V1C3: Phần Nào? Nèe, Phần Nào Vậy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nọ, người chủ gia đình chúng tôi ngã gục trước cửa nhà mà không có dấu hiệu rõ ràng nào trước đó và được đưa đến bệnh viện.

Nguyên nhân là do làm việc quá sức và suy dinh dưỡng.

Lúc đầu, tôi rất bối rối.

Mỗi ngày đi học về, tôi thấy bố luôn nhìn chằm chằm vào TV.

Mẹ đi làm cả ngày nên không lo thu nhập nhưng vấn đề là cơm ăn.

Kể từ khi bắt đầu ăn tối cùng nhau, chúng tôi đã chia sẻ những món ăn làm sẵn mà chúng tôi mua ở cửa hàng.

Không có dấu vết của cuộc trò chuyện giữa chúng tôi.

Trong tình trạng như vậy, tôi không thể tưởng tượng được ông ấy sẽ hồi phục sau tình trạng sức khỏe kém đó.

Đó là lý do tôi lùng sục các video trên mạng và bắt đầu nấu ăn bằng cách bắt chước những gì mình thấy.

Món đầu tiên tôi thử là món trứng chiên. Tôi đã hy sinh bốn quả trứng trước khi có thể nấu một quả đúng cách.

Tôi cũng đã thử làm cà ri. Mặc dù tôi đã làm theo hướng dẫn trên hộp nhưng vì lý do nào đó, cơm vẫn còn nước và rau chưa chín kỹ.

Cha không nói gì và tiếp tục ăn những món ăn dở của tôi.

Ngày này qua ngày khác - ngày này qua ngày khác - mỗi ngày.

Chẳng bao lâu sau, ngày nghỉ phép cuối cùng của ông đã đến.

Ít nhất, tôi muốn cải thiện môi trường ăn uống và tạo một chút niềm vui trong cuộc sống của cha.

Tôi phục vụ ông ấy món ăn đặc sản tận tình của tôi.

Đây là thực đơn tôi đã thực hành nhiều lần, sử dụng những nguyên liệu tôi mua bằng tiền túi của mình, tách biệt với bữa ăn hàng ngày.

Ngày hôm đó, cũng như mọi khi, cha lặng lẽ ăn một miếng đồ ăn tôi nấu.

Sau đó, trước sự ngạc nhiên của tôi——ông ấy chỉnh lại đũa, rướn người về phía trước và bắt đầu ăn thật nhanh.

Cuối cùng, cha cũng thốt ra vài lời sau khi nuốt miếng thức ăn cuối cùng.

"...Món đó ngon quá."

——Đã nhiều năm kể từ lần cuối tôi nghe thấy giọng nói ấm áp của cha.

Trên bàn có một bát cơm thịt lợn không còn sót lại một hạt cơm nào.

Ngay sau khi đi làm trở lại, cha đã nghỉ việc.

Hơn nữa, ông ấy bắt đầu thường xuyên vắng nhà.

Một thời gian đã trôi qua——một buổi tối, ngay khi nghĩ việc ba chúng tôi tụ tập bên bàn ăn tối có vẻ bất thường, cha đã đưa ra một thông báo đáng ngạc nhiên.

"Cha sẽ tiếp quản quán Izakaya của một người bạn."

Có vẻ như ông ấy đã được đào tạo tại cửa hàng và đạt được các bằng cấp liên quan đến ngành thực phẩm và đồ uống khi xa nhà.

Sau này, tôi hỏi cha tại sao một người đàn ông không biết gì về nấu nướng lại quan tâm đến việc kinh doanh thực phẩm và đồ uống.

"Cha đã nghĩ thế khi ăn đồ ăn do con nấu, Suzufumi. Cha cũng muốn làm cho ai đó hài lòng với tài nấu nướng của chính mình."

Cha vừa nói vừa mỉm cười xoa đầu tôi.

Tôi biết thực phẩm là con đường chắc chắn giúp mọi người hạnh phúc.

Đó là lý do tại sao tôi không thể để cô ấy một mình.

☆☆☆

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ xuân, tiếng chuông cửa đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.

"Đến ngay ạ."

Dụi mắt trong khi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ, tôi đi về phía lối vào.

Chắc là người giao hàng.

Thỉnh thoảng, cha gửi một lượng lớn đồ ăn kèm theo lời nhắn: 'Hãy thử món này đi, cha khuyên con nên dùng nó!'.

Đôi khi là thịt có thương hiệu, đôi khi là rau hữu cơ, đôi khi là đồ ngọt phiên bản giới hạn.

Tôi biết ơn tình cảm đó. Vấn đề là số lượng đến quá nhiều để một người có thể tự mình ăn hết nó.

Thật khó để ăn mọi thứ khi nó được gói gọn trong một cuộn dường như đủ cho ít nhất 10 người.

Tôi xỏ dép vào và mở cửa.

"——Chào buổi sáng, Suzufumi."

Đứng trước mặt tôi là cư dân phòng 810, Sasaki Yuzuki.

"Đã 8 giờ rồi đó. Cậu vẫn còn ngủ à?"

Người hàng xóm nhìn tôi với ánh mắt của một giáo viên đang cảnh báo một học sinh đã ngủ gật trong giờ học.

"...Chào buổi sáng, Yuzuki."

Hiểu rồi, vậy thì chỉ có một giọng nói báo thức thôi là chưa đủ, cậu đã đích thân đến đánh thức tớ nhể.

Diện áo sơ mi và quần short, đôi chân dài của cô nàng thật rạng ngời.

"Tớ đã tỉnh được một lúc rồi."

"Câu trả lời của cậu nghe như google dịch vậy."

Đúng là nếu là ngày trong tuần thì tôi đã dậy và ăn xong bữa sáng từ lâu rồi, nhưng kỳ nghỉ xuân vẫn chưa kết thúc nên chuyện xảy ra như thế này.

"Đã đi làm rồi á? Cậu khá nổi tiếng phải không?"

"Thật ra hôm nay tớ đến muộn. Đây, cầm lấy cái này."

Yuzuki đưa cho tôi một cuốn sách.

Trên trang bìa là hình một cô gái xinh đẹp nằm úp mặt trên giường và nhìn thẳng vào ống kính.

"Đây là cuốn sách ảnh đầu tiên của tớ được phát hành ngày hôm nay. Tớ sẽ đưa nó cho cậu, Suzufumi."

Yuzuki trên trang bìa có biểu cảm nữ tính và đang nhìn tôi.

Nó khiến tôi có cảm giác như thể mình đang thực sự ngủ chung giường với cô ấy, khiến tim tôi lỡ nhịp.

Mọi dấu vết buồn ngủ đã biến mất từ lâu.

"Nó sắp được tái bản ở giai đoạn đặt hàng trước rồi, nên tớ chắc bây giờ cậu sẽ không thể tìm thấy nó ở các hiệu sách đâu."

In trên bìa có dòng chữ, 'Mua sắm, ăn tối, bãi biển...Trung tâm không lay chuyển 【Spotlights】. Cận cảnh kỳ nghỉ của Arisu Yuzuki!'

"Aaa, đến lúc tớ phải đi rồi. Tạm biệt nhé!"

Sau khi ấn cuốn sách ảnh vào ngực tôi, Yuzuki đưa môi đến gần tai tôi.

"...Chúc cậu thật nhiều niềm vui với nó nhé?"

Cảm thấy nhột nhột trong tai, tôi theo bản năng lùi lại.

Yuzuki nở một nụ cười tinh nghịch với tôi, rồi vẫy tay run rẩy và đi về phía thang máy.

Tôi đứng ở lối vào trong khi vẫn bịt tai khi tiễn Yuzuki đi.

Nhiều niềm vui à... cậu đang nói về kỳ nghỉ xuân phải không?

Tiếng đập thình thịch trong ngực tôi dường như sẽ không giảm đi trừ khi tôi liên tục tự nhủ điều gì đó như vậy.

☆☆☆

Buổi sáng, tôi giặt giũ xong, dọn dẹp và mua sắm rồi lấy đồng phục từ tiệm giặt khô.

Vào buổi chiều, tôi dỡ xong những đồ còn lại và đóng gói lại thực phẩm bảo quản vào túi đựng dụng cụ khẩn cấp.

Sau đó, tôi xem các chương trình mình đã ghi và chăm sóc vườn rau ngoài ban công.

Khi buổi tối đến gần, cuối cùng tôi cũng bắt đầu không còn việc gì để làm.

Chẳng còn gì để làm...

"...."

Tôi trở về phòng và ngồi seiza trên giường.

Trên tay tôi là cuốn sách ảnh tôi vừa nhận được sáng nay.

Sách ảnh về cơ bản là một bộ sưu tập 'sự dễ thương'. Nói cách khác, nó giống như bước vào 'sân nhà' của cô ấy. Đối với Yuzuki, người đang cố gắng thu phục tôi với tư cách là một Fan, đó chắc hẳn là một trong những con át chủ bài của cô ấy.

Cách tốt nhất đối với tôi là niêm phong cuốn sách ảnh mà không cần mở nó ra.

Nhưng bạn thấy đấy... điều đó thật thô lỗ với Yuzuki, và thành thật mà nói, tôi thực sự muốn xem nó.

Rốt cuộc, nó chắc chắn sẽ cực kỳ dễ thương.

Sau khi hít thở sâu vài hơi, tôi quyết tâm và lật trang bìa.

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là Yuzuki đang đi dạo quanh một nơi trông giống như một công viên.

Cô ấy mặc áo phông trắng và quần thể thao, toát lên vẻ thể thao và giản dị.

Với mỗi lần lật trang, cô ấy sẽ bộc lộ những diện mạo khác nhau: quần yếm, cosplay hầu gái, những bộ váy lộng lẫy, v.v.——

Khi tôi đọc đến giữa cuốn sách ảnh, khung cảnh chuyển sang bãi biển.

Yuzuki đã buộc vạt áo phông ở thắt lưng, để lộ rốn.

Chiếc áo ôm sát, làm nổi bật sự tương phản giữa ngực và eo của cô.

──Chúc cậu thật nhiều niềm vui với nó nhé?

Những lời Yuzuki thì thầm vào tai tôi cứ vang vọng trong tâm trí tôi, khiến đầu óc tôi quay cuồng.

Tôi không nên đọc quá nhiều vào những từ đó.

Xét cho cùng, một cuốn sách ảnh cũng giống như một bức tranh được trưng bày trong viện bảo tàng.

Mục đích duy nhất là đánh giá cao nó một cách trân trọng và làm sâu sắc thêm sự đánh giá cao của mọi người.

Đừng bối rối—hãy bình tĩnh.

Tôi ổn định hơi thở gấp gáp của mình và lật trang lại.

"...!"

Có Yuzuki trong bộ đồ bơi.

Dưới bầu trời trong xanh và trên nền biển xanh ngọc lục bảo, cô mặc bộ bikini màu xanh lam tôn lên vẻ đẹp xung quanh.

Phần trên bikini được trang trí bằng diềm xếp nếp và hai mảnh vải hình tam giác, làm nổi bật khe ngực của cô.

Không quá nhỏ, không quá lớn, kích thước vừa phải.

Phần dưới của bộ đồ bơi là pareo, không chỉ trông dễ thương mà còn mang đến cảm giác mùa hè bất tận.

Hình dáng bikini của người mà tôi khao khát——

Điều này đang trở nên nguy hiểm, theo nhiều cách.

Tôi đóng album ảnh lại và cất vào ngăn kéo dưới bàn làm việc.

Tôi vội vàng đi vào bếp và uống một chai trà xanh lạnh.

Tôi cảm thấy một cảm giác lạnh buốt trong đầu và cố gắng rũ bỏ những ham muốn trần tục của mình.

Yuzuki có lẽ đã đoán trước được phản ứng của tôi như thế này khi cô ấy đưa cho tôi cuốn album ảnh.

Càng đau khổ về chuyện đó, tôi càng rơi vào tay cô ấy.

Thật nguy hiểm nếu lật thêm trang nữa.

"Về nhà ròy nè ~ "

Một giọng nói thông báo đã trở về nhà và tiếng đóng mở cửa có thể được nghe thấy từ nhà bên cạnh.

——Mình đã được cứu

Bây giờ là lúc chuyển sang tấn công và bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thực đơn tối nay là yakisoba.

Đầu tiên, chúng ta hãy chuẩn bị rau. Tôi thái nhỏ bắp cải và cắt cà rốt thành từng dải mỏng.

Cũng có thể thêm giá đỗ, hành tây và các loại nấm khác nhau, nhưng việc sử dụng quá nhiều nguyên liệu có thể khiến hương vị không mạch lạc, vì vậy tôi giới hạn các nguyên liệu không phải thịt ở hai loại khi làm món yakisoba.

Sau khi cắt rau xong, tôi cho mỡ lợn vào chảo rán đã đun nóng. Mặc dù dầu thông thường cũng được nhưng việc sử dụng mỡ lợn sẽ làm món ăn ngon hơn đáng kể và khiến món ăn trở nên no hơn.

Tôi xào các lát thịt lợn và rau củ vừa phải, sau đó thêm mì hấp kiểu Trung Hoa đã luộc vào.

Sau khi trộn các nguyên liệu và mì, tôi rưới nước sốt đặc biệt lên chúng, đảm bảo nước sốt phủ đều mọi thứ.

Tôi cũng thêm dầu hào như một nguyên liệu bí mật để tăng hương vị.

Sau đó, tôi tăng lửa để bề mặt sợi mì hơi giòn.

Công đoạn hoàn thiện là rắc aonori (rong biển xanh), katsuobushi (vảy cá ngừ) và nguyên liệu tempura ngay trước khi phục vụ. Tất nhiên, một phần lớn gừng đỏ ngâm cũng được bao gồm.

Thời gian nấu chưa đầy 30 phút, nhưng đó là một sự thay đổi nhịp độ tốt.

Giờ đây, ký ức về Yuzuki trong bộ bikini đã xa rồi.

Bộ ngực, rốn và vòng eo của cô ấy không hề in sâu vào tâm trí tôi!

Nghe thấy tiếng cửa ban công mở, tôi bật quạt thông gió như một hình thức chào hỏi.

Hãy để mùi nước sốt hơi cháy trêu ngươi cô ấy ngay bây giờ.

Trước đây tôi đã hoàn toàn mắc vào bẫy của cô ấy nhưng giờ đến lượt tôi.

Tối nay tôi sẽ làm cô ấy hài lòng với suất ăn yakisoba to và ngon của mình.

Lúc đó tôi đã có những suy nghĩ vô tư như vậy.

Tôi không hề biết rằng vài phút sau tôi sẽ vượt qua ranh giới với tư cách một người đàn ông——

☆☆☆

Như thường lệ, tôi mang Okamochi của mình và bấm chuông nhà bên cạnh.

Chiến lược ngày nay như sau.

Đầu tiên, tôi sẽ mời một ít món yakisoba nóng hổi theo một động tác cổ điển.

Giống như Doria theo phong cách Milan ngày hôm trước, tôi sẽ không quên màn trình diễn rắc rong biển xanh và vụn tempura ngay trước mặt cô.

Ở giai đoạn này, có lẽ cô vẫn chưa nhượng bộ nên tôi sẽ nhanh chóng tung ra phát súng thứ hai.

Ngoài yakisoba, tôi đã chuẩn bị cơm trắng.

Không phải là tôi muốn dùng cơm trắng với yakisoba như một món ăn phụ.

Mặc dù bản thân nó đã ngon rồi nhưng món tôi đang cố gắng làm là 'Sobameshi'.

Đây là món ăn dành cho người sành ăn hạng B có nguồn gốc từ Kobe, bao gồm yakisoba thái nhỏ và cơm xào cùng nhau.

Để phân biệt hương vị với món yakisoba, tôi dự định rắc bột cá như một bước hoàn thiện.

Đó là một kế hoạch hoàn hảo.

Để làm sạch khẩu vị, tôi cũng đã chuẩn bị một ít rau bina luộc ở ngăn dưới của Okamochi.

Cửa trước mở ra. Yuzuki ngày nay không có chút protein nào cả.

Nói cách khác, không có khả năng tự vệ.

"Tớ đã làm bữa tối rồi. Thực đơn hôm nay là yakisoba. Hãy ăn cùng nhau nào."

Với một nụ cười, tôi mang bữa tối đến và Yuzuki đáp lại bằng một tiếng thở dài.

——Nào, chống cự như mọi khi đi. Tớ đã chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra.

Tuy nhiên, những lời phát ra từ miệng cô thật bất ngờ.

"...Xin mời vào."

"Hả?"

Có phải cô ấy vừa nói 'mời vào'? Có phải Yuzuki 'đó' vừa chào đón tôi không?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hôm qua và hôm kia, lúc tôi đề nghị nấu ăn, Yuzuki nhăn mặt và chống cự một cách tuyệt vọng.

Nhưng hôm nay cô phục tùng và chấp nhận một cách bất thường mà không hề phiền phức.

Trong khi nghiêng đầu bối rối, tôi được dẫn tới phòng khách.

Ngay cả khi tôi lấy ra một chiếc đĩa bạc chứa đầy yakisoba từ Okamochi, Yuzuki nuốt khan, nhưng biểu cảm của cô có phần khác so với trước đây.

Không sao đâu. Tôi chỉ cần hoàn thành sứ mệnh của mình thôi.

Sau khi rải nhiều loại đồ ăn lên trên món yakisoba trên chiếc bàn thấp, tôi ra hiệu bằng tay.

"Lần này tớ chọn sợi mì dày để có độ dai. Tớ cũng cắt rau lớn để giữ được độ giòn đấy."

"...Tớ đang nghĩ tại sao mình lại thua trong hai ngày qua."

Với thái độ kiên quyết, Yuzuki đẩy chiếc đĩa về phía tôi.

"Bát thịt lợn và Doria kiểu Milan không phải là món có thể làm ở nhà, nhưng về cơ bản, cậu thực sự không thể có được món thích hợp trừ khi gọi chúng ở nhà hàng. Chính sự hiếm có đó đã khiến tớ phải nhượng bộ."

"Ồ, tớ hiểu rồi."

"Nhưng món yakisoba hôm nay thì khác. So với hai món trước, đây là món ta có thể dễ dàng làm tại nhà và có rất nhiều cơ hội để ăn món này tại các lễ hội ngoài trời hoặc các sự kiện phục vụ ăn uống. Nói cách khác, đó không phải là thực đơn chỉ có thể được thưởng thức ngay bây giờ!"

Yuzuki, chỉ thẳng ngón trỏ vào tôi, trông giống như một thám tử vĩ đại trong một cuốn tiểu thuyết bí ẩn, đang xác định chính xác thủ phạm.

Tôi hiểu rồi—vậy là cô ấy nghĩ rằng nếu món yakisoba không hiếm thì cô có thể cưỡng lại sự cám dỗ ngay cả khi nó được bày ra ngay trước mặt.

Đó là lý do tại sao cô cho tôi vào nhà dễ dàng như vậy.

Tôi thực sự nghĩ cho bản thân mình. Idol này quá ngây thơ.

"Mì kiểu Trung Quốc này là sản phẩm tương tự được sử dụng ở cửa hàng của cha tớ. Đó là một thứ đắt tiền mà nhà tớ lấy sỉ từ nhà máy mì, và tớ không nghĩ đó là thứ cậu có thể dễ dàng tìm thấy quanh thị trấn đâu đó?"

"...Gì cơ?"

Sự điềm tĩnh của Yuzuki biến mất khỏi khuôn mặt cô.

"Họ nói rằng họ trộn bốn loại bột, mỗi loại được lựa chọn cẩn thận theo phương pháp nghiền và nơi xuất xứ. Nó thậm chí còn đi kèm với một khẩu hiệu hấp dẫn như 'Mì thần thánh cân bằng hoàn hảo giữa độ mềm và độ dai'."

"M-Mì thần thánh..."

Cường độ giọng nói của cô giảm mạnh.

Nhưng Yuzuki vẫn lắc đầu mạnh mẽ từ bên này sang bên kia như muốn xua tan đi những ham muốn trần thế của mình.

"Có gì thần thánh vậy! Không phải là sau này sẽ không có cơ hội khác đâu!"

"Quá tệ. Nhà máy mì này đang có kế hoạch đóng cửa vào mùa hè do thiếu người kế vị."

Đó là lý do tại sao cha đã đặt hàng số lượng lớn trong vài tháng qua như một cách để nói lời cảm ơn.

Món yakisoba cũng rất phổ biến trong cửa hàng như món tráng miệng để kết thúc bữa ăn.

"I-Im đi! Nói cho cậu biết, hôm nay là ngày mà tớ sẽ không thua đâu!"

Nhận ra rằng sự phản kháng hợp lý là không thể, Yuzuki chơi lá bài cuối cùng về tinh thần chiến đấu và quyết tâm.

"Yakisoba chẳng là gì ngoài một cục tinh bột! Tớ không muốn ăn thực đơn phản ăn kiêng này, một chút cũng không! Sợi mì ố vàng óng, mùi nước sốt cháy cả khứu giác, thịt dồi dào, rau tươi, đồ ăn trên bàn, không thứ nào trong số đó đủ để khiến tớ không chịu nổi bữa ăn của cậu hết!"

"...Hửmm?"

"Chắc chắn rồi, sợi mì dày có kết cấu đậm đà và tớ nghĩ cậu có thể nếm được hương vị lúa mì. Chúng cũng rất hợp với nước sốt nên rất phù hợp với món yakisoba! Nhân tiện, nhà máy mì đó có sản xuất mì ít tinh bột không?"

"Không, tớ không nghĩ vậy..."

"Ồ, là như vậy à? ——Và không chỉ mì, mà việc cắt nguyên liệu thành những miếng lớn hơn để chúng trông nổi bật hơn cũng là sở thích của tớ! Không phải là tớ thích đâu nhé!"

"...."

Yuzuki, có lẽ nào cậu đã bắt đầu nhượng bộ chỉ sau vài giây rồi?

Cố lên nào.

Ý chí mạnh mẽ của cậu khi mời tớ đến nhà đã đi đâu rồi?

Không, tôi có thể đoán được lý do thay lòng đổi dạ trong thời gian ngắn như vậy.

Đó không chỉ là sợi mì nguyên bản của nhà máy mì. Yuzuki đã buộc phải hít mùi nước sốt nấu chín từ trước đó.

Rất ít người có thể giữ được bình tĩnh trước hương thơm đậm đà của yakisoba.

Để kiểm tra, tôi đẩy đĩa yakisoba lại.

Yuzuki trả lại nó.

Một lần nữa, tôi đẩy nó về phía Yuzuki.

Sau đó cái đĩa không quay trở lại với tôi nữa.

Là nó nhể?

Nhận thấy đã đến lúc phải hành động, tôi lên tiếng.

"Nào, hãy ăn khi còn nóng! Chúng ta hãy cùng nhau nắm chặt tay nhé ~ !"

"V-Vânggg..."

Yuzuki hơi chậm trễ một chút, nắm chặt đũa và chắp hai tay lại với nhau.

"Itadakimasu!"

"Itadakimasu..."

Vâng, chiến thắng một lần nữa ngày hôm nay. Điều đó thực sự quá dễ dàng.

Yuzuki, có chút do dự, cắn một nửa miếng yakisoba.

Khi cô nhai chậm rãi, biểu cảm của cô dần dần tươi sáng hơn.

"...Dẻo quá... ♥"

Cô tiếp tục với một miếng cắn khác.

Lần này, cô mạnh dạn dùng đũa gắp một miếng yakisoba đầy miệng và húp nó lên.

"Bề mặt giòn, bên trong dai, sợi mì hòa quyện hoàn hảo với nước sốt đậm đà, thật tuyệt zời ♥ Đúng như mong đợi từ món mì thần thánh... ♥ Thịt lợn mềm, rau củ giòn, và độ cân bằng trong miệng tớ là hoàn hảo."

"Phải chớ? Tớ tự tin vào món yakisoba của mình."

"Các nguyên liệu rất ngon ngọt. Cậu có sử dụng mỡ lợn khi xào không?"

"Vâng, đó là câu trả lời đúng."

"Đó là lý do tại sao nó có vị như được lấy từ một nhà hàng teppanyaki đích thực ♥"

Tôi cũng cắn một miếng. Vâng, nó khá ngon.

Các nguyên liệu và mì được nướng hoàn hảo. Hương vị cũng được chú ý.

Tôi cũng đã mời được Yuzuki ăn một ít và tôi cảm thấy rất vui.

Kỷ lục của tôi là ba trận thắng trong ba trận đấu cho đến ngày hôm nay.

Với tốc độ này, ngày thất bại hoàn toàn của cô có vẻ đã gần kề.

"Nhân tiện, tớ không ngờ Suzufumi lại vui đến thế."

Với một tiếng húp, Yuzuki xoay sợi mì gần miệng và lẩm bẩm.

"...Cậu đang nói về cái gì thế?"

Sau khi cong khóe môi, Yuzuki khoanh tay và nắm lấy gấu áo sơ mi của cô.

"...Nè, Yuzuki?"

Đó là một cử chỉ thường được thực hiện trong phòng thay đồ.

Sau đó, làn da của cô lộ ra. Tôi có thể nhìn thấy vòng eo, rốn và tấm vải màu xanh nhạt xếp nếp nâng đỡ ngực cô ấy.

——Yuzuki đang mặc đồ bơi dưới áo sơ mi.

"!"

Khung cảnh tôi vừa chiêm ngưỡng trong cuốn sách ảnh hiện ra ngay trước mắt tôi.

Biển. Đồ bơi. Bãi cát. Quầy hàng thực phẩm. Bơi ở biển. Du lịch. Yakisoba. Những ngôi nhà ven biển. Các bữa ăn.

Nhiều từ khác nhau lướt qua tâm trí tôi, cuối cùng dẫn đến một giả thuyết nào đó.

"Không đời nào...!"

Tôi mượn một trong những cuốn sách ảnh trông giống như một món quà từ kệ trong phòng khách của gia đình Sasaki và lật sang trang tiếp theo mà tôi đã dừng lại trước đó.

"...!"

Yuzuki đang ăn yakisoba tại một ngôi nhà bên bờ biển.

"Thật nực cười!"

Phải chăng tôi đã vô tình tái hiện lại cảnh trong sách ảnh?

Tỷ lệ chọn ngẫu nhiên yakisoba từ tất cả các món ăn có thể một cách tình cờ chắc chắn khó có thể diễn tả bằng con số.

Không, có lẽ khung cảnh bãi biển và những bộ đồ bơi vào giữa mùa hè đã ảnh hưởng đến sự lựa chọn của tôi một cách tiềm thức.

Nhưng nếu Yuzuki không biết tôi định làm món yakisoba, cô sẽ không nghĩ đến việc chuẩn bị đồ bơi trước.

"Khi tớ ra ngoài ban công trước đó, tớ ngửi thấy mùi thơm của nước sốt. Aaa, tớ tin rằng cậu muốn ăn yakisoba sau khi xem sách ảnh."

Đúng rồi, chính tôi đã bật quạt thông gió trước chuyến thăm để chuẩn bị.

Vào thời điểm đó, tôi chưa xem được trang cụ thể. Tuy nhiên, việc Yuzuki đi đến kết luận đó là điều đương nhiên.

Mục đích là để tung ra một đòn tấn công phủ đầu bằng mùi hương, nhưng nó đã phản tác dụng, thay vào đó lại mời gọi một kẻ phản đòn.

Yuzuki định hạ gục tôi bằng vẻ ngoài áo tắm khi cưỡi trên làn sóng yakisoba.

"Vậy cậu nghĩ như như nào? So sánh với sách ảnh thế nào?"

Yuzuki di chuyển món yakisoba sang một bên và ném cho tôi một cái nhìn ranh mãnh.

"Chuyện đó..."

Bởi vì cô đặt tay lên đầu gối nên nó tự nhiên trở thành tư thế ép ngực cô lại và làm nổi bật khe ngực của cô ấy.

"Mặc dù tớ đã đưa cho cậu một cuốn nhưng cậu vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách ảnh trong phòng tớ. Cậu đúng đồ biến thái, Suzufumi."

Cô nở một nụ cười thách thức với tôi gần như có thể nghe được kèm theo hiệu ứng âm thanh chế nhạo.

Đừng làm bộ mặt đó nữa, thật đấy, nó làm tôi đỏ mặt đấy.

Ngoài ra, nó còn nguy hiểm theo nhiều cách khác nhau.

"Nè, cậu nghĩ thế nào?"

Kích hoạt tất cả các loại phanh tinh thần cùng một lúc, bằng cách nào đó tôi chọn lời nói của mình một cách cẩn thận và cố gắng ép chúng ra.

"...Tớ nghĩ nó rất ổn áp."

"Phần nào? Nèe, phần nào vậy?"

Dựa người vào bàn, Yuzuki liên tục tìm kiếm câu trả lời.

Vì lẽ đó, hai cái khối phồng lên đã đến gần tôi một cách nguy hiểm.

Đó chính là phần tớ đang nói đến đấy, đồ ngốc!

Tôi không thể tìm ra cách nào để giao tiếp với cô ấy một cách nghiêm túc và vượt lên dẫn đầu.

Vì vậy tôi cần phải nhanh chóng kết thúc bữa ăn của mình và trốn thoát.

Khi tôi quyết định phớt lờ cô ấy, khuôn mặt Yuzuki trở nên hờn dỗi và cô nắm lấy tay tôi để đứng dậy.

"Hãy đến đây một lát."

Cô mạnh mẽ đến lạ thường. Tôi bị đưa ra ngoài hành lang mà không có cơ hội tranh cãi.

Tôi được dẫn thẳng vào một căn phòng ngoài hành lang. Có vẻ như đó là một phòng ngủ.

Căn phòng thống nhất với một màu trắng, từ giường ngủ đến rèm cửa, toát ra bầu không khí thần bí.

Yuzuki quay lưng lại với tôi và cởi quần short ra.

Không giống như trong sách ảnh, cô không mặc pareo nên có thể thấy rõ hình dáng lưng của cô ấy.

Ở cuối phòng, Yuzuki nằm nghiêng trên giường và chống đầu lên bằng tay phải.

Đó là cái gọi là tư thế 'Tượng Niết Bàn'.

Tuy nhiên, khi Yuzuki làm điều đó, cô lại toát lên vẻ sang trọng của một cô gái vận động có trái tim thuần khiết.

"Cậu có biết trong sách ảnh có những cảnh giường chiếu như thế này không, hay cậu quá ngại ngùng khi đọc hết cuốn sách đó?"

Yuzuki, đang nằm xuống, gửi cho tôi một ánh mắt đầy mê hoặc.

Sự không phù hợp giữa giường và bộ đồ bơi làm bản năng của tôi rung chuyển mạnh mẽ.

"...Cậu nghĩ sao? Nó có làm tim cậu loạn nhịp hong?"

Bằng cách nào đó, giọng của Yuzuki có vẻ nhuốm chút ẩm ướt.

Chân tay thon gọn, làn da trắng mịn, thân hình săn chắc.

Thức ăn tôi làm ở trong cái dạ dày đó. Tưởng tượng đến điều đó khiến cơ thể tôi râm ran.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Yuzuki đưa ra gợi ý trong khi vuốt ve bụng mình.

"Cậu có muốn chạm vào nó hông?"

Từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu—tôi cảm thấy như có một con rắn mỏng đang quằn quại khắp người.

Tôi nghĩ tôi nên nói không.

Suy cho cùng, hành vi như vậy có thể vượt quá giới hạn đối với một Idol.

"...Có thực sự ổn không?"

Nhưng trái với phán đoán tốt hơn của tôi, miệng tôi đang yêu cầu sự xác nhận của cô ấy.

"Đến đây nào."

Yuzuki ngồi dậy và tạo tư thế ngồi nữ tính ở mép giường.

Tôi quỳ trước giường.

Tầm nhìn của tôi tràn ngập bụng và đùi của Yuzuki.

Với bàn tay phải run rẩy, tôi từ từ chạm vào Yuzuki.

"Mmm——"

Một giọng nói nhỏ vang lên trên đầu tôi.

"Ư ư..."

Cái gì thế này?

Những ngón tay của tôi đang bị hút vào làn da trắng trong mờ.

Nhiệt lượng truyền từ đầu ngón tay truyền qua não tôi như một cú sốc điện.

Những ngón tay đã xâm chiếm bụng cô tạo ảo giác rằng chúng có thể tan biến ngay lập tức.

"Hehe, tớ đã chăm chỉ tập cơ bụng vì trang phục của tớ thường xuyên để lộ nó. Muốn kiểm tra thêm hông?"

Yuzuki nắm lấy cổ tay tôi và ấn nó vào bụng mình.

Theo phản xạ, tôi cố rút tay lại nhưng cô đã giữ chặt nó.

"Đ-Đợi đã!"

"Không, tới nào."

Qua lòng bàn tay, suy nghĩ của tôi đang dần bị xâm chiếm.

Ở một góc trong tâm trí tôi, bản năng nhe nanh, đe dọa nuốt chửng lý trí của tôi.

Nếu điều này tiếp tục, máu sẽ chảy xuống.

"Hãy tạo lại các góc máy ảnh từ cuốn sách ảnh. Nằm trên giường nè."

Được dẫn dắt bằng tay, tôi trèo lên giường và cả hai chúng tôi cùng lăn qua lăn lại.

Yuzuki ở bên phải, còn tôi ở bên trái.

Khoảng cách này, giống như ngủ với người yêu——Làm tim tôi đập nhanh như chuông.

"Okay, một lần nữa."

Một lần nữa, tôi chạm vào bụng Yuzuki bằng tay phải.

Nếu không cẩn thận, tôi cảm thấy như mình có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.

"Cậu bắt đầu thấy xấu hổ rồi đấy. Dễ thương quá hà ~ "

Chúng tôi đang ở một khoảng cách mà môi có thể chạm vào nếu tôi không cẩn thận. Hơi thở của cô làm tôi nhột nhột.

Mặc dù Yuzuki đang cố gắng thu phục tôi với tư cách là một Fan nhưng điều này chắc chắn đã đi quá xa.

Tuy nhiên, tôi dường như không thể chống lại được phép thuật này.

Mỗi lần tôi lướt ngón tay lên cô ấy, Yuzuki lại vặn vẹo và phát ra một âm thanh nhỏ.

Tôi muốn nghe nhiều hơn về giọng nói đó nên tôi lần ngón tay xuống bụng cô ấy.

——Tiếng ga trải giường sột soạt, đôi mắt cô ươn ướt, hơi thở dần trở nên khó khăn hơn.

Nhưng khi chạm vào cô, tôi không chỉ cảm nhận được sự mềm mại mà còn cả sự săn chắc.

Phải mất bao nhiêu năm để xây dựng được một con số như vậy?

Có lẽ tôi nên học theo cuốn sách của cô và bắt đầu tập thể dục.

Ta có thể mua con lăn cơ bụng ở đâu nhỉ?

"...Nè."

Cơ bụng của cô quả thực rất ấn tượng, giống như một tác phẩm nghệ thuật.

"...Nè, Suzufumi."

Các phương pháp đào tạo nghiệp dư sẽ không hiệu quả nên tôi đoán việc xem các video hướng dẫn chuyên nghiệp là điều cần thiết.

"Đủ rồi đó nha..."

Có lẽ tôi cũng sẽ tìm kiếm một số chất bổ sung protein.

"Suzufumi, chỗ đó là——hhnggh!"

Khi về đến nhà, tôi phải xem kỹ lại cuốn sách ảnh.

"Này, nghe tớ này——!"

Khi tôi nhìn lên, mặt Yuzuki đỏ bừng.

Đột nhiên, tôi nhìn xuống bàn tay của chính mình.

Tay phải của tôi đã chạm tới ngay dưới rốn của Yuzuki.

"Thế là đủ rồi..."

"T-Tớ xin lỗi..."

Giọng nói đầy xấu hổ của Yuzuki yếu ớt đến mức khó có thể nghe được.

"....."

"....."

Một sự im lặng khó xử trôi qua giữa chúng tôi.

"Ờmm, tớ nên về nhà thôi."

"V-Vâng, hẹn gặp lại vào ngày mai!"

——Quên cả việc thu dọn bát đĩa, tôi lao ra khỏi nhà Sasaki.

★★★

Ngay sau khi Suzufumi rời khỏi phòng.

Tôi đang quằn quại đau đớn một mình trên giường trong khi lăn lộn.

Tôi đã đi quá xa rồi Aaaaaaaaaaa!

Chỉ có sự biến thái thôi!

Dù tôi có muốn quyến rũ Suzufumi và thu hút anh như một Fan đến mức nào đi chăng nữa, mặc bộ đồ bơi và để anh chạm vào bụng——

Tôi đã nghĩ gì mà lại làm chuyện đó với một chàng trai cơ chứ!

Khung cảnh trước đó không giống một cuốn sách ảnh tái hiện lại mà giống một cuộc chạy trốn hơn.

Tôi thậm chí còn phát ra một giọng nói kỳ lạ tại một thời điểm. Chắc chắn tôi trông rất đáng sợ...!

"Áaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Tôi vùi mặt vào gối và khua chân.

Chỉ nghĩ đến đó thôi là mặt tôi như muốn bốc cháy.

"Nhưng nhưng! Mình mệt mỏi vì thua Suzufumi rồi! Mình muốn đánh bại cậu ấy một lần và tận hưởng cảm giác vượt trội!"

Nằm ngửa ở mép giường bên trái, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm mà Suzufumi để lại.

"...Hàaa..."

Tôi tự hỏi liệu tôi có thể đối mặt với anh một cách đàng hoàng từ ngày mai hay không.

Bộ đồ bơi này là bộ tôi mua sau buổi chụp ảnh.

Tôi đã nghĩ đến việc đi đến hồ bơi ít nhất một lần vào mùa hè này. Nhưng nếu tôi mặc cái này, có thể tôi sẽ quằn quại trong những ký ức của ngày hôm nay.

Và một lần nữa, nếu tôi mặc một bộ đồ bơi khác, Suzufumi có thể nghĩ tôi đang xấu hổ——

"Đợi đã, tại sao mình lại cho rằng mình sẽ đi cùng Suzufumi chứ!"

Sau khi tự nhủ thầm, tôi đưa tay ra phía sau để tháo dây đai.

Tôi quyết định chỉ đi tắm và kết thúc ngày hôm nay——

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro