- Chiếc xe được lao đi với tốc độ không tưởng với tay lái của Diệp Anh, Py hơi xanh mặt ...
- Cẩn thận chút đi chứ...!
- Ngồi cho vững vào.
- Haizzz sợ chết được, à mà nghe nói công ty của ba Thy đã thuộc vào tay Ngô Qúy nhỉ.
- Tất nhiên là không rồi.
- Hử ????
*Flashback*
- Hôm nay, con có chuyện quan trọng muốn nói.
- Chuyện gì mà con gấp gáp vậy kìa.
- Chuyện là Ngô Qúy có thủ đoạn chiếm đoạt công ty và tất cả tài sản của bác, nên con cần bác giả vờ sa lưới.
- Có chuyện như thế sao, nhưng sao ta phải giả vờ mà không lật tẩy luôn cô ta.
- Vì để cô ta đắc ý và phạm sai lầm, mong bác có thể giúp.
- Hmmmm..!!
- Nếu không được thì thôi ạ, con sẽ tìm...
- Ai nói không, ta sẽ làm dù gì cũng lợi cho ta mà , hàhàhà..
- Dạ thật ạ, cảm ơn bác.
- Sao cảm ơn ta chứ, ta cảm ơn con mới đúng. Con dâu tương lai à !!!
*End flashback*
- Tất cả chỉ là trò lừa mà em cùng bác ấy tạo ra thôi.
- Đúng là em không tầm thường Diệp Anh à. - Py nở nụ cười thán phục.
- Sau khoảng thời gian khá lâu lái xe thì cũng đã tới nơi.
- Chị nấp ở đâu đó đi...
- Nhưng sao để em vào đó 1mình được chứ !
- Không sao, đừng để bọn nó nghi ngờ. - DA hít thở 1 hơi thật sâu và đi vào.
Khi vào được bên trong hoàn toàn không có 1 ai cả, nó vắng vẻ và lạnh lẽo đến run người.
- Nè, các người mau ra đây đi chứ. - DA gọi lớn
-............
- Có ai không trả lời , Thy ơi chị đâu rồi. Chị đang ở đây đúng không.
"Gầm" Cách cửa đống sầm lại khiến DA không kịp trở tay.
Những tiếng chân đang tiến rất gần đến chổ mình DA bất giác lùi lại phía sau, do quá tối nên chẳng nhìn thấy được gì cả.
Bước chân kia đến gần 1 bước, thì DA lùi lại phía sau 1 bước. Cuối cùng là chạm vào bức tường không thể nào lùi được nữa.
- Là ai , ngươi muốn gì - DA bình tĩnh lại và lên tiếng.
- Muốn gì sao , hahaha. - Điệu cười man rợ. Ngay từ đầu ta đã nói rồi mà. - Giọng nói bỗng quen thuộc
- Ta muốn biết ngươi là ai ?
- Đưa thứ ta cần ra đây, đừng dài dòng nữa.
- Ta không đưa, nếu như chưa biết là ai.
- Ok, ta cho ngươi toại nguyện. Mở Đèn.
Sau câu nói chứa đầy sự huyền lực ấy, ánh sáng đã có, nhưng Diệp Anh không tin vào mắt mình khi người đối diện chính là.......
- Tại sao vậy hả....Thy. - DA hơi nghẹn ngào câu nói.
- Thấy rồi , biết rồi thì đưa nó ra đây. - Thy vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với DA
- Tại sao Thy phải cứu ả ta chứ - DA xong tới nắm áo Thy
Thy đẩy mạnh khiến DA ngã xuống, dứt khoát phun ra lời nói nghiệt ngã.
- Sao cô không tự hỏi mình đi, cô biết rõ ngày mai là ngày cưới của chúng tôi sao còn làm vậy, cô ấy là người yêu tôi mà. Tại sao lại ác độc đẩy Qúy vào tù chỉ vì vài cái bằng chứng vô nghĩa này chứ hả.
- Vô nghĩa sao.... Vì ai mà em phải tìm những thứ vô nghĩa này hả Thy , VÌ AI ĐÂY - Nụ cười đầy chua chát pha lẫn vài giọt nước mắt.
- 1 là giao ra, 2 là chết. Cô chọn đi Diệp Anh, đừng nói bất cứ điều gì nữa.
- Được, vậy để em chết dưới tay Thy còn tốt hơn là để ả ta thoát tội. - DA vẫn giữ sự cương quyết.
- Cô...... - Thy cứng họng, không nói gì nữa.
- Sao hả, chị ra tay đi. À cầm lấy , ngay đây này.
Diệp Anh rút ra cây dao bấm , nắm tay Thy đặt nó lên và chỉ vào tim mình.
- Xong thì ra ngoài , Tippy sẽ giao những thứ chị cần. - DA nhẹ nhàng, ôn tồn hơn bao giờ hết
- Đừng tưởng tôi không dám...
- Giết em Thy mới cứu được cô ta, nên đừng do dự nữa.
- Hừrrrrrr.... - Thy đỏ ngầu đôi mắt đáng sợ hơn lúc nào hết.
Máu bắn tung tóe lên chiếc áo trắng của Thy, 1 màu đỏ pha lẫn mùi tanh nồng nặc.
1 người con gái đang gục ngã vào vòng tay của Thy bởi nhát dao cấm chặt vào tim ,nhưng đôi môi vẫn cười mãn nguyện nhìn Thy.
- Em sẽ mã.. giữ trọn tìn... yêu này cho Lê Ngọc.....Th... . - Câu nói thì thào không nguyên vẹn và Diệp Anh đã nhấm nghiền mắt lại.
Thy vẫn không cảm xúc, đặt Diệp Anh nằm đấy mở cửa ra gặp Py.
Py ở bên ngoài đứng ngồi chẳng yên , bồn chồn lo lắng có chuyện gì không ổn xảy ra.
- Thy ,mày không sao chứ. Diệp Anh đâu. - Py nở nụ cười nhìn Thy.
- Đưa tất cả bằng chứng ra đây..
- Mày nói gì vậy Thy?? Tao hỏi Diệp Anh đâu mà. - Py khó hiểu
- Cô ta chết rồi, nhanh đi đừng phí thời gian nữa. - Thy nói 1cách không cảm xúc.
- Ý mày là sao chứ.... - Py như hiểu gì đó - Chẳng lẽ...vết máu này ??
- Mày Điên Rồi Sao Thy - Py quát lên hất Thy sang 1 bên và chạy thẳng vào bên trong.
- Diệp Anhhhhhhhhhh - Py khóc nghẹn khi thấy cô nằm đấy bất động trên vũng máu.
Tức tốc bế DA lên xe, và chạy một mạch tới bệnh viện. Mặc kệ con người lạnh lùng kia đang nhìn theo đầy tức giận.
Đưa Diệp Anh vào phòng cấp cứu, Py gọi điện báo tin cho Mễ ngay lập tức
- Diệp Anh sao rồi hả...- Mễ thở hổn hển
- Đang được cấp cứu - Py như người vô hồn ngồi đó.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy, khi nãy không phải DA đưa Py về sau...
- Đáng ra là về nhưng DA nhận được cuộc gọi bảo là đang giữ Thy và muốn trao đổi bằng chứng về NQ.....
- Rồi hai người đến đó và kẻ đó đã ra tay với DA sao. Còn Thy giờ đâu hả Py. - Mễ đưa mắt nhìn xung quanh
- Không , người ra tay với DA chính là Thy.
- Ý Py là.... ?????
- Đúng. chính con Thy đã tạo ra việc này để DA đến và ra tay...
- Sao có thể chứ ....- Mễ tựa lưng vào ghế , sắc mặt thất thần.
Py mệt mỏi và cùng Mễ chờ đợi !!!
- Diệp Anh đâu....đã xảy ra chuyện gì. - Châu xong vào túm cổ áo Py lên.
- Bình tĩnh đã, từ từ để Py nói rõ. - Mễ kéo Châu ra, không thì lại loạn bệnh viện.
- Được nói đi.. - Châu như phát điên.
- .........- Py gục đầu nhìn xuống và lắc đầu.
Mễ đành ngồi kể lại cho Châu nghe, nghe xong thì càng tức hơn và lại túm lấy Py.
- Tại sao chị đi cùng mà để DA ra nông nỗi này, tại sao không bảo vệ cô ấy chứ.
*Bụp* - Cú đánh thật mạnh vào mặt Py, Mễ cũng không tài nào ngăn được.
- Nói đi tại sao... - Châu hét lên cung tay định đánh thêm cái nữa...
- Xin lỗi, do tôi vô dụng đã để DA vào đó 1 mình, muốn đánh thì cứ đánh.... - Py đang tự trách mình
Châu buôn Py ra, ngồi phịch xuống thở dài.
- Trách móc gì nữa, chỉ mong cô ấy Bình an qua khỏi. !
- Py à, chị về tấm rửa nghĩ ngơi đi, hôm nay vậy đủ rồi DA sẽ ổn thôi - Mễ vỗ vai Py, kèm theo lời động viên
- À ..ừm. - Py ậm ừ rồi ra về, đành giao mọi thứ cho Mễ và Châu.
Linh và cả Ba Mẹ Thy điều đến khi nghe tin Diệp Anh như vậy.
Ba Mẹ Thy qúy DA và cũng thương cô như con ruột vậy , ông không ngừng trách Thy. Còn Mẹ Thy đang cố cầu nguyện cho Diệp Anh bình an....
- Diệp Anh không sao đâu mà, chị người đừng như vậy nữa - Linh cố an ủi khi thấy sắc mặt Mễ tái nhợt, đôi mắt đâm chiêu nhìn vào cách cửa phòng cấp cứu.
- ............. - Mễ im lặng, không đáp lại lời nói của Linh.
- Chị khinh thường lời nói của em chứ gì.. !!
- ................. - Vẫn im lặng
- Được rồi em mặc kệ luôn....
Linh phụng phịu đứng dậy đi về phía mẹ mình ngồi bỏ mặc Mễ ngồi đó.
Ai cũng mệt mỏi khi chờ đợi cả rồi, cuối cùng cách cửa cũng được mở ra.
Vị bác sĩ vừa bước ra, Mễ và Châu chạy đến giữ ông lại để chờ đợi câu nói "Bình An Rồi "
- Bác sĩ, DA không sao rồi đúng chứ.
- Mọi người giữ bình tĩnh, tôi xin thông báo là. Do dao cấm sâu vào tim nên mất máu quá nhiều trong lúc đưa tới đây cô ấy đã không thể qua khỏi cơn nguy kịch, mong người nhà có thể vượt qua nỗi buồn và chuẩn bị tang lễ cho cô ấy.
Gục ngã thật sự, 1 đêm đầy đau thương xuất hiện tại nơi đây.
Người khóc vì sự ra đi bất ngờ, còn người muốn khóc cũng chẳng khóc được nữa !!!!
- Sấp end truyện rồi =)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro