lmlsmoinhat

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 398:Các Ngươi Gọi Là Chó N....

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi kawaguchi - 4vn.eu

Trần Thiên Minh và Tiểu Tô chậm rãi đi từ chỗ đặt món văn vật đầu tiên mà lúc xoát đến bàn cuối cùng, nhưng mà lại không phát hiện ra tên đưa thức ăn nhanh kia. Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên trên nhìn, cũng không có ai ở đó cả.

"Kỳ quái, người đi đâu nhỉ?" Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghi hoặc.

Đột nhiên, Trần Thiên Minh phát hiện bên kia có một bộ quần áo có hình 'Tiệm thức ăn nhanh'. Trần Thiên Minh vội chạy lại, thấy đó chính là quần áo của người vừa đưa cơm.

"Lão đại, người kia hình như cởi quần áo vứt đây? Chẳng lẽ hắn không mặc quần áo sao?"

Tiểu Tô thấy Trần Thiên Minh chạy tới, vì thế hắn cũng chạy theo. Đến khi nhìn thấy Trần Thiên Minh nhặt bộ quần áo kia lên, hắn không tự chủ được hỏi.

"Đúng vậy, hắn tại sao lại cởi quần áo vứt đây? Chẳng lẽ người này có yêu pháp, cởi quần áo là có thể ra ngoài ra? Hay là hắn có ẩn thân thuật, cởi quần áo ra mọi người sẽ không nhìn thấy hắn, thế là hắn có thể ra ngoài."

Trần Thiên Minh lầm bà lầm bầm, có vẻ trả lời cho Tiểu Tô.

Trần Thiên Minh không khỏi nhớ đến một bộ phim khoa học viễn tưởng trước kia đã xem, nhân vật chính trong đó mặc quần áo thì không ẩn thân được, nhưng chỉ cần cởi quần áo ra là không ai nhìn thấy nữa.

Nhưng mà lạ ở chỗ đây chỉ có cái áo, không có quần, vậy nếu ẩn thân thì người này phải cởi cả quần trong quần ngoài ra chứ?

Chẳng lẽ người kia không mặc quần và quần lót? Không! Trong lòng Trần Thiên Minh tự phản bác, người kia đi vào rõ ràng là mặc quần, hình như còn là quần màu đỏ, Trần Thiên Minh còn tưởng đây là quần đồng phục của nhà hàng.

Màu đỏ? Trong lòng Trần Thiên Minh chợt động, bởi vì hắn nghĩ đến Ninja của Mộc Nhật quốc.

Ninja Mộc Nhật quốc, trong truyền thuyết nói là có thể phi diêm tẩu bích, đi trên cát không có tiếng vang; có thể nín thở trong nước năm phút, dùng dụng cụ đặc thù có thể ở trong nước đến một ngày, chẳng lẽ người vừa rồi là Ninja Mộc Nhật quốc, đang ẩn núp trong đại sảnh?

Nhưng mà sao hắn lại cởi áo ra, mà lại không cởi cái quần màu đỏ kia? Màu đỏ? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa nhìn vách từơng triển lãm, bởi vì trong ấn tượng của hắn thì vách tường ở đây là màu đỏ, cho nên, hắn nhìn lại một chút, quả nhiên, đúng là tường màu đỏ, giống hệt màu cái quần của người kia.

Mà khẳng định là áo trong của tên kia cũng màu đỏ này, vì để mê hoặc ngừơi khác, hắn mặc một trang phục của phục vụ thức ăn nhanh, sau khi trộm được Kính Tây Thi liền cởi áo ra, toàn thân quần áo màu đỏ dễ ẩn trốn hơn.

Trần Thiên Minh kêu lên với Tiểu Tô: "Tiểu Tô, chú lưu ý một chút đến vách tường màu đỏ bên cạnh, xem có chỗ nào khác thường không. Tên này có thể là Ninja của Mộc Nhật quốc, năng lực ẩn nấp rất mạnh mẽ, cẩn thận xem hắn có thể lẫn với màu tường không."

Trần Thiên Minh mấy ngày nay rất chú tâm vào tư liệu của đám Mộc Nhật quốc này, hắn biết nhẫn thuật của đám Ninja này rất lợi hại,

Ninja lợi hại chính là từ nhỏ đã được huấn luyện kỹ năm dạng là thằng bằng, linh mẫn, lực lượng, kiên trì và kỹ xảo đặc thù. Từ tinh thần đến thân thể đám người này đều vượt xa người thường, có thể nói là nghị lực siêu việt sức chịu đựng cao, lực chiến đấu mạnh.

Vì thế, Trần Thiên Minh cẩn thận kiểm tra kỹ vách tường. Khi hắn nhìn đến một chỗ tiếp giáp giữa vách tường và đỉnh trần, hắn thấy có chút đặc biệt. Nếu theo lý mà nói nói thì chỗ nhỏ như vậy đến cả trẻ con còn không trốn được nữa là người lớn.

Chẳng qua, Trần Thiên Minh không cho là vậy, bởi vì Ninja đều được trải qua huấn luyện đặc thù, thân thể khác hẳn với đám thường nhân, càng là những việc không có khả năng bọn họ lại có thể làm được.

Trong truyền thuyết có một Ninja kiệt xuất, vì ám sát một quan viên chính phủ khác hắn từng trốn trong hồ nước không ăn không uống năm ngày đêm để chờ cơ hội ám sát tốt nhất, cuối cùng đã giết được quan viên kia. Vì thế, Trần Thiên Minh đặc biệt rất chú ý đến Ninja.

Vì thế, Trần Thiên Minh cố ý lên tiếng: "Ha ha, ngươi đừng tưởng là trốn ở trên thì ta không nhìn thấy nha."

Nói xong, Trần Thiên Minh đánh một chưởng về chỗ hơi đặc biệt kia. Mà bởi vì là chiêu thử thế nên Trần Thiên Minh cũng không dùng nhiều nội lực lắm.

Ngay lúc Trần Thiên Minh đánh ra một chưởng kia, ở nơi đặc biệt bỗng bay ra một cái bóng màu đỏ, lúc cái bóng này sắp hạ xuống đất nó bỗng biến lớn thành một người bình thường.

Trần Thiên Minh nhìn người trước mặt, chỉ thấy toàn thân đều màu đỏ, ngay cả mặt cũng đỏ, có thể là lúc hắn trốn, đã tự vẽ đỏ mặt mình.

"Không ngờ được ta đã trốn kỹ như vậy, thế mà vẫn bị ngươi phát hiện."

Người kia nói chính là tiếng nước Z. Nếu không phải là Trần Thiên Minh đã đoán chắc hắn là Ninja Mộc Nhật quốc, chắc là đã coi hắn là người mình rồi.

"Ha ha, ta vừa rồi mới chỉ hoài nghi nên thử thế thôi, nếu không thì ta đã đánh mà không báo trước rồi, ta còn tưởng là ngươi không có ở đó chứ." Trần Thiên Minh cười phá lên.

"Cái gì? Ngươi thử ta sao?" Người kia kinh ngạc nói.

Trần Thiên Minh gật đầu, đáp: "Đúng vậy, ngươi là Ninja Mộc Nhật quốc cũng dám trộm Kính Tây Thi sao?"

Tên kia càng kinh ngạc hơn, nói: "Ngươi, ngươi làm sao biết ta là Ninja Mộc Nhật quốc?"

"Ta đương nhiên là biết, người vừa rồi lúc dùng thân pháp hạ xuống là một điểm, lại còn cả việc người có thể rút nhỏ cơ thể lại là hai, loại chuyện này chỉ có đám biến thái các ngươi mới làm được thôi."

Trần Thiên Minh trào phùng nhìn tên Ninja kia nói.

Tên Ninja cũng không nói gì, chỉ dùng mắt đánh giá hoàn cảnh chung quanh, hình như muốn đào tẩu.

Trần Thiên Minh bấm thiết bị liên lạc, sau đó nói với tên Ninja:

"Chó N..., mày không trốn thoát đâu, mặc dù mày võ công không tồi, nhưng mà muốn chạy thì đúng là ngu còn mơ."

Tên Ninja nhìn Trần Thiên Minh một cách khó hiểu, hỏi:

"Chó N...? Ngươi đang gọi ai vậy? Ta không phải tên Chó N...."

Mặc dù tên Ninja này biết ngôn ngữ của nước Z, nhưng mà một số từ hắn không hiểu.

"Chó Nhật chính là gọi các người, người nước Z chúng ta đều gọi người Mộc Nhật quốc như vậy, đều gọi là Chó N...?"

Trần Thiên Minh thấy tên Ninja không hiểu, vì thế 'hảo tâm' chỉ bảo cho hắn.

"Ồ, ta biết rồi." Ninja gật đầu, nói.

Trần Thiên Minh nhìn Ninja nói: "Mày có phải là trộm được chìa khóa của Mã Bân, sau đó lại lấy được chìa khóa trên người nữ cảnh sát kia để mở hộp, rồi lấy Kính Tây Thi đi, bỏ vào đó một cái kính giả."

"Đúng." Ninja gật đầu, nói.

"Vậy mày trước kia có phải đã từng tới đây, nhìn thấy vách tường có màu đỏ, sau đó chuẩn bị sẵn quần áo để ẩn nấp không?" Trần Thiên Minh tiếp tục hỏi.

"Đúng, không ngờ được là người lại thông minh như vậy." Ninja kia khinh thường nói.

Trần Thiên Minh vừa nghe thấy tên Ninja này mắng mình, hắn tức giận nói:

"Chó N..., đừng tưởng là chúng mày giỏi, nhưng mà trong mắt tao, chúng mày chỉ là một đống 'SH*T'. Giờ, tao cho mày biết thế nào là lợi hại."

Nói xong, Trần Thiên Minh vận nội lực, chuẩn bị công kích Ninja kia.

Tên Ninja thấy Trần Thiên Minh chuẩn bị xuống tay với mình, hắn cũng vận nội lực, chuẩn bị ứng chiến.

Vì không muốn Kính Tây Thi bị phá hỏng, Trần Thiên Minh cũng không có xuống tay nặng luôn, hắn vận năm thành công lực, sử dụng chiêu Phật Quang Phổ Chiếu, nhất thời, từ trong tay của Trần Thiên Minh phát ra hai luồng như phong, bao phủ tên Ninja kia.

Ninja vội vàng xoay người, thân pháp nhẹ nhàng xoay tròn, sau đó cũng dùng hai chưởng chứa ám kình đẩy ra ngoài, cùng giao kích với chưởng của Trần Thiên Minh.

"Ầm" một tiếng, mặc dù là tên Ninja này có thể đánh tan chưởng phong của Trần Thiên Minh, nhưng hắn cũng phải lui hai bước.

"Chó N..., tao bây giờ sẽ cho mày một con đường sống nếu như mày giao

Kính Tây Thi ra đây, còn không, vậy thì mày xác định hôm nay chết đây đi." Trần Thiên Minh cố ý thở dài một hơi nói.

Kỳ thật Trần Thiên Minh không phải là thương xót tên Ninja này, chỉ là vì Kính Tây Thi còn trong tay nó, Trần Thiên Minh sợ bức nó quá nó lại hủy kính, vậy thì được chẳng bằng mất.

"Hừ, xem chiêu." Ninja quát lên một tiếng, sau đó lấy chưởng hóa đao thân thể như tía chớp chém về phía Trần Thiên Minh. Bàn tay hắn giờ sắc bén như đao thế công mãnh liệt, có vẻ rất đáng sợ.

Mặc dù thế công của Ninja này lợi hại, nhưng mà trong mắt Trần Thiên Minh lại kém quá xa, Trần Thiên Minh chỉ giờ một chưởng lên dùng chiêu Khí Hoành Tần Lĩnh, một đạo kình phong đã đánh về phía Ninja.

Ninja chỉ cảm thấy chưởng tới của Trần Thiên Minh vừa nhanh vừa mạnh, hắn có muốn tránh cũng không tránh được, vì thế chẳng còn cách nào là phải đối chưởng với Trần Thiên Minh.

Bởi vì nội lực của tên Ninja có khác biệt nhất định với nội lực của Trần Thiên Minh, vì thế, mặc dù nội lực của hai người va chạm, nhưng nội lực của Trần Thiên Minh vẫn bị chưởng của Ninja đánh tan.

Tên Ninja biết mình không phải là đối thủ của Trần Thiên Minh, vì thế, hai chân hắn bật nhảy muốn phi về phía đám Lâm Quốc, vì thế, Trần Thiên Minh vội nói:

"A Quốc, đây là Ninja Mộc Nhật quốc võ công rất cao, chú cùng Tiểu Ỷ liên tục đối phó hắn nhất định phải dùng toàn lực."

Lúc Trần Thiên Minh vừa dứt lời, tên Ninja kia đã đến bên Lâm Quốc, đánh ra hai chưởng về phía Lâm Quốc và Chiêm Ỷ. Mà hai người này cũng không chút chậm trễ, đều vận toàn thân công lực đánh với Ninja, nhất thời, bóng người nhoáng lên bọn họ đã bắt đầu đánh nhau.

Tay chân Lâm Quốc đều được sử dụng, đánh ra chiêu Hỗn Long Đoạt Châu vô

cùng sống động, nhưng vì hắn sợ ảnh hưởng đến Kính Tây Thi, thế nên chiêu này của Lâm Quốc định đánh vào đầu tên Ninja. Chân hắn bước lên tay phải giơ ra trước, kình phong mạnh mẽ hữu lực, công thẳng Ninja.

Mặc dù Chiêm Ỷ võ công không cao như Lâm Quốc, hơn nữa đây là lần đầu

hắn đánh cùng địch nhân, thế nhưng hắn cũng không chút khiếp sợ, chuyên

môn công kích hạ bàn của tên Ninja. Chỉ thấy hai tay Chiêm Ỷ không ngừng đánh về trước, dùng chiêu Hỗn Hãi Trầm Sa trong Hỗn Nguyên Công vô cùng nhuần nhuyễn.

Mà tên Ninja thì ỷ vào khinh công linh hoạt cùng nội lực của mình, một mặt né tránh công kích của Lâm Quốc và Chiêm Ỷ, một mặt phản kích. Chẳng qua, Ninja này càng đánh càng kinh hãi, hắn không ngờ hai người canh cửa võ công cũng cao như vậy, đánh với mình khó phân cao thấp.

Lúc này, Trần Thiên Minh và Tiểu Tô đã chạy qua, Trần Thiên Minh đánh chưởng về sau lưng Ninja, vì bộ vị này thường người ta không để đồ vậy, thế nên Trần Thiên Minh đoán tên Ninja này sẽ không để Kính Tây Thi ở sau lưng.

Ninja thấy Trần Thiên Minh muốn đánh vào lưng hắn, hiện giờ, hắn đang ba mặt gặp địch, vì thế lập tức lăn tròn mấy vòng trên mặt đất, tránh khỏi công kích của Trần Thiên Minh.

"M, quả nhiên gọi là Chó N... cấm có sai, chiêu này của chúng mày chính là kêu 'Chó N... biến' đây, trông chật vật như vậy, rất có phong phạm của loài chó." Trần Thiên Minh cười lên ha hả.

"Chó N*, tao nói lại lần cuối, mày đưa kính trả tao , tao thả mày, nếu không mày đi chết đi."

"Các ngươi có giữ lời không?" Ninja kia thở hổn hển nói.

Chương 399:Là Ta Sẽ Ngượng Ngùng.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi kawaguchi - 4vn.eu

Ninja nhìn bốn phía một chút, biết mình có trốn cũng không thoát, trừ Trần Thiên Minh võ công cao hơn hắn nhiều, đám Lâm Quốc võ công cũng chẳng yếu, căn bản là hắn không có phần thằng.

Vì thế tên Ninja này cũng đã từng nghĩ đến hủy Kính Tây Thi giá 100 triệu USD này đi, nhưng khổ nỗi hắn còn muốn chạy, vì thế, đành phải cùng Trần Thiên Minh bàn điều kiện.

Trần Thiên Minh cười lạnh, nói: "Đáng cười, người nước Z chúng ta luôn luôn giữ lời, không giống như đám chó N... nói mà không giữ lời các ngươi."

Trần Thiên Minh thấy tên Ninja này đáp ứng trả lại Kính Tây Thi, trong lòng mừng thầm. Chẳng qua, hắn vẫn mạnh miệng, chờ xem tên Ninja thế nào.

Ninja nghe thấy Trần Thiên Minh nói thế, hắn thò tay vào trong người, sau đó lấy ra Kính Tây Thi, sau đó dùng nội lực ném ra, khi Kính Tây Thi bắn lên không trung. Tên Ninja này tính rất kỹ, Kính Tây Thi này vứt theo đường cong, cao thủ như Trần Thiên Minh bắt rất dễ.

Trần Thiên Minh thấy tên Ninja ném Kính Tây Thi qua, vì thế vội vàng phi thân đón lấy. Hắn phải tự tay tiếp lấy, bởi vì tốc độ kính bay quá nhanh không thể dùng mắt mà phán đoán được.

Hắn vội vàng nhìn phía sau Kính Tây Thi, thấy hình ảnh Tây Thi kiều diễm động lòng người, đúng là bóng dáng lần đó Trần Thiên Minh nhìn mà cả đời khó quên. Thật, đây chính là Kính Tây Thi thật. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nói. Như lời nói của Mã Bân, hắn có thể nói là hữu duyên với Kính Tây Thi này, nhìn Kính Tây Thi, trong lòng hắn có một cảm giác rất khó tả.

"Phác" một tiếng, tên Ninja kia ném ra một quả đạn khói, bên cạnh lập tức khói trắng nồng đậm.

Lâm Quốc cùng Chiêm Ỷ thấy tên Ninja muốn trốn, vội vàng giơ song chưởng đánh về phía bóng đỏ loáng thoáng trong khói.

"Ngươi không phải đã nói là ta đưa Kính Tây Thi, các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"

Thanh âm của tên Ninja kia rất mơ hồ, khiến người ta không phát hiện được chỗ hắn đang đứng.

Trần Thiên Minh lớn tiếng nói với đám Lâm Quốc: "A Quốc, hắn đã giao Kính Tây Thi ra rồi, thả hắn đi đi."

Mặc dù Ninja này là người Mộc Nhật quốc, nhưng mà Trần Thiên Minh nói chuyện luôn giữ lời, không thể để mất mặt quốc gia được, lần sau rồi sẽ giết con chó N... này.

Đám Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói vậy, liền phi thân sang một bên,

bởi vì khói đặc quá lớn, chính mình cũng không thấy rõ được, dễ lại ngộ thương quân mình.

"Cạch" một tiếng, đó là thanh âm cánh cửa mở ra.

Xem ra tên Ninja đã chạy rồi. Trần Thiên Minh cũng không quản nữa, dù sao Kính Tây Thi đã về lại tay mình. Hắn liền đưa Kính Tây Thi cho Tiểu Tô, sau đó tự mình đến xem đám người Dương Quế Nguyệt có bị thương không.

Đi tới bên người Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh lấy tay xem mạch cho

nàng. Một lát sau, Trần Thiên Minh đã hiểu, hóa ra Dương Quế Nguyệt bị điểm huyệt, còn đâu không bị thương tổn gì.

Chỉ là thủ pháp điểm huyệt của đám Ninja này có chút kỳ quái. Mặc dù huyệt vị trên cơ thể người đều giống nhau, nhưng thủ pháp lại khác nhau.

Vì thế, Trần Thiên Minh căn cứ theo phán đoán của mình, hắn điểm vào hai nơi trên người Dương Quế Nguyệt, đặc biệt chỗ cuối cùng chính là tại huyệt Trung Đình, điểm đến huyệt này làm tim Trần Thiên Minh nhảy như trống. Bởi vì huyệt Trung Đình chính là nằm ở dưới vú phải của Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh phải dùng sức, cũng khó tránh khỏi động chạm.

Ngón tay của hắn điểm xuống huyệt Trung Đình, lưng bàn tay nhẹ nhàng

đụng phải bên ngực của Dương Quế Nguyệt, cảm giác mềm mại truyền đến từ tay khiến lòng Trần Thiên Minh tê tê.

Mặc dù Dương Quế Nguyệt là người đáng ghét, nhưng mà thân thể của nàng lại khiến kẻ khác không thể chán ghét được. Bộ ngực cực phẩm đầy đặn vươn cao, mặc dù bị che lấp dưới bộ cảnh phục, nhưng mà cũng không thể hoàn toàn che hết xuân sắc bên trong. Bầu vú kiêu ngạo cao thẳng, khiến Trần Thiên Minh chỉ muốn tóm lấy mà nhào nặn cho đã tay.

"Kỳ quái, thế nào nàng còn chưa tỉnh lại?" Trần Thiên Minh tự nhủ.

Dựa theo nguyên lý huyệt vị mà nói, Dương Quế Nguyệt hẳn là phải tỉnh lại

rồi chứ? Trần Thiên Minh không hiểu đành tiếp tục xoa xoa mấy cái trên tiểu phúc của Dương Quế Nguyệt, nhưng chỉ là Dương Quế Nguyệt vẫn không

tỉnh lại.

Chẳng qua, lúc ấn ấn bóp bóp chỗ tiểu phúc của Dương Quế Nguyệt, Trần Thiên Minh cũng cảm nhận được da thịt của Dương Quế Nguyệt, điều này khiến hắn không tự chủ được mà nhìn về phía giữa hai chân nàng, lúc này hai chân nàng đang khép chặt, điều này lại càng thêm hấp dẫn hắn.

Đáng tiếc, Dương Quế Nguyệt đang mặc quần, nếu như nàng không mặc gì, vậy thì tốt quá.

Không còn cách nào cả, vì thế Trần Thiên Minh đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng: hô hấo nhân tạo. Huyệt vị của Dương Quế Nguyệt đã được giải, nhưng mà nàng còn chưa tỉnh lại, có thể là do tên Chó N... kia ra tay quá nặng, nàng nhất thời không thể tỉnh lại.

Thôi quên đi, hay là mình cứ giúp Dương Quế Nguyệt hô hấp nhân tạo, giờ là lúc quan trọng cứ gác ân oán cũ qua một bên. Trần Thiên Minh lại nhìn cái miệng anh đào nhỏ xinh của Dương Quế Nguyệt, âm thầm nghĩ.

Vì thế, Trần Thiên Minh cúi người, chậm rãi đưa miệng mình hướng đến miệng nhỏ của Dương Quế Nguyệt.

Hắn trước đây ở trường cũng đã học qua hô hấp nhân tạo, nhưng mà đến giờ vẫn chưa dùng thử, cũng chưa thực tập qua, lần này coi như lần đầu tiên mình hô hấp nhân tạo đi.

Sau đó Trần Thiên Minh nhìn khuôn mặt kiều mỹ của Dương Quế Nguyệt, hắn không khỏi mừng thầm.

Dương Quế Nguyệt vừa lúc tỉnh lại, nàng mở mắt ra, thấy ngay Trần thiên

Minh đang dùng cái miệng đáng ghét của hắn chuẩn bị kề miệng mình mà hôn. Nàng sốt ruột vội vàng vung tay lên, tát lên mặt Trần Thiên Minh một cái, nói:

"Trần Thiên Minh, anh dám khi dễ tôi!"

Chính là đang chuẩn bị làm chuyện tốt cứu một mạng người, chỉ là Dương Quế Nguyệt lại tát hắn, khiến tâm tình mừng thầm của hắn bay mất tiêu bực mình nói:

"Này, Dương Quế Nguyệt, cô bị người ta đánh hôn mê, tôi hảo tâm muốn cứu người, cô còn đánh tôi cô có còn lương tâm không hả?"

Trần Thiên Minh xoa má vừa bị đánh, tức giận mắng.

M, hảo tâm không có hảo báo. Xem ra, mặt mình khẳng định đang có năm

dấu tay. Trong lòng Trần Thiên Minh liên tục mắng Dương Quế Nguyệt.

Chẳng qua, tức thì tức, vẫn phải cứu những cảnh sát khác.

Vì thế, Trần Thiên Minh đi tới điểm mấy cái lên người đám cảnh sát, lúc này hắn đã có kinh nghiệm giải huyệt, vì thế dùng thêm nhiều nội lực hơn. Quả nhiên, chỉ lát sau đám cảnh sát đã dần tỉnh lại.

"Ai biết được trong lòng anh muốn gì? Tâm tư háo sắc của anh đừng tưởng là tôi không biết, anh muốn thừa dịp cứu tôi mà chiếm tiện nghi thì có." Dương Quế Nguyệt đỏ mặt nói.

Nàng nhìn tình cảnh bên cạnh mình, biết là vừa rồi Trần Thiên Minh đang cứu nàng, nhưng mà nàng không muốn nhận thua trước mặt Trần Thiên Minh.

"Trời ạ, tôi muốn chiếm tiện nghi của ai cũng không có chiếm của cô, chỗ lớn thì không lớn chỗ nhỏ thì không nhỏ, so với bạn gái tôi thì kém đến mười vạn tám ngàn dặm."

Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực đầy đặn mê người của Dương Quế Nguyệt, cố ý nói.

"Hừ" Dương Quế Nguyệt hung hăng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi Dương Quế Nguyệt: "Này, chìa khóa của cô còn không?"

Dương Quế Nguyệt nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy, nàng sờ túi của mình một chút, sốt ruột nói:

"Tôi, chìa khóa của tôi không thấy."

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt sờ túi mình trong lòng mới nhẹ nhàng hơn chút, còn may là nàng không cất chìa khóa trong túi áo trước ngực hoặc là treo trên cổ, nếu không, nàng đã bị người ta sờ rồi.

"Ha ha, chẳng những chìa khóa của cô không thấy, mà đến Kính Tây Thi cũng không thấy rồi. Dương Quế Nguyệt, cô bi thảm rồi, cô khiến Kính Tây Thi bị mất rồi."

Trần Thiên Minh thấy dáng vẻ Dương Quế Nguyệt sốt ruột như vậy, trong lòng rất sảng khóai, cho nên, hắn cũng chưa nói thật cho nàng vội, hắn muốn đùa Dương Quế Nguyệt một lúc.

"Tôi mới rồi thấy một người đưa cơm hộp đến, hắn đặt cơm hộp bên cạnh

chúng tôi, sau đó khi đến gần tôi thì...sau đó tôi không biết chuyện gì hết." Dương Quế Nguyệt suy nghĩ một chút, vội vàng nói.

Trần Thiên Minh lắc đầu, nói: "Ôi, Dương Quế Nguyệt, tại sao cô không giấu chìa khóa cho tốt, cô mang theo bên mình làm gì, sao lại làm chuyện sai lầm đó chứ." Nói xong, Trần Thiên Minh cố ý thở dài một hơi.

Dương Quế Nguyệt vội hỏi Trần Thiên Minh: "Vậy giờ phải làm sao? Các anh không ngăn được sao?"

"Tôi ngăn thế nào, tôi cũng tưởng hắn là nhân viên đưa thức ăn nhanh. Dương Quế Nguyệt, cô lần này phải chịu trách nhiệm nặng rồi."

Trần Thiên Minh tiếp tục đe dọa Dương Quế Nguyệt.

"Dinh dinh dinh" điện thoại của Trần Thiên Minh vang lên. Trần Thiên Minh lấy điện thoại ra, thì ra là Mã Bân gọi tới.

"Trần tiên sinh, không tốt rồi, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, có người đánh ngất tôi cùng đám bảo tiêu, chúng tôi giờ mới tỉnh lại, thấy chìa khóa của hộp triển lãm đã biến mất." Mã Bân sốt ruột nói.

Trần Thiên Minh cười cười, nói: "Tôi biết rồi, vừa mới có người đến trộm Kính Tây Thi, hắn dùng chìa khóa của ông."

"Cái gì? Bọn chúng tới rồi, vậy, vậy Kính Tây Thi có bị trộm không?" Mã Bân đau lòng nói.

"Mã đổng, ông cứ yên tâm, Kính Tây Thi không bị trộm mất. Chẳng qua cái bàn triển lãm kia không cần dùng nữa, ông có thể tìm cái khác đến thay thế không?" Trần Thiên Minh nói.

"Có thể, tôi lập tức cho người đến thay."

Mã Bân vừa nghe thấy Kính Tây Thi không bị trộm mất, liền cao hứng hẳn.

"Tốt lắm, chẳng qua lần này chìa khóa ông không cần giữ, đưa tôi một cái, bên cảnh sát một cái, như thế có thể cam đoan hơn." Trần Thiên Minh nói.

"Đúng, đúng, tôi không dám cầm nữa, tôi còn tưởng là Kính Tây Thi bị trộm rồi, làm tôi sợ muốn chết." Mã Bân nói.

"Không có chuyện gì, còn mày là chúng tôi cơ cảnh, cướp được Kính Tây Thi về. Chẳng qua, Mã đổng, ông hiện giờ có thể rất nguy hiểm, ông mau tìm nơi an toàn mà trốn đi, gọi nhiều người đến bảo vệ một chút." Trần Thiên Minh suy nghĩ, nói.

"Tôi biết rồi, tôi lập tức đổi khách sạn, gọi thêm mấy người bảo tiêu nữa." Mã Bân nói.

"Nhớ kỹ là hộp triển lãm phải đưa tới trước khi triển lãm mở cửa, xong." Trần Thiên Minh nói xong, hắn cúp máy luôn.

Mà đến lúc Trần Thiên Minh ngẩng đầu lên, hắn thấy Dương Quế Nguyệt đang trùng trùng tức giận nhìn mình.

Hóa ra Dương Quế Nguyệt vốn tưởng Kính Tây Thi bị trộm, nàng còn đang kinh hoàng thất thố, lại nghe thấy Trần Thiên Minh gọi điện cho Mã Bân nói Kính Tây Thi không bị trộm, nàng liền biết là Trần Thiên Minh lừa nàng, vì thế chỉ hận không thể giết chết hắn luôn thôi.

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt nhìn hắn như vậy, vì thế cố ý nghiêng đầu tiêu sái nói với Dương Quế Nguyệt:

"Dương Quế Nguyệt, cô nhìn tôi gì thế? Có phải là thấy tôi đẹp trai dễ nhìn không? Ôi, cô nhìn thì nhìn một chút thôi, đừng nhìn tôi lâu tôi thấy cô nhìn tôi mà không chớp mắt kìa, tôi sẽ ngượng ngùng đó."

Nói xong, Trần Thiên Minh ra vẻ mình là người đẹp trai nhất thành phố M cho Dương Quế Nguyệt nhìn.

"Trần Thiên Minh, tên hỗn đản nhà anh dám gạt tôi, nói là Kính Tây Thi bị trộm rồi, làm hại tôi sợ muốn chết. Tôi hôm nay không đánh chết anh, tôi không gọi là Dương Quế Nguyệt nữa."

Dương Quế Nguyệt xúc động vừa nói vừa rút súng ra, sau đó chỉ thằng vào đầu Trần Thiên Minh, tức giận nói.

Chương 400:Cường Địch Hàng Lâm.

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: Sưu tầm bởi kawaguchi - 4vn.eu

Dương Quế Nguyệt cũng không hiểu tại sao nàng lại tức giận như vậy, trước kia nàng nổi danh là một người tinh táo, hành sử chuyện gì cũng không xen tình cảm vào trong. Nhưng mà không hiểu tại sao, chỉ cần Trần Thiên Minh khích nàng một chút, nàng sẽ rất dễ tức giận, hơn nữa căn bản là không còn chút tỉnh táo nào, làm việc rất dễ xúc động.

Trần Thiên Minh thấy súng trong tay Dương Quế Nguyệt chỉ vào mình, hắn

vội vàng dùng khính công trốn nhanh, hắn phi nhanh đến bên người Dương

Quế Nguyệt, vội nắm tay nàng, nói:

"Hung nữ, cô có điên không hả? Chơi như thế không tốt, không được lấy súng ra chơi, chẳng may cướp cò thì làm sao?"

"Ai kêu anh khi dễ tôi, tôi đánh không lại anh, chỉ còn mỗi súng là dùng được mà cũng không cho hả?"

Dương Quế Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn Trần Thiên Minh, tức giận nói. Kỳ thật nàng cũng không nghĩ nổ súng, nàng chỉ muốn hù dọa Trần Thiên Minh mà thôi.

Trần Thiên Minh một mặt cầm tay Dương Quế Nguyệt, một mặt cười nói:

"Hung nữ, cô không nên như thế, ai nói tôi khi dễ cô nào? Tôi vừa rồi là hảo tâm cứu người, nếu như không phải có tôi cứu, giờ cô vẫn còn hôn mê bất tỉnh đó, cô còn không biết lòng ngừơi tốt gì cả?"

Dương Quế Nguyệt nghĩ đến Trần Thiên Minh hô hấp nhân tạo cho nàng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Đến khi nàng thấy Trần Thiên Minh đang nắm tay mình, khuôn mặt đỏ lên cực kỳ lợi hại.

"Trần Thiên Minh, anh buông tay tôi ra!" Dương Quế Nguyệt lớn tiếng nói.

Nàng mới rồi đã dùng thử sức, nhưng biết là dù dùng sức thế nào cũng không thóat khỏi tay Trần Thiên Minh được.

"Tôi có thể buông tay sao? Ta mà buông tay, cô nổ súng bắn tôi, tôi không ngu như vậy?"

Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Dương Quế Nguyệt tức giận nói.

"Anh buông tay." Dương Quế Nguyệt cũng tức giận nói.

"Cô phải đáp ứng tôi, tôi buông tay thì cô phải thu súng lại không được bắn tôi."

Hiện giờ Trần Thiên Minh lại không muốn buông tay, cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng cảm giác rất tuyệt, rất mềm mại. Không ngờ được bàn tay như vậy lại cứ cầm súng, Trần Thiên Minh thấy thật đáng tiếc.

Lúc này, có hai cảnh sát đi tới khuyên Dương Quế Nguyệt, mà Dương Quế

Nguyệt thấy có nhiều người khuyên mình như thế, nàng cũng vừa lúc có thể xuống thang.

Trần Thiên Minh thấy thái độ Dương Quế Nguyệt không còn cứng đầu như

trước, hắn cũng buông tay mình ra, sau đó nhanh chóng trốn sau một người cảnh sát, chỉ cần Dương Quế Nguyệt giơ súng lên là hắn chạy ngay. Chẳng qua, lần này Dương Quế Nguyệt không giơ súng lên nữa, nàng cất súng đi.

Tiểu Tô đi đến bên người Trần Thiên Minh, nói: "Lão đại, Kính Tây Thi này giờ làm sao?"

"Chú cứ bảo quản nó tạm đã, chờ hộp triển lãm mới đưa tới rồi cất vào. Còn nữa, nói cho đám A Quốc, nói không nên ăn cơm đó, vì vừa rồi đánh nhau sợ là cơm bẩn hết rồi, nhưng cũng may là tên Ninja kia không hạ độc trong thức ăn, nếu không thì phiền toái lớn."

Trần Thiên Minh vừa nói vừa lấy điện thoại gọi cho Trương Ngạn Thanh, để hắn đưa cơm tới.

Ban đêm, Trần Thiên Minh lại sợ đám Ninja tới trộm Kính Tây Thi, vì thế hắn dùng đến mười hai phần tinh thần, chuẩn bị để ứng chiến. Nhưng mà lần này lại không thấy trộm đến, một buổi tối bình an vô sự cứ thế qua.

Buổi tối ngày thứ tám, Trần Thiên Minh cùng đám Lâm Quốc vận công điều

tức. Trần Thiên Minh biết tối hôm nay là một tối chủ chốt, phỏng chừng là chắc chắn đám Ninja Mộc Nhật quốc sẽ tới trong hai hôm này. Vì thế, hắn kêu đám Lâm Quốc cùng tới đây.

"Lão đại, anh nói tối hôm nay bọn chúng tới không?" Lâm Quốc hỏi.

"Tối hôm nay không tới, vậy tối ngày mai sẽ tới. Mọi người cẩn thận là đươc, nếu như Ninja tới đây, mọi người không được nương tay

"Biết rồi, lão đại"

Lâm Quốc nói xong, cũng không hỏi nữa mà chăm chú vận công.

Đến lúc hai giờ sáng, bỗng bên ngoài trên đến một tiếng hét thảm, giống như có người bị giết vậy. Vì thế Trần Thiên Minh gọi các huynh đệ:

"Có người."

Mọi người vừa nghe thấy. Cánh cửa đã bật mở, sau đó có hai mươi tên bịt mặt lao vào.

Trần Thiên Minh nhìn vào, trong lòng không khỏi chấn động. Bởi vì từ trang phục những người này, bọn họ xem ra đều là Ninja của Ninja quốc. Trong đó có bốn Thượng Nhẫn, bốn Trung Nhẫn, hai mươi Hạ Nhẫn, dáng vẻ Ninja cường đại như vậy, rất hiếm gặp được.

(Chú thích: Thượng Nhẫn: còn gọi là Trí Nang Nhẫn, chuyên môn có vai trò bày mưu cùng tính toán tác chiến, là chỉ huy đầu lĩnh tác chiến, đương nhiên nhân thuật cũng xuất chúng. Hạ Nhẫn: còn gọi là Thể Nhẫn, tương đương với bộ đội đặc chủng hiện này, là những Ninja trực tiếp tác chiến. Cấp bậc của nhẫn giả rất xâm nghiêm, Hạ Nhẫn thì phải sẵn sàng chết cũng nghe lệnh Trung Nhẫn, mà Trung Nhẫn thì sẵn sàng cúi đầu mọi lúc trước Thượng Nhẫn.)

Căn cứ theo tư liệu ghi chép, một Trung Nhẫn tương đương với một trăm Hạ Nhẫn, mà một Thượng Nhẫn thì có võ công và trí tuệ cao hơn so với Trung Nhẫn vô số lần.

Nhưng hiện giờ, Trần Thiên Minh phát hiện bên cạnh đám Ninja này có một người gầy nhưng rất đáng sợ, đám Thượng Nhẫn dường như đang nhìn hắn, nghe hắn chỉ huy vậy. Người này mới là đầu lĩnh của đám Ninja này.

Trần Thiên Minh lớn tiếng nói với đám Lâm Quốc: "Địch nhân rất mạnh, mọi người cẩn thận."

Lúc này, một tên Thượng Nhẫn chỉ vào Trần Thiên Minh rồi thì thầm với tên gầy kia. Đột nhiên, tên Thượng Nhẫn đó lại dùng tiếng Mộc Nhật quốc nói với đám Ninja phía sau, đám Ninja này liền vây quanh đám Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh thấy trận thế như vậy, biết đối phương nhiều người, dựa vào khinh công của bọn chúng mà xét, Hạ Nhẫn có vẻ võ công hơi kém, vì thế, hắn cũng không thèm đánh gì với chúng, chỉ vận khinh công và nội lực đánh về phía bốn tên Hạ Nhẫn. Nhất thời, hai chưởng của Trần Thiên Minh đánh gia hai cỗ cuồng phong mạnh mẽ, khí lưu mang theo thanh âm rất lớn.

"Ầm" một tiếng, bốn Hạ Nhẫn bị đánh bay ra ngoài, sau đó bỏ mình trên mặt đất. Bời vì Trần Thiên Minh muốn trước tiên giết chết mấy tên, như vậy, đám Lâm Quốc đối phó cũng dễ hơn, vì thế, hắn dùng mười thành công lực, chỉ cần trúng chưởng là mạnh bay.

Trần Thiên Minh sau khí thấy một chiêu của mình đắc thủm hắn liền vận một chiêu Thiên Thủ Phật Ấn đánh về phái mấy tên Hạ Nhẫn khác. Bởi vì Trần Thiên Minh biết Trung Nhẫn và Thượng Nhẫn võ công rất cao, chỉ có Hạ Nhẫn là dễ cho 'đi ngủ'.

Nhưng mà ý đồ của Trần Thiên Minh bị tên gày gò kia phát hiện, hắn cũng huy chưởng đánh với Trần Thiên Minh. Tên gầy này võ cồn rất mạnh, hắn đành một chưởng với Trần Thiên Minh, khí lưu cũng rất cường đại, chặn được một chưởng này của Trần Thiên Minh, mặc dù tên gầy này võ công cũng không mạnh như Trần Thiên Minh, nhưng mà hắn có thể tranh thủ cho đám Hạ Nhẫn chút thời gian, để đám này trốn được công kích của Trần Thiên Minh.

Đám Lâm Quốc cũng đang công kích đám Ninja này. Thượng Nhẫn và Trung

Nhẫn không có vũ khí, chỉ có Hạ Nhẫn thì rút nhẫn đao ra, nhìn đường đao sắc bén, Trần Thiên Minh liền biết nó sắc bén đến độ nào, có thể nói là bảo đao. Không ngờ được nhẫn đao lại sắc như vậy, xem ra, đám Ninja này không phải là tầm thường.

Tên gầy, Thượng Nhẫn và một Trung Nhẫn công kích Trần Thiên Minh, bọn

chúng muốn dùng ba dánh một để đối phó Trần Thiên Minh. Còn những Ninja

khác đi đánh với đám Lâm Quốc. Mỗi một tổ Ninja gồm một Trung Nhẫn cũng

vài Hạ Nhẫn xếp một đội ứng phó với đám người Lâm Quốc, Tiểu Tô, Trương

Ngạn Thanh, còn lại bảy Hạ Nhẫn thì đối phó Chiêm Ỷ và Ngô Tổ Kiệt.

Trần Thiên Minh thấy ba người vây công mình, hắn cũng không vận toàn lực đánh như trước. Hắn chỉ vận mười thành công lực, huy vũ song chưởng của mình thành một vòng tròn lớn, không để ba tên Ninja đánh trúng.

Lúc này, Thượng Nhẫn liền móc ra một thanh phi tiêu lục giác(phi tiêu sáu cạnh), vận công ném về phía Trần Thiên Minh. Loại phi tiêu này cũng giống như một dạng của phi tiêu trong chốn võ lâm, trong vòng mười mét bách phát bách trúng. Mà trên phi tiêu lục giác của đám Ninja đều có độc, đó là loại vũ khí nguy hiểm.

Nhưng mà loại 'bách phát bách trúng' này đối với Trần Thiên Minh lại chẳng là gì, người võ công cao cường thì đến cả đạn còn có thể tránh được, vậy thứ này tính là gì? Vì thế, tay phải Trần Thiên Minh liền đánh về phía phi tiêu lục giác, chưởng phong mạnh mẽ đánh bay nó đi.

Nhưng kỳ quái ở chỗ, sau khi Trần Thiên Minh đánh bay nó đi, nó dĩ nhiên lại xoay vòng trên không trung, sau đó lại bay về phía Trần Thiên Minh, cứ như là nó 'thích' Trần Thiên Minh vậy.

Trần Thiên Minh thấy ám khí lợi hại như vậy, hắn cũng thầy kỳ quái, đám Mộc Nhật quốc này thật nhiều đồ lạ, xem ra, phi tiêu này không trúng không bỏ qua đây. Trần Thiên Minh có chút giật mình, song chưởng lại đánh ra, một chiêu này chính là Đại La Phật Giới, hai luồng kính phòng mạnh mẽ lại đánh bay phi tiêu về phía tên Ninja bên cạnh.

Tên Trung Nhẫn này thấy Trần Thiên Minh đánh bay phi tiêu qua, hắn liền

vội vàng phi nhanh trốn khỏi phi tiêu. Bởi vì hắn biết phi tiêu của Thượng Nhẫn kia có kịch độc, nếu bị đánh trúng, vậy thì chắc chắn là kiến huyết phong hầu. Thế nên hắn cũng bỏ qua công kích Trần Thiên Minh, mà vội vàng tránh phi tiêu.

Tên Trung Nhẫn tránh được phi tiêu nhưng mà một tên Hạ Nhẫn xui xẻo lại

không may 'đạt giải'. Tên xấu số 'A!' một tiếng, sau đó liền ngã ra đất, giãy mấy cái thì 'yên nghỉ'.

Vốn tên Thượng Nhẫn kia lại định ném thêm phi tiêu, nhưng mà hắn thấy Trần Thiên Minh đánh bay phi tiêu về phía người mình, vì thế hắn không ném nữa mà chuyên tâm vào đánh Trần Thiên Minh.

Hắn tung một cước, hạ thể trầm xuống, toàn lực xoay tròn, đồng thời công kích tiểu phúc của Trần Thiên Minh. Hơn nữa hai tay của tên Thượng Nhẫn này còn liên tục huy động không để người khác thấy rõ.

Tên gầy gò thấy Thượng Nhẫn kia dùng tới tuyệt chiêu để công kích Trần Thiên Minh, hắn cũng mạnh mẽ phi thân lên không trung, hai tay vận kình

lực, đánh xuống đầu Trần Thiên Minh.

Chuỗi động tác cũng không vì nhiều

động tác như thế mà sinh ra chậm trễ, tất cả đều rất liền mạch. Lực lượng của hắn đánh xuống Trần Thiên Minh như Thái Sơn áp đỉnh, hơn nữa thế đánh nhanh, lực đạo mạnh khiến người ta khó lòng phòng bị. Nếu Trần Thiên Minh bị tên gầy đánh trúng, vậy thì đầu chắc chắn là 'nở hoa'.

Mà tên Trung Nhẫn kia cũng vận khinh công bay trở về, hắn đem tòan bộ thân thể khuất xuống, đầu cúi xuống sát đùi, sau đó nhanh chóng rút ra hai thanh tiểu đao sắc bén, rồi hắn lăn về phía chân Trần Thiên Minh.

Tên Trung Nhẫn lúc này đã vận công lực toàn thân lên người, hắn muốn dùng thân thể đụng vào chân Trần Thiên Minh, còn tiểu đao trên tay sẽ chặt đứt chân Trần Thiên Minh.

Cho dù hắn không được như ý, nhưng mà cũng có thể khiến Trần Thiên Minh mất cảnh khác, để hai tên Ninja khác ít nhất có thể khiến Trần Thiên Minh trọng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro