V2C7: Takai Yumi Có Bước Tiến Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi không ở Hanseido mà ở một hiệu sách địa phương cỡ vừa. Mặc dù danh mục sách của họ có thể không phong phú như Hanseido, nhưng họ có những cuốn sách phổ biến trong kho, vì vậy tôi thỉnh thoảng ghé thăm cửa hàng này.

『Tuyển dụng việc làm part-time...』

Khi nhìn vào tờ rơi quảng cáo việc làm dán ở lối vào hiệu sách, tôi nhớ lại những gì Yuki đã nói gần đây.

"Gần đây tớ đã chi tiêu rất nhiều và tớ đang thiếu tiền."

Vì việc mời Yuki đến nhà tôi trở nên khó khăn, tôi thường xuyên mời cậu ấy đến những nơi như quán cà phê internet. Yuki, người đã tương tác nhiều hơn với Okuyama-kun và những người khác, đã tăng cường các hoạt động xã hội của mình và cậu ấy nói rằng mình không có đủ tiền tiêu vặt.

"Không biết mình có nên thử làm một công việc part-time không nhỉ..."

Tôi không tham gia bất kỳ hoạt động ngoại khóa nào và thậm chí sau giờ học, tôi chỉ học, đọc sách và kết thúc một ngày của mình. Không phải là tôi đang làm việc gì hiệu quả và tôi không thể phủ nhận rằng mình đang sử dụng những ngày của mình một cách lãng phí.

"Nếu mình có thể kiếm được tiền, mình có thể trang trải chi phí cho Yuki và cả hai có thể ở bên nhau..."

Với những suy nghĩ như vậy trong đầu, tôi bước vào hiệu sách.

Tôi quan sát nhân viên cửa hàng bận rộn bên trong cửa hàng. Họ đang dọn dẹp kệ sách và bọc sách, trông có vẻ khá bận rộn. Tôi cố tưởng tượng mình ở vị trí của họ, xung quanh là sách, làm công việc như vậy.

"Có vẻ thú vị đấy..."

Khi tôi tưởng tượng mình đang làm việc xung quanh bởi những cuốn sách, tôi bất ngờ cảm thấy một chút hồi hộp.

Tôi quay trở lại lối vào cửa hàng một lần nữa và cẩn thận xem xét tờ quảng cáo tuyển dụng.

『Hai lần một tuần, bốn giờ một ngày hoặc hơn. Học sinh cao trung được chào đón.』

Khi nhìn thấy những dòng chữ này, tôi lấy hết can đảm và tiến đến gần một nhân viên nam trẻ đang cần mẫn sắp xếp sách trên kệ.

"Um... tôi thấy quảng cáo việc làm part-time được dán ở lối vào..."

Tôi lấy hết can đảm, hít một hơi thật sâu và bước tiếp một bước nữa.



Vài ngày sau khi bày tỏ mong muốn được làm việc part-time tại hiệu sách với một trong những nhân viên cửa hàng, tôi đã mang theo sơ yếu lý lịch và đi phỏng vấn, rồi được nhận vào làm.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, sau giờ học, tôi không đến thư viện mà mặc đồng phục đi thẳng đến cửa hàng.

Đứng trước cửa hàng, tôi vô cùng lo lắng. Đối với một người như tôi, người đã dành phần lớn cuộc đời để tránh giao tiếp với mọi người, việc nhận một công việc part-time giống như một thách thức khó khăn.

Nhưng chỉ đứng yên sẽ không dẫn đến điều gì cả. Vì vậy, lấy hết quyết tâm, tôi bước vào cửa hàng và tiếp cận một nam nhân viên trẻ.

"Um, tôi là Takai Yumi và tôi đã được thuê làm nhân viên part-time bắt đầu từ hôm nay."

"A, Aaa! Em chính là nữ sinh cao trung đã nói chuyện với tôi hôm nọ đây mà!"

Nam nhân viên hóa ra chính là người tôi đã trực tiếp tiếp cận vào ngày tôi quyết định bắt đầu làm việc part-time.

Anh ấy là một chàng trai trẻ, có lẽ mới ngoài hai mươi, và bất chấp sự tiếp cận đột ngột của tôi, anh ấy không tỏ ra khó chịu dù chỉ một nét mặt và đáp lại rất lịch sự.

"Tôi là Aoki Tatsuya. Hân hạnh được gặp em và xin được chỉ giáo nhé."

"Tôi là Takai Yumi. Hân hạnh được gặp anh và cảm ơn anh đã giúp tôi."

Aoki-san và tôi chào nhau bên trong cửa hàng.

"Được rồi, từ bây giờ tôi sẽ dẫn em đi tham quan, hãy theo tôi nhé."

"Okay."

Tôi đi qua sân sau và được hướng dẫn vào văn phòng.

"Quản lý, tôi mang theo Takai Yumi, nhân viên part-time mới."

Người quản lý cửa hàng này là một phụ nữ và chính cô ấy là người phỏng vấn tôi.

"Takai-san, cảm ơn em đã đến. Chúng tôi đã chuẩn bị đồng phục cho em trong phòng thay đồ, em hãy thay và quay lại văn phòng nhé."

"Vâng, đã hiểu."

"Được rồi, Aoki-kun, hãy dẫn Takai-san đến phòng thay đồ."

"Hiểu rồi."

"Takai-san, lối này tới phòng thay đồ."

Một lần nữa tôi lại đi theo Aoki-san.

"Đây là phòng thay đồ nữ. Phòng thay đồ không có ổ khóa nên hãy nhớ khóa tủ của mình nhé."

"Vâng, đã hiểu."

"Okay, sau khi thay đồ, vui lòng quay lại văn phòng và làm theo chỉ dẫn của người quản lý."

"Vâng, cảm ơn sự giúp đỡ của anh, mặc dù anh đang bận."

Aoki-san quay lại làm việc với vẻ bận rộn.

"Fuu....Mình đã rất lo lắng. Nhưng mình mừng vì Aoki-san có vẻ là một người tốt."



Ở phía trước tạp dề của tôi, đeo trên bộ đồng phục, có một bảng tên ghi 『Đang thực tập』.

"Tôi đã thay đồ xong rồi, Quản lý."

"Được rồi, Takai-san, hãy bắt đầu nhiệm vụ của em ngay thôi. Bây giờ tôi sẽ đến cửa hàng nên hãy đi theo tôi."

"H-Hiểu rồi."

Cuối cùng, công việc bán thời gian đầu tiên của tôi, một khoảnh khắc đáng nhớ, cũng sắp bắt đầu.

Vì hồi hộp nên chân tôi hơi run.

"Takai-san, trong quá trình đào tạo, em sẽ làm việc với các nhân viên khác và sẽ không có bất kỳ tương tác nào với khách hàng cho đến khi em quen với nó. Đừng quá lo lắng."

"V-Vâng."

Trong khi người quản lý đang cố gắng xoa dịu sự lo lắng của tôi, không có cách nào khác ngoài việc làm quen với hoàn cảnh.



Mặc đồng phục, tôi bước vào cửa hàng và thấy quang cảnh hoàn toàn khác so với khi tôi đến với tư cách là khách hàng. Đây là sự khởi đầu cho thế giới mới của tôi.

"Aoki-kun, tôi sẽ giao buổi đào tạo hôm nay cho cậu. Hãy dạy theo kế hoạch mà chúng ta đã thảo luận trước đó."

Có vẻ như người quản lý không phải là người hướng dẫn tôi. Khi suy nghĩ lại, có lẽ người quản lý khá bận rộn, nên có thể cô ấy không có thời gian để tập trung vào một nhân viên mới như tôi.

"Vâng, hiểu rồi. Xin hãy để nó cho tôi."

"Được rồi, Aoki-kun, từ giờ hãy tự chăm sóc bản thân nhé."

Người quản lý quay trở lại văn phòng.

"Được rồi, rất vui được gặp lại em."

"V-Vâng, rất vui được gặp anh."

"Em có vẻ khá lo lắng. Đây có phải là lần đầu tiên em làm việc part-time không, mặc dù em đang học cao trung?"

"V-Vâng, đây là lần đầu tiên của tôi."

"Chà, vậy thì lo lắng là điều tự nhiên thôi. Đầu tiên, em cần phải làm quen với bầu không khí đã."

"V-Vâng."

Cảm giác như tôi chỉ toàn nói "Vâng" suốt thời gian qua. Tôi tự hỏi mình phải hồi hộp đến mức nào; và có chút ngượng ngùng.

"Được rồi, hãy bắt đầu bằng việc dẫn em đi tham quan cửa hàng nhé. Hãy cố gắng nhớ tên các khu vực khác nhau."

Tôi lấy một cuốn sổ tay nhỏ từ túi tạp dề và đi theo Aoki-san.



"Nhân tiện, lúc đầu khi em đến gần tôi, tôi cảm thấy như đã từng gặp em ở đâu đó rồi. Sau đó, khi suy nghĩ kỹ hơn, tôi nhận ra em là khách quen, điều đó khiến tôi ngạc nhiên."

Aoki-san bắt đầu nói khi anh ấy đi về phía sân sau.

"Hở? Anh biết tôi à?"

"Chà, em thường xuyên đến cửa hàng và tôi nghĩ em là một người dễ thương."

Có vẻ như tôi là khách quen nên nhân viên còn nhớ mặt tôi, điều này khiến tôi hơi xấu hổ.

"Nghĩ rằng tôi dễ thương thì..."

"Có lần em cắt tóc rồi đến tiệm, tôi khá bất ngờ. Nhưng kiểu tóc hiện tại hợp với em lắm."

"À, cảm ơn."

Aoki-san có lẽ đang cố gắng giảm bớt căng thẳng bằng cách nói chuyện, nhưng vì tôi không giỏi giao tiếp với người khác nên tôi không biết phải đáp lại thế nào.

"Ờm, tôi nói điều đó có thô lỗ không?"

"K-Không, không hề...Không sao đâu."

Aoki-san, là sinh viên đại học và có lẽ do chúng tôi gần tuổi nên đã có cách tiếp cận thân thiện, điều này giúp tôi dần dần xoa dịu sự lo lắng.

"Tốt lắm. Vậy thì tôi sẽ giải thích, hãy ghi chép lại và nhớ nhé."

"V-Vâng."



"À mà, đã đến giờ đóng cửa rồi ha?"

Hôm nay, Aoki-san đã hướng dẫn tôi tận tình trong suốt quá trình làm việc và khi giờ đóng cửa đến gần, ngày làm việc đầu tiên của tôi cũng sắp kết thúc.

"Đúng, vào những ngày trước khi tôi đi học vào ngày hôm sau, họ cho tôi làm việc cho đến khi đóng cửa lúc 21:00."

Trên thực tế, sau khi đóng cửa vẫn còn một số nhiệm vụ nhưng người quản lý rất quan tâm đến các nhân viên nữ và muốn đảm bảo họ không phải ở lại quá muộn.

"Mặc dù khu vực này được coi là an toàn nhưng phụ nữ không nên ở quá muộn. Thực ra chúng ta có một nữ sinh cao trung khác đang làm việc ở đây nhưng em ấy cũng làm việc cho đến giờ đóng cửa."

"Có một nữ sinh cao trung khác làm việc ở đây à?"

"Hôm nay em ấy không ở đây, nhưng có thể em sẽ sớm gặp em ấy. Khi gặp, hãy đảm bảo hòa thuận nhé."

"Okay, hiểu rồi. Cảm ơn vì ngày hôm nay."

"Takai-san, cảm ơn em đã làm việc chăm chỉ."

"Aoki-san, cũng cố gắng nhé. Cảm ơn anh đã vất vả."

Lần đầu tiên trong đời được nếm trải cảm giác làm việc, tôi cảm thấy hơi mệt mỏi dễ chịu khi đi bộ về nhà.



Sau giờ học, Toyama ngồi ở quầy trong thư viện, cảm thấy hơi cô đơn khi nhận thấy bóng dáng quen thuộc ở chiếc bàn quen thuộc vắng bóng.

"Toyama! Tớ đến để đi chơi nè!"

"Uehara-san, đây không phải là nơi để tụ tập."

Cuộc trao đổi này, lặp đi lặp lại như mọi khi, đã bắt đầu mang lại cảm giác thích thú cho Toyama.

"Takai-san hôm nay không có ở đây à?"

Ánh mắt của Uehara-san hướng về phía chiếc bàn mà Takai thường ngồi.

"Aaa, hình như cậu ấy mới bắt đầu làm việc ở hiệu sách. Vậy nên hôm nay là ngày làm việc và cậu ấy về thẳng nhà sau giờ học."

"Eeee!? Takai-san bắt đầu làm thêm sao? Không biết tại sao cậu ấy lại đột nhiên quyết định làm thế nhỉ?"

Toyama cũng bị bất ngờ bởi tin tức này, như một tia sét giữa trời quang.

"Cậu ấy đề cập đến điều gì đó về việc muốn kiếm tiền."

"Có lẽ cậu ấy muốn mua thứ gì đó chăng?"

"Chà, tớ không hỏi xa đến thế. Nhưng tớ nghĩ thử những điều khác nhau có thể là một trải nghiệm tốt. Tớ cũng muốn kiếm thêm tiền, vì vậy tớ đã nghĩ đến việc kiếm một công việc part-time."

"Ừm, tớ đoán là mình cũng muốn thử. Tớ có thể dùng thêm một ít tiền tiêu vặt."

"Cuối cùng thì vấn đề là về tiền phải không?"

Cuối cùng, cả Tooyama và Uehara đều chia sẻ quan điểm thực tế là muốn làm việc part-time để kiếm tiền.

"Nói mới nhớ... xung quanh chúng ta không có nhiều người làm việc part-time phải không?"

"Ừm, cậu nói đúng...Chihiro không có, còn Aizawa-san thì sao?"

Aizawa thường về nhà sau giờ học trước Toyama và những người khác, vì vậy có thể cô ấy đang làm một công việc part-time.

"Mika làm việc part-time tại một nhà hàng thức ăn nhanh. Cậu không biết sao, Toyama?"

"Không, đây là lần đầu tiên tớ nghe nói đến chuyện này. Tớ đoán là chúng ta chưa từng nói về chuyện đó trước đây."

"Chúng ta chỉ thực sự nói về công việc part-time khi nói đến Rena-san và chủ đề người mẫu thời trang, phải không?"

"Nhắc mới nhớ, Uehara-san, cậu không muốn làm công việc người mẫu sao?"

"Cậu có muốn tớ trở thành người mẫu thời trang không, Toyama?"

"Chà...tớ gần như không muốn điều đó...Có cảm giác như cậu đang trở nên xa cách vậy."

Toyama có vẻ lo ngại rằng nếu Uehara trở thành người mẫu thời trang, cô có thể trở nên khó tiếp cận hơn.

"Tớ không phải người nổi tiếng...Nhưng đừng lo. Tớ sẽ không nhận một công việc part-time khiến cậu cảm thấy không thoải mái đâu."

"Cậu không cần lo cho tớ đâu. Uehara-san, cậu cứ làm công việc part-time mà mình muốn làm đi."

Toyama nói lớn điều này, nhưng thực ra anh không hề cảm thấy tệ về điều đó.

"Khi tớ quyết định làm một công việc part-time, tớ chắc chắn sẽ thảo luận với Toyama để cậu có thể thoải mái."

Rõ ràng là Uehara luôn nghĩ đến Toyama. Toyama cảm thấy hài lòng trước sự quan tâm của cô.



Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu làm việc ở hiệu sách. Tuy chỉ mới làm việc vài lần nhưng tôi đã quen dần và cảm giác lo lắng của tôi bắt đầu giảm bớt.

"Takai-san, tôi cần em đến đây. Chúng ta sẽ đóng gói các bản phát hành mới và chuẩn bị trưng bày."

"Okay, tôi sẽ tới ngay."

Với cuốn sổ ghi chú trong tay, tôi vội vã đến chỗ Aoki-san.

"Chúng ta sẽ sử dụng máy này để bọc màng co các cuốn sách. Hãy học cách sử dụng nó."

"Hiểu rồi."

"Cách thức hoạt động là đặt cuốn sách bên trong một lớp bọc nhựa trong suốt và sử dụng nhiệt để làm nó co lại để nó vừa khít với cuốn sách."

"Okay."

"Đầu tiên, cần chuẩn bị cuốn sách bằng cách đặt nó vào trong chiếc túi trong suốt này. Sau đó, bật nguồn tại đây và máy sẽ bắt đầu làm nóng trước. Khi đèn báo này bật sáng nghĩa là quá trình chuẩn bị đã hoàn tất."
"Tiếp theo, ta sẽ đưa cuốn sách vào băng tải đầu vào và nó sẽ được bọc màng co lại từ phía bên kia. Nếu màng co bị lỏng, thì có thể điều chỉnh tốc độ của băng tải bằng núm này hoặc đơn giản là chạy lại băng tải. Bây giờ, một điểm cần lưu ý là nếu có thứ gì đó vướng vào ở lối ra, các vật dụng bên trong có thể xếp chồng lên nhau, dẫn đến nhiệt độ quá cao có thể làm hỏng sản phẩm. Vì vậy, hãy cẩn thận."

"Được rồi... Tôi sẽ thử một lần như anh đã chỉ nhé?"

"Chắc chắn rồi, hãy thử xem."

Tôi ngập ngừng đặt cuốn sách là sản phẩm vào máy.

"Đúng rồi, cứ như vậy đi. Thật dễ dàng phải không?"

Khi cuốn sách được bọc màng co đi qua lối ra, Aoki-san mỉm cười với tôi.

"Vâng, tôi nghĩ nó có thể phức tạp hơn."

"Nó không thực sự phức tạp. Chỉ cần lưu ý đến sự thận trọng mà tôi đã đề cập trước đó là em sẽ ổn thôi."

"Vâng, tôi sẽ cẩn thận."

"Quyển sách này..."

Sau khi hoàn tất việc bọc màng co, Aoki-san chăm chú nhìn vào cuốn sách vừa nhận được.

"Aoki-san, có vấn đề gì với cuốn sách đó không...? T-Tôi có làm hỏng gì không!?"

"Không, không phải vậy... Tôi chỉ nghĩ rằng bộ phim chuyển thể từ tác phẩm gốc của cuốn sách này mới được phát hành gần đây."

"Ồ, tôi cũng đã đọc tiểu thuyết này rồi. Nó thực sự thú vị."

"Gần đây tôi cũng đã đọc nó và nó thực sự rất hấp dẫn. Tôi cũng đang muốn xem phim đây. Các tiểu thuyết khác của tác giả này cũng rất hay. Họ có một bầu không khí độc đáo và một phong cách có một không hai. Cá nhân tôi rất hâm mộ tác phẩm của họ."

Niềm vui khi làm việc trong một hiệu sách là có thể thảo luận về sách với những người đam mê như thế này. Vì Aoki-san làm việc tại hiệu sách, anh ấy có thể là một người đọc sách khá say mê.

"Thật à? Tôi sẽ tra cứu nó khi có thời gian."

Có thể dễ dàng tiếp cận thông tin về sách là một trong những đặc quyền khi làm việc trong một hiệu sách.

"Xin vui lòng hỗ trợ tại quầy thu ngân."

Một thông báo hỗ trợ máy tính tiền vang lên từ phía sau. Có vẻ như khu vực thanh toán đang trở nên bận rộn khi mọi người tan sở.

"Takai-san, tôi sẽ đi giúp thu ngân. Em có thể hoàn thành việc bọc màng co tất cả các cuốn sách trên giá sách này không? Các túi được sắp xếp theo kích thước trong ngăn kéo ở đây."

"Tôi sẽ làm xong tất cả những thứ này."

"Tuyệt vời, tôi đánh giá cao nó."

Aoki-san vẫy tay rồi quay trở lại cửa hàng.

"Được rồi, hãy kết thúc chuyện này thôi."

Tôi tiếp tục cần mẫn bọc màng co những cuốn sách xếp chồng trên kệ. Những công việc như thế này rất phù hợp với tôi, và nhờ có thể tập trung vào công việc, thời gian trôi qua nhanh chóng.



"Takai-san, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ."

Khi giờ đóng cửa đến gần và tôi đang sắp xếp lại những cuốn sách được bọc màng, Aoki-san bước ra phía sau để thông báo ca làm việc đã kết thúc.

"Ồ, cũng cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ. Tất cả những cuốn sách được yêu cầu đều được bọc màng co lại và sắp xếp trên kệ."

"Cảm ơn nhé. Tôi sẽ lo liệu từ đây, em có thể về rồi."

"Okay, tôi sẽ để phần còn lại cho anh. Aoki-san, chúc buổi tối vui vẻ."

"Unn, làm tốt lắm."

Hôm nay, tôi đã học được một nhiệm vụ mới. Khi tôi dần dần tích lũy được những kỹ năng này, việc đi làm trở nên thú vị hơn.

Hôm nay, một lần nữa tôi cảm thấy hoàn thành được công việc, tôi có thể kết thúc một ngày với cảm giác tích cực và hài lòng.



Trong giờ nghỉ trưa, nhóm học sinh tụ tập quanh bàn của Toyama để thảo luận về những gì Miyamoto-sensei đã nói trong tiết chủ nhiệm buổi sáng.

Vào buổi chiều, họ sẽ quyết định ban tổ chức đại hội thể thao dự kiến diễn ra vào tháng 9.

Ủy ban sẽ bao gồm một nam và một nữ học sinh từ mỗi lớp, tổng cộng có hai đại diện. Tuy nhiên, vì nó liên quan đến các nhiệm vụ bổ sung ngoài học tập, nên không nhiều học sinh háo hức đảm nhận vai trò này.

Việc tham gia ban tổ chức các sự kiện như hội thao, lễ hội văn hóa thường khiến học sinh nản lòng do khối lượng công việc nặng nề, khả năng phải ở lại muộn sau giờ học và phải đến trường vào cuối tuần.

"Họ đã đề cập đến việc quyết định ngày hôm nay, nhưng tớ tự hỏi liệu có ai thực sự muốn làm điều đó không? Tớ hoàn toàn không muốn đâu."

Aizawa nhận xét, cầm ống hút trong hộp nước trái cây và tỏ vẻ chán ghét thực sự.

"Tớ cá là không ai muốn làm thế đâu. Theo những gì tớ nghe được từ các thành viên ủy ban năm ngoái, có vẻ như họ phải ở lại muộn mỗi ngày và thậm chí phải đến trường vào cuối tuần"

Okuyama nói thêm, chia sẻ cảm xúc không muốn đảm nhận vai trò này.

"Sao các đôi uyên ương không làm luôn đi? Mọi chuyện sẽ ổn thỏa thôi, đúng không?"

Aizawa hướng sự chú ý của mình đến cặp đôi Okuyama và Kojima.

"Tại sao chớ!? Điều đó có nghĩa là tớ sẽ không có thời gian đi chơi với Shouta."

Kojima phản đối, rõ ràng là tỏ ra bất mãn.

"Nếu các cậu là thành viên ủy ban cùng nhau, cả hai sẽ có thể dành thời gian cho nhau mọi lúc, đúng không? Vấn đề đã được giải quyết."

Aizawa nhấn mạnh, rõ ràng là muốn thúc đẩy Okuyama và Kojima vào vai diễn này.

"Nhưng cậu biết đấy, sẽ thật tuyệt nếu có một cặp đôi trong ủy ban. Cậu có thể ở bên nhau mọi lúc, như Mika đã nói."

Trong khi Aizawa đẩy nhiệm vụ cho người khác vì sự bất tiện, Uehara lại có vẻ thực sự ghen tị.

"Vậy thì, tại sao Marika không làm nhỉ?"

Kojima đã tận dụng cơ hội này để hướng sự chú ý vào Uehara.

"C-Chà, tùy thuộc vào từng người. Không có nghĩa là bất kỳ ai cũng có thể làm được..."

Uehara nhìn Toyama đang ngồi cạnh cô.

"Hay là Yuki và Uehara cùng nhau làm việc đó nhé?"

Okita nói ra lời đề nghị mà mọi người đều né tránh, dường như không hề hay biết sự tình.

"T-Tại sao là Toyama?"

Uehara hỏi Okita với giọng bối rối.

"Uehara-san, cậu đã liếc nhìn Yuki khi nói về chuyện đó, nên tớ nghĩ có lẽ cậu muốn làm điều đó cùng cậu ấy."

Gần đây, Uehara không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Toyama, nên có vẻ như Okita đã nhận ra. Tuy nhiên, Okita dường như không coi đó là tình cảm lãng mạn.

"V-Vậy, Toyama... thế còn... làm cùng nhau thì sao?"

Uehara ngước nhìn Toyama với vẻ mặt đầy hy vọng. Thật hiếm khi tìm được một chàng trai trong lớp từ chối yêu cầu của Uehara.

"C-Chà, tớ đã tham gia vào ủy ban thư viện rồi, nên làm cả hai việc có lẽ hơi..."

Ngay cả Toyama, dù được Uehara đề nghị, cũng tỏ ra do dự khi đảm nhận hai vai trò trong ủy ban.

"Phải rồi..."

Uehara có vẻ hơi hy vọng nhưng vai cô lại chùng xuống và trông có vẻ thất vọng.

"Nếu nói đến chuyện đó, tớ nghi ngờ có ai đủ liều lĩnh để tình nguyện. Có lẽ chúng ta nên rút thăm... Nhưng tớ không may mắn lắm với việc đó. Hoặc là, trong những tình huống như thế này, xui xẻo có tốt hơn không?"

Mặc dù Okita đang suy nghĩ điều gì đó tầm thường, nhưng có lẽ hầu hết học sinh trong lớp cũng đang nghĩ như vậy.

"Chúng ta chỉ có thể hy vọng rằng ai đó đủ dũng cảm sẽ xung phong."

Cuối cùng, như Aizawa đã đề cập, lựa chọn duy nhất dường như là ai đó tình nguyện hoặc để nó có cơ hội rút thăm. Không có học sinh nào ở đây sẵn sàng đảm nhận thêm trách nhiệm.



Buổi học buổi chiều kết thúc và đến lúc lớp quyết định thành viên Ban Chấp Hành Hội Thao trong kỳ LHR.

Hầu như tất cả học sinh trong lớp đều đang cầu nguyện rằng mình sẽ không bị chọn.

"Bây giờ chúng ta sẽ quyết định hai thành viên Ban Chấp Hành Hội Thao trong thời gian này."

Giáo viên chủ nhiệm Miyamoto-sensei tuyên bố bắt đầu tiết chủ nhiệm.

"Ban Chấp Hành Hội Thao sẽ bao gồm một thành viên nam và một thành viên nữ."

"Đầu tiên, hãy giơ tay nếu muốn tình nguyện."

Từ trên bục giảng, Miyamoto-sensei nhìn khắp các học sinh và kêu gọi mọi người tình nguyện.

──Đúng như dự đoán... Đợi đã, Eeee!?

Khi Toyama kết luận rằng không có người tình nguyện, cả lớp bắt đầu xôn xao.

──Uehara-san!?

Người duy nhất trong lớp, Uehara, giơ tay.

"Okay, chúng ta có Uehara-san làm đại diện nữ. Bây giờ chúng ta cần quyết định đại diện nam. Ai tình nguyện nào?"

Miyamoto-sensei lúc này đã kêu gọi nam sinh tình nguyện.

Đúng như dự đoán, hơn một nửa số nam sinh giơ tay, đó là điều đương nhiên. Nếu họ có thể phục vụ trong ủy ban cùng với Uehara nổi tiếng thì đó sẽ là một câu chuyện khác.

Uehara-san, người ngồi thứ hai từ phía trước, quay lại và nhìn xung quanh. Ánh mắt cô chạm mắt Toyama, người vẫn chưa giơ tay lên. Toyama có cảm giác như ánh mắt của Uehara đang cầu xin mình.

Không thể cưỡng lại ánh mắt cầu khẩn của Uehara-san, Toyama ngập ngừng giơ tay lên trong khi lo lắng nhìn xung quanh.

Nhìn thấy hành động của Toyama, nét mặt Uehara-san rạng rỡ hơn với một nụ cười.

"Có khá nhiều người tình nguyện...Cô không biết phải làm gì."

Miyamoto-sensei giả vờ tỏ vẻ bối rối khi nhìn vào mặt Toyama.

"Vậy thì...vì Uehara-san đã được chọn rồi, chúng ta có nên cho em ấy chọn từ những học sinh đã giơ tay không? Được chứ, Uehara-san?"

"Vâng, được thôi ạ."

Lớp học vốn ồn ào nay lại càng náo nhiệt hơn. Mọi người đều tò mò không biết Uehara-san sẽ chọn nam sinh may mắn nào. Những người giơ tay có lẽ đang cầu nguyện để được chọn.

"Giờ, người tôi muốn chọn là..."

Uehara-san dường như đã đưa ra lựa chọn đề cử học sinh của mình. Lớp học vốn ồn ào bỗng chốc im bặt, cả lớp nín thở theo dõi.

"Đối với thành viên khác của Ban Chấp Hành Hội Thao, tớ muốn Toyama-kun!"

Khoảnh khắc tên Toyama thoát ra khỏi môi Uehara, một loạt tiếng thở hổn hển ngạc nhiên và những tiếng kêu gần như phẫn nộ vang vọng khắp lớp học.

Mặc dù đây chỉ là sự đề cử cho hai thành viên ủy ban làm việc cùng nhau, nhưng xét đến hoàn cảnh hiện tại với việc Uehara và Toyama là chủ đề của tin đồn, thì về cơ bản đây giống như một lời tỏ tình của Uehara với Toyama, phải không?

"Okay, mọi người hãy im lặng đi. Ban Chấp Hành Hội Thao sẽ bao gồm Uehara-san và Toyama-kun. Tất cả chúng ta hãy hợp tác để đảm bảo rằng họ có thể thực hiện nhiệm vụ của mình một cách suôn sẻ."

Và như vậy, tiết học sôi động đã kết thúc. Tuy nhiên, các học sinh phấn khích vẫn tiếp tục xì xào bàn tán.

"『Vậy là mọi chuyện đã được giải quyết. Tôi biết mà, hai người đó thực sự hẹn hò mà.』"

"『Tôi thực sự bị sốc. Uehara-san chọn Toyama trong số tất cả mọi người...』"

"『Tôi đã có cảm giác là mọi chuyện sẽ diễn ra như thế này mà...』"

"『Chà, có thể làm gì đâu... Cứ chấp nhận đi.』"

"『Uehara-san khá táo bạo nhỉ? Đây thực tế giống như một lời tỏ tình phải không?』"

"『Tôi nghĩ nó giống một màn ra mắt hơn.』"

Giữa những cuộc trò chuyện thì thầm của các học sinh, một học sinh vội vã rời khỏi lớp học.

Tấm lưng của nữ sinh ấy trông thật cô đơn khi lặng lẽ rời khỏi lớp học mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

──Takai!

Toyama phát hiện Takai rời khỏi lớp học và muốn đuổi theo, nhưng anh không thể thoát khỏi lời giải thích về nhiệm vụ của Ban Chấp Hành Hội Thao với Uehara từ Miyamoto-sensei.

Tất cả những gì Toyama có thể làm là nhìn bóng dáng cô đơn của Takai khi cô rời đi.



Đã hai tuần trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu làm việc bán thời gian ở hiệu sách. Cuối cùng tôi đã quen với công việc và đảm nhận nhiều nhiệm vụ hơn mà tôi có thể tự mình giải quyết. Tôi bắt đầu cảm thấy mình đang đóng góp hữu ích và bắt đầu yêu thích công việc. Tuy nhiên, bất chấp sự thay đổi tích cực trong suy nghĩ của tôi, tôi vẫn cảm thấy chán nản.

Lý do khiến tâm trạng tôi buồn bã là một sự cố trong tiết học chiều nay. Uehara-san đã đề cử Yuki làm cộng sự của cô ấy cho Ban Chấp Hành Hội Thao. Kết quả là, có vẻ như cả lớp bắt đầu nghĩ về họ như một cặp đôi.

Ngay cả khi họ phủ nhận rằng họ là một cặp trong tình hình hiện tại, tôi không nghĩ có ai sẽ tin điều đó.

──Mình đã làm gì suốt thời gian qua...?

Uehara-san theo đuổi Yuki với quyết tâm nhất trí, không quan tâm đến xung quanh. Mặt khác, tôi vốn chỉ dựa vào hành động của Yuki mà không tự mình chủ động làm bất cứ điều gì.

Có lẽ Yuki cũng có tình cảm với Uehara-san...Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến trái tim tôi như muốn vỡ tung.



Khi tập trung sắp xếp các cuốn sách một thời gian, tôi nhận ra rằng việc không chìm đắm trong những suy nghĩ không cần thiết đã giúp tôi xoa dịu cảm xúc một chút. Được bao quanh bởi những cuốn sách, tôi cảm thấy một cảm giác yên bình tương tự như khi tôi ở trong thư viện.

"Takai-san, hãy dừng việc trả hàng mà em đang làm lại và ngày mai giúp tôi dỡ hàng và kiểm tra những cuốn sách sẽ được trưng bày trong cửa hàng nhé."

Aoki-san, người vừa trở về từ cửa hàng, chỉ về phía chồng sách được đóng gói ở phòng sau.

"Okay, hiểu rồi."

Tôi đã kiểm tra tiêu đề và số lượng so với hồ sơ trên phiếu, tách riêng các đơn đặt hàng đặc biệt và đặt chúng lên kệ ở phòng sau. Sau khi xác nhận không có mặt hàng nào bị hư hỏng, tôi đã cập nhật hàng tồn kho.

Tạp chí đôi khi có phụ trang, vì vậy tôi đảm bảo kiểm tra và đóng gói ấn phẩm chính cùng với bất kỳ phụ trang nào.

"Đối với hàng tồn kho bổ sung được gửi đến, sau khi xác nhận rằng hàng hóa đó đã được thêm vào kho của cửa hàng, thì có thể thoải mái bán ngay."

Việc dỡ sách rất thú vị vì nó cho phép tôi xem các bản phát hành mới trước những người khác. Kể từ khi bắt đầu làm việc tại hiệu sách, tôi đã có thể tiếp cận thông tin về sách mới sớm hơn nhiều so với trước đây.

"Takai-san, trông em có vẻ rất vui nhỉ."

Không hề nhận ra, tôi dường như đã mỉm cười, và Aoki-san đang nhìn tôi với vẻ mặt thích thú.

"Được bao quanh bởi sách khiến tôi cảm thấy bình tĩnh. Đó là lý do tại sao tôi dành phần lớn thời gian ở thư viện ở trường."

"Tôi hiểu rồi. Tôi cũng thích sách, nên tôi rất vui vì đã bắt đầu công việc bán thời gian này. Đó cũng là cách tôi biết đến em, Takai-san."

"Ờm, chà... Vâng, cảm ơn nhé..."

Tôi chưa bao giờ nghe bất kỳ chàng trai nào nói như vậy ngoài Yuki, nên tôi không biết phải phản ứng thế nào.

"Ồ, tôi đoán là mình đã nói điều kỳ lạ, xin lỗi về điều đó. Nhưng, chúng ta có chung tình yêu dành cho sách, và tôi rất thích làm việc với em. Tôi đoán là cảm xúc thực sự của tôi vừa mới tuột khỏi miệng."

Aoki-san gãi má với nụ cười có chút xấu hổ. Vẻ mặt của anh ấy khiến tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi và Yuki bắt đầu nói chuyện trong thư viện, tôi cảm thấy hơi u sầu.



Sau đó, cuộc trò chuyện giữa Aoki-san và tôi lắng xuống và cả hai chúng tôi đều tập trung vào nhiệm vụ của mình.

"Takai-san nè... Thứ bảy tuần sau em có rảnh không?"

Giữa sự im lặng, Aoki-san lên tiếng và hỏi về kế hoạch của tôi. Thứ bảy là ngày tôi nghỉ làm nhưng tôi băn khoăn liệu anh ấy có muốn thảo luận về lịch làm việc không.

"Thứ bảy? Tôi không có trường học và tôi không có kế hoạch cụ thể nào cả... Anh hỏi chi vậy?"

"Chà... um, tiểu thuyết mà chúng ta đã nói trước đó, tiểu thuyết đã được chuyển thể thành phim. Em có muốn đi xem cùng nhau không?"

"Hở? Ý anh là chỉ có anh và tôi thôi sao, Aoki-san?"

Tôi nghĩ đó có thể là thảo luận về lịch làm việc hoặc điều gì đó tương tự, nhưng tôi chưa bao giờ mong đợi một lời mời đi xem phim... và chỉ có hai chúng tôi ở đó. Aoki-san tốt bụng và có vẻ là một người tốt và anh ấy là kiểu người có thể được coi là đẹp trai theo tiêu chuẩn chung. Nhưng dù vậy, tôi chưa bao giờ có ý định hẹn hò một mình với một chàng trai khác ngoài Yuki.

"Có lẽ sẽ rất nhàm chán nếu anh đi chơi với tôi."

Tôi chưa bao giờ được một chàng trai nào rủ đi chơi nên tôi không biết phải từ chối thế nào.

"Điều đó không đúng chút nào. Em và tôi rất hợp nhau và tôi chắc chắn chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ! Vì vậy, đừng lo lắng về nó. Nhé?"

Tôi có cần phải thẳng thắn hơn trong việc từ chối không? Aoki-san có vẻ kiên trì.

──Nhưng...nếu mình bị bắt gặp đi chơi với một chàng trai khác, liệu Yuki có ghen không?

Tôi đã lo lắng về những điều liên quan đến Uehara-san được một thời gian, mang trong mình cảm giác thất vọng dồn nén. Nếu Yuki cũng cảm thấy như vậy, có lẽ cậu ấy sẽ chú ý đến tôi.

"...Xin hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Tôi sẽ trả lời anh vào ngày làm việc tiếp theo. Được chứ?"

Cảm thấy tội lỗi vì có thể lợi dụng Aoki-san cho mục đích như thế này, tôi cố tình trì hoãn câu trả lời.

"Hiểu rồi... Tôi rất mong nhận được câu trả lời tích cực."

Aoki-san, người không hề tỏ ra khó chịu ngay cả với câu trả lời mơ hồ như vậy, thực sự phải là một người tốt. Tôi không khỏi cảm thấy tội lỗi.



Như thường lệ, bốn chúng tôi – Toyama, Uehara, Okita và Aizawa – tụ tập quanh bàn sau khi ăn trưa xong, trò chuyện và cười đùa.

"Yuki, có chuyện này tớ muốn nói với cậu. Bây giờ có phải là thời điểm thích hợp không?"

Takai, người hiếm khi cùng chúng tôi ăn trưa, gọi Toyama.

"Ừm, là gì vậy?"

"Xin lỗi, tớ muốn nói chuyện ở nơi khác, không phải ở đây."

──Một cuộc trò chuyện mà cậu ấy không muốn người khác nghe thấy... Có thể là về điều gì...?

Từ biểu cảm của Takai, Toyama cảm thấy có lẽ đây không phải tin tốt.

"Hiểu rồi. Chúng ta có nên ra ngoài hành lang không?"

"Unn."

Toyama và Takai rời khỏi lớp học cùng nhau như thế.

"Takai-san, tớ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy? Trông cậu ấy có vẻ hơi lạ, giống như có điều gì đó làm phiền cậu ấy vậy..."

Uehara cũng nhận thấy Takai hành động có chút khác biệt so với bình thường.

"Mika, tớ đi vệ sinh đây."

Lo lắng cho Toyama, Uehara đã nói dối rằng mình đi vệ sinh và đi theo hai người đó ra khỏi lớp học.



Bước ra khỏi lớp học, Uehara phát hiện ra hai người ở xa hơn một chút dọc theo hành lang, ẩn núp ở một góc. Cô lặng lẽ đứng quanh góc, cố gắng nghe lén cuộc trò chuyện của họ.

"Vậy, Takai, cậu muốn nói chuyện gì?"

Có vẻ như cô thấy khó có thể diễn đạt, khi câu hỏi của Toyama khiến Takai phải vật lộn để tìm từ ngữ.

"Cậu biết đấy... hôm nọ, một nam Đồng nghiệp-senpai ở chỗ làm bán thời gian của tớ... anh ấy, um, rủ tớ đi xem phim vào thứ Bảy tuần này. Vì thế tớ đang nghĩ đến việc thảo luận với Yuki xem nên làm gì."

Takai nhìn xuống rồi liếc nhìn Toyama, cố gắng đánh giá phản ứng của anh.

"V-Vậy... um... cậu đã trả lời họ thế nào...?"

"Tớ nói với anh ấy rằng tớ cần thời gian để suy nghĩ..."

Toyama nhắm mắt lại, biểu hiện một chút trầm tư, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thẳng Takai.

"...Tớ đoán vậy...nếu Takai không từ chối lời mời ngay lúc đó...có lẽ anh ấy nghĩ đi xem phim cùng nhau cũng được. Và tớ không nghĩ mình có quyền can thiệp."

Toyama trả lời, lắp bắp khi cố gắng diễn đạt suy nghĩ của mình.

"Hở...? Vậy ý cậu là...Yuki... không phiền nếu tớ đi xem phim với một chàng trai khác sao...?"

Ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ của Toyama, Takai đặt câu hỏi, không chắc liệu cô có nghe thấy cảm xúc thực sự của anh hay không.

"Tớ không có quyền ngăn cản cậu xem phim chỉ vì người kia là con trai, đặc biệt là nếu cậu muốn xem phim đó."

"...Yuki... Cậu thực sự... cảm thấy như vậy à?"

Takai đã hy vọng rằng nếu anh hỏi ý kiến Toyama về việc đi xem phim với một chàng trai khác, anh có thể ngăn cản cô hoặc ít nhất là tỏ ra ghen tị. Tuy nhiên, những lời phát ra từ miệng Toyama, dù chân thành hay không, đều thờ ơ, truyền tải thông điệp 『Hãy làm bất cứ điều gì mình muốn』 mà không hề quan tâm.

"P-Phải ha... Tớ hiểu rồi... Vậy thì, tớ sẽ làm theo ý mình... Yuki no baka..."

Với đôi mắt ngấn lệ, Takai lẩm bẩm rồi chạy nhanh khỏi Toyama.

──...Mình nên làm gì đây? Mình có quyền nói Không, đừng đi không? Đó có phải là điều Takai-san muốn không? Cậu ấy cố tình nhắc đến chuyện hẹn hò với một anh chàng khác để thử thách mình sao? Mình không biết nữa.



Ẩn mình và chứng kiến toàn bộ cuộc trao đổi, cũng giống như Toyama, Uehara cũng rơi vào tình trạng hỗn loạn.

"Toyama và Takai không hẹn hò... đúng không?"

Nhìn thấy sự tương tác của họ, Uehara không khỏi thắc mắc. Nếu họ đang hẹn hò, Toyama có lẽ sẽ nói điều gì đó như 『Đừng đi』 Nhưng Toyama lại nói, 『Tớ không có quyền ngăn cản cậu』.

──...Mình không hiểu... Chính xác thì mối quan hệ giữa Toyama và Takai là gì?

Uehara hoàn toàn bối rối, vật lộn với vô vàn điều không chắc chắn.

"Takai tội nghiệp..."

Chắc chắn, cô ấy muốn Toyama ngăn mình lại và đã lấy hết can đảm để nói ra. Tuy nhiên, kết quả không chỉ là sự thiếu nản lòng mà còn là phản ứng tàn nhẫn thúc giục cô tự quyết định.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Uehara có thể an ủi Takai. Suy cho cùng, Takai chỉ là tình địch.

──...Nhưng nếu Takai và anh chàng kia hòa thuận với nhau, có lẽ Toyama sẽ chỉ chú ý đến mình thôi.

Những cảm xúc trái ngược nhau giữa cảm giác thương hại Takai và suy nghĩ rằng nếu cô ấy bỏ cuộc, cơ hội sẽ đến với Uehara bắt đầu khiến trái tim cô trở nên u ám.

"Aaa, mình nên quay lại lớp học thôi..."

Với cảm xúc phức tạp, Uehara quay trở lại lớp học.



Khi bước vào lớp, Toyama và Takai vẫn chưa quay lại.

"Uehara-san, tớ có thể nói chuyện với cậu một lát được không?"

Khi Uehara đang ngồi ở bàn làm việc và đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bất ngờ có người tiếp cận cô từ phía sau.

"Toyama...? Gì thế?"

Toyama, người cũng đã trở lại lớp học, có vẻ hơi buồn bã. Với cuộc trò chuyện với Takai, điều này khá dễ hiểu.

"Cậu có nghe nói là chúng ta phải đến trường để tham dự cuộc họp của ủy ban lễ hội vào thứ bảy tuần tới không?"

"Không... tớ không biết."

"Lúc nãy khi tớ nhìn thấy Miyamoto-sensei ở hành lang, tớ chỉ hỏi cô ấy một cách ngắn gọn nên không biết chi tiết."

"Tớ hiểu rồi, cậu không biết điều đó khi cậu chấp nhận, nên đành chịu thôi."

Đây chính xác là lý do tại sao không ai muốn tham gia Ban Chấp Hành Hội Thao. Bởi vì ngay cả vào những ngày nghỉ học, ta vẫn cần phải đến trường. Khi cần thảo luận kéo dài trong thời gian dài, chẳng hạn như khi không có đủ thời gian sau giờ học chính thức, thì cần phải phân bổ đủ thời gian vào những ngày nghỉ để đảm bảo lập kế hoạch kỹ lưỡng.

"Tớ xin lỗi, Toyama. Vì cậu đồng ý tham gia cùng tớ với tư cách là thành viên ủy ban, nên ngày nghỉ của cậu sẽ bị hủy hoại."

Uehara-san, người đã chọn Toyama, dường như đang cảm thấy có trách nhiệm.

"Đừng lo lắng về điều đó, Uehara-san. Tớ cũng tự nguyện tham gia mà."

"Nhưng cậu đã tình nguyện vì lợi ích của tớ phải không?"

Có vẻ như Uehara đã nhận ra rằng Toyama đã tình nguyện vì cô.

"Chà, ừm... có thể đúng là vậy, nhưng tớ thực sự muốn hợp tác với cậu. Cho nên, Uehara-san, cậu không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì."

"Cảm ơn nhé. Nếu tớ ở bên cậu, Toyama, tớ không ngại từ bỏ những ngày nghỉ của mình đâu."

Biểu cảm của Uehara, với ánh mắt nồng nàn hướng về Toyama, là biểu cảm của một thiếu nữ đang yêu.

"V-Vậy thì, tớ sẽ quay lại chỗ ngồi của mình."

Nhìn thấy thái độ của Uehara-san bắt đầu thay đổi, Toyama vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.

──Takai... cậu ấy có vẻ vẫn còn buồn.

Sau cuộc trò chuyện với Toyama, Takai, người có lẽ đã đến thư viện, quay trở lại lớp học ngay trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc. Trong khi cô vẫn giữ thái độ vô cảm thường ngày, cả Toyama và Uehara đều có thể nói rằng một bóng đen đang lơ lửng trong trái tim cô. Tuy nhiên, cả ba người đều bất lực trong việc thay đổi tình thế này và chỉ có thể trông chừng lẫn nhau.



Sau khi hỏi Yuki về việc được mời đi xem phim, tôi đi bộ đến nơi làm thêm sau giờ học.

"Mình nên làm gì đây.. Hôm nay là ngày nghỉ của Aoki-san, nên bây giờ thì ổn, nhưng sau này, mình sẽ phải đưa ra câu trả lời..."

Công việc part-time từng thú vị giờ đây lại trở thành nguồn gốc của sự bất an.

"Nhưng nếu mình không đưa ra câu trả lời thích đáng..."

Ngay cả khi Yuki có muốn tôi tự lựa chọn thì cũng chỉ có một câu trả lời duy nhất. Vì vậy, tôi sẽ trân trọng những cảm xúc đó khi tiến về phía trước.

Khi đang dỡ hàng ở sân sau, những cuộc trò chuyện với Yuki trong giờ nghỉ trưa hiện lên trong tâm trí tôi.

──Yuki không quan tâm nếu mình ở một mình với người đàn ông khác sao.....?

Tôi ước gì Yuki sẽ nói với tôi rằng anh không thích nó. Cho dù chúng tôi không phải là người yêu thì có lẽ anh cũng nghĩ như vậy. Nhưng suy nghĩ của tôi chỉ là mơ tưởng.

Nghĩ đến những điều như thế, nước mắt lại trào ra.

──Mình mừng vì đây là sân sau.....Mình không thể để khách hàng nhìn thấy mình như thế này được.

"À ré, Yumi, có chuyện gì vậy? Em đang khóc sao?"

"Fujimori-san... K-Không có gì đâu..."

Fujimori Kanako, nữ sinh cao trung và là nhân viên part-time, đã bắt gặp tôi đang khóc.

"Chắc chắn không phải là không có gì! Chuyện gì đã xảy ra thế? Chị ở đây để lắng nghe."

Fujimori-san là nữ sinh part-time năm cuối trường cao trung với tôi. Cô ấy có vẻ ngoài giống một cô gái nhưng lại tốt bụng và luôn quan tâm đến tôi.

"Cảm ơn nhé. Nhưng hiện giờ chúng ta đang làm việc nên..."

"Vậy à...hiểu rồi. Nhưng hãy nói cho chị biết sau. Chỉ nói về nó thôi cũng có thể khiến em cảm thấy dễ chịu hơn."

"Okay..."

"Được rồi, chị sẽ quay lại quầy thu ngân, nếu có chuyện gì thì báo cho chị ngay nhé."

Fujimori-san quay lại cửa hàng với vẻ mặt lo lắng.

──Mình đã bị nhìn thấy... Mình cần phải thay đổi cảm xúc và tập trung vào công việc nếu không mình sẽ gây ra rắc rối.

Vì Fujimori-san đã nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Tôi tiếp tục công việc của mình, cố gắng không nghĩ đến Yuki và Uehara-san.

Đã đến giờ đóng cửa, Fujimori-san và tôi đang chuẩn bị về nhà trong phòng thay đồ.

"Yumi, bây giờ em thấy khỏe hơn chưa?"

Fujimori-san nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ lo lắng.

"Ừm, giờ em ổn rồi. Cảm ơn vì đã lo lắng cho em nhé, Fujimori-san."

"Không có gì. Nhưng quan trọng hơn, em có ghé qua cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà không? Chị hơi đói và muốn kiếm thứ gì đó để ăn."

"Unn, chắc chắn rồi. Sẽ ổn thôi nếu mất khoảng 30 phút."

"Okayー! Chốt nhé. Thay đồ nhanh rồi đi thôi."

Fujimori-san rất thông minh và thân thiện. Cô ấy thân thiện ngay cả với một người như tôi, người có thể khó tiếp cận, và cô ấy đã hòa hợp với tôi như thế này.



"Quản lý, tôi đi trước đây."

"Quản lý, gặp lại sau nhé!"

Ngay cả khi nói chuyện với người quản lý, Fujimori-san vẫn giữ thái độ bình thường nhưng có thể thấy thái độ tôn trọng của cô ấy trong khi làm việc. Người quản lý phải hiểu điều này, có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy không nói gì.

"Okay, hai người đã làm rất tốt. Hãy cẩn thận trên đường về nhà nhé."

Khi đi ra qua lối ra dành riêng cho nhân viên, chúng tôi đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó.

"Yumi, em đã quen với công việc này chưa?"

"Ừm, cảm ơn Fujimori-san và Aoki-san đã kiên nhẫn chỉ bảo em, em đã hiểu rồi."

"Chị hiểu rồi. Vậy, em nghĩ mình có thể tiếp tục như thế này không? Không có nhiều cô gái ở độ tuổi của chúng ta đâu... Chị hy vọng Yumi vẫn tiếp tục làm việc ở đây như thế này."

Ngoài ra còn có các nhân viên nữ khác nhưng nhiều người trong số họ là những người làm việc full-time, là nội trợ hoặc nhân viên lớn tuổi. Đó là lý do tại sao Fujimori-san có lẽ muốn tôi, một nữ sinh cao trung, ở lại.

"Công việc rất thú vị và mọi người đều rất tốt nên em muốn tiếp tục."

"Tuyệt quá! Nếu em ở đây, Yumi, chị cũng sẽ vui vẻ, nên chị rất vui."

"Em rất vui vì Fujimori-san cũng ở đây."

"Thật tình, Yumi, em lúc nào cũng nói những điều tốt đẹp như vậy."

Từ trước tới nay chưa có ai đối xử với tôi như vậy. Đó là lý do tại sao tôi thực sự nghĩ rằng bắt đầu công việc bán thời gian này là một quyết định tuyệt vời.



Chúng tôi đến cửa hàng tiện lợi cách cửa hàng vài phút đi bộ. Sau khi mua sắm xong, chúng tôi trò chuyện ở bãi đậu xe.

"Em không định ăn gì à, Yumi?"

"Khi về em sẽ ăn tối ở nhà."

Hiện tại, tôi và chị thay phiên nhau nấu bữa tối. Những ngày tôi có việc, tôi nhờ chị, nên tối nay chị phải nấu bữa tối.

"Fujimori-san, chị có ăn tối khi về nhà không?"

"Không, chị không ăn tối vào ngày làm việc. Nếu chị ăn quá muộn, chị sẽ tăng cân mất. Vì vậy, chị thường ăn một chút ở cửa hàng tiện lợi rồi về nhà."

"Không biết có phải tốt hơn nếu em không ăn tối không..."

"Chị cẩn thận vì chị dễ tăng cân, nhưng Yumi, em có vẻ ổn phải không?"

Fujimori-san đang kiểm tra từng inch trên cơ thể tôi như thể đang thưởng thức nó.

"Có gì lạ không?"

"Không...Chỉ là Yumi, từ eo đến mông, trông... quyến rũ quá."

──Ý chị ấy là loại dễ sinh con và có mông to phải không?

"Em lo lắng về điều đó..."

"K-Không, ý chị không phải là nó tệ. Đúng hơn là nó... hấp dẫn? Đó là một cảm giác hấp dẫn."

Tôi không thể đánh giá được liệu mình có được khen ngợi hay không qua biểu hiện đó.

"Đó có phải là điều đáng mừng không?"

"Dù có vui hay không, nếu chị là đàn ông, chị sẽ không bỏ qua em dễ dàng như vậy!"

"C-Chà... Em cảm ơn...?"

Tôi không thể vui mừng một cách công khai nhưng vì Fujimori-san đang khen ngợi tôi một cách chân thành nên tôi sẽ cố gắng chấp nhận một cách vui vẻ.

"Vậy...ai là người đã khiến Yumi khóc tuyệt vọng như vậy? Có phải là đàn ông không?"

Thái độ của Fujimori-san chuyển từ bầu không khí vui vẻ trước đó sang nghiêm túc.

"Ờ thì..."

Tôi đang lưỡng lự không biết có nên nói về chuyện đó hay không.

"Cứ nói đi. Có thể nó sẽ khiến em cảm thấy tốt hơn."

Tôi bắt đầu nghĩ rằng có lẽ tôi có thể nói chuyện với Fujimori-san, người có mối quan hệ không ràng buộc như ở trường. Không... đúng hơn là tôi muốn có ai đó lắng nghe.

"Unn.....chị có muốn nghe không?"

"Tất nhiên rồi!"

Chỉ nói chuyện với ai đó không hẳn đã giải quyết được mọi chuyện. Nhưng... giữ mọi chuyện cho riêng mình cũng giống như lạc vào mê cung suy nghĩ không lối thoát. Vì vậy, tôi quyết định nói chuyện để tìm kiếm một tia sáng.



Trong một góc bãi đỗ xe của một cửa hàng tiện lợi, tôi đã kể với Fujimori-san về mối quan hệ giữa Yuki, Uehara-san và tôi. Tôi giữ bí mật về việc Yuki và tôi đang trong một mối quan hệ bạn tình và miêu tả nó như một mối tình đơn phương. Tôi cũng đề cập đến sự khó khăn khi từ chối lời mời đi xem phim của Aoki-san.

"Ồ, khá phức tạp đấy. Nhưng, theo những gì chị nghe được về Uehara-san, em ấy có vẻ có 『chỉ số』 khá cao như người ta vẫn nói."

"Unn...Cậu ấy có nhiều bạn, tốt bụng và có thân hình tuyệt vời. Cậu ấy thực sự nổi tiếng và là một người tốt thực sự."

"Mặc dù cậu ấy là tình địch nhưng em thực sự đang khen ngợi em ấy đấy."

"Unn, cậu ấy tốt bụng như vậy đấy......"

"Chị chưa từng gặp em ấy nên không biết...Nhưng Yumi, em cũng rất tuyệt. Chị không nghĩ em thua người tên Uehara này. Nhưng..."

Trong khi nhìn vào mặt tôi, Fujimori-san tiếp tục.

"Theo những gì chị nghe được, không phải cả hai đều được chọn làm thành viên ủy ban cho hội thao sao? Đây là bất lợi phải không?"

"Unn..."

Sự việc đó nhanh chóng lan truyền khắp lớp, khiến mọi người đều cho rằng Yuki và Uehara-san là một cặp.

──Yuki thực sự nghĩ gì về những tin đồn liên quan đến Uehara-san?

Mặc dù tôi muốn biết cảm xúc thực sự của Yuki, nhưng tôi thậm chí còn chưa chia sẻ cảm xúc của mình với cậu ấy. Có lẽ đó chỉ là suy nghĩ viển vông.

──!?

Đột nhiên, Fujimori-san ôm tôi thật chặt.

"Nếu điều đó khó khăn, đừng ngần ngại nói về nó. Chị sẽ lắng nghe nhiều như em cần, vì vậy đừng vượt qua nó một mình"

Fujimori-san nói rồi ôm tôi và nói những lời tốt đẹp.

"Unn, cảm ơn nhé..."

"Nhân tiện... em định làm gì với bộ phim với Tatsuya? Tại sao không coi đó là một cuộc hẹn hò? Chị không nói là em nên từ bỏ Toyama-kun, nhưng làm quen với những chàng trai khác cũng có thể là điều tốt đấy."

Fujimori-san bước lùi lại và tiếp tục.

"Chà... Em không muốn chơi đùa Aoki-san, và em cũng không muốn Toyama hiểu lầm nếu em đi chơi riêng với một chàng trai khác."

"Chà... đúng là Tatsuya là một người tốt và chị không nghĩ anh ấy là người xấu, nhưng có lẽ vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc..."

Có lẽ Fujimori-san đang gợi ý rằng có lẽ tôi nên cân nhắc hẹn hò với anh ấy thay vì Toyama.

"Được rồi... nếu khó từ chối anh ấy, chị có một ý tưởng hay. Em có thể tin tưởng chị không? Ca làm việc tiếp theo, cả ba chúng ta sẽ cùng làm việc, đúng không?"

"Unn, em nghĩ điều đó đúng."

"Chị sẽ không làm điều gì xấu đâu, chị hứa!"

"U-Unn...vậy, có lẽ em sẽ giao việc đó cho chị, Fujimori-san."

"Unn! Để đó cho chị!"

Đó là gợi ý của Fujimori-san và được đưa ra sau khi hiểu được cảm xúc của tôi, nên tôi chắc chắn là sẽ ổn thôi.

Hôm nay, việc Fujimori-san lắng nghe tôi một chút khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.



Vào thứ Bảy cuối tuần, Toyama và Uehara vẫn đến trường mặc dù hôm đó là ngày nghỉ vì có cuộc họp của ủy ban tổ chức hội thao.

"Cuộc họp hôm nay bắt đầu vào buổi sáng và kéo dài qua giờ nghỉ trưa đến tận buổi chiều. Tớ lo mình có thể ngủ quên vì thiếu ngủ..."

Đêm qua thức khuya nên Toyama không ngủ được nhiều.

"Toyama, hôm nay cậu có một cuộc họp quan trọng, vậy hôm qua cậu đã làm gì vậy?"

Được thông báo rằng mình bị thiếu ngủ vào ngày diễn ra cuộc họp quan trọng, Uehara trông có vẻ giận.

"Tớ đã đọc một cuốn sách và thấy nó thú vị đến mức tớ không thể dừng lại. Nhờ đó mà tớ chỉ ngủ được có ba tiếng."

"Ba tiếng thật ít đó. Đừng ngủ quên trong cuộc họp. Sẽ rất xấu hổ đấy."

Việc ngủ gật không chỉ khiến họ trở thành trò cười cho cả lớp nếu thành viên ủy ban đại diện bị phát hiện ngủ gật mà còn khiến cả lớp bị chế giễu.

"Chà, tớ sẽ cố gắng hết sức."

"Nếu cậu bắt đầu buồn ngủ, tớ sẽ đánh thức cậu dậy."

"Cảm ơn nhé."

Bản thân cuộc họp đã tràn ngập những cuộc thảo luận sôi nổi và bận rộn đến mức gần như không có thời gian để ngủ. Bằng cách nào đó Toyama đã sống sót sau cuộc họp buổi sáng.



Trong giờ nghỉ trưa, Toyama và Uehara đang ở trong lớp học.

"Cuộc thảo luận buổi sáng khá căng thẳng."

Như Uehara đã nói, cuộc thảo luận diễn ra rất gay gắt, với các thành viên ủy ban giàu kinh nghiệm dẫn đầu. Là thành viên mới của ủy ban, Toyama và Uehara không thể theo kịp mà chỉ có thể quan sát.

Các quyết định như thành viên nào trong lớp sẽ xử lý nhiệm vụ nào và lựa chọn sự kiện nào được xếp chồng lên nhau. Những quyết định này không thể được đưa ra chỉ trong một ngày nhưng có rất nhiều điều cần phải được quyết định trước kỳ nghỉ hè. Cuộc thảo luận buổi chiều có lẽ cũng căng thẳng không kém.

"Thực tế mà nói, những người mới như chúng ta không thể tự nhiên nghĩ ra ý tưởng, vì vậy tất cả những gì chúng ta có thể làm là lắng nghe những thành viên có kinh nghiệm."

Ngay từ ngày đầu tiên, Toyama đã quyết định dựa vào người khác.

"Họ nói rằng hôm nay họ sẽ quyết định phân chia vai trò cho từng thành viên trong ủy ban lớp."

"Hở? Họ thật sự nói điều đó sao?"

Uehara đã xác nhận với Toyama, nhưng có vẻ như anh ấy không nhớ.

"Toyama...mắt cậu vẫn mở, nhưng có phải cậu đã ngủ không?"

"Tớ không nhớ, có thể là tớ ngủ thật..."

"Hãy chắc chắn rằng cậu tỉnh táo vào buổi chiều nhé? Sẽ thật xấu hổ nếu cậu bỏ lỡ chi tiết."

Uehara nhìn Toyama với vẻ lo lắng, người vẫn ngủ một cách thoải mái.

"Tớ sẽ ngủ một giấc ngắn để chuẩn bị cho buổi chiều, nên hãy đánh thức tớ khi đến giờ nhé."

"Cê, hiểu rồi...Toyama, có muốn gối đùi tớ không?"

Trêu chọc, Uehara nhẹ nhàng vỗ vào đùi mình như thể đang đưa nó cho Toyama.

"Thật sao? Điều đó sẽ giúp ích rất nhiều."

Biết Uehara đang nói đùa, Yuki vẫn bình tĩnh không hề bối rối.

"Đ-Đùa thôi mà."

"Tớ cũng đùa thôi... Tiếc ghê."

"N-Nếu cậu thực sự muốn nó, Toyama...tớ vẫn có thể làm điều đó cho cậu đấy?"

"Được rồi, được rồi. Chúc ngủ ngon."

──Nghĩ lại thì, hôm nay là ngày Takai đi xem phim với đồng nghiệp làm thêm của cậu ấy... Không biết bây giờ họ có ở cùng nhau không nhỉ...?

Dựa người vào bàn, ý thức của Toyama trở nên mơ hồ vì buồn ngủ khi những suy nghĩ về Takai lướt qua tâm trí họ.

──Mình cảm thấy hơi bất an về chuyện này...

Trong ý thức mờ mịt, Toyama nghĩ về những điều như vậy trước khi chìm vào giấc ngủ sâu.

"Mou...Tớ đã mất công tặng cậu gối đùi rồi nhưng...Toyama, ngủ ngon nhé."

Uehara chăm sóc Toyama đang ngủ say cho đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc.

Giờ nghỉ trưa kết thúc và cuộc họp tiếp tục. Chương trình buổi chiều tập trung vào việc thảo luận về việc phân công nhiệm vụ cho từng lớp, Toyama và Uehara được giao nhiệm vụ quản lý chung các thiết bị sẽ được sử dụng trong hội thao.

Khi bài tập đã được giải quyết xong, cuộc họp kết thúc trong ngày và các thành viên ủy ban của mỗi lớp được tự do ra về.

"Fuuu... Cuối cùng cũng kết thúc rồi..."

Rời khỏi phòng họp, Toyama giơ cả hai tay lên và duỗi lưng trong khi ngáp dài.

"Toyama, cậu không ngủ trong cuộc họp buổi chiều phải không? Thật ấn tượng."

"Tớ cố chợp mắt được một chút trong giờ nghỉ trưa. Điều đó tạo nên sự khác biệt đáng kể."

"Lần sau nhớ ngủ đủ giấc nhé. Thật là một thử thách lớn đối với tớ khi phải trông chừng cậu và đảm bảo cậu không ngủ quên."

Nhờ Uehara-san thường xuyên kiểm tra Toyama vài phút một lần trong cuộc họp buổi chiều nên anh vẫn tỉnh táo.

"Xin lỗi nhé, Uehara-san. Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn."

"Nói rằng [tôi ngủ quên, nên tôi không nghe] thì thật xấu hổ đấy nhá."

"Tớ sẽ ghi nhớ điều đó..."

Việc thiếu ngủ là do hoàn cảnh cá nhân và không thể dùng làm cái cớ được.

"Vậy thì chúng ta sẽ về nhà sớm nhé?"

"Ờm, đúng vậy. Ở lại trường cũng chẳng ích gì."

Toyama và Uehara quay lại lớp học để lấy đồ đạc.

"Aaa, Toyama, chúng ta uống chút trà trên đường về nhà nhé?"

"Chà... unn, nghe hay đấy. Chúng ta dừng lại ở đâu đó nhé."

Sau một lúc do dự, Toyama đã đồng ý với đề xuất của Uehara.

"Unn! Hãy uống trà ở nhà ga nhé!"

Biểu cảm của Uehara-san tươi lên đáng kể và một nụ cười lớn hiện lên trên khuôn mặt cô, cho thấy cô khá hài lòng với ý tưởng này.



Trong khi hai người họ đang di chuyển từ trường đến nhà ga, Uehara-san đã trò chuyện sôi nổi với Toyama.

"Vậy thì, cậu biết đấy, Mika đã—"

Uehara, người đang nói chuyện với Toyama, đột nhiên dừng lại giữa câu và quay sang nhìn Toyama, người có vẻ mất tập trung.

"Có chuyện gì vậy, Toyama? Trông cậu có vẻ mơ màng... Cậu vẫn còn buồn ngủ à?"

Toyama dường như đang chìm trong suy nghĩ.

"Ồ, ờm... vâng... Có lẽ tớ vẫn còn hơi buồn ngủ... Vậy, Uehara-san, cậu đã nói gì vậy?"

"Tớ chỉ đang nói chuyện với cậu thôi, nên cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu, Toyama."

Sau đó, cả hai không còn nói chuyện nữa khi đi về phía nhà ga.

Uehara cảm thấy Toyama có thể đang nghĩ đến điều gì khác. Hai người im lặng cho đến khi đến nhà ga.

"Chà, chúng ta có nên vào quán cà phê quanh đây không?"

Khi họ đi qua khu dân cư và đến gần nhà ga, nơi có nhiều cửa hàng hơn, Uehara nói chuyện với Toyama.

"Toyama...?"

Uehara nhìn Toyama với ánh mắt nghi ngờ nhưng anh không trả lời.

"...Uehara-san... Tớ chợt nhớ ra mình có việc phải làm nên tớ phải về nhà ngay bây giờ. Tớ thực sự xin lỗi."

"Hở...?"

Không đợi Uehara phản ứng, Toyama quay đi và bắt đầu đi về phía nhà ga.

"Không! Toyama, đừng đi..."

Uehara nắm lấy cánh tay Toyama khi anh cố gắng rời đi, ngăn anh lại.

"Uehara-san..."

"Toyama...cậu đang cố gắng đến chỗ Takai-san phải không...?"

"Tại sao cậu...?"

Uehara đã nhận thấy hành vi của Toyama đã không ổn từ lâu và cô nhận ra đó là vì Toyama đang nghĩ về Takai.

"Hôm nọ, tớ tình cờ nghe được Toyama và Takai-san nói chuyện ở hành lang..."

──Uehara-san đã nghe thấy sao!?

Hối hận vì sự bất cẩn của mình, Toyama nhận ra rằng đã quá muộn và anh đã được Uehara-san hỏi về một điều có thể làm tăng thêm nghi ngờ về mối quan hệ của anh với Takai.

"Toyama, cậu không muốn Takai-san ở bên một chàng trai khác phải không? Đó là lý do tại sao bây giờ cậu đang cố gắng ngăn cản cậu ấy."

Trong khi Toyama đang nói to rằng anh không có quyền ngăn cản Takai-san hẹn hò với một chàng trai khác, cảm xúc thực sự của anh lại khác. Anh thực sự không thích ý tưởng đó. Nỗi bất an đó cứ quẩn quanh trong tâm trí anh.

"Nhưng...không sao đâu. Takai-san sẽ không đi chơi với anh chàng kia đâu. Tớ hiểu mà...bởi vì... (Takai-san chỉ để mắt đến cậu thôi.)"

Nước mắt trào ra trong mắt Uehara-san khi lời nói của cô nghẹn lại, cố gắng hết sức để giữ Toyama lại.

"Vậy...đừng đi...chỉ cần nhìn tớ bây giờ thôi..."

Uehara-san nắm chặt cánh tay Toyama hơn. Toyama có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong tay Uehara-san rằng cô sẽ không buông tay.

"Tớ hiểu rồi... tớ sẽ không đi đâu. Vì vậy... đừng khóc nữa mà."

"Uu...u..."

Nghe những lời này từ Toyama, Uehara không thể ngăn được những giọt nước mắt đang cố kìm nén và bắt đầu tuôn rơi.

Giữa những con phố nhộn nhịp, Toyama kéo Uehara lại gần mà không quan tâm đến những người xung quanh, ôm cô trong im lặng.

"Toyama..."

Họ đã ôm nhau bao lâu rồi? Có lẽ chưa đến 30 giây. Nước mắt của Uehara-san đã ngừng rơi, có lẽ cô tìm thấy sự an ủi trong cái ôm.

"Uehara-san, về nhà thôi. Tớ cũng sẽ về luôn."

Toyama, người vừa buông Uehara-san ra khỏi vòng tay mình, lên tiếng.

Cảm thấy cả hai đều quá xúc động để có thể suy nghĩ một cách lý trí, Toyama đề nghị họ cần một khoảng không gian để lấy lại bình tĩnh. Điều quan trọng là họ phải lùi lại và bình tĩnh lại.

"Được rồi... Hôm nay chúng ta về nhà thôi."

Uehara-san hẳn cũng cảm thấy cần phải tập trung suy nghĩ của mình.

"Tớ sẽ đưa cậu đến cổng soát vé."

"Unn..."

Mặc dù họ đi những con đường khác nhau nhưng Uehara-san, người lo lắng cho Toyama, đã quyết định tiễn họ ra ga.

"Uehara-san...?"

Khi Uehara-san bắt đầu đi về phía nhà ga, Uehara-san chạm nhẹ vào tay Toyama từ phía sau. Toyama đáp lại sự đụng chạm và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của Uehara-san.

Hai người cùng nhau đi đến ga, nắm tay nhau như một cặp tình nhân. Đến cổng soát vé, Toyama miễn cưỡng buông Uehara-san ra, nhắc cô quay lại.

"Được rồi... Tớ đoán mình nên về nhà và ngủ một giấc..."

Cái chạm nhẹ nhàng và ấm áp của bàn tay Uehara-san vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay Toyama.



Hiện tại tôi đang cùng Aoki-san và Fujimori-san đi đến ga tàu sau khi cùng xem xong một bộ phim.

Nguyên nhân của tình huống này là vào giờ nghỉ giải lao ngày tôi nhận lời mời đi xem phim của Aoki-san, Fujimori-san đã xông vào phòng giải lao và nói như sau,

"『Yumi, thứ bảy tuần sau chúng ta đi xem phim nhé?』"

Fujimori-san giả vờ không biết rằng tôi đã được Aoki-san mời đi xem phim và trước mặt Aoki-san, anh ấy còn mời tôi đi xem bộ phim có cùng tên đó.

"『Chà, Fujimori-san... um... thực ra, Aoki-san đã mời em xem bộ phim tương tự rồi...』"

"『Ồ, là vậy à? Vậy thì ba chúng ta cùng đi nhé? Tatsuya, không sao đâu, phải không? Sẽ rất tuyệt nếu được xem một bộ phim có hai nữ sinh cao trung dễ thương, anh có nghĩ vậy không?』"

Đi cùng ba người sẽ là cách dễ dàng hơn, và một nửa mục tiêu của Aoki-san vẫn có thể đạt được.

"『Chà, tôi đoán là ổn thôi... Được rồi, mọi chuyện đã ổn định. Tôi sẽ đặt chỗ trước và sẽ gửi thông tin chi tiết cho mọi người sau qua tin nhắn.』"

Biểu cảm của Aoki-san thay đổi trong giây lát, nhưng sau đó, anh ấy trở lại với vẻ tốt bụng thường ngày mà không hề tỏ ra khó chịu. Nhờ sự nhanh trí của Fujimori-san và bản tính tốt bụng của Aoki-san, tôi đã có thể giải quyết được tình thế tiến thoái lưỡng nan của mình.



Nhờ có Fujimori-san mà tôi đã có thể nhận lời mời của Aoki-san mà không cần phải từ chối và cuối cùng chúng tôi đã đi xem phim.

Vì chúng tôi chỉ có thể đặt chỗ cho suất chiếu muộn nên sau khi xem phim, tự nhiên chúng tôi mỗi người một ngả.

"Được rồi, Yumi, hẹn gặp lại em và Tatsuya ở nơi làm việc."

Sau khi chia tay Fujimori-san, người đi trên một tuyến tàu khác, Aoki-san và tôi đi đến ga.

"Cảm ơn Aoki-san đã xử lý việc đặt chỗ và mọi việc hôm nay."

"Đừng lo lắng, mặc dù mọi thứ có chút chệch hướng."

Aoki-san mỉm cười, vừa gượng gạo vừa ấm áp.

"T-Tôi xin lỗi..."

Biết trước chuyện của Fujimori-san, tôi không khỏi cảm thấy có chút hối lỗi.

"Không cần phải xin lỗi đâu, Takai-san. Em không sai."

Aoki-san, người không hề tỏ ra một chút bất mãn nào mặc dù mọi thứ, thực sự có vẻ là một người tốt. Đó là lý do tại sao tôi không thể không cảm thấy tội lỗi.

"Nhưng..."

"Chà, kế hoạch của chúng ta có thể đã bị xáo trộn, nhưng cuối cùng ở riêng như thế này vẫn là đúng kế hoạch."

"Ý anh là như thế nào...?"

——Kế hoạch bị xáo trộn nhưng vẫn theo đúng kế hoạch?

Bối rối trước lời nói của anh ấy, tôi quay sang Aoki-san.

"Takai-san... Um... Em có muốn hẹn hò với tôi không?"

"Hở...?"

──Hẹn hò... Ý anh ấy là mối quan hệ lãng mạn giữa nam nữ sao...?

Không có bất kỳ thông tin nào, tôi cần một chút thời gian để hiểu được ý nghĩa lời nói của anh ấy.

"À, Aoki-san... Ý anh là sao...?"

"Như tôi đã nói, em có muốn hẹn hò với tôi không?"

──Đây có phải là tỏ tình không?

"Nhưng, um, Aoki-san, chúng ta vừa mới gặp nhau..."

"Chà, em biết đấy... Thực ra tôi đã để ý đến em từ khi em còn là khách hàng. Và rồi, khi chúng ta bắt đầu làm việc cùng nhau, tôi hiểu rõ hơn về tính cách của em, và tôi càng thích em hơn nữa."

"C-Chuyện đó... ý tôi là, tôi..."

Tôi vẫn chưa đủ can đảm để nói từ [yêu] với Yuki. Cho nên, lời tỏ tình thẳng thắn của Aoki-san khiến tôi bất ngờ. Thật sự đơn giản như vậy sao?

"Aaa, tôi không nói điều này một cách nhẹ nhàng đâu. Tôi muốn em biết điều đó. Tôi chỉ không thích phức tạp hóa mọi chuyện trong tình yêu. Nếu tôi thích ai đó, thì tôi sẽ tỏ tình họ. Nếu tôi không hành động nhanh chóng, người khác có thể cướp mất."

Những lời của Aoki-san chạm sâu vào trái tim tôi. Tình hình hiện tại, việc Uehara-san dường như đã chiếm được trái tim của Yuki trong khi tôi đang do dự, một phần là lỗi của tôi.

"Vậy... em nghĩ sao? Tôi không yêu cầu câu trả lời ngay lập tức, vậy em có thể dành chút thời gian để cân nhắc không?"

Cho dù tôi có mất bao nhiêu thời gian đi chăng nữa, chỉ có một câu trả lời cho tôi. Không có ích gì khi trì hoãn nó, như Aoki-san đã đề xuất.

"Aoki-san... Tôi xin lỗi."

Thế là tôi trả lời ngay.

"Tôi hiểu rồi... Nhưng em có thể cho tôi biết lý do được không?"

Vẻ mặt của Aoki-san trở nên hơi buồn bã, nhưng anh ấy nhanh chóng trở lại bình thường và hỏi lý do.

"Tôi...có người mình thích. Đó là lý do tại sao tôi không thể hẹn hò với anh, Aoki-san."

"Vậy à...Em có đang trong mối quan hệ với người mà em thích chưa?"

"Vâng, nhưng cả hai vẫn chưa hẹn hò."

"Vậy...điều đó có nghĩa là vẫn còn cơ hội phải không? Unn, đối với tôi thế là đủ rồi."

"Tôi thành thật xin lỗi..."

"Không, em không cần phải xin lỗi đâu, Takai-san. Rốt cuộc đây là tôi đang áp đặt cảm xúc của mình lên em. Tôi mới là người phải xin lỗi vì đột ngột đưa ra yêu cầu này."

"Không, nó không giống thế..."

"Vậy thì hôm nay chúng ta hãy nói lời tạm biệt ở đây nhé. Tôi đã bị từ chối nên tôi sẽ đi dạo quanh khu vực nhà ga một chút để xoa dịu tâm hồn trước khi quay trở lại."

"..........."

Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ phản ứng nào với Aoki-san sau khi từ chối anh ấy.

"Lần sau chúng ta gặp nhau, tôi sẽ không yêu cầu em quên ngày hôm nay nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể giao tiếp bình thường mà không phải lo lắng về điều đó. Tôi sẽ làm tương tự."

"Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi muốn tiếp tục giữ mối quan hệ tốt đẹp với anh, Aoki-san."

"Unn, nghe em nói vậy tôi thấy vui lắm... Vậy thì, nhớ cẩn thận trên đường về nhé."

Với những lời đó, Aoki-san rời đi với một nụ cười. Tuy nhiên, xét đến việc anh ấy đã đề cập đến việc cảm thấy bị tổn thương, tôi nghĩ anh ấy chắc hẳn đã nở nụ cười đó mặc dù đang bị tổn thương. Ý nghĩ đó làm tim tôi hơi đau một chút.

──Mình không thể không làm tổn thương bất cứ ai sao...?

Tôi có thể làm tổn thương ai đó và có thể chính tôi cũng bị tổn thương. Tôi đã sẵn sàng để đưa ra quyết định đó chưa...?


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro