LMKK-C191....194

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 191 - Thầu lưu xuất cung, đế đô binh quyền, hiền phi nương nương

Thất sắc linh châu không hổ là chí bảo truyền thuyết của Tác La Tư đại lục. Diệp Phong hái hắc bạch linh châu từ trên Thủy tinh thánh thụ xuống, để vào hai chén nhỏ chứa đầy nước sạch, không đến ba giây, hai viên linh châu lập tức bắt đầu tan rã, đều phát ra hương thơm nồng nàn, khiến người khác ngửi thấy tinh thần sảng khoái, toàn thân thư thái.

"Hoàng thượng, cái cây nhỏ thần kì này của ngài thật xinh đệp a, nó sao lại thật sự có bảy loại màu sắc? Có thể ăn không?" Thư phòng tại Long tường cung thiên điện, hoàng hậu Hứa Lâm nhìn Thủy tinh thánh thụ cùng ngũ sắc linh châu còn lại trên thư án (bàn đọc sách), ngạc nhiên hỏi Diệp Phong.

Trên chiếc ghế gỗ phía sau thư án, Diệp phong đã cho lui ra toàn bộ thái giám và cung nữ, đang ôm hoàng hậu mĩ lệ trong lòng, nhìn biểu tình kinh ngạc xinh đẹp của nàng, lại ngửi thấy mùi hương do hắc bạch linh châu tỏa ra, tâm tình rất sảng khoái, hôn một cái lên đôi môi đỏ mọng ướt át của hoàng hậu kiều diễm, cười nói:

"Món đồ chơi nhỏ này gọi là Thủy tinh thánh thụ, là lễ vật của lão thần tiên tặng trẫm. Chúng quả thật gọi là thất sắc linh châu, có thể ăn, nhưng không thể tùy ý ăn bậy được, phải bỏ vào trong nước hoàn tan bảy ngày mới được. Nếu trẫm uống trấp dịch của hắc bạch linh châu thì có thể tăng cường năng lực tự bảo vệ rất rất nhiều!"

"A, thần thiếp đã hiểu, cái này giống như là linh đan diệu dược trong truyền thuyết!" Hoàng hậu hiều dịu vừa nghe hắc bạch linh châu có thể tăng cường năng lực tự bảo của hoàng thượng, lập tức lộ ra thần sắc cao hứng, sau đó ngẫm nghĩ, có chút mất mát nói: "Hoàng thượng, đêm nay thần thiếp không thể lại phục thị ngài tại Long tường cung nữa."

"Hử? Không thể hầu hạ trẫm tại Long tường cung? Tại sao, nàng có sự tình gì sao?" Diệp Phong ôm chặt mỹ nhân, nhìn hắc bạch linh châu có thể tăng cường thực lực cho hắn trong chén, chính là ý dâm đang trỗi dậy trong đầu, nghe xong hoàng hậu nói, không nhịn được nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Hoàng hậu thấy hắn nhíu mày. Nghĩ rằng làm hắn mất hứng nên vội vàng nói: "Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, thần thiếp thân là thê tử của nàng, phục thị ngài là việc tối trọng yếu của thần thiếp trong kiếp này, thần thiếp không có sự tình gì muốn làm. Chỉ là thái hậu hôm nay vừa nhắc nhở thần thiếp không thể một mình chiếm trọn ngài. Thần thiếp không thể ngang nhiên phản đối ý tứ của thái hậu, chỉ đành trước tiên nên quay về Phượng Nghi cung. Hơn nữa đêm qua thần thiếp được hoàng thượng sủng ái quá lâu, bây giờ chỗ đó vẫn còn rất đau. Đêm nay cho dù ở lại, cũng không cách nào hầu hạ ..."

Nói đến gần cuối thì gương mặt ngọc khiết bạch của hoàng hậu cũng đã xấu hổ đỏ bừng lên. Thanh âm cũng nhỏ như muỗi kêu, nhìn gống như một tiểu phụ nhân thẹn thùng xấu hổ, bộ dạng khiến người khác rất yêu mến.

Diệp Phong nghe nàng nói xong. Nhìn hình dạng mĩ miều của nàng, trong lòng mừng rỡ, tay trái từ vai trái của nàng hạ xuống, nắn bóp bộ ngực nảy nở săn chắc, tay phải thâm nhập vào trong chiếc váy trắng, lần theo chiếc đùi quang khiết trắng nõn của nàng tiến đến vùng cầm địa mên nhân tiêu hồn kia. Cảm giác được chỗ đó quả thật bị thương không nhẹ, lúc này sủng ái cười nói:

"Lâm nhi của trẫm thật là một hoàng hậu tốt ôn nhu hiền dịu, từ hôm nay nàng không cần quá nhân nhượng thái hậu nữa. Trẫm không hi vọng nàng chịu uất ức, đêm nay phần lớn là do nàng không thoải mái, trẫm tạm buông tha nàng. Chờ nàng khôi phục, trẫm muốn thống thống khoái khoái mở ra hai nơi diệu xử khác của nàng ... ha ha ha ..."

"Ô không ... hoàng thượng, ngài chính là thích khinh thị thần thiếp. thần thiếu không chịu đâu ..." Hoàng hậu tối qua từ miệng của lưu manh hoàng đế đã biết hàm nghĩa của "hai nơi diệu xử khác", bây giờ nghe hắn tán thưởng và suy nghĩ hoang đường, trong lòng vừa ngọt ngào vừa xấu hổ, không nhịn được nũng nịu văn vẹo thân mình mê người trong lòng hắn phản đối.

"Thật sự là vưu vật khiến người khác yêu thích!" Diệp Phong nhìn mĩ lệ hoàng hậu trong lòng, trong tâm tán thưởng, nghĩ đền Tiểu Thuận Tử lúc sáng có nói với hắn những trò vui tại đế đô, có chút lòng hươu dạ vượn, cùng hoàng hậu hôn nóng bỏng một trận, sau đó để nàng rời đi, thu lại Thủy tinh thánh thụ cùng hai chén nhỏ, cùng Tiểu Thuận Tử cải trang, từ mật đạo mà Chu Ngọc Long cho người đào bới, lén rời khỏi vòng phòng vệ của hoàng cung!

Kỳ thật với năng lực của Diệp Phong, cho dù không dùng mật đạo, hắn cũng có thể mang Tiểu Thuận Tử lén rời khỏi hoàng cung, tuy nhiên với cá tình của tên gia hỏa này, tự nhiên sẽ chọn con đường thuận tiện và dễ dàng hành sự, có thời gian tránh né thị vệ tuần tra, không bằng đến những nơi vui vẻ của đế đô!

Lúc hoàng hôn, Diệp Phong bảo Tiểu Thuận Tử tìm cho hắn bản đồ chi tiết của Thần Châu đại lục, đại khái hiểu được sự phân bố thế lực của Thần Châu đế quốc và sáu nước còn lại, cũng như các nơi tập trung binh lực trong nước, cùng với ít nhiều địa điểm phân bố của phản quân. Hiện tại đã nghĩ đến một biện pháp để sắp xếp cho tốt!

Đế đô Thần Châu thành, tọa lạc tại trung ương đế quốc, là thành thị lớn nhất phồn vinh nhất trên cả đế quốc, kiến trúc đẹp vừa cổ kính vừa uy nghiêm. Mỗi khi đến đêm đèn hoa cùng treo lên rực rỡ, ánh sáng trải dài như dòng sông, người đến kẻ đi, náo nhiệt phi thường, đã nổi danh là thành tấp nập nhất!

"Thiếu gia, ngài xem phía trước bên trái con đường là Thanh phong trà lâu, là nơi thưởng thức trà nổi tiếng nhất đế đô chúng ta, đặc sản của họ là Thaah phong trà nổi danh cả đế quốc. Hơn nữa khi đang uống trà đồng thời còn được cô nương xinh đẹp đánh đàn trợ hứng!"

Từ cuối mật đạo, đi qua một khu nhà dân nhìn không hết thì không bao lâu đã đi vào con đường phố tấp nập người qua lại, Tiểu Thuận Tử toàn thân mặt trang phục hạ nhân màu xám, chỉ vào một trà lâu bên trái con đường, giới thiệu cho Diệp Phong, sau đó lại chỉ chỉ vào một hí viện (nơi diễn kich) phía trước nói: "Thiếu gia, đó là nơi xem kịch nổi danh đế đô, bên trong có không ít ca kỹ giỏi, ngài có hứng thú đi xem không?"

Diệp Phong mặc một bộ quần áo bằng tơ màu trắng, nhàn nhã cất bước dạo trên đường, nhìn những quầy hàng nhỏ đang chào mời hai bên đường, cùng với đám đông đang tới tới lui lui, trong lòng đây hứng thú, trong miệng ngâm nga một tiểu khúc mà người khác nghe không hiểu, lướt nhìn trá quán và hí viện, mở miệng nói: "Bổn thiếu gia không có hứng thú nghe kịch, Khát nước rồi thì đi uống trà tốt hơn!"

Chủ tử đã lên tiếng, Tiểu Thuận Tử lập tức hiểu ngay, chạy trước đến trà quán, trước tiên chọn một chỗ ngồi tốt tại cửa sổ góc phía đông lầu ba, rồi cung kính dẫn đường cho Diệp Phong lên lầu, hành vi tiêu chuẩn của nô tài.

"Ta nói tiểu thiếu gia, đến địa phương này uống trà có ý tứ gì gì chứ, không bằng đến Dục tiên lâu tìm vài thứ "ngon miệng" chơi đùa, giờ dã lên cơn nghiện rồi!"

"Ha ha ha, Trần đốc thống thật sự là sắc quỷ, cũng tốt, chúng ta bây giờ đến Dục tiên lâu tìm mấy "món ngon" chơi đùa, đên nay nhất định cho ngươi tận hứng!"

Diệp Phong và Tiểu Thuận Tử vừa ngồi xuống tại góc phía động lầu ba, vừa gọi xong nước trà vài một ít điểm tâm, liền nghe từ lầu bốn tiếu dâm tiếu ồn ào, Người đầu tiên lên tiếng thì không có gì, nhưng kẻ thứ hai lên tiếng liền gây sự chú ý của Diệp Phong. Đốc thống là chức quan cao nhất phẩm của triều đình!

"Thiếu gia, trên lầu có lẽ là Trần Viễn Sơn của hoàng vệ quân. Trần đốc thống, người này công phu không tầm thường, nhưng tham tửu háo sắc, là người theo phe cánh cùa nguyên soái!" Tiểu Thuận Tử thấy Diệp Phong nghe được tiếng dâm tiếu trên lầu, lập tức mở miệng giải thích.

Hoàng vệ quân, cấm vệ quân, thành vệ quân được xưng là tam đại hộ vệ quân. Trong đó binh lực hoàng vệ quân là năm vạn, là bộ đội tinh nhuệ nhất toàn quốc, trực thuộc hoàng đế, binh tướng không chỉ trẻ tuổi cường tráng, hơn nữa được trang bị tốt, đãi ngộ hậu hĩnh. Đáng tiếc, Chu Ngọc Long vô năng u tối, nhánh bộ đội tinh nhuệ này, sớm đã bị lão nguyên soái Lý Nghị thay thân tín là Trần Viễn Sơn vào từ mấy năm trước. Chu Ngọc Long muốn điều động nhánh bộ đội này, nếu Lý Nghị không chịu, Trần Viễn Sơn tuyệt đối sẽ không hành động.

Cấm vệ quân là bộ đội phòng ngự trú trát tại khu vực chung quanh kinh thành, chủ yếu phụ trách nghiêm phòng khu vực quanh kinh thành không để ngoại địch xâm phạm. Binh lực mười vạn, trước mắt do đệ đệ của thái hậu Lưu Khiết, cấm vệ quân đốc thống Lưu Mãnh chưởng quản!

Thành vệ quân chủ yếu phụ trách vấn đề trị an của kinh thành, binh lực bốn vạn, do cháu của tể tướng Hứa Sơn, thành vệ quân đốc thống Hứa Chí Dương chưởng quản!

Ngoại trừ ba nhánh bộ đội ở trên, đế độ còn một nhánh hậu bị quân, chủ yếu là cách xưng hô thống nhất của các loại tân binh, ngày thường giao cho binh bộ huấn luyện, binh lực mười lăm vạn. Nếu các nhành bộ đội khác có thương tổn hay giải ngũ, tùy lúc sẽ lấy quân bổ sung từ hậu bị quân. Xem binh bộ là biết ngay, điều này tương đương với nguyên soái Lí Nghị chủ quản!

Tóm lại, nói tới nói lui thì Chu Ngọc Long là hoàng đế không có một chút binh quyền, ba thế lực lớn đã đem binh lực tại đế đô cũng như phần phân bố trên toàn quốc phân chia sạch sẽ.

"Hắc hắc, đường đường là hoàng vệ quân thống quản lại gọi kẻ khác là tiểu thiếu gia? Có ý tứ, lão tử phải đến xem kẻ hắn gọi là ai!" Diệp Phong nghe xong giải thích của Tiểu Thuận Tử, trong mắt lóe lên một tia sát khí, trên miệng lại có nụ cười lạnh nhẹ nhàng đầy tư lự. Tiểu Thuận Tử đã thấy qua năng lực của hắn, không kềm được rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ Trần đốc thống gặp vận rủi rồi.

Tiếng giầy da nện lên sàn gỗ dồn dập vang lên, hoàng vệ quân độc thống Trần Viễn Sơn, đầu tóc vẫn còn đen nhánh, trên mặt đầu râu, thân thể cao lớn tráng kiện, mặc một bộ trang phục màu đen, cùng với bốn gã hạ nhân, cùng một thanh niên tuấn mỹ, khí chất cao ngạo, mặc y phục xanh nhạt, tay cầm chiết phiến, từ lầu bốn đi xuống, rời khỏi quán trà!

"Thiếu gia, tiểu tử kia là Lỳ Minh con cầu tự (tuổi già mới có) của Lí Nghị. Bình thường kẻ hung hăng nhất đế đổ chính là hắn, khi nam phách nữ không từ chuyện ác nào, danh tiếng cực xấu!" Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng giải thích cho chủ tử.

"Con cầu tự à? Hừ hừ, tốt, rất tốt ..."Diệp Phong ngồi trên ghế, thông qua cửa sổ quan sát Lý Minh cùng Trần Viễn Sơn, hai mắt xoay chuyển loạn lên, trong đầu nảy ra ý xấu, nói với Tiểu Thuận Tử: "Đi, chúng ta cũng đến Dục tiên lâu, thiếu gia tìm vài vị cô nương cho ngươi vui đùa!"

Mang thái giám đi tìm cô nương, tên gia hỏa này cũng thật giỏi lôi kéo. Tiểu Thuận Tử nghe hắn nói xong, lập tức xấu hổ gãi đầu cười theo, tính tiền rồi cùng hắn rời khỏi quán trà, không nhanh không chậm bám theo phía sau bọn Lý Minh.

Cùng lúc đó, hậu cung phòng bị sâm nghiêm, trong Tĩnh Nguyệt cung, nữ nhi của Định Đông vương, Hiền phi Liễu Nhược Yên xinh đẹp như đóa phù dung đọng sương, mặc váy dài bằng sa màu lục, mái tóc đen suôn mềm xõa ra, đang ưu mỹ ngồi sau cầm án trong thư phòng, nhẹ nàng cử động ngón tay ngọc trắng nõn, gảy lên cầm khúc u oán cô tịch của nàng.

"Nương nương, lão nô nghe được tin tức từ thái hậu, ác tật của hoàng thượng đã hồi phục. Đêm qua hoàng hậu ở tại Long Tường cung, quả thật đã cùng hoàng thượng làm việc phu thê!" Nhũ nương tuổi khoảng năm mươi của Liễu Nhược Yên, Triệu ma ma, tiến vào thư phòng, cung kính bẩm báo với nàng, sắc mặt vui mừng, trong ánh mắt mang theo sự cao hứng vì nàng.

"Biết rồi." Liễu Nhược Yên nghe vậy thoáng nhíu mày, tựa hồ vẫn không để việc này trong lòng, vẫn tiếp tục gảy khúc đàn cô tịch u oán của nàng.

Triệu ma ma thấy thế trong lòng thầm than, nhẹ giọng hỏi: "Nương nương, ngài không chuẩn bị đi gặp hoàng thượng sao? Bây giờ là thời cơ rất tốt để có sự sủng ái của hoàng thượng, nếu bị hoàng hậu hay Đức phi cướp trước bá chiếm hoàng thượng, sau này trong cung khẳng định sẽ không còn chỗ đứng cho ngài. Vì bản thân ngài và thế lực của gia tộc, ngài nhất định phải hết sức hành sự sớm đi ạ!"

"Nhũ nương, ngươi yên tâm đi, ta trong lòng đã có tính toán!" Hiền phi nương nương Liễu Nhược Yên nghe vậy lạnh nhạt trả lời, vẫn nhẹ nhàng vỗ về cây huyền cầm của nàng như trước.

Chương 192 - Giang hồ, mỹ nhân, cừu sát

Dục tiên lâu, nơi tầm hoan tác loạn của thương gia cự phú, cao quan quý hiển tại đế đô, là nơi phong nguyệt hào hoa nhất, xa xỉ nhất đế đô. Khách làng chơi đến nơi này tầm hoan đều có thân phận nhất định, người thường căn bản không trả nổi tiền vào đây!

Diệt thế ma cung một trong thập đại thế lực giang hồ tại Thần châu đế quốc bao gồm nhất giáo, nhị cung, tam bang, tứ minh, thực lực chỉ dưới Cửu u tà giáo, cùng tề danh với Thiên cơ cung. Dục tiên lâu là sản nghiệp ngầm của Diệt thế ma cung. Dục tiên lâu có thể ở tại đế đô nơi các đại thế lực tụ tập, nguyên nhân chủ yếu là do dẫn đầu trong việc phong tao.

Ngoại trừ ba thế lực lớn của quan phương(thế lực quan quân triều đình), căn bản không ai biết Dục tiên lâu chính là sản nghiệp của Diệt thế ma cung. Đương nhiên, ba thế lực lớn tại đế đô biết nội tình che dấu của Dục tiên lâu, cũng là do Diệt thế ma cung cố ý lộ ra. Bởi vì họ muốn tại đế đô này giở chút mánh khóe để tạo chỗ đứng, nên muốn lấy lòng ba thế lực lớn, việc gì cũng không thể đắc tội!

"Thiếu chủ, nhi tử độc nhất Lý Minh của nguyên soái cùng Hoàng vệ quân đốc thống Trần Viễn Sơn đã đến đây, muốn mời ngài đến gặp mặt!"

Một gian phòng trên lầu năm vốn không dùng tiếp khách của Dục tiên lâu, Diệt thế ma cung Mị ảnh đàn đàn chủ Sở Hồng mĩ diễm phong tao, mặt một bộ y phục gợi cảm màu lam, nhìn thiếu chủ mĩ lệ Mộ Dung Linh đang ngồi trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, cung kính bẩm báo.

"Lại đến à? Tên nhị thế tổ này thật sự là một kẻ phiền phức không tầm thường!" Mộ Dung Linh mặc một bộ váy dài trắng như tuyết, đôi mắt phượng câu hồn đang ngắm cảnh đẹp trong đêm, nghe vậy mày liễu cau lại, bất đắc dĩ lắc đầu than thở. Sở Hồng thấy thế hỏi: "Thiếu chủ có muốn thuộc hạ giải quyết điều phiền toái này không?"

"Tính ra, hắn có giá trị lợi dụng rất lớn, diệt trừ hắn sẽ ảnh hưởng đến đại kế của phụ thân, ta và ngươi đi xuống gặp hắn!" Mộ Dung Linh nhún nhún vai, khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói lạnh nhạt, đứng dậy cùng Sở Hồng rời khỏi bao sương.

So sánh với chốn phong nguyệt tại tây phương mà Diệp Phong đã kiến thức quá nhiều thì lần đầu đặt chân tới trường phong nguyệt tại phương đông, mang cho hắn không ít cảm giác mới lạ,. Tong đại sảnh không có vũ nữ thoát y ăn mặc khêu gợi, chỉ có ca nữ đang gảy đàn xướng khúc. Khách ngồi trong sảnh cũng không giống ở phương tây trong miệng toàn dâm ngôn lãng ngữ, thậm chí hành lạc trước đám đông, ở đây mọi người đều ôm trong tay kĩ nữ xinh đẹp, đang uống trà nghe hát, nhiều nhất là hai tay có chút không quy củ mà thôi.

Bất quá chỉ cần không phải khờ dại thì đều có thể thấy những người này chỉ ra vẻ bên ngoài, chờ đến sau khi đi vào khách phòng, dùng mông để nghĩ cũng biết bọn khách làng chơi ở nơi nào trên thế giới cũng cùng một phường háo sắc!

Đa số khách chơi đến Dục tiên lâu, đều thích tại đại sảnh ôm kĩ nữ xinh đẹp, thưởng thức tiếng đàn và tiểu khúc. Dù sao các chủ nhân đủ tiền vốn đi vào Dục tiên lâu, rất ít có loại sắc quỷ thèm khát chưa từng đùa giỡn nữ nhân. Đối với bọn người có thân phận này, tịnh không vội nói đến sắc dục, ngồi ở đại sảnh cùng người quen trò chuyện, thưởng thức âm nhạc, là một loại hưởng thụ không tệ!

Lý Minh cùng Hoàng vệ quân đốc thống Trần Viễn Sơn đến Dục tiên lâu đều thích ngồi lại tại đại sảnh một lúc rồi mới tìm kĩ nữ dâm lạc. Vì điều này khiến hai tên háo sắc rất hư vinh, ngồi ở vị trí đầu ở đại sảnh nghe hát, tiếp theo là những khách chơi ở chung quanh đến tham kiến cung kính với bọn chúng.

Tiểu Thuận Tử đi theo Diệp Phong, tại góc phía đông của đại sảnh chọn lựa một chiếc bàn trống, có thể quan sát thấy rõ ràng cử động của Lý Minh và Trần Viễn Sơn tại góc phía tây. Ngồi trên ghế, Tiểu Thuận Tử sờ mó chiếc mặt nạ dịch dung trên mặt mình, cảm giác mười phần tân kỳ, trong lòng bội phục chủ tử không chỉ có thực lực cao tuyệt mà còn có công phu cải trang thần diệu. Lúc này bọn cao quan trong đại sảnh, ai cũng đừng hòng nhận ra thân phận của họ!

Dục tiên lâu kĩ nữ mặc dù tư sắc không tệ, nhưng trong mắt Diệp Phong vốn thưởng thức qua nhiều mỹ nhân cực phẩm, các ả cũng chỉ xem như một ít dung tư tục phấn, không tạo được một chút dục vọng ở Diệp Phong. Bất quá đến kĩ viện mà không tìm cô nương bồi tiếp, khẳng định sẽ khiến người khác hoài nghi, bởi vậy Diệp Phong cũng để tú bà tìm đếm mấy cô nương bồi tiếp đùa giỡn, để tránh ảnh hưởng đến kế hoạch xấu xa của hắn.

"Uy, ta nói Lam lão bản, ngươi rốt cuộc muốn để thiếu gia chúng ta chờ bao lâu? Mau mời Tiết cô nương đến đây!!" Góc phía tây đại sảnh, Trần Viễn Sơn uống cạn một chén liệt tửu, vuốt vuốt những giọt rượu rơi trên râu, cao hứng ngẩng đầu hướng phía lầu trên hét lớn.

"Ai yêu, đến, đến, ta nói Trần đốc thống, ngài thật sự là người nóng vội!"

Sở Hồng và Mộ Dung Linh đối với người ngoài đều dùng tên giả, một người tên là Lam Ninh, một người gọi là Tiết Linh, phân biệt giả làm thân phận Dục tiên lâu lão bản và Thần châu đệ nhất ca cơ. Sở Hồng đang từ trên lầu đi xuống đại sảnh, nghe tiếng quát của Trần Viễn Sơn, vội vàng cúi đầu nhìn xuống dưới, phong tao cười duyên trả lời.

"ha ha ha, tiểu thiếu gia chờ Tiết cô nương, bổn đốc thống thì vẫn chờ Lam lão bản. Nàng nói ta có thể nào không nóng vội?!" Trần Viễn Sơn mắt thấy người đã đến, lập tức cao hứng cười to, ngữ khí tỏ vẻ mười phần ám muội, những khách chơi chung quanh quen biết gã, đều cười to lên theo.

Nhiều năm quản lý chốn phong nguyệt như Dục tiên lâu, Sở Hồng sớm đã sớm có tập quán bị người khác chiếm tiện nghi trên ngôn ngữ, thêm vào Trần Viễn Sơn biết thân phận chính thức của ả, căn bản không dám có chủ ý với ma nữ giết người không chớp mắt như ả. Bởi vậy ả không một chút để ý tiếng cười trong sảnh, phong tao hi hi cười duyên, dẫn Mộ Dung Linh xinh đẹp như tiên, dọc theo thang lầu từ từ đi vào đại sảnh.

"Tới rồi, mau xem, Thần châu đệ nhất ca cơ Tiết Linh, hôm nay mọi người thật sự đã được hưởng vẻ vang của Lý thiếu gia, có thể tận mắt thấy phong thái của Tiết cô nương, tam sanh hữu hạnh, tam sanh hữu hạnh a!"

Phong thái của mĩ nhân Mộ Dung Linh khi chậm rãi bước vào đại sảnh, lập tức hấp dẫn ánh mắt của bọn khách trong sảnh, vô số con mắt hoàn toàn dán chặt trên người nàng, bám chặt không rời, tiếng than thở cùng hâm mộ từ từ vang lên, có không ít người trong lòng thầm mắng Lý Minh mạng chó có lão phụ thân, là Nguyên soái, che chở.

'Khà khà, đúng lúc, rất đúng lúc, Thần châu đệ nhất ca cơ? Ta còn nhớ Nguyệt nhi hình như là Mạt La đệ nhất vũ cơ? Ca cơ và vũ cơ, hắc hắc, có ý tứ, hắc hắc ...' Hai mắt Diệp Phong, vốn đang đánh giá mười mấy nam tử ngồi cách bàn Lý Minh không xa, cảm giác những người này có điểm cổ quái, mắt thấy một vị tuyệt sắc mỹ nhân mặc váy dài trắng như tuyết đi vào đại sảnh, hai con mắt láo liên lập tức tập trung gắt gao vào tuyệt sắc mỹ nhân, không còn tâm tư xem xét bọn xú nam nhân kia.

"A a, Tiết cô nương, mau mau, mời ngồi bên này!" Lý Minh nhìn Mộ Dung Linh xinh đẹp như tiên, trong mắt tràn ngập dục vọng muốn chiếm hữu, cố gắng làm ra một dáng vẻ phong độ, đứng dậy kéo chiếc ghế phía bên phải gã, muốn mời Mộ Dung Linh ngồi bên cạnh gã.

"Đa tạ Lý thiếu gia!" Mộ Dung Linh nhìn ánh mắt Lý Minh, trong lòng kinh bỉ ác tâm, nhưng vì đại kế của phụ thân, chỉ đành cười ngọt ngào, không ngờ lúc nàng vừa định đi tới ngồi xuống, mười mấy nam tử ở bốn phía lấy nhuyễn kiếm từ eo ra , nhắm vào Lý Minh.

Bọn khách làng chơi trong đại sảnh, đột nhiên thấy có người rút kiếm muốn giết Lý Minh, đa số người muốn trốn đi, chỉ có một ít quan viên thuộc đảng của nguyên soái, hô hào bọn tùy tùng đến giúp đỡ. Mộ Dung Linh và Sở Hồng thấy tình huống này, liếc mắt nhìn nhau, đếu ra vẻ kinh hoảng lui về phía sau. Người dám giết Lý Minh, rất có thể là bọn quan quân của hai đảng còn lại, các nàng không muốn tìm phiền toái đến cho mình.

"Lý Minh, người là đồ súc sinh ỷ thế hại người, hôm nay ta báo thù cho thê nữ bị người gian sát!"

Đám người chạy tứ tán, tình huống bốn phía Lý Minh dần dần rõ ràng, bao quanh gã và Trần Viễn Sơn cùng với tám gã tùy tùng là tổng công mười bảy người, thủ lĩnh là một người mặc tử y, vóc người nhỏ bé, khuôn mặt dùng vải gai che kín, ánh mắt nhìn Lý Minh tràn ngập hận ý!

"Hừ, ta tưởng là ai, nguyên lai là Vương Mãnh của Linh Xà kiếm phái, lần trước để ngươi may mắn chạy thoát, lần này lại dám ngông cuồng trước mặt bổn đốc thống, hôm nay bổn đốc thống sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là chết!"

Trần Viễn Sơn nhìn nam nhân thấp bé dẫn đầu, khinh thường hừ lạnh, tiếp nhận từ trong tay tùy tùng cương đao dài năm thước, bảo hộ phía trước Lý Minh trên mặt đầy nét cười, thấn thái tự tin, một chút cũng không để địch nhấn vào mắt!

"Trần Viễn Sơn, người là con chó săn nhờ quyền cậy thế, hôm nay lão tử cho dù chết, cũng phải diệt trừ bọn ác quan không từ chuyện ác nào như các ngươi!"

Vương Mãnh nhìn bộ dạng của Lý Minh và Trần Viễn Sơn, trong lòng lửa giận thiêu đốt, mở miệng mắng lớn, hô hào mười sáu gã đồ đệ còn lại, liều mạng xông tới sát bọn chúng, triển khai chém giết kịch liệt, muốn nhanh chóng giết chết kẻ vô sỉ trước mặt!

Tám gã tùy tùng của Lý Minh, đều có một thân công lực không thường, thêm vào cao thủ như Trần Viễn Sơn, bọn người Vương Mãnh nếu không thể nhanh chóng giải quyết mục tiêu, tùy tùng của bọn quan viên còn lại xông tới, bọn họ sẽ chắc chắc phải chết.

Linh Xà kiếm phái là một môn phái nhỏ cách đế đô không xa về phía đông, thê tử và nữ nhi xinh đẹp của Vương Mãnh, vì ra ngoài dạo chơi đế đô, bị Lý Minh háo sắc nhìn trúng, bắt về trong phủ, đem mẫu nữ để cùng một giường, cưỡng bức dã man, sau khi chính gã thỏa mãn lại đưa cho tùy tùng hưởng thụ, khiến cho thê, nữ của Vương Mãnh bị cưỡng gian đến chết!

Sau đó, Lý Minh vì để diệt trừ hậu hoạn, để Trần Viễn Sơn mang binh đến tiêu diệt Linh Xà kiếm phái. Vương Mãnh trong tiếng cười gian ác của Trần Viễn Sơn, biết sự tình thê, nữ bị gian sát, trong lòng bi phẫn cuộn trào, biết không phải là đối thủ của Trần Viễn Sơn, phải dẫn môn nhân liều mạng phá vây, may mắn trốn thoát ma chưởng, vẫn tiềm phục tại đế đô, chớ thời cơ báo thù. Hôm nay hắn thấy Lý Minh mang theo không nhiều tùy tùng, liền trà trộn vào bọn khách làng chơi, muốn nhân cơ hội này báo thù!

'Hắc hắc, có ý tứ, không nghĩ tới lại có kẻ dám hớt tay trên động thủ trước trẫm, nhân phẩm của tên Lý Minh này thật ác liệt a...' Bọn kĩ nữ bị đả đấu dọa chạy trốn lên lầu, lưu manh hoàng đế Diệp Phong nhấp một ngụm trà, nhìn tình huống giữa sân, trong lòng xấu xa cười thầm, ngẫm nghĩ rồi dặn dò Tiểu Thuận Tử vài câu, chuẩn bị thực hành trò xấu xa của hắn.

"Thiếu chủ, bọn này không phải là người của hai đại thế lực kia. Có cần cho người của chúng ta đến hỗ trợ Lý Minh không?" Sở Hồng cùng Mộ Dung Linh lùi đến nơi an toàn trên thang lầu, nhìn tình huống trong sảnh nhẹ nhàng hỏi.

"Có Trần Viễn Sơn và nhiều tùy tùng của bọn quan viên, những người đó căn bản không thể ám sát thành công, chúng ta không cần vì lấy lòng Lý Minh mà gây thêm chuyện, nếu bại lộ thân phận để bọn tự xưng là chánh đạo nhân sĩ biết được, khẳng định sẽ dây dưa không dứt, ảnh hưởng đại kế của phụ thân. Cứ để bọn họ tự mình giải quyết!"

Bây giờ Thần Châu đế quốc hỗn loạn bất kham, không thể để ý đến chuyện giang hồ, trước giờ chánh, tà, ma ba đạo bất hòa, không có ước hế của quan phủ, ngày thường tranh đấu trở nên hung bạo, chỉ chút chuyện là sẽ bùng nổ. Mộ Dung Linh xinh đẹp như tiên, khẽ vén tóc mai bên trái, mỉm cười nói, căn bản không có ý nhúng tay vào.

Chương 193 - Kiếm thuật kinh địch, lưu manh sát thủ

Bọn tùy tùng của quan viên đến hỗ trợ trong đại sảnh đều xông lên, Vương Mãnh đang cùng Trần Viễn Sơn chém giết, trong lòng biết nếu không lập tức giải quyết mục tiêu, chính mình và mọi người chắc chắn phải chết, vì vậy thay đổi đấu pháp, liều mạng bỏ qua công kích, dùng tuyệt chiêu "Linh xà thổ tín" nhắm vào Trần Viễn Sơn. Nhuyễn kiếm theo cánh tay phải của gã rung động, hình thành một mũi kiếm nhọn như con rắn dài, nhanh chóng xoay tròn, từng đạo bạch mang kiếm khí bắn ra tua tủa như tên nhọn, từ trong miệng rắn thoát ra, bắn về phía Trần Viễn Sơn.

"Ha ha ha, Vương Mãnh, chiêu Linh xà thổ tín này của ngươi vô dụng với lão tử, xem bổn đốc thống tiễn ngươi đi đoàn tụ với thê, nữ!"

Trần Viễn Sơn thấy Vương Mãnh sữ dụng tuyệt chiêu, miệng ha ha cười to khinh thường, tay phải nâng ngũ xích cương đao lên quá đầu, thi triển ra tuyệt kĩ sát nhân "chiến tương tam liên trảm", đao kình màu trắng hùng hậu mênh mông, theo sự vung múa của cánh tay phải, một trên, một trái, một phải, chia làm ba đường, gầm lên chém về phía Vương Mãnh!

"Oanh..."

Đao kình mênh mông cùng kiếm khí bắn tới chạm vào nhau, sinh ra tiếng nổ ầm ĩ, khí lưu tràn ngập, kiếm khí của Vương Mãnh không địch lại đao kình của Trần Viễn Sơn, bị oanh kích trực diện, mặc dù có kình khí hộ thể, nhưng vẫn bị trọng thương trí mạng!

"Thiên đạo bất công ... thiên đạo bất công .. hự ..." Vương Mãnh lúc sắp chết, trong đầu nghĩ đến thê, nữ bị gian sát đến chết, trong lòng tràn ngập oán hận thê lương gầm lên, cuối cùng hộc ra một ngụm máu, ngã xuống bỏ mình!

"Sư phụ!!!" Bọn đệ tử của Vương Mãnh thấy gã chết thảm, nhất thời phát ra trận trận tiếng gào bi thảm, tựa hồ đã nổi điên, lao về phía Trần Viễn Sơn, muốn báo thù rửa hận cho vị sư phụ đã dưỡng dục họ!

"Ha ha ha, bọn phế phẩm các ngươi căn bản không xứng cùng đốc thống đại nhân giao thủ, đi chết đi!" Tùy tùng của Lý Minh, cùng với tùy tùng của bọn quan viên đến hỗ trợ, thấy Trần đốc thống đã giết đầu lĩnh của thích khách, đều ha ha cười to, ngăn chặn toàn bộ đệ tử của Vương Mãnh, lạnh lùng dùng loạn đao giết hết!

"Hừ, một đám phế vật không biết lượng sức!" Lý Minh vẫn lẳng lặng ngồi xem, thấy toàn bộ thích khách đều bị giải quyết. Nhìn những thi thể trên mặt đất, khinh thường hừ lạnh một tiếng, làm ra một bộ đang rất có phong độ, đi tới trước Mộ Dung Linh và Sở Hồng, mỉm cười nói: "Tiết cô nương, Lam lão bản, mang loại phiền toái này đến cho các nàng, thật sự là xấu hổ. Tất cả tổn thất hôm nay đều tính lên ta!"

"Ai yêu, Lý thiếu xem ngài nói kỳ vậy, địa phương của chúng ta xuất hiện thích khách. Ngài không trách tội đã là khai ân rồi, sao còn dám đòi ngài bồi thường chứ!" Sở Hồng phong tao nói khách khí, phất tay ra hiệu bọn người làm trong kĩ viện, để chúng rửa sạch hiện trường.

"Không tệ, là một thanh hảo kiếm , nhưng chủ nhân của kiếm lại quá uất ức, ngay cả một tên súc sinh cũng đánh không lại!" Lúc bọn phục vụ trong kĩ viện muốn rửa sạch hiện trường, Diệp Phong mang mặt nạ dịch dung, lại đột nhiên đi tới bên cạnh thi thể Vương Mãnh, nhặt nguyễn kiếm của gã lên, búng lên mũi kiếm, mỉm cười lắc đầu than thở.

"Hỗn trướng, tiểu tử ngươi nói gì!?" Trần Viễn Sơn tính nóng như lửa, chính là đang muốn tìm chỗ để "xử lý" Sở Hồng phong tao, nghe Diệp Phong nói, lập tức giận dữ, quay đấu nhìn hắn trầm giọng quát lên!

"Người kia là ai?" Mộ Dung Linh, Sở Hồng, Lý Minh, cùng với quan viên và tùy tùng trong đại sảnh, kĩ nữ, phục vụ, con mắt của mọi người đều chú ý Diệp Phong, không hiểu lai lịch của kẻ nọ, ngang nhiên dám nhục mạ hoàng vệ quân đốc thống!

Thái giám thân cận Tiểu Thuận Tử của lưu manh hoàng đế cũng biết thực lực cường đại của chủ tử, từ đầu đã không lo hắn xảy ra chuyện, được chủ tử dặn dò trước, lúc chủ tử hành động thì tên nô tài này đã sớm rời khỏi Dục tiên lâu, đến một chỗ bí mật phía sau lâu chờ chủ tử đến hội họp.

"Khặc khặc, thì ra ngươi không chỉ là súc sinh ma còn bị điếc nữa!?" Diệp Phong chơi đùa với nhuyễn kiếm trong tay, ngồi lên cạnh bàn gần đó, nghiêng đầu nhìn Trần Viễn Sơn, khinh thường cười nhẹ.

"Mẹ nó, tiểu tử ngươi muốn chết!" Trần Viễn Sơn nghe vậy giận dữ, quay đầu nói với bọn tùy tùng: "Đến chém chết tên tạp toái đó cho lão tử!"

"Vâng!" Có chuyện tốt để lấy lòng Hoàng vệ quân đốc thống, quan viên tùy tùng thuộc đảng nguyên soái tại đây, ai cũng không nghĩ sẽ bỏ qua, đều cao giọng nhận lệnh, cười nanh ác lao tới thanh niên đang ngồi trên ghế.

Cái bàn nơi Diệp Phong ngồi, vừa có người uống rượu dùng cơm, trên bàn còn để lại ống đũa bằng trúc, trước mắt tên gia hỏa này thấy một đám tùy tùng không biết sống chết hướng về hắn vọt tới, trên mặt lộ ra nụ cười ác độc, tay trái vận dụng nhu kình vỗ lên mặt bàn gỗ, đem toàn bộ đũa trúc chấn tung lên, lập tức tay trái vận kình huy vũ, bạch mang chánh khí lập tức dẫn động đũa trúc, như tia chớp bắn về phía bọn tùy tùng không biết sống chết!

"A ... a" Bon tùy tùng đang xông tới thực lực so với Diệp Phong cách biệt như đất với trời, một ống đũa trúc bay như tên nhanh như điện xẹt, lập tức bắn bọn chúng kêu la thảm thiết, chỉ bỏ công phu vài giây, toàn bộ đều ngã chết trên mặt đất.

"Chánh khí thật mạnh, người kia là ai? Trong chánh đạo cho tới giờ chưa nghe nói qua nhân vật này?" Mộ Dung Linh, Sở Hồng, Trần Viễn Sơn cùng những người có hiểu biết nhìn thủ đoạn dùng đũa trúc giết người của Diệp Phong, đều kinh ngạc nhíu mày, càng thêm khó hiểu lai lịch của người này.

"Tiều tử, ngươi rốt cuộc là ai? Ngang nhiên đám hạ sát thủ với quan binh!" Trần Viễn Sơn quắc mắt nhìn Diệp Phong trầm giọng quát mắng, không còn vẻ khinh thường như vừa rồi, đã nội lên cả mười hai phần sợ hãi. Vận kình dùng đũa mềm giết người, loại thủ đoạn này gã cũng có thể dùng, bất quá gã tự biết không thể làm dễ dàng như đối phương.

"Hạ sát thủ? Hắc hắc, muốn biết lai lịch của lão tử à? Nói cho ngươi vậy, lão tử xưng danh là "vô danh sát thủ", hôm nay nhận tiền của người khác, tới lấy hai cái mạng chó của ngươi và Lý Minh!" Người tài cao thì gan lớn, lưu manh hoàng đế ngồi trên ghế, đốt một điếu Phiêu phiêu dục tiên, nghiệng đấu nhìn Lý Minh và Trần Viễn Sơn, trong đầu thầm tính kế độc, cười ám muội nói hàm hồ. Hôm nay hắn muốn diệt đốc thống Trần Viễn Sơn, ngày sau tìm cách thu hồi binh quyền của Hoàng vệ quân, còn thuận tiện giải quyết tên nhị thế tổ Lý Minh, khiến Lý Nghị đoạn tử tuyệt tôn!

"Sát thủ?!"

Người nói vô tình, người nghe có ý, không tính hai đảng đối địch còn lại, Lý Minh và Trần Viễn Sơn bình thường cũng đã đác tội với vô số người, thêm vào không ai biết nhân vật mà Diệp Phong tự xưng, cho nên Diệp Phong vừa nói ra, hai người bọn chúng cùng Mộ Dung Linh và mọi người ở đây đều tin tám phần.

"Nếu người là sát thủ, bổn đốc thống không rảnh nói nhảm với ngươi, chúng ta dùng tay chân để thấy rõ thực hư vậy!" Đã biết đối phương muốn giết mình, Trần Viễn Sơn trong lòng kinh sợ, hai tay cầm chắc đao, dùng ánh mắt ra hiệu Lý Minh lùi lại phía sau, muốn bắt sống thanh niên trước mặt để hỏi chủ mưu phía sau. Nếu là hai đại thế lực còn lại sai khiến, liền có thể lợi dụng thanh niên này cáo trạng lên hoàng thượng, đả kích thế lực của kẻ đối địch.

"Thiếu chủ, thanh niên này thực lực rất mạnh. Chúng ta có cần hỗ trợ hay không?" Sở Hồng nhìn thanh niên bình phàm giống như một tiểu lưu manh, cùng với Trần Viễn Sơn tay cầm chắc ác đao chuẩn bị chiến đấu tận sức, nhẹ giọng hỏi bên tai Mộ Dung Linh.

"Một sát thủ lại dùng chánh khí, tên này thật hiếm thấy, xem ra hôm nay muốn không hỗ trợ cũng không được. Chúng ta đi cải trang một chút!" Mộ DUng Linh đáp khẽ, cùng Sở Hồng lặng lẽ rời đi.

Thực lực của Trần Viễn Sơn, đa số người ở đây đều biết, thủ đoạn dùng đũa trúc giết người của Diệp Phong cũng khiến mọi người biết rõ thực lực của hắn không tầm thường, bởi vậy bây giờ hai cao thủ muốn so chiêu, tất cả mọi người biết ý lập tức lùi lại phía sau, đế tránh bị liên lụy.

"Tiểu tử, Có bản lãnh gì cứ xuất ra để bổn đốc thống xem thử!" Trần Viễn Sơn thấy đối thủ vận mang theo ý cười bỡn cợt và rề rà không động thủ, trong lòng cảnh giác không chuẩn bị động thủ trước, muốn cho đối phương ra chiêu trước để thăm dò lai lịch.

"Được rồi, nếu ngươi đã hư ngụy như thế, vậy cho người kiến thực sự lợi hại của lão tử!" Diệp đại lưu manh nhìn Trần Viễn Sơn hắc hắc cười lạnh, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt đã tiến đến cách phía trước Trần Viễn Sơn năm thước, hai chân tiến tới trước, tay phải rung động nhuyễn kiếm, vung ra vô số kiếm ảnh, giống như cơn sóng mãnh liệt, nhanh chóng đánh về phía Trần Viễn Sơn.

"Kiếm thuật thật lợi hại ..." Trần Viễn Sơn trong lòng giật mình kinh hãi. Hai tay cầm đao cuống quýt vung múa trước người, chém bổ ra mười mấy đạo đao kình hùng hồn, muốn ngăn chặn thế công của đối phương. Song lúc ngày đột nhiên xảy ra dị biến, Diệp Phong cầm trong tay nhuyễn kiếm giữa đường biến chiêu, nhún người nhảy lên, vượt qua đầu gã, cúi người vung kiếm, xuất ra một chiêu Vô ảnh đoạn hồn, trong ánh mắt hoảng sợ của Lý Minh, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau Lý Minh.

"Ta ... ta không muốn chết ..." Lý Minh thần sắc hoảng sợ thều thào nói, thân hình ngã phịch xuống đất, trên cổ có một vết thương trí mạng đang chãy máu đỏ tươi!

"Tiểu thiếu gia!!"

Diệp Phong từ lúc ra chiêu đến lúc biến chiêu, đều là sử dụng tuyệt kĩ, tốc độ thật sự quá nhanh. Trần Viễn Sơn và mọi người trong đại sảnh, phản ứng được thì đã thấy Lý Minh bị giết thảm tử, nghĩ đến sự việc sau này nghiêm trọng, vị đốc thống đại nhân này lập tức giống như nổi điên, rít lên vung đao chém về phía Diệp Phong, "Ngươi là tên tạp toái đáng chết, hôm nay bổn đốc thống phải bằm thây ngươi ra vạn mảnh!"

"Không biết tiền vốn có đủ để ngươi giết ta không, cùng lên đường một lượt với tiểu thiếu gia ngươi đi!!"

Trần Viễn Sơn điên cuống lao tới, cương đao múa loạn, đao kình mênh mông tung hoành, liên tục phá nát những nơi đi qua, khí thế cực kì kinh nhân. Nhưng trạng thái này của Trần Viễn Sơn, trong mắt Diệp Phong cũng là sơ hở trăm chỗ. Chỉ nghe đại lưu manh cười lạnh một tiếng, đứng yên tại chỗ, tay phải vận kình đem nhuyễn kiếm ném thẳng vào Trần Viễn Sơn, lập tức song chỉ ở tay phải, dùng khí ngự kiếm, dẫn động nhuyễn kiếm nhanh chóng xoay tròn, phát tán ra quang mang chói mắt, phân ra từng đạo bạch mang kiếm khí đối chọi trực diện với đao kình đang lao đến của Trần Viễn Sơn!

"Oanh oanh ... oanh oanh ..."

Tiếng bạo phá vang lên liên miên bất tuyệt, đao kình và kiếm khí va chạm sinh ra khí lưu rào rạt, chấn cho cả Dục tiên lâu rung động, trong đại sảnh bụi đất bốc lên, mảnh gỗ bay tá lả, một mảnh hỗn loạn. Đến lúc mọi người thấy rõ tình huống trong sân thì thấy Trẩn Viễn Sơn thân trúng nhiều kiếm, ngã xuống đất bỏ mạng, mà Diệp Phong thì không thấy bóng dáng!

"Thật lợi hại, quá mạnh, đây là đối quyết mạnh nhất mà trong đời ta từng thấy. Vô danh sát thủ, giang hồ lại xuất hiện sát thủ cường hãn thế này sao? Chủ nhân nào dùng tiền mua được hắn đều có phúc rồi!" Những người hiểu biết trong đại sảnh, nhìn Trần Viễn Sơn nằm trên đất, sinh ra một trường nghị luận sôi nổi.

"Thiếu gia, ngài đã giải quyết mục tiêu rồi?" Một góc tường kín đáo tại hậu viện Dục Tiên lâu, Tiểu Thuận Tử thấy thiếu gia xuất hiện, lập tức đi ra cung kính hỏi.

Diệp Phong nghe vậy đang định trả lời, hai người vận hắc y bịt mặt, lại đột nhiên từ nóc Dục tiên lâu nhảy xuống, cầm kiếm đứng phía sau hắn, xem thân hình đường cong lả lướt, chắc là hai nữ nhân!

"Giết người rồi muốn bỏ chạy, trên đời không có sự việc tiện nghi như thế!" Mộ Dung Linh dùng khăn đen che mặt ngọc, cầm kiếm nhìn Diệp Phong nói nhàn nhạt, tâm trạng thì rúng động trước. Thực lực của thanh niên trước mắt, nàng vốn tưởng rằng sau khi cải trang trở về có thể dễ dàng bắt thanh niên này, lại không nghĩ rằng Trần Viễn Sơn lại có thể thua dưới kiếm của thanh niên này nhanh như vậy.

"Hương thơm thân thể thanh nhã lắm. Hắc hắc, không nghĩ được Tiết cô nương cũng là cao thủ giang hồ, thật sự là một phát hiện bất ngờ thú vị. Hôm nay quá muộn rồi, không có công phu đùa với các nàng, hôm nào nhất định đến tìm Tiết cô nương cộng độ xuân tiêu, ha ha ha ..."

Đối với cực phẩm mĩ nhân nhi, tên gia hỏa Diệp Phong trước giờ vẫn thập phần quan tâm, gặp một lần sẽ không quên. Tại đại sảnh hắn đã rất thích mùi hương trên người của Mộ Dung Linh cùng với cặp mắt phượng câu hồn của nàng, bây giờ ngửi thấy múi hương và nhìn vào cặp mắt phượng của Mộ Dung Linh, lập tức nhận ra, tâm trạng vừa nghi hoặc lại đồng thời sắc tâm nổi lên. Nhưng nghĩ đến Hoàng vệ quân đốc thống đã chết, hắn cần phải tình toán vấn đề thu tóm binh quyền, chỉ đành mở miệng hắc hắc cười dâm, tay trái chụp lấy vai Tiểu Thuận Tử, chân thi triển Tiêu diêu càn khôn bộ, nhảy lên nóc nhà bên phải, như thuấn di nhanh chóng triệt thoái, chuẩn bị ngày sau quay lai nghiên cứu tuyệt sắc ca cơ này!

"Đáng giận, tên hỗn đản này!" Mộ Dung Linh thấy tốc độ cự nhanh của Diệp Phong, trong lòng biết hai người mình không thể đuổi kịp, trong đầu nghĩ lại lời nói vừa rồi của Diệp Phong, không nhịn được tức giận dậm chân mắng khẽ, thật sự không ngờ thân phận của mình bị nhận ra.

"Thiếu chủ, thực lực người này quá quỷ dị, chúng ta nên bẩm báo cho cung chủ, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn tựa hồ sẽ còn trở lại, nên phòng bị sớm!" Sở Hồng nhìn thiếu chủ đang tức giận, cung kính nhắc nhở.

"Ai, biết rồi, chúng ta trở về đi, tên hỗn đản kia để lại một nớ lộn xộn, chúng ta còn phải thu dọn!" Mộ Dung Linh nghe vậy thở dài bất đắc dĩ trả lời.

Chương 194 - Lợi dụng tranh chấp, đoát thủ binh quyền, u oán cầm âm

Nhi tử độc nhất Lý Minh ác danh vang dội của nguyên soái, cùng với tên chó săn theo chân Đốc thống Trần Viễn Sơn, tại Dục tiên lâu bị một thanh niên tự xưng Vô Danh sát thủ mưu hại, sự việc này trong đêm đó làm chấn động cả đế đô. Lão nguyên soái Lý Nghị biết tin, đã tức giận đến hộc máu hôn mê, sau khi tỉnh lại phẫn nộ điều động nhân thủ tìm kiếm Vô Danh sát thủ, treo giải thưởng trăm vạn kim tệ cho cái đầu kẻ này.

Hai kẻ cầm thú khi nam phách nữ bị giết, ngoại trừ quan viên của hai đại thế lực khác vỗ tay khen hay thì đa số cư dân đế đô là cao hứng nhất. Không có hai kẻ cầm thú đó, cuộc sống sau này của họ sẽ tốt hơn rất nhiều!

Bỏ qua nhị thế tổ(con ông cháu cha) Lý Minh không tính, chức vụ Hoàng vệ quân đốc thống là cao quan ví như cửa ngõ của cả Thần châu đế quốc, Vô Danh sát thủ cùng lúc diệt trừ hai người này, tuyệt đối có thể nói là một đêm thành danh. Tất cả kẻ hiếu kì tại đế độ đều lan truyền sự tích của hắn, đồng thời mọi người đoán không ra, Vô Danh sát thủ sử dụng võ học chánh đạo này rốt cuộc có lai lịch gì!

Bình minh vừa ló dạng, phía chân trời vừa có mưa phùn lất phất, không khí thanh tân pha lẫn mùi bùn đất, khiến người khác thân thanh khí sảng(thoải mái, minh mẫn). Bên trong hoàng cung trọng địa Triêu long điện, đầu sỏ tội phạm "Lưu manh hoàng đế " Diệp Phong giết chết Lý Minh và Trần Viễn Sơn, đang gác chân này lên chân kia, ngồi trên long ỷ phía sau long án, ra vẻ đau đầu nhìn quần thần dưới điện đang khua môi múa mép đấu khẩu, kì thật trong lòng lại cười khoái trá từng tràng!

Chức vụ cao quan như Hoàng vệ quân đốc thống hiện tại bỏ không, thủ lãnh của hai thế lực lớn còn lại, lập tức muốn thừa gió bẻ măng, đoạt lấy binh quyền của Hoàng vệ quân. Lão nguyên soái Lý Nghị cũng không phải đèn cạn dầu, tự nhiên sẽ không đem Hoàng vệ quân binh quyền giao vào tay người khác. Hiện ba phương thế lực tại triều, chính là không ai nhường ai đếu đề cử người của mình đảm nhiệm Hoàng vệ quân đốc thống!

Ngoại trừ thái hậu Lưu Khiết ngại quy củ nên không thượng triều, quan viên ba đảng ở Triêu long điện đều là một dạng đỏ mặt tía tai. Bộ dáng ngươi tranh ta đoạt này quả thực giống như những bát phụ(đàn bà đanh đá hay bà tám ^^) đang cấu xé trên đường phố. Cần bao nhiêu tức cười thì có bấy nhiêu, một chút cũng không để ý đây là triều đường của Thần Châu đế quốc.

"Hoàng thượng. Chư vị đại thần tranh cãi thế này, không khéo sẽ xảy ra ẩu đả lớn, ngài không lên tiếng can ngăn một chút sao?" Tiểu Thuận Tử đứng bên phải Diệp Phong, thấy quần thần dưới điện tranh chấp đến mặt mày giận dữ, rất có thể tùy lúc sẽ động thủ, nhìn Diệp Phong lại không có chút ý tứ khuyên bảo, không nhịn được thấp giọng hỏi.

"Ẩu đả lớn? Ẩu đả thì tốt, ta còn chờ chúng bắt đầu đánh nhau đây!" Diệp Phong nghe vậy khẽ mỉm cười. "Để chúng cãi nhau đi, cãi càng kịch liệt, ta càng cao hứng!"

'Trời ơi, thật sự là vua không ra vua, thần không giống thần, loại sự tình hoang đường này mà truyền ra ngoài, ai có thể tin được đây?' Tiểu Thuận Tử nghe Diệp Phong nói, nhìn quần thấn dưới điện, cảm giác có chút khóc cười không xong.

"Hoàng thượng, Trần Viễn Sơn đốc thống cả đời trung thành với đế quốc. Hiện tại ông ta bất hạnh chết thảm, lão thần cho rằng nên để nhi tử độc nhất của ông ta là Trần Thanh Hòa kế thừa vị trí đốc thống còn khuyết. Nếu thay đổi bằng quân quan khác, chúng binh tướng của Hoàng vệ quân nhất định không phục, lão thần dám cam đoan khi đó sẽ xảy ra đại loạn!"

Quan viên ba bên ngươi tranh ta đoạt cũng đã ba giờ, đều đã có chút miệng lưỡi khô khốc. Lão nguyên soái Lý Nghị thấy hai đại thế lực khác không chịu bỏ qua, nhẹ nhàng khẳng khái vứt sự tình này cho hoàng thượng định đoạt. Và thêm vào một ánh mắt đề tỉnh, nói ra hậu quả khi không tuyển Trần Thanh Hòa, trong lời nói có ý uy hiếp trắng trợn. Từ xưa lão thường dùng chiêu này khiến Chu Ngọc Long ngoan ngoãn nghe lời!

Nếu bây giờ là Chu Ngọc Long, đối mặt với tranh chấp của quần thần và uy hiếp của Lý Nghị, khẳng định sẽ trúng chiêu, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Đáng tiếc, bây giờ hoàng đế là do tên lưu manh trời không sợ đất không nghe Diệp Phong làm, tên gia hỏa này vừa nghe Lý Nghị uy hiếp, lập tức thở dài ra vẽ than thở sự tình này khiến hắn khó xử, không hề chính diện hồi đáp uy hiếp của Lý Nghị.

"Lý nguyên soái, ta nghe ý tứ trong lời nói của ông, tự hồ là đang uy hiếp hoàng thượng?" Tể tướng Hứa Sơn, đã từ trong miệng của ái nữ biết được hoàng thượng gặp được thần tiên, ác tật đã khang phục nên tính tình đại biến, bấy giờ thấy hoàng thượng không có trực tiếp đáp lại uy hiếp của Lý Nghị, trong lòng không hề đồng ý với ý nghĩ của Lý Nghị, lúc này mở miệng chỉ trích.

"Hứa tướng nói rất dúng, ta xem nguyên soái chính là có ý này!" Lại bộ thượng thư Lưu Đào để một bộ râu ngắn chỉnh tề, cực lực phụ họa lời nói của Hứa Sơn, lập tức khiến cho đảng của tể tướng và đảng của thái hậu toàn bộ chỉa mũi giáo về Lý Nghị, giận dữ mắng lão dam uy hiếp hoàng thượng, thật là đại nghịch bất đạo!

"Các ngươi không cần ngậm máu phun người, bổn soái chỉ là nói lên sự thật, tuyệt không có ý uy hiếp!" Lý Nghị không ngờ bản thận đã xuất ra biện pháp uy hiếp, hoàng thượng lại không hề lập tức đáp ứng như trước kia, trong lòng như có lửa đốt, lại đối mặt với sự chê bai giận dữ của quần thần, lão đầu này đành phải mặt dầy chối phắt. Bọn quan viên trong đảng của lão, tự nhiên cũng lên tiếng giúp đỡ.

"Không nghĩ được nguyện soái đại nhân nói những lời này lại có thể mặt dầy chối bỏ. Ta xem ngươi muốn Trần Thanh Hòa kế thừa chức vụ Hoàng vệ quân đốc thống, căn bản là có tư tâgm riêng!"

"Hừ, các vị đại nhân, nói những lời đó ở đây là muốn phụ trách việc có phải không, các ngươi nói ta dấu diếm tư tâm, có chứng cớ gì? Ta xem chính các ngươi mới đúng là có tư tâm riêng!"

Đảng của tể tướng và đảng của thái hậu đều chỉ trích nguyên soái Lý Nghị. Người sau cũng không chịu nhường, lập tức mặt dầy phản bác. Ba phe quan viên lập tức phẫn nộ tranh biện, khiến tranh chấp trong điện càng trở nên kịch liệt.

"Đủ rồi, tất cả câm miệng cho trẫm. Các ngươi xem Triêu long điện là loại địa phương nào? Là nơi chợ búa để bọn đầu đường xó chợ đấu khẩu mắng người à?" Quan viên ba phe đang lúc tranh chấp kịch liệt, Diệp Phong trên long ỷ đột nhiên vỗ mạnh long án, đứng dậy quắc mắt nhìn quan viên dưới diện, quát lên chất vấn.

".... Bọn thần có tội ... thỉnh hoàng thượng trách phạt!" Quan viên ba phe lần đầu thấy hoàng thượng nổi giận, bị hành động đột ngột của hoàng thượng dọa cho nhảy dựng, thấy hắn vẻ mặt giận dữ, trong lòng mặc dù nghi hoặc hành vi của hắn, nhưng cũng không dám công nhiên phản kháng, e ngại xúc phạm vương pháp sẽ bị thế lực đối địch nắm gáy, vì vậy đều tự giác quỳ xuống thỉnh tội!

Diệp Phong tại Thần châu đế quốc thế đơn lực cô, muốn thu hồi binh quyền, biện pháp duy nhất là từ sự tranh chấp bất hợp của ba phe mà nhân cơ hội xuống tay. Lúc này tên gia hỏa nhìn quần thấn quỳ cuống thỉnh tội, trong lóng đắc ý cười thầm, miệng lại nghiêm chỉnh nói: "Mỗi lần quốc nội có việc, trẫm đều để các khanh chia sẻ vì trung thành với đất nước, tùy ý để các khanh bày tỏ ý kiến, nhưng các khanh mỗi lần đếu là thế này, có sự tình gì tranh chấp đều là tranh cãi không ngớt. Các khanh không phiền nhưng trẫm phiền, trước mặt trẫm mà tranh chấp công khai. Các khanh còn có hình tượng của trọng thần đương triều sao? Từ nay về sau, Hoàng vệ quân sẽ do trẫm tự mình chưởng quản, miễn cho các khanh phải nói cái này không được, cái kia không được, bãi triều!!"

Giọng nghiêm chỉnh vừa dứt, lưu manh hoàng đế không để cho bọn quan viên cơ hội nói chuyện, liền phất tay áo bãi giá đi ra khỏi Triêu long điện, để lại bọn quan viên, người nhìn ta, ta nhìn người, không thể ngờ hoàng thượng từ nhỏ không có chính kiến, bình thường tùy ý để bọn chúng tranh chấp, lại làm ra hành động kinh ng ười như thế, còn muốn tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân.

"Ha ha, nguyên soái đại nhân, hoàng thượng tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân, lần này ngươi sẽ không nói hoàng thượng không đủ tư cách chứ?"

Hoàng thượng tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân, cũng là làm giảm bớt thế lực của nguyên soái nhất đảng, đối với hai đảng khác cũng không có tổn thất, tể tướng Hứa Sơn mặc dù nghi hoặc sự thay đổi của hoàng thượng, nhưng đối mặt với sự thật không thể công nhiên chống lại, lão chỉ đành phải buông tha binh quyền của Hoàng vệ quân, nhìn nguyên soái sắc mặt cực kỳ khó coi, cười to trêu chọc!

"A a, Hứa tướng thật sự là hay nói đùa, hoàng thượng là nhất quốc chi quân, ai dám nói hoàng thượng không đủ tư cách, đó không phải là đại nghịch bất dạo sao?" Chúng quan viên thuộc thái hậu đảng cùng với tể tướng đảng, đều cười phụ họa, nhìn về phía bọnq uan viên của Nguyên soái đảng, cười nhạo lộ vẻ đắc ý.

"Hoàng thượng có thể tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân là vinh dự cho tất cả binh tướng của Hoàng vệ quân, bổn soái thế nào lại nói loại lời đại nghịch bất đạo này. Tảo triều kết thúc, bổn soái còn có việc muốn làm, xin không tiếp chuyện nữa, cáo từ!"

Lão nguyên soái Lý Nghị trong lòng cực kì bất mãn với việc hoàng thượng muốn tự mình chưởng quản Hoàng vệ quân, nhưng lại có hai phái khác đang mắt hổ trừng trừng, lão lại không dám công nhiên phản kháng hoàng thượng, phạm vào tội đại nghịch bất đạo, chỉ đánh phải nuốt lửa hận vào lòng, cười nói rào đón vài câu, quay người dẫn đầu quan viên thuộc đảng của lão, uất ức rời khỏi Triêu long điện. Thấy thế quan viên của hai đảng còn lại, trong lòng đều rất sảng khoái.

"Hắc hắc, hoàng thượng, hôm nay ngài dùng chiêu này thật lợi hại, chỉ cần nhẹ nhàng lợi dụng bọn tể tướng một chút, liền có thể đoạt lấy binh quyền của Hoàng vệ quân từ trong tay nguyên soái. Cao, thật sự là cao. Có quân vương anh minh thần vũ như ngài, Thần châu đế quốc chúng ta thống nhất đại lục chỉ là chuyện sớm muộn ..."

Bãi giá đi đến hậu cung, Tiểu Thuận Tử thấy lưu manh hoàng đế hạ lệnh cho lui toàn bộ tùy tùng, chuẩn bị bộ hành đến Phượng nghi cung của hoàng hậu, cung kính nhẹ giọng cười, triển khai công phu nịnh nọt cầm tay của gã!

"Ha ha, Tiểu Thuận Tử ngươi chính là thích vỗ mông ngựa. Bất quá ta thích, ngoan ngoãn đi theo trẫm, tuyệt đối sẽ không thiếu cái lợi cho ngươi!" Thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên, hoàng đế nghe xong sự cung kính của tên thái giám ổi tỏa, trong lòng rất sảng khoái, cao hứng gật đầu biểu thái.

Tiểu Thuận Tử nghe vậy mừng rỡ, vừa định nịnh nọt tiếp vài câu, phía động lại truyền đến tiếng đàn u oán cô tịch, thu hút sự chú ý của gã và lưu manh hoàng đế.

"Bà nội nó, thật mất hứng, tiếng đàn chó má này từ đâu tới, nghe thấy làm trẫm khó chịu trong lòng!" Diệp Phong nghe tiếng đàn cô tịch u oán, cảm giác trong lòng rất khó chịu, trong nháy mắt nhớ đến cha mẹ tại địa cầu, cùng với chư vị giai nhân tại tây hải, "Tiểu Thuận Tử, đi xem là ai đang gảy đàn, ra lệnh dừng lại lập tức. Hoàng cung của trẫm chỉ có hoan nhạc, không muốn có loại thanh âm tan nát lòng này!"

"Hoàng thượng, đây .. đây khẳng định là Hiền phi nương nương đang gảy đàn!" Tiểu Thuận Tử nghe vậy gãi gãi đầu, lên tiếng giải thích, lập có lập tức đi chấp hành mệnh lệnh. Bớt giỡn đi, mĩ lệ hoàng phi khẳng định có thế lực gia tộc bên ngoài cung, hơn nữa rất có thể được tân chủ tử sủng hạnh, gã tất nhiên không dám dễ dàng đắc tội!

"Hiền phi Liễu Nhược Yên?" Diệp Phong nghe giải thích xong, thuận miệng hỏi một câu, thấy Tiểu Thuận Tử gật đầu xác định, lúc này ngẫm nghĩ, đổi hướng đi về phía động, trong miệng cười hắc hắc nói: "Đi, đến giúp mĩ lệ hoàng phi của trẫm cởi bỏ sự cô tịch và u oán làm người ta tan nát cõi lòng này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro