LMKK-C33+34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 33 - Xạ thủ trung đội, chú tạo trung đội

Ốc Đặc - Khố Lỗ, thất giai cực điện kỵ sĩ, cao lớn gầy gò, tóc đỏ khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ đường hoàng.Ba mươi tuổi hắn kế thừa phụ thân thế tập tước vị bá tước, đến năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, quản lý lãnh địa gia tộc trật tự kỷ cương. Hắn co thực lực cường đại, trong tầng lớp quý tộc tại Mạt La đế quốc có một địa vị vững chắc.

Lãnh địa của Ốc Đặc bá tước nằm ở phía tây tỉnh Đông Bắc Mạt La đế quốc. Mức độ phồn thịnh trong lãnh địa không thua kém bất cứ thành thị to lớn nào. Phủ đệ toạ lạc tại thành trì ở trung tâm lãnh địa.

Lúc này, Mễ Khắc cưỡi Hắc Vũ Ngốc Thứu chạy trối chết tới đây. Tại đại sảnh đang rơi lệ đầy mặt kể khổ với tỷ phu, nói đoàn trưởng Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn bá đạo như thế nào, hung tàn ra sao. Chính mình đã báo ra danh tính của tỷ phu, đối phương đều không tính đến.

Ốc Đặc này cái gì cũng tốt, đúng là thể diện càng cần thiết. Luận quan hệ thuộc về đảng phái của Uy Nhĩ nguyên soái, cùng với Lạc Khắc tể tướng không hợp. Hắn sớm đã nghe qua cầm thú nam tước cháu của tể tướng, về cái việc phong chức làm đoàn trưởng Tư Lược đoàn. Bất quá không nghĩ tới cầm thú nam tước lại cướp đoạt tiểu cữu tử của hắn trước nhất. Nói ra danh tính của hắn cũng không tính đến, quả thực là khinh người quá đáng.

"Tỷ phu, lần này toàn bộ gia sản của đệ đều bị huỷ trong tay Lôi Ân. Người nhất định phải làm chủ cho ta... ô ô..." Mễ Khắc khóc không thành tiếng cầu khẩn.

Ốc Đặc nhìn tiểu cữu tử bất thành tài này, thở dài một tiếng bất đắc dĩ, khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa, chuyện này ta nhất định sẽ ra mặt giùm ngươi."

"Cảm tạ tỷ phu... Cảm tạ tỷ phu... Chúng ta khi nào thì đi tìm Lôi Ân báo thù?" Mễ Khắc nghe tỷ phu chịu hỗ trợ, lập tức ngừng khóc, vội vàng không kịp đợi đã hỏi khi nào thì đi báo thù.

"Gấp cái gì? Nhìn tình cảnh của ngươi một chút. Hiện tại ngươi ngay cả Lôi Ân ở địa phương nào đều không biết, làm cách nào tìm hắn báo thù? Đợi điều tra rõ ràng nơi ở của hắn hãy nói. Lần này ta tự mình dẫn người hành động. Ngươi nhớ lấy cho ta không được truyền ra ngoài, nếu không quốc vương cùng tể tướng đều sẽ không buông tha cho ta!" Ốc Đặc nhíu mày quát nhẹ.

"Vâng, vâng, tỷ phu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài." Mễ Khắc nghe tỷ phu nói sẽ tự thân xuất mã, lập tức vui mừng lên tiếng. Trong đầu gã hiện lên kết cục của cầm thú nam tước khi rơi vào tay hắn.

Diệp Phong đem nô lệ mang về Hồ Lô sơn cốc, mang y phục mùa đông đoạt được cho bọn họ thay, an bài tại phía sau sơn cốc, đồng thời cung cấp cho họ ăn uống đầy đủ. Hắn cảm giác mùa đông khiến cho họ ở trong doanh trướng không phải là kế sách lâu dài. Vì vậy mệnh lệnh cho đám ải nhân nô lệ ở vách núi phía sau khai phá một sơn động, để tất cả nô lệ ở trong động, đồng thời chế tạo một cái động rộng lớn.

Hiện tại nô lệ trong cốc là nơi nam ải nhân cùng với một trăm gã tinh linh ở. Còn một trăm năm mươi nữ tinh linh, một trăm sáu mươi ba nữ nhân toàn bộ xanh như tàu lá. Đại đoàn trưởng vừa nhìn thấy bọn họ liền cho ăn no ở ấm. Trong lòng họ rất cảm kích đối với vị chủ nhân không giống như những người khác này.

Trước kia Mễ Khắc chưa bao giờ cho họ ăn no, bình thường còn luôn ngược đãi họ. Hiện tại bọn họ đã quen bị nô dịch ngược đãi, khi sinh hoạt được cải thiện, trong lòng tất nhiên cao hứng.

Diệp Phong đối với việc cuộc sống của các nô lệ được cải thiện một chút thì dáng vẻ cao hứng, trong lòng cảm khái không thôi. Mục đích hắn cho nô lệ ăn no mặc ấm, chính là không muốn để bọn họ phát sinh ngoài ý muốn, có tinh lực lao động cho mình mà thôi.

Khải Đặc, Ai Đức, Ba Nhĩ ba kẻ bại hoại này, vừa mới đem nô lệ áp trở về trong sơn cốc, đã muốn dẫn Liệt Diễm kỵ sĩ đi hưởng thụ tinh linh mỹ nữ, nhưng Diệp Phong không cho. Hắn nhắc nhở ràng, tinh linh mỹ nữ cần phải thành lập tinh linh xạ thủ trung đội. Cho nên bọn họ đành phải thay đổi mục tiêu đi hưởng thụ nữ nhân xinh đẹp.

Mễ Khắc vì muốn để tinh linh mỹ nữ bán được giá, vẫn không có làm vấy bẩn sự trong trắng của các nàng. Còn đám nữ nhân kia đã sớm trở thành nô lệ tình dục cho các thành viên Nô Nãi đoàn. Do đó nữ nhân bị bọn Khải Đặc xâm phạm cũng tuyệt không có phản kháng, mặc cho bọn họ phát tiết trên người mình.

Tĩnh Hương đối với sự dâm loạn của bọn Khải Đặc có chút bất mãn, đề nghị với Diệp Phong bảo hắn ngăn trở hành vi của bọn Khải Đặc. Diệp Phong lại không quan tâm đến đề nghị của nàng, đối với hành vi của bọn Khải Đặc cũng mắt nhắm mắt mở, thấy thì nói vài câu, không thấy thì giả bộ hồ đồ.

Đồng dạng thân là nam nhân háo sắc, Diệp Phong rất hiểu rõ nỗi thống khổ không có nữ nhân của bọn người Khải Đặc trong khoảng thời gian này. Hắn chính mình có Lộ Lộ cùng món đồ chơi U Nguyệt Nhi. Thủ hạ muốn chơi đùa tinh linh mỹ nữ không được, nữ nhân nô lệ lại không cho, hắn đoàn trưởng này sợ rằng sẽ phải nhận hắc đao của thủ hạ mất.

Tĩnh Hương đối với bọ Khải Đặc không biết làm thế nào, chỉ phải ra vẻ không nhìn thấy, thực hiện chức trách của mình. Nàng mỗi ngày tính toán giá trị những vật phẩm Tư Lược đoàn cướp được, lập sổ ghi chép, để tương lai giao nộp cho quốc vương.

Từ khi nô lệ tiến vào cốc đến giờ, đã được thời gian nửa tháng. Vào sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phong nghĩ đến vấn đề thu hút linh ngưu chiến sĩ, sai Lạp Phỉ Nhĩ cùng với La Phi đi tới thú nhân vương quốc. Đồng thời giao cho La Phi tối thiểu cũng phải chiêu mộ được năm mươi linh ngưu chiến sĩ. Bọn họ thấy điều kiện có thể làm được liền đáp ứng.

Vào giữa trưa, mặt trời mùa đông lên cao, làm cho khí trời lạnh lẽo có chút hơi ấm. Phía sau sơn cốc, Diệp Phong đang khoác áo choàng màu đen, ngồi trên ghế tựa mà U Nguyệt Nhi chuẩn bị cho hắn, vừa hút thuốc vừa hưởng thụ Lộ Lộ xoa bóp vai hắn.

"Đoàn trưởng, toàn bộ tinh linh nô lệ đã dẫn đến."

Cầm đầu tinh linh là Kiệt Nã Tư tay nắm thiết cung, cao hứng dắt theo một trăm năm mươi người đã thay đổi y phục mùa đông mới. Tinh linh mỹ nữ tắm rửa sạch sẽ, đi tới trước mặt Diệp Phong.

Cướp đoạt Địch Lạp Nô nãi đoàn, mục tiêu lớn nhất của Diệp Phong chính là muốn có tinh linh xạ thủ cùng thợ thủ công ải nhân. Cho nên hôm qua giao cho Kiệt Nã Tư một nhiệm vụ may mắn lại lãng mạn, cho phép gã lãnh đạo một trăm tinh linh mỹ nữ làm thành tinh linh xạ thủ trung đội. Đến lúc đó sẽ dạy bọn họ tu luyện công pháp chân khí cùng tiễn thuật.

Bất quá điều này cũng có điều kiện. Diệp Phong yêu cầu gã vô luận sử dụng biện pháp gì, đều phải lấy ra một đội tinh linh xạ thủ trung thành. Tức là bảo gã đem tất cả tinh linh mỹ nữ đều thu vào làm lão bà. Chỉ cần các nàng chịu trung thành, cũng không quan hệ.

Như thế này vừa có thể luyện võ học Trung Hoa, lại có thể làm chuyện tốt với một trăm tinh linh mỹ nữ do đoàn trưởng cấp cho mình, Kiệt Nã Tư lúc ấy cảm động thiếu chút nữa đã ôm đoàn trưởng hôn một cái.

Nhả ra một hơi khói, Diệp Phong chỉ trên mặt đất bên trái đặt một đôi thiết cung, nói với chúng tinh linh mỹ nữ:" Tinh linh đều là xạ thủ trời sinh. Hôm nay ta cho các ngươi tập hợp, là muốn từ trong các ngươi tuyển ra một trăm tinh linh xạ thủ. Hy vọng các ngươi đều cố gắng thi triễn tiễn thuật, bởi vì năm mươi người không trúng tuyển toàn bộ phải đi làm nô lệ, hiểu chưa?"

Tinh linh cho tới nay chú trọng nhất là trinh tiết. Chúng tinh linh mỹ nữ nghe vậy nhất thời khẩn trương, đều mở miệng biểu thị đã hiểu. Dưới sự chỉ huy của Kiệt Nã Tư từng người tới cầm lên thiết cung, biểu diễn tiễn thuật cho Kiệt Nã Tư và Diệp Phong quan sát.

"Thiếu gia, lão gia gửi thư tới!" Ba Nhĩ trong miệng la, từ trước sơn cốc chạy bộ đến trước thiếu gia, mang một cuộn giấy giao cho thiếu gia.

Diệp Phong vừa nhìn cuộn giấy thì biết lão đầu tử dùng tín điểu truyền tin. Buổi tối hôm hắn quyết định chọn Hồ Lô sơn cốc làm nơi trú quân, đã bảo Ba Nhĩ thả tín điểu truyền tin tới cho lão đầu tử.

Mở cuộn giấy ra, Diệp Phong xem nội dung trên mặt xong liền nhíu mày. Lão đầu tử vừa thông tri cho hắn, bệ hạ La Nhĩ có phái mật thám giám thị hắn, bảo hắn đừng làm ra việc gì quá mức, chọc tức quân uy, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng.

Xú quốc vương này tai mắt còn nhiều ghê. Đợi xem lão tử sau này thu thập chúng như thế nào. Diệp Phong nhả ra một hơi trong lòng suy tính, sai Ba Nhĩ mang cuộn giấy thiêu hủy, đem thả tín điểu truyền tin cho lão đầu tử, tỏ ý đã nhận được thông tin.

Tinh linh không hổ là xạ thủ trời sinh, hầu hết tinh linh mỹ nữ tiễn thuật cơ hồ khả năng tương đương nhau. Kiệt Nã Tư phải mất rất nhiều sức lực mới đưa phân ra yếu mạnh. Từ quang, thuỷ, hoả, điện, phong ngũ hệ trong mỗi hệ chọn ra hai mươi người, còn lại năm mươi người bị loại trừ.

Đa số những tinh linh mỹ nữ trong lúc bắn tên thì trong lòng nặng nề, sợ hãi không trúng tuyển phải đi làm nô lệ. Bây giờ kết quả xuất hiện lập tức có người vui mừng có người lo âu, một ít kẻ thất bại sợ hãi thậm chí bắt đầu khóc lóc.

"Khụ khụ!"

Diệp Phong nhìn những kẻ thất bại ấy khóc lóc buồn cười ho khan hai tiếng, đứng dậy quát: "Tiễn thuật của các ngươi đều không tồi, bổn đoàn trưởng thập phần hài lòng. Lần này những mỹ nữ không có thông qua đều không phải đi làm nô lệ, tạm thời đảm nhiệm thị nữ Tư Lược đoàn, nghe chỉ thị từ Lộ Lộ!"

"Cảm ơn đoàn trưởng đại nhân... Cảm ơn đoàn trưởng đại nhân..." Năm mươi tinh linh mỹ nữ thất bại nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm, hướng tới Diệp Phong nói lời cảm tạ.

Diệp Phong nhìn các nàng, đối với tinh linh mỹ nữ đã thông qua hô:" Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính là tinh linh xạ thủ Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, sẽ không bị đối đãi như nô lệ nữa. Đều phải phục tùng mệnh lệnh của ta, nghe Kiệt Nã Tư chỉ huy, rõ chưa?"

"Rõ!" Tinh linh mỹ nữ thông qua đều lĩnh mệnh. Thời gian dài làm nô dịch tại Nô nãi đoàn, các nàng đã có thói quen nghe mệnh lệnh từ chủ nhân. Huống chi bây giờ có thể không phải làm nô lệ, tất nhiên sẽ không có ý kiến phản đối.

Diệp Phong nhìn Kiệt Nã Tử, nhẹ giọng cười nói: "Sau này vấn đề trung thành của các nàng, ta đều giao cho tiểu tử ngươi. Ngươi muốn làm thế nào đều không có vấn đề. Bất quá nếu như ngươi làm không ổn, để các nàng nảy sinh phản nghịch, coi chừng ta thiến ngươi đó!"

"Hắc hắc, đoàn trưởng ngài yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng." Kiệt Nã Tư mang theo cảm kích cam đoan, nhìn về những tinh linh mỹ nữ thần tình đều là hạnh phúc tươi cười. Nếu có thể mang những mỹ nữ này đều thu lấy, gã có thể so sánh với ngựa giống siêu cấp nói tới trong tiểu thuyết giả tưởng.

Để Kiệt Nã Tư dẫn chúng tinh linh mỹ nữ trở về. Diệp Phong phân phó Lộ Lộ trở về phòng ở, mang tới cho hắn phương thiên họa kích cấu đồ vẽ vài ngày mới miễn cưỡng thành công. Rồi hắn mệnh lệnh Khải Đặc cùng Liệt Diễm kỵ sĩ mang ải nhân dẫn tới trước đứng mặt mình, mở miệng nói:" Lạc Tư, lão tới xem bức tranh này."

Lão ải nhân tóc vàng râu quăn, Lạc Tư - Tây Nại, vì lớn tuổi nhất, kỹ thuật chú tạo cao nhất, được tôn kính nhất trong chúng ải nhân. Nghe đoàn trưởng đại nhân nói xong, Lạc Tư đi bộ tới tiếp nhận cấu đồ quan sát, hai mắt nhất thời trợn ngược lên, không ngừng nhìn bức vẽ trừng trừng không chớp mắt.

Bởi vì trên cấu đồ có một cây quái thương lão chưa bao giờ thấy qua. Mũi thương hơi xiên lưỡi dao sắc bén hình lưỡi liềm, thông qua hai nhánh nhỏ liên kết với mũi thương, làm cho cây vũ khí này trên cơ sở một cây thương, trở thành vừa đâm vừa chém được. Hơn nữa thân thương đều có hoa văn đẹp mắt. Nếu có thể chế tạo ra, tất sẽ là vũ khí thực dụng được lưu truyền lâu dài.

" Thế nào, nhìn xem phương thiên họa kích cấu đồ này của ta không tồi chứ?" Diệp Phong mỉm cười nhìn Lạc Tư hỏi.

Phương thiên hoạ kích? Lạc Tư đang nhìn chằm chằm nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Phong, nghi hoặc hỏi: "Đoàn trưởng, cái hình vũ khí trên bản vẽ này là ngài sáng tạo ra ư?"

"Đúng vậy!" Diệp Phong mặt dày vô sỉ thừa nhận phương thiên hoạ kích là hắn sáng tạo ra, lập tức lạnh nhạt hỏi: "Ngươi có tự tin chế tạo ra loại vũ khí mới này không? Nếu không được, ta đi tìm nơi khác yêu cầu!"

"Được, ta có chắc chắn, chế tạo vũ khí không có ai so với ải nhân chúng ta thành thạo hơn!" Lạc Tư nắm chặt cấu đồ, nghiêm trang bày tỏ. Sợ đoàn trường muốn để người khác chế tạo.

Những ải nhân còn lại thấy thế đều tò mò, muốn biết trên cấu đồ là vũ khí gì có thể khiến Lạc Tư khát vọng chế tạo như vậy. Bất quá ngại với đoàn trưởng đại nhân ở đây, bọn họ không dám tiến lên.

Ải nhân từ trước tới nay có tiếng là chế tạo điên cuồng. Diệp Phong sẽ lợi dụng điểm ấy để cho bọn họ dốc sức vì mình. Nhìn những ải nhân còn lại tò mò, giá hoả ha ha cười nói: "Lạc Tư, đến cho đồng bọn của ngươi xem cấu đồ đi!"

Lạc Tư nghe vậy lập tức gật đầu nhận lệnh, tới cho đồng bạn xem cấu đồ.

"Ồ... ý tưởng phương thiên hoạ kích này của đoàn trưởng, thật sự là một sáng tạo a!"

"Ải nhân chi thần trên cao, có thể chế tạo loại vũ khí lưu truyền lâu dài như thế này, thật sự là một chủ đề đáng phô trương."

Những ải nhân còn lại đã thấy trên cấu đồ miêu tả phương thiên hoạ kích, nhất thời vang lên một trận âm thanh giật mình thảo luận.

Diệp Phong nhìn bộ dạng những ải nhân này, trong lòng thầm khoan khoái, trong miệng hỏi: "Thế nào, các ngươi đều có tự tin chế tạo vũ khí mới này chứ? Nếu được, sau này ta còn vẽ ra vài vũ khí mới nữa cho các ngươi chế tạo!"

"Có, đoàn trưởng yên tâm giao cho chúng ta đi!" Lạc Tư cùng chúng ải nhân đều lĩnh mệnh, thập phần chờ mong nhìn xem đoàn trưởng còn có cấu đồ tân hình vũ khí gì.

Đạt được hiệu quả chính mình mong muốn, Diệp Phong lộ ra nụ cười đắc ý nói: "Rất tốt, từ nay về sau các ngươi chính là chế tạo trung đội Tư Lược đoàn, Lạc Tư là trung đội trưởng, tất cả mọi người phải nghe lão chỉ huy, rõ chưa?"

"Rõ!" Chúng ải nhân đồng thanh lĩnh mệnh. Bọn họ đối với cái gì chế tạo đội không có hứng thú, chỉ cảm thấy hứng thú với chế tạo vũ khí kiểu mới, nghe đoàn trưởng nói xong, không có ý kiến chút nào.

Chương 34 - Bạch lang chiến sĩ- Linh ngưu chiến sĩ

Tây Nam biên giới thú nhân vương quốc, Trác Lâm thảo nguyên, Kiệt Khắc - Thi Nại Đức, trung niên bạch lang chiến sĩ, đang ra sức hướng về phía tây nam mà chạy trốn. Phía sau y khoản chừng trăm tên Hôi lang chiến sĩ cũng cố gắng truy giết y.

Ở thú nhân vương quốc tình hình rất phức tạp, và tồn tại những bất đồng rất sâu sắc giữa các chủng tộc cũng như các giai cấp ở đó. Ngoài người đứng đầu vương quốc là một Hoàng Kim sư vương, mỗi thú nhân tộc đều có riêng một vua cho họ, ví dụ: Hùng nhân vương, Tượng nhân vương, Ưng nhân vương... vân vân và vân vân....

Phục vụ dưới mỗi thú nhân tộc vương là những tộc nhân các loại. Cụ thể như, Lang nhân vương cai quản Hôi lang, Hồng lang, Bạch lang và những tộc nhân khác. Lang nhân vương có cùng dòng máu với Hôi lang nhân, vì vậy Hôi lang nhân có địa vị như là vương tộc trong lang nhân.

Bạch lang nhân chính là hậu duệ của Hôi lang nhân, có một năng lực cao gấp hai lần so với Hôi lang nhân. Do ba trăm năm trước, thủ lĩnh của Bạch lang nhân, đã dẫn đầu ba trăm Bạch lang nhân đứng lên chống lại người đứng đầu của Hôi lang nhân. Lúc ấy, Lang nhân vương nổi giận đem hết thảy bọn người đó toàn bộ giết đi. Tiếp sau thì cho tất cả truy giết toàn bộ Bạch lang nhân. Tất cả đại Lang nhân vương cấp dưới đều chấp hành mệnh lệnh, khiến cho Bạch lang nhân có thể nói là tuyệt chủng hoàn toàn!

Các tộc vương của các thú nhân tộc tuy hiệu trung với Hoàng kim sư vương, nhưng bọn họ cũng có một quyền lực tuyệt đối với các tộc nhân dưới trướng. Việc Lang nhân vương muốn Bạch lang nhân không còn một mống, Hoàng kim sư vương không hỏi tới mà cũng không tra vấn. Cuối cùng trải qua ba trăm năm bị truy giết, Bạch lang nhân hiện tại gần như đã ở trên con đường tuyệt chủng.

Bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc là thủ lĩnh của một tiểu bộ lạc Bạch lang đang ẩn nấp sâu trong rừng. Do bộ lạc của y bị Lang nhân vương hiện giờ phát hiện ra, đã ra lệnh cho Hôi lang chiến sĩ đến truy giết bọn họ. Kiệt Khắc bất đắc dĩ phải dẫn bộ lạc chỉ gồm năm trăm tộc nhân mà trốn đi. Kết quả là bốn trăn tộc nhân đã bị giết chết. Y và những tên còn sống sót chạy tới Trác Lâm thảo nguyên để có thể đến được Hỗn Loạn hoang nguyên, biên cảnh của tám nước.

Do không muốn tộc nhân của mình bị thương tổn tiếp, Kiệt Khắc để bọn họ trú ở một nơi bí mật trong Trác Lâm thảo nguyên. Rồi tự mình y đi trước tới Hỗn Loạn hoang nguyên để tìm một nơi khả dĩ trú thân, và sau đó sẽ trở về liên lạc với đám tộc nhân đó.

Tuy vậy mọi việc lại diễn ra không thuận lợi như y tính toán. Hai ngày sau khi y rời khỏi nơi bí mật, thì đã bị một nhóm Hôi lang chiến sĩ phát hiện, và truy giết y. Vì không muốn dẫn đám Hôi lang chiến sĩ này đến nơi tộc nhân y đang trú, y chỉ còn có cách là nhắm về phía bắc mà chạy!

" Thú nhân chi thần vĩ đại, người thật sự không thể cứu Bạch lang chúng tôi ư?" Chạy, chạy cho đến một lúc Kiệt Khắc không còn sức để tiếp tục rồi đứng yên bất động, nhìn đám Hôi lang chiến sĩ đang đuổi giết không tha ở phía sau. Y trong lòng cảm thấy tuyệt vọng khàn giọng rống to.

"Bạch lang tạp toái, ngươi chạy không thoát đâu, còn không mau chấp nhận cùng bọn ta đi về để nhận hình phạt của Lang nhân vương sao?" Hôi lang chiến sĩ phía sau cao giọng khiêu khích.

'Bạch lang tạp toái' chính là cái tên mà Lang nhân dùng để gọi Bạch lang nhân. Cái tên gọi này thật sự là một sự sỉ nhục đối với Bạch lang nhân. Kiệt Khắc thấy phía trước là bãi đất trống trơn, nghe thấy tiếng sĩ nhục phía sau, trong tâm đã quyết, thở dài một tiếng, rồi dừng lại quay người đối mặt với nhóm Hôi lang chiến sĩ ở phía sau.

Một lang nhân thì gồm lang thủ nhân thân, lông mọc đầy thân, phía sau còn có một cái đuôi.

Trên người Kiệt Khắc chỉ có một cái khố dài, tay thì không có gì. So với tên Hôi lang chiến sĩ trang bị quân trang, tay thì cầm một lang nha thiết bổng. Mới nhìn sơ đã biết ai chiếm ưu thế!

"Hắc hắc, Bạch lang tạp toái này cuối cùng đã nghĩ thông, không còn muốn chạy trốn nữa. Các huynh đệ xông lên cùng bắt hắn về lãnh thưởng!"

"Cần chi gấp gáp vậy, trước hết phải hỏi hắn về nơi trú thân của bọn

Bạch lang nhân khác nữa!"

"Đúng, Bạch lang tạp toái, mau nói cho đại gia ngươi biết còn có tên tộc nhân nào không? Nếu khai ra thì bọn ta sẽ không giết ngươi, còn không, hanh hanh..."

Cả đám một trăm mười tên Hôi lang chiến sĩ liền vây quanh Kiệt Khắc để y khỏi có đường trốn thoát, rồi mở miệng cười nhạo tra vấn.

"Bạch lang chiến sĩ vĩnh viễn không bán đứng tộc nhân của mình. Đồ rác rưởi cái ngươi muốn bắt ta thì động thủ đi!" Kiệt Khắc khinh thường hừ nhẹ. Y đã chuẩn bị liền chết tại nơi này, cũng muốn kéo thêm vài tên trong đó mà bồi táng!

"Cái tên tạp toái chẳng biết sống chết, các huynh đệ mau trói chân tay hắn lại, phải bắt sống hắn để còn về lãnh thưởng!" Hôi lang chiến sĩ lớn tiếng hô lên, rất nhanh tiến về phía Kiệt Khắc.

Bạch lang chiến sĩ có thể như là ngũ giai cường giả, còn Hôi lang chiến sĩ chỉ là tứ giai cường giả. Nhưng lại phải đối mặt với một trăm tên Hôi lang chiến sĩ, Kiệt Khắc làm sao có thể là đối thủ của bọn chúng. Mặc dù mỗi lần lên chỉ có tám tên, y cũng không thể nào chống lại thế trận xa luân chiến của bọn chúng, được một lúc thì toàn thân y bị thương.

" Ha...ha... ha, các huynh đệ mau giữ tay chân của tên tạp toái này, ngàn vạn lần đừng có giết hắn..."

Một Hôi lang chiến sĩ ở bên ngoài không cách gì công kích Kiệt Khắc cười cuồng dại, rồi sau đó một chữ "chết" vừa phát ra gã đã bị một ngọn thương cứng mang theo khí băng hàn đâm trúng vào tim.

Đúng lúc đó, một tràng "moo moo" từ phía đông bắc vang lên. Một thiết trụ dài một trăm lẻ hai mét đột nhiên từ đâu bay phía đám Hôi lang chiến sĩ, đã làm cho hơn một nửa số Hôi lang chiến sĩ người bị thương kẻ thì chết.

Cách đó năm mươi thước về hướng đông bắc, xuất hiện một anh tuấn suất ca đang cưỡi một chiến mã trắng, khoác một bộ y phụ màu xanh, chính là Lạp Phỉ Nhĩ, đang cùng với Linh ngưu chiến sĩ La Phi dẫn đầu một trăm tên Linh ngưu chiến sĩ phi đến rất nhanh chóng.

" Linh ngưu chiến sĩ, bọn ngươi vì sao đột nhiên công kích bọn ta?"

Linh ngưu nhân là một trong những chủng tộc tối cường hãn ở Thú nhân vương quốc. Mấy tên Hôi lang chiến sĩ bị thương mặc dù trong lòng rất phẫn nỗ, nhưng trong ngôn từ của bọn chúng không có điểm nào xúc phạm, chỉ là lớn tiếng hỏi han.

" Bởi vì bọn ta không thích bọn ngươi vây công cả đồng bào của mình, lại còn có hành vi vũ nhục!" La Phi đang phẫn nộ liền trả lời.

"Bạch lang nhân là phản đồ của Lang nhân tộc bọn ta. Tại sao bọn ta không được giết y?" Hôi lang chiến sĩ đã bắt đầu không kiềm chế được, tức giận hỏi.

"Hừ, bọn ngươi tưởng cái chuyện xảy ra ở Lang nhân tộc thì mọi người trong Thú nhân vương quốc không biết sao? Bởi vì một nhóm Bạch lang ba trăm năm trước phản bội, cho nên bọn ngươi phải truy giết Bạch lang nhân đến lúc tuyệt chủng mới thôi. Điều đó quả thực là biến thái!" La Phi và phần đông Linh ngưu chiến sĩ phía sau tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng.

"Thật là giận, Linh ngưu chiến sĩ bọn ngươi đừng nghĩ là cường tráng thì có thể vũ nhục quyết định của Lang nhân vương bọn ta. Hôm nay Hôi lang chiến sĩ bọn ta quyết phân cao thấp cùng bọn ngươi!" Một nửa số Hôi lang nhân còn lại không bị thương thấy La Phi và đồng bọn liên tục vũ nhục Lang nhân vương của chúng, tất cả đều liều mạng chạy đến, như muốn lấy lại danh dự cho cả Lang nhân vương và Lang tộc!

La Phi nhìn thấy bọn Hôi lang chiến sĩ muốn liều mạng, vì không muốn bọn chúng cười rằng mình lấy đông hiếp ít, cho nên gã chỉ dẫn theo mười tên Linh ngưu chiến sĩ ra chào hỏi bọn chúng.

"Kinh hồn tam thức- Thức thứ nhất: Phá Quân Thức!"

Xông vào giữa đám Hôi lang chiến sĩ, La phi cố ý khoe khoang trước mặt đám Linh ngưu chiến sĩ phe mình bèn hét lên một tiếng lớn, sử dụng tuyệt chiêu mà đoàn trưởng dạy gã. Lấy mũi chân trái làm trọng tâm, thân hình mang theo thiết trụ xoay tròn mau chóng, chính khí vừa mới tu luyện được theo đó tán phát, nhất thời đánh chết ngay mười ba Hôi lang chiến sĩ vây quanh.

" Cái này, cái này sao lại có thể được chứ? Tên Linh ngưu chiến sĩ này không tưởng lại tu luyện Quang minh đấu khí?"

Một kích vừa rồi đã đánh ngã cả mười ba tên Hôi lang chiến sĩ, làm cho những tên Hôi lang còn lại đại kinh. Bọn chúng không thể hình dung được một Linh ngưu chiến sĩ lại có võ công như thế, lại còn có thể tu luyện đấu khi thành công, mà trước đây chưa một thú nhân nào luyện được!

Bọn Linh ngưu chiến sĩ kia thấy xong chiêu này tỏ vẻ hâm mộ, nhưng không có giật mình. Bởi vì lúc La Phi trở về bộ lạc chiêu lãm bọn họ, thì đã cho bọn họ kiến thức được Quang Minh đấu khí và võ công. Thật là hâm mộ a!

Tu luyện được đấu khí với thú nhân đúng là một kỳ tích. Cũng chính nguyên nhân này, mà bọn họ đã đồng ý đi theo La Phi đầu quân, chứ chưa từng gặp Lôi Ân - Pháp Lôi Nhĩ đoàn trưởng. Và bọn họ cũng muốn mỗi ngày được uống rượu ngon, được luyện tập võ học Trung Hoa như lời kể của La Phi!

Linh ngưu chiến sĩ có thể so với lục giai cường giả. Mặc dù số lượng Hôi lang chiến sĩ nhiều hơn, nhưng mà bọn chúng không còn là đối thủ của Linh ngưu chiến sĩ nữa. Chỉ qua vài hiệp tất cả đều bị đánh bại.

Kiệt Khắc vẫn chăm chú quan sát bọn Linh ngưu chiến sĩ, không bỏ lỡ cái cảnh La Phi xuất chiêu võ công cùng đấu khi. Khi thấy trận chiến đã kết thức, trong lòng có chút bi thương, mở miệng nói:" Linh ngưu chiến sĩ cường tráng và kỵ sĩ nhân tộc này, đa tạ đã giúp đỡ ta!"

"A a, không cần phải khách khí, ta chỉ là không vừa mắt bọn chúng lấy nhiều đánh ít, cũng như việc vũ nhục cái tên người."

La Phi đơn giản và thành thật cười to. Quả thật gã coi trọng Kiệt Khắc bởi cái việc không khai đồng bọn ra. Khi Kiệt Khắc bị vây công, gã và Lạp Phỉ Nhĩ cùng một trăm tên Linh ngưu chiến cũng đúng lúc tới nơi và nghe được những lời Kiệt Khắc nói.

Lạp Phỉ Nhĩ tuy không biết rõ ràng lịch sử của Lang nhân tộc, nhưng sau khi nghe xong những lời đối thoại của Bạch lang chiến sĩ và La Phi, y cũng phần nào hiểu được Thú nhân vương quốc không có chỗ cho Bạch lang chiến sĩ. Nghĩ đến đoàn trưởng đang muốn chiêu lãm nhân thủ, Lạp Phỉ Nhĩ liền kề sát tai La Phi nói vài câu.

La Phi nghe xong rồi quan sát bọn Hôi lang chiến sĩ bị trọng thương nằm trên mặt đất, rồi quay qua bọn Linh ngưu chiến sĩ nháy mắt, nói:" Các huynh đệ, hôm nay chúng ta đã kết oán với Lang nhân tộc. Vì thế chúng ta phải giết chết toàn bộ những tên này, để việc này không bị tiết lộ ra ngoài, làm liên lụy đến người thân!"

Lang nhân tộc luôn luôn thù dai, điều này tất cả thú nhân đều biết. Đám Linh ngưu chiến sĩ nghe La Phi nói có đạo lý, liền đi theo sau, đem đám Hôi lang nhân còn sống kết liễu hết thảy!

La Phi nhìn Kiệt Khắc rồi nói:" Bạch lang chiến sĩ, bọn ta là thủ hạ của Lôi Ân đoàn trưởng Tư Lược đoàn Mạt La đế quốc, đang đóng tại Hồ Lô sơn cốc ở Hỗn Loạn hoang nguyên. Nếu các hạ không có nơi trú thân, không bằng theo chúng tôi đến Hỗn Loạn hoang nguyên. Đoàn trưởng nhất định tiếp đón người như là một chiến sĩ!"

Kiệt Khắc vốn đã nghĩ tới việc đến Hỗn Loạn hoang nguyên. Nếu có thể đầu kháo một quyền quý nào đó, thì có thể đảm bảo được tính mạng của tộc nhân y. Nghe xong điều đó tâm y có chút dao động, mở miệng nói:" Ta cũng muốn cũng muốn đến Hỗn Loạn hoang nguyên, nhưng mà trong tộc ta còn có một trăm người đang trú ở một nơi bí mật. Ta trước tiên phải đi hội họp với bọn họ!"

"Ồ? Không thành vấn đề, bọn ta có thể đi cùng ngươi!"

La Phi cao hứng mở miệng cười. Trong đầu suy nghĩ khi đi chỉ nói với đoàn trưởng là chiêu dụ Linh ngưu chiến sĩ, giờ này lại chiêu nạp thêm hơn một trăm Bạch lang chiến sĩ, lúc trở về thế nào cũng rất có mặt mũi a, ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro