Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



01

Tinh lịch năm 6907.

Trên thế giới chỉ còn lại có hai mươi nghìn người.

Chúng tôi bị giám sát, bị nuôi dưỡng giống như con vật.

Mà thế giới này, quản lí bởi người máy lạnh như băng.

Tôi có không ít hơn 30 cái người máy quản gia, bọn họ phân chia cấp bậc nghiêm ngặt, chức trách rõ ràng. Athusa là người máy cấp cao nhất, phụ trách sinh mạng cùng sinh dục của tôi.

Giờ phút này người cầm quyền lạnh nhạt đang cúi đầu đeo giày cho tôi.

Chân tôi bị anh nắm trong lòng bàn tay, cảm giác so với mùa đông lạnh lẽo còn muốn lạnh hơn một chút.

Cảm nhận được tôi kháng cự, anh ngẩng đầu lên. Con ngươi đen nhánh khóa chặt lấy tôi, khóe miệng giơ lên cứng nhắc độ cong.

"Tiểu thư, độ ấm của tôi làm ngài khó chịu sao?"

"Ngài không nên chạy lung tung."

"Thượng tá Odes vì ngài mua ba tinh hệ loại nhỏ, anh ấy có thể cung cấp cho ngài cuộc sống tốt nhất."

Thanh âm của anh ôn nhu, giống như dỗ dành trẻ con.

Giây tiếp theo, Athusa đứng lên, dứt khoát tháo xuống cánh tay của tôi. Tôi đau đến mất hình.

"Tiểu thư, đây là giáo huấn nhẹ nhất."

"Ngài nên biết rõ, tôi luôn đối với ngài rất nhân từ."

02

Khi Athusa ôm tôi trở về, Rosella nhà bên vẫy vẫy tay với tôi

Cô ấy 25 tuổi, đã có 2 đứa bé, mọi người nói vợ chồng cô ấy rất hòa thuận. Người máy quản gia của cô ấy bởi 2 đứa bé này mà được đến rất nhiều đặc quyền.

"Tiểu thư phương Đông xinh đẹp, trong sân hoa hồng vừa nở, mời ngài nhận lấy." Rosella tươi cười đầy từ ái, giống một người mẹ

Tôi nhìn về phía bụng hơi hơi phồng lên của Rosella, nơi đó đang ở chứa một sinh mệnh mới.

Trên hoa hồng còn vương sương sớm, cánh hoa đỏ tươi trên nền kiến trúc màu xám, rực rỡ mà lấp lánh.

"Chỗ tôi chỉ có một loại hoa hồng này, quá đơn điệu."

Cô ấy vuốt ve bụng nhỏ của mình

"Chờ tôi sinh đứa bé này ra, quản gia của tôi sẽ xin với bên trên."

"Tôi sẽ được phê chuẩn, có được hạt giống loại hoa khác."

Cô ấy giơ tay lên che miệng, có một chút kinh ngạc. "Xin lỗi, tôi quá vui vẻ."

Đúng là không phù hợp quy định. Bởi vì trung tâm người máy yêu cầu, ít nhất có bốn đứa bé, mới có thể trồng loại hoa thứ hai.

Quản gia của cô ấy có thể gọi là chiều chuộng cô ấy.

"Dựa trên mặt mũi của mấy đóa hoa hồng này......" Rosella dùng cặp mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào tôi: "Xin hãy giúp tôi giữ kín bí mật này."

03

Athusa thay tôi tiếp nhận hoa.

"Cảm ơn ngài, nữ sĩ."

"Chủ nhân của tôi bị thương, cần phải chữa trị, không có cách nào dừng lại nói chuyện lâu hơn."

Rosella nhìn về phía tôi, trong đôi mắt ôn nhu hơi trách móc.

"Cô lại trốn đi sao? Quá tùy hứng."

Athusa rũ mắt xuống, biểu hiện ra một chút yếu ớt.

"Là tôi sai."

"Tôi là một quản gia vô dụng, không chọn được cho chủ nhân một vị hôn phu vừa ý."

Rosella là người mềm lòng. Mặc người lộ ra cảm giác yếu ớt với cô ấy là một con người máy lạnh lùng.

"Tôi nay 8h tôi có thể qua chơi không? Tôi muốn cùng cô ấy tâm sự."

Athusa đáp lời "Rất vinh hạnh cho chúng tôi."

04

Tôi bị mang về nhốt lại.

Người phương Đông đang là nhóm người có nguy cơ tuyệt chủng cao nhất.

Trung tâm người máy phân phối người máy cho tôi theo định chế.

Chip trung tâm của Athusa được nạp rất nhiều kiến thức văn hóa cổ.

Anh ta thường xuyên chọn phương thức trừng phạt cổ xưa "nhốt" này.

Nhưng Athusa biết rõ con giun xéo lắm cũng quằn

Cho nên ở phòng tạm giam của tôi có một cánh cửa sổ, có thể nhìn đến vườn hoa.

Trong vườn hoa của Rosella chỉ có hoa hồng, là dùng hai đứa bé đổi lấy.

Còn trong vườn hoa của tôi... thật ra cái gì cũng có

Mặc dù tôi không có con.

Athusa cũng cho tôi rất nhiều.

Nhưng không phải xuất phát từ tình cảm, trong đầu của người máy không có cái này. Chỉ là chip của anh khả năng thu thập nhầm thêm một ít biện pháp dưỡng sinh.

Từ khi tôi không ngừng trốn thoát đi vị hôn phu được phân phối, anh ta liền trồng vườn hoa này.

Giống như chỉ cần tôi nhìn, liền có thể trở nên vui vẻ, không hề chống đối việc sinh một đứa trẻ.

Tôi thấy anh ta đứng trong khóm hoa hồng, đem hoa Rosella tặng nghiền nát. Nước từ cánh hoa màu đỏ hồng theo cánh tay trắng đến mức trông hơi bệnh tật chảy xuống đất.

Anh ta ngẩng đầu, xuyên thấu qua cửa sổ đối diện nhìn tôi.

Sau một lúc lâu, anh ta mới rời đi.

05

Tiếng bước chân ở vang lên theo từng bậc thang.

Cửa phòng nhốt tôi bị mở ra.

Athusa cầm chiếc khăn lau khô tay, sau đó, nắm lấy cằm tôi.

Giống như quan sát chuột bạch trong phòng thí nghiệm vậy.

"Hôm nay ngài có dục vọng giao phối sao?"

Tôi liếc một cái, không nhìn anh ta.

Giây tiếp theo, đầu tôi lại bị anh ta quay lại.

"Phần lớn kỳ động dục của động vật đều ở mùa xuân, con người chắc cũng thế."

"Tôi trồng nhiều hoa như vậy, không làm cô cảm thấy thoải mái sao?"

Ngón tay lạnh lẽo ở trên mặt tôi ma sát.

Trong mắt anh có một chút hứng thú.

"Reina nói với tôi kỳ động dục của con người thật ra là một năm bốn mùa."

Reina là quản gia của Rosella, một nữ người máy dáng vẻ nhỏ xinh, diện mạo ngọt ngào.

"Reina nói nếu chủ nhân vẫn luôn không có biểu hiện ra dục vọng......"

Athusa sát vào tôi, thanh âm dần mất tiếng, ở bên tai tôi nói nhỏ.

"Chúng ta có thể vượt rào trợ giúp chủ nhân."

Tay anh ta chậm rãi sờ xuống, ngón tay lạnh băng chạm vào eo tôi

"Ngài...... Hy vọng tôi giúp ngài như thế nào đây?"

06

Athusa lại đưa tay lên trên, dần dần mà đến gần trái tim tôi.

Tôi thấy ánh mắt anh ta mê mang trong chớp mắt, đại khái là tự chủ mà nạp vào một ít tri thức động vật giao phối.

Anh ta vụng về lại nhanh chóng học tập động tác mới, cùng tôi quấn quít lấy nhau.

Đôi môi hơi lạnh chạm nhẹ vào sườn mặt tôi.

"Chủ nhân, đừng lại phí hoài bản thân mình."

Thanh âm anh ta thấp thấp, giống động vật nhỏ bị vứt bỏ.

"Athusa không có ngài không sống nổi."

Athusa là tên người máy xấu xa trên thế giới.

Tất cả hành động làm ra đều chuẩn mực.

Giọng điệu mềm mại, nhưng mặt không biểu cảm gì cả.

Hết thảy đều giống bố thí.

Tay anh ta đặt bên cạnh trái tim tôi, hướng về phía trước, hơi hơi nắn nhẹ, xoa tròn, cầm lấy miếng pudding mềm mại, đàn hồi trước ngực tôi.

Cánh môi hạ xuống, dán vào cần cổ tôi.

"Chủ nhân."

Anh ta kêu nhẹ, âm cuối kéo dài, giống lời mời gọi.

Tôi ngửa cổ ra sau, thô bạo đem tay anh ta kéo ra.

"Athusa!"

Tôi chết lặng mà nhìn anh.

"Anh có tình cảm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro