Hoa vàng trên cỏ xanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là những cánh đồng xanh ngát, những bãi lau bãi sậy, những bụi tre bụi nứa, tiếng ễnh ương, tiếng dế. Trời xanh mây trắng, gió thổi phập phều, những con diều bay gấp bằng giấy báo bay lượn trên đồi cỏ.

Đó là những đêm nhặt củi đốt thành nhúm lửa, xì xầm chuyện ma xó ma bụi ma hổ ma cây, để rồi khi đi qua đường mòn nghe tiếng gió lay mà sợ, thấy lấp lóe chập chờn ánh đèn cầy mà chạy như ai rượt ai đuổi. 

Đó là khi các anh các chị yêu nhau mà sợ cha sợ mẹ biết, viết thơ tình gửi cho sấp nhỏ truyền qua, hẹn hò nhau nơi bãi tre bờ ruộng, những bản tình ca theo gió bay xa.

Đó là khi cu cậu chán chơi bi ve mà nhìn đăm đăm cô nhóc bạn học đang nhảy dây ngoài sân trường, ngồi viết nắn nót câu thơ tình đọc lỏm được của người lớn, lại chẳng dám gửi đi mà nhờ người gửi hộ, rồi bị thầy giáo bắt ngay tại lớp, phạt cho một trận nhừ tử.

Đó là khi anh hai hơi hơi nhút nhát vì đang dỗi hờn mà làm mất con cóc của em trai, sau lại bứt rứt mà tìm một con khác định trả lại êm đẹp, nhưng về nhà thì thấy em trai ngồi khóc bù lu bù loa, nó đã biết mất cóc, nó đã biết cậu ông trời của nó bị người khác bắt lột da nấu cháo, nó biết cả rồi, nó lại không biết người ta bắt cóc ngay trước mặt anh hai nó, nó lại không biết anh hai nó chần chừ lưỡng lự rồi nhút nhát lại dỗi nó mà bỏ mặc, nó cũng không biết anh hai nó cảm thấy có lỗi với nó mà chạy đi bắt một con cóc về dỗ nó, nó càng không biết khi nó khóc anh hai nó lặng lẽ cầm con cóc giấu sau lưng, từ từ lùi từng bước, rồi chạy đi. Cơn mưa lần đó lớn lắm, anh hai cầm con cóc mà chạy, mưa ào ào đổ, anh hai nó chạy dưới màn mưa, đôi tay gầy còm thả con cóc tưởng chừng dỗ dành em trai ra đi, thả đi cả sự ăn năn đau buồn của một đứa trẻ.

Đó là khi đến hội trăng rằm, con nít cả làng tụ lại chơi đèn ông sao, đứa khoe mẽ đứa khóc nhè đứa vu vơ câu hát. Những thách thức cũng như những lời cá cược, ăn thua nhau chỉ là một cái cóc đầu. 

Đó là những ngày mưa rơi trên mái lá, chạy xì xoạch rớt xuống đất, những cô cậu bé vịn song cửa nhòm ra. Mùa lũ đến, nước ngập tới giường, ngồi đan lại những cái bè con thuyền bé xí, ở trên giường thả xuống, thuyền bè trôi đi, những ước mơ nhỏ bé cũng xuôi dòng trôi đi. 

Nước ngập tới chân giường thì ra đồng mò cua mò ốc, nước ngập tới mái nhà thì trâu bò cũng chết, việc ăn việc uống chỉ dựa vào may mắn đào được củ khoai. 

Lòng trong sáng sẽ gặp lòng trong sáng, lỗi lầm thuở bé cũng như mây trời, gió sớm mai thổi đi khắp muôn nơi, hoa vàng nở cho phò mã tìm công chúa.

Tôi thấy lặng lẽ vương sau hè,
Tôi thấy ngày ấy tìm đến đây,
Tôi thấy thanh thản như mây trời,
Dần dần cứ xa rời tôi.

Tôi thấy hạnh phúc bên kia đồi,
Gọi những bình yên "Nào ghé chơi",
Cần lắm gần lắm sao vời vợi?
Tuổi thanh xuân cũng như mây trời.

Lối về quanh co chẳng níu bước chân tôi về,
có còn hôm qua ở đó?
Hết ngày âu lo rồi bỗng mãi hôm nay về,
thấy hoa vàng ở trên cỏ xanh.
Thấy yên bình giấc mơ trong lành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lncdpsnm