LMLS t10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 168: Về Nhà Giải Quyết

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Shared by kid 1412

"Tôi nên cái gì hả?" Trần Thiên Minh hưng phấn nhìn Phạm Văn Đình nói. Hắn hiện giờ gấp như là một con kiến bò trên chảo nóng vậy, hắn rất muốn ôm ngay Phạm Văn Đình lên tầng năm vận động.

Phạm Văn Đình cười cười, nói với Trần Thiên Minh: "Vậy cậu về nhà giải quyết đi! Ngốc!" Nói xong, nàng lại cười, sau đó quay đầu chạy đi.

"Cái gì? Tôi tự mình giải quyết?" Trần Thiên Minh ngây người, hắn tưởng rằng chính mình còn trong mộng, mà vừa rồi chính là một giấc mộng. Hắn nhéo đùi, đau, rất là đau, xem ra chính mình không phải đang nằm mơ.

Nhìn thấy Phạm Văn Đình đã đi vào phòng bán thương phẩm kia, Trần Thiên Minh đành thật vọng thở dài một tiền, sau đó trở về trong xe. M, Phạm Văn Đình không ngờ lại chơi mình như vậy, đùa giỡn chính mình sao? Trước thì câu dẫn cho dục hỏa của mình bốc lên, sau đó thì nàng ta chạy mất hình, còn nói là chính mình tự giải quyết, chẳng nhẽ nàng ta nghĩ mình là cao thủ 'thẩm du' sao? Ngất mất.

Trần Thiên Minh nghĩ vậy, hắn liền lái xe về thẳng nhà. Bởi vì, trong nhà còn có hai mỹ nữ đang chờ hắn, vì thế hắn cũng không ngu, cần gì phải tự mình giải quyết!

Về đến nhà, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mở cửa, a di đà phật, chị Yến, cầu trời chị ở nhà, nếu như Mỹ Cầm ở nhà, vậy thì mình hôm nay thảm rồi. M, chị Đình à, ngươi là yêu tinh hại người, một ngày nào đó, tôi sẽ đòi lại công đạo. Hắn nhẹ nhàng đi đến cửa phòng của Yến, nhẹ nhàng mở cửa.

Bởi vì là nhà của mình, cho nên Yến và Mỹ Cầm ngủ cũng không khóa cửa, chỉ đóng mà thôi. "Yến, Mỹ Cầm," Trần Thiên Minh nhẹ nhàng đẩy cửa, rồi nhẹ giọng gọi. Đêm khuya như vậy, nếu đánh thức cha và mẹ, vậy thì không tốt.

Trần Thiên Minh bật đèn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa, chỉ thấy trên giường có hai người nằm, chuẩn xác mà nói thì là hai mỹ nữ, đúng là Yến và Lưu Mỹ Cầm. Yến thì nằm nghiêng mà ngủ, còn Lưu Mỹ Cầm thì nằm thẳng, tuy các nàng đều mặc đồ ngủ, nhưng mà da thịt lộ ra vẫn làm Trần Thiên Minh sắc tâm đại khởi.

Thật là tốt, đêm này Yến ở nhà, vậy thì mình đêm nay không 'đói' rồi. Nhìn thấy bở mông yêu kiều của Yến, phía dưới của hắn lại bắt đầu phát tác.

Hắn nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Yến, ôn nhu nằm lấy ** của nàng, cảm giác mềm mại khiến hắn vô cùng hưng phấn, đặc biệt là dưới tình huống Yến không biết gì, điều này càng làm cho hắn có cảm giác như đang thâu tình.

"Đừng," Yến nhẹ nhàng xuất ra một câu, không biết là nỉ non ở trong mộng của nàng, hay là bởi vì Trần Thiên Minh đang nắm lấy ** của nàng, khiến nàng nhỏ giọng rên rỉ.

Nghe thấy Yến đang rên rỉ, Trần Thiên Minh lại càng cao hứng, hắn lại đem cánh tay nhàn rỗi còn lại của mình, gia nhập vào hàng ngũ vuốt ve, một trái một phải, quả thật là tư vị rất khác.

"Thiên Minh," Yến nhẹ nhàng mở to mắt, thâm tình nói. Lúc Trần Thiên Minh mở cửa, nàng đã biết ngay là hắn về. Sau đó hắn lại gọi nàng, nên nàng giả vờ ngủ, bởi vì nàng biết lúc này Trần Thiên Minh tìm nàng, có ý nghĩa gì, cho nên, nàng thẹn thùng thấy Lưu Mỹ Cầm ở bên cạnh, đành phải nhằm mắt không dám lên tiếng.

Nhưng mà, tên tiểu oan gia kia cũng không buông tha cho nàng, hắn còn đến bên cạnh nàng để xuống ta, đặc biệt là sau đó còn dùng cả hai tay để vuốt ve ** của nàng, cái cảm giác tê tê này lập tức truyền khắp cơ thể nàng, khiến nàng không tự chủ được mà nhẹ giọng rên rỉ.

"Chị, người tỉnh rồi sao? Ngại quá, khiến chị tỉnh rồi. ha ha," Trần Thiên Minh giả vờ ngại ngùng nói. Hắn chính là muốn Yến tỉnh lại, nếu nàng vẫn còn không tỉnh, chắc là hắn sẽ trức tiếp cởi luôn cả quần áo ngủ của nàng.

"Em lại còn nói, em động chân động tay với chị, vậy thì sao mà chị không tỉnh lại chứ?" Yến ôn nhu trừng mắt liếc Trần Thiên Minh, nũng nịu nói.

"Chị, em muốn." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn phía dưới cứng rắn của mình, hắn nóng vội nói. Vốn dục hỏa của mình đã sớm bị Phạm Văn Đình khiêu khích lên, hiện giờ, lại gặp thân hình mê người của Yến, làm sao có thể không kích động chứ? Hắn hiện giờ, sớm đã bị dục hỏa che mờ lý trí rồi, hai mắt cũng đỏ bừng.

"Không, muộn rồi." Yến nhìn lại Lưu Mỹ Cầm đang ngủ bên cạnh, lắc đầu, nhỏ giọng nói. Nàng không phải không muốn, mà là biểu hiện rụt rè của nữ nhân không muốn cùng Trần Thiên Minh làm chuyện này, nếu để Lưu Mỹ Cầm nghe được, vậy thì thật là xấu hổ!

"Em mặc kệ, em vội muốn chết nè." Trần Thiên Minh vừa nói vừa cởi quần ao, nếu đêm này Yến không cho hắn, bắt hắn phải tự mình giải quyết, vậy thì hắn cũng không muốn sống nữa.

"Vậy, vậy thì đi về phòng em." Yến thấy được dáng vẻ nóng vội của Trần Thiên Minh, nàng thẹn thùng cúi thấp đầu, nói. Từ sau lúc được hưởng hạnh phúc với hắn, nàng cũng rất khao khát được Trần Thiên Minh thường xuyên 'yêu' nàng, khiến nàng lần lượt 'lên mây', hưởng hạnh phúc sau lúc cao triều.

"Sao lại phải phiền toái như vậy, cứ ở trong này luôn đi." Trần Thiên Minh cười dâm. Nếu như mà về phòng mình, vậy thì làm sao mình có thể chơi 3P được chứ, Lưu Mỹ Cầm cũng có thể chơi, chỉ là hành động không được quá mạnh mẽ mà thôi. Cho nên, hắn đã tình rất tốt rồi, cùng Yến chơi kịch liệt một chút, còn với Lưu Mỹ Cầm thì ôn nhu một chút, kết hợp phương pháp vừa kích liệt vừa ôn nhu vậy thì quả là không tồi rồi.

Nói xong, Trần Thiên Minh đem quần áo trên người hoàn toàn cởi sạch, 'cái thứ' cứng rắn kia kiêu hãnh vươn cao trước mặt Yến. Làm hại nàng khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt liếc Trần Thiên Minh, "Đáng chết, nói gì em cũng không nghe, thật là không ngoan."

Trần Thiên Minh nhìn lại dưới khố của mình, cười khổ nói: "Chị, không phải là em không ngoan, mà là 'nó' không ngoan!" Tình huống như bây giờ, nếu như mình không để phía dưới thỏa mãn, vậy chính mình chắc là sẽ nổ tung mất. Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh lập tức hôn lấy đôi môi của Yến.

Một hương vị thơm mắt ngọt ngào truyền đến từ trong miệng Lý yến, Trần Thiên Minh cũng không biết vì cái gì, mỗi lần hôn môi của Yến, hắn đều cảm nhận được hương vị này, giống như là trong miệng nàng có một cái gì đó rất ngọt ngào vậy.

"Ưm," Yến nhẹ nhàng rên một tiếng, nhưng mà nàng mở miệng không được, bởi vì nó đã bị Trần Thiên Minh chiếm mất rồi, đặc biệt là Trần Thiên Minh lại còn dùng đầu lưỡi của hắn điên cuồng nghịch ngợm trong miệng nàng.

Mà tay của Trần Thiên Minh lúc này cũng không nhàn, hắn hiện tại đang nhẹ nhàng xoa bóp bộ ngực của Yến, khiến bộ ngực của nàng biến thành muôn vàn hình dáng kỳ diệu. Nhưng Trần Thiên Minh vẫn chưa thỏa mãn với kiểu vuốt ve mà còn cách lớp quần áo của nàng, vì thế hắn nhẹ nhàng rời khỏi miệng nàng, rồi từ từ ngồi dậy.

Đang lúc Yến còn kinh ngạc trước hành động của Trần Thiên Minh, hắn đã đem áo nàng cởi sạch ra rồi, đến ngay cả Bra cũng cởi luôn, lộ ra đôi thỏ ngọc đáng yêu đầy đặn.

"A!" Yến nhỏ giọng kêu lên, nàng bị động tác thô lỗ này của Trần Thiên Minh làm cho giật mình, mà đồng thời, cũng khiến nàng có một loại hưng phấn mà trước nay chưa từng có. Nàng bây giờ, đã không còn nghĩ đến Lưu Mỹ Cầm đang ngủ bên cạnh nữa, mà nàng cũng không quản đền chuyện sẽ đánh thức mỹ cầm dậy.

Trần Thiên Minh nhìn thấy cặp thỏ ngọc đáng yêu đang nhún nhảy trước mặt mình, vì thế hai tay như 'song long xuất hải', dùng sức vân vê chúng, sau đó lại còn vuốt ve thêm vài cái nữa.

"A..." Nhìn thấy Trần Thiên Minh càng lúc càng kích động, Yến cũng cảm thấy rất kích động, nàng gắt gao cầm lấy tay của Trần Thiên Minh, hưng phấn rên rỉ.

Nghe thấy Yến rên rỉ như vậy, Trần Thiên Minh càng cố sức dùng miệng mút, hơn nữa, tay kia cũng bò xuống bên dưới mềm mại của nàng, đầu tiên là vùng bụng bóng loáng, sau đó trượt xuống phía dưới, tuy là còn cách một lớp quần ngủ, nhưng mà Trần Thiên Minh cũng đã cảm nhận được sự hưng phấn của Yến.

Hắn chậm rãi dùng đầu lưỡi liếm liếm trái anh đào mê người, sau đó di chuyển chung quanh một vòng, còn tay của hắn, thì nhẹ nhàng vuốt ve bên dưới của Yến, lúc nhẹ, lúc mạnh, có lúc còn không có quy tắc, nhưng chính những hành động không có quy tắc đó, lại khiến khuôn mặt của Yến đỏ bừng, hai chân cũng không tự chủ được mà nhẹ nhàng run rẩy.

"Thiên Minh, không....muốn......" Yến vừa nói vừa đứt quãng, bên dưới cảm thấy rất ngứa ngáy, mà hành động của hắn, khiến nàng mất hết phương hướng, hiện tại, nàng chỉ muốn Trần Thiên Minh nhanh chóng 'yêu' nàng, dù 'yêu' thế nào cũng được...

"Chị, rút cuộc là chị không muốn, hay là muốn?" Trần Thiên Minh lại cố ý nói. Vừa dứt lời, hắn lại tiếp tục làm cái việc mà vừa lúc này chưa hoàn thành. Hắn muốn khiến Yến thật sự bị kích thích, để nàng lớn mật nói ra là nàng muốn, nàng muốn hắn 'yêu' nàng.

Yến thấy Trần Thiên Minh cố ý true nàng, vì thế cố gắng kẹp chặt hai chân, cắn răng, cố kìm không nói gì cả.

Trần Thiên Minh thấy Yến cố gắng chống lại mình, hắn cũng không chịu yếu thế, tay cùng miệng lập tức đều tăng tốc độ cùng với lực, hắn muốn xem xem, Yến có thể nhẫn nại đến lúc nào thì mới cầu xin mình, "Thiên Minh,...Đừng...Chị...Nhẫn nại...Không được..." Dưới sự khiêu khích không ngừng của Trần Thiên Minh, Yến cuối cùng đã phải chịu thua, nàng mau chóng cầu xin Trần Thiên Minh tha cho nàng.

"Chị, chị nói là muốn hay là không? Chị nói là muốn, em mới bỏ qua cho chị." Trần Thiên Minh nhìn Yến rồi dâm đãng nói.

"Chị, chị..." Yến vốn còn muốn mạnh mẽ chống lại, nhưng mà Trần Thiên Minh lại hôn xuống, khiến nàng vô lực nói: "Thiên, Thiên Minh, em, em đừng trêu đùa chị nữa, chị muốn...Chị rất muốn...A..." Yến nói xong, thẹn thùng nhắm mặt lại, cũng không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa.

"Đúng rồi, nói như vậy mới đúng chứ." Trần Thiên Minh thấy rằng rút cục thì Yến cũng đã chịu thua mình, vì thế cao hứng nói. Lúc này hắn nhào lên, nhẹ nhàng cầm lấy quần ngủ của Yến, chậm rãi cởi ra.

Chỉ thấy một chiếc quần lót màu đỏ lưới hiện ra trước mắt Trần Thiên Minh, trời ơi! Đay chính là nội y tình thú mà ngày đó hắn mua tặng Yến, không ngờ được hôm nay nàng lại mặc nó. Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt ve lớp lưới, bởi vì ở đó hình như lộ ra một thứ gì đó.

"A....." Yên lại rên rie một tiếng, bên dưới bị Trần Thiên Minh vuốt ve, khoái cảm rất nhanh đã truyền đến tận đại não của nàng, khiến nàng không thể nào kìm hãm được.

Nhìn thấy Yến bên dưới có vẻ đã ẩm ướt hết, Trần Thiên Minh cũng không do dự mà đem nốt chướng ngại vật cuối cùng trên người nàng cởi ra, địa phương thần bí mê người kia lập tức hiện ra hoàn toàn trước mắt hắn, khiến hắn bị cuốn hút vào sâu trong đó.

"Thiên Minh, chị...Muốn,....nhanh đi..." Yến nhỏ giọng mời gọi Trần Thiên Minh, thanh âm mời gọi này, khiến đấu chí của Trần Thiên Minh dâng trào, dục hỏa bốc cao vạn trượng.

Nhưng mà, hắn cũng không trực tiếp tiến vào, ngược lại, hắn cúi người xuống, hôn lên đôi môi của Yến, nhỏ giọng nói: "Chị, em rất yêu chị!" Thanh âm dịu dàng đưa tình, khiến Yến rơi vào trong sự ôn nhu của hắn.

"Thiên Minh, chị cũng vậy, chị cũng yêu em, chị nguyện ý vì em mà làm bất cứ chuyện gì." Bây giờ vẻ mặt Yến ửng hồng, nhưng mà nàng vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Trần Thiên Minh, trong ánh mắt lộ ra sự kiên định và tình yêu vô hạn.

"Chị, hiện giờ em muốn bắt đầu 'yêu' chị." Trần Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người, điều chỉnh lại vị trí.

"Ưm...." Yến rên rỉ, như là đang mời gọi Trần Thiên Minh vậy.

Chương 169: Ba Người

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Shared by kid 1412

Trần Thiên Minh nghe thấy yến kêu gọi mình, hắn vội vàng dùng cái thứ đã sớm không chịu nổi của mình mạnh mẽ tiến công phía dưới của Yến.

"A..." Yến thỏa mãn rên rỉ một tiếng, nàng cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn nhiều, vì thế không nhịn được mà rên lên.

Trần Thiên Minh nghe thấy Yến rên rỉ cổ vũ mình, hắn lại càng dũng mãnh hơn, càng thêm dùng sức tiến công nàng, cứ một lần rồi lại một lần...

"Uh...A...A..." Yến lại bắt đầu rên rỉ lớn tiếng hơn, động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh, khiến nàng càng thêm hưng phấn, nàng không tự chủ được mình liền lắc lư mông, hoan nghênh động tác của Trần Thiên Minh...

Trần Thiên Minh lúc này, động tác chậm rãi đã được hưng phấn thay bằng những động tác nhanh hơn, phía dưới cứng rắn làm hắn càng không nhịn được, muốn đem tất cả tinh hoa bắn vào bên trong cơ thể Yến.

"A," Yến thỏa mãn rên rỉ. "Thiên Minh, chị không được rồi, chị, chị... muốn nghỉ một chút," Nói xong, đầu nàng lại quay qua một bên, hơi thở rất kích liệt.

"Cái gì?" Trần Thiên Minh rất nóng nảy, hắn hiện giờ đang đến lúc mấu chốt, cuộc chơi đang đến lúc lên đỉnh, nhưng mà Yến lại nói là không được, muốn hắn dừng cuộc chơi, điều này khiến hắn không biết làm gì nữa? Đây không phải là khiến hắn gấp muốn chết sao? Trần Thiên Minh đành phải đem thứ cứng rắn của mình lôi ra, vẻ mặt đầy đau khổ, không biết nên làm gì.

"Thiên Minh," Bên cạnh giường bỗng vang lên tiếng gọi.

Trần thiên ming ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào mà Lưu Mỹ Cầm đã tỉnh lại, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đem chăn quấn kím cả thân thể, chỉ để lộ mỗi đôi mắt ra ngoài mà thôi.

Thật ra thì Lưu Mỹ Cầm đã sớm tỉnh lại rồi. Nhưng lúc Trần Thiên Minh và Yến đang ***, nàng đã bị đánh đánh thức rồi. Đang lúc nàng tỉnh dậy nhìn qua đó, lại phát hiện ra Trần Thiên Minh đang thân thiết với Yến, trong lòng thấy vừa thẹn lại vừa gấp, đành phải lén lút ôm chăn che kín cả cơ thể, không muốn để lộ mình chút nào.

Chỉ là chẳn thì làm sao có thể ngăn cản được những thanh âm dâm đãng này được, hơn nữa động tác của Trần Thiên Minh cũng càng lúc càng mạnh, khiến giường cũng phải lắc lư, mà thanh âm của Yến cũng càng lúc càng lớn theo, điều này làm cho Lưu Mỹ Cầm càng lúc càng nóng. Chậm rãi, nàng cũng bị thanh âm của Trần Thiên Minh và Yến kích thích, đánh để lộ đôi mắt ra để nhìn một chút.

Đang lúc nàng thấy tiết tấu động tác nhanh và mạnh của Trần Thiên Minh cũng với những hành động chào đón của Yến, bên dưới nàng cũng dần dần ẩm ướt hết, hơn nữa đã đến mức không thể ngăn cản nữa rồi. Lưu Mỹ Cầm hiện giờ đang tưởng tượng mình là Yến, đang vô cùng dâm đãng hưởng thụ sung sướng dưới người Trần Thiên Minh. Nhưng chỉ là nàng lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, vì thế lại không dám nghĩ thêm nữa, chỉ đành ở một bên nhìn trôm, quả thật cảm giác cũng rất kỳ lạ.

Sau đó, nàng lại nghe thấy Yến nói "không được, phải nghỉ ngơi một chút", lòng dạ nàng không khỏi khẩn trương hơn, Yến không phải cũng nói là mình có thể làm được những hành động nhẹ nhành sao? Vậy không bằng để mình thay thế Yến một chút, để Yến nghỉ ngơi thoải mái, mà chính mình cũng có thể giúp Trần Thiên Minh giải quyết một chút khó chịu. Nghĩ vậy, Lưu Mỹ Cầm lại nhẹ nhàng kêu lên một tiếng.

Yến phát hiện ra Lưu Mỹ Cầm đã tỉnh lại, khuông mặt ửng hồng nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, vậy thì em qua với Cầm đi, chị muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ thay cô ấy, mà em nhớ là phải thật dịu dàng, không thể dùng sức mạnh như vừa rồi được." Yến nói đến đây, lại nhớ đến vừa rồi mình cùng Trần Thiên Minh làm nhưng động tác xấu hổ đến như vậy, trên mặt lại càng thêm hồng.

Trần Thiên Minh nghe thấy Yến nói như vậy, vội vàng cao hứng gật đầu nói: "Tốt, vậy để Mỹ Cầm thay chị một chút, chị cứ nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong, Trần Thiên Minh vội vàng đem tên gia hỏa của mình đến với Lưu Mỹ Cầm. May mắn là lúc trước vì muốn để Yến ngủ thoải mái, mình đã mua giường lớn, nếu không thì quả thật là không thể ngủ trên giường rồi.

Lưu Mỹ Cầm thấy Trần Thiên Minh đi về phía mình, nàng xấu hổ vội vàng lấy chăn che mặt, không dám nói gì nữa.

"Mỹ Cầm, anh đến đây, Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gọi Lưu Mỹ Cầm, sau đó chậm rãi kéo cái chăn xuống. Hắn thấy hai má Lưu Mỹ Cầm đang đỏ bừng, sắc tâm trong lòng không khỏi bùng lên. Hai tay không thành thật nhanh chóng tiến lên cặp *** của Lưu Mỹ Cầm, oa, cảm giác có vẻ như nới này của nàng cũng không kém hơn Yến chút nào. Xem ra, khi nào phải giúp nàng đổi mốt mới được.

"Ưm," Lưu Mỹ Cầm vội nhắm mắt lại, nàng không dám mở mắt ra nhìn Trần Thiên Minh. Vừa rồi nàng thấy màn kích tình của Trần Thiên Minh và Yến, nó khiến nàng vừa thích thú lại vừa thấy sợ hãi, vì thế, bầy giờ nàng chọn cách bị động, để mặc cho Trần Thiên Minh chủ động.

Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ôm lấy thân thể của Lưu Mỹ Cầm, bàn tay lại chậm rãi tiến vào, vuốt ve bờ lưng của nàng, hắn bây giờ đã không còn là chim non như ngày xưa nữa rồi, hắn hiện giờ chỉ cần sợ vào áo ngực là có thể cởi ra được rồi.

Hắn vội vàng đưa tay vuốt ve. Sau đó lại cho một tay xuống vuốt ve phía dưới của Lưu Mỹ Cầm. Bởi vì Trần Thiên Minh hiện giờ dục hỏa đã bốc cao tận trời, vừa rồi lại còn chưa thấy thỏa mãn, nếu không phải là lo lắng đến thân thể của Lưu Mỹ Cầm, hắn thật sự là muốn trực tiếp tiến vào, không cần dây dưa mấy bước bên ngoài này.

Chạm đến bụng của Lưu Mỹ Cầm, Trần Thiên Minh lại càng thêm cẩn thận, hắn cảm thấy được bên trong bụng Lưu Mỹ Cầm có một sinh linh đang nhẹ nhàng cử động. Rồi sau đó tay của hắn lại trượt xuống, trực tiếp tiến vào phía dưới của Lưu Mỹ Cầm.

"A..." Lưu Mỹ Cầm hưng phấn rên lên, vừa rồi thấy cảnh hai người biểu diễn, xuân tâm của nàng đã sớm nhộn nhạo, không thể kìm nổi nữa rồi. Mà hiện giờ, Trần Thiên Minh lại chạm vào bên dưới của nàng, khiến nàng càng thêm hưng phấn, muốn Trần Thiên Minh nhanh chóng yêu thương nàng.

Trần Thiên Minh cũng cảm thấy được sự ướt át của Lưu Mỹ Cầm, hắn cũng đã gấp đến mức không đợi nổi nữa, trực tiếp đem quần dài của nàng cởi ra, sau đó đến cả quần lót cũng cởi nốt, rồi từ từ tách đôi chân của nàng ra.

"Mỹ Cầm," Trần Thiên Minh nhẹ nhàng gọi tên Lưu Mỹ Cầm.

"Ưm," Lưu Mỹ Cầm mơ hồ trả lời. Chính nàng hiện giờ cũng không muốn nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn Trần Thiên Minh nhanh chóng yêu nàng, cho nàng lên đỉnh Vu Sơn.

"Anh đến đây." Trần Thiên Minh nhìn xuống phía dưới mình rồi hưng phấn nói. Nếu còn không để nó được an ủi, vậy chính mình chắc là sẽ bị nổ tung mất.

"Thiên Minh," Yến ở bên cạnh đột nhiên nói.

"Làm sao vậy?" Trần Thiên Minh có chút ngẩn người, vội dừng việc tiến công lại, nếu Yến vừa rồi gọi chậm một chút, vậy thì hắn đã tiến vào bên trong người Lưu Mỹ Cầm rồi.

"Em hãy nằm xuống, để Cầm lên trên đi." Vẻ mặt của Yến tuy đỏ bừng nhưng nghiêm nghị nói.

"Vì sao?" Trần Thiên Minh cũng thấy khó hiểu, nếu mà làm theo lời của Yến, vậy không phải là Lưu Mỹ Cầm càng mệt hơn sao?

"Là chị sợ em đến lúc hưng phấn lên, cũng sợ là không thèm để ý chuyện gì, nhớ làm Cầ bị thương thì làm sao? Em hay là cứ để Cầm lên trên, nếu cô ấy không chịu được nữa thì dừng lại, như vyaja thì cũng không ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, em hiểu chưa?" Yến quả nhiên không hổ là bác sĩ, hiểu biết rất nhiều.

"Ồ, em hiểu rồi." Trần Thiên Minh thầm nghĩ, cảm thấy Yến nói rất đúng, mình thì không biết cái gì, đến khi hưng phấn thì rất khó khống chế, thế nên, hay là cứ làm theo lời Yên nói đi. Nghĩ vậy, hắn liền nói với Lưu Mỹ Cầm: "Mỹ Cầm, làm theo lời Yến nói, được không?"

"Ưm, nghe lời Yến nói đi." Khuôn mặt Lưu Mỹ Cầm đỏ bừng, nàng cúi đầu, chậm rãi tiến tới.

Trần Thiên Minh thấy vậy, vội vàng nắm xuống, để tiểu huynh đệ của mình ngẩng đầu kiêu ngạo với Lưu Mỹ Cầm.

"Cầm, em bắt đầu đi." Yến nhẹ nhàng nói.

Lưu Mỹ Cầm đỏ bừng mặt, chậm rãi ngồi xuống. Nàng hiện tại tuy là thẹn thùng, nhưng mà phía dưới của nàng lại muốn, vì thế nàng cũng không cố kỵ nữa, đành cúi đầu, chậm rãi đi đến.

"A......" Trần Thiên Minh hưng phấn kêu lên. Hắn bây giờ, quả thật là sướng muốn chết, không biết tên không nào đã nói nam nhân chỉ có lao lực, đấy chắc chắn là nói sai rồi, hắn hiện giờ đang hưởng thụ mới đúng! Đặc biệt là hai tay của hắn vì nhàn rỗi nên hiện giờ đã trèo lên bộ ngực của Lưu Mỹ Cầm, quả thật là sướng muốn chết mất.

"Ư...." Lưu Mỹ Cầm cũng hưng phấn rên rỉ, đây là lần đầu tiên nàng là người chủ động, cho nên, lần này nàng cũng cảm thấy một loại khoái cảm mới mẻ hơn.

"Mỹ Cầm, nếu em cảm thấy thân thể không có chuyện gì, vậy thì em mạnh lên chút, nhanh lên chút đi!" Trần Thiên Minh mặc dù thoải mái, nhưng mà bởi vì sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng Lưu Mỹ Cầm, cho nên hắn cũng không dám để động tác của mình nhanh hơn, tất cả đều chỉ làm dịu dàng mà thôi. Quả thật là sung sướng xen lẫn chút khó chịu.

"Mỹ Cầm, em đừng nghe hắn nói bậy, em cứ như vậy, em chính mình có thể thỏa mãn rồi, mà lát nữa, chị sẽ tới thay, thế nên em không cần dùng sức quá." Yến nói xong, lại hung hăng véo Trần Thiên Minh đang nằm dưới Lưu Mỹ Cầm. May mắn là có Yến bên cạnh Mỹ Cầm, nếu không, nàng mà làm theo lời của Trần Thiên Minh, vậy thì thân thể nàng đã không chịu nổi rồi.

"Ưm," Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng gật đầu, sau đó lại tiếp tục vận động. Nàng hiện giờ, cũng không cần Trần Thiên Minh phải nói, nàng chuyển động cũng nhanh hơn, bởi vì thân thể của nàng hiện cũng cho nàng biết là nàng rất nhanh sẽ lên 'thiên đường' rồi.

Trần Thiên Minh thấy Yến nói như vậy, hắn cũng chỉ còn cách nhịn lại, chậm rãi hưởng thụ mà thôi.

"Ư...." Lưu Mỹ Cầm kêu lớn một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nắm thở trên người Trần Thiên Minh, xem ra, nàng cũng đã 'tới thiên đừơng' rồi.

Yến nhẹ nhàng nâng Lưu Mỹ Cầm dậy, để nàng nắm lên giường, sau đó nói: "Cầm, em nghỉ ngơi cho tốt đi. Không mệt quá thì hỏng." Nói xong, Yến lại liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nàng cũng nằm xuống phần giường bên kia.

Một lát sau, Yến thấy Trần Thiên Minh ngồi im, nàng tức giận mắng: "Thiên Minh, em còn ở đấy là gì? Sao không tới đây?"

"Chị, chỉ được chứ?" Trần Thiên Minh hưng phấn nói, hắn còn tưởng là đêm nay mình còn phải tự giải quyết chứ! Vì thế khi nghe thấy lời Yến nói, hắn quả thật mừng đến phát cuồng luôn!

"Ừ," Yến nhẹ nhàng gật đầu, thẹn thùng nhắm mắt lại, sau đó thì khẻ mở hai chân mình ra.

"Chị, em đến đây." Trần Thiên Minh hưng phấn đi đến bên cạnh Yến, sau đó trực tiếp tiến vào, động tác rất nhanh. Nếu còn nhẫn nại thêm nữa, chắc là dục hỏa từ phía dưới sẽ khiến hắn hỏng mất.

"Ư..." Yến cũng lớn tiếng rên rỉ, dù sao Lưu Mỹ Cầm cũng đã tỉnh lại, hơn nữa cũng đã thỏa mãn, thế nên, nàng cũng không cần nén sự khoái hoạt của mình nữa, nàng muốn phát tiết, muốn khoái hoạt càng thêm thăng hoa.

Trần Thiên Minh bây giờ cũng không phải băn khoăn gì cả, vừa rồi Lưu Mỹ Cầm ở trên người hắn đã khiến dục hỏa hắn bốc cao tới cực điểm, vì thế giờ hắn muốn nhanh nhanh đem dục hỏa đó phát tiết. Hiện giờ thì dù trời có sập xuống thì hắn cũng không để phía dưới dừng lại. Hắn hiện giờ chỉ nghĩ đến liều mạng để phía dưới ra vào bên trong Yến, rồi sau đó đêm toàn bộ dục hỏa phát tiết trong người nàng, hắn cũng mặc kệ là Yến có phải đã hôn mê hay không, hắn chỉ còn nghĩ đến việc cố gắng canh tác giữa hai chân Yến mà thôi......

Nếu có người ở bên cạnh nhìn kỹ Trần Thiên Minh sẽ phát hiện ra, ánh mắt hắn hiện tại thỉnh thoảng lại xuất hiện ánh hồng, màu hồng giống như lửa vậy, nhưng nếu nhìn lại thì lại không thấy nữa.

"A...!" Trần Thiên Minh kêu to một tiếng, thỏa mãn ngã xuống người Yến. Mà hồng quang trong mắt hắn cũng theo tiếng kêu vừa rồi mà hoàn toàn biến mất.

Chương 170: Việc Gấp

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Shared by kid 1412

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Thiên Minh liền rời giường đi đến phòng tìm Yến và Lưu Mỹ Cầm. Sau lúc tối qua mọi người chơi trò 3P, Trần Thiên Minh liền lén lút trở về phòng mình.

"Chị, Mỹ Cầm, rời giường đi, hiện giờ đã 8 giờ rồi." Trần Thiên Minh véo véo mũi Yến, cười nói.

"Thiên Minh, chị còn muốn nghĩ, để chị ngủ thêm chút nữa đi." Yến vỗ vỗ vào tay Trần Thiên Minh, giọng nói hơi thiếu kiên nhẫn. Tên hư hỏng này, tối qua làm nàng đến mức nàng mệt gần chết, hiện giờ chân nàng vẫn còn tê tê đây, đến một chút khí lực cũng không còn nữa.

"Đã đến 8 giờ rồi, chị vẫn còn ngủ, nếu mà hai người vẫn còn muốn ngủ nữa, vậy thì ăn sáng xong rồi đi ngủ tiếp!" Dáng vẻ Trần Thiên Minh vẫn tràn đầy tinh lực, cứ như là tối qua hắn chưa từng chơi 3P vậy, hơn nữa hắn còn là diễn viên chính mà.

Thật ra đầy đều là hiệu quả của [Hương ba công], bởi vì [Hương ba công] quan trọng nhất chính là nam nữ song tu, tuy là Trần Thiên Minh không hiểu cái gì gọi là nam nữ song tu, nhưng mà trong lúc nam nữ 'hành động' thì [hương ba công] của hắn cũng có tiến bộ, thế nên, sáng hôm sau hắn chẳng những không thấy mệt, tinh thần thậm chí còn đặc biệt tốt là khác.

Bởi vì [Hương ba công] này ở trong sư môn của ông bác kia đã thất truyền nhiều năm, cho nên ông ta cũng chỉ nhớ được phương pháp tu luyện, còn hiệu quả tu luyện cụ thể như thế nào, ông cũng không biết. Lấy sự thông minh của Trần Thiên Minh cũng chỉ luyện được 7, 8 phần, nhưng mà may mắn là hắn có thể chất thiên dương mạch, cho nên luyện tiến bộ nhanh phi thường.

"Cái gì? 8 giờ?" Lưu Mỹ Cầm cũng tỉnh lại, nàng nghe thấy Trần Thiên Minh nói hiện giờ đã là 8 giờ, vội ngồi dậy, hỏi lại Trần Thiên Minh. Nàng tối qua vận động ít nhất, cho nên nàng cũng không có chuyện gì, hiện giờ chỉ thấy hơi mệt mà thôi.

"Chị Yến, em phải đi, chị cứ ngủ đi." Lưu Mỹ Cầm ngượng ngùng nói với Yến. Nàng vốn định cùng ngủ với Yến thêm một chút, nhưng mà nghe thấy Trần Thiên Minh nói là đã đến 8 giờ, vì thế không dám chậm trễ, sợ để mẹ Trần Thiên Minh biết được thì không tốt.

"Vậy thì thôi, chị cũng không ngủ nữa." Yến thấy Lưu Mỹ Cầm không ngủ thêm nữa, chính mình cũng ngượng ngùng không dám ngủ tiếp nữa, vì thế vội vàng bò dậy.

"Thiên Minh, anh đi ra ngoài đi, bọn em muốn thay quần áo." Lưu Mỹ Cầm thẹn thùng nói với Trần Thiên Minh, vốn nàng muốn cởi quần áo ngủ, thay áo khoác vào, nhưng mà lại thấy Trần Thiên Minh đang 'như hổ rình mồi', vì thế khuông mặt nàng ngượng đến đỏ bừng.

"Anh làm sao phải đi ra ngoài, dù sao thân thể của hai người ta cũng đã nhìn rõ ràng lắm rồi, hai người thay đồ, anh xem thì kệ anh, mọi người cũng không ảnh hưởng mà." Trần Thiên Minh cười dâm đãng. Mỹ nữ thay quần áo, hắn hình như còn chưa có thấy qua.

"Đi ra ngoài, em đi ra ngoài cho chị." Yến vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó giúp hắn nhanh đi ra ngoài, rồi nhanh chóng xoay người khóa cửa.

Trần Thiên Minh bất đắc dĩ đành lắc đầu, đi vào phòng khách, nhìn thấy mẹ mình đang sắp xếp bát đũa mới nói: "Mẹ, người dậy sớm rồi!" Nói xong, hắn liền lấy ngạy một cái bánh bao rồi cắn.

"Ê, con rửa tay chưa đó? Minh mẫu trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh rồi nói.

"Rửa, vừa mới rửa rồi" Trần Thiên Minh nói, dù sao thì rửa hay chưa thì mẹ cũng không biết, cho nên, Trần Thiên Minh rõ ràng là nói dối.

"Ngươi rửa rồi? Mẹ thấy con vừa ra khỏi phòng liền vào ngay phòng Tiểu Yến, con rửa lúc nào vậy?" Minh mẫu như là có hỏa nhãn kim tinh vậy, chỉ cần liếc mắt đã phát hiện ra Trần Thiên Minh nói dối.

"Con quên mất." Trần Thiên Minh lè lè lưỡi, cũng không dám nói nữa.

Lát sau, tất cả mọi người đã ngồi quanh bàn ăn cơm sớm. Trần Thiên Minh thấy mọi người đã đầy đủ, vì thế hắn hắng giọng, nói với mọi người: "Ba, mẹ, Yến, Mỹ Cầm, ta có một chuyện muốn nói với mọi người."

"Chuyện gì?" Minh mẫu nhìn Trần Thiên Minh rồi hỏi.

"Lần trước con bị người ta cướp thật ra là bị kẻ thù ám toán, nghe nói bọn chúng nếu một lần không thành công, lần sau còn có thể tiếp tục ám toán, hơn nữa còn có thể ra tay với người nhà, tức là đối với mọi người bất lợi, con sợ mọi người gặp nguy hiểm, cho nên muốn mọi người tạm thời tránh né một chút." Trần Thiên Minh vẫn có một loại dự cảm, hình như là tên sự đệ Thiên Tinh kia định gây bất lợi với mình, đã có lần Thiên Tinh nói qua ở Thiên Tinh bang là sau khi hoàn thành giao dịch, hắn sẽ tự ra tay đối phó mình.

Hiện giờ, chính mình phá hỏng giao dịch thuốc phiện của bọn chúng, Thiên Tinh trốn ra ngoài chắc chắn sẽ báo với tiểu sư đệ của mình, khi đó thì tên sư đệ kia sẽ càng thêm hận mình, lúc đó thì trả thù sẽ càng thêm độc ác. Nghĩ đến sự an toàn của cha mẹ và Lưu Mỹ Cầm, Trần Thiên Minh cảm thấy tốt nhất là nên để bọn họ trốn đi một thời gian.

Mà tiểu sư đệ ở Thiên Tinh bang, đến giờ vẫn là nhân vật giấu đầu giấu đuôi. Hơn nữa đám người lâm quốc cũng không tra được. Chính mình nếu lúc đó không phải thấy Thái Đông Phong anh hùng cứu mỹ nhân, dọa thiên bằng chạy trốn, cứu Tiểu Trữ, chính mình còn không biết Thiên Tinh bang này tồn tại nữa.

Mà Diệp Đại Vĩ lại càng không có khả năng, nếu hắn có bản lĩnh, ngày đó cũng không để Lưu Mỹ Cầm cùng hà đạo bị mình cứu đi, để chính mình đánh đến như vậy. Mà thủ hạ Tóc Xù của hắn, chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ, so ra kém hơn nhiều Thiên Tinh bang, cho nên, Diệp Đại Vĩ quả không phải là tiểu sư đệ ở Thiên Tinh bang.

"Cái gì?" Minh mẫu vừa nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, sắc mặt đại biến, gấp gáp hỏi lại.

"Thiên Minh, con làm sao mà lại đắc tội với người như vậy, thế thì bây giờ phải làm sao đây?"

"Mẹ, đây là sự tình làm ăn, nói lại thì con cũng không sợ bọn họ, con có đám lâm quốc ở bên cạnh, vì thế không giống mọi người, con sợ mọi người bị bọn chúng làm tổn thương, cho nên chờ mọi người trốn đi một thời gian, con sẽ đem sự tình này giải quyết, lúc đó sẽ đón mọi người trở về." Trần Thiên Minh nói.

"Ồ, vậy con phải cân thận đó." Minh mẫy vừa nghe thấy Trần Thiên Minh có thể giải quyết, mà mọi người cũng biết ở lại cũng chỉ thêm phiền toái cho Trần Thiên Minh mà thôi, vì thế vội gật đầu đáp ứng. "Ông, chúng ta về quê đi, ông không phải vẫn thường nói thích không khí trong lành ở quên sao? Vừa hay, ở đó cũng còn có tổ ốc, chúng ta về đó ở một thời gian cũng tốt."

"Đi, vậy cũng được." Cha Trần Thiên Minh vừa nghe thấy Minh mẫu nói vậy, cũng hợp với ý tứ của ông, ông quả thật cũng muốn về quê, nhưng mà Minh mẫu vẫn không yên tâm về Trần Thiên Minh, hiện tại thì tốt rồi. "Vậy còn Mỹ Cầm thì làm sao bây giờ?" Cha Trần Thiên Minh nhìn thoáng qua Lưu Mỹ Cầm rồi nói.

"Đương nhiên là về quê với chúng ta rồi, đúng không? Mỹ Cầm." Minh mẫu nhanh chóng hỏi ý kiến Lưu Mỹ Cầm. "Con về bên mẹ con cũng không tốt, bởi vì con và Thiên Minh còn chưa kết hôn, nếu con mang cái bụng bự như vậy về nhà, hàng xóm chắc chắn là sẽ dị nghị. Không bằng về quê với chúng ta, nếu muốn có thể gọi cả mẹ con đến ở cùng, dù sao thì tổ ốc của chúng ta cũng lớn, có nhiều thêm mấy người cũng không sao."

Lưu Mỹ Cầm suy nghĩ một lúc, sau đó liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, rồi nói với Minh mẫu: "Được, vậy con cùng mẹ về quê, Thiên Minh, anh phải cẩn thận đó!" Mặc dù Lưu Mỹ Cầm cũng không muốn rời xa Trần Thiên Minh, nhưng mà nghĩ đến việc Trần Thiên Minh bị người ta ám toán, nàng liền hiểu là nếu mình ở cạnh hắn thì không thuận tiện, vì thế cùng chỉ đánh đáp ứng mà thôi.

"Tiểu Cầm, lần này ủy khuất cho con rồi, vốn định để chuyện của con và Thiên Minh tốt đẹp hẳn, nhưng không ngờ lại phát sinh ra chuyện như thế này, vì vậy đành chờ khi khác vậy."

"Mẹ, không có chuyện gì đâu, dù sao Thiên Minh cũng đã giúp con làm giấy xin nghỉ phép một năm với cục giáo dục, con và mẹ về quê cũng tốt. Hiện giờ danh phận đối với con cũng không quan trọng, quan trọng là mọi người bình an thôi," Lưu Mỹ Cầm vừa nói vừa nhìn về phía Trần Thiên Minh, vẻ mắt rất lo lắng.

"Em yên tâm đi, Mỹ Cầm, anh sẽ chiếu cố cho mình thật tốt, mà hiện giờ anh đã có phòng bị, bọn họ muốn ám toán cũng không dễ dàng gì đâu." Trần Thiên Minh vô ngực tự tin nói.

"Thiên Minh, chị cũng đang định nói cho em, tháng sau chị phải đến Bệnh Viện Nhân Dân học tập." Yến nói với Trần Thiên Minh.

"Nhanh vậy ư?" Trần Thiên Minh rất ngạc nhiên, hắn không nghĩ rằng Yến lại vào thành phố học nhanh như vậy.

"Đúng vậy, mồng 1 tháng sau là đi rồi." Yến nói tiếp.

"Vậy cũng tốt, chị đến đó thì em cũng yên tâm," Trần Thiên Minh cũng cảm thấy an tâm hơn. Yến cũng là thân thích với hắn, cơ hội cho những người này xuống tay ở đó cũng không lớn, chỉ còn bố mẹ mình, họ về quê thì đũng là tốt nhất.

Ăn xong bữa sáng, Trần Thiên Minh liền gọi Lưu Mỹ Cầm vào phòng mình, rồi nói với nàng: "Mỹ Cầm, về sau vất vả cho em rồi, cha mẹ anh đành giao cho em chăm sóc. Chờ đến lúc chuyện của anh qua đi, anh sẽ lập tức đón mọi người trở về."

"Thiên Minh, em đã là người của anh, anh cũng không cần ăn nói khách khí với em như vậy chứ?" Lưu Mỹ Cầm thương cảm nói. Mới vừa ở cùng với Trần Thiên Minh, không ngờ lại phải tách xa, mà tách xa lại còn có nguy hiểm, điều này lại càng khiến nàng thêm lo lắng.

"Ok, được rồi, anh đưa em thêm một tấm thẻ, mã cũng vẫn giống như trước, bên trong có 20 vạn." Trần Thiên Minh nói xong, lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Lưu Mỹ Cầm.

"Anh cho em nhiều tiền như vậy làm gì? Tiền lần trước anh đưa vẫn còn đây!" Lưu Mỹ Cầm nhanh chóng đưa thẻ trả lại cho Trần Thiên Minh. Nàng cảm giác như Trần Thiên Minh có chuyện gì đó, hơn nữa hắn lại còn đưa cho nàng nhiều tiến như vậy, hình như là có ý nghĩa gì đó. Trong đầu Lưu Mỹ Cầm lập tức xuất hiện điềm xấu.

"Ngoan, em cầm đi, nếu em cầm số tiền này, cuộc sống về sau của gia đình em và anh sẽ đỡ hơn." Trần Thiên Minh cười nói.

"Thiên Minh, anh rốt cục là có sự tình gì gạt em? Anh không thể nói cho em sao?" Lưu Mỹ Cầm hỏi.

"Mỹ Cầm, có một số chuyện anh cũng không nói rõ được, chẳng qua là những chuyện này cũng không lớn, chỉ là anh tiêu tốn như vậy, ro rằng là tiêu nhiều tiền hơn so với trước kia, cho dù sau này anh có tiêu hết tiền, vậy thì các em cũng có tiền mà sống." Trần Thiên Minh cười cười nói. Hắn hiện giờ cũng chỉ có thể an ủi Lưu Mỹ Cầm, nếu chính mình đem chuyện rất nghiêm trọng nói ra, vậy thì khẳng định nàng sẽ không theo cha mẹ về quê, mà nhất quyết đòi ở lại bên mình.

"Được rồi, em trước cầm giúp anh, đến lúc anh cần cứ tìm em." Lưu Mỹ Cầm thấy chủ ý của Trần Thiên Minh đã định, nàng liền gật đầu, nhận lấy tầm thẻ ngân hàng này.

"Mỹ Cầm, có thể ngày mai mọi người phải về quê, nếu anh rảnh sẽ cùng mọi người về, nếu không thì lúc đó anh sẽ bảo Ngạn Thanh lái xe đưa mọi người về." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng vuốt tóc Lưu Mỹ Cầm.

"Thiên Minh, em thật sự là không muốn xa anh!" Lưu Mỹ Cầm đột nhiên lao vào trong lòng Trần Thiên Minh, nàng gắt gao ôm hắn thật chặt, giọng nói rất thương tâm.

"Không có chuyện gì đâu, anh có rảnh sẽ về quê thăm mọi người, dù sao thì cũng không xa mà." Trần Thiên Minh liền an ủi Lưu Mỹ Cầm, hắn cũng không muốn xa Lưu Mỹ Cầm, nhưng vì an toàn của nàng, nàng phải đi. "Được rồi, em ra ngoài cùng mẹ thu thập đồ đạc, xem còn cần cái gì, ở nông thôn cũng rất thuận tiện, những thứ bình thường cũng có thể mua ở đó, em cũng không cần mang quá nhiều.

"Được, em đi ra ngoài đây." Lưu Mỹ Cầm gật gật đầu, rồi đi ra ngoài.

Trần Thiên Minh ngồi trên giường suy nghĩ. Đột nhiên, điện thoại của hắn vang lên. Hắn vừa lấy ra liền thấy, hóa ra là Hà Liên.

"Bí thư Hà, chào ông." Trần Thiên Minh nói.

"Thiên Minh, tôi cũng không khách sáo nữa, tôi có chuyện gấp muốn tìm anh, anh bây giờ có rảnh thì đến văn phòng gặp tôi được chứ?" Hà Liên nói.

"Được, tôi hiện giờ sẽ tới văn phòng của ông." Trần Thiên Minh nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro