Tập 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mụ chủ tròn xoe mắt ngạc nhiên

- Sao........sao bác sĩ vừa bảo là có thể xuất viện?

- Tôi nhầm với 1 bệnh nhân khác, cũng tên là Phạm Thị Như Quỳnh nhưng ở 2592 cơ, còn Phạm Thị Như Quỳnh ở phòng 2811 thì chưa thể xuất viện đc ạ

- Sao có thể chứ bác sĩ, bác nhìn xem, con bé nó khỏi hẳn rồi đây này

Bà ta cuống cuồng chỉ xuống chân Quỳnh cho bác sĩ xem, nhưng thế nào lại.........

- Vết thương bị rách rồi, chuẩn bị phẫu thuật khâu lại thôi

Vì giằng co với mụ chủ 1 hồi, đương nhiên là vết thương lại bị rách ra, máu lại từ từ chảy xuống

- A, cái này gia đình chúng tôi có thể xử lý được mà, bác sĩ có thể cho cháu nhà tôi xuất viện đc kg?_ mụ chủ méo mặt nhìn bác sĩ

- Này, có thật là cháu nhà bác kg vậy? Sao bác lại nói thế, nếu bây giờ kg khâu lại thì sẽ phải hủy bỏ đôi chân vì nhiễm trùng đấy

Hờ, thôi thì lại lỡ thêm ngày nữa rồi, kiểu này bộ trưởng giết bà ta mất. Nhưng lại kg có cách nào khác, phải làm sao đây

- Thôi đc rồi, Quỳnh à, cháu cứ ở lại đây nhé, mai ta lại đến đón

Nói rồi bà ta hậm hực quay đi. Phù, lại thoát được nữa rồi, số nhỏ có đc coi là may mắn kg nhỉ?

- Cảm ơn bác sĩ, thực sự cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ đi cùng bác sĩ khâu vết thương liền đây ạ

- Kg cần khâu đâu, chỉ cần 1 miếng băng gạt dán vào là đc rồi_ bác sĩ mỉm cười nhân hậu với Quỳnh

- Ơ, sao bác mới bảo là........

Quỳnh ngạc nhiên nhìn bác sĩ

- Là do cậu thanh niên ấy nhờ tôi nói vậy chứ tôi cũng kg biết gì hết đấy hì hì

Cậu thanh niên? Là ai vậy nhỉ?

- Này, cậu vào với bạn gái của cậu đc rồi đấy_ nói rồi bác sĩ bước đi

Hở? Bạn gái? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Quỳnh tò mò nhìn ra cửa, rốt cuộc là ai đây?

Bỗng có 1 người dáng cao cao, mặc chiếc áo phông màu đỏ có hình Hạc, quần soóc nâu, chân đi tàu thể thao bước vào

- Anh là........Dịch Dương Thiên Tỉ?_ bất ngờ trên cả bất ngờ, sao anh ấy lại ở đây?

- Lí do cô tự làm hại bản thân là đây sao?

Quỳnh bỗng giật mình nhìn Thiên Tỉ, chẳng nhẽ anh ấy biết hết rồi sao?

- Anh.......anh nói gì tôi kg hiểu_Quỳnh bỗng quay người đi như né tránh

- Tôi nghe thấy hết rồi

Ẩu, quả thực là anh ấy đã nghe thấy hết rồi sao? Giờ thì mặt mũi đâu mà gặp người ta đây

- Tôi......._ nhất thời Quỳnh kg biết nói gì

- Xin lỗi........vì đã hiểu sai về cô

Bỗng nhiên căn phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều của cả hai

Rồi tự dưng, Thiên bước tới cầm bộ đồ dùng sơ cứu đặt lên giường, tiếp theo là đi tới chỗ Quỳnh nhấc bỗng nó lên

- Này.......này, anh.......anh tính làm gì vậy hả?

Sau đó Thiên đặt nhỉ lên giường bệnh, khẽ mở hộp sơ cứu lấy ít bông và băng cá nhân dán vào vết thương cho Quỳnh

"Thìn Thịch, Thìn Thịch"

Trái tim nhỏ bỗng đập mạnh, khuôn mặt đỏ ửng nhìn theo từng động tác của Thiên. Anh ấy quá khéo léo, khéo đến mức làm cho người ta phải ngỡ ngàng

- Xong rồi

- A, ca.....cảm ơn anh_ đang ngẩn người trước Thiên Tỉ, Quỳnh bỗng giật mình trở về thực tại

- Tôi.........nhất định sẽ giúp cô kg phải trở thành nữ nhân của bộ trưởng

( Thế Thiên nhà ta cũng đã ra tay tương trợ rồi😁😁)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro