sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

anh sẽ nhớ về tôi sau những ngày đông lạnh và những hạt cát cháy chứ?
tôi nhảy trên những lụi tàn của một ngày mưa tan trong cái gió giật giật cánh tay bão bùng vươn vươn trải dài theo con sóng trắng vặng lan tán rộng dần trong vũng máu của kẻ- đã- chết
tôi nâng cằm một bộ giáp và đưa ánh mắt xanh ngời mê hoặc nó, ai đó sẽ mơ về tôi
tôi lăn dài trên sa mạc qua những kẻ xây kim tự tháp, tôi leo qua các quá khứ, tôi vươn qua nhiều thực tại khi họ là các nấc thang
ủa vậy là sai sao?
hum... hình như tiếng đàn nói vậy
tôi đốt cây đàn rồi
khi lửa cháy tiếng đàn thét ra những câu hát tôi đã quên, thật mãnh liệt
khoan, tôi nhớ rõ cái tôi đã quên,
tôi bước trên mặt nước và tiếng lộc cộc của đôi guốc gỗ lại gần,
tà áo đầy sao của nó xáo trộn vài thiên hà
tôi rút cây kiếm ra và khiêu vũ một điệu kì lạ, phải đó là khiêu vũ không?
ồ, tôi có những nét, đẹp hơn khi có máu của sao, nét cứa của đầu mũi kiếm, nó rỉ máu
những ngôi sao vội vã bay ra, hòa thành bụi lấp lánh nhỏ nhỏ nhẹ nhàng nhấp nháy những nhớ, những kí ức khi tôi còn ngồi đó
nó ngã xuống
các chòm sao được giải phóng, trở về
anh kia rồi
loài người thật yếu đuối
anh còn nhỏ hơn hạt bụi sao vương ra từ tà áo của nó,
tôi kiễng chân đặt anh về trái đất
anh vẫn ngủ
ngủ ngon nhé, và quên đi những kí ức không thuộc về loài người.
tôi không thể thoát khỏi chuyện tôi vừa gây ra
tôi tự trách loài người thật yếu đuối
trái tim tôi mượn
dòng máu tôi cướp
tôi sợ
anh sẽ chấp nhận chứ?
tôi ám ảnh
tôi chưa từng vậy
tôi muốn đi
nhưng nếu tôi đi
làm thế nào để trở lại
không phải
anh sẽ vẫn ở đó, tôi vẫn sẽ ở- trong- đó, nhưng tôi có vài điều- khác- lạ
tôi nhìn anh anh trong tôi vô vị như một con người
ừ anh vô vị như một con người
vo tròn đám bụi gãy đứt, ném mạnh vào đó những cục đất sét, tôi phá hủy nhiều thực tại. Vì anh.
loài người thật yếu đuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro