V2C4: Tớ Sẽ Mặc Bất Cứ Thứ Gì Vì Cậu Đó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đó mới hơn 20 giờ tối.

Sau khi hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến, tôi nằm nghỉ ngơi một lát trên giường trước khi tự tập luyện vũ đạo.

Nằm xuống, tôi với tay lấy con heo đất trên kệ sau lưng. Đó là một con heo đất có hình dạng giống một chú mèo phương Tây lông trắng.

Tôi vuốt ve đầu nó như thể ngày mai sẽ không còn nữa.

Bên trong, những đồng tiền va vào nhau và tạo ra tiếng động lớn.

Sau khi đặt con heo đất vào vị trí ban đầu, tôi nhìn về phía bên trái của giường.

Đó chính là nơi Suzufumi đã nằm xuống một lúc, bị thu hút bởi hình ảnh tôi mặc đồ bơi.

Tôi gõ nhẹ vào chỗ đó bằng lòng bàn tay.

"...Nhanh lên và giải thích đi, Suzufumi."

Sự việc xảy ra sau giờ học ngày hôm qua.

Ngay khi tôi bước ra khỏi cổng trường, Ruru-san đã đợi sẵn ở bên ngoài và tiến lại gần tôi.

Buổi chụp ảnh bìa tạp chí lẽ ra phải hoãn lại nên tôi tự hỏi liệu có phải có chuyện gì gấp không.

"Chị nghĩ đã lâu rồi chúng ta không dành thời gian cho nhau, nên chị đợi em nè. Chị cũng muốn thảo luận kỹ lưỡng về Mamori-san. Yuzuki, chúng ta đến phòng em được không?"

Khi nói vậy, ý định của Ruru-san không chỉ có vậy.

Trên đường đi, chúng tôi dừng lại ở một siêu thị và mua một lượng lớn đồ tạp hóa.

Có vẻ như chị ấy muốn làm một mẻ món ăn kèm.

Ruru-san làm những món ăn như đậu phụ khô hầm và rau củ, đậu bắp nướng giấy bạc, bắp cải cuộn chay, nước tương thịt, bông cải xanh xào tỏi, súp consommé, v.v.

Nhờ đó, tủ lạnh của tôi đã đầy ắp đồ ăn và thực đơn cho tuần tiếp theo đã được lên sẵn.

"Em đoán là mình sẽ không được ăn đồ ăn của Suzufumi một thời gian."

Nhận ra mình lỡ lời, tôi lắc đầu thật mạnh.

Tôi đang nói gì vậy?

Ngược lại, điều này thực sự tiện lợi phải không?

Trong khi đó, không cần phải lo lắng về việc chất lượng bữa ăn của tôi sẽ giảm sút.

Quan trọng hơn, mối quan tâm hiện tại của tôi không phải là về thực phẩm.

Sự việc xảy ra khi chúng tôi vừa mua sắm xong và đang đi qua hành lang chung cư ở tầng tám.

Khi chúng tôi sắp đi qua phòng 809, cánh cửa trước mặt chúng tôi mở ra.

Lúc đó, tôi ngây thơ nghĩ đến việc sẽ ghé thăm phòng Suzufumi sau nếu có thời gian.

Tuy nhiên, không chỉ có Suzufumi xuất hiện từ trong phòng.

Cô bạn thuở nhỏ của cậu ấy là Kishibe-san và giáo viên chủ nhiệm lớp A năm hai của chúng tôi, Mikami-sensei, đã cùng nhau xuất hiện.

Không hiểu sao quần áo của Kishibe-san lại xộc xệch, còn khuôn mặt của Mikami-sensei thì đỏ bừng.

Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra bên trong?

Ruru-san đã tưởng tượng ra một bữa tiệc đáng ngờ, nhưng sự thật vẫn còn chìm trong bóng tối.

Tôi tin Suzufumi. Cậu ấy không phải là loại người dễ dàng chạm vào phụ nữ.

...Nói như vậy thì.

"...Sao họ lại dính vào nhau thế!"

Bụp— Tôi lại đập đầu xuống giường.

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng thấy khó chịu.

Suzufumi, sao tự nhiên lại cho Mikami-sensei mượn vai thế? Như thế không phải là quá gần sao!?

Tôi cũng quan tâm đến quần áo của Kishibe-san.

Suzufumi có cởi đồ của cô ấy không?

Mikami-sensei, người nổi tiếng chính trực, không thể nào có hành động tiếp cận một học sinh.

Cô ấy không phải là kiểu người ích kỷ, hành động ích kỷ dưới danh nghĩa giáo viên của mình.

Hay là vì cả hai đều có ngực lớn nên Suzufumi thích họ hơn?

Ý cậu là bộ đồ bơi của tôi không đủ với cậu ấy sao?

Ừm, đó là một tội lỗi nghiêm trọng. So với những việc làm sai trái của Suzufumi, thì lời lỡ lời của tôi chẳng có gì ngoài sự dễ thương.

──Suzufumi no bāka.

Trước hết, tôi tự hỏi Suzufumi thực sự nghĩ gì về tôi.

Cậu chăm sóc tôi, người hàng xóm của cậu ấy trong tòa nhà chung cư. Cậu ấy ấy đảm bảo tôi không bị suy dinh dưỡng bằng cách nấu ăn cho tôi và bảo vệ tôi khỏi rắc rối.

Kể cả khi cậu ấy có bản tính thích xen vào chuyện người khác, tại sao lại phải làm nhiều đến thế chỉ vì một người hàng xóm?

Có phải vì tôi là Idol không? Hay vì cậu ấy lo lắng khi tôi sống một mình?

Có hai loại Fan.

Những người ủng hộ Arisu Yuzuki như một Idol và những người có tình cảm lãng mạn với cô ấy.

Cũng như cái gọi là loại Fan 'tận hưởng (エンジョイ勢)' và loại Fan 'tình yêu nghiêm túc (恋勢)'.

Suzufumi thì khác cả hai. Rốt cuộc cậu ấy nhận thức tôi không phải là Idol Arisu Yuzuki, mà là người hàng xóm Sasaki Yuzuki.

Đó là lý do tại sao tôi vẫn chưa hiểu rõ cảm xúc thực sự của cậu ấy.

Tại sao cậu ấy không hất tay tôi ra khi chúng tôi nắm tay nhau trong thang máy?

Tại sao cậu lại đỏ mặt nhiều thế khi tôi hôn má cậu ấy?

Tôi muốn xác nhận điều đó. Cảm xúc của cậu ấy——Bản chất thực sự của những cảm xúc cậu ấy dành cho tôi.

Càng nghĩ về điều đó, tôi càng không thể thoát khỏi sự nghi ngờ đã nhen nhóm trong tâm trí.

"Ư ư, Suzufumi no bāka—!"

Ngay sau tiếng kêu của tôi, một tin nhắn hiện lên trên smartphone.

『Xin lỗi cậu』


★ ★ ★


"..."

"..."

Đã khoảng 10 phút trôi qua nhưng trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

Suzufumi, ngồi đối diện tôi ở chiếc bàn thấp, có vẻ mặt mất hồn.

Cậu trông ngượng ngùng, có lẽ cũng hơi lo lắng. Cậu ấy có vẻ bồn chồn và liên tục nắm rồi thả gấu áo phông.

"...Gì đây? Cậu bảo mình có chuyện muốn nói với tớ mà."

Tôi cố gắng thốt ra những lời này.

Có vẻ như tôi không thể tắt được cảm xúc của mình, và giọng nói của tôi trở nên ngắn gọn hơn tôi nghĩ.

"...chuyện đó, tớ nghĩ mình nên tự giải thích."

"Vì sao hả? Tớ giận hồi nào?"

Đợi đã, tôi thực sự tệ trong việc kiểm soát cảm xúc của mình đến vậy sao?

Nói rằng tôi "không giận" cũng giống như thừa nhận rằng tôi giận vậy.

"Suzufumi, đó là cuộc sống của cậu, nên tớ nghĩ cậu có thể chơi với bất kỳ ai cậu muốn á? Và việc đến phòng con gái như thế này chỉ là chuyện thường ngày của cậu thôi nhỉ?"

Miệng tôi tự động cử động, liên tục thốt ra những lời mà tôi không muốn nói.

Điều này càng khiến Suzufumi khó nói hơn.

"...hôm qua đáng lẽ phải có cuộc họp phụ huynh-giáo viên-học sinh, và Rika tình cờ có mặt ở đó. Nghe có vẻ như nói dối, nhưng tớ muốn cậu tin tớ, Yuzuki."

Những gì Suzufumi nói không phải là không thể.

Việc Kishibe-san đột nhiên đến căn hộ không phải là lần đầu tiên xảy ra.

Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể dễ dàng gạt bỏ mọi nghi ngờ.

"Yuzuki, không có gì phải lo lắng cả. Tớ xin lỗi nếu mình khiến cậu lo lắng."

"...Tớ lo lắng hả? Lo lắng về chuyện gì?"

Tôi thăm dò sâu hơn một chút.

Có nghĩa là cậu ấy hiểu cảm giác của tôi không? Hay đó chỉ là một câu nói chung chung?

"...Ý là, tớ không động đến Rika hay sensei. À, nói chính xác hơn, tớ đã chăm sóc sensei khi cô ấy say, nhưng không có động cơ thầm kín nào... thế thôi..."

Rên rỉ với vẻ mặt bối rối, cậu ấy đặt tay lên trán. Thật hiếm khi thấy Suzufumi bối rối như vậy.

Kỳ lạ thay, lòng tôi bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Tôi rất vui vì cậu ấy thực sự muốn giải thích sự hiểu lầm của tôi.

"...Được rồi, tớ đã hiểu. Bây giờ tớ ổn rồi. Tớ sẽ tin cậu mà."

Tôi trả lời với một nụ cười. Màn sương mù sâu trong tim tôi đã biến mất trước khi tôi kịp nhận ra.

Vẻ mặt căng thẳng của Suzufumi ngay lập tức dịu đi, và tôi không khỏi cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

"Ý là, tớ biết Suzufumi không phải là kẻ đào hoa mà."

"Nhưng trông cậu có vẻ thực sự dỗi..."

"Có phải cậu vừa mới nói gì không?"

"Không có gì hết ạ."

Khi tôi cười khúc khích, Suzufumi cũng mỉm cười.

"Thôi, vậy thì tớ phải về nhà đây."

"Hửm, định về rồi sao?"

"Ừm, hôm nay cậu đã ăn tối với Emoto-san rồi đúng không? Hơn nữa, sáng mai không phải cậu có buổi ghi âm sao?"

"...Đó là sự thật nhưng..."

Tôi có thể ngửi thấy mùi thức ăn thoang thoảng trên người Kishibe-san và Mikami-sensei khi họ bước ra khỏi phòng của Suzufumi.

Mùi thơm của thịt và cá, cùng với mùi thơm bổ dưỡng của ngũ cốc nguyên hạt.

Có lẽ ba người họ đã cùng nhau thưởng thức trà chiều.

Màn sương mù từng tan trong lòng tôi giờ lại xuất hiện trở lại.

Tôi chỉ ghen tị thôi. Họ đã có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, nhưng cậu ấy không làm gì cho mình sao?

Nhưng tất nhiên, tôi không thể yêu cầu cậu ấy nấu ăn cho tôi. Điều đó cũng giống như việc phải lòng bữa ăn của cậu ấy vậy.

Đột nhiên, một ý tưởng tuyệt vời lóe lên trong đầu tôi. Tôi có thể thực hiện được vì tôi là Idol, và đó cũng là câu trả lời hoàn hảo để quyến rũ Suzufumi như một Fan.

Không đời nào tôi để cậu ấy về nhà dễ dàng như vậy được.

Tôi gọi Suzufumi.

"Tớ cần lấy một số thứ trong phòng ngủ, cậu đợi tớ một lát được không?"

Về cơ bản, điều tôi sắp làm là đánh dấu chủ quyền của mình.


★ ★ ★


"Suzufumi, xin lỗi vì đã để cậu phải đợi."

Khi tôi quay lại phòng khách từ phòng ngủ, mắt Suzufumi mở to vì ngạc nhiên.

"Thế nào? Có hợp với tớ hông?"

"Ơ-Ờm..."

Tất nhiên là cậu ấy sẽ ngạc nhiên. Tôi đột nhiên thay từ đồ mặc ở nhà sang đồng phục hầu gái.

"Vậy cậu nghĩ như thế nào?"

"...Ờ thì, cũng không tệ."

Gãi má và nhìn đi chỗ khác—Suzufumi có vẻ bối rối.

Ha! Cậu ấy thực sự lo lắng! Chính là nó! Đó chính là phản ứng mà tôi muốn thấy ~ !

Nhìn Suzufumi đỏ mặt khiến tôi cảm thấy tự hào. Cơ thể mệt mỏi vì công việc của tôi ngay lập tức tràn đầy năng lượng.

Bộ đồ hầu gái tôi đang mặc không phải là kiểu cổ điển mà bạn thường thấy trong biệt thự mà là một bộ trang phục thiết kế hiện đại theo phong cách gothic-lolita.

Phần cổ áo hở khá rộng, tạo cảm giác thoáng mát.

Mặc dù tôi mua nó trực tuyến với giá rẻ nhưng thiết kế của nó khá công phu.

Một chiếc váy đen với tạp dề trắng và băng đô bông.

Chất vải dày và nếu phần ngực hở ra một chút thì có thể dễ dàng được coi là đồng phục của quán cà phê hầu gái.

Đã lâu rồi tôi không có động thái gì để giành được tình cảm của Suzufumi.

Chiến lược tôi chọn là chụp ảnh.

Đây là một dịch vụ dành cho Fan cổ điển, trong đó Idol và Fan cùng tụ họp trong một khung hình với một chiếc máy ảnh, ghi lại một tư thế độc đáo trên phim.

Khi tôi mới bắt đầu, tôi gần gũi với Fan hơn nên tôi thường chụp ảnh thường xuyên hơn bây giờ.

Bằng cách chụp ảnh ở cự ly gần, tôi có thể gieo vào tâm trí Fan một ký ức mạnh mẽ, và bằng cách yêu cầu họ trưng bày ảnh thật ở nhà, họ sẽ tiếp tục nghĩ về Idol yêu thích của mình ngay cả khi chúng tôi xa nhau.

Nó thực sự là một dấu hiệu đánh dấu chủ quyền.

"Nhưng tại sao cậu lại mặc đồ hầu gái?"

"Hôm nọ tớ tặng cậu một cuốn photobook, nhớ không? Khi đó tớ quyết định sẽ mặc trang phục hầu gái, nên tớ đã nghiên cứu các góc chụp. Tớ cũng có trang phục với váy kiểu túi như thế này, nên đôi khi tớ tập vũ đạo trong khi mặc chúng. Tớ cũng có nhiều thứ khác trong tủ đồ của mình nữa đó?"

——Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ sử dụng nó cho mục đích này.

"Được rồi, bây giờ chúng ta chụp ảnh nhé."

Khi tôi tiến lại gần, cơ thể Suzufumi giật giật theo phản ứng của tôi.

Hehe, cậu nhút nhát quá.

Đây là hình phạt cho việc cậu bỏ bê Idol nổi tiếng nhà bên và vui vẻ với người bạn thuở nhỏ và cô giáo chủ nhiệm của trường.

Tôi bật công tắc Idol của mình và hô vang câu thần chú giống như khi chụp ảnh thông thường.

"Với nụ cười rạng rỡ ~~ ! Sẵn sàng...  Lights ★ "

Tách—

Sau khi lấy phim ra và chờ một lúc, hình ảnh tôi giơ dấu hiệu hòa bình về phía máy ảnh và Suzufumi nhìn đi chỗ khác hiện ra.

"Sao cậu lại nhìn đi chỗ khác thế? Chúng ta chụp lại nào!"

"Lấy tấm này đi... Không sao đâu, trong hình tớ hiện rõ mà."

Suzufumi có vẻ hơi xấu hổ và tránh nhìn tôi.

Tôi đã hỏi cậu một câu hỏi,

"Cậu có khó khăn khi chụp ảnh không, Suzufumi?"

"Không phải là tớ thấy khó khăn... Chỉ là tớ không thấy thú vị khi thấy mình trong đó. Tuy nhiên, tớ thích xem ảnh của những người mình biết."

Tôi đã nghe những lý do như thiếu tự tin về ngoại hình hoặc không ăn ảnh, nhưng lý do này có vẻ bất thường.

Nghĩ lại thì, sở thích của Suzufumi dường như luôn hướng ra bên ngoài, ít quan tâm đến bên trong. Ngay cả những lựa chọn thời trang thường ngày của cậu cũng có vẻ không được quan tâm nhiều.

Ờ thì, tôi rất cảm kích khi thấy cậu ăn mặc rất nhiệt tình như lần cuối chúng tôi đến công viên động vật hoang dã.

"Thật là lãng phí á. Khuôn mặt của cậu đâu có tệ đến thế, Suzufumi?"

"Không tệ thế á?"

"Ừm, cũng không tệ lắm."

Tôi cười khẩy một cách tinh nghịch, và Suzufumi đáp lại bằng vẻ mặt cam chịu.

Có vẻ như việc tiếp tục chụp ảnh sẽ ổn thôi.

Tấm thứ hai.

Lần này, tôi di chuyển máy ảnh lại gần hơn để đảm bảo Suzufumi không trốn thoát, và cả hai chúng tôi đều đưa mặt lại gần nhau hơn.

Liếc sang bên cạnh, tôi thấy Suzufumi đang hướng mặt về phía máy ảnh.

Wow, lông mi của cậu ấy dài quá. Thật tuyệt vời khi chúng là lông mi tự nhiên.

Và làn da thật mịn màng, Mặc dù có vẻ như cậu ấy không chăm sóc nó mỗi ngày.

Ư ư, đến gần thế này khiến tim tôi bắt đầu đập nhanh quá.

Ngay cả ở khoảng cách mà vai chúng tôi có thể chạm vào nhau, tôi sẽ không hề cảm thấy lo lắng nếu có thêm một chiếc quạt.

"S-Sẵn sàng chưa...?"

Tách—

Bức ảnh thứ hai đã được rửa. Suzufumi đang nhìn vào máy ảnh, nhưng lần này biểu cảm của tôi có vẻ ngượng ngùng.

Có lẽ chúng ta nên chụp thêm một tấm nữa...

Nhưng chỉ có một cuộn phim trong máy ảnh. Với mười bức ảnh mỗi bộ, chúng ta chỉ còn lại tám bức nữa.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy như thế vẫn chưa đủ để chinh phục Suzufumi.

Không, tại sao tôi lại cảm thấy nhút nhát thế này?

Tôi là Idol hoàn hảo Arisu Yuzuki.

Tôi sẽ quyến rũ Suzufumi trở thành fan của mình bằng tám bức còn lại!

Tôi đặt tay lên nắm cửa nối phòng khách và hành lang.

"Tớ sẽ vào phòng thay đồ, đợi tớ một lát nhé!"

"Chúng ta sẽ chụp thêm ảnh nữa á?"

Suzufumi đã lấy lại được bình tĩnh.

Khả năng thích nghi của cậu ấy quá cao—Đó là lý do tại sao tôi cần phải làm cậu choáng ngợp với nhiều trang phục và tư thế khác nhau!

Tôi quyết định vứt hết tất cả quần áo đã để trong tủ một thời gian.

Sườn xám, đồ ngủ, váy dự tiệc, trang phục nhân vật anime. Đồ bơi... hãy bỏ qua những thứ đó.

Thành thật mà nói, nó bắt đầu giống như một buổi chụp ảnh cosplay hơn.

Tôi thích được chụp ảnh. Thật thú vị khi thử nhiều trang phục khác nhau và nghiên cứu các góc chụp, và trên hết, tôi cảm thấy tuyệt vời khi mình trông đẹp trong ảnh.

Cảm giác viên mãn được ghi lại trong từng thước phim khiến tim tôi rộn ràng mỗi khi xem.

Vì vậy, tôi sẽ rất vui nếu người trong ảnh chụp cùng tôi cũng cảm thấy như vậy.

"Suzufumi nè, lúc này cậu có vui không?"

"Tớ thấy vui khi xem Yuzuki."

"...Thật vậy sao."

Ngay cả trong những khoảnh khắc như thế này, Suzufumi vẫn quan tâm đến cảm xúc của tôi.

Cuộn phim nhanh chóng chỉ còn hai ảnh cuối cùng.

Tôi được cho là người biến Suzufumi thành Fan, nhưng cuối cùng tôi lại thấy rất thích thú.

"Xin lỗi vì đã bắt cậu phải tham gia vào chuyện này nhé?"

"Không sao đâu. Tớ mừng là có thể giúp cậu cảm thấy tốt hơn, Yuzuki. Dạo này trông cậu có vẻ khá bận rộn với công việc."

"...cậu biết luôn á?"

"Ờ thì, chỉ là cảm giác thôi. Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Nụ cười đã biến mất khỏi khuôn mặt cậu ấy.

Cậu cố tỏ ra bình thường, nhưng tôi nghĩ cậu ấy khá lo lắng.

Sẽ là không chân thành với cậu nếu tôi né tránh câu hỏi lúc này.

"...Gần đây ánh mắt của Ruru-san có chút nghiêm nghị. Chị ấy luôn ở bên tớ trên phim trường, gần giống như vệ sĩ vậy. Tớ rất vui vì chị ấy quan tâm đến mình, nhưng thành thật mà nói, tớ cảm thấy hơi ngột ngạt."

"...Nếu vậy thì có lẽ là lỗi của tớ rồi."

"Không, không phải vậy. Ruru-san chỉ là một người hay lo lắng. Hơn nữa, theo thời gian, chị ấy sẽ hiểu rằng Suzufumi không phải là một tên trăng hoa như chị ấy nghĩ."

"Nhưng tớ chẳng có lấy một milimet ký ức nào về việc mình là một tên trăng hoa cả?"

Những cuộc trò chuyện thân mật với cậu ấy như thế này rất vui.

Nó chữa lành cho trái tim và cơ thể tôi hơn bất kỳ dịch vụ chăm sóc cơ thể hạng nhất nào từ một chuyên gia mát-xa hay việc ngủ trên một chiếc gối sang trọng.

"Đúng vậy. Vì chúng ta đã như vậy, tại sao cậu không yêu cầu trang phục nhỉ, Suzufumi? Tớ sẽ mặc bất cứ thứ gì cho cậu luôn đó?"

Tôi cố tình liếc nhìn cậu ấy với ánh mắt đầy ẩn ý.

Tôi tự hỏi Suzufumi thích trang phục như thế nào.

Bình thường? Nữ tính? Ngoài trời? Hay có thể là thứ gì đó thanh lịch?

Nếu cậu nói muốn tôi mặc đồ bơi hoặc đồ lót thì sao? Tôi không nghĩ Suzufumi sẽ nói thế, nhưng...

Khi tôi ngước lên, Suzufumi nở nụ cười tươi nhất trong ngày.

"Ồ, cậu sẽ mặc bất cứ thứ gì vì tớ sao?"

Một nụ cười nói rằng cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này.

Có phải là tôi đã bị lừa từ đầu rồi không?

Có phải cậu cố tình giả vờ không quan tâm để khiến tôi đưa ra yêu cầu này không?

Khóe môi của Suzufumi lại nhếch lên cao hơn nữa.

"Được rồi, vì chúng ta đang làm thế thì──"

Tôi không nói nên lời trước yêu cầu của cậu ấy.


★ ★ ★


Tối hôm đó.

Nằm trên giường, tôi nhẹ nhàng vuốt ve chú heo đất mũm mĩm hình mèo.

Mặt khác của tôi là một bức ảnh. Bức ảnh cuối cùng chúng tôi chụp trước đó.

Trong ảnh, Suzufumi và tôi mặc đồng phục trường cao trung Orikita.

Yêu cầu của Suzufumi là được mặc đồng phục của trường.

『Sao chúng ta không chụp ảnh chung với nhau trong bộ đồng phục nhỉ? Giống như mấy cái gian hàng dán ảnh ở khu trò chơi điện tử ấy.』

Đề nghị của cậu ấy quá bất ngờ đến nỗi tôi không thể tìm ra từ ngữ nào để diễn tả ngay.

『...Cậu có chắc không? Cậu ổn với điều đó chứ?』

『Đó chính xác là điều tớ muốn. Bởi vì chúng ta không thể làm điều đó ở bên ngoài, đúng không?』

Trong ảnh, Suzufumi và tôi đứng cạnh nhau, mỉm cười và giơ biểu tượng hòa bình.

Đây là một bức ảnh có vẻ như là một trong hàng chục nghìn, thậm chí hàng triệu bức ảnh khác—một thứ tồn tại mà không có gì đáng chú ý.

Tuy nhiên, cảnh tượng bình thường này lại có cảm giác vô cùng quý giá.

Chúng tôi chụp hai bức ảnh mặc đồng phục, quyết định giữ lại mỗi người một bức.

Suzufumi luôn dạy tôi những điều thú vị của cuộc sống hằng ngày.

Ăn uống, vui chơi, đi chơi sau giờ học, đi chơi xa.

Và còn nữa—phải lòng.

"Cảm ơn cậu, Suzufumi..."

Ôm tấm ảnh vào ngực, tôi chìm vào giấc ngủ.

(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro