Nằm trên băng-ca, người Thy chỉ toàn là máu, y tá nhanh đưa Thy vào phòng cấp cứu nhanh nhất có thể. Cả người Diệp Anh như yếu dần đi, cô khụy người xuống sàn như chẳng còn chút gì gọi là sức lực.
- Hic..đừng làm..hic, em sợ...Thy đừng để em 1 mình Hic ...hic - DA nói trong nghẹn ngào của đau thương.
Mễ và Linh cũng đã tới ngay lập sau cuộc gọi không mấy rõ ràng từ Diệp Anh.
Chạy tới chổ DA , Linh đỡ cô đứng dậy ngồi lên ghế , Diệp Anh nấc lên sau từng tiếng khóc vì lo lắng cho Thy, nhìn sắc mặt cũng đã nhợt nhạt hẳng đi không thể khỏi sót xa.
- Diệp Anh bình tĩnh lại nào, Thy sẽ không sao đâu. - Mễ chỉ biết an ủi cô bạn của mình trong hụt hẫng
- Đúng rồi Thy sẽ qua khỏi thôi , chị ấy mạnh mẽ lắm, nên DA không phải khóc, mà có thể kể Linh nghe chuyện gì đả xảy ra được không. - Linh cũng cố chấn an DA và cả chính mình vì ngây cả cô cũng đã sấp ước mi.
Lấy lại bình tĩnh , DA cố không khóc nữa để kể mọi chuyện cho Linh và Mễ nghe.
Sau 3tiếng chờ đợi vẫn chưa có tính hiệu của phòng cấp cứu, DA đã ngã đi trên vai Linh vì mệt mỏi.
- Linh...! Thy sao rồi hả con - Là Mẹ cô.
Giọng và cả cơ thể bà run rẩy vì sợ.
- Vẫn chưa biết nữa mẹ à...... - Giọng Linh xìu xuống, đôi mắt đỏ ngầu.
*Huỵch*
Bà ngả vào tường , đôi chân run run không còn đứng vững vì lo cho đứa con gái của mình.
Mễ nhanh nhẹn đỡ lấy bà và nói.
- Bác à, đừng lo quá. Thy sẽ vượt qua, nhanh thôi Thy sẽ ra khỏi đó mà
- Mọi người đừng vậy nữa.
-DA và Mẹ đã suy sụp rồi em cũng đừng vậy nữa mà Linh. - Mễ không khỏi lo lắng khi nhìn thấy Linh khóc.
Sự đau thương bao trùm lấy hết tất cả lúc này, chỉ còn mỗi Mễ giữ được sự kiên nhẫn để an ủi lấy 3 con người này.
2 Tiếng sau
- Diệp Anh , em làm sao vậy .....Linh gọi lớn khi thấy DA ngất xỉu đi trên người cô.
- Con bé ngất rồi..... !!
Mễ hốt hoảng bế xóc DA chạy thẳng đến phòng hồi sức, quá nhiều thứ tệ hại đang xảy ra trong 1ngày.....
3h sáng
*Ting*
Đèn phòng cấp cứu đã tắt đi, bác sĩ bước ra, Linh và Mẹ mình chạy đến gấp gáp.
- Bác sĩ, chị Thy sao rồi.
- Con tôi bình an rồi đúng không bác sĩ.
Đáp lại câu hỏi của hai người là cái lắc đầu não nề .
DA từ đâu chạy đến túm lấy cổ áo người bác sĩ quát.
-Tại sao ông lại lắc đầu, chị Thy của tôi như thế nào hả. Ông là bác sĩ tại sao không cứu được chị ấy hả, ông nói đi. Tại sao......- DA mất hết bình tĩnh
Ông ta vịn vào vai DA ôn tồn nói.
- Bệnh nhân đã cứu được, nhưng trí nhớ của cô ấy sẽ mất đi mãi mãi vì cú va chạm vào phần đầu quá mạnh, xin lỗi gia đình - Ông cúi đầu, rồi bước đi.
Diệp Anh mất thăng bằng và chao đảo, cô thật sự soóc. Bây giờ trong đầu cô đầy ắp hình ảnh của Thy và hàng vạn câu hỏi.
- Tại sao không phải là em mà là chị....
- Tại sao chị phải cứu em, đáng lẽ em mới là người bị như vậy chứ không phải chị......
- Tại sao ta chưa hạnh phúc được bao lâu mà lại như vậy.....
- Tại sao ông trời lại làm vậy với chúng ta...
- Tại saooooooooooo chứ ....
Tiếng nấc nghẹn đi của Linh....
Tiếng khóc của Mẹ cô....
Tiếng đấm vào mặt tường vì tức giận của Mễ.
Tất cả điều không thể cầm được nước mắt khi Thy được đẩy ra, xung quanh là dây nhợ chằng chịt và được đưa tới phòng điều trị đặc biệt ngay sau đó.
- Những ngày sau đó Thy vẫn chưa tỉnh lại, cứ nằm đấy và mặc DA đọc thoại 1mình.
- Chị Thy à, tỉnh lại đi được chưa....
-............
- Lời hứa tối hôm đó em chưa làm mà, chị không đòi sau.
-............
- Đồ ngốc này...chị là người ngốc nhất thế gian đấy.
Ngày nào cũng thế, làm xong việc là cô đến bệnh viện,ngồi cạnh Thy ôm lấy đôi tay nhỏ bé ấp vào mặt , ngắm nhìn Thy rồi tự nói tự cười đến tận khuya mới về nghỉ ngơi.
Mẹ Thy lần nào đến cũng bắt gặp cảnh tượng này, bà trách :
- Con gái à, con thật có phước khi yêu được cô bé này. Dù ra sao vẫn không bỏ mặt con, nhưng con vô tâm quá cứ nằm đó mà bỏ mặt tất cả vậy sao Ngọc Thy.....!!!
Bà và DA thay phiên nhau chăm sóc những ngày Thy bất tỉnh, Linh thì giúp Thy lo công việc , khi ba Thy hay tin cũng đã vội vàng trở về để chăm Thy và quán xuyến lại công ty.
Tất cả mọi người đều lo lắng vì Thy, nhưng còn Thy vẫn nằm đó , không chịu tỉnh lại mà khi tỉnh rồi liệu Thy có nhận ra .............
Hôm nay Uyên đến thăm Thy thì gặp Tippy đang rình rập trước cửa chứ chẳng dám vào trong.
Bước đến phía sau Uyên vỗ vào vai, hỏi :
- Sao không vào mà lắp ló ngoài này...?
- Tui....tui..... - Sắc mặt Py thay đổi, ấp úng không thành lời
- Có chuyện gì sao ?? - Uyên nhìn Py khó hiểu.
- Không gì....Py..py về trước có việc gấp rồi, hẹn gặp sau.
- Đến cả bạn thân mày gặp chuyện cũng không vào thăm được sao hả - Uyên tức giận
Tippy vội vã đi khỏi không thèm để ý lời nói, Uyên cũng chẳng quan tâm đến nữa.
Mở cửa bước vào phòng Uyên không cầm lòng được khi nhìn thấy người bạn bao lâu nay của mình như thế, con người lúc nào cũng thích làm trò , lúc nào cũng trêu chọc cô, sao giờ lại im lặng đến đáng sợ thế này.
- Thy nó sao rồi Diệp Anh...
- Vẫn vậy, không có giấu hiệu tỉnh lại.
- Haizzzz - Uyên nhìn Thy thở 1 hơi dài.
Uyên bước tới vỗ vai DA nói tiếp :
- Biết đâu phép màu sẽ đến trong nay mai, em nhỉ.
- Em cũng mong là sẽ có.......
DA thật yếu đuối trong những giây phút này, cô không tài nào kìm nén được nước mắt khi suy nghĩ đến việc Thy chẳng tỉnh dậy và cùng cô vui vẻ như trước nữa.........
- Để Thy nằm đây đi, em ra ngoài chị nói chút chuyện.
- Cũng được, mình đi.
- Ừm.
- Thy nằm đây nha, em ra ngoài chút nữa sẽ vào ngây.
Diệp Anh quay sang nói với Thy rồi ra ngoài ngay sau đó với Uyên.
Khi Diệp Anh vừa ra khỏi phòng, tay Thy đã có chút cử động và những giấu hiệu của việc tỉnh lại.
*Cạch*
1 cô gái mái tóc uốn xoăn được buông thả ra, mang trên người bộ vets, khi thấy những hành động này , cô ta nhanh chân gọi cho bác sĩ đến.
Bác sĩ vừa tới nơi Thy đã tỉnh hẳn và đang ngơ ngác nhìn xung quanh, sau khi kiểm tra kỹ lại thì vẫn như kết quả ban đầu.
" Thy đã mất trí mãi "
Nghe được tin, cô ta cười nhếch mép nhìn Thy, trong đầu đầy toan tính. Cô ta giả vờ lại ngồi ôm lấy Thy nói ..
- Thy đã tỉnh lại rồi, em mừng quá huhuhu....
- Cô là ai..... - Thy ngơ ra như đứa trẻ gặp người lạ.
- Em là người yêu của Thy , Thy không nhớ sau.... - Làm mặt đáng thương
- Tôi không nhớ, không nhớ gì cả .Aaaaaaaaa... Thy ôm lấy đầu mình hét lên.
- Thy , Thy..bình tĩnh nhìn em nè, em là Ngô Qúy là người yêu Thy, em xin lỗi đã để Thy bị tai nạn và ra nông nổi này, Em xin lỗi hiccc....
- Thật vậy sao.........
Thời điểm đó DA đang nói vài điều gì đó với Uyên, khi nghe được tiếng hét thất thanh , linh cảm vừa xấu vừa tốt. DA nhanh chân chạy về phòng.
Mở cửa phòng Thy ra DA vui mừng không tả được khi Thy đã tỉnh lại , nhưng sao lại ôm lấy cô gái kia, cô ta làm gì ở nơi này chứ....
Diệp Anh giận dữ đi tới xô Ngô Qúy kia ra khỏi Thy. Thy tức giận với hành động của DA đã quát với lên..
- Cô là đồ xấu xa, sao cô lại làm té người yêu của tôi chứ.....
- Cái gì chứ....... Thy không nhớ em thật sao - DA bàng hoàng khi nghe câu nói thốt ra từ miệng Thy.
Uyên chứng kiến mọi việc liền giải thích với Thy.
- Mày nói gì vậy Thy, Diệp Anh mới là người yêu mày đó , còn con này mày là ai hả...
- Mấy người im đi, tôi không quen ai cả, tôi chỉ quen mỏi Ngô Qúy, cô ấy mới là người tôi yêu, mấy người đi ra hết đi..... Thy nhìn ả Ngô Qúy kia rồi quay sang Uyên và DA nói.
- Thy nói đúng đó, mấy người về đi. - Ngô Qúy chen vào.
- Cái con này im mồm, mày không nhớ tao là ai sao Thy - Uyên siết chặt tay nhìn Thy.
DA rưng rưng hai hàng nước mắt nhìn Thy, rồi nghiến răng nói từng chữ 1 với Ngô Qúy.
- Cô thật biết cách lợi dụng , cô nhân lúc Thy như thế này để chia rẻ chúng tôi sao, cô muốn gì chứ hả, cô nói đi.
Ngô Qúy không phản bác lại, chỉ ôm lỳ lấy Thy mà cười cợt....
Diệp Anh như muốn bùng nổ, cô bước đến túm lấy áo Ngô Qúy , dơ tay định tác vào mặt cô ta thì Thy đã nhanh hơn kéo DA ra và vô tình xô ngã luôn DA.
Thoán nhói lên ở tim Thy, nhưng Thy chẳng màng đến DA nữa, chỉ biết mình Ngô Qúy.
- Qúy , em không sao chứ - Ánh mắt Thy lo lắng nhìn NQ
- Em không sao, Thy đừng lo. - Cô ta cười tươi với Thy, rồi quay sang nhếch mép với DA nói...
- Cô về đi, đừng có mà ở đây quấy rầy tôi và Thy, ngoan ngoãn nếu không......
- Cô.....- DA chẳng biết làm gì vào lúc này.
Uyên vung nắm đấm , muốn đánh cho Thy tỉnh ra nhưng DA đã ngăn lại.
- Đừng chị... nếu làm thế Thy chỉ nghĩ xấu về mình mà thôi, mình đi..
- Hừrrrrrrrr, cô liệu mà chăm sóc con Thy đó đừng để nó gặp chuyện gì nếu không....
- Không thì sao nào - NQ vênh mặt lên
- Đủ rồi các người ra khỏi phòng tôi đi, đi hết đi, tôi muốn được yênnn... Thy thật sự tức giận khi chứng kiến cảnh này.
- Thy cũng đuổi em luôn sao...- Cô ta nũng nịu với Thy
- Em về đi.... Hôm khác mình gặp sau.
- Vâng - NQ xụ mặt, lủi thủi đi ra.
Diệp Anh và Uyên cũng chẳng biết làm gì khác, cũng đành bước ra khỏi phòng để cho Thy được yên tĩnh....
Ở bên trong căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng khiến Thy cực kỳ khó chịu, nhưng điều đó không khó chịu bằng việc không biết mình là ai, Thy tự hỏi :
- Tôi là ai chứ..
- Người thân là ai..
- Lý do gì khiến mình không thể nhớ ra điều cả vậy này..
Trong Thy luôn hiện hữu hình ảnh của cô gái nào đó mà không tài nào nhớ được.
Thy ôm đầu giữ 4 bức tường cố gắng nhớ , vẫn không thể , nó chỉ khiến đầu cô thêm đau nhức liên hồi...
Aaaaaaaa, cíuuuu Au, Au không biết viết gì nữa rồi =)}}}}}}}}}}}
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro