LMKK-C215....218

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 215- bắc phương tiệp báo, toàn lực nghênh chiến

Trận quyết chiến hoành tráng kinh nhân chấm dứt. Khí lưu tiêu tán, Lưu Khiết, Hứa Sơn, Liễu Nhược Yên, Cơ Thanh Phong cùng đám người sau khi hoảng hốt tránh đi đều quay về hoàng lăng. Hứa Lâm, Tô Vân, Liễu Nhược Yên tam nữa càng lo lắng chạy tới gần hoàng thượng, hỏi han tình trạng của hắn.

"Yên tâm, đối với cái loại chẳng biết tốt xấu này, muốn tranh giành với trẫm. Trẫm nắm rất chắc chắn, tuyệt sẽ không bị thương!" Diêp Phong dường như nhìn đầy thâm ý với Lưu Khiết và Hứa Sơn, ôn nhu vỗ về Hứa Lâm tam nữ.

"Hoàng thượng, lão thần có chuyện quan trọng bẩm báo!" Hứa Sơn nghe xong lời nói thâm ý của Hoàng thượng, trong lòng thất kinh, cung kính tiến lên bẩm báo:" Hoàng thượng, Tây Sa, Bách Cổ, Đông Du, Bắc Du, năm nước biên hoang liên tiếp phái ra sứ thần chạy tới Nam Man đế quốc, muốn kết minh rồi tiến công Thần Châu chúng ta!"

"Hả?" Diệp Phong nghe vậy cau mày lộ ra thần sắc ngưng trọng, nhìn Hứa Sơn và Lưu Khiết vẫn im lặng, lập tức hiểu rõ vì sao bọn họ đến nơi này tìm mình, lúc này phất tau nói:" Bãi giá hồi cung, truyền lệnh chúng thần đến đại điện hành cung nghị sự!"

Hoàng thượng vừa mới hiển lộ võ công siêu tuyệt , đã khắc sâu đậm vào trong đầu mọi người. Đối với thực lực khủng khiếp của hắn đều e ngại, bây giờ nghe hắn phát lệnh ra nào dám không theo, lập tức lĩnh mệnh bãi giá. Lưu Khiết và Hứa Sơn đối với võ công siêu tuyệt của hoàng thượng cũng đều hết sức kiêng kỵ

Hoàng thượng tức tốc triệu kiến, thêm nữa trong sự âm thầm thúc giục của Lưu Khiết và Hứa Sơn, quan viên hai đảng ở đế đô, trong lòng tất biết đã có chuyện lớn, nhận được truyền lệnh lập tức lấy hết tốc độ bình sinh, chạy tới đại điện hành cung, trong lúc đó thầm trì trao đổi tham khảo vì sao hoàng thượng lại triệu kiến khẩn cấp bọn họ.

"Chúng ái khanh vội vã dùng tốc độ rất mau đó!" Diệp Phong cùng Lưu Khiết, Hứa Sơn đi vào đại điện hành cung, nhìn chúng quan viên đang bàn luận, làm ra vẻ cười đùa một tiếng, đi lên trên bậc thềm, uy phong ngồi xuống, quan sát Lưu Khiết, lập tức ra lệnh cho người khác cấp cho nàng ghế ngồi.

'Thái hậu vào điện nghe chánh sự, đây là lần đầu tiên a? rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?'

Quan viên hai đảng không biết tình huống, mắt thấy thái hậu tiến vào chánh điện nghe chính sự, đều lộ ra thần sắc hoang mang. Bất quá quan viên của phe thái hậu mang theo ít nhiều sắc mặc hoan hỉ, mà những người còn lại của phe tể tướng ngoài trừ Hứa Sơn biết rõ, tất cả sắc mặt đều khó coi.

"Hứa tể tướng, khanh nói cho chư vị ái khanh một chút tình hình ngày hôm nay đi!" Diệp Phong nhìn bộ dạng bối rối của quần thần dưới điện, thản nhiên nói với Hứa Sơn, người sau liền đem chuyện sáu nước sắp liên minh, nói cho quần thần trong điện.

"Cái gì? Sáu nước liên minh tấn công. Cái này làm thế nào có thể cho phải?" Quần thần hai đảng nghe Hứa Sơn nói xong, lập tức khiếp sợ mở miệng nghị luận.

Diệp Phong nhìn các thần tử dưới điện mà chỉ có thể nhẫn nại có hạn, trong bụng bất đắc dĩ cảm khái một tiếng, ngó Lưu Khiết và Hứa Sơn, nhàn nhạt nói:" Các khanh đối với việc này thấy thế nào?"

Quan viên hai đảng gặp câu hỏi của hoàng thượng, đều nhìn về phía Hứa Sơn và Lưu Khiết chờ bọn họ mở miệng lên tiếng. Lưu Khiết và Hứa Sơn liếc mắt nhìn nhau, người trước tiên phong mở miệng nói:" Tình hình bây giờ, sáu nước tất đã sớm ngầm xác định chuyện liên minh, hiện tại lại phái sứ thần, chỉ bất quá là đi tuyên cáo cho thiên hạ tình hình. Theo tình huống trước mắt của nước ta, căn bản không có cách nào ngăn cản được liên quân sáu nước. Ai gia cho rằng tập hợp binh lực của cả nước, di chuyển Đế đô về phía Đông, muợn địa thế thuận lợi mà phòng thủ, có lẽ có thể tránh đi tai họa diệt quốc!"

Phía Đông Thần Châu nhiều núi cao nước chảy xiết, địa hình này đối với việc phòng thủ rất có lợi. Nhưng di rời đế đô về phía Đông thì cũng bằng với việc chắp tay đem hơn phân nửa giang sơn cho người ta. Diệp Phong nghe vậy tuy biết đây là kế hoạch trước mắt rất tốt, nhưng vẫn ngầm từ chối đề nghị của Lưu Khiết như trước. Bởi vi vương bài của hắn, đã đến trung bộ của Tây Sa đế quốc.

Hoàng thượng đang nghĩ cái gì, dưới điện quần thần tất nhiên không biết. Nhưng lời Lưu Khiết vừa ra, quan viên của phe Thái hạu , đã lập tức ào ào phụ hóa. Diệp Phong trông thấy vậy nhìn nhìn Hứa Sơn, nâng chung trà lên uống một ngụm trà xanh, nhẹ giọng hỏi:" Hứa tể tướng có suy nghĩ gì?"

Đối diện với việc sáu nước liên minh, vẫn có thể y nguyên trấn định như thế. Hoàng thượng không phải đã có cái kế sách gì chứ? Hứa Sơn nhìn thần sắc điềm tĩnh của Hoàng thượng, trong đầu suy nghĩ cảnh giác, ngoài miệng cung kính đáp:" Theo tình hình này, cái nhìn của lão thần và thái hậu giống nhau. Không biết Hoàng thượng đã có kế sách vạn toàn hay không?"

Tể tướng thừa nhận đồng tình với lời nói của Thái hậu, không chỉ có quan viên của hai phe lộ ra vẻ mặt bất ngờ, mà Lưu Khiết cũng nhìn Hứa Sơn, lại nhìn hoàng thượng bình tĩnh tự nhiên, không có chút vội vàng nào, hơi nhíu mày, thầm hô sơ xuất, cũng cảm giác sự điềm tĩnh của hoàng thượng như thế có chút kì quái.

"Báo...khải bẩm Hoàng thượng, phương Bắc báo tin thắng trận. Định đông vương Liễu Trường Hà, dễ dàng tiêu diệt quân phản bội, sắp khải hoàn hồi triều!" Tiểu thái giám giơ cao tấu chương báo tin thắng trận, hết sức phấn khởi tiến vào điện quỳ xuống bẩm báo.

"Tốt, rất tốt, Định đông vương quả nhiên dũng mạnh như năm xưa!" Diệp Phong xem kết quả tấu chương lấy từ trong tay Ti Lễ thái giám, hưng phấn ha ha cười to, sai người mang bản đồ tới, trải ở trên bàn, nghiêm mặt nói:" Truyền lệnh tướng thủ hoàng lăng Cơ Thanh Phong lập tức vào cung đến gặp!" Nói xong, cúi đầu quan sát bản đồ, không nhiều lời nữa.

Lưu Khiết, Hứa Sơn cùng quan viên hai đảng, nghe tin thắng trận từ phương bắc báo về, đều mừng rỡ, nhưng thấy Hoàng thượng trấn tĩnh như thường sai người đi tìm tướng quân thủ hoàng lăng, tất cả đều không rõ suy nghĩ của hắn, tò mò người nhìn ta, ta nhìn người, không biết như thế nào cho tốt, đành phải im lặng chờ đợi.

"Tướng trấn thủ hoàng lăng Cơ Thanh Phong, tham kiến hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế , vạn vạn tuế!" Cơ Thanh Phong phụng mệnh chạy tới, tiến vào trong điện, quỳ xuống cung kính tham bái.

"Ái khanh bình thân!" Diệp Phong mỉm cười ra hiệu cho Cơ Thanh Phong bình thân, ngẩng đầu lên rồi nói: "Cơ ái khanh, hiện giờ Nam Man, Tây Sa, Bách Cổ, Đông Du, Bắc Du, sáu nước biên hoang liên minh, muốn chiếm lãnh thổ Thần Châu ta. Trẫm muốn cho khanh tới phương Nam, tạm thời thay chức thống soái Hoàng vệ quân. Khanh có bằng lòng không?"

Cơ Thanh Phong nghe vậy cả kinh, lập tức mừng rỡ vạn phần mà khấu đầu tạ ơn, "Tạ ơn ân điển của hoàng thượng, Cơ Thanh Phong nhất định dốc hết khả năng, không phụ hoàng ân!"

Dựa vào uy vọng danh tướng của Cơ thị ở Thần Châu đế quốc, Cơ Thanh Phong văn võ song toàn đi đảm nhiệm thống soái Hoàng vệ quân, chắc chắn có kẻ dưới phục tùng. Lưu Khiết cùng Hứa Sơn và chúng quan viên, thấy hoàng thượng sắc phong cho Cơ Thanh Phong, cũng không phản đối cái gì. Dù sao binh quyền của Hoàng vệ quân, hiện giờ đang ở trong tay hoàng thượng.

"Hoàng thượng, ngài chuẩn bị ứng phó như thế nào với liên minh sáu nước?" Lưu Khiết nhìn thấy hoàng thượng không triệu hồi Hoàng vệ quân, ngược lại phái một thống soái đi tiếp quản, nhịn không được nói ra sự nghi hoặc trong lòng.

"Toàn lực nghênh chiến!" Diệp Phong thản nhiên lên tiếng phát lệnh.

"Cái gì? Toàn lực nghênh chiến?" Lưu Khiết, Hứa Sơn, Cơ Thanh Phong cùng chúng quan viên nghe vậy đều kinh hãi, khó có thể tin hoàng thượng lại đưa ra một sư lựa chọn không sáng suốt như thế. Theo thực lưc tàn suy yếu nhược của Thần Châu, đối chọi với đại quân như lang như hổ của sáu nước, cái này căn bản không mảy may thắng được!

"Hoàng thượng suy nghĩ lại, khả năng của quốc gia ta thật sư khó có thể chống lại liên quân sáu nước!" Ngoại trừ Cơ Thanh Phong, Lưu Khiết cùng đám người đều mở miệng khuyên bảo.

Diệp Phong nghiêm mặt cười nói:" Các khanh không cần lo lắng, sự cử động của sáu nước đều ở trong sự tưởng tượng của trẫm. Trẫm đã sớm liên minh với một đại quốc mạnh mẽ ơ hải ngoại, phối hợp cùng năng lực hiện nay của Thần Châu ta, thừa sức ngăn cản liên quân sáu nước!"

"Đại quốc ở nước ngoài??" Lưu Khiết, Hứa Sơn, Cơ Thanh Phong cùng mọi người giật mình nhìn Diệp Phong, "Hoàng thượng, vùng biển xung quanh Thần Châu đại lục, ngoại trừ Quy Bổn tiểu quốc trên Quy đảo đại lục, còn lại hình như không có quốc gia có năng lực gì a?"

"Các khanh không cần phải lo lắng suy nghĩ nhiều, chỉ cần tập trung binh lực, đóng ở những vùng biên giới có lợi thế địa hình, hết sức canh phòng nghiêm ngặt, trẫm nhất định sẽ cho các ngươi biết sự ngu xuẩn cỡ nào của liên quân sáu nước!" Diệp Phong uống ngụm trà, cười lạnh vô tình, " Nếu như trong một tháng các khanh không thấy có hy vọng, trẫm lập tức nghe theo đề nghị của các khanh, di chuyển Đế đô về Đông!"

Hứa Sơn, Lưu Khiết cùng với chúng quan viên, nghe xong lời nói của hoàng thượng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết nên nói các gì, đành tạm thời nghe theo ý tứ của hoàng thượng. Như vậy cho dù, nếu trong một tháng thật có thể như theo lời của hoàng thượng, là tốt hơn hết, còn nếu không thể, chuyện dời Đế đô về đông hoàng thượng sẽ nghe bọn họ.

Lưu manh hoàng đế trông bề ngoài của hai đảng tương đối không có phản đối, trong lòng hết sức hài lòng. Lúc này hắn cùng các đại thần khác bắt đầu nói vấn đề tập trung binh lực, lựa chọn địa điểm canh phòng nghiêm mật, cho đến khi màn đêm phủ xuống, tất cả mọi chuyện tương đối thương nghị ổn thỏa, mới ra lệnh cho Cơ Thanh Phong lập tức đi trước xuống phía Nam.

"Hứa tể tướng, ngài nói quyết định lần này của hoàng thượng, có thể có hy vọng không? Hải ngoại đại quốc gì đó có thể sẽ xuất hiện không?" rời khỏi hoàng cung, công bộ thượng thư Vương Minh, đi ở trên đường tò mò hỏi Hứa Sơn.

" Không biết, hoàng thượng hôm nay đã không phải là hôn quân vô năng năm đó dù sao chỉ có thời gian một tháng, dựa theo ý tứ của hắn mà làm đi. Nếu như không được chúng ta sẽ dời đế đô về phía đông. Các ngươi nhớ lấy, ngàn vạn lần đừng làm hoàng thượng nổi giận, nếu không nhằm vào võ công tuyệt thế của hắn hiện giờ, cho dù có thiên quân vạn mã, cũng không chắc chắn ngăn cản được hắn giết người!" Hứa Sơn chau mày, dường như có suy nghĩ dặn dò chúng quan viên bên cạnh.

"Tỷ, các người ở đại điện thương nghị lâu như vậy, đã nghĩ ra đối sách gì chưa?" Lưu Khiết vừa mới tiến vào tẩm cung tạm thời, muội của hắn Lưu Vũ Phi liền tò mò tiến lên hỏi.

Lưu Khiết thấy vậy lập tức đem toàn bộ sự tình diễn ra, nói cho muội muội. Lưu Vũ Phỉ nhịn không được nghi hoặc nói:" Hải ngoại đại quốc? Cái này rốt cuộc hoàng thượng là sao? Thần thần bí bí!"

" Vũ Phỉ, ngươi nhận thấy võ công của hoàng thượng như thế nào?" Lưu Khiết nhíu màu nhìn muội muội mà hỏi.

"Trừ mấy lão quỷ ẩn cư trong lời đồn, nếu không chỉ sợ là không có ai có thể địch nổi!" Lưu Vũ Phi trầm tư trả lời. Lưu khiết hỏi:" Ngay cả ngươi cũng không phải đối thủ của hắn?"

"Tỷ tỷ đánh giá ta quá cao rời. Hôm nay nhìn hắn cùng quỷ hồn kỳ quái kia đánh nhau, ta mới biết được thế nào là cường giả chân chính. Lấy thực lực của ta, miễn cưỡng có thể đấu thế lực ngang nhau với quỷ hồn!" Lưu Vũ Phỉ lắc đầu cười khổ.

"Không nghĩ tới hoàng thượng không chỉ có đại quyền, lại có võ công tuyệt thế uy niếp quần thần, con đường của ta sau này, chỉ e sẽ không đi tốt a.. " Lưu Khiết cảm khái nói thầm.

" Tỷ, ngươi không cần phải bi quan như vậy, hoàng thượng kia cho dù cường thịnh trở lại, hắn cũng không có thực quyền quá lớn. Hơn nữa ta một mình một người không phải là đối thủ của hắn, nhưng cộng thêm các cao thủ còn lại của tà giáo, có thể không để hắn ngang ngược được. " Lưu Vũ Phi ôn nhu khuyên bảo, " chuyện của sau này thì sau này hãy nói đi, có lẽ đến lúc đó có thể nghĩ ra toàn bộ kế sách mà!"

" A a, lời muội muội rất có đạo lý, ta quá đa sầu đa cảm rồi, bây giờ quan trọng nhất chính là đối mặt với liên quân sáu nươc!" Lưu Khiết mỉm cười nói. Tạm thời đè sầu lo trong lòng xuống

Chương 216 - binh lâm thành hạ bách quan sầu,hoàng đế trướng trung nhạc du du

Sáu nước liên minh là lần đầu tiên từ trước đến nay ở Thần Châu đại lục. trong chốc lát bị những kẻ ngồi lê đôi dép truyền khắp cả lục địa. Dân chúng Thần Châu đế quốc không ở trong liên minh, đều hiểu rõ cả sáu nước này nhất định muốn tấn công nước mình, cả ngày lo lắng sợ hãi, phập phồng bất an. Cả Thần Châu đế quốc giống như bị đám mây bi ai bao phủ.

Đối mặt với những tình thế bất lợi này, lưu manh hoàng đế sau khi bí mật thu Thiên tử kiếm, lập tức nghĩ ra ý chỉ tuyên cáo cả nước, đem ngự giá đích thân tới trước biên giới, thề sống chết bảo vệ quốc gia, tuyệt không thối lui co rút,bản thân không làm vua mất nước, dân không làm nô lệ vong quốc!

Tuyên cáo vừa ra, theo đó quan viên của hai đảng thái hậu, tể tướng đều phối hợp, dựa theo kế hoạch của Diệp Phong, tập trung toàn bộ binh lực của cả nước đi đến biên giới, khiến cho dân chúng nhìn thấy hoàng thượng vô năng năm đó đối mặt với cường địch sáu nước, chẳng những không lập tức chạy trốn, ngược lại muốn ngự giá thân chinh bảo vệ đất nước, mặc kệ hắn là vì ngôi vị hoàng đế của mình hay là vì thần dân thiên hạ, trong lòng bách tính cũng an tâm chút ít.

Vì hưng vong của quốc gia, người dân có trách nhiệm đều thấy hoàng đế vô năng đối diện với sáu nước cường địch cũng không vứt bỏ con dân mà chạy trốn, nên các lộ anh hung hào kiệt của Thần Châu giang hồ không muốn làm nô lệ mất nước, đương nhiên đều chạy ra biên giới, muốn hiệp trợ quân đội kháng địch.

Liên minh sáu nước đối với bảy mươi vạn binh tướng của Thần Châu, cùng hành vi đi ra biên cảnh của các lộ hào kiệt giang hồ, có tâm ý rất khinh thường. Trước mặt hai trăm vạn quân của liên minh, đế quốc Thần Châu thối rữa nhiều năm, cơ bản không chịu nổi một kích!

Quan viên hai đảng có quyền cao chức trọng trước mặt ở Thần Châu đế quốc đối với việc phải lấy trứng chọi đá, mà còn hành động ngự giá thân chinh của hắn, cảm thấy rất là nghi hoặc, không hiểu hắn rốt cuộc nắm chắc cái gì mà muốn chiến sáu nước. Đồng thời, các lộ hào kiệt giang hồ có thể động thân tương trợ, cũng làm thế lực hai đảng rất bất ngờ !

Hiện nay liên minh sáu nước tập trung đại quân đã tới gần phái ngoài biên giới Thần Châu. Một trận đại chiến hiếm thấy chưa từng có trong lịch sử sắp bộc phát!

Cửa khẩu phía Tây, là một cửa khẩu trọng yếu sau cùng của Thần Châu đế quốc và Tây Sa đế quốc. Vì nguyên ngân không đủ binh lực, bởi vậy một ít thôn nhỏ ở cửa khẩu phía Tây, tất cả bị Thần Châu đế quốc buông bỏ. Còn thì cư dân di chuyển vào các nơi sâu quan nội. Diệp Phong muốn chọn tây môn quan làm điểm, làm trận đánh đầu tiên của hắn ở Thần Châu đế quốc.

Màn đêm buông xuống, trong soái trướng doanh trại của ba mươi vạn đại quân Tây Sa đế quốc, nguyên soái A Bố Đô tướng mạo uy vũ, thân hình cường tráng, mặt chiến giáp hoàng kim của Tây Sa, ngồi ở vị trí chủ soái nhìn bản đồ trên bàn, hướng tới các tham tướng đang nửa quỳ ở trướng hỏi:" Hoàng đế ngu xuẩn béo mập của Thần Châu đã đến cửa khẩu phía tây rồi sao?"

" Bẩm báo nguyên soái, mật thám quan nội dùng bồ câu đưa tin, hoàng đế Thần Châu đã đến phía Tây từ một canh giờ trước. Theo như binh lính quan sát, hiện nay hoàng đế Thần Châu tựa hồ đang bãi giá ở trên lầu cửa khẩu nhìn về đội hình quân ta!" Tham tướng cung kính trả lời.

"Ha ha ha, tục truyền hoàng đế Thần Châu ngu ngốc vô năng kia, gần đây dường như biết võ công. Chờ lúc xuất trận, ta Đạt Nhĩ Lạp nhất định phải biết so tay với vị vua này!" Đạt Lạp Nhĩ, dũng sĩ đệ nhất Tây Sa đế quốc, cao lớn uy mãnh, thân trên để trần, ngồi ở ghế đầu dưới trướng, nghe xong lời nói của tham tướng, nhịn không được mở miệng cười to.

"Hoàng đế Thần Châu này quả thực không biết tốt xấu gì, sở hữu phía đông có lợi thế địa hình hiểm yếu không lùi, lại muốn liều mạng đánh bừa đại quân sáu nước. Nếu là đế quốc Thần Châu của mấy trăm năm trước, có lẽ không sợ liên minh sáu nước. Nhưng lấy tình hình hiện nay của Thần Châu đế quốc, muốn đối kháng với đại quân sáu nước, căn bản là tự tìm đường chết" Chúng tướng dưới quyền đều nói.

"Cuồng Sa tướng quân nghe lệnh!" Nguyên soái A Bố Đô nhìn nhìn Cuồng Sa tướng quân Kha Lạc Bố đang ngồi bên phải Đạt Nhĩ Lạp, hạ lệnh nói:" Báo cho binh tướng của ngươi, rạng sáng ngày mai chính thức tấn công tây môn quan!"

"Vâng!" Kha Lạc Bố tướng quân nghe vậy hưng phấn đứng dậy lĩnh mệnh.

" Không hổ là các binh sĩ sinh tồn ở trong sa mạc. Nhìn qua quân đội của Tây Sa đế quốc này không chỉ có kỷ luật nghiêm minh, mà còn có một đàn voi hung dữ mạnh mẽ!"

Trên thành Tây môn, lưu manh hoàng đế nhìn về nơi đóng quân của địch quân ở hướng Tây, mở miệng thở dài khen ngợi, quay đầu lại hỏi thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh ở phía sau:" Lưu thống lĩnh, nếu là ngươi suất lĩnh mười vạn cấm vệ quân Thần Châu, mượn vào lợi thế của cửa khẩu bảo vệ Tây quan, chống cự ba mươi vạn binh tướng của Tây Sa, ngươi tự nhân có thể ngăn cản bao lâu?"

"Bẩm hoàng thượng, nếu là lương thảo sung túc, sĩ khí bình thường, thần nắm chắc việc phòng thủ buộc địch rút quân. Nhưng nếu với thế cục hiện tại này để phòng thủ, thần thật sự khó có thể dự đoán có thể kiên trì thủ trong bao lâu!" Lưu Mãnh trong lòng bất đắc dĩ thầm than, ngoài miệng cung kính trả lời.

Lấy sĩ khí đã suy sụp, kinh nghiệm tác chiến của mười vạn cấm vệ quân không cáo, đối chọi với sĩ khí dâng cao của ba mươi vạn chiến sĩ dũng mãnh hàng năm sinh sống ở sa mạc, còn phải lo lắng cho tình thế của năm đại chiến trường khác, Lưu Mãnh đối diện với loại chiến tranh không hiểu rõ này, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào cho vị hoàng thượng thần thần bí bí đến nghênh chiến này.

"Hoàng thượng, theo cái nhìn của lão thần, bây giờ lui giữ phía Đông có thể giảm bớt không nhỏ tổn thất. Nếu muốn chân chính đánh tiếp thì hãy nghĩ lui lại, chỉ sợ binh lực của nước ta đại bại không ít" Tể tướng Hứa Sơn nhìn trận thế của Tây Sa đế quốc, trong lòng càng thêm cho rằng hoàng thượng khăng khăng ngang ngạnh rất không sáng suốt.

"Hoàng thượng, khoảng thời gian một tháng của người, đã còn không tới năm ngày nữa, nhưng tình huống vẫn như cũ đối với chúng ta rất bất lợi. Ai gia đồng ý với ý kiến của Hứa Tể tướng, hãy cứ lui giữ phía Đông đi!" Thái hậu nghiêm mặt khuyên bảo. Hoàng thượng ngự giá thân chinh, Lưu Khiết và Hứa Sơn thân là đứng đầu hai đảng, tất nhiên là phải đi theo.

"Ha ha ha,thái hậu, Hứa tể tướng, các người đều đánh giá quá cao quân đội Tây Sa rồi. Mặc dù bọn chúng cường hãn hơn cấm vệ quân rất nhiều, nhưng trẫm không có để chúng trong mắt. Tiếp tục qua hai ngày nữa, các người sẽ biết cái gì mới kêu chân chính là binh đoàn vô địch!" Diệp Phong nhìn Lưu Khiết và Hứa Sơn, cáp cáp cười to vài tiếng hết sức lông bông, xoay người nghênh ngang đi khỏi tường thành.

Lưu Khiết và Hứa Sơn nhìn tình huống này, nhìn nhau một cái, trong lòng có chút hối hận đã theo ý tứ của hoàng thượng đến đây nghênh chiến, nhưng giờ cho dù hối hận cũng không còn kịp. Hoàng thượng bản thân dựa vào võ công siêu tuyệt, tuy bọn họ có thực quyền rất lớn, cũng không e ngại bọn họ. Với lại nếu lúc này manh nha phản lại, giang sơn của Thần Chân tất hẳn sẽ hai tay dâng tặng cho lục quốc.

Không thể tránh né được, Lưu Khiết, Hứa Sơn cùng đông đảo quan viên triều đình đi cùng đến đây, đành chờ hai ngày sau có thể xuất hiện kỳ tích không.

"Hoàng thượng, người rốt cuộc nắm chắc cái gì có thể ngăn con sóng dữ, đánh lui liên quân sáu nước? Thật sự có đại quân của hải ngoại tới trợ giúp không? Bây giờ không có thể đùa giỡn như vậy!"

Diệp Phong trở lại đại trướng xa hoa của hoàng đế, Liễu Nhược Yên đi theo tới đây, cùng Hứa Lâm và Tô Vân đã ăn mặc cải trang bí mật đến, đều vây quanh lo lắng hỏi. Đối với chuyện thế lực của mình ở Tây hải đã chạy đến, Diệp Phong không có tiết lộ với bất luận người nào, nếu không chuyện hắn giả hoàng thượng này nhất định sẽ lộ ra. Bởi vậy Liễu Nhược Yên tam nữ cũng giống đám người Lưu Khiêt, không giải thích được hắn vì sao tự cho có nắm chắc đánh lui đại quân sáu nước.

"Không có nói đùa, trẫm thân là Hoàng đế của Thần Châu, há có thể đối với chiến hỏa mà đùa giỡn. Các nàng chỉ cần tin tưởng trẫm là được, không cần suy nghĩ nhiều!" Diệp Phong mỉm cười lên tiếng, đi tới long sàng mềm mại dễ chịu, nhìn Hứa Lâm và Tô Vân mặc trang phục cung nữ màu hồng nhạt, ngẫm lại gần đây bôn ba ngày đêm đã không có chơi đùa với các nàng, vì thế không nhịn được cảm giác có chút hưng phấn dâng lên, " Lâm nhi, Vân nhi, đi sai người chuẩn bị nước cho trẫm, bôn ba trên đường, rốt cuộc có thể tắm rửa thoải mái, ngủ trên giường một giấc rồi"

Liễu Nhược Yên trông hoàng thượng đoan chắc như vậy, kìm nén nghi vấn ra khỏi miệng. Hứa Lâm và Tô Vân nhìn ánh mắt si mê của hoàng thượng, lập tức hiểu rõ ý niệm trong đầu hắn, trên mặt cùng hiện lên mây đỏ, cũng có chút khát vọng được sủng hạnh. Dù sao đi đến đây, các nàng hóa trang làm cung nữ, vẫn duy trì khoảng cách với hoàng thượng, không thể tưởng tượng bản lĩnh của Hiền phi, có thể rất dễ dàng bồi tiếp hoàng thượng!

"Ông...."

Diệp Phong mắt thấy Hứa Lâm và Tô Vân ra khỏi trướng, nhàn hạ vô sự, ôm Hiền phi ngồi ở bên giường, từ trong túi Như ý càn khôn lấy ra Thần Châu chí bảo "Thiên tử kiếm", một tiếng rút kiêm ra khỏi vỏ xanh biếc, nhìn thân kiếm trong suốt sáng long lanh, tán ra hơi lạnh uy nghiêm, than thở nói:" Thiên tử kiếm này không biết là chế tạo từ vật gì, không chỉ sắc bén vô cùng, còn trong suốt xuyên thấu, quả nhiên là bảo vật hiếm có" Vừa nói, thoáng vận kình vào kiếm trên tay, chỉ thấy chín long khí tử kim vòng quanh thân kiếm và cánh tay hắn, bay dạo xung quanh.

"Thiên tử kiếm là sự tượng trưng chân long thiên tử, hoàng thượng được bảo vật này, có thể nói như hổ thêm cánh!" Liễu Nhược Yên dán ở ngực trái Diệp Phong ôn nhu nói," nhưng sao cho đến nay ngài không chịu tin tưởng thần thiếp hoàn toàn vậy, tại sao lại không thể đem toàn bộ bí mật nói cho thần thiếp?"

"Hắc hăc, điều đó dùng ra bản lĩnh của nàng hầu hạ trẫm đi. Nếu nàng đêm nay có thể thắng được trẫm, nàng muốn biết cái gì trẫm đều nói cho nàng!"

"Như vậy sao được, hoàng thượng ngài biết rõ thiếp không phải đối thủ của ngài, lại nói như vậy,chàng thật xấu a!"

" Được,được, cái đó còn cộng thêm Lâm nhi và Vân nhi nữa, chỉ cần các nàng ba đêm có thể thắng được trẫm, muốn biết cái gì cũng không có vấn đề!"

Hiền phi Liễu Nhược Yên lần đầu lộ vẻ quyến rũ làm nũng, lưu manh hoàng đế thấy vậy hơi bị ngẩn ngơ, si mê, thêm cho nàng điều kiện khác, bàn tay xấu xa không thể chờ thêm nữa mà cùng điên cuồng kéo xé, đem ông quần cung trang màu trắng của Liễu Nhược Yên, ở trên người xé giống như vải rách, chẳng những không tìm cách che đi thân thể trắng nõn, mà còn tăng thêm tính dụ hoặc của mỹ nhân.

"Hoàng phi nữ nô của trẫm, xuất ra toàn bộ bản lĩnh của nàng đi, nếu không ngày mai nàng nhất định bị trẫm cưỡi không xuống giường được, ha ha!"

Lưu manh hoàng đế cười dâm một tiếng, cởi long bào vứt xuống giường, quỳ gối giữa hông mỹ nhân, tách ra chân ngọc trắng bóc thon dài của nàng, đỡ lên vai, nắm chặt chân ngọc không xương nhu nhược kia, thô bạo tiến vào cấm địa mềm mại của mỹ nhân, cưỡi điên cuồng, không kiêng kỵ.

Hứa Lâm và Tô Vân, dẫn cung nữ khiêng bồn tắm siêu lớn, tiến vào trong trướng, trông thấy màn giường được buông xuống, trong đó truyền ra tiếng thống khoái và sung sướng của Hiền phi cùng tiếng rên rỉ, lập tức liền biết Hoàng thượng lại bắt đầu hoang dâm, vội vàng ra hiệu cho cung nữ bỏ bồn tắm xuống đi ra khỏi trướng.

Sắc lang bệ hạ nhìn hai vị tuyệt sắc ra ngoài đã trở về, lập tức đã tập hợp các tư thế, ôm Liễu Nhược Yên vừa đi vừa trùng kích, tiến vào bồn tắm siêu lớn để nàng đứng vịn ở cạnh bồn, từ sau lưng lợi dụng cưỡi điên cuồng, đồng thời cũng kéo hai vị tuyệt sắc vào trong bồn. Giống như Hiền ohi xoay lưng về phía hắn hình thành tam giác quyết đồn, để cho hắn có thể tùy tâm sở dục đùa bỡn hoang dâm..

Chương 217 - nhất kiếm chiến thiên quân

Lúc hoàng hôn, dưới ánh mặt trời chiếu sáng chói lọi đất trời, ở sa mạc hoang vu khô khan cách doanh trại Tây Sa đế quốc hơn năm mươi dặm về phía Tây Nam, Băng sương long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, hầu tước của liên minh nhân tộc, thân mặc áp giáp nặng màu bạc sáng lóa của long kỵ, nhìn nhìn Kiệt Nã Tư, Khải Đặc, Ai Đứa, Thụy Ân, Phỉ Phỉ , Khang Địch cùng sáu binh đoàn trưởng ở bên cạnh, nói:" Các vị, thời gian không còn nhiều nữa, dựa theo ý tứ của đoàn trưởng đại nhân, chúng ta nên bắt đầu hành động được rồi?"

Khải Đặc, Kiệt Nã Tư, Ai Đức, Thụy Ân, Khang Địch năm người nghe vậy, không trả lời ngay, tất cả đều quay đầu nhìn Phỉ Phỉ, thái độ rất rõ ràng, đều hỏi ý kiến của mỹ nữ tinh linh này. Từ khi Diệp Phong bắt đầu rời đi, sự vụ bên kia Tây hải, cơ hồ đều giao cho các giai nhân hoặc tình nhân bí mật của hắn xử lý, cho nên Tư lược đoàn gần đây như Khải Đặc, Ai Đức, đều tương đối thích vỗ mông ngựa Phỉ Phỉ.

Sắp có thể nhìn thấy tình nhân, tâm trạng hôm nay của tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ rất tốt, nhìn ánh mắt của năm người Kiệt Nã Tư, Khải Đặc, lại nhìn sắc mặt hơi không biết làm gì của Lạp Phỉ Nhĩ, hơi gật đầu nói:" bắt đầu đi!"

Có một lời của Phỉ Phỉ, Khải Đặc, Lạp Phỉ Nhĩ sáu ngươi lấp tức xoay người gọi các thành viên Tư lược đoàn đang xếp hàng, Liệt diễm kỵ sĩ, Long ưng kỵ sĩ, Bạch điêu xạ thủ, Hỏa thương xạ thủ, Hỏa pháo xạ thủ,, Lôi đình đao khách, thành viên bảy đại binh đoàn lực chiến đầu cực mạnh của Tư lược đoàn, toàn bộ xếp hàng chỉnh tề!

"Xuất phát!"

Theo một tiếng hiệu lệnh của Phỉ Phỉ, bảy đại binh đoàn lập tức kết hợp thành đội hình trật tự, nhanh chóng thẳng tiến về Tây môn quan, Long ưng kỵ sĩ và Bạch điêu xạ thủ tốc độ cao nhất bay lượn trên không trung, tiếp theo là Liệt diễm kỵ sĩ và Đại địa kỵ sĩ bôn ba ở sa mạc, Hỏa thương xạ thủ cùng Lôi đình đao khách, thì ở hai cánh của hỏa pháo xạ thủ mà đi!

Bên kia ngoài cửa Tây môn quan, nguyên soái A Bố Đô của Tây Sa đế quốc, thân mặc áo giáp của quân đội Cuồng Sa, cầm trong tay loan đao đi ra trước trận. nhìn tướng sĩ của nước mình, trong công thành chiến dũng mãnh không sợ, thâm chí chính mình đánh trống vì các tướng sĩ mà đánh trợ uy, khiến cho các tướng sĩ bắc thang bắn tên, tất cả sĩ khí dâng cao, tiếng hô giết rung trời!

Nếu bàn về thủ đoạn hành hạ người, nguyên soái A Bố Đô có thể so với các tướng lãnh của Thần Châu đế quốc còn cao minh hơn nhiều. Rạng sáng đến cường công một lần, không đợi đại quân Thần Châu thu dọn chuẩn bị đầy đủ, đã lại tấn công tiếp.

"Ai, thật sự là những chiến sĩ dũng mãnh không sợ chết, nếu là quân ta có thể có khí thế thấy chết không sợ này của họ, có phải tốt bao nhiêu a!" Ở trên cổng thành, tể tướng Hứa Sơn nhìn quân đội như bão cát của Tây Sa đế quốc dũng mãnh can đảm tấn công, lại nhìn nhìn gương mặt sầu lo của binh tướng nước mình, nhịn không được đành bất đắc dĩ lắc đầu cảm khái.

"Đáng hận Thần Châu đế quốc đã thối nạt nhiều nắm, lại cũng không có cái huy hoàng và cường thịnh của năm xưa! " Thái hậu Lưu Khiết cùng nhing xuống tình hình chiến trận mà lắc đầu bùi ngùi.

Lưu manh hoàng đế đang thoải mái hút thuốc, nghe xong lời nói của hai người, nhịn không được cười nói:" Thái hậu và Hứa tể tướng đều các đại nhân vật quyền cao chức trọng ở Thần Châu, sao đối mặt với chiến trường bé xíu này, lại không có tự tin như thế? Kế hoạch của trẫm đã tiến hành sớm trước một ngày. Thần Châu quốc thổ tuyệt không có rơi ở trong tay man nhân ở nơi hoang vu này!"

Nói trắng ra ai cũng hiểu, nhìn không thấy hy vọng thực sự, Lưu Khiết, Hứa Sơn và quan viên đi theo loan giá, đối với thế cục trước mặt của Thần Châu, vẫn như cũ lo lắng đến cực điểm. Trước mắt dựa vào tin truyền báo của những quân phòng thủ, sáu cứ điểm đại phòng thủ, toàn bộ đã lọt vào sự mãnh công, không đầy một tháng, Thần Châu đế quốc tất bại không thể nghi ngờ!

"Uy, hôn quân của Thần Châu đế quốc, binh tướng của ngươi căn bản không cách nào ngăn cản sự tiến công của quân ta, mau mau mở cổng thành đầu hàng, nguyên soái A Bố Đô của chúng ta có thể đảm bảo ngươi không chết!" Tây Sa đệ nhất dũng sĩ Đạt Nhĩ Lạp, nghe theo sự phân phó của A Bố Đô, vận dụng tuyệt học độc môn Hổ khiếu công, đứng ở trước trận dương dương đắc ý cao giọng gào lên.

"Ha ha ha, dân tộc dã man các ngươi ở nơi hoang vu, chỉ biết cậy mạnh hiếu thắng, để cho binh sĩ xung phong tự tìm đường chết, không biết vận dụng đầu óc, lại còn mồm xuất ra ý tứ cuồng ngôn bảo trẫm đầu hàng, quả thực là một đám dã thú đến chiếm tiện nghi!" Diệp Phong trên cổng thành, nhìn Đạt Lạp Nhĩ xích lõa thân trên, khinh thường nói, thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại có thể truyền khắp cả chiến trường.

"Thằng bé Thần Châu, khoe sự lợi hại của miệng lưỡi, ngươi cứu không được quốc gia sắp bị diệt. Nếu là nam nhân thì ra khỏi thành đến đây cùng ta Đạp Nhĩ Lạp đánh một trận, để cho ngươi biệt sự lợi hại của dũng sĩ Tây Sa ta, ngươi dám không?" Đạt Lạp Nhĩ dùng sức quơ quơ hai thanh thiết chùy ngàn cân trong tay, nhìn Diệp Phong khinh thường hét lớn.

"Chuyện tiếu lâm, thứ hoàng đế rác rưởi ngu ngốc vô năng này, há có thể là đối thủ của đệ nhất dũng sĩ Tây Sa chúng ta, hắn không sợ đập thành thịt nhão sao? Ha ha ha..." Binh tướng quân Cuồng Sa trên chiến trường, đều ha ha cười to. Còn binh tướng Thần Châu nghe được trong lòng rất không thể tiếp thụ.

"Man ngưu nhỏ bé của dã man dân tộc, lại có can đảm hướng đến trẫm mà khiêu chiến. Hôm nay trẫm liền cho ngươi biết thần uy thiên triều kêu là gì!"

Diệp Phong ở trên không hạ xuống, chắp tay đứng ở trước trận thế của dại quân Tây Sa ngoài trăm bước, hai mắt lạnh lẽo nhìn thiên quân vạn mã trước mặt, cùng sự giật mình của Đạt Nhĩ Lạp, khinh thường nói:" Một thân cậy mạnh, lại cũng có thể xưng là Tây Sa đệ nhất dũng sĩ, xem ra nơi của dã man tộc các ngươi, không hề có nhân tài có thể nói chuyện!!"

"Ha ha ha, không nghĩ rằng hoàng đế vô năng trong lời đồn, quả nhiên thân có võ công siêu tuyệt. Đáng tiếc, đáng tiếc, ngươi không biết khi ra khỏi thành, càng gia tăng tốc độ mất nước của ngươi!"

Nguyên soái A Bố Đô thúc ngựa đứng ở trung tâm đại quân, nhìn hoàng đế Thần Châu đứng ở trước mặt ngoài trăm thước, vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi cười to ha ha. Dưới loại tình huống này, A Bố Đô muốn giết chết đối phương, có thể nói là dễ dàng!

"Xong hết rồi, hoàng thượng sao càn rỡ như thế, chính mình lại đi ra chịu chết!" Tế tướng Hứa Sơn trông tình huống ngoài thành, trong lòng lo lắng, nhịn không được thở dài nói:" lão phu lúc đầu thật không nên nghe theo ý tứ xuất chinh của hắn. Thần Châu đế quốc hết rồi, hết rồi..."

"Ài!" Lưu Khiết nhìn nhìn Hứa Sơn thở dài, trong bụng thầm than một tiếng, bắt đầu lo lắng sau khi binh bại nên làm cái gì bây giờ. Nhiều quan viên phía sau hai người, phần lớn binh tướng phía dưới, dường như cũng đều chán nản một nửa.

Tướng lĩnh xông lên công thành của Cuồng Sa đế quốc, nhìn hoàng đế địch nhân ở tiền trận phía sau lưng mình, lại nhìn khí thế càng suy sụp của binh tướng Thần Châu, trong lòng mừng rỡ, xoay người quát bộ hạ, toàn lực lui về sau, chạy gấp đến hoàng đế của địch nhân, có cơ hội giết thủ lãnh cao nhất của địch, không cần phải lãng phí tính mạng của binh lính.

Lưu manh hoàng đế một thân một mình, đứng ở trong hai mặt giáp công của địch quân, nhìn binh tướng và quan viên ở bên trong Tây môn quan, liếc liếc nhìn hai mặt quân địch, tỏ khí phách lẫm liệt vung tay nói to:" Không nghĩ rằng hôm nay trẫm may mắn có thể độc chiếm thiên quân vạn mã. Đến đây đi, dân tộc dã man, để trẫm nhìn xem các ngươi có thể chịu được bao nhiêu lâu!"

Bất kể hoàng đế này năm xưa có vô năng bao nhiều, hiện tại hắn thể hiện khí thể của kẻ làm vua không sợ thiên quân vạn mã, đã đáng được kính trọng. Thử hỏi trong thiên hạ, có thể bao bao nhiêu người có thể giống như hắn đối mặt với thiên quân vạn mã mà không biến sắc như vậy?

Kể cả A Bố Đô ở trong binh tướng quân Tây Sa, trong lòng cũng dấy lên một tia ý nghĩ kính nể. Và những binh tướng Thần Châu ở trong Tây môn quan cũng chấn động nổi lên một chút tinh thần.

"Các tướng sĩ, mở cổng thành theo Thống soái đi cứu giá!" Hoàng thượng nếu chết, Thần Châu tất sụp đổ. Thống soái cấm vệ quân Lưu Mãnh mắt thấy hoàng thượng bị đại quân vây quanh, liền muốn mở cổng thành suát binh, đi ra ngoài cứu giá.

Trên chiến trường không có tiếng hô chém giết. Diệp Phong nghe rõ lời nói của tướng quân Lưu Mãnh, ngẩng đầu lên nhìn nhìn sắc trời, nhàn nhạt nói:" Lưu thống soái đừng vội hoảng hốt, những binh hèn tướng nhát của dã man tộc này, trẫm còn không để vài mắt, đợi ở trong thành chờ lệnh trẫm!"

" Ngươi, trẻ con giỏi này, không biết sống chết này, hôm nay ông nọi ngươi nếu không đập ngươi thành thịt nhão, ta mẹ ngươi sẽ theo họ ngươi!!" đệ nhất dũng sĩ Tây Sa Đạt Nhĩ Lạp, bị Diệp Phong nói, tức giận oa oa kêu to, vung vảy song chùy cất bước điên cuồng xông lên, thề muốn đem hoàng đế đối diện đạp thành bùn nhão!

" Hừ đại man ngưu cũng không phải rất đần, lại muốn theo họ trẫm, nhập vào hoàng triều Chu thị của ta. Đáng tiếc, hoàng triều Chu thị của ta không thu nhận loại man hoang ngu ngốc này!"

Diệp Phong trông Đạt Nhĩ Lạp than thở cười khẽ, từ trong túi Như ý càn khôn lấy ra Thiên tử kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, chăm chú nhìn địch binh quanh mình, không có chút sợ hãi nào cười lạnh nói:" Đến đây đi, để trẫm mở mang hiểu biết các ngươi rốt cuộc có phải những dũng sĩ chân chánh không sợ hãi không!"

Dứt lời, toàn lực vận hành ma khí trú vào bên trong Thiên tử kiếm, vung kiếm vẫy ra chín đạo long khí tử kim, xen lẫn là các hắc mang kiếm khí hung tàn bạo ngược, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, trong nháy mắt luồn vào bên trong đám địch quân, kéo lên một trận tinh phong huyết vũ, tiếng kêu thê lương thảm thiết!

'Di? Long khí tử kiếm? Cái này không phải là công phu của quỷ hồn ở hoàng lăng năm đó sao? Cái thanh kiếm kia hình như cũng là của quỷ hồn sao?' Thiên tử kiếm niên đại đã lâu, Lưu Khiết và Hứa Sơn cùng quan viên cũng không nhận ra, bây giờ nhìn thấy hoàng thượng xuất ra thanh kiếm này, trong lòng đều nhớ tới quỷ hồn trong hoàng lăng, trong đầu có chút mơ hồ nghi hoặc.

"Man ngưu, nhớ kỹ lấy, chỉ biết cậy vào sức mạnh, vĩnh biễn cũng không thành được cao thủ, nhìn trẫm ban cho ngươi một chiêu!"

Binh tướng vây quanh Diệp Phong, bị hắn đột nhiên phát ra chín đạo long khí tử kim cùng kiếm khí hắc mang, lại càng hoảng sợ, đoán đây là chân khí của cao thủ Thần Châu. Đạt Lạp Nhĩ dưới sự kinh ngạc, còn không có phải ứng tiếp theo, đã thấy Diệp Phong như quỷ mị trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt hắn năm thước, vung kiếm xuất ra chín đạo long khí tử kim, đem hắn nổ tan xương nát thịt.

Hài hước cho dũng sĩ đệ nhất của Tây Sa, ngay cả một chiêu của lưu manh hoàng đế cũng đỡ không nổi!

" Hừ, cho dù võ công siêu tuyệt cũng không có thể là địch thủ của đại quân ta, cung tiễn thủ chuẩn bị, giương tên bắn chết hắn!"

Nguyên soái A Bố Đô cưỡi ngựa đứng ở trung tâm đại quân, không nghĩ Hoàng đế vô năng trong lời đồn lại cường hãn như thế, quá ngoài ý muốn, mắt thấy bạn thân Đạt Lạp Nhĩ bị giết, tức giận nhịn không được hừ lạnh, hét lớn ra lệnh bắn tên, muốn bắn cẩu hoàng đế này thành con nhím!

Chương 218 Lưu manh phát uy, Tư lược đoàn diệt địch.

"Sưu sưu sưu..sưu sưu sưu..." Xạ thủ trong Tây Sa đại quân, nghe theo mệnh lệnh của nguyên soái, nhắm vào hoàng đế địch quân mà cùng bắn vạn tiễn. Chớp mắt chỉ thấy tên bay ùn ùn đến, như cuồng phong bạo vũ, vụt thắng tới Diệp Phong, căn bản không cho hắn khe hở né tránh nào!

"Một đám xạ thủ nhỏ nhoi muốn lấy mạng của trẫm, quả thực là nằm mơ giữa ban ngày!"

Diệp Phong đối mặt với mưa tên ùn ùn kéo đến, khinh thường hừ lạnh một tiếng, vận hành chánh ma nhị khí cương nhu hợp thành. Ở bên ngoài cơ thể hình thành một quả cầu hai màu trắng đen, bao bọc đan xen xoay quanh cơ thể hắn, xoay tròn cực nhanh, càng lúc càng lớn, tưởng chừng như tất cả mũi tên bắn trúng quả cầu nhị khí, toàn bộ bị hút vào. Chỉ trong nháy mắt quả nhị khí đã thành một trái cầu cổ quái bọc kín bởi cung tên.

'Cái này, đây là công phu gì? Lại không sợ vạn tiễn cùng bắn?" Nguyên soái A Bố Đô nhìn trái cầu nhị khí đầy cung tên, quá rung động, vô cùng không hiểu cẩu hoàng đế đã dùng công phu gì.

"Nguyên soái, nghe nói võ công của Thần Châu, cho tới bây giờ không thể cùng lúc tu luyện chánh ma nhị khí. Hoàng đế này hình như khai sáng ra kỳ tích, theo ta ngài về trước quân doanh chờ Mạc tướng quân đến đối phó với hắn đi!" Tướng quân Cuồng Sa Kha Lạc Bố, mắt thấy Hoàng đế Thần Châu võ công khủng khiếp, lo lắng xuất hiện ngoài ý muốn, muốn cho nguyên soái về trước quân doanh.

"Hừ, bất luận hắn dù có mạnh, rốt cuộc cũng chỉ là một người. Đối mặt với binh tướng quân ta, hắn cuối cùng cũng có khoảnh khắc mệt mỏi mà thôi!" Nguyên soái A Bố Đô làm dụi xuống một chút tâm trạng, coi thường cười lạnh, hạ lệnh cho chiến sĩ Cuồng Sa xông lên, xạ thủ tiếp tục bắn.

"Hô....sưu sưu sưu.."

Trong lúc xạ thủ đại quân đang chuẩn bị cùng bắn tên lần thứ hai, Diệp Phong bên trong quả cầu bị hàng loạt mũi tên găm vào, bỗng vận kình đem toàn bộ cung tên bắn ngược trở lại. Trong nhất thời chỉ thấy cung tên trên quả cầu nhị khí, như ác quỷ lấy mạng, bắn vào toàn bộ binh tướng xung quanh hắn, khiến người ngã ngựa đổ, chết nhưng rơm rạ.

"Hảo, hoàng đế chúng ta võ công có một không hai ở trời đất, phóng mắt khắp thiên hạ, không người nào có thể địch nổi!"

Bên trong Tây môn quan, không biết ai muốn vỗ mông ngựa liền hô to một tiếng như vậy, kéo theo binh tướng tận mắt chứng kiến thần công của hoàng đế, đều theo đó mà hô to vang dậy. Sĩ khí đã mất trước đây, tựa hồ trong nháy mắt này quay về mà dâng cao dữ dội.

"Đáng ghét, Chu Ngọc Long, hôm nay bổn soái rất muốn cho binh tướng của ngươi chết thảm, trả giá bằng máu..." Nguyên soái A Bố Đô trông thấy phần lớn binh tướng Tây Sa bị bắn chết, quá đau lòng, nhìn Diệp Phong trầm giọng gầm lên, chưa biết nói gì tiếp, đã nghe phía Tây chợt truyền đến từng hồi từng hồi rồng ngâm lảnh lót cao vút.

'Chuyện gì xảy ra vậy?' A Bố Đô, Kha Lạc Bố cùng chúng nhân Tây Sa, và mọi người ở trong Tây môn quan, nghe được âm thanh long ngâm. Tất cả đều nhìn về phía tây với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Sau một cái nhìn, hết thảy đều kinh hãi phát hiện phía tây có quái long cùng đại điêu chở người ùn ùn mà kéo đến.

"Tốt, viện binh đã tới, thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh nghe lệnh, lập tức dẫn binh tướng Thần Châu ta, ra cổng giết địch!"

Diệp Phong mắt thấy phía tây Long ưng kỵ sĩ đoàn và Bạch điêu xạ thủ đoàn đã đến, lập tức hưng phấn giơ cao tay quát lên, vung kiếm mang theo chín đạo long khí, chém giết địch quân, điên cuồng tàn sát, giống như ác ma đoạt mệnh.

"Giết!!!" Băng long kỵ sĩ Lạp Phỉ Nhĩ, thấy đoàn trưởng đại nhân ở phía dưới, bị tầng tầng binh lính địch quân vây quanh, lập tức giơ súng hô tô một tiếng, suất lĩnh long ưng kỵ sĩ đoàn, giương sung xông vào quân địch, liều mạng giết địch!

Cùng lúc đó, một trận nổ mạnh "Oanh oanh oanh" kinh thiên động địa bất chợt vang lên, đại doanh Tây Sa bị hỏa pháo bộ đội của Tư lực đoàn oanh tạc mãnh liệt, khiến cho tất cả binh tướng chưa xuất chiến ở bên trong quân doanh, hoảng sợ vạn phần, tránh né chung quanh, liên tục kêu thảm thiết...

"Cái này, cái này.. cái này hình như là Diệu vũ hỏa pháo??"

Năm ngàn năm trước, đại lục Thần Châu từng xuất hiện một do thợ thủ công hỏa khí tên là Hàn Diệu Vũ đúc ra hỏa pháo Diệu Vũ chấn động đại lục, làm vua các nước đều them thuồng. Đáng tiếc nguời này sau khi bị gian tặc hãm hại, dẫn đến Diệu Vũ hỏa pháo và phương pháp chế tạo, toàn bộ theo đó biến mất.

Bây giờ quan viên bên trong Tây môn quan, nhìn thấy tình huống trong quân doanh Tây Sa bị hỏa pháo oanh tạc, lập tức nghĩ đến Diệu Vũ hỏa pháo năm đó khiến vua các nước rất tiếc nuối.

"Các tướng sĩ, viện binh hùng mạnh của chúng ta đã tới. Vì sự quanh vinh của dân tộc, vì dân chúng ở trong nước, xông lên!"

Thống lĩnh cấm vệ quân Lưu Mãnh, nghe lệnh của hoàng thượng, mắt thấy thật sự có viện binh hùng mạnh tới trợ giúp, lập tức hùng tâm phấn chấn, ra lệnh cho binh lính mở rộng cổng thành, suất lĩnh cấm vệ quân sĩ khí đã dâng cao, hướng đến địch quân triển khai phản công!

"Diệu Vũ hỏa pháo? Không thể nào, trên đời này sao có thể còn nhiều Diệu Vũ hỏa pháo vây?" A Bố Đô đối mặt với cục diện tới đột ngột, quá rung đông khó có thể tin nói thầm một tiếng, lập tức tỉnh ngộ hạ lệnh:" Mau, toàn quân lui về phía sau, bắt bộ đội hỏa pháo của địch nhân!"

Nguyên soái vừa ra lệnh một tiếng, binh tướng Tây Sa đã sớm kinh hoàng không thôi, lập tức lui về sau như bầy ong vỡ tổ. Diệp Phong nhìn thấy tình huống này há có thể dễ dàng buông tha bọn chúng, lúc này phân phó cho Long ưng kỵ sĩ đoàn và Bạch điêu xạ thủ đoàn đi ngăn chặn, hét to ra lệnh cho Lưu Mãnh suất cấm vệ quân cùng mình điên cuồng truy kích chém giết phía sau!

"Giết!" Quân doanh của Tây Sa bị hỏa pháo oanh tạc, đã trở nên rối loạn. A Bố Đô muốn suất binh đi bắt bộ đội hỏa pháo của địch binh, lại lọt vào sự phục kích ở hai cánh của Liệt Diễm kỵ sĩ đoàn và đại địa kỵ sĩ đoàn cưỡi ma thú, tức khắc bị bộ đội trước giờ chưa từng gặp này, đánh cho không ứng phó kịp. Phía trước hỏa pháo bộ đội của Tư Lược đoàn, có lôi đình đao khách và hỏa thương xạ thủ đứng chặn, căn bản không cho phép quân Tây Sa làm tổn thương đến bộ đội hỏa pháo. Dưới sự mãnh công lẫn nhau, hai bên tiến vào trận chiến kéo dài kịch liệt!

"Thật kì dị, bộ đội quá hùng mạnh, đây là viện binh của đại quốc nước ngoài mà hoàng thượng nói sao? Mặc dù binh lực không nhiều lắm, nhưng có hỏa pháo này, đế quốc Thần Châu của chúng ta có lẽ thật sự được cứu rồi!" Thái hậu Lưu Khiết cao quý xinh đẹp đứng ở trên lâu thành, nhìn chiến trường phía Tây, mừng rỡ nói thầm, đồng thời trong lonhg có chút ít sợ hãi. Lấy võ công tối cao của hoàng thượng hôm nay, thêm nữa lại có đồng minh cường hãn như vậy, chỉ sợ sau khi dẹp yên loạn bên ngoài, nàng cùng Hứa Sơn sẽ rơi vào sự đả kích!

So với sự sợ hãi của Lưu Khiết, chúng quan viên ở đây cùng vui mừng xen kinh hãi khi có viện quân cường đại, đồng thời cũng lo lắng sự việc sau này. Chỉ có tâm trạng của Hứa Sơn hơi tốt một chút, dù sao ông có nữ nhi bây giờ rất được hoàng thượng sủng ái.

Tiếng hô quát chém giết rung trời, tiếng pháo ầm vang, cùng tiếng ngựa kêu thảm thiết liên miên không dứt. Ban đầu đại quân Tây Sa chiếm ưu thế tuyệt đối. Đối mặt với Tư Lược đoàn cùng cấm vệ quân Thần Châu hai mặt giáp và hỏa pháp oanh tạc, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.

Lưu manh hoàng đế vung Thiên tử kiếm, điên cuồng vẫy ra long khí tử kim, giống như cuồng long xuất hải, điên cuồng chém giết ở trong lòng quân địch, hoàn toàn không có địch binh nào có thể ngăn một chiêu của hắn, không bao lâu hắn đã vọt tới A Bố Đô cũng ở trong trận thế.

"Nguyên soái vô tri của dã man dân tộc, hôm nay trẫm muốn cho ngươi biết, cái gì kêu là thiên ngoại hưu nhân, thiên ngoại hữu nhân. Sau khi ngươi chết không lâu, trẫm nhất định khiến cho chủ tử của ngươi cùng nhau xuống địa ngục!"

Nhìn thấy nguyên soái của địch nhân cách mình chưa đầy trăm thước, Diệp Phong phi thân bay lên, cười lạnh tàn sát bừa bãi, vung kiếm tung ra chín đạo long khí, mốt thế bổ xuống hắn ở phía dưới, dưới ánh mắt hoảng sợ của A Bố Đô.

"Không..." Nguyên soái A Bố Đô lúc đầu đầy lòng tin tưởng, không cam lòng hét lên một tiếng không hoàn chỉnh, đã bị long khí nổ thành tan xương nát thịt.

"Nguyên soái chết rồi..." binh tướng Tây Sa, mắt thấy nguyên Soái thủ lãnh của bọn chúng bị giết, đều kinh hãi, sĩ khí càng thêm suy sụp, bị Tư Lược đoàn và Cấm vệ quân giết đã không thành đội ngũ, chạy trốn xung quanh!

"Các ngươi là những tiểu dân ở nơi hoang vu, lại dám can đảm liên mình với các dân tộc nhỏ yếu còn lại quấy nhiều quốc thổ Thần Châu của ta. Ban đầu trẫm định phải đem tất cả các người giết hết, nhưng nhìn trời cao có đức hiếu sinh, chỉ cần các ngươi mau chóng buông khí giới đầu hàng, trẫm sẽ tha chết cho các ngươi!"

Diệp Phong bốc người lên cao, nhảy đến một gã đang cưỡi trên lưng một long ưng kỵ sĩ, vận dụng Sư tử hống từ trên cao truyền xuống, nhìn binh tướng Tây Sa đang hoảng hốt chạy trốn phía dưới, trầm giọng hô lên.

Trong quân đội khó tránh khỏi có không ít tên cứng đầu cứng cổ không biết sống chết, Diệp Phong vừa nói xong, vài tên tướng lãnh Tây Sa đang chạy trốn, lập tức mở mồm tức giận phản bác, may có bạch điêu xạ thủ của Kiệt Nã Tư trong nháy mắt bắn giết đánh gục, mới dẹp loạn ý niệm phản khánh trong đầu đám tướng lãnh còn lại, tất cả đều dẫn bộ hạ buông khí giới đầu hàng!

Chiến tranh kết thúc, Thần Châu đế quốc giành được thắng lợi hoàn toàn. Thái hậu, tể tướng cùng chúng quan viên bên trong Tây môn quân và Liễu Nhược Yên, Hứa Lâm, Tô Vân vừa nghe thấy tin truyền đến đều cao hứng xuất quan đến đây nghênh giá!

Ở khoảng cách xa không nhìn rõ tướng mạo của viện binh, Lưu Khiết, Hứa Sơn,Liễu Nhược Yên đám người phía đầu hàng nghênh đón hoàng thượng, trông thấy rõ tướng mạo của đám người Lạp Phỉ Nhĩ, Kiệt Nã Tư, Khải Đặc đi theo phía sau hoàng thượng liền thần sắc kinh ngạc. Tất cả đều lộ ra vẻ mặc ngạc nhiên, bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy dị nhân tộc như này.

"Hoàng thượng, những dũng sĩ này chính là viện binh của đại quốc hải ngoại mà ngài nói sao?" Liễu Nhược Yên tò mò nhìn đám người Lạp Phỉ Nhĩ,hỏi ra điều mà mọi người trong lòng nghi hoặc.

"Ha ha ha đúng vậy, những dũng sĩ này là viện quân cường lực của trẫm!" Diệp Phong chỉ vào đám người Lạp Phỉ Nhĩ, cao hứng cười to như diễn kịch, đám người Lạp Phỉ Nhĩ sơm đã biết nên làm như thế nào, vừa nghe Diệp Phong nói xong, lập tức lấy lễ nghi thân sĩ của Tây hải, hướng về mọi người vấn an. Chúng nhân thấy vậy trong lòng cảm thấy mới mẻ.

"Chư vị quý tộc tôn quý của Đông hải Thần Châu, chúng ta là bộ đội chủ lực dưới trướng của hai vị nữ vương của liên minh Nam Bắc đại lục ở Tây hải. Hai vị nữ vương liên minh từng bí mật đi du lịch thưởng thức cảnh sắc ưu mỹ của Thần Châu đại lục, tình cờ gặp hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng, vừa gặp hoàng thượng đã ái mộ, định hạ hôn ước. Lần này chúng tôi phụng mệnh của hai vị nữ vương, đến đây hiệp trợ hoàng đế bệ hạ chí cao vô thượng chống đỡ những kẻ xâm lượng không biết sống chết!" Đứng ở phía sau Diệp Phong, tên mập mạp xấu xí hay nịnh bợ Ai Đức đem những lời nói lấp liếm chuẩn bị trước đó, mồm mép ăn nói bừa bãi mà nói ra.

'Tây hải nữ vương? Du lịch Thần Châu? Vừa thấy hoàng thượng đã ái mộ còn định hạ hôn ước? cái này..." Lưu Khiết, Liễu Nhược Yên, Hứa Sơn cùng mọi người nghe Ai Đức nói xong, cùng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng sự thật trước mắt đã xảy ra, bởi vậy bọn họ không thể không tin.

"Lôi Ân, nhân gia cùng tỷ muội đều nhớ chàng, đuổi nhanh những người này rời đi một chút!" Tinh linh mỹ nữ Phỉ Phỉ, hai tròng mắt như có nước vẫn thâm tình để ý tới người yêu, thấy bọn họ nói chuyện không dứt, đành mở miệng nhỏ giọng thúc giục.

"Trước mắt hơn hai trăm vạn đại quân của hai vị hôn thê của ta đã xuất hiện ở sáu đại chiến trường. Bây giờ trẫm muốn dẫn hầu tước Lạp Phỉ Nhĩ đi trước đến các nơi khác để đánh tan hoàn toàn liên minh sáu nước" Diệp Phong nghe xong câu thúc giục của tinh linh mỹ nữ, cũng kìm nén sự ngứa ngáy trong lòng, lúc này nói căn dặn:" Thái hậu, Hứa tể tướng, việc còn lại ở đây sẽ do hai vị các người thay mặt trẫm xử lý đi!"

Nói xong, hắn dùng ánh mắt ý bảo hoàng hậu, Hiền phi, Đức phi tam nữ ngoan ngoãn chờ đợi, cùng đám người Lạp Phỉ Nhĩ đi về hướng Nam, chuẩn bị thông qua Truyện Tống Trận đã sơm bố trí chu đáo, đến chiến trường phương Nam. Để lại Thái hậu, Tể tường cùng quan viên hai đảng dõi theo bóng lưng hắn, quay mặt nhìn nhau không biết làm sao, không nghĩ đến hoàng thượng lại cùng nữ vương có lực lượng như vậy có hôn ước, tương lai của bọn họ rất tăm tối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro