V1C10: Một Ngày Nào Đó, Những Lời Nói Dối Sẽ Bị Vạch Trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Onii-chan, anh định ngủ đến bao lâu? Làm ơn hãy thức dậy nhanh hơn đi ~ "

"Hừmm...để anh ngủ thêm chút nữa...chúc ngủ ngon..."

Có lẽ vì Toyama đã không ngủ đến khuya sau khi đọc sách nên đồng hồ báo thức đang reo trong phòng anh vô thức tắt đi.

"Mouu, chúng ta thực sự sẽ muộn mất."

Mặc dù Natsuki dường như đang nói điều gì đó nhưng Toyama sẽ không thể làm gì nếu cơ thể anh không cử động.

Guu.......

"Onii-chan nè? Anh thực sự đã ngủ quên à...? Nếu anh không thức dậy, em đoán là em không còn lựa chọn nào khác...Em sẽ chỉ làm phiền anh một lát thôi."

"Fuwaaa.....dưới tấm chăn, nó đầy mùi của Onii-chan. Chúc ngủ ngon....."

──!?

"Na-Natsuki!? Trốn trên giường của anh làm gì thế?"

Đột nhiên cảm thấy hơi ấm và thứ gì đó mềm mại chạm vào mình, Toyama nhận ra Natsuki đã chui vào giường và ngủ thiếp đi.

"Có chuyện gì thế, Onii-chan? Em mới bắt đầu cảm thấy thoải mái..."

"Hãy ngừng sử dụng những cụm từ có thể gây hiểu lầm đi nhé! Anh trai em gái ở tuổi này không ngủ cùng nhau đâu!"

"Ở đây có anh trai em gái ngủ chung nè?"

──Quả thực có anh trai em gái ruột ngủ chung ở đây!

"Chuyện đó....Anh cần phải ra khỏi giường ngay nếu không chúng ta sẽ bị trễ."

Đã khoảng 10 phút trôi qua kể từ khi Toyama tắt báo thức. Nếu anh trì hoãn thêm nữa, anh sẽ thực sự bị trễ.

"Aaann, Onii-chan, đừng đẩy em."

Toyama đẩy Natsuki ra và đá cô ra khỏi nệm.

Nhảy ra khỏi đệm, Toyama vội vàng rửa mặt, đánh răng, nhanh chóng thay quần áo rồi đi về phía cửa vào.

"Vậy thì con đi đây..."

"Yuki, còn bữa sáng thì sao?"

Khi Toyama vội vã đi qua phòng khách hướng tới lối vào, mẹ anh gọi anh.

"Xin lỗi, bây giờ con không có thời gian để ăn. Con sẽ ăn nó khi trở về nhà ạ."

Anh vội vàng xỏ giày rồi chạy ra cửa trước.

"Onii-chan! Em đi với, đợi em nhé ~ "

Natsuki cũng không ăn sáng mà đi theo Toyama.

"Em nghĩ ai đã khiến chúng ta bị muộn? Anh sẽ bỏ em lại phía sau."

"Aa~nn, anh định bỏ đứa em gái dễ thương của mình lại à?"

Phớt lờ những gì Natsuki đang nói, Toyama vội vã bước về phía trường học.


Nhờ chạy bộ nên Toyama có thêm chút thời gian nên dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi để mua bữa sáng.

"Haha..ha...Oni–Onii-chan, anh tệ quá. Anh cứ vậy mà tiếp tục chạy nhanh hơn nữa về phía trước mà bỏ em lại."

Natsuki, người đuổi kịp anh, đang phàn nàn, nhưng Toyama nghĩ rằng không cần phải cố gắng quá mức. Cô vẫn còn nhiều thời gian trước khi bắt đầu lớp học ở sơ trung.

──Tuy nhiên, mình thậm chí còn không chạy nhanh đến thế.

"Natsuki, em không khỏe bằng anh phải không?"

Natsuki đặt tay lên đầu gối và [HaaHaa] thở hổn hển.

"Anh biết em không giỏi tập thể dục phải không? Em yêu cầu anh phải tử tế hơn với em gái mình!"

Natsuki nói điều gì đó khó hiểu.

"Natsuki, em nên cố gắng cải thiện sức chịu đựng của mình đi. Thật đáng lo ngại khi thể lực lại thấp như vậy ở độ tuổi này."

Bỏ qua Natsuki đang phản đối mình, ngay sau khi đi qua cánh cửa tự động của cửa hàng tiện lợi, Toyama đã gặp thiếu nữ mà anh nhận ra.

"À ré, Toyama? Cậu mua gì sao?"

Bên trong cửa hàng, có Uehara đang mua đồ.

"Chào buổi sáng, Uehara-san. Hôm nay tớ ngủ quên và chưa ăn sáng nên tớ nghĩ mình sẽ mua một ít ở cửa hàng tiện lợi."

"Aaa, Người Ngoài Hành Tinh Ngực Bự!"

Natsuki đột nhiên nói điều gì đó thô lỗ với Uehara khi cô nhìn thấy cô ấy.

"Na-Natsukii-chan, chào buổi sáng. Cái tên đó có chút xấu hổ, em có thể ngừng gọi chị như vậy được không?"

Được gọi là [Người Ngoài Hành Tinh Ngực Bự] ở nơi công cộng đã thu hút sự chú ý một cách tự nhiên và ánh mắt của mọi người càng bị thu hút nhiều hơn vào bộ ngực đầy đặn của Uehara.

"Natsuki, đừng gọi cậu ấy như vậy nữa. Uehara-san là Senpai của em nên em cần phải tôn trọng và tránh thô lỗ. Em không còn học tiểu học nữa nên em phải biết rõ chứ."

Giọng điệu của Toyama hơi nghiêm khắc vì biệt danh này quá trẻ con.

"Okay...... Uehara-senpai, em xin lỗi vì đã gọi chị một cách thô lỗ."

Có vẻ như sự tức giận thực sự của Toyama đã được truyền tải, khi Natsuki dường như đang suy ngẫm về hành động của mình và nhìn xuống với vẻ hối hận.

"Chà, chị không giận đâu, nên hãy vui lên Natsuki-chan."

Đó có lẽ là một bài học tốt cho Natsuki. Sẽ là rắc rối nếu em ấy trở nên quá chú tâm vào bản thân mình.

"Okay, cảm ơn chị. Nhưng em rất ghen tị với bộ ngực khủng của Senpai nên làm ơn đừng quyến rũ Onii-chan bằng cặp ngực đó nhé."

Natsuki không hề hối lỗi chút nào!

"Ahaha, Natsuki vẫn như ngày nào. Nhắc đến Onii-chan.....đúng rồi! Natsuki còn có một người anh trai nữa phải không?"

"Hở? Natsuki chỉ có một Onii-chan duy nhất là Yuki, người đang ở ngay trước mặt chị á?"

──Gòy xong!

Trước đây, khi Toyama mua bao cao su, anh đã nói dối Uehara rằng chúng là dành cho anh trai mình. Bây giờ, trong tình huống này, lời nói dối có nguy cơ bị vạch trần.

"À ré? Tớ nhớ hôm nọ khi chúng ta gặp nhau trước máy bán hàng tự động, Toyama nói rằng cậu ấy mua chúng vì anh trai mình yêu cầu..."

Uehara nhìn Toyama với ánh mắt nghi ngờ.

"Hở, ờm...Tớ thực sự đã nói thế à? Tớ không nhớ... Chà, chúng ta phải đến trường sớm nếu không sẽ muộn nên hãy nhanh chóng thanh toán và đi thôi."

Toyama, giống như một chính trị gia, giả vờ như không nhớ những gì mình đã nói lúc đó và đi đến quầy thu ngân để xếp hàng.

"Đáng nghi....."

Dù có nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là một lời bào chữa cay đắng và Uehara hướng ánh mắt nghi ngờ về phía Toyama.

Sau đó, Uehara không truy cứu thêm vấn đề nữa mà cả ba người cùng nhau bước qua cổng trường. Sau đó Toyama chia tay Natsuki và đi về phía tủ đựng giày của họ.

Nhớ đến hộp giày của mình, anh nghĩ đến những tờ giấy đó và cẩn thận mở ra nhìn vào bên trong.

"Không có gì bên trong....."

Toyama cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra rằng vụ phỉ báng đã để lại một vết sẹo tinh thần nhẹ trong lòng anh.


"Toyama, chúng ta cùng nhau về nhà nhé."

Sau giờ học, Toyama đang chuẩn bị về nhà. Uehara bất ngờ yêu cầu anh về nhà với cô.

"À ré? Hôm nay cậu không về nhà với Aizawa-san à?"

"Mika nói cậu ấy có việc phải làm và về nhà trước."

"Vậy sao...Vậy hôm nay chúng ta hãy cùng nhau về nhà nhé."

"Yay!"

Chỉ cần ý tưởng về nhà cùng nhau cũng khiến Uehara hạnh phúc.

Khi Toyama và Uehara cùng nhau bước ra khỏi lớp học, họ đã thu hút sự chú ý của những học sinh đang theo dõi họ trong lớp.

Điều này là do có tin đồn rằng Toyama và Uehara có thể hẹn hò sau sự cố SHR.

Mặc dù Uehara không quan tâm lắm và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng Toyama vẫn có chút xấu hổ.

Khi Toyama và Uehara sánh bước nhau ra khỏi sân trường, họ tiếp tục thu hút sự chú ý của những học sinh khác trên đường đi.

Uehara thực sự đáng yêu. Cô sở hữu vẻ ngoài quyến rũ và hút mắt. Toyama không bao giờ có thể tưởng tượng được rằng thiếu nữ tuyệt vời như vậy lại có tình cảm với mình.

Vì thiếu tự tin, Toyama tự hỏi tại sao một cô gái dễ thương và tốt bụng như vậy lại quan tâm đến anh.

Tuy nhiên, Toyama cũng cảm thấy có lỗi vì đã quá tự ti với Uehara.

Anh tự nhủ rằng mình cần phải tự tin hơn vào bản thân.

Sau khi đi qua cổng trường, họ bước đi trong im lặng một lúc, Uehara dường như có điều gì đó muốn hỏi nên thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn khuôn mặt Toyama.

"Cậu biết đấy......tớ có chuyện muốn hỏi Toyama."

Uehara là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Là gì thế?"

"Tại sao cậu lại nói dối rằng anh trai cậu là người nhờ mua bao cao su trong khi người [anh trai] thật sự đang ở máy bán hàng tự động?"

──Rốt cuộc mình đoán là không thể lừa dối cậu ấy bằng sự việc buổi sáng đó.

Khi đó, Toyama không bao giờ có thể tưởng tượng rằng việc nói dối trong lúc nóng nảy sẽ quay lại ám ảnh anh như thế này.

Sau vài giây im lặng, Toyama mở miệng.

"Ờm....Tớ đã nói dối mà không suy nghĩ vì tớ cảm thấy xấu hổ khi bạn cùng lớp, Uehara-san, nhìn thấy mình."

Toyama không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục nói dối về vấn đề này.

"Có phải vì cậu có bạn gái và... ờm, cậu định... làm điều đó với cô ấy không?"

Uehara nhìn Toyama với vẻ mặt buồn bã và hỏi anh một câu.

──Mình tuyệt đối không thể để Uehara phát hiện ra Takai.

Toyama tuyệt vọng nghĩ ra một cái cớ.

"Về chuyện đó....tớ vẫn phải nói cho cậu biết à?"

"Unn. Tớ muốn biết."

"Đó là một chuyện thực sự đáng xấu hổ...và đó không phải là một câu chuyện hay, và cậu có thể không thích tớ vì điều đó. Dù vậy, cậu vẫn sẵn sàng lắng nghe chứ?"

"Tớ sẽ không ghét Toyama. Vậy nên cậu cứ kể đi."

Điều Toyama sắp nói với Uehara là sự kết hợp giữa sự thật và dối trá vì anh sẽ sử dụng kinh nghiệm của chính mình làm cơ sở.

"Được rồi...... thứ đó, tớ sử dụng nó khi...... chuyện đó diễn ra một mình."

Toyama quyết định kể lại chuyện này một cách vòng vo và khiến Uehara nhận ra.

"Làm việc đó một mình á?"

Thật không may, điều đó là không đủ để đến được Uehara. Toyama kết luận rằng điều này chỉ có thể nói một cách trực tiếp.

Toyama lo lắng mở miệng.

"Cái... thứ đó là thứ tớ sử dụng khi thủ dâm một mình."

Mặc dù đó là lời nói dối nhưng có vẻ như Toyama đang nói một điều vô cùng xấu hổ với Uehara.

──Thật là một trò chơi trừng phạt đáng xấu hổ!

"Hở!? Th–Thủ d───Eeeee!!?"

Uehara ngạc nhiên với sức sống mãnh liệt.

"Bây giờ cậu đã hài lòng chưa, Uehara-san?"

Nếu Uehara có thể hiểu và chấp nhận điều này thì Toyama sẽ không phải trải qua những giây phút xấu hổ nữa.

"T-Tớ vẫn chưa hiểu lắm chỉ với điều đó... Cậu có thể nói cụ thể hơn... nếu cậu không phiền?"

Uehara dường như còn thích thú hơn và háo hức tiến tới.

"Ờm, có một thứ gọi là cái lỗ... Ờm, nó là một thiết bị được thiết kế để mô phỏng vùng kín của phụ nữ. Ta cho một ít chất bôi trơn vào bên trong và sử dụng. Nhưng nếu nhét trực tiếp thằng em của mình vào, nó sẽ trơn trượt do chất bôi trơn và việc lau chùi sau đó sẽ rất rắc rối. Vì vậy, tớ dùng bao cao su để bọc nó và, ờm, tớ dùng nó để... cậu biết đấy, để tự sướng."

Sau khi vội vàng giải thích xong, lòng đầy tuyệt vọng và thất vọng, Toyama thận trọng nhìn Uehara. Mặt cô đã chuyển sang màu đỏ tươi và bị đóng băng tại chỗ, dường như không thể cử động hay phản ứng.

'Aaaa...Uehara là một cô gái thuần khiết và ngây thơ.'

"Uehara-san? Cậu có thể nghe tớ nói không?"

"Hở? Ờm......tớ đã nghe, tớ đã nghe nhỉ? Nh-Nhưng, nó khá tuyệt phải không.....?"

Sau đó, như thể đã tỉnh lại, Uehara đáp lại bằng giọng căng thẳng.

"Nó là vậy đấy. Tớ cũng thực sự xấu hổ khi nói về những chuyện như thế này."

Toyama nghĩ rằng anh có thể nói về nó một cách hết sức thực tế, coi nó dựa trên kinh nghiệm cá nhân của mình.

"U-Uum, Toyama, cậu...ờm, có hứng thú với mấy thứ ecchi đó à?"

"Tất nhiên, xét cho cùng, tớ là một chàng trai khỏe mạnh...và tất nhiên là tớ sẽ quan tâm. Đó là lý do tại sao tớ sử dụng những thứ đó."

"Chà, ờm...v-vậy, cậu có, ờm... muốn làm những điều thân mật đó với tớ không?"

──Nnn? Mình có cảm giác cuộc trò chuyện với Uehara đang hướng tới một điều gì đó kỳ lạ.

"Uehara-san, Ờmm.....cậu nói gì cơ?"

Mặc dù Toyama hiểu những gì Uehara đang muốn nói nhưng anh cố tình giả vờ như không hiểu.

"Aaa, tớ không nói gì hết! Thật quá xấu hổ, cậu không cần phải ép mình nói điều đó nữa... Tớ xin lỗi vì đã khiến cậu nói điều đáng xấu hổ như vậy, Toyama."

Sự bối rối của Uehara dường như đã đến giới hạn, cô bỏ cuộc và xin lỗi Toyama.

"Không, không sao đâu. Đó là lỗi của tớ vì đã nói dối. Nhưng... tớ nghĩ bây giờ cậu đã hiểu hoàn cảnh mà các chàng trai phải đối mặt hơn một chút rồi."

—Tạm thời, dù đó chỉ là lời nói dối, liệu mình có thể khiến cậu ấy hiểu được không?

"Unn, tớ hiểu. Nếu cậu có hứng thú với những thứ ecchi, ờm... cứ thoải mái nói chuyện với tớ về điều đó, được không?"

—Hãy thoải mái nói chuyện...Uehera-san có xu hướng làm gì sau đó?

"O-Okay.....tớ hiểu rồi."

Bằng cách sử dụng điều gì đó có tác động mạnh mẽ như cuộc thảo luận về bao cao su và việc sử dụng s*x toy, Toyama có thể che đậy thành công vấn đề nhỏ hơn. So với tác động của việc sử dụng s*x toy để thủ dâm, việc mua bao cao su có vẻ tầm thường và không đáng kể.

"Ue, Uehara-san...!?"

Ngay khi Toyama nghĩ rằng mình đã vượt qua được khủng hoảng bằng suy nghĩ nhanh nhạy của mình, sự nhẹ nhõm của anh chỉ tồn tại trong thời gian ngắn. Không chút do dự, Uehara ôm Toyama từ phía sau, công khai thể hiện tình cảm mà không quan tâm đến những người xung quanh.

"Tớ cảm thấy nhẹ nhõm khi Toyama giải thích lý do nói dối... nhưng..."

Uehara tiếp tục, vùi mặt vào ngực Toyama.

"Tớ cảm thấy tức ngực và buồn bã khi nghĩ rằng Toyama có thể đã mua những thứ đó cho một người phụ nữ khác... Tớ ghen tị với một tình địch vô hình. Nhưng không phải vậy... Tớ thực sự cảm thấy nhẹ nhõm."

──Mình là thằng tồi nhất.

Toyama đã mua bao cao su cho một người phụ nữ khác, Takai, như Uehara đã lo sợ.

──Rồi mình lại nói dối Uehara.

Cô sẽ bị tổn thương sâu sắc đến mức nào khi biết sự thật về sự phản bội của Toyama, mặc dù rất tin tưởng anh?

Uehara nói với anh cảm xúc thực sự của cô là cô ghen tị.

Một mặt, Uehara đã giúp Toyama thay đổi hình ảnh của mình để cải thiện ấn tượng của anh với các học sinh khác. Mặt khác, cô lại có cảm giác mâu thuẫn là không muốn người khác cướp Toyama khỏi mình.

"Đừng lo lắng, Uehara-san."

──Điều gì nằm ở phía trước sau khi chồng chất lên những lời dối trá?

Nhớ đến gương mặt mới của Takai, người gần đây đã phải trải qua nhiều khó khăn và vấn đề gia đình, Toyama không thể không nghĩ rằng sẽ đến lúc cô ấy không còn cần anh nữa.

Vậy vào lúc đó──

"Tớ không có quyền trói buộc Toyama, nhưng tớ xin lỗi vì đã ích kỷ."

Uehara lẩm bẩm điều này khi cô rời khỏi ngực Toyama.

"Không hề đâu."

Toyama không thể nói gì hơn với Uehara vào lúc đó.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro