhiệt tình chào đón.

"Ha ha, vào vào. Tiến vào đi. Đến đây, huynh đệ, ca ca đẫn ngươi đi mở mang kiến thức!"

Có trí nhớ của Lôi Ân, Diệp Phong coi như là tay lão làng trong chốn phong nguyệt, vừa nhìn biều tình và khẩu khí của La Lan, đã biết đây chính là tú bà của Dị tộc phong tình, tay phải ôm lấy vai Tuyết Lị, ôm chặt nàng không cho phản kháng, cùng La Lan tiến vào Dị tộc phong tình

Loại nơi chốn tụ họp phong nguyệt như Dị tộc phong tình, tất nhiên không thể thiếu dâm thanh lãng ngữ. Khi đám đông đang râm ran tán tỉnh vỗ về nhau, Tuyết Lị mặt đỏ bừng bị Diệp Phong ôm đi vào. Nhìn nam nữ đông đúc bên trong đang trò chuyện phóng đãng, cùng với những câu hồn vũ nữ trên vũ đài đang uốn eo lắc mông, nàng thật sự chỉ muốn đào một cái hố để chui vào, trong lòng ngượng ngùng vạn phần. Nhìn nam nhân đầu tiên dám động thủ ôm nàng, ngại vì vấn đề viện binh nên không thể cứng rắn với hắn, u oán nhéo vào bên hông hắn một cái.

"Ai nha!!"

"Vị khách nhân này, ngài làm sao vậy?"

"A, không việc gì, không việc gì, vị tuyết thỏ tỷ tỷ này, nàng có bao sương (gian phòng kín) hay không, huynh đệ của ta là một chủ nhân sợ xấu hổ, lần đầu tiên đến nơi tụ tập ăn chơi phong nguyệt!"

Diệp Phong bị nhéo hông, kêu một tiếng ra vẻ đau đớn, khiến La Lan tò mò quay đầu lại hỏi, làm tuyết Lị càng thêm thẹn thùng, u oán liếc hắn một cái. Bất quá Diệp phong nhìn thấy tong lòng mừng thầm, tỏ ý muốn có một bao sương với La Lan.

"Có, có, mời bốn vị theo ta!" La Lan nhìn Diệp Phong và Tuyết Lị, hai tròng mắt đảo một vòng nghĩ ngợi, nhanh chóng hồi đáp rồi dẫn bốn người đi đến tầng bốn, vì họ chọn một gian bao sương thanh tịnh điển nhã, có bố trí đủ ghế dựa, bàn, giường, có thể thông qua cửa sổ thấy cảnh sắc vũ đài phía dưới.

"Thế nào, bốn vị hài lòng với gian bao sương này chứ? Nếu thấy không vừa ý, ta có thể đổi cho các ngài!" La Lan để bốn người Diệp Phong nhìn qua một lần, sau đó mị tiếu hỏi.

"Ân, rất tốt, rất tốt!" Diệp Phong hài lòng gật gật đầu, nhìn Khải Đặc và Ai Đức đã nôn nóng không chịu nổi, cười nói với La Lan: "Nàng đem hai người huynh đệ của ta tìm một gian bao sương, gọi vài người mĩ nữ bồi tiếp, mặt khác đem trà và thức ăn nhẹ cho ta!"

"Được, nhất định làm khách nhân vừa lòng!" La Lan nghe vậy liếc nhìn Tuyết Lị, cười duyên lạc lạc phong tao, dẫn Khải Đặc và Ai Đức đang nôn nóng, rời khỏi bao sương.

"Lôi Ân, ngài thật quá đáng, trước tiên là bắt ta mặc nam trang, bây giờ lại đưa ta đến loại địa phương này, còn nói ta là huynh đệ của ngà, thật sự là .. chân thật quá đáng ..." Tuyết Lị thấy nhãn thần của La Lan lúc gần đi nhìn nàng, cảm giác La Lan đã nhận ra nàng là nữ nhân, ngay sau khi bọn Khải Đặc vừa đi, lập tức trừng mắt nhìn Diệp Phong gắt khẽ.

"Hắc hắc, Tuyết Lị tướng quân, nàng nói thế không đúng rồi, ta mang nàng đến đây mở mang kiến thức, nàng nên cảm tạ ta đó. Hơn nữa nàng không phải đã đáp ứng thỏa mãn lòng hiếu kì của ta sao? Chẳng lẽ việc đã hứa còn muốn phản hối?" Diệp Phong cực kì vô lại đi tới trước người Tuyết Lị, cơ hồ mặt chạm mặt với nàng rồi nhẹ giọng hắc tiếu.

"Ngài giỏi ... ta nói không lại ngài, nhưng ta đã thỏa mãn xong lòng hiếu kì của ngài, ngài cũng không được phản hồi không thủ tín!" Tuyết Lị bị nam nhân khí tức và nhãn thần của Diệp Phong, khiêu khích đến phương tâm rối loạn, lui ra phía sau vài bước gắt khẽ cảnh cáo.

Diệp Phong lấy một điếu Thanh sảng tiêu hồn, ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, nhìn Tuyết Lị đầy hứng thú, thong thả cười nói: "Chỉ cần nàng tối nay thỏa mãn lòng hiếu kì cho ta, ta tuyệt đối không thất hứa!"

Tuyết Lị nghe Diệp Phong nói xong, lại bị hắn nhìn đến phát thẹn, xoay người lại ngồi trên ghế, chỉ cho thấy bóng lưng của nàng.

"Ha ha, đẹp, Tuyết Lị tướng quân không hổ là mĩ danh viễn dương, ngay cái bóng lưng cũng đẹp mắt như vậy!" Diệp Phong nhìn bóng lưng tư thái ưu mĩ của Tuyết Lị, phun ra một hơi khói thuốc tán thưởng.

Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, nữ nhân phổ biến đều thích người khác khen đẹp. Tuyết Lị nghe Diệp Phong tán thưởng, trong lòng thập phần vui thích, nhưng nghĩ tên bại hoại đem nàng đến chốn phong nguyệt nên vẫn ngượng ngùng xấu hổ xoay lưng lại hắn.

Diệp Phong thấy thế cũng không nói chuyện, cứ như vậy mỉm cười nhìn bóng lưng của dực nhân MM, khi thì thông qua của sổ nhìn biểu diễn thoát y vũ câu hồn dụ nhân phía dưới, trong lòng dương dương đắc ý khen đẹp.

So với bọn họ, hai tên bai hoại Ai Đức và Khải Đặc được La Lan an bài tại một gian cách bọn họ hai phòng, đang hưng phấn dâng trào ôm dực nữ, thỏ nữ, xà nữ, hồ nữ đùa bỡn tấu lên cuồng hoan dâm nhạc đầy kích thích.

Tuyết Lị ngồi quay lưng về Diệp Phong không bao lâu, La Lan dẫn người đem đến trà, thức ăn nhẹ và trái cây tinh mĩ, sau đó mị tiếu cáo lui. Diệp Phong đi đến sát Tuyết Lị, nửa dụ nửa kéo Tuyết Lị đến chiếc bàn nơi cửa sổ, để Tuyết Lị cùng hắn xem biểu diễn phía dưới, nhấm nháp thưởng thức cao điểm(bánh hay thức ăn ngọt), khiến cho Tuyết Lị thẹn thùng xấu hổ, liên tục mắng hắn không đàng hoàng.

"Ai, Tuyết Lị, nàng xem, điệu múa của thiên nga vũ nữ kia rất đẹp. Bắt ta nói thì nếu là nàng đang nhảy múa, nhất định sẽ mê đảo nam nhân trên cả đại lục!" Diệp Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của thánh khiết mĩ nữ bên kia bàn, trong lòng vui thầm, miệng nói lời đùa giỡn bậy bạ.

"Nói bậy ít thôi, ta sẽ không múa cái loại thoát y vũ không biết tu sỉ này!!" Tuyết Lị nghe vậy vừa thẹn vừa giận, cong môi trừng mắt quát khẽ với Diệp Phong.

"Được được được, không nói bậy nữa!" Hai mắt Diệp Phong nhìn nhìn Tuyết Lị cười cợt, cố ý đứng dậy đi đến ngồi xuống bên phải cái ghế của Tuyết Lị, bên tại nàng vừa thở nhẹ vừa ôn nhu nói, cười hỏi: "Tuyết Lị nói cho ta biết, lần đầu đến loại địa phương này nàng có cảm giác gì? Có phải là khó chịu nhưng trong đó có chút kích thích không?"

"Không, ta không có cảm giác kích thích ..." Bên trái Tuyết Lị là vách tường, bên phải là Diệp Phong, đang sát bên tai nàng thổi nhẹ khiêu khích rồi hỏi, lập tức khiến phương tâm nàng cực rối loạn, muốn tránh cũng tránh không được, chỉ đánh bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Phong, có chút ý tứ như tâm tư bị nhìn thấu.

"Hình dạng bây giờ của nàng, cùng với sự cao quý thánh khiết lúc bình thường đều là biểu tình mê người như nhau!" Diệp Phong mặt dày vô sỉ phôi tiếu, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng nâng đôi má phấn đang cúi thấp của nàng, thâm tình nhìn nàng, ôn nhu nói: "Nàng biết ta là con người thế nào không?"

"Hừ, lưu manh, háo sắc, vô lại!" Hai mắt Tuyết Lị nhìn kĩ ánh mắt thâm tình của Diệp Phong, nghe hỏi xong lập tức hừ nhẹ trả lời, nói xong ngẫm lại phẩm tính của Diệp Phong, cũng không nhịn được lộ ra nét cười, nhất thời quên mất ma trảo của Diệp Phong đang nâng đôi má phấn của nàng, miệng rộng của hắn cách đôi môi anh đào của nàng không được năm li(cm).

"Nga, nguyên lại ta trong lòng nàng lại tệ như vậy a?" Diệp Phong cảm khái ra vẻ thất vọng, lập tức lại hỏi: "Vậy nàng có thể hay không thích ta, nam nhân đã mê luyến nàng từ lâu này?"

"... ..." Tuyết Lị nghe vậy nhất thời thẹn tới cực hạn, phượng mâu như nước nhìn Diệp Phong lộ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, không biết trả lời thế nào. Diệp Phong thấy thế lập tức thầm tình nhìn thẳng vào nàng hỏi tới: "Trả lời ta, nàng sẽ thích ta chứ?"

'Lại có kiểu biểu lộ thế này sao, đúng là vô lại ...' Tuyết Lị thấy Diệp Phong truy hỏi ráo riết, căn bản không để cho nàng thời gian đắn đo. Tư vị là lạ trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng, khóc cười không được đành phải âm thầm mắng mỏ, vừa định mở miệng biểu thái, Diệp Phong đột nhiên không còn thần sắc thâm tình, nhíu mày tức giận, dọa nàng giật mình.

"Bế khí, mau bế khí!" Diệp Phong đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía cửa phòng, miệng thì lo lắng dặn dò Tuyết Lị.

"Làm sao vậy ... di, có mùi gì đó ... kì quái, chóng mặt quá ..."

Tuyết Lị đứng dậy, nhìn hành động cổ quái của Diệp Phong, vừa lên tiếng hỏi, đã phát hiện một mùi hương kì lạ, lập tức cảm thấy choáng váng vô lực, người mềm nhũn ra ngồi trên ghế.

"Kẻ nào bên ngoài, lập tức lăn đến đây cho lão tử!" Diệp Phong nhìn nhìn Tuyết Lị, thoáng nhíu mày nhưng không khẩn tương quá mức, nhìn phía cử phòng trầm giọng quát lên. Ngay lúc Tuyết Lị vừa định trả lời truy vấn của hắn, hắn đã ngửi được mùi hương kì lạ này, biết rõ đó là một loại xuân dược!

May cho hắn là từ sau khi bị Á Sắt Lâm dùng khói mê mê đảo, do kinh hãi mà tu luyện Khu độc công và Bế khí công trong bảo điển, lập tức bế khí đem kì hương bức ra ngoài, nếu không bây giờ hắn cũng sẽ ngồi tê liệt trên ghế như Tuyết Lị.

Chơi với loại thủ đoạn hạng ba đê tiện như xuân dược, mê dược, Diệp Phong nếu muốn dùng, tuyệt đối có thể tính là cao thủ thượng thặng. Bây giờ có kẻ ngang nhiên dùng loại thủ đoạn này đùa với hắn, làm mất thời cơ cực tốt để cướp lấy phương tâm mỹ nhân của hắn, hắn nếu không giáo huấn đối phương một chút, khẳng định nuốt không trôi cục giận này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro