7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này của bạn Dâuu Tâyy dì đã đạt giải nhì event nèeee.
------

16 năm trước.

Hồi xưa, cái thời mà nhà cậu hai Bình chưa có giàu nứt vách đổ tường như bây giờ. Lúc đó cậu chỉ mới là đứa con nít sáu tuổi đầu thôi.

Hôm ấy, hai cha con cậu cùng đi ra vườn tre sau làng hái măng.

- Bình! mày đi chậm chờ tía với!

Ông Phan vừa chạy theo vừa vẫy vẫy gọi con, cậu Bình hổng có chịu nghe mà cứ chạy thẳng.

- Tao ngồi đây chờ nghen, mày đi tìm măng đi đó.

Ông hô to, chạy theo chập nữa chắc ông lên tăng xông luôn quá.

Đã kêu nhờ mấy đứa gia đinh đi hái mà có chịu nghe đâu, một mực bắt ông đi cùng.

Cậu Bình nghe cũng dạ lớn một tiếng rồi đi sâu vào trong thêm chút nữa.

- Lạ ta, sao hổng thấy miếng măng nào vậy đa?

Cậu vừa đi vừa ngó ngang ngó dọc cũng hông có thấy cây măng nào hết, ai chơi kì hái hết trơn vậy nè?

Đang đi, cậu bỗng nghe thấy một tiếng khóc be bé phát ra ở đằng xa. Cậu cũng không thuộc dạng gan lì hay gì nên cũng không qua tâm mà đi thẳng.

Nhưng một lúc sau, tiếng khóc càng ngày càng lớn hơn. Với sự tò mò của một đứa trẻ lên sáu, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà quyết định đi tìm nguồn gốc của tiếng khóc đó.

- Hông phải ma, hông phải ma, hông phải ma.

Cậu Bình cầm trong tay một nhánh tre dài, miệng lẩm bẩm niệm "thần chú" khi cậu đến càng ngày càng gần với tiếng khóc đó.

Nhìn ra sau lũy tre xanh xa xa cậu thấy có một em bé nhỏ xíu xiu.

- Thì ra là mày! Làm tao hết hồn!

Cậu Bình bế xốc nách đứa nhỏ lên nghiêm mặt lớn giọng một tiếng làm nó giật mình mà khóc nấc lên.

Cậu đỡ nó bằng một tay rồi phủi phủi mấy con côn trùng đang cắn trên tay chân nó ra.

- Đỏ hết rồi nè, mày đau hông?

Cậu vừa xoa xoa mấy vết cắn trên người nó vừa hỏi, đứa bé trên tay được cậu ôm cũng không còn khóc, chỉ còn ư ư mấy tiếng trong cổ họng.

- Người lớn hỏi mà không trả lời là hỗn đó nha.

Cậu chọt chọt má nó, nhíu chặt lông mày. Em bé vươn tay bắt lấy ngón tay cậu cho vào miệng mút mút liên tục. Cậu thấy vậy lấy cái bình nước vắt bên hông nhỏ vài giọt vào miệng nó.

- Mày đừng tưởng mày dễ thương là tao tha cho mày đâu đó! Tao méc tía tao nè!

Cậu Bình nói rồi hùng hồn đem đứa bé trong lòng chạy ra chỗ cha.

- Tía! Tía coi nè, tại thằng nhỏ này tự nhiên nằm dưới gốc tre làm măng hổng mọc được á!!

Cậu hét to rồi đưa em bé ra trước mặt, ông Phan đang nằm ngủ bị cậu gọi giật ngược dậy. Chưa kịp chửi cậu tiếng nào đã bị đứa bé trên tay cậu làm cho giật mình.

- Gì vậy trời?!

Ông hốt hoảng đỡ lấy đứa bé.

- Thằng nhỏ này đâu ra?!

- Con thấy nó dưới gốc tre á tía, đánh nó đi tía!

Ông Phan nghe cậu nói liền ngó xung quanh, ông hô lớn:

- Trời quơi, bà nào làm rớt con nè!

Một hồi sau không có tiếng đáp lại nào, đứa nhỏ cũng vì khát sữa mà bắt đầu mếu máo khóc.Tay cho vào miệng mút mút cho đỡ đói.

- Tía, hông mấy mình đem nó dìa nuôi đi!

Cậu nhón nhón chân lên nhìn em bé, tay xoa đầu nó cho nó bớt khóc.

- Trước tiên tính vậy đi.

Ông thở dài thu tầm mắt xuống đứa nhỏ, dù sao cũng không bỏ lại nó một mình trong rừng tre thế này được...

- Tại nó mà hôm nay con hổng có măng ăn, mốt nó lớn nó phải theo hầu con bù lại.

Cậu vừa nắm tay ông đi vừa khẳng định một câu chắc nịch, ông Phan thở dài:

- Nhà có ba đứa hầu rồi còn chưa đủ với mày hả con?

- Con thích đứa này hơn!

Cậu nói rồi chạy về nhà trước, ông cũng chỉ đưa mắt nhìn theo. May cho mày là tao đang bế thằng nhỏ, không là mày ăn bợp tai rồi.

Bữa đó cậu dìa nhà kể lại mọi chuyện cho mẹ cậu, bà cũng thương dữ lắm. Thế là bà với cậu hùng lại xin ông nuôi thằng nhỏ. Ông mới đầu không có chịu, nhưng mà cậu dai quá nên ông cũng đành.

......

- Tía! Mình đặt tên cho nó đi tía!

Cậu vừa đưa võng cho em bé ngủ vừa nhìn lên hỏi ông, ông nhìn ánh mắt mong chờ của con trai cũng chiều lòng nó:

- Thì gọi nó Tre đi, lụm nó trong đó ra mà.

- Hông được! Đầu xóm có thằng tên Tre rồi!- cậu lên tiếng phản đối

- Vậy gọi Măng đi.- ông quơ quơ tay.

- Măng là em của thằng Tre luôn rồi!- Cậu dậm dậm chân.

- Mệt mày quá cái gì cũng không chịu thôi mày tự đặt luôn đi!

Ông búng trán cậu một cái rồi quay lại với tờ bào trên tay. Cậu bĩu môi, người già ai cũng nóng tính hết hay sao á.

Cậu nghĩ rồi cũng ngồi một góc cạnh đứa nhỏ suy nghĩ một hồi. Mà khổ nỗi là cậu nghĩ hổng có ra cái tên nào hay hết trơn. Vò đầu bứt tai một hồi, cậu hậm hực nói lớn:

- Mệt quá! Mày bé xíu nên mày là Xíu. Vậy đi!

Cậu hổng có nghĩ ra tên nào hay nên đặt đại một cái tên cho nó, tay cậu đưa võng cũng mạnh hơn thiếu điều Xíu muốn văng đi luôn vậy á.

Từ đó Xíu tên là Xíu đó mọi người.

Mà mọi người đừng có tưởng cậu chăm Xíu từ nhỏ là Xíu sẽ được cậu cưng nghen, hổng có đâu.

.....

Xíu bốn tuổi.

Cậu chín tuổi

Cậu từ vườn đi vào buồng, đang định bụng cho Xíu mấy trái nhãn. Chưa kịp cho thì nó đã chọc tức cậu mất tiu rồi...

Xíu vừa khóc vừa vò vò góc áo, nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt nó. Nó thấy cậu vào càng khóc to hơn. Giọng nó run rẩy:

-..hức..cậu..Xíu tè dầm..hức..

Có mấy khi được cậu cho qua buồng ngủ chung đâu, mà Xíu lỡ tè dầm ra buồng cậu. Mốt chắc cậu cấm hông cho nó ngủ chung luôn quá.

Cậu nhìn Xíu ngồi dưới chiếu, cái chăn cùng cái mền ướt để một bên.Khỏi nói cũng biết cậu tức đến độ nào.

Chát

- Mày giỡn mặt với tao hả?

Cậu đánh vào má nó một cái làm đầu Xíu ong ong một hồi, nó mới bốn tuổi thôi à. Sao cậu mạnh tay thế?

- Cậu ơi..huhu..Xíu hông dỡn mặt..hức..

Nó lấy tay xoa xoa bên má vừa bị cậu đánh, hốt hoảng lê người ra xa cậu một chút.

- Cút ra ngoài! Nhanh! Lên!

Sau mỗi từ cậu nói, cậu đá nó một phát. Xíu vừa khóc vừa lồm cồm bò ra chỗ khác. Cậu đá làm nó té lên té xuống mấy bận, Xíu đau dữ lắm.

Xíu hổng muốn bị cậu giận nên nó không ra ngoài mà quỳ khoanh tay ngay góc tường góc tường. Cậu Bình thấy nó ngoan cũng để nó quỳ đó kêu gia đinh vào dọn cái "bãi chiến trường" của nó.

Chị Mía vào thấy nó quỳ trong góc một bên mặt đỏ bừng mà thấy thương. Khổ thân nó, bình thường Xíu ngủ trong buồng thì có mấy anh chị lo cho. Qua bên này lỡ dại một cái là bị cậu tát đỏ mặt thế này đây.

- Chị..hức..

Nó nhìn chị cầu tình, hai mắt lúng liếng nước. Chị muốn giúp nó lắm chứ. Mà cậu ở đây, sao chị dám trái ý cậu được.

Đợi chị dọn xong xuôi cậu mới lại chỗ nó quỳ nhìn xuống, Xíu sợ mà cả người nép vào bức tường phía sau.

- Chắc phải kêu đứa nào dô cắt cái này của mày quá.

Cậu nói còn đá nhẹ vào vật nhỏ giữa hai chân Xíu. Nó nghe cậu dọa mà xanh mặt khóc toáng lên.

-..hức..cậu đừng cắt bi bi của Xíu..hức..Xíu hông dám tè dầm nứa..oaa

Nó van lơn nhìn cậu, tay còn che đi cái "bi bi" không cho cậu đụng vào.

- Bỏ lại cái tay ra!

- Hông mà..hức..Xíu xin lỗi cậu..

Miệng nó la không nhưng hai tay lại vì sợ mà khoanh lại trước ngực. Đùi nó kẹp chặt "vật nhỏ" lại.

Cậu hai nhìn nó cười khẩy, nhìn nó khóc mặt lấm lem như mặt mèo còn không thương mà trêu Xíu khóc hết nước mắt mới chịu tha.

Bữa đó nó ngủ với cậu, nó sợ tới mức tới khi ngủ hai tay vẫn không rời cái nơi bí mật kia. Tội nghiệp hết sức hà.

-----------------

mọi người có thể ghé page ủng hộ tui nhaaa, link ở đầu trang của tui á :>

https://www.facebook.com/iamyourcookiee/?ref=pages_you_manage

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro